Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Binh Vương Thần Bí

Binh Vương Thần Bí
Chương 1100



Chỉ còn vài ngày nữa là đến tết, ba ngày cũng trôi qua trong chốc lát. Rất nhanh, ngày họp Hội đồng viện đã đến.

Chu y sư thoạt nhìn có vẻ lãnh đạm đi về phía Văn phòng Hội đồng viện, Ngô y sư lúc này cũng đi bên cạnh, hai người vừa đi vừa mỉm cười trò chuyện.

- Nghe nói hôm qua bọn Giang Khương đã lấy được chứng cớ Dương Lợi Dân và Hồ Hâm Nguyên có tham gia vào chuyện kia, chính thức kết thúc vụ án này rồi?

Chu y sư hai tay chắp sau lưng chậm rãi bước đi, đột nhiên giống như dửng dưng hỏi.

Nghe Chu y sư nói đến chuyện này, sắc mặt Ngô y sư hơi buồn bã, trầm giọng nói:

- Đúng vậy... Tôi đã xác nhận, quả thật là như thế: Hơn nữa bên Chu Thế Dương cũng đã khai báo hết toàn bộ chuyện Long Sơn năm đó và chuyện lần này rồi...

Thấy Ngô y sư xác nhận, sắc mặt Chu y sư hơi thay đổi. Lão vốn tưởng rằng trong ba ngày này Giang Khương không thể nào chấm dứt được chuyện này, nhưng không ngờ trong mấy ngày này Giang Khương đã giải quyết được hết. Hơn nữa, ngay cả Chu Thế Dương cũng đã khai báo tất cả mọi chuyện. Những chuyện này mà bày ra trước mặt mấy người Viện trưởng quả thật lại là một chiến công rực rỡ nữa.

Là Chủ tịch Hội đồng xử lý nguy cơ năm ngày, không những xoay chuyển được tình thế của viện, hơn nữa còn xử lý mọi việc từ trên xuống dưới hoàn hảo như vậy, cho dù có đặt chuyện này ở đâu thì cũng là một lý lịch đẹp lấp lánh.

Đối mặt với chuyện như vậy, Chu y sư cũng chỉ có thể thầm hừ một tiếng. Mặc dù trong lòng lão rất không cam tâm nhưng cũng không còn cách nào khác. Lão chỉ thầm hối hận, sao ban đầu không cứng rắn không để Giang Khương ngồi lên vị trí Chủ tịch này. Nếu lão biết có ngày hôm nay, cho dù có đánh chết lão thì lão cũng không để Giang Khương ngồi lên ghế chủ tịch này.

Đây chính là sự khác biệt một trời một vực giữa Chủ tịch và Phó chủ tịch.

Cho dù tức giận thế nào, hối hận thế nào thì vẫn cần phải đi họp...

Khi Chu y sư và Ngô y sư đến phòng họp nhỏ, lúc này bên trong đã có không ít người ngồi sẵn. Tuy là cuộc họp của Hội đồng viện, có điều lần này cũng được coi là cuộc họp mở rộng. Vì trừ Ủy viên Hội đồng viện thì còn có tất cả các thành viên Hội đồng xử lý nguy cơ.

Ngỗ ngồi lần này vẫn tương đối phân chia rõ, các thành viên trong Hội đồng viện ngồi vòng trong, những thành viên còn lại của Hội đồng xử lý nguy cơ ngồi ở vòng ngoài.

Có điều, sau khi Chu y sư bước vào, thấy Giang Khương vẫn ngồi ở vị trí của lần họp trước thì mắt không kìm được giật giật. Nhưng sau khi mắt lão giật giật vài cái thì lão chỉ hít thật sâu một hơi, không nói tiếng nào, chỉ im lặng cùng Ngô y sư ngồi xuống một bên.

Theo quy định, trước khi Hội đồng xử lý nguy cơ giải tán, Giang Khương vẫn được coi là Chủ tịch hội đồng, là người đứng đầu Thiên Y viện hiện nay. Cho dù lát nữa không phải, nhưng giờ hắn vẫn có quyền lực, cũng nên ngồi ở vị trí đó.

Cho nên, Chu y sư cũng chỉ có thể nhìn chằm chằm, sau đó im lặng ngồi ở vị trí của mình. Có điều trong lòng lão đang có vô số thanh kiếm nhỏ đang nhắm thẳng phía Giang Khương...

Sau khi nhóm Từ Khải Liễu đến, cuối cùng cuộc họp mở rộng của Hội đồng viện chính thức bắt đầu.

- Thời gian này đã cực khổ cho mọi người... Cũng cảm ơn Hội đồng xử lý nguy cơ những ngày qua đã vất vả... Nhân đây tôi đại diện các Ủy viên thường vụ Hội đồng viện bày tỏ lòng cảm ơn đến các vị. Nhờ sự cố gắng của các vị, cuối cùng đã loại bỏ những nguy cơ vô hình mà lần này Thiên Y viện ta gặp phải.

Sau ba ngày nghỉ ngơi, lúc này trạng thái tinh thần của Từ Khải Liễu rõ ràng đã tốt hơn hôm trở về rất nhiều, đã khôi phục được uy nghiêm hiển hách của Viện trưởng ngày xưa.

- Được rồi, giờ mời Chủ tịch Giang Khương báo cáo và tổng kết tình hình toàn viện trong khoảng thời gian này!

Sau khi dứt lời, Từ Khải Liễu mỉm cười gật đầu với Giang Khương đang ngồi bên cạnh.

Giang Khương cười một tiếng, sau đó liền nói:

- Vâng, đầu tiên tôi rất vui vì đã được thấy Viện trưởng Từ, Trưởng ban Lưu và Trưởng ban Liêu chính thức thuận lợi trở về Hội đồng viện. Tôi xin báo cáo với ba vị về công việc của Hội đồng xử lý nguy cơ của tôi trong thời gian này!

- Hội đồng xử lý nguy cơ chúng tôi...

- Qua mấy ngày cố gắng... Dưới sự góp sức của mọi người, cuối cùng chúng tôi...

- Giờ, về tình hình sự kiện phản bội viện lần này, trên cơ bản chúng tôi đã chỉnh lý xong... Những tài liệu liên quan cũng đã được đưa đến trước mặt mọi người, mời mọi người hãy xem kỹ...

La lão y sư La Thiên Minh ngồi một bên thấy Giang Khương ngồi ở vị trí chủ trì phía trước, nói năng lưu loát trôi chảy vô cùng thì nụ cười càng sáng lạn, ngay cả hai chiếc răng to trắng kia cũng lộ ra ngoài:

- Đây mới là người sinh ra để làm lãnh đạo...

Y sư Chu Hạo Bình ngồi bên nghe Giang Khương nói, trong lòng cực kỳ buồn rầu. Đột nhiên lão nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng cười khẽ quen thuộc thì không kìm được quay đầu nhìn sang. Lão thấy La lão y sư La Thiên Minh cười đến mức hai mắt suýt chút nữa biến thành đường chỉ thì cuối cùng không nhịn được khẽ hừ một tiếng.

- Tốt lắm... Cảm ơn sự cố gắng của Chủ tịch Giang Khương và các vị... Mặc dù những ngày qua chúng tôi không nhúng tay vào tất cả các công việc của viện, nhưng sự cố gắng và hiệu quả của các vị chúng tôi đều thấy rõ. Hơn nữa tài liệu của vụ án phản bội viện lần này mà Chủ tịch Giang đã chỉnh lý, tôi cùng Trưởng ban Lưu, Trưởng ban Liêu đã nghiêm túc xem rồi. Lần này, chúng tôi tương đối hài lòng, và cũng rất tán đồng sự cố gắng của các vị...

- Chúng tôi cũng sẽ dựa vào kết quả mà Hội đồng xử lý nguy cơ đã điều tra để tiến hành xử lý...

Từ Khải Liễu quay đầu nhìn Lưu Mộc Dương bên cạnh, nói:

- Trưởng ban Lưu, tiếp theo những tư liệu này, mong Trưởng ban Lưu dẫn dắt ban Giám sát tiến hành khảo hạch cuối cùng.

- Được, không thành vấn đề.

Lưu Mộc Dương gật đầu một cái nói.

Từ Khải Liễu thấy Lưu Mộc Dương gật đầu thì nhìn về phía Giang Khương bên cạnh, cười nói:

- Được rồi, Chủ tịch Giang Khương... Sự kiện lần này, không biết có còn bổ sung gì nữa không?

Giang Khương gật đầu cười, cũng biết trọng trách này cũng đến lúc nên đặt xuống. Hắn nhẹ nhàng hít một hơi, sau đó nhìn về phía mọi người nói:

- Cảm ơn Viện trưởng Từ đã khen ngợi công tác của Hội đồng xử lý nguy cơ mấy ngày qua. Viện trưởng cùng Trưởng ban Lưu, Trưởng ban Liêu cũng đã bình an trở về..., tôi nghĩ công việc của Hội đồng xử lý nguy cơ chúng tôi giờ cũng nên chấm dứt rồi.

Nói tới đây, Giang Khương nhìn La lão y sư La Thiên Minh, sau đó lại nhìn Chu y sư, rồi chậm rãi đứng dậy, nhìn về phía mọi người cười nói:

- Giờ tôi đại diện Hội đồng xử lý nguy cơ chuyển giao mọi công việc lại cho Hội đồng viện, đồng thời tuyên bố Hội đồng xử lý nguy cơ chính thức giải tán...

- Nhân đây, tôi xin bày tỏ lòng cảm ơn sự cố gắng và ủng hộ của sư phụ tôi, còn cả y sư Chu Hạo Bình cùng những thành viên Hội đồng xử lý nguy cơ dành cho tôi trong mấy ngày qua. Cảm ơn mọi người!
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1101



Với một nghi thức đơn giản như vậy, Hội đồng xử lý nguy cơ chính thức giải tán. Viện trưởng Từ Khải Liễu một lần nữa tiếp nhận lại quyền lực tối cao của Thiên Y viện.

Lưu Mộc Dương lại một lần nữa nắm giữ ban Giám sát, tiến hành công tác giám sát toàn viện.

Liêu Long Căn cũng tiếp nhận lại công việc của Ban tổng vụ...

Còn Ban giáo học và Ban hậu cần do Ninh Hán Dân và Chu Thế Dương nắm giữ tạm thời chưa có người quản lý. Có điều, công tác cũ thể đều có người chuyên phụ trách, không có người quản lý trong thời gian ngắn cũng không thành vấn đề. Nhưng nếu chưa có ai tiếp nhận thì vẫn khiến những người bên dưới tròn mắt ngóng trông.

Nhưng lúc này, tạm thời không ai ai chủ động nhắc tới chuyện này; bởi vì lúc này Từ Khải Liễu đã lên tiếng nói muốn thảo luận phương án xử lý sự kiện phản bội viện lần này.

Mặc dù bên Lưu Mộc Dương còn sẽ khảo hạch kỹ tình hình sự kiện phản bội viện này một lần nữa, nhưng mọi người đều biết đây chẳng qua chỉ là hình thức. Vụ án trên cơ bản đã sáng tỏ. Ngay cả Chu Thế Dương cũng đã đồng ý ký tên trên bản tự thuật thì đã chẳng còn gì phải điều tra nữa.

Trong cuộc họp lần này chỉ cần phải mau chóng thảo luận vấn đề xử lý khắc phục hậu quả chuyện này, sau đó sớm tuyên bố kết quả chuyện này, đồng thời thông báo cho toàn viện biết Từ Khải Liễu đã dẫn dắt Hội đồng viện quét sạch phản nghịch, một lần nữa khống chế toàn viện, giúp các thành viên an lòng.

Lần này trừ những người có thân phận Ủy viên Hội đồng viện ra, những thành viên khác của Hội đồng xử lý nguy cơ đều đã rời chức, tiếp theo là Hội đồng viện chính thức họp.

- Trước mắt Trưởng lão thứ tịch Viện trưởng lão Hồ Quang Dương tham gia chuyện này đã sợ tội tự vận. Còn... Thiên y sư Ninh Hán Dân Ủy viên thường vụ Hội đồng viện, vào giây phút cuối cùng đã tỉnh ngộ dùng thân cứu người hiện đang còn trong trạng thái hôn mê... Căn cứ theo quan sát của chúng tôi, Thiên y sư Ninh Hán Dân không thể hồi phục trong thời gian ngắn... Còn về Ủy viên thường vụ Chu Thế Dương, hiện tại đang trong trạng thái nhốt nghiêm mật...

Ánh mắt Lưu Mộc Dương hơi lạnh lẽo, cũng không khách khí lắm, chỉ ngẩng đầu nhìn mọi người, sau đó trầm giọng nói:

- Ngoài ra, Ủy viên Hội đồng viện Hồ Hâm Nguyên và Dương Lợi Dân cũng tham gia vào chuyện này... Hiện tạo, chủ yếu chúng ta sẽ thảo luận việc xử lý ba người Chu Thế Dương cùng Hồ Hâm Nguyên và Dương Lợi Dân.

Mọi người nghe Lưu Mộc Dương nói vậy liền nhìn nhau một cái. Nói như vậy, hiện tại chủ yếu là xử lý ba người này, còn xử lý Ninh Hán Dân sẽ tạm thời gác sang một bên.

Lúc này ánh mắt Chu y sư hơi lóe lên, còn sắc mặt của Ngô y sư bên cạnh thì lập tức trở nên u ám. Nói như vậy, tạm thời Ủy viên thường vụ Hội đồng viện cùng lắm chỉ bổ sung một vị.

Còn trong mắt La lão y sư La Thiên Minh cũng lóe lên chút lo lắng, không kìm được nhìn về phía Giang Khương. Nếu chỉ bổ sung một vị, vậy thì lần này Giang Khương thật sự chưa chắc chắn được. Dẫu sao Ủy viên Hội đồng viện bên Y sư nhất phẩm vẫn còn hơn 8 người. Ngoại trừ mình cùng vài người không muốn tranh với Giang Khương thì còn ít nhất hai ba người có suy nghĩ này.

Đặc biệt là Chu Hạo Bình, chắc chắn lão muốn ngồi lên vị trí Ủy viên thường vụ này. Nếu như chỉ bổ sung một vị trí, vậy thì lão sẽ trở thành trở ngại lớn nhất của Giang Khương.

Có điều, ông vừa nhìn Giang Khương thì thấy vẻ mặt Giang Khương lúc này đầy dửng dưng, chẳng hề có chút rầu rĩ nào. La lão y sư La Thiên Minh cũng chỉ có thể cười khổ một tiếng. Ông không biết rốt cuộc đệ tử của mình đang nghĩ gì, nhưng lúc này có lo lắng cũng vô ích. Cho bằng cứ để mọi việc phát triển theo tự nhiên. Chuyện này không thể nào miễn cưỡng. Chỉ cần mình cố hết sức giúp hắn là được.

Lúc này, Từ Khải Liễu chờ Lưu Mộc Dương nói xong liền nói tiếp:

- Liên quan đến chuyện của Trưởng lão thứ tịch Viện trưởng lão Hồ Quang Dương.

Mặc dù ông ấy sợ tội tự sát, nhưng bên Viện trưởng lão vẫn bắt đầu tiến hành điều tra và xử lý việc này, điều tra kỹ phe Hồ gia. Còn Trưởng lão Thủ tịch Viện trưởng lão Mạnh Thiên Phong cũng đã hứa với tôi, sau khi có kết quả xử lý liên quan sẽ thông báo cho Hội đồng viện ta... Cho nên, chuyện về Hồ Quang Dương bên chúng ta không cần phải thảo luận nữa!

Mọi người lần lượt gật đầu. Hồ Quang Dương đã tự sát rồi, hơn nữa phần lớn con cháu Hồ gia lão đều ở bên Viện trưởng lão, dĩ nhiên để Viện trưởng lão xử lý tương đối thích hợp. Còn chuyện cháu trai của lão vẫn đang ở viện, dĩ nhiên cũng sẽ do Viện trưởng lão đưa ra quyết định...

Thấy mọi người gật đầu tán thành và hiểu rõ, Từ Khải Liễu nói tiếp:

- Còn Chu Thế Dương thân là Ủy viên thường vụ Hội đồng viện lại là một trong những chủ mưu. Trong chuyện Long Sơn năm đó đã cấu kết với Hồ Quang Dương, thậm chí lợi dụng Ninh Hán Dân lúc đó không biết chuyện, lấy được địa điểm và vị trí của Y sư Lý Nguyên Bân lúc đó. Sau đó lợi dụng chuyện này mưu hại y sư Lý Nguyên Bân cùng các đệ tử của ông ấy, khiến y sư Lý Nguyên Bân mất tích mấy chục năm, hơn nữa còn dẫn đến chuyện Tuyệt Y Đường hiện nay. Trong chuyện này Chu Thế Dương và Hồ Quang Dương chính là những đầu sỏ!

- Sau đó, sau khi Tuyệt Y Đường xuất hiện, phe y sư Lý Nguyên Bân xuất hiện yêu cầu Hội đồng viện ta điều tra chuyện Long Sơn năm đó. Sau khi chuyện bại lộ, Chu Thế Dương lại cấu kết với Hồ Quang Dương, uy h**p Thiên y sư Ninh Hán Dân, hơn nữa còn thông đồng với ngoại địch, làm chuyện phản bội viện... Đúng là tội không thể tha thứ...

- Hai tòng phạm Hồ Hâm Nguyên và Dương Lợi Dân, thân là Ủy viên Hội đồng viện, biết luật còn phạm luật, cấu kết với đám Chu Thế Dương, hãm hại đồng liêu, tư thông với địch phản bội viện, cũng tội không thể tha.

Tất cả mọi người lẳng lặng nghe Từ Khải Liễu nói, đều biết vấn đề xử lý Chu Thế Dương, hiện tại đại khái ba người Từ Khải Liễu đã thảo luận và có phương án xử lý. Giờ mọi người trên căn bản chỉ nghe thử ý kiến của ba vị này như thế nào...

Nói tới đây, Từ Khải Liễu cũng nhìn về phía Lưu Mộc Dương, nói:

- Về tội của ba người, mời Trưởng ban Giám sát Lưu đề xuất biện pháp trừng phạt tương ứng!

Mọi người đều nhìn về phía Lưu Mộc Dương xem Lưu Mộc Dương nói thế nào. Mặc dù do Trưởng ban Giám sát đề xuất, nhưng đây cũng chỉ là thủ tục mà thôi.

Lúc này sắc mặt Lưu Mộc Dương không đổi, trầm giọng nói:

- Căn cứ tình hình trước mắt, các tội hãm hại đồng liêu, cấu kết ngoại địch, phản bội viện của Chu Thế Dương trên cơ bản đã được thành lập... Căn cứ theo quy định của viện, tước bỏ cấp Thiên y sư, phế bỏ nội khí, xử phạt “nhốt suốt đời để chịu trừng phạt”.

Nói tới đây, Lưu Mộc Dương lãnh đạm nhìn mọi người, chậm rãi nói:

- Với trừng phạt như thế này, không biết mọi người có ý kiến gì không? Mọi người có thể đưa ra đề nghị liên quan với ban Giám sát chúng tôi!

Lúc này Từ Khải Liễu cũng chậm rãi gật đầu nói:

- Được rồi, giờ Trưởng ban Lưu đã đưa ra ý kiến về việc trừng phạt Chu Thế Dương, mọi người có thể phát biểu suy nghĩ và ý kiến của mình. Hội đồng viện sẽ thận trọng cân nhắc!

Mọi người đều biết “nhốt suốt đời” là như thế nào, là sẽ nhốt vào nơi sâu nhất của trọng ngục, cả đời không được nhìn thấy ánh mặt trời. Phế đi nội khí, nhốt suốt đời đối với một thành viên Thiên Y viện mà nói, chính là trừng phạt nghiêm trọng nhất. Tội của Chu Thế Dương, bị xử như vậy cũng đáng.

Dĩ nhiên mọi người không có ý kiến gì, lần lượt lắc đầu nói:

- Chúng tôi đồng ý với phương thức trừng phạt này, cũng không có ý kiến gì khác!

Lưu Mộc Dương thấy mọi người không có ý kiến liền nhìn về phía Từ Khải Liễu, nói:

- Viện trưởng, các Ủy viên Hội đồng viện đã không có ý kiến, không biết ngài có đồng ý với cách trừng phạt với Chu Thế Dương không?

- Tôi không có ý kiến, tôn trọng xử lý của ban Giám sát!

Sau khi Từ Khải Liễu thông qua thì đây đã trở thành quyết định chính thức của Hội đồng viện. Lưu Mộc Dương gật đầu một cái, sau đó tiếp tục nói:

- Được, nếu mọi người không có ý kiến, Viện trưởng cũng chấp nhận biện pháp này, vậy, vụ án của Chu Thế Dương tạm thời chấm dứt ở đây...

- Còn về hai vị Ủy viên Hội đồng viện Hồ Hâm Nguyên và Dương Lợi Dân tham dự vào vụ án này, căn cứ theo điều tra đã có chứng cứ xác thực, tội danh không lầm... Có điều thấy rằng hai người này chỉ là tòng phạm, nên ban Giám sát chúng tôi đề nghị, phế bỏ cấp bậc Y sư nhất phẩm của hai người, đồng thời phế nội khí, giam lỏng trong tĩnh viên, nhưng cho phép dựa vào chuyên ngành hiện tại để tiến hành công tác nghiên cứu liên quan...

Sau khi dứt lời, Lưu Mộc Dương liền nhìn về phía mọi người, nói:

- Về cách xử trí Hồ Hâm Nguyên và Dương Lợi Dân, không biết các Ủy viên hội đồng viện có ý kiến gì không? Nếu có có thể kiến nghị lên ban Giám sát chúng tôi, ban Giám sát chúng tôi sẽ cẩn thận cân nhắc.

Lúc này, Từ Khải Liễu nhìn về phía mọi người, lên tiếng nói:

- Được, căn cứ vào ý kiến xử lý Trưởng ban Lưu đưa ra, mọi người cũng có thể nói thoải mái...

Chuyện như vậy, dĩ nhiên mọi người sẽ không phản đối, cũng không có lý do gì để phản đối. Bất kỳ kiến nghị xử lý nào của ban Giám sát trên cơ bản đều dựa trên quy định của viện. Như việc xử lý hai người này mặc dù không bị nhốt vào trong trọng ngục, nhưng dẫu sao cả đời cũng bị giam lỏng. Tự do duy nhất chính là có thể phát huy chút nhiệt tình công việc, có thể tiếp tục hoạt động nghiên cứu đúng chuyên ngành của mình... So với Chu Thế Dương đã nhẹ hơn không nhiều, ít nhất là từ nay về sau không còn bất kỳ cơ hội nào để vươn mình nữa/

- Được, nếu mọi người không ý kiến, như vậy việc xử lý hai người này cứ thế đi.

Thấy mọi người không có ý kiến gì khác, Từ Khải Liễu cũng không muốn lãng phí thời gian nữa. Sau đó bà nhìn về phía Lưu Mộc Dương nói:

- Trước mắt chuyện xử lý ba người này đã như vậy, còn những chuyện khác liên quan đến Long Sơn năm đó hoặc phản nghịch lần này, y sư nhị phẩm trở xuống để để ban Giám sát nghiên cứu xử lý, sau đó đưa báo cáo lên cho Ủy viên Hội đồng viện là được. Không cần phải thảo luận từng người một ở đây!

- Vâng, Viện trưởng. Ban Giám sát chúng tôi chắc chắn sẽ cố gắng xử đúng người đúng tội, đưa ra những biện pháp trừng phạt hợp tình hợp lý và sẽ thông báo lại cho Hội đồng viện biết...

Sau khi hai người nói xong thì mọi người lúc này cũng đều chậm rãi thở ra một hơi, biết rõ chuyện xử lý vụ phản bội viện đã chấm dứt.

Tiếp theo, dĩ nhiên là luận công ban thưởng những nhân viên có công trong chuyện lần này, cùng với việc bù vào chỗ trống Ủy viên thường vụ và Ủy viên bình thường.

Nghĩ tới đây, không ít người đang ngồi đây tim đập nhanh hơn, vẻ mặt dường như cũng sốt sắng hơn.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1102



Sau khi đã thông qua xử phạt nghiêm khắc, tiếp theo cũng không phải luận công ban thưởng như nhiều người mong đợi.

Từ Khải Liễu mặt mày luôn nghiêm nghị, lạnh lùng như băng lúc này cũng hơi giãn ra, nhìn mọi người một chút, sau đó bà nhìn về phía Giang Khương gật đầu một cái, nói:

- Sau khi tình hình lần này xử lý xong, chuyện Long Sơn năm đó, giờ chúng tôi đã có thể cho y sư Lý Nguyên Bân và y sĩ Giang Văn Ba một câu trả lời rồi...

Nghe vậy, mọi người cũng thầm gật đầu:

- Đúng rồi, năm đó y sư Lý Nguyên Bân thân là Y sư nhất phẩm Ủy viên Hội đồng viện nhưng lại bị đám Hồ Quang Dương là Ủy viên thường vụ Hội đồng viện lúc đó hãm hại, rơi vào phong động Long Sơn, cuối cùng Hội đồng viện quả thật đã có thể cho họ câu trả lời rồi. Có điều câu trả lời này không biết có khiến y sư Lý Nguyên Bân hài lòng không. Dẫu sao giờ đối phương đã có Tuyệt Y Đường mà cả Thiên Y viện đều không thể coi nhẹ...

- Giang Khương... bên Tuyệt Y Đường gần đây đều do câu liên lạc, vậy nhiệm vụ liên lạc lần này tiếp tục giao cho cậu đi, có được không?

Từ Khải Liễu mỉm cười nhìn về phía Giang Khương, nói.

Giang Khương chậm rãi gật đầu nói:

- Được!

- Ừ... Như vậy quá tốt!

Lưu Mộc Dương và Liêu Long Căn ngồi bên cũng gật đầu nói.

Những người khác lúc này dĩ nhiên cũng lần lượt gật đầu. Chuyện này chỉ Giang Khương có thể làm được. Dù sao Giang Khương cũng là con trai của Giang Văn Ba, hơn nữa có vẻ đối phương cũng rất muốn được tiếp xúc với Giang Khương, dù sao giữa hai người cũng có tình nghĩa máu mủ. Có Giang Khương ra mặt, có vấn đề gì mọi người cũng dễ thương lượng hơn một chút.

Hơn nữa địa vị và thân phận của Giang Khương trong viện cũng tương đối thích hợp. Dẫu sao hắn cũng là Ủy viên Hội đồng viện, mặc dù không phải Ủy viên thường vụ nhưng cũng miễn cưỡng chấp nhận được.

Có điều, mọi người vừa nghĩ đến đây thì tim lại bất giác đập “thình thịch”. Hai mươi năm trước Lý Nguyên Bân của Tuyệt Y Đường là Ủy viên Hội đồng viện, giờ lại là nhân vật cấp trưởng lão của Tuyệt Y Đường đối lập với Thiên Y viện kia. Tuy tới giờ chủ yếu là đệ tử và đồ tôn của ông ta ra mặt, nhưng trong viện chỉ cử một Ủy viên Hội đồng viện đi bàn bạc với đối phương, hình như chưa đủ...

Nghĩ tới đây, tâm tư không ít người hơi rối loạn. Lúc này trong lòng Chu y sư cũng rối mù, thầm chặc lưỡi. Sao trước giờ mình không nghĩ ra chuyện gì? Bây giờ Giang Khương lập được công lớn như vậy, hơn nữa lại là chủ Tề Thế Đỉnh, đồng thời còn có lý lịch Chủ tịch Hội đồng xử lý nguy cơ sáng lấp lánh. Lần này lại có lập trường như vậy, vậy thật sự so với mình, ưu thế của thằng nhãi kia càng lúc càng nhiều rồi.

Trong lúc đầu óc không ít người đang suy nghĩ xa xôi thì Từ Khải Liễu lại lên tiếng. Lần này dường như luận công ban thưởng mà mọi người mong ngóng đã lâu rốt cuộc đã tới...

Dĩ nhiên, luận công ban thưởng trên căn bản cũng chỉ là chuyện của một số ít người, hơn nữa trong một số ít người này phần lớn đều là công của Giang Khương.

Trừ Giang Khương ra, những công thần còn lại đứng đầu bảng đều là những người của ban Giám sát từ lúc bắt đầu đã luôn đứng bên ủng hộ Giang Khương, kế đến mới là hai người La Thiên Minh và Chu Hạo Bình Phó chủ nhiệm Hội đồng xử lý nguy cơ lần này cùng với Vu Phượng Minh và Lưu Thiên Phúc của ban Luyện đan luôn ủng hộ Giang Khương. Còn những Ủy viên Hội đồng viện còn lại đều đứng về đội này tương đối muộn, nên công lao rõ ràng ít hơn nhiều.

Nhưng dù thế này, lần này xảy ra chuyện lớn như vậy, không tư thông với địch coi như có công rồi... Dẫu sao lúc đó tất cả Ủy viên thường vụ đều không có mặt, tất cả cũng nhờ những vị đang ngồi đây ra sức hỗ trợ ổn định thế cục.

Có điều lúc này mọi người đều nhìn Giang Khương người trẻ tuổi nhất ở đây với ánh mắt đố kỵ, thấy người hắn đang tỏa sáng lấp lánh...

- Trong chuyện phản bội viện lần này, các vị đều lập được công lao không nhỏ.

Trong đó, Ủy viên Giang Khương là có công nhất trong chuyện lần này. Ủy viên Giang Khương đã dẫn dắt thành viên ban Giám sát vạch trần âm mưu phản nghịch, hơn nữa còn lãnh đạo Hội đồng xử lý nguy cơ xoay chuyển cục diện, ổn định tình hình Viện. Hơn nữa còn hy sinh bản thân để giải cứu các thành viên Hội đồng viện ra khỏi vây khốn của địch...

- Căn cứ vào tình hình truyên, qua thương lượng của tôi cùng Trưởng ban Lưu Mộc Dương, Trưởng ban Liêu Long Căn, căn cứ theo quy định của viện, tạm thời trao tặng cho Ủy viên Giang Khương vì cống hiến đặc biệt lần này một trăm ngàn điểm thưởng...

Nói tới đây, Từ Khải Liễu mỉm cười nhìn về phía mọi người, nói:

- Không biết mọi người đối có ý kiến gì về chuyện này không?

- Ồ!

- Ồ...

Nghe thấy phần thưởng này, đông đảo Ủy viên Hội đồng viện đều hơi sửng sốt, chỉ có Giang Khương là nháy mắt, không cảm thấy có vấn đề gì. Mình nhận được phần thưởng cống hiến đặc biệt một trăm ngàn điểm này dường như cũng khá phù hợp...

Nhưng cảm giác nhạy cảm của Giang Khương khiến hắn cảm nhận được những tiếng ồ khe khẽ cổ quái của những người bên cạnh.

Giang Khương hơi quay đầu nhìn chung quanh lập tức liền xác định thấy vẻ mặt của tất cả mọi người dường như đều hơi cổ quái. Ngay cả vẻ mặt của sư phụ cũng lóe lên tia kinh ngạc, có điều dường như tia kinh ngạc này chỉ thoáng qua một cái, sau đó hình như lại lộ tia vui vẻ.

Giang Khương thấy bộ dạng đó của sư phụ thì hơi sửng sốt, nhưng lúc này hình như cũng ý thức được điều gì đó.

Lúc này, đột nhiên có người lên tiếng.

- Viện trưởng, tôi cảm thấy thưởng cho Ủy viên Giang Khương như vậy hình như hơi ít...

Nghe thấy vậy, mọi người đều hơi ngạc nhiên nhìn về phía truyền đến giọng nói. Giọng nói này hình như giống của Chu Hạo Bình.. Chu y sư trước nay cẩn thận, lại cực kỳ ít phản đối ý kiến của nhóm Từ Khải Liễu chứ đừng nói là vì chuyện căn bản không hề liên quan gì đến lão như chuyện này. Sao lão lại ra mặt thay Giang Khương?

Lúc này Từ Khải Liễu dường như cũng hơi bất ngờ, sau khi mỉm cười liền nhìn về phía y sư Chu Hạo Bình, nói:

- À? Không biết Chu y sư cảm thấy nên thưởng cho Giang Khương như thế nào?

Nhìn thấy ánh mắt Từ Khải Liễu, lúc này trong lòng Chu Hạo Bình cũng thầm mắng hai tiếng. Chuyện này đúng là vốn không liên quan gì đến lão, nhưng lão đã nhìn thấu vài điều kỳ quặc trong đó, cho nên lúc này lão cũng chỉ có thể nhắm mắt đứng lên ra mặt thay Giang Khương, giúp Giang Khương thỉnh cầu nhiều phần thưởng hơn.

Vì lão hiểu rõ, lần này Hội đồng viện không thể chỉ thưởng cho Giang Khương vài điểm như vậy. Chỉ e Giang Khương sẽ còn nhận được những món lợi lớn hơn, và món lợi này rất có khả năng là ở chỗ đó...

Nghĩ tới đây, Chu Hạo Bình nghiến răng, nhìn về Từ Khải Liễu, nói:

- Viện trưởng, lần này công lao của Giang Khương không nhỏ. Không chỉ vạch trần âm mưu phản bội viện của đám Chu Thế Dương, đồng thời còn nỗ lực cứu các đồng lưu Hội đồng Thiên Y viện chúng ta, lại còn đảm nhiệm chức Chủ tịch Hội đồng xử lý nguy cơ, bỏ rất nhiều sức lực... Tôi cảm thấy trong tình huống như vậy, một trăm ngàn điểm dường như chưa đủ... Để thể hiện sự coi trọng của Hội đồng viện ta với những công lao Ủy viên Giang Khương lập được lần này, tôi cảm thấy một trăm năm mươi ngàn điểm tương đối thích hợp.

- Một trăm năm mươi ngàn...

Chu HạoBình vừa nói ra lời này, mọi người không kìm được hít một hơi lạnh, tuy đối với những Ủy viên Hội đồng viện đang ngồi đây, kiếm mấy đểm này không phải chuyện gì quá khó, nhưng đó chỉ là so với một ngàn hoặc tám trăm điểm thôi. Còn điểm từ một trăm ngàn trở lên, đối với ai cũng không phải con số nhỏ. Cho dù là một Ủy viên Hội đồng viện, cả đời cùng lắm chỉ kiếm được hai ba trăm ngàn điểm mà thôi.

Phần thưởng cống hiến đặc biệt này của Giang Khương được một trăm ngàn điểm là đã khá nhiều rồi. Chẳng qua mọi người chỉ cảm thấy công lao này của Giang Khương không phải Hội đồng viện chỉ cần bỏ ra những điểm thưởng này là được... cho nên mới lộ vẻ chần chừ.

Nhưng Chu Hạo Bình đã nhảy ra nói chút điểm thưởng này cho Giang Khương là không đủ, có điều lập tức cho Giang Khương thêm năm mươi ngàn điểm, như vậy hình như hơi nhiều rồi. nên biết trong lịch sử, điểm thưởng cao nhất cũng hơn bảy mươi ngàn một chút. Giờ lập tức từ một trăm ngàn lên một trăm năm mươi ngàn, thực sự là nhảy hơi mạnh, con số hình như hơi lớn quá.

Giống như một người vốn đang vui mừng vì trúng thưởng mười triệu, rồi trong phút chốc lại cộng thêm cho hắn năm triệu mà không có lý do nào, hình như làm vậy cũng hơi quá.

Trong sự kinh ngạc của mọi người, dường như chỉ có mình La lão y sư La Thiên Minh lúc này không hề vui mừng vì Chu Hạo Bình đứng ra xin tăng thêm phần thưởng cho đệ tử mình. Ông hiểu rất rõ Chu Hạo Bình đang làm gì, nhưng lúc này ông không tiện chen miệng vào, chỉ có thể đứng nhìn, chỉ mong viện trưởng đừng nghe theo ý kiến của Chu Hạo Bình, cho Giang Khương thêm năm mươi ngàn điểm thưởng.

Đối mặt với ánh mắt tò mò của mọi người, lúc này Từ Khải Liễu hơi cười, nhìn Lưu Mộc Dương và Liêu Long Căn, nói:

- Chu y sư đề nghị cho Giang Khương thêm năm mươi ngàn điểm thưởng, Trưởng ban Lưu và Trưởng ban Liêu thấy như thế

nào?

- Tôi cảm thấy một trăm ngàn điểm là đủ rồi... Tuy nói trong quy tắc thưởng điểm không xác định phần thưởng cống hiến đặc biệt sẽ thưởng cao nhất bao nhiêu điểm, nhưng căn cứ theo thông lộ xưa nay, điểm thưởng cao nhất cũng không quá bảy mươi ngàn điểm. Giang Khương lần này tuy lập được công lao cực lớn, nhưng tôi cảm thấy một trăm ngàn điểm đã là điểm cao nhất rồi...

Sắc mặt Lưu Mộc Dương lãnh đạm phát biểu.

Liêu Long Căn bên cạnh lúc này cũng cười chúm chím gật đầu nói:

- Trưởng ban Lưu nói rất đúng. Năm đó thưởng bảy mươi ngàn điểm tuy tình hình không nguy hiểm như lần này, nhưng chênh lệch cũng không nhiều lắm. Hơn nữa người cống hiến đặc biệt lúc đó còn mất đi một cánh tay... Lúc đó Hội đồng viện chỉ dành tặng bảy mươi ngàn điểm... Cho nên, tôi cảm thấy thưởng cho Giang Khương một trăm ngàn điểm thưởng là không ít đâu... Một trăm năm mươi ngàn... Tiêu chuẩn này thật sự hơi cao qua... Nếu sau này lại có người lập được công gì lớn, có điểm thưởng này rồi, đến lúc đó cũng khó mà so sánh...

Nghe hai người này nói xong, Từ Khải Liễu mỉm cười nhìn Chu Hạo Bình nói:

- Chu y sư... Lý do Trưởng ban Lưu và Trưởng ban Liêu vừa nói anh thấy như thế nào?

Lúc này trong lòng Chu Hạo Bình lạnh như băng. Các vị Ủy viên thường vụ đã trực tiếp phản bác ý kiến của lão sao lão còn dám nói nhiều. Trong lòng lão cảm thấy chút không ổn, mặc dù trong lòng không cam tâm nhưng cũng đành thôi, không dám nói nhiều. Lão cố nặn ra một nụ cười, nói:

- Trưởng ban Lưu và Trưởng ban Liêu nói rất phải, là tôi cân nhắc không chu toàn, cân nhắc không chu toàn...

- Được rồi, về điểm thưởng của Giang Khương cứ quyết định như vậy đi.

Từ Khải Liễu mỉm cười nói.

Từ Khải Liễu vừa nói ra lời này, trên mặt La lão y sư La Thiên Minh lập tức nở ra một nụ cười, còn Chu y sư tì mặt mày đen thui...
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1103



Sau khi xác nhận điểm thưởng của Giang Khương xong, đám người Từ Khải Liễu lại tuyên bố ngoại trừ phần thưởng điểm cống hiến cao nhất ra, Hội Đồng Viện cũng sẽ trao tặng huy chương danh dự Thiên y cho Giang Khương.

Huy chương danh dự Thiên y được trao cho Giang Khương cũng không nằm ngoài dự đoán của mọi người. Huy chương này căn bản chính là đại diện cho vinh dự cao nhất của Thiên Y Viện, nếu không lập được công lớn thì sẽ không được trao tặng. Có được cống hiến đặc biệt cũng sẽ đạt được huy chương như vậy. Trăm năm qua, người nhận được 70 ngàn điểm thưởng và huy chương cũng chỉ có được mấy người trong thời kỳ chống ngoại tộc xâm lược mà thôi.

Lúc này, Giang Khương lập được công lớn như vậy, được trao tặng huy chương danh dự, ngược lại cũng không kỳ quái. Mọi người cũng không quá để ý. Huy chương chỉ là danh tiếng, cũng không có ý nghĩa thực tế. Đối với một số người không phải thành viên Hội Đồng Viện mà nói, nhận được huy chương còn có được ít chỗ tốt, có thể có được đãi ngộ ngang hàng với các Ủy viên Hội Đồng Viện. Nhưng bây giờ Giang Khương đã là Ủy viên Hội Đồng Viện, nhận huy chương cũng chỉ đơn thuần là một danh dự mà thôi.

Một khi khen thưởng cho Giang Khương đã được xác định, tiếp theo mọi người thảo luận thưởng cho những người khác tất nhiên cũng dễ dàng hơn rất nhiều. Những người đang ngồi trên cơ bản đều có thu hoạch, vẫn là phần thưởng cống hiến cùng với điểm thưởng. Dù sao, đối với các vị Ủy viên Hội Đồng Viện đang ngồi ở đây mà nói, thân đã ở chức cao, ngoại trừ điểm và danh hiệu ra, cũng không biết thưởng thứ gì khác.

Ngược lại, mấy thành viên của ban Giám sát lại có được chỗ tốt không nhỏ. Ngoại trừ thu được điểm thưởng tương ứng, còn có được cơ hội một lần tiến vào Mật kho, có thể học hoặc nghiên cứu những tài liệu bí mật của Thiên Y Viện.

Đối với phần thưởng này, mọi người hài lòng nhất vẫn là điểm. Điểm đối với họ mà nói cũng không tính là ít. Có điểm, bọn họ có thể đến kho đan dược đổi lấy một số đan dược và dược liệu cao cấp. Nên biết rằng, những đan dược và dược liệu cao cấp này giá đổi rất đắt. Đặc biệt Giang Khương gần đây đã luyện chế được một số đan dược siêu phẩm. Bây giờ có điểm rồi, bọn họ có thể đi đổi lấy một hai viên.

Đan dược này, bất luận là dùng cho mình hay là cho con cháu đời sau đều rất tốt.

Nhìn nụ cười trên gương mặt mọi người, Từ Khải Liễu và Lưu Mộc Dương nhìn nhau, Từ Khải Liễu lên tiếng:

- Được rồi, bây giờ chúng ta bàn đến đề tài kế tiếp.

- Đề tài thảo luận kế tiếp?

Vẻ mặt mọi người liền nghiêm lại. Phần thưởng đã thảo luận xong, đề tài kế tiếp chỉ sợ sẽ là chuyện mấu chốt nhất.

- Căn cứ theo chương trình Hội Đồng Viện, Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện sẽ có từ ba đến năm người. Toàn bộ Ủy viên Hội Đồng Viện là từ mười hai đến mười lăm người.

- Trước mắt, toàn bộ Ủy viên Hội Đồng Viện có mười hai người, trong đó Ủy viên thường vụ có bốn người, nhưng bởi vì Thiên y sư Ninh Hán Dân đang hôn mê sâu, trước mắt công việc của viện lại rất nhiều, cũng nhiều năm rồi không bổ sung thành viên mới. Cho nên, tôi, Trưởng ban Lưu, Trưởng ban Liêu đã thương nghị với nhau, cân nhắc bổ sung thêm một vị Ủy viên thường vụ và hai vị Ủy viên bình thường.

Nghe Từ Khải Liễu nói, ánh mắt mọi người sáng lên. Quả nhiên là chuyện này.

Mặc dù đám người y sư Chu đã sớm nghĩ đến chuyện này, nhưng khi chân chính nghe được, tâm trạng không khỏi có chút ba động.

Từ Khải Liễu cũng không chú ý đến tâm trạng nôn nóng của mọi người, nói:

- Vốn dựa theo thông lệ, ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện phải là Thiên y sư, nhưng bởi vì tấn cấp Thiên y sư quá nghiêm khắc. Hơn nữa, trước mắt Hội Đồng Viện vẫn chưa có ủy viên tấn cấp Thiên y sư.

Cho nên, trải qua thảo luận của ba người Ủy viên thường vụ chúng tôi, quyết định các vị đang ngồi ở đây sẽ có tư cách tham gia tuyển chọn Ủy viên thường vụ.

Nghe Từ Khải Liễu nói xong, tám vị Ủy viên Hội Đồng Viện đều âm thầm đánh giá. Bổ nhiệm Ủy viên thường vụ và Ủy viên Hội Đồng Viện là một đại sự. Ít nhất Thiên Y Viện trước giờ vẫn không có biến động quá lớn về các thành viên. Nhưng lúc này lại tăng thêm một Ủy viên thường vụ và hai Ủy viên phổ thông, nội viện nhất định sẽ xuất hiện một trận ba động lớn.

Từ Khải Liễu nhìn mọi người có chút hưng phấn, cũng cảm thấy vui. Lúc này, Liêu Long Căn lên tiếng:

- Được rồi, chuyện liên quan đến việc tuyển cử Ủy viên thường vụ và Ủy viên bình thường của Hội Đồng Viện, bây giờ các vị có thể lựa chọn ra mấy người.

Lưu Mộc Dương tiếp lời:

- Mọi người cứ chọn ra danh sách những người có thể tham gia ứng tuyển, đến lúc đó chúng ta sẽ thương nghị với nhau.

Những người đang ngồi ở đây, ai mà không phải là y sư nhất phẩm. Hơn nữa, ở đây còn có hai vị trí Ủy viên Hội Đồng Viện, ai cũng muốn tranh cử cho nhà mình một chút.

Dĩ nhiên, những người đang ngồi đây cũng không phải người ngu. Nhất định phải chọn ra những người có hiểu biết một chút.

Thoáng cân nhắc, có mấy vị Ủy viên thận trọng đưa ra mấy cái tên.

Số người cũng không tính là quá nhiều, chỉ bốn năm người. Sau khi tên của bốn, năm người này được nói ra, mọi người cũng không cảm thấy bất ngờ. Bốn năm người này đều là những người có khả năng trúng cử vị trí Ủy viên Hội Đồng Viện nhất. Những người không có đủ tư cách cạnh tranh, tất nhiên sẽ không có ai đề cử.

- Được rồi, trước mắt các vị đề cử ra năm y sư nhị phẩm.

Từ Khải Liễu hài lòng nhìn những cái tên được đề cử. Đối với những y sư nhị phẩm này, bà ít nhiều cũng hiểu rõ. Mấy năm nữa có thể thông qua khảo hạch trở thành y sư nhất phẩm, đúng là có đủ tư cách để tham gia tuyển chọn Ủy viên Hội Đồng Viện lần này.

- Không biết mọi người có còn chọn lựa nào khác hay không? Nếu không có, chúng ta chính thức chốt danh sách.

Mọi người tất nhiên là lắc đầu, bày tỏ không còn lựa chọn nào khác.

Từ Khải Liễu gật đầu cười, sau đó nói:

- Bây giờ chúng ta bắt đầu chuyển sang danh sách Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện.

Từ Khải Liễu vừa nói xong, mọi người liền im lặng. Những người đang ngồi đây, không ai là không muốn ngồi vào vị trí này. Nhưng mặc dù có tư cách, cũng chỉ có một vị trí mà thôi. Với lại phải được mọi người ủng hộ mới được, ai tự đề cử mình chứ. Cho dù là tự đề cử, không ai ủng hộ ngược lại sẽ bị người ta cười nhạo.

Lúc này, sắc mặt La Thiên Minh trầm xuống, biết được gần đây ông đã làm nhiều chuyện như vậy, rốt cuộc thì cũng đã đến lúc nên chính thức ra mặt.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1104



Y sư La Thiên Minh nhìn Giang Khương bên cạnh, chậm rãi hít một hơi, rồi ngẩng đầu nhìn Từ Khải Liễu. Khi tất cả mọi người đề cử Ủy viên Hội Đồng Viện, ông cũng không lên tiếng, bây giờ rốt cuộc cũng đã đến phiên ông.

Y sư Chu cũng đã chú ý đến phản ứng của La Thiên Minh, tim hơi nhói lên, biết được rốt cuộc La Thiên Minh đã chuẩn bị phát lực.

- Viện trưởng Từ, Trưởng ban Lưu và Trưởng ban Liêu, tôi xin đề cử đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh, ủy viên Giang Khương đảm nhiệm chức Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện.

Thanh âm của y sư La Thiên Minh vang lên trong phòng họp, khiến cho tất cả không nhịn được mà nhìn sang hướng của ông.

Nhìn gương mặt tràn đầy nghiêm nghị của La Thiên Minh, các vị Ủy viên không nhịn được bĩu môi, thầm nói:

- La lão này đúng là cử hiền bất tị thân.

Y sư Chu nhìn La Thiên Minh, không khỏi cau mày. Y sư Ngô nhìn thấy biểu hiện của y sư Chu, cắn răng một cái. Dù sao thì bản thân mình cũng không có hy vọng, xem như bán cho Chu Hạo Bình một ân tình, lập tức lên tiếng:

- Viện trưởng, tôi xin đề cử y sư Chu Hạo Bình đảm nhiệm chức Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện.

Y sư Ngô vừa nói xong, ánh mắt Chu Hạo Bình lóe lên sự hưng phấn.

Lúc này, Từ Khải Liễu cũng mỉm cười nói:

- Được rồi, bây giờ y sư La đề cử Ủy viên Giang Khương, y sư Ngô đề cử Ủy viên Chu Hạo Bình, còn người nào đề cử nữa hay không? Dĩ nhiên, chúng tôi cũng hoan nghênh các vị tự tiến cử mình. Chỉ cần có năng lực, đều có thể tham gia ứng tuyển.

Mặc dù Từ Khải Liễu khích lệ, thậm chí còn khích lệ tự đề cử, nhưng mọi người cũng không lên tiếng.

Bây giờ tổng cộng có tám vị Ủy viên Hội Đồng Viện, ngoại trừ hai người lên tiếng, cộng thêm hai người được đề cử, còn dư lại bốn người. Nói thật, không động tâm thì là giả, nhưng thấy hai người được đề cử, mọi người cũng không còn suy nghĩ muốn cạnh tranh nữa.

Trong số tám vị Ủy viên Hội Đồng Viện, Chu Hạo Bình cũng xem như xếp hàng thứ nhất. Hơn nữa, vừa rồi còn đảm nhiệm chức Phó chủ tịch Hội đồng xử lý nguy cơ, có thể được xem là chấp chưởng có kinh nghiệm nhất trong số cao tầng, hơn nữa còn rất có uy tín trong viện, quả thật có tư cách tham gia ứng tuyển.

Giang Khương thân là đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh. Vốn hắn phải là Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện, chẳng qua vì tuổi tác và lý lịch quá cạn, cho nên mới không lên được vị trí này. Nhưng bây giờ, Giang Khương được xem là công thần của Thiên Y Viện, có công ngăn cơn sóng dữ, giúp cho Thiên Y Viện không bị sụp đổ, lại còn là ân nhân cứu mạng của mấy vị Ủy viên thường vụ. Quan trọng hơn, hắn còn giữ cái chức Chủ tịch Hội đồng xử lý nguy cơ, lý lịch có thể nói là quá đẹp.

Có hai người này, những người khác chỉ sợ không còn hy vọng nữa, cho nên cũng không có hứng thú đề cử hoặc tự đề cử.

Thấy mọi người im lặng, Từ Khải Liễu cười nói:

- Không ai đề cử nữa sao? Nếu không còn ai, chúng tôi sẽ xác nhận Ủy viên Giang Khương và Ủy viên Chu Hạo Bình sẽ tham gia ứng tuyển vị trí Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện.

Mọi người nhìn nhau, chậm rãi gật đầu, biểu hiện sự đồng ý. Nếu đã không còn hy vọng nữa, dĩ nhiên là không tham gia náo nhiệt rồi.

- Được rồi, vậy chốt danh sách hai người.

Từ Khải Liễu nhẹ gật đầu, quay sang nhìn Lưu Mộc Dương và Liêu Long Căn:

- Nếu danh sách Ủy viên thường vụ và Ủy viên bình thường đã chọn xong, chúng ta sẽ tuyên bố cho toàn viện.

- Nhưng thời gian tuyển chọn là định khi nào? Bây giờ cách ngày tết cũng chỉ còn hai ba ngày.

Từ Khải Liễu thoáng chần chừ một chút.

Lưu Mộc Dương thoáng trầm ngâm một chút, sau đó nói:

- Việc tuyển chọn ủy viên Hội Đồng Viện không phải chuyện nhỏ. Về thời gian tuyển chọn, chúng ta có thể cân nhắc vào năm sau.

Liêu Long Căn cũng chậm rãi gật đầu:

- Dựa theo thông lệ, danh sách công bố một khoảng thời gian, nếu không ai có dị nghị thì sẽ tiến hành tuyển chọn sau cùng. Năm sau là tương đối thích hợp.

- Được, vậy định năm sau.

Từ Khải Liễu cười nói:

- Cứ quyết định như vậy đi. Tối mai, chúng ta sẽ tổ chức đại hội cuối năm.

Nói đến đây, Từ Khải Liễu quay sang nhìn Lưu Mộc Dương:

- Nhắc đến, mặc dù thời gian có chút vội vã, nhưng chúng ta vẫn phải lộ mặt, để mọi người an tâm ăn tết.

Lưu Mộc Dương và Liêu Long Căn nhìn nhau, chậm rãi gật đầu:

- Vốn phải nên như vậy.

Thấy hai người đồng ý, Từ Khải Liễu quay sang nhìn Chu Hạo Bình, nói:

- Y sư Chu, công việc của các ban đều do ông chủ quản?

- Vâng, mấy ngày qua đều do tôi chủ quản.

Chu Hạo Bình gật đầu nói.

- Liên quan đến báo cáo công việc của các ban và phòng làm việc, an bài như thế nào?

Từ Khải Liễu trầm giọng hỏi.

Chu Hạo Bình đáp:

- Bởi vì mấy ngày trước trong viện xuất hiện vấn đề, cho nên báo cáo công việc bị chậm trễ. Nhưng xế chiều nay đã tập hợp, sáng ngày mai sẽ có thể hoàn thành.

- Vậy thì vừa lúc tiến hành đại hội vào buổi tối. Kết thúc đại hội thì hết năm. Mọi người yên tâm nghỉ ngơi mấy ngày.

Từ Khải Liễu nói.

Dứt lời, Từ Khải Liễu nhìn Giang Khương, nói:

- Giang Khương, liên quan đến Tuyệt Y Đường, trên căn bản cũng đã đến thời hạn cuối cùng. Con hãy câu thông với bên kia một chút, xem ý của bọn họ như thế nào. Nhưng bất kể ra sao, đầu năm ít nhất phải ổn định lại. Cho dù có ý kiến gì thì cũng gác sang năm sau.

- Xin Viện trưởng cứ yên tâm, con sẽ gắng hết sức làm xong chuyện này.

Giang Khương mỉm cười gật đầu:

- Con sẽ câu thông với bọn họ thật tốt.

- Vậy thì tốt rồi.

Từ Khải Liễu gật đầu, sau đó đứng dậy, nói:

- Vậy hôm nay hội nghị đến đây là chấm dứt. Mọi người tiếp tục công việc của mình, cẩn thận trong những ngày cuối năm. Vất vả cho mọi người rồi.

- Không vất vả, vì hết thảy cũng là vì Thiên Y Viện ta.

Mọi người nghiêm nghị đứng dậy kêu lên.

Mọi người nối đuôi nhau bước ra khỏi phòng họp.

Y sư La Thiên Minh cùng với Giang Khương chậm rãi bước ra. La Thiên Minh vừa đi vừa nhìn Giang Khương, thở dài nói:

- Tiểu tử con đúng là không tệ. Sư phụ không nghĩ đến chỉ trong mấy năm ngắn ngủi con đã đi được đến bước này. So với suy nghĩ ban đầu của sư phụ còn sớm hơn ít nhất hai mươi năm.

- Đều là nhờ sư phụ tài bồi.

Trước mặt La Thiên Minh, Giang Khương ngược lại không khách sáo. Mấy năm qua, hắn biết rõ một đạo lý, con người đi cũng giống như đi ngược dòng nước, không tiến thì tất thối. Tranh hay không tranh không phải là điều hắn cân nhắc bây giờ. Nếu có cơ hội, cứ anh dũng tiến về phía trước, đừng để cho mình phải tiếc nuối.

Gương mặt tuấn tú của Giang Khương hiện lên nụ cười nhàn nhạt, khom người trước La y sư:

- Nếu không nhờ sư phụ, con có cố gắng đến cỡ nào cũng không có cơ hội như vậy.

- Haha…

Nhìn biểu hiện không kiêu không ngạo của Giang Khương, La lão vuốt râu cười to.

Sau đó, gương mặt nghiêm lại, nhìn Giang Khương, nói:

- Không sai. Mặc dù chuyện này nắm chắc không ít, nhưng vẫn không thể khinh thường. Chu Hạo Bình cũng không phải là người dễ sống chung. Hơn nữa, bây giờ ông ấy còn là thủ lĩnh y sư nhất phẩm. Người ủng hộ ông ấy cũng sẽ không ít. Mấy ngày này làm việc nhất định phải cẩn thận một chút, đừng để ông ta nắm thóp con cái gì. Nếu không, tất cả sẽ trắng tay.

Giang Khương nhẹ nhàng gật đầu, nói:

- Xin sư phụ đừng lo lắng, trong lòng con hiểu rõ.

- Lần này, chúng ta cũng có thể giao phó được với Tuyệt Y Đường. Cho dù bên kia còn chưa hài lòng, nhưng đó cũng là chuyện của năm sau. Ta nghĩ, kết quả này bọn họ cũng đã hài lòng lắm rồi.

Nghe Giang Khương nói, y sư La Thiên Minh chậm rãi gật đầu, khẽ cau mày nói:

- Chu Hạo Bình sẽ không ở yên chờ đến năm sau cạnh tranh với con đâu. Dù sao ai cũng nhìn ra được nhóm người Viện trưởng hẳn sẽ ủng hộ con. Nếu là như vậy, Chu Hạo Bình chỉ sợ chỉ có thua mà không có thắng. Cho nên, hết thảy phải cẩn thận thì hơn.

- Vâng, sư phụ.

Giang Khương một lần nữa khom người, nói.

Y sư La Thiên Minh chậm rãi thở ra một hơi, ngẩng đầu nhìn bầu trời quang đãng, sau đó nói:

- Bất kể thế nào, lão Vu và lão Lý của ban Đan dược cũng sẽ ủng hộ con. Mấy ngày nữa, ta sẽ tìm cơ hội nói chuyện với bọn họ. Con cũng phải nhân dịp trao đổi lợi ích với bọn họ một chút. Tuy nói bọn họ đều đứng về phía con, nhưng con cũng không thể mặc kệ được, tất phải bày tỏ chút tôn trọng của con mới được.

- Những gì sư phụ giao phó, con sẽ ghi nhớ.

Thấy Giang Khương thành thật đáp lời, La Thiên Minh cũng cảm thấy yên tâm, đột nhiên nói:

- Chừng nào Tiểu Bảo và hai người Tử Nguyệt về? Đã lâu không gặp thằng bé, đúng là có chút nhớ.

Giang Khương nhìn đồng hồ, sau đó cười nói:

- Sư phụ, lúc này bọn họ hẳn đang ở Kim Lăng, rất nhanh sẽ về.

- Ừm, như vậy cũng tốt. Thằng nhóc ngoan đó, thật khiến ta nhớ muốn chết.

Trong lúc hai thầy trò vừa đi vừa nói chuyện, đám người Tuyên Tử Nguyệt cũng vừa mới xuống máy bay, ngồi xe nội viện an bài, chậm rãi chạy về Thiên Y Viện.

Người một nhà chia cách nhau mấy ngày, cuối cùng cùng về lại với nhau trong dịp cuối năm.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1105



Mọi người ai cũng muốn yên tâm ăn tết, nhưng dù sao cũng phải xử lý xong công việc thì mới yên tâm được.

Cho nên, để có thể yêu tâm qua được một năm, tất cả mọi người trong Thiên Y Viện đều khua chiêng gõ trống hoàn thành rất nhiều chuyện mà vì sự kiện phản loạn mà bị trì hoãn.

Phòng làm việc của Thiên Y Viện tại các tỉnh cũng đã cử người phụ trách trở về viện báo cáo tình hình công việc một năm qua. Nhưng mục đích chính của những người này là bởi vì sự kiện phản nghịch xảy ra, cho nên khi về viện báo cáo đồng thời xác nhận xem nội viện có xảy ra vấn đề gì lớn lao hay không.

Vốn sắp xếp công việc báo cáo là do thành viên Hội Đồng Viện phụ trách. Hội Đồng Viện sẽ điều một số người chia nhau tiếp nhận báo cáo từ người phụ trách các nơi. Nhưng bởi vì nhóm người Từ Khải Liễu bị bắt ba ngày, mọi công việc tất nhiên do Chu Hạo Bình an bài.

Khi nhóm người Từ Khải Liễu trở về, tiếp nhận lại Hội Đồng Viện, nhưng cũng không có tinh lực quản những việc cỏn con này. Cách thời gian ăn tết chỉ còn lại hai ngày, chuyện cần làm còn rất nhiều. Đặc biệt tối mai sẽ diễn ra đại hội cuối năm, trong lúc vội vàng, có nhiều chuyện quan trọng hơn cần phải làm.

Hội Đồng Viện đã phát ra thông báo. Mấy ngày nay, thông báo của Hội Đồng Viện luôn được người ta chú ý nhất. Đặc biệt mọi người đều nghe nói, Hội Đồng Viện đã tiến hành cuộc họp đầu tiên sau sự kiện phản loạn.

Thông báo sau đó liên quan đến những gì, mọi người đại khái cũng có thể đoán ra được. Cho nên, thông báo vừa ra, trước bản thông báo đã đứng đầy người.

- Ồ, Thứ tịch trưởng lão Hồ Quang Dương cũng tham gia vào việc này? Đã sợ tội tự sát ngay tại chỗ? Thiên y sư Chu Thế Dương xác định đã phản bội viện, bị phế đi nội khí, hủy bỏ chức Thiên y sư và tư cách Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện, bị nhốt trong Trọng ngục suốt đời.

- Hồ Hâm Nguyên, Dương Lợi Dân, hai vị Ủy viên Hội Đồng Viện, y sư nhất phẩm, tham gia sự kiện phản loạn, cũng bị phế bỏ nội khí, hủy bỏ chức vụ y sư nhất phẩm và tư cách Ủy viên Hội Đồng Viện, bị giam lỏng trong Tĩnh viên suốt đời.

Mọi người lắc đầu cảm thán:

- Chậc chậc, quả nhiên không ngoài sở liệu. Hai người này cũng tham gia vào chuyện này.

- Xét thấy công lao của Hội đồng xử lý nguy cơ, trước trao tặng phần thưởng cống hiến và huy chương Thiên y cho Chủ tịch Hội đồng xử lý nguy cơ, tưởng thưởng một trăm ngàn điểm.

- Ôi chao, một trăm ngàn điểm. Tôi nhiều năm như vậy cũng chỉ tích được có hai ba trăm điểm.

Nhìn bảng thông báo, không ít y sĩ rối rít cảm thán. Một trăm ngàn điểm, cho dù không cần làm nhiệm vụ cũng đủ nằm ăn cả đời.

Đọc xong phần khen thưởng, mọi người liền nhìn thấy thông tin thứ ba.

- Tuyển chọn một vị Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện và hai Ủy viên Hội Đồng Viện.

- Thông qua Hội Đồng Viện thảo luận và đề cử, trước đề cử Ủy viên Chu Hạo Bình, Ủy viên Giang Khương làm Ủy viên Thường vụ Hội Đồng Viện.

Sau khi đọc được tin tức này, ánh mắt của tất cả mọi người đều trợn tròn. Mặc dù trong lòng mọi người đã dự liệu được, một vị Ủy viên thường vụ và một vị Ủy viên Hội Đồng Viện bị rơi đài, tất sẽ được bổ sung vào. Nhưng không nghĩ đến động tác của Hội Đồng Viện lại nhanh như vậy. Hơn nữa người được đề cử còn có cái tên Giang Khương.

- Hai mươi bảy tuổi đã là Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện.

Mọi người thầm nghĩ trong lòng. Phần lớn chỉ nhẹ nhàng thở ra một hơi, cũng không cảm thấy kỳ quái. Hai mươi mấy tuổi đã là đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh, luyện đan sư cao cấp, y sư nhất phẩm, Ủy viên Hội Đồng Viện, Chủ tịch Hội đồng xử lý nguy cơ.

Mặc dù Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện là cấp bậc tồn tại cao nhất trong Thiên Y Viện, nhưng đối với việc Giang Khương chỉ mới hai bảy hai tám tuổi mà nói thì cũng không cảm thấy quá mức kỳ quái. Dù sao, mọi người đều nhìn thấy rõ công lao của hắn. Nếu không nhờ có hắn đối kháng với đám người Chu Thế Dương, làm sao có thể dẹp yên được như ngày hôm nay.

Một cô gái trẻ sau khi xem xong những thông báo này, cũng chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, gương mặt hiện lên sự buông lỏng, chậm rãi rời đi. Mấy ngày qua, cô cũng rất lo lắng cho tình cảnh của Giang Khương, nhưng bởi vì cấp bậc của cô quá thấp, ngay cả sư phụ của cô cũng không biết cụ thể, chỉ mơ hồ nghe nói một số việc mà thôi.

Cho đến bây giờ, nhìn thấy bảng thông báo, cô mới thật sự yên tâm.

Chẳng qua trong lòng cô lại cảm thấy phiền muộn. Bởi vì Giang Khương đã càng lúc càng xa cô.

Lúc này Giang Khương cũng khá bận. Sau khi gặp mặt Tiểu Bảo và hai người Tuyên Tử Nguyệt, liền lo đi làm chuyện mà Từ Khải Liễu giao phó. Chuyện này phải được chấm dứt tạm thời vào ngày hôm nay, vì ngày mai sẽ là ngày tổng kết cuối năm. Nếu chuyện này còn chưa ổn, tổng kết sẽ không được diễn ra suôn sẻ.

Ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống bờ sông Tần Hoài. Bên cạnh bờ sông, những đôi tình nhân nắm tay nhau chậm rãi tản bộ, khiến cho mùa đông có chút lạnh tăng thêm mấy phần ấm áp.

Tại một quán trà cạnh sông Tần Hoài, Giang Khương đang ngồi đối diện Giang Nguyệt Minh.

Giang Khương cố ý mang đến Thanh Tâm Trà. Mùi trà nhẹ nhàng khiến cho gương mặt Giang Nguyệt Minh thoáng hưng phấn một chút.

Bưng ly trà để lên miệng, nhẹ nhàng ngửi một cái, lúc này mới hài lòng nhấp một ngụm.

Sau khi hớp một ngụm, nuốt nhẹ xuống, Giang Nguyệt Minh không khỏi tán thưởng:

- Quả nhiên là trà ngon.

Giang Khương cười nói:

- Thích thì mang về một chút. Anh đã cố ý chuẩn bị hai cân, cho Nguyên Bân tổ sư và…Bọn họ chia nhau mỗi người một ít.

Giang Nguyệt Minh nhìn thẳng Giang Khương, sau đó đặt ly trà xuống, cười nói:

- Hay là anh tự tay đưa cho bọn họ đi.

Ánh mắt Giang Khương chớp động, cũng không nói gì, im lặng một chút rồi mới nói:

- Liên quan đến sự kiện lần này, anh nghĩ hẳn em cũng đã biết rõ. Không biết mọi người có hài lòng với xử lý tình huống lần này không?

Giang Nguyệt Minh khẽ cười:

- Thật ra cũng chẳng chênh lệch gì nhiều. Những người nên truy cứu trách nhiệm năm đó cũng đã gánh tội. Vốn mục đích bên em ra mặt tạm thời cũng chính là cái này. Còn tình huống cụ thể, còn phải xem tổ sư gia nghĩ như thế nào.

Nói đến đây, Giang Nguyệt Minh nhìn Giang Khương, cười nói:

- Nhưng sẽ không có vấn đề gì quá lớn đâu. Về sau chẳng qua chỉ là nhìn xem tình huống phát triển quan hệ giữa Thiên Y Viện và Tuyệt Y Đường cùng với quyết định của tổ sư gia mà thôi.

- Dĩ nhiên, những thứ này tạm thời không quan trọng. Quan trọng nhất chính là, ngày mốt là hết năm, em sẽ đến chỗ ông nội một chuyến.

Nghe xong, ánh mắt Giang Khương hơi chớp động một chút.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1106



Đối với các thành viên Thiên Y Viện mà nói, tết là một sự kiện trọng đại trong cuộc sống. Bởi vì trừ một số ít thế hệ thứ hai, thứ ba ra đời, đại đa số thành viên trong viện đều là cô nhi.

Đến dịp tết, mọi người sẽ tập trung cùng một chỗ. Bất luận có nhà hay không có nhà, độc thân hay đã có vợ, cũng sẽ tập trung lại với nhau, mở một bữa tiệc. Dĩ nhiên, bữa tiệc này sẽ diễn ra vào buổi trưa. Sau khi ăn xong, mọi người sẽ có những buổi tụ họp nhỏ. Ai muốn đoàn viên với gia đình thì về đoàn viên. Dù sao cũng có nhiều người, cũng sẽ không cảm thấy cô đơn.

Tết năm nay đến hơi trễ. Bởi vì đại hội tổng kết cuối năm đáng lý phải được diễn ra vào mấy hôm trước hôm nay mới được cử hành, nhưng bất kể thế nào cũng đã có.

Mang theo chút vui mừng nhìn mười một người ngồi thành một hàng dài trước đài, đều là những gương mặt quen thuộc, mọi người vốn còn chút khẩn trương và lo lắng đã hoàn toàn yên tâm. Viện trưởng, Trưởng ban Lưu, Trưởng ban Liêu đều ở đây. Xem ra nội viện đã chân chính ổn thỏa.

Đối với tuyệt đại đa số thành viên Thiên Y Viện mà nói, Thiên Y Viện chính là ngôi nhà duy nhất. Tồn vong và bình an mới là mục đích của mọi người. Hỗn loạn và bất an mấy ngày trước trong nháy mắt đã lặng lẽ biến mất.

Giang Khương lẳng lặng ngồi bên cạnh Lưu Mộc Dương, nhìn không khí náo nhiệt dưới đài, khóe miệng nhếch lên, chẳng qua ánh mắt bắt đầu có chút trống rỗng.

- Tiểu Nguyên, ông mơ thấy em trai con. Nó nói ngày mai ba mẹ con chờ chúng ta cùng nhau ăn Tết.

Thanh âm kích động và quen thuộc của ông lão trong đầu khiến cho ánh mắt của hắn mờ lại. Cho đến bây giờ, hắn vẫn chưa thể vượt qua được cảm giác bị cha mẹ bỏ rơi. Mấy năm qua, đều là do một tay ông nội nuôi hắn lớn. Khi hắn còn bé, ngày nào cũng lên núi đào nhân sâm tẩm bổ cho hắn, mới đem đứa bé yếu ớt như hắn mà nuôi lớn.

Hai ông cháu nương tựa nhau mà sống. Bây giờ đột nhiên cha mẹ xuất hiện. Tuy nói khi hắn biết, cũng có chút kích động, nhưng về sau cũng chỉ là tình cảm hời hợt. Cho dù biết được nguyên nhân, nhưng vẫn không cách nào buông xuống.

Không biết qua bao lâu, đột nhiên bị đẩy hai cái. Ánh mắt đang trống rỗng của Giang Khương liền khôi phục lại như bình thường. Cảm nhận được tiếng vỗ tay nhiệt liệt và ánh mắt hưng phấn của những người bên dưới, Giang Khương có chút nghi ngờ nhìn sang sư phụ của mình, chỉ thấy ông đang cười khổ nhìn hắn, thấp giọng nói:

- Gọi con lên lãnh thưởng kìa.

- Ơ!

Giang Khương ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn, quả nhiên thấy Viện trưởng đang mỉm cười đứng đó nhìn hắn, còn dưới đài là tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Chậm rãi thở ra một hơi, gương mặt cố nặn ra một nụ cười rồi đứng dậy, khom người cảm ơn mọi người dưới đài, sau đó mới mỉm cười bước về phía Từ Khải Liễu.

Thấy Giang Khương đứng dậy cúi người, bầu không khí trong nháy mắt lại càng kích động hơn. Bắt đầu có người lớn tiếng gọi tên của Giang Khương.

- Giang Khương.

- Giang Khương! Giang Khương!

- Giang Khương! Giang Khương! Giang Khương!

Từ một hai người, dần dần càng lúc càng nhiều, thanh âm cũng càng lúc càng lớn. Trên căn bản cũng là từ mấy y sĩ thực tập hàng sau. Nhìn gương mặt có chút gầy gò, hơn nữa còn mệt mỏi, bọn họ vẫn cuồng nhiệt vẫy tay, hưng phấn kêu to cái tên này.

Cuồng nhiệt và hưng phấn đã bắt đầu lan tràn. Một số y sĩ còn trẻ cũng bắt đầu gia nhập hàng ngủ gào thét.

Một số y sư lớn tuổi ngồi hàng đằng trước cũng không nhịn được quay đầu nhìn những cánh tay đang giơ lên và gương mặt tràn đầy nhiệt huyết của đám thanh niên, đại đa số người lộ ra nụ cười hoài niệm, nhớ lại năm đó khi bọn họ còn trẻ cũng đã từng như vậy.

Nhưng cũng có một số lão y sư cau mày, cũng chỉ thấp giọng bất mãn nói một câu:

- Còn ra thể thống gì nữa?

Nghe tiếng kêu càng lúc càng lớn, Giang Khương ngược lại có chút bất ngờ. Hắn quay đầu nhìn những cánh tay đang quơ bên dưới, cùng với ánh mắt hưng phấn của mọi người, liền nhẹ nhàng phất tay, khiến bên dưới lại càng cuồng nhiệt hơn.

Lúc này, ánh mắt của Chu Hạo Bình trên đài hơi nheo lại.

Dĩ nhiên cũng không ai chú ý đến điều này. Tất cả mọi người đều nhìn Giang Khương bước đến trước mặt Từ Khải Liễu.

Nhìn gương mặt anh tuấn vương chút mệt mỏi, khóe miệng Từ Khải Liễu không khỏi nhếch lên, sau đó cẩn thận lấy huy chương màu vàng đeo trước ngực cho Giang Khương, cẩn thận chỉnh sửa, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Giang Khương, mỉm cười nói:

- Huy chương này trăm năm qua cũng chỉ trao cho ba người. Hãy cố gắng lên.

- Cảm ơn Viện trưởng.

Giang Khương hơi khom người, nói lời cảm ơn:

- Con nhất định sẽ tiếp tục cố gắng.

Sau khi Giang Khương nhận thưởng xong, những người còn lại đều không bước lên nhận thưởng. Từ Khải Liễu chỉ tuyên bố quyết định trao thưởng cho tất cả.

Tuyên bố xong quyết định trao thưởng, dưới ánh mắt của tất cả mọi người, Từ Khải Liễu liền nói ra quà tặng cuối năm.

Quà tặng cuối năm sẽ do Hội Đồng Viện quyết định. Tuy không tính là quá nhiều nhưng tuyệt đối cũng không quá ít. Đặc biệt đối với các y sĩ thực tập mà nói, phần thưởng cuối năm là thứ mà bọn họ đặc biệt chờ mong. Có được quà tặng, đủ cho bọn họ ăn một cái tết thật vui.

Đối với các y sư thế hệ trước hoặc y sĩ cao cấp, quà tặng cuối năm đối với bọn họ cũng chỉ là chuyện thêm gấm thêm hoa, chỉ thêm mấy đồng tiêu vặt, nên không có mấy ai để ý đến chuyện này.

- Năm nay, Hội Đồng Viện quyết định thưởng cho các thành viên bổn viện hai triệu tiền mặt.

Từ Khải Liễu vừa dứt lời, các y sĩ thực tập đều đứng dậy hoan hô. Mấy năm trước cũng chỉ có tám trăm hoặc một triệu, còn lần này lại tăng gấp đôi, những hai triệu, không hoan hô thì cũng uổng.

Nhưng Từ Khải Liễu dường như cũng không có ý định dừng lại. Nghe tiếng mọi người hoan hô, khẽ cười một tiếng rồi nói tiếp:

- Một trăm điểm tích lũy.

Từ Khải Liễu vừa nói xong, tiếng hoan hô liền ngừng lại. Không chỉ các y sĩ thực tập mà ngay cả y sư và y sĩ cao cấp cũng ngẩn ra. Mấy năm trước đều phát tiền, hơn nữa đều không quá một triệu. Tuy năm nay xảy ra chút biến cố, để trấn an mọi người nên tiền thưởng gấp đôi cũng không phải là chuyện kỳ quái. Nhưng năm nay lại thưởng thêm một trăm điểm, gộp lại đúng là một con số khổng lồ.

Một trăm điểm đối với các y sĩ cao cấp hoặc y sư mà nói cũng không tính là quá nhiều, nhưng một trăm điểm lại thiết thực hơn tiền mặt rất nhiều. Đối với các y sĩ thực tập khó mà kiếm được điểm thì lại càng quý.

Dĩ nhiên, kinh ngạc thì kinh ngạc. Mọi người chỉ thoáng trầm ngâm một chút, lập tức bạo phát tiếng hoan hô mãnh liệt.

- Viện trưởng vạn tuế.

Nhìn đám thanh niên hoan hô, tất cả các y sĩ và y sư đều mỉm cười. Mặc dù trong lòng có chút nghi ngờ, nhưng tết mà, mọi người nên vui vẻ. Viện trưởng phát ra phúc lợi như vậy, dĩ nhiên là rất tốt.

Nhưng những người trên đài Chủ tịch lại không cảm thấy bất ngờ. Mấy năm qua, Thiên Y Viện phát triển không tệ. Sản lượng đan dược và dược vật đều tương đối ổn định, tích trữ không ít căn cơ. Cộng thêm một năm qua Giang Khương đã luyện chế được đan dược siêu phẩm, nội viện đã có đủ sức tặng những điểm này.

Mặc dù một người nắm trong tay một trăm điểm không coi là nhiều, nhưng đối với các y sĩ thực tập cấp thấp mà nói, một trăm điểm đó có tác dụng rất lớn đối với bọn họ, có thể đổi được một ít đan dược phụ trợ cho việc tu luyện nội khí.

Hơn nữa, cộng lại điểm tất cả mọi người vẫn không bằng một mình Giang Khương. Trong tình huống như vậy, có thể trấn an và tưởng thưởng các thành viên Thiên Y Viện, Hội Đồng Viện tất nhiên là sẽ không hẹp hòi.

Trong bầu không khí vui mừng như vậy, bữa tiệc cuối năm vào ngày hôm sau lại càng náo nhiệt hơn mấy phần. Mười một vị thành viên Hội Đồng Viện, phân biệt ngồi ở mười một bàn. Mà mười một bàn này đều là các y sư cấp bậc cao. Mấy chục bàn khác đều là y sĩ bình thường. Nhiều người như vậy, bầu không khí có thể nói là náo nhiệt.

- Các vị, hôm nay là ngày vui, tất cả các thành viên Hội Đồng Viện mời mọi người một ly, an ủi một năm vất vả vừa qua của mọi người.

Tinh thần của Từ Khải Liễu hôm nay rất tốt. Hơn mười vị ủy viên Hội Đồng Viện đều đứng dậy, dựa theo thông lệ bưng ly mời rượu.

- Cảm ơn Viện trưởng.

Lúc này, mọi người đồng loạt nâng ly hô.

Một ly rượu trôi xuống bụng, không khí lại càng náo nhiệt. Qua ba tuần rượu, có không ít các y sư bắt đầu đi mời rượu lẫn nhau. Dĩ nhiên đối tượng được mời đều là các Ủy viên Hội Đồng Viện. Nhưng rõ ràng, đối tượng được mời ít nhất là Giang Khương. Dù sao tuổi tác của hắn vẫn còn nhỏ, các y sư năm sáu chục tuổi nhất định không thể hạ mình mời hắn được.

Các y sĩ trẻ tuổi và y sĩ thực tập, sau mấy ly rượu cũng đã có dũng khí hơn, hướng vào bên trong. Người khác thì bọn họ không dám mời, nhưng lại tràn đến Giang Khương.

Những y sư ngồi cùng bàn với hắn, nhìn đám thanh niên vây quanh Giang Khương, sau đó cũng cười lên. Dõi mắt nhìn lại, người đến mời rượu bàn bọn họ nhiều hơn bàn khác gấp bốn năm lần.

- Trưởng ban Giang, chúng tôi mời anh một ly.

Nhìn đám thanh niên vây quanh lại, Giang Khương sắc mặt ửng đỏ do uống nhiều rượu, liền mỉm cười đứng dậy, bưng ly rượu lên, cười nói:

- Được, cảm ơn mọi người.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1107



Bữa tiệc cuối năm tuyệt đối là thời khắc vui nhất trong năm của Thiên Y Viện. Tất cả mọi người đều buông bỏ cấp bậc, cùng nhau ăn cơm uống rượu.

Mà thời khắc này cũng giúp cho các y sĩ thực tập bình thường hiếm có cơ hội dùng cơm hay uống rượu với các cao tầng trong viện được tiếp xúc với họ.

Không khí bữa tiệc càng lúc càng vui. Nhờ có rượu trợ hứng, không ít các y sĩ đã có can đảm đến mời rượu Từ Khải Liễu, Lưu Mộc Dương. Ngày thường bọn họ không có cơ hội tiếp xúc, bây giờ có cơ hội, sao không tranh thủ chứ?

Dần dần những cái bàn bên cạnh cũng có thêm nhiều người, nhưng bàn của Giang Khương vẫn là nhiều nhất.

Mà lần này nhiều hơn chính là bàn của Từ Khải Liễu, Liêu Long Căn và Lưu Mộc Dương.

Sau khi đợt sóng người tản đi, những cái bàn bên cạnh mới thoáng trống đi được một chút.

Lúc này, Chu Hạo Bình đang cười híp mắt uống rượu với một vị y sư đến mời rượu mình, đang định buông ly rượu xuống, liếc mắt nhìn chung quanh, liền phát hiện bàn Giang Khương cách đó không xa giống như nước chảy không lọt, còn bàn của mình thì thưa thớt có ba bốn người đến mời.

Mặc dù biết người đến mời rượu hắn đều là những người trẻ tuổi, nhưng thấy cảnh tượng này, ánh mắt Chu Hạo Bình vẫn không nhịn được mà nheo lại.

- Hừ,

Âm thầm hừ một tiếng, Chu Hạo Bình chậm rãi ngồi xuống. Người nhiều thì thế nào? Cũng chỉ là mấy tên nít ranh thôi mà.

Bữa tiệc kéo dài hơn hai tiếng. Lúc này, các vị thành viên Hội Đồng Viện vẫy tay chào mọi người, sau đó tạm biệt rời đi, chỉ còn lại đám y sĩ trẻ là tiếp tục điên cuồng.

Sắc mặt Giang Khương ửng đỏ, miễn cưỡng cưỡng ép vận chuyển nội khí tuần hoàn mới bức được hơn phân nửa cảm giác say ra khỏi cơ thể. Thấy Giang Khương trở lại, Tuyên Tử Nguyệt vội vàng múc đến một chén canh giải rượu.

- Tại sao lại uống nhiều như vậy?

Vừa dùng khăn nóng lau mặt cho Giang Khương, vừa oán giận nói:

- Lát nữa còn phải về quê nữa đấy. Trực thăng đang chờ bên ngoài.

Giang Khương mỉm cười, đưa tay tiếp nhận khăn lông trong tay Tuyên Tử Nguyệt, tùy tiện xoa mặt một cái, sau đó uống một hớp canh giải rượu, cười nói:

- Không sao, không cần gấp. Vẫn còn về kịp mà.

Từ Kim Lăng đến tỉnh Nam khá xa. Đặc biệt trong thời gian tết nhất, từ tỉnh Nam chạy về thôn nhỏ của Giang gia, người bình thường mất khoảng hai ba tiếng, nhưng Giang Khương lại không thành vấn đề.

Đợi một nhà Giang Khương từ trong nhà bước ra, một chiếc trực thăng từ Thiên Y Viện chậm rãi bay lên, chạy đến phi trường.

Lúc này, có không ít thành viên Hội Đồng Viện hoặc một số y sư cao cấp mơ hồ nghe được tiếng trực thăng truyền đến. Có mấy vị lơ đãng nhìn lên không trung, nhìn theo hướng chiếc trực thăng rời đi, ánh mắt tràn đầy cảm khái.

Trong thời điểm tết này, người có thể dùng trực thăng rời đi cũng chỉ có hắn.

Rất nhiều người cũng nhận được tin tức, hôm nay Giang gia sau mười mấy lăm ly tán sẽ đoàn viên. Hai ba năm đầu không ai chú ý, nhưng bây giờ thì thật sự quá giỏi.

- Sư phụ, Giang Khương trắng trợn đi gặp mặt ba người Giang Văn Ba, đây chính là cơ hội tốt.

Một vị y sĩ trẻ tuổi vẻ mặt lấy lòng nhìn Chu Hạo Bình:

- Người có quan hệ với Tuyệt Y Đường, làm sao có thể đảm nhiệm chức Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện?

- Im miệng.

Nghe được lời này, sắc mặt Chu Hạo Bình lại không vui, thấp giọng quát:

- Ngu xuẩn.

- Vâng.

Gã thanh niên bị Chu Hạo Bình gầm lên như vậy, toàn thân run rẩy, sắc mặt tái nhợt, không dám nói bất cứ điều gì. Chẳng qua gã không hiểu, tại sao đây rõ ràng là cơ hội tốt, sư phụ lại mắng mình ngu xuẩn.

Chu Hạo Bình chậm rãi hít hai lần, lúc này mới chú ý đến sắc mặt tái nhợt của đệ tử, nhẹ thở dài, nói:

- Từ Khải Liễu, Lưu Mộc Dương và Liêu Long Căn đều là cộng sự năm xưa với Nguyên Bân y sư, quan hệ không tệ. Chuyện mấy năm qua, bọn họ cũng cảm thấy hổ thẹn với Nguyên Bân y sư.

- Bây giờ Tuyệt Y Đường có thể giải hòa với Thiên Y Viện, làm sao Hội Đồng Viện có thể hoài nghi Giang Khương bất cứ thứ gì?

Nói đến đây, Chu Hạo Bình nhịn không được khẽ hừ:

- Những người đó bây giờ chỉ mong đẩy Giang Khương lên vị trí Ủy viên thường vụ. Đây cũng được xem là lấy lòng Giang Văn Ba, bày tỏ sự áy náy đối với Nguyên Bân y sư.

- Mặc dù Thiên Y Viện vừa mới thoát khỏi đại nạn, nhưng cũng tổn thất mất hai vị Thiên y sư, hai vị y sư nhất phẩm. Cộng thêm Cổ môn cường thế áp nào, Thiên Y Viện tuyệt đối không muốn có thêm một cường địch mạnh như Tuyệt Y Đường.

- Lúc này, nếu chúng ta gây phiền phức cho Giang Khương, chẳng khác nào tự mua dây buộc mình, hiểu chưa?

Chu Hạo Bình lạnh lùng nhìn đệ tử bên cạnh, nói.

- Vâng, vâng, đệ tử hiểu rồi.

Gã thanh niên bừng tỉnh, liên tục gật đầu.

Chiếc trực thăng chậm rãi đáp xuống sân bay Kim Lăng. Bên kia rất nhanh có xe chạy qua chở cả gia đình Giang Khương đến chỗ đậu máy bay. Có một chiếc máy bay đã sớm xin xong lệnh cất cánh.

4h chiều, chiếc máy bay bình yên đáp xuống sân bay tỉnh Nam. Giang Khương bước xuống máy bay, nhìn bầu trời quen thuộc, liền hít một hơi thật sâu. Nơi này cách phòng khách Khánh Nguyên chỉ có mười mấy cây, nhưng bây giờ không có thời gian đi thăm hỏi Lý lão sư rồi.

Lại lên một chiếc xe khác, chạy đến một chiếc trực thăng đã đậu sẵn. Có trực thăng, việc đến thôn vào lúc 5h cũng không thành vấn đề.

- Ba, chúng ta được ngồi trực thăng nữa rồi.

Nhìn chiếc trực thăng trước mắt, Tiểu Bảo rõ ràng vui vẻ hơn so với ngồi máy bay thương vụ, ôm cổ Giang Khương, cười nhe mấy cái răng nhỏ.

- Ừm, chúng ta ngồi trực thăng thôi.

Chiếc trực thăng lại chậm rãi bay lên không. Lúc này, trong một thôn nhỏ đã có tiếng pháo nổi lên.

Nghe tiếng pháo liên miên không dứt, một ông lão đứng trước cổng nhìn chung quanh, lẩm bẩm:

- Tại sao Tiểu Nguyên còn chưa về?

Lúc này, một người thanh niên vóc dáng tuấn tú, mang đến cho người ta cảm giác chói mắt cầm điện thoại đi đến, nghe bên ngoài truyền đến tiếng pháo, có chút không quen khì mũi một cái, mỉm cười an ủi:

- Ông nội, ông đừng gấp mà. Gia đình anh vừa mới lên trực thăng ở tỉnh.

- Lên trực thăng?

Ông lão ngẩn người, có chút không hiểu. Từ tỉnh về đây còn phải đi trực thăng, chẳng lẽ nó vừa mới về lại bị phái đi nữa sao?

- Đúng, đi trực thăng có thể tiết kiệm được gần một tiếng.

Chàng thanh niên mỉm cười giải thích:

- Nếu không, khi anh trở về, chắc cũng bảy tám giờ tối mất.

- Ừm, đúng vậy, đi trực thăng nhanh hơn, nhanh hơn.

Ông lão gật đầu, nhưng vẫn lo lắng:

- Nhưng đi trực thăng đắt lắm.

- Haha, ông nội, ông yên tâm đi. Anh con bây giờ rất lợi hại. Trực thăng mà anh ấy ngồi không cần trả tiền.

- Trực thăng đặc biệt? Không cần trả tiền? Không được. Cho dù nó được một số lãnh đạo quốc gia coi trọng nhưng cũng không được như vậy. Như vậy không tốt đâu. Haiz, đứa nhỏ này, tại sao lại không biết tiết kiệm. Cho dù chậm một chút cũng chẳng sao mà. Tại sao lại có thể phung phí tiền của quốc gia chứ? Nếu truyền ra ngoài…

Nhìn vẻ mặt lo lắng của ông cụ, Giang Nguyệt Minh chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1108



Đùng đùng. Tiếng pháo bắt đầu vang lên trong các ngôi nhà. Mặc dù còn chưa đến 5h, nhưng mâm cơm tất niên đã có không ít gia đình ăn vào lúc ba bốn giờ chiều.

Mọi người trong thôn đều biết năm nay gia đình Giang lão y sư nghênh đón một chuyện vui lớn. Nghe nói đứa con trai và con dâu mất tích nhiều năm đã trở về, hơn nữa còn mang theo cả đứa cháu thứ hai.

Mấy năm qua, Giang lão y sư tích đức rất nhiều. Sau khi Giang Khương mất tích trở về, chỉ trong một hai năm ngắn ngủi đã một đường thẳng tiến, từ một thanh niên nông thôn bình thường trở thành anh hùng quốc dân. Nghe nói bây giờ làm chức gì lớn lắm ở thủ đô. Rất nhiều quan lớn phải nịnh hót tiểu tử Giang gia.

Chuyện này khiến cho hàng xóm vô cùng hâm mộ Giang lão gia tử, rối rít hỏi thăm. Mặc dù Giang lão y sư không còn con trai, con dâu, nhưng có đứa cháu trai như vậy cũng đủ để kiêu ngạo. Nhưng lại không nghĩ đến hết năm lại truyền đến tin tức con trai và con dâu của Giang lão trở về.

Tuy nói có không ít người khó tin. Năm đó Giang Khương mất tích hai ba năm rồi trở về, xem như tổ tiên phù hộ. Bây giờ con trai, con dâu mất tích hai mươi mấy năm đột nhiên trở về, hơn nữa còn mang theo một đứa con thứ hai, điều này thật sự không thể tin nổi.

Có nhiều người cố ý đến xem, thấy trước cửa Giang gia đậu hai chiếc xe sang trọng. Hơn nữa còn có một thanh niên diện mạo tương tự Giang Khương xuất hiện trong thôn, đồng thời trong sân nhà Giang gia mơ hồ có một người đàn ông trung niên và một quý phụ đoan trang hiện diện.

Cho nên, mặc dù mọi người không tin, nhưng nhìn thấy như vậy, cũng không nhịn được mà hít hà. Giang lão y sư chịu khổ mấy chục năm, rốt cuộc cũng đã đến lúc hưởng phúc.

Giang lão nhìn quanh ngoài cổng, chờ đứa cháu trai lớn trở về. Lý gia cách đó không xa cũng bắt đầu ăn bữa cơm đoàn viên.

Khí tức của Lý thúc hiện tại khá tốt, sắc mặt đỏ hồng, không còn vàng khè như trước, rõ ràng vết thương năm đó đã hoàn toàn khỏi hẳn.

- Nào, Tiểu Vũ, ăn sủi cảo đi. Mẹ con cố ý làm, chờ con về ăn đấy.

Lý thúc vui vẻ múc hai cục sủi cảo bỏ vào trong chén của Lý Tiểu Vũ.

- Vâng, mẹ làm sủi cảo là ngon nhất. Đã lâu rồi con chưa được ăn.

Khóe miệng Lý Tiểu Vũ nhếch lên, cẩn thận cắn một miếng sủi cảo, sau đó lộ ra thần sắc hài lòng.

Nhìn con gái mình ăn ngon như vậy, Lý thúc và Lý thẩm đều cười vui vẻ.

Hài lòng nuốt hai miếng sủi cảo xuống bụng, Lý Tiểu Vũ nháy mắt một cái, nhìn Lý thúc, nói:

- Ba, không biết anh Tiểu Nguyên về chưa? Giang gia gia không ăn tết một mình chứ?

- Nha đầu này, trở về cũng chỉ nhớ mỗi anh Tiểu Nguyên.

Lý thúc cười ha hả nói:

- Tiểu Nguyên còn chưa về. Nhưng con không cần lo lắng cho Giang gia gia. Giang gia gia bây giờ đúng thật là có phúc.

- Có phúc?

Lý Tiểu Vũ nghi ngờ hỏi lại.

- Con vừa về nên không biết.

Lý thúc nói:

- Ba mẹ Giang Khương đã về rồi. Bây giờ cả nhà họ đang chờ Giang Khương về đoàn tụ.

- Ba mẹ anh ấy đã trở lại? Giang Văn Ba?

Lý Tiểu Vũ ngạc nhiên nhìn cha mình.

- Ồ, tại sao con lại biết tên ông ấy là Giang Văn Ba?

Lần này đến phiên Lý thúc nghi ngờ, nhìn chằm chằm Lý Tiểu Vũ. Sáng nay ông thấy Giang gia có không ít khách, định đi giúp Giang lão. Kết quả sau khi đến mới biết khách là người của Giang gia. Hơn nữa còn là con trai, con dâu đã mất tích năm xưa.

Lúc đó ông có trò chuyện với cha Giang Khương một chút, mới biết tên của đối phương là Giang Văn Ba. Ông không hiểu tại sao con gái vừa về lại biết tên người cha mất tích mấy chục năm của Giang Khương?

Nhìn biểu hiện nghi ngờ của cha mình, Lý Tiểu Vũ vội vàng giải thích:

- Trước kia con có nghe anh Tiểu Nguyên đề cập đến.

- Thì ra là như vậy.

Lý thúc gật đầu, sau đó cười nói:

- Bất kể thế nào, lần này xem như rất tốt. Tâm nguyện mấy chục năm qua của Giang lão xem như đã thực hiện được, một nhà đoàn viên, còn gì tốt hơn chứ.

- Đúng, đúng.

Nói đến đây, Lý thẩm cũng cảm thấy xúc động, nhìn chồng của mình, ánh mắt tình ý sâu đậm. Lý thúc dường như cũng cảm nhận được, ánh mắt ôn nhu hơn nhiều.

Trong lúc hai vợ chồng đang thâm tình, Lý Tiểu Vũ bên cạnh có chút sững sờ, dường như cũng không chú ý đến điều này.

- Tôi thấy hình như Giang Văn Ba lăn lộn bên ngoài không tệ, đi xe rất đắt tiền. Nói năng cũng không giống bình thường. Khi về còn mang theo tài xế và cận vệ. Chẳng qua tôi không rõ, nếu lăn lộn bên ngoài tốt như vậy, tại sao hai mươi mấy năm không thấy bóng dáng?

Thấy Lý thúc nghi ngờ nói, Lý Tiểu Vũ bừng tỉnh, vội vàng trả lời:

- Làm sao mà biết được ba ơi. Nói không chừng người ta cũng có sự khó xử của mình.

- Ừm, cũng đúng.

Nghe con gái nói, Lý thúc không nhịn được liên tục gật đầu.

Trong lúc mọi người đang nói chuyện, đột nhiên Lý Tiểu Vũ nghiêng đầu, giống như đang nghe cái gì. Lý thúc bên cạnh cũng sững người, nghe được tiếng ầm ầm từ xa truyền đến. Hơn nữa càng lúc càng lớn, dường như đang hướng về bên này.

Mặt Lý thúc lộ vẻ kinh nghi:

- Đây là thanh âm gì vậy? Giống như truyền đến từ trên trời?

- Là tiếng trực thăng.

Lý Tiểu Vũ mỉm cười nói:

- Hẳn là anh Tiểu Nguyên đã về.

- A? Trực thăng? Giang Khương ngồi trực thăng trở về sao?

Mặc dù vẫn chưa đến 5h, trời đã có chút tối nhưng vẫn không ít người bị thanh âm của chiếc trực thăng trên trời thu hút. Dù sao thôn nhỏ như vậy, một chiếc trực thăng vẫn tương đối thu hút sự chú ý và tò mò của mọi người.

- Trực thăng, đúng là trực thăng rồi.

Nhìn chiếc trực thăng chậm rãi xoay vòng trên cao, sau đó đáp xuống ruộng lúa khô héo trước sân Giang gia, mọi người liền hiểu ra, thì ra là Giang Khương trở về.

Mấy đứa nhỏ trong thôn cũng không dè dặt như người lớn, đứa nào cũng hưng phấn chạy về phía trực thăng.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1109: Tiểu Bảo ngoan



Giang Khương đưa tay đỡ đầu Tiểu Bảo ngả vào vai mình, rồi cùng với Tuyên Tử Nguyệt và Phan Hiểu Hiểu nhảy xuống trực thăng, sải bước vào nhà.

Nhìn thân ảnh gầy gò, già nua đứng ngoài cổng, ánh mắt Giang Khương nóng lên, đưa Tiểu Bảo cho Tuyên Tử Nguyệt, sải bước bước nhanh đến.

- Ông nội, con về rồi.

Lúc này, người một nhà ngồi ngay ngắn quanh một chiếc bàn tròn. Bầu không khí có chút yên lặng, chỉ có tiếng cười của Tiểu Bảo đang ngồi trong lòng ông lão tràn ngập ngôi nhà, khiến cho không khí vốn đang yên lặng thêm mấy phần vui vẻ.

- Được rồi, mọi người ăn cơm đi. Đây là món cuối cùng.

Một người phụ nữ trung niên mặt mũi đoan trang, trên người mặc chiếc tạp đề làm bếp, bưng một tô canh lớn đặt lên trên bàn, sau đó cởi chiếc tạp đề rồi

ngồi xuống.

- Được rồi, mọi người ăn cơm, ăn cơm đi. Vất vả cho con rồi, Ngọc Bình. Hai mươi năm qua, cha thiếu chút nữa quên mất tài nấu ăn của con.

Nhìn một bàn đầy thức ăn, rồi nhìn một gia đình vừa xa lạ vừa quen thuộc bên cạnh mình, ông lão không nhịn được đưa tay chậm rãi lau nước mắt.

- Ba, mấy năm qua là con trai bất hiếu. Ánh mắt Giang Văn Ba cũng có chút ửng đỏ, nhìn ông lão nói.

- Đừng nói như vậy. Các con đều có chỗ khó xử của mình mà. Có thể thấy các con bình an trở lại, ba cảm thấy vui lắm rồi.

Ông lão ôm Tiểu Bảo, vui mừng nói:

- Nào, chúng ta dùng bữa thôi.

- Ông nội, đưa Tiểu Bảo cho con ôm đi.

Tuyên Tử Nguyệt khéo léo nhận Tiểu Bảo từ trong tay ông lão, còn Giang phu nhân thì vội vàng đứng lên, cầm lấy chén của Giang lão gia tử múc cho ông một chén canh gà, nói:

- Ba, ba nếm thử tay nghề của con đi, xem có bị tụt lùi so với trước kia không.

- Ừm, để ba nếm thử.

Ông lão bưng chén, vui vẻ gật đầu.

Giang phu nhân nhìn đứa con trai cả đang ngồi bên cạnh ông lão, thấy con trai từ lúc gặp mặt vẫn im lặng, cảm thấy ánh mắt mình nóng lên, cẩn thận múc một chén canh gà đặt xuống, run giọng nói:

- Tiểu Nguyên, thử chút canh gà mẹ nấu đi. Xem có ngon hay không?

Giang Khương vẫn cúi đầu nhìn chén canh gà, ngửi mùi thơm từ chén bốc lên nhưng cũng không động đậy.

Nhìn phản ứng của Giang Khương, Giang Văn Ba cũng im lặng. Chẳng qua †ừ gương mặt của ông, cũng biết trong lòng ông ít nhiều cũng có cảm xúc áy náy.

Bên truyen.Full.vn và truyen.Full. com, trum_truyen. vn ăn cắp trắng trợn công sức bên mình nhiều quá nên bên mình ra chậm lại hoặc ẩn bên đó sẽ không thấy được chương

Chỉ vào web bên mình mới có nhé! Hơn mấy chục chương trước

Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.

Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót nhé các bạn.

Tuyên Tử Nguyệt nhìn Giang Khương, rồi lại nhìn Giang phu nhân đối diện, liền cố nặn ra nụ cười rồi nhìn Giang Khương lần nữa, đang định lên tiếng, đột nhiên nghe tiếng Giang Nguyệt Minh:

- Anh, anh uống canh đi. Mẹ nấu canh rất ngon, nhưng bây giờ mẹ rất ít khi nấu. Em ngày thường cũng không được uống đâu. Nào, anh mau uống đi.

Nghe giọng nói của Giang Nguyệt Minh, gương mặt Giang Khương dường như có chút động đậy, sau đó cúi thấp đầu, chậm rãi cầm muỗng múc một muỗng canh, đưa lên miệng thổi rồi mới nhấp một ngụm.

Sau khi nhấp ngụm canh gà, mọi người vẫn có thể nhìn thấy tay của hắn run

lên.

Lúc này cũng không có ai lên tiếng. Ngay cả Giang lão gia tử cũng chỉ nhìn cháu trai bảo bối của mình, tay cũng bắt đầu run lên, sau đó cắn chặt môi, đưa tay cầm chén bắt đầu uống.

- Anh, như thế nào, canh ngon chứ?

Giọng nói vui vẻ của Giang Nguyệt Minh một lần nữa vang lên.

Nghe xong, tay Giang Khương cứng đờ, rốt cuộc ngẩng đầu lên, chậm rãi gật đầu, giọng khàn khàn nói:

- Ừm, uống rất ngon.

Giang Khương vừa nói ra một câu, không khí yên lặng trong nhà dường như sống lại trong nháy mắt.

Ông cụ cũng vui vẻ buông chén canh trong tay mình, giơ đũa lên, gật đầu cười nói:

- Nào, mọi người dùng bữa đi. - Được, dùng bữa, dùng bữa đi. Con đã sớm đói bụng lắm rồi.

Đã sớm bị bầu không khí trong nhà đè nén, Phan Hiểu Hiểu vui vẻ kêu lên, cầm đũa gắp một miếng thịt gà thật lớn thả vào trong chén Giang Khương, nói:

- Giang Khương, anh đừng uống canh không, ăn thêm chút thịt nè.

- Ừ.

Giang Khương gật đầu.

Thấy phản ứng của Giang Khương như vậy, Giang Văn Ba và Giang phu nhân nhìn nhau một cái, ánh mắt đều hiện lên thần sắc vui mừng. Hôm nay, khi gia đình nhìn thấy hắn, mặc dù khi gặp, có thể cảm giác gương mặt của hắn lóe lên sự kích động, nhưng sau đó là im lặng.

Hai vợ chồng cũng biết, mấy năm qua bọn họ không tận trách nhiệm làm

cha mẹ, chỉ dựa vào hai ông cháu sống qua ngày, con trai có thái độ như vậy, trong lòng hai ông bà chỉ có thể áy náy và đau khổ mà thôi.

Nhưng bây giờ t ¡. Mặc dù hắn không để ý đến ông bà, nhưng đối với đứa

em trai lại rất gần gũi.

Nhìn đứa con út nhướng mày, bộ dạng đắc ý giống như lập được công lớn, hai vợ chồng vừa yên tâm lại vừa chua xót. Mấy năm qua, so với đứa con út ôm trong tay sợ rớt, đặt trong miệng sợ tan, đứa con trai lớn quả thật là vất vả. Sống cũng không dễ dàng gì. Hơn nữa, còn có thể đạt đến thành công như ngày hôm nay khi vừa mới hai bảy, hai tám tuổi. Thật cũng không biết nó vượt qua như thế nào.

Nghĩ đến đây, mắt hai người lại cay lên, chỉ cảm thấy tu dưỡng mười mấy. năm biến mất, vội vàng bưng chén cơm lên ăn.

Nhìn người một nhà như vậy, nụ cười trên gương mặt Tuyên Tử Nguyệt cũng đậm hơn, vừa ôm Tiểu Bảo, vừa gắp thêm thức ăn cho Giang Khương, sau đó lại gắp một miếng thịt gà cho vào trong miệng Tiểu Bảo, vui vẻ nói:

- Nào, Tiểu Bảo ngoan, há to miệng, đừng để rơi nhé.
 
Back
Top Bottom