Dịch Binh Vương Thần Bí

Binh Vương Thần Bí
Chương 890



- Chuyện gì xảy ra vậy? Lại chỉ đến có hai cảnh sát? Còn không mau đi tìm xe cho tôi?

Vu công tử mắng to.

- Vu công tử, cậu chờ cho một lát, Đội trưởng Hứa của đại đội trị an đang đến. Hơn nữa các đồng nghiệp khác cũng đã được điều động, cũng đang trên đường đến đây.

Mặc dù bị mắng, nhưng hai cảnh sát tuần tra vẫn kiên nhẫn giải thích. Ai cũng biết vị tiểu gia trước mắt đắc tội không nổi.

- Hừ!

Nhìn hai cảnh sát tuần tra đang cẩn thận lấy lòng mình, Vu công tử khẽ hừ một tiếng rồi bỏ qua cho hai người. Sau đó bước sang một bên nhìn cô gái xinh đẹp vẻ mặt không kiên nhẫn, nói:

- Kiều Kiều, đừng vội. Nửa tiếng nữa, bọn họ sẽ mang xe của anh về.

- Vu thiếu, nửa tiếng sao? Hiệu suất điều tra của cảnh sát Kim Lăng chúng ta thật sự quá thấp.

Kiều Kiều cau mày, bất mãn nói.

- Cũng không còn cách nào. Ai bảo thành Kim Lăng của chúng ta lớn như vậy. Chạy hết một vòng cũng mất mấy tiếng. Chúng ta cũng đành chịu đựng một chút thôi.

Vu công tử nhún vai, lạnh giọng nói:

- Chờ bắt được tiểu tử kia, em xem anh sẽ giết nó xả giận cho em như thế nào. Hừ…

Hai cảnh sát tuần tra nghe hai người nói chuyện với nhau, liếc mắt nhìn nhau một cái, trong lòng không biết làm sao. Đụng phải người như vậy, tất cả mọi người chỉ có thể tự nhận xui xẻo mà thôi.

- Giao lộ số 2 đường Cảnh Đông phát hiện mục tiêu, đang từ hướng tây vòng sang hướng đông.

Nhân viên phòng chỉ huy đột nhiên kêu lên, đồng thời chiếu một hình ảnh lên màn hình lớn.

Mọi người đều vui mừng đưa mắt nhìn, quả nhiên nhìn thấy trên màn hình có một chiếc xe màu bạc đang lao đi, cách đó không xa là một chiếc thể thao màu xanh.

Nhìn hình ảnh, tất cả đều chấn động. Quả nhiên là đại nhân vật. Ngay cả xe đuổi theo cũng là một chiếc xe xịn.

- Theo dõi toàn bộ hành trình, cho trực thăng theo sau. Sau khi đã đoán được hướng của đối phương, các tổ chuẩn bị chặn lại.

Thấy đã tìm được mục tiêu, Phó cục trưởng Trương nhìn sang bên bàn điều khiển, trầm giọng ra lệnh:

- Chờ một chút, tùy thời tiếp nhận sự kết nối của đối phương.

- Vâng.

Nhân viên thao tác không dám thờ ơ.

- Đã hoàn thành kết nối điều khiển.

Tại phòng chỉ huy của Thiên y ngoại viện, nhân viên điều khiển nói:

- Bây giờ sẽ do chúng tôi tiếp nhận hành động chỉ huy.

- Rõ.

Phó cục trưởng Trương không dám kháng lệnh, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù không biết đối phương là người ở đâu, nhưng có người phối hợp, trách nhiệm mà y gánh vác sẽ nhẹ đi phân nửa.

Phòng điều khiển của Thiên Y Viện ngoại viện, hai người ngồi trước màn hình chỉ huy, trên màn hình đang hiển thị tình huống giống y như đúc với trung tâm kiểm soát của cảnh sát.

Đối với nhiệm vụ lần này, ngoại viện phái ra ba người cũng xem là có quy mô. Sự kiện Akan lần trước là hành động lớn, nhưng ngoại viện cũng chỉ phái có năm sáu nhân viên phân tích tình báo. Bây giờ phái ra ba người đến điều khiển một hành động chận đường nhỏ như vậy, chứng tỏ địa vị của Giang Khương nặng đến cỡ nào.

- Y sĩ Giang Khương, tôi là Tổ trưởng tổ bốn của tổ tình báo ngoại viện Lý Chương. Chúng tôi đã xác định được vị trí của cậu và xe của mục tiêu. Trước mắt cảnh sát Kim Lăng cũng đã phái ra cảnh lực đầy đủ, chuẩn bị chặn lại. Đồng thời trực thăng của cảnh sát cũng đã tiến hành theo dõi trên không.

Nhân viên chỉ huy gọi điện thoại cho Giang Khương, trầm giọng báo cáo:

- Nội viện cũng đã phái một tiểu tổ hành động có vũ trang cùng với một chiếc trực thăng đến tiếp viện cho cậu.

Chúng tôi đã nắm toàn bộ hành động và chỉ huy trong tay, xin hỏi cậu có dặn dò gì không?

Nghe giọng nói truyền đến trong điện thoại, Giang Khương vẫn tương đối hài lòng. Viện bày ra trận thế như vậy cho hắn, đã nể mặt hắn đến mười phần. Cộng thêm có lực lượng cảnh sát, ít nhất có thể đảm bảo đối phương không thể chạy thoát khỏi tầm mắt của hắn. Hơn nữa cũng phòng ngừa vạn nhất.

Lập tức trầm giọng kêu lên:

- Được rồi, trước mắt không rõ tình huống của đối phương. Mọi người hãy phân tích hướng đi của đối phương, đồng thời chuẩn bị tùy thời chặn lại. Đối phương không đơn giản, nhất định phải cẩn thận.

- Rõ.

Nhân viên chỉ huy tương đối tự tin. Đám giặc nho nhỏ này, để cho cảnh sát Kim Lăng xử lý đã không để xảy ra sơ hở gì rồi. Cộng thêm hai chiếc trực thăng và tiểu tổ cao thủ Địa giai của ngoại viện, nếu còn không bắt được đối phương, vậy thì mất thể diện quá. Đừng nói chi còn có y sĩ Giang Khương. Tổ hợp và thực lực như thế, cho dù đối phương có lai lịch đặc biệt, tuyệt đối cũng tự tìm chết.

Đã có tiếp viện, trong lòng Giang Khương cũng yên tâm hơn. Lái xe của đối phương là cao thủ. Hơn nữa chiếc BMW 530I kia cũng không phải xe bình thường, rất có thể đã được độ lại. Nếu không, đối phương không thể nào chạy nhanh như thế. Ngay cả hắn muốn đuổi theo cũng khá vất vả.

Đường phía trước khá thông thuận. Mặc dù không quen thuộc đường cho lắm, nhưng Giang Khương lại cảm thấy mừng. Xem ra chiếc xe chỉ sợ muốn đi đường vòng.

Mặc dù xe sẽ nhiều hơn nhưng lại không có đường hẻm. Muốn đuổi kịp đối phương cũng đơn giản hơn nhiều. Hắn lập tức nhấn ga, vọt lên phía trước. Hắn tin rằng chỉ cần không xảy ra vấn đề gì lớn, chỉ trong vòng mấy phút, nhất định sẽ đuổi kịp đối phương.

- Đối phương đã tiến vào đường vòng, cách đó khoảng mười cây số có một trạm kiểm tra, nhanh chóng thiết lập đường chắn.

Mệnh lệnh truyền ra, cảnh sát đã sớm đợi lệnh bắt đầu nhanh chóng thiết lập đường chắn ngay tại trạm kiểm tra.

Trực thăng của cảnh sát lúc này cũng đã đuổi gần đến vị trí của Giang Khương.

Cục trưởng Ngô cũng vừa mới chạy đến cục Cảnh sát. Chân vừa mới chạm đất, đã nhận được điện thoại của con trai Thị trưởng Vu.

- Vu công tử, cậu yên tâm. Bây giờ tôi đã chạy đến cục, lập tức vào trung tâm chỉ huy ngay. Chiếc xe nhất định sẽ mang về cho cậu. Cậu yên tâm nhé.

Mặc dù trong lòng không kiên nhẫn, nhưng Cục trưởng Ngô một chút cũng không dám lộ ra. Ông ta thật không dám đắc tội với vị công tử gia này. Vất vả lắm mới trấn an được Vu công tử, Cục trưởng Ngô vội vàng bước nhanh hơn. Bây giờ ông không biết rốt cuộc tình huống như thế nào. Nếu thật không tìm được, đến lúc đó không biết ăn nói như thế nào với Thị trưởng.

- Tình huống thế nào rồi?

Vất vả lắm mới vào được trung tâm chỉ huy, Cục trưởng Ngô vội vàng lên tiếng hỏi.

Nghe xong, Phó cục trưởng Trương vội vàng quay đầu lại, hướng Cục trưởng Ngô quơ tay múa chân, ra hiệu đừng lên tiếng.

Nhìn biểu hiện của Phó cục trưởng Trương, Cục trưởng Ngô sửng sốt một chút. Nhưng làm việc với Phó cục trưởng Trương đã nhiều năm, ông biết được chuyện này tất có điều kỳ lạ, lập tức nhìn lên màn hình lớn, thấy bên trên là đường nào đó trong thành phố, còn có mấy chiếc xe.

Trong lòng không khỏi nghi ngờ, chậm rãi bước đến, hỏi:

- Lão Trương, xảy ra vấn đề gì vậy?

- Đúng, đã xảy ra vấn đề.

Phó cục trưởng Trương cười khổ:

- Phiền phức đến rồi.

- Cái gì?

Nghe Phó cục trưởng Trương nói, Cục trưởng Ngô trong nháy mắt choáng váng. Chuyện gì đang xảy ra vậy?

- Thế xe của con trai Thị trưởng biết phải làm thế nào bây giờ?

Nghe Phó cục trưởng Trương nói xong, Cục trưởng Ngô ngớ ra.

- Tôi cũng đã sắp xếp một tiểu tổ theo dõi chuyện này. Nhưng muốn tìm được cái xe cũng không nhanh như vậy được. Tinh lực của chúng ta đều dồn hết bên này.

Phó cục trưởng Trương thấp giọng nói:

- Dù sao chuyện này cũng có thể giao phó với Thị trưởng. Nói sau, không phải chúng ta không tìm xe, chẳng qua chỉ là chậm một

chút thôi.

- Con mẹ nó!

Cục trưởng Ngô thầm mắng một tiếng. Vừa mới lớn tiếng đáp ứng với con trai Thị trưởng, bây giờ trở quẻ, tiểu tử kia thế nào cũng mắng xối máu đầu. Nhưng lúc này cũng không còn biện pháp. Cục trưởng Ngô cũng đành làm xong tư tưởng chuẩn bị giải thích cho Thị trưởng về sau.

Thái độ đoan chính, Cục trưởng Ngô cũng vội vàng ngồi xuống vị trí chủ vị. Tuy nói bên trên đã có người đang chỉ huy, nhưng nếu ông ta đã đến, chỉ có thể ở chỗ này trợ giúp chỉ huy.

Nhưng vừa mới ngồi được hai phút, điện thoại lại vang lên, là Vu công tử gọi.

Cục trưởng Ngô cười khổ, chần chừ một chút vẫn nhấn nút nghe.

- Cục trưởng Ngô, rốt cuộc như thế nào? Tôi không đợi nổi nữa. Mau cho người mang xe về cho tôi.

Cục trưởng Ngô không biết phải làm sao, chỉ biết trợn tròn mắt nhìn màn hình đằng trước, đang định giải thích một chút, chỉ thấy trên màn hình có hai chiếc xe một trước một sau chạy đi, ánh mắt giật một cái, ngạc nhiên hỏi Phó cục trưởng Trương:

- Chiếc màu xanh đuổi theo đằng sau là Porsche?

- Đúng, là Porsche.

Phó cục trưởng Trương gật đầu.

- Bảng số xe?

Cục trưởng Trương không để ý đến đại công tử đang khoa chân múa tay bên kia, vội vàng hỏi.

- Bảng số xe?

Phó cục trưởng Trương sửng sốt, nhưng nhân viên điều khiển lúc này đã vội vàng zoom màn hình lại gần một chút.

Nhìn dãy số, sắc mặt Cục trưởng Ngô và Phó cục trưởng Trương đều biến đổi.

- Mẹ kiếp, đây không phải là chiếc xe của đại công tử bị người ta cướp đi sao?

- Người lái xe đuổi theo là người của chúng ta?

Cục trưởng Ngô kinh nghi hỏi.

- Là người của cấp trên.

Sắc mặt của Phó cục trưởng Trương lúc đỏ lúc xanh, cười khổ trả lời:

- Người nào của chúng ta lại không có mắt như vậy? Lại dám dùng xe của Vu công tử chứ?

Hai người nhìn nhau, sau đó Cục trưởng Ngô nhìn điện thoại trong tay, cười khổ.

- Vu công tử, xe của cậu, chỉ sợ tạm thời không mang về được.

Cục trưởng Ngô chần chừ một lát, rốt cuộc đành phải nói vào điện thoại.

- Cái gì? Ông nói cái gì? Họ Ngô kia, ông định chơi tôi phải không?
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 891



- Họ Ngô kia, ông xong đời rồi. Ông dám chơi tôi? Ông chết chắc rồi. Chức Cục trưởng này của ông xem như xong. Đúng rồi, còn có cái tên cướp xe của tôi nữa. Hai người chết cùng với nhau đi.

Vu đại thiếu vặn vẹo gương mặt, ánh mắt tràn đầy vẻ oán độc, giậm chân tức giận mắng. Gã đã cam đoan với Kiều Kiều trong vòng nửa tiếng nửa sẽ mang xe về. Đường đường là con trai Thị trưởng, ngay cả chút chuyện này cũng không ai để ý, mặt mũi này xem như vứt hết xuống sông Hoàng Phổ rồi.

Cục trưởng Ngô cũng không còn tâm tư để ý đến tiếng kêu la như vịt của Vu công tử. Bởi vì trên màn ảnh, hai chiếc xe đã biến mất.

- Chuyện gì xảy ra vậy? Người đâu?

Nhìn màn hình trống trơn, Cục trưởng Ngô nổi giận nói.

- Bọn họ không còn chạy trên giao lộ nữa.

Một nhân viên điều khiển nhìn màn hình trước mặt, sau đó vội vàng nói:

- Bọn họ hẳn là đã lên cầu vượt. Còn chưa xuống cầu.

- Chưa xuống cầu? Chẳng lẽ đã chạm mặt nhau?

Phó cục trưởng Trương cũng khẩn trương cả lên. Nếu hai bên tiếp xúc, cảnh lực tiếp viện hoàn toàn không phát huy được tác dụng. Có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không?

- Trực thăng bao lâu nữa mới đến hiện trường?

Lúc này, thanh âm người chỉ huy một lần nữa vang lên.

- Dự tính khoảng ba phút nữa.

Đối mặt với người chỉ huy không biết lai lịch, nhân viên điều khiển vội vàng trả lời.

- Được, mau sớm cập nhật tình huống tại hiện trường.

Tổ trưởng Lý Chương tắt tai nghe, sau đó trầm giọng nói:

- Tiểu tổ vũ trang bao lâu nữa mới đến?

- Khoảng sáu phút.

Phó tổ trưởng bên cạnh vội vàng trả lời.

- Được, bảo bọn họ tăng tốc.

Tuy Lý Chương xác nhận sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn, thậm chí sau khi tiểu tổ chạy đến, có thể Giang Khương đã giải quyết xong bên kia, nhưng để cho hành động được hoàn mỹ nhất, bảo đảm vạn vô nhất thất mới là quy tắc hành động của ngoại viện.

Ba phút sau, trực thăng đã thuận lợi bay đến phía trên cầu vượt. Nhìn trên màn hình truyền đến hình ảnh của trực thăng, tất cả mọi người đều sững sờ.

- Kéo gần một chút.

Nhìn hình ảnh, Cục trưởng Ngô chần chừ một chút, trầm giọng ra lệnh.

Theo ống kính kéo đến gần, mọi người nhìn chằm chằm màn hình mấy lần. Người nào cũng choáng váng, hai chiếc xe đã ngừng trên cầu, nhưng bên trong lại không có người.

- Người đâu? Mau tìm đi.

Thấy không có một ai, Cục trưởng Ngô quát lớn.

Chiếc trực thăng xoay trên không trung mấy cái, mọi người mới nhìn thấy chung quanh ngoại trừ thỉnh thoảng có xe qua lại, cũng không có điều gì bất thường.

- Y sĩ Giang Khương? Y sĩ Giang Khương? Cậu ở đâu?

Liên tục hò hét, nhưng trong điện thoại không có ai trả lời, Lý Chương nhìn hình ảnh trên màn hình, hai chiếc xe đều trống không, cũng không thấy bất kỳ ai, lập tức cau mày, trầm giọng nói:

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Phó chỉ huy bên cạnh gõ bàn phím, sau đó đáp:

- Dưới cầu vượt là công viên Thanh Niên. Chung quanh tìm không thấy người. Rất có thể đã tiến vào công viên Thanh Niên.

- Công viên Thanh Niên?

Sắc mặt Lý Chương hơi thay đổi, nói:

- Bảo tiểu tổ vũ trang tăng tốc độ, mau chóng tìm được y sĩ Giang Khương.

- Rõ.

Sắc mặt của Giang Khương lúc này cũng vô cùng khó coi, nhìn đối phương ôm Tiểu Bảo nhảy từ trên cầu vượt xuống.

Cầu vượt này cao ít nhất phải mười thước. Giặc cỏ bình thường dám ôm một người cứ như vậy mà không chút do dự nhảy xuống?

Cho nên, hắn cũng không dám thờ ơ. Xe dừng lại, nhìn hai người bình yên vô sự ôm Tiểu Bảo chui vào rừng cây, hắn cũng bắn người nhảy xuống.

Sau khi nhảy xuống, nhìn rừng cây đen thui trước mặt, ánh mắt Giang Khương nheo lại, đồng tử nhanh chóng co rúc, tầm mắt đang mờ tối trở nên sáng bừng. Nhìn hai bóng người chợt lóe lên rồi biến mất, Giang Khương giậm chân, tiếp tục đuổi theo.

Lúc này, trong lòng hắn mơ hồ cảm thấy chuyện này có chút không ổn, nhưng bây giờ đã không còn đường lui. Đối phương đã bắt Tiểu Bảo đi, hắn không thể không đuổi theo. Nhưng hắn cũng tin rằng, ở Kim Lăng này, cho dù đối phương thật sự có âm mưu gì, hắn cũng không quá sợ.

Bây giờ điều hắn cần làm là bảo đảm an toàn cho Tiểu Bảo, không để Tiểu Bảo biến mất trong tầm mắt.

Sau khi tiến vào rừng cây, Giang Khương đuổi theo hai cái bóng đằng trước. Nhìn tốc độ của đối phương, sắc mặt của hắn liền âm trầm. Đối phương tuyệt đối không phải người bình thường. Hơn nữa tốc độ này chỉ sợ là của cao thủ, trong lòng lại ngưng trọng thêm mấy phần.

Hít một hơi thật sâu, tầm mắt Giang Khương biến thành hai màu đen trắng.

- Chủ thể tiến vào trạng thái KHông Minh. Thiên phú Tốc Độ, Thanh Chướng khởi động.

Một tin tức vang lên trong đầu, tốc độ dưới chân Giang Khương trong nháy mắt tăng lên, giống như một đạo ảo ảnh, lao thẳng vào rừng cây.

Bây giờ hắn đã ý thức được đang có một âm mưu tồn tại. Trước khi đối phương giở bài tẩy, hắn phải cứu Tiểu Bảo ra trước. Nếu không, Tiểu Bảo bị đối phương lợi dụng để uy h**p hắn, phiền toái sẽ càng lớn hơn.

Dưới thiên phú Thanh Chướng, hai bóng người đang chạy đằng trước càng thêm rõ ràng.

Thân hình Giang Khương một lần nữa lóe lên. Chỉ mấy giây, hắn đã không một tiếng động lặng yên đến sau lưng đối phương. Thoáng nhìn tình huống phía trước, thân hình Giang Khương lại một lần nữa lóe lên, đồng thời một tin tức vang lên trong đầu:

- Thiên phú Tàng Phong khởi động.

Thiên phú Tàng Phong khởi động, khí tức quanh người Giang Khương trong nháy mắt thu liễm lại. Ngay cả tiếng bước chân cũng gần như biến mất tăm.

Lúc này, hai người phía trước vẫn chưa phát hiện Giang Khương đã đuổi tới đằng sau.

Nhìn tốc độ kinh người của hai người đằng trước, thần sắc Giang Khương vẫn không đổi. Thân hình lóe lên, trong nháy mắt xuất hiện bên cạnh người đang ôm Tiểu Bảo.

Người nọ đang chạy nhanh, căn bản chưa kịp phản ứng, cảm giác trong tay nhẹ hơn. Tiểu Bảo đang ôm trong ngực trong nháy mắt bị người ta đoạt mất. Sau đó chỉ cảm thấy cổ mình lạnh toát, một luồng máu từ cổ chảy ra ngoài.

Giang Khương ôm Tiểu Bảo lách người qua một cái, ngăn phía trước hai người khoảng mấy thước, vẻ đạm mạc trên mặt biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng.

Khi Giang Khương nhìn thấy rõ hai người mà hắn chặn lại, sắc mặt liền biến đổi, đồng thời cẩn thận nhìn người đàn ông trung niên đang che cổ, chậm rãi giơ tay mình lên, ngửi một ngón tay đang dính máu.

- Huyết tộc?

Ngửi được mùi máu tanh đặc biệt, lại nhìn người đàn ông trung niên ôm cổ, sắc mặt ảm đạm nhưng không ngã xuống, ánh mắt Giang Khương chợt lóe lên, khiếp sợ nói ra hai chữ.

Người đàn ông trung niên nhìn Giang Khương, ánh mắt cũng tràn ngập vẻ kinh hãi. Sau khi hít một hơi thật sâu, sắc mặt ảm đạm tốt hơn hai phần, nói:

- Y sĩ Giang Khương, cậu còn lợi hại hơn tôi đã nghĩ. Quả nhiên…

Nghe đối phương nói, sắc mặt Giang Khương lại biến đổi lần nữa. Quả nhiên là Huyết tộc, hơn nữa còn là Huyết tộc cao cấp. Trừ Huyết tộc cao cấp, hắn không cách nào nghĩ ra có người sau khi bị hắn cắt đứt động mạch cổ vẫn còn đứng đó nói chuyện với hắn.

- Các người thật to gan.

Mặc dù xác nhận đối phương là gốc Á, nhưng lại là Bá tước Huyết tộc, Giang Khương quát lớn, thân hình khẽ động, muốn chạy đi trước.

Nhưng thân hình của hắn vừa mới động, trong nháy mắt liền dừng lại, nhẹ nhàng chuyển động đầu nhìn chung quanh, sắc mặt âm trầm thêm vài phần.

- Lá gan không nhỏ. Lá gan của các người thật không nhỏ.

Giang Khương gật đầu một cái, giống như tùy ý nói ra, sau đó nhìn Tiểu Bảo trong tay, xác nhận Tiểu Bảo chẳng qua chỉ bị đối phương làm ngất, liền nhẹ nhàng ôm sát một chút, dường như không có ý định đi nữa.

- A, vì Đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh, y sĩ Giang Khương, mạo hiểm cũng đáng mà.

Trong rừng cây âm u đằng trước, một người đàn ông trung niên ngoại quốc tóc ngắn bạc trắng bước ra, cổ quấn một cái khăn quàng rất tinh xảo, mỉm cười nhìn Giang Khương, nhưng lại nói tiếng Trung rất lưu loát.

Nhìn người đàn ông trung niên bước ra, ánh mắt Giang Khương co rụt lại, sau đó nhìn một đám thanh niên nam nữ ăn mặc hoa lệ bước ra từ trong bóng tối, sắc mặt một lần nữa ngưng trọng.

- Quy mô đúng là không nhỏ.

Sắc mặt ngưng trọng chỉ thoáng qua rồi biến mất, khóe miệng Giang Khương nhếch lên, chậm rãi nói:

- Bốn vị Bá tước các hạ, còn có nhiều Tử tước như vậy.

- Còn có Hầu tước Robert các hạ nữa. Mọi người đích thân đến đây, đúng là không kịp tiếp đón.

Giang Khương lẳng lặng quét mắt nhìn đám Huyết tộc trước mặt, ánh mắt lạnh lùng, nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên tóc trắng, chậm rãi nói:

- Tôi xin thay mặt cho Thiên Y Viện của Hoa Hạ, vì không thể chủ động tiếp đón các vị, thật sự là áy náy.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 892



- Ồ, y sĩ Giang Khương, cậu nhận ra tôi? Giỏi lắm!

Gương mặt không một chút nếp nhăn của Hầu tước Robert lộ ra nụ cười hoài niệm, nhẹ nhàng lắc đầu:

- Chúng tôi cố ý lén đến đây, cũng không dám mời Thiên Y Viện nghênh đón. Nhắc đến, lần đến Kim Lăng trước đã lưu lại ấn tượng quá sâu cho chúng tôi.

Nhìn nụ cười của Hầu tước Robert, ánh mắt Giang Khương lạnh lại thêm vài phần:

- Tôi thấy vẫn còn chưa được sâu cho lắm. Nếu không, Hầu tước các hạ làm sao dám đến đây?

- Hừ!

Một gã thanh niên tóc vàng, mắt nâu lạnh lùng nhìn Giang Khương, sau khi hừ một tiếng liền tiến lên:

- Tự trói đi, chúng tôi có thể bảo đám đứa trẻ này an toàn.

- Tự trói?

Giang Khương nghiêng đầu nhìn gã thanh niên, ánh mắt chợt lóe, chậm rãi nói:

- Thiên tài một đời của Huyết tộc, Bá tước Buffett?

- Ồ, anh cũng nghe qua tên của tôi?

Nghe Giang Khương nói, ánh mắt Buffett không khỏi hiện lên sự đắc ý.

- Dĩ nhiên, anh và tổ phụ của anh rất giống nhau. Đầu lâu của tổ phụ anh vẫn còn được cất giữ ở Thiên Y Viện. Tôi dĩ nhiên là phải biết anh rồi.

Khóe miệng Giang Khương hiện lên sự giễu cợt.

- Anh…

Nụ cười của Buffett liền cứng đờ, huyết quang hiện lên trong mắt. Năm đó, Hầu tước Buffett chết trận ở Kim Lăng, di thể cũng bị rơi vào tay Thiên Y Viện. Đây vẫn là sự tiếc nuối lớn nhất của gia tộc Buffett.

Hầu tước Robert nghe Giang Khương nói, gương mặt vốn đang mỉm cười liền thu lại, lạnh giọng nói:

- Đừng lãng phí thời gian, bắt hắn lại cho tôi.

Hầu tước Robert vừa nói xong, Buffett và hai người khác bên cạnh liền vọt đến Giang Khương.

Thấy ba người vọt lên, đã sớm âm thầm vận lực, Giang Khương đạp chân một cái, vọt về phía một người.

- Thiên phú Tốc độ khởi động.

Trong chớp nhoáng, Giang Khương toàn lực xông về phía nữ Bá tước, quất tới một quyền.

Vị nữ Bá tước kia đang xông đến Giang Khương, nhưng không đề phòng Giang Khương chợt lách người, xuất hiện trước mặt cô, hơn nữa còn đánh tới một quyền.

Vị nữ Bá tước này ngược lại không phải đồ dỏm. Thấy Giang Khương đánh tới một quyền, liền cắn răng một cái. Nếu cô tránh được một quyền này của Giang Khương, với tốc độ lắc mình đến của hắn, rất có thể sẽ bị đối phương nhân cơ hội thoát đi.

Cho nên, cô phải cắn răng đỡ lấy một quyền này. Chỉ cần toàn lực ngăn cản, Giang Khương sẽ vô pháp chạy trốn.

Thấy đối phương vội vàng thu quyền, lại đánh tới một quyền, Giang Khương cũng không bất ngờ. Thực lực của hắn đã vượt xa cao thủ Thiên giai bình thường. Hơn nữa, sức mạnh không phải là sở trường của Huyết tộc, đối phương muốn ngăn cản hắn cũng chưa chắc thành công.

Trong tiếng cười lạnh của Giang Khương, nữ Bá tước Eva kêu thảm một tiếng, bị Giang Khương đánh bay ra ngoài, sau đó Giang Khương chợt lách người, từ bên hông của cô mà nhào ra ngoài rừng cây.

Bây giờ hắn chỉ có một đường để chạy trốn, đối mặt với vị Hầu tước và bốn Bá tước Huyết tộc, trong tay còn ôm Tiểu Bảo, muốn thuận lợi chạy đến Thiên Y Viện cũng không phải chuyện dễ.

Nhìn Giang Khương nhanh chóng lao ra ngoài rừng cây, hai vị Bá tước phía sau liền biến sắc.

Nếu để cho Giang Khương chạy thoát, hành động lần này xem như thất bại.

Lập tức hai người kêu to một tiếng, mau chóng đuổi theo Giang Khương.

Chân Giang Khương không ngừng tăng tốc, đang muốn xuyên qua rừng cây, chợt nhìn thấy một bàn tay tái nhợt đánh thẳng vào ngực mình.

Nhìn bàn tay tái nhợt, ánh mắt Giang Khương ngưng tụ lại, hít một hơi rồi giơ tay đánh thẳng đến bàn tay kia. Hắn biết chủ nhân của bàn tay này là ai. Trước kia, Huyết tộc lợi hại nhất mà hắn gặp phải cũng chỉ có Phoenix.

Thực lực của Bá tước Phoenix đã vượt qua Thiên giai. Mà người này lại còn cao hơn Bá tước Phoenix một cấp. Giang Khương chưa từng gặp bao giờ. Hắn tự nhận thực lực của hắn tuyệt đối không sánh bằng Hầu tước Robert.

Hầu tước Huyết tộc đã được xem là một trong những người đứng đầu Huyết tộc. Cho dù là Thân vương viễn cổ, chẳng qua là huyết thống chính thống hơn Hầu tước mấy phần, chứ thực lực cũng không mạnh hơn Hầu tước bao nhiêu.

Nếu bình thường đụng phải một Hầu tước Huyết tộc, hắn rất vui lòng tiếp đối phương mấy chiêu, nhưng bây giờ hắn chỉ có thể chạy.

Vừa rồi, hắn bức nữ Bá tước kia phải nhận của hắn một quyền. Bây giờ không nghĩ đến hắn phải tiếp một chưởng của Hầu tước các hạ.

Khi một quyền của hắn chạm vào bàn tay lạnh lẽo kia, Giang Khương chỉ cảm thấy có một luồng sức mạnh không thể kháng cự mang theo chút âm hàn xông thẳng vào cánh tay của mình.

Ngực đau nhói lên, một vị ngòn ngọt lập tức xông lên cổ họng.

- Không hổ danh là cường giả đứng đầu Huyết tộc, sức mạnh đáng sợ vô cùng.

Cố nén không phun máu, thân hình Giang Khương lui về sau hai thước, sau đó lao thẳng vào một cây thủy sam.

Hai Bá tước lập tức vây quanh. Gương mặt Hầu tước Robert lóe lên nụ cười âm lãnh, dưới chân chợt bắn đuổi theo Giang Khương.

- Đối phương rất mạnh, là cao thủ bình thường hiếm thấy. Còn trẻ mà đã có được thực lực cường đại. Khó trách huyết dịch của hắn lại có tác dụng mạnh đến như vậy.

Nhìn người thanh niên đang chật vật chạy đi, Hầu tước Robert đột nhiên cảm thấy hưng phấn. Chỉ cần mang được tiểu tử này về, chỗ tốt không cần nói cũng biết.

Thấy ba người đã hình thành một tổ hợp bao vây Giang Khương, Hầu tước Robert cười lạnh một tiếng, đang định bắt Giang Khương lại, đột nhiên thấy được người thanh niên kia nở nụ cười giễu cợt.

- Cái gì vậy?

Hầu tước Robert nhướng mày, còn chưa kịp phản ứng, liền thấy Giang Khương nhẹ nhàng vọt lên, đưa tay kéo một cành thủy sam xuống, sau đó nhảy lên trên ngọn cây thủy sam.

Nhìn động tác của Giang Khương, ánh mắt Hầu tước Robert hiện lên nụ cười nhạt. Khinh công của tiểu tử này không tệ, nhưng muốn thoát thân, không phải là quá sớm rồi hay sao?

Lập tức lao thẳng đến cây thủy sam, đạp chân vào một nhánh cây, theo sát Giang Khương thẳng l*n đ*nh cây.

So tốc độ với Huyết tộc, cho dù là những cao thủ đứng đầu Thiên Y Viện cũng chưa chắc so được, đừng nói chi trong tay tiểu tử này còn ôm theo một người.

Khi còn cách Giang Khương khoảng bảy tám thước, nhìn hai chân Giang Khương ở ngọn cây, sau đó ép ngọn cây thành một đường cong, rồi giống như cây cung bắn thẳng Giang Khương ra ngoài.

Khóe miệng Robert nhếch lên, tốc độ không hề thua kém theo sát đằng sau. Nhìn Giang Khương đang bay trên bầu trời, Robert tin rằng ông ta có thể bắt được đối phương trước khi hắn rơi xuống đất.

Trong tình huống không nơi mượn lực, tiểu tử này không có biện pháp thay đổi phương hướng trên không trung. Chỉ cần hắn rơi xuống, xem như xong đời. Không một Nhân tộc nào có thể thoát khỏi bàn tay của ông ta. Lần này ông ta cũng tin chắc như vậy.

Nhưng hai giây sau, sắc mặt Hầu tước Robert liền tái xanh. Bởi vì thân hình của ông ta đang chậm rãi rơi xuống, nhưng Giang Khương cách bảy tám thước vẫn duy trì tốc độ và độ cao, ôm đứa bé trong ngực tiếp tục phóng về phía trước.

- Không thể nào? Không thể nào? Làm sao có thể?

Sau khi rơi xuống đất, Hầu tước Robert nhìn thấy Giang Khương vẫn không hề rơi xuống, ông ta vẫn không cách nào tin được. Tại sao tiểu tử kia lại không rơi xuống?

Đuổi theo mấy chục thước, nhìn Giang Khương ôm đứa vượt qua gần trăm thước, rơi vào một ngọn cây thủy sam cách cầu vượt bảy tám thước, sau đó lại tiếp lực bắn lên cầu, gương mặt Hầu tước Robert hiện lên sự kinh hãi lẫn không cam lòng.

Đối phương đã thoát khỏi phạm vi khống chế, bây giờ đuổi theo đã không còn ý nghĩa. Dẫu sao nơi này là Kim Lăng, theo kế hoạch ban đầu là bắt Giang Khương ở trong công viên, sau đó nhanh chóng rút lui theo đường đã dọn sẵn.

Nhưng bây giờ, đối phương đã thoát khỏi vòng vây, cho dù có đuổi kịp, hơn nữa còn bắt được đối phương, đó là chuyện tốt, nhưng khi đó Thiên Y Viện đã kịp phản ứng, đường lui của bọn họ cũng sẽ bị đứt đoạn.

Cho nên, ánh mắt Hầu tước Robert đỏ như máu ngửa mặt lên trời giận dữ hét lớn, sau đó quả quyết quay đầu đi. Thực lực Thiên Y Viện cường đại như thế nào, ông ta biết rõ. Có thể sớm rút lui một bước thì sẽ an toàn một bước.

Nhìn Hầu tước Robert tay không quay về, sắc mặt các Huyết tộc còn lại cũng tái nhợt. Hành động kín không kẽ hở như vậy lại thất bại. Một Hầu tước, bốn Bá tước lại không bắt được một cao thủ Thiên giai.

Mặc dù không dám tin tưởng, cũng không cam lòng, nhưng tất cả Huyết tộc đều không nói một lời, rút lui theo sau Hầu tước Robert, không ai dám ở lại đây dù thêm nửa giây.

Leo được lên cầu, Giang Khương cũng không chần chừ ôm Tiểu Bảo chạy theo đường cũ, ngay cả xe cũng không dám lái. Hắn biết rõ, nếu đối phương đuổi theo, hắn tuyệt không thể trốn thoát quá xa. Bây giờ có thể chạy được bao xa thì chạy. Chỉ cần kéo dài thời gian đợi tiếp viện của Thiên Y Viện đến, như vậy sẽ không cần lo lắng gì nữa.

Sau khi chạy được hai trăm thước, cảm thấy không có ai đuổi theo đằng sau, lại nhìn thấy có một chiếc trực thăng màu đen đang bay đến, lúc này Giang Khương mới thở phào nhẹ nhõm.

Đứng yên tại chỗ, nhìn rừng cây đen thui cách đó không xa, Giang Khương nheo mắt, lẩm bẩm:

- Nếu đã đến, còn muốn phủi mông bỏ đi hay sao?
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 893



- Cảm ơn mọi người đã phối hợp, hành động kết thúc...

Nghe thấy giọng nói này truyền đến rồi không có âm thanh gì nữa, hai vị cục trưởng đại nhân trố mắt nhìn nhau, cứ như vậy là xong rồi? Nhìn thấy người là coi như xong rồi? Không cần phải làm rõ chuyện gì sao...

- Cục trưởng, kết nối khống chế đã kết thúc...

Nhân viên giám sát bên cạnh nhìn số liệu một chút, vội vàng báo lại...

- Được rồi... Hành động kết thúc...

Cục trưởng Ngô cười khổ một tiếng, hành động khó hiểu thế này đúng là lần đầu tiên.

- Vậy... cái xe này làm thế nào?

Phó cục trưởng Trương chỉ hai chiếc xe đang dừng trên chiếc cầu treo trên cao, chần chừ nói:

- Vị công tử kia giờ đang còn đợi chúng ta trả xe đấy...

Sắc mặt Cục trưởng Ngô cũng cứng đờ. Nếu chỉ có chiếc Porsche thì còn dễ xử lý, dù sao cũng đã tạm thời bị trưng dụng, đưa về là được, còn chiếc BMW? Theo lý thuyết thì bên hành động cấp trên sẽ đưa đi điều tra? Hay sẽ giao cho bên mình điều tra?

Sau khi suy nghĩ một chút, Cục trưởng Ngô cắn răng nói:

- Phái người đi tiến hành điều tra lấy chứng, tỉ mỉ một chút... Sau khi hoàn thành, nếu cấp trên không có chỉ thị gì xuống thì cứ đưa về trước, giữ làm vật chứng...

- Được...

Nghe Cục trưởng Ngô nói vậy, Phó cục trưởng Trương cũng gật đầu đồng ý, nếu cấp trên không có chỉ thị gì khác, cách làm này là chu toàn nhất.

Cục trưởng Ngô thở dài một cái, cười khổ nói:

- Được rồi, tôi đi gọi điện cho đại thiếu gia kia. Nếu còn không gọi điện, Tiểu Hứa của đội trị an chắc đứng đó sắp phát khóc rồi đấy!

- Tìm được rồi? Ông còn tìm được à... còn không mau trả xe lại cho tôi, còn cái tên khốn nạn cướp xe của tôi nữa, mang về đây cho tôi, để ông đây thu thập hắn...

Nghe yêu cầu này, Cục trưởng Ngô cười khan hai tiếng vội vàng khuyên lơn:

- Vu thiếu, chuyện là thế này...

Sau khi cúp máy,Vu thiếu mặt mày cau có, tức giận không chỗ phát tiết, lại nhìn cô nàng xinh đẹp yêu kiều bên cạnh đang nhìn mình với ánh mắt thiếu kiên nhẫn, đi lòng vòng tại chỗ hai vòng, nhìn Đội trưởng Hứa của Đại đội trị an đang ngoan ngoãn cúi đầu bên cạnh, tức giận mắng:

- Các người trưng dụng xe của khác mà không có mắt à? Ngay cả xe của tôi cũng dám trưng dụng... tung hư rồi ai đền?

Đội trưởng Hứa đáng thương bình thường trước mặt người khác cũng hay lên mặt, nhưng lúc này chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, hơn nữa còn phải mỉm cười lắng nghe, nhưng trong lòng thì thầm giẫm chân hét lớn: “Rốt cuộc là thằng khốn nào trâu như vậy? Trưng dụng xe mà không biết nhìn xe sao? Porsche cũng dám đụng? Bị điên rồi đấy à? Làm cho ông đây bị mắng oan?

Có điều anh ta vừa mắng hai câu thì đột nhiên cảm thấy không đúng, chuyện lần này đúng là khó hiểu.

Trên dưới Kim Lăng, chắc chắn không có đồng nghiệp nào không có mắt như vậy. Chắc chắn là có nguyên nhân khác. Nếu không Vu đại thiếu cũng không thể dễ dàng buông tha cho Cục trưởng rồi trút giận vào mình như vậy.

Nghĩ tới đây, trong lòng Đội trưởng Hứa thoải mái hơn một chút, thầm khen: “Cho dù là vị nào, có thể trưng dụng chiếc xe của tên này cũng đủ khiến ngành mình có thêm thể diện rồi. Cho dù giờ mình có bị mắng thì cũng đáng...”

Người nào đó đang được Đội trưởng Hứa khen lúc này trên mặt không chút vui vẻ, chỉ có tia lạnh lùng và sát khí...

Sau khi mình kết thù với Huyết tộc, hắn đã cẩn thận đọc kỹ tất cả các tư liệu có liên quan đến Huyết tộc ở Ban tình báo của viện. Mấy trăm năm trước Huyết tộc bắt đầu tiến vào Trung Quốc, rồi đến đại chiến dị tộc một trăm năm trước, Huyết tộc đánh lén Kim Lăng, rồi đến danh sách thành viên cao cấp của Huyết tộc hiện tại...

Cho nên, hắn cũng tương đối hiểu chút đặc thù của đối phương, cũng có thể phân tích được thân phận của mấy thành viên Huyết tộc cao cấp vây công lần này.

Lần này có một vị Hầu tước dẫn mấy vị Bá tước mạo hiểm lẻn vào Trung Quốc,, tới dụ bắt hắn. Giang Khương cũng không cảm thấy quá mức bất ngờ. Đây gọi là người chết vì tiền chim chết vì mồi. Để nâng cao thực lực của bản thân, Huyết tộc mạo hiểm như vậy cũng không có gì quá bất ngờ. Nhưng điều khiến Giang Khương tức giận là, lũ chết tiệt này dám có ý đồ với Tiểu Bảo.

Con rồng nào cũng có vảy ngược, đụng vào là phải chết. Tiểu Bảo chính là vảy ngược của hắn. Cho dù là vì đám chết tiệt Huyết tộc này dám động tới Tiểu Bảo, hay là có ý định động vào mình, hay là để chấn nhiếp đám quỷ hút máu đáng chết này thì Giang Khương cũng quyết định không thể để cho bọn chúng dễ dàng rời khỏi Trung Quốc. Không cho bọn chúng một bài học sâu sắc thì sao được chứ?

Sau khi giao Tiểu Bảo cho tiểu dội vũ trang đến tiếp viện, lấy một thanh trường đao của họ và một máy truyền tin, Giang Khương liền cho tiểu đội này trở về, hai cao thủ Địa giai và bốn Nhân giai đánh với nhóm Hầu tước Bá tước này chắc chắn là tự tìm lấy cái chết. Hơn nữa người đông dễ liên lụy, một mình hắn đuổi theo thì dễ động thủ hơn nhiều. Ít nhất hắn không phải để ý đến vấn đề an toàn của họ.

Trước mệnh lệnh của Giang Khương, mặc dù tiểu đội này rất không muốn nhưng cũng chỉ có thể trừng mắt nhìn Giang Khương xách trường đao nhảy vài cái lên trên cầu treo, biến mất trong bóng tối.

Giang Khương cũng không báo cho tiểu đội hành động cụ thể, chỉ trực tiếp kết nối với người phụ trách chỉ huy hành động lần này.

- Tổ trưởng Lý, hãy giúp tôi liên hệ khẩn cấp với Viện trưởng Từ...

- Viện trưởng Từ?

Vị tổ trưởng Lý này lúc này cũng không hiểu tình hình như thế nào, nhưng anh ta chỉ là một tổ trưởng chỉ huy của tổ hành động của ban Tình báo ngoại viện cách cấp bậc của Giang Khương quá xa. Giang Khương không nói, anh ta cũng không dám hỏi là có chuyện gì. Giờ anh ta nghe Giang Khương nói muốn liên hệ khẩn cấp với Viện trưởng Từ thì trong lòng kinh ngạc, lập tức không dám thờ ơ trực tiếp cho Giang Khương liên hệ khẩn cấp với Viện trưởng Từ.

Đường dây liên hệ khẩn cấp với Viện trưởng Từ rất ít khi sử dụng. Vì Viện trưởng có máy truyền tin tùy thân, trừ máy truyền tin tùy thân của vài thành viên Hội đồng viện có thể trực tiếp kết nối với Viện trưởng, những người khác phải thông qua một vài nơi có quyền hạn đặc biệt mới có thể liên lạc được.

Và Ban tình báo ngoại viện thì có quyền hạn này. Cấp bậc máy truyền tin của Giang Khương quá thấp buộc phải qua trung gian Ban tình báo.

- Giang Khương? Chuyện gì?

Từ Khải Liễu nghe thấy giọng Giang Khương bên kia thì hơi sửng sốt một chút. Trước nay Giang Khương đến tìm bà đều trực tiếp đến văn phòng, sao giờ lại liên hệ qua đường dây khẩn cấp, rốt cuộc là muốn làm gì?

Giang Khương đang đuổi theo sát phía trước, chuyện thì dài nhưng chỉ tóm tắt vài câu đã kể rõ mọi chuyện.

- Huyết tộc? Hầu tước? Bốn Bá tước? Ở Kim Lăng? Bây giờ cậu đang đuổi theo sau bọn chúng?

Từ Khải Liễu nghe Giang Khương kể xong thì giọng nói lập tức trở nên lạnh lùng:

- Xác định chứ?

Sau khi có được câu trả lời xác định của Giang Khương, giọng nói lạnh lẽo của Từ Khải Liễu truyền đến:

- Theo sát cho tôi, nếu để mất dấu, quay về tự nhốt mình một tháng...

- Rõ!

Đã thông báo cho Từ Khải Liễu rồi thì Giang Khương không còn gì phải cố kỵ nữa. Hắn phóng nhanh lên. Đám Huyết tộc này muốn bỏ chạy sao, không dễ vậy đâu.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 894



Mới trì hoãn một chút thời gian, đợi khi Giang Khương một lần nữa lao vào rừng cây thì đám Huyết tộc kia đã biến mất không còn dấu tích. Có điều chuyện này với Giang Khương mà nói chẳng có gì khó khăn. Hắn nhẹ nhàng khịt khịt mũi, khứu giác đã được cường hóa của hắn nhanh chóng phân biệt được vài múi hương thoang thoảng trong rừng cây.

Huyết tộc tự xưng là cổ xưa và tôn quý thích ăn mặc cao quý đẹp đẽ, xịt chút nước hoa đắt tiền cũng không thể thiếu được. Tuy đám người này rời đi rất nhanh nhưng dọc đường vẫn lưu lại một chút mùi hương. Giang Khương cười lạnh một tiếng, sau đó nhanh chóng men theo những mùi hương còn lưu lại này đuổi theo.

- Huyết tộc lẻn vào Kim Lăng? Một Hầu tước, bốn Bá tước? Còn có mấy Tử tước?

Nghe thấy mệnh lệnh của Từ Khải Liễu, ánh mắt của người phụ trách ngoại viện trước nay luôn bình tĩnh trong nháy mắt đỏ lên như mắt của Huyết tộc, gầm lên nói:

- Tổ thứ nhất, tổ thứ hai, tổ thứ ba Thiên vị, Tổ một đến tổ năm Địa giai, theo tôi lên đường...

- Khốn kiếp... dám đến Kim Lăng, hôm nay nếu để cho các người chạy... Sao tao có thể phụ lòng các vị tiên liệt chết trận của ngoại viện tao trăm trăm trước?

Ba phút sau, ba chiếc trực thăng trực tiếp cất cánh, bay về hướng Giang Khương...

Lúc này, các y sư Thiên vị và thành viên Hội đồng viện đều lần lượt nhận được thông báo, sắc mặt ai nấy đều đỏ lên, hai mắt xám ngắt chạy về phía Phòng chỉ huy tác chiến ngoại viện.

Đã bao nhiêu năm, bao nhiêu năm không có Huyết tộc dám vào Kim Lăng, không ngờ hôm nay lại dám vào. Hơn nữa còn đến nhiều như vậy. Không có thành viên Hội đồng viện nào không kích động. Kể ra từ sau trận chiến sinh tử lần đó, mặc dù thỉnh thoảng vẫn có Huyết tộc lén lút ra vào Trung Quốc, nhưng tới giờ không có bất kỳ một tên Huyết tộc nào dám vào Kim Lăng. Thậm chí ngay cả xung quanh Kim Lăng mấy trăm dặm cũng không có Huyết tộc nào dám vào. Mấy năm nay tuy Thiên Y viện vẫn còn ghi nhớ chuyện đó, muốn rửa sạch sỉ nhục năm đó, nhưng chưa có cơ hội. Chiến tích lớn nhất mấy năm nay chính là lần Giang Khương chém chết tên Bá tước Fini kia.

Lần này chúng gan to đến thế, dám đến nhiều như vậy, còn có cả Hầu tước dẫn đội. Nếu không giữ được đám chết tiệt này lại, sau này Thiên Y viện còn mặt mũi đâu mà lăn lộn? Làm sao có thể an ủi được những lão tiên sinh đã anh dũng liều chết để bảo toàn Thiên Y viện năm đó?

- Điểm đỏ bên kia là ai đang theo dõi? Nhân lực của chúng ta có đủ không? Nếu không đủ, ông đây tự đi. Đám Hầu tước Bá tước chúng ta không làm gì được thì đi thu thập mấy tên Tử tước nhãi con cũng được...

Một vị y sư nhất phẩm nhìn bản đồ trên màn ảnh cùng với điểm đỏ mơ hồ bất động cùng với vị trí ngay góc, ba chấm đỏ nhỏ đại diện cho máy bay đang từ từ đến gần. Họ dậm chân hét ầm ĩ:

- Không được để đám ôn con này chạy thoát!

- Đúng đúng... Chủ nhiệm Tầm, hay là anh chuẩn bị cho chúng tôi thêm một chiếc trực thăng nữa, mấy ông già chúng tôi tay chân gỉ sét hết rồi, phải mau vận động một chút, chém đầu vài tên Tử tước chơi...

Một y sư nhất phẩm khác lúc này cũng nhìn chằm chằm mấy chấm đỏ nhỏ trên bản đổ, không ngừng giẫm chân.

Phó chủ nhiệm Tầm ngoại viện chỉ huy tác chiến nghe thấy hai người này ầm ĩ vội cười khan khuyên:

- Hai vị lão y sư, các ngài cứ ở đây xem là được rồi. Ban nãy Chủ nhiệm Dư đã đích thân dẫn đội đi, mang theo ba tổ Thiên vị và năm tổ Địa giai, cộng thêm bên đó nữa là đã mười mấy người... Bọn chúng chắc chắn không thể chạy thoát...

- Không chạy thoát?

Vị lão y sư kia trợn mắt nhìn Phó chủ nhiệm Tầm nói.

- Không chạy thoát, không chạy thoát... Chúng ta có Giang Khương y sĩ ở bên đó theo dõi, mấy tên Huyết tộc này chắc chắn không chạy thoát đâu...

Phó chủ nhiệm Tầm vội vàng trả lời.

- Giang Khương? Sao có liên quan đến Giang Khương? Nó ở đó làm gì?

La lão y sư La Thiên Minh nghe thấy có Giang Khương ở bên đó theo dõi liền lập tức căng thẳng.

- Cái đó... Hình như đối phương tấn công Giang Khương y sĩ, ban nãy còn bắt cóc con của Giang Khương y sĩ, dường như muốn lợi dụng nó để uy h**p...

Phó chủ nhiệm Tầm còn chưa nói hết, La lão y sư La Thiên Minh đã nhảy cẩng lên nói:

- Tiểu Bảo bị bắt cóc à?

Phó chủ nhiệm Tầm thấy phản ứng của La lão y sư La Thiên Minh vội vàng trấn an:

- Ngài cứ yên tâm, yên tâm... Tiểu Bảo đã được Giang Khương y sĩ cứu, giờ đang trên đường trở về, không sao, không sao...

- Vậy thì tốt, vậy thì tốt!

La lão y sư La Thiên Minh nghe thấy Tiểu Bảo không sao mới thở phào một hơi. Đây là đồ tôn của ông, bình thường ông rất thương yêu, ông rất sợ nó xảy ra chuyện gì. Ông càng sợ Tiểu Bảo bị bắt làm điểm yếu uy h**p Giang Khương.

- Lão La... thằng nhóc Giang Khương này thành tinh rồi, hơn nữa còn rất có thực lực, có lẽ không thua gì các tiên sinh Thiên giai cấp 2 ngoại viện, anh không cần lo cho cậu ấy...

Liêu Long Căn bên cạnh thấy vẻ căng thẳng của La lão y sư không kìm được cười.

La lão y sư La Thiên Minh bị Liêu Long Căn cười thì gương mặt già nua không khỏi đỏ lên. Đúng rồi... mình đúng là căng thẳng quá đáng. Với năng lực của Giang Khương, đánh không lại bỏ chạy có lẽ cũng không vấn đề gì. Hơn nữa giờ tiếp viện cũng đến rồi, có thể xảy ra được vấn đề gì chứ.

Từ Khải Liễu lúc này mặt vô cùng nghiêm túc ngồi ở hàng đầu trong phòng chỉ huy tác chiến, nhìn chằm chằm tình hình trên màn hình, không nói gì. Nhưng mọi người vẫn nhận ra, trong mắt Từ Khải Liễu vẫn mang chút căng thẳng và lo lắng, còn cả chút kích động.

Là viện trưởng Thiên Y viện, bà để ý đến chuyện này hơn các thành viên Hội đồng viện khác rất nhiều. Bắt đầu từ hơn trăm năm trước, Huyết tộc đã được coi là kẻ thù truyền kiếp của Thiên Y viện. Đợt trước Huyết tộc muốn dùng nắp Tề Thế Đỉnh đổi máu tươi nửa người của Giang Khương, trong viện không ít người cương quyết phản đối tiến hành giao dịch với Huyết tộc. Chuyện có lợi như vậy mà còn có nhiều người phản đối như vậy đó là vì vấn đề kẻ thù truyền kiếp.

Mà chiến tích lớn nhất của Thiên Y viện mấy chục năm qua là chỉ mới giết được một bá tước. Giờ có tới một Hầu tước cùng bốn Bá tước và một nhóm đông Tử tước đưa tới tận cửa. Nếu Từ Khải Liễu không thể giữ được đám quỷ hút máu đáng chết này lại thì đúng là không có mặt mũi nào để gặp các vị tiên liệt của Thiên Y viện.

Trong phòng chỉ huy tác chiến lập tức yên tĩnh lại, tất cả mọi người đều lẳng lặng nhìn màn hình lớn, nghe những tiếng gió khe khẽ thỉnh thoảng mang theo vài âm thanh truyền tới. Đây là âm thanh truyền đến từ máy truyền tin trên người Giang Khương.

Giang Khương men theo mùi hương nhàn nhạt kia, nhanh chóng lao về phía trước. Sau gần mười phút dùng hết tốc độ truy tìm thì đã thoáng thấy vài bóng người phía trước.

Nơi này đã là ngoại ô Kim Lăng, đã không còn quá nhiều kiến trúc nữa, chỉ có vài ngọn đồi thấp thấp cùng với con đường quốc lộ đi xuyên qua chúng để đi tới mấy tỉnh huyện lân cận. Giang Khương nhìn thấy những bóng người phía trước cách con đường này không xa liền hiểu rõ, con đường này chính là cách rút lui duy nhất của đối phương.

Con đường này có thể đi xuyên đến bờ biển, có thể quay trở về thành phố, có thể nhanh chóng đi đến những con đường cao tốc nối với thành phố khác, thậm chí có thể nhanh chóng đến Phổ Giang, muốn đi xuôi dòng hay đi ngược dòng lên cũng tương đối đơn giản...

Chỉ cần chúng có thể lặng lẽ tiến đến những con đường này thì chúng sẽ có đủ các cách để tránh bị Thiên Y viện chặn lại...

Cho nên lúc này trong lòng Giang Khương cười nhạt. Đáng tiếc, mình đã đuổi kịp rồi. Đám Huyết tộc đáng chết này muốn chạy thoát trên địa bàn Kim Lăng à.

Giang Khương khẽ hít một cái rồi nhẹ nhàng rút đao cầm trên tay, nhìn thanh trường đao của Thiên Y viện trong tay, hơi bất đắc dĩ lắc đầu một cái. Con đao này tuy không tệ nhưng vẫn không thuận tay bằng đoản đao mình lấy của Bá tước Fini, có điều cảm giác tay cũng không tệ lắm, cứ dùng tạm cái đã.

Trước mắt lập tức biến thành một mảng đen trắng, sau khi hắn tiến vào trạng thái Trống rỗng, hàng loạt thông báo nhanh chóng vang lên...

Dưới chân bắn lên, cả người giống như ảo ảnh lao vào trong đám người kia, đao nâng lên rơi xuống...

Kinh nghiệm đối phó Huyết tộc của Thiên Y viện là, hoặc là chém đầu, hoặc là moi tim, moi tim cần kỹ thuật quá cao, hơn nữa tốc độ chậm, cho nên Giang Khương trực tiếp lựa chọn phương thức thô bạo chém đầu. Đơn giản và nhanh nhẹn, đám Huyết tộc cao quý này không thể đối đãi quá dịu dàng với chúng được.

Hai Tử tước chạy phía sau căn bản không ý thức được phía sau đang có người đuổi giết, hơn nữa tốc độ lại kinh khủng như vậy. Hai người căn bản không phản ứng, chỉ cảm thấy cổ chợt lạnh lên, hai cái đầu bay thẳng lên trời.

Những Tử tước khác bên cạnh phát hiện địch tấn công, lập tức hoảng sợ chạy tản ra, sau khi b*n r* hơn mười thước mới nhìn thấy rõ Giang Khương đang đứng giữa cùng với hai cơ thể không đầu đang phun máu. Hầu tước Robert cùng với đám Bá tước Fitt chạy phía trước lúc này mới phát hiện dường như thuộc hạ sau lưng có gì đó không bình thường bèn xoay người lại. Chúng lập tức nhìn thấy hai thứ hình tròn từ giữa không trung rơi xuống, rơi cách chúng không xa, sau khi lăn mấy cái thì lăn đến dưới chân chúng.

Sắc mặt cả đám kinh ngạc nhìn hai cái đầu trên mặt đất rồi lại nhìn Giang Khương cầm trường đao, cả người đầy máu đứng cách đó không xa, phải một lúc sau mới hoàn hồn lại.

- Mày còn dám đuổi theo...

Hầu tước Robert nhìn Giang Khương cầm đao đứng đó trong mắt vừa mừng vừa sợ, vốn cho rằng nhiệm vụ thất bại, nhưng không ngờ đối phương vẫn dám không biết sống chết đuổi theo, lần này đúng là không uổng công rồi.

Hầu tước Robert nhìn đồng hồ đeo tay rồi quyết định mạo hiểm một chút, chỉ cần bắt hoặc g**t ch*t được thằng nhãi này, thậm chí chỉ cần có thể lấy được một ít máu, lần này coi như không lỗ rồi.

Giang Khương đứng đó vẻ mặt lãnh đạm. Hắn vừa đến đã chém chết hai người, hơn nữa vân chưa tiếp tục hạ sát thủ chẳng qua chỉ để lập uy. Hắn biết rõ một mình mình muốn cản nhiều tên Huyết tộc như vậy là không thể. Dẫu sao đám này thật sự muốn trốn, chỉ cần để mấy tên Tử tước quấn lấy mình là đã đủ để chúng trốn thoát rồi. Còn thứ Giang Khương muốn là trì hoãn thêm chút thời gian, nếu có thể thì tiện tay chém chết thêm vài tên dĩ nhiên là càng tốt.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 895



- Bọn mày dám đến Kim Lăng, còn dám động vào con trai tao? Chẳng lẽ định không để lại chút gì đã phủi đít bỏ đi vậy à?

Giang Khương đã thoát ra khỏi trạng thái Trống rỗng quét mắt nhìn đám Huyết tộc đang vây lấy mình, cầm đao ra, khuôn mặt mang vẻ trào phúng, nói:

- Động đến tao thì không sao, nhưng động đến con to mà bọn mày không để lại chút quà kỷ niệm, cứ đi như vậy tao e là không hay lắm đâu?

Giang Khương vừa nói ra lời này, đám Huyết tộc nhìn xung quanh, ai nấy đều lộ vẻ cổ quái; đặc biệt là Hầu tước Robert cùng với đám Bá tước Fitt. Chúng sửng sờ, trong lòng cảm thấy hơi hoang đường, thằng nhãi này điên rồi à?

Đối mặt một vị Hầu tước cùng bốn vị Bá tước đại nhân, bên cạnh còn có nhiều Tử tước như vậy, một cao thủ Thiên vị Nhân tộc trong tình huống chỉ có một mình mà dám nói năng ngông cuồng vậy sao?

- Mày điên rồi à...

Không chỉ có đám Huyết tộc cho rằng như vậy, trong phòng chỉ huy tác chiến Thiên Y viện nghe thấy lời này truyền tới lập tức yên tĩnh. Sau đó La lão y sư La Thiên Minh chợt nhảy cẫng lên, kêu lên thất thanh:

- Thằng nhóc Giang Khương này điên rồi à? Một mình mà dám đi khiêu khích nhiều Huyết tộc như vậy?

Nghe La lão y sư La Thiên Minh kêu lên hoảng sợ, cả phòng chỉ huy tác chiến chỉ có tiếng hít thở nặng nề, tất cả mọi người đều trố mắt nhìn nhau, sắc mặt kinh ngạc và ngưng trọng nghe âm thanh trong loa. Không ai ngờ, Giang Khương chỉ mang theo nhiệm vụ theo dõi mà giờ lại thành ra như vậy.

Rõ ràng hành động của Giang Khương rất chủ động, nếu không với thực lực gần đây Giang Khương đã thể hiện, nếu hắn không muốn để cho người khác phát hiện, khả năng đối phương có thể phát hiện ra rất nhỏ. Từ trong âm thanh kia có thể nhận ra, Giang Khương chủ động đánh lén đám Huyết tộc kia, sau đó không những không chạy đi, thậm chí còn bước ra đùa cợt chúng...

Rõ ràng, đây là cách tốt nhất để giữ chân đối phương. Nhưng đối phương có một tên Hầu tước, bốn tên Bá tước còn có một đám Tử tước, giễu cợt như vậy, chẳng phải tự dâng mình cho chúng sao?

Trong vẻ mặt căng thẳng và kinh ngạc của mọi người, Từ Khải Liễu ngồi yên trên ghế, trên mặt không hề quá mức căng thẳng nhưng bà lại đột nhiên siết chặt tay ghế, điều này đã thật sự làm bại lộ tâm trạng của bà.

Lúc này không hề có ai tiếp lời nữa, ngay cả La lão y sư La Thiên Minh sau khi kêu lên một tiếng thì cũng im lặng, tai giỏng lên, sắc mặt âm trầm chờ động tĩnh bên trong. Trên màn hình thể hiện rất rõ trực thăng tiếp viện đang chạy hết tốc lực, nhưng vẫn còn cách chỗ Giang Khương một khoảng tương đối dài.

Lòng tham không đáy rắn đòi nuốt voi... Giang Khương nhìn đám người đối diện dừng bước, bắt đầu bao vây lấy mình vào giữa thì thầm hừ một tiếng...

Trong mắt đám Hầu tước Robert, Bá tước Fitt Giang Khương chẳng phải voi gì. Cho dù lúc đầu trước khi Giang Khương chạy trốn có thể hiện ra vài thứ kỳ dị, hoặc ban nãy lúc đánh lén đã một đao chém chết hai Tử tước, nhưng trong mắt họ, Giang Khương chẳng qua chỉ là một con nghé con mới sinh...

Dưới tay một Hầu Tước, bốn Bá tước Huyết tộc, Giang Khương chỉ là con nghé con không sợ chết. Còn năm người bọn họ là những con cọp lớn.

Con nghé con trước mặt dám ngông cuồng với cọp như vậy... đúng là khiến người ta cảm thấy buồn cười.

Sự thật là như vậy. Giang Khương có thể một đao chém chết hai Tử tước chẳng qua vì hắn có kỹ năng thiên phú. Hơn nữa còn trong tình huống đối phương không chút phòng bị. Còn nếu thật sự đánh với hai Tử tước Huyết tộc trong tình huống không sử dụng kỹ năng, trong đêm tối thế này thì ít nhất Giang Khương cần bốn năm phút mới có thể chém chết đối phương.

Đám Hầu tước Robert cho rằng muốn thu thập con nghé con Giang Khương không khó.

Tất cả mọi người phải tranh thủ thời gian để làm một thu hoạch lớn trước khi trở về.

Còn suy nghĩ của Giang Khương là đám Huyết tộc này là một con rắn tham lam, còn mình là một con voi. Đương nhiên bây giờ phải giả vờ giống một con nghé con, để chúng muốn ăn, để rồi sau đó không thể dễ dàng ăn được...

- Đừng để hắn trì hoãn thời gian, lên...

Hầu tước Robert là yêu tinh ngàn năm dĩ nhiên biết rõ mục đích của Giang Khương. Lão

lập tức cười lạnh một tiếng, lạnh giọng nói.

Hầu tước Robert vừa ra lệnh, trừ Bá tước Lý Lâm bị Giang Khương đánh lén trọng thương, Hầu tước Robert cộng thêm bốn người đám bá tước Fitt đồng loạt lao về phía Giang Khương. Còn đám Tử tước còn lại cũng nhanh chóng vây thành một vòng tròn bên ngoài để ngăn Giang Khương chạy trốn.

Hầu tước Robert rất tự tin, trong tình huống thế này, đối phương tuyệt đối không thể chạy thoát. Hơn nữa cũng có thể bắt được đối phương trong vòng một thời gian ngắn, sau đó mang chiến lợi phẩm này nhanh chóng trở về nước, hoàn thành nhiệm vụ hoàn mỹ.

Trước mắt là một mảng đen trắng. Giang Khương tiến vào trạng thái Trống rỗng trong nháy mắt. Rõ ràng hắn không hề có chút sợ hãi nào. Trong nháy mắt bốn người lao đến, sau khi tầm mắt quét tốc độ và góc độ lao đến của bốn người xong thì lập tức phán đoán ra một vị trí, chân không lùi mà còn tiến, lách người kéo đao lách vào giữa bốn người.

Bốn người nhào về phía Giang Khương thấy Giang Khương không lùi còn tiến thì hơi sửng sốt, có điều lúc này Giang Khương đã xông vào giữa bốn người, đao nâng lên rồi rơi xuống.

Nhìn đao quang lao về phía mình, Fitt hét lên một tiếng, đầu ngón tay nhẹ nhàng b*n r* đụng vào đao quang kia.

Vũ khí Huyết tộc chủ yếu là móng tay cứng như sắt, chiến đấu lúc bình thường hoàn toàn không có vấn đề, đáng tiếc là lại đụng phải Giang Khương. Loại trường đao này dĩ nhiên là trường đao đã được độ lại, những trường đao bình thường không thể nào so được.

- Keng...

Mặc dù một trảo của Fitt đã cản được một đao của Giang Khương nhưng cũng không hề nhẹ nhõm. Năm móng tay đã bị chém đứt hai, còn có cả máu tươi đầm đìa.

Còn Giang Khương sau khi chém một đao này thậm chí còn có thời gian giơ đao về phía Bá tước Eve bên cạnh. Trong tiếng kêu đau đớn của Bá tước Fitt, gương mặt xinh đẹp của Bá tước Eve tóc vàng cũng biến đổi, sao còn dám tiếp một đao này của Giang Khương. Cơ thể ả thoắt một cái rồi lui ra vài mét.

Giang Khương cứ một bước thêm một đao, phá tan tổ hợp bốn người, hơn nữa còn khiến Bá tước Fitt bị thương nhẹ.

Trái tim đang treo lơ lửng của mọi người trong Phòng chỉ huy tác chiến của Thiên Y viện vừa nghe thấy tiếng rên hừ đau đớn liền được thả lỏng bớt một chút. Bởi vì họ biết rõ, tiếng hừ đau đớn này không phải của Giang Khương. Xem ra chẳng những Giang Khương không chịu thua thiệt mà còn chiếm thế thượng phong.

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Không những thành viên của Hội đồng viện mơ hồ mà ngay cả người của ngoại viện lúc này cũng sửng ra rồi. Giang Khương thực sự có thực lực Thiên vị, hơn nữa còn có khả năng đã đạt đến Thiên vị cấp 2.

Nhưng trong đêm tối như vậy, đối mặt với sự vây công của mấy Hầu tước, Bá tước Huyết tộc chẳng những không rơi xuống hạ phong, hơn nữa còn chiếm tiện nghi. Điều này e là cả mấy tiên sinh mạnh nhất của ngoại viện cũng không thể làm được.

Sắc mặt Hầu tước Robert hơi khó coi. Bốn người vây công một mình Giang Khương mà còn khiến đối phương làm một người bị thương. Điều này đúng là mất thể diện. Nhưng dự trù tình huống tác chiến cùng với tốc độ và động tác của Giang Khương khiến lão càng thêm cảnh giác. Lão biết thật ra thực lực của đối phương đúng là cao hơn đám Fitt một bậc. Hơn nữa khả năng dự trù tình huống tác chiến vô cùng tốt, có thể dễ dàng tìm ra được khe hở bao vây của bốn người, chiếm cứ vị trí có lợi, để cho mình không cách nào công kích được hắn; đồng thời nhân lúc Fitt và Eve không kịp phản ứng đã toàn lực tấn công, thậm chí còn chiếm thượng phong.

Fitt và Eve một bên, sắc mặt càng thêm khó coi, cộng thêm một vị Bá tước trung niên tóc nâu khác, sau khi ba người nhìn nhau một cái thì đều đồng loạt đưa tay rút binh khí trên người ra.

Fitt và Eve hai người một cặp kiếm dài ba xích, ngoài ra vị Bá tước trung niên tóc nâu cũng cầm hai thanh bagh nakh trong tay.

Hầu tước Robert lúc này cũng hét lên một tiếng giận dữ, lao người tới đánh Giang Khương. Lão đường đường là một Hầu tước, dẫn ba Bá tước vây công một Thiên vị nhân tộc lại chịu thiệt, thực sự quá mất mặt.

Thấy Hầu tước Robert nhào tới, ba Bá tước lúc này đều đã lấy binh khí ra liền lui sang một bên. Sắc mặt Giang Khương không đổi. Trọng trạng thái Trống rỗng, suy nghĩ của hắn cực kỳ nhạy bén. Lúc này ba Bá tước đã thủ một bên, muốn tìm được khoảng trống như ban nãy cũng không được, chỉ có thể đánh một trận với Robert, rồi lại tìm tiếp cơ hội trong trận chiến này...

Hắn lập tức cắn răng một cái, cũng kêu to một tiếng, quơ đao bổ về phía Hầu tước Robert,

- Keng keng keng...

Đao của Giang Khương như điện, hai trảo của Hầu tước Robert sau khi đụng vào đao của Giang Khương thì một trảo hất trường đao của Giang Khương ra, một trảo khác như quỷ mị trực tiếp tìm đến trước mặt Giang Khương.

- Lợi hại...

Giang Khương nhìn bàn tay tái nhợt đột nhiên xuất hiện cùng với những móng tay sắc bén dài cả tấc liền nghiêng đầu, đồng thời dưới chân lóe lên, dưới tác dụng của thiên phú “Tốc độ” trong nháy mắt đã tránh khỏi Robert, đồng thời đao trong tay quét xuống...

- Xoẹt...

Khi Giang Khương đứng vững ở vị trí cách Hầu tước Robert ba thước, một tay áo của Hầu tước Robert đã bị đao của Giang Khương cắt rách.

Ánh mắt Hầu tước Robert rét lạnh nhìn chằm chằm Giang Khương vừa mới thoát khỏi một trảo của lão, lại nhìn cánh tay trần đang ngấn máu của mình, tia đỏ trong mắt càng đậm hơn...

- Giỏi... khá giỏi, có thể làm tao bị thương, chẳng trách mày chỉ có một mình mà dám đuổi theo...

Tiếng Trung của Hầu tước Robert rất chuẩn, lão nhìn chằm chằm Giang Khương, lạnh lẽo nói.

Giang Khương cũng không nhiều lời, có thể giao đấu được với Huyết tộc là một kinh nghiệm rất tốt. Hơn nữa có lẽ Robert này cũng sẽ không bỏ qua cho mình. Hắn lập tức hừ lạnh một tiếng, khẽ lắc hai tay đã hơi tê, tiếp tục nhấc trường đao lên, chém thẳng vào cổ Hầu tước Robert.

Hầu tước Robert thấy Giang Khương lại chủ động công kích thì hồng quang trong mắt lại lộ ra, năm ngón tay tay phải búng ra, một tiếng “keng” giòn giã vang lên. Giang Khương cảm thấy có một lực tấn công đánh tới, trường đao trong tay có cảm giác rời khỏi tay.

Hắn còn chưa kịp phản ứng, một cơn gió đã ập đến trước ngực...
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 896



Giang Khương cúi đầu nhìn năm vết máu sâu trước ngực, trên gương mặt lãnh đạm không chút kinh sợ, chỉ lẳng lặng đưa đao lên ngang ngực, nhìn chằm chằm Hầu tước Robert với gương mặt cổ quái phía đối diện.

Hầu tước Robert nhìn chằm chằm tay trái mình, nhìn những giọt máu đỏ thẫm dính trên móng tay trái mình, sắc mặt cực kỳ cổ quái, trong mắt dường như có hưng phấn, cũng có nghi ngờ, còn có tò mò.

Lão dè dặt đưa tay đến gần chóp mũi, nhẹ nhàng ngửi một cái, trên mặt trong nháy mắt lộ vẻ thèm thuồng. Chẳng qua khi lão nhìn xung quanh, thấy đám thuộc hạ đang nhìn mình chằm chằm thì thoáng chần chờ một chút.

Nhưng lão chỉ thoáng chần chờ một chút., sau đó vẫn không thể kháng cự được sự dụ hoặc của mùi thơm kỳ lạ trên đầu ngón tay kia. Lão dè dặt đưa ngón trỏ đến trước đôi môi đỏ thẫm, bỏ vào trong miệng, chậm rãi hút một cái.

Robert vừa nhẹ nhàng hút một chút thì trên gương mặt tái nhợt lập tức trở nên đỏ ửng, sau đó lão ngạc nhiên mừng rỡ ngẩng đầu nhìn Giang Khương vẫn đang làm động tác phòng vệ ở cách đó không xa, trong mắt tràn đầy tham lam cùng vẻ hưng phấn.

Lão bất chấp thể diện dè dặt l**m sạch năm ngón tay, cuối cùng còn chưa thỏa mãn đưa lưỡi l**m môi một cái, lúc này mới nhìn về phía Giang Khương ở đối diện, cười âm hiểm nói:

- Cuối cùng tao cũng hiểu tại sao Fini bằng lòng trả cái giá lớn như vậy vì mày... Thằng nhóc, ngoan ngoãn trở về với tao, tao sẽ không giết mày!

Trả lời Hầu tước Robert, chỉ có một đao, một đao nhanh như chớp.

Thân hình Hầu tước Robert chợt lui lại, đồng thời tay đánh ra, lúc này mới may mắn đẩy văng một đao của Giang Khương chỉ cách con mình vài centimet ra.

- Không tệ, không tệ...

Hầu tước Robert nhìn Giang Khương đang lui ra sau cười lạnh một tiếng:

- Có thể ép tao thụt lùi đã đủ để mày ra ngoài khoe khoang rồi... Có điều với trình độ này mà muốn giữ bọn tao lại thì vẫn còn kém một chút.

Robert nhẹ nhàng thở ra một hơi, huyết quang trong mắt sâu hơn, nhìn Giang Khương, âm hiểm cười nói:

- Được rồi... Thời gian không còn nhiều nữa, mày ở lại đi nhé!

Hầu tước Robert vừa nói xong, thân hình chợt lóe lên rồi biến mất khỏi chỗ cũ. Giang Khương dùng hai tay đưa đao chắn ngang trước ngực theo bản năng, sau đó quơ đao chém ra.

“Keng” một tiếng, Giang Khương chỉ cảm thấy hai tay chấn động mạnh một cái, sau đó cả người không tự chủ bay ra ngoài, trong đầu bắt đầu lóe lên một dãy số liệu.

Là kẻ thuộc cấp Hầu tước của Huyết tộc, tuy họ không am hiểu sức mạnh nhất, nhưng khi đối phương toàn lực tung đòn, tố chất cơ thể và sức lực của Giang Khương cũng không đủ để đối kháng trực diện.

Mũi chân chạm mạnh trên đất đồng thời xoay một vòng để làm tiêu tan sức mạnh kia, đồng thời cố gắng ép cảm giác muốn ói ở ngực, nghiến răng một cái, mượn sức mạnh toàn thân, trường đao trong tay lại một lần nữa chém về phía trước.

Sau cái nghiến răng này, cảm giác tắc nghẹn ở ngực cũng được khơi thông hoàn toàn. Đồng thời, một đao hắn chém xuống này ở múi đao mang theo khí tức sắc bén, đánh về phía Hầu tước Robert. Mắt lão cũng đông cứng lại, không dám lơ là, lắc mình tránh được một đao.

Một đao này của Giang Khương rơi vào chỗ trống, khí tức trên người dường như đều phát tiết hết vào một đao này, cả người cảm thấy vô cùng yếu ớt.

Khóe miệng Hầu tước Robert nhếch lên, nở nụ cười đắc ý, một lần nữa lắc mình. Trong nháy mắt lão đã vọt đến trước mặt Giang Khương, một trảo chụp lấy cổ Giang Khương. Chỉ cần một trảo này của lão chụp trúng, lần này nhiệm vụ sẽ hoàn thành mỹ mãn.

Đám Bá tước Fitt ở cạnh cầm đao phòng bị lúc này cũng đều thở phào nhẹ nhõm, trên mặt đều lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm.

Xem ra mọi người có thể lên nhanh chóng lên đường rời khỏi nơi này rồi.

Có điều, trên đời này có rất nhiều chuyện bất ngờ, vui quá hóa buồn cũng là chuyện thường xuyên gặp phải...

- A...

Một tiếng hét thảm vang lên khiến tim mọi người đều siết lại. Cho dù là đám Huyết tộc ở hiện trường hay các y sư đang ở Phòng chỉ huy tác chiến Thiên Y viện ở xa đều căng thẳng vì tiếng kêu thảm bất thình lình này.

Có điều những người trong Thiên Y viện không biết tình huống gì nhưng đám Huyết tộc ở hiện trường thì thấy rõ ràng, từng sắc mặt hết sức kinh hãi..

- Tít... Thiên phú Tàng phong hoàn thành, năng lượng tiêu hao 5%, hiện tại tích lũy năng lượng Cửu Vĩ đuôi thứ tám là 71%...

Trong đầu Giang Khương vang lên thông báo này. Giang Khương ôm đao, lẳng lặng đứng đó, giống như nửa cánh tay trước mặt không phải do hắn chém xuống vậy. Và cánh tay này giống như cũng chỉ là cánh tay của một đối thủ bình thường chứ không phải cánh tay của một Hầu tước Huyết tộc cường đại.

- Mày... mày...

Gương mặt Hầu tước Robert nhợt nhạt, cặp mắt máu đỏ nhìn chằm chằm Giang Khương, nắm chặt cánh tay phải bị chém đứt của mình, người nhẹ nhàng run lên, toàn thân từ trên xuống dưới đầy vẻ khó tin.

- Làm sao có thể? Làm sao có thể?

Hầu tước Robert nhìn vẻ mặt đầy bình thản của Giang Khương, lại nhìn cánh tay nằm trên mặt đất cuối cùng cũng giận dữ, lạc giọng hét lên:

- Giết hắn cho ta, rồi mang về!

Nghe Hầu tước Robert ra lệnh, đám Bá tước Fitt bên cạnh tuy lúc này trong lòng hơi run sợ nhưng cũng không dám thờ ơ, đồng loạt hét lên một tiếng, ba người giơ binh khí nhào về phía Giang Khương.

Cặp Bá tước Fitt, Eve kiếm trong tay xuất quỷ nhập thần, hai người xảo quyệt đâm vào hai bên sườn của Giang Khương. Còn bá tước trung niên tóc nâu đôi tay khẽ run lên, cặp kiếm chuôi dài thoáng chốc hiện ra trước mặt Giang Khương.

Đối với Giang Khương, ba người cũng không úy kỵ. Có thể bước lên được vị trí Bá tước của Huyết tộc, ai nấy đều có kinh nghiệm phong phú, sức chiến đấu cực mạnh. Cho dù là Fini lúc đầu bị Giang Khương làm bị thương nhẹ chẳng qua cũng chỉ vì chưa phòng bị cộng thêm không có vũ khí trong tay mới phải chịu thua thiệt. Còn Hầu tước Robert bị Giang Khương chém rớt cánh tay ban nãy đúng là hơi dọa người. Nhưng ban nãy chẳng qua Giang Khương cũng dựa vào điểm yếu của địch, đánh lén là chủ yếu. Tuy một đao kia đúng là dọa người, nhưng ba chọi một, mấy người này cho rằng họ cẩn thận một chút, không bị ắc bẫy nữa thì chuyện giết thằng nhãi trước mặt không phải khó khăn lắm.

- Keng keng...

Trong trạng thái Trống rỗng, đao kiếm bốn phía đánh tới đều nhanh chóng hiện lên trong đầu Giang Khương. Tuy chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi nhưng Giang Khương vẫn kịp phản ứng đưa đao lên đẩy lùi hai thanh kiếm, đồng thời chân nhẹ nhàng lui về sau một bước, tránh hai thanh kiếm đâm vào hai bên sườn trong gang tấc.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 897



Một chuỗi động tác của Giang Khương như nước chảy mây trôi vậy, thủ mang theo công, giữa các động tác rất vừa đúng lúc, không hề lãng phí một động tác nào cũng không sai lệch một giây nào.

Chỉ vài động tác đơn giản, vị Bá tước tóc nâu công kích chính diện còn đỡ, hai Bá tước Fitt và Eve bị Giang Khương làm cho tay chân luống cuống.

Kiếm nhọn này thân nhỏ dài chỉ dùng để tâm tới. Loại binh khí này bị một đao toàn lực của Giang Khương chém trúng cho dù không gãy thì cũng bị hư tổn. Kiếm trong tay Fitt rung lên một cái rồi liên tục thối lui hai bước, lúc này y mới cứu được kiếm của mình khỏi một đao bổ xuống của Giang Khương, suýt chút nữa đã bị trường đao của Giang Khương bổ gãy. Còn Bá tước Eve cũng không khác gì mấy. Tuy ả đã kịp lắc cổ tay tránh được một cước bất thình lình của Giang Khương nhưng vẫn bị mũi chân của Giang Khương quét qua là cho cả cổ tay đều tê dại.

Ba vị Bá tước thấy động tác này của Giang Khương thì trên mặt lần lượt mặt lộ vẻ kinh hãi, lúc này mới xác nhận tên nhãi trẻ tuổi trước mặt dám đuổi theo còn làm Hầu tước Robert bị thương quả nhiên không phải may mắn. Ý thức chiến đấu kinh khủng đã đủ bù đắp thiếu sót về thể lực. Với chiến lực của đối phương, tính ra cũng chẳng kém họ là mấy. Nhưng trong tình huống như vậy, ba người toàn lực vây công vẫn có thể dễ dàng ứng phó, còn có thể ung dung thoải mái đến thế thì đúng là quá kinh người.

Ý thức chiến đấu cường đại như vậy chỉ có những Huyết tộc cấp Thân vương đã trải qua vô số trận chiến thời viễn cổ mới có thể có được. Chỉ có những Thân vương sống lâu cực lâu mới có thể giữ được cảm giác lưu loát như nước chảy mây trôi trong lúc chiến đấu, khống chế chính xác toàn bộ chiến trường.

Tuy đáng sợ như vậy nhưng ba vị Bá tước vẫn không hề nản lòng. Là nghị viên của Nghị viện trưởng lão Huyết tộc, mặc dù không phải nghị viên trưởng lão như Hầu tước Robert, nhưng họ cũng có đủ thực lực và đủ vốn để kiêu ngạo, cho nên họ mới có thể giành được địa vị như vậy trong Huyết tộc.

Ba vị Bá tước cộng thêm một vị Hầu tước cho dù không thể giành chiến thắng nhưng cũng sẽ không thất bại. Hơn nữa họ vẫn chưa thi triển toàn bộ thực lực.

Sau khi ba người nhìn nhau một cái thì đồng loạt hét lên một tiếng, thân hình chợt lóe lên, một lần nữa hươ kiếm đâm về phía Giang Khương. Có điều khi Giang Khương quơ đao đỡ hoặc tránh né bọn họ lại không toàn lực tấn công như ban đầu mà đánh một cái rồi lùi, không để cho Giang Khương có bất kỳ cơ hội phản kích gì.

Sở trường của Huyết tộc là tốc độ. Trong đêm tối sở trường này càng tốt hơn. Sau khi Huyết tộc thay đổi sách lược chiến cuộc lập tức thay đổi. Fitt và Eve giống như hai con dơi thật sự bay lượn giữa không trung. Hai thanh kiếm nhọn trong tay như quỷ mị, thỉnh thoảng lại lướt đến xung quanh Giang Khương, khiến Giang Khương mệt nhọc ứng phó. Bá tước trung niên tốc nâu bên cạnh, hai thanh bagh nakh như hai cánh bướm bay lượn, mượn sự trợ giúp của hai thanh kiếm nhọn của Fitt và Eve, triền đấu sát bên Giang Khương, cũng không cho Giang Khương thật sự có cơ hội ép đến gần gã.

Mặc dù ba người không thể thật sự tạo ra uy h**p cho Giang Khương, nhưng dựa vào tốc độ kinh khủng, sau khi liên thủ mấy chục giây ngắn ngủi đã biến quần áo của Giang Khương rách nát như tên ăn mày, trên người có thêm năm sáu vết thương.

Những vết thương này tuy dưới sự tránh né của Giang Khương nên bị thương không hề sâu, nhưng những vết thương này cũng tương đối dọa người. Chưa đến một phút ngắn ngủi đã nhuộm đỏ hơn nửa người Giang Khương.

Hầu tước Robert ở bên cạnh đang cắn răng nghiến lợi nhặt cánh tay bị chém đứt của mình lên. Lúc này cánh tay cụt cũng được Huyết tộc bên cạnh tạm thời cầm máu. Lúc này lão nhìn tình cảnh trước mắt, mặc dù hơi tiếc chút máu kia nhưng chiến quả trước mắt cũng tạm thời có thể thở phào nhẹ nhõm. Tình hình thế này cũng coi như có thể miễn cưỡng chấp nhận.

Lúc này lão càng hiểu hơn về Giang Khương.

Vốn lão còn nghĩ sở dĩ cánh tay của mình bị đối phương chém là do mình quá mức khinh thường: Nhưng bây giờ hắn nhưng bây giờ lão đã nhìn thấu thực lực thật sự kinh khủng của Giang Khương. Đó là không nói thỉnh thoảng hắn còn thể hiện ra tốc độ vượt xa Huyết tộc cùng với lực bộc phát kinh khủng. Chỉ riêng ý thức chiến đấu và khả năng khống chế chiến trường kia cũng đã đủ cho lão lạnh run trong lòng.

Lão không hiểu tại sao một thanh niên còn trẻ như vậy đã có ý thức chiến đấu siêu cường khiến lão phải khâm phục. Nhưng là nghị viên trưởng lão Huyết tộc, lão biết rõ, nếu để tên thanh niên trước mặt trưởng thành thì không biết sẽ tạo thành uy h**p như thế nào cho Huyết tộc.

Cho nên, giờ lão đã không còn hy vọng xa vời có thể đem được đối phương về. Lão chỉ cầu mong giết được đối phương, lấy được chút máu. Ít nhất giờ có thể lập tức g**t ch*t cao thủ Nhân tộc trẻ tuổi tiền đồ vô lượng trước mặt này, diệt trừ một kẻ địch đáng sợ trong tương lai cho Huyết tộc. Lão tin, nếu lần này không g**t ch*t được tên thanh niên này, có lẽ sau này chỉ cần cho đối phương thêm mười năm, với thù hận của đối phương dành cho Huyết tộc, đối phương chắc chắn sẽ trở thành cơn ác mộng lớn nhất của Huyết tộc...

Bây giờ, lão đã bất chấp tất cả, làm đến bước này.

Dưới sự vây công của ba Bá tước Huyết tộc, tình trạng của Giang Khương càng ngày càng không ổn. Bị ba người vây vào giữa thành hình tam giác, những tên Huyết tộc xảo trá này không hề có ý định giao chiến chính diện với hắn. Ba tên chỉ che chở tiếp viện cho nhau, không ngừng để lại trên người Giang Khương những vết thương không nguy hiểm đến tính mạng nhưng cũng không hề nhỏ.

Trường đao trong tay Giang Khương không ngừng chém ra nhưng không thể tạo ra uy h**p quá lớn với ba tên Huyết tộc này. Hắn có thể trả một cái giá nào đó để xông khỏi vòng vây. Nhưng một khi hắn xông khỏi vòng vây, Huyết tộc phát hiện ra không thể nào giết được hắn thì rất có thể sẽ rút người rời đi.

Giờ hắn chỉ có thể cứng rắn chống đỡ. Trong trạng thái Trống rỗng suy nghĩ của hắn xoay chuyển rất nhanh, giúp hắn nắm được chính xác vị trí kiếm và bagh nakh của ba Huyết tộc xung quanh, đồng thời chọn lựa được động tác phòng thủ và công kích tốt nhất. Tận dụng từng cái thối lui hoặc công kích của đối phương để làm giảm bớt thương tích cho mình.

- A...

Giang Khương lắc mình tránh được một kiếm của Bá tước Fitt. Hắn xoay người lại một đao nhanh chóng bổ vào người tên Bá tước tóc nâu đang đâm sau lưng mình, chẳng những đánh rớt bagh nakh trong tay đối phương mà còn chém lên cánh tay Bá tước kia một vết thương dài ba xích sâu tới tận xương. Tuy không thể chém đứt nhưng cánh tay này của đối phương trong một thời gian ngắn không thể phát huy được bất kỳ tác dụng gì.

Có điều, tên Bá tước này là một nhân vật tàn nhẫn. Mặc dù trái không thể dùng, nhưng tay phải vẫn không ngừng công kích Giang Khương. Dưới sự giúp đỡ của Fitt và Eve tiếp tục tạo ra uy h**p không nhỏ với Giang Khương.

Có điều, một cánh tay của bên đối phương bị phế bỏ, áp lực Giang Khương phải chịu đã giảm đi nhiều. Sau khi kiên trì hai phút, hắn dần quen với thế công của Huyết tộc, những vết thương quanh người Giang Khương nhanh chóng giảm bớt. Điều này khiến sắc mặt Hầu tước Robert lại một lần nữa âm trầm.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 898



Nhìn tình huống càng ngày càng không ổn, Hầu tước Robert không nhịn được được nữa, đưa tay cầm thanh đoản kiếm một Tử tước bên cạnh đưa tới, hét lên một tiếng giận dữ rồi xông vào chiến trường.

Giờ thời gian đã không còn nhiều, nếu trong hai ba phút nữa không thể g**t ch*t đối phương thì vì lý do an toàn bọn họ cũng buộc phải rời đi.

Sau khi Hầu tước Robert tiến vào chiến trường, Bá tước trung niên tóc nâu vốn chiếm vị trí chủ công lập tức lui sang một bên, nhường vị trí chủ công cho Hầu tước Robert. Những người này đã được huấn luyện rất tốt, tất cả đều lui sang một bên, chỉ thỉnh thoảng mới lao đến trợ giúp Hầu tước Robert tiến hành công kích; để tránh bị Giang Khương lợi dụng họ để cản trở Hầu tước Robert tấn công.

Hầu tước Robert mặc dù bị chém đứt một cánh tay nhưng thực lực vẫn vượt xa đám Bá tước Fitt, Giang Khương lập tức rơi vào khổ chiến.

Hầu tước Robert thân là một trong tám nghị viên đại trưởng lão của Nghị viện trưởng lão Huyết tộc, thực lực di nhiên không cần nói cũng biết. Mặc dù lão chỉ còn một tay nhưng đoản kiếm trong tay dưới sự trợ giúp của ba Bá tước vẫn dùng tốc độ và sức mạnh kinh khủng một kiếm quét một đường trước ngực Giang Khương tạo ra một vết thương sâu thấy cả xương.

Sau khi Giang Khương hừ một tiếng đau đớn, lúc mày chân mày không kìm được nhíu chặt lại. Tuy năng lực tự chữa khỏi của hắn tương đối mạnh nhưng những miệng vết thương trên người vẫn khiến hắn mất khá nhiều máu, thậm chí sắc mặt lúc này dần dần bắt đầu có chút tái nhợt.

Giang Khương tương đối hiểu rõ thể trạng của mình. lúc này cơ thể hắn trong trạng thái Trống rỗng mặc dù năng lượng tiêu hao giảm đi rất nhiều nhưng nhiều lần sử dụng các loại kỹ năng vẫn khiến hắn tiêu hao một lượng năng lượng khổng lồ. Bên tai thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng cảnh báo, nhắc nhở năng lượng tích lũy đang giảm đi...

Lúc này, những vết thương trên toàn thân hắn dần tăng thêm nhiều, hơn nữa động tác càng lúc càng kịch liệt khiến những vết thương vốn đã dần dần cầm máu bắt đầu chảy máu lần nữa. Cứ tiếp tục như thế này nếu muốn tiếp tục kiên trì thì phải tiêu hao năng lượng nhất định, tiến hành tu bỗ nhanh chóng những chổ bị thương trên người, nếu không cứ thế này chắc chắn không thể kiên trì quá lâu.

Hắn nghiến răng quơ đao đẩy kiếm của Hầu tước Robert ra, không thèm để ý đến thanh bagh nakh đâm sau lưng. Trong lúc Giang Khương lách người đã liều mạng để cho thanh bagh nakh đâm một vết thương sâu hơn tấc rưỡi trên lưng, một lần nữa quơ đao ngăn cản kiếm của Bá tước Eve bổ đến phía trước, nhảy đến trước một cây đại thụ, đứng dựa lưng vào cây đại thụ, tay trái thở hổn hển móc trong túi ra một cây “Hồi Thiên Châm”, sau khi dùng miệng cắn nắp kim ra liền cắm ngay lên cổ mình.

- Muốn chạy sao?

Robert thấy Giang Khương xông khỏi trận chiến bắt đầu trị thương cho mình thì lão biết giờ Giang Khương đã không chịu nỗi nữa, liền cười gằn một tiếng, khươ kiếm nhào tới.

- Giang Khương bị thương...

Tất cả mọi người trong Phòng chỉ huy tác chiến Thiên Y viện đều nghe thấy câu nói của Hầu tước Robert truyền ra trong loa, La lão y sư La Thiên Minh đang luôn căng thẳng thốt lên một câu, trên mặt lộ vẻ sợ hãi.

Từ Khải Liễu luôn ngồi trên hàng ghế đầu tiên quan sát lúc này cũng siết chặt bàn tay. Bàn tay đang nắm chặt tay vịn ghế dường như bắt đầu hiện lên gân xanh, đôi mắt ngưng trọng ngẩng đầu nhìn mấy chấm đỏ trên màn hình trước mặt, sau đó thở phào một hơi, trầm giọng quát lên:

- Nói với Giang Khương tiếp viện đã gần đến. Ra lệnh cho nó từ bỏ mục tiêu, lập tức rời đi...

Trong không gian yên tĩnh, Từ Khải Liễu đột nhiên thốt lên câu này, người phụ trách ngoại viện sửng sốt một chút cũng không dám chần chừ, lập tức cầm microphone rống lên.

- Tít... Phát hiện năng lượng sinh vật đặc biệt, tính chất thuộc hệ chữa trị sinh vật... Thúc đẩy năng lượng nhanh chóng vận chuyển đến toàn thân...

Lúc này, Giang Khương vừa chích một mũi tiêm vào cổ mình liền nghe trong đầu vang lên những tiếng thông báo.

Hắn khẽ thở ra một hơi, có một mũi “Hồi Thiên Châm” này mình chỉ cần kiên trì một thời gian nữa là có thể tiết kiệm không ít năng lượng.

Giang Khương nhìn Hầu tước Robert mặt mũi dữ tợn đang nâng kiếm nhào tới liền hừ lạnh một tiếng. Lão già đáng chết này đúng là không biết sống chết. Giờ còn muốn tử đấu với mình, đúng là không biết coi trọng cái mạng già của mình trước.

Có điều Giang Khương còn đang cầu cho lão này quấn lấy mình. Chỉ cần mình chống đỡ thêm một lát nữa, tiếp viện có lẽ cũng sắp đến rồi. Tới lúc đó mấy tên này đừng mong chạy thoát.

Lúc này, trong tay nghe truyền đến mệnh lệnh của Thiên Y viện. Chân mày Giang Khương khẽ cau lại. Căn cứ theo tính toán của mình, có lẽ tầm năm phút nữa tiếp viện mới đến, không thể nào nhanh như vậy được. Chắc chắn bên kia nghe thấy tình hình không ổn mới yêu cầu mình như vậy.

Chỉ còn có năm phút, năm phút này đủ để đám này chạy được nửa đường, đặc biệt là cái lão già Robert này chắc chắn sẽ chạy thoát... Ít nhất vẫn phải quấn lấy lão này từ ba phút trở lên mới được. mặc dù lúc này mình đã cảm thấy không gượng được nỗi nhưng cũng chỉ đành nghiến răng thôi. Đã đến giờ phút này rồi sao có thể để con cá lớn chạy mất được.

- Á...

Giang Khương nhún một cái, hét lên một tiếng giận dữ, nhấc trường đao lên nghênh đón Hầu tước Robert.

- Keng keng keng...

Lần này Giang Khương đã không còn dự định thủ thế như ban đầu nữa. Lúc này khí lực của hắn đã yếu. Nếu hắn còn chọn thủ thế, cho dù có dựa lưng vào đại thụ cũng không thể tránh bị vây công, chống đỡ không được bao lâu. Vậy chi bằng hắn tiến hành tấn công Robert, vừa đánh vừa né tránh, như vậy còn có thể kiên trì được lâu hơn một chút.

Giờ hắn không còn gì để giấu diếm nữa, hôm nay hắn đã bị đám Huyết tộc này ép đánh thành ra thế này mà còn không thể bỏ chạy, hắn sớm đã tức nghẹn trong lòng rồi. Thiên phú “Tốc độ” được sử dụng, hắn quơ thanh trường đao đã bị mẻ nhiều chỗ lên, toàn lực đối công với Hầu tước Robert. Dù sao lão già này cũng chỉ còn một tay, phải dày xéo lão cho hả giận mới được.

Nghe tiếng chém nhau “keng keng keng” truyền đến trong loa, cùng tiếng hét lên giận dữ của Giang Khương thỉnh thoảng truyền ra, trong phòng chỉ huy tác chiến lúc này đều yên tĩnh, sau đó mọi người không kìm được nhìn về phía La lão y sư.

La lão y sư ngồi dưới đất, nghe âm thanh truyền ra trong loa, miệng trề ra một cái rồi đột nhiên lại bình tĩnh lại. Ông bất đắc dĩ nhếch mép cười khổ với mọi người, sau đó dựa ra đằng đằng sau ghế nghe âm thanh chém giết truyền ra từ trong loa. Khuôn mặt ông vô cùng bình tĩnh.

Mọi người nhìn bộ dạng của La lão y sư cũng chỉ có thể cười khổ một tiếng. Họ biết giờ La lão y sư đã không để ý gì nữa. Giờ ông biết có sốt ruột cũng vô ích, chi bằng nhàn nhã chờ kết quả, dù sao bây giờ có sốt ruột cũng bằng không...
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 899



Mọi người đoán không sai, có điều mọi người không biết, lần này La lão y sư bình tĩnh như vậy chủ yếu là vì ông hiểu tính cách Giang Khương. Giang Khương chắc chắn không phải loại người chỉ biết tử chiến không lùi. Nếu đến giờ phút cuối cùng mà hắn cảm thấy không ổn, chắc chắn hắn sẽ rút lui bảo toàn chính mình.

Nếu bây giờ Giang Khương vẫn chưa rút lui thì chắc chắn đã nắm chắc. Nếu không hắn sẽ không đem sinh mạng của mình ra đùa.

Huyết tộc này muốn giết lúc nào cũng được, giết nhiều hay giết ít thêm một tên cũng chẳng phải chuyện quan trọng gì. Chuyện này không giống khi cướp Tề Thế Đỉnh ban đầu, nếu không cướp được Tề Thế Đỉnh thì sẽ mất, cho nên Giang Khương mới đánh bạc mạng sống để cướp. Còn bây giờ, chắc chắn Giang Khương sẽ không dễ dàng đem mạng mình đi đổi với đám Huyết tộc này.

Mọi người thấy La lão y sư không có phản ứng gì thì liền nhìn về phía Từ Khải Liễu. Ban nãy Viện trưởng đã ra lệnh cho Giang Khương lập tức rút lui. Giờ Giang Khương làm thế này rõ ràng là không tuân thủ mệnh lệnh...

Chu Thế Dương đứng bên lúc này vẻ mặt đầy mong đợi nhìn về phía Từ Khải Liễu, trong lòng rất đắc ý. Thằng nhãi Giang Khương nếu muốn chịu chết vậy thì tốt nhất hãy chế ở đó đi. Từ Khải Liễu cô muốn thằng nhãi kia rút lui nhưng thằng nhãi kia không chịu rút lui thì Viện trưởng cô đúng là mật mặt rồi.

Có điều mọi người lại thấy trên mặt Từ Khải Liễu không có vẻ gì không vui, chỉ là bình tĩnh lên tiếng, nói:

- Yêu cầu Chủ nhiệm Dư dẫn tiếp viện tăng tốc!

- Vâng..

Vị phó chủ nhiệm phụ trách kia biết bên Chủ nhiệm Dư đã chạy hết tốc lực nhưng vân truyền lệnh đi. Giờ bất kể khi nào mới có thể chạy đến, nhưng thúc giục thì vẫn phải thúc giục, có thể nhanh thì phải nhanh thêm một chút.

Sau khi mệnh lệnh này truyền đi, trong Phòng chỉ huy tác chiến lại trở về yên tĩnh, tất cả mọi người đều dỏng tai lắng nghe động tĩnh truyền ra từ trong loa. Bây giờ đây chính là con đường duy nhất giúp mọi người nắm được tình hình.

Tin tức tất cả thành viên Hội đồng viện đều tụ tập trong Phòng chỉ huy tác chiến đã dần truyền ra ngoài. Dù sao chuyện này Hội đồng viện cũng không hề thực hiện biện pháp bảo mật nên những người có vài kênh thông tin đại khái đều biết rõ tình hình.

Rất nhanh, tin các Huyết tộc cao cấp lẻn vào Kim Lăng, một mình Giang Khương truy kích đã được truyền ra ngoài như một làn sóng.

- Cái gì? Không phải chứ? Huyết tộc sao lại dám đến Kim Lăng? Thế không phải chúng tự tìm cái chết à?

Đa số thành viên Thiên Y viện khi nghe thấy tin đó đều có phản ứng như vậy.

- Thật đấy. Bây giờ tất cả thành viên Hội đồng viện đều đã tập trung ở Phòng chỉ huy tác chiến ngoại viện. Hơn nữa chính mắt tôi còn nhìn thấy ba chiếc trực thăng bay ra ngoài. Nghe nói đích thân Chủ nhiệm Dư ngoại viện đã dẫn các tiên sinh ngoại viện đi chi viện...

Người có tin tức linh thông nói.

Tuy nghe thì rất sống động nhưng mọi người vẫn không thể tin được. Ai nấy đều sôi trào nhiệt huyết chạy đi ngoại viện. Năm đó Thiên Y viện bị Huyết tộc đánh lén suýt bị tiêu diệt thành viên nào của Thiên Y viện cũng biết rõ từ nhỏ.

Cho tới bây giờ, hàng năm trong viện cũng sẽ cử hành hoạt động kỷ niệm tưởng nhớ lớn hoặc nhỏ cho ngày hôm đó. Trong bảo tàng đến giờ vẫn còn giữ lại vài hình ảnh tư liệu và vật thật của năm đó, trong đó có không ít đầu lâu của Hầu tước Huyết tộc. Các thành viên của Thiên Y viện luôn coi chuyện này là nỗi sỉ nhục, sâu trong đầu luôn ghi nhớ rõ chuyện này.

Bất giác, ngoài Phòng chỉ huy tác chiến ngoại viện tụ tập đầy người, ai nấy cũng đều ngẩng đầu lên muons đợi tin. Thậm chí có không ít y sư trẻ tuổi của Thiên Y viện lúc này cũng nhiệt huyết sôi trào, yêu cầu các y sư cao cấp cho đi tiếp viện.

Có điều những yêu cầu như vậy cũng chỉ đề xuất thế thôi. Lời vừa nói ra đã được các y sư cao cấp khuyên nhủ vài câu rồi cho qua.

Có người ngoại viện đi là đủ rồi. Giờ cũng không phải năm đó, không cần những thành viên chính thức không có sở trường chiến đấu phải xông lên trước chặn đường.

Yêu cầu này không có kết quả, mọi người chỉ đành đợi bên ngoài Phòng chỉ huy tác chiến ngoại viện. Thỉnh thoảng có thành viên Ban tình báo ngoại viện có thể biết được vài tình hình trong Phòng chỉ huy tác chiến truyền tin ra ngoài khiến các thành viên trẻ tuổi ai nấy đều kích động không thôi.

- Giang Khương y sĩ thật sự một mình đuổi theo à? Một Hầu tước, bốn Bá tước? Sao có thể chứ?

- Đúng... Là Hầu tước Huyết tộc, còn cả bốn Bá tước nữa... Giang Khương y sĩ một mình sao có thể quần với nhiều người như vậy chứ?

- Cậu ấy vẫn còn sống chứ?

Trong những tiếng kinh ngạc, thành viên Ban tình báo ngoại viện truyền tin ra ngoài kiêu ngạo ngẩng đầu nói:

- Đương nhiên là thật, tôi vừa mới trong Phòng chỉ huy tác chiến ra... Mọi người còn không tin à?

Nghe thành viên ngoại viện nói vậy các thành viên Thiên Y viện ai nấy đều không ngừng gật đầu, nhờ vị này mau vào trong thám thính thêm chút tin tức. Họ hưng phấn đến mức từ trước đến nay đều là thành viên ngoại viện nhờ vả họ, còn lần này hoàn toàn đổi ngược lại.

Trên trán Giang Khương đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi, trường đao trong tay đã lủng thủng nhiều chỗ, hơi thở càng ngày càng nặng nề.

Giờ hắn mới hiểu rõ thực lực của một Hầu tước Huyết tộc thật sự. Mặc dù Hầu tước Robert đã bị chém gãy một tay trái nhưng cho dù chỉ có một cánh tay thì thực lực của Hầu tước Robert vẫn cực kỳ kinh người. tốc độ và sức mạnh kia khiến Giang Khương dù cho đã mở hết thiên phú “Tốc độ” vẫn cảm thấy chịu áp lực khá lớn.

Có điều, Hầu tước Robert rõ ràng còn chật vật hơn cả Giang Khương. Bộ lễ phục dài chỉnh tề trên người lúc này trừ một cánh tay áo bị chém đứt ra từ trên xuống dưới đều rách rưới như ăn mày, bên trên toàn vết rách và vết máu.

Thiên phú “Tốc độ” của Giang Khương đâu phải hàng giả, ít nhất nếu hai người dùng tốc độ để đánh nhau, trong tình huống toàn lực tấn công, chưa đến hai phút, trên người Hầu tước Robert ít nhất có thêm bốn năm vết thương, đồng thời khuôn mặt vốn tái nhợt càng tái hơn, ngay cả mái tóc ngắn trắng bạc lúc này cũng gần như đã bị mồ hôi ướt đẫm.

Đám Bá tước Fitt bên cạnh trợn mắt nhìn, vẻ mặt ai nấy đều phiền muộn nhìn hai người này dây dưa. Hai đạo ngân quang như ngọn lửa pháo hoa b*n r*, họ hoàn toàn không thể xen vào được.

- Keng...

Cùng với tiếng đao kiếm đụng nhau vang lên, hai bóng người dây dưa kia lúc này rốt cuộc cũng tách ra.

Giang Khương thở hồng hộc hai tay chống lên trường đao, nhìn Hầu tước Robert đối diện, trong mắt chứa đầy ý cười.

Còn Hầu tước Robert sắc mặt ảm đạm, hơi thở nặng nề, vẻ mặt tràn đầy tức giận cùng vẻ không cam lòng nhìn chằm chằm Giang Khương.

Thấy hai người tách ra, đám Fitt vội vàng xông lên, đang định bao vây Giang Khương thì lại bị Hầu tước Robert vẫy tay ngừng lại.

Đang lúc mọi người mặt mang theo nghi hoặc nhìn về phía Hầu tước Robert liền thấy Hầu tước Robert cắn răng nghiến lợi vung tay lên, nói:

- Đi...

- Đi?

Đám Huyết tộc sửng sốt, sau đó tiếc nuối nhìn Giang Khương một cái. Rõ ràng thằng nhãi này giờ như nỏ hết đà, sao Hầu tước Robert lại bảo mình rời đi.

Có điều, đối diện với Hầu tước Robert, chúng Huyết tộc trước nay có quy định nghiêm ngặt về cấp bậc nên không ai dám chần chừ, chỉ nhìn Giang Khương một cái rồi xoay người đi theo Hầu tước Robert.

- Ơ... các người... các người cứ thế mà đi à? Cũng không định... không định hỏi thử... hỏi xem tôi có cho các người đi hay không à?

Mọi người vừa chạy được thì đột nhiên nghe thấy đằng sau lại vang lên giọng nói đáng ghét.

Còn mọi người trong Phòng chỉ huy Thiên Y viện nghe thấy đám Huyết tộc kia chuẩn bị buông tha Giang Khương, bắt đầu bỏ chạy vừa thở phào nhẹ nhõm thì lại nghe Giang Khương nói câu này, suýt chút nữa thì thở không ra hơi. Tiếng thở hổn hển của Giang Khương ban nãy vừa vang lên rõ ràng trong loa, giờ thằng nhãi này còn dám nói mấy câu độc mồm như vậy, thực sự không biết có nên nói hắn thật sự rất oách không nữa? Hay là hắn quá mức phách lối, vì câu nói của thằng nhãi này không hề giống như đang nói đùa mà có cảm giác như đang giễu cợt.

Đúng như dự đoán, mọi người còn chưa kịp phản ứng lại thì đã nghe thấy bên kia vang lên một tiếng hét giận dữ, sau đó tiếng binh khí chạm nhau lại vang lên. Rõ ràng Giang Khương đã lại đuổi theo rồi.

Nghe thấy âm thanh này, các y sư liếc mắt nhìn nhau rồi đồng loạt thở dài... Giang Khương thật sự nổi sát khí rồi...

Lúc này Giang Khương đúng là đã nổi sát khí. Hắn thấy vẫn còn ba phút nữa tiếp viện mới có thể chạy tới; vậy mà đám Huyết tộc trước mặt đã bắt đầu bỏ chạy. Đã giữ đối phương một lúc rồi mà không giữ thêm được chút nữa thì có mà điên mất.

Ban nãy hắn luôn kiềm chế không sử dụng thiên phú “Sát quá”, giờ hắn bất chấp mọi thứ tung chiêu này ra. Thiên phú “Sát quá” này vừa dùng là mắt đỏ lên, thực lực tăng mạnh, sau đó thường là không chém giết đến khi sức cùng lực kiệt thì chưa dừng lại. Dĩ nhiên tác dụng phụ sau khi sử dụng không nhỏ. Một khi thiên phú này hết hiệu lực thì sẽ chẳng còn lại bao nhiêu sức lực. Trên cơ bản chẳng khác nào mặc cho người ta xẻ thịt.

Giang Khương đã điên lên rồi, sau khi trong đầu hắn vang lên một thông báo, cảm xúc tỉnh táo trong trạng thái Trống rỗng gì đó lập tức biến mất, hai mắt trong nháy mắt đã đỏ như mắt đám Huyết tộc, cầm đao nghiến răng đánh về phía đám Huyết tộc.

Đám Hầu tước Robert nhìn bộ dạng phát điên của Giang Khương lập tức choáng váng. Chúng chỉ thấy Giang Khương “xoẹt xoẹt” như thái rau chém hai ba Tử tước ngã trên mặt đất.

Hầu tước Robert vốn ôm hận nghẹn ngào bỏ đi, vì lão biết dù Giang Khương đã thở hồng hộc nhưng vẫn còn chiến lực. Trong một thời gian ngắn căn bản không thể nào giải quyết được đối phương cho nên mới bất đắc dĩ rời đi. Nhưng bây giờ mắt thấy phải Giang Khương này không chịu buông tha, đối mắt cũng lập tức đỏ lên. Thế này đúng là h**p người quá đáng. Lão lập tức hất đám Bá tước Fitt đang ngăn cản ra. Lão đường đường là Hầu tước Huyết tộc mà lại bị một thằng nhóc con chưa cai sữa Nhân tộc đuổi giết như vịt, chật vật bỏ chạy. Vậy cho dù có quay về thì mặt mũi biết để đâu?

Lão lập tức hét lên một tiếng giận dữ, quơ đao xông tới đánh nhau với Giang Khương.
 
Back
Top