Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Binh Vương Thần Bí

Binh Vương Thần Bí
Chương 545



Giang Khương c*̃ng không quen thuộc lắm đối với Cổ môn. Nếu cái rương kia là c*̉a Miêu đại sư, nói không chừng sẽ có điều quỷ dị trong đó. Giang Khương quyết định chờ đám người Trương Ngọc Phượng đến.

Chuyện như vậy nên giao cho người có chuyên môn giải quyết thì hơn. Cho dù hắn có lấy ra đi chăng nữa c*̃ng chưa hẳn đã quen thuộc.

Rất nhanh, bên trong tai nghe lại truyền đến tin tức, đều là những người xa lạ nhưng lại có quyền hạn, tất cả đều tự xưng là người c*̉a Giang Khương.

Nhìn những cao thủ ngoại viện chạy vào bên trong, Giang Khương thuật lại tình huống một lần nữa, sau đó dặn dò bọn họ tiến hành tìm kiếm trong phòng khách, không dự định bỏ qua bất cứ chi tiết nào.

Khi Đường y sư và Trương Ngọc Phượng bước vào phòng, các cao thủ ngoại viện Thiên Y đã lật tung phòng khách lên. Chỉ có bên trong phòng ngủ là vẫn như c*̃, không người bước vào, chỉ thỉnh thoảng nghe được bên trong truyền ra những thanh âm rất nhỏ. Xem ra các cao thủ ngoại viện đang cẩn thận xử lý độc phấn bị Giang Khương trùm lại trên giường.

Đường y sư và Trương Ngọc Phượng đã sớm biết được Giang Khương giết chết người c*̉a Cổ môn, gương mặt đã không còn vẻ khẩn trương. Sau khi bước vào, Giang Khương định lên tiếng, ai ngờ Đường y sư lại ngoắc Giang Khương, nói:

- Giang Khương, cậu lại đây.

Giang Khương ngẩn người, sau đó bước đến ngồi xuống bên cạnh Đường y sư. Đường y sư liền cầm tay hắn, bắt mạch một lần, rồi cẩn thận kiểm tra mắt và mô ở mắt c*̉a Giang Khương. Xác nhận không có gì khác thường, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

- Không tệ, không bị trúng cổ độc c*̉a Cổ môn.

Ánh mắt Đường y sư sáng lên, nhìn Giang Khương, gật đầu nói:

- Người ở đâu rồi?

- Cao thủ ngoại viện đang xử lý bên trong.

Giang Khương hướng về phía phòng ngủ, sau đó chỉ cái rương cho Đường y sư xem, nói:

- Đường y sư, đây là vật phẩm tùy thân c*̉a đối phương tạm thời tìm được, nhưng tôi không dám tùy tiện mở ra.

Nhìn cái rương nhỏ trước mắt, Đường y sư hài lòng gật đầu:

- Vật c*̉a Cổ môn đừng nên tùy ý động đến. Nếu không phòng bị đủ, rất dễ bị trúng chiêu.

Dứt lời, Đường y sư quay sang nói với Trương Ngọc Phượng:

- Trương y sĩ, cô vào hiệp trợ người c*̉a ngoại viện, còn việc xử lý cái rương này thì giao cho tôi.

- Vâng.

Nghe Đường y sư nói, Trương Ngọc Phượng gật đầu, sau đó bước vào phòng trong.

Thấy Trương Ngọc Phượng đã bước vào, Đường y sư liền nhìn cao thủ ngoại viện đang đứng trang nghiêm ở một bên, nói:

- Các người ra bên ngoài đi, canh chừng cẩn thận, không được để bất kỳ người nào tiến vào.

- Vâng.

Mọi người lên tiếng, sau đó chạy đến chỗ đám người Từ Nham đang đứng bên ngoài, đóng chặt cửa phòng, không cho một ai đến gần. Điều này khiến cho đám người Từ Nham lộ vẻ bất mãn, nhưng đối mặt với một đám cao thủ một thân tây trang, sắc mặt lạnh như băng, hơn nữa còn là người c*̉a tổ trưởng Giang, ai c*̃ng không dám trêu chọc.

Bọn họ biết rất rõ quân đội, cảnh sát, thậm chí là lực lượng an ninh trên danh nghĩa như bọn họ, nhưng không ai biết rõ những người trước mặt. Nhưng thực lực bọn họ bày ra không phải là giả.

Có thể trực tiếp vận dụng quân đội và cảnh sát ở Bắc Kinh, sử dụng trực thăng phi dân dụng, tuyệt đối không phải là nhân vật có thể trêu vào.

Cho nên, bọn họ chỉ có thể đứng một bên, mặc dù không cam lòng nhưng c*̃ng không còn cách nào khác.

Đường y sư ngồi trước bàn trà, lấy túi xách tùy thân ra, sau đó lấy hai cái khẩu trang, đưa một cái cho Giang Khương.

Đây là khẩu trang mà các cao thủ ngoại viện vừa nãy đã đeo. Giang Khương có chút tò mò đeo vào.

Sau khi đeo vào, hắn phát hiện khẩu trang này rất tốt. Không chỉ có độ co dãn, mà còn bao bịt miệng và mũi rất kỹ, lại dán sát vào da mặt, hoàn toàn không lưu lại bất cứ khe hở nào.

Hơn nữa, Giang Khương có thể lờ mờ cảm nhận được một mùi hương trên khẩu trang. Mặc dù Giang Khương không cách nào phân biệt là mùi hương gì, nhưng có thể khẳng định là mùi thuốc.

Thấy Đường y sư đeo khẩu trang xong, bắt đầu đeo bao tay vào, rồi mới mở cái rương nhỏ, trong lòng Giang Khương lại càng khẩn trương. Khẩu trang này nhất định là có chất phòng độc rất mạnh. Nếu không, Đường y sư c*̃ng không dám bình tĩnh mở rương như vậy.

Nghĩ đến đây, Giang Khương không khỏi có chút buồn bực. Nếu vừa rồi hắn có một cái khẩu trang như vậy, sẽ không sợ người ta phun khói độc vào mặt mà hóa thạch như thế.

Nếu không nhờ cái hình xăm kia, đổi lại là người khác, sớm đã chết trong tay Miêu đại sư rồi.

Cạch. Đường y sư nhấn vào cái nút, sau đó cẩn thận mở nắp rương lên. Quả nhiên có một đám bột phấn bay lên.

Đường y sư dùng tay gạt đám bột phấn ra, quay sang nhìn Giang Khương:

- Đây là Mê Tâm Phấn, là một trong những thứ mà người Cổ môn thích nhất, có tác dụng làm mê man thần trí con người.

Nói xong, liền cẩn thận nhìn vào bên trong rương, có chút cau mày. Bên trong cái rương có một thứ giống như cái loa.

- Quả nhiên là nó.

Ánh mắt Đường y sư lóe lên, cầm lấy cái loa, chỉ thấy bên trên có một ấn ký giống như quỷ trảo.

Khẽ sờ ấn ký này, Đường y sư thở dài, sau đó nhìn Giang Khương, ánh mắt hiện lên sự sợ hãi:

- Cậu có biết ông ta là ai không?

Giang Khương ngẩn người, sau đó nói:

- Ông ta nói mình là Miêu Thiên Nhất.

- Đúng, ông ta tên là Miêu Thiên Nhất, danh hiệu là Quỷ Cổ Tử, là một trong những cao thủ cổ độc mọi người đều biết c*̉a Cổ môn.

Nói xong, ánh mắt Đường y sư lại hiện lên chút cảm thán:

- Tôi vốn tưởng rằng ông ta đã chết. Ai ngờ mấy chục năm qua đi, ông ta vẫn còn sống.

Nói đến đây, Đường y sư lại không nhịn được mà liếc mắt nhìn Giang Khương, thở dài:

- Càng không ngờ ông ta lại chết trong tay c*̉a cậu.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 546



Buông cái loa xuống, Đường y sư cẩn thận lấy ra hai cái ống nghiệm nửa thủy tinh nửa kim loại. Một ống có nắp màu đen, một ống có nắp màu đỏ.

Nhìn thấy hai cái ống nghiệm này, hai mắt Đường y sư sáng lên, sau đó chạm một ngón tay vào một ống nghiệm rồi đưa cho Giang Khương xem:

- Trên mỗi ống nghiệm có một lớp vi khuẩn. Nếu để cho vi khuẩn này trực tiếp tiếp xúc với da tay, vi khuẩn sẽ lặng yên không một tiếng động tiến vào da c*̉a cậu, sau đó chuyển thành cổ độc. Đây là thủ đoạn mà người c*̉a Cổ môn hay dùng.

Nghe Đường y sư nói, Giang Khương gật đầu, tỏ vẻ nhớ kỹ. Đối với việc Đường y sư tận lực dạy cho hắn, Giang Khương cảm kích vô c*̀ng. Nhưng điều hắn lo lắng nhất chính là Đường y sư có thể tìm được thứ khắc chế độc vật bên trong hay không.

Đường y sư giống như nhìn ra được sự sốt ruột c*̉a Giang Khương, chỉ vào hai cái ống nghiệm, nói:

- Có thấy hai ống chia thành màu đen và đỏ không? Cậu có biết nó đại diện cho điều gì không?

Giang Khương mở to mắt nhìn, sau đó lắc đầu. Nếu hắn biết thì tốt rồi.

- Màu đỏ chủ hỏa, có thể đốt cháy vạn vật. Trong mắt người c*̉a Cổ môn thì đại diện cho sát khí, chủ công phạt. Màu đen chủ thủy, đại diện cho sinh cơ, kết sinh vạn vật, chủ cứu trị, hồi phục.

Đường y sư nói.

- Vậy ý c*̉a người là màu đen chính là giải dược?

Nhìn Đường y sư mỉm cười, Giang Khương chấn động trong lòng, hưng phấn nói.

- Trên cơ bản thì xem như là vậy. Nhưng phải đợi xác nhận lại thì mới dùng được.

Nhìn biểu hiện hưng phấn c*̉a Giang Khương, gương mặt đang nghiêm túc c*̉a Đường y sư hiện lên nụ cười, sau đó chỉ vào ống nghiệm màu đen, nói:

- Đồng thời những thứ bên trong này c*̃ng là độc vật mà Miêu Thiên Nhất dùng để chống lại Thiên Y Viện chúng ta.

Thấy thuốc giải đã được tìm thấy, Giang Khương có chút nôn nóng, nhìn Đường y sư, nói:

- Vậy bây giờ chúng ta nên trở về. Thuốc giải đã được tìm thấy, mà virus đang có nguy cơ khuếch tán qua đường không khí. Chúng ta phải mau chóng điều chế thuốc kháng, như vậy mới có thể giảm phong hiểm.

- Gấp cái gì chứ? Bây giờ Miêu Thiên Nhất đã chết, không ai có thể thúc giục virus biến dị. Đã có thuốc giải rồi, rất nhanh chúng ta sẽ tìm ra phương pháp khống chế.

Nhìn biểu hiện nôn nóng c*̉a Giang Khương, Đường y sư khẽ hừ một tiếng, liếc mắt nhìn hắn, sau đó nói:

- Đợi tôi đi xem Miêu Thiên Nhất một chút.

- Vâng.

Thấy Đường y sư đứng dậy bước vào phòng, Giang Khương vội vàng lên tiếng. Nhưng thật ra hắn ước có thể chạy về bệnh viện ngay bây giờ.

Đường y sư bước vào chưa bao lâu thì bước ra, ánh mắt nhìn Giang Khương có chút cổ quái, nhưng không nói lời nào, xoay người bước ra ngoài.

Giang Khương không dám chậm trễ, vội vàng cầm cái rương chạy theo sau. Mạng c*̉a Tiểu Bảo đang nằm trong tay người ta, không ân cần một chút là không được.

- Tổ trưởng Giang, chúng ta phải làm sao bây giờ?

Nhìn Tổ trưởng Giang ôm cái rương nhỏ, đi theo đằng sau một người chẳng khác nào người hầu, Từ Nham đứng bên cạnh sốt ruột lên tiếng. Nếu hắn đi rồi, bọn họ ở lại đây làm cái gì bây giờ?

Nghe được tiếng kêu, Giang Khương mới nhớ đến hắn đang là chủ quản nơi này. Nếu hắn đi, bỏ lại đám người Từ Nham, đúng là không được đạo nghĩa cho lắm.

Lập tức thoáng trầm ngâm rồi nói:

- Có một nữ y sĩ vừa mới vào, chị ấy họ Trương. Chờ chị ấy ra, mọi người nghe theo sự phân công c*̉a chị ấy là được.

Dứt lời, thấy Đường y sư đã đi xa, hắn vội vàng đuổi theo. Đám người Từ Nham chỉ biết ngây ngốc nhìn theo, đột nhiên cảm thấy mình đúng thật là người dư thừa.

Nào có chuyện như vậy chứ? Tùy tiện giao quyền chỉ huy cho một người xa lạ?

Từ Nham cho rằng điều này không hợp quy c*̉, nhưng trong đầu liền nhớ đến lời dặn dò c*̉a cấp trên, hết thảy nghe theo chỉ huy c*̉a đồng chí Giang Khương.

Nghĩ đến đây, Từ Nham đành thở dài, quay sang nhìn đám đội viên đang bất mãn phất tay một cái, sau đó tiếp tục canh gác.

Ngồi trên xe, Giang Khương cẩn thận đặt cái rương lên trên đùi mình. Đây là bùa cứu mạng Tiểu Bảo, tuyệt đối không được để xảy ra vấn đề.

Đường y sư nhìn động tác c*̉a Giang Khương, đột nhiên lên tiếng:

- Tại sao cậu lại chuyển động được?

- Ơ?

Giang Khương mở to mắt nhìn Đường y sư, dường như không hiểu Đường y sư đang nói chuyện gì:

- Đường y sư, ngài nói cái gì vậy?

Nghe Giang Khương hỏi, rồi nhìn vẻ mặt vô tội c*̉a hắn, Đường y sư hỏi lại:

- Tôi hỏi tại sao cậu lại chuyển động được?

- À.

Giang Khương do dự một chút rồi trả lời:

- Tôi đương nhiên là chuyển động được.

- Tại sao?

Đường y sư không thèm nhìn Giang Khương, chỉ hỏi.

Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh c*̉a Đường y sư, Giang Khương c*́i xuống nhìn cái rương trong tay mình, rồi nhớ đến mạng c*̉a Tiểu Bảo vẫn còn nằm trong tay Đường y sư, chỉ đành thở dài, nói:

- Thứ đồ chơi đó vô dụng đối với tôi.

Đường y sư nhìn chằm chằm Giang Khương, nói:

- Hai ngày qua cậu vẫn thực hiện cách ly, nhưng hôm nay lại bỏ đồ phòng hộ, chạy đến đây giết người, c*̃ng không lo lắng virus trong người cậu sẽ truyền qua đường không khí lây cho người khác sao? Xem ra, cậu khẳng định virus lần này đối với cậu c*̃ng là thứ đồ chơi?

- Ặc.

Nhìn vẻ mặt quái dị c*̉a Đường y sư, Giang Khương c*̃ng không còn cách nào khác. Bởi vì Đường y sư nói không sai. Virus vừa mới tiến vào người hắn, đã trực tiếp bị diệt sát, căn bản không phát huy một chút tác dụng nào, đừng nói chi là truyền bệnh. Hắn vẫn mặc đồ phòng hộ ra bên ngoài chính là không muốn để người khác biết mình cổ quái thôi.

Thấy Giang Khương im lặng không nói, hai mắt Đường y sư lại càng sáng lên vài phần, cẩn thận nhìn Giang Khương, sau đó quay đầu đi, thở dài nói:

- Cậu có biết sát chiêu c*̉a Miêu Thiên Nhất có tên là gì không?

- Là gì ạ?

Giang Khương có chút tò mò hỏi Đường y sư.

- Định thân cổ.

Đường y sư dường như nhớ đến điều gì đó, ngẩng đầu nhìn trần xe, sau đó nói:

- Năm đó, khi tôi vừa mới tấn chức y sư, đã theo hai vị y sư khác c*̃ng vừa mới tấn chức ra ngoài tìm dược, rốt cuộc đã gặp được Miêu Thiên Nhất.

- Lúc đó, hai vị y sư kia đều chết, chỉ còn một mình tôi sống sót.

Nói đến đây, Đường y sư lại quay sang nhìn Giang Khương:

- Lúc đó, Miêu Thiên Nhất c*̃ng sử dụng loại Định thân cổ này.

Giang Khương im lặng. Hắn biết rất rõ ý tứ c*̉a Đường y sư. Nhưng có những thứ hắn muốn giải thích c*̃ng không giải thích rõ ràng cho lắm. Vì thế hắn chỉ im lặng nhìn Đường y sư, c*̃ng không trả lời.

Nhìn Giang Khương nhìn mình, Đường y sư thở dài nói:

- Mặc kệ thế nào, ông ta c*̃ng đã chết trong tay cậu. Đây c*̃ng là nguyên nhân tôi rất cảm kích cậu, và nội viện sẽ có khen thưởng đối với cậu. Nhưng...

Nói đến đây, Đường y sư nhìn Giang Khương, có chút do dự.

Nghe Đường y sư nói, trong lòng Giang Khương đánh bộp. Hắn sợ Đường y sư sẽ đổi ý.

- Nếu có thể, cậu cho tôi xin...ít máu c*̉a cậu được không?

Nghe xong, Giang Khương thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần ngài cứu tiểu Bảo, chút máu tính là gì chứ. Ban đầu sư phụ c*̉a hắn còn lấy mấy trăm ml máu c*̉a hắn nữa là, lập tức sảng khoái gật đầu, khiến cho Đường y sư cảm thấy vui mừng.

Nhìn sắc mặt vui mừng c*̉a Đường y sư, Giang Khương âm thầm khinh bỉ trong lòng. Chút máu thôi mà đã khiến cho Đường y sư vui mừng đến như vậy, vẫn còn kém xa sư phụ c*̉a hắn. Ngay cả thịt c*̉a hắn c*̃ng cắt mất một miếng.

Lúc này Đường y sư chỉ lo vui mừng, không chú ý đến sắc mặt c*̉a Giang Khương. Nếu thấy được thần sắc này c*̉a hắn, nhất định sẽ không tiếp tục để Giang Khương khinh bỉ mình.

Trở lại bệnh viện đa khoa Ba quân chủng, Đường y sư mang theo cái rương nhỏ vào lều nghiên cứu. Đương nhiên, với tâm trạng tốt đẹp, Đường y sư đã cho Giang Khương một thời gian xác định, trong vòng ba giờ sẽ cho ra loại thuốc mới ức chế virus, khiến cho Giang Khương thở phào nhẹ nhõm.

Trở về phòng cách ly, Phan Hiểu Hiểu vẫn còn ở bên trong. Nhìn Giang Khương bước vào, gương mặt xinh đẹp đang lo lắng đằng sau tấm mặt nạ liền nở nụ cười:

- Anh về rồi sao?

- Tiểu Bảo thế nào rồi?

Giang Khương hỏi, không để ý đến ánh mắt cổ quái c*̉a Viên Dũng bên cạnh.

- Tiểu Bảo vẫn sốt không giảm, phải làm sao bây giờ?

Phan Hiểu Hiểu vô c*̀ng khẩn trương. Cô luôn tin tưởng Giang Khương, lại càng tin vào y thuật c*̉a hắn. Nhưng đã mấy ngày rồi, Tiểu Bảo dường như không chuyển biến tốt, tất nhiên là làm cho cô vô c*̀ng khẩn trương.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 547



Giang Khương nhẹ nhàng vỗ vai Phan Hiểu Hiểu, trấn an:

- Đừng lo lắng. Anh đã tìm được thuốc điều trị thích hợp. Mọi người đang tiến hành kiểm tra. Nếu không có gì bất ngờ, trong vòng hai ba tiếng nữa sẽ có thuốc. Tiểu Bảo nhất định sẽ khỏe lại.

- Vâng.

Nghe Giang Khương nói, Phan Hiểu Hiểu rốt cuộc mới yên tâm, bất chấp bên cạnh còn có người lạ, ngả đầu vào lòng hắn, dùng tay ôm thắt lưng c*̉a hắn, như thế nào c*̃ng không chịu bỏ ra.

Mặc dù chiếc mũ đang đụng vào cằm c*̉a mình có chút không thoải mái, nhưng Giang Khương vẫn mỉm cười ôm lấy Phan Hiểu Hiểu. Hắn biết mấy ngày qua, nhất định Phan Hiểu Hiểu còn lo lắng hơn cả hắn.

Vất vả lắm mới trấn an được Phan Hiểu Hiểu, lúc này Giang Khương mới bước lại giường nhìn Tiểu Bảo. Gương mặt nhỏ nhắn c*̉a Tiểu Bảo vẫn đỏ bừng, cau mày nằm không nhúc nhích.

Giang Khương hít vào một hơi, sau đó đưa tay về phía Viên Dũng:

- Cho tôi xem bệnh án một chút.

- Vâng.

Viên Dũng cẩn thận đưa quyển bệnh án sang.

Giang Khương nhìn qua, thấy trong khoảng thời gian hắn rời đi, nhiệt độ cơ thể vẫn duy trì ở mức 40độC.

Nhìn thấy số liệu, Giang Khương cau mày, hỏi:

- Quy Tức Dược Tề còn duy trì được bao lâu?

- Nửa tiếng nữa.

Viên Dũng thuận miệng đáp. Y vẫn luôn để ý đến điều này. Y biết, trong vòng nửa tiếng nữa, khi Quy Tức Dược Tề chấm dứt, nhiệt độ sẽ nhanh chóng tăng lên, tạo thành tổn thương không thể nghịch chuyển cho cơ thể Tiểu Bảo.

- Nửa tiếng nữa?

Giang Khương mấp máy môi. Cho dù Đường y sư có thể điều chế được thuốc trong vòng ba tiếng, nhưng chờ đến khi virus hoàn toàn được khống chế c*̃ng phải mất năm sáu tiếng nữa. Trước mắt, nếu Tiểu Bảo không còn tác dụng c*̉a Quy Tức Dược Tề khống chế, trong tình huống thân nhiệt quá cao, căn bản không thể chống giữ lâu đến như vậy được.

Giang Khương cau mày, quay sang nhìn Viên Dũng, trầm giọng nói:

- Có thể sử dụng Quy Tức Dược Tề một lần nữa không?

- Không thể. Căn cứ vào biểu hiện c*̉a báo cáo kiểm nghiệm dược phẩm, sau khi người bệnh đã sử dụng Quy Tức Dược Tề, trong vòng một trăm giờ, không được sử dụng lại lần nữa. Nếu không, sẽ tạo thành thương tổn cho não.

Viên Dũng đối với cái này quen thuộc hơn Giang Khương nhiều:

- Nếu tiếp tục sử dụng, tỷ lệ Tiểu Bảo tỉnh lại sẽ không vượt quá 50%.

- 50%?

Sắc mặt Giang Khương trầm xuống. Tỷ lệ nhỏ như vậy, hắn tuyệt đối không thể đánh cuộc.

Nghĩ đến đây, Giang Khương hít một hơi thật sâu, sau đó bước đến bàn công tác cầm điện thoại lên.

- Đường y sư, tôi là Giang Khương. Con c*̉a tôi bây giờ chỉ có thể duy trì được nửa tiếng nữa thôi. Ngài xem còn biện pháp nào khác hay không?

Giang Khương nói.

Bên kia, Đường y sư nghe được giọng nói c*̉a Giang Khương vô c*̀ng khẩn trương, sắc mặt c*̃ng trầm xuống, thoáng chút trầm ngâm rồi nói:

- Để tôi qua đó xem thử.

- Vâng, cảm ơn ngài.

Giang Khương gật đầu.

Đường y sư rất nhanh xuất hiện, mặc một bộ đồ phòng hộ. Nhìn thấy Giang Khương không mặc đồ phòng hộ gì trong phòng, ánh mắt hiện lên sự cảm khái. Người này rõ ràng không sợ dịch bệnh. Nếu không, làm sao dám đứng ở đây mà không có bất kỳ biện pháp phòng hộ nào.

- Đường y sư, làm phiền ngài quá rồi.

Thấy Đường y sư tiến vào, Giang Khương cung kính nói.

Nhìn biểu hiện này c*̉a Giang Khương, Đường y sư khẽ hừ trong lòng. Tiểu tử này vì con c*̉a hắn mới cầu đến ông, mới cung kính với ông. Bình thường nhiều nhất c*̃ng chỉ tỏ vẻ một chút thôi.

Đúng là một tên không biết tôn ti trật tự gì cả.

Mặc dù trong lòng khinh bỉ nhưng Đường y sư vẫn bước đến giường, cẩn thận kiểm tra cho Tiểu Bảo. Nhưng trong trường hợp này, ông một chút nắm chắc c*̃ng không có. Tuy nói ông là y sư, so với Lâm Ngọc Tường và Trương Ngọc Phượng thì cao hơn hai cấp, hơn nữa phương diện tự tin tuyệt đối không thua kém hai người kia.

Nhưng mấy năm qua, ông dồn hết tin lực cho việc nghiên cứu. Còn phương pháp trị liệu khác thì không có gì đặc biệt cho lắm.

Bây giờ thuốc ức chế còn đang được phân tích. Nếu muốn tìm phương pháp khác để khống chế tình huống c*̉a Tiểu Bảo, tất nhiên là không dễ dàng gì.

Nhưng nghe Giang Khương yêu cầu, ông vẫn không chần chừ mà đến đây. Là y sư thượng cấp, đối mặt với tình huống như vậy, mặc kệ đứng ở góc độ y sư hay là đồng nghiệp, ông c*̃ng phải nghĩ cách trợ giúp.

Ông biết Giang Khương hẳn là biết rõ điều này.

Quả nhiên, sau khi Đường y sư kiểm tra xong, thoáng trầm ngâm một chút rồi nhìn Giang Khương, nói:

- Tôi thấy, đối với tình huống này, ngoại trừ dùng thuốc để ức chế thì không còn cách nào ngăn cản thân nhiệt lên cao.

- Hơn nữa...

Nói đến đây, Đường y sư nhìn Giang Khương, sau đó trầm giọng nhắc nhở:

- Cậu hẳn c*̃ng biết, phương thức chích huyết ở huyệt Kim Tân Ngọc Dịch c*̉a cậu sau khi sử dụng Quy Tức Dược Tề phỏng chừng sẽ không có bao nhiêu tác dụng nữa.

Giang Khương nhẹ nhàng gật đầu, cảm kích nói:

- Cảm ơn ngài.

- Vậy tôi đi xuống trước đây.

Nhìn vẻ mặt cảm kích c*̉a Giang Khương, Đường y sư gật đầu, sờ khuôn mặt Tiểu Bảo, sau đó xoay người bước ra ngoài. Bất lực trong tình huống này, ông c*̃ng không được thoải mái.

- Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

Phan Hiểu Hiểu sốt ruột, ánh mắt bắt đầu mờ lại.

Nhìn Tiểu Bảo nằm trên giường, Giang Khương cắn răng, sau đó quay sang nhìn Viên Dũng.

- Tôi ngủ một chút đã.

- Ơ?

Nghe Giang Khương nói, Viên Dũng và Phan Hiểu Hiểu đều sửng sốt. Bây giờ mà Giang Khương còn có thể ngủ được sao?

- Anh hãy giúp tôi chuẩn bị Quy Tức Dược Tề, canh thời gian giùm tôi. Khi đến giờ, đánh thức tôi dậy. Người nào c*̃ng không được ầm ĩ, chờ tôi tỉnh lại, sẽ tiến hành dùng thuốc lần thứ hai.

Giang Khương c*̃ng không giải thích gì nhiều, trực tiếp bước đến chiếc giường nhỏ bên cạnh, nằm thẳng lên giường, sau đó nhắm mắt, cứ như vậy mà ngủ say.

Phan Hiểu Hiểu và Viên Dũng nhìn nhau, không biết Giang Khương rốt cuộc định làm cái gì.

Nhưng hai người ghi nhớ lời Giang Khương nói, không dám quấy rầy hắn, chỉ yên lặng nhìn thời gian từng phút một trôi qua.

Trương Ngọc Phượng c*̃ng không ở bên kia quá lâu, nửa tiếng sau đã quay về. Sau khi bước vào phòng cách ly, liền nhìn thấy Giang Khương đang nằm ngủ trên giường.

- Lúc này mà còn ngủ được sao?

Trong lòng kinh ngạc, Trương Ngọc Phượng bước đến bên cạnh giường Tiểu Bảo, thấp giọng hỏi Viên Dũng:

- Tình huống thế nào rồi?

- Không tốt. Thời gian phát huy c*̉a Quy Tức Dược Tề chỉ còn lại nửa giờ.

Viên Dũng bất đắc dĩ nói.

- Chỉ còn nửa tiếng.

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, ánh mắt Trương Ngọc Phượng vẫn không khỏi hiện lên vẻ tối tăm, quay sang nhìn Giang Khương, vẻ tối tăm lại càng nhiều. Cô biết rõ Giang Khương vì Tiểu Bảo mà nỗ lực mấy ngày qua, gặp không biết bao nhiêu nguy hiểm, giết chết được người c*̉a Cổ môn mang thuốc giải về.

Nếu cứu không kịp Tiểu Bảo, Giang Khương sẽ còn khó chịu đến cỡ nào.

Nhưng tình huống trước mắt, cô vẫn cảm thấy có chút quái lạ. Theo lý, Giang Khương không có khả năng ngủ vào lúc này.

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Trương Ngọc Phượng chỉ vào Giang Khương, hỏi Viên Dũng.

Viên Dũng đáp:

- Y sĩ Giang bảo tôi chuẩn bị Quy Tức Dược Tề, nói nếu đến giờ thì đánh thức anh ấy dậy.

- Cậu ấy chuẩn bị dùng Quy Tức Dược Tề lần thứ hai?

Sắc mặt Trương Ngọc Phượng thay đổi, sau đó thở dài nói:

- Nếu là tôi, tôi c*̃ng đành đánh cuộc một lần.

Dứt lời, cô lo lắng nhìn thoáng qua Giang Khương:

- Huống chi là Giang Khương.

Trương Ngọc Phượng còn đang nói, Phan Hiểu Hiểu bắt đầu nghẹn lên, nhìn Trương Ngọc Phượng, hỏi:

- Trương tỷ, chẳng lẽ không còn biện pháp gì sao?

Nhìn Phan Hiểu Hiểu như sắp khóc, Trương Ngọc Phượng thở dài, nắm tay Phan Hiểu Hiểu, nhẹ nhàng an ủi:

- Hiểu Hiểu đừng khóc, nói không chừng còn có cơ hội chuyển mình.

- Vâng.

Phan Hiểu Hiểu gật đầu, nhưng trong lòng vẫn nghẹn khuất. Đến lúc này rồi, cô biết nhiều khi sự thật lại không tránh khỏi.

Trương Ngọc Phượng đang an ủi Phan Hiểu Hiểu, đột nhiên cảm giác được gì đó, liền quay đầu nhìn Giang Khương đang nằm trên giường.

- A?

Trương Ngọc Phượng cau mày nhìn Giang Khương.

Nghe tiếng kêu c*̉a Trương Ngọc Phượng, Viên Dũng c*̃ng theo ánh mắt c*̉a Trương Ngọc Phượng nhìn lại.

Sau khi nhìn chăm chú một chút, gương mặt liền lộ vẻ kinh ngạc.

Phan Hiểu Hiểu đang thương tâm gục trong lòng Trương Ngọc Phượng, thấy hai người kia có biểu hiện kỳ lạ, không nhịn được mà vươn đầu ra, theo ánh mắt c*̉a hai người nhìn lại.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 548



Cảm nhận được sự dị thường, Phan Hiểu Hiểu nhìn chằm chằm Giang Khương, muốn xác nhận chuyện gì xảy ra.

Nhìn lần đầu tiên, thật ra c*̃ng không phát hiện có điều gì bất thường. Nhưng cẩn thận nhìn một hồi, rốt cuộc mới phát giác được dị trạng c*̉a Giang Khương.

Đang định đến gần Giang Khương, lại bị Trương Ngọc Phượng kéo lại, thấp giọng nói:

- Đừng lại gần.

- Anh ấy bị gì vậy?

Bị Trương Ngọc Phượng kéo lại, Phan Hiểu Hiểu khẩn trương hỏi.

Ánh mắt Trương Ngọc Phượng trở nên ngưng trọng nhìn Giang Khương, sau đó lắc đầu nói:

- Cậu ấy dường như đang ở trong trạng thái rất kỳ lạ, tốt nhất là không nên quấy nhiễu cậu ấy.

- Vậy anh ấy sẽ không có việc gì chứ?

Nhìn vẻ mặt ngưng trọng c*̉a Trương Ngọc Phượng, Phan Hiểu Hiểu nhịn không được hỏi.

- Không sao đâu, cậu ấy sẽ không có việc gì đâu.

Trương Ngọc Phượng c*̃ng không biết trả lời như thế nào, chỉ nhìn mấy sợi tóc trên trán Giang Khương không ngừng rung rung, còn có làn khói bay lơ lửng xung quanh hắn, ánh mắt hiện lên sự cổ quái.

Lúc này Giang Khương tất nhiên là không cách nào phát giác được sự dị thường c*̉a hắn. Hình xăm trên cánh tay trái c*̉a hắn đang điên cuồng lóe lên. Nhịp tim c*̉a Giang Khương c*̃ng đập liên hồi.

Thình thịch thình thịch. Nhịp tim đập nhanh hơn so với người bình thường rất nhiều, dường như là 300 lần/phút.

Nói cách khác, cứ mỗi giây nhịp tim c*̉a Giang Khương đập năm lần.

Theo y học bình thường, nhịp tim c*̉a Giang Khương đã vượt quá tần suất “thất chiến”. Nếu xuất hiện trạng thái này, đại diện cho tim c*̉a người đó đang ở trong tình huống nguy hiểm. Chỉ cần một đến hai phút, tim c*̉a người đó sẽ ngừng đập. Thậm chí còn có thể xuất hiện tình trạng vỡ tim, dẫn đến tử vong.

Nhưng Giang Khương vẫn duy trì tình huống này hơn hai phút.

Theo nhịp tim, Ngũ Cầm Vận Khí Pháp trong cơ thể c*̉a hắn c*̃ng dùng tốc độ tương đương vận chuyển trong hai mạch Nhâm Đốc. Kết quả, năng lượng chung quanh bị năng lượng trong cơ thể Giang Khương ảnh hưởng, điên cuồng vọt đến xung quanh hắn, thậm chí tạo thành trạng thái thủy triều.

Khí tức năng lượng như suối chảy, di chuyển xung quanh Giang Khương, thậm chí dra trải giường c*̃ng nhẹ nhàng lay động.

Một ý niệm vẫn chớp động trong đầu Giang Khương.

- Tiểu Bảo, ba nhất định phải cứu con.

- Tiểu Bảo, hãy chờ ba.

Ý niệm liên tục gieo rắc trong đầu, hình xăm trên vai trái Giang Khương càng lóe lên nhiều hơn. Tóc, quần áo, thậm chí là dra giường c*̃ng điên cuồng lay động.

- Cái này...

Phan Hiểu Hiểu mở to mắt nhìn cảnh tượng phá vỡ mọi quan niệm c*̉a cô, hồi lâu vẫn không nói nên lời.

Trương Ngọc Phượng và Viên Dũng bên cạnh ý thức được chuyện gì đã xảy ra với Giang Khương. Ánh mắt vừa kinh ngạc lại vừa khẩn trương.

Bọn họ chưa từng nhìn thấy trạng thái này, mà chỉ đọc qua một số tư liệu, hoặc trong lúc các cao thủ ngoại viện chỉ điểm bọn họ tu luyện đã nhắc qua mà thôi.

Thậm chí gần đây, bọn họ c*̃ng có nghe nói có người đã tiến vào trạng thái này, và người đó chính là Giang Khương.

Nghe nói trong đại hội khai niên c*̉a Thiên Y Viện, y sĩ Giang Khương đã thuận lợi tấn cấp y sĩ tam phẩm với lứa tuổi trước nay chưa từng có. Sau đó nhờ một vật trong viện trợ giúp, cơ duyên xảo hợp mà tiến vào trạng thái này. Khi đó, Trương Ngọc Phượng và Viên Dũng đang ở Bắc Kinh, chỉ có Lâm Ngọc Tường là trở về tham gia đại hội.

Sau khi Lâm Ngọc Tường trở về có thuật lại chuyện này, nhưng c*̃ng không rõ chi tiết c*̣ thể ra sao.

Nhưng bây giờ, Trương Ngọc Phượng và Viên Dũng tận mắt nhìn thấy nó xuất hiện. Mặc dù bọn họ không dám khẳng định, nhưng những gì xuất hiện trên người và chung quanh Giang Khương, đều hoàn toàn phù hợp với những gì đã được ghi chép. Vì thế mới khiến cho bọn họ lo lắng.

Đối với người tu luyện mà nói, đạt đến trạng thái này cực kỳ khó. Chỉ có một số cao thủ Thiên giai, ngẫu nhiên mới có thể tiến vào trạng thái đó, còn lại thì không thể.

Hơn nữa, cho dù là cao thủ Thiên giai, khi tiến vào trạng thái này c*̃ng phải là cơ duyên xảo hợp mới được.

Loại trạng thái này đối với người tu luyện mà nói, tốc độ c*̉a nó có thể viễn siêu hơn tốc độ tu luyện bình thường mười lần. Hơn nữa, trong loại trạng thái này, cảnh giới c*̉a một người c*̃ng được dễ dàng kéo lên.

Rất nhiều cao thủ tu luyện nhiều năm, sau khi ngẫu nhiên tiến vào, đột phá được chướng ngại, con đường tu luyện về sau chẳng khác nào đất bằng.

Nhưng c*̃ng có người không được may mắn, khi ở trong trạng thái hiếm có này thì không khống chế được, bị tẩu hỏa nhập ma, biến thành phế nhân, thậm chí là người điên.

Cho nên, Trương Ngọc Phượng và Viên Dũng đều khẩn trương. Một khi tiến nhập trạng thái, trong lòng phải bình tĩnh mới được. Nhưng với tâm trạng c*̉a Giang Khương

bây giờ, đừng nói là bình tĩnh, chỉ cần hắn không khẩn trương lo âu quá độ đã là may mắn lắm rồi.

Nếu Giang Khương không cẩn thận, sẽ thất bại trong gang tấc, thậm chí là tẩu hỏa nhập ma.

Trương Ngọc Phượng nhẹ nhàng kéo Phan Hiểu Hiểu lui về sau hai bước. Sau khi xác nhận không có quấy nhiễu Giang Khương, mới thấp giọng nói với Phan Hiểu Hiểu:

- Ngàn vạn lần đừng lên tiếng. Bây giờ Giang Khương đang ở trong thời khắc mấu chốt, tuyệt đối không được kinh động cậu ấy, rõ chưa?

Trong lòng Phan Hiểu Hiểu tràn đầy kinh nghi. Sau khi nghe Trương Ngọc Phượng cảnh cáo, tất nhiên là ôm miệng, liên tục gật đầu không dám nói.

Nhìn vẻ mặt khẩn trương c*̉a Phan Hiểu Hiểu, gương mặt trắng bệch, Trương Ngọc Phượng không đành lòng, nói:

- Không cần ôm chặt miệng như vậy đâu. Chỉ cần không quấy nhiễu Giang Khương, hẳn sẽ không xảy ra vấn đề.

- Ưm, ưm.

Nghe Trương Ngọc Phượng giải thích, ánh mắt vốn đang lo lắng c*̉a Phan Hiểu Hiểu trong nháy mắt bình tĩnh hơn không ít.

Thấy Phan Hiểu Hiểu đã trấn định, lúc này Trương Ngọc Phượng mới quay sang nhìn Viên Dũng, ho nhẹ cảnh cáo, khiến cho Viên Dũng bừng tỉnh, vội vàng quay sang Trương Ngọc Phượng gật đầu một cái, tỏ vẻ đã hiểu.

Thấy Viên Dũng đã hiểu, lúc này Trương Ngọc Phượng mới kéo Phan Hiểu Hiểu ngồi vào chỗ c*̉a mình, tránh gây ra tiếng động quá lớn ảnh hưởng đến Giang Khương. Lúc này Viên Dũng c*̃ng vội vàng ngồi xuống sau bàn làm việc, rút dây điện thoại, tránh có người gọi đến quấy nhiễu Giang Khương.

Nhìn động tác c*̉a Viên Dũng, Trương Ngọc Phượng gật đầu tán thưởng, sau đó cẩn thận quan sát tình huống c*̉a Giang Khương, không khỏi cảm thấy lo lắng.

Nếu Giang Khương xảy ra vấn đề, bọn họ không còn cách nào là báo cáo lại với La thủ tịch và các lãnh đạo trong nội viện. Mặc dù không liên quan đến họ, nhưng dù sao bọn họ c*̃ng ở đây. Giang Khương đột nhiên tiến nhập vào trạng thái này, sau đó xảy ra vấn đề, là thành viên được cao tầng nội viện coi trọng, bọn họ tất nhiên c*̃ng sẽ chịu trách nhiệm.

Hơn nữa, nếu Giang Khương thật sự xảy ra vấn đề, không cần nội viện nghi ngờ, một ngôi sao khó xuất hiện c*̉a Thiên Y Viện nửa đường chết non c*̃ng sẽ khiến cho bọn họ cực kỳ nuối tiếc.

Nhưng Giang Khương c*̃ng không có gì là không ổn. Hơn nữa, nguồn năng lượng tập trung xung quanh c*̃ng càng lúc càng lớn, ảnh hưởng đến không gian xung quanh giường. Tấm dra giường phát ra tiếng bạch bạch càng lúc càng lớn.

Sắc mặt Trương Ngọc Phượng và Viên Dũng có chút trắng bệch. Trong tư liệu ghi lại trạng thái đó c*̃ng không kinh khủng như thế này.

Lúc này, trong phòng thí nghiệm bên cạnh, Lâm Ngọc Tường nghi ngờ nhìn xung quanh, sau đó đem tầm mắt hướng về phòng cách ly, sắc mặt biến đổi, vọt vào phòng khử trùng.

Đường y sư đang tiến hành chỉ đạo những y sĩ phân tích dịch bệnh c*̃ng kinh nghi ngẩng đầu nhìn về phía phòng cách ly, thoáng cảm nhận một chút, sắc mặt liền biến đổi:

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Dứt lời, liền dặn dò mấy y sĩ vài câu, sau đó vọt ra ngoài, nhanh chóng chạy qua hành lang khử trùng, chạy về phía tòa nhà.

Vừa đi vừa cảm nhận luồng năng lượng càng lúc càng khổng lồ, sắc mặt càng ngưng trọng hơn. Trên lầu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại có nguồn năng lượng khổng lồ ba động như thế?
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 549



Trong nguồn năng lượng khổng lồ, quần áo và dra giường bay phành phạch, Giang Khương khẽ cau mày nhưng vẫn ngủ, dường như không hề hay biết.

Nhưng sâu trong đầu c*̉a hắn, một hình ảnh đang xoay tròn, không ngừng hiện lên.

- Không phải.

- Không có.

- Cái này không phải.

- Cái này c*̃ng không phải.

- Cái này c*̃ng không.

Những mảnh vỡ ký ức thay phiên nhau hiện lên.

- c*̃ng không có.

- Cái này không đúng.

Đây đều là những kinh nghiệm Tổ sư gia khi chữa bệnh cho người khác lưu lại.

Giang Khương tiếp thu kinh nghiệm chữa bệnh c*̀ng với một số phương pháp tu luyện c*̉a Tổ sư gia, nhưng không có cách nào tiếp nhận được hết, chỉ có thể thông qua học tập và quan sát để tiếp thu tri thức trong đó.

Bây giờ c*̃ng giống như vậy, hắn vội vàng muốn cứu Tiểu Bảo hoặc tìm ra phương pháp nào có thể khống chế tình huống hiện tại c*̉a cậu bé, nhưng những gì mà hắn đã tiếp nhận lại không có một thứ nào liên quan.

Vì thế, hắn phải tìm kiếm trong trí nhớ c*̉a mình một biện pháp. Hắn tin rằng nhất định là có, chỉ là hắn không biết mà thôi.

Thời gian từng phút một trôi qua, ý thức nói cho Giang Khương biết thời gian c*̉a hắn đã không còn nhiều.

Lông mày Giang Khương đang ngủ say càng cau chặt, ý niệm trong đầu càng phát ra dồn dập.

- Tiểu Bảo, đừng sợ, ba nhất định sẽ tìm được biện pháp cứu con.

- Nhất định, hãy chờ ba.

Trong sự lo âu c*̉a Giang Khương, tấm dra trải giường càng tung bay kịch liệt.

Năng lượng vờn quanh hắn hình thành một cái vòi rồng.

Một số tư liệu gần giường dưới ảnh hưởng c*̉a nguồn năng lượng, bắt đầu rơi xuống đất.

Hình xăm trên vai trái Giang Khương chớp động màu đỏ, giống như thiểm điện. Nếu không nhìn kỹ, trên cơ bản sẽ không nhìn thấy màu đỏ lóe ra.

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Lâm Ngọc Tường bước ra khỏi phòng khử trùng, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, không nhịn được thấp giọng hô lên một tiếng.

Trương Ngọc Phượng lắc đầu, ánh mắt tràn đầy kinh hãi.

Đường y sư ở trong thang máy, cảm giác nguồn năng lượng ba động càng lúc càng khổng lồ, trong lòng bắt đầu lo sợ. Là y sư, lực tinh thần c*̉a ông càng thêm mạnh hơn so với Lâm Ngọc Tường và Trương Ngọc Phượng vài phần. Cho nên, mặc dù còn cách rất xa, nhưng ông vẫn cảm nhận được năng lượng dị thường ba động trong không trung.

Càng đến gần, ông lại càng cảm giác năng lượng ba động này càng tăng lên. Điều này làm cho Đường y sư lại càng khẩn trương.

Loại năng lượng ba động này ông rất quen thuộc. Ở Thiên Y Viện nhiều năm như thế, trên cơ bản c*̃ng giống như một cao thủ nội viện. Không nói đến mấy vị Thiên y sư, chỉ nói đến mấy cao thủ ngoại viện Thiên gia, một năm chung quy vẫn có thể cảm giác được năng lượng ba động này đột nhiên xuất hiện.

Năng lượng ba động lần này mang đến một cảm giác rất quen thuộc cho bọn họ, nhưng cuồng bạo hơn nhiều.

Cho nên, khi Đường y sư cảm giác được luồng năng lượng ba động này, lập tức nghĩ đến một người. Ở đây, ngoại trừ người đó ra, ông không nghĩ còn có ai có thể bộc phát được loại năng lượng này.

Thân là người có địa vị và cấp bậc cao nhất, dưới tình huống như vậy, ông biết được trách nhiệm c*̉a chính mình. Trạng thái này cực kỳ kinh người. Có chỗ tốt nhưng c*̃ng có chỗ phong hiểm. Mặc dù không biết tại sao hắn lại tiến vào trạng thái đó, nhưng mặc kệ thế nào vẫn dễ dàng xuất hiện vấn đề.

Hơn nữa, năng lượng ba động ngày càng kịch liệt. Đường y sư biết rất rõ, ba động này đại diện cho chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Cho nên, Đường y sư chỉ hận tốc độ thang máy thật sự quá chậm. Trước kia, có lẽ ông c*̃ng không để ý đến Giang Khương cho lắm, chỉ cho là tên này có vận khí tốt. Nhưng bây giờ ông biết rất rõ tiểu tử này có ý nghĩa như thế nào đối với Thiên Y Viện.

Một người có thể giết chết Miêu Thiên Nhất, cho dù cơ sở c*̉a hắn không bền chắc, cho dù tính tình c*̉a hắn quá khoa trương, nhưng ít ra hắn là y sĩ tam phẩm, có thể tùy ý tiến vào trạng thái này, tương lai tuyệt đối sẽ tiến vào bậc Thiên y sư. Thậm chí còn có thể cao hơn nữa.

Nếu tên tiểu tử này xuất hiện vấn đề, chính là một tổn thất rất lớn cho Thiên Y Viện. Mặc dù Đường y sư cho rằng mình không quá thích Giang Khương, nhưng c*̃ng không có biện pháp tiếp nhận bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn xuất hiện. Nếu Giang Khương xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ông sẽ tự trách cả đời.

Nhìn cánh cửa thông gió mở ra, Đường y sư cấp bách nhảy vào. Lâm Ngọc Tường vội tiến lên, sợ Đường y sư quấy nhiễu Giang Khương.

- Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao lại như vậy?

Trong lòng tràn đầy khẩn trương, nhìn tấm dra giường bay phành phạch, đồng tử Đường y sư co rút lại, ngạc nhiên nhìn Lâm Ngọc Tường xông đến, hạ thấp âm thanh, hỏi.

- Tôi c*̃ng không rõ cho lắm.

Nhìn vẻ tức giận lẫn khẩn trương c*̉a Đường y sư, Lâm Ngọc Tường c*̃ng cảm thấy bất đắc dĩ, sau đó nhìn Trương Ngọc Phượng, nói:

- Y sĩ Trương, cô hãy nói xem.

- Sao?

Nghe được lời này, Đường y sư vội vàng nhìn Trương Ngọc Phượng. Bây giờ ông hẳn là đang rất tức giận, nhưng tình huống này, có ai đến c*̃ng không ngăn cản được. Trừ phi có Thiên y sư ở đây, nếu không, chỉ sợ sẽ thật sự xảy ra vấn đề.

Trương Ngọc Phượng cẩn thận bước đến. Cô biết rất rõ tình huống trước mắt. Nhìn vẻ mặt tức giận c*̉a Đường y sư, cô liền vội vàng giải thích:

- Giang Khương thấy tác dụng c*̉a thuốc Quy Tức Dược Tề sắp hết, liền dặn Viên Dũng chuẩn bị sử dụng lần thứ hai. Sau đó dặn lại khi nào đến giờ thì gọi hắn, rồi cứ như vậy mà nằm lên giường.

- Cứ như vậy thôi sao?

Đường y sư ngẩn người, ngạc nhiên nhìn Trương Ngọc Phượng.

- Vâng, cứ như vậy thôi.

Trương Ngọc Phượng không ngừng gật đầu.

Thấy Trương Ngọc Phượng xác nhận, Đường y sư ngạc nhiên nhìn Giang Khương trên giường, trong nháy mắt cảm thấy mơ hồ. Như vậy mà c*̃ng được sao?

Nhưng Đường y sư c*̃ng biết được đây không phải là lúc để hỏi, thấp giọng nói:

- Tình huống này bao lâu rồi?

- Hẳn đã gần nửa tiếng rồi.

Trương Ngọc Phượng nhìn đồng hồ trên tường, sau đó trả lời.

- Nửa tiếng?

Đường y sư sửng sốt, gương mặt lộ vẻ khó tin. Cho đến bây giờ ông chưa từng nghe nói có người tiến vào trạng thái này đến nửa tiếng đồng hồ.

Hơn nữa, trạng thái này c*̉a Giang Khương quả thật quá kinh khủng. Nhìn khí tức xung quanh là có thể biết được. Nếu đổi lại là người khác, chỉ sợ sớm đã bị tẩu hỏa nhập ma. Nhưng Giang Khương lại nằm im, dường như không vì chút năng lượng này mà có vẻ mặt khác thường.

Ba người lẳng lặng nhìn cảnh tượng trước mắt, còn có Phan Hiểu Hiểu lo lắng đứng bên cạnh, không ngừng nắm tay Trương Ngọc Phượng, hỏi:

- Trương tỷ, Giang Khương...rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy? Anh ấy không có việc gì chứ?

- Ừm, hẳn là không có việc gì.

Trương Ngọc Phượng nhìn thoáng qua Đường y sư đang lo lắng, trong lòng c*̃ng hiểu được, nhưng vẫn mỉm cười an ủi Phan Hiểu Hiểu.

Viên Dũng nhìn thời gian, sắc mặt có chút cả kinh, do dự rồi lên tiếng nhắc nhở:

- Y sĩ Trương, thời gian đã đến rồi.

- Thời gian đến rồi sao?

Nghe xong, Trương Ngọc Phượng sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại, cả kinh nói:

- Đã đến thật rồi sao?

- Vâng, còn năm phút nữa Quy Tức Dược Tề sẽ mất đi tác dụng.

Viên Dũng nhìn Giang Khương trên giường, khẩn trương đáp lại. Vừa rồi y sĩ Trương đã dặn, đến giờ thì phải đánh thức hắn dậy.

Nhưng tình huống lúc này có thể đánh thức sao?

Nhìn vẻ mặt c*̉a Viên Dũng, Trương Ngọc Phượng hơi do dự. Giang Khương đã dặn đánh thức hắn dậy, nhưng tình huống trước mắt làm sao có thể đánh thức hắn? Nếu bây giờ làm phiền hắn, từ trong trạng thái này mà gọi hắn dậy, có được không? Chỉ sợ còn chưa gọi, Đường y sư bên cạnh đã giết cô rồi.

Cho nên, Trương Ngọc Phượng c*̃ng chỉ có thể quay sang Đường y sư. Ở đây Đường y sư là cấp bậc cao nhất, nên làm cái gì phải do Đường y sư quyết định.

Thấy Trương Ngọc Phượng nhìn mình, Đường y sư cau mày, rồi lại nhìn Giang Khương giống như đang ngủ say, hạ giọng nói:

- Bây giờ Giang Khương đang ở trong thời điểm mấu chốt, tuyệt đối không được quấy nhiễu cậu ấy. Nếu cậu ấy đã lựa chọn sử dụng Quy Tức Dược Tề, cho dù đánh thức, c*̃ng chẳng làm nên chuyện gì.

Nghe Đường y sư nói, Viên Dũng nhìn Trương Ngọc Phượng, sau đó gật đầu, bắt đầu đi chuẩn bị thuốc.

Lúc này, ý thức trong đầu Giang Khương càng lúc càng khẩn cấp. Tốc độ tìm tòi trong trí nhớ c*̃ng càng nhanh hơn. Thời gian dành cho hắn không nhiều.

Cảm giác gấp gáp truyền đến, hình xăm trên vai trái Giang Khương lóe lên càng lúc càng nhanh. Khí tức năng lượng c*̃ng dần dần kinh khủng hơn nhiều.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back