Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Binh Vương Thần Bí

Binh Vương Thần Bí
Chương 1150: Tiểu tử này đúng là



Khu! Nghe Tôn Diệu Nguyệt nói, Diêu Nhất Minh đang hớp ngụm trà liền suýt nữa phun ra ngoài, cũng may mà không bị sặc nhưng lại ho không nhẹ.

- Sư phụ.

Từ Thanh Linh và Lý Tiểu Vũ nghe Tôn Diệu Nguyệt nói, gương mặt đỏ bừng. Từ Thanh Linh thì trầm tĩnh hơn Lý Tiểu Vũ, chỉ thoáng đỏ mặt một chút rồi cau mày nhìn Tôn Diệu Nguyệt, khẽ hừ một tiếng.

- Được rồi, sư phụ chỉ chọc Giang thiếu đường chủ một chút mà thôi. Ai mà không biết hai con chỉ thích anh trai của cậu ấy.

Nghe đệ tử của mình trừng mắt, Tôn Diệu Nguyệt không khỏi cười khan một tiếng.

Giang Nguyệt Minh vất vả lắm mới bình tĩnh lại, cười khổ nhìn vị Sơn Trường Đại Nhân đối diện. Bây giờ y mới biết được tại sao đại mỹ nữ này lại bị người ta gọi là nữ ma đầu.

Giang Văn Ba và Giang phu nhân ngồi nhìn mấy thanh niên trẻ tuổi cùng bàn, cũng không nhịn được mà phá lên cười. Chẳng qua khi nhìn lướt qua Sơn Trường Đại Nhân, cũng cảm thấy vị Sơn Trường Đại Nhân này dường như không đáng sợ như người khác đã nói.

Lúc này, bốn vị Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện cũng chậm rãi bước vào bên trong nhà ăn. Một đám tân khách rối rít đứng dậy. Nên biết rằng, đám gia chủ chưởng môn này ngày thường đều ngạo mạn, hò hét trên giang hồ, nhưng so với Thiên Y Viện thì hoàn toàn không cùng một cấp bậc.

Ngày xưa, có thể có được một mối quan hệ với một thành viên Hội Đồng Viện đã là giỏi lắm rồi. Muốn gặp mặt ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện trên căn

bản là điều không thể.

Cơ hội hiếm có như vậy, tất nhiên là phải tranh thủ lộ mặt rồi.

Bốn vị Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện tất nhiên là phải nể mặt mọi người, bắt tay vui vẻ, khiến cho các chưởng môn, gia chủ đều vui ra mặt.

Đặc biệt, những gia chủ chưởng môn lúc trước đã từng gặp Giang Khương thì cũng cố ý bắt tay Giang Khương một cái, thân cận lấy lòng. Tất cả mọi người đều biết được, nếu con đường làm quan của Giang Khương không xảy ra vấn đề gì, bốn năm chục năm kế tiếp của Thiên Y Viện sẽ do hắn làm chủ.

Bốn vị Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện phân biệt ngồi bốn bàn, cùng với một số khách quan trọng. Ví dụ như Đường chủ Tuyệt Y Đường, Sơn Trường Đại Nhân, Đại vu sư bộ lạc Vu sư, Hầu tước Huyết tộc...

Nhưng trước mắt, Sơn Trường Đại Nhân đã ngồi cùng bàn với Đường chủ Tuyệt Y Đường, kế tiếp chỗ ngồi cũng chỉ có thể tùy ý.

Giang Khương tất nhiên là ngồi chung bàn với đám người Giang Văn Ba, nhưng hai đại vụ sư thấy Giang Khương không ngồi cùng bàn với mình, liền vội vàng đứng dậy, bước đến gia nhập vào bàn của Giang Văn Ba luôn.

Cộng thêm Giang Khương nữa là vừa đủ chín người.

Nhìn hai đại vu sư kéo đến, Giang Khương nhún vai, cười khổ gật đầu với đám người Từ Khải Liễu.

Nhưng khi hắn quay đầu lại nhìn bên kia, bàn của Eve ngồi chỉ có hai y sư nhất phẩm, không khí lạnh lẽo, hơn nữa ánh mắt xinh đẹp thỉnh thoảng lại liếc sang bàn của hắn, liền vẫy tay gọi cô lại. Dù sao thêm cô nữa cũng chẳng chật bao nhiêu.

Thấy Giang Khương ngoắc tay gọi mình, Hầu tước Eve vốn đang buồn bã, gương mặt liền nở nụ cười, vội vàng đứng dậy, bước đến ngồi xuống bên cạnh Giang Khương, vừa vặn mười người một bàn.

- Tiểu tử này đúng là...

Đám người Từ Khải Liễu nhìn một chút, khế cười khổ, sau đó ngồi xuống. Các y sư cao cấp khác của Thiên Y Viện cũng chỉ nháy mắt một cái, làm như không thấy chuyện gì, tiếp tục nói chuyện với các khách khác.

Chỉ có rất nhiều gia chủ, chưởng môn nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, mày liền cau lại. Đám khách nhân này làm sao thế? Thiên Y Viện đã sắp xếp vị trí, ai ngồi chỗ nấy, nhưng cảnh tượng trước mắt là như thế nào? Khách quan trọng tập trung hết một bàn, đều là bàn của Giang Khương cả.

Cứ như vậy, bàn của mấy người Viện trưởng Từ đều không có một vị khách nào qua trọng cả.

người nói gì, chỉ cắm đầu ăn cơm.

Thiên Y Viện chiêu đãi đều là những món ăn nổi tiếng ở Hoa Hạ. Trước kia hai đại vu sư ở Châu Phi, thức ăn làm sao có thể so sánh được. Trong thời gian đi cùng với thiên y ngoại viện, bọn họ ăn lúc nào cũng sạch sẽ. Điều này khiến cho nhà ăn của Thiên Y Viện vô cùng hài lòng. Ở Hoa Hạ ăn cơm được ăn không ít thịt, còn ngon hơn không biết bao nhiêu lần so với thời gian ở Châu Phi.

Giang Khương ngồi đó, thấy cha mẹ và em trai thỉnh thoảng đều cố tình nhìn lướt qua Eve bên cạnh hắn. Còn Tôn Diệu Nguyệt, Từ Thanh Linh và Lý Tiểu Vũ thì không chút kiêng ky, nhìn chằm chằm Eve hai lần, sau đó quay sang nhìn hắn, ánh mắt có chút cổ quái, trong lòng liền cười khổ không thôi.

- Khu, Hầu tước Eve, tôi xin giới thiệu với cô một chút.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1151: Chào nữ Hầu tước Eve



~ Chào cô, chào chú.

Nghe Giang Khương giới thiệu xong, Eve rốt cuộc hiểu được tại sao hai vợ chồng trước mặt nhìn rất quen mắt lại nhìn cô bằng ánh mắt cổ quái như vậy. Điều này làm cho vị nữ Hầu tước Eve xinh đẹp có chút khẩn trương. Tuy nói cô biết đối phương và mình không có quan hệ với nhau nhiều, nhưng vẫn lắp bắp chào hỏi một tiếng.

Cũng may, mặc dù lắp bắp, nhưng người khác cũng sẽ cho là vì vốn tiếng Hoa của cô không được tốt lắm, chứ không biết là cô đang khẩn trương.

- Chào nữ Hầu tước Eve.

Thấy biểu hiện của nữ Hầu tước Huyết tộc có chút khẩn trương, hai vợ chồng Giang gia khó hiểu nhìn nhau một cái, sau đó gật đầu mỉm cười. Hai vợ chồng ông bà không dám khinh khi tiểu cô nương Huyết tộc này. Bất kể tuổi tác của đối phương là bao nhiêu, nhưng đối phương có thân phận nghị viên Hội đồng trưởng lão Huyết tộc, đáng để người ta coi trọng rồi.

Nhưng khi hai ông bà nhìn sang Giang Khương, trong lòng lại ngầm thở dài.

So với hai vợ chồng Giang gia, Sơn Trường Đại Nhân bên cạnh lại không được khách sáo như vậy. Nhìn gương mặt thon nhỏ của Eve, liền nói:

- Lá gan của Huyết tộc các người đúng thật là lớn. Không những dám đặt chân lên phương Đông chúng tôi mà còn dám trắng trợn chạy đến Thiên Y Viện?

Nhìn bộ dạng khiêu khích của người phụ nữ diêm dúa trước mặt, Eve cau mày một cái. Bởi vì có thân phận nghị viên Hội đồng trưởng lão Huyết tộc, thân phận Hầu tước cao quý, ngoại trừ có chút kiêng ky đối với cao tầng Thiên Y Viện ra, những người khác liền không khách sáo, lập tức cười lạnh:

- Sơn Trường Đại Nhân, lá gan của Cổ môn cô cũng không nhỏ. Nếu cô đã dám đến Thiên Y Viện, vì sao tôi lại không dám đến?

- Ui chao, miệng lưỡi cứng cỏi lắm.

Thấy đối phương dám trả treo mình, Sơn Trường Đại Nhân từ trước đến giờ lỗ mũi toàn hểnh lên trời cũng không nhượng bộ, cười khẩy:

- Tôi nghe nói Hội đồng trưởng lão các người vì máu của Giang Khương mà đã đến đánh lén nhiều lần. Lần này tiểu nha đầu cô lại dám đến đây, không sợ người ta bắt cô ra làm vật xét nghiệm sao?

Nhìn vợ chồng Giang Văn Ba đang nhìn mình, Eve khẽ cau mày, rồi mỉm cười nói:

- Nhưng tôi nghe nói Cổ môn cô lần trước đã liên thủ với phản nghịch Thiên Y Viện, vây khốn nhóm người Viện trưởng Thiên Y Viện, thiếu chút nữa làm bọn họ mất mạng. Gô là Sơn Trường Đại Nhân, thế mà vẫn dám đến Thiên Y Việ không sợ Thiên Y Viện chặt cô thành từng khúc sao?

- 0ô... Nghe xong, ánh mắt Tôn Diệu Nguyệt trợn to.

Các khách nhân ở mấy bàn bên cạnh vẫn một mực chú ý bàn bên này. Thấy hai bên có chút to tiếng với nhau, sắc mặt quái dị lén lút nhìn sang.

Ngay cả nhóm người Từ Khải Liễu, thấy biểu hiện của hai người này, cùng với biểu hiện của những vị khách khác, liền âm thầm cười khổ, sau đó vội vàng bưng ly lên, chuyển sự chú ý của tất cả mọi người đi, nhưng trong lòng đều thầm mong Giang Khương mau sớm áp chế chuyện này.

Nên biết rằng, Sơn Trường Đại Nhân của Cổ môn và Hầu tước Huyết tộc đến đây đã gây ra một phiền toái không nhỏ. Bản thân Cổ môn chính là kẻ địch ngàn năm của Thiên Y Viện, Huyết tộc thì là tử địch trăm năm. Mấy ngày nay rùm beng mấy chuyện, không liên quan đến Cổ môn thì cũng là Huyết tộc.

Nếu không phải hôm nay là ngày tốt, đối phương mượn tiếng đến chúc. mừng, nếu không phải Tôn Diệu Nguyệt và Eve đã có chút qua lại với Thiên Y Viện trước đây, đồng thời có mối quan hệ không rõ ràng với tân ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện, bọn họ nào để hai người vào cửa, trực tiếp bắt ngay tại chỗ rồi.

Để không ai có thể nói được gì, bọn họ đã mời cả hai vào dự lễ. Nếu bây giờ xảy ra chuyện, Sơn Trường Đại Nhân của Cổ môn và Hầu tước của Huyết tộc xung đột ngay tại chỗ, hơn nữa còn lớn tiếng ở Thiên Y Viện, cục diện khó mà khống chế được.

Nhìn hai người đang rùm beng bên này, mắt thấy một lời không hợp sẽ ra tay đánh nhau, Giang Khương cảm thấy đau đầu vô cùng. Hơn nữa hắn cũng cảm thấy không khí chung quanh vốn đang náo nhiệt, trong nháy mắt liền giảm xuống rất nhiều, dùng mông cũng có thể biết được lý do tại sao. Tất cả đều đang vểnh lỗ tai lên nghe động tĩnh bên này. Nếu để mọi chuyện lớn lên, tất sẽ trở thành trò cười cho mọi người.

- Trong nghi thức tấn thăng tân Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện, không biết Thiên Y Viện bị hỏng đầu óc như thế nào lại mời Sơn Trường Đại Nhân của Cổ môn và Hầu tước của Huyết tộc đến. Kết quả, Sơn Trường Đại Nhân và Hầu tước mâu thuẫn ngay tại chỗ, vung tay đại náo Thiên Y Viện.

Nhưng không ai nghĩ đến sau khi Giang Khương gào lên, Sơn Trường Đại Nhân và Hầu tước Huyết tộc chỉ hừ nhau một tiếng, sau đó không ai nháo lên nữa, vẻ mặt bưồn rầu ngoảnh sang chỗ khác.

Những người bên cạnh nhìn thấy phản ứng của hai người, trong lòng kinh nghỉ vô cùng. Chẳng lẽ bị mắng đến chưa phục hồi tinh thần sao? Hay đợi lát nữa mới bộc phát?

Trong lúc mọi người đang chờ tình huống phát triển, Giang Văn Ba và Giang phu nhân nhìn Tôn Diệu Nguyệt rồi lại nhìn Eve, sau đó nhìn nhau. Giang phu nhân nhẹ nhàng gật đầu, cười lớn lên, bưng ly rượu trên bàn khế mỉm cười với mọi người, phá vỡ sự im lặng:

- Được rồi, hôm nay là ngày vui của Tiểu Nguyên nhà tôi. Nào, mọi người cùng nhau cạn một ly, chúc Tiểu Nguyên công việc thuận lợi.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1152: Trước mặt trưởng bối



Giang phu nhân vừa nói xong, tất cả mọi người nhìn nhau một cái. Giang Nguyệt Minh bên cạnh liền giơ tay lên, cười nói:

- Đúng rồi, nào, mọi người cạn ly, cạn ly. Từ Thanh Linh và Lý Tiểu Vũ nhìn nhau, sau đó mỉm cười, vội vàng giơ ly lên.

Trước mặt trưởng bối, Tôn Diệu Nguyệt và Eve trừng mắt với nhau, sau đó bưng ly rượu lên, mọi người cụng với nhau một cái, cởi bỏ không khí ngột ngạt, khôi phục lại bầu không khí náo nhiệt như lúc trước.

Nhưng những người bên cạnh thì lại không chú ý đến những điều này, chỉ cảm thấy sau một tiếng tức giận của Giang Khương, vị Hầu tước Huyết tộc và Sơn Trường Cổ môn không dám nói bất kỳ câu nào, khiến cho mọi người vừa kinh hãi lẫn kinh nghi. Sơn Trường Đại Nhân Cổ môn và Hầu tước Huyết tộc đều có cấp bậc rất cao, tại sao lại bị tiếng hét của Giang Khương làm cho sợ hãi?

- Chẳng lẽ bên trong còn có ẩn tình?

Nhưng bất kể thế nào, không ai dám đắc tội với Thiên Y Viện, càng không có người muốn đắc tội với vị Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện này. Chẳng qua mọi người chỉ thán phục trong lòng:

- Vị Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện vừa mới tấn chức này quả thật là quá giỏi.

Chỉ có các y sư cao cấp của Thiên Y Viện, nhìn thấy cảnh tượng này đều cười khẩy. Thấy các vị quan khách đều nghi ngờ, nhưng bọn họ cũng không định giải thích.

Tuy nghỉ thức tấn thăng có chút náo nhiệt nho nhỏ xảy ra, nhưng tổng cũng được xem là bình an vượt qua. Qua sự kiện lần này, trạng thái ổn định và tình thế phát triển mạnh mẽ trong tương lai của Thiên Y Viện được hiển lộ đầy đủ. Các vị quan khách đến tham gia cũng thuận lợi biểu hiện địa vị của mình trong chốn giang hồ, thậm chí còn kéo thêm quan hệ với một số y sĩ, y sư của Thiên Y Viện. Nói chung thì mọi người đều hài lòng.

Nhân vật chính của ngày hôm nay, Giang Khương, sau một khoảng thời gian căng thẳng lâu như vậy, rốt cuộc thì cũng đã được buông lỏng, vững vàng ngồi vào vị trí Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện. Bây giờ, số mạng đã nằm trong tay hắn. Không ai có thể tùy tiện đả kích tương lai của hắn nữa.

- Tiếp theo phải dồn sức tích lũy năng lượng, mau sớm hoàn thành yêu cầu của Cửu Vĩ. Sự việc khác cần làm là mối quan hệ giữa Tuyệt Y Đường và Thiên Y Viện. Nhưng quyền chủ động dường như nằm trong tay y sĩ Nguyên Bân thần bí, có muốn gấp cũng không được. Đã là Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện, tất phải liên quan đến vấn đề phân quản các ban. Nếu đám người Từ Khải Liễu không chủ động lên tiếng, mình không muốn tìm phiền toái cho mình. Mình còn trẻ, cũng không muốn bị mấy chuyện vặt của nội viện lôi kéo.

Giang Khương thoáng chỉnh sửa lại suy nghĩ của hắn, xem chuyện tiếp theo hắn cần phải làm là chuyện gì, sau đó chuyên tâm vào tu luyện. Bây giờ hắn không muốn chú ý đến những chuyện khác. Người trẻ thì phải nên tập trung vào những cái mới thì hay hơn.

Cách xa ngàn dặm, trong tổng đàn Cổ môn, lão đại Lưu Phong giống như: ông chủ thổ hào ngồi trên một chiếc ghế bành bằng da sau chiếc bàn làm việc màu đỏ, len lén nhìn Sơn Trường Đại Nhân ngồi đối diện, đấm ngực dậm chân, mặt đầy hối hận la ầm lên:

~ Ai ui, làm sao có chuyện đó chứ? Tại sao tiểu tử kia lại leo nhanh như vậy? Ba ngày nhảy ba cấp, nhảy một phát lên y sư nhất phẩm, bây giờ còn là Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện. Bảo tôi làm sao mà đào người đây? Chẳng lẽ bảo tôi đem vị trí nhường cho hắn sao?

Tôn Diệu Nguyệt ngồi đối diện nhìn điệu bộ của môn chủ, nhẹ nhàng bĩu môi, giễu cợt một tiếng nhưng im lặng không nói.

'Thấy gương mặt tràn đầy giễu cợt của Tôn Diệu Nguyệt, Lưu Phong không khỏi ngượng ngùng cười khan, sau đó ngồi thẳng, khôi phục lại phong độ đứng đắn của một môn chủ.

- Này, Sơn Trường Đại Nhân thân mến của tôi, tại sao cô lại không để tâm đến sự phát triển của Cổ môn chúng ta vậy?

- Lưu Phong, ông đừng chụp mũ loạn như vậy chứ?

Tôn Diệu Nguyệt khẽ hừ một tiếng, nói:

- Chuyện này liên quan gì đến tôi?

- Chậc chậc, nhìn biểu hiện của cô, cái gì gọi là không liên quan đến cô?

Lưu Phong cau mày, mặt đầy căm tức:

- Tôi không tin cô không nhìn ra được tiểu tử Giang Khương này lợi hại. Nếu cô đã sớm nhận ra, tại sao lại không hạ thủ? Bây giờ thì tốt rồi, làm sao mà đào.

được tiểu tử đó nữa?

- Đào cái gì mà đào chứ? Vốn đào không được mà. Cũng không cần phải phí sức.

Tôn Diệu Nguyệt nhẹ thở ra, đứng dậy nói:

Tôn Diệu Nguyệt cho rằng việc Giang Khương đảm nhiệm chức Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện là một chuyện chơi rất vui. Nhưng nghĩ đến hai đồ nhi của mình, Tôn Diệu Nguyệt lại có chút đau đầu. Lần trước khi ăn cơm, không nói đến Tuyên Tử Nguyệt và Phan Hiểu Hiểu ngồi cạnh Tuyên Năng, tính luôn cả tiểu yêu tỉnh tóc vàng của Huyết tộc, hai tiểu đồ đệ của cô đúng là phong hiểm không nhỏ.

Tôn Diệu Nguyệt vừa mới bước ra khỏi phòng làm việc của môn chủ nửa bước, đột nhiên nghe sau lưng truyền đến giọng nói của Lưu Phong:

- Đúng rồi, Sơn Trường Đại Nhân thân mến, sau này cô cũng nên chú ý một chút. Nghe nói trong bữa tiệc ở Thiên Y Viện, trước mặt mọi người đã tranh đoạt

tình nhân với một tiểu nha đầu Huyết tộc.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1153: Cháu là cháu



Lời của Lưu Phong còn chưa nói hết, chỉ nghe rầm một tiếng, Sơn Trường Đại Nhân chân trước chạm chân sau, té ngã đập mặt xuống đất.

Trong căn biệt thự lưng chừng núi đảo Nam, một chiếc trực thăng chậm rãi bay đến, sau đó đáp xuống bãi đậu bên trong biệt thự.

Giang Văn Ba và Giang Nguyệt Minh khiêm nhường đứng một bên chờ người trên trực thăng xuống.

Cửa trực thăng mở ra, một người đàn ông tóc bạc chậm rãi bước xuống. Gió lớn thổi bay mái tóc bạc của ông, nhưng gương mặt của ông vẫn không thay đổi, tràn đầy nghiêm túc.

- Sư phụ.

- Tổ sư gia.

Sau khi đỡ ông cụ bước xuống trực thăng, sau đó ngồi xuống một cái bàn trên ban công, đã sớm có người làm bưng ra một bình trà đến.

Giang Văn Ba cầm bình trà rót ba ly, cười nói:

- Sư phụ, không phải người nói đầu tháng tư mới về sao? Tại sao bây giờ lại về rồi?

Ông lão nâng ly trà nhẹ nhàng nhấp một ngụm, sau đó quay sang nhìn mặt biển rộng bên cạnh, gương mặt uy nghiêm nở nụ cười nhàn nhạt, nhìn Giang Văn

Ba, nói:

- Nghe nói Giang Khương bây giờ đã là Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện của Thiên Y Viện?

- Vâng, hôm trước đã chính thức cử hành nghi lễ tấn thăng. Giang Văn Ba ngẩn người, sau đó cười nói.

Nhìn Giang Văn Ba gật đầu, ánh mắt ông cụ lộ ra vẻ cảm thán, thậm chí còn có chút tán dương, nói:

- Không tệ, không tệ. Tiểu tử này so với suy đoán của ta còn lợi hại hơn rất nhiều.

- Đúng vậy, tổ sư gia, anh của cháu còn lợi hại hơn cả cháu.

Nhìn ông lão cao hứng, Giang Nguyệt Minh vui mừng nói:

- Sau này có anh cháu ở đây, xem ra cháu có thể nhàn nhã hơn rất nhiều. - Cái tên tiểu tử này.

Ánh mắt lóe lên của Giang Nguyệt Minh không thoát khỏi ánh mắt của ông cụ, mang theo chút cưng chiều, ông cụ lắc đầu cười nói:

- Đừng tưởng rằng bây giờ có anh cháu thì cháu có thể buông tay nhé. Nói cho cháu biết, chuyện không đơn giản như vậy đâu.

- Anh cháu là người của Thiên Y Viện, chuyện cần làm sẽ rất nhiều, chỉ sợ không có thời gian nhúng tay vào chuyện của Tuyệt Y Đường. Phải do chính cháu quản mới được.

Nghe ông cụ nói, Giang Nguyệt Minh liền biến sắc, bất đắc dĩ nói:

- Không phải chứ, tổ sư gia? Ông cũng biết cháu không thích quản việc. Trước kia thì không còn cách nào, bởi vì nhà chúng ta cũng chỉ có một mình cháu. Nhưng bây giờ có anh rồi, lại còn giỏi hơn cháu, đâu cần cháu phải phí tâm nữa.

Ông cụ khẽ cau mày, liếc Giang Nguyệt Minh một cái, đạm mạc nói:

- Cháu là cháu, anh cháu là anh cháu. Có một số thứ cháu đừng lẫn lộn.

Mặc dù lời của ông cụ không nặng lắm, nhưng sắc mặt Giang Nguyệt Minh phát khổ, không dám nói lời nào. Y biết rất rõ, mặc dù ông cụ rất thương y, nhưng

có nhiều lúc sẽ rất nghiêm túc. Bây giờ chính là lúc đó.

Giang Văn Ba bên cạnh nhìn biểu hiện của ông cụ, chân chừ một chút liền hỏi:

- Sư phụ, người luôn biết sự tồn tại của Giang Khương? - Dĩ nhiên là ta biết. Gương mặt ông cụ vẫn không thay đổi, quay sang nhìn Giang Văn Ba, nói:

- Nếu không, con cho rằng hai ba năm qua, danh tiếng của Giang Khương lớn như vậy, nhưng các người một chút cũng không biết?

Sắc mặt Giang Văn Ba cứng ngắc, nhìn ông cụ, một hồi lâu mới nói:

- Sư phụ, vì sao vậy?
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1154: Anh lần đó thiếu chút nữa đã chết



- Người còn trẻ, lại có kỳ ngộ, thực lực không tệ, nhưng muốn chân chính bước lên đài cao một cách hữu hiệu, nhất định phải trải qua khảo nghiệm và rèn luyện thật nhiều.

- Ngọc không mài không thành khí. Nếu để cho các người biết đến sự tồn tại của nó, nó làm sao có thể được trui rèn nữa? Ta thậm chí không tiếc dùng toàn bộ lực lượng và bố trí ở Tây Bắc, cùng với Nguyệt Minh để mài đao cho nó, chính là trông chờ nó sớm có ngày bộc lộ tài năng. Dĩ nhiên, nếu nó bị mài gãy, đó là do thực lực bản thân, vận mạng của nó chưa đủ.

- Nhưng bây giờ không phải kết quả rất tốt sao?

Đưa ông cụ xuống lầu nghỉ ngơi, sắc mặt hai cha con Giang Văn Ba có chút âm trầm, ngồi trên ban công uống trà.

- Anh lần đó thiếu chút nữa đã chết.

Hai hàng lông mày của Giang Nguyệt Minh cau lại, giọng nói có chút tức giận.

Giang Văn Ba ngẩng đầu nhìn đứa con trai út của mình, thấy sự tức giận và lãnh ý trong mắt hắn, nhẹ thở ra một hơi, nói: - Nhưng anh con không có chết.

- Nhưng...

Giang Nguyệt Minh vẫn tức tối, nhưng chỉ nói một chữ rồi ngừng lại, khẽ hừ một tiếng.

Nhìn hành động của con trai mình, Giang Văn Ba hài lòng gật đầu một cái, sau đó chậm rãi nói:

- Đây cũng là cái giá và cũng là duyên cớ để anh con liều mạng leo lên vị trí như ngày hôm nay.

- Nếu con không muốn người ta nắm số mạng của mình trong tay, cũng chỉ có thể cố gắng nắm số mạng trong tay của mình. Mà muốn nắm trong tay của mình, nhất định phải có đủ thực lực.

Nói đến đây, Giang Văn Ba lẳng lặng nhìn Giang Nguyệt Minh:

- Mấy năm qua, ba biết con không thích quản chuyện của Tuyệt Y Đường. Cho nên ba cũng không ép con quá mức. Nhưng con phải hiểu là, rất nhiều chuyện con không có đủ thực lực, sẽ là thân bất do kỷ.

Giang Nguyệt Minh chậm rãi quay đầu nhìn ra biển, một hồi lâu mới quay đầu lại, chẳng qua trên mặt không còn sự tức giận như vừa nấy, mà tràn đầy bình tính, nhìn Giang Văn Ba, nói:

- Rốt cuộc tổ sư gia muốn làm gì? - Hản là muốn quay về động Long Sơn Phong. Giang Văn Ba chần chừ một chút, gương mặt toát ra vẻ cười khổ.

- Ba vốn cho là sư phụ sẽ không muốn trở về. Nhưng nhìn tình huống bây giờ, chỉ sợ ông ấy vẫn không thể buông tha. Vốn Tuyệt Y Đường không thể cung cấp đầy đủ người và dụng cụ để tiến vào động Long Sơn Phong. Mấy năm qua, ông ấy vẫn cố tình giúp cho Tuyệt Y Đường có thêm nhiều sức mạnh, nhưng vẫn còn cách mục tiêu này quá xa. Dẫu sao động Long Sơn Phong vẫn thuộc quyền khống chế của Thiên Y Viện. Thiên Y Viện tuyệt đối sẽ không cho phép bất kỳ người nào vào trong đó, đừng nói chỉ là quá nhiều người và trang bị.

Nói đến đây, Giang Văn Ba lại lắc đầu cười khổ:

- Cho nên, khi anh con vừa mới xuất hiện và thể hiện tài năng, căn cứ theo tính cách của sư phụ, lúc đó ông ấy đã bắt đầu cân nhắc, tiến hành hai tay chuẩn bị. Chẳng qua ông ấy không nghĩ đến anh con lại đi nhanh như vậy, ngồi lên vị trí Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện. Bây giờ anh con vừa là Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện, vừa là đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh. Thậm chí trong tương lai rất có thể trở thành Viện trưởng Thiên Y Viện. Nó rất nhanh sẽ có đủ quyền lực và sức mạnh.

- Chỉ cần anh con nguyện ý giúp ông ấy, ông ấy sẽ có cơ hội một lần nữa tiến vào động Long Sơn Phong.

Nghe xong, nhìn thần sắc cổ quái và bất đắc dĩ của cha mình, Giang Nguyệt Minh hít một hơi thật sâu, ánh mắt lóe lên sự tò mò, nói:

- Con biết động Long Sơn Phong. Ba, rốt cuộc năm đó mọi người đã gặp cái gì bên trong? Tại sao tổ sư gia lại còn muốn trở về?

Nghe Giang Nguyệt Minh hỏi, Giang Văn Ba liền quay đầu nhìn ra biển xa, ánh mắt trở nên mơ hồ.

- Bên trong động Long Sơn Phong, là ngục nhưng cũng là thiên đường.

Từ lúc trở thành Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện, Giang Khương làm việc cũng trở nên thoải mái hơn rất nhiều, không cần khiêm tốn như lúc trước nữa.

Đã là một trong những người chấp chưởng cao nhất Thiên Y Viện, hắn

Tuyên Tử Nguyệt ôm Tiểu Bảo vào lòng, dùng khăn lông lau lại toàn thân cho cậu bé, sau đó dưới sự trợ giúp của Phan Hiểu Hiểu, mặc quần áo lại rồi bỏ

vào trong chăn.

Giang Khương nhẹ nhàng gật đầu, cười một tiếng, gương mặt lộ ra vẻ áy náy nhìn Tuyên Tử Nguyệt:

- Xong hết rồi, cũng là người của mình cả
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1155: Một khi ta thật sự hồi phục



Nghe Giang Khương nói, Tuyên Tử Nguyệt mỉm cười vui vẻ, dùng sức gật đầu.

Giang Khương mỉm cười một lần nữa, sau đó móc ra mấy cái bình ngọc, cầm lấy một bình ở giữa đưa cho Tuyên Tử Nguyệt:

- Tử Nguyệt, ngày mai mang đan dược này về nhà nhé.

- Hiểu Hiểu, bình này em gửi về Bắc Kinh cho cha mẹ, bảo bọn họ một tháng uống một viên.

Dứt lời, Giang Khương thảy bình còn lại cho Diêu Nhất Minh: - Được rồi, Nhất Minh, Hồng Vân Đan này là của cậu. Ở cùng tôi lâu như vậy, lúc nào cũng lo lắng sợ hãi, mà tôi cũng không dụng tâm hướng dẫn cậu điều gì.

Đây xem như chút bồi thường cho cậu.

-A!

Nhìn bình ngọc nhỏ trong tay mình, nghe thấy tên Hồng Vân Đan, sắc mặt Diêu Nhất Minh đỏ lên, bàn tay cầm bình ngọc có chút run rẩy. Là một y sĩ tam phẩm, y tất nhiên biết Hồng Vân Đan là gì. Đây chính là đan dược thượng phẩm. Giá của một viên, chỉ sợ y dùng hết điểm của mình cũng chỉ đủ đổi nửa viên. Nhưng bây giờ ông chủ lại cho y cả bình, mà bên trong lại có ít nhất mười viên.

- Trưởng ban Giang, cái này rất quý...

Diêu Nhất Minh có chút kích động nhìn cái bình ngọc trong tay. Y biết rất rõ công dụng của đan dược này đối với mình. Nếu có Hồng Vân Đan, phối hợp với những đan dược khác, việc tu luyện nội khí sẽ cao gấp mấy lần, có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian. Hơn nữa sau này còn có cơ sở để tấn cấp cao hơn.

- Không đáng bao nhiêu đâu. Cậu cứ cầm đi.

Nhìn biểu hiện của Diêu Nhất Minh, Giang Khương mỉm cười. Cũng từ y sĩ cấp thấp đi lên, hắn rất hiểu cảm giác của Diêu Nhất Minh bây giờ, lập tức phất tay:

- Được rồi, bây giờ cậu hãy đi gọi điện thoại đến kho thuốc, bảo Trưởng ban La dựa theo tình huống lần trước của tôi, đem hai phần Dạ Minh Đằng và Âm Hòe Mộc đến.

- Vâng, trưởng ban.

Đã lâu không có bổ sung năng lượng cho Cửu Vĩ, hôm nay được Giang Khương truyền vào một lượng lớn năng lượng, Cửu Vĩ không ngừng huy động đuôi, nhìn Giang Khương trước người, nói:

- Tốt lắm, gần đây ngươi nhất định phải cố gắng, đừng lãng phí quá nhiều năng lượng, mau sớm tích trữ đến 100%. Bây giờ ta cảm giác đầu óc của mình dường như không đủ dùng.

Nghe Cửu Vĩ nói, Giang Khương không nhịn được liền liếc mắt: - Ngươi cho rằng ngươi là máy sao? Bổ sung đủ năng lượng là có thể chạy?

Rõ ràng, Cửu Vĩ không biết từ máy là gì, chỉ cúi người nhìn chằm chằm Giang Khương, giống như nhìn vật thể ngu ngốc nhất:

- Hồi phục, ngươi có biết cái gì gọi là hồi phục không? Bây giờ ta và ngươi đều ở trong mộng. Ta vẫn còn đang trong trạng thái ngủ say. Bởi vì được bổ sung năng lượng, ta bắt đầu bước đến trạng thái tỉnh lại.

- Trước khi tỉnh lại, ta căn bản không có biện pháp biết được trạng thái của mình bây giờ, thậm chí còn không biết mình cần phải làm gì. Chỉ có chân chính hồi phục, năng lực của ta mới hoàn toàn tỉnh lại.

Nói xong, Cửu Vĩ ngồi thẳng người, chín cái đuôi to nhẹ nhàng rung một chút, nhìn Giang Khương, nói tiếp:

- Một khi ta thật sự hồi phục, chỗ tốt đối với ngươi là không thể nghỉ ngờ. - Ta hiểu.

Nghe câu nói sau cùng của Cửu Vĩ, Giang Khương hài lòng nhún vai, nhưng vẫn có chút do dự nhìn Cửu Vĩ:

- Nhưng bây giờ ngươi còn không biết ngươi muốn làm gì. Vạn nhất, ta chỉ nói là vạn nhất thôi, sau khi ngươi thật sự tỉnh lại, đột nhiên phát giác ngươi muốn hủy diệt địa cầu thì như thế nào? Dù sao ngươi cũng từ trên trời xuống, hẳn là người ngoài hành tinh? Người ngoài hành tinh chạy đến địa cầu, hơn phân nửa đều không phải chuyện tốt. Có thể xâm phạm, cướp đoạt nhiên liệu của địa cầu...

Cửu Vĩ nghiêng đầu nhìn Giang Khương, vô tội nháy mắt một cái, sau đó nghiêm túc nói:

- Ta phải cải chính lại lời nói của ngươi. Ta có thể từ trên trời xuống, nhưng ta nói cho ngươi biết, căn cứ vào cảm giác của ta, trước đây thật lâu, chắc chắn ta là sinh vật thuộc về địa cầu. Cho nên, nghiêm khắc mà nói thì ta không phải người ngoài hành tinh.

Giang Khương chớp mắt một cái, gương mặt mơ hồ nhìn Cửu Vĩ:

- Vậy ngươi quay lại làm chỉ? Hơn nữa còn quay lại một cách chật vật?

Chín cái đuôi của Cửu Vĩ một lần nữa lay động, ánh mắt màu đỏ lúc sáng lúc. tối, dường như nó cũng bị vấn đề này của Giang Khương làm cho mơ hồ, một hồi lâu mới lên tiếng, nhìn gương mặt đang khao khát chờ đợi đáp án của Giang Khương, nói:

- Không biết.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1156: Gia chủ?



- Gia chủ? Phải làm thế nào đây? Tôi nghe nói Thiên Y Viện bắt đầu cuộc họp phân công công việc cho Giang Khương.

Trong cuộc họp ở Tê gia, một vị trưởng lão gia tộc lo lắng nhìn Tê Lãng:

- Nếu Giang Khương được phân công quản lý ngoại vụ, sau này Tề gia chúng †a sẽ bị hắn chèn ép. Còn không thì sẽ không có biện pháp đổi được đan dược từ Thiên Y Viện. Sau này, lực lượng của Tề gia sẽ bị rớt xuống ngàn trượng. Mấy tên đáng chết khác sẽ khinh khi trên đầu Tê gia chúng ta.

- Đúng, gia chủ. Lần này Tề gia chúng ta không được Thiên Y Viện mời, bây giờ lời nói bóng gió rất nhiều. Đã có khá nhiều tiểu gia tộc bắt đầu rục rịch. Thậm chí còn mấy tên chó má rình mò gia tộc chúng ta. Nhìn thấy chúng ta đã không còn cung kính mà chuyển sang châm chọc.

Một vị trưởng lão khác cũng cau mày nhìn Tề Lãng, sau đó quay sang Tê Nhạc Minh, nói:

- Gia tộc tuyệt đối không thể tiếp tục như vậy nữa. Nếu thật sự đắc tội với Giang Khương, chúng ta nhất định phải nghĩ biện pháp cải thiện mối quan hệ với hắn. Nếu không, cứ tiếp tục như vậy, chưa đầy mười năm nữa, Tề gia chúng ta sẽ sa SÚI.

- Đúng đúng, nhất định phải nghĩ biện pháp cải thiện quan hệ với Giang Khương.

Một người đàn ông trung niên tướng mạo tương tự Tê Lãng, nghe mấy vị trưởng lão nói, ánh mắt lóe lên sự đắc ý, trầm giọng nói:

- Lần trước, khi Giang Khương vừa mới tấn thăng Ủy viên bình thường, tôi cũng đã đề nghị qua, nhất định phải cải thiện quan hệ với Giang Khương. Nhưng lúc đó gia chủ cự tuyệt lời đề nghị này, nói không cần thiết.

Nói đến đây, giọng người đàn ông lạnh lại:

- Bây giờ Giang Khương đã tấn thăng làm Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện, hơn nữa bởi vì quan hệ giữa Giang Khương và cha con gia chủ không tốt, dẫn đến Thiên Y Viện không để mắt đến Tề gia chúng ta. Tôi nghĩ, bất kể là tình huống gì, Tê gia chúng ta cũng phải mau chóng kéo gần quan hệ với Giang Khương. Nếu không, như Nhị thúc và Tam thúc đã nói, tiền đồ của Tề gia sẽ tuột dốc.

Nghe người đàn ông trung niên này nói, sắc mặt cha con Tề gia tái xanh. Tuy. đã sớm đoán được trong cuộc họp ngày hôm nay, nhất định sẽ gặp một ít khó khăn. Nhưng hai người không nghĩ đến công kích lại trực tiếp đến như vậy. Nhị gia Tề gia sau lần tranh đoạt chức gia chủ thất bại năm đó, vẫn luôn ghi hận Tê Lãng trong lòng. Nhưng mấy năm qua, bởi vì bị Tê Lãng áp chế, một chút cơ hội trở mình cũng không có. Ngày thường tỏ ra rất khiêm tốn, nhưng rõ ràng lần này vị Nhị gia Tề gia thấy được hy vọng, lập tức xoay người làm khó dễ, khiến hai cha con Tê gia ứng phó không kịp.

Những trưởng lão khác của gia tộc cũng gật đầu. Trước kia, khi Giang Khương chỉ là một thành viên bình thường của Hội Đồng Viện Thiên Y Viện, trừ phi Giang Khương tận lực trả thù và chèn ép, nếu không cũng không chân chính uy h**p được Tề gia. Nhưng bây giờ thì khác, hắn đã có thân phận Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện, tùy ý cũng có thể ảnh hưởng đến sự phát triển và địa vị của Tê gia.

- Gia chủ, Giang Khương kết oán cùng bổn gia, chủ yếu cũng bởi vì chuyện của Nhạc Minh.

Vị trưởng lão đầu tiên lên tiếng.

- Ta nghĩ vì Tê gia chúng ta, gia chủ và Nhạc Minh nên chịu chút ủy khuất, tự mình đến nhận lỗi với đối phương để cầu xin tha thứ.

Nói đến đây, vị trưởng lão này hừ một tiếng rồi nói tiếp:

- Tuy nói lần này Giang Khương tấn thăng, Tề gia chúng ta cũng đã gửi đến một phần hậu lễ. Nhưng để bồi tội với Giang Khương, gia tộc vẫn nên chuẩn bị thêm một phần hậu lễ khác.

- Đúng, chúng ta phải nên chuẩn bị. Dù sao lúc trước đắc tội với hắn cũng không nhẹ. Bây giờ tận lực giảm bớt mâu thuẫn một chút.

Một vị trưởng lão khác cũng gật đầu, sau đó nhìn Tê Lãng, nói:

- Nhưng, là để xử phạt Nhạc Minh, lễ vật phải do gia chủ và Nhạc Minh chuẩn bị, không phải do gia tộc chỉ trả.

Sắc mặt của cha con Tê Lãng đã rất khó coi, bây giờ lại càng khó coi hơn.

- Các người, ban đầu là Giang Khương đến khi dễ Tề gia, cướp hôn trước mặt Tề gia ta, tại sao lại thành tôi đắc tội với hắn? Khi đó không phải các người đã nói nhất định phải lấy lại mặt mũi sao? Bây giờ lại bắt tôi đi xin lỗi?

'Tề Nhạc Minh giận đến hai mắt đỏ bừng, nghiến răng nói:

- Tề gia thật không biết xấu hổ sao?

Bị Tê Nhạc Minh gầm lên như vậy, gương mặt của mấy vị trưởng lão liền đỏ bừng. Nhưng Nhị gia lại cười lạnh, nói:

- Điều này phải trách cậu vô dụng. Ban đầu, khi cậu xuất thủ với Giang Khương, tại sao không giết hắn đi? Khi đó hắn vừa mới bước vào ngưỡng cửa luyện khí, tùy tiện một hai cái là có thể g**t ch*t. Nhưng cậu lại không giết được, sau còn phải nhờ một nhóm cao thủ đi ám sát. Rốt cuộc, người thì không chết mà hao tổn mấy trợ thủ, còn giúp cho hắn được La Thiên Minh chú ý. Cuối cùng mới gây ra cớ sự như ngày hôm nay.

- Cậu trách ai? Chẳng lẽ còn đi trách chúng tôi?

Nói đến đây, Nhị gia Tê gia cười hắc hắc:

- Chuyện này là do một tay cha con hai người tạo nên. Nếu đổi lại là tôi, nào có chuyện phiền toái như ngày hôm nay.

- Hôm nay họp đến đây thôi, tôi sẽ nghĩ biện pháp giải quyết.

Nghe Tề Lãng nói như vậy, các vị trưởng lão nhìn nhau, sau đó gật đầu. Dù

sao Tề Lãng cũng đã làm gia chủ nhiều năm, uy tín cũng tương đối cao. Nếu ông †a đã nói như vậy, mọi người cũng không tiện nói gì nữa.

Nhị gia Tề gia cười lạnh đứng dậy: - Được, nếu gia chủ đã nói như thế, chúng tôi sẽ chờ ý kiến của anh.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1157: Tề gia Nam Cương?



Đối với việc Tê Lãng có mang Tê Nhạc Minh đi nhận tội với Giang Khương hay không, Tề nhị gia cũng không lo lắng. Bất kể đi hay không đi, uy tín của Tề Lãng cũng đã giảm xuống trong gia tộc. Cho dù Tê Lãng đi, nhiều nhất là Giang Khương sau này không gây phiên phức cho Tê gia, nhưng cục diện trước mắt của Tề gia thì không cách nào giải trừ. Trừ phi Giang Khương bày tỏ sự ủng hộ với Tề gia.

Dĩ nhiên, chuyện đó là không thể nào. Bất kể sự việc phát triển ra sao, tiếp tục như vậy, nhiều nhất một hai năm nữa, y sẽ có hy vọng đoạt lấy chức gia chủ Tê gia.

Nhìn các vị trưởng lão gia tộc bước ra ngoài, Tê Nhạc Minh hít sâu hai cái mới chậm rãi tiêu tán sự tức giận trong lòng.

- Ba, chẳng lẽ chúng ta phải đi xin lỗi Giang Khương thật sao? 'Tê Nhạc Minh căm hận nói:

- Đám người cười trên sự đau khổ của người khác đúng là đáng chết. Bọn họ biết cho dù chúng ta có đi xin lỗi, tên tiểu tử kia cũng sẽ không bỏ qua.

Tê Lãng cũng hít sâu một hơi, sau đó ngẩng đầu nhìn Tề Nhạc Minh, lạnh giọng nói:

- Chúng ta không thể đi xin lỗi rồi. Nếu đi, Nhị thúc của con chỉ sợ sế nhảy loạn lên nữa.

Nhìn vẻ mặt nhàn nhạt của cha mình, Tê Nhạc Minh ngẩn người. Tại sao nhìn cha của y giống như là đã có biện pháp ứng đối vậy?

- Ba, ý của ba là?

- Chúng ta dĩ nhiên là sẽ không cúi đầu với Giang Khương. Một khi cúi đầu, cho dù hắn đồng ý bỏ qua cho Tề gia, nhưng sau này chúng ta cũng sẽ bị rắc rối vì Nhị thúc của con.

Ánh mắt Tề Lãng có chút âm lãnh, nhưng vẫn cười lạnh nói:

- Cho dù Giang Khương thật sự dùng Thiên Y Viện để áp chế chúng ta thì sao? Ở Hoa Hạ, cũng không phải một tay Thiên Y Viện có thể che trời.

Nghe Tề Lãng nói, sắc mặt Tê Nhạc Minh kinh nghỉ nhìn cha của mình, chần chừ một chút rồi ngạc nhiên hỏi:

- Ba, không phải là ba muốn...

- Thế con cho là thế nào?

'Tề Lãng cười hắc hắc:

~ Trước khi Giang Khương đến Thiên Y Viện, Tê gia chúng ta hàng năm bất quá cũng chỉ đổi lại được một ít đan dược từ Thiên Y Viện mà thôi. Nhưng nếu chúng ta quay sang Cổ môn, hừ, ba nghĩ Cổ môn sẽ rất tình nguyện nâng đỡ Tê

gia và cha con chúng ta.

Trong lòng Tề Nhạc Minh tràn đầy kinh nghi. Cho đến bây giờ y không hề nghĩ đến điều này, liền hỏi:

- Làm sao có thể? Thiên Y Viện là...

- Không có gì là không thể. Cho dù chúng ta đầu nhập Cổ môn, chẳng lẽ Thiên Y Viện có thể làm gì chúng ta sao? Đám thế gia khác dám nói gì Tề gia chúng ta à?

'Tề Lãng nói:

- Yên tâm đi, chúng ta đầu nhập Cổ môn, địa vị của Tề gia sẽ là nước lên thuyền lên. Ba ngược lại muốn nhìn xem, sau khi có Cổ môn ủng hộ, sau này còn ai dám châm chọc Tê gia nữa không?

Nhìn bộ dạng tự tin của Tề Lãng, Tê Nhạc Minh do dự một chút rồi nói:

- Nhưng mấy lão già kia, còn có nhị thúc nữa...

- Không cần lo lắng. Đám lão già kia chỉ cần có tài nguyên phong phú là bịt miệng họ được rồi. Còn Nhị thúc của con...

'Tề Lãng cười lạnh:

- Chỉ cần mấy lão già kia không nghe theo y, cho dù y có ồn ào thì thế nào?

Khi nhận được tin tức, môn chủ Cổ môn Lưu Phong đang họp với thuộc hạ, nội dung cuộc họp là thảo luận sự phát triển của Cổ môn và phân tích tình huống của Thiên Y Viện.

- Theo tình huống của Thiên Y Viện, mặc dù Thiên Y Viện đã chọn Giang Khương làm Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện, thanh thế tương đối lớn, nhưng dù sao Giang Khương vẫn còn trẻ, vẫn cần những người đi trước ủng hộ và hướng dẫn nhiều hơn. Như vậy mới có thể phát huy tác dụng chân chính của một Ủy viên thường vụ. Cho nên, Thiên Y Viện trước mắt sẽ không có bất kỳ dị động, sẽ hết sức duy trì ổn định.

Một người lên tiếng nói.

Lưu Phong gật đầu, đang định lên tiếng thì có thuộc hạ gõ cửa bước vào, nói thầm vào tai Lưu Phong:

- Vâng.

Thuộc hạ cung kính gật đầu.

Thấy thuộc hạ gật đầu xác nhận, Lưu Phonog cười khẽ, sau đó gật đầu:

- Không nghĩ đến Tề Lãng đúng là có chút quyết đoán. Được, vậy gặp mặt ông ta một chút đi.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1158: Tê Lãng?



- Nghe nói Tề Lãng đã chạy đến làm tay sai cho Lưu Phong. Giang Khương, cậu có biết chuyện này không?

Sơn Trường Đại Nhân từ trước đến giờ là người thích xem náo nhiệt, hơn nữa còn là loại ở không đi gây sự. Trên màn hình, gương mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ nhạo báng nhìn Giang Khương, đắc ý nói:

- Ôi chao, Giang Khương, cái chức Ủy viên thường vụ của cậu đúng là có mặt mũi. Vừa mới lên đài đã ép gia chủ Tề gia chạy đến Cổ môn chúng tôi.

- Tê Lãng?

Giang Khương cau mày, nhìn Tôn Diệu Nguyệt trên màn hình, xác nhận không phải chuyện đùa, liền trầm giọng hỏi:

- Tôi chưa nhận được tin tức. Chuyện bao lâu rồi?

- Ôi, còn chưa nhận được tin tức? Xem ra ban Tình báo của Thiên Y Viện đúng là không đáng tin cậy. Chuyện này ngay cả tôi cũng biết. Bây giờ Tả Lãng đang ngồi trong phòng làm việc của Lưu Phong, thế mà tình báo của các người một chút cũng không phát hiện được. Cậu phải nên dùng cái chức Ủy viên thường vụ này để lập uy, quan mới nhậm chức đốt ba đống lửa.

Trước mặt người ngoài, Sơn Trường Đại Nhân lúc nào cũng lãnh khốc đến dọa người. Nhưng trước mặt Giang Khương, lại như phụ nữ nhiều chuyện, khiến cho Giang Khương không khỏi đau đầu:

- Được rồi, cô đừng nói nữa, chuyện này chúng tôi sẽ biết xử lý.

- Xử lý? Định xử lý như thế nào? Chẳng lẽ lại muốn mượn việc công để báo thù riêng? Cậu không định mang người giết đến cửa, tiêu diệt toàn bộ Tề gia?

Sơn Trường Đại Nhân mở to mắt, hét lớn:

- Chậc chậc, Giang Khương, tâm của cậu bị chó gặm rồi sao? Cả một đại gia tộc, nhiều người như vậy, cậu có thể nhẫn tâm hạ thủ?

- Nói sau, bây giờ Tề Lãng đã trở thành chân chó của Lưu Phong. Chẳng lẽ cậu định trực tiếp khai chiến với Cổ môn chúng tôi?

- Nếu khai chiến thì làm thế nào? Tôi có thể giúp Lưu Phong đánh cậu chứ? Hay là giúp hai đệ tử của tôi đánh Lưu Phong? Ai cha, nhức đầu quá.

Cạch. Giang Khương đưa tay tắt màn hình, có chút đau đầu xoa trán, sau đó. thở dài nói:

- Đi hỏi ban Ngoại giao và ban Tình báo, chuyện gì xảy ra vậy? - Vâng.

Diêu Nhất Minh đứng sau lưng Giang Khương không xa cung kính đáp một tiếng, sau đó chậm rãi bước ra ngoài. Sau khi cẩn thận đóng cửa lại, ánh mắt Diêu Nhất Minh lóe lên sự thán phục. Đi theo Giang Khương lâu như vậy, hôm nay y mới phát hiện Giang Khương thật sự quá giỏi. Sơn Trường Đại Nhân được người ta đồn đại giết người như ngóe, hỉ nộ vô thường, một ánh mắt thôi cũng có thể khiến người ta phải run sợ, nhưng quan hệ với Giang Khương lại tốt như vậy. Ngay cả tin tức như thế cũng lập tức nói lại cho ông chủ nghe.

- Chẳng lế? Không thể nào? Chậc chậc, khó nói, khó nói.

Lắc đầu xua tan mấy suy nghĩ này, Diêu Nhất Minh bước nhanh đến trước. bàn làm việc của mình, cầm điện thoại gọi đi.

- Chủ nhiệm Diêu, xin chào, xin chào.

Phó trưởng ban Tình báo tràn đầy kính cẩn, khách khí chào Diêu Nhất Minh một tiếng.

Không bao lâu sau, Diêu Nhất Minh chậm rãi bước vào phòng làm việc, cung kính nói:

- Trưởng ban, ban Tình báo xác nhận tạm thời chưa có báo cáo về tình huống này. Phó trưởng ban Đào Thanh Lượng đã hạ lệnh cho nhân viên thuộc quyền ban Tình báo mau sớm tiến hành điều tra và xác nhận tin tức có liên quan. Ngoài ra, Phó trưởng ban Dương của ban Ngoại giao cũng bày tỏ, lần trước trong nghi thức tấn thăng của anh, không có mời Tê gia đến tham dự, cũng không phải nhắm vào Tề gia chuyện gì. Anh ấy muốn đích thân đến giải thích.

Giang Khương gật đầu, sau đó nói:

- Được rồi. Anh cứ nói Trưởng ban Dương không cần lo lắng chuyện này. Ngoài ra, khi ban Tình báo nhận được tin tức có liên quan, theo quy định cứ chuyển lên Hội Đồng Viện, không cần báo cáo lại với tôi.

- Vâng, trưởng ban.

Nhìn Diêu Nhất Minh bước ra khỏi phòng làm việc, Giang Khương khẽ cua mày. Cuộc sống tới đây bận rộn đến sứt đầu mẻ trán. Ngay cả Tề gia hắn cũng không chú ý chứ đừng nói chỉ là làm gì họ. Chỉ có chút ấn tượng là hai ngày trước, khi người khác mang đến quà tặng cho hắn, hắn có liếc qua một chút, thấy hình như có món quà ghi tên Tề gia nhưng cũng không quá chú ý.

Nhưng không nghĩ đến, việc hắn lên làm Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện, Tề gia lại trực tiếp sang nhờ cậy Cổ môn.

Suy nghĩ về hai cha con kia, Giang Khương cười khổ lắc đầu. Nói thật, hắn chẳng có thời gian và tinh lực để đối phó đối phương. Nhưng không nghĩ đến chính vì vậy, lại dẫn đến cha con Tề gia hành động như thế.

Nhưng cũng không ngoài suy đoán, Tề gia đột nhiên ngã về phía Cổ môn, Giang Khương đại khái có thể đoán ra được nguyên nhân Tê Lãng làm như vậy. Trong gia tộc lớn thường xuyên xuất hiện những cuộc cạnh tranh lớn. Cũng giống như Tuyên gia lúc trước. Nhưng sau này, Tuyên Năng bởi vì hắn tấn thăng mà vượt qua khó khăn, còn vị Tam gia muốn đoạt quyền thì bị phế trừ nội khí và bị giam lỏng.

Cha con Tề gia đối mặt với hắn, trước tình thế không cách nào thay đổi được cục diện, làm ra lựa chọn như vậy cũng là chuyện bình thường. Đối với chuyện như vậy, Giang Khương cũng không muốn nhúng tay hay có bất cứ động tác gì đặc biệt. Bây giờ hắn đã là Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện, chuyện không tìm lên đầu hắn, hắn cũng không muốn tìm đến chuyện. Trừ phi đối phương tìm hắn. Dù sao cũng sẽ do nhóm người Từ Khải Liễu quyết định, cũng tiết kiệm được. phiền phức.

Nhớ đến vẫn còn một đống phiền phức lớn, Giang Khương cảm thấy nhức đầu vô cùng. Bởi vì nội viện vẫn còn một cái gai đang ở, là hầu tước Eve, sau nghi thức tấn thăng vẫn chưa rời đi.

'Vốn Giang Khương tưởng rằng Eve chỉ lưu lại hai ngày rồi sẽ rời đi, cho nên đã để cho Tuyên Tử Nguyệt và Phan Hiểu Hiểu dẫn Eve đi dạo Kim Lăng một chút. Dù sao người ta cũng không phải lần đầu tiên đến đây, nhưng ai nghĩ đến cô ở Thiên Y Viện đã mấy ngày nhưng không đề cập đến chuyện rời đi, không khỏi khiến cho Giang Khương choáng váng đầu óc.

Người nước ngoài lưu lại Thiên Y Viện không phải là không có tiền lệ. Bây giờ có hai vu sư của bộ lạc vu sư, phần lớn thời gian cũng lưu lại Thiên Y Viện. Hiện tại vị Hầu tước này ngày ngày đi theo Phan Hiểu Hiểu và Tuyên Tử Nguyệt, thỉnh thoảng còn cộng thêm Mã Tiểu Duệ ra ngoài đi dạo phố. Sau khi trở về thì thành thật ở trong nhà khách của viện, tu luyện và nghỉ ngơi, nhiều lúc so tài với hai đại vu sư, trên căn bản thì không ra khỏi nhà khách. Thật sự khiến cho không người nào có thể thúc giục vị Hầu tước các hạ này trở về địa bàn của mình.

Thấy Eve không chịu đi, Giang Khương cũng cảm thấy khó xử. Vốn lần trước đã xuất hiện nhiều lời đồn đãi, bây giờ Eve lại không chút cố ky chạy đến, lại càng tạo ra nhiều lời đồn đãi hơn. Hiện tại Eve lại không chịu rời đi, vẫn tiếp tục ở lỳ trong viện, Giang Khương đúng là không còn cách nào.

Tuy nói lần này Eve phụng lệnh mà đến, đoán chừng cũng không thoát khỏi quan hệ quốc hội Huyết tộc thèm thuồng máu của hắn, nhưng Giang Khương nhìn biểu hiện của Eve, trong lòng âm thầm than thở.

Vị hầu tước Huyết tộc xinh đẹp này, mặc dù thoạt nhìn là một cô gái sắc bén, nhưng bản tính tương đối hiền lành. Từ tình thương yêu dành cho đứa em trai của mình là có thể nhận biết được.

Hơn nữa, sau khi Eve uống máu của hắn, dường như đã phát sinh cảm xúc. đặc biệt đối với hắn. Giang Khương bây giờ cũng không còn là cậu trai mới lớn nữa. Trải qua chuyện của Tuyên Tử Nguyệt và Từ Thanh Linh, nếu còn không nhìn ra được cảm giác đó của Eve thì đúng là dở thật.

- Chị, ở Thiên Y Viện như thế nào? Cái tên đáng chết kia không có khi dễ chị chứ?

- Fitt, chị ở đây rất tốt, em không cần lo lắng cho chị. Mặc dù người của Thiên Y Viện luôn phòng bị chị, nhưng coi như không tệ. Chị ở trong viện của họ, nhưng họ cũng không giám sát chị điều gì. Chị nghĩ chị có thể dần dần cải thiện quan hệ với Giang Khương.

- Chị, nếu chị ở bên đó không tốt, hay chị về đi? Bây giờ chị là Hầu tước trẻ nhất của Huyết tộc chúng ta, nếu chị không muốn ở đó, Hội đồng trưởng lão cũng không thể không để ý đến suy nghĩ của chị.

Fitt xem như hiểu rất rõ người chị của mình. Y thậm chí có thể hiểu được cảm giác của chị trong hang ổ của địch là như thế nào.

Cho dù hội đồng trưởng lão khẳng định Thiên Y Viện sẽ không làm gì chị, nhưng cuộc sống như vậy tuyệt chẳng có gì tốt. Trừ phi vị mới tấn thăng Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện Giang Khương kia chiếu cố chị một chút. Nếu không, hoàn toàn có thể đoán ra tình huống của chị ấy bây giờ.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1159: Là một Bá tước Huyết tộc



Cúp điện thoại, ánh mắt của Eve lại càng kiên nghị thêm mấy phần. Vốn cuối

năm ngoái, khi Thiên Y Viện phát sinh biến cố, Hội đồng trưởng lão đã ra lệnh bảo cô mau sớm đến Hoa Hạ, nghĩ biện pháp tiếp cận Giang Khương, ít nhất là phải giữ mối quan hệ tương đối tốt đẹp với hắn. Thậm chí Hội đồng trưởng lão còn yêu cầu cô khi cần thiết thì phải hy sinh đầy đủ, đổi lấy quan hệ với Giang Khương.

Khuất phục như vậy, đối với Eve mà nói, là tương đối khó tiếp nhận. Mặc dù cô không hề cự tuyệt, thậm chí là khá có hảo cảm với Giang Khương, nhưng sự khuất nhục này vẫn nằm sâu trong lòng cô. Tuy nhiên, đối mặt với mệnh lệnh của hội đồng trưởng lão, khi vẫn còn là Bá tước, căn bản không cách nào đối kháng.

Nhưng cô vẫn còn nhớ ngày hôm đó, khuất nhục như vậy đã bị cô rửa sạch.

Hôm đó, cô mang theo chút khuất nhục bước lên con đường đến Hoa Hạ. Nhưng khi cô vừa lên máy bay, liền cảm thấy tim mình truyền đến một cảm giác nóng bỏng khó mà áp chế.

Là một Bá tước Huyết tộc, trải qua mấy lần lên cấp, cô vui mừng xác nhận, cô đã thật sự lên cấp lần nữa.

Đối với một Huyết tộc mà nói, lên cấp là vô cùng quan trọng. Hơn nữa còn trong thời khắc mấu chốt, cho nên, cô lập tức nhảy xuống máy bay trở về lâu đài.

Nhưng khi cô vừa mới trở lại lâu đài không lâu, vị nữ Bá tước Selena cùng cô kết oán trong bữa tiệc cách đây không lâu đã phát hiện cô quay lại, lập tức tố cáo cô với Hội đồng trưởng lão, thậm chí đích thân Hầu tước Ryan chạy đến lâu đài của cô để hỏi tội.

Không tuân theo lệnh của hội đồng trưởng lão, đây là tội rất nặng. Cho dù Eve sắp bước vào địa vị Hầu tước, cũng sẽ bị Hội đồng trưởng lão trừng phạt nghiêm khắc.

Lúc đó cô cũng không biết việc mình quay lại đã bị Hội đồng trưởng lão biết được. Cô đang bận rộn chuẩn bị cho việc lên cấp của mình. Thậm chí cô còn gọi em trai và các cao thủ trong gia tộc đến lâu đài bảo vệ cho cô lên cấp.

Khi cô nghe quản gia nói Hầu tước Ryan và Bá tước Selena đến, cô lập tức ý thức được Selena đến là để đâm chọt cô.

Nhưng lúc này cô đã không còn úy ky.

Vốn đang vênh váo đi theo đằng sau Hầu tước Ryan vào trong phòng khách, khi Bá tước Selena nhìn thấy Eve đang đứng, sắc mặt liền tái xanh.

Tất cả Huyết tộc cao cấp đều có thể cảm giác được huyết lực chập chờn xung quanh cơ thể Eve. Thân là Bá tước thâm niên, Selena nhìn qua liền biết đối thủ của cô đang sắp lên cấp.

Huyết tộc sắp tiến vào trạng thái lên cấp, trừ tử địch, tuyệt đối không người nào dám quấy rầy. Bởi vì điều này đại diện cho việc kết làm tử thù, đừng nói chỉ Eve sắp lên cấp Hầu tước vào lúc này. Cô tuyệt đối có lý do dừng lại bất kỳ hoạt động nào, toàn lực đảm bảo cho việc lên cấp của mình hoàn thành.

Tình huống lúc đó chính là, thân là nghị viên Hội đồng trưởng lão Huyết tộc, Hầu tước Ryan lập tức thối lui khỏi lâu đài, trú đóng bên ngoài lâu đài, thậm chí ngay cả Bá tước Selena cũng bị Hầu tước Ryan ra lệnh bảo vệ cho lâu đài, cho đến khi Bá tước Eve tấn cấp thành công.

Eve nhớ rõ lúc đó, khi ở đại sảnh, Hầu tước Ryan biết cô sắp lên cấp, thần sắc đang cao cao tại thượng lập tức biến thành cẩn thận ngang hàng. Thậm chí còn bày tỏ sẽ cùng với Bá tước Selena bảo vệ cho cô tấn cấp thành công.

Cuối cùng cô cũng đã lên cấp thành công.

Khi bước ra khỏi lâu đài, Hầu tước Ryan đã khách khí chúc mừng. Hơn nữa còn chúc mừng cô sắp trở thành nghị viên Hội đồng trưởng lão Huyết tộc.

Sau chuyện này, liên quan đến chuyện cô đến Hoa Hạ, trước hai ngày khi Giang Khương tấn thăng, do đích thân Thủ tịch trưởng lão Hội đồng trưởng lão thương lượng với cô, mới có chuyến đi đến Hoa Hạ lần này.

Lần này đến Hoa Hạ, Hội đồng trưởng lão không hề có bất kỳ lệnh cưỡng chế nào. Ngay cả một số tình huống, Thủ tịch trưởng lão phải hạ mình thương lượng với cô. Hơn nữa còn phải tôn trọng đầy đủ ý nguyện cá nhân của cô, cuối cùng mới làm ra quyết định.

Lần này cô đến đây, Hội đồng trưởng lão yêu cầu chính là tận lực lấy được. một ít máu của Giang Khương về làm xét nghiệm. Dĩ nhiên, nếu như có thể, vì em trai Bá tước Fitt của cô, cô có thể thuyết phục Giang Khương lấy thêm một ít máu nữa, để Fitt nhanh chóng tấn cấp Hầu tước.

Sau khi cúp điện thoại, Eve hít một hơi thật sâu, quyết định nhất định phải kiên trì. Không phải vì quốc hội mà là vì Fitt. Dĩ nhiên cũng là vì gia tộc. Nếu Fitt không thể tấn cấp Hầu tước, trách nhiệm nặng nề của gia tộc sẽ rơi hết vào người cô.

Cô lại không muốn gánh trách nhiệm này. Cô có ý tưởng, có chuyện cần làm của mình. Cô phải trợ giúp Fitt.

Giang Khương dĩ nhiên là không biết suy nghĩ này của Eve. Hắn chỉ thông qua biểu hiện của Tuyên Tử Nguyệt thì biết, Eve dường như không có ý định rời đi. Nghe hai người Tuyên Tử Nguyệt thuật lại, hắn nghĩ không biết có nên gọi điện thoại nói chuyện với Từ Khải Liễu hay không. Dù sao nội viện để cho một Huyết tộc lưu lại trong viện, thậm chí không ai đi trêu chọc cô cũng chỉ vì nể mặt hắn.

Tuy nói Eve không mang đến phiền phức gì cho hắn, hơn nữa hắn cũng có hảo cảm với cô gái Huyết tộc này. Nhưng dù sao ở đây là Thiên Y Viện, không phải là nơi mà Eve có thể ở lâu. Hắn cũng đã giúp cô trở thành Hầu tước trẻ tuổi nhất, nghị viên Hội đồng trưởng lão Huyết tộc, coi như không phụ lòng cô rồi.

Dĩ nhiên Giang Khương cũng không biết rõ ràng suy nghĩ của cô. Hắn không phải là người vô tình, thậm chí có thể nói là một người có tình. Bây giờ hắn đã có tình cảm dây dưa không rõ với nhiều người. Cho nên hắn không muốn lại chọc. vào những chuyện không nên chọc.

Trong lúc hắn đang do dự có nên tìm Từ Khải Liễu hay không thì Diêu Nhất Minh bước vào phòng làm việc của hắn.

- Trưởng ban, Viện trưởng mời anh sang đó một chuyến. - Viện trưởng?

Giang Khương cau mày, trong lòng có chút ngưng trọng, âm thầm cầu nguyện ngàn vạn lần đừng là chuyện quyết định an bài công việc cho hắn.

Mặc dù Giang Khương không thích nhưng cũng không dám chần chừ, bước nhanh về phía phòng làm việc của Viện trưởng. Là Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện, tuy hắn còn trẻ, nhưng Giang Khương cũng biết mình không thể nào không tiếp nhận công việc. Dù sao Hội Đồng Viện bây giờ cũng chỉ có bốn Ủy viên thường vụ. Nếu không nhóm người Từ Khải Liễu cũng không vội vã bổ sung một người như vậy.

Ba người kiêm toàn bộ công việc quan trọng trong nội viện. Tuy có rất nhiều Ủy viên phổ thông trợ giúp, nhưng dù sao phần lớn cũng là do ba người Từ Khải Liễu đảm nhiệm, đúng là có chút nặng nhọc. Nếu viện ủy an bài công việc cho hắn, hắn cũng chỉ có thể cắn răng tiếp nhận.

Mang tâm trạng bước lên pháp trường, Giang Khương liền mở cửa phòng làm việc Từ Khải Liễu.

Sau khi bước vào, thấy trong phòng có Lưu Mộc Dương mà không có Liêu Long Căn, Giang Khương mới thở phào nhẹ nhõm. Nếu không có Liêu Long Căn, hẳn không phải đến để thảo luận phân công công việc cho hắn mà là vấn đề khác.

Ví dụ như Tề gia cấu kết Cổ môn. Đánh giá lúc này ban Tình báo hẳn đã đem tình huống có liên quan báo cáo cho Hội Đồng Viện rồi.

- Giang Khương, cậu ngồi đi.

Thấy Giang Khương bước vào, Từ Khải Liễu gật đầu mỉm cười. Đợi Giang Khương ngồi xuống, liền nhìn Lưu Mộc Dương, nói:

- Mộc Dương, Giang Khương đến rồi, ông hãy thông báo cho cậu ấy một chút đi.

- Được.

Lưu Mộc Dương gật đầu, sau đó nhìn Giang Khương, nói:

- Giang Khương, liên quan đến chuyện Tề gia, hẳn cậu cũng đã biết. - Quả nhiên.

Giang Khương gật đầu, cười nói:

- Chuyện này tôi đã biết.

- Thế cậu có ý kiến gì không?

Lưu Mộc Dương cười nói:

- Tôi chẳng qua chỉ hỏi cậu muốn xử lý như thế nào, cũng không có ý gì khác.

Giang Khương mỉm cười đáp:

- Tôi cũng có hiểu về tình huống của Tề gia. Lần này tôi tấn thăng Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện, đúng là đã mang đến áp lực không nhỏ cho cha con họ. Cho nên, bọn họ làm vậy ngược lại cũng không có gì bất ngờ.

Lúc này, trong lòng Giang Khương có chút cảm khái. Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện quả thật rất mạnh. Chuyện như vậy, Hội Đồng Viện còn cố ý hỏi ý kiến hắn. Nếu hắn muốn tiêu diệt Tề gia, Lưu Mộc Dương và Từ Khải Liễu sẽ xử lý như vậy.

Lúc này, Từ Khải Liễu cũng đã xử lý xong hai phần văn kiện, liền đặt bút xuống, nhìn Lưu Mộc Dương và Giang Khương, cười nói:

- Chuyện Tề gia xong hết rồi chứ? - Vâng, đã xong hết rồi. Lưu Mộc Dương cười, gật đầu nói.

- Vậy được rồi. Nếu Giang Khương cũng ở đây, chúng ta thoáng thương lượng một chút về việc phân công công việc sắp đến cho Giang Khương.
 
Back
Top Bottom