Dịch Binh Vương Thần Bí

Binh Vương Thần Bí
Chương 940



- Cái gì? Giang Khương đã lấy được nắp Tế Thế Đỉnh?

Nghe Viện trưởng nói, những thành viên đang ngồi đây, ngoại trừ Chu Thế Dương, tất cả đều vừa mừng vừa sợ.

- Khó trách Huyết tộc lại gây ra động tĩnh lớn như vậy, thì ra là bị Giang Khương cướp đi nắp Tế Thế Đỉnh. Nếu đổi lại là chúng ta, chúng ta c*̃ng sẽ dốc toàn lực cướp lại món đồ đó về.

Lưu Mộc Dương cười nói:

- Giang Khương đúng là lợi hại.

- Đúng vậy. Lá gan c*̉a cậu ta đúng là đủ lớn, lại dám một mình chạy đến hang ổ Huyết tộc để cướp nắp đỉnh. Nhưng không biết cậu ta làm cách nào để cướp? Không nói đến toàn bộ lâu đài Lisin chạy đến tiếp viện, nội vị Hầu tước Ryan và mấy vị Bá tước thôi c*̃ng không phải là kẻ dễ ăn gì.

Một thành viên hội Viện ủy khác c*̃ng cảm khái, nói:

- Vị Hầu tước Ryan, toàn bộ Thiên Y Viện tính luôn cả ngoại viện c*̃ng không có mấy ai có thể chống lại, mà Giang Khương lại có thể từ trong tay đối phương cướp lại Tế Thế Đỉnh, còn bình yên thoát thân. Thật sự là không nghĩ đến mà.

- Đúng vậy, đúng vậy.

Không ít ủy viên Viện ủy đều rối rít gật đầu.

Chỉ có Chu Thế Dương là khẽ hừ một tiếng:

- Mọi người c*̃ng đừng cao hứng quá sớm. Lời c*̉a Giang Khương có tin được hay không c*̃ng còn khó nói lắm. Ban đầu, cậu ta c*̃ng là lén lút mang Tế Thế Đỉnh đi, cướp nắp Tế Thế Đỉnh, lại còn phải mang theo cả một Tế Thế Đỉnh để làm gì? Hơn nữa, cậu ta có thể một mình trong vòng vây c*̉a Huyết tộc cao cấp cướp nắp đỉnh trở lại? Ai tin? Nói không chừng là cạm bẫy cậu ta c*̀ng Huyết tộc diễn c*̃ng nên.

Nghe xong lời c*̉a Chu Thế Dương, sắc mặt mọi người đều cứng đờ. Lời c*̉a Chu Thế Dương c*̃ng không phải là không có đạo lý, lập tức quay sang nhìn Lưu Mộc Dương. Chuyện này Lưu Mộc Dương có quyền lên tiếng nhất.

La Thiên Minh ngược lại lại hoàn toàn bình tĩnh. Ông tin Giang Khương. Nếu Giang Khương nói đã thoát hiểm, hơn nữa còn lấy lại được Tế Thế Đỉnh. Như vậy nhất định sẽ không có vấn đề. Bây giờ ông c*̃ng lười tranh luận với Chu Thế Dương. Dù sao, bất kể thế nào, nội viện c*̃ng sẽ phái người xác nhận chuyện này. Đến lúc đó, hết thảy sẽ rõ ràng.

Thấy tất cả mọi người đều nhìn mình, Lưu Mộc Dương ngược lại không tỏ ra nôn nóng. Là người phụ trách phòng Giám sát, c*̃ng là người nắm trong tay mạng lưới tình báo c*̉a Thiên Y Viện, ông tất nhiên có phán đoán c*̉a mình. Những lời mà Chu Thế Dương nói, ông c*̃ng đã sớm cân nhắc qua, lập tức khẽ cười:

- Đối với chuyện này, chúng ta không cần tranh luận quá nhiều. Nếu Giang Khương đã nói địa chỉ c*̉a cậu ấy, chúng ta phái người đến đón. Ở đó c*̃ng không phải Châu Âu, thế lực Huyết tộc có mạnh đến thế nào đi chăng nữa chúng ta c*̃ng không sợ.

- Hơn nữa, Giang Khương còn gửi lời thỉnh cầu cứu viện phòng dịch nhân đạo. Chuyện này xác nhận rất dễ. Để tôi cho người hỏi thăm các thầy thuốc biên giới tình huống ở nơi đó. Nếu quả thật như lời Giang Khương nói, với kinh nghiệm ứng phó dịch bệnh c*̉a chúng ta bây giờ, phái ra cứu viện nhân đạo c*̃ng không phải là không thể.

Nói đến đây, Lưu Mộc Dương nhìn Từ Khải Liễu, cười nói:

- Viện trưởng, người cảm thấy như thế nào?

- Tôi đồng ý với ý kiến c*̉a Mộc Dương.

Đối với lời đề nghị c*̉a Lưu Mộc Dương, Từ Khải Liễu tương đối hài lòng, lập tức gật đầu, nhìn mọi người nói tiếp:

- Bất kể thế nào, chúng ta sẽ cử người c*̉a phòng Luyện đan và phòng Phòng chống dịch bệnh, dẫn cao thủ ngoại viện đến Aragonal. Nếu tình hình dịch bệnh là thật, chúng ta sẽ phái đội ngũ phòng dịch tiến hành tiếp viện.

Dứt lời, Từ Khải Liễu quét mắt nhìn mọi người, sau đó nói:

- Mọi người có ý kiến gì hay không?

- Không có ý kiến.

Nếu là đề nghị c*̉a Từ Khải Liễu, hơn nữa c*̃ng rất có lý, mọi người tất nhiên là không có ý kiến, ngay cả Chu Thế Dương c*̃ng không phản đối, sắc mặt đầy âm trầm.

- Tan họp thôi.

Từ Khải Liễu gật đầu, rồi quay sang Lưu Mộc Dương:

- Mộc Dương, chuyện này do ông xử lý, đừng làm lộ tin tức.

- Vâng.

Lưu Mộc Dương gật đầu.

Thành Kim Lăng, một chiếc phi cơ chậm rãi đáp xuống phi trường Kim Lăng. Hai người thanh niên và một người đàn ông trung niên râu rậm chậm rãi bước xuống máy bay.

Lúc này, ngoài cổng phi trường đang đậu sẵn một chiếc Bentley. Một người đàn ông khoảng ba bốn chục tuổi, mặc âu phục cung kính đón ba người lên xe.

- Lão gia, chúng ta đến quán rượu ngay bây giờ sao?

Chàng thanh niên quay sang nhỏ giọng hỏi người đàn ông trung niên.

- Không, đi vòng quanh một chút. Ta c*̃ng đã hai mươi năm không trở lại nơi này rồi.

Người đàn ông trung niên lắc đầu, thở dài nói.

- Vâng, lão gia.

Chàng thanh niên gật đầu, sau đó nói với người lái xe trung niên bên cạnh:

- Chủ nhiệm Lý, trước đi vòng quanh trong thành phố một chút.

Nghe xong, vị chủ nhiệm Lý liền đáp:

- Được.

Chiếc xe từ từ lái vào thành Kim Lăng, sau đó chậm rãi đi vòng quanh các nơi.

Người đàn ông trung niên hạ kính cửa sổ xuống, nhìn cảnh vật bên ngoài, ánh mắt tràn đầy phiền muộn và hoài niệm:

- Hai mươi năm. Đúng thật là nhanh. Thành Kim Lăng c*̃ng đã thay hình đổi dáng rất nhiều.

Vị Chủ nhiệm Lý nghe người đàn ông trung niên nói, cẩn thận đáp lại:

- Đường chủ, hai mươi năm, thành Kim Lăng đã có sự thay đổi, nhưng vẫn có một vài nơi vẫn còn như xưa. Ngài có muốn đến đó không?

- Được, đến đó tham quan một chút.

Người đàn ông trung niên gật đầu.

Ở Phi Châu cách xa vạn dặm, tại thị trấn nhỏ ở Aragonal, Pyramy đang ngồi rầu rĩ ngoài lều vải, sắc mặt âm trầm.

Đột nhiên một chiếc xe cuốn khói bụi lao đến.

Nghe động cơ quen thuộc, gương mặt Pyramy hiện lên vẻ kinh ngạc, đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy chiếc xe đậu kít một cái, một thân ảnh quen thuộc từ trên xe bước xuống, mỉm cười nhìn hắn.

- John, tại sao cậu lại trở lại?

Pyramy ngạc nhiên nhìn Giang Khương nhảy xuống, nghi ngờ hỏi.

- Pyramy, nếu anh đã không đi, làm sao tôi có thể đi được.

Giang Khương vỗ vai v, cười nói:

- Tôi c*̃ng là thầy thuốc mà.

- Được rồi.

Pyramy sững sờ, nhìn nụ cười ấm áp trên gương mặt Giang Khương, sau đó ôm hắn thật chặt, cười khổ nói:

- John, cậu trở lại, tôi vui lắm. Nhưng tôi muốn nói cho cậu biết một tin tức xấu.

- Tin tức xấu?

Giang Khương nhún vai.

- Hiện mấy loại thuốc có thể chống lại dịch bệnh đều không có hiệu quả.

Pyramy cười khổ:

- Bây giờ xem như phiền phức lớn rồi.

- Ừm.

Giang Khương gật đầu, sau đó cười nói:

- Nhưng tôi c*̃ng có một tin tức tốt nói cho anh biết.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 941



Nghe Giang Khương nói xong, phản ứng đầu tiên c*̉a Pyramy là há to miệng, ngẩn người nhìn hắn, sau đó lắc đầu cười khổ:

- John, cậu đừng có nói đùa. Tôi rất hy vọng các cơ quan phòng dịch c*̉a Hoa Hạ có thể tiếp viện. Dẫu sao các người c*̃ng có kinh nghiệm phong phú. Nhưng điều này có thể sao? Cho dù đến, chỉ sợ đã không còn khống chế được nữa.

- Khi đó đã muộn rồi.

Pyramy thở dài.

Giang Khương cười một tiếng, đưa tay vỗ vai Pyramy, nói:

- Yên tâm đi, rất nhanh sẽ đến. Hơn nữa người đến còn là những tinh anh trong vấn đề phòng dịch c*̉a Hoa Hạ chúng tôi.

Nhìn Giang Khương không giống như đang nói đùa, Pyramy lại càng kinh nghi, nhưng trong lòng lại hưng phấn. Nếu quả thật Hoa Hạ cử cứu viện đến, đây tuyệt đối là điều tốt.

- John, cậu chắc chắn không nói đùa chứ?

- Dĩ nhiên rồi, yên tâm đi.

Giang Khương khẽ cười vỗ vai Pyramy một cái:

- Nào, mang tôi đến xem tiêu bản vi khuẩn trước. Anh đã tách vi khuẩn ra chưa?

Đã được Giang Khương xác nhận là thật, mặc dù cảm thấy chuyện này không quá có thể, nhưng đối với người nổi tiếng là “Bàn tay c*̉a thượng đế” năm đó ở Haiti, y vẫn lựa chọn tin tưởng. Hơn nữa y nghe được tin tức về Giang Khương, dường như rất có sức ảnh hưởng ở trong nước, lập tức gật đầu:

- Dĩ nhiên rồi. Sáng hôm qua tôi đã xác nhận được loại vi khuẩn.

Nhìn con vi khuẩn sống động dưới kính hiển vi, sắc mặt Giang Khương sa sầm lại, vừa cẩn thận quan sát vừa cau mày hỏi:

- Nhìn bề ngoài, số lượng lông mao khá nhiều, lại còn rất sống động. Xem ra sức truyền nhiễm rất mạnh.

- Đúng vậy, mặc dù tôi đã thực hiện các biện pháp cô lập nhưng c*̃ng đã có bốn năm chục người bệnh bị lây nhiễm. Hơn nữa tỷ lệ chết tương đối cao.

Pyramy nhẹ gật đầu, nhìn Giang Khương, ngưng trọng nói:

- Cho nên, nhất định phải mau chóng khống chế, tôi c*̃ng đã thông báo cho hai ba khu vực xung quanh tăng cường cô lập. Chẳng qua điều kiện bên kia còn kém hơn so với bên này c*̉a chúng tôi. Chúng tôi tổng cộng chỉ có ba thầy thuốc, một người trong đó là bác sĩ ngoại khoa, hai bác sĩ nội khoa, còn lại là các bác sĩ địa phương. Cơ quan phòng chống dịch bệnh c*̉a Liên Hiệp Quốc c*̃ng phải một tuần nữa mới đến. Nếu tiếp viện bên các cậu có thể chạy đến, có lẽ vẫn còn kịp.

Giang Khương đứng thẳng người, nhìn dụng c*̣ trong lều vải, nhẹ thở ra một hơi, nói:

- Xem ra tôi phải đi gọi điện thoại mới được. Dụng c*̣ nơi này căn bản không đủ.

- Sao? Các người có thể vận chuyển thiết bị y tế lớn đến đây sao? Nếu vậy thì tốt quá rồi. Mặc dù dụng c*̣ ở chỗ này miễn cưỡng có thể dùng được, nhưng quá ít.

Pyramy ngẩn người, không nhịn được mà cảm thấy vui mừng. Nhưng rồi lại có chút hoài nghi. Dựa theo thông lệ, Hoa Hạ nhiều nhất chỉ phái đến một số người, các loại thiết bị lớn không thể chuyên chở đến được. Dù sao, thiết bị dành cho phương diện này c*̉a Hoa Hạ c*̃ng không nhiều. Cho dù có c*̃ng là trong các phòng thí nghiệm cao cấp c*̉a quốc gia, chắc chắn không thể chở đến đây.

Giang Khương gật đầu, sắc mặt ngưng trọng:

- Tôi có dự cảm không tốt. Lần này phải mau chóng khống chế tình huống dịch bệnh. Tôi sẽ yêu cầu bên kia chuẩn bị các dụng c*̣ tương ứng đầy đủ, mau sớm chở đến đây trong vòng hai ngày. Nếu không, chỉ sợ không còn kịp.

- Hai ngày?

Ánh mắt Pyramy mở to. Trong hai ngày có thể chuyên chở thiết bị lớn đến đây c*̃ng chỉ có Mỹ mới có thể làm được. Dù sao, mấy loại thiết bị này quá đắt. Hoa Hạ là nơi nổi tiếng về thủ tục phức tạp, cho dù có thể chuyên chở đến như John đã nói, ít nhất c*̃ng phải bốn năm ngày. Hơn nữa còn phải xem sức ảnh hưởng c*̉a John ở Hoa Hạ nữa.

- Không còn thời gian đâu.

Giang Khương xoay người bước ra ngoài lều vải, nói:

- Pyramy, tổ chức các anh sao ngay cả cái điện thoại vệ tinh c*̃ng không có vậy?

- Có, nhưng bị tôi làm hư rồi.

.....

Lái xe đi gọi điện thoại, Giang Khương cảm thấy mình đúng là thất bại. Trước kia cho đến bây giờ, hắn không nghĩ đến sẽ có ngày như hôm nay. Cho dù ở nông thôn, đến quầy bán quà vặt là có thể gọi được điện thoại. Nhưng bây giờ, đã không còn thiếu tiền nhưng vẫn phải lái xe đi tìm cái điện thoại để gọi.

Giang Khương gọi điện thoại về, Hội viện ủy Thiên Y Viện lại mở cuộc họp, nhưng lần này là cuộc họp nhỏ, chỉ có năm vị Thiên y sư tham gia.

- Tình huống bên kia tương đối nghiêm trọng. Giang Khương yêu cầu một số thiết bị nghiên cứu vi khuẩn, đồng thời yêu cầu phòng dịch và nhân viên nghiên cứu mau sớm vào vị trí.

Từ Khải Liễu cau mày, sau đó nhìn Chu Thế Dương, cười nói:

- Lão Chu, nếu không thì ông chuẩn bị một chút đi.

Nhin biểu hiện c*̉a Từ Khải Liễu, Chu Thế Dương cau mày, nói:

- Viện trưởng, tình huống trước mắt không rõ, c*̃ng không thể chỉ dựa vào một mình Giang Khương mà quyết. Hơn nữa, Châu Phi c*̃ng chẳng phải Hoa Hạ. Thiên Y Viện ta đã lâu rồi không ra khỏi biên giới. Lần này đáp ứng yêu cầu c*̉a cậu ta đã là phá lệ rồi. Nếu bây giờ còn hưng sư động chúng, dường như có chút không ổn.

Đối với phản ứng c*̉a Chu Thế Dương, các vị thiên y sư ngược lại đã sớm có dự liệu. Lúc này, Lưu Mộc Dương cười nói:

- Lão Chu, ông nói sai rồi. Mọi người đều biết bộ lạc phù thủy ở Châu Phi. Nếu bây giờ mà chỉ dựa vào họ, đánh giá sẽ chết không biết bao nhiêu người.

Mặc dù là Châu Phi, nhưng đường truyền virus lại rất nhiều. Hơn nữa, nếu lời Giang Khương nói là thật, sức lây lan c*̉a vi khuẩn rất mạnh, chúng ta lại càng phải đề phòng. Dù sao chúng ta vẫn tương đối có kinh nghiệm ở phương diện này. Mà Giang Khương c*̃ng không phải là người thích giật gân ở những chuyện như thế. Bây giờ nội viện đã phái người đi, đoán chừng trong hai ngày sẽ có tin tức xác thực. Chúng ta cứ làm trước chuẩn bị c*̃ng không có gì thiệt hại. Nếu quả thật tình huống nghiêm trọng, sử dụng những dụng c*̣ có liên quan c*̃ng là chuyện đương nhiên. Dẫu sao đây c*̃ng là tôn chỉ c*̉a Thiên Y Viện chúng ta.

Lưu Mộc Dương vừa nói xong, Liêu Long Căn và Ninh Hán Dân bên cạnh c*̃ng khẽ gật đầu. Ninh Hán Dân c*̃ng lên tiếng:

- Bất kể thế nào, Giang Khương c*̃ng la đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh, có tư cách dự thính hội nghị Viện ủy, có quyền yêu cầu và đề nghị. Chỉ cần không quá đáng, hội viện ủy chúng ta phải có sự tôn trọng đầy đủ. Cậu ấy có tư cách này.

- Đúng.

Từ Khải Liễu c*̃ng gật đầu, sau đó nhìn Chu Thế Dương, mỉm cười nói:

- Lão Chu, nếu đây là ý c*̉a mọi người, ông cảm thấy như thế nào?

Chu Thế Dương khẽ hừ một tiếng, lạnh giọng nói:

- Nếu mọi người đã đồng ý, tôi đương nhiên là không có ý kiến.

- Được, vậy thì vất vả cho ông rồi. Tận lực chuẩn bị cho xong ngày hôm nay, đồng thời yêu cầu phòng Hậu cần và phòng Ngoại giao làm tốt chuẩn bị, yêu cầu các nhân viên c*̉a phòng nghiên cứu virus chuẩn bị sẵn sàng, chờ tin tức bên kía xác nhận xong là tùy thời lên đường tiếp viện.

Từ Khải Liễu nói.

- Được.

Chu Thế Dương mặt không thay đổi gật đầu một cái.

Bên trong căn phòng tổng thống tại một khách sạn sang trọng gần Thiên Y Viện, một chàng thanh niên cẩn thận đặt máy tính xách tay lên bàn trà, sau đó lui về đứng ngay ngắn một bên, cung kính nói:

- Lão gia, đã chuẩn bị xong, các thiết bị chống nghe trộm c*̃ng đã khởi động.

- Được.

Người đàn ông trung niên gật đầu một cái, sau đó lẳng lặng nhìn màn hình chờ đợi.

c*̃ng không lâu lắm, một người mặc đường trang, tóc hoa râm, chỉ là gương mặt chỉ khoảng ba bốn chục tuổi xuất hiện trên màn hình.

- Lão sư.

Nhìn lão giả, người đàn ông trung niên nở nụ cười.

- Văn Ba, đến Kim Lăng rồi sao?

Lão giả mỉm cười gật đầu:

- Cảm giác thế nào?

Nghe lão sư hỏi, người đàn ông trung niên cảm thán:

- Mặc dù thay đổi rất lớn nhưng lớn nhất chính là cảm giác cảnh còn người mất.

- Haha, cho dù Kim Lăng có thay đổi như thế nào đi chăng nữa thì nó c*̃ng vẫn là Kim Lăng. Còn nếu con người thay đổi, cảm giác tất nhiên c*̃ng thay đổi.

Lão giả cười to, sau đó gương mặt c*̃ng hiện lên chút xúc động:

- Chẳng qua chúng ta từ chủ nhân biến thành khách c*̉a Kim Lăng thôi. Đây c*̃ng chính là nguyên nhân mà ta vẫn không muốn trở về Kim Lăng.

Người đàn ông nhẹ gật đầu, dường như bị lão giả gợi lên trí nhớ gì đó, gật đầu nói:

- Đúng vậy, biến thành khách, cảm giác đúng là không tốt.

- Được rồi, Văn Ba, nếu đã trở về, vậy làm chút chuyện đi. Người nên gặp thì phải gặp. Nhiều năm như vậy rồi, tổng c*̃ng phải cảnh tỉnh một số người, để cho bọn họ biết, có một số món nợ cuối c*̀ng vẫn phải trả.

Trong lời nói c*̉a lão giả có chút thương cảm, nhưng c*̃ng có chút ác liệt, ánh mắt toát ra sự lạnh lùng.

Người đàn ông trung niên c*̃ng nghiêm túc gật đầu:

- Đúng vậy, lão sư, cái bọn họ nợ chúng ta, cuối c*̀ng vẫn phải trả.

- Đúng vậy, cuối c*̀ng vẫn phải trả. Đặc biệt là những lão gia hỏa đó, ngày nào ta c*̃ng nhớ bọn họ, c*̃ng không biết mấy năm qua bọn họ có ăn ngủ yên hay không. Haha...

Hình ảnh c*̉a lão giả đang cười to dần dần tắt đi, chỉ còn lại người đàn ông trung niên nhìn vào màn hình, sau đó hít một hơi thật sâu, đậy máy tính lại, quay sang nói với chàng thanh niên:

- Như thế nào? Đã an bài xong chưa?

- Lão gia, đã sắp xếp xong rồi.

Người thanh niên cung kính đáp.

- Được, hai ngày nữa chúng ta quay trở lại.

- Vâng, lão gia.

Người thanh niên hơi khom người, ánh mắt lóe lên sự mong đợi và tò mò.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 942



Chính phủ Hoa Hạ nổi danh thổ hào, thường xuyên ném tiền đập vào mặt người khác, đặc biệt là vào mặt Châu Phi hoặc Mỹ.

Thổ hào Hoa Hạ c*̃ng nổi danh rất nhiều. Những trung tâm mua sắm lớn ở Paris, New York, Seoul, Tokyo đều có mặt c*̉a thổ hào Hoa Hạ. Đã không mua thì thôi, mua thì toàn là hàng hiệu.

Thiên Y Viện lại càng là thổ hào trong số các thổ hào ở Hoa Hạ. Một chiếc máy bay chậm rãi đáp xuống phi trường cách Aragonal gần nhất, sau đó có thêm hai chiếc trực thăng khác chờ sẵn, chở đội ngũ c*̉a Thiên Y Viện đến Aragonal.

Người c*̉a Thiên Y Viện không nhiều, nhưng người nào c*̃ng là tinh anh. Ngoại trừ phòng Dược, phòng Ngũ Kim và phòng phòng chống dịch bệnh phái ra một người chuyên môn, còn lại đều là cao thủ ngoại viện. Dựa theo quyết định c*̉a hội Viện ủy, lần này phái ra ba vị cao thủ Thiên giai dẫn đội và sáu cao thủ Địa giai hộ tống. Một khi xác nhận Giang Khương và Tế Thế Đỉnh không có việc gì, liền hộ tống trở về nước.

Mặc dù bọn họ đã xuống phi trường gần Aragonal nhất, nhưng trực thăng c*̃ng phải mất hai tiếng mới đến được Aragonal.

Trước khi trực thăng hạ xuống phải xoay mấy vòng, xác nhận địa thế bằng phẳng, hơn nữa không hề có nguy hiểm trong vòng ngàn thức mới chậm rãi đáp xuống trước mặt Giang Khương.

Các cao thủ ngoại viện chạy xuống trước, đứng ngay ngắn tại các vị trí phòng vệ. Sau đó ba vị nhân sĩ chuyên nghiệp c*̉a viện mới bước từ trực thăng xuống.

Nhìn trận thế trước mắt, Giang Khương c*̃ng âm thầm cười khổ nhưng c*̃ng không nằm ngoài suy đoán. Hắn quậy lên như vậy, nội viện cẩn thận một chút c*̃ng là chuyện bình thường.

Nhưng Pyramy đứng bên cạnh Giang Khương thì kinh ngạc. Người tới là đại nhân vật nào c*̉a Hoa Hạ? Tại sao lại bày ra trận thế phòng bị như thế? Mà đại nhân vật lại đến khu vực dịch bệnh như thế này sao? Hoàn toàn không hợp lý.

- Trưởng phòng Giang.

Ba người nhìn Giang Khương, sau đó hơi khom người chào hắn.

Giang Khương mỉm cười nói:

- Vất vả cho ba người rồi.

Pyramy đang khẩn trương bên cạnh thấy ba người cung kính với Giang Khương như thế, trong lòng lại càng nghi ngờ hơn. Nhìn trận thế này, chẳng lẽ John rất có địa vị ở Hoa Hạ sao?

Người phụ trách phòng Dược chính là tâm phúc c*̉a Trưởng phòng Dược. Mà Giang Khương lại là Phó trưởng phòng, dĩ nhiên là phải gần gũi hơn so với người c*̉a hai phòng kia.

- Trưởng phòng Giang, tôi là Lý Minh c*̉a phòng Dược, đây là Chủ nhiệm Dương c*̉a phòng Ngũ Kim, và Trưởng phòng Đào c*̉a phòng phòng chống dịch bệnh. Chúng tôi phụng mệnh đến đón cậu và Tế Thế Đỉnh. Không biết Tế Thế Đỉnh bây giờ...

Người phụ trách kia c*̃ng không dám trì hoãn thời gian. Cấp trên đã nói phải nhanh chóng xác nhận tình huống có liên quan, c*̃ng không để ý đến Giang Khương có mất hứng hay không, trực tiếp vào đề.

- Tế Thế Đỉnh đang ở đây.

Giang Khương c*̃ng đã sớm có dự liệu. Hơn nữa, hắn c*̃ng đã từng gặp Lý Minh c*̉a phòng Dược. Thấy y cung kính hỏi mình như vậy, Giang Khương c*̃ng không để bụng, tiện tay chỉ vào trong lều vải, chỉ thấy bên cạnh xuất hiện một vật, lơ lửng cách mặt đất chừng nửa thước, khiến cho người nào nhìn thấy mặt mũi c*̃ng cứng đờ.

Nhìn biểu hiện c*̉a mọi người, Giang Khương cảm thấy tự đắc. Thân là đỉnh chủ trấn viện chi bảo c*̉a Thiên Y Viện, quả nhiên không phải tầm thường. Tế Thế Đỉnh đã hòa làm một thể với hắn, phối hợp với thiên phú tương ứng, hắn đã hoàn toàn kích phát tiềm lực c*̉a Tế Thế Đỉnh.

Dưới sự khống chế c*̉a ý thức, trong khoảng cách có thể xê dịch hoặc lơ lửng chỉ là một trong số đó.

Nhưng như vậy c*̃ng đủ khiến cho đại đa số người bị chấn nhiếp một phen.

Mọi người nhìn chằm chằm Tế Thế Đỉnh chậm rãi lơ lửng, sau đó hạ xuống trước mặt mọi người, nhìn nhau một cái, không ức chế được sự rúng động trong lòng, tất cả đều quay sang nhìn Chủ nhiệm Dương c*̉a phòng Ngũ Kim.

Lúc này, Chủ nhiệm Dương đã sớm bị hình dáng c*̉a Tế Thế Đỉnh làm cho rúng động. Thấy tất cả đều nhìn mình, không dám chần chừ, liền ho khan một chút rồi chậm rãi bước lên.

Đầu tiên là quan sát nắp Tế Thế Đỉnh. Ban đầu y c*̃ng là thành viên tham gia luyện nắp Tế Thế Đỉnh. Đối với Tế Thế Đỉnh có thể nói là rất tinh tường. Nếu không, phòng Ngũ Kim c*̃ng sẽ không cử y đến.

Nhìn thoáng qua hai lần, liền xác nhận đây là Tế Thế Đỉnh thật sự, sau đó đưa tay vuốt ve nắp Tế Thế Đỉnh, rồi cầm nắp đỉnh lên, thấy bên trong đỉnh trống rỗng, trong lòng liền trấn định.

Hơn nữa, nếu không có nắp Tế Thế Đỉnh hoàn chỉnh, trận pháp vận hành thiếu sót, cũng không có khả năng lăng không lơ lửng như vậy, gương mặt liền hưng phấn, gật đầu nói:

- Đúng là nắp đỉnh không sai.

Nghe xong, mọi người thở phào một tiếng. Chỉ cần nắp đỉnh còn nguyên, lúc này sẽ không còn vấn đề gì lớn.

Lập tức người phụ trách phòng Dược biết tiếp theo sẽ đến phiên mình, liền nói:

- Trưởng phòng Giang, nơi này đang phát sinh dịch bệnh?

- Đúng vậy, có thể rất nghiêm trọng.

Giang Khương gật đầu, nói:

- Xin mời theo tôi, sau đó yêu cầu hội Viện ủy phê chuẩn tiếp viện.

- Được, vậy chúng ta mau đi thôi.

Trưởng phòng Đào gật đầu nói, sau đó cùng với một vị cao thủ Thiên giai và hai cao thủ Địa giai đi theo sau lưng Giang Khương và Pyramy bước vào lều vải.

Tế Thế Đỉnh đang lơ lửng đã được các cao thủ còn lại nâng vào trực thăng, sau đó bao vây lại xung quanh.

Trưởng phòng Đào là người phụ trách của phòng nghiên cứu dịch bệnh, đối với việc nghiên cứu vi khuẩn dĩ nhiên là thành thạo. Nếu không cũng không có khả năng được Thiên Y Viện phái đến.

Đứng trước kính hiển vi, cẩn thận nhìn con vi khuẩn đã được xét nghiệm hai lần, sắc mặt trong nháy mắt liền âm trầm, thoáng chút trầm ngâm rồi quay sang nhìn Giang Khương, ngưng trọng nói:

- Loại vi khuẩn này trước kia chưa từng thấy qua. Bây giờ tình huống lây nhiễm như thế nào rồi?

Giang Khương đang định trả lời, lúc này bên ngoài lều xông vào mấy người, Giang Khương định thần nhìn lại, là hai cao thủ cấp Địa và một người da trắng.

Sau khi người da trắng nhìn thấy Pyramy, liền kêu lên thất thanh:

- Pyramy, xong rồi, thôn của chúng tôi đã bộc phát virus. 60% thôn dân bắt đầu sốt lên.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 943



Từng tin tức xấu truyền đến, thị trấn Babilo là thị trấn gần thị trấn Aragonal. 60% người dân trong thị trấn đã bắt đầu nóng lên, biểu hiện con số lây nhiễm đã hơn một nửa. Đây là một sự thật hết sức kinh khủng. Với tỷ lệ lây nhiễm như thế, nói rõ loại vi khuẩn này đã vượt qua các loại vi khuẩn trong lịch sử nhân loại.

Dĩ nhiên đây chỉ là vừa mới bắt đầu.

Trong phạm vi ngàn cây số, duy nhất chỉ có phòng thí nghiệm của Pyramy là có thiết bị nghiên cứu và phân tích virus, mà bản thân Pyramy cũng là chuyên gia nghiên cứu phòng dịch duy nhất trong nhóm các bác sĩ biên giới. Chỉ trong hai tiếng, có ba thị trấn gần đó đã truyền đến tin tức xấu.

- 35%...43%...

Khi báo ra số liệu này, gương mặt Pyramy đã đen như đít nồi, cầm điện thoại vệ tinh của Thiên Y Viện mang đến gào thét một trận:

- Bây giờ thị trấn của tôi đã là 20%. Qua mấy tiếng nữa sẽ hơn 50%, chẳng lẽ các người muốn người dân ở đây chết sạch sao? Mấy cơ quan phòng chống dịch bệnh của các người chết hết rồi à?

- Tôi cần tiếp viện, nhanh nhất có thể. Dụng cụ, nhân viên, quân đội, càng nhiều càng tốt.

Pyramy có chút tuyệt vọng gào lên trong điện thoại. Là bác sĩ có chuyên môn nhất ở đây về nghiên cứu và phòng chống dịch bệnh, y biết trình độ trước mắt nguy hiểm như thế nào. Điều đáng may mắn chính là nơi này là Châu Phi, nơi bùng nổ lại là thị trấn hẻo lánh. Nếu không, với tốc độ lan truyền như thế này, trước khi loài người kịp phản ứng, con vi khuẩn đã kịp tiêu diệt cả một châu rồi.

Cho nên, bây giờ y chỉ biết tận lực nhấn mạnh tình huống trước mắt với cấp trên, sau đó để bọn họ kêu gào với Tổ chức Y tế Thế giới, Tổ chức Y tế Mỹ, thậm chí là đến phòng làm việc của Tổng thống để gào. Tận lực phái đến đầy đủ tài nguyên và con người, khống chế cục diện trước mắt đến mức thấp nhất. Nếu còn chậm trễ, một khi để lan tràn ra, đó chính là thảm kịch lớn nhất trong lịch sử nhân loại.

So với tình hình lúc này, dịch Sars lúc trước có là cái gì đâu? Ngay cả đầu ngón tay út cũng không bằng.

Bây giờ, y không còn cách nào khác là ký thác hy vọng vào John và những người Hoa Hạ. Hoa Hạ có lẽ có đầy đủ lực lượng, nhưng Hoa Hạ trước giờ mắc bệnh chủ nghĩa quan liêu nghiêm trọng. Hơn nữa, Hoa Hạ ngoại trừ phái ra một số nhân viên vũ trang, còn lại cũng không có tiền lệ hành động quy mô lớn. Cho dù John rất có sức ảnh hưởng ở Hoa Hạ, nhưng vẫn không có đủ năng lực giải quyết hết thảy khó khăn trước mắt.

Chỉ có Mỹ mới có đầy đủ lực lượng mà thôi. Phải mau chóng báo cáo thẳng đến Sở Y tế Hoa Kỳ hoặc phòng Tổng thống thì mới có thể nhanh chóng điều động nhân lực và vật lực đến giải quyết tình hình dịch bệnh đáng sợ này. Nếu chỉ thông qua Tổ chức phòng chống dịch bệnh của Liên Hiệp Quốc không, đến lúc đó mồ đã xanh cỏ rồi.

Tại lều làm việc của Thiên Y Viện, các thành viên của Thiên Y Viện đều im lặng, sắc mặt của người nào cũng không được tốt, mắt nhìn chằm chằm bốn người chính giữa.

- Trưởng phòng Giang, làm thế nào đây?

Mặc dù Lý Minh là luyện đan sư, nhưng là y sư nhị phẩm, đối với tình huống trước mắt cũng vô cùng rõ ràng, sắc mặt trầm xuống hỏi ý kiến của Giang Khương.

Nghe Lý Minh hỏi, hai người còn lại cũng nhìn Giang Khương. Bất kể thế nào, nếu đã xác định Tế Thế Đỉnh còn nguyên vẹn, hơn nữa khu vực xung quanh cũng không có Huyết tộc mai phục, cộng thêm lời Giang Khương nói là đúng, như vậy chứng tỏ Giang Khương không phản bội Thiên Y Viện. Với tư cách là thành viên dự thính của hội Viện ủy, trong tình huống Hội Viện ủy không có mặt ở đây, hắn có quyền hạn cao nhất lúc này.

Lúc này, sắc mặt của Giang Khương cũng vô cùng khó coi. Đối mặt với tình huống đột nhiên bùng nổ như vậy, hắn cũng chưa chuẩn bị tinh thần. Hắn vốn tưởng rằng chỉ cần nhân viên của phòng phòng chống dịch bệnh Thiên Y Viện chạy đến kịp thời, như vậy sẽ có thể nhanh chóng khống chế tình huống trước mắt, nhưng xem ra đã không được rồi.

Những thành viên của Thiên Y Viện đã không có năng lực để hoàn thành nhiệm vụ này. Với tốc độ bùng nổ kinh khủng như thế, nếu không tiến hành khống chế, nhiều nhất ba ngày sẽ lan tràn trong phạm vi mấy trăm dặm. Sự khủng hoảng sẽ khiến cho nhiều người bỏ đi, từ đó đem vi khuẩn đến các quốc gia khác. Thậm chí còn lan tràn khắp Châu Phi. Một khi xuất hiện tình huống như vậy, với tốc độ lây lan của nó, chỉ cần quản chế không tốt, lan ra toàn cầu cũng không phải là không có khả năng.

Chẳng qua chỉ thoáng trầm xuống một chút, Giang Khương đã ngẩng đầu lên, nói:

- Lập tức thành lập căn cứ truyền tin, tôi sẽ thông báo cho hội Viện ủy, yêu cầu phòng phòng chống dịch bệnh, phòng nghiên cứu cố gắng điều động càng nhiều nhân viên và máy móc đến đây càng tốt. Đồng thời, yêu cầu chính quyền Hoa Hạ phái nhân viên và dụng cụ phòng chống dịch bệnh tiến hành tiếp viện.

Nghe Giang Khương nói xong, ánh mắt ba người lóe lên vẻ khiếp sợ. Dựa theo lời nói của Giang Khương, đây là muốn Hoa Hạ toàn lực nhúng tay vào. Thiên Y Viện có năng lực câu thông với chính phủ Hoa Hạ, nhưng hội Viện ủy sẽ đồng ý tiến hành câu thông với chính phủ sao? Không dính líu đến chính trị là quy định cơ bản của Thiên Y Viện. Trong tình huống không liên quan đến tồn vong của người dân Hoa Hạ, hội viện ủy sẽ không tỏ thái độ vào lúc này. Có thể cử thành viên của mình đến đã là giới hạn cuối cùng của hội Viện ủy rồi.

Chủ nhiệm Dương của phòng Ngũ Kim nhìn Tế Thế Đỉnh trên trực thăng, chần chừ một chút rồi nói:

- Trưởng phòng Giang, nếu không để chúng tôi mang Tế Thế Đỉnh về nước trước?

- Không cần, trước cứ để ở nơi này. Nói không chừng còn có lúc dùng đến.

Giang Khương cười khổ:

- Hơn nữa, mọi người cũng chưa chắc đi được. Với sức lây lan mạnh như vậy, mọi người lại ở trong khu dịch bệnh, chúng ta đều hiểu rồi chứ?

Nhìn Lý Minh và Trưởng phòng Đào cười khổ, mặc dù Chủ nhiệm Dương chỉ chuyên về luyện kim, nhưng nào không rõ tình huống trước mắt, lập tức gật đầu, nói:

- Được rồi, trước có gì có thể giúp được không?

- Được rồi, mọi người lập tức sử dụng những công cụ hiện có, tiến hành thành lập căn cứ truyền tin. Trước khi lực lượng tiếp viện còn chưa đến, yêu cầu phải ở lại nơi làm việc, toàn lực thu thập tất cả tài nguyên trong thời gian ngắn nhất.

Nghe Giang Khương ra lệnh, ba người rối rít gật đầu, sau đó vung tay lên, dẫn các cao thủ của Thiên Y Viện đi thành lập căn cứ truyền tin.

Tuy nói bây giờ dụng cụ chưa đủ, nhưng nơi này có hai chiếc trực thăng. Dựa vào hệ thống truyền tin của trực thăng, cộng thêm điện thoại vệ tinh bọn họ mang trên người, còn có các cao thủ ngoại viện, thành lập một căn cứ truyền tin đơn giản cũng không thành vấn đề.

Nhìn động tác dứt khoát của các cao thủ ngoại viện, Giang Khương gật đầu một cái, thở dài đặt mông ngồi xuống Tế Thế Đỉnh vừa mới được mang xuống trực thăng.

Sắc mặt Pyramy âm trầm từ trong lều bước ra, nhìn các nhân viên Thiên Y Viện đang bận rộn, liền đưa trả điện thoại vệ tinh cho Giang Khương, hỏi:

- Bọn họ đang làm gì vậy?

- Thành lập căn cứ truyền tin.

Giang Khương nói.

- Căn cứ truyền tin?

Pyramy ngẩn người:

- Bọn họ không đi sao? Tôi thấy bọn họ không phải là người chuyên về cái này.

- Bọn họ không phải là người chuyên nghiệp, nhưng bọn họ chuyên về an ninh và truyền tin. Anh cho rằng tiếp theo chúng ta không cần bọn họ sao? Hơn nữa anh cho rằng bây giờ bọn họ có thể đi sao?

Giang Khương lắc đầu cười khổ:

- Hiện tại chúng ta càng có nhiều người càng tốt.

Dứt lời, Giang Khương đưa điện thoại lên tai.

- Giang Khương, bây giờ mới chịu gọi cho tôi sao? Tôi còn tưởng rằng cậu quên lão đầu tử tôi rồi chứ?

Thanh âm sang sảng của Dương lão vang lên bên tai.

Nghe giọng nói quen thuộc nhưng thân thiết vang lên, Giang Khương cũng mỉm cười.

- Cái gì? Nghiêm trọng như vậy sao? Thiên Y Viện đã điều động nhân viên? Còn phái ba nghìn nhân viên gìn giữ hòa bình đến đó?

Dương lão thoáng cả kinh:

- Bây giờ nhân viên trú đóng của chúng ta ở Châu Phi cũng chỉ có tám trăm, mà người nào cũng đang có nhiệm vụ. Không thể rút người ra được.

- Không, ý của tôi là, phái ba nghìn người bay thẳng đến Aragonal.

Giang Khương hít một hơi thật sâu:

- Phải thật nhanh.

- Tăng cường tiếp viện?

Giọng nói của Dương lão trong nháy mắt tăng cao tám trăm độ, sửng sốt một hồi mới cười khổ:

- Giang Khương, cậu có thể không biết, tám trăm nhân viên kia là bởi vì bên kia xảy ra vấn đề, chúng tôi mới có lý do phái đội ngũ này đi. Nếu bây giờ tùy tiện phái ra ba ngàn, quốc tế nhìn vào sẽ như thế nào? Rất nhiều quốc gia đang chờ cơ hội này để công kích chúng ta. Đến lúc đó, nội nước miếng đánh vào thôi cũng tạo thành chướng ngại cực lớn cho chúng ta rồi.

- Lão gia tử, đây là một cơ hội. Tôi dám cam đoan, đây chính là một cơ hội mở ra một lỗ hổng.

Giang Khương trầm giọng nói:

- Lần này, tình hình dịch bệnh bùng nổ, nhưng Mỹ lại không hề có phản ứng nhanh chóng. Nhiều nhất là ba bốn ngày nữa bọn họ mới phản ứng kịp. Sau đó trong năm ngày mới phái nhân viên tiếp viện đến đây. Nhưng lúc đó sẽ không còn khống chế được cục diện.

- Nếu như…nếu như chúng ta có thể trong vòng hai ngày phái được nhân viên đến đây, như vậy sẽ có hy vọng khống chế được hết thảy. Hơn nữa tình huống này sẽ được người ngoài biết đến. Sẽ không có ai dám mượn cớ này để công kích chúng ta. Vả lại, chúng ta lại đi trước Mỹ trong chuyện này, danh dự của chúng ta sẽ có một bước tiến dài.

- Lần này, chúng ta nghênh đón sẽ là lời khen của quốc tế và càng nhiều cơ hội sau này hơn.

Nói đến đây, Giang Khương thoáng dừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Tôi nghĩ, ngài và những vị khác cũng sẽ nhận thấy đây là một cơ hội tốt.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 944



Giang Khương c*̃ng biết, Hoa Hạ phát triển khiêm tốn nhiều năm như vậy, chính là đang thăm dò từng bước ra bên ngoài. Nhưng bước đi quá nhỏ, chỉ sợ sẽ bị xã hội quốc tế bắn ngược.

Nhưng bây giờ chính là một cơ hội. Chỉ cần mấy vị kia chân chính tín nhiệm hắn, nguyện ý mạo hiểm một chút thì không thành vấn đề. Hơn nữa còn là một chuyện lưỡng toàn kỳ mỹ. Thứ nhất có thể mau sớm khống chế thế c*̣c, thứ hai có thể thể hiện thực lực. Dù sao có Thiên Y Viện ở đây, họ có thể bộc lộ quan điểm xuất sắc, để xã hội quốc tế nhận ra được sự cường đại và lực quyết định c*̉a c*̉a Hoa Hạ về phương diện chủ nghĩa nhân đạo và vệ sinh phòng dịch.

Hắn tin rằng, chỉ cần mấy vị kia không ngu, hẳn sẽ không cự tuyệt đề nghị và yêu cầu c*̉a hắn. Ngay cả Thiên Y Viện c*̃ng đã điều động người, nếu bọn họ còn không tin hắn, vậy sau này không cần nói nữa. Bỏ lỡ cơ hội như thế c*̃ng không phải do hắn.

Dương lão thoáng trầm ngâm một chút, sau đó trầm giọng nói:

- Nếu đã như vậy, tôi sẽ đi giải thích với ngài ấy.

- Được.

Giang Khương gật đầu. Nếu Dương lão đã đáp ứng, vấn đề c*̉a chuyện này sẽ không quá lớn.

Tình huống ở Aragonal ngày lúc càng tệ. Sau mấy tiếng, số người bị sốt ở thị trấn đã vượt qua 40%.

Chuyện phát triển rất nhanh khiến Pyramy thiếu chút nữa muốn khóc. Cho dù là ai, cứ mỗi một tiếng nhìn thấy mười hoặc thậm chí mấy chục người mắc bệnh xuất hiện, tỷ lệ lây nhiễm leo thang như thế, không khóc mới là lạ.

Lúc này, một chiếc trực thăng từ đằng xa bay đến, sau đó dừng lại trước lều vải c*̉a Pyramy.

Nghe tiếng trực thăng bên ngoài, Giang Khương và Pyramy vội vàng chạy ra. Khi chạy ra, Giang Khương không khỏi liếc nhìn căn cứ truyền tin c*̉a Thiên Y Viện, thấy không có bất kỳ động tĩnh gì, biết trực thăng này không liên quan gì đến bên hắn.

Nhưng khi Pyramy nhìn thấy chiếc trực thăng, gương mặt liền mỉm cười bước nhanh đến.

- Pyramy, tình huống như thế nào rồi?

Người đàn ông trung niên da trắng đeo mắt kính, đội mũ nhìn Pyramy lớn tiếng nói.

- Trưởng phòng Kenny, tình huống không ổn. Bây giờ người nhiễm bệnh càng lúc càng nhiều. Tôi đã không còn cách nào khống chế toàn bộ c*̣c diện.

Vừa nghênh đón mọi người vào lều vải, Pyramy vừa nói:

- Tình huống cấp trên như thế nào? Khi nào thì tiếp viện đến? Chính phủ có tiếp viện gì không?

- Cấp trên đã tiến hành báo cáo với cơ quan vệ sinh phòng dịch, nhưng tiếp viện ít nhất c*̃ng phải mất ba bốn ngày nữa mới đến. Bây giờ tôi điều một số lực lượng đến, nhưng c*̃ng phải chiều mai mới có thể đến.

Trưởng phòng Ken nhún vai, nói:

- Cậu c*̃ng biết lực lượng mà chúng ta có thể điều đi bây giờ không nhiều, tổng thể mà nói c*̃ng chỉ có thể chờ tiếp viện c*̉a cơ quan vệ sinh phòng dịch, hy vọng lần này bọn họ có thể ý thức được tình hình nghiêm trọng c*̉a dịch bệnh, mau chóng câu thông với văn phòng Tổng thống Mỹ. Nếu không có Mỹ tiếp viện, phiền toái lần này sẽ rất lớn.

- Chúng tôi c*̃ng đã liên lạc với chính quyền địa phương, nhưng bây giờ bọn họ không có dư lực làm những việc này. Tôi chỉ yêu cầu bọn họ phái đội quân trợ giúp phong tỏa phạm vi nhiễm bệnh nhưng c*̃ng bị cự tuyệt. Bây giờ chỉ có thể dựa vào chúng ta mà thôi.

Đưa tay đẩy cặp mắt kính, Trưởng phòng Ken mới chú ý đến Giang Khương bên cạnh, cau mày hỏi:

- Đây là ai vậy?

- Trưởng phòng Ken, tôi xin giới thiệu với anh, đây là John. Chúng tôi đã từng làm việc với nhau ở Haiti năm đó. Cậu ấy là chuyên gia khoa Chấn thương chỉnh hình. Đồng thời c*̃ng có nghiên cứu về phương diện virus. Lần này cậu ấy đã trợ giúp cho tôi rất nhiều.

Pyramy vội vàng giới thiệu:

- Cậu ấy đến từ Hoa Hạ. Hơn nữa rất có sức ảnh hưởng. Cậu ấy vừa mới câu thông với chính quyền Hoa Hạ, nghe nói lần này Hoa Hạ đã phái rất nhiều nhân viên mang trang thiết bị, dụng c*̣ đến tiếp viện chúng ta. Người bên ngoài chính là người c*̉a cậu ấy.

- John, vị này là tổng phụ trách tổ chức ở Châu Phi chúng tôi, Trưởng phòng Kenny.

- Chuyên gia khoa Chấn thương chỉnh hình? Người Hoa?

Trưởng phòng Ken cau mày nhìn Giang Khương, sau đó nói:

- Hoa Hạ sẽ phái rất nhiều người đến tiếp viện?

- Đúng vậy.

Giang Khương gật đầu:

- Bởi vì tình hình dịch bệnh lần này quá nghiêm trọng, tôi đã báo cáo lại chính quyền trong nước. Quốc gia c*̉a chúng tôi sẽ phái nhiều lực lượng đến tiếp viện.

- Có thật không? Vậy thì tốt quá rồi. Hoa Hạ tương đối có kinh nghiệm về phương diện phòng chống dịch bệnh.

Có được sự xác nhận c*̉a Giang Khương, Trưởng phòng Ken hài lòng gật đầu, sau đó nói:

- Hy vọng có thể mau sớm đến đây. Trong hai ngày thì quá tốt rồi. Nếu chờ đến bốn năm ngày sau thì chỉ sợ đã quá muộn. Tôi nghĩ đến lúc đó Mỹ c*̃ng đã phái lực lượng đến trước rồi.

Giang Khương cười, gật đầu:

- Không cần lo lắng. Lần này Hoa Hạ chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn. Lần này chúng tôi đã điều động một nhóm người và vật chất, hẳn sẽ đến sớm. Hơn nữa, trong vòng một hai ngày, chúng tôi còn cử một nhóm nhân viên nghiên cứu virus và thiết bị tiên tiến nhất, c*̀ng với nhân viên vũ trang đến để ứng đối với tình hình dịch bệnh.

- Một hai ngày? Nhân viên nghiên cứu và dụng c*̣ tiên tiến nhất? Nhân viên vũ trang?

Trưởng phòng Ken ngẩn người, sau đó nhìn người bên cạnh, rồi quay sang nhìn Giang Khương:

- Bác sĩ John, đừng nói đùa nữa. Bây giờ không phải thời điểm để đùa. Mặc dù chúng tôi rất hoan nghênh mọi người cứu viện, nhưng có một số nhân viên phòng dịch đến đây trong mấy ngày này đã là thỏa mãn lắm rồi.

- Không, Trưởng phòng Ken, tôi không nói đùa. Người c*̉a chúng tôi sẽ đến đây trong hai ngày nữa.

Giang Khương nói:

- Các người không cần lo lắng, chỉ cần làm tốt công việc ứng đối. Rất nhanh người c*̉a chúng tôi sẽ giải quyết mọi việc.

- Các người sẽ giải quyết hết mọi việc?

Nghe xong, ánh mắt màu xanh c*̉a Trưởng phòng Ken nhìn chằm chằm vào Giang Khương, đột nhiên mỉm cười:

- Bác sĩ John, tôi tin rằng cậu có năng lực nhất định, nhưng công việc chủ đạo vẫn phải do chúng tôi tiến hành. Bởi vì bên cậu không thể có nhiều người như vậy được.

Nghe xong, Giang Khương không khỏi cau mày, đang định lên tiếng, chợt nghe Trưởng phòng Ken lạnh giọng nói:

- Tôi tin rằng Hoa Hạ trong vòng hai ngày sẽ phái ra một đội ngũ, có thể là năm sáu người, hoặc có thể là mười mấy người. Nhưng muốn chủ đạo trong lần phòng dịch này thì không thể nào.

Nghe đến đây, Giang Khương không khỏi bật cười, đang định lên tiếng, chợt nghe tiếng trực thăng ầm ầm bên ngoài.

Mọi người nhìn nhau, Giang Khương nhún vai, cười nói:

- Được rồi, mọi người đừng tranh luận nữa, c*̀ng tôi ra xem một chút đi.

Mọi người nghi ngờ bước theo Giang Khương ra ngoài, chỉ thấy có hai chiếc trực thăng chậm rãi đáp xuống. Cách đó không xa, trong bụi vàng cuồn cuộn, một đội ít nhất có mười chiếc xe đang chạy nhanh đến.

Hai chiếc trực thăng chậm rãi hạ xuống, từ bên trên nhảy xuống mấy gương mặt Châu Á, sải bước bước đến.

- Trưởng phòng Giang, tôi là y sĩ tam phẩm Bạch Chí Giang, phòng làm việc trú đóng tại Châu Phi, c*̀ng với bốn y sĩ chính thức, sáu y sĩ thực tập đến tiếp viện.

Một người đàn ông trung niên khoảng năm chục tuổi cung kính báo cáo với Giang Khương:

- Lần này chúng tôi đã chuẩn bị năm xe đồ dùng cách ly và một xe thuốc tương ứng c*̀ng với một số dụng c*̣. Còn có một trăm người c*̉a chính quyền. Bọn họ sẽ giúp chúng tôi tiến hành bước cách ly đầu tiên.

- Được, vất vả cho mọi người rồi.

Giang Khương nhìn các cao thủ ngoại viện bước ra từ lều vải truyền tin, liền gật đầu, nói:

- Tiếp theo, ngoại viện sẽ trợ giúp mọi người thành lập căn cứ cách ly đầu tiên. Mọi người hãy chịu vất vả một chút, chờ tiếp viện trong nước đến, khi đó sẽ dễ thở hơn nhiều.

- Vâng, Trưởng phòng Giang.

Mọi người cung kính kêu lên, sau đó các cao thủ ngoại viện bắt đầu sải bước đến chỗ đoàn xe.

Lúc này, đoàn xe c*̃ng đã dừng lại cách đó không xa. Đám binh lính da đen mang theo súng đạn sẵn sàng từ trên xe nảy xuống, dưới sự chỉ huy c*̉a mấy sĩ quan chỉ huy, đem hàng hóa trên xe tháo xuống. Những binh lính da đen còn lại thì dưới sự chỉ huy c*̉a

các cao thủ ngoại viện, bắt đầu dựng lều vải để xếp các dụng c*̣ và trang thiết bị.

Đám người Trưởng phòng Ken nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mặt. Lúc này mới qua bao lâu, tại sao bọn họ lại chuẩn bị được nhiều thiết bị và nhân viên như vậy? Hơn nữa, không phải chính quyền Biana đã từ chối yêu cầu phái binh đến sao? Tại sao bọn họ lại có thể mang theo quân đội vũ trang hơn một trăm người đến như vậy?

Bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi, đám người Trưởng phòng Ken lúc này mới chú ý đến lều vải truyền tin bên kia, phát hiện lều vải truyền tin c*̃ng là được thành lập từ hai chiếc trực thăng.

Nhìn vẻ mặt kinh hãi c*̉a Trưởng phòng Ken, Giang Khương nhìn đồng hồ, dưới ánh mắt kinh hãi c*̉a mọi người, nói:

- Hai tiếng nữa, nhân viên và dụng c*̣ từ Hoa Hạ c*̃ng sẽ đến. Đến lúc đó, chúng ta trên căn bản đã có thể thành lập hoàn thiện phòng nghiên cứu dịch bệnh. Đồng thời tiến hành chữa trị và cách ly những người bị nhiễm bệnh.

- Bác sĩ John...

Trưởng phòng Ken nuốt nước miếng, mỉm cười nói, thái độ hoàn toàn khác so với lúc trước:

- Theo như lời cậu nói, sẽ có đầy đủ nhân viên và thiết bị nghiên cứu xử lý tình hình dịch bệnh lần này, nhưng bây giờ số người lây nhiễm quá nhiều. Muốn cách ly, chỉ dựa vào đội ngũ vũ trang trăm người như vậy thì chỉ sợ không đủ. Nếu các người có thể thuyết phục được chính quyền địa phương phái lực lượng vũ trang đến, không biết có thể điều thêm mấy trăm người nữa không? Chỉ cần thêm mấy trăm người nữa, miễn cưỡng có thể duy trì công tác cách ly.

- Chính quyền địa phương không dư lực lượng vũ trang cho chúng ta.

Giang Khương thoáng dừng một chút rồi nói:

- Nhưng tôi không phải đã nói sao? Chúng ta sẽ có rất nhiều nhân viên gìn giữ hòa bình đến đây, tiến hành công tác cách ly. Tôi nghĩ trong vòng hai ngày nữa sẽ đến.

- Cái gì? Hoa Hạ các người sẽ phái đến rất nhiều binh lính có vũ trang sao? Không thể nào?

Trưởng phòng Ken kinh hãi nói.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 945



- Nếu như không có bất ngờ gì xảy ra.

Đối với câu hỏi c*̉a Trưởng phòng Ken, Giang Khương dửng dưng gật đầu, khiến cho Trưởng phòng Ken vừa mong vừa lo lắng. Bây giờ y đã tin lời nói c*̉a Giang Khương. Dù sao trước mắt c*̃ng đã có nhân viên và thiết bị tiếp viện đến, hơn nữa trong hai tiếng nữa sẽ có tiếp đội ngũ thứ hai. Y không tin Giang Khương lại nói láo.

Bây giờ y chỉ có thể cầu nguyện lời c*̉a Giang Khương không sai, sẽ có ba ngàn quân lính đến. Nếu không, với tình huống hiện tại, đúng thật là không tiện giải quyết.

Tình huống trước mắt xem ra, tỷ lệ người bị sốt cao đã tăng nhanh như vậy, nhưng c*̃ng may là vừa mới bùng nổ không lâu, mấy ca tử vong không nhiều, cho nên khủng hoảng vẫn còn chưa nghiêm trọng. Nếu đợi đến lúc cao điểm, dân chúng các thị trấn xung quanh di tản đi, đến lúc đó, nếu không có quân đội được vũ trang khống chế thật tốt, virus sẽ nhanh chóng bị khuếch tán, sau đó sẽ bùng nổ ở Biana, thậm chí là toàn bộ Châu Phi.

Trong lúc Trưởng phòng Kenny đang cảm thấy bất an, tốc độ c*̉a Thiên Y Viện và quan viên Hoa Hạ c*̃ng không chậm. Lúc này, người phụ trách c*̉a tổ chức Y tế Liên Hiệp Quốc đang cầm trong tay bản thông báo xin tiếp viện Hoa Hạ truyền đến. Tuy ông không do dự, cầm bút phê duyệt ngay, nhưng có chút nghĩ không ra, ông vừa mới nhận được báo cáo có liên quan đến tình hình bùng phát dịch bệnh lây nhiễm ở Châu Phi, vẫn còn đang đau đầu không biết xử lý như thế nào. Hiện tại thiết bị, nhân lực, vật lực vẫn còn chưa đủ, chức phụ trách c*̉a ông đã sắp gánh không nổi, bên phía Hoa Hạ lại gửi công văn xin tiếp viện, đây c*̃ng không phải là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi đơn giản như thế.

Có công văn này, ông c*̃ng thở phào nhẹ nhõm. Hoa Hạ rất ít khi nhúng tay vào những sự việc quốc tế lại có rất nhiều kinh nghiệm trong việc phòng dịch. Có Hoa Hạ tham dự, tình hình có thể sẽ được khống chế, ông c*̃ng cảm thấy yên tâm hơn nhiều. Nhưng ông c*̃ng còn chút nghi ngờ. Nếu chỉ là tiếp viện đơn thuần, Bộ Y tế Hoa Hạ cứ trực tiếp liên lạc với Biana là được.

Với trình độ đập tiền vào mặt rất được hoan nghênh c*̉a thổ hào Hoa Hạ, đối với nước nghèo như Biana thì tuyệt đối giơ hai tay đồng ý. Bộ Y tế Hoa Hạ tối đa chỉ gửi một công văn thông báo cho Biana là đủ, lại còn cố ý gửi một công văn thông báo đến bên mình, chẳng phải là vẽ rắn thêm chân sao?

Nhưng người phụ trách c*̃ng cảm thấy chẳng có vấn đề gì. Ông dự cảm được lúc này ở Biana, tuyệt đối là một phiền phức lớn. Lần này có Hoa Hạ chủ động nhảy ra, hơn nữa còn không cần Tổ chức Y tế c*̉a Liên Hiệp Quốc trợ giúp, chỉ cần ký cho cái tên là được, đúng là cầu còn không được mà.

Nếu không có Hoa Hạ, đánh giá lúc này ông ta đã phải khép nép gọi điện thoại cho Mỹ xin chi viện.

Lập tức không chút do dự, ký bút phê duyệt đồng ý cho Hoa Hạ phụ trách chủ đạo hành động phòng dịch tại nước Biana c*̉a Châu Phi lần này.

Tại khu quân sự Hoa Hạ, một vị Thiếu tá đưa một văn kiện đến trước mặt vị Tướng quân, trầm giọng nói:

- Tướng quân, đã nhận được thư trả lời c*̉a Tổ chức Y tế Liên Hiệp Quốc.

- Được, truyền lệnh xuống, sư đoàn 11 lập tức lên đường.

Nhìn đoàn xe cuộn khói vàng và trực thăng đang quanh quẩn trên bầu trời tìm chỗ hạ xuống, đám người Pyramy và Trưởng phòng Kenny hưng phấn đến cực điểm.

Những thùng hàng được niêm phong kỹ càng, sau đó từng nhóm người bước xuống xe, lưu loát dựng lều vải, rồi đem những thùng hàng vào bên trong.

Lúc này, một đội ngũ chậm rãi bước sang bên này, thấy Giang Khương đang đứng trước lều vải, lập tức khiêm nhường nói:

- Trưởng phòng Giang, phòng nghiên cứu virus c*̉a Thiên Y Viện, phòng Phòng chống dịch bệnh xin đến tiếp viện.

- Vất vả cho mọi người rồi.

Nhìn những gương mặt quen thuộc, Giang Khương hài lòng gật đầu. Đây đều là tinh anh c*̉a cả hai phòng trong Thiên Y Viện.

- Xin mọi người dốc sức nhiều hơn. Mọi người có lẽ c*̃ng đã rõ tình hình dịch bệnh lần này. Thời gian cấp bách, tôi c*̃ng không muốn nói nhiều. Bắt tay vào công việc ngay từ bây giờ.

Dứt lời, Giang Khương lại giới thiệu mọi người với nhau:

- Vị này là Pyramy và Kenny, người phụ trách c*̉a tổ chức thầy thuốc biên giới, c*̃ng là người phát hiện ra tình huống dịch bệnh lần này. Những tài liệu có liên quan, chờ lát nữa bọn họ sẽ chuyển cho mọi người, đồng thời trợ giúp mọi người tiến hành công việc.

Tất cả đều c*̀ng gật đầu, sau đó mỉm cười chào hỏi Pyramy và Kenny.

Nhìn người nào c*̃ng khí độ trầm ổn, lúc này Pyramy và Kenny đều thở phào nhẹ nhõm. Thấy mọi người không có ý bắt tay với họ, cả hai chỉ gật đầu, sau đó có mấy người thanh niên bước đến, dùng tiếng Anh lưu loát để trò chuyện, nhờ cả hai giao ra tài liệu có liên quan, sau đó c*̀ng nhau bước vào trong lều.

Bây giờ hai người rốt cuộc c*̃ng thoáng yên tâm một chút. Có tinh anh Hoa Hạ ở đây, chỉ hy vọng có thể mau sớm khống chế, cộng thêm thời gian nữa sẽ đến thêm nhân viên duy trì hòa bình c*̉a Hoa Hạ, như vậy khả năng có thể khống chế được dịch bệnh ở Biana sẽ rất lớn.

Các thành viên c*̉a Thiên Y Viện c*̃ng bước nhanh đến, dẫn thành viên c*̉a phòng Nghiên cứu virus và phòng Phòng chống dịch bệnh vào những căn lều đã được dựng sẵn, chỉ chờ tinh anh đến làm việc mà thôi.

Nhìn các thành viên Thiên Y Viện đã vào vị trí c*̉a mình, lúc này Giang Khương mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó cầm cái Ipad một cao thủ ngoại viện đưa đến.

- Trưởng phòng Giang, đây là hình ảnh mà căn cứ vệ tinh chúng ta vừa vẽ được. Màu xanh da trời là khu vực hoạch định tiến hành cách ly. Màu đỏ là thị trấn Aragonal và các thị trấn chung quanh. Chúng tôi có ý định muốn dồn hết người dân chung quanh vào khu cách ly màu xanh da trời, c*̃ng chính là thị trấn Aragonal.

- Sau đó sẽ tiến hành khử trùng.

Thành viên ngoại viện trầm giọng nói:

- Sau khi tiếp viện và quân đội đến, chúng ta có thể đảm bảo đã cách ly hoàn mỹ.

Giang Khương gật đầu, nói:

- Được, hoàn toàn không khác gì suy nghĩ c*̉a tôi. Cứ làm như vậy đi. Tận lực dựng thêm nhiều lều vải, sau đó để một trăm binh lính Biana phối hợp với người c*̉a chúng ta tiến hành cách ly, tránh người dân địa phương phát sinh mâu thuẫn.

- Vâng, Trưởng phòng Giang.

Người phụ trách ngoại viện gật đầu một cái, sau đó nhìn cặp mắt phủ đầy tia máu c*̉a Giang Khương, lo lắng hỏi:

- Bây giờ các thành viên đã vào vị trí, nếu không, Trưởng phòng Giang đi nghỉ ngơi một chút đi.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 946



Nghe người phụ trách nhắc đến, lúc này Giang Khương mới cảm thấy cả người mệt mỏi. Từ lúc đến Anh tận bây giờ, hắn chưa từng được nghỉ ngơi. Toàn bộ tinh thần đều tập trung vào hoàn cảnh chung quanh, vắt kiệt tâm tư để chạy trốn. Sau khi đến Châu Phi, c*̃ng không được nghỉ ngơi thật tốt, gặp phải chuyện như thế này, quả thật là rất mệt.

Lập tức gật đầu nói:

- Vậy tôi nghỉ ngơi một chút, mọi người cố gắng nhiều hơn chút nhé.

- Vâng, Trưởng phòng Giang, cậu cứ yên tâm. Nơi này đã có chúng tôi.

Nghe vị phụ trách nói, Giang Khương ngược lại yên tâm hơn. Có bọn họ ở đây chủ trì đại c*̣c, tạm thời sẽ không có vấn đề gì xuất hiện.

Giang Khương chui vào bên trong lều vải có Tế Thế Đỉnh, dựa lưng vào Tế Thế Đỉnh mà ngủ. Mấy ngày nay có thể nói là mệt ngất ngư, không nghỉ ngơi thì đúng là không được.

Giang Khương mơ màng ngủ không biết qua bao lâu thì bị người ta đánh thức.

- Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ là nhân viên gìn giữ hòa bình đến?

Giang Khương cau mày ngồi dậy nhìn người đến gọi mình, hỏi.

Sắc mặt Lý Minh cổ quái nhìn Giang Khương, nói:

- Không, là người c*̉a bộ lạc phù thủy đến.

- Bộ lạc phù thủy?

Giang Khương cau mày, nghĩ đến đây là nhân vật nào, trong lòng liền giật mình, nghi ngờ hỏi:

- Bọn họ đến đây làm chi? Tuy nói nơi này là địa bàn c*̉a bọn họ, nhưng chúng ta c*̃ng không phải đến cướp chén cơm c*̉a bọn họ. Hơn nữa, trước giờ bọn họ không phải rất ít khi xen vào chuyện c*̉a người khác sao? Bọn họ đến đây làm gì? Chúng ta là đang cứu người mà.

Lý Minh cười khổ lắc đầu:

- Không biết, nhưng nhìn biểu hiện thì là có chút mất hứng. Dù sao, tuy nói Hoa Hạ chúng ta c*̃ng có giao thiệp với Châu Phi đã lâu, nhưng đây là lần đầu tiên Thiên Y Viện chúng ta đến Châu Phi, hơn nữa trận thế còn không nhỏ. Bọn họ khẩn trương c*̃ng chẳng có gì lạ.

Giang Khương thở ra một hơi, nói:

- Vậy anh đi giải thích một chút cho bọn họ đi.

- Trưởng phòng Giang, đám gia hỏa kia muốn người phụ trách c*̉a chúng ta nói chuyện với bọn họ.

Lý Minh bất đắc dĩ, nói:

- Người phụ trách cao nhất ở đây là cậu. Dù thế nào thì c*̃ng phải là cậu ra mặt. Luận thế nào, bộ lạc phù thủy c*̃ng c*̀ng cấp bậc với viện chúng ta. Nếu cậu không đi, gây ra chuyện không hay, chúng ta c*̃ng không tiện giao phó.

- Đơn vị c*̀ng cấp bậc?

Giang Khương thở dài, sau đó đứng lên, nói:

- Được, vậy để tôi đi một chuyến.

Đưa tay xoa mặt, tiêu trừ chút buồn ngủ còn sót lại, cầm chai nước Lý Minh đưa đến để súc miệng xong, Giang Khương nói tiếp:

- Bên kia cử ai đến vậy?

- Không biết, nhưng người dẫn đầu tự xưng là Đại pháp sư bộ lạc phù thủy.

- Đại pháp sư?

Giang Khương cau mày., Hắn hiểu biết về bộ lạc phù thủy không nhiều. Nhưng khi vừa mới bước vào Thiên Y Viện, trong quá trình học y căn bản, hắn c*̃ng biết được sự tồn tại c*̉a bộ lạc phù thủy. Đại pháp sư c*̉a bộ lạc phù thủy chính là thành viên hội Viện ủy Thiên Y Viện. Tuy bộ lạc phù thủy tổng cộng chỉ có hai ba chục người, nhưng địa vị lại tương đối cao ở Châu phi.

Lúc này, nghe nói có Đại pháp sư c*̉a đối phương ra mặt, Giang Khương không đau đầu mới là lạ.

Thoáng lên tinh thần một chút, Giang Khương mới c*̀ng với Lý Minh ra ngoài lều vải.

Sau khi bước ra ngoài lều vải, liền nhìn thấy hai vị tiên sinh ngoại viện đang c*̀ng với một số thuộc hạ giằng co với những người có hình dạng cổ quái.

Giang Khương chậm rãi bước đến, rất nhanh khiến đối phương chú ý.

Khi Giang Khương đến, hai vị tiên sinh ngoại viện hơi khom người, sau đó lui sang một bên.

Đám người vẽ hoa văn cổ quái khắp cơ thể, trên đầu đội lông chim, cổ đeo một vòng răng thú ngạc nhiên nhìn Giang Khương.

Lão giả trên đầu có cắm mấy cọng lông chim đặc biệt nhìn chằm chằm Giang Khương, sau đó nói thứ ngôn ngữ gì đó mà hắn nghe không hiểu.

Bên cạnh có một người thanh niên khoảng chừng hai ba chục tuổi nói một tràng tiếng Anh lưu loát, ý là:

- Đại pháp sư chúng tôi hỏi, đây chính là người phụ trách cao nhất c*̉a Thiên Y Viện các người?

- Đúng. Vị này là Trưởng phòng Giang, thành viên dự thính hội Viện ủy Thiên Y Viện chúng tôi. Xếp hạng thứ mười lăm ở Thiên Y Viện.

Lý Minh sợ đối phương không hiểu thành viên dự thính hội Viện ủy là gì, lập tức đem vị trí c*̉a Giang Khương ở Thiên Y Viện nói ra.

Xếp hạng thứ mười lăm ở Thiên Y Viện, tính thế nào c*̃ng không thấp hơn so với Đại pháp sư. Dù sao bộ lạc phù thủy c*̉a các người c*̃ng chỉ có hai ba chục người, nói xếp hạng ba mươi mấy c*̃ng có thể. Hơn nữa, trước mặt dế nhũi Châu Phi, Hoa Hạ chính là thổ hào, lại càng coi trọng mặt mũi hơn, không để yếu đi khí thế trước đối phương. Nếu không, đám lão gia hỏa này vểnh đuôi lên, đến lúc đó nói chuyện c*̃ng không thể nói chuyện, đánh c*̃ng không thể đánh, phiền phức sẽ rất lớn.

Quả nhiên, người thanh niên kia nghe Lý Minh nói xong, ánh mắt lóe lên sự kinh nghi, sự không vui vốn có trong mắt liền biến mất, sau đó tiến lên nói nhỏ mấy câu bên tai Đại pháp sư.

Đại pháp sư nghe xong, đánh giá Giang Khương từ trên xuống dưới, sau đó nhẹ nhàng gật đầu một cái.

- Được, đại pháp sư chúng tôi nói, Trưởng phòng Giang có tư cách đối thoại với chúng tôi.

Người thanh niên kia không còn vẻ cao ngạo và khinh thường như vừa rồi, nhìn Giang Khương, nói:

- Đại pháp sư bảo tôi hỏi các người, Thiên Y Viện các người gần trăm năm không giao thiệp với các khu vực khác, vì sao lần này lại không thông báo đã tiến vào, hơn nữa còn vào rất nhiều người. Chẳng lẽ coi bộ lạc phù thủy chúng tôi là vô hình sao?

Lý Minh biết mặc dù tiếng Anh c*̉a Giang Khương không tệ lắm, nhưng đối phương đã có phiên dịch, bên mình c*̃ng không thể yếu đi khí thế, lập tức tiến đến bên tai Giang Khương, đem những lời này dịch thành tiếng Hoa.

Mặc dù cảm thấy không kiên nhẫn với thủ tục rườm rà như thế này, nhưng hai bên là người có thân phận, hơn nữa đây là lần đầu tiên hắn đại diện cho Thiên Y Viện tiến hành đối thoại với người c*̀ng cấp bậc, vạn nhất để mất thân phận, mặt mũi c*̉a Thiên Y Viện c*̃ng mất luôn, lập tức gật đầu, nói lại mấy câu.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 947



Chờ Lý Minh phiên dịch lại bên kia xong, Giang Khương chú ý đến vị pháp sư c*̉a bộ lạc phù thủy phía đối diện.

Giang Khương c*̃ng không quá mức chú ý đến những ghi chép về bộ lạc phù thủy ở Thiên Y Viện. Dù sao, bộ lạc phù thủy nổi tiếng không uy hiếp ai. Bởi vì c*̃ng chẳng có ai đánh chủ ý lên Châu Phi. Vùng đất này quá nghèo, ngoại trừ mấy con sư tử ra thì c*̃ng chẳng có gì đáng cho người ta phải chú ý.

Mà phù thủy ở đây, người nào c*̃ng chỉ xưng vương xưng bá ở địa bàn c*̉a mình. Đa số rụt đầu trốn trong một bộ lạc nào đó. Trong lịch sử không có ghi chép nào ghi lại bộ lạc phù thủy bước ra khỏi Châu Phi. Bởi vì bọn họ cho rằng sức mạnh c*̉a mình là đến từ tổ thần địa phương. Nếu rời đi, bọn họ sẽ mất đi sức mạnh. Cho nên, chỉ cần không ai cổ động làm bậy thì c*̃ng chẳng có ai động đến bọn họ.

Nhưng Pháp sư c*̃ng không phải là người chỉ biết hù dọa người khác. Phù thủy c*̉a bọn họ là có thật, am hiểu nhất chính là Tổ linh phụ thể, có thể kêu gọi các loại năng lượng kỳ dị cổ quái phụ thể vào tinh thần, cơ thể c*̉a bản thân hoặc c*̉a người khác, từ đó có được năng lượng cường đại. Phù thủy càng mạnh thì năng lực kêu gọi lại càng mạnh.

Dĩ nhiên, ngoại trừ Tổ linh phụ thể, phù thủy hỗn tạp có thể gom thành một đống lớn, cho nên mới không nổi tiếng mà thôi.

Lần này đột nhiên xuất hiện phù thủy, hơn nữa còn là cấp bậc Đại pháp sư, Giang Khương tất nhiên là muốn nghiên cứu một chút.

Trong lúc Giang Khương đang nhìn lén, Đại pháp sư nghe phiên dịch dịch lại, đột nhiên giận dữ, nói ra một tràng dài.

Giang Khương thấy vị Đại pháp sư này kêu to, chân mày c*̃ng dần dần cau lại. Lão già này đúng là không biết điều. Nếu không phải căn cứ vào chủ nghĩa nhân đạo, không muốn bệnh dịch bộc phát vạ lây rất nhiều người, khiến cho vô số gia đình tan cửa nát nhà, hắn c*̃ng lười nhúng tay vào vũng nước đục này.

- Trưởng phòng Giang, lão c*̀i bắp...à, Đại pháp sư nói chúng ta không xin phép trước đã tùy tiện bước vào khu vực c*̉a bọn họ, bảo chúng ta nói lời xin lỗi.

Sắc mặt Lý Minh c*̃ng vô c*̀ng khó coi. Thiên Y Viện bọn họ đến giúp đỡ, tuy không thông báo trước một tiếng, nhưng đám c*̀i bắp các người đang trốn trong cái vùng hẻo lánh nào đó, ngay cả điện thoại c*̃ng không có một cái, lấy gì mà thông báo cho các người đây? Trong giờ phút quan trọng, các người đột nhiên nhảy ra gây chuyện, đúng là rảnh rỗi không có việc gì làm mà.

- Xin lỗi? Không có cửa đâu.

Giang Khương vất vả lắm mới ngủ được ngon giấc. Còn chưa ngủ được bao lâu thì đã bị người ta dựng dậy. Bây giờ lại bị một lão già c*̀i bắp giương nanh múa vuốt uy hiếp hắn, trong lòng lại càng khó chịu hơn.

- Nói cho bọn họ biết chúng ta đến là để cứu người, còn bắt chúng ta xin lỗi. Không có việc đó đâu. Không phục thì tiến lên đấu tay đôi đi.

Giang Khương tức giận nói.

Đám cao thủ ngoại viện đứng sau lưng Giang Khương, nhìn lão già đen thui, trên đầu còn gắn mấy cọng lông gà nhảy choi choi lên trước mặt, sắc mặt c*̃ng dần dần khó coi. Giờ nghe Giang Khương nói, mắt c*̉a người nào c*̃ng lạnh lại, bày ra bộ dạng chỉ cần đối phương khai chiến là nhảy lên ngay, đánh cho mấy tên c*̀i bắp này cha mẹ nhận không ra. Đám người này chủ yếu là da dày mà thôi. c*̃ng chưa từng giao thủ với bộ lạc phù thủy, lúc này c*̃ng nên thử một chút.

Nhìn mọi người đưa tay thủ thế, Lý Minh lau mồ hôi. Đây là địa bàn c*̉a người ta, bảo người ta đánh nhau là không được. Đám dế nhũi này nổi tiếng nóng tính. Hơn nữa người ta tồn tại như thần trong khu vực này. Một hai người còn đối phó được, nhưng hôm nay đánh ngã một người, ngày mai đến tiếp một người nữa, sau đó lại đến một người nữa. Nói không chừng đến cuối c*̀ng tập trung hết toàn bộ bộ lạc đến trả thù c*̃ng không phải là không thể có.

Nhưng nhìn gương mặt khó chịu c*̉a Giang Khương, Lý Minh c*̃ng không dám phản đối. Dù sao người xin lỗi c*̃ng phải là Giang Khương. Nhưng hắn là thành viên Thiên Y Viện, lần này đến cứu viện, lại còn phải nói xin lỗi người ta, đúng là không được hợp lý.

Lập tức Lý Minh chuyển sang nói chuyện với bên kia. Tuy không nói là xin lỗi, nhưng c*̃ng không thể nói muốn đánh nhau. Đây là địa bàn c*̉a người ta, không đến vạn nhất thì tốt nhất không nên xé rách da mặt với đối phương. Hơn nữa, y c*̃ng hiểu tính cách c*̉a Giang Khương. Tuy nói Giang Khương đang tức giận nhưng hắn c*̃ng là người hiền lành. Nói muốn đánh nhau, bất quá c*̃ng chỉ vì tức giận mà thôi.

Quả nhiên, khi y chịu nhịn nói chuyện với bên kia, trưởng phòng Giang đứng một bên c*̃ng không nói tiếng nào, mặc cho y nói chuyện.

Lý Minh nói rất chân thành nhưng đối phương lại không lĩnh tình. Gã phiên dịch hếch mũi lên trời, đem lời nói dịch lại cho lão già kia nghe. Nhìn biểu hiện c*̃ng biết là thêm dầu vào lửa, hoàn toàn vặn vẹo lời nói c*̉a Lý Minh.

Chỉ thấy lão già quê mùa nhảy lên, giậm chân mắng chửi Giang Khương.

Giang Khương cau mày. Hắn bị mấy ngàn Huyết tộc vây quét, cộng thêm mấy quả lựu đạn quăng xuống đỉnh đầu, một bụng đã đầy ắp cơn tức còn chưa xả đi được.

XX..OO..XX...OO...

Đám Lý Minh và cao thủ ngoại viên đang lạnh lùng nhìn bên kia, đột nhiên nhìn thấy Trưởng phòng Giang giậm chân nhảy lên, dùng tiếng chắc là thổ ngữ mắng to đối phương.

Mọi người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, thật sự không hiểu đây là tình huống gì. Chẳng lẽ Trưởng phòng Giang hiểu tiếng thổ ngữ sao? Lập tức mọi người đều kinh nghi nhìn sang đám người bên kia.

Chỉ thấy mấy tên da đen đối diện đang há to miệng, mắt lồi ra nhìn Giang Khương đang giậm chân mắng to.

Mọi người liền hoảng hốt. Mẹ ơi, chẳng lẽ Trưởng phòng Giang biết nói tiếng thổ ngữ c*̉a bọn họ sao?

Đúng như dự đoán, lão đại Pháp sư sau khi hồi phục lại tinh thần, giơ cao thanh quải trượng trong tay, chỉ thẳng vào Giang Khương, sau đó quơ chân múa tay la mắng.

- Chậc chậc, lão già này còn dám phách lối.

Mọi người chỉ nghe Trưởng phòng Giang thẹn quá hóa giận mắng lại một câu, rồi lại bla bla với lão dế nhũi kia.

Thoáng chốc, cả hai bên mắng nước miếng văng tung tóe. Toàn trường đều là tiếng mắng chửi nhau. Người bên cạnh chỉ biết giơ mắt nhìn, căn bản chen miệng vào không lọt.

Bên kia thì tốt rồi. Tuy chen miệng không lọt nhưng tổng vẫn còn nghe hiểu hai người đang nói gì, còn người c*̉a Thiên Y Viện thì hoàn toàn choáng váng, chỉ có thể trơ mắt nhìn, không biết Trưởng phòng Giang đang ồn ào cái gì.

Nhưng nhìn tình huống trước mắt, mọi người c*̃ng thoáng yên tâm một chút. Hai người dường như không có ý định động thủ, chỉ mắng chửi nhau mà thôi. Hơn nữa, nhìn biểu hiện, ban đầu Trưởng phòng Giang nói không trôi, nhưng càng về sau nói lại càng thuận miệng, không hề rơi xuống thế hạ phong.

- Ai cha, tôi nhớ ra rồi. Trong tài liệu có ghi lại, bộ lạc phù thủy dường như rất thích mắng người. Thông qua miệng lưỡi để nói phải trái.

Một tiên sinh ngoại viện thấp giọng nói.

Những người bên cạnh nghe xong đều ngạc nhiên. Lý Minh vội vàng hỏi:

- Lỗ tiên sinh, rốt cuộc là thật hay giả vậy?

- Đương nhiên là thật. Tôi đã xem qua tài liệu ghi lại, trong các bộ lạc phù thủy, để giải quyết tranh chấp, bọn họ thường sử dụng phương thức này. Bên nào thắng sẽ tránh được chiến tranh bùng nổ. Tình huống giết địch ba ngàn tự tổn tám trăm sẽ không xuất hiện.

- Hơn nữa, nghe nói người nào mắng thắng, Tổ linh sẽ càng thích. Vạn nhất đối thủ không phục, uy lực thi thuật bùng nổ sẽ càng mạnh.

Sắc mặt Lỗ tiên sinh quái lạ nói:

- Cho nên, tất cả các bộ lạc phù thủy đều thích làm như vậy.

- Đúng là có ghi chép như thế.

Mọi người gật đầu. Khó trách Giang Khương vừa lên tiếng, mặc cho hai bên tranh cãi như thế nào, người c*̉a bên kia c*̃ng không chen miệng vào. Thì ra là có chuyện như vậy.

Mọi người nghĩ như thế, gương mặt liền hiện lên sự hưng phấn, nắm chặt nắm tay cổ vũ cho Giang Khương. Dù sao đây c*̃ng là địa bàn c*̉a người ta. Nếu không cần động đến nắm đấm để giải quyết, vậy thì tốt quá rồi. Chẳng qua mọi người không biết tại sao Trưởng phòng Giang lại biết tiếng thổ ngữ, hơn nữa còn biết đến quy c*̉ này?

- Phù phù, chết khát mất.

Đang mắng, Giang Khương đột nhiên ngưng lại, thở hổn hển, sau đó cười hắc hắc nói.

- Cho tôi chai nước thấm giọng với. Hôm nay, như thế nào c*̃ng phải đánh ngã lão già này.

- Vâng, vâng.

Trong lều vải cách đó không xa lập tức có cao thủ gật đầu đáp lời, như một làn khói cầm chai nước đến cho Giang Khương, hưng phấn nói:

- Trưởng phòng, cậu uống nhanh lên, cố gắng đánh ngã lão già này, không thể yếu đi khí thế.

Nhận lấy chai nước, Giang Khương uống mấy hớp, sau đó như thần khí sống dậy, tiếp tục mắng chửi.

Đáng thương cho lão già quê mùa, ban đầu còn chiếm thế thượng phong, về sau Giang Khương nói càng lúc càng lưu loát, liền gặp khó khăn trong việc đánh tay đôi với Giang Khương. Dần dần bắt đầu khô miệng khô lưỡi. Bên kia Giang Khương có nước thấm giọng, càng mắng càng có tinh thần.

Đám tiểu thổ dân đi theo, sắc mặt tên nào vốn đã đen bây giờ lại càng đen hơn. Bọn họ làm sao biết đến nơi này sẽ diễn ra mắng chiến. Vốn chỉ cho rằng đến đây để dạy cho đám lưu manh ngoại bang một bài học, căn bản không chuẩn bị nước trước. Mắt thấy Pháp sư đại nhân sắp rơi vào thế hạ phong, người nào c*̃ng thất khiếu bốc khói.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 948



- Bla...bla...bla...khụ khụ..khẹc khẹc....

Đại pháp sư miệng đắng lưỡi khô, thanh âm quát mắng càng lúc càng khàn. Rốt cuộc không chịu nổi nữa, rít lên trong cổ họng vài cái, sau đó nói không ra hơi.

- Đại pháp sư, đại pháp sư.

Một tiểu thổ dân bên cạnh vội vàng tiến lên vỗ ngực chà lưng cho lão quê mùa, lúc này lão già mới thở hổn hển tỉnh lại.

Nhìn biểu hiện c*̉a Đại pháp sư, Giang Khương nhún vai, quay sang nói với Lý Minh:

- Lý Minh, lão già này không phải giả mạo chứ? Như vầy mà c*̃ng là đại pháp sư? Có phải là bộ lạc phù thủy không? Chưa nói được bao lâu, hơi đã không còn để nói nữa.

- Hẳn không phải giả mạo.

Lý Minh sờ mũi, nhìn đám người đang luống cuống tay chân bên kia, cảm thấy lòng tin c*̃ng không nhiều lắm, nhưng vẫn nói:

- Không phải bộ lạc phù thủy nào c*̃ng biết được thân phận c*̉a chúng ta. Mà người bình thường c*̃ng không biết đến sự tồn tại c*̉a bộ lạc phù thủy.

- Được rồi. Xem ra ông ta không phải đồ giả, nhưng anh nhìn bộ dạng đó đi, có giống Đại pháp sư không? Nếu thành viên hội Viện ủy chúng ta có bộ dạng này, liệu anh còn tin tưởng không?

Trong lúc Giang Khương đang hoài nghi, hai vị tiên sinh ngoại viện nhìn vị Đại pháp sư đang thở dốc bên kia, trong lòng âm thầm gật đầu, đột nhiên đồng cảm với trưởng phòng Giang.

Đại pháp sư gầy nhom lại ho tiếp hai tiếng, rốt cuộc thở lại bình thường, được tiểu thổ dân bên cạnh nâng đỡ, đứng thẳng người.

Giang Khương làm như quan tâm thăm hỏi Đại pháp sư, gương mặt tràn đầy vẻ lo lâu, đến người bên cạnh c*̃ng nhìn ra được đồng chí Giang Khương rất quan tâm đến người ta.

- Chít chít chọt chọt...

Nhưng Đại pháp sư dường như không cảm kích sự quan tâm và lo lắng c*̉a Giang Khương, giống như bị làm nhục, vung thanh trượng về phía Giang Khương mắng to. Đồng thời một cổ khí tức máu tanh bắt đầu dâng lên trên người c*̉a ông ta.

- Mẹ kiếp! Ngứa à?

Đứng bên cạnh Giang Khương đều là cao thủ, ngay cả Lý Minh c*̉a phòng Dược c*̃ng là cao thủ Địa giai, trong chớp mắt đều phát hiện khí tức khác thường trên người Đại pháp sư, thầm kêu một tiếng không ổn, đồng loạt ra tay phòng bị.

Đám tiểu thổ dân nghe Đại pháp sư rầm rầm rì rì, người nào c*̃ng phát ra thanh âm tức giận, chuẩn bị mắng tiếp.

Lúc này, Giang Khương nhìn chằm chằm vào sự thay đổi c*̉a Đại pháp sư. Rõ ràng hắn cảm thấy hứng thú với những hiện tượng đó.

- Trưởng phòng Giang, bọn họ đang thi triển Tổ linh phụ thể. Bây giờ là đơn đấu hay là quần đấu?

Lý Minh quả thật rất nóng. Tuy nơi này Giang Khương là người phụ trách cao nhất, nhưng nói như thế nào, phụ trách sự việc c*̣ thể đều do y. Nếu để xảy ra mâu thuẫn với bộ lạc phù thủy, đây chính là phiền phức lớn.

- Còn chưa biết. Thực lực c*̉a đám phù thủy này không kém đâu. Nếu trực tiếp xung đột, chúng ta c*̃ng không chống đỡ được quá lâu.

Liếc nhìn Lý Minh lòng nóng như lửa đốt bên cạnh, Giang Khương c*̃ng không quan tâm. Lão gia hỏa đằng trước rõ ràng là thẹn quá hóa giận. Bây giờ còn đàm phán cái gì nữa, đánh thôi.

- Đây chính là tổ linh phụ thể?

Giang Khương nheo mắt nhìn thân hình gầy nhom c*̉a Đại pháp sư trong nháy mắt trở nên to lớn, rắn lại như thanh cốt sắt, ánh mắt màu xanh như con dã thú tràn đầy hung ác, Giang Khương dường như nghĩ đến điều gì đó.

Xẽm ra lão gia hỏa này đúng là có chút bản lĩnh. Cái gọi là Tổ linh phụ thể hẳn c*̃ng đã truyền thừa rất nhiều năm. Nếu không, c*̃ng không thể nào có được hiệu quả như thế.

Giang Khương vừa suy nghĩ vừa hít một hơi thật sâu, nội khí bắt đầu lan tràn xung quanh, chuẩn bị khai chiến.

Bla...bla...bla...

Đại pháp sư quơ thanh trượng trong tay, hướng Giang Khương rít giận mấy câu, sau đó giang tay ra, hướng lên bầu trời giận dữ kêu to. Những người bên cạnh c*̃ng làm theo y hệt.

Khi những tiểu thổ dân giơ tay lên, Giang Khương chỉ cảm thấy khí tức hung lệ trên người Đại pháp sư càng nhiều hơn. Các cao thủ ngoại viện chung quanh thì cau mày, đặc biệt là hai tiên sinh ngoại viện, sắc mặt vô c*̀ng ngưng trọng. Đại pháp sư c*̉a bộ lạc phù thủy đúng là không tầm thường.

Khí tức trên người Đại pháp sư ngưng tụ, khí tức c*̉a những người bên cạnh c*̃ng càng nồng đậm theo. Thậm chí khí tức này mơ hồ liên kết c*̀ng một chỗ, tạo thành một cổ khí tức khổng lồ trực chỉ mọi người.

Dưới cổ áp lực này, ngay cả hai vị tiên sinh ngoại viện c*̃ng cảm thấy hô hấp trong nháy mắt có chút ngưng trệ, tóc gáy dựng đứng, giống như đang bị một con dã thú nhìn chằm chằm. Cảm giác nguy hiểm trong nháy mắt bao trùm đến.

Cao thủ ngoại viện phía sau bọn họ, sắc mặt c*̃ng biến thành màu đen, không tự chủ lui về sau một bước.

- Mọi người cẩn thận.

Lý Minh lần đầu tiên gặp phải người c*̉a bộ lạc phù thủy, cảm nhận được áp lực này, lập tức trầm giọng nhắc nhở mọi người. Vạn nhất đánh thua thì phiền phức lớn.

Sắc mặt mọi người bên cạnh c*̃ng vô c*̀ng ngưng trọng. Ban đầu, khi nhìn thấy khí tức c*̉a bảy tám người này tán loạn, căn bản không chút để ý. Nhưng bây giờ trong lòng lại đang đánh trống. Mặc dù bên cạnh có Trưởng phòng Giang, còn có hai vị tiên sinh ngoại viện, nhưng nếu đánh thật, không biết có nắm chắc phần thắng hay không.

Sắc mặt c*̉a Giang Khương c*̃ng bắt đầu ngưng trọng, nhìn chằm chằm đại pháp sư đối diện. Một dự cảm nguy hiểm xuất hiện. Bộ lạc phù thủy tồn tại ngang cấp với Thiên Y Viện, quả nhiên không phải nói chơi.

Rống. Đại pháp sư giơ thanh trượng, gầm lên một tiếng, khí tức bạo ngược xông thẳng đến mọi người.

Nhưng lúc này, hai mắt Giang Khương nheo lại. Hắn dường như nhìn thấy có bóng một con thú to lớn đằng sau lưng Đại pháp sư.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 949



Nhìn bảy tám tiểu thổ dân quơ thanh mộc trượng trong tay hoặc các loại đồ chơi khác, phát ra tiếng gầm gừ cổ quái, khí tức trên người dâng lên càng lúc càng cao, các cao thủ ngoại viện trố mắt nhìn, trong lòng chột dạ. Chỉ có hai tiên sinh ngoại viện là vẫn giữ được sự bình tĩnh.

- Không cần lo lắng. Bọn họ chỉ dùng khí thế để dọa người thôi, thực lực chân chính không cao. Chờ khi giao đấu, mọi người sẽ biết.

Cảm nhận được sự khẩn trương trong lòng mọi người, Lý Minh vội vàng lên tiếng trấn an. Khi giao chiến, khí thế là quan trọng nhất. Nếu còn chưa đánh đã bị khí thế c*̉a đối phương trực tiếp đè xuống, chẳng khác nào chưa đánh đã bại. Hơn nữa Lý Minh c*̃ng biết, thực lực c*̉a bọn họ sẽ không yếu hơn đối phương. Chỉ là trước giờ chưa giao thủ với đám phù thủy, cho nên trong lòng không có nắm chắc, mới bị những tình huống quỷ dị này làm cho kinh sợ.

Mặc dù ngay cả bản thân y c*̃ng không nắm chắc, nhưng c*̃ng chỉ có thể lên tiếng an ủi mọi người.

Nghe Lý Minh trấn an, mọi người c*̃ng trấn định trong lòng, cắn răng bình tĩnh lại, tùy thời xông lên.

Giang Khương c*̃ng nheo mắt, nhìn chằm chằm cái bóng càng lúc càng to sau lưng đối phương.

- Một con chó sói.

Sau khi cái bóng thú kia ngưng tụ xong, Giang Khương rốt cuộc nhận ra nó là cái gì. Cái này giống như thần thể tinh thuần, người bình thường sẽ không thấy được. Ít nhất Giang Khương có thể xác nhận những cao thủ ngoại viện bên cạnh hắn sẽ không nhìn thấy thứ này. Thậm chí hắn phỏng đoán, ngay cả đám tiểu thổ dân kia c*̃ng không thấy được. Chỉ có cái gọi là Đại pháp sư mới có thể cảm giác được.

Nhìn đám tiểu thổ dân ngửa đầu thét dài, cái bóng thú to lớn kia c*̃ng ngửa đầu phát ra tiếng kêu to, đồng thời mơ hồ phía sau đám tiểu thổ dân c*̃ng bắt đầu xuất hiện bóng thú, chẳng qua là nhỏ hơn mà thôi.

Khi bóng thú kêu to, một cổ uy áp xông thẳng đến, khiến cho hình xăm trên cánh tay trái c*̉a Giang Khương c*̃ng nóng lên. Một sự tức giận khó hiểu từ chỗ hình xăm xông thẳng lên não.

Đối mặt với tình huống này, Giang Khương c*̃ng cảm thấy sững sờ. Hình xăm Cửu Vĩ Hồ trên vai trái c*̉a hắn dạo gần đây rất yên tĩnh. Trừ trong thời điểm mấu chốt âm thầm giúp hắn ra, còn lại chưa hề có sự dị thường.

Nhưng bây giờ, hình xăm vốn giống như bùa hộ mạng c*̉a hắn lại toát ra sự tức giận, khiến cho Giang Khương có chút choáng váng.

Tức giận! Hắn rõ ràng cảm nhận được cảm giác này là tức giận, giống như một con sư tử đang bị một con chó vườn mạo phạm. Hơn nữa, sự tức giận này c*̃ng ảnh hưởng đến hắn, khiến cho trong lòng hắn c*̃ng tràn đầy lửa giận. Nhìn đám dễ nhũi trước mắt

chẳng khác nào nhìn một đám lưu manh đang giơ nanh múa vuốt.

- Bla...bla...

Đại pháp sư biến hóa thành một thân bắp thịt rắn chắc, giơ thanh trượng trong tay vung lên trời, quát to một tiếng, muốn dẫn đám tiểu thổ dân vọt đến Giang Khương.

Thấy đám thổ dân kia chuẩn bị vọt đến, các cao thủ đồng loạt tiến lên một bước, bảo vệ Giang Khương và Lý Minh ở sau lưng. Từ trước đến giờ, xảy ra chuyện gì, đều là ngoại viên xông đằng trước, bảo vệ cho các thành viên cao cấp như Giang Khương hoặc Lý Minh. Mặc dù mọi người đều biết thực lực c*̉a Giang Khương rất cao, nhưng tất cả vẫn theo bản năng mà bảo vệ Giang Khương ở sau lưng.

Rống. Trong lúc mọi người chuẩn bị tấn công, đột nhiên nghe được sau lưng có tiếng gầm gừ tức giận.

Mọi người còn chưa định thần được, cổ khí thế đang hung hăng vọt đến giống như gặp phải thứ gì đó rất đáng sợ, tất cả dừng lại. Ngoại trừ đại pháp sư và hai phù thủy trung niên thực lực mạnh hơn một chút là còn trụ vững, những phù thủy nhỏ bên cạnh tay chân mềm nhũn ngã xuống đất.

Mặc dù ba người này không bị xụi xuống đất, nhưng hai chân c*̃ng run rẩy, đặc biệt là đại pháp sư, ánh mắt tràn đầy vẻ kinh hãi, nhìn chằm chằm sau lưng mọi người, giống như nhìn thấy thứ gì đó hết sức kinh khủng.

Nhìn đám người đằng trước ngã xuống, mọi người ai c*̃ng kinh ngạc. Công phu sư tử hống c*̉a ai mà lợi hại vậy? Đám người vừa nãy còn khí thế hung hăng, bây giờ lại giống như con cop giấy. Bị một tiếng gầm liền bị hù ngã. Mang theo chút kinh ngạc, mọi người mới cảm nhận được câu danh ngôn đích thật c*̉a Thái tổ gia, hết thảy phái phản động đều là con cọp giấy.

Lập tức quay đầu lại, muốn nhìn xem ai đã sử dụng công phu Sư tử hống lợi hại như thế.

Mọi người chỉ nhìn thấy Trưởng phòng Giang mặt đầy lạnh lẽo, ánh mắt hiện lên sự uy nghiêm và giận dữ, khiến cho người ta c*̃ng cảm thấy run lên.

Giang Khương chậm rãi bước đến.

Đại pháp sư đang sợ hãi nhìn Giang Khương, theo từng bước chân c*̉a hắn, ông ta nhìn Giang Khương giống như nhìn một con khủng long kinh khủng, thân hình run rẩy, thậm chí người đứng cách đó không xa c*̃ng nhìn thấy ánh mắt sợ hãi c*̉a Đại pháp sư.

Lúc này, nếu có Đại pháp sư c*̀ng cấp khác ở đây, nhất định sẽ nhìn thấy con chó sói hung ác sau lưng Đại pháp sư đang c*́i đầu xuống, giống như đang cầu xin tha thứ.

Sau lưng Giang Khương, bóng dáng con hồ ly to lớn đang ẩn hiện. Chín cái đuôi đoang chậm rãi lay động trên đỉnh đầu.

- A!

Đại pháp sư nhìn thấy bóng thú to lớn sau lưng Giang Khương, nhìn cặp mắt tản ra uy nghiêm vô hạn và sự tức giận, Tổ linh tương thông đằng sau lưng ông ta trở nên kinh hãi cực kỳ, c*́i người xuống cầu xin tha thứ. Ông ta ráng ngẩng đầu lên nhìn hư ảnh tản ra uy nghiêm và uy áp đó, nhưng trong lòng lại chột dạ, hoảng sợ kêu lên một tiếng, hai đầu gối mềm nhũn, quỳ sụp xuống như Tổ linh đằng sau lưng ông ta.

Hai tay Đại pháp sư ôm đầu, run lẩy bẩy quỳ rạp dưới đất, lầm bầm cái gì đó.

Những tiểu thổ dân đang lồm cồm bò dậy, nghe Đại pháp sư lẩm bẩm c*̀ng với động tác quỳ lạy, lại liếc nhìn Giang Khương đang chậm rãi đi tới, người nào c*̃ng biến sắc, quỳ xuống đằng sau Đại pháp sư, cầu khẩn không thôi.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, tất cả thành viên c*̉a Thiên Y Viện đều trố mắt nhìn, không biết đám phù thủy này định làm gì. Nhưng mọi người có thể đoán được, tình huống trước mắt hẳn có liên quan đến Giang Khương.

Lúc này, mặc dù hai tiên sinh ngoại viện không nhìn thấy thân ảnh khổng lồ sau lưng Giang Khương, nhưng bọn họ có thể cảm nhận được trên người Giang Khương đang tản ra một cổ khí tức kinh người, mười phần tương tự với cảm giác c*̉a Đại pháp sư vừa nãy.

Theo tình huống trước mắt, dường như Giang Khương đã phát ra khí tức cực lớn, áp chế đám phù thủy trước mặt, khiến khí tức uy áp c*̉a bọn họ sớm tiêu tan, còn lại chỉ là thần phục.

Trong ánh mắt kinh nghi c*̉a tất cả mọi người, Giang Khương chậm rãi bước đến trước mặt đám phù thủy đang không ngừng cầu khẩn, c*́i đầu nhìn hồi lâu, khí tức trên người mới chậm rãi tản đi, ánh mắt màu đỏ dần dần tiêu tán, trả lại vẻ trong trẻo như ban đầu.

Nhìn vị Đại pháp sư và những tiểu thổ dân khác, nghe ngôn ngữ cầu khẩn c*̉a bọn họ, Giang Khương cười lạnh:

- Bla...bla...bla...

Nghe Giang Khương nói, đám phù thủy giống như được đại xá, ngừng cầu khẩn, ngẩng đầu lên nhìn Giang Khương.

Đại pháp sư cung kính ngẩng đầu, khẩn trương nhìn Giang Khương, thấy mặt Giang Khương c*̃ng không có gì là không vui, liền cung kính nói câu gì đó rồi mới đứng lên.

Giang Khương nhẹ nhàng gật đầu, nói lại vài câu, đám phù thủy còn lại sau lưng Đại pháp sư mới đứng dậy, nhìn thẳng vào hai mắt c*̉a Giang Khương, cung kính ôm ngực hành lễ rồi xoay người rời đi.

Nhìn theo bóng lưng c*̉a người bộ lạc phù thủy rời đi, lúc này các cao thủ Thiên Y Viện mới tỉnh hồn, trong lòng tràn ngập sự kinh ngạc, không biết chuyện gì đã xảy ra.

Vốn sẽ là một trận đại chiến, nhưng cứ như vậy mà tan đi mất, khiến cho đám phù thủy kia chẳng những không chiến mà lui, hơn nữa còn cực kỳ cung kính.

Giang Khương nhìn thấy đám người kia đã rời đi, nụ cười trên mặt dần dần thu lại, đưa tay vuốt ve hình xăm đã lâu không hề nóng lên trên vai trái, im lặng không nói.
 
Back
Top