Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 180: Chương 180



Nhưng còn chưa kịp nói, ánh mắt ông ấy vô tình dừng ở trên người Xương Vương, ánh mắt lấp lánh, hít sâu một hơi, cắn răng nói: “Hồi bệ hạ, thần không hiểu chiến sự, không biết trận này có nên đánh không, nhưng ngân sách của Hộ Bộ nhiều nhất chỉ có thể phân bổ một lần, nếu kéo dài quá lâu, ví dụ như ba tháng, vậy thì không được rồi…”

Lão hoàng đế ôn hòa cười: “Trẫm cũng nghĩ như vậy, dù sao nếu lại thu thuế, chỉ sợ tiếng than của bá tánh sẽ rúng động trời đất mất!”

Nhưng lúc này Xương Vương lại đứng ra, lớn tiếng nói: “Phụ hoàng, nhi thần cho rằng vấn đề này nhìn thì có vẻ khó khăn, nhưng thật ra cũng không khó giải quyết, mặc dù sức của nhi thần có hạn, nhưng nhi thần nguyện dâng ra ngân lượng ba năm thu thuế, chỉ nguyện ủng hộ Trấn Quốc Công đánh tiếp!”

Lão hoàng đế cùng với đám người Tuyên Vương: “???”

Sau đó Thuận Vương cũng tiến lên thuận nước đẩy thuyền: “Phụ hoàng, nhi thần cũng nguyện ý quyên góp hai mươi vạn lượng bạc, chỉ mong bá tánh biên cảnh Đại Chu ta an cư lạc nghiệp!” Nói xong nhìn về phía đại thần phía sau: “Ta tin chư vị đại nhân cũng nghĩ như thế.”

Các triều thần: “???”

Trong đó một vài người còn ngầm đẩy đẩy Tiết đại nhân, đều tại ông ấy, làm hại bọn họ cũng phải đổ máu.

Theo sau, mọi người lần lượt bước ra khỏi hàng, tự nguyện quyên góp bạc ủng hộ tiếp tục chiến, lão hoàng đế tức giận đến trợn trắng mắt, nhưng trên mặt vẫn làm bộ như đồng ý tiếp tục đánh.

“Nếu Xương Vương đã nói như thế, vậy đợt quân lương lần này trẫm sẽ giao cho Xương Vương hộ tống.” Lão hoàng đế ra lệnh một tiếng, lạnh lùng quét mắt nhìn nhi tử, quát: “Bãi triều!”

“Cung tiễn bệ hạ!” Triều thần chắp tay cùng kêu lên nói.

Tan triều.

Không ít người âm thầm thở phào nhẹ nhõm, Tiết đại nhân thậm chí còn lau mồ hôi lạnh trên trán, chậm rãi lắc lư thân thể mập mạp đi phía sau.

Không phải hắn không muốn đi nhanh, mà là vì hắn béo không có lực, từ Kim Loan Điện ra ngoài cung, không có kiệu là phải đi một đoạn đường xa.

Bỗng nhiên bên tai vang lên một giọng nói ôn nhuận: “Đa tạ Tiết đại nhân trên triều hỗ trợ ta.”

Tiết đại nhân cười ha ha: “Điện hạ khách khí, thần chỉ cố gắng hết sức thôi."

Thường Vương khẽ mỉm cười: “Ngươi vừa giải quyết một phiền toái lớn cho Tiêu gia quân chúng ta, ta nên cảm kích mới đúng. Tiết đại nhân có rảnh không? Nếu rảnh, không bằng đến Xương Vương phủ uống một chén? Về chuyện điều phối quân lương, ta còn phải thỉnh giáo Tiết đại nhân nhiều."

Tiết đại nhân kinh ngạc, tặc lưỡi: "Cái này, cái này hình như không tốt lắm?"

Ngài chắc sẽ không kết bè kết cánh chứ? Lỡ bị bệ hạ cho rằng hắn đã gia nhập trận doanh của Xương Vương thì phải làm sao?

Từ trước đến nay ông ấy luôn ở phe trung lập, không giúp đỡ bất luận kẻ nào, miễn cho bị kéo vào vũng nước đục, hiện tại chỉ là đang suy xét, không cần phân rõ phe cánh được không?

Xương Vương bật cười: “Không đâu, bổn vương thật sự muốn thỉnh giáo Tiết đại nhân. Chúng ta thẳng thắn cởi mở, sẽ không có người để ý, ngược lại trốn tránh giấu diếm sẽ khiến người ta nghĩ nhiều, dù sao số bạc này cũng là chư vị đại nhân giao cho hộ bộ, sau đó hộ bộ sẽ phân bổ kinh phí, bổn vương chỉ phụ trách công việc vận chuyển."

Có, có lý!

Vừa lúc Tiết đại nhân cũng muốn hỏi thăm một chút về chuyện của cô nương kia, vốn định tìm những người có quan hệ tốt với Tiêu gia, nhưng nếu có thể trực tiếp kết giao với Xương Vương thì cũng là một lựa chọn không tồi.

Vì thế hắn gật đầu: “Vậy hạ quan đành quấy rầy.”

“Tiết đại nhân khách khí.” Xương Vương chắp tay cười nói, thái độ khiêm tốn.

Hai người sóng vai đi, tuy rằng tốc độ chậm, nhưng cũng bị không ít đại nhân chú ý, nhưng bọn họ cũng chỉ thuận miệng hỏi thăm, nghe Xương Vương thì rất thông cảm bỏ qua.

Hai người này tạm thời có lẽ sẽ không kết minh, dù sao vừa rồi trên triều, ba năm thuế điền thổ địa của Xương Vương chính là bị con gà trống này hố một vố!
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 181: Chương 181



Có người cười thầm, nhưng vừa nghĩ đến mình cũng bị vừa hố không ít thì cười không nổi nữa, nhìn tên béo này thế nào cũng không vừa mắt.

Tiết đại nhân nhận thấy trong mắt bọn họ không có dị thường, trong lòng cũng yên ổn hơn, một đường đi theo Xương Vương tiến vào Xương Vương phủ, mới vừa ngồi xuống phòng khách, đang định thử hỏi vài câu.

Bỗng nhiên ông ngửi được một mùi hương làm hắn ch** n**c miếng.

Lời nói của Tiết đại nhân bị nước miếng làm cho nghẹn sặc, trực tiếp nói: "Điện hạ, tay nghề của đầu bếp trong phủ ngài thật lợi hại, thơm quá đi!"

Xương Vương cũng ngửi được, nhìn quản gia: "Đây là món gì? Sao mùi thơm vậy?"

Quản gia cười giải thích: "Là cá nướng Yến cô nương Tiêu gia gửi tới, Yến cô nương nói trước khi ăn nên hâm nóng trên lò, nô tài đang sai người hâm nóng, rất nhanh sẽ xong."

Hai mắt của Tiết đại nhân phát sáng, Yến cô nương Tiêu gia?

Người mà nhi tử ông ấy thích?

Vậy mà rất thân với Xương Vương?!

Thông thường, nếu đầu bếp của ai đó gửi tặng một thứ gì đó, họ thường nói tên gia chủ của mình, nhưng hiện giờ lại trực tiếp điểm danh Yến cô nương, vậy khẳng định không phải là phụ thuộc phẩm của Tiêu gia, thê tử ông ấy nói nàng chỉ là đầu bếp Tiêu gia, có lẽ là đã hiểu lầm.

Tiết đại nhân ho nhẹ một tiếng, lại lần nữa muốn mở miệng: “Điện hạ…”

Hai chữ này vừa nói ra, ông ấy lại ngửi thấy mùi hương kia càng ngày càng nồng, thành công lần nữa chuyển dời lực chú ý ông ấy.

Vừa nhấc mắt, ông ấy đã thấy một người hầu bưng một phần cơm có vẻ khá thịnh soạn đi tới, trải khăn dày đặt lên bàn, nhưng thứ đặt xuống lại là một cái đĩa sắt lớn, bên trong là nước canh vẫn còn kêu ục ục bởi vì vừa hâm nóng.

Nhân vật chính của món ăn này là một con cá.

Một con cá trông khá to và cực béo!

Tiết đại nhân thèm thuồng nhìn chằm chằm, không nói lời nào, còn nói cái gì nữa, lúc này mà nói thêm một chữ sẽ làm chậm mỹ thực.

Lúc này, một thiếu niên trắng trẻo thanh tú, thoạt nhìn ước chừng bảy tuổi đi tới, lông mày ánh mắt hơi giống với Xương Vương.

Tiết đại nhân cố hết sức mở miệng nói: "Hạ quan tham kiến đại hoàng tôn điện hạ."

“Chào đại nhân.” A Hoành lễ phép đáp, ngồi ở bên cạnh Xương Vương.

Xương Vương xoa đầu cậu ta: "Nương con đâu?"

A Hoành bĩu môi không vui, nhỏ giọng nói: "Nương nói chúng ta ăn cơm trước đi, nương không ra."

Xương Vương lắc đầu nói: "A Hoành, con đi mời mẫu thân tới đi. Đồ ăn nhiều như vậy, ba người chúng ta làm sao ăn hết? Không cần để ý mấy cái lễ nghi phiền phức đó."

“Vâng!” A Hoành nghe vậy lập tức vui vẻ, hớn hở chạy ra ngoài gọi người.

Cách thật xa bọn họ vẫn có thể nghe thấy tiếng cậu bé kêu nương.

“Tiểu điện hạ thật hiếu thuận.” Tiết đại nhân cười nói.

Xương Vương cũng cười đôi mắt cong cong, gật đầu nói: “Đúng vậy, đứa nhỏ này mềm lòng thiện lương.”

Cũng bởi vì cậu bé thiện lương, làm hắn hoảng hốt tỉnh lại từ giữa hỗn độn, nhận thấy trách nhiệm trên người mình.

Nụ cười Tiết đại nhân cũng trở nên chân thật hơn một chút, bề trên tốt bụng sẽ khiến cho thuộc hạ cảm thấy an tâm hơn, mặc dù trước kia ông ấy không dám chọn phe, nhưng Xương Vương từng là người kế vị, ở trong lòng ông ấy vẫn có nhiều khả năng hơn người khác một chút.

*

Rất nhanh Xương Vương phi cũng đến.

Tiết đại nhân lại hành lễ, sau đó chính thức bắt đầu buổi ăn.

Trên bàn có rất nhiều món ngon, ngoại trừ cá nướng chiếm một vị trí lớn, thịt viên nhỏ giòn, cánh gà cay, v.v. chỉ là rốt cuộc bởi vì cá nướng chiếm vị trí lớn nên càng thêm hút tình.

Xương Vương tiếp đón ông ấy: “Tiết đại nhân không cần khách khí, ăn nhiều một chút.”

Sau đó, với tư cách là chủ nhà, miếng đầu tiên hắn mở đũa là trên bụng con cá lớn.

Thịt cá béo tươi, mềm, da hơi tái nhưng thấm đẫm vị mặn, cay và hơi ngọt của nước canh, dùng đũa mạnh một chút là thịt cá sẽ rút hết ra.

Từng miếng thịt cá trắng mềm đưa đến tận miệng cùng với từng thớ da cá dai dai trộn lẫn với nước lèo.
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 182: Chương 182



Miếng cá to nhưng ít xương, khi cắn xuống cảm nhận đầu tiên là nước lèo thơm ngon, sau đó đưa đầu lưỡi nhấp một ngụm, thịt cá và da cá quyện vào nhau, khi nhai kỹ mềm nhưng không nhão, vô cùng thơm ngon.

"Ngon quá!"

Một tiếng quát khẽ vang lên, Xương Vương sửng sốt một chút, suýt chút nữa tưởng rằng mình không kìm chế được thốt lên, nhưng rất nhanh đã phát hiện là Tiết đại nhân.

Chỉ thấy người đàn ông không còn trẻ bên cạnh đang kinh ngạc nhìn cá nướng, trong mắt tràn đầy yêu thương: "Điện hạ, tay nghề của Yến cô nương thật quá lợi hại! Không ngờ cá lại có thể làm được như vậy. Hai ngày trước thần có đến phố ẩm thực để ăn cá nướng BBQ, vốn nghĩ rằng đã rất ngon rồi, nhưng không ngờ cách ăn này lại có một hương vị khác.”

Cá nướng ở BBQ, trọng điểm là độ mềm, thịt cá khi sờ vào rất mềm và róc rách, được rưới một lớp gia vị dày, còn có mùi vị rất đậm đà.

Nhưng cá nướng ở BBQ ngon thì ngon nhưng quá nhỏ, ăn không đủ ghiền.

Nhưng con cá trước mặt này đủ lớn, đủ tươi và đủ mềm!

Nước canh này cũng rất ngon, cá nấu trong món canh này có vị khác với gia vị đậm đặc của cá nướng BBQ, hơi cay, hơi mặn hơi ngọt và có mùi thơm của than lửa.

Làm ông ấy muốn ngừng mà không được!

Xương Vương ngẩn ra, trước đây đã từng nghe nói Hộ bộ Thượng Thư yêu thích mỹ thực, nhưng hắn không ngờ ông ấy lại yêu thích đến trình độ như vậy, hắn còn nhớ lúc trước phụ hoàng đã từng nói với hắn, nguyên nhân tại sao Tiết đại nhân được bổ nhiệm làm Hộ Bộ Thượng Thư là bởi vì sở thích duy nhất của ông ấy chính là ăn.

Ăn thì có thể ăn bao nhiêu?

Tham cũng tham không được bao nhiêu, càng đừng nói lá gan ông ấy không lớn, cho nên cho ông ấy ngồi vào vị trí đó, hoàng đế mới an lòng, hiện giờ vừa thấy, thật đúng là như vậy.

Cậu nhóc đối diện Tiết đại nhân đang múc anh đào chung với nước canh, mặn mặn ngọt ngọt, ngon đến không giải thích được?

Đột nhiên nghe thấy lời khen như vậy, hai mắt cậu ta sáng lên, lanh lảnh nói: "Đúng vậy! A Xu tỷ tỷ rất lợi hại! Tỷ ấy sẽ làm rất nhiều món ăn ngon, bắp rang, bánh kem, que cay, thịt nướng, đều là tỷ ấy làm!”

"Hai ngày trước, tỷ còn cho ta cơm cháy. Cơm cháy rất ngon, cha mẹ ta đều rất thích!"

Tiết đại nhân ăn ăn không ngừng, nghe được câu này, kinh ngạc nói: "Những món đó đều là nàng làm?"

Ông ấy cũng không lạ gì những món này, bởi vì sau Tết Nguyên đán, bắp rang một thời gian đã trở thành món ăn vặt của ông ấy, thỉnh thoảng ông ấy đều mua, mãi đến mấy ngày trước ông ấymới biết được người bán bỏng ngô lưu động, dọn đến phố ẩm thực, ông ấy vừa đi qua đó, càng cảm thấy mình như một tiểu tử nhà quê mới được vào thành.

Cái gì cũng chưa từng thấy, cái gì cũng muốn ăn.

Cuối cùng ông ấy ăn đến đỡ tường về nhà, bị phu nhân mắng một trận.

Không nghĩ tới những món đó đều là nàng làm???

A Hành kiêu ngạo gật đầu: “Đương nhiên, đều là A Xu tỷ tỷ làm!”

Tiết đại nhân kinh ngạc, thật sự quá khó tin, ông ấy hỏi: "Cô nương năm nay bao nhiêu tuổi?"

Lạ thật, có thể làm nhi tử nhà mình thích thì phải không cách biệt tuổi tác lắm mới đúng chứ? Nhưng như vậy thì sao có thể lợi hại đến mức đó được?

A Hành đếm ngón tay, nói: "Hình như là mười bảy tuổi?"

Tiết đại nhân nuốt nước miếng, trong lòng nhất thời nóng lên, vốn dĩ ông ấy chỉ là vì con trai thích nên mới ủng hộ con trai mình, nhưng bây giờ, ông ấy đặt đũa xuống, nhấp một ngụm rượu, cho mình một chút dũng khí, sau đó nói: “Điện hạ, Vương phi, tiểu điện hạ, hình như các ngài rất thân với Yến cô nương của Tiêu gia?”

Xương Vương cũng ngừng đũa, nhướng mày nói: “Cũng tạm được, đại nhân là có chuyện gì sao?”

Tiết đại nhân cười ngượng ngùng: “Nói ra cũng thật xấu hổ, nhi tử nhà thần ái mộ Yến cô nương, chỉ là thê tử của thần làm sai chút chuyện, đắc tội Yến cô nương, nhưng chuyện này hạ quan và nhi tử đều không biết gì cả, hai ngày trước mới biết được .
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 183: Chương 183



Hạ quan vẫn luôn muốn tạ lỗi với Yến cô nương, không biết điện hạ có thể giúp thần sắp xếp một cái hẹn được không?”

Ánh mắt mong đợi của ông ấy chuyển từ trên người Xương Vương sang Xương Vương phi.

Tràn ngập ám chỉ.

Xương Vương phi tất nhiên hiểu được, loại chuyện này nữ nhân trong nhà nói mới là thích hợp nhất, trong lòng cũng động dung.

Nàng đã từng là Thái Tử Phi, hiện giờ là Xương Vương phi, nàng cũng biết chút chuyện của các đại thần trong kinh đô, đương nhiên biết, nhi tử trong miệng Tiết đại nhân, hẳn là Tiết Ngũ Lang vừa mới trúng cử, đang chuẩn bị thi đình.

Hắn là một nam tử ưu tú.

Tiết gia cũng có địa vị rất cao, nếu mối hôn sự này thành đối với hai bên đều có lợi.

Nàng và trượng phu nhìn nhau, sau khi xác nhận đang muốn gật đầu, A Hoành bỗng nhiên cảnh giác nói: “Không thể!”

Ba người lớn: ?

Đặc biệt là Xương Vương phi, vẻ mặt càng khiếp sợ.

Nhi tử, tiểu thí hài nhà con biết người lớn bọn họ đang thảo luận cái gì không?

Lập tức A Hoành nói với bọn họ, cậu ta không chỉ biết, mà còn hiểu rất rõ, cậu ta nghiêm túc nói: “A Xu tỷ tỷ là thẩm thẩm tương lai của Đông Đông, không thể gả cho người khác! Đông Đông sẽ tức giận, hơn nữa Tiêu lục thúc thúc đã lớn tuổi rồi, bà bà nói lúc cha từng tuổi này đã sinh con ra, Tiêu lục thúc thúc quá đáng thương, các người không thể làm A Xu tỷ tỷ gả cho người khác.”

“A!” Tiết đại nhân hít sâu một hơi, trên mặt tràn đầy kinh ngạc: “Tiểu điện hạ nói thật sao?”

Xương Vương phi kinh ngạc: “Sao ta lại không nghe nói chứ? A Hoành, sao con biết?”

A Hoành ưỡn ngực tự hào: “Con là bằng hữu tốt nhất của Đông Đông, đương nhiên là Đông Đông nói cho con!”

“Đông Đông nghe ai nói?” Xương Vương phi dịu dàng hỏi.

A Hoành suy nghĩ một chút, nói: “Hình như là Tiêu nãi nãi nói?”

Đến nước này, Xương Vương phi cảm thấy mình không cần hỏi nữa, nàng bất đắc dĩ cười cười, nhìn về phía Tiết đại nhân.

Lúc này im lặng còn hơn nói chuyện, Tiết đại nhân tiếp nhận ánh mắt của nàng, thở dài, trong lòng nói thầm, phu nhân nhà mình còn nói Tiêu gia sẽ không cho phép Tiêu Lục Lang cưới Yến cô nương làm thê tử, đây không phải là Tiêu phu nhân nhà người ta tự mình lên tiếng sao?

Quả nhiên không phải nhà ai cũng chú trọng vấn đề môn đăng hộ đối!

Ông ấy đau lòng không thôi, chỉ có thể gắp một miếng thịt lớn nơi nối bụng cá với đầu cá, chấm với nước súp, ăn vào miệng.

Vị trí này thịt cá tươi nhất mềm nhất, không có xương, cắn một miếng có cảm giác như có cái gì trơn trượt trong miệng.

Thực sự rất ngon!

Mỹ thực khiến ông ấy dễ chịu hơn một chút, nhưng vừa nghĩ đến cơ hội tương lai có thể tha hồ ăn mỹ thực đã vụt mất, ông ấy lại càng đau lòng.

A Hoành nhìn bộ phận thích nhất của mình bị cướp đi, ngây ngẩn cả người, cậu ta bẹp miệng, cảm thấy mất mát.

Nhưng nhìn vị đại nhân này hình như cũng rất buồn vì không thể cho con trai mình cưới A Xu tỷ tỷ?

Được rồi, cậu ta không tính toán với ông ấy nữa.

Ăn bộ phận khác cũng được.

Chẳng hạn như rìa bụng cá, thịt cá mềm mịn, rất dễ ăn, cắn một miếng mầm đậu nành đã chín, vừa mặn vừa nhạt, không cần ăn kèm với cơm!

*

Bữa trưa ngon lành đã kết thúc.

Sau khi Tiết đại nhân cùng Xương Vương thảo luận xong xuôi, cảm thấy mỹ mãn rồi than ngắn thở dài rời đi, trở về nói cho nhi tử tin dữ này.

Tiết Gia Hà tức khắc như bị sét đánh.

Nếu ngay từ đầu không có hy vọng thì thôi, nhưng vừa mới mất đi hy vọng, cha hắn lại châm lửa, tại thời điểm hắn cho rằng lại lần nữa có hi vọng thì mới hai ba ngày sau bị dập tắt hoàn toàn.

Yến cô nương thực sự là con dâu Tiêu gia chỉ định cho Tiêu Hoài Đình.

Hắn nhất thời cảm xúc lẫn lộn, không biết làm thế nào cho phải.

Cuối cùng hắn lựa chọn nhốt mình trong thư phòng vài ngày để bình ổn cảm xúc.

Làm Tiết đại nhân sợ tới mức mỗi ngày đều đến trước thư phòng thăm nhi tử, mãi đến ba ngày sau hắn mới bình tĩnh trở ra.
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 184: Chương 184



Trải qua ba ngày điều chỉnh, hắn đã không còn khó chịu nữa.

Cũng nhận thấy rõ ràng rằng bọn họ thực sự không có duyên phận.

Thích mông lung như vậy, chỉ mới gặp qua mấy lần đã thích thì đương nhiên sẽ không đến mức điên cuồng, dù Tiết phu nhân không làm vậy, có lẽ sau một thời gian hắn không gặp lại nàng, hắn cũng sẽ từ bỏ, nhưng bởi vì nương hắn gây chuyện, làm hắn cảm thấy xấu hổ với nàng, cho nên cảm xúc mới thay đổi thất thường như vậy.

Tiết đại nhân sợ nhi tử đi vào ngõ cụt, không ngờ nhi tử lại nghĩ thông suốt nhanh như vậy, trong lòng cũng yên tâm, nhưng lại cảm thấy hổ thẹn với nhi tử mình, nói: “Sau này ta sẽ không để nương con xen vào hôn sự của con nữa, còn chuyện huyện chúa kia, ta sẽ bảo nương con cự tuyệt, con thích ai thì tranh thủ giành về.”

“Cảm ơn cha!” Tiết Gia Hà thản nhiên cười.

Hai cha con nhìn nhau cười, rồi buông xuống chuyện này.

Có Tiết đại nhân lên tiếng, cho dù Tiết phu nhân lại không tình nguyện, cũng chỉ có thể từ bỏ ý tưởng liên hôn với Tấn Vương.

Ba tháng sau, Tiết Gia Hà đã thành công trúng tuyển trở thành thủ khoa kỳ thi đình, dẫn tới vô số người hâm mộ, cũng được Bát công chúa - muội muội Lục hoàng tử nhìn trúng, chỉ là không chờ hoàng đế ra ý chỉ, hắn đã tự nguyện xin được phái đến địa phương rèn luyện.

Này đối với Trạng Nguyên lang mà nói chính là giáng cấp, nhưng có Tiết đại nhân nói đỡ, lão hoàng đế đồng ý rất sảng khoái, đầu tháng tư đã lên đường rời đi.

Mà trong khoảng thời gian này, Xương Vương cũng hộ tống quân lương rời đi.

Kinh đô ngay lúc này lâm vào một loại yên tĩnh dị thường, phe phái của Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử chỉ động thủ cọ xát nhỏ một chút mà thôi.

Mãi đến tháng 5, mới có một tin vui truyền đến —— Ô Tháp hoàn toàn bị đánh bại!

Trong đó thành tích nổi bật nhất là Tiêu Hoài Vũ một mình lẻn vào doanh trại địch, g**t ch*t chủ soái của địch quân, hơn nữa còn rút lui an toàn, đặt nền móng vững chắc cho Tiêu Hoài Đình dẫn dắt đại quân san bằng Ô Tháp.

Sau đó, Tiêu gia quân không cho Ô Tháp cơ hội th* d*c, một đường đánh thẳng đến Hoàng Long.

Ô Tháp vốn không phải đại quốc gì, bởi vì vị trí hẻo lánh, phần lớn thức ăn đều là thịt, lực lượng đơn lẻ cao hơn binh lính Đại Chu, nhưng nhân số thì không chiếm ưu thế.

Hiện giờ binh lính Đại Chu cơm no áo ấm, thực lực cũng tăng lên, sức chiến đấu đương nhiên cũng mạnh hơn, hơn nữa bởi vì thù hận năm xưa, Tiêu Hoài Vũ đã chuẩn bị năm năm, hiện giờ toàn quân một lòng, rất có ý định không cho Ô Tháp diệt quốc thề không bỏ qua, mọi việc đều diễn ra suôn sẻ ngoài mong đợi.

*

Khi tin chiến thắng truyền đến kinh đô, trùng hợp kinh đô cũng đang diển ra lễ kỷ niệm cả nước.

Tiêu phu nhân kích động đến muốn đi lễ tạ thần.

Tiêu phu nhân tin Phật, có lẽ không hẳn tin, chỉ là cho mình một niệm tưởng, Bồ Tát trong tiểu phật đường nhà bà là được thỉnh về từ chùa rừng rậm hương khói nhất kinh đô.

Mấy năm đó, bà bị tâm bệnh, giống như có ma quỷ tra tấn mình, an ủi duy nhất chính là đi bái Phật.

Hi vọng một ngày nào đó, ông trời có thể trả trượng phu, nhi tử, con rể về cho bà.

Nhưng hiện tại tuy rằng nàng không còn nằm mơ nữa, nhưng con trai và con gái có thể bình an trở về từ chiến trường, còn báo thù cho lão nhị, lão tam lão tứ con rể.

Là từ kinh đô hương khói nhất cường thịnh rừng cây chùa thỉnh về gia.

Kia mấy năm, bà tâm sinh bệnh, trứ ma giống nhau tra tấn chính mình, duy nhất an ủi chính là bái phật.

Giờ đây, dù không còn nằm mơ nữa, nhưng nhi tử nữ nhi có thể bình an trở về từ chiến trường, còn báo thù cho lão nhị, lão tam, lão tứ, con rể, đó là chuyện vui lớn nhất của bà, bà lập tức muốn đi tạ thần.

Tiêu phu nhân nguyện ý ra khỏi cửa tất nhiên là chuyện tốt, Tạ Thanh Vận làm thiếu phu nhân, rất háo hức sắp xếp chuyến đi lần này.
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 185: Chương 185



Trừ Tiêu Hoài Khải, toàn bộ chủ tử Tiêu phủ đều ra ngoài cùng bà.

Bao gồm ba đứa trẻ Đông Đông, Uyển Nhi và Tiêu Bình Tùng, Yến Thu Xu tất nhiên cũng đi cùng.

Quý tộc đi bái phật đương nhiên không cần đi bộ từ thành đến các ngôi đền ngoài thành như những người bình thường, họ chỉ cần ngồi xe ngựa đến tận chân núi rồi mới xuống xe đi bộ.

Yến Thu Xu nhảy từ trên xe ngựa xuống, phát hiện hương khói của ngôi chùa này thật thịnh vượng.

Chỉ riêng dưới chân núi đã có rất nhiều người, cũng có rất nhiều hòa thượng, đạo sĩ lập quầy xem bói ở bên cạnh, nam nữ già trẻ qua lại như chợ, nhưng không ai lớn tiếng ồn ào.

Một số người sùng đạo còn sẽ ba quỳ chín lạy thành kính đi lên.

Ngay sau đó Đông Đông - người lần đầu tiên đến đây cũng nhảy xuống xe ngựa, quanh eo quấn một chiếc túi to phồng, khá dễ thấy, cậu bé vội vàng dùng một tay che lại, đôi mắt nhìn bên ngoài, kinh ngạc cảm thán nói: “Oa, thật nhiều người!”

Đám người Yến Thu Xu đương nhiên đi thẳng lên.

Một nha hoàn có thể lực tốt hỗ trợ Tiêu phu nhân, những người khác thì cố gắng tự đi, ba đứa trẻ cũng cố gắng tự đi, mỗi khi mệt thì ngồi xuống uống chút nước rồi đi tiếp.

Đi được nửa đường, đám người ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc, khi đợi đến khi chuẩn bị đi tiếp thì Uyển Nhi và Đông Đông đã không chịu nổi nữa.

Yến Thu Xu nhìn quanh một vòng, phát hiện những nha hoàn đi theo cũng đã kiệt sức, nhìn tay chân yếu ớt, nàng cũng cảm thấy lo lắng.

Hai đứa nhỏ này giải quyết làm sao đây?

Nghi vấn còn chưa đặt ra, Yến Thu Xu đã thấy Tiêu Hoài Ngọc sửa sang lại quần áo, xắn tay áo lên, cả người càng nhìn có vẻ gọn gàng lưu loát hơn, sau đó nàng ngồi xổm xuống ôm lấy Đông Đông.

“Tam tiểu thư, người…” Yến Thu Xu còn rất lo lắng.

Giây tiếp theo, cô nương có dáng người yểu điệu này, dùng sức một cái, nhẹ nhàng nhấc bổng tên tiểu mập mạp còn nặng hơn Uyển Nhi lên, sau đó nói với Tiêu Bình Tùng nói: “Bình Tùng, con ôm Uyển Nhi đi.”

“Vâng!” Tiêu Bình Tùng ngoan ngoãn gật đầu, sau đó cũng nhẹ nhàng bế Uyển Nhi lên.

Yến Thu Xu nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.

Trước đây nàng thử ôm Uyển Nhi!

Đương nhiên không thành công, còn bị tiểu nha đầu này cười nhạo một trận.

Tạ Thanh Vân cười đi tới, híp mắt nói: "Ta không phải đã nói với muội sao? Hầu hết người của Tiêu gia đều đã tập võ, sau một thời gian Uyển Nhi cũng sẽ phải tập võ. Đến lúc đó, coi chừng nó còn mạnh hơn muội."

Yến Thu Xu yên lặng khép cằm đang kinh ngạc của mình lại: “Muội học với.”

Chẳng trách tam tiểu thư Tiêu gia lại có thể lấy roi đánh vị hôn phu tiền nhiệm của mình đến kêu cha gọi mẹ, trước đây nàng luôn cảm thấy không thể nào tin được, Tiêu Hoài Ngọc nhìn thế nào cũng giống một người phụ nữ dịu dàng, mặc dù nàng không thanh lãnh bằng Tống Minh Đại, nhưng cũng gần giống như vậy.

Không ngờ nàng lại có một mặt như thế này!

Tạ Thanh Vận cười khúc khích: “Được, ta ghi nhận yêu cầu của muội, chờ Uyển Nhi bắt đầu học võ, ta sẽ nói với sư phó dạy cho muội nữa.”

Yến Thu Xu ho nhẹ một tiếng, lập tức thu hồi: “Muội đùa thôi, muội lớn tuổi rồi không thích hợp.”

“Còn chưa thành hôn thì vẫn là một tiểu cô nương.” Tạ Thanh Vận cười tủm tỉm vỗ đầu nàng, tiếp tục leo lên núi.

Ngôi chùa được xây dựng ở lưng chừng núi, đi lên sẽ mất rất nhiều thời gian, khi họ đến chùa cũng không còn sớm nữa, Tiêu phu nhân đi cảm tạ thần linh, đám người Tạ Thanh Vận đi cầu nguyện, Yến Thu Xu thì muốn đi xin săm, cầu mình bình an, làm ăn phát tài!

Cuối cùng nàng xin được một quẻ thượng, làm vui đến mức không khép được miệng.

thượng: lên, ý câu này là phất lên.

Tiêu phu nhân thấy nàng hớn hở chạy ra, cũng cười nói: "Con cầu gì mà vui vậy? Chẳng lẽ là cầu Phật Tổ ban nhân duyên tốt sao?”

Yến Thu Xu mỉm cười hạnh phúc: “Con cầu Phật Tổ cho con làm ăn phát tài, Phật Tổ đồng ý rồi!”

Tiêu phu nhân nhất thời không biết nói gì, bà lắc đầu nói: “Đúng là hài tử, còn chưa chịu lớn.”
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 186: Chương 186



Lễ tạ thần kết thúc, đoàn người lại dạo quanh chùa, nhân tiện ăn cơm chay rồi bắt đầu xuống núi, đi bộ được ba phần năm chặng đường thì gặp một ngã rẻ. Bọn họ không trực tiếp đi thẳng xuống mà đi dọc theo ngã rẻ.

Con đường này trông yên tĩnh hơn ngôi chùa, dọc đường chỉ gặp được hai người đi hành hương.

Đây là Ngọc Hà Quan, nơi ngũ tiểu thư Tiêu gia Tiêu Hoài Nhã tạm cư tu hành.

Mới đến cửa, một người phụ nữ quét sân đã nhận ra bọn họ, vừa nghe nói họ đến đây để gặp Tiêu Hoài Nhã là lập tức dẫn họ vào trong.

Đoàn người bọn họ không có nam nhân trưởng thành nên có thể đi thẳng lên, nhưng còn chưa đến đạo quán phía sau, Tiêu phu nhân quanh năm uống thuốc đã nhạy bén ngửi thấy mùi thuốc, trong lòng tức khắc có chút sốt ruột, bước chân nhanh hơn.

Sau khi đến nơi Tiêu Hoài Nhã ở, và xác nhận rằng nguồn gốc của mùi thuốc là ở đây, Tiêu phu nhân càng sốt ruột, cũng bất chấp lễ nghi, trực tiếp đẩy cửa bước vào.

Yến Thu Xu chậm một bước, trước khi đi vào, nàng để ý thấy trong sân có một cây bồ kết đen, tình cờ đang vào mùa, những bông hoa nhỏ màu trắng nở thành chùm, cực kỳ xinh đẹp, chỉ nhìn phong cảnh thôi thì thấy khá lãng mạn.

Chờ nàng đi vào thì thấy một nữ tử nằm trên giường, trên tay cầm một quyển sách, trên đùi cột lấy vài miếng ván gỗ, dùng vải trắng buộc rất chặt, đầu giường còn có một chén nước thuốc nóng hổi tản ra hương vị cay đắng.

Đây vốn là phòng của nàng, nhưng dù như vậy, trên mặt nữ tử vẫn mang khăn che mặt, che kín nửa khuôn mặt dưới, chỉ lộ ra một đôi mắt hạnh đỏ bừng giống như vừa mới khóc, nhu nhược đến đáng thương.

Lúc này, đôi mắt nàng vì sự xuất hiện đột ngột của mẫu thân mà mở to khiếp sợ, chột dạ, cuốn sách bị ném đi, phản ứng đầu tiên là kéo chăn che đùi.

Kết quả là cuốn sách rơi xuống đất, lộ ra tên của nó— Bình Nương truyền kỳ.

Yến Thu Xu: "...?"

Tiêu đề của cuốn sách có hơi lạ một chút.

Nó khá giống với các loại tiểu thuyết mà Yến Thu Xu đã đọc trước khi đi du lịch, chỉ là thời đại khác nhau nên cách đặt tên cũng khác nhau.

Cho nên, hai mắt của nàng giống như vừa mới khóc, chẳng lẽ không phải vì đôi chân của nàng, mà là vì... tình tiết trong cuốn sách?

Sau một khoảng lặng.

Cuối cùng, một trong hai bên đang âm thầm giằng co cũng hoàn hoàn lại, Tiêu Hoài Nhã chớp mắt hai lần, vắt ra hai giọt nước mắt, mặt mày lộ ra một chút yếu ớt, hết sức kinh ngạc vui mừng nói: “Nương, đại tẩu, sao các người lại tới đây?"

Giọng nói mềm mại nhu ngược, khác với hình tượng mà Yến Thu Xy vừa mới tưởng tượng ra.

Tiêu phu nhân lộ ra một nụ cười âm trầm: "Sao vậy? Chẳng lẽ ta không nên tới sao?"

Tiêu Hoài Nhã vội lắc đầu, đáng thương nhìn mẫu thân mình: "Đương nhiên không phải."

“Chỉ sợ trong lòng con nghĩ như vậy.” Tiêu phu nhân chỉ vào chân Tiêu Hoài Nhã, ngón tay run lên vì tức giận: “Ta để con ở đây là vì muốn con có thể sống an tĩnh không phiền muộn, ta không trách con mỗi năm chỉ về nhà vào ngày mùng một Tết Nguyên đán. Nhưng con xem con đang biến mình thành bộ dáng gì! Đây là sống yên ổn mà con nói sao?"

Hốc mắt Tiêu Hoài Nhã nóng lên, nước mắt càng chảy nhiều hơn, nàng ấy nhỏ giọng nói: "Nương, con không có làm bậy, là mấy ngày trước có một hài tử của khách hành hương chạy ra ngoài chơi, trèo lên cây, trong lúc con cứu nó xuống, bởi vì nó quá sợ hãi mà vô tình trượt chân, làm con cũng ngã theo, người biết trong đạo quan này chỉ có mình con biết võ mà.”

Tiêu phu nhân tiến lên hai bước, tiếp tục hùng hổ dọa người hỏi: "Vậy sao con không nói cho ta biết? Ngày thường mỗi khi con viết thư đều hận không thể khoe ra hết tất cả kinh thư mình đọc qua, cả ngày chỉ biết khóc sướt mướt, sao đến khi xảy ra chuyện thật rồi lại không nói một tiếng?”
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 187: Chương 187



Tiêu Hoài Nhã lau nước mắt, bả vai giật giật, ủy khuất nói: "Con sợ người lo lắng ~"

Tiêu phu nhân thấy nàng như vậy thì đau đầu, muốn mắng nàng một trận nhưng lại không nỡ, sắc mặt tối sầm nhặt cuốn sách trên mặt đất lên, tức giận nói: “Con đang xem cái gì đây??! Không sợ sư phụ phát hiện đuổi con ra ngoài à."

“Con không có…” Tiêu Hoài Nhã muốn phản bác nhưng lại phát hiện đây là sự thật, lập tức yếu ớt nói: “Con thật sự đã học thuộc hết kinh thư rồi, trong lúc chán quá, tình cờ sư muội cho con quyển sách này, trùng hợp là câu chuyện của Bình Nương cũng giống những chuyện con đã trải qua, con thấy có chút đồng cảm nên mới đọc nhiều một chút.”

“Ta không phải…” Nàng muốn phản bác, nhưng khi ý thức được đây là sự thật,: “Thật sự là ta đều học thuộc lòng ngược lại những kinh văn này, ta thật nhàm chán. là sư muội của ta đặt quyển sách này trong sách của ta, trải qua của ta rất giống, ta có chút đồng cảm, liền xem lại một lần."

Tiêu phu nhân lật xem thử hai trang, lông mày càng nhíu chặt, lẩm bẩm nói: "Lấy vẻ ngoài xấu xí gả cho Tiêu Dao Vương? Con còn chưa trưởng thành sao? Cái gì mà giống với câu chuyện của con? Người ta không giống con. Chỉ biết khóc khóc Khóc! Gãy một cái răng mà khóc như sắp chết! Còn mấy tháng không chịu ra khỏi cửa!”

Khuôn mặt nhỏ Tiêu Hoài Nhã đỏ lên, mặc dù chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, nhưng chỗ nào lộ ra đều đỏ bừng, kiều mị nói: "Nương ~~~"

Tiếng kêu “nương” này quá ngọt ngào, tràn ngập sự cầu xin, giống như đang khẩn cầu bà đừng tiếp tục công khai xử tội mình.

Yến Thu Xu dở khóc dở cười, trong lòng mềm nhũn.

Nhưng Tiêu phu nhân giống như đã thấy quen rồi, không hề động lòng, thậm chí còn cười lạnh: “Khó trách mấy ngày trước ta thấy hơi bất an, hóa ra là tổ tông ngươi lại giở trò quỷ! Bị gãy xương cũng không phải chuyện nhỏ, chờ lát nữa cùng ta trở về dưỡng thương cho tốt.”

Vừa nghe tới đây, Tiêu Hoài Nhã cúi đầu kháng cự: "Con không cần, con không muốn trở về."

“Không chịu cũng phải chịu!” Sắc mặt Tiêu phu nhân nghiêm túc, trông rất tức giận: “Chờ lát nữa ta sẽ bảo Hoàng ma ma gọi người khiêng con về.”

“Nương!” Tiêu Hoài Nhã vẫn luôn ăn nói nhỏ nhẹ, rốt cục tăng cao âm lượng, mày nhăn lại, tràn đầy kháng cự.

Nhưng chuyện mà Tiêu phu nhân đã quyết định thì khó thay đổi, bà cũng không nói nhiều, sau khi hạ quyết tâm thì xoay người bước ra ngoài, nói với bảo mẫu Hoàng: “Ngươi đi tìm một chiếc ghế kiệu, kêu người khiêng tiểu tổ tông này xuống núi."

Hoàng ma ma còn hơi do dự: "Phu nhân, chỉ sợ ngũ tiểu thư không đồng ý."

Tiêu phu nhân cúi đầu nhìn cuốn sách trên tay, trầm giọng nói: “Trước đây bổn phu nhân cũng đắm chìm trong quá khứ một lòng muốn chết, cho nên lười quản nó, nghĩ nó ở đạo quan cũng tốt, nhưng tình thế bây giờ đã khác, thân là người Tiêu gia thì không nên đắm chìm trong quá khứ như thế, không dám đối mặt với sự thật, cả ngày xem những thứ này có ích lợi gì? Còn không bằng lúc nó còn nhỏ, dám đánh người cười nhạo nó một trận!”

“So với việc để nó ở lại đây hao mòn tuổi xuân, không bằng ép nó trở về, một ngày không quen thì hai ngày, ba ngày… đợi lâu dần cũng sẽ quen thôi, người của Tiêu gia không thể yếu đuối như vậy được.”

Hoàng ma ma nghe vậy thì biết Tiêu phu nhân đã quyết tâm, không còn cơ hội để xoay chuyển, lập tức gật đầu: “Nô tỳ lập tức đi tìm người.”

*

Hoàng ma ma rời đi cùng hai nha hoàn, Tiêu phu nhân ngồi trên ghế đá dưới gốc cây châu chấu với khuôn mặt lạnh lùng.

Tạ Thanh Vận nhìn bên này, lại nhìn bên kia, cuối cùng quyết định vào phòng an ủi cô em chồng bị mẫu thân định đoạt một chút.

Tiêu Hoài Ngọc cũng theo vào.

Đông Đông và Uyển Nhi thì không thân với vị ngũ cô cô này lắm, nhưng dù sao cũng là người thân, sau một lúc do dự, cuối cùng cũng đi theo an ủi nàng ấy.
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 188: Chương 188



Chỉ chốc lát sau, Yến Thu Xu đã nghe thấy tiếng khóc thút thít bên trong, nghe rất ủy khuất, nhưng không hiểu sao lại khiến nàng muốn cười, vốn dĩ nàng còn tưởng đó là một tiểu cô nương tinh quái nghịch ngợm sẽ xem trộm thoại bản linh tinh, nhưng chờ nàng ấy mở miệng, nàng lại phát hiện hóa ra đó là một tiểu cô nương đáng thương tự oán tự sầu về bản thân mình.

Nhưng nàng ấy biết võ, Yến Thu Xu đột nhiên nghĩ đến Tiêu tam tiểu thư bế tên tiểu béo Đông Đông này mà mặt không đổi sắc.

Yến Thu Xu lập tức cảm thấy cô nương này có lẽ cũng không thật sự là một hài tử yếu đuối.

Vậy mà còn khóc đến… Làm người ta đau lòng như vậy.

Tiêu phu nhân bình tĩnh lại, giơ tay ra hiệu Yến Thu Xu đến đây ngồi xuống, bất đắc dĩ nói: “Làm con chê cười rồi, tính lão ngũ trẻ con, trong nhà trừ lão lục ra thì nó là nhỏ nhất, còn là con gái nữa, khó tránh khỏi sẽ nuông chiều nó nhiều một chút, đến bây giờ nó còn không chịu trưởng thành, thích đẹp lại thích khóc.”

Yến Thu Xu rải những cánh hoa rơi trên ghế đá, ngồi xuống bên cạnh bà, an ủi: "Như vậy cũng rất tốt, nếu quá hiểu chuyện thì nàng ấy sẽ chịu nhiều ủy khuất."

"Đúng vậy, lúc trước thì không sao, mỗi khi bị bắt nạt, tuy nó khóc nhưng ít ra nó sẽ đánh trả, nhưng từ khi..." Tiêu phu nhân nghe vậy cũng cảm thấy an ủi, nhưng khi nghĩ đến tính tình hiện tại của nữ nhi mình, lại lập tức thấy đau đầu, nói:

“Nó không muốn gặp ai cả, lúc ấy Tiêu gia không còn quyền lực như trước, những người đó cười nó, nó cũng không dám đánh trả, cộng thêm lúc đó tâm trạng ta rất tệ. Ta sợ Tiêu gia giết chóc quá nhiều, tội nghiệt đầy người, làm hại những hài tử thế hệ sau, cho nên thấy nó chạy đến đạo quan trốn tránh thế giới bên ngoài, ta cũng không cản, chỉ cần nó hạnh phúc là được.”

Yến Thu Xu nhẹ nhàng nói: “Bá mẫu suy nghĩ nhiều rồi, nếu giết người thật sự là tội nghiệt, vậy Tiêu gia nhiều năm bình định chiến loạn, làm vô số bá tánh Đại Chu ta an cư lạc nghiệp, công đức tạo ra cũng đã sớm lớn hơn tội nghiệt, sao có thể làm hại thế hệ sau?”

Khóe mắt bà Tiêu nở một nụ cười thoải mái, đặt cuốn sách trên tay xuống, xoa đầu nàng thở dài: “Nếu trên đời này ai cũng nghĩ như con thì tốt biết mấy”.

Tiêu gia đúng là trung nghĩa, bảo vệ vô số bá tánh, nhưng vậy thì sao?

Không phải ai cũng có thể thấy được.

Trận chiến mười một năm trước làm bà mất trượng phu, đại nhi tử trở thành kẻ vô dụng, lời đồn đại về Tiêu gia nghiệp chướng nặng nề lan truyền trong dân gian, sau đó mấy nhà thông gia vốn định hôn ước với lão tam lão tứ của bà lần lượt đến phủ bọn họ đòi từ hôn, không muốn dây dưa sợ bị liên lụy.

Cũng may hai hài tử biết tranh đoạt, lão tam đánh vị hôn phu tiền nhiệm dưới tường thành, cuối cùng đổi lấy lang quân Thẩm gia phu quân, vừa gặp đã thương.

Vị hôn phu của lão tứ sống chết không muốn từ hôn, Giang gia cầm được chỗ tốt, cuối cùng cũng không phản đối hai đứa cũng thành thân.

Rõ ràng là một ngày tốt, nhưng những hài tử vừa mới chào đời lại lần lượt ra đi, khi tin dữ truyền đến, cùng với những lời đồn thổi, lúc đó mọi người ở kinh đô gặp Tiêu gia đều đi đường vòng.

Ngay cả bản thân bà cũng bắt đầu hoài nghi lời đồn đãi đó là thật.

Bởi vậy khi thấy tức phụ của lão nhị mang Bình Tùng về nhà mẹ đẻ, bà mặc kệ; lão tam cả ngày nhốt mình ở trong viện, không chịu ra ngoài, bà mặc kệ; Đông Đông bị Giang gia dụ đi, bà mặc kệ; lão ngũ bởi vì dung mạo trốn đến đạo quan, bà càng mặc kệ, ngay cả hôn sự của nhi tử, bà cũng lười nhọc lòng.

Dù sao gả vào cũng có thể chỉ để thủ tiết, hà tất hại nữ nhi nhà người khác.

Cho dù sau này biết được một phần chân tướng, bà cũng không có tâm trạng báo thù, người đã không còn, báo thù kiểu gì? Nếu báo thù thì báo thù như thế nào?
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 189: Chương 189



Hơn nữa tổ tiên Tiêu gia từ xưa đã dạy rằng, người Tiêu gia thà chết cũng không thể là kẻ phản quốc, nên bà chỉ có thể buộc mình sống mơ mơ màng màng, nếu không cả ngày bà sẽ đắm chìm trong đau khổ.

Tính cách lão ngũ đơn giản, thuở nhỏ cũng bị nuông chiều làm nàng ấy lớn lên có vẻ ngây thơ, nhưng cũng biết chuyện trong nhà, không chấp nhận được sau này nàng ấy không thể tùy hứng, không thể đánh trả được như trước kia, cho nên chọn cách trốn tránh trong đạo quan, người khác nói cái gì đều làm bộ không nghe thấy.

Chỉ là bây giờ, tất cả đều có thể trở lại như cũ.

*

Yến Thu Xu cũng không biết trong lòng Tiêu phu nhân nghĩ gì, nhưng thấy bà không nói nữa, nàng đành cầm thoại bản lên đọc.

Nàng vẫn chưa đọc thoại bản của thời đại này đâu.

Nhưng đúng là, Bình Nương trong thoại bản này thật giống với câu chuyện của Tiêu Hoài Nhã.

Cũng là võ tướng thế gia, nhưng một người là thay phụ thân tòng quân, một người là trực tiếp lên chiến trường báo thù cho ca ca và tỷ phu, nhưng cả hai đều ngoài ý muốn bị hủy dung trên chiến trường.

Bình Nương báo thù thành công, an toàn lui thân, sau đó nàng tìm một tiểu viện trống ẩn cư sống ngày qua ngày, mỗi ngày dệt hoa, nuôi gà vịt, sống một cuộc sống yên bình, cho đến một ngày, nàng cứu được một thư sinh xui xẻo vừa trêu chọc tặc phỉ.

Trong cuộc gặp ngắn ngủi giữa hai người, thư sinh vô cùng biết ơn nàng, cũng không hề để ý vết thương trên mặt Bình Nương, khi phát hiện có người cười nhạo nàng, thư sinh cho dù không đánh lại cũng sẽ dạy cho người nọ một bài học, cuối cùng lần nào thư sinh cũng được Bình Nương cứu.

Sau vài lần hai người tâm đầu ý hợp, thư sinh rời đi, nói là về nhà chuẩn bị của hồi môn cầu hôn nàng.

Nhưng lần đó hắn rời đi chính là đi biệt vài tháng, người trong thôn đều nói Bình Nương đã bị lừa, ngay ở thời điểm Bình Nương cũng nghĩ rằng mình bị lừa, thì có người đến nói với nàng rằng hóa ra thư sinh là một Vương gia, trong cuộc tranh đoạt ngai vị, hắn bị nhốt ở kinh đô, phái tâm phúc đến đây báo cho nàng một tiếng, hắn sợ Bình Nương hiểu lầm hắn.

Bình Nương tất nhiên không hiểu lầm hắn nữa, thậm chí còn cảm động không thôi.

Để cứu người mình yêu, nàng mặc lại áo giáp, đến kinh đô triệu tập thuộc hạ cũ giải cứu thư sinh. Cả hai đều không thích sự ràng buộc của ngôi vị hoàng đế, vì vậy cuối cùng họ đã chọn ra một minh quân gửi gắm giang sơn lại cho hắn. Sau đó hai người rời khỏi kinh đô, đi du sơn ngoạn thủy.

Chuyện xưa này viết khá hay, tác giả hành văn cũng tốt, làm cho Yến Thu Xu lại ngồi đọc thêm một lần.

Đọc xong, nàng lại cảm thấy câu chuyện này có chút quen thuộc, hình như đã từng đọc ở đâu đó rồi.

Chẳng lẽ mạch não của cổ đại và hiện đại tương tự nhau sao, hay nàng đã từng đọc truyện nào tương tự như vậy rồi?

Nàng nhìn chằm chằm thoại bản một hồi lâu, nhìn đi nhìn lại, nhưng vẫn không nhớ ra.

Mãi đến khi Hoàng ma ma mời người tới, mang theo một chiếc ghế kiệu.

Vừa thấy chiếc ghế kiệu, Tiêu Hoài Nhã phản ứng dữ dội, co người lại trên giường, trùm chăn kín mít cái đầu sống chết không chịu ra ngoài, Tiêu phu nhân nhìn nàng ấy một lúc rồi nháy mắt với tam nữ nhi.

Tiêu Hoài Ngọc tiến lên một bước, nhẹ giọng nói: "Tiểu Vũ, muội thật sự không ra sao?"

"Tam tỷ! Buông muội ra, muội không muốn về, oa oa oa..." Tiêu Hoài Nhã làm bộ đáng thương.

Tiêu Hoài Ngọc vỗ chăn trên đầu nàng ấy, bất đắc dĩ nói: “Xin lỗi, muội muội.”

Nói xong nàng dùng sức, trực tiếp bế cả người lẫn chăn lên, làm Tiêu Hoài Nhã còn đang nằm trong chăn kinh ngạc phát ra tiếng kháng nghị: “A! Tam tỷ ——”

Nàng muốn giãy giụa nhưng chân còn bị thương, không thể dùng sức.

Rất nhanh Tiêu Hoài Nhã đã bị đặt trên chiếc ghế kiệu, Tiêu phu nhân còn không buông tha nàng, đưa một đoạn dây thừng qua, cực kỳ lãnh khốc vô tình nói: “Trói lại! Để nó đừng lộn xộn, làm chân càng bị thương nặng hơn.”
 
Back
Top Bottom