Dịch Binh Vương Thần Bí

Binh Vương Thần Bí
Chương 910



- Hừ.

Cảm nhận được từ sâu trong xương tủy có cảm giác giống như bị hàng vạn con kiến cắn xé, khiến cho Giang Khương không khỏi hừ một tiếng. Những giọt mồ hôi to như hạt đậu rịn ra trên trán.

Ngồi xếp bằng trên giường, Giang Khương cắn răng, cố gắng kềm chế cảm giác thống khổ giống như bị cực hình nhưng trong lòng lại thầm mắng. Đỉnh chủ đời trước luyện chế ra Luyện Cốt Đan, chỉ biết nói hiệu quả của Luyện Cốt Đan như thế nào chứ không nói uống vào sẽ bị đùa chết người như vậy.

Rốt cuộc, không biết kiên trì bao lâu, Giang Khương mở cặp mắt màu đỏ, từ sâu trong xương tủy truyền đến cảm giác tê dại, khiến cho hắn như muốn phát điên lên.

Hừ! Giang Khương không nhịn được lăn lộn trên giường, sau đó tung người bắn lên. Chiếc giường không chịu nổi sức mạnh cực lớn, liền sụp xuống, sau đó lăn lộn trên mặt đất giống như con gấu lười.

Lăn một vòng bên trái, sau đó lăn một vòng bên phải, thi triển Ngũ Cầm Hí, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được dưới làn da của hắn giống như có tiếng nước chảy.

Mặt đất kiên cố bị hắn lăn lộn, mơ hồ có dấu hiệu lún xuống.

Lăn một vòng trên mặt đất, màu đỏ trong mắt thoáng giảm đi mấy phần, sau đó từ dưới đất nhảy lên, tay chân lại chạm đất, giống như con mãnh hổ chồm về phía trước.

Khi thì khom lưng hạ eo, khi thì đẩy về trước lùi về sau, giống như vươn người, chỉ nghe xương hông phát ra tiếng răng rắc.

Tiếng xương kêu lên, thần sắc thống khổ trên gương mặt Giang Khương giảm bớt không ít, động tác càng thêm lưu loát mấy phần.

Không biết qua bao lâu, nặng nề thở ra một tiếng, Giang Khương rốt cuộc lăn mình nằm ngửa ra đất, ngực phập phồng, toàn thân giống như vừa mới được vớt ra từ dưới nước.

- Mẹ kiếp, cuối cùng cũng xong.

Vừa thở hổn hển vừa cảm thấy vui mừng, Giang Khương cứ như vậy mà nằm ngủ trên mặt đất.

Trong phòng họp, các vị thành viên hội Viện ủy thần thái sáng láng ngồi thành hàng, nhìn mấy vị tuấn nam mỹ nữ hiện lên trên màn hình.

Thiên Y Viện và Huyết tộc đã tiến hành cuộc họp đàm phán.

Chu Thế Dương ngồi chính giữa, bưng tách trà nhàn nhã nhấp một ngụm, lúc này mới nhìn màn hình phía đối diện, gương mặt chợt trở nên lạnh nhạt:

- Hầu tước Ryan, chúng tôi cảm thấy rất tức giận về việc nghị viên trưởng lão hội Huyết tộc là Hầu tước Robert đã dẫn một số nghị viên quốc hội và rất nhiều Huyết tộc cấp thấp xâm nhập vào Hoa Hạ chúng tôi.

Sắc mặt tái nhợt của Hầu tước Ryan phía đối diện hơi có chút biến đổi. Cho dù ông là Thủ tịch trưởng lão của Trưởng lão hội, năm đó giao tiếp với người Châu Á cũng không ít, nhưng lần này nghe giọng điệu, bỗng có chút hoảng hốt. Đúng rồi, những người Châu Á rộng lượng năm đó bây giờ đã trở nên xảo trá vô cùng.

- Đám Nhân tộc tham lam, hèn hạ. Thật đáng chết!

Nhìn gã mập đang không ngừng phun nước miếng phía đối diện, Hầu tước Ryan chỉ hận không vươn móng vuốt bóp nát mặt người này, nhưng cũng không còn biện pháp. Nếu chỉ là một Bá tước thì không sao. Nhưng Hầu tước Robert lại là một trong những nghị viên Trưởng lão hội, hơn nữa còn là em trai của Chủ tịch quốc hội đại nhân, cộng thêm một số thế hệ ưu tú mới, ông không thể không nhịn tên mập này.

- Khụ, khụ, được rồi, Thiên y sư Chu Thế Dương, lần này tôi xin thay mặt Trưởng lão hội bày tỏ sự áy náy của mình. Nhưng chúng tôi phải nhanh chóng chuộc Hầu tước Robert và mấy vị Bá tước về. Không biết quý viện…

Không thể kiên nhẫn được nữa, Hầu tước Ryan giơ cái bàn tay đeo bao tay trắng nõn, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, sau đó cắt ngang Chu Thế Dương đang lải nhải.

- Hắc, đúng là không chịu nổi.

Thấy Hầu tước Ryan đối diện cắt ngang lời nói của mình, vẻ mặt giống như đau đầu, Chu Thế Dương đắc ý cười một tiếng, gật đầu nói:

- Được rồi, nếu Hầu tước Ryan đã nói như vậy, chúng tôi cũng không nói nhiều nữa. Quý phương muốn chuộc đám người Bá tước Robert, rất đơn giản…

- Rất đơn giản?

Ánh mắt Hầu tước Ryan nheo lại, tản ra sự lạnh lùng, chờ đối phương ra giá.

- Đúng, rất đơn giản. Quý phương muốn chuộc Bá tước Lý Lâm, giá là mười gốc Huyết Linh Thảo.

Nghe tên mập chết bầm này nói, gương mặt Bá tước Ryan không khỏi co rúm lại, cau mày ngạc nhiên nói:

- Thiên y sư Chu Thế Dương, tôi chỉ muốn hỏi là giá chung của tất cả mọi người là như thế nào?

- Hầu tước Ryan, tôi đang nói với ngài đây.

Chu Thế Dương làm như không hiểu ý của Hầu tước Ryan, tiếp tục lải nhải.

Hầu tước Ryan hít một hơi thật sâu, nhớ đến đám người Bá tước Robert vẫn còn nằm trong tay đối phương, liền cố gắng áp chế sự giận dữ.

Hít một hơi thật sâu, bình ổn lại tâm trạng muốn b*p ch*t đối phương, Hầu tước Ryan trầm giọng nói:

- Thiên y sư Chu Thế Dương, chúng ta đang thảo luận giá cho tất cả. Cần gì mời ngài nói rõ.

- A, tất cả một lần đúng không?

Chu Thế Dương gật đầu, nói:

- Hầu tước Ryan rất sảng khoái, tôi cũng không muốn làm mấy chuyện linh tinh. Gom lại một lần là tốt nhất, tôi cũng tiết kiệm thời gian.

Nhìn biểu hiện của Chu Thế Dương, Hầu tước Ryan chỉ thiếu điều không phun một ngụm máu ra ngoài, trong lòng thầm mắng:

- Mặt dày vô sỉ.

Nhìn sắc mặt khó coi của Hầu tước Ryan, Chu Thế Dương làm như không thấy, kéo micro đến gần sát, cười nói:

- Như vậy đi, nếu muốn gom hết tất cả, vậy tôi xin nói thẳng. Nếu muốn chuộc hết tất cả về, điều kiện là, trả lại nắp Tế Thế Đỉnh, còn có năm mươi gốc Huyết Linh Thảo. Tôi đảm bảo sẽ trả lại Bá tước Robert một cách nguyên vẹn.

- Năm mươi gốc Huyết Linh Thảo?

Sắc mặt Hầu tước Ryan cứng đờ. Còn mấy vị Huyết tộc cao cấp bên cạnh cũng biến sắc.

Hầu tước Ryan phất tay áo bỏ đi, những vị Huyết tộc cao cấp cũng không nói tiếng nào, lạnh lùng nhìn Chu Thế Dương trong màn hình, sau đó xoay người đi theo Hầu tước Ryan.

Nhìn màn hình trống trơn, đám người Chu Thế Dương nhìn nhau một cái, sau đó bật cười rồi đứng dậy rời đi luôn.

Ba bốn ngày trôi qua, theo yêu cầu của Trưởng lão hội, Chu Thế Dương một lần nữa ngồi trước màn hình, nhưng lần này vẫn là không vui mà giải tán.

Đối với tình huống như vậy, Thiên Y Viện dường như cũng không để tâm, khiến cho Quốc hội trưởng lão của Huyết tộc cũng không thể làm gì.

- Đáng chết! Đám người Châu Á dã man này.

Hầu tước Ryan giận dữ vỗ bàn một cái, tức giận nói:

- Bây giờ bọn họ muốn ăn sống chúng ta sao? Năm mươi gốc Huyết Linh Thảo, chẳng lẽ lại cho rằng Huyết Linh Thảo là cỏ nhặt ngoài đường sao? Hơn nữa, Huyết tộc hàng năm của chúng ta tiêu hao cũng không ít. Tại sao lại phải tặng không cho đám khỉ Châu Á này?

Chủ tịch quốc hội đại nhân sắc mặt có chút khó coi, đưa tay nhẹ nhàng v**t v* thanh trượng, một hồi lâu mới chậm rãi nói:

- Bất kể thế nào, chúng ta vẫn phải đổi những người kia về. Năm mươi gốc Huyết Linh Thảo cũng không thể đưa được.

Nhìn mái tóc bạc trắng của Chủ tịch quốc hội đại nhân, ánh mắt Hầu tước Ryan chợt lóe lên một cái, sau đó chậm rãi thở ra một hơi, gật đầu nói:

- Tôi biết rồi, ngày mai để tôi thử đàm phán lại với bọn họ.

Mặt trời buổi sáng cũng không quá chói mắt, nhưng khiến cho Giang Khương vừa mới bế quan xong cũng không nhịn được mà nheo mắt lại.

Hắn đã bế quan năm sáu ngày, tổng cộng uống hai viên Thanh Vân Đan và hai viên Luyện Cốt Đan, rèn khí tức quanh thân thành sắt thép. Không chỉ tăng nội khí trong cơ thể lên không ít, cường độ xương cốt cũng được gia tăng lên. Chẳng qua bế quan lâu như vậy, hắn cũng biết trình độ xương cốt tạm thời đã cường hóa đến trình độ nhất định. Nếu chỉ thời gian ngắn mà uống viên Luyện Cốt Đan thứ ba, hiệu quả sẽ không quá cao. Cho nên quyết định xuất quan, chờ thêm mười ngày nửa tháng nữa sẽ uống viên Luyện Cốt đan thứ ba.

Cảm nhận được không khí bên ngoài cùng với ánh nắng đã mấy ngày không thấy, Giang Khương bước nhanh trở về, sau đó cùng với Tuyên Tử Nguyệt, Phan Hiểu Hiểu và Tiểu Bảo đến nhà ăn ăn cơm.

- Xin chào y sĩ Giang Khương.

- Y sĩ Giang Khương.

Trên đường đi, gặp phải các y sư, y sĩ, người nào cũng nhìn Giang Khương chào hỏi, không còn khách khí, mà nhiều hơn mấy phần kính ngưỡng và sùng kính.

Giang Khương ngược lại theo thói quen mỉm cười gật đầu với mọi người, sau đó ôm con trai đến nhà ăn. Nhà ăn cũng phá lệ chiếu cố Giang Khương, sau khi gọi món, chỉ một lát sau là thức ăn đã được mang lên.

Đã mấy ngày không được gặp ba, Tiểu Bảo vô cùng hưng phấn, cứ nằm trong lòng Giang Khương, để Giang Khương đút cơm. Giang Khương ngược lại cũng vui vẻ, vừa dụ con trai vừa đút cơm, một chút cũng không thấy mất kiên nhẫn.

Vừa mới ăn được một nửa, mơ hồ nghe có tiếng bàn luận truyền đến.

- Nghe nói Thiên Y Viện chúng ta vẫn đang đàm phán với Huyết tộc. Nhưng chúng ta cũng không gấp. Hắc hắc, dù sao gấp cũng chỉ có đám người của Trưởng lão hội Huyết tộc mà thôi.

- Đúng vậy, bọn họ kiên trì không nổi đâu. Tôi nghe nói vị nữ Bá tước Huyết tộc bị thương không nhẹ. Hơn nữa lại không muốn uống máu heo, bây giờ đã rơi vào trạng thái Thoát huyết.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 911



Đi sâu vào phòng giam của Thiên Y Viện, ngồi thang máy đi xuống sâu không biết bao nhiêu thước, Giang Khương rốt cuộc cũng đến được nhà giam.

- Y sĩ Giang Khương.

Hai cao thủ ngoại viện canh bên ngoài thang máy thấy Giang Khương đi xuống, mỉm cười cung kính. Một người tiến lên, gật đầu với Giang Khương:

- Tại sao hôm nay cậu lại đến đây?

- Tôi đến xem một chút.

Giang Khương cười nói:

- Bá tước Eva ở đâu?

- Bá tước Eva?

Nghe Giang Khương nói muốn tìm Bá tước Eva, gương mặt của vị cao thủ ngoại viện không khỏi trở nên quỷ dị. Chẳng lẽ y sĩ Giang Khương có ý kiến gì sao?

Lập tức gật đầu cười nói:

- Được, y sĩ Giang Khương, mời theo tôi.

- Cậu không biết đâu, mặc dù Bá tước Eva nhìn rất xinh đẹp, nhưng tính tình lại rất cố chấp. Các Huyết tộc khác đã uống máu heo, nhưng cô ta một chút cũng không dính đến. Kết quả bây giờ đang bị Thoát huyết. Hai ngày nữa vẫn như vậy, cô ta sẽ bị hôn mê sâu.

Vị cao thủ ngoại viện này nhìn qua rất thật thà, nhưng lại nói nhiều kinh khủng. Trên đường đi đã đem một số tình huống nói cho Giang Khương nghe.

Giang Khương ở một bên không ngừng gật đầu. Nhìn Bá tước Eva khi đó còn đạp hắn một cước, tính tình quả thật không bình thường. Xem ra lời đồn đúng là không sai.

Nhớ đến hôm đó, ánh mắt xanh thẳm của vị nữ Bá tước này nhìn hắn lom lom, Giang Khương không khỏi bật cười. Tính cách của Bá tước Eva này ngược lại có chút thú vị.

Trên đường đi, không ít thủ vệ canh phòng thấy Giang Khương đi đến, người nào cũng cung kính hỏi thăm sức khỏe, Giang Khương đều mỉm cười đáp lễ. Sau khi đoạn video kia được phát ra, người nào lúc trước còn chưa quen thuộc với hắn, nhưng bây giờ bất luận là ngoại viện hay nội viện, không người nào là không biết hắn.

Nhìn căn phòng được canh phòng sâm nghiêm, hơn nữa cao thủ canh phòng đều là cao thủ cấp Địa, Giang Khương không khỏi âm thầm gật đầu. Đây cũng chỉ là nhìn bề ngoài thôi. Trong tối nhất định sẽ có hai cao thủ Thiên giai ở đây trấn thủ, cộng thêm các thiết kế phòng ngự. Chỉ cần trung tâm kiểm soát vẫn còn, không ai có thể tiến vào hoặc lẻn vào được.

Người bình thường sẽ không vào được phòng giam này. Nếu không có thân phận ủy viên dự bị hội Viện ủy, hoặc nếu không có Từ Khải Liễu, Liêu Long Căn hoặc Lưu Mộc Dương phê chuẩn, ai cũng sẽ không vào được.

Bước đến trước một cánh cửa sắt, vị cao thủ canh gác nhấn vào một nút truyền tin, khách khí nói vài câu vào trong, cánh cửa sắt liền chậm rãi lui qua một bên.

- Y sĩ Giang Khương, tôi cũng chỉ có thể đưa cậu đến đây thôi. Bên trong sẽ có người đi cùng với cậu.

Giang Khương gật đầu cảm ơn, sau đó chậm rãi đi vào bên trong. Khi Giang Khương bước vào, cánh cửa sắt liền đóng lại. Một người đàn ông sắc mặt tái nhợt bước ra từ lối đi, sau khi nhìn thấy Giang Khương, gương mặt nặn ra nụ cười, bắt tay với Giang Khương:

- Y sĩ Giang Khương, xin chào, tôi là Phó chủ nhiệm Trọng Ngục, Bạch Minh.

Nhìn sắc mặt tái nhợt của người này, Giang Khương liền biết y nhất định đã ở nơi sâm nghiêm nhất của Thiên Y Viện một thời gian dài, hiếm khi thấy ánh sáng mặt trời nên mới có nước da như thế:

- Xin chào Chủ nhiệm Bạch, vất vả cho anh rồi.

- Nào có, đây là chuyện mà tôi nên làm mà. Mời cậu theo tôi.

Bạch Minh cười một tiếng, sau đó dẫn Giang Khương bước vào trong.

Hai người đến một khúc quanh, chỉ thấy Bạch Minh đột nhiên đứng trước vách tường ngay khúc cua, sau đó vách tường đột nhiên thụt lùi lại, lộ ra một cánh cửa.

Bạch Minh bước lên, tay đè lên nút điều khiển của cánh cửa, một đạo hồng quang quét qua hai mắt, liền nghe một giọng nữ lạnh như băng vang lên:

- Xin chào Phó chủ nhiệm Bạch Minh, quyền hạn cấp hai, chấp thuận tiến vào.

Nghe được thanh âm này, Bạch Minh liền lui sang một bên, tỏ ý để Giang Khương tiến lên.

- Quản chế rất nghiêm mật.

Giang Khương lẩm bẩm trong lòng, sau đó cũng học theo động tác của Bạch Minh, tiến lên đưa tay nhấn vào nút điều khiển.

Sau đó một đạo hồng quang quét qua mắt, giọng nữ lạnh như băng kia lại vang lên:

- Xin chào y sĩ Giang Khương, quyền hạn Trọng ngục cấp hai, chấp thuận tiến vào.

Sau khi thanh âm này truyền ra, cánh cửa mới chậm rãi lui vào bên trong tường, lộ ra một lối đi khác.

Hai người bước vào, Bạch Minh dẫn Giang Khương bước vào một đoạn đường, sau đó dừng lại trước một cánh cửa phòng, nhấn một dãy mật mã, cánh cửa liền nhẹ nhàng mở ra.

- Y sĩ Giang Khương, cậu có mười phút.

Bạch Minh nhẹ nhàng kéo cửa nói với Giang Khương:

- Trước mắt, Bá tước Eva đã bị nội viện dùng dược vật khống chế. Cho nên không cần xiềng xích, nhưng vẫn xin cẩn thận. Bên trong phòng tiếp khách có quản chế, nhưng phòng ngủ sẽ không có. Tôi sẽ đứng bên ngoài chờ.

- Được, vất vả cho anh rồi.

Giang Khương gật đầu, bước vào bên trong.

Khi Giang Khương bước vào, cánh cửa liền nhẹ nhàng đóng lại.

Bước vào bên trong, Giang Khương nhìn tình huống trong phòng, chỉ thấy có ghế salon và tivi, nước uống. Mặc dù không lớn nhưng tiện nghi vẫn đầy đủ.

Bên trong có một cánh cửa nhỏ, xem ra là phòng ngủ.

- Điều kiện cũng không tệ lắm.

Giang Khương nhìn chung quanh, cười khổ một tiếng, sau đó bước đến cánh cửa, chần chừ một cái rồi đưa tay gõ, nhưng vẫn không nghe thấy tiếng đáp lại.

Lại gõ hai cái, vẫn không có tiếng đáp, Giang Khương liền đưa tay đẩy nhẹ.

Bên trong hơi tối, chỉ có một ngọn đèn nhỏ đầu giường. Giang Khương nhìn lướt qua, nhìn thấy trong góc phòng có một người đang ngồi dưới đất dựa vào vách tường.

Cau mày một cái, Giang Khương chậm rãi bước lên phía trước, nhìn người đang ôm đầu gối, cúi thấp đầu, rúc người trong bóng tối.

Nhìn bóng người, rồi lại nhìn mấy cái chai thủy tinh nơi góc phòng, Giang Khương nhẹ thở dài.

Dường như nghe được tiếng thở dài của Giang Khương, Bá tước Eva cố gắng nâng đầu lên, uể oải nhìn Giang Khương. Cặp mắt xanh thẳm giờ này đã trở nên vô thần. Chẳng qua sau khi nhìn thấy rõ Giang Khương, ánh mắt lóe lên chút ánh sáng rồi lại nhanh chóng mờ đi.

- Cô…tại sao lại không uống máu? Nếu như vậy, cô sẽ bị hôn mê. Cô hẳn biết hậu quả của nó.

Nhìn cặp mắt u ám, Giang Khương cau mày nói.

Dường như không nghe thấy lời của Giang Khương, Bá tước Eva chậm rãi cúi đầu xuống.

Nhìn mái tóc vàng giờ héo rũ như cỏ dại, hơn nữa da thịt vốn nhẵn nhụi giờ giống như người đàn bà già nua bốn năm chục tuổi, Giang Khương lại thở dài lần nữa.

Giang Khương ngược lại có chút hiểu biết về nữ Bá tước Eva này. Cô ta là một trong những thế hệ thiên tài mới của Huyết tộc, hậu duệ chính tông Huyết tộc.

Hậu duệ chính thống Huyết tộc muốn mang thai cũng không dễ. Căn cứ theo tài liệu, gia tộc Buffett trong vòng năm mươi năm mới sinh được có bốn năm người. Bá tước Eva và em trai Buffett ra đời còn chưa quá ba mươi năm. Trong vòng mấy năm đã lần lượt lên cấp Bá tước, chính là thiên tài thế hệ mới hiếm có của Huyết tộc.

So với em trai, Bá tước Eva khiêm tốn hơn. Tài liệu về cô không nhiều. Nhiều nhất cũng chỉ là tài liệu về khoảng thời gian cô học trung học và đại học ở Anh quốc mà thôi.

Căn cứ theo điều tra của Thiên Y Viện, khi Bá tước Eva học ở trường đều hết sức khiêm tốn. Nghe nói làm người cũng tốt, chung sống chan hòa với bạn bè. Trong mắt thầy cô và bạn học, là một cô gái xinh đẹp, ưu nhã.

So sánh với em trai Buffett, hai người giống như một trên trời một dưới đất. Hơn nữa, nếu không nhờ Bá tước Eva, Bá tước Buffett đã gây ra không biết bao nhiêu chuyện xấu rồi.

Lúc trước, tổ tình báo của Thiên Y Viện vì muốn điều tra Bá tước Eva mà tốn không biết bao nhiêu tinh thần. Cho đến khi thông qua Buffett mới phát hiện được tình huống của Bá tước Eva năm đó. Sau khi đọc qua tình huống của cô, người của tổ tình báo có chút choáng váng. Thông qua nhiều mặt xác nhận, mới có thể đưa những thứ này vào kho tư liệu có hạn. Đánh giá là: Lương thiện, trung lập.

Tại sao hắn lại xuất hiện ở đây, Giang Khương cũng cảm thấy không hiểu. Nhưng trước mắt hắn lại hiện lên hình ảnh Bá tước Eva vì em trai của cô mà hung hăng đá hắn một cái, Giang Khương lại cười khổ:

- Bây giờ, Thủ tịch trưởng lão Hầu tước Ryan đang đàm phán với chúng tôi, nhưng muốn chuộc lại các người, tính toán phải mất một tuần lễ nữa. Cho nên tôi đề nghị cô nên uống chút máu. Nếu không, nhiều nhất hai ngày nữa cô sẽ lâm vào trạng thái hôn mê. Một khi hôn mê, cô sẽ biết hậu quả như thế nào. Cho dù sau này thông qua Huyết tế thức tỉnh cô dậy, nhưng thực lực sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều.

Thấy đối phương không để ý đến mình, Giang Khương trầm giọng nói tiếp:

- Một khi thực lực bị tổn thương, thân phận nghị viên của cô cũng sẽ không giữ được. Gia tộc của cô cũng sẽ không bỏ qua cho cô.

Nhưng Bá tước Eva vẫn không có ý định trả lời hắn.

Nhìn biểu hiện của của Bá tước Eva, Giang Khương cau mày, bước đến cầm một bình máu, mở nắp bình đưa đến trước mắt Bá tước Eva.

- Tránh ra, tránh ra.

Vẫn không có động tĩnh, Bá tước Eva dường như đụng phải thứ mà cô chán ghét, ngẩng đầu đưa tay gạt chai đựng máu ra.

Nhìn biểu hiện của Bá tước Eva, ánh mắt Giang Khương chớp chớp, dường như hiểu ra được chuyện gì, sau đó đóng nắp bình lại, bỏ sang một bên.

Thấy Giang Khương đẩy bình máu ra, bá tước Eva mới nhẹ nhàng thở phào một cái, rồi lại cúi đầu.

Giang Khương ngồi một bên, im lặng một chút, sau đó nâng ngón tay cắn một cái.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 912



Nhìn ngón tay rỉ ra một giọt máu, Giang Khương cau mày, sau đó đưa đến trước miệng Bá tước Eva.

Chân mày Bá tước Eva nhẹ cau lại, lỗ mũi hít hít vài cái, dường như ngửi được khí tức gì đó. Hơn nữa, sắc mặt vốn ảm đạm vì khí tức này mà có chút huyết sắc.

Hít thêm một cái nữa, Bá tước Eva đang nhắm mắt rốt cuộc mở mắt ra, nhìn giọt máu trên đầu ngón tay, ánh mắt lóe lên sự kinh ngạc, chỉ nghe ực ực một tiếng, bất tri bất giác nuốt nước bọt một cái.

- Anh…anh định làm gì?

Nhìn ngón tay và giọt máu trên đỉnh ngón, Bá tước Eva run giọng nói, dùng tiếng Oxford tiêu chuản, quên mất cô cũng biết chút tiếng Trung.

- Hút đi. Thiên Y Viện chúng tôi không thể cung cấp máu người cho các người, các người không phải vẫn muốn máu của tôi sao? Bây giờ tôi cho cô hút.

Máu của Giang Khương dường như có sức hấp dẫn đối với Bá tước Eva. Ánh mắt vốn ảm đạm phát ra thần sắc mãnh liệt, nhìn chằm chằm vào giọt máu, sau đó nuốt nước miếng một cái, chần chừ một chút rồi lắc đầu thật mạnh, đẩy tay Giang Khương ra, khàn giọng nói:

- Không cần, tôi không muốn uống máu của anh. Anh không phải người tốt. Máu của anh không sạch sẽ.

- Tôi không phải người tốt? Máu không sạch sẽ?

Giang Khương sửng sốt, ánh mắt trợn tròn. Đây là có ý gì vậy? Cái gì gọi là tôi không phải người tốt? Nhìn thấy cô không ổn, còn cho cô uống máu, còn không phải là người tốt sao? Lại còn nói máu tôi không sạch sẽ?

Giang Khương rất muốn trở mặt, nhưng nhìn dáng vẻ tiều tụy nhưng vẫn rất cố chấp của Bá tước Eva, trong lòng hắn lại mềm nhũn.

Bất kể thế nào, nhìn cô gái vẫn quật cường giữ vững nguyên tắc của mình, Giang Khương thở dài, sự giận dữ trong mắt lui ra, sau đó đưa tay nắm lấy hàm của Bá tước Eva, nhẹ nhàng dùng chút lực, sau đó bóp miệng của cô.

Bá tước Eva hoảng sợ nắm lấy tay Giang Khương, muốn đẩy tay của hắn ra, nhưng vì đã uống thuốc khống chế huyết lực của Thiên Y Viện, hơn nữa cũng đã bắt đầu tiến vào trạng thái Thoát huyết, cố gắng hai lần nhưng vẫn không có biện pháp, chỉ có thể phát ra tiếng kêu khàn khàn tức giận.

Đặt ngón tay lên đôi môi đã khô héo, Giang Khương thoáng vận khí, máu từ ngón tay từng giọt từng giọt rơi xuống miệng Bá tước Eva.

Ư ư…Nhìn từng giọt máu rơi vào trong miệng, Bá tước Eva mở to mắt, phát ra tiếng gầm không cam lòng.

Nhưng sau đó, tiếng gầm gừ biến mất, chỉ còn lại tiếng nuốt nước miếng mà thôi.

Nhìn Bá tước Eva dường như không còn ý định phản kháng, hơn nữa ánh mắt còn hiện lên sự khát khao với máu tươi, lúc này Giang Khương mới buông tay ra. Nhìn Bá tước Eva vẫn thèm thuồng máu của hắn, Giang Khương nhịn không được liền nói:

- Nhìn đi, mặc dù ngoài miệng nói không cần, nhưng cơ thể vẫn là thành thật nhất.

Giang Khương đang cười thầm, chợt thấy Bá tước Eva như hổ vồ mồi chộp lấy ngón tay của hắn bỏ vào trong miệng của mình.

Còn chưa kịp phản ứng, Giang Khương chỉ cảm thấy ngón tay của hắn trong nháy mắt bị một nơi ẩm ướt ngậm vào. Một cảm giác tê dại truyền từ đầu ngón tay đến.

Nhìn Bá tước Eva đói khát m*t lấy đầu ngón tay của hắn, Giang Khương không nhịn được nuốt nước miếng một cái, cố nén ý định muốn rút ngón tay ra.

Dần dần, sau khi Bá tước Eva uống máu của Giang Khương, làn da khô héo bắt đầu đỏ ửng lên. Máu tóc vàng như rơm rạ cũng nhanh chóng khôi phục sự bình thường.

- Máu của mình lợi hại như vậy sao?

Ánh mắt Giang Khương hiện lên sự kinh ngạc. Lúc này, hắn thấy Bá tước Eva đã khôi phục được hình dáng ban đầu, mới lưu luyến rút ngón tay ra khỏi miệng của cô.

Năng lực hút máu của Huyết tộc quả nhiên kinh người. Mới bị hút có một chút, Giang Khương thấy ngón tay của mình hoàn toàn chết lặng. Hắn biết, toàn bộ máu trong ngón tay đã bị hút hết.

Nhìn ngón tay bị hút máu đến trắng bệch, Giang Khương thở ra một hơi, nhìn Bá tước Eva vẫn còn tham lam nhìn ngón tay của mình mà nuốt nước miếng, khẽ hừ một tiếng, nói:

- Được rồi, hút nữa thì ngón tay của tôi sẽ bị phế mất.

Nghe Giang Khương nói như vậy, lúc này Bá tước Eva mới khôi phục lại tinh thần, gương mặt đỏ ửng, cúi đầu xuống.

- Được rồi, xem ra cô đã không sao. Cứ yên tâm nghỉ ngơi đi. Khoảng mấy ngày nữa cô có thể trở về.

Nhìn ngón tay đã chậm rãi khép miệng, Giang Khương cau mày gật đầu với Bá tước Eva một cái, sau đó xoay người bước ra ngoài.

- Cảm ơn.

Khi ra đến cửa phòng, phía sau liền truyền đến một tiếng cảm ơn thật nhỏ, bước chân Giang Khương dừng lại một chút rồi tiếp tục bước ra ngoài.

Thấy Giang Khương đi ra, Bạch Minh đang giữ ngoài cửa mỉm cười một tiếng, sau đó đóng cửa lại rồi đưa Giang Khương ra ngoài.

- Chủ nhiệm Bạch, sau này không cần đưa máu cho cô ấy nữa. Nếu như có thể, đưa thịt bò loại tốt cho cô ấy.

Sau khi đi đến cửa, Giang Khương quay người lại, nói với Bạch Minh vài câu. Tuy nói như vậy không hợp quy củ, nhưng hắn tin rằng vị Phó chủ nhiệm Bạch này không phải người ngu, hẳn sẽ nể mặt hắn một chút.

Ánh mắt Bạch Minh lóe lên một cái nhìn Giang Khương, gương mặt tái nhợt lại mỉm cười, gật đầu nói:

- Được, y sĩ Giang Khương, sau này khi tôi chọn món ăn, sẽ ưu tiên thêm phần bít tết thịt bò hoặc thịt ngỗng. Có thể thêm chút rượu chát nữa là không tệ.

Nhìn nụ cười của Bạch Minh, Giang Khương lại cười tươi hơn, bắt tay với Bạch Minh một cái, nói:

- Cảm ơn Chủ nhiệm Bạch, sau này chúng ta thường xuyên gặp nhau nhiều hơn.

- Quá tốt rồi, cảm ơn Trưởng phòng Giang.

Nghe Giang Khương nói xong, nụ cười trên gương mặt Bạch Minh lại càng rực rỡ thêm hai phần, thậm chí còn đích thân đưa Giang Khương đến cửa thang máy.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 913



Đồng chí Thiên y sư Chu Thế Dương là một đồng chí rất có tính kiên nhẫn. Thời gian từng ngày một trôi qua, ông vẫn giằng co với Thủ tịch trưởng lão, Hầu tước Ryan của Huyết tộc, không vội chút nào.

Còn Trưởng lão hội bên này, bởi vì Chu Thế Dương chết cũng không chịu giảm giá, cũng chỉ có thể từ từ theo Chu Thế Dương. Đối với tính nhẫn nại của Chu Thế Dương, Giang Khương cũng bội phục thật lòng. Vốn hắn cho rằng nhiều nhất cũng chỉ một tuần là hai bên đã có thể đạt thành hiệp nghị, ai biết được đã mấy ngày trôi qua, cả hai đều không có bất kỳ dấu hiệu có thể đàm phán xong.

Thấy tình huống như vậy, Giang Khương cũng chỉ có thể cười thầm. Đề nghị là do hắn nói ra, lại không nghĩ đến Chu Thế Dương lại thực hiện một cách triệt để như vậy. Nhưng cũng không thành vấn đề. Dù sao thương thế của Bá tước Eva cũng đã được chữa khỏi. Hơn nữa, nhờ có máu của hắn, cho dù không có huyết dịch bổ sung, mười ngày nửa tháng cũng chẳng có vấn đề gì lớn.

Về phương diện ăn uống của đối phương, nhà bếp của Thiên Y Viện làm rất tốt. Mùi vị của bít tết thịt bò, hoặc gan ngỗng đều rất ngon. Căn cứ vào tin tình báo của tổ tình báo ngoại viện, Bá tước Eva ăn uống rất tốt. Những thứ này đều là thứ mà cô thích ăn khi còn ở trường. Có những thứ đó, cô cũng không sợ chết đói.

Cho nên, nhàn rỗi vô sự, Giang Khương nghỉ ngơi thêm hai ngày, sau đó tiến hành bế quan lần nữa.

Tuy nói bây giờ còn chưa thích hợp luyện viên Luyệt Cốt Đan cuối cùng, nhưng trong tay Giang Khương vẫn còn một lượng lớn đan dược bổ khí và mấy viên Thanh Vân Đan.

Sau khi Giang Khương tiến hành bế quan, linh khí khổng lồ một lần nữa truyền ra, thu hút sự chú ý của không ít người.

- A, chẳng lẽ là…

Mọi người kinh nghi, vội vàng lắng nghe thông tin. Sau khi xác nhận kết quả, mọi người chỉ có thể lắc đầu than thầm:

- Người so với người, thật tức chết người.

Lúc này, Hồ Minh Vũ đang được một tiên sinh ngoại viện hướng dẫn thực chiến. Gần đây y đặc biệt cố gắng, bất luận là tu luyện nội khí hay là phương diện lý luận chuyên nghiệp, đều dốc hết sức mình. Người bên cạnh đều biết, Hồ Minh Vũ đã chịu k*ch th*ch không nhỏ. Bởi vì có Giang Khương, y mới có thể cố gắng như vậy.

Chẳng qua khi Hồ Minh Vũ dụng tâm so chiêu với vị tiên sinh ngoại viện này, bị vị tiên sinh đó dùng một chưởng đánh lui, đang định đánh ra chiêu nữa, chỉ thấy vị tiên sinh đột nhiên thu thế, gương mặt kinh ngạc nhìn về một hướng khác.

- Dư tiên sinh, chuyện gì vậy?

Hồ Minh Vũ nghi ngờ nhìn về một hướng, nhỏ giọng hỏi. Đối với vị tiên sinh này, y một chút cũng không dám không tôn kính. Trong số các Thiên y ngoại viện, thực lực của Dư tiên sinh có thể xếp vào top 5, Thiên giai nhất phẩm chân chính. Cho dù là ông nội của y, gặp Dư tiên sinh cũng phải khách sáo. Nếu không nhờ mặt mũi của ông nội y, y cũng không mời được vị tiên sinh này dạy dỗ.

Nghe Hồ Minh Vũ hỏi, Dư tiên sinh liền bừng tỉnh, nhìn Hồ Minh Vũ một chút rồi thở dài:

- Vị Trưởng phòng Giang kia đúng là kỳ tài ngút trời.

- Trưởng phòng Giang?

Hồ Minh Vũ sửng sốt. Nội viện nào có ai là Trưởng phòng Giang? Nhưng sau khi suy nghĩ một chút, lập tức biết là ai. Trưởng phòng Giang không phải là Giang Khương sao? Thế hệ đồng lứa thì chỉ theo thói quen gọi là y sĩ Giang Khương. Còn cao tầng trong viện thì gọi Giang Khương là Phó trưởng phòng phụ trách phòng Dược.

- Đúng rồi, cậu hãy cảm nhận bên kia một chút đi.

Nhìn Hồ Minh Vũ, Dư tiên sinh khẽ cười một tiếng, sau đó nhìn về phía bên kia, nói.

- Sao?

Mặc dù nghi ngờ trong lòng, nhưng Hồ Minh Vũ biết ý của Dư tiên sinh, nhắm mắt lại cảm ngộ theo hướng mà Dư tiên sinh đã nói.

- Bên kia rốt cuộc có cái gì? Có liên quan đến Giang Khương hay không? Tại sao lại khiến cho Dư tiên sinh thán phục như vậy?

Mang theo sự kinh nghi, Hồ Minh Vũ nhắm mắt lại. Y phát hiện phía trước trống không, sau đó cưỡng ép đẩy cảm giác của mình về phía trước, sắc mặt của y liền cứng lại.

Bởi vì y cảm thấy ở đó có một vòng xoáy linh khí khổng lồ tồn tại. Mặc dù cách tương đối xa, hơn nữa phải chăm chú mới có thể cảm giác được, nhưng y vẫn nhận thấy linh khí đó rất kinh người.

Từ trước đến nay, chưa phải là y chưa từng cảm nhận được vòng xoáy linh khí. Khi y còn ở Trưởng lão viện, một vị tiên sinh ở đó đã từng hướng dẫn y, sau khi sử dụng đan dược trợ giúp, đã đột phá Thiên giai nhị phẩm. Khi đó vòng xoáy linh khí cũng đã xuất hiện.

Chẳng qua, khi vị tiên sinh đó đột phá, vòng xoáy linh khí mới xuất hiện. Nghĩ như vậy, Hồ Minh Vũ không khỏi kinh hãi:

- Không thể nào? Dư tiên sinh, ngài không đoán sai chứ? Đây không có liên quan đến Giang Khương. Vòng xoáy linh khí cường đại này hẳn là của một vị tiên sinh nào đó đang đột phá. Còn Giang Khương không phải vừa mới tấn cấp Thiên giai không lâu sao?

- Là Giang Khương, không sai đâu. Lần trước, linh khí chập chờn cũng là do cậu ấy tạo ra. Lần này lại xuất hiện, hơn nữa trong viện dường như không có ai đang bế quan.

Phản ứng của Hồ Minh Vũ cũng không nằm ngoài dự đoán của Dư tiên sinh.

- Minh Vũ, cậu cũng là một thiên tài hiếm có. Tuy không thể so với Trưởng phòng Giang, nhưng chỉ cần cố gắng, thành tựu trong tương lai nhất định không thấp.

- Vâng, Dư tiên sinh.

Hồ Minh Vũ cúi đầu cung kính, nhưng ánh mắt lại lóe lên sự phẫn nộ. Cái gì gọi là không thể so với Giang Khương? Tiểu tử kia bất quá chỉ là vận khí tốt chút thôi.

Ầm ầm. Sau khi tiếp mấy chiêu, Hồ Minh Vũ đột nhiên kêu lên một tiếng, ôm ngực liên tiếp lui về phía sau mấy bước, ánh mắt lóe lên tia máu.

Nhìn biểu hiện của Hồ Minh Vũ lúc này, Dư tiên sinh khẽ thở dài, nói:

- Minh Vũ, hôm nay tâm trạng của cậu không yên. Đến đây thôi, ngày mai tiếp tục.

- A…

Sắc mặt Hồ Minh Vũ cứng đờ, sau đó cung kính gật đầu:

- Vâng, Dư tiên sinh.

Nhìn Hồ Minh Vũ biến mất ngoài cửa, khóe miệng Dư tiên sinh nhếch lên, sau đó lắc đầu thở dài:

- Đúng là tuổi trẻ.

Sắc mặt Hồ Minh Vũ âm trầm bước ra ngoài, đi về phía nội viện, nhưng trên đường đi liền nghe có tiếng người gọi lấy lòng:

- Hồ thiếu, vừa mới luyện công xong sao?
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 914



- Ừm

Hồ Minh Vũ tùy ý đáp một tiếng, sau đó tiếp tục đi về phía trước. Chẳng qua mới đi được một bước liền dừng lại, sau đó nhìn một y sĩ tam phẩm, hỏi:

- Cậu tên La Minh à?

- A, đúng rồi, Hồ thiếu, trí nhớ của anh thật là tốt.

La Minh gật đầu đáp.

Hồ Minh Vũ hài lòng nói:

- La Minh, bây giờ cậu rảnh không?

- Rảnh, rảnh.

La Minh kêu lên:

- Hồ thiếu, có chuyện gì thì anh cứ dặn dò.

- Cậu giúp tôi đến chỗ bế quan của ngoại viện hỏi thăm một chút, xem ai đang bế quan.

Hồ Minh Vũ trầm giọng nói.

Nghe Hồ Minh Vũ nói, La Minh liền mỉm cười đáp:

- Hồ thiếu, anh muốn hỏi cái này à? Không cần hỏi đâu, tôi biết.

- Cậu biết?

Hồ Minh Vũ khẽ cau mày.

- Vâng. Khi tôi vừa mới ở ngoại viện bước ra, vừa lúc nghe mấy vị tiên sinh nói đến chuyện này. Y sĩ Giang Khương đang bế quan. Dường như vừa nãy đã xảy ra động tĩnh gì lớn lắm. Chẳng qua là tôi không biết cụ thể.

La Minh cười nói.

Nghe La Minh đáp, sắc mặt Hồ Minh Vũ trong nháy mắt trầm xuống.

Thấy biểu hiện của Hồ Minh Vũ như vậy, trong lòng La Minh cũng cả kinh, chần chừ một chút liền dè dặt liếc nhìn Hồ Minh Vũ, cẩn thận dò xét:

- Hồ thiếu, nếu không thì để tôi đi hỏi rõ một chút.

- Không cần đâu, vất vả cho cậu rồi.

Lúc này, Hồ Minh Vũ đang thất hồn lạc phách trong lòng. Vốn y còn ôm chút hy vọng Dư tiên sinh đã đoán sai. Nhưng bây giờ đã được chứng thật, hy vọng trong lòng đột nhiên vỡ vụn.

Hồ Minh Vũ mất hồn đi về phía trước, trong đầu không ngừng suy nghĩ. Không thể nào! Giang Khương không có đột phá? Tại sao lại có động tĩnh lớn như vậy? Tại sao lại như vậy? Không thể nào.

- Chẳng lẽ…chẳng lẽ hắn đã uống đan dược đặc biệt sao?

- Chẳng lẽ là Thanh Vân Đan?

- Thứ đắt như vậy, chỉ sợ ông nội của mình cũng không đổi nổi. Giang Khương làm sao có thể dùng?

- Hơn nữa, cho dù là Thanh Vân Đan, cũng không có khả năng tạo thành thanh thế lớn như vậy.

- Ban đầu, khi Trương tiên sinh lên cấp, cũng uống vào mấy viên đan dược mới có được thanh thế như thế. Khí thế đó còn mạnh hơn Giang Khương một chút xíu. Trong này nhất định là có vấn đề.

- Giang Khương nhất định là đang che giấu chuyện gì đó, hoặc có công pháp đặc thù, hoặc có những thứ đồ khác. Nếu không, hắn không thể nào tu luyện nhanh như vậy? Ta mới là thiên tài. Hắn có thể vượt qua ta, tuyệt đối là có vấn đề.

Hồ Minh Vũ lẩm bẩm, rốt cuộc cũng nở nụ cười:

- Nhất định là vậy, hừ, ta nhất định sẽ tìm ra vấn đề.

Dường như đã nghĩ thông suốt, sắc mặt âm trầm của Hồ Minh Vũ biến mất, sau đó ngẩng cao đầu sải bước bước về phía khác.

- Hồ thiếu, Thiên y sư Chu đang đàm phán với Huyết tộc. Nếu không thì anh ở đây nghỉ ngơi một chút. Hẳn một lát nữa Thiên y sư Chu sẽ về.

Nhân viên làm việc trong phòng làm việc của Chu Thế Dương biết Hồ Minh Vũ có quan hệ khá gần với Chu Thế Dương, tất nhiên là rất khách khí.

- Vẫn còn đang đàm phán với Huyết tộc sao?

Hồ Minh Vũ cau mày, sau đó gật đầu, bước vào ngồi xuống.

Trong lúc Hồ Minh Vũ sắp không chờ nổi, Chu Thế Dương rốt cuộc đã trở lại. Gần đây, tinh thần của Chu Thế Dương rất tốt. Đặc biệt cuộc sống dạo này hào quang tỏa sáng, hoàn toàn xua tan đi đời sống xui xẻo lúc trước.

- Minh Vũ, sao hôm nay lại đến đây?

Đưa áo khoác cho nhân viên, Chu Thế Dương ngồi xuống sau bàn làm việc, mỉm cười hỏi.

Thấy tâm trạng của Chu Thế Dương khá tốt, Hồ Minh Vũ cũng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói:

- Chu thúc thúc, lần này cháu đến đây là muốn hỏi thăm thúc một chuyện.

- Chuyện gì? Nói đi.

Chu Thế Dương tiện tay nâng tách trà lên hớp một ngụm.

- Chu thúc thúc, chuyện là như thế này….

Nghe Hồ Minh Vũ nói xong, nhìn ánh mắt khao khát của y, Chu Thế Dương khẽ hừ một tiếng:

- Tôi đã sớm biết chuyện này rồi. Giang Khương chẳng qua là có ba viên Luyện Cốt Đan. Thanh Vân Đan thì vẫn còn nguyên trong kho.

- Một viên cũng không mất? Thế thì làm sao Giang Khương có thể tạo ra thanh thế lớn đến như vậy?

Hồ Minh Vũ kinh nghi nói:

- Linh khí đó không phải bình thường.

- Tôi cũng biết, nhưng tình huống bây giờ, ai cũng không có cách nào thăm dò.

Nói đến đây, gương mặt Chu Thế Dương tràn đầy phiền muộn, nói:

- Bây giờ Giang Khương là đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh. Hơn nữa còn có tư cách thành viên dự thính hội nghị hội Viện ủy. Trừ phi hắn xuất hiện tình huống phản bội viện hoặc làm ra chuyện sai trái nghiêm trọng, khi đó Từ Khải Liễu và Lưu Mộc Dương mới phê duyệt điều tra hắn.

- Chỉ cần hắn không xảy ra vấn đề như vậy, ai cũng không làm gì được hắn.

Nói đến đây, Chu Thế Dương chợt vỗ bàn, lạnh giọng nói:

- Ban đầu thật sự đã quá coi thường tiểu tử này. Nếu lúc trước biết như vậy, tôi cũng đã đánh bạc, điều tra tiểu tử này từ đầu đến chân, nhất định sẽ không để hắn che giấu chuyện gì.

Nhìn biểu hiện của Chu Thế Dương, Hồ Minh Vũ hừ lạnh trong lòng:

- Trước kia ông cũng không phải chưa từng điều tra qua. Nhưng có lần nào thành công đâu. Bây giờ chỉ biết nói khoác.

Nhưng Hồ Minh Vũ chỉ dám suy nghĩ ở trong lòng, một chút cũng không dám nói ra.

- Hừ, xem ra vẫn phải dựa vào ông nội mới được.

Giang Khương thở ra một hơi, lồm cồm bò dậy, sau đó bước vào nhà tắm, rửa sạch mồ hôi trên người.

Mấy ngày nay, ngoại trừ uống không ít đan dược thượng phẩm, hắn cũng vừa mới uống một viên Thanh Vân Đan. Nhờ có Thanh Vân Đan trọ giúp, hắn đã thuận lợi đẩy tốc độ vận khí trong cơ thể lên một thành.

Hơn nữa, năng lượng tích trữ của hắn cũng đã đạt đến 87%, chỉ còn thiếu mười mấy phần trăm nữa là có thể lên cấp. Điều bây giờ cần làm là sử dụng một viên Luyện Cốt Đan cuối cùng, tiến hành cường hóa xương cốt trong cơ thể một lần nữa, để thể chất của hắn đạt đến mức cao nhất, sau đó bổ sung số năng lượng cuối cùng, tấn cấp đuôi chín, cũng là lần lên cấp cuối cùng.

Sau khi đuôi chín mọc ra, sẽ có tình huống gì xuất hiện đây?
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 915



Giang Khương không biết sau khi tấn cấp đuôi chín sẽ đạt đến tình trạng gì. Nhưng bây giờ thực lực của hắn đã gần đến Thiên giai nhị phẩm. Lần này sau khi lên cấp, chân chính đạt đến Thiên giai nhị phẩm, tiến gần Thiên giai nhất phẩm cũng không thành vấn đề.

Giang Khương không biết, một khi Cửu Vĩ Thiên Hồ có được đuôi chín, sẽ còn tiến thêm một bước nào nữa hay không.

Chẳng qua hắn mơ hồ cảm thấy Cửu Vĩ Thiên Hồ sẽ không đơn giản như vậy.

Hắn dùng khăn lau giọt nước trên mặt, sau đó lau sạch toàn thân.

Sau khi tiễn Hồ Minh Vũ đi, sắc mặt Chu Thế Dương liền khá hơn, dựa lưng vào ghế gọi:

- Tiểu Trương, đổi cho tôi ly trà nóng.

- Vâng.

Thư ký bên cạnh cười híp mắt đổi ly trà mới cho Chu Thế Dương. Y biết tâm trạng của Chu Thế Dương hôm nay tương đối tốt.

Giằng co lâu như vậy, hôm nay Hầu tước Ryan rốt cuộc không kéo nổi, bất đắc dĩ đáp ứng phần lớn điều kiện. Cuộc đàm phán chính thức bước vào giai đoạn kết thúc.

Chu Thế Dương đối với kết quả thương lượng này khá đắc ý. Mà hội Viện ủy cũng tương đối hài lòng.

Không thể không nói, nghị viên Trưởng lão hội và nghị viên quốc hội vẫn rất đáng tiền.

Hầu tước Ryan ngoại trừ đáp ứng trả lại nắp Tế Thế Đỉnh, ba mươi gốc Huyết Linh Thảo, còn trả lại cho Thiên Y Viện một số bảo vật mà Huyết tộc cướp được từ Hoa Hạ lần trước.

Kết quả như vậy là nằm ngoài ý liệu của Thiên Y Viện.

Ít nhất nắp Tế Thế Đỉnh có thể lấy về, ngoài ra còn có thêm ba mươi gốc Huyết Linh Thảo. Rất nhiều đan dược của Thiên Y Viện cần dùng đến loại cỏ này. Chỉ cần tiết kiệm một chút, ít nhất mười năm sẽ không thiếu Huyết Linh Thảo.

Hơn nữa, còn có một số trân bảo đã bị Huyết tộc cướp đi từ trăm năm trước, đối với Thiên Y Viện mà nói, khoản làm ăn này quả thật rất có lời.

Huyết tộc khó tránh khỏi có chút đau lòng. Nhưng vì để chuộc lại một vị nghị viên Trưởng lão hội, bốn vị nghị viên quốc hội cũng chỉ mặc cho Thiên Y Viện cắt cổ mình.

- Ngày mai tôi sẽ đi một chuyến nữa, sau đó để cho ngoại viện liên lạc với những tên kia. Lúc này xem như tôi công đức viên mãn.

Chu Thế Dương nhấp một ngụm trà, gương mặt tự đắc.

- Vâng, lúc này ngài đã đánh một trận chiến thật đẹp. Thủ tịch trưởng lão Hầu tước Ryan trước mặt ngài cũng không lật nổi sóng gió gì. Kiên trì nhiều ngày như vậy, còn không phải bị ngài hai ba cái đá chỏng gọng xuống đất sao?

Tiểu Trương bất quá chỉ mới ba mươi mấy tuổi, nhưng miệng lưỡi thì vô cùng. Nói mấy câu, vẻ đắc ý trên gương mặt Chu Thế Dương lại càng nhiều.

Nhưng Chu Thế Dương vẫn tỏ ra khiêm nhường, cười ha hả, khoát tay nói:

- Haha, không thể nói như vậy. Hầu tước Ryan có thể trụ vững mấy ngày như vậy, cũng là rất khá rồi.

- Hơn nữa, dù sao chúng ta cũng có sự lùi bước. Năm mươi gốc Huyết Linh Thảo chỉ còn lại ba mươi.

- Thiên y sư Chu, ngài quá khiêm nhường rồi. Năm mươi gốc Huyết Linh Thảo chính là giá trên trời. Đổi lại là ai cũng không có khả năng đáp ứng. Chúng ta kiếm được ba mươi gốc đã là tốt lắm rồi, lại còn có trân bảo lấy về, chẳng khác nào thắng lợi thiên đại. Đây chính là công lao của ngài.

- Haha, Tiểu Trương, tôi phát hiện cậu càng lúc càng biết nói chuyện.

Chu Thế Dương nhấp một ngụm trà, cười to:

- Được rồi, Tiểu Trương, liên lạc với phòng làm việc của Viện trưởng, yêu cầu tổ chức cuộc họp hội Viện ủy tạm thời.

- Vâng, Thiên y sư Chu.

- Lão Chu, lần này vất vả cho ông rồi.

Từ Khải Liễu không có chút gì là không vui, mỉm cười gật đầu nói với Chu Thế Dương.

- Nào có, nào có. Tôi là thành viên hội Viện ủy, những việc này đều nên làm mà.

Chu Thế Dương nói.

- Haha, lão Chu, ông cũng đừng khiêm tốn nữa. Lần này ông tranh thủ được nhiều Huyết Linh Thảo cho viện, đúng là không dễ dàng gì. Có ba mươi gốc Huyết Linh Thảo, Thiên Y Viện ta xem như tăng thêm một trợ lực. Công của lão Chu ông không thể không tính.

Từ Khải Liễu đương nhiên biết tính tình của Chu Thế Dương, thích sĩ diện hảo, nhưng cũng không keo kiệt lời tán dương, vỗ tay cười nói:

- Nào, chúng ta cho lão Chu một tràng pháo tay nào.

Nghe Từ Khải Liễu nói, mọi người nhìn nhau rồi mỉm cười vỗ tay.

Thấy mọi người như vậy, mặc dù biết đây là Từ Khải Liễu cố ý, nhưng Chu Thế Dương vẫn không khỏi có chút lâng lâng.

Nhưng khi ông ta liếc nhìn xung quanh, không thấy có Giang Khương, trong lòng có chút hụt hẫng. Ông ta thật muốn tiểu tử kia vỗ tay cho mình.

Có chút không cam lòng, Chu Thế Dương làm như vô tình hỏi:

- Ồ, sao hôm nay không thấy Giang Khương?

- Giang Khương?

Mọi người sửng sốt nhìn nhau. Quả thật không thấy Giang Khương đến tham dự, chẳng lẽ tiểu tử kia còn đang bế quan? Nhưng linh khí phát ra từ chỗ bế quan đã tiêu tán, hơn nữa không phải có tin tức tiểu tử kia hôm nay xuất quan sao?

Mọi người có chút nghi ngờ nhìn La Thiên Minh.

La lão nhún vai, lắc đầu cười khổ:

- Đừng nhìn tôi. Tôi cũng không biết đâu. Nhưng cậu ấy chẳng qua chỉ là dự thính, tham gia thì tham gia, không tham gia, chúng ta cũng đâu cần quan tâm.

Chu Thế Dương có chút thất vọng, trầm giọng nói:

- Lần này họp, ngược lại có chút liên quan đến cậu ấy.

- Sao?

Nghe Chu Thế Dương nói có liên quan đến Giang Khương, mọi người tò mò nhìn nhau, không biết tại sao Chu Thế Dương lại nhắc đến Giang Khương. Chu Thế Dương nói có liên quan đến Giang Khương, hẳn không phải là chuyện tốt.

Ngay cả La Thiên Minh cũng căng thẳng, cau mày nhìn chằm chằm Chu Thế Dương, không biết ông ta lại muốn gây ra chuyện gì nữa.

- Lần này tôi tổ chức cuộc họp lâm thời, nguyên nhân là muốn mọi người thương lượng một chút, sau khi đàm phán xong, hai bên sẽ trao đổi như thế nào.

Chu Thế Dương trầm giọng nói:

- Liên quan đến địa điểm và phương thức trao đổi, chúng ta cần đưa ra một chương trình đáng tin cậy, xác nhận phải có lợi cho chúng ta. Hơn nữa Huyết tộc cũng phải đồng ý.

- Vậy chuyện này có liên quan gì đến Giang Khương?

La Thiên Minh cau mày hỏi.

- Đương nhiên là có liên quan.

Chu Thế Dương khẽ hừ một tiếng:

- Trao đổi lần này, quan trọng nhất chính là nắp Tế Thế Đỉnh. Nếu là nắp Tế Thế Đỉnh, thân là đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh, Giang Khương cũng phải tham gia trao đổi, mới có thể xác nhận nắp đỉnh có còn nguyên vẹn hay không. Khi đó chúng ta mới yên tâm giao lại đám Huyết tộc kia.

Nói đến đây, Chu Thế Dương lại hừ lạnh một tiếng, nhìn La Thiên Minh, hỏi:

- Chẳng lẽ lão La ông có dị nghị gì với điều này sao?

Nghe Chu Thế Dương nói như vậy, La Thiên Minh chần chừ một chút rồi lắc đầu. Chu Thế Dương nói như vậy cũng có lý. Giang Khương phải đích thân đi, khi đó mới tránh không để xảy ra sơ sót.

Thấy La Thiên Minh không có ý kiến, Chu Thế Dương mới đắc ý cười lạnh:

- Nếu đã như vậy, vậy cho người gọi Giang Khương đến đây. Chúng ta cùng nhau thảo luận lại. Dẫu sao cũng có liên quan đến chi bảo trấn viện của chúng ta, không thể khinh thường được.

La Thiên Minh chần chừ một hồi, cũng không biết bây giờ Giang Khương đang bế quan hay không bế quan. Nếu đang bế quan, đương nhiên không thể quấy nhiễu. Nếu để xảy ra vấn đề, vậy thì phiền toái rồi.

- Tiểu tử này, khi không có chuyện thì thấy mặt. Khi cần thì lại không thấy đâu. Người đâu, đi gọi Giang Khương lập tức đến đây

ngay.

Chu Thế Dương lạnh giọng nói.

- Khoan đã.

La Thiên Minh giật mình, đang định lên tiếng, đột nhiên thấy sắc mặt Chu Thế Dương biến đổi. Nhìn biểu hiện của Chu Thế Dương, La Thiên Minh sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, liền nhìn thấy Từ Khải Liễu, Lưu Mộc Dương và các vị thành viên hội viện ủy đã đạt đến Thiên giai cũng biến sắc giống Chu Thế Dương, đồng loạt đứng dậy, nhìn về một hướng.

- Chuyện gì vậy?

Còn lại những thành viên còn chưa đạt đến Thiên giai thì trố mắt nhìn nhau, không biết chuyện gì đã xảy ra.

Trong lúc mọi người đang kinh nghi, sắc mặt bọn họ đều cứng đờ, không hẹn mà giống như các vị thành viên có thực lực Thiên giai, bỗng nhiên đứng dậy, cùng nhìn về một phía.

- Rốt cuộc là chuyện gì vậy?

La Thiên Minh là người có thực lực tu vi yếu nhất, nhưng cũng cảm nhận được từ hướng nào đó có linh khí truyền đến. Lúc này ông mới biết được tại sao các thành viên kia lại có biểu hiện như thế.

Linh khí khổng lồ như vậy, trong mấy chục năm qua ở Thiên Y Viện chưa từng có bao giờ.

- Đây là…

Sắc mặt Chu Thế Dương kinh hãi, rất nhanh cảm nhận được cổ linh khí này rất giống với cổ linh khí mà Giang Khương tu luyện lúc trước.

- Không thể nào? Không thể nào.

Gương mặt Chu Thế Dương trong nháy mắt tái xanh.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 916



Giang Khương chậm rãi bước ra khỏi phòng bế quan, sắc mặt hơi tái. Hắn vừa mới tắm xong, mấy sợi tóc ướt trên đầu rung rung, cả người khoan khoái nhẹ nhàng.

Những người đứng bên ngoài phòng bế quan, nhìn Giang Khương bước ra, ánh mắt sáng lên, sau đó lại lóe lên chút kinh ngạc.

Người đứng bên ngoài không ít, có bảy tám tiên sinh ngoại viện. Còn cao thủ thông thường thì có đến hai ba chục. Tất cả đều cảm nhận được khí tức khổng lồ tiêu tán nên mới chạy đến đây dò xét.

Nhưng bây giờ, khi bọn họ nhìn thấy Giang Khương, đầu tiên là mắt sáng lên, nhưng sau khi cảm nhận được khí tức trên người Giang Khương, khó tránh khỏi xuất hiện biểu hiện kinh ngạc.

Bởi vì Giang Khương nhìn qua rất sạch sẽ. Nhưng lại quá mức sạch sẽ, sạch đến mức trên người không còn khí tức nội khí nào, hơn nữa sắc mặt còn hơi trắng tái, giống như người bệnh lâu ngày mới khỏi.

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Các tiên sinh ngoại viện ngày thường cũng có chút qua lại với Giang Khương, sau khi cảm nhận khí tức trên người hắn, tất cả đều sửng sốt. Cho dù là cao thủ Thiên giai thông thường, trên người sẽ mang theo khí tức Thiên giai đặc thù. Nhưng trên người Giang Khương thì lại không, mặc dù tinh thần của hắn nhìn qua không tệ lắm.

Đặc biệt Giang Khương vừa mới tạo ra vòng xoáy linh khí khổng lồ, tại sao đột nhiên trên người lại không còn khí tức của Thiên giai?

Nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn, mọi người đều cảm thấy quái dị.

Thấy mọi người đứng bên ngoài, Giang Khương thoáng sửng sốt một chút, dường như hơi bất ngờ, nhưng rồi rất nhanh khôi phục lại tinh thần, hướng mọi người gật đầu một cái rồi bước đi.

Ánh mắt mọi người nhìn theo sau lưng của Giang Khương, nhìn bước chân nhẹ nhàng mà chậm chạp của hắn, sắc mặt càng thêm quái dị. Chờ Giang Khương bước ra ngoài cổng ngoại viện, mọi người lại trố mắt nhìn nhau, sau đó thấp giọng nghị luận.

Không ai biết rốt cuộc Giang Khương tại sao có thể làm ra được động tĩnh như vậy. Ngay cả một số người qua lại khá gần với hắn hỏi, hắn cũng chỉ mỉm cười không nói. Chẳng qua khi mọi người nhìn thấy sắc mặt ửng đỏ của hắn, lại càng tò mò hơn.

Tạo ra được vòng xoáy linh khí khổng lồ, nhưng đến cuối cùng Giang Khương lại có biểu hiện như vậy, thậm chí ngay cả khí tức Thiên giai cũng không có, mọi người không thể không nghi ngờ.

Từ Khải Liễu cũng có chút lo lắng, nhìn Giang Khương, hỏi:

- Giang Khương, lần trao đổi này, cậu có vấn đề gì hay không? Nếu như…

Nhìn Từ Khải Liễu muốn nói rồi lại thôi, Giang Khương mỉm cười nói:

- Không sao, Viện trưởng, nếu là trao đổi nắp Tế Thế Đỉnh, để tôi đi một chuyến sẽ ổn thỏa hơn.

Nghe Giang Khương nói, nụ cười trên mặt Chu Thế Dương lại càng đậm, gật đầu nói:

- Sự tình trọng đại, đương nhiên phải cần Giang Khương đi rồi. Nếu Giang Khương không có ý kiến gì, vậy thì tốt rồi.

La Thiên Minh nhìn nụ cười nhàn nhạt trên mặt Giang Khương, chần chừ một hồi rồi không nói gì.

- Vậy được rồi. Quyết định như vậy đi. Ngày mốt, Giang Khương sẽ xuất phát cùng đội ngũ.

Bữa tối rất phong phú. Với thân phận của Giang Khương, mặc dù không đặt trước, nhưng muốn ăn thức ăn nào, chỉ cần có trong thực đơn, trên căn bản sẽ phục vụ ngay lập tức. Đây chính là chỗ tốt mà hắn cảm thấy khi có được tư cách thành viên dự thính hội Viện ủy.

- Giang Khương, anh có khỏe không?

Nhìn Giang Khương bỏ một miếng đậu hũ vào miệng, thần sắc tràn đầy thỏa mãn, Tuyên Tử Nguyệt cẩn thận hỏi.

- Sao?

Giang Khương dừng đũa, nhìn gương mặt lo lắng và khẩn trương của Tuyên Tử Nguyệt và Phan Hiểu Hiểu, nhẹ nhàng lắc đầu một cái, sau đó lại gắp một miếng thịt nhét vào miệng Tiểu Bảo, cười nói:

- Hai người thấy thế nào?

Tuyên Tử Nguyệt và Phan Hiểu Hiểu nhìn nhau, sau đó đồng loạt lắc đầu:

- Không biết.

Đưa tay sờ gương mặt Tiểu Bảo, Giang Khương cười nói:

- Đừng lo lắng. Anh rất tốt, vô cùng tốt.

Huyết tộc đúng là rất nóng lòng trong chuyện trao đổi lần này. Sau khi đàm phán được nhất trí, trong hai ngày ngắn ngủi đã xác định được địa điểm và thời gian chuộc người.

Thiên Y Viện cũng không gây thêm rắc rối, rất nhanh đáp ứng thời gian và địa điểm, phái ra một đội ngũ không nhỏ tiến hành kiểm tra trước.

Địa điểm trao đổi cũng không phải nằm ở Trung Quốc, cũng không phải ở Châu Âu mà là một nơi mọi người có thể chấp nhận được. Là một thị trấn nhỏ gần Seoul Hàn Quốc.

Tổ hành động tham gia trao đổi lần này gồm có, dẫn đầu là Thiên y sư Liêu Long Căn, thứ hai chính là Giang Khương. Những người còn lại đều là cao thủ ngoại viện. Dĩ nhiên là số người hạn chế tương đối nghiêm khắc. Căn cứ theo hiệp nghị của Huyết tộc, số người tham gia trao đổi không vượt quá mười người. Trong đó, Bá tước và Thiên giai phải bị hạn chế.

Cho nên, bên phía Thiên Y Viện cũng có Liêu Long Căn, Giang Khương, hai tiên sinh ngoại viện và sáu cao thủ Địa giai.

Bên phía Huyết tộc gồm có một vị nghị viên Trưởng lão hội Hầu tước Hebrew, bốn Bá tước Huyết tộc và năm Tử tước.

Mặc dù bị giam giữ lâu ngày, nhưng khi mấy vị Huyết tộc cao cấp lên máy bay, tinh thần vẫn rất khá. Thậm chí còn nở nụ cười hưng phấn. Bị nhốt lâu như vậy, ngày nào cũng uống máu heo, ăn thức ăn mà bọn họ cho là rác rưởi, rốt cuộc cũng có ngày được trở về. Đây dĩ nhiên là chuyện rất đang vui vẻ.

Mặc dù năm cao thủ Huyết tộc đã bị khống chế huyết lực, nhưng hai vị tiên sinh ngoại viện cũng không dám khinh thường, lúc nào cũng phải đảm bảo khoảng cách an toàn trên máy bay để phòng ngừa vạn nhất.

Ngồi hàng ghế đối diện cách đó không xa, Giang Khương nhìn cô gái với mái tóc vàng rực rỡ, gương mặt xinh đẹp lúc nào cũng cúi xuống, ánh mắt lóe lên chút nghi ngờ. Hôm nay vị nữ Bá tước Eva này có chút dị thường, dường như muốn tránh sự chú ý của hắn.

- Cô nàng này đang suy nghĩ chuyện gì nhỉ?

Nhìn Bá tước Eva vẫn luôn cúi đầu, Giang Khương cau mày, sau đó cũng không suy nghĩ nhiều nữa.

Chiếc máy bay của Thiên Y Viện chậm rãi đáp xuống sân bay Seoul. Lúc này có ba chiếc xe chờ sẵn, chở mọi người đến địa điểm đã được định sẵn.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 917



6h chiều theo giờ thủ đô, mặt trời chỉ còn treo lại một nửa trên mặt biển, để lại trên bề mặt nước biển một tầng đỏ ửng nhàn nhạt.

Hai đám người đứng trên bờ, cách nhau chừng mười thước, chính giữa là bãi cát với ánh nắng chiều tỏa xuống. Hình ảnh nhìn qua rất là đẹp.

Nhưng khi kéo tầm mắt đến gần, khí tức lại càng lúc càng lạnh. Ánh mắt đôi bên nhìn nhau có thể đông lạnh người ta.

Một bên là người phương Tây tóc vàng, đứng thành một hàng, khoác áo khoác dài màu đen có hoa văn màu vàng, nhìn qua ưu nhã vô cùng. Chính giữa là một người đàn ông tóc vàng, cặp mắt trên gương mặt tuấn mỹ hiện lên chút huyết quang nhàn nhạt, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng tà mị.

Bên kia, chính giữa là một người đàn ông trung niên mặc áo gấm đường trang màu đen, không giận mà uy. Bên cạnh là một chàng thanh niên, cũng khoác một áo khoác màu đen, gương mặt nở nụ cười nhàn nhạt, thân hình thẳng tắp, phong thái phi phàm. Nếu không phải mái tóc đen và cặp mắt đen, nhìn hắn rất giống với đám thân sĩ phương Tây kia.

Đứng cách hai người nửa bước là ba người đàn ông trung niên mặc trang phục đường trang màu đen, khí tức trầm ổn. Phía sau ba người là năm người ngoại quốc. Mặc dù mặt mũi có chút tiều tụy nhưng người ngợm cũng coi như chỉnh tề. Sau cùng là năm người mặc tây trang màu đen lạnh lùng, mơ hồ bao vây năm người ngoại quốc ở chính giữa.

Thiên y sư Liêu Long Căn lạnh lùng nhìn người đàn ông tuấn mỹ phía đối diện.

Huyết tộc và Thiên Y Viện trước giờ vẫn có cừu hận không thể giải được. Nếu không phải vì trao đổi mấy tên huyết tộc này để lấy nắp Tế Thế Đỉnh, Huyết Linh Thảo và bảo vật Thiên Y Viện, Thiên Y Viện nào có chuyện để cho đám nghị viên Huyết tộc này còn đường trở về, trực tiếp giết thẳng tay rồi.

Ngay cả khi đàm phán, Chu Thế Dương cũng không cho Huyết tộc sắc mặt tốt. Liêu Long Căn tất nhiên lại càng không để Huyết tộc vào mắt. Nhìn đối phương, ông lãnh đạm nói:

- Hầu tước Ryan, người cũng đã được mang đến. Không biết bên phía các hạ có mang theo những vật mà chúng tôi cần không?

- Dĩ nhiên rồi.

Hầu tước Ryan lạnh lùng cười, nhìn mấy vị nghị viên đằng sau lưng đám người Liêu Long Căn, nhẹ gật đầu một cái, sau đó quay mặt ra đằng sau ra hiệu.

Một vị Bá tước lập tức bưng một cái vali lên tay, nhẹ nhàng mở ra, thứ trong vali hiện lên trước mặt mọi người. Một Bá tước khác cũng mở vali, bên trong là những loại cỏ lá dài, mơ hồ có màu đỏ của máu.

Mặc dù cách chừng mười thước, nhưng sau khi Giang Khương nhìn sang, liền xác nhận bên trong chiếc vali có một vật hình tròn màu xanh, chính là nắp Tế Thế Đỉnh không sai. Khí tức quen thuộc phát ra từ nắp đỉnh rất có cảm giác tương thông với huyết mạch của hắn. Tuyệt đối không sai được.

Lúc này, Liêu Long Căn cũng ngưng mắt quan sát Huyết Linh Thảo.

Huyết Linh Thảo cũng đã không còn ở Thiên Y Viện mấy chục năm nay. Liêu Long Căn cũng là một trong số ít các Thiên y sư có thể nhìn thấy Huyết Linh Thảo. Mấy chục năm không thấy, lúc này ông chỉ có thể đem hết toàn lực tiến hành phân biệt.

Giang Khương nhìn nắp Tế Thế Đỉnh, sau đó tùy ý liếc qua cái vali có đựng Huyết Linh Thảo, hai con ngươi co rúc lại, sau đó nói:

- Không có vấn đề gì.

Lúc này, Liêu Long Căn đang phán định Huyết Linh Thảo cùng với trí nhớ của mình, chỉ là vẫn chưa chắc chắn 100%, đang định cau mày bảo đối phương đưa vali đến gần hơn mấy thước, chợt nghe tiếng Giang Khương nói, trong lòng liền trấn định lại, quay đầu nhìn Giang Khương một cái, thấy gương mặt tràn đầy tự tin của hắn, cũng chỉ gật đầu.

Ba vị tiên sinh ngoại viện thấy Liêu Long Căn gật đầu, liền chậm rãi lui bước, tỏ ý để cao thủ cấp Địa đằng sau đẩy mấy vị Huyết tộc cao cấp tiến lên.

Thấy ba vị tiên sinh lui ra, ánh mắt đám người Bá tước Robert sáng lên đầy hưng phấn, sau đó nhìn nhau một cái rồi sải bước về phía trước. Hai chị em Bá tước Eva đi đằng sau. Chẳng qua khi đi, Bá tước Buffett quay đầu nhìn Bá tước Eva một cái, ánh mắt lóe lên sự khác thường, trong lúc lơ đãng khẽ gật đầu một cái.

Là chị em, Bá tước Eva hiểu rất rõ cái gật đầu vừa nãy của em trai mình, gương mặt hiện lên sự do dự, nhưng dường như nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt lại hiện lên sự ảm đạm.

Khi đi ngang qua Giang Khương, cô ngẩng đầu nhìn Giang Khương một cái. Khi Giang Khương có cảm giác quay đầu lại nhìn, cô lại nhanh chóng cúi đầu, giống như không muốn đối mặt với Giang Khương.

Giang Khương nhẹ cau mày, ánh mắt lóe lên sự nghi hoặc, không biết Bá tước Eva có ý gì. Theo lý, cô gái này không phải tuýp người hay mắc cỡ.

Hai vị cao thủ Địa giai áp giải đám người Hầu tước Robert chậm rãi đi tới, hai vị tiên sinh cũng theo sát đằng sau.

Lúc này, có hai vị Bá tước xách vali chậm rãi bước sang bên này.

Khi hai bên đến gần, Bá tước Eva vẫn luôn cúi đầu chậm rãi ngẩng đầu nhìn hai vị Bá tước bước đến.

Hai vị Bá tước nhìn chằm chằm đằng trước, nhìn thấy gương mặt của Bá tước Eva, gương mặt liền cứng đờ, nhưng chỉ trong nháy mắt đã khôi phục sự bình thường.

Vị Hầu tước Ryan cau mày, dường như cũng chú ý đến cái gì đó, ánh mắt lóe lên sự vui mừng.

Giang Khương ở đằng sau không nhìn thấy hình dạng của hai vị Bá tước, nhưng hắn nhìn thấy sự vui mừng lóe lên trong mắt Bá tước Ryan, đang sửng sốt một chút, chợt nhìn thấy khi hai bên bắt đầu tiếp xúc với nhau, trong lòng đột nhiên thấy dự cảm không tốt, liền kêu lên:

- Hãy…

Nhưng hai chữ cẩn thận còn chưa nói ra, bên kia cũng đã phát sinh dị biến. Bá tước Eva vốn đã bị khống chế huyết lực đột nhiên khí tức toàn thân tăng vọt, vỗ tay đánh bay hai cao thủ Địa giai đằng sau, đồng thời đánh một chưởng về phía vị tiên sinh đang chuẩn bị cầm lấy chiếc vali.

Khi Giang Khương đang định lao ra, vị tiên sinh đang đón lấy cái vali thực lực rõ ràng không ngang tầm với Bá tước kia, cộng thêm Eva đã thi triển Nhiên huyết giáp công, liền bị đánh lui.

Cái tay vừa mới chạm vào cái vali đã bị đối phương đoạt trở lại.

Giang Khương xông tới, đỡ lấy vị tiên sinh bị đánh bay. Lúc này đại cuộc đã định. Đám người Hầu tước Robert dưới sự tiếp ứng của Hầu tước Ryan, đã thuận lợi lui về phía sau.

Liêu Long Căn, vị tiên sinh còn lại dẫn theo ba cao thủ Địa giai nhanh chóng lao lên, hai mắt bốc lửa, sắc mặt âm hàn nhìn Hầu tước Ryan đang đắc ý.

Sắc mặt Giang Khương lúc này cũng tái xanh, nhìn chằm chằm Hầu tước Ryan đang đứng chung với Bá tước Eva. Hắn mơ hồ đoán được, Bá tước Eva có thể thoát khỏi áp chế huyết lực của Thiên Y Viện, hơn nữa còn khôi phục được thực lực, chỉ sợ là có liên quan đến máu của hắn.

Nhìn ánh mắt lạnh lùng của Giang Khương, Bá tước Eva nhẹ rũ mắt xuống, quay đầu sang chỗ khác.

Thấy Eva không dám đối mặt với mình, Giang Khương còn không biết chuyện gì xảy ra sao. Một cơn giận xông thẳng lên đầu, nhưng lúc này có hối cũng không còn kịp nữa. Thực lực của đối phương cộng thêm Eva, trên căn bản đã vượt qua nhóm người của hắn.

Bên kia, Bá tước Robert và các vị Bá tước còn lại dưới sự trợ giúp của Huyết tộc, bắt đầu uống máu đã được chuẩn bị và một số dược vật đặc biệt.

Mắt thấy nắp đỉnh đã bị đối phương đoạt lại, Liêu Long Căn hét lên giận dữ, muốn dẫn cao thủ ngoại viện liều chết xông lên, Giang Khương liền nheo mắt bước lên, đưa tay ngăn lại, trầm giọng quát:

- Thiên y sư Liêu bình tĩnh lại.

Nghe tiếng quát này của Giang Khương, Liêu Long Căn liền ngừng lại, thở hổn hển, nhìn Hầu tước Ryan phía đối diện, cùng với Bá tước Eva dưới trạng thái Nhiên huyết, khí tức đạt đến đỉnh phong, liền giậm chân một cái, phất tay ra hiệu các tiên sinh phía sau dừng lại.

Bây giờ thế cục rất rõ ràng. Một vị tiên sinh ngoại viện vì không đề phòng đã bị đối phương liên thủ đánh trọng thương, chỉ còn lại hai vị tiên sinh, ông và Giang Khương, cùng lắm là đánh ngang tay với đối phương.

Nhưng bây giờ mặt trời đã gần xuống núi, chưa đến nửa tiếng nửa trời sẽ tối ngay. Đám người Hầu tước Robert nhờ có máu và dược vật, áp chế huyết lực của Thiên Y Viện không còn duy trì được quá lâu.

Chỉ cần đối phương kéo dài thêm một hai khắc, đến lúc đó bọn họ muốn toàn thân trở lui cũng không được.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 918



- Đi.

Thấy tình thế không ổn, Liêu Long Căn lập tức quyết định thật nhanh, nhưng vẫn không thôi nhìn chiếc vali mà đám người Huyết tộc đang bảo vệ, sau đó quả quyết vung tay, dẫn đám người Giang Khương nhanh chóng thối lui.

Nếu đã không còn hy vọng cướp đồ trở lại, thì không cần phải tiếp tục ở lại làm gì. Kéo dài thời gian chỉ tổ bất lợi cho bọn họ.

Ba tiên sinh ngoại viện cũng không cam lòng nhìn đám Huyết tộc phía đối diện, sau đó vung tay lên. Năm cao thủ Địa giai theo sát Giang Khương và Liêu Long Căn lui ra ngoài. Ba tiên sinh ngoại viện đi đằng sau, vội vàng thối lui.

Không có bất kỳ một tiên sinh ngoại viện nào dám khinh thường Hầu tước Ryan. Cho dù ba người bọn họ đều là Thiên giai nhị phẩm trở lên cũng chưa chắc đấu lại, huống chi đối phương còn có mấy Bá tước không yếu.

Nhìn đám người Thiên Y Viện dùng tốc độ cực nhanh, che chở lẫn nhau nhanh chóng thối lui, ánh mắt Hầu tước Ryan toát lên ý cười nhàn nhạt, đồng thời mang theo sự tiếc nuối. Vốn bọn họ đã chuẩn bị toàn lực xuất thủ. Chỉ cần kéo dài thời gian một chút, khi huyết lực của đám Hầu tước Robert khôi phục lại, đám người Thiên Y Viện ít nhất phải lưu lại một nửa trở lên.

Nhưng Giang Khương thật sự quá tỉnh táo, không chút chậm trễ, liền lên tiếng ra hiệu vị Thiên y sư kia dừng tay. Nếu không thì…

Nhưng, mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng Hầu tước Ryan lại vô cùng khoái trá. Y không nghĩ đến Bá tước Eva lại tránh thoát được sự khống chế huyết lực của đối phương, hơn nữa còn trong thời điểm mấu chốt mà sử dụng Nhiên huyết, đoạt lại nắp Tế Thế Đỉnh, để cho những cố gắng của Thiên Y Viện mấy ngày qua đổ sông đổ biển.

Chiếc xe nhanh chóng xuyên qua làn xe. Bên trong xe chỉ có tiếng thở hổn hển. Sắc mặt mọi người đều tái xanh, không một ai lên tiếng.

Tất cả mọi người đều biết được lúc này đã xảy ra sơ hở, là sơ hở lớn. Vị nữ Bá tước Huyết tộc kia đã thoát khỏi thủ đoạn áp chế huyết lực truyền thừa mấy trăm năm của Thiên Y Viện. Hơn nữa còn trong thời điểm mấu chốt cướp lại nắp Tế Thế Đỉnh. Tất sẽ phải có người đứng ra chịu trách nhiệm cho chuyện này.

Nhưng trước khi chuyện còn chưa tra rõ, tất cả mọi người sẽ không tùy tiện phát biểu bất kỳ ý kiến nào.

Sắc mặt Liêu Long Căn cực kỳ khó coi. Tuy nói Thiên Y Viện lần này đã thu được ít nhất ba mươi gốc Huyết Linh Thảo, nhưng không có nắp Tế Thế Đỉnh, thua thiệt cũng xem như không nhỏ.

Nghĩ đến đây, Liêu Long Căn quay đầu nhìn Giang Khương sắc mặt đang âm trầm, định lên tiếng trấn an, liền thấy Giang Khương đột nhiên ngẩng đầu lên:

- Tăng tốc đến sân bay, yêu cầu sân bay làm xong công tác chuẩn bị cất cánh.

Vị cao thủ ngoại viện ngồi ở đằng trước lên tiếng đáp một câu, sau đó cầm điện thoại liên lạc.

- Bây giờ trở lại Kim Lăng?

Liêu Long Căn cau mày nhìn Giang Khương, hỏi:

- Tôi đã điều động tất cả thành viên của Thiên Y Viện ở Hàn Quốc, chuẩn bị tiến hành đánh lén.

- Mọi người ở lại đây, tôi phải nhanh chóng trở về.

Giang Khương trầm giọng nói:

- Tôi muốn xin phòng Hậu cần Thiên Y Viện chuẩn bị cho tôi một chiếc trực thăng tốc độ cao.

- Cậu…

Sắc mặt Liêu Long Căn có chút kinh nghi, chỉ chần chừ một chút rồi gật đầu:

- Được.

Hai người biết rất rõ, trong tình huống đám người Hầu tước Robert khôi phục lại thực lực, tỷ lệ thành công đánh lén là rất nhỏ, nhưng không thể không thử một lần.

Không bao lâu sau, Giang Khương đã xuất hiện ở sân bay Kim Lăng. Trên đường trở lại Thiên Y Viện, hắn móc điện thoại ra, trầm giọng hỏi:

- Tình huống như thế nào?

- Y sĩ Giang Khương, đánh lén thất bại. Đám người Hầu tước Ryan đã lên máy bay. Máy bay vừa mới cất cánh.

Tin tức này cũng không nằm ngoài suy đoán của Giang Khương. Bên kia có thể trì hoãn thời gian đám người Hầu tước Ryan trở về nước đã là khá lắm rồi.

Sau khi cúp điện thoại, Giang Khương bấm một dãy số khác:

- Phòng Ngoại giao, tôi là Giang Khương, xin hãy an bài giùm một máy bay, yêu cầu trong vòng một tiếng dùng tốc độ nhanh nhất bay đến Birmingham.

Khi Giang Khương trở lại Thiên Y Viện đã là buổi tối. Ngoại trừ một số phòng luyện đan còn sáng đèn, thì tất cả những nơi còn lại đều tối om. Phòng luyện đan số 1 tất nhiên là như vậy.

- Trưởng phòng Giang, cậu quay về rồi à?

Người phụ trách phòng luyện đan thấy Giang Khương bước vào, gương mặt sửng sốt một chút rồi mỉm cười hỏi.

Giang Khương nhẹ gật đầu một cái:

- Tôi muốn ở lại phòng luyện đan môt chút.

- Được, cậu cứ tùy ý. Có cần gì thì cứ phân phó.

Đối với tình huống của Giang Khương, người trực ban cũng không cảm thấy kỳ quái. Sau khi lấy được Tế Thế Đỉnh trở lại, Giang Khương bất luận có luyện đan hay không luyện đan thì cũng hay ở lại phòng luyện đan qua đêm.

Sau khi bước vào phòng luyện đan, Giang Khương đóng cửa lại, nhìn Tế Thế Đỉnh chính giữa phòng, ánh mắt lóe lên sự phức tạp.

- Chủ nhiệm, nóc nhà phòng luyện đan số 1 mở ra.

Một nhân viên quản lý phòng luyện đan quay sang báo cáo với Chủ nhiệm trực ban.

- Nóc nhà mở ra?

Chủ nhiệm trực ban ngẩn ra, sau đó phất tay nói:

- Không sao, không cần để ý.

Nóc phòng luyện đan đều là thiết kế mở, dùng trong tình huống nổ lò luyện, có thể giúp khơi thông lực nổ, đồng thời giúp cho bên trong phòng luyện nhanh chóng được thông hơi.

Nhưng thiết kế này rất ít khi được sử dụng. Đối với Trưởng phòng Giang mà nói, dường như cũng không có gì lạ lắm. Hắn thường xuyên ngủ qua đêm trong phòng luyện. Vừa rồi nhìn sắc mặt, dường như có chút không vui, nói không chừng muốn mở nóc nhà nhìn sao cũng có thể.

- Vâng, Chủ nhiệm.

Trong lúc hai người nói chuyện với nhau, từ trong nóc nhà mở ra có một món đồ lặng yên không một tiếng động vọt ra, lặng lẽ trôi lơ lửng giữa không trung. Mấy giây sau liền vọt theo một hướng khác, trong nháy mắt biến mất khỏi bầu trời Thiên Y Viện.

Tài lực của phòng Hậu cần Thiên Y Viện phải nói là rất mạnh. Thực lực của phòng Ngoại giao là không thể nghi ngờ. Sau khi Giang Khương mang Tế Thế Đỉnh đến phi trường, một chiếc máy bay thương vụ cỡ trung đang chờ sẵn. Chiếc máy bay này chỉ là một trong số ít các máy bay trong nước có thể dùng tốc độ gần bằng với tốc độ âm thanh để bay.

Bởi vì yêu cầu của Giang Khương quá gấp, phòng Hậu Cần phải tranh thủ an bài. Vì thế phí dụng là có thể nghĩ.

Nhưng với tư cách của Giang Khương, hắn có quyền yêu cầu và ra lệnh. Phòng Hậu cần đương nhiên là phải phối hợp và ủng hộ. Các chi phí có liên quan, sau này chỉ cần Giang Khương ký tên lên một số giấy tờ, hơn nữa nói rõ mục đích, sau đó sẽ quyết định xem chi phí sẽ do nơi nào chi trả.

Nếu do nhà nước chi trả, sau khi phòng Hậu cần nhận được văn kiện, sẽ xác nhận tại các ngành có liên quan. Nếu là cá nhân, dĩ nhiên là không cần trải qua quá trình này.

Phòng Ngoại giao cũng trong thời gian cực ngắn chuẩn bị đường đi thẳng cho chiếc máy bay.

Trong tình huống như vậy, ngoại trừ một số ngành đặc biệt của Hoa Hạ ra, chỉ có Thiên Y Viện mới có thể làm được trong thời gian ngắn như vậy.

Giang Khương ngồi trên ghế salon trong khoang thương gia, cảm giác máy bay đã cất cánh, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Có thể trong khoảng thời gian ngắn làm được chuyện này cũng không phải dễ dàng gì. Bắt đầu từ bây giờ, chỉ cần không xảy ra chuyện ngoài muốn, thời gian sẽ còn kịp.

- Máy bay đã tiến vào độ cao, bắt đầu trạng thái tự lái. Giang tiên sinh, bây giờ anh có thể tùy ý nghỉ ngơi. Hy vọng anh đi đường thoải mái. Đội bay sẽ toàn lực phục vụ anh.

Bên trong buồng lái truyền đến tiếng của phi công trưởng. Lúc này, tiếp viên hàng không khoang thương gia cũng đã đẩy xe thức ăn đến bên cạnh Giang Khương, gương mặt mỉm cười, hỏi:

- Giang tiên sinh, anh có cần uống thứ gì không? Nơi này có trà, café, các loại thức uống khác và rượu.

Giang Khương đưa tay xoa huyệt Thái Dương, sau đó thở ra một hơi, mỉm cười gật đầu:

- Được rồi, cho tôi ly rượu chát.

- Được.

Tiếp viên hàng không cầm hai chai rượu chát đưa đến trước người Giang Khương, mỉm cười hỏi:

- Chúng tôi có hai loại rượu.

Tùy ý chọn một loại cộng thêm hai phần điểm tâm nhỏ, lúc này Giang Khương mới bưng ly rượu nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nhìn ra bầu trời tối đen ngoài cửa sổ, trong đầu tính toán một chút. Đến phi trường Birmingham đại khái khoảng mười tiếng.

Khi hắn đến, Kim Lăng hẳn mới sáng sớm. Cho dù phòng luyện đan phát hiện Tế Thế Đỉnh biến mất, khi đó hắn cũng đã đến Birmingham, hết thảy sẽ không thành vấn đề.

Tiếp theo sẽ phải nhìn động tác của hắn. Giang Khương thoáng suy nghĩ một chút, sau đó gọi nhân viên phục vụ đến, muốn gọi điện thoại đến Birmingham, xem có thể vận dụng thành viên của Thiên Y Viện ở đó hay không, hay phải dựa vào bản thân hắn.

Sau khi nhân viên phục vụ đưa điện thoại đến liền lui ra đằng sau. Nhưng khi nhìn xuyên qua tấm màn cửa, nhìn chàng thanh niên đeo mắt kính gọng đen, dáng người cực kỳ anh tuấn, trong lòng âm thầm đoán thân phận của hắn.

Nhưng nhìn qua mấy lần, đều cảm thấy có chút không giống.

Là tiếp viên hàng không khoang thương gia, cô biết rõ người có thể vận dụng được chiếc máy bay này cần phải có tài lực hùng hậu, hơn nữa còn là khẩn cấp vận dụng, cần có năng lực cường đại đến cỡ nào.

Còn chàng thanh niên trước mắt, mặc dù khí độ bất phàm, hơn nữa còn rất anh tuấn, khiến cho người ta không làm sao đoán được thân phận của hắn. Thậm chí tuổi tác của đối phương cũng không cách nào xác nhận, không biết là hai mấy hay là ba mươi mấy.

Nhưng cô thấy trên tay đối phương không có đeo nhẫn.

Còn trẻ mà đã có nhiều tiền như vậy thì thật sự quá mức. Nghĩ đến đây, sắc mặt của cô tiếp viên hàng không khoảng hai lăm, hai sáu tuổi bắt đầu có chút đỏ hồng.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 919



- Giang tiên sinh, cảm ơn anh đã sử dụng dịch vụ. Chúc anh đi đường thuận lợi, mong anh lần sau lại sử dụng dịch vụ của chúng tôi.

So với hai viên phi công đang cúi đầu chào bên cạnh, cô tiếp viên hàng không xinh đẹp thành tâm thật ý nói ra câu nói sau cùng, sau đó ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng cao ngất, ánh mắt tràn đầy vẻ phiền muộn.

Giang Khương dĩ nhiên là không biết phần tình cảm này của cô tiếp viên. Hắn ngẩng đầu nhìn ánh đèn chiếu xuống, liền hít một hơi thật sâu. Bây giờ Kim Lăng hẳn đã là trời sáng, nội viện không bao lâu nữa sẽ phát hiện Tế Thế Đỉnh mất tích, hơn nữa còn rất nhanh có thể tra ra được Bá tước Eva có thể thoát khỏi huyết lực trói buộc là có liên quan đến hắn.

Tổng hợp lại hai sự kiện, người tin tưởng hắn chỉ sợ không nhiều. Hơn nữa, cho dù là tin tưởng hắn, nhưng cũng sẽ không chịu nổi áp lực của hội Viện ủy. Xem ra, bây giờ chỉ có thể một mình hắn tác chiến mà thôi.

Bước ra bãi đậu xe của sân bay, Giang Khương trực tiếp đi vào một chiếc xe thương vụ màu xanh đậm. Hắn mở cửa xe bước vào chỗ tài xế. Chờ một lát, có một cái xe chở hàng chạy đến, mở cửa sau xe thương vụ, đặt một cái rương thật lớn vào băng sau, sau đó lặng lẽ rời đi.

Cảm nhận được khí tức quen thuộc, Giang Khương đưa tay tháo mắt kính của mình ra, sau đó mở chiếc cặp bên cạnh ghế ngồi, lấy ra một chiếc mắt kính bản rộng nhìn qua khá đẹp, một tai nghe và một máy ipad.

Mở ipad, đồng thời nhấn tai nghe một cái, Giang Khương nói:

- Tôi là Tiểu Lang, muốn liên lạc với Chekhov.

- Xác nhận thành công. Xin chào, Tiểu Lang, tôi là U Linh.

Bên trong tai nghe truyền đến một giọng nam lạnh lùng, mắt kính bên trái của Giang Khương nhanh chóng hiện lên mấy số liệu, biểu hiện kết nối thành công.

- U Linh, xác nhận mục tiêu.

Giang Khương cũng không khách sáo, trầm giọng nói.

- Mục tiêu xác nhận, trước mắt đang ở bầu trời Đại Tây Dương. Dự đoán trong vòng 25 phút nữa sẽ đến nơi.

Giọng nam vang lên, đồng thời trên ipad nhanh chóng hiện lên tấm bản đồ.

Màu đỏ cuối cùng trên bản đồ là vị trí của Giang Khương hiện tại, sân bay Birmingham. Ở trên cao là một điểm nhỏ đang lóe lên.

- Biểu hiện điểm phục kích phù hợp.

Nghe Giang Khương nói, bản đồ trên màn hình Ipad trong nháy mắt hoán đổi, sau đó hiện ra một tấm bản đồ nhỏ, bên trên có mấy điểm phục kích phù hợp.

Lặng lẽ ghi nhớ mấy vị trí, Giang Khương liền tắt Ipad, sau đó lái xe ra bên ngoài. Nơi này còn cách lâu đài Lasin một khoảng cách, đủ cho hắn tìm được cơ hội thích hợp.

Lúc này, Thiên y sư Liêu Long Căn vừa mới từ Hàn Quốc trở lại Kim Lăng. Sau khi về đến nội viện đã triệu tập hội nghị Viện ủy khẩn cấp.

Không khí trong phòng cực kỳ nặng nề. Vốn rất nhiều thành viên hội Viện ủy còn chưa biết chuyện gì phát sinh, chỉ có thể từ những thành viên đến sớm biết được chuyện gì xảy ra, tất cả đều khiếp sợ và tức giận, yêu cầu kiểm tra xem sơ sót là từ chỗ nào.

Vốn đang là một chuyện rất tốt, bất ngờ xảy ra chuyện như vậy, ngoại trừ tra rõ nguyên nhân, tất phải có người đứng ra gánh trách nhiệm.

- Tình huống bất ngờ xảy ra lần này, tôi không thể không gánh vác trách nhiệm.

Bắt đầu hội nghị, Liêu Long Căn đã chủ động tự kiểm. Lần hành động này là do ông dẫn đội, ông phải là người đứng ra gánh trách nhiệm đầu tiên.

Đối với hành động của Liêu Long Căn, các thành viên khác cũng không cảm thấy kỳ quái. Tuy nói chuyện này xảy ra cũng không phải là trách nhiệm của Liêu Long Căn, nhưng là người dẫn đội, tự kiểm như vậy cũng là có lý.

Sau khi Liêu Long Căn tự kiểm điểm xong, Từ Khải Liễu mới trầm giọng nói:

- Lần này xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, chúng ta nhất định phải đề cao cảnh giác, đồng thời suy nghĩ lại. Trước phòng Giám sát đã tiến hành điều tra toàn diện, tin rằng rất nhanh sẽ có kết quả. Chuyện này cũng không phải ngẫu nhiên xảy ra. Lần này phương pháp áp chế huyết lực của Huyết tộc mất đi hiệu lực, chúng ta nhất định phải tìm ra nguyên nhân.

Nghe Từ Khải Liễu nói, mọi người đều gật đầu. Đây cũng không phải chuyện đùa. Mất nắp Tế Thế Đỉnh là chuyện rất đáng tiếc, nhưng chuyện này xem ra còn quan trọng hơn.

Trong lúc mọi người đang nghị luận ầm ĩ, người phụ trách của phòng Giám sát bước vào, đưa một bản báo cáo cho Lưu Mộc Dương.

Thấy người này bước vào, không khí trong phòng họp liền trở nên yên tĩnh, tất cả đều nhìn chằm chằm Lưu Mộc Dương.

Lưu Mộc Dương nhanh chóng lật bản báo cáo xem qua, sắc mặt liền biến đổi, sau đó đưa bản báo cáo cho Từ Khải Liễu, chậm rãi nói:

- Viện trưởng, người xem qua một chút đi.

Nhìn sắc mặt của Lưu Mộc Dương, các vị thành viên cũng cảm thấy căng thẳng trong lòng. Có thể làm cho Lưu Mộc Dương có biểu hiện như vậy, chỉ sợ là… Chẳng qua không biết vấn đề rốt cuộc nằm ở chỗ nào?

Nghĩ đến đây, mọi người đều cùng đưa mắt về phía Từ Khải Liễu.

Chỉ thấy Từ Khải Liễu nhanh chóng lật xem, sắc mặt trở nên âm trầm.

Thấy Từ Khải Liễu cũng như vậy, mọi người lại càng căng thẳng. Xem ra là vấn đề lớn rồi.

- Bây giờ Giang Khương ở đâu?

Từ Khải Liễu nghiêm mặt hỏi vị phụ trách còn đang đứng một bên.

- Căn cứ theo điều tra, Trưởng phòng Giang hẳn đang ở trong phòng luyện đan.

Vị phụ trách trầm giọng đáp:

- Hôm qua Trưởng phòng Giang đã đến phòng luyện đan số 1, đến bây giờ cũng vẫn chưa ra.

- Phòng luyện đan số 1?

Từ Khải Liễu cau mày:

- Đi mời cậu ấy đến đây.

- Vâng.

Vị phụ trách kia vội vàng nói.

Nhìn người phụ trách vội vã bước ra ngoài, Liêu Long Căn mới nghi ngờ hỏi:

- Không phải cậu ấy không có ở trong viện sao? Hôm qua cậu ấy nhờ tôi chuẩn bị một chiếc máy bay tốc độ cao cho cậu ấy.

- Cái gì?

Vốn mọi người còn đang kinh nghi, nhưng lúc này đồng loạt biến sắc, sau đó quay sang nhìn La Thiên Minh, chỉ thấy sắc mặt La Thiên Minh tái nhợt, rồi chậm rãi lắc đầu. Chần chừ một chút, ông quay sang Từ Khải Liễu, hỏi:

- Viện trưởng, chuyện này có liên quan đến Giang Khương sao?

Từ Khải Liễu mím chặt môi, chậm rãi gật đầu, nói:

- Căn cứ theo điều tra ở Trọng Ngục, gần đây chỉ có Giang Khương đến đó mà thôi, hơn nữa còn tiến vào mỗi phòng của Bá tước Eva. Sau khi ở đó hơn mười phút, cậu ấy đã yêu cầu người phụ trách Trọng Ngục điều chỉnh lại việc cung cấp thức ăn cho Bá tước Eva.

Từ Khải Liễu vừa nói xong, mọi người đều ngạc nhiên. Không ít người nhìn La Thiên Minh sắc mặt đang tái xanh.

Lúc này Chu Thế Dương vỗ bàn đứng dậy nói:

- Tôi cũng biết tiểu tử này không nhờ được mà. Nhất định phải điều tra cho kỹ, bất kỳ người nào cũng không được bao che.

Chẳng qua lúc này không có ai phản đối hay đáp lại. Tất cả đều đang chờ Giang Khương đến để nói rõ việc này.

Nhưng khi người phụ trách kia quay lại, sắc mặt đã tái xanh.

- Y sĩ Giang Khương mất tích, hơn nữa Tế Thế Đỉnh cũng không thấy luôn.

Lời vừa nói ra, trong phòng nháy mắt liền yên tĩnh. Sắc mặt La Thiên Minh đã biến thành một màu ảm đạm.

- Tế Thế Đỉnh và Giang Khương đã đi đâu rồi? Chẳng lẽ người của phòng luyện đan đều chết hết? Còn có ngoại viện và phòng Giám sát canh phòng nữa, chẳng lẽ mắt mù hết rồi sao?

Từ Khải Liễu rốt cuộc đứng dậy, vỗ bàn quát lớn.

- Nóc phòng luyện đan đã được mở ra. Hẳn y sĩ Giang Khương đã mang Tế Thế Đỉnh rời đi từ chỗ đó.

Người phụ trách trả lời.

- Nóc phòng luyện đan.

Mọi người nhìn nhau, tất cả đều nhớ đến cái hôm Giang Khương đánh Chu Thế Dương, trong lòng liền bừng tỉnh. Đúng rồi, với

năng lực quỷ dị của Giang Khương, đúng là có thể lặng yên không một tiếng động mang Tế Thế Đỉnh đi mà không kinh động bất cứ một ai.

Từ Khải Liễu hít một hơi thật sâu, lạnh giọng nói:

- Bây giờ đến phòng Hậu cần điều tra xem Giang Khương rốt cuộc đã mang Tế Thế Đỉnh đi đâu.

Người phụ trách vội vàng móc điện thoại ra, chưa đầy hai phút, y đã quay lại nhìn các thành viên hội Viện ủy, chậm rãi nói:

- Birmingham. Y sĩ Giang Khương vừa mới đáp xuống sân bay Birmingham ở Anh quốc.

- Birmingham.

Mọi người lẩm bẩm, sau đó đều biến sắc. Mọi người đều biết Birmingham là thành phố lớn cách lâu đài Lisin của Huyết tộc không xa.

Lúc này, sắc mặt La lão hoàn toàn tái nhợt, nhìn chằm chằm người phụ trách, nghiêm nghị quát:

- Không thể nào? Cậu đi điều tra cho rõ xem là chuyện gì xảy ra.

- La y sư, phòng Ngoại giao và phòng Hậu cần đều đã chứng thực Giang Khương đang ở Birmingham. Hơn nữa còn mang Tế Thế Đỉnh đáp xuống sân bay Birmingham. Nhưng cậu ấy không liên lạc với phòng làm việc của chúng ta ở đó. Hiện tại đã biến mất không còn dấu tích.

Sắc mặt của người phụ trách cũng trở nên ảm đạm. Xảy ra chuyện lớn như vậy, đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh có thể đã đầu phục Huyết tộc. Chuyện vui rồi đây!
 
Back
Top