Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 160: Chương 160



Thuận Vương hừ lạnh một tiếng, không nói gì, nhưng chỉ cần phản ứng này thôi cũng đủ để chứng minh, hắn cũng không tin tưởng.

Ba món nay, hai món trong đó toàn là thịt, một món khác nói là canh, nhưng màu sắc nồng đậm, nhìn không ra có thêm thịt không, nhưng hắn nhìn bề ngoài, liền cảm thấy khả năng ăn thịt là rất lớn.

Chẳng lẽ là cô nương Tiêu gia này, vì không cho muốn Tiêu gia bị mẫu phi hắn giở trò, trộm cho đứa nhỏ này ăn thịt? Nếu không nhìn thân hình kia, sao có thể mũm mĩm lên trong một thời gian ngắn như vậy?

Yến Thu Xu đợi trong chốc lát, không thấy hắn nói gì, dứt khoát trực tiếp đứng thẳng: “Điện hạ, cái này tuyệt đối không phải thịt, chỉ là một loại thịt chế phẩm, nếu không tin, ngài có thể tự mình nếm thử.”

Thuận Vương nhướng mày, hơi kinh ngạc nhìn qua.

Yến Thu Xu duỗi tay, ngay trước mặt hắn lấy ra một xiên tròn, đùi gà thiếu xương cốt, mất đi cảm giác chân thực, sau đó nàng lấy một đôi đũa chưa dùng đến đưa cho hắn. Ngón tay còn lại của nàng chỉ vào "Thịt lợn Mai Thái" sẫm màu hơn, nhẹ nhàng nói: "Món ăn này điện hạ cũng có thể thử."

Thuận Vương chần chờ trong chốc lát.

Chu Chiêu Cần thấy vậy, nhẹ giọng nói: “Hoàng thúc, thúc nếm thử đi? A Xu tỷ tỷ nấu cơm rất ngon!”

Thuận Vương nghe được lời này, trong lòng đại khái đã biết, hắn đã trách nhầm bọn họ, hắn có chút ảo não, nỗ lực kiềm chế biểu cảm để không biểu hiện ra ngoài, nhưng với món này, vẫn nhìn nhiều hơn một chút, thật sự có thể làm giống như vậy sao?

Cả thớ thịt cũng có luôn!

Khi chiếc đũa bắt đầu chạm vào "mùi vị", Thuận Vương bỗng sững sờ, kết cấu cứng hơn nhiều so với thịt thật!

Cái này làm cho hắn yên tâm rất nhiều, động tác cũng nhanh nhẹn hơn.

Đồ ăn đưa tới bên miệng, hắn thử cắn một cái, "Thịt" mềm mà cứng bị cắn đứt, trong miệng ngoại trừ mùi mặn của rau dưa, vậy mà còn nếm được một vị ngọt ngào?

Thuận vương ngưng mắt nhìn lại, phát hiện “Khấu thịt” bên trong không bị dính màu của nước tương, là màu xanh lục nhàn nhạt, hương vị trên đầu lưỡi vừa mềm vừa cứng, kẹp thêm rau ngâm, thực sự có vài phần giống thịt!

Nhưng nó xác thật không phải thịt, mà là —— bí đao.

Ăn rất ngon, hình dạng cũng giống, nhất là chỗ quả sáp gần thịt, vị mềm, nếu không phải lòng có đoán trước, thật sự sẽ có thể lấy ra giả mạo đánh tráo.

Hơn nữa hương vị bí đao rất phù hợp, vị rau ngâm có chút cay cay, nhưng trước đó chắc là được ngâm qua với nước ấm, làm vị của nó mặn hơn, lúc này bí đao lại là loại thanh đạm trung hoà, ăn với cơm cũng sẽ không tạo cảm giác rát đầu lưỡi.

Một ngụm ăn xong, Thuận Vương nhấp nhấp môi, do dự chớp mắt, liền ăn hết chỗ còn dư, chưa đã thèm li.ếm li.ếm cánh môi, buông đũa, căng chặt gương mặt, nhàn nhạt nói: “Hương vị không tồi, xác thật không phải thịt, là bổn vương hiểu lầm.”

Chu Chiêu Cần nhếch miệng cười, mắt thường có thể thấy được hắn rất vui vẻ.

Thuận Vương thấy vậy, cũng cười cười, hắn lớn lên đẹp, môi hồng răng trắng, một bộ dáng đại phú đại quý, cũng ít khi tỏ ra uy nghiêm, bầu không khí đọng lại quanh mình cũng buông lỏng ra, hắn giương giọng nói: “Đều đứng lên đi.”

“Tạ điện hạ.” Lý ma ma dẫn đầu lên tiếng.

Những người khác mới đi theo đứng dậy.

*

Lúc này sân cửa cũng vang lên giọng nói của Tiêu phu nhân: “Bái kiến Thuận Vương điện hạ, không biết là trận gió nào đưa điện hạ tới đây? Trong phủ chiêu đãi không chu toàn, còn thỉnh điện hạ bao dung.”

Thuận Vương lập tức xoay người, lễ phép nhẹ giọng nói: “Tiêu phu nhân, là do bổn vương cũng không có bái thiếp, trực tiếp liền tới cửa quấy rầy, còn tới vội vàng, thất lễ.”

Khi nói chuyện, Tiêu phu nhân đã đi tới, ý bảo Thu Xu lui qua một bên, ôn hoà nói: “Không phải ngại, chỉ là điện hạ lần sau nếu đến đây, vẫn phải báo trước để tiếp đón, lão thân sợ người trong phủ chiêu đãi không chu toàn, Tiêu gia ta cũng đã rất lâu không chiêu đãi khách quý nào rồi.”
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 161: Chương 161



Sắc mặt Thuận Vương khẽ đổi, lại cười nói: “Tiêu phu nhân nói phải.”

Tiêu phu nhân kéo kéo khóe miệng, hỏi: “Không biết điện hạ dùng bữa chưa?”

“Thật ra thì chưa.” Thuận Vương thành thật lắc đầu.

“Vậy…” Tiêu phu nhân đang muốn nói thỉnh hắn tới phòng khách bên kia.

Liền nghe người này nói: “Vừa rồi bổn vương đã nếm thử đồ ăn vị cô nương này làm, hương vị rất ngon, chẳng biết có thể làm cho bổn vương nữa không?”

Yến Thu Xu ở trong góc mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, vốn dĩ không định nói chuyện, lúc này nàng ngước mắt nhìn thiếu niên, thần sắc cổ quái, thế mà ở lại?

Hẳn là không đến mức đó đâu?

Nàng làm đồ ăn tuy rằng hương vị cũng không tệ lắm, nhưng rốt cuộc vẫn là làm giả cho giống món ăn mặn, thực tế nguyên liệu nấu ăn dùng thức ăn chay, cố gắng hết sức bắt chước, nhưng nếu bàn về trình độ mỹ vị, không đến mức mê hoặc một vị vương gia suốt ngày ăn sơn hào hải vị chủ động đến cọ cơm chứ?

Tiêu phu nhân cũng buồn bực, nhìn đồ ăn trên bàn, đầu tiên bị kinh ngạc một chút, chỉ là sau khi quan sát kỹ, lại bình tĩnh, tuy rằng buồn bực, nhưng yêu cầu của Vương gia thì vẫn phải đáp ứng: “Vậy để lão thân kêu đầu bếp trong phủ làm, Vương gia muốn ăn món gì sao?”

“Không cần không cần, có cái này là được rồi, bổn vương lại đây chủ yếu là muốn thăm tiểu chất tử, vừa ăn vừa có thể tâm sự.” Thuận Vương xua tay, thái độ thập phần tùy ý, nhưng lại lộ ra một tia cường ngạnh.

Tiêu phu nhân thấy vậy, nói: “Vậy tùy điện hạ. Lão thân cáo lui trước.”

Bà hành lễ, xoay người rời đi, thuận tay đưa cả Yến Thu Xu đi cùng.

Bà quay đầu lại nhìn mắt, Chu Chiêu Cần cũng có chút mờ mịt, thấy Yến Thu Xu bị mang đi, sốt ruột tiến về phía trước nửa bước, nhưng rất nhanh đã ý thức được mọi chuyện, lại yên lặng lui về.

Trong phòng nha hoàn bà tử cũng rời đi, lúc ra sân, Yến Thu Xu rõ ràng nghe thấy Lý ma ma thở phào một hơi, nàng có chút buồn cười, không nghĩ tới Lý ma ma sẽ sợ thiếu niên đó đến vậy.

Tuy rằng hắn nỗ lực giả vờ uy nghiêm, nhưng không phải kiểu như Tiêu phu nhân, nàng không thật sự sợ hãi.

Tiêu phu nhân mang theo bọn họ đi ra ngoài, nhưng cũng không đi xa, nói với đám Lý ma ma: “Các ngươi ở lại đây chờ, nếu điện hạ có cái gì phân phó, thì nghe lệnh mà làm.”

“Vâng.” mọi người lên tiếng.

Tiêu phu nhân mới tiếp tục lôi kéo Yến Thu Xu tới một bên, tìm chỗ đình hóng gió, hai người mới ngồi xuống nghỉ ngơi, bà vỗ vỗ mu bàn tay của nữ tử bên người: “Làm con sợ hả? Không sao đâu, Thuận Vương điện hạ cũng xem như tốt tính, không chọc tới hắn, hắn sẽ không tùy tiện phạt con đâu.”

Yến Thu Xu lắc đầu: “Cũng không có, con chỉ là có chút tò mò, vì sao mọi người đều sợ hắn như vậy?”

Tiêu phu nhân có chút bất đắc dĩ, đè thấp thanh âm nói: “Không phải sợ hắn, mà là sợ người sau lưng hắn.”

“Lục quý phi?” Yến Thu Xu cũng thấp giọng hỏi: “Nàng ta không phải là nữ tử trong thâm cung sao?”

Tiêu phu nhân cười lạnh: “Uy lực của nàng ta cũng lớn lắm, nhưng thật ra vị điện hạ này của chúng ta, do nàng ta sinh, nhưng tính không giống nhau, vẫn còn được…”

Nói được một nửa, để lại chỗ khiến người ta mơ hồ, Yến Thu Xu càng thêm tò mò, nàng nhớ trong cốt truyện, chuyện này liên lụy các hoàng tử khá nhiều, Tam hoàng tử xảy ra chuyện, Xương Vương lúc ấy cũng không ra ngoài, Tiêu gia thì càng không, đối thủ của Ngũ hoàng chỉ có Lục hoàng tử, thế lực hai bên đấu nhau rất kịch liệt, nhưng lại không miêu tả cụ thể về hai hoàng tử này.

Nàng cũng không biết Thuận Vương rốt cuộc là người như thế nào.

Chẳng lẽ trong đó, có ẩn tình gì sao?

Tiêu phu nhân thở dài một tiếng, lắc đầu, thấy Yến Thu Xu đang to mắt nhìn, đang chờ bà nói tiếp.

Tiêu phu nhân cứng họng, vốn dĩ không muốn nói, nhưng bị nàng nhìn như vậy, liền có chút đứng ngồi không yên, nhẹ giọng nói: “Thật ra Thuận Vương khi còn nhỏ từng học cùng lão Lục ở thái học viện, còn rất thích đi theo nó, lão Lục lúc ấy, thích đánh nhau .
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 162: Chương 162



Học sinh ở thái học viện chỉ cần hơi cứng đầu thì đều bị nó đánh, Tiêu gia khi đó cũng rất quyền thế, nên không ai dám nói cái gì, Thuận Vương điện hạ lớn lên tính tình cũng hơi giống Uyển Nhi, bị khi dễ đều sẽ không nói, lão Lục giúp hắn vài lần, hắn liền đi theo lão lục, nhưng lão Lục không thích tiểu hài tử, tỏ vẻ rất ghét bỏ hắn…”

Yến Thu Xu trừng lớn đôi mắt, nghĩ tới tính cách kiệt ngạo kia của Tiêu Hoài Đình, thật ra cũng không khó tưởng tượng, nàng cười khúc khích: “Đáng tiếc.”

Khi còn nhỏ là bạn, kết quả đến bây giờ, lại bởi vì quyền lợi mà thành ra như vậy.

Tiêu phu nhân đi theo lẩm bẩm nói: “Còn không phải sao?”

Yến Thu Xu nhấp môi cười cười, có chút lo lắng cho trái tim Chu Chiêu Cần, tùy thời sẽ rơi xuống đất mất.

Lần trước đến gặp Xương Vương, Tiêu Hoài Đình cũng ngẫu nhiên gặp được Thuận Vương, nhưng chưa từng để lộ ra hai người còn có khúc mắc như vậy.

Cũng không có cách nào, trưởng thành mà, luôn có đủ loại bất đắc dĩ.

*

Mà bên kia.

Tình hình quả thật cũng không nghiêm túc đến vậy.

Chủ nhân đều rời đi, nha hoàn bà tử cũng đi rồi, chỉ còn lại thúc cháu hai người.

Mỗi người một chén cơm, mỗi người một đôi đũa, an tĩnh ăn.

Mùi của món ăn rất thơm, tuy rằng không bằng được thịt thật, nhưng lâu lâu ăn, cũng vô cùng mới lạ, hơn nữa hương vị xác thật không tồi.

Đùi gà rất mềm, bên trong cũng tẩm vị, ăn với cơm, lại ăn một ngụm rau ngâm, một chén cơm, ba lần xới đã bị ăn sạch.

Cuối cùng uống nửa chén canh chua cay, tư vị này, tuyệt!

Thuận Vương ăn uống no đủ, buông đũa, Chu Chiêu Cần ăn chưa xong, thấy vậy cũng đẩy nhanh tốc độ, khẩn trương ăn xong miếng cuối cùng, hắn còn uống thêm một ngụm canh, lại nhanh chóng che miệng, miếng cơm kia mới cứng nhắc trôi xuống, quá thoải mái.

“Không cần khẩn trương như vậy đâu, ta cũng đâu ăn thịt ngươi.” Thuận vương buồn cười nói, cho hắn thêm nửa chén canh.

“Đa tạ hoàng thúc.” Chu Chiêu Cần nhỏ giọng nói.

“Ừm.” Thuận Vương gật đầu, mỉm cười nhìn hắn, chờ hắn uống xong, mới chậm rì rì nói: “Thật ra ngươi lớn lên rất giống Tam ca, đặc biệt là mũi, miệng, còn đôi mắt thì không giống.”

Có lẽ hắn vẫn là hài tử, đôi mắt trong sáng, không thấy chút thù hận, nhìn không thấy âm mưu, càng không thấy tính kế thường xuất hiện trong mắt Tam ca.

Chu Chiêu Cần nghe hắn nhắc tới cha ruột, tay cũng run lên, chén đặt không vững, lắc lư vài cái.

Thuận Vương thấy vậy, thu lại vui cười trên mặt, nghiêm túc nói: “A Cần, hoàng thúc tới đây, là muốn hỏi ngươi có muốn đi Nhạc Bình không? Thẩm gia Thẩm Thanh Mẫn tiên sinh nói muốn nhận đồ đệ, dựa theo tư chất của ngươi, cho dù không thành thân truyền đệ tử, nhưng thành đệ tử giỏi dưới môn trướng, hoàng thúc lại thêm chút tác động, thì không thành vấn đề.”

Chu Chiêu Cần nghe xong khuôn mặt nhỏ trắng bệch, kháng cự cúi đầu, thân thể hơi phát run, không dám trực tiếp từ chối, nhưng cũng không muốn đi, hắn không muốn rời khỏi nơi này, bởi vì đây nhà hắn.

Đáy mắt Thuận Vương hiện lên một tia thương tiếc, tuy rằng bất đắc dĩ, nhưng điều nên nói vẫn phải nói: “Ta biết ngươi không muốn đi, nhưng ngươi không thích hợp ở lại chỗ này, Thẩm gia trong sạch mấy trăm năm, quyền lợi lại không thấp, rất ít người sẽ đắc tội bọn họ, ngươi chỉ có tới nơi đó, mới không có người nào có thể dùng ngươi làm cái cớ, tỷ như lúc này, nếu vị A Xu cô nương này, tay nghề không tốt, nuôi ngươi gầy còm, Tiêu gia nhất thời mềm lòng để ngươi ở lại đây, nghênh đón bọn họ chính là mẫu phi ta làm khó dễ, đến lúc đó cô nương này chắc chắn không sống nổi.”

Tiểu hài tử thân thể cứng đờ, kinh hoảng nhìn qua.

“Hiện tại mọi chuyện vẫn chưa xảy ra, còn không có phát sinh, bởi vì nàng nuôi ngươi rất tốt, người khác không có cơ hội làm khó dễ, nhưng không nhất định lần nào cũng nhiều thế, vạn nhất… Có người hạ độc với ngươi thì sao?”
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 163: Chương 163



Chu Chiêu Cần hoảng sợ, lắc đầu, nói giọng khàn khàn: “Không thể!”

Thuận Vương thấy vậy, không biết nghĩ tới cái gì, lộ ra một nụ cười khổ, thấp giọng nói: “Loại chuyện này không phải ngươi nói không thể thì sẽ không xảy ra, hơn nữa Tiêu gia tuyệt đối không phải là cơ hội duy nhất, thậm chí chỉ cần ngươi ở lại kinh thành, thân phận của ngươi, chính là một cái tốt nhất, trừ mẫu phi của ta, lục thúc của ngươi cũng nhìn chằm chằm, phụ thân ngươi để lại không ít thế lực, là thứ bọn họ muốn.”

Chu Chiêu Cần nghe xong, yên lặng rơi lệ, ủy khuất không chịu được.

Hắn đã không có nương, không có cha, không còn ai có thể nương tựa.

Thật vất vả mới có thể ở bên A Xu tỷ tỷ, không cần phải để ý tới những chuyện khác, vì sao lại không để hắn yên?

Nhưng hoàng thúc nói kỹ càng tỉ mỉ như vậy, hắn cho dù không muốn biết, nhưng điều nên hiểu thì vẫn hiểu.

“Cho nên ngươi có định đi không?” Thuận Vương hỏi lần cuối cùng.

Chu Chiêu Cần co rúm lại, gian nan điểm ngẩng đầu nhỏ, có chút khóc nức nở nói: “Ta đi!”

Thuận Vương vỗ vỗ đầu hắn, ôn nhu nói: “Hài tử ngoan.”

Chu Chiêu Cần lau sạch nước mắt, thuần thục dùng ống tay áo che dấu tất cả, lau sạch xong, mọi dấu vết biến mất hoàn toàn, sau đó hắn hít hít mũi, ổn định cảm xúc, nghe thấy âm thanh khích lệ, trong lòng hắn không có bất cứ vui mừng gì, chỉ có khổ sở.

Hắn chỉ là một tiểu hài tử, gặp được tình huống này, nào dám lắc đầu?

Càng đừng nói hắn chỉ muốn tìm một nơi tránh gió, nhưng nơi tránh gió này lại bị hắn kéo vào nguy hiểm, hắn làm sao còn dám dựa vào nữa.

Chỉ cần nơi tránh gió an toàn vẫn còn, cho dù không đáng tin cậy, nhưng cũng tốt, ít nhất hắn còn biết mình có thể dựa vào nơi này một thời gian.

Một bữa cơm công phu.

Khi Yến Thu Xu lần nữa trở lại trong viện, liền thấy Chu Chiêu Cần đã thu dọn đồ đạc xong chuẩn bị rời đi.

Nàng trực tiếp sững sờ tại chỗ.

Thuận Vương lại thập phần tự nhiên đưa lễ vật cho Yến Thu Xu, cảm tạ nói: “Đa tạ A Xu cô nương đã nhiều ngày chiếu cố, A Cần quấy rầy đã lâu, cũng nên rời đi rồi.”

Yến Thu Xu nhìn về phía tiểu nam hài đứng bên người hắn, chỉ mới cao đến eo hắn, thân ảnh nho nhỏ, ngũ quan non nớt, tuấn tú,mắt mũi miệng đều đỏ bừng, đặc biệt là đôi mắt đỏ bừng, vừa nhìn đã biết là vừa mới khóc.

Hắn lưu luyến không rời nhìn Yến Thu Xu, nhưng không lộ ra kháng cự, cất tiếng ngoan ngoãn đến mức làm người ta đau lòng: “A Xu tỷ tỷ, cảm ơn thời gian qua đã chiếu cố.”

Nói xong, hắn cố gắng hết sức nở nụ cười.

Tiêu phu nhân lại lần nữa mềm lòng, do dự hỏi: “Xin hỏi điện hạ, nhị hoàng tôn lần này muốn đi đâu?”

Tuy nói trong trí nhớ của bà tính tình Ngũ hoàng tử cũng khá tốt, nhưng ai biết mấy năm nay, đã thay đổi bao nhiêu? Quyền lợi có thể làm một người bình thường biến thành quỷ quái dữ tợn.

Thuận Vương cười, chậm rãi nói: “Tới Thẩm gia, nghe nói Thẩm Thanh Mẫn tiên sinh muốn nhận đệ tử, đưa đứa nhỏ này đi nỗ lực một chút, vẫn tốt hơn là ở lại kinh đô.”

Tiêu phu nhân an tâm, lộ ra nụ cười nhàn nhạt: “Đây đúng là một nơi tốt.”

Yến Thu Xu cũng cười, nhìn về phía Chu Chiêu Cần, ôn nhu nói: “Vậy điện hạ sau này tới bên kia, phải tự chăm sóc bản thân thật tốt.”

“Được!” Chu Chiêu Cần dùng sức gật đầu, mắt to chớp chớp nhìn chằm chằm người trước mắt, cuối cùng mếu xệch miệng, nhào qua ôm nàng, òa một tiếng khóc lên: “Ô ô ô…”

Hắn không muốn đi!

Nơi này là nơi cho hắn cảm giác như nhà của mình nhất từ khi mẫu thân hắn ra đi, tuy rằng không có mẫu thân, nhưng nơi này vẫn rất ấm áp, không giống những nơi khác, lạnh băng đến mức làm hắn sợ hãi.

Yến Thu Xu ngồi xổm xuống ôm đứa nhỏ này vào trong ngực, cũng có chút muốn khóc.

Tuy rằng lúc ban đầu không thể nói là thích đứa nhỏ này, nhưng mấy ngày này ở chung, nàng vẫn rất thích hắn.
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 164: Chương 164



Chủ yếu là đứa nhỏ này ngoan ngoãn an tĩnh, không nghịch không nháo, không tranh không đoạt, thậm chí cười cũng ít khi to tiếng, đối lập với ấn tượng ban đầu, càng làm cho người ta đau lòng.

Mấy ngày nay hắn mới hoạt bát một chút, bây giờ đã phải rời đi.

Chỉ là không thích hợp, nên rời đi vẫn phải rời đi.

Hai người ôm nhau trong chốc lát, Thuận Vương ho nhẹ một tiếng, Chu Chiêu Cần lập tức rời khỏi vòng ôm ấm áp của nàng, lễ phép cáo biệt với Tiêu phu nhân và Yến Thu Xu, bước đôi chân ngắn nhỏ, đi theo Thuận Vương.

Mãi đến khi ra khỏi cửa tiểu viện, biến mất khỏi khỏi tầm mắt Yến Thu Xu.

Buổi tối hôm sau, Đông Đông, Uyển Nhi và Tiêu Bình Tùng mới tới đây.

Lúc này mấy hài tử cũng mới biết Chu Chiêu Cần rời đi.

Đi đột nhiên như vậy, Đông Đông không cao hứng nói thầm: “Sao lại đi mà không nói câu nào vậy?”

Uyển Nhi cũng rất mất mát: “Đúng vậy, đi nhanh quá.”

Dù sao cũng chơi chung với nhau lâu như vậy rồi, bọn họ cũng coi như là bằng hữu, có cảm tình với nhau, đột nhiên rời đi, mặt cũng không thấy.

Yến Thu Xu buồn bực đã qua đi nhiều, hiện tại nhìn thấy ba người bọn họ như vậy, liền an ủi nói: “Không sao, về sau cũng không phải không gặp lại nữa, Thẩm gia Bình Ngộ bên kia cũng rất tốt, có lẽ mấy ngày nữa, hắn sẽ trở thành bạn tốt với Bình Ngộ."

Đông Đông cau mày nghĩ nghĩ, nói: “Không có khả năng.”

“A?” Yến Thu Xu buồn bực.

Đông Đông che miệng cười nói: “Bình Ngộ ca ca không thích người quá ngu ngốc, hắn còn ngốc hơn ta, chắc chắn Bình Ngộ ca ca sẽ không thích đâu.”

Yến Thu Xu: “……”

Rất có đạo lý.

Nhưng nhiều lúc, đến Đông Đông nàng cũng không bằng, như thi họa chẳng hạn.

Yến Thu Xu chột dạ ho nhẹ, bắt đầu thay đổi đề tài: “Ai da, các đệ cũng sắp phải đi học rồi, Đông Đông sắp lên lớp mới, đồng học có phải cũng thay đổi không?”

Đông Đông nhắc tới cái này liền ủ rũ, không tình nguyện gật đầu: “Ừm…”

Yến Thu Xu cười nói: "Vậy thì chúng ta làm một số lễ vật khai trường, đệ có thể tặng chúng cho đồng học của mình. Tạo dựng mối quan hệ tốt ngay từ đầu, hòa thuận sống chung hai năm tới."

“Dạ được!” Nhắc tới cái này, Đông Đông liền vui vẻ gật đầu.

Tuy rằng là lễ vật khai trường, nhưng chỉ cần là A Xu tỷ tỷ làm được, cậu bé đều có thể được ăn trước..

Tiêu Bình Tùng ho nhẹ một tiếng: “Yến di di, ta cũng muốn lễ vật khai trường.”

Uyển Nhi rối rắm nắm tay, ngẩng khuôn mặt nhỏ nói: “Uyển Nhi không đi học…”

Yến Thu Xu xoa bóp khuôn mặt nhỏ của nàng: “Uyển Nhi cũng có, hơn nữa còn nhiều nhất, đến lúc đó muội thích ai, thì liền đưa cho người đó, được không?”

Uyển Nhi lập tức cũng vui vẻ: “Được!”

Nhưng Đông Đông vẫn là người kích động nhất, sau khi xác định có lễ vật khai trường, còn không quên nói: “Đêm nay chúng ta ăn gì đây? Đệ đói bụng quá ~”

Yến Thu Xu tự hỏi hai giây, quyết đoán nói: “Nếu buổi tối phải chuẩn bị lễ vật, vậy chúng ta sẽ ăn đơn giản một chút!”

“Ăn cái gì?”

“Cơm trộn nước tương!”

Yến Thu Xu nói là làm đơn giản, nhưng thật ra cũng không đơn giản đến vậy.

Cơm trộn nước tương, nghe tên chỉ có vài chữ, nhưng trên thực tế, không chỉ có mỗi nước tương, nếu không món này liền nhạt nhẽo vô vị, đến nàng cũng không thích ăn.

Đương nhiên, mức độ này còn kém xa so với làm lượng bì, bởi vì lượng bì phải được dội qua nước sôi nhiều lần, muốn làm cho nhiều người ăn thì phải lặp đi lặp lại.

Yến Thu Xu lựa chọn để mọi người trong phòng bếp lớn làm cái này, bọn họ sẽ ăn cơm trộn.

Cơm thừa rất nhiều, tiếp theo lấy nấm phòng bếp lớn đưa tới, rửa sạch, cắt nát, thịt ba chỉ băm nhỏ, đập dập hành gừng tỏi.

Đợi chảo nóng lên rồi cho hành gừng tỏi vào xào, lại cho thêm nấm, thịt ba chỉ vào đảo lên xào, sau khi xào hết dầu, bắt đầu rưới nước tương, muối, tiêu xay, cùng với nửa chén nước, và một ít tinh bột.
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 165: Chương 165



Sau khi đun lớn lửa đã có thể thấy nước trong nồi đã đặc sệt hơn, lúc này đã có thể thêm cơm vào đảo đều.

Nhưng chỉ chớp mắt, cơm màu trắng trong đã biến thành màu nâu tương, mùi hương tỏa ra khắp phòng bếp, bay vào chóp mũi mấy người đang bận rộn.

Hứa ma ma híp mắt cười nói: “Cô nương nấu cơm ngon thật, chỉ cơm tẻ mà thôi mà cũng thơm như vậy.”

Yến Thu Xu một bên đảo, một bên nói: “Cũng không phải do ta, mà là ta có nguyên liệu, bà xem đi, đường, thịt, đều có thể dùng tùy ý, nếu thiếu thì làm sao làm được?”

Hứa ma ma lắc đầu, hai mắt tràn đầy nếp nhăn chờ mong nhìn nồi cơm, quá thơm!

Đông Đông sắp thèm chết rồi, không ngừng nhón chân nhòm nhòm.

Nhưng thật đáng tiếc, chiều cao cậu bé không đủ, không nhìn thấy gì hết.

Cậu bé sốt ruột muốn Tiêu Bình Tùng ôm lên, nhưng Tiêu Bình Tùng cũng không muốn ôm, đệ đệ quá béo, cậu mệt, không phải sắp được ăn rồi sao?

Đông Đông tức giận đến dẩu miệng.

Đúng vào lúc này, một tiếng nói ôn nhuận vang lên: “Làm sao mà thèm thành như vậy rồi?”

Đông Đông vừa quay đầu lại, liền thấy Tạ Thanh Vận cùng Tiêu Hoài Khải ngồi xe lăn chậm rãi đến, người nói chuyện tất nhiên là Tiêu Hoài Khải, trong nháy mắt Đông Đông biến thành một bộ dáng trầm ổn, nghiêm túc: “Bởi vì quá thơm, nên muốn xem A Xu tỷ tỷ đang làm món gì ạ.”

Tiêu Hoài Khải hơi nhíu mày, lộ ra nụ cười bất đắc dĩ: “Có đánh con đâu, sợ ta như vậy làm gì?”

Đông Đông thè lưỡi, ngoan ngoãn gọi: “Đại bá, đại bá mẫu!”

Tiêu Bình Tùng và Uyển Nhi cũng chạy nhanh tới chào hỏi.

Trong phòng bếp, Yến Thu Xu cũng nghe thấy, tạm dừng động tác trên tay, thấy hai người, kinh ngạc nói: “Đại thiếu gia thiếu phu nhân? Có chuyện gì sao?”

Tuy rằng Tạ Thanh Vận không giống như Tiêu gia tam tiểu thư Tiêu Hoài Ngọc suốt ngày chỉ ở trong viện trạch, nhưng Tiêu Hoài Khải thì rất ít xuất hiện, lúc này hai người cùng nhau xuất hiện, nhất định là có việc.

Tiêu Hoài Khải gật đầu, cười nói: “Phố mỹ thực đã chuẩn bị xong, phải lựa chọn ngày hoàng đạo khai trương, nên tới đây nói với A Xu một tiếng, xem còn chuyện gì cần chuẩn bị không.”

“Oa!” Yến Thu Xu trực tiếp kinh ngạc cảm thán!

Hiệu suất nhanh như vậy sao? Mở phố mỹ thực đơn giản như vậy sao?

Tất nhiên là không phải, nhưng đây là Tiêu gia, có một số việc có thể dễ dàng giải quyết.

Đông Đông, Uyển Nhi, Tiêu Bình Tùng ba cái hài tử cũng sôi nổi há to miệng: “Oa! Phố mỹ thực!”

Nghe tên đã thật chờ mong rồi!

Yến Thu Xu kích động, nhưng bếp lò bây giờ khác bếp gas, không thể để đấy mà đi được, bây giờ bếp đang còn lửa, nàng đành phải nói: “Hai vị ở lại ăn cơm chiều nhé. Đúng lúc ta làm cũng không ít, chỉ có điều hơi đơn giản, chúng ta vừa ăn vừa thảo luận.”

“Được.” Tạ Thanh Vận sảng khoái đồng ý.

Tiêu Hoài Khải cũng gật đầu: “Làm phiền rồi.”

“Không phiền toái không phiền toái.” Yến Thu Xu cười tủm tỉm nói, lại chui vào phòng bếp, làm nốt bước cuối cùng.

Cơm chín rồi nàng cũng không dừng lại, lấy thêm mấy quả trứng gà, bắt đầu chiên trứng.

Nếu không thật sự quá đơn điệu.

Làm xong hết thảy, mỗi người một cơm trộn tương, thêm một phần trứng chiên, cũng đủ dinh dưỡng.

Đại công cáo thành, Thủy Mỗi và Hứa ma ma cùng nhau dọn bàn.

Sáu người, ba người lớn, ba hài tử vây quanh bàn ăn chờ, mỗi người một phần cơm, đều dùng chén lớn, hơn nữa phân lượng cũng không ít, trừ Uyển Nhi ra.

“Có thể bắt đầu ăn rồi! Mau nếm thử xem hương vị thế nào? Nếu ăn không quen, ta sẽ đi làm món khác.” Yến Thu Xu nói.

Nàng vừa nói xong, mấy người sôi nổi cầm đũa lên.

Ba hài tử đều thích ứng cực tốt, trực tiếp ăn một miếng to, nhưng Tạ Thanh Vận và Tiêu Hoài Khải vẫn còn hơi ngần ngại.

Bọn họ xuất thân thế gia, tuy rằng thường xuyên mang binh đánh giặc, nhưng thức ăn hầu hết đều thập phần phong phú, cho dù có đi làm khách, chủ nhà nói có chút đơn sơ, nhưng cũng khá tương đối.

Mà lúc này đây, thật đúng là lần đầu tiên hai người ăn cơm mà không có đồ ăn, chỉ có món chính là cơm.
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 166: Chương 166



Hai người đều có chút cứng họng, nhưng thật ra không tức giận, chỉ là có chút kinh ngạc, bọn họ đều phi thường ăn ý cho rằng sau đó sẽ còn những món ăn khác, ai ngờ là họ suy nghĩ nhiều.

Tiêu Hoài Khải mỉm cười lắc đầu, cầm lấy chiếc đũa ăn lên.

Miếng trứng tròn tròn to tổ màu vàng óng trên chén cơm, muốn ăn cơm phía dưới, chỉ có thể ăn miếng trứng đầu tiên, tất cả mọi người đều như vậy.

Chiên trứng rất cũng chú ý kỹ xảo và độ lửa, mới nếm một chút, Tiêu Hoài Khải đã nếm ra được mùi vị.

Cả miếng không dầu mỡ, vị xốp giòn, ngoài giòn trong mềm, rất ít người có thể so sánh nổi, lớp vỏ hơi mỏng bên ngoài bao bọc lòng đỏ trứng bên trong, không có hương vị gì, nhưng bị dính mấy hạt cơm trộn tương, biến thành vị mặn nhàn nhạt.

Sau khi ăn một miếng to, miếng trứng liền thiếu đi một chỗ, lộ ra cơm trộn tương phía dưới, lúc này có thể thay muỗng, cơm màu tương trên muỗng màu trắng ngọc, khiến cơm càng có vẻ ngon hơn.

Ăn một miếng, Tiêu Hoài Khải lại phát hiện không chỉ riêng cơm, còn có nấm viên mềm mại, một chút thịt vụn, kết hợp cùng nhau, đúng thật là hoàn toàn không cần đồ ăn.

Hương vị giữa cơm trộn và cơm chiên có sự khác biệt lớn, cơm chiên chủ yếu là hạt cơm rời, thêm nhiều nguyên liệu để tăng cảm giác ngon miệng.

Một miếng cơm, thêm một miếng trứng, khiến người ta chưa cảm hết được vị, chén đã thấy đáy rồi.

Tiêu Hoài Khải ăn xong đầu tiên, chén của Yến Thu Xu còn hơn một nửa, thoáng nhìn nam tử đối diện đã ngừng đũa, nàng dừng lại động tác ăn cơm, hỏi: “Thiếu gia có muốn ăn thêm một chén nữa không?”

“Không cần, ta đã ăn no tám phần rồi, đủ rồi.” Tiêu Hoài Khải lắc đầu.

Yến Thu Xu thấy vậy, cũng không nhiều lời nữa, tiếp tục vùi đầu ăn cơm chiên.

Ai da!

Chiên trứng cũng rất ngon, thêm một miếng nữa.

Hơi thiếu thịt vụn, lần sau làm nhiều một chút, và…

Một lúc lâu mới ăn xong, bụng Yến Thu Xu đã hơi căng, vừa ngẩng mặt lên liền thấy mọi người đều đang nhìn mình, nàng ngượng ngùng cười cười: “Ta ăn cơm có hơi chậm, khiến mọi người chê cười rồi.”

Tạ Thanh Vận cười tủm tỉm nói: “Nhìn A Xu dùng bữa, ta còn ăn được nhiều hơn đó.”

Tiêu Hoài Khải gật đầu theo, trong mắt cũng tràn đầy ý cười, ít nhất khi ăn ở chỗ của nàng, hắn cảm thấy rất nhẹ nhàng, thoải mái, không hề có cảm giác như người ngoài.

Yến Thu Xu gương mặt ửng đỏ, ho nhẹ một tiếng, đưa trà cho mọi người, rồi mới hỏi đến chuyện phố mỹ thực.

Trọng điểm là, sao có thể giải quyết nhanh gọn như vậy được?

Tiêu Hoài Khải nói: “Chuyển một số cửa hàng có hương vị không tồi nhưng vị trí địa lý không tốt dời tới đây, cộng thêm một số cửa hàng chúng ta đã chuẩn bị sẵn, gần như là đủ. Sau này nếu kiếm tiền, thì cứ tiếp tục nhân ra như vậy."

Cũng đúng!

Đợi thu hút được khách rồi, đến lúc đó chắc chắn sẽ không thiếu tiền, nàng gật gật đầu: “Vậy……”

*

Bên này đang hưng phấn thương nghị chuyện phố mỹ thực.

Bên kia lại đang tức giận.

Quý phụ nhân yêu kiều sang trọng trực tiếp ném chiếc bình quý xuống đất, giọng nói đầy địch ý: "Làm càn! Ai cho phép con đưa đứa bé đó đi?"

Quý phi giận dữ, toàn bộ cung nhân đều sợ tới mức phát run, sợ vị nương nương này không cao hứng, kéo toàn bộ cung nhân ra ngoài đánh.

Chỉ có một thiếu niên vững vàng đứng trong điện, nhìn thẳng nữ tử trước mắt, cánh môi xinh đẹp mím chặt, đôi mắt đào hoa tràn đầy quật cường, đối mặt với mẫu thân đang tức giận, hắn cũng chỉ gằn từng chữ: “Nhi thần có suy nghĩ của mình, làm thúc thúc, giúp chất tử có một con đường tốt sau này, vốn là đạo lý thường tình.”

“Thúc thúc?” Quý phi tức đến bật cười, một đôi đôi mắt đẹp âm u nói: “Cho nên đây là trách ta khiến các con huynh đệ tương tàn?”

“Nhi thần không dám.” Thuận Vương rũ mi mắt nói.

Lục quý phi bước nhanh đến trước mặt giương tay muốn tát hắn một phát.
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 167: Chương 167



Chỉ là sau khi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thanh thuần tuấn tú kia vài lần, bà ta liền cay đắng bỏ tay xuống, nhưng mới bỏ được nửa đường, bà ta vươn tay nắm lấy cánh tay hắn, vặn mạnh một cái, lạnh giọng nói: “Chu Trạch Lãng đã ra ngoài, có phải khiến con tìm được chỗ dựa không? Ta nói cho con biết, độc trên người hắn, không phải do một mình ta động thủ, Tam ca, Lục đệ của con đều nhúng tay vào, các con cũng là huynh đệ ruột thịt mà, có đúng không?”

Thuận Vương kêu lên một tiếng, chịu đựng không r*n r* câu nào, gương mặt trắng nõn hơi đỏ lên, gân xanh trên thái dương cũng bắt đầu lộ ra.

Lúc này Lục quý phi mới buông tay, giọng căm hận nói: “Nhớ kỹ, Xương Vương không đáng tin cậy, hắn chết chắc rồi, cho dù hiện tại không chết, về sau cũng sẽ chết!”

Thuận Vương nhắm chặt mắt, không nhìn nữ nhân dữ tợn trước mắt nữa.

Bà quá u mê rồi.

Chỉ vì cái ngôi vị hoàng đế này.

Không, nên nói là vì quyền lực thì đúng hơn.

Lục quý phi chán ghét vẻ mặt của hắn, ghét bỏ đẩy ra, trở lại trường kỷ, đôi mắt híp lại: “Con chán ghét ta? Con chán ghét người vất vả mang thai mười tháng sinh ra con? Lục Trạch Cẩm, sao con dám đối xử với ta như vậy? Con có biết ta vì giữ được con, đã khổ sở thế nào không? Bị biết bao nhiêu người khi dễ? Nếu không phải do ta, con sớm đã là một bãi bùn lầy rồi! Con có tư cách chán ghét ta?”

Thuận Vương bất đắc dĩ mở to mắt, thiếu niên mười sáu tuổi, đôi mắt lại tràn đầy phức tạp, cuối cùng thở dài một tiếng: “Nhi thần không có.”

Ai cũng có thể chán ghét nữ tử trước mắt này, chỉ có hắn là không thể.

Vì bảo vệ hắn, Lục quý phi đã rất vất vả, lúc ấy Lục quý phi tuy rằng là sủng phi, nhưng có lẽ bởi vì độc sủng, Thái Hậu không thích nàng, những phi tử khác cũng ghen ghét nàng, triều thần càng cho rằng bà ta là yêu phi.

Có thể tưởng tượng được bà ta đã trải qua bao nhiêu âm mưu mới có thể sinh ra đứa con trai này một cách an toàn, rồi nuôi nấng đến hiện giờ.

Nhưng cũng chính vì như vậy, bà ta hận Thái Hậu, hận phi tử hậu cung, cũng hận hoàng đế, cho nên nàng không cho phép những hoàng tử khác được sinh ra, không cho phép những người khác cao hơn mình, triều thần không lập bà ta là hoàng hậu, vậy ai cũng không thể làm Hoàng Hậu!

Hiện tại đưa Thuận Vương đăng cơ, cũng chấp niệm của bà ta.

Chỉ như vậy mới có thể làm những người chán ghét bà ta, hận bà ta quỳ gối dưới chân, gọi bà ta một tiếng Thái Hậu!

Tiễn hai phu thê Tiêu Hoài Khải đi.

Yến Thu Xu vừa quay đầu đã thấy hai mắt Đông Đông sáng lấp lánh trông mong nhìn mình.

Yến Thu Xu nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé lên, nựng vài cái rồi cười nói: "Muốn làm bây giờ à?

"Vâng!" Đông Đông gật đầu thật mạnh.

Yến Thu Xu nhìn sắc trời, bởi vì buổi chiều ăn cơm sớm, lúc này sắc trời còn chưa tối hoàn toàn, làm đồ ăn vặt cũng không mất nhiều thời gian, vì vậy nói: "Được rồi, đi theo ta."

Uyển Nhi và Tiêu Bình Tùng cũng tự giác đi theo.

Tuy vẫn còn là trẻ con nhưng sức ăn của bọn nhỏ đều rất lớn, Yến Thu Xu không dám coi thường, nàng múc cơm thừa trong nồi, lấy thêm bốn quả trứng gà, cùng với bột mì, trộn đều tất cả rồi nhào thành bột.

Bước nhào bột đã có Tiêu Bình Tùng ở đây, nàng trực tiếp nhường cho cậu: "Bình Tùng, giao cho đệ này!” Tiêu Bình Tùng nghiêm túc gật đầu: "Vâng!”

Sau khi rửa tay sạch sẽ, cậu xắn tay áo, hai tay bắt đầu nhào bột, Tiêu Bình Tùng đã học võ, sức cũng lớn, nên chỉ trong thời gian ngắn cậu đã nhào ra hình dạng cục bột.

Yến Thu Xu nhìn cực kỳ hâm mộ, mỗi lần nàng nhào bột đều mệt lã cả người, tốc độ cũng hoàn toàn không bằng một đứa nhỏ.

"Bang bang bang." Bởi vì động tĩnh quá lớn, tấm thớt phía dưới cục bột và cái bàn phát ra từng đợt va chạm, Tiêu Bình Tùng vẫn tập trung chuyện trước mắt, x** n*n từng chút một.
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 168: Chương 168



Mắt thấy bột càng thêm trơn bóng, Đông Đông và Uyển Nhi đều há to miệng: “Oa! Bình Tùng ca thật lợi hại!”

Tiêu Bình Tùng cười ngại ngùng, hự hự càng thêm ra sức.

Yến Thu Xu thấy cũng tạm được rồi, tiến lên nói: “Được rồi, Bình Tùng làm rất tốt, nhiêu đó đủ rồi.”

“A? Mới nhiêu đó đã đủ rồi? Đệ còn chưa dùng sức đâu.” Tiêu Bình Tùng chưa đã thèm buông cục bột ra, nhường lại vị trí cho nàng.

Yến Thu Xu nhìn trán và chóp mũi cậu, quả nhiên còn chưa đổ mồ hôi, nhất thời càng thêm hâm mộ, nhưng dù sao nàng cũng là người lớn, không thể nói ra, chỉ có thể tiếp tục công việc.

Nhào bột xong, tới bước dùng chày cán bột cán thành từng miếng mỏng để trên thớt.

Thớt không đủ lớn, phải làm thêm vài lần, cách làm này nhìn có vẻ giống với làm que cay, chỉ là những lát mì này không cần thêm sọc giữa, chỉ cần cắt chừng hai cm, sau đó cho vào chảo dầu, bắt đầu chiên đi chiên lại.

Không cần chiên quá lâu, nếu thấy lớp vỏ bên ngoài đã vàng xốp giòn là có thể vớt ra, chờ chảo dầu nguội bớt rồi cho vào trong, chiên lại một lát.

Sau đó vớt ra để ráo dầu.

Tiếp theo là gia vị, hạt tiêu, bột thì là, bột muối tiêu, v.v. trộn trong một chén lớn, sau đó đổ vào trong nồi chiên, hai tay cầm chén lắc liên tục, cơm cháy và gia vị va chạm trong chén, chỉ trong nháy mắt, cơm cháy tức khắc đã bị nhuộm thành một lớp bột màu nâu đỏ. Có điều...

“Khụ khụ khụ!!!”

"Hắt xì!"

Trong phòng bếp không ngừng vang lên âm thanh như vậy, cuối cùng Uyển Nhi không thể chịu được nữa, cô bé là người đầu tiên chạy ra trước, tiếp theo là Đông Đông, cuối cùng đến cả Yến Thu Xu cũng không nhịn nổi.

Bột quá sặc, mới hít vào một chút mà cái mũi đã khó chịu rồi.

Sau khi mấy người hắt xì mấy cái, mũi thoải mái rồi mới dám bước vào lần nữa, lúc này bột đã rơi xuống đất, không thể ngửi được mùi, nên mọi người mới đặt sự chú ý trên cơm cháy dưới ánh nến.

Từng miếng được xếp đầy trong chén, từng miếng như được phủ đầy gia vị, tản ra mùi cay vừa phải, không hăng mà vẫn đủ hấp dẫn.

Lúc này, một bàn tay mũm mĩm vươn ra cầm một miếng.

Một tiếng "Rắc!", miếng cơm cháy giòn tan trong miệng, có vị mặn nhẹ, cay cay, giòn giòn, Đông Đông thỏa mãn nói: "Oa! Ngon quá! Tự dưng lại không muốn mang cho bạn học: “A Xu tỷ tỷ, đệ có thể giữ lại ăn một mình không? Đệ sẽ mang bánh quy cho bọn họ."

Uyển Nhi và Tiêu Bình Tùng cũng vừa cắn một miếng cơm cháy, nghe vậy Tiêu Bình Tùng quyết đoán gật đầu: “Đúng vậy! Đệ cũng muốn!”

Một món ăn vặt ngon như này, còn không bị dính dầu như ăn que cay, nếu mỗi ngày đọc sách có thể vừa ăn vừa đọc thì tuyệt vời biết bao.

Mang cho các bạn học bọn họ lại thấy hơi phí.

Yến Thu Xu dở khóc dở cười, ấn đầu hai người họ: “Còn nhiều lắm, cho hết cũng không sao.”

“Vậy được rồi ~” Tiêu Bình Tùng tiếc nuối từ bỏ ý định này, dứt khoát cầm hai miếng bỏ vào miệng, món này không cứng như bánh quy, nhưng giòn hơn, đối với răng cũng yêu cầu cao hơn một chút, cậu nhai rắc rắc rất thỏa mãn.

Đông Đông cũng nhai rất nghiêm túc.

Chỉ có Uyển Nhi lại có vẻ do dự, ăn xong một miếng thì tham lam li.ếm liế.m môi, nhưng lại do dự tiếp.

Thấy vậy, Yến Thu Xu lại đưa cho cô bé một miếng: "Ăn đi, còn nhiều lắm."

Uyển Nhi nhận lấy cho vào trong miệng ăn, còn cố ý bỏ ở hàm dưới, nhưng vừa mới nhai, cô bé đột nhiên kêu lên một tiếng: "A!"

Tiểu cô nương che miệng hô đau, mày nhíu chặt, sắc mặt thay đổi, sau đó phun ra thứ gì đó vào lòng bàn tay, là vết máu, nhìn kỹ hơn, vậy mà lại là… nửa miếng cơm cháy và một cái răng cửa.

"A! Răng của muội!!!" Uyển Nhi khóc không ra nước mắt, nhưng nói xong lời này, lại sợ tới mức vội dùng tay kia che miệng lại.

Cô bé phát hiện răng mình lọt gió!

Đông Đông sợ tới mức mặt mũi trắng bệch: “Răng của Uyển Nhi! Đệ đi tìm đại phu!”

“Không cần đi!” Yến Thu Xu gọi cản cậu bé lại, sau đó ôm Uyển Nhi an ủi nói: "Không sao, không sao, đừng khóc, chuyện này rất bình thường."
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 169: Chương 169



Nhưng nước mắt tiểu cô nương đã sớm vỡ đê, hai mắt rưng rưng nhìn nàng, hoài nghi hỏi: "Thật, thật sao?"

Cô bé vẫn không dám buông tay đang bịt miệng mình ra, nói xong thì nghẹn ngào, hai mắt đỏ hoe, nhìn càng thêm đáng thương.

Tiêu Bình Tùng vội vàng gật đầu: "Thật đấy! Ta cũng thay răng rồi!"

Uyển Nhi không tin lắc đầu: "Muội chưa thấy huynh thay bao giờ!"

Tiêu Bình Tùng cười ngại ngùng: "Sau khi ta thay răng thì không nói chuyện, đợi đến khi răng cửa mọc ra mới nói chuyện bình thường, đương nhiên muội không biết."

Yến Thu Xu dịu dàng nói: "Thật ra chuyện này đứa trẻ nào cũng sẽ trải qua, chừng bảy tuổi sẽ bắt đầu thay răng, thay răng cửa trước, sau đó sẽ thay hết hàm răng, bây giờ muội sắp mọc răng mới rồi đấy!"

Uyển Nhi sợ ngây người: “Thay hết hàm răng luôn ạ?!”

Đông Đông cũng hoảng sợ: “Đệ cũng sẽ như vậy sao? Răng rụng hết rồi thì sao ăn cơm được.”

Yến Thu Xu cười nói: “Yên tâm, khi thay răng, răng mới sẽ mọc ra, nếu không răng sữa sẽ không rụng, không tin muội đánh lưỡi thử đi."

Uyển Nhi nửa tin nửa ngờ liế.m li.ếm, trong miệng tràn ngập mùi máu tươi, nhưng giữa mùi máu tươi đó cô bé thật sự li.ếm được một v*t c*ng cứng, giống như răng, lúc này cô bé mới cảm thấy an tâm.

Sau đó Yến Thu Xu cầm một cốc nước tới: “Đi súc miệng đi.”

Uyển Nhi nhận lấy, ngoan ngoãn đi súc miệng.

Tiêu Bình Tùng ôm cô bé, thuận tiện an ủi tiểu bằng hữu rụng răng một chút, chỉ có Đông Đông vẻ mặt đau khổ: “A Xu tỷ tỷ, thay răng trông đáng sợ quá!”

Yến Thu Xu khó hiểu: “Đệ sợ máu?”

Đông Đông lắc đầu, nghiêm túc nói: “Không ạ, chỉ là thay răng thì sẽ không ăn được đồ ngon, nhìn cơm cháy này đi, ngon biết bao, Uyển Nhi tỷ tỷ chắc chắn không ăn được, quá đáng thương!”

Yến Thu Xu: “…”

Tiểu tử không có tiền đồ này, lúc nào cũng nghĩ tới ăn ăn!

*

Tiểu nhạc đệm buổi chiều làm Đông Đông lo lắng sốt ruột, còn chủ động tỏ vẻ muốn ăn ít cơm cháy để miễn cho hư răng.

Thậm chí khi Yến Thu Xu đùa giỡn đề nghị cậu bé cũng nên ăn ít kẹo lại, mặc dù thái độ hơi miễn cưỡng nhưng cuối cùng cậu bé vẫn nghiến răng đồng ý.

Có thể thấy được tuy tuổi nhỏ nhưng mấy đứa trẻ đã sâu sắc hiểu được hàm nghĩa của mấy chứ phát triển bền vững.

Hôm sau là ngày Thái Học khai giảng, Đông Đông đi học, Tiêu Bình Tùng cũng học võ, hoàng gia không có tổ chức chuyên môn giáo võ công địa phương, nhưng Tiêu Bình Tùng cũng có thầy của mình, là một thủ hạ phó tướng về hưu của Tiêu gia, ông ta dạy đều là những đứa trẻ nhà võ tướng.

Lúc hai người đi học đều mang theo một túi đồ ăn vặt thật to.

Nghe nói Uyển Nhi cho bọn họ phần của mình, cô bé không dám ăn vì sợ chiếc răng cửa còn lại cũng sẽ rụng.

Lại còn không ra khỏi cửa!

Mấy ngày sau, Đông Đông và Tiêu Bình Tùng vẫn theo lẽ thường đến đây, chỉ có Uyển Nhi, sống chết không chịu ra ngoài, điều này làm cho hai đứa trẻ cảm thấy hơi mất mát: “Rụng răng thật sự đáng sợ như vậy sao?”

Đông Đông càng cảm thấy đáng sợ.

Tiêu Bình Tùng tỏ vẻ khó hiểu: "Không có, huynh bị rụng răng thấy rất bình thường, sẽ qua nhanh thôi."

Mãi đến ba ngày sau, phố mỹ thực mới chính thức khai trương.

Yến Thu Xu định đến xem, tình cờ hôm đó Đông Đông và Tiêu Bình Tùng đều phải đi học, nàng chỉ có thể dẫn Uyển Nhi đi, nhưng lần này Uyển Nhi vẫn từ chối.

Yến Thu Xu ban đầu còn hào hứng phấn khởi, nhưng sau đó lại cau mày rầu rỉ, nàng không ngờ tiểu cô nương lại chú ý vẻ bề ngoài nghiêm trọng như vậy, nhưng toàn bộ quá trình thay răng sẽ kéo dài liên tục trong sáu năm trời, không nói đâu xa chỉ riêng tám chiếc răng trong giai đoạn đầu thôi cũng sẽ cần rất nhiều thời gian.

Cũng không thể vẫn cứ ở miết trong phòng được có phải không?

Ngươi có thể yêu cái đẹp, nhưng khi còn nhỏ, ngươi không nên vì cái đẹp bên ngoài mà trói buộc bản thân mình.

Vừa lúc thời gian còn sớm, Yến Thu Xu dứt khoát chạy tới viện của tam tiểu thư.
 
Back
Top Bottom