Cập nhật mới
Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Lütfen ürünü kullanmak için www.xenforo.gen.tr üzerinden lisans satın alınız!

Dịch Binh Vương Thần Bí

Binh Vương Thần Bí
Chương 930



Lưu Mộc Dương nhận được báo cáo người phụ trách kia đưa tới liền xem một lượt, sau đó vừa kinh ngạc vừa vui mừng, vẻ mặt vô cùng kỳ lạ và khiếp sợ, rồi ông đưa cáo cái trong tay cho Từ Khải Liễu.

Trong ánh mắt tò mò của mọi người, sau khi Từ Khải Liễu xem xong báo cáo trong tay, sắc mặt dần ngưng trọng, sau đó nhanh chóng nở nụ cười khổ, thở dài. Bà thấy mọi người đều trố mắt nhìn mình, đặc biệt là La lão y sư La Thiên Minh đang nhìn chằm chằm văn kiện trong tay mình, con mắt thiếu chút nữa thì lồi ra. Bà lập tức lắc đầu cười khổ nói:

- Căn cứ theo tin tức Văn phòng thường trú Birmingham gửi về, Huyết tộc bắt đầu tụ tập về hướng vịnh Rusto, đội cảnh vệ bờ biển cũng đã chạy đến đó... Đồng thời thời Văn phòng thường trú Luân Đôn cũng truyền tin tới, Hải quân Hoàng gia cũng có một đội quân mô hình nhỏ đang nhanh chóng đi về phía vịnh Rusto, chuẩn bị tiến hành diễn tập tạm thời.

- Đội cảnh vệ bờ biển... Hải quân Hoàng gia...

Lúc này mấy thành viên Hội đồng viện đều ngẩn ra, thế trận lớn như vậy đều do Huyết tộc làm ra? Ngay cả Hải quân hoàng gia cũng điều động?

La lão y sư La Thiên Minh trợn tròn mắt, một lúc sau mới nhìn chằm chằm Từ Khải Liễu kinh ngạc nói:

- Thế này... Thế này đều là vì Giang Khương, nên... nên mới xảy ra sao?

- Theo như báo cáo bên kia thì đúng là động thái do Lâu đài Racine làm ra... Nếu không không thể nào trùng hợp như vậy, đội Cảnh vệ bờ biển tụ tập ở vịnh Rusto, sau đó Hải quân hoàng gia cũng đến vịnh Rusto diễn tập tạm thời...

Từ Khải Liễu cười khổ, nhìn La lão y sư La Thiên Minh nói:

- Đệ tử này của anh đúng là quá giỏi, cho dù tới đâu cũng có thể gây ra được động tĩnh lớn như vậy!

Nét mặt già nua của La lão y sư La Thiên Minh cứng lại, với thế trận này, lần này Huyết tộc đúng là chơi lớn, xem ra chưa bắt được Giang Khương sẽ chưa chịu thôi.

Lưu Mộc Dương bên cạnh thấy sắc mặt La lão y sư La Thiên Minh căng thẳng như vậy liền giải thích:

- Lão La... Cho dù giờ Giang Khương đang dùng cách nào, nhưng cậu ấy có thể chạy từ Birmingham đến vịnh Rusto là đã tương đối giỏi rồi. Hơn nữa vịnh Rusto cũng không nhỏ, nếu Giang Khương có khả năng trốn thoát khỏi Birmingham dưới sự lùng bắt dày đặc của Huyết tộc như vậy thì muốn tìm Giang Khương ở vịnh Rusto không dễ dàng đâu.

- Hơn nữa, nếu Giang Khương sớm đã sắp xếp thỏa đáng, chỉ cần đi qua vịnh Rusto, chính thức tiến vào Đại Tây Dương, vậy là có thể thuận lợi rời khỏi Anh, đến lúc đó sẽ hoàn toàn thoát khỏi phạm vi khống chế của Huyết tộc...

La lão y sư La Thiên Minh được Lưu Mộc Dương giải thích như vậy lúc này mới thoáng thở phào nhẹ nhõm; có điều trong nháy mắt ông lại căng thẳng nói:

- Đại Tây Dương lớn như vậy, sao Giang Khương rời đi được, trong viện lại không chi viện cho nó... Trước sự săn lùng của Hải quân Hoàng gia Anh, nó làm sao thoát khỏi vịnh Rusto đây?

- Haizz... Lão La, anh quên trước đây đệ tử của anh làm gì à? Nó có nhiều đường nhiều lối lắm. Với năng lực và tính cách của nó có bao giờ chịu thua thiệt đâu chứ?

Lúc này Từ Khải Liễu đứng bên cũng mỉm cười trấn an.

Nghe vậy, La lão y sư La Thiên Minh quả nhiên hơi bình tĩnh lại. Đúng rồi,đệ tử của mình đâu phải người bình thường. Trước kia khi chưa có Thiên Y viện, nó cũng là một nhân vật lừng lẫy ở các nước trên thế giới mà.

Giang Khương đúng là có quan hệ rất rộng, có điều Huyết tộc cũng không phải chủng tộc bình thường. Những mối quan hệ trước kia trên căn bản không dùng được. Giống như U Linh lần này tuy đã là chuyên gia tiếp viện và tình báo giỏi nhất mà Chekov giúp hắn liên hệ ở Anh, nhưng khi đối mặt với Nghị viện Huyết tộc, U Linh cũng chỉ có thể tham gia giúp đỡ hắn một chút trước khi Giang Khương và Nghị viện Huyết tộc bùng nổ mâu thuẫn cuối cùng. Một khi mâu thuẫn thực sự bùng nổ thì U Linh cũng chỉ trợ giúp hắn tiến vào con đường rút lui đã dự định trước rồi nhanh chóng chôn vùi hết tất cả chứng cớ và phương hướng, biến mất tăm mất tích.

Thật ra Lưu Mộc Dương thân là Trưởng ban Giám sát đều hiểu rõ tất cả. Trước Nghị viện Huyết tộc khổng lồ này, tất cả thế lực thế tục chẳng qua chỉ là con cọp giấy. Có điều để trấn an La lão y sư La Thiên Minh thì chỉ có thể nói vậy thôi.

Có điều, dĩ nhiên thủ đoạn của Giang Khương vượt xa sự tưởng tượng của họ. Lúc này Tề Thế Đỉnh đang chậm rãi trôi qua vịnh Rusto, sâu dưới đáy biển sáu bảy chục mét, thẳng tiến ra biển khơi.

Mặc dù hắn đã mượn Tề Thế Đỉnh, đưa thần thức của hắn đi xuyên qua bảy tám chục mét nước biển, cảm ứng được tất cả mọi thứ trên mặt nước, nhưng hắn không dám đảm bảo lúc này trên mặt nước có Huyết tộc cao cấp không. Cho nên, hắn không dám sử dụng Ngũ Cầm vận khí pháp, vì dù cách xa sáu, bảy chục mét nước biển, hắn cũng không thể nào xác định, linh khí và dao động năng lượng khi vận hành Ngũ Cầm vận khí pháp có bị những Huyết tộc kia cảm nhận được không.

Rõ ràng, bây giờ đại khái Huyết tộc đã biết hắn đã tiến vào Vịnh Rusto. Trên mặt biển có ít nhất mấy chục thuyền bè lớn nhỏ đang ở trên tuần du, hơn nữa số lượng thuyền này còn gia tăng. Đồng thời có vô số thợ lặn đã nhảy xuống biển, có nhiều thợ lặn mặc đồ kháng áp khi lặn sâu để tiến xuống đáy biển.

Hắn không dám đảm bảo, thêm vài tiếng nữa sẽ có tàu ngầm xuất hiện ở đây không. Với thực lực của Nghị viện Huyết tộc, tuy không có tàu ngầm nguyên tử của Hải quân Hoàng gia Anh, nhưng vài chiếc tàu ngầm dân sự thì không thành vấn đề.

Nếu có mấy chiếc tàu ngầm đến đây thì phiền phức của hắn sẽ không nhỏ đâu. Điểm tích lũy năng lượng của hắn vẫn không đủ, hắn không muốn để những Huyết tộc kia dễ dàng biết được vị trí của mình. Bây giờ hắn chỉ có thể ỷ vào mặt biển trên Vịnh Rusto rộng rãi, đối phương chắc chắn không xác định được vị trí của hắn. Một khi bị đối phương xác định được vị trí thì hắn sẽ gặp phiền phức lớn.

Hiệu quả của thiên phú “Che giấu hành tung” này tuy hắn đã từng xác nhận bằng nhiều cách, nhưng hắn không thể đảm bảo nếu đối phương quẳng vài quả lựu đạn nước âu xuống, dưới những đợt sóng tấn công mạnh, “che giấu hành tung” còn có thể duy trì được hiệu quả không.

Cũng tương tự như vậy, hắn cũng không thể đảm bảo Tề Thế Đỉnh có thể giúp cho mình không bị chấn động mà chết không...

Cho nên, cứ cẩn thận một chút vẫn hơn, chỉ cần lặn sâu thêm nữa thì mới có thể chắc chắn hơn.

Độ cao trong Tề Thế Đỉnh chưa tới một thước, khiến cho Giang Khương cảm thấy rất bức bối. Có điều cũng may, từ trước đến nay Giang Khương đã chịu đủ mọi cực khổ, tuy tư thế co rúc không thoải mái lắm nhưng vẫn có thể chấp nhận được.

Xung quanh vịnh Rusto, một đội hải quân mô hình nhỏ của Hải quân Hoàng gia đang trú đóng. Lúc này theo mệnh lệnh của thủ lĩnh Hải quân đang chạy nhanh về phía Rusto, một chiếc máy bay trực thăng chống tàu ngầm cũng đã tiến vào Vịnh Rusto.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 931



Cửa ra biển của vịnh Rusto khá hẹp nhưng mặt nước lại rộng. Lúc này Giang Khương đang toàn lực thúc giục Tề Thế Đỉnh đi về phía cửa ra của vịnh Rusto.

Có điều cửa ra của vịnh Rusto muốn thật sự vào đến cửa biển xa hơn trăm dặm Anh. Mặc dù Giang Khương thục giục Tề Thế Đỉnh nhưng cũng không nhanh được bao nhiêu. Thật sự vì tích lũy năng lượng của Giang Khương không nhiều, nói là toàn lực chẳng qua cũng chỉ miễn cưỡng duy trì để tích lũy năng lượng không giảm dưới 6% mà thôi.

Mặc dù lúc này Giang Khương đang ở dưới đáy biển bảy tám chục thước nhưng dưới tác dụng của Tề Thế Đỉnh, thần thức của hắn vẫn có thể cảm nhận được những chiếc trực thăng đang từ xa dần bay tới. Hắn hơi dụng tâm cảm nhận những chiếc trực thăng đang bay xẹt đến cách đó không xa cùng với những thứ treo trên trực thăng...

Đồng thời Giang Khương nghe thấy ở mặt biển cách đó không xa vang lên tiếng “bũm” nho nhỏ, cảm nhận được một thứ đồ chơi như cái phao từ trực thăng rơi xuống. Sắc mặt Giang Khương lúc này hơi biến đổi, tức giận quát: “Con bà nó... Trực thăng chống tàu ngầm...”

Giang Khương lập tức không dám lơ là, vội vàng bỏ thêm một viên đan dược bổ khí vào miệng, sau đó tiếp tục thúc giục Tề Thế Đỉnh nhanh chóng đi về phía biển sâu.

Kể ra tuy hắn đã dùng không ít thiết bị để kiểm tra thiên phú “Che giấu hành tung” nhưng rõ ràng nơi này xuất hiện trực thăng chống tàu ngầm chỉ có thể là của Hải quân hoàng gia. Là một cường quốc hải quân nổi tiếng, năng lực của những chiếc trực thăng chống tàu ngầm này không cần nghĩ cũng biết.

Nghĩ tới đây, Giang Khương lại thúc giục tốc độ Tề Thế Đỉnh tăng nhanh thêm vài lần. Có điều hắn vừa mới đi về phía trước được một đoạn thì tiếng cảnh báo trong đầu lại điên cuồng vang lên:

- Tít tít... Cảnh báo, tích lũy năng lượng Cửu Vĩ đuôi thứ 9 còn 6%. Nếu tích lũy năng lượng dưới 5% cơ thể sẽ rơi vào ngủ đông.

- Bà nội nó...

Giang Khương nghe thấy tiếng còi báo động trong đầu liền cảm thấy bực tức, đây đúng là nhà dột gặp mưa rào, vào lúc này mà tích lũy năng lượng lại hạ xuống 6%...

Hắn cảm nhận một chút, lúc này mình đã xuống sâu gần trăm mét, độ sâu lớn như vậy, hẳn đã đủ để ngăn cách ba động linh khí khi mình vận chuyển Ngũ Cầm vận khí pháp rồi.

Tuy trước nay hắn chưa từng vận hành Ngũ Cầm vận khí pháp dưới đáy nước sâu như vậy, có điều Giang Khương rất tin, cho dù ở đáy biển, có lẽ cũng có đủ linh khí.

Giang Khương không dám chần chừ thêm. Trên những chiếc trực thăng chống tàu ngầm thông thường đều có chuẩn bị lựu đạn nước sâu. Đến lúc thật sự phát hiện ra mình, ném cho mình hai quả lựu đạn cũng đủ để mình không chết thì cũng mất nửa mạng rồi.

Dưới tác dụng của đan dược bổ khí thượng phẩm, cùng với Ngũ Cầm vận khí pháp vận hành, quả nhiên bắt đầu có khí tức năng lượng nhàn nhạt tràn về phía Tề Thế Đỉnh.

Giang Khương nhìn những khí tức năng lượng này xuyên qua Tề Thế Đỉnh dung nhập vào cơ thể Giang Khương, dưới tác dụng của dược lực, nhanh chóng tiến vào kinh mạch toàn thân Giang Khương, được Giang Khương hấp thụ.

Giang Khương cảm nhận được khí tức năng lượng khổng lồ kia tràn vào trong cơ thể mình, trong lòng hắn thầm mừng rỡ. Quả nhiên... cho dù là ở dưới đáy biển cũng có linh khí, hơn nữa linh khí này cũng sung túc không kém gì chỗ bế quan ở Thiên Y viện.

Hấp thụ được những linh khí này, chuyển hóa thành tích lũy năng lượng, rất nhanh, tiếng báo động không ngừng vang lên trong đầu Giang Khương cũng bắt đầu dừng lại.

Giang Khương cảm thấy tiếng báo động dừng lại lúc này mới yên tâm gia tăng năng lượng truyền vào, bắt đầu toàn lực thúc giục Tề Thế Đỉnh đi về phía trước.

Lúc này, một chiếc trực thăng chậm rãi đáp xuống trên chiến hạm của đội Cảnh vệ bờ biển. Chủ tịch nghị viện đại nhân tóc bạc trắng chậm rãi bước xuống từ trực thăng, sau đó đi về phía trung tâm chỉ huy của thuyền.

- Chủ tịch nghị viện đại nhân...

Hầu tước Ryan đang ngồi ở vị trí chủ vị của trung tâm chỉ huy thấy Chủ tịch nghị viện đại nhân đi tới liền đứng dậy, cung kính nói.

- Ừm...

Chủ tịch nghị viện đại nhân nhẹ nhàng gật đầu một cái, sau đó đi tới ngồi xuống vị trí chủ vị, đợi Hầu tước Ryan bước đến ngồi xuống vị trí bên cạnh rồi, lúc này mới trầm giọng nói:

- Tình hình như thế nào? Bên Hải quân hoàng gia như thế nào?

- Chủ tịch nghị viện đại nhân, hạm đội hải quân giờ đã tiến vào vịnh Rusto, có điều hiện tại đã có một chiếc trực thăng chống tàu ngầm đến gần, bắt đầu tiến hành lục soát!

Hầu tước Ryan trầm giọng trả lời.

Chủ tịch nghị viện đại nhân nhẹ nhàng chuyển động cây trượng ngắn trong tay, gật đầu một cái, nói:

- Tình hình các phương diện như thế nào?

- Hiện tại đội Cảnh vệ bờ biển đã có ba tàu cứu hộ tiến hành lục soát xung quanh, tổng cộng có 15 chuyên gia đã xuống nước... Các thợ lặn cũng có tổng cộng hơn trăm người đã xuống nước tìm kiếm. Nếu đối phương ở bên dưới, hẳn sẽ phát hiện được!

Lúc này Hầu tước Ryan cũng chau mày. Giờ đã tìm kiếm lâu như vậy, hơn nữa mực nước ở đây không quá sâu nhưng vẫn chưa có tin tức gì. Điều này thật sự khiến người ta nghi ngờ và lo lắng.

Ánh mắt Chủ tịch nghị viện đại nhân hơi chớp, sau đó trầm giọng nói:

- Rốt cuộc đối phương rời đi theo con đường nào? Tàu ngầm? Hay dụng cụ lặn?

Hầu tước Ryan nghe Chủ tịch nghị viện đại nhân hỏi vậy thì sắc mặt cũng có chút khó coi, thoáng trầm ngâm một chút rồi lắc đầu, nói:

- Đến giờ vẫn chưa xác định được, nhưng đầu tiên có lẽ đối phương đã dùng dụng cụ lặn nào đó đi qua sông Severm để vào vịnh Rusto, sau đó có lẽ có tàu ngầm mô hình nhỏ tiếp ứng ở đây... Nếu không lâu như vậy, dụng cụ lặn thông thường không thể giúp hẳn ở dưới nước sâu lâu như vậy.

- Tàu ngầm ở đâu? Nhiều thợ lặn với tàu của đội cảnh vệ như vậy... chẳng lẽ không phát hiện ra được đối phương ở đâu?

Chủ tịch nghị viện đại nhân lại một lần nữa cau mày trầm giọng nói.

Trước lời chất vấn của Chủ tịch nghị viện đại nhân, lúc này Hầu tước Ryan hơi khó trả lời. lão trầm ngâm một chút sau đó nói:

- Chắc là tàu ngầm của đối phương tương đối tân tiến, hẳn có năng lực ẩn thân nhất định...

- Có điều, giờ trực thăng chống tàu ngầm của hải quân Hoàng gia đã tới, tôi nghĩ có lẽ sẽ nhanh chóng tìm ra đối phương thôi...

Chủ tịch nghị viện đại nhân nghe Hầu tước Ryan nói vậy liền nhẹ nhàng gật đầu một cái. Ông tương đối tin thực lực Hải quân hoàng gia. Có loại trực thăng chống tàu ngầm tân tiến này, ở nơi nước cạn như thế, hơn nữa dưới biển củng không rộng rãi lắm, dù là tàu ngầm tân tiến nhất thế giới cũng rất khó thoát khỏi sự tìm kiếm của trực thăng chống tàu ngầm.

- Được... Yêu cầu mấy chiếc thuyền của Hải quân hoàng gia tiến nhanh về phía trước. Nhất định phải phong tỏa toàn bộ Vịnh Rusto, không để cho đối phương có bất kỳ hy vọng chạy trốn nào!

Chủ tịch nghị viện đại nhân trầm giọng nói.

- Vâng... sẽ tuân theo ý nguyện của ngài...

Lúc này, trực thăng chống tàu ngầm cũng đã bắt đầu mở tất cả các thiết bị chống tàu ngầm, bắt đầu tiến hành lục soát toàn diện khu vực biển ung quanh.

- Phao sonar đã xuống nước... mở tia hồng ngoại...

Một đợt đại chiến chống tàu ngầm bắt đầu...
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 932



- Sonar thăm dò bắt đầu... máy thăm dò hạt nhân khởi động...

- Bắt đầu quét hồng ngoại... khởi động máy dò khí thải...

Hàng loạt những thông báo vang lên, hai nhân viên thăm dò trên trực thăng nhìn chằm chằm màn hình, hy vọng có thể tìm được bất kỳ phản ứng dị thường nào.

Sau khi các máy này khởi động, các phân tích quang phổ và sóng âm trải khắp hải vực bên dưới trực thăng khiến cho những thứ dưới hải vực không thể nào ẩn trốn được.

Nhìn những thứ trên màn hình, một nhân viên thăm dò vừa nhìn vừa lắc đầu cười nói:

- Majestic... Cô nói lần này rốt cuộc là thứ gì? Đây là vịnh Rusto, chẳng lẽ tàu ngầm phe địch dám vào trong hải vịnh?

- Tôi nghĩ có lẽ là vậy. Nếu không phải Cục tình báo trung ương thì sẽ là Tổng tham mưu ba quân chủng Trung Quốc, hoặc GRU...

Majestic nhìn chằm chằm số liệu trên màn ảnh, nhún vai một cái, hừ một tiếng nói:

- Cũng chỉ có những người này mới có gan và năng lực đến đây... Nếu không Hải quân Hoàng gia chúng ta cũng đâu phải ăn chay.

- Có điều, cũng kỳ lạ. Bên dưới là Đội cảnh vệ bờ biển. Nếu như là gián điệp, liên quan gì đến Đội cảnh vệ bờ biển, bọn họ ở đây để làm gì?

Lúc này Pete cũng cau mày nghi ngờ nói:

- Cho dù là chuyện của Fan5 thì họ cung không thể kéo cả Đội cảnh vệ bờ biển vào chứ?

- Cái này cũng khó coi. Cho dù là Fan5, muốn kéo cả chúng ta vào cũng không dễ...

Lúc này Majestic cũng hơi nghi ngờ.

Majestic vừa dứt lời, lúc này Pete nhìn màn hình rồi nhấn vào tai nghe, trầm giọng nói:

- Được rồi... Sonar, radar và quét hồng ngoại đều không có gì dị thường. Khu vực đầu tiên đã lục soát xong... chúng ta đổi sang khu vực thứ hai...

- Đã nhận lệnh...

Người điều khiển phía trước bắt đầu đổi phương hướng bay sang bên cạnh.

Lúc này, trên hai chiếc thuyền của đội cảnh vệ bên dưới, hai người mặc trang phục thượng úy đều ngửa đầu lên nhìn chiếc trực thăng chống tàu ngầm quanh quẩn trên mặt biển cách đó không xa, trên mặt lộ vẻ nghi hoặc như nhau.

- Trực thăng chống tàu ngầm của Hải quân Hoàng gia sao cũng tới? Chẳng lẽ có hạm đội ở gần đây?

Một trong hai Thượng úy kinh ngạc nói.

- Chắc chắn là có hạm đội ở gần đây, nếu không trực thăng chống tàu ngầm sẽ không thể xuất hiện ở đây...

Trên gương mặt của một vị thượng úy khác lúc này càng thêm ngưng trọng, trầm giọng nói:

- Nhân vật chính lần này chắc chắn không phải chúng ta. Có điều vì chúng ta ở gần chỗ này... có điều không biết mục tiêu lần này rốt cuộc là ai? Xem ra chuyện lần này chắc chắn không đơn giản như chúng ta nghĩ!

- Theo như anh nói, nếu trực thăng chống tàu ngầm cũng đã đến, vậy hẳn là có chiến hạm của hải quân cũng đến rồi...

- Đúng... Tôi nghĩ có lẽ không phải chỉ có một chiếc đâu, ít nhất phải hai ba chiếc trở lên...

Vị thượng úy kia chậm rãi gật đầu nói.

- Được rồi... Cho dù tình huống như thế nào, dù sao chúng ta cũng chỉ làm chuyện của mình. Đến lúc bên Hải quân đến thì trên cơ bản đều giao lại cho họ. Đội cảnh vệ bờ biển chúng ta chỉ phụ trách cứu viện và lục soát, những chuyện thế này không đến lượt chúng ta... Tốt nhất đến lúc đó, Hải quân đến, chúng ta cứ rút lui, những chuyện như thế này chúng ta không nên tham gia!

- Cái này không phải chúng ta muốn là được... Haizz, người có thể điều động cả Hải quân hoàng gia, đội cảnh vệ bờ biển chúng ta e càng chẳng là gì trong mắt họ. Có điều, cũng may, đợi chiến hạm Hải quân đến, chúng ta chắc chỉ phải hỗ trợ lục soát thôi...

Vị thượng úy này nhíu chặt mày, sau đó trầm giọng nói:

- Đi thông báo với các anh em bên dưới một chút, bảo họ cẩn thận, người của chúng ta không thể bị hao tổn ở đây được...

- Được, để tôi đi nhắc nhở các anh em một chút...

Nhìn chiếc trực thăng chống tàu ngầm đang quanh quẩn trên mặt biển, sắc mặt Chủ tịch nghị viện đại nhân vẫn bình tĩnh, chỉ lãnh đạm nói:

- Ở vị trí này, một chiếc trực thăng là tương đối rồi. Nhưng một khi tiến vào phần giữa vịnh Rusto, một chiếc trực thăng sợ là không đủ đâu!

- Chủ tịch nghị viện đại nhân yên tâm giờ có hai chiếc tàu khu trục tên lửa và một chiếc tàu khu trục đã tiến vào vịnh Rusto, ba chiếc tàu này đều có khả năng chống tàu ngầm tương đối tốt. Đến lúc đó, có ba chiếc tàu này, đối phương không thể nào lặng lẽ chạy ra khỏi vịnh Rusto được đâu.

Hầu tước Ryan trầm giọng trả lời.

- Ừm... Vậy thì tốt...

Chủ tịch nghị viện đại nhân nhẹ nhàng chuyển động trượng ngắn trong tay, sau đó chỉ về phía trước, nói:

- Chúng ta lại đi về phía trước một chút...

Hầu tước Ryan hơi ngẩn ra, sau đó gật đầu, nói:

- Vâng...

Lão lập tức cầm điện thoại vô tuyến, trầm giọng, nói:

- Hạm trưởng Young... cho cả hạm di chuyển về phía trước hai hải lý...

- Vâng, quan chỉ huy...

Hạm trưởng Young nghe thấy mệnh lệnh truyền ra từ trong điện thoại vô tuyến liền lập tức lệnh cho chiến hạm di chuyển về phía trước không chút do dự.

Sau khi truyền lệnh xong, Chủ tịch nghị viện đại nhân chậm rãi nhắm hai mắt lại, không nói gì, giống như nhắm mắt dưỡng thần.

Giang Khương đang lao như bay dưới đáy biển lúc này không hề chú ý đến chiếc chiến hạm lớn nhất đã bắt đầu di chuyển về phía trước, mà vẫn tiếp tục thúc giục Tề Thế Đỉnh lao về phía trước. Giờ hắn rất muốn mở GPS xác định vị trí trước mắt nhưng giờ ngay cả đụng hắn cũng chẳng dám đụng vào món này, chỉ có thể phán đoán vị trí đại khái bằng cảm giác của mình.

Là thành viên Cô Lang trước đây, hắn hiểu rất rõ tình hình hiện tại. Nếu giờ mà mở GPS, giống như mình đốt một ngọn nến trong đêm tối. những kẻ đang tán loạn tìm mình trong bóng tối kia sẽ lập tức nhìn thấy và lao về phía mình.

Hắn cảm nhận tốc độ của mình không khác tàu ngầm dân sự bình thường là mấy liền cảm thấy tương đối thỏa mãn. Giờ tuy hắn đã vận hành Ngũ Cầm vận khí pháp, nhưng tốc độ tích lũy năng lượng vẫn tương đối chậm. Cho dù hắn không ngừng uống đan dược bổ khí và vận hành Ngũ Cầm vận khí pháp nhưng chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ, chỉ có thể khiến tích lũy năng lượng luôn duy trì ở mức 6-7%.

Với tình trạng trước mắt có thể cho Tề Thế Đỉnh chạy với tốc độ này dưới nước đã là tương đối tốt rồi.

Có điều, lúc này Giang Khương mới tiếp tục lao về phía trước một đoạn ngắn, thần thức của hắn luôn cảnh giác tỏa ra bên ngoài liền nhanh chóng bắt được một ba động. Giang Khương không dám lơ là, nhanh chóng cảm nhận nguồn gốc của ba động kia. Hắn liền phát hiện ra có một chủ hạm đang ở trên mặt nước. Chân mày của hắn lập tức không kìm được liền nhíu lại.

Chủ hạm kia vốn luôn lục soát ở thủy vực phía sau mình, giờ đã bắt đầu đuổi theo về phía mình, hơn nữa với tốc độ lao trên mặt nước của đối phương, có lẽ sẽ nhanh chóng đuổi gần đến chỗ mình.

“Chẳng lẽ đã phát hiện ra vị trí của mình?” Giang Khương cau mày suy nghĩ một chút, sau đó lại nhẹ nhàng lắc đầu một cái. Có lẽ không phải. Nếu chúng thật sự phát hiện vị trí của mình, trực thăng chống tàu ngầm không ngừng quanh quẩn bên trên chắc chắn sẽ không để cho mình ung dung như vậy, và cũng sẽ không để cho sonar vẫn treo sau lưng mình như bây giờ.

Có điều Giang Khương cũng biết, trên chiếc chủ hạm lớn nhất này chắc chắn có một Huyết tộc cao cấp. Hắn không muốn để cho đối phương đuổi kịp. Sau khi hắn nhíu mày một cái, một lúc ném hai viên đan dược bổ khí vào miệng, bắt đầu toàn lực vận hành Ngũ Cầm vận khí pháp. Giờ hắn phải nhanh chóng tích lũy nhiều năng lượng hơn. Nếu không một khi xuất hiện vấn đề bất ngờ, không đủ năng lượng thì mình sẽ chết chắc.

Giang Khương vừa nhanh chóng hấp thu năng lượng, vừa tiếp tục đi về phía trước.

Có điều vừa đi thì Giang Khương đã cảm nhận thấy chiếc trực thăng chống tàu ngầm kia cũng đang đi về phía mình.

“Mẹ kiếp... lẽ nào phát hiện ra mình thật?” Giang Khương mang theo chút kinh ngạc nhưng càng không dám dừng lại. Hắn bắt đầu toàn lực thúc giục Ngũ Cầm vận khí pháp vận hành Tề Thế Đỉnh đi về phía trước.

Giang Khương vừa toàn lực thúc giục Ngũ Cầm vận khí pháp, linh khí và khí tức năng lượng xung quanh cũng bắt đầu tăng tốc tập trung đến quanh người Giang Khương, sau đó ùa vào trong cơ thể Giang Khương, dung nhập vào vòng tuần hoàn năng lượng trong cơ thể Giang Khương.

Trong lúc Giang Khương lòng đầy nghi hoặc thì lại cảm nhận mặt nước trên đỉnh đầu vang lên một tiếng “bũm” rất nhỏ.

Giang Khương nghe thấy tiếng động nhỏ này thần thức nhanh chóng ùa đến chỗ vang lên tiếng động.

“Sonar...” Sau khi Giang Khương cảm nhận được hình dạng của vật kia thì trong lòng liền căng thẳng. Khi sonar đầu tiên được thả xuống, nó cách mình khá xa nên mình không lo lắng lắm. Nhưng sonar lần này lại ngay trên đầu mình.

Giang Khương không dám chần chờ. Tuy thiên phú “Che giấu hành tung” của mình không tệ, cộng thêm cả Tề Thế Đỉnh hiệu quả khá tốt. Radar và Sonar thông thường sẽ không phát hiện nổi. Nhưng đây là sonar chống tàu ngầm chuyên dụng, hơn nữa còn ngay trên đỉnh đầu mình. Lần này Giang Khương không dám khinh thường, lập tức dốc hết sức thúc giục Tề Thế Đỉnh lao nhanh về phía trước.

Nhưng vừa mới tăng tốc được vài giây ngắn ngủi, tiếng còi báo động trong đầu lại điên cuồng vang lên.

“Khốn kiếp...” Giang Khương cảm nhận được tiếng còi báo động trong đầu thì bất đắc dĩ mắng một tiếng, sau đó lại nhét một viên đan dược vào miệng, đồng thời cắn răng điên cuồng vận hành Ngũ Cầm vận khí pháp, nhanh chóng nâng tích lũy năng lượng.

Hiệu quả cũng tương đối tốt, viên thuốc vừa đưa vào miệng cộng thêm Ngũ Cầm vận khí pháp, khí tức năng lượng xung quanh Tề Thế Đỉnh nhanh chóng tụ tập lại, năng lượng trong kinh mạch của Giang Khương cũng nhanh chóng dồi dào.

Năng lượng tiếp tục được tưới vào, tiếng còi báo động trong đầu mới dần ngừng lại, nhưng Giang Khương vẫn không dám buông lỏng. Trong lòng chỉ khẽ vui mừng rồi tiếp tục vận hành Ngũ Cầm vận khí pháp, tiếp tục hấp thu năng lượng, bổ sung vào tích lũy năng lượng.

Có điều, hắn vừa thúc giục Tề Thế Đỉnh đi về phía trước, lại phải vừa đề phòng tích lũy năng lượng hạ xuống dưới 6%, vừa vận hành Ngũ Cầm vận khí pháp bổ sung tích lũy năng lượng mà không hề chú ý, năng lượng tập trung xung quanh Tề Thế Đỉnh càng lúc càng nồng đậm, ba động năng lượng xung quanh cũng đang càng lúc càng mãnh liệt.

Lúc này, Chủ tịch nghị viện đại nhân đang ngồi trên thuyền như nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên nhíu chân mày một cái, sau đó cặp mắt mở ra, trong mắt b*n r* huyết quang.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 933



Pitt đột nhiên nhìn chằm chằm điểm ba động quái dị trên màn hình, cau mày nói:

- Mỹ Kỳ, dò xét bức xạ đã phát hiện một luồng năng lượng ba động rất cổ quái. Cô xem qua thử?

- Năng lượng ba động cổ quái?

Mỹ Kỳ đến gần màn hình, nhìn đường cong đang giật giật, cũng cảm thấy nghi ngờ. Hai người nhìn nhau, Pitt liền trầm giọng nói:

- Mỹ Kỳ, cô có bao giờ thấy năng lượng ba động như thế này chưa?

- Chưa, trước giờ chưa từng nhìn thấy tàu ngầm có năng lượng ba động như thế này.

Mỹ Kỳ nhẹ nhàng lắc đầu, nói:

- Dường như nó đang tăng lên. Đây rốt cuộc là gì vậy?

- Không biết, nhưng trông nó không giống như tàu ngầm hoặc dụng cụ lặn dưới nước. Năng lượng chập chờn này đúng là cổ quái. Nếu không phải chúng ta ở gần đây, khẳng định cũng không nhận ra.

- Thế chúng ta làm gì bây giờ? Có cần báo cáo lại không?

Mỹ Kỳ do dự hỏi.

- Báo cáo đi. Dù sao cấp trên cũng đã dặn dò, nếu có điều gì bất thường thì phải báo cáo lại.

Lúc này Nghị trưởng cũng đang nhìn về hướng Giang Khương, khẽ cau mày, quát lớn:

- Quẹo hướng 15o bên trái.

Hầu tước Ryan sửng sốt, nhìn Nghị trưởng, chỉ thấy ánh mắt Nghị trưởng toát ra vẻ hưng phấn, sau đó cầm điện thoại vô tuyến ra lệnh:

- Quẹo hướng 15o bên trái.

Chiếc thuyền điều chỉnh phương hướng một chút, sau đó tiếp tục chạy đi. Nghị trưởng đứng dậy, chậm rãi nói:

- Đến đài chỉ huy.

- Vâng, xin mời theo tôi.

Vừa mới bước vào đài chỉ huy, điện thoại vô tuyến trong tay Hầu tước Ryan truyền đến một thanh âm.

Nghe giọng nói kia, ánh mắt Hầu tước Ryan hơi nheo lại, quay sang nhìn Nghị trưởng, vui mừng nói:

- Nghị trưởng, trực thăng bên kia truyền tin tức đến, bọn họ phát hiện năng lượng ba động dị thường, nhưng không cách nào xác nhận được loại năng lượng này có phải là mục tiêu hay không.

Nghe xong, gương mặt Nghị trưởng lộ vẻ vui mừng, khẽ mỉm cười nói:

- Xem ra ta đoán không sai.

Lúc này, vị Hạm trưởng rất nhanh biểu hiện tọa độ lên màn hình, nhìn hai người khách khí nói:

- Vị trí cách chiến hạm chúng ta khoảng năm hải lý.

- Được, tiếp tục đi về phía trước.

Nghị trưởng hài lòng gật đầu một cái, sau đó quay sang nhìn Hầu tước Ryan, nói:

- Liên lạc với trực thăng, bảo bọn họ phải quan sát cẩn thận. Đồng thời thông báo cho chiến hạm vòng ngoài tăng tốc độ, nghĩ biện pháp ép hắn lên bờ.

- Vâng.

Lúc này, Giang Khương vừa thúc giục Tế Thế Đỉnh tiến về phía trước, vừa vận hành Ngũ Cầm Vận Khí Pháp hấp thu năng lượng, nhưng không để ý đến đã có người phát hiện.

Vất vả lắm mới đẩy năng lượng tích trữ của mình lên 9%, hơn nữa cũng đã chạy được thật xa, trong lòng vừa mới vui mừng được một chút, đột nhiên cảm nhận được một sự nguy hiểm, liền vội vàng nhìn một cái, lúc này mới phát hiện có một chiếc trực thăng không ngừng quanh quẩn trên đầu của mình. Còn chiến hạm vốn đã bỏ xa sau lưng lại đang chạy nhanh về phía mình.

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Giang Khương sửng sốt, lập tức phát hiện được vấn đề. Chung quanh Tế Thế Đỉnh bao phủ một luồng khí tức năng lượng rất lớn, năng lượng chập chờn như thế, không bị Huyết tộc cao cấp phát hiện mới là lạ.

Hơn nữa, trên trực thăng có máy thăm dò, cũng không tránh khỏi đối phương có thể phát hiện ra hắn. Cho dù đối phương không phát hiện được Tế Thế Đỉnh, nhưng năng lượng chập chờn lớn như vậy, rất dễ bị dò xét ra.

Giang Khương biến sắc, nhanh chóng dừng sử dụng Ngũ Cầm Vận Khí Pháp, sau đó thúc giục Tế Thế Đỉnh tăng tốc lao về phía trước.

Mặc dù đã dừng lại, nhưng năng lượng tập trung chung quanh sao có thể tản đi một cách nhanh chóng được. Nó vẫn bao phủ chung quanh Tế Thế Đỉnh, chẳng qua là không tập trung thêm năng lượng mà thôi.

Cảm giác năng lượng ba động, Giang Khương thầm nghĩ, ngày thường chỉ ngại năng lượng tập trung quá ít, bây giờ thì lại ngại năng lượng tập trung quá nhiều.

Trên chiếc trực thăng, Mỹ Kỳ và Pitt đang bắt đầu nôn nóng. Trên màn hình biểu hiện năng lượng ba động đã yếu hơn. Hơn nữa vị trí của đối phương cũng đã cách xa hơn lúc trước. Rõ ràng mục tiêu đã phát hiện mình bị bại lộ.

Khi tin tức này truyền cho Nghị trưởng, ông ta cũng cảm nhận được năng lượng có sự biến hóa, lập tức sắc mặt trầm xuống, nói:

- Bao giờ hạm đội bên kia mới đến?

- Hiện còn cách bên này bốn mươi hải lý.

Hạm trưởng vội vàng trả lời.

- Còn bốn mươi hải lý?

Nghị trưởng hít một hơi thật sâu, sau đó ra lệnh cho Hầu tước Ryan bên cạnh:

- Ra lệnh cho trực thăng thả lựu đạn xuống biển.

- Thả lựu đạn xuống biển?

Hầu tước Ryan chần chừ một chút, liền hiểu ý của Nghị trưởng. Một khi khí tức năng lượng của đối phương tiêu tán, muốn bắt đối phương sẽ rất khó.

Tuy nói thả lựu đạn xuống biển rất có thể sẽ trực tiếp tiêu diệt đối phương, tổng còn tốt hơn để đối phương ôm Tế Thế Đỉnh chạy trốn. Sau đó chỉ cần mò vót Tế Thế Đỉnh là được. Chẳng qua chỉ cảm thấy đáng tiếc cho máu của tiểu tử kia.

Lập tức ra lệnh vào điện thoại vô tuyến:

- Thả lựu đạn xuống vị trí gần đối phương, tận lực ép đối phương trồi lên mặt biển.

- Vâng.

Bên trên trực thăng lặn biển truyền đến tiếng đáp ứng. Với lực lượng hải quân hoàng gia của bọn họ, đối phó với mục tiêu như vậy chưa từng gặp khó khăn. Cho dù thực lực đối phương rất mạnh, nhưng không phải là mục tiêu lớn, chẳng khác nào là một tàu lặn nhỏ. Chỉ cần bị lựu đạn chấn động bên dưới, cũng chỉ có thể trồi lên mặt nước thôi.

Nhưng vẫn có nguy hiểm nhất định. Thả lựu đạn xuống, không ai có thể đảm bảo đối phương có thể trồi lên hay không. Dù sao năng lực phòng ngự của tàu ngầm nhỏ rất yếu.

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Hầu tước Ryan, nhân viên điều khiển hỏa lực trên trực thăng lập tức nhấn nút thả lựu đạn. Một quả lựu đạn từ bụng trực thăng lặng lẽ rơi xuống.

Lúc này Giang Khương đang toàn lực chạy trốn, chợt nghe có vật gì đó rơi xuống dưới, trong lòng liền căng lên. Đáng chết, đối phương đã thả lựu đạn.

Sau khi một lần nữa toàn lực thúc giục Tế Thế Đỉnh lao về phía trước, chỉ nghe ầm một tiếng. Giang Khương chợt lạnh trong lòng. Tiêu đời rồi!
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 934



Sóng trùng kích cường đại trong nháy mắt chấn Tế Thế Đỉnh liên tiếp lộn nhào trong nước biển, khiến Giang Khương bên trong cũng không khỏi chật vật. Mặc dù Tế Thế Đỉnh đã tiêu trừ được phần lớn chấn động, nhưng Giang Khương vẫn bị chảy máu mũi.

Ho khan một cái, hít vài hơi mới miễn cưỡng đè xuống cảm giác buồn nôn, Giang Khương cố gắng ổn định lại thân hình. Kiểm tra lại, thấy trận pháp bên trên thân đỉnh không bị tổn hao gì, lúc này mới thoáng bình tĩnh trở lại.

Trong lúc hắn đã bình tĩnh lại, người khác lại kinh nghi. Trên trực thăng, Pitt và Mỹ Kỳ đều mở to mắt nhìn chằm chằm hình ảnh trên màn hình.

Do dự một hồi lâu, Mỹ Kỳ mới quay sang hỏi Pitt:

- Pitt, anh cảm thấy đây là cái gì?

- Không…không biết.

Pitt cau mày nhìn chằm chằm vào màn hình, lắc đầu nói:

- Vật này không giống như tàu ngầm, ngược lại giống như một robot. Chỉ có robot mới có thể tích như vậy.

- Nhưng robot dưới nước có thể chịu đựng được chấn động như vậy không? Dường như không phù hợp với động lực học dưới nước.

Mỹ Kỳ nhún vai, nói:

- Hơn nữa đó là một hình tròn. Anh có thấy nó tiến lui không? Đối phương chắc chắn đã trang bị cánh quạt hoặc động lực nào đó.

- Vậy cô nói nó là cái gì?

Pitt cũng cảm thấy Mỹ Kỳ nói có lý, cau mày hỏi.

- Một thứ có thể tránh thoát khỏi máy rada dò xét, ngay cả máy dò sóng siêu âm cũng không dò ra, nếu không phải nó đột nhiên sinh ra năng lượng ba động cổ quái, ai cũng không phát hiện được sự tồn tại của nó. Vì chấn động của lựu đạn nên mới hoàn toàn lộ ra ngoài. Nhưng thể tích của nó ước chừng có một thước, hẳn là có sức mạnh đặc biệt nào đó bảo vệ. Cô có nghe chỗ nào có tiến bộ khoa học kỹ thuật như thế này không?

Nói đến đây, vẻ kinh nghi trên mặt Pitt lại càng nhiều.

Biểu hiện của Mỹ Kỳ cũng không sai biệt lắm. Thân là hải quân hoàng gia, hạm đội cũng đã tạm thời điều động đến đây, hơn nữa còn là dựa trên danh nghĩa diễn tập. Tất cả là vì một cái vật kỳ quái như thế, ngược lại cũng không cảm thấy kỳ quái.

Thứ đồ như vậy, không ai biết nó tồn tại như thế nào. Kích thước nhỏ, nhưng chỉ cần nó có đủ động lực và nhiên liệu, nó có thể lặng yên đi lại ở bất cứ nơi nào trên trái đất này. Cũng khó trách cấp trên lại coi trọng thứ đồ đó đến như vậy.

Chẳng qua thứ đồ chơi này rốt cuộc có lai lịch gì? Chẳng lẽ là sản phẩm mới nhất đến từ Mỹ? Hay là đến từ…

Hai người đều có chút ngu người, không nghĩ đến lần này hạm đội chạy đến đây, tiếp nhận quyền chỉ huy từ cấp trên, ai có thể ngờ đến là gặp phải người ngoài hành tinh?

Hai người cũng không dám suy nghĩ nhiều, quan sát tình huống một chút, phát hiện vật thể đó không hề có dấu hiệu trồi lên mặt nước. Vừa thoáng ổn định lại, hình ảnh trên màn hình lại biến mất, ngay cả năng lượng tụ tập cũng bắt đầu tiêu tán, liền vội vàng báo cáo lại cấp trên.

- Nghị trưởng…

Nghe bên kia báo cáo, Hầu tước Ryan liền nhìn Nghị trưởng, trầm giọng xin chỉ thị. Bây giờ mọi người đều biết đó chính là Giang Khương. Vật thể hình tròn khoảng một thước kia chính là Tế Thế Đỉnh. Chẳng qua là y không nghĩ đến Tế Thế Đỉnh lại có chức năng như vậy. Đây quả thật là nghịch thiên. Theo tình huống trước mắt, tuyệt đối không thể thả đối phương đi.

Nhưng bây giờ đối phương đã muốn bỏ chạy. Một khi để chạy thoát, muốn tìm tung tích người này sẽ rất khó. Cho dù điều thêm mấy quân hạm đến, chỉ cần đầu óc của tiểu tử kia không ngu ngốc, trên căn bản sẽ rất khó tìm lại đối phương.

Cây trượng vẫn nhẹ nhàng chuyển động trong tay Nghị trưởng, nhưng sau khi chuyển động hai cái, dưới ánh mắt khao khát của Hầu tước Ryan, liền nói:

- Tiếp tục đi, cho đến khi đối phương trồi lên mặt nước hoặc không động đậy được nữa mới ngưng.

- Vâng.

Pitt và Mỹ Kỳ nhận được mệnh lệnh, cũng không cảm thấy kỳ quái. Trong tình huống lúc này mà bỏ qua cho đối phương, tuyệt đối không có khả năng.

Lại tiếp tục một quả lựu đạn nữa được thả xuống.

Ầm. Tốc độ của Tế Thế Đỉnh làm sao mà tránh được trùng kích của quả lựu đạn. Đặc biệt là quả lựu đạn được cố ý thả xuống. Tế Thế Đỉnh điên cuồng lộn nhào trong nước biển, kéo theo cả Giang Khương. Trong lúc lăn lộn, Giang Khương phun ra một ngụm máu, chỉ cảm thấy đầu vang lên tiếng ong ong.

- Lại xuất hiện rồi.

Vốn vật hình tròn đã biến mất khỏi tầm soát của rada, bây giờ bị lựu đạn oanh tạc liền xuất hiện lần nữa, Pitt hưng phấn nói.

- Không chạy thoát đâu.

Mỹ Kỳ cũng đặc biệt hưng phấn. Cô cũng cảm thấy tò mò với vật này, chỉ chờ nó trồi lên mặt nước.

Pitt cũng hiểu suy nghĩ của Mỹ Kỳ, chỉ thở dài nói:

- Người này chưa chắc sẽ trồi lên mặt nước đâu.

- Sao?

Mỹ Kỳ nghi ngờ hỏi.

- Nếu vật này không có khả năng chở người bên trong, như vậy khả năng tự hủy sẽ rất lớn. Nếu cô có một vật như vậy, cô sẽ nguyện ý để nó rơi vào tay người khác hay không?

- Không.

Mỹ Kỳ gật đầu thật mạnh.

- Thế thì chẳng phải đã kết thúc rồi sao?

Pitt nhún vai nói.

- Nhưng nếu là người ngoài hành tinh thì sao?

Mỹ Kỳ hưng phấn nói.

Nhìn biểu hiện hưng phấn của Mỹ Kỳ, Pitt nói tiếp:

- Không thể nào. Nếu là người ngoài hành tinh, cô cảm thấy sau khi bị chúng ta bắn hai quả lựu đạn, nó có thành bộ dạng như vậy không?

- Ơ? Cũng đúng.

Mặc dù bị tạt cho một gáo nước lạnh, nhưng Mỹ Kỳ cũng chỉ có thể thở dài gật đầu. Tuy nói vật bên dưới rất thú vị, nhưng không biết rốt cuộc nó là thứ gì. Dù sao cô cũng rất muốn nhìn thấy dáng vẻ của nó.

Trong lúc hai người thất vọng, hình ảnh vật kia đã hiện lên rõ ràng trên màn ảnh nhưng nhìn qua không hề có dấu hiệu trồi lên, mà bắt đầu gia tăng tốc độ chạy trốn.

- Sao? Nó còn muốn chạy?

Nhân viên điều khiển hỏa lực cười lạnh, lại ấn nút thả tiếp một quả lựu đạn.

- Hắc hắc, đây chính là mày ép tao đấy. Tao cũng muốn nhìn xem mày có thể chống cự được bao lâu.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm quả lựu đạn được thả xuống, trong lòng âm thầm tính toán, lúc này hẳn nó không thể chạy thoát được.

Ầm. Lại một tiếng nổ, nhấc lên con sóng lớn. Sau khi bắn xuống, năng lượng từ từ tản đi, bùn cát cũng chậm rãi chìm xuống đáy biển lần nữa.

Chẳng qua dưới đáy biển lại trống trơn, giống như không hề có vật gì tồn tại.

- Không có? Tại sao lại không có?

Pitt ngạc nhiên nhìn lên màn ảnh. Trên đó vẫn còn tồn tại một vật hình tròn nhưng bây giờ lại không thấy.

- Không thể nào? Bị bắn liên tiếp như vậy, hiệu quả ẩn thân của đối phương hẳn đã biến mất, tại sao một chút cũng không thấy?

Mỹ Kỳ cũng ngẩn người. Điều này không quá hợp lý.

- Ngay cả tia hồng ngoại cũng không có phản ứng. Dò xét phóng xạ cũng không phát hiện được ba động của năng lượng.

- Làm sao có thể?

Hai người đánh liên tiếp lên bàn phím, nhìn chằm chằm vào màn ảnh, vận dụng hết thiết bị tiến hành quét dưới đáy biển lần nữa.

- Không có, không có bất kỳ phản ứng nào.

Pitt nhìn lên màn hình, sau đó lại nhìn sang Mỹ Kỳ, khẩn trương hỏi:

- Như thế nào?

- Không có, bên này cũng không có.

Mỹ Kỳ lắc đầu trả lời:

- Làm sao có thể như vậy được? Làm sao có thể biến mất?

Hai người đối chiếu số liệu một phen, sau đó nhìn nhau, vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ.

- Cái gì? Biến mất không thấy? Làm sao có thể?

Nghe được tin tức này, Hầu tước Ryan tức giận nói.

- Xin lỗi. Chúng tôi đã xác nhận, quả lựu đạn được bắn rất gần vị trí của đối phương, nhưng vật thể đã biến mất. Năng lượng ba động quái dị cũng không xuất hiện.

Pitt trầm giọng trả lời.

- Năng lượng ba động?

Hầu tước Ryan hừ lạnh một tiếng, sau đó nói:

- Bất kể thế nào phải tiếp tục tìm kiếm, nhất định phải tìm ra cái vật đó cho ta.

Nghe tiếng điện thoại cúp, Pitt cười khổ, quay sang nhìn Mỹ Kỳ, nói:

- Được rồi, tiếp tục tìm.

Mỹ Kỳ xoay đầu lại, sắc mặt nghiêm túc, chỉ vào màn hình nói:

- Pitt, anh nhìn đi. Vừa rồi đã có kết quả dò xét. Trong nháy mắt khi quả lựu đạn nổ, ở nơi này có một năng lượng chập chờn, hoàn toàn khác với năng lượng của lựu đạn, nhưng chỉ diễn ra trong thời gian rất ngắn.

- Sao?

Sắc mặt Pitt căng ra, vội vàng nhìn sang, sau đó cau mày nói:

- Rốt cuộc nó là cái gì?

- Không biết, nhưng nhất định là có liên quan đến vật biến mất kia.

Trên chiến hạm, sắc mặt Nghị trưởng tái xanh nhìn Hầu tước Ryan, nói:

- Hạm đội thế nào rồi?

- Đã đến gần, tôi cũng đã yêu cầu bọn họ vừa lục soát vừa chạy đến.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 935



Trung tâm kiểm soát không lưu CIA, mấy chục nhân viên đang cúi đầu xử lý công việc.

- Thiếu tá Rosen, tôi không biết gì về hoạt động ở vịnh Brucen, Vương quốc Anh lần này. Chẳng lẽ trước đó không hề có tin tình báo nào hay sao?

Một vị sĩ quan cao cấp nhìn hình ảnh vệ tinh, nghi ngờ hỏi.

- Xin lỗi, đúng là trước đó không hề có bất kỳ tin tức gì.

Thiếu tá Rosen nhún vai:

- Tình báo của chúng ta cũng vừa mới nhận được tin tức, nói là diễn tập tạm thời.

- Được rồi, diễn tập tạm thời.

Vị quan phụ trách bưng tách café nhấp một ngụm, sau đó chỉ vào màn hình, nói:

- Anh có tin không? Có một số thuyền của cục Sự vụ hàng hải, phỏng chừng đã ở đây gần nửa ngày. Sau đó lại có hải quân hoàng gia chạy đến. Bên kia đang có chiến hạm cỡ nhỏ vẫn đang tuần tra cách mấy chục hải lý. Hơn nữa còn có trực thăng tàu ngầm đuổi theo, ném xuống mấy quả lựu đạn. Tổng cộng đã ném hơn mười quả rồi.

- Thế anh có tin đây là diễn tập không? Diễn tập với đội cảnh vệ hải quân?

Người phụ trách mệt mỏi xoa huyệt Thái Dương, sau đó dựa lưng vào ghế, hừ lạnh:

- Tranh thủ thời gian điều tra cho rõ, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra. Tôi cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.

- Vâng, thưa ngài.

Trung tâm chỉ huy tình báo tổng hợp Hoa Hạ cũng đang có người chú ý đến hành động ở vịnh Brucen. Một thanh niên mặc quân phục Thiếu tá cau mày đọc tin tình báo trước mặt, sau đó ném xấp tài liệu cho một nhân viên tình báo, nói:

- Thông báo cho người ở bên kia, nhanh chóng thăm dò xem, rốt cuộc bọn họ muốn làm cái gì.

- Vâng, thiếu tá.

Khắp nơi trên thế giới cũng có không ít chuyện như vậy phát sinh. Tuy nói Anh quốc mấy năm gần đây có sự sa sút, nhưng cũng vẫn được xem là đế quốc lâu đời, vẫn có vô số ánh mắt chú ý đến. Một số động tĩnh nhỏ xíu cũng đủ để cho các cơ quan tình báo các nước nhìn chằm chằm vào.

Vô số người cũng đang ngó chừng nơi này, nhưng ở hiện trường, gương mặt Hầu tước Ryan lại tái xanh.

- Ryan tiên sinh, biên đội đã lục soát vịnh Brucen hai lần, nhưng không có bất kỳ phát hiện nào.

Chủ quản hạm đội, Thiếu tá May thông qua điện thoại vô tuyến báo cáo với Hầu tước Ryan.

- Lục soát một lần nữa, nhất định phải tìm ra hắn cho ta.

- Ryan.

Nghị trưởng vẫn biểu hiện sự bình tĩnh, đứng lên nói:

- Yêu cầu quốc hội thuộc quyền điều phái mười chiếc thuyền cùng với hai tàu ngầm lục soát nơi này trong mười ngày. Những người còn lại rút lui.

Nghe Nghị trưởng ra lệnh, sắc mặt Hầu tước Ryan thoáng cứng lại một chút rồi hít một hơi thật sâu:

- Vâng.

Nhìn chiếc trực thăng của Nghị trưởng chậm rãi rời đi, sắc mặt Hầu tước Ryan vẫn rất khó coi. Trung tâm hạm đội tàu ngầm đã xác nhận đối phương đột nhiên biến mất, hơn nữa nếu đối phương đã bị hủy diệt, như vậy không thể nào tiếp tục duy trì trạng thái ẩn hình như thế. Tất sẽ bại lộ dưới các thiết bị dò xét của chiến hạm.

Cho nên, quyết định của Nghị trưởng hẳn là chính xác. Nếu đã lục soát qua hai lần, để hải quân hoàng gia ở đây cũng sẽ không có lợi, chi bằng điều động lực lượng của mình tiếp tục lục soát. Nếu đối phương vẫn còn ở đó, tổng vẫn có thể tìm ra tung tích. Còn không, hao phí cũng là lực lượng của mình.

Cách đó mấy trăm cây số, trong một trang viên cổ xưa nhưng tráng lệ, Bá tước Eva cau mày ngửa đầu uống một ly máu đỏ thẫm, sau đó đặt lên cái mâm của người hầu.

- Tình huống bên phía vịnh Brucen như thế nào rồi?

- Tiểu thư, vừa rồi Nghị trưởng đã hạ lệnh rút hải quân hoàng gia và cảnh vệ bờ biển, quay lại điều phái mười chiến hạm và hai tàu ngầm của quốc hội đi lục soát.

Người hầu cung kính báo cáo.

- Nói cách khác là vẫn chưa bắt được người?

Ánh mắt của Eva lóe lên sự kinh ngạc và thất vọng, sau đó chậm rãi nói:

- Biết rồi, anh lui xuống đi.

- Vâng, tiểu thư.

Người hầu cung kính lui xuống.

Khi người hầu lui ra, lông mi thon dài của Eva run run một chút, lạnh giọng nói:

- Tại sao người này lại lợi hại như vậy? Nghị trưởng xuất động mà cũng không bắt được hắn.

Dứt lời, ánh mắt xanh thẳm của Eva lại hiện lên chút mê ly, đầu lưỡi đỏ hồng nhẹ nhàng l**m môi một cái, giống như đang hoài niệm cái gì.

Rất nhanh, Eva nhẹ nhàng thở dài, sau đó vẫy tay, một người hầu từ trong bóng tối bước ra.

- Chuẩn bị thêm cho ta một ly máu.

Nghe xong, ánh mắt người hầu lóe lên sự kinh ngạc. Trước kia tiểu thư không thích uống máu. Chỉ vì duy trì cơ thể, hai ba ngày mới uống máu một lần, tại sao hôm nay lại uống liền hai ly?

Nhưng người hầu vẫn đi lấy máu.

Tại một vườn hoa phía sau trang viên, có mấy cô gái đang phơi nắng, hoặc đọc sách, hoặc đùa giỡn trên bãi cỏ.

Thấy người hầu đi tới, mấy cô gái đều dừng hoạt động, mỉm cười hỏi:

- Tiên sinh Roger, có chuyện gì không?

- Tiểu thư nói cần một ly máu.

Người hầu khiêm tốn hành lễ.

- Sao? Tiểu thư không phải không thích sao? Sao bây giờ lại thích?

Mấy vị thiếu nữ mừng rỡ nhìn nhau.

Người hầu khẽ mỉm cười, gật đầu nói:

- Đúng vậy.

- Được.

Mấy cô gái gật đầu, sau đó có một cô bước ra:

- Lần này đến phiên ta, Roger tiên sinh.

- Được, đi theo tôi.

Người hầu bưng ly máu mới ấy, cung kính đặt lên trên mâm, đưa đến trước mặt Eva:

- Tiểu thư, mời dùng.

Nhìn ly thủy tinh chứa máu đỏ tươi, mắt Eva sáng lên, sau đó đưa tay bưng lên nhấp một ngụm.

Sau khi uống một ngụm, Eva mấp máy môi rồi lại thở dài, đặt cái ly lên lại trên khay, nhẹ nhàng phất tay.

- Tiểu thư?

Người hầu nghi ngờ hỏi.

- Không cần đâu, bưng xuống đi.

Eva lắc đầu một cái.

- Vâng.

Mang theo sự nghi hoặc, người hầu lại dè dặt bưng xuống.

Eva chống cằm, lông mi chớp động hai cái, sau đó thở dài, lẩm bẩm:

- Giang Khương đáng chết, đều tại anh. Bây giờ tôi không cách nào uống những thứ máu khác. Trước kia thì còn được, bây giờ đã không còn được nữa. Haiz!
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 936



Khu rừng hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng côn trùng không biết đang phát ra tiếng kêu to.

Một con báo đang lặng yên đi lại, ánh mắt tròn phát ra tia sáng nhàn nhạt trong bóng tối, không ngừng nhìn chung quanh.

Tìm kiếm thức ăn vào ban đêm không phải là một ý kiến hay, nhưng rõ ràng nó cũng chỉ định thử vận khí một chút, muốn tìm thứ gì đó lấp đầy cái bụng đang đói của nó.

Đột nhiên con báo dừng lại, ánh mắt xanh u lóe lên tia sáng, hạ thấp người, rón rén bước đến cây mây đằng trước, sau đó chui vào trong bụi rậm.

Sau khi chui vào trong bụi rậm, con báo nghiêng đầu nhìn cái thứ tròn trịa đằng trước, ánh mắt lóe lên sự khó hiểu. Vừa rồi nó nghe có động tĩnh trong bụi rậm, nhưng tại sao bây giờ lại là cái thứ tròn vo lạnh buốt này.

Trong lúc nó rón rén bước đến gần cái vật tròn tròn, đột nhiên bên trên cái vật có thứ gì đó động đậy, phát ra tiếng cạch chói tai, khiến con báo lớn dựng tóc gáy, cụp đuôi chạy vọt ra khỏi bụi cây.

Giang Khương chui từ trong miệng đại đỉnh chui ra, liếc nhìn cái bóng vừa lóe lên rồi biến mất khỏi bụi rậm, ánh mắt hiện lên sự kinh ngạc. Hắn rõ ràng đang ở đáy biển, tại sao lại biến thành rừng rậm?

Thoáng lắc đầu một cái, hắn đưa tay xoa mắt, cẩn thận nhìn chung quanh, trong lòng đột nhiên căng lên, sau đó đưa tay kéo cây mây và dây leo nghiêm túc nhìn kỹ hai lần.

- Lạc Diệp Đằng. Một nơi rất quen thuộc.

Nhìn chung quanh, một cảnh tượng quen thuộc lại hiện lên. Hắn cẩn thận nhìn lại lần nữa, ánh mắt bỗng nhiên ươn ướt, lẩm bẩm:

- Chẳng lẽ mình lại trở về lần nữa sao?

Giang Khương giống như tên điên, lấy thiết bị dò GPS ra, nhưng sau khi bấm bấm vài cái, hắn ném cái máy xuống đất. Thiết bị GPS này chỉ sợ đã bị hỏng trong lúc lựu đạn nổ rồi.

Ném thiết bị đi xong, Giang Khương hít một hơi thật sâu, sau đó dùng thiên phú Ngưng trệ không gian, chậm rãi điều khiển Tế Thế Đỉnh bay lên.

Đang là ban đêm, nhưng cảnh vật trong mắt Giang Khương lại rõ như ban ngày. Nhìn địa hình và dãy núi chung quanh, ánh mắt Giang Khương rốt cuộc đỏ lên, hai hàng nước mắt chảy xuống.

- Đội trưởng, tôi đã trở lại.

Đối với việc hắn đột nhiên xuất hiện tại nơi hắn tự bạo năm xưa, Giang Khương cảm thấy cũng không quá mức kỳ quái. Năm đó, bởi vì hắn sử dụng đạn tự bạo, sau đó mới vượt qua ngàn dặm từ Châu Phi trở về nhà.

Lần này, bị lựu đạn nổ tung, từ vịnh Brucen trực tiếp chuyển kiếp trở lại nơi hắn tự bạo đầu tiên. Chỉ có điểm khác biệt là, lần này không phải một mình hắn chuyển kiếp mà là mang theo Tế Thế Đỉnh chuyển kiếp. Xem ra Tế Thế Đỉnh không phải vật tầm thường.

Sau khi hít một hơi thật sâu, Giang Khương cảm nhận được gió đêm khô ráo chung quanh, thoáng phân biệt phương hướng một chút, sau đó hắn khởi động Tế Thế Đỉnh bay đến một thị trấn nhỏ.

Bây giờ hắn đã thoát khỏi nguy hiểm, hơn nữa Tế Thế Đỉnh cũng bình yên vô sự. Chỉ cần tìm được điện thoại vệ tinh, hắn có thể liên lạc nội viện an bài đưa hắn về nước.

Bay nhanh về phía trước, Giang Khương đột nhiên nghĩ đến một chuyện, trí nhớ cuối cùng của hắn khi đó là năng lượng tích trữ đã giảm xuống 6%, nhưng bây giờ hắn bay lâu như vậy mà sao không thấy có tín hiệu báo động xuất hiện.

Nhắm mắt lại cảm nhận một chút, hắn đột nhiên sững sờ, bởi vì năng lượng tích trữ bây giờ là 9%, nhiều hơn so với lúc hắn mất đi ý thức rất nhiều.

- Giống như nằm mơ vậy.

Sờ trán, Giang Khương cười khổ. Xem ra vận khí của hắn không tệ lắm. Lần chuyển kiếp này không tiêu hao năng lượng của hắn, hơn nữa trước khi tỉnh lại, Ngũ Cầm Vận Khí Pháp cũng tự do vận chuyển, mới đem lại cho hắn mấy phần trăm năng lượng.

Lập tức cũng không do dự, tiếp tục bay về phía trước, nhưng sau khi bay được một đoạn, tiếng báo động rốt cuộc vang lên trong đầu.

Nhẹ nhún vai một cái, Giang Khương tìm một chỗ tránh gió rơi xuống, sau đó bỏ một viên bổ khí vào miệng.

Chẳng qua khi nhìn thấy chai đan dược, hắn không nhịn được mà thở dài. Lần này thuốc của hắn tiêu hao không ít, những hai viên đan dược siêu phẩm, hai viên đan dược thượng phẩm. Những viên đan dược thượng phẩm này giá không hề rẻ. Nếu những người khác mà biết được hắn dùng đan dược thượng phẩm, người nào cũng sẽ đỏ mắt đến chết, chứ đừng nói chi đến hai viên đan dược siêu phẩm.

Nhưng dù sao đây cũng đáng giá. Có Tế Thế Đỉnh hoàn chỉnh, mấy viên đan dược đó vẫn có thể kiếm về.

Sau khi uống thêm một viên đan dược thượng phẩm, Giang Khương tiếp tục vận hành Ngũ Cầm Vận Khí Pháp, bắt đầu tích góp năng lượng.

Ánh nắng buổi sáng bắt đầu xuất hiện, tiếng chim hót vang lên trong rừng.

Ngồi trên Tế Thế Đỉnh, Giang Khương thở phào một cái, sau đó đứng dậy, cảm nhận năng lượng tích trữ, hài lòng gật đầu. Có đan dược thượng phẩm phụ trợ, bây giờ năng lượng của hắn đã đạt đến 10%. Dựa theo tính toán, muốn chạy đến thị trấn nằm trong trí nhớ cũng không thành vấn đề.

Lập tức phân biệt phương hướng một chút, sau đó khởi động Tế Thế Đỉnh bay về thị trấn đó.

Sau khi bay được một đoạn, Giang Khương rốt cuộc đã nhìn thấy thị trấn nhỏ kia, sau đó chậm rãi hạ xuống.

Sau khi hạ xuống một khoảng đất khá bằng phẳng, Giang Khương mới phát hiện, trên dải đất này bị người ta đào không ít cái hố.

Nhìn những cái hố này, Giang Khương không nhịn được khẽ cau mày. Những cái hố quái dị khiến cho hắn có cảm giác không được thoải mái lắm. Những cái hố này không phải là hắn chưa từng thấy qua. Năm đó, khi xảy ra động đất, người dân địa phương cũng đã đào rất nhiều cái hố tương tự.

- Tại sao nơi này lại đào nhiều hố như thế?

Trong lúc Giang Khương đang nghi ngờ, chỉ thấy bên trong thị trấn chậm rãi xuất hiện mười mấy người, hai người khiêng một cái cáng bước về phía hắn.

Nhìn vải trắng đắp trên cáng, Giang Khương lại cau mày. Tại sao nơi này lại có nhiều người chết như vậy?
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 937



- Tại sao lại đào nhiều hố như vậy? Chết rất nhiều người sao?

Trong lúc Giang Khương đang nghi ngờ, chỉ thấy được bên trong thị trấn đi tới mười mấy người da đen, cứ hai người lại mang một cáng đi về phía bên này.

Nhìn trên cáng đắp vải trắng, Giang Khương khẽ cau mày, ánh mắt lóe lên sự khác thường.

Nơi này khá hẻo lánh. Tuy nói thỉnh thoảng xuất hiện loạn chiến, nhưng tần suất không nhiều. Đột nhiên chết nhiều người như vậy, ngược lại có chút quái lạ.

Thoáng trầm ngâm một chút, Giang Khương quyết định không quan tâm đến chuyện này. Bây giờ quan trọng nhất chính là tìm một nơi có điện thoại vệ tinh.

Sau khi giấu Tế Thế Đỉnh vào một nơi kín đáo, Giang Khương chậm rãi bước vào trong thị trấn. Chẳng qua khi đi ngang qua đám dân bản xứ, gương mặt đầy ưu thương của bọn họ nhìn Giang Khương hiện lên sự kinh ngạc, nhưng cũng không ai lên tiếng, vẫn im lặng lấp đất.

Đối với tình huống như vậy, Giang Khương cũng không cảm thấy quái lạ. Ở cái nơi tương đối vắng vẻ này, xuất hiện một người tóc đen da vàng như hắn là hiếm thấy.

Chậm rãi bước vào trong thị trấn, Giang Khương nhớ trong thị trấn dường như có bưu điện nhỏ, cho dù không có điện thoại vệ tinh nhưng ít ra còn có thể gọi điện thoại quốc tế. Hy vọng những người đó không bị đánh chết. Nếu thật sự có bạo loạn xuất hiện, chỉ sợ bưu điện cũng sẽ bị phá hỏng.

Trên đường đi, hắn cũng loáng thoáng gặp một vài người, nhưng người nào cũng lộ ra vẻ rầu rĩ. Giang Khương hít cái mũi, cũng tốt, trong không khí không hề có mùi máu tanh. Hơn nữa nhìn chung quanh nhà cửa vẫn còn nguyên vẹn, không có dấu hiệu phát sinh bạo loạn. Điều này làm cho Giang Khương yên tâm hơn mấy phần.

Chỉ cần không có bạo loạn, hẳn bưu điện cũng sẽ không có vấn đề.

Nhưng rồi hắn cảm thấy bất đắc dĩ. Hắn không mang theo tiền quốc tế, chỉ có bảng Anh và tiền Trung Quốc. Hai loại tiền này không quá thông dụng. Nghĩ đến điều này, Giang Khương có chút đau đầu. Sớm biết mang theo hai đô la thì giờ đâu có phiền phức như vậy.

Nhẹ nhàng thở dài, Giang Khương quyết định tìm cái bưu điện kia trước rồi tính sau. Hơn nữa, biết đâu chừng bên cạnh còn có cái máy rút tiền. Trong ví của hắn còn có thẻ Master Card và thẻ tín dụng. Chỉ cần có máy ATM, lấy ra một chút đô la cũng có thể.

Nhưng xem ra vận khí của hắn không tốt lắm. Ở một thị trấn nhỏ ở Châu Phi này, muốn tìm một cái máy rút tiền xem ra tương đối khó khăn.

Nhún vai bất đắc dĩ, Giang Khương nhìn một bảng hiệu đằng trước, là bưu điện, nhưng hắn lại không có tiền, chẳng lẽ lại làm bá vương để gọi điện thoại sao?

Nghĩ đến đây, Giang Khương không khỏi cười khổ, chỉ có thể thử một chút. Vạn nhất bất thành, cũng chỉ đành xài thiên phú Mê hoặc để giải quyết. Tuy nói dùng thiên phú vào chuyện này thì hơi quá đáng, nhưng chờ người nội viện đến cứu hắn, khi đó cho thêm chút tiền nữa cũng không thành vấn đề.

Bước đến gần, lúc này Giang Khương mới phát hiện chiếc điện thoại duy nhất của bưu điện đã bị người ta chiếm cứ, không thể làm gì khác là đứng một bên chờ đối phương dùng xong.

Nhàn rỗi, Giang Khương tùy ý nhìn chung quanh mấy lần rồi lại nhìn người gọi điện thoại, Giang Khương phát hiện người này mặc dù ăn mặc lôi thôi, tóc rối bời nhưng là người da trắng.

Ở thị trấn Châu Phi vắng vẻ này, có thể nhìn thấy một người da trắng cũng là tình huống hiếm thấy, nhưng cũng khiến cho Giang Khương cảm thấy vui mừng. Người này chắc không đến nổi ngay cả bảng Anh và nhân dân tệ cũng không nhận ra. Nói không chừng có thể đổi được hai đô la tiền địa phương.

Người da trắng lúc này đang dùng tiếng Anh giọng Oxford chính tông nói gì vào điện thoại. Chỉ là khi nói, giọng điệu cao lên, tràn đầy nổi nóng.

Rầm. Người này cúp điện thoại, sau đó nhìn chằm chằm vào nó, nguyền rủa mấy câu rồi rút hai tờ giấy ném cho người bên trong cửa sổ, lập tức xoay người rời đi.

Thấy người này định đi, Giang Khương liền vội ngăn đằng trước, còn chưa mở miệng liền thấy đối phương sửng sốt, gương mặt lộ ra vẻ vui mừng.

Nhìn đối phương râu ria xồm xoàm, tóc tai rối bời nhưng gương mặt lại rất vui, Giang Khương cũng sững ra. Chẳng lẽ người này quen hắn sao?

Nhưng bất kể thế nào, đối phương biết hắn là chuyện tốt, ít nhất sẽ không từ chối chuyện hắn muốn đổi một ít tiền, nhưng vẫn nghi ngờ nói:

- Anh là…

- John, tôi là Pyramy. Anh còn nhớ không, ở Haiti, Haiti đấy. Tôi là nhân viên phòng dịch ở đó.

Nhìn người đàn ông da trắng hưng phấn nói.

- Pyramy?

Trong nháy mắt, Giang Khương liền nhớ được người này là ai. Cẩn thận nhìn gương mặt đằng sau râu quai nón, hắn không nhịn được liền vỗ vai đối phương:

- Pyramy, sao anh lại thành như thế này? Ngay cả tôi cũng không nhận ra.

- Này, đừng nói nữa, John. Lúc này phiền phức lớn rồi.

Pyramy cười lắc đầu:

- Cậu không phải vì điều này mà đến đây chứ?

- Điều này? Điều này là điều nào?

Giang Khương khó hiểu nói.

- Cậu không biết? Vậy tại sao cậu lại đến đây?

Pyramy ngạc nhiên lắc đầu, sau đó kéo Giang Khương đi, nói:

- Được rồi, bất kể thế nào, nếu cậu đã đến, vậy thì hỗ trợ đi. Tôi thật sự giúp không được.

- Này, này, Pyramy, anh làm sao vậy? Tôi còn có việc.

Bị Pyramy kéo đi, Giang Khương hất tay không được mà không hất cũng không được.

- Chuyện gì xảy ra vậy? Tổ chức thầy thuốc biên giới các anh không có ai đến sao?

Giang Khương nghi ngờ hỏi.

- Không có. Bây giờ rất nhiều khu vực đang có chiến tranh, nhân viên căn bản không đủ. Hơn nữa, bên cạnh cũng đang xuất hiện tình huống tương tự. Cho nên không có tiếp viện. Tôi cũng vừa vặn đóng quân ở bên cạnh, vì thế mới đến đây.

Pyramy đưa cho Giang Khương một chai nước, lắc đầu nói:

- Bây giờ một mình tôi không giúp được gì, ngay cả có hai trợ thủ cũng chỉ giúp được mấy công việc chân tay. John, gặp được cậu, cậu có biết tôi vui biết bao nhiêu không?

- Pyramy, theo như lời giải thích của anh, đây hẳn là một căn bệnh truyền nhiễm quan trọng. Với dụng cụ và thuốc men của anh bây giờ, căn bản không thể giải quyết. Cộng thêm tôi cũng chẳng được gì.

Giang Khương cau mày, trầm giọng nói:

- Nơi này không có đủ trang thiết bị, dụng cụ kiểm tra, anh ở đây cũng vô ích thôi.

Nghe Giang Khương nói, Pyramy cúi đầu xuống, cắn môi im lặng một hồi, nhẹ nhàng lắc đầu:

- Không được, ở đây không có bác sĩ, nếu ngay cả tôi cũng đi, bọn họ chỉ có thể chờ chết.

Ánh mắt Giang Khương chợt lóe lên một cái, nhìn Pyramy chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn đầy sự kiên nghị, liền cười khổ:

- Nhưng anh ở đây cũng không kiên trì được bao lâu. Hơn nữa, nói không chừng anh cũng sẽ bị lây.

- John, tôi hiểu ý của cậu. Hơn nữa lời của cậu nói cũng rất có đạo lý. Nhưng chúng ta là thầy thuốc, giống như ở Haiiti năm đó, chẳng qua cậu cũng chỉ đi ngang qua, nhưng đã ở lại đó suốt một tháng chỉ vì cứu những người bị thương kia.

- Bây giờ cũng giống như vậy. Mặc dù có lẽ tôi không giúp gì được nhiều, nhưng có tôi ở đây, bọn họ mới có hy vọng. Là một bác sĩ, tôi không cách nào bỏ mặc bọn họ mà rời đi.

Pyramy nhìn Giang Khương, khẽ gật đầu rồi nói:

- John, tôi là thành viên của bác sĩ biên giới, tôi có nghĩa vụ ở lại đây giúp bọn họ. Vừa nãy tôi l* m*ng quá, nguy hiểm như vậy lại giữ cậu ở lại. Đúng là không nên.

Nhìn nụ cười áy náy trên gương mặt Pyramy, Giang Khương mím chặt môi. Nếu lời này được nói ra từ miệng của một người khác, hắn tất nhiên sẽ cho rằng người này dùng phép khích tướng, nhưng hắn hiểu Pyramy. Năm đó ở Haiiti, hắn phụ trách chữa trị cho những người bị ngoại thương, nhưng Pyramy lại phụ trách hết toàn bộ công việc phòng dịch của cả một khu vực. Lúc đó, y đã dẫn mấy người, cả đêm không nghỉ tiến hành công tác phòng dịch, còn vất vả hơn Giang Khương rất nhiều, nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa hề than phiền. Thậm chí còn cố ý chạy đến khu ngoại thương cảm ơn hắn đã ở lại giúp đỡ cho người dân bị nạn.

Cho nên, Giang Khương chỉ có thể thở dài. Pyramy là bác sĩ, hắn cũng là bác sĩ, nhưng đối mặt với tình huống lúc này, nếu Pyramy đã cố thủ ở đây, hắn còn lòng dạ nào để đi sao?

- Dựa theo thủ tục, nếu đã xuất hiện tình trạng dịch bệnh, hẳn chính phủ sẽ phải phái đội ngũ hỗ trợ chứ.

Giang Khương thở dài, nói:

- Chẳng lẽ các anh không thông báo cho chính quyền địa phương sao?

- Thông báo? John, cậu nên biết, mặc dù có không ít tổ chức nước ngoài trợ giúp cho các quốc gia nghèo khó, nhưng trong thời gian ngắn, căn bản không có năng lực phản ứng đầy đủ. Hôm qua tôi đã báo cáo lại người phụ trách, hơn nữa vừa rồi người phụ trách cũng đã xác nhận khu vực gần đây có không ít ca bệnh xuất hiện, và cũng đã hướng chính phủ thông báo rồi.

Pyramy nhún vai, ánh mắt tràn ngập sự bất đắc dĩ:

- Nhưng nếu trong vòng một tuần mà đội ngũ tiếp viện đến, hẳn đã là may mắn lắm rồi.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 938



Nghe Pyramy nói, Giang Khương chỉ biết im lặng. Mấy năm qua hắn ở trong nước, hơn nữa sau lưng còn có Thiên Y Viện, lần trước gặp phải dịch bệnh ở Hoa Hạ, nhưng vì có hắn, cho nên thả ra mấy mệnh lệnh, trong nước đã tiến hành cô lập dịch bệnh. Sau đó, Thiên Y Viện và các ngành có liên quan đã tổ chức các lực lượng tương ứng tiêu diệt được dịch bệnh, mới trong mấy ngày ngắn ngủi khống chế được tất cả.

Nhưng nơi này là Châu Phi, hơn nữa còn xảy ra chiến loạn, chính phủ địa phương có thể trong vòng một tuần phái ra tiếp viện quả thật đã rất lạc quan rồi.

- John, đây không phải là Trung Quốc. Sau khi trải qua trận dịch mười năm trước, các người đã có kinh nghiệm đầy đủ về phương diện này cùng với năng lực ứng đối đầy đủ.

Pyramy nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó đứng dậy cầm chìa khóa đưa cho Giang Khương:

- Đây là chìa khóa xe của tôi, John. Cậu đi nhanh đi còn kịp. Bây giờ tôi chưa tìm ra phương thức lây nhiễm, rất có thể là thông qua hô hấp hoặc tiếp xúc trực tiếp. Cho nên cậu đi nhanh đi.

Nhìn Pyramy đưa chìa khóa đến, Giang Khương nhún vai, sau đó nhận lấy rồi cười nói:

- Được, cho tôi mượn mấy đô la nữa.

Nghe tiếng nổ của động cơ vang lên bên ngoài lều vải, Pyramy nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó thở dài mặc bộ đồ phòng hộ bước vào lều vải. Bên trong có trang thiết bị y dùng để thí nghiệm thuốc chữa. Bây giờ y chỉ hy vọng có thể phát hiện ra loại thuốc hữu hiệu. Nếu không tìm ra được, như vậy chỉ có thể chờ đội ngũ tiếp viện đến mà thôi.

Chẳng qua là không biết khi đó có còn kịp hay không nữa thôi. Y có một dự cảm không tốt. Từ đầu đến giờ, thị trấn nhỏ này chết mười sáu, mười bảy người. Mặc dù y đã tận lực giúp đỡ người dân cách ly người bị lây nhiễm nhưng có thể có được tác dụng bao nhiêu thì vẫn còn là một ẩn số.

Chỉ hy vọng khi tiếp viện đến vẫn có thể kịp thời khống chế.

Lúc này, tại Anh quốc cách xa vạn dặm, ánh trăng tròn đang nhô cao. Bên dưới ánh trăng là tòa trang viên cổ xưa mà hoa lệ.

Bên trong ngọn tháp cao nhất c*̉a trang viên, Bá tước Eva đang đứng chính giữa ngọn tháp, mặc cho ánh trăng chiếu xuống, chiếu rọi toàn thân c*̉a cô.

Từng giây phút một trôi qua, màu đỏ trong mắt Bá tước Eva càng lúc càng nhiều, gương mặt bắt đầu hiện lên sự thống khổ.

- A!

Bá tước Eva thấp giọng rên rỉ.

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Cảm nhận được một sức nóng tỏa ra, ánh mắt Eva càng đỏ hơn. Mặc dù đây là đêm trăng tròn, đối với Huyết tộc mà nói, dưới ánh trăng sẽ sinh ra một dục vọng khó có thể áp chế. Đồng thời có thể mượn ánh trăng để gia tăng thực lực c*̉a mình, nhưng tình huống trước mắt lại hoàn toàn khác với lúc trước.

Luồng nhiệt nóng đó cứ bốc lên trong người c*̉a cô, hơn nữa khi bị ánh trăng kích thích, luồng nhiệt lại càng hung mãnh hơn. Hai cổ sức mạnh nóng lạnh kích thích lẫn nhau trong cơ thể c*̉a Bá tước Eva, khiến cho màu đỏ trong mắt c*̉a cô càng lúc càng nhiều.

- A!

Mái tóc màu vàng xinh đẹp nhẹ nhàng bay lên.

Gương mặt c*̉a Eva dường như c*̃ng bị cổ nhiệt lực đó kích thích, bắt đầu đỏ bừng lên.

- Nóng quá.

Mặc dù có ánh trăng chiếu xuống, nhưng Eva vẫn không cách nào có thể chịu đựng được cổ nhiệt lực trong người.

Xoẹt! Ánh mắt bắt đầu mê ly, Eva đưa tay xé chiếc áo khoác dài màu đen trên người thành hai mảnh.

Bộ lễ phục chậm rãi rơi xuống, cơ thể mềm mại c*̉a Eva lộ ra toàn bộ dưới ánh trăng.

Chỉ thấy làn da như ngọc dưới ánh trăng nhìn qua rất mê người. Sau khi Bá tước Eva xé bỏ bộ lễ phục, toàn thân được ánh trăng chiếu vào, dường như thoải mái hơn mấy phần, rốt cuộc c*̃ng đã ngừng rên rỉ.

Chẳng qua lúc này màu đỏ trong mắt c*̉a cô vẫn không hề giảm đi, dường như cảm thấy bao nhiêu ánh trăng đây c*̃ng vẫn không đủ, đột nhiên bắn người lên, vọt ra ngoài cửa sổ, ngón tay bấu vào mái hiên, thân hình nhẹ nhàng lộn một cái, sau đó vững vàng đứng trên đỉnh tháp.

Hai tay giương ra, khiến cho toàn bộ cơ thể tận lực bại lộ dưới ánh trăng. Eva nhắm cặp mắt đỏ tươi lại, gương mặt biểu lộ sự say mê và thích thú.

Chẳng qua sự dễ chịu này không duy trì được bao lâu. Cổ nhiệt lực dường như bị ánh trăng kích thích nhiều hơn, càng lúc càng mạnh.

Dưới cảm giác nóng lạnh thay phiên nhau, sắc mặt Eva lúc trắng lúc đỏ, hai mắt nhắm lại một lần nữa mở ra. Chẳng qua tròng mắt đã giống như hai viên ngọc bảo.

- Á

Giang tay đứng trên đỉnh tháp, dường như không chịu nổi sự đau đớn, Eva ngửa mặt lên trời hét lên một tiếng.

Bốn cái răng nanh nhô ra ngoài, càng lúc càng dài. Móng tay c*̃ng bắn đầu bắn ra.

Trong tiếng thét dài, màu đỏ trong mắt Eva dần dần tan đi. Cho đến khi tiếng kêu dừng lại, cặp mắt c*̉a cô mới bắt đầu rõ ràng. Răng nanh và móng tay c*̃ng dần dần rút ngắn.

Đứng trên đỉnh tháp, ánh mắt Eva hiện lên sự kinh ngạc. Cô cảm thấy huyết lực c*̉a mình xảy ra sự thay đổi rõ ràng.

Sau khi cô sử dụng Nhiên huyết lần trước, cô phát hiện thực lực c*̉a mình không hề yếu đi như những người khác. Lúc đó cô đã cảm thấy quái lạ, nhưng c*̃ng không đem việc này tiết lộ cho những người khác biết.

Nhưng bây giờ, cô rõ ràng cảm giác được huyết lực c*̉a mình chẳng những tinh thuần hơn trước mà còn gia tăng lên rất nhiều. Thậm chí bây giờ cô còn có thể xác nhận cô không còn là thực lực c*̉a Bá tước mới tấn cấp nữa. Với thực lực c*̉a cô bây giờ, khi chiến đấu với các Bá tước tư cách lâu năm, tuyệt đối không hề thua kém.

Nhẹ nhàng hít một hơi, cố gắng cưỡng ép sự kinh nghi và hưng phấn c*̉a mình, thân hình một lần nữa bắn ra, lướt vào bên trong tháp, nhìn trang phục bị xé rách, Eva cau mày một cái, sau đó để trần cơ thể bước xuống tòa tháp.

Lúc này, cô ngược lại không lo sẽ bị người khác nhìn thấy. Bởi vì dựa theo quy c*̉, người làm trong trang viên sẽ rời khỏi trang viên vào đêm trăng tròn. Trong phạm vi ngàn thước này, sẽ không có bất kỳ người nào hoặc Huyết tộc hiện diện.

Trở về phòng ngủ, thay một bộ lễ phục mới, Eva đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài. Thấy trăng tròn đã ngả về tây, ánh mắt hiện lên sự xúc động.

Lúc này cô đã hiểu ra những biểu hiện cổ quái c*̉a mình là xuất phát từ nguyên nhân gì.

Cho đến bây giờ, không có bất kỳ một Huyết tộc nào sau khi sử dụng Nhiên huyết mà không để lại di chứng. Cho dù là Huyết tộc cường đại, ít nhất c*̃ng xuất hiện tình trạng thực lực suy thoái hai tháng. Có uống Huyết Linh Thảo, nhiều nhất c*̃ng chỉ rút ngắn thời kỳ suy yếu xuống một nửa, nhưng trước giờ chưa từng nghe nói có ai chỉ suy yếu có hai ba ngày rồi khôi phục lại bình thường.

Chứ đừng nói chi đến việc Huyết tộc vào đêm trăng tròn xuất hiện tình huống thực lực tăng vọt. Hơn nữa thực lực này là vĩnh viễn, không hề cưỡng ép tạm thời như khi sử dụng Nhiên huyết.

- Giang Khương.

Eva nhẹ nhàng lẩm bẩm cái tên này. Cặp mắt màu xanh tràn đầy vẻ xúc động. Hết thảy những thứ này đều là hắn mang đến cho cô. Máu c*̉a hắn thật sự mạnh như vậy sao?

Nhẹ nhàng thở ra một hơi, Eva chậm rãi nằm lên giường. Nhớ đến hôm cô bị bắt, bị cưỡng ép uống máu c*̉a hắn, c*̀ng với sau đó cầm lấy ngón tay c*̉a hắn mà mút lấy mút để, gò má Eva đột nhiên đỏ lên, đồng thời ánh mắt hiện lên sự hòai niệm. Thậm chí còn không nhịn được mà nuốt một ngụm nước miếng. Máu c*̉a Giang Khương quả thật rất mê người, khiến cho người ta không khỏi hoài niệm.

Đưa tay ra, Eva nhìn đầu ngón tay c*̉a mình, sau đó bắn ra móng tay thật dài, ánh mắt hiện lên sự mừng rỡ. Là một Bá tước mới tấn cấp không lâu, lại có thể trong vòng một hai năm ngắn ngủi đã đạt đến cấp đỉnh phong, quả thật khiến cho người ta phải hưng phấn.

Huyết tộc trăm năm qua c*̃ng không có ai xuất hiện tình huống tương tự. Căn cứ theo ghi lại, Huyết tộc chỉ có một vị Công tước đại nhân mới có tình huống lên cấp nhanh như vậy mà thôi.

Nhưng cô chẳng qua chỉ uống có một chút máu c*̉a Giang Khương, nhưng chỉ trong mười mấy ngày ngắn ngủi đã có thể tăng lên nhiều như vậy, hiệu quả này thật sự quá kinh người.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 939



So với tâm trạng hưng phấn c*̉a Bá tước Eva, tâm trạng c*̉a Nghị trưởng đại nhân và Thủ tịch Trưởng lão hội lại không được tốt lắm.

- Nghị trưởng đại nhân, cho đến bây giờ vẫn chưa tìm ra tung tích c*̉a đối phương. Tàu ngầm và thợ lặn c*̉a chúng ta đã xác nhận, phạm vi khu vực xung quanh nơi diễn ra vụ nổ không phát hiện bất kỳ dị thường nào.

Sắc mặt Hầu tước Ryan cực kỳ khó coi. Đã hai ngày trôi qua, nhưng vẫn không tìm được bất kỳ tung tích c*̉a đối phương.

Thanh trượng trong tay Nghị trưởng nhẹ nhàng chuyển động, sắc mặt vẫn không đổi, đôi lông mày màu trắng hơi nhướng lên, sau đó nói:

- Tiếp tục tìm. Nếu mười ngày còn chưa tìm được tung tích thì ngừng lại.

- Vâng.

Mặc dù trong lòng cực kỳ khó chịu vì Nghị trưởng đại nhân vẫn còn có thể giữ được bình tĩnh như vậy vào lúc này, nhưng Hầu tước Ryan vẫn cố gắng kềm nén. Mặc dù y là Thủ tịch trưởng lão nhưng không có nghĩa là y có thể bất kính với Nghị trưởng đại nhân. Nếu không phải vì một số tranh chấp lợi ích đặc biệt, y c*̃ng không muốn phát sinh bất kỳ mâu thuẫn nào với Nghị trưởng đại nhân.

- Làm bộ! Có giỏi thì cứ làm bộ mãi đi.

Sau khi bước ra khỏi phòng khách, Hầu tước Ryan khẽ hừ một tiếng. Đây là phương thức hữu hiệu giúp cho Huyết tộc có thể đột phá. Ông ta đã ở cấp Hầu tước hơn năm mươi năm rồi. Y không tin lão già đó một chút c*̃ng không động tâm. Nếu không c*̃ng không chủ động liên lạc với nội các, yêu cầu hải quân hoàng gia điều động tiếp viện.

Bên trong đại sảnh, thanh trượng trong tay Nghị trưởng đại nhân chẳng biết lúc nào đã ngưng chuyển động. Gương mặt vốn không gợn sóng lóe lên một sự phiền muộn, lạnh giọng hỏi:

- Tình huống như thế nào rồi?

Một bóng người lặng yên xuất hiện đằng sau lưng ông, khom người nói:

- Đại nhân, đã điều tra xong, chung quanh không có bất kỳ động tĩnh nào. Phỏng đoán khả năng đối phương đào thoát dưới nước là rất lớn. Nhưng căn cứ hai ngày tuần tra vừa rồi, cộng với thuyền bè chung quanh c*̃ng đã xác nhận, không hề có bất kỳ tung tích c*̉a đối phương.

- Không có bất cứ tung tích gì sao?

Ánh mắt Nghị trưởng đại nhân hiện lên sự tiếc hận, nhẹ nhàng gật đầu:

- Tiếp tục điều tra.

- Vâng, đại nhân.

Thân ảnh kia nhẹ nhàng khom người chào, sau đó lặng lẽ biến mất.

Trung tâm tình báo Hoa Hạ, sắc mặt vị Thiếu tá kia vô c*̀ng khó coi, nhìn chằm chằm vị sĩ quan trước mặt, nói:

- Đã mấy ngày rồi mà không có bất cứ tin tức gì sao?

- Theo tin tức trước mắt, hành động c*̉a hải quân hoàng gia ở vịnh Brucen dường như có liên quan đến hành động ở Birmingham mấy ngày trước. Căn cứ theo phân tích c*̉a tin tình báo có liên quan, dường như đối phương đang tìm kiếm một người Châu Á. Tình huống c*̣ thể thì không rõ.

Vị sĩ quan trầm giọng báo cáo.

- Người Châu Á? Tại sao lại có liên quan đến hành động c*̉a người Anh ở vịnh Brucen? Hơn nữa còn điều động cả hải quân hoàng gia?

Thiếu tá cau mày hỏi.

- Tôi nhận được báo cáo, dường như trong nước c*̃ng có người chú ý đến hoạt động ở vịnh Brucen. Chắc hẳn là bắt đầu từ việc chú ý đến hành động ở Birmingham. Chẳng qua tôi không có được tài liệu có liên quan.

Nói đến đây, vị sĩ quan chần chừ một chút, thấy Thiếu tá cau mày, liền vội giải thích:

- Quyền hạn chúng tôi không đủ.

- Quyền hạn không đủ?

Ánh mắt vị Thiếu tá lạnh lại, sau đó nói:

- Mau mang tài liệu đến cho tôi, để tôi liên lạc.

- Vâng.

Một lát sau, vị Thiếu tá gương mặt đầy cổ quái nhìn vị Thượng úy một cái, sau đó nói:

- Được rồi, nhiệm vụ kết thúc.

- Nhiệm vụ kết thúc?

Vị thượng úy ngẩn người:

- Thế báo cáo kia viết như thế nào?

- Viết: Nhân tố bất khả kháng.

- Nhân tố bất khả kháng?

Vị thượng úy chớp mắt, thấy Thiếu tá dường như không phải đang nói đùa, liền vội vàng gật đầu. Bất khả kháng thì bất khả kháng thôi.

Hai ngày qua, hội Viện ủy trên căn bản không tổ chức bất kỳ cuộc họp nào. Dĩ nhiên không tính là hội nghị chính thức, chẳng qua chỉ là tụ tập một chút, thông báo tình huống có liên quan đến vịnh Brucen mà thôi.

- Căn cứ theo báo cáo, tình huống trước mắt c*̃ng không khác gì ngày hôm qua. Mười chiến hạm và hai trực thăng c*̉a Huyết tộc vẫn tuần tra khu vực chung quanh, nhưng đang dần dần khuếch tán phạm vi.

Lưu Mộc Dương nhìn văn kiện trong tay, nói:

- Xem ra là một tin tức tốt. Bọn họ vẫn chưa tìm được tung tích c*̉a Giang Khương.

- Như vậy đồng nghĩa với tỷ lệ thoát hiểm c*̉a Giang Khương cao hơn một bước. Dựa theo năng lực thường ngày c*̉a Giang Khương, chắc hẳn là hữu kinh vô hiểm.

Từ Khải Liễu mỉm cười nhìn La Thiên Minh:

- Lão La, ông c*̃ng nên yên tâm một chút rồi.

Lúc này, La y sư c*̃ng thở phào nhẹ nhõm, Đối với ông mà nói, không có tin tức chính là tin tức tốt, lập tức mỉm cười, đang định lên tiếng, chợt nghe Chu Thế Dương bên cạnh lạnh giọng nói:

- Viện trưởng, điều này c*̃ng không nhất định. Vịnh Brucen nói lớn không lớn, nói nhỏ c*̃ng không nhỏ. Hạm đội hoàng gia Anh quốc ném xuống mười mấy quả lựu đạn, không quản Giang Khương ngồi loại tàu ngầm nào, nhưng ở cự ly gần như vậy, nói không chừng đã bị nổ nát, tìm không ra tung tích.

Nghe xong, gương mặt đang mỉm cười c*̉a La lão dần dần cứng lại, chậm rãi quay sang nhìn Chu Thế Dương đang cười lạnh bên cạnh, ánh mắt tràn đầy tức giận.

Các thành viên hội Viện ủy c*̃ng quay sang nhìn Chu Thế Dương, chỉ cảm thấy Chu Thế Dương hơi quá đáng. Cho dù thế nào đi chăng nữa, c*̃ng không thể nguyền rủa người khác như vậy được. Nói thế nào Giang Khương c*̃ng là đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh. Nếu Giang Khương xảy ra chuyện gì bất ngờ, Tế Thế Đỉnh c*̃ng mất theo, Chu Thế Dương ông ta được lợi gì đâu chứ?

Nhìn biểu hiện căm tức trên gương mặt La Thiên Minh, Chu Thế Dương lại càng đắc ý thêm mấy phần, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt cổ quái c*̉a những người bên cạnh, liền nói:

- Tôi chỉ nói sự thật thôi, để mọi người không nên quá lạc quan.

- Quá lạc quan?

Nghe xong, mọi người lại thầm hừ một tiếng. Chu Thế Dương đúng là cái gì c*̃ng có thể nói. Không đả kích người là không được mà.

Từ Khải Liễu lên tiếng:

- Thiên y sư Chu Thế Dương, bất kể thế nào, tình huống trước mắt c*̃ng là chuyện tốt. Mọi người c*̃ng không thể chỉ nghĩ đến chuyện xấu.

- Viện trưởng, ý c*̉a tôi không phải như vậy. Tôi thấy La lão hưng phấn quá, vạn nhất là tin tức xấu, chẳng phải La lão sẽ bị đả kích sao? c*̃ng phải để La lão chuẩn bị tâm lý trước chứ.

Chu Thế Dương cười hắc hắc, vẫn không từ bỏ châm chọc.

- Ông!

La lão rốt cuộc không nhịn được, tức giận nói:

- Chu Thế Dương, ông im cái miệng thúi c*̉a mình lại đi. Giang Khương nhất định sẽ bình an trở về.

- Ai cha, La Thiên Minh, thế nào? Ông còn định phạm thượng sao?

Sắc mặt Chu Thế Dương lạnh lại, nói.

Thấy hai người đang chuẩn bị ồn ào, Từ Khải Liễu đang định lên tiếng, lúc này có người đẩy cửa bước vào. Là người phụ trách c*̉a phòng Giám sát, vừa đi vừa hưng phấn nói:

- Tin tức tốt, tin tức tốt. Trưởng phòng Giang vẫn bình yên vô sự, vừa gọi điện thoại về.

- Cái gì?

Nghe được tin tức, người phản ứng đầu tiên chính là La Thiên Minh, lập tức nhảy đến, giật lấy bản báo cáo trong tay người phụ trách.

Nhìn văn kiện bị đoạt đi, người phụ trách liền cả kinh. Theo quy định phải do Lưu Mộc Dương hoặc Viện trưởng đồng ý mới có thể đưa cho người khác xem, nhưng La Thiên Minh là thành viên c*̉a hội Viện ủy, hơn nữa còn là thầy c*̉a Giang Khương, y c*̃ng hiểu tâm trạng c*̉a La lão lúc này. Cho nên, người phụ trách c*̃ng không biết phải làm như thế nào.

Lập tức quay sang nhìn Lưu Mộc Dương. Lưu Mộc Dương ngược lại c*̃ng không phải là người quá câu nệ tiểu tiết, thấy vị phụ trách nhìn mình xin ý kiến, liền nhẹ nhàng lắc đầu một cái.

Với sự ám chỉ c*̉a Lưu Mộc Dương, người phụ trách c*̃ng không lên tiếng, lui qua một bên.

Hai tay La Thiên Minh khẽ run lên, nhanh chóng lật xem văn kiện. Gương mặt có chút tiều tụy vì lo lắng mấy ngày qua trong nháy mắt toát ra hào quang vô hạn, miệng lẩm bẩm:

- Tốt quá, tốt quá.

Nhìn biểu hiện c*̉a La Thiên Minh, các thành viên hội Viện ủy bên cạnh c*̃ng thở phào nhẹ nhõm. Xem ra Giang Khương đã bình an vô sự, lập tức mọi người trấn định trong lòng. Giang Khương không có việc gì, Tế Thế Đỉnh c*̃ng bình an trở về.

- Lão La, cho chúng tôi xem văn kiện một chút.

Nhìn La lão vẫn cầm văn kiện một mực không buông, Lưu Mộc Dương không nhịn được mà nhắc nhở.

- Xin lỗi, tôi thật sự quá kích động. Xin lỗi, xin lỗi...

Nhìn Lưu Mộc Dương mỉm cười nhìn mình, La lão liền hồi phục tinh thần, vội vàng cầm văn kiện trong tay đưa cho Lưu Mộc Dương.

Lưu Mộc Dương xem qua văn kiện một lần, gương mặt hiện lên sự vui mừng, sau đó đưa lại cho Từ Khải Liễu.

Từ Khải Liễu đọc nhanh như gió, lật xem văn kiện dưới ánh mắt c*̉a mọi người, đột nhiên vỗ bàn, hưng phấn nói:

- Hảo tiểu tử, quả nhiên là hảo tiểu tử.

Nhìn biểu hiện và động tác c*̉a Từ Khải Liễu, trong lòng mọi người đột nhiên c*̃ng cảm thấy vui mừng. Có thể làm cho Viện trưởng thất thố như vậy, xem ra tin tức tốt chẳng những Giang Khương được bình an mà còn có việc khác nữa, nhưng không biết là việc gì.

Trong lúc những người khác thì vui sướng, sắc mặt Chu Thế Dương bên cạnh lại trầm xuống.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back