Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Biểu Muội Ác Độc Sau Lại Thành Quốc Sư

Biểu Muội Ác Độc Sau Lại Thành Quốc Sư
Chương 180



Ninh Hoàn này cũng chỉ có khuôn mặt có thể nhìn được, không phải đúng như lời đồn trong cung, đã đi theo phụ hoàng chứ.

Điều này thật sự là... chậc chậc, không biết nên nói gì cho phải.

Ninh Hoàn làm sao không nghe ra ý nghĩa đằng sau lời nói của nàng ta, phủi phủi mấy mảnh vụn bánh ngọt trong tay, không hề khách sáo: "So với một người không có gì nổi bật như công chúa, ta xác thực có chút năng lực đấy."

An Nhạc công chúa tức giận tái mặt, một cung nữ đứng sau nàng ta tiến lên, quát một tiếng "ngông cuồng".

Ninh Hoàn không muốn nhìn nàng ta tỏ ra oai phong, nói với Từ ma ma bên cạnh: "Phiền ngươi mời người này ra ngoài, ta muốn vào phòng ngủ một lát."

Sau khi nói xong, cô nhặt cuốn sách đặt trên chiếc ghế nhỏ bên cạnh rồi quay lưng đi vào trong.

Từ ma ma là người của Hưng Bình đế, không cho phép họ gây rối ở đây, lập tức nghiêm mặt nói với An Nhạc công chúa: "Điện hạ, Ninh cô nương là khách quý, nên được đối đãi tử tế hơn, Ngọc Đường điện cũng không phải là nơi điện hạ nên đến, xin mời."

An Nhạc công chúa cười lạnh: "Khách quý? Ta thấy là khách được sủng ái mà thôi."

Từ ma ma cũng lạnh giọng lại: "Ngọc Đường điện bao nhiêu năm qua đều là nơi quan ngoại giao ở lại, điện hạ nên cẩn thận lời nói! Nếu những lời này truyền đến tai bệ hạ, sợ rằng ngay cả Quý phi nương nương cũng bị liên đới."

An Nhạc công chúa ý thức được mình đã nói sai, liếc nhìn bóng lưng Ninh Hoàn đi vào phòng, kiềm chế tính khí của mình, nói với Từ ma ma: "Ta cũng chỉ là lỡ lời một chút, ma ma cứ coi như không nghe thấy, nhưng..."

Nàng ta kéo dài giọng: "Ma ma không biết, danh tiếng của Ninh cô nương này ở kinh thành không tốt lắm, làm không ít chuyện điên rồ, ta chỉ tò mò sao nàng ta vào được cung."

Từ ma ma bình tĩnh như không: "Nô tỳ đã nói, Ninh cô nương là khách quý, tất nhiên là bệ hạ mời vào, tạm thời ở lại trong cung. Kinh thành lưu truyền nhiều lời đồn, có lẽ điện hạ nghe nhầm rồi."

An Nhạc công chúa nói: "Mọi người đều nói vậy, làm sao lại nghe nhầm được? Ngươi nói chỉ là khách quý, rốt cuộc nàng ta đã làm gì mà có thể nhận được sự đối đãi như vậy?"

Từ ma ma không nói thêm gì nữa, miệng mím chặt, không thể lôi thêm lời nào ra, An Nhạc công chúa đành phải bỏ đi.

Trở về sau, Úc Quý phi hỏi tình hình thế nào, nàng ta liền nói: "Là người có tiếng xấu ở kinh thành, thường xuyên gây chuyện, cũng không biết làm sao mà vào được trong cung. Khi con qua đó, nàng ta rất hung hăng càn quấy, chỉ vào mũi mắng con, Từ ma ma lại bảo vệ, mở miệng đóng miệng là một câu khách quý. Bây giờ đã thế này, sau này còn không biết sẽ ra sao nữa."

Úc Quý phi nghe xong nhíu mày: "Nghe có vẻ không phải là người dễ đối phó."

An Nhạc công chúa nói: "Còn không phải sao, trong kinh này không có một cô nương nào muốn gần gũi với nàng ta, kể cả những thiếu gia ăn chơi kia cũng không muốn liếc mắt một cái."

Úc Quý phi: "Thật sự như vậy?"

An Nhạc công chúa thấy nàng ta có vẻ hứng thú, lập tức kể lại những chuyện nghe được từ Sở Hoa Nhân và Vệ Thì.

Đang hào hứng bừng bừng nói đến đoạn bị đuổi ra khỏi Hầu phủ thì có cung nhân vội vàng chạy vào, thở hổn hển, nói: "Nương nương, công chúa, quốc sư... quốc sư!"

Úc Quý phi từ trên giường ngồi dậy, ngạc nhiên nói: "Quốc sư gì, từ đâu ra quốc sư?"

Đại Tĩnh chưa bao giờ có cái gọi là quốc sư.

Cung nhân trả lời: "Là từ Ngọc Đường điện, Minh Trung hoàng đế và Thái Thượng Hoàng tự mình tuyên bố ý chỉ, một lát sau, tin tức đã lan truyền khắp cung."

Úc Quý phi kinh ngạc: "Còn có chuyện này!"

Cung nhân cung kính trả lời: "Dạ, nói là có một cao nhân xuất thế, biết xem tinh tượng, hiểu bói toán, lần động đất này có thể biết trước và phòng tránh, đều là nhờ công lao của vị quốc sư này."

Công chúa An Nhạc ngạc nhiên: "Làm sao có thể! Làm sao nàng ta có khả năng như vậy!"

Ninh Hoàn cũng có chút mơ hồ.

Những ngày này cô đã có nhiều suy nghĩ, nhưng việc nhận được sắc phong này thực sự ngoài dự đoán.

Minh Trung hoàng đế ngồi ở vị trí chính vị, thấy nàng cầm sắc phong có chút ngẩn người thì hơi nới lỏng biểu cảm: "Ninh cô nương rất ngạc nhiên?"

Ninh Hoàn lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng nói: "Không đến mức đó, lần động đất này ta chỉ tình cờ bắt được mà thôi, không đáng nhận danh hiệu này, bệ hạ nên thu hồi lại."

Thực ra cho cô một ít bạc là rất tốt rồi, làm quốc sư hay gì đó thì thôi đi.

Như sư phụ của cô, Yến Thương Lục đã nói, một số gánh nặng không thể tùy tiện mang lên mình, cũng không phải là thứ dễ dàng gánh vác trên vai.

Minh Trung hoàng đế không tiếp lời cô, ngược lại hỏi: "Ninh cô nương có biết chuyện động đất ở phía nam sông Hoài năm xưa không."

Ninh Hoàn gật đầu, động đất lớn ở phía nam sông Hoài chắc chắn là thảm họa tự nhiên đầu tiên trong lịch sử.
 
Biểu Muội Ác Độc Sau Lại Thành Quốc Sư
Chương 181



Không tính người bị thương, chỉ tính người chết đã có vài trăm nghìn người, gần một trăm huyện phía nam sông Hoài gần như bị phá hủy hoàn toàn.

Những sự kiện trong thảm họa có thể nói là làm người nghe kinh người.

Minh Trung hoàng đế chậm rãi nói: "Chỉ thiếu một chút, lần này suýt nữa đã tái hiện thảm họa ngày xưa."

Ông bình tĩnh nói: "Dù là ngươi đúng lúc thấy được cũng tốt hay là số phận an bài cũng được. Ta biết thiên tai khó lường, nhưng giữ ngươi lại, dù sao cũng là một con đường sống, biết đâu lần sau lại vừa vặn tình cờ như vậy.”

"Dù sao đi nữa, trẫm không thể bỏ mặc không quan tâm. Và thánh chỉ sắc phong đã xuống thì tuyệt không có lý do gì để thu hồi."

Ninh Hoàn mím môi: "...Vậy không bằng trực tiếp cho ta treo tên trên danh nghĩa ở Khâm Thiên Giám, cũng là cùng một kết quả."

Ở Khâm Thiên Giám xem tinh tượng còn tốt hơn là làm quốc sư ah, danh tiếng quá lớn quá vang dội, luôn cảm thấy bất ổn, lo lắng.

Thái Thượng Hoàng lại nói: "Quốc sư à, sao ngươi lại cứ nghĩ không thông vậy? Khâm Thiên Giám một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày lên ca, ngày nghỉ bình thường, Tết Nguyên Tiêu và đêm giao thừa đều không liên quan chút xíu gì đến họ."

Ninh Hoàn: "..." Ngài đã thành công thuyết phục ta.

Chuyện quốc sư một khi được truyền ra, sẽ làm dấy lên xôn xao dư luận khắp thành, bàn tán không ngừng.

Mọi người có phản ứng khác nhau, có người bối rối, có người ngạc nhiên, đủ mọi hình thái không giống nhau.

Ninh Hoàn ở trong Ngọc Đường điện, không ra cửa chính cũng không bước qua cửa phụ, tất nhiên không biết chuyện gì đang xảy ra bên ngoài.

Cô bị đẩy ra, không trâu bắt chó đi cày, cả buổi chiều đều cảm thấy tinh thần uể oải, nghĩ đến chuyện phải lên triều vào sáng hôm sau lại càng thêm lo lắng.

Cô ngồi bên cạnh cửa sổ trên giường nhỏ, mạnh mẽ xoa xoa trán đã nhăn lại từ lâu.

Từ ma ma từ bên ngoài tiến vào, đặt một hộp gỗ đào lên cái bàn nhỏ trước mặt Ninh Hoàn.

Ninh Hoàn nhìn về phía nàng: "Đây là cái gì?"

Từ ma ma mở nắp hộp: "Ngài xem."

Bên trong từng cục từng cục một, còn tỏa ra hơi nóng, tất cả đều màu trắng như tuyết, nặn thành hình con thỏ với hai tai dài lơ lửng, mỗi con đều trông rất ngốc nghếch và đáng yêu.

Đây chính là loại bánh cô đã ăn trong xe ngựa lần trước.

Ninh Hoàn nhẹ ồ một tiếng: "Cái này..."

Từ ma ma lại nói: "Hầu phủ gửi đến, người vẫn đang ở bên ngoài."

Ninh Hoàn nghe vậy, sững sờ một chút, đứng dậy, cầm hộp gỗ đào đi ra ngoài.

Sở Dĩnh đứng trong sân, hắn luôn tuân thủ lễ nghi, hiếm khi bước vào trong phòng.

Một mình đứng bên hồ sen hình vuông, dáng người thẳng tắp, cao ngất như tre xanh.

Ninh Hoàn bước xuống bậc thang đá, dừng lại một chút, suy nghĩ trong giây lát, cuối cùng vẫn bước đi chậm rãi và đưa hộp gỗ đào qua.

Ngón tay ẩn dưới tay áo rộng của Sở Dĩnh nhẹ động đậy, đôi mắt đen tĩnh lặng nhìn cô: "Tặng cô đấy."

Ninh Hoàn mỉm cười nói: "Như vậy không tốt lắm, Hầu gia vẫn nên lấy lại đi."

Sở Dĩnh im lặng một lúc, mím môi, cuối cùng vẫn giơ tay nhận lại.

Ninh Hoàn rút tay về, thả lỏng mày, hỏi: "Hầu gia muốn vào trong uống chén trà không?"

Sở Dĩnh lắc đầu: "Còn có việc."

Sau thảm họa, việc cần làm quá nhiều, trong một lúc không thể nhàn rỗi.

Hắn đến nhanh và đi cũng nhanh.

Hoàng hôn buông xuống, Sở Dĩnh dựa vào tường cung, nhìn về phía bầu trời phủ đầy sắc màu, ăn xong miếng bánh cuối cùng.

Tề Tranh dắt ngựa tới, linh cảm rằng tâm trạng của hắn không tốt lắm, cẩn thận hỏi: "Hầu gia? Có chuyện gì vậy?"

Sở Dĩnh đưa cho hắn hộp gỗ trống không, thản nhiên nói: "Ăn no quá."

Tề Tranh: "..." Người ta không nhận thì cứ nói thẳng ra, ta đâu có cười nhạo ngài.

Tề Tranh lẩm bẩm thầm trong lòng.

Sở Dĩnh không để ý tới hắn, nhảy lên ngựa rời khỏi hoàng thành.

Trận động đất này ảnh hưởng rất rộng, dù hắn đã âm thầm chuẩn bị kỹ lưỡng trong hơn một tháng qua, một số tổn thất về người và của vẫn khó tránh khỏi, còn rất nhiều việc cần phải xử lý sau sự kiện.

...

Ngay khi Sở Dĩnh rời đi, Ninh Hoàn lại trở về phòng, ngồi trên giường nhìn cây hoa giấy được trồng bên ngoài cửa sổ.

Chuyện quốc sư đã được định đoạt, thái độ của Minh Trung hoàng đế rất kiên quyết, mọi chuyện đã đến nước này, không thể chống lại mệnh lệnh cũng không thể trốn tránh, ngoài việc cứng rắn đối mặt, không còn cách nào khác.

Dù đã được cảnh báo trước, thiên tai khó lường, điều này đã được nói một cách rõ ràng, cũng không cần quá lo lắng.

Hơn nữa, lương bổng khá hậu hĩ, thời gian thoải mái, so với những người khác, đối xử cũng rất tốt, dù bây giờ thực sự không thiếu tiền, nhưng dù sao cũng là ăn lương thực nộp thuế, nghe luôn khiến người ta an tâm.

Ninh Hoàn tựa đầu, ngồi yên một lúc, Từ ma ma đã gọi người chuẩn bị bữa tối.

Sau khi ăn tối, tắm rửa, thoải mái ngủ một giấc.
 
Biểu Muội Ác Độc Sau Lại Thành Quốc Sư
Chương 182



Ngày hôm sau, trời chưa sáng, chưa đến giờ mão, Từ ma ma đã dẫn theo cung nhân gõ cửa phòng, nghe thấy bên trong có chút động tĩnh, mới chậm rãi bước vào.

Mở chiếc màn màu xanh dương nhạt, như mây xốp trôi lững lờ, một bên được gắn trên móc hình lưỡi liềm bạc.

Ánh nến chói mắt, Ninh Hoàn giơ tay che, sau một lúc, nghe Từ ma ma mới nói: "Quốc sư, đã đến lúc dậy, sắp trễ giờ chầu rồi."

Những ngày này đều là ngủ đến khi tự nhiên tỉnh, đột nhiên phải dậy sớm làm việc, Ninh Hoàn còn hơi không quen, từ từ ngồi dậy, cả người có chút lơ đãng.

Cho đến khi Từ ma ma lại thúc giục một lần nữa, Ninh Hoàn mới lật chăn, mang giày xuống giường.

Sau khi nhanh chóng rửa mặt, Từ ma ma mới lấy bộ váy lụa đen đã được gấp rút hoàn thành đêm qua, không có quá nhiều họa tiết thêu, có vẻ giống với quy định của áo đạo sĩ, voan mỏng rũ xuống, mềm mại và nhẹ nhàng, chạm vào có cảm giác hơi lạnh.

Quốc sư không phải là chức quan chính thức, không có cấp bậc, tất nhiên cũng không có áo quan.

"Được cải biên theo quy định của tiền triều, Quốc sư thử xem có vừa không." Từ ma ma mỉm cười giải thích.

Ninh Hoàn nghe lời thay đồ, Từ ma ma giúp cô thắt lại dây lưng, vuốt phẳng ống tay áo, nhìn từ trái sang phải, càng thấy khí chất xuất chúng.

Màu đen trang nghiêm, voan mỏng nhẹ như sương, động tác giữa không trung như có gió thổi qua.

Người như nước tan từ tuyết Tây Sơn, còn mang theo chút lãnh đạm từ đỉnh núi cao, nhưng cũng có sự mềm mại và trong sáng của nước sông.

Từ ma ma không tự chủ được mà thở chậm lại, thái độ càng thêm cung kính.

Sau khi Ninh Hoàn ăn sáng xong, bên ngoài điện đã có hai người đứng đợi, một nam một nữ, đều mặc đồ đen, lưng đeo dao lông ngỗng.

Đây là người Minh Trung hoàng đế phái đến cho cô, nữ tên là Phù Duyệt, nam tên là Phù Trọng, nghe nói công phu của họ đều rất tốt, để họ theo bên người cô.

Ninh Hoàn gật đầu với họ, ba người đi về phía chính điện.

Hiện tại còn một lúc nữa mới lên triều, mấy vị đại nhân thường thích đến đúng giờ giờ này đã sớm đến nơi, tụm năm tụm ba xì xào bàn tán, đặc biệt là chỗ Hàn Lâm Viện học sĩ, có rất nhiều người tụ tập xung quanh để tìm hiểu về tin tức soạn thảo thánh chỉ ngày hôm qua.

Quốc sư tên là gì?

Trông như thế nào? Bao nhiêu tuổi rồi?

Từ đỉnh núi nào đến?

Sao trước giờ chưa từng nghe thấy tiếng tăm gì về người đó nhỉ?

Hàn Lâm Viện học sĩ làm sao biết được, dù biết cũng không thể nói lung tung.

Người ta hỏi, ông ta chỉ lắc đầu, lắc đầu, rồi lại lắc đầu.

Vương đại nhân đứng bên cạnh nghe một hồi, kết quả phát hiện ra rằng vị lão đại này biết còn không bằng mình, sau đó lại mơ màng xắn tay áo lách ra khỏi đám người.

Tròng mắt liếc nhẹ về phía Tuyên Bình Hầu đứng phía trước, trong lòng không khỏi cảm thấy chột dạ.

Nhớ lại những lời ngày đó Ninh cô nương đến tìm mình nói, Vương đại nhân cảm thấy càng thêm bất an.

Hắn vô thức sờ sờ mũi và lẻn ra xa một chút.

Rất nhanh đã có một thị vệ đến truyền lệnh, mọi người không dám ở lại thì thầm nữa.

Vương đại nhân cũng vội vã xếp hàng, cầm chiếc thẻ quan trong tay, từ phía tây bắc bước lên phía trước đến bên trong điện.

Sau một hồi quỳ gối hành lễ, tiếng áo vải sột soạt, hắn lén nhìn xung quanh và bắt gặp một góc váy màu tối ở bậc thang bên phải.

Hắn khéo léo ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy một khuôn mặt quen thuộc.

Ninh Hoàn đang theo Thái Thượng Hoàng bước lên, cảm nhận được ánh nhìn nhưng không mấy để tâm.

Bước lên bậc thang làm từ đá cẩm thạch trắng, cô đứng yên bên cạnh ngai vàng khắc rồng của Thái Thượng Hoàng, ánh mắt hơi hướng xuống, tập trung vào một góc của ngai vàng phía trước.

Hưng Bình đế không nói gì, trước tiên bắt đầu thảo luận công việc với chư thần.

Vị hoàng đế này là một người làm việc chăm chỉ vì dân, nhưng lại có tính khí vừa nóng nảy vừa vội vàng.

Ninh Hoàn thường nghe Vương đại nhân than phiền về việc vị này khó chịu thế nào, lúc này cô đã thấy tận mắt.

Tiếng khiển trách đầy uy lực vang vào tai, khiến cô, một người chỉ đến dự thính cũng thấy đau tai, bên cạnh là Thái Thượng Hoàng đang ngủ gật bị đánh thức, ôm đầu, thái dương nhảy thình thịch, buồn bã nói: “Con trai ah, ngươi không thể nghỉ ngơi một chút sao?”

Hưng Bình đế bị nghẹn, ho khan một tiếng.

Hắn một lần nữa ngồi trở lại ghế, mặt không biểu cảm nhìn xuống dưới: “Được rồi, hôm nay đến đây thôi.”

Ngay sau đó, hắn dựa vào tay vịn, thay đổi chủ đề nói về vấn đề quốc sư, ra lệnh cho Ngô công công đọc lại thánh chỉ kia trước mặt toàn thể bá quan văn võ một lần.

Các đại thần nhìn nhau, sau đó nhìn về phía quốc sư trẻ tuổi đứng phía trước, trao đổi với nhau bằng ánh mắt.

Họ hoàn toàn không ngờ rằng quốc sư mới được bổ nhiệm lại là một cô nương, và còn ở độ tuổi mười bảy, mười tám, đầy trẻ trung.
 
Biểu Muội Ác Độc Sau Lại Thành Quốc Sư
Chương 183



Tục ngữ có câu "Miệng không râu, việc không chắc", vị này nhìn thế nào cũng không đáng tin cậy.

Úc thái sư cũng nhíu mày, ông ta bước lên một bước, khom lưng hành lễ với Hưng Bình đế, nói: "Bệ hạ, xin thứ cho thần nói thẳng, việc này không ổn."

Thái sư là nguyên lão ba triều đại, khi ông ta nói, mọi người xung quanh đều im lặng, Hưng Bình đế gần đây cũng cho ông ta mặt mũi, hỏi: "Sao lại không ổn?"

Úc thái sư, với bộ râu bạc giật giật, nói: "Thần cho rằng, danh hiệu quốc sư không thể qua loa như vậy."

Thái Thượng Hoàng xen vào: "Quốc sư hiểu biết về thiên mệnh, trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, không gì không biết, lần này việc dự đoán động đất đã lập công lớn, sao thái sư lại nói là qua loa?"

Úc thái sư hơi mỉm cười, quay sang Thái Thượng Hoàng, nói: "Bệ hạ, cô nương này, mới chỉ bắt đầu học đọc viết từ bốn tuổi, cũng chỉ mới mười mấy năm mà thôi, tuổi còn trẻ, dù có học không ngừng và suy nghĩ cật lực, dù biết thêm chút ít so với người khác, cũng khó có thể đạt được cái "biết tất cả" mà bệ hạ nói."

Ông ta nói mỗi câu đều có lý, các đại thần đứng sau cũng nhìn nhau gật đầu.

Ông ta gọi cô nương chứ không phải là quốc sư, Hưng Bình đế mở mắt, liếc nhìn Ninh Hoàn đang mỉm cười, nói: "Thái sư có gì thì nói thẳng, đừng vòng vo."

Thái sư không vòng vo nữa, chậm rãi đáp: "Theo ý của vi thần, không bằng mời sư phụ của cô nương này ra mắt để gánh vác danh hiệu quốc sư."

Về việc dự đoán trước động đất, Úc thái sư trước khi gặp mặt chỉ nghĩ là người có khả năng phi thường, nhưng sau khi gặp... trong lòng ông ta cảm thấy không ổn.

Quá trẻ, trẻ đến quá mức.

Ở tuổi như vậy, đứa cháu thông minh nhất trong nhà ông ta còn chưa hiểu hết Tứ Thư Ngũ Kinh, dù có tài năng thiên bẩm đến mấy cũng không có khả năng tinh thông những kiến thức huyền bí như vậy.

Nhưng việc dự đoán trước động đất lại là thật, suy đi nghĩ lại, chỉ có một khả năng.

Phần lớn là công lao của sư phụ đứng sau cô nương này.

Ninh Hoàn nghe ông ta nhắc đến sư phụ, đuôi mắt hơi nhấc lên, cô nghiêng đầu, nở nụ cười nhẹ: "Gia sư đã qua đời, hồn an nơi cửu tuyền, e rằng không thể nhận ý tốt của thái sư."

Úc thái sư giật mình: "Đã qua đời?"

Ninh Hoàn chậm rãi bước xuống từ bậc thang, đôi giày thêu mềm mại chạm xuống mặt đá không phát ra tiếng động, chỉ có tiếng áo quần xào xạc nhẹ nhàng.

Cô đi đến trước mặt Úc thái sư, tư thái ung dung: "Ta cũng không có sư thúc hay sư bá, thái sư không cần phải hỏi thêm."

Úc thái sư mở miệng, cuối cùng đành nuốt lại câu hỏi đã đến bên miệng.

Ninh Hoàn cũng không nói thêm gì với ông ta, mà bước đi hai bước, ánh mắt nhẹ nhàng quét qua, nhớ đến Úc đại tiểu thư, Úc Lan Tân, cười nói: "Hôm nay ta mới nhận danh hiệu quốc sư, cũng là lần đầu tiên gặp mặt các vị đại nhân, gần đây địa chấn, không thể chậm trễ giúp đỡ khẩn cấp các nạn dân, thấy các vị đại nhân vất vả mệt nhọc, tâm lực kiệt quệ... thực sự mệt mỏi."

Cô lấy từ trong tay áo ra phiên bản cải tiến của hồi xuân lộ, ngón tay kẹp lấy lọ sứ xanh nhỏ xinh: "Vậy dùng cái này làm lễ mọn, giúp mọi người nâng cao tinh thần, biểu đạt lòng tốt một chút thôi."

Đã đến đây, đứng như vậy cũng không phải cách, sớm giải quyết sớm tan làm, lát nữa cô còn phải về xem xét tình hình ở hẻm số mười bốn nữa.

Ninh Hoàn nhìn về phía Thái Thượng Hoàng, Thái Thượng Hoàng gật đầu, cười gọi Ngô công công đến nói vài câu.

Ngô công công theo lời rời khỏi cửa, không bao lâu sau có cung nhân mặc trang phục xám lam mang theo ấm đồng lớn, hoặc giơ cao khay gỗ nối đuôi nhau đi vào.

Trên khay xếp đều đặn những chén sứ trắng, bên trong chén trống rỗng, không có gì cả.

Ninh Hoàn tiến đến bên cạnh thái giám cầm ấm đồng, mở nắp, trực tiếp đổ vào nửa chai hồi xuân lộ.

Hồi xuân lộ cần đến những dược liệu quý hiếm và khắt khe, quy trình chế tạo càng phức tạp, thời gian rời rạc cộng lại, phải mất gần nửa tháng mới có thể chưng cất ra một chai.

Ninh Hoàn hơi tiếc, nhưng hôm nay trong điện có hơn bốn mươi vị đại thần, hơn bốn mươi chén nước, không đổ thêm một chút hiệu quả sẽ không tốt.

Cô đậy nắp lại, thái giám cầm ấm đồng lắc lắc, đổ vào từng chén sứ.

Úc thái sư ngạc nhiên hỏi: "Đây là cái gì?"

Ninh Hoàn tự mình cầm lấy một bát, nâng tay lên uống một hơi cạn sạch, cười nói: "Thái sư không ngại thử xem."

Thái Thượng Hoàng ngồi thẳng người lên, vẫy tay nói: "Ta sẽ thử, ta sẽ thử."

Ngô công công nghe vậy, cẩn thận đưa lên một bát.

Thái Thượng Hoàng nhìn vào bát nước trong veo, cúi xuống ngửi không thấy mùi gì đặc biệt.

Ông nhấp một ngụm, nước vào miệng mát lạnh, hơi ngọt, giống như nước suối núi sâu.

Uống vài ngụm, dù là nước lạnh nhưng khi vào bụng lại cảm thấy ấm áp.
 
Biểu Muội Ác Độc Sau Lại Thành Quốc Sư
Chương 184



Ông vốn đêm qua thức trắng, vừa rồi còn gục đầu ngủ gật, đầu óc mơ màng, uống vào lập tức thấy sảng khoái hơn, tinh thần cũng thoải mái và dễ chịu.

Thái Thượng Hoàng đặt bát xuống, gật đầu: "Không tồi, không tồi." Còn hơn cả sâm nước, mùi vị cũng tốt hơn.

Ông suy nghĩ một chút rồi nói với Ngô Lạp: "Nhớ để lại một chén cho phụ hoàng."

Làm đứa con hiếu thảo, tất nhiên phải để lại phần tốt cho cha.

Thái Thượng Hoàng đã nể tình như vậy, các đại thần khác cũng chỉ có thể cầm lấy bát trên khay của nội thị, cẩn thận uống từng ngụm một, như chim sẻ uống nước nuốt vào miệng.

Đến lượt Tuyên Bình Hầu, Ninh Hoàn thấy hắn có vẻ mệt mỏi, suy nghĩ một chút rồi vẫn lén thêm vài giọt vào bát đó.

Sở Dĩnh nhận lấy bát, uống cạn chỉ trong hai ngụm, hắn hạ mắt, khóe miệng hơi cong lên.

Tay hắn vô thức nắm chặt, không nghĩ tới lại nắm vào không khí, lúc này mới nhớ ra mình không mang theo Vạn Sương Kiếm vào.

Hắn di chuyển đầu ngón tay, quyết định nắm chặt chiếc thẻ quan, để phần nào giảm bớt cảm xúc.

Mọi người trong điện đều đã dùng, đều cảm thấy ngạc nhiên, thần sắc của Úc thái sư thay đổi, khuôn mặt đầy nghiêm nghị.

Cảm giác này khiến ông ta nhớ đến Ngũ Thạch Tán, sau khi sử dụng cũng làm tinh thần sảng khoái như vậy.

Ninh Hoàn chú ý đến biểu hiện của ông ta, nhẹ giọng nói: "Thái sư, thứ này gọi là Hồi Xuân lộ, được chế từ nhung hươu, sâm cỏ qua nhiều lần chưng cất, tinh chế và phối hợp, có tác dụng bổ khí, tỉnh táo, nuôi dưỡng cơ thể và nâng cao tinh thần. Nếu thái sư lo lắng, không bằng hỏi Thái y viện xem nghĩ sao."

Thái y viện hiện là quan ngũ phẩm, thường thì không cần phải đến dự triều, nhưng gần đây buổi sáng sớm luôn liên quan đến việc cứu trợ thiên tai, Hưng Bình đế đã đặc biệt gọi mọi người đến trình diện.

Người đứng đầu Thái y viện đã nghẹn rất lâu, vội vàng bước ra, khuôn mặt hơi đỏ, nhìn Ninh Hoàn với vẻ kích động.

"Đúng, đúng, đúng, quốc sư nói không sai, trong này có những thứ như nhung hươu và nhân sâm. Thái sư có thể yên tâm, thứ này thực sự có thể hồi xuân, xứng đáng với cái tên của nó!"

Hắn lại giơ tay làm một cái lễ: "Dám hỏi một câu, Ninh quốc sư, có phải ngài chính là vị Ninh đại phu ngày đó đã điều trị cho nhi tử của Di An trưởng công chúa và tiểu bá gia của Vinh Ân Bá phủ không?"

Ninh Hoàn chưa kịp lên tiếng, phò mã Ngụy Trọng Đạt của Di An trưởng công chúa đã tươi cười hớn hở gật đầu: "Đúng, đúng, đây chính là cô... Ninh đại phu."

Cả sảnh đường xôn xao, đây chính là vị thần y được truyền tụng rộng rãi?!

Người đứng đầu thái y viện mắt sáng lên, hưng phấn đến nỗi chòm râu run rẩy: "Quốc sư thật sự tài giỏi."

"Tháng trước ta đã muốn đến thăm, nhưng công việc bận rộn không thể rời đi, hôm nay được gặp, thực sự may mắn!"

Người đứng đầu thái y viện kích động nhiệt tình, không ngừng tán dương, Ninh Hoàn cảm thấy có chút ngượng ngùng, yên lặng lùi lại hai bước.

Cuối cùng vẫn là Hưng Bình đế ở phía trên liếc mắt một cái, mới khiến ông ta lúng túng im miệng lại rồi lui trở về.

Hưng Bình đế nhìn xuống mọi người, lạnh lùng hừ một tiếng, nói với Ngô công công: "Lấy cho trẫm một bát đến đây."

Ngô công công vội vã tiến lên: "Bệ hạ."

Hưng Bình đế cầm bát uống, nhăn nhó một chút, cuối cùng gật gật đầu.

Đến đây, Úc thái sư cũng không thể nói thêm gì, Ngụy Lê Thành và cháu gái của ông ta có ân cứu mạng, đối phương lại cứu mạng Ngụy Lê Thành, tính ra cũng là ân tình.

Hơn nữa, ngay cả khi đối phương không biết về thiên văn tinh tượng, nhưng có thể thông thạo y lý đến mức này, cũng đáng được coi là một đạo sư rồi.

Úc thái sư cảm thán vuốt vuốt chòm râu hoa râm, những người trẻ tuổi ngày nay thực sự phi thường.

Ông ta nhìn quốc sư thần sắc tự nhiên trước mặt, lại nghĩ đến cháu gái ương ngạnh càn quấy của mình, không khỏi âm thầm suy nghĩ.

Quốc sư ở Tương Huy Lâu, Tương Huy Lâu chắc chắn sẽ tăng thêm người, không biết có thể gửi Lan Tân vào đó không, có thể học được vài phần kỹ năng ứng biến không hoảng loạn cũng tốt.

Nếu có thể mài giũa đi tính cách ương ngạnh và phô trương khi vung roi da thì càng tốt.

Buổi triều sớm kết thúc, bên ngoài chính điện đã là ánh nắng rực rỡ, trên cao Ngô công công hô lớn bãi triều, mọi người lần lượt rời đi.

Tương Huy lâu vẫn đang trong quá trình trang trí, hôm nay không thể đến được, Ninh Hoàn lập tức chuẩn bị trở về hẻm số mười bốn.

Sau khi trò chuyện sơ qua với Ngụy Trọng Đạt và Vương đại nhân, cô bước ra khỏi cửa chính, vừa xuống bậc đá đã thấy Tề Tranh và Phù Duyệt, Phù Trọng đứng cùng một chỗ.

Khi cô tiến lại gần, Tề Tranh chắp tay nói: “Biểu tiểu thư định trở về phủ sao?”

Ninh Hoàn gật đầu: “Có chuyện gì sao?”

Tề Tranh cười lấy ra một hộp gỗ đào: “Là thế này, đã mấy ngày không gặp Biểu thiếu gia và Tam tiểu thư rồi, Hầu gia cũng tạm thời không rút ra được thời gian rảnh, chút điểm tâm này phiền Biểu tiểu thư mang về, thử chút mới lạ.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back