Dịch Binh Vương Thần Bí

Binh Vương Thần Bí
Chương 870



Ngọn lửa màu xanh tím nhẹ nhàng nhảu nhót. Ngọn lửa không nặng không nhẹ l**m dưới đáy Tề Thế Đỉnh, khiến bên trong Tề Thế Đỉnh phát ra những tiếng “xì xì”.

Tiếng “xì xì” khe khẽ này khiến người ta cảm thấy mơ màng buồn ngủ, có điều hai người trong phòng luyện đan lúc này đều tập trung tinh thần, không hề gật gù chút nào.

Mũi Giang Khương nhẹ nhàng hít hít, ngửi mùi thơm nhàn nhạt từ trong đỉnh truyền ra, trong mắt vẫn là tia lãnh đạm. Luyện đan sư Vu Phượng Minh bên cạnh nhìn về phía Giang Khương, một tay đưa ra đè nút điều khiển ngọn lửa trong tay, chuẩn bị điều khiển hỏa lực bất kỳ lúc nào.

Nhưng Giang Khương vẫn không có bất kỳ phản ứng gì, vẫn dứng đó, nhìn ngọn lửa l**m dưới đáy đỉnh, không hề có ý định điều khiển hỏa lực. Luyện đan sư Vu Phượng Minh bên cạnh không ngừng chun mũi. Ông đã cùng Giang Khương luyện chế hai lò Thanh Vân Đan nên cũng tương đối quen với quá trình luyện chế Thanh Vân Đan.

Đặc biệt là khi bước vào giai đoạn mấu chốt cuối cùng, phản ứng của dược vật và lò đan được ông ghi nhớ rất kỹ.

Giờ phút này ông lại một lần nữa ngửi thấy hơi thở suy bại của loại thuốc kia, trong mắt không khỏi lộ ra tia kinh ngạc. Ông thấy Giang Khương không hề có hành động gì thì trong lòng càng sốt ruột hơn. Rõ ràng Giang Khương lại một lần nữa gặp vấn đề nhưng sao Giang Khương vẫn đứng yên bất động, không hề có hành động gì?

Đang lúc Luyện đan sư Vu Phượng Minh vô cùng sốt ruột thì bên tai đã truyền đến giọng nói của Giang Khương:

- Tắt lửa, rửa sạch lò luyện đan!

Luyện đan sư Vu Phượng Minh nghe Giang Khương đưa ra chỉ thị này muốn nói lại thôi, sau đó thở dài, nhấn thanh tắt lửa.

- Tại sao?

Luyện đan sư Vu Phượng Minh nhìn thấy hơi thở lãnh đạm trên người Giang Khương dần tiêu đi thì hít một hơi thật sâu rồi bật ra câu hỏi này. Ông liền thấy Giang Khương khẽ gật đầu một cái nói:

- Vô ích... Dù khống chế hỏa hầu đến mức cao nhất nhưng vẫn không cách nào khống chế điều khiển thay đổi thông qua hỏa lực.

Giang Khương vừa nói vậy sắc mặt Luyện đan sư Vu Phượng Minh cũng biến đổi. Ông nghe thấy sự tự tin trong câu nói của Giang Khương thì không hiểu không cách nào thay đổi mà Giang Khương nói là có ý gì.

Sau khi hít một hơi thật sâu Luyện đan sư Vu Phượng Minh nhìn chàng thanh niên tuy hiện tại nói là không có cách gì nhưng vẫn không hề lộ vẻ chán nản, mỉm cười nói:

- Không sao... Nghỉ ngơi một chút, chúng ta chờ lát nữa lại thử thêm lần nữa!

- Được.

Giang Khương nhìn vẻ mặt khích lệ của ông cụ thì cười một tiếng, sau đó đi về phía chiếc ghế nghỉ ngơi bên cạnh nằm xuống.

Giang Khương nhắm mắt lại cẩn thận hổi tưởng tỉ mỉ tình hình dược vật biến hóa trong mười mấy giây mấu chốt kia, sau khi phân tích và hồi tưởng vài lần thì sự khổ sở trong lòng Giang Khương càng nhiều hơn.

Sau mấy phần phân tích và suy diễn, hắn phát hiện hình như ban nãy lúc luyện đan mình đã không áp dụng bất kỳ phương án cải thiện nào. Thực sự là không có cách nào để cải thiện. Sự thật: ít nhất nếu không có bất kỳ thay đổi nào vào thời khắc mấu chốt thì cho dù có luyện đan bao nhiêu lần cũng không thể nào thành công.

Sau khi xác định sự thật này, Giang Khương từ từ mở mắt ra ngồi dậy.

- Sao? Bắt đầu lần thứ hai à?

Luyện đan sư Vu Phượng Minh đang ở bên nhắm mắt dưỡng thần cảm giác được Giang Khương ngồi dậy thì cũng mở mắt ra, nhìn về phía Giang Khương, nói.

Giang Khương thoáng trầm ngâm một chút, sau đó nhìn về phía Luyện đan sư Vu Phượng Minh hỏi:

- Lão Vu, những Đan dược siêu phẩm khác có loại nào là chúng ta có nhiều vật liệu dự trữ nhất?

- A?

Luyện đan sư Vu Phượng Minh nghe Giang Khương nói vậy thì hơi sững sốt một chút, không biết tại sao Giang Khương lại đột nhiên hỏi tới cái này, nhưng ông vẫn lập tức đáp:

- Hiện tại nguyên liệu Không Thanh Đan là nhiều nhất.

- Được...

Vậy chúng ta thử một lò Không Thanh Đan đi...

Luyện đan sư Vu Phượng Minh cảm thấy khó hiểu vì Giang Khương đột nhiên đổi sang luyện chế Không Thanh Đan. Mặc dù đã xin Ban Dược liệu dược liệu rồi nhưng ông vẫn cau mày nghi ngờ nhắc nhở Giang Khương:

- Giang Khương, cậu đã quen với Thanh Vân Đan, sao đột nhiên lại muốn thử nghiệm Không Thanh Đan, điều này hoàn toàn không cần thiết.

Giang Khương hơi cười khổ một tiếng nói:

- Thanh Vân Đan không thể luyện được thì đành thử Không Thanh Đan chứ sao? Nếu vẫn không được thì...

- Không cách nào luyện chế sao?

Luyện đan sư Vu Phượng Minh hơi chần chờ một chút liền hiểu ra ý định của Giang Khương. Cũng có thể nói là Giang Khương đã khẳng định không cách nào khác đối với hỏa lực và hỏa hầu rồi. Thử nghiệm Không Thanh Đan tức là muốn xem thử Không Thanh Đan có gặp phải vấn đề này hay không, hay chỉ có Thanh Vân Đan là xảy ra chuyện này.

- Nhưng, Không Thanh Đan trước kia cậu chưa từng tiếp xúc...

- Không sao... Thanh Vân Đan tôi cũng mới vừa tiếp xúc thôi...

Lại là mấy giờ trôi qua, hai người nhìn lò luyện đan trước mắt, đồng loạt thở dài...

- Hay thử thêm lò nữa?

Luyện đan sư Vu Phượng Minh hơi chần chờ một chút, trầm giọng nói.

Giang Khương nhẹ nhàng lắc đầu một cái, cười khổ thở dài, nói:

- Không cần, vô dụng thôi...

Nghe Giang Khương nói vậy, lại thấy nụ cười khổ bất lực trên mặt Giang Khương, sắc mặt Luyện đan sư Vu Phượng Minh cũng lập tức trở nên khó coi.

...........

- Giang Khương không có năng lực mà tùy tiện luyện chế Đan dược siêu phẩm, đây đúng là vô cùng cuồng vọng, tự kiêu tự đại...

- Hơn nữa trong tình hình đã bị hỏng ba lò Thanh Vân Đan, lãng phí vô số linh dược, đã thế còn không hối cải, lại tùy tiện chuyển sang luyện Không Thanh Đan chưa từng tiếp xúc, lãng khí thêm một lò nguyên liệu Không Thanh Đan, như vậy đúng là làm bậy mà. Bản thân những linh dược loại này của Viện đều đang trong tình trạng không đủ, vậy mà còn tùy tiện như vậy... quả là tội không thể tha thứ!

Chu Thế Dương mặt đầy chính nghĩa, lòng đầy căm phẫn, đứng ở đó tức giận tố cáo nói:

- Tôi yêu cầu tiến hành truy cứu trách nhiệm nghiêm khắc với Giang Khương... Đồng thời tiến hành đánh giá lại tư cách chủ Tề Thế Đỉnh của Giang Khương!

Chu Thế Dương vừa nói vậy, sắc mặt không ít hành viên Hội đồng viện đều có chút kỳ quái. Tuy lời Chu Thế Dương nói có lý, nhưng mọi người đều biết Giang Khương có tài. Trong một thời gian ngắn như vậy đã ra tay luyện chế Đan dược siêu phẩm đúng là hơi l* m*ng, nhưng như vậy cũng chẳng sai. Dẫu sao những Luyện đan sư đủ tư cách bình thường lúc bắt đầu học luyện chế Đan dược thượng phẩm, hỏng bốn năm lần trên căn bản vẫn khó luyện được. Có vài Luyện đan sư phải thử bảy tám lần mà vẫn chưa thể thành công.

Tuy mọi người tiếc những linh dược kia nhưng vẫn cảm thấy Chu Thế Dương đúng là cứ muốn ép mãi Giang Khương không buông.

- Thiên y sư Chu Thế Dương, Đan dược siêu phẩm này dễ dàng luyện chế thế sao? Giang Khương vừa mới tiếp xúc Đan dược siêu phẩm, hơn nữa Tề Thế Đỉnh không phải cái đỉnh nguyên vẹn, vừa mới bắt đầu luyện chế, không thành công cũng là bình thường... Anh cũng hơi quá đáng rồi đấy?

La lão y sư La Thiên Minh nghe Chu Thế Dương khiêu khích lập tức nhảy ra, lên tiếng phản bác.

Trong lòng Chu Thế Dương cũng không cam lòng. Vốn lạo định chờ Giang Khương luyện thêm vài lò đan dược nữa mới đi gây khó dễ. Ai ngờ sau khi Giang Khương luyện chế bốn lò thì hai ngày nay không hề làm gì nữa, giống như đã dọn sạch hàng vậy nên lúc này lão mới nhân cơ hội đánh Giang Khương một đòn.

Dù sao muốn hủy bỏ tư cách chủ Tề Thế Đỉnh mặc dù không thể, nhưng để Hội đồng viện truy cứu trách nhiệm Giang Khương thì vẫn có hy vọng. Một thanh niên tâm cao khí ngạo như vậy, nếu bị đả kích hai lần, nói không chừng sẽ nhắm mắt buông xuôi mọi chuyện.

Dầu gì, ít nhất cũng đã để lại chút khúc mắc trong lòng mọi người. Sau này nếu Giang Khương lại xảy ra sai sót gì, nhiều chuyện chồng lên nhau, đến lúc đó yêu cầu Hội đồng viện một lần nữa đánh giá tư cách chủ đỉnh của Giang Khương là chuyện hoàn toàn có thể. Chu Thế Dương nghe La Thiên Minh nói vậy liền cười lạnh một tiếng, nói:

- Tuy mọi người đều hy vọng cậu ta có thể luyện ra Đan dược siêu phẩm, nhưng Giang Khương mới trở thành Luyện đan sư cao cấp được mấy ngày đã tùy tiện luyện Đan dược siêu phẩm. Chỉ luyện Thanh Vân Đan thì thôi đi. Sau khi luyện chế thất bại còn tập luyện Không Thanh Đan, thế này chẳng phải đang thử vận may sao? Anh có từng thấy ai luyện đan kiểu đó chưa?

Nghe vậy, mọi người thầm gật đầu, quả thật... không hề có cách luyện đan như thế này. Thông thường sau khi người ta luyện thành thục một loại đan dược thì sẽ kiên trì luyện chế cho đến khi thành công. Cho dù không thành công cũng không thể chỉ mới tiếp xúc vài ngày đã đổi sang một loại đan dược khác chưa từng tiếp xúc bao giờ.

Kể ra, làm thế này thật sự có cảm giác như đang thử vận may vậy.

Chu Thế Dương nói vậy, La Thiên Minh hơi cứng lưỡi. Hành động này của Giang Khương đúng là không thích hợp cho lắm.

Trương đồng mấy La lão y sư La Thiên Minh có vẻ không phản ứng lại được thì đắc ý cười lạnh một tiếng, sau đó xì giọng nói:

- Đúng chứ? Y sư nhất phẩm La Thiên Minh? Mặc dù Giang Khương là đệ tử của anh, nhưng anh cũng không thể cứ bao che như vậy được...

- Anh...

La lão y sư La Thiên Minh bị Chu Thế Dương châm chọc như vậy thì khuôn mặt già liền đỏ lên, đang định nói thì lúc này bên cạnh có người lên tiếng, nói:

- Về chuyện Phó trưởng ban Giang Khương luyện chế Thanh Vân Đan và Không Thanh Đan, đó là do ban Luyện đan chúng tôi toàn lực ủng hộ. Tôi cho rằng tình hình luyện chế đan dược của Phó trưởng ban Giang Khương không có gì là không ổn cả!

Mọi người nghe thấy lời này, ngoại trừ một vị Y sư nhất phẩm là Luyện đan sư cao cấp ra tất cả mọi người đều sửng sốt, sau đó đều đồng loạt nhìn về phía người lên tiếng.

- Lý Minh Bưu?

Chu Thế Dương nhìn thấy người này thì sắc mặt liền là biến đổi, lạnh giọng nói:

- Giang Khương tự luyện đan, chuyện này liên quan gì đến ban Luyện đan của các anh?

- Trước khi Giang Khương y sĩ luyện đan đã đến bàn bạc với mấy Luyện đan sư cao cấp của Ban luyện đan chúng tôi. Cậu ấy thân là Phó trưởng ban của ban Luyện đan chúng tôi, hơn nữa lại là chủ Tề Thế Đỉnh, chúng tôi tin vào quyền uy và năng lực của cậu ấy ở phương diện luyện đan, cho nên chúng tôi hết sức ủng hộ tất cả những lựa chọn luyện đan hiện nay của Phó trưởng ban Giang Khương, bao gồm cả việc cậu ấy lựa chọn bất kỳ toa thuốc và linh dược gì để luyện đan!

Lý Minh Bưu đối mặt với ánh mắt âm lạnh của Chu Thế Dương sắc mặt không thay đổi, tiếp tục nói.

Luyện đan sư cao cấp Lưu Thiên Phúc cũng là Y sư nhất phẩm ngồi bên lúc này cũng lãnh đạm lên tiếng:

- Chuyện của ban Luyện đan chúng tôi sẽ do ban Luyện đan chúng tôi quyết định!

Lưu Thiên Phú vừa nói ra câu này, sắc mặt Chu Thế Dương lập tức xanh mét. Từ trước đến nay ban Luyện đan có vị trí rất đặc biệt trong viện. Trừ Từ Khải Liễu và Lưu Mộc Dương, trên căn bản chẳng cần phải nể mặt ai nên lúc này dĩ nhiên cũng không nể mặt lão.

- Nhưng Giang Khương từ lúc nào đã trở thành Phó trưởng ban của ban Luyện đan các anh?

Chu Thế Dương sắc mặt xanh mét một lúc rồi mới tức giận nói.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 871



- Bất kỳ một thành viên nào của Thiên Y viện, một khi trở thành Luyện đan sư cao cấp thì tự động sẽ trở thành Phó trưởng ban của ban Luyện đan chúng tôi...

Luyện đan sư cao cấp Lý Minh Bưu lãnh đạm nói. Ông nhìn về phía gương mặt đầy tức giận của Chu Thế Dương, nói:

- Đây chính là thông lệ của Thiên Y viện cũng như ban Luyện đan chúng tôi... Chẳng lẽ Thiên y sư Chu Thế Dương đã quên rồi sao?

- A...

Lý Minh Bưu vừa nói ra câu này, sắc mặt Chu Thế Dương cứng đờ. Trong trí nhớ của lão hình như cũng có thông lệ này. Có điều mười mấy năm qua không có ai tấn cấp Luyện đan sư cao cấp cho nên lão đã quên mất.

Lúc này nhiều thành viên của Hội đồng viện bên cạnh vẻ mặt đều bừng tỉnh. Đúng rồi... trong viện đúng là có thông lệ như vậy, có điều mọi người không nhớ ra mà thôi. Hơn nữa lúc Giang Khương tấn cấp Luyện đan sư cao cấp, dẫu sao Giang Khương tuổi cũng còn nhỏ, cho nên ban Luyện đan không ai lên tiếng thì cũng chẳng ai nhắc tới.

Giờ vừa nhắc, dĩ nhiên mọi người đều nhớ ra...

Có mấy vị Luyện đan sư cao cấp của ban Luyện đan ủng hộ Giang Khương thì chẳng ai còn có thể dùng chuyện này chỉ trích Giang Khương được nữa. Chuyện luyện đan, không ai có quyền uy bằng mấy vị Luyện đan sư cao cấp của ban Luyện đan. Có được sự thừa nhận của các vị Luyện đan sư cao cấp này, cho dù là Chu Thế Dương cũng chẳng làm gì được.

Chu Thế Dương cắn răng, không cam lòng lạnh lùng nói:

- Được... Coi như đây là chuyện trong ban Luyện đan các anh, nhưng Giang Khương tùy tiện lãng phí nguyên liệu linh dược như vậy cũng tuyệt đối không được. Linh dược siêu phẩm vốn lượng hàng tồn không nhiều, giờ lãng phí như vậy, chẳng lẽ các anh muốn đoạn tuyệt gốc rễ Thiên Y viện ta sao?

- Giang Khương thân là chủ Tề Thế Đỉnh, càng là gốc rễ của viện ta. Nếu như cậu ấy không thể luyện chế được đan dược thì những linh dược siêu phẩm ấy cứ cất đấy thì được lợi ích gì?

Nếu ban Luyện đan đã quyết định toàn lực ủng hộ Giang Khương, Lý Minh Bưu dĩ nhiên không hề kiêng kỵ gì Chu Thế Dương, lãnh đạm nói.

Chu Thế Dương không ngờ Lý Minh Bưu này lại ủng hộ Giang Khương như vậy, thậm chí còn đối kháng ngay trước mặt mình nên sắc mặt lão vô cùng khó coi. Lão lạnh giọng nói:

- Nhưng tình hình của Giang Khương tôi vẫn cảm thấy cậu ta không thích hợp luyện chế Đan dược siêu phẩm. Rõ ràng làm như vậy là đang lãng phí linh dược tích trữ của viện ta. Nếu cứ tùy tiện phung phí như vậy thì chỉ e sau này sẽ chẳng còn dược đâu để luyện!

Nói tới đây, Chu Thế Dương trợn mắt nhìn Lý Minh Bưu, hừ một tiếng nói:

- Nếu dẫn đến tình huống như vậy, ban Luyện đan các anh phải gánh hoàn toàn trách nhiệm!

- Chuyện đó là dĩ nhiên...

Chân mày của Lưu Thiên Phúc bên cạnh lúc này cũng nhẹ nhàng nhướn lên, trầm giọng lên tiếng nói:

- Giang Khương là chủ Tề Thế Đỉnh, hơn phân nửa vận mệnh của viện ta đều nằm trong tay cậu ấy. Giờ nếu đã không thể nào lấy lại được nắp đỉnh vậy thì chỉ có thể đánh cược một phen, và cũng chỉ có thể đặt toàn bộ hy vọng vào cậu ấy. Ban Luyện đan chúng tôi cho rằng Giang Khương có đầy đủ tư cách gánh vác trách nhiệm này...

- Tình hình trước mắt của viện mọi người đều biết là không lạc quan lắm. Cho dù cuối cùng không thành công thì ít nhất chúng ta cũng đã từng thử...

Khuôn mặt Lưu Thiên Phúc vô cùng kiên nghị. Từ sau khi nghe Luyện đan sư Vu Phượng Minh tán dương Giang Khương, rồi đó lại cùng nói chuyện với Giang Khương mọi người đã âm thầm quan sát Giang Khương, trên dưới ban Luyện đan đã thống nhất ý kiến như vậy. Lúc này, Chu Thế Dương làm khó ban Luyện đan, dĩ nhiên Lưu Thiên Phúc sẽ không để mặc cho một mình Lý Minh Bưu chống đỡ. Dù đối phương có là Thiên y sư thì ban Luyện đan cũng chẳng cần phải nhìn sắc mặt đối phương. Áp lực cũng không nặng nề lắm.

Chu Thế Dương thấy Lưu Thiên Phúc cũng bước ra đối chọi mình, sắc mặt lão càng thêm khó coi, hai lỗ mũi thở hổn hển hai cái, lạnh giọng nói:

- Nếu Giang Khương không được, vậy thì chúng ta đổi chủ đỉnh là được. Chẳng lẽ vận mệnh Thiên Y viện chúng ta cứ phải giao cho một thằng nhãi miệng còn hôi sữa như vậy sao?

Chu Thế Dương vừa nói vậy, ánh mắt mọi người lại giật giật, liếc nhìn Chu Thế Dương với sắc mặt cổ quái.

Lý Minh Bưu dĩ nhiên biết dự định của Chu Thế Dương.

Ông lập tức hừ giọng nói:

- Nếu như có người muốn cái vị trí chủ Tề Thế Đỉnh của Giang Khương thì cũng được thôi.. Chỉ cần người đó có tỷ lệ luyện thành công Đan dược thượng phẩm như Giang Khương, vậy thì ban Luyện đan chúng tôi sẽ không phản đối chuyện này nữa!

Lý Minh Bưu nói vậy, sắc mặt Chu Thế Dương đỏ lên. Ý tứ trong câu này rõ ràng đang đánh thẳng vào mặt lão. Nhưng lão lại chẳng thể nào phản bác được. Tuy trước khi Tề Thế Đỉnh có chủ thì năng lực của lão là có tư cách tiếp nhận vị trí chủ Tề Thế Đỉnh kia nhất, nhưng bây giờ thì lão thật sự không thể nói được gì. Tỷ lệ luyện thành công Đan dược thượng phẩm của Giang Khương trên 90%, có ai có thể so sánh được chứ.

Từ Khải Liễu thấy Chu Thế Dương không lên tiếng nữa thì dường như không hề bất ngờ trước kết quả này, bà bình tĩnh nhìn mọi người, nói:

- Được rồi... Nếu ban Luyện đan đã xác nhận hành động luyện đan của Giang Khương không có vấn đề gì vậy thì chuyện này không cần bàn tiếp nữa. Mọi người có ý kiến gì khác không?

Mọi người nhìn Chu Thế Dương sắc mặt tái xanh một cái, sau đó chậm rãi lắc đầu...

- Được rồi, nếu không còn ý kiến gì khác, vậy thì tan học thôi...

Từ Khải Liễu vừa tuyên bố xong, mọi người lần lượt đứng dậy rời đi, chỉ còn lại Chu Thế Dương mặt mày xanh mét ngồi đó nhìn theo bóng lưng biến mất của mọi người, cắn răng nghiến lợi lạnh giọng nói:

- Được... Các người cứ chờ đó, hừ...

Tin tức trong cuộc họp Hội đồng viện, ban Luyện đan toàn lực ủng hộ Giang Khương, trực tiếp đối kháng với Thiên y sư Chu Thế Dương nhanh chóng truyền ra theo các kênh riêng, lúc này mọi người mới biết được tin Giang Khương luyện chế Đan dược siêu phẩm thất bại.

Trong viện lúc này bắt đầu có rất nhiều lời bàn luận, có một vài người thì ghen tỵ với Giang Khương, cho rằng Giang Khương đúng là đang lãng phí linh dược của viện. Còn hầu hết mọi người vẫn cho rằng, Giang Khương luyện đan như vậy là bình thường. Dù sao những Luyện đan sư cao cấp của ban Luyện đan cũng đã ủng hộ Giang Khương, điều đó nói rõ mọi vấn đề. Hơn nữa mọi người đều biết Thiên y sư Chu Thế Dương đã từng bị Giang Khương đánh. Cho nên rất có khả năng lần này lão đang dùng việc công để báo thù riêng.

Có điều, cho dù bàn luận thế nào thì áp lực Giang Khương đang chịu cũng tương đối lớn, ít nhất bọn La lão y sư La Thiên Minh đều nghĩ vậy.

- Giang Khương... Cậu đừng suy nghĩ quá nhiều, có ban Luyện đan chúng ta toàn lực ủng hộ cậu. Hơn nữa bên phía Viện trưởng cũng đều đứng về phía cậu. Cậu không cần lo lắng, an tâm nghĩ cách giải quyết chuyện luyện đan là được.

Lý Minh Bưu đích thân đến tận cửa trấn an Giang Khương.

Giang Khương khẽ cười một tiếng. Hắn không hề bất ngờ trước hành động của Chu Thế Dương. Có điều ban Luyện đan ủng hộ và bảo vệ hắn như vậy khiến hắn rất cảm động.

- Yên tâm... Trưởng ban Lý, tôi sẽ cố gắng hết sức!

- Vậy thì tốt. Cậu cũng không cần áp lực quá, chuyện này cứ từ từ. Nếu muốn luyện loại đan nào cứ luyện, không cần kiêng kỵ gì cả!

Lý Minh Bưu nhìn vẻ mặt đầy bình tĩnh của Lý Minh Bưu cũng cảm thấy an tâm, sau đó liền quay trở về ban Luyện đan.

Hai ngày tiếp theo, Giang Khương không đến Phòng luyện đan để luyện đan mà phần lớn thời gian đều dẫn Tiểu Bảo và hai cô gái xinh đẹp đi lang thang khắp nơi trong viện, thỉnh thoảng còn đi dạo loanh quanh Kim Lăng gì đó. Điều này khiến không ít người đều phải liếc mắt nhìn và bội phục tâm tính của Giang Khương.

Đồng chí Thiên y sư Chu Thế Dương nhìn cuộc sống nhàn nhã của Giang Khương thì hận ngứa răng nhưng lại không thể làm gì, chỉ có thể hung hăng nói:

- Thằng nhóc, tao muốn xem thử mày có thể đắc ý được bao lâu!

Là Thiên y sư, năng lượng của đồng chí Chu Thế Dương vẫn khá lớn, hơn nữa năng lượng tinh thần cũng tương đối mạnh mẽ. Dưới lời nguyền rủa của lão, cuối cùng cũng có một tin tức từ nước ngoài truyền tới.

- Cái gì? Huyết tộc bằng lòng trả lại nắp Tề Thế Đỉnh?

Lúc tin này truyền đến, tầng quản lý cấp cao của Thiên Y viện còn chưa kịp có phản ứng thì nó đã được lan truyền khắp Thiên Y viện rồi.

- Có chuyện gì vậy? Sao tin tức này lại được truyền ra ngoài?

Thiên y sư Từ Khải Liễu rất hiếm khi nổi trận lôi đình. Bà ngồi trong phòng làm việc, sắc mặt rét lạnh nhìn Lưu Mộc Dương phía đối diện, nói.

Lưu Mộc Dương cười khổ một tiếng, lắc đầu nói:

- Số người biết tin này không nhiều, chỉ có thành viên Hội đồng viện cùng với vài y sư nhị phẩm... Nhưng giờ tin này lại được truyền ra, chỉ sợ là...

Từ Khải Liễu nhìn vẻ cười khổ của Lưu Mộc Dương thì hít một hơi thật sâu, rốt cuộc cũng hơi dịu bớt cơn tức giận trong lòng. Dĩ nhiên bà cũng biết, người dám tùy tiện truyền tin này ra ngoài trừ Lưu Mộc Dương e là không còn ai khác.

Bà chỉ đành thở dài, nói:

- Huyết tộc muốn dùng Giang Khương để đổi nắp Tề Thế Đỉnh... Chuyện như vậy, sao chúng ta có thể đồng ý được?

Lưu Mộc Dương cười khổ một tiếng, nói:

- Đúng, dĩ nhiên chúng ta không thể nào đồng ý. Nhưng hiện tại hắn đã cố ý truyền tin này ra, hơn nữa còn giật dây không ít người đổ thêm dầu vào lửa. Lần này phiền phức không nhỏ đâu...

- Bây giờ mọi người đều biết, trước mắt không thể luyện chế được Đan dược siêu phẩm, nguyên nhân chủ yếu là do nắp Tề Thế Đỉnh bị thiếu... Chỉ cần đổi được nắp Tề Thế Đỉnh về, như vậy Đan dược siêu phẩm sẽ nhanh chóng luyện chế được... Với cái danh như vậy, chỉ e là không ít người sẽ bị hắn thúc đẩy và ảnh hưởng...

Sắc mặt Từ Khải Liễu khó coi gật đầu một cái, nói:

- Bất kể như thế nào, trước hết Ban giám sát của anh cũng phải áp chế toàn bộ tin tức này lại, còn chuyện xử lý, chúng ta sẽ từ từ tiến hành...

- Được, chuyện này tất nhiên tôi sẽ xử lý thỏa đáng, nhưng không thể nào áp chế hoàn toàn đâu, dù sao thì miệng người cũng đáng sợ lắm...

Lưu Mộc Dương nhắc nhở.

- Dùng một mình Giang Khương đổi lấy Trấn Viện chi bảo của Thiên Y viện ta, đồng thời xóa bỏ được nguy hiểm trăm năm, xây dựng lại vinh quang cho Thiên Y viện ta, tôi cảm thấy chuyện này cũng được. Không phải Giang Khương tự nhận là vì lợi ích của viện nhất mà? Vào giây phút này, hắn dĩ nhiên phải đứng ra rồi...

Một y sư trung niên đứng đó lớn tiếng nói:

- Hy sinh một mình, trên dưới viện ta chắc chắn sẽ khắc ghi tên hắn...

Một vị y sư trẻ lúc này tức giận nói:

Không được... Đường đường Thiên Y viện ta sao có thể khuất phục tà ma ngoại đạo này, nếu Thiên Y viện phải dùng tánh mạng của thành viên viện mình để trao đổi nắp Tề Thế Đỉnh với tà ma ngoại đạo nước ngoài, vậy thì Thiên Y viện còn mặt mũi nào tồn tại ở thế gian?

Các thành viên cấp bậc y sư của Thiên Y viện chia làm hai phái bắt đầu lén lút bàn luận và tranh luận chuyện này, tạo lên một con sóng lớn...
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 872



- Lại đây... Tiểu Bảo, ba mua cho con cây kẹo m*t này...

Giang Khương cưng chiều đưa cho Tiểu Bảo một cây kẹo m*t lớn, vui vẻ ôm lấy Tiểu Bảo đang mặt mày hớn hở, hôn mạnh một cái.

Tuyên Tử Nguyệt và Phan Hiểu Hiểu ở bên cạnh thấy hai cha con gần gũi liền nở nụ cười. Sau khi Giang Khương ôm Tiểu Bảo một hồi mới buông Tiểu Bảo xuống giao cho Phan Hiểu Hiểu, cười nói:

- Tiểu Bảo ngoan, đi tắm với dì Hiểu Hiểu nhé...

Tuyên Tử Nguyệt thấy Phan Hiểu Hiểu ôm Tiểu Bảo đi tắm thì nụ cười trên mặt mới dần thu lại, sau đó nhìn Giang Khương, lo lắng nói:

- Giang Khương... Hiện ở bên ngoài đang bàn nhau chuyện Huyết tộc!

Giang Khương khẽ mỉm cười một cái, đưa tay nhẹ nhàng v**t v* gò má Tuyên Tử Nguyệt, lãnh đạm nói:

- Không cần lo lắng, để mặc họ nói, chuyện này không liên quan gì đến chúng ta...

- Nhưng...

Tuyên Tử Nguyệt thấy Giang Khương thờ ơ như vậy thì cũng thoáng yên tâm một chút. Cô cảm nhận hơi nóng nhè nhẹ từ đầu ngón tay trền lên gò má, khiến sắc mặt cô hơi đỏ lên ngại ngùng. Tuy cô ở bên cạnh Giang Khương đã lâu, hơn nữa cũng thỉnh thoảng có những cử chỉ thân mật nhưng vẫn chưa đi đến bước cuối cùng. Động tác thế này của Giang Khương vẫn khiến cô hơi căng thẳng, theo bản năng muốn đưa tay đẩy tay Giang Khương ra.

Nhưng cô nhìn thấy xung quanh không có ai nên chần chừ một lúc rồi để mặc cho ngón tay của Giang Khương di động trên gò má, mặt hơi đỏ lên chậm rãi nói:

- Nhưng nhiều người bàn luận như vậy, hơn nữa còn có cả vị Thiên y sư Chu Thế Dương kia...

Ngón tay cảm nhận được sự mịm màng truyền đến từ đầu ngón tay, nhìn gương mặt ửng hồng xinh đẹp cùng với tia lo lắng giữa hàng mi, trong lòng Giang Khương lập tức cảm thấy vui vẻ, không kìm được khẽ nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia, nhìn cặp mắt như thu thủy kia, chậm rãi nói:

- Sau này không cần phải lo lắng những chuyện này. Trong Thiên Y viện, thậm chí là cả Trung Quốc này giờ không ai có thể làm gì được chúng ta, đã hiểu chưa?

- Ừm... em biết rồi...

Tuyên Tử Nguyệt nhìn cặp mắt ấm áp lộ ra tia tự tin và cưng chiều kia, hai gò má liền đỏ ửng trong lòng tràn đầy vui vẻ. Giang Khương như vậy mãi mãi là Giang Khương khiến người ta động lòng nhất.

Mặc dù có Ban giám sát áp chế nhưng dưới sự đổ dầu vào lửa của không ít người, làn sóng bàn luận trong viện càng ngày càng lớn. Và nguy cơ Thiên Y viện gặp phải thậm chí cũng bắt đầu được lan truyền rộng rãi giữa các y sư bình thường. Đối mặt với tình huống này, không ít y sư bắt đầu thay đổi suy nghĩ.

Cho tới giờ họ vẫn không biết Thiên Y viện đang phải đối mặt với nguy cơ nghiêm trọng như vậy. Đối với Thiên Y viện mà nói, chỉ cần có Tề Thế Đỉnh hoàn chỉnh, như vậy thì chủ Tề Thế Đỉnh có thể chọn lại. Chủ Tề Thế Đỉnh được chọn cho dù không có thiên phú xuất chúng được như Giang Khương nhưng một Luyện đan sư cao cấp chỉ cần có Tề Thế Đỉnh, nỗ lực rèn luyện thêm hai ba năm luôn có thể luyện ra được Đan dược siêu phẩm.

Suy nghĩ đó họ cảm thấy cũng không tệ. Ít nhất tính ra vì Thiên Y viện, một người hy sinh một chút cũng không phải không thể.

Dĩ nhiên, suy nghĩ như vậy hơn phân nữa là của những thành viên cấp bậc y sư khá lớn tuổi. còn những thành viên cấp bậc y sĩ trẻ tuổi hầu hết đều phản đối. Những thanh niên nhiệt huyết kia thật sự không cách nào chấp nhận vì vinh quang của Thiên Y viện mà phải cúi đầu trước Huyết tộc nước ngoài.

Có điều, những người tham gia bàn luận trên căn bản đều là y sư tam phẩm trở xuống, y sư nhị phẩm trở lên không ai lên tiếng. Những y sư cấp bậc này trên cơ bản đều nhìn thấu một vài vấn đề bên trong nên dĩ nhiên sẽ không tùy tiện nhúng tay vào.

- Chú Chu... xem ra lần này Giang Khương khó thoát tai kiếp rồi...

Với tình hình hiện nay chắc cho dù viện không đồng ý cũng không thể không cân nhắc ý kiến của mọi người!

Hồ Minh Vũ đắc ý nói với Chu Thế Dương:

- Chú Chu quả nhiên là thần cơ diệu toán!

Chu Thế Dương nghe những lời bội phục của Hồ Minh Vũ thì trên mặt lộ ra một tia đắc ý, sau đó dè đặt cười một tiếng, sau đó nói:

- Tạm thời vẫn chưa thể kết luận được gì, trước mắt chỉ là chút thanh thế, chưa quyết định được gì cả. Người đưa ra quyết định cuối cùng vẫn là Viện trưởng Từ. Có điều Viện trưởng Từ không thể nào dễ dàng cúi đầu. Ít nhất với điều kiện hiện tại Huyết tộc đưa ra, Hội đồng viện không thể nào đồng ý.

- Ơ? Vì sao vậy?

Hồ Minh Vũ thoáng sững sốt một chút, nghi ngờ nói.

Nói tới đây, Chu Thế Dương cũng không kìm được ngẩng đầu, kiêu ngạo nói:

- Thiên Y viện chúng là là niềm tự hào và là tấm chắn bảo vệ của Trung Quốc, sao có thể cúi đầu trước Huyết tộc? Giang Khương thân là thành viên Thiên Y viện, Thiên Y viện ta dù cho đối mặt với thời khắc sinh tử cũng sẽ không đưa người của mình vào tay Huyết tộc!

- Chỉ có vài người bên dưới mấy năm nay đã quen những ngày tháng tung hoành trong nước mới quên mất niềm vinh quang căn bản của Thiên Y viện ta, cho nên khí có người hữu tâm thúc đẩy mới đồng ý với suy nghĩ này...

Hồ Minh Vũ nghe thấy những lời này thì sững sốt một chút, nói:

- Vậy nếu là như vậy, rõ ràng là không thể, sao chú Chu còn thúc đẩy chuyện này?

- Cháu không hiểu đâu...

Chu Thế Dương đắc ý vuốt cằm mấy cái, lúc này mới phát hiện mình không có râu, hơi có chút lúng túng cười khan nói:

- Cái này gọi là tạo thế hiểu không? Cho dù cuối cùng Hội đồng viện đưa ra quyết định không trao đổi với Huyết tộc, nhưng bất kể như thế nào, nếu đối phương đưa ra điều kiện như vậy là vốn có thể lấy được nắp Tề Thế Đỉnh về, vậy mà viện lại không đổi về. Nếu cứ tiếp tục như thế, chỉ cần xảy ra chút vấn đề mọi người đều sẽ nhớ đến chuyện này...

- Cũng giống như vậy, hiện tại vẫn chưa biết vì sao Huyết tộc lại đồng ý dùng nắp Tề Thế Đỉnh đổi Giang Khương, cho dù là Giang Khương đã giết Bá tước Fini của Huyết tộc, nhưng Huyết tộc cũng không thể bỏ ra cái giá như vậy để đổi lấy Giang Khương. Điều này ít nhất nói rõ Giang Khương rất quan trọng với họ. Cho dù chúng ta không đáp ứng điều kiện của bọn họ, Huyết tộc cũng sẽ không dễ dàng buông tha...

- Cho nên, chuyện này cho dù không thành, Huyết tộc chắc chắn sẽ đưa ra điều kiện khác. Có thể vẫn có dính líu đến Giang Khương. Đến lúc đó, nói không chừng chúng ta có thể hiểu rốt cuộc vì sao Huyết tộc lại coi trọng Giang Khương, nếu may mắn, hì hì...

Hồ Minh Vũ nghe Chu Thế Dương nói vậy cũng gật đầu liên tục, thầm khen quả nhiên gừng càng già càng cay. Chả trách năm đó chú Chu có thể đánh bại nhiều người như vậy để leo lên vị trí này.

Mà lúc này, cách đó vài vạn dặm, tại trụ sở chính của Nghị viện trưởng lão Huyết tộc, mấy nghị viên trưởng lão cùng với Chủ tịch nghị viện đại nhân đang tiến hành bàn bạc bí mật.

- Chủ tịch nghị viện đại nhân... căn cứ theo tình báo của chúng ta thì tin dùng nắp Tề Thế Đỉnh trao đổi Giang Khương sau khi truyền đến tầng quản lý cấp cao của Thiên Y viện Trung Quốc, phản ứng của Thiên Y viện Trung Quốc tương đối đặc biệt. Vốn căn cứ theo quan sát của chúng ta lúc đó, tầng quản lý cấp cao của Thiên Y viện Trung Quốc rất khó đồng ý chuyện này... Nhưng giờ trong nội bộ Thiên Y viện Trung Quốc dường như có hai luồng ý kiến trái chiều về chuyện này, cho nên tỷ lệ thành công của chuyện này dường như tăng lên không ít...

Hầu tước Ryan tóc vàng đẹp trai tay bưng ly thủy tinh chứa đầy máu tươi màu đỏ, mỉm cười nói:

- Tình hình lần này khiến tôi rất bất ngờ...

Chủ tịch nghị viện đại nhân tóc ngắn màu trắng nhẹ nhàng huy cây trượng ngắn trong tay, đôi mắt ưng lóe lên tia máu nhàn nhạt, lãnh đạm cười nói:

- Xem ra Thiên Y viện cũng không phải cái thùng sắt...

- Khà khà... Đối với chúng ta mà nói đây là một chuyện cực tốt. Nắp Tề Thế Đỉnh đối với chuyện tăng thực lực của Huyết tộc ta mà nói hoàn toàn không đáng nhắc tới... Nếu chuyện này thật sự có thể thành công, vậy thì chúng ta thật sự phải cảm tạ người đứng sau thúc đẩy chuyện này...

Một cô gái tóc đỏ xinh đẹp ngồi đối diện Hầu tước Ryan lúc này cười đắc ý, nói:

- Nếu đối phương có người ở trong tối thầm thúc đẩy chuyện này, vậy sao chúng ta không tranh thủ thời gian, nói như câu nói của đám Trung Quốc “rèn sắt khi còn nóng, tránh đêm dài lắm mộng” mới được...

- Được... Oliver, ngày mai anh lại liên lạc với Thiên Y viện Trung Quốc, thúc giục bọn họ, nếu bọn họ đồng ý, mau sớm tiến hành trao đổi...

Chủ tịch nghị viện đại nhân nhẹ nhàng gật đầu một cái, một lần nữa huy cái trượng ngắn trong tay, lãnh đạm nói.

Lúc này, một người đàn ông trung niên ngồi ở cuối cùng hơi khom người, mỉm cười nói:

- Sẽ như ngài mong muốn, Chủ tịch nghị viện các hạ của tôi...

Trước những lời bàn luận càng ngày càng ồn ào trong viện, cuối cùng dưới sự triệu tập của Từ Khải Liễu, cuộc họp Hội đồng viện lại bắt đầu.

- Chúng ta tuyệt đối không thể dùng viên của chúng ta để trao đổi nắp Tề Thế Đỉnh với Huyết tộc... Đây chính là danh dự của Thiên Y viện, cho nên chúng ta quyết không thể làm như vậy...

Từ Khải Liễu chậm rãi quét nhìn mọi người một cái, trầm giọng nói.

Lưu Mộc Dương ở bên lúc này cũng vẻ mặt lạnh lùng, lạnh giọng nói:

- Đúng, chuyện này Thiên Y viện ta tuyệt đối không thể nào đáp ứng, nếu không không chỉ vi phạm tôn chỉ của viện ta mà còn chà đạp lên danh dự và kiêu ngạo các vị tiền bối đã duy trì ngàn năm nay...

Trước phản ứng của hai người, những Thiên y sư còn lại đều đã chuẩn bị trước tâm lý. Họ nhìn nhau, đồng loạt gật đầu nói:

- Chúng tôi cũng nghĩ vậy...

- Được... Đã như vậy thì không cần phải bàn thêm nữa...

Từ Khải Liễu nhìn Liêu Long Căn bên cạnh, trầm giọng nói:

- Thiên y sư Liêu Long Căn, anh hãy đưa ra một thông báo, đồng thời tổ chức một Đại hội toàn viện, ôn lại quy tắc và danh dự của Thiên Y viện ta, để một vài người an nhàn quá bắt đầu hủ bại thật sự hiểu ra tôn chỉ và nền tảng viện ta đã lập từ ngàn năm nay nằm ở đâu...

Liêu Long Căn gật đầu một cái, trầm giọng nói:

- Vâng... đã rõ!

Hội đồng viện vừa thông qua quyết định thì đại hội toàn viện ngày hôm sau đã hoàn toàn áp chế làn sóng bàn luận đem Giang Khương đổi nắp Tề Thế Đỉnh xuống. Những y sư đã từng ủng hộ chuyện dùng Giang Khương đổi nắp Tề Thế Đỉnh về trong đáy lòng thầm toát mồ hôi. Vốn họ nghĩ mấy thành viên Hội đồng viện sẽ ủng hộ chuyện này. Không ngờ, lần này Hội đồng viện lại nhanh chóng đưa ra quyết định và thể hiện sự phản đối rõ ràng kiên quyết đến vậy.

Lần này thì hay rồi, những người này trong lòng đều âm thầm hoảng hốt, hối hận không thôi, có lẽ trong lòng bọn họ chẳng qua chỉ đố kỵ với Giang Khương, cộng thêm chuyện này thật sự có lợi, bên trên dường như cũng ủng hộ lựa chọn như vậy nên mới thuận nước đẩy thuyền. Nhưng lần này chỉ e đã thật sự đắc tội với vị Giang Khương y sĩ kia rồi.

Còn bên phía Huyết tộc lúc này cũng nhận được tin Thiên Y viện đã từ chối trao đổi.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 873



- Lại đây... Tiểu Bảo, ba mua cho con cây kẹo m*t này...

Giang Khương cưng chiều đưa cho Tiểu Bảo một cây kẹo m*t lớn, vui vẻ ôm lấy Tiểu Bảo đang mặt mày hớn hở, hôn mạnh một cái.

Tuyên Tử Nguyệt và Phan Hiểu Hiểu ở bên cạnh thấy hai cha con gần gũi liền nở nụ cười. Sau khi Giang Khương ôm Tiểu Bảo một hồi mới buông Tiểu Bảo xuống giao cho Phan Hiểu Hiểu, cười nói:

- Tiểu Bảo ngoan, đi tắm với dì Hiểu Hiểu nhé...

Tuyên Tử Nguyệt thấy Phan Hiểu Hiểu ôm Tiểu Bảo đi tắm thì nụ cười trên mặt mới dần thu lại, sau đó nhìn Giang Khương, lo lắng nói:

- Giang Khương... Hiện ở bên ngoài đang bàn nhau chuyện Huyết tộc!

Giang Khương khẽ mỉm cười một cái, đưa tay nhẹ nhàng v**t v* gò má Tuyên Tử Nguyệt, lãnh đạm nói:

- Không cần lo lắng, để mặc họ nói, chuyện này không liên quan gì đến chúng ta...

- Nhưng...

Tuyên Tử Nguyệt thấy Giang Khương thờ ơ như vậy thì

cũng thoáng yên tâm một chút. Cô cảm nhận hơi nóng nhè nhẹ từ đầu ngón tay trền lên gò má, khiến sắc mặt cô hơi đỏ lên ngại ngùng. Tuy cô ở bên cạnh Giang Khương đã lâu, hơn nữa cũng thỉnh thoảng có những cử chỉ thân mật nhưng vẫn chưa đi đến bước cuối cùng. Động tác thế này của Giang Khương vẫn khiến cô hơi căng thẳng, theo bản năng muốn đưa tay đẩy tay Giang Khương ra.

Nhưng cô nhìn thấy xung quanh không có ai nên chần chừ một lúc rồi để mặc cho ngón tay của Giang Khương di động trên gò má, mặt hơi đỏ lên chậm rãi nói:

- Nhưng nhiều người bàn luận như vậy, hơn nữa còn có cả vị Thiên y sư Chu Thế Dương kia...

Ngón tay cảm nhận được sự mịm màng truyền đến từ đầu ngón tay, nhìn gương mặt ửng hồng xinh đẹp cùng với tia lo lắng giữa hàng mi, trong lòng Giang Khương lập tức cảm thấy vui vẻ, không kìm được khế nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia, nhìn cặp mắt như thu thủy kia, chậm rãi nói:

- Sau này không cần phải lo lắng những chuyện này. Trong Thiên Y viện, thậm chí là cả Trung Quốc này giờ không ai có thể làm gì được chúng ta, đã hiểu chưa?

- Ừm... em biết rồi...

Tuyên Tử Nguyệt nhìn cặp mắt ấm áp lộ ra tia tự tin và cưng chiều kia, hai gò má liền đỏ ửng trong lòng tràn đầy vui vẻ. Giang Khương như vậy mãi mãi là Giang Khương khiến người ta động lòng nhất.

Mặc dù có Ban giám sát áp chế nhưng dưới sự đổ dầu vào lửa của không ít người, làn sóng bàn luận trong viện càng ngày càng lớn. Và nguy cơ Thiên Y viện gặp phải thậm chí cũng bắt đầu được lan truyền rộng rãi giữa các y sư bình thường. Đối mặt với tình huống này, không ít y sư bắt đầu thay đổi suy nghĩ.

Cho tới giờ họ vẫn không biết Thiên Y viện đang phải đối mặt với nguy cơ nghiêm trọng như vậy. Đối với Thiên Y viện mà nói, chỉ cần có Tề Thế Đỉnh hoàn chỉnh, như vậy thì chủ Tề Thế Đỉnh có thể chọn lại. Chủ Tề Thế Đỉnh được chọn cho dù không có thiên phú xuất chúng được như Giang Khương nhưng một Luyện đan sư cao cấp chỉ cần có Tề Thế Đỉnh, nỗ lực rèn luyện thêm hai ba năm luôn có thể luyện ra được Đan dược siêu phẩm.

Suy nghĩ đó họ cảm thấy cũng không tệ. Ít nhất tính ra vì Thiên Y viện, một người hy sinh một chút cũng không phải không thể.

Dĩ nhiên, suy nghĩ như vậy hơn phân nữa là của những thành viên cấp bậc y sư khá lớn tuổi. còn những thành viên cấp bậc y sĩ trẻ tuổi hầu hết đều phản đối. Những thanh niên nhiệt huyết kia thật sự không cách nào chấp nhận vì vinh quang của Thiên Y viện mà phải cúi đầu trước Huyết tộc nước ngoài.

Có điều, những người tham gia bàn luận trên căn bản đều là y sư tam phẩm trở xuống, y sư nhị phẩm trở lên không ai lên tiếng. Những y sư cấp bậc này trên cơ bản đều nhìn thấu một vài vấn đề bên trong nên dĩ nhiên sẽ không tùy tiện nhúng tay vào.

- Chú Chu... xem ra lần này Giang Khương khó thoát tại kiếp rồi...

Với tình hình hiện nay chắc cho dù viện không đồng ý cũng không thể không cân nhắc ý kiến của mọi người!

Hồ Minh Vũ đắc ý nói với Chu Thế Dương:

- Chú Chu quả nhiên là thần cơ diệu toán!

Chu Thế Dương nghe những lời bội phục của Hồ Minh Vũ thì trên mặt lộ ra một tia đắc ý, sau đó dè đặt cười một tiếng, sau đó nói:

- Tạm thời vẫn chưa thể kết luận được gì, trước mắt chỉ là chút thanh thế, chưa quyết định được gì cả. Người đưa ra quyết định cuối cùng vẫn là Viện trưởng Từ. Có điều Viện trưởng Từ không thể nào dễ dàng cúi đầu. Ít nhất với điều kiện hiện tại Huyết tộc đưa ra, Hội đồng viện không thể nào đồng ý.

- Ơ? Vì sao vậy?

Hồ Minh Vũ thoáng sững sốt một chút, nghi ngờ nói.

Nói tới đây, Chu Thế Dương cũng không kìm được ngẩng đầu, kiêu ngạo nói:

- Thiên Y viện chúng là là niềm tự hào và là tấm chắn bảo vệ của Trung Quốc, sao có thể cúi đầu trước Huyết tộc? Giang Khương thân là thành viên Thiên Y viện, Thiên Y viện ta dù cho đối mặt với thời khắc sinh tử cũng sẽ không đưa người của mình vào tay Huyết tộc!

- Chỉ có vài người bên dưới mấy năm nay đã quen những ngày tháng tung hoành trong nước mới quên mất niềm vinh quang căn bản của Thiên Y viện ta, cho nên khí có người hữu tâm thúc đẩy mới đồng ý với suy nghĩ này...

Hồ Minh Vũ nghe thấy những lời này thì sững sốt một chút, nói:

- Vậy nếu là như vậy, rõ ràng là không thể, sao chú Chu còn thúc đẩy chuyện này?

- Cháu không hiểu đâu...

Chu Thế Dương đắc ý vuốt cằm mấy cái, lúc này mới phát hiện mình không có râu, hơi có chút lúng túng cười khan nói:

- Cái này gọi là tạo thế hiểu không? Cho dù cuối cùng Hội đồng viện đưa ra quyết định không trao đổi với Huyết tộc, nhưng bất kể như thế nào, nếu đối phương đưa ra điều kiện như vậy là vốn có thể lấy được nắp Tề Thế Đỉnh về, vậy mà viện lại không đổi về. Nếu cứ tiếp tục như thế, chỉ cần xảy ra chút vấn đề mọi người đều sẽ nhớ đến chuyện này...

- Cũng giống như vậy, hiện tại vẫn chưa biết vì sao Huyết tộc lại đồng ý dùng nắp Tề Thế Đỉnh đổi Giang Khương, cho dù là Giang Khương đã giết Bá tước Fini của Huyết tộc, nhưng Huyết tộc cũng không thể bỏ ra cái giá như vậy để đổi lấy Giang Khương. Điều này ít nhất nói rõ Giang Khương rất quan trọng với họ. Cho dù chúng ta không đáp ứng điều kiện của bọn họ, Huyết tộc cũng sẽ không dễ dàng buông tha...

- Cho nên, chuyện này cho dù không thành, Huyết tộc chắc chắn sẽ đưa ra điều kiện khác. Có thể vẫn có dính líu đến Giang Khương. Đến lúc đó, nói không chừng chúng ta có thể hiểu rốt cuộc vì sao Huyết tộc lại coi trọng Giang Khương, nếu may mắn, hì hì...

Hồ Minh Vũ nghe Chu Thế Dương nói vậy cũng gật đầu liên tục, thầm khen quả nhiên gừng càng già càng cay. Chả trách năm đó chú Chu có thể đánh bại nhiều người như vậy để leo lên vị trí này.

Mà lúc này, cách đó vài vạn dặm, tại trụ sở chính của Nghị viện trưởng lão Huyết tộc, mấy nghị viên trưởng lão cùng với Chủ tịch nghị viện đại nhân đang tiến hành bàn bạc bí mật.

- Chủ tịch nghị viện đại nhân... căn cứ theo tình báo của chúng ta thì tin dùng nắp Tề Thế Đỉnh trao đổi Giang Khương sau khi truyền đến tầng quản lý cấp cao của Thiên Y viện Trung Quốc, phản ứng của Thiên Y viện Trung Quốc tương đối đặc biệt. Vốn căn cứ theo quan sát của chúng ta lúc đó, tầng quản lý cấp cao của Thiên Y viện Trung Quốc rất khó đồng ý chuyện này... Nhưng giờ trong nội bộ Thiên Y viện Trung Quốc dường như có hai luồng ý kiến trái chiều về chuyện này, cho nên tỷ lệ thành công của chuyện này dường như tăng lên không ít...

Hầu tước Ryan tóc vàng đẹp trai tay bưng ly thủy tinh chứa đầy máu tươi màu đỏ, mỉm cười nói:

- Tình hình lần này khiến tôi rất bất ngờ...

Chủ tịch nghị viện đại nhân tóc ngắn màu trắng nhẹ nhàng huy cây trượng ngắn trong tay, đôi mắt ưng lóe lên tia máu nhàn nhạt, lãnh đạm cười nói:

- Xem ra Thiên Y viện cũng không phải cái thùng sắt...

- Khà khà... Đối với chúng ta mà nói đây là một chuyện cực tốt. Nắp Tề Thế Đỉnh đối với chuyện tăng thực lực của Huyết tộc ta mà nói hoàn toàn không đáng nhắc tới... Nếu chuyện này thật sự có thể thành công, vậy thì chúng ta thật sự phải cảm tạ người đứng sau thúc đẩy chuyện này...

Một cô gái tóc đỏ xinh đẹp ngồi đối diện Hầu tước Ryan lúc này cười đắc ý, nói:

- Nếu đối phương có người ở trong tối thầm thúc đẩy chuyện này, vậy sao chúng ta không tranh thủ thời gian, nói như câu nói của đám Trung Quốc “rèn sắt khi còn nóng, tránh đêm dài lắm mộng” mới được...

- Được... Oliver, ngày mai anh lại liên lạc với Thiên Y viện Trung Quốc, thúc giục bọn họ, nếu bọn họ đồng ý, mau sớm tiến hành trao đổi...

Chủ tịch nghị viện đại nhân nhẹ nhàng gật đầu một cái, một lần nữa huy cái trượng ngắn trong tay, lãnh đạm nói.

Lúc này, một người đàn ông trung niên ngồi ở cuối cùng hơi khom người, mỉm cười nói:

- Sẽ như ngài mong muốn, Chủ tịch nghị viện các hạ của tôi...

Trước những lời bàn luận càng ngày càng ồn ào trong viện, cuối cùng dưới sự triệu tập của Từ Khải Liễu, cuộc họp Hội đồng viện lại bắt đầu.

- Chúng ta tuyệt đối không thể dùng viên của chúng ta để trao đổi nắp Tề Thế Đỉnh với Huyết tộc... Đây chính là danh dự của Thiên Y viện, cho nên chúng ta quyết không thể làm như vậy...

Từ Khải Liễu chậm rãi quét nhìn mọi người một cái, trầm giọng nói.

Lưu Mộc Dương ở bên lúc này cũng vẻ mặt lạnh lùng, lạnh giọng nói:

- Đúng, chuyện này Thiên Y viện ta tuyệt đối không thể nào đáp ứng, nếu không không chỉ vi phạm tôn chỉ của viện ta mà còn chà đạp lên danh dự và kiêu ngạo các vị tiền bối đã duy trì ngàn năm nay...

Trước phản ứng của hai người, những Thiên y sư còn lại đều đã chuẩn bị trước tâm lý. Họ nhìn nhau, đồng loạt gật đầu nói:

- Chúng tôi cũng nghĩ vậy...

- Được... Đã như vậy thì không cần phải bàn thêm nữa...

Từ Khải Liễu nhìn Liêu Long Căn bên cạnh, trầm giọng nói:

- Thiên y sư Liêu Long Căn, anh hãy đưa ra một thông báo, đồng thời tổ chức một Đại hội toàn viện, ôn lại quy tắc và danh dự của Thiên Y viện ta, để một vài người an nhàn quá bắt đầu hủ bại thật sự hiểu ra tôn chỉ và nền tảng viện ta đã lập từ ngàn năm nay nằm ở đâu...

Liêu Long Căn gật đầu một cái, trầm giọng nói:

- Vâng... đã rõ!

Hội đồng viện vừa thông qua quyết định thì đại hội toàn viện ngày hôm sau đã hoàn toàn áp chế làn sóng bàn luận đem Giang Khương đổi nắp Tề Thế Đỉnh xuống. Những y sư đã từng ủng hộ chuyện dùng Giang Khương đối nắp Tề Thế Đỉnh về trong đáy lòng thầm toát mồ hôi. Vốn họ nghĩ mấy thành viên Hội đồng viện sẽ ủng hộ chuyện này. Không ngờ, lần này Hội đồng viện lại nhanh chóng đưa ra quyết định và thể hiện sự phản đối rõ ràng kiên quyết đến vậy.

Lần này thì hay rồi, những người này trong lòng đều âm thầm hoảng hốt, hối hận không thôi, có lẽ trong lòng bọn họ chẳng qua chỉ đố kỵ với Giang Khương, cộng thêm chuyện này thật sự có lợi, bên trên dường như cũng ủng hộ lựa chọn như vậy nên mới thuận nước đẩy thuyền. Nhưng lần này chỉ e đã thật sự đắc tội với vị Giang Khương y sĩ kia rồi.

Còn bên phía Huyết tộc lúc này cũng nhận được tin Thiên Y việNhìn thông báo Thiên Y Viện đưa đến, ánh mắt Hầu tước Olivier lóe lên sự thâm độc, sau đó tiện tay cất bản thông báo đi, nhẹ thở ra một hơi, nói:

- Gửi cho Chủ tịch quốc hội đại nhân.

- Vâng, Hầu tước các hạ.

Một người thanh niên sắc mặt tái nhợt nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nói:

- Tôi lập tức đi làm ngay.

Thấy thuộc hạ đã lui xuống, ánh mắt màu xám tro của Hầu tước Olivier lại lóe lên ý cười nhàn nhạt. Nếu Thiên Y Viện dễ dàng ứng phó như vậy thì cũng không phải là Thiên Y Viện đã ngăn cản được Huyết tộc ngàn năm của Hoa Hạ.

Nhưng hội trưởng lão tất nhiên cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua. Một mục tiêu có thể khiến cho vô số Huyết tộc cao cấp bị vây ở một cảnh giới rất nhiều năm được tấn cấp, hội trưởng lão đương nhiên sẽ không bỏ qua dễ dàng. Dù sao, đây cũng là nắp đỉnh của Tế Thế Đỉnh. Thiên Y Viện có cường ngạnh như thế nào cũng không thể một chút cũng không động tâm.

- Chu thúc thúc, hội Viện ủy đã cự tuyệt. Chẳng lẽ lần này chúng ta cứ như vậy mà bỏ qua cho Giang Khương?

Hồ Minh Vũ rõ ràng là không cam tâm.

Chu Thế Dương lạnh lùng cười nói:

- Không thể nào. Tôi đã nói với cậu, Huyết tộc tuyệt đối không thể nào cứ như vậy mà bỏ qua. Minh Vũ, cậu còn quá trẻ, đối với phương diện này cũng không phải quá quen thuộc. Chờ sau này tuổi tác của cậu lớn thêm một chút, đến lúc đó cậu sẽ biết, chỉ cần lợi ích đủ để người ta động tâm, không ai có thể dễ dàng buông tha.

- Vâng, Chu thúc thúc.

Hồ Minh Vũ khiêm nhường đáp, ánh mắt lóe lên sự mong đợi và hưng phấn.

Bưng tách trà trên bàn, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, Từ Khải Liễu nhìn Giang Khương, nói:

- Giang Khương, con cứ yên tâm luyện đan, tận lực nghĩ biện pháp luyện ra đan dược siêu phẩm.

Nói đến đây, Từ Khải Liễu thoáng ngừng một chút, sau đó nói tiếp:

- Dĩ nhiên, nếu nắp đỉnh không phải là nắp gốc của Tế Thế Đỉnh, con cũng đừng lo lắng quá độ. Liên quan đến chuyện nắp đỉnh, hội Viện ủy sẽ tận lực nghĩ biện pháp.

La Thiên Minh bên cạnh cũng nhẹ nhàng gật đầu:

- Giang Khương, con cứ cố gắng hết sức là được, cũng không cần quá mức bức bách mình. Dù sao vấn đề nắp đỉnh cũng không phải một mình con là có thể giải quyết. Cho dù có vấn đề, cũng là Viện trưởng và hội viện ủy giải quyết. Tôn nghiêm và kiêu ngạo của Thiên Y Viện chúng ta không bao giờ để cho người khác chà đạp, huống chi là thứ tà ma vực ngoại.

- Thiên Y Viện chúng ta tuyệt đối không vì một chút lợi ích nhỏ mà buông tha cho thành viên của mình.

Nhìn hai vị tiền bối ra sức trấn an mình, Giang Khương khế cười, gật đầu nói:

- Xin Viện trưởng và lão sư cứ yên tâm, con sẽ làm hết sức mình.

Nói đến đây, Giang Khương nhìn gương mặt mỉm cười nhưng ánh mắt vẫn không che giấu được sự buồn bã của La Thiên Minh, liền cười một tiếng, nói:

- Lão sư, thầy đừng lo lắng. Số mệnh của con chỉ do một mình con nắm giữ. Không có bất kỳ ai có thể quyết định được.

Giang Khương vừa nói xong, sắc mặt của La lão liền cứng đờ, nhẹ nhàng nhìn sang Từ Khải Liễu bên cạnh, thấy bà cũng không có cái gì là không vui, liền nói:

- Được rồi, bất kể sau này có chuyện gì, cứ thương lượng với Viện trưởng và ta. Nội viện tuyệt đối sẽ không để con thua thiệt.

- Tất nhiên rồi ạ.

Giang Khương gật đầu.

Mấy ngày trôi qua, dưới tầm mắt chú ý của không ít người, Giang Khương vẫn không đến phòng luyện đan. Không chỉ là đan dược siêu phẩm, mà đan dược thượng phẩm, Giang Khương cũng không có lòng tin luyện chế nữa.

Nhưng lúc này cũng không ai nói gì. Hội Viện ủy vì Giang Khương mà đưa ra thông báo, thậm chí là triển khai đại hội toàn viện, tất nhiên sẽ không có ai trong tình huống này lại đi trêu chọc Giang Khương. Nhưng lén lút bàn tán là không thiếu được.

Đối với mấy lời bàn tán này, Giang Khương xem như không thấy, tiếp tục ở cùng với Tiểu Bảo và hai cô gái, mỗi ngày đi lang thang trong viện, khiến cho các y sĩ, y sư khác phải lé mắt không ít.

- Giang Khương một chút cũng không thấy lo lắng nhỉ?

- Ừ, người ta có hội Viện ủy che chở, cần chi phải lo lắng. Dù sao bây giờ cũng đã là luyện đan sư cao cấp, hơn nữa không có nắp Tế Thế Đỉnh, luyện không ra đan dược siêu phẩm cũng là chuyện bình thường.

- Dĩ nhiên, ai cũng không thể bắt chẹt được hắn. Đổi lại là tôi, tôi cũng không lo lắng. Hahah...

- Đúng vậy, nếu không, Giang Khương hắn có thể nhàn nhã như vậy sao?

Giang Khương đối với mấy lời nói nhàn rỗi này không thèm để ý, nhưng La Thiên Minh thì lại lo lắng vô cùng. Tuy nói những thứ đó cũng không thể quyết định được cái gì, nhưng nếu cứ kéo dài mãi, đối với Giang Khương cũng bất lợi vô cùng.

Tuy nhiên, ông lại không cách nào thay đổi được. Trừ phi Giang Khương có thể luyện ra được đan dược siêu phẩm, nếu không, bất kể hắn cố gắng như thế nào, lời ra tiếng vào vẫn không thiếu được.

Thời gian từng ngày một trôi qua, Thiên Y Viện lại xuất hiện một tin đồn.

Mặc dù Hội Viện ủy đã từ chối yêu cầu của Huyết tộc, nhưng Huyết tộc dường như vẫn không chịu bỏ qua, một lần nữa đưa ra đề nghị mới.

Lần này bọn họ nhượng bộ cũng không ít. Yêu cầu của bọn họ là một nửa lượng máu trong cơ thể Giang Khương, để Huyết tộc nghiên cứu một tháng, và Huyết tộc vẫn đảm bảo phương diện an toàn cho Giang Khương.

Sau khi hoàn thành nghiên cứu một tháng, sẽ trao trả nắp đỉnh Tế Thế Đỉnh cho Thiên Y Viện.

Sau khi tin tức này vừa xuất hiện, nội viện liền yên lặng, không một ai dám phát biểu bất cứ ý kiến gì, nhưng lại có một con sóng ngầm mãnh liệt bên trong. Không dùng tính mạng của Giang Khương để trao đổi, chẳng qua chỉ là một nửa lượng máu trong người cùng với việc để Huyết tộc nghiên cứu một tháng, hơn nữa còn đảm bảo an toàn cho Giang Khương. Đối với Thiên Y Viện mà nói, đây tuyệt đối là có lời, hơn nữa cũng không tổn hại đến tôn nghiêm và kiêu ngạo của Thiên Y Viện.

Trong không khí hoàn toàn im lặng, tất cả mọi người đều biết, tình huống không hề yên tĩnh như ngoài mặt. Sự yên tĩnh này đại diện cho mạch nước ngầm đang dâng trào bên dưới. Mặc dù không người nào dám tỏ thái độ, nhưng chuyện liên quan đến Tế Thế Đỉnh, vẫn tùy thời có thể bộc phát.

Tất cả mọi người đều đang ngó chừng Hội Viện ủy, chờ hội Viện ủy tỏ thái độ.

Nhưng ngược lại không có mấy ai để ý thái độ của Giang Khương. Dẫu sao quyền chủ động trong chuyện này cũng là của hội Viện ủy. Để có thể lấy lại nắp Tế Thế Đỉnh, Giang Khương chịu chút hy sinh, dường như cũng không quá mức nghiêm trọng.

Trong lúc tất cả mọi người đều đang trông chờ thái độ của hội Viện ủy, vẫn có người chú ý đến động tĩnh của Giang Khương. Bởi vì bọn họ không giống với những người khác, hiểu được cách làm người của Giang Khương, biết được chuyện này quyền chủ động là nằm trong tay hắn.

Cũng có người không biết chuyện này nhưng vẫn đang chờ

phản ứng của hắn.n đã từ chối trao đổi.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 874



Trong lúc mọi người đang chờ đợi, Thiên Y Viện cũng không có bất kỳ thái độ nào. Ngay cả người trong cuộc là Giang Khương, lúc này cũng không có bất kỳ động tĩnh, giống như hết thảy chẳng liên quan đến hắn, khiến cho không ít người âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng khiến cho một số người thất vọng.

- Tôi cảm thấy chuyện này có thể chấp nhận được. Nếu Huyết tộc chỉ yêu cầu một nửa lượng máu tươi, hơn nữa còn đảm bảo an toàn cho Giang Khương. Vậy thì điều kiện này vẫn nằm trong sự chấp nhận được của chúng ta.

Ở vấn đề như vậy, Thiên y sư Chu Thế Dương vĩnh viễn luôn nổ phát súng tiên phong:

- Để đảm bảo an toàn, người đi cùng phải do chúng ta phái đi. An toàn của Giang Khương tuyệt đối sẽ không thành vấn đề. Về việc tổn thất máu, chúng ta có thể bồi thường một lượng tài nguyên lớn cho Giang Khương. Sau ba năm, tổng có thể bù lại.

Chu Thế Dương nghiêm túc nhìn mọi người, trầm giọng nói:

- Vì Tế Thế Đỉnh, tôi nghĩ chúng ta nên thỏa hiệp, hy vọng mọi người có thể nghiêm túc cân nhắc. Dẫu sao chuyện cũng liên quan đến an nguy và tương lai của Thiên Y Viện chúng ta.

Lời nói của Chu Thế Dương rất có đạo lý, ít nhất đã có mấy vị y sư nhất phẩm nhẹ nhàng gật đầu, bày tỏ sự đồng ý về đề nghị này của Chu Thế Dương.

Sắc mặt của La y sư vô cùng khó coi, nhưng sau một thoáng do dự, cũng không trực tiếp phản đối. Đối với chuyện như vậy, lợi ích cá nhân đúng là không cách nào so sánh với an nguy của Thiên Y Viện. Là thành viên của hội Viện ủy, cho dù La Thiên Minh không ủng hộ, nhưng cũng không thể trực tiếp phản đối.

Mọi người đều biết, điều kiện trao đổi của Huyết tộc đối với Thiên Y Viện là khá có lời. Người bị tổn thương duy nhất cũng chỉ có một mình Giang Khương. Một nửa lượng máu trong người đủ để tổn thương căn nguyên. Cho dù đã là Thiên giai, nhưng sẽ khiến cho thực lực của hắn trong vòng mấy năm bị giảm xuống một nửa. Có lấy tài nguyên bồi thường cho hắn, Giang Khương cũng phải lãng phí mất năm năm. Trong vòng năm năm tuyệt đối không thể tiến thêm được nữa. Sau này có còn giữ được khả năng yêu nghiệt như hiện tại hay không thì còn khó nói lắm.

Cho nên, đại đa số ủy viên đều không tỏ thái độ. Tất cả đều nhìn về phía Viện trưởng. Chuyện này chỉ có Viện trưởng mới có thể đưa ra quyết định.

Gương mặt Từ Khải Liễu vô cùng ngưng trọng, giống như không cảm giác được ánh mắt mọi người đang nhìn mình, chân mày cau lại, yên lặng một hồi mới lên tiếng:

- Huyết tộc đưa ra điều kiện như vậy, yêu cầu máu của Giang Khương, trong đó nhất định là có điều kỳ lạ.

- Đúng, nhất định là có điều kỳ lạ. Chúng ta nên điều tra cho kỹ. Huyết tộc thậm chí có thể trả lại Tế Thế Đỉnh, rốt cuộc là bởi vì cái gì? Tại sao lại vội vàng lấy máu của Giang Khương như vậy, thậm chí còn yêu cầu nghiên cứu nó. Nhất định là có âm mưu. Trước khi chưa tra rõ, chúng ta không thể tùy tiện.

Nhìn biểu hiện của La Thiên Minh, mọi người cười thầm. La Thiên Minh nôn nóng quá, quả nhiên là không được ổn định.

Có lời của Từ Khải Liễu, chuyện này tạm thời gác lại. Mặc dù Chu Thế Dương có chút bất mãn, nhưng cũng chỉ cười lạnh, cũng không nói gì nữa. Ông cũng nhìn ra, Huyết tộc đặc biệt coi trọng chuyện này. Cho dù bây giờ trì hoãn một khoảng thời gian, nội viện cũng không thể gác lại chuyện này quá lâu được. Ông sẽ chờ, chờ khi đó đến. Hơn nữa ông cũng tin rằng, thời gian sẽ không quá dài. Chỉ mấy ngày, hoặc một tuần là cùng.

Mà ông cũng cảm thấy có chút hiếu kỳ, rốt cuộc Giang Khương có cái gì đặc biệt lại hấp dẫn Huyết tộc, để Huyết tộc nguyện ý bỏ ra cái giá lớn như thế? Nếu Từ Khải Liễu và La Thiên Minh dùng cái cớ này, như vậy vừa vặn có thể biết rõ chuyện gì.

- Lão sư, không phải người có tất cả số liệu gen của con sao?

Ôm Tiểu Bảo, Giang Khương dùng ngón tay xoa cằm cậu bé đang ngủ trong ngực của mình, tùy ý nói.

- Ta đương nhiên là có rồi. Nhưng bây giờ phải lấy ra một ít đưa cho phòng nghiên cứu sinh học.

Nhìn Tiểu Bảo trong ngực Giang Khương, ánh mắt La lão lóe lên sự từ ái, sau đó hạ thấp thanh âm mấy phần, nói:

- Tình huống nội viện bây giờ phải thông qua những thứ này để trì hoãn một khoảng thời gian. Sau đó chúng ta sẽ nghĩ biện pháp. Nếu không, một thời gian nữa, đại đa số thành viên hội Viện ủy sẽ không phản đối điều kiện của Huyết tộc.

Giang Khương đưa mắt nhìn La lão, cười nói:

- Lão sư, hơn một năm qua, người luôn giữ bí mật về số liệu gen của con. Tại sao lần này người lại đưa cho phòng nghiên cứu sinh học?

- So với việc con bị Huyết tộc rút đi một nửa lượng máu trong người, lại còn phải chịu bọn họ nhiên cứu thì tốt hơn nhiều. Dù sao cũng không thể giữ bí mật được nữa, có thể trì hoãn được lúc nào hay lúc đó.

Nhẹ nhàng đưa Tiểu Bảo cho Phan Hiểu Hiểu, để Phan Hiểu Hiểu bế vào phòng, khóe miệng Giang Khương hơi vểnh lên:

- Lão sư, nếu con không đồng ý, ai có thể rút được máu của con?

Gương mặt La lão cứng đờ, nhìn thẳng vào hai mắt Giang Khương, cười khổ:

- Nhưng trước mắt, nội viện sẽ yêu cầu con đồng ý. Hơn nữa còn bồi thường đầy đủ cho con.

- Nội viện? Viện trưởng Từ? Hay là Chu Thế Dương?

Giang Khương cau mày.

- Bất kể là ai, nhưng nếu có thể lấy về được nắp Tế Thế Đỉnh, Viện ủy sẽ không phản đối việc này.

La lão tương đối quen thuộc với tính cách của Giang Khương, liền cười khổ khuyên nhủ:

- Ta cũng không muốn phòng nghiên cứu sinh học có được mẫu gen của con. Nhưng không chỉ Huyết tộc cảm thấy hứng thú đối với con, mà ngay cả nội viện cũng sẽ như vậy.

- Nhưng nội viện dù sao cũng là nội viện. Với thân phận và năng lực của con, nội viện nhiều nhất cũng chỉ yêu cầu con phối hợp nghiên cứu một chút. Huyết tộc không phải cũng vì cái này mà đến sao?

Giang Khương lãnh đạm nói:

- Con không muốn trở thành chuột bạch cho nội viện. Hơn nữa, liên quan đến bí mật trong cơ thể con, con cũng không muốn để người ta biết.

- Haiz, ta nói nội viện nhiều nhất chỉ yêu cầu con phối hợp nghiên cứu, sẽ không làm gì con. Nhưng, nội viện cũng đã sinh ra hứng thú đối với cấu trúc gen trong cơ thể con, cuối cùng vẫn không gạt đi được. Thôi thì cung cấp chút tiêu bản cho bọn họ.

La lão nói:

- Chỉ cần có thể kéo dài một khoảng thời gian, không để cho nội viện nhanh như vậy đã đáp ứng điều kiện của Huyết tộc, chúng ta có thể tận dụng khoảng thời gian này để nghĩ biện pháp. Còn tốt hơn là để con bị rút đi hơn phân nửa máu.

Ánh mắt Giang Khương lộ ra nụ cười thản nhiên. Ý tứ trong lời nói của La lão rất rõ ràng, cho dù là hắn không đồng ý, hội Viện ủy cũng sẽ bắt hắn đồng ý. Đối với điều này, Giang Khương hiểu rất rõ ràng. Hắn biết rõ tầm quan trọng của Tế Thế Đỉnh đối với nội viện. Đặc biệt trong tình huống hắn không cách nào luyện chế ra được đan dược siêu phẩm. Đế có thể lấy lại được nắp Tế Thế Đỉnh, nội viện tuyệt đối sẽ đồng ý với điều kiện của Huyết tộc.

- Con đã nói qua, nếu con không muốn, ai cũng không có biện pháp rút máu của con.

Giang Khương khẽ mỉm cười:

- Lão sư, người yên tâm đi. Con sẽ nghĩ biện pháp giải quyết chuyện này.

- Nghĩ biện pháp?

La lão nhướng mày, trầm giọng nói:

- Nhiều nhất là ngày mốt, tiêu bản gen của con sẽ được đưa đến phòng nghiên cứu sinh học. Cho dù là ta, cũng không có cách nào trì hoãn lâu như vậy giùm con.

- Không sao đâu mà, người cứ yên tâm đi.

Nhìn thấy nụ cười bình tĩnh trên gương mặt Giang Khương, trong lòng La lão tràn đầy kinh nghi, nhưng cũng không thể làm gì.

- Ôi chao, Giang Khương, đã lâu không gặp. Nghe nói cậu đã lên cấp Thiên giai, tiểu tử cậu đúng là không tệ nhỉ.

Giọng nói đầy nhạo báng của Tôn Diệu Nguyệt vang lên, khiến cho ai đó không nhịn được mà tức giận.

- Sơn Trường Đại Nhân, đừng có ở đó mà nhạo báng tôi. Tôi tấn cấp Thiên giai, nhưng trước mặt cô, chỉ sợ chẳng khác nào Địa giai.

Đối với vị Sơn Trường Đại Nhân này, Giang Khương đúng là không chịu nổi. Nếu đánh tay đôi với nữ ma đầu này, chắc chắn sẽ bị cô ta quần chết.

- Chậc chậc, hiếm thấy có lúc cậu lại khiêm nhường như thế.

Tiếng cười duyên dáng lại vang lên.

Giang Khương cười hắc hắc:

- Sơn Trường Đại Nhân quá khen rồi.

- Được rồi, Giang Khương, xem ra tâm trạng của cậu đúng là không tệ.

- Dĩ nhiên là không tệ rồi. Sơn Trường Đại Nhân cô gọi cho tôi, cho dù tâm trạng không tốt cũng phải tốt. Haha…

Giang Khương cười ha hả, biết nữ ma đầu này chỉ sợ đã biết chuyện gần đây của hắn, nhưng không biết tại sao lại gọi điện thoại

đến.

- Chậc chậc, cái miệng càng lúc càng ngọt. Khó trách hai tiểu đồ đệ của tôi vì anh mà ngày đêm nhung nhớ.

Tôn Diệu Nguyệt khẽ hừ một tiếng, nói:

- Nghe nói gần đây cậu gặp phiền phức. Đại đồ đệ của tôi gần đây tâm trạng không yên, luyện công thiếu chút nữa là tẩu hỏa nhập ma. Tôi thân là thầy, cũng phải suy nghĩ chút biện pháp chứ?

- Sao? Thanh Linh không sao chứ?

Nghe chuyện này, Giang Khương trong nháy mắt liền khẩn trương lên.

- Không sao, nhưng nếu chuyện của cậu không được giải quyết, con bé bảo sẽ bất kể bằng mọi giá.

Nói đến đây, giọng nói của Tôn Diệu Nguyệt trở nên nghiêm túc:

- Tiểu tử, nếu Thiên Y Viện muốn làm gì cậu, cậu hãy chạy đến chỗ của tôi. Tôi sẽ không bạc đãi cậu, đồng thời cho cậu chức phụ tá Sơn Trường, cậu cảm thấy thế nào?

- Phụ tá Sơn Trường?

Giang Khương nghi ngờ hỏi.

- Đúng, phụ tá Sơn Trường chính là đứng đầu trong số các thuộc hạ của tôi, chấp chưởng quyền hành giám sát Cổ môn, như thế nào?

Tôn Diệu Nguyệt nói:

- Nếu không phải vì đại đệ tử của tôi, tôi còn lâu mới an bài cho cậu vị trí cao như vậy.

- Chậc, làm phiền Sơn Trường Đại Nhân phải lo lắng rồi. Nhưng mặc dù vị trí này mê người, nhưng chẳng khác nào phản bội nội viện, tôi làm không được đâu.

Giang Khương cười nói:

- Nhưng cũng không cần Sơn Trường Đại Nhân lo lắng. Xin báo giùm Thanh Linh một tiếng, tôi tất nhiên sẽ xử lý thỏa đáng chuyện này, sẽ không có vấn đề gì đâu.

- Được rồi, nếu cậu có lòng tin như vậy, tôi cũng không miễn cưỡng. Dù sao tôi cũng sẽ gọi điện thoại cho Từ Khải Liễu, xem như làm chỗ dựa cho cậu. Hahah…

Nghe xong, sắc mặt Giang Khương không khỏi biến đổi, đang định lên tiếng, liền nghe tiếng tút tút từ bên kia truyền đến.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 875



Khi nhận được tin tức, Giang Khương không nhịn được mắng một câu:

- Mẹ kiếp.

Tôn Diệu Nguyệt nào chỉ phát thông báo đơn giản cho Từ Khải Liễu, chỉ thiếu điều không giương cao lá cờ đỏ thắm ở Thiên Y Viện, ầm ĩ muốn Giang Khương bỏ tối theo sáng.

- Giang Khương đang định làm chuyện gì vậy? Trắng trợn cấu kết với Cổ môn, lợi dụng điểm yếu uy h**p người trong hội Viện ủy chúng ta?

Chu Thế Dương mừng rỡ triển khai hội nghị khẩn cấp, trong cuộc họp phun trào nước miếng:

- Cho dù là đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh, lúc này mà làm ra hành động như vậy là phản bội Thiên Y Viện.

- Tôi yêu cầu hội Viện ủy đưa ra quyết định, cưỡng chế rút tiêu bản gen từ người Giang Khương, tiến hành kiểm tra toàn diện, đồng thời mau chóng đạt thành hiệp nghị với Huyết tộc, trao đổi nắp Tế Thế Đỉnh.

Cố gắng ức chế sự hưng phấn, không đem nội dung thay đổi đỉnh chủ nói ra, gương mặt Chu Thế Dương đầy nghĩa chánh, nhưng ai cũng nhìn ra được dưới biểu hiện nghiêm túc của ông ta là ánh mắt ẩn chứa sự hưng phấn.

- Thiên y sư Chu Thế Dương, Cổ môn trước giờ đối nghịch với Thiên Y Viện chúng ta. Chuyện này cho thấy bên phía Cổ môn đang cố ý sinh sự, hãm hại Giang Khương. Tại sao ông lại có thể tùy tiện kết luận như thế?

Gương mặt La lão tràn đầy tức giận. Vất vả lắm mới tranh thủ được một chút thời gian cho Giang Khương, tại sao lại gây ra chuyện như vậy?

- Tùy tiện kết luận?

Nhìn biểu hiện tức giận của La Thiên Minh, Chu Thế Dương cười lạnh:

- Đệ tử của ông trước giờ cấu kết với Sơn Trường của Cổ môn, ở Thiên Y Viện này có ai mà không biết? Bây giờ Sơn Trường bên kia đứng ra làm chỗ dựa cho hắn, mọi người lại càng không biết sao?

- Ông…ông ngậm máu phun người.

La Thiên Minh rống lên.

- Ngậm máu phun người?

Chu Thế Dương bật cười:

- Thứ mà hôm nay Sơn Trường bên Cổ Môn đưa đến, ông không thấy sao? Chuyện Giang Khương cấu kết với Sơn Trường Cổ môn, trên dưới toàn viện đều biết hết, đều hiểu hết. Họ La kia, lúc này ông còn bênh vực nó là có ý gì?

- Bênh vực? Ông bêu xấu đệ tử của tôi, tôi là thầy đứng ra tranh cãi với ông cũng là chuyện đương nhiên, tại sao nói là bênh vực?

La Thiên Minh cũng không chút yếu thế, không chút kiêng kỵ thân phận Thiên y sư của Chu Thế Dương mà trực tiếp bài xích.

- Hắc hắc, xem ra thầy trò hai người đúng là cùng một giuộc. Ai biết thầy trò hai người đang nghĩ như thế nào? Có phải có tâm tư gì khác hay không?

Nghe được lời này, hai mắt La Thiên Minh bốc lửa, đang định đứng dậy lên tiếng, đột nhiên cảm thấy có một luồng gió mát tấn công đến.

Mọi người ngạc nhiên nhìn lại, chỉ nhìn thấy một bóng đen xông đến, còn chưa kịp phản ứng, đã nhìn thấy bóng đen kia vỗ vào mặt Chu Thế Dương.

Trong lúc mọi người còn đang trợn mắt, chỉ thấy một chiếc giày còn đang treo trên mặt Chu Thế Dương, dừng lại hai giây mới từ trên mặt Chu Thế Dương tuột xuống, lộ ra cặp mắt đăm đăm và dấu giày rất rõ trên mặt.

- Là ai?

Sắc mặt Từ Khải Liễu trầm xuống, tức giận nói:

- Cảnh vệ đâu?

Sắc mặt mọi người cũng trầm xuống, chỉ thấy từ ngoài cửa bước vào một người, gương mặt tràn đầy âm lãnh.

- Giang Khương?

Mọi người sửng sốt, sau đó mới bừng tỉnh. Khó trách cảnh vệ lại không chặn lại. Giang Khương có tư cách tiến vào phòng họp.

- Giang…Nguyên…

Hai mắt Chu Thế Dương màu đỏ, nhìn chằm chằm Giang Khương từ ngoài cửa bước vào, cả người run rẩy, biểu hiện muốn cắn người.

- Thiên y sư Chu Thế Dương, mùi vị của chiếc giày không tệ chứ?

Khóe miệng Giang Khương nhếch lên, nghiến từng chữ nói với Chu Thế Dương:

- Không biết một chiếc giày này có chặn lại được cái miệng thúi của ông không?

- Nếu không đủ…

Giang Khương lại toét miệng cười lần nữa, giơ tay cầm một chiếc giày ném qua.

Lúc này mọi người mới phát hiện Giang Khương đi chân trần vào phòng.

Đầu Chu Thế Dương nghiêng sang một bên, cảm giác giống như có gió táp thoáng qua. Nếu bị đập trúng lần thứ hai, vậy thì thật không muốn sống nữa.

- Đủ rồi, dừng tay.

Từ Khải Liễu vỗ bàn, tức giận nói.

- Xin lỗi Viện trưởng, tôi nhất thời kích động, xin tha thứ.

Giang Khương nhún vai, hướng Từ Khải Liễu làm ra vẻ thành ý nhận lỗi, sau đó bước đến bên cạnh La Thiên Minh, đặt tay lên vai ông, mỉm cười hỏi:

- Lão sư, người không sao chứ? Người cũng đừng tức giận. Tức giận như vậy không đáng đâu.

Lúc này, La Thiên Minh mới hồi phục lại tinh thần, nhìn quanh bốn phía, thấy mọi người nhìn mình một cái cổ quái, liền cười khổ vỗ tay Giang Khương:

- Không sao, không sao, lão sư không sao.

Giang Khương gật đầu, lúc này mới thẳng người nhìn các thành viên hội Viện ủy xung quanh, nói:

- Xin lỗi đã tùy tiện đến đây dự thính, quấy rầy các vị thành viên.

Mọi người im lặng, lúc này không ai nói tiếng nào, cũng không ai nghĩ đến hội Viện ủy chỉ trao cho Giang Khương tư cách thành viên dự thính hội nghị Viện ủy mở rộng. Trước mắt Giang Khương còn chưa có tư cách dự thính hội nghị chính thức của hội Viện ủy.

- Giang Khương, cậu…cậu…càn rỡ.

Sắc mặt Chu Thế Dương tái xanh, hai mắt đỏ bừng, cầm tách trà trên bàn định ném tới Giang Khương, nhưng nghĩ đến lần trước bị Giang Khương đánh, chợt đặt tách trà xuống, gân giọng nói:

- Cảnh vệ, cảnh vệ…

Nghe tiếng hô của Chu Thế Dương, mấy cảnh vệ bàng hoàng bước vào, dẫn đầu là hai tiên sinh ngoại viện.

Liền nhìn thấy Chu Thế Dương chỉ thẳng vào Giang Khương, tức giận nói:

- Bắt nó lại cho tôi.

Sắc mặt cảnh vệ cổ quái nhìn dấu giày trên mặt Chu Thế Dương, rồi lại nhìn Giang Khương đi chân không, đang định bao vây Giang Khương lại, chỉ thấy Giang Khương hướng bọn họ phất tay.

Giang Khương cũng không thèm nhìn Chu Thế Dương, quay sang nhìn Từ Khải Liễu:’

- Viện trưởng, liên quan đến điều kiện huyết tộc, xin hãy từ chối đi. Ngày mai tôi sẽ luyện chế cho viện một lò đan dược siêu phẩm.

Giang Khương vừa nói xong, mọi người liền xôn xao, nhưng không chú ý đến Chu Thế Dương đang run rẩy một bên.

- Cảnh vệ, bắt nó lại cho tôi, có nghe hay không?

Thấy Giang Khương thuận lợi di chuyển sự chú ý của mọi người, Chu Thế Dương tức giận quát lên.

Mấy cảnh vệ thoáng chần chừ một chút, đang định tiến lên, chỉ thấy Từ Khải Liễu chậm rãi nâng tay, nói:

- Các người ra ngoài hết đi.

Nghe Từ Khải Liễu ra lệnh, mấy cảnh vệ không chút chậm trễ gật đầu một cái, sau đó xoay người bước ra ngoài, để lại một mình Chu Thế Dương đứng tại chỗ, tức đến hộc máu.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 876



- Không Thanh Đan?

Giang Khương thoáng trầm ngâm một chút, dưới ánh mắt khao khát của Từ Khải Liễu, nhẹ gật đầu:

- Được, ngày mai tôi sẽ luyện cho viện một lò Không Thanh Đan.

Nhìn biểu hiện ung dung trên gương mặt tuấn dật của chàng thanh niên, hoàn toàn khác với biểu hiện ph*ng đ*ng không kềm chế được như vừa nãy, mọi người thấp giọng nghị luận với nhau, mơ hồ có sự mừng rỡ trong đó. Nếu có thể luyện thành đan dược siêu phẩm, ai nguyện ý đổi chác với Huyết tộc chứ?

- Giang Khương, đừng có mà cuồng ngôn. Đừng tưởng rằng cậu có thể kéo dài thời gian.

Thấy không ai chú ý đến mình, mặt Chu Thế Dương đỏ bừng nhảy ra:

- Viện trưởng Từ, Giang Khương ác ý tập kích Thiên y sư, chẳng lẽ chuyện cứ như vậy mà cho qua? Mặc cho hắn tùy ý mượn cớ khước từ? Nếu hắn có thể luyện chế được đan dược siêu phẩm, cần chi đợi đến ngày hôm nay?

- Ác ý tập kích Thiên y sư? Không thể gọi như vậy được.

Mọi người cười khổ trong lòng. Chu Thế Dương ông không phải là chưa từng bị Giang Khương đánh. Tình huống trước mắt, chỉ cần ngày mai Giang Khương luyện ra được một lò Không Thanh Đan, ai sẽ truy cứu hắn chứ?

- Giang Khương tập kích Thiên y sư, do Thiên y sư Lưu Mộc Dương ghi chép lại, sau này xử lý.

Sắc mặt Từ Khải Liễu không thay đổi, giao phó cho Lưu Mộc Dương bên cạnh, sau đó nhìn Giang Khương một cái thật sâu:

- Được rồi, tan họp.

Không có ai phản đối. Chuyện như vậy cứ diễn ra thường xuyên khiến ai cũng cảm thấy phiền, rất nhanh liền giải tán. Ngay cả Giang Khương cũng bị Lý Minh Bưu và Lưu Thiên Phúc vây quanh đưa ra ngoài, chỉ còn lại đồng chí Chu Thế Dương với dấu giày còn trên mặt đứng như trời trồng mà thôi.

Trước lợi ích tập thể, lợi ích cá nhân luôn bị người ta coi nhẹ, giống như ban đầu ông ta coi thường lợi ích của Giang Khương, bây giờ chuyện ông ta bị ném giày vào mặt cũng bị lợi ích của đan dược siêu phẩm đẩy vào lãng quên.

Không người nào nguyện ý gánh vác trách nhiệm giao dịch với huyết tộc, càng không người nào nguyện ý dùng Giang Khương để đổi chác. Nếu bây giờ có người trong tình huống không có nắp đỉnh vẫn luyện được đan dược siêu phẩm, mọi người đều rất nguyện ý. Ít nhất Giang Khương bảo ngày mai sẽ có. Một ngày, ai cũng có thể chờ được.

Ngồi trong phòng làm việc, Từ Khải Liễu khẽ cau mày, bút trong tay không ngừng phê duyệt một số văn kiện. Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng gõ.

Lưu Mộc Dương và Liêu Long Căn bước vào, hai người cầm một bản báo cáo đưa đến trước mắt Từ Khải Liễu.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cả hai, sắc mặt Từ Khải Liễu hơi trầm xuống, thở dài nhận lấy báo cáo, tiện tay lật hai cái, nhìn nội dung trong bản báo cáo, lông mày lại càng cau chặt hơn.

Thoáng im lặng một chút, sau đó bà ngẩng đầu lên nhìn hai người:

- Chứng cứ đầy đủ?

- Vâng, chứng cứ đã đầy đủ.

Lưu Mộc Dương nhẹ gật đầu:

- Hơn nữa cũng đã thừa nhận đem những tin tức này truyền cho người ngoài viện.

- Tại sao?

Mặc dù đã tiếp nhận sự thật, nhưng Từ Khải Liễu vẫn không nhịn được hỏi:

- Y sư Lỗ Song Giang là y sư nhị phẩm thâm niên, là người được đề cử cho vị trí thành viên hội Viện ủy nhiệm kỳ kế tiếp. Tại sao lại làm ra chuyện này?

- Căn cứ theo điều tra, y sư Lỗ Song Giang cũng không có suy nghĩ phản bội viện, nhưng nghe nói người mà ông ấy trao đổi tin tức quan hệ rất tốt. Hơn nữa còn nghe nói là có quan hệ với bổn viện cũng khá sâu, thành ra ông cũng không quá mức để ý mà đem lộ tin tức ra ngoài.

Nói đến đây, Lưu Mộc Dương cười khổ lắc đầu:

- Nhưng ông ấy đúng là có chút cấu kết với người ngoài, hơn nữa còn đem rất nhiều tin tức quan trọng của viện truyền ra bên ngoài. Đây là sự thật.

Từ Khải Liễu ngồi trước bàn làm việc, hít một hơi thật sâu, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu:

- Được rồi, nên xử lý thế nào thì mọi người cứ xử lý như thế. Bây giờ tôi không có tinh lực để xử lý những chuyện này.

- Vâng, thưa Viện trưởng.

Hai người nhẹ nhàng gật đầu. Bọn họ biết rất rõ, những chuyện gần đây đã khiến cho Viện trưởng muốn sứt đầu bể trán. Tốt nhất là không nên để bà phiền lòng nữa.

Bước ra ngoài, Liêu Long Căn cười khổ nhìn Lưu Mộc Dương nói:

- Mộc Dương, Viện trưởng không tỏ ý, chúng ta nên xử lý như thế nào? Y sư nhị phẩm, hơn nữa còn là người được đề cử cho hội Viện ủy sắp đến.

- Không có gì đặc biệt, mời y sư Lỗ Song Giang tự giam lỏng mình thôi. Ngoại trừ hai trợ thủ và hai đệ tử của ông ấy, trong vòng một năm, không ai được tiếp xúc với y sư Lỗ Song Giang. Trợ thủ và đệ tử của ông ấy cũng phải tiếp nhận sự giám sát nghiêm mật của Phòng Giám sát.

Lưu Mộc Dương nhẹ nhàng lắc đầu:

- Xử phạt những chuyện khác thì miễn. Một năm sau theo tình huống mà định. Đến lúc đó chắc Viện trưởng cũng đủ rảnh tay để xử lý việc này.

- Ừm, cứ làm như vậy đi.

Liêu Long Căn tán đồng gật đầu một cái. Là y sư nhị phẩm thâm niên, hơn nữa còn là người đề cử cho hội Viện ủy nhiệm kỳ đến, nếu không có Viện trưởng đích thân xử lý, cách xử lý trước mắt là thích hợp nhất. Một năm sau, tình huống sẽ thay đổi. Đến lúc đó, bất kể tình huống như thế nào, Viện trưởng cũng đã có thời gian xử lý.

Một người được đề cử vào hội Viện ủy cũng không phải dễ dàng khống chế như vậy. Làm như thế, đối với phòng Giám sát cũng tương đối dễ xử lý.

Cứ như vậy, trong tình huống không ai biết, y sư Lỗ Song Giang bắt đầu cuộc sống bị giam lỏng. Dĩ nhiên ông cũng cam tâm tình nguyện. Cho dù là người được đề cử cho hội Viện ủy nhiệm kỳ kế tiếp, ông cũng biết hành động của mình đã vi phạm nghiêm trọng quy định của Thiên Y Viện. Nhưng ông cũng không có cách nào cự tuyệt yêu cầu của đối phương. Ân tình năm đó của vị kia, ông vẫn ghi nhớ. Nếu có người lấy danh nghĩa của vị kia đến tìm ông, trong tình huống không ảnh hưởng đến lợi ích của viện, đem một ít tình huống tiết lộ cho đối phương cũng là hợp lý.

Chỉ là không nghĩ đến, nội viện lại nắm được những thứ này, tiến hành điều tra toàn diện.

Tuy nói không tra ra được những thứ khác, nhưng trong tình huống trước mắt, ông tất nhiên là phải tiếp nhận xử phạt, chẳng qua trong lòng thầm than:

- Xin lỗi, Giang công tử, không cách nào giúp các người nữa rồi.

Lúc này, tâm trạng của Giang Nguyệt Minh cũng không được tốt lắm.

- Xác nhận ông ấy đã bị phòng Giám sát khống chế?

- Đúng vậy, Công tử, y sư Lỗ đã gửi một tin tức báo hiệu cuối cùng, sau đó không còn thấy gì nữa.

Thanh âm lạnh như băng nói:

- Xác nhận đã bị phòng Giám sát khống chế.

- Được rồi, xem ra việc chúng ta đối kháng với Thiên Y Viện đã bắt đầu nổi lên mặt nước.

Giang Nguyệt Minh nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu, ánh mắt lóe lên sự phức tạp.

- Xem ra, đây không phải là điều mà công tử hy vọng sao?
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 877



- Lão sư, rốt cuộc là người giúp Giang Khương thật hay là giả vậy?

Ánh mắt trong trẻo của Từ Thanh Linh tràn đầy vẻ hoài nghi nhìn chằm chằm Tôn Diệu Nguyệt, hỏi.

Bị Từ Thanh Linh nhìn như thế, Tôn Diệu Nguyệt cười khan:

- Này, nào có đệ tử nào nói chuyện với lão sư như vậy chứ? Ta đương nhiên là giúp hắn rồi.

- Thật?

Từ Thanh Linh cau mày. Cô biết được lão sư của mình cũng không phải là người đáng tin.

- Đương nhiên là thật. Ta là lão sư của con, ta giúp Giang Khương, chẳng lẽ còn đi gạt con sao?

Nhìn ánh mắt hoài nghi của đệ tử, trong lòng Tôn Diệu Nguyệt không khỏi có chút chột dạ. Cô biết đệ tử của mình thông minh hơn người, khẽ hừ một tiếng:

- Con xem đó, Thiên Y Viện tuyệt đối không thể nào làm khó Giang Khương được đâu.

Nghe Tôn Diệu Nguyệt nói, lúc này Từ Thanh Linh mới cảm thấy yên tâm một chút, nhưng không biết trong lòng lão sư của mình đang nghĩ: Giang Khương không phải người ngu. Nếu không gánh được, nhất định sẽ chạy đến chỗ của mình. Đến lúc đó Thiên Y Viện tất nhiên sẽ không làm gì được hắn.

Hội trưởng lão Huyết tộc, Chủ tịch quốc hội đại nhân đang ngồi ở vị trí chủ vị, nhẹ nhàng đung đưa cây trượng trong tay, lắng nghe mọi người thảo luận.

- Điều kiện liên quan, tôi đã giao cho Thiên Y Viện. Tôi tin rằng Thiên Y Viện sẽ tiếp nhận điều kiện này.

Hầu tước Olivier mỉm cười nói.

- Chúng ta đã lùi bước như vậy, nếu Thiên Y Viện còn không đáp ứng, chi bằng chúng ta trực tiếp chạy đến Hoa Hạ bắt tiểu tử kia đến đây.

Hầu tước Ryan tóc vàng đứng dưới ngọn đèn thủy tinh vô cùng chói mắt, nhẹ gật đầu, lại càng chói mắt thêm mấy phần.

Sắc mặt Chủ tịch quốc hội đại nhân vô cùng ngưng trọng, chậm rãi nói:

- Chuyện này tương đối mạo hiểm. Nếu Thiên Y Viện lấy lại được nắp Tế Thế Đỉnh, sức mạnh ắt sẽ tăng lên nhiều.

- Chủ tịch quốc hội đại nhân nói không sai, nhưng nếu có được máu của Giang Khương, phỏng chế lại số lượng lớn, đối với Huyết tộc chúng ta có trợ lực rất nhiều. Đến lúc đó, sức mạnh của Thiên Y Viện tăng lên, nhưng Huyết tộc chúng ta cũng không thua kém. Đổi chác lần này, Huyết tộc xem như không thiệt.

Nữ hầu tước Elizabeth với mái tóc dài màu đỏ chậm rãi nói:

- Bất kể thế nào, chuyện này cũng đáng để tiến hành.

Chủ tịch quốc hội đại nhân nhẹ gật đầu:

- Liên quan đến chuyện này, các vị Thân vương cũng bày tỏ sự đồng ý. Bây giờ chúng ta chờ xem phản ứng của Thiên Y Viện. Một khi bọn họ đồng ý, lập tức tiến hành trao đổi, mau sớm có được máu của Giang Khương.

- Vâng, Chủ tịch quốc hội các hạ.

Tám vị nghị viên trưởng lão cùng lên tiếng.

Trong khi tất cả mọi người đang đánh chủ ý vào Giang Khương, cao tầng của Thiên Y Viện cũng tập trung sự chú ý của mình vào phòng luyện đan số 1. Bây giờ phòng luyện đan số 1 đang tiến hành luyện đan, kết quả của nó quyết định rất nhiều chuyện.

Cho nên, bất luận là người hy vọng Giang Khương thành công hay không thành công, tất cả đều chú ý đến tình huống nơi này.

- Hừ, lần này tên tiểu cẩu đó lại tìm được lý do kéo dài thời gian, nhưng đơn giản là tự tìm đường chết. Nếu có thể luyện chế được đan dược siêu phẩm một cách dễ dàng như vậy, nào còn chờ đến ngày hôm nay. Không có Tế Thế Đỉnh hoàn chỉnh, chúng ta chờ rút máu của hắn thôi.

Chu Thế Dương đưa tay v**t v* gương mặt béo mập, nghiến răng nghiến lợi nói. Nỗi nhục của ngày hôm qua đủ để ông ta nhớ cả đời. Đối với tình huống luyện đan của Giang Khương mấy lần trước, ông đã sớm dò xét. Nếu Giang Khương không có nắp Tế Thế Đỉnh, hắn không có cách nào luyện chế được đan dược siêu phẩm.

Lúc này mới qua được một ngày, lại có thể cho rằng mình có thể luyện thành đan dược siêu phẩm, lại còn là loại đó, tuyệt đối là không có khả năng.

Vì thế, giờ phút này, Chu Thế Dương vô cùng tự tin Giang Khương sẽ luyện đan thất bại.

Đối với chuyện xảy ra ở hội Viện ủy, Hồ Minh Vũ c*̃ng không biết chuyện. Lúc này, Hồ Minh Vũ nghe Chu Thế Dương nói, tất nhiên là vô c*̀ng tán đồng. Tuy nói y không hiểu luyện đan, nhưng từ nhỏ đã lớn lên ở Trưởng lão viện, tiếp nhận sự giáo dục c*̉a các trưởng lão, đối với tình huống luyện đan vẫn hiểu được. Ở trưởng lão viện c*̃ng có mấy vị luyện đan sư cao cấp. Nếu luyện đan dược siêu phẩm dễ dàng như vậy, mấy vị trưởng lão đã sớm luyện thành, còn cần đến Giang Khương hắn làm gì?

La Thiên Minh vô c*̀ng khẩn trương. Mấy lần trước, Giang Khương luyện lần nào c*̃ng thất bại. Bây giờ đột nhiên bảo mình có thể luyện đan, mặc dù ông vẫn luôn tin tưởng hắn, nhưng lần này vẫn không khỏi nghi ngờ.

Bây giờ ông chỉ hy vọng Giang Khương nghĩ biện pháp giải quyết việc nắp đỉnh. Nếu không, Giang Khương trực tiếp đánh vào mặt Chu Thế Dương, tuy nói vì chuyện đan dược siêu phẩm, mặt mũi Chu Thế Dương tạm thời bị bỏ qua.

Nhưng một khi Giang Khương luyện chế đan dược siêu phẩm thất bại, hắn không chỉ bị nội viện rút một nửa lượng máu, đổi lấy nắp Tế Thế Đỉnh, mà thân phận đỉnh chủ c*̃ng sẽ bị hủy bỏ.

Chỉ có thể luyện chế được đan dược siêu phẩm, Giang Khương mới có đầy đủ thực lực và địa vị trong viện. Không chỉ thân phận đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh không cần phải lo lắng, sau này, cho dù Chu Thế Dương muốn động hoặc trả thù hắn, trên căn bản c*̃ng không có khả năng.

Cho nên, La Thiên Minh c*̃ng không giữ thể diện c*̉a một y sư, cả ngày ngồi canh phòng luyện đan số 1, chờ tin tức bên trong.

Vu Phượng Minh đang điều khiển máy móc, gương mặt c*̃ng ngưng trọng. Hôm nay Giang Khương đã lấy hai phần dược liệu Không Thanh Đan.

Tính luôn lần thất bại trước, đây xem như là lần thứ hai Giang Khương luyện Không Thanh Đan, chỉ hy vọng Giang Khương có thể tìm ra được phương pháp giải quyết vấn đề. Nếu không...

Vu Phượng Minh trong lòng thấp thỏm nhìn chằm chằm động tác c*̉a Giang Khương. Bởi vì bây giờ đã qua một nửa quy trình luyện đan, rất nhanh sẽ phải bỏ vào Ngọc Phong Thảo. Nhưng thủ pháp luyện đan c*̉a Giang Khương vẫn giống như lần trước, không có gì đặc biệt.

Lần này Giang Khương có thể thành công luyện chế hay không?

- Thêm Ngọc Phong Thảo.

Giọng nói lãnh đạm c*̉a Giang Khương truyền đến. Vu Phượng Minh không dám chần chừ, lập tức bỏ Ngọc Phong Thảo vào lò luyện đan. Bây giờ đang là lúc mấu chốt nhất.

Trong lúc Vu Phượng Minh đang kinh nghi, chỉ thấy bóng người bất động c*̉a Giang Khương bắt đầu nhúc nhích.

Giang Khương đưa tay cắn vào ngón trỏ c*̉a mình, ngón tay toát ra một dòng máu.

Luyện đan sư Vu Phượng Minh trợn tròn mắt, Giang Khương đã đưa ngón tay lên bên trên Tế Thế Đỉnh, để cho máu tươi nhỏ vào bên trên nắp đỉnh.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 878



- Dĩ huyết tự đỉnh?

Ánh mắt Vu Phượng Minh nhẹ nhàng giật một cái. Tuy trong cổ tịch có ghi lại phương pháp này, nhưng chưa bao giờ thấy người sử dụng qua. Một lò luyện đan thông thường, cho dù nhỏ hết máu trong người ra, nhiều nhất c*̃ng chỉ khiến cho lò có tinh khí bức người mà thôi. Nhưng Tế Thế Đỉnh trước mắt chính là linh vật, hơn nữa nắp đỉnh lại là Giang Khương dùng máu tươi rèn thành. Động tác c*̉a Giang Khương lần này có chút huyền diệu khó giải thích.

Vu Phượng Minh không hiểu, bởi vì cả lò đan dược, ngoại trừ động tác c*̉a Giang Khương, thì c*̃ng không còn bất kỳ thứ gì đặc biệt. Lúc này Vu Phượng Minh chỉ có thể hy vọng cách giải quyết mới c*̉a Giang Khương sẽ có công hiệu.

Ánh mắt Giang Khương khép hờ, gương mặt tràn đầy dửng dưng. Bên tai c*̉a hắn ngoại trừ thanh âm sôi trào nhỏ xíu bên trong Tế Thế Đỉnh thì chỉ có ngón tay nhỏ máu xuống nắp đỉnh nóng bỏng phát ra tiếng xuy xuy mà thôi.

Vu Phượng Minh khẩn trương nhìn Giang Khương và Tế Thế Đỉnh. Ngọc Phong Thảo đã cho vào, Giang Khương c*̃ng đã lấy máu nhỏ đỉnh, có thể phát huy tác dụng hay không, mười mấy giây kế tiếp sẽ có. Nếu mười mấy giây đó mà không có được kết quả, như vậy...

Vu Phượng Minh nhẹ nhàng hít cái lỗ mũi, cảm nhận mùi thuốc nhàn nhạn tỏa ra. Bây giờ hương thuốc đã được ngưng lại, đan dược có hiệu quả hay không thì phải ngửi mùi hương mới biết.

Chẳng qua khi ông hít vào, gương mặt liền cứng đờ, nhìn ngón tay Giang Khương vẫn còn đang nhỏ máu, thậm chí ông còn có thể nhìn thấy khi giọt máu nhỏ xuống nắp đỉnh, trong nháy mắt đã bốc hơi, nhưng ông lại không ngửi thấy bất kỳ mùi tanh c*̉a máu nào.

- Cái gì vậy?

Khi Vu Phượng Minh còn chưa định thần lại, mùi thuốc đang không ngừng tràn ra từ Tế Thế Đỉnh bắt đầu thu liễm lại.

- Ngưng hương bắt đầu.

Vu Phượng Minh chấn động, không để ý đến có mùi tanh c*̉a máu hay không, bắt đầu dồn hết tinh thần quan sát hiệu quả ngưng hương. Chỉ cần ngưng hương thành công, đan dược sẽ thành công.

Ánh mắt Giang Khương vẫn khép hờ. Ngón tay vẫn nhỏ máu tươi, gương mặt cực kỳ lãnh đạm, không hề có bất kỳ ưu tư, nhưng khi mùi thuốc hoàn toàn thu liễm, máu c*̃ng không còn nhỏ xuống nữa. Bên trong thời gian cực ngắn đọng thành một vệt máu khô.

- Thành rồi sao?

Trong lúc Vu Phượng Minh đang cảm nhận mùi thuốc đã thu liễm hoàn toàn, cảm thấy vừa mừng vừa khẩn trương, lập tức bên tai nghe được thanh âm dửng dưng c*̉a Giang Khương:

- Cho 30g Thanh Long Thốn.

- Thanh Long Thốn?

Vu Phượng Minh sững sờ, trong lòng bỗng mừng như điên, bàn tay không có bất kỳ sự do dự nào. Ngón tay ông nhấn xuống, một thứ bột màu xám xanh từ trong đường ống rót vào Tế Thế Đỉnh.

Thanh Long Thốn chính là vị thuốc nằm trong đan phương luyện Không Thanh Đan, thứ hai từ dưới đếm lên. Vấn đề dược tính đã được Giang Khương dùng Dĩ huyết tự đỉnh giải quyết.

Khi Thanh Long Thốn được cho vào, Tế Thế Đỉnh một lần nữa tỏa ra mùi hương nhàn nhạt, trong đó ẩn chứa khí tức linh lực khổng lồ, khiến cho Vu Phượng Minh bên cạnh hít vào phải hiện ra vẻ say mê, miệng lẩm bẩm:

- Đây chính là siêu phẩm, thì ra đây chính là siêu phẩm.

Than thở đôi câu, Vu Phượng Minh hít một hơi thật sâu, nhìn Giang Khương vẫn đứng im, không hề có bất kỳ khí tức bất thường nào truyền ra.

Giống như mọi việc không hề ảnh hưởng đến hắn. Vu Phượng Minh nhẹ gật đầu một cái. Vấn đề mấu chốt đã được giải quyết, nếu còn không luyện ra đan dược siêu phẩm, vậy thì thật không còn ai có thể luyện chế ra nữa.

- Cho thêm 200ml Thiên Thanh Nhũ.

Mười mấy phút trôi qua, mệnh lệnh Giang Khương truyền đến. Một chất lỏng màu trắng xanh được rưới vào bên trong Tế Thế Đỉnh. Qua thêm mười mấy phút nữa, mùi thơm nhàn nhạt c*̃ng dần dần thu liễm lại.

- Thành đan.

Giang Khương lạnh nhạt lên tiếng, Vu Phượng Minh hít một hơi thật sâu, nhấn phím, nắp Tế Thế Đỉnh được mở ra, một bàn tay cơ giới chậm rãi cho vào bên trong. Mấy chục giây sau, bàn tay cơ giới lên đã nhanh chóng dâng lên.

Gương mặt Vu Phượng Minh tràn đầy vẻ hưng phấn và kích động khó có thể ức chế, bước đến bên cạnh tủ xuất đan.

Mở ra tủ xuất đan, bàn tay Vu Phượng Minh có chút run rẩy, chậm rãi lấy cái chai thủy tinh với mấy viên thuốc từ bên trong ra, đưa lên mũi ngửi một cái, vẻ mặt vô c*̀ng say mê. Vất vả lắm mới tỉnh hồn lại, cẩn thận đếm số lượng trong chai, không nhiều không ít, vừa đủ chín viên.

- Đan dược siêu phẩm, một lò chín viên, không nhiều không ít. Đây mới thật sự là đan dược siêu phẩm.

Vu Phượng Minh lệ nóng quanh tròng. Mười năm qua, phòng dược c*̉a Thiên Y Viện rốt cuộc c*̃ng đã luyện chế được đan dược siêu phẩm.

Dùng sức hít mũi một cái, đưa tay lau mắt, cố gắng ổn định lại tinh thần, Vu Phượng Minh hai tay nâng cái chai bước đến trước mặt Giang Khương, hơi khom người, hai tay nâng lên, cung kính nói:

- Mời y sĩ Giang Khương nghiệm đan.

Giang Khương đưa tay cầm lấy cái chai, đưa lên chóp mũi ngửi một cái, sau đó lắc lắc, đếm số viên trong chai, gương mặt lãnh đạm rốt cuộc hiện lên nụ cười nhẹ nhõm, thả lại cái chai vào trong tay Vu Phượng Minh, mỉm cười nói:

- Được rồi, rửa lò luyện đan, chuẩn bị luyện chế lò thứ hai.

Mặc dù đối với việc Giang Khương lập tức luyện chế lò thứ hai, Vu Phượng Minh thật sự có chút không quen, nhưng ông c*̃ng đã quen với việc Giang Khương khác với người khác. Hơn nữa c*̃ng đã hoàn toàn tin tưởng hắn. Cho nên không chút do dự, lập tức đi rửa lò luyện đan.

- Nội viện đã đạt đến trình độ nghiêm trọng như vậy rồi sao? Ngay cả Không Thanh Đan c*̃ng không có?

Nhìn Vu Phượng Minh bắt đầu rửa lò luyện, Giang Khương tùy ý hỏi một câu.

Bàn tay Vu Phượng Minh cứng đờ, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Giang Khương, sau đó nhẹ nhàng gật đầu:

- Xem ra cậu c*̃ng đã biết.

Giang Khương thở dài:

- Viện trưởng đúng là sống không dễ dàng gì.

- Đúng vậy, nếu như là lúc trước, chỉ cần cậu không phải Thiên y sư, cho dù cậu là đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh, dám tập kích Thiên y sư, bấy nhiêu tội danh đó c*̃ng đủ...

Vu Phượng Minh lắc đầu cười khổ.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 879



Rửa lò luyện đan xong, Vu Phượng Minh chần chừ một chút, nhìn sắc mặt Giang Khương rồi lại nhìn ngón tay c*̉a hắn, hỏi:

- Cậu không cần nghỉ ngơi à? Nếu phải hao phí máu tươi, đồng thời c*̃ng đã thành công một lò, chi bằng ngày mai...

- Không cần đâu, chúng ta tiếp tục thôi. Chút máu tươi này không ảnh hưởng được gì đâu, tổng vẫn còn tốt hơn so với một nửa lượng máu trong người bị người ta rút đi.

Giang Khương cười nói:

- Hơn nữa, có hai lò Không Thanh Đan, vị kia hôm nay có thể ngủ ngon giấc rồi.

Nghe Giang Khương nói, Vu Phượng Minh nhìn Giang Khương một cái thật sâu, sau đó chậm rãi gật đầu, gương mặt lộ ra nụ cười thân thiết:

- c*̃ng đúng. Người ấy c*̃ng nên nghỉ ngơi thêm một chút rồi.

5h30 chiều, Mã Tiểu Duệ cầm hộp đựng thức ăn bước đến trước cửa phòng luyện đan, thấy La lão mặt mũi tiều tụy ngồi ngoài hành lang, liền mỉm cười nói:

- La lão, hôm nay người vẫn chưa ăn gì. Bây giờ c*̃ng đã đến giờ cơm, người ăn cơm trước đi nhé.

Nhìn hộp đựng thức ăn Mã Tiểu Duệ đưa đến trước mặt, La lão cố mỉm cười gật đầu, sau đó tiếp nhận hộp thức ăn, nói:

- Quan tâm sẽ bị loạn, ngược lại con còn thoải mái hơn cả ta.

Thấy La lão không có ý định từ chối ý tốt c*̉a mình, bắt đầu ăn cơm, Mã Tiểu Duệ cười rất vui:

- La lão sư, người đừng lo lắng mà. Nếu Giang Khương nói hôm nay anh ấy sẽ luyện được một lò Không Thanh Đan, nhất định sẽ luyện thành.

- Haha.

Nhìn gương mặt tràn đầy tự tin c*̉a Mã Tiểu Duệ, La lão c*̃ng không nhịn được mà lắc đầu cười:

- Được rồi, xem ra ta đã thật sự già rồi, đối với đệ tử c*̉a mình mà còn không có lòng tin như con.

Nhìn La lão mỉm cười, Mã Tiểu Duệ c*̃ng cảm thấy vui theo:

- La lão sư, người chẳng qua là lo lắng quá mức thôi. Người mau ăn cơm đi. Để con mang nước lại cho người.

- Mã Tiểu Duệ?

Hồ Minh Vũ nhìn một già một trẻ nói chuyện vui vẻ với nhau, ánh mắt lóe lên sự không cam lòng, hừ lạnh một tiếng rồi quay trở về.

- Chu thúc thúc, cháu cảm thấy La Thiên Minh một chút c*̃ng không lo lắng. Chẳng lẽ Giang Khương có thể luyện thành Không Thanh Đan sao?

Nghe Hồ Minh Vũ hỏi, ánh mắt Chu Thế Dương lóe lên sự khinh thường:

- Làm sao có thể? Nếu đan dược siêu phẩm dễ dàng luyện chế như thế, còn chờ đến ngày hôm nay sao? Tế Thế Đỉnh không hoàn chỉnh, ai có thể luyện ra được Không Thanh Đan?

Nói đến đây, ánh mắt Chu Thế Dương lại lóe lên một cái, nhấn mạnh thêm:

- Cho dù là vạn nhất, tiểu tử kia có mấy phần nắm chắc, nhưng bây giờ đã là chạng vạng tối, tiểu tử này có thần thánh đến cỡ nào, nhiều nhất c*̃ng luyện được hai lò. Nhưng điều này không thể nào diễn ra.

- Vâng, c*̃ng phải.

Hồ Minh Vũ mơ hồ cảm nhận được sự lo lắng trong lời nói c*̉a Chu Thế Dương, nhưng y c*̃ng không lo lắng nữa. Theo như lời Chu Thế Dương nói, bây giờ c*̃ng đã chạng vạng tối, Giang Khương hẳn không thể luyện được nữa rồi.

c*̃ng chỉ một mình Chu Thế Dương nghĩ như thế, ngay cả Từ Khải Liễu c*̃ng ngẩng đầu nhìn Lưu Mộc Dương phía đối diện:

- Đến bây giờ Giang Khương còn chưa ra?

- Đúng, đến bây giờ còn chưa ra. Hẳn đang bắt đầu luyện chế lò thứ hai.

Lưu Mộc Dương gật đầu xác nhận.

- Haiz.

Từ Khải Liễu thở dài:

- Được rồi, bất kể thế nào, nếu không luyện được, ông hãy đi chuẩn bị thuốc đại bổ nguyên khí cho Giang Khương. Nắp Tế Thế Đỉnh nhất định phải lấy lại.

Lưu Mộc Dương gật đầu. Nếu Giang Khương luyện chế thất bại, tất nhiên là phải đi con đường này.

Có thuốc đại bổ nguyên khí, ít nhất sẽ giúp cho ảnh hưởng đến Giang Khương sau khi bị rút máu được đẩy xuống mức thấp nhất. Chỉ cần giữ cho nguyên khí c*̉a Giang Khương không bị tổn thương quá nhiều, như vậy chuyện c*̃ng coi như giải quyết xong.

Gật đầu xong, Lưu Mộc Dương nhìn Từ Khải Liễu, sau đó trầm giọng nói:

- Viện trưởng, ngoài ra còn có một chuyện.

- Chuyện gì?

Nghe Lưu Mộc Dương nói, Từ Khải Liễu liền buông cây bút vừa cầm lên. Bà biết Lưu Mộc Dương tìm bà báo cáo, nhất định không phải chuyện nhỏ.

- Chuyện c*̉a y sư Lỗ Song Giang, có tình huống mới.

Biểu hiện c*̉a Lưu Mộc Dương khá nghiêm trọng.

Từ Khải Liễu nhẹ thở ra một hơi, sau đó gật đầu, ngồi thẳng người, nhìn Lưu Mộc Dương, nói:

- Được rồi, ông nói đi.

Vu Phượng Minh nhìn Giang Khương giơ ngón tay lên cắn, đột nhiên sững người. Bởi vì ông phát hiện ngón tay c*̉a hắn vốn có một vệt máu, nhưng chẳng biết đã biến mất từ lúc nào. Chỗ ngón tay thậm chí cả một vết thương c*̃ng không thấy.

- Làm sao vậy?

Vu Phượng Minh thoáng tính toán một chút. Từ lúc nhỏ máu cho lò đan thứ nhất đến bây giờ không quá năm tiếng. Nhưng lúc đó ông c*̃ng nhìn ra được vết thương nơi ngón tay c*̉a Giang Khương, tuyệt đối không nhỏ. Nhưng chỉ trong năm tiếng ngắn ngủi, Giang Khương c*̃ng không sử dụng bất cứ dược vật gì để chữa thương, nhưng vết thương ở ngón tay lại hoàn toàn tự khỏi. Tốc độ tự khỏi này không khỏi quá nhanh đi.

Nhưng chỉ thoáng suy nghĩ một chút, Vu Phượng Minh liền hiểu ra. Đúng rồi, huyết tộc nguyện ý vì máu c*̉a Giang Khương mà đổi lại Tế Thế Đỉnh. Năng lực tự khỏi c*̉a Giang Khương dường như tương tự với Huyết tộc. Tuy nói không biết ngón tay c*̉a Giang Khương khép lại từ lúc nào, nhưng qua mấy tiếng đã lành lại, năng lực tự khỏi so với Huyết tộc thì vẫn còn kém xa.

Lập tức ổn định lại tinh thần, bắt đầu chú ý đến sự thay đổi c*̉a dược vật bên trong Tế Thế Đỉnh. Bây giờ đang là thời điểm mấu chốt, Giang Khương vừa mới nhỏ máu vào, thuận lợi hoàn thành thúc giục dược vật, nhưng lần thứ hai có thể thành công hay không? Điều này thì vẫn còn khó nói. Dẫu sao, theo những ghi chép lại, cho dù các đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh trước đó, tỷ lệ thành công c*̃ng không cao, thấp nhất c*̃ng chỉ có sáu thành.

Bây giờ Giang Khương sử dụng biện pháp như vậy, dùng máu tươi để tạm thời bù lại thiếu sót c*̉a Tế Thế Đỉnh. Nếu lần thứ hai c*̃ng thành công, nói rõ biện pháp này c*̉a Giang Khương là tương đối ổn. Nhưng hai lần thành công thì thật sự ít khi xảy ra.

Cảm nhận được mùi thơm dần dần thu liễm, cho đến khi Giang Khương nói ra lần nữa

- Cho vào Thanh Long Thốn.

Lúc này Vu Phượng Minh mới hồi phục tinh thần, điều khiển bàn phím.

Nhưng trong lòng lại mừng như điên. Mặc dù phải dùng đến máu, nhưng Giang Khương có thể đảm bảo biện pháp này hữu hiệu. Như vậy, cho dù không có nắp đỉnh, vậy thì thế nào?

La Thiên Minh và La lão đang ngồi ngoài hành lang, tùy ý tán gẫu với nhau, đột nhiên nghe được tiếng mở cửa lò luyện, hai người liền đứng bật dậy, khẩn trương nhìn hai người từ trong bước ra.

Nhìn vẻ mặt tràn đầy c*̉a Mã Tiểu Duệ, La lão cười khổ, sau đó nhìn Giang Khương, hỏi:

- Như thế nào?

Giang Khương mỉm cười, đung đưa hai cái chai nhỏ trong tay:

- Thành rồi.

- Thành? Hai...hai lò?

Mã Tiểu Duệ nhìn chằm chằm hai cái chai nhỏ trong tay Giang Khương, kinh ngạc kêu lên.
 
Back
Top