- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #61
[Bhtt] Phát Bao Lì Xì Trong Trò Chơi Sinh Tồn - L Tứ Y Tịch Y
Chương 59. Thôn Động Vật (2)
Chương 59. Thôn Động Vật (2)
Câu hỏi này chẳng ai có thể trả lời cô.Mộ An Thất lặng lẽ thở dài, lỡ như điều ước ngược lại thành công... thì đúng là càng thêm đau lòng.Nhìn con yêu gấu đen cầm còng tay đi tới, giữa còng còn buộc một sợi dây dài, rõ ràng là để dắt cô đi.
Mộ An Thất do dự chốc lát, trong lựa chọn giữa "lập tức trở mặt" và "chờ về cùng thằn lằn xấu rồi mới trở mặt", cuối cùng vì không rõ tình hình Minh Đô và năng lực của yêu quái mà cô chọn cách sau.Dù sao, nếu đánh nhau... rồi phát hiện ngoài cửa tiệm thú cưng có cả trăm con yêu quái vây quanh, thì mới thật sự vui đấy.Mộ An Thất đành cam chịu đưa tay ra, để còng tay khóa lại.
Rồi lại nhìn yêu gấu đen đưa dây cho con thằn lằn xấu, sau đó nó rút ra một chiếc thẻ ngân hàng Hồn Tệ mà Mộ An Thất thấy quen quen, đi về phía quầy để quẹt thẻ.Cách bày trí trong tiệm thú cưng này chẳng khác mấy so với mấy cửa hàng thú cưng mà Mộ An Thất từng thấy khi còn sống.
Trong tiệm cũng bày đủ quần áo, dây dắt, thậm chí còn có cả đồ ăn vặt, kẹo bánh cho con người, trông cũng ra dáng lắm.
Mộ An Thất liếc con thằn lằn khổng lồ đang quẹt thẻ, rồi đi tới, lấy cây kẹo đã bị thu nhỏ chọc chọc nó, chỉ vào bịch khoai tây chiên vị lẩu cay treo trên tường: "Cái này!"
Thằn lằn: "?"
Hai con mắt nhỏ của nó chớp chớp, nó nhìn Mộ An Thất, lại nhìn sang bịch khoai, rồi giả vờ như không nghe thấy gì, dù sao nó vốn chẳng hiểu được..."
Cái này!
Tôi muốn cái này!"
Mộ An Thất đi thêm vài bước, cho đến khi sợi dây không kéo dài được nữa, cô đứng ở chỗ gần bịch khoai tây chiên nhất, chỉ vào nó: "Cái này!"
Thằn lằn âm trầm nhìn chằm chằm cô.Nhưng rất nhanh, nó như nghĩ ra được cách nào đó để hành hạ cô, liền lộ ra nụ cười vui sướng, cũng chẳng tiếc chút Hồn Tệ, đi lấy gói khoai xuống, trả tiền luôn thể.Nó rời khỏi tiệm thú cưng, bên ngoài có một chiếc xe màu đen, Mộ An Thất nhìn thấy nó lấy ra chìa khóa xe.
Xem ra chiếc xe này là của nó.
Lên xe rồi, Mộ An Thất để ý thấy có một con giống như côn trùng nhỏ cũng bám theo, cô hơi tò mò nhìn chằm chằm thứ đó, thử khẽ niệm một câu chúc phúc, nhưng không có phản ứng.
Cái này... không phải sinh vật sống?Camera giám sát?Thằn lằn lái xe, đưa Mộ An Thất đến một khu chung cư.
Nó thành thục đỗ xe, sau đó lôi dây kéo Mộ An Thất vào thang máy... cuối cùng vào một căn hộ một phòng đơn sơ, đồ đạc trong nhà chẳng mấy đầy đủ, thoạt nhìn giống phòng thuê tạm.Thằn lằn buộc đầu còn lại của sợi dây vào đầu giường.
Nó đi kéo rèm cửa sổ, lại khóa chặt cửa, chắc chắn không ai có thể nhìn thấy nơi này nữa, rồi hung tợn liếc Mộ An Thất một cái, sau đó mở tủ quần áo, lấy ra một cái rương lớn.
Tiếp theo, nó lại lôi từ gầm giường ra thêm một cái rương nữa.Mộ An Thất liếc nhìn con bọ nhỏ bay theo mình, lại nhìn con thằn lằn, bỗng cảm thấy con yêu quái NPC này chẳng thông minh cho lắm.
Đây cũng là một phần kịch bản sao?Đang diễn kịch... thằng ngốc à?Thằn lằn ngẩng đầu, vừa khéo chạm phải ánh mắt phức tạp khó gọi tên của Mộ An Thất, nó lập tức nổi giận.
"Loại rác rưởi như mày cũng dám dùng ánh mắt đó nhìn tao?
Ha... không sao, không sao, lập tức mày sẽ trở thành tác phẩm nghệ thuật đầu tiên của tao.
Đáng tiếc là tụi mày, người chơi, không chết được...
Nhưng cũng may, tiếng thét thảm thiết của tụi mày còn êm tai hơn động vật nhiều, lại có thể bán được giá tốt."
Trong một cái rương, là đủ loại dao kéo, từ lớn đến nhỏ, thậm chí còn có cả cưa, cái nào cũng sắc bén vô cùng.
Trong cái rương còn lại là thiết bị quay phim.
Thằn lằn rõ ràng là kẻ lão luyện, nó thành thục dựng giá đỡ, rồi bật đèn trong phòng để điều chỉnh ánh sáng.
Trong suốt quá trình, Mộ An Thất lặng lẽ quan sát, dường như đã hiểu ra trước kia con yêu quái này từng làm nghề gì.Thật sự, rất khó hiểu, Lục địa Gương Vỡ... cũng có loại yêu quái như thế này sao?Ờm, cũng đúng, yêu ma quỷ quái nơi đây đa phần đều tràn đầy ác ý.
Phần lớn bọn chúng nhìn người chơi chẳng khác gì món đồ chơi, vậy thì khi nhìn những động vật không có ý thức trong thế giới này...Chỉ là, Mộ An Thất vốn nghĩ rằng bọn chúng sẽ coi những sinh vật không có ý thức ấy như đồng loại để chăm sóc.Đáng tiếc, sinh vật trong trò chơi Lục địa Gương Vỡ sẽ không chết.
Mộ An Thất khẽ thở dài, cô nhìn con bọ nhỏ đậu trên tủ quần áo đã không còn động đậy, nếu không phải cô luôn chú ý đến nó thì e là đã chẳng phát hiện ra.
Mộ An Thất không hiểu rõ thứ nhỏ bé này là gì, trông cũng chẳng giống thứ thuộc kịch bản.
Dù sao, cái máy quay trên giá mới là món đồ mà con thằn lằn chuẩn bị."
Hừ, yên tâm đi, tao chắc chắn sẽ không để mày chết nhanh vậy đâu."
Thằn lằn lôi ra một lọ xịt, lắc lắc trước mặt Mộ An Thất, "Tao sẽ để mày có cơ hội tận mắt thưởng thức bản thân bị mổ xẻ thế nào."
Nói rồi, nó thè cái lưỡi đỏ tươi ra, "Tao mong chờ được nghe tiếng thét và lời cầu xin của mày, tao nhất định sẽ quay lại thật rõ."
Mộ An Thất nhìn đôi tay bị còng của mình, muốn lấy món trang sức hình súng nhỏ trên vòng tay cũng không quá khó.
May mà cổ tay cô khá nhỏ, vẫn còn khoảng trống để cử động, chỉ là khó tránh khỏi bị cấn đau...Dao kéo được bày ra từng món, thằn lằn nghiêm trang mà long trọng trải một tấm vải trắng trên giường, cầm con dao nhỏ đi về phía Mộ An Thất: "Tao sẽ cắt đứt gân tay gân chân mày trước...
Tao biết bọn người chơi tụi mày có không ít tiền và đạo cụ kỳ lạ, hừ hừ.
Nếu mày còn có cách phản kháng, tốt nhất là mau dùng đi, bằng không thì e là sẽ không còn cơ hội nữa."
Nó cười dữ tợn, cầm dao bước từng bước về phía Mộ An Thất.
Nhưng lạ thay, người chơi nữ trông yếu đuối này lại không hề lộ ra chút sợ hãi hay hoảng loạn nào, trên mặt cũng chẳng có một tia tuyệt vọng.
Chỉ dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc để dõi theo hắn, tựa như hắn vừa nói ra câu gì đó ngu xuẩn khó hiểu vậy.Nó hoàn toàn bị chọc giận!
Lại là ánh mắt này!
Lại là thái độ này!
Đáng chết, tất cả đều đáng chết!
Chỉ khi những kẻ như thế bị bàn tay nó chém ra từng bông máu thì mới biết ngoan ngoãn mà "rên rỉ", "cầu xin"!Nó lao thẳng về phía Mộ An Thất.Mộ An Thất nhìn con yêu quái biến thái này, thành khẩn thốt ra một câu: "Phát tài phát lộc."
Đây đúng là câu chúc cô thích nhất."
Đại cát đại lợi."
"Tâm tưởng sự thành."
"Vạn sự như ý."
Từng lời chúc quen thuộc tuôn ra khỏi miệng.Cái còng tay này thật sự bất tiện quá.
Mộ An Thất thầm nghĩ.Thằn lằn mặt lộ vẻ oán hận, cái cổ như sắp phồng nổ ra, dường như nó chưa từng chịu qua nỗi nhục nào như vậy.
Con thằn lằn khổng lồ phát ra tiếng rít giận dữ, xen lẫn những lời nguyền rủa bẩn thỉu khó nghe.Mộ An Thất chỉ nhịn không được liếc nhìn một cái, liền lộ ra vẻ mặt chói mắt khó chịu.
Tại sao một con thằn lằn khổng lồ lại bị ngẫu nhiên trúng phải "điệu nhảy hông" chứ, đây đúng là sự tra tấn kinh khủng.Cô tiếp tục nhả ra mấy câu chúc phúc để kìm hãm con thằn lằn, sợi dây này khá dài, cho phép cô tiến gần đến chỗ con dao nhỏ mà nó đã bày sẵn.
Mộ An Thất trước tiên dùng dao nhỏ cắt đứt dây thừng, sau đó cố sức dựng đứng chiếc cưa lên, dùng chân cố định, rồi từng chút một dùng nó để cưa đôi còng tay.
Trong lòng cô đếm ngược từng giây, gần như hai ba giây lại phải bổ sung một câu chúc phúc.Đợi đến khi còng tay bị cắt ra, Mộ An Thất liền lấy ra từ ba lô thẻ đạn đặc chế khắc yêu, lắp đầy súng ngắn, nhìn về phía con thằn lằn khổng lồ đang tập thể dục phát thanh, mặt không cảm xúc ngắm vào đùi trái của nó, "Đoàng."
Mộ An Thất không dừng lại, yêu khác với quỷ, quỷ thì bị bắn nát đầu sẽ hóa thành bóng đen chạy trốn.
Nhưng yêu mà trúng đạn, trên thân sẽ xuất hiện lỗ máu, sẽ chảy máu, sẽ gào thét, sẽ đau đớn.
Mộ An Thất chuyển hướng sang đùi phải, lại bắn thêm một phát.
Sau đó là vai trái, vai phải của con thằn lằn.Con thằn lằn không còn chửi rủa cô bằng những lời độc địa bẩn thỉu nữa, tất cả đều biến thành tiếng kêu thảm thiết và tiếng gào đau đớn.
Mộ An Thất liếc qua thiết bị của nó, nhịn không được nói: "Tiếng hét của mày thật khó nghe, e rằng bán cũng chẳng được bao nhiêu tiền."
Mộ An Thất tiếc đạn đặc chế giá 2 điểm, bèn thay sang đạn thường rồi bắn thêm hai phát vào con thằn lằn.
Đạn thường đối với yêu cũng có tác dụng, nhưng vết thương rất nhanh liền lại, viên đạn cũng bị "đẩy" ra ngoài.
Đạn đặc chế thì khác, vết thương vẫn còn mãi, khó mà hồi phục.Mộ An Thất suy tư, lại ngắm vào tứ chi con thằn lằn mà bắn thêm bốn phát, sau đó mới tiếp tục dùng cưa cẩn thận cắt nốt chiếc còng tay trên cổ tay mình, tiện tay ném xuống đất."
Mày kiếm tiền bằng video mổ sống động vật?"
Mộ An Thất nghịch khẩu súng trong tay, tò mò hỏi.Con thằn lằn nằm lăn lộn trên mặt đất, máu chảy thành vũng, gào thét thảm thiết, chẳng hề đáp lời.Mộ An Thất cũng không lấy làm phiền, cô nhìn con thằn lằn này, thật sự khó mà nảy sinh chút "thương hại" nào với tiếng kêu thảm của nó.
Nhưng lại không muốn phí đạn, bèn chọn một con dao nhỏ, phóng như phi tiêu trúng bụng con thằn lằn, "Mày không hợp tác thế này, cũng khó xử cho nhau đấy.
Dù gì chúng ta còn phải ở chung bảy ngày nữa cơ mà."
Mộ An Thất cảm thấy sức chịu đựng của mình quả thật đã tăng lên không ít.
Không phải do phó bản ở Lục địa Gương Vỡ, mà là nhờ Vòng Xoáy Gương Đen.Có Hạ Phùng Hoa từng tay không nhổ đầu quỷ, có Quý tướng quân một mình diệt vạn quỷ ở phía trước, Mộ An Thất nhìn con thằn lằn dưới chân đang gào rít đau đớn, trong mắt tràn đầy oán hận và sát ý, vậy mà lại chẳng thấy bản thân làm thế có gì là quá đáng cả."
Mày chưa từng nghĩ rằng sẽ có ngày lật xe sao?"
Mộ An Thất bước đến chỗ thiết bị ghi hình, ở đây có thẻ nhớ, hiển nhiên có thể xem "tác phẩm" trước đó của con thằn lằn.
Cắm thẻ vào máy quay, đúng thật có thể phát lại video.
Mộ An Thất lướt sơ qua, đã bị thủ pháp tàn nhẫn máu me đó làm cho buồn nôn.Đều là những con vật chưa sinh ra ý thức, giống hệt như những động vật bình thường ở thế giới lúc còn sống của cô.
Mộ An Thất vốn rất thích những loài lông xù, thế nên video vừa phát được mấy giây đã không chịu nổi mà phải tắt đi.Điều càng khó hiểu là, trong một số đoạn video Mộ An Thất lại thấy có "người".
Cô gắng gượng chịu đựng khó chịu mà kéo thanh tiến độ đi một chút, mới phát hiện đó không phải người, mà là... yêu do thực vật hóa thành?
Trông như là một yêu hoa, bởi cuối đoạn video nó lộ ra bản thể, rồi bị con thằn lằn tàn nhẫn nghiền nát.
Mộ An Thất thậm chí còn nghe được một tiếng "chán ngắt" vang lên trong video."
Tại sao lại tự tin đến thế?
Chém giết những con vật không biết nói, những yêu quái yếu ớt quen rồi, liền tưởng tượng bản thân là một yêu quái rất mạnh sao?"
Giọng cô thì nhẹ nhàng, nhưng nòng súng ngắn lại luôn luôn nhắm thẳng vào đầu con thằn lằn, dù sao cô cũng chẳng muốn lúc đang mỉa mai đối phương thì lại bị lật xe thảm hại."
Câm miệng!
Lần này chỉ là tao không ngờ năng lực của mày lại quái dị như vậy thôi!"
Con thằn lằn như bị kích thích, trừng mắt gào lên, "Tao đang theo đuổi nghệ thuật!"
"Vậy sao mày không đi mổ xẻ quỷ vương ở Thái Âm đi?"
Mộ An Thất thật khó tin mình lại có thể giữ được chút bình tĩnh vào lúc này, còn thành tâm hỏi, "Chẳng lẽ Minh Đô các người không có đại yêu gì sao?
Thần thú như rồng chẳng hạn có không?
Sao mày không đi mổ xẻ bọn chúng?
Chúng không phải càng có giá trị hơn sao?
Thế nào, là không thích à?"