Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Binh Vương Thần Bí

Binh Vương Thần Bí
Chương 1130: Đây không phải sợ



- Hai năm nay thằng nhóc này cũng tạo ra được vài thành tích, khiến chúng †a phải vô cùng kinh ngạc. Lần này... ngại gì mà không xem thử chuyện gì xảy ra...

Ánh mắt Liêu Long Căn chợt lóe lên nhìn khuôn mặt mỉm cười của Từ Khải Liễu, lúc này cũng lắc đầu khẽ nở nụ cười, nói:

- Được rồi... Nếu viện trưởng cũng mong đợi ở cậu ấy như vậy, vậy thì chúng †a lại xem xem thử...

- Nếu như thằng nhóc này thật sự có thể khiến chúng ta thêm lần nữa khiếp sợ, vậy thì mười năm sau, lão Liêu tôi nhất định sẽ đứng về phía cậu ấy!

Giang Khương lẳng lặng ngồi giữa đống sách, sách bên cạnh giống như mãi không thể đọc xong, chất bên cạnh hắn, dường như cả một ngày trôi qua chưa hề vơi đi quyển sách nào.

Ngón tay thon dài như ngọc vẫn không nhanh không chậm lật từng trang sách, giống như đang cẩn thận đọc. Nhưng tốc độ lật sách như vậy quả hơi nhanh một chút, không giống như đang đọc sách mà giống như người ta chỉ lật để kiểm tra sách vậy.

Nhưng lúc này, nếu có người nhìn vào đôi mắt nhìn chằm chằm quyển sách không nhúc nhích của Giang Khương thì có thể thấy, nhãn cầu của Giang Khương đang lướt qua lướt lại, hơn nữa đôi con ngươi đó dường như đang co rút nhanh chóng.

Có điều chỉ trong mười phút ngắn ngủi, Giang Khương đã xem xong một quyển sách tương đối dày, sau đó tiện tay thả vào trong đống sách bên trái, rồi lại đưa tay cầm một quyển sách ở đống sách bên phải, tiếp tục đọc.

Cứ như vậy, sau khi liên tục xem xong ba bốn quyển, Giang Khương đặt sách đã xem lên đống sách bên trái rồi đứng dậy bước sang bên cạnh, đưa tay cầm chai nước rên bàn, mở nắp ngửa đầu uống “ừng ực” nửa chai nước rồi mới chậm rãi thở ra một hơi...

Thông gió trong mật khó tương đối tốt, Giang Khương nhẹ nhàng ngẩng đầu hít một hơi thật sâu đưa tay c** q**n áo trên người, chỉ mặc một chiếc quần đùi rồi bắt đầu chậm rãi nằm bò xuống...

- Hộc... hộc...

Tứ chi Giang Khương chạm đất, giống như một con bạch hổ hung hãn, khí thế mạnh mế tùy ý cử động. Cùng với những cử động đó, những bắp thịt trên lưng thường ngày bị che giấu lúc này bắt đầu cuộn lên như thép...

Những bắp thịt đã hoàn toàn lộ rõ trên tứ chỉ của Giang Khương lúc này cùng những động tác không nhanh không chậm nhưng trông vô cùng uy mãnh đã thỉnh thoảng lộ ra lực bộc phát kinh khủng luôn được che giấu...

Cuối cùng, nửa tiếng sau, Giang Khương đã tập xong một bài thể dục, sau đó lại bước đến bên một cánh cửa nhỏ. Ngũ Cầm Hí có tác dụng giúp tinh thần và trạng thái của hẳn khôi phục đến mức tốt nhất. Nhưng thời gian của hắn thật sự quá ít. Trong lúc phải tranh giành từng giây từng phút này, hắn thật sự không có quá nhiều thời gian để tiếp tục, chỉ có thể lợi dụng một bài thể dục này để khôi phục trạng thái cơ bản xong thì dừng lại...

Trong cánh cửa nhỏ là một nhà vệ sinh nhỏ. Bên trong không có dụng cụ tắm rửa. Giang Khương cầm một cái xô đã chuẩn bị trước, hứng một xô nước ấm, dội từ trên đầu xuống, sau đó dùng sữa tắm bôi lên toàn thân rồi lại dùng hai thùng nước ấm dội một lượt nữa. Lúc này hắn mới cầm khăn lông lau khô toàn nhân, nhanh chóng bước ra ngoài.

- Giang Khương đã ở trong mật khố hai ngày rồi...

Ngô y sư khẽ cau mày, quay đầu nhìn ánh mặt trời rực rỡ ngoài cửa sổ, tâm trạng không thể nào rực rỡ được như ánh mặt trời. Sắc mặt ông hơi lo âu. Lần này ông đem tất cả vốn liếng đặt vào Chu Hạo Bình rồi. Nếu lần này Giang Khương vẫn có thể qua được ải, thậm chí có thể lấy được vị trí Ủy viên thường vụ này, tình cảnh của ông thật sự hơi lúng túng.

Tuy là thành viên của Hội đồng viện thì không cần phải sợ Ủy viên thường vụ trên một cấp, nhưng đắc tội với một vị Ủy viên thường vụ cũng không phải chuyện gì tốt, đó là chưa nói hiện tại trong Ủy viên thường vụ ông không hề có chỗ dựa nào thật sự.

'Vốn ông nghĩ là, có thể đưa Chu Hạo Bình lên chức, một khi Chu Hạo Bình thuận lợi lên chức, với những sức lực mà ông đã bỏ ra, sau này Chu Hạo Bình sẽ chiếu cố ông nhiều hơn. Nhưng nếu thật sự xảy ra sai sót gì thì chẳng khác nào đã uổng công đắc tội Giang Khương. Hơn nữa mọi người không cần nghĩ cũng iết, nếu lần này Giang Khương lên chức, vậy mười năm sau, tỷ lệ Giang Khương. lên làm viện trưởng chắc chắn 7, 80% rồi.

Đắc tội với một Ủy viên thường vụ không phải chuyện gì lớn. Nhưng đắc tội Viện trưởng thì chẳng phải chuyện gì thoải mái. Một Ủy viên Hội đồng viện không được Viện trưởng vừa mắt, vậy thì địa vị sẽ gặp phải rất nhiều nguy cơ.

Chu Hạo Bình nhìn vẻ lo âu lóe lên trong mắt Ngô y sư thì không thèm để ý, cất cao giọng cười, nói:

- Lão Ngô... Anh thật sự sợ thằng nhãi này có thể vượt qua ải này à?

- Đây không phải sợ... Chẳng qua là dường như lần nào thằng nhãi này cung có thể... Tôi chỉ hơi lo lắng...

Ngô y sư còn chưa nói xong đã bị Chu Hạo Bình cười lớn cắt ngang:

- Đừng nói tới y sư nhất phẩm... Lúc đầu anh khảo hạch y sư nhất phẩm cũng phải thi ba lần mới qua, ba lần khảo hạch này anh đã chuẩn bị bao lâu? Trong cuộc khảo hạch kia kiến thức rộng nhường nào chẳng lẽ anh đã quên sao?

Trên mặt Chu Hạo Bình nở nụ cười nhạt chế giễu, lãnh đạm cười lạnh nói:

- Nếu khảo hạch này dễ qua như vậy, anh nói sao trong gần trăm năm qua, số y sư nhất phẩm của viện ta trước giờ chưa vượt qua chín người?

- Haha... Hahaha...
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1131: Không một ai có thể tin



Gần như tất cả mọi người đều nghĩ vậy, cho dù là y sư La Thiên Minh cũng nghĩ như vậy. Nhưng chẳng qua do ông còn ôm chút ảo tưởng với những điểm thần kỳ của đệ tử mình trước đây cho nên vẫn còn chút ảo tưởng.

Không một ai có thể tin, Giang Khương mới chỉ nhập môn ba bốn năm đã có thể một lần thông qua được ba cuộc khảo hạch nghiêm khắc và khó khăn kia. Cho dù là trước kia Giang Khương có rất nhiều chỗ thần kỳ cũng vậy.

Chứ đừng nói chỉ, tất cả mọi người đều biết, giờ Giang Khương nước đến chân mới nhảy. Trong vài ba ngày này có thể bổ sung đủ kiến thức sao? Đáp án dĩ nhiên là phủ định... Không có ai có thể trong mấy chục tiếng đồng hồ ngắn ngủi có thể hấp thu được hết những kiến thức và kinh nghiệm của mấy chục năm như bàn binh trên giấy.

Dĩ nhiên, chẳng qua là không ai biết, Giang Khương đã có kinh nghiệm của mấy chục chủ Tề Thế Đỉnh. Cũng không ai biết, Giang Khương có kỹ năng “Thông mãn chỉ tâm”, cùng với sự tồn tại của không gian hư ảo có thể giúp hắn nhanh chóng củng cố và học tập trong mộng.

Rất nhanh, ba ngày thoáng chốc đã trôi qua, cùng với mặt trời bắt đầu hiện lên ở phía thông, cuộc thi khảo hạch y sư tam phẩm đặc biệt hai tiếng sau sẽ bắt đầu. Vô số ánh mắt đều đổ đồn trước cảnh cửa mật khố, chờ Ủy viên Giang Khương kia xuất hiện.

€ó vài ánh mắt cười trên sự đau khổ của người khác, có cười trên sự đau khổ của người khác, có là lo âu mong đợi... Không biết vị Ủy viên Giang Khương này sau ba ngày ba đêm bế quan, ra ngoài sẽ như thế nào? Có khi nào hắn giả vờ ở trong đó ngủ ba ngày liên không? Hay thật sự vùi đầu học tập trong ba ngày không ăn không ngủ?

Mặt trời dần dần lên cao, thời gian khảo hạch càng lúc càng đến gần. Những ánh mắt ở xung quanh mật khố cũng càng lúc càng nhiều. Thậm chí không ít

thành viên Thiên Y viện lúc này đang giả vờ vô tình đi ngang qua mật khố.

La lão y sư La Thiên Minh cùng Tuyên Tử Nguyệt và Phan Hiểu Hiểu đã sớm đứng ngoài cửa, chờ Giang Khương xuất hiện.

- Chỉ còn nửa tiếng nửa... Sao Giang Khương còn chưa ra? Tuyên Tử Nguyệt hơi căng thẳng nhìn cửa mật khố nói. - Không nên gấp. Có lẽ sắp ra rồi!

Mặc dù hình như La lão y sư La Thiên Minh cũng căng thẳng nhưng lúc này vãn an ủi nói.

Phan Hiểu Hiểu bên cảnh thì vẫn giữ vẻ tùy ý thường ngày. Có lẽ cô là người duy nhất ủng hộ Giang Khương vô điều kiện. Từ trước tới nay cô chưa bao giờ nghi ngờ Giang Khương, càng không lo Giang Khương sẽ xảy ra chuyện. Nếu Giang Khương đã nói muốn tham gia khảo hạch, vậy thì cô nghĩ trong lòng Giang Khương đã nắm chắc rồi.

Cho nên, chỉ có Phan Hiểu Hiểu là ôm Tiểu Bảo rượt đuổi nhau cười khanh khách khắp hành lang, khiến chủ quản mật khố cũng phải đưa mắt nhìn. Mật khố là trọng địa của Thiên Y viện, trước nay rất yên tĩnh, cho tới giờ không có ai dám làm ồn ở đây. Có điều, lúc này vị chủ quản cũng không dám lộ chút khó chịu nào, ngược lại còn mỉm cười nhìn cảnh này, giống như đang nhìn đám con cháu của mình cười đùa vui vẻ vậy.

Còn Diêu Nhất Minh ở bên thì hơi bình tĩnh một chút. Anh ta đi theo Giang Khương không lâu lắm nhưng tương đối hiểu chủ mình. Chủ mình không phải là loại người không biết nặng nhẹ. Chuyện này nếu thực sự khó khăn với chủ mình thì chắc chắn chủ mình sẽ không coi trọng đến mức bế quan ba ngày trong mật khố như vậy.

Nhưng nếu ông chủ mình làm như vậy thì ít nhiều cũng nắm chắc được vài phần. Tuy ông chủ mình trẻ tuổi, nhưng chắc chắn không phải kiểu người làm việc khi hoàn toàn không nắm chắc.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cuối cùng Tuyên Tử Nguyệt không chịu được định gọi chủ quản mật khố đi kêu người thì cánh cửa mật khố cuối cùng cũng từ từ mở ra.

Giang Khương nhìn ánh mặt trời rực rỡ hơi chói mắt bên ngoài thì không kìm được híp mắt lại.

Sau khi con ngươi nhanh chóng chớp chớp hai lần thì mắt hắn lập tức thích ứng được với ánh mặt trời chói chang.

- Giang Khương. Tuyên Tử Nguyệt thấy Giang Khương ngoại trừ sắc mặt hơi tái nhợt, hơn nữa trên mặt lộ chút mệt mỏi thì hình như không có gì khác thường thì không khỏi

Kỳ khảo hạch y sư được tiến hành ở tòa lầu giảng dạy. Vì lần này thí sinh chỉ có mình Giang Khương cho nên bạn học Giang Khương một mình ngồi trong một phòng thi.

Phòng thi không lớn lắm, chỉ khoảng hai mươi mét vuông, bên trong chỉ có một cánh cửa, không có cửa sổ và một cái bàn, một cái ghế với một máy vi tính.

Giang Khương ngồi trước máy vi tính, nhìn chằm chằm màn hình, cứ một miếng bánh bao rồi một miếng cháo, nhưng tay vẫn không ngừng dùng chuột click trên màn hình...

Hai vị Ủy viên Hội đồng viện ngồi trong phòng giám sát sát bên, cùng với hai thành viên của ban Giám sát lúc này đang mang vẻ mặt cổ quái nhìn Giang Khương cũng đang nhìn chằm chằm trên màn hình.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1132: Chỉ e cuộc khảo hạch này



Từ trước tới giờ không ai vừa ăn vừa khảo hạch. Nhưng trong quy định khảo hạch của Thiên Y viện cũng không quy định thí sinh không thể vừa ăn cháo ăn bánh bao, vừa thi. Dĩ nhiên nếu là người khác, hai giám khảo Ủy viên Hội đồng viện đã đến đuổi người đó ra ngoài rồi. Nhưng địa vị của Giang Khương thực sự hơi cao quá, là lãnh đạo viện hàng thật giá thật cho nên mới có cảnh tượng trước mặt.

“Sụp sụp sụp”, sau khi Giang Khương húp hai ngụm cháo cuối cùng vào miệng, lúc này mới hài lòng nuốt xuống. Sau đó hắn tiện tay đem chén và mâm vứt qua một bên, bắt đầu gõ nhanh trên bàn phím.

Ban nãy hắn đã làm xong một phần trắc nghiệm, giờ bắt đầu đánh đáp án...

300 câu hỏi, dính tới tất cả các phương diên của y học, Trung y, Tây y, nội ngoại phụ nhi sản. Thời gian khảo hạch là ba giờ...

300 đề này cũng không khó lắm. Ít nhất trong mắt Giang Khương cảm thấy như vậy. Với kinh nghiệm và ký ức của các chủ nhân Tề Thế Đỉnh truyền thừa trong đầu hắn mà nói, trên căn bản có 70% đề thi này hắn vừa đọc câu hỏi đã nhanh chóng đưa ra được đáp án.

Còn 30% còn lại chẳng qua cũng chỉ cần suy nghĩ một chút là phần lớn có thể nhanh chóng đưa ra đáp án. Cho nên Giang Khương chỉ cần nửa tiếng đồng hồ đã trả lời xong câu cuối cùng...

Sau khi trả lời xong câu cuối, Giang Khương cũng lười kiểm tra, trực tiếp ấn phím enter sau đó rời khỏi chỗ ngồi, tùy tiện nằm xuống bên cạnh đưa tay gối

đầu, chưa đến mấy giây đã khò khò ngủ mất.

- Ồ?

- Ồ?

Hai Ủy viên Hội đồng viện và người của ban Giám sát trong phòng giám sát bên cạnh nhìn chằm chằm màn hình, rồi lại trố mắt nhìn nhau.

- Khụ khụ... Xem ra ba ngày nay Ủy viên Giang Khương thật sự cực khổ rồi.

Sau khi phòng giám sát rơi vào im lặng một lúc lâu thì một thành viên Hội đồng viện ho khan nói.

-A a... đúng vậy, đúng vậy...

Một vị Ủy viên khác cũng cười phụ họa đôi câu rồi không nói gì nữa. Phòng giám sát lại một lần nữa rơi vào yên lặng...

Lúc này, trong Thiên Y viện có không ít thành viên đang bàn luận về chuyện khảo hạch của Giang Khương.

- Các anh cảm thấy lần này Ủy viên Giang Khương có qua được không? Một y sĩ trẻ tuổi cau mày khế hỏi những người bạn bên cạnh.

- Dĩ nhiên qua được.

Một nữ y sĩ trẻ tuổi khẽ hừ một tiếng, nói:

- Ba cuộc khảo hạch lần này, nếu ngay cả khảo hạch y sư tam phẩm đơn giản nhất mà còn không qua, vậy sao thi hai bài sao? Nếu chút tự tin này Ủy viên Giang Khương còn không có thì sao lại đi thi chứ?

Nghe nữ y sĩ này nói vậy, mấy y sĩ khác lúc này cũng không nén được gật đầu đồng ý. Nếu bài thi đầu còn không qua, vậy sao Ủy viên Giang Khương còn đi thi? Chẳng phải cứ bỏ cuộc là được rồi sao.

Những người khác, đa số đều có suy nghĩ này. Ngay cả Chu Hạo Bình và Ngô y sư đang ngồi chung với nhau, lúc này cũng không ôm quá nhiều hy vọng với bài thi đầu của Giang Khương.

Giang Khương không phải người bình thường, nếu lúc này hắn có thể tham gia khảo hạch, với những gì Giang Khương đã thể hiện máy ngày nay thì tỷ lệ vượt qua khảo hạch y sư tam phẩm không nhỏ.

- Chỉ e cuộc khảo hạch này của Giang Khương, ít nhất 6, 70% là có thể vượt qua.

Sau khi Ngô y sư nghe nói Giang Khương xuất quan đúng hạn, sau đó đi tham gia khảo hạch thì sắc mặt ông liền có chút phiền muộn. Sau khi ông suy nghĩ một lúc, cuối cùng thở dài nói.

Chu Hạo Bình ngồi bên khế hừ một tiếng, lúc này cũng không thể nào phản bác lời của Ngô y sư. Dẫu sao lão cũng hiểu rất rõ, khảo hạch y sư tam phẩm, Giang Khương có lẽ sẽ qua được.

Còn mấy người Từ Khải Liễu nghe thấy Giang Khương xuất quan đúng hạn, sau đó đi tham gia khảo hạch thì không hề nói gì, thậm chí cũng chẳng chú ý đến chuyện này nữa.

Như vậy tính ra, trong 20 câu còn lại chỉ cần trả lời đúng khoảng 10 câu nữa là hắn đã thuận lợi qua bài thi.

Hai thành viên Hội đồng viện liền gật đầu với nhau một cái, sau đó lại nhìn máy tính bắt đầu nhanh chóng chấm 20 câu tiếp theo.

Khoảng nửa giờ sau, hai thành viên Hội đồng viện lại gật đầu với nhau một cái, sau đó truyền điểm số của mình đi.

Sau khi tổng hợp hai bên, hai người nhìn điểm số trên màn hình rồi sau đó đồng loạt gật đầu một cái. Giang Khương đã vượt qua bài thi viết lần này rồi.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1133: Hai thành viên



Tin Giang Khương vượt qua bài thi viết nhanh chóng truyền khắp Thiên Y viện. Chuyện hẳn ngủ ngon lành trong trường thi cũng nhanh chóng được truyền ra ngoài. Chỉ có chuyện vừa ăn bánh bao, vừa ăn cháo, vừa thi thì không được truyền ra.

Hai thành viên Hội đồng viện cùng với hai vị của ban Giám sát rất rất sáng suốt không truyền việc này ra ngoài. Dâu sao chuyện không hợp quy củ như vậy không nói ra vẫn tốt hơn.

La lão y sư La Thiên Minh, Tuyên Tử Nguyệt đứng ngoài cửa phòng thi thấy Giang Khương vẫn còn nằm ngủ khò khò trên đất thì đều cười khổ. Có điều dĩ nhiên không ai quấy rầy Giang Khương. Họ chỉ nhìn đồng hồ, rồi La lão y sư La Thiên Minh dặn dò Diêu Nhất Minh, đánh thức Giang Khương dậy trước một giờ trưa, hơn nữa phải chuẩn bị sẵn cơm nước để Giang Khương ăn một bữa thật ngon, chuẩn bị cho bài thi thực hành buổi chiều.

Một giờ trưa, Diêu Nhất Minh mới sắp xếp người đưa thức ăn tới, còn chưa kịp đánh thức Giang Khương thì tự Giang Khương đã chậm rãi ngồi dậy. Hắn vừa thấy Diêu Nhất Minh bưng thức ăn tới thì mỉm cười...

Giang Khương có xuất thân từ Cô Lang nên đa phần đều giữ những thói quen lúc còn ở Cô Lang. Hắn nhanh chóng ăn hai món ăn, một canh cùng hai chén cơm xong thì chậm rãi đi đến địa điểm khảo hạch buổi chiều.

Lúc này dĩ nhiên Diêu Nhất Minh cũng cung kính theo sau lưng, bưng ly nước giữ nhiệt của Giang Khương cứ thế đi theo.

Giang Khương ăn no ngủ kỹ hai ba tiếng đồng hồ nên tinh thần đã tốt hơn rất nhiều. Hắn bước đi dưới ánh mặt trời, nụ cười trên mặt cũng rực rỡ hơn nhiều.

Trên đường đi hắn gặp rất nhiều thành viên Thiên Y viện, ai nấy đầu cung kính hỏi thăm vị Ủy viên Hội đồng viện trẻ tuổi này. Ai cũng biết, vị Ủy viên Giang Khương rất có thể sẽ trở thành Ủy viên thường vụ trong tương lai gần. Đối mặt với người rất có thể là lãnh đạo tối cao của Thiên Y viện, dĩ nhiên mọi người đều rất cung kính.

Giang Khương vẫn giữ sự thân thiện hàng ngày, trước những lời hỏi thăm này, hắn cũng mỉm cười gật đầu đáp lại.

~ Trưởng ban Giang, chúng ta ủng hộ ngài... Ngài nhất định sẽ thuận lợi thi qua...

Lý Minh cùng với một nhóm y sĩ thực tập trẻ tuổi mặt đầy hưng phấn cung kính đứng trước tòa nhà thực nghiệm, cung kính hành lễ với Giang Khương đang chậm rãi bước đến rồi kêu lên.

Giang Khương thấy Lý Minh đứng ở trước tiên thì ngẩn người ra, sau đó cười gật đầu, phất phất tay, sau đó liền đi vào tòa nhà.

Thời gian thi thực hành hơi nhiều hơn một chút. Ba tiếng đồng hồ, ba ca bệnh. Hai ca đầu tiên Giang Khương đã trả lời xong, nhưng đến ca thứ ba thì phải tốn thời gian một chút. Có điều cho dù thế nào thì cũng đã thi cử thuận lợi...

Buổi tối là bài thi khảo hạch cuối cùng. Là khảo hạch y sư tam phẩm nên thông thường bài khảo hạch cuối cùng đều do Ủy viên Hội đồng viện tiến hành.

Vốn những kỳ thi thế này đa phần đều do La lão y sư La Thiên Minh phụ trách. Nhưng vì nguyên tắc, Hội đồng viện đã phái y sư lão Trương dẫn theo hai thành viên Hội đồng viện phụ trách khảo hạch.

- Với tình trạng này, ý kiến của tôi là, dùng CT xoắn óc liều lượng nhỏ tiến hành kiểm tra ngắn kỳ... Nếu xác định được tình hình rồi thì mau chóng giải phẫu, tỷ lệ sống sót có thể đạt từ 10-15%...

Nghe Giang Khương nói xong, Trương y sư hài lòng gật đầu, sau đó hơi mỉm cười nói:

- Được rồi... Ủy viên Giang Khương, chúc mừng cậu... Cậu đã thuận lợi vượt qua kỳ khảo hạch Y sư tam phẩm. Chúc cậu thuận lợi trong kỳ khảo hạch tiếp theo...

Đám Lý Minh vẫn đứng chờ ngoài cửa thấy Giang Khương mỉm cười bước ra khỏi tòa nhà thì trên mặt đều lộ vẻ thấp thỏm.

Giang Khương thấy mọi người như vậy thì cười, biết những người trẻ tuổi này đều đang thủ ở đây để chờ mình.

- Yên tâm đi lão Ngô. Cậu ta có thể vượt qua khảo hạch Y sư tam phẩm vốn nằm trong dự liệu của chúng ta... Y sư nhị phẩm, có thể cũng không đơn giản lắm đâu... Cậu ta muốn vượt qua khảo hạch, trừ phi nằm mơ giữa ban ngày...

Ngô y sư nghe Chu Hạo Bình nói vậy thì cũng chậm rãi gật đầu một cái. Khảo hạch Y sư nhị phẩm so với Y sư tam phẩm khác nhau rất lớn. Khảo hạch y sư nhị phẩm theo quy định phải do Thiên y sư làm chủ khảo, cộng thêm những đề thi phức tạp. Giang Khương còn phải thi xong trong một ngày, đây là việc hết sức khó khăn.

Trong một tuần lễ phải hoàn thành ba bài khảo hạch, cho nên Hội đồng viện cho Giang Khương không nhiều thời gian lắm. Ngày hôm sau, chính là khảo hạch Y sư nhị phẩm...

So với hôm qua, nhóm La lão y sư La Thiên Minh dĩ nhiên vô cùng căng thẳng, nhưng Giang Khương thì mặt đầy dửng dưng...
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1134: Cuộc khảo hạch



Hôm nay, có rất nhiều ánh mắt chú ý đến chuyện khảo hạch của Giang Khương. Cho dù thế nào, dù hôm qua Giang Khương đã vượt qua khảo hạch Y. sư tam phẩm tương đối dễ dàng, điều này khiến không ít người đều phải chắc lưỡi hít hà. Mọi người cũng biết, nếu Giang Khương có thể vượt qua cả ba kỳ khảo hạch này, với tình hình của Giang Khương hiện nay, gần như 90% là có thể lên được vị trí Ủy viên thường vụ Hội đồng viện.

Cuộc khảo hạch thứ này này có thể nói là hết sức quan trọng.

Không chỉ đám Chu Hạo Bình, Ngô y sư chú ý đến cuộc khảo hạch này, ngay cả đám Từ Khải Liễu cũng bắt đầu nghiêm túc chú ý đến cuộc khảo hạch.

- Lão Liêu. Nếu lần này Giang Khương cũng vượt qua bài thi viết và thực hành Y sư nhị phẩm, bài khảo hạch buổi tối chỉ có thể nhờ anh đi một chuyến!

Từ Khải Liễu vừa uống trà, vừa mỉm cười nhìn Liêu Long Căn, nói.

Liêu Long Căn gật đầu một cái, sau đó cũng cười nhìn về phía Từ Khải Liễu nói:

- Sao? Lần này viện trưởng tin vào Giang Khương vậy sao? Giờ đã chắc chắn Giang Khương có thể thuận lợi vượt qua bài thi viết và thực hành rồi?

- Căn cứ theo hiểu biết của tôi về Giang Khương, cùng với tác phong của cậu ấy từ trước tới nay, chắc hẳn bài thi viết và thực hành sẽ không phải vấn đề gì lớn đâu.

'Từ Khải Liễu cũng không hề né tránh, chỉ cười cười nói:

- Dĩ nhiên, đây cũng chỉ là nghĩ vậy thôi. Dù sao khảo hạch Y sĩ nhị phẩm mọi người đều biết, chẳng ai dám đảm bảo 100% cậu ấy sẽ vượt qua cả. Có điều, theo lý thì có lẽ Giang Khương nắm chắc đén 6, 70%...

- Đối với Giang Khương, chỉ có khảo hạch Y sư nhất phẩm mới không tự tin vào cậu ấy lắm. Dù sao thì khảo hạch Y sư nhất phẩm cũng khó quá. Cho dù là mấy vị Y sư nhất phẩm hiện nay và chúng ta, số người có thể một lần mà thi mà qua được khảo hạch cũng được trên đầu ngón tay. Giang Khương mà có thất bại thì cũng thất bại ở khảo hạch Y sư nhất phẩm, Y sư nhị phẩm chắc cũng không thành vấn đề đâu.

Liêu Long Căn thấy Từ Khải Liễu coi trọng Giang Khương như vậy liền cười ha ha, gật đầu, nói:

- Được. Tôi cũng rất mong chờ, hy vọng cậu ấy có thể tiếp nhận được khảo hạch của tôi... có thể xứng với danh tiếng của mình.

Thỉ viết vẫn ở trong phòng thi ngày hôm qua, vẫn là 300 câu.

Khảo hạch lên cấp y sư của Thiên Y viện dĩ nhiên tương đối nghiêm khắc, đặc biệt là khảo hạch y sư thì càng khó hơn. Khảo hạch y sư nhị phẩm, nghe nói trong kho đề thông thường có tổng cộng hơn 160 ngàn câu trắc nghiệm, tự luận có hơn 3000 câu. Kho đề này hoàn toàn tuyệt mật, thậm chí hàng năm vẫn tiếp tục được Hội đồng khảo thí tiến hành tăng giảm.

Mỗi lần khảo hạch hoàn toàn do máy tính chọn ngẫu nhiên 300 câu trong kho đề, trong đó có 280 câu trắc nghiệm, 20 câu tự luận.

Cộng thêm mỗi lần khảo hạch đều có thành viên cao cấp của Hội đồng khảo thí cùng với thành viên ban Giám sát tham gia giám sát, cho nên sẽ không ai có thể gian lận được.

Rõ ràng hôm nay trạng thái tinh thần của Giang Khương tương đối tốt, nhưng hắn ngồi trước máy tính khảo hạch không quá 10 phút thì đã không còn vẻ ung dung thoải mái ngày hôm qua chứ đừng nói là còn có thời gian ngủ.

- Nhìn đi. Đây là khảo hạch Y sư nhị phẩm chứ không phải Y sư tam phẩm ngày hôm qua...

Trong phòng giám sát, thành viên Hội đồng khảo hạch phụ trách coi thi nhìn màn hình thấy rõ ràng trên trán Giang Khương đã lấm tấm mồ hôi thì lúc này cũng không nhịn được hài lòng gật đầu một cái.

Nếu khảo hạch Y sư nhị phẩm Ủy viên Giang Khương này còn có thể hời hợt được như ngày hôm qua thì ông ta đúng là thật sự nghi ngờ không biết có phải kho đề đã bị lộ rồi không...

€ó điều cũng may, 300 câu lần này Giang Khương đã ngồi trước máy tính đúng 3 tiếng. Tuy từ động tác của hẳn có thể thấy, có lẽ Giang Khương đã trả lời tất cả các câu, nhưng rõ ràng cũng là khảo nghiệm tương đối không nhỏ đối với hắn.

Sau khi thấy thành tích bài thi viết này, trong mắt hai thành viên Hội đồng khảo hạch lóe lên tia kinh ngạc. Hai người bọn họ đều là y sư nhị phẩm, ban đầu để vượt qua được khảo hạch này họ đã tốn hết nhiều tâm lực, hao tốn không biết bao nhiêu thời gian mới có thể vượt qua được.

Nhưng vị trước mặt còn chưa tới 30 tuổi, vậy mà giờ đã đi được nửa chẳng đường để trở thành Y sư nhị phẩm, như vậy đã đủ để khiến hai người bọn họ không thể không ngưỡng mộ...

Kể ra, nếu Giang Khương thuận lợi vượt qua khảo hạch này này, chỉ cần qua tiếp một ải nữa là có thể ngồi vững trên ngai vàng Ủy viên thường vụ rồi. trong mắt hai người càng thêm hâm mộ.

- Giang Khương qua bài thi viết rồi... Đồng chí y sư Chu Hạo Bình vừa mới nâng chén cơm lên định ăn thì sắc mặt lập tức trầm xuống. Vốn lão còn nghĩ rằng Giang Khương rất có khả năng trượt trong bài thi viết này, nhưng không thể nào ngờ rằng...
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1135: Ba ca bệnh



Khi Giang Khương bước ra khỏi trường thi thực hành, cho dù hắn có tinh thần lực mạnh mế thì sau khi ứng phó với đợt thi này cũng cảm thấy hơi mệt mỏi.

Bây giờ cuối cùng hắn cũng thật sự cảm nhận được vì sao tỷ lệ y sư cao cấp trong Thiên Y viện lại ít như vậy. Khảo hạch thế này, chưa nói gì khác, chỉ đơn thuần khảo hạch trình độ kinh nghiệm và tư duy của một cá nhân cũng đã tương đối cao rồi.

Ba ca bệnh, có điều khảo hạch thực tiễn lần này có bốn tiếng đồng hồ. Trong đó chẩn đoán chữa trị cho hai ca hết hai giờ, ca thứ ba là một ca phẫu thuật ngoại khoa cực khó, hắn phải tốn gần hai tiếng đồng hồ mới coi như giải quyết được ca phẫu thuật này.

Căng thẳng thần kinh cực độ như vậy, cho dù tinh thần lực của hắn có mạnh mẽ, thậm chí là có cả kinh nghiệm truyền thừa của nhiều vị chủ Tê Thế Đỉnh và Tổ sư gia như vậy, tuy hiện tại có rất nhiều kỹ thuật độc đáo tương đối mới của Thiên Y viện cùng với những thành quả nghiên cứu mới nhất có liên quan trên thế giới đều được hắn bổ sung kiến thức gấp gáp, nhưng về tổng thể, hắn đã thật sự nhồi nhét được những thứ này vào óc. Tuy không thể nào so được với những thứ mà mình luôn nghiên cứu nhưng chênh lệch cũng không xa lắm.

Với trạng thái của hắn bây giờ, cũng phải tốn sức chín trâu hai hổ mới có thể vượt qua được bài khảo hạch này. Nếu đổi lại là người khác, chắc còn phải cực. khổ hơn nhiều.

- Giang Khương đã vượt qua bài thi thực hành...

Sắc mặt Chu Hạo Bình tương đối khó coi. Lúc lão nói ra những lời này, rõ ràng có hơi khó khăn.

Sắc mặt của Ngô y sư trong nháy mắt trầm xuống, vốn bọn họ dự đoán Giang Khương dù miễn cưỡng có thể vượt qua bài thi viết, nhưng chắc chắn sẽ rớt khi thi thực hành. Họ không ngờ, thậm chí ngay cả thi thực hành đối phương

cũng đã vượt qua...

- Sao có thể? Đó là thi thực hành... Cho dù có may mắn thế nào cũng không thể đơn giản như vậy... Sao Giang Khương có thể vượt qua được?

Trên mặt Ngô y sư đầy vẻ khó tin. Là một người đã từng trải qua khảo hạch này mà nói, ông hiểu rất rõ khảo hạch này khó nhường nào. Đây không phải là chuyện thiên phú và cố gắng là có thể bù đắp được. Dù thế nào cũng cần phải có đủ kinh nghiệm chứ?

Mà kinh nghiêm này cũng không phải hai ba năm, ba bốn năm là được, mà phả mười mấy năm, thậm chí là rèn luyện mấy chục năm trở lên mới có thể làm được điều này.

- Thằng nhãi Giang Khương này che giấu kỹ quá...

Lúc này vẻ mặt Chu Hạo Bình vô cùng nghiêm trong, sau khi hít một hơi thật sâu, nói:

- Nếu không phải tôi đã kiểm tra đoạn ghi hình cuộc thi, tôi thật sự nghỉ ngờ có phải đã có người nhúng tay nhúng chân hay không.

- Vậy ý anh là, thi cử không có vấn đề gì sao?

Sắc mặt Ngô y sư càng thêm phiền muộn.

- Đúng, không có bất kỳ vấn đề gì.

Sắc mặt Chu Hạo Bình âm trầm lắc đầu một cái, nói:

- Tôi vốn còn cho rằng có người nói khéo gì đấy nên coi thi có vấn đề, nhưng không hề có chút vấn đề gì... hoàn toàn đúng theo quy định!

Ngô y sư gật đầu một cái, sắc mặt lúc này mới thoáng dễ coi hơn. Ba vị Thiên y sư hiện nay rõ ràng đều hơi thiên vị Giang Khương. Liêu Long Căn là chủ khảo, nói không chừng có thể vô tình mở đường ở vài chỗ nào đó. Nếu có Chu Hạo Bình ở đó, cho dù không phải chủ khảo, nhưng cũng có thể làm khó Giang Khương một chút. Chỉ cần vào thời khắc mấu chốt có thể giơ chân ra ngáng một chút thì rất có thể sẽ ngáng ngã được Giang Khương.

- Haha. Lão Chu rốt cuộc không nhịn được nữa rồi.

Nhìn tin tức Hội đồng khảo hạch gửi đến, cuối cùng Lưu Mộc Dương không nhịn được cười lắc đầu một cái, nhìn về phía Từ Khải Liễu ở đối diện nói.

-A?
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1136: Căn cứ theo nghiên cứu bệnh lý hiện nay



Từ Khải Liễu nhìn báo cáo Lưu Mộc Dương đưa sang thì lông mày khẽ giật giật, sau đó cũng cười, nói:

- Được rồi, nếu lão Chu có suy nghĩ này, vậy thì để anh ta tham gia đi, tránh người ta nói mấy người chúng ta thiên vị!

- Haizz... Tôi chẳng có ý kiến gì, chẳng qua chỉ sợ thằng nhóc Giang Khương sẽ hơi bực bội...

Nhớ tới chuyện Giang Khương lần này cứ thế nhắm mắt bế quan ba ngày ba đêm, sau đó còn vượt qua được hai kỳ khảo hạch gần đây. Cửa ải tiếp theo, Chu Hạo Bình lại chạy tới chọt ngang một cú, chắc chắn Giang Khương sẽ chẳng thể nào vui vẻ được.

Nghĩ tới cảnh chút nữa Giang Khương nhìn thấy Chu Hạo Bình, trong lòng Lưu Mộc Dương có chút suy nghĩ xấu...

Rõ ràng, Liêu Long Căn thân là chủ khảo lần này cũng có suy nghĩ này. Ông nhìn Giang Khương đang chậm rãi bước vào trường thi, trong mắt lóe lên nụ cười hơi đặc biệt...

-Ð?

Giang Khương đi vào trường thi, đầu tiên liếc mắt nhìn Liêu Long Căn đang ngồi ở vị trí chủ khảo, đang định cười chào hỏi, có điều ánh mắt lại lướt quá một bóng người rất chướng mắt bên cạnh?

- Chu Hạo Bình?

Giang Khương nhìn thấy ánh mắt lãnh đạm của đối phương dành cho mình thì chân mày khẽ nhướn lên. Hắn thật sự không ngờ, Chu Hạo Bình này không thèm để ý thể diện mà chạy đến đây khảo hạch mình.

Có điều, sau khi chân mày hắn hơi nhướn lên thì hắn cũng lập tức gật đầu với hai người rồi ngồi vào vị trí.

Chuyện Chu Hạo Bình đến tuy Giang Khương có hơi bất ngờ, nhưng với tình huống hiện tại đã náo loạn khá lớn. Hơn nữa chắc hẳn đám Chu Hạo Bình đã phát hiện ra mình có ý định gì.

Cấp bậc chức vụ quá thấp, lúc tham gia cạnh tranh, chắc chắn sẽ là một khuyết điểm lớn. Nếu mình không bù đắp được khuyết điểm này, tỷ lệ mình được bầu tương đối thấp. Cho nên, hắn mới có suy nghĩ như vậy. Và vị Chu y sư cùng Ngô y sư đã mắc câu rất đơn giản.

Với tình hình trước mắt xem ra mình đã tạo thế thành công. Chỉ cần lần này mình có thể vượt qua khảo hạch Y sư nhất phẩm, vậy thì việc cạnh tranh vị trí Ủy viên thường vụ sẽ không cần phải lo lắng gì nữa. Hơn nữa còn phải lập tức giải quyết vấn đề cấp bậc chuyên nghiệp quá thấp của mình, nếu không đợi khi mình có thể khảo hạch Y sư nhất phẩm e là mình đã sắp năm mươi tuổi rồi.

Cho dù không qua được, vậy thì ít nhất mình cũng có thể tranh được cái cấp. Y sĩ tam phẩm, thậm chí là Y sĩ nhị phẩm... Dù sao đều đã liều mạng rồi, vậy thì liều với vận khí của mình đi, không liều được thì cũng chẳng thiệt gì mà chỉ có lợi thôi.

Giờ mình đã đi đến nước này coi như đã không thua thiệt rồi. Còn Chu Hạo. Bình này có muốn không căng thẳng cũng không được. Nếu lão thật sự thấy mình thuận lợi tham gia khảo hạch Y sư nhất phẩm, chắc tối nay lão không ngủ được mất.

Liêu Long Căn thấy chân mày Giang Khương chỉ hơi nhướn lên, trong mắt lóe lên tỉa kinh ngạc rồi lập tức hồi phục bình tĩnh và ổn định thì âm thầm gật đầu một cái. Hai năm nay, Giang Khương đúng là càng lúc càng trưởng thành, có thể gặp chuyện kinh ngạc vẫn không biến sắc, thậm chí trong tình huống thế này mà cũng có thể hoàn toàn tỉnh bơ, đúng là rất tốt. Hắn có thể trầm ổn như vậy, kể ra vị trí Ủy viên thường vụ này hắn đúng là có thể làm được.

- Về chứng Alzheimer... Cá nhân tôi cho rằng chỉ có dựa vào thuốc để bảo vệ thần kinh, cùng với k*ch th*ch tố tương đương để chống đỡ thì không được lắm... Sử dụng cách chữa trị như vậy chỉ có thể kéo dài bệnh trình, trong tình huống tương đối yếu, bệnh nhân sẽ chỉ sống ba đến năm năm... Tôi cảm thấy như vậy thì chẳng có ý nghĩa gì.

Liêu Long Căn nghe thấy Giang Khương ngồi đối diện nói vậy thì nhàng gật đầu một cái. Ông hết sức đồng tình với luận điệu này của Giang Khương. Có điều, nếu đơn thuần chỉ là luận điệu thì không được. nếu đã nói như vậy thì chắc chắn phải có ý tưởng mới về phương diện này mới được. Còn nếu chỉ có những lời nói sáo rỗng thì chắc chắn sẽ không thể nào cho hắn một đánh giá tốt.

- Vậy Ủy viên Giang Khương, anh cho rằng có thể tiến hành nghiên cứu từ phương diện nào?

Liêu Long Căn lãnh đạm hỏi. Giang Khương hơi trầm ngâm một chút, sau đó liền nói:

- Căn cứ theo nghiên cứu bệnh lý hiện nay, chưa tìm được loại thuốc nào hiệu quả và thích hợp. Vậy thì việc chúng ta có thể làm đó là, dùng đủ các cách để k*ch th*ch hoạt động thần kinh, duy trì tính linh hoạt, và sử dụng nhiều cách và cường độ k*ch th*ch, dần cải thiện chức năng thần kinh, thúc đẩy khả năng khôi phục của thần kinh, đồng thời tăng cường sức đề kháng của cơ thể...

Sau khi nêu lên ý tưởng đại khái của mình, lúc này Giang Khương mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Liêu Long Căn, chậm rãi nói:

- Như vậy, tôi nghĩ có lẽ có thể tiến hành thử...

Liêu Long Căn tương đối hài lòng với câu trả lời của Giang Khương, lập tức liền gật đầu...

Câu trả lời của mình ban nãy cũng được coi là khá quy củ, dùng để thi vấn đáp cũng không có vấn đề gì.

Nhưng giờ Chu Hạo Bình đột nhiên nhắc đến vấn đề này thì rõ ràng là đang bới lông tìm vết...

Mặc dù lão không phải chủ khảo, nhưng dù sao cũng hỗ trợ chấm thi, đặt ra câu hỏi như vậy cũng phù hợp quy định. Còn Giang Khương nếu đã bị đặt câu hỏi thì buộc phải trả lời, nếu không sẽ ảnh hưởng không tốt đến kết quả đánh giá cuối cùng, nói không chừng mình sẽ không vượt qua được khảo hạch.

Nghĩ tới đây, sau khi mắt Giang Khương hơi khép lại, trong đầu nhanh chóng chỉnh lý và phân tích lại tình hình liên quan.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1137: Lão già này thật sự cho rằng bới chút vết này



“Lão già này thật sự cho rằng bới chút vết này sẽ gây ra phiền phức lớn cho mình thật đấy à?”

Sau khi Giang Khương trầm ngâm một lúc, liếc nhìn Chu Hạo Bình trong mắt đang lóe lên vẻ tự đắc phía đối diện, âm thầm khẽ hừ một tiếng. Nếu bàn về kiến thức và cơ sở luận, ở phương diện nào đó có lẽ mình thật sự không thể so được mấy chục năm tích lũy của mấy người Chu Hạo Bình, nhưng bàn về tư duy linh hoạt và phương diện khai hóa, mấy lão già như Chu Hạo Bình sao có thể so với mình.

Phương diện tư duy tìm cách chữa trị mới này mà lấy ra làm khó mình thì lần này đúng là Chu Hạo Bình thất sách rồi.

- Ứng phó với tình hình này, tôi cảm thấy có thể sử dụng châm cứu phối hợp với k*ch th*ch vi điện lưu. Châm cứu từ trước đến nay rất có hiệu quả trong việc. chữa trị thần kinh. Loại k*ch th*ch thần kinh dành cho chứng Alzheimer này, chúng ta có thể khống chế vi điện lưu tinh tế, từ đó bắt đầu thử ở cấp thấp nhất, hoàn toàn có thể tạo ra cường độ k*ch th*ch điện lưu an toàn.

- Vậy, kéo dài việc tiến hành k*ch th*ch thần kinh, kết hợp với tăng cường hệ thống cơ thể, tôi nghĩ hoàn toàn có thể làm được!

Chu Hạo Bình vốn đang định chờ Giang Khương dùng lý do gì đó gạt qua vấn đề này, nhưng nghe giọng Giang Khương, đầu tiên lão còn cười nhạt nhưng giờ vừa nghe xong mặt mũi lão đã dần cứng ngắc.

Là y sư nhất phẩm lão làng, dĩ nhiên lão có thể nghe ra được những gì Giang Khương có thật sự có lý. Hơn nữa thậm chí còn có tác dụng mang tính khởi đầu cho việc chữ trị chứng “Alzheimer”. Mấy năm nay họ chưa tìm được cách gì tốt, nhưng nếu dựa theo lối suy nghĩ này của Giang Khương, chỉ e là sẽ có thể tìm được một con đường mới.

=1I§ƒt...

So với ánh mắt bỗng nhiên lạnh đi của Chu Hạo Bình, Liêu Long Căn ở bên lớn tiếng khen, trong mắt tràn đầy vẻ tán thưởng. Ý tưởng này của Giang Khương ông đã thoáng suy ngẫm liền phát hiện ra được giá trị của nó nên hài lòng gật đầu nói:

- Suy nghĩ này của cậu rất tốt. Câu này tôi cho cậu tròn điểm, giờ bắt đầu câu thứ hai.

- Câu này đối với cậu mà nói có lẽ cũng không khó đâu. Liêu Long Căn nhìn đề trong tay, sau đó cười nói với Giang Khương: - Tôi biết cậu từng có nghiên cứu về phương diện vi khuẩn.

Giang Khương nghe Liêu Long Căn nói vậy trước mắt không khỏi choáng váng. Khi đó vì chuyện vi khuẩn ở Giang Khương, hắn cùng Tôn Diệu Nguyệt kia làm ra, thậm chí liên lụy cả Tiểu Bảo cũng bị nhiễm khuẩn cho nên mới có chút tiếp xúc với phương diện nghiên cứu vi khuẩn.

Nhưng cũng chỉ có thể nói là có chút tiếp xúc thôi, các tư liệu về nghiên cứu vi khuẩn nhiều vô số kể, hắn không thể chắc chắn mình có thật sự thuận lợi vượt qua kiểm tra hay không.

- Vi khuẩn Polenza có đặc tính tương đối kỳ lạ, hơn nữa những phương thuốc chữa trị đa phần là có hiệu quả kháng vi khuẩn không tốt. Cậu có suy nghĩ như thế nào về vi khuẩn này?

-Polenza...

Giang Khương nháy mắt một cái. Kể ra ba từ này cũng không quen thuộc lắm với hẳn. Hắn chỉ nhớ là đã nhìn thấy tư liệu vi khuẩn này vào thời điểm nào đó.

Cho nên, lúc này Giang Khương cũng hơi vui mừng. Ít nhất mình cũng từng thấy từ này, nếu như là một loại vi khuẩn nào đó mình chưa từng nghe đến thì xong đời rồi.

Hắn hơi nhắm mắt trầm ngâm, suy nghĩ trong đầu nhanh chóng xoay chuyển, lục soát lại những tư liệu liên quan đến Polenxa sâu trong trí nhớ.

Chu Hạo Bình thấy Giang Khương nhắm mắt không nói gì thì sắc mặt cũng dễ coi hơn một chút, thầm nói: “Đúng rồi, thế này mới là bình thường. Nếu ngay cả vi khuẩn này Giang Khương cũng biết thì có mà thành quỷ à? Thứ này không chuyên nghiên cứu về vi khuẩn thì cũng phải thật sự có mấy chục năm kinh nghiệm trong nghề, có kiến thức về đủ các mặt thì mới nắm được.

Ngay cả bản thân mình cũng chỉ hiểu đại khái tình hình vi khuẩn này. Nếu trả lời thì cũng tương đối miễn cưỡng. Nếu Giang Khương có thể vượt qua kkieemr tra này thì đúng là nói ra không ai tin!”

Thời gian Giang Khương trầm ngâm hơi lâu, nhưng Liêu Long Căn ngồi đấy không hề có ý định hối thúc. Khảo hạch Y sư nhị phẩm, cho dù là một y sư già nhiều năm kinh nghiệm cũng không thể thoải mái quá, huống hồ là Giang Khương trẻ tuổi như vậy.

Cho nên, Liêu Long Căn không gấp, chuẩn bị cho Giang Khương nhiều thời gian một chút. Là Thiên y sư, Ủy viên thường vụ Hội đồng viện, tuy ông tương đối thích Giang Khương, nhưng cũng không có nghĩa là ông sẽ thiên vị cho Giang Khương trong khảo hạch như thế này. Dĩ nhiên, ông cũng không ngại cho Giang Khương lãng phí vài phút. Bản thân ông tuy khá hiểu về vi khuẩn Polenza, nhưng đối mặt với vấn đề này cũng cần có thời gian để suy nghĩ.

Liêu Long Căn không sốt ruột nhưng tâm trạng Chu Hạo Bình lúc này rõ ràng đã không thể bình tĩnh được.

- Ủy viên Giang Khương có thể bắt đầu trả lời chưa? Đã 5 phút rồi!

Trong đầu Giang Khương suy nghĩ đang nhanh chóng xoay chuyển. Hắn đang tìm lại những gì mình đã đọc một lần, nhưng tư liệu liên quan đến vi khuẩn Polenza chỉ lướt qua trong đầu. Sau khi hắn nhanh chóng phân tích lại tài liệu, cuối cùng khi đã hơi nắm chắc thì sắp xếp lại lời nói, chậm rãi mở mắt ra.

Chu Hạo Bình thấy Giang Khương đã mở mắt thì trong mắt lóe lên tia cười lạnh. Lão chờ xem Giang Khương trực tiếp nói mình không rõ về vấn đề này hay sẽ nói linh tinh lấy lệ.

Nghĩ tới đây, trong lòng Chu Hạo Bình càng thêm mong chờ. Nếu Giang Khương thật sự dám nói linh tinh lấy lệ để vượt qua khảo hạch này thì xong đời. cho dù Liêu Long Căn có nể mặt Giang Khương thì ình cũng sẽ không khách khí.

Ngẫm lại nếu mình có thể trách mắng Giang Khương ở đây môt trận, trút bớt giận thì Chu Hạo Bình đột nhiên cảm thấy tâm trạng sáng sủa hơn nhiều. Lão mang theo chút mong chờ nhìn về phía Giang Khương, trong lòng lẩm bẩm: “Mai đi, mau tìm đại vài lý do chứ đừng trực tiếp nhận thua!”
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1138: Còn Chu Hạo Bình thì không hiểu



-Polenza... Tôi cũng không hiểu lắm...

Nghe Giang Khương nói vậy, sắc mặt Chu Hạo Bình hơi vui mừng. Xem ra đúng là thằng nhãi này định nói linh tinh thử vận may rồi. Nghĩ tới đây, trong lòng Chu Hạo Bình đầy đắc ý, thậm chí bắt đầu sắp xếp câu từ, chuẩn bị chờ để làm nhục Giang Khương thế nào mà không thể hiện rõ sự cay cú của mình mà còn có thể để lộ ra tính xấu của Giang Khương trước mặt Trưởng ban Liêu.

Lão nghĩ vậy nên lỗ tai dựng lên, quyết không bỏ sót lời nào của Giang Khương.

- Vi khuẩn này đã được phát hiện cách đây bảy tám năm rồi, nếu giờ vẫn chưa phát hiện được loại thuốc nào kháng vi khuẩn thích hợp, điều đó chứng tỏ loại vi khuẩn này có tính kháng thuốc cực mạnh... Thông thường những trường hợp thế này đa phần đều vì chúng có một túi mô đặc biệt, làm cho hiệu quả thuốc không tốt...

- Theo phương pháp xử lý hiện nay, thường thấy nhất đó là tiếp tục tìm thuốc kháng vi khuẩn... Còn về phương pháp khác, thì đó là cách nhằm vào túi mô...

Liêu Long Căn nghe Giang Khương nói vậy thì ánh mắt khẽ ngưng lại, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Giang Khương.

Còn Chu Hạo Bình thì không hiểu Giang Khương đang nói gì.

- Tôi cảm thấy có thể bắt tay từ hai phương diện trên... Nghiên cứu nhằm vào túi mô của vi khuẩn, tôi tin là cũng không ít, chỉ cần nhằm vào túi mô, phát triển được loại thuốc tương ứng, phối hợp với sử dụng thuốc kháng vi khuẩn, như vậy. cho dù bên nào có được đột phá thì đều có thể tìm được biện pháp ứng đối...

- Dĩ nhiên... Túi mô của vi khuẩn này được chia làm nhiều lớp, mỗi một lớp, khi dùng...

Liêu Long Căn nhìn khuôn mặt nghiêm túc khi nói của Giang Khương thì sắc mặt cũng ngưng trọng, thỉnh thoảng chậm rãi gật đầu, như đồng ý...

Còn sắc mặt của y sư Chu Hạo Bình thì lúc xanh lúc trắng, nhìn chăm chăm Giang Khương, trong mắt tràn đầy kinh hãi...

Sáng hôm sau, tin Giang Khương vượt qua ải thứ hai đã nhanh chóng truyền đi...

Nghe thấy tin này, vô số người vô cùng thán phục. Trong hai ngày nhảy lên hai cấp, hơn nữa hai cấp này còn là cấp bậc y sư, Y sư nhị phẩm... Y sư nhị phẩm 28 tuổi.... Hơn nữa còn tự thi lên, không ai có thể không kinh hãi...

- Ủy viên Giang Khương này giỏi thật... đúng là quá giỏi...

Mấy Y sư nhị phẩm tụ tập lại.Nhắc đến chuyện này không ai là không nhìn nhau, nhìn chằm chằm mái tóc lốm đốm bạc của đối phương, mặt đầy kích động:

- Có bản lĩnh, cũng biết tính toán... Lần này cho dù không lên được Ủy viên thường vụ, nhưng một bước lên nhị phẩm... ÍT nhất tiết kiệm được 10 năm...

Mọi người thấy lần này Giang Khương lấy được vị trí Y sư nhị phẩm thì lúc này mới hiểu ra. Quả nhiên vị Ủy viên Giang Khương này quá giỏi, biết dùng thủ đoạn lấy lui làm tiến, làm thế này là một cách nhất cữ lưỡng tiện... dù thế nào thì cũng được lợi, thực sự khiến người ta vô cùng bội phục.

Cho dù lần này không thể hoàn toàn thành công, nhưng có được cấp Y sư nhị phẩm, lần sau lựa chọn bổ sung chẳng lẽ còn không lấy được trong tay sao? Đó là chưa nói, chuyện ngày mai vẫn chưa có kết quả... Nếu thật sự hoàn toàn thành công...

Mọi người vừa nghĩ đến đây thì trong mắt càng lộ vẻ thán phục... Sắc mặt y sư Chu Hạo Bình từ tối qua đến giờ vẫn xanh xám, giống như một

tên háo sắc đã tiêu hao quá nhiều dương tinh, khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy rất không bình thường.

Ngô y sư ngồi đối diện lão lúc này sắc mặt chỉ dễ coi hơn lão một chút, nhưng cũng chẳng khác nhau là mấy.

- Giờ phải làm sao đây?

- Không gấp... Hắn có thể qua được Y sư nhị phẩm đã... miễn cưỡng lắm rồi.... Y sư nhất phẩm thì.... đừng có mà nghĩ đến...

Nói ra những lời này, rõ ràng bản thân Chu Hạo Bình cũng không được tự tin.

Khóe miệng Ngô y sư giật giật hai cái. Tuy hai người đều biết, cho dù Giang Khương đã qua được Y sư nhị phẩm, nhưng nếu muốn lên được Y sư nhất phẩm vào ngay mai thì tính khả năng vô cùng nhỏ, nhưng trong lòng hai người thật sự cũng không chắc chắn lắm.

Vì, khí thế của Giang Khương thực sự quá dọa người, dọa cho họ cũng bắt đầu cảm thấy Giang Khương quá kỳ quái.

Hai mươi mấy tuổi là Chủ Tê Thế Đỉnh, hai mươi mấy tuổi là Chủ tịch Hội đồng xử lý nguy cơ, hai mươi mấy tuổi là Y sư nhị phẩm... Vậy chẳng lẽ không có khả năng là một Y sư nhất phẩm hai mươi mấy tuổi sao?

Lúc này trong lòng hai đồng ý Y sư nhất phẩm đầy thấp thỏm bất an. Giang Khương chỉ còn thiếu một bước nữa, nếu có thể nhảy được bước này, hai người tính toán lâu như vậy sẽ hoàn toàn uổng phí. Đặc biệt là Ngô y sư lúc này trong lòng vô cùng tức giận. Đây không chỉ là chuyện của bản thân ông. Nếu Giang Khương ngồi lên cái vị trí Ủy viên thường vụ kia, mình đã đắc tội với hắn rồi thì sẽ mất nhiều hơn được.

Nói đến Giang Khương ngọn nguôn gây bất an cho hai vị đó lúc này tâm trạng cũng đang gợn sóng...

Y sư nhất phẩm, Ủy viên thường vụ... vị trí mà cả đời những thành viên bình thường của Thiên Y viện chỉ có thể ngắm mà không thể cầu giờ đang ở trước mặt. Cho dù là Giang Khương trước nay luôn bình tĩnh thì lúc này cũng khó tránh khỏi có chút lo được lo mất.

Một khi leo lên được vị trí Ủy viên thường vụ kia, địa vị và quyền thế đó, gần như không thể dùng lời để biểu đạt được. Với sức ảnh hưởng kinh khủng của Thiên Y viện trong chính phủ thế tục, một Ủy viên thường vụ Thiên Y viện biểu đạt ý kiến, chỉ cần không quá đáng, trên căn bản chính phủ thế tục, cho dù là mấy vị cấp cao nhất cũng không thể không tôn trọng...

Giống như chuyện Kim Lăng lần này, Giang Khương trực tiếp cho ngoại viện bắt những người kia vào viện, cho tới giờ, bên kia chỉ gọi cho Văn phòng thường trú Bắc Kinh hỏi thăm một lần, sau khi khi Văn phòng thường trú Bắc Kinh trả lời theo ý của Giang Khương thì không thấy bên kia hỏi thêm gì nữa...

Cho dù đó là cháu ruột của vị kia, lúc này vị kia ngay cả một câu hỏi cũng chẳng hỏi thêm, chỉ có thể đợi ý kiến xử lý cuối cùng của Thiên Y viện, vì vị kia không muốn vì chuyện này mà đắc tội với Thiên Y viện, càng không muốn vì một đứa chái mà đắc tội với một Ủy viên Hội đồng Thiên Y viện tiền đồ vô lượng.

Nên biết lão đó là một nhân vật có quyền lực trong thế tục, chỉ cần tức giận hét một tiếng là có vô số người đêm ngủ không yên, càng có thể khiến nhiều người rơi đầu.... Nhưng khi đối mặt với Thiên Y viện, với thành viên Hội đồng Thiên Y viện thì chỉ có thể giữ yên lặng...

Chứ đừng nói đến Ủy viên thường vụ Hội đồng Thiên Y viện sẽ có sức ảnh hưởng vừa lực uy h**p như thế nào.

Đây chính là thứ mà mọi người đàn ông đều mơ ước, dĩ nhiên Giang Khương cũng không ngoại lệ...

Đối với Giang Khương mà nói, ngồi lên vị trí này chẳng qua chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi. Nhưng muốn hắn đợi vài năm nữa thì hắn cũng không muốn. Thân là nhân vật cấp cao của Thiên Y viện, hắn hiểu rõ sự khác biệt của Ủy viên thường vụ và Ủy viên bình thường. Tuy hắn bây giờ người bình thường đã không thể nào đụng vào được, nhưng hắn biết rất rõ, chỉ cần một ngày hắn chưa ngồi lên vị trí Ủy viên thường vụ thì vẫn sẽ bị Hội đồng viện khống chế...

Rất nhiều việc hắn không muốn hoặc không thích làm, nhưng dưới mệnh lệnh của Hội đồng viện, một Ủy viên như hắn cũng không cách nào kháng cự; đặc biệt là trong một hai năm nay, có Bộ lạc Vu sư, có Tuyệt Y Đường, còn dính đến cả Cổ Môn.... Nhiều chuyện như vậy, nếu hắn không ngồi lên vị trí Ủy viên thường vụ, rất nhiều lúc sẽ không làm việc tuy theo ý muốn của mình được mà nhất định phải

thỏa hiệp, hoặc là...

Đặc biệt là trong lúc Thiên Y viện và Tuyệt Y Đường còn chưa rõ địch ta, thậm chí còn có thể dính đến chuyện của Từ Thanh Linh, Lý Tiểu Vũ. Giang Khương rất muốn nhanh chóng có được vị trí Ủy viên thường vụ này.

Chỉ khi thật sự ngồi lên vị trí Ủy viên thường vụ, đứng trên đỉnh của Thiên Y. viện thì mới có thể gần như hoàn toàn nắm chắc vận mệnh mình trong tay chứ không phải lúc nào cũng phải chịu ý kiến và sự can thiệp của người khác, để rồi phải thỏa hiệp.

- Giang Khương... Y sư nhất phẩm này có lấy chậm hơn một chút cũng không sao. Dù sao con giờ đã là Y sư nhị phẩm rồi, cùng lắm năm năm nữa là con sẽ yên ổn làm được Y sư nhất phẩm, thậm chí là Ủy viên thường vụ. Cho nên khảo hạch ngày mai con không cần để ý quá như vậy... Qua cũng được, còn không qua thì cũng chẳng sao...

Cuối cùng La lão y sư La Thiên Minh đã phát hiện đệ tử trước giờ làm việc gì hầu như cũng vô cùng bình tĩnh của mình lúc này dường như bắt đầu đã thiếu bình tĩnh nên ông liền đổi thái độ, bắt đầu khuyên Giang Khương phải biết đủ, thoải mái một chút là được...

Giang Khương hiểu vì sao thái độ của sư phụ hoàn toàn khác mấy ngày trước liền khẽ mỉm cười, gật đầu nói:

- Sư phụ yên tâm... Con sẽ có gắng hết sức... - Đúng, đúng... cố gắng hết sức, cố gắng hết sức...

Nhìn thấy tia lo âu trong mắt Giang Khương biến mất theo nụ cười thì trong lòng La lão y sư La Thiên Minh cũng thở phào nhẹ nhõm. Buổi khảo hạch Y sư nhất phẩm ngày mai chắc chăn không phải chuyện đơn giản. Chỉ khi giữ tâm thái tốt thì đệ tử của mình mới có chút hy vọng qua được ải này... Còn về chuyện cuối cùng qua được hay không, chỉ cần cố gắng hết sức thì chẳng có gì phải tiếc nuối... Ông lập tức vui vẻ gật đầu một cái nói:

- Ngày mai cho dù khảo hạch như thế nào, chúng ta đều phải thỏa mãn... thỏa mãn...

Dĩ nhiên, khi mọi người nhìn thấy nhân vật chính của ngày hôm nay thì trong lòng đều thở dài. Giang Khương này trẻ như vậy mà có thể đi được đến bước này đúng là quá giỏi. Là người trong cuộc mà vẫn giữ được bình tĩnh như vậy là đã giỏi hơn sư phụ hắn nhiều rồi.

Hôm nay, tỉnh thần của Giang Khương vô cùng sảng khoái, trên mặt nở nụ cười nhạt, rõ ràng đêm qua ngủ rất tốt.

“Nếu là mình, e là đã không thể bình tĩnh được như vậy... Có điều, cho dù như thế nào, lần này vị này cũng kiếm bộn rồi. Chỉ e là hắn cũng thật sự không ôm hy vọng quá lớn với bước cuối cùng này, qua được thì tốt, không qua được cũng không thành vấn đề...

Nhìn vẻ mặt ung dung mỉm cười của Giang Khương, mọi người đều âm thầm gật đầu...
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1139: Cho nên



- Qua được thì tốt, không qua được cũng kiếm được rồi...

Gần như tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, nhưng Giang Khương không nghĩ như vậy. Vì chuyện này hắn thậm chí đã bế quan ba ngày ba đêm, hắn không thể đơn thuần chỉ nhắm đến cấp bậc Y sư nhị phẩm, hắn thật sự muốn có được cấp Y. sư nhất phẩm, thậm chí là Ủy viên thường vụ.

Cho nên, lúc bước vào trường thi, Giang Khương không kìm được hít nhẹ một hơi.

Thi viết có 300 câu, trắc nghiệm 280 câu, tự luận 20 câu... Hắn dùng 2 tiếng. đồng hồ làm xong 233 câu trắc nghiệm, 11 câu tự luận...

Những câu này hắn chắc chắn không sai. Nhưng chỉ như vậy còn chưa đủ, muốn qua được bài thi viết, thành tích như vậy chưa thể qua được. Cho nên, hẳn dùng một tiếng cuối cùng để làm 47 câu trắc nghiệm và 9 câu tự luận còn lại, rồi kiểm tra và cân nhắc lần cuối cùng.

Những câu này hắn không thể nào vừa lướt qua đã có thể chức chắn, cho nên hắn phải cẩn thận kiểm tra và cân nhắc lại một lượt.

Một tiếng đồng hồ nhanh chóng trôi qua. Hắn cũng chỉ cân nhắc lại vài câu. Sau khi hắn hoàn thành xong câu cuối cùng 3, 4 giây, màn hình trước mặt lặng lẽ tối sầm, thời gian đến...

Giang Khương nhìn màn hình đen nhánh khóe miệng hơi nhếch lên, nở nụ cười thoải mái. Với bài thi viết này hắn không tự tin lắm. Dù sao cũng có mấy câu hắn không thể chắc chắn đúng 100%...

Cho nên, hắn chỉ chậm rãi đứng dậy, đi về phía cửa của trường thi, sau đó chờ đợi...

“Y sư nhất phẩm quả là quá khó...” Giang Khương bước ra ngoài cửa lúc này mới hoàn toàn buông lỏng, ngẫm nghĩ đến những câu hỏi khiến hắn gần như phải nặn nát óc ban nãy mà không kìm được đưa tay lau lớp mồ hôi còn chưa khô đi trên trán, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Khảo hạch Y sư nhất phẩm đã khó như vậy, giờ Giang Khương cảm thấy mình gần như không thể tưởng tượng được rốt cuộc khảo hạch Thiên y sư rốt cuộc khó khăn nhường nào.

Không ai hỏi rốt cuộc Giang Khương khảo hạch như thế nào. La lão y sư La Thiên Minh cũng chẳng dám lộ mặt, như sợ ảnh hưởng tâm trạng đệ tử nhà mình.

Còn Tuyên Tử Nguyệt cũng không lộ bất kỳ nét lo lắng nào. Có điều, món ăn hôm nay đã được điều chỉnh một chút.

Cá lô hấp, thịt hoãng xào, rau xào, canh kỷ tử... Tất cả đều thanh đạm, hoặc là đồ bổ... Là những món ăn rất thích hợp khi chuẩn bị đi thi.

Lúc ăn cơm, điện thoại của Giang Khương vang lên... - Ờ... được...

Đặt điện thoại xuống, nụ cười trên mặt Giang Khương càng đậm hơn. Tuyên 'Tử Nguyệt thấy Giang Khương cười bèn cười hỏi:

- Có chuyện gì vậy?

- Không có gì... Chỉ là Hội đồng khảo hạch thông báo với anh thời giam tham dự bài thi thực hành buổi chiều thôi...

Giang Khương đưa tay gắp một miếng cá, sau đó hài lòng cho vào miệng, khế mỉm cười nói.

-0a...

Phan Hiểu Hiểu và Tuyên Tử Nguyệt bên cạnh nhìn nhau một cái, không biết vì sao nhận điện thoại xác nhận thời gian khảo hạch mà hình như Giang Khương lạ khá vui vẻ. Hai người không rõ, nhận được cú điện thoại này rốt cuộc Giang Khương như thở phào môt hơi.

Là cuộc khảo hạch Y sĩ nhất phẩm, đề thi dĩ nhiên không dễ. Bước ra khỏi trường thi viết, trong lòng Giang Khương cũng chưa đủ chắc chắn. Cho nên sau khi nhận được điện thoại thông báo, hắn mới thật sự yên tâm, mình chỉ cách Y sư nhất phẩm và Ủy viên thường vụ một bước nữa.

Như vậy sao có thể không vui được chứ? Tuy nói hắn cũng không thực sự tự tin mình có thể vượt qua được cả cuộc khảo hạch, nhưng cho dù thế nào thì chí ít cũng đã cách thành công càng lúc càng gần.

- Giang Khương qua bài thi viết...

Chu Hạo Bình nghe thấy tin này thì sắc mặt lúc sáng lúc tối. Trong sắc mặt tương đối khó coi của Ngô y sư, lão đột nhiên giậm chân một cái, nói:

- Tôi lại đi xin làm quan phó khảo của bài thi lần này...

Thi y sư nhất phẩm, mặc dù thi viết và thi thực hành không quy định chủ khảo là ai, nhưng thi vấn đám cuối cùng thì quy định rất nghiêm mật.

Y như nhị phẩm thì chỉ cần một Thiên y sư và một đến hai Y sư nhất phẩm là được, nhưng khảo hạch Y sư nhất phẩm, phải có hai vị Thiên y sư và hai vị Y sư nhất phẩm đảm nhiệm vị trí chủ khảo và phó khảo.

Khảo hạch lần này, mặc dù Chu Hạo Bình không cam tâm đi xin đảm nhận chức phó khảo, tuy nói làm thế thực sự là bất chấp thể diện, nhưng quy tắc cho. phép. Hơn nữa mọi người cũng biết lần này Giang Khương thi Y sư nhất phẩm là để quyết định xem đến lúc đó ai được leo lên vị trí Ủy viên thường vụ, cho nên, cũng không ai chất vấn xin phép của Chu Hạo Bình.

Mặc dù vẫn chưa thể nào xác nhận Giang Khương có thể thông qua được bài thi thực hành buổi chiều không, nhưng Chu Hạo Bình không dám lơ là. Hơn nữa là phó khảo của buổi thi vấn đáp thì lão mới có quyền đi xem bài khảo hạch thực hành buổi chiều của Giang Khương. Chu Hạo Bình không muốn ở trong phòng làm việc của mình đợi tin tức cuối cùng. Hơn nữa có lão trấn giữ ở đó cũng có thể tránh mấy người của Hội đồng khảo hạch không mọc mắt mà nhắc nhở gì cho Giang Khương.

Dẫu sao, có đôi khi, có những nhắc nhở không rõ ràng sẽ không bị ai nói gì cả. Giờ Giang Khương đã là nửa Y sư nhất phấm, một khi vượt qua khảo hạch thì trên căn bản là đã ngồi vững lên vị trí Ủy viên thường vụ rồi. Nói không chừng có người nào đó muốn nịnh hót nên đụng tay đụng chân một chút không biết chừng.

Giờ đặt chút thể diện xuống để đảm bảo chuyện xấu hơn xảy ra, Chu Hạo Bình tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Đó là chưa nói lỡ như lần này Giang Khương có thể qua được, vậy thì vào bài thi vấn đáp buổi tối, lão vẫn còn cơ hội chặn Giang Khương ở bước cuối cùng.

Buổi chiều vẫn là ba ca bệnh, sau khi Giang Khương rút thăm ba ca bệnh, nhìn đề thi thì không khỏi hít nhẹ một cái.

Nói thật ba ca bệnh này cũng tương đối khó. Có điều đây vốn là khảo hạch Y' sư nhất phẩm, nếu không khó thì không được rồi.

Có điều cũng may là, trừ ca thứ nhất ca thứ hai đều phải tiến hành chẩn đoán mới có thể xác định được tình hình ra, ca phẫu thuật thứ ba Giang Khương đã có chút ấn tượng. Ít nhất trong mật khố, ba ngày ba đêm hản bổ sung kiến thức thật sự rất có hiệu quả., cộng thêm Thông mẫn chỉ tâm, ròi khả năng có thể củng cố và thao tác thực tiễn trong giấc ngủ đã giúp hắn trên cơ bản có thể nắm được phương pháp và cách chữa trị của ca bệnh này.

Chẳng qua, có thể qua được bài thi không cũng phải xem tình hình thao tác thực tế.

Mấy thành viên Hội đồng khảo hạch nhìn Giang Khương rút thăm đề, chuyện này không có gì bất ngờ. Ba đề này đều năm trong 10 ca bệnh bí mật chuẩn bị,

cũng được coi là trung bình, không khó quá cũng không dễ quá.

Mọi người lập tức dẫn Giang Khương đến phòng bệnh thi thực hành.

Ca thứ nhất, thứ hai đói với Giang Khương mà nói, yêu cầu không phải quá cao. Ít nhất với những ca bệnh như thế này, chỉ có đủ kinh nghiệm và thời gian, cộng thêm chút tỉ mỉ, với năng lực của Giang Khương không thể không qua được. Dẫu sao hắn cũng có không ít kinh nghiệm, đồng thời có thể so sánh với những kinh nghiệm còn lưu lại trong đầu, nếu không qua được thì chỉ vì hắn quá không may mà thôi.

Đúng như những gì Giang Khương dự đoán, hai ca bệnh này tuy tốn không ít thời gian và tinh lực, nhưng cuối cùng vẫn chẩn đoán chính xác.

Đến ca phẫu thuật thứ ba, Giang Khương đúng là phải tốn khá nhiều tâm tư mới phẫu thuật loại bỏ được u thần kinh trong não.

Độ khó của phẫu thuật bỏ u có độ khó cực cao, trong thế tục có thể coi là bệnh hiểm nghèo, nhưng trong Thiên Y viện, trong giai đoạn hai, tìm được biện pháp phẫu thuật thành công thì bệnh hiểm nghèo này sẽ không còn là bệnh hiểm nghèo nữa.

Trong mật kho Giang Khương cũng đã từng nhìn thấy phương pháp phẫu thuật cụ thể một lần, hắn vừa khử trùng, vừa đứng trước bàn mổ nhanh chóng nhớ lãi lưu trình phẫu thuật...

Mấy thành viên Hội đồng khảo hạch cũng là trợ thủ của Giang Khương trong ca mổ này. Lúc này họ đang đứng trước bàn mổ cười khổ. Trước khi họ tiến vào phòng mổ, trong phòng giám sát bên cạnh đã thấy gương mặt lạnh băng của y sư Chu Hạo Bình.

Yêu cầu của ca phẫu thuật này tương đối cao, dẫu sao cũng thuộc phẫu thuật phân tách thần kinh não bộ. Ở ngoại giới sở dĩ không thể nào giải quyết được ca mổ này là vì thông thường các bác sĩ ngoại khoa thần kinh trên cơ bản đều không có động tác nhanh nhẹn và tốc độ phản ứng nhanh.

Nhưng trong tay vài y sư của Thiên Y viện, bọn họ có nội khí chống đỡ cùng với phản ứng và động tác nhanh hơn các bác sĩ bên ngoài gấp mấy lần, cho nên mới có cơ hội hoàn thành ca phẫu thuật này. Dĩ nhiên, tỷ lệ thành công cũng chỉ chừng 70-80%.

Còn Giang Khương là tân thủ, muốn hoàn thành ca mổ này đã khó càng thêm khó...

Chu Hạo Bình ở phòng giám sát ngoài phòng mổ nhìn tình hình toàn bộ phòng mổ hiện trên màn hình thì sắc mặt âm trầm, sau đó đưa mắt nhìn chằm chằm mấy màn hình trên bàn mổ. Lão tin, có mình ở đây, sẽ không ai dám đưa tay ra giúp Giang Khương...
 
Back
Top Bottom