- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #31
[Bhtt] Phát Bao Lì Xì Trong Trò Chơi Sinh Tồn - L Tứ Y Tịch Y
Chương 29. Thành Luân Hồi Bảy Ngày (11)
Chương 29. Thành Luân Hồi Bảy Ngày (11)
[Phát hiện vật phẩm quan trọng: Gương Soi Thật Ngã (đã kích hoạt)]Trước khi bước vào gương, Mộ An Thất từng nghĩ cô có thể sẽ tiến vào một thế giới khác, thế giới đó chắc cũng mang dáng dấp của Thành Luân Hồi, nhất định sẽ xuất hiện rất nhiều quỷ quái tấn công.
Và cô sẽ phải hội hợp với người chơi, rồi lặng lẽ ẩn nấp, tìm đường đến phủ Thành Chủ.Có lẽ sẽ thấy cái gọi là "Mỹ Thần", cũng có thể không thấy, nhưng dù thế nào, cô vẫn phải tìm được thẻ thông hành.Thế nhưng khoảnh khắc bước vào gương, cô lại như đẩy mở từng cánh cửa, rồi đi vào một căn phòng quen thuộc và đơn giản.Trên chiếc bàn học quen thuộc đặt một chiếc laptop, bên cạnh là chai nước ngọt dành cho dân cày game đã uống một nửa và chiếc điện thoại vẫn sáng màn hình.Là phòng của cô.Mộ An Thất năm 20 tuổi, là một sinh viên đại học.Một sinh viên đại học trúng xổ số ba trăm triệu.Trên màn hình điện thoại là giỏ hàng Taobao, ở phần chạy ngầm còn đầy những đơn đặt hàng chi chít.
Ba trăm triệu đối với Mộ An Thất khi ấy chắc chắn là một khoản tiền khổng lồ, ở tuổi 20 đột nhiên biết mình trúng số, thật ra cô cũng không biết nên tiêu thế nào.Điện thoại mới?
Máy tính?
Game?
Quần áo, giày dép, mỹ phẩm?Trong nhận thức của cô, mua hết một lượt cũng vẫn còn cách con số ba trăm triệu quá xa.Có câu nói rất đúng, trên đời này có bao nhiêu người cả đời cũng không kiếm nổi ba trăm triệu?
Mộ An Thất không biết có ai từng nói thế chưa, nhưng cô thì nghĩ là có.Trong danh sách có rất nhiều món Mộ An Thất định mua cho mình.Tất nhiên cũng có những món định mua cho ba mẹ, nhưng chữ trên đó rất ngắn, chỉ có "nhà" và "xe" mà thôi.
Mộ An Thất không hiểu nhiều về những thứ này, nhưng ba mẹ đã vất vả cả đời, giờ cô trúng số, đương nhiên phải để họ hưởng phúc.Nào là tiền đẻ ra tiền, nào là đầu tư, quản lý tài chính, mở cửa hàng?
Mộ An Thất xuất thân bình thường, ba mẹ cũng chỉ là những công nhân làm thuê, hoàn toàn không rành mấy chuyện đó.Cô vẫn nhớ rõ, khi mình cẩn thận đối chiếu tờ vé số trúng thưởng đi trúng thưởng lại, cuối cùng vừa kích động vừa cố nén lại để báo tin cho họ, mẹ Mộ vừa kinh ngạc vừa vui mừng, nhưng cuối cùng lại bảo Mộ An Thất đừng nói ra ngoài, để tự bản thân cô gửi hết số tiền đó vào ngân hàng."
Ba mẹ cũng chẳng có bản lĩnh gì, hồi con còn nhỏ, ông thầy bói trong làng nói không sai...
Con sẽ có tiền đồ lớn!
Số tiền này, con cứ để dành mà dùng, ba mẹ tuổi cũng lớn rồi, cả đời này vất vả chỉ để lại cho con thôi, chẳng cần gì ở con cả."
Mộ An Thất kéo ghế ra, ngồi xuống trước bàn học.Cô cầm con chuột máy tính lắc nhẹ, nhìn mấy biểu tượng game quen thuộc trên màn hình mà mím môi.Thật ra cô cũng từng có giai đoạn nổi loạn, từ cấp hai bắt đầu nghiện game trên máy tính, lên cấp ba thì càng đắm chìm vào một loại game đối kháng không thể dứt ra được.Mỗi tối thứ sáu đều cố làm xong hết bài tập ở trường, chỉ để cuối tuần có thể cùng bạn bè trong game chơi hết mình.Cô vốn có thiên phú khá tốt trong game, cũng từng hâm mộ các tuyển thủ chuyên nghiệp, từng vì những trận đấu trên màn hình mà máu sôi sục.Có lẽ, con người sau khi chết một lần thật sự sẽ trưởng thành hơn nhiều nhỉ?Mộ An Thất nhìn những vật dụng trong phòng, không thứ nào mà không gợi lại cho cô ký ức về cuộc sống thường ngày của mình lúc đó.Chiếc bóng rổ trong tủ sách đã hơi xì hơi, tấm bia phi tiêu treo trên tường, con thỏ bông màu hồng trên giường, hộp đựng đầy đĩa anime dưới gầm giường, chiếc ván trượt và phao bơi đặt trên nóc tủ quần áo...Mộ An Thất thật ra cũng không rõ tính cách mình thuộc loại gì, cô từng thích rất nhiều thứ, có nhiều sở thích, nhưng chẳng thứ nào chuyên sâu cả."
Mới vừa ngồi xuống là biết chơi máy tính, còn muốn mắt nữa không hả?"
Giọng nói quen thuộc vang lên ngoài cửa.Mộ An Thất ngồi trên ghế cứng đờ quay đầu lại, thấy mẹ mình mặt nghiêm lại bước vào, đặt một cốc nước nóng và một bát táo đã gọt vỏ, cắt miếng lên bàn của cô."
Cái gì cũng chất đầy trên bàn mà không biết dọn!
Dậy đi, muốn ăn gì để ba con nấu cho."
Đây là khung cảnh trong ký ức của cô, cũng là giọng nói trong ký ức đó.Nhưng khi Mộ An Thất một lần nữa nhìn lại ký ức, mới phát hiện mẹ mình thực ra đã không còn giống như trong trí nhớ nữa.Trên gương mặt bà đã có nếp nhăn, mái tóc cũng chẳng được chải gọn, mấy sợi tóc bạc trở nên thật chói mắt.Cảnh giới Soi Thật Ngã.Mộ An Thất nghĩ, thì ra... cô vẫn chưa thể buông bỏ ba mẹ.Có những thứ thật kỳ lạ, rõ ràng biết là giả, nhưng lại không nỡ phá vỡ.Rõ ràng biết là giả, nhưng vẫn muốn được lừa thêm một lúc.Rõ ràng biết ở lại càng lâu càng nguy hiểm, rõ ràng biết tất cả đều là cạm bẫy, rõ ràng biết cách phá giải, nhưng lại... khó mà hành động.Mộ An Thất không nhịn được nhào tới, ôm chầm lấy mẹ mình.Cô vùi đầu vào lòng mẹ, vẫn có thể nghe thấy câu nói mà mẹ từng nói ở một thời điểm khác vang lên bên tai:"Ấy, khóc như mèo hoa thế này, lớn tướng rồi còn không thấy mất mặt à."
Phía sau còn một câu nữa, nhưng tấm gương này không để bà nói ra, song Mộ An Thất vẫn nhớ."
Chẳng phải con nhất định đòi học trượt ván sao?
Phải ngã đau như vậy mới biết sợ hả?"
Mộ An Thất không tiếp tục nghĩ về chuyện khi đó mình vừa khóc vừa ôm chặt ván trượt không chịu buông, vừa làm nũng vừa kêu đau nhưng vẫn đòi học tiếp.Cô chỉ ôm chặt mẹ hơn, đem hết những tủi thân và sợ hãi trong quãng thời gian này khóc òa ra:"Rạp xiếc biểu diễn chẳng đẹp chút nào mẹ ạ..."
"Con mới 20 tuổi thôi mẹ ơi, con không muốn xem mấy cảnh máu me bạo lực đó..."
"Cái chết trong 7 tông tội vừa thảm vừa ghê tởm quá mẹ hu hu hu..."
"Cái Mỹ Thần đó chắc chắn không có mắt, con đẹp như thế này mà còn bới móc hu...
Con rõ ràng chẳng lùn chút nào..."
Soi Thật Ngã, là đối diện với những thất bại, khiếm khuyết, sai lầm của bản thân, những quá khứ mà mình không muốn đối mặt nhất.Mộ An Thất vẫn luôn nghĩ bản thân chẳng quan tâm đến nhiều thứ như vậy.Cho dù cô chết thì sao?
Tiền thưởng của cô vẫn còn đó.
Ba mẹ chắc chắn sẽ nhận được ba trăm triệu kia, cho dù trừ thuế thì họ vẫn có thể sống rất tốt.Ông thầy bói nói cô sẽ có cơ hội đổi đời vào năm hai mươi tuổi, vậy mà ba mẹ trông mong suốt bao năm, suốt 20 năm qua mà cô chẳng có thành tựu gì.Thành tích học tập không phải đứng đầu, chơi game cũng chưa đạt tới trình độ chuyên nghiệp.Làm gì cũng chỉ được ba phút hứng khởi, chẳng có thành tích nào đáng kể.Cô chết rồi... ba mẹ vẫn có thể sống thật tốt, thật tốt.Cô luôn tự an ủi mình như thế, tự tê liệt bản thân không nghĩ tới những điều đó, như thể làm vậy sẽ biến nó thành sự thật, lừa cả chính mình.Khi đó, Tham Lam đã dùng tờ vé số ba trăm triệu để dụ dỗ cô, nhưng cô không mắc bẫy.Thứ cô không buông bỏ không phải là giải thưởng, mà là 20 năm tuổi trẻ ấy.Điều cô không buông bỏ, là ba mẹ, là những người vẫn luôn âm thầm yêu thương, hy sinh vì cô nhưng chưa từng được cô đền đáp.Lau khô nước mắt, Mộ An Thất rời khỏi vòng tay mẹ.Cô bước ra khỏi phòng, quả nhiên thấy ba Mộ vắt chân chữ ngũ ngồi trên ghế sofa đọc báo, tivi đang phát tin tức, trên bàn trà là tách trà nóng bốc khói."
Còn biết dậy cơ à?
Sáng nay ba ra ngoài gặp bạn học cũ của con XX, 7 giờ con bé đã đi mua bữa sáng cho gia đình rồi đấy!"
"Được rồi, mau vào bếp nấu một bát mì đi.
Đập thêm quả trứng."
Mẹ Mộ từ trong phòng đi ra, cầm điều khiển trên sofa tắt phụt tivi rồi phẩy tay đuổi người.Mộ An Thất chớp mắt, những giọt lệ ấm áp vẫn không ngừng lăn xuống má, nhưng cô lại không kìm được mà bật cười.Vậy là đủ rồi.Có thể gặp lại ba mẹ thêm một lần, nghe lại những lời càm ràm đến mức lỗ tai chai sạn, như thế cũng đã đủ rồi.Những ký ức mà cô không thể nào quên được, cứ để chúng mãi mãi ở lại trong tim.Không gian Tái Sinh, trò chơi sinh tồn.
Cô nhất định sẽ tiếp tục kiên trì.Chẳng phải chỉ là vượt ải thôi sao?
Cô thế nào cũng phải thật sự làm được một việc xứng đáng với "cơ hội đổi đời" này.Màu sắc trước mắt như đông cứng lại, rồi tựa mặt gương rơi xuống đất, vỡ vụn từng mảnh.Tất cả sắc thái phai nhạt, chỉ còn đen và trắng thay nhau xoay vòng.
Vòng xoáy ấy xoay mãi... xoay mãi... cho đến khi ánh sáng xanh u uẩn dần dần hiện lên, rồi lại chậm rãi nhạt đi, biến mất.Mộ An Thất thấy chính mình trong gương.Cô đưa ngón tay khẽ chạm mặt gương, cô vẫn đang đứng trước tủ quần áo.Chỉ là người trong gương trông thật đáng thương và chật vật, đôi mắt và chóp mũi đỏ bừng vì khóc, vậy mà vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười.Cô đâu có xấu xí như thế...Ngón tay buông xuống, Mộ An Thất đưa tay lau mạnh mặt, rồi treo lại quần áo vào chỗ cũ.Lùi lại một bước, cô mới nhận ra ánh trăng rọi vào phòng đã biến thành sắc đỏ nhạt.Mộ An Thất quay đầu, liền thấy một con quái vật màu đỏ đang đứng ở cửa.Một con quái vật hình người màu đỏ, có bộ xương giống con người nhưng không có làn da của con người.Giống như da người bị lột đi, thịt và máu bị nghiền nát trộn thành bùn rồi dán lên bộ xương vậy.Quái vật đó đang nhìn cô, hàm dưới khẽ động, dường như muốn nói gì đó, xương di chuyển kéo căng những "sợi chỉ" đỏ như máu, nhưng rồi lại khép miệng, không nói nữa.Bất ngờ quay đầu lại mà thấy một sinh vật như vậy, chỉ số lý trí của Mộ An Thất suýt nữa tụt xuống đáy ngay lập tức.Thanh kẹo mút hình gậy trong tay cô lập tức phóng to, các câu chú chúc phúc cũng sắp bật ra khỏi miệng.Nhưng... nhưng mà, trong tay con quái vật đó lại đang nâng một quả táo?"...Giấy trắng, cư dân?"
Quái vật không nói, chỉ cứng nhắc di chuyển thân thể, để lại một vệt đỏ trên sàn.Nó đi vào phòng khách, rồi mở cửa lớn.Mộ An Thất cầm chặt kẹo mút đi theo, thấy quái vật mở cửa xong, chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế đẩu nhỏ bên bàn trà, quay lưng về phía cô.Mộ An Thất lập tức thoát khỏi tâm trạng trong gương, ngẩng đầu nhìn trần nhà hít sâu mấy lần, cưỡng ép đè nén mọi cảm xúc xuống, để chút lý trí ít ỏi trở lại.Hiệu quả của Gương Soi Thật Ngã sao?
Trong trạng thái này, cô chắc chắn có thể nhìn thấy phủ Thành Chủ.Rõ ràng là một khối thịt máu đỏ tươi trộn lẫn, rõ ràng là loại quái vật mà chỉ cần nhìn kỹ sẽ khiến lý trí giảm mạnh...Mộ An Thất hít sâu một hơi, cô cũng không biết tại sao, nhưng lại thấy từ tấm lưng kia toát ra một cảm giác đáng thương kỳ lạ.Cô cầm chặt kẹo mút bước tới, chĩa "nòng súng" của cây kẹo vào sofa, bùm bùm bùm bắn liền mấy phát với lực nhỏ nhất.Cô thuần thục dùng ý niệm điều khiển để đổi "đạn", chẳng mấy chốc trên sofa đã chất đầy kẹo bông gòn, kẹo táo mềm và kẹo cứng hình chuông.Còn loại kẹo siro nóng cay...
Mộ An Thất nghĩ nếu đưa ra thì chẳng khác nào giết quỷ, thôi bỏ."...Mấy thứ này, đều cho cô.
Ngọt lắm."
"Cô cũng là một chủ nhà rất, rất tốt!"
"Mấy ngày nay, cảm ơn cô đã giúp đỡ!
Dù sao thì, sau này nhớ lời tôi, đừng tiếp đãi người chơi nữa..."
Nói đến đây, Mộ An Thất rốt cuộc vẫn không nỡ nói ra câu "Không phải người chơi nào cũng tốt như tôi" đầy tự luyến kia.Cô do dự một chút, rồi lấy từ ba lô ra hai tấm bao lì xì nhét vào lòng con quái vật nhỏ, kích hoạt năng lực.Với hình dạng này, thật sự không thể nhìn ra biểu cảm của nó.Mộ An Thất thậm chí còn cảm thấy Mỹ Thần trên thực tế có lẽ chính là tà thần, nếu không sao lại biến cư dân giấy trắng thành ra thế này.Con quái vật nhỏ trước mắt cầm chặt bao lì xì, ngẩng đầu nhìn cô, cuối cùng nặng nề nói một tiếng: "Được."[Đinh!
Kỹ năng kích hoạt thành công!]