Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Binh Vương Thần Bí

Binh Vương Thần Bí
Chương 1210: Lập tức có người đến khuyên bảo hắn



Lưu Phong dù sao cũng là Môn chủ Cổ Môn. Cha con Tề gia cũng là môn hạ vừa mới đầu quân gần đây, tất nhiên không thể để hai cha con này dính phải họa Sơn Trường đại nhân nhà mình gieo ra.

Tề gia ở bên ngoài có lẽ cũng có chút thể diện, nhưng trong Cổ Môn, nếu thật sự chọc giận Tôn Diệu Nguyệt hoặc hai đệ tử cô ấy yêu quý nhất thì chết chắc rồi. Cổ Môn không giống với Thiên Y viện kia. Người của Cổ Môn làm việc ngang ngược, không thể so với Thiên Y viện quy định sâm nghiêm. Nhìn thấy chút lạnh lẽo đang bắt đầu bốc lên trong mắt Từ Thanh Linh, Lưu Phong liền biết cha con Tề gia đã khiến vị đại tiểu thư này tương đối không vui rồi.

Nếu thật sự cứ để mặc cuyện này, khiến vị đại tiểu thư này tức giận thì cha con Tề gia có thể sống qua ngày mai hay không đúng là chuyện khó nói. Tuy Từ Thanh Linh Đại tiểu thư vừa mới vào Cổ Môn không lâu, nhưng chỉ cần Từ Thanh Linh đại tiểu thư truyền ra ngoài vài suy nghĩ, đảm bảo chỉ cần cha con Tề gia bước ra khỏi cánh cổng Tổng đàn Cổ Môn, mấy thanh niên kia của Cổ Môn sẽ khiến họ không thể chịu nổi.

Thậm chí đụng phải mấy tên tính tình hung ác ngang bướng, trên dưới Tề gia trong vòng ba đến năm ngày sẽ bị ôn dịch, cả nhà chết sạch cũng không phải chuyện không thể.

- Tề Lãng à, tâm ý của mọi người tôi hiểu, nhưng giờ tôi đang bận, không thể giữ mọi người lại lâu. Tôi có chuyện cần nói với Sơn Trường đại nhân, mọi người về trước đi!

Nghe Lưu Phong nói vậy, hai cha con Tề gia đang đắm chìm trong ảo tưởng lúc này mới hoàn hồn. Tuy không nỡ ra về như vậy nhưng với mệnh lệnh của Môn chủ Cổ Môn, hai người vẫn không dám không tuân. Mặc dù họ không hiểu vì sao Lưu Phong lại đột nhiên hạ lệnh đuổi khách nhưng Tề Lãng vẫn vội vàng dẫn Tề Nhạc Minh từ giả Môn chủ và Sơn Trường đại nhân.

Từ Thanh Linh thấy hai người ra ngoài cửa mà Tề Nhạc Minh kia còn nuối tiếc quay đầu lại nhìn một cái thì chút sương mù màu đen vốn đã tiêu tan kia bỗng càng dày đặc hơn.

- Sơn Trường đại nhân, hiếm khi cô tới văn phòng của tôi một chuyến. Hôm nay bị ngọn gió nào thổi tới đây vậy? không phải thật sự định chọn rể cho hai cô nhóc này đấy chứ?

Sau khi Lưu Phong dặn thư ký pha trà cho ba người thì ngồi xuống, trêu ghẹo Sơn Trường đại nhân.

- Hừ, ông thật sự nghĩ rằng tôi có thể nhìn trúng cái tên mặt trắng kia đấy à?

Sơn Trường đại nhân vẻ mặt khinh thường, tư thái hấp dẫn ngồi xuống bên cạnh. Cô rất bất mãn ngẩng đầu nhìn hai đệ tử không nghe lời của mình, hừ giọng nói:

- Hai đệ tử này của tôi tuy bất tài nhưng không phải dạng cho mèo nào cũng có thể xứng với bọn nó. Kể ra cũng trách Môn chủ ông đấy!

- Trách tôi? Sao lại trách tôi?

Lưu Phong mặt đầy ngạc nhiên, cười vẫy tay ra hiệu cho Từ Thanh Linh và Lý Tiểu Vũ ngồi xuống, vừa nói.

- Dĩ nhiên trách ông rồi. Ông là Môn chủ Cổ Môn ta, nhưng ông nhìn cả Cổ Môn ta đi, giờ có được mấy thanh niên có thể nhìn được chứ? Khiến cho hai đệ tử này của tôi giờ ngày nào cũng nhớ mãi không quên Giang Khương kia. Chẳng lẽ ông thật sự định để đệ tử chân truyền của bổn Sơn Trường đại nhân tôi đây đi làm nhỏ cho Giang Khương kia thật à?

Sắc mặt Từ Thanh Linh và Lý Tiểu Vũ ở bên lại biến thành màu đen, nhìn vẻ mặt như cười như không của Môn chủ đại nhân bên cạnh, lúc này Lý Tiểu Vũ luôn chưa lên tiếng cuối cùng không nhịn được nữa, cau mày nói:

- Sư phụ, người đừng nói như vậy nữa có được không?

Lưu Phong thấy vị Sơn Trường đại nhân này sắp dẫn dắt hai đệ tử của cô làm loạn văn phòng mình bèn vội vàng giảng hòa:

- Được rồi, được rồi. Chuyện này đúng là phải trách bổn Môn chủ lãnh đạo bồi dưỡng không tốt, thế hệ trẻ trong môn thực sự không ai có thể so được với vị Giang Khương kia, cũng khó trách Thanh Linh và Tiểu Vũ không thích được ai cả. Sai là ở bổn môn chủ, sai là ở bổn môn chủ.

Lưu Phong vất vả lắm mới khiến ba sư trò này bình yên lại, lúc này mới mặt mày nghiêm túc nói với Tôn Diệu Nguyệt:

- Rốt cuộc hôm nay có chuyện gì?

Sơn Trường đại nhân trông có vẻ nghiêm túc, tư thái ưu nhã nâng ly trà lên nhẹ nhàng nhấp một miếng, không còn bộ dạng cổ quái ban nãy nữa mà nghiêm nghị nói:

- Tôi nhận được tin, Thiên Y viện và Thiên Y viện giờ rất có khả năng cùng phe với nhau. Lý Nguyên Bân của Tuyệt Y Đường quay về Thiên Y viện để thăm viếng bạn bè gì đó. Nghe nói có biểu hiện rất gần gũi với nhóm Từ Khải Liễu. Ông đã nghe thấy chuyện này chưa?

- Chuyện này tôi đã biết rồi.

Nói đến chuyện chính sự, lúc này trên mặt Lưu Phong dần toát ra sự uy nghiêm, không hề còn bộ dạng tùy ý ban nãy, trầm giọng nói:

- Tiền nhân hậu quả của chuyện này, tôi đã cho người đi điều tra. Đúng là hơi cổ quái. Lý Nguyên Bân Tuyệt Y Đường này rõ ràng

không thể có quan hệ quá gần gũi với Thiên Y viện. Nhưng lần này lão ta lại chủ động đề xuất trở về Thiên Y viện thăm bạn bè, hơn nữa còn rất thân thiết, chắc chắn là không bình thường.

Tôn Diệu Nguyệt chậm rãi gật đầu. Cô yên lặng không nói lại nâng ly trà lên chậm rãi nhấp một miếng. Một lúc sau, cô nhìn Lưu Phong phía đối diện, thở dài nói:

- Lần này phiền phức rồi!

- Ừm, đúng là hơi phiền phức!

Sắc mặt Lưu Phong cũng nghiêm nghị gật đầu.

Từ Thanh Linh và Lý Tiểu Vũ ở bên cũng đều biết, chuyện lần này thật sự hơi phiền phức. Trên thực tế, nếu Tuyệt Y Đường không có quan hệ tốt với Thiên Y viện, Cổ Môn sẽ khá vui mừng. Kẻ thù của kẻ thù là bạn, đây là đạo lý ngàn năm không đổi, và thực sự cũng rất có lý.

Ít nhất, sau khi Cổ Môn biết Tuyệt Y Đường tồn tại, tuy kinh ngạc vì tổ chức này có thể ẩn nấp im hơi lặng tiếng bao nhiêu năm như vậy, nhưng cũng chẳng có gì là không vui cả. Về sau họ lại tra ra đường chủ đương nhiêm của Thiên Y viện có quan hệ cha con với Giang Khương, điều này cũng không khiến mọi người của thấy Thiên Y viện và Tuyệt Y Đường rất có khả năng sẽ cùng phe với nhau.

Nhưng giờ, tình hình đã lặng lẽ đảo lộn. Là ông chủ đứng sau Thiên Y viện, lại đích thân đến thăm Thiên Y viện, hơn nữa thái độ thân cận, chỉ e lần này thật sự có vấn đề rồi.

- Xem ra Lý Nguyên Bân chắc chắn có chuyện cần nhờ Thiên Y viện, nếu không sao có thể chủ động thân cận với Thiên Y viện?

Tôn Diệu Nguyệt đột nhiên lên tiếng nói.

Chân mày Lưu Phong hơi thẳng đứng, chậm rãi gật đầu, nói:

- Mau chóng điều tra!

Lúc này, cha con Tề gia vừa ra khỏi Tổng đàn Cổ Môn, vẻ hưng phấn trên mặt còn chưa tiêu tan. Lần này Tề Lãng đặc biệt dẫn con trai tới bái kiến Môn chủ Cổ Môn là muốn hai bên quen mặt trước, sau đó kéo gần quan hệ với Môn chủ, nhưng không ngờ lại gặp được cơ hội như thế này.

Mặc dù chuyện này e là vẫn chưa quá chắc chắn, nhưng cũng đủ để hai cha con vui mừng, giống như một tên ăn mày gặp được cơ hội trúng được năm triệu tệ, tuy khả năng không lớn nhưng cũng đủ để họ vui mừng rồi.

Đặc biệt là Tề Nhạc Minh. Thật ra hắn cũng đã mơ hồ biết thân phận của hai vị này. Y vừa nghĩ đến quan hệ giữa hai vị này với Giang Khương kia thì tim bắt đầu đập rộn ràng rồi. Giang Khương cướp Tuyên Tử Nguyệt của hắn, nếu lần này thật sự được Sơn Trường đại nhân bật đèn xanh, cưới được một trong hai người thì thật sự đã lấy lại được thể diện rồi.

Chẳng lẽ tư chất của mình kém hơn Giang Khương kia sao? Chẳng qua chỉ không đủ tài nguyên thôi. Nếu mình thật sự thành rể hiền của Sơn Trường đại nhân, sau này tu luyện còn sợ thiếu tài nguyên đan dược sao?

- Nhạc Minh, về nhà chúng ta đi nghe ngóng thử sở thích của vị Sơn Trường đại nhân này đi. Nếu thật sự có được cơ hội thế này thì không thể nào bỏ qua được.

Tề Lãng mặt mày hưng phấn nghiêm túc dạy dỗ con trai mình.

Lúc này dĩ nhiên Tề Nhạc Minh cũng tràn đầy hưng phấn, hứa:

- Cha đúng là anh minh!

Hai cha con mặt mày hí hửng đủng đỉnh trở về nhà.

Lúc này Giang Khương không hề biết có người bắt đầu có ý định đào góc tường nhà hắn. Lúc này hắn đang bắt đầu toàn lực giải quyết vấn đề khó thăng tiến nội khí và tích lũy năng lượng.

Cả một vốc Hồng Vân Đan chui vào bụng mình cứ như không cần phải mua bằng tiền. Nếu người khác nhìn thấy chắc là hộc cả máu. Hồng Vân Đan mặc dù không trân quý như Đan dược siêu phẩm, nhưng cũng không phải là thứ người bình thường có thể dùng nổi.

Cho dù là Ủy viên Hội đồng Thiên Y viện, một năm có thể dùng mười mấy hai mươi viên Hồng Vân Đan đã tương đối xa xỉ rồi. Kiểu như Giang Khương, gần như một ngày 3 bữa Hồng Vân Đan, thỉnh thoảng còn thêm một viên Thanh Vân Đan, nếu để cho những người khác biết chắc là muốn đập đầu vào tường của Thiên Y viện mà chết mất.

Dĩ nhiên, cho dù có nền tảng như Giang Khương, tiêu xài như vậy cũng không chịu nổi. Một hai ngày dùng 3 viên Hồng Vân Đan hắn còn có thể cố được, chứ kéo dài hai ba tháng thì chắc chắn phải phá sản. Cho dù điểm của hắn có nhiều đến kinh người thì cũng chẳng chống đỡ nỗi chứ đừng nói là còn cả Thanh Vân Đan nữa.

Cho nên, rất nhiều thành viên Hội đồng viện cũng phát hiện, sau khi đồng chí Ủy viên thường vụ Giang này đi du lịch bên ngoài một vòng trở về dường như đột nhiên chăm chỉ hơn rất nhiều, lại bắt đầu vào Phòng luyện đan rồi.

Mọi người đều hy vọng đồng chí Ủy viên thường vụ Giang nghỉ ngơi một chút, đợi trạng thái tốt rồi hẵng đi luyện chế đan dược vẫn hơn.

Lập tức có người đến khuyên bảo hắn.

La lão y sư La Thiên Minh bóng gió:

- Giang Khương à, con làm Ủy viên thường vụ Hội đồng viện lâu như vậy, trừ lần đầu tiên đi các ban ngành một lần thì chưa đến thêm lần nào nữa. Tuy ban Giáo dục và đào tạo có sư phụ thì không có vấn đề gì lớn, nhưng ban Hậu cần và Liên lạc bên ngoài kia, con cũng phải đi xem thử chứ, đừng cứ ru rú trong phòng luyện đan. Nếu không, người khác nhìn thấy lại nói con làm Ủy viên thường vụ mà quá buông tay, có phải không?
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1211: Nếu vậy



Nghe thấy mấy lời bóng gió của La lão y sư La Thiên Minh, trong lòng Giang Khương cũng biết mấy ngày nay mình làm chút đan dược nên hành động cũng hơi quá một chút. Hắn lập tức vội vàng hứa hẹn. Dù sao thì số đan dược mình cần dùng trong nửa tháng này cũng tạm đủ rồi. Đợi nửa tháng nữa hẵng luyện đan thì sẽ đỡ lộ liễu hơn.

La lão y sư La Thiên Minh nghe Giang Khương đồng ý tạm ngừng luyện đan liền hài lòng gật đầu một cái. Còn chuyện hắn có đi thị sát hay không thì không cần vấn đề. Dù sao bên dưới cũng có người phụ trách các phòng ban, còn có các thành viên Hội đồng viện làm chủ quản, có muốn cũng chẳng xảy ra được vấn đề gì lớn!

Giang Khương cũng không chần chừ, nếu hôm nay đã không luyện đan, vậy thì cứ đi vòng vòng lộ mặt trước cả đã. Dù sao chuyện này anh làm thật hay làm giả không quan trọng, chỉ cần anh lộ mặt ra chứng tỏ anh cũng tương đối có trách nhiệm, thế là đủ rồi.

Dù sao nếu hắn cứ ở mãi trong lò luyện đan sẽ khiến cho người ta lo lắng, cho nên Giang Khương lập tức liền theo chân La lão y sư La Thiên Minh ra ngoài, đi đến các phòng ban bên dưới. Đương nhiên, nếu đã đi cùng với La lão y sư, vậy thì cùng đến Ban giáo dục và đào tạo một vòng vậy.

Mặc dù chỉ làm ra vẻ, nhưng một phòng ban cũng phải đi mất một hai tiếng đồng hồ. Chẳng qua Giang Khương không có gì vội, cho nên Giang Khương dự định dùng hai ba ngày để đi thăm hai ba phòng ban.

- Tình hình của Ban giáo dục và đào tạo hiện nay trên căn bản khá là tốt. Trưởng ban Lý Phi Dương này cũng tương đối có trách nhiệm.

La lão y sư La Thiên Minh vừa đi vừa giới thiệu với Giang Khương tình hình gần đây của Ban giáo dục và đào tạo.

Giang Khương gật đầu một cái, đang định lên tiếng thì đột nhiên di động trong túi vang lên.

Giang Khương đưa tay móc di động ra, trên màn hình hiện lên một dãy số xa lạ. Hắn hơi nhíu mày, xác nhận trong trí nhớ dường như không hề tồn tại dãy số này nhưng Giang Khương vẫn nhấn nút nghe.

Bên kia truyền đến một giọng nam trầm thấp và hơi xa lạ:

- Xin hỏi là Giang Khương sao?

- Đúng, tôi là Giang Khương. Anh là ai?

Giang Khương vừa đi vừa nghi ngờ nói.

- Ồ, Giang Khương, xin chào. Tôi là Hồ Vũ Bân, con trai Hồ Khánh Nguyên!

Nghe Giang Khương nói, lúc này đầu bên kia xác nhận nói.

- A...

Giang Khương sửng sốt một chút rồi nhớ ra ngay. Hồ lão y sư đúng là có một con trai tên Hồ Vũ Bân, có điều anh ta luôn ở nước ngoài, sao giờ đột nhiên lại gọi điện cho mình? Hắn liền cười nói:

- À, chào anh Hồ, có chuyện gì không?

- Là thế này. Hôm trước ba tôi đột nhiên chảy máu não.

Giọng Hồ Vũ Bân trầm thấp nói:

- Giờ ông ấy vẫn hôn mê bất tỉnh trong Bệnh viện số 1.

- Cái gì?

Giang Khương biến sức, dừng bước, kinh ngạc nói:

- Sao có thể như vậy? Tôi nhớ sức khỏe Hồ sư phụ rất tốt. Huyết áp cũng không cao.

- Đúng vậy. Ông ấy gặp chút kích động, sau đó ngã từ cầu thang xuống!

Bên kia giọng Hồ Vũ Bân càng trầm thấp hơn, nói.

Giang Khương hít một hơi thật sâu, thoáng lấy lại bình tĩnh, trầm giọng hỏi:

- Vậy giờ tình hình Hồ sư phụ như thế nào?

- Tình hình rất tệ... Giờ vẫn trong trạng thái hôn mê sâu! Phía bệnh viện đã đưa ra thông báo bệnh tình nguy kịch rồi...

Nghe tới đây, sắc mặt Giang Khương càng thêm khó coi, chợt quay đầu nhìn về phía Diêu Nhất Minh sau lưng, trầm giọng nói:

- Bảo Ban hậu cần chuẩn bị máy bay ngay cho tôi, bay thẳng đến tỉnh Nam... Ngoài ra bảo Văn phòng thường trú tỉnh Nam lập tức cử người đến Bệnh viện số 1, kiểm tra tình hình bác sĩ Hồ Khánh Nguyên!

- Vâng...

Sau khi thông báo xong, Giang Khương lúc này mới nói với Hồ Vũ Bân trong điện thoại:

- Yên tâm, trong hai tiếng đồng hồ nữa tôi sẽ tới...

Lúc này, trong khoa ngoại mạch máu não Bệnh viện số 1 trực thuộc Đại học Đông Nguyên tỉnh Nam, một người đàn ông trung niên khoảng ba bốn mươi tuổi mặt mày bi thương từ từ đặt điện thoại trong tay xuống.

- Thế nào? Vũ Bân... Con nói với cậu ấy chưa? Cậu ấy nói thế nào?

Một phụ nữ lớn tuổi mặt mũi tiều tụy bên cạnh lo lắng nhìn Hồ Vũ Bân nói.

- Mẹ... Cậu ấy nói cậu ấy sẽ tới ngay!

Lúc này trong mắt Hồ Vũ Bân mang theo chút kinh ngạc, chậm rãi nói.

- Cậu ấy tới ngay?

Người phụ nữ nghe vậy thì sửng sốt, ngạc nhiên nói:

- Vậy con có nói với cậu ấy muốn cậu ấy mời chuyên gia từ Bắc Kinh đến không?

- Con chưa nói...

Lúc này Hồ Vũ Bân hơi ngẩn người ra nói.

- Haizz.... Sao con không nói? Không mời chuyên gia từ Bắc Kinh tới. Cậu ấy tới thì có ích gì?

Người phụ nữ tức giận nói.

Hồ Vũ Bân lắc đầu một cái, nghĩ tới những lời truyền đến trong điện thoại liền chậm rãi lắc đầu một cái, nghi ngờ nói:

- Con còn chưa kịp nói, hình như cậu ấy nói sẽ đưa một tổ chữa trị gì đó đến!

- Đưa tổ chữa trị đến?

Người phụ nữ hơi ngẩn ra, vẻ tức giận lúc này mới hơi tiêu tan, thở phào nhẹ nhõm, thở dài nói:

- Xem ra Giang Khương này đúng là lăn lộn ở Bắc Kinh khá tốt...

- Đúng vậy...

Hồ Vũ Bân nghĩ lại dường như ban nãy đối phương ra lệnh cho ai đó, gì mà bảo Ban hậu cần sắp xếp máy bay, còn cử Tổ chữa trị tinh nhuệ đến, còn bảo người bên Văn phòng thường trú bên này đến trước xem tình hình gì đó... Trong lòng gã cũng tràn đầy nghi ngờ, gật đầu đáp. Chẳng lẽ học trò cũ này của cha giờ có quyền lực đến như vậy sao?

Nếu vậy, lần này tình hình của cho e là thật sự có hy vọng rồi, hơn nữa...

Hai người mang theo chút nghi ngờ chậm rãi trở lại phòng bệnh, nhìn Hồ lão y sư nằm hôn mê bất tỉnh trên giường bệnh bên kia trên mặt hai người đều lóe lên tia ảm đạm. Đặc biệt là người phụ nữ trong mắt càng đầy vẻ lo âu.

Đúng lúc người phụ nữ đi đến đầu giường, chuẩn bị uống miếng nước, chiếc di động đặt ở đầu dường đột nhiên vang lên.

Nhìn chiếc di động đời cũ đang rung, người phụ nữ n lẩy bẩy cầm điện thoại di động lên, nhìn một cái, sắc mặt biến đổi, kinh ngạc nói:

- Vũ Bân... Bọn họ lại gọi điện thoại tới...

- Haizz... Giờ nếu vẫn còn Tỉnh trưởng Bạch thì tốt quá... Tỉnh Nam bây giờ thật sự không còn ai có thể giúp được chúng ta...

Nói tới đây, người phụ nữ ngẩng đầu nhìn về phía Hồ lão y sư trên giường bệnh, mặt đầy đau khổ nói:

- Phòng khám là tâm huyết của cha con bao nhiêu năm nay. Giờ nếu bị họ lấy đi, mẹ biết ăn nói thế nào với ba con!

Nghe người phụ nữ nói vậy, trên mặt Hồ Vũ Bân lộ vẻ bất lực và bực tức.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1212: Giờ cút ra ngoài cho tôi



- Không sao đâu mẹ, chuyện này đợi sau hẳng nói. Giờ bệnh tình của cha quan trọng hơn!

Trên mặt Hồ Vũ Bân lộ vẻ khổ sở, đưa tay nhẹ nhàng ôm người phụ nữ vào lòng, nhỏ giọng an ủi:

- Đợi lát chắc Giang Khương sẽ đến nhanh thôi. Cậu ấy có lẽ rất gần gũi với cha, đến lúc đó không chừng chúng ta có thể nhờ cậu ấy nghĩ cách giúp!

Người phụ nữ tựa đầu lên vai con trai, cảm xúc dường như hơi ổn định lại nhưng vẫn hơi bi thương nói:

- Cậu ấy có thể nghĩ cách gì chứ? Cho dù cậu ấy có quen vài người ở Bắc Kinh nhưng giờ giấy tờ đất đai đã thế chấp cho người ta, bọn họ cũng không cần tiền, chỉ cần nhà. Thế lực đứng sau lại lớn.

Hồ Vũ Bân nghe người phụ nữ ủ rủ nói thì cũng chỉ có thể mím chặt môi chậm rãi hít một hơi. Sao anh ta không biết thế lực của đối phương lớn, nhưng giờ chỉ có thể đi bước nào hay bước đó thôi.

Hai mẹ con an ủi nhau một lúc, trong mắt người phụ nữ lại lóe lên tia đau khổ, nói:

- Không biết đứa em trai không nghe lời kia của con giờ thế nào rồi!

- Mẹ, giờ mà mẹ còn nhớ mong nó. Nếu không phải vì nó, ba sẽ thế này sao?

Hồ Vũ Bân khẽ nhíu mày, mặt lộ vẻ bực tức nói.

- Đã đến lúc này rồi thì còn làm gì được nữa? Dù sao nó cũng là em trai con.

Người phụ nữ khổ sở ngẩng đầu nhìn con trai lớn của mình một cái, sụt sịt nói:

- Bản thân nó cũng không ngờ sẽ như thế này mà.

Hồ Vũ Bân nhìn vẻ khổ sở của người phụ nữ thì chỉ có thể thở dài, nói:

- Mẹ, mẹ yên tâm. Vũ Hành nó rất thông minh, nó sẽ tự chăm sóc cho mình.

- Haizz, hy vọng là như vậy.

Nói tới đây, người phụ nữ lại ngoảnh đầu nhìn Hồ lão y sư trên giường bệnh, trên mặt nặn ra nụ cười khổ, nói:

- Giờ, thực sự chẳng có gì quan trọng nữa, chỉ cần ba con có chuyển biến tốt, em trai con có thể quay về, cả nhà ta có thể sống vui vẻ thì chẳng có gì quan trọng cả!

Hồ Vũ Bân nghe thấy những lời thương cảm của người phụ nữ thì chỉ có thể thở dài, nói:

- Mẹ, không sao, chúng ta cứ từ từ, chắc chắn ba sẽ không sao!

Hai mẹ con đang an ủi nhau thì lúc này cánh cửa phòng bệnh có người đẩy ra, cánh cửa đập mạnh vang lên một tiếng “ầm”.

Tiếng động phát ra từ cửa làm cho hai mẹ con giật mình nhìn về phía cửa. Nhưng hai người vừa nhìn thấy ba người thanh niên mặc đồ vest mang giày da trước cửa thì sắc mặt đột nhiên trở nên cả kinh.

- Chậc chậc, Hồ lão phu nhân, bà cho rằng không nghe điện thoại của chúng tôi thì chúng tôi không tìm được bà sao?

Người thanh niên đi đến đầu tiên đeo kính đen nhỏ trông giống thủ lĩnh lúc này đang nhìn hai người bằng vẻ trào phúng, hừ giọng nói:

- Sắp đến hạn rồi, nếu các người còn không làm thủ tục sang tên nhà thì đừng trách chúng tôi không khách khí!

- Các... các người đúng là quá đáng, lẽ nào không thấy chồng tôi đã bị các người chọc tức thành ra thế này sao?

Người phụ nữ trợn tròn mắt đầy tức giận nhìn ba người. Run rẩy đưa tay lên, giọng bi thương nói:

- Chẳng lẽ các người thật sự muốn g**t ch*t chúng tôi sao?

- Chậc chậc, Hồ lão phu nhân, bà nói chuyện khó nghe quá!

Người thanh niên dẫn đầu nhẹ nhàng đẩy mắt kiếng của mình một cái, sau đó nở nụ cười khom người nhìn Hồ lão y sư nằm hôn mê trên giường bệnh chưa tỉnh, nói:

- Chúng tôi cũng cảm thấy vô cùng tiếc nuối và đồng tình vì Hồ lão y sư đột nhiên phát bệnh. Nhưng Hồ lão phu nhân à, chúng tôi là người làm ăn, hợp đồng ý đó đều đã ký cả rồi, đều là đồ thật hết đấy. Giờ đã đến hạn lâu như vậy rồi, chúng tôi thật sự phải lấy nhà, không thể kéo dài được nữa. Cho nên, xin Hồ lão phu nhân thông cảm cho!

Sau khi dứt lời, tên thanh niên đeo kính khẽ cười lấy một tập văn kiện trong túi ra, đưa đến trước mặt người phụ nữ, cười hì hì nói:

- Hồ lão phu nhân, phiền bà ký cho một chữ, vậy thì coi như chúng ta thanh toán xong, sau này chúng tôi sẽ không tới quấy rầy bà nữa!

- Tôi không ký, tôi nói rồi tôi không ký!

Người phụ nữ tức giận nói.

- Các người đừng quá đáng!

Lúc này Hồ Vũ Bân thấy ba người hùng hổ dọa người cũng tức giận ngăn trước mặt mẹ, tức giận nói:

- Ba tôi đã bệnh ra thế này rồi, các người còn đuổi đến bệnh viện. Nói cho các người biết, nếu các người còn không mau đi đi thì chúng tôi sẽ báo cảnh sát đấy!

Tên thanh niên đeo mắt kính thấy vậy nụ cười trên mặt dần lạnh toát, nhìn hai người, cười lạnh nói:

- Báo cảnh sát? Mày báo à! Thiếu nợ phải trả nợ là lẽ bất di bất dịch; hơn nữa hợp đồng của chúng ta đã có công chứng hẳn hoi. Giờ chẳng qua bọn tao chỉ thực hiện theo hợp đồng thôi!

- Hơn nữa không phải lần trước bọn mày đã từng báo cảnh sát rồi à? Có hợp đồng ở đây, còn cả thư của tòa án, bọn mày cho rằng cảnh sát sẽ giúp bọn mày sao?

Tên thanh niên đeo mắt kính lạnh giọng cười nhìn hai người, chậm rãi uy h**p nói:

- Hồ lão phu nhân, tôi khuyên bà ngoan ngoãn ký một chữ đi, như vậy thì chẳng có chuyện gì, nếu không chúng tôi coi như đã hết tình hết nghĩa!

Nói tới đây hai thanh niên thân hình cao to mặt mày hung hãn đằng sau tên thanh niên đeo kính cũng cả giận hừ một tiếng bước lên trước một bước, nhìn hai mẹ con toét miệng nở nụ cười lạnh.

- Các người muốn làm gì? Đây là bệnh viện! Các người không được làm bậy!

Lúc này sắc mặt Hồ Vũ Bân cũng tái nhợt, ngăn cản trước mặt mẹ, nói.

- Làm bậy? Tập đoàn Thiên Kim của bọn tao là công ty lớn đã lên sàn chứng khoán, từ trước tới nay luôn làm việc theo hợp đồng đúng pháp luật, chưa bao giờ làm lung tung!

Tên thanh niên đeo mắt kính lạnh lùng cười, nói:

- Nhưng bọn mày không phối hợp, cứ đùa bỡn thế này thì đừng trách bọn tao không khách khí!

- Các... các người nói thế nào là làm việc theo hợp đồng đúng pháp luật? Rõ ràng đang lừa đảo!

Người phụ nữ run giọng cả giận nói.

- Lừa đảo? Chúng tôi lừa đảo bao giờ? Lúc đầu Hồ lão y sư và Hồ Vũ Hành tự muốn ký hợp đồng này. Trên hợp đồng có chú thích rõ ràng, rủi ro thì phải tự gánh chịu. Chúng tôi lừa đảo chỗ nào? Nếu có lừa đảo, sao tòa án lại ủng hộ chúng tôi?

Tên thanh niên đeo mắt kính lạnh giọng cười lạnh nói.

- Các người.... các người lừa đảo. Nếu không phải các người lừa gạt Vũ Hành nhà tôi, chồng tôi sao có thể nghe lời Vũ Hành thế chấp nhà cho các người!

Người phụ nữ thở hổn hển, mắt nhìn chằm chằm mấy người, tức giận nói.

- Haha, Hồ lão phu nhân, làm ăn kinh doanh, sao có chuyện chỉ có lời không có lỗ? Bản thân mình thua lỗ lại trách chúng tôi sao?

Lúc này tên thanh niên đeo kiếng càng lúc càng thiếu kiên nhẫn, vung tay với hai người kia, lạnh giọng nói:

- Chúng tôi đã cho các người đủ thời gian rồi, không còn kiên nhẫn để lãng phí thời gian với các người nữa!

Hai tên thanh niên cao lớn cường tráng thấy tên thanh niên đeo kiếng vung tay lên liền cười gằn vây lấy hai mẹ con.

- Các người muốn làm gì? Tôi nói cho các người biết đây là bệnh viện. Các người dám làm bậy sao?

Thân hình Hồ Vũ Bân hơi gầy yếu, rõ ràng không đủ sức chống cự hai thanh niên trước mặt. Lúc này anh ta thấy hai người kia vây đến thì trên mặt bắt đầu lộ vẻ hoảng hốt.

Đúng lúc bắt đầu hỗn loạn, lúc này cửa phòng bệnh lại được mở ra, một giọng nói trầm trầm vang lên:

- Các người làm gì vậy?

Hai tên thanh niên cường tráng nghe thấy tiếng quát này không khỏi dừng động tác, quay đầu lại nhìn. Lúc này tên thanh niên đeo kính cũng nhíu chặt mày, nhìn người đến ở cửa, sau khi quan sát từ trên xuống dưới thì thấy hình như chỉ là người bình thường, bèn lạnh giọng nói:

- Không liên quan đến các người, đừng có xen vào chuyện của người khác!

Cụ già gầy gò lùn lùn đi đầu nghe tên thanh niên đeo kiếng nói vậy thì hơi nhíu mày, nhìn Hồ lão y sư tóc muối tiêu trên giường bệnh, sau đó nhìn về phía hai mẹ con đang lộ vẻ hoảng hốt, nở nụ cười, gật đầu nói với hai người:

- Xin hỏi, đây là phòng của bác sĩ Hồ Khánh Nguyên đúng không? Hai vị là người nhà của bác sĩ Hồ Khánh Nguyên sao?

- Đúng, là đây!

Rõ ràng hai mẹ con còn chưa hoàn hồn, giờ nghe cụ già hỏi, người phụ nữ này cũng chỉ gật đầu liên tục, nhìn cụ già gầy gò lùn lùn trước mặt, trong mắt toát lên tia nghi hoặc.

- Ồ, nếu vậy thì không sai rồi!

Lúc này cụ già chậm rãi đi vào, bước đến bên cạnh hai người, nở nụ cười khiêm tốn nói:

- Tôi là cấp dưới của Ủy viên thường vụ Giang, nhận lệnh đến kiểm tra tình hình bác sĩ Hồ trước!

- Ủy viên thường vụ Giang?

Hồ Vũ Bân dường như có chút sửng sốt trước cách xưng hô đặc biệt này, sau đó mới phản ứng lại, nói:

- Ông đang nói Giang Khương sao?

- Đúng, đúng, chính là Ủy viên thường vụ Giang!

Lúc ông cụ nhắc đến cái tên này, trên mặt lộ vẻ cung kính nhưng vẫn không dám gọi thẳng tên Giang Khương.

- A, a. Xin chào, xin chào, không ngờ ngài lại đến nhanh như vậy!

Trên mặt Hồ Vũ Bân lộ vẻ xin lỗi, có chút bất lực nhìn ông cụ, nói:

- Giờ chúng tôi đang gặp chút phiền phức, hay là mời ngài đợi một chút, chúng tôi...

Ông cụ nghe Hồ Vũ Bân nói vậy liền nhìn sang ba thanh niên khí thế hung hăng bên cạnh, khẽ nhíu mày một cái nói:

- Đây là phòng bệnh, bất cứ ai cũng không được làm ồn!

- Ông già, đã nói ông đừng xen vào việc của người khác mà.

Một tên thanh niên to con mặt mày hung dữ đưa tay chỉ ông cụ, lạnh giọng nói:

- Giờ cút ra ngoài cho tôi, nếu không xương cốt già của ông không chịu nỗi một đòn của ông đây đâu...

- A...

Lúc này chỉ thấy hai thanh niên khoảng 18,19 tuổi mặt mày thanh tú bên ngoài bước vào, mỉm cười đi đến bên cạnh hai tên thanh niên kia. Bọn chúng còn chưa kịp thủ thế đã bị đối phương túm cổ nhẹ nhàng nhấc lên, sau đó xoay người ném ra khỏi phòng bệnh.

Lúc này ông cụ kia cũng dùng chân đạp nhẹ một cái, tên thanh niên cuối cùng đang nằm trên đất cũng dễ dàng bị đá ra ngoài, đụng vào bức tường bên ngoài kêu lên một tiếng thảm thiết.

Lúc này, ông cụ mới nhẹ nhàng quay người lại, nhìn về phía hai mẹ con đang trợn mắt hốc mồm, mỉm cười nói:

- Được rồi, giờ thì không ai quấy rầy bác sĩ Hồ rồi!
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1213: Chào Ủy viên thường vụ Giang!



- Cái này, cái đó...

Hai mẹ con nhìn cảnh tượng trước mặt thì cảm thấy hơi cạn lời, nhưng đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm. Họ chẳng thể hiểu nỗi, ông cụ gầy nhom trước mặt còn cả hai thanh niên trẻ tuổi thư sinh kia sao có thể khỏe đến như vậy. Ba người cao to đến thế mà vẫn bị họ nhẹ nhàng ném ra ngoài.

Còn mấy người của Tập đoàn Thiên Kim kia phải một lúc sau mới bò dậy được. Ba người lặng lẽ nhìn nhau, sau đó đều nhìn thấy tia sợ hãi và cảm giác thất bại trong mắt đối phương. Ngay cả mấy câu chửi bậy cũng không văng ra được, chúng chỉ nhìn chằm chằm phòng bệnh một lúc rồi đỡ nhau nhanh chóng rời đi.

Thời gian tiếp theo hai mẹ con Hồ gia chỉ nhìn ông cụ tự xưng họ Trương dẫn dắt hai thanh niên kia bận rộn qua lại, sau đó có một vị Phó viện trưởng Bệnh viện số 1 đích thân chạy đến, rồi Chủ nhiệm khoa mạch máu não này cũng dẫn theo bác sĩ phụ trách phòng bệnh cùng tất cả các bệnh án và báo cáo kiểm tra đến, mặt mày cung kính đứng sang một bên, nhìn cụ Trương này kiểm tra cho Hồ lão y sư.

Hai mẹ con ở một bên, nhìn thấy Phó viện trưởng đột nhiên tới, sau đó lại là đám Chủ nhiệm khoa đến thì vẻ mặt khi nhìn cụ Trương này càng thêm kinh ngạc. Ông cụ Trương tự xưng là cấp dưới của Giang Khương này rốt cuộc có lai lịch gì, vừa tới đã kinh động Phó viện trưởng nơi này chạy tới?

Mà ông ta mới chỉ là cấp dưới của Giang Khương, vậy Giang Khương...

Lúc này hai mẹ con đã hoàn toàn bị cảnh tượng trước mặt làm cho mơ hồ. Đặc biệt là trong đầu Hồ Vũ Bân lúc này đã hơi hỗn loạn. Không phải Giang Khương chỉ có chút ảnh hưởng ở Bắc Kinh thôi sao? Sao ở tỉnh Nam này cũng có cấp dưới của hắn, mà trông còn cao cấp đến thế nữa? Vậy giờ rốt cuộc Giang Khương đang làm gì?

Hai mẹ con này nghĩ mãi không hiểu, đang muốn thăm dò ông cụ Trương này một chút, nhưng thấy ông đang kiểm tra cho Hồ lão y sư nên rốt cuộc hai người vẫn nén lại, sau đó dồn sự chú ý lên Hồ lão y sư. Ông cụ Trương này có lẽ cũng là một bác sĩ, hơn nữa xem ra cấp bậc cũng khá cao.

Tuy hình như hai người chưa từng nghe nói tỉnh Nam có vị chuyên gia mạch máu não nào họ Trương, nhưng Phó viện trưởng Bệnh viện số 1 mà còn cung kính như vậy, có lẽ cũng không phải nhân vật tầm thường.

Cuối cùng, đợi sau khi bác sĩ Trương này kiểm tra xong, đưa tay cầm hồ sơ bệnh án Chủ nhiệm khoa mạch máu não cung kính đưa sang, sau khi cẩn thận lật xem một lúc thì hình như sắc mặt có chút âm trầm.

Tuy Hồ Vũ Bân sớm đã dự đoán bệnh tình của cha mình thực sự nghiêm trọng, cũng biết có lẽ chưa chắc vị bác sĩ Trương này đã có cách nhưng giờ trong lòng anh ta cũng hơi trầm xuống, vô cùng căng thẳng. Anh ta vội vàng dè dặt hỏi:

- Trương... Giáo sư Trương, xin hỏi tình hình cha tôi thế nào?

Trương y sĩ khẽ cau mày, nhẹ nhàng lắc đầu một cái, nói:

- Tình hình đúng là không tốt lắm. Lượng máu xuất huyết không ít, hơn nữa còn chảy thẳng vào não thất, có phiền phức và nguy hiểm nhất định!

- Có phiền phức và nguy hiểm nhất định?

Hồ Vũ Bân nghe thấy vậy không những không kinh ngạc mà còn vui mừng. Vì lúc đầu những chuyên gia khác đều nói tương đối nguy hiểm, cực kỳ nguy hiểm. Còn vị Trương y sĩ này chỉ nói có phiền phức và nguy hiểm nhất định. Điều này tức là đã nắm chắc!

- Vậy bác sĩ Trương có thể cứu được cha tôi sao

Lúc này Hồ Vũ Bân không câu nệ nhiều, vội vàng hỏi.

Trương y sĩ nhẹ nhàng lắc đầu một cái khiến lòng Hồ Vũ Bân chợt lạnh. Nhưng anh ta còn chưa kịp nói gì thì đã nghe Trương y sĩ nói:

- Tôi không dám chắc chắn, nhưng đợi lát nữa Ủy viên thường vụ Giang đến, hơn nữa còn dẫn theo một tổ chữa trị tinh nhuệ đến, có cậu ấy, về lý chắc không có vấn đề gì lớn đâu!

Nghe vậy, trong lòng Hồ Vũ Bân thay đổi nhanh chóng, lại từ lo lắng chuyển sang vui mừng.

Vị Phó viện trưởng bệnh viện số 1 và Chủ nhiệm khoa mạch máu não kia trong lòng vừa kinh sợ vừa nghi ngờ. Hai người khá hiểu bệnh tình của Hồ lão y sư này. Ít nhất với năng lực và lý giải của hai người, bệnh tình của Hồ lão y sư lúc này tương đối nghiêm trọng, có thể nói là cửu tử nhất sinh.

Nhưng vị Trương y sĩ treo chức Nhân viên giám sát cao cấp của Bộ y tế này sao có thể nói chắc chắn như vậy? Hơn nữa vị Ủy viên thường vụ Giang mà ông ta nhắc đến là ai? Nhìn vẻ cung kính của ông ta khi nhắc đến Ủy viên thường vụ Giang này, hơn nữa còn dẫn theo tổ chữa trị tinh nhuệ gì đó, chẳng lẽ là lãnh đạo lớn gì đó của Bộ y tế sao?

Dĩ nhiên, nghi hoặc này hai vị lãnh đạo của Bệnh viện số 2 chỉ dám để trong lòng chứ không tùy tiện lộ ra, chỉ cung kính đứng bên. Bất kể chút nữa có ai đến, nhưng vị trước mặt hai người không thể có chút bất kính.

Dĩ nhiên, mọi người cũng không phải chờ đợi lâu, không lâu sau điện thoại di động của Trương y sĩ vang lên. Sau khi nói vài câu trong điện thoại, Trương y sĩ cúp điện thoại, nhìn sang Phó viện trưởng bệnh viện số 1 nói:

- Ủy viên thường vụ Giang đã tới, chúng ta mau đi đón, anh dẫn đường đến sân đậu máy bay đi!

- Sân đậu máy bay?

Vị Phó viện trưởng này ngẩn người sau đó mới phản ứng lại. Vị lãnh đạo này ngồi trực thăng tới. Ông ta vội vàng nặn ra nụ cười, nói:

- Được, mời Giám sat Trương đi theo tôi, sân đậu máy bay ở trên sân thượng!

Sau khi nói xong lại nhỏ giọng hỏi:

- Vậy có cần thông báo với Viện trưởng của chúng tôi không? Để anh ấy mau chóng quay lại?

Trương y sĩ hơi trầm ngâm, rồi nói:

- Ừm, cái này thì không cần đâu. Ủy viên thường vụ Giang không phải kiểu thích có hai hàng người hai bên chào đón. Dù sao lát nữa chắc chắn sẽ có rất nhiều công việc cần các anh phối hợp!

- Được, được, chắc chắn chúng tôi sẽ toàn lực phối hợp!

Mọi người bước vào thang máy chuyên dụng đi lên sân thượng, vừa được một hai phút thì phía xa truyền đến tiếng trực thăng. Mọi người nghe thấy âm thanh liền quay đầu sang nhìn về phía chiếc trực thăng đang nhanh chóng bay tới.

Trong cơn gió cuốn, chiếc trực thăng chậm rãi đáp xuống sân đậu máy bay, trong ánh mắt cung kính và tò mò của Phó viện trưởng và Chủ nhiệm khoa mạch máu não, đoàn người nhanh chóng bước từ trên trực thăng xuống.

- Dạ!

Lúc này vị Giám sát Trương kia giống như phụng lệnh nhà vua, vội vàng cung kính đi trước dẫn đường. Một vị Giám sát cao cấp vậy mà giờ lại giống như một người hầu vậy.

Phó viện trưởng và Chủ nhiệm khoa mạch máu não đứng bên nhìn thấy cảnh này thì hơi sửng sốt, thật sự không thể hiểu nổi. Vị Ủy viên thường vụ Giang này rốt cuộc có lai lịch gì. Vị Giám sát Trương này là lãnh đạo cấp Thứ trưởng cho nên họ mới phải khách khí cung kính như vậy, nhưng vị lãnh đạo này trước mặt thanh niên này lại cung kính đến như vậy, nhìn có cảm giác như cá lớn nuốt cá bé, cá bé ăn tôm tép vậy.

Và họ chính là đám tôm tép kia.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1214: Cậu đích thân làm?



Tôm tép dĩ nhiên có tính tự giác của tôm tép, họ thấy Giám sát Trương kia không có ý định giới thiệu họ, nhưng hai người thân là chủ, dĩ nhiên cũng vội vàng bước đến bên Giám sát Trương, cùng vị lãnh đạo trẻ không biết tên này vào phòng bệnh.

Vị Trương y sư này là người phụ trách Văn phòng thường trú một tỉnh, làm việc cũng khá chu đáo, lúc ở trong thang máy đã tranh thủ bớt chút thời gian giới thiệu hai vị chủ nhà này.

- Ủy viên thường vụ Giang, vị này là Phó viện trưởng La của Bệnh viện số 1 Đại học Đông Nguyên, vị này là Chủ nhiệm Cù của Khoa mạch máu não.

Nghe Trương y sư giới thiệu, Giang Khương đang lo lắng lúc này mới chú ý đến hai người bên cạnh, đưa tay nói với hai người:

- Chào hai vị, tôi là Giang Khương, cực khổ cho hai vị rồi!

- A!

Phó viện trưởng La và Chủ nhiệm Cù mặt mày nghi ngờ băt tay Giang Khương một cái, sau khi cẩn thận nói hai câu khách sáo mới xác nhận người thanh niên đeo kính đen trước mặt chính là vị Giang Khương kia.

Hai người thực sự hơi kinh ngạc. Tuy hai người không quen Giang Khương, nhưng cũng đã từng nghe về chuyện của hắn. Nghe nói hắn có chút sức ảnh hưởng ở Bắc Kinh, có điều đã một hai năm nay không hề nghe thấy tin tức gì. Nhưng không ngờ, trong một thời gian ngắn hắn đã ghê gớm đến như vậy.

Lúc này hai người càng thêm nghi ngờ. Giang Khương này lẽ ra phải bên quân đội, nhưng với tình hình thế này thì rốt cuộc hắn thuộc ban ngành nào? Có cấp bậc gì? Nên biết quân đội và chính phủ không quản hạt lẫn nhau. Sao vị lãnh đạo cấp Thứ trưởng của Bộ y tế này trước mặt Giang Khương lại giống một tiểu lâu la, có biểu hiện như tay sai vậy??

Có điều hình như vị Giám sát Trương và Giang Khương không có ý định giải thích nên sau khi hai người ra khỏi thang máy liền bước nhanh về phía phòng bệnh.

Hai mẹ con đã đứng chờ sẵn trong phòng bệnh thấy Trương y sư dẫn một thanh niên không giận mặt vẫn uy bước vào thì tất nhiên biết người trước mặt chính là Giang Khương. Họ lập tức vội vàng bước lên đón.

- Chào sư mẫu!

Giang Khương nhìn người phụ nữ trước mặt dĩ nhiên không thiếu lễ phép, cung kính chào hỏi.

- Ừm... chào!

Hồ lão phu nhân đã làm rõ chút tình hình, thấy Giang Khương giờ đã có địa vị cao nhưng vẫn lễ phép chu đáo như vậy thì trong lòng không khỏi xúc động. Ông chồng mình nhận đệ tử này đúng là không tệ!

Sau khi Giang Khương trò chuyện với Hồ Vũ Bân vài câu lại nhìn Hồ lão y sư tóc muối tiêu, mặt mũi vàng vọt nằm trên giường bệnh, trong lòng dâng lên nỗi bi thương.

Hắn cố nén bi thương trong lòng, đi tới trước giường bệnh, cúi người cẩn thận nhìn khuôn mặt như già đi 10 tuổi của Hồ lão y sư, hít một hơi thật sâu rồi nói:

- Tình hình như thế nào?

Trương y sư ở bên vội vàng nhìn Chủ nhiệm Cù một cái. Dĩ nhiên Chủ nhiệm Cù hiểu ý Trương y sư, biết mình phải báo cáo tình hình. Thân là bác sĩ đầu tiên tiếp xúc bệnh tình của Hồ lão y sư, mình mới là người có thể báo cáo tình hình rõ ràng nhất.

Có điều những chuyện này vốn do các bác sĩ chữa trị chính cấp dưới làm, nhưng lần này không thể không do đích thân mình làm. Cấp dưới của ông không có tư cách này.

Giang Khương nghe Chủ nhiệm Cù báo cáo tình hình xong liền tự mình cầm dụng cụ lên kiểm tra cho Hồ lão y sư.

Lúc này, hai ông cụ đi theo Giang Khương cũng đều đứng trước giường bệnh, nhìn Giang Khương kiểm tra tình hình.

Còn Trương y sư dĩ nhiên mặt đầy cung kính đứng sang một bên. Hai đồng chí già này thật sự là tinh nhuệ có uy tín trong viện. Tuy bình thường ông rất ít về viện, nhưng có hai vị cấp bậc Y sư nhị phẩm, có uy tín trong lĩnh vực ngoại khoa mạch máu não của viện này ở đây, một y sĩ như ông chỉ có thể ở bên cạnh nhìn thôi.

Còn về Phó viện trưởng La và Chủ nhiệm Cù lúc này cũng chỉ có thể phụng bồi bên cạnh, nhìn vị này ra tay.

Dĩ nhiên, hai người này cũng là người trong ngành. Họ vừa nhìn thấy động tác của Giang Khương thì cũng thầm gật đầu. Vị này nghe nói đã từng là đệ tử của Hồ lão y sư, quả nhiên là có tài, chỉ cần nhìn thủ pháp đã thấy rất đẹp và chuẩn xác rồi.

Dĩ nhiên, thủ pháp đẹp và chuẩn xác này không chứng tỏ điều gì. Các bác sĩ trong bệnh viện nếu chuyên tâm rèn luyện một hai năm thì cũng gần như có thể đạt tới cảnh giới này, có điều là không cần thiết phải như vậy thôi. Thứ thật sự cần xem là phán đoán và chữa trị bệnh tình cuối cùng kìa.

Giang Khương nhanh chóng kiểm tra xong một lượt. Trương y sĩ ở bên chủ động đưa Ct và phim chụp cộng hưởng từ lên hộp đèn, đợi nhóm Giang Khương kiểm tra.

Lúc này Giang Khương không nhiều lời, trực tiếp đứng trước hộp đèn, nhìn những tấm phim này.

Sau khi Giang Khương nhìn hai lần thì chân mày nhíu chặt, hai vị Y sư nhị phẩm bên cạnh cũng mím chặt môi, sau khi nhìn kỹ liền đưa mắt nhìn Giang Khương ở chính giữa.

- Dương y sư... Ông cảm thấy như thế nào?

Giang Khương quay đầu nhìn về phía một y sư già tóc hoa râm bên cạnh, nói.

- Tình hình không tốt lắm, nguy hiểm của ca phẫu thuật ít nhất 40% trở lên!

Dương y sư nhẹ nhàng lắc đầu một cái, trầm giọng nói.

- Lão Lý, ông thấy sao?

Giang Khương gật đầu một cái rồi nhìn Lý y sư bên kia, nói.

- Không khác gì mấy... Với tình hình trước mắt xem ra... nếu phẫu thuật, chúng ta cẩn thận một chút, cố gắng giảm bớt tổn thương.

Nói tới đây, Lý y sư thoáng chần chờ một chút, nhìn Giang Khương một chút, nói:

- Nếu phẫu thuật thành công, không cân nhắc chuyện giá thành, sử dụng Hồi Xuân dịch, vậy thì hy vọng thành công khoảng 50%!

Hai người này nói vậy, Chủ nhiệm Cù cùng với Hồ lão phu nhân và Hồ Vũ Bân ở bên trợn tròn mắt.

Ý kiến hội chẩn của bệnh viện lúc đầu là trước mắt phải bảo toàn tính mạng cho Hồ lão y sư, có điều hy vọng cũng không lớn lắm. Rủi ro của ca mổ này đến 80%, hơn nữa hiệu quả cũng chưa chắc đã ổn.

Nhưng với hai vị vừa tới, rủi ro đã được giảm xuống còn một nửa, thậm chí còn nói nếu dùng loại thuốc gì đó thì có 50% hy vọng bình phục.

Hồ lão phu nhân đứng sau mấy ngày nay lần đầu tiên nghe được tin tốt như vậy, vội vàng nói:

- Không sao, không sao, phải dùng thuốc gì thì dùng thuốc đó. Chúng tôi sẽ gánh được chi phí!

Hai vị y sư già nghe Hồ lão phu nhân nói vậy liền nhìn nhau một cái, cười khổ khẽ lắc đầu một cái. Thế nào là gánh được chi phí? Người trong viện chúng tôi có bao nhiêu người có thể dùng được thứ này, người ngoài đừng mơ gánh nỗi chi phí Hồi Xuân dịch. Trừ phi giống như hai ba chục người của Bộ chính trị, hoặc là những tỷ phú có trong bảng xếp hạng người giàu có nhất Trung Quốc...

Hồ gia này... Cho dù có táng gia bại sản cũng không đủ để dùng một lần. Không để ý vấn đề giá thành này chẳng qua chỉ nói cho Giang Khương nghe thôi. Kể ra, chuyện này chỉ có vị Ủy viên thường vụ Hội đồng viện này mới có thể chống đỡ được.

Hồ lão phu nhân ở bên lúc này dĩ nhiên cũng hiểu cái lắc đầu cười khổ của hai người lập tức sửng sờ. Chẳng lẽ cái Hồi Xuân dịch gì đó rất đắt sao? Đắt đến mức đối phương căn bản không nghĩ mình có thể dùng được? Bà đang định hỏi thăm thử giá cả thì thấy Giang Khương đột nhiên gật đầu một cái:

- Cái này dĩ nhiên là không cần phải lo rồi!

Có cái gật đầu của Giang Khương, dĩ nhiên hai vị y sư này không nói thêm gì nữa.

Dương y sư lại tiếp tục nói:

- Nếu đây không thành vấn đề, vậy điều chủ yếu chúng ta phải cân nhắc là vấn đề rủi ro của ca phẫu thuật!

Lý y sư bên cạnh cũng khẽ gật đầu nói:

- Quả thật, rủi ro của ca phẫu thuật này không nhỏ. Với tình hình trước mắt, năng lực của tôi và lão Dương có lẽ chỉ có thể đạt được 50% tỷ lệ thành công thôi!

Phó viện trưởng La và Chủ nhiệm Cù bên cạnh nghe thấy lời này liền bị lời khẳng định của hai người họ trấn trụ. Khoa ngoại mạch máu não của Bệnh viện số 1 Đại học Đông Nguyên có thể nói là đứng top 5 trong cả nước, đứng đầu ở tỉnh Nam, cho nên Hồ lão y sư mới được đưa đến đây.

Tuy Hồ gia muốn đưa Hồ lão y sư đến Bắc Kinh chữa trị, nhưng thật ra hai người cũng biết, cho dù chuyển đến Bắc Kinh, chỉ e cũng chẳng có biện pháp gì tốt hơn mấy. Nhưng bây giờ, hai vị bác sĩ chưa từng nghe danh trước mặt lại nói tỷ lệ thành công 50%, điều này dĩ nhiên khiến hai người kinh hãi.

Hai người lục lọi trong trí nhớ muốn tìm ra khả năng tồn tại của hai vị này nhưng lại phát hiện trong trí nhớ dường như không hề có bất kỳ tin tức gì về hai vị này.

Điều này càng khiến hai người thêm kinh ngạc. Nếu không phải cảnh tượng trước mắt không thể là trò lừa bịp gì thì hai người vẫn thật sự nghi ngờ hai vị chuyên gia từ dưới đất chui lên này có phải kẻ lừa gạt nào đó không.

Dĩ nhiên, hai người vẫn tương đối tin lời hai vị này. Dẫu sao họ đã dám nói ra những lời này thì chắc chắn đã nắm chắc, bằng không nếu thật sự không có bản lĩnh như vậy thì rất dễ bị người ta chỉ trích. Cộng với khí độ của hai vị này cũng không giống mấy tên lường gạt.

- Cậu đích thân làm?

Phó viện trưởng La và Chủ nhiệm Cù nghe thấy lời này trong lòng đều cả kinh. Lần này không mời hai vị chuyên gia ra tay mà Giang Khương đích thân ra tay? Chẳng lẽ thằng nhãi này tự nhận mình còn lợi hại hơn hai vị này sao? Chẳng lẽ hắn điên rồi sao?

Họ nhìn chằm chằm Giang Khương lòng tràn đầy kinh ngạc nhưng hai vị chuyên gia già kia lúc này đồng loạt cung kính cười, bộ dạng coi đây là chuyện đương nhiên, cười nói:

- Vậy dĩ nhiên phải để Ủy viên thường vụ Giang đích thân ra tay, như vậy là ổn thỏa nhất!
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1215: Cái giá này sao mà chi trả nổi?



Giang Khương đích thân phẫu thuật mặc dù khiến không ít người đáy lòng âm thầm hoài nghi, nhưng thấy bộ dạng cung kính và tin tưởng của hai vị chuyên gia không biết tên, cộng thêm gương mặt đầy hưng phấn mong chờ của Giám sát Trương kia thì lúc này trong lòng ai nấy cũng đều dấy lên sự mong chờ. Chẳng lẽ mấy năm nay Giang Khương thật sự không những có được địa vị kinh người, thậm chí ngay cả kỹ thuật cũng tiến bộ. Chỉ trong vòng mấy năm hắn đã đạt đến mức khiến tất cả mọi người đều kính phục?

Hồ lão phu nhân thấy bên này đang sắp xếp chuẩn bị thì trong lòng thấp thỏm, không kìm được kéo Chủ nhiệm Cù sang một bên lén hỏi thăm.

- Hồ lão phu nhân bà đúng là hỏi đúng người rồi!

Chủ nhiệm Cù lúc này cũng cười khổ, thấp giọng nói:

- Đừng nói Giang Khương, ngay cả hai chuyên gia già kia tôi cũng chưa từng nghe nói đến. Rốt cuộc vị Ủy viên thường vụ Giang này có làm được không, chắc bà đi hỏi thử vị Giám sát Trương kia thì chắc hơn.

Sau khi dứt lời, Chủ nhiệm Cù thấy vẻ mặt lo lắng của Hồ lão phu nhân, lại nghĩ đến những gì mình thấy ban nãy thì lại vội vàng an ủi:

- Có điều phu nhân không cần phải lo lắng quá, dù sao Ủy viên thường vụ Giang cũng là đệ tử của Hồ lão. Nhìn cậu ấy từ cách xa vạn dặm dẫn người đi máy bay tới chắc chắn sẽ không để Hồ lão xảy ra vấn đề gì đâu. Hơn nữa thân phận của vị Giám sát Trương kia là thật, đó là Giám sát cao cấp của Bộ y tế. Ông ấy còn cung kính và sùng bái Ủy viên thường vụ Giang như vậy, tôi đoán chuyện này vẫn rất đáng tin đấy!

- Đáng tin?

Nghe thấy vậy, Hồ lão phu nhân vốn hơi buồn rầu lập tức trở nên phấn chấn.

- Ừm, có lẽ là đáng tin!

Chủ nhiệm Cù vất vả lắm mới an ủi được Hồ lão phu nhân, sau khi nghĩ trước nghĩ sau, chần chừ một lúc, cuối cùng cũng không kìm được vội vàng đi tìm vị Giám sát Trương kia.

- Cái gì? Các anh muốn ở bên học hỏi à?

Nhìn nụ cười khan của Chủ nhiệm Cù, Trương y sĩ hơi nhíu mày một cái nói.

- Đúng đúng, Giám sát Trương, ngài cũng biết mà. Cơ hội học hỏi tốt như vậy, dĩ nhiên chúng tôi cũng muốn đứng bên học hỏi để nâng cao một chút. Điều này sẽ rất tốt cho sự phát triển của khoa ngoại mạch máu não chúng tôi sau này. Ngài xem thử có thể đánh tiếng với Ủy viên thường vụ Giang đó không?

Mặt Chủ nhiệm Cù nở nụ cười lấy lòng. Gã thật sự không muốn bỏ qua cơ hội này. Gã biết rõ đây chính là ca phẫu thuật mà bệnh viện xếp hạng nhất trong nước cũng không dám đảm bảo tỷ lệ thành công 3-40% trở lên. Nhưng ca phẫu thuật hiện nay, nhìn ý của mọi người, tuy Ủy viên thường vụ Giang không nói nắm chắc 100% nhưng ít nhất tỷ lệ thành công cũng phải 90% trở lên. Cơ hội này dù đặt lên ai thì người đó cũng muốn đi xem thử.

Trương y sĩ nhìn nụ cười lấy lòng của Chủ nhiệm Cù, chân mày hơi nhíu lại. Ông suy nghĩ một chút, liền nói:

- Như vậy đi, tôi đi xin phép Ủy viên thường vụ Giang, nếu cậu ấy đồng ý thì các anh có thể xem toàn bộ quá trình phẫu thuật, nếu không...

- Dĩ nhiên, dĩ nhiên làm phiền ngài, thật là làm phiền ngài!

Chủ nhiệm Cù thấy Giám sát Trương này đồng ý liền cười thỏa mãn nói:

- Cái này, cho dù không thể ở bên cạnh học hỏi thì chúng tôi xem qua camera hiện trường cũng được!

- Được, đợi tôi đi xin phép thử cái đã!

Trương y sĩ thấy Chủ nhiệm Cù không hề được voi đòi tiên cũng cười, nói:

- Có thể thấy Ủy viên thường vụ Giang đích thân mổ thực lực là chuyện hiếm có. Nếu các anh thật sự có thể học được một hai chiêu chính là hưởng thụ to lớn trong cuộc đời các anh rồi đấy!

- Vâng, vâng!

Mặc dù nghe thấy trong lòng có vài suy nghĩ khác nhưng ngoài mặt Chủ nhiệm Cù vẫn lộ vẻ vinh hạnh.

Đợi khi Trương y sĩ đi xin phép rồi, bác sĩ trẻ tầm 30 tuổi luôn đi theo bên cạnh Chủ nhiệm Cù lúc này không nhịn được bỉu môi. Thấp giọng nói:

- Chủ nhiệm cũng làm quá rồi. Trong giới ngoại khoa mạch máu não ngài cũng là nhân vật hàng đầu. Cho dù họ thật sự giỏi thì chắc gì đã giỏi hơn ngài được bao nhiêu? Cái gì mà học được hai chiêu đã là hưởng thụ to lớn trong đời rồi!

Chủ nhiệm Cù khẽ trợn mắt nhìn cấp dưới của mình, thấy xung quanh không có ai chú ý liền thấp giọng nói:

- Đừng nói lung tung. Trên đời này núi cao còn có núi cao hơn. Trước khi nhìn thấy sự thật thì không ai có thể nói không đúng!

- Vâng vâng, đúng vậy, cho nên chúng ta phải xem thật nghiêm túc!

Bác sĩ trẻ này thấy trong mắt Chủ nhiệm Cù không có ý trách cứ lắm liền thấp giọng cười nói.

- Không phải là xem, là học hỏi!

Chủ nhiệm Cù khẽ hừ một tiếng, nói.

- Vâng, vâng, học hỏi, học hỏi!

Bác sĩ trẻ này cũng cười ha ha gật đầu liên tục cười đáp lời.

Trương y sĩ xin ý kiến của Giang Khương một tiếng. Với mấy chuyện không quan trọng này Giang Khương dĩ nhiên không ngăn cản, chỉ cần đừng ở bên vướng tay vướng chân thì liền đồng ý với phương thức để họ xem qua camera trong phòng phẫu thuật.

Sau khi Trương y sĩ nhận được sự đồng ý của Giang Khương đang định đi trả lời nhóm Chủ nhiệm Cù thì thấy hai mẹ con Hồ gia đứng nhìn mình muốn nói lại thôi. Ông lập tức khẽ mỉm cười, tiến lên hỏi:

- Hồ phu nhân, không biết có chuyện gì không?

Lập tức Trương y sĩ liền bị Hồ lão phu nhân mặt đầy cung kính kéo sang một bên.

Trương y sĩ vô cùng khách khí với vị sư mẫu của Ủy viên thường vụ Giang này. Ông lập tức cười hỏi nguyên cố.

Trương y sĩ nghe Hồ lão phu nhân dè dặt hỏi thăm thì không nhịn được cười. Người thế tục không biết tình hình Thiên Y viện, lo lắng như vậy cũng bình thường. Ông lập tức cười trấn an nói:

- Hồ phu nhân yên tâm. Y thuật của Ủy viên thường vụ Giang ở Trung Quốc chúng ta trừ một vài người thì không mấy ai có thể sánh được rồi. Ca phẫu thuật có khó hơn nữa mà có Ủy viên thường vụ Giang mổ chính thì chắc chắn Hồ lão y sư sẽ không sao đâu!

Mẹ con Hồ gia thấy Trương y sĩ mặt hiền hòa giải thích thì cuối cùng cũng Hồ phu nhân yên tâm. Nhưng Hồ lão phu nhân chần chừ một chút rồi vẫn hỏi:

- Vậy bác sĩ Trương, tôi còn có một chuyện muốn thỉnh giáo một chút!

- A? Còn có chuyện gì?

Trương y sĩ ngạc nhiên nói.

- Cái đó... bác sĩ Trương, tôi từng nghe bác sĩ già kia nói muốn ca phẫu thuật này thành công, dùng cái Hồi Xuân dịch gì đó thì có thể giúp ông lão nhà tôi có 50% hy vọng hồi phục. Không biết... hồi phục này là thế nào?

Nhìn vẻ mặt đầy khao khát của hai mẹ con, ngay cả nhóm Chủ nhiệm Cù bên kia cũng loáng thoáng nghe thấy, mặt đầy tò mò nhìn sang. Trương y sĩ cười khổ sau đó giải thích:

- Khôi phục chúng tôi nói dĩ nhiên là hoàn toàn bình phục, nói cách khác là khôi phục tình trạng trước khi phát bệnh!

- A?!

Trương y sĩ vừa nói xong, hai mẹ con Hồ gia mặt đầy chấn động và hưng phấn. Ngay cả đám Chủ nhiệm Cù đứng bên cũng mặt đầy kinh hãi. Chuyện này hơi dọa người quá thì phải?

Với tình hình của Hồ lão y sư, cho dù phẫu thuật thành công có thể giữ được tánh mạng, khôi phục ý thức cũng đã tương đối khá rồi. Nếu thật sự hồi phục tốt thì cũng có thể hoạt động tay chân một chút, chỉ bán thân bất toại đã là kỳ tích rồi. Chuyện hoàn toàn bình phục như trước khi phát bệnh làm sao có thể?

Mặc dù nhóm Chủ nhiệm Cù thật sự sợ hết hồn, nhưng mẹ con Hồ gia thì không biết rốt cuộc khó khăn nhường nào. Dù sao nếu Trương y sĩ có lòng tin và chắc chắn như vậy, trong lòng họ đều vui mừng. Họ đâu dám nghĩ sẽ có chuyện tốt như vậy chứ!

Lúc này Hồ Vũ Bân đột nhiên nhớ ra gì đó, sau đó lại vội vàng hỏi:

- Bác sĩ Trương, vậy xin hỏi cái Hồi Xuân dịch kia chẳng lẽ thật sự rất đắt sao?

Nghe thấy câu hỏi này, lúc này Hồ lão phu nhân đứng bên cũng căng thẳng, nhìn chằm chằm Trương y sĩ, hy vọng nghe được một con số không quá dọa người. dẫu sao chuyện này cũng liên quan đến bệnh tình người bạn đời của bà, quyết định sau này người ban đời của bà sẽ khôi phục tình hình.

Trương y sĩ nhìn vẻ mặt đầy căng thẳng của hai mẹ con cùng với bộ dạng vểnh tai lên của đám Chủ nhiệm Cù liền cười khổ, suy nghĩ một chút sau đó nói:

- Giá cả cụ thể của Hồi Xuân dịch tôi không biết. Tôi cũng không thể nói quá rõ. Nhưng thật sự đúng là tương đối đắt tiền!

Hồ Vũ Bân đưa tay đẩy gọng kính của mình, sau đó khó khăn nuốt nước miếng một cái, nhìn Trương y sĩ, nói:

- Vậy đắt nhường nào?

- Ừm, nghe nói nguyên liệu để làm Hồi Xuân dịch này rất kiếm, cho nên sản lượng không hề cao; mặc dù hiệu quả cũng tương đối tốt. Nhưng tôi chưa thấy nhiều người dùng đên lắm. Ngoài giá cả đắt tiền ra, số người biết đến sự tồn tại của loại thuốc này cực ít. Ngay cả hiện tại, cũng chỉ có Vân lão và Bạch lão của Bộ chính trị cùng với Lý tiên sinh HongKong và cha của Mã tiên sinh nội lục là đã dùng qua thôi.

Trương y sĩ nhìn vẻ mặt kinh ngạc của mấy người trước mặt liền thở dài, nói:

- Cho nên, giá của Hồi Xuân dịch thông thường rất khó nói rõ. Thậm chí tôi cũng chỉ biết đại khái. Lý tiên sinh và Mã tiên sinh đã

trả gần hoặc hơn trăm triệu cho thuốc trị liệu của họ!

Trương y sĩ vừa nói xong sắc mặt hai người lập tức cứng đờ. Mấy cái tên này tuy Trương y sĩ không nói rõ là ai, nhưng chỉ cần suy nghĩ một chút mọi người cũng liền biết ngay là ai.

Sắc mặt Hồ lão phu nhân lập tức ảm đạm, lảo đảo như muốn ngã. Một trăm triệu thì ai mà dùng nổi?

Hồ Vũ Bân thấy vậy vội vàng đỡ Hồ lão phu nhân sắc mặt đang nhợt nhạt. Trương y sĩ liền vội vàng cười an ủi:

- Hồ phu nhân chớ vội, tôi còn chưa nói hết!

- Ồ, sao vậy?

- Không cao như vậy nhưng một đợt trị liệu cả trăm triệu, nếu đổi lại là chúng tôi, cho dù Giang Khương có giảm giá thì ít nhất cũng vài chục triệu rồi.

Hồ lão phu nhân thất hồn lạc phách nói:

- Cái giá này sao mà chi trả nổi?

Ngay cả Chủ nhiệm Cù ở bên lúc này sắc mặt cũng cổ quái. Thuốc gì mà mắc vậy, đúng là dọa người. Gì mà chỉ có hai vị trong Bộ chính trị và hai tỷ phú hàng đầu Trung Quốc mới dùng được? Nếu không phải thân phận của Giám sát Trương này là thật thì Chủ nhiệm Cù cũng nghi ngờ không phải đây là tên lường gạt hay không...
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1216: Sao có thể như thế được?



- Không cao như vậy nhưng một đợt trị liệu cả trăm triệu, nếu đổi lại là chúng tôi, cho dù Giang Khương có giảm giá thì ít nhất cũng vài chục triệu rồi.

Hồ lão phu nhân thất hồn lạc phách nói:

- Cái giá này sao mà chi trả nổi?

Ngay cả Chủ nhiệm Cù ở bên lúc này sắc mặt cũng cổ quái. Thuốc gì mà mắc vậy, đúng là dọa người. Gì mà chỉ có hai vị trong Bộ chính trị và hai tỷ phú hàng đầu Trung Quốc mới dùng được? Nếu không phải thân phận của Giám sát Trương này là thật thì Chủ nhiệm Cù cũng nghi ngờ không phải đây là tên lường gạt hay không...

Trương y sĩ thấy vẻ mặt hoặc kinh hãi, hoặc khiếp sợ, hoặc hồ nghi của mọi người thì cũng mỉm cười, hạ thấp giọng nói:

- Hồ phu nhân cũng không cần quá lo lắng. Tôi thấy Ủy viên thường vụ Giang của chúng tôi rất có hiếu với sư phụ. Hơn nữa lúc hai vị y sư kia nhắc đến chuyện này, cậu ấy cũng không có ý kiến gì. Chắc chắn Ủy viên thường vụ Giang sẽ nghĩ ra cách khác.

Hồ lão phu nhân và Hồ Vũ Bân nghe bác sĩ Trương nói vậy thì nhìn nhau một cái, trong mắt lúc này mới thoáng lóe lên chút thả lỏng và yên tâm. Dẫu sao lúc nhắc đến chuyện này, hai người cũng có mặt. Thái độ của Giang Khương lúc ấy hình như đúng là như vậy. Hơn nữa ban nãy khi nhóm Giang Khương vừa mới tới cũng nghe nói là đi trực thăng đến.

Với thân phận, địa vị cùng với tài lực của vị này nếu thật sự muốn giúp dường như không phải vấn đề gì quá lớn.

Có suy nghĩ này, lúc này sắc mặt mọi người mới dễ coi hơn một chút. Còn trong mắt của nhóm Chủ nhiệm Cù càng thêm nóng bỏng. Ca phẫu thuật trâu thế này bọn họ thật sự muốn xem thử rốt cuộc có tình hình và chuyện gì?

Nếu Hồ lão y sư này thật sự được Giang Khương giúp bình phục, vậy thì rõ ràng thế giới quan của mọi người sẽ một lần nữa bị thay đổi.

Sau khi Trương y sĩ nói với Hồ lão phu nhân mấy chuyện này xong liền nhìn về phía nhóm Chủ nhiệm Cù mặt đầy mong đợi bên cạnh, nói:

- Ban nãy Ủy viên thường vụ Giang đã đồng ý để mọi người xem qua phương thức dùng camera trong phòng mổ rồi.

Nhóm Chủ nhiệm Cù nghe vậy thì vô cùng hưng phấn. Thật sự có thể trực tiếp xem ca mổ rồi. Ca phẫu thuật tinh vi thế này vốn chỉ có loại camera quay phẫu thuật mới có thể nhìn thấy rõ, nếu không cho dù anh có đứng trong phòng mổ thì cũng vô ích thôi.

Trương y sĩ nhìn thấy bộ dạng hưng phấn của mấy người thì lại cười nói:

- Dĩ nhiên, chúng tôi cũng có nguyên tắc của chúng tôi. Có thể quay camera nhưng mọi người chỉ được xem lúc đó thôi, không được lưu lại bất kỳ văn kiện nào.

- A, Trương y sư, nếu như lưu lại một bản, sau này sẽ có ích cho việc giáo dục và học hỏi của chúng tôi.

Chủ nhiệm Cù nghe Trương y sĩ nói vậy trong lòng hơi buồn bã, vội nói. Nếu ca phẫu thuật này thật sự thành công, vậy thì lưu lại một video sẽ rất có lợi cho việc tham khảo và học hỏi. Nếu chỉ đơn thuần xem và học hỏi một lần thì tác dụng sẽ giảm đi nhiều.

Về việc này, Trương y sĩ cười lắc đầu, nói:

- Chuyện này thì không thể nào thương lượng. Có quy định rồi!

Thấy Trương y sĩ kiên quyết từ chối như vậy, Chủ nhiệm Cù cũng chỉ có thể chán nản thở dài.

Bệnh viện số 1 làm công tác chuẩn bị cho ca mổ rất nhanh. Chưa tới nửa tiếng phòng phẫu thuật các thứ đều đã chuẩn bị xong. Hồ lão y sư dưới sự hộ tống của nhóm Chủ nhiệm Cù đi vào phòng mổ.

Có điều trong phòng mổ lúc này lại xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.

- Y tá trưởng, xin chào. Ở đây phải làm phiền chị một chút rồi. Những dụng cụ này đều không cần đâu. Nhờ chị cất đi giúp, chúng tôi đã tự chuẩn bị cả rồi.

Một y tá mặt mày thanh tú nhìn về phía một y tá hơi lớn tuổi hơn, mỉm cười nói.

- A? Không cần những thứ này sao?

Y tá trưởng lớn tuổi hơn kia kinh ngạc nhìn y tá nhỏ cùng lắm 18, 19 tuổi, nói.

- Đúng, chúng tôi quen dùng đồ của mình rồi.

Y tá nhỏ kia mỉm cười chỉ chỉ cái hộp màu bạc bên cạnh mình.

Vị y tá trưởng này thấy vẻ nghiêm túc của đối phương đành phải gật đầu một cái, có điều trong lòng hơi bực bội. Chị ta đã làm việc ở Bệnh viện số 1 này nhiều năm như vậy rồi mà lần đầu tiên gặp phải trường hợp thế này. Những người này rốt cuộc đến từ đâu, cao quý đến mức này, thậm chí dụng cụ phẫu thuật cũng tự chuẩn bị.

Dĩ nhiên, chị đã được lãnh đạo bệnh viện dặn dò, phải toàn lực phối hợp yêu cầu của đối phương. Chị cũng chỉ đành chỉ huy mấy y tá của mình thu dọn mấy túi dụng cụ đã chuẩn bị xong lại.

Y tá trẻ thấy mấy người cùng nghề thu dọn mớ đồ kia lại thì mới mở cái hộp bên người ra, sau đó cẩn thận đặt mấy dụng cụ được phong kín lên bàn phẫu thuật.

Các y tá của phòng phẫu thuật Bệnh viện số 1 lúc này vẻ mặt cổ quái nhìn hai y tá nhỏ bên cạnh bàn mổ, trong mắt tràn đầy tia không phục. Là y tá của phòng phẫu thuật Bệnh viện số 1, họ cũng được coi là tinh anh trong Bệnh viện số 1. Ở trong toàn tỉnh, họ cũng được coi là tinh anh trong tinh anh.

Nhưng lúc này, địa bàn của các cô lại bị hai con bé này chim cưu chiếm tổ chim khách. Các cô là chủ nhà mà phải đứng sang một bên, hơn nữa ngay cả dụng cụ của các cô cũng bị người ta chê. Điều này khiến cho mấy người các cô ai nấy đều bực bội.

Có điều, tiếp theo lại một chuyện bực bội hơn nữa xảy ra. Bác sĩ gây mê trong khoa là một anh chàng đẹp trai chưa tới 30 tuổi, trong phòng mổ rất được mọi người hoan nghênh nhưng bây giờ lại bị một y tá nhỏ khác của đối phương đuổi sang một bên.

- Cảm ơn anh, nhưng vị trí bác sĩ gây mê của ca mổ này tạm thời sẽ do tôi đảm nhiệm!

Cứ vậy, ba y tá trẻ từ bên ngoài tới đã chiếm đoạt cả phòng mổ. Trừ y tá trưởng của phòng mổ ra, những y tá khác cùng bác sĩ gây mê đều bị đuổi ra khỏi cửa.

- Chủ nhiệm, họ cũng khi dễ người ta quá.

Mấy y tá kéo nhau đến văn phòng Chủ nhiệm, mặt không cam lòng nói với vị Chủ nhiệm khoa hơn 40 tuổi.

Vị chủ nhiệm phòng phẫu thuật này vô cùng bình tĩnh, nhìn mấy cô gái nhỏ đang tức giận đùng đùng dưới trướng mình, không nhịn được cười ha ha nói:

- Haizz, mọi người cũng đừng bực bội nữa, lần này nghe nói đối phương có lai lịch rất lớn. Tôi nghe Viện trưởng La nói, một lãnh đạo cấp Thứ trưởng của Bộ y tế còn phải nín nhịn chịu đựng đối phương, giờ tất cả mọi người chịu nhịn một chút... Các cô ấy muốn tự làm thì để các cô ấy làm, chúng ta cũng đỡ phải gánh trách nhiệm!

- Hừ... cũng đúng. Kiêu kỳ như vậy chúng tôi cũng lười phục vụ, để cho các cô ấy tự làm đi...

Nghe Chủ nhiệm khoa nói vậy, một y tá lúc này cũng không kìm được hừ giọng nói:

- Sớm biết thế này đã gọi y tá trưởng ra cùng. Các cô ấy muốn làm thế nào thì làm. Chuyện này không liên quan tới chúng ta!

- Đúng đúng... đúng là như vậy!

So với mấy cô bé đang tức giận phừng phừng, y tá trưởng giờ vẫn đang ở trong hỗ trợ đã dần vơi đi cơn giận trong lòng, vì chị ta có thể thấy ba cô gái trong phòng mổ tuy tuổi còn trẻ, nhưng chuyện gì cũng làm đâu ra đấy, hơn nữa động tác đều cực kỳ nhanh và tinh chuẩn.

Giữa các động tác và hợp tác căn bản không cần trao đổi, giống như đã từng hợp tác mấy triệu lần vậy. Trong thời gian cực kỳ ngắn, ba người đã sửa sang lại toàn bộ phòng phẫu thuật, thậm chí ngay cả vài loại thuốc đều do họ tự chuẩn bị. Trừ máu và một vài chất lỏng loại lớn ra thì hầu như tất cả các cô đều dùng đồ của mình.

Y tá trưởng nhìn thấy động tác lưu loát dứt khoát cùng sự phối hợp thuần thục của ba người thì cũng chỉ có thể âm thầm chịu phục. Chỉ riêng những thứ trước mắt đã giỏi hơn mấy cô bé dưới quyền mình rất nhiều rồi, chẳng trách đối phương chỉ cần dùng người của họ là đủ. Mấy y tá dưới quyền mình e đối phương thật sự nhìn không thuận mắt.

Sau khi hai y tá nhanh chóng chuẩn bị xong mọi thứ, lúc này ba người mới nhìn nhau một cái. Một trong ba người nhìn sang y tá trưởng bên cạnh, cười nói:

- Được rồi, y tá trưởng. Chúng tôi đã chuẩn bị xong, có thể thông báo bệnh nhân vào rồi!

- Giang Khương, sư phụ con trông cậy vào con!

Lúc này Hồ lão phu nhân hộ tống Hồ lão y sư đến trước cửa phòng phẫu thuật liền kéo tay Giang Khương dặn dò nhờ vả.

- Sư mẫu yên tâm, chắc chắn sư phụ sẽ không sao đâu!

Sau khi Giang Khương trấn an vị sư mẫu này một lúc thì mới đi vào phòng phẫu thuật.

Lúc này Trương y sĩ dĩ nhiên cũng đi sát theo sau. Tuy vị trí trợ mổ không đến lượt ông, nhưng có cơ hội đứng bên cạnh nhìn cũng là cơ hội cực kỳ hiếm hoi rồi.

Ủy viên thường vụ Giang tuy đã có trợ thủ 1, trợ thủ 2 rồi, nhưng trợ thủ 3 vẫn có thể đến phiên ông.

Trợ thủ 3 trên căn bản cùng lắm chỉ có thể đứng bên cạnh, có cơ hội giúp sát trung, sau đó là may vết mổ lại gì đó. Nhưng cho dù thế nào, lần này có thể đứng trên bàn mổ, quan sát và học tập với khoảng cách gần, cơ hội như vậy chắc chắn không sẽ không bỏ qua.

Dương y sư và Lý y sư lúc này sớm đã cùng Hồ lão y sư vào phòng mổ trước. Đợi khi Giang Khương khử trùng xong bước vào trong phòng phẫu thuật, bọn họ đã làm xong hết công tác chuẩn bị, chỉ chờ Giang Khương lên mổ.

Y tá trưởng đứng bên lúc này sớm đã trợn tròn mắt. Ban nãy chị ta đã bị sự phối hợp trong mấy phút ngắn ngủi của 2 bác sĩ và 3 y tá này làm cho chấn động.

Từ lúc bệnh nhân tiến vào, một y tá phụ trách gây mê đã bắt đầu tiến hành gây mê, có điều chỉ trong vài phút ngắn ngủi đã hoàn thành công tác gây mê cho một người. Sau đó hai bác sĩ khử trùng xong, tiến vào mặc đồ mổ, bước đến bàn mổ, đưa tay cần các loại dụng cụ trên căn bản gần như không cần nói mấy câu, cùng lắm là chỉ trao đổi hai ba ánh mắt, sau đó y tá đảm nhiệm gây mê bên cạnh đã nhanh chóng báo cáo các số liệu liên quan ra.

Đợi một trong hai vị bác sĩ gật đầu ra hiệu bắt đầu, y tá dụng cụ rất lưu loát đưa ra những dụng cụ họ cần, động tác của cả lưu trình không chút trì trệ. Cả phòng phẫu thuật không như một máy móc được người máy điều khiển, trừ tiếng dụng cụ va chạm thỉnh thoảng truyền ra thì hoàn toàn yên tĩnh không tiếng động.

Y tá trưởng cảm thấy không khí hơi cổ quái lại có chút đáng sợ chỉ đứng trong góc nhỏ phía xa xa, chị bất giác hạ thấp tiếng thở của mình, sợ tiếng thở hơi gấp của mình sẽ quấy rầy những người bên bàn mổ.

Lúc này, nhóm Chủ nhiệm Cù ngồi trong phòng giám sát bên cạnh nhìn hình ảnh truyền tới từ camera trên bàn mổ sắc mặt ai nấy đều kinh ngạc:

- Chuyện gì xảy ra? Sao có thể không có chút âm thanh nào? Có phải camera có vấn đề không?

Các bác sĩ khoa ngoại mạch máu não Bệnh viện số 1 chen chúc trong phòng giám sát ai nấy đều vô cùng kinh ngạc, cho đến khi một bác sĩ trẻ đứng gần loa nhất đột nhiên kinh ngạc kêu lên:

- Có âm thanh, camera không cáo vấn đề gì cả, là họ căn bản không cần phải nói chuyện!

Trên mặt mọi người mang vẻ kinh hãi nhìn về phía Chủ nhiệm Cù bên cạnh. Có ca phẫu thuật căn bản không cần bác sĩ phải nói chuyện, đưa ra mệnh lệnh sao?

Sắc mặt Chủ nhiệm Cù lúc này cũng vô cùng nghiêm túc, cảm nhận thấy ánh mắt của mọi người thì cũng chỉ nhẹ nhàng lắc đầu một cái, tỏ ý mọi người hãy chú ý nhìn lên màn hình.

Mọi người nhìn màn hình, thấy trên màn hình tuy hai bên không hề phát ra tiếng động nhưng phối hợp cực kỳ ăn ý. Phần đầu của bệnh nhân đã được mổ ra xong, và các động tác được thực hiện cực kỳ chuẩn xác...
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1217: Tất cả mọi thứ đảo lộn cả rồi



So với những bác sĩ trong phòng giám sát, y tá trưởng trong phòng phẫu thuật lúc này cảm giác rõ ràng khó chịu hơn rất nhiều.

Nhiệm vụ của chị khi ở lại phòng phẫu thuật là liên lạc và hậu cần, để tránh đối phương không quen với môi trường và sự vật trong phòng phẫu thuật, sẽ tiếp viện khi họ cần thứ gì đó mà không tìm được. Cho nên, lúc này chị chỉ có thể rất rãnh rỗi ngồi một góc trong phòng phẫu thuật.

Nhưng lúc này chị đang ngồi trong góc cảm thấy không khí cổ quái chưa từng cố. Chị ngồi đó mà như đang ngồi bàn chông, cả người đều cảm thấy áp lực và khó chịu. Chị chỉ cảm thấy, nếu cứ tiếp tục thế này e là chị sẽ phát điên mất.

Đúng lúc chị cảm thấy mình không thể kiên trì được nữa thì cánh cửa phòng phẫu thuật vang lên tiếng “kịch” khe khẽ, sau đó cánh cửa được trượt sang hai bên.

- Có người vào!

Y tá trưởng bên cạnh hít một hơi thật sâu, cuối cùng chị cảm thấy không khí sắp đông đặc trong phòng phẫu thuật cuối cùng cũng được thả lỏng.

Bầu không khí cổ quái và yên lặng trong phòng phẫu thuật cho đến khi Giang Khương khoanh hai tay trước ngực, chậm rãi đi vào mới đột nhiên bị phá vỡ. Mấy người trước bàn mổ lúc này cũng đồng loạt dừng động tác, nhìn về phía cửa.

Sau đó mấy người kia đi vào trong ánh mắt kinh ngạc của y tá trưởng, y tá phụ trách gây mê cũng nhanh chóng đứng dậy, năm người nghiêm túc hơi khom người làm lễ, bày tỏ cung kính với người vừa bước vào kia.

Lúc này, rất nhiều bác sĩ trong phòng giám sát bên cạnh nhìn thấy cảnh này qua màn ảnh lớn đều kinh ngạc nhìn bóng người vừa mới bước vào phòng phẫu thuật trên góc nhở bên trái bàn mình.

- Đây là ai... có giá... thật đấy...

Một bác sĩ kinh ngạc nói ra sự nghi ngờ trong lòng mọi người. Chỉ có Chủ nhiệm Cù và bác sĩ chữa trị chính của Hồ lão y sư luôn đi theo bên cạnh ông mới đại khái đoán ra bóng dáng này là của ai.

Trong phòng phẫu thuật, lúc này y tá lưu động liền sải bước đi về phía bóng người trước cửa, sau đó cung kính đưa đồ phẫu thuật đến trước mặt cái bóng đó. Sau khi cô giúp đỡ người này mặc đồ phẫu thuật xong thì y tá này đột nhiên ngẩng đầu lên.

Trong lúc mọi người đều nhìn chằm chằm màn hình, , lòng tràn đầy nghi ngờ thì trong cái loa luôn im lặng kia đột nhiên truyền đến một giọng nói thanh thúy, như đang tuyên cáo gì đó.

- Ủy viên thường vụ Giang bắt đầu mổ!

Cùng với giọng nói tuyên cáo kia, hai vị y sư đứng trước bàn mổ lúc này đều né sang một bên, sau đó bóng dáng kia chậm rãi bước qua, mấy y tá lại một lần nữa cung kính hơi khom người làm lễ.

- Mẹ kiếp...

Mấy bác sĩ trong phòng giám sát nhìn thấy cảnh trước mắt thì một lần nữa hít một hơi lạnh. Rốt cuộc đây là tình cảnh gì... Những người này rốt cuộc đến từ đâu? Sao quy củ quá vậy...

Lúc này Giang Khương đi tới bên bàn mổ cũng hơi ngượng ngùng. Kể ra hắn cũng không quen những quy củ này cho lắm, hơn nữa cũng là lần đầu tiên cảm thụ.

Thật ra Thiên Y viện cũng không quy củ nghiêm ngặt đến mức này, nhưng với cấp bậc Ủy viên thường vụ Hội đồng Thiên Y viện mà nói, tổ tiên lại có những quy định về việc Ủy viên thường vụ Hội đồng viện lên bàn mổ, để bày tỏ sự uy nghiêm và đặc biệt của vị trí Ủy viên thường vụ.

Dĩ nhiên, mấy quy định này cũng chỉ là thông lệ. Những y tá và y sư khi thực hiện ca mổ đều buộc phải bày tỏ sự cung kính và nghênh đón. Sau khi ca mổ đã chính thức bắt đầu thì không có quy định nghiêm khắc bắt các y tá và y sư đang thực hiện ca mổ phải có hành động cung kính như vậy.

Nhưng hôm nay Giang Khương mổ chính, tất cả các công tác chuẩn bị đều đã thực hiện xong, chỉ đợi hắn bắt đầu ca mổ, cho nên toàn bộ quy củ đều được thực hiện tương đối hoàn chỉnh.

Giang Khương bước đến trước bàn mổ, đứng vào vị trí Dương y sư nhường lại, nhìn tất cả mọi thứ đã chuẩn bị xong thì hắn nhìn mọi người mấy cái. Lúc này, Trương y sĩ đi sau lưng hắn cũng lặng lẽ đứng đối diện Lý y sư.

- Thành viên của ca phẫu thuật đã đến đông đủ, những chuẩn bị trước khi phẫu thuật đã hoàn thành, có thể bắt đầu phẫu thuật!

Trợ thủ 1 Dương y sư cung kính báo cáo.

- Ừm... Bắt đầu đi!

Giang Khương gật đầu một cái, sau đó đưa tay ra.

Y tá dụng cụ bên cạnh lập tức thuận tay đưa tới một con dao mổ chuôi lấp lánh ánh bạc, chuẩn xác đặt trong lòng bàn tay Giang Khương.

Giang Khương nhẹ nhàng cầm dao mổ, nhẹ nhàng hít một hơi, sau đó quơ đao êm ái chính xác rạch xuống da đầu.

Y tá trưởng đứng cách đó không xa lúc này mới hồi phục tinh thần khỏi sự kính phục. Có điều lúc này chị cũng không kìm được nhìn chằm chằm bóng dáng trước bàn mổ kia, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc. Mặc dù đối phương mặc đồ phẫu thuật, đeo khẩu trang che mặt nhưng từ giọng nói của đối phương chị cũng có thể nhận ra hình như đối phương cực kỳ trẻ tuổi.

Người thanh niên vừa mới bước đến bàn mổ kia rốt cuộc có thân phận gì? Ca phẫu thuật này rõ ràng cực kỳ quan trọng, sao lại để hắn mổ chính. Hơn nữa mấy chuyên gia già kia nhìn ít nhất cũng 5-60 tuổi, đều chỉ đang làm trợ thủ cho hắn, hơn nữa trông bộ dạng đều cực kỳ cung kính.

Tình huống này khiến cho y tá trưởng đã làm việc trong phòng phẫu thuật Bệnh viện số 1 mấy chục năm đầu óc hoàn toàn hỗn loạn.

Dĩ nhiên lúc này không ai để ý đến suy nghĩ của y tá trưởng này, tất cả mọi người đều dồn sự chú ý vào ca mổ.

Các bác sĩ trong phòng giám sát lúc này cũng nhìn chằm chằm tư thế cầm dao mổ ưu nhã của những ngón tay thon dài trong màn ảnh, sau đó bàn tay ấy dứt khoát rạch lên da đầu bệnh nhân giống như người ta mổ bò, không hề có động tác dư thừa, thậm chí còn không để cho máu chảy quá nhiều, rồi dễ dàng vẹt da đầu bệnh nhân ra để lộ hộp sọ trắng xám trước mắt tất cả mọi người.

- Lợi hại...

Xem tới đây, Chủ nhiệm Cù luôn nhìn chằm chằm không chớp mắt lúc này cũng không nhịn được than thở một tiếng. Chỉ những kỹ thuật bình thường nhất mới thật sự thể hiện được nền tảng chân chính của một người.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1218: Chú Lý nói có lý



Động tác của Giang Khương rất nhanh, một loạt thủ pháp mổ sọ dứt khoát, hơn nữa không chút dư thừa, khiến cho tất cả bác sĩ khoa ngoại mạch máu não Bệnh viện số 1 trong phòng giám sát bên cạnh đều nhìn với ánh mắt khen ngợi cùng bội phục.

Dĩ nhiên, kỹ thuật như vậy cũng chỉ có thể khen ngợi cùng bội phục, ít nhất thủ pháp tài giỏi như vậy trong mắt các bác sĩ ngoại khoa muốn đạt được đến trình độ này cũng tương đối không dễ dàng. Mặc dù có mấy bác sĩ ngoại khoa mấy chục năm kinh nghiệm cũng có thủ pháp ổn định thông thạo như vậy nhưng đồng thời còn có thể giữ tốc độ cao cùng kỷ xảo như vậy đã khó lại càng khó hơn.

Có điều thủ pháp như vậy cũng không thể chứng tỏ quá nhiều. Bây giờ mọi người đều đang chờ đợi thủ pháp đẩy máu sau khi mở hộp sọ. Làm thế nào để xâm nhập vào những nơi ứ máu trong não thất rồi tống máu ra ngoài mới là quan trọng nhất, cũng là việc khó khăn nhất.

Vì nhóm Giang Khương phối hợp quá ăn ý và thủ pháp quá nhanh chóng nên ca mổ tiến triển rất nhanh. Xương sợ nhanh chóng được mở ra, để lộ khu vực não bộ tương ứng và đại não bên trong, thậm chí còn có thể nhìn thấy phía trong khoang sọ phức tạp, còn lờ mờ nhìn thấy những thứ màu đỏ bên trong.

- Quả nhiên tích rất nhiều máu...

Một bác sĩ trẻ tuổi đứng trước màn ảnh lớn khẽ thở dài một tiếng, nói:

- Quả nhiên vị trí không tốt lắm... Độ khó của ca phẫu thuật này quá cao...

Chủ nhiệm Cù ở bên cũng khẽ gật đầu, nói:

- Quả thật, nếu không chúng ta sẽ không chờ mãi mà chưa bắt đầu ca phẫu thuật này!

- Chủ nhiệm, anh cảm thấy họ có thể thành công không?

Bác sĩ trẻ tuổi bên cạnh khẽ cau mày, vẫn có chút không tin nhìn về phía Chủ nhiệm Cù nói.

- Lý trí nói với tôi rằng rất khó...

Sau khi Chủ nhiệm Cù nhẹ nhàng thở dài lại tiếp tục nói:

- Nhưng dự cảm nói với tôi rằng, có thể bọn họ sẽ thành công!

Nghe Chủ nhiệm Cù nói vậy, mọi người lại im lặng.

Lúc này, trong căn phòng hạng deluxe của một khách sạn năm sao cao cấp cách đó hai ba cây số, một thanh niên 26, 27 tuổi ngồi trên ghế salon trên phòng khách, trên khuôn mặt trắng trẻo lộ ra tia lạnh lẽo, liếc mắt nhìn ba thuộc hạ trước mặt, hừ giọng nói:

- Đồ vô dụng... Một bà già cũng không đối phó được!

- Đại thiếu... Không còn cách nào khác, bà già đó tìm cao thủ rồi, cả ba người chúng tôi chưa kịp làm gì đã bị bọn chúng vứt ra ngoài!

Tên thanh niên đeo kính dẫn đầu ngượng ngùng trả lời.

- Cao thủ? Chẳng lẽ các người không phải sao? Bình thường không phải các người luôn khoác lác trước mặt tôi sao? Giờ thì không phải cao thủ nữa à?

Tên thanh niên mặt mày lạnh lẽo nhìn ba người với vẻ trào phúng.

Ba người bị người thanh niên này nhẹ nhàng quở trách ngay cả một lời giải bày cũng không dám nói nói gì, chỉ cúi đầu mặt đầy ngượng ngùng.

Thấy ba người không dám giải bày nữa, lúc này người thanh niên mới khẽ hừ một tiếng, tức giận nói:

- Nếu bà già kia cũng có thể tìm cao thủ, các người không thể tìm sao? Chuyện này rốt cuộc muốn kéo dài cho tới khi nào? Hạng mục này nếu còn chưa chạy, tôi làm sao sống nổi với Hội đồng quản trị chứ? Ba tôi sẽ bỏ qua cho tôi sao?

- Mau đi xử lý bà già kia đi, bảo bà ta lập tức ký tên... không thể kéo dài được nữa, có hiểu không?

Ba người bị thanh niên này rầy la một trận thì sắc mặt đỏ lên, tên thanh niên đeo kính dẫn đầu chần chừ một chút rồi cắn răng, nói:

- Đại thiếu yên tâm, chúng tôi đi tìm cao thủ, tôi không tin không thể giải quyết được bà già kia!

Người thanh niên này nghe thấy tên thanh niên đeo kính đảm bảo như vậy thì mới lộ ra vẻ hài lòng, nói:

- Thật sự cho rằng tìm vài người đến giúp thì tôi sẽ sợ sao? Chẳng lẽ Tập đoàn Thiên Kim chúng ta sẽ không giải quyết được chút chuyện nhỏ này sao?

- Đúng, đúng... Chẳng lẽ chúng ta mà phải sợ một bà già sao? Đại thiếu yên tâm... Tôi nhất định sẽ giải thỏa tốt chuyện này!

Tên đeo mắt kính vội vàng lấy lòng nói.

Có điều lúc này, một người đàn ông trung niên chừng bốn năm chục tuổi đeo kính gọng vàng đứng sau ghế salon của người thanh niên chậm rãi nói:

- Đại thiếu... Tôi cảm thấy không cần thiết phải làm như vậy!

- Hử?

Người thanh niên hơi nhíu mày một cái, sau đó quay đầu nhìn về phía người trung niên sau lưng, trầm giọng nói:

- Chú Lý, ý chú là?

- Đại thiếu... Hồ gia dù sao cũng là nhân vật có chút mặt mũi ở Vân Giang. Hơn nữa giờ Hồ lão y sư kia đã tăng xông nhập viện, nếu chúng ta lại cho người đến bệnh viện e là sẽ có tác dụng ngược lại. Dù sao giờ mạng internet cũng rât phổ biến, nếu thật sự truyền ra tin gì khó nghe thì khó tránh làm Hội đồng quản trị bất mãn... Đến lúc đó cho dù là Chủ tịch chỉ e cũng khó mà che chở được cho ngài!

Chú Lý bộ dạng như cố vấn mỉm cười nói:

- Dù sao bây giờ bên tòa án đã xong xuôi hết rồi, chúng ta hoàn toàn không cần phải phiền phức như vậy. Cứ để bên tòa án cử vài người đến là được... Tôi không tin, bà già kia còn có thể chịu đựng được bao lâu. Như vậy không cần chúng ta ra mặt đánh người, cũng tránh ảnh hưởng danh dự tập đoàn chúng ta...

- Ừm...

Người thanh niên như có điều suy nghĩ khẽ gật đầu một cái, sau đó nhìn về phía tên thanh niên đeo mắt kiếng, hừ giọng nói:

- Chú Lý nói có lý... các anh cứ làm như vậy đi!

- Vâng, vâng... Chúng ta cứ nghe lời chú Lý đi! Lát nữa tôi sẽ gọi điện cho Viện trưởng Trương...

Tên thanh niên đeo mắt kính lúc này lộ vẻ vui mừng. Kể ra chuyện hôm nay ở Bệnh viện số 1 đã để lại bóng đen quá lớn, có thể không đi ra tay với đối phương nữa cũng khiến tên thanh niên đeo mắt kính thở phào nhẹ nhõm.

Một bác sĩ trẻ ngồi phía trước nhìn chằm chằm hình ảnh trên màn hình một lát, cuối cùng cuộc không nhịn được, quay đầu về phía Chủ nhiệm Cù sau lưng mình hỏi.

Lúc này Chủ nhiệm Cù cũng đang nhìn lên màn ảnh, trong phòng phẫu thuật Giang Khương đang không ngừng dùng những ống mềm nhỏ xíu c*m v** các mạch máu và dây thần kinh ở những góc độ tinh tế, sau đó rót một loại thuốc trong suốt vào, hòa tan những khối máu bầm đã vón cục thành chất lỏng màu đỏ thẫm, sau đó nhanh chóng hút những khối máu đã dễ dàng được hòa tan bằng loại thuốc gì không biết ra ngoài.

Chủ nhiệm Cù chậm rãi lắc đầu, thở dài nói:

- Kỹ thuật và tốc độ như vậy, lại không hề làm tổn thương đến mạch máu và thần kinh, còn cả loại thuốc kháng đông hiệu quả này, chả trách họ lại tự tin như vậy... Kỹ thuật như vậy, chỉ sợ chúng ta có xem mười lần, trăm lần cũng khó mà học được!
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1219: Do dự một chút



Kỹ thuật và thủ pháp như vậy khiến cho các bác sĩ khoa Mạch máu máu não bệnh viện số 1 phải thán phục không thôi. Ngay cả y sư Dương và y sư Lý làm trợ thủ thứ nhất và thứ hai cũng cảm thấy bội phục.

Hai người cũng là nhân vật có uy tín trong lĩnh vực mạch máu não của Thiên Y Viện. Nếu không bộ Y tế cũng không mời hai người đi theo Giang Khương đến tỉnh Nam. Hai người ngày xưa đều là bác sĩ mổ chính, nhưng hôm nay lại đồng loạt làm trợ thủ cho Giang Khương.

Hai người tương đối cung kính và khách sáo với Giang Khương. Nhưng đa phần là vì thân phận Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện Thiên Y Viện của hắn. Tuy nói năng lực của Giang Khương trong lĩnh vực y tế là bất phàm. Thậm chí trước đây không lâu còn một bước lên trời, từ y sĩ bước lên y sư nhất phẩm, càng làm cho hai người vốn vẫn còn đang là y sư nhị phẩm phải bội phục không thôi. Nhưng trong lĩnh vực mạch máu não, hai người lại không phục.

Bọn họ mới là chuyên gia chân chính trong lĩnh vực này. Cho dù Giang Khương nói hắn muốn mổ chính, hai người cũng chỉ vì thân phận của hắn và sự tín nhiệm đối với thực lực của hắn nên mới đồng ý. Nhưng cũng không có nghĩa là bọn họ thật sự cho rằng Giang Khương mạnh hơn bọn họ trong lĩnh vực này.

Đến bây giờ, nhìn thủ pháp nhanh nhẹn và thành thạo của hắn, hai người đã thật sự bội phục, trên trán cũng bắt đầu đổ mồ hôi.

Bởi vì, cả hai dần cảm giác có chút không theo kịp Giang Khương. Đặc biệt là trợ thủ số 1 là y sư Dương, mồ hôi đổ ra trên trán bằng cả hạt đậu.

Loại cảm giác này thật sự quá kinh khủng. Cho dù là trợ thủ, cũng không theo kịp tiết tấu của bác sĩ mổ chính. Nếu là những bác sĩ trẻ vừa mới tham gia phụ mổ thì còn có thể hiểu được, nhưng bọn họ đều là chuyên gia phái thực lực nhiều năm, ngày xưa cũng chỉ là người khác không theo kịp tiết tấu của bọn họ, còn bây giờ thì trái ngược.

Mặc dù trong lòng đổ mồ hôi, nhưng hai người vẫn tương đối có kinh nghiệm. Khi phát hiện không ổn, phụ mổ 1 và phụ mổ 2 đều nhìn nhau, từ trong mắt đối phương xác nhận một số chuyện, rất nhanh điều chỉnh phân công.

Không còn do phụ mổ 1 là y sư Dương phụ trách nữa, mà phụ mổ 2 là y sư Lý cũng bắt đầu gánh một số công việc chủ yếu của y sư Dương. Y sĩ Trương xem như là phụ mổ 3 vốn đứng một bên không có chuyện để làm, nhưng lúc này cũng không cần phân phó, lập tức chủ động nhận lấy một số công việc vặt từ hai y sư kia.

Ba người cân đối, cuối cùng miễn cưỡng theo kịp tiết tấu của Giang Khương.

- Các trợ thủ đã thay đổi phân công.

Chủ nhiệm Cù nhìn vào màn hình, nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức thán phục, nhắc nhở những người bên cạnh:

- Chú ý sự phối hợp giữa bọn họ, không cần bất kỳ nhắc nhở nào, tối đa chỉ cần dùng ánh mắt trao đổi trong vòng một giây, ba người liền hoàn thành phân công công việc tiếp theo.

Nghe Chủ nhiệm Cù nói như vậy, rất nhiều bác sĩ đều thán phục trong lòng. Ngoại trừ bác sĩ mổ chính, các trợ thủ còn lại cũng cao siêu như vậy. Không cần một lời nhắc nhở, cả ba trong nháy mắt đã hoàn thành phân công công việc. Hơn nữa toàn bộ quá trình đều lưu loát cực kỳ, không ảnh hưởng đến tiến trình giải phẫu.

Khó trách những người này lại tự tin như vậy, dám nói có tám chín phần thành công. Từ kỹ thuật của bác sĩ mổ chính và sự ăn ý giữa các trợ thủ mà xem, cho dù cuộc giải phẫu có độ khó cao, nhưng trong tay bọn họ, không muốn thành công cũng khó.

Không ai biết vị Ủy viên thường vụ Giang này có địa vị như thế nào. Cũng không ai biết được đội ngũ đang tham gia giải phẫu có lai lịch ra sao. Mọi người chỉ mơ hồ biết được, thân phận của những người này rất phi phàm.

Trước mặt những người này, vốn năng lực và kỹ thuật của bọn họ đủ để kiêu ngạo ở tỉnh Nam, hoàn toàn không đáng nhắc tới.

Thấy cấp dưới say mê theo dõi, Chủ nhiệm Cù hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói:

- Nhìn bọn họ thi triển kỹ thuật và năng lực, tôi biết mọi người bị đả kích không nhỏ. Nhưng tôi nghĩ, mọi người sẽ không còn cảm giác bị đả kích nữa mà là khích lệ cùng tiến lên.

Dứt lời, Chủ nhiệm Cù chỉ vào màn hình, tiếp tục nói:

- Vốn, chúng ta cho rằng kỹ thuật và năng lực của chúng ta đã rất cao rồi. Nhưng bây giờ nhìn kỹ thuật của bọn họ, tôi nghĩ chúng ta đã có được mục tiêu để tiến lên.

- Mặc dù chúng ta không nhất định có thể đạt đến kỹ thuật và năng lực như bọn họ, nhưng tôi nghĩ, chúng ta vẫn có đủ không gian để tiến lên.

- Giống như lời của Giám sát Trương đã nói, chỉ cần chúng ta có thể học được một nửa chiêu thức trên người bọn họ thôi, cũng đủ cho chúng ta hưởng thụ cả đời.

- Ban đầu, tôi còn cho rằng đây là sự phóng đại.

Chủ nhiệm Cù càng nói càng tràn đầy cảm xúc, nhìn các bác sĩ trẻ tuổi, nói:

- Nhưng bây giờ, tôi không cho là như vậy nữa. Mặc dù chúng ta chỉ có cơ hội học hỏi lần này, nhưng tôi nghĩ, chúng ta cũng đã học được rất nhiều thứ từ nó. Mặc dù học cũng không phải là kỹ thuật bây giờ, nhưng chúng ta học được cái gọi là thái độ chuyên nghiệp, năng lực phối hợp và thực hiện.

- Tôi cho rằng, chỉ cần chúng ta tiếp tục cố gắng, không tự mãn như trước đây, tiếp tục giữ vững sự khích lệ và đi tới, qua năm ba năm nữa, thậm chí chỉ hai ba năm, chúng ta có thể nhảy lên một giai đoạn mới hơn.

- Cho dù không thể so sánh với bọn họ, nhưng chúng ta nhất định có thể đứng ở vị trí hàng đầu về kỹ thuật trong nước, thậm chí là quốc tế.

Nói đến đây, nhìn các bác sĩ trẻ bị lời nói của mình đánh động, ánh mắt bắt đầu kiên định hơn, gương mặt tràn đầy hưng phấn, Chủ nhiệm Cù âm thầm gật đầu, vung tay lên, mạnh mẽ nói:

- Mọi người có lòng tin hay không?

- Có.

Thanh âm của các bác sĩ trẻ vang vọng, phấn chấn, quanh quẩn không tan trong căn phòng.

Khi bước ra khỏi phòng giải phẫu, Giang Khương rốt cuộc cảm thấy có chút mệt mỏi. Lần này hắn không dùng thiên phú của mình mà dựa vào kỹ thuật và năng lực đã khổ luyện mấy năm. Thực lực Thiên giai cộng thêm kinh nghiệm và cảm thụ khi sử dụng thiên phú Tốc độ trước kia, cuối cùng cũng thuận lợi hoàn thành cuộc giải phẫu này.

Hắn bây giờ cần nhiều thời gian và năng lượng tích trữ. Có thể không cần hao tổn năng lượng tích trữ thì tận lực không hao tổn. Lần này đến đây xem như không tệ. Mặc dù có chút khó khăn, nhưng cuối cùng trong tình huống không dùng thiên phú vẫn có thể thuận lợi tiến hành.

Sau lưng hắn, hai vị y sư và y sĩ Trương đều mệt mỏi, chậm rãi bước ra.

Khi nhìn bóng lưng cao ngất đằng trước, ba người đều tràn đầy vẻ kính nể. Bọn họ rốt cuộc cũng đã thật sự bội phục vị Ủy viên thường vụ này. Chỉ có thực lực chân thật mới có thể thuyết phục được bọn họ.

- Tình huống Giang Khương như thế nào? Có thành công không?

Đã sớm đứng ngồi không yên bên ngoài phòng giải phẫu, Hồ lão phu nhân thấy Giang Khương bước ra, vội vàng chạy đến nắm tay hắn, khẩn trương hỏi.

Nhìn vẻ mặt khẩn trương của sư mẫu và mức độ nắm chặt tay của hắn, Giang Khương mỉm cười gật đầu:

- Xin sư mẫu cứ yên tâm. Cuộc phẫu thuật rất thành công. Trước mắt con đã dọn sạch máu bầm trong đầu. Các chỉ số sức khỏe cũng ổn định, rất nhanh có thể được chuyển ra.

- Thật à? Vậy thì tốt quá. Cảm ơn, cảm ơn.

Nghe chồng không sao, Hồ lão phu nhân rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, kích động nắm tay Giang Khương cảm ơn không dứt.

Vất vả lắm mới trấn an được sư mẫu, lúc này Hồ Vũ Bân mới tiến lên cảm ơn. Nhưng rõ ràng vị sư huynh này lý trí hơn nhiều. Sau khi bày tỏ lòng cảm ơn thì liền hỏi đến vấn đề sau khi phẫu thuật.

Đối với điều này, Giang Khương mỉm cười, sau đó quay sang Dương lão y sư, nói:

- Dương lão, ông là người có kinh nghiệm xử lý sau khi phẫu thuật nhất, cũng là người có quyền lên tiếng nhất. Ông hãy nói cho mọi người cùng nghe.

- Được.

Nghe Ủy viên thường vụ Giang đích thân gọi tên, y sư Dương dĩ nhiên là không do dự, lập tức tiến lên một bước, giải thích:

- Theo tình huống phẫu thuật trước mắt, cuộc phẫu thuật tương đối thành công. Ủy viên thường vụ Giang đã thuận lợi hạ mức tổn thương não xuống mức thấp nhất. Cho nên, việc bình phục sau khi phẫu thuật là rất khả quan.

- Nếu như chúng ta dựa theo phương pháp điều trị và dùng thuốc thông thường, dự đoán trong vòng từ năm đến bảy ngày, Hồ y sư sẽ tỉnh lại, thoát khỏi trạng thái nguy hiểm nhưng cũng sẽ xuất hiện trạng thái tứ chi vô lực, tê liệt và tắt tiếng. Nhưng cũng không cần lo lắng, chỉ cần kiên trì tiến hành hồi phục và tập luyện là được. Theo tình huống khôi phục thì Hồ y sư có thể khôi phục lại khả năng nói chuyện và hoạt động chân tay mức độ nhẹ, nhưng co quắp là vẫn còn.

Nghe Dương y sư nói, Hồ lão phu nhân và Hồ Vũ Bân vui mừng gật đầu liên tục. Tuy nhiên, sau khi nghe xong, hai người nhìn nhau một cái, rõ ràng nghe được ẩn ý bên trong của Dương y sư.

Do dự một chút, Hồ lão phu nhân lên tiếng hỏi:

- Dương lão, Hồi Xuân Dược đại khái cần khoảng bao nhiêu thang?

- Cần sử dụng khoảng một liệu trình. Bắt đầu sử dụng vào ngày mai, đại khái khoảng mười ngày, mỗi ngày một lần, mỗi lần một thang. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trong vòng nửa tháng, Hồ y sư có thể khôi phục khả năng nói và hoạt động chân tay, sau đó tiến hành luyện tập. Dự tính khoảng từ hai đến ba tháng sẽ bình phục hoàn toàn.

Nói đến đây, Dương y sư nhìn Giang Khương một chút rồi quay sang nhìn hai mẹ con Hồ gia đang vui mừng, nói:

- Dĩ nhiên, cái giá bỏ ra cũng rất lớn. Mỗi ngày mười triệu.
 
Back
Top Bottom