Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Binh Vương Thần Bí

Binh Vương Thần Bí
Chương 1110: Nhóm con dâu



Hỏa đường nông thôn phía nam là một nơi rất ấm áp, một gian phòng có chút mờ tối, vách tường chính giữa đặt một cái ống khói. Bên dưới ống khói đào. một tiểu hỏa đường, bên trong dùng cỏ tranh hoặc cành khô dẫn hỏa, rất nhanh toàn bộ căn phòng liền ấm áp.

Nhìn hỏa đường hai mươi mấy năm trống rỗng, hôm nay rốt cuộc đã đầy người, Giang lão đưa tay nhẹ nhàng lau khóe mắt, sau đó cầm khều lừa nhẹ nhàng chọt đống lửa, để ngọn lửa thêm thịnh vượng mấy phần.

Một đại gia đình ngồi vây quanh hỏa đường, nhìn ngọn lửa bốc lên, chỉ cảm thấy tình người ấm áp.

Tiểu Bảo nháo một hồi trong lòng Giang phu nhân, sau đó dân dần ngủ mất.

- Dì, để Tiểu Bảo cho con.

Tuyên Tử Nguyệt nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Bảo đã ngủ trong lòng Giang phu nhân, nhìn nụ cười trong giấc mơ của cậu bé, gương mặt không khỏi nở nụ cười ấm áp.

Trong hỏa đường, ngọn lửa thỉnh thoảng chiếu một vệt ánh sáng màu đỏ lên mặt Giang Khương, khiến cho người nào cũng có thể nhìn thấy trên gương mặt

tuấn dật của hắn đang mím chặt môi.

Giang phu nhân nhìn Giang Khương mím chặt môi, tất nhiên hiểu được coi trai của mình vẫn còn chưa khơi thông tư tưởng đối với vợ chồng bà.

Âm thầm thở dài, Giang phu nhân mỉm cười hỏi:

- Tiểu Nguyên, nghe nói bây giờ con đã là Ủy viên Hội Đồng Viện Thiên Y' Viện, hơn nữa còn được đề cử làm Ủy viên Thường vụ Hội Đồng Viện?

- Vâng.

Trong bóng tối, mặc dù Giang Khương không còn vẻ lạnh lùng như ban đầu, nhưng vẫn duy trì vẻ lãnh đạm, nhàn nhạt đáp một câu.

Giang phu nhân đối với phản ứng của Giang Khương, ngược lại không chút phật lòng, chỉ mỉm cười nói:

- Rất tốt, hơn nữa nghe Nguyệt Minh nói, lần này tỷ lệ con được làm Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện rất cao. Hai mươi tám tuổi đã là Ủy viên thường vụ Thiên Y Viện, trăm năm qua chưa hề xuất hiện qua. Ba mẹ thật kiêu ngạo vì con.

Khóe miệng Giang Khương có chút giật giật, nhưng cũng không lên tiếng đáp lại.

Cảm thấy phản ứng của con trai vẫn lạnh nhạt, Giang phu nhân và Giang Văn Ba nhìn nhau, đều thấy được sự bất đắc dĩ trong mắt đối phương.

Nhưng dù sao hai người cũng là vợ chồng nhiều năm, tất nhiên biết được suy nghĩ của đối phương. Lúc này, Giang Văn Ba lên tiếng, nói:

- Tiểu Nguyên, mấy năm qua thật vất vả cho con. Mặc dù ba mẹ không biết mấy năm qua con làm sao đi được đến bước này, nhưng ba mẹ biết con nhất định là đi không dễ dàng gì. Cho nên con trách ba mẹ, ba mẹ có thể hiểu.

- Đúng, là ba mẹ có lỗi với con thật nhiều. Ba mẹ cũng không mong con tha thứ, nhưng bất kể thế nào, bây giờ chúng ta có thể ngồi chung với nhau, hơn nữa còn là ba thế hệ. Đây chính là thời điểm mà ba mẹ cảm thấy vui nhất trong hai mươi mấy năm qua.

Nói đến đây, giọng của Giang phu nhân không nhịn được có chút nghẹn ngào. Thấy vợ mình thương tâm như vậy, Giang Văn Ba chậm rãi cầm tay vợ, nhẹ

nhàng vỗ một cái trấn an.

Ngồi trong bóng tối, khóe miệng Giang Khương có chút giật giật.

Giang lão thở dài, nhìn cháu trai bên cạnh, làm sao mà không biết cháu trai của ông đang suy nghĩ chuyện gì, nhưng bất kể thế nào, người một nhà vất vả lắm mới có thể đoàn tụ, tổng không thể để xảy ra rắc rối.

Ông quay sang nhìn con trai, con dâu, chậm rãi lên tiếng: - Văn Ba, Ngọc Bình, chuyện đều đã qua rồi. Các con cũng đừng áy náy nữa. Bây giờ sức khỏe của ba cũng không tệ. Tiểu Nguyên cũng không thua kém gì.

Chuyện trước kia đừng nhắc lại nữa nhé.

- Bây giờ, quan trọng nhất chính là người một nhà chúng ta đều đã đoàn tụ. Sau này...sau này sế không tách ra nữa. Ba chỉ hy vọng có thể bình an mãi mãi.

- Vâng, ba, ba hãy yên tâm. Bây giờ hết thảy đã ổn định, sẽ không còn vấn đề gì nữa. Hàng năm, chúng ta nhất định sẽ ở cùng với nhau.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1111: Hai người nhìn nhau



Giang Văn Ba vội vàng gật đầu nói. Giang Nguyệt Minh bên cạnh không ngừng xen vào: - Ông ông yên tâm đi. Chuyện trong nhà cứ giao cho con và anh. Có con

và anh ở đây, ông cứ yên tâm dưỡng lão. Hai anh em tụi con nhất định sẽ làm mọi thứ thật tốt, không thua kém lão nhân gia ông đâu.

- Được, được, vậy thì tốt, vậy thì tốt. Giang lão vui mừng nhìn cháu trai của mình, liên tục gật đầu, nói:

- Sau này hai anh em các con nhất định phải làm cho gia đình của chúng ta thật tốt. Nếu một ngày ông ra đi, cũng có thể an tâm mà nhắm mắt.

- Ba, ba nói cái gì vậy? Ba tốt như vậy, nhất định sẽ không có vấn đề gì. Ít nhất sẽ sống được thêm hai ba chục năm nữa.

- Đúng, ông sức khỏe của ông rất tốt, hơn nữa còn có Tiểu Nguyên và Nguyệt Minh ở đây, nhất định sẽ bồi bổ sức khỏe cho ông thật tốt, để ông có thể hưởng phúc.

Tuyên Tử Nguyệt mỉm cười xen vào. -Ừ,ừ. Nghe con trai, cháu trai, còn có cháu dâu lên tiếng, nụ cười trên gương mặt

Giang lão còn nồng thêm vài phần. Khi nghe tiếng pháo bên ngoài vang lên, sắc mặt của ông biến đổi, nhìn đồng hồ đeo tay, liền kêu lên:

- Ôi, 12h đêm rồi, mau đi đốt pháo đi. - Vâng, vâng.

Nghe xong, Giang Văn Ba vội vàng đứng dậy, sau đó lao ra ngoài cửa. Không bao lâu sau, ngoài cửa vang lên tiếng đùng đùng của pháo.

Theo sát phía sau, chung quanh từng tiếng pháo nổ vang lên. Một năm cứ như vậy mà qua đi.

Sáng mùng một, tiếng chim bắt đầu vang lên ngoài cửa. Giang Khương tỉnh lại, mắt nhìn trần nhà quen thuộc, lại nhìn tấm chăn vẫn còn mùi quen thuộc của mình, Giang Khương trợn tròn mắt, trong đầu nhớ lại thời điểm khi hắn tỉnh lại trong căn phòng này.

Hết thảy đều rất kỳ lạ. Năm đó, khi hắn vừa trở về nhà, không nghĩ đến cuộc sống của hắn lại đây màu sắc đến như vậy, cũng càng không nghĩ đến, cha mẹ của hắn còn chưa chết, hơn nữa còn mang về cho hắn một đứa em trai.

Sáng mùng một, dường như tất cả mọi người đều không có ngủ nướng. Ngay cả Tiểu Bảo cũng dậy thật sớm, dưới sự dẫn dắt của Tuyên Tử Nguyệt, ở trong sân nhỏ chạy tới chạy lui.

Giang lão ngồi trong gian nhà, nhìn Phan Hiểu Hiểu đuổi theo sau lưng Tiểu Bảo, thần thái trong mắt vô cùng sáng láng.

- Hiểu Hiểu, Tiểu Bảo nhỏ như vậy, Giang Khương đã tạo căn cơ cho nó rồi sao?

Nhìn một hồi, Giang lão vuốt râu hỏi.

- Vâng, ông nội. Mấy tháng trước, Giang Khương đã dùng những dược liệu tốt nhất trong nội viện tẩy tủy gì đó cho Tiểu Bảo. Nghe nói dược tài đó không có mấy ai có thể dùng nổi. Sau đó, cơ thể Tiểu Bảo càng lúc càng rắn chắc. Có chạy như thế nào cũng không mệt. Con sắp không chạy lại nó rồi.

Phan Hiểu Hiểu vừa chạy vừa thở hồng hộc. -.

Giang lão bừng tỉnh gật đầu. Sau cuộc trò chuyện ngày hôm qua, bây giờ ông đã biết cháu trai lớn của ông đã xảy ra chuyện gì bên ngoài.

Ông tất nhiên biết Thiên Y Viện là gì. Mặc dù mấy chục năm qua chưa từng tiếp xúc, nhưng hẳn biết được cái nơi mà con trai và con dâu của ông đã từng ở qua, chỉ là không nghĩ đến cháu trai bảo bối của ông lại ngồi ở vị trí cao tại cái nơi thần kỳ như vậy.

So với vị trí này, chỉ sợ danh tiếng mà Giang Khương lăn lộn được ngoài đời cũng không bằng.

Lúc này, vợ chồng Giang Văn Ba cũng từ trong nhà bước ra, đứng bên cạnh Giang lão, nhìn Phan Hiểu Hiểu đuổi theo Tiểu Bảo, ánh mắt tràn đầy vui sướng.

Hai người nhìn nhau, rồi lại nhìn Tuyên Tử Nguyệt đang thu dọn nhà bếp, Giang phu nhân liền tiến lên, đưa tay kéo Tuyên Tử Nguyệt đến bên cạnh, hỏi:

- Tử Nguyệt, con định khi nào sinh cho Giang Khương một đứa như vậy?

Nghe Giang phu nhân nói, sắc mặt Tuyên Tử Nguyệt hơi đỏ lên. Nếu là người khác, cô chắc chắn sẽ không để ý. Nhưng người hỏi lại là mẹ chồng, Tuyên Tử Nguyệt liền thấp giọng nói:

- Dì, bây giờ đang là thời điểm mấu chốt trong viện của Giang Khương. Con không thể để anh ấy phân tâm được.

Nhìn biểu hiện thẹn thùng của con dâu, rồi nhìn Phan Hiểu Hiểu đang thở hổn hển chạy theo Tiểu Bảo, bà cảm thấy đứa con này của mình ánh mắt không tệ. Hai cô gái này, một người hoạt bát đáng yêu, một người trầm ổn khí ắt luận hình dáng hay là khí chất đều là ngàn dặm chọn một, cũng không biết con trai có phúc từ đâu nữa.

- Tuổi tác của hai đứa cũng không còn nhỏ. Chuyện gì nên làm thì làm đi. Đứa nhỏ đó không hiểu biết đâu. Yên tâm đi, dì và chú, còn có ông nội sẽ giúp các con làm chủ.

Nói đến đây, Giang phu nhân lại nhìn Phan Hiểu Hiểu, thở dài:

- Chẳng qua là ủy khuất cho hai đứa thôi.

Nghe xong, sắc mặt Tuyên Tử Nguyệt lại càng đỏ hơn, dậm chân nói:

- Dì.

Nhìn con dâu nhà mình ngượng ngùng như vậy, Giang phu nhân mỉm cười định nói tiếp, đột nhiên thấy cánh cổng đẩy ra, hai cô gái xinh đẹp bước vào.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1112: Tiểu Vũ?



- Thanh Linh? Tiểu Vũ?

Giang mẫu nhìn hai cô gái xinh đẹp bước vào, chưa kịp phản ứng, chỉ biết kinh ngạc tại sao trong một thôn nhỏ lại xuất hiện hai cô gái xinh đẹp như thế,

hơn nữa còn là hai người?

Lúc này, Phan Hiểu Hiểu còn đang chạy đuổi theo Tiểu Bảo ở trong sân đột nhiên ngừng lại, vui mừng nhìn hai người bước vào.

- Hiểu Hiểu.

Cô gái đi bên trái, tuổi tác xem ra lớn hơn một chút liền mỉm cười gọi Phan Hiểu Hiểu.

Cô gái trẻ hơn thì gật đầu chào Phan Hiểu Hiểu, sau đó giang hai tay gọi: ~ Tiểu Bảo. - Di Tiểu Vũ.

Thấy cô gái giang hai tay với mình, Tiểu Bảo vui vẻ chạy đến, lao vào lòng đối phương.

Cô gái lớn tuổi hơn chào Phan Hiểu Hiểu xong, lại quay sang gật đầu với Tuyên Tử Nguyệt:

- Tử Nguyệt, đã lâu không gặp.

Nhìn cảnh tượng này, Giang mẫu đúng là ngẩn cả người. Thì ra hai cô bé này. quen với Phan Hiểu Hiểu và Tuyên Tử Nguyệt, nhưng là gì với con trai của bà?

Trong lúc còn tò mò, liền thấy hai cô gái bước về phía Giang lão gia tử, cung kính thăm hỏi:

- Giang gia gia, năm mới tốt lành. Tụi con sang đây chúc tết ông. - Tốt, tốt. Tiểu Vũ, Thanh Linh, năm mới vui vẻ.

Đối với hai cô gái xuất hiện, Giang lão cũng không ngoài ý liệu, vui mừng móc hai bao lì xì đưa cho mỗi người một bao.

- Đây có phải là dì Viên không?

Sau khi hai người cảm ơn Giang lão gia tử, mặt đầy tò mò nhìn Giang mẫu. Cô gái lớn tuổi hơn lên tiếng:

- Dì Viên năm mới tốt lành. Con là bạn học của Giang Khương, Từ Thanh Linh.

- Con chào dì Viên. Con là học muội của anh Tiểu Nguyên, Lý Tiểu Vũ. Nhà con ở bên cạnh.

Cô gái trẻ hơn cũng lên tiếng chào hỏi. - A, chào các con. Năm mới vui vẻ. Thì ra đều là bạn của Tiểu Nguyên. Giang mẫu chẳng qua chỉ sửng sốt một chút, sau đó khôi phục lại tinh thần.

Nhìn biểu hiện của hai cô gái, chắc là vì con trai của bà mà đến. Nếu không, đầu năm đầu tháng, tại sao lại đến chúc tết sớm như vậy?

Chẳng qua Giang mẫu có chút nghi ngờ. Tại sao hai cô gái này lại biết bà họ Viên? Chẳng lẽ Giang Khương nhà bà nói cho họ biết?

Nhưng đây cũng chỉ là ý niệm thoáng qua, lập tức cười nói:

- Nào đến đây, dì lì xì cho các con.

Lập tức móc hai phong bao lì xì mới tinh đã được chuẩn bị từ trước. Mấy chục năm không về nhà, hơn nữa nghe nói uy vọng của cha chồng bà trong thôn rất cao, nói không chừng còn có người đến chúc tết. Cho nên đã chuẩn bị một ít phong bao lì xì. Ai đến sớm thì phát thôi.

Ánh mắt Tuyên Tử Nguyệt lóe lên chút khác thường nhưng rất nhanh đã nói:

- Thanh Linh, Tiểu Vũ, hai người đến sớm quá. Giang Khương vẫn còn lười biếng ngủ nướng.

- Đừng nói xấu sau lưng người khác chứ? Ai còn đang ngủ? Anh đã dậy từ sớm rồi.

Giang Khương mỉm cười bước ra. Nhìn Từ Thanh Linh và Lý Tiểu Vũ đã lâu không gặp, liền cười nói:

- Năm mới vui vẻ.

Theo sát Giang Khương là Giang Nguyệt Minh. Nhìn thấy trước mắt đột nhiên xuất hiện hai đại mỹ nữ, liền có chút sửng sốt. Y nhìn hai cô gái trước mặt, rồi nhìn Tuyên Tử Nguyệt và Phan Hiểu Hiểu bên cạnh, chỉ cảm thấy bốn người đều là giai nhân tuyệt sắc, chỉ là không biết tại sao lại coi trọng ông anh của mình?

Nói về bổn đại thiếu, à không, Nhị thiếu, cũng đã từng thấy qua không ít gái đẹp, nhưng giai nhân tuyệt sắc trước mắt đều rất hiếm thấy. Ông anh Giang Khương của y hai tay bắt bốn con cá, thật khiến người ta hết sức bội phục.

Giang Văn Ba chậm rãi từ trong nhà bước ra, nhìn cảnh tượng trong sân, cũng trợn mắt há mồm, rồi nhìn con trai bảo bối của ông, cũng không biết nói gì.

Giang Khương ở nhà đến mùng 3 thì phải trở lại Kim Lăng. Là ủy viên Hội Đồng Viện, lại là ứng viên cho chức Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện, dĩ nhiên không thể nào rời Thiên Y Viện quá lâu. Hơn nữa, hẳn ở nhà cũng không có chuyện để làm. Cộng thêm gia đình hắn cũng đã trở lại, Giang lão cũng có người bên cạnh, vì thế yên tâm trở lại Thiên Y Viện.

Dù sao, năm nay sẽ diễn ra tuyển cử Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện, hắn cũng không thể không quan tâm, phải sớm trở về Thiên Y Viện, tiến hành chuẩn bị có liên quan. Nếu lần này sơ ý, thất bại trước Chu Hạo Bình, đúng là không cam lòng.

- Chậc chậc, Giang lão y sư đúng là hưởng phúc lớn rồi. Nhìn bác sĩ Tiểu Nguyên thì biết, đúng là phát tài, đi về gì đều có trực thăng đưa đón, chỉ sợ Tỉnh

trưởng cũng không có đãi ngộ như vậy.

Người trong thôn nhìn chiếc trực thăng ầm ầm bay đi, ánh mắt hâm mộ nhìn theo, khen không dứt lời.

Vợ chồng Giang Văn Ba và Giang Nguyệt Minh đứng trong sân ngẩng đầu nhìn chiếc trực thăng bay đi xa, ánh mắt lóe lên sự xúc động.

- Lần này Tiểu Nguyên vội vàng trở về, chỉ sợ là chuyện của Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện. Không biết nó nắm chắc được bao nhiêu?

Giang mẫu nhẹ nhàng thở dài.

Giang Văn Ba chậm rãi gật đầu:

- Cũng không nhỏ đâu. Có La Thiên Minh, Vu Phượng Minh và Lưu Thiên Phúc ở ban Đan dược, nhất định sẽ ủng hộ cho nó, cộng thêm đám người Từ Khải Liễu nữa. Chỉ cần đừng xảy ra bất ngờ gì quá lớn, Giang Khương được chọn cũng không có vấn đề gì lớn.

Nhe Giang Văn Ba nói, Giang mẫu thoáng yên tâm một chút, nói:

- Như vậy thì tốt. Chỉ sợ mấy năm qua Tiểu Nguyên lăn lộn không dễ dàng gì. Vất vả lắm mới có cơ hội, bỏ lỡ thì tiếc lắm.

Giang Văn Ba cũng gật đầu đồng ý. Bọn họ tất nhiên biết rõ về Thiên Y Viện. Mặc dù Tuyệt Y Đường và Thiên Y Viện đang có sự ganh đua thực lực cao thấp, nhưng nội tình chân chính tuyệt không thua kém Thiên Y Viện. Nếu Giang Khương thật có thể ngồi vào chức Ủy viên thường vụ, sau này tiền đồ sẽ sáng lạn.

Đột nhiên Giang mẫu cau mày, cười khổ:

- Từ Thanh Linh và Lý Tiểu Vũ, em điều tra được, là đệ tử của Tôn Diệu Nguyệt. Con trai bảo bối của chúng ta đúng là...Haiz.

Ngồi trên trực thăng, trong đầu Giang Khương cứ suy nghĩ. Tuy nói hai ngày. qua hắn không trao đổi quá nhiều với Giang Văn Ba, nhưng đối với chuyện năm đó cùng với tình huống của Tuyệt Y Đường, hẳn cũng hiểu được đại khái. Nhưng đối với y sư Nguyên Bân, hắn ngược lại có chút tò mò.

Hắn cũng đã hỏi thăm qua tình huống của y sĩ Nguyên Bân, muốn biết xem suy nghĩ của y sư Nguyên Bân về Thiên Y Viện như thế nào, nhưng không nghĩ đến lúc này ông không có ở trong nước mà đang ở Vatican.

Đường đường là thành viên Hội Đồng Viện Thiên Y Viện khi xưa, bây giờ là người sáng lập và nắm quyền Tuyệt Y Đường, lại là một giáo đồ Gơ đốc giáo thành kính. Trong lúc Hoa Hạ đang đón một mùa xuân thì ông lại ở Vatican để cầu nguyện và sám hối.

Suy nghĩ về điều này, Giang Khương cảm thấy chuyện này đúng là khó tin. Mùa xuân và Cơ đốc giáo có liên quan gì chứ? Vị y sư Nguyên Bân này thật đúng là không phải bình thường, khiến cho người ta có chút khó mà tưởng tượng, cũng khó suy đoán xem trải qua đại biến Long Sơn, rốt cuộc y sư Nguyên Bân đang suy nghĩ như thế nào.

Trở lại Thiên Y. Giang Khương ngược lại cũng không nhàn rỗi. Thân là Ủy viên Hội Đồng Viện, ứng cử viên cho chức Ủy viên thường vụ, chuyện cần làm đặc biệt nhiều. Hơn nữa, dựa theo kế hoạch, mùa xuân còn phải đi chúc tết gia đình các thành viên Cô Lang, nhưng tình huống trước mắt xem ra, muốn trước tết Nguyên Tiêu hoàn thành chuyện này, chỉ sợ có chút khó khăn.

Nghĩ đến điều này, Giang Khương thở dài. Sau khi gặp sư phụ xong, hắn đến tìm Mã Tiểu Duệ, xác nhận tình huống gửi tiền cuối năm ngoái như thế nào. Thấy. không có chút sơ hở liền thoáng an tâm một chút, lúc này mới dành thời gian đến chúc tết Từ Khải Liễu, Lưu Mộc Dương và Liêu Long Căn.

Là thành viên trẻ nhất của Hội Đồng Viện, đi chúc Tết các vị Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện cũng là chuyện phải làm. Đặc biệt hẳn còn là ứng cử viên cho chức vụ Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện, có được sự ủng hộ của ba người là rất quan trọng. Mặc dù Giang Khương có thể khẳng định, ba người kia sẽ ủng hộ cho hắn, nhưng hắn cũng không thể lạnh nhạt, muốn mượn cơ hội chúc tết lắng nghe ý kiến của ba người một chút cũng là chuyện tốt.

Bên truyen.Full.vn và truyen.Full. com, trum_truyen. vn ăn cắp trắng trợn công sức bên mình nhiều quá nên bên mình ra chậm lại hoặc ẩn bên đó sẽ không thấy được chương

Chỉ vào web bên mình mới có nhé! Hơn mấy chục chương trước

Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.

Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót nhé các bạn.

Việc Giang Khương đến nhà chúc Tết, ba người vẫn tương đối khách khí và vui mừng. Hơn nữa ba người cũng xem như thiếu Giang Khương một phần ân tình. Mặc dù bọn họ cố ý cho Giang Khương ba ngày, để hắn tranh thủ thêm được một chút, để hắn có tư cách tham gia ứng tuyển lần này, nhưng ba người vẫn nghiêng về phía hắn hơn so với Chu Hạo Bình.

Mặc dù ba người không có nói rõ, nhưng vẫn chỉ điểm Giang Khương không ít điều, để Giang Khương có thể chuẩn bị kỹ càng những thứ có liên quan, nghênh đón sự kiện đặc biệt lần này. Đặc biệt là Từ Khải Liễu, nói với hắn không hề ít.

- Giang Khương, lần tuyển chọn này không phải chuyện đùa. Lựa chọn Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện nhất định phải dựa theo thái độ công bình và công chính mà tiến hành. Cho nên con phải chuẩn bị sẵn sàng, ứng đối với rất nhiều tình huống. Bản thân con cũng phải đối mặt với nhiều bắt bẻ và khó khăn. Dù sao tuổi tác của con cũng còn quá trẻ, đối với những thứ này, con nên chuẩn bị tư tưởng trước.

Trong đầu nhớ lại những gì mà Từ Khải Liễu đã nói, sắc mặt Giang Khương có chút ngưng trọng. Tuy nói lần này có không ít người ủng hộ hắn, phần thắng không nhỏ, nhưng lời chỉ điểm của Từ Khải Liễu khiến cho hẳn cảm nhận có một số nguy cơ tồn tại.

Mặc dù đối thủ của hắn cũng chỉ có một mình Chu Hạo Bình, nhưng đối mặt với cơ hội như vậy, đối phương tuyệt không tùy tiện bỏ qua, tất sẽ dốc hết thủ đoạn đánh một trận với hẳn.

Cho nên, sau khi chúc Tết ba người xong, Giang Khương đến ban Đan dược một chuyến. Tuy bây giờ mọi người đang còn nghỉ tết, nhưng Giang Khương biết, Vụ Phượng Minh và Lưu Thiên Phúc đã quay về nội viện từ hôm mùng Ba.

Sau khi Giang Khương bắt đầu luyện chế đan dược siêu phẩm, bầu không khí trên dưới ban Đan dược sống động thêm mấy phần. Tuy nói Giang Khương nhờ Tế Thế Đỉnh mới luyện thành đan dược siêu phẩm, nhưng mấy vị Trưởng ban và Phó trưởng ban trên căn bản cũng đã làm trợ thủ cho Giang Khương, đối với mấu chốt kỹ thuật có liên quan trong việc luyện chế đều tương đối quen thuộc.

Cho nên, một số luyện đan sư cao cấp bắt đầu cân nhắc một số cải tiến kỹ thuật, kéo theo toàn bộ ban Đan dược cải tiến theo.

Vì thế, đại đa số thời gian Vu Phượng Minh và La Thiên Minh đều ở ban Đan dược, tiến hành sửa đổi, thảo luận trên khắp mọi mặt.

Cho nên, Giang Khương dự định đến ban Đan dược gặp hai người trước giờ quan hệ không tệ này, trò chuyện, cùng nhau ăn một bữa cơm, thắt chặt tình

cảm là xem như xong.

Khi Giang Khương đến phòng làm việc của ban Đan dược, quả nhiên thấy Lưu Thiên Phúc và Vu Phượng Minh đang ở trong phòng.

- Giang Khương, không phải cậu về nhà sao? Tại sao lại quay trở lại nội viện sớm như vậy?

Thấy Giang Khương bước vào, Lưu Thiên Phúc hơi sửng sốt, cười hỏi. Giang Khương tìm một cái ghế ngồi xuống, sau đó cười nói:

- Trưởng ban Lý, Trưởng ban Vu, mấy ngày nữa sẽ diễn ra bình chọn Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện, tôi làm sao có thể yên tâm mà ở nhà.

- Cũng đúng.

Thấy Giang Khương nói thẳng, Lưu Thiên Phúc và Vu Phượng Minh nhìn nhau, cười ha hả.

- Giang Khương, cậu yên tâm về phía chúng tôi đi. Tôi và lão Lý nhất định là ủng hộ cậu.

'Trước mặt Giang Khương, Vu Phượng Minh cũng không khách sáo, nhìn Lưu Thiên Phúc một cái, sau đó cười nói:

- Chỉ cần cậu có thể tiếp nhận được khảo nghiệm, tôi cảm thấy vấn đề sẽ không lớn.

- Đúng, Giang Khương, cậu không cần lo lắng chuyện này. Tôi nghĩ nhóm người Viện trưởng chắc chắn sẽ ủng hộ cậu.

Lưu Thiên Phúc chậm rãi gật đầu, sau đó nhìn Giang Khương, thoáng trầm ngâm một chút, sau đó nói:

- Điều duy nhất mà cậu phải chú ý là Chu Hạo Bình. Ông ta nhất định sẽ giành cho được cái chức Ủy viên thường vụ này. Cho nên cậu phải chú ý trên mọi phương diện.

Nghe Lưu Thiên Phúc nói, Giang Khương gật đầu. Lưu Thiên Phúc và Vu Phượng Minh đều là thành viên lâu năm của Thiên Y, cộng sự với Chu Hạo Bình mấy chục năm, nói như vậy nhất định là có ám chỉ.

Từ ban Đan dược bước ra, Giang Khương thoáng thở phào nhẹ nhõm. Chào hỏi cũng đã chào hỏi xong, kế tiếp chính là chờ Hội Đồng Viện đi làm vào hai ngày tới.

Một khi chính thức làm việc, như vậy việc tuyển chọn ứng viên Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện sẽ chính thức bắt đầu.

Hôm nay đã là mùng 4, đến ngày mùng 7, Hội Đồng Viện sẽ bắt đầu làm lại. Bây giờ hắn cũng chỉ còn có hai ngày. Hai ngày không đủ cho hắn đi chúc tết

gia đình thành viên Cô Lang, chỉ có thể chờ sau khi cạnh tranh kết thúc thì mới đi được.

Thấy thời gian còn hai ngày, hơn nữa thời tiết cũng không tệ, suy nghĩ một chút, quyết định dẫn đại gia đình của hắn ra ngoài đi dạo. Khi Hội Đồng Viện bắt đầu làm việc, hắn sẽ không có thời gian dành cho Tuyên Tử Nguyệt và Tiểu Bảo.

Nghe Giang Khương nói muốn ra ngoài đi dạo, Tuyên Tử Nguyệt và Phan Hiểu Hiểu tất nhiên là vui mừng.

Kim Lăng vào mùa xuân cực kỳ náo nhiệt, đặc biệt là miếu Phu Tử, hồ Huyền Vũ, lại càng náo nhiệt hơn. Giang Khương mượn xe của ban Hậu cần, lái xe chở gia đình ra ngoài dạo chơi.

Trên đường đi, nhìn đường phố giăng đèn kết hoa, phi thường náo nhiệt, Tiểu Bảo nhìn qua cửa sổ, vô cùng cao hứng.

Thấy Tiểu Bảo vui vẻ, Tuyên Tử Nguyệt và Phan Hiểu Hiểu cũng vui vẻ theo. Tâm trạng Giang Khương vốn đang u ám cũng thoải mái hơn một chút.

Đại gia đình đi dạo miếu Phu Tử, sau đó đến hồ Huyền Vũ. Giang Khương. hiếm khi có thời gian đi chơi, Tuyên Tử Nguyệt và Phan Hiểu Hiểu thậm chí còn cao hứng đi dạo các cửa hàng, mua một đống túi lớn túi nhỏ.

Thấy Tuyên Tử Nguyệt và Phan Hiểu Hiểu vui vẻ, suy nghĩ đến một năm vừa qua rất ít khi đi dạo phố với các cô, Giang Khương đành phải chịu khổ đi dạo cả ngày. Mãi cho đến 9h tối mới về. Khi chuẩn bị trở về nội viện, Phan Hiểu Hiểu bảo đói bụng, muốn đi ăn khuya.

Giang Khương đi dạo cả ngày, tuy nói đã ăn cơm tối, nhưng bây giờ đúng là có chút đói, ăn khuya dĩ nhiên là đơn giản rồi. Cách đó không xa có một quán bán thức ăn khuya. Mọi người đến đó, chuẩn bị tìm thứ gì để ăn.

Tuy nói thời tiết có chút lạnh, nhưng ngồi trong quán, bên cạnh đầy ắp người, ngược lại phong vị có chút khác biệt. Phan Hiểu Hiểu gọi đồ, nhìn Giang Khương, mỉm cười nói:

- Giang Khương, nhắc đến cũng lâu rồi chúng ta chưa ra ngoài ăn khuya.

- Đúng vậy. Cũng rất lâu rồi.

Nghe Phan Hiểu Hiểu nói, Giang Khương thở ra một tiếng, đang định nói, chợt nghe bên cạnh vang lên tiếng cãi vả.

- Cứu mạng, Tranh cãi qua lại mấy câu, liền nghe thấy tiếng của một cô gái hét lên.

Nghe thấy tiếng ồn ào, tinh thần Phan Hiểu Hiểu rung lên. Từ nhỏ cô đã thích xem náo nhiệt, đặc biệt là gặp phải chuyện như vậy lại càng hứng thú hơn, lập tức đứng dậy sải bước bước ra ngoài.

Thấy bộ dạng hưng phấn của Phan Hiểu Hiểu, Giang Khương chỉ có thể thở dài, sau đó đưa tay ôm Tiểu Bảo, ra hiệu bảo Tuyên Tử Nguyệt đi theo. Phan Hiểu Hiểu là trời sinh thích gây họa, không có Tuyên Tử Nguyệt theo trông chừng, hắn cảm thấy không yên tâm.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1113: Sự kiện đấu súng



Ăn khuya gặp chuyện như vậy cũng không phải kỳ lạ. Thanh niên uống nhiều rượu rồi đánh nhau cũng là chuyện thường tình. Cho nên Giang Khương cũng không quá để ý. Phan Hiểu Hiểu muốn xem náo nhiệt thì cứ để cô ấy xem. Dù sao có Tuyên Tử Nguyệt bên cạnh, cũng không có khả năng xảy ra vấn đề.

Vừa ôm Tiểu Bảo vừa uống trà, mơ hồ nghe cách đó không xa truyền đến tiếng chửi mắng và tiếng ồn ào, Giang Khương một chút cũng không cảm thấy. ngoài dự liệu, cũng không cảm thấy lo lắng. Gần đây thường xuyên xuất hiện chuyện như vậy, cảnh sát tuần tra cũng không ít, cũng không phải là chuyện đại sự gì.

Nhưng khi hắn còn đang cho Tiểu Bảo uống nước, chợt nghe bên ngoài vang lên tiếng súng, sau đó là tiếng hỗn loạn.

Nghe thanh âm này, Giang Khương sửng sốt một chút, sau đó lập tức ôm Tiểu Bảo chạy ra ngoài. Tuy nói Phan Hiểu Hiểu có Tuyên Tử Nguyệt bên cạnh, nhưng nếu đụng phải chuyện liên quan đến súng, cũng không nhất định sẽ không xảy ra vấn đề.

Giang Khương vừa mới chạy ra khỏi quán, liền thấy cách đó không xa có người thét lên rồi chạy tứ tán, nhưng lại không thấy Tuyên Tử Nguyệt và Phan Hiểu Hiểu, không dám thờ ơ liền bước nhanh đến.

Khi Giang Khương tách dòng người bước vào, chỉ thấy Phan Hiểu Hiểu và Tuyên Tử Nguyệt đang đứng chính giữa, dường như đang bảo vệ người nào đó, còn đám người đối diện có mấy người té xuống, nhưng có một người cầm súng, chỉ thẳng vào đám người Tuyên Tử Nguyệt.

Sắc mặt Giang Khương thay đổi, sải bước bước lên, còn chưa đến gần đã nghe có người quát:

- Các người dám đánh bị thương Lâm thiếu và Dương thiếu. Nếu bọn họ xảy ra chuyện gì, một người cũng không chạy thoát đâu.

- Để súng xuống. Có chuyện gì thì từ từ nói. Nếu xảy ra chuyện gì, các người không gánh nổi đâu.

Tuyên Tử Nguyệt cũng xanh cả mặt, đang bảo vệ một người thanh niên đang nằm dưới đất, còn Phan Hiểu Hiểu thì luống cuống dùng thứ gì đó đè lên trên bụng chàng thanh niên, bên cạnh có một cô gái xa lạ đang hoảng sợ ôm chàng thanh niên khóc lớn.

- Hắc hắc, không gánh nổi? Các người có biết cái gì là không gánh nổi không?

Sắc mặt gã thanh niên dữ tợn, nhìn chằm chăm Tuyên Tử Nguyệt, cười lạnh:

- Cô gái, tôi nói cho các người biết, các người chết chắc rồi. Có biết chúng tôi là ai không? Cô có biết người các cô đánh là ai không? Mau đàng hoàng lại một chút, nếu không đừng trách lão tử không biết thương hoa tiếc ngọc.

Nghe bên kia nói chuyện, Giang Khương cau mày, bước lên phía trước.

Tuyên Tử Nguyệt cũng nhìn thấy Giang Khương bước đến, thấy sắc mặt Giang Khương trâm xuống, đang định lên tiếng, chợt nghe phía trước có tiếng bước chân dồn dập, bảy tám cảnh sát tuần tra vọt đến, lớn tiếng kêu lên:

- Tất cả mọi người giơ tay lên, buông vũ khí xuống.

Thấy cảnh sát đến, đám người kia cũng đứng lên. Gã thanh niên cầm súng liền bỏ súng xuống, ngược lại còn cười lạnh nhìn đám người Tuyên Tử Nguyệt.

Ánh mắt Giang Khương rét lại, tỏ ra không quan tâm đến đám cảnh sát, ôm Tiểu Bảo bước đến bên cạnh Tuyên Tử Nguyệt, nhìn người thanh niên nằm dưới

đất, sắc mặt biến đổi, lạnh giọng nói:

- Chuyện gì xảy ra vậy?

- Chúng tôi không biết, nhưng anh ấy là người của nội viện. Em có quen mặt. 'Thấy Giang Khương bước đến, Tuyên Tử Nguyệt thoáng thở phào nhẹ nhõm, đưa tay tiếp nhận Tiểu Bảo trong tay Giang Khương, trầm giọng nói.

Đối với đám cảnh sát, Tuyên Tử Nguyệt cũng không thèm để ý. Ở Kim Lăng, Thiên Y Viện không cần kiêng ky bất cứ điều gì. Nhưng nếu có cảnh sát đến, cô cũng thoáng yên tâm hơn, ít ra không cần động tay.

- Nội viện?

Ánh mắt Giang Khương chợt lóe, nhìn chàng thanh niên trước mặt bất quá cũng chỉ hai hai hai ba. Nếu là của nội viện, hẳn là y sĩ thực tập. Hắn không có ấn tượng gì cũng đúng.

Khu, đang định lên tiếng, đột nhiên nhìn thấy chàng thanh niên ho ra máu.

'Thấy vậy, Giang Khương không dám thờ ơ. Nếu là y sĩ thực tập, hắn không thể không quan tâm, liền ngồi xổm xuống, nhấc cái khăn Phan Hiểu Hiểu đang đè lên bụng người kia xem qua một chút.

Sau khi quan sát hai lần, sắc mặt một lần nữa biến đổi. Một phát súng này trúng ngay tỳ tạng, lập tức đưa tay vào trong túi.

Nhưng vừa mới cho tay vào, liền nghe người bên kia trầm giọng kêu lên: - Không được lộn xộn, giơ tay lên.

Giang Khương cau mày, cũng lười để ý, đưa tay lấy ra Hồi Thiên Châm, đâm thẳng vào cổ chàng thanh niên. Sau khi tiêm hết nước thuốc liền rút ống chích ra, mò tiếp một ống ngân châm, rút ra một cây châm vào bụng chàng thanh niên. Khi cắm hết mấy cây, lúc này mới thoáng thở phào một hơi.

Mấy cảnh sát dường như cũng đã hiểu rõ tình huống, có người gọi xe cứu thương, có người thì gọi điện thoại báo cáo cấp trên, nhưng vẫn còn ba bốn người vây quanh Giang Khương, bị Tuyên Tử Nguyệt ngăn lại.

Giang Khương đứng dậy, nhìn cảnh tượng này, chân mày cau lại, sau đó nói với Tuyên Tử Nguyệt:

- Gọi điện thoại cho nội viện, bảo bọn họ điều trực thăng đến, chuẩn bị máu để truyền.

- Vâng.

Nghe Giang Khương nói, Tuyên Tử Nguyệt vội móc điện thoại gọi về nội viện. Mặc dù cô không biết vị y sĩ thực tập này bị thương như thế nào, nhưng nhìn sắc mặt Giang Khương, chỉ sợ là hết sức nghiêm trọng.

Cảnh sát bên cạnh nghe Giang Khương nói, nhìn biểu hiện rét lạnh của hắn, không hề tỏ ra lo lắng khi thấy cảnh sát đến, thậm chí còn có chút không giận mà uy. Hơn nữa còn nghe nói điều cả trực thăng ở nơi nào đó đến. Người cảnh sát liền ý thức được, chỉ sợ lai lịch của Giang Khương không nhỏ.

- Chuyện gì xảy ra vậy? Còn không mau bắt lại bọn họ? 'Thấy Giang Khương vẫn rất bình tĩnh, đám cảnh sát liền la lên. Nghe xong, cảnh sát phía bên này cũng nhìn sang, gật đầu báo đã hiểu.

Nhưng gã cảnh sát đứng cạnh Giang Khương cũng nhìn ra được có chỗ không ổn. Lai lịch bên kia không nhỏ là không sai, nếu không cũng không dám động súng như vậy, nhưng mấy người bên này, bất luận là cô gái xinh đẹp đang ngăn đẳng trước hay là chàng thanh niên chưa đến ba mươi này đều không phải người bình thường.

Tuy nói mấy người bên kia không chọc nổi, nhưng bên này cũng phải cẩn thận ứng phó. Bất kể tình huống như thế nào, bên kia cũng đã động súng, lại càng phải cẩn thận hơn. Bọn họ đều chỉ là lâu la, vạn nhất gây ra rắc rối thì khó mà cứu vẫn.

Lập tức ra hiệu cho hai cảnh sát bên cạnh, sau đó đi về phía tổ trưởng báo. cáo một chút.

Tổ trưởng nghe cảnh sát báo cáo xong liền cau mày gật đầu. Tuy Kim Lăng không phải là thành phố đặc biệt lớn, nhưng đại nhân vật xuất hiện ở đây cũng chẳng phải chuyện lạ.

Hơn nữa lúc này đã xảy ra phiền phức lớn. Mấy người bị đả thương, ngoại trừ một vị đại thiếu từ Bắc Kinh đến, còn có hai vị đại thiếu của Kim Lăng. Người cầm súng là một sĩ quan quân khu, nhìn qua cũng là nhân vật có lai lịch.

Tuy chỉ bộc phát chút xung đột nhỏ, nhưng mấy vị đại thiếu này dường như bị thương không nhẹ, hơn nữa còn động súng. Không quản đối phương có lai lịch gì, khi xử lý đều sẽ rất phiền phức. Điều bây giờ cần làm là khống chế người lại, chờ xe cứu thương đến. Không nói đến người bị trúng đạn, chỉ mấy đại thiếu thôi thì không ai được xảy ra vấn đề.

€ó tổ trưởng gật đầu, gã cảnh sát cũng yên tâm hơn. Bất kể thế nào, bây giờ. cứ chờ lãnh đạo đến. Dù sao chuyện như vậy cũng không phải đám lâu la như bọn họ có thể quản được.

Lúc này, thấy cảnh sát đã chạy đến khống chế tình huống, những người xem náo nhiệt một lần nữa vây quanh. Vừa rồi có tiếng súng vang lên, là kịch hay. hiếm có ở Kim Lăng, người xem náo nhiệt dĩ nhiên là đông rồi.

Thấy đám cảnh sát không nói tiếng nào đã khống chế đám người Giang Khương, ai nấy đều có chút tức giận.

Gã thanh niên cầm súng không lên tiếng, nhưng gã thanh niên bên cạnh lại nghiêm nghị quát lên:

- Các người còn không mau bắt lại đám người kia?

Nghe xong, gã tổ trưởng cảnh sát vội vàng bước đến, thấp giọng khuyên nhủ:

- Lương thiếu, người trúng đạn bên kia không nhẹ. Trước chúng ta chờ thêm một chút, chờ xe cứu thương đến rồi nói sau. Nếu để người chết ở đây, chỉ sợ không được tốt lắm.

Gã Lương thiếu khẽ hừ một tiếng: - Hừ, chết thì sao? Trước mặt nhiều người như vậy dám đánh bị thương Ngô. thiếu ở Bắc Kinh, còn có công tử Thị trưởng Lâm và Vương Quỳnh Ba, anh cho là

bọn họ có thể chạy sao?

Mặc dù hai người nói chuyện với nhau không lớn, nhưng Giang Khương vẫn nghe được, mắt nhướng lên, chậm rãi bước về phía trước.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1114: Giả bộ?



Lúc này Giang Khương cũng cực kỳ tức giận. Mặc dù hắn không biết tình huống cụ thể, nhưng đến tận bây giờ còn không đoán được nguyên nhân sao?

Mặc dù thực lực của Thiên Y Viện rất kinh người ở Hoa Hạ, nhưng giới luật của Thiên Y Viện rất nghiêm. Bởi vậy, khi các thành viên đi ra ngoài đều rất khiêm tốn. Đặc biệt trước người của thế tục, viện đã có quy định là không được tùy tiện bại lộ thân phận và thực lực. Cho nên, ở phương diện này, các thành viên Thiên Y Viện rất cẩn thận. Cho dù Kim Lăng là địa bàn của Thiên Y Viện, nhưng không có mấy ai biết được Thiên Y Viện tồn tại ở đây.

Giới điều đặt ra như vậy, đối với y sĩ thực tập mà nói, tuyệt không dám cãi lại.

Trong tình huống trước mắt, vị y sĩ thực tập đi cùng một cô gái, lại càng không dám chủ động khiêu khích đối phương chứ đừng nói chỉ là xuất thủ đả thương người.

Giang Khương cũng đã nhìn cô gái đi cùng với y sĩ thực tập, biết cô là người bình thường, hẳn là vị y sĩ thực tập này quen bên ngoài. Nhìn biểu hiện khẩn trương của cô gái, hắn đoán được hai người là tình nhân. Hơn nữa diện mạo của. cô gái khá đẹp, còn đám tiểu tử kia thì đây mùi rượu, nguyên nhân là gì thì có thể đoán được.

Nếu không phải đám tiểu tử kia quá đáng, cũng không đến nỗi phải khiến cho y sĩ thực tập tức giận mà ra tay. Nếu đổi lại là hắn, nhất định cũng sẽ đánh chết đám khốn kiếp này.

Đặc biệt nhìn vị y sĩ thực tập bị bắn thành như vậy, nếu không nhờ có hắn ở đây, tuyệt không thể nào lưu lại được tính mạng. Lửa giận trong lòng Giang Khương đột nhiên bay thẳng lên.

- Đứng lại, không được lộn xộn.

Nhìn thấy sắc mặt Giang Khương bất thiện, dường như muốn đi đến chỗ đám đại thiếu, gã cảnh sát bên cạnh vội vàng ngăn lại.

Thấy gã cảnh sát ngăn trước mặt mình, Giang Khương cũng không quá đáng, ngừng lại nhìn đám tiểu tử cách đó hai thước, lạnh giọng nói:

- Các người cố ý vây công thành viên của nội viện, lại còn cầm súng bắn bị thương người khác. Bất kể các người có lai lịch như thế nào, chuyện này phải giao phó cho xong.

Đám người bên kia nghe xong đều sửng sốt, ngay cả mấy tên cảnh sát cũng như vậy.

Gã thanh niên dẫn đầu bên kia, nhìn sắc mặt lạnh lẽo của Giang Khương, sửng sốt một chút, rốt cuộc không nhịn được liền bật cười.

Người này rốt cuộc là ở đâu ra vậy? Nhấn lực không có sao? Tình thế trước mắt còn chưa thấy rõ? Bất kể nói như thế nào, bên này của bọn họ đã bị đả thương mấy người, hơn nữa thương thế còn không nhẹ. Bên phía của hắn cũng chỉ bị thương có một người. Không nói đến chuyện nổ súng, bọn họ cũng chiếm lý hơn.

Hơn nữa, người bên phía bọn họ đều có bối cảnh cứng rắn. Đám đại thiếu bị đánh trọng thương như vậy, đối phương tuyệt đối chạy không thoát. Thế mà đối phương lại dám ăn nói như vậy?

Ngay cả đám cảnh sát có mặt tại hiện trường, sắc mặt cũng trắng bệch. Bọn họ đều biết rõ đám đại thiếu ở đây. Không nói đến vị đại thiếu đến từ Bắc Kinh kia, chỉ nói mấy vị đại thiếu ở tỉnh, nếu không phải là quân khu nhị đại thì cũng là thái tử gia ở Kim Lăng.

Hơn nữa, là đối phương động thủ trước, đả thương mấy vị đại thiếu, bên này. mới nổ súng, đối phương lại còn nói muốn truy cứu trách nhiệm, một người cũng không chạy thoát. Hắn thật sự coi mình là ai? Thủ trưởng số một sao?

Gã thanh niên dân đầu liền cười gắn, nhìn chằm chằm Giang Khương.

Sau đó gật đầu, hất cằm chỉ ba người đang nằm dưới đất:

- Tiểu tử, mày có biết tao là ai không? Và mày có biết bọn họ là ai không? Các người đánh bị thương bọn họ, lại còn dám ăn nói như vậy? Chẳng lẽ mày không có não?

Nhìn tiểu tử kia ăn nói hùng hồn, khóe miệng Giang Khương nhếch lên, cũng không nói nhiều, lãnh đạm nói:

- Tôi bất kể các người là ai, nhưng các người nổ súng bắn bị thương người của tôi, các người nhất định phải tiếp nhận điều tra của chúng tôi. Nếu là trách nhiệm của bên tôi, các người sẽ bình yên vô sự.

Nói đến đây, sắc lạnh trong mắt Giang Khương càng lúc càng nhiều, lạnh giọng nói

- Nếu là trách nhiệm của các người, bất kể các người là ai, cũng chẳng quan tâm lão tử của các người là ai, cho dù có là lão gia tử ở Tứ Cửu thành, ông ấy cũng phải giao phó đầy đủ với tôi.

Nghe Giang Khương nói như vậy, đám người bên kia liền sửng sốt, sau đó cười phá lên, chỉ vào Giang Khương, thở hổn hển nói:

- Mày...mày cho rằng mày là ai chứ? Haha, còn vị kia trong Tứ Cửu thành nữa chứ? Mày có biết ba tao là ai không? Mày từ trong bệnh viện tâm thần Thanh Sơn bước ra à?

Vất vả lắm mới thở lại bình thường, sau đó mới chỉ vào Giang Khương, lạnh giọng nói:

- Bất kể mày là thứ gì, nhưng đại thiếu tao bình sinh rất ghét người nào giả bộ trước mặt tao. Lão tử nói cho mày biết, mày đừng có mà dùng đại đao đùa giỡn trước mặt Quan Công. Đụng vào thiết bản rồi đấy con. Trước mặt lão tử mà còn giả bộ, mày không nhìn một chút tao là ai sao?
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1115: Tôi xem ai dám đi?



Nhìn đối phương phách lối như vậy, Giang Khương cũng lười nhiều lời với họ. Với thân phận của hắn bây giờ, tất nhiên không cần sử dụng công phu miệng lưỡi với đối phương làm gì. Vừa rồi thấy y ăn nói khiến người ta căm tức, lúc này mới ra mặt nói với đối phương đôi câu, tỏ chút thái độ mà thôi.

Nhưng tiểu tử kia thấy Giang Khương không nói nữa, sắc mặt lại sầm xuống, nói với Giang Khương bằng giọng giễu cọợt:

- Tiểu tử, mày cứ lo mà giả bộ đi. Để xem lão tử hôm nay có chơi chết mày không?

Giang Khương không nói tiếng nào, quay sang đám người Tuyên Tử Nguyệt nói:

- Thông báo cho ngoại viện dẫn người đi. Nếu không thì phiền phức lắm. - Vâng.

Sắc mặt của Tuyên Tử Nguyệt lúc này cũng có chút khó coi. Mấy tên này đúng là quá liều lĩnh. Cô biết, với tính tình của Giang Khương, nếu đám người kia biết điều một chút, hẳn mọi chuyện sẽ được xử lý theo chiều hướng nhẹ nhất. Nhưng dám khiêu khích Giang Khương như vậy, đám người này đúng là tìm chỗ chết.

Đường đường là Ủy viên Hội Đồng Viện, cho dù là lãnh đạo cao tầng, nhìn thấy hắn cũng phải khách khí chào hỏi. Đám người này dám thể hiện trước mặt Giang Khương, đây không tìm chết chứ tìm gì?

- Này, còn định gọi điện thoại kêu người đến?

Gã tiểu tử thấy vậy, không nhịn được cười lạnh. Đây là nơi nào chứ? Là Kim Lăng đấy. Bất luận tỉnh, thành phố hay là quân khu, đều có người của mình. Bên phía mình có hai người có bối cảnh đứng đầu, tiểu tử này lại dám kêu người, đơn giản là ông thọ ngại sống lâu, không biết sống chết là như thế nào.

Gương mặt gã thanh niên mang súng không khỏi lộ ra vẻ trào phúng. Cha của y là nhân vật số hai trong quân đội. Cấp bậc của y lại không thấp, lại đi cùng với mấy vị đại thiếu, trên căn bản không có gì là không trấn được ở cái đất Kim Lăng này. Mặc dù nhìn người đối diện không phải người bình thường, nhưng đúng là không thức thời, dám ăn nói ngông cuồng ở đây.

Ngay cả mấy gã cảnh sát cũng âm thầm cười lạnh. Nếu không phải có người nổ súng, chuyện không tiện khống chế, cộng thêm cô gái và chàng thanh niên bị băn kia dường như không nguy hiểm đến tính mạng, hơn nữa đối phương tựa hồ cũng có bối cảnh. Nếu không, bọn họ đã sớm bắt người đi rồi.

Bây giờ bất quá chỉ là chờ mệnh lệnh của cấp trên và xe cứu thương đến thôi. Chỉ cần xe cứu thương vừa đến, một vị lãnh đạo nào đó đến nữa, lập tức bắt người trở về điều tra. Đối phương dám tùy ý như vậy, thật sự khiến người ta dở khóc dở cười.

Đối với việc khiêu khích và giễu cợt như thế, đám người Tuyên Tử Nguyệt dĩ nhiên là không thèm quan tâm, gọi điện trực tiếp về ngoại viện.

Mặc dù Tuyên Tử Nguyệt còn chưa là thành viên chính thức của Thiên Y. Viện, nhưng không ai trong viện mà không biết Tuyên tiểu thư. Các ban đều có lưu lại số điện thoại của Tuyên Tử Nguyệt, cũng biết vị Tuyên tiểu thư này phụ trách rất nhiều phương diện trong cuộc sống của Trưởng ban Giang. Hầu hết mọi thứ của Giang Khương đều do Tuyên Tử Nguyệt ra mặt, trên căn bản chính là phát ngôn viên của Giang Khương ở Thiên Y Viện.

Lúc này, ngoại viện nhận được điện thoại của Tuyên Tử Nguyệt, không dám thờ ơ.

- Vâng, gặp phải chút phiền toái. Nội viện có thành viên bị thương, Giang Khương cũng đang ở đây. Anh ấy yêu cầu ngoại viện điều động mang người có liên quan về viện điều tra.

Giọng nói của Tuyên Tử Nguyệt rất bình tĩnh, nhưng cũng rất nghiêm túc. Sau khi trải qua sự việc phản loạn ở Thiên Y Viện, ngoại viện qua lại với Giang Khương cũng rất gần. Nghe chuyện như vậy, hơn nữa còn có Giang Khương ở đó, tất nhiên là không dám chần chừ.

Sau khi cúp điện thoại, Tuyên Tử Nguyệt trầm giọng nói với Giang Khương:

- Ngoại viện đã điều động, trong vòng năm phút nữa sẽ đến.

Giang Khương giơ tay nhìn đồng hồ, sau đó gật đầu, cũng chẳng thèm nói với đối phương, quay sang nhìn vị y sĩ thực tập bị thương đang nằm dưới đất.

Mặc dù mấy người bên kia không nghe rõ Tuyên Tử Nguyệt nói cái gì, nhưng mấy vị cảnh sát ở chính giữa lại nghe rất rõ ràng. Cô gái xinh đẹp kia nói với chàng thanh niên là ngoại viện gì đó đã lên đường, trong vòng mấy phút nữa sẽ đến, dường như không phải là đang giả bộ, sắc mặt liền có chút biến đổi.

Nếu đối phương nói là thật, như vậy rốt cuộc đối phương vận dụng người nào? Người của bên họ là tuyệt đối không thể nào rồi. Ít nhất cũng đã hai ba phút trôi qua, cấp trên hẳn cũng đã nhận được tin tức.

Chẳng lẽ là quân đội? Như vậy lại càng không có khả năng. Vừa rồi gã cầm súng là con trai của vị số hai quân khu, hơn nữa cấp bậc bản thân cũng không thấp.

Lập tức đám cảnh sát lại càng cẩn thận.

Giang Khương bước đến trước mặt y sĩ thực tập bị thương. Nhờ Hồi Thiên Châm, người này cũng đã tỉnh lại, đưa tay an ủi cô gái đang khóc không ngừng.

- Viện Viện, không sao đâu. Lãnh đạo của anh đến rồi. Không ai dám bắt chúng ta đâu. Những người này một người cũng không chạy thoát.

- Huhu, anh đừng nói nữa, em không sợ, em không sợ.

Lúc này, cô gái mặt đầy nước mắt liên tục gật đầu.

Bên truyen.Full.vn và truyen.Full. com, trum_truyen. vn ăn cắp trắng trợn công sức bên mình nhiều quá nên bên mình ra chậm lại hoặc ẩn bên đó sẽ không thấy được chương

Chỉ vào web bên mình mới có nhé! Hơn mấy chục chương trước

Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.

Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót nhé các bạn.

Giang Khương cúi người nhìn vị y sĩ thực tập, thấy sắc mặt của y đã tốt hơn mấy phần, khí tức cũng đã khôi phục, lúc này mới cảm thấy yên tâm. Bây giờ thương thế đã được khống chế tạm thời, chỉ cần có thể bổ sung máu và giải

phẫu kịp thời, sẽ không còn vấn đề gì nữa.

Vị y sĩ trẻ tuổi lúc này mới chú ý đến Giang Khương, ánh mắt lóe lên sự kích động:

- Trưởng ban Giang.

Giang Khương gật đầu, sau đó vỗ vai đối phương, hỏi:

- Không phải cậu chủ động gây chuyện chứ?

Vị y sĩ trẻ tuổi sửng sốt, lập tức lắc đầu:

- Không phải, là bọn họ chọc bạn gái của tôi.

- Được.

Nghe câu trả lời xác nhận, Giang Khương hài lòng gật đầu, sau đó nói:

- Cứ an tâm nghỉ ngơi, chờ lát nữa nội viện sẽ đến đón cậu. Mấy người kia một người cũng không chạy thoát.

Nơi này là khu náo nhiệt nên xe cứu thương đến rất nhanh, nhưng đồng thời cũng nghe được tiếng còi báo động của cảnh sát.

Đám cảnh sát liền thở phào nhẹ nhõm. Đám đại thiếu dường như bị thương không nhẹ. Tuy không thể chết người nhưng bây giờ vẫn còn nằm trên mặt đất. Có xe cứu thương đến vẫn yên tâm hơn. Hơn nữa người bị đạn bắn đối diện lại cần cấp cứu hơn.

- Mau mang Ngô thiếu, Lâm thiếu và Quỳnh Ba dậy, đưa đến bệnh viện trước. Đám người kia bắt hết cho tôi, không để thoát một người nào.

Gã thanh niên dẫn đầu tên Lương thiếu lạnh giọng quát lớn.

Đám cảnh sát nhìn nhau, đang định lên tiếng, lúc này trên bầu trời truyền đến tiếng trực thăng.

Nghe tiếng trực thăng, sắc mặt đám cảnh sát liền thay đổi. Bọn họ tất nhiên biết, tuy nói trong cục cũng có trực thăng, nhưng phần nhiều là để làm dáng, không phải thời điểm đặc biệt thì không dễ dàng gì lấy ra. Bây giờ có trực thăng bay đến, chỉ sợ không phải trong cục. Chẳng lẽ...

'Thế nhưng đám người Lương thiếu và gã thanh niên ở quân khu lại không chú ý, chỉ cười khẽ:

- Xem ra cục cảnh sát này cũng hiểu chuyện đấy.

Đám cảnh sát trố mắt nhìn nhau, muốn giải thích cũng không giải thích được, thầm nghĩ trong lòng, chẳng lẽ lãnh đạo dành công, phái thẳng trực thăng đến đây?

Mọi người vây xem cũng náo động, nhìn chằm chằm lên bầu trời, thầm nói: - Động súng đã là quá lắm rồi, thậm chí ngay cả trực thăng cũng phái đến.

Lúc này, chiếc trực thăng vòng vo trên cao, không tìm được chỗ thích hợp để đáp xuống.

Tất cả mọi người đều trố mắt nhìn chiếc trực thăng giữa không trung, đặc biệt là đám cảnh sát. Bọn họ tất nhiên nhìn ra được, chiếc trực thăng màu đen không hề có ký hiệu khẳng định không phải của cục.

Lúc này, trên trực thăng nhảy xuống hai người, mặc trang phục tác chiến màu đen, trong tay còn mang theo một cái rương hợp kim màu trắng.

Nhìn bộ dạng của hai người, tất cả đều sửng sốt. Bởi vì đây không phải là người của cảnh sát. Hai gã thanh niên bên kia sắc mặt cũng đã cứng đờ, dường như ý thức được sự không ổn.

Sau khi hai người hạ xuống, trong ánh mắt kinh nghi của mọi người, liền bước nhanh về phía Giang Khương, cung kính chào một cái.

Giang Khương gật đầu với hai người, hai người liền ngồi xuống bên cạnh người bị thương, bắt đầu kiểm tra thương thế, người còn lại cũng đặt rương xuống.

Sắc mặt Lương thiếu tái ngắt. Y làm sao mà nghĩ đến sự việc sẽ như vậy, liền nhìn sang gã thanh niên ở quân khu, thấy mặt đối phương cũng kinh nghị, liền thấp giọng hỏi gã cảnh sát bên cạnh:

- Bọn họ...

- Không biết, chưa từng gặp qua.

Gã tổ trưởng cảnh sát cũng âm trầm, chậm rãi lắc đầu. Lúc này gã cũng ý thức được điều gì đó. Đối phương chỉ trong mấy phút đã vận dụng được lực lượng cứu thương như vậy, điều này thật đáng sợ. Nên biết rằng, trong toàn bộ

Kim Lăng, không có bất kỳ người nào có thể làm được.

Lúc này, xe cứu thương và xe cảnh sát cũng đã đến. Hai cảnh sát bộ dạng lãnh đạo mang theo một nhóm cảnh sát và bác sĩ chạy đến.

- Tình huống như thế nào rồi? Sắc mặt của người dẫn đầu tái xanh, chạy đến hỏi. Nhưng gã cảnh sát bên cạnh còn chưa lên tiếng, y đã nhìn thấy trên đầu lơ

lửng chiếc trực thăng cùng với hai người mặc áo đen đang cứu chữa người bị thương.

- Đây là...? Y kinh nghỉ giơ ngón tay lên hỏi.

- Chúng tôi cũng không biết, nhưng dường như lai lịch của đối phương không nhỏ.

Gã cảnh sát tổ trưởng thấp giọng trả lời. Người cảnh sát dẫn đầu chần chừ một chút, sau đó ngoắc tay:

- Mau kiểm tra người bị thương, mau sớm đưa đến bệnh viện. Nhất định phải đảm bảo những người này không được xảy ra vấn đề.

Dứt lời, liền chuẩn bị bước đến chỗ Lương thiên. Y nhận ra vị đại thiếu này là con trai của một vị trong tỉnh, không thể đắc tội được.

Nhưng y vừa mới đi được vài bước, một thanh âm lãnh khốc truyền đến:

- Không cho phép người nào đi. Tất cả phải tiếp nhận điều tra của chúng tôi.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1116: Nguyên thiếu tha mạng



Nghe giọng nói tràn đầy uy nghiêm và lãnh khốc, sắc mặt mọi người đều biến đổi, sau đó nhìn sang hướng thanh âm truyền đến.

Liền nhìn thấy một chàng thanh niên, gương mặt tràn đầy lãnh khốc, ánh mắt giống như thần tinh trong bóng tối, vô cùng uy nghiêm, khiến cho người ta cảm thấy căng thẳng.

Vị cảnh sát lãnh đạo cũng không nhịn được mà do dự một chút. Y thật sự không rõ đối phương có lai lịch gì, nhưng làm ra trận thế lớn như vậy, tuyệt đối không phải là người dễ chọc. Trước khi còn chưa biết rõ, y không muốn bộc phát mâu thuẫn với đối phương.

Trong lúc y còn đang do dự, gã công tử con lãnh đạo tỉnh Lương thiếu đã lạnh giọng cười nói:

- Tiểu tử, mày cho rằng mình là ai chứ? Đừng tưởng rằng có chút tiền lẽ thì muốn hoành hành trước mặt lão tử. Vương cục, mau bắt tiểu tử này lại cho tôi. Tôi ngược lại muốn nhìn xem, tiểu tử này rốt cuộc có lai lịch gì mà dám lớn lối ở Kim Lăng chúng ta.

Cục trưởng Vương cũng không phải là người không hiểu chuyện như Lương thiếu. Nghe Lương thiếu nói xong, lại nhìn gương mặt uy nghiêm của chàng thanh niên, vẫn cảm thấy nghỉ ngờ. Thần tiên đánh nhau, xui xẻo chỉ là đám lâu la bọn họ.

Thấy Cục trưởng Vương chần chừ, ánh mắt Lương thiếu lóe lên sự tàn khốc. Y tất nhiên biết đối phương đang băn khoăn, liền nhìn chằm chằm Cục trưởng Vương, lạnh lùng nói:

- Sao rồi, Vương cục? Có tôi làm chỗ dựa cho ông, ông còn sợ hắn sao? Tôi nói cho ông biết, người đang nằm là Ngô thiếu, cháu trai của vị kia ở Bắc Kinh. Đến lúc cấp trên muốn truy cứu xuống, ông trốn không thoát đâu.

- Ngô thiếu.

Mặc dù Cục trưởng Vương không quen thuộc lắm, nhưng nghe xong, đầu óc liền vận chuyển, liền nhớ đến một vị lãnh đạo họ Ngô ở Bắc Kinh, trên trán toát ra một tầng mồ hôi. Có thể làm cho vị Lương thiếu này coi trọng, chỉ sợ chỉ có vị

kia.

Trong quốc nội không có mấy ai có thể so sánh được.

Nghĩ đến đây rồi lại nhìn Giang Khương, liền căn răng, chuẩn bị lên tiếng cho thuộc hạ khống chế đối phương trước rồi nói sau.

Nhận được mệnh lệnh của Cục trưởng, hai gã cảnh sát liền xông đến chỗ Giang Khương. Hơn nữa mấy gã cảnh sát còn lại thì bao vây đám người Tuyên Tử Nguyệt.

Nhìn động tác của mấy gã cảnh sát, ánh mắt Lương thiếu rốt cuộc hiện lên sự hài lòng, thậm chí còn lóe lên sự âm lệ. Lần này đối phương bị mang đến đồn cảnh sát, như thế nào cũng phải để đối phương biết được chút thủ đoạn của

mình mới được.

Nhìn hai gã cảnh sát đi đến, muốn động thủ với Giang Khương, một người mặc đồ đen dường như là bác sĩ liền ngẩng đầu, ánh mắt lóe lên sự giận dữ.

Hai gã cảnh sát còn chưa kịp động thủ, bên tai đã truyền đến tiếng quát: - Càn rỡ.

Hai người liền sửng sốt, còn chưa phản ứng, đã thấy một người áo đen vọt đến. Tay của hai người liền căng ra, bị đối phương bắt lấy cánh tay ném ra ngoài.

Cảm giác một luồng sức mạnh không thể kháng cự lao đến, hai người liên tiếp lui về sau mấy bước mới có thể đứng vững.

Nhìn cảnh tượng này, mấy gã cảnh sát bên cạnh đều giật mình, cầm súng vây lại, tức giận quát lên:

- Dừng tay, giơ tay lên, dám đánh cảnh sát sao?

Người áo đen ngăn trước người Giang Khương, nhìn những cây súng chỉa về phía hắn cũng không sợ hãi, chỉ lạnh giọng nói:

~ Nơi này ai làm chủ? Mau đứng ra.

Sắc mặt Cục trưởng Vương thay đổi mấy lần, đang định bước lên nói chuyện, gã Lương thiếu phía sau đã lên tiếng:

- Cục trưởng Vương, cảnh sát các người đều ăn chay sao? Bọn họ ngay cả cảnh sát cũng dám động thủ, ông còn đứng đó mà e dè? Súng của các người làm bằng giấy à?

Bị Lương thiếu mỉa mai trước mặt nhiều người như vậy, sắc mặt Cục trưởng 'Vương cũng vô cùng khó coi, đang định lên tiếng, trên bầu trời lại vang lên tiếng trực thăng.

Tốc độ của chiếc trực thăng này nhanh hơn, chỉ mười mấy giây đã xuất hiện trên đầu mọi người.

Nhìn hai chiếc trực thăng và chiếc trực thăng đến trước giống nhau như đúc, đám người Lương thiếu và cục trưởng Vương liền biến sắc. Đối phương có một người nhưng đã vận dụng được ba chiếc trực thăng, rốt cuộc là có lai lịch gì?

Đám người Lương thiếu cảm thấy hoảng hốt. Bọn họ biết rất rõ, đối phương chỉ gọi hai cuộc điện thoại. Cuộc đầu tiên là yêu cầu người đến cấp cứu người bị thương. Cuộc điện thoại thứ hai là yêu cầu ngoại viện đến bắt người về điều tra.

Hai người đi chiếc trực thăng đầu tiên xem ra là đến cứu người, còn hai chiếc trực thăng đến sau, chẳng lẽ....

Dưới ánh mắt kinh nghi của mọi người, chỉ thấy hai chiếc trực thăng ném xuống mấy sợi dây thừng màu đen, sau đó mấy tám người mặc trang phục tác chiến màu đen, đầu đội nón sắt, được trang bị vũ trang đầy đủ từ trên trực thăng nhảy xuống.

- Tất cả mọi người giơ tay lên.

Bảy tám người trong nháy mắt giơ súng vào đám người Lương thiếu và đám cảnh sát.

Sắc mặt Cục trưởng Vương trong nháy mắt trắng bệch, một tay cầm súng bên hông, nhìn bảy tám cây súng tự động chỉ vào mình, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng. Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy? Những người này là từ đâu đến?

Sắc mặt của tất cả cảnh sát có mặt cũng tái xanh. Tuy nói cảnh sát cũng có mang theo súng, nhưng có người nào đã từng sử dụng qua đâu. Khi có chuyện cũng chỉ giơ lên qua loa để đề phòng.

- Buông vũ khí xuống, không được chống cự.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1117: Các người làm gì vậy?



Người áo đen dẫn đầu một lần nữa trầm giọng quát lên.

Cục trưởng Vương sau một thoáng hoảng hốt, rốt cuộc cũng định thần lại. Ở đây là Kim Lăng, bất luận những người này có lai lịch như thế nào, tuyệt đối không dám làm loạn. Hơn nữa nhìn trận thế này, đối phương chắc đến từ một ngành đặc biệt. Nếu không, sao có thể có gan làm ra trận thế lớn như thế?

Định thần lại, nhìn những người áo đen đang từng bước ép sát đến, Cục trưởng Vương chậm rãi thả tay mình xuống, sau đó giơ tay ra lệnh với cảnh sát bên cạnh:

- Tất cả mọi người thu lại súng.

- Các người là ai? Tôi là Phó cục trưởng Vương của cục Cảnh sát phía tây thành Kim Lăng.

- Cục phó Vương, xin mang người của anh đi, đừng gây cản trở hành động của chúng tôi.

Người áo đen dẫn đầu cũng không có ý định bỏ qua, giơ súng nói với Phó cục trưởng Vương.

- Các người rốt cuộc thuộc đơn vị nào? Đây là hành động chấp pháp bình thường của chúng tôi.

Cục phó Vương thể hiện thái độ công bằng của mình.

Những người áo đen đầu lĩnh dường như không có ý định quan tâm đến lời nói của y, nhìn thuộc hạ đồn đám cảnh sát sang một bên, liền bước đến trước mặt Giang Khương, chào một tiếng.

- Trưởng ban Giang, Tổ trưởng tổ 1 đội 6 ngoại viện xin báo cáo với anh.

Giang Khương nhẹ nhàng gật đầu. Hắn không biết vị đội trưởng của ngoại viện này, chỉ nhìn đám người Lương thiếu, trầm giọng nói:

- Mau mang những người đó về viện. - Vâng. Vị đội trưởng đáp một tiếng, sau đó xoay người vung tay lên.

Những đội viên ngoại viện lập tức động thủ, đè đám người Lương thiếu xuống đất, sau đó khóa tay lại.

- Các người làm gì? Có biết ba của tôi là ai không? Càn rỡ. Các người...

Không có bất kỳ ai quan tâm đến tiếng quát mắng của vị Lương thiếu, trực tiếp bắt lại. Gã thanh niên quân khu tái xanh nhìn những người trước mặt, một chút cũng không dám giấy dụa. Là con trai của vị đại lão trong quân đội, y biết rất rõ trong quân khu không có người nào như vậy tồn tại. Nhìn trận thế của đối

phương, đúng là không bình thường.

Cho nên, y rất lý trí mà không nói tiếng nào, trực tiếp để đối phương bắt. Dù sao, cho dù y bị bắt, trong nhà cũng sẽ không bỏ mặc mình.

Đám người Cục phó Vương bị gạt sang một bên, mặc dù sắc mặt khó coi, nhưng cũng không dám có bất kỳ động tác nào. Đám người trước mắt, người nào cũng đăng đăng sát khí, nhìn biểu hiện là đã từng thấy máu, y cũng không dám đảm bảo nếu bọn họ làm nghịch ý đối phương, đối phương thật có nổ súng hay không.

Bên này động tác dứt khoát bắt hết đám người Lương thiếu, sau đó lôi lên trực thăng, ngay cả đám người bị thương, sau khi trải qua kiểm tra sơ bộ, cũng bị khiêng lên trực thăng luôn.

Lúc này mấy người bị thương nằm dưới đất cũng đã tỉnh, bắt đầu giấy dụa.

- Các người làm gì vậy? Có biết tôi là ai không?

Vị Ngô thiếu tỉnh hồn, tức giận kêu lên.

- Ngô Quân Quân.

Nghe được giọng nói này, Giang Khương liền bước lên, nhàn nhạt nói:

- Để tôi nói với lão gia tử nhà anh một tiếng.

- Anh...

Vị Ngô đại thiếu ngẩn ra, nhìn Giang Khương từ trong bóng tối bước đến, thất thanh kêu lên:

- Giang...Giang Khương.

Giang Khương khế hừ một tiếng, không nói một câu, nhẹ nhàng vung tay lên, tỏ ý bảo ngoại viện mang đi.

Ngô Quân Quân bị kéo đi hai bước, trong đầu liền nhớ lại, đầu năm, khi lão gia tử trong nhà âm thầm gọi mấy thanh niên trong nhà về giao phó một số chuyện, y vội vàng kinh hãi quay đầu nhìn Giang Khương, bắt đầu cầu khẩn:

- Giang...Nguyên thiếu, Nguyên thiếu xin tha mạng.

Giang Khương cũng không quay đầu lại, chỉ dặn dò hai người dùng cáng đem y sĩ thực tập bị thương lên trực thăng, đồng thời gật đầu với Phan Hiểu Hiểu và Tuyên Tử Nguyệt, đưa tay ôm lấy Phan Hiểu Hiểu nắm lấy dây thừng, để trực thăng kéo lên.

Tuyên Tử Nguyệt cũng mỉm cười, một tay xốc cô gái đang khóc thút thít, một tay nắm sợi dây, gật đầu một cái.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1118: Nhưng không nghỉ ngờ



Chiếc trực thăng biến mất từng cái phía chân trời, chỉ còn lại mười mấy cảnh sát và Phó cục trưởng Vương cộng với quần chúng không rõ chân tướng vây quanh, mắt lom lom nhìn chiếc trực thăng biến mất.

- Giang Khương, hắn là Giang Khương.

Người vây xem rối rít bàn tán với nhau, ánh mắt tràn đầy vẻ kích động và hưng phấn. Hơn một năm qua, kể từ sau trận động đất, Giang Khương đã biến mất khỏi tầm mắt của công chúng. Tuyệt đại đa số đều chỉ biết bây giờ Giang Khương đã có chức vị không thấp trong quân đội, nhưng không biết tình huống cụ thể của hắn.

'Thậm chí có không ít người cố ý cũng không tra ra được tình trạng của Giang Khương bây giờ. Tất cả đều cho rằng Giang Khương bất quá chỉ là phù dung sớm nở tối tàn mà thôi.

Nhưng hơn một trăm quần chúng vây xem đều thấy được cảnh tượng trước mặt, thấy Giang Khương biểu hiện ra quyền thế và bối cảnh khiếp sợ đến cỡ nào.

Chỉ chưa đầy mười phút đã điều động ba chiếc trực thăng chạy đến, khi đối mặt với cảnh sát cường thế của Kim Lăng và đám con ông cháu cha kia đều không sợ hãi chút nào. Thậm chí còn có cảm giác khinh thị. Mọi người đều cảm thấy vô cùng kinh nghĩ.

Nhưng không nghỉ ngờ, tất cả mọi người đều biết, vị anh hùng quốc dân trước mắt chỉ dùng hơn một năm ngắn ngủi bước lên một vị trí mọi người không thể tưởng tượng được.

- Vương cục.

Gã tổ trưởng lĩnh đội chần chừ một chút, sau đó gọi vị Cục phó Vương còn chưa tỉnh hồn lại.

- Thu đội.

Sắc mặt của Cục phó Vương vô cùng khói coi. Tuy nói đối phương cường. thế, ngay cả y cũng không chọc nổi, thậm chí toàn bộ cảnh sát Kim Lăng cũng không chọc nổi, cũng sẽ không có ai vì chuyện này mà truy cứu trách nhiệm của y, nhưng cuối cùng vẫn khiến y có cảm giác mất thể diện vô cùng.

- Thu đội.

Đám cảnh sát cũng không có ý dừng lại lâu. Dù sao trước mắt của rất nhiều người, bị người ta đem một đám con ông cháu cha đi mà không làm gì được,

đúng là mất thể diện vô cùng.

Ngồi lên xe, một thuộc hạ nhìn sắc mặt khó coi của Cục phó Vương, do dự một chút rồi thấp giọng nói:

- Vương cục, chuyện này nên...

- Còn nên làm gì nữa? Trực tiếp báo lên sếp trên. Ít nhất chúng ta còn biết đối phương là ai. Nếu Giang Khương có thể cường thế như vậy, ngay cả vị kia cũng không thèm quan tâm, chúng ta có tính là gì chứ?

Cục phó Vương hừ nói:

- Ít ra thì chuyện này không liên quan đến chúng ta.

- Đúng, chuyện này thật đúng không liên quan đến chúng ta.

Thuộc hạ cũng thở phào nhẹ nhõm, gật đầu đồng ý.

Tin tức truyền đi rất nhanh. Mấy vị thái tử gia trong tỉnh và một vị thái tử gia ở Bắc Kinh đều bị Giang Khương bắt đi ngay trong thành Kim Lăng, thậm chí còn truyền đến Bắc Kinh.

Vô số người đều bàn tán về chuyện này. Rất nhiều người bày tỏ sự khiếp sợ

đối với quyền thế của một vị anh hùng quốc dân im lặng cả hơn một năm qua như thế.

Những người biết được lai lịch chân chính của Giang Khương, khi nghe tin †ức này cũng chỉ có thể ngầm cười khổ, cảm thấy đồng tình với Ngô lão gia tử, không hiểu sao đứa cháu lại đi chọc tên hung thần như thế.

Nhưng nó lại chẳng ảnh hưởng đến Giang Khương. Sau khi trở lại Thiên Y Viện, cả gia đình đi tắm rồi đi ngủ.

Những người được mang về cùng với vị y sĩ bị thương, tất cả đều được an bài thỏa đáng.

Nhưng tin chắc là, mấy vị thái tử gia bị mang về hôm nay sẽ không sống được dễ dàng.

Khi Giang Khương đang ăn điểm tâm do Tuyên Tử Nguyệt nấu, liền thấy Diêu Nhất Minh bước vào.

- Tình huống như thế nào rồi? . harry potter fanfic

Đưa tay nhận lấy miếng giấy ăn Tuyên Tử Nguyệt đưa tay, hắn vừa lau miệng vừa hỏi.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1119: Lập tức khẽ cười



- Trưởng ban, y sĩ thực tập Lưu Hiểu Dương đã ổn định, chỉ cần nghỉ ngơi một tuần là khỏi ngay. Sự việc xảy ra khi đó cũng đã được làm rõ. Những người kia cũng đã thừa nhận.

- Ngô Quân Quân thích bạn gái của Lưu Hiểu Dương, nhưng không thu được vào tay. Vừa lúc gặp nhau ở quán ăn khuya, lúc đó y sĩ Lưu Hiểu Dương đang đi vệ sinh, những người này tay chân liền ngứa ngáy, chuẩn bị cưỡng ép mang cô gái kia về, nhưng khi đó y sĩ Lưu bước ra.

- Vì giận dữ, y sĩ Lưu đã ngăn cản, đồng thời bộc phát mâu thuẫn. Đối phương vây công đánh cậu ấy, không nhịn được nên ra tay đánh bị thương mấy người.

Diêu Nhất Minh cẩn thận khai báo lại tình huống một phen.

Giang Khương gật đầu nói:

- Ngoại viện xử lý như thế nào?

- Chủ nhiệm Dư đích thân tra hỏi chuyện này. Bây giờ đã bắt toàn bộ những người có liên quan, chờ ý kiến của anh.

Diêu Nhất Minh chậm rãi đáp.

- Ừm.

Giang Khương cũng không cảm thấy ngoài suy đoán. Nếu biết chuyện có quan đến hắn, Chủ nhiệm Dư Trung Tấn của ngoại viện sẽ đích thân xử lý chuyện

này, xem như nể mặt hắn.

- Cứ tiếp tục giam giữ những người đó.

Giang Khương lạnh lùng nói tiếp:

- Ngoại viện chỉnh sửa lại những tài liệu có liên quan. Nếu có người hỏi thăm, liền báo cáo trực tiếp cho bọn họ.

- Vâng. Diêu Nhất Minh gật đầu một cái, chần chừ một chút rồi nói tiếp:

~ Trưởng ban, Chủ nhiệm Dư còn nói, bây giờ đang là thời điểm mấu chốt, nếu chuyện này có thể xử lý khiêm tốn thì tốt nhất.

Giang Khương cau mày. Hắn tất nhiên biết rõ lời này của Diêu Nhất Minh là có ý gì. Dư Trung Tấn nhắc nhở hắn như vậy, quả thật là vì lo nghĩ cho hắn.

Lập tức khẽ cười:

- Tôi biết rồi, thay tôi cảm ơn Chủ nhiệm Dư, bảo ông ấy cứ dựa theo lời tôi mà xử lý.

- Vâng, Trưởng ban.

Diêu Nhất Minh cũng không nhiều lời, sau đó lui ra ngoài.

Tuy nói chuyện này đúng như Chủ nhiệm Dư Trung Tấn đã nói, có thể khiêm tốn xử lý thì tốt nhất. Nhưng nếu ông chủ không để ý, vậy thì không còn chuyện

của mình.

Nhìn Diêu Nhất Minh lui ra ngoài, gương mặt Tuyên Tử Nguyệt hiện lên sự lo lắng:

- Giang Khương, nếu chuyện này cần xử lý khiêm tốn, vậy thì tận lực khiêm tốn đi. Đối với Tuyên Tử Nguyệt, Giang Khương tất nhiên sẽ không tùy ý, múc một

miếng sủi cảo bỏ vào trong chén Tiểu Bảo, cười nói:

- Yên tâm đi, bây giờ anh chỉ mong gây ra một ít chuyện khiến cho có người mượn chuyện này mà nháo lên. Anh là ủy viên Hội Đồng Viện, trong chuyện này vì kiêng ky một số chuyện mà xử lý khiêm tốn, ngược lại tỏ ra quá mức tận lực.

Nói đến đây, Giang Khương lạnh giọng nói:

- Nhưng cho dù là Ủy viên Hội Đồng Viện, tuyệt cũng không dễ dàng buông tha cho những ai xúc phạm Thiên Y Viện. Đây mới chính là mấu chốt.
 
Back
Top Bottom