Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bị Cấp Dưới Có Độ Xứng Đôi 4,2% Đánh Dấu

Bị Cấp Dưới Có Độ Xứng Đôi 4,2% Đánh Dấu
Chương 50



Cố Khinh Ngư ngày nào cũng đến viện điều dưỡng thăm.

Tần Mặc trở nên không thích nói chuyện, hỏi một câu trả lời một câu, đôi khi ngẩn người, hỏi cũng không đáp. Thế này hoàn toàn không giống cậu.

Cố Khinh Ngư có thể nhìn ra, Tần Mặc không phải giận anh.

Ngày Cố Khinh Ngư đến đón cậu, Tần Mặc ôm chặt lấy anh, trong mắt vẫn là sự tin tưởng và ỷ lại. Điều đó càng khiến anh thêm tự trách và tức giận.

Gia tộc của Fritz ở địa phương khá có thế lực, khoảng cách xa như vậy, thông qua con đường bình thường, e rằng bọn họ rất khó đòi được công bằng. Vì thế Thiệu Ngôn đã liên lạc với mạng lưới quan hệ gia tộc bên phía cha mình, đi nhiều cửa, tìm được một luật sư rất nổi tiếng để theo vụ kiện này, nhưng chắc sẽ là một quá trình tương đối lâu dài.

Nhưng cho dù Fritz có được tại ngoại, cũng không thể xuất cảnh, hắn không thể trở thành mối uy h**p đối với Tần Mặc nữa.

Cố Khinh Ngư kể những chuyện này cho Tần Mặc nghe.

Ban đầu, anh cho rằng Tần Mặc sẽ cực kỳ căm hận đối phương, chỉ ước gì Fritz nhận được bài học càng thê thảm càng tốt.

Ai ngờ, Tần Mặc lại nhẹ nhàng nói: “Anh, thôi bỏ đi.”

Cố Khinh Ngư nhíu mày: “Chẳng lẽ cậu ……”

Tần Mặc co người lại, ôm đầu gối vùi mình trên sofa, thấp giọng nói: “Thực ra trước khi anh tìm được bọn em, hắn đã đồng ý thả em đi rồi.”

Cố Khinh Ngư cảm thấy lời nói này có vấn đề, nhưng Tần Mặc nhắc nhở anh: “Anh còn nhớ không? Hôm các anh đến, Fritz đang ở ngoài cửa, em ở trong nhà, hắn định đi lấy xe, hôm đó cho dù các anh không đến, hắn cũng sẽ đưa em đi.”

“Trùng hợp đúng ngày đó?” Cố Khinh Ngư nghi ngờ.

“Trùng hợp đúng ngày đó.” Tần Mặc xoay đầu nhìn Cố Khinh Ngư, nụ cười có phần tiều tụy, “Anh, anh nghĩ rằng em đang bào chữa cho hắn sao?”

Cố Khinh Ngư không phủ nhận, anh đúng là có sự nghi ngờ này.

Bọn họ cứ luôn chia tay rồi tái hợp như thế, giờ lại xảy ra chuyện thế này. Anh khó mà không nghi ngờ, ngày thường hai người này rốt cuộc sống với nhau thế nào.

Tần Mặc nói: “Anh, em vẫn chưa kể với anh, giữa em và hắn là chuyện như thế nào phải không?”

Cậu cười cười, nói: “Em không dám kể với anh, sợ anh mắng em”

***

Tần Mặc là một người rất thích náo nhiệt. Lúc cậu còn rất nhỏ, cha mẹ đã qua đời, ngoài một người anh họ lớn hơn cậu sáu tuổi ở tổ quốc xa xôi, thì cậu không còn người thân nào khác.

Từ nhỏ cậu lớn lên một mình ở Pháp, Tần Mặc chưa bao giờ phủ nhận mình rất thiếu thốn tình yêu, xung quanh cậu luôn có rất nhiều bạn bè vây quanh.

Cậu thích quán bar, sự kiện, tiệc tùng, tất cả những nơi đông đúc và ồn ào.

Cậu không thích cảm giác tan cuộc, không muốn trở về căn nhà lạnh lẽo không có ai. Nếu được, cậu hy vọng ngày nào cũng có thể chơi đến sáng.

Cậu là một dân chơi bẩm sinh.

Hồi đi học không cần học hành chăm chỉ, ra đời chỉ dựa vào ngoại hình đẹp và khí chất đã có được cơ hội việc làm cực tốt mà người khác nằm mơ cũng không với tới.

Cậu đẹp trai, lại có tiền, tính tình cũng không tệ, rất nhiều người yêu thích cậu.

Khi Tần Mặc vừa phân hóa, đã có không ít Omega tỏ tình với cậu, phát ra đủ loại mời gọi. Nhưng cậu nhanh chóng phát hiện, mình không cảm thấy hứng thú với Omega.

So với Omega thơm tho mềm mại, yếu ớt dịu dàng, thì Alpha vóc người cao lớn, vạm vỡ đầy sức mạnh lại thu hút cậu hơn.

Cậu thích hẹn hò với đủ loại nam Alpha khác nhau.

Cậu thích cảm giác tin tức tố bài xích lẫn nhau nhưng lại không kềm được bị hấp dẫn lẫn nhau đó.

Loại quan hệ thân mật mang tính đối kháng bẩm sinh, kèm theo đau đớn và khó chịu đó, dường như phù hợp với cậu hơn.

Năm hai mươi tuổi, cậu quen biết Fritz. Lần đầu tiên chạm mắt với Fritz, Tần Mặc đã chắc chắn, đây là kiểu người cậu thích.

Dĩ nhiên, loại cảm giác vừa gặp đã yêu với ai đó như vậy, không phải lần đầu tiên xảy đến với cậu, cũng sẽ không phải là lần cuối cùng.

Tối hôm đó bọn họ đã lên giường, và duy trì mối quan hệ người yêu một thời gian.

Tần Mặc tuy có chút tệ bạc, nhưng trong khoảng thời gian duy trì mỗi mối tình, cậu đều đảm bảo lòng chung thuỷ với người yêu. Bởi vì một khi ánh mắt cậu dời khỏi người đối phương, thì mối tình ấy cũng không cần thiết phải duy trì nữa.

Tần Mặc không nhớ rõ lần đầu tiên bọn họ chia tay cụ thể là vì chuyện gì, phần lớn là do cậu yêu người khác.

Fritz không hề níu kéo cậu, ở một khía cạnh nào đó mà nói, Fritz là một người kiêu ngạo. Một người yêu không còn yêu mình nữa, thì không có lý do gì để níu kéo.

Hắn lặng lẽ nhìn Tần Mặc thu dọn đồ đạc, rời khỏi nhà mình.

Nửa năm sau, vào một buổi tối nào đó, bọn họ gặp lại nhau.

Lúc ấy Tần Mặc đang trong giai đoạn độc thân, họ cùng uống vài ly, trò chuyện một lúc, sau đó lại lên giường.

Lần này bọn họ ở bên nhau khá lâu, có lẽ là lần bên nhau lâu nhất của bọn họ. Tính ra, được hai năm.

Trong thời gian đó, Tần Mặc không chỉ một lần đã nảy sinh suy nghĩ “Hay là cứ sống thế này hết phần đời còn lại”.

Chia tay là bởi vì, có một lần do công việc, Tần Mặc phải ra nước ngoài rất lâu. Suốt nửa năm trời, bọn họ không gặp mặt, chỉ liên lạc qua điện thoại hoặc gọi video.

Fritz rất bận, những lần liên lạc kiểu này cũng không nhiều lắm. Tần Mặc quá cô đơn, vì thế cậu hẹn hò với người khác.

Hôm đó tỉnh dậy bên một Alpha xa lạ, Tần Mặc cảm thấy rất cô độc. Cậu gọi điện cho Fritz, nói muốn chia tay. Fritz trong điện thoại im lặng rất lâu, rồi đồng ý.

Sau đó Tần Mặc trở về Pháp, nhưng nhịn không được mà đi tìm hắn. Họ xảy ra tranh cãi, Tần Mặc cảm thấy rất mất mặt, hối hận vì đã tìm hắn, cậu muốn rời đi, nhưng bị Fritz ngăn lại.

Bọn họ lại làm lành, nhưng trong lòng cả hai đều đã có tổn thương.

Thế là cứ chia tay rồi tái hợp lặp đi lặp lại.

***

“Vậy nên, hắn mới nảy ra ý định đánh dấu em.” Tần Mặc nói, cậu cúi thấp đầu, nước mắt từng giọt từng giọt rơi lã chã. “Hôm đó hắn nói, nếu em là Omega thì tốt rồi. Đánh dấu xong, thì em sẽ nghe lời.”

Cố Khinh Ngư xoa xoa đầu cậu, anh thực sự không biết, Tần Mặc ở nước ngoài, đã trải qua cuộc sống như vậy.

Mỗi lần gọi điện về cậu đều rất vui vẻ, kể những chuyện vui, chuyện hạnh phúc. Hóa ra ở bên đó cậu cô đơn đến thế.

Đúng vậy, mình ở trong nước, trong chính nhà mình, mà cũng thường xuyên cảm thấy cô đơn.

Em ấy còn nhỏ như vậy, một thân một mình, đi đến nơi xa xôi ấy. Bên cạnh chẳng có ai, làm sao có thể, không cô đơn cơ chứ?

“Thực ra sau lần đó, em không hẹn hò với ai khác nữa.” Tần Mặc nói, “Em chỉ có một mình hắn. Nhưng hắn, đã không còn tin em nữa.”

Tần Mặc quệt mắt thật mạnh, nước mắt không lau sạch được, trở nên càng thảm hại hơn.

Cậu muốn nhìn anh trai mình rồi nói, nhưng, vẫn là đừng nhìn thì hơn.

Cậu nói: “Anh, đừng trừng phạt hắn nữa.”

“Fritz, vốn không phải người như vậy.”

“Hắn vốn, là một người chính trực.”

“Hắn vốn, thực sự là một người biết lý lẽ.”

“Là em đã khiến hắn trở thành thế này.”

“Vậy nên, đừng trừng phạt hắn, đừng truy cứu nữa.”

“Em và hắn, đã chia tay rồi.”

“Lần này, là chia tay thật sự.”
 
Bị Cấp Dưới Có Độ Xứng Đôi 4,2% Đánh Dấu
Chương 51



“Biết rồi. Cậu nghỉ ngơi cho tốt đi, ngày mai anh lại đến thăm cậu.”

“Cảm ơn anh.”

***

Cố Khinh Ngư bước ra khỏi phòng bệnh, khép cửa lại, xoay người nhìn Alpha cao lớn đang đứng nhìn ra bên ngoài cửa sổ ở hành lang, nói: “Đi về thôi.”

“Được.”

Hai người sóng vai đi ra ngoài, không có bất kỳ cuộc trò chuyện nào nữa. Cố Khinh Ngư nhíu nhíu mày, liếc sang người bên cạnh.

Thiệu Ngôn làm như có cảm giác, không những không nhìn anh, còn cực kỳ mất tự nhiên quay đầu đi.

Không nhìn anh, không nói chuyện.

Quả nhiên, cảm giác của anh không sai. Trong lòng Cố Khinh Ngư dâng lên một chút lửa giận.

Đây là xảy ra chuyện gì, đã bao nhiêu ngày rồi?

Thời gian trước anh bận tới bận lui vì chuyện của Tần Mặc, không để ý lắm. Đợi đến khi anh nhận ra, người này đã rất lâu, không chịu nói chuyện đàng hoàng với anh, không nhìn anh, tránh né ánh mắt của anh.

Dưới cái nhìn chằm chằm của anh, cho dù phải dùng tư thế cứng nhắc như thế, vừa nhìn hướng khác vừa bước đi, cũng không muốn để ánh mắt rơi lên người anh.

Ngồi vào ghế phụ, Cố Khinh Ngư kéo dây an toàn cài vào.

Hừ, đã bao lâu anh không tự mình làm việc này rồi?

“Đi đâu?” Thiệu Ngôn tay nắm vô lăng hỏi.

Mắt vẫn nhìn thẳng phía trước, không cho anh một ánh mắt nào. Cố Khinh Ngư im lặng một lúc, mới nói: “Công ty.”

Chiếc xe chạy về hướng công ty trong sự im lặng. Suốt cả quãng đường không ai nói gì. Thiệu Ngôn dừng xe ở cửa thang máy dưới tầng hầm, nói với anh: “Đến rồi.”

Cố Khinh Ngư tháo dây an toàn, nhìn Alpha vòng ra ngoài xe, giúp anh mở cửa. Cố Khinh Ngư bước xuống, hai người lặng lẽ đi đến trước thang máy. Thiệu Ngôn bấm nút lên tầng cho anh, rồi lùi ra ngoài.

“Vậy, tôi sẽ đến đón ngài sau giờ tan làm.”

Cố Khinh Ngư lạnh lùng nhìn cửa thang máy khép lại giữa hai người. Không có nụ hôn tạm biệt, thậm chí ngay cả đi lên cùng anh cũng không chịu.

Đây là ý gì?

“Đinh.” Thang máy lên đến nơi.

Cố Khinh Ngư bước ra, gặp Phương Đình và vài người khác ở khu vực thang máy.

“Tiên sinh.” Các quản lý cấp cao chào hỏi xong, đua nhau nhìn ra sau lưng anh, một người trong đó hỏi rất tự nhiên: “Hôm nay Thiệu tổng không đến sao?”

“Ừ.”

Cố Khinh Ngư đút hai tay vào túi quần, sải bước về phía văn phòng.

Phương Đình và các quản lý cấp cao nhìn nhau, khi vào thang máy, có người vỗ một cái thật mạnh vào vai người vừa hỏi.

“Đừng hỏi lung tung nha.”

“Sao vậy?” Người kia đầy mặt ngơ ngác.

Những người khác thì bắt đầu thì thầm bàn tán.

“Dạo này, không khí giữa bọn họ có vẻ không ổn lắm á.”

“Hình như trong nhà tiên sinh có chuyện gì đó.”

“Ý tôi là giữa ngài ấy với Thiệu tổng ……”

Phương Đình khẽ ho một tiếng, nghiêm giọng: “Tất cả đừng nói nữa, tôi thấy dạo này tâm trạng tiên sinh không tốt, mọi người cẩn thận một chút.”

“Vâng ……”

Cố Khinh Ngư ở lại văn phòng đến tám giờ tối. Không có việc gì cần phải tăng ca, đơn giản là không muốn về.

Đến tám giờ rưỡi, điện thoại của anh reo lên. Anh yên lặng nhìn cái tên đang nhảy nhót trên màn hình một lúc, rồi mới cầm lên, trượt qua để nghe.

“Tiên sinh, ngài vẫn ở công ty sao?”

“Ừ.”

“……”

“……”

“Ngài đã ăn tối chưa?”

Cố Khinh Ngư ăn rồi, nhưng lại cười một tiếng, nói: “Chưa ăn. Thế nào?”

“Ơ, sao có thể như vậy? Trợ lý Trần không đưa qua cho ngài sao?”

Cho nên mấy món ăn đó là do hắn sai người mang đến sao?

Sự thật này khiến tâm trạng của Cố Khinh Ngư khá hơn một chút.

“Ăn rồi.” Tuy rằng chỉ ăn vài miếng.

“Oh, vậy thì tốt.”

“……”

“……”

Cố Khinh Ngư hít sâu một hơi, nói: “Không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây.”

“Đừng, tiên sinh ……” Giọng Thiệu Ngôn hơi do dự, “Ngài, khi nào tan làm vậy?”

“Sao?” Anh hỏi.

“Tôi đang đợi ngài ở dưới lầu.” Hắn nói.

Cố Khinh Ngư nhàn nhạt hỏi: “Tại sao không lên đây?”

“……”

Trước khi Cố Khinh Ngư nổi giận, đầu bên kia cuối cùng vang lên tiếng nói nhỏ đến mức gần như không nghe thấy của Alpha: “Vậy tiên sinh, để tôi lên.”

Cố Khinh Ngư bắt chéo chân ngồi đợi trên sofa. Đợi khoảng hơn mười phút, cánh cửa mới có động tĩnh. Anh mới nhận ra thang máy của Âu Tân hóa ra chậm như vậy.

Anh ngước mắt nhìn về phía cửa, Thiệu Ngôn đã thay một bộ đồ khác. Mắt anh nheo lại, rất nhiều suy nghĩ lướt qua trong đầu.

“Tiên sinh.”

“Lại đây.”

Cố Khinh Ngư vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh, nói: “Ngồi xuống.”

Thiệu Ngôn liền ngồi xuống, sofa lõm xuống một mảng.

Cố Khinh Ngư giơ tay sờ lên mặt hắn, ngửi ngửi ở cổ hắn.

“Chất ngăn mùi mới ra của nhà chúng ta ha.” Anh hỏi, “Anh cảm thấy mùi này thế nào?”

“Khá, khá tốt.” Thiệu Ngôn ngồi một cách cứng nhắc, thân người ngả ra sau, tay cũng dang sang hai bên, không chạm vào anh.

Cố Khinh Ngư nhếch khóe miệng, thổi một hơi bên tai hắn, khẽ hỏi: “Kỳ nhạy cảm không đến tìm tôi, còn xịt chất ngăn mùi, hửm?”

Thiệu Ngôn không nhịn nổi nữa, một tay đặt lên hông anh.

Cố Khinh Ngư ướt át li.ếm lên tĩnh mạch nổi trên cổ hắn, lại hỏi: “Có phải còn tiêm thuốc ức chế nữa đúng không?”

“Vâng …… tiêm rồi.”

Tai Thiệu Ngôn tê tê ngứa ngứa, hắn khẽ rên lên một tiếng, tay không khống chế được bóp mạnh vào eo tiên sinh một cái.

“Đau.”

Cố Khinh Ngư gạt bàn tay Alpha ở bên hông ra, không cho hắn chạm vào mình. Nhưng tay của mình, thì lại luồn vào trong quần đối phương.

“Cũng là loại mới ra gần đây sao?” Cố Khinh Ngư không che giấu sự xấu xa trong giọng điệu của mình, “Để tôi kiểm tra xem, hiệu quả thế nào.”

Alpha giữ chặt cổ tay anh lại.

Thuốc ức chế, tất nhiên là có hiệu quả. Nhưng phải kết hợp với hoàn cảnh và tâm trạng nhất định. Trong tình huống hiện tại, phải cần đến loại thuốc ức chế nào mới được cơ chứ?

Hầu kết Thiệu Ngôn lăn lăn, ánh mắt va vào ánh mắt của Cố Khinh Ngư.

“Tiên sinh, xin lỗi ……”

Cố Khinh Ngư nhắm mắt lại, mạnh mẽ giằng ra khỏi sự kìm kẹp của hắn, nhưng ngay giây tiếp theo, lại bị hôn lấy.

Cố Khinh Ngư sửng sốt, ngay khoảnh khắc thất thần, hơi thở đã bị cướp lấy.

Thiệu Ngôn đắm đuối giữ chặt gáy anh, đầu lưỡi khuấy đảo trong miệng anh một cách cuồng nhiệt, hắn khao khát đến mức, hận không thể chui qua cổ họng anh, luồn sâu vào tận ruột gan anh.

Cố Khinh Ngư nghi hoặc, nhưng không có thời gian để suy nghĩ.

Họ ôm chặt lấy nhau mà hôn, không tách ra dù chỉ một khắc.

Thiệu Ngôn bế anh lên, chỉ lo nhìn anh, hôn anh, đến nỗi hoàn toàn không nhìn đường, vụng về va vấp, làm đổ cốc nước, đụng lệch tủ sách, dùng lưng đẩy mở cánh cửa phòng nghỉ.

Khi lưng Cố Khinh Ngư chạm xuống giường, áo sơ mi của anh vẫn đang mặc chỉnh tề, cài đến tận nút áo trên cùng, cà vạt hơi lỏng ra, nhưng vẫn đàng hoàng treo trên cổ.

Vớ, cũng đang mang ngay ngắn.

Chỉ có quần là rơi vãi dưới sàn.

Quần của Thiệu Ngôn thậm chí còn chưa cởi.

Có chút điên cuồng.

Cố Khinh Ngư mơ hồ nghĩ, Thiệu Ngôn chưa bao giờ gấp gáp như vậy.

Rõ ràng, vẫn muốn anh.

Vậy tại sao, lại lạnh nhạt như thế?

Bất kể vì lý do gì, nếu như hắn vẫn có thể bị anh khơi dậy, lại còn nồng nhiệt đến vậy, thì chuyện này, có lẽ nên bỏ qua thôi.

Phòng nghỉ dù sao cũng không phải để ở thường xuyên, phòng tắm rất nhỏ.

Cố Khinh Ngư đã thay bộ quần áo dự phòng sạch sẽ, tay cài nút áo hơi run run. Thiệu Ngôn nhận ra, giúp anh cài từng chiếc nút một.

Bộ đồ bẩn, được cho vào túi giấy. Ở đây không có máy giặt, cũng không tiện để người khác biết, mang về là tốt nhất.

“Muốn về nhà không?”

Dù đã rất khuya, nhưng ở lại đây, không quen lắm.

“Đi về thôi.” Cố Khinh Ngư nói.

Anh đứng có chút không vững, Thiệu Ngôn liền cho anh mượn lồng ng.ực để dựa vào.

Nhưng, hắn không hôn anh nữa. Sau khi xong chuyện, Thiệu Ngôn sẽ luôn hôn anh, giống như hôn mãi cũng không đủ vậy.

Nhưng hôm nay thì không.

Trong lòng Cố Khinh Ngư có chút bất an.

Họ về đến Cố trạch, đã hơn ba giờ sáng. Cố Khinh Ngư rất mệt, gần như vừa chạm gối là ngủ ngay. Trong cơn mơ màng, anh cứ đợi mãi, nhưng hình như Thiệu Ngôn, vẫn luôn không hề nằm xuống.

Đến khi anh mở mắt, đã là chiều hôm sau, gối bên cạnh trống không. Đương nhiên là trống không, bây giờ là mấy giờ rồi.

Chỉ là, quả thực không có dấu vết Alpha từng ngủ qua. Trên gối không có mùi của hắn. Mùi tin tức tố Alpha trong phòng cũng rất nhạt, không giống như hắn đã ngủ lại đây một đêm.

Cố Khinh Ngư ngồi dậy từ trong chăn, cơ thể nửa tr.ần tr.ụi rải rác những dấu vết đậm đậm nhạt nhạt.

Anh không để ý đến điều đó, anh tìm điện thoại, cầm trong tay.

Ngón tay thon dài vô thức gõ lên mặt sau của điện thoại, anh tựa vào đầu giường, cúi mắt suy nghĩ.

Rất lâu sau, mới gọi cho Alpha. Đầu bên kia nhanh chóng bắt máy, chỉ gọi một tiếng tiên sinh.

Nhưng cả hai đều im lặng.

Vì thế Cố Khinh Ngư mở miệng, hỏi: “Đang ở đâu?”

“Công ty.” Thiệu Ngôn trả lời ngắn gọn.

“Tan làm có kế hoạch gì không?”

“Tôi định, đi thăm mẹ tôi.”

“……”

“……”

Cố Khinh Ngư nói: “Tôi cũng đi.”

“…… Hả?”

“Tôi không đi được sao?”

“Tất nhiên, tất nhiên được. Vậy tôi, tan làm sẽ đến đón ngài.”

Hai tiếng sau, Thiệu Ngôn lái xe đến Cố trạch, đón Cố Khinh Ngư cùng đi thăm Thiệu Lan.

Thiệu Lan hiện giờ thân thể đã hoàn toàn hồi phục, bà sống trong căn nhà Thiệu Ngôn mua cho bà.

Chuyến viếng thăm hôm nay dường như là ý định bất chợt, nhưng, bọn họ vẫn được tiếp đãi thịnh soạn.

Thiệu Lan đang yêu một người đàn ông trung niên tên là Chung Thời Nghi, một Beta mà bọn họ đã từng gặp trước đây. Hai người tình cảm ổn định, đang bàn chuyện kết hôn.

Cố Khinh Ngư hỏi về kế hoạch đám cưới của họ, Thiệu Lan có chút ngại ngùng.

Chung Thời Nghi nói: “Chúng ta định kết hôn kiểu du lịch, đám cưới không tổ chức đặc biệt, đến lúc đó mời bạn bè người thân đơn giản tụ họp một bữa là được.”

Cố Khinh Ngư nhíu mày, hỏi: “Như vậy được không?”

Thiệu Lan cười nói: “Có gì mà không được.”

“Chúng ta lớn tuổi rồi, không như người trẻ, lười làm rình rang. Hơn nữa, dì rất mong chờ có thể kết hôn kiểu du lịch, ra ngoài đi đây đi đó, ngắm chỗ nọ chỗ kia, khá tốt.”

Thiệu Lan vì ca phẫu thuật xóa bỏ đánh dấu, thân thể vẫn luôn không tốt lắm. Trước đây, quả thực chẳng ra khỏi cửa gì mấy.

Nhưng hai năm nay bà hẹn hò với Chung Thời Nghi, đã đi đến vài nơi, phát hiện thân thể cũng không phải không chịu được.

Điều này khiến bà sinh ra hy vọng đi đến nhiều nơi hơn để ngắm nhìn một chút.

“Dì vui là được.” Cố Khinh Ngư nhận ra đây là mong muốn thật lòng của bà, nên không ép buộc nữa.

“Cảm ơn cháu, tiểu Ngư.”

Thiệu Lan hiểu tấm lòng của anh, chân thành cảm ơn.

Lúc mới đầu biết được tiên sinh thế mà lại bên nhau với con trai mình, Thiệu Lan rất kinh ngạc, cũng rất hoảng hốt, âm thầm hỏi con trai rất nhiều chi tiết.

Khi biết họ vậy mà là quan hệ yêu đương bình thường, chứ không phải …… cái gì khác, suốt một thời gian dài, Thiệu Lan vẫn chưa quen lắm.

Nhưng qua hai năm, mối quan hệ của hai đứa trẻ vẫn rất tốt, bà cũng dần dần yên tâm.

Cách xưng hô với tiên sinh, cũng là do anh yêu cầu, đã thay đổi.

Điều này rất tốt.

Từng có những lúc, Thiệu Lan cảm thấy tuyệt vọng và mất niềm tin vào cuộc sống, có giai đoạn, không biết phải sống tiếp thế nào.

Nhưng bây giờ, quá tốt nha. Bà lại một lần nữa có thể có được người yêu. Con trai bà, cũng đã tìm được một người yêu tốt như thế. Mọi thứ, đều tốt đẹp.

Hóa ra chỉ cần nghiến răng kiên trì sống tiếp, hạnh phúc vẫn sẽ đến.

Thời điểm đó, làm sao bà có thể ngờ, sau này còn có những ngày tháng thế này cơ chứ?

Thiệu Lan dùng đũa chung gắp một miếng cá, đặt vào bát Cố Khinh Ngư, lại gắp một miếng dứa, đặt vào bát Thiệu Ngôn.

“Ăn đi, đều là món các con thích.”

“Cảm ơn dì Thiệu.”

“Dạ.”

Đây là một buổi họp mặt gia đình ấm cúng và vui vẻ.

Thiệu Lan đứng ở cửa, dõi mắt theo con trai và người yêu của nó lái xe rời đi, hạnh phúc và mãn nguyện tựa vào ngực Chung tiên sinh, nói với ông: “Đi vào thôi.”

Về đến Cố trạch, Thiệu Ngôn đưa Cố Khinh Ngư đến cửa tòa nhà chính, do dự một lúc, mới nói: “Tiên sinh, tôi có chút việc, hôm nay, có thể phải tăng ca.”

Cố Khinh Ngư khẽ cười một tiếng, ngẩng đầu nhìn hắn, cuối cùng cũng hỏi ra.

“Thiệu Ngôn, anh muốn chia tay tôi phải không?”
 
Bị Cấp Dưới Có Độ Xứng Đôi 4,2% Đánh Dấu
Chương 52



“Không có sao?”

“Tất nhiên không có!”

Cố Khinh Ngư bước đến bên sofa, cởi áo khoác ra. Thiệu Ngôn vội vàng đón lấy treo lên, rồi lẽo đẽo theo sau.

Anh ngồi xuống sofa, xoa xoa giữa lông mày.

“Vậy gần đây anh …… là vì chuyện gì?”

Lúc này Thiệu Ngôn mới nhận ra, những hành động tự ý của hắn trong khoảng thời gian này đã gây ra hiểu lầm lớn đến mức nào.

“Tôi chỉ là đang ……”

Thiệu Ngôn không quá chắc chắn, không biết nên giải thích thế nào, hắn đến cùng là đang làm gì.

“Giữ khoảng cách ……”

“Giữ khoảng cách?” Cố Khinh Ngư hỏi ngược lại.

“Đúng …… đúng vậy.”

Chuyện của Fritz và Tần Mặc, toàn bộ quá trình Thiệu Ngôn ở bên cạnh cùng tiên sinh xử lý. Nếu có thể dùng một lời gì đó để miêu tả tâm trạng của hắn, thì đó chính là —— Một đòn cảnh tỉnh.

Giống như có ai đó cầm một cây gậy thật lớn, vững vàng đánh một gậy vào người hắn.

Những toan tính thầm kín của hắn, những suy nghĩ bình thường chôn thật sâu, không để người khác nhìn thấy, đã có người làm trước một bước rồi.

Kết quả là gì?

Bộ dạng của Tần Mặc trong khoảng thời gian này, hắn đã nhìn thấy.

Cậu ta ở trong phòng bệnh khóc lóc nói với tiên sinh rằng lần này chia tay thật sự, Thiệu Ngôn nghe rõ ràng mồn một.

Hắn cảm thấy cơn sợ hãi đến chậm dâng lên từng đợt dữ dội. Hắn suýt nữa đã làm điều đó. Thiệu Ngôn cảm thấy như trong cõi u minh có ai đó không thể tiếp tục nhìn hắn sắp bước sai một bước rồi bước sai mãi mãi, cho nên đặc biệt phái Tần Mặc về nước.

Để hắn đích thân xử lý những hậu quả do Fritz gây ra.

Cho hắn thấy hậu quả của việc cố chấp làm theo ý mình.

Thiệu Ngôn thật sự khiếp sợ.

Phải kiểm soát những suy nghĩ viển vông đó.

Nhưng chỉ là kiểm soát những ảo tưởng của chính mình, thu lại những d.ục v.ọng chiếm hữu thấp hèn ấy.

Chứ tuyệt đối không phải, cũng hoàn toàn không có, ý định muốn rời xa tiên sinh.

Chia tay? Làm sao có thể.

Hắn thậm chí còn mong rằng trong từ điển loài người chưa từng xuất hiện hai chữ này.

“Tôi không hề nghĩ đến, cũng tuyệt đối không muốn.”

“A Tịch, tôi yêu anh như vậy, làm sao có thể muốn chia tay chứ!”

Thiệu Ngôn gấp gáp muốn giải thích rõ ràng.

“Vậy anh giải thích đi.” Cố Khinh Ngư cho hắn cơ hội.

Nhưng mà, bắt đầu từ đâu đây?

Thiệu Ngôn chán nản che mắt lại. Sau đó, những gì có thể nói, những gì không thể nói, mọi thứ từng nghĩ đến, đều nói ra hết.

Những ảo tưởng từ trước đến nay.

Những kế hoạch muốn lén lút thực hiện sau lưng anh.

Chỉ cầu mong a Tịch có thể tin tưởng, hắn không hề có ý định chia tay. Nhưng hắn nói một hồi, càng không nhịn được cảm thấy chột dạ.

Nghe xem hắn đã nói những gì kìa, cho dù a Tịch tin rằng hắn không muốn chia tay, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không tha thứ cho hắn đúng không.

Hắn hé một kẽ ngón tay, lén lút nhìn phản ứng của người đối diện, vẻ mặt của a Tịch, quả nhiên rất nặng nề.

Cho nên, thật sự là rất quá đáng phải không?

Thiệu Ngôn không biết mình sẽ phải đối mặt với kết quả gì. Nhưng bất kể thế nào, sẽ tốt hơn nhiều so với việc anh hiểu lầm hắn muốn chia tay.

A Tịch, hẳn sẽ không bỏ rơi hắn đâu. Ở bên nhau lâu như vậy, đủ để Thiệu Ngôn có được phần tự tin này, huống chi tiên sinh của hắn, a Tịch của hắn, không phải là người khó chiều như thế.

Hắn suy nghĩ xem nên dùng cách nào, để xóa bỏ những khúc mắc có thể nảy sinh trong lòng người yêu.

Đến tận khoảnh khắc này, Thiệu Ngôn mới thực sự nhận ra kỳ thực hắn hiểu rất rõ, a Tịch đúng là không muốn bị đánh dấu. Không phải vì anh không yêu hắn, chỉ là, đơn thuần không muốn bị đối xử như vậy.

Hắn rõ ràng biết điều đó, vậy mà vẫn cố tình định làm như vậy, là hắn đã quá chấp tướng rồi.

(* Chấp tướng: một khái niệm bên Phật giáo, đại khái là quá để ý đến hình thức, những định nghĩa bề ngoài mà quên đi điều cốt lõi bên trong.)

Bất kể anh có giận dữ thế nào, cũng đều là nên như vậy. Chỉ cần anh vẫn muốn chấp nhận hắn.

Thiệu Ngôn cúi đầu chờ sự phán xét.

Sự yên lặng kéo dài lan tỏa giữa hai người, khiến trong lòng hắn càng lúc càng bất an.

Cuối cùng, Cố Khinh Ngư lên tiếng.

Anh hỏi: “Thật sự muốn thử như vậy?”

Thiệu Ngôn vội vàng đáp: “Không, tôi sẽ không nghĩ tới nữa.”

Cố Khinh Ngư hỏi: “Thật không?”

Thiệu Ngôn do dự một chút, lẽ ra hắn nên gật đầu, nhưng lại không thể nói dối tiên sinh. Vì thế, hắn đổi cách nói.

“Tôi bảo đảm, sẽ không làm như vậy.”

Nhưng Cố Khinh Ngư lại nói: “Vậy thì thử thôi.”

Thiệu Ngôn ngẩn ra: “Hả?”

Đây là, ý, gì.

Cố Khinh Ngư nhìn Alpha ngốc nghếch kia, trong lòng lại nghĩ, thực ra hắn đã nhịn rất vất vả nhỉ.

Biết rõ là không thể, nhưng vẫn muốn thử.

Vì biết mình không thể chấp nhận, nên mới âm thầm mưu tính, nhưng lần lữa không dám thật sự làm điều đó.

Thiệu Ngôn nói rằng chuyện của Fritz và Tần Mặc, đã cho hắn một cú sốc dữ dội đến thế nào. Nhưng Cố Khinh Ngư biết, tình huống của hai người kia với tình huống của bọn họ, hoàn toàn không giống nhau.

Cố Khinh Ngư cảm thấy, những việc Fritz làm, giống như một nghi thức chia tay hoành tráng được lên kế hoạch tỉ mỉ, ngọc nát đá tan.

Fritz ba mươi tuổi, Fritz từng tiếp thu một nền giáo dục ưu tú, chẳng lẽ thật sự không biết giữa các Alpha là không thể đánh dấu lẫn nhau hay sao?

Nhưng anh ta khăng khăng muốn làm thế.

Là vì biết d.ục v.ọng chiếm hữu của mình đã mất kiểm soát, cho nên dùng cách thức quyết liệt và không thể cứu vãn như vậy, để triệt để đẩy người yêu ra xa chăng?

Nhưng giữa anh và Thiệu Ngôn, lại là tình huống hoàn toàn khác.

Giữa bọn họ, không có khủng hoảng niềm tin. Có lẽ lúc mới đầu thì có, nhưng thời gian đã chứng minh Thiệu Ngôn vô hại.

Tuy nhiên, anh xác định bản thân mình không muốn bị đánh dấu.

Nhưng đồng thời, anh cũng biết chắc chắn rằng, Thiệu Ngôn không thể nào đánh dấu thành công. Việc muốn thử phương pháp kia, chỉ là một chấp niệm của đối phương.

Với tư cách là người yêu, phối hợp để đối phương hoàn thành chấp niệm này, thì có gì mà không được chứ?

“Nếu anh thật sự muốn thử, vậy chúng ta cứ thử xem.” Cố Khinh Ngư nghiêm túc nhìn Thiệu Ngôn, “Nhưng chắc hẳn không cần tôi làm công tác tư tưởng cho anh, phương pháp này, đã định sẵn là không thể thành công.”

Thiệu Ngôn tỉnh táo lại từ trạng thái thất thần.

Hắn quỳ một gối xuống trước mặt Cố Khinh Ngư, nhẹ nhàng vu.ốt ve khuôn mặt anh, nụ cười có chút ngẩn ngơ. Hắn nhỏ giọng thì thầm: “A Tịch, nếu có một ngày, tôi đòi anh hái sao trên trời, sợ rằng anh cũng sẵn lòng hái cho tôi.”

Cố Khinh Ngư nghi hoặc: “Anh muốn sao trên trời để làm gì?”

Thiệu Ngôn ôm lấy anh, vùi mặt vào cổ anh, cười ùng ục.

Cố Khinh Ngư hơi bực mình: “Anh còn muốn thử nữa không? Tôi không bảo đảm ngày mai vẫn có dũng khí để đồng ý với anh đâu nhé.”

Trên thực tế, anh cố gắng kiểm soát bản thân để không nghĩ đến quá trình cụ thể, anh phải làm thế nào, mới có thể dung nạp được cái thứ to lớn của gã này.

Da đầu không khỏi tê dại.

Nhưng Thiệu Ngôn lại bất ngờ nói bên tai anh: “Nhỡ đâu, có em bé thì làm sao đây?”

Cố Khinh Ngư sững người, anh vẫn chưa kịp nghĩ đến khả năng này.

“A Tịch còn chưa sẵn sàng, để làm một người cha đúng không?” Thiệu Ngôn nói, “Tôi cũng chưa sẵn sàng đâu. Cho nên, tạm thời không muốn nhé.”

“Đợi đến khi chúng ta đều sẵn sàng.”

“Đến ngày đó rồi tính.”

Cố Khinh Ngư nuốt nuốt nước bọt, ngập ngừng nhìn hắn: “Nếu nói như vậy, rất có thể tôi mãi mãi cũng không có cách nào sẵn sàng được.”

“Không sao, bây giờ đã đủ rồi.” Có được lời hứa của a Tịch, trái tim Thiệu Ngôn ổn định hơn bao giờ hết, hắn không cần phải đi đến bước đó nữa.

Hắn dịu dàng hôn anh, thật lòng cảm thấy kinh ngạc: “Tại sao mỗi ngày tôi đều có thể yêu anh nhiều hơn một chút được nhỉ?”

Cảm nhận được hơi thở của hắn trở nên ái muội, Cố Khinh Ngư thầm nghĩ, chuyện này cuối cùng cũng kết thúc rồi đúng không?

Anh đẩy đầu Alpha ra xa một chút, hơi thở không ổn định nhắc nhở: “Không phải nói rằng phải tăng ca hay sao?”

Thiệu Ngôn mất trí nhớ tạm thời: “Có chuyện đó sao? Đừng nhắc đến nữa, a Tịch, chúng ta lên lầu đi!”
 
Bị Cấp Dưới Có Độ Xứng Đôi 4,2% Đánh Dấu
Chương 53



Mùa đông năm nay đến khá muộn, mãi đến đêm Giáng sinh mới rơi xuống trận tuyết đầu tiên.

Không khí lễ hội nhờ trận tuyết đầu tiên này mà thêm được vài phần lãng mạn, trên đường phố, trong văn phòng đâu đâu cũng được trang trí tỉ mỉ, các đồng nghiệp đều không còn tâm trí làm việc, rôm rả bàn tán về kế hoạch sau khi tan làm.

Thấy sếp lớn cũng chẳng kiêng dè, còn hóng hớt hỏi han về kế hoạch của anh. Đáng tiếc là, Cố Khinh Ngư chẳng có kế hoạch gì đặc biệt.

Sáng nay anh cũng nhận được hoa, nhưng tâm trạng lại không mấy vui vẻ. Bởi vì biết hôm nay sợ rằng không gặp được người tặng hoa.

Lần đi công tác này của Thiệu Ngôn khá lâu, tính ra đã hơn một tuần. Do gần đây bản thân anh cũng khá bận rộn, cho nên không giống trước kia, cho dù trong thời gian đi công tác vẫn cố gắng nghĩ cách để gặp nhau một lần.

Lần này thực sự là từ ngày tách ra đến nay, chưa gặp nhau một lần nào luôn.

Nghĩ lại thì cũng chẳng có gì to tát. Thiệu Ngôn đã cố gắng hết sức để kiểm soát số lần và thời gian đi nước ngoài công tác.

Ông chủ của một công ty khởi nghiệp nào mà cứ ở mãi một chỗ không di chuyển cơ chứ? Nhưng mấy năm nay Thiệu Ngôn gần như chẳng rời khỏi Bắc Kinh bao nhiêu lần.

Dự án lần này rất quan trọng, cả hai đều cho rằng nên dốc toàn lực làm, cho dù có chút lưu luyến không nỡ, Cố Khinh Ngư vẫn thúc giục hắn đích thân đi một chuyến.

Chỉ là trùng hợp đúng ngay vào dịp lễ.

Hình như đã rất lâu rồi bọn họ không trải qua dịp lễ mà không ở bên nhau.

Trước giờ tan làm, Ninh Triệt gõ cửa, nửa người dựa vào khung cửa hỏi anh: “Sếp, hôm nay có kế hoạch gì chưa? Muốn đi chung không?”

Hắn biết Thiệu Ngôn không ở đây, cho nên cố tình đến hỏi thử.

Cố Khinh Ngư cảm nhận được ý tốt của hắn, nhưng: “Không, cậu đi với bạn gái đi.”

Ninh Triệt mới công khai chuyện tình cảm cách đây không lâu, hắn khó khăn lắm mới theo đuổi lại được cô bạn gái cũ đã chia tay nhiều năm, đây là dịp lễ đầu tiên sau khi họ tái hợp, Cố Khinh Ngư không muốn làm bóng đèn.

“Không sao mà, chúng tôi không e ngại cậu đâu.” Ninh Triệt nói.

Cố Khinh Ngư liếc hắn một cái, bảo: “Là tôi e ngại hai người.”

Không muốn trở thành một phần trong cái vòng lẩn quẩn của cặp đôi sến súa.

Ninh Triệt không để tâm, cười hì hì nói: “Vậy tôi đi trước đây!”

Cố Khinh Ngư lấy điện thoại ra xem, lịch sử cuộc gọi với Thiệu Ngôn dừng lại ở giờ ăn trưa. Lúc này chắc là đang bận, anh nhớ lại lịch trình bên đó, từ bỏ ý nghĩ liên lạc với đối phương. Anh quyết định về thẳng nhà.

Đi đến cửa thang máy thì nhận được cuộc gọi từ Ninh Lệ.

Cậu ta vẫn không từ bỏ ý định xúi giục Cố Khinh Ngư “thử của lạ”, ra sức phóng đại ở đầu dây bên kia: “Anh không đến là thiệt thòi lớn đấy, tối nay có mấy người đúng kiểu anh thích luôn.”

Cố Khinh Ngư dở khóc dở cười, nhấn nút tầng thang máy, mới nói: “Cậu lại bắt đầu rồi, người trước đó thì sao? Không phải nói tình cảm rất tốt sao?”

“Lúc tốt thì đương nhiên tốt, nhưng giờ đều là quá khứ rồi.” Ninh Lệ lấp li.ếm cho qua đề tài này, “Đến nhé? Tôi cho người qua đón anh.”

“Không cần, cậu chơi vui vẻ đi.”

Cố Khinh Ngư cúp điện thoại, anh không đánh giá lối sống của Ninh Lệ, nhưng từ đầu đến cuối đều không có ý định tham gia.

Thang máy xuống hầm để xe B2, tài xế đã đợi sẵn ở đó, đồng thời đang đợi bên cạnh xe, là một người mà anh không ngờ tới.

“Tiến sĩ Thẩm?”

“Tiên sinh.”

“Đã lâu không gặp, dự án gần đây của anh xong rồi à?”

“Đúng vậy, tiên sinh. Nghe nói hôm nay ngài rảnh, không biết tôi có vinh hạnh được mời ngài cùng dùng bữa tối không?”

Cố Khinh Ngư nhìn xoáy vào y một cái, Thẩm Dật vẫn bình chân như vại. Cố Khinh Ngư ngẫm nghĩ, rồi nói: “Được thôi.”

Thẩm Dật liền bảo tài xế: “Anh về trước đi, lát nữa tôi sẽ đưa tiên sinh về.”

Cố Khinh Ngư suy nghĩ một chút, không ngăn cản sự sắp xếp của y. Anh lên xe của Thẩm Dật, đến một nhà hàng rất nổi tiếng gần đó.

Âm nhạc, rượu vang, hoa tươi, món Tây, và cảnh đêm rực rỡ bên ngoài cửa sổ.

Bầu không khí lãng mạn vượt mức cần thiết, có phần không quá phù hợp với mối quan hệ giữa bọn họ.

Hai năm trước Thẩm Dật thành lập phòng thí nghiệm độc lập, tách khỏi Âu Tân. Đối với quyết định của y, Cố Khinh Ngư không phản đối, chỉ là hình thức hợp tác giữa hai bên thay đổi mà thôi. Thẩm Dật không còn là nhân viên của anh nữa, nhưng vẫn nhận sự tài trợ từ anh.

Hiện giờ bọn họ không phải là quan hệ ông chủ và nhân viên, mà là đối tác làm ăn theo một nghĩa nào đó.

Cố Khinh Ngư chậm rãi cắt miếng bò bít tết trên đĩa, nghĩ đi nghĩ lại những lý do có thể có đằng sau đề nghị gặp mặt của Thẩm Dật.

Là gần đây lại thiếu vốn hay sao?

Trước đây khi thiếu tiền, y sẽ trực tiếp gọi điện thoại tới, chẳng bao giờ làm mấy trò màu mè như thế này.

Anh không chủ động hỏi, Thẩm Dật cũng không gấp gáp, mãi đến khi món tráng miệng cuối cùng được dọn lên, mới nói đến chuyện chính.

Thẩm Dật nói: “Nghiên cứu gần đây của tôi có kết quả rồi, khá thành công.”

Cố Khinh Ngư hơi tò mò: “Thế à? Là cái gì vậy?”

Lúc Thẩm Dật rời đi, lý do đưa ra chính là dự án nghiên cứu này. Khi đó y không tiết lộ nội dung cụ thể của dự án, Cố Khinh Ngư không phải kiểu người thích làm khó người khác, y không nói thì thôi.

Bây giờ y chủ động nhắc đến, là đã đến lúc có thể thỏa mãn lòng tò mò của anh rồi sao?

Thẩm Dật không trả lời thẳng câu hỏi này, thay vào đó lại nhắc đến Thiệu Ngôn.

“Thiệu tổng gần đây không ở Bắc Kinh sao?”

“Ừ, anh ấy đi nước ngoài công tác rồi.”

Thẩm Dật dường như không mấy hứng thú với món tráng miệng, đẩy ly sang một bên, tay trái chống khuỷu đỡ cằm, có phần lơ đãng nhìn Cố Khinh Ngư, cười nói: “Tiên sinh và Thiệu tổng mấy năm nay tình cảm vẫn rất tốt nhỉ.”

Cố Khinh Ngư không hiểu y có ý gì, nhưng vẫn đáp: “Đúng vậy.”

Thẩm Dật lại nói: “Tôi nhớ lần cuối cùng nói chuyện điện thoại với Thiệu tổng, độ xứng đôi giữa anh ta và ngài mới được 36%, sau đó vẫn luôn không nghe thấy động tĩnh gì, giờ thì sao? Con số đó có tăng lên không?”

Nếu là người khác hỏi chuyện này, thì rất bất lịch sự, Cố Khinh Ngư sẽ chẳng thèm để ý.

Nhưng đối phương là tiến sĩ Thẩm, người bấy lâu nay dùng đủ loại bí mật riêng tư của anh để làm đối tượng nghiên cứu, Cố Khinh Ngư không có gì phải giấu giếm.

“Không.” Anh trả lời rất thẳng thắn.

Thẩm Dật tò mò: “Vậy Thiệu tổng từ bỏ rồi sao? Việc tìm cách nâng cao độ xứng đôi ấy?”

Lần này Cố Khinh Ngư không trả lời y, hỏi ngược lại: “Anh có phương pháp mới à?”

Thẩm Dật cười cười không rõ ý vị, khẽ nói: “Tiên sinh, ngài không cảm thấy, ngài đối xử với Thiệu tổng quá tốt hay sao?”

Cố Khinh Ngư nhìn y, nhíu nhíu mày, không nói gì nữa.

Nhưng Thẩm Dật vẫn tiếp tục nói: “Từ góc nhìn của người ngoài, đúng là như vậy không sai nha. Anh ta yêu ngài, đó là điều đương nhiên. Ngài giúp anh ta thoát khỏi một gia đình như thế, ngài cho anh ta cơ hội lên như diều gặp gió, tình yêu ngài dành cho anh ta, người có mắt đều thấy, nếu hơi có chút lương tâm, lẽ ra anh ta nên một lòng một dạ chứ, thế nhưng anh ta lại vì thế mà mơ tưởng độc chiếm ngài.”

“Theo tôi thấy, điều này không thể hiểu nổi. Nhưng tiên sinh, ngài đối với anh ta cũng quá tốt đi. Ngài vậy mà cứ thế mặc kệ anh ta, dung túng anh ta, tiếp tục nuông chiều anh ta.”

“Anh ta rốt cuộc đã làm đúng chuyện gì? Anh ta thắng ở chỗ nào? Tại sao anh ta lại có cái vận may như thế, có thể độc hưởng tình yêu của ngài cơ chứ? Tôi vẫn luôn không thể hiểu được chuyện này.”

Cố Khinh Ngư vẫn không lên tiếng. Anh nhận ra, Thẩm Dật không phải thực sự muốn nghe câu trả lời từ anh. Nếu câu trả lời của anh không thể khiến y hài lòng.

Quả nhiên, Thẩm Dật không cố chấp chờ đợi phản hồi từ anh. Có lẽ, y cực kỳ hiểu rõ, mình sẽ không nhận được một câu trả lời hài lòng.

Vì thế y lại thay đổi chủ đề: “Tiên sinh từ đó đến giờ, chưa từng cảm thấy tiếc nuối sao?”

Cố Khinh Ngư hỏi: “Cái gì?”

Thẩm Dật nghiêng người lại gần anh một chút, nhưng vì hai người ngồi đối diện, cách nhau một chiếc bàn rộng, nên cũng không gần thêm bao nhiêu.

Y hỏi: “Về việc độ xứng đôi chỉ dừng ở 36% ấy.”

Trái tim Cố Khinh Ngư nảy mạnh một cái.

Anh nhìn y.

Thẩm Dật nhìn anh chằm chằm, không rời mắt, như thể muốn nhìn thấu suy nghĩ thật sự của anh.

Nhưng Cố Khinh Ngư, không phải là người mà y có thể dễ dàng nhìn thấu.

Y chỉ có thể dùng lời nói để dẫn dắt, cố gắng thông qua phản ứng của anh, để phán đoán và xác định thái độ của anh.

“Tiên sinh trước đây rất ghét Alpha, bây giờ nghĩ lại, chắc là không còn ghét như vậy nữa đúng không?”

Thẩm Dật bật cười, nói: “Điều này nên tính là công lao của Thiệu tổng.”

Cố Khinh Ngư không tỏ thái độ gì.

Thẩm Dật không bỏ cuộc, thấp giọng hỏi anh: “Ngài thật sự chưa bao giờ tò mò, cảm giác có một người yêu với độ xứng đôi 100% là như thế nào sao?”

“Những năm qua, ngài hẳn là chưa từng thực sự thỏa mãn đúng không?”

Ánh mắt Cố Khinh Ngư cuối cùng trở nên sắc lạnh.

Thẩm Dật không những không bị doạ sợ, mà là cuối cùng thở phào nhẹ nhõm

Chung quy là, đã hơi lay động được anh rồi sao?

Thẩm Dật giơ tay, lấy ra một tập tài liệu từ chiếc cặp hồ sơ bên cạnh, dùng ngón tay đẩy về phía trước, đến trước mặt Cố Khinh Ngư.

“Tiên sinh, ngài xem thử đi.”

Cố Khinh Ngư có chút tức giận, nhưng vẫn kiềm chế được.

Anh cúi đầu xem tập tài liệu, cầm lên, lật lật.

Khi nhìn rõ nội dung bên trong, trong mắt anh hiện lên vài phần kinh ngạc.

“Đây là ……” Cố Khinh Ngư muốn nói lại thôi.

“Đây là báo cáo kiểm tra độ xứng đôi mới nhất giữa tôi và tiên sinh.” Thẩm Dật chủ động giải thích.

Cố Khinh Ngư có thể thấy được.

Chỉ là con số trên đó ……

100%?!

Cố Khinh Ngư không nhớ rõ lắm độ xứng đôi giữa mình và Thẩm Dật trước đây là bao nhiêu, nhưng chắc chắn không phải là 100%.

“Tình huống gì đây?” Anh hỏi.

“Tôi đã thực hiện một số cải tạo đối với tin tức tố của mình.” Thẩm Dật giải thích.

Nhưng Cố Khinh Ngư biết rõ, chuyện này tuyệt đối không nhẹ nhàng đơn giản như giọng điệu y biểu hiện ra.

Tin tức tố của con người, là thứ dễ dàng điều chỉnh cải tạo như vậy hay sao?

Cố Khinh Ngư nhìn nhà khoa học trước mặt, dường như gầy đi nhiều so với lần gặp trước, bên dưới cặp kính không gọng là quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt. Anh nghĩ đến điều gì đó, hỏi: “Đây chính là thành quả nghiên cứu của anh trong hai năm qua?”

Thẩm Dật gật gật đầu.

Cố Khinh Ngư ngập ngừng: “Anh, tại sao muốn làm chuyện này?”

“Tôi có một số phát hiện mới về trình tự gien, trước đây đã từng có phỏng đoán nhất định, sau khi rời khỏi Âu Tân, tôi vẫn luôn dồn sức để chứng minh phỏng đoán đó của tôi bằng nhiều cách khác nhau, kết quả như ngài thấy đấy, tôi đã thành công.”

Cái gọi là thành công, chính là điều chỉnh độ xứng đôi giữa y và anh, thành 100% sao?

“Anh có thể có rất nhiều cách, tại sao nhất định phải dùng chính mình, tự mình chứng minh ……?”

Cố Khinh Ngư thực lòng không hiểu nổi.

Thẩm Dật nhẹ nhàng bật cười, nhìn anh, nói: “Ngài có thể hiểu, đây là một loại tinh thần khoa học gia.”

Tinh thần khoa học gia, hả?

Cố Khinh Ngư nhìn y, cảm thấy đây dường như không phải là câu trả lời thật sự.

Giây tiếp theo, lời nói của Thẩm Dật khiến anh lập tức quên nỗi nghi hoặc của mình.

“Cho nên tiên sinh, bây giờ tôi và ngài đã xứng đôi 100%, ngài có muốn thử với tôi không?”

“Cái gì?”

“Ngài có muốn thử một chút, xem hiệu quả đánh dấu của độ xứng đôi 100% không.” Thẩm Dật nói.

Giọng điệu của y rất thoải mái, làm như không cảm thấy đề nghị của mình có gì không ổn.

Cố Khinh Ngư nhíu mày, hỏi: “Đây cũng là tinh thần nhà khoa học gia của anh à?”

Thẩm Dật cười, nói: “Có thể nói như vậy đi, tôi thực sự rất tò mò về câu trả lời của vấn đề này. Tôi rất muốn biết, giữa 100% và 36%, rốt cuộc cái nào sẽ khiến ngài hài lòng hơn?”

Nhưng Cố Khinh Ngư dứt khoát từ chối: “Tôi không tò mò một chút nào.”

Thẩm Dật nhìn anh thật sâu, cuối cùng không ép buộc.

Y nâng cổ tay nhìn đồng hồ, nói: “Cũng đến giờ rồi, tiên sinh. Tôi đưa ngài về nhà nhé.”

Họ cùng nhau đi đến cửa nhà hàng, nhưng lại đụng phải Thiệu Ngôn đang thở hổn hển chạy từ ngoài vào.

Cố Khinh Ngư ngạc nhiên trợn tròn mắt: “Sao anh đến đây?”

Thiệu Ngôn thở gấp, ánh mắt cấp bách nhìn chằm chằm Thẩm Dật một cái.

Điều chỉnh một lúc mới trả lời anh: “Tôi, công việc kết thúc là vội vàng quay về ngay.”

“Nếu Thiệu tổng đã đến, vậy tôi không đưa ngài nữa.” Thẩm Dật mỉm cười, nói với Cố Khinh Ngư, “Tiên sinh, hôm nay rất vui, cảm ơn ngài đã dành thời gian.”

Y bước vào thang máy dưới ánh mắt dõi theo của cả hai.

Tuy ánh mắt đã xác nhận qua, cuối cùng Thiệu Ngôn vẫn không thể nhịn nổi, hỏi Cố Khinh Ngư: “Hắn không làm gì anh chứ?”

Cố Khinh Ngư ngạc nhiên, nói: “Anh ta có thể làm gì tôi?”

Thiệu Ngôn đương nhiên hiểu rõ mình chắc chắn bị đối phương chơi xỏ, nói thêm nữa chỉ khiến mình thấp kém.

Nhưng hắn vẫn không nhịn được, lại hỏi: “Vậy hắn có nói điều gì kỳ lạ không?”

Cố Khinh Ngư nghĩ một lát, nói: “Có đó.”

Thiệu Ngôn trở nên căng thẳng: “Hắn nói cái gì?”

Cố Khinh Ngư ngẩng đầu nhìn hắn một cái, bỗng khẽ bật cười.

Thiệu Ngôn càng lo lắng, tiếp tục hỏi: “Rốt cuộc hắn nói gì vậy? A Tịch, anh nói cho tôi biết đi.”

Nhưng Cố Khinh Ngư không nói cho hắn biết.

Bất kể Thẩm Dật đã nói cái gì, anh cũng không làm điều đó. Mà những việc anh đã làm, sau này có hối hận hay không? Ai mà biết chứ?

Cố Khinh Ngư cảm thấy, chuyện này, vẫn là không nên để Thiệu Ngôn biết.

Dù sao, hắn là người thích nghĩ nhiều như thế.

Chỉ là, Thẩm Dật á.

Anh không ngờ đối phương lại làm chuyện như vậy.

Tinh thần khoa học gia sao?

Chắc là vậy.

Nhưng, độ xứng đôi 100% sao?

Cố Khinh Ngư có chút bất an, sau này không hợp tác với đối phương nữa vậy. Với lại những tài liệu về anh mà Thẩm Dật đã mang đi, cũng phải thu hồi lại mới được.

Như vậy, có thể sẽ phụ lòng sự hợp tác và ăn ý lâu dài từ trước đến nay giữa hai bên, nhưng anh chỉ có thể làm như thế.

Cố Khinh Ngư không phải kiểu người vì quan tâm đến cảm xúc của người khác mà bỏ qua sự an toàn của bản thân.

Cho dù đối phương có mục đích gì, một Alpha với độ xứng đôi 100% chính là tồn tại mà anh phải đề phòngmột cách bản năng.

Nếu như lúc nãy Thẩm Dật làm ra hành động gì không đúng, anh sẽ không chút do dự ra tay. May mà đối phương không làm vậy, Thẩm Dật là một nhà khoa học mà anh rất ngưỡng mộ. Xuất phát từ góc độ quý trọng tài năng, anh cũng không muốn đối phương chịu tổn thương gì.

Cố Khinh Ngư khoác tay người yêu: “Đừng nói về hắn nữa. Anh vội vội vàng vàng quay về như vậy, có nhớ mang quà cho tôi không?”

Thiệu Ngôn gãi gãi đầu, ngập ngừng nói: “Đương, đương nhiên.”

Mang thì có mang.

Nhưng, vốn dĩ hắn định dành riêng nửa ngày để đi dạo thêm, mua thêm vài thứ khác.

Mọi kế hoạch tốt đẹp đều bị phá hỏng, thật đáng ghét!

Có điều nghĩ lại thì, có thể kịp quay về để cùng tiên sinh đón Giáng sinh, cũng không tệ.

Nhưng mà, cái tên kia, thật sự không hề làm cái gì sao?

Có chút bất ngờ.

Nhưng, may mà như thế.
 
Bị Cấp Dưới Có Độ Xứng Đôi 4,2% Đánh Dấu
Chương 54



Hôm sau Thiệu Ngôn đến văn phòng của Thẩm Dật.

Hắn không nói với Cố Khinh Ngư lý do thực sự khiến hắn về nước sớm.

Không phải vì công việc kết thúc, mà là vì, Thẩm Dật đã gửi cho hắn một bức ảnh chụp màn hình, là kết quả báo cáo kiểm tra độ xứng đôi mới nhất giữa y và tiên sinh.

100%.

Thiệu Ngôn căn bản không kịp phân tích tại sao con số của Thẩm Dật lại biến thành 100%, bởi vì đồng thời y còn gửi thêm một tin nhắn: “Hôm nay tôi sẽ hẹn tiên sinh đi ăn tối.”

Thử hỏi hắn làm sao có thể tiếp tục yên tâm ở lại nước ngoài? Gần như ngay khoảnh khắc nhận được tin nhắn đã lập tức điều chỉnh lịch trình để quay về.

May mà, Thẩm Dật không làm chuyện gì ngu ngốc. Thiệu Ngôn chưa bao giờ nghi ngờ khả năng tự vệ của tiên sinh, chắc hẳn Thẩm Dật cũng hiểu rõ.

Đó là lý do y không manh động sao?

Tạm thời không làm chuyện ngu ngốc, nhưng không có nghĩa cả đời sẽ không làm. Thiệu Ngôn không thể làm ngơ chuyện này, vì thế, hắn đến phòng thí nghiệm của Thẩm Dật.

Khi hắn đẩy cửa bước vào, Thẩm Dật đang ngồi bên bàn làm việc gọi điện thoại.

Thấy hắn đến, Thẩm Dật khẽ nói câu gì đó với đầu dây bên kia, rồi úp điện thoại xuống mặt bàn, mỉm cười chào hỏi: “Thiệu tổng đến rồi?”

Y không đứng dậy, vẫn điềm nhiên ngồi đó.

Thiệu Ngôn không bận tâm đến thái độ của y, nói thẳng vào vấn đề: “Tin nhắn anh gửi tôi hôm qua, là ý gì?”

Thẩm Dật nhướng mày, nói: “Bộ khó hiểu lắm sao? Giấy trắng mực đen viết rất rõ ràng nha. Tôi và tiên sinh, Thẩm Dật và Cố Khinh Ngư, báo cáo kiểm tra độ xứng đôi tin tức tố. Kết quả kiểm tra: độ xứng đôi 100%.”

“Trước đây trị số của anh không phải là 82,7% sao, tại sao thay đổi rồi?”

“Nhớ cũng rõ ràng ghê nha, Thiệu tổng.” Thẩm Dật ngẩng đầu nhìn hắn, vẫn dùng lý do hôm qua, “Tôi đã cải tạo tin tức tố của mình một chút.”

Thiệu Ngôn cười lạnh: “Điều chỉnh cái gì? Không phải là tự ý sửa kết quả kiểm tra đấy chứ?”

Thẩm Dật cũng cười, nhưng là kiểu cười khá vui vẻ, y tựa vào lưng ghế, chẳng thèm để ý đến sự nghi ngờ trong lời nói của Thiệu Ngôn: “Bất kể là phương pháp gì, anh chỉ cần nhớ, tôi đã làm được.”

Y hài lòng thưởng thức biểu cảm của Thiệu Ngôn, không quên bổ sung: “Đúng rồi, tiên sinh cũng biết, hôm qua tôi đã nói với ngài ấy.”

Thiệu Ngôn lạnh lùng nói: “Anh ấy biết thì thế nào?”

Thẩm Dật liền im lặng.

Lần này đến lượt Thiệu Ngôn khá vui vẻ: “Quả nhiên không thế nào cả đúng không? Dù là 82,7% hay 100%, tiến sĩ Thẩm vẫn chỉ là tiến sĩ Thẩm, tôi nghĩ tiên sinh sẽ không vì thế mà thay đổi cách nhìn về anh.”

Hắn nghĩ một chút, lại phủ định lời nói này: “Không không không, tôi nghĩ rằng vẫn sẽ có chút thay đổi. Chẳng hạn, anh tự ý làm mấy trò tiểu xảo này, nên không còn là người an toàn nữa. Thẩm Dật, lần này, e rằng anh sẽ mất đi sự ủng hộ của tiên sinh?”

Thẩm Dật nhìn nhìn chiếc điện thoại đang úp mặt trên bàn, nụ cười trở nên có phần méo mó.

Y ngẩng đầu nhìn Thiệu Ngôn, giọng vẫn bình tĩnh: “Vậy sao? Nhưng tôi nghĩ điều đó chẳng sao cả, cho dù mất đi sự hỗ trợ của tiên sinh, tôi còn có ngài mà, đúng không? Người vừa lọt vào top mười bảng xếp hạng tỷ phú cách đây không lâu, Thiệu tổng.”

Thiệu Ngôn lạnh mặt xuống, hỏi: “Nói cái gì?”

“Thiệu tổng chẳng lẽ không động lòng sao? Tôi đã nắm được phương pháp cải tạo độ xứng đôi tin tức tố, điều đáng nói là, phương pháp này có thể bỏ qua giá trị ban đầu của cả hai bên, bất kể thấp đến đâu cũng có thể cải tạo được. Nếu tôi đã có thể đạt được100%, vậy thì, anh cũng có thể.”

Thẩm Dật nói một hồi lại bắt đầu cao hứng lên, y hơi nghiêng người về phía trước, giọng điệu đầy cám dỗ: “Thiệu tổng, thật ra tôi hơi tò mò, anh định trả một cái giá như thế nào, để mua phương pháp này nhỉ?”

Thiệu Ngôn cũng cười: “Hóa ra ý anh là tính toán chuyện này.”

“Đáng tiếc, tôi dường như không hứng thú lắm.”

Thẩm Dật khựng lại, nghiêm túc quan sát biểu cảm của hắn, chậm rãi nói: “Thiệu tổng đây là đang mạnh miệng sao? Lúc này giả vờ giả vịt không phải hành động thông minh gì đâu. Nên biết rằng, phương pháp này chỉ có một mình tôi nắm giữ, bước ra khỏi cánh cửa này, không ai khác có thể giúp được anh. Thái độ của anh đối với tôi, có lẽ cần phải điều chỉnh một chút mới tốt đấy!”

Thiệu Ngôn gật gật đầu như thể đồng tình, nhưng lại nói: “Anh tốt nhất là luôn giữ chặt nó trong tay, đừng tùy tiện sử dụng thêm lần nào nữa.”

Thẩm Dật sững sờ.

“Theo tôi thấy, cách làm này của anh hình như có chút phiền phức về mặt đạo đức thì phải? Anh động tay động chân lên cơ thể mình, sẽ có hậu quả gì tôi không quá quan tâm, nhưng một khi anh áp dụng phương pháp này lên bất kỳ người nào khác, tôi chắc chắn sẽ can thiệp. Cho dù không thể khiến anh phá sản vì kiện tụng, ít nhất cũng phải làm cho anh thân bại danh liệt, tệ hơn nữa, rút giấy phép phòng thí nghiệm của anh, cũng là một lựa chọn tốt.”

Lời đe dọa trắng trợn này thành công khiến sắc mặt Thẩm Dật thay đổi.

“Thiệu tổng thật sự không cảm thấy hứng thú?”

“Còn có thể giả được chắc?”

“Lúc đầu là ai, cứ luôn muốn mọi thể loại phương pháp nâng cao độ xứng đôi? Tôi nhớ lúc đó, cho dù con số chỉ tăng một hai điểm, cũng đủ khiến Thiệu tổng vui vẻ mấy ngày liền. Giờ đây là cơ hội 100% đấy, ngài bị làm sao vậy? Đột nhiên trở thành thánh nhân rồi hả?”

Thiệu Ngôn nhìn chằm chằm y, lạnh lùng nói: “Tiến sĩ Thẩm rất thất vọng sao?”

“Tuy tôi là người ngoài ngành, nhưng cũng không khó tưởng tượng, việc thay đổi độ xứng đôi một cách nhân tạo chẳng dễ dàng gì, đúng không? Tiến sĩ Thẩm chắc hẳn đã bỏ ra không ít tâm huyết, cũng trải qua nhiều khó khăn. Để tôi đoán xem, là điều gì đã duy trì tiến sĩ Thẩm ngày này qua ngày khác miệt mài nghiên cứu, thậm chí không tiếc dùng chính cơ thể mình làm mẫu để tiến hành cải tạo?”

Thẩm Dật lạnh mặt, trầm giọng nói: “Vậy anh không ngại đoán thử xem.”

Thiệu Ngôn liền như y mong muốn: “Tôi đoán tiến sĩ Thẩm ôm suy nghĩ nắm chắc phần thắng khi tiến hành cải tạo, không gì ngoài hai mục đích. Thứ nhất, anh cho rằng tiên sinh có thể sẽ chọn anh vì chuyện này? Tiến sĩ Thẩm vẫn luôn thích tiên sinh đúng không, điều này không khó nhận ra.”

Thẩm Dật không phủ nhận.

Thích tiên sinh, là chuyện đáng xấu hổ lắm sao?

Huống chi, đây cũng là chuyện rất bình thường mà.

Tiên sinh tốt như vậy, xung quanh có mấy ai không thích anh đâu? Chỉ là đều biết rõ không có khả năng, nên đều ngầm đồng lòng chọn cách âm thầm bảo vệ mà thôi.

Không chỉ Javier năm đó được tiên sinh kéo ra khỏi vũng bùn lầy.

Thẩm Dật chẳng phải cũng như vậy hay sao?

Hồi đó y trẻ tuổi ngông cuồng, ỷ tài khinh người, đắc tội người khác mà không tự biết, suýt nữa hủy hoại tiền đồ.

Là tiên sinh giúp y thoát khỏi đống hỗn độn dơ bẩn ấy, từ đó trở đi không cần phải nhìn sắc mặt bất kỳ ai mà sống.

Trong phòng thí nghiệm của mình, y là kẻ độc tài nói một không nói hai, không ai có thể xen vào quyết định của y, ngay cả tiên sinh là người bỏ tiền, cũng luôn tôn trọng có thừa đối với y.

Chỉ duy nhất một lần nổi giận, cũng là vì y thực sự bất lực.

Thiệu Ngôn quan sát biểu cảm của y: “Nhưng anh hẳn là hiểu tiên sinh, biết rõ khả năng anh ấy vì độ xứng đôi 100% mà nghiêng về phía anh là cực kỳ nhỏ. Vậy nên, lý do lớn hơn của anh là vì tôi?”

“Không thể thành công giúp tiên sinh giải quyết vấn đề khó của anh ấy, cuối cùng anh ấy vẫn bị ép phải chọn phương pháp dùng một Alpha đánh dấu để vượt qua kỳ tình nhiệt. Sau đó, tiên sinh không hề gián đoạn các kiểu tài trợ dành cho anh và nhóm của anh, nhưng dù sao cũng không còn hào phóng như trước nữa?”

“Nghiên cứu của tiến sĩ Thẩm tốn rất nhiều tiền đúng không? Anh là người rất tự cao, không thể giải quyết được vấn đề cốt lõi của tiên sinh nhưng vẫn luôn ngửa tay đòi tiền, khiến anh cảm thấy khó chịu? Thế nên anh rời khỏi Âu Tân, chuyển mục tiêu sang tôi.”

Thiệu Ngôn bật cười, nhưng trong mắt không có chút xíu ấm áp nào: “Có lẽ là vì giai đoạn đó tôi khá điên cuồng, vì một chuyện gần như không thể, bốn bề đều là lối cụt. Nếu là tôi của lúc đó, nói không chừng thật sự sẽ dốc hết tất cả, chỉ cầu xin anh nói cho tôi biết phương pháp.”

Thẩm Dật nhìn hắn: “Anh của lúc đó? Cho nên anh của bây giờ, đã khác rồi?”

“Đã khác rồi.”

“Trở nên không cần nữa?”

Thiệu Ngôn khẳng định: “Không cần.”

Thẩm Dật nhìn hắn: “Tôi không biết tại sao anh thay đổi, nghĩ chắc chắn không phải vì hết yêu. Vậy thì, chỉ cần tôi và phương pháp của tôi còn tồn tại một ngày, anh sẽ mãi mãi không yên bình.”

Đó là 100% đấy.

Cho dù là bẩm sinh hay nhân tạo, sức hút lẫn nhau giữa một cặp AO có độ xứng đôi 100%, vượt xa trí tưởng tượng của Thẩm Dật.

Điều này, Thẩm Dật đã được trải nghiệm đầy đủ vào hôm qua.

Chỉ là gặp mặt một lần thôi, chỉ là cùng ăn một bữa cơm thôi.

Vì cuộc gặp mặt này, y đã dùng thuốc ức chế đầy đủ từ trước. Nhưng tất cả thể diện mà y có, cũng chỉ mấp mé duy trì được đến khi bước vào cửa nhà.

Lúc thuốc ức chế hết tác dụng, phản ứng muộn ập đến đột ngột, như núi Thái Sơn đè xu.ống.

Thẩm Dật đã trải qua một đêm khá thê thảm.

“Hôm qua, sau lúc đó, hai người hẳn là rất giày vỏ nhỉ?” Y hỏi với ý xấu.

Đây thực sự là một câu hỏi khá xúc phạm. Thiệu Ngôn rất kiềm chế, mới nhịn xuống không lao vào đấm đá đối phương.

“Thay vì tò mò chuyện của chúng tôi, hãy lo cho bản thân mình trước đi. Anh tốn bao nhiêu tâm sức như vậy, cảm giác cả người và của đều không có như thế nào?”

Thẩm Dật phớt lờ sự khiêu khích của hắn, tiếp tục đâm vào chỗ đau nhất của đối phương. Thậm chí y chẳng cần phải nhiều lời, chỉ cần một con số.

“Đó là 100% đấy.” Y hỏi hắn, “Thiệu tổng, phần đời còn lại của anh, thật sự có thể yên bình sao?”

Thiệu Ngôn bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó.

Hắn nhìn Thẩm Dật với ánh mắt thương hại, cười nói: “Nếu cái giá để đổi lấy sự yên bình của tôi là khiến anh ấy mất đi ý chí tự do, thì tôi nghĩ, đó không phải sự yên bình mà tôi muốn.”

Thẩm Dật: ……

“Tuy rằng anh có thể cực kỳ không cam tâm, nhưng biết làm sao đây? Tiến sĩ Thẩm, anh đúng là phí công vô ích rồi.”

Thiệu Ngôn nghĩ lại, hôm nay mình đến đây một chuyến, là để làm gì?

Thực ra hoàn toàn không cần thiết phải đến.

Thẩm Dật làm gì hay không làm gì, tùy cơ ứng biến là được.

Nếu mình đã đưa ra quyết định, vậy thì, không có gì đáng sợ cả.

“Tôi đi đây.” Thiệu Ngôn chỉnh lại cổ áo, nhìn Thẩm Dật lần cuối, “Thành thật khuyên anh một câu, tài năng rất tốt, hãy dùng vào việc chính đáng đi.”

Thiệu Ngôn quả nhiên xoay người rời đi, cánh cửa được khép lại nhẹ nhàng.

Thẩm Dật giữ nguyên tư thế ban đầu, rất lâu sau mới hoàn hồn, y cầm điện thoại lên, phát hiện cuộc gọi vẫn đang kết nối, thế mà chưa bị ngắt.

“Tiên sinh ……” Y có chút xấu hổ, nâng tay lên che mắt. Dù đối phương cách một màn hình, không hề thấy gì cả.

“Ngài đã nghe hết rồi?”

“Ừ.” Giọng Cố Khinh Ngư ở đầu bên kia bình tĩnh, “Hiếm khi nghe anh ấy nói một hơi nhiều như vậy đấy.”

Anh dừng lại một chút, mới nói: “Có điều, tôi đồng ý với đề nghị của anh ấy.”

“Tiến sĩ Thẩm, anh là một nhân tài xuất sắc, tài năng của anh đáng lẽ nên dùng vào những việc tốt hơn.”

“Tuy trước đây anh không thể đáp ứng yêu cầu tùy hứng của tôi, nhưng đó không phảilà lỗi của anh. Thành quả nghiên cứu của anh đã mang lại lợi nhuận cực kỳ to lớn cho Âu Tân, mỗi một đề nghị tài trợ của anh đều được đội ngũ chuyên môn đánh giá và phê duyệt, không cần có gánh nặng vượt ngoài quy định.”

“Rất tiếc sau này không thể tiếp tục hợp tác, nhưng tôi tin, nhân tài như tiến sĩ Thẩm, chắc chắn sẽ có vô số nhà đầu tư xếp hàng tranh giành.”

“Vậy, không hẹn gặp lại.”

***

Vì Thẩm Dật đã dặn trước, khi Thiệu Ngôn đến, quầy lễ tân dưới lầu lập tức gọi điện thông báo cho y.

Thẩm Dật tính toán thời gian, gọi điện thoại cho Cố Khinh Ngư, nói với anh, Thiệu Ngôn đã biết y có năng lực cải tạo tin tức tố, đang trên đường đến tìm y, mục đích không rõ.

Vì thế, Cố Khinh Ngư đã nghe được toàn bộ nội dung cuộc đối thoại giữa hai người.

Trước đó, về ý định thực sự của Thẩm Dật, Thiệu Ngôn chỉ đoán đúng một nửa.

Thẩm Dật quả thực đã đặt cược một phần nhỏ, rằng tiên sinh sẽ chọn y vì nguyên nhân độ xứng đôi tối đa, nhưng không trúng.

Điều này nằm trong dự liệu.

Phần cược lớn hơn của y, là Thiệu Ngôn sẽ vì chuyện này mà tìm đến y, trả một cái giá cực đắt để mua phương pháp cải tạo tin tức tố, không ngờ thế mà cũng không trúng luôn.

Điều này thực sự nằm ngoài dự đoán, Thẩm Dật vốn cho rằng, Thiệu Ngôn chắc chắn sẽ cầu xin y.

Nhưng từ đầu y đã không có ý định đồng ý với đối phương, bất kể Thiệu Ngôn có trả cái giá thế nào.

Thẩm Dật chỉ muốn biến mình thành một nhân tố không chắc chắn, một nhân tố không chắc chắn giữa tiên sinh và hắn, tồn tại vĩnh viễn.

Vì không cam tâm cũng được, vì muốn lợi dụng cơ hội để chiếm vị trí cũng được.

Thẩm Dật không rõ rốt cuộc vì sao mình muốn làm vậy.

Có lẽ, y chỉ muốn thấy bộ dạng thảm hại của Thiệu Ngôn vì độ xứng đôi mà không ngừng van xin y nhưng biết trước không có kết quả. Có lẽ, là để một ngày nào đó cuối cùng y nguôi ngoai sự bất mãn trong lòng, ban phát phương pháp ấy cho đối phương, để tiên sinh có thể có được sự viên mãn trong cuộc đời.

Nhưng, thế mà không cần à.

Y thật sự phí công vô ích sao?

Thật sự, thua triệt để ư!
 
Bị Cấp Dưới Có Độ Xứng Đôi 4,2% Đánh Dấu
Chương 55: Hoàn



Thiệu Ngôn ra khỏi tòa nhà nơi phòng thí nghiệm của Thẩm Dật tọa lạc, đang đi về phía bãi đỗ xe, thì nhận được cuộc gọi từ Cố Khinh Ngư.

“Lần trước anh nói, chuyến công tác này về có thể rảnh được một tuần?” Đầu bên kia hỏi, “Có thể lâu hơn không?”

“Được.” Thiệu Ngôn cứ đồng ý trước, rồi mới phân tích tính khả thi.

Năm nay hắn vừa thăng chức cho một trợ thủ, khá đáng tin, năng lực thi hành cũng tốt, chính là để dự phòng cho các tình huống đột xuất.

Cố Khinh Ngư lại hỏi: “Được bao lâu, một tháng có thể không?”

Trái tim Thiệu Ngôn đập nhanh một nhịp, đáp: “Được. Có kế hoạch gì sao?”

Giọng điệu Cố Khinh Ngư bên kia trở nên nhanh nhẹn hơn, anh nói: “Vậy anh đừng về nhà nữa, đến thẳng sân bay đi.”

Thiệu Ngôn: “Đây là muốn ……”

“Chúng ta ra biển chơi.”

“Chỉ hai chúng ta thôi.”

Thiệu Ngôn nở nụ cười rạng rỡ, nếu xung quanh không có người, hắn gần như đã nhảy cẫng lên.

“Được. A Tịch, đợi tôi, đến ngay.”

Bọn họ lên máy bay riêng đến cảng biển ở cực nam tổ quốc.

Nơi đây đậu một chiếc du thuyền sang trọng cỡ lớn được đặt làm riêng, là món quà sinh nhật Thiệu Ngôn tặng Cố Khinh Ngư năm ngoái.

Sau khi nhận du thuyền, bọn họ chưa sử dụng gì mấy, đây còn là lần đầu tiên chuẩn bị phát huy đầy đủ công năng của nó.

Sau khi hai người lên thuyền, được thủy thủ dẫn đi tham quan một lượt.

Vì Cố Khinh Ngư thích bơi lội, nên đã đặc biệt thiết kế một bể bơi, khoang hành khách bên trong được bài trí trang nhã, rất thoải mái và rộng rãi, có đầy đủ các tiện nghi giải trí thư giãn.

Cố Khinh Ngư cố ý mở cửa tủ lạnh xem thử, bên trong có đủ nước uống và nguyên liệu nấu ăn.

Thủy thủ giới thiệu: “Ngoài những thứ này, trong kho còn dự trữ đủ dùng cho một tuần, mỗi ba ngày sẽ có người định kỳ mang nguyên liệu tươi đến, hai vị cần gì cũng có thể đặt bất kỳ lúc nào.”

Họ xem qua một lượt từ trên xuống dưới, sau đó hai thủy thủ trở về khoang điều khiển.

“Chúng tôi sẽ luôn ở trong khoang điều khiển và phòng nghỉ, có việc gì hai vị có thể gọi chúng tôi mọi lúc.”

Ẩn ý là nếu không có tình huống đặc biệt, các thuỷ thủ tuyệt đối sẽ không ra ngoài quấy rầy. Bốn bỏ năm lên trên chiếc thuyền này chỉ có hai người bọn họ.

Đợi hai thuỷ thủ rời đi, Thiệu Ngôn từ phía sau ôm lấy Cố Khinh Ngư, ngọt ngào hỏi: “Tại sao chuẩn bị nhiều đồ ăn thế? Thật sự muốn ở trên biển một tháng à?”

Cố Khinh Ngư quay đầu nhìn hắn một cái, nói: “Đúng thế, anh không muốn?”

“Muốn. Tôi ước gì, cả thế giới chỉ còn lại hai chúng ta.”

Gần đây thời tiết rất đẹp, mặt biển lặng gió không chút gợn sóng.

Phía bắc tuy có tuyết rơi, nhưng miền nam lại rất ấm áp.

Du thuyền tiến sâu vào đại dương, Cố Khinh Ngư nằm trên ghế tắm nắng rồi ngủ thiếp đi.

Tối qua anh không nghỉ ngơi tốt, trước đó trên máy bay đã ngủ một chút, nhưng còn lâu mới đủ.

Thiệu Ngôn vốn không buồn ngủ lắm, nằm cạnh anh một lúc, ánh nắng nhè nhẹ chiếu trên đỉnh đầu, chẳng bao lâu cũng ngủ mất.

Họ không mang đầu bếp lên thuyền, bữa tối do Thiệu Ngôn làm.

Giờ hắn đã làm thành thục việc này, ngược lại Cố Khinh Ngư không quá quen ăn đồ ăn do người khác nấu.

Đại dương vào ban đêm không có ánh trăng, tối đen như mực.

Hai người không ra ngoài nữa, chỉ ở trong khoang thuyền.

Cố Khinh Ngư nằm trên cơ bụng của Thiệu Ngôn xem phim, cả hai trò chuyện câu được câu chăng, không thể nào thoải mái hơn.

Đợi đến khuya, hai người tắm rửa xong, Cố Khinh Ngư lại lấy ra hai lọ thuốc nhỏ từ chiếc hộp nhỏ mang theo lên thuyền.

Thiệu Ngôn ngẩn người, là thuốc ức chế sao?

Nhưng, nhìn không giống lắm.

Hắn nhìn Cố Khinh Ngư thành thạo vặn mở nắp lọ, dùng ống tiêm rút thuốc ra, đẩy hết không khí, rồi mỉm cười với hắn.

“Lại đây, đưa cánh tay.” Cố Khinh Ngư nói.

Thiệu Ngôn bước tới, đưa cánh tay ra, nhìn Cố Khinh Ngư từ từ tiêm thuốc vào bắp tay mình, mới hỏi: “Đây là cái gì?”

Cố Khinh Ngư liếc hắn: “Không biết là cái gì, mà cũng để tôi tiêm cho anh?”

“A Tịch sẽ không hại tôi.” Hắn nói.

Cố Khinh Ngư bật cười, vứt ống tiêm này vào thùng rác, lấy một ống tiêm mới, rút thuốc từ trong lọ còn lại, đưa cho Thiệu Ngôn, ra hiệu hắn tiêm cho mình.

Thiệu Ngôn do dự, muốn hỏi rõ trước: “Đây rốt cuộc là cái gì?”

Nụ cười của Cố Khinh Ngư đầy ẩn ý, anh nói: “Nhanh lên. Là thứ tốt, không có hại đâu.”

Nhưng Thiệu Ngôn nhất định muốn nghe câu trả lời rõ ràng, Cố Khinh Ngư đành ghé sát tai hắn thì thầm.

“Là chất dẫn dụ tin tức tố, giúp cả hai chúng ta thoải mái hơn.”

Đồng tử Thiệu Ngôn khẽ chấn động.

Tay hắn hơi không vững lắm, Cố Khinh Ngư thấy vậy thở dài một hơi, lấy lại ống tiêm, tự mình tiêm vào.

Sau khi xử lý vết tiêm, xác nhận không còn chảy máu nữa, anh đưa tay ôm lấy cổ Thiệu Ngôn, khẽ hỏi: “Anh không muốn giữa chúng ta, có thể thoải mái hơn sao?”

Thiệu Ngôn đột nhiên bế anh lên, nhưng không có động tác nào khác, thậm chí không hôn anh, chỉ nhìn anh chằm chằm, mang theo một khí thế hung dữ.

Cố Khinh Ngư nhận ra, mắt Thiệu Ngôn có chút thay đổi, nồng độ tin tức tố xung quanh cũng đang tăng lên với tốc độ kinh ngạc.

“Sắp thành dựng đồng rồi kìa, thuốc này tác dụng nhanh vậy sao?” Cố Khinh Ngư quấn hai chân quanh eo hắn, chẳng hề cảm thấy nguy hiểm một chút nào, tỉ mỉ quan sát sự biến đổi của Alpha.

“A Tịch, anh không thể cứ luôn như vậy.” Thiệu Ngôn khàn giọng lên tiếng.

“Sao?” Cố Khinh Ngư nhìn hắn.

“Anh quá yên tâm về tôi.”

“Tôi không nên yên tâm sao?”

Thiệu Ngôn không trả lời câu hỏi này.

Cố Khinh Ngư sờ lên chiếc cổ đỏ bừng của hắn, rướn người lên, cúi đầu hôn hắn.

Một nụ hôn sâu đậm triền miên. Một nụ hôn gần như ngạt thở.

Khi tách ra, một sợi tơ bạc lấp lánh nối liền.

“Tôi đương nhiên yên tâm về anh.” Cố Khinh Ngư nhẹ nhàng xoa môi hắn, “Nhưng làm thế nào bây giờ, anh quá tuyệt vời, tôi muốn thưởng cho anh.”

Thiệu Ngôn không hiểu mình đã làm đúng chuyện gì, mà đột nhiên được thưởng.

Nhưng điều đó không quan trọng, giọng hắn càng khàn hơn: “Thưởng thế nào?”

Cố Khinh Ngư ghé vào tai hắn thì thầm điều gì đó rất khẽ.

Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, anh vẫn suýt bị lực đạo bất ngờ làm cho gãy rời.

Thiệu Ngôn ôm chặt anh, dùng sức như muốn hòa anh vào xương máu mình.

“Thật?” Thiệu Ngôn không nhịn được muốn xác nhận.

“Thật.” Cố Khinh Ngư khẳng định với hắn.

Giây tiếp theo, Cố Khinh Ngư bị ném thật mạnh xuống giường. Anh hơi bực mình, ôm cái đầu có chút choáng váng, đang muốn trách móc vài câu, nhưng nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, không nhịn được phải che mắt lại.

Tốc độ c** đ* này là sao vậy?

Tốc độ ấy rất nhanh đã cuốn lấy anh.

Gần như trong chớp mắt, hai người đã tr.ần tr.ụi đối diện nhau.

Ánh mắt Thiệu Ngôn nhìn anh quá mức đói khát dữ tợn, khiến Cố Khinh Ngư – người ban đầu luôn miệng nói yên tâm, dần dần mới cảm nhận được nguy cơ.

Nhưng hối hận là sẽ không hối hận.

Quyết định mà Cố Khinh Ngư đã đưa ra, sẽ không thay đổi.

Anh nuốt nuốt nước bọt, cố gượng cười: “Còn, đợi gì nữa?”

……

Hiệu quả của chất dẫn dụ tin tức tố, vẫn rất tốt. Sự kết hợp của bọn họ thuận lợi hơn bình thường.

Cố Khinh Ngư bị thúc vào đến đầu óc mơ màng, cả người giống như đang trôi nổi trên biển.

Không đúng, hiện tại anh thật sự đang trôi nổi trên biển.

Anh cảm nhận niềm sung sướng khiến người ta mê đắm hơn trước đây, nhưng vẫn nhịn không được dành ra chút xíu tâm trí để ý đến Thiệu Ngôn ở bên trên.

Đôi mắt hắn rõ ràng đã hoàn toàn trở thành dựng đồng, nhưng hắn, vẫn không tiến vào.

Mình còn phải mời gọi thế nào nữa hả? Dũng khí của anh cũng có giới hạn chứ.

Cố Khinh Ngư có thể cảm nhận được, chỗ đó của anh dường như đã nới lỏng hơn trước khá nhiều, nhưng khi vô tình bị va chạm đến, vẫn không nhịn được mà co rúm cả người.

Có phải vì lý do này, nên Thiệu Ngôn cứ luôn do dự hay không.

Anh có thể cảm thấy, có vài lần trong lúc đó, Thiệu Ngôn cũng có chút mất kiểm soát, nhưng phản ứng đau đớn của anh, khiến hắn chần chừ không dám hành động tiến thêm một bước chăng.

Hai người cứ thế thử nghiệm một cách vô ích rất lâu, cuối cùng Cố Khinh Ngư đã hoàn toàn kiệt sức.

Tác dụng của chất dẫn dụ khiến anh l*n đ*nh rất nhiều lần, trong người đã không còn thứ gì nữa.

Lần thứ n anh đề nghị: “Hay là, hôm nay thôi nhé?”

Thiệu Ngôn như thường lệ không chịu: “Để tôi thử thêm lần nữa.”

Cố Khinh Ngư dỗ dành hắn: “Ngày mai, ngày mai tôi vẫn để anh ……”

Thiệu Ngôn cực kỳ không cam tâm: “Để tôi thử thêm một lần nữa.”

Thế là Cố Khinh Ngư nổi giận, đẩy bờ vai đầy mồ hôi của hắn một cái, nói: “Tránh ra.”

Thiệu Ngôn đầy mặt chán nản, kêu rút lui nhưng lại rất không tình nguyện, chỉ dừng động tác lại.

Cố Khinh Ngư đẩy hắn một cái ngã ra, hai người đổi vị trí: “Để tôi.”

Cố Khinh Ngư đối với bản thân, tàn nhẫn hơn nhiều, so với Thiệu Ngôn đối với anh.

Anh cẩn thận điều chỉnh một chút, rồi ngồi xuống thật mạnh.

Cả hai đều giật nảy cả người, đồng thanh phát ra tiếng rên. Chỉ là một người thì sướng, một người thì đau.

Cố Khinh Ngư rất lâu không hoàn hồn, trước mắt là một mảnh trắng xóa. Thiệu Ngôn rất lo lắng cho anh, gọi tên anh, nhưng mãi không nghe thấy trả lời.

Hắn không nhịn được muốn đưa tay chạm vào anh, nhưng Cố Khinh Ngư lập tức ngăn lại.

“Đừng động.”

Thiệu Ngôn lập tức không dám nhúc nhích.

Hắn đại khái hiểu tại sao a Tịch không cho mình nhúc nhích.

Bởi vì bọn họ đang kết hợp chặt chẽ như vậy, bất kỳ một cử động nhỏ nào, cũng có thể tăng thêm đau đớn cho anh.

“Đưa tôi, chất dẫn dụ tin tức tố.” Cố Khinh Ngư nói.

Phần thuốc còn lại, trước đó đã bị nhét đại vào ngăn kéo tủ đầu giường.

Thiệu Ngôn cố gắng giữ nguyên tư thế không ảnh hưởng đến đối phương, cho dù điều đó gần như bất khả thi, khó khăn lấy ra chất dẫn dụ.

Nhưng trong tình huống hiện tại, hoàn thành việc tiêm thuốc là không thể.

Họ mỗi người uống một lọ, loại thuốc này có thể dùng qua đường miệng, chỉ là như thế thì tác dụng quá chậm.

Cố Khinh Ngư không chịu nổi thêm một giây nào.

Anh ra lệnh cho Thiệu Ngôn vặn nắp lọ, đổ một lọ lên chỗ kết hợp của bọn họ, phương pháp tốt hơn là bôi lên, nhưng lúc đầu anh cảm thấy xấu hổ. Sớm biết thế này, ngay từ đầu bôi luôn cho rồi.

Nhưng bây giờ căn bản không thể, hắn mắc kẹt bên trong anh.

Cố Khinh Ngư nhớ lại kiến thức từng học trên lớp si.nh lý nhiều năm trước, không khỏi bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng.

Thế này phải đợi đến bao giờ?

……

Tin tốt là, ba lọ chất dẫn dụ sử dụng sau đó, đã phát huy tác dụng rất tốt, giúp bọn họ vượt qua khó khăn, tuy ban đầu rất gian nan, nhưng về sau cũng không tệ.

Tin xấu là, Cố Khinh Ngư chỉ mang theo hai tá, suýt nữa không đủ để vượt qua lần đầu tiên.

Kết quả hoàn toàn không ngoài dự đoán của họ, dĩ nhiên, không đánh dấu thành công.

Thiệu Ngôn thậm chí không nỡ cắn cổ anh, đánh dấu vĩnh viễn cần thực hiện cả trên dưới cùng lúc, đã biết trước khổ cực cũng không có kết quả, thì không cần phải chịu khổ.

Vì thế ngày thứ ba lên thuyền, vật tư gì cũng không cần, chỉ đặc biệt yêu cầu ba thùng chất dẫn dụ tin tức tố.

May mà đội ngũ y tế mới của Cố Khinh Ngư rất biết ý, đóng gói đồ đạc rất cẩn thận, người ngoài hoàn toàn không thể nhìn ra trong mấy thùng đó rốt cuộc chứa cái gì.

Lần thứ hai đặt vật tư, Thiệu Ngôn nhân lúc Cố Khinh Ngư đang ngủ, đã gọi một cuộc điện thoại.

Có lẽ vì thực tuỷ biết vị, sau đó lần nào bọn họ cũng đi đến bước cuối cùng.

Không biết có phải do ảo giác từ thuốc hay không, Cố Khinh Ngư cảm thấy kỳ ph.át tì.nh tháng này dường như đặc biệt thỏa mãn, các triệu chứng trong kỳ nhạy cảm của Thiệu Ngôn cũng gần như biến mất.

Mãi đến khi kỳ nghỉ này kết thúc, trở về đất liền, anh mới được biết câu trả lời thật sự.

“40,2%! Trước đó trên biển tôi đã dùng giấy thử kiểm tra, là con số tăng vọt. Đây là kết quả chính xác từ phòng thí nghiệm, a Tịch, độ xứng đôi của chúng ta, cuối cùng nó đã nhúc nhích rồi!”

Cố Khinh Ngư: ???

Đã nói không quan tâm nữa mà?!

(Chính văn hoàn)
 
Back
Top Bottom