Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Binh Vương Thần Bí

Binh Vương Thần Bí
Chương 1080



Không khí trong phòng rất căng thẳng, đều đang chờ đợi ba người La y sư tỉnh lại. Chỉ có La Dương Sinh và một số người c*̉a ban Giám sát thì ủ rũ c*́i đầu đứng một bên, gương mặt có chút lúng túng.

Thấy biểu hiện c*̉a mọi người, Giang Khương mỉm cười, đưa tay vỗ vai La Dương Sinh:

- Chuyện này không trách các người được đâu. Sư phụ bị dùng Quy Tức Tán, vốn rất khó phát hiện. Hơn nữa cơ quan c*̃ng bị phá hư, không tìm được c*̃ng là chuyện bình thường.

Nghe Giang Khương nói xong, gương mặt La Dương Sinh hiện lên nụ cười cảm kích, sắc mặt tốt hơn rất nhiều.

- Được rồi, nhịp tim c*̉a La y sư đã khôi phục 65 lần/phút.

Một y sư phụ trách chăm sóc vui mừng kêu lên.

- Được, hãy dùng thêm Nạp Lạc Đồng bổ não.

Chu y sư hài lòng nói.

- Vâng.

- Nhịp tim c*̉a Luyện đan sư Lý Thiên Phú c*̃ng đã đạt đến 66 lần/phút.

- Được, bắt đầu dùng Nạp Lạc Đồng.

Nửa tiếng sau, ba vị y sư rốt cuộc từ trong cơn mê tỉnh lại. Mặc dù đầu óc có chút choáng váng, nhưng trên căn bản đã khôi phục ý thức.

Người tỉnh lại đầu tiên là La Thiên Minh, ánh mắt có chút trống rỗng nhìn chung quanh, sau đó rốt cuộc dừng lại trên mặt Giang Khương.

- Giang Khương, con trở lại rồi sao?

La Thiên Minh yếu ớt chuẩn bị ngồi dậy, Giang Khương vội vàng đưa tay đỡ vai c*̉a ông, giúp ông ngồi yên. Nằm suốt hai ngày không động đậy, kinh mạch, máu huyết còn chưa lập tức khôi phục được.

- Vâng, sư phụ, con đã về.

Cẩn thận giúp cho La Thiên Minh ngồi ngay ngắn, Giang Khương đưa tay bắt mạch cho ông lần nữa, cười nói.

- Vậy con có sao không? Không sao chứ?

La Thiên Minh khẩn trương nhìn Giang Khương.

Nhìn biểu hiện khẩn trương c*̉a ông, Giang Khương vội vàng trấn an:

- Không sao. Sư phụ, không phải con rất tốt sao? Người nhìn thấy không, các y sư đều đang ở đây. Tình huống bây giờ rất tốt.

- Ừ, đám người lão Chu đều ở đây.

La lão quay đầu nhìn chung quanh, nhìn đám người y sư Chu bên cạnh, hơn nữa chỗ ông đang nằm là phòng họp c*̉a Hội Đồng Viện, gương mặt thoáng hiện lên sự vui mừng:

- Có phải nghịch tặc Chu Thế Dương đã bị bắt rồi không?

- Đã bắt rồi, sư phụ cứ an tâm.

Nghe được lời này, Giang Khương vội vàng cười nói.

Đám người y sư Chu nghe xong, sắc mặt hơi thay đổi. Y sư Chu tiến nhanh lên mấy bước, nhìn La lão:

- Lão La, ông, lão Vu, lão Lý đều bị Chu Thế Dương hạ thủ sao?

- Lão Vu và lão Lý c*̃ng xảy ra chuyện?

La Thiên Minh cả kinh:

- Chu Thế Dương đáng chết, dám làm như vậy?

Nghe La lão nói, mọi người còn không hiểu ra sao? Một lát sau, lại từ miệng c*̉a Vu Phượng Minh và La Thiên Phúc chứng thực, cả ba người đều bị Chu Thế Dương dẫn người hạ thủ.

Y sư Chu cố nén sự khẩn trương, hỏi La Thiên Minh:

- Lão La, ông có biết vì sao Chu Thế Dương lại làm như vậy không?

La Thiên Minh thoáng ngẩn ra, sau đó lắc đầu, sắc mặt âm trầm nói:

- Tôi không biết vì sao Chu Thế Dương lại như vậy. Ông ta không để ý viện quy, hạ thủ mưu hại bọn ta. Chỉ sợ đã xảy ra vấn đề gì rất lớn. Nếu không, ông ta tuyệt đối không dám làm như vậy.

Nghe La Thiên Minh nói, sắc mặt y sư Chu một lần nữa biến đổi. La Thiên Minh không biết vì sao Chu Thế Dương lại hạ thủ mình, như vậy đám người Viện trưởng Từ lại càng không biết.

Y sư Chu không dám thờ ơ, lập tức chuyển sang Vu Phượng Minh và Lý Thiên Phúc, phát hiện hai người c*̃ng không biết gì, chỉ biết là Chu Thế Dương hạ thủ bọn họ, còn lại thì không có manh mối.

Sau khi dặn dò chăm sóc ba vị y sư cẩn thận, y sư Chu lập tức kéo Giang Khương sang một bên.

- Giang Khương, tiếp theo phải làm như thế nào đây?

- Nếu mọi chuyện đã rõ ràng, lập tức yêu cầu ban Giám sát tiến hành thẩm vấn nghiêm khắc đám người Chu Thế Dương, còn như thế nào nữa?

Sắc mặt Giang Khương vô c*̀ng khó coi. Lúc này đã trôi qua hơn hai tiếng, nhưng hai Đại vu sư hẳn c*̃ng đã đi hết một nửa thành Kim Lăng, nhưng một chút tin tức báo về c*̃ng không có.

Cứ tiếp tục như vậy, rốt cuộc có thể dựa vào bọn họ tìm được Viện trưởng hay không, Giang Khương một chút nắm chắc c*̃ng không có. Tâm trạng dĩ nhiên là không được tốt.

Nghe Giang Khương nói, cộng với biểu hiện rất tức giận, tâm trạng c*̉a y sư Chu c*̃ng không khá hơn, biết được công việc tìm kiếm bên ngoài c*̃ng không được thuận lợi.

Thoáng chút trầm ngâm, sau đó nói:

- Được, bây giờ tôi triệu tập cuộc họp Hội Đồng Viện tạm thời, chuẩn bị biểu quyết tiến hành tra hỏi nghiêm khắc Thiên y sư Chu Thế Dương.

- Căn cứ theo tình huống c*̀ng với chứng cứ đã có được, ai đồng ý phê chuẩn dẫn độ Thiên y sư Chu Thế Dương, đồng thời bắt giữ tạm thời hai vị y sư nhất phẩm Hồ Chí Bưu, Dương Cường Quốc, xin giơ tay.

Y sư Chu lên tiếng, trong toàn bộ phòng họp chậm rãi giơ lên vài cánh tay. Chu Thế Dương không có tư cách tham gia biểu quyết. Cho nên có tư cách c*̃ng chỉ có hai vị y sư nhất phẩm luôn đi theo ông là Hồ Chí Bưu và Dương Cường Quốc.

Nhưng bởi vì có ba người La Thiên Minh tỉnh lại tham gia biểu quyết, nghị án tất nhiên là được nhanh chóng thông qua.

Hồ Chí Bưu và Dương Cường Quốc nhìn tám phiếu so với hai phiếu, đã sớm có dự liệu, c*̃ng không nói gì hơn, đàng hoàng đón nhận sự bắt giữ c*̉a ban Giám sát. Vốn đây c*̃ng chỉ là vấn đề thủ tục. Chẳng qua do quy định nội viện nghiêm khắc, cho nên khi Chu Thế Dương bị bắt giữ, bọn họ c*̃ng không bị bắt theo.

Ban đầu bọn họ còn hy vọng, nhưng sau khi biết được ba người La Thiên Minh đã được cứu, liền hoàn toàn từ bỏ. Đối mặt với xử lý như thế, hai người không có ý kiến.

Nhìn hai người bị thành viên ban Giám sát dẫn đi, sắc mặt đám y sư Chu liền buồn bã. Nhắc đến, hai người c*̃ng là cộng sự lâu năm c*̉a mọi người, nhưng không nghĩ đến trong thời điểm mấu chốt lại đi nhầm bước, sau đó rơi vào tình huống này.

- Được rồi, bây giờ nội bộ đã được thanh trừ. Công việc cứu viện Viện trưởng và Trưởng ban Lưu vẫn đang được tiến hành. Ở đây, Hội Đồng Viện tạm thời thành lập một chỉ huy nòng cốt, bảo đảm cho công tác tìm kiếm người và chỉnh đốn lại bổn viện được triển khai có thứ tự.

Là người có tư cách thâm niên nhất trong tám vị Ủy viên Hội Đồng Viện còn lại, ánh mắt La Thiên Minh nghiêm nghị nhìn mọi người, trầm giọng nói:

- Tôi đã xem qua ghi chép tình huống mấy ngày nay. Thật sự có nhiều chỗ khiến cho chúng ta rất thất vọng.

Nghe La Thiên Minh nói, sắc mặt c*̉a đám y sư Chu có chút khó coi. Nhưng đối mặt với đề nghị c*̉a La Thiên Minh, mọi người không cách nào phản đối. Mặc dù La Thiên Minh không nói rõ là thất vọng với tình huống nào, nhưng bốn người xử lý chuyện lần này không khỏi có chút thiếu sót. Nếu không phải Giang Khương thoát khỏi phục kích c*̉a ngoại viện, chỉ sợ Hội Đồng Viện đã rơi vào tay đối phương rồi.

- Đúng, Thiên Y Viện chúng ta đang gặp nguy cơ. Viện trưởng và Trưởng ban Giám sát đều đã mất liên lạc. Căn cứ theo tình huống trước mắt, bây giờ Hội Đồng Viện đã không còn được hoàn mỹ như xưa, không còn giữ được trạng thái lãnh đạo làm việc.

Lúc này, Vu Phượng Minh c*̃ng âm trầm nói:

- Cho nên, căn cứ theo điều 2 mục 8 Thiên Y Viện quy định, trong lúc Thiên Y Viện nguy cấp, chúng ta nên thành lập Hội đồng xử lý nguy cơ, do Ủy viên xử lý nguy cơ phụ trách công tác lãnh đạo.

- Tôi đồng ý.

Lý Thiên Phúc c*̃ng không do dự. Dù sao tình huống bây giờ c*̃ng không cần làm dáng nữa, trực tiếp nói:

- Đối với biểu hiện c*̉a ủy viên Giang Khương thời gian vừa qua, tôi và lão Vu đều cảm thấy ý thức xử lý nguy cơ c*̉a ủy viên Giang đều rất hoàn thiện, ứng đối với nguy cơ lần này hết sức chu toàn và khéo léo. Cho nên, tôi đề nghị ủy viên Giang đảm nhiệm chức Chủ tịch Hội đồng xử lý nguy cơ, phụ trách công tác lãnh đạo và chỉ huy c*̉a bổn viện, cho đến khi nguy cơ được giải trừ.

Nghe ba người nói, sắc mặt đám y sư Chu đều thay đổi. Mặc dù bọn họ đồng ý thành lập Hội đồng xử lý nguy cơ, nhưng không nghĩ đến đám người La Thiên Minh lại đẩy Giang Khương lên chức.

Mặc dù chỉ là tạm thời, sau khi nguy cơ được giải trừ, hội đồng sẽ bị giải tán, nhưng mọi người c*̃ng không cách nào tiếp nhận một ủy viên có lý lịch cạn nhất như Giang Khương lại có thể đảm nhiệm chức Chủ tịch. Dù sao, một khi hội đồng được thành lập, c*̃ng là thay thế cho cơ cấu lãnh đạo tối cao c*̉a Thiên Y Viện.

Hơn nữa, quyền lực c*̉a cơ cấu này vượt xa Hội Đồng Viện. Quyền lực c*̉a Chủ tịch tương đương với quyền lực chấp chưởng toàn viện, có thể nhúng tay vào tất cả chuyện c*̉a Thiên Y Viện. Thậm chí còn có quyền không thương nghị mà hạ bất cứ mệnh lệnh nào. Quyền lực còn hơn cả Viện trưởng Thiên Y Viện.

Đám người y sư Chu nhìn nhau một cái, thấy ánh mắt c*̉a những người còn lại, sau đó hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói:

- Theo tình huống trước mắt, chúng tôi đồng ý thành lập Hội đồng xử lý nguy cơ, nhưng chức Chủ tịch rất quan trọng, mà tuổi tác và lý lịch Giang Khương lại cạn nhất. Cho nên, tôi đề nghị do thành viên Hội Đồng Viện có kinh nghiệm đảm nhiệm việc này.

- Tôi nghĩ rằng, Giang Khương nên bổ nhiệm vị trí Phó chủ tịch thì thích hợp hơn.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1081



Cách Kim Lăng mấy trăm cây số, trong phòng Tổng thống tại khách sạn cao nhất bên cạnh bờ sông Hoàng Phổ, Tuyên Tử Nguyệt ôm Tiểu Bảo đứng trước cửa sổ, quan sát ngọn đèn chiếu xuống sông, gương mặt tràn ngập sự lo lắng.

Reng reng.

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng chuông cửa. Phan Hiểu Hiểu đang nằm trên ghế salon, nhàm chán xem tivi lập tức đứng dậy bước ra cửa. Sau khi nhìn ra ngoài một chút, lúc này mới mở cửa phòng.

- Nguyệt Minh, cậu đến rồi sao? Có tin tức gì không?

Tuyên Tử Nguyệt quay sang nhìn Giang Nguyệt Minh, gương mặt miễn cưỡng lộ ra nụ cười, hướng Giang Nguyệt Minh hỏi.

- Có tin tức.

Giang Nguyệt Minh hưng phấn cười nói:

- Vừa rồi nhận được tin tình báo, Thiên Y Viện đúng là đã xảy ra vấn đề. Nhưng bây giờ anh ấy đã khống chế được cục diện, hiện tại đang hiệp trợ Hội Đồng Viện tiến hành xử lý.

- Thật không? Giang Khương thật không sao chứ?

Nghe Giang Nguyệt Minh nói, vẻ buồn rầu trên gương mặt Tuyên Tử Nguyệt biến mất, lộ ra nụ cười hưng phấn.

- Đúng, hẳn không thành vấn đề. Hội Đồng Viện Thiên Y Viện xảy ra chút vấn đề, có mấy vị Ủy viên mất tích, nhưng theo tin tình báo mới nhất, anh ấy đã cùng với người của ban Giám sát tìm được mấy vị. Tình huống đã hoàn toàn ổn định.

Giang Nguyệt Minh một lần nữa xác nhận lại:

- Bây giờ chị có thể yên tâm rồi. Chờ tình huống bên kia xử lý xong, mọi người có thể trở về.

- Vậy thì tốt, vậy thì tốt.

Tuyên Tử Nguyệt vui vẻ gật đầu.

Phan Hiểu Hiểu bên cạnh cũng cao hứng:

- Đúng chưa, chị Tử Nguyệt, em đã nói rồi mà, nếu Giang Khương nói không sao thì sẽ không sao. Chị lúc nào cũng suy nghĩ bậy bạ.

- Đúng vậy, đúng vậy. Chị lúc nào cũng lo nghĩ bậy bạ.

Nghe Phan Hiểu Hiểu nói như vậy, Tuyên Tử Nguyệt một chút cũng không để ý, không nhịn được đưa tay bẹo má Phan Hiểu Hiểu, vui vẻ cười nói:

- Như em thì khỏe rồi, cái gì cũng không cần lo lắng.

Nhìn hai người đã vui trở lại, Giang Nguyệt Minh cười nói:

- Được rồi, không có chuyện gì tôi xin phép về trước. Có gì cần cứ gọi điện cho tôi.

- Được, Nguyệt Minh, làm phiền cậu rồi.

Tuyên Tử Nguyệt vội vàng nói lời cảm ơn, nhưng đột nhiên nghĩ đến một chuyện, nói:

- Đúng rồi, điện thoại của chúng tôi đang bị khóa, nhưng bây giờ có thể gọi điện thoại cho Giang Khương không?

- Tạm thời không nên.

Giang Nguyệt Minh khẽ cau mày, suy nghĩ một chút rồi nói:

- Mặc dù anh ấy đã khống chế được cục diện, nhưng tình huống còn chưa hoàn toàn sáng tỏ. Địch nhân mà Thiên Y Viện đối mặt cũng chưa rõ ràng. Để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, nên cẩn thận thì tốt hơn. Có tin gì mới, tôi sẽ kịp thời báo cho hai người biết. Nếu anh tôi có liên lạc đến, tôi cũng sẽ nói cho hai người.

- Được rồi, cảm ơn cậu rất nhiều.

Nghe nói không thể liên lạc với Giang Khương, sắc mặt Tuyên Tử Nguyệt thoáng tối sầm, nhưng vẫn cười gật đầu. Bất kể thế nào, tình huống hiện tại cũng khiến người ta yên tâm hơn. Hai ngày qua, cô lo lắng đến mức ăn ngủ không ngon.

Nhìn Giang Nguyệt Minh rời đi, Tuyên Tử Nguyệt ôm Tiểu Bảo hôn một cái thật mạnh:

- Tiểu Bảo, xem ra mấy ngày nữa, chúng ta có thể gặp lại ba của con.

- Có thật không, dì Tử Nguyệt? Ba của con có thể về sao?

Tiểu Bảo vui vẻ hỏi.

- Đúng vậy, nhưng bây giờ ba còn rất bận, còn phải mất mấy ngày nữa lận.

Tuyên Tử Nguyệt nói.

Phan Hiểu Hiểu bước đến, ôm lấy Tiểu Bảo, nói:

- Tiểu Bảo, không nên gấp. Hai ngày nay ngủ với dì Hiểu Hiểu nhé, ba con rất nhanh sẽ về.

- Vâng.

Sau khi trở về phòng của mình, một người đàn ông trung niên cung kính bước đến, hỏi:

- Minh thiếu, vậy người chúng ta an bài gần Kim Lăng đã rút lui được chưa?

- Chưa, bây giờ chưa thể rút lui.

Trở về phòng, xuất hiện trước mặt thuộc hạ, Giang Nguyệt Minh không còn vẻ ôn hòa như trước mặt hai người Tuyên Tử Nguyệt. Gương mặt tuấn mỹ không nở nụ cười, lời nói lại lạnh lùng:

- Tình huống của Thiên Y Viện còn chưa sáng tỏ. Chúng ta phải tiếp tục chuẩn bị sẵn sàng.

- Vâng, Minh thiếu.

Người đàn ông trung niên cung kính đáp một tiếng, sau đó lui ra ngoài.

Nhìn người đàn ông trung niên rời đi, gương mặt Giang Nguyệt Minh hòa hoãn lại, sau đó ngồi xuống trước máy vi tính, nhẹ nhàng mở màn ảnh.

Rất nhanh, bên kia hiện lên gương mặt của Giang Văn Ba.

- Tình huống thế nào rồi?

Giang Văn Ba khẽ cau mày, trầm giọng nói.

- Tình huống trước mắt tạm thời ổn định, anh ấy đã nắm được c*̣c diện trong tay. Chuyện này đối với anh ấy mà nói, nói không chừng lại là chuyện tốt.

Giang Nguyệt Minh cười đáp:

- Ít nhất Chu Thế Dương không chạy thoát được.

- Đã ổn định rồi?

Giang Văn Ba nhướng mày:

- Nhanh như vậy sao?

- Đúng, giống như ban đầu đã trực tiếp nặng tay mà trấn áp. Kế hoạch c*̉a Chu Thế Dương c*̃ng không thành công. Hơn nữa khứu giác c*̉a ban Giám sát Thiên Y Viện c*̃ng khá nhạy bén, dứt khoát đứng về phía anh ấy. Cộng thêm bây giờ đã cứu được ba người La Thiên Minh, hẳn đã nắm được toàn bộ đại cuộc trong tay.

Giang Nguyệt Minh nhẹ giọng cười nói:

- Nhưng tình huống đúng là không tệ. Nếu đám người Từ Khải Liễu không về được, Thiên Y Viện sau này chỉ sợ sẽ nằm trong tay anh ấy.

Nghe Giang Nguyệt Minh nói, Giang Văn Ba c*̃ng mỉm cười:

- Không có chuyện đơn giản như vậy đâu. Cho dù đám người Từ Khải Liễu không về được, nhưng Hội Đồng Viện vẫn còn ít nhất tám vị Ủy viên. Cho dù Giang Khương có thể chủ trì một khoảng thời gian, nhưng sẽ không quá dài. Dù sao tuổi tác và lý lịch c*̉a nó quá ngắn.

Nghe Giang Văn Ba nói, Giang Nguyệt Minh khẽ hừ một tiếng:

- Nhưng nói như thế nào thì c*̃ng là chuyện tốt. Nếu không có đám người Từ Khải Liễu, lần này anh ấy ít nhất sẽ ngồi vào vị trí ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện.

- Vậy c*̃ng tốt. Haiz, bây giờ tình huống xem ra rất tốt đối với chúng ta và anh c*̉a con.

Giang Văn Ba cười nói:

- Nhưng chúng ta không nên nhúng tay vào chuyện này, trước nhìn xem một chút, tránh cho chúng ta nhúng tay vào ngược lại là chuyện xấu.

- Nhưng nhất định phải chú ý tiến triển c*̉a tình huống. Mặc dù Thiên Y Viện đứng về trạng thái đối lập với chúng ta, nhưng tuyệt đối không được tiện nghi cho người khác.

Giang Nguyệt Minh khẽ gật đầu:

- Ba, yên tâm đi, con vẫn ngó chừng bên này. Nhân viên c*̃ng đã bố trí xong. Nếu có động tĩnh gì, chúng ta tùy thời có thể xuất thủ.

- Được.

Cách Kim Lăng không xa c*̃ng đang có không ít người đang họp hội nghị bí mật. Một người nói:

- Trước mắt Từ Khải Liễu đã bị bắt, mặc dù bên kia còn chưa buông tay, vẫn tiếp tục giằng co với chúng ta. Nhưng bây giờ chúng ta có thể bắt đầu trực tiếp tấn công Thiên Y Viện. Thừa dịp bên trong hỗn loạn, có thể nhất cử đánh tan Thiên Y Viện.

- Không được, ý c*̉a Ninh Hán Dân còn chưa rõ ràng. Mặc dù Hồ Quang Dương đã đồng ý, nhưng một khi chúng ta chính thức tấn công Thiên Y Viện, Ninh Hán Dân sẽ lập tức đổi ý. Bây giờ Thiên Y Viện vẫn còn hỗn loạn, nếu chúng ta bắt đầu tấn công, chỉ sợ bọn họ sẽ lập tức ngăn chặn nội bộ phân tranh, toàn lực đối phó với chúng ta. Như vậy cái mất sẽ nhiều hơn cái được.

- Đúng, tôi đồng ý như vậy. Trước khi chưa hoàn toàn nắm chắc, chúng ta chưa thể động thủ.

Một người khác lên tiếng:

- Chúng ta c*̃ng đã phát hiện có một cổ thế lực khác đang tồn tại gần đó. Mặc dù bọn họ còn chưa phát hiện ra chúng ta, nhưng chúng ta c*̃ng không thể coi thường thế lực này. Một khi chúng ta chính thức tấn công Thiên Y Viện, thế lực này tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Bọn họ sẽ nhân dịp cháy nhà mà hôi c*̉a, trợ giúp Thiên Y Viện chặn hết đường lui c*̉a chúng ta.

Nghe người này nói xong, tất cả đều im lặng. Một lát sau, một giọng nói trầm ổn vang lên:

- Bất kể thế nào, lúc này không thích hợp vọng động, tiếp tục thăm dò Ninh Hán Dân. Đồng thời câu thông với Hồ Quang Dương. Phải nắm được Hồ Quang Dương trong tay, như vậy một mình Ninh Hán Dân sẽ không đủ gây sợ hãi. Bây giờ chủ yếu là phải bắt đám người Từ Khải Liễu.

- Bây giờ c*̃ng chưa phải lúc tấn công Thiên Y Viện. Giang Khương c*̃ng không phải là nhân vật dễ đối phó. Hơn nữa ngoại viện Thiên y đã tập trung toàn bộ lực lượng, c*̃ng không phải đơn giản. Chúng ta phải đảm bảo vạn vô nhất thất.

Trong lúc các phe đang trù mưu dự tính, bên trong Thiên Y Viện, mặc dù đã được cao tầng đè ép, ngoài mặt xem như ổn định, nhưng thực chất bên trong lại khiến lòng người bàng hoàng.

Thiên Y Viện mấy trăm năm qua, cho đến bây giờ còn chưa xuất hiện tình huống Viện trưởng, Trưởng ban Ban giám sát, còn có chủ nhiệm quản lý tổng vụ đồng loạt bị mất tích. Cho dù trăm năm trước xảy ra cuộc chiến tà ma ngoại vực xâm phạm, mặc dù tình huống tràn ngập nguy cơ, nhưng Viện trưởng, Trưởng ban Giám sát và các cao tầng Hội Đồng Viện đều đồng tâm hiệp lực, cho dù nằm ở thế yếu vẫn ngăn chặn được tà ma ngoại vực tấn công.

Nhưng tình huống bây giờ lại khác. Mặc dù kẻ địch còn chưa xuất hiện, nhưng nội bộ sinh ra hỗn loạn lại đáng sợ hơn nhiều. Vô số thành viên cấp thấp đều lo lắng, thậm chí một số thành viên cấp y sư c*̃ng bàn tán trong bóng tối. Nội viện chỉ sợ đã xảy ra vấn đề lớn.

Ngoại địch còn chưa xuất hiện, nội bộ đã hỗn loạn thành như vậy rồi, Viện trưởng, Trưởng ban Giám sát mất tích, Thiên y sư duy nhất còn lại và chủ nhân Tế Thế Đỉnh lại chỉ trích đối phương là phản tặc. Mấy vị Ủy viên Hội Đồng Viện dường như c*̃ng do dự. Trong tình huống này, nếu ngoại địch còn xuất hiện nữa, cơ nghiệp ngàn năm chỉ sợ sẽ bị hủy trong chốc lát.

Trong lúc bên ngoài còn hỗn loạn, Thiên Y Viện đang tổ chức cuộc họp Hội Đồng Viện tạm thời.

Nhìn hai bên tranh luận, Giang Khương ngược lại khá bình tĩnh. Bất kể hắn là Chủ tịch hay phó Chủ tịch, có nhiều chuyện trên căn bản không thể không có hắn giải quyết, chẳng cần phải để ý đến hư danh làm gì.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1082



- Không được. Chủ tịch Hội đồng xử lý nguy cơ phải nên giao cho Giang Khương làm. Chuyện lần này đều do một tay nó xử lý.

La Thiên Minh cau mày nhìn Chu y sư, trầm giọng nói:

- Hơn nữa, ban Giám sát bây giờ c*̃ng do một tay nó chủ đạo. Ngoại viện trên căn bản c*̃ng một mực phục tùng sự chỉ huy c*̉a nó. Nó đảm nhiệm chức Chủ tịch Hội đồng xử lý nguy cơ c*̃ng là danh chính ngôn thuận mà.

Đối với thứ này, La Thiên Minh theo lý mà tranh thủ. Tuy đám người Chu y sư nói c*̃ng có lý, nhưng chuyện liên quan đến tương lai phát triển c*̉a Giang Khương, ông làm thầy c*̃ng nên tranh thủ cho đệ tử c*̉a mình. Hơn nữa bây giờ c*̃ng được xem là danh chính ngôn thuận, ngu sao mà không tranh.

Không nói đến lần này Thiên Y Viện đang gặp nguy cơ lớn, tình huống c*̉a mấy người Viện trưởng lại không rõ, nhất định phải có một người có thực lực nắm trong tay hết thảy, cho dù sau chuyện này, nhóm người Viện trưởng có thể thuận lợi trở về, Giang Khương đã có danh tiếng Chủ tịch Hội đồng xử lý nguy cơ, Hội Đồng Viện không thể không cân nhắc đến sự tồn tại c*̉a Giang Khương.

Vạn nhất nếu nhóm người Viện trưởng xảy ra vấn đề, có Giang Khương chống đỡ, bọn họ phụ tá, Thiên Y Viện rất nhanh sẽ ổn định lại c*̣c diện, đỡ cho đến lúc đó Hội Đồng Viện không có người trấn áp, hiện trường sẽ hỗn loạn ngay.

Đám người Chu y sư nghe La Thiên Minh nói, c*̃ng không biết phải làm sao. Không thể không nói lời này c*̉a La Thiên Minh rất có lý, nhưng đám người Chu y sư vẫn không muốn một người còn quá trẻ như Giang Khương đảm nhiệm chức lớn như vậy. Vị trí này có thể nói là rất quan trọng. Nếu Viện trưởng không thể bình an trở về, đến lúc đó Giang Khương thân là Chủ tịch hội đồng xử lý nguy cơ, muốn làm gì, sắp xếp ra sao sẽ không có ai hạn chế hắn.

Hơn nữa, vị trí này là vị trí được mạ vàng rất tốt. Hội Đồng Viện xảy ra chuyện lớn như vậy, bất kể có cứu về được Viện trưởng hay không, không bao lâu sau sẽ phải tiến hành bổ sung hoặc đổi người.

Nếu Chu y sư có thể trở thành Chủ tịch Hội đồng xử lý nguy cơ, cho dù Viện trưởng bình an trở về, khi chọn lại, ông sẽ có một vị trí trong ủy viên thường vụ. Nhưng nếu để cho Giang Khương ngồi, đến lúc bổ nhiệm, c*̃ng không nhất định sẽ có phần c*̉a ông.

Mang theo suy nghĩ như vậy, Chu y sư cau mày nhìn La lão, trầm giọng nói:

- Lão La, tuy nói là nói như vậy, nhưng dù sao Giang Khương c*̃ng vẫn còn quá trẻ. Để những lão già như chúng ta chấp chưởng vẫn ổn thỏa hơn. Giang Khương vẫn có thể phụ trách chỉ huy cứu viện, chúng ta c*̃ng sẽ không nhúng tay loạn.

- Tôi cảm thấy không cần thiết. Giang Khương thân là Ủy viên Hội Đồng Viện, hơn nữa còn là đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh, dựa theo thông lệ, vốn đã là Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện. Bây giờ, nếu mọi người đã thấy được năng lực c*̉a Giang Khương, một tay cứu vãn nguy cơ c*̉a viện. Một khi Giang Khương đã có năng lực này, kinh nghiệm xử lý c*̃ng sẽ nhiều hơn chúng ta. Những lão đồng chí như chúng ta nên nhường ngôi trong thời điểm này, để bọn chúng có thể yên tâm mà phát huy, chúng ta ở một bên trợ giúp khống chế đại cuộc là được rồi.

La Thiên Minh trầm giọng nói:

- Nếu chúng ta ngồi ở vị trí cao hơn, ngược lại Giang Khương sẽ cảm thấy vướng tay vướng chân không thi triển được.

Nhìn thấy hai người tranh cãi, không ai chịu thua ai, tất cả các Ủy viên còn lại đều trố mắt nhìn. Hai người người nào nói c*̃ng có lý, đúng là có chút khó lựa chọn.

Đột nhiên Luyện đan sư Lưu Thiên Phúc lên tiếng:

- Tôi thấy như vậy đi, tình huống lần này vốn là cao tầng Hội Đồng Viện chúng ta xảy ra vấn đề, chẳng những mấy vị Thiên y sư xảy ra vấn đề, mà ngay cả những người trong chúng ta c*̃ng bị liên lụy đến. Tuy nói các vị đang ngồi đây đều xuất hết lực, nhưng để tránh tị hiềm, tôi thấy nên để Giang Khương đảm nhiệm chức Chủ tịch sẽ hợp lý hơn.

- Những chuyện khác, để cho lão Chu và lão La đảm nhiệm chức Phó chủ tịch, ở một bên trợ giúp Giang Khương. Những người còn lại sẽ toàn lực hỗ trợ ba người.

Nghe Lưu Thiên Phúc nói xong, mọi người đều nhìn nhau, mơ hồ cảm thấy lời nói c*̉a Lưu Thiên Phúc rất có lý. Ngay cả Chu y sư, mặc dù vẫn không muốn nhưng c*̃ng không thể không quan tâm đến ý kiến c*̉a Lưu Thiên Phúc.

Dù sao lý lịch c*̉a Lưu Thiên Phúc trong Hội Đồng Viện c*̃ng chỉ đứng sau La Thiên Minh. Có hai người ủng hộ Giang Khương đảm nhiệm chức Chủ tịch, hơn nữa còn có một Vu Phượng Minh còn chưa lên tiếng, c*̣c diện trước mắt đã xem như không thuận lợi rồi. Bây giờ Chu y sư không có đủ lòng tin những ủy viên khác sẽ ủng hộ ý kiến c*̉a ông.

Mà ông c*̃ng biết rất rõ, cho dù ông phản đối, chỉ sợ Vu Phượng Minh c*̃ng sẽ đứng ra phản đối ý kiến c*̉a ông. Cứ tiếp tục kiên trì như vậy, đôi khi lại gây ác cảm cho Giang Khương. Còn về vị trí Ủy viên thường vụ, chỉ cần ông là Phó chủ tịch, vậy vẫn còn có hy vọng.

Tùy ý nhìn nhân vật chính c*̉a lần này, phát hiện Giang Khương dường như không quá để ý, mặt mày dửng dưng, nhớ đến thủ đoạn và năng lực c*̉a hắn, còn có danh tiếng chủ nhân Tế Thế Đỉnh, Chu y sư liền cau mày, cắn răng nói:

- Nếu ngay cả lão Lý c*̃ng nói như vậy, tôi c*̃ng sẽ không nhiều lời. Như vậy đi, mọi người bỏ phiếu quyết định, nếu mọi người đều ủng hộ Giang Khương, tôi c*̃ng sẽ không phản đối nữa.

Nghe Chu y sư nói xong, Lưu Thiên Phúc khẽ mỉm cười:

- Được rồi, vậy bỏ phiếu quyết định đi.

Đối với đề nghị này, La Thiên Minh c*̃ng cảm thấy hài lòng. Bây giờ Ủy viên Hội Đồng Viện tổng cộng có tám người. Ông, Vu Phượng Minh và Lưu Thiên Phúc dĩ nhiên là ủng hộ Giang Khương, cộng thêm bản thân Giang Khương có ít nhất bốn phiếu, đảm bảo sẽ ở chỗ bất bại.

Lập tức La Thiên Minh lên tiếng:

- Được, chuyện gấp phải tòng quyền, chúng ta nên trực tiếp giơ tay biểu quyết. Bây giờ, người đồng ý Giang Khương đảm nhiệm chức Chủ tịch Hội đồng xử lý nguy cơ thì giơ tay.

Dứt lời, La Thiên Minh đã giơ tay lên, sau đó nhìn mọi người, nói.

- Tôi đồng ý.

Y sư Lưu Thiên Phúc c*̃ng mỉm cười giơ tay lên.

Luyện đan sư Vu Phượng Minh bên cạnh c*̃ng mỉm cười, giơ cao tay, nói:

- Giang Khương rất tốt, rất có năng lực. Tôi tin rằng cậu ấy có thể thuận lợi dẫn dắt Thiên Y Viện chúng ta thoát khỏi nguy cơ lần này. Tôi đồng ý để cậu ấy đảm nhiệm chức Chủ tịch.

Nghe Vu Phượng Minh nói, nhìn ba người giơ cánh tay, các vị y sư còn lại không nhịn được nhìn nhau một cái. Bọn họ c*̃ng không phải là phe c*̉a Giang Khương, cho nên Chu Thế Dương mới không động thủ với bọn họ.

Nhưng tình huống trước mắt mọi người c*̃ng sáng tỏ, bây giờ đã có ba người ủng hộ Giang Khương, cộng thêm một phiếu nữa c*̉a Giang Khương là bốn phiếu. Bên này mình có bốn người, chỉ cần có người giơ tay ủng hộ Giang Khương, như vậy việc Giang Khương trở thành Chủ tịch Hội đồng xử lý nguy cơ xem như đã định. Nếu ai ủng hộ hắn, c*̃ng có thể xem như đang giúp người bị nạn, bán cho Giang Khương một cái ân tình.

Lập tức có người vòng vo ánh mắt, thấy Giang Khương còn chưa giơ tay, lập tức giơ tay nói:

- Tôi c*̃ng tán thành Giang Khương đảm nhiệm chức Chủ tịch.

Người này giơ tay, người bên cạnh liền tiếc nuốt không thôi. Sớm biết vậy đã giơ tay rồi. Vì giơ tay sớm một khắc và giơ tay lúc này, ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.

Nhưng lúc này không giơ c*̃ng không được. Thừa dịp Giang Khương còn chưa giơ tay, liền vội vàng giơ tay lên, c*̃ng không muốn đắc tội với vị Chủ tịch Hội đồng xử lý nguy cơ này.

Thấy từng người đã giơ tay, còn dư lại Giang Khương và Chu y sư là chưa giơ, Chu y sư liền âm thầm thở dài, trầm giọng nói:

- Nếu tất cả đều đồng ý, tôi c*̃ng không giữ thái độ c*̉a mình nữa. Tôi và lão La nhất định sẽ toàn lực hỗ trợ Ủy viên Giang Khương, dẫn dắt Thiên Y Viện thoát khỏi nguy cơ trước mắt, cứu viện trưởng và đám người Trưởng ban Lưu.

Nghe lời c*̉a Chu y sư, những người đang giơ tay đằng sau c*̃ng phải hé miệng cười thầm. Vị Chu y sư này thấy chuyện không thể như ý mình, liền trở mặt nhanh thật nhanh, lời nói lại rất êm tai.

Thấy tất cả mọi người đều giơ tay, nghe xong Chu y sư nói, Giang Khương c*̃ng cười khổ không thôi. Hắn còn chưa giơ tay mà?

Tất cả đều nhìn hắn, Giang Khương c*̃ng biết sư phụ vất vả mới đưa mình thượng vị, c*̃ng không nên làm ra vẻ quá, lập tức nghiêm mặt, nói:

- Cảm ơn các vị ủy viên và tiền bối đã tín nhiệm, đồng thời c*̃ng cảm ơn sư phụ đã ủng hộ. Nếu mọi người đã tin tưởng tôi như vậy, tôi nhất định sẽ toàn lực ứng phó, xin các vị ủy viên hãy trợ giúp tôi nhiều hơn, ổn định thế c*̣c trước mắt, đồng thời mau chóng cứu Viện trưởng và những người khác ra.

- Tôi tin rằng có mọi người ủng hộ và trợ giúp, nhất định có thể thành công...

Trong lúc cuộc họp được tiến hành, hỗn loạn bên trong Thiên Y Viện càng lúc càng nghiêm trọng. Phần lớn công việc đều ngưng lại. Mặc dù các vị chủ quản đã toàn lực đè ép, nhưng các thành viên trên căn bản không còn lòng dạ nào mà tiếp tục công việc. Tất cả đều tập trung lại một chỗ, bàn tán về tình hình trước mắt.

- Phải làm thế nào bây giờ? Bây giờ Viện trưởng, Trưởng ban Lưu đều không có. Thành viên Hội Đồng Viện còn lại c*̃ng đang hỗn loạn, chẳng lẽ Thiên Y Viện chúng ta xảy ra vấn đề sao?

Một y sĩ thực tập khoảng hai hai, hai ba tuổi, sắc mặt hoảng sợ nhìn một y sư tam phẩm, nói:

- Sư phụ, phải làm sao đây? Chúng ta có phải sẽ...

- Không biết, không biết nữa. Thiên Y Viện chúng ta trải qua nhiều mưa gió như vậy, chút khó khăn này có là gì chứ? Tiểu An, nhất định sẽ không có vấn đề gì đâu. Phải tin tưởng vào Hội Đồng Viện.

Vị y sư tam phẩm mỉm cười an ủi đệ tử c*̉a mình, nhưng ánh mắt lo âu c*̉a ông làm sao mà che giấu được.

Cảnh tượng như vậy diễn ra rất nhiều trong Thiên Y Viện.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1083



- Làm sao như vậy được? Ngoại viện chúng ta rất mạnh, vẫn còn các tiên sinh, còn có Ủy viên Giang Khương. Một mình cậu ấy có thể đối phó với nhiều Huyết tộc cao cấp, một chút nguy hiểm này có là gì chứ? Thiên Y Viện tuyệt đối sẽ không có việc gì.

- Hừ, c*̃ng không nhất định. Ngay cả nhóm người Viện trưởng c*̃ng mất tích, cho dù Giang Khương có lợi hại như thế nào đi chăng nữa thì c*̃ng chỉ có một mình. Hơn nữa chuyện này có liên quan đến hắn không thì còn chưa biết. Thiên y sư Chu không phải nói hắn phản nghịch sao?

- Ủy viên Giang Khương không phải là người như vậy. Tôi thấy Thiên y sư Chu Thế Dương mới là người phản nghịch. Bộ dạng c*̉a ông ta rất giống.

Trong tiếng thảo luận náo nhiệt, một giọng nói lạnh lẽo vang lên:

- Các người im miệng đi. Muốn chết sao? Dám thảo luận về các ủy viên Hội Đồng Viện. Nếu truyền ra ngoài, các người sẽ xong đời.

Lời này vừa vang lên, thanh âm trong nháy mắt giảm xuống, nhưng có người nói:

- Hừ, sợ cái gì? Bây giờ ai nấy c*̃ng đang bàn tán về điều này.

- Các người đừng có mà ồn ào. Mau đi nhanh đi, Hội Đồng Viện đã ra thông báo rồi kìa.

Một người từ ngoài cửa xông vào:

- Hội Đồng Viện thành lập Hội đồng xử lý nguy cơ, hết thảy sự việc đều do Ủy viên Giang phụ trách.

Lời còn chưa nói xong, chỉ nghe bên trong ầm ầm một tiếng, mọi người như ong vỡ tổ xông ra ngoài.

Cách bảng thông báo không xa đứng chật người, nước chảy không lọt. Một số người bị cản bên ngoài liền hét lớn:

- Xin nhường cho tôi xem một chút.

- Đúng vậy.

Trong lúc mọi người đang huyên náo, một thanh âm lớn nhất vang lên:

- Mọi người đừng xô đẩy nữa, để tôi đọc cho nghe.

Tiếng người này vừa vang lên, người bên ngoài không ngừng thúc giục:

- Được, mau đọc đi.

- Hội Đồng Viện tạm thời c*̉a Thiên Y Viện xét thấy, hiện tại Viện trưởng Từ Khải Liễu, Trưởng ban Giám sát Lưu Mộc Dương, Trưởng ban Tổng vụ Liêu Long Căn đang mất liên lạc. Hơn nữa đã có chứng cứ xác thật chứng minh Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện Chu Thế Dương đã phản bội Thiên Y Viện. Các thành viên Hội Đồng Viện khác bị bắt giữ để điều tra. Cho nên, trước mắt Thiên Y Viện đang ở trong tình trạng khẩn cấp, vì thế đã thành lập Hội đồng xử lý nguy cơ. Từ giờ trở đi, hết thảy quyền lực c*̉a viện sẽ thuộc về Hội đồng xử lý nguy cơ. Tất cả các thành viên trong ngoài viện đều thuộc quyền quản lý c*̉a Hội đồng.

- Hội đồng xử lý nguy cơ sẽ nắm trong tay quyền lực, lãnh đạo toàn viện.

- Bên dưới là danh sách thành viên Hội đồng xử lý nguy cơ. Chủ tịch: Giang Khương.

- A, thật là Chu Thế Dương mà.

- Giang Khương? Giang Khương là Chủ tịch Hội đồng xử lý nguy cơ?

- Đúng chưa? Tôi đã nói là chúng ta phải nên tin tưởng Ủy viên Giang Khương mà.

Hiện trường vang lên tiếng bàn tán rôm rả.

Một người đằng trước rốt cuộc nhịn không được hét lớn:

- Được rồi, các người có còn muốn nghe nữa hay không?

Nghe xong, lập tức có người lên tiếng:

- Tất cả mọi người im lặng, chúng ta tiếp tục nghe.

- Đúng, đúng. Mọi người không nên ồn ào.

Thanh âm nghị luận rốt cuộc dừng lại. Người đằng trước bắt đầu đọc tiếp:

- Phó chủ tịch: y sư nhất phẩm La Thiên Minh, y sư nhất phẩm Chu Hạo Bình. Thành viên: y sư nhất phẩm Lưu Thiên Phúc, Vu Phượng Minh...

- Nhóm người La lão không phải bị mất tích sao?

- Chẳng lẽ bọn họ đã được cứu? Còn có Lưu y sư và Vu y sư nữa?

- Đúng vậy, còn có luyện đan sư Vu Phượng Minh? Khó trách Thiên y sư Chu Thế Dương lại bị bắt. Xem ra rất nhanh sẽ cứu về được Viện trưởng.

Mọi người hưng phấn nói.

Thành viên đứng đằng trước nghe những tiếng nghị luận đằng sau, cười khổ không thôi, nhưng vẫn lớn tiếng đọc tiếp:

- Chủ nhiệm ngoại viện Dư Trung Tấn, Chủ nhiệm phòng 2 ban Giám sát Hồ Giang, Chủ nhiệm phòng 3 ban Giám sát Lý Khải đều là thành viên c*̉a Hội đồng xử lý nguy cơ.

- Phân công công việc: Chủ tịch, Ủy viên Giang Khương phụ trách quản lý toàn c*̣c. Phó chủ tịch, y sư nhất phẩm La Thiên Minh phụ trách chủ đạo thiên y ngoại viện, ban Giám sát, thi hành các hoạt động giám sát và đối ngoại. Phó chủ tịch, y sư nhất phẩm Chu Hạo Bình phụ trách chỉnh đốn các công việc nội viện và các công việc được phân công.

- Các thành viên Hội đồng xử lý nguy cơ: Tất cả các thành viên đều thực hiện công việc chuyên môn c*̉a mình, phân công có trật tự, đồng thời yêu cầu tất cả các thành viên có tham gia đến hành động phản nghịch lần này đến ban Giám sát để tố cáo hoặc tự thú. Thành viên ban Giám sát căn cứ vào tình huống mà tiến hành xử phạt hoặc khen thưởng.

Trong lúc các thành viên đang đọc thông báo, Giang Khương ngồi trong phòng thẩm vấn c*̉a ban Giám sát.

Bên ngoài phòng thẩm vấn, La Thiên Minh, y sư Chu, và Chủ nhiệm ngoại viện Dư Trung Tấn đang ngồi chờ, nhìn Giang Khương và Chu Thế Dương trong phòng thẩm vấn.

Sau khi hội nghị kết thúc, ngoại trừ một số thành viên Hội đồng xử lý nguy cơ tiến hành trấn an và tìm kiếm, những người còn lại đều đến đây. Mọi người đều biết Chu Thế Dương mới là điểm chính. Chỉ có từ miệng Chu Thế Dương mới biết được tình huống thật sự.

Hai vị y sư đi theo Chu Thế Dương c*̃ng đã được tiến hành hỏi cung qua. Nhưng căn cứ theo báo cáo, bọn họ dường như c*̃ng không biết được tình huống rõ ràng.

Vốn là Phó chủ tịch, y sư Chu nên ra ngoài tiến hành công tác trấn an và hướng dẫn, nhưng ông viện cớ quan tâm tung tích c*̉a Viện trưởng, đồng thời giúp Giang Khương tọa trấn, cho nên mới đến xem.

Chẳng qua đám người La Thiên Minh biết rõ y sư Chu trong lòng không yên, rất sợ Giang Khương động tay động chân. Nhưng nếu mọi người đều là người c*̉a Thiên Y Viện, đám người La Thiên Minh c*̃ng sẽ không trực tiếp vạch trần và cự tuyệt.

Đồng thời Giang Khương c*̃ng không thể động tay động chân gì bên trong được. Chức Chủ tịch c*̃ng là do sư phụ tranh thủ giùm cho hắn. Cho nên, đối với suy nghĩ c*̉a Chu y sư, hắn tất nhiên c*̃ng không thèm để ý.

Mặc dù bây giờ hắn đang là Chủ tịch Hội đồng xử lý nguy cơ, nhưng hôm nay là nhắm vào Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện, tra hỏi Thiên y sư, tất nhiên là không thể khinh thường. Có sư phụ và các y sư khác tọa trấn, tất nhiên là tốt rồi, tránh cho sau này bị người ta lợi dụng công kích và bôi đen hắn.

Năm phút trước, mọi người bước vào trong phòng thẩm vấn.

Lúc đó, Chu Thế Dương vốn thần sắc ảm đạm ngồi trong phòng thẩm vấn, nghe có tiếng chân người bước vào, nhanh chóng ngẩng đầu lên, thậm chí thần sắc chán nản bị quét sạch, thay vào đó là sắc mặt ngạo nghễ nhìn ra cửa phòng thẩm vấn.

Là thiên y sư, một trong năm vị Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện, uy tín trên vạn người, cho dù hiện tại đang rơi vào c*̣c diện bị giam cầm, nhưng ông ta vẫn duy trì được sự kiêu ngạo c*̉a mình. Dù sao, thân phận c*̉a ông trong Thiên Y Viện rất cao.

Đối mặt với những người đã từng là cấp dưới, Chu Thế Dương trước giờ quen thói cao cao tại thượng, tất nhiên là không bao giờ c*́i đầu trước hạ cấp, chứ đừng nói chi ông ta vẫn còn một tia hy vọng. Ông ta hy vọng Hội Đồng Viện và Hồ Quang Dương nắm được trong tay những thứ kia, có thể đổi lại sự tự do cho ông ta.

Nhìn Giang Khương xuất hiện ngay cửa phòng thẩm vấn, chân mày Chu Thế Dương hơi nhướng lên, đang định cười lạnh, chợt nhìn thấy La Thiên Minh và Chu Hạo Bình theo sát Giang Khương vào trong, rồi đến Chủ nhiệm ngoại viện Dư Trung Tấn và hai Chủ nhiệm c*̉a ban Giám sát.

Nhìn mọi người đi sau lưng Giang Khương, biểu hiện tôn Giang Khương làm chủ, sắc mặt Chu Thế Dương hơi biến đổi, sau đó nhìn Chu y sư, lạnh lùng cười khẩy:

- Chậc chậc, Chu Hạo Bình, xem ra ông đúng là biết cách lăn lộn. Lại đi theo sau lưng một tên tiểu tử chưa ráo máu đầu, chẳng lẽ ông ở Hội Đồng Viện nhiều năm như vậy, lại còn để cho một tiểu tử cưỡi lên đầu mình sao?

Sắc mặt y sư Chu hơi biến đổi. Đối mặt với sự giễu cợt c*̉a Chu Thế Dương, ông tất nhiên là không nén giận được. Bởi vì chuyện c*̉a Giang Khương, La Thiên Minh từ vị trí thủ lĩnh y sư nhất phẩm mà lui xuống, ông đã mơ đến việc ngồi lên vị trí này.

Nhưng bây giờ lại đứng sau Giang Khương, đúng là sắc mặt có chút nóng lên.

Nhưng ông còn chưa lên tiếng, La Thiên Minh đã lạnh giọng nói:

- Chu Thế Dương, Thiên Y Viện bây giờ đã thành lập Hội đồng xử lý nguy cơ rồi.

- Hội đồng xử lý nguy cơ?

Sắc mặt Chu Thế Dương hơi động. Ông dĩ nhiên biết Hội đồng xử lý nguy cơ là gì. Căn cứ theo viện quy, trong tình huống như lúc này, hội đồng xử lý nguy cơ sẽ được thành lập. Một khi thành lập hội đồng này, hiệu suất xử lý tại một số công việc sẽ được đẩy lên rất cao.

Nhưng khi ông nhìn Giang Khương đứng trước nhất, biểu hiện có chút chấn động, chỉ Giang Khương, thất thanh nói:

- Chẳng lẽ các người để cho tiểu tử này làm Chủ tịch Hội đồng xử lý nguy cơ?

- Không sai.

Giang Khương lãnh đạm nói.

Nghe Giang Khương trả lời c*̀ng với thần sắc lạnh nhạt trên gương mặt c*̉a hắn, sắc mặt Chu Thế Dương tối sầm, thật lâu mới cười rộ lên:

- Hoang đường, hoang đường, các người đúng thật là hoang đường. Sống lâu như vậy rồi, lại để cho một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa làm Chủ tịch.

- Haha, xem ra qua vài năm nữa, tên tiểu tử này muốn làm Viện trưởng, các người c*̃ng sẽ đồng ý. Thật là...hahah, buồn cười chết mất.

- Chẳng lẽ các người không cảm thấy mất mặt sao? La Thiên Minh, đặc biệt là ông, Chu Hạo Bình. Ông trở thành Ủy viên Hội Đồng Viện bao lâu rồi? Mới mười mấy năm thôi phải không? Nhưng ông ở trong viện bao nhiêu lâu mới leo lên được vị trí này? Năm sáu chục năm. Bây giờ ông lại đồng ý cho một tên nít ranh trở thành Chủ tịch Hội đồng xử lý nguy cơ, một tay nắm trong tay toàn viện?

- Ông điên rồi, các người điên rồi. Tôi không chấp nhận. Tôi nhổ! Hắn dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì?

Mắt Chu Thế Dương đỏ bừng nhìn đám người y sư Chu, tức giận quát lớn.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1084



Đối mặt với trạng thái điên cuồng c*̉a Chu Thế Dương, sắc mặt đám người La Thiên Minh nóng lên, nhưng sau đó liền bình tĩnh lại, ngay cả sắc mặt c*̉a y sư Chu c*̃ng trở lại bình thường.

Ban đầu, nghe Chu Thế Dương giễu cợt, y sư Chu hơi khó chịu. Nhưng bây giờ thấy Chu Thế Dương tức giận quát tháo, trong lòng liền bình tĩnh hơn. Chu Thế Dương nổi điên giống như chó kêu loạn, c*̃ng không ai thèm để ý.

- Được rồi, lão La, chúng ta ra ngoài đi, nơi này giao lại cho Giang Khương.

Nhìn Chu Thế Dương đã mất đi khống chế, y sư Chu lắc đầu thương hại, sau đó quay sang nói với La y sư.

- Được, chúng ta ra ngoài xem, không cần làm trở ngại Giang Khương.

Trong tình huống như vậy, La y sư tất nhiên là không phản đối, lập tức c*̀ng với ba người Dư Trung Tấn thối lui ra khỏi phòng thẩm vấn, đến phòng quan sát bên cạnh, thông qua màn hình nhìn vào tình huống bên trong.

Trong phòng thẩm vấn chỉ còn lại Giang Khương và hai chủ nhiệm phòng giám sát. Giang Khương lẳng lặng ngồi trước bàn tra hỏi, nhìn Chu Thế Dương hai mắt đỏ bừng, thở hổn hển.

Đối với người tiến hành tra hỏi mà nói, trạng thái như vầy tương đối không tệ. Trong lúc đối tượng bị tra hỏi mất đi khống chế, rất dễ dàng có thể tra ra một số tin tức cần biết.

Nhưng Giang Khương c*̃ng không có làm như vậy, chẳng qua chỉ nhìn Chu Thế Dương chưa nguôi giận, ánh mắt không hề giễu cợt, c*̃ng không có ý gì khác, chỉ nhìn mà thôi, cho đến khi hô hấp c*̉a Chu Thế Dương ổn định lại.

Hai người Hồ Giang ngồi bên cạnh Giang Khương, mặc dù thấy đây là cơ hội tốt nhưng Giang Khương lại không nói tiếng nào, hai người tất nhiên c*̃ng không lên tiếng, chỉ chờ đợi Giang Khương.

Rốt cuộc, sau khi thở ra hai hơi, ánh mắt đỏ bừng dần dần trở lại bình thường, nhìn Giang Khương vẫn dửng dưng nhìn mình, Chu Thế Dương lại thở ra thêm một hơi nữa, lúc này mới thật sự bình tĩnh lại, đột nhiên nở nụ cười cổ quái:

- Giang Khương, xem ra vận khí c*̉a cậu không tệ.

- Vận khí c*̉a tôi trước giờ không tệ.

Giang Khương thản nhiên nói một câu.

- Nhưng tôi khuyên cậu đừng nên hao tâm tổn sức gì nữa. Cái gì tôi c*̃ng không nói đâu. Đừng tưởng rằng bây giờ cậu tạm thời nắm trong tay Thiên Y Viện thì muốn làm gì c*̃ng được.

Chu Thế Dương khinh thường nhìn Giang Khương một cái, sau đó nhắm mắt, biểu hiện phớt lờ không để ý.

Nhìn biểu hiện c*̉a Chu Thế Dương, sắc mặt hai người Hồ Giang đều căm phẫn, đang định nói tiếp, Giang Khương đột nhiên lên tiếng:

- Cho ông ta uống trà đi.

Hồ Giang sửng sốt, sau đó đứng dậy, cười nói:

- Vâng.

Chu Thế Dương nghe xong, cả người run lên, lạnh giọng nói:

- Cậu dám?

Nhìn vẻ mặt vốn đang coi thường, trong nháy mắt trở nên ác liệt c*̉a Chu Thế Dương, Giang Khương vẫn dửng dưng, hoàn toàn không để ý.

Thấy Hồ Giang đã pha xong một ly trà, sắc mặt Chu Thế Dương rốt cuộc thay đổi, nhìn Giang Khương tức giận nói:

- Tôi thân là Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện, là Thiên y sư, cậu dám dùng Hoặc Tâm Trà với tôi? Cậu không có quyền này.

Thấy Giang Khương vẫn không nhúc nhích, một chút phản ứng c*̃ng không có, Chu Thế Dương rốt cuộc nóng lên:

- Cậu không tuân theo viện quy. Tôi phải tố cáo cậu với Hội Đồng Viện.

Lúc này, Hồ Giang đã bưng một tách trà bước đến, liếc nhìn Giang Khương, sau đó bước đến bên cạnh Chu Thế Dương.

- Càn rỡ.

Nhìn Hoặc Tâm Trà được mang đến, Chu Thế Dương bắt đầu khẩn trương, đưa tay định gạt bể tách trà.

Nhưng Chu Thế Dương đã sớm bị chế trụ nội khí, chỉ mạnh hơn người bình thường một chút, làm thế nào có thể đập bể tách trà trong tay Hồ Giang được.

Hồ Giang c*̃ng có chút căm tức. Chu Thế Dương cứ không ngừng định gạt bỏ tách trà trong tay y, khiến cho y không tiện động thủ. Người bên cạnh đang định tiến lên hỗ trợ, chỉ thấy được một đạo ngân quang thoáng qua. Chu Thế Dương đang giãy dụa đột nhiên cứng đờ, không động đậy được nữa.

- Giang Khương, cậu thật to gan.

Chu Thế Dương bị cắm một cây ngân châm trên cổ, ánh mắt tràn đầy vẻ bối rối. Tay chân c*̉a ông ta đã cứng lại, miễn cưỡng từ cổ trở lên có thể nhúc nhích được một chút, không nhịn được liền quát lớn.

Chẳng qua lời còn chưa nói xong đã bị Hồ Giang nắm cằm, sau đó đổ tách trà vào miệng.

Khụ khụ. Bị đổ nước trà vào, Chu Thế Dương liên tục ho khan, sắc mặt đỏ bừng. Khi nhìn Giang Khương, ánh mắt không hề che giấu vẻ oán độc. Ông đường đường là một ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện, lúc nào gặp qua đãi ngộ này chứ? Bình thường, người khác đều phải dè dặt hầu hạ ông, không nghĩ đến lại biến thành như vậy.

Nhìn thấy ánh mắt oán độc c*̉a Chu Thế Dương, Giang Khương vẫn bình thản, chẳng nói tiếng nào, nhìn đồng hồ một chút, chờ hiệu lực c*̉a trà phát tác.

- Vô dụng thôi. Giang Khương, cậu cho rằng Hoặc Tâm Trà có tác dụng với tôi sao? Haha...

Chu Thế Dương lạnh lùng nhìn Giang Khương, bật cười trào phúng:

- Đừng quên tôi là ai? Là Thiên y sư đấy. Bây giờ cậu còn cách Thiên y sư một trăm lẻ tám ngàn dặm, tuyệt đối không biết được Thiên y sư có bao nhiêu đáng sợ.

Giang Khương dường như không có tâm tư dây dưa với Chu Thế Dương, chỉ cười nói:

- Tôi không phải thiên y sư, nhưng tôi là chủ nhân Tế Thế Đỉnh. Thiên y sư trăm năm qua có hơn mười vị, nhưng đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh chỉ có một mình tôi. Cho nên ông c*̃ng không biết đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh sẽ có bao nhiêu đáng sợ.

- Cậu...hừ, cậu cho rằng cậu là đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh thì giỏi lắm sao? Tôi ngược lại muốn nhìn xem cậu có thể làm khó dễ tôi như thế nào?

Chu Thế Dương dữ tợn nói.

- Dĩ nhiên là không tầm thường rồi.

Giang Khương cười nói:

- Chẳng lẽ ông không nhìn thấy đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh là tôi như thế nào à?

Dựa lưng vào ghế, Giang Khương cau mày nói:

- Từ khi tôi có được Tế Thế Đỉnh, chỉ trong một năm, từ lúc không có nắp đỉnh, tôi vẫn có thể luyện chế ra được đan dược siêu phẩm. Tôi còn biết tất cả đan phương để luyện đan dược siêu phẩm. Trước đây ông có từng nghe nói có đỉnh chủ nào lợi hại như tôi không?

Giang Khương nói xong, sắc mặt Chu Thế Dương cứng đờ, ánh mắt dại ra. Đừng nói là ông ta, ngay cả đám người Hồ Giang bên cạnh, ánh mắt c*̃ng lóe lên sự hâm mộ.

- Thật ra thì c*̃ng không đáng coi vào đâu.

Giang Khương chậm rãi nói tiếp:

- Quan trọng là, ông có nhìn thấy đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh nào biết bay không?

- Đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh có thể bay?

Nghe xong, sắc mặt Chu Thế Dương hơi biến đổi, ánh mắt lại lóe lên sự thất thần.

Nhìn hình ảnh trong phòng thẩm vấn, Chu y sư khẽ cau mày, nhìn biểu hiện c*̉a Chu Thế Dương, nói:

- Không đúng.

- Tại sao lại không đúng?

La Thiên Minh hỏi.

- Lão La, ông nhìn biểu hiện c*̉a Chu Thế Dương đi.

Y sư Chu đưa tay chỉ Chu Thế Dương trên màn hình, liên tục lắc đầu:

- Bây giờ Chu Thế Dương đang tiến vào trạng thái hoảng hốt.

- Chuyện bình thường mà.

La Thiên Minh cau mày nói:

- Sau khi dùng Hoặc Tâm Trà, chính là có phản ứng như vậy.

- Không, không đúng.

Y sư Chu lắc đầu:

- Hoặc Tâm Trà đúng là có tác dụng như vậy. Nhưng Chu Thế Dương là Thiên y sư, mặc dù trà sẽ có tác dụng nhất định với ông ta, nhưng không quá rõ ràng như thế. Không, phải là không nên có hiệu lực nhanh như vậy mới đúng.

- Ông nhìn xem mới được bao lâu chứ?

Gương mặt y sư Chu tràn đầy kinh nghi:

- Tôi vừa mới nhìn thời gian. Chu Thế Dương uống Hoặc Tâm Trà vào lúc 12p, bây giờ là 14p, chỉ trong hai phút ngắn ngủi, Chu Thế Dương thân là Thiên y sư, làm sao có thể xuất hiện tình huống như vậy?

Nghe y sư Chu nói, La Thiên Minh c*̃ng lộ ra vẻ nghi hoặc, chần chừ một chút rồi nói:

- Nhưng nó c*̃ng bình thường mà. Thời gian Hoặc Tâm Trà có hiệu lực là khoảng một phút. Bây giờ c*̃ng đã hai phút rồi.

- Lão La, nếu là ông uống, ông cảm thấy sẽ trong hai phút xuất hiện phản ứng như vậy sao?

Y sư Chu ngưng trọng nói.

La y sư do dự một chút, sau đó lắc đầu:

- Đúng là không thể.

- Thực lực c*̉a Chu Thế Dương tuyệt đối không thua kém ông. Ông ta biết rất rõ cách để kháng cự lại loại trà này. Tôi cho rằng, cho dù Chu Thế Dương không chủ động kháng cự, ít nhất c*̃ng phải mất từ bốn đến năm phút mới xuất hiện phản ứng như vậy. Nhưng bây giờ lại...

Vừa nói, y sư Chu lại chậm rãi lắc đầu. Đối với tình huống trước mắt, ông thật sự có cảm giác khó hiểu.

- Cho nên, ông không cảm thấy, Thiên y sư trước mặt tôi có gì đáng kiêu ngạo sao?

Giọng nói c*̉a Giang Khương rất bình thản, nụ cười trên gương mặt c*̃ng càng lúc càng nhu hòa, giống như đang tùy ý bàn chuyện phiếm với bạn.

Hai người Hồ Giang bên cạnh, vốn gương mặt đang lạnh như băng, dường như c*̃ng cảm nhận được sự tùy ý trên người Giang Khương, bắt đầu nở nụ cười.

- Không đúng, không đúng. Lão La, ông nhìn đi.

Vẫn nhìn chằm chằm màn hình, y sư Chu rốt cuộc phát hiện không khí trong phòng làm việc có sự thay đổi, chỉ vào màn hình, nói:

- Lão La, ông nhìn biểu hiện c*̉a hai người Hồ Giang đi. Còn có ánh mắt kia, hoàn toàn không giống như tra hỏi.

- Hơn nữa, ông có cảm thấy ánh mắt và biểu hiện c*̉a hai người Hồ Giang rất giống Giang Khương sao? Không, giống nhau như đúc.

Chu y sư thất thanh kêu lên.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1085



Mấy cặp mắt đều nhìn chằm chằm màn ảnh, nhìn ba người lộ ra nụ cười và biểu hiện hoàn toàn giống nhau. Duy chỉ có chút khác biệt là ánh mắt c*̉a Giang Khương chính giữa thâm thúy hơn nhiều, còn ánh mắt đám người Hồ Giang thì có chút mê man.

- Đây là...

Ba người trong phòng quan sát liền đứng lên, không biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, đều đoán ra hẳn có liên quan đến Giang Khương.

Bên trong phòng thẩm vấn, Giang Khương vẫn mỉm cười, nhìn Chu Thế Dương trước mắt, nói:

- Đúng không? Thiên y sư ông trước mặt đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh tôi, có gì đáng để kiêu ngạo không?

- Không có gì để kiêu ngạo?

Nghe Giang Khương nói, ánh mắt Chu Thế Dương lập tức trợn to, tức giận nói:

- Tôi đường đường là Thiên y sư, một mình cậu...một mình tiểu tử miệng còn hôi sữa như cậu c*̃ng dám so sánh với tôi?

- Tại sao lại không thể? Ông là Thiên y sư, nhưng bây giờ ông đã là tù nhân. Chẳng lẽ ông còn chưa ý thức được sao?

Giang Khương vẫn mỉm cười, giọng nói vẫn dửng dưng, nhưng lọt vào tai Chu Thế Dương lại chói vô c*̀ng, trong nháy mắt liền nổi cơn thịnh nộ.

- Ta không phải tù nhân, ta là Thiên y sư, ta phải làm Viện trưởng Thiên Y Viện. Tiểu tử cậu đừng có thuận miệng nói bừa.

Ba người bên ngoài nhìn màn hình, không khỏi trố mắt nhìn nhau. Y sư Chu cố gắng đè nén sự nghi ngờ, thấp giọng hỏi:

- Lão La, Giang Khương đang dùng thủ pháp gì vậy? Lại có thể khiến cho Chu Thế Dương trở nên thất thố, thậm chí ngay cả đám người Hồ Giang bên cạnh c*̃ng bị ảnh hưởng. Nhìn qua giống như bị khống chế tinh thần, phối hợp với Hoặc Tâm Trà, hiệu quả lại càng mạnh hơn. Chẳng lẽ Giang Khương biết thuật thôi miên sao?

Ánh mắt La lão lóe lên, nhẹ nhàng lắc đầu:

- Tôi quả thật không biết, nhưng đệ tử c*̉a tôi không phải người bình thường. Nếu hắn có năng lực này, ngược lại c*̃ng không kỳ quái.

Nghe La y sư nói, Chu y sư c*̃ng không nhịn được thở ra một hơi, nhìn Giang Khương trên màn hình, nhẹ nhàng lắc đầu một cái, c*̃ng không nói gì thêm.

Lúc này, bên trong phòng thẩm vấn, nghe Chu Thế Dương tức giận quát lên như vậy, ánh mắt Giang Khương lại càng thâm thúy thêm mấy phần, ngôn ngữ c*̃ng bén nhọn hơn:

- Tại sao ông lại là Viện trưởng được chứ? Từ Khải Liễu vẫn còn ở đây, chưa đến phiên ông làm Viện trưởng đâu.

- Từ Khải Liễu? Haha, nhanh thôi, bà ta sẽ không còn là Viện trưởng nữa, và tôi sẽ là Viện trưởng.

Vẻ mặt Chu Thế Dương càng lúc càng kích động, lớn tiếng kêu ầm lên.

- Theo tình huống trước mắt, Từ Khải Liễu ít nhất c*̃ng còn làm Viện trưởng sáu bảy năm nữa. Ông đừng có mà nằm mơ.

Giang Khương không sâu không cạn nói. Nhưng mọi người có thể nhìn trên trán c*̉a hắn bắt đầu rịn một tầng mồ hôi, hơn nữa càng lúc càng nhiều. Thậm chí còn ngưng tụ c*̀ng một chỗ, sau đó chậm rãi chảy từ trên gò má xuống.

Hai người Hồ Giang dường như thoát ra khỏi ảnh hưởng c*̉a Giang Khương, nhìn cảnh tượng trước mắt, cả hai đều cảm thấy cổ quái, nhưng hai người một chút c*̃ng không ý thức được vừa nãy bọn họ bị Giang Khương ảnh hưởng tinh thần.

- Bây giờ bà ấy và Lưu Mộc Dương đều bị bắt, rất nhanh bà ấy sẽ chết, còn làm Viện trưởng cái rắm gì nữa. Bà ấy mà chết, ta chính là Viện trưởng. Hừ, Giang Khương, đến lúc đó cậu c*̃ng chết chắc.

Thấy mồ hôi trên trán Giang Khương ra càng lúc càng nhiều, ánh mắt Chu Thế Dương bắt đầu trống rỗng, cười lạnh nói.

Sắc mặt Giang Khương có chút tái nhợt, từng giọt mồ hôi thay phiên nhau chảy xuống, nhưng hắn không hề đưa tay lên lau, nhìn chằm chằm Chu Thế Dương phía đối diện, lạnh giọng nói:

- Làm sao có thể? Cận vệ bên cạnh Từ Khải Liễu và Lưu Mộc Dương không ít, hơn nữa bọn họ không thể nào rời Kim Lăng quá xa. Mà gần Kim Lăng c*̃ng chẳng có nơi nào có thể vây khốn họ. Trong tình huống như vậy, lực lượng c*̉a ông tuyệt đối không đủ. Cho dù ông và Ninh Hán Dân, Hồ Quang Dương có liên thủ với nhau c*̃ng không đủ.

- Hắc hắc, cậu không tin? Từ Khải Liễu, Lưu Mộc Dương có tính là gì chứ? Kim Lăng lớn như vậy, làm sao mà không có chỗ thích hợp chứ? Hahah...

Ánh mắt Chu Thế Dương thẫn thờ, nhưng gương mặt lại cực kỳ đắc ý:

- Mỏ Kinh Sơn thì thế nào? Chỗ đó đừng nói là mười mấy người, cho dù nhiều gấp đôi c*̃ng đủ để khốn trụ. Cộng thêm nhóm người Cổ môn tiếp tay, chúng ta c*̃ng đủ để vây khốn bọn họ.

Lời Chu Thế Dương còn chưa nói xong, trên cổ lại xuất hiện thêm một cây ngân châm, sau đó cả người mềm nhũn, cứ như vậy mà ngất đi.

- Mỏ Kinh Sơn...

Bên ngoài, đám người La Thiên Minh nhìn nhau, ánh mắt hiện lên sự hưng phấn.

- Thiên phú Mê hoặc dừng lại. Năng lượng tiêu hao 8%, tinh thần tiêu hao quá độ, cơ thể sắp rơi vào trạng thái ngủ đông.

Tin tức xẹt qua đầu Giang Khương, cả người hắn mệt lả, dựa lưng vào ghế thở hổn hển.

- Chủ tịch, cậu thế nào rồi?

Hồ Giang đưa tay đỡ lấy Giang Khương.

- Không sao, mau điều động ngoại viện. Tôi muốn nghỉ ngơi một chút.

Giang Khương nhẹ nhàng lắc đầu, tỏ ý hai người cứ yên tâm.

La Thiên Minh từ ngoài cửa xông vào, khẩn trương hỏi:

- Giang Khương, con không sao chứ?

Giang Khương cười mệt mỏi:

- Sư phụ, con không sao. Mau bảo Dư Trung Tấn dẫn người lên đường đi, nhất định phải cẩn thận, xuất kỳ bất ý.

- Con yên tâm đi. Dư Trung Tấn đã ra ngoài an bài rồi. Con nghỉ ngơi trước đi rồi nói sau.

La Thiên Minh gấp giọng nói.

- Vâng, như vậy c*̃ng tốt.

Đối với năng lực c*̉a Dư Trung Tấn, Giang Khương vẫn rất yên tâm, miễn cưỡng nói:

- Sư phụ giao phó lại với Dư Trung Tấn, vạn nhất chuyện không làm được, cứ nói với Ninh...Ninh Hán Dân, năm đó ông ấy không phải chủ động tham gia vào sự kiện Long Sơn, chỉ cần ông ấy phối hợp cứu đám người Viện trưởng ra, chúng ta sẽ không truy cứu chuyện c*̃.

- Được, để ta đi giao phó ngay. Con nghỉ ngơi đi.

La Thiên Minh đưa tay xoa đầu Giang Khương, khẩn trương trấn an.

Trên gương mặt Chu y sư đang đứng ngoài cửa hiện lên sự xúc động.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1086



Y sư nhất phẩm Chu Hạo Bình ngày thường c*̃ng là người có chút danh tiếng trong các thành viên Thiên Y Viện.

Thiên phú bản thân không tệ, hơn nữa còn rất cố gắng. Cho nên mới từ trong rất nhiều đồng nghiệp, bộc lộ tài năng trở thành y sư nhất phẩm, ngồi vào vị trí Ủy viên Hội Đồng Viện.

Những năm qua, c*̀ng với tính cách c*̉a bản thân, khiến cho vị y sư này có chút cố chấp và khá truyền thống. Ông vẫn cho rằng là người thì phải từng bước cố gắng, dựa vào bản thân mà đi lên. Cho nên, đối với những thế hệ trẻ hoành không xuất thế như Giang Khương thì không quá thích.

Bình thường, ông cư xử khá lịch sự với Giang Khương là bởi vì Giang Khương có c*̀ng vị trí với ông. Cho nên mới nể mặt Giang Khương một chút.

Lần này, Giang Khương trở thành Chủ tịch Hội đồng xử lý nguy cơ, thậm chí còn ngồi cao hơn ông, khiến cho ông tương đối không hài lòng. Thậm chí ông còn không hài lòng với cả đám người La Thiên Minh, cho là bọn họ dùng người không khách quan. Nếu không phải đang trong tình huống đặc biệt, ông sẽ không dễ dàng thỏa hiệp.

Nhưng bây giờ nhìn Giang Khương ngất đi trong phòng, thần sắc y sư Chu có chút phức tạp. Thật ra thì ông không phải là quá tin tưởng Giang Khương. Nhưng sau khi nhìn thấy chuyện đầu tiên mà Giang Khương làm sau khi nhậm chức, lúc này suy nghĩ c*̉a ông dường như có chút thay đổi.

Mặc dù những điều này, một Chủ tịch Hội đồng xử lý nguy cơ nên làm, hơn nữa còn nhất định phải làm, nhưng Giang Khương toàn lực làm như vậy, thật khiến cho ông có chút bất ngờ. Nên biết rằng, Hội động xử lý nguy cơ sẽ thay thế cho cơ cấu tối cao c*̉a Thiên Y Viện. Giang Khương là Chủ tịch, quyền lực lại càng vượt qua cả Từ Khải Liễu.

Ở vị trí như vậy, Giang Khương vẫn còn tâm tư cứu đám người Từ Khải Liễu, thật khiến cho y sư Chu có chút bất ngờ. Nên biết rằng sau khi nhóm người Từ Khải Liễu được cứu, ba người trở lại Thiên Y Viện, Hội Đồng Viện sẽ khôi phục lại bình thường, như vậy Hội đồng xử lý nguy cơ sẽ bị giải tán.

Giang Khương chỉ ngồi lên chức Chủ tịch được một hai ngày, căn bản không có ý nghĩa quá lớn. Nhưng nếu hắn có thể ngồi ở một khoảng thời gian dài, với kinh nghiệm và lối sống c*̉a hắn, đồng nghĩa sau này hắn sẽ có cơ hội lớn hơn. Sau khi Thiên Y Viện khôi phục lại bình thường, Hội Đồng Viện muốn chọn lại ủy viên thường ủy, Giang Khương thân là đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh, hơn nữa còn có thời gian chấp chưởng toàn viện, hắn sẽ trực tiếp trở thành Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện.

Nhưng nếu chỉ một hai ngày, chức Chủ tịch trên căn bản sẽ không có ý nghĩa. Đừng nói chi hắn còn ngất đi, chẳng khác nào chưa làm được chuyện gì. Biết chừng đâu sau khi hắn tỉnh lại, nhóm người Viện trưởng đã trở về.

Chu y sư không tin, một người mới hai sáu hai bảy tuổi đã ngồi vào chức Ủy viên Hội Đồng Viện như Giang Khương lại không suy nghĩ đến điểm này, nhưng Giang Khương lại không chút do dự mà làm.

Cho nên, tâm trạng c*̉a Chu y sư lúc này tương đối phức tạp.

Nhưng ông chỉ đứng ở bên ngoài nhìn vào một chút rồi xoay người rời đi. Là Phó chủ tịch, khi Chủ tịch bị ngất, ông nên gánh chuyện c*̉a Chủ tịch để làm. Ngoại viện đã bắt đầu tiến hành kế hoạch cứu viện. Bây giờ ông nên đi tiến hành công việc c*̉a mình, làm hậu phương vững chắc cho ngoại viện và La Thiên Minh.

Tại khách sạn Waldorf Astoria, nhìn văn kiện trong tay, gương mặt Giang Nguyệt Minh hiện lên sự kinh ngạc.

Cẩn thận nhìn lại hai lần, lúc này mới ngẩng đầu nhìn người trung niên phía đối diện:

- Không có động tĩnh gì khác c*̉a Thiên Y Viện sao?

- Minh thiếu, trước mắt thì không có. Hơn nữa, bây giờ thậm chí toàn bộ Kim Lăng đều tràn ngập người c*̉a Thiên Y Viện. Người c*̃ng chúng ta căn bản không có biện pháp phát hiện quá nhiều tình huống.

Người đàn ông trung niên cung kính nói.

- Được rồi, ra ngoài đi.

Giang Nguyệt Minh nhẹ gật đầu một cái.

- Vâng, Minh thiếu.

Người đàn ông cẩn thận lui ra ngoài.

Đợi sau khi người đàn ông lui ra ngoài xong, Giang Nguyệt Minh nhìn đồng hồ, đoán chừng đám người Tuyên Tử Nguyệt còn chưa ngủ, liền cầm điện thoại gọi đến phòng c*̉a hai người.

- Nói cho hai người một tin tức tốt lành, anh tôi bây giờ đã tạm thời trở thành người đứng đầu Thiên Y Viện.

Gương mặt Giang Nguyệt Minh đã tiêu tan thần sắc lạnh như băng, chỉ còn lại nụ cười hiếm thấy.

- Cám gì? Người đứng đầu tạm thời?

Tuyên Tử Nguyệt ngây ra, sửng sốt một hồi, lúc này mới ngạc nhiên hỏi:

- Người tạm thời đứng đầu gì?

- Bây giờ anh ấy là lớn nhất trong Thiên Y Viện.

Giang Nguyệt Minh cảm thấy giải thích với Tuyên Tử Nguyệt ý nghĩa c*̉a Hội đồng xử lý nguy cơ rất phiền toái. Cho nên quyết định dùng cách giải thích đơn giản nhất để nói với Tuyên Tử Nguyệt.

- Anh ấy là lớn nhất ở Thiên Y Viện?

Phải mất một lúc sau mới phản ứng lại được, Tuyên Tử Nguyệt cố gắng đè nén sự hưng phấn trong lòng.

- Vậy ý c*̉a cậu là, bây giờ anh ấy là Viện trưởng Thiên Y Viện?

- c*̃ng không khác biệt gì lắm.

Đối với việc Tuyên Tử Nguyệt cứ lặp đi lặp lại c*̀ng một câu hỏi, Giang Nguyệt Minh c*̃ng không muốn trả lời dài dòng.

Phan Hiểu Hiểu ôm Tiểu Bảo bên cạnh, nhìn Tuyên Tử Nguyệt gương mặt tràn đầy nghi ngờ c*́p điện thoại, đứng im tại chỗ cười một mình, rốt cuộc không nhịn được liền hỏi:

- Tử Nguyệt, có phải là có tin tức c*̉a Giang Khương hay không? Sao chị lại ngẩn ra như vậy?

Nghe Phan Hiểu Hiểu hỏi, Tuyên Tử Nguyệt mới hồi phục tinh thần, nhảy cẫng lên, ôm lấy Phan Hiểu Hiểu, nói:

- Hiểu Hiểu, em có biết không? Giang Khương không sao. Bây giờ anh ấy còn là Viện trưởng, Viện trưởng c*̉a Thiên Y Viện.

- Viện trưởng? Anh ấy? Viện trưởng? Không phải Viện trưởng là Từ Khải Liễu sao?

Không nói Phan Hiểu Hiểu và Tuyên Tử Nguyệt hưng phấn như thế nào, đến gần nửa đêm không ngủ, nhưng một đêm này Giang Khương ngủ rất ngon.

Khi Giang Khương mở mắt, tuyết không biết đã ngừng từ khi nào, chỉ còn lại ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào.

- Chủ tịch Giang, anh tỉnh rồi à?

Một nữ y sĩ thực tập mừng rỡ kêu lên bên cạnh Giang Khương.

- Chủ tịch Giang.

Nghe tên gọi này, Giang Khương ngược lại sửng sốt một chút, mãi một lúc sau mới nhớ hắn đã có thêm cái chức Chủ tịch. Sau khi ngủ một giấc, loại cảm giác chóng mặt đã biến mất.

- Bây giờ là mấy giờ?

Nhìn ngoài cửa sổ, Giang Khương quay sang hỏi nữ y sĩ thực tập.

- Bây giờ là 8h30 sáng.

Nữ y sĩ thực tập mang ánh mắt sùng kính nhìn Giang Khương.

- 8h30.

Giang Khương duỗi người, từ trên giường ngồi dây, đưa tay tháo mấy thiết bị trên người, nói:

- Bây giờ tình huống thế nào rồi? Viện trưởng đã trở về chưa?

- Còn chưa trở về.

Nữ y sĩ cẩn thận trả lời, sau đó nhìn Giang Khương, nói:

- Đúng rồi, La lão nói, khi nào anh tỉnh lại thì bảo tôi thông báo với ngài ấy.

- Ừm.

Giang Khương hít một hơi thật sâu, nhìn quanh một chút, liền biết mình đang ở trong phòng quan sát, liền nói:

- Nhà vệ sinh có đồ dùng rửa mặt không?

- Có, đều đã chuẩn bị xong.

Nữ y sĩ thực tập cung kính trả lời.

- Được rồi, các người ra ngoài đi. Tôi muốn đi tắm.

Giang Khương ném mấy cái thứ theo dõi sức khỏe gắn trên người mình xuống, ném vào trong thùng rác.

- Vâng, Chủ tịch Giang.

Nhìn mọi người đã ra ngoài, lúc này Giang Khương mới bước đến nhà vệ sinh, cảm giác khoan khoái hơn nhiều, nhưng hôm qua đã ra mồ hôi, mặc dù đã được lau qua, tổng vẫn cảm thấy nhơm nhớp, vội vàng nhân lúc sư phụ còn chưa đến thì đi tắm.

Nếu Viện trưởng còn chưa trở về, xem ra chuyện bên kia chỉ sợ tương đối phiền toái. Bây giờ phải tranh thủ, sợ lát nữa sẽ không

có thời gian.

Giang Khương biết, nếu hắn đã ngồi lên vị trí này rồi, chuyện nên làm phải làm cho xong.

Cho nên, hắn phải tắm cho xong rồi bắt đầu làm việc. Bất kể là đi đàm phán hay là đánh nhau, ít nhất cả người phải được thoải mái. Nếu không, một khi cảm thấy khó chịu, Giang Khương cho rằng hắn rất dễ đánh nhau ngay trong lúc đàm phán.

Đồ dùng trong nhà vệ sinh đã được chuẩn bị đầy đủ, ngay cả quần áo để thay ra c*̃ng đã được chuẩn bị xong. Xem ra, người c*̉a Thiên Y Viện làm việc khá chu đáo.

Tắm sạch sẽ xong, khi bước ra khỏi nhà tắm, La lão và Chu y sư đã ngồi chờ sẵn.

- Sư phụ, y sư Chu.

Giang Khương vừa dùng khăn lau tóc, vừa gật đầu với hai người:

- Tình huống bây giờ thế nào rồi?

Nhìn Giang Khương tùy ý như vậy, Chu y sư không khỏi cau mày, nhưng vẫn không nói tiếng nào. La Thiên Minh ngược lại đã sớm quen với điệu bộ này c*̉a Giang Khương, lập tức nói:

- Tình huống không tốt. Bên trong mỏ Kinh Sơn rất phức tạp. Đám người Dư Trung Tấn đã phong tỏa tất cả cửa ra, đồng thời khống chế khu vực chung quanh, nhưng bên trong canh gác rất sâm nghiêm, ngoại viện c*̃ng không thể chân chính đột nhập vào trong.

- Còn chưa thể đột nhập vào trong?

Giang Khương cau mày, nói:

- Như vậy, cho đến bây giờ vẫn chưa gặp được đám người Viện trưởng?

- Đúng, tình huống bên trong còn chưa rõ ràng. Hơn nữa ngoại viện lại không dám cường công. Cho nên hai bên đang trong thế giằng co.

Chu y sư tiếp lời:

- Nhưng bây giờ xem ra, đám người Viện trưởng vẫn còn chưa lọt vào tay đối phương. Nếu không, đối phương đã sớm dùng Viện trưởng để uy hiếp chúng ta rồi.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1087



- Vậy để con đi xem một chút. Tình huống bên trong không rõ, nếu như Viện trưởng vẫn còn kiên trì được, chúng ta nên nắm chắc thời gian.

Giang Khương ném khăn lông lên trên giường, sau đó sải bước ra ngoài.

Y sư Chu và y sư La nhìn nhau, lập tức đuổi theo đằng sau. Đối với hành động như sấm rền gió cuốn c*̉a Giang Khương, bọn họ vẫn rất hài lòng.

- Lão Chu, nội viện giao cho ông. Tôi và Giang Khương đến đó. Dù sao tiểu tử này vẫn còn trẻ, sợ là quá mức xúc động. Để tôi đi theo trấn áp từ từ.

Nhìn Giang Khương sải bước đi đằng trước, La lão vừa đi vừa nói với Chu y sư bên cạnh.

- Được, lão La, hết thảy giao cho ông. Nội viện có tôi rồi, ông yên tâm đi.

Chuyện bên ngoài giao cho Giang Khương và La Thiên Minh phụ trách, y sư Chu dĩ nhiên sẽ không nhúng tay, trầm giọng nói:

- Hết thảy phải cẩn thận, đảm bảo an toàn cho nhóm người Viện trưởng.

Mỏ Kinh Sơn nằm ở ngoại ô, cách Kim Lăng khá xa, có đường hầm rất dài, hơn nữa còn có một con sông ngầm bên dưới, chứa một lượng vàng. Đã từng có người đào được vàng trong đó, cho nên mọi người mới gọi nó là mỏ Kinh Sơn.

Giang Khương ngồi trực thăng, vừa ăn bánh mì vừa uống nước suối. Khi hắn đến trước mỏ Kinh Sơn, đám người Dư Trung Tấn đã sớm chờ trước cửa hang.

Tiện tay uống hai ngụm nước cuối c*̀ng, Giang Khương nhảy xuống trực thăng, bước đến chỗ đám người Dư Trung Tấn.

- Chủ tịch Giang.

Dư Trung Tấn cung kính chào một tiếng.

- Tình huống như thế nào rồi?

Giang Khương ngược lại không có tâm tư khách sáo với Dư Trung Tấn, trực tiếp hỏi.

- Tình huống không quá khả quan.

Dư Trung Tấn mở ra một tấm bản đồ, đặt lên trên bàn, lắc đầu cười khổ:

- Chúng ta khống chế được đoạn này, còn từ nơi này là do bọn họ khống chế. Lối đi này quá hẹp, chúng ta không thể vào được.

Nhìn Dư Trung Tấn dùng bút vẽ một điểm trên tấm bản đồ, Giang Khương khẽ cau mày, nói:

- Đã gặp Ninh Hán Dân chưa?

- Chưa. Bọn họ hoàn toàn không có ý câu thông với chúng ta. Nhưng chúng tôi không biết rõ tình huống c*̉a Viện trưởng.

Biểu hiện c*̉a Dư Trung Tấn có chút không biết phải làm sao.

- Nơi này không có cửa ra vào nào khác?

Giang Khương cau mày nói.

- Đã xác nhận qua. Núi Kinh Sơn chỉ có một lối ra.

La lão cau mày, nhìn tấm bản đồ, sau đó nói:

- Có thể nghĩ biện pháp cường công hoặc mở rộng lối đi này hay không?

- Không có biện pháp mở rộng đâu. Hai bên đều là nham thạch rất cứng, chúng tôi không có phương pháp để mở rộng. Hơn nữa bọn họ phòng thủ rất nghiêm ngặt, miệng lối đi lại tương đối nhỏ, căn bản không vào được.

Nghe Dư Trung Tấn nói, sắc mặt La Thiên Minh trầm xuống.

Chân mày Giang Khương c*̃ng cau chặt, cẩn thận nhìn tấm bản đồ, nói:

- Vậy các người có phỏng đoán được đại khái vị trí c*̉a nhóm người Viện trưởng không?

- Theo tình huống trước mắt, đối phương hẳn còn chưa bắt được Viện trưởng. Nhóm người Viện trưởng đang kháng cự lại sự tấn công c*̉a đối phương. Bọn họ hẳn là đang ở đây, hoặc ở đây.

Dư Trung Tấn cầm bút khoanh hai vòng trên hai điểm.

Giang Khương cẩn thận nhìn toàn bộ tấm bản đồ, đại khái nhớ rõ địa hình một chút.

Lúc này mới gật đầu nói:

- Được, vậy chúng ta vào xem một chút.

- Được, Chủ tịch Giang, La lão, mời theo tôi.

Bên trong núi Kinh Sơn ngược lại đã được người c*̉a Dư Trung Tấn giăng đèn, chiếu sáng cả con đường mỏ.

- La lão, ngài cẩn thận một chút. Nơi này có chút trơn trợt.

Dư Trung Tấn cẩn thận hướng dẫn hai người đi vào bên trong.

Lối đi bên trong mỏ Kinh Sơn rất chẳng chịt. Mặc dù đại đa số con đường đều rộng rãi, nhưng không thiếu những nơi khá hẹp. Bởi vì có ngoại viện treo đèn trước đó, ngược lại c*̃ng không hề khó đi.

Đi một hồi, Giang Khương nhạy cảm phát hiện được tiếng nước chảy róc rách.

Đi về phía trước mấy chục thước, liền xuất hiện một khu vực nham thạch tương đối rộng rãi. Bên cạnh có một con sông ngầm, chảy vào bên trong một nham động khá thấp.

- Chủ nhiệm.

Ở đây có mấy cao thủ ngoại viện canh chừng, thấy mọi người bước vào, liền cung kính chào.

- Tình huống bên trong thế nào?

Dư Trung Tấn trầm giọng hỏi.

- Có dị động gì khác hay không?

- Bây giờ vẫn không có bất kỳ dị động nào, nhưng phòng thủ vẫn rất nghiêm mật. Chúng ta c*̃ng không có bất kỳ biện pháp nào đột nhập vào.

Một cao thủ trầm giọng đáp.

Giang Khương quan sát tình huống bên trong, rồi đối chiếu với tấm bản đồ, cau mày nói:

- Nơi này cách lối vào đó không xa chứ?

- Còn khoảng hai trăm thước.

Dư Trung Tấn vừa dẫn người tiếp tục đi vào bên trong, vừa đáp:

- Ở đó có một khu vực nham thạch khá lớn. Đại đa số người c*̉a chúng ta đang canh chừng ở đó. Đi vào sâu thêm ba mươi thước chính là lối vào. Bây giờ chúng tôi vẫn còn đang nghĩ cách đột phá, nhưng xem ra đến bây giờ hẳn là chưa có tiến triển gì.

Rất nhanh, ba người đã tiến vào khu vực nham thạch. Khu vực này so với khu vực trước đó còn rộng hơn nhiều, bên trong đang có hai ba chục người tụ tập, đồng thời vẫn không ngừng có người từ bên trong đi ra, thậm chí có không ít người bị thương.

- Triệu Lâm, tình huống thế nào rồi?

Dư Trung Tấn hỏi.

Nghe giọng nói c*̉a Dư Trung Tấn, một người đang ngồi trước tấm bản đồ ngẩng đầu lên, nhìn thấy ba người đi tới liền vội vàng đứng dậy. Sau khi nhìn thấy Giang Khương và La lão, ánh mắt sáng lên, cung kính nói:

- Chủ tịch Giang, La lão.

Sau khi chào hai người xong, lúc này mới quay sang Dư Trung Tấn, đáp:

- Chủ nhiệm, chúng tôi đã thử dò xét hai lần nhưng không có cách nào vào trong. Hơn nữa còn bị thương ba bốn anh em.

- Ừm.

Dư Trung Tấn quét mắt nhìn thành viên bên trong, gật đầu một cái, nói:

- Bên trong không có dị động gì khác thường chứ?

- Không, ban đầu thì không có bất kỳ biến hóa nào. Chúng tôi kêu gọi đầu hàng c*̃ng không có tiếng đáp lại.

Người đàn ông trung niên cười khổ đáp.

Nghe xong, Dư Trung Tấn quay sang nhìn Giang Khương, đang định lên tiếng, chợt thấy Giang Khương quay sang nói với La Thiên Minh:

- Sư phụ, người ở đây chờ một chút, để con đến đó xem tình huống.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1088



Hoạt động như vậy, cộng thêm tuổi tác khá lớn và tu vi nội khí không cao, La Thiên Minh tất nhiên là không thích hợp để tham gia. Cho nên, La Thiên Minh chẳng qua chỉ dặn dò Giang Khương đôi câu, bảo hắn cẩn thận, sau đó để Dư Trung Tấn đi theo Giang Khương, c*̀ng với đội trưởng ngoại viện Triệu Lâm đi về phía trước.

Sau khi đi được mấy chục thước, lối đi vốn tương đối rộng rãi liền trở nên nhỏ hẹp, chỉ còn rộng khoảng hơn một thước. Bên kia đang có các thành viên ngoại viện tay cầm dao găm hoặc súng đang cẩn thận canh phòng.

Khi nhìn thấy lối vào, ánh mắt Giang Khương không khỏi nheo lại. Lối đi này quả thật quá nhỏ. Chiều rộng hai thước, vừa vặn cho một thân hình c*̉a một người. Nếu đi hai ba người, tay cầm hai ba cây súng, cộng thêm hai thanh đoản đao, cơ bản là không thể đi qua.

- Tình huống bên kia như thế nào?

Giang Khương cau mày nói.

Triệu Lâm cười khổ đáp:

- Chúng tôi đã xác nhận qua, đối diện có năm người, được trang bị súng và đao, đồng thời còn được trang bị cả mặt nạ chống độc và hai khiên chống chất nổ cường độ cao. Chúng tôi nghĩ hết mọi biện pháp c*̃ng không thể vọt vào.

Nghe xong, Giang Khương cau mày. Quả nhiên hắn đoán không lầm. Với cách bố trí như vậy, đúng là rất khó đánh vào.

- Địa hình bên trong như thế nào?

Sau khi suy nghĩ một chút, Giang Khương hỏi.

- Lối đi này có chiều dài khoảng hai thước. Chính giữa còn có một khúc cua một góc bốn mươi độ, chuyển sang một không gian rộng lớn hơn, điển hình c*̉a việc dễ thủ khó công.

Triệu Lâm trả lời.

Trong đầu Giang Khương nhanh chóng tính toán đại khái địa hình, sau đó hỏi tiếp:

- Đã dùng qua biện pháp tấn công nào?

- Chúng tôi đã sử dụng lựu đạn khói, sau đó cầm khiên tấn công. Còn có đạn thuốc mê và đạn huyễn quang.

Triệu Lâm lắc đầu cười khổ:

- Nhưng hậu quả lại làm bị thương một số anh em, vẫn không có cách nào tiến vào.

Giang Khương chậm rãi gật đầu. Đám người Triệu Lâm c*̃ng đã tận lực rồi, những phương thức cần dùng c*̃ng đã dùng qua. Với địa hình như vậy, đối phương có năm sáu người, quả thật có thể nói một người giữ ải, vạn người không thể qua.

Dư Trung Tấn lên tiếng:

- Bởi vì loại địa hình này, anh em căn bản không có biện pháp thi triển ưu thế. Mấy lần cường công đều do các anh em Thiên giai dẫn đầu tấn công, nhưng đều bị đánh lùi. Nếu cấp Địa giai trở xuống, đánh giá là tử trận mấy người rồi.

Nói đến đây, Dư Trung Tấn yên lặng nhìn Giang Khương, do dự một chút rồi cắn răng nói:

- Nếu không, để tôi dẫn mấy anh em Thiên giai tấn công mạnh. Có lẽ có thể đánh thông.

Nghe Dư Trung Tấn nói, Triệu Lâm và một số cao thủ Thiên giai sắc mặt buồn bã, nhưng ánh mắt lại lộ ra thần sắc dứt khoát. Ba mươi năm qua, Thiên Y Viện một mực vô chiến sự. Rất nhiều cao thủ Thiên giai trên căn bản chỉ gánh trách nhiệm dạy học, tuần tra. Ngay cả trận chiến Huyết tộc, c*̃ng đều là vị Chủ tịch Giang này chống đỡ, mọi người trên căn bản ở phía sau làm dáng chút thôi.

Cái gọi là nuôi binh ngàn ngày sử dụng một giờ. Bây giờ c*̃ng nên để bọn họ liều mạng hồi báo. Sau khi đến đây, mọi người c*̃ng đã có tâm tư chuẩn bị. Muốn công phá lối đi này, chỉ sợ phải dùng đến tính mạng c*̉a các cao thủ Thiên giai để mở. Còn phải lấp bao nhiêu người để mở, mọi người không quan tâm.

Cho đến bây giờ, Thiên Y Viện không thiếu Thiên giai.

Giang Khương quay sang nhìn Dư Trung Tấn, nhìn gương mặt lãnh khốc c*̉a ông, rồi lại nhìn những người chung quanh, đột nhiên lắc đầu:

- Mặc dù nhóm người Viện trưởng đang bị kẹt bên trong, nhưng chưa đến thời điểm sau c*̀ng, còn chưa cần đến việc các anh em phải đổi mạng.

Nói đến đây, Giang Khương lãnh đạm nói tiếp:

- Nếu quả thật đến lúc như vậy, c*̃ng phải là Chủ tịch tôi xông về phía trước, c*̃ng không phải Dư Trung Tấn ngài.

Giang Khương nói xong, không khí hoàn toàn yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở nặng nề. Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vẻ mặt dửng dưng c*̉a Giang Khương. Không ai hoài nghi lời nói này c*̉a hắn. Một người có thể độc chiến mười mấy cao thủ Huyết tộc c*̃ng không lui về phía sau, thậm chí còn đi sâu vào sào huyệt c*̉a Huyết tộc để đoạt lại nắp Tế Thế Đỉnh, ai dám hoài nghi hắn.

Sắc mặt Triệu Lâm đỏ lên, hít một hơi thật sâu, nói:

- Chủ tịch Giang, đây vốn là chức trách c*̉a ngoại viện chúng tôi. Nếu chuyện không thể cứu vãn, tôi nguyện dẫn theo mấy huynh đệ vì Chủ tịch Giang đi trước mở đường.

Giang Khương nhẹ nhàng khoát tay một cái, thoáng trầm xuống, đột nhiên nói:

- Có sử dụng qua lựu đạn chưa?

- Lựu đạn?

Mọi người nghe xong đều sửng sốt. Triệu Lâm trầm giọng nói:

- Không có, bởi vì lối đi chỉ khoảng hai thước, do nham thạch kiên cố tạo thành, chính giữa còn có một khúc cua. Mà tôi cũng không dám cam đoan lối đi này có bị sụp sau khi chúng ta dùng lựu đạn không? Một khi bị sụp, cứu viện sẽ càng thêm phiền toái.

- Hơn nữa, cho dù không bị sụp, nham thạch từ trên rơi xuống cũng không thể bảo đảm chúng ta thuận lợi xông đến hay không.

- Dĩ nhiên, quan trọng nhất chính là khúc cua chính giữa. Cho dù sử dụng lựu đạn, cũng phải đến gần mới dùng được.

- Ừm.

Giang Khương gật đầu, sau đó nhìn lối đi đằng trước, bước về phía trước hai bước, hít một hơi thật sâu, tầm mắt chuyển sang hai màu trắng đen. Ánh sáng màu trắng từ ngọn đèn treo trên vách cũng biến thành một vầng sáng.

Nham thạch trước mặt Giang Khương cũng dần bắt đầu hư hóa.

Nhìn Giang Khương đứng bất động trước lối đi, mọi người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, đều cảm thấy nghi ngờ, không biết Chủ tịch Giang đang suy nghĩ chuyện gì.

- Thiên phú Thanh Chướng dừng lại, năng lượng tiêu hao 4%.

Một tin tức thoáng qua trong đầu, tầm mắt Giang Khương trở lại bình thường, gương mặt hơi chút tái nhợt.

- Chủ tịch Giang, Chủ tịch Giang.

Bên tai truyền đến thanh âm lo lắng của Dư Trung Tấn.

Phù! Giang Khương nhẹ nhàng thở ra một hơi, cảm giác đầu óc choáng váng, bất đắc dĩ đưa tay lên xoa đầu. Xem ra tinh thần tiêu hao ngày hôm nay thật sự quá lớn.

Lúc này Dư Trung Tấn cũng mơ hồ cảm thấy Giang Khương khá yếu ớt, không khỏi khẩn trương hỏi:

- Chủ tịch Giang, cậu không sao chứ?

- Không sao.

Giang Khương lắc đầu, chậm rãi xoay người lại, gật đầu một cái nói:

- Đi, chúng ta qua bên kia lên kế hoạch lại lần nữa.

- Được.

Nhìn sắc mặt Giang Khương dường như cũng không có gì bất thường, Dư Trung Tấn vội vàng gật đầu, cùng với Giang Khương bước ra ngoài.

Bước đến chỗ khu vực nham thạch, La Thiên Minh nhìn thấy hai người Giang Khương đi ra, liền cau mày nói:

- Giang Khương, tình huống như thế nào rồi?

Giang Khương gật đầu nói:

- Tôi có chút đầu mối nhưng phải suy nghĩ thêm một chút.

- Sao? Có biện pháp?

Đối với khả năng của đệ tử nhà ông, La Thiên Minh trước giờ vẫn luôn tin tưởng, hưng phấn hỏi.

- Đúng, có biện pháp.

Giang Khương gật đầu, sau đó bước đến ngồi xuống cạnh bàn, cầm tờ giấy và bút, vẽ thật nhanh lên đó.

Ánh mắt Dư Trung Tấn cũng sáng lên. Tuy nói ông cũng cảm thấy khó tin khi Giang Khương chỉ nhìn một lát mà đã có thể nghĩ biện pháp. Dù sao ông đã nghiên cứu cả mấy tiếng mà chưa nghĩ ra, Giang Khương mới đến được một lát mà đã nghĩ ra rồi, thật không quá có khả năng. Nhưng ông biết Chủ tịch Giang có đôi khi bộc phát chỗ thần kỳ của mình, giống như tối qua chỉ dùng Hoặc Tâm Trà đã moi được mỏ Kinh Sơn từ miệng Chu Thế Dương. Nói không chừng có thể nghĩ ra biện pháp thật.

Giang Khương nhanh chóng vẽ hình lối đi trên tờ giấy, sau đó quan sát thêm một chút, vẽ thêm vài nét nữa mới hài lòng gật đầu, rồi lại cau mày, dùng bút nhẹ nhàng điểm vài điểm vào tờ giấy.

La Thiên Minh và Dư Trung Tấn nhìn Giang Khương vẽ trên tờ giấy, trong lòng tràn ngập nghi ngờ, quay sang nhìn nhau, phát hiện sự nghi hoặc trong mắt đối phương.

Dư Trung Tấn cũng hết cách rồi. Đây là lối đi bên trong, nhưng vẽ thêm cái gì lên đó thì ông không rõ cho lắm.

Rốt cuộc, Giang Khương vẽ thêm hai nét nữa mới dừng lại, cẩn thận nhìn tờ giấy mấy lần, sau đó nhắm mắt, giống như đang suy tư chuyện gì.

La Thiên Minh và Dư Trung Tấn lại nhìn nhau một cái, phát hiện sự nghi hoặc trong mắt đối phương càng nhiều hơn, nhưng cũng không lên tiếng quấy nhiễu Giang Khương, lẳng lặng chờ hắn.

Trong đầu Giang Khương nhanh chóng vận chuyển, chân mày cũng dần dần cau chặt hơn. Vừa rồi, dưới tác dụng của thiên phú Thanh Chướng, hắn đã xem xét qua tình huống đối diện và gần đó một lần, sau đó vẽ ra trên giấy. Những điểm hắn tô là nham thạch nhô ra, thế đi, cùng với cách bố trí nhân viên.

Sau khi hoàn thành sơ bộ, một kế hoạch cũng đã hoàn thiện trong đầu.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1089



- Thiên phú Huyết mạch Thông mẫn chi tâm khởi động.

Chân mày Giang Khương càng cau chặt, trong đầu suy nghĩ đến những điểm nhỏ, cùng với cách bố trí nhân viên. Trong lúc đầu đang hỗn loạn, một tin tức hiện lên.

Khi tin tức này xuất hiện, suy nghĩ hỗn loạn của Giang Khương bỗng nhiên thanh tỉnh. Những mấu chốt không thể thấy được trong nháy mắt đã trở nên rõ ràng.

Dưới tác dụng của Thông mẫn chi tâm, toàn bộ kế hoạch mà Giang Khương xây dựng đã hoàn thành. Hắn cẩn thận thôi diễn lại một lần, khi đó mới hài lòng mở mắt ra.

Đọc được một tin tức nhắc nhở khác, trong lòng hắn lại quặn đau. Vất vả lắm mới tích cóp được một chút năng lượng, chỉ trong một ngày một đêm ngắn ngủi đã tiêu hao hai phần ba. Lát nữa hẳn sẽ tiêu hao không ít nữa.

Nhưng bây giờ chỉ có thể âm thầm thở dài. Làm như vậy xem như là trả công hắn dùng đan dược “bán thành đan” lúc trước đi.

La Thiên Minh và Dư Trung Tấn nhìn Giang Khương mở mắt ra, thấy ánh mắt vừa vui mừng vừa đau lòng của hắn, trong lòng cảm thấy kinh nghi, không biết rốt cuộc Giang Khương đang suy nghĩ chuyện gì.

Giang Khương ngược lại không biết hai người kia đang nghi ngờ hắn, lập tức nói:

- Chủ nhiệm Dư, ngài hãy triệu tập bốn vị Thiên giai thực lực mạnh một chút chuẩn bị sẵn sàng, đồng thời an bài hai ba người sử dụng đạn khói mở dương công lần thứ nhất.

- Cậu định…

Nghe Giang Khương nói, ánh mắt Dư Trung Tấn sáng lên, vội vàng hỏi.

La Thiên Minh và một số cao thủ ngoại viện vây quanh, chờ Giang Khương an bài tấn công như thế nào.

Chẳng qua mọi người nghe Giang Khương giải thích xong, sắc mặt hơi biến đổi, mặt đầy kinh ngạc nhìn Giang Khương.

- Được không chứ? Quá nguy hiểm đi. Hơn nữa dường như không quá có thể. Nếu không để tôi đi cho?

Sắc mặt Dư Trung Tấn biến đổi, không ngừng lắc đầu.

La Thiên Minh cũng lắc đầu liên tục:

- Không được, như vậy không thể được. Giang Khương, bây giờ con là Chủ tịch Hội đồng xử lý nguy cơ. Nếu con cũng lâm vào tình cảnh nguy hiểm, Thiên Y Viện ta phải làm như thế nào? Đây tuyệt đối không thể nào.

Nhìn hai người liên tục lắc đầu phản đối, Giang Khương nói:

- Chuyện này chỉ có con mới làm được thôi. Chủ nhiệm Dư, ngài đừng tranh nữa.

Thấy Giang Khương vẫn kiên trì như vậy, Dư Trung Tấn liền cự tuyệt:

- Không được, kế hoạch này quá hung hiểm. Hơn nữa tình huống bên trong còn chưa sáng tỏ, chỉ cần xảy ra một sai lầm nho nhỏ, thậm chí vận khí không tốt cũng sẽ xảy ra vấn đề. Hơn nữa tôi đã thử qua, trong nham động có đạn bắn bốn phía, cậu tuyệt đối không có biện pháp an toàn xông đến, không cần mạo hiểm như vậy. Tôi thấy hay là để tôi dẫn người tiến hành cường công, đợi chúng tôi chọc thủng một đường phòng thủ, cậu sẽ tiến hành đột kích.

- Nói sau, bây giờ cậu là tâm phúc của Thiên Y Viện, nhóm người Viện trưởng đang gặp nguy hiểm, cậu tuyệt đối không thể xảy ra vấn đề. Tôi không thể để cậu mạo hiểm như vậy được.

Lúc này, Triệu Lâm cũng lên tiếng:

- Cậu yên tâm đi, để tôi dẫn đội cho. Tôi nhất định sẽ giúp cậu và Chủ nhiệm công phá phòng thủ của bọn họ. Chủ nhiệm Dư nói đúng, cậu tuyệt đối không thể mạo hiểm như vậy.

- Hành động như vậy là trách nhiệm của ngoại viện.

Dư Trung Tấn lên tiếng.

- Bây giờ cậu là hy vọng của toàn viện. Chuyện này, ngoại viện chúng tôi tuyệt đối không đồng ý.

Nhìn mọi người lắc đầu liên tục, Giang Khương cau mày, sau đó đứng dậy, trầm giọng nói:

- Dư Trung Tấn nghe lệnh.

Nghe Giang Khương nói, sắc mặt Dư Trung Tấn cứng đờ, không tự chủ được liền đứng nghiêm. Ngoại viện bên cạnh cũng im lặng, không dám nói bất kỳ lời nói nào.

- Tôi dùng thân phận Chủ tịch Hội đồng xử lý nguy cơ, ra lệnh cho ngài chuẩn bị thi hành nhiệm vụ.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Giang Khương, ngực Dư Trung Tấn kịch liệt phập phồng, trầm giọng nói:

- Vâng, ngoại viện trên dưới sẽ kiên quyết thi hành mệnh lệnh của ngài.

Lúc này, ánh mắt của rất nhiều cao thủ ngoại viện đều đỏ lên, ngẩng đầu ưỡn ngực, đồng loạt thấp giọng nói:

- Trên dưới ngoại viện kiên quyết thi hành mệnh lệnh của ngài.

La Thiên Minh nhìn Giang Khương, sắc mặt biến ảo, rốt cuộc thở dài, đưa tay vỗ vai Giang Khương, nói:

- Con phải cẩn thận một chút. Bây giờ, trên dưới toàn viện đều trông cậy vào con, đừng nên miễn cưỡng, nhất định phải đảm bảo bình an trở về.

Giang Khương chậm rãi gật đầu, mỉm cười nói:

- Sư phụ, người yên tâm đi. Có khi nào mà con làm chuyện mà không nắm chắc không?

Lúc này, ngay một đầu lối đi, mấy người mặc nhung trang đeo mặt nạ chống độc đang ẩn núp tại một số điểm, khống chế vững vàng toàn bộ cửa vào lối đi.

Hai người đứng trước nhất cầm một tấm khiên cao cỡ nửa thân người, tay cầm con dao găm hai thước, đứng cách cửa vào không xa. Cách bọn họ hai thước đằng sau có ba người. Một người cầm súng tự động đứng ở nơi kín đáo, nhìn chằm chằm vào cửa vào.

Lúc này, một người đột nhiên thấp giọng lên tiếng:

- Đội trưởng, có chuyện không ổn. Bên kia đã nửa tiếng rồi không có động tĩnh. Lần tấn công trước là một tiếng, tại sao bây giờ lại không có phản ứng?

- Cẩn thận một chút. Bọn họ không có từ bỏ đâu. Nhất định sẽ nghĩ biện pháp tấn công. Nói không chừng còn tấn công ngay bây giờ.

Người đứng chính giữa nói:

- Số 1, số 2, các người phải theo sát gắt gao. Một khi bọn họ bắt đầu tấn công, vạn nhất bọn họ xông vào, các người phải chuẩn bị phong tỏa kịp thời.

- Vâng.

Hai người nghiêm túc kêu lên.

- Đội trưởng, nhưng chúng ta cũng không nên quá khẩn trương. Theo lý ba người chúng ta vẫn có thể trấn thủ chặt chẽ trước cửa ra vào này. Bây giờ thêm số 1, số 2 nữa, cho dù đối phương là Thiên giai, cũng không thể tiến vào.

Người đứng trước nhất cười nói:

- Hơn nữa, bọn họ tấn công vào thì chúng ta cũng kịp thời rút lui. Chỉ cần đến chỗ khúc cua, bọn họ xem như công dã tràng.

Vị đội trưởng khẽ hừ một tiếng:

- Tuy là nói như vậy, nhưng cậu cũng nên biết bây giờ ở đây đang có Từ Khải Liễu, Lưu Mộc Dương và Liêu Long Căn của Thiên Y Viện. Cho dù Thiên Y Viện có mất hết mạng cũng phải tiến vào. Mặc dù anh em chúng ta không sợ, nhưng tổng vẫn phải cẩn thận một chút. Mạng là mạng của mình đấy.

- Vâng.

Nghe đối phương nói như vậy, người nọ không dám nói bất kỳ điều gì nữa, vội vàng kêu lên.
 
Back
Top Bottom