Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nhà Họ Thang Có 7 O

Nhà Họ Thang Có 7 O
Chương 170: Buổi đấu giá



Đinh Âu đột nhiên đứng dậy, tức giận trừng mắt nhìn Thịnh Tích, giọng nói gượng gạo: "Nếu đã như vậy thì tôi sẽ không ở đây cản trở tầm nhìn của Đại điện hạ nữa."

Vẻ mặt Thịnh Tích thản nhiên, nghe hắn ta nói như vậy thì cũng không ngẩng đầu lên, cúi đầu ăn thêm một quả anh đào.

Đinh Âu cười lạnh, thời điểm đi ngang qua Thịnh Tích, hắn ta ngẩng đầu lên nhìn Thịnh Liên cách đó không xa, vẻ mặt khẽ động, hắn ta trực tiếp nghiêng người sang một bên, giả vờ như bị sắp bị ngã xuống đất. Lúc hắn ta ngã xuống còn thuận tay nắm lấy chiếc xe lăn của Thịnh Tích, ròng rọc của xe lăn bị nghiêng, toàn thân Thịnh Tích bất giác lao về phía trước.

Những người xung quanh lập tức hét lên, vẻ mặt của Thang Thất Viên biến đổi, cậu cách Thịnh Tích quá xa, việc Thịnh Tích ngã lại rất đột ngột, khi cậu với tay kéo anh đã không còn kịp.

Khi Thịnh Tích sắp ngã xuống đất, một đôi tay cường tráng đột nhiên xuất hiện, bình tĩnh đỡ Thịnh Tích, cả người lẫn xe của Thịnh Tích lập tức bổ nhào vào trước ngực người kia.

Thang Thất Viên ngây người, sau khi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt người kia thì càng ngây ngẩn hơn, người đó có khuôn mặt đáng yêu như một đứa trẻ con, trông người đó rất lanh lợi dễ thương, trắng trẻo và sạch sẽ, nhưng sao hắn lại có sức lực lớn đến vậy? Không chỉ đỡ được Thịnh Tích, còn có thể đỡ được cả Thịnh Tích và cả xe lăn? Đều càng khiến cho Thang Thất Viên ngạc nhiên đó là người kia là một Alpha?

Bình thường Alpha đều cao lớn trường tráng, người trắng trẻo đáng yêu như hắn thật sự rất ít.

Chàng trai giúp Thịnh Tích ổn định lại, rồi nhìn Thịnh Tích mỉm cười, khi cười lộ ra má lúm đồng tiền, "Anh Tích, đã lâu không gặp."

Thịnh Tích ngẩng đầu, nhìn thấy thanh niên kia thì sửng sốt một lát, đôi mắt sáng ngời mở to, trong nháy mắt có chút ngơ ngác, dường như đang nhìn thanh niên, lại cũng giống như muốn nhìn thứ gì đó thông qua hắn.

Anh quên phản ứng, người thanh niên cũng không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn anh với ánh mắt bao dung.

Thịnh Sầm nghe thấy thanh âm vội vàng chạy tới, nhìn thấy thanh niên thì giật mình: " Ngôn Phỉ? Sao em đã trở về rồi?"

"Anh Sầm!" Ngôn Phỉ lớn tiếng gọi, cười nói: "Sắp đến sinh nhật bà nội rồi, em về thăm bà thôi."

Thịnh Sầm nhếch môi, đưa tay xoa đầu cậu như một người anh trai, "Đã cao lên không ít."

Thịnh Tích định thần lại, mỉm cười với thanh niên, nhỏ giọng nói: "Tiểu Phỉ, đã lâu không gặp."

Nụ cười trên mặt Ngôn Phỉ càng lớn hơn, vươn tay ôm Thịnh Tích, trong giọng nói mang theo ngữ điệu nũng nịu: "Anh Tích, em rất nhớ anh!"

Động tác Thịnh Tích cứng đờ một lát, sau đó nhẹ nhàng chạm vào gáy Ngôn Phỉ, nở nụ cười bất đắc dĩ và bao dung nói: "Tại sao vẫn thích làm nũng giống hồi nhỏ thế."

Ngôn Phỉ buông Thịnh Tích ra, nháy mắt với anh, cười đến lộ cả nướu, nhìn qua thì trông hắn rất hồn nhiên và ngây thơ, nhưng Thang Thất Viên đứng bên cạnh lại cảm thấy đuôi mắt của hắn trông thật ranh mãnh, nhất là lúc nhìn Thịnh Tích, đôi mắt đặc biệt sáng.

Hoàng đế ở phía xa nhìn thấy sự hỗn loạn phía bên này, sắc mặt khó coi đi tới, nhìn thoáng qua Đinh Âu ngã dưới đất, cau mày khó chịu, ra lệnh: "Nâng cậu a dậy, đưa về nhà."

Đinh Âu đứng dậy, hắn ta vốn muốn khiến Thịnh Tích xấu hổ, nhưng không ngờ người xấu hổ lại là chính mình nên vô cùng khó chịu.

Hắn ta chỉnh lại quần áo, có chút xấu hổ nói: "Bệ hạ, thần không sao, thần không cố ý..."

Hoàng đế cũng không thèm nhìn hắn, mà chán ghét nói với Thịnh Liên bên cạnh: "Mau cho người đưa cậu ta về."

Từ trước đến nay Hoàng đế là người ưa thể diện nhất, Đinh Âu đã gây hỗn loạn trong cuộc đấu giá từ thiện của ông ta. Mặc dù Đinh Âu là cháu trai của phu nhân Trăn Vi nhưng hoàng đế cũng không giấu được sự tức giận, cũng không muốn nhìn mặt hắn ta.

Có thể tưởng tượng, nếu như vừa rồi Ngôn Phỉ không ôm Thịnh Tích, để chính người làm hoàng đế xấu hổ là Thịnh Tích thì bây giờ sắc mặt của ông ta có lẽ còn xấu hơn nữa.

Đinh Âu miễn cưỡng bị Thịnh Liên kéo đi, vẻ mặt của Thịnh Liên cũng khó coi không kém Đinh Âu, lần này Đinh Âu không thể chơi khăm Thịnh Tích, nhìn hắn rất không cam tâm.

"Bệ hạ!" Ngôn Phỉ đi tới trước mặt hoàng đế, giọng nói lanh lảnh vang lên, cười đến mặt mày đều cong lại, nhìn qua đã thấy dễ mến.

Hoàng đế nhìn thấy hắn, lửa giận trên mặt biến mất, ông ta mỉm cười, ôn hòa nói: "Tiểu Phỉ đã trở lại rồi sao."

Ngôn Phỉ gật đầu, đứng chào hỏi với Hoàng đế vài câu, trên mặt Hoàng đế luôn mang theo nụ cười, Thang Thất Viên có thể nhìn ra Hoàng đế rất thích hắn.

Thịnh Sầm bình tĩnh nhìn, hơi cúi đầu giải thích với Thang Thất Viên: "Tiểu Phỉ là cháu trai của ông Ngôn trong nội các, chắc cậu cũng biết ông Ngôn, ông Ông đức cao vọng trọng, năm đó ông cũng là người giúp một tay trong việc lên ngôi của cha tôi, vì thế đương nhiên là cha tôi rất yêu quý Ngôn Phỉ."

Thang Thất Viên gật đầu, cậu từng nghe ba nói, ông Ngôn là người ngay thẳng, mọi việc ông làm đều luôn đặt sự an toàn của đế quốc lên hàng đầu, lí do năm đó ông chọn ủng hộ vị hoàng đế hiện tại thực ra là vì những người anh em khác của Hoàng đế đều kém cỏi hơn hắn, đám người đó nếu không ăn chơi đàng đ**m, thì cũng là người có thủ đoạn tàn nhẫn bạo ngược. Tất cả đều là những kẻ bỏ đi, vị hoàng đế hiện tại, ít nhất cũng vì mặt mũi, lấy đại cục làm trọng, cố gắng hành động như một hoàng đế.

Người chủ lễ bước tới trước mặt hoàng đế, cúi đầu cung kính nói nhỏ vài câu. Hoàng đế nghe xong liền mỉm cười, đưa tay chỉnh lại quần áo, lại chỉnh lại cổ áo, bình tĩnh nói với mọi người: "Cuộc đấu giá sắp bắt đầu, mọi người qua đó đi."

Mọi người cùng nhau di chuyển đến phòng đấu giá. Hoàng đế đương nhiên thích những buổi gặp mặt đầy hào nhoáng cùng với những chiếc ống kính. Ông ta đích thân bước lên sân khấu và nói một cách say sưa về những cống hiến và sự trả giá của ông ta cho đế quốc. Mọi người đều im lặng lắng nghe, vẻ mặt mỗi người đều lộ ra niềm vui và ca tụng, nhưng khóe mắt và chân mày lại mang theo một vẻ hờ hững không nói thành lời. Những người ở đây đều đặt lợi ích lên hàng đầu, không ai thực sự quan tâm đến cái gọi là câu chuyện vẻ vang của ông ta.

Sau khi cuộc đấu giá bắt đầu, món đồ đầu tiên là một món đồ cổ do hoàng đế quyên góp. Những người muốn lấy lòng ông ta ngay lập tức bắt đầu tranh giành nó, họ đều tỏ ra rất quyết tâm để có được nó.

Khi hoàng đế nhìn thấy món đồ của mình đang được tranh giành nhiều như vậy, trong lòng không khỏi vui mừng, trong lòng thầm nhớ đến những người tích cực này.

Món đồ thứ hai là một chiếc bình tráng men ngọc do Hạ Hoàng Hậu quyên góp, cuối cùng đã được đại diện của Hạ gia đấu giá thành công, cuộc đấu giá này chỉ nhằm mục đích chúc mừng sinh nhật của Hoàng đế, góp tiếng tăm cho ông ta. Lúc này nhà họ Hạ cũng sẽ tỏ ra thành tâm, cũng xem như là làm việc thiện, hàm ý chứng tỏ mối quan hệ giữa nhà họ Hạ và Hoàng đế vẫn chưa rạn nứt.

Sau khi món thứ ba được tung ra, mọi người đều kinh ngạc nhìn Thịnh Tích, bởi vì cái tên được viết trên món đồ quyên tặng này là Thịnh Tích, những năm trước chưa từng có chuyện này.

Người bán đấu giá trên sân khấu lớn tiếng, nhiệt tình giải thích: "Bức tranh này là do chính Đại hoàng tử vẽ, giá trị không nhỏ, có ý nghĩa rất lớn, bây giờ chúng ta bắt đầu đấu giá!"

Thang Thất Viên ngẩng đầu nhìn bức tranh trên màn hình lớn, bức tranh do Thịnh Tích quyên góp miêu tả hình ảnh mặt trời mọc, phong cảnh trong bức tranh giống với cảnh tượng cậu và Thịnh Tích đã nhìn thấy vào buổi sáng hôm đó. Mặt trời nhô lên từ phía chân trời, ánh nắng vàng chiếu rọi, ánh sáng chói lóa nhưng dịu dàng, có chút vắng lặng nhưng lại tràn đầy sự ấm áp.

Cậu vô thức nở một nụ cười nhẹ nhõm, chung quanh dần truyền đến những tiếng cảm thán của mọi người. Hầu hết những người ở đây đều thường xuyên lui tới các triển lãm nghệ thuật và các cuộc đấu giá nghệ thuật khác nhau, đương nhiên họ có thể nhìn thấy tài năng hội họa của Thịnh Tích.

Mọi người đều bất ngờ trước tài năng của Thịnh Tích, càng ngạc nhiên hơn với thiên phú nghệ thuật của anh, hóa ra vị Đại hoàng tử này không phải là người vô dụng, ngược lại còn có tài năng khiến tất cả mọi người cảm thấy kinh ngạc.

Bức tranh của Thịnh Tích, sử dụng nhiều những gam màu tươi sáng, nét vẽ tinh tế, mềm mại, ai biết hội họa đều có thể thấy qua tranh của anh, anh không phải là con người u ám như trong lời đồn, ngược lại anh sống một cuộc sống đầy nắng, đối xử với thế giới này bằng ánh mắt dịu dàng.

Có người không khỏi cảm thấy tiếc nuối, nếu như chân của Đại hoàng tử không bị thương thì bây giờ anh sẽ chói sáng đến thế nào? Khi mọi người nghĩ như vậy, trong vô thức, họ bắt đầu nhớ đến vụ tai nạn năm đó, liệu sự việc có thực sự đơn giản như họ biết không?

Hoàng đế nhìn thấy ánh mắt thăm dò của mọi người, sắc mặt bất giác trở nên khó coi, ông ta nhìn Thịnh Tích với vẻ tàn nhẫn, lạnh lùng hỏi: "Ai cho phép cậu tự mình quyên góp tranh?"

Ông ta lại ngẩng đầu nhìn Thịnh Sầm, nheo mắt nhìn Thịnh Sầm với vẻ nguy hiểm: "Rõ ràng là tôi bảo cậu tùy tiện quyên góp bất cứ món đồ nào, từ khi nào danh nghĩa của cậu lại chuyển sang anh cậu?"

Thịnh Sầm nhìn ông ta cười lạnh, giọng nói lạnh thấu xương: "Đây là cuộc đấu giá từ thiện, việc anh trai muốn làm từ thiện cũng là điều dễ hiểu, dù sao cũng đều đang làm việc tốt, con hay anh trai con thì có gì khác nhau? Cha, tại sao cha lại không muốn?"

Khi Thịnh Sầm nói câu cuối, giọng điệu không khỏi mang theo chút mỉa mai.

Hoàng đế yêu cầu Thịnh Sầm quyên góp mấy món đồ là để chứng tỏ với mọi người rằng cha con bọn họ vẫn đồng tâm, gia đình hòa thuận, cũng là giữ thể diện cho ông ta, nhưng ông ta lại không cho Thịnh Tích có cơ hội để thể hiện ra tài năng của mình.

Hoàng đế đang kiềm chế cơn tức giận của mình, hôm nay cả Thịnh Tích và Thịnh Sầm đều nhiều lần không tuân theo mệnh lệnh của ông, cơn giận của ông đã lên đến đỉnh điểm, nhưng cuộc đấu giá đã bắt đầu, ông ta chỉ có thể tạm thời áp chế lửa giận trong lòng, trên mặt cố gắng lộ ra nụ cười khéo léo.

Có rất nhiều người đấu giá tranh của Thịnh Tích lần này, bọn họ không làm vậy để lấy lòng hay kiếm lợi mà chỉ đơn giản là để đánh giá cao bức tranh của Thịnh Tích, cũng tán thưởng sự ngoan cường của Thịnh Tích.

Hạ Hoàng Hậu đứng trong đám đông, thầm dằn khóe mắt, trong mắt bà ánh lên sự dịu dàng, bà tự hào về con của mình, cũng buồn vì con trai mình.

Nếu như con trai của bà không bị thương ở chân, hẳn là nó sẽ có một cuộc sống tốt đẹp, bởi vì bà đã không bảo vệ được nó, cũng là vì con trai bà có một người cha vô lương tâm, ánh mắt bà lúc nhìn Hoàng đế không khỏi có chút oán giận. Bà có thể không hận cuộc đời của mình, nhưng nhất định bà sẽ không bao giờ cho phép người đàn ông độc ác này tiếp tục hủy hoại cuộc sống của hai đứa con trai mình.

Thịnh Sầm đưa tay vỗ vai Hạ Hoàng Hậu. Hạ Hoàng Hậu nhìn con trai mình, giấu nước mắt không để nó rơi, bà kiên cường đứng thẳng lưng, duy trì một nụ cười tự nhiên, không để nỗi chua xót trong lòng lan rộng thêm nữa. .

Cuộc đấu giá bức tranh này kéo dài rất lâu, cuối cùng kết thúc với việc Ngôn Phỉ nói ra một con số khiến người ta kinh ngạc.

Thịnh Tích nghe thấy Ngôn Phỉ ra giá, kinh ngạc mở to mắt, lúng túng nhìn Ngôn Phỉ. Giá đấu giá của bức tranh này đã sớm vượt quá dự đoán của anh, anh vội vàng nói: "Ngôn Phỉ, em không cần..."

"Anh Tích, em rất thích bức tranh này của anh." Ngôn Phỉ nhìn anh, cười đến mặt mày đều cong lại, giọng điệu chân thành, xem ra hắn rất thích bức tranh này.

Hoàng đế đứng một bên, khẽ mỉm cười, hào phóng nhã nhặn nói: "Tích Tích, đứa trẻ này rất thích tác phẩm của con, cũng bằng lòng làm việc thiện, con không cần phải nói nhiều nữa."

Giá Ngôn Phỉ vừa đấu không cao cũng không thấp, thấp hơn khoảng một trăm nhân dân tệ so với món đồ mà Hoàng đế vừa bán đấu giá, vừa đủ giữ thể diện cho Hoàng đế, đồng thời cũng thể hiện sự tôn trọng của hắn đối với Hoàng đế. Hoàng đế đương nhiên rất hài lòng, ngay cả sự bất mãn trước việc quyên góp tranh trái phép của Thịnh Tích cũng dần biến mất.

Thịnh Tích mím môi, không phản đối nữa, mặc kệ thế nào đi nữa, nếu đã có người yêu thích bức tranh của anh, thì anh cũng thấy vui vẻ.
 
Nhà Họ Thang Có 7 O
Chương 171: Sáng hôm sau



"Cậu cũng có đồ để đấu giá sao?" Thang Thất Viên nhìn lên đài, khẽ đụng vào bả vai Thịnh Sầm.

Thịnh Sầm lắc đầu, nhỏ giọng hỏi: "Nếu tôi có đồ đấu giá, cậu có đấu giá đồ của tôi không?"

"Đương nhiên là không rồi" Thang Thất Viên trả lời không chút do dự.

Thịnh Sầm cúi đầu, nhìn Thang Thất Viên, ánh mắt mang hàm ý chỉ trích.

"..." Thang Thất Viên mím môi, trong lòng sinh ra chút áy náy, miễn cưỡng bổ sung: "Mình không có tiền."

"Nếu có tiền, thì cậu sẽ đấu giá nó chứ?" Thịnh Sầm nhướng mày, tự hỏi tại sao hắn đột nhiên kiên trì với việc này như vậy.

Thang Thất Viên thành thật lắc đầu lần nữa, "Vậy phải xem đồ mà cậu đấu giá là cái gì."

Thịnh Sầm không nhịn được nhéo má cậu một chút, "Cậu không thể dỗ dành tôi sao?"

Thang Thất Viên chớp mắt, trong mắt tràn đầy vẻ ngây thơ, "Chúng ta là học sinh, chúng ta không thể nói dối."

Thịnh Sầm bất đắc dĩ buông ra, lẩm bẩm: "Thật đúng là một mọt sách con..."

Buổi đấu giá vẫn còn tiếp tục, sau khi vật phẩm đấu giá của Thịnh Tích được bán ra, món tiếp theo được trưng bày lại là chữ viết tay của Thịnh Liên. Khi tên của hắn ta xuất hiện trên màn hình lớn, mọi người đều rất ngạc nhiên, sắc mặt Thịnh Sầm thay đổi trong nháy mắt.

Vật phẩm mà Thịnh Liên bán đấu giá được đưa ra ngay sau món đồ của Hoàng tử. Hành động này của Hoàng đế có thể nói là đã ngầm thừa nhận thân phận của Thịnh Liên, hơn nữa còn làm điều đó ngay trước mặt Hạ Hoàng hậu và Thịnh Sầm.

Buổi đấu giá bắt đầu, mọi người có phần lo lắng, tất cả đều không dám mở lời đấu giá. Nếu tham gia đấu giá, tức là công khai đối đầu với với Hạ gia. Còn nếu không tham gia, lại là không nể mặt Hoàng đế. Điều này chẳng khác gì buộc họ phải công khai chọn phe, khiến họ nhất thời bước vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, nhìn nhau đầy bối rối, không biết nên phản ứng ra sao.

Hoàng đế dường như đã sớm đoán trước được tình huống này, không làm khó mọi người mà tự mình giơ tay, dùng một mức giá rất cao để mua tác phẩm của Thịnh Liên.

Hành động này của ông ta không chỉ giúp giữ thể diện cho Thịnh Liên mà còn hoàn toàn thể hiện rõ thái độ của Hoàng đế, sau ngày hôm nay, thân phận của Thịnh Liên chắc chắn sẽ được sự công nhận của nhiều người hơn.

Hạ Hoàng hậu lạnh lùng trừng mắt, cùng là tác phẩm của hoàng tử, nhưng nhìn thái độ khác biệt của Hoàng đế, làm sao có thể không khiến người ta cảm thấy lạnh lòng.

Khuôn mặt Thịnh Sầm bình tĩnh, không nói một lời, nhưng đôi môi đã mím chặt lại, ánh mắt tối tăm không rõ, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Hoàng đế và Thịnh Liên.

Vừa rồi Thịnh Liên tiễn Đinh Âu đi, đã quay lại được một lúc lâu, hiện tại đang đứng bên cạnh Hoàng đế, hắn ta vừa nói vừa cười, thỉnh thoảng còn thì thầm, bày ra một hình ảnh ba con thân thiết.

Thang Thất Viên im lặng nhìn vào chữ viết của Thịnh Liên trên sân khấu, đột nhiên lên tiếng: "Ngọn bút yếu ớt, thời điểm hạ bút xuống thì do dự, lúc thu bút lại không đủ sự dứt khoát, chữ viết của cậu ta kém xa chữ của cậu."

Thịnh Sầm bỗng nhiên bật cười trước giọng điệu nghiêm túc của Thang Thất Viên. Cậu rất hiếm khi nói xấu người khác, vậy mà lần này lại không chút nể tình mà chê bai chữ viết của Thịnh Liên. Rõ ràng cậu ghét Thịnh Liên đến cực điểm.

"Cậu đang khen tôi đấy à?" Thịnh Sầm mỉm cười, "Chữ viết của tôi đúng là không tệ, nếu cậu muốn học, tôi có thể dạy cậu."

Thang Thất Viên ngẩng đầu lên: "Bạn cùng bàn, khiêm tốn sẽ giúp con người tiến bộ."

Thịnh Sầm cười khẽ hai tiếng, tâm trạng dịu lại đôi chút, nhưng hắn không muốn ở lại nhìn cảnh Hoàng đế và Thịnh Liên làm cái bộ dạng ba con thân thiết đầy kinh tởm này nữa, nên kéo Thang Thất Viên quay người đi ra ban công, dù sao thì vở kịch cần diễn cùng Hoàng đế hôm nay cũng đã xong, hắn không còn cần thiết phải ở đây nữa.

Hắn bước ra ban công, lấy từ trong túi ra một bao thuốc và rút ra một điếu.

Thang Thất Viên học bộ dáng của hắn, lục lọi trong túi rồi đưa cho hắn một cây kẹo m*t: "Anh mình nói, khi muốn hút thuốc, có thể dùng kẹo m*t để thay thế."

Thịnh Sầm hơi nhướn mày, cất điếu thuốc đi, nhận lấy cây kẹo m*t, nhìn nó một chút rồi hỏi: "Anh sáu của cậu à?"

"Ừm." Thang Thất Viên gật đầu. "Sau này anh sáu của mình muốn trở thành một bác sĩ giỏi, anh ấy nói vậy thì chắc chắn đúng."

Thịnh Sầm khẽ cong môi, nhìn dáng vẻ tin tưởng tuyệt đối vào anh trai mình của Thang Thất Viên, khóe mắt cong lên lộ ra ý cười.

Hắn cúi đầu mở giấy bọc kẹo, rồi cho cây kẹo m*t vào miệng, hương vị có chút ngọt, nhưng không hề khó ăn.

Từ nhỏ, hắn đã được dạy rằng đã là hoàng tử thì phải có bộ dạng của một hoàng tử, từng lời nói, từng hành động đều phải giữ vững tác phong. Vì thế, từ khi còn nhỏ, hắn đã rất ít khi ăn những loại kẹo có que như thế này, cũng rất ít khi ăn những món ăn vặt mà trẻ con thường thích. Về sau khi hắn lớn lên, dù hắn giả vờ hay thực sự bước vào giai đoạn nổi loạn, hắn không còn bị ràng buộc bởi thân phận hoàng tử nữa, nhưng cũng chưa bao giờ ăn lại những món ăn vặt này.

Lúc này đây, khi đứng trên ban công hóng gió, ngậm kẹo trong miệng, Thịnh Sầm cảm nhận được một hương vị rất khác lạ.

Thịnh Sầm và Thang Thất Viên đứng trên ban công tầng hai, lặng lẽ thưởng thức cảnh đêm của hoàng cung, thỉnh thoảng hai người lại nói vài câu với nhau, so với thường ngày thì thật sự thoải mái hơn rất nhiều, không khí xung quanh phảng phất mùi thơm ngọt dịu dàng.

Không biết đã qua bao lâu, dường như buổi đấu giá đã kết thúc, đám đông bắt đầu đi ra dần dần, bọn họ đứng trên lầu nhìn xuống, có thể nhìn thấy Hạ Hoàng hậu tự tay đẩy xe lăn cho Thịnh Tích, đi về phía Lan cung, dáng lưng của bà thật kiên cường, cử chỉ đầy khéo léo. Bà chưa bao giờ cảm thấy mất mặt vì con trai mình, ngược lại, bà luôn tự hào về anh.

Ngôn Phỉ đi theo bên cạnh họ, thật cẩn thận ôm bức tranh của Thịnh Tích trong tay, dáng vẻ dường như vô cùng trân quý nó.

Thang Thất Viên cúi đầu nhìn bọn họ, không nhịn được mà hỏi: "Ngôn Phỉ và anh cậu rất thân sao?"

"Ừm." Thịnh Sầm cắn kẹo tạo nên tiếng rắc giòn tan, ánh mắt dõi theo bóng lưng của Thịnh Tích và Ngôn Phỉ, nói: "Trước đây, anh tôi và anh trai của Ngôn Phỉ từng có hôn ước. Gia đình Ngôn Phỉ sống ở nước ngoài nhiều năm, chỉ có Ngôn Phỉ là hồi nhỏ sống cùng ông nội ở trong nước, cho nên thường đến Lan cung chơi, từ nhỏ cậu ấy đã rất dính lấy anh tôi, đặc biệt thân thiết với anh ấy."

Thang Thất Viên ngạc nhiên: "Thế còn anh trai của cậu ta đâu?"

Cậu chưa từng nghe Thịnh Tích nhắc đến vị hôn phu này, Thịnh Tích là một Omega, nếu có hôn phu, đương nhiên sẽ có cảm giác không muốn xa cách với vị hôn phu chứ.

Thịnh Sầm cười lạnh một tiếng, tiếng nhai kẹo càng lớn hơn, mang theo chút tức giận, hắn nói: "Mặc dù anh trai cậu ta và anh tôi có hôn ước, nhưng sau khi biết anh tôi bị thương ở chân, anh ta luôn khinh thường anh trai tôi, cũng không bao giờ chịu về nước gặp anh tôi. Sau này, khi còn chưa tròn mười tám tuổi, anh trai cậu ta còn sinh con với một Beta ở nước ngoài, khi chuyện này bị lộ ra, gây xôn xao một thời gian, hai bên gia đình đều biết chuyện này, cho nên hôn ước đã bị hủy bỏ."

Thịnh Sầm ngừng một lúc, rồi cười nhạo một tiếng: "Đến cả khi hủy hôn, anh trai cậu ta cũng không chịu đích thân đến gặp anh tôi, mà để Ngôn Phỉ thay mặt cho anh ta hủy hôn."

Thang Thất Viên nhíu mày, lòng đầy phẫn nộ nói: "Người này thực sự quá đáng! Anh Thịnh Tích tốt như vậy, thế mà anh ta lại không biết trân trọng."

"Ừm." Thịnh Sầm khẽ cười, cúi đầu nhìn bóng dáng Ngôn Phỉ đang ôm bức tranh của Thịnh Tích đi xa, khẽ nói: "Nhưng em trai cậu ta thì còn được, cậu ấy vẫn luôn tôn trọng anh trai tôi, không có ý đồ xấu, mỗi lần về nước đều đến thăm anh ấy."

Thang Thất Viên gật đầu, cảm thấy lòng đã thoải mái hơn. Một người tốt như Thịnh Tích, may mắn là không cưới phải người như anh trai của Ngôn Phỉ, có thể nhìn thấu bản chất của anh ta sớm cũng tốt, có thể kịp thời dừng lại, còn hơn là như Hạ Hoàng hậu, kết hôn rồi mới nhìn rõ con người thật của người bên gối mình.

Thịnh Sầm ăn hết kẹo, vứt que kẹo đi, mỉm cười nói: "Quay về thôi."

Thang Thất Viên lại ở lại Lan cung thêm một đêm, lần này vẫn ngủ trong phòng của Thịnh Sầm, vì phòng khách đã bị Ngôn Phỉ chiếm mất, cậu ấy cũng ngủ lại Lan cung.

Sáng hôm sau, sau khi Thang Thất Viên dậy thì không tự ý rời phòng như lần trước, mà sau khi rửa mặt xong, im lặng ngồi bên mép giường chờ Thịnh Sầm tỉnh dậy. Dù sao thì tính khí lúc mới ngủ dậy của người bạn cùng bàn thật khó lường, cậu cũng không muốn chọc giận Thịnh Sầm.

Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu qua rèm, hắt lên gương mặt của Thịnh Sầm. Thang Thất Viên có thể nhìn rõ từng lỗ chân lông trên làn da của Thịnh Sầm, không khỏi thầm ngưỡng mộ làn da hoàn hảo của hắn. Khi cậu bắt đầu thấy nhàm chán đến mức đếm từng sợi lông mi của Thịnh Sầm, thì hắn cuối cùng cũng tỉnh dậy, mở mắt ra như một "người đẹp ngủ trong rừng."

Tất nhiên, "người đẹp ngủ trong rừng" là một đánh giá mà Thang Thất Viên chỉ dám thầm nghĩ trong lòng, nếu người bạn cùng bàn nóng nảy của cậu biết được, chắc chắn sẽ lại đen mặt.

Thịnh Sầm thấy Thang Thất Viên ngồi bên cạnh mình, hơi sững sờ, sau đó ngồi dậy từ sofa, đưa tay vuốt mái tóc rối bù. Vì vừa thức dậy nên vẻ mặt buổi sáng của hắn có chút khó coi, nhưng lần này hắn không nổi giận mà ngược lại còn có vẻ dịu dàng hơn thường ngày.

Hắn bỗng nhiên cảm thấy, sáng sớm mở mắt ra là thấy mọt sách con cũng là một cảnh tượng khá dễ chịu.

Thịnh Sầm ngồi một lúc để tỉnh táo hơn, sau đó đứng dậy đi rửa mặt. Khi quay lại, biểu cảm trên gương mặt đã trở lại vẻ thoải mái như mọi khi.

Thang Thất Viên nhìn một loạt hành động của hắn, không nhịn được mà lắc đầu thở dài: "Chứng nổi giận lúc mới dậy đúng là một bệnh đấy, cậu có định chữa không?"

"À..." Thịnh Sầm liếc cậu, cười lạnh đe dọa: "Thang Thất Viên, có phải cậu thấy tâm trạng sáng nay của tôi đang quá tốt đúng không? Có cần bạn cùng bàn của cậu giúp cậu tỉnh táo hơn không?"

"Không, không cần đâu..." Thang Thất Viên sợ hãi co rụt cổ lại, nhanh chóng chạy xuống lầu.

Bên ngoài trời nắng ấm áp, Ngôn Phỉ đã thức dậy, đang ở ngoài sân tập thể dục cùng Thịnh Tích. Từ xa, Thang Thất Viên đã nghe thấy giọng điệu làm nũng của Ngôn Phỉ với Thịnh Tích. Thang Thất Viên không khỏi mỉm cười, cậu chưa bao giờ thấy một Alpha nào mà lại thích làm nũng như vậy.

Hạ Hoàng hậu đang nấu bữa sáng ở trong bếp, mùi thơm ngọt ngào của sữa lan tỏa khắp nhà, hoà cùng với mùi hương của nắng, mùi hương dễ chịu khiến tâm trạng con người phấn chấn hơn.

Sau khi ăn sáng xong, Thịnh Sầm và Thang Thất Viên cùng nhau đi xe đến trường. Khi họ bước vào lớp học, liền thấy Trần Tử Chiến sau khi trải qua "đả kích" hôm qua, khuôn mặt không chỉ tái xanh mà mặt mũi cũng bầm dật, ngồi trên ghế yếu ớt như sắp ngã, trông còn mong manh hơn cả Lâm muội muội.

Sau khi hắn ta nhìn thấy Thang Thất Viên, lập tức đứng dậy, kích động chạy đến trước mặt cậu, cúi đầu liên tục xin lỗi, nước mắt nước mũi tèm lem, chỉ thiếu điều quỳ lạy Thang Thất Viên trước mặt mọi người.

Nhìn hai mắt đen thui như gấu trúc của Trần Tử Chiến, Thang Thất Viên không nhịn được thắc mắc: "Hôm qua cậu bị ngã ở bể bơi à?"

"... " Trần Tử Chiến im lặng, đưa tay chạm nhẹ vào viền mắt, đau đến mức co rúm lại, gượng cười nói: "Ngày hôm qua khi anh cậu biết chuyện, sau giờ tan học đã đến chỉ dạy cho tôi một chút về "cách ứng xử với bạn cùng lớp". Sau khi nghe xong, tôi thật sự cảm thấy bổ ích và học hỏi được rất nhiều điều, Vì vậy, tôi quyết định thay đổi bản thân, làm người tốt, nghe theo lời cậu nói, không để cậu phải chịu tổn thương, từ nay về sau, cậu bảo tôi làm gì, tôi sẽ làm cái đó!"

Thang Thất Viên nghe đến câu cuối cùng, mắt lập tức sáng lên. Cậu lấy từ chỗ ngồi ra danh sách đăng ký tham gia hội thao, nhìn Trần Tử Chiến đầy kỳ vọng: "Nếu đã như vậy, bạn học Trần ơi, tôi thấy cậu rất có năng khiếu thể thao, hay là cậu đăng ký chạy ba nghìn mét nhé?"

Đại hội thể thao của trường sắp diễn ra, hôm qua cậu bị giữ lại trong văn phòng lâu như vậy là vì cô giáo giao cho cậu nhiệm vụ phụ trách danh sách đăng ký tham gia hội thao, yêu cầu hôm nay phải nộp lên.

"Chuyện này..." Trần Tử Chiến nhìn danh sách đăng ký, không khỏi do dự. Ai cũng biết chạy ba nghìn mét ở đại hội thể thao là một nhiệm vụ cực khổ, rất ít người đăng ký tham gia hạng mục này, chạy ba nghìn mét không chỉ mệt mà còn mất nhiều thời gian. Sau khi chạy xong, cả người đều ướt đẫm mồ hôi, không hề có cơ hội cho hắn tỏa sáng, còn không bằng đăng ký vào một môn thể thao nhẹ nhàng như nhảy xa, thoải mái hơn nhiều.

"... Hả?" Nhìn thấy hắn ta cứ lần lữa không trả lời, Thịnh Sầm ở bên cạnh lạnh lùng nhướng mày.

Trần Tử Chiến giật mình, lập tức đồng ý: "Được được được, ba nghìn mét thì ba nghìn mét, chỉ cần là do lớp trưởng mở lời, ngay cả là ba mươi nghìn mét thì tôi cũng chạy!"

Thang Thất Viên cực kỳ vui sướng điền tên của Trần Tử Chiến vào phiếu đăng ký, vỗ vai hắn ta, giọng điều đầy sự chân thành: "Tinh thần thể thao của bạn Trần thật sự rất đáng khen, mong cậu có thể tiếp tục duy trì, nhưng ba mươi nghìn mét là đã vượt quá giới hạn của cơ thể con người rồi, bạn học Trần, cậu vẫn nên lượng sức mình, chạy ba nghìn mét là được rồi."

Trần Tử Chiến gật đầu, mỉm cười lau mồ hôi lạnh trên trán, hiện tại hắn cảm thấy lớp trưởng mới là người đáng sợ nhất cái lớp này, còn đáng sợ hơn cả Nhị Hoàng tử, bây giờ khi hắn nhìn thấy Thang Thất Viên thì chỉ ước mình có thể đi đường vòng, sau này cũng không dám chọc tức cậu nữa.
 
Nhà Họ Thang Có 7 O
Chương 172: Hội thao



Nhân giờ giải lao, Thang Thất Viên hỏi từng bạn trong lớp về các hạng mục thể thao họ muốn tham gia, sau đó cẩn thận điền từng cái tên một vào bảng đăng ký. Cuối cùng, bảng đăng ký chỉ còn lại hạng mục chạy 3000m, chỉ có duy nhất cái tên Trần Tử Chiến cô đơn đứng đó, trừ hắn ta ra thì không còn ai đồng ý tham gia hạng mục này nữa.

Theo quy định của trường học, mỗi lớp phải có ít nhất hai người tham gia thi chạy ba nghìn mét. Sau khi suy nghĩ, Thang Thất Viên quyết định điền tên mình vào, thể trạng của cậu tuy hơi yếu một chút nhưng có lẽ vẫn cố gắng hoàn thành được cả chặng đường.

Khi cậu cầm bút định ghi tên mình, Thịnh Sầm bất ngờ giật bút từ tay cậu, không chút do dự, tự tay ghi tên của hắn vào.

"Cậu muốn tham gia sao?" Thang Thất Viên ngạc nhiên ngẩng đầu lên, cậu nghe nói trước giờ Thịnh Sầm chưa từng tham gia bất kỳ hoạt động nào của đại hội thể thao. Ngày hôm qua, cô Đặng còn đặc biệt dặn rằng nếu Thịnh Sầm không muốn tham gia thì cũng không cần miễn cưỡng. Dù sao cậu ta cũng là hoàng tử, những hoạt động thế này không nhất thiết phải ép buộc hắn.

"Ừ." Thịnh Sầm lười biếng đáp lại một tiếng, rồi gục đầu xuống bàn tiếp tục ngủ.

Thang Thất Viên cầm bảng đăng ký, nở nụ cười, đặt lên bàn Thịnh Sầm một cây kẹo m*t như phần thưởng.

Trước khi đại hội thể thao diễn ra, trường sẽ tổ chức một kỳ thi, Thịnh Sầm như mong muốn của Thang Thất Viên, đạt đúng 10 điểm cho mỗi môn.

Thang Thất Viên nhìn điểm số trên bài thi của bạn cùng bàn, cậu vui mừng đến nỗi không khép miệng lại được. Cô Đặng còn xúc động đến rưng rưng nước mắt, cảm thấy quyết định cho Thang Thất Viên làm bạn cùng bàn của Thịnh Sầm là điều đúng đắn nhất mà cô từng làm.

Quả nhiên, có một tấm gương tốt bên cạnh sẽ khiến người ta tiến bộ lên nhiều.

Thịnh Sầm dựa vào ghế, ngáp một cái, nhìn vẻ mặt phấn khích của Thang Thất Viên và cô Đặng, không khỏi nghi ngờ việc hắn tiến bộ không chỉ là một bước nhỏ, mà là một bước nhảy vọt của nhân loại.

Thang Thất Viên cảm thấy việc này còn có cảm giác thành tựu hơn cả việc bản thân được điểm tuyệt đối, một lúc sau, cậu mới bình tĩnh lại, lấy bài thi ra bắt đầu giảng giải những câu sai cho Thịnh Sầm.

Thịnh Sầm nhìn khóe miệng đang cong lên không ngừng của Thang Thất Viên, rồi lại nhìn tờ giấy chi chít các bước giải trên tay cậu, im lặng một lúc rồi hỏi: "Lần tới cậu mong tôi thi được bao nhiêu điểm?"

Thang Thất Viên nghĩ ngợi rồi vui vẻ giơ hai ngón tay, nói ra một mục tiêu cực kỳ khó nhằn với bạn cùng bàn: "Mỗi môn 20 điểm!"

Mục tiêu sẽ thúc đẩy sự tiến bộ! Cậu tin rằng với sự nỗ lực không ngừng của hắn, bạn cùng bàn của cậu nhất định có thể đạt được 20 điểm cao ngất vào kỳ thi lần sau!

Thịnh Sầm bật cười, xoa đầu cậu: "Bổn điện hạ sẽ hào phóng một chút, lần sau sẽ cho cậu 30 điểm!"

"Ừm!" Thang Thất Viên nghe vậy, mắt sáng rỡ, gật đầu như gà mổ thóc, cười tươi đến lộ cả hàm răng trắng đều tăm tắp.

Dù quá trình cố gắng rất gian nan, nhưng bạn cùng bàn sẵn sàng nỗ lực, thái độ tích cực thế này đã là một bước tiến rất lớn so với trước kia rồi!

Kỳ thi kết thúc không lâu, đại hội thể thao cũng đến. Đây là đại hội thể thao cuối cùng của lớp họ tại trường, vì vậy ai cũng rất phấn khởi, mọi người như những đám trẻ học tiểu học, chuẩn bị đủ loại đồ ăn vặt, quyết tâm tận hưởng trọn vẹn những giây phút vui vẻ cuối cùng.

Bởi vì trong lớp mỗi người đều phải đăng ký tham gia một hạng mục, Thang Thất Viên là lớp trưởng lại càng phải tích cực tham gia, vậy nên cậu đăng ký thi chạy ngắn 100m. Dù thể lực của cậu không đủ cho các nội dung dài, nhưng sức của cậu trong chạy ngắn lại khá ổn, ít nhất là đủ sức hoàn thành đường chạy.

Môn thi đầu tiên chính là chạy ngắn. Thang Thất Viên là người đầu tiên của lớp lên thi đấu, cậu cố gắng hết sức, cuối cùng giành được vị trí thứ ba. Sau khi về đích, cậu mệt đến suýt ngã gục, may mà Thịnh Sầm đứng đợi ở vạch đích, dang tay đỡ lấy cậu.

Thang Thất Viên bổ nhào vào lồng ngực của Thịnh Sầm, nhìn vào lồng ngực rộng lớn của hắn, cậu thở nhẹ để điều chỉnh lại hơi thở. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu trắng bệch như tờ giấy, chỉ có đôi môi vẫn còn đỏ hồng.

Thịnh Sầm cầm bình nước cẩn thận đút cậu uống hai ngụm, ánh mắt thì thoáng vẻ xót xa nhưng giọng nói lại đầy trêu chọc: "Mọt sách con, cậu quá yếu."

"Không được nói đàn ông yếu!" Thang Thất Viên uống vài ngụm nước, lấy lại chút sức lực, ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn.

"Ừ, cậu không yếu" Thịnh Sầm cười, vỗ nhẹ vào lưng cậu: "Có cần tôi cõng về không?"

"Đương nhiên là không rồi, mình còn phải đi nhận giải đây." Thang Thất Viên mỉm cười, đôi môi cong lên, giọt mồ hôi lấp lánh trên nốt ruồi ở khóe mắt phản chiếu ánh mặt trời.

Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm, cậu dựa vào thể lực của mình để giành được giải thưởng nên cực kỳ tự hào.

Thịnh Sầm cảm thấy nếu cậu có đuôi thì chắc hẳn giờ này nó đã vểnh cao lên rồi. Thịnh Sầm bất lực lắc đầu, đỡ cậu đi nhận giải.

Giải ba là một cây bút máy. Sau khi nhận giải, Thang Thất Viên vui vẻ nhận thưởng, cầm cây bút vui vẻ quay lại chỗ Thịnh Sầm.

"Vui đến vậy sao?"

Thang Thất Viên gật đầu, "Cực kỳ vui!"

Cậu cầm cây bút lấp lánh dưới ánh mặt trời, ngắm nghía kĩ càng một lúc, rồi đưa nó cho Thịnh Sầm: "Tặng cậu đó."

"Tặng cho tôi?" Thịnh Sầm ngẩn người.

Thang Thất Viên gật đầu, "Ừ, sau này cậu hãy dùng cây bút này để đạt được nhiều điểm cao hơn!"

Cậu nhét cây bút vào tay Thịnh Sầm:

"Đây là món quà đầu tiên mà bạn cùng bàn của cậu tặng cậu, nhất định phải giữ gìn cẩn thận nhé!"

Thịnh Sầm nhếch môi cười, cầm cây bút trong tay, hỏi đùa: "Thật sự tặng tôi sao? Không phải cậu rất thích nó sao?"

"Chính vì thích nên mới tặng cậu đó." Thang Thất Viên cho rằng tặng quà thì đương nhiên phải tặng món mình thích nhất, như vậy mới thể hiện được thành ý.

Trong ánh mắt Thịnh Sầm đầy ý cười, cúi đầu nhìn Thang Thất Viên một cái, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào bề mặt bóng loáng của chiếc bút máy rồi bỏ nó vào túi áo.

Khi Thịnh Sầm vào sân tham gia cuộc thi chạy ba nghìn mét, Thang Thất Viên còn căng thẳng hơn cả Thịnh Sầm.

Cậu chạy đến hàng rào phía trước của lớp, ánh mắt chăm chú dõi theo Thịnh Sầm trên đường chạy, căng thẳng hét lớn: "Thịnh Sầm! Cố lên nhé!"

Thịnh Sầm vốn lười biếng đứng trên đường chạy, nghe thấy tiếng gọi bèn quay đầu lại, ánh mắt bắt gặp đôi mắt lóng lánh của Thang Thất Viên, bèn mím môi, thay đổi tư thế, làm động tác chuẩn bị xuất phát. Ban đầu, hắn chỉ định đăng ký để giúp bạn cùng bàn hoàn thành nhiệm vụ, dự định chạy vài vòng cho có, nhưng nhớ lại dáng vẻ nghiêm túc cổ vũ mình của bạn cùng bàn, hắn bỗng muốn chạy nghiêm túc một lần.

Thịnh Sầm khẽ nhếch môi, bạn cùng bàn đang nhìn mà, hắn không thể làm mất mặt cậu ấy được.

Tiếng còi vang lên, Thịnh Sầm lao đi như một mũi tên, những người khác cũng đồng loạt xuất phát.

Hoàng tử đích thân ra sân thi đấu, chẳng khác nào "cùng vui với dân", hiệu trưởng, thầy cô và các học sinh đều phấn khích, tranh nhau cổ vũ, các thí sinh khác cũng dốc hết sức chạy đua, nếu có thể thắng được hoàng tử, thì sẽ đủ để họ khoe khoang cả đời.

Chỉ có Thịnh Sầm là không nhanh không chậm, từ đầu đến cuối duy trì tốc độ ổn định, luôn giữ vị trí trong top năm, so với các thí sinh khác, trông hắn thật nhàn nhã.

Trần Tử Chiến vì muốn thể hiện nên đã chạy rất nhanh ngay từ đầu, nhưng đến giữa chặng thì tốc độ giảm dần, rõ ràng là sức cùng lực kiệt, vừa chạy vừa thở hồng hộc như một con bò.

Ngược lại, Thịnh Sầm trong ba vòng cuối bất ngờ tăng tốc, vượt qua từng thí sinh một, cuối cùng là người đầu tiên lao qua vạch đích, giành vị trí đầu tiên, người về nhì bị hắn bỏ xa đến nửa vòng.

Khi thấy Thịnh Sầm bứt tốc, cả trường sôi sục. Thang Thất Viên phấn khích nhảy cẫng lên tại chỗ.

Sau khi Thịnh Sầm chạy xong, ngoài việc trên người đổ chút mồ hôi, Thịnh Sầm không hề có dáng vẻ mệt mỏi như những người khác, hắn vẫn đứng thẳng, hô hấp cũng đều đặn.

Loa phát thanh công bố danh sách người chiến thắng, mời ba học sinh đứng đầu lên nhận giải. Ban đầu Thịnh Sầm không định đi, nhưng khi sờ thấy chiếc bút máy trong túi, hắn vẫn quyết định quay người bước lên bục nhận giải.

Thịnh Sầm đang bước lên bục nhận giải rồi thì Trần Tử Chiến mới khó nhọc hoàn thành đường chạy ba nghìn mét. Hắn trông như sắp ngất, mồ hôi ướt đẫm cả người, cả người nhìn như vừa được vớt ra từ nước, được mấy bạn học gần đó dìu ra khỏi sân.

Thang Thất Viên đứng từ xa nhìn Thịnh Sầm trên bục nhận giải, mãi đến khi hắn nhận giải xong và bị hiệu trưởng nhiệt tình kéo lại chụp ảnh chung, cậu mới quay đầu đi, bước đến bên cạnh Trần Tử Chiến, hỏi: "Bạn học Trần, cậu không sao chứ?"

Trần Tử Chiến mặt mày trắng bệch, lắc đầu, mãi chưa thốt được lời nào.

"Mặt cậu sao trắng bệch thế?" Thang Thất Viên khẽ nhíu mày, Trần Tử Chiến trông như đang bệnh, ngay cả môi cũng không còn chút màu nào.

Trần Tử Chiến cuối cùng cũng thở đều lại, uống vài ngụm nước, mặt hơi đỏ, ngượng ngùng nói: "Tôi... tôi bị hạ đường huyết, sáng nay không ăn sáng."

Vì muốn cơ thể nhẹ nhàng hơn khi chạy, sáng nay hắn ta đã không ăn gì. Không ngờ không những không đạt được thành tích gì, mà còn mệt đến mức này, hiện giờ còn phải thừa nhận chuyện mình bị hạ đường huyết trước mặt mọi người, thực sự là mất mặt đàn ông, khiến hắn ta không nhịn được đỏ bừng mặt.

Hắn ta hoàn toàn từ bỏ việc giữ hình tượng, có Thang Thất Viên ở đây, hình tượng "đại ca" mà hắn ta khó khăn lắm mới xây dựng được coi như tiêu tan.

"Hạ đường huyết mà lại không ăn sáng à? Bạn học Trần, cậu không biết quý trọng sức khỏe của mình như vậy là rất sai." Thang Thất Viên nhìn hắn ta với vẻ không đồng tình, tiếp tục nói: "Hơn nữa, nếu cậu thấy không khỏe, nên nói với mình sớm, không cần cố tham gia thi đấu đâu."

"Biết rồi mà." Trần Tử Chiến nhìn đám bạn học xúm lại gần, bất lực mà cảm thấy mất hết mặt mũi.

Thang Thất Viên chắc chắn là sát tinh trong mệnh của hắn ta. Từ khi gặp Thang Thất Viên, hắn ta liên tục mất mặt, hắn không nhịn được thở dài trong lòng, may mà đã học đến lớp 12, sắp tốt nghiệp rồi, nếu không cứ thế này, sau này chắc hắn không dám gặp ai nữa.

Thang Thất Viên lấy từ túi ra một cây kẹo m*t đưa cho hắn ta, "Cho cậu này."

Gần đây cậu quen để sẵn kẹo m*t trong túi để giúp bạn cùng bàn sửa thói quen hút thuốc. Cậu từng nghe anh trai nói, lúc bị hạ đường huyết, ăn chút đồ ngọt sẽ có tác dụng.

Trần Tử Chiến gật đầu, đưa tay ra nhận.

Sau khi Thịnh Sầm nhận giải xong quay lại sân, ngẩng đầu liền thấy cây kẹo m*t thuộc về mình đang được Thang Thất Viên đưa cho Trần Tử Chiến. Ngay lập tức sắc mặt hắn trầm xuống, như một con sư tử bị x*m ph*m l*nh th*, xông đến giật lấy cây kẹo m*t từ tay Trần Tử Chiến.

Hắn một phát giật lấy cây kẹo que trong tay Trần Tử Chiến, trừng mắt nhìn Thang Thất Viên đầy khó chịu, nói: "Sao cậu lại đưa kẹo m*t của tôi cho cậu ta?"

Thang Thất Viên ngẩn ra một chút, bất lực nhắc nhở: "Đó là kẹo m*t của mình."

Thịnh Sầm đuối lý, nhưng trước giờ hắn cũng không bao giờ nói lý với bạn cùng bàn, nên ngang ngạnh: "Tôi nói của tôi thì là của tôi, cậu không được phép đưa cho người khác."

"Bạn học Trần bị hạ đường huyết, cần bổ sung đường." Thang Thất Viên giải thích.

Thịnh Sầm cúi đầu nhìn Trần Tử Chiến, nhẹ nhàng nghiến răng: "Cậu bị hạ đường huyết thật à?"

Trần Tử Chiến kẹp giữa hai người họ, run rẩy lắc đầu kinh hãi, thầm nghĩ chỉ là một cây kẹo m*t thôi mà? Hắn không ăn nữa, được chưa?

Thịnh Sầm hài lòng thu ánh mắt lại, quay sang hai người bạn học thường thân thiết với Trần Tử Chiến, nhướn mày, lạnh giọng nói: "Đã biết cơ thể cậu ta thấy không ổn còn không mau đưa cậu ta đến phòng y tế?"

"À... đúng đúng..." Hai người vội vàng đỡ Trần Tử Chiến dậy, như chạy trốn nhanh chóng đưa hắn về phía phòng y tế.

"Nhớ chú ý nghỉ ngơi nha, bạn học Trần!" Thang Thất Viên vội vàng gọi với theo một câu.

Thịnh Sầm nhét cây kẹo m*t vào túi, sau đó ném quyển sách bài tập đang cầm trong tay cho Thang Thất Viên, hờ hững nói: "Cho cậu."

"Sách bài tập? Là giải thưởng của chạy ba nghìn mét à?" Thang Thất Viên nhìn vào cuốn sách trên tay, mắt sáng rực lên, cuốn sách bài tập này chứa các dạng bài tập rất khó mua, cậu đã muốn mua từ lâu rồi.

"Ừ." Thịnh Sầm vuốt lại tóc, giọng đầy chán ghét: "Vất vả lắm mới có giải thưởng, vậy mà lại là sách bài tập, dù sao tôi cũng không dung đến, cho cậu đó."

Thang Thất Viên ôm quyển sách, cười híp mắt, "Chờ mình làm xong sẽ chọn những dạng bài hay nhất để dạy cho cậu."

"Ừ."

Thang Thất Viên thấy mồ hôi trên trán hắn, vội vàng đưa chai nước đã chuẩn bị sẵn cho hắn.

Thịnh Sầm mở bình giữ nhiệt, uống một ngụm... Lần này trong nước là trà hoa cúc thanh nhiệt giải khát.

Hắn nhìn thoáng qua những chai nước ngọt trong tay các bạn học xung quanh, cổ họng khẽ động, sau đó ngửa đầu uống sạch một bình trà hoa cúc.

Hừm, vẫn là bạn cùng bàn của hắn biết chăm sóc sức khỏe.

-------------------------

Cảm ơn cả nhà đã chờ mình, chỉ muốn nói, đừng nản chí, việc gì cũng cần có thời gian =))
 
Nhà Họ Thang Có 7 O
Chương 173: Anh Sầm đẹp trai nhất!



Ngày thứ bảy, Thịnh Sầm vẫn như mọi khi, đầu tiên là ngủ một giấc cho đến khi tự nhiên tỉnh, sau khi mở mắt, hắn hoàn thành nhiệm vụ ông ngoại giao cho, sau đó đến phòng đấu kiếm tập luyện một giờ, rồi giúp mẹ chăm sóc khu vườn nhỏ.

Hắn làm xong tất cả những việc này, mới chỉ đến giờ trưa, sau bữa trưa, hắn ngồi trên sô pha phơi nắng, cảm thấy có chút nhàm chán.

Hắn gõ nhẹ ngón tay, ngồi trên sô pha một lúc, buồn chán cầm trái cây lên cắn hai miếng, một lát sau, hắn lại đứng dậy, đổ trà trong ấm đi, pha một bình mới, lần này, hắn không nhịn được mà cho thêm hai quả kỷ tử vào.

Thịnh Tích đang xem một bộ phim điện ảnh, ban đầu anh còn rất tập trung xem, cuối cùng bị hắn cứ đi qua đi lại trước mặt, bị phiền đến mức không chịu được nữa, bèn lên tiếng: "Sầm Sầm, nếu em thấy chán quá thì đi tìm Tiểu Thất chơi đi."

"Hừ..." Thịnh Sầm cười nhạt, không để bụng vuốt tóc, "Một tuần em đã phải gặp cậu ta năm ngày, bây giờ khó khăn lắm mới được nghỉ, tại sao em phải tự ngược đãi bản thân mình chứ?"

Thịnh Tích cười, không nói gì thêm, một lát sau, anh liền nhìn thấy đứa em trai hay nói một đằng làm một nẻo của mình cầm điện thoại chạy lên tầng, anh không nhịn được mỉm cười, lắc đầu bất lực.

Thịnh Sầm quay trở lại phòng mình, cầm điện thoại do dự một hồi lâu mới nhấn số gọi đi, sau khi điện thoại được kết nối, hắn khẽ hắng giọng: "Alo! Rảnh rỗi nên buồn chán quá, đi câu cá không?"

Hắn nghĩ trong lòng, vì bạn cùng bàn đã vất vả dạy học cho hắn, hắn sẽ gắng đi tận hưởng chuyến du lịch dưỡng sinh với bạn cùng bạn lần nữa.

"Câu cá hả... Thịnh Sầm, mình không muốn đi lắm..." Giọng của Thang Thất Viên mềm mại, giọng điệu nghe vẻ có chút khó xử.

Vậy mà lại bị từ chối?

Thịnh Sầm ngạc nhiên, sau đó sa sầm mặt, giọng điệu cũng trầm hơn tám bậc, "Vì sao?"

"Trà sữa nhỏ mới về nhà chưa lâu, gan nó nhỏ lắm, nó ở nhà một mình mình không yên tâm, mình muốn ở nhà chơi với nó."

Trong giọng nói của Thang Thất Viên mang theo ý cười, Thịnh Sầm cũng nhận ra sự yêu thích của cậu với thứ gọi là "Trà sữa nhỏ" này.

Thịnh Sầm không vui nhướng mày, cầm điện thoại nghi ngờ hỏi: "Trà sữa nhỏ?"

"Trà sữa nhỏ là con mèo nhỏ mà bạn học Hạ Thừa Lãng nhặt được, bây giờ đang gửi nuôi ở chỗ anh trai mình." Thang Thất Viên giải thích.

"Mèo?" Thịnh Sầm nhíu mày, cho nên... Hắn còn không bằng một con mèo sao?

Hắn nghiến răng, tức giận vì bạn cùng bàn lại chọn ở với một con mèo thay vì đi câu cá với mình.

Thang Thất Viên không biết bạn cùng bàn của mình đang bực bội, vẫn vui vẻ cười nói: "Đúng vậy, nó siêu đáng yêu, nhỏ xíu, rất ngoan ngoãn."

Thịnh Sầm nghẹn một lúc lâu, cả giận nói: "Cậu đây là bị mê muội đến mất đi ý chí rồi!"

Chẳng phải cậu thích học tập và dưỡng sinh nhất sao, hiện tại lại vì một con mèo mà bỏ quên cả hai thứ đó? Ngày nghỉ chẳng phải nên dùng để dạy kèm cho hắn hoặc đi câu cá cùng hắn à!

"... Nhưng Trà sữa nhỏ đáng yêu lắm, mình thật sự không cưỡng lại được..." Thang Thất Viên chột dạ gõ nhẹ lên điện thoại, lặng lẽ kiểm điểm bản thân.

Thịnh Sầm nghe giọng điệu vừa ấm ức vừa cố chấp của cậu, tức đến không nói nên lời.

Đột nhiên trong điện thoại vang lên tiếng kêu của Thang Thất Viên, âm thanh dần xa, cậu sợ hãi hét lên: "Trà sữa nhỏ, em chậm một chút đi, đừng ngã..."

"Thịnh Sầm, mình cúp máy trước nhé." Một lát sau, Thang Thất Viên vội vàng nói với Thịnh Sầm một câu rồi nhanh chóng ngắt điện thoại.

Nghe tiếng tút tút từ đầu dây bên kia, Thịnh Sầm giận dữ ném điện thoại lên sô pha bên cạnh.

Hắn nghi ngờ trong lòng bạn cùng bàn đã không còn hắn, chỉ còn con mèo đáng ghét kia mà thôi!

Một lúc sau, điện thoại kêu một tiếng, Thịnh Sầm mất kiên nhẫn cầm lên nhìn, là Thang Thất Viên gửi đến một bức ảnh. Trong ảnh là một con mèo Garfield với dáng vẻ ngốc nghếch đáng yêu, kèm theo dòng chữ: "Đáng yêu chứ?", bên cạnh còn cho thêm vài biểu cảm trái tim, đủ thấy Thang Thất Viên thích con "Trà sữa nhỏ" này đến mức nào.

Thịnh Sầm nhìn mấy biểu cảm trái tim chướng mắt kia, không chút do dự trả lời: "Xấu chết đi được."

Hắn đặt điện thoại xuống, suy nghĩ một lúc rồi lại cầm lên, không nhịn được nữa bèn trực tiếp gọi cho Hạ Thừa Lãng.

Điện thoại vừa kết nối, hắn không để Hạ Thừa Lãng kịp nói gì, đã hét lên đầy tức giận: "Cậu rảnh rỗi lắm hay sao mà mua mèo cho Thang Lục Viên?"

Hạ Thừa Lãng ngẩn người nửa giây mới hiểu hắn đang nói gì, bật cười: "Anh nói Trà sữa nhỏ hả..."

"Đấy là con mèo em nhặt được ở bên đường..." Giọng Hạ Thừa Lãng có chút chột dạ.

Thịnh Sầm tức đến cực độ, giọng đầy lạnh lùng: "Đừng nói với tôi là có thể nhặt được giống mèo Garfield quý hiếm ở bên đường!"

Hạ Thừa Lãng chột dạ im lặng một lát, cười gượng gạo hai tiếng, sau đó nghi ngờ hỏi: "Anh, em tặng mèo cho Lục Viên mà, sao anh lại tức giận?"

Câu hỏi của Hạ Thừa Lãng chẳng khác nào trực tiếp nói: "Liên quan gì đến anh?"

"..." Thịnh Sầm giận! Trực tiếp cúp điện thoại.

Mèo của cậu đã câu mất trái tim bạn cùng bàn của tôi đi rồi, cậu nói xem việc này có liên quan tới tôi hay không!

Thang Thất Viên không gửi thêm tin nhắn nào nữa, cuộc trò chuyện vẫn dừng lại ở câu "Xấu chết đi được". Thịnh Sầm ở nhà buồn bực hết hai ngày, cho đến khi gặp lại Thang Thất Viên vào thứ hai.

Lúc Thịnh Sầm đi vào lớp, theo bản năng nhìn về phía bạn cùng bàn, thấy Thang Thất Viên đang ngồi ngoan ngoãn đọc sách, hắn hài lòng cong khóe môi lên rồi bước tới.

"Chào buổi sáng." Thang Thất Viên thản nhiên ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, sau đó lại cúi xuống tiếp tục đọc sách.

"Chào buổi sáng." Thịnh Sầm gật đầu ngồi xuống, khóe môi hơi nhếch lên, chuẩn bị đón nhận lời khen ngợi từ bạn cùng bàn.

Thang Thất Viên luôn tuân thủ nguyên tắc mỗi ngày đều kiên trì khen ngợi bạn cùng bàn vài câu, điều này sẽ giúp cả hai cùng nhau tiến bộ, gần như là mỗi sáng cậu đều khen Thịnh Sầm vài câu.

Mặc dù Thịnh Sầm chưa từng đáp lại, nhưng cậu vẫn kiên trì làm như vậy, đặc biệt là sau những ngày nghỉ giống như lúc này, họ được nghỉ hai ngày rồi mới lại gặp nhau. Mỗi lần gặp lại, cậu sẽ đều tìm đủ lý do để khen ngợi Thịnh Sầm, có lúc, ngay cả khi Thịnh Sầm gục đầu xuống bàn ngủ, cậu cũng có thể khen rằng tư thế ngủ của Thịnh Sầm rất đẹp.

Đáng tiếc là hôm nay Thịnh Sầm đợi mãi, cho đến giờ vào học mà ngoài câu "Chào buổi sáng" thì bạn cùng bàn chẳng còn giống như trước khen ngợi hắn.

Thời gian càng trôi qua, sắc mặt của Thịnh Sầm càng đen lại. Ngay cả cô Đặng cũng nhận ra bầu không khí nặng nề xung quanh hắn, không nhịn được phải liếc hắn vài lần, tiếc là Thang Thất Viên vẫn không chút động tĩnh, căn bản không hề chú ý bầu không khí nặng nề xung quanh người bạn cùng bạn, vẫn chăm chú đọc sách, không ngẩng đầu lên lấy một lần.

Cho đến khi tiết thứ hai kết thúc, vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào từ phía Thang Thất Viên, sắc mặt Thịnh Sầm đã hoàn toàn tối sầm.

Hắn nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không thể chịu nổi nữa, quay đầu nhìn Thang Thất Viên, lạnh lùng hỏi: "Hôm nay tại sao cậu không khen tôi?"

Thang Thất Viên nghe hắn nói như vậy, thì ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Thịnh Sầm, rồi nói: "Người không yêu động vật nhỏ thì không đáng được khen, vậy nên hôm nay mình không khen."

Khóe miệng Thang Thất Viên kéo xuống, lộ rõ vẻ không vui, cậu còn khẽ hừ một tiếng, Trà sữa nhỏ đáng yêu như vậy, thế mà Thịnh Sầm lại bảo nó xấu, Thang Thất Viên cảm thấy thực sự không thể chịu nổi!

Thịnh Sầm ngẩn người, không nghĩ tới vậy mà lại vì chuyện này.

Hắn cảm thấy vị trí của mình trong lòng Thang Thất Viên đang tụt dốc không phanh, vậy mà bạn cùng bàn lại giận hắn tận hai ngày chỉ vì một con mèo!

Hắn thật sự muốn lôi cái thằng em họ rảnh rỗi không có việc gì nên đi tặng mèo ra mà đấm cho hai phát.

Hắn im lặng một hồi, Thịnh Sầm mím môi, miễn cưỡng nói: "Nó, Trà sữa nhỏ, trông cũng khá xinh, hôm đó là do tôi nhìn nhầm rồi... Nó rất đáng yêu... còn rất ngoan... ha ha..."

Tính tình Thang Thất Viên vốn mềm mỏng, cũng dễ dỗ, nghe hắn nói như vậy thì lập tức nở nụ cười, gật đầu lia lịa, ánh mắt cong cong vui vẻ: "Đúng rồi! Nó siêu đáng yêu, lại còn rất xinh đẹp, lông mi của nó cũng dài nữa. Thịnh Sầm, chắc chắn hôm trước cậu nghĩ nó xấu là do bức ảnh của tôi chụp không đẹp, đợi khi nào có thời gian, cậu về nhà tôi gặp nó, lúc đó cậu sẽ thích nó ngay!"

Thịnh Sầm nhìn Thang Thất Viên đang lảm nhảm không ngừng về con mèo, khó chịu nhíu mày, nhưng khi nghe Thang Thất Viên mời hắn về nhà xem mèo, hắn lại bất giác thả lỏng mày, đột nhiên cảm thấy Trà sữa nhỏ cũng không tệ.

Hắn làm bộ thâm trầm, gật đầu đồng ý một cách miễn cưỡng: "Được, khi nào có thời gian tôi sẽ đến."

Thang Thất Viên nghe vậy, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ hơn, thấy bạn cùng bàn tốt như vậy, cậu không nhịn được mà tự kiểm điểm bản thân.

Cậu cảm thấy thái độ sáng nay của mình đối với bạn cùng bàn thật sự không đủ thân thiện, liền vội vàng bù đắp nói: "Bạn cùng bàn à, cậu cũng rất đáng yêu, đáng yêu giống Trà sữa nhỏ vậy, hơn nữa, cậu còn có tình yêu thương, vừa nãy giọng điệu và phong thái khen Trà sữa nhỏ của cậu thật sự rất đẹp trai, có thể trở thành bạn cùng bàn với cậu, mình thật sự thấy vinh dự..."

Thịnh Sầm tựa vào lưng ghế, hưởng thụ những lời khen ngợi hoa mỹ từ bạn cùng bàn, cậu càng khen nhiều, hắn càng cảm thấy tinh thần sảng khoái, không biết tại sao, tuy rằng từ nhỏ đến lớn hắn người khen ngợi hắn nhiều không đếm xuể, nhưng chẳng ai làm hắn vui như khi được bạn cùng bàn khen.

Tuy nhiên, lần đầu tiên trong đời hắn được khen là "đáng yêu", lại còn bị so sánh với một con mèo, hắn không mấy vui vẻ.

Thịnh Sầm khẽ nhíu mày, ngắt lời Thang Thất Viên đang nói liên tùng tục, ngẩng đầu hỏi: "Tôi đáng yêu, hay Trà sữa nhỏ đáng yêu?"

Nếu mọi người biết Nhị hoàng tử lạnh lùng cao ngạo của họ đang so đo với một con mèo xem ai đáng yêu hơn, nhất định sẽ hét lên, ngay cả bản thân Thịnh Sầm sau khi hỏi xong câu đó cũng muốn tự đấm mình một cái, nhưng đáng tiếc là lời đã nói ra thì không thể rút lại, hơn nữa hắn cũng thật sự muốn biết câu trả lời.

Thang Thất Viên nhìn bạn cùng bàn, trong lòng cậu thì rõ ràng là Trà sữa nhỏ đáng yêu hơn

Nhưng cậu không nỡ làm tổn thương lòng tự tôn của bạn cùng bàn, cũng không muốn trái với lương tâm nói dối, nên sau một hồi suy nghĩ, cậu uyển chuyển nói: "Cậu là người, làm sao so với động vật nhỏ được?"

Thịnh Sầm nhướng mày: "Không phải cậu vừa mới so sánh tôi với mèo sao, bảo tôi cũng đáng yêu như Trà sữa nhỏ?"

"..." Thang Thất Viên bị vạch trần, chột dạ gãi mũi.

Thịnh Sầm càng sáp lại gần, nhìn thẳng vào mắt cậu, hăm dọa: "Rốt cuộc ai đáng yêu hơn?"

"Chuyện này không quan trọng..." Thang Thất Viên trốn về đằng sau.

"Chuyện này rất quan trọng." Thịnh Sầm đe dọa, ép sát hơn.

"... Trà sữa nhỏ đáng yêu hơn." Thang Thất Viên nhìn Thịnh Sầm, nhỏ giọng nói ra.

Vẻ mặt Thịnh Sầm trầm xuống, ánh mắt sâu thẳm nhìn Thang Thất Viên đầy buồn tủi.

Thang Thất Viên thấy gương mặt ngày càng trở nên khó coi của bạn cùng bàn, vội vàng lớn tiếng bổ sung: "Nhưng mà cậu đẹp trai! Anh Sầm cậu là người đẹp trai nhất!"

Thịnh Sầm cong môi, giọng trầm thấp:

"Nói lại lần nữa."

"Hả?" Thang Thất Viên ngẩn người.

"Câu cuối cùng."

"...Anh Sầm cậu là người đẹp trai nhất?"

"Ừ."

Thang Thất Viên lặp lại, "Anh Sầm cậu là người đẹp trai nhất."

"Lặp lại lần nữa."

"Anh Sầm cậu là người đẹp trai nhất."

"Tiếp tục."

....

Thang Thất Viên buồn rầu, bạn cùng bàn quá tự luyến thì phải làm sao đây?

Có vẻ con đường để biến bạn cùng bàn trở thành một thiếu niên tốt vẫn còn rất dài...
 
Back
Top Bottom