Siêu Nhiên [BHTT] NẾU TA YÊU NHAU Ở MẠT THẾ

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
388778056-256-k786465.jpg

[Bhtt] Nếu Ta Yêu Nhau Ở Mạt Thế
Tác giả: TaTriThanh4781
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

NẾU TA YÊU NHAU Ở MẠT THẾ
Tác giả : Tạ Trì Thanh
Thể loại : bách hợp, mạt thế, 1vs1, cường cường, chắc chắn sẽ HE, siêu năng lực, không biết gọi như thế này có hợp không mà thôi kệ, đại đại đi : điên loạn bệnh kiều =))
Tình trạng : đã hoàn thành
Couple : Bạch Diệc - Dương La Kỳ
-------------------------------------
Giới thiệu
Vốn chỉ là 1 nữ sinh hằng đêm mơ thấy ác mộng và thường xuyên thấy được những cơn ác mộng đó thành sự thật.

Nay Dương La Kỳ lại phải nhờ vào khả năng mơ thấy ác mộng đoán trước tương lai đó để sống sót trong mạt thế đầy nguy hiểm
Có lẽ là nên chiến đấu 1 mình, nhưng đồng đội của cô lại không cho phép điều đó Hoặc là cùng chết hoặc là cùng sống, họ sẽ không để đồng đội hay người bạn thân thiết nào của mình chiến đấu 1 mình
Chỉ là so với thế giới đang trong giai đoạn khô khốc, Bạch Diệc vẫn luôn xinh đẹp như vậy, đôi môi đỏ cong cong mãi mãi chỉ hướng về cô
Dương La Kỳ đi qua bao nhiêu khổ cực đớn đau, cuối cùng chỉ dừng chân ở nơi xuất phát mùi tanh của đại dương, dù tanh tưởi nhưng lại khá ấm áp
Bệnh kiều hữu duyên x con người lý trí
1 câu giới thiệu : không thể rời khỏi nhau
Đại ý : chỉ cần bản thân không hối hận, cái gì cũng có thể thử, cứu người khác là điều nên làm chứ không phải nghĩa vụ của mỗi người Tags: báchhaihuochuyenaomatthenguocnữcườngphepthuatsiêunănglựcđam​
 
[Bhtt] Nếu Ta Yêu Nhau Ở Mạt Thế
Văn án


NẾU TA YÊU NHAU Ở MẠT THẾTác giả : Tạ Trì Thanh Thể loại : bách hợp, mạt thế, 1vs1, cường cường, chắc chắn sẽ HE, siêu năng lực, không biết gọi như thế này có hợp không mà thôi kệ, đại đại đi : điên loạn bệnh kiều =))Tình trạng : đang viếtCouple : Bạch Diệc - Dương La Kỳ-------------------------------------Giới thiệu Vốn chỉ là một nữ sinh hằng đêm mơ thấy ác mộng và thường xuyên thấy được những cơn ác mộng đó thành sự thật.

Nay Dương La Kỳ lại phải nhờ vào khả năng mơ thấy ác mộng đoán trước tương lai đó để sống sót trong mạt thế đầy nguy hiểmCó lẽ là nên chiến đấu một mình, nhưng đồng đội của cô lại không cho phép điều đó xảy ra, hoặc là cùng chết hoặc là cùng sống, họ sẽ không để đồng đội hay người bạn thân thiết nào của mình chiến đấu một mình Chỉ là so với thế giới đang trong giai đoạn khô khốc, Bạch Diệc vẫn luôn xinh đẹp như vậy, đôi môi đỏ cong cong mãi mãi chỉ hướng về côDương La Kỳ đi qua bao nhiêu khổ cực đớn đau, cuối cùng chỉ dừng chân ở nơi xuất phát mùi tanh của đại dương, dù tanh tưởi nhưng lại khá ấm ápBệnh kiều hữu duyên x phúc hắc lý trí (couple đều điên!)Một câu giới thiệu : không thể rời khỏi nhau Đại ý : chỉ cần bản thân không hối hận, cái gì cũng có thể thử, cứu người khác là điều nên làm chứ không phải nghĩa vụ của mỗi ngườiĐoạn trích nhỏDương La Kỳ nhìn cô gái nổi bật nhất trường, có chút cảm khái, nhưng lại không thân quen gì, vẫn là mặc kệ đi, gặp rồi cũng chỉ là nhìn từ xa, không hơn không kém với mấy chữ "bạn cùng lớp"Chẳng qua, Bạch Diệc vẫn luôn đứng ở đó, vẫn luôn đưa đôi mắt của mình tìm kiếm hình bóng của Dương La Kỳ, xuyên qua không ít người, chỉ dừng lại ở Dương La KỳMối nhân duyên này, vẫn chưa xảy ra, nhưng đã bắt đầu ----------------------------------------------------Review chứ không chắc chắn có làm theo ý nghĩ ban đầuOk, phải tự thừa nhận là sau khi viết bộ truyện có 2 nữ chính dài dòng mãi chưa yêu nhau, toi muốn thử 1 bộ khác có tình tiết truyện 2 nữ chính sòng phẳng 1 chút cho khỏe, à mà nói sòng phẳng thế thôi chứ cả chục chap cũng chưa biết thành đôi được chưa nữa =))Chỉ là cặp chính xem như cũng không đến nỗi quá ngược, có lẽ vậyĐây là truyện phiêu lưu pha lẫn chút kinh dị và kì bí, cũng vì thích thể loại kiểu này nên sau khi cân nhắc thì toi đã thử viết.

Nội dung cơ bản cũng đã nói ở trên rồi.

2 nữ sinh không có mối liên hệ gì chỉ sau ngày đầu tiên diễn ra mạt thế liền đã tương sinh tương mệnh, có thể sẽ hận thù vu vơ nhưng vẫn sẽ yêu nhau chân thành.

Nghe có vẻ tìm củm lãng mạng nhể?

Mơ đi, làm gì có chuyện đó.

Có thể nói đây là câu chuyện tình yêu giữa 1 bệnh kiều biến thái và 1 nữ sinh có vấn đề tâm thần (nói chung cũng là biến thái đó).

Tóm tắt thì dự kiến đây sẽ là bộ truyện nói về sự thay đổi, thấu hiểu và rung động của 2 nhân vật chính, sẵn tiện ngược đám xác sống và quái vậtNhìn thì có vẻ nó khá ngọt ha?

Đáng lẽ phải gắn tag ngọt sủng nhỉ?

Nhưng đừng hỏi lý do vì sao tui lại không gắn tag ngọt sủng.

Đơn giản là vì nữ chính 1 muốn giết và giam cầm nữ chính 2, nữ chính 2 lại muốn ăn sạch sành sanh nữ chính 1 (theo nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, cũng không biết có nên gắn thêm tag H không nữa) nên nếu mà để tag ngọt sủng thì toi sẽ cắn rứt lương tâm khi viết truyện lắm, dễ đau tim chột dạ, haha.

Nhưng mà vẫn sẽ có ngọt có sủng như người ta, nên đừng ai lo lắng, tui dễ đau tim lắm nên viết ngược quá dễ đăng xuất, vậy nên đừng lo 1 vài lý do toi lại chọn thể loại mạt thế để viết đối với bộ truyện thứ 2-Đối với cá nhân tui thì thể loại mạt thế có siêu năng lực sẽ dễ thở hơn, có điểm cộng, còn đối với quý dị thì tui cũng không biết là điểm cộng hay điểm trừ, nhiều khi điểm âm cũng không chừng.

Không có ngu ngốc và hy sinh trong dàn nhân vật tiêu biểu chính đâu.

Cũng không cần quá lo sợ mấy cú cua gắt hay bẻ lái gì, chỉ là có 2 thành phần redflag và blackflag hơi không bình thường chút thôi.

Và yên tâm đọc trong tâm thế nhẹ nhàng thoải mái đi quý dị, cũng sẽ không ai đột nhiên đi chầu ông bà đâu, dù gì toi cũng luyến tiếc nhân vật nữa mà.

Nói chung tâm hồn tui mong manh lắm nên truyện (cực kì) có thể ngược tàn canh nhưng chắc chắn sẽ HE, mong là vậy-Tự cho toi 1 điểm trừ về phần xây dựng chi tiết cốt truyện, tui là thể loại người dễ phân vân nên khi viết xong được đoạn này rồi liền sẽ không hợp lý mà nghĩ thêm 7749 đoạn cốt truyện để viết.

Nhưng mà có lẽ toi sẽ cho 1 chút bí ẩn và kì dị cho câu chuyện ha, dù gì nhẹ nhàng quá lại dễ chán đúng không?-Và vì toi là 1 người nhà gần biển nhưng muối thì thiếu thốn nên lời thoại tui sẽ cố gắng để nó không sượng trân và khó hiểu nhất có thể, đồng thời cho chút hài hước vào, ít nhất đây là 1 việc rất có tầm cỡ đối với đứa ngu văn dốt diễn đạt như toi, haha-Lại nói về độ đặc trưng của cốt truyện, thì theo những gì toi đã suy nghĩ về nội dung thì có lẽ phần giữa của truyện lại gây chú ý hơn phần cuối nha.

Kiểu như so với tính cách của toi thì phần cuối của truyện sẽ dần nhẹ nhàng lại, chỉ là vẫn có máu me như thường.

Nội dung tui vẫn sẽ cố gắng cho nó hợp lý và hấp dẫn lên 1 chút, chỉ là nó sẽ không gây cấn bằng mấy chap của khúc giữa đâuTạm thời chỉ có nhiêu đây, khi nào toi có ý tưởng thì toi sẽ chia sẻ cho mọi người tiếpTừ chap 15 trở lên thì lịch truyện sẽ là thứ 3, thứ 5, thứ 7 và chủ nhật, khi nào rảnh sẽ ra chap trước thời gian dự kiến, bận thì ra trễ hơn chút.

Truyện hoan nghênh bổ sung và góp ý kiến lành mạnh, đối với những thành phần không có văn hóa cộng đồng thì làm ơn đừng để phí công sức học giáo dục công dân và đạo đức hồi còn đi học, không thích thì tìm bộ khác, xin cảm ơn!

----------------------------------------------Vẫn đang nghỉ tết nên khùng khùng xàm xàm chút xíu, tên truyện theo những phong cách khác nhau mà toi đã suy nghĩ trước đóTên gốc : Nếu ta yêu nhau ở mạt thếTop 8, theo kiểu truyện action chiến đấu : mạt thế thì sao?

Ta vẫn có thể yêu nhauTop 7, theo kiểu phim tình củm : tiểu khôn ngoan ở mạt thếTop 6, theo kiểu light novel : sau 1 ngày hỗn loạn khi xác sống tấn công, tôi và cậu ấy thử yêu nhauTop 5, theo kiểu truyện thiếu nhi : tiểu bệnh kiều ngây ngô học cách yêu người taTop 4, theo kiểu cổ tích (tên đầu tiên tôi nghĩ ra cho bộ truyện này, chỉ là nghe nhẹ nhàng quá) : 2 nữ sinh mỹ miều vĩnh viễn bên nhauTop 3, theo kiểu cổ đại (cũng đã có ý định với cái tên này) : bí ẩn mỹ nhân khó đoán cùng khôn ngoan mỹ nữ mưu lượcTop 2, theo kiểu game showbiz (khá thích tên này, chỉ là nghe nó văn thơ quá) : viên mãn mạt thế nhị vịTop 1, theo kiểu Trung Quốc (đặt kiểu này lại cảm thấy truyện hài với ngọt quá, cảm giác viết ngược sẽ cắn rứt lương tâm lắm) : bệnh kiều tâm thần đại chiến xác sống xấu sốĐặc biệt, theo kiểu cấp 1, tập làm văn của chúng ta : nhà em mới nhận nuôi 1 mỹ nhân bệnh kiều...Nhưng mà sau tất cả thì toi vẫn lựa chọn tên "nếu ta yêu nhau ở mạt thế", vì so với những cái tên có phần văn thơ hoặc nhẹ nhàng kia thì tui lại muốn tên truyện nói lên được tình yêu khó khăn ở mạt thế, việc 2 nữ nhân yêu nhau là đã khá khó rồi, nay ở mạt thế lại càng khó khăn hiểm trở hơn.

Thực sự mà nói thì dùng từ "Nếu" cho tên truyện chính là nói lên sự éo le trong đoạn tình cảm của cặp đôi chính, tuy là thật tâm chọn yêu nhau nhưng không phải họ muốn là được mà, vậy nên chỉ là "nếu" mà thôi, không thể đoán được họ sẽ thật sự thành đôi hay không, dù gì kết HE cũng có thể biến thành OE nếu nó vẫn nhẹ nhàng nhưng khó kết thúc mà đúng không?Ngoài lề lần nữa, mọi người có thể thử qua bộ "Bạn gái quái vật", bộ đó chính là cực phẩm luôn ý, thực ra là từ bộ đó mà tui có ý tưởng cho bộ này, haha.

Nhà dịch bên đó cũng cưng lắm, dịch chuyện quá trời ok, mọi người nhớ qua thử nha, bộ đó tui đọc xong mê luôn, đọc lại thêm chục lần rồi vẫn mê
 
[Bhtt] Nếu Ta Yêu Nhau Ở Mạt Thế
Chap 1 : giấc mơ


Trong công trường rộng lớn hiện tại đang có một nữ sinh đứng đó, cử động đều cứng nhắc, đi một bước hay lùi một bước đều khó khăn.

Ngay sau đó thanh sắt lớn từ trên dây móc rơi xuống, đề bẹp nữ sinh đó, khiến cô ta rơi vào bóng tối mãi mãi.

Trước khi biến mất hoàn toàn, cô ta còn cười ghê rợn : "hahahaha!!

Dương La Kỳ, mày nghĩ mày là đấng cứu thế sao?

Hoang tưởng cả thôi!"

Sự đáng sợ này làm cho một nữ sinh bật dậy từ trong cơn ác mộng, mồ hôi chảy đầm đìa, tâm trí vẫn còn động lại đôi chút về cơn ác mộng vừa rồi.

Cô xoa xoa trán, nhìn sang đồng hồ báo thức, khẽ thở dài rồi xỏ dép xuống giường : "lại dậy quá sớm rồi, đi nấu bữa sáng vậy"Cô vệ sinh cá nhân sạch sẽ, sau đó lại thay đồ sinh viên rồi ra bếp đeo tạp dề nấu ăn.

Sau đó lại đi gõ cửa căn phòng không xa, vừa gõ vừa gọi vang vào : "đồng chí Dương Tố Tố, làm ơn tỉnh dậy, gần trễ học rồi!"

Quả nhiên, không lâu sau một vài tiếng động đùng đùng trong căn phòng kia, cánh cửa đã mở, em đứng đó thở hồng hộc mấy hơi rồi vội vàng nhìn cô : "chị La Kỳ, mấy giờ rồi??!"

Cô nhìn đồng hồ trên tay, nhún vai : "còn hơn một tiếng"Dương Tố Tố ngơ ra, sau đó lại bĩu môi : "chị làm em sợ khiếp vía rồi đây này!"

Cô xua xua tay, ra bàn ngồi xuống : "thà dậy sớm còn hơn chạy té khói tới lớp, mau lại đây ăn sáng"Em ngoan ngoãn theo cô tới bên bàn ngồi, lúc này mới nhớ ra gì đó : "phải rồi, chị La Kỳ, hôm nay chị lại gặp ác mộng nữa sao?

Dậy sớm quá trời"Người nọ lắc đầu, sau đó lại tiếp tục ăn, cô không muốn để em họ lo lắng cho mìnhĐành chịu thôi, ngoại trừ em họ đang sống chung căn hộ ra, những người còn lại trong họ hàng cô ai cũng không thân.

Bố mẹ cô cũng chẳng còn, bản thân hiện tại lại hay xuất hiện ác mộng, để Tố Tố biết thì thật không nên, em sẽ lo lắng cuống quít cả lên Cả hai nhanh chóng ăn sáng rồi đi xe bus tới trường, cô nhìn ngôi trường mình đã gắn bó ba năm, khẽ thở dài.

Chỉ cần thi học kì trong vài ngày nữa, cô sẽ chính thức rời khỏi cái trường cấp ba nàyDương Tố Tố tạm biệt cô ở ngã rẽ, sau đó lại cười cười nói nói với đám bạn cùng đi tới lớp.

Cô cũng lên tầng của mình.

Ngay lúc Dương La Kỳ đặt một chân vào cửa lớp, những người khác đã nhanh chóng né đường.

Cô không đáng sợ hay xấu xí gì, thậm chí là ngoài hình còn rất xinh đẹp, tóc đen mắt tím trong rất cuốn hút, học lại đứng đầu trường, lớp trưởng của lớp chỉ thiếu một đến hai điểm trong mỗi kì thi để ngang điểm với cô, có thể nói cô chính là học bá đấy, chỉ là cái việc không cha không mẹ của cô lại bị không ít người xem thườngDương La Kỳ xoa xoa trán, thức dậy sớm quá khiến cô buồn ngủ, cũng may hiện tại lớp rất ồn ào, cũng không đến nỗi sẽ ngủ gật.

Nhưng mà hôm nay lại sôi nổi quá mức, cứ như có tin gì đó lớnCô còn đang suy nghĩ, một nữ sinh có đôi mắt vàng, tóc trắng dài đến ngang eo đã tiến lại gần, tò mò hỏi : "Dương La Kỳ, cậu xem bản tin chưa?

Đang có chuyện thú vị lắm đó!"

Dương La Kỳ nhìn y, có chút ấn tượng, người này chính là thánh ngoại giao của cả trường, trường này không ai không biết về y, học giỏi cũng có, nhan sắc lại chính là hàng cực phẩm, xem như là tiểu minh tinh cũng không hề nói quá, tính cách lại hoạt bát dễ hòa đồng, thực sự chính là mẫu người khá dễ để lại ấn tượng cho mọi người, đặc biệt là người không quan tâm đến ai như Dương La KỳMột nữ sinh khác nhanh chóng kéo người đó lại, ghét bỏ nhìn cô : "cậu tự nhiên lên cơn gì vậy Bạch Diệc?

Đi trò chuyện với nhỏ đó làm gì?"

Bạch Diệc cười hề hề : "bạn cùng lớp cả thôi, phải nói cho cậu ấy biết chứ, dù sao tin này cũng trấn động quá trời luôn á"Lớp trưởng của lớp, người có đôi mắt xanh đậm và mái tóc xanh đen khá dịu nhẹ - Lục Nhiên tiến tới cốc đầu y một cái, chống hông liếc người bên cạnh : "Bạch Diệc ơi là Bạch Diệc, tinh thần lớp của cậu không sai, nhưng lỡ những hình ảnh trên mạng này dọa sợ Dương La Kỳ thì sao?

Cậu làm cậu ấy sợ là không được đâu đấy!"

Cô nhìn anh, cũng có chút hồi tưởng, người này là một lớp trưởng rất biết làm tròn trách nhiệm, mặc kệ người nào nói lời vào lời ra, anh vẫn hết mực để gần gũi và ân cần với các thành viên trong lớp, bao gồm cả cô.

Nhan sắc của anh thì cũng có thể nói là nam thần của cả trường đấy, lại được thêm cái học giỏi thứ hai toàn trường mà ngôi trường này lại là ngôi trường trong top của cả nước, đúng là con nhà người ta chính hiệuY bĩu môi lườm anh một cái, bực mình nói : "cậu ấy cũng nên biết chứ, cái này dù sao cũng nguy hiểm lắm!"

Dương La Kỳ lúc này là trung điểm của hai con người đang cãi lộn kia, nhưng cô chỉ khẽ ngáp rồi tiếp tục nhìn, hoàn toàn không có ý định ngăn cản.

Dù sao với tính cách của họ thì cũng sẽ không sao đâuTiếc học bắt đầu, giáo sự toán chuyên tâm giảng dạy.

Dương La Kỳ cũng muốn lấy sách ra học, nhưng lại lấy nhằm sổ tay ghi chú của bản thân, vô tình lật ra trang có những hình vẽ kì quái đáng sợ, còn miêu tả những thứ đó khá chi tiết.

Cô ngay lập tức hoảng loạn đờ người, cũng không phát hiện ra giáo sư toán đã đứng bên cạnh từ bao giờ, giật lấy cuốn sổ của cô, giận dữ nói : "Dương La Kỳ!

Em đây là xem thường tiết học của tôi đúng không?!

Cũng phải, không có cha mẹ dạy dỗ thì em đương nhiên sẽ trở nên hư hỏng rồi!"

Bạch Diệc ở bàn bên cạnh, cách thêm một cậu nam sinh, hóng hớt nhìn cảnh tượng nàyDương La Kỳ không nói gì, chỉ lo lắng nhìn quyền sổ đang nằm trên tay giáo sư toán, muốn lấy lại nhưng không thể, hoàn toàn không nghe rõ được lời giáo sư đang nóiKhông nghĩ trong hàng loạt ánh mắt đang dồm ngó, một nam sinh đã lên tiếng cho cô, cũng là nam sinh cùng bàn với Bạch Diệc, cậu ta là Nam Hạ, tóc vàng mắt xanh lục, có thể nói chính là rất dễ nhận biết, học sinh có tiếng ở trường vì cái tính hay chống đối giáo viên, dù không đến nổi quá hỗn láo, nhưng dù sao cũng khá nóng tính đấy, nhan sắc có thể nói là nam thần nóng tính của cả trường, các nữ sinh cũng khá săn đón cậu, có thể nói chính là một dân nổi tiếng của trườngDương La Kỳ trong một phút giây nào đó phải cảm thán không ít người có tiếng tâm của cả trường đều học trong một lớp, xem ra cũng khá vi diệu đấyChỉ thấy Nam Hạ hậm hực lên tiếng : "giáo sư, thầy nói gì vô duyên vậy?

Cậu ấy có cha có mẹ hay không cũng liên quan gì đến thầy?

Hơn nữa cậu ấy cũng chỉ là lấy lộn vở, thầy có cần phải nói như vậy với Dương La Kỳ không?"

Thầy toán có vẻ đã tức giận, trực tiếp cùng Nam Hạ cãi nhau, Bạch Diệc ở bên cạnh vừa chảy mồ hôi hột vừa vỗ vai Nam Hạ : "này này, đừng nóng thế chứ, cãi nhau to đấy"Và thực thần kỳ, sau giờ học mọi thứ lại trở về yên bình, quyển sổ kia của Dương La Kỳ cũng đã được trả lời với sự cầu xin của cô, dĩ nhiên lớp trưởng Lục Nhiên cũng đã phải ở bên cạnh bảo đảm cho cô, xui nhất Nam Hạ lại phải đi quét lớp họcCô dọn cặp sách, suy nghĩ lại về những hình vẽ trong quyển sổ tay đó, không chú ý tới Bạch Diệc đã ở say lưng mình từ bao giờ : "La Kỳ ơi"Dương La Kỳ có chút giật mình, quay đầu lại nhìn y, người nọ cười hì hì đưa điện thoại cho cô xem : "cậu mau xem này, tin tức giật gân gần đây nhất luôn đó!"

Trong màn hình hiển thị việc có người biến thành xác sống rồi cắn người ta, nhưng nơi đó khá xa nơi này, cũng xem như chưa có biến động gì quá lớn, cô nhìn tin tức, có chút sợ hãi, hình ảnh này thực sự rất giống hình vẽ trong sổ của cô!

Nhưng cô chưa bao giờ vẽ ra nó mà?!Bạch Diệc nhìn cô cứng đờ, cười hì hì vỗ lưng cô : "cậu cũng đừng lo, hiện tại thứ này chưa đến gần chúng ta đâu, nghe nói nhà nước đã phong tỏa khu vực đó rồi"Cô gật đầu, cảm ơn y đã cho cô biết về tin tức này rồi nhanh chóng xuống lầu để dẫn Dương Tố Tố cùng mình về nhà, vừa đi em vừa thao thao bất tuyệt về tin tức xác sống đó, sợ hãi rồi phấn khích.

Cô chỉ ở bên cạnh lắng nghe, không có hứng thú Đến khi về tới nhà rồi, cả hai mới lôi điện thoại ra xem xét lại một chút, lúc này lại phát hiện ra tin tức mới trên điện thoại, một tin xấu một tin tốt.

Cụ thể chính là xác sống đã bị phong tỏa thất bại, hiện đang rò rĩ đến nơi cô và em đang sống.

Còn nữa, thứ xác sống đang đi chậm dần, cũng đang được nhà nước tiến hành phong tỏa đợt haiDương Tố Tố đọc xong bản tin tức liền sợ hãi ôm gối : "ây, cũng thực đáng sợ mà, nếu những thứ này cắn em thì em sẽ đi nôn mất mấy ngày rồi mới trở thành xác sống đó!"

Dương La Kỳ có chút đồng cảm, hai chị em nhà họ không thích bẩn thỉu đâu.

Cô nhìn cô nhóc đang ôm gối làu bàu lo lắng, có hứng trêu chọc : "em sợ cái gì?

Chẳng phải em học boxing sao?

Bọn nó sợ là chưa kịp tới gần em đã đá chúng bay đi xa rồi"Em thế mà lại thấy có lý, cười cười gật đầu với cô, Dương La Kỳ cũng chỉ biết bất lực cười theo, sau đó lại dự định ra ngoài mua chút thức ăn dự trữ cho vài tuầnTrước khi đi còn bị Dương Tố Tố lo lắng tra tấn lỗ tai cô, dù sao cũng chỉ là đi mua thức ăn, nếu cô đi đâu đó xa hơn có khi nào lại bị em hỏi hang đến lủng lỗ tai luôn không nhỉ?Dương La Kỳ cũng không biết, vừa đi mua thức ăn vừa lướt điện thoại, không nghĩ đến lúc này lại có đám đông hỗn loạn trong siêu thị.

Ở đó có một người phụ nữ đang nôn ói, có lẽ là vì mang thai nhỉ?

Những người khác ồn ào né xa, chỉ sợ bẩn, người chồng của người đang nôn ói kia có vẻ đang khá hoảng hốt, rối rít xin lỗi mọi người rồi nâng vợ hắn đứng dậy rời đi, vợ hắn vẫn nôn ói không ngừng, thậm chí còn dính lên giày Dương La Kỳ một chút, khiến cô có chút không vui, nhưng cũng đành chịu, người mang thai đâu thể nhịn được, cùng lắm thì về thay đổi giày mới là đượcCô đi một mạch về tới nhà, chưa gì đã thấy Dương Tố Tố nhìn mình đầy hào hứng, còn bổ nhào tới ôm cô : "chị La Kỳ, có một tin cực kì thú vị đây!"

Cô đẩy em ra, đặt đồ vào tủ lạnh rồi quay trở lại sofa đặt mông ngồi xuống : "tin gì thú vị?

Em trúng số sao?"

Em lắc đầu, cười hớn hở đưa điện thoại cho cô xem : "chị mau nhìn nè!

Những người bị nhiễm virus xác sống sẽ có 30% trở thành siêu năng lực gia đó!

Chỉ là phải chịu đựng một cơn sốt nặng, sau cơn sốt đó sẽ quyết định chị là xác sống hay siêu năng lực gia, ghê chưa!"

Cô bất lực gật đầu, những chuyện như vậy đều quá phiền phức, cô không có hứng thúKhông nghĩ tới đêm cô lại sốt cao, khiến Dương Tố Tố lo lắng không thôi, chỉ cần cô vẫn còn lơ mơ không ngủ tốt thì em vẫn sẽ đứng bên cạnh chăm sóc cho côDương Là Kỳ thở mấy hơi nóng, nhìn em an ủi : "đừng lo cho chị quá, chị ngủ một giấc là đỡ ngay thôi, em cứ đi ngủ trước đi, ngày mai nếu chị không đỡ chị sẽ nói em đi mua thuốc, được không?"

Em ngoan ngoãn gật đầu, vậy mà trước khi đi còn dặn dò cô đủ kiểu, Dương La Kỳ cũng chỉ biết gật đầu liên tục rồi hối em đi vềĐợi đến khi Dương Tố Tố đi cô mới ngồi dậy, lấy quyển sổ tay ra xem xét kỹ lưỡng, trong đây có rất nhiều hình thù kì quái, giống như quái vật ấy, đáng sợ cực kì.

Cô có chút lo lắng, nhưng dù sao cũng chỉ là hình vẽ mà thôi, nhớ trong đầu là được rồi, không cần quan tâm nhiều làm gìChìm vào giấc ngủ sâu, nhưng lại như lạc vào khoảng không, nơi đây đen kịch, từ mặt đất cho đến bầu trời, chỉ toàn là một màu đen u ám, không con người không sinh vật.

Chỉ có mỗi Dương La Kỳ đang đi, chậm rãi quan sátCô khẽ nhíu mày : "lại là ác mộng sao?

Tại sao lại trống vắng như vậy nhỉ?"

Vừa dứt câu, một con quái vật đã xuất hiện, nó trắng xóa, trồi lên từ mặt đất.

Hình dạng của nó khá giống một con trâu, chỉ là nghệch ngoạc hơn.

Nó liên tục dùng những cái sừng ủi cô, khiến cô chật vật né tránh.

Cho đến khi cô sắp bị thứ nó đâm thủng, một bóng người trắng xóa đã chặn thứ quái vật đó lại, thậm chí còn khiến cho con quái vật trâu đó nổ tungNgười nọ quay người lại, bóp cằm cô : "ai ui, không nghĩ lại gặp được cậu ở nơi như thế này, nhưng mà nếu gặp nhau ở đây thì chắc là sức mạnh của cậu đã thức tỉnh kha khá rồi nhỉ?

Thế chắc hẳn là cậu đang sốt nặng rồi ha?"

Dương La Kỳ bị người nọ bóp cằm, có chút hỗn loạn : "cậu là ai?"

Người nọ cười lớn, ném cô xuống vực sâu : "chưa thể nói, nhưng không lâu nữa cậu sẽ biết thôi, Tiểu Kỳ yêu dấu~"Dương La Kỳ bật dậy khỏi giường, lần này thậm chí còn chưa thấy mặt trời ló dạng, cô xoa xoa đầu, mồ hôi đầm đìa, cô mệt mỏi xoa xoa thái dương : "lần này lại là gì nữa vậy chứ?

Quá trời phiền phức rồi!"

Hôm nay là thứ bảy, cô không có tiết, bệnh cũng đã đỡ rồi, dậy sớm nấu bữa sáng cho Tố Tố ăn, con bé ấy hôm nay có ba tiết, cần phải đi sớmXong xuôi hết thực đơn sáng hôm nay, cô đi gõ cửa phòng em, phát hiện ra cửa phòng lại không đóng , cô thử mở cửa ra, lại phát hiện em đang nằm trên giường quấn chăn kín mít.

Dương La Kỳ thử tiến tới kéo mềm em ra, lo lắng đến chảy mồ hôi hột : 'đồng chí Dương Tố Tố, em sao thế?

Làm gì mà đắp chăn kín mít vậy?"

Em mồ hồi đầm đìa, gương mặt nhỏ sớm đã đỏ bừng : "a, chị họ, hình như hôm qua ở với chị lâu quá nên em bị lây bệnh rồi"Dương Tố Tố cười hề hề, khẽ lau mồ hôi trên trán.

Dương La Kỳ bất lực thở dài, gọi điện xin nghỉ học cho em một hôm, sau đó lại ra ngoài mua thuốc cho em.

Không ngờ lại phát hiện một con xác sống đang quậy phá ở tiệm thuốc, người người chạy đến hỗn loạn.

Nó cắn người ta, khiến người đó bị lên cơn co giật một khoảng thời gian ngắn rồi nhanh chóng đứng dậy đi cắn người giống con xác sống ban đầu, người dám đối đầu với nó cũng không may mắn gì, đã trở thành con xác sống thứ ba, cô lại bị đám đông chen lấn khiến bản thân lại gần con xác sống đó hơn, cô hoảng hốt cố né ra xa : "chết thật, quá gần rồi!"

Con xác sống ấy cũng chú ý đến cô, chậm chậm tiền lại gần, cô muốn chạy lại bị người ta tông rồi ngã đến trật chân.

Dương La Kỳ sợ hãi nhìn con xác sống đang tiến lại gần, ngay lúc cô tưởng bản thân sẽ bị nó cắn, một vòng tay lớn đã ôm cô lên rồi chạy ra xa, đến khi cô nhìn kỹ lại mới phát hiện ra đây là Lục Nhiên, Dương La Kỳ có chút bất ngờ nhìn anh : "sao cậu lại ở đây?"

Lục Nhiên chạy thật nhanh, chạy đến khi tới nơi an toàn rồi mới thả cô xuống, lau mồ hôi nói : "à, tớ đi trả vở cho Nam Hạ, phát hiện cậu ấy bị sốt nên đi mua thuốc hộ, không nghĩ lại gặp cậu ở đây, cũng trùng hợp ghê nhỉ?"

Cô cuối đầu cảm ơn Lục Nhiên, anh chỉ cười ôn nhu : "cậu cũng đừng có khách sáo, đều bạn cùng lớp với nhau, tớ còn lại là lớp trưởng, bảo vệ các cậu là điều hiển nhiên"Dương La Kỳ gật đầu, sau đó lại tạm biệt Lục Nhiên quay trở về chăm sóc em gái, bận rộn cả ngày cho đến khi tối khuya Dương Tố Tố mỡi đỡ sốt.

Em vỗ tay cô an ủi, cười hì hì : "chị La Kỳ, em gần hết bệnh rồi, chị đi nghỉ ngơi đi, có chuyện gì em sẽ gọi chị ngay"Cô khẽ gật đầu, để bịch thuốc cảm ở kệ cạnh giường em, sau đó lại quay về phòng.

Lần đầu tiên ngủ mà không mơ thấy ác mộng-----------------------------------------------------Tác giả : à thì, lần đầu tiên viết thể loại mạt thế, ai thấy không ưng ý chỗ nào thì nói hen, tui sẽ cố gắng sửa!Tác giả : dù gì đây cũng là bộ thứ 2 tui hành văn, nhưng chợt phát hiện ra thể loạt mạt thế này có mở đầu khá khó dẫn dắt, so với bộ cổ đại huyền huyễn đang viết kia khó hơn 1 chút, nhưng lại cảm thấy viết thể loại này lại tự hấp dẫn bản thân hơn, hehe CHÚC MỌI NGƯỜI ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ!
 
[Bhtt] Nếu Ta Yêu Nhau Ở Mạt Thế
Chap 2 : trâu xác sống


Ngày hôm nay hai chị em nhà họ Dương đều không còn bị sốt cảm gì nữa, liền cùng nhau tiếp tục đi học, cũng cứ như mọi ngày, hai người tạm biệt nhau ở ngã rẽ rồi trở về lớpDương La Kỳ tiến vào lớp, nghe mọi người đang bàn tán xôn xao cũng có chút tò mò, lần trước một bản tin, hôm nay lại thêm bản tin, sao dạo này nhiều tin tức lạ xuất hiện vậy nhỉ?Cô quay về chỗ ngồi của mình, một mình một bàn tính ra cũng không đến nỗi tệ đâu.

Dương La Kỳ vừa soạn sách vở ra, Bạch Diệc đã tiến tới bên cô từ lúc nào : "Dương La Kỳ, cậu biết bản tin mới nhất chưa??"

Cô nhìn y, có chút ngờ nghệch : "ưm, chưa?"

Y đem điện thoại hướng về phía cô, hăm hở nói : "một nữ sinh trường chúng ta bị thanh sắt ở công trường đề bẹp rồi nè!

Nghe nói là vì bắt gặp xác sống nên bị dí chạy tới đó, vô tình lại bị thanh sắt rơi xuống đè nát, đúng là đáng sợ mà, phải không?"

Dương La Kỳ nhìn bản tin, một đoạn sợ hãi thoáng qua tim cô, những gì cô mơ thấy hôm trước, thực sự đã xảy ra rồi!Mọi người còn đang bàn tán xôn xao về vụ việc này, lại không biết thứ gọi là xác sống đó đã đổ ập vào trường họ.

Tiếng hét thất thanh ở dưới sân trường vang vọngAi cũng tò mò nhìn xuống, chỉ thấy một nam sinh đang bị hai con xác sống bao quanh, tiến tới từ từ.

Nam sinh ấy nhìn những người đang ở gần mình nhất cầu cứu : "cứu tôi với!

Làm ơn cứu tôi với!

Ai cũng được...

Aaaaaaa!!!"

Cậu ta bị con xác sống cấu xé, cắn rách thịt, vặn gãy xươngAi chứng kiến cảnh tượng này cũng sợ hãi, họ không đời nào nghĩ xác sống sẽ tiến vào trường họ.

Thầy thể dục hôm nay có tiết lớp Dương La Kỳ, nhanh chóng ổn định học sinh trong lớp : "các em bình tĩnh đã!

Đừng manh động, hiện tại tính thêm em học sinh chỉ mới có ba xác sống, nếu làm loạn rất có thể dân số xác sống sẽ tăng lên, tuyệt đối đừng làm gì thiếu suy nghĩ!

Nhà trường sẽ nhanh chóng xử lý!"

Dương La Kỳ nhìn qua cửa sổ, khẽ nhíu mày : "thầy ơi, có lẽ không riêng gì ba con xác sống đó đâu"Mọi người cũng theo lời cô mà chú ý xuống dưới, một đoàn xác sống hơn chục con xông vào từ cửa trường, ngôi trường này thuộc dạng nằm ở rìa thành phố, hoàn toàn không có cư dân nào gần đây bị liên lụy, xem như có hên được chút ít đi?Các học sinh tầng dưới bị xác sống tấn công, chúng đang cố xông lên tầng, những học sinh tầng dưới đều hỗn loạn sơ táng lên cao hơnDương La Kỳ lúc này rất muốn nhanh chóng đi tìm Dương Tố Tố, nhưng đầu cô bỗng nhiên đau nhức, đến mức mồ hôi cô chảy đầy mặt, những hình ảnh hỗn loạn hiện lên trong đầu cô.

Đầu tiên là Dương Tố Tố bị xác sống tấn công, một nam sinh đã đứng ra bảo vệ em, nhưng cũng vì vậy mà cậu ta chết, còn chết rất thảm, em sau đó cũng bị cảnh tượng kia làm khủng hoảng tâm lý, làm em mãi mãi chìm trong sự ăn nănCô đương nhiên sẽ không để chuyện như vậy xảy ra, bất chấp hỗn loạn chạy xuống tầng mới phát hiện ra Dương Tố Tố thật sự đang bị không ít xác sống bao vây, em cố gắng trốn thoát nhưng không thành công, ngay lúc con xác sống kia đang muốn nhào tới cắn đầu em.

Một nam sinh tóc vàng đã dùng cây lau nhà đâm vào họng nó chặn lại, Dương La Kỳ nhìn kỹ lại mới phát hiện ra đây là Nam HạNhìn cảnh cậu đang dần thất thế, cô vò đầu bức tai suy nghĩ đối sách, bỗng nhiên thấy cái ghế bên cạnh, lại nhìn về phía tủ chứa đồ lớn gần đó, bỗng nhiên nghĩ ra gì đó.

Cô hướng hai người đang cực lực chống lại xác sống giữa đám đông có lẫn người lẫn xác, hét lớn : "Nam Hạ, né cái đầu cậu ra!!"

Cậu tuy chưa hiểu cái gì, nhưng cũng nhanh chóng làm theo, một cái ghế vụt ngang qua đầu cậu mà đè bẹp con xác sống kia.

Ây, hình như là ghế inoc, khỏe dữ thế?"tủ chưa đồ, nhanh lấy bột quế trong tủ đồ của Dương Tố Tố ra rồi đẩy cái tủ đó xuống!" không kịp chờ đợi gì, cô lại hét lớn hướng hai người kia Nam Hạ và Dương Tố Tố nhanh chóng làm theo, vượt qua vài con xác sống đang tiến đến, em lấy bột quá trong tủ ra, nhân cơ hội đó Nam Hạ đẩy cái tủ lớn xuống, những con xác sống xấu số bị đè nát, còn cửa ra vào dãy hành lang cũng bị chặn lại, cả ba thở hồng hộc.

Dương Tố Tố ôm chằm lấy chị gái : "huhuhu!

Chị La Kỳ, em cứ tưởng em tiêu đời rồi!"

Nam Hạ cũng dựa vào tường thở phào : "cũng may là có cậu, nếu không tớ có lẽ sẽ đi đời nhà ma cho xem"Cô nhìn ra phía đối diện, nơi đã bị tủ chứa đồ chặn lại lối đi, ở đó còn có không ít học sinh đang bị mắc kẹt, dù có đường ra, họ chưa chắc gì vẫn sống đượcDương La Kỳ có chút tội lỗi thở dài, cô xoa xoa trán kéo hai người kia đi : "đừng đứng ở đây nữa, cái tủ đó sớm muộn gì cũng bị đá ra thôi, chúng ta mau chóng sân thể dục đi, xác sống ở ngoài nắng sẽ bị tiêu diệt"Đúng là xuôi xẻo thật mà, từ trạm xe buýt cho đến trường có mái che, hoàn toàn không có nắng.

Cô nhớ lại con xác sống lần trước cô gặp khi đi mua thuốc ở ngoài nắng thân thể liên tục tan chảy, chỉ là nó có vẻ không biết đau nên vẫn rất bất chấp tấn côngThế là cả ba chạy tới sân thể dục, nơi duy nhất trong trường tiếp xúc trực diệc với ảnh sáng mặt trờiBên này, Bạch Diệc và Lục Nhiên đang dùng chổi đánh xác sống, anh hốt hoảng : "phải làm sao đây, xác sống ở đây cũng quá nhiều rồi!"

Bạch Diệc cười hì hì, chỉ về phía sân thể dục : "cậu tới sân thể dục đi, La Kỳ sẽ có cách giúp cậu"Anh lo lắng nhìn y : "còn cậu thì sao?

Xác sống đang đông lắm!"

Y cười ung dung vỗ vai anh : "cậu đừng lo cho tớ, tớ còn việc, rất nhanh sẽ chạy tới đó thôi"Lục Nhiên gật đầu rồi nhanh chóng chạy đi, hơn ai hết, anh hiểu rõ cô bạn thanh mai trúc mã này của mình, y đã quyết định rồi thì chắc chắn sẽ làm được, chưa từng thất bạiBạch Diệc nhìn đám xác sống, dùng đôi chân dài của mình chạy đi, cô có điên đâu mà đứng im.

Y chạy đi tìm bình gas, sau đó cũng chạy nhanh tới cửa ra sân thể dụcTới cửa liền đã thấy bốn người kia đang chống chọi với xác sống, Lục Nhiên thấy Bạch Diệc liền hét lớn : "Bạch Diệc, cậu mau chạy đi, cẩn thận xác sống chạy đến phía cậu đấy!"

Y nhìn thấy Dương La Kỳ liền vui vẻ vẫy tay : "La Kỳ, chào nha!"

Dương La Kỳ thấy bình gas trên tay y, như nghĩ ra gì đó hét lớn : "Bạch Diệc!

Làm ơn cho tôi bình gas trên tay cậu đi!!"

Y rất nhanh đã đồng ý, không chút do dự ném bình gas cho Nam Hạ chụp lấy, nhảy từ lang cang cầu thang nhảy xuống đạp vào đầu một con xác sống rồi chạy về phía bốn người kiaNam Hạ chụp bình gas mà phát hoảng : "trời mẹ, cậu ném bình gas kiểu này không sợ chết người hay gì?!"

Y cười nhẹ xin lỗiDương La Kỳ giựt lấy bình gas từ tay Nam Hạ, chợt nhận ra không đủ đồ : "không ổn, các cậu ai có hột quẹt không??!"

Lục Nhiên lo lắng nhìn cô : "trường chúng ta không cho đem bật lửa, không biết có ai đem không"Cô sợ đến toát mồ hôi lạnh, nhưng Nam Hạ bên cạnh sau một hồi loay hoay với cái túi quần, lôi ra bật lửa đưa cho cô : "tớ có, mau lấy đi!"

Bạch Diệc ở sau lưng mọi người nhìn cách họ chống lại, cũng phải đưa like nể sự bình tĩnh của họ, người thường nhiều khi đã sợ đến ngất đi hay bỏ chân lên cổ chạy té khói rồi, chậc chậcDương la Kỳ mở chốt của bình gas, ném tới phía chính giữa của bọn xác sống rồi ném cả bật lửa, sau đó lại kéo đám người chạy ra sau bức tường lớn. tiếng đùng vang lên, hàng loạt xác sống nổ banh xác.

Dương Tố Tố trầm trồ hướng cô : "chị, quá đỉnh!"

Cô lau mồ hôi, chăm chú nhìn về phía xác sống đang tảng ra hai bên, Lục Nhiên nhìn cũng thắc mắt : "bọn nó đang làm gì vậy chứ?"

Bạch Diệc xoa xoa cằm, chu miệng : "chẹp, có vẻ là con lớn chuẩn bị đi ra, không ngờ lại xuất hiện ở bên phía bọn mình nhen"Cả bốn người kia sợ hãi nhìn y, sau đó lại nhanh chóng quay đầu nhìn về hướng lũ xác sống.

Quả nhiên một con xác sống quái dị hình trâu lớn đang đi ra, gương mặt nó nát ươm, miệng thì lỡ loét, mắt lại một bên lòi ra một bên mất dạng, trên thân máu me be bétDương La Kỳ nhìn nó mà không kìm được sợ hãi, thứ này đối với giấc mơ lần trước của cô thật sự quá giống!

Dương Tố Tố nhìn nó cũng kinh hãi : "ôi vãi đạn, còn có dạng xác sống kiểu này nữa hả??"

Lục Nhiên cũng hoảng hốt kéo mọi người lùi ra : "có lẽ là bị lưu lạc từ cánh đồng gần đây, có lẽ cũng là những nông dân ở cánh đồng đó biến thành xác sống mà chạy đến đây tránh nắng"Con trâu đó nhìn quanh, sau khí xác định được chỗ của năm người kia, liền gào lên xông đến khiến năm người đó phải chạy tản ra, con trâu đó dùng những cái sừng mọc dài ra tấn công mọi người.

Lục Nhiên vừa né tránh vừa kéo theo Dương Tố Tố chạy, anh cố gắng không để thứ đó tới gần hai ngườiNam Hạ cũng vậy, cậu phải né tránh những cái sừng cứng cáp mà dài ngoằn đó, còn phải cố không để những thứ đó chạy về phía mấy người khácChỉ là không như cậu nghĩ, mấy cái sừng dài đó đa số nhắm tới Bạch Diệc và Dương La Kỳ, khiến hai người tránh đến khó khăn.

Cô vừa tránh vừa nắm lấy cổ áo của Bạch Diệc kéo để tránh, có đôi lúc còn kéo y tông vào tường khiến đầu y xưng một cụcDương La Kỳ nghiến răng : "chậc, những thứ này sao lại nhanh vậy chứ?"

Bạch Diệc bị cô kéo đến mức lảo đảo, vịnh lên vai cô giữ thăng bằng : "à, có lẽ là vì nó đang ở trong nhà đó, nếu có nhiệt độ cao thì nó sẽ chậm lại và chết thôi"Cô sáng mắt nhìn y : "phải làm sao?!"

Bạch Diệc đứng lại đàng hoàng, đưa cặp đang đeo trên vai của mình cho cô : "ngoài bình gas đó ra tớ còn lấy thêm mười mấy bình nữa, cậu xem dùng được không nè?"

Dương La Kỳ gật đầu, nhanh chóng nghĩ ra đối sách.

Rất nhanh một ý nghĩa đã loe lói trong đầu cô, ngay lập tức cô hướng Nam Hạ gọi lớn : "Nam Hạ, làm ơn đi kiếm giúp tôi mấy tấm kính, càng nhiều càng tốt!"

Nam Hạ lơ ngơ nhìn cô, cô lại không kiên nhẫn hét : "nhanh lên!!"

Dù cậu vẫn khó hiểu, nhưng vẫn nhanh chóng tới phòng thể chất để lấy gương.

Dương La Kỳ lại nhìn sang Lục Nhiên : "Lục Nhiên, nhờ cậu kéo em gái tôi ra xa đi!"

Anh gật đầu, ôm lấy em đu lên lang cang cầu thang trèo lên đó : "Dương Tố Tố phải không?

Em có biết chị em định làm gì không a??"

Em lắc mạnh đầu, hoảng hốt muốn lắc bay cái lang cang : "em chịu rồi!

Chị em có suy nghĩ khác người lắm!

Liều chết đi được, chị ấy làm cái gì có khi có mỗi chị ấy biết thôi!"

Suy nghĩ của người hướng nội đáng sợ lắm đó có biết không hả?

Ây, không đúng, tháng trước Dương Tố Tố còn cùng Dương La Kỳ đi nhận giấy xác nhận bệnh tâm thần của chị họ đó!

Hướng nội cái gì, rõ ràng là điên ngầm!Cô nhìn mọi thứ đã đâu vào đấy, nhìn qua Bạch Diệc : "Bạch Diệc, cậu có thể ném cái cặp của cậu vào con trâu đó được không?"

Y gật đầu, cô liền bật sẵn hột quẹt321Dương La Kỳ hét lớn lên : "ném!!"

Bạch Diệc dùng sức ném vào con trâu xác sống kia, Dương La Kỳ cũng ném hột quẹt tới.

Cả hai nếu không có Bạch Diệc ôm lấy cô nhảy ra xa thì có lẽ sẽ bị chấn thương lớn do vụ nỗ đấyBạch Diệc nhìn con quái vật đang gào thét trong đám cháy, sáng mắt nhìn : "uầy, cháy như ngọn lửa cao nguyên luôn!"

Dương La Kỳ nhìn cái sừng đang cố đâm tới đây, tuy tốc độ chậm lại đôi chút nhưng không né thì vẫn chết như thường, ngay lập tức xách cổ áo Bạch Diệc né ra khiến đầu y đập vào cửa tủ chứa đồ, y xoa xoa trán : "hic hic, La Kỳ à, sao cậu bạo lực quá vậy?"

Cô nhìn cái sừng đâm vào bức tường bên cạnh, mới hiểu ra khi chịu ảnh hưởng từ nhiệt, không chỉ tốc độ, mà sự chính xác của nó cũng sẽ giảm điNgay lúc này lại hai cái sừng nữa đâm về phía cô và y.

Ngay lúc cô nghĩ bản thân phải bỏ đi 1 cái tay, cái sừng kia đã bị chảy ra, mà Bạch Diệc còn ôm lấy eo cô lùi ra một đoạn để né khỏi thứ chất nhày đang chảy ra kìaCô ngẩng đầu liền thấy là Nam Hạ cùng với chiếc gương, bất lực hét : "bảo cậu lấy nhiều 1 chút, sao cậu lấy có 1 tấm thế hả??!"

Cậu hoảng hốt xin lỗi : "vì gấp quá nên tớ chỉ lấy có 1 cái, thực sự xin lỗi!!"

Dương La Kỳ nhìn cái sừng đang chảy ra kìa, liền nhìn lại cái thân đang bốc cháy của con quái vật này.

Cô như hiểu ra nhiệt độ không chỉ là yếu tố cần thiết để giết thứ này, mà ánh sáng hay trung điểm nhiệt độ cùng ánh sáng cũng không thể thiếu.

Thế là cô nhìn sang phía Nam Hạ : "cậu dùng tấm gương đó để phản xạ lại ánh sáng của lửa, thứ đó sẽ khó mà tấn công cậu được"Nam Hạ gật đầu, nhanh chóng làm theo lời cô để bảo vệ bản thân và Dương Tố Tố cùng Lục Nhiên đang ở gần đó"từng này gương có đủ không?" ngay lúc này thầy thể dục của họ lại chạy tới cùng mấy tấm gương lớn ngang người, thầy hướng mấy đứa học sinh của mình hét lên Dương La Kỳ như nhìn thấy cứu tinh, chỉ về phía con quái vật : "thầy ơi, nhanh chóng chiếu vào con trâu đó đi!"

Lục Nhiên và Dương Tố Tố cũng chạy xuống từ cầu thang, nhận lấy tấm gương của thầy thể dục mà đối chọi với con quá vật đóCả bốn người thầy thể dục, Nam Hạ và Lục Nhiên cùng Dương Tố Tố đứng tản ra ở bốn gốc mà đốt cháy thứ quái dị kiaNó chảy lớn, đến khi những cái sừng dài kia rụt hết lại cũng đã cho Dương La Kỳ biết nó chết rồi, nhưng đám cháy này lại không ngừng lại!Lục Nhiên nhìn đám cháy ngày càng lớn, hốt hoảng nhìn sang cô và y : "các cậu dùng cái gì đốt nó vậy hả?!"

Bạch Diệc đang ôm lấy vai Dương La Kỳ từ phía sau, chui đầu lên thản nhiên nói : "bình gas ó"Thầy thể dục há hốc : "trời ơi, vậy thì chừng nào lửa mới tắt đây??"

Cả năm đứa học sinh cũng sợ hãi, hên là hiện tại không có xác sống nhỏ nào ở đây, có lẽ là tảng đi chỗ khác rồi cũng nênBạch Diệc nhìn con trâu đang bị thiêu rụi, như nghĩ ra gì đó mà chạy điDương La Kỳ nhìn theo cô, khẽ mím môi, trong lòng cũng chỉ biết bất lực nghĩ : "kệ đi vậy, ai mà chẳng muốn sống chứ?"

Cô hy vọng cái gì?

Chẳng qua chỉ là nói nhiều với nhau hơn vài câu so với bình thường, hoàn toàn không thân thiết gì mấy, Bạch Diệc muốn sống...

Ừm, chuyện hiểu nhiên mà thôiNam Hạ hoảng loạn nhìn về phía cô : "giờ phải làm sao đây???"

Dương La Kỳ loạn đến mức không biết nên nhìn đi đâu, thở dốc.

Dương Tố Tố thấy vậy cũng lo lắng : "chị, không sao chứ?"

Cô lắc đầu, sau đó hít sâu lấy lại bình tĩnh suy nghĩ.

Ngay lúc này một thanh âm khá quen thuộc vang lên : "Dương La Kỳ, cậu chụp lấy!"

Cô quay sang chụp được một bình cứu hỏa, lại nhìn Bạch Diệc đang ôm cái balo lớn, cũng không ngần ngại đưa bình chữa cháy lên xịch về phía đám cháy, đúng là có hiệu quảLục Nhiên thấy vậy cũng mừng rỡ : "Bạch Diệc, cậu còn bình nào không?!"

Y mở balo ra rồi ném cho mấy người bên đó thêm bốn chai nữa, sau đó lại lấy ra thêm một chai rồi phụ Dương La Kỳ xịch Chỉ là cả bọn xịch mãi cũng không thấy đám cháy dừng lại, thầy thể dục bỗng nhớ ra : "quên bén mất, muốn dập lửa lớn do bình gas kiểu này bình cứu hỏa thông thường chơi không được trời ơi!!"

Dương Tố Tố há hốc nhìn sang : "sao thầy không nói sớm!"

Thầy khóc không ra nước mắt : "thầy có chuyên mấy mảng đó đâu, nói đến thể lực thì được chứ còn lại thầy chịu rồi"Cả bọn bỗng chốc không biết nên nói gì với thầy, xịch rồi xịch, đến khi Bạch Diệc ném thêm 2 chai nữa cho mấy người bên kia rồi vỗ vỗ cái cặp : "ái chà, hết bình cứu hỏa của tầng này rồi"

Thầy thể dục xịch hết bình của mình rồi chạy tới bên Dương La Kỳ nhẹ nhàng cầm lấy bình chữa cháy của cô : "em nghĩ đối sách đi, để thầy phụ cho"Cô có chút ngơ ra, thầy cũng chỉ căng thẳng xịch con quái vật đang cháy lớn kia, quay đầu cười an ủi : "đừng lo, có đôi khi tin tưởng vào người khác cũng không tệ đâu" Dương La Kỳ nghe vậy cũng khẽ gật đầu, thầy nói thật ra không sai, chỉ là cô chỉ sợ mọi chuyện sẽ hỏng nên mới không dám tin tưởng ai.

Ngay lúc này Nam Hạ như nhớ ra cái gì, liền trèo lên cầu thang chạy : "chờ 1 chút, tớ nhớ có thứ này trên đây!"

Cả đám nhìn cậu chạy lên rồi lục đục trên đó, cũng có lo cho cậu, sau đó lại thấy cậu chạy xuống với bình chữa cháy khí lạnh Cậu dùng bình khí lạnh đó chữa cháy, đến khi chỉ còn lại chút tro đen rồi mới thôi.

Thầy thể dục tiến tới vỗ vai cậu cười : "không ngờ sẽ có lúc em thông minh như vậy, được lắm!"

Nam Hạ thở hồng hộc vì mệt : "thầy ơi, có thể đừng tổn thương em như vậy được không?"

Thầy ấy cười khanh khách, có lẽ vì thầy còn khá trẻ nên giọng cười có chút khí phách, điều này cũng giúp mấy người ở đây lấy lại tinh thần, Dương La Kỳ nhìn qua Bạch Diệc đang đứng bên cạnh mình vẫn còn đang cười ung dung, nghiêm túc nói : "Bạch Diệc, cho tôi xin lỗi, ban nãy tôi tưởng cậu đã bỏ chạy rồi"Cả đám không cười nữa, có chút khẩn trương nhìn cái con người thẳng thắn mà nghiêm túc đến khó thở họ Dương nàyBạch Diệc nghe cũng không giận, vẫn cười hì hì như mọi khi : "không sao, chẳng phải cậu vẫn cứu tớ đó sao?"

Dương Tố Tố cũng nhanh chóng gật đầu : "chị ơi, chị cứu bọn em là cực kì tốt luôn rồi!

Trong tình huống đó ai cũng muốn sống sót, hiểu lầm có lẽ cũng không đến nổi quá đáng mà"Lục Nhiên cũng an ủi : "cậu đừng tự trách, Bạch Diệc nhìn vậy chứ sảng khoái lắm"Y đá vào mông anh một cái, bĩu môi lườmNam Hạ cũng tiến tới vỗ vai cô an ủi : "cũng đừng lo quá, nếu không có cậu có lẽ bọn tớ cũng đi toang rồi, nên cậu hiểu lầm đi nữa thì cũng là chuyện đương nhiên"Thầy thể dục cũng gật đầu : "ai cũng có quyền nghi ngờ, em đừng tự trách mình làm gì"Cô cũng nhẹ nhàng thở hắc raThật may, cô và họ vẫn còn sống---------------------------------------------------------------Tác giả : ái chà, xem ra tiểu đội nhỏ được thành lập rồi đây Đoạn kịch nhỏBạch Diệc ngoài mặt cười, trong lòng buồn nhiều chút : hic hic, nói gì đi chăng nữa bị hiểu lầm cũng hổng có dui đâu, mặt mình uy tính cỡ này cơ mà!
 
[Bhtt] Nếu Ta Yêu Nhau Ở Mạt Thế
Chap 3 : hỗn loạn


Sáu người bọn họ thử đi tìm những học sinh khác, cũng nhân lúc giết luôn thêm vài con xác sống nhỏBạch Diệc lâu lâu chỉ nhìn một chút vào đầu bọn chúng rồi thôi, sau đó lại tiếp tục khoác tay của Dương La Kỳ để đi tiếp, cô cũng không hất ra, vậy thì y cứ khoác thôiThầy thể dục nhìn xác vài học sinh trên hành lang, bỗng nhiên cảm thấy rất tội lỗi : "giá như thầy tập hợp tụi nó vào lớp học cho chật tự thì có lẽ điều này sẽ không xảy ra"

Nam Hạ vỗ vai thầy, thở hắt ra : "cũng đành chịu, chúng ta ứng chiến còn khó mà""tiếp theo chúng ta phải làm gì đây?"

Dương Tố Tố có chút khẩn trương, luống cuống nhìn côDương La Kỳ nhìn xuống sân thể dục : "tập hợp mọi người tới đó, cùng nhau giết xác sống trước đã, sau đó mới tính tiếp được, nếu không có khi xác sống sẽ là cả cái trường này của chúng ta"Bọn họ đều đồng ý, giết người thì hơi ghê tay, nhưng giết xác sống thì cũng chỉ là có chút bất lương, không đến nỗi điCả bọn cùng nhau chạy đến phòng thu âmTrong lúc đó, có vài học sinh đang ở trong phòng kho nhỏ ở tầng dưới, lo lắng nhìn một nam sinh đang quằn quại nằm trên đấtBạn gái của cậu ta hoảng loạn đến luống cuống, liên tục giục một nam sinh đang gọi cứu thương : "chừng nào cứu thương mới tới hả?

Sắp chết người rồi đây này!"

Nam sinh đó cũng hoảng, bất lực nói : "cậu đợi một chút, tớ không liên lạc được với bệnh viện!"

Nữ sinh đó nhìn bạn trai mình đang cơ giật, lo lắng đến mức khóc nấcQuay trở lại với sáu người kia, sau khi tới được phòng thu âm, Lục Nhiên đã mở loa lên cho Dương La Kỳ, cô nắm lấy mic nói : "các ban học và thầy cô giáo"Những học sinh khác nghe thấy tiếng loa đều ngẩng đầu lên nhìn cái loa gần bản thân nhất, có vài người đã nhận ra giọng của côDương La Kỳ nắm mic nói tiếp : "xin mọi người hãy ổn định lại tinh thần, nhanh chóng chạy tới sân thể dục, chúng ta sẽ tiến hành tiêu diệt luôn lũ xác sống xông vào đây một lần, ổn định lại trường để tạm trú, những ai không đến sân thể dục thì không thể trách ai không cứu mọi người"Bạch Diệc nhìn cô đang hỗn loạn đến mức nắm chặt mic run cả tay, tiến lại gần nắm tay cô cười nhẹ, vẫn là nhẹ nhàng hì hì mấy cáiDương La Kỳ như được an ủi, cũng bình tĩnh hơn, hít sâu : "rất mong mọi người, hợp tác"Sau đó cô liền tắt mic, cùng mấy người bên cạnh chạy đến sân thể dục.

Chỉ là phải tách ra tránh dẫn dụ đám xác sống tới gầnHơn nữa còn phải chuẩn bị mấy cây chổi hay cây lau nhà gì đó để phòng thủ.

Cô bảo Nam Hạ và thầy thể dục đi kiếm dao trong căn tin, lại bảo Lục Nhiên và Dương Tố đi lấy cây lau nhả và chổi để gắn dao và mấy cây đó lại, làm thành một cây thương cũng được điSau đó lại cùng Bạch Diệc đi kiếm bình xịch muỗi và thêm mấy cái hột quẹtCô đứng trước cửa sổ hành lang từ tầng năm, kiểm tra lại hột quẹt trong cặp một chút rồi thở dài nhìn xuống bên dưới, xác người có chút nhiều, chậcLúc này lại nghe thấy tiếng Bạch Diệc : "La Kỳ, bình xịch muỗi tớ lấy đủ hết rồi nè, đi thôi"Cô gật đầu cùng Bạch Diệc đi, không nghĩ lại va phải một nữ sinh tóc nâu ngắn tới vai, nữ sinh đó giận dữ nắm lấy cổ áo cô : "Dương La Kỳ, cái con điên này!

Cậu ban nãy trên loa phát thanh nói gì thế hả?

Những học sinh đang thoi thóp còn một chút hy vọng sống đều bị cậu hại hết rồi!

Chỉ vì lời của cậu thôi mà những người khác đều chạy đến sân thể dục hết, bạn trai tôi không ai giúp được, cậu mau nói đi, phải làm sao đây?!!"

Còn có vài học sinh bên cạnh nữ sinh đó còn có thêm hai nữ sinh nữaBạch Diệc che miệng, trầm trồ nhìn : "úi úi, đánh lộn nữa hẻ?"

Dương La Kỳ bị nắm lấy cổ áo, có chút bất lực : "xin lỗi, nhưng người bị cắn rồi tôi không biết cách chữa, có kéo cậu ấy đi cũng chưa chắc gì cứu được, tôi chỉ làm được điều mình có thể làm mà thôi"Nữ sinh ấy tức giận nhìn cô, Bạch Diệc đeo chắc balo trên vai rồi mới nói : "La Kỳ, đi luôn chưa?"

Cô nhìn cái cổ áo của mình, thoát ra khỏi bàn tay của nữ sinh kia, cúi đầu : "xin lỗi, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức với những người còn sống"Không nghĩ tới nữ sinh kia chưa kịp phản ứng lại, chân vẫn còn đang đặt bên chân cô.

Cô lại không để ý tới, thế mà ngã ra ngoài cửa sổĐiều này khiến ba nữ sinh kia sợ đến trắng mặt, Bạch Diệc lại bất lực nhảy lên bệ cửa sổ rồi nhảy xuống theo cô, khiến ba nữ sinh kia hoảng hốt, nữ sinh tóc ngắn kia còn hét : "Bạch Diệc, cậu điên rồi!"

Một tiếng bịch lớn vang lên, cả hai nằm trên mặt đất, nhưng không bị gì, Dương La Kỳ hoảng hốt nhìn sang Bạch Diệc, vẫn thấy cô đang ôm balo mà nhìn mình, cô sợ đến trắng mặt, đẩy y hai cái : "cậu có vấn đề sao?

Tự nhiên nhảy theo tôi làm gì?

Có bị thương không?

Sao lại liều lĩnh thế hả?!"

Y ngồi dậy dùng ngón tay chặn miệng cô lại, cười nhẹ : "La Kỳ, cậu từ khi nào hỏi nhiều thế?

Chẳng lẽ cậu...

Đang lo lắng cho tớ hỏ?"

Cô đá vào chân y một cái, mặt có chút đỏ : "cậu điên đúng không?

Giờ nào còn đùa được?"(Tác giả : được rồi, không muốn để Kỳ tỷ mất hứng, nhưng chị cũng điên không kèm đâu!)Bạch Diệc ngồi dậy rồi kéo cô đứng lên chung, phủi đồ một chút rồi cười : "đùa chút thôi ấy mà, ban nãy rớt xuống chúng ta bị kẹt lại trên cành cây chút xíu nên không có tổn thương gì nhiều, cậu khỏi lo.

Giờ thì mau chóng tới sân thể dục thôi"Dương La Kỳ nhìn y lại một lượt, xác định không có tổn thương quá nặng mới gật đầu cùng y chạy tới sân thể dục, nào biết mấy nữ sinh đã chứng kiến chuyện phi thường của hai người đã há hốc không nói lên lời, hai nữ sinh kia sau khi suy nghĩ một chút cũng đã kéo theo nữ sinh tóc ngắn kia tới sân thể dục, nói gì thì nói chứ mạng sống vẫn rất quan trọng Sau khi hai người tới cũng phát hiện ra ở đây đã có rất nhiều người, bốn người kia cũng đã có mặt ở đây, Nam Hạ cầm mấy cây thương tự chế lên nhìn cô : "cậu mau xem, thế này đúng rồi chứ?"

Dương La Kỳ gật đầu, sau đó lại nhìn về phía đám đông đang quay quanh một nam sinh bị ánh sáng ăn mòn, có lẽ nam sinh này là xác sống rồi, xem ra là không thuộc diện 30% bị nhiễm virus xác sống, vận may không tốt rồi...

HaizChỉ là dù có bị ăn mòn thì vẫn đã là xác sống, vốn không còn cảm giác đau đớn gì nữa, nó đứng dậy, bắt đầu xông về phía mọi người, ai cũng nhanh chóng chạy đi, chỉ có một nam sinh vẫn cố gắng đứng đó : "anh, anh ơi, đừng mà, bình tĩnh lại đi, là em đây, là em trai của anh đây mà!"

Cậu ta dù có sợ hãi, nhưng vẫn rất kiên cường đứng đó, Bạch Diệc nhìn thấy trong lòng cũng chỉ biết thốt lên hai chữ ngu ngốcDương La Kỳ thấy chuẩn bị có thêm một người sẽ đi làm xác sống nữa, liền cầm một cây thương từ tay Nam Hạ, chạy tới đâm vào đầu con xác sống đó ghì nó xuống đấtNhững người khác đều há hốc nhìn, cô quay sang nhìn y : "Bạch Diệc!"

Y lấy bình xịch muỗi và hột quẹt ra, chạy tới phóng hỏa con xác sống này : "tớ đây"Thầy thể dục nhìn liền đưa like, dùng bình xịch muỗi để lửa lớn hơn nhưng vẫn không đến mức không dập được đúng là một sáng kiến hayĐến khi con xác sống đó không còn động tĩnh gì, đúng hơn là chỉ còn lại mỗi cái đầu, cô và y mới né ra xa một chút.

Nam sinh kia lúc này lại chạy tới túm lấy cổ áo cô : "cậu làm cái gì vậy hả?

Đó là anh trai tôi đấy!

Cậu có biết không?!!"

Cô không nói gì, chỉ cam chịu nhìn cậu ta, Nam Hạ đứng đó không chịu nổi nữa liền tiến lên xách cổ áo tên đó ra, hung dữ quát : "cậu động tay chửi mắng cái gì?

Nếu không có cậu ấy thì đừng nói cậu, ngay cả vài người bọn tôi đây cũng bị xác sống làm thịt, hiểu không?!"

Nam sinh đó tức đến nghẹn họng, chỉ biết hung dữ nhìn mấy người cầm vũ khí, Dương La Kỳ cũng hướng Nam Hạ lắc đầu, cậu đành thả nam sinh ấy ra, nhìn sang Dương La Kỳ mắng luôn một thể : "còn cậu nữa, vì cái gì mà lại không kháng cự?

Cậu làm một phần nhỏ thôi cũng là vì cậu ta rồi, thế mà cậu ta còn nắm cổ áo cậu lên trách mắng cậu, cậu không phản khán lại chút nào là sao chứ?!!"

Dương La Kỳ bị mắng đến ngây ngốc, cũng may thầy thể dục tiến lên hòa giải, cũng hỏi cô kế sách tiếp theo, cô thở dài rồi nhìn sang mấy cây thương và cái cặp chứa bình xịch muỗi cùng hột quẹt mà Bạch Diệc đang đeo trên vai, khẽ liếc mắt sang những học sinh đang nhìn mình : "ai muốn sống thì cầm vũ khí lên giết hết xác sống đang có mặt ở đây đi, hiện tại con đầu đàn của những con ở đây chết rồi, những con nhỏ cũng chỉ còn mười mấy con, hợp lực với nhau để giết bọn nó đi, còn ai không muốn thì làm ơn đừng cản trở"Mọi người có chút đắng đo một chút, nhưng khi nhìn thấy lũ xác sống đang tiến vào đây cũng đã quyết định chiến đấu, cầm lên mấy thứ vũ khí mà mấy người kia đem tới, lại lấy thêm mấy cây cuốc của nhà trường, chiến đấu với xác sốngCũng may ở đây là ngoài trời, tốc độ và sức mạnh của xác sống có thể nói là giảm đi đáng kể, khiến việt tiêu diệt bọn chúng ngoại trừ phải nhìn mặt bạn mình để giết thì còn lại không có cái gì quá khó khănBọn họ hỗn loạn cùng xác sống cho đến chiều, khi trường đã chỉ còn lại xác và người, ai náy cũng thở phào, các thầy cô lúc này cũng tiến tới bên Dương La Kỳ, biết ơn nhìn côThầy thể dục đại diện nói : "Dương La Kỳ, lần này thực sự cảm ơn em, nếu không có em bọn tôi cũng không biết làm thế nào để giêt được bọn xác sống này mà vẫn còn người sống, thực sự cảm ơn em!"

Một cô giáo khác cũng tiến lên : "em yên tâm, sắp tới mọi ý kiến của em đều sẽ được nhà trường coi trọng, dù gì chúng tôi ai cũng tin tưởng em cả mà!"

Cô nghe được hai từ "tin tưởng" có chút nhẹ lòng mà gật đầuNhà trường sau khi tìm hiểu lại một chút thì thấy hội trường là nơi không có xác sống tiến đến, lại còn là nơi gần căn tin nhất, quyết định tập hợp giáo viên và học sinh ở đâySau khi ổn định lại các học sinh, thầy thể dục ở trên bục giảng cao nói : "các em, hiện tại tình hình không mấy khả quang, trường chúng ta đã như thế này, bên ngoài càng không biết như thế nào, trước tiên cứ ở trong trường tạm đã, các em gọi điện cho người thân, nếu có thể thì gọi luôn cho cảnh sát, được chứ?"

Ai cũng gật đầu tán thành, chỉ là sau một lúc, ai cũng bày ra vẻ mặt bần thần, Nam Hạ nhìn điện thoại thở dài : "thiệt tình, hiện tại đồn cảnh sát gần đây nhất cũng đi tông rồi, gia đình ai cũng phải đi tạm trú, không thể đến đây được, chúng ta có lẽ phải ở lại trường mấy ngày thôi"Lục Nhiên nhìn điện thoại của bản thân, lo lắng hết mức, Bạch Diệc đứng bên cạnh cũng vỗ vai anh : "ây da, ba mẹ cậu có lẽ cũng tới khu tạm trú rồi, nghe giọng họ vẫn rất ổn nha, đừng lo lắng quá làm gì, ở khu tạm trú sẽ có chính phủ, cậu lo cho cái thi thể của bản thân trước đi"Lục Nhiên cũng lấy được tinh thần đôi chút, liếc mắt sang nhìn y : "an ủi tớ thì cảm ơn, nhưng làm ơn đừng dùng từ thi thể, rợn người quá đó"Nam Hạ và Dương Tố Tố cùng cười khanh khách trước hai con người này, em lại khoác tay cô : "chị, tiếp theo thế nào đây?"

Cô thở dài : "có lẽ cứ ở lại đây trước, dù gì bố mẹ em ở quê cũng sẽ được chính phủ để mắt tới đầu tiên, vì ở đó gần khu xây dựng của bọn họ mà, chỉ là quy mô lớn như vậy, có lẽ sẽ hỗ trợ đồ ăn thức uống hay cơ sở vật chất, em đừng lo "Dương Tố Tố gật đầu, cũng mong là vậyLúc này thầy thể dục lại cầm mic lên tập trung sự chú ý của các học sinh rồi nói : "các em, sau khi thảo luận với các giáo viên khác, chúng ta cảm thấy việc để các em ở lại trưởng này vẫn có chút bất trách, vì vậy để phòng hờ, chúng ta sẽ chia nhóm, mỗi nhóm tối đa năm người, ít nhất hai người, đi đâu cũng phải có nhau, nhớ chưa?"

Ai cũng nhanh chóng bắt cặp, ồn ào nói chuyệnDương La Kỳ cũng hiểu Dương Tố Tố sẽ chọn mình, nên cũng mừng, bảo vệ em họ là ưu tiên của cô, mà chỉ có cùng nhóm mới dễ bảo vệ nhất.

Chỉ là khi nhìn thấy Bạch Diệc đang ở bên đó nói chuyện với mọi người, cô có chút gì dó mất mát.

Cũng đành chịu thôi, Bạch Diệc chính là nữ sinh được cả trường này săn đón, xinh đẹp học giỏi lại ngoại giao tốt, y cũng là thánh giao tiếp ở trường, mấy đội kia có lẽ sẽ rất vui khi cô ấy vào đội, y có lẽ cũng không từ chối đâu nhỉ?Cô chỉ biết bất lực thở dài, nhưng ngay sau đó cô đã bị Bạch Diệc ôm chằm lấy từ phía sau, y cười hì hì : "oa, La Kỳ, chúng ta có phòng để ngủ rồi nè!"

Lục Nhiên nhìn y, có chút tò mò : "phòng gì?"

Nam Hạ ngơ ngơ một chút rồi kinh ngạc : "đừng nói là phòng y tế đấy nhá?

Cậu làm sao có được chìa khóa của phòng y tế chứ?!"

Bạch Diệc cười khúc khích ngồi xuống cạnh Dương La Kỳ, đắc ý nói : "tớ nói với mấy người giữ chìa khóa của phòng y tế là tớ và La Kỳ ngã từ tầng năm xuống nên họ cho tớ chìa khóa phòng y tế, sẵn tiện cũng gửi lời cảm ơn đến La Kỳ luôn ó"Nam Hạ nhìn y và cô, hoảng hốt : "hai cậu thực sự ngã từ tầng năm hả?!"

Y cười hì hì, khoác tay Dương La Kỳ : "hic hic, đúng gòi đó, vậy nên hôm nay chúng ta sẽ được ngủ giường, dui chưa dui chưa!"

Dương Tố Tố nhìn chị họ và y, đưa like : "uầy, bị ngã mà nhìn hai người còn lành lặn ghê"Y bĩu môi : "em thì biết cái gì, đó gọi là kỹ năng đấy"Dương La Kỳ lúc này mới lên tiếng : "vậy là bọn mình...

Cùng một nhóm hả?"

Cả bốn người kia nhìn sang cô, có chút khó hiểuLục Nhiên gật đầu, có chút khó hiểu : "ừ thì đúng rồi, cậu nghĩ như thế nào?"

"chúng ta chẳng lẽ không phải một đội sao?"

Nam Hạ gãi gãi đầu, đầy chấm hỏi nhìn Dương La KỳCô không nói gì, chỉ khẽ cười rồi lắc đầu.

Vậy mà cô cũng có những người đồng đội rồi đấy, cũng tốt nhỉ?------------------------------------------------------ Tác giả : tới bây giờ tui mới phát hiện ra, vài phân cảnh tui đang viết có chút giống bộ "đêm của bóng tối" điều này khiến tui hơi lo lắng bản thân có giống đang đạo văn hay không, nhưng mà sau 1 hồi suy nghĩ thì tui cũng đã quyết định vẫn sẽ viết tiếp theo ý tưởng ban đầu, dù sao những chap sau cũng rất khác với bộ truyện đó, vì ban đầu tui định dựa theo bộ "bạn gái quái vật" cơ, bộ đó cuốn ác luôn ý, tình tiết lôi cuốn, mạch tình cảm có hơi khó hiểu nhưng mà phải nói là đọc rồi liền khó dứt, hài hước có căng thẳng có, đôi lúc còn tưởng cặp chính âm dương cách biệt luôn rồi, cũng hên là thành đôiTác giả : cơ mà phải công nhận bộ truyện "đêm của bóng tối" đọc cực cuốn luôn ý, đọc mà tui ship Areum với Yujin hết hơi, otp real bá cháy luôn ấy!

Không biết tác giả có canon cho 2 bạn nhỏ không chứ real hơn cái gì nữa, tuyệt cà là vời thiệt chứ, hehe CHÚC MỌI NGƯỜI ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ NHEN!
 
[Bhtt] Nếu Ta Yêu Nhau Ở Mạt Thế
Chap 4 : siêu năng lực


Tối hôm nay, nhóm năm người kia đã chia nhau ra đi tắm, sau khi tắm xong Dương Tố Tố đã cực kì thích Bạch Diệc, đến cả chị họ em cũng phải bất lực.

Tình chị em mấy năm lại không bằng một lúc đi tắm, chậcBạch Diệc cằm mấy sáy, vui vẻ sáy tóc : "không nghĩ trường chúng ta cũng có cơ sở vật chất dâu ra đấy phết, mấy sáy cũng có nữa!"

Dương Tố Tố dùng khăn lau mặt, cười hì hì : "nước nóng nước lạnh vẫn còn, xem ra cũng chưa đến nỗi nào hen"Dương La Kỳ nhìn hai người càng lúc càng thân thiết kia, chỉ khẽ cười, Bạch Diệc đúng là ai cũng có thể thân thiếtY ôm lấy tay cô, dựa vào : "La Kỳ, cậu nói xem, có phải những người có cơ bụng sẽ rất cuốn hút không?"

"ưm, có lẽ vậy" Dương La Kỳ hai mắt khó hiểu nhìn y, ngơ ngác nói Dương Tố Tố ở bên cạnh cũng phụ trợ : "đương nhiên sẽ cực kì cuốn rồi!

Cơ bụng nhiều khi còn khiến người ta được yêu ngay cái nhìn đầu tiên ấy chứ"Bạch Diệc nghe như vậy, cười hè hè, chỉ vào bụng mình : "được rồi, đồng chì Dương Tố Tố nếu đã nói như vậy thì có muốn có được cơ bụng như chị không?"

Hai chị em nhà họ Dương ngớ người, Dương Tố Tố cũng khá tự nhiên kéo áo y lên, quả nhiên sáu múi đầy đặn nha!Dương La Kỳ không kịp phòng bị đã nhìn thấy hết, đỏ mặt quay đi, che mặt : "2 người làm cái gì vậy hả?"

Dương Tố Tố nhìn cơ bụng của y liền trầm trồ, đưa like : "chị Tiểu Diệc, quá đỉnh nha!

Không nghĩ chị lại có thứ như cơ bụng!

Chị La Kỳ, chị nhìn nè, chắc quá trời luôn!"

Dương La Kỳ nhìn cũng không dám nhìn, kéo dây áo khoác lên : "được rồi, đừng đùa dỡn nữa, mau đi thôi""La Kỳ à, cậu thử nhìn tớ một chút xem nào, tớ cũng không đến nỗi xấu xí chứ?"

Bạch Diệc nhìn cô đầy thích thú, tiến sát lại ôm lấy eo cô từ phía sau, hơi thở ấm nóng phả vào cổ cô Dương Tố Tố nhìn cảnh này, hưng phấn đến mức sắp có thể bay lên trời, cái khăn trên tay bị em nắm chặt đến mức biến mất...Dương La Kỳ bỗng nhiên cảm thấy không đúng, khăn tắm sao lại biến mất rồi??!Em thấy tay mình trống trãi, nhìn lại cũng phát hiện ra cái khăn đã mất tiêu, em há hốc nhìn, sợ hãi nhìn xung quanh, sau đó lại hoảng hốt chạy đến lắc tay chị họ : "chị La Kỳ!

Cái khăn tắm đâu mất tiêu rồi a!!

Có phải là em đã làm gì khiến cái khăn bay đi mà không gây ra tiếng động luôn không?

Aaa, chẳng lẽ có ma sao?

Hay là cái gì lạ đời nữa!

Tiêu thiệt mà!"

Dương La Kỳ cũng hoảng, tiến tới vỗ vai em : "từ từ, đừng có hoảng quá, có lẽ là vô tình quăng vào cái gốc nào cũng nên"Bạch Diệc lắc đầu, cười nhẹ tiến tới nắm lấy tay Dương Tố Tố, vỗ nhẹ lên : "em hãy suy nghĩ xem, nếu bây giờ em có năng lực khiến cái khăn đó rơi vào một chiều không gian khác, sẽ thú vị như thế nào?"

Em có chút ngơ ngác, nhưng cũng hứng thú làm theo, thử niệm trong lòng "một chiều không gian khác", không ngờ sau khi mở mắt ra lại là một khoảng trời mênh mông, ruộng lúa mấy thước, ao hồ rộng đến mức có thể nuôi trồng thủy sản, còn có gia súc.

Chẳng qua chiều không gian này còn bị bao phủ bởi không ít lớp mây mù, có lẽ phải tìm cách gì đó mở Em hào hứng đến mức nhảy cẩng lên, muốn quay về thông báo cho chị họ, hai chữ chị họ vừa hiện lên, em đã quay trở về thế giới hiện thực, thấy bản thân đang nằm trong vòng tay của chị họ.

Em vui vẻ ngồi bật dậy ôm chầm lấy cô, phấn khích nói : "chị La Kỳ!

Em vừa phát hiện ra bản thân cũng có siêu năng lực rồi!

Còn là siêu năng lực cực kì hữu ích nữa!"

Cô thấy em vui như vậy, cũng có chút tò mò : "năng lực?

Vậy năng lực của em là gì?"

Dương Tố Tố gãi đầu, dường như đang dùng từ thích hợp để miêu tả nó, Bạch Diệc thấy vậy cũng nhanh chóng nghĩ ra : "ồ, có lẽ là sở hữu một chiều không gian khác nhỉ?"

Dương Tố Tố đập hai tay vào nhau, gật đầu lia lịa, cười khúc khích nắm tay Bạch Diệc chia sẻ niềm vui, y cũng chiều theo cô béDương La Kỳ suy nghĩ một lúc mới nhớ ra em vài ngày trước đã bị sốt, mà nguyên nhân là do lây từ mình, cô thoáng chốc có suy nghĩ táo bạo rằng bản thân có khi nào cũng có siêu năng lực không nhỉ?

Nhưng mà là từ đâu?Là lần trước đi mua thuốc bắt gặp xác sống sao?

Nhưng lần đó cô nào có bị thương gì từ con xác sống đó?

Hay là...

Lúc bị vết nôn của phụ nữ mang bầu kia dính vào chân?

Nếu là như vậy, cô cũng có siêu năng lực, vậy siêu năng lực của cô là gì cơ chứ?Bạch Diệc thấy cô cau mày suy nghĩ, liền tiến tới xoa nhẹ mi tâm cho cô, cười hì hì : "nè, sao tự nhiên cau mày thành một đoàn vậy?

Khó chịu ở đâu hỏ?

Cần tớ xoa bóp cho hông nè?"

Dương La Kỳ né đầu ra xa y 1 chút, bất lực nhìn y : "nói chuyện thì cứ nói chuyện, cần gì phải cuối sát mặt tôi như thế?"

Bạch Diệc cười, sau đó lại quay sang Dương Tố Tố đang thích thú nhìn bên này, khoanh tay cười hăm hở : "em có thể lấy cái khăn ra từ không gian không?

Dù gì mỗi người một cái khăn thôi, mất là chịu luôn"Dương Tố Tố lúc này mới nhớ ra cái khăn bị bỏ quên kia, liền suy nghĩ đến cái khăn trong không gian, thật nhanh nó đã lại xuất hiện trên tay em, cả ba có vẻ rất vui vì phát hiện ra một siêu năng lực gia trong nhóm, còn là loại rất tiện dụng nữaBên phòng tắm nam lúc nãy hai người Lục Nhiên và Nam Hạ đã tắm xong liền ra ngồi nói chuyện đôi chút, bọn họ cảm thấy rất biết ơn Dương La Kỳ vì đã cứu mìnhNam Hạ vặn chai nước, ném cho Lục Nhiên, sau đó lại nằm dài ra trên ghế : "Lục Nhiên, cậu nói xem, nếu hôm nay không có Dương La Kỳ, bọn mình sẽ đi đâu về đâu đây?"

Anh uống mấy ngụm nước liền, lau đi khóe miệng, thở hắt ra : "đi đời nhà ma luôn cũng không chừng ấy chứ, Dương La Kỳ thực sự là 1 người tốt, nhưng trước khi chuyện xác sống nổi dậy này xảy ra, đã có bao nhiêu miệng lưỡi độc ác tấn công cậu ấy rồi?

Ngoại trừ hôm nay, bọn mình chưa từng giúp được cậu ấy thứ gì cả, vậy mà cậu ấy vẫn cố gắng để cứu cả bọn mình, sao lại có người tốt như thế được nhỉ?"

Cậu nằm trên ghế, nhìn trần nhà, bỗng nhiên lấy lại tinh thần ngồi bật dậy : "phải rồi, cậu và Bạch Diệc là mối quan hệ gì vậy?

Giờ tớ mới phát hiện ra hai người thân thiết phết"Lục Nhiên mang áo khoác vào, che đi cơ thể đầy đặn cơ múi của mình, bất lực nói : "tớ và cậu ấy lớn lên từ nhỏ cùng nhau, nói gọn lại là thanh mai trúc mã đấy"Nam Hạ bất ngờ, ồ lên hai tiếng, sau đó lại kéo dây áo khoác che đi tám múi cơ bụng, ngáp một hơi : "đúng là bất ngờ, tớ còn tưởng hai cậu là kì phùng địch thủ không đấy, ánh mắt nhìn nhau lúc nào cũng cảm giác có thể tạo ra tia điện"Lục Nhiên bật cười, mở cửa đi ra : "vậy sao?

Có lẽ là vì tính cách không hợp, haha"Bên phòng tắm nữ cả ba người kia đã thu dọn xong chuẩn bị đi về, chỉ là trên đường đi bắt gặp Lục Nhiên và Nam Hạ đang đi vềBạch Diệc nhìn hai người, chẹp miệng : "thật không nghĩ tới, hai người các cậu lại nhanh như vậy, có phải quá yếu không?"

Nam Hạ và Lục Nhiên như hiểu ra ý của y, phừng phừng lửa giận nhìn y, Lục Nhiên còn tiến tới đá y một cái nhưng cũng rất nhanh đã bị Bạch Diệc chặn lại, y cười khúc khích : "đùa thôi mà, chẳng lẽ các cậu lại thực sự làm nên mới nhột hả?"

Hai người nhìn nhau, lại bất lực liếc Bạch Diệc, họ chẳng thèm chấp y nữaDương Tố Tố đứng bên cạnh đã sớm cười ngặt nghẽo, Dương La Kỳ bất lực hối đám người đi về, không nghĩ đến trên đường đi lại bắt gặp một đám nam sinh đang tụ lại nói gì đó, năm người thử tới gần hơn nghe ngóngNam sinh tóc hai màu kia cầm điện thoại cười kà kà, hưng phấn nói : "cái cảnh một nữ sinh dám cầm vũ khí đâm người, đúng là một tin tức lớn, tung lên mạng thì biết bao nhiêu người sẽ chú ý đây?

Số lượt xem có lẽ sẽ vượt xa mong đợi rồi đây, hahaha!"

Một tên khác vỗ tay : "chậc chậc, đúng là cái con nhỏ Dương La Kỳ kia tới bây giờ cũng chỉ là đứa bị bôi xấu thôi nhỉ?

Vậy mà có khi bây giờ nó còn nghĩ mình là siêu anh hùng đấy!"

Cả bốn người cười lớn, vỗ đùi bình bịchBạch Diệc nhìn cảnh này, nụ cười trên miệng khẽ giựt, Dương Tố Tố và Nam Hạ thì muốn xông lên, nhưng bị chị họ ngăn lại, Lục Nhiên và Bạch Diệc cũng nhanh chóng phụ cô đem em và cậu về.

Dù sao chưa thể gây chuyện được đâu, ít nhất là không thể lộ mặt đượcĐến khi về tới phòng y tế, Bạch Diệc mở cửa phòng, ai cũng thích thú nhìn, Nam Hạ đi vào phòng, duỗi người, hào hứng nói : "không nghĩ chúng ta có thể được ngủ giường phòng y tế nha!

Quá tuyệt, kà kà kà!!"

Lục Nhiên ngồi lên giường, gãi gãi đầu : "cơ mà chẳng phải thầy cô nói chỉ có những người bị thương mới được vào phòng y tế sao?

Vì cái gì chúng ta lại được ưu tiên nhỉ?"

Bạch Diệc ngồi phịch xuống ghế, bĩu môi : "không phải là "chúng ta" mà là tớ và La Kỳ cùng Dương Tố Tố, tớ và La Kỳ thì ngã từ tầng năm, Tố Tố thì bị hoảng sợ tâm lý, còn hai cậu hưởng ké thôi"Năm người ngồi ngay ngắn trên ghế, à không, cũng không ngay ngắn lắm, trừ Lục Nhiên và Dương La Kỳ ngồi bình thường ngay ngắn, Nam Hạ thì ngồi gát chân, Dương Tố Tố thì gát chân lên bàn, Bạch Diệc lại càng không yên, trực tiếp ngồi bên cạnh nghiên người dựa lên vai Dương La KỳNam Hạ bĩu môi nhìn y : "cậu nói như thể bọn tớ là ruồi nhặn không ấy!"

Bạch Diệc cười ngặt nghẽo, ánh mắt biểu thị như Nam Hạ nói không saiCậu xém tức khùng, nhìn sang Lục Nhiên với ánh mắt thương cảm.

Anh nhìn thấy vậy cũng bất lực cười gượng, đâu phải tự nhiên mà anh và y thường xuyên gây hấn?Dương La Kỳ khụ hai tiếng, ổn định lại bầu không khí rồi nghiêm túc : "được rồi, chúng ta vào chuyện chính đi, hiện tại dù trường của bọn dự trữ không ít thức ăn, có lẽ sẽ duy trì được trong vài tháng nữa, nhưng cho dù là như vậy thì rất có thể vẫn sẽ phải tiết kiệm, dù sao cũng chưa chắc gì sẽ không có trường hợp bất trách, vì vậy chúng ta sẽ phải ra ngoài để tìm kiếm một chút lương thực thực phẩm, cùng với đó là bột quế và nước gừng"Dương Tố Tố nhìn cô, có chút ngây ngô hỏi : "bột quế với nước gừng làm gì hả chị?"

Bạch Diệc rót một ly nước, đưa cho cô, cô nhận lấy, uống một chút rồi nói : "những con xác sống này có phản ứng rất mạnh với nhiệt độ, gừng có thể làm cho nhiệt độ trung bình của con xác sống trở nên cực kì nóng, còn bột quế tuy không có sát thương nhưng lại có mùi hương khiến xác sống khó chịu, khi đi đâu đó chúng ta cầm theo sẽ ít thu hút xác sống hơn"Nam Hạ gật gật đầu, chống cằm nhìn cô : "vậy khi nào đi?"

Dương La Kỳ vừa định nói, cửa phòng y tế đã được mở ra, vậy mà lại là thầy chủ nhiệm của bọn họ, thầy toánThầy ấy nhìn mỗi người sạch sẽ thoải mái, nổi gân xanh : "các em sao lại tách riêng ra rồi?

Chẳng phải đã nói phải ở chung với tập thể sao?

Còn nữa, ai cho các em sử dụng phòng y tế như vậy chứ?

Những bạn học khác sẽ cho rằng là không công bằng, có hiểu không hả?"

Năm người ngồi nhìn thầy, có chút không biết nói gì, bỗng nhiên tiếng thầy thể dục vang lên, tiến tới cưỡng chế kéo thầy toán ra : "khụ khụ, thông cảm ha, thầy ấy chưa hiểu nên hơi kích động, các em cứ nghỉ ngơi đi, sáng mai sẽ thông báo lại một chút về việc chính phủ sẽ tới đây trong vài ngày nữa"Cả bọn ồ một tiếng, sau đó nhìn thầy toán bị thầy thể dục kéo đi, chảy mồ hôi hộtTrên hành lang, thầy toán khó hiểu nhìn đồng nghiệp mình : "vì cái gì lại để bọn nhóc đó ở đấy?"

Thầy thể dục thở dài, đút tay vào túi : "các em ấy người thì ngã từ tầng năm, người thì phải cầm thương lên đánh xác sống đến kiệt sức, để các em ấy ngủ giường không tiếc được đâu"Thầy toán trầm tư, nhưng bỗng nhiên thấy có gì đó sai sai : "khoan đã, cậu nói ai ngã từ tầng năm hả??"

Thầy thể dục cười hì hì gãi đầu : "là Dương La Kỳ và Bạch Diệc, hai em ấy ngã từ đó xuống, có lẽ cũng bị thương gì đó, nhưng chỉ là không nói.

Mà thôi, chúng ta nên về ngủ thôi, giữ sức mai còn phải lo cho học sinh, cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo đâu"Quay trở lại phòng y tế sau khi hai thầy rời đi, Dương La Kỳ ho hai tiếng, tiếp tục nói : "về việc khi nào đi, cứ phải để ngày mai xem cơ sở vật chất của trường như nào, hơn nữa còn phải nghe thông báo của nhà trường nữa, dù gì ban nãy đã nói nhiều khi trường chúng ta sẽ được chính phủ hỗ trợ tới khu trú ẩn cũng nên"Lục Nhiên tò mò nhìn cô : "vậy chúng ta cũng sẽ tới nơi trú ẩn sao?"

Dương Tố Tố lúc này nuốt nước bọt mấy hơi, gãi gãi mặt : "cái đó thì cũng không chắc nữa, dù gì ba mẹ hay cả gia đình em ở dưới quê, chính phủ có giúp đỡ đi nữa thì cũng không thể hoàn toàn ngăn trừ xác sống tấn công được, em có chút muốn về thăm họ một chút"Nam Hạ nhìn em, tò mò hỏi : "quê em ở đâu?"

Em cười hì hì, đan hai tay lại gát đầu : "ở trấn nhỏ Đàm Tiêu"Cậu nghe vậy liền há hốc : "vãi chưởng, em lại cùng quê với anh nha!"

Lục Nhiên ngáp một cái, hờ hững nói : "chẹp, thì ra cả năm người chúng ta lại cùng quê đấy"Đúng rồi, Lục Nhiên và Bạch Diệc cũng là từ trấn Đàm Tiêu, chỉ là nhà hai người họ rất gần nhau nên mới quen biết từ trướcDương La Kỳ nhìn hai người, có chút tò mò : "vậy về trấn Đàm Tiêu các cậu cũng sẽ đi tìm người thân luôn hay đi theo đoàn?"

Đây là muốn hỏi sẽ tách biệt ra từng người để đi, nhưng Lục Nhiên lắc đầu : "không phải, quê tớ và Bạch Diệc tuy ở trấn Đàm Tiêu, nhưng người thân gia đình đều di cư ở nơi khác rồi, hiện không ở đó nữa"Dương La Kỳ khẽ gật, có chút trầm tư : "trước tiên cứ xem nhà trường có dự định như thế nào, chúng ta cũng cần phải đi tìm chút lương thực nếu muốn đi tới nơi xa như trấn Đàm Tiêu"Dương Tố Tố gãi đầu : "ờ thì, chúng ta có ai biết lái xe không?"

Cô bình thản nhìn cánh cửa phòng y tế, có chút do dự nhưng vẫn nói : "có lẽ là có, nhưng cũng phải đi hỏi ý kiến người ta xem có muốn đi hay không đã"Xong cô lại nhìn sang Dương Tố Tố, khẽ thở ra : "quên chưa nói với người các cậu, trong mấy người chúng ta xuất hiện một siêu năng lực gia rồi"Nam Hạ vừa nghe đã hào hứng : "ôi quao, ai vậy?"

Dương Tố Tố cười hì hì, chỉ vào bản thân : "hehe, em đó!"

Dương La Kỳ nói lại về việc em đã thức tỉnh siêu năng lực như thế nào, nói xong trừ Lục Nhiên và Bạch Diệc vẫn bình thường ra, Nam Hạ trầm mặc, sau đó lại hít sâu nhìn cô : "La Kỳ, tớ nói cái này mong cậu đừng giận nhé?"

Cô lắc đầu : "tớ không có lý do gì giận cậu, nói đi"Cậu hít mấy hơi, bám lấy tay Lục Nhiên, giữ vững tinh thần nói : "thực ra tớ cũng có siêu năng lực..."

Cả bọn không ai nói gì, điềm nhiên hết mức.

Cậu cũng lơ ngơ : "cái phản ứng này là sao?"

Lục Nhiên gãi gãi mặt, có chút bất lực : "ờm, thật ra sau trận sốt của cậu thì tớ đã đoán ra rồi, lần trước tớ là người mua thuốc cho cậu mà không nhớ sao?"

Nam Hạ há hốc : "ụa, rồi sao La Kỳ biết?"

Lục Nhiên cười gượng kể lại hôm đi mua thuốc gặp Dương La Kỳ, Nam Hạ càng chấm hỏi hơnDương La Kỳ chảy mồ hôi hột nói : "cũng vì vậy mà tớ đoán ra cậu rất có thể đã thức tỉnh siêu năng lực, dù gì cậu cũng còn sống mà"Cậu lại chỉ tay qua Bạch Diệc và Dương Tố Tố : "còn hai người này thì sao??!"

Bạch Diệc cười : "à, cái lúc cậu bị sốt thì Lục Nhiên đã đoán ra được đôi chút liền nói cho tớ biết đó, hehe"Dương Tố Tố cười ngây ngô : "à, em không biết phản ứng thế nào đó mà, chứ em cũng sốc, haha"Cả bọn đồng thời im lặng, Bạch Diệc dựa bên vai cô, thắc mắt nhìn cậu : "rồi, siêu năng lực của cậu là gì?"

Nam Hạ đưa tay lên, cánh tay cậu dần chuyển màu sang kim loại, sau đó lại chuyển sang bùn đất rồi trở lại bình thường, cậu thở dài : "siêu năng lực của tớ chính là biến đổi vật liệu trên bộ phận cơ thể, không chỉ về ngoại hình, ngay cả đặc điểm tính chất cũng sẽ thay đổi y chang"Dương Tố Tố đưa like, sáng tít cả mắt : "nghe ngầu phết!"

Cậu cười hề hề với em, Lục Nhiên lại bất lực xoa xoa trán, sau đó lại chỉ sang mấy cái giường : "từ từ đã, ở đây chỉ có bốn cái giường, chúng ta lại có năm người lận đấy"Bạch Diệc vừa nghe đã hào hứng ôm lấy tay cô, cười hì hì : "đừng lo, tớ sẽ ngủ với La Kỳ"Cô cũng chỉ biết bất lực nhìn sang Dương Tố Tố, mong em sẽ nói gì đó, không ngờ em lại cười vui vẻ đồng ý : "hai chị ngủ với nhau cũng tốt, gắn kết tình cảm"Dương La Kỳ thoáng chốc im lặng, cô quả nhiên có đứa em họ đáng đồng tiên bát gạo, ha...Xin lỗi chị họ!

Nhưng ngoài Bạch Diệc ra, em chưa muốn có chị rể nào nữa hết!

Dương Tố Tố thầm chột dạ nghĩCả bọn sau khi thống nhất chỗ ngủ một lần nữa rồi ai về giường náy, chỉ là trước khi ngủ mỗi người một việc riêng.

Dương Tố Tố thì ngồi nghiên cứu thêm về siêu năng lực, Nam Hạ thì suy nghĩ thêm về cách biến đổi bộ phận cơ thể, Dương La Kỳ lại ngồi đọc lại sổ tay của bản thân vài lần, trang tiếp theo có hình một con dế, chỉ là nó được tô bằng bút đen thay vì bút đỏ như mấy hình vẽ trang trước, đây có phải là gợi ý gì không?Chỉ riêng hai người Bạch Diệc và Lục Nhiên ra ngoài một lúc, nói là đến phòng học lấy vài chai nướcKhi mọi người trong trường đã ngủ say, trừ cái phòng y tế kia, đám nam sinh ban nãy nói xấu Dương La Kỳ đang ớ trên sân thượng chỉnh sửa thêm video về côMột tên trong đó cười thích thú : "có nên dáng thêm mấy cái hình ác quỷ không nhỉ?

Dù sao mặt của cậu ta trong cũng đáng sợ vãi"Tên tóc hai màu xua xua tay, cười khúc khích : "cần gì, cái mặt của con điên đó không cần thêm filter cũng đủ khiến người khác sợ..."

Hắn chưa kịp nói xong, đã có một đòn đá tung thẳng lên đầu hắn, không những vậy, những tên khác cũng bị đánh tơi bờiCó hai người đánh bọn hắn, đeo khẩu trang đen mang áo hoodie che tóc, còn đeo cả mắt kính, tên tóc hai màu tức giận gào thét : "chết tiệt, đánh thì đánh cho trượng nghĩa đi chứ!

Đã đánh lén còn che mặt, tụi mày điếm quá vậy!!!??"

Người nữ trong đó nghe vậy liền cười thích thú, dặm lên đầu tên đó : "chậc, chẳng phải mày cũng ở sau lưng Dương La Kỳ nói xấu sao?

Cậu ấy cứu mày đúng là thừa thãi mà, nhỉ?"

Nói xong lại dẫm mạnh lên đầu hắn, bọn hắn gào thét cầu cứu, vậy mà người nam đứng bên cạnh chỉ lạnh nhạt nói : "hét khàn cổ họng cũng không ai nghe đâu, cố làm gì?"

Bọn hắn lúc này mới phát hiện ra, tên nam này không bình thường, có lẽ đây chính là siêu năng lực gia trong lời đồn!

Tên đó nói bọn hắn hét khàn cổ cũng không được gì, chẳng lẽ có sức mạnh ngăn chặn âm thanh sao?

Quá khủng khiếp rồi!Một tên trong số đó muốn nói gì đó, nhưng đã bị người nam kia đá một phát vào bụng cho bất tỉnh.

Những tên khác cũng bị người nữ đánh cho ngất xỉu hết cả rồi, cái điện thoại trên tay tên kia văng ra trên đất, bị người con gái kia nhẹ nhàng dặm nát Tên nam tháo kính râm, nhìn sang người bên cạnh, thở dài : "cậu từ khi nào lại thích làm mấy điều phiền phức này rồi?"

Người nọ gấp cặp kính râm lại đút vào túi khẽ cười, nhìn mọi thứ bên dưới từ sân thượng cũng có chút thoải mái : "cậu ấy cứu cả cái trường này rồi, giúp lại được gì thì giúp đi, haha.

Cơ mà cậu nhớ phong tỏa tính hiệu điện thoại nhá, đến khi La Kỳ phát hiện ra thì cũng đã đủ thời gian rồi, đỡ phải có người quay lén cậu ấy rồi tung lên mạng"Người nam gật đầu rồi chống cằm bên lang cang, tò mò nhìn đối phương : "cơ mà vì cái gì cậu lại nhắm đến Dương La Kỳ vậy?"

Người đó cười khúc khích : "tớ muốn sống, sống một cuộc đời yên bình, nếu người đó đã không cho phép, vậy tớ sẽ làm 1 con đĩa bám vào người có thể giúp tớ thực hiện cuộc sống yên bình đó, Dương La Kỳ chính là người đủ điều kiện nhất để tớ có thể bám dính.

Cậu không biết đâu, lần trước tớ vô tình lạc vào giấc mơ của cậu ấy đó, thực sự quá trùng hợp rồi, không biết những ngày sắp tới đây cậu ấy sẽ như thế nào nhỉ?

Ây da, đứng nhìn thôi cũng đã phấn khích rồi"Còn có nhiều chuyện lắm, chẳng qua cũng không đáng kể ra thôi, hừm--Đối phương khẽ cười, hờ hững nhìn người bên cạnh : "tớ có cảm giác, cậu sẽ không chỉ xem Dương La Kỳ là người giúp cậu sống không thôi đâu, một cái gì đó sẽ lớn lao hơn xuất hiện ở hai người các cậu"Người nọ nhìn cộng sự của mình, khẽ vuốt mái tóc đã bay táng loạn ra khi nổi lên nhờ 1 trận gió, cái mũ áo rớt xuống để lộ mái tóc trắng muốt, đôi mắt đỏ kết hợp cùng mái tóc trắng đúng là tuyệt sắc khó cưỡng chế người ta không nhìn, người đó cười : "ồ, là mối quan hệ như thế nào?"

Người nam nhìn 1 hồi lâu, liền phá bỏ kết giới mà lôi đám người đang nằm trên đất kia về : "tạm thời chưa rõ, sau này sẽ nói, còn mắt của cậu nữa, vẫn đỏ đó""ừ, biết rồi" người đó cười, màu đỏ như ngọc thạch của đôi mắt ấy dần dần bị màu vàng xâm chiếm, y khẽ nhắm mắt lạiTrước khi đi còn vẽ thêm 1 kết giới ngăn chặn tính hiệu, đúng là nhiều việc phải làm Người đó cười, phụ cộng sự của mình đem mấy tên ất ơ kia về đặc trước cửa phòng hội trường, sau đó lại cùng đồng đội mình rời điLúc đi ngang qua phòng y tế, người nữ khẽ cười : "Bạch Diệc, liệu có thể giữ suy nghĩ ích kỉ của mày đến giây phút cuối cùng không đây?"

Người bên cạnh nhìn theo, thở hắt ra : "chưa biết được, *thị phúc bất thị hoạ, thị hoạ đoá bất quá" (*thị phúc bất thị họa, thị họa đóa bất quá : là phúc không phải hoạ, là hoạ tránh chẳng qua.

Hoạ phúc khó lường, hết bề né tránh tai hoạ)Hai người đó đi xa, Lục Nhiên và Bạch Diệc cũng đem nước về cất trong phòng rồi cũng trèo lên giường, Bạch Diệc không ngần ngại gì trèo lên giường cô, Dương La Kỳ cũng đã cất quyển sổ đi từ trước rồi, chỉ là nhìn y ung dung thoải mái như vậy cũng có chút bất lựcCô xoa xoa trán : "tớ qua ghế ngủ có lẽ sẽ ổn hơn"Bạch Diệc bĩu môi, nắm lấy tay cô kéo xuống ôm vào lòng, cười vui vẻ : "ngại gì, tớ với cậu đều là con gái, ôm nhau ngủ cũng chẳng có vấn đề nữa là"Dương La Kỳ tạm thời chưa tìm được câu nào để phản bát, đành phải ngoan ngoãn nằm trong lòng cô ngủ, không như mọi lần, lần này ngủ rất nhanh, còn cảm thấy rất ấm áp và dễ chịu, xem ra chọn nằm trong lòng y ngủ hình như cũng không tồiBạch Diệc thấy người nọ ngủ say rồi mà vẫn nhíu chặt mày, chỉ biết cười bất lực xoa xoa mi tâm cho cô, nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái, thì thầm : "cậu đẹp như vậy, sớm thành cụ già thì không nên~"

Y nhìn khuôn mặt cô dần giãn ra kia, cười cười đắp mềm lại cho cả hai rồi tiếp tục ôm cô ngủ ngon lành, gương mặt xem như đã hài lòng------------------------------------------------------------Tác giả : được rồi, tui thừa nhận tui vừa viết vừa muốn ngược cặp chính, chỉ là cặp chính tui viết ngọt quá có chút không nỡ ngược, hic hicGóc nhỏBạch Diệc ôm Dương La Kỳ ngủ ngon lành, không biết Dương Tố Tố giường bên đang phấn khích muốn chụp hình 2 người, chỉ là cảm thấy có hơi biến thái quá nên không làm, Lục Nhiên và Nam Hạ ngồi ôm chân lại chứng kiến tất cả, thầm cảm thấy sợ hãiNam Hạ nhìn sang Lục Nhiên, anh chảy mồ hôi hột : "ừ thì, ai cũng có sở thích riêng mà, nhỉ?"

Cậu nằm xuống chui vào mềm : "đúng, vậy nên chỉ cần không quan tâm là được, nếu không sẽ trở thành người tiếp theo bị, tớ đi ngủ đây"Lục Nhiên cũng chui vào chăn, đồng lòng : "cậu nói đúng, nên đi ngủ cho lành!"
 
[Bhtt] Nếu Ta Yêu Nhau Ở Mạt Thế
Chap 5 : ra ngoài


Trong giấc mơ, Dương La Kỳ nhìn thấy một con xác sống mang hình dạng con dế, trong rất quái dị, chân của nó bị dòi mọt làm tổ, hai mắt đỏ ngầu, cái miệng toàn răng cưa trong rất ghê tởm, chỉ là lần này phông nền màu trắng, nó màu đen, khác với con trâu lần trướcCô nhìn thứ đó đang bò nhanh tới bên mình, hốt hoảng chạy đi, nhưng cô chạy hoài chạy mãi mới phát hiện ra dù bản thân có chạy nhanh hơn hay chạy đến bao xa, thứ quái dị đó vẫn sẽ luôn đuổi kịp cô.

Dương La Kỳ không thể dây dưa với thứ này quá lâu được, cô quyết định chạy ngược lại, nhân lúc nó chưa kịp phản ứng liền trèo lên đầu nó, bám chặtThứ đó vùng vẫy, dùng càng của bản thân liên tục đâm cô, cô lại rất nhanh đã né được, Dương La Kỳ nhanh chóng suy nghĩ cách đối phó, bỗng chốc nhớ lại đây là giấc mơ của cô, mọi thứ đều do cô quyết định, chỉ là thứ quái vật xuất hiện trong giấc mơ của cô là một sinh vật không thuộc về nơi này.

Nói đúng hơn, sau vài lần mơ thấy và chứng thực, Dương La Kỳ đã đoán ra bản thân cũng có siêu năng lực, hơn nữa còn là siêu năng lực có thể nhìn thấy được tương lai, cho nên thứ quái dị cô đang bám này không thuộc giấc mơ của cô, muốn giết nó, không chỉ là phải suy nghĩDương La Kỳ cố mườn tượng ra một cây dao bén, thực nhanh nó đã xuất hiện trên tay cô, cô cười lạnh một cái rồi dùng con dao đó đâm mạnh vào mắt con dế, khiến nó đau đớn vùng vẫy, cô lại tưởng tượng ra một cây rìu, chém xuống phần nối giữa đầu và thân của con dế, khiến nó tan nátCô nhìn thứ khiến bản thân chật vật nãy giờ cuối cùng cũng chết, thở phào một hơi rồi lùi ra xa, bỗng nhiên lại nghe thấy thanh âm quen thuộc, người đó cười : "ái chà, lần này đã có thể tự giết rồi sao?

Xem ra là bản thân cậu đã tự biết siêu năng lực của bản thân là gì rồi nhỉ?

Tự nhiên mắc công vào xem giấc mơ của cậu quá trời, khổ ghê, cơ mà nhắc cậu chút nè, thứ trong đầu mấy cái con tởm lợm này rất có ít cho cậu sau này đấy, đừng có vứt nha"Dương La Kỳ nhìn dáng người quen thuộc, tuy không thấy rõ mặt nhưng cô dám khẳng định đây là người mà bản thân phải cực kì có ấn tượng, người đó thấy cô đang mình đầy cảnh giác, chỉ cười khúc khích tiến tới bóp cằm cô, hôn lên trán cô 1 cái : "đừng nhìn tôi như vậy, tôi sẽ không phải là thứ mà cậu có thể đối phó đâu, Tiểu Kỳ~"Nói xong, người đó lại như lần trước, ném cô xuống vực thẩm, chỉ là lần này cô không hoảng sợ như trước nữa, còn cảm thấy có chút nhẹ nhỏm, người này chưa làm hại gì đến cô, vậy là được rồiKhi tỉnh dậy, Dương La Kỳ phát hiện ra mình đang nằm trong lòng Bạch Diệc, thậm chí so với tối qua, cô còn tự động ôm chặt y hơn, cô lúng túng ngồi dậy nhìn ra cửa sổ bên ngoài, phát hiện ra hôm nay bản thân ngủ khá tốt, không còn thức dậy quá sớm nữaChỉ là có lẽ động tỉnh của cô quá lớn, khiến Bạch Diệc nằm bên cạnh cũng thức dậy theo, vừa mới thức dậy y đã ôm lấy eo cô dụi dụi : "ây da, La Kỳ à, mới sáng sớm mà cậu dậy rồi, bình thường cũng dậy sớm như này hở?"

Cô xoa xoa trán, muốn đẩy y ra, chỉ là y bám eo cô thật sự khá chặt, làm cô phải ngượng ngùng gật đầu : "hôm nay có thể nói là dậy trễ hơn rồi"Bạch Diệc cười, lúc này mới chịu thả tay ngồi dậy thay đồ, trời còn khá sớm, Bạch Diệc kéo cô vào phòng thay đồ, Dương La Kỳ vốn không muốn đi theo mà lát nữa đi cùng Dương Tố Tố, nhưng y lại cứ nằng nặc kéo cô đi, không cho cô cơ hội từ chối.

Dương La Kỳ thực sự không biết nên buồn hay nên vui, nói gì thì nói, có thể ngắm nhìn thân hình hoàn hảo này của Bạch Diệc xem như phải tích phúc không nhỉ?

Da trắng mịn màn, dáng cao gầy, ở nơi chất cơ đó...

Chẹp chẹp, diễm phúc này không tệ điBạch Diệc cũng phát hiện ra ánh mắt nóng bỏng của cô nhìn mình, liền cười hì hì tiến tới ôm eo cô : "La Kỳ~ cậu nhìn tớ như vậy thực sự sẽ khiến tớ nghĩ rằng cậu thích tớ đấy"Cô có chút chột dạ, hất tay y ra rồi thay đồ, y nhìn dáng người của cô, tậc lưỡi mấy cái.

Dáng người này cũng quá được nha, da dẻ chăm sóc kỹ lưỡng phết ra đấy chứ đùa, trắng mịn hồng hào luôn, đôi chân thon dài kia trong thu hút ghêDương La Kỳ cảm nhận được Bạch Diệc đang nhìn mình như thế nào, quay đầu lại liếc y một cái, y cười hì hì, hớn hở hỏi : "La Kỳ, cậu có từng để ai thấy cậu thay đồ như tớ chưa?"

Dù vẫn là khuôn mặt cười vui tươi ấy, nhưng cô cảm nhận được sát khí trong lời nói của y, có chút khó hiểu lắc đầu : "chưa, từ lúc mất ba mẹ, ngay cả Tố Tố cũng chưa từng thấy cơ thể tớ, có sao à?"

Y lắc đầu, cười hài lòng, Dương La Kỳ cũng bỗng nhiên có hứng : "vậy cậu có từng thay đồ với ai chưa?"

Bạch Diệc đỏ mặt ôm thân, dẻo dẹo nói : "hic hic, cậu là người nhìn thấy thân thể tớ đầu tiên đó, phải chịu trách nhiệm nha!"

Cô ba chấm, muốn chọc y mà y chọc lại mình rồi, tạm thời chưa biết nên nói gì.

Nhưng cô rất nhanh đã nghiêm túc lại, suy nghĩ một chút rồi nhìn Bạch Diệc : "cậu có từng bị sốt nặng do ảnh hưởng từ đợt xác sống này chưa?

Bạch Diệc?"

Y xoa xoa cằm, cũng gật đầu, cô lại hỏi : "vậy cậu có nghĩ bản thân sẽ là siêu năng lực gia không?"

Bạch Diệc nhún vai, thong thả nói : "chịu rồi, có lẽ là có đấy, nhưng tớ cũng chưa biết, còn cậu thì sao?"

Cô trầm tư nhìn y, sau đó khẽ gật : "rồi, tớ cũng đoán ra siêu năng lực của bản thân là gì rồi"Bạch Diệc cười cười : "siêu năng lực của cậu là gì?"

Dương La Kỳ sắp xếp đồ lại vào trong bao, bình thản nhìn cô : "nhìn trước tương lai thông qua giấc mơ"Y cười, khẽ gật đầu : "sao cậu lại nói với tớ vậy?"

Cô tiến sát gần y, áp sát mặt : "cậu nói xem, là vì cái gì?"

Nụ cười trên khóe miệng khẽ rụt lại đôi chút, nhưng chung quy vẫn là một khuôn mặt hòa nhã : "vì cái gì á?"

Ừm, nói sao ta?

Bạch Diệc trời sinh có đường nét khuôn mặt cùng cơ thể yêu nghiệt, sự hòa nhã chẳng qua chỉ làm cho y thêm cuốn hútCô khẽ cười, định ngồi dậy : "vì tớ, tin cậu"Bạch Diệc kéo tay cô lại, để cô ngồi lên đùi mình, y cười : "vậy cậu chỉ tin tưởng mỗi tớ thôi sao?"

Dương La Kỳ cau mày, muốn thoát khỏi, nhưng sức lực của Bạch Diệc lại đáng sợ hơn cô tưởng, cô chỉ đành nghiêm túc nói : "đương nhiên không chỉ mỗi cậu, nhưng hiện tại tớ rất tin tưởng cậu, nói với cậu đầu tiên vì hiện tại có cơ hội với cậu đầu tiên, có sao không?"

Bạch Diệc cười, một tia mưu kế hiện lên trong mắt y, nhưng rất nhanh lại lấy lại vẻ mặt hi hi hô hô thường ngày, y kéo sát cô lại hôn má cô, cười vui vẻ : "vậy thì đúng là vinh hạnh của tớ rồi, hé hé hé!"

Dương La Kỳ nhìn cô cười như vậy cũng khẽ thở phào, cô sẽ thử tin tưởng người khác, như lời thầy thể dục từng nói, mà người cô thử tin tưởng đầu tiên là Bạch Diệc, so với Dương Tố Tố cô đã hiểu rõ em sẽ không phản bội cô, vậy chỉ còn ba người Lục Nhiên, Nam Hạ và Bạch Diệc, thì Bạch Diệc là người ngoài đầu tiên cô tin tưởng, và có vẻ cô tin tưởng không sai ngườiNgay khi hai người thân trên thân dưới, Dương Tố Tố liền đẩy cửa ra : "hai chị, sao không nói gì đã đi riêng rồi?

Để em lại như vậy có biết..."

Em nhìn cảnh chị họ mình đang đè lên đùi Bạch Diệc, há hốc đóng sầm cửa lại, Dương La Kỳ hốt hoảng gọi em lại : "từ từ đã!

Đừng đi chứ!

Hiểu lầm cả thôi!"

Sau khi ổn định lại, Dương La Kỳ cũng nói lại cho em biết chuyện nãy giờ, Dương Tố Tố liền trầm trồ : "chị La Kỳ, không ngờ chị lại đỉnh như vậy luôn, siêu năng lực của chị có thể khiến người người mong muốn ấy chứ!"

Bạch Diệc cũng gật đầu phụ hòa, cười vui vẻ : "chị em siêu siêu đỉnh luôn mới đúng, há há há"Nhìn hai người hi hi hô hô như vậy, Dương La Kỳ cũng bất lực đi về phòng, hai người đó cũng nhanh chóng đi theo.

Khi về, cả ba nói lại cho Lục Nhiên và Nam Hạ, hai người đó trầm trồ, sáng cả mắt hướng côCô cũng chỉ biết bất lực nhìn bốn con người kia vô tri đùa giỡn, ngay lúc đó thầy thể dục mở cửa gọi cả đám tới hội trườngSau khi chắc chắn rằng các học sinh đã tập hợp đầy đủ, thầy thể dục tiến lên bục giảng nói : "như các em đã biết, sau ba ngày nữa chính phủ sẽ đến đây đưa chúng ta đi, các em trong lúc đó nếu có ý định gì khác thì phải thông báo cho trường biết, muốn đi riêng phải có giáo viên đi theo, và phải nhớ rằng không được có xô sát gì trong lúc đó, hiểu chưa?"

Ai cũng đồng ý, bắt đầu đi ăn sáng, căn tin phát đồ ăn cũng chỉ xem là lót dạ, không đủ no.

Vì vậy cái hiện trạng kẻ mạnh giành đồ của kẻ yếu sẽ không tránh khỏiTên tóc xanh lá kia dẫm lên tay một nam sinh đeo kính, hắn phì hai tiếng : "mày đưa bánh mì cho tao trong yên bình có phải sẽ tốt hơn không?

Cư nhiên giữ lại làm gì?"

Nam sinh đeo kính thút thít, cố gắng kéo tay về : "Hậu Chiêu, cậu thả tay tôi ra đi, làm ơn thả ra đi, bánh mì cho cậu, đừng dặm tay tôi nữa, ưhh!"

Đám người Dương La Kỳ ngồi bàn gần đó, cô chống cằm nhìn, Dương Tố Tố nhìn theo liền bĩu môi, chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở : "Hậu Chiêu, cậu ban nãy không nghe thấy thầy nói gì sao?

Gây gỗ ở đây không nên"Em vốn cũng không muốn nhắc, nhưng cậu bạn đeo kính kia là bạn cùng lớp với em, xem như là có chút tình nghĩa bạn bè cùng lớp.

Không nghĩ tên đó lại thả cậu bạn đeo kính kia ra, tiến tới túm lấy tay Dương Tố Tố, nhíu mày : "mày là ai?

Có quyền mẹ gì mà nhắc tao?"

Hắn cầm chặt tay em, muốn tát em một cái, Dương La Kỳ liền nhanh chóng chụp tay hắn lại, tuy Dương Tố Tố học boxing, những tên này chỉ sợ chơi không lại em đâu, nhưng quy luật nhà trường đặt ra tạm thời không nên làm trái, nếu không lại rước thêm chuyện phiền phứcHậu Chiêu nhìn cô, cười dê : "ôi, mỹ nữ, đây là muốn làm quen sao?

Có cần anh đây dẫn sang phòng khác không?"

Cô vô cảm nhìn hắn, hất tay hắn ra, đứng chắn trước Dương Tố Tố, tên đó lại vô sỉ hơn, nắm lấy cằm cô áp sát.

Lục Nhiên và Nam Hạ muốn tiến lên ngăn cản, Bạch Diệc lại chỉ ngồi đó nhìn, còn ngáp một cái.

Dương Tố Tố muốn tiến lên đấm cho tên này một trậnDương La Kỳ nhìn tên đó tiến lại càng lúc càng sát, cũng phải tự suy nghĩ so với Bạch Diệc, tên này khiến cô khó chịu hơn gấp chục lần.

Cô thở hắt ra, nắm lấy tay hắn vặn ngược lại ném xuống đất.

Tên đó ngỡ ngàng nhìn cô, cô chỉ xoa xoa tay.

Bất lực nhìn hắn, Lục Nhiên và Nam Hạ đơ người, nhìn sang Dương Tố Tố, em gãi gãi mặt cười gượng : "ờm, em quên bén mất chị La Kỳ từng đi học taekwondo.

Còn là đai đen tứ đẳng"Ồ, hèn gì khỏe như vậyTên đó chố mắt nhìn cô, cô lại chỉ quay trở lại với mấy người kia, dọn đồ ăn rồi đi kiếm thầy thể dục, mặc kệ ánh mắt dòm ngó của những người khácBọn họ hẹn thầy ra sân sau của trường, thầy mặt đầy chấm hỏi nhìn họ, Dương La Kỳ cũng không vòng vo gì vào thẳng chủ đề : "thầy ơi, sắp tới bọn em có ý định sẽ ra riêng, muốn về quên xem người thân, chỉ là không ai biết lái xe, hiện tại chỉ quen nhất mỗi thầy là người lớn, có thể đi cùng bọn em được không ạ?"

Thầy thể dục gãi gãi đầu, có chút lúng túng : "sao lại tách riêng?

Khi chính phủ tới đây, các em có thể đi cùng họ để về gặp gia đình mà?"

Lục Nhiên lắc đầu : "sẽ không đầu thầy, quê bọn em nằm ở nơi chỉ có thể được chính phủ hỗ trợ vài phần, không thể giúp di chuyển đến khu trú ẩn được, hơn nữa chính phủ cũng sẽ không giúp người dân đi tìm gia đình trong khoảng thời gian ngắn được đâu.

Thuận tiện nhất chính là tự đi tìm thì hơn"Gương mặt trẻ trung của thầy thể dục vẫn còn có chút khó xử, thầy ấy năm nay cũng chỉ mới hai mươi sáu, còn khá trẻ, họ Trịnh tên Trí, hiện tại phải đưa ra lựa chọn đắng đo liên quan đến sự an toàn của mình, có lẽ thầy cũng rất khó xửNam Hạ nghiêm túc, nắm lấy vai thầy gật đầu : "thầy yên tâm, dù thầy có từ chối thì bọn em cũng sẽ không ghi thù thầy đâu"Trịnh Trí bật cười, khẽ lắc đầu : "cũng chưa chắc gì sẽ từ chối, chỉ là quê mấy đứa ở đâu?"

Dương Tố Tố hăm hở nói : "ở trấn Đàm Tiêu á thầy!"

Nghe xong thầy cũng ngạc nhiên, cười hưng phấn : "trùng hợp quá, quê mấy đứa gần quê thầy luôn, tính ra trở mấy đứa về quê mà thầy cũng có thể đi thăm quê nè, được đấy chứ!"

Cả đám cười mừng rỡ, Dương La Kỳ nhìn họ vui như vậy cũng mừng, cô không nghĩ thầy lại đồng ý nhanh như vậy, cũng tốt.

Thầy ho mấy cái lấy lại nghiêm túc, có chút tò mò : "cơ mà, khi nào chúng ta đi?"

Dương La Kỳ nhìn qua Dương Tố Tố : "cỡ hai ngày nữa đi, chúng ta cần tìm thêm lương thực và đồ phòng vệ như nước gừng và bột quế còn phải tìm vũ khí để phòng vệ, hơn nữa xe đâu mà đi đây?"

Bạch Diệc từ nãy tới giờ luôn bám lấy tay cô, cười cười lên tiếng : "vậy lát nữa chúng ta ra ngoài, tìm mấy thứ đó, còn vũ khí phòng vệ thì đồn cảnh sát có đó, dù có bị xác sống tấn công đi nữa thì súng đạn vẫn còn, lựu đạn cũng còn nữa ấy chứ"Lục Nhiên gật đầu : "đúng là vậy, nhưng muốn ra ngoài thì phải có sự đồng ý của giáo viên"Cả đám nhìn qua Trịnh Trí, thầy cười cười gật đầu : "yên tâm, thầy sẽ đi chung với mấy đứa, còn việc tìm xe thì cứ yên tâm, thầy có một chiếc để trong nhà xe của trường ấy.

Về việc đi riêng kia, cứ yên tâm, nhà trường sẽ cho phép thôi, dù sao chỉ cần trong số chúng ta không có siêu năng lực gia, nhà trường cũng chẳng thèm giữ chúng ta lại"Tới lúc này cả bọn lại im lặng, thầy như hiểu ra, nuốt nước bọt : "đừng có nói...

Mấy đứa là người có siêu năng lực nhá?"

Cả bọn không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, thầy Trịnh tạm câm họng, sau đó mới tò mò hỏi siêu năng lực của từng người, biết được ba người Nam Hạ, Dương Tố Tố và Dương La Kỳ rồi thầy cũng thở hắt ra : "vậy thì cũng ổn, chỉ cần đừng để người khác biết là được, chỉ là Lục Nhiên và Bạch Diệc, hai đứa vẫn chưa biết siêu năng lực của bản thân là gì à?"

Hai người lắc đầu, nhưng vẫn cười rất tự tin, Lục Nhiên cười : "thầy yên tâm, bọn em có thể lực, có gì nguy hiểm sẽ vát mọi người chạy đi"Cả bọn cười, thầy Trịnh gãi gãi đầu : "nếu mấy đứa đã nói rồi thì thầy cũng không giấu nữa, thầy cũng có siêu năng lực, chỉ là siêu năng lực này của thầy thiên về chữa trị ấy, kiểu như là 1 loại nặng lực chữa lành"Nam Hạ hào hứng tiến tới khoác vai thầy, cười khúc khích : "quá tuyệt!

Trong nhóm chúng ta đã có đủ công và thủ rồi, còn có người giữ đồ, quá là ok la luôn!"

Ai cũng mừng, đợi đến chiều liền quyết đinh cùng nhau đi ra ngoài, quả nhiên là không ai ngăn họ lại, xem ra chỉ cần không để ai trong trường biết họ có siêu năng lực thì họ có thể được ra ngoài hoạt động mà không bị ngăn cảnTrịnh Trí dẫn cả đám đến hầm chứa xe, nhìn cánh cửa đóng chặt liền bất lực : "mấy đứa, có ai mở được cánh cửa này không á?"

Cả đám nhìn sang Nam Hạ, cậu cũng tiến lên biến cánh tay thành một cục sắt, đấm vào cánh cửa đó khiến nó bị biến dạng, lại đấm thêm một cái nữa khiến nó bị văng ra.

Cả bọn đi vào hầm chứa xe, thầy Trịnh dẫn họ đi tới chiếc xe Mercedes-AMG G63 cực kì đắt giá, Lục Nhiên và Nam Hạ cùng Dương Tố Tố há hốc, em tiến lên nhìn thầy với ánh mắt trầm trồ : "thầy Trịnh, không ngờ thầy là đại gia nha!"

Thầy cười bất lực, xua xua tay : "lên xe đi, giờ này rồi đại gia cái gì nữa, đại gia cũng không sống nổi đâu" Xác sống có nhận tiền rồi tha cho người ta không nhỉ?

Nếu có thể nhiều khi thầy Trịnh lại sống lâu lắm cho xem.

Bạch Diệc mím môi nhịn cười thầm nghĩ Cả bọn lao ra ngoài, đến thành phố, trên đường còn lướt qua vài con xác sống, chẳng qua tốc độ nhanh, bọn xác sống đuổi không được cũng đành không dí nữa.

Đầu tiên là cất xe ở nơi kín đáo, sau đó lại theo chân Dương La Kỳ đến cửa hàng tiện lợi, Cô đưa cho mỗi người một túi bột quế mà bản thân đã làm từ trước, khi vào cửa hàng rồi liền tưới nước gần xung quanh cửa, lại đổ túi bột quế ra theo nơi nước gần đã tưới, sau đó mới cùng những người khác vào cửa hàng tiện lợiDương La Kỳ vừa quay đầu lại, đã thấy đồ ăn trong cửa hàng tiện lợi bị ba người Dương Tố Tố, Nam Hạ và Bạch Diệc lấy sạch, họ dùng ánh mắt đáng thương nhìn cô, y long lanh nước mắt : "La Kỳ ơi, bánh mì ngọt có mùi dễ thu hút xác sống lắm, hơn nữa còn nhanh hết hạng nữa á"Nam Hạ gật đầu, còn phụ họa thêm : "thạch trái cây cũng nhanh hết hạng nữa nè" Dương Tố Tố còn đưa socola lên : "mấy viên nhỏ giữ lại đem theo, nhưng mấy viên to dễ chảy ra lắm, ăn bây giờ mới tốt mà, chị ơi~"Cả ba dùng ánh mắt long lanh nhìn cô chằm chằm, Dương La Kỳ cũng chỉ biết bất lực gật đầu, đợi họ ăn xong được một chút rồi liền hối thúc họ đi tìm đồ cần thiết như giây thừng hay hột quẹt, cả lều trại và bột quế cùng nước gừng đều hốt sạch.

Họ đưa cho Dương Tố Tố cất vào không gian, Dương Tố Tố hồi tối khi nghiên cứu không gian của bản thân cũng phát hiện ra đồ để trong không gian này sẽ gia tăng thời gian sử dụng hơn, có nghĩa là so với môi trường bên ngoài, khi để trong không gian, những đồ ăn hay đồ có hạng sử dụng đều sẽ được gia hạng lâu hơnBỗng nhiên lúc này có một con dế đập cửa bên ngoài, cả bọn hoàng hốt nhìn.

Dương La Kỳ ném cho họ bịch giấy ướt : "mau lau tay đi!

Đừng để nó đánh hơi thấy mùi thức ăn trên tay mấy cậu!"

Ba người kia nhanh chóng lau tay, Lục Nhiên và Trịnh Trí lo lắng nhìn cô, cô cũng có chút hoảng, ổn định mọi người lại rồi ném túi thơm ra 1 hướng xa đánh lừa con dế đáng sợ đó, thực nhanh liền mở cửa kéo mọi người lên xeTrịnh Trí bật máy xe, khởi động chạy hết tốc lực chạy đến đồn cảnh sátDương La Kỳ thấy đằng sau không có thứ gì đuổi theo cũng mừng hơn một chút.

Lục Nhiên lúc này có chút tò mò nhìn cô : "La Kỳ, cậu nói cậu có khả năng nhìn trước tương lai, vậy con dế ban nãy cậu có phải đã biết trước sẽ xuất hiện rồi không?"

"ừm, cho nên mới có thể nhanh chóng ứng phó" côĐồn cảnh sát cũng ở gần đó cho nên rất nhanh cũng đã tới, Trịnh Trí thử xuống xe xem xét 1 chút, khi thấy chỉ là mấy xác sống con liền ra hiệu cho cả bọn đi xuống, bọn xông vào đồn cảnh sát, đánh bọn xác sống trong đó phế nát, Dương La Kỳ lại bảo bọn họ chú ý trong đầu mấy con xác sống đó có gì không, quả nhiên là vừa đánh vừa mổ đầu nó ra thì thực sự có thứ thạch gì đó phát sáng, Lục Nhiên xoa xoa cằm : "thứ này hình như là linh thạch mà trên báo nói tới nhỉ?"

Cả bọn hiểu ra liền hăm hở tiêu diệt hết xác sống trong đồn cảnh sát rồi lấy đi linh thạch, sau đó còn gôm súng trong đồn cảnh sát bỏ hết vào không gian của Dương Tố TốEm cảm giác bỏ quá nhiều đồ rồi, đầu em lân lân, điều này cũng khiến cả đám hiểu ra năng lực của em hiện tại rất có hạng, vậy thì lấy ra sáu cái súng để bên ngoài cho cả bọn phòng hờ điSau đó Dương La Kỳ lại nhìn sắc trời, khẽ nhíu mày : "mau về trường thôi, con dế đó sắp tới được trường của chúng ta rồi"Cả bọn há hốc, thực nhanh phóng lên xe để Trịnh Trí trở về, Dương La Kỳ sau khi nghiên cứu kỹ lại về con dế được vẽ trong sổ, cô hiểu ra rằng những con được vẽ bằng mực đỏ sẽ xuất hiện buổi sáng, vẽ bằng mực đen sẽ xuất hiện vào buổi tối, thêm cả giấc mơ hôm qua có màu sắc khác với những cơn ác mộng lần trước càng chứng thực thêm về suy nghĩ của côQuả nhiên, khi về tới trường, họ đã thấy có mùi kỳ lạ. một con dế to lớn đang lần mò trong trường, Dương La Kỳ sợ đến mức luống cuống cùng năm người kia chạy vào trường, để xe bên cái cây gần đó, nếu chậm trễ hơn một chút nữa chắc chắn các học sinh trong học viện này sẽ chết rất nhiềuBạch Diệc và Lục Nhiên liếc nhau, như suy tư gì đóCác học sinh bên ngoài đều đã tụ họp lại trước cổng chính của tòa nhà số hai của trường, bọn họ trố mắt nhìn con quái vật dế này, sợ hãi run rẩy.

Nhưng con quái vật dế đó bỗng nhiên lại bị tan chảy, đám người Dương La Kỳ chạy đến đây nhìn thấy cảnh này liền đơ người, không hiểu chuyện gì đang xảy raTừ sau con dế đó, một nam thanh niên đi ra, người đó xoa xoa cổ : "ồ, xem chưa có ai chết cả nhỉ?"

Tên đó nhìn sang Dương La Kỳ, thích thú tới gần : "à, thì ra không theo nhằm xe, đúng là em rồi"Dương La Kỳ nhìn hắn, tràn ngập thắc mắt : "anh là ai?"

Người đó cười hì hì : "anh là Bát Tiếu, ban nãy là người bị em ném chai nước hoa trúng đầu đó, không ngờ em lại thông minh đến mức biết điểm yếu của xác sống dế là không có mắt nha, đỉnh cao thiệt luôn ấy, chỉ là con dế đó hình như có thù với em nên đi theo xe của bọn em nên anh đi theo luôn, muốn tìm hiểu bọn em chút ấy mà"Những học sinh khác đứng nhìn cũng há hốc tròn mắt, Bát Tiếu lại không quan tâm họ, cười hì hì khoác vai cô : "ây da, nghe những người kia gọi thì chắc em tên là Dương La Kỳ ha?

Nè, mau nói đi, em có phải là siêu năng lực gia hông?

Sao mà biết điểm yếu của con dế đó dọ, có phải là người của tổ chức nào đó không?

Mau nói gì đi em, sao im quá ọ?"

Nhìn vẻ mặt ngơ ngác kia của cô, hắn cũng đoán ra : "ồ hố, xem ra em không thuộc tổ chức nào rồi, vậy chắc là siêu năng lực gia có năng lực nhìn ra sức mạnh hay cái gì đó tương tự nhỉ?

Cũng quá xá đỉnh nha, hổng bằng đi theo anh đi, tới với tổ chức SE, có thể bảo vệ em chu toàn, còn có thể giúp em phát triển năng lực nữa, chịu không nè?"

Bạch Diệc cùng Lục Nhiên nghe đến "tổ chức SE" liền nhíu mày, đặc biệt là Bạch Diệc, ánh mắt trầm xuống.

Hahaha...

Mười năm rồi, đúng là bám mãi không buông mà!Cô cuối cùng cũng load xong những gì hắn nói, nhìn hắn bằng ánh mắt khó tin : "anh...

Là người của tổ chức thuộc chính phủ?"

Hắn cười cười gật đầu, lại khoác vai cô chặt hơn, phấn khích nói : "đúng òi đó, em thấy anh không, xác sống tiến tới kiểu gì cũng tiêu diệt được, có phải rất siêu không?

Đi theo anh gia nhập tổ chức ha, bảo đảm là ăn sung mặt sướng luôn"Cô nuốt nước bọt nhìn hắn, muốn lắc đầu, không ngỡ từ phía sau lại bị Bạch Diệc ôm lấy eo kéo lại ôm vào lòng, y nhìn hắn, ánh mắt có chút âm u : "tổ chức cái gì chứ, anh từ đâu ra xuất hiện như ma vậy, giờ nói La Kỳ đi theo anh, khùng à?"

Từ nãy tới giờ hắn chỉ chăm chăm vào Dương La Kỳ, không để ý đến Bạch Diệc và Lục Nhiên, hắn há hốc, tóc trắng...

Mắt vàng?

Ồ, không giống là người kia, mắt vàng thì không phải rồi, người đó mắt đỏ cơ, hên quáChỉ là Lục Nhiên thực sự quá giống người đó rồi, chẳng lẽ lại là con người đó?

Vậy thì không tốt, nếu tên này ở đây thì chắc chắn người kia cũng sẽ hiện diện gần đây, còn nữ sinh tóc trắng mắt vàng kia có khi nào là thế thân của người đó để theo dõi mọi hoạt động đang diễn ra không?!Bát Tiếu nuốt nước bọt nhìn Lục Nhiên : "cho anh hỏi một chút, em tên gì?"

Anh cười hiền từ : "Lục Nhiên"Bát Tiếu nghe xong liền say sẩm mặt mày, vậy mà nam sinh này cũng họ Lục kìa trời!

Nhưng nhìn thấy anh vẫn cười, khẽ nuốt nước bọt mà quay sang Dương La Kỳ tiếp tục lôi kéo : "khụ, cái kia Dương La Kỳ à, em suy xét anh nói thử đi, xem có được không?"

Bạch Diệc nhìn hắn vẫn cố chấp, liền kéo cô ra sau lưng mình, Nam Hạ và Trịnh Trí cũng tiến lên chắn trước người hắn, Dương Tố Tố đằng sau giữ tay cô lại.

Bát Tiếu phì 1 cái : "chậc chậc, tụi em hoảng cái gì?

Anh cũng đã làm cái gì đâu, nếu hiện tại không thể đi bình thường, vậy anh đành cưỡng chế dẫn đi vậy"Nói xong hắn liền tiến tới bên con dế xác sống, truyền 1 loại năng lượng gì đó vào con dế khiến nó sống dậy.

Dương La Kỳ đủ hiểu chuẩn bị có chuyện không ổn, liền hướng mắt qua thầy thể dục và Nam Hạ, hai người họ gật đầu rồi chạy đến cưỡng ép đưa hết tất cả học sinh vào lại tòa nhà, không để ai ra ngoài, Nam Hạ dùng tay biến thành đất xét rồi nắm vào tay nắm cửa, dán chặt cái cửa lớn lại không để nó mở raLục Nhiên và Bạch Diệc là hai người duy nhất trong nhóm chưa biết năng lực của bản thân nên bị cả nhóm đẩy hết qua bên phía phòng học để bảo vệ học sinh, hai người họ nhìn nhau, có chút không biết nói gìDương La Kỳ cầm chặt cây súng nhìn con dế đang gầm gừ tiến lại gần, cô nhắm vào mấy cái càng của nó bắn, phải nói là bắn là trúng, đến Trịnh Trí bên cạnh cũng phải đưa like : "vãi đạn thiệt luôn, em có kinh nghiệm bắn súng lắm đúng không?

Bắn đỉnh thiệt!"

Cô lắc đầu, nhắm mấy cái càng của nó bắn : "không thầy ơi, em chưa dùng súng bao giờ, chỉ là bản năng sinh tồn khi sắp chết của cơ thể thôi"Trịnh Trí vừa nhắm vừa bắn, lại nhìn sang Dương Tố Tố và Nam Hạ đang cùng nhau chiến đấu, hét lên : "hai đứa bên kia, cẩn thận đấy nhá!"

Nam Hạ biến tay thành chùy gai sát thương lớn, theo sự hỗ trợ của Dương Tố Tố mà chạy lên càng của con dế này, Dương La Kỳ và Trịnh Trí thấy vậy cũng chỉ biết bắn những cái càng đang nhắm cậu mà tấn công, mới dặn phải cẩn thận xong, bó tay thiệtNam Hạ dùng cánh tay chùy sắt của minh, đánh vào mắt nó, chỉ là mới đánh nó được một chút đã bị nó hất văng ra khiến cậu bị chảy máu đầu, cũng may có Trịnh Trí chữa trị nếu không cậu đã bất tỉnh nhân sự rồi, cậu hít sâu đứng dậy, ổn định lại, Trịnh Trí thấy cậu ổn rồi liền cầm súng lên tiếp tục bắn con dế đóDương Tố Tố nhìn con dế này, lại nhìn sang Bát Tiếu đang đứng đó hả hê nhìn, hét lớn : "đánh như này không được đâu!

Tên kia còn mạnh khỏe đứng đó thì chúng ta có đánh con dế này đến đâu đi nữa thì cũng sẽ tự động chữa trị thôi à!!"

Bát Tiếu cười : "ồ, nhận ra rồi hỏ, biết vậy thì cố gắng đánh anh đây đi"Nam Hạ sinh khí muốn xông tới, lại bị Bạch Diệc ngăn lại, cậu nhìn qua liền thấy Lục Nhiên đã vẽ cái gì đó, dường như là xong rồi.

Chỉ thấy thứ Lục Nhiên vẽ như trận pháp, bao quanh tòa nhà đang có các học sinh bên trong, thứ đó tỏa ra ánh sáng xanhDương La Kỳ nhìn qua cũng ngơ ngẩn, Lục Nhiên phủi phủi tay, tiến tới cạnh cô : "à thì, tớ bỗng nhiên biết được siêu năng lực của bản thân rồi, có lẽ là giữa giây phút sống chết mới phát hiện ra, giờ thì có thể giúp các cậu rồi, haha"Những người khác gật gật đầu, Bát Tiếu liền ngơ luôn, lý do vô tri vậy cũng tin được, có phải là quá tin tưởng nhau không vậy trời?Cô lúc này lại nhìn thấy ánh sáng xanh dương phát ra từ anh, ánh sáng vàng từ Trịnh Trí, xanh lục từ Nam Hạ, màu tím của Dương Tố Tố, còn cô lại là xanh dương nhạtChỉ có mỗi Bạch Diệc đang đứng khoanh tay dựa tường kia là cô không nhìn thấy gì, Lục Nhiên vỗ vai cô : "đừng quan tâm thứ ánh sáng này, đánh con dế này trước đã"Bát Tiếu thấy anh đã muốn động tay, liền hoảng sợ : "ê nha, tự nhiên chui ra vậy?"

Lục Nhiên cười, cầm lấy một tờ giấy trắng từ trong túi, cắn đầu ngón tay rồi bôi máu lên tờ giấy đó : "tuy đây không phải giấy chuyên dụng, nhưng có máu cũng đã đủ rồi ha.

Với lại anh đừng có vô duyên, đánh bạn tôi rồi nói tôi chui từ đâu ra, đúng là nhảm mà"Tờ giấy đó sắt như dao, bị anh ném về phía con dế đó làm nó nổ banh xác.

Nó không có giấu hiệu hồi sinh, có lẽ là vì Bát Tiếu đã dừng lại việc truyền sức mạnh vào nó.

Lục Nhiên nhìn hắn, khẽ nhíu mày : "Bát Tiếu, anh muốn đi, hay để tôi tiễn anh đi?"

Hắn đứng nghiêm, cuối người chào : "yên tâm, lần sau anh lại tới, hiện giờ không làm phiền mấy đứa , bái bai!!"

Hắn dùng tốc độ thần thánh mà chạy đi, khiến cả bọn ba chấmBạch Diệc thấy hắn đi rồi, tiến tới đá mông Lục Nhiên : "được rồi, ngầu như bồn cầu luôn rồi, mau phá kết giới cho tòa nhà kia đi, tớ thấy bọn họ sắp đập cửa đến đau tay rồi"Lục Nhiên bị đá cũng bực bội đi phá kết giới, bị đá cũng đau chứ bộDương La Kỳ lúc này mới phản ứng lại, nhìn Lục Nhiên bằng ánh mắt khó hiểu, Bạch Diệc liền cười cười giải thích : "đừng lo, không có gì đâu, chỉ là ban nãy bị con dế tấn công nên bọn tớ tình cơ phát hiện ra siêu năng lực của Lục Nhiên ấy mà"Dương Tố Tố bên cạnh ngây ngô hỏi : "oa, siêu năng lực của anh Lục Nhiên là gì vậy?"

Y cười cười khoác tay cô, nhìn em trả lời : "à, kiểu giống đạo sư ấy, vẽ bùa hay trận pháp gì đó kiểu vậy"Nam Hạ ồ lên : "vãi cả chưởng nha, mạnh phết đấy chứ đùa"Trịnh Trí cũng đưa like : "thầy còn tưởng là siêu năng lực gì đó thường thôi, ai dè mạnh như vậy!!"

Lục Nhiên mở kết giới xong, nghe thấy bản thân được khen cũng chỉ biết cười gượng : "được rồi, đừng nói nữa, tớ sắp ngại ngất rồi nè"Bọn họ cười, không nghĩ những học sinh bên trong khi đi ra lại chẳng mấy gì trong có vẻ biết ơn côTrong đó tên Hậu Chiêu dẫn đầu : "nè, Dương La Kỳ, cậu xém làm chết người rồi đấy"-----------------------------------------------------Tác giả : alright, chúng ta đã biết được siêu năng lực của Lục Nhiên rồi đó, còn Bạch Diệc nữa thôi, heheTác giả : chỉ là mọi người có thử đoán được siêu năng lực của Bạch Diệc không?*Gợi ý : có liên quan đến giấc mơ của Dương La KỳA.

Đọc suy nghĩB.

Đột nhập vào giấc mơC.

Vốn không có siêu năng lực, vào giấc mơ của Dương La Kỳ nhờ năng lực của Lục NhiênD.

Khác
 
[Bhtt] Nếu Ta Yêu Nhau Ở Mạt Thế
Chap 6 : ngốc nghếch


Bọn họ nhìn đám người mình mới cứu, hiện tại lại quay qua chỉ trỏ, Hậu Chiêu nhìn Dương La Kỳ, nhếch mép : "cậu đúng là sao chổi đấy, Dương La Kỳ, vì cậu mà bạn tôi xém chết rồi, có phải nên xin lỗi bồi thường không?"

Nam Hạ nghe vậy liền nóng máu : "cậu sủa cái gì vậy hả?

Nếu không có Dương La Kỳ thì giờ này cậu còn sống mà đứng đây sao?

Câm cái mỏ chó của cậu lại đi, không làm được gì thì đừng có nói nhiều!"

Thấy cậu còn muốn xông lên, Trịnh Trí liền giữ tay cậu lại Hậu Chiêu cười ngặt nghẽo : "cứu?

Cứu cái gì?

Nếu không phải các cậu ra ngoài, sẽ dẫn cái thằng điên kia về đây sao?

Sẽ xuất hiện con dế xác sống quái thai như ban nãy sao?"

Dương Tố Tố nghiến răng ken két, chỉ vào mặt hắn : "mẹ nhà anh, cái gì cũng không làm gì thì trách ai?

Bọn tôi cũng có muốn dẫn mấy thứ đó về đâu chứ?

Nhưng không ra ngoài thì đợi đến ngày chết à?!"

Hắn nhếch mép, ỷ bản thân được nhà trường bảo vệ mà hung hăng nói : "chính phủ đã thông báo sẽ đến đây rồi, mấy người còn ra ngoài chẳng khác nào không tin tưởng chính phủ?

Chẳng qua là các cậu muốn cho bọn tôi chết hết để hết hưởng lợi của chính phủ ban cho thôi"Những học sinh khác ở bên cạnh xì xào bàn tán, thực sự cảm thấy lời của Hậu Chiêu nói không saiEm tức điên muốn xông lên cho hắn một trận, cũng may có Lục Nhiên bên cạnh giữ em lạiBạch Diệc từ nãy tới giờ ung dung khoác tay Dương La Kỳ, hiện tại đã lên tiếng : "ây dô, Hậu Chiêu, cậu công nhận sủa khó nghe lắm luôn ấy.

Bọn tôi không ra ngoài thì chẳng lẽ ở đây đứng với tên bắt nạt cướp bóc như cậu?

Thôi đi, đồ ăn của tôi ít lắm, cậu cướp rồi thì tôi lấy gì mà ăn?

Sợ là đồ chính phủ phát cho cũng bị cậu ăn hết mất, tội nghiệp bọn tôi quá đi, hic hic"Đừng nói Hậu Chiêu, những người bên cạnh cũng ngơ ngác nhìn y, các học sinh khác thực sự thấy Bạch Diệc nói không hề sai, còn khá hợp lý, dù sao Hậu Chiêu là tên bắt nạt có tiếng mà, Nam Hạ và Dương Tố Tố hướng Bạch Diệc với ánh mắt sùng báiY thấy hắn không nói gì, chỉ bĩu môi : "thiệt tình, bọn tôi cũng nào ở đây nữa đâu, sắp tới cũng đi riêng rồi, cậu lo gì bọn tôi dành đồ với cậu?

Nhiều khi các bạn học còn ở đây còn phải sợ cậu dành đồ ăn với người ta nữa kia, thương thay cho các cậu ấy ghê, chậc chậc"Bây giờ đến cả người điềm tỉnh như Dương La Kỳ cũng xém cười lớn, giờ cô mới phát hiện ra Bạch Diệc thực sự là sở hữu cái miệng rất độcCác học sinh khác bàn tán liên tục, Hậu Chiêu thì tức giận nghiến răng.

Bỗng nhiên Dương La Kỳ tiến lên cuối đầu : "xin lỗi vì đã làm ảnh hưởng đến các cậu, đây đúng là lỗi của bọn tôi, sẽ không có lần sau""vậy những người đã chết các cậu có xin lỗi họ chưa?

Cậu chỉ nói suông, so với những người bị mất đi người thân như tôi, đã là cái gì?

Anh trai tôi cũng là cậu giết đấy, nhớ không?" một nam sinh đứng trên đó cau mày nóiCô ngẩng đầu, ngay tức khắc đã nhận ra nam sinh này, đây chẳng phải em trai của người lần trước cô giết ngay sân vận động sao?

Cô đúng là có lỗi với cậu ấyDương La Kỳ không nói hai lời, quỳ rạp xuống dập đầu một cái rồi đứng dậy, máu trên đầu tuông ra khiến ai cũng há hốc, cô không để ý đến bộ dạng lôi thôi lếch thếch của mình, thành tâm hướng những người đang đứng trên mình mấy bậc cầu thang kia : "tôi có lỗi với các cậu, với những người đáng lẽ đã có thể cứu nhưng lại bị tôi bỏ qua, thực sự xin lỗi.

Nhưng sắp tới hay tương lai, tôi sẽ không lo cho họ nữa, cũng không lo cho các cậu nữa, tôi sẽ chỉ quan tâm và bảo vệ bạn tôi mà thôi"Cậu nam sinh đó ngỡ ngàng, có người muốn quay cảnh này lại, nhưng đột nhiên phát hiện ra điện thoại dùng không được, Dương La Kỳ cũng đã biết điều này từ sáng rồi, nhưng cô vì bận quá nhiều chuyện nên không quan tâm, chỉ là hiện giờ để ý kĩ lại thì luồng năng lượng xanh của Lục Nhiên đang bao quanh ngôi trường này, mỗi cái điện thoại đều bị dính bởi nguồn năng lượng xanh đó, điều này khiến cô hiểu chuyện điện thoại không sử dụng được có liên quan đến anhNam sinh đó không biết nói gì, chỉ đứng đó nhìn cô, Hậu Chiêu lại nhân cơ hội chen miệng vào : "chậc, cậu chưa gì đã muốn phủi sạch quan hệ rồi sao?"

Cô lắc đầu : "tôi vốn không có quan hệ gì thân thiết với các cậu, cứu các cậu một lần rồi hai lần chính là vì mối quan hệ bạn cùng trường không hơn không kém, nhưng sau đó cũng chẳng còn dính dáng gì đến nhau nữa cả.

Còn những người đang đứng bên cạnh tôi, họ đã từng giúp tôi trong hoàn cảnh sống chết không rõ, đương nhiên hiện tại tôi chỉ tin tưởng mỗi bọn họ mà thôi"Không ai nói gì nữa, Dương La Kỳ quay bước đi về, Bạch Diệc cũng khoác tay cô như mọi khi mà đi, chỉ là lần này ánh mắt y có gì đó mơ hồ hướng về phía xuất hiện máu trên đất nhờ cú đập đầu ban nãy của Dương La Kỳ, chớp mắt vết máu đã biến mất, y hài lòng quay đầu tiếp tục đi, không nói câu nàoNhững người khác cũng nhanh chóng đi theo hai ngườiChỉ còn lại những học sinh kia đứng ngây ngốc ở đó, họ không biết nên nói gì nữa, nói thật thì nếu không có Dương La Kỳ, họ thật sự sẽ không thể nào sống được, họ không có quyền gì để trách móc cô cả, vốn dĩ ngay từ đầu cô đã không có nghĩa vụ gì phải cứu bọn họ rồiNam sinh mất anh trai và nữ sinh tóc ngắn lần trước thấy Bạch Diệc và Dương La Kỳ ngã từ tầng năm kia như có sự nhẹ nhỏm riêng, hai người từ nãy tới giờ chưa từng trách móc cô, chỉ là họ không biết nên lên tiếng như thế nào cho cô thôiBên này sáu người quay trở về phòng y tế, trầm lắng một hồi lâu Trịnh Trí mới lên tiếng : "không biết tình hình hiện tại như thế nào, nhưng Dương La Kỳ à, em có thể cầm máu trên đầu trước đã được không?"

Mọi người lúc này mới nhớ ra mà đi lấy băng gạt băng lại cho cô, Dương Tố Tố còn sợ hãi cô có bị hư não luôn không, mọi người nghe vậy liền cười, chỉ riêng Bạch Diệc ngồi đó nhìn cô chằm chằm rồi lại nhìn ra cửa sổ, không thể biết được y đang nghĩ cái gìSau khi ổn định lại, Nam Hạ ngồi phịch xuống ghế : "haiz, chỉ cần ngày mai nữa thôi là có thể rời đi rồi, chỉ là tớ cảm thấy ngày mai cũng sẽ không dễ dàng là mấy"Trịnh Trí gấp cái mềm lại trên ghế sofa lớn, có lẽ hôm nay thầy sẽ ngủ ở đây, thầy ngáp một cái : "không biết nữa, có lẽ ngày mai tụi mình lại gặp thêm chuyện gì nữa rồi mới có thể rời khỏi đây cũng nên"Dương Tố Tố bĩu môi : "hừ, miễn sao đừng như tối nay là được, nếu không phải có chị Bạch Diệc chửi tên đó, em sẽ tức điên cho coi, cũng may chị Bạch Diệc nói chuyện nhanh nhảu, hehe"Bạch Diệc cũng chỉ cười : "xời, chị không được cái gì nhưng tài ăn nói chưa thua ai đâu nhá"Lục Nhiên cảm nhận được giọng điệu y không đúng, cũng không muốn để ý, tiếp tục câu chuyện : "chậc, cái mỏ hỗn ớn"Y nhíu mày, đạp chân anh một cái khiến anh rụt chân lại đau đớnDương La Kỳ nhìn bọn họ đùa giỡn vui vẻ như vậy, liền nghĩ tới một ý kiến : "mọi người, sáng ngày mai chúng ta có thể an ủi mọi người mất người thân trong trường một chút được không?"

Bọn họ hướng ánh mắt về cô, cái phòng y tế đó rầm rì cả một buổi, cho tới khuya rồi mới chịu giường ai người náy nằmBạch Diệc nhìn Dương La Kỳ nằm bên cạnh, đúng lúc cô cũng quay người lại, cả hai phát hiện ra đối phương đều chưa ngủ, liền có chút gượng gạo.

Dương La Kỳ ho nhẹ nhìn y : "nói chuyện chút nhé"Y gật đầu, nụ cười trên miệng nhẹ nhàng hơn thường ngày, nhìn cô có gì đó khó hiểu : "tại sao cậu lại làm như vậy?"

Dương La Kỳ nhìn y, có chút không rõ : "làm cái gì?"

Bạch Diệc nhìn cô nằm ngay hướng ánh trăng, khiến nó như thuộc về cô, bản thân y không thể chạm tới được, y khẽ cười : "cậu tự nhiên phải dập đầu với bọn họ làm gì?

Còn chuyện ngày mai nữa, cần phải làm như vậy không?"

Cô thở dài lắc đầu, tự động chui vào lòng Bạch Diệc : "chẳng vì cái gì cả, đơn giản là tớ muốn trả hết ân tình của cả ba năm học ở đây, hơn nữa anh chị em của họ ở ngôi trường này chết đi thì đã hết hai phần ba là do tớ giết rồi, tớ hiểu được tâm trạng của họ, vì tớ cũng có em họ mà tớ yêu quý, nếu em ấy chết tớ cũng sẽ như họ, buồn bã hay bức xúc.

Xem như là vì cùng có người thân trong trường, tớ giúp họ tưởng nhớ lần cuối đi"Bạch Diệc nhìn người đang nằm trong lòng mình, chỉ biết cười nhẹ : "làm vậy ngốc lắm, biết không?

Họ sẽ không biết ơn cậu đâu, còn có thể câm thù cậu nữa"Dương La Kỳ ôm lấy eo y, chui vào vòng tay ấm áp ấy, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt hổ phách của y, nhẹ nhàng lắc đầu : "tớ không cần họ biết ơn, tớ chỉ cần không thẹn với lòng là được rồi"Bạch Diệc ôm cô nhắm mắt lại, cho dù vẫn còn điều muốn hỏi, nhưng y nghĩ rằng nếu hỏi nữa, bản thân sẽ không thể ngủ được, cả cô cũng vậyTối hôm nay Dương La Kỳ chỉ mơ thấy một cái khối chữ nhật lớn, nó chỉ đứng đó, cô cũng chỉ nhìn nó.

Đều không có hoạt động nào khác.

Cho đến khi thanh âm quen thuộc kia vang lên, cái khối lớn kia bị người nọ làm vỡ nát, người nọ không như thường lẹ mà tiến tới nói mấy câu khó hiểu rồi ném cô đi, lần này chỉ nhàn nhãn ngồi xuống bên cạnh cô.

Dương La Kỳ nhìn sang người này, chỉ thấy được một bóng hình trắng chứ không thể nhận dạng gì thêm, người đó nhìn cô, đầy thắc mắt : "sao trên đời này lại có người vì người khác mà làm nhiều như cậu nhỉ?"

Cô không rõ người nọ hỏi vậy là có ý gì, chỉ là cũng nhẹ nhàng trả lời : "có lẽ là vì ngốc cũng nên"Người nọ bật cười : "lần đầu tiên thấy có người tự nhận mình ngốc đấy"Dương La Kỳ ngồi ôm chân, nhìn thứ đã nổ banh xác kia, có chút tò mò : "thứ này có cần lưu ý gì không?"

Người nọ đứng dậy, nắm lấy tay cô kéo đứng lên, người ấy cười : "có lẽ chỉ cần chú ý mấy cái trần của tòa nhà lớn mà thôi, còn lại thì đành phải tùy vào cậu rồi"Cô khẽ cau mày, không kìm được thắc mắt : "tại sao từ khi có sự xuất hiện của cậu, những giấc mơ của tôi chỉ còn vỏn vẹn là xuất hiện những con quái vật chứ không còn hiện diện gì về cách người khác chết nữa?"

Nghe thấy vậy, người đó chỉ cười nhẹ, nắm lấy hai vai cô đẩy xuống vực : "vì tôi muốn cậu ngủ ngon, chỉ vậy thôi"Dương La Kỳ từ trong giấc mơ tỉnh dậy, nhìn ra bầu trời quả nhiên là đã sáng rồi, đúng là từ khi xuất hiện bóng người ấy, cô ngủ ngon hơn không ít.

Dương La Kỳ nhìn sang Bạch Diệc đã tỉnh dậy mà nhìn mình chằm chằm, cô khó hiểu : "cậu nhìn tớ như vậy làm cái gì?

Mặt tớ dính gì sao?"

Y ngồi dậy, lấy đồ trong túi ra : "không có gì, chỉ là bỗng nhiên cảm thấy quầng mắt của cậu gần đây giảm rồi"Dương La Kỳ gật đầu, có lẽ là vì ngủ ngon giấc hơn rồiTrong phòng y tế ai cũng đã tỉnh rồi, họ còn phát hiện Lục Nhiên đã ra ngoài từ sáng sớm, nhưng cũng không ai để ý, có lẽ là anh ra ngoài để tập thể dục chút cũng không chừng.

Chỉ riêng Bạch Diệc là hiểu rõ anh đi đâuĐến khi các học sinh còn sống trong trường dậy hết, họ như thường lệ tiến ra sân thể dục để kiểm tra, lại phát hiện có hàng tá bức ảnh đang được đặt ở đó 1 cách ngay ngắn.

Đều là ảnh của các học sinh đã chết, nam sinh bị mất anh trai kia nhìn thấy di ảnh của anh trai mình, bàng hoàng nhìn quanhNhững người khác có người thân quen đã chết cũng đến kiểm tra thử, quả nhiên có ảnh.

Bọn họ ngỡ ngàng nhìn nhau, một nữ sinh còn lên tiếng : "đây là ai làm vậy chứ?"

Người bên cạnh lắc đầu : "chịu rồi, hôm qua tớ ngủ say lắm, không biết gì hết"Bỗng nhiên có một cánh hoa hồng rơi lên đầu nữ sinh đó, rồi 1...

2...

3...

Rất nhiều cảnh hoa hồng được rải từ trên xuống.

Tất cả các học sinh cũng như giáo viên nhìn lên sân thượng của tòa nhà, đầy đủ sáu người nhóm Dương La Kỳ đứng trên đó cầm rổ hoa rải hoa xuống, còn có một tấm vải được ghi chữ bằng mực đen, nội dung là "tưởng nhớ"Chỉ hai chữ đó thôi cũng đã đủ khiến những người bên dưới hiểu đang có chuyện gì xảy ra, trong một khoảng khắc tất cả mọi người đều im lặng.

Đến khi có tiếng khóc thút thít của nam sinh mất anh trai đó, mọi người mới có dũng khí òa khóc, cảm giác mất đi những người yêu quý thực sự rất không dễ chịuNgay cả Hậu Chiêu cũng không gây rối nữa, chỉ im lặng ôm lấy di ảnh của 1 nam sinh, người đó trong có chút giống hắn, chỉ là trẻ hơn, có lẽ là em trai hắnNhững người ở trên sân thượng cũng không thoải mái gì, nhất là Nam Hạ và Dương La Kỳ, một người mất mẹ, một người mất cả ba lẫn mẹLục Nhiên thấy vậy liền tiến tới bên cạnh Nam Hạ, vỗ vai cậu : "lúc đọc hồ sơ lý lịch của cậu, tớ đã rất bất ngờ đấy"Nam Hạ ngẩng đầu, có chút khó hiểu : "vì sao?"

Anh ngồi xuống bên cạnh cậu, cười ôn nhu : "vì lúc mới quen cậu, tớ cảm thấy cậu chính là một người rất hạnh phúc, đi đến đâu cũng có thể cười rộ lên, cho đến khi tớ đọc hồ sơ lý lịch của cậu mới biết cậu không còn mẹ nữa rồi, lúc cậu vì La Kỳ mà phản pháo lại giáo viên, tớ cũng hiểu lý do rồi.

Chỉ là tớ có chút ngưỡng mộ cậu, dũng cảm đứng lên vì lòng tự tôn của mình, tớ đã nghĩ rằng mẹ cậu dù ở nơi xa đi nữa có lẽ vẫn sẽ cực kì tự hào về cậu nha.

Dù sao, con trai của họ không phải là người yếu đuối, còn là một thanh niên đầy lòng nhiệt huyết vì bạn bè nữa, phải không?"

Cậu nghe vậy, tâm trạng như nhẹ nhỏm hơn mà bật cười, có lẽ Lục Nhiên nói cũng không quá sai, mẹ cậu ở đâu đó vẫn sẽ tự hào về cậuLục Nhiên nắm lấy tay cậu cười chân thành : "yên tâm đi, tớ và những người kia sẽ đồng hành với cậu thật lâu, không để cậu đau khổ vì không còn ai bên cạnh"Nam Hạ có chút ngây ra, nhưng rất nhanh đã mỉm cười gật đầuDương Tố Tố và Trịnh Trí nhìn cảnh này, nhìn nhau rồi lại nhìn sang Bạch Diệc và Dương La Kỳ đang ngồi bên lang cang nhìn xuống, hai người đó nãy giờ cái gì cũng chưa nóiNhưng rất nhanh Bạch Diệc đã phá vỡ bầu không khí yên lặng : "được rồi, hoa rãi hết rồi, giờ làm gì nữa đây?"

Dương Tố Tố bất lực đỡ trán, sao mà lúc này chị Bạch lãng nhách vậy?

Không an ủi chị họ câu nào luôn ấyDương La Kỳ nhìn tính hiệu đã được trả về trên điện thoại, liếc sang Lục Nhiên, chỉ thở hắt ra : "chúng ta lên đường thôi, nán lại như vậy là được rồi"Trịnh Trí nhìn cô, cũng chỉ nhẹ nhàng gật đầu : "đi thôi"Cả bọn lên xe, bắt đầu khởi hành.

Chỉ là không nghĩ giữa đường lại bắt gặp con xác sống hình dê, làm cả bọn phải chạy xuôi chạy ngược, có thể nói đây là lần đầu tiên Trịnh Trí chạy xe với tốc độ cao như vậy trong thành phố, thầy vỗ vỗ vô lăng : "La Kỳ, em mau nghĩ cách đi!

Nếu không chúng ta sẽ vào bụng cái con dê đen thui kia mất!"

Nam Hạ bám lấy Lục Nhiên, nhìn ra cửa sổ : "ôi mẹ ơi, nó gần bọn mình lắm luôn rồi đó!"

Dương Tố Tố và Lục Nhiên nãy giờ cầm súng bắn thấy không có tác dụng, liền thu súng về, anh còn khóc không ra nước mắt : "hic, hiện tại vẽ bùa không biết có ném trúng nó không hay bọn mình dính đạn ngược lại"Bạch Diệc chống cằm nhìn con dê đó, bĩu môi : "rồi, cậu cũng phế luôn rồi đó hả?"

Anh lườm y, nhưng cũng chẳng nói gì thêm.

Ngay lúc này xe lại bị con dê đó dùng những dây leo dài quái dị tấn công làm cả bọn phải dừng lại, đã như vậy thì phải tìm nơi nào đó trú ẩn đãThế là cả bọn chạy ào với tòa nhà cao tầng, dĩ nhiên Dương La Kỳ mới vào liền đã rãi bột quế và tưới nước gừng ngay cửa để ngăn con dê kia xông vào, sau đó mới cùng những người khác tiên vàoCả bọn thử lên lầu tìm chút vật phẩm, dù sao nhìn cách bố trí của tòa nhà này, có lẽ là tòa nhà công sở bị bỏ hoang đi, chỉ là nó vẫn còn trong khá mới, kì lạ thật.

Ở trong đây chỉ có 1 ít xác sống, không quá đáng sợ, họ vừa giết vừa thu thập linh thạch.

Chỉ là từ tầng một đến tầng bốn thì dễ dàng, sang tầng năm lại gặp một con xác sống biến dị cỡ lớn, con này biết dùng rìu để tấn công, không thể xem thườngNam Hạ biến tay thành chùy gai, tiến lên một chọi một với con xác sống lớn nàyNhững con xác sống nhỏ bị những người khác dùng súng để hạ gục, dù sao đạn cũng không cần lo, chỉ cần giấy vẫn còn, Lục Nhiên có thể tạo ra đạn mới, tuy không có sát thương mạnh nhưng cũng không tồi đâuDương La Kỳ nhìn con quái nhanh chóng đã bị cậu đánh cho thủng đầu, khẽ nhíu mày : "tòa nhà này có lẽ không chỉ đơn giản là bị xác sống xâm nhập rồi"Dương Tố Tố nhìn cô, tò mò hỏi : "vậy thì là bị cái gì hả chị?"

Cô nhìn sang Lục Nhiên, anh cũng hiểu ra mà thử vẽ kết giới dịch chuyển, quả nhiên là không thành, anh phủi phủi tay : "xem ra chúng ta đã đi vào ảo cảnh rồi, tòa nhà này hình như không chỉ là bị xác sống tạo ảo ảnh, có lẽ chính nó cũng là xác sống biến dị đó"Trịnh Trí nghe vậy liền há hốc : "cái gì?

Làm sao có thể như vậy được?

Chẳng phải xác sống chỉ nên có tác dụng với sinh vật sống thôi sao?

Tại sao thứ vô tri vô giác như tòa nhà lại có thể bị ảnh hưởng được chứ?"

Lục Nhiên thở dài : "có lẽ là vì nguyên liệu cấu tạo nên nó cũng là của sinh vật, như gỗ chẳng hạn?

Sau khi chịu tác động từ sự ô nhiễm của xác sống, nó cũng đã biến dị, khiên những người ở trong tòa nhà này bị nuốt chửng"Nam Hạ nghe tới đây liền hiểu ra : "vậy là những người ở đây rất có thể là còn sống?"

Lục Nhiên bất lực lắc đầu : "không biết nữa, có lẽ chỉ còn vài người may mắn thôi.

Chúng ta phải tìm ra cách hoạt động của tòa nhà này nếu muốn thoát ra cũng như cứu người"Dương La Kỳ suy nghĩ hồi lâu mới lên tiếng : "sau năm tầng chúng ta vượt qua, có lẽ tòa nhà này cũng giống như định luật kim tự tháp, càng lên cao càng nguy hiểm, muốn xuống dưới cũng sẽ không được, trừ khi có tác động từ tòa nhà"Trịnh Trí nghe vậy liền gãi gãi đầu : "vậy chúng ta phải đi qua bao nhiêu tầng nữa đây?"

Bạch Diệc nhìn qua cầu thang, bám vào tay cô nói : "hmm, ban nãy theo em chú ý thì hình như là 10 tầng đó"Cả bọn há hốc, tận mười tầng đó!Nhưng cũng đành ngậm ngùi bước tiếp, dù sao cũng không thể ở trong đây được, họ chỉ mới lên đường về quê thôi mà, sao khó khăn quá dị?Tầng sáu thì họ gặp hai con xác sống biến dị cỡ lớn, cũng không quá khóTầng bảy lại chạm trán với con trâu xác sống từng gặp ở trường, lần này họ có siêu năng lực gia, còn có súng, cũng xem như không đến nỗi nàoTầng tám còn xuất hiện con muỗi lớn có cái vòi nhọn hoắc và cơ thể nhanh nhẹn, đã vậy thì Nam Hạ biến tay thành lưỡi cưa đang chạy rè rè, cái vòi của con muỗi đó sắt bén đến đâu đi nữa cũng bị cậu chặt đứt, tốc độ nó quá nhanh thì cũng không sao, Lục Nhiên dùng bùa vẽ phóng vào chân nó, khiến tốc độ nó chậm lại, không lâu sau nó đã bị đánh bẹp díNếu vẫn chưa đủ chậm, vậy anh sẽ làm cho đồng đội của mình nhanh bằng nó, bùa của anh chậm được thì nhanh cũng đượcDương Tố Tố còn phải quay sang thắc mắt : "anh có phải là truyền nhân của đạo sĩ gì không vậy?

Dù có siêu năng lực đi nữa thì cái cách vẽ bùa của anh cũng quá điêu luyện rồi đó!"

Lục Nhiên cười, xua xua tay : "đừng nghĩ nhiều, anh chỉ là hồi nhỏ rất thích xem phim đạo sĩ, hơn nữa lúc trước còn có quen đạo sĩ nên mới biết hơn một chút về bùa chú, chứ anh cũng không rành bao nhiêu đâu"Em đưa like, đúng là top hai toàn trường có khác, học một biết mười nha!Khi lên tầng chín, cả bọn phải đối mặt với con người sắt dị hợm, nó không những biết dùng kiếm, rìu hay chùy gai nó đều không ngánNam Hạ cũng vì phải tiếp chiêu mà đổi vũ khí trên tay liên tục, đến nỗi khiến tay cậu cũng nhức mỏi : "chậc, Lục Nhiên, cậu có cách nào cho nó dừng thay đổi vũ khí không?

Tớ bị say mòng mòng rồi này"Lục Nhiên bất lực lắc đầu : "chịu rồi, nó đổi nhanh quá, tớ không xác định được vũ khí chính xác của nó là gì.

Không bằng cậu thử mỗi tay một vũ khí đi, đánh với nó coi ổn hơn không?"

Trịnh Trí vừa chữa trị vết thương cho cậu, vừa thắc mắt : "Nam Hạ làm vậy được không?"

Dương Tố Tố đang dùng súng nhắm nó bắn, còn phải né mấy cây kiếm mà con người sắt phóng ra, hối thúc : "trời ơi, đừng chần chừ nữa, nhanh chóng quyết định đi!

Bên này sắp không ổn rồi đây!"

Dương La Kỳ và Bạch Diệc cũng bị mấy cây kiếm cùng rìu bao quanh, khó khăn hết mức, chỉ là chưa bị thương nghiêm trọngBạch Diệc hét qua : "con mẹ nó hai cậu, nói cho nhiều vào!

Nam Hạ, cậu biến chân thành mấy cưa đi, vừa chạy vừa gây sát thương cho con người sắt cô hồn này chẳng phải là được rồi sao?

Còn Lục Nhiên cờ hó cái tên ngốc này, làm ơn cho một cái bùa chịu sát thương đi, bên này không ổn!!!"

Hai người bị y chỉ giáo đến mức ngơ ra, nhưng cũng rất nhanh bị Trịnh Trí hối thúc làm theo, thầy bên dưới dùng súng hỗ trợ, Nam Hạ theo lời y nói mà biến chân thành lưỡi cưa, di chuyển trên mặt đất thì hơi khó chứ leo lên người con người sắt kia thì chạy cũng không thành vấn đề.

Lục Nhiên theo lời của Bạch Diệc dùng bùa phòng vệ cho tất cả mọi người, sau đó lại nhắm thời cơ lúc Nam Hạ đang đối chiến với con người sắt, vẽ bùa nổDương La Kỳ ném đi một trái lựu đạn choáng, khiến cho con người sắt không kịp phản ứng mà bị Nam Hạ ghim một cây kiếm vào mắt của nó, cũng chẳng sợ mất tay đâu, dù gì tay cậu có thể hồi phục lại được, chơi tới bến luôn!Lục Nhiên lúc này đã vẽ xong tấm bùa, phóng thẳng vào mặt con người sắt khiến nó nổ banh xácBạch Diệc nhìn thấy vậy cũng thở hắt, giết con người sắt này tốn nước miếng của y dễ sợ luôn hà!Cả đám tụ lại, nghỉ ngơi đôi chút, Dương La Kỳ nhìn xung quanh, khẽ nhíu mày : "chẳng phải ở đây có mười tầng hay sao?

Tầng này đã là tầng chín, vậy cầu thang lên tầng đâu rồi?"

Mọi người lúc này mới để ý, Dương Tố Tố gãi gãi đầu : "ơ, vậy chẳng lẽ chị Bạch Diệc nhìn nhằm, tòa nhà này vốn chỉ có chín tầng thôi mới đúng hả?"

Trịnh Trí lắc lắc đầu : "không thể nào, nếu có nhằm thì bây giờ ngoài con người sắt này còn phải có cái gì đó xuất hiện để gây khó dễ cho chúng ta chứ, sao lại yên ắng như này được?"

Nam Hạ xoa xoa cằm, đầy khó hiểu : "gì nữa vậy, chẳng lẽ hiện tại chúng ta phải đi xuống sao?

Hay là phải đạp cửa sổ nhảy ra?

Chứ hiện giờ cái gì cũng không có, thoát chúng ta cũng không thoát ra được, người cũng chưa thấy bóng nào, làm sao đây?"

Lục Nhiên nhìn ra bên ngoài cửa sổ, toát mồ hôi hột : "đạp cửa sổ thì hình như không ổn nha, bên ngoài đen thui à, đi xuống thì cũng đâu có được, cầu thang đi xuống luôn biến mất mà"Dương La Kỳ đột nhiên hiểu ra : "khoan đã, đây chẳng phải là chúng ta bị giam trong tầng chín rồi sao?"

Cả bọn hốt hoảng nhìn nhau, rồi lại nhìn cô, Dương La Kỳ cau mày nhìn quanh, đi kiểm tra các ô cửa sổ, quả nhiên là chỉ thấy được khoảng đen mênh mông : "nếu không hành động, có lẽ chúng ta sẽ mắc kẹt ở đây mãi mãi rồi bị tiêu hóa như những người làm việc ở đây"Nam Hạ há hốc, bám lấy tay Lục Nhiên : "gì đây chứ?

Vậy phải làm sao đây, oahhhh!!"

Lục Nhiên nhìn cửa sổ, nhíu mày : "cái này, có lẽ là phải phá đường đi nhỉ?"

Dương La Kỳ bỗng nhiên nhớ lại lời người bí ẩn trong giấc mơ, người đó nói cô phải cẩn thận cái trần của tòa nhà lớn, vậy có phải là cẩn thận phần trên của thứ đang giam bọn cô không?

Còn nữa, việc người đó làm nổ tòa nhà trong giấc mơ của cô có phải là ẩn ý gì không?

Như việc phải phá bỏ cái gì đó để thoát khỏi đây, đi xuống thì có lẽ là không được rồi, vậy chỉ còn đi lên...

Đúng rồi, là phía trên!Cô nhìn lên trần nhà, hô lớn : "Bạch Diệc, cho tớ lựu đạn!"

Những người khác trố mắt nhìn cô, ném lựu đạn ở đây là chết người đấy!

Dù sao ở đây cũng là không gian kín đó!

Chỉ là cái hàng động ném lựu đạn không ngần ngại gì của Bạch Diệc cũng khiến những người đang bàng hoàng kia phải ba chấm, làm thì làm rồi, kệ đi vậyDương La Kỳ được Bạch Diệc bảo vệ trong lòng, bốn người kia thì ôm nhau trốn khói bụi.

Khi họ mở mắt ra, quả nhiên ở trên đó có thêm một tầng nữa, lần này còn có thể nhìn thầy bầu trời, có lẽ đây là tầng thượngLục Nhiên dùng bùa nhẹ cân cho Nam Hạ rồi ném cậu lên, quấn dây vào người cậu, Nam Hạ cũng nhanh chóng đóng đinh chắc vào sàn rồi cột dây lại kéo cả đám lên, đến khi lên hết rồi mới quan sát xung quanhỞ đây chỉ có một cái hố nước, Dương Tố Tố thử nhìn xuống bên dưới qua sân thượng, liền hốt hoảng thông báo : "tin không tốt nè, ở bên dưới đen kịch hà!

Không thấy được gì hết á!!"

Nam Hạ cũng ngơ ngác nhìn, hét lớn : "mẹ ơi!

Hố đen vũ trụ hả trời, sao mà đen như tương lai của tui vậy aaaaa!!!"

Trịnh Trí cốc đầu cậu, chống hông bất lực : "đừng có hét nữa trời ơi, em có hét lớn cỡ nào thì cũng chỉ có mỗi chúng ta nghe thấy thôi à, sắp *hai tư luôn rồi đây này!"(*hai tư nghĩa là hư tai)Lục Nhiên nhìn cái hố nước, xoa xoa trán : "thứ này nhìn trong rất sâu đó, nhưng ban nãy tầng chín kia chúng ta nào có thấy miếng nước nào đâu nhỉ?"

Dương La Kỳ thử ném một cục đá xuống đó, không nghe thấy tiếng gì : "xem ra là ảo cảnh cuối cùng để chúng ta thoát khỏi đây rồi"Dương Tố Tố nhìn cô, gãi gãi đầu đầy thắc mắt : "vậy chúng ta phải làm sao đây?"

Cô nhìn tới sợi dây thừng, hít sâu : "Nam Hạ, cậu dùng dây thừng cột chặt tớ lại"Cậu ồ lên một tiếng rồi làm theo, dù không biết cô định làm gì nhưng chắc chắn có thể tin tưởngCô nhìn bản thân đã được cố định trong sợi dây, gật đầu.

Lục Nhiên nhìn cô, đầy khó hiểu : "cậu định làm gì?"

Dương La Kỳ tiến tới bên hố nước, giữ chắc sợi dây : "à, muốn thử xem cái thứ này đói đến mức nào"Đến bây giờ cô mới hiểu ra rằng tòa nhà này cũng là xác sống, đương nhiên thức ăn của nó là con người các cô, chỉ là nó có nhận thức hơn mấy con xác sống khác, biết tiến biết lùi thật đấyNhững người khác nghe tới đây liền hiểu ra cô định làm gì.

Ai cũng chạy tới ngăn cản, chỉ riêng Bạch Diệc vẫn bình thản ngồi xổm ở đó quan sát tất cảDương La Kỳ chỉ khẽ lắc đầu : "không thể không xuống, muốn thoát ra khỏi đây là một chuyện, cứu được người là một chuyện khác.

Tớ có chút không cam lòng với mấy bạn học chết ở trường, nếu tớ cố thêm chút nữa, có lẽ họ sẽ không phải chết, lần này lại có cơ hội, cứ thử đi"Bạch Diệc im lặng nãy giờ, lúc này mới lên tiếng : "tớ nhắc cậu một chút"Cả bọn lẳng lặng nhìn y đang đút túi, ung dung tới bên cô : "cứu người khác mà mặc xác bản thân, chính là kẻ ngốc hiểu không?"

Dương La Kỳ cười : "không sao, tớ rơi xuống đây không chừng lại có cơ hội cho các cậu thoát khỏi đây, kể cả những người mắc kẹt ở đây nữa, nhiều khi may mắn lại được sống đó chứ"Bạch Diệc không nói gì, tiếp tục nhìn mọi hành động của cô.

Nam Hạ tiến tới hốt hoảng khuyên ngăn : "thôi mà, cậu đừng có làm liều chứ, có nhảy thì cũng để tớ nhảy cho, siêu năng lực của tớ sẽ dễ sống sót hơn"Thầy Trịnh lại cốc đầu cậu : "không được để thầy đi, so với mấy đứa thì thầy có năng lực chữa trị, sẽ khó chết hơn"Cô cười, vỗ vai hai người, quay sang Lục Nhiên và Dương Tố Tố đang lo lắng nhìn mình cười an ủi : "Lục Nhiên, cậu nhớ dùng trận pháp để cố định hình dạng của cái hố này nhé, tớ sợ nó sẽ đóng lại, còn Nam Hạ, giữ dây cho chắc vào, tớ mà biết dây bị lỏng là cậu tới số đấy"Dương Tố Tố bỗng nhiên có chút hối hận, biết vậy cô đã không lấy dây thừng ra để sử dụng rồi, rưng rưng nước mắt nhìn chị họ.

Dương La Kỳ hiểu tâm tư của em, cô xoa xoa đầu em : "đừng lo, có gì chị sẽ giật dây thôi"Cả bọn không ngăn được cô, chỉ khẽ nắm chặt dây hơn.

Dương La Kỳ thấy vậy liền nhảy xuống hố nước, so với lòng nước lạnh lẽo mà cô đã tưởng tượng, ở đây giống như bầu trời của cô hơnCô nhìn cảnh tượng quen thuộc xung quanh, có chút ngẩn ngơ, bỗng nhiên cửa phòng mở ra, hai bóng hình quen thuộc nhất với cô bước vào, họ cười hiền hòa ôm lấy cô : "Tiểu Kỳ, sao con dậy sớm vậy?

Chẳng lẽ ngủ không ngon sao?

Có muốn qua ngủ với bố mẹ không?"

Dương La Kỳ sững sờ, đây là ba mẹ của cô?!Mẹ cô ẩm cô lên, ôm vào lòng cười ấm áp : "Tiểu Kỳ, sao con không nói gì?

Có phải là chưa tỉnh không?"

Cô nhìn khuôn mặt quen thuộc, trong lòng lại có gì đó cảm thấy không đúngMọi thứ ở đây thực giống quá khứ của cô, từ chuyện nhà cô bị cháy bình gas, khiến bố mẹ cô không còn ai sống sót cho đến chuyện cô bị đại dịch xác sống gây ảnh hưởng tính mạngNhững học sinh chết ở trường đều nhìn cô bằng ánh mắt câm thù, ngay cả những người còn sống cũng khinh thường nhìn cô, ngay cả bố mẹ cô.

Còn có Trịnh Trí, Nam Hạ, Lục Nhiên và Dương Tố Tố cũng nhìn cô bằng ánh mắt ghê tởm, Dương La Kỳ ôm đầu, cô biết đây chỉ là ảo cảnh, nhưng nỗi đau là thật, cô ngồi ôm đầu, chịu đừng tiếng xầm xì bàn tán.

Dương La Kỳ lắc đầu liên tục nhắc bản thân đây đều là giả, nhưng cô vẫn cảm thấy rất đau đớnBỗng nhiên thanh âm quen thuộc vang lên, vẫn nhẹ nhàng ung dung như vậy, một chút dè biểu cũng không có, chỉ là kèm theo vài tia khó hiểu : "đúng là, sao lại có nhiều người ngốc như vậy nhỉ?"

Dương La Kỳ mở mắt lần nữa, phát hiện ra mọi thứ chỉ còn là khoảng không, bên dưới là biển xanh có sóng biển nhịp nhàng, khiến người khác thanh thản, thử ngầng đầu nhìn lên liền phát hiện tay mình đang được một bàn tay ấm áp bao bọc, sợi dây thừng kia vẫn ở đó, bóng người quen thuộc luôn xuất hiện trong giấc mơ của cô, nay đã hiện rõ ràng là chân thân một thiếu nữ xinh đẹp Bạch Diệc nắm chặt dây thừng, xách tay cô ném lên rồi chụp eo cô lại, khẽ cười : "Tiểu Kỳ, tìm thấy cậu rồi"Hai chữ "Tiểu Kỳ" càng chứng minh cho thân phận của bóng người ấy, vậy mà luôn là Bạch DiệcCô nhìn y, bĩu môi : "cậu xém làm tôi rơi rồi đấy"Y cười hì hì, ôm lấy cái eo nhỏ của cô thật chặt : "không phải cậu vẫn ở đây sao?

Hơn nữa cậu cũng thấy rồi đó, ở đây toàn là nước, có rơi xuống thì cũng chẳng đau đớn gì, tớ cũng sẽ bắt được cậu thôi"Bạch Diệc nhìn cô chăm chú, sau đó lại nghiêm túc hơn thường ngày nói : "tớ đã tưởng cậu là người rất thông minh, nhưng thì ra cũng là một tiểu ngốc nghếch hy sinh bản thân vì người khác.

Cứu người không phải là ngốc, nhưng cách cậu cứu người đầy ngốc nghếch và lỗ mãng đấy, biết không?"

Cô hiểu y nói không sai, chỉ ỉu xìu cuối đầu, ngoan ngoãn để y tùy ý chửi, dù sao so với việc chịu đựng những lời chế diễu từ ảo cảnh, Bạch Diệc còn nhẹ giọng hơn nhiều ấy chứBất ngờ là thay vì bị mắng, cô lại được y cụng trán một cái : "cơ mà, tớ cũng nhảy xuống đây mất tiêu rồi, vì cậu mà ngốc nghếch đấy"Cô ngơ ngác nhìn y, lại nhìn đại dương mênh mông rộng lớn và sâu thẩm, khẽ nhíu mày : "cậu sợ đại dương sao?"

Bạch Diệc có chút khựng lại, nhưng rất nhanh đã cười mỉm : "cũng không hẳn, nhưng chính là không thích"Cô nhìn xung quanh, có chút tò mò : "nơi này còn ai khác không?"

Y gật đầu, chu chu miệng nhìn quanh : "để coi, Lục Nhiên nè, thầy Trịnh nè, Tố Tố nữa, đều nhảy xuống đây hết rồi, còn có mấy người còn sống sót nữa nè"Nghe tới tên ba người quen, cô đầy khó hiểu nhìn y, y chỉ cười nhẹ hướng cô : "cậu muốn cứu họ ra nhỉ?

Vậy dám cược với tớ không?"

Cô nhìn y, không do dự gật đầuNam Hạ trên đây cầm sợi dây, thực sự rất muốn nhảy xuống, nhưng cậu nhảy rồi thì ai kéo dây đây?

Ban nãy dây thừng lỏng ra khiến ai cũng hoảng sợ, đầu tiên là Dương Tố Tố rồi đến thầy Trịnh, sau đó lại là Lục Nhiên dựng trận pháp rồi nhảy xuống theo.

Cuối cùng chỉ còn lại cậu và Bạch Diệc, người nọ chống cằm nhìn cậu : "nè, tại sao họ lại nhảy xuống hết rồi?

Họ không tiếc mạng sống sao?"

Cậu giữ chặt sợi dây, nhíu mày nhìn y : "cậu nói gì vậy?

Đừng nói họ, tớ còn muốn nhảy xuống đây này, La Kỳ giúp chúng ta nhiều như vậy, hy sinh vì chúng ta cũng không phải lần một lần hai, chúng ta còn có thể giúp gì cho cậu ấy ngoài cái mạng này đâu?"

Bạch Diệc khẽ gật đầu : "ưm, đúng rồi nhỉ, cậu ấy đã hy sinh rất nhiều mà"Y nói xong liền tiến tới cái hố kia nhảy xuống, trong cực kì ung dung, Nam Hạ há hốc nhìn : "cậu sao lại nhảy xuống luôn rồi?!!"

Giọng nói y vọng lại : "còn đỡ hơn đứng đó nghe cậu làu bàu, phiền chết đi được"Hồi tưởng xong, cậu lại cảm thấy cái hố này có gì đó không đúng, hình như đang rộng ra đúng không nhỉ?

Nhưng chẳng phải ban nãy Lục Nhiên đã dựng kết giới rồi sao?Một tiếng bùm vang lên, khói bụi mịt mù, đến khi Nam Hạ mở mắt ra đã thấy những người khác cũng đang ngồi đó, họ lại quay trở về tầng một rồi, không còn xác sống nữa, nơi đây cũng không gọn gàng như ban đầu họ tới mà trở về hiện trạng sau khi bị xác sống tấn công, hoan tàng và đổ nátNam Hạ chạy tới hốt hoảng nhìn cô và y đang nằm cạnh nhau, hai người lại chỉ nhìn nhau rồi cười, làm cậu ngơ ngác, cô ho nhẹ mấy cái rồi chỉ sang mấy người khác : "cậu lo cho họ đi đã, cả mấy người còn sống ấy"Cậu gật đầu, nhanh chóng đi qua xem xét Lục Nhiên, anh ngáp một cái rồi nhìn cậu, xua xua tay : "đừng lo cho tớ, đi gọi hai người kia dậy đi, vừa rồi vì để ngăn họ tiến vào ảo cảnh mà tớ phải khiến bọn tớ rơi vào giấc ngủ, nhiều khi giờ họ ngủ chảy cả nước bọt rồi cũng không chừng"Nam Hạ ba chấm, cũng gật đầu đi đánh thức hai người kia, quả nhiên họ ngáp một hơi dài rồi đi xem xét mấy người cũng bị văng ra khỏi ảo cảnh đang bất tỉnh nhân sự nằm đóDương La Kỳ nhìn sang người đang nằm bên cạnh, tay khẽ đặt lên tay y, Bạch Diệc cười vui vẻ nhìn cô : "nhớ nha, cậu phải giữ bí mật, nếu không tớ sẽ giận đấy"Cô khẽ cười rồi gật đầu, trong ngữ điệu của y còn chưa có nửa phần đe dọa, chỉ như là muốn chọc cười côBạch Diệc thở dài, quay sang nắm lấy tay cô hôn lên : "được rồi, vì cậu biết được bí mật này rồi nên phải chịu trách nhiệm với tớ đấy nhá, chứ vì cậu mà giờ nhứt tay tê chân rồi nè"Dương La Kỳ bị y làm nũng đến bật cười, chỉ biết gật gù : "yên tâm, bí mật của cậu tớ sẽ giữ, còn trách nhiệm...

Tớ không biết"Y bị cô chọc ghẹo, cũng không tức giận, vẫn nằm đó cười ngây ngô, Dương La Kỳ lại nằm yên bên cạnh y, không có ý định ngồi dậy.

Thú thật thì cô không bị thương gì, vụ nổ ban nãy đều là Bạch Diệc ôm chặt lấy cô che chắn, trước kia cũng vậy, khi gặp trâu xác sống, nó đã không ít lần muốn giết cô, chỉ là đều bị Bạch Diệc âm thầm xử gọnĐến khi những người khác đã ổn định ngồi dậy để Trịnh Trí chữa trị, hai người các cô mới ngồi dậy, Lục Nhiên nhìn phản ứng thân thiết của người, cũng biết được Bạch Diệc đã nói cái gì rồi, dù sao cũng chơi lâu mấy năm, anh xem như hiểu được đôi chút về cô bạn thanh mai trúc mã nàyNam Hạ nhìn đám người hiện tại chỉ có thể bó bột, có chút thương tâm : "ôi, kiểu này thì khi nào mới đi lại được nhỉ?"

Trịnh Trí liếc xéo cậu : "coi thường khả năng của thầy à?

Cỡ tối nay là họ di chuyển bình thường cả thôi, bớt bớt lại đi"Cậu gượng gạo cười, cũng xém quên mất siêu năng lực của thầy Trịnh, hơ hơCả bọn quyết định nghỉ ở tòa nhà này một đêm, dù sao nhờ ai kia mà con xác sống biến dị của tòa nhà này banh xác rồi, chẳng hại ai được.

Cửa ra vào cũng đã có Lục Nhiên lo, kết giới còn đó thì ở đây vẫn cứ gọi là an toàn Lục Nhiên nhìn hai người Bạch Diệc và Dương La Kỳ ngày càng thân thiết, hết cách đành phải kéo hai người ra nói chuyện riêngCả bọn lên tầng hai, dù có hơi đổ nát nhưng ở đây có lẽ vần là không ai nghe thấy gì rồi, Bạch Diệc ngồi xuống một tảng đá lớn, bĩu môi nhìn anh : "có gì sủa lẹ, buồn ngủ ớn rồi đây!"

Lục Nhiên xoa xoa trán : "cậu nói cho La Kỳ biết về siêu năng lực của bản thân rồi đúng không?"

Dương La Kỳ cảm giác mình đã biết cái gì đó không nên, liền nhìn sang y, thấy y chỉ cười hì hì như mọi khi mà ôm lấy tay mìnhNhìn đôi mắt cô khẽ động, anh mới nhẹ nhỏm, nếu chỉ là siêu năng lực thì cũng không có gì, dù sao cũng chưa chắc được cô sẽ hiểu hết về nó, thứ đáng sợ như bẻ cong không gian, đừng ai để ý tới mới là tốt nhất------------------------------------------------------ Tác giả : gòi gòi, siêu năng lực của Bạch Diệc rốt cuộc là có cái gì đáng sợ đây?

Ai tò mò thì đọc tiếp điTác giả : đúng rồi, đêm nay là giao thừa, tui xin chúc mọi người tân xuân như ý, phúc lộc thọ có đủ, heheĐoạn kịch nhỏDương La Kỳ cầm đèn lòng nhỏ, Bạch Diệc để cô ngồi trên vai mình, cùng nhau đón pháo hoa xinh đẹpNam Hạ nhìn 1 màng này, chẹp miệng : thật là, đầu năm đã có cơm rồiLục Nhiên nhún vai : cậu chưa biết rồi, năm nay tuy là năm con rắn, nhưng lại là tân xuân nhị cẩuDương Tố Tố gật đầu tán thành : có lẽ năm nay có thể ăn cơm free được rồi, sáng nào cũng có 1 bát chứ đùaTrịnh Trí toát mồ hôi hột : cái kia, có thể đừng soi mói nữa được không?NĂM MỚI VẠN SỰ NHƯ Ý, AN KHANG THỊNH VƯỢNG, PHÁT TÀI PHÁT LỘC NHA MỌI NGƯỜI!
 
[Bhtt] Nếu Ta Yêu Nhau Ở Mạt Thế
Chap 7 : cậu sẽ giết tớ sao?


Bạch Diệc cười, hướng Dương La Kỳ : "Tiểu Kỳ, để tớ giải thích cho cậu nghe về siêu năng lực của tớ nè"Lục Nhiên nghe vậy liền hoảng hốt bịt miệng y lại lôi qua một bên, cô nhìn cảnh này liền có chút tò mò : "a, siêu năng lực bẻ cong không gian của Bạch Diệc có gì rất đặc biệt sao?"

Anh cười gượng kéo y ra sau tảng đá lớn che khuất hai người : "à, cậu đợi chút, bọn tớ sẽ nói sau"Cô cũng không nói gì, lặng lẽ ngồi xuống tảng đá gần đó rồi lấy quyển sổ ra xem xét một chútBên này Lục Nhiên nhìn Bạch Diệc bằng ánh mắt đầy khó hiểu, vẽ ra kết giới cách âm, khoanh tay nói : "cậu đây là muốn làm gì?

Tại sao lại nói cho cậu ấy biết?"

Y cười hì hì, vẫn như thường ngày vui tươi : "vì tớ, tin cậu ấy"Là Dương La Kỳ tin Bạch Diệc, vì vậy y mới có thể tin côLục Nhiên trầm mặc một hồi, trước nay anh chỉ nghe thấy Bạch Diệc nói tin người khác duy nhất hai lần, lần thứ nhất là với một con mèo, lần thứ hai là với anh.

Còn về Dương La Kỳ, họ hiểu gì về nhau trong mấy ngày này đâu mà tin nhỉ?Anh xoa xoa thái dương, thở hắt ra : "nói gì thì nói, cậu tin cậu ấy, nhưng năng lực của cậu, những người sau lưng cậu, sẽ để cậu ấy yên sao?"

Bạch Diệc đơ mặt, nụ cười ấy trong thật lạnh lẽo, y đút tay vào túi : "ai dám động đến cậu ấy, tớ đều sẽ không bỏ qua"Lục Nhiên nghiêm mặt : "ngay cả tớ sao?"

Y khựng lại, nhẹ nhàng tiến tới đè anh vào tảng đá lớn, gằn giọng khẽ : "Lục Nhiên, chẳng lẽ chơi với nhau mười năm, cậu lại không hiểu tớ sao?"

Anh bị khí thế của y áp bức, khẽ nuốt nước bọt, nhưng rất nhanh y đã lùi ra, chỉ khẽ cười : "cậu không hiểu, hiện tại tớ không chỉ là muốn sống một mình nữa rồi"Lục Nhiên nghe tới đây lại bất giác nhớ tới Nam Hạ, cười nhẹ nhàng : "à, có lẽ cậu nói cũng đúng, không chỉ có hai chúng ta nữa, còn có những người khác" anh hít sâu, vỗ vai y : "nhưng mà dù có thế nào đi nữa vẫn nên cẩn thận, nói hết ra cũng được, chỉ cần cậu không hối hận là được"Bạch Diệc chạm vào kết giới, nhìn linh lực xanh đang bao quanh, chỉ khẽ gật đầu.

Lục Nhiên phá bỏ kết giới, cùng Bạch Diệc đi về phía Dương La Kỳ, cô thấy hai người quay lại, cũng chậm rãi cất cuốn sổ đi, ngồi đó nhìnBạch Diệc cười cười ngồi xuống khoác lấy tay cô : "được rồi, để tớ nói sơ về năng lực của tớ cho cậu nghe nhá?

Dù gì nói hết ra thì mất thời gian lắm"Cô gật đầu, Lục Nhiên liền dựa bên tường, thở hắt ra : "siêu năng lực của Bạch Diệc là bẻ cong không gian, thứ đó là một loại năng lực thuộc cấp S"Dương La Kỳ nhíu mày : "cấp S?

Còn phân cấp nữa sao?"

Anh gật đầu, nhún vai : "không phải là phân theo siêu năng lực, là phân theo độ nguy hiểm của nó và người sở hữu nó.

Như cậu là cấp R đấy, đoán trước tương lai cơ mà, chỉ là hiện tại cậu cũng chưa thành thạo nên có lẽ vẫn chỉ đang ở cấp S thôi nha"Cô ồ nhẹ một tiếng, Lục Nhiên lại nói tiếp : "cái siêu năng lực này của Bạch Diệc thì cụ thể thế nào vẫn chưa rõ lắm, nhưng mà có rất nhiều công năng.

Như là bẻ cong chiều không gian hiện tại và giấc mơ"Dương La Kỳ hiểu ra, cô nhìn sang y : "đây là lý do cậu có thể vào được giấc mơ của tớ?

Thậm chí là tác động lên nó?"

Y gật đầu, lười biếng nằm ườn lên đùi cô : "thực ra thì cái thứ năng lực này của tớ cũng chỉ là loại chẳng có gì đáng nói, dùng được thì được nhưng không vừa ý miếng nào hết"Lục Nhiên nghe y nói vậy liền thầm mắng trong lòng, siêu năng lực cấp S trong mắt Bạch Diệc lại là "loại chẳng có gì đáng nói", chậc chậcBẻ cong không gian, dù là giấc mơ, hay là ảo cảnh, đều là thứ gọi là không gian, mà chỉ cần là không gian, Bạch Diệc đều có thể dùng dịch chuyển lên nó, thậm chí ở ngoài đời thực, dịch chuyển cũng là bẻ cong không gian, việc máu của Dương La Kỳ ở trên mặt đất lần trước biến mất thực ra là vì Bạch Diệc đã bẻ cong không gian rồi đem thứ máu đó bị lạc trôi trong khoảng không, hoàn toàn không để lại dấu vếtThậm chí là dịch chuyển mây, nước hay dung nham hoặc lửa, chỉ cần nó tồn tại ở một không gian nào đó mà Bạch Diệc biết tới, y đều có thể tác động lên nó.

Nhưng đương nhiên mạnh thế nào đi nữa vẫn sẽ có điểm yếu, đó chính là loại năng lực này chỉ hạn chế ở những nơi Bạch Diệc biết tới, cũng chỉ có thể dùng để dịch chuyển và dùng sức để chiến đấu mà thôi, không có sát thương nào khác, nói ra thì nó khá giống dịch chuyển tức thời, nhưng có thể đi đến những nơi bí ẩn như ảo cảnh, xem như cao cấp hơn một .

Hơn nữa mỗi lần dùng xong Bạch Diệc sẽ mềm nhũn người, bụng dạ đói meo, hoàn toàn không làm gì được ngoài ngồi ăn hoặc nằm ngủNhư lúc đi xâm nhập vào giấc mơ của Dương La Kỳ, Bạch Diệc đều có thể tỉnh táo khỏe mạnh cả ngày là vì khi đi vào giấc mơ của cô, y vẫn đang trong trạng thái ngủ say, cho nên năng lượng không tiêu hao là mấyDương La Kỳ sau khi hiểu ra năng lực của người bên cạnh mạnh cỡ nào, khẽ nhíu mày : "nếu đáng sợ như vậy, sao cậu lại giấu?

Mà giấu rồi lại đi nói với tớ làm gì?"

Bạch Diệc cười, ánh mắt lại liếc xéo Lục Nhiên, anh cũng biết thân biết phận đi xuống tầng một lại, để không gian riêng cho đôi trẻY bóp má cô, cười hì hì : "cậu từng nói cậu tin tớ mà, nên tớ tin lại cậu thôi.

Còn về việc sao lại giấu thì tạm thời tớ không thể nói, nhưng cậu yên tâm, nó sẽ không ảnh hưởng đến cậu đâu"Dương La Kỳ bị bóp má, có chút khó chịu nhíu mày, điều này khiến Bạch Diệc rất thích thú, y ôm lấy eo cô cọ cọ má cô, cười vui vẻ : "Tiểu Kỳ, sau này đừng gọi tớ là Bạch Diệc nữa"Cô nhìn người đang dính mình, khẽ nhíu mày cười : "không gọi cậu là Bạch Diệc, chẳng lẽ gọi cậu là bạch tuộc sao?"

Cô thật ra đã muốn gọi như vậy từ lâu rồi, dù sao y thực sự rất dính ngườiBạch Diệc bĩu môi, đáng thương nhìn cô : "không muốn đâu, sao có thể gọi tiểu mỹ nhân như tớ là bạch tuộc được chứ?"

Dương La Kỳ cười thích thú, nhéo má y : "đồ tự luyến, cậu muốn tớ gọi cậu là gì chứ hả?"

Y chui vào hõm cổ cô, nhẹ giọng : "cứ gọi là A Diệc đi"Cô gật đầu, cũng không hỏi gì.

Chỉ vuốt ve đầu y : "A Diệc, đi xuống nghỉ ngơi thôi, ngày mai chúng ta vẫn phải đi"Dương La Kỳ có 1 loại cảm giác, khi nói hai chữ "A Diệc", người đang ôm cô đã nhẹ nhỏm hơn rất nhiều, tựa hồ đã cảm thấy an toànBạch Diệc khẽ cười : "được rồi"Tối hôm đó, cô lại mơ thấy con dê đã đuổi theo bọn cô sáng nay, thứ đó chạy tới tấn công cô, nhưng cô lại không di chuyển, cô đang muốn thửQuả nhiên, thứ đó dù chỉ còn một chút nữa thôi đã có thể đâm xuyên cô lại bị bóp nát, cô quay đầu.

Đúng là Bạch Diệc, không còn là bóng người nữa, đã có thể thấy rõ mặt, y ngồi đó nhìn cô cười hì hì.

Dương La Kỳ tiến tới ngồi bên cạnh y : "nhìn hết giấc mơ của tớ rồi nhỉ?

Con dê này có gì phải thận trọng chú ý không?"

Bạch Diệc cũng không nghĩ cô đoán ra hết rồi, tựa đầu lên vai cô : "à, trừ việc nó có độc, còn lại không giết nỗi bọn mình đâu, với lạ đừng chỉ chú ý con dê, sẽ còn có một đám phiền phức nữa kìa"Dương La Kỳ chọt má y : "có phải là dù nhìn thấy hết giấc mơ của tớ, cậu cũng không thể trực tiếp nói ra đúng không?

Khi muốn nói, cậu phải giết thứ quái dị trong giấc mơ của tớ nhỉ?

Kiểu như là một cuộc trao đổi, tớ có thể ngủ ngon hơn, cậu có thể biết trước tương lai.

Nhưng vẫn sẽ có nhược điểm nhỉ?

Kiểu như cậu phải tiếp xúc da thịt với tớ khi ngủ, kiểu như tớ phải không hoàn toàn phòng bị với cậu thì cậu mới có thể thâm nhập vào giấc mơ tiên tri của tớ, đúng không?"

Bạch Diệc bĩu môi, bóp cằm cô : "thiệt tình, sao lúc cần thông minh cậu không thông minh đi, sao bây giờ lại lanh thế?

Bí mật của tớ bị cậu nhìn thấu hết rồi, chán ngắt"Cô cười, lắc đầu : "cậu biết mà, tớ hoàn toàn chưa hiểu gì về cậu cả"Y khẽ khựng lại, sau đó lại cười nhẹ mà đẩy cô xuống vực Khi tỉnh dậy, mọi thứ đã sẵn sàng, những người được cứu giúp, đều đồng loạt cuối đầu hướng cả đám, một người trong số đó đại diện nói : "Dương tiểu thư, đại ơn đại đức của cô và những người khác bọn tôi thực sự sẽ ghi nhớ mãi mãi, vĩnh viễn không bao giờ quên, nếu có thể thì làm ơn cho chúng tôi đi theo, bọn tôi giúp được gì thì sẽ giúp cái đó cho cô, được không?"

Dương La Kỳ khẽ lắc đầu : "xin lỗi, xe không đủ chỗ, hơn nữa trong kế hoạch ban đầu của tôi không hề có thêm người.

Chỉ là mọi người yên tâm, lát nữa lái xe theo bản đồ mà bọn tôi vẽ, sẽ tới được một ngôi trường, nơi đó hôm nay được chính phủ đưa đi, sẽ an toàn"Lục Nhiên đưa mỗi người một tấm bùa đánh lạc hướng, Nam Hạ lại đưa cho họ vài túi bột quế và vài lon nước gừng : "này, cầm cái này đi, dù tuyến đường bọn tôi vẽ chỉ có mấy con xác sống nhỏ xíu, nhưng cái gì cũng phải đề phòng, mọi người cầm theo những thứ này sẽ an toàn hơn"Bọn họ rối rít cảm ơn, Trịnh Trí từ bên ngoài đi vào, ném cho họ một cái chìa khóa xe, cười ôn hòa : "của mọi người, nhớ cẩn thận nhé"Những người đó cảm động, cuối người cảm ơn họ liên tục rồi mới lên xe rời đi, họ đã khắc cốt ghi tâm những khuôn mặt đã cứu họ này rồiDương Tố Tố nhìn họ đi xa, khó hiểu hỏi : "ấy thầy Trịnh, chìa khóa xe đâu ra thế?"

Trịnh Trí sắp xếp lại đồ vào balo, sẵn đưa thêm vài thứ cần thiết cho Dương Tố Tố bỏ vào không gian, thầy cười : "xời, ở ngoài kia xe bắt đầy đó chứ, ra ngoài tìm đại là tìm được liền à.

Xe của chúng ta thì vẫn còn tốt chán, có thể tiếp tục lên đường"Ai cũng thu xếp đồ rồi đi lên đường, Lục Nhiên trong lúc đó không ngừng tò mò nhìn Bạch Diệc, nhìn đến mức y cũng thấy phiền, cũng không thể trách anh được.

Việc siêu năng lực của Bạch Diệc nói cho Dương La Kỳ thực sự rất hệ trọng, nếu cô nói cho những người khác nữa thì sao?

Lúc đó sẽ rất loạn

Bạch Diệc đương nhiên biết Lục Nhiên đang nghĩ gì, nhưng y không để tâm, nếu Dương La Kỳ nói cho những người khác, chắc chắn những người đó có thể tin tưởng được, xem như ván cược này của y đều do cô nắm giữ điDương La Kỳ cũng thực sự muốn nói chuyện này cho đồng đội, chỉ là cô sẽ không tự tiện nói, ánh mắt cô liếc qua người bên cạnh, Bạch Diệc không nói gì, tựa đầu bên vai côCô hiểu người nọ đồng ý rồi, khẽ ho, những người khác rất nhanh đã chú ý đến cô.

Lục Nhiên thấy động thái này, chỉ biết thở dài gục đầu qua vai Nam Hạ, cạn lờiDương La Kỳ nhẹ nhàng nói đến chuyện siêu năng lực của Bạch Diệc, y và anh chỉ khẽ liếc mắt rồi lại thôi, cô nói đến đâu những người khác liền há hốc tới đó, sau một màn này lại trở nên yên tỉnh lạ thường.

Thấy vậy, Bạch Diệc chỉ nhẹ nhàng lên tiếng : "à, năng lực này tớ ngày hôm qua mới hiểu được hơn đôi chút, chỉ là trễ quá lại còn bận nhiều việc, quên nói"Nam Hạ gãi gãi đầu, khó hiểu nhìn y : "vậy siêu năng lực của cậu chẳng phải rất khủng sao?'Y ngáp một cái, nhún vai : "ai biết đâu, tạm thời tớ còn thấy nó vô dụng lắm"Cả bọn chạy xe một hồi lại bị con dê hôm qua dí, trùng hợp đoạn đường này tòa nhà nào cũng tan hoang, hoàn toàn không thể trú lại được, Dương Tố Tố nhìn con dê đang cố chạy theo phía sau, lấy một trái lựu đạn từ không gian ném nó : "mày nè con!!"

Thứ đó có tốc độ rất nhanh, nhé trái lựu đạn đó rất dễ dàng.

Lục Nhiên dùng bùa tăng tốc độ dán lên xe, nhưng vẫn là không xi nhê với con dê xác sống đóDương La Kỳ khẽ nhíu mày : "nếu đã không có chỗ trú, vậy chúng ta chạy ra quốc lộ, cắt đuôi con dê này"Bạch Diệc vẫn ngồi yên đó, tựa hồ không có điều gì có thể lay chuyển y, Dương La Kỳ cũng không để tâm điều này, dù sao cũng chưa có hại gì màTrịnh Trí bẻ tay lại qua mấy ngã rẽ, phải một lúc sau mới ra được quốc lộ, con dê đó cũng bị cắt đuôi, dù sao cũng tốn của Lục Nhiên mười tấm bùa tốc độ, không nhanh nữa thì anh bỏ siêu năng lựcBạch Diệc liếc anh, bĩu môi : "nè, tớ nhớ có giấy vẽ bùa mà?

Sao toàn dùng giấy trắng vậy?"

Lục Nhiên liếc y, xì một tiếng nói : "tiết kiệm chứ sao, chắc gì mấy cái cửa hàng tạp hóa gần đây có chứ"Bọn họ chạy đến gần một trạm xăng liền dừng lại nghỉ một lúc, Nam Hạ, Dương La Kỳ cùng Dương Tố Tố đi thám thính xung quanh, sẵn tiện đi rắc bột quế, dù sao bọn họ có dự định sẽ ở trạm xăng này một lúc để tìm hiểu về linh thạch trong não của xác sốngDương Tố Tố cùng hai anh chị đi trên đường, có chút hớn hở : "ây da, hiếm khi thấy nơi nào ít xác sống như này nha, mừng quá trời"Nam Hạ cười hưng phấn, như thường lệ tung tăng trên đường : "tốt nhất cái đám đó đừng xuất hiện, chứ bọn nó xấu đến mức chỉ nhìn thôi anh cũng mắc ói rồi"Em đưa like, gật đầu đồng tình : "thiệt luôn ấy chứ, đánh với bọn nó mà cứ nghẹn cổ họng thế nào ấy"Hai người đó cười cười nói nói, Dương La Kỳ lại không có tâm trạng, cô cảm thấy rất không đúng, dù chỗ này vắng người đi nữa thì cũng sẽ không đến mức không xuất hiện xác sống chứ?

Trừ khi ở đây đã có người tiêu diệt bớt rồiMạch suy nghĩ của cô vừa dứt, một chiếc xe thể thao đã chặn đường của cả ba, một đám người bặm trợn hung dữ bước xuống xe, dẫn đầu là tên có đầu tóc đỏ lè, hắn nhìn ba người bọn cô cực kì thích thú : "không ngờ ở nơi như thế này còn có thể tìm thấy ba tiểu mỹ nhân, diễm phúc quá đi~"Ba người nhìn hắn, lại nhìn nhau, ba chấm Đàn em của hắn tiến lên, cười dâm đãng : "đại ca, anh nhìn xem, con nhỏ tóc đen mắt tím kia có phải quá chuẩn gu anh không?

Trong nữ tính phết đấy chứ, nhìn ngon vãi"Hắn xoa xoa cằm, cười dê xờm : "còn đứa mắt vàng đồng bên cạnh kia lại chẳng kém kìa, mày xem tao nên chọn đứa nào đây?

Ái chà, còn thằng nhóc bên cạnh nữa, cũng trắng trẻo phết ha"Dương Tố Tố muốn lao lên lại bị chị họ giữ lại, đã vậy thì cô nàng chỉ đành chửi : "này nha, cái giờ nào rồi còn đi làm phiền con gái nhà người ta vậy?

Có biết là bọn này đang bận chết đi được không?

Lải nhải còn không bằng trực tiếp bắt đi có phải nhanh gọn lẹ hơn không?!"

Bầu không khí rơi vào im lặng.

Một lúc sau, Dương La Kỳ nhìn bản thân và hai người đi cùng mình ban nãy hiện giờ đều đang bị nhốt trong lòng sắtDương La Kỳ : ...Nam Hạ : ...Họ hiện tại đang ở một cái xưởng sửa xe nhỏ, máy móc thiết bị đều được dẹp gọn đi nơi khác, ở nơi trong góc của xưởng, cái lòng của cả ba được đắt ở đó, bọn họ hừ một tiếng rồi rời đi, chỉ để lại hai tên canh gátDương Tố Tố ba chấm, gãi gãi đầu nhìn cô : "à cái đó, chị họ à, em thực sự không nghĩ lại nhanh gọn lẹ đến mức này, hahaha"Nam Hạ bĩu môi, nhìn cái còng sắt trên tay : "nói thiệt nha, chơi kiểu này rồi tớ sử dụng năng lực kiểu gì?"

"còn chân mà anh, vẫn chưa phế mà ha" em chỉ chỉ chân cậu, cười cười nóiDương La Kỳ nhìn hai con người vẫn đang vô tri, cô cũng chẳng biết nói gì.

Cô nhìn sang hai tên lính gát, lại nhìn sang hai người kia.

Nam Hạ và Dương Tố Tố gật gật đầu, cậu biến chân thành lưỡi cưa, nhẹ nhàng cắt đứt còng tay của mình, sau đó lại giúp Dương Tố Tố và Dương La Kỳ tháo còngHọ lại nhìn cái khóa của lòng sắt, cậu lại cắt nó ra, siêu năng lực của cậu thì ra lại khá hợp trong việc vượt ngục nhaLính gát cuối cùng cũng nghe thấy tiếng động, vừa quay đầu đã bị Dương Tố Tố chỉa súng vào đầu, Nam Hạ cũng đem cánh tay dao nhọn của mình kề vào cổ tên còn lại, Dương La Kỳ nhìn hai người, khoanh tay nói : "thủ lĩnh mấy người ở đâu?"

Hai người đó nhìn nhau, cùng chỉ qua kho chứa xăng bên cạnh xưởng sửa xe, ba người liếc mắt nhìn nhau, đánh ngất hai tên đó.

Dương La Kỳ đi ra ngoài trước, đặt xuống đất cái máy tạo khói mà cô từng cho là vô nghĩa, không nên đem theo.

Dương Tố Tố đưa cô máy tạo khỏi, tuy không hiểu nhưng vẫn rất nhiệt tình đưa thêm mấy bình gas để tiếp nguyên liệuHọ cùng nhau lén lút đi ra kho xăng, nhìn vào bên trong, lại vểnh tai lên nghe lén.

Nội dung cụ thể thì chỉ đơn giản là muốn bắt họ để chơi, chơi trán rồi thì lấy làm mồi nhử cho xác sốngNam Hạ và Dương Tố Tố nghe được một lúc thì cũng không chịu nổi nữa, trực tiếp xông ra mặc kệ sự ngăn cản của Dương La Kỳ, đám bắt cóc nhìn họ, cũng rất có phản xạ xông lên ứng chiếnNói thật thì đánh xác sống nhiều rồi họ cũng đã quen với việc giết sinh vật, chỉ là đây cũng là con người, cũng giống như họ, đều đang sống, giết đi hình như rất không hợpNam Hạ và Dương Tố Tố nhìn cô, cô chỉ khẽ nói : "đánh được thì đánh bất tỉnh, nếu không tạo cơ hội rồi chạy"Hai người gật đầu, em lấy ra hai cây súng đưa cô một cây, bản thân tự giữ lấy một cây, Nam Hạ dẫn đầu với màn múa kiếm thông thạo hơn trướcNhững tên bắt cóc này hên là chỉ toàn dùng dao và gậy gộc, không có súng như họ, nếu không thì thực sự sẽ rất phiền.

Dương Tố Tố nhìn tên đang chạy đến, dùng chân choàng lên cổ hắn rồi đu lên cao, xả đạn vào chân tay mấy tên khác.

Dương La Kỳ dùng súng đập vào đầu một tên đang đứng đằng sau mình, sau đó lại bắn vào vai tên bên phải, lại đá vào bụng tên bên trái, cô lúc này phải cảm ơn bản thân đi học võ không lười biếng, nếu không hiện tại sẽ gặp rất nhiều phiền phứcThấy đàn em của mình đang dần bị hạ gục, liền tức giận đứng bật dậy, bên cạnh đó cũng có thêm hai tên nữa đứng lên theo, một trong số đó dùng tay tụ lại một quả cầu lừa, ném về phía bên này.

Ba người Dương La Kỳ rất nhanh đã né được, chỉ là họ có chút cả kinh, ở đây vậy mà lại có siêu năng lực gia, còn tận ba ngườiKhông lâu sau, ba người Dương La Kỳ đã bị đánh cho mỗi người một gốc, dù bọn họ ai cũng là siêu năng lực gia, nhưng chỉ có mỗi Nam Hạ là sở hữu siêu năng lực có thể chiến đấu, dù Dương Tố Tố và cô có học võ và boxing đi nữa, cũng không phải đối thủ của những người sử dụng siêu năng lực chiến đấu.

Ba tên đó, lửa có, nước có, điện có, quá phiền phức rồiDương Tố Tố muốn dùng súng bắn, đạn sẽ bị nước làm chậm lại hoặc mất đi sát thương, Nam Hạ muốn lao lên tấn công liền sẽ bị điện giật, Dương La Kỳ đứng đó cũng bị lửa đốt, phải chạy trốn khỏi nóBa người bọn họ nhìn mấy tên đang cười hả hê kia, cũng chỉ biết bất lực thở dài, năng lực của họ hiện tại còn quá yếu, nếu có cách nào mạnh lên thì hay quáDương La Kỳ nhìn vết thương do lửa và điện trên tay và chân mình, cũng chỉ khó khăn dựa vào tường, cô bị điện giật đến lã người rồiDương Tố Tố thấy chị họ như vậy, muốn lao tới đỡ lấy cô, chỉ là chưa di chuyển được 2 bước đã bị một cây que lửa ném tới xém khiến em bị thương Ba tên đó cười khoái chí, muốn tiến tới tận hưởng tiếng hét của mấy người bọn họ, không nghĩ lúc này cánh cửa lớn của kho lại bị phá nátHai nam một nữ tiến vào, Dương La Kỳ vừa nhìn thấy mái tóc trắng ẩn hiện đó, đã biết được người dẫn đầu là aiKhói bụi mờ đi, hiện rõ dung mạo của ba người tiến vào đây, Lục Nhiên nhìn ba tên bắt cóc, xùy một tiếng : "ghê tởm"Nói rồi, mấy tấm bùa của anh như dao kiếm mà phóng đến những tên bắt cóc đó, khiến bọn chúng phải chật vật né tránh, anh nhìn thầy Trịnh và Bạch Diệc : "hai người mau qua cứu người đi" Trịnh Trí chạy tới hai người gần nhất để chữa trị cho họ, dù sao Nam Hạ và Dương Tố Tố hiện tại cũng không ổn miếng nào, thầy nhìn qua y : "Bạch Diệc, mau đem La Kỳ qua đây"Ai hốt hoảng lo lắng vội vàng thì không biết, nhưng chỉ riêng Bạch Diệc ung dung đi đến bên Dương La Kỳ, vẫn là dáng vẻ hờ hững ấy, tựa hồ không có việc nào dính dáng đến y, chỉ là bàn tay đút trong túi hình như khẽ siết chặt, như thể đang không hài lòng cái gì, bước chân mơ hồ có chút vội vã Cô nhìn y đang đi tới, cười nhẹ nhỏm : "A Diệc"Bạch Diệc ngồi xổm xuống nhìn cô 1 lượt, sau đó lại bế cô lên : "tớ đây, xin lỗi nhé, để cậu chờ lâu rồi"Dương La Kỳ cười, khẽ lắc đầu : "vừa kịp lúc"Y nhìn vết bầm trên chân cô, vết bỏng trên tay cô, vết rách trên cổ cô, chỉ lặng lẽ bế cô tới bên Trịnh Trí để thầy chữa trị cho côSau đó Bạch Diệc lại nhìn sang Lục Nhiên đang dùng bùa để trêu chọc đám bắt cóc, anh dường như hiểu mà đẩy hết bên đang chữa trị kia ra ngoài, thậm chí còn xa một khúc, bùa của anh còn có tác dụng đẩy lùi nữa đấyCửa kho xăng đóng kính, chỉ có thể nghe được tiến hét thất thanh của những người ở trong đó, nhưng đám người Dương La Kỳ ngoài này lại không sợ gì, vì trong số tất cả những tiếng hét kia, không có giọng của Bạch Diệc và Lục NhiênBên trong, Lục Nhiên dựng một cái kết giới để ngăn đám bắt cóc chó này trốn thoát, sau đó lại lui ra một chút, dùng bùa hộ thân mà ngồi xổm trong gốc nhìn Bạch Diệc thong thả đút tay vào túi nhìn đám người đang chật vật muốn thoát ra kia Bạch Diệc vung tay, lập tức một cái đầu của tên đang trợn mắt nhìn y và anh đã biến mất, chỉ để lại phần thân ngã xuống.

Lục Nhiên chống cằm, đoán rằng cái đầu đó chắc được Bạch Diệc dịch chuyển đi đâu đó xa xôi lắm rồi, nhưng chắc là không có người nhìn thấy đâuNhững tên kia thấy được sức mạnh của Bạch Diệc, sợ hãi liên tục đập cửa muốn chạy, nhưng điều đó là không thể.

Có một tên ngu ngốc còn muốn lén lút tiêu diệt Lục Nhiên, nhưng chỉ bị anh bình thản dáng bùa lên đầu hắn khiến hắn nổ tungLục Nhiên nhìn cảnh tượng có chút máu me, lại nhìn lên bóng lưng của thiếu nữ, mái tóc trắng ấy dài thật, che được tới eo của y rồi, nghĩ kỹ lại thì bóng lưng ấy thật cô độc.

Anh khẽ thở dài : "Bạch Diệc, nhanh một chút, La Kỳ sẽ lo cho cậu đấy"Bạch Diệc nghiêng đầu lại nhìn về phía anh, lại là đôi mắt đỏ như ngọc ấy, y khẽ gật đầu : "nhanh thôi"Không lâu sau, y và anh đi ra, những người kia cũng đã được băng bó chữa trị xong, Bạch Diệc vừa mới đi ra đã đi tới bên cạnh Dương La Kỳ, những người khác thấy vậy cũng rất tự giác đi ra chỗ khác để nói chuyệnCô nhìn y, nhẹ nhàng hỏi : "không sao chứ?"

Bạch Diệc lần đầu tiên cau mày với cô, không còn cười nữa : "tự nhìn lại cậu đi, sao lúc đánh với tên bắt cóc không đi hỏi hắn ấy, biết đâu hắn lại nghĩ cậu điên mà tha cho cậu, đi nói với tớ làm gì?"

Dương La Kỳ lần đầu thấy được một khía cạnh khác của y, chỉ là trong tình cảnh này lại không biết nên buồn hay nên vui, cô đưa 2 cánh tay đã được băng bó tỉ mỉ ra : "không còn chảy máu nữa"Giọng điệu cô có chút uất ức, tựa hồ đang làm nũng, Bạch Diệc cũng không nghĩ tới cô sẽ làm như vậy, chỉ biết tới dài quỳ một gối xuống kiểm tra lại tay cô một chút : "còn đau không?"

Cô lắc đầu, y cũng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng xoa xoa mặt cô, nhìn những vết thương đã được băng bó của cô, khẽ cắn môi : "cậu thực sự chính là người ngốc nhất trên đời này"Dương La Kỳ xoa đầu y, có chút hối lỗi : "lần sau sẽ không như vậy nữa, đừng giận tớ, được không?"

Bạch Diệc nhíu mày : "cậu còn muốn có lần sau sao?"

Cô không nói gì, chỉ ngoan ngoãn lắc đầu, trong thâm tâm lại nghĩ nếu có lần sau thì nên xin lỗi y kiểu gìY thở hắt ra, gục đầu trên đùi cô : "Tiểu Kỳ, cậu đúng là phiền phức, vì cậu mà tớ đã phải dùng siêu năng lực rồi, giờ thực sự cảm thấy rất mệt.

Sao tớ lại vì cậu mà làm những điều ngốc nghếch như này nhỉ?

Là từ khi nào mà tớ ngốc như này vậy chứ?"

Cô im lặng, chỉ nhẹ nhàng xoa đầu y.

Nhắc mới nhớ, từ khi nào mà cô lại thân thiết với y đến mức có thể ôm chặt như này rồi?

Mọi thứ dường như đều mơ hồ, cô chỉ biết hiện tại người đang nằm trên đùi cô đây không muốn nói chuyện, tốt nhất đừng hỏi gìCả đám quyết định nghỉ ở đây một đêm, dù sao ở đây cũng có một ít lương thực của bọn bắt cóc, lấy xài cũng tiết kiệm được kha khá đồ ăn trong không gian của Dương Tố Tố.

Cả bọn vừa mới dựng trại xong, Bạch Diệc cũng đã lấy lại sức sau một màn nhòm nhoàm đồ ăn ở đây, Dương La Kỳ hay Dương Tố Tố, kể cả Nam Hạ cũng đã ổn hơn, đều nhờ có Trịnh Trí ra tay, thầy thì chữa trị đến mệt đứt hơi, phải ngồi uống nước nghỉ ngơi lấy sứcChỉ là cả bọn cũng chưa thể yên bình được bao lâu, con dê xác sống kia lại xuất hiện, nó ở không xa lắm, tựa hồ vài bước chạy nữa là có thể lao đến bên cả bọn rồiDương Tố Tố thấy vậy cũng chỉ biết há hốc : "con này là con dê hay con đĩa vậy trời?

Dai nhách luôn á!!!"

Trịnh Trí cũng nản không muốn phản ứng : "rồi, giờ đấu với nó kiểu gì đây?"

Cả đám bọn họ trừ Lục Nhiên ra thì ai cũng phế sức hết rồi, thấy vậy anh cũng đứng dậy, phủi phủi bụi rồi tiến tới con dê kia, vừa hay nó đã hả cái miệng ra, muốn phun một ngụm dung dịch đặc xệch, những người đang nhìn đoán đây có thể là chất độc hoặc một cái gì đó tương tựNó phun về phía Lục Nhiên, anh với phản ứng có điều kiện đã né được, nhìn vào dung dịch ở cạnh chân mình, anh lạnh sống lưng.

Nếu ban nãy chậm tí nữa có phải anh sẽ chết trong nước bọt của con dê này không?Lục Nhiên xoa xoa đầu, sau đó lấy ra tờ bùa nổ được vẽ bằng giấy chuyên dùng, một phát khiến con dê kia tan nátCả bọn trừ Bạch Diệc và Dương La Kỳ ra thì ai cũng bất ngờKhi Lục Nhiên quay trở lại chỗ ngồi, Nam Hạ đã kéo tay anh, cực kì thắc mắt : "Lục Nhiên, sao tự nhiên cậu chơi liều thế?

Xém chết luôn rồi đó"Anh nhún vai, khẽ liếc sang Bạch Diệc : "tớ thà chơi liều với con dê đó còn hơn chơi liều với Bạch Diệc"Dương Tố Tố gãi đầu : "con dê với chị Bạch Diệc liên quan gì tới nhau hả anh?"

Lục Nhiên nhún vai : "em không hiểu đâu, tâm trạng của Bạch Diệc lại bất ổn rồi, tốt nhất đừng phá đám hai người bên đó"Trịnh Trí ngơ ra, khoanh tay nhìn sang phía hai thiếu nữ đang ngồi im lặng kia, khó hiểu nhìn anh : "tại sao?"

Lục Nhiên ngáp một hơi dài, đem lều trại ra : "cũng đừng quan tâm, cậu ấy nắng mưa thất thường đó mà.

Cứ kệ cha cậu ấy đi, chúng ta lo dựng trại ngủ cho lành"Thật là, dùng bùa mạnh khiến anh mệt sức chết đi được, đi ngủ cho lànhBọn cùng dựng lều, chia ra hai bên, nam và nữBạch Diệc và Dương La Kỳ cũng đi ra giúp họ, chỉ là không biết tại sao, hai người lại không nói chuyện với nhau, với những người khác vẫn như bình thường trò chuyện, khi nhìn nhau lại im lặng, tựa hồ có bức tường vô hình nào đó ngăn họ giao tiếp với nhau Lều trại sau khi được dựng xong, Dương Tố Tố và Lục Nhiên đi ra ngoài kiểm tra lại một chút xem có xác sống hay không, lại cầm theo mấy lon nước gừng để phòng hờ, cũng không thể dùng nó để đổ quanh chỗ ngủ nữa, dù sao số lượng cũng có hạnDương Tố Tố liếc nhìn xung quanh, lại nhìn anh, không kìm được hỏi : "anh Lục Nhiên, em cứ có cảm giác chị Bạch Diệc và chị họ có tình cảm gì đó không bình thường, cứ như không chỉ là tình cảm giữa bạn bè ấy"Anh gát tay sau đầu, điềm tỉnh nói : "em nghĩ không sai đâu, họ thực sự có mối quan hệ kiểu đặc biệt ấy, nhưng mà trong cái thời thế này thì em cũng đủ hiểu tình cảm của họ sẽ rất rối ren"Em thấy mặt anh khẽ buồn, muốn bầu không khí tốt lên : "à phải rồi, anh và chị Bạch Diệc chơi chung từ nhỏ nhỉ?

Anh có biết chị ấy dưỡng nhan kiểu gì hơm?

Nhìn mặt chị ấy đẹp ghê"Lục Nhiên nghe vậy liền bật cười, xoa xoa đầu em : "như vậy là đẹp sao?"

Dương Tố Tố gãi gãi đầu, lại gật gù, anh cười bất lực lắc đầu : "nếu như thế đã là đẹp, vậy tâm huyết vẽ mặt nạ của Bạch Diệc xem ra không uổng đâu"Nhìn vẻ mặt khó hiểu của em, anh chỉ dẫn em đi về, vẫn trò chuyện bình thường.

Chỉ là trong lòng anh lại có đôi chút chế diễu, nếu thứ mặt nạ được mô phỏng từ Bạch Diệc đã được nói là đẹp, vậy nhan sắc thật của y chẳng phái quá kinh diễm sao?Nam Hạ và Trịnh Trí đi sửa lại xe một chút, sẵn tiện thử sửa nó lại một chút, dù sao hai người cũng có khá nhiều kinh nghiệm vì đều là sinh viên của khoa công nghệ kỹ thuật, vật phẩm thì họ cũng đã từ Dương Tố Tố lấy ra vài món để sử dụng, tạm thời ngoài việc phải đề phòng xác sống ra thì không có trở ngại gì mấyNam Hạ ngáp một hơi : "thầy, chúng ta có nên gắn thêm bô phản lực không?

Em cảm thấy bùa của Lục Nhiên cháy nhanh quá, chẳng dùng được là bao"Trịnh Trí nhún vai, sắp xếp đồ dùng lại : "có lẽ là nên, nhưng mà phải tìm được động cơ đã, đoạn đường của chúng ta đi có một cửa hàng xe cộ, lái xe tới đó rồi kiếm đồ làm, còn bây giờ chuẩn bị đi nghỉ ngơi là vừa rồi đó"Nam Hạ gật gật đầu, hai người họ ban nãy cũng đã đi kiểm tra cái xưởng sửa xe này một lượt rồi, các động cơ thiết bị đều bị bọn bắt cóc kia phá hư rồi, bị ngập nước nghiêm trọng luôn ấy chứDương La Kỳ lại đi kiểm tra cái kho xăng kia, ở trong đây có khá nhiều ván gỗ và vũ khí như búa hay đinh ba, còn có vài cây dao vừa tay, cô vừa đi vừa nhặt.

Lâu lâu còn lén liếc nhìn cái đuôi nhỏ nãy giờ đi theo mình, ban nãy cô rũ Bạch Diệc đi thì y không chịu, cô đi rồi y lại đi theo, cô dừng chân lại, quay sang y nhíu mày : "cậu đi theo tớ làm gì?"

Bạch Diệc cười hì hì như mọi khi : "tớ có đi theo cậu đâu?

Đường này trống thì tớ đi, có sao à?"

Lời nói thì khiêu khích, ngữ điệu lại ôn hòa, chẳng biết Bạch Diệc làm được kiểu gì.

Dương La Kỳ thấy y như vậy cũng không thèm quan tâm nữa mà đi tiếp, lâu lâu có mấy đồ vật rơi xuống chỗ cô, Bạch Diệc liền sẽ đá nó đi, thực ra cô có thể tự né được, nhưng y quan tâm cô mà, kệ điĐến khi đêm rồi, cả bọn đều chui vào lều trại, ai náy cũng ngủ say rồi.

Dương La Kỳ cũng vậy, cô hôm nay mơ thấy bản thân bị rất nhiều người bao quanh, họ tuông lời sỉ vả cô, lăng mạ cô, nhưng cô lại không thể phản pháo, chỉ có thể im lặng, sau đó họ còn đánh cả những người bạn của cô, đáng lẽ những người đó sẽ không bị tổn thương, nhưng họ vì cô mà chiến đấu.

Đến cuối, Trịnh Trí thì mãi mãi mất đi cánh tay, Nam Hạ bị mất chân trái, Lục Nhiên và Bạch Diệc lại vì bảo vệ cô mà bị đánh đến bầm dập, Dương La Kỳ chính là người lành lặng nhất khi chỉ bị một vài vết thương nhỏ.

Những người đánh bọn cô thực ra đều là họ hàng của cô và Dương Tố Tố, cũng vì vậy mà cô không muốn làm họ tổn thươngDương La Kỳ nhìn thấy những đồng đội vì mình mà bị thương, họ cũng nhìn cô, chỉ là không có một chút căm phẫn nào, chỉ có thất vọng và buồn bã, đến Bạch Diệc cũng không còn muốn nhìn cô nữa, y quay đầu ôm chân, sẽ không nói gì với cô nữaDương La Kỳ nhìn bóng lưng đang ngồi ôm chân ấy, so với những người khác càng có chút nổi bật, nhưng cô biết đây chỉ là hình bóng của lời tiên tri, không phải Bạch Diệc đang ở trong giấc mơ của cô, đơn giản là trong giấc mơ của cô, đến cô còn không thể đánh lại Bạch Diệc chứ đừng nói gì đến những thứ trong tương lai xuất hiện trong giấc mơ của Dương La Kỳ, chỉ là cô không hiểu, tại sao hôm nay Bạch Diệc không tới, là vì ban nãy dùng siêu năng lực nên mệt rồi sao?

Nhưng chẳng phải y đã nghỉ ngơi rồi à?

Cô không hiểu, nhưng cô có cảm giác đối với những người khác, cho dù họ có lạnh nhạt với cô cũng không sao, nhưng đối với Bạch Diệc, Dương La Kỳ lại cảm thấy lòng đau như cắt, cô biết đây chỉ là giấc mơ tiên tri, chỉ cần cô không làm đúng theo những gì cô nhìn thấy ở đây thì sẽ không có những biến cố trong lời tiên tri xảy ra, nhưng cô lại cảm thấy những gì đang diễn ra quá khó chịu, cô muốn thức dậy, nhưng không thể Cho đến khi cô bắt đầu nghẹt thở, Dương La Kỳ mới tỉnh dậy, mở to mắt nhìn người đang đè lên người mình, là Bạch Diệc!Chỉ là y đang đưa tay về phía cổ cô, thấy cô tỉnh dậy cũng không hoảng loạn, y chỉ nhẹ nhàng hỏi : "Tiểu Kỳ, tớ phải làm sao mới có thể khiến cậu chỉ có thể ở bên tớ thôi đây?"

Dương La Kỳ không hiểu, nhưng cảm giác nơi kết nối giữa đầu và vai đang bị bóp chặt dần, cô đã ngộ ra : "cậu muốn làm gì?"

Bạch Diệc vô cảm, nhưng đôi mắt luôn bình thản kia lại rất rối loạn : "tại sao chỉ mới rời xa cậu một chút, cậu liền sẽ bị thương?

Cậu rõ ràng không yếu đuối như vậy mà?

Tớ không hiểu, nhưng lúc chạy đi tìm cậu, tớ lại phát hiện ra một con xác sống đang xé xác thỏ trắng, tớ liền nghĩ nếu nó giết con thỏ rồi thì có phải con thỏ đó sẽ mãi mãi thuộc về nó hay không, sẽ chẳng còn ai có thể động đến thỏ trắng nữa, cũng không thể nhìn thấy nữa"Dương La Kỳ nhíu mày, cảm thấy đường thở của mình càng ngày càng khó khăn, cô nắm lấy tay y muốn hất ra, nhưng sức lực y thực sự rất mạnh.

Bạch Diệc nhìn cô vùng vẫy, vẫn chỉ điềm tỉnh nhìn : "cậu thực sự rất giống thỏ trắng, rất xinh đẹp và có chút lương thiện, rất khôn ngoan và nhanh nhẹn, nhưng lại khác nó ở chỗ cậu quá bướng bỉnh, còn rất liều mạng.

Nếu cậu chết trong tay tớ, cậu cũng sẽ giống như thỏ trắng, mãi mãi xinh đẹp mà ở trong tay tớ, sẽ không còn ai có thể làm hại cậu nữa"Cô thấy ở cổ ngày càng đau nhức, nhưng cô lại không có chút nào sợ hãi, chỉ cảm thấy rất nhói lòng, cô nhìn y đang bóp cổ mình, nhẹ giọng hỏi : "cậu sẽ giết tớ sao?"

Bạch Diệc có chút khựng lại nhìn cô, Dương La Kỳ lấy lại được một chút hơi liền hiểu Bạch Diệc không thực sự muốn giết mình, nhưng cô lại có chút không hiểu, đôi mắt của Bạch Diệc đâu phải màu đỏ?Nhưng cô tạm thời không thể quan tâm được chuyện đó, tiếp tục nhìn y nhẹ giọng hỏi : "Bạch Diệc, cậu xem tớ là cái gì?

Là thỏ trắng yếu đuối và vô hại của cậu sao?"

Bạch Diệc nghe vậy, liền ngơ ngác lắc đầu, bàn tay đang bóp cổ Dương La Kỳ cũng dần lỏng raDương La Kỳ lại nhìn y hỏi tiếp : "là đồ vật yêu thích của cậu?"

Y suy nghĩ đôi chút rồi lắc đầuCô lại hỏi : "đồ chơi của cậu?"

Bạch Diệc hốt hoảng lắc mạnh đầu, lúng túng thả cô ra, tay đè lên mặt đất mà nhìn cô từ phía trên, y thỏ thẻ : "cậu không phải là đồ chơi, tớ sẽ không xem cậu là đồ chơi!"

Dương La Kỳ nhìn vào đôi mắt đỏ đang hoảng loạn của y, cô khẽ vuốt khuôn mặt của Bạch Diệc : "vậy cậu nói đi, cậu có tư cách gì mà giết tớ, Bạch Diệc?"

Y nhìn cô, ngập ngừng muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói gì, y chỉ nằm phịch lên người cô, chui đầu vào hõm cổ của Dương La Kỳ, ôm chặt eo cô, thanh âm có đôi chút run rẩy vang lên : "xin lỗi, tớ sai rồi, sẽ không bóp cổ cậu nữa, có thể đừng gọi tớ là Bạch Diệc được không?

Gọi A Diệc đi được không?"

Hai chữ "Bạch Diệc" nghe xa cách như vậy, thật không muốn nghe từ Dương La Kỳ chút nàoHơi thở nóng rực của Bạch Diệc phả vào cổ cô, khiến cô hiểu ra y đang bị sốt, có lẽ là vì sử dụng siêu năng lực vì cứu cô cho nên mới khiến y bị sốt.

Dương La Kỳ vuốt ve đầu y, nhẹ nhàng hỏi : "lần sau cậu sẽ bóp cổ giết tớ nữa sao?"

Bạch Diệc ngơ ra, ngoan ngoãn lắc đầu : "không bóp cổ nữa"Ừ thì không bóp cổ Dương La Kỳ nữa, lần sau y sẽ thử cách khác để giết cô.

Dương La Kỳ đương nhiên đoán ra y đang có tâm tư này, cô nhìn y đang như con bạch tuộc mà bám lấy mình, chỉ khẽ thở dài : "nếu lần sau cậu lại muốn giết tớ, tớ sẽ hận cậu đấy đồ bạch tuộc"Bạch Diệc nghe thấy cô gọi mình như vậy, liền bật dậy đè lên người cô, bĩu môi : "đừng gọi là bạch tuộc, nghe xấu quá!"

Dương La Kỳ cười thích thú : "bạch tuộc bạch tuộc bạch tuộc!

Cậu chính là con bạch tuộc trắng!"

Bị cô chọc ghẹo đến nóng máu, Bạch Diệc liền nâng cằm cô lên, hôn xuốngCô bị y hôn đến ngây người, có chút không biết làm thế nào, chỉ là trong lúc hôn cô lại để ý đến da mặt của y có chút không đúng.

Nhưng bị hôn đến thiếu hơi rồi, chỉ có thể cố đẩy y ra, khó thở vùng vẫy, Bạch Diệc lại không chịu dừng, lưỡi y quấn chặt lưỡi của Dương La Kỳ, y giữ thật chặt hai tay cô đưa lên trên dùng một tay giữ lại, tay kia lại không yên phận mà sò mó cơ thể cô, còn rất tự nhiên mà cởi nút áo của côDương La Kỳ thực sự thở không được nữa, đành phải cắn mạnh vào môi của Bạch Diệc khiến y cau mày thả cái miệng nhỏ của cô ra.

Bạch Diệc nhíu mày, thầm nghĩ cách này cũng không giết cô được lại còn bị cắn, đành bỏ đi vậyCô thở dốc, gương mặt đỏ ửng nhìn y : "cậu, cậu tại sao tự nhiên lại hôn tớ!?"

Bạch Diệc nhìn người nằm dưới thân, quần áo xộc xệch.

Khuôn mặt đỏ bừng, môi nhỏ thở dốc, còn trong khá ướt át.

Mắt đẹp còn có hơi đẫm nước, y khẽ nuốt nước bọt, muốn hôn tiếp, lần này không phải là vì muốn giết Dương La Kỳ nữa mà là y thực sự muốn hôn côThấy y còn muốn hôn, Dương La Kỳ liền tránh mặt, cau mày hung dữ : "nếu cậu còn hôn kiểu này nữa, tớ sẽ giận cậu đấy"Bạch Diệc quả nhiên ngoan ngoãn thả tay cô ra, luống cuống cài nút áo lại cho cô.

Dương La Kỳ cũng bất lực nằm im để y giúp mình sửa lại áo một chút, Bạch Diệc lại không kìm được mà cắn lên cổ cô một cái khiến Dương La Kỳ cạn lời, nhưng vẫn nằm im rồi sau đó mới ho nhẹ : "cậu vì cái gì lại hôn tớ?

Còn cắn nữa"Cũng không thể nói là vì muốn cô nghẹt thở được, còn vụ cắn là do bản năng, y chỉ đành tìm lý do khác : "không biết, chỉ là thấy cậu, liền sẽ không kiềm được"Dương La Kỳ thở hắt ra, lại thử sờ lên mặt y : "A Diệc, thứ trên mặt cậu là gì?"

Bạch Diệc thấy cô đang sờ tới chỗ bị chốc ra, cũng không tránh né, trực tiếp đưa tay lên lột miếng da trên mặt.

Dương La Kỳ nhìn vậy cũng ngây người, cô muốn hét lên để Trịnh Trí qua đây giúp, nhưng Bạch Diệc lại bịch miệng cô lại, lúc này Dương La Kỳ mới để ý đến gương mặt xinh đẹp đang áp sát mặt mình, phải nói là so với Bạch Diệc lúc đầu, khuôn mặt này có nhan sắc đẹp hơn gấp mấy lần, khiến Dương La Kỳ ưu mê.

Thanh âm nhẹ nhàng kia lại nhỏ nhẹ vang lên : "không xấu, đúng không?"

Dương La Kỳ bất giác gật đầu, đôi mắt xinh đẹp của Bạch Diệc lại lấp lánh, cô bây giờ mới nhìn lại mắt y, là màu vàng hổ phách, hên thật.

Chẳng qua với khuôn mặt này, đôi mắt đỏ ngọc thạch kia cô lại cảm giác hợp hơn rất nhiều, tựa như đáng lẽ đôi mắt ấy phải là màu đỏ Bạch Diệc thở phào, lại gắn mặt nạ vào một cách nhanh gọn lẹ, Dương La Kỳ lại không hỏi y vì sao lại đeo mặt nạ, cô hiểu nếu y muốn nói y sẽ nói, còn nếu không, cô có hỏi như nào đi nữa y cũng sẽ không trả lời.

Cô xoa xoa mặt cô, nhẹ giọng hỏi : "cần thuốc hạ sốt không?"

Y lắc đầu, nằm xuống bên cạnh Dương La Kỳ, khẽ nhắm mắt lại, hôm nay Bạch Diệc mệt rồi, muốn ôm cô ngủ thôiDương La Kỳ thấy Bạch Diệc ôm lấy eo mình rồi nhắm mắt, sau đó không còn động tỉnh gì nữa.

Cô thở dài xoa xoa trán, thật hên Dương Tố Tố giữa chừng đã tự lấy lều riêng ra ngủ, không ở chung lều với bọn cô, nếu không sẽ không biết tình hình sẽ rối ren đến cỡ nào.

Cô nhìn nơi bị chốc ra vì ban nãy Bạch Diệc lột mặt nạ, nhẹ nhàng vuốt cho dính lại, cô có chút khổ sở, Bạch Diệc hứa sẽ không bóp cổ cô chứ không phải hứa sẽ không giết cô, đây là vấn đề lớnCô không biết nên làm như thế nào, Bạch Diệc bình thường sẽ luôn điềm tỉnh và thông minh, bí ẩn và có đôi chút đáng yêu.

Nhưng khi rơi vào trạng thái mơ hồ như sốt, tính cách của y sẽ trở nên khá méo mó, thậm chí còn bệnh kiều.

Dương La Kỳ không thể không nghĩ nếu Bạch Diệc nổi lên sát tâm, không chỉ muốn giết mình mà còn muốn giết luôn cả những người bên cạnh như Nam Hạ, Dương Tố Tố hay Trịnh Trí, thậm chí còn có thể là Lục Nhiên, cô sẽ nên làm như thế nào để ngăn chặn điều đóDương La Kỳ thở dài, mệt mỏi nhắm mắt lại, đêm nay như vậy là quá đủ rồi, có gì thì cứ để ngày mai đi, cô không quan tâm nữa.

Cũng khá may mắn khi lần này cô không mơ thấy ác mộng hay lời tiên tri gì nữa--------------------------------------------------------Tác giả : đột nhiên tui suy nghĩ với tính cách này của Bạch Diệc, cốt truyện SE có phải khá hợp lý hay không?

Ngay cả BE hay OE cũng không tồi nè, còn với cái kết HE lại cứ có cảm giác sẽ hơi lòng vòng thì phải, có nên viết kết truyện thành SE không nhỉ?

Các cao nhân làm ơn cho ý kiến với!!Đoạn kịch nhỏ Dương Tố Tố sau khi suy xét về bầu không khí giữa Dương La Kỳ và Bạch Diệc, em quyết định ngủ riêng cho lành, cứ có cảm giác nếu không ở riêng thì chắc chắn sẽ có chuyện không tốt đẹp với em xảy ra
 
[Bhtt] Nếu Ta Yêu Nhau Ở Mạt Thế
Chap 8 : giết hay không giết?


Sáng hôm sau, Dương La Kỳ mơ màng thức dậy trong lòng Bạch Diệc, cô cũng chỉ biết cố gắng thoát khỏi vòng tay của con bạch tuộc này.

Dương La Kỳ thay đồ, nhân lúc trời còn sớm mà đi lật sổ, cô phát hiện ra những trang tiếp theo được vẽ thêm vài con người que màu xanh, đây là ẩn ý gì?

Ngoài ra còn có hình mấy con muỗi xác sống to lớn, có lẽ hôm nay sẽ gặp Bỗng nhiên cô cảm thấy eo có chút nhột, nhìn xuống liền thấy con bạch tuộc trắng kia đang nhìn mình, cô cũng chẳng thèm để tâm mà đẩy y ra, đứng dậy dọn dẹp đồ.

Bạch Diệc nhìn cô dọn dẹp xong liền đi ra ngoài, cũng chẳng nói gì mà cất dao đi, vốn muốn đâm, chỉ là eo của Dương La Kỳ nhìn rất đẹp, cảm giác đâm vào sẽ rất uổng nên Bạch Diệc mới từ bỏ ý định đâm côBạch Diệc hiện tại cũng có chút bối rối, vốn y chỉ muốn bám lấy Dương La Kỳ để sống yên ổn, nhưng từ lúc nào lại nổi lên tâm tư muốn chiếm lấy cô rồi?

Tâm trí của Bạch Diệc đương nhiên vẫn ổn định, chỉ là y có cái tính một khi đã muốn thì chắc chắn sẽ làm cho đượcMà thôi, dọn lều đi đã.

Bạch Diệc chui ra khỏi lều, xếp lều lại rồi tiến tới chỗ đám người đang ăn bánh mì, ném cái lều cho Dương Tố Tố, em cũng bỏ nó vào không gian, chỉ là cảm giác hôm nay Bạch Diệc có vẻ không vui vẻ như mọi khi.

Có lẽ là nhìn thấy được tâm trạng của em, Bạch Diệc lại cười hì hì như mọi khi : "được rồi, ăn sáng xong chúng ta tiếp tục lên đường đúng không?

Vậy trước khi đi tớ sẽ nói cho mọi người một số chuyện liên quan về xác sống mà chúng ta cần phải nắm bắt nhé"Dương Tố Tố thấy y lại như thường ngày mà nói cười, cũng bỏ qua luôn ý nghĩ Bạch Diệc thay đổi cái gì đó ban nãy của mìnhTrịnh Trí gãi gãi đầu : "là nói cái gì?"

Dù là nói bản thân sẽ cho thông tin về xác sống, nhưng y lại đá chân Lục Nhiên bắt anh nói, anh lại chỉ bất lực gật đầu, dù gì để Bạch Diệc nói thì anh lại cảm thấy y sẽ hạ thấp con xác sống đó đến thảm hại mất, Lục Nhiên thở hắt ra : "cũng không phải cái gì đáng lo lắng, chỉ là mọi người đều biết trong đầu mỗi con xác sống đều có linh thạch.

Những linh thạch đó sẽ giúp siêu năng lực của chúng ta mạnh lên.

Mà mọi người phải biết là siêu năng lực mà mỗi người sở hữu đều có cấp bậc, việc dùng linh thạch để tăng cấp là vô cùng cần thiết"Nam Hạ há hốc, cắn bánh mì nhìn anh : "sao cậu biết nhiều vậy?"

Lục Nhiên nhún vai, bĩu môi nói : "siêu năng lực của tớ cho phép tớ có thể nhìn thấy những điều bí mật của xác sống, chỉ là vẫn có giới hạng nên chỉ có nhiêu đây tin tức để nói với các cậu thôi"Bọn họ đều trầm tư suy nghĩ, linh thạch họ thu thập được trong lúc đánh xác sống thực sự không ít, chỉ là cách hấp thụ chúng thì vẫn cần tìm hiểu sâu hơn, tạm thời cất tạm đi vậyĂn uống dọn dẹp xong bọn họ lên xe tiếp tục đi tới trấn Đàm Tiêu, ngoại trừ việc phải thò đầu ra ngoài để chiến đấu với xác sống đằng sau, những con đằng trước đều bị xe cán hết.

Bọn họ bắt đầu tiến vào rừng, xác sống cũng ít đi một chút, Trịnh Trí cũng lái xe chậm lại khiến cả bọn có thể nhìn thấy được những con côn trùngDương Tố Tố hiện tại mới có thời gian nhìn ngắm xung quanh, nhưng ánh mắt của em lại va vào cái vết đỏ trên chiếc cổ trắng nõn của chị họ, em hốt hoảng nhìn cô : "chị La Kỳ, cổ chị bị sao thế?"

Cả đám cùng nhìn theo, Dương La Kỳ nghe em nói vậy, đột nhiên nhớ lại chuyện xảy ra tối qua.

Lườm Bạch Diệc một cái khiến y cũng tự động lùi ra một chút, cô khẽ thở dài : "không có gì, côn trùng cắn, đã kiểm tra rồi, không có giấu hiệu xác sống"Cả bọn trừ cô và y nhìn nhau, thứ họ quan tâm không phải là vết cắn này có dấu hiệu xác sống mà là cái phản ứng của Bạch Diệc và Dương La KỳTrịnh Trí ho nhẹ : "ừm, anh biết là trong thời gian này có khá nhiều biến cố đã xảy ra, cần có gì đó giải tỏa.

Nhưng mà hai em có thể đợi đến lúc tìm được chỗ ở ổn định tạm thời được không?

Làm ngay trong lều như vậy có lẽ là dễ bị phát hiện lắm"Dương La Kỳ ngượng ngùng xoa xoa thái dương, dặm chân Bạch Diệc một cái, ho nhẹ rồi nói : "thầy Trịnh và mọi người đừng nghĩ nhiều, chỉ là hôm qua xuất hiện côn trùng mà A Diệc lại sợ côn trùng nên không dám bắt, để em bị cắn nên em mới liếc cậu ấy chứ không có chuyện gì xảy ra đâu"Cả bọn gật gù, họ thà tin Dương La Kỳ nói có con dê biết đứng nhảy lambada còn hơn là tin cô nói Bạch Diệc sợ côn trùngTrịnh Trí khẽ cau mày : "mà nói thật, làm ơn đừng kêu là thầy nữa, kêu là anh đi.

Anh cũng chỉ hơn mấy đứa có sáu tuổi chứ mấy"Cả bọn nhìn nhau, hơn sáu tuổi có thể gọi bằng chú cũng được rồi ấy chứ.

Mà thôi kệ đi, không chấp người già tự luyến Dương La Kỳ khẽ nhíu mày, lúc xem quyển sổ tay cô đã chú ý tới con muỗi xác sống đáng sợ kia rồi, hiện tại vào rừng xem ra sẽ gặp bọn nó là khả năng cao.

Mà khi xe chạy đến được đây Dương La Kỳ cũng hiểu chỉ còn một chút nữa thôi là đến trấn Đàm Tiêu, rất có khả năng những con người que màu xanh được vẽ trong sổ là người dân của trấn Đàm Tiêu, xem ra những con muỗi này rất có khả năng sẽ xông vào và chiến đấu với người dân trong trấn.

Cũng có thể vì chuyện đó mà giấc mơ tiên tri đêm qua của cô là hình ảnh con người chứ không phải xác sống hay quái vật, vậy thì phải nhanh chóng nghĩ đối sách, nếu không sẽ không kịpCô xoa xoa trán, làm Dương Tố Tố thắc mắt : "chị La Kỳ, sao thế?

Đau đầu hả chị?"

Dương La Kỳ nhìn em, thở dài một hơi : "Tố Tố, em cũng biết dòng họ bọn mình không thích chị mà, hiện tại chúng ta cùng về e là không ổn"Em nghe thế cũng trầm xuống, quá thực là có chuyện như vậy.

Trịnh Trí vừa lái xe vừa hỏi : "có phải là hôm qua em mơ thấy tương lai gì nữa không?

Liên quan đến họ hàng nhà em sao?"

Cô gật đầu, Nam Hạ lại cười cười khoác vai cô : "cậu đừng lo, nếu đã nhìn thấy được trước rồi thì chỉ cần thay đổi thôi mà đúng hông?"

Đúng là không sai, chỉ là nguyên nhân khiến tình cảnh tương lai kia xảy ra chính là vì cô không muốn đánh người, còn là họ hàng.

Dương La Kỳ nhìn em họ, có chút đắng đo : "Tố Tố, nếu họ hàng của chúng ta không muốn yên bình với bọn mình, chị cầm súng bắn họ chíu chíu sẽ không làm em giận chứ?"

Dương Tố Tố gãi gãi đầu, có chút đắng đo, nhưng rất nhanh em lại cười : "chị họ, thực ra thì chỉ cần họ bị thương không quá nặng là được rồi, hơn nữa chắc chắn em sẽ đứng về phía chị, chị đừng lo!"

Cô nghe vậy cũng khá nhẹ nhỏm, nhưng còn về xác sống muỗi nữa, quy mô tấn công của nó không nhỏ, không thể xem thườngDương La Kỳ suy nghĩ một hồi lâu, sau đó nói cho mọi người kế hoạch của mìnhĐến khi xe đã dừng trước cửa trấn Đàm Tiêu, kế hoạch cũng đã bàn xong.

Trịnh Trí lùi xe ẩn nó đi sau mấy bụi cây, Lục Nhiên muốn vẽ thêm trận pháp để bảo vệ xe, nhưng nếu làm vậy lát nữa có nguy hiểm gì anh sẽ không thể tận sức, thế thì thôi vậy, dù sao để xe ở đó rồi mà vẫn hư hay mất thì chính là họ xui tận mạng rồiNhìn cửa làng, bọn họ cùng nhìn nhau, ngoại trừ Trịnh Trí ra, có thể nói những người còn lại đều có chút dòng máu ở đây.

Ngay cả Lục Nhiên và Bạch Diệc cũng là ở đây vì một vài biến cố, thực tế họ không hẳn là từ đây đi ra, hoàn cảnh của họ càng éo le hơn rất nhiều.

Bạch Diệc mở cửa, đã có hai người dân chặn y lại, một trong số đó nhíu mày : "xin lỗi, cô em này muốn làm gì?"

Bạch Diệc nhìn người này, không quen mắt.

Dương Tố Tố tiến lên, hăm hở bắt tay người cao lớn kia : "chú Ba!

Cháu là Tố Tố nè!

Chú nhớ cháu hông?"

Người được gọi là chú Ba kia ngơ ra một chút, sau đó thử nhìn kỹ Dương Tố Tố, khi nhận ra là người quen cũng trở nên ôn hòa hơn rất nhiều.

Chỉ là chú vẫn không tránh ra, ánh mắt nhìn tới những người đằng sau, thấy Nam Hạ chú ấy cũng mỉm cười chào hỏi : "Ôi, Hạ tiểu tử, lâu rồi mới gặp con!"

Nam Hạ cười hì hì, bắt tay chú vui vẻ nói : "chú Ba, có thể cho bọn con vào gặp trưởng làng không chú?

Bọn con muốn gặp người thân 1 chút, những người đằng sau con chú cũng đừng lo, đều là người có thể tin tưởng hết á, đằng sau cũng không có xác sống dí theo đâu, chú yên tâm"Chú Ba cười, gật đầu, nhưng khi chú ngước lên nhìn thấy Dương La Kỳ, sắc mặt bỗng có chút lạnh nhạt.

Nhưng kệ đi, cứ cho bọn nhóc vào cái đãLục Nhiên và Bạch Diệc nhìn nhau, bọn họ đã rời Đàm Tiêu từ khi còn rất nhỏ rồi, đương nhiên sẽ không mấy ai nhớ tới họ đâuChú Ba dẫn cả bọn tới cái nhà gạch lớn nhất, bên trong có một cụ già đang ngồi đó thưởng trà, thấy người vào cũng không khỏi thắc mắt : "chú Ba, chú dẫn ai vào thế?

Ta nhớ giờ này nào ai rảnh?"

Dương Tố Tố và Nam Hạ nhanh chóng tiến tới chào hỏi trưởng làng, lão cũng cười hiền từ, nhưng khi thấy Dương La Kỳ, mặt có chút trầm xuống, lại nhìn sang Bạch Diệc và Lục Nhiên, bỗng thấy có chút quen mắtCả bọn ngồi vào bàn, trưởng làng liền hỏi : "Tố Tố và Hạ tiểu tử về ta rất vui, chỉ là sao lại dẫn theo nhiều khách thế? hai đứa cũng biết thời gian hiện tại lông nhông với nhiều người như vậy rất không tốt"Em cười cười, xua xua tay : "trưởng làng, ông đừng, lo ở đây đều là người tốt mà, bọn cháu cùng nhau tới đây, không có vấn đề gì đâu ạ"Trưởng làng liếc cô, nheo mắt : "hẳn là tốt, con của người ngoại lai thì tốt cái gì, vô nghĩa cả thôi"Thật ra Đàm Tiêu có một tập tục, đó là trai gái trong làng phải yêu nhau. không được yêu người bên ngoài, nếu không sẽ bị trục xúc.

Đó cũng là lý do mà Dương La Kỳ không được ai trong làng yêu thíchNói đến ba mẹ cô thì đúng là khá có duyên, họ gặp nhau ở bên ngoài làng, ở công ty mà tìm thấy nhau.

Cũng chẳng biết dũng khí từ tình yêu họ mạnh đến mức nào, dám chống lại hàng trăm người trong một cái làng rồi tới trấn làng khác cưới nhau, cùng sinh con đẻ cái rồi dẫn nhau đến thành phố sinh sống.

Chỉ là tình yêu của họ đẹp cách mấy cũng chỉ dừng lại ở tuổi trung niên, đúng là đáng tiếcBọn họ cũng giới thiệu Trịnh Trí, Bạch Diệc và Lục Nhiên cũng rất nhanh tự giới thiệu mình, trưởng làng dù nghe rất quen nhưng lão vẫn không thể nhớ ra hai người là aiNam Hạ cũng thử hỏi trưởng làng về cha của mình, kết quả lại nhận được tin ông ấy cũng đã là một phần của nhóm xác sống rồi, điều này khiến cậu có chút đau lòng.

Nhưng từ khi mẹ mất, ông ấy cũng chỉ nhiều nhất là cho cậu tiền, tình thương của cha đối với cậu mà nói cũng rất là viễn vongBọn họ tạm biệt trưởng làng, theo chân Dương Tố Tố về nhà của dòng dõi họ DươngDương Tố Tố đi ngang qua một cái nhà, nhìn thấy một linh lực cam trên nóc nhà đó, dù có hơi nghi ngờ nhưng cô vẫn không nói gìHọ tới được nhà của gia tộc họ Dương rồi, lại không biết có nên vào không.

Cuối cùng cũng là Dương La Kỳ tự mở cửa, chỉ thấy tiếng nói cười bị đứt đoạn ngay khi cánh cửa mở ra, bên trong có một cụ bà, hai đàn ông một phụ nữ cùng hai đứa nhỏTrong đó, có hai người giống Dương Tố Tố nhất, cũng là ba mẹ của emDương Tố Tố vừa nhìn thấy ba mẹ, liền mừng rỡ chạy tới ôm chằm lấy họ, hai người đó cũng sụt sịt ôm em, bà nội em và cô cũng nhìn em cười hiền hòa.

Chỉ là cảnh tượng cảm động này không được lâu, giọng nói trầm ồm khó nghe vang lên, là cậu Hai của họ, cậu Hai nhìn Dương La Kỳ, nhíu chặt mày : "cái thứ ngoại lai này sao cũng về đây?

Còn mấy người bên cạnh nữa là ai?"

Bà nội cũng dùng đôi mắt lạnh lẽo nhìn cô, em hốt hoảng đứng chắn trước hai bên, nhanh chóng hòa giải bầu không khí : "cậu Hai, bà nội và ba mẹ nữa, hiện tại có thể đừng gây gỗ với họ, cho họ ở lại đây một đêm được không?"

Ba mẹ em vốn rất thương con, nhưng đối với người ngoài và con ngoại lai như Dương Tố Tố họ vẫn rất không hài lòng, cậu Hai lại càng khỏi phải nói, căm ghét vô cùng, bà nội cuối cùng đối với lời cầu xin của em cũng động đậy chút lòng trắc ẩn mà cho họ ở lạiSo với những người khác đã được sắp xếp vào chung một phòng, và ở trong đó nói chuyện.

Bạch Diệc lại một mình ra ngoài, hiện tại trời đang âm u, không phải là thời tiết tốt để ở bên ngoài.

Đến cả Lục Nhiên cũng không biết y ra ngoài để làm gìNam Hạ nhìn bầu trời đang dần mây mù che kín, có chút lo lắng : "cái kia, tớ biết Bạch Diệc rất mạnh, nhưng cậu ấy ra ngoài một mình vào giờ này không ổn lắm đâu, xác sống giờ này nhiều lắm đó.

Hơn nữa Bạch Diệc cũng có giới hạng mà phải không?

Hiện giờ cậu ấy đi đâu còn không ai biết thế này thực sự tớ thấy không yên tâm"Dương Tố Tố gật đầu, bối rối nói : "bây giờ nên đi đâu tìm chị ấy đây?"

Lục Nhiên gãi gãi đầu, anh tuy chơi với y rất lâu rồi, nhưng những thứ anh thấy được ở y chưa bao giờ là sở thích.

Hơn nữa hơn mười năm nay, y luôn sống dưới lớp mặt nạ đó, sở thích thực sự của y, anh không rõTrịnh Trí sau khi sắp lại chỗ ngủ, lại nhìn ra bên ngoài : "thật là, con bé Bạch Diệc này lúc nào cũng kì lạ như vậy.

Hồi sáng còn bình thản ung dung cười như vậy, bây giờ lại nắng mưa thất thường đi đâu mất tiêu"Dương La Kỳ suy nghĩ một lúc, sau đó lại nhớ lại lúc ở trong tòa nhà xác sống kia.

Dường như nghĩ ra gì đó, lập tức mang giày vào rồi chạy ra ngoài.

Trịnh Trí gọi vọng theo : "La Kỳ, đi đâu vậy!!?"

Cô rất ngắn gọn trả lời : "nước"Cô chạy tới một nơi có cái hồ gần nhất và trong nhất, quả nhiên ở đây có dấu chân.

Dương La Kỳ lại thầm bực bội, ai có siêu năng lực cô đều có thể nhìn thấy màu sắc linh lực của họ, sao chỉ riêng Bạch Diệc là không?

Điều này khiến việc tìm kiếm y trở nên rất phiền phứcDương La Kỳ nhìn khắp nơi hét lớn : "A Diệc!

Cậu ở đâu rồi!"

Không có hồi âm, cô lại hét toáng lên : "Bạch Diệc!

Cậu đi đâu rồi hả!!"

Vẫn tĩnh lặng, cô ba chấm, gân xanh nổi lên, cô hít sâu một hơi rồi hét : "đồ bạch tuộc trắng, đi đâu rồi?!"

Quả nhiên, trên mặt sông đã gợn lại con sóng nhỏ.

Thanh âm quen thuộc đó vang lên : "đã nói đừng gọi là bạch tuộc rồi mà!"

Dương La Kỳ quay lại, một thân người ướt đẫm bước từ dưới sông lên, cô mỉm cười hướng người đó : "ai bảo tớ gọi cậu, cậu lại chẳng hồi âm?"

Bạch Diệc vuốt mái tóc ướt sủng của mình lên, cau mày nhìn cô : "sao lại tới đây?

Gần mưa rồi"Cô tiến tới bên cạnh y, lau mặt cho Bạch Diệc : "vậy cậu tới đây làm gì?"

Y im lặng, suy nghĩ một chút rồi ôm lấy cô, cùng nhau ngã xuống hồ nước lạnh lẽoDương La Kỳ hoảng hốt xém bị sặc nước, nhưng cô lại được một sự ấm áp bao quanh, còn có thể giúp cô thở.

Cô đã nghĩ Bạch Diệc muốn cùng mình chết chìm, nhưng việc cô vẫn hít thở được cho thấy y không có ý định giết cô lúc nàyCô thử mở mắt, đằng trước nào là cá nào là tôm, còn có tảo biến, nhưng đột nhiên cô lại cảm thấy không đúng, đây chẳng phải sông sao?

Tảo biển, hải quỳ, ở đây tại sao lại có?!Dòng nước ngày càng lạnh lẽo, ngày càng ép chặt lòng ngực cô.

Dù có không khí, nhưng ngực cô bị đè ép đến mức không thể cảm nhận được việc phổi đang trao đổi khíDương La Kỳ cố gắng ngẩng đầu nhìn Bạch Diệc, đôi mắt y không phải màu đỏ, vẫn là màu vàng hổ phách ấy, chỉ là nó trong thật lạnh lẽo và cô đơn, lại có chút tận hưởng.

Cô nhìn y, cố gắng biểu đạt bản thân không thể thở được.

Dường như Bạch Diệc đã hiểu nhưng y có cái gì đó đắng đo, sau cùng vẫn kéo cô lên, trong giây phút nào đó Dương La Kỳ cảm nhận được có thứ ánh sáng trắng bao bộc lấy cả hai, cho tới khi cả hai ra khỏi mặt nước, cô mới có thể thởBạch Diệc ngồi bên cạnh chống cằm nhìn cô đang điều chỉnh lại hơi thở, Dương La Kỳ cảm nhận được bản thân trong lúc ở dưới nước, trong một giây một phút nào đó cảm nhận được sự kết nối của sự sống và cái chết, nó không đến nỗi quá đáng sợ, nhưng thật cô độc và lạnh lẽoNghĩ tới đây, Dương La Kỳ đột nhiên hiểu ra ánh mắt của Bạch Diệc khi ở dưới nước là như thế nào, nhưng sự tận hưởng đó là sao nhỉ?Cho đến khi bản thân cảm thấy có thể thở lại được bình thường, cô mới nhìn y đầy tò mò : "Bạch Diệc, tại sao lại..."

Giọng nói ngang ngược của y cắt lời cô : "gọi A Diệc"Dương La Kỳ ba chấm, cái con bạch tuộc trắng này ngang ngược hơn cô nhiều, cô thở hắt ra : "A Diệc, tại sao lại nhảy xuống đáy hồ làm gì?"

Bạch Diệc nhìn cô, nhẹ nhàng nói : "không phải là sông, là biển.

Giữa sợi dây kết nối của đại dương, tớ có thể dịch chuyển đến nơi sâu thẳm và lạnh lẽo ấy.

Ở sông, hồ hoặc giếng nước hay suối, sợi dây kết nối với đại dương của nó vẫn còn, tớ đều có thể dịch chuyển ra đại dương"Cô nhìn y chằm chằm, đoán ra được linh lực của y chỉ xuất hiện khi y dùng siêu năng lực, còn lúc bình thường đều không xuất hiện, nhưng sao những người khác không sử dụng đến siêu năng lực cô vẫn có thể nhìn thấy màu sắc linh lực của người đó, còn Bạch Diệc lại không?

Chỉ là hiện giờ cũng nhìn được rồi, còn là màu trắng, không biết màu sắc có liên quan gì đến sức mạnh của người sở hữu không nhỉ?

Phân loại chẳng hạnNhưng cô vẫn thắc mắt tại sao Bạch Diệc lại muốn nhấn chìm bản thân ở nơi sâu và nguy hiểm như đại dương : "A Diệc, tại sao lại đến nơi lạnh lẽo như đại dương?"

Y vuốt tóc, nhìn cô chằm chằm : "nói cho cậu nghe một chuyện thú vị.

Hồi nhỏ, tớ từng phải ngày ngày ở đại dương mà sinh tồn, không phải là chiến đấu với quái vật, cũng không phải là đối phó với những con cá lớn đáng sợ.

Thứ mà tớ phải trải qua, dễ nói là đối mặt với nỗi sợ của bản thân, khó nói chính là đối phó với sự đáng sợ và lạnh lẽo của đại dương.

Thực sự thì cảm giác ở giữa cái sống và cái chết cũng khá êm ái, tớ đã thử cảm giác này từ khi còn rất nhỏ rồi"Bạch Diệc bẻ cong không gian, đưa những giọt nước trên tóc mình quay lại sông, làm cho cả Dương La Kỳ, nước biến mất, nhưng không có nghĩa là tóc đã khô, quần áo thì chỉ có siêu năng lực gia hệ hỏa mới có thể sáy khô, Bạch Diệc cũng chịu.

Sau khi nhìn tóc cô đã bớt nước, có lẽ là sẽ không dễ bị cảm, Bạch Diệc mới bình thản kể tiếp : "đại dương, là nơi diễn ra tuổi thơ của tớ, cũng là nơi chị của tớ biến mất"Dương La Kỳ nghe đến đây liền sững sờ, đầy tò mò nhìn y : "chị của cậu?"

Bạch Diệc gật đầu : "gia đình tớ, rất phiền phức.

Chỉ có ba chị em, tớ là con út, anh ba của tớ tên Bạch Phong, chị hai tên Bạch Liên"Hai chữ Bạch Liên nghe thực sự khá quen, cô bỗng nhiên nhớ ra : "khoan đã, thần đồng toán học một thời của nước chúng ta hình như tên Bạch Liên đúng không?"

Y gật đầu, có chút hồi tưởng : "đúng, là chị tớ đấy.

Trong ba chị em, chị ấy chính là xuất sắc nhất, nhan sắc của chị ấy không phải tầm thường.

Có thể nói là, cái mặt nạ của tớ giống chị ấy đến 90%, chỉ là không có khí chất hòa nhã và thanh tao như chị ấy thôi.

Đến anh ba Bạch Phong cũng phải ghen tị, nhưng cho dù như vậy đi nữa bọn tớ vẫn rất hòa hợp, ghen tị hay tức giận cũng chỉ là vài giây, sau đó sẽ lại thân thiết.

Nhưng mà có một biến cố đã xảy ra, thứ đó cũng đã khiến Bạch Liên biến mất, tớ thì ra ở riêng, Bạch Phong một mình ở lại...

Rồi, cậu có muốn hỏi gì không?"

Dương La Kỳ sắp xếp lại lượng thông tin mình nhận được nãy giờ, gật đầu nhìn y nói : "cậu nói cậu phải sinh tồn dưới đại dương, vậy cho tớ thắc mắt một chút, tại sao cậu lại có thể làm được điều đó?

Chẳng lẽ là vì có siêu năng lực?

Nhưng chẳng phái siêu năng lực là từ xác sống sao?

Và xác sống không phải trong năm nay mới xuất hiện sao?"

Bạch Diệc cười nhẹ, ung dung nói : "cậu xem như tớ là vật thí nghiệm thành công đi, thực ra thứ gọi là xác sống này chỉ là vì thí nghiệm bị rò rỉ ra ngoài khiến cho những người khác hấp thụ phải sẽ biến thành zombie hoặc siêu năng lực gia.

Ba tớ có thể gọi là một tên điên, ông ta thí nghiệm lên người sống.

Cậu biết nấm zombie đúng không?

Đặc tính của nó chính là điều khiển sinh vật làm theo ý muốn của nó, có điều nó chỉ có thể làm như vậy với kiến.

Ba tớ với cái tham vọng cực đoan của ông ta, đã thử làm một loại nấm xác sống dành cho người, chỉ là thay vì thành nấm nó lại thành dung dịch của thứ nấm đó.

Dự án đó lại được đặt cái tên khá hoa mỹ nha, EFE hay là Experiments of Future Espers.

Những người như chúng ta chính là esper, siêu năng lực gia thành công.

Và cậu đoán xem, đã có bao nhiêu người thiệt mạng vì EFE của ông ta rồi?"

Cô nhíu mày, lắc đầu.

Y cười nhạt, chắc chắn nói : "hơn hai trăm người đến từ cùng một cái trấn, haha~"Dương La Kỳ : "trấn nào?"

"Vĩ Hòa"Dương La Kỳ ngơ ngác nhìn y, ba mẹ cô sinh cô ra ở trấn Vĩ Hòa, vậy chẳng phải là nói ba mẹ cô cũng chính là nạn nhân trong cuộc thì nghiệm EFE?

Dương La Kỳ không thể tin vào tai của mình, lắc lắc tay bảo Bạch Diệc kể tiếp.

Y cũng chỉ điềm tỉnh nói : "trong số những người của trấn Vĩ Hòa, chỉ có năm mươi mấy người thành công vượt qua thí nghiệm, và thứ thuốc biến thể xác sống kia có thể di truyền đến con cháu đời sau đó.

Nè, cậu nói thử xem ba mẹ cậu tên gì, không chừng tớ lại biết đấy"Dương La Kỳ nhẹ giọng nói : "Dương Chu và Lưu Hồng"Bạch Diệc ồ lên một tiếng, khẽ cười : "thì ra là hai nhà tiến sĩ lớn nhất của thí nghiệm EFE, cậu không biết đâu, lúc tìm hiểu về thí nghiệm tàn ác kia, trong quyển sổ ghi chép những tiến sĩ có công lớn nhất với thí nghiệm, có tên của ba mẹ cậu đấy.

Đúng là bất ngờ mà, hèn gì cậu lại sở hữu được siêu năng lực cấp S, R như dự đoán tương lai, có khi còn cao hơn.

Chà, vậy có lẽ cái chết của ba mẹ cậu là có sự sắp đặt rồi nhỉ?

Chẳng hạng như là do ba tớ sắp xếp cũng nên"

Cô sững sờ nghe y nói, từng dây thần kinh đều run lên.

Cô nhào tới tóm lấy cổ áo Bạch Diệc, đè y xuống đất, gằn giọng nói : "Bạch Diệc, giọng điệu của cậu là có ý gì?!"

Y cười, nở nụ cười tà mị biến thái nhất mà Dương La Kỳ từng thấy ở Bạch Diệc, hơi thở người đó dường như nhanh hơn, không phải sợ hãi, là phấn khích.

Bỗng nhiên cô hiểu ra, Bạch Diệc không có lý do giết cô, cho dù y muốn đi nữa nhưng tâm trí của y không cho phép y làm điều đó.

Nhưng nếu cô chủ động ra tay, Bạch Diệc sẽ có lý do hợp lý nhất để giết cô, từ nãy đến giờ, dù Bạch Diệc là nói thật hay chỉ là lừa dối, sau cùng vẫn là muốn khích tướng cô.

Dương La Kỳ bật dậy rồi lùi lại, dựa vào thân cây đằng sau, trừng mắt nhìn Bạch DiệcY lại cười thích thú, từ từ đứng dậy phủi đất trên người : "Tiểu Kỳ, quả nhiên rất thông minh"Bạch Diệc áp sát cô, hai tay đè vào thân cây chặn lại đường trốn của Dương La Kỳ, cô toát mồ hôi lạnh nhìn Bạch Diệc : "cậu lại muốn giết tớ rồi?"

Y khẽ khựng lại, có chút bối rối nhìn cô, đôi tay trắng bạch kia vuốt lấy khuôn mặt thanh tú của Dương La Kỳ, trán, thái dương, mũi rồi tới môi, ngón cái của Bạch Diệc khẽ nhấn vào môi của cô, cười yêu nghiệt : "Tiểu Kỳ, tớ không giết cậu, chỉ là muốn giữ cậu lại bên cạnh tớ mãi mãi thôi, không tốt sao?

Tớ thích cậu mà, cậu cũng thích tớ, đúng không?

Chúng ta đều thích nhau, nên ở bên nhau vĩnh viễn mới tốt, cậu không thấy điều đó à?"

Dương La Kỳ cau mày, hất tay y ra : "cậu lấy cái gì mà nghĩ tớ thích cậu?"

Thật ra thì nhan sắc của Bạch Diệc cũng có lợi thế, Dương La Kỳ tuy ngoài mặt lạnh lùng nói như vậy, nhưng trong lòng lại rất thích Bạch Diệc cười yêu nghiệt như thế, quyến rũ ngất cô mất thôi!Khụ, nhưng trước tiên lo cho cái mạng nhỏ của cô đã, dung nhan kia để lần sau mê muội điBạch Diệc đơ người, ngây ngốc nhìn cô, nhân cơ hội đó cô lật người đè Bạch Diệc lên cây, nhẹ nhàng nói : "tớ đã nói rồi, nếu cậu còn có suy nghĩ giết tớ, tớ sẽ giận cậu đấy, hiểu không?"

Nhìn y bối rối không biết nên nói gì, Dương La Kỳ thở dài, nghiêm túc nói : "cậu muốn tớ ở lại mãi mãi bên cậu, được thôi.

Nhưng với điều kiện cậu phải làm cho tớ yêu cậu, hiểu không?

Khi nào tớ yêu cậu, cậu có thể giết tớ"Lời nói vừa dứt, mưa đã bắt đầu trổ xuống, Dương La Kỳ nhìn trời ngày càng tối, có chút lo lắngGiết hay không giết?

Bạch Diệc bỗng nhiên không biết lựa chọn như thế nào, y không hiểu.

Đôi mắt ấy rũ xuống, tâm tư thầm kính bị rối loạn.

Bạch Diệc chỉ là không muốn Dương La Kỳ như Bạch Liên, bị thương vì mình, rời bỏ mìnhThấy y mãi im lặng, cô nắm lấy tay y kéo đi : "được rồi, về thôi, nói chuyện với cậu mà trời tối thui rồi này"Bạch Diệc không biết bản thân vì cái gì lại ngoan ngoãn để cô kéo đi, bóng lưng cô không cao to, thậm chí cô còn lùn hơn y.

Nhưng bóng lưng này lại thật vững chắc, cho dù có thể nào, vẫn luôn thẳng tắp bước đi.

Bạch Diệc cũng không nghĩ tay Dương La Kỳ còn có thể ấm như vậy, tuy không lớn nhưng có cảm giác bàn tay này có thể nắm chặt lấy cô bất kể là đi tới đâu, tạo ra 1 cảm giác khá an toànBọn họ đi về tới phòng, liền đi vào, trời đã bắt đầu đổ mưaVừa mở cửa, Dương La Kỳ đã khó hiểu nhìn mọi người, thắc mắt hỏi : "cái kia, sao tớ không nhớ nhóm mình có thêm một người bị trói nhỉ?"

Lục Nhiên thấy hai người trở về liền thở phào, anh còn sợ Bạch Diệc sẽ làm gì Dương La Kỳ cơNam Hạ chỉ người ngồi dưới đất, thở hắt ra : "hên ghê, hai người về rồi, tới xử lý cái tên này hộ tớ với.

Nãy giờ cứ kêu bản thân oan mãi, nhức hết cả đầu rồi"Dương La Kỳ nhìn người đeo mặt nạ hình thập tự giá, cũng đang suy tư người này có theo giáo phái nào không.

Như hiểu cô đang nghĩ gì, người đó bất lực nói : "hết mặt nạ rồi nên lấy cái này, tôi không thuộc tổ chức hay giáo phái nào hết.

Làm ơn thả tôi ra đi mà!

Chỉ là đi nhầm nhà thôi, có phải cố ý đi vào đây đâu chứ!"

Cô nhìn sang Dương Tố Tố, em kể lại trong lúc cả bọn đang ngồi trò chuyện, cửa sổ bỗng nhiên bị đá văng ra, rồi cái người đeo mặt nạ này xông vào nói "cứu giá đây", vì vậy nên bị cả bọn trói lạiDương La Kỳ nghe xong, cùng Bạch Diệc ba chấm.

Cô nhìn người dưới đất, không khỏi thắc mắt : "sao lại không gỡ mặt nạ người này ra?"

Trịnh Trí nhún vai : "đã thử rồi, nhưng người này hình như cũng là siêu năng lực gia, anh cứ thử gỡ mặt nạ cậu ta ra liền bị hất ra rất dễ dàng, cứ như cơ thể nhẹ đi trăm ký vậy"Người đó khổ sở nói : "tôi xấu nên tôi đeo mặt nạ, có phải là mưu hèn kế bẩn gì đâu, làm ơn thả tôi ra đi mà trời ơi!!"

Bạch Diệc tiến tới, ngồi xổm nhìn người này, nhíu mày chạm vào mặt nạ của cậu ta.

Người đó chậc một tiếng, Dương La Kỳ nhìn thấy linh lực màu cam từ người đó tỏa ra hướng Bạch Diệc xâm nhập, cô muốn tiến tới kéo y ra, kết quả lại bị y làm cho ngơ ngácChỉ thấy bụp một cái, mặt nạ của người đó bị quăng ra một cách dứt khoát mà không có khó khăn gì.

Chỉ là so với tưởng tượng của mọi người, người bị trói này lại là con gái, còn là một cô gái rất xinh đẹp, mỹ mạo thanh tao, da trắng môi hồng, tóc xanh đậm mắt vàng đồngNgười đó há hốc nhìn Bạch Diệc : "sao có thể...?!"

Y phủi phủi tay đứng dậy : "ồ, ban nãy có lẽ cô dùng siêu năng lực khiến cho cơ thể tôi nặng hơn để tôi bị đè bẹp dưới đất nhỉ?

Vậy ra siêu năng lực của cô là biến đổi trọng lượng, bất ngờ ghê"Dương Tố Tố nhìn y, trầm trồ hỏi : "chị Tiểu Diệc, cách nào thế!"

Bạch Diệc cười hì hì, chống hông đắc ý nói : "trọng lượng thì có gì đâu, vẫn là dùng ở trong không gian thôi, chị nặng lên thì chỉ cần không gian nhẹ xuống là được ngay ấy mà"Ai cũng khen y ngầu, Dương La Kỳ và người ngồi dưới đất kia chỉ biết bất lực nhìn, họ cảm giác mấy người đang cười hi hi hô hô kia khá giống cái nhà trẻ, haha...Nam Hạ nhìn người dưới đất, gãi gãi đầu : "cơ mà, người này phải làm sao đây?"

Dương La Kỳ thở hắt ra : "giữ lại đi, tạm thời thả ra sẽ gây nguy hiểm cho trấn Đàm Tiêu hay trấn Nam Vang đang ở gần đây" Cả bọn gật đầu, dù sao thì bây giờ trong cô gái này có vẻ khá sợ Bạch Diệc, có gì khó cứ đem y ra là xongNgười đó bất lực : "rồi, nếu mọi người muốn như vậy cũng được, dù gì tôi cũng không có ý định ở lại đây lâu, sẽ rời đi sớm thôi, không làm phiền mọi người đâu"Lục Nhiên gãi gãi mặt : "à, bọn tôi cũng đi, không ở đây đâu"Cô gái kia cạn lời.

Thở dài rồi nới lỏng dây trói thoát ra, ngồi dựa vào tường : "vậy thì mọi người đi đâu chứ?

Nếu sắp tới sẽ đi tới thành phố Y thì làm ơn cho tôi đi chung với, đang không biết tới đó kiểu gì đây này"Nghe tới thành phố Y, Lục Nhiên và Bạch Diệc nhìn nhau, không nói gìDương La Kỳ nhìn dây trói bị dễ dàng cởi ra, ba chấm, cô khẽ lườm người ngồi dưới đất một cái khiến người đó không tự chủ được mà cảm thấy lạnh sống lưng Trịnh Trí khó hiểu hỏi : "thành phố Y?

Tới đó làm gì?"

Cô gái đó xoa xoa cằm nói : "để xem nào, tôi là người của đạo sĩ phái, nhưng đừng vội nói tôi theo đạo gì nha.

Chỉ là học nghề thôi, lúc trước đi theo sư phụ, tìm ra ý chỉ của thần, tôi phát hiện ra sắp tới thế giới sẽ rơi vào mạt thế khủng khiếp, và bắt nguồn của mạt thế đó chính là siêu tai tinh cực kì đáng sợ, sư phụ tôi trước khi chết đã tìm ra được vị trí của nó.

Chính là thành phố Y, chỉ là trong lúc tìm kiếm, la bàn của tôi lại chỉ tới đây"Không ai nói gì thêm.

Một lúc sau Lục Nhiên mới lên tiếng : "thế là cô đang muốn nói siêu tai tinh trong truyền thuyết gì đó đang ở đây á hả?"

Người đó gật đầu : "có lẽ là vì vậy nên tôi mới đi lộn vào cái phòng này, nhưng hiện tại tôi lại cảm thấy bản thân đi đúng nơi rồi" ánh mắt chị trầm xuống, lạnh lẽo nhìn Bạch DiệcBầu không khí rơi vào im lặng, gượng gạo cực kìBạch Diệc bĩu môi dựa lên vai Dương La Kỳ : "tai tinh cái đầu cô, tôi đây sống còn khó chứ huống chi làm tai tinh"Những người khác cũng gật đầu, chỉ có Dương La Kỳ là không, cô hiểu Bạch Diệc rất có thể là siêu tai tinh ấy, chỉ là nếu thực sự xảy ra chuyện như vậy, chẳng phải cô nên chết rồi sao?Dương Tố Tố tới gần người đó, tò mò hỏi : "từ từ đã, có thể giới thiệu bản thân trước rồi nói tiếp không?

Nãy giờ tôi không biết gọi cô là gì luôn"Thịnh Thanh ho nhẹ, cười cười nói : "xin tự giới thiệu, tôi tên là Thịnh Thanh, năm nay đã hai mươi ba tuổi rồi, là truyền nhân thứ hai mươi tám của phái đạo sĩ Mao Sơn"Cả bọn nhìn chị với ánh mắt phán xét, ban nãy nói bản thân không theo đạo, hiện tại lại nói bản thân là truyền nhân thứ hai mươi tám của Mao Sơn, đúng là cạn lời màNhững người khác cũng tự giới thiệu bản thân, ngay cả siêu năng lực cũng nói.

Dù gì người này đều nói hết thông tin cơ bản rồi, họ cũng phải chân thành chút mới dễ làm quen.

Nam Hạ nhìn Thịnh Thanh, có chút khó tin : "nói gì thì nói, nhìn chị trẻ quá, em cứ tưởng bằng tuổi không đấy"Những người khác gật đầuTrịnh Trí gãi gãi đầu : "không nghĩ tới chỉ thua anh một tuổi, này có phải là do anh già quá không nhỉ?"

Thịnh Thanh nhún vai, bất mãn nói : "điều này không vui đâu.

Trước kia khi chưa có xác sống, em đi tới đâu cũng phải cầm theo chứng minh thư, nếu không người ta sẽ không tin em đã hai mươi ba"Họ cùng nhau cười, xem như đã có thêm một động đội chưa rõ, mỗi người một suy nghĩ, họ không tin Thịnh Thanh là mấy, nhưng người này hiện tại vẫn khá thân thiện, không nên làm quá lênNgay lúc này, có tiếng hét vang lênCả bọn cùng nhau đi ra ngoài xem, ở ngay ngôi nhà của một người đàn ông, một xác chết nằm ở đó, không động đậyThấy có người định chạm vào, Dương La Kỳ liền xông tới chặn người đó lại, những người kia cũng phụ cô đẩy lùi đám đôngCó người dân trong đó hỏi : "đây là có chuyện gì vậy chứ?"

Dương La Kỳ nhìn người nằm trên đất, nhíu mày thử kiểm tra một chút, sau đó chỉ lắc đầu hướng những người khác.

Họ cũng hiểu ra người nằm ở đây đã chết rồi, dân làng xì xào bàn tán không ngừng, họ sợ hãi, họ lo lắng, họ đổ trách nhiệm lên mấy người mới tới đâyMột trong số đó chỉ vào Dương La Kỳ : "mày thấy không?!

Chỉ vì mày xuất hiện mà ở đây có người chết.

Đúng là đồ sao chổi ngoại lai mà!"

Những người khác cũng lên tiếng chửi mắng, kể cả họ hàng của cô và emCậu Hai hùng hồn lên tiếng : "mày đúng là y như mẹ mày, khắc tinh của cả trấn này!

Đồ cái thứ nghiệt súc này, mày biến đi cho tao!"

Cậu Hai cầm dao lên ném về phía cô, Dương La Kỳ đơ người, đằng sau cô là Dương Tố Tố, nếu cô né thứ đó sẽ trúng em, nếu dùng tay chặn lại cũng không phải ý kiến hay, cô chỉ đành dùng Hai tay che chắn.

Ngay lúc cô tưởng bản thân sẽ bị vài đường quẹt máu vì cây dao kia thì cô lại không cảm thầy đau đớn, thay vào đó là sự ấm áp lan tỏa toàn thân, còn thấy được chất lỏng ấm nóng có chút tanh kia.

Dương La Kỳ trợn to mắt, Bạch Diệc từ khi nào đã lao lên ôm cô rồi!

Những người khác cũng há hốc, Lục Nhiên và Nam Hạ muốn xông lên đánh, ngay cả người bình thường luôn lý trí như Trịnh Trí cũng chịu không nổi nữa mà muốn đánh.

Dương Tố Tố lại càng đau lòng hơn, một bên là chị họ hy sinh vì em rất nhiều, một bên là ba mẹ, bà nội và cậu của em, em không biết nên chọn như thế nào.

Chỉ biết đứng chặn ở giữa, không để hai bên đánh Thịnh Thanh thấy vậy cũng thầm mắng em ngốc, dùng siêu năng lực của bản thân làm cho dân làng trở nên nặng nề, đến cả việc bước đi cũng khó khăn chứ đừng nói gì đến đánh đấm.

Chị tiến tới gần Dương Tố Tố, xoa đầu em an ủiTrịnh Trí thấy Thịnh Thanh cũng động tay vào rồi, chỉ kiềm nén cơn tức giận mà chạy qua bên Dương La Kỳ và Bạch Diệc, Lục Nhiên cũng nhanh như cắt vẽ trận pháp hồi phục, anh cũng biết nếu vẽ trận pháp này thì đến ngày mai anh mới có thể khôi phục lại bình thường, nhưng anh không quan tâm nữa, Bạch Diệc bị thương rồi, anh chỉ hận khi y bị thương anh lại không thể tát cho y mấy cái, đúng là cái thứ Diệc cẩu!

Ngốc muốn chết!

Nam Hạ cũng hít sâu, giữ trạng thái tinh thần ổn định mà lấy cái mềm trong balo ra trải xuống đất, để Dương La Kỳ và Lục Nhiên bế y đặt xuốngDương La Kỳ nhìn Bạch Diệc nằm trong lòng mình máu me đầy áo, cây dao đâm ngay vào kế bên tim y, chỉ còn lệch một chút nữa thôi là vào tim rồi...

Cô hoảng đến mức không quan tâm đến bất cứ thứ gì ngoài Bạch Diệc nữaTrịnh Trí nhẹ nhàng rút cây dao ra, bắt đầu dùng siêu năng lực của mình cầm máu cho Bạch Diệc, nói thật thì đây là lần đầu tiên thầy xử lý vết thương kiểu này, cho dù có siêu năng lực đi nữa thầy vẫn cực kì cẩn thận, không để một chút sai sót nào xảy raLục Nhiên cố giữ cho trận pháp hồi phục, sắc mặt Bạch Diệc trắng đi, mồ hôi anh cũng theo đó mà lạnh ngắtBạch Diệc nhìn mọi người vì cái gì lại tức giận và lo lắng như vậy, y không hiểu.

Chỉ là y nghe thấy đến thanh âm của Dương La Kỳ đang run lên : "A Diệc, cậu lao ra làm gì vậy?!"

Y chịu cơn đau ở ngực, khó khăn nói : "cậu chưa yêu tớ, sao có thể chết chứ?"

Dương La Kỳ cười, nhưng nụ cười của cô trong thật đau đớn.

Cô khổ sở nhìn người đang nằm trên đùi mình, bảo vệ cô vì muốn chính tay giết cô sao?

Bạch Diệc thì ra vẫn chưa hiểu chữ "yêu" mà cô nói với y là gì.

Nhưng cô không nói điều này cho y biết, chỉ khó khăn hỏi : "tại sao lại không dùng siêu năng lực?"

Bạch Diệc ngập ngừng, dường như khá lúng túng : "ban nãy, mặt nạ của Thịnh Thanh, vì nó mà tớ dùng siêu năng lực, hiện tại vẫn chưa hồi phục xong"Cô nhìn người cho dù đang nguy kịch vẫn dùng vẻ mặt nhiều cảm xúc như vậy để nói chuyện với cô, Dương La Kỳ chỉ biết cười khổ.

Tại sao muốn giết cô nhưng lại liều mạng vì cô như vậy?

Hiểu rõ bản thân không sử dụng được siêu năng lực trong thời gian này, vậy mà vẫn lao đầu, bất chấp tính mạng cứu cô, là vì cái gì?

Yêu sao?

Yêu tại sao lại muốn giết?

Bạch Diệc rốt cuộc là muốn gì ở cô đây?Bạch Diệc nhìn Dương La Kỳ đang vừa khó hiểu vừa đau lòng vì mình, y cũng khó hiểu theo.

Rõ là cô biết y muốn giết cô, nhưng tại sao khi y có khả năng sẽ chết cô lại trong đau lòng như vậy?

Dương La Kỳ không mừng vì bản thân được giải thoát sao?

Y rất muốn biết, nhưng cho đến khi rơi vào trạng thái mơ màng, y vẫn không thể nào hiểu đượcNgay lúc này, những con muỗi xác sống từ trên trời bay xuống tấn công, có lẽ người chết ban nãy là vì con muỗi nàyThấy vậy, Dương La Kỳ liền bế Bạch Diệc lên, Trịnh Trí cũng nhanh chóng chạy vào trong phòng được sắp xếp từ trước kia trải nệm ra.

Lục Nhiên lau mồ hôi trên trán, đem trận pháp mặc định vào Bạch Diệc, sau đó cũng chạy theo Dương La Kỳ đang bế Bạch Diệc vào phòngNam Hạ và Dương Tố Tố cùng Thịnh Thanh ở bên ngoài chiến đấu.

Người dân trong trấn cũng đã được Thịnh Thanh biến nhẹ đi rồi tống hết thẳng vào đại một cái nhà lớn, hình như là nhà trưởng làng, mà kệ luôn điĐám muỗi xác sống này tuy có số lượng không ít, nhưng đối với năng lực trọng lượng của Thịnh Thanh, việc xử lý bọn nó không khóCứ con muỗi nào tiến lại gần, chị sẽ khiến cho nó trở nên nặng thật nặng, đến mức không thể di chuyển rồi để cho Nam Hạ và Dương Tố Tố xử lý nó, công nhận một người thì dùng tay biến thành mũi khoan sắc nhọn để đâm thủng đầu muỗi xác sống, một người dùng súng bắn thì không nói, đã vậy còn dùng súng chọt thủng mắt con muỗi.

Người trong cái nhóm này thực sự đáng sợ hơn Thịnh Thanh tưởng, chậcCho đến khi trời khuya lắm rồi mới xong xuôi, Dương Tố Tố cùng Thịnh Thanh và Nam Hạ đi nghỉ ngơi, nói gì thì nói chứ đám muỗi xác sống đó vẫn rất có uy lực, đánh mệt lắm.

Cũng có vài chỗ thương tích, nhưng có lẽ sẽ không quá nguy hiểm đâu nhỉ?Dương La Kỳ nhìn na người đó lem luốc đi vào, lo lắng nhìn họ.

Nhưng họ lại chỉ cười, trong mắt không có cái gì thất vọng, dường như họ chỉ cảm thấy mệt mỏi mà thôi.

Cô thấy vậy cũng nhẹ nhỏm một chút, chỉ là tại sao tương lai lại thay đổi nhỉ?

So với những lần khác, lần này kế hoạch của cô ngoại trừ việc không được gây gỗ với dân làng nếu không quá cần thiết, còn lại đều đi xa kế hoạch quá rồi, ngay cả việc bị ném dao và Bạch Diệc đỡ cho cô, đều vượt xa những gì cô dự đoán rồiVết thương của Bạch Diệc cũng đã được băng bó xong xuôi, chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày, không được đụng nước thì có lẽ sẽ không có chuyện gì quá đáng lo ngại rồi.

Trịnh Trí ngáp mấy cái dài rồi đi nghỉ ngơi luônChỉ còn lại Dương La Kỳ và Lục Nhiên ngồi bên ngoài sân nhà, trên cái ghế gỗ nhỏ Lục Nhiên tuy đã yếu lắm rồi, nhưng anh vẫn cố tỉnh táo để nói chuyện với Dương La Kỳ, dù gì đi nữa, việc Bạch Diệc dám liều mạng vì một người thì đây chính là lần đầu tiên anh thấyCô nhìn mặt trăng, rồi lại nhìn anh : "Bạch Diệc đã nói cho tớ một chút chuyện về EFE rồi"Bị câu nói bất thình lình của cô dọa sợ rồi, nhưng anh cũng đoán được so với sự tin tưởng của Bạch Diệc dành cho cô, có lẽ y sẽ nói chuyện này nhanh thôi, không sớm hay muộnLục Nhiên khẽ thở dài : "nói đến đâu rồi?"

Dương La Kỳ khẽ liếm môi : "đến đoạn những nhà tiến sĩ có công nhất đối với EFE, và trong đó có tên của ba mẹ tớ"Anh cũng không bất ngờ lắm, dù gì trong danh sách người có công với thí nghiệm EFE thì anh thực sự đã từng nhìn thấy một cặp vợ chồng mà người chồng họ Dương, hai người đó bị bắt vào nhưng lại tự nguyện rời đi, có lẽ vì tiền để nuôi dậy con cái, cũng vì mạng sống của đứa con trong bụng họ.

Có lẽ cũng là vì tội lỗi nên mới tự động rời đi, đến khi chết cũng không trách aiLục Nhiên ngồi dựa vào tường nhà, mệt mỏi nói : "tớ cũng không biết nên tiếp tục câu chuyện của các cậu từ đâu, nhưng nói dễ hiểu thì ba của Bạch Diệc không chỉ có tham vọng dừng lại ở người ngoài, ông ta còn nhắm đến ba đứa con ruột của mình.

Bạch Liên, Bạch Phong rồi đến Bạch Diệc, trong đó thì ông ta và những người khác nghĩ rằng Bạch Liên chính là thành công nhất, không những với sức mạnh, trí thông minh của Bạch Liên cực kì vượt trội.

Còn Bạch Diệc là người hấp thụ EFE lỗi nên ba cậu ấy chỉ xem cậu ấy là bước đệm cho anh chị cậu ấy thôi"Anh thở dài, xoa xoa thái dương : "nhưng ông ta lại quên mất con của ông ta đương nhiên sẽ có cái gì đó giống ông ta, mưu kế là một trong số đó.

Kể từ khi nhìn thấy Bạch Liên bị "dạy dỗ" tàn nhẫn, Bạch Diệc đã tự nhủ bản thân không được để ba biết được sực mạnh của bản thân"Dương La Kỳ khẽ nhíu mày : "siêu năng lực của hai người kia lần lượt là gì?

Mẹ của họ đâu?

Tại sao thứ sức mạnh này ba của Bạch Diệc không tự nắm giữ mà lại bắt con cái của mình tiếp nhận?

Tớ còn có nghe Bạch Liên hiện tại đã biến mất, vì sao lại như vậy?"

Lục Nhiên cũng không nghĩ cô sẽ hỏi một lần nhiều như vậy, gãi gãi đầu thở hắt ra : "Bạch Liên là esper có sức mạnh của mặt trời và mặt trăng, kiểu như là biến đổi không gian như Bạch Diệc nhưng nó có cái gì mạnh mẽ hơn, từ nhỏ chị ấy đã phải ở bên ngoài để hấp thụ thứ tinh hoa gì gì đó của mặt trời và mặt trăng nên phải nói là siêu năng mạnh như điều khiển mặt trời mặt trăng rơi vào tay Bạch Liên là y như hổ mộc thêm cánh vậy đó, cực kì bá luôn.

Còn Bạch Phong thì là esper điều khiển được thời gian, so với Bạch Liên tuy không đáng là gì, nhưng nếu đem một esper cấp S ra đấu với Bạch Phong, chỉ mong anh ấy không đánh người ta nhập viện hay vô hòm là được rồi.

Chỉ là họ có một điểm chung, kể cả Bạch Diệc thì ba chị em nhà đó đều có cái tính phản nghịch, IQ thì cao mà EQ như biến động thị trường vậy đó, chẳng biết nên gọi là cao hay âm nữa"Dương La Kỳ bật cười, ôm chân nhìn trăng : "chị em nhà họ cũng khá thú vị nhỉ" cô nhìn mặt trăng sáng, có chút mệt mỏi : "nếu như thí nghiệm EFE không xảy ra, họ sẽ là những chị em thân thiết và tài giỏi nhất tớ từng biết, hahaha"Lục Nhiên gật đầu : "chỉ tiếc là ba mẹ cậu ấy ly hôn, ba cậu ấy đoạt toàn quyền nuôi dưỡng ba chị em, mẹ cậu ấy lúc đó trắng tay không thể làm gì được, sau đó biệt danh biệt tích, lâu lâu sẽ gửi thư và quà về, nhưng ba cậu ấy có tra thế nào đi nữa vẫn không tìm được địa chỉ của người gửi, nếu ba chị em nhà họ Bạch ở cùng mẹ thì có lẽ các cậu ấy không phải là esper rồi"Anh xoa xoa đầu, giọng điều trở nên khinh thường : "ba cậu ấy giữ con lại cũng đâu phải vì lý do tốt lành gì, chẳng qua sau khi thí nghiệm lên mấy trăm người, ông ta vẫn không có can đảm dùng lên mình nên mới dùng lên con mình đấy, hèn nhát lại ác độc, đúng là cái thứ vô sỉ mà"Cô gật đầu đồng tình, loại người vô liêm sỉ như vậy đúng là lần đầu tiên cô biết tới, chỉ là cô vẫn có thắc mắt : "còn Bạch Liên, vì sao chị ấy lại biến mất?"

Lục Nhiên cười, có chút chế diễu, anh thực sự rất ghét ba của Bạch Diệc : "Bạch Liên biến mất...

Haiz, lý do thực sự chẳng khiến tớ nuốt nổi, chỉ vì Bạch Liên không thích con trai, chị ấy thích con gái"Dương La Kỳ vừa định gật đầu an ủi nhưng nghe tới câu cuối, mặt cô liền đơ ra, ba chấmAnh cười hì hì, xoa xoa đầu cô : "cậu nghe không nhầm đâu.

Chị Bạch Liên thực sự thích con gái, chỉ là vì sứ mệnh duy trì dòng dõi theo lời cha của ba chị em nhà họ Bạch ấy, nên ông ta không cho phép xuất hiện sai sót gì trong sinh sản""việc chị Bạch Liên thích người không phải esper đã là việc ông ta không hài lòng, nói gì đến yêu một người cùng giới, điều này càng không được chấp nhận.

Ông ta hết lần này đến lần khác gây nguy hiểm cho Bạch Liên và người yêu chị ấy, đến cuối cùng khiến hai người đó cùng nhau bỏ trốn, cho đến bây giờ, vẫn chưa tìm lại được" Lục Nhiên nhẹ giọng nóiCô ngây ra, có chút hoài niệm : "ồ, vậy thì thực sự khá giống ba mẹ tớ, đúng là dũng cảm thật"Lục Nhiên thở dài, bất lực nói : "kể ra thì ba chị em nhà họ Bạch đều thích con gái hết rồi, chị Bạch, anh Bạch hay Bạch Diệc đều thích con gái cả rồi"Dương La Kỳ cười ngặt nghẽo : "nè, nhiều khi anh Bạch Phong lại không thích con gái không?"

Lục Nhiên cười khoái chí, gật gật đầu : "được, câu này của cậu tớ nhớ rồi, khi nào có cơ hội tớ phải hỏi anh Bạch Phong, nhiều khi cậu lại nói đúng sự thật đấy, hahaha!"

Dương La Kỳ lại có chút thắc mắt : "Lục Nhiên, tại sao tớ lại có thể nhìn thấy thứ gọi là linh lực trong khi Nam Hạ và Trịnh Trí cùng Dương Tố Tố...

À, hình như cả Thịnh Thanh nữa lại không thể thấy, thứ đó có tác dụng gì?

Tại sao tớ lại không thể nhìn thấy linh lực ở Bạch Diệc khi cậu ấy không sử dụng siêu năng lực?

Hơn nữa tại sao những thứ tớ dự đoán lại có sự thay đổi nhiều như vậy?

Là vì Bạch Diệc làm sao?

Nhưng hôm qua tớ không thấy cậu ấy ở trong giấc mơ của tớ mà"Lục Nhiên thở hắt ra : "chỉ có những esper đã đạt được cấp S mới có thể nhìn thấy, mà bốn người kia đều chỉ là esper cấp A, phải đợi hấp thụ linh thạch dể tăng cấp thì mới có thể nhìn thấy linh lực như cậu hoặc tớ hay Bạch Diệc, nhìn thấy linh lực có thể giúp dễ dàng xác nhận ai là esper.

Còn Bạch Diệc thì cậu cũng đã thấy rồi đó, dù là esper nhưng linh lực của cậu ấy chỉ xuất hiện khi cậu ấy sử dụng siêu năng lực, lý do thì có lẽ chỉ có cậu ấy và vài người trong phòng thí nghiệm biết.

Còn về giấc mơ của cậu, thực ra vẫn là Bạch Diệc không kiềm được mà tiến vào rồi"Hồi tưởng, khi Bạch Diệc và Lục Nhiên đi kiểm tra lại xung quanh xe, họ đã ngồi lại một tán cây.

Lục Nhiên nhìn y : "Bạch Diệc, cậu dẫn tớ ra riêng làm gì?"

Y xoa xoa đầu, khẽ thở dài : "hôm qua tớ có cãi nhau với Tiểu Kỳ...

À không, có lẽ chỉ có tớ cãi cậu ấy, chỉ là tối đến tớ vẫn không kiềm được mà thử vào giấc mơ của Tiểu Kỳ, cơ mà tớ lại không như mấy lần trước mà ngăn giấc mơ tương lai làm phiền cậu ấy ngủ nữa, tớ chỉ ở một bên quan sát.

Sau đó cho dù cậu ấy có dậy sớm hơn thì tớ vẫn không có cái gì để nói với cậu ấy, tớ đã nghĩ nếu xảy ra chuyện như trong giấc mơ thì Tiểu Kỳ sẽ rất buồn, nên tớ nghĩ muốn thay đổi một chút"Lục Nhiên : "vậy tớ cần làm gì?"

Bạch Diệc trầm tư : "umm, cậu chỉ cần toàn lực bảo vệ những người khác, đừng gây chiến với dân làng dù có chuyện gì đi nữa.

Cho dù là tớ, hay những người khác bị dân làng làm tổn thương, cũng đừng động tay với dân làng, hiểu chưa?"

Quay trở lại bây giờ, Dương La Kỳ khẽ trầm mặc.

Lục Nhiên thấy vậy cũng chỉ nhẹ nhàng an ủi : "tớ biết chuyện giữa hai cậu đang rất rắc rối, nhưng tớ dám chắc việc Bạch Diệc bảo vệ cậu, chỉ vì cậu ấy thực sự thích cậu, không phải là có tâm tư nào khác, đừng hiểu lầm cậu ấy"Cô cười nhưng nụ cười ấy lại trong khá khổ sở, đứng dậy khỏi ghế, đưa tay ra : "được rồi, Lục Nhiên, đi nghỉ ngơi thôi, hôm nay cậu mệt rồi"Anh nhìn tay cô, khẽ cười nắm lấy rồi đứng dậy : "ừm, tớ thực sự muốn cảm ơn cậu thay Bạch Diệc"Dương La Kỳ khó hiểu : "tại sao?"

Lục Nhiên chỉ cười mà không nói, nếu không có Dương La Kỳ, có lẽ anh sẽ không bao giờ thấy Bạch Diệc vì ai mà làm điều ngu ngốc như thích một người-----------------------------------------------------Tác giả : Lục Nhiên sẽ không thể biết được sau lời nói hôm nay của anh, Dương La Kỳ sẽ có cách yêu rất biến thái nhen, dù sao đâu phải riêng gì bệnh kiều bạch tuộc kia biến thái, Dương La Kỳ cũng có vấn đề về tâm thần à nhen, kkk Tác giả : à, sẵn tiện giới thiệu chiều cao/tuổi/cung hoàng đạo của cả bọn 1 chút, kkk (đương nhiên sẽ cao lên thêm, dù gì còn trong tuổi ăn tuổi lớn mà.

Chỉ là cũng phải cả chục chap nữa lận, à trừ Trịnh Trí với Thịnh Thanh ra, 2 người đó già quá rồi...

Còn thêm mấy nhân vật khác quá tuổi phát triển đương nhiên cũng sẽ không cao nữa, há há há)Dương La Kỳ : 1m68 - 18 tuổi - sinh ngày 15/11/2012 - cung thiên yết Bạch Diệc : 1m72 - 18 tuổi - sinh ngày 4/8/2012 - cung sư tửDương Tố Tố : 1m68 - 17 tuổi - sinh ngày 15/4/2013 - bạch dươngThịnh Thanh : 1m75 - 23 tuổi - sinh ngày 6/6/2007 - cung song tửNam Hạ : 1m75 - 18 tuổi - sinh ngày 21/12/2012 - cung nhân mãLục Nhiên : 1m75 - 18 tuổi - sinh ngày 20/5/2012 - cung kim ngưuTrịnh Trí : 1m87 - 24 tuổi - sinh ngày 20/3/2006 - cung song ngư (người già nhất hội - he is very old) Bạch Phong : 1m85 - 20 tuổi - sinh ngày 20/10/2010 - cung thiên bìnhBạch Liên : 1m77 - 22 tuổi - sinh ngày 28/8/2008 - cung xử nữ Bạn gái yêu dấu mai danh ẩn tích của chị cả họ Bạch : 1m75 - 22 tuổi - sinh ngày 26/6/2008 - cung cự giải
 
[Bhtt] Nếu Ta Yêu Nhau Ở Mạt Thế
Chap 9 : mã số


Sáng hôm sau, cả bọn ngồi lại vào bàn trong nhà trưởng làng.

Một cái bàn lớn, họ ngồi xung quanh, trưởng làng ngồi giữa, các dân làng khác đứng bên cạnhÁnh mắt của dân làng nhìn họ chỉ còn lạnh lùng, không còn lạnh lùng như trước.

Trưởng làng nghiêm nghị nhìn họ : "trấn Đàm Tiêu xưa nay chưa từng có tục lệ nhận người ngoài ở lại qua đêm, cũng chưa từng có tục lệ sẽ chấp nhận người ngoại lai hay người bên ngoài làng được phép tồn tại trong làng.

Nhưng sau chuyện tối qua, mấy người có thể ở lại thêm mấy ngày, xem như là một lời xin lỗi và vạn câu cảm ơn"Dương La Kỳ không dám lơ là câu nào của trưởng lại, thận trọng hỏi : "trưởng làng, vậy chúng tôi có thể ở lại đây đến khi nào rời đi đúng không?

Cũng không cần phải nhập tục luôn đúng không?"

Trưởng làng không nói gì, nhìn vào các dân làng khác, họ im lặng, cùng gật đầu.

Trưởng làng thấy vậy, hướng nhóm người bên ngoài khẽ gật Dương Tố Tố mừng rỡ cảm ơn dân làng rối rít.

Căn phòng bọn họ ở hôm qua vẫn giữ lại, dù sao đổi thêm phòng thì gây phiền phức cho mọi người trong làng quáBọn họ đương nhiên cũng sẽ không ở không, Lục Nhiên và Nam Hạ, Trịnh Trí giúp dân làng đi tuần tra xung quanh xem có xác sống hay không.

Thịnh Thanh và Dương Tố Tố cùng Dương La Kỳ đi ra ngoài làm ruộng để phụ giúp mọi người, sẵn tiện em cũng muốn tìm hiểu rõ cách làm ruộng để tận dụng vào không gian của bản thân.

Chỉ riêng Bạch Diệc bị mọi người để lại trong nhà họ Dương, dù sao y cũng đang bị thương màBạch Diệc nằm trong phòng cũng không thấy thoải mái, chỉ thấy chán.

Y quyết định đi ra ngoài dạo quanh ngôi làng một chút, vừa hay bắt gặp đám trẻ đang đứng đó chơi cùng nhau.

Bạch Diệc có chút hứng thú đứng đó nhìn, không nghĩ lại thu hút sự chú ý của bọn trẻ, một bé gái trong đó kéo y tới bên cạnh chúng, cô bé cười hì hì : "chị ơi, ra chơi cùng bọn em đi, đứng lủi thủi một mình sẽ chán lắm!"

Cô bé nói không sai, y cũng gật gù tiến lại ngồi xổm nhìn mấy nhóc con đang chơi, bọn nhỏ viết số gì đó, y nhìn lại không hiểu.

Cô bé bên cạnh y liền cười cười nói : "chị, chị muốn chơi giải số với bọn em không ạ?

Vui lắm lắm luôn á!"

Bạch Diệc có chút miễn cưỡng gật đầu, ngồi nhìn bọn nhỏ chơiMột đứa trẻ trong đó nhìn y hỏi : "chị Bạch Diệc, tên của chị là dựa theo màu tóc của chị ạ?

Em chưa bao giờ thấy ai tóc trắng luôn ấy, chị nhuộm ạ?"

Y cười ôn hòa : "chị không nhuộm đâu, tóc từ khi mới sinh ra đấy, gia đình chị có mẹ chị tóc trắng, chị cũng được thừa hưởng theo.

Nhìn cũng không xấu chứ?"

Bọn nhóc cười hì hì thích thú, bé gái với hai bím tóc được thắt trong rất xinh xắn đã nắm lấy tay cô : "chị ơi, nếu chị mà xấu thì bọn em cũng không biết tìm ai đẹp hơn đâu"Bạch Diệc khẽ cong môi, cười nhẹ nhàng : "vậy là do các em chưa gặp mà thôi, chị biết có một người rất đẹp, nhan sắc của cậu ấy sẽ khiến các em lóa mắt cho coi, haha"Cô bé nghe xong liền dùng ánh mắt đầy tò mò nhìn y : "đẹp đến vậy luôn ạ?

Người đó là người yêu chị sao?

Con trai hay con gái vậy chị?"

Y khẽ khựng lại, mặt có chút khổ sở cười : "không phải, chị đơn phương đó, là con gái nha, còn là một cô gái đẹp nghiêng nước nghiêng thành, người đẹp thường khó tán mà.

Mấy đứa có cách nào cua người đó giúp chị hông?"

Cô bé ban đầu kéo y vào đây chơi, bỗng nhiên đưa tay nêu ý tưởng : "em có cách rồi, cách tỏ tình mà anh trai em dùng với chị hàng xóm nè!"

Bạch Diệc nghe vậy liền không nhịn được xém cười lớn, cô bé này con nhà ai mà lanh thế không biết, mấy đứa nhỏ này đáng yêu thật đấyCô bé thắt bím viết mấy con số, bắt Bạch Diệc giảiBan đầu tuy y chưa hiểu gì, nhưng sau khi tìm ra định luật trong đó, Bạch Diệc rất nhanh đã hiểu hết ý nghĩa của mỗi con số, y cũng không nghĩ mấy tiểu cô nương này lại biết trò chơi thú vị như vậy, chơi cùng đám nhóc đến vui vẻ.

Cho đến khi đồng đội quay lại, y liền cảm ơn đám nhóc, mấy cô bé đó còn rất hiểu ý mà tặng y một tờ giấy có hình hoa tử đằng, ý nghĩa của loài hoa này Bạch Diệc đã được mấy tiểu cô nương ở đây khai thông, y cười rạng rỡ cảm ơn vài lầnCho đến khi Dương La Kỳ tiến tới gần, y mới quay sang nhìn cô chằm chằm, phải nói sau một buổi làm ruộng mà Dương La Kỳ lại không có bao nhiêu lắm lem, thậm chí còn vì mấy giọt mồ hôi chảy bên gò má mà trong tươi tắn hơn hẳn.

Bạch Diệc nhìn đến ngay ngườiMột cô bé còn phải đứng bên cạnh huýt chân y một cái : "chị Bạch Diệc, người chị đơn phương đây hả?"

Bạch Diệc cười, khẽ gật đầu : "ừm..."

Dương La Kỳ thấy Bạch Diệc được đám nhóc vây quanh, cũng không tự chủ được mà cảm thán nhìn rất dễ thương, cô tiến gần lại.

Đám nhóc lại thủ thỉ gì đó với Bạch Diệc, sau đó liền chạy đi chơiCô nhìn y, có chút tò mò : "cùng bọn trẻ làm gì vậy?"

Bạch Diệc cười, nhẹ nhàng nói : "khen cậu đẹp"Dương La Kỳ phút chốc đã biết mặt bản thân đỏ rồi, cô quay đi về phòng của cả bọn, không quên cầm theo tay Bạch Diệc kéo đi : "cảm ơn đã khen"Hai người họ khi quay lại phòng cũng đã thấy đầy đủ người, Bạch Diệc nhìn Thịnh Thanh, khẽ cau mày : "cho hỏi chút đi, chị định đi theo bọn này thật luôn đó hả?"

Chị cười ngại ngùng gật đầu : "à thì, hiện tại cũng tiện đường mà"Y nhìn sang Dương Tố Tố, em cũng nhún vai : "quả thực rất tiện đường, trấn và thành phố chúng ta chuẩn bị đi đều là địa điểm của chị Thịnh Thanh, hơn nữa siêu năng lực của chị ấy cũng rất hữu dụng, bọn em đều xem xét qua rồi.

Còn hai chị thôi, nếu hai chị không muốn liền có thể hủy"Thịnh Thanh lo lắng nhìn hai người, số phận của chị xem như dựa theo hai con người này mà định đoạt rồiBạch Diệc nhìn qua Dương La Kỳ, thực sự thì y thế nào cũng được, chỉ cần cô muốn y liền sẽ không quan tâm vấn đề khác nữa, chỉ chăm chăm vào điều Dương La Kỳ muốn làm mà thôiCô suy nghĩ một chút rồi gật đầu : "cũng được, chị Thịnh Thanh đi chung với chúng ta cũng được thôi, xe cũng còn hai chỗ đấy, vẫn nhét vào được"Trịnh Trí ngáp một cái : "vậy thì xem như đội sáu thành đội bảy rồi đó, hên là xe đủ chỗ.

Mà nói gì thì nói, Bạch Diệc à, em có thể đừng cứ cong người ôm vai La Kỳ được không?

Vết thương rách ra thì anh cũng bó tay đấy, siêu năng lực có hạn à nha"Lục Nhiên gật đầu nhanh chóng : "đồng ý, siêu năng lực của tớ từ trận pháp tối qua đã trở nên rất yếu rồi, tiểu cẩu cậu tự lo cho bản thân đi" "cậu mới là chó con ấy!"

Bạch Diệc bất mãn khẽ nhíu mày lườm anhNam Hạ cười khoái chí, lâu lâu nhóm này mới vui vẻ như vậy, những người khác cũng cười rộ cả lên.

Dương Tố Tố nhìn sắc trời, ồ lên mấy tiếng : "ái chà, xem ra hôm nay khá bận rộn đấy, dù sao làm từ sáng tới chiều luôn rồi này" Bạch Diệc nhún vai : "bận rộn quá trời đó chứ"Dương La Kỳ nhíu mày nhìn sang Bạch Diệc, y quay đầu né tránh.

Hôm nay ngoại trừ việc cười hi hi hô hô ra hình như y chỉ có bám lấy Dương La Kỳ là nhiều nhất thôi, hình như cũng không bận là bao nhỉ?Nam Hạ duỗi vai : "được rồi, tớ nghĩ mình sẽ đi ra ngoài chơi với mấy chú thím trong làng"

Thịnh Thanh ồ lên một tiếng, sau đó đi theo : "chị đi với, ban nãy cô Sáu có bảo chúng ta đi lấy chút bánh mì, họ cho cũng nhiều lắm, giữ lại ăn không tệ đâu"Dương Tố Tố gật đầu : "nếu đã vậy thì để em đi theo cầm phụ cho"Ba người kia đi rồi, phòng chỉ còn lại bốn người, Lục Nhiên ho nhẹ : "cái kia, tớ bỗng nhiên nhớ ra chú Ba muốn tặng tớ con dao, tớ đi xem đây"Trịnh Trí thấy anh bỏ chạy, thầy cũng hoảng hốt chạy theo : "nè nè, đợi anh với!!"

Hai người họ không điên đâu mà ở riêng với cặp đôi tàn canh gió lạnh này!Dương La Kỳ và Bạch Diệc nhìn căn phòng chỉ còn lại hai người, liếc mắt nhìn nhau, y chảy mồ hôi hột bất lực : "Tiểu Kỳ, tớ với cậu đáng sợ lắm sao?"

Cô có chút bất lực, thở hắt ra nói : "có cậu đáng sợ thôi.

Chú ý đừng để vết thương rách ra đấy"Bạch Diệc ngoan ngoãn gật đầu, sau đó lại như nhớ ra gì đó mà suy nghĩ một chút rồi lấy từ trong túi ra một mảnh giấy trắng, Dương La Kỳ nhìn vậy, có chút phòng bị cùng khó hiểu : "ý cậu là gì?"

Y cười, nhẹ nhàng đặt mảnh giấy vảo tay cô : "đừng lo, quà này tớ tặng đàng hoàng, không có ý định hại cậu đâu"Dương La Kỳ nhìn mảnh giấy trên tay, chỉ là mảnh giấy không có họa tiết và trên tờ giấy này lại ghi một mã số, cô nhìn y đầy tò mò, Bạch Diệc lại chỉ cười tươi : "đừng nhìn như vậy, cậu thắc mắt cái gì?"

Cô nhìn mã số trên giấy, bĩu môi : "5170 là có ý gì?"

Bạch Diệc cười càng thích thú hơn : "tớ muốn hôn cậu" Dương La Kỳ đơ ra, phút chốc mặt lại đỏ, cô bất lực nhìn y, Bạch Diệc lại cười cười chỉ vào miệng, Dương La Kỳ không nói gì, khoanh tay đứng đó nhìn y, Bạch Diệc cũng rất thức thời, tự động tiến tới hôn vào má cô.

Cô cũng không nghĩ cái con bạch tuộc này chủ động nhiều đến vậy, cũng chỉ biết đỏ mặt đẩy y raSau đó Bạch Diệc đưa cho cô thêm một tờ giấy nữa, là giấy trắng, vẫn có số.

Dương La Kỳ thử mở ra, nhìn thấy mã số liền tò mò hỏi : "0487 có ý gì vậy?"

Bạch Diệc cười tươi : "cậu là đồ ngốc"Cô bây giờ mới hiểu ra bản thân bị trêu chọc đến mức nào, khẽ lườm y một cáiBạch Diệc cười cười, hối lỗi nắm lấy tay cô làm nũng.

Dương La Kỳ cũng chỉ biết bất lực mà kéo y ngồi xuống để thay băng vết thươngCô trong lúc thay băng lại không để ý đến sắc mặt của Bạch Diệc có cái gì đó khá hối tiếcBạch Diệc nhìn Dương La Kỳ, có chút trầm lắng, thật ra hai tờ giấy ban nãy y đưa cho cô đều không phải cái mà y muốn đưa.

Cái Bạch Diệc muốn đưa là tờ giấy có hình hoa tử đằng, chỉ là y cảm giác mình từ lúc nào cái gan đã nhỏ hơn rồiSau khi thay băng gạt xong, họ cũng đi ra cùng mọi người.

Ăn uống một lúc rồi cùng quay trở về phòng, Dương La Kỳ trước khi đóng cửa còn nhìn về phía dân làng, khá yên bìnhCô đột nhiên nghĩ Dương Tố Tố nên ở lại ngôi làng này, em vốn nên được an ổn mà sống, mục đích rời khỏi trường của cả bọn ban đầu cũng là Đàm Tiêu, chỉ là bây giờ nâng mục tiêu lên rồi, nơi to lớn và xa xôi như thành phố Y có lẽ là địa điểm cô chưa tính tới, chẳng hạn như việc sẽ đối mặt với thứ đáng sợ gìNgồi trên ghế gỗ, cô nhìn em đang nói nói cười cười cùng những người khác, có chút nhẹ giọng lại: "Tố Tố"Em nhìn cô, ngây ngô hỏi : "chị, sao á?"

Dương La Kỳ khoanh tay ngồi ở đó, dáng vẻ rất nghiêm túc : "em muốn ở lại đây không?

Dù sao đây cũng là quê hương của em, ở đây cũng yên bình hơn khá nhiều so với địa điểm tiếp theo mà chúng ta đi, vả lại ở đây còn có ba mẹ em nữa, như này..."

Những người khác nghe xong cũng ngay người, Dương Tố Tố tròn mắt, luống cuống nhìn cô : "chị, chị ơi, em không được đi chung với mọi người nữa sao ạ??!"

Cô nhìn em uất ức đến sắp khóc, có chút lúng túng nhìn em.

Bạch Diệc ở bên cạnh xoa xoa đầu em, bĩu môi nhìn cô : "chậc, cậu đúng là đồ nạnh nùng, hổng có tình đoàn kết gì hết!"

Cô nhìn y, bất mãn cùng cạn lờiTrịnh Trí lúc này cũng lên tiếng, có chút buồn cười : "La Kỳ, đã đi được tới đây rồi, Tố Tố nếu thiếu em sẽ rất khó khăn, ngay cả anh và mọi người cũng vậy"

Lục Nhiên gật đầu, nhẹ nhàng nói : "em ấy là siêu năng lực gia phân loại thực dụng, để em ấy ở lại đây vừa bất lợi cho chúng ta vừa khiến em ấy lo lắng vì xa cậu, tớ thấy vẫn nên để Tố Tố đi cùng"Nam Hạ khoanh tay ngồi trên giường, bất lực nói : "La Kỳ, cậu nếu lo lắng cho Tố Tố, không nên để em ấy quá xa chúng ta đâu, ngược lại xảy ra chuyện gì với em ấy thì cậu có lo lắng tới ngủm củ tỏi cũng không thể nào biết được"Dương La Kỳ nghe mọi người nói vậy cũng thở dài : "Tố Tố, em xác định vẫn đi cùng bọn chị sao?"

Em gật mạnh đầu, cô cũng chỉ biết gật đầu, mệt mỏi nói : "vậy chúng ta từ nhóm sáu người thành bảy người tiếp đi, không cần thêm bớt gì nữa"Cả bọn đều cười rộ lên vui vẻ, Dương Tố Tố còn xém rơi khỏi giường trong lúc nhảy nhót, cũng hên có Thịnh Thanh bên cạnh giữ eo em lại.

Chị từ lúc gia nhập nhóm đã xác định bản thân phải trong trừng cái cô nhóc này, phải nói là lơ đãng một chút thôi Dương Tố Tố liền sẽ tự đẩy bản thân vào mấy chuyện ngốc nghếch, cũng đến chịu đấyHọ dọn chỗ lại rồi nghỉ ngơi, dù gì sẽ xuất phát ngay ngày mai, Thịnh Thanh cũng đã nói siêu tai tinh này chậm một bước sẽ nguy hiểm hơn một canh, tốt nhất nên hành động sớm và nhanhTối đến, Bạch Diệc lại chẳng thể ngủ được, mắt của y cứ dán vào người Dương La Kỳ, y chỉ biết thở dài, khẽ vuốt mặt cô : "Tiểu Kỳ, hình như việc làm cậu yêu tớ có hơi khó rồi, hình như tự tớ...

Đã thực sự thích cậu rồi.

Nhưng mà tại sao?

Mọi thứ tớ thích xưa nay đều giống như thỏ trắng, chỉ cần chết đi sẽ mãi mãi nằm trong tay tớ, nhưng đến phiên cậu, tớ lại không nỡ"Thứ Bạch Diệc một khi đã muốn, y luôn không để nó rời khỏi tầm mắt của mình.

Nhưng đã có hai ngoại lệ rồi, một là chị ấy, hai là Dương La Kỳ.

Cả hai đều quá khó giữ lại Một tiếng thở hắt ra vang lên, Bạch Diệc không có chút lo lắng nào, liếc mắt sang Thịnh Thanh, chị cũng biết mình bị phát hiện rồi, liền ngồi dậy nhìn y, bình thản nói : "thực sự không nghĩ tới, em cũng khá bất thường đó"Chị muốn nói y biến thái, nhưng sợ y thủ tiêu mình, vẫn là chọn từ hợp lý chútBạch Diệc cười mệt mỏi : "xưa nay em đã có bao giờ bình thường đâu?"

Thịnh Thanh nhìn y, có chút tò mò : "sáng nay chị có thấy em chơi gì với bọn trẻ trong làng, nghe được ra khá nhiều số, những con số đó có ý nghĩa gì vậy?"

Y im lặng một hồi, nhẹ nhàng nói : "mấy chữ số được phiên âm ra đồng âm với chữ cái, ghép lại sẽ thành câu"Chị nghe vậy liền trầm tư một chút, thắc mắt nhìn y : "ồ, chẳng hạn như?Bạch Diệc xoa xoa cằm : "à, ví dụ như số 07382, phiên âm của nó giống như "cậu thật đê tiện" ấy, kiểu vậy đó"Thịnh Thanh nhìn y rồi lại nhìn Dương La Kỳ đang ngủ bên cạnh, trầm tư một hồi lâu mới hiểu ra : "ồ, thì ra em đã chuẩn bị một mã số cho La Kỳ rồi à?"

Bị đánh trúng tim đen, y chỉ biết bất lực gật đầu, thở dài một hơi : "chỉ là không có dũng khí, chưa đưa được"Chị bật cười, nằm lại xuống giường : "thì ra em yếu đuối như vậy!

Em mà không hành động, người khác sẽ làm, đến lúc đó La Kỳ sẽ không còn là của em, hahaha"Nói xong chị liền nhắm mắt ngủ, Bạch Diệc ngơ ra, bẽn lẽn nhìn sang Dương La Kỳ, thấy cô đang cau mày.

Y liền biết cô lại gặp ác mộng rồi, khẽ cuối xuống hôn lên trán cô : "Tiểu Kỳ, lần sau cậu ngủ sẽ không còn đáng sợ nữa.

Và ngày mai thức dậy, tớ sẽ là điểm tựa nhỏ của cậu"Đây là một lời hứa nhỏ của Bạch Diệc dành cho Dương La Kỳ, vì chỉ khi cùng nhau ngủ Bạch Diệc mới có thể tiến vào giấc mơ của cô (Tác giả : dễ hiểu chính là mẻ Diệc muốn ở bên Kỳ tỷ mãi mãi đó bà con)Bạch Diệc hiện tại có chút hiểu ra, thứ gọi là "yêu" thực sự là gì, chỉ là với tình cảnh hiện giờ, y vẫn muốn độc chiếm cô, nhưng như vậy cô sẽ không giận cô chứ?Haiz, không quan tâm nữa, đi vào mộng cảnh của cô nhìn một chút đi, có hơi tò mò rồiTrong mộng cảnh, Bạch Diệc nhìn quanh, một đóng hoang tàn, y lại nhìn sang người đang ngồi ôm chân, nhẹ nhàng tiến tới : "Tiểu Kỳ"Người nọ dường như run lên, ngẩng đầu nhìn y đầy khó khănBạch Diệc xoa xoa đầu cô : "tớ không phải mộng cảnh tiên tri, vẫn là Bạch Diệc của cậu"Dương La Kỳ ôm lấy tay y, hít sâu một hơi : "A Diệc, ngày mai phải giữ an toàn cho bản thân nhé, đừng vì tớ mà làm gì ngu ngốc hết, được không?"

Tuy không biết lý do vì sao cô lại hoảng loạn như vậy, nhưng Bạch Diệc hiểu ngay lúc này, chỉ cần im lặng ôm cô là đượcSáng hôm sau, cả bọn đều dậy từ khá sớm để chuẩn bị hành lý, đương nhiên Dương La Kỳ và Bạch Diệc vẫn dậy sớm nhất, dân làng mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng suy cho cùng họ vẫn còn có sứ mệnh riêng cần phải làm, dân làng cũng chẳng thể ngăn cảnTrên xe, mọi người đều đang cố hết sức không chăm chú nhìn Dương La Kỳ, nói gì thì nói đi, cô im lặng mà đen mặt nhìn quanh nãy giờ khiến cả bọn sợ lắm rồiĐến sau cùng Trịnh Trí cũng phải lên tiếng : "ờ thì, La Kỳ à, em có vấn đề gì sao?

Hay là mơ thấy cái gì nữa rồi?

Cảm giác em có chút khôn ổn cho lắm nha..."

Dương La Kỳ bây giờ mới nhận ra vẻ mặt của mình, mệt mỏi thở dài : "đêm qua em mơ thấy Bát Tiếu lại tìm tới chúng ta, lần này anh ta còn dẫn theo vài người tới chiến đấu, chúng ta cũng chẳng thể đấu lại nhiều người có siêu năng lực như vậy.

Sau đó mọi người bị thương, Tố Tố bị chặt đứt tay.

Nam Hạ cũng không khá hơn, cậu bị tàn tật cả hai chân, anh Trịnh Trí vì chữa trị cho bọn em mà cạn kiệt, Lục Nhiên cũng vì bảo vệ mọi người mà bị đập vào đầu mấy phát, máu chảy ra rất nhiều, Thịnh Thanh cũng vì chúng ta mà hấp hối.

Còn Bạch Diệc..."

Cô im lặng đột ngột như vậy làm mọi người đã sững sờ càng lo lắng hơn, họ nhìn cô, Dương Tố Tố nuốt nước bọt hỏi : "chị Tiểu Diệc bị cái gì hả chị?"

Dương La Kỳ khẽ cắn môi : "cậu ấy vì dùng siêu năng lực quá nhiều mà không còn sức, bị đám người kia...

Trở thành người thực vật, bị chà đạp cho tới chết" cô nắm chặt tay : "đám người đó tới là vì em, mọi người có thể để em ở một nơi nào đó vắng chút, như vậy sẽ không..."

Bạch Diệc cắn răng : "làm sao có thể?!"

Không ai nói gì tiếp, chỉ còn lại sự tĩnh lặng trong một khoảng thời gian, Lục Nhiên hạ mí mắt xuống, khẽ thở dài : "yên tâm, chuyện này sẽ không xảy ra đâu, dù có bị thương nhưng bọn tớ cũng sẽ không chết.

Chỉ cần cậu nghĩ ra kế hoạch, bọn tớ sẽ làm theo, như vậy cũng không có người bên chúng ta chết nữa""bọn tớ tin tưởng cậu mà" Nam Hạ đồng tình gật đầu, đầy bất lực nhìn côTrịnh Trí : "đúng vậy, trước giờ đều là nhờ em có kế hoạch đàng hoàng mà chúng ta mới có tỉ lệ phần trăm sống sót cao, nếu em ra riêng thì chắc gì bọn anh sẽ an toàn, có khi đến ngay cả em cũng chẳng giữ được mạng"Dương Tố Tố cũng nhìn cô đầy uất ức : "chị ơi, sao chị lại cứ thích làm chuyện nguy hiểm như vậy chứ?"

Dương La Kỳ mím môi, lắc đầu : "nhưng nếu không làm vậy, mọi người có thể sẽ chết, ở đó còn gần rìa thành phố, rất có thể..."

Bạch Diệc không vui lấy tay bịch miệng cô lại, giọng nói lạnh đi lại có chút chua xót : "Dương La Kỳ!

Sao cậu cứ thích tách riêng ra thế chứ?

Sự an toàn của cậu đối với bọn tớ cũng rất quan trọng đấy!

Sao cậu cứ lấy tính mạng của bản thân ra để làm đường sống cho người khác vậy chứ?

Cậu cũng là con người, đâu phải là siêu anh hùng nào đâu!"

Dù bị y làm cho sững sờ, nhưng ai cũng có thể nhìn thấy rõ y đang run rẩy, có lẽ là thực sự rất tức giận rồiThịnh Thanh rũ mắt xuống, nhìn ra ngoài trời : "La Kỳ, em có kế hoạch gì cho lần này không?"

Mặc kệ sự ồn ào nãy giờ, chị chỉ hỏi vậy thôi.

Mọi người lại nhờ vậy mà lấy lại tinh thần nhìn Dương La Kỳ, nếu cô nói ra kế hoạch thì là muốn đi cùng họ, nếu cô muốn xuống xe...

Họ không chắc chuyện gì sẽ xảy raDương La Kỳ trầm tư, sau đó nhẹ giọng nói : "chúng ta đánh cược đi"Không lâu sau trời đã gần tối, cả bọn lái xe cả ngày, vừa tông xác sống vừa bắn nó.

Phải nói ngay tuyến đường quốc lộ có khá nhiều xe đậu ở đây, thậm chí động cơ còn mới toanh.

Họ để cho xe chạy theo chế độ tự độngLục Nhiên ở trên xe vẽ rất nhiều lá bùa, bùa phòng vệ và bùa sát thương anh xếp thành một sắp, bùa phục hồi làm đủ bảy lá.

Còn một lá bùa duy nhất nữa, chỉ là còn thiếu một nét mà thôi, anh lại không vẽ vào, cất tấm bùa đó vào túi áoDương Tố Tố bên cạnh vừa lắp đạn cho súng, vừa đổ nước ớt vào lựu đạn, sau đó lại nhờ Thịnh Thanh khiến cho những thứ này trở nên nhẹ nhất có thể để em bỏ vào túi cho mỗi ngườiTrịnh Trí và Nam Hạ cùng nhau làm hai cái tên lửa có gắng bình xịch muỗi, còn đổ thêm chút bột ớt.

Sau đó Nam Hạ lại biến tay thành dao để tướt cho đầu của tên lửa nhọn nhất có thểDương La Kỳ và Bạch Diệc quan sát xung quanh, sẵn tiện hạ xác sống gần đó bằng hột quẹt lửa và bình xịch côn trùngChiếc xe chạy trên đường, cho tới khi gặp trạm thu vé, một vụ nổ đã xảy ra.

Xe của cả bọn bị lăn đi mấy vòng, vài người xuất hiện sau làng khói từ vụ nổBát Tiếu là người dẫn đầu, một đàn em trong đó nhìn hắn hỏi : "Bát ca, nổ lớn như vậy, những người đó chết rồi sao?"

Hắn khẽ nhíu mày, cười ngặt nghẽo : "nếu dễ chết như vậy tao dẫn theo bọn mày làm cái gì?"

Quả nhiên, sau khi khói tan đi hết, đầy đủ bảy người đứng đó phủi bụi.

Bát Tiếu cười thích thú : "ai dô, La Kỳ, mọi người, lâu rồi mới gặp nha!"

Nam Hạ bất mãn nhíu mày : "sau anh biết chỗ của bọn tôi?"

Hắn cười, xua xua tay : "anh có siêu năng lực điều khiển xác sống mà nhóc, mấy con xác sống gần đây mấy đứa đánh nhiều khi có con của anh đây nuôi đấy""Bát Tiếu, anh chặn bọn tôi như thế này là muốn làm gì?"

Dương La Kỳ cau mày, bất mãn nhìn hắnĐàn em bên đó cười thích thú : "cô em, đông như này đương nhiên là đánh người rồi, nhưng cô em yên tâm, riêng em đã được Bát ca dặn dò kĩ lưỡng phải giữ lại rồi, không chết đâu, hahaha!"

Mấy tên bên đó cũng cười lớn, Bát Tiếu cười nhếch mép : "La Kỳ~ em chọn gì?

Đi trong yên bình hay để bị đánh?

Anh dám cá đồng đội của em sẽ không để bản thân nguy hiểm đâu"Trịnh Trí cười nhạt : "vậy sao?"

Nhân lúc bọn hắn đang ngơ ra, Nam Hạ đã ném cái tên lửa ban nãy làm về phía bọn hắn, Dương La Kỳ cũng dùng súng bắn vào nơi kích hoạt của tên lửa khiến nó cháy lên, vừa hay khi gặp đám Bát Tiếu liền phát nổBọn hắn vốn là siêu năng lực gia, đương nhiên sẽ có cách phòng vệ, chỉ là không ngờ ở trong tên lửa có bột ớt, mắt và mũi của bọn hắn vừa bỏng rát vừa cayBát Tiếu đau đớn hét toáng lên : "bắt lấy con nhỏ tóc đen mắt tím, giết con nhỏ tóc trắng, còn lại cứ tùy ý đi!"

Cả bọn cùng lao lên, Nam Hạ biến tay thành lưỡi cưa sắc bén, rè rè mấy tiếng mà như mấy cưa gỗ, cậu không sợ hãi gì mà đem lưỡi cưa của bản thân chặt đứt tay của những người kia, một tay còn lại biến thành tấm khiên chắc chắn giúp cậu phòng thủ dễ dàng hơnSiêu năng lực gia đấu với cậu là những người cấp B, sẽ không quá khó khi cậu đấu một mình, chỉ cần đánh cho tới khi nào kế hoạch tiếp theo được Dương La Kỳ hô bắt đầu thì mọi chuyện sẽ ổn thôiTrịnh Trí thân là siêu năng lực gia hệ chữa trị, thầy đương nhiên sẽ chơi vật lý thực chiến, những người kia dù là esper chiến đấu mạnh mẽ đi nữa, cũng không thể tránh thoát khỏi độ nguy hiểm của đạn, huống hồ đạn này được tẩm chanh và bột ớt do Dương Tố Tố làm, sát thương tăng lên đáng kể đấy chứCác esper đấu với thấy cực lực né tránh trong rất khổ sở, chỉ là mỗi khi bọn hắn có cơ hội tấn công liền sẽ bị Thịnh Thanh gần đó làm cho trọng lượng trở nên nặng nề, đến di chuyển còn khó chứ huống chi là đánh người.

Muốn tránh Thịnh Thanh chỉ có cách đứng xa chị ra, nhưng chị và Trịnh Trí lại đứng cạnh nhau, muốn đánh cũng rất khóDương Tố Tố được Lục Nhiên tăng cường sức mạnh bằng bùa, ứng chiến với các esper cấp B và C cũng không đến nỗi nào, vả lại còn có anh dùng trận pháp làm chậm hệ yếu lên đối thủ, như này chính là sân chơi hệ tay chân mà Dương Tố Tố thích nhất, mấy năm học boxing của em không có uổng đâuBạch Diệc dùng súng đập bể đầu con xác sống thỏ mà Bát Tiếu đem ra, lại dùng chân đá thẳng vào con xác sống người khiến nó bị văng ra xa mấy mét, có vẻ cũng thành xác rồi chứ không sống nữaDương La Kỳ bắn vào đầu con xác sống, sau đó lại nhân cơ hội nó vẫn còn đứng mà nhảy lên rồi tung cước đá bay hai con xác sống bên cạnh, thực nhanh lấy súng ra đập nát đầu con xác sống heo gần đóBát Tiếu thấy cả bọn hăng hái, lại nhìn sang đàn em bị yếu thể, liền đem xác sống nhân đôi lên, khiến cho đám người Dương La Kỳ gặp chút khó khăn, hắn ta gọi hết đàn em lui về, đứng đó nhìn đối thủ xử lý từng con xác sống của bản thân làm ra, hắn tức giận nói : "được lắm Dương La Kỳ, em nghĩ chỉ có nhiêu đó mà muốn chống lại các esper được huấn luyện bài bản sao?

Nằm mơ đi!"

Dương La Kỳ khẽ cười : "đương nhiên bọn tôi sẽ khó đánh lại các anh, nhưng mưu kế thì chưa biết ai hơn ai đâu!"

Cô vừa dứt lời, mấy trái lựu đạn được bỏ bột ớt liền bị bảy người ném ra, những người bên đó vẫn chưa có kinh nghiệm, bị nước ớt làm cho đau đớnDương La Kỳ nhân cơ hội đó cầm súng bắn : "tiến lên!"

Bùa sát thương bị Lục Nhiên phóng ra liên tục, nó như lưỡi dao gió sắc bén đến đáng sợ, chạm nhẹ vào cũng có thể máu chảy như thác.

Anh lại dùng bùa sức mạnh cho đồng đội, gào lên : "nhanh lên!!"

Đám người kia vì nước ớt mà đau đớn không thôi, không thể mở được mắt, bị đạn bắn cho thảm thiết, Nam Hạ cũng nhân cơ hội đó mà dùng lưỡi cưa đánh người, chỉ là bên kia cũng có vài esper rất quái, dù không có mắt nhưng độ chính xác lại rất caoBát Tiếu triệu hồi xác sống liên tục, đều nhắm vào nhóm người Dương La KỳDương Tố Tố liền dùng súng có bôi ớt ở đạn mà bắn vào Bát Tiếu mấy cái, sau đó mới ứng chiến với xác sống, làm gì thì làm, vui vẻ cái đãThịnh Thanh điều khiển trọng lượng của đám xác sống nặng thực năng để làm chúng chậm đi, chỉ là phải nghỉ đôi chút, dù sao siêu năng lực của chị cũng không phải vô hạnBát Tiếu cố dụi mắt, nhờ thêm siêu năng lực gia có năng lực nguyên tố hệ thủy, rất nhanh bên đó đã lấy lại được tầm nhìn, lại hùng hổ xông lênMột tên trong đó có năng lực điện lực, có chút phiền phức cho 7 người bên này, nhưng Dương La Kỳ từ sau kinh nghiệm ở nhà kho lần trước, dùng súng nước bắn vào tên đó khiến hắn ướt sủng, đến khi dùng siêu năng lực lại bị chính nguồn điện bản thân tạo ra giựt đến tê người rồi gục xuốngBạch Diệc cũng xử gọn đám xác sống ở đằng sauDương Tố Tố cũng phải hăm hở nói : "chị La Kỳ, không ngờ cách này thực sự có hiệu quả nha!"

Cô cười khẩy : "công thức điện năng của môn khoa học tự nhiên đấy"Bát Tiếu nhìn đàn em của mình dần bị đánh đến thảm, bắt đầu sôi máu : "bọn mày đúng là lũ đỉa dai đéo chịu chết mà!!"

Một đàn em của hắn tiến lại gần : "Bát ca, giúp em với, tay của em..."

Hắn nhìn sang đàn em của mình, không chút do dự giết tên đó, điều này khiến cho nhóm Dương La Kỳ phải sững sờ, cô dù đã biết trước sẽ có chuyện như vậy nhưng khi chứng kiến vẫn có chút sợ hãi.

Ngay cả động đội của bản thân cũng giết dễ dàng như vậy, haizLinh lực màu nâu của hắn vượt trội hơn hẳn, bốn người Bạch Diệc cùng Dương La Kỳ, Thịnh Thanh và Lục Nhiên nhíu mày, so với kế hoạch thì có hơi trội, nhưng đây không phải ván cược cuối cùng của họ đâu!Bát Tiếu triệu hồi ra con xác sống trâu to lớn, hướng đám người tấn công, đàn em của hắn phấn khích chiến đấu, cuối cùng cũng có cơ hội lật ngược tình thế rồi!!Bát Tiếu cười khúc khích : "thấy chưa?

Muốn đấu với ông đây thì kết cục không yên đâu!!"

Dương La Kỳ nhìn sang Trịnh Trí, thầy gật đầu rồi ném tên lửa còn lại đi, không phải vào con trâu mà là vào Bát Tiếu đang nấp sau con trâu to lớn đó, khiến hắn không nghĩ tới mà bị thương, gào thét ra lệnh cho con trâu tấn côngBọn họ cực lực chiến đấu giữa esper và xác sống lớn, gặp nhiều khó khăn, Bát Tiếu cười điên cuồng : "hahahaha!!

Bọn mày đừng có mơ mà thắng được tao!"

Hắn cười, nhưng không biết đây cũng chỉ là kế hoạch của Dương La Kỳ, Nam Hạ và Thịnh Thanh sẽ hạ gục con trâu kia, Trịnh Trí và Dương Tố Tố lo đám người esper, chỉ cần đám đó tấn công họ liền sẽ lấy súng bôi ớt ra bắn, còn có chanh nữa, sát thương rất đau nhaLục Nhiên vẽ trận pháp tăng cường tốc độ lên giấy rồi dáng vào giày của mỗi người trong nhóm, sau đó anh lại dùng bùa sát thương để tiêu diệt con trâu cũng như đám esper phiền phứcBạch Diệc đánh đấm không nghỉ với bọn xác sống, cây súng trong tay y giờ đã bị máu nhớp nháp dính vào, nhưng y vẫn ăn ý chiến đấu cùng Dương La Kỳ, thậm chí y còn rất thảnh thơi giúp cô chắn đi vào đòn Cho đến khi con trâu xác sống bị đánh bại, đám người esper bị ớt làm tê liệt người, chỉ còn lại mỗi Bát Tiếu, chỉ là so vể thể trạng thì ai cũng đã mệt rồi, chỉ riêng mình hắn nãy giờ đứng cười điên cười khùng là khỏe nhất, có chút khó khăn, hắn cười thích thú : "muốn đánh với tao thì bọn bây phải đầy sức may ra mới có thể đánh, giờ đây Lục Nhiên một tấm bùa hồi phục còn vẽ lâu chứ đừng nói gì cả bảy người các ngươi!"

Cả bọn liếc Lục Nhiên, anh cười rồi đem bùa hồi phục ra dùng cho cả bọn, lạnh giọng mỉa mai nói : "có sẵn rồi ông anh ạ"Bát Tiếu nhìn mà sợ hoảng người, cuối cùng hắn quyết định làm liều, triệu hồi lên con gấu xác sống cực đại, thứ đó tốn nhiều linh lực đến mức Bát Tiếu cũng phải ngồi bệch trên đấtDù hiện tại chỉ cần chiến đấu với con gấu xác sống, nhưng thứ này rất mạnh, sẽ khá khó khăn.

Con gấu đó chạy về phía Bạch Diệc, muốn cào yBạch Diệc muốn né, nhưng phát hiện ra chân mình bị một bàn tay nắm chặt, thì ra là do tên esper còn thoi thóp, Lục Nhiên thấy có điều không ổn định dùng bùa, nhưng không nghĩ lại không kịpNgay lúc cả bọn tưởng Bạch Diệc tiêu đời rồi, Dương La Kỳ đã đứng ra chắn cho y, bị con gấu đó cạp mạnh vào vai khiến đôi vai nhỏ chảy máu không ngừng, con gấu đó bị Nam Hạ lao lên đá một phát làm nó té ra xa Mọi người cùng đơ ra, ngơ ngác nhìn côBạch Diệc nhìn bàn tay mình cũng bị nhuốm máu của cô, y run rẩy chạm vào mặt Dương La Kỳ, đôi môi nhỏ kia đang đần trắng bệch, sự tức giận không kìm được nữa, y nhẹ nhàng đưa cô cho Trịnh Trí rồi tiến lên ứng chiếnDương Tố Tố rất muốn lao lên đập con gấu đó, lại bị Thịnh Thanh ngăn lại, chị biết nếu em lao lên kết quả cũng có thể sẽ giống Dương La Kỳ, một người bị thương là đủ đau đầu rồi.

Hơn nữa nhìn động thái của Bạch Diệc, có lẽ nếu đứng gần sẽ không chỉ có Bát Tiêu toang đâuTrịnh Trí nhận lấy Dương La Kỳ, hốt hoảng chữa trị cho côLục Nhiên nhìn Bạch Diệc đang hừng hực sát khí tiến lên, tay anh khẽ nắm chặt lá bùa thiếu một nét nữa trong túi áoY nhìn con gấu đó, đưa tay lên tạo ra một chiều không gian khác cho con gấu xác sống kia, đôi mắt đỏ ngọc thạch kia lại xuất hiện, chỉ là lần này có cảm giác rất quyết liệtMùi hương tanh tưởi của đại dương không biết từ đâu thoang thoảng sộc vào mũi của mỗi người, Dương Tố Tố ngửi ngửi, nhíu nhíu mày : "sao lại có mùi tanh ở đây chứ?"

Dương La Kỳ trong cơn mê màn cảm nhận được mùi hương quen thuộc, nhẹ nhàng mỉm cười, đôi mắt vẫn luôn mở to đã có phần nào nhẹ Con gấu kia bị chèn ép nhét vào không gian, đó chính là không gian mà Bát Tiếu đưa nó tới đây, giờ nó sẽ được trả lại nơi nó xuất hiệnCòn Bát Tiếu, y cắn chặt răng nhìn hắn, căm phẫn tột cùng, tên đó muốn dùng linh lực để đỡ đòn, Bạch Diệc liền hướng Lục Nhiên, nhìn anh đầy gấp rútAnh cũng hiểu mà đem tờ bùa đó ra, vẽ lên nét cuối cùng rồi ném cho Bạch Diệc, sau đó toàn thân anh liền nhũn ra mà ngã xuống, thực hên có Nam Hạ ở bên cạnh đỡ lấy, bế anh lên chạy về phía Trịnh Trí : "anh Trịnh Trí, ngay cả Lục Nhiên cũng nằm dài ra rồi!"

Mặc kệ bên đó thế nào, Bạch Diệc cầm lấy lá bùa, xé toạt nó ra, một mảng linh lực mà xanh như của Lục Nhiên trào ra ngoài, y nhân cơ hội đó tạo ra không gian từ linh lực của lá bùa, hút hết linh lực của Bát Tiếu vào.

À, đương nhiên hắn cũng sẽ vào đó, chỉ là Bạch Diệc đột nhiên nghĩ tên này nên ở một nơi khác đáng sợ hơn, liền mở ra cổng không gian đến một nơi khác vào hút hắn vào đó.

Cho tới khi Bát Tiếu bị hút hoàn toàn vào trong, một vụ nỗ lớn đã xảy ra, những người khác đều sợ hãi nhìn làn khói mù mịt, họ hốt hoảng không thôi, Lục Nhiên trơ mắt nhìn mà thấp thỏm : "Bạch Diệc!!"

Làn khói tản đi bớt, vẫn có bóng người đứng ở đó, chỉ là máu me khắp người, mái tóc trắng ấy bị nhuộm đỏ bởi một màu máu.

Đôi mắt đỏ ấy chảy ra huyết lệ, thực sự rất đáng sợ, chỉ là hình thập tự giá trong mắt của y...

Lục Nhiên chỉ biết mím môi, anh cũng chẳng thể ngồi dậy nổiSau khi mọi thứ đã trở lại im lặng, Bạch Diệc liền khó khăn lết từng bước tiến tới bên mọi người, đầy lo lắng nhìn Dương La Kỳ, khi thấy cô vẫn còn thở, y liền nhẹ nhỏm ngã xuống : "còn sống..."

Y ngã ngồi, ho mấy đợt máu, Trịnh Trí liền sợ hãi : "em, em đợi một chút, anh rất nhanh sẽ..."

Bạch Diệc lau máu trên khóe môi, đưa cho Lục Nhiên một tấm thẻ khắc chữ "Thương", khàn khàn nói : "phải đưa...

Cái này..." luồng sáng trắng chói chang phân tán ra từ Bạch Diệc, thứ này mạnh đến nỗi ngay cả những người là esper A vẫn có thể nhìn thấy rõ ràngThịnh Thanh sững sờ, tròn mắt : "đây là...!?"

Đợt rung động mạnh của không gian diễn ra trong vài giây, sau đó không còn lại người nào ở trên mặt đất nữa, đều biến mất cả rồi-----------------------------------------------------------Tác giả : há há, mọi người nghĩ siêu năng lực thực sự của Bạch Diệc là bẻ cong không gian sao?

Tui đã tiết lộ bí mật sớm vậy sao?

Dị thì đâu có gì zui, kekeke!!
 
[Bhtt] Nếu Ta Yêu Nhau Ở Mạt Thế
Chap 10 : thành phố J


Nơi đây tối đen, cô đơn và lạc lỏng, Dương La Kỳ đứng giữa không gian u tối, cô thử đi vài bước, sau đó là chạy, chạy ngày càng nhanhCô không muốn ở cái nơi tối tăm này, dù là trong giấc mơ hay ở đời thực, cô không muốn chỉ có một mình!!Chạy mãi vẫn chỉ là sự tâm tối, hiu quạnh, Dương La Kỳ hoảng loạn tột cùng, bước chân dần chậm lại, cô run rẩy ngồi phịch xuống : "tại sao ở đây lại chỉ có mình thôi?

Mọi người đâu mất rồi...

Họ đều còn sống mà, họ rõ ràng vẫn còn sống, tại sao lại không xuất hiện!??"

Dương La Kỳ run rẩy ôm người, cô sợ hãi bản thân đã lạc vào nơi không còn ai khác, so với những giấc mơ tiên tri, điều này đáng sợ hơn rất nhiềuBỗng nhiên, thanh âm quen thuộc đó vang lên, vẫn luôn nhẹ nhàng như vậy : "Tiểu Kỳ"Cô ngẩng đầu, nhìn thấy thứ ánh sáng trắng ấm áp đó, cô muốn ôm lấy nó, Dương La Kỳ phải chạy, chạy nhanh hết mức, đó là ánh sáng cứu rỗi tâm hồn cô!Tới gần hơn, người đó hiện rõ ràng hơn, nụ cười vẫn dịu dàng như vậy : "Tiểu Kỳ, cậu không ở một mình đâu, tin tớ"Cô ôm chặt lấy thứ ánh sáng ấy, ấm áp nhưng cũng chỉ là không khíDương La Kỳ đã tỉnh rồi, cô mơ màng nhìn xung quanh, thấy Nam Hạ, Trịnh Trí, Dương Tố Tố và Thịnh Thanh đang đứng đó nhìn mình, cô khẽ mấp mấy môi : "mọi người..."

Dương Tố Tố thấy cô tỉnh, mừng rỡ đến muốn khóc : "chị ơi!

Chị tỉnh rồi, chị tỉnh thực rồi!

Tốt quá!!"

Thịnh Thanh nhấn chuông gọi bác sĩKhông lâu sau cô đã được kiểm tra xong, bác sĩ vỗ vai cô : "hồi phục không tồi, không cử động vai mạnh và đừng để vết thương đụng nước là được, không còn nghiêm trọng nữa đâu"Cô gật gật đầu, đợi bác sĩ rời đi mới nhìn sang mấy người ngồi trên ghế kia, cô thắc mắt : "đây là đâu?"

Nam Hạ tiến tới đưa cho một lát táo mới cắt, cười hớn hở nói : "đây là thành phố J, thành phố tập hợp nhiều siêu năng lực gia lại trong thời mạt thế, ở đây rất đầy đủ, y tế hay phòng bệnh dịch"Dương Tố Tố cười hớn hở : "chị bất tỉnh mười ngày rồi, bây giờ cũng gần tối rồi á, chị có muốn ăn gì không?"

Dương La Kỳ lắc lắc đầu, sau đó đầu đầy chấm hỏi : "làm sao chúng ta đến được đây?"

Trịnh Trí thở hắt ra, chống hông nói : "là Bạch Diệc đó, em ấy dịch chuyển toàn bộ chúng ta đến đây"Cô lúc này liền hốt hoảng, vội vàng xuống giường : "bây giờ cậu ấy đâu rồi?!"

Mọi người hoảng loạn ngăn cô di chuyển mạnh, đúng lúc cánh cửa của phòng bệnh mở ra, hình bóng quen thuộc của Lục Nhiên xuất hiện, anh nhìn mọi người đang ồn ào, chảy mồ hôi hột : "à, cái kia, mọi người đi cùng tớ được không?"

Một lúc sau, cả bọn đã ngồi ngay ngắn trong văn phòng lớn, đây là phòng tiếp khách vip của bệnh viện.

Một người phụ nữ tóc trắng giống Bạch Diệc đang ngồi trên ghế...

À không, phải nói Bạch Diệc giống người này đến bảy, tám phần, chỉ là thanh tao và điềm đạm hơn.

Người này bình thản uống trà, Dương La Kỳ có chút khó hiểu : "à, không biết bà gọi chúng tôi..."

Người phụ nữ đó khẽ ho : "xin lỗi, tôi không nghĩ tôi già đến mức gọi bà đâu, gọi dì hay cô là được rồi"Cô ba chấm, cảm thấy tính tình này cũng thực giống Bạch Diệc, liệu người trước mặt này có mối quan hệ gì với y không nhỉ?Dương La Kỳ gượng gạo nhìn người phụ nữ, ho mấy tiếng rồi nói : "à ừm, không biết cô gọi chúng tôi đến là để làm gì?"

Người đó đặt ly trà xuống bàn, nghiêm chỉnh nói : "mấy ngày trước mọi người xuất hiện trước cổng bệnh viện, vì tình hình của mọi người nên tôi đã giữ lại, bây giờ mọi người tỉnh rồi, muốn biết tình hình xem có ổn hay không, nhưng mà Lục Nhiên cũng đã nói sơ qua rồi"Những người khác đều ồ lên mấy tiếng, Dương La Kỳ lại thắc mắt : "xin hỏi 1 chút, chúng tôi có bảy người, hiện tại còn một người nữa đang ở đâu rồi?"

Người phụ nữ kia nhìn sang Lục Nhiên, anh liền hiểu mà lôi kéo mấy người khác ra ngoài, để lại cô ngồi đóỞ ngoài, cả đám đều tò mò nhìn anh, Nam Hạ không kìm được hỏi : "cậu tự dưng lôi bọn tớ ra ngoài làm gì?"

Anh khoanh tay, thở dài bất lực : "ra mắt cả thôi, chúng ta xía vào chuyện gia đình nhà người ta làm gì?"

Mọi người đứng đó đều đầy hỏi chấm nhìn Lục Nhiên, anh chỉ nhún vai : "lát nữa là các cậu biết liền à"Trong phòng, Dương La Kỳ thận trọng nhìn người phụ nữ trước mặt : "cô có chuyện riêng muốn nói với tôi ạ?

Trước tiên có thể cho tôi xin quý danh của cô để dễ xưng hô không?"

Người đó khẽ cười : "tôi tên Thương Dao"Dương La Kỳ gật đầu : "cô Thương, cô gọi riêng tôi để làm gì?"

Thương Dao không cười nữa, trở nên nghiêm túc nhìn cô : "mối quan hệ của cô và Bạch Diệc là gì?"

Cô khẽ nhíu mày : "thưa cô, không biết tại sao cô lại hỏi như vậy?"

Người nọ khoanh chân, điềm tỉnh nhìn cô : "đây là địa bàn của tôi, tôi có quyền được biết mọi chuyện để đảm bảo an toàn cho người dân trong thành phố, mặc dù hiện nay thành phố đã bị thu nhỏ lại, nhưng như vậy không có nghĩa là địa vị của tôi giảm đi"Dương La Kỳ nhướn mày : "nhưng tại sao lại hỏi mối quan hệ của tôi và Bạch Diệc?

Cô có quan hệ gì với cậu ấy sao?

Kiểu như dòng họ hay người thân chẳng hạn?"

Ở bên ngoài, đám người kia đã lo lắng đến đứng ngồi không yênDương Tố Tố : "aaa, anh Lục Nhiên, em lo cho chị họ quá!

Giờ chị ấy ở riêng trong đó cùng người kia, cứ có cảm giác không lành trời ơi!!"

Trịnh Trí cũng gật đầu : "thực sự luôn ý, cứ bất an thế nào ấy"Nam Hạ và Thịnh Thanh cũng gật đầu, Lục Nhiên lại chỉ nhún vai, sau đó lại nhìn sang Bạch Diệc ở đằng xa đang chạy tới, dù cả người băng bó đầy vết thương, y vẫn chạy với tốc độ đáng sợ tới đây, Bạch Diệc nắm lấy cổ áo Lục Nhiên : "La Kỳ đâu rồi?!"

Lục Nhiên chỉ vào bên trong phòng, Thịnh Thanh gãi gãi đầu nói : "ở trong đó nói chuyện với một người phụ nữ, tóc trắng và ngũ quan khá giống em đó"Người phụ nữ ấy cười thích thú, gật gật đầu : "vậy tôi đoán mối quan hệ của cô và Bạch Diệc chắc không chỉ dừng lại ở bạn bè thôi đâu nhỉ?

Nó giống như..."

Cánh cửa bị đá ra, Bạch Diệc hùng hỗ xông vào trong, kéo Dương La Kỳ ra phía sau mình, đề phòng bị nhìn người phụ nữ đang nhàn nhã trước mặt Thương Dao nhìn cảnh này cũng không quá bất ngờ, chỉ nhướn mày nhìn : "Tiểu Diệc, con có thể đừng làm hư cửa nữa được không?

Đã nói bao nhiêu lần rồi chứ?"

Những người ở bên ngoài cũng ló đầu vào xem Dù đang mang đồ bệnh nhân, nhưng khí thế của Bạch Diệc không hề nhỏ : "gọi bạn con ở riêng là có ý gì, mẹ?!"

Trừ Lục Nhiên ra, cả bọn đều há hốc, đám người bên ngoài không tin vào tai mình : "mẹ á??!"

Thương Dao thấy y đã nói ra, cũng chỉ cười, cho phép cả bọn vào ngồi xuống đàng hoàn, chỉ là bà có chút bất mãn.

Ghế thì rộng nhưng sao Bạch Diệc và Dương La Kỳ sát nhau quá vậy?

Thậm chí cô còn không nói gì, y đã tự động giữ chặtThương Dao cười cười : "được rồi, nãy giờ chỉ là đùa giỡn với mấy đứa chút thôi, dì không có ý gì đâu, Lục Nhiên ban đầu cũng đã giới thiệu về mấy đứa rồi, hahaha"Lục Nhiên bất lực nhìn bà, ho nhẹ mấy cái : "dì Thương, dì nghĩ việc đùa giỡn với người mới từ cơn hôn mê tỉnh dậy có vui không ạ?

Con thấy họ sắp rớt hết tim ra ngoài rồi này"Bạch Diệc liếc anh một cái : "cậu biết bằng cách nào?"

Thương Dao cười cười xua tay : "không, thằng bé làm sao biết mẹ vẫn đang ở thành phố J được?

Đến con còn có lần tưởng mẹ đi chuyển đi thì sao Lục Nhiên biết được đây?

Chẳng qua nó lo lắng cho bọn con nên tỉnh dậy sớm lắm, tình cờ mẹ đi thăm nên gặp đúng lúc thằng bé tỉnh rồi, vừa hay nói cho nó một số chuyện, chẳng qua..."

SIêu năng lực thực sự của Bạch Diệc, đến bà còn không rõ huống gì là nói cho người khácLục Nhiên khẽ thở dài, khoanh chân nói : "thực ra thì cũng không gì nhiều, chẳng qua là lý do tại sao dì Thương lại ở đây mà thôi, chức vị và quyền lực này nọ nữa"Dương Tố Tố gãi gãi đầu : "chi tiết hơn xíu được không anh?"

Năm Bạch Diệc sáu tuổi, mẹ và ba của y đã ly hôn, mỗi người một nơi.

Mẹ y vốn muốn dẫn theo ba chị em để bỏ trốn, chỉ tiết thay lúc đó thế lực của nhà họ Bạch thực sự quá mạnh, Thương Dao chẳng thể làm gì hơn, bà đành một mình rời đi, mai danh ẩn tích đến thành phố J sinh sống, cũng nhờ vào chức vị của nhà họ Thương bao đời nay, bà rất nhanh đã lên nắm quyền thành phố J, chỉ là dù có thế lực rồi bà cũng không thể manh động với nhà họ BạchĐành mỗi tháng sẽ gửi quà về, tuy nhiên mỗi món quà đó đều có bí mật, đó là gợi ý đến nơi của Thương Dao đang sống, dĩ nhiên những gợi ý này chỉ có 3 chị em nhà họ Bạch biết.

Chỉ là Bạch Liên dù giải ra được rồi thì cũng không thể tới được thành phố J, Bạch Phong vì muốn bảo vệ cho chị và em gái nên đã ở lại, chỉ riêng Bạch Diệc may mắn nhất, y tìm được cách rời khỏi lòng bàn tay của ba y, được ra ở riêng, cũng nhờ đó mà biết đến sự xuất hiện của Thương Dao ở thành phố J, nhưng y lại không ở cùng bà quá lâu, y muốn ra riêng, nếu y sống chung với Thương Dao, cơ hội bị Bạch Tri - cha của y phát hiện ra chỗ sống của Thương Dao sẽ ngày càng lớn.

Việc Bạch Diệc ra ở riêng đã bắt đầu từ năm mười tuổi, lúc đó có chút may mắn khi có Lục Nhiên cùng đồng hànhNam Hạ nghe tới đây, phát hiện ra điều khó hiểu : "khoan đã, Lục Nhiên ở đó luôn hả?

Hình như cậu đã từng nói bản thân cũng giống Bạch Diệc, đã có siêu năng lực từ khi còn nhỏ rồi đúng không?"

Lục Nhiên gật đầu, gãi gãi cằm nói tiếp : "ờ thì đúng là vậy đó"Trước kia, gia đình của Lục Nhiên ở thành phố Y có địa vị khá cao, mối quan hệ với nhà họ Bạch rất không tồi, cha mẹ của anh lại đề cao quyền lực, ngay từ lúc sinh anh ra, với sự đề nghị của Bạch Tri, Lục Nhiên đã bị cha mẹ của mình đăng ký vào thí nghiệm EFE, anh cũng trở thành một trong những esper ngay từ khi còn nhỏNam Hạ nghe vậy, vỗ vai anh an ủi : "ồi bạn của tui, cậu cũng khá đáng thương nha"Bạch Diệc cười hắc hắc gật đầu : "đúng là Lục Nhiên rất đáng thương"Nam Hạ nói thì là an ủi, Bạch Diệc nói lại là trêu chọc, Lục Nhiên cố gắng không đấu khẩu với yThương Dao khẽ ho, cười mỉm : "dù sao thì các con có thể ở lại đây, ở đây có một nơi gọi là học viện esper, các siêu năng lực gia sẽ được học ở đó, bất cứ độ tuổi nào"Trịnh Trí tò mò nhìn bà : "học viện này có từ khi nào vậy ạ?"

Thương Dao : "từ khi thí nghiệm EFE lan rộng"Thịnh Thanh liếc sang Bạch Diệc, nhước mày, y cũng hiểu ý, gãi gãi đầu nói : "đúng, ngay từ khi còn nhỏ đáng lẽ em phải tham gia học viện rồi, chỉ là lúc đó em chỉ muốn sống yên bình nên quyết định sống riêng, học viện gì đó đều bỏ qua"Bà khẽ thở hắt ra : "con còn kéo theo cả Lục Nhiên, mẹ cũng chỉ còn cách để thằng bé ở cùng con, nhưng đó là hồi nhỏ, hiện tại mọi việc đều tiến rất xa rồi, nếu con không tham gia học viện, con sẽ khó mà mạnh lên được nữa, càng đừng nói gì đến năng lực của con"Dương La Kỳ nhướn mày : "dì Thương, siêu năng lực thực sự của Bạch Diệc là bẻ cong không gian ạ?"

Bà khó hiểu lắc đầu : "làm sao có thể?

Nếu là năng lực đó thì tại sao máy nhận biết siêu năng lực lại không thể định dạng được Bạch Diệc?

Còn xém nhầm con bé là người bình thường nữa chứ"Cả bọn trố mắt nhìn Bạch Diệc, đến cả Lục Nhiên cũng nhíu mày nhìn y, người nọ lại chỉ cười : "xin lỗi nhé" ánh mắt của y lại nhìn sang Dương La Kỳ, nhưng rất nhanh đã thu hồiCô trầm ngâm, lần ở trong ảo cảnh của tòa nhà, thứ bí mật mà Bạch Diệc đặc cược thực sự vẫn luôn là bí mật, cho dù y có tin tưởng cô đi nữa, thứ đó vẫn chỉ có mỗi y biết, dù là Lục Nhiên hay mẹ của Bạch Diệc đều không hề biết rõ, tựa như đã thứ sức mạnh lạ kỳ ấy đã bị vức bỏThương Dao đỡ trán : "nếu con đã không muốn nói, vậy cứ xem con là esper không gian đi, dùng thân phận esper để gia nhập học viện cũng xem như không tồi"Y khẽ lắc đầu, nghiêm chỉnh nhìn bà : "không, con muốn như trước kia, trở nên bình thường"Thương Dao liếc Bạch Diệc, mệt mỏi đỡ trán : "bình thường?

Giờ nào rồi con còn muốn bình thường?

Con sống cho con, vậy cả thế giới này sẽ ra sao?!"

Bạch Diệc nắm chặt tay : "mẹ biết mà, thế giới này không yếu đuối đến như vậy"Bà hít sâu, nhìn sang những người khác : "các con muốn gia nhập học viện esper không?"

Nam Hạ gật đầu mạnh : "có ạ!

Con muốn trở nên mạnh hơn!"

Trịnh Trí gượng gạo cười : "siêu năng lực của con thiên về chữa trị, nhưng thực sự để bảo vệ mọi người thì từng đó là không đủ, con chưa hoàn toàn kiểm soát được năng lực chữa trị"Dương Tố Tố cũng gãi đầu : "con cũng muốn tham gia học viện esper, siêu năng lực của con rất khó để chiến đấu, con sẽ chẳng thể bảo vệ ai cả"Thịnh Thanh khẽ thở dài : "con nghĩ con cũng sẽ tham gia, mục đích của con rất khó khăn cũng rất gắp rút, nhưng nếu không có sức mạnh, nó cũng sẽ chỉ là thứ ngoài tầm vớiLục Nhiên khẽ thở dài : "tuy chưa nghĩ tới, nhưng hiện tại thì con chắc chắn rằng bản thân tốt nhất nên tham gia học viện esper hay Esper Academy, sức mạnh của con không phải thứ có thể xem nhẹ, vậy nên để đảm bảo an toàn, con nên tham gia Esper Academy"Bạch Diệc nhìn mọi người dần đồng ý hết, ánh mắt y nhìn sang Dương La kỳCô gật đầu : "tớ sẽ tham gia"Thương Dao nhếch mép cười : "xem nào Tiểu Diệc, ngay cả đến La Kỳ cũng đồng ý rồi, con muốn gì nữa không?"

Y nắm chặt tay, nghiến răng nói : "được, con sẽ tham gia, chỉ là mẹ không được để lộ thân phận của con, được chứ?"

Bà gật đầu, bất lực thở dài, có cái thân phận là tiểu thư thế gia của thành phố J, lại không dùng, cái con nhóc Bạch Diệc này đúng là chẳng biết tận dụng gì cảThương Dao vỗ tay mấy tiếng, vài người tiến vào phòng : "mái tóc trắng của con quá nổi bật, ai nhìn cũng biết thôi, vẫn nên chiều theo ý con, thế nào?"

Cả bọn được dẫn đến căn phòng dưới hầm của bệnh viện, trong khi những người khác quan sát khắp nơi, Bạch Diệc lại chỉ bình thản bước đi, nơi này đối với y còn có gì kì lạ hơn sao?Những người trong phòng nghiên cứu này vừa nhìn thấy Thương Dao liền đã cuối người cung kính, vài người đã nhận ra Bạch Diệc, dù sao mái tóc trắng của y rất nổi bật, nó y hệt Thương Dao, trắng và mượt.

Cũng chỉ mới qua sáu năm, đương nhiên họ vẫn có thể nhận ra y, thú thật thì cái nhan sắc này có lớn lên đi nữa chỉ càng thêm diễm lệ, nhìn một chút liền có thể nhận ra so với đứa bé năm đó rời đi xác thực là một người Thương Dao chỉ tay vào một ống thí nghiệm đủ lớn để chứa một người, nhìn sang Bạch Diệc : "chui vào đây đi, cần cả một ngày để chuyển đổi đấy"Bạch Diệc không nói lời nào, trực tiếp leo vào ống nghiệm.

Cho dù là chủ động, vô cảm đến cùng cực, nhưng sự bất mãn trong đấy mắt của y, Dương La Kỳ không biết là tình cờ hay cố ý mà nhìn thấy rõ Mấy người tiến sĩ trong đây nhìn vậy sợ cô gặp nguy hiểm nên giảm hết nước thí nghiệm trong ống đi, một tiến sĩ trong đó nhìn bà : "bà Thương, đây là làm gì?

Sao lại để Bạch tiểu thư vào đây?

Chẳng phải vừa mới đỡ bệnh sao?

Chúng tôi còn chưa kịp chào hỏi đàng hoàn nữa, ấy mà nhân tiện mọi người ở đây là ai á?"

Thương Dao xoa xoa đầu : "anh hỏi ít lại đi, tiến hình ngâm dung dịch chuyển hóa cho Tiểu Diệc đi, ngày mai anh có việc mới để làm đấy, còn nữa, ở đây đều là bạn của Tiểu Diệc, ngày mai anh chuẩn bị hồ sơ nhập học cho bọn nhỏ, không cần quá lộ liễu"Người đó khó hiểu gãi gãi đầu, nhưng vẫn vâng lời, đóng ống nghiệm lại, cũng giao phó người đi làm chút thủ tục nhập họcThịnh Thanh nhìn ống nghiệm, thắc mắt nhìn bà : "dì, đây là đang làm gì?"

Bà nhìn Bạch Diệc đang yên tỉnh nằm trong ống nghiệm, thở hắt ra đầy bất lực : "mái tóc trắng của Tiểu Diệc quá nổi bật, con bé muốn sống ẩn dật cũng chỉ đành thôi.

Thuốc chuyển hóa sẽ giúp biến đổi siêu năng lực, kiểu như nó sẽ khiến cho siêu năng lực của con bé trở nên khó dùng hơn, đặc biệt là đối với những người có dòng máu của nhà họ Bạch, tóc sẽ thay đổi màu đối nghịch"Còn một chuyện nữa, sức mạnh của Bạch Diệc nếu không kìm hãm trước khi hoàn toàn khai thác được hết, sớm muộn gì cũng là mối họa lớnNam Hạ chấm hỏi đầy mặt : "vậy phải đợi bao lâu?"

Bà dẫn cả bọn đi lên : "ai ui, có lẽ cũng phải đợi đến ngày mai đấy, sẵn tiện ngày mai dẫn mấy đứa đi tham quan, ngày mốt sẽ đăng kí cho mấy đứa tham gia học viện"Tính toán nhanh thật đấy, Trịnh Trí gãi gãi đầu : "vậy là bọn con vẫn ở bệnh viện ạ?

Hay là ở đâu?"

Thương Dao xua xua tay : "sao có thể ở bệnh viện được?

Chung cư gần học viện dì đã cho người sắp xếp rồi, ngay tầng trên cùng đó, đều là phòng vip nên sẽ không có ai làm phiền tụi con, ok không?"

Lục Nhiên gãi gãi đầu : "dì, cũng chu đáo quá nhỉ?"

Bà khẽ lườm anh một cái, xì một tiếng : "con nói dì là người cẩu thả à?

Nhưng dì không chấp con, hôm nay vẫn ở bệnh viện đi, đợi Bạch DIệc ngâm xong ống nghiệm rồi các con cùng đến cái chung cư số bốn đó"Cả bọn về phòng bệnh, ai về phòng náy, nói thật thì ai cũng bị thương, nặng nhẹ không thiếuDương La Kỳ ngồi trong phòng, ôm chân suy nghĩ.

Bạch Diệc ban đầu không tham gia Esper Academy nhưng vì sao sau khi cô cả trả lời, người nọ lại đồng ý rồi, thực sự là vì cô sao?Bạch Diệc muốn giết cô, nhưng y cũng muốn bảo vệ cô kể cả khi y phải liều mạng.

Và cô cũng đã vô thức giao tính mạng của mình cho y rồi.

Hôm đó vốn cô đã mơ thấy rất nhiều chuyện, ngay cả chuyện con gấu xác sống kia do Bát Tiếu triệu hồi cô cũng đã nhìn thấy từ trong giấc mơ, nhưng cái việc bản thân cô sẵn sàng hy sinh vì Bạch Diệc, đó là điều Dương La Kỳ không nghĩ tới bao giờCánh cửa vang lên mấy tiếng cốc cốc, cô tiến lại mở cửa, có chút bất ngờ : "dì Thương?"

Thương Dao cười : "chưa buồn ngủ thì nói chuyện với dì chút được không?"

Cả hai người ngồi trên ghế đối diện nhau, cô không kiềm được hỏi : "dì muốn nói gì với con thế ạ?"

Bà rót một tách trà, điềm tỉnh nhìn cô : "buổi chiều dì chưa nói chuyện xong với con, nhưng dì thực sự khá tò mò đấy, mối quan hệ của con và Tiểu Diệc là cái gì?

Con bé sẵn sàng vì con mà tham gia Esper Academy chứng tỏ con bé quan tâm tới con rất nhiều"Cô ho nhẹ, không biết nên nói như thế nào, chỉ uống một ngụm trà bí ẩn nói : "à thì, dì có thể xem như thân thiết hơn bạn bè bình thường một chút cũng được"Người nọ ồ lên mấy tiếng, có vẻ khá thích thú, bà nhướn mày : "thân thiết hơn bạn bè thì là cái gì?

Người yêu à?"

Cô xém phun hết trà trong miệng ra, trố mắt nhìn bà, lau trà trên khóe miệng, cô lí nhí : "thật ra thì cũng chưa thể nói là vậy..."

Dương La Kỳ có cảm giác mình bị thân phận nào đó đè ép, cứ như...

Xem mắt ấy nhỉ?

Ây da, nghĩ hơi xa rồi!

Bà lấy một tờ giấy ra đưa cho cô, có hình hoa tử đằng tím rất đẹp, có một dãy số trên đó.

Cô khó hiểu nhìn người trước mặt : "đây là gì ạ?"

Thương Dao cười : "mã số, đây là thứ mà Bạch Diệc dù đã máu chảy đầm đìa đi nữa, bất tỉnh nhân sự thì vẫn nắm rất chặt, con thử đoán xem, mã số này có ý nghĩa gì?"

Dương La Kỳ nhìn mã số trên giấy, 517230 là có ý gì?

Cô nhớ lại lúc trước Bạch Diệc cũng đã đố mình mấy câu như vậy, nó có mối liên hệ gì không nhỉ?

Để xem nào, 53770 lần trước mà y nói có ý nghĩa là muốn hôn...

Ấy, hình như là đồng âm đúng không nhỉ?

Như 53770 chính là "tớ muốn hôn cậu", vậy nếu là từ đồng âm, 517230 chính là "tớ đã yêu cậu mất rồi"(Tác giả : mấy cái mã số này mọi người tra trên mạng nha, sẽ dễ hiểu hơn)Sau khi hiểu ra ý nghĩ của mã số, Dương La Kỳ nắm chặt tay.

Đối với Bạch Diệc, yêu có ý nghĩa gì?

Giam cầm sao?

Chắc hẳn sẽ đáng sợ lắm nhỉ?

Nhưng cô lại cảm thấy, nếu là Bạch Diệc, hình như mọi chuyền đều sẽ rất nhẹ nhàng.

Vậy xem như là cô đồng ý lời tỏ tình rồi, để người nọ giam cầm cũng được, dù sao ở đây xem như cũng là nơi an toàn cho cả bọn rồi...Thấy vẻ trầm ngâm của Dương La Kỳ, Thương Dao hạ tách trà trên tay xuống, khẽ thở dài : "con yên tâm, dì không cấm con bé yêu con gái, con cũng là một cô bé không tồi.

Nhưng đương nhiên với cái thời thế này, dì sẽ không dễ dàng gì giao con gái của mình ra, con bé nhìn vậy chứ thực sự quá ẩn dật, đến dì cũng chỉ biết con bé là con ruột thôi, còn lại cũng đành chịu rồi.

Nhưng dì hy vọng, con sẽ là người có thể cùng con bé đồng hành trên quảng đường khó khăn này.

Tuy dì không rõ con đối với Bạch Diệc ra sao, nhưng dì biết con đối với con bé rất đặc biệt"Cô nhìn tách trà trên bàn, hít sâu : "con với cậu ấy, có lẽ sẽ không khiến dì thất vọng đâu"Bà cười nhẹ nhỏm, đứng dậy rời đi : "chỉ mong như con nói"Căn phòng trở lại yên tỉnh sau tiếng đóng cửa, Dương La Kỳ ngồi co người lại.

Cô nhói lòng, Bạch Diệc vì cái gì lại hy sinh cho cô nhiều như vậy?

Vì yêu sao?

Nhưng giữa cô và y, trước khi mạt thế xảy ra cái gì cũng chưa có.

Dương La Kỳ nhìn mảnh giấy trên tay, sóng mũi có chút cay cay, lần này để cô ích kỷ đi.

Cô sẽ thầm yêu rồi thầm hy sinh, vậy là được rồi, Bạch Diệc đáng ra không nên vì cô mà hy sinh nhiều tới như vậy, y không nên yêu côCô xoa xoa trán, không biết tối hôm nay sẽ có giấc mơ gì, nếu như không có, có lẽ ở đây an ninh rất tốt, không có gì nguy hiểm đến tính mạng lúc nàyQuả nhiên là một đêm ngủ bình yên, nhưng thật cô đơnMới sáng sớm cô đã thức dậy, lần này không phải vì ác mộng mà là vì cô nhớ một ngườiCô chạy qua phòng Dương Tố Tố, từ em lấy ra một bộ đồ mới rồi chạy nhanh đi thay.

Em cũng đã tỉnh dậy rồi, thấy cô tới cũng rất nhanh đã sắp xếp xong.

Cho tới khi hai người ra tới trước cửa phòng thí nghiệm dưới hầm, Thương Dao mới chầm chậm đi tới, vẻ mặt còn khá ngái ngủBà mở cửa phòng, nhìn các tiến sĩ đã ở đây từ sáng sớm, lại nhìn ống nghiệm : "thời gian đủ rồi, mở đi"Lục Nhiên có chút lo lắng : "không nhanh quá chứ?"

Bà lắc lắc đầu : "với Bạch Diệc, như này đã là chậm rồi"Một tiến sĩ nhấn nút mở ống nghiệm, người trong đó động đậy đôi chút, sau đó mới bước ra, chỉ là khiến những người khác quá sững sờ.

Mái tóc trắng bạch kim kia hiện tại đã được thay bằng màu tóc đen nhánh óng mượt.

Đôi mắt ấy có màu vàng hổ phách, với mái tóc đen hiện tại thực sự là kết hợp không tồi.

So với dáng vẻ đặc biệt kiều mị ban đầu bởi mái tóc trắng ấy, màu đen trong có vẻ dịu dàng thuần khiết hơn một chút, chỉ là dung nhan kinh diễm kia lại quá phong lưu, thực sự là quá đối nghịch rồiBạch Diệc bước ra khỏi ống nghiệm, đi tới bên Dương La Kỳ không chút do dự, y nhìn cô một lượt rồi cười, vừa vui mừng vừa ôn nhu : "chúc mừng đã ra viện, Tiểu Kỳ"Bỗng nhiên y thổ huyết, khiến mấy tiến sĩ ở trong phòng giật thót, nhưng họ vẫn tiếp tục công việc của mình, chuyện này cũng phải chuyện quá lạ, dù sao ngoại trừ Bạch Diệc, cũng từng có một người ở đây thổ huyết, chỉ là so với Bạch Diệc, người đọ lại chật vật hơn.

Những người khác đều lo lắng đến hoảng hốtDương La Kỳ đỡ lấy Bạch Diệc toàn thân yếu ớt tựa lên vai mình, thấp thỏm nhìn y : "A Diệc?!!"

Y lau vết máu trên miệng, cười hì hì : "không sao, thải máu độc thôi.

Tớ không sao đâu"Nam Hạ nhìn y, lo lắng nói : "cảm giác cậu gượng gạo quá đi, lần trước cậu nổ cả bản thân cả Bát Tiếu, không có di chứng mới lạ ấy"Dương La Kỳ nghe vậy liền trố mắt nhìn y, người nọ lại chỉ đá vào chân Nam Hạ một cái, lườm cậu : "cậu nói gì thế, tớ rất ổn đấy!"

Cậu khóa miệng mình lại, Lục Nhiên cũng chỉ biết thở dài : "cậu có cần uống thuốc thêm không?"

Anh hiểu y thổ huyết, vết thương chắc chắn chưa lành, cố chấp ngâm dung dịch chuyển đổi như vậy, chẳng qua là lo lắng Dương La Kỳ nhập học sẽ không an toàn, bản thân y lại chẳng muốn chậm trễ mọi người.

Nhưng nếu đã cố chấp, vậy thì nên lường trước hậu quả sẽ nghiêm trọng thế nào, anh không quản y nữaBạch Diệc nhìn sang Thương Dao, khẽ lắc đầu, y nghiêm chỉnh nói : "mẹ, tiếp theo sẽ đi đâu?"

Thương Dao ngoắc ngoắc tay, xoay người tiến bước ra cửa : "nào, đến nơi ở mới của mấy đứa"Chiếc xe bán tải đậu ngay dưới bệnh viện, cả bọn được chở tới chung cư số bốn, được dẫn lên tầng mười hai, hôm nay khá vắng vẻ, không thấy ai cả, Dương Tố Tố thắc mắt, Thương Dao cũng nhẹ nhàng trả lời : "thì đi học hết rồi chứ sao, chung cư này dành cho đa số sinh viên của Esper Academy sống ở đây"Đi lên tầng khá suông sẻ, không gặp phải sự dòm ngó nào.

Có bảy phòng, mỗi người một phòng, nhưng họ lại muốn ở chung cho chắc, vậy nên phòng lớn nhất sẽ dành cho ba người Nam Hạ, Lục Nhiên và Trịnh Trí, hai phòng khác chia ra giữa Thịnh Thanh và Bạch Diệc, Dương Tố Tố và Dương La KỳSau khi sắp xếp xong xuôi, Thương Dao cho cả bọn ra phòng khách của tầng mười ngồi, ở đây không có nhân viên, chỉ có quản gia được gọi lên theo hiệu lệnhThương Dao uống một ngụm trà, nhìn cả bọn : "ngày mai mấy đứa sẽ tham gia học viện, có câu hỏi gì không?"

Lục Nhiên đưa tay : "dì, cho con hỏi một chút.

Làm sao dì biết được mấy người bạn của con đều là siêu năng lực gia vậy ạ?"

Bà nhướn mày : "cái này ngày mai sẽ được học đó"Lục Nhiên cười gượng : "nhưng mà con tò mò lắm"Thương Dao thở hắt ra, chỉ vào mắt : "ở đây, các esper đều sẽ có một vòng tròn ở đây, tùy theo siêu năng lực của mỗi người mà hình tròn đó sẽ thay đổi.

Và để xem nào, dù đã thành công vượt qua được 30% sau khi bị nhiễm virus đi nữa, nếu không xuất hiện vòng tròn đó thì không phải là esper, dễ nói thì nó là...

Khai nhãn"Cả đám nhìn sang Bạch Diệc, hình thập tự giá trong mắt của y lần đó, ai cũng đã nhìn thấy rồi.

Ngay cả Dương La KỳCô không hiểu, so với hình tròn trong mắt của y ban đầu, tại sao lúc đó lại là hình thập tự giá?Trịnh Trí nhìn sang Bạch Diệc : "nè, em khi vào đó, vẫn không tiết lộ siêu năng lực của bản thân thì chẳng lẽ để người ta gây khó dễ sao?"

Dương La Kỳ nhìn y, nhíu mày : "cậu thực sự sẽ giấu nó suốt sao?"

Bạch Diệc cười, nhẹ nhàng nói : "cho dù có vào Esper Academy đi nữa thì tớ cũng không lộ siêu năng lực nên sẽ ẩn dật như mọi khi, nhưng tớ vẫn sẽ vì cậu mà xuất hiện lúc cần thiết nhất, không cần phải lo đâu"Cô mím môi, người này thật biết làm người ta an lòngThương Dao nhấp một ngụm trà ngon, hài hòa cười : "năm nay có nhiều tân binh quá đi, mấy đứa xem như nhập học trường mới, cứ tự nhiên cho dì, nếu ở trường có ai dám làm khó mấy đứa, dì lo tất!"

Nam Hạ cười hớn hở : "hoan hô!

Dì Thương uy vũ!"

Dương Tố Tố phấn khích lắc tay Thịnh Thanh : "tuyệt cà là vời!"

Cả đám chiều đó được dẫn đi tham quan khu chung cư một chút, sau đó lại ai về phòng náy.

Chỉ là giữa chừng hai người Thịnh Thanh và Bạch Diệc phải chuyển đồ đi qua đi lại, thực sự khá phiềnHọ vẫn cảm thấy bản thân ngủ sai phòng rồi, thế nên Bạch Diệc về với Dương La Kỳ, Thịnh Thanh trở lại với Dương Tố Tố.

Tối hôm nay vẫn là một đêm yên ắng, cô không mơ thấy cái gì chứng tỏ ngày mai sẽ không có gì quá nghiêm trọngSáng hôm sau, cả bọn được chở tới trường.

Khá lớn đấy, hình như là cải tạo lại từ trường cấp ba bình thường.

Ở đây có vài nơi trong khá hiện đại, máy móc công nghệ khá nhiều.

Cơ mà nói sao thì nói, bước vào trường mới đương nhiên sẽ có không ít ánh mắt tò mò nhìn rồi.

Cả bọn được sắp xếp vào lớp tốt nhất của khối tân sinh, đa số giáo viên ở đây đều biết họ là ai.

Trịnh Trí và Thịnh Thanh có chút bất lực, họ đã hơn hai mươi rồi mà giờ lại trở về với nơi đáng sợ như trường học.

Trịnh Trí là chán nản nhất, ngày trước thầy dạy người ta, bây giờ người ta dạy thầy, hic hicỞ trong phòng 210, cũng là lớp A, có khá nhiều người đã ngồi vào bàn, cả bọn nhìn mấy hàng ghế cuối, trực tiếp ngồiCả bọn tụm lại bên bàn Dương La Kỳ, hướng cô cười nói, Thịnh Thanh suýt soa không thôi : "không nghĩ thành phố J lại hiện đại đến như vậy, thế mà trước giờ bảo mật không thôi, thông tin thu vào thì có, truyền ra lại chẳng bao nhiêu, đúng là ngoài sức tưởng tượng rồi!"

Lục Nhiên nhún vai, cười đùa nói khẽ : "dù gì một trong hai người chủ chốt của EFE cũng đang là chủ của thành phố J.

Đã tạo ra được thứ virus có thể khiến cho cả thế giới chật vật, từng này thứ hiện đại đã là cái gì a?"

Nam Hạ ồ ồ mấy tiếng, lười biếng chống cằm : "nghĩ lại cũng thật kinh hãi, thế giới hỗn loạn, ở đây vẫn thực sự khá tốt, thực sự là khó nghĩ tới"Bạch Diệc bĩu môi, thân y sớm đã dán chặt vào Dương La Kỳ, thanh âm có chút chế diễu : "không đâu, lâu lâu vẫn có hiện trạng vỡ cửa đấy, xác sống tràn vào thực sự rất khó chế ngự, mẹ tớ cũng vì chuyện này mà đau đầu bao lần rồi, phiền phức lém luôn ý!"

Dương La Kỳ nhướn mày, không khỏi tò mò : "nếu thế, các esper được huấn luyện từ học viện đều là để cho đấu tranh với xác sống ập vào sao?"

Bạch Diệc khoanh tay, lắc lắc đầu : "chỉ thế thôi thì cái học viện này cũng cầu kỳ lắm, thực tế chính là ra ngoài làm nhiệm vụ kiếm linh thạch, có linh thạch rồi thì esper sẽ sở hữu sức mạnh mạnh mẽ hơn nhiều.

Chỉ riêng chúng ta, là có thêm nhiều phiền phức"Vào Esper Academy, bảy người bọn họ tự hiểu lý do mà Thương Dao muốn họ làm như vậy, đấu với Bạch Tri, thậm chí là cả thành phố, bảy người bọn họ chính là tiêu biểu nhất.

Còn vì sao...

Có lẽ cũng chỉ mỗi Thương Dao biết, mưu tính của phụ nữ trên thương trường, thực sự không thể xem nhẹ Khi tiếng chuông reo lên, đã có một giáo viên bước vào, người này là nam, trưởng thành, cao lớn và nghiêm túc là những gì giáo viên này tạo ra ấn tượng đối với học sinh qua vẻ bề ngoàiVị thầy giáo này có lẽ cũng đã bốn mươi mấy tuổi rồi Giáo viên nam chỉ về phía hàng cuối dãy, đúng bảy người đó đứng lên.

Người nọ giới thiệu : "đây là bạn học mới, có lẽ các em đã được nhận thông báo từ hôm qua rồi, đừng gây gỗ đánh nhau gì ở đây"Giới thiệu tên và tuổi, sau đó thì bắt đầu tiết học thôi, giáo viên ấy đập vài cái vào bảng : "lần trước đã nói về chúng ta sẽ nói về các cấp bậc esper cùng linh lực tỏa ra và vòng tròn trong mắt của mỗi người, nhưng hôm nay tôi sẽ nói lại một chút"Các esper đều có các cấp bậc riêng, Z - R - S - A - B - C - D - E - F, đa số mỗi esper sẽ bắt đầu từ cấp D hoặc C, tài giỏi hơn thì B, nếu có thiên phú đương nhiên sẽ là A rồi, chỉ là quá hiếm mà thôi.

Cấp bậc không phải là phụ thuộc vào siêu năng lực mà là người sở hữu nó và độ nguy hiểm của nó mang lại, đương nhiên sẽ có cách tăng cấp, chỉ cần hấp thụ linh thạch từ xác sống thì có thể tăng cấpMỗi esper sẽ có 1 sắc thái linh lực riêng, xanh đỏ vàng tím và vân vân, có rất nhiều loại linh lực mà chúng ta có thể nhìn thấy, nhưng chỉ có những esper cấp S trở lên mới có thể nhìn thấy sắc thái linh lực, trừ khi là esper đó giải phóng ra nguồn linh lực quá cao, nếu không đương nhiên sẽ không ai thấy được Còn vòng tròn trong mắt của mỗi esper, tùy theo siêu năng lực của mỗi người mà hình tròn đó sẽ thay đổi.

Dù đã thành công vượt qua được 30% sau khi bị nhiễm virus đi nữa, nếu không xuất hiện vòng tròn đó thì không phải là esper, dễ nói thì nó là...

Khai nhãnGiáo viên nhìn đồng hồ, đặt phấn xuống : "được rồi, tiết học kết thúc rồi, ra chơi đi"Tiết học kết thúc, cả lớp trở nên sôi nổi, các tân sinh đều đi tham quan trường học thêm mấy lần nữa, dù sao cũng rất rộng đấy, chỉ có bảy người kia vẫn ngồi trong lớpDương Tố Tố bám lấy Dương La Kỳ : "chị, những thứ này thực sự đúng như anh Lục Nhiên từng nói, đỉnh ghê!"

Cô cười bất lực : "cậu ấy dù sao cũng có kinh nghiệm mà"Lục Nhiên cười nhẹ nhàng : "đương nhiên, hơn mười năm chứ ít ỏi gì đâu, tớ đây cũng xem như là tiểu lão đấy nhớ"Thịnh Thanh nhìn anh, bất lực nói : "thật ra thì, em có thể xem là "đại" lão đi"Như nhận ra gì đó, anh quay lại nhìn chị : "từ từ, ý chị là nói em già á hả???"

Cả bọn cười lớn, Trịnh Trí hô hô vỗ vai Lục Nhiên : "thôi não tiểu lão Lục, em cũng xem như già dặn đấy chứ"Cả đám lại cười vui vẻ, chỉ riêng Dương La Kỳ đang nhìn sang Bạch Diệc đã lân la đi kết bạn, cười cười nói nói, nhan sắc của y cộng thêm sự hoạt bát, chậc chậc, đúng là ai cũng có thể giao lưu đấy.

Cô có chút vui vẻ, Bạch Diệc rất tỏa sáng, đi tới đâu đi nữa cũng có thể khiến người khác yêu thích, như vậy thật tốt, cứ như là trở lại ban đầu, không có mạt thế hay xác sống, yên bình như vậy thôi, Bạch Diệc vẫn là nữ sinh hòa đồng và hoạt bát nhất mà cô từng biết.

Chỉ là như vậy thì giữa cô và y lại cách nhau quá xaNgay lúc cô còn đang ngơ ngẩn, Bạch Diệc đã ở phía sau ôm chằm lấy cô : "Tiểu Kỳ, tớ tìm được kha khá thông tin thú vị nè, hehehe!"

Nam Hạ nhìn y đầy tò mò : "ồ hố, đồng chí Bạch, cậu có thông tin gì?"

Y ngồi xuống bên cạnh Dương La Kỳ đang nhìn mình, cười hì hì : "ở ngôi trường này không những học, chúng ta còn có thể nhận nhiệm vụ để có linh thạch nữa ấy, ở đây linh thạch như tiền tệ, có nó thì khỏi sợ đói.

Tuy mẹ tớ đã tài trợ cho chúng ta rồi, nhưng tự do vẫn là nhất, đúng hông Tiểu Kỳ?"

Cô gật đầu, ánh mắt liếc sang ai kia đang ôm tay mình như mọi khi, cô khẽ cườiDương Tố Tố thích thú nhìn y : "uầy, vậy những tân sinh như chúng ta có được nhận nhiệm vụ không?"

Bạch Diệc cười cười gật đầu : "đương nhiên là được rồi, chỉ là không được nhận mấy nhiệm vụ cao cấp thôi à, mấy nhiệm vụ kiểu đó thì phải đợi chúng ta thành công vượt qua kì thi đối kháng ở hai tháng sau đã"Thịnh Thanh khá thích thú nhìn y, cười nói : "vậy em biết nhiệm vụ nào hợp cho bọn mình không?"

Y nhún vai : "nói thiệt thì mấy nhiệm vụ nhỏ em không có bao nhiêu ấn tượng, nhưng có một nhiệm vụ khá ok mà em lấy được nè" y vừa nói vừa lấy tấm thẻ nhiệm vụ ra : "một nhiệm vụ ở khách sạn trong rừng, chà, có lẽ hiện tại nó cũng tàn lắm rồi ấy nhể"Dương Tố Tố nhìn thẻ nhiệm vụ, có chút bất ngờ : "oa, chị lấy ở đâu thế?"

Bạch Diệc cười thích thú : "bảng làm nhiệm vụ ở tầng một á, nhiệm vụ này là loại nhiệm vụ cấp cao loại trung, muốn làm nó thì phải đợi hai tháng sau vượt qua kì thi mới có thể thực hiện.

Nhiệm vụ này có mức thưởng cao lắm nha"Trịnh Trí cười vui vẻ, hớn hở vỗ tay : "nào nào, vậy chúng ta cố gắng hai tháng sau vượt qua kì thi đi!"

Nam Hạ vui vẻ duỗi người : "oa, không cần lý thuyết, chỉ cần thực hành, nghĩ thôi cũng thấy đã rồi!!"

Thịnh Thanh chấp tay : "thực sự đội ơn người ra đề thi, bây giờ còn bắt học thuộc để đi thi nữa thì con thực sự toi đời a!"

Nghe chị nói, Dương Tố Tố cười rộ cả lên : "chị hôm qua còn nói với em chị học giỏi nhất lớp cơ đấy!"

Lục Nhiên cười cười liếc chị : "chậc chậc, sao lại lừa trẻ con dị"Chị cười bất lực, nhéo má em : "cũng qua mấy năm, chị còn là học sinh sao?"

Cả bọn cười vui vẻ, Bạch Diệc cầm tấm thẻ nhiệm vụ đưa lên : "được rồi, chúng ta trong hai tháng này phải tiếp thu kiến thức thật đàng hoàn nha!!"

Ai cũng hô nhất tríThế là hai tháng học bất ổn của họ bắt đầuTháng đầu tiên, mọi thứ đều khá dễ dàng, những tiết lý thuyết thực tế chỉ cần nghe sơ qua, không cần phải ghi chép lại quá kỹ.

Những tiết thực hành lại có chút bất ổn, việc họ phải điều khiển siêu năng lực sao cho nhuần nhuyễn nhất có thể, những người thực sự rất khó khăn.

Chỉ duy nhất nhóm người Dương La Kỳ đã khá quen với chuyện này, tuy có chút lủng củng nhưng tốt hơn các học sinh khác khá nhiềuChỉ riêng Dương La Kỳ được huấn luyện khó khăn hơn đôi chút.

Việc kiểm soát siêu năng lực dự đoán tương lai sao cho nhuần nhuyễn thực sự rất khó, trước giờ là nó luôn tự tìm đến, cô chưa bao giờ chủ động đi tìm nó, và dù đây là năng lực của cô, nhưng Bạch Diệc vẫn luôn là người nắm rõ hơn Hôm nay chính là ngày kiểm tra thực hành sau hai tháng để quyết định các esper mới này đã đạt chuẩn sơ cấp hay chưa, cả lớp tân sinh A được dẫn xuống phòng chiến đấu, ở đây có lắp đầy đủ thiết bị chóng va đập, chóng hư hỏng.

Giáo viên nam hiện tại cũng chính là giáo viên chủ nhiệm của lớp, hắn vỗ tay hai tiếng : "xếp hàng đi"Bốn hàng ngang tập hợpHắn quẹt thẻ mở cửa phòng, dẫn cả lớp vào, ai náy cũng trầm trồ, hắn chỉ về phía tấm kính : "bên đó là phòng điều khiển, hôm nay chúng ta sẽ bắt cặp để chiến đấu với , siêu năng lực hay sát thương vật lý đều được, chỉ cần tiêu diệt được robot là được.

Nếu các em không thể chiến đấu tiếp, cứ vẫy tay với tấm kính, tôi ở bên phòng điểu khiển sẽ dừng robot và mở cửa, hiểu rồi chứ?

Nhân tiện, lớp ta có số lẻ, sẽ có một nhóm có ba người, bạn học Trịnh thuộc esper chữa trị, em làm nhóm ba nhé?"

Trịnh Trí gật đầu, khoanh tay bất lựcCả lớp hớn hở gật đầu, bàn tán sôi nổiGiáo viên chủ nhiệm nhìn về phía học sinh, khoanh tay : "bắt đầu chia nhóm đi"Bốn hàng ngang ban đầu đang nghiêm chỉnh, vừa nghe hai chữ "chia nhóm" liền hưng phấn tách ra đi tìm bạn cặp với mìnhNam Hạ và Lục Nhiên nhìn nhau, cụng tay một cái, cậu nhìn anh cười : "hợp tác dui dẻ"Anh bất lực cười theo : "vui vẻ vui vẻ, haha"Thịnh Thanh nhìn Dương Tố Tố đang đứng bên cạnh, lại nhìn Trịnh Trí đang đứng bên Dương Tố Tố, chị cười tươi : "đủ ba người"Em huýt tay thầy, nhướn mày cười : "anh nha, lẻ loi lắm đó"Thầy bĩu môi nhìn hai người, bất lực khoanh tay : "nhóm khác muốn esper chữa trị như thầy còn không có đâu"2 người kia cười như được mùaDương La Kỳ đứng nhìn cả bọn nói cười, cũng vui vui.

Chỉ là ánh mắt cô vẫn không thể rời khỏi Bạch Diệc, chỉ sau một tháng, y đã thân quen với gần hết cái trường này rồi.

Bạch Diệc ở bên đó cùng mấy học sinh khá vui vẻ cười nói, Dương La Kỳ thoáng có chút buồn, một học sinh nam khác tiến tới bên cạnh cô, bẽn lẽn nói : "Dương La Kỳ, tớ bắt cặp với cậu được không a?"

Cô quay sang người đó, nhướn mày : "bắt cặp với tớ hả?"

Học sinh nam ấy gật đầu thật mạnh, đôi mắt long lanh nhìn cô : "tớ là Lưu Đoan, ngồi gần cậu ó, hình như cậu chưa bắt cặp với ai đúng không?

Như vậy không biết tớ có thể..."

Dương La Kỳ vừa định gật đầu, Bạch Diệc đã từ đâu chắn giữa hai người, nụ cười trên mặt dù vẫn khá tươi, nhưng đến cả Dương La Kỳ còn cảm nhận được sát khi từ y chứ huống chi Lưu ĐoanBạch Diệc cười, nổi lên hắc tuyền nhìn nam sinh trước mặt : "xin lỗi, cậu ấy bắt cặp với tớ rồi, cậu đi tìm người khác, ok?"

Lưu Đoan nhìn y, đầy chấm hỏi : "ủa Bạch Diệc, tớ tưởng cậu muốn bắt cặp với Ngọc Dung?"

Y đá vào chân hắn một cái, lườm trắng trợn : "giờ cậu có đi không thì bảo!"

Hắn bĩu môi, luyến tiếc nhìn Dương La Kỳ : "vậy lần sau tớ sẽ lại bắt cặp với cậu nhé?"

Bạch Diệc ôm lấy tay cô, đùng đùng sát khí nhìn hắn : "cậu dám tới nữa là tớ đánh cậu đấy!"

Lưu Đoan cũng chỉ đành tìm người khác, Dương La Kỳ thấy Bạch Diệc hùng hổ như vậy, không nhịn được cười khúc khích, y bĩu môi đáng thương nhìn cô : "cậu còn cười được, đúng là đáng ghét"Cô xoa xoa đầu y : "được rồi mà, chẳng phải chúng ta vẫn cùng nhóm sao?"

Bạch Diệc gật gật đầu : "được rồi, cùng nhóm với cậu là được rồi" y vẫn bám lấy tay cô, cười hì hì vui vẻThầy chủ nhiệm - Hoắc Lâm, vỗ tay cái : "bắt cặp xong rồi chứ?

Cặp nào lên trước đây?"

--------------------------------------------------Tác giả : chap này nhẹ nhàng, bổ sung thêm thông tin về esper cho mọi người, những chap sau thì...

Chẹp chẹp, hy vọng sẽ ổn
 
[Bhtt] Nếu Ta Yêu Nhau Ở Mạt Thế
Chap 11 : chỉ hôn thôi


Nhóm ba người Trịnh Trí, Thịnh Thanh và Dương Tố Tố được đề lên đầu tiên, dù sao đội này cũng đông nhất đấyCác học sinh khác cùng Hoắc Lâm sang phòng điều khiển, từ đây có thể quan sát toàn bộ quá trình chiến đấuHoắc Lâm nói quá mic : "có ba đợt, mỗi đợt sẽ ngày càng khó, nếu không chiến đấu được nữa cứ vẫy tay với phòng điều khiển.

Sau trận thực chiến này tôi cũng sẽ cho các em biết bản thân là esper cấp bậc nào, sẵn sàng rồi chứ?"

Ba người đó gật đầu, Hoắc Lâm liền mở cửa cho robot tiến vào, khởi động hệ thống chống va đập Thịnh Thanh nhìn những con robot chỉ cao ngang eo mình, lại nhìn sang Dương Tố Tố, em hiểu ý mà lấy ra một cái lòng sắt đưa cho Trịnh Trí, ba người dường như đã từ ánh mắt của nhau mà có kế hoạch, đây là điều họ học được khi đồng hành cùng Dương La Kỳ trong một khoảng thời gian.

Trịnh Trí mở cái lòng sắt đó ra, chị liền dùng siêu năng lực của bản thân mà làm cho trọng lượng của robot nhẹ đi, nhân cơ hội đó, thầy và em liền đá mấy con đó vào lòng sắt.

Thịnh Thanh thực nhanh đóng sầm cửa sắt lại, cái lòng này vừa đủ để chứa hết đám robot, không tồiCác học sinh ở trong phòng điều khiển đều trầm trồ, mấy người Dương La Kỳ lại khá quen rồi, dù sao đối với xác sống đáng sợ mà họ từng đối mặt, thứ này chưa là gì cảHoắc Lâm gật gật đầu, bắt đầu cho robot đợt hai tiến vàoDương Tố Tố nhìn một đám robot cao ngang mình, không hẹn mà cùng đối mắt với hai người kia, Trịnh Trí cũng một chấm nói : "thực sự thì thứ này khá phiền phức đấy"Thịnh Thanh chặn lại cái tay sắt mà con robot đó ném đến, thứ đó với công lực rất mạnh cũng rất cứng, làm tay của chị đỏ lên, chị nhìn sang em : "đồng chí Dương Tố Tố, em có mấy thứ như gối hay vải không?

Còn cả bom nữa"Em chấm hỏi đầy mặt : "cái đó thì không có a!

Nhưng lựu đạn thì em vẫn còn, chỉ là chị muốn làm gì??!"

Trịnh Trí thấy con robot lao tới định đánh em, thầy liền kéo em lại, Thịnh Thanh cũng nhân lúc đó hạ trọng lượng của con robot đó xuống rồi đá bay nó, chị lau mồ hôi : "vậy cái gì tương tự thì sao?

Đám robot này đã nhiều rồi con lớn, siêu năng lực của chị không dư đâu!"

Dương Tố Tố vò đầu, vừa né đòn của robot vừa lục lọi đầu óc, Trịnh Trí cũng cố nhớ lại, thầy bỗng nhiên vỗ vai em : "phải rồi, con gấu bông đâu?

Cái con lần trước đem theo để giấu lựu đạn ấy!"

Lựu đạn?

Mấy học sinh cùng Hoắc Lâm bên phòng điều khiển đều ngơ ra, họ tuy biết những người này là từ bên ngoài tiến vào đây, nhưng cách họ sinh tồn cũng thật bá đạo quá đấyBạch Diệc và Nam Hạ xém nhịn cười không nổi, họ không nghĩ con gấu bông đáng yêu đó lại bị hai thầy trò kia đem ra giấu bom, hài chết đi đượcDương Tố Tố từ trong không gian lục tìm con gấu, Thịnh Thanh và Trịnh Trí trong lúc đó phải hết sức bảo vệ em, Thịnh Thanh đá mấy con robot đến đau cả chân rồi, nhưng chị hiểu nếu bây giờ lạm dụng siêu năng lực, đợt ba chắc chắn sẽ khó có cơ hội chiến thắngTrịnh Trí dùng siêu năng lực chữa trị chân cho Thịnh Thanh, thầy toát mồ hôi hột : "không sưng nữa, nhưng vẫn còn đau đấy, em đá tiếp nổi không?"

Chị bẻ khớp tay : "sợ gì, chân em đau nhưng tay vẫn ok la đó thôi"Thầy cười ha hả, cả hai lại nhìn sang Dương Tố Tố, em cuối cùng cũng lôi ra được con gấu bông đó, ném cho Thịnh Thanh, chị cười tươi : "cảm ơn!"

Trịnh Trí nhíu mày, nhảy lên lộn ngược rồi đá vào con robot đứng phía sau Dương Tố Tố, thầy nhìn chị : "em định làm gì?

Trong đó có lựu đạn đấy!"

Thịnh Thanh cười thích thú, hưng phấn nói : "lùi xa chút đi, chuẩn bị cho robot ăn đây!"

Chị đồng loạt hạ cân nặng của đám robot xuống, nhảy vọt lên dùng chân khoác lấy cổ của một con, dùng tay đấm nát cái đầu để lộ ra bên trong của con robot đó, chị nhét con gấu vào, lại nhét thứ đó trúng ngay dây điện làm tạo ra tia lửaDương Tố Tố như hiểu chị muốn làm gì, em liền hét lên : "ấy ấy chị ơi, né ra xa chút đi aaaa!!"

Phải công nhận là Thịnh Thanh rất có máu liều như Dương La Kỳ.

Dương Tố Tố thầm nghĩ, không quên niệm ba ngàn lần chúaThịnh Thanh dùng chân đặt lên vai con robot đang loạng choạng làm bệ đỡ, đá văng mấy con xung quanh rồi bật nhảy ra xa, vừa hay rơi vào vòng tay của Dương Tố Tố, cả hai xém nữa mất cân bằng mà té, cũng may có Trịnh Trí bên cạnh đỡ lạiĐám robot sau khi ổn định lại muốn tiến tới tấn công tiếp, chỉ là một tiếng bùm vang lên đã ngăn lại hết mọi hành động của đám robot, cái con bị Thịnh Thanh nhét bom vào đã nổ tung, lan rộng ra mấy con robot khác, mà ba người kia đứng khá xa tụi máy móc đó, cũng thêm Trịnh Trí dùng siêu năng lực chữa trị liên tục cho hai người kia, dù có tia lửa cũng chẳng bỏng nổiHoắc Lâm hiện tại đã khá có hứng thú với nhóm ba người này, nhìn đóng robot đã vỡ nát, hắn cũng không tức giận, cười cười bấm nút dọn dẹp.

Cái sàn trong thực hành lật lên một cái, đóng robot đó rớt hết xuống lòng đất, Hoắc Lâm cầm mic, giọng điệu cũng ít nghiêm khắc hơn : "rất tốt, ba người các em làm không tồi, có muốn nghỉ một phút trước khi kiểm tra tiếp không?"

Dương Tố Tố nhìn hai người kia, chị và thầy đều lắc đầu, em liền nhìn về phía tấm kính : "không cần đâu, bọn em vẫn có thể tiếp tục được"Hoắc Lâm hài lòng gật đầu, bấm nút cho đợt ba vàoĐây là đợt cuối rồi, không còn có năm, sáu con robot bước vào nữa, lần này là một con robot khổng lồ, nó to gấp hai lần Trịnh TríBa người kia nhìn nó, lại nhìn nhau, ba chấmTrịnh Trí thực hiện phép hồi phục siêu tốc cho Thịnh Thanh, sau đó lại từ Dương Tố Tố lấy ra cây súng trường, điều này khiến cho Hoắc Lâm cùng những học sinh khác trong phòng điều khiển đơ người.

Quái thật đấy, đám người này sao nhiều vũ khí hàng nóng ấy nhỉ?!Thầy nhắm vào con robot lớn đó bắn liên hồi, nhưng không xi nhêThứ đó rầm rầm mấy tiếng tới bên họ, đập cánh tay khổng lồ của mình xuống khiến cho ba người kia phải tản ra, nó lại bắn tia lazer từ mắt, nhìn thôi cũng biết cực nguy hiểm rồiBạch Diệc ở phòng điều khiển, xoa xoa cằm : "uầy, cái con này hiện đại phết nha, nhìn nó đẹp dễ sợ luôn"Lục Nhiên nhìn y, bĩu môi nói : "đồ nhà cậu đấy"Nam Hạ cười khằng khặc : "để xem ba người kia sẽ làm như thế nào, nãy giờ chỉ sợ do họ không muốn phá căn phòng kia mới tiết chế ấy chứ"Dương La Kỳ bật cười nhìn cậu : "đừng đề cao họ quá, họ sẽ lên cơn cả ngày đó"Cả bọn cười khúc khích, Hoắc Lâm nhìn họ nãy giờ ngoài việc cười đùa ra còn lại cái gì cũng không có, ngạc nhiên hay cả kinh đều không.

Hình như cùng ba người đang chiến đấu kia là cùng một nhóm bạn nhỉ?

Đúng là đều kì hoặc như nhau, chậc chậcĐược rồi, ba người kia hiện tại thực sự đang có chút bất mãn, cái con robot này dừng lại đôi chút thôi cũng không được hay gì?!Thịnh Thanh nhìn con robot này, nổi gân xanh : "má nó chứ, đạn cũng bắn không được nó, tiếp cận ở khoảng cách gần lại gặp tia lazer và cái đóng tay chân của nó, phiền chết đi được!!"

Trịnh Trí bất lực nhìn chị, toát mồ hôi hột nói : "em bình tĩnh chút được không?

Em chửi không chỉ riêng ba người bọn mình và con robot kia nghe đâu, còn mấy người bên phòng điều khiển nữa đấy"Dương Tố Tố vừa né vừa khẩn cầu nhìn Thịnh tỷ tỷ : "chị Tiểu Thanh, có kế hoạch gì không a!!!"

Chị nhìn con robot, vất vả né tia lazer của nó, chị cắn môi : "có rồi, chỉ là phải làm nhanh"Trịnh Trí và Dương Tố Tố nhìn chị, hét thất thanh : "nhanh đi trời ơi!!!!"

Thịnh Thanh hít sâu, dùng súng bắn con robot đó : "được rồi, chị sẽ làm cho con robot này nặng đến mức không di chuyển được, hai người nhân cơ hội đó trèo lên đầu thứ quỷ này, ngay cổ của nó, chặt đứt là được"Từ kinh nghiệm của mấy con robot trước, chị đã biết được phần mềm nhất của thứ này là cổHai người kia gật mạnh đầu, tiến hành thực hiện kế hoạchThịnh Thanh vứt súng cho em, hai tay chấp lại thực hiện siêu năng lực vào con robot, chị gồng cơ lên để giữ con robot này lại, thứ đó thực sự không hề dễ điều khiển, chị phải cố lắm mới khiến nó nặng đến mức không rục rịch được, chị nhìn sang thầy và em, hét lớn : "lên đi!"

Trịnh Trí và Dương Tố Tố từ tay con robot đó mà trèo lên, dù nó không cử động được nhưng tia lazer vẫn có độ nguy hiểm không thể xem nhẹ.

Nó không ngừng tấn công Trịnh Trí và Dương Tố Tố, em kéo cổ áo thấy né liên tục, Trịnh Trí bị lắc đến chóng mặt, giữ em lại : "được rồi, em cầm súng chiến đấu đi, anh yểm trợ cho!"

Em gật đầu, nhanh chóng chạy lên cổ của thứ cô hồn cát đảng này, Trịnh Trí ở đằng sau dùng súng chặn tia lazer lại khiến nó bị chiếu đi nơi khácThịnh Thanh toát mồ hôi lạnh, toàn thân gồng đến run rẩy, chị hét lớn : "thánh thần thiên đụng ơi! hai người nhanh lên, bên này sắp không chịu nổi rồi đây này!!"

Hai người trên đó nhìn nhau, Trịnh Trí hít sâu, bế em lên : "chuẩn bị chưa?"

Em ôm chặt súng, gật đầuThầy liền ném em thẳng tới cái đầu của con robot, dùng súng bắn vào mắt con quái mất nết này, Dương Tố Tố lộn nhào trên không một cái rồi đáp xuống hoàn hảo trên đầu con robot : "perfect!"

Thịnh Thanh và Trịnh Trí không kiềm được hét lớn : "bơ cái đầu em chứ bơ!

Lẹ đi má nội!!"

Dương Tố Tố nhân lúc con robot này chưa quay đầu lại bắn mình bằng tia lazer, em liền dùng súng bắn thẳng vào cổ nó, sẵn tiện từ không gian lấy ra một cây cuốc, ghim thẳng vào con cô hồn nàyHai tiếng bíp bíp vang lên, Thịnh Thanh nhận ra điều không ổn, vội vàng hét lớn : "mẹ ơi, mau rời khỏi đó đi!"

Dương Tố Tố hiểu ý nhảy xuống, rơi ngay vào Trịnh Trí, thầy cũng bế em rồi nhảy xuống.

Cả hai đè trúng Thịnh Thanh làm chị không thi triển được siêu năng lực nữa, trực tiếp cùng thầy và em văng trúng tường phòngBùm một cái, chỉ còn lại khói bụi vào con robot co giậtChị ở dưới đất bị hai cơ thể kia đè lên, yếu ớt nói : "mẹ ơi cứu con, nặng chết mất!"

Hai người kia cười gượng gạo kéo chị đứng dậy, vừa hay Hoắc Lâm cùng những người khác đã đến đây, hắn cười điềm đạm, vỗ tay mấy cái : "không tồi, các em đều làm rất tốt, có thể nghỉ ngơi rồi"Ba người đó trở về cùng với sự hâm mộ và tán thưởng của mọi người, đương nhiên cũng sẽ có vài thành phần ghen tịNhóm thứ hai, thứ ba, thứ tư cũng đã làm xong, nhưng Hoắc Lâm không niềm nở như ba người ban đầu, so với ba người đó, những đội tiếp theo đều rất tầm thường, kỹ nặng đồng đội thực sự quá kém cỏi.

Sau nhóm thứ mười, đã đến với Lục Nhiên và Nam HạBạch Diệc đưa like về phía hai người : "thượng lộ bình an hen, có chuyện gì tớ sẽ cúng cho hai cậu con gà với nãi chuối, ok khum?"

Nam Hạ nổi gân xanh nhìn y : "ông nội cậu!

Bọn tớ chưa có chết đâu đấy"Hoắc Lâm ho nhẹ, thúc giục hai người kia nhanh chóng tiến vào phòng thực hànhLục Nhiên móc một sắp giấy trong túi ra, đây đều là bùa mà cậu vẽ từ nãy tới giờ, bùa nổ và bùa phòng thủ không đấy, hahaha!!Nam Hạ nhìn mấy tiểu robot đang đi vào, liếc anh : "cậu cần tiết kiệm bùa không?"

Anh cười tự tin : "dư sức đấy"Cánh tay trái của Nam Hạ biến thành lưỡi cưa, rè rè mấy tiếng cắt đứt hết đám tiểu robotHoắc Lâm ba chấm, cái này cũng nhanh quá rồi đấy có được không?Đến đợt hai, Lục Nhiên tranh thủ lúc robot chưa vào, vẽ một trận pháp bất động, khiến đám robot đó cứng đờ, nhân cơ hội đó cậu liền cưa đứt đầu từng con.

Có mấy con thoát ra được, Lục Nhiên sẽ dùng bùa sát thương chém nó, yểm trợ Nam Hạ từ đằng sauCậu bị thứ đó đấm vào tay làm tay cậu nhức nhói, Nam Hạ nhíu mày lại : "đau nha, cái con này cứng phết chứ đùa"Lục Nhiên trượt từ háng của một con qua gạt chân con robot sau lưng Nam Hạ, anh dán bùa tăng cường sức mạnh lên người cậu : "còn bốn con, chia đều ha?"

Cậu cười khoái chí : "được, tớ bên trái, cậu bên phải, ok hơm?"

Anh cười cười gật đầu, dùng tay đặt lên vai cậu, mượn lực mà lộn ngược qua đầu cậu đá vào mặt một con robot khiến nó văng ra, Lục Nhiên liền dùng bùa sát thương đánh con còn lại, con kia vừa muốn đứng dậy liền bị anh lộn ngang hai vòng mà tạt chân làm nó nứt cả đầu, con bị bùa đánh kia cũng nhân cơ hội mà lao tới, Lục Nhiên bật ngược ra đằng sau mà nhào lộn rồi dứt khoác đạp lên vai con robot đó làm nó mất thăng bằng mà ngã lên con đang nằm dưới đất, Lục Nhiên cũng dùng bùa nổ mà kết thúc hai thứ đóNam Hạ bên này cũng vô cùng ổn, cậu dùng hai tay chống xuống rồi quay liên tục khiên chân cậu như chong chóng, cũng vì đó cậu biến chân thành lưỡi cưa đang chạy, tấn công đám robot này. hai con đó bị cậu làm nứt nẻ khắp người, cuối cùng còn bị Nam Hạ xoạt chân trên trời mà đâm chân đang là lưỡi cưa vào ngực hai thứ cô hồn cát đảng đóLục Nhiên chạy tới giúp cậu đứng lại đàng hoàng, hai người họ không biết ở trong phòng điều khiển, trừ Bạch Diệc, Dương La Kỳ, Dương Tố Tố và Thịnh Thanh, các nữ sinh khác trong lớp đều đã si mê hai anh chàng(Tác giả : đáng tiếc, hai ảnh là của nhau, há há há!)Hoắc Lâm ở trong phòng điều khiển rất thích cách hai người này chiến đấu nhanh gọn lẹ như vậy, hắn hướng mic hỏi như bao lần : "có muốn năm phút để nghỉ ngơi không?"

Nam Hạ nhìn Lục Nhiên, anh lắc đầu, cậu liền cười hớn hở lắc đầu : "không cần nha, bọn em vẫn tiếp tục được!"

Nếu đã vậy, bắt đầu đợt ba thôiCon robot to lớn tiến vào, Lục Nhiên và Nam Hạ nhanh chóng chia ra hai bên, Lục Nhiên lấy ra tấm bùa trấn định dáng lên người con robot này, anh giữ chặt nó lại, toát mồ hôi hột : "nhanh đi, khống chế nó cho cậu rồi đấy!"

Nam Hạ dùng tay chống xuống đất, bật lực tay lên nhào lộn một vòng lên tay con robot, cũng trong lúc đó biến chân thành lưỡi cưa mà đáp xuống ghim thẳng lên tay con robot.

Cậu vừa chạy vừa né tia lazer từ thứ to xác này, cậu bám vào cổ của nó, dùng tay biến thành kiếm dài đâm thẳng vào cổ robot khổng lồ này, nó ngay lập tức bị co giât, Lục Nhiên cũng hết lực mà thả tay ra, không giữ tấm bùa nữa, anh nhìn cậu hét lớn : "Nam Hạ, mau về đây!"

Con robot không chịu khống chế từ tấm bùa nữa, bắt đầu tiếp tục tấn công hai người, hiện giờ nó đã có giấu hiệu sắp phát nổ rồiNam Hạ nhảy từ trên dó xuống, rơi thẳng vào vòng tay của Lục Nhiên, anh bế cậu trên tay, cầm lá bùa nổ nhắm kỹ con robot mà phóng, sau đó lại ôm cậu chạy tới góc tườngCậu trong lúc đó cũng có đôi chút bất mãn : "cậu thả tớ xuống, tớ tự chạy được"Anh lại vờ như không nghe thấy, ôm chặt cậu, dùng bùa phòng thủ bảo vệ hai người, anh bĩu môi nói : "bế cậu chạy nhanh hơn nhiều, không phải sao?"

Nam Hạ bất lực nhìn anh, thở hắt ra : "vậy thì mau chóng đứng dậy đi, cậu đè tớ làm gì chứ?!"

Lục Nhiên cười hì hì, đứng dậy chậm rãi : "được rồi, đè cậu có xíu thôi, làm gì ghê vậy?"

Ghê gì chứ?

Cậu chỉ là ngại thôi, thật tình hàHoắc Lâm nhìn hai người tiến vào phòng điều khiển, cười cười vỗ tay : "các em thể hiện rất tốt, xem ra hai tháng qua học hành rất nghiêm túc rồi"Câu này của Hoắc Lâm vừa nói ra, nhóm bảy người trừ Dương La Kỳ và Lục Nhiên đều bị chột dạ, họ ở trong giờ học đều ngồi chơi chứ học cái gì, nhột quá nhaMấy nữ sinh cũng bao quanh hai anh chàng với màng thể hiện xuất sắc này, đương nhiên điều này cũng gây ra vài sự hận thù từ không ít nam sinh trong lớpLại thêm vài nhóm vượt qua, Dương La Kỳ và Bạch Diệc chính là đội cuối cùng, cũng đành chịu thôi, hai người bọn họ bị chen lấn quá mà, hic hic.

Cô với năng lực dự đoán tương lai, không dễ chiến đấu cho lắm, y lại làm cho người ta không biết y là esper loại gì, người khác đều nghĩ y là dịch chuyển tức thời.

Cũng vì nghĩ hai người này là yếu nhất nên Hoắc Lâm mới xếp họ ở trận cuối cùng, nhầm củng cố tinh thần chiến đấu của họCô và y cầm súng và dao đứng trong phòng thực hành đợi đợt mất, trong lúc đó Dương La Kỳ không kiềm được tò mò hỏi : "A Diệc, sao lại bắt cặp với tớ thế?"

Bạch Diệc khẽ cười : "chuyện tờ giấy mã số của tớ ấy, mẹ kể cho tớ nghe cậu đã hiểu ra được ý nghĩa trong đó rồi, không từ chối chính là đồng ý, vậy chẳng phải, tớ đã là người của cậu rồi sao?"

Dương La Kỳ nhoẻn miệng cười tươi, trông thật đáng yêu nha, Bạch Diệc nghĩĐợt một bắt đầu, mấy con robot nhỏ này bị Dương La Kỳ bắn bách phát bách trúng vào cổ, đều chết hết, Bạch Diệc thậm chí chỉ cần đứng bên cạnh ôm tay cô cười hì hìHoắc Lâm cùng những học sinh trong phòng điều khiển, ba chấmHọ tưởng hai người kia cũng phải tốn chút ít thời gian à nha.

Chỉ riêng nhóm người Dương Tố Tố vẫn cười đùa như thường, đối với những gì Bạch Diệc và Dương La Kỳ đã làm trong thời gian qua, mấy con robot này là cái gì chứ?Đợt hai, lần này bắn thì có hơi khó, dù sao đám robot này cũng di chuyển không chậm đâu.

Cô nhìn sang y, y liền hiểu mà cuối người đưa tay xuống để Dương La Kỳ đạp lên mượn lực đẩy của Bạch Diệc bật ngược về phía đám robot, cô lấy dao đâm vào cổ một con, rút ra rồi dùng súng bắn mấy con đang đứng gần đó, một lần đã chết bốn conBạch Diệc cười hì hì đưa like, cô nhảy từ con robot xuống đất, dùng chân gạt chân con robot đang tới gần y, y vẫn cười rất thoải mái : "oa, cậu càng ngày càng mạnh, hí hí"Cô được khen cũng rất vui, tiện tay bắn một phát súng vào cổ con robot đằng sauHoắc Lâm ở trong phòng điều khiển khá kinh ngạc về tài thiện xạ và đòn tấn công vật lý của Dương La Kỳ, dù sao nhìn cô cũng khá mỏng manh đấy.

Chỉ là về Bạch Diệc, nãy giờ trừ việc đứng cười ra y còn làm gì được hơn nữa không?Hắn vừa đứt mạch suy nghĩ, Bạch Diệc đã dùng chân đá thẳng vào cổ một con robot đứng sau lưng Dương La Kỳ, cái cổ đó đứt đoạn khiến cái đầu bay ra xa, còn lăn vài vòngÔ...

Hoắc Lâm cảm thấy bản thân quá vội vàng, thật có lỗi với mấy chục năm sống ngoài xã hội mà Dương Tố Tố và Trịnh Trí cùng Nam Hạ ở trong phòng đều phấn khích hò hét : "quá đỉnh aaa!!"

Lục Nhiên và Thịnh Thanh đứng ở bên cạnh vỗ tay phụ họaCô nhìn chân y, nhướn mày, y lại lắc đầu : "cậu quên rồi à, người tớ cứng lắm đấy"Dương La Kỳ bật cười, quay người lộn hai vòng ngang rồi đá xoạt hai con robot ở hai bên đang tiến tớiCô nhìn hai con cuối, cười cười nhìn y : "cậu xem, có muốn đánh không?"

Bạch Diệc hiểu ý, ho mấy cái rồi dở ra cái giọng dẻo dẹo đó : "hic hic, Tiểu Kỳ, tớ sợ~"Phòng điều khiển và Hoắc Lâm, ba chấmDương Tố Tố, Thịnh Thanh, Trịnh Trí, Lục Nhiên, Nam Hạ, ba chấmDương La Kỳ, cạn lời...

À không, thực sự thì có chút rung động (và mắc ói)Cô bất lực dùng súng kết liễu hai con robot đó, tiến đến cốc đầu y một cái, thở hắt ra : "biết bao nhiêu người nhìn cậu"Bạch Diệc xoa xoa chỗ đỏ trên đầu, bĩu môi : "nhưng người tớ quan tâm, chỉ có cậu"Phòng điều khiển bên này bị nhồi nhét bát cơm, thực sự rất muốn lao ra tách hai người này ra xa nhau một chút, quá nhiều cơm rồi!

Hoắc Lâm khẽ ho, cầm mic nói : "các em cần nghỉ ngơi năm phút không?"

Cô lắc đầu : "không cần ạ"Hoắc Lâm gật đầu, nhấn nút đảo sàn, mặt sàn bên dưới lại được đảo lên.

Bạch Diệc nhân lúc robot còn chưa tiến vào, ôm tay cô nói nhỏ : "Tiểu Kỳ, tiếp theo, cậu dùng năng lực của mình dự đoán thử chuyển động của con robot kia đi, tốc độ của nó vừa hay đủ với cậu"Ồ, tốc độ khiến mấy người chậc vật lại bị Bạch Diệc nói ra nhẹ nhàng như vậy, cô không biết có nên cười hay không đâyThứ đó tiến vào, bắt đầu khởi động tấn công, cô và y rất nhanh đã né được, y nhìn cô : "bắt đầu đi, tớ giúp cậu giữ nó"Bạch Diệc cầm súng, né qua hàng loạt đòn tấn công vật lý của con robot mà nhây với nóTạo cơ hội cho Dương La Kỳ cố gắng thử nhìn thấy các hoạt động tiếp theo của con robot khổng lồ này, chỉ là điều này thực sự rất khó, cô chưa từng chủ động tìm tới năng lực dự đoán tương lai, nhưng nếu không chủ động, cô sẽ mãi mãi rơi vào thể bị động đầy nguy hiểm, không chỉ cho bản thân cô, còn cả bạn bè và em họ của cô nữa...

Cả Bạch Diệc nữa aCô nhắm chặt mắt, cố gắng kết nối với thứ ánh sáng lớn lao ấy, ngay lúc này giọng Bạch Diệc vang lên, dứt khoát và ôn nhu : "cứ từ từ đi, không cần phải vội đâu cứ là cậu như thường ngày là được rồi"Dương La Kỳ cảm thấy bản thân như được tiếp thêm dũng khí, nhanh chóng bắt lấy thứ ánh sáng đó, cô mở to mắt, nhìn y hét lớn : "A Diệc, bên trái!"

Y hiểu ý mà dùng chân chặn lại cái tay lớn của robot đang muốn tấn công mình, mượn lực đẩy lộn nhào trên không trung mấy vòng rồi bám lên tay nó tiếp, còn hướng cô cười : "cậu cứ nói, tớ đây làm tất cho cậu"Cô cười, dựa theo những gì bản thân nhìn thấy mà hướng dẫn Bạch Diệc né mấy đòn tấn công của robot.

Ngay lúc y sắp hạ gục con robot, cái tay lớn của nó đã hướng Dương La Kỳ mà tấn công, cô vì nhìn Bạch Diệc, cho dù có biết trước cũng khó lòng tránhChỉ là so với sự đau đớn cô nghĩ ra, hiện tại lại cảm thấy khá ấm áp, thực sự là Bạch Diệc đấyY bị đánh vào lưng, suýt soa khịt mũi : "Tiểu Kỳ, sau lần này phải bồi thường đó"Dương La Kỳ ngơ ra : "bồi thường cái gì?"

Bạch Diệc đá cái tay của con robot kia ra, cười hì hì nhìn cô : "về rồi nói"Y dùng đôi mắt của mình nhìn thẳng vào con robot, cười hề hề hỏi cô : "Tiểu Kỳ, cậu nghĩ tớ có nên sài siêu năng lực không?"

Cô xoa đầu y, cười nhẹ : "tùy cậu, khó quá chúng ta lại day dưa với nó thêm chút nữa, haha"Bạch Diệc cười : "được thôi"Y lấy dao cầm ngược lại, bật cao lên đạp mạnh từ trên xuống vào đầu con robot làm nó mốp cả nửa cái đầu.

Dương La Kỳ nhân cơ hội đó đưa súng lênHoắc Lâm liền sợ hãi cầm mic lên, cô bắn kiểu đó không sợ trúng Bạch Diệc sao?!Nhưng không kịp, bùm một tiếng, con người máy kia đã bắt đầu co giậtViên đạn ấy bay ngay mặt Bạch Diệc, thậm chí còn đứt vào sợi tóc của y, người nọ khẽ nhíu mày mà nhặt lại, mấy sợi tóc đó dần chuyển sang màu trắng.

Bạch Diệc thở hắt ra mà nhét nó vào túi áoDương La Kỳ nhìn y, cười : "chuẩn không?"

Bạch Diệc cười hề hề chạy lại chỗ cô : "đứt vài sợi của tớ rồi, nhưng mặt vẫn đẹp"Cả phòng điều khiển, ba chấmSao cái con người này tự luyến thế nhỉ?Cô bỗng nhiên ôm Bạch Diệc lên vứt sang một bên, nhờ đó tia lazer của robot cũng không chạm tới y, Bạch Diệc bĩu môi, đứng dậy phủi phủi bụi trên người : "cái thứ này dai như đỉa đói ấy"Dương La Kỳ nhắm mắt lại, dự đoán chuyện tiếp theo.

Giây sau cô đã tròn mắt nhìn y, Bạch Diệc cũng cười, đôi mắt màu hổ phách kia đang dần chuyển sang màu đỏ, y tiến tới gần, dùng tay che mắt cô lại, cười tà mị thì thầm vào tai cô : "Tiểu Kỳ, đừng mở mắt ra nhé~"Con robot như đã hồi phục được một chút, đưa tay lên định đập xuống chỗ hai người, Hoắc Lâm trong phòng điều khiển hoảng đến mức phải cầm mic lên với tốc độ nhanh nhất mà hắn có : "này, Dương La Kỳ, Bạch Diệc!"

Gần bị đập rồi mà còn đứng đó âu yếm được??!

Cái quần què gì vậy chứ!!Lục Nhiên nhìn cảnh này, huýt vai Nam Hạ : "ey, mọi người nhắm mắt lại đi, chói lắm"Mấy người Dương Tố Tố cũng nghe theo anh, che mắt mình lạiMột tiếng cách vang lên, như là tiếng rè trong lỗ tai khi không gian quá im lặng.

Luồng ánh sáng trắng đó xâm chiếm khắp phòng thực hành, đến nỗi camera hay từ tấm kính của phòng điều khiển cũng bị luồng ánh sáng đó che hết tầm nhìn, buộc phải che mắt lạiSau khi luồng ánh sáng đó biến mất, âm thanh ngắt quảng cũng không còn nữa.

Hoắc Lâm dụi dụi mắt, lo lắng nhìn về phía Bạch Diệc và Dương La Kỳ, không nghĩ hai người không sao, con robot lại nát bét, đầu thân tay chân đều bị bể và văng ra mỗi nơi một bộ phận, dây điện còn đứt toangBạch Diệc cười hài lòng, không che mắt Dương La Kỳ nữa, cô lúc này có chút mơ hồ, mắt chớp chớp vài cái mới nhìn rõ, mắt của y đã trở lại màu vàng hổ phách quen thuộcDương La Kỳ tròn mắt nhìn y : "cậu..."

Y cười hì hì. tay đưa hai ngón say hi : "bí mật mới của chúng ta~"

Hoắc Lâm lúc này cũng hoàn hồn, cầm mic lên hoảng hốt nói : "này, bên đó không sao chứ?!"

Dương La Kỳ nhìn về phía tấm kính, lắc lắc đầuCánh cửa giữa hai phòng mở ra, cả đám chạy tới, những học sinh khác đều lo lắng cho hai người, nhưng họ quan tâm Bạch Diệc nhiều hơn, dù sao so với Dương La Kỳ, họ tiếp xúc nhiều hơn với yNhưng đương nhiên nhóm người Dương Tố Tố sẽ cực kỳ lo lắng cho cô, họ hiểu Bạch Diệc cường đại cỡ nào, sức mạnh ban nãy là của y, lo cho y phí sức quáDương Tố Tố nhìn cô, nước mắt đầm đìa : "oa, chị ơi!"

Cô bất lực cốc nhẹ đầu em một cái : "chị chưa có đăng xuất đầu, đừng có khóc kiểu đó chứ.

Thịnh Thanh, chị kéo em ấy ra hộ em với"Từ khi nào Thịnh Thanh lại trở thành người trông em rồi nhỉ?

Dương Tố Tố đầu đầy chấm hỏi bị chị kéo vào lòng giữ lạiTrịnh Trí nhìn cô, đầy lo lắng : "em không sao chứ?"

Cô cười hì hì, lắc đầu : "không sao, được bảo vệ rất tốt"Lục Nhiên nhìn sang Bạch Diệc, chú ý tới phần đuôi tóc đang bị nhạt màu của y, trợn mắt nắm lấy tay y lôi đi, thầy Hoắc thấy vậy liền vươn tay gọi lại : "ây chờ đã, thầy có chuyện muốn hỏi..."

Anh vẫn đi nhanh như bay mà kéo tay y : "thầy Hoắc, bạn Bạch Diệc bị thương rồi, em cùng bạn đi mua thuốc"Hoắc Lâm khó hiểu nhìn Trịnh Trí : "nhưng chẳng phải có esper chữa trị đây sao?"

Dương La Kỳ nhìn phần đuôi tóc của Bạch Diệc, hiểu ra lý do cũng kéo theo những người còn lại : "xin lỗi thầy, bọn em cũng đi theo giúp đỡ ạ!"

Có cần phải lôi hẳn cả đám đi không?

Thôi kệ đi, học sinh đoàn kết cũng vui, chỉ là thứ ánh sáng ban nãy...

Phải đi thông báo cho hiệu trưởng thôiChỉ là có vài nữ sinh đã bắt đầu nảy sinh ghen ghét với Bạch Diệc, họ chính là thích Lục Nhiên aDù sao sau khi kiểm tra cũng sẽ ra về, họ bỏ qua việc tập hợp, kéo nhau về tới chung cư.

Xe của cả đám dù sao đã đậu sẵn sau cổng trường rồiTrịnh Trí cầm tay lái, lái nhanh về chung cư.

Sau đó họ lại nhân cơ hội các học sinh vẫn còn ở trường, lôi Bạch Diệc lên phòng, Dương La Kỳ mở cửa phòng của cô và y, Lục Nhiên liền kéo tay Bạch Diệc vào, đá y một cái : "cái đồ *Bạch cẩu này, cậu làm gì cũng phải chú ý chút đi chứ!"(Tác giả : Bạch cẩu ở đây ý là chó trắng.

Mà chó trắng này là samoyed, mấy tụi samoyed lại rất ngáo, cho nên ý của Lục Nhiên chính là bảo Bạch Diệc ngáo như chó)Y bị đá, ngồi phịch lên giường, bĩu môi lườm anh : "cẩu cái đầu nhà cậu ấy" Thịnh Thanh cũng khoanh tay bất lực nhìn y : "em chơi lớn thật đấy, tóc cũng muốn bạc luôn rồi"Nam Hạ nhìn Bạch Diệc, nhếch mép đưa like : "công nhận cậu rất giỏi làm người khác chú ý tới, cẩn thận mấy học sinh nữ tìm tới cậu đấy"Dương Tố Tố đứng bên cạnh cậu, đầy hỏi chấm : "ụa, tại seo?"

Cả bọn vừa vào ghế ngồi, cậu cũng nhún vai nói : "cái lớp đó không ít nữ sinh thích Lục Nhiên đâu, cậu ấy vừa rồi kéo cậu đi như vậy đương nhiên cũng làm cậu có thù với người ta rồi"Y lườm anh, nổi gân xanh : "cậu đúng là âm binh đấy"Lục Nhiên nhìn y, khoanh tay bất mãn nói : "còn không phải cậu làm liều sao?

Tóc cũng chuyển sang màu trắng lại rồi!"

Cả bọn cười ha hả với cái đôi thanh mai trúc mã này.

Bạch Diệc cầm đuôi tóc của bản thân lên liếc một cái, nhún vai cười : "tối sẽ đen lại thôi, tớ ngâm dung dịch chuyển đổi tận một ngày trời đó nhá!"

Trịnh Trí rót cốc nước, vừa uống vừa nói : "ây da, đòn vừa nãy có nguy hiểm gì không đấy?"

Bạch Diệc cười cười lắc đầu : "không sao, vẫn tốt chán"Dương Tố Tố gãi gãi đầu, tò mò hỏi : "nhắc mới nhớ, đòn vừa nãy cũng là bẻ cong không gian ạ?"

Dương La Kỳ và Bạch Diệc nhìn nhau, cùng cười rộ lên : "có lẽ vậy!"

Thịnh Thanh bĩu môi : "bí mật riêng nữa rồi đó"Lục Nhiên thở dài, đứng dậy mở cửa kéo mọi người rời đi : "được thôi, nếu Bạch cẩu đã không sao thì bọn này đi trước, để lại không gian riêng cho hai người ân ái"Dương La Kỳ gượng gạo đỡ trán, bất lực liếc anh, Bạch Diệc tuy rất thích anh nói vậy, nhưng Dương La Kỳ không thích thì không thích đi, y hét vọng lại với cánh cửa đang đóng : "ân ái cái con khỉ ấy!"

Bên đó cười ha hả, chỉ để lại một câu "nhớ tập hợp tại phòng khách để ăn tối" rồi đóng cửa lạiSau khi căn phòng chỉ còn lại hai người, cô không ngần ngại gì nhìn y đang nằm trên giường : "cậu không thích hai chữ ân ái đó sao?"

Bạch Diệc lại không ngờ cô sẽ hỏi như vậy, trong lòng vui như mở hội, cười tươi : "rất thích là đằng khác, nhưng tớ đã nghĩ cậu sẽ không thích"Dương La Kỳ chống cằm : "sau cậu lại nghĩ như thế?"

Y cười, nhẹ nhàng nói : "cậu phản ứng với lời Lục Nhiên rất gượng gạo, vì thế nên tớ nghĩ như vậy" Cô không chống cằm nữa, sải bước tới bên Bạch Diệc đang nằm trên giường, không khỏi tò mò : "cậu hiểu rõ tớ sao?"

Bạch Diệc cười tươi : "có lẽ, nhưng không hoàn toàn"Dương La Kỳ lại không khỏi cười hứng thú : "với tư cách gì?"

Bạch Diệc không sượng người như mấy bữa, chỉ có chút im lặng, nhưng đôi mắt lại đầy ý cười nhìn cô, y ngoắc ngoắc tay : "tới đây, tớ nói cho cậu"Nghe là biết có mưu đồ rồi, nhưng Dương La Kỳ vẫn rất thuận ý tiến gần lại cuối người nhìn Bạch Diệc : "ừ?"

Mùi tanh của đại dương len lói nơi khoanh mũi của cô, tựa như lúc ở trong ảo cảnh, khi cô ôm chặt lấy Bạch Diệc lắc lư trên sợi dây thừng, mùi tanh tưởi ấy có lẽ không phải là của ảo cảnh, nó có thể đến từ Bạch Diệc, mát lạnh và trầm thấp, hiện tại lại khá dịu dàng mà bao quanh lấy côY dùng một ngón kéo cái nơ trên cổ áo của cô, khiến cô ngã xuống đè lên người y, tay chống trên giường, mặt đối mặt.

Bạch Diệc thì thầm vào lổ tai cô : "tớ có tư cách, với thân phận là người của cậu, Tiểu Kỳ~"Hơi thở nóng ấm của Bạch Diệc phả vào tai cô, khiến khuôn mặt của Dương La Kỳ đỏ bừng, cô ngượng ngùng né khỏi y, dùng tay che đi nửa khuôn mặt nhỏ đang đỏ bừng : "từ khi nào cậu lại thành người của tớ rồi?"

Bạch Diệc cười hì hì, cầm lấy cái tay đang che mặt của cô đặt lên má mình, cười tà mị : "chỉ cần cậu muốn, tớ vĩnh viễn là người của cậu"Nhìn nụ cười đầy câu hồn của Bạch Diệc, thử hỏi xem làm cách nào mà Dương La Kỳ chịu nổi đây!Y cười, ngoan ngoãn nói : "tớ là của cậu, chủ nhân~"Dương La Kỳ đỏ ửng cả mặt, vờ hung dữ nhìn Bạch Diệc : "đừng gọi tớ là chủ nhân, ghê chết đi được!"

Y vuốt nhẹ khuôn mặt thanh tú của cô, ấn nhẹ vào môi cô, y không khỏi nuốt nước bọt.

Đôi tay trắng nõn vuốt ve cái môi nhỏ của cô, Bạch Diệc phả hơi thở nóng ấy vào tai cô : "Tiểu Kỳ, lần này tớ không có ý đồ khác, chỉ hôn thôi được không?"

Sẽ không giết cô sao?

Dương La Kỳ vừa tin vừa không tin, nhưng cô vẫn khẽ gật đầu, nếu y muốn giết cô, có lẽ sẽ không phải là ở chung cư, nơi này quá đông người.

Quan trọng hơn là, y sẽ không nỡ đâu, ít nhất là trong thời khắc nàyBạch Diệc nhận được hiệu lệnh đồng ý, lật người đem cô đè dưới thân, không kiềm được hôn lấy đôi môi nhỏ nhắn của Dương La Kỳ, thực sự là nhớ nhung.

Sau lần ở trong lều đó, cái môi nhỏ vừa ấm vừa mềm này đã khiến Bạch Diệc lưu luyến không thôiLưỡi y dường như không có xương, chiến đoạt khoang miệng của Dương La Kỳ, tay cô choảng lên cổ Bạch Diệc.

Khuôn mặt cô đỏ bừng, bầu không khí trong phòng từ khi nào đã nóng lên rất nhiềuVị mặn và mùi hương tanh tưởi của đại dương như bao trùm lấy Dương La Kỳ, nó nhấn sâu cô vào lòng đại dương ấm áp và dịu nhẹ, tựa hồ là lưu giữ món bảo bối bậc nhất của nóTay Bạch Diệc rất không yên phận, nút áo của cô bị y gỡ ra từng cái một, đầu óc cô mơ hồ, cứ có cảm giác bản thân dần bị thiếu hơi khiến cô khó thởDương La Kỳ đỏ mắt, rưng rưng nhìn Bạch Diệc, muốn đẩy y ra.

Bạch Diệc cũng rất ngoan, cô đẩy liền rời ra, nhưng bản tính vẫn rất xấu xa, y liếm môi cô 1 cái rồi mới chịu ngẩng đầu dậyNhưng mọi chuyện vẫn chưa xong đâu, Bạch Diệc dần tấn công xuống dưới, cái cổ trắng ngần của Dương La Kỳ bị y vừa hôn vừa liếm, tới bây giờ cô mới nhận ra y đi hơi xa rồi.

Dù đầu óc cô hiện tại không rõ ràng, nhưng cô biết chắc chắn không phải là lúc này, cô đẩy vai y ra, thở dốc : "cậu, cậu chẳng phải nói chỉ hôn thôi sao?"

Bạch Diệc cười nhếch mép, ngoan ngoãn tựa như mình rất liêm chính nói : "tớ thực sự chỉ hôn thôi mà"Chỉ là không dừng lại ở môi, hahaDương La Kỳ mím môi nhìn y, gằn giọng lên : "không được!"

Y không sợ, với giọng điệu hiện tại của cô, nhiều khi còn khiến y thích hơn là sợ đấy.

Bạch Diệc đè cầm hai tay cô gạt khỏi vai mình, cười yêu nghiệt : "Tiểu Kỳ, chỉ một chút thôi, được không?~"Dương La Kỳ cảm thấy bản thân mình điên rồi, vậy mà lại không thể chối từ y.

Dì Thương đẻ cũng thật khéo, Bạch Diệc có nụ cười câu dẫn người ta không một góc chết nào, vậy thì ai mà chịu nỗi chứ?!Thấy cô im lặng, Bạch Diệc rất vui, y nhẹ nhàng hôn lên cổ cô, cái tay rất không ngoan mà cởi áo cô ra, Dương La Kỳ cũng không nghĩ Bạch Diệc nhanh như vậy, cô nhìn y, mím môiBạch Diệc cười yêu chiều, hôn lên môi cô, tay không ngừng vuốt ve nơi mềm mại ấy : "nào, tớ rất ngoan đấy, sẽ không làm cậu đau~"Cảm nhận được thứ mềm mại của bản thân bị Bạch Diệc nhẹ nhàng dùng tay và miệng chiếm lấy, cô không kiềm được rên lên vài tiếng, nhưng rất nhanh cô đã ngậm chặt miệng mình lạiY hôn lên xương quai xanh cô, cười ôn nhu : "Tiểu Kỳ, phòng này cách âm, đừng chịu đựng"Bạch Diệc cũng là lần đầu tiên biết mình có thể ôn nhu đến như này, thú thật thì nhìn vào đôi vai đã sớm lành lặn nhưng vẫn có vết sẹo từ vai đến cổ của Dương La Kỳ, y vẫn không kìm được mà nhớ tới lúc bị Bát Tiếu chặn đường, y dịu dàng hôn nhẹ lên cái vai trắng nõn hiện có một vết sẹo của cô, thâm tâm y đau nhói : "thực sự xin lỗi..."

Cô đương nhiên sẽ không biết trong lòng Bạch Diệc đang nghĩ gì, y nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô, dịu dành hôn lên má Dương La Kỳ : "đừng sợ, phòng này tớ đã kiểm tra rồi, chỉ có bên trong mới nghe thấy mà thôi"Có lẽ là tin tưởng Bạch Diệc, cô dần dần không bụm miệng nữa, Bạch Diệc cũng thay đổi hôn lên môi cô, hai tay rất thành thạo vuốt ve cơ thể Dương La Kỳ, ngực cô được y nhẹ nhàng xoa bópHôn thật lâu, thật khó thở.

Dương La Kỳ rên rỉ mấy tiếng, muốn đẩy Bạch Diệc ra, y cũng không làm khó mà rời khỏi môi cô, đôi tay dần hướng xuống dưới.

Y vuốt ve đôi chân dài trắng nõn của Dương La Kỳ, chỉ cần chạm nhẹ cũng đã run lên, vuốt vào trong đùi sâu hơn càng run nhanh hơnDương La Kỳ tròn mắt nhìn cô, thanh âm vì rên rỉ nãy giờ mà trở nên khàn khàn : "A Diệc, đừng...!"

Bạch Diệc ôn nhu hôn má cô, nhẹ nhàng cười : "tớ biết, chỉ cần tin tớ"Dương La Kỳ thực sự muốn tin y, nhưng nãy giờ y nói cái gì cũng có làm được đâu!May mắn thay, tiếng cốc cốc vang lên, thanh âm của Dương Tố Tố vọng vào : "chị La Kỳ, chị Tiểu Diệc, mau ra ăn tối nè!"

Bạch Diệc nhíu mày, không thèm để ý em mà tiếp tục hành sựNhưng Dương La Kỳ không cho, cô giữ chặt tay y lại, nghiêm mặt nói : "không được"Bạch Diệc bĩu môi, như samoyed nhỏ vẫy vẫy đuôi cầu xin chủ nhân.

Đôi mắt rưng rưng nước mắt nhìn cô, giọng nói tha thiết làm nũng : "Tiểu Kỳ, có thể để họ đợi một chút mà~"Cô biết nếu bây giờ chiều theo Bạch Diệc, cô chắc chắn toi đời, cho nên Bạch Diệc mơ điDương La Kỳ đẩy y ra, búng vào trán y : "đừng làm loạn nữa, tớ đói rồi, tớ muốn đi ăn tối"Bạch Diệc bĩu môi thở hắt ra, thôi thì thời gian cũng còn dài, từ từ điBạch Diệc lại không biết Dương La Kỳ đang quay lưng mặc áo kia, khuôn mặt đã sớm nở nụ cười gian tráThật là, chỉ còn chút xíu nữa thôi cô có thể ăn sạch Bạch Diệc rồi, nhưng vẫn còn nhiều chuyện chính sự, đùa giỡn một chút thôi thật sự khá chán, nhưng sau này lại làm tiếp cũng không tệ nha~----------------------------------------------------------- Tác giả : mọi người nghĩ ai là gà, ai là thóc đây?

Nhìn vậy chứ không phải vậy, có thể là Bạch Diệc, cũng có thể là Dương La Kỳ, cùng phán đoán trong các tình tiết tiếp theo nha!
 
[Bhtt] Nếu Ta Yêu Nhau Ở Mạt Thế
Chap 12 : biệt thự hoang


Dương Tố Tố nhìn cánh cửa phòng mở, em có chút khó hiểu.

Dáng vẻ bất mãn của Bạch Diệc và cái điệu bộ lúng túng ấy của chị họ là sao chứ?

Nhưng vừa hay lúc Dương La Kỳ đi ngang qua em, dấu vết ửng đỏ kia thực sự khó che dấu, Dương Tố Tố như hiểu ra chuyện gì, vừa đi vừa huýt vai Bạch Diệc thì thầm : "chị Tiểu Diệc, chị thật đúng là liều lĩnh đó!"

Y cười tươi, như xuân hoa nở : "chị liều lĩnh, nhưng chị em thì không sao?"

Em hiểu ra, cười trộm nhìn Dương La Kỳ, cô dù không hiểu hai người to nhỏ cái gì, nhưng chắc chắn có liên quan tới mình, cô hạ mắt lườm Bạch Diệc một cái, y lập tức ngoan ngoãn im lặng, còn bĩu môi nhìn em, Dương Tố Tố cũng ngoan ngoãn khóa miệng mình lại, chị họ thật đáng sợ!Ba người ra tới phòng khách, mấy hộp cơm đã có trên bàn, Thương Dao cũng ở đây.

Bà nhìn cả ngồi xuống, lại nhìn Bạch Diệc cứ dính mãi lên tay Dương La Kỳ, bà cau mày hướng Lục Nhiên thì thầm : "Tiểu Nhiên, cho dì hỏi chút, có phải ở ngoài lâu ngày mà Tiểu Diệc trở thành đĩa không?"

Anh xém nữa phun nước trà trong miệng mình ra, nhịn cười đến đỏ mặt nhìn bà : "dì ơi, đĩa so với cậu ấy còn kém xa"Câu này của anh không nhân nhượng, vừa hay để cho ai cũng nghe, trừ y ra, những người khác đều cười như được mùa.

Bạch Diệc hùng hỗ nhìn hai người, xì mấy tiếng : "mẹ, sao tự nhiên tới đây vậy?"

Bà đưa cho mấy người mấy hộp cơm, bình thản nói : "chẳng phải mấy đứa muốn làm nhiệm vụ bên ngoài sao?

Mặc dù mấy đứa từng ở bên ngoài cả một khoảng thời gian, nhưng không có nghĩa là mẹ yên tâm cho mấy đứa ra ngoài như vậy, mẹ muốn hỏi các con có cần người đi theo không.

Nhưng so với màn biểu diễn trong học viện vừa rồi của mấy đứa, mẹ cảm thấy cũng không đến nỗi nào.

Chỉ là vẫn nền phòng hờ, khi làm đi làm nhiệm vụ, đêm theo một bộ đàm, mỗi đứa một cái.

Có gì cứ báo lại, mẹ cho người dịch chuyển tới, đương nhiên năng lực dịch chuyển này so với những gì Bạch Diệc làm là kém xa, nhưng trọng yếu là thực dụng rất không tồi"Nam Hạ nhai nhai cơm, nuốt ừng ực rồi mới thắc mắt : "bộ đàm này là từ đâu thế dì?"

Thương Dao nhún vai, thong thả cười : "đương nhiên là từ chip điện thoại rồi, điện thoại hiện tại cũng không có bao nhiêu, xài bộ đàm là chuyện bình thường.

Cơ mà nếu mấy đứa muốn xài điện thoại thì cũng được thôi, chỉ là ra ngoài cũng không có mạng không có sống, vả lại số lượng cũng không còn nhiều"Cả bọn nhìn sang Dương Tố Tố, em nuốt cơm trong miệng rồi lấy điện thoại từ không gian ra, trước kia họ đều giữ lại điện thoại đưa em giữ, dù sao thứ này vức đi thì tiết lắm, lỡ đâu còn sài được cái gì thì sao?Bà nhìn cả đóng điện thoại chói lòa, ba chấmThương Dao đứng dậy lấy áo khoác, sẵn tiện cầm theo điện thoại của mấy người đang ngồi ăn, bà ung dung nói : "dì đi cài sim cho mấy đứa, đợi vài ngày đi!"

Bạch Diệc ăn được mấy muỗng, gấp hộp nhựa lại bỏ vào bao, vừa uống nước vừa nói : "ai ui, nhiệm vụ này xem ra cũng không thể xem thường rồi"Trịnh Trí đang nhai cơm, nghe y nói vậy cũng không khỏi tò mò : "vì sao?"

Y lau miệng, dựa lưng ra ghế, trong có vẻ lười biếng nói : "lần trước em nói rồi, nhiệm vụ này là ở khách sạn, có thể là khách sạn hoang luôn rồi, nhưng không có người thôi chứ vẫn có xác sống, mấy con cô hồn đó dai như đỉa ấy.

Nhiệm vụ mà chúng ta cần phải làm chính là tiêu diệt con xác sống rắn ở đó, người thực hành nhiệm vụ trước chỉ là vô tình tìm thấy thứ đó, không nghĩ một đi không trở lại, đó cũng là lý do mẹ em lo lắng"Thịnh Thanh xoa xoa cằm, bĩu môi : "xác sống thì không sao, nhưng rắn thì có sao!"

Lục Nhiên và Dương Tố Tố đồng tình gật mạnh đầu, họ ghét rắn nhất a!!Dương La Kỳ dọn dẹp lại bàn một chút, thuận miệng hỏi : "khi nào đi?"

Bạch Diệc cười tươi : "ngày mai, nhanh làm sớm nghỉ, tớ chắc chắn nhiệm vụ này sẽ vô cùng thú vị đấy!"

Ồ, thứ Bạch Diệc nói hứng thú, chắc chắn không tồiĂn xong thì đi tắm, chỉ là Bạch Diệc cùng Lục Nhiên xuống lầu mua thêm nước cho cả bọn, số linh thạch mà Thương Dao cho họ thực sự là nhiều lắm, nhưng tiêu hoài như vậy cũng quá ngại rồiBạch Diệc cầm bao chứa toàn chai nước, bất thình lình nhìn sang người bên cạnh : "cậu với Nam Hạ tới đâu rồi?"

Lục Nhiên vốn đang bình thản cước bộ cầm hai bịch chai nước, vừa nghe y nói vậy xém chút nữa đã chạm mặt với biển báo, anh ho nhẹ lấy lại tinh thần, nhíu mày nhìn y : "cậu có ý gì?"

Y cũng không dài dòng trực tiếp lườm anh, bĩu môi nói : "ăn chung ngủ chung, các cậu thực sự chưa làm gì à?"

Anh đá mông Bạch Diệc một cái, có chút bất mãn : "tớ không có như cậu đâu đấy!"

Bạch Diệc cười khúc khích : "hahaha, có lẽ chỉ thiếu cơ hội để hai cậu bày tỏ thôi, gan các cậu trong chuyện yêu đương đúng là quá nhỏ!"

Tuy anh không muốn thừa nhận, nhưng Bạch Diệc nói không sai.

Lục Nhiên cũng chỉ bất lực suy tư, thở dài một hơi nhìn y : "còn cậu thì sao?"

Ánh mắt y có phần lơ đễnh, trầm ngâm một hồi mỡi chậm chạp nói : "phức tạp"Phức tạp?

Dù Lục Nhiên không hiểu, nhưng anh biết rõ Bạch Diệc xưa nay đều thích đơn giản, thứ gì dễ y sẽ làm, thứ gì khó y sẽ khiến nó dễ đi để làm, thậm chí Bạch Diệc còn chẳng thèm để ý đến việc khó.

Thứ mà có thể khiến Bạch Diệc nói ra hai từ "phức tạp", có lẽ cũng chỉ có mỗi mối quan hệ giữa Bạch Diệc và Dương La KỳHai người họ lên tới tầng mười hai, đưa cho phòng Dương Thịnh một bao, Lục Nhiên cũng tạm biệt Bạch Diệc mà về phòng, đem bao có mấy chai nước kia thong thả xách điBạch Diệc cũng chỉ ừ một tiếng, sải bước về phòng.

Y vừa mở cửa vừa cười tươi, hai tháng nay cùng Dương La Kỳ chăn ấm nệm êm thực sự quá đã!Chỉ là có trời mới biết, Bạch Diệc khi nhìn thấy vưu vật đang mang mỗi cái khăn tắm bước ra từ phòng tắm kia, tim Bạch Diệc đã đập mạnh như trốngDa thịt Dương La Kỳ trắng hồng, đôi chân ấy thon dài mê người.

Xương quai xanh cũng thật tinh tế, động lại những giọt nước ấm.

Dương La Kỳ vốn đã đẹp, dung nhan này khiến không ít cô gái phải ghen tị, nhưng bình thường cô lại quá bình đạm, phong nhã, nếu giống Bạch Diệc tùy ý một chút thôi, có lẽ cũng sẽ như bây giờ, khiến Bạch Diệc mê mẩn không thôi.

Y không thể không nuốt vài ngụm nước bọtDương La Kỳ vừa hay cũng ngẩng đầu nhìn, chạm trúng ánh mắt nóng bỏng của Bạch Diệc, cô hiểu ra ý tứ trong đôi mắt ấy, nhưng vậy thì sao?

Cô dạo này đang chán, trêu chọc y là niềm vui bất hữu của cô rồi!

Cô không nhìn Bạch Diệc nữa, cũng không thèm mặc quần áo, quấn mỗi khăn tắm tiến đến bên Bạch Diệc, vươn tay đóng cánh cửa lại, thuận tiện đem Bạch Diệc đè lên tường, cô cười tà mị : "A Diệc, đẹp không?"

Bạch Diệc lần đầu tiên thấy Dương La Kỳ cười kinh nhân như vậy, không khỏi nuốt nước bọt.

Lần nào cô đi tắm, đồ ngủ đều đã thay trong phòng tắm luôn rồi, làm gì bạo dạng như hôm nay?

Hơn nữa quen nhau cũng tính ra được mấy tháng rồi, y lại là lần đầu tiên thấy Dương La Kỳ cười kiều diễm đến thế Không thấy y trả lời, Dương La Kỳ áp sát hơn, nhướn mày : "hửm?~"Bạch Diệc cảm thấy cổ họng mình có chút khô khốc khi nhìn thấy đôi môi đỏ hồng ướt át của cô, hơi thở nóng ấm của Dương La Kỳ cứ phả vào mặt mình khiến Bạch Diệc ngứa ngáy, y nhẹ giọng : "rất đẹp!"

Dương La Kỳ nhận được câu trả lời mình muốn, cười nhẹ rồi thả Bạch Diệc ra, ung dung qua ghế ngồi.

Bạch Diệc lại cứ mãi nhìn theo cô mà không nhận ra ánh mắt của mình đã trầm mê đến mức nào.

Cô cảm nhận được sự nóng rực từ ánh mắt ấy, không chút phong tình nào nhìn y : "nhìn đủ chưa?"

Bạch Diệc giờ mới hiểu ra bản thân bị trêu chọc, nhưng y không giận, dù sao người có hời cũng là mình ấy chứY bẽn lẽn tới bên cạnh cô ngồi, thanh âm mê man dụ hoặc thì thầm bên tai cô : "Tiểu Kỳ, cậu chọc tớ bằng cách đó, không sợ sao?"

Hơi thở nóng ran của y phả vào tai cô, khiến Dương La Kỳ không khỏi đỏ mặt, cô nổi hứng chọc Bạch Diệc chẳng qua là vì thần thái sững sờ của y rất thú vị, nhưng cái việc khiến y nổi hứng...

Ái chà, có lẽ trêu hơi quá chăng?

Dù gì trước nay cô thường được em họ nói là thanh tâm quả dục, chẳng thể hiểu được dục cầu ái nhân, chẳng qua từ khi ở cùng Bạch Diệc, ngày nào cũng bị y trêu ghẹo, cô sớm đã học theo dáng vẻ ấy, biết cách trêu chọc người ta, chỉ là việc đùa giỡn như này cô cũng chỉ đối với Bạch Diệc mà làm(Tác giả : Bạch Diệc dạy hư con gái tui ròi các vị à!)"sợ cái gì?"

Dương La Kỳ nhướn mày, cho dù lòng có loạn, ngoài mặt vẫn trầm tỉnh như thếBạch Diệc bĩu môi, ai dạy hư Tiểu Kỳ nhà mình rồi?

Thật biết cọ vào chỗ ngứa của y mà!

Chỉ là điều này cũng khá thú vị, ít nhất Dương La Kỳ sẽ biết chủ động thân mật với mình hơn, dù cho có không nhiều mấy, nghĩ vậy Bạch Diệc liền bày ra vẻ làm nũng lay lay tay cô : "Tiểu Kỳ, hôn chút được không?"

Lại là câu này, nghĩ cô sẽ tin sao?

Đương nhiên là không, nhưng ai có thể cưỡng lại mỹ nhân làm nũng đây?

Càng huống hồ mỹ nhân này quá mức kinh diễm!Cũng không đợi cô nói gì, Bạch Diệc đã bắt đầu hôn, cô không phản khán, rất thuận theo ý Bạch Diệc, dù sao cô biết thừa mỗi sáng khi Bạch Diệc thức dậy trước mình, y sẽ lén hôn trộm cô, chẳng qua Bạch Diệc ngoài hôn ra cũng chẳng làm gì quá phận, ban đầu có hơi ngại, nhưng về sau cũng không có trắc trở gì lắm nữaCạy hàm răng trắng đều kia ra, lưỡi y nhanh chóng quấn lấy lưỡi nhỏ của cô mà tha thiết công vũ.

Mật ngọt trong miệng Dương La Kỳ đều bị y dùng lưỡi đảo đi hết, tay y cũng chẳng yên phận mà như rắn, uyển chuyển luồng vào khăn tắm của côSự mát lạnh của biển cả lại xuất hiện, ấm áp và dịu dàng.

Dương La Kỳ chính là thích điều này, được đại dương bao la ôm trọn trong sự ôn nhu cực điểm, đôi mắt tím của cô có đôi chút trầm luân, đại dương vốn rất rộng lớn, rất lạnh lẽo, chẳng qua khi tiếp xúc với Bạch Diệc, Dương La Kỳ lại cảm thấy hình như đại dương cũng không đến nỗi quá khó nhìn thấy, quá lạnh lẽoNơi êm ái nhất trên cơ thể Dương La Kỳ bị Bạch Diệc xoa bóp.

Cho đến khi Dương La Kỳ đập nhẹ tay vào vai y, Bạch Diệc mới lưu luyến tách ra.

Cũng vì đó y thấy được ánh mắt trầm luân của Dương La Kỳ, là không thích y làm như thế này sao?

Hay là không thích y quá phận?Bạch Diệc buồn tủi nhìn cô, như cún nhỏ mất đi miếng thịt ngon, hạ mắt nhìn Dương La Kỳ.

Tiếc thay cô lại không biết, cô nhìn Bạch Diệc xịu xuống, có chút khó hiểu, bình thường chẳng phải Bạch Diệc rất có hứng sao?

Hôm nay là bị ai chọc ghẹo sao?

Nghĩ như vậy cô liền sinh khí, ai lại đi chọc ghẹo A Diệc nhà cô vậy chứ?!

Dương La Kỳ không kiềm được nghiêm mặt nhìn y : "cậu buồn phiền cái gì?"

Bạch Diệc thả lỏng người, nằm vào lòng Dương La Kỳ, vùi mặt vào nơi êm ái ấy, nhỏ nhẹ đáp : "bỗng nhiên tớ cảm thấy, cậu không thích tớ làm như thế này, tựa hồ khiến cậu không vui!"

Dương La Kỳ đơ ra mấy giây, cô là khi nào để lộ vẻ mặt như vậy?

Bạch Diệc vì cái lý do này mà dừng lại đúng là khiến cô cạn lời rồi.

Nhưng hiện tại y trong ủy khuât như vậy, mặc dù có muốn ăn sạch đi nữa cô cũng không muốn trong tình cảnh y đáng thương đến thế, cô sẽ đau lòng lắmCô xoa đầu y, thở dài nói : "người tớ ghét có thể là bất cứ ai, nhưng chắc chắn không phải là cậu, vì sao lại nghĩ như vậy?"

Bạch Diệc giọng nói có chút run rẩy, tựa hồ đứa trẻ làm sai mà lí nhí : "nhìn cậu lạnh nhạt quá, tớ thực sự sợ"Ai cũng có thể ghét bỏ Bạch Diệc, có thể lạnh nhạt với Bạch Diệc, nhưng người đó tuyệt đối không được là Dương La Kỳ.

Bạch Diệc dù cho có vô ưu cỡ nào đi nữa, nhưng chỉ cần một ánh mắt tương đối sắc lạnh của Dương La Kỳ, bản thân y liền sẽ mơ hồi tự khiển trách bản thân"cậu đừng ghét tớ, được không?"

Bạch Diệc khẩn cầu nhìn cô, ủy khuất nóiNghe tới đây cô không khỏi bật cười, cái con người ngày nào cũng cười ha ha hi hi này, thiên địa đều không quan tâm, vậy mà chỉ vì cô lơ đễnh một chút liền sợ hãi, cô gõ nhẹ lên đầu Bạch Diệc, ôn nhu hết mực : "cứ có cảm giác, cậu ngày thường và cậu lúc này thực sự là hai con người khác nhau"Thật ra đâu riêng gì Bạch Diệc, ngay cả Dương La Kỳ ngày thường *vân đạm phong thanh, đối với Bạch Diệc lại tựa hồ tràn đầy mị hoặc.

Ở bên cạnh Bạch Diệc, cô bất giác sẽ tự nhiên vô tư thể hiện lòng mình, không đoái hoài hai thứ lễ tiết(*vân đạm phong thanh ý chỉ một người bình thản, lạnh nhạt, tựa như gió nhẹ mây hững hờ trôi)Y ngẩng đầu, cười tươi : "đối với cậu đương nhiên sẽ khác!"

Ây, cười cũng trong thật lóa mắt, Dương La Kỳ thực sự rất thích Bạch Diệc cười rộ lên, vừa trong trẻo vừa câu hồn.

Người ta luôn đặc biệt yêu thích cái đẹp, đặc biệt là sắc đẹp khiến người ta thần hồn điên đảo như Bạch Diệc, y đối với ngoại nhân luôn cười, đương nhiên chỉ là có lễ độ mới cười, vả lại khi ở bên cạnh Dương La Kỳ, y tựa hồ rất thích cười tươi, đem lớp mặt nạ kia mà vứt bỏNhắc mới nhớ, từ cái lúc ngâm dung dịch chuyển đổi, cái mặt nạ này mơ hồ đang dần rơi ra, cơ mà rơi ra cũng được, dù sao hiện tại nó cũng chẳng quan trọng lắm, mặt nạ này chỉ có công dụng khiến Bạch Diệc cảm nhận được Bạch Liên vẫn còn ở đâu đó sống tốt, nhưng hiện tại cũng không cần nữa, vì y biết nếu thành phố J vẫn tốt đẹp đến mức có thịt để ăn thì chắc chắn Bạch Liên sẽ không có gì quá khổ sởDương La Kỳ cảm nhận Bạch Diệc ngày càng ôm chặt mình, có lẽ là đang suy tư cái gì đó, cơ mà giờ cái gì cũng không làm nữa, vậy đi ngủ cho lành.

Cô nhéo má Bạch Diệc : "A Diệc, tớ buồn ngủ rồi"Bạch Diệc ngoan ngoãn đứng dậy, lại bị Dương La Kỳ nhìn chằm chằm, y mới hiểu ra mà bế cô lên đặt lên giường thật nhẹ nhàng, sau đó lại chỉnh nhiệt độ phòng lên cao một chút, dù sao Dương La Kỳ không tự mặc quần áo, Bạch Diệc cũng không giúp được, y cũng biết ngại đấy có được không!Làm xong Bạch Diệc liền trèo lên giường nằm, chỉ là so với bao lần thì lần này phải dính chặt Dương La Kỳ y mới chịu nằm ngủ, ai bảo cô ngủ không mặc đồ, có chỗ tiện lợi lắm nha!Nhìn bóng lưng trắng nõn của Dương La Kỳ, bên vai lại có vết sẹo dài ấy, Bạch Diệc thực sự chỉ hận không thể vĩnh viễn giam giữ Dương La Kỳ, để cô mãi mãi ở bên mình, so với việc cơ thể đầy kinh diễm này sẽ ngày càng có nhiều vết thương, trực tiếp một nhát để lưu giữ bên mình mãi mãi chẳng lẽ không tốt hơn sao?Nhưng Bạch Diệc hiện tại có chút do dự về việc đó, Bạch Diệc muốn nhìn Dương La Kỳ cười, muốn nhìn Dương La Kỳ hạnh phúc, đương nhiên cô phải sống mới có thể được như vậy.

Nhưng nếu cô còn sống, khổ đau và tức giận cũng là không thể tránh khỏi.

Bạch Diệc thực sự rất khổ tâm, y có chút miên man về việc từ khi nào bản thân đã đặt trọn tâm trí vào Dương La Kỳ rồiBạch Diệc vùi đầu vào vai cô, chân tâm tự mình cảm thấy an toàn mới nhẹ nhàng hạ mắtHôm nay cũng là một giấc ngủ yên bình, có lẽ ngày mai cũng sẽ ổn cả thôi, không đến nỗi quá nguy hiểm cho mọi người, Dương La Kỳ trong lúc còn mơ hồ khi mới tỉnh dậy nghĩKhông nghĩ vừa mới lật người liền đã thấy ánh mắt thoáng trầm mê của Bạch Diệc, y đối mắt với cô liền có chút khựng lại, cười ôn nhu : "Tiểu Kỳ, chào buổi sáng~"Dương La Kỳ không nói gì, nhưng khóe miệng cong lên nhè nhẹ.

Mới sáng sớm đã được bổ khí bởi dung nhan người đẹp, không tồi!Cô duỗi mình ngồi dậy, không chút kiêng nể gì về việc bản thân đang xích lõa, ung dung đi thay đồ.

Chẹp chẹp, cô đây là muốn khiến Bạch Diệc điên đảo sao?

Rất tiếc, cô thành công rồiBạch Diệc không kìm được mà nuốt nước bọt, cảm thấy bản thân lúc trước cùng Thịnh Thanh đổi phòng là hành động vô cùng đúng đắn, bằng không cảnh tượng xuân sắc này y sẽ được nhìn sao?

Bất quá chỉ được nhìn, có hơi tiếcDương La Kỳ vốn đang suy nghĩ cho ngày hôm nay, nhưng bị ánh mắt của Bạch Diệc nhìn đến nóng lưng, cô liếc nhẹ Bạch Diệc, y như bị bắt quả tang mà nhanh chóng xoay đầu điCái con người này cũng dễ chọc thật đấy, Dương La Kỳ có chút buồn cười nghĩKhi hai người xong xuôi hết rồi mới ra ngoài phòng khách, họ đợi thêm chút nữa để những người còn lại vệ sinh cá nhân xong.

Cũng không quá lâu, cả đám đã được ra khỏi thành phốDương Tố Tố nhìn cổng lớn dần đóng, đang ngày càng xa, không khỏi cảm khái : "bên ngoài mạt thế loạn lạc, vậy mà thành phố J vẫn như mây trên trời, ngoại trừ việc thêm một cái Esper Academy ra, từ luật pháp cho đến quy củ chẳng khác gì bình thường"Nam Hạ ngáp một cái, cậu thực sự còn có chút buồn ngủ, buồn chán nhìn em : "chỉ tiếc chúng ta không thể chỉ tận hưởng!"

Trịnh Trí vừa lái xe vừa quan sát hàng cây xanh dần dày hơn, có chút lo lắng nhìn sang Dương La Kỳ : "La Kỳ, hôm nay có chuyện gì đáng lo không ấy?"

Cô lắc đầu, điềm đạm đáp : "em cũng không thấy được chuyện gì, có lẽ ngày hôm nay sẽ không quá khó khăn"Lục Nhiên khoanh tay, vui vẻ nói : "vật thì quá tốt, chỉ sợ ngày đầu tiên ra ngoài làm nhiệm vụ đã có chuyện không lành, như này thì tuyệt cà là vời luôn rồi!"

Thịnh Thanh vốn đang dựa bên vai Dương Tố Tố chợp mắt chút, ngáp dài một cái nhìn em : "từ từ, bạn học Dương Tố Tố có đem theo thức ăn không đấy?"

Cả bọn cùng lúc im lặng nhìn em, Dương Tố Tố bĩu môi lườm chị : "em đâu phải não cá vàng, đương nhiên là đem đủ!"

Ây da, nói gì thì nói đi, tự nhiên lườm Thịnh Thanh như vậy làm gì?

Bất quá cũng khá đáng yêuChiếc xe này tốc độ không tốt bằng xe cũ của Trịnh Trí, chỉ là nó chắc hơn nhiều, nãy giờ đâm bao nhiêu con xác sống rồi vẫn rất êmMọi việc sẽ không đến nỗi nào nếu giữa đường cả bọn không bắt gặp xác sống lợn, tốc độ xe nhanh chóng tăng vọtDương Tố Tố cùng Thịnh Thanh trèo lên nóc xe ứng phó với lợn xác sống, em ngắm chuẩn súng bắn liên tục vào cái con lợn đó, Thịnh Thanh cũng dùng siêu năng lực làm cho con lợn kia ngày càng nặng hơn, khiến nó khó mà di chuyển.

Nhưng thực sự khá ngoài ý muốn, con lợn này có lẽ là loại xác sống đột biến đặc biệt, súng đạn đều bị nó nuốt chửng, siêu năng lực của Thịnh Thanh chỉ là nó khó khăn đôi chút, không lâu sau lại đùng đùng đuổi theo chiếc xe màu đen đằng trướcLục Nhiên thấy vậy cũng bắt đầu ném bùa ra, không nghĩ lại bị con lợn đó nuốt trọn, anh không khỏi há hốc : "má nó, heo cho dù có biến thành xác sống vẫn có thể ham ăn như vậy sao?!"

Nam Hạ muốn xuống xe chiến với con xác sống mập ú này một phen, chỉ là lại bị Lục Nhiên giữ lại, xuống xe để bị con lợn đó bỏ mồm nuốt hay gì?Trịnh Trí lái càng lúc càng nhanh, cũng càng lúc càng loạn, thầy hoảng hốt nhìn sang Dương La Kỳ : "La Kỳ!

Em mau tìm cách đi aaaa!!!"

Cô quay đầu nhìn con lợn mập đó, cắn môi đầy bất mãn, sao hôm qua cô lại không thể tiên tri thấy cái thứ này chứ?

Cô như nhớ ra gì đó, quay đầu nhìn Bạch Diệc : "còn bao lâu nữa?"

Bạch Diệc hiểu ý, khẽ thở hắt ra, y thò đầu ra khỏi cửa sổ gọi hai người kia vào, sau đó lại chỉ vào một đường hầm đi xuyên qua núi : "phóng hết cỡ luôn cho em nha, chỉ cần vượt qua cái hầm đó, sẽ tới ngay khách sạn hoang!"

Trịnh Trí vừa định cầm lấy ga số, bỗng nhiên trố mắt nhìn y : "ê khoan, hết cỡ luôn á?!"

Bạch Diệc bĩu môi, dựa vào vai Dương La Kỳ nói : "giờ anh không làm thì bọn mình chui vô bụng con heo đó cũng được, chỉ là có hơi tởm thôi chứ có gì đâu ha~"Ầm một tiếng, chiếc xe ấy đã lao như bay vào trong hầm, Trịnh Trí cố gắng mở miệng : "tối quá!!"

Những người khác đều bị áp lực đè chặt vào ghế rồi, chỉ riêng Dương La Kỳ được Bạch Diệc ôm trọn trong lòng, chút xíu ảnh hưởng bên ngoài đều chẳng dính dáng được tới cô, y cười nói, trong có vẻ khá thản nhiên : "cứ chạy như bình thường lại đi anh, nơi này con heo không thấy đường mà chạy vào đâu, vả lại mỗi lần cần quẹo thì sẽ có đèn sáng lên, khỏi phải lo"Không phải lo?

Vậy thì cứ chạy tới đi, có gì khó cứ đem Bạch Diệc ra xử lý là được (Tác giả : nói gì thì nói, cái gì khó cũng đem Bạch Diệc ra, hình như chuyện gì báo đời cũng là từ Bạch Diệc, chẳng phải có quá phần báo đốm sao?)Trong hầm rất tối, lâu lâu chỉ có đôi chút ánh sáng le lói bởi bản dẫn đường, còn lại đều rất tối tâm.

Dương La Kỳ nhìn bóng tối bao bọc, có chút miên man, cho dù không phải đang ở một mình, nhưng im lặng quá, có chút cô đơn.

Ánh mắt cô giao động, có hơi thất thầnCô cứ nghĩ trời tối như này, Dương La Kỳ và Bạch Diệc lại ngồi hàng cuối, có lẽ cũng chẳng ai thấy được ánh mắt lạc lõng của cô, nhưng cô lại không biết mắt Bạch Diệc rất tốt, thêm việc từ khi mới vào hầm, Bạch Diệc đã luôn đặt tầm mắt lên người cô, mọi sắc thái động tác của cô đều bị y nhìn thấy đượcDương La Kỳ có chút mệt mỏi, bóng tối đối với cô đặc thù chính là cô đơn và tẻ nhạt, không nghĩ tới ánh sáng của một biển báo nữa vừa mới hiện lên, chiếc xe đã phải quẹo gấp, khiến mọi người trong xe bị bất ngờ ngồi không vững.

Dương Tố Tố ngã lên người Thịnh Thanh, cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể chị, em có chút ngượng ngùng muốn ngồi dậy, không nghĩ lại bị chị giữ lại, từ khoảng cách này hơi thở nóng rực ấy của Thịnh Thanh phả vào mặt em, Dương Tố Tố đỏ mặt, nhỏ giọng khó hiểu : "chị Tiểu Thanh, thả em ra!"

Thịnh Thanh nhỏ giọng thì thầm vào tai em : "không muốn, chị muốn ngủ thêm, ngoan ngoãn ngồi im để chị dựa vào, được không?"

Chưa kịp để em trả lời, chị đã trực tiếp dựa lên vai em nhắm mắt, Dương Tố Tố cũng không phản khán, chỉ ngượng nghịu thở dài.

Hôm qua còn đòi thức đêm để giải phòng linh lực, tìm vị trí gần nhất của siêu tai tinh, vậy mà bây giờ lại nằm đâyNhưng em có nào biến, chẳng qua Thịnh Thanh chỉ là muốn nhân cơ hội đụng chạm em một chút, không biết từ khi nào, chị đã không kìm được muốn tiến gần em hơn, dù có một chút...

Không, một chút chính là quá ítTrong lúc đó, Nam Hạ té thẳng lên đùi Lục Nhiên, cậu bĩu môi : "anh Tiểu Trí, đây là muốn hại bọn em cái gì đây!"

Lục Nhiên cười bất lực đỡ cậu ngồi dậy, khẽ nắm lấy ngón tay cậu, Nam Hạ cũng để yên, ngủ cũng ngủ chung rồi, nắm tay chút có sao đâu?

Mặc dù cậu vẫn cảm thấy kỳ lạ.

Cậu đương nhiên sẽ thấy lạ, Lục Nhiên đây là muốn lợi dụng tình hình để nắm tay Nam HạTrịnh Trí bất lực nói : "xin lỗi, ban nãy biển báo cho cua gắt quá, thông cảm đê!"

Dương Tố Tố cũng hừ một cái, chẹp miệng : "anh cũng không cần nhanh như vậy liền bẻ lái, hiện tại hầm này trừ tối ra cũng có cái gì nguy hiểm đâu, anh lái bình thường một chút không được sao?"

"anh ấy sợ bị lợn ăn thịt đó mà" Thịnh Thanh cười ha hả, châm chọc nóiTrịnh Trí bị đoán trúng tim đen, đỏ mặt nâng cao giọng : "không có nha!"

Bên đó nói cười, ở sau lại tràn ngập ái muội, lúc xe quẹo gấp, Dương La Kỳ đã vô tình ngã vào lòng Bạch Diệc, cô muốn ngồi dậy, nhưng y lại giữ cô lại, nhẹ nhàng đặt cô lên đùi mình mà ôm chặt vào lòng, y phải cảm khái Dương La Kỳ lúc nào cũng thơm, hương thơm nhè nhẹ của hoa tử đằng.

Còn y lại ngập tràn mùi tanh tưởng của biển cả, chính y còn cảm thấy khó chịu(Tác giả : hoa tử đằng là loài hoa rất đẹp, mang màu tím mơ hồ giống với đôi mắt của Dương La Kỳ, nó cũng có hương, chẳng qua là nó có độc.

Ở đây miêu tả Dương La Kỳ với hoa tử đằng thật ra chính là muốn nói người đẹp có độc)Nhưng Bạch Diệc nào biết Dương La Kỳ chính là say mê sự êm ái và dịu dàng từ sự tanh tưởi của đại dương, mỗi khi ở bên cạnh Bạch Diệc quá gần, cô cảm giác bản thân bị đại dương bao bọc, tựa hồ vừa ngạt thở vừa ấm áp.

Đại dương vốn quanh năm lạnh lẽo, chẳng qua đối với Dương La Kỳ, Bạch Diệc đã tặng nhiệt độ của đại dương quanh mình lên, y muốn để cô có cảm giác an tâm, một chút thôi cũng đượcDương La Kỳ muốn rời khỏi y, có chút gượng gạo thì thầm : "A Diệc, thả!"

Bạch Diệc vùi mặt vào hõm cổ cô, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen dài ấy, y hạ thấp giọng : "đừng sợ, bóng tối ở đây suy cho cùng cũng chẳng có cách nào ngăn chặn được sóng biển đến từ tớ, cậu cũng chẳng phải chỉ có một mình"(Tác giả : ở đây ý là muốn nói bóng tối có tĩnh lặng đến đâu, Bạch Diệc vẫn sẽ như cơn sóng của biển, ồ ạt hồ nháo tiến tới bên Dương La Kỳ, sẽ không để thế giới của Dương La Kỳ chỉ có sự tĩnh lặng)Cô thực sự bất ngờ, đã tối đến vậy rồi Bạch Diệc vẫn có thể nhìn thấy sắc mặt của cô sao?

Là nhìn lâu đến mức nào chứ?

Hay bẩm sinh mắt Bạch Diệc đã quá tốt rồi?Thấy động tỉnh đằng sau một chút cũng không có, Nam Hạ không khỏi tò mò quay đầu lại nhìn : "alo, bên dưới ngủ rồi hả?"

Dương La Kỳ vội vàng lắc đầu : "à, không có, chỉ là..."

Cô vội vàng che miệng mình lại, trừng mắt nhìn Bạch Diệc đang hôn lên cổ mình, đã vậy tay còn không yên phận miếng nào!Nam Hạ không khỏi tò mò : "chỉ là cái gì?"

Dương La Kỳ bị hơi thở nóng rực của Bạch Diệc phả vào cổ, khó chịu không thôi.

Bạch Diệc cười khẽ : "bên này đang sửa soạn đồ một chút, đừng có nhìn xuống"Y lại đặt nụ hôn lên hõm cổ Dương La Kỳ làm cô kinh hãi không thôi, bịt chặt miệng lại, làm gì thì làm nhưng trước mặt người khác thì mơ đi!Cô dậm chân Bạch Diệc một cái, y bĩu môi, thanh âm mang chút uất ức vang lên : "anh Tiểu Trí, nâng màn che bên em dùm với, đang sửa quần áo"Trịnh Trí ồ lên một tiếng, nhanh chóng bấm nút nâng màn che cho ghế của hai con người kia, tuy có hơi không hiểu nhưng thầy cũng chẳng để tâm bao nhiêuNhững người khác cũng rôm rã cười nói.

Dương La Kỳ bị Bạch Diệc hôn đến đỏ bừng cả người, thấy màn che đóng lại rồi liền vội vàng đẩy bản thân xa ra khỏi Bạch Diệc.

Y không những không tức giận, lại còn cười rất ngoan ngoãn, cầm lấy tay Dương La Kỳ hôn lên : "cậu không cần ở một mình, tớ vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh cậu, nếu cậu muốn, tớ có thể ở sau lưng yểm trợ cậu tiến bước"Không cần danh phận, không cần sự đồng ý hay chấp nhận, giây phút này Bạch Diệc chỉ muốn đem con người trước mặt này an ủi, thật tâm đối đãiDương La Kỳ dù không nhìn thấy rõ, nhưng cô cảm nhận được ánh mắt Bạch Diệc nhìn cô dịu dàng hơn rất nhiều, không hiểu sao khóe mũi cô có chút cay cay, có chút muốn khóc, nhưng ở bên ngoài, cô không muốn mình quá chật vậtBạch Diệc ở bên cạnh có chút nhói lòng, nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt le lói vài giọt lệ thủy khó kiềm chế kia, y ôn nhu nói : "Bạch Diệc tớ, chưa từng thất hứa đâu"Dương La Kỳ cười thành tiếng, thanh âm trong trẻo tựa hồ muốn khắc sâu vào tim Bạch Diệc, cô đột nhiên nghĩ nếu có Bạch Diệc bên cạnh, cho dù trời có sập đi nữa thì cô cũng không thể nào cô đơn đượcCho tới khi ánh sáng mặt trời le lói trước mặt, cái xe này mói náo nhiệt hẳn lên, đương nhiên tấm màn che đã được hạ xuống rồi, bằng không Bạch Diệc thực sự muốn làm cái gì đó với Dương La KỳCó điều khi ra khỏi hầm tối, đoạn đường đi chẳng yên ổn bao lâu đã bị một đám người bao vây, có lẽ cũng chỉ ba, bốn người, một thanh niên cao lớn mang áo sơ mi cầm dao tiến lên nói : "xuống xe!"

"ồ, thì ra thời này vẫn có cướp" Nam Hạ ngồi trong xe không khỏi hưng phấn trả lời, kỳ thật lâu lâu mới gặp người ngoài, cảm xúc đương nhiên sẽ lay động không ítTrịnh Trí nhìn con dao đang dần tiến tới bên cửa kính, bĩu môi quay sang đám bên dưới : "cái này xử lý sao đây?"

Xử lý sao cho được?

Dương La Kỳ chảy mồ hôi hột bất lực, thở dài nói : "cứ làm theo ý họ đi"Dù sao họ cũng đâu có cái gì để cướp đâu, thứ gì cũng nhét cả vào không gian của Dương Tố Tố rồiCả đám từ từ xuống xe, mặt đối mặt với những người này, một ông chú trong đó đẩy đẩy gọng kính, nhíu mày nói : "lão Lưu, cậu xem có dấu hiệu của xác sống không?"

Ồ, thì ra là sợ họ bị nhiễm à?

Lưu Vạn Phong cũng thử đi quanh kiểm tra bảy người xa lạ này, anh ta nhìn bộ dạng thì chắc là dân văn phòng, dù sao trong đa số ngành nghề, văn phòng là loại có người làm dễ nhận ra nhấtLưu Vạn Phong kiểm tra xong liền quay đầu nhìn ông chú : "anh Cao, không có gì cả"Cao Huân gật gật đầu, Bạch Diệc là sợ thế giới không đủ loạn cười nói : "kiểm tra kiểu đó mà nhận biết được thì cũng nể đó ông anh!"

Sáu người kia quay đầu nhìn chằm chằm y, ngập tràn hận ý, mà đám người kia cũng nâng cao cảnh giác hơn nhìn mấy ngườiDương La Kỳ chỉ đành thở dài một hơi : "xin lỗi đã làm mọi người sợ, tuy không biết các anh muốn thế nào nhưng nếu là sợ việc bị lây bệnh xác sống thì hãy yên tâm, một người trong chúng tôi bị nhiễm cũng không có"Quả nhiên họ đã đỡ cảnh giác hơn, Cao Huân lại không kìm được hỏi : "mấy người tới đây làm gì?"

"đi tìm chỗ trú ẩn, bọn tôi vừa mới thoát khỏi đám xác sống kia, nhất thời không biết nên đi đâu" Dương La Kỳ tìm đại một lý doLưu Vạn Phong nghe vậy cũng gật gù, hướng họ nói : "nếu vậy thì được rồi, có thể rời đi"Không nghĩ ở bên bụi cây đã bị Bạch Diệc vạch ra, trước mắt là một cái tòa nhà rộng lớn, nhìn kiểu gì cũng giống thấy biệt thự hoang chứ chẳng phải khách sạn, chẳng qua là do ở bên cạnh có biển báo ghi "hotel", bằng không bảy người bọn họ còn không rõ đây là khách sạn hay biệt thự nữaHọ tự nhiên đi qua bụi cỏ mà không để ý tới con dao đang kề cạnh, dù sao thứ này muốn tránh cũng chẳng có gì khóLưu Vạn Phong nhìn đám người ung dung như này, có chút khẩn trương nhìn Cao Huân : "anh Cao, cái này..."

Hắn lắc lắc đầu, trầm ổn nói : "đừng hoảng, trước tiên họ chưa làm gì chúng ta"Đương nhiên là họ chưa làm gì bọn hắn, là bọn hắn kề dao vào người họ đấy có được không?

Thịnh Thanh không khỏi bĩu môi nghĩMột người phụ nữ đang ngồi trên bật thềm, dáng vẻ trong khá lo lắng khi thấy đám người lạ tới gần, thím nhìn sang Cao Huân, tràn đầy lo lắng : "Cao Huân, đây là ai?"

Hắn lắc lắc đâu, sao mà hắn biết được chứ?Dương La Kỳ ho nhẹ, cười ôn hòa : "dì, trước tiên đừng hoảng, bọn tôi chỉ là bị lạc đường, chẳng qua vô tình đi vào nơi này, dì có thể rộng lợn thu nhận bọn tôi mấy ngày được không?"

Địa điểm làm nhiệm vụ là ở đây, không ở lại đây thì đi đâu mà làm nhiệm vụ đây chứ?

Dương La Kỳ ngoài mặt cười ôn hòa, trong lòng lại cảm thấy phi thường mệt mỏi, những người ban nãy cầm dao đe dọa bọn họ cũng là ở đây, vậy thì còn có biến cố phiền phức nào nữa đây chứ?Thím ấy căng thẳng nhíu nhíu mày, thực sự là sợ hãi vô cùng, Lưu Vạn Phong lại ở bên cạnh nói : "bà chủ, chẳng qua cũng là người lạ, cần gì giữ lại đâu?"

Bà chủ lắc lắc đầu, cuối cùng cũng rộng lượng nói : "nếu mọi người muốn ở lại mấy hôm cũng được, ở đây vẫn còn ba phòng, không làm phật ý mọi người chứ?"

Lục Nhiên đứng bên cạnh Dương La Kỳ, cười ôn hòa dễ gần nhìn thím : "dì cho bọn tôi ở đây là tốt quá rồi, còn đâu tâm trạng bất mãn!"

Cao Huân ở bên cạnh hừ 1 cái : "ở đây đông càng thêm đông!"

Dương La Kỳ nhíu mày, đây là có ý gì?

Chẳng lẽ còn không ít người ở trong biệt thự này sao?Và sự thật đúng là vậy, khi tiến vào biệt thự, phòng khách hiện tại đã có hai người ngồi trên ghế, bà chủ mời họ ngồi xuống, nhẹ nhàng nói : "mấy cô mấy cậu, hiện tại có thêm người mới, cũng chỉ có mấy ngày, đừng đánh lộn ở đây nhé?"

Thím lại quay sang đám người Dương La Kỳ giới thiệu về mấy người ở đây, lại nói : "ở đây là biệt thự tôi mua để nghỉ hưu trước khi virus lan ra, không nghĩ trước khi rơi vào cảnh khổ sở đã chuẩn bị được không ít đồ, xem như cũng nhàn hạ, chẳng qua không quá thoải mái, mong mấy đứa không chê""bà chủ, như này đã là quá tốt" Trịnh Trí ở bên lịch sự nóiChỉ là một cô gái ngồi khoanh tay kia trông thật bất mãn : "bà chủ, thức ăn không còn nhiều, bà cứ thu nhận người mãi rồi còn gì để ăn để uống đâu chứ?!"

Dương Tố Tố nổi lên gân xanh, lâu rồi mới gặp người miệng lưỡi chua chát như vậy, em khịt khịt mũi mấy hơi : "sẽ không, bọn tôi vốn đã chuẩn bị sẵn lương thực, cũng chỉ là mấy ngày ở nhờ, sẽ không ở quá lâu đâu"Ninh Tư Linh hừ lạnh, tựa hồ là đang xem thường, cô ta mang chiếc váy đỏ dính người, bộ dạng cũng thực là uyển chuyển, có lẽ là có người rồi.

Lại nhìn bàn tay của thiếu niên mang quần áo thể thao đen, khuôn mặt đường nét rõ ràng, bất quá cũng chẳng đến nỗi phải nhìn nhiềuNào là Cao Huân, nào là Lưu Vạn Phong hay Ninh Tư Linh cùng Giang HiếuỞ đây có Cao Huân là thân thiết với bà chủ nhất, nghe bà thím nói hắn ngày trước ở gần nhà, cũng rất thân thiết, chẳng qua từ lúc chuyển đến đâu cũng chẳng còn liên lạc nữa, không nghĩ rơi vào tình thế này lại gặp nhau, cũng thật là có duyên, cũng vì vậy Cao Huân xem bà chủ như mẹ mình, hắn thực chất đã mất mẹ từ nhỏ, bất quá lớn lên cũng không có bao nhiêu thiếu thốnThực ra ở đây chừng này người, cũng không đến nỗi quá phiền não, Bạch Diệc vừa thầm quan sát không gian xung quanh vừa nghĩHọ được xếp lên phòng, ba tiểu tử trong nhóm một phòng, hai phòng còn lại Thịnh Thanh và Dương Tố Tố đã chọn một phòng rồiBạch Diệc và Dương La Kỳ ở trong phòng cạnh phòng đôi nam nữ kia, chỉ hy vọng buổi tối không nghe âm thành gìDương La Kỳ gõ gõ tường, khẽ nhíu mày : "ở đây âm thanh không hề tệ, chỉ là cảm giác rất vang?"

"có lẽ là phần gia công đã cố ý cách âm, chỉ là đã lâu không tu sửa, đã không tốt như trước" Bạch Diệc ở bên cạnh từ lâu đã ngáp dài ngáp ngắn từ lên vai Dương La Kỳ, y vốn không quá để tâm đến mấy việc nàyCô khẽ cốc đầu Bạch Diệc một cái, ra vẻ giáo huấn : "đừng dựa nữa, cậu nói xem, ở đây cũng cả chục phòng, biết tìm con rắn đó ở đâu đây?"

Bạch Diệc cười, nhẹ nhàng nói : "chỗ nào có ẩm thấp thì nó ở, có máu thì nó tới, có điều kiện cho nó sống là được"Dương La Kỳ trầm tư, không khỏi bất lực : "chẳng lẽ mỗi ngày mấy phòng, kiểm tra đến khi nào?"

"cũng không cần lo lắng, ở nơi này dù gì không phải chỉ có mỗi chúng ta, không sợ không có cơ hội" Bạch Diệc vẫn giữ thanh âm mềm mại cười nói, chẳng qua có nơi nào lạnh lẽo trong ngữ điệu ấyỞ đây trừ nhóm bảy người bọn họ ra thì chỉ còn chừng ấy người, rắn xác sống cũng chẳng tự nhiên mà xuất hiện, người nào có dã tâm đây?Mà kệ, dù gì cũng đã là trưa rồi, nên lót bụng.

Bất quá bà chủ từ một giờ chiều đã gõ cửa phòng họ, cười hiền hòa : "nên ăn trưa rồi"Một lúc sau, ngay tại phòng khách đã có mười hai bát cháo.

Cơ mà nói là cháo thực sự ngượng miệng, đều là nước lã cùng ít gạo trắngTrong lúc ăn, Giang Hiểu trong lúc ăn rất bất mãn : "bà chủ, có thể kiếm cái gì tốt hơn không?"

Thím cười gượng, khó xử nhìn hắn : "ngại quá, hiện tại tôi cũng chẳng tìm được gì hơn"Nam Hạ nóng máu, lại nhìn sang Dương La Kỳ, cô vừa gật đầu lại lắc đầu, cậu cũng tự hiểu không nên gây hứng quá khích, chỉ kìm lại tràn đầy chế diễu nhìn Giang Hiếu : "ăn không được thì mời đi, thời này có cái gì ngon sao?"

Nói câu này bảy người Dương La Kỳ đều không kìm được xém cười khúc khích, ở thành phố J thú thật đồ ăn không tệ, thậm chí còn khá vừa miệngGiang Hiếu hừ lạnh, liếc xéo cậu : "cậu cũng vậy thôi, khác gì tôi?"

Vì Nam Hạ ngồi ngay cạnh Dương La Kỳ, đến lúc này Giang Hiếu mới thực sự nhìn kỹ cô, dung nhan này, khí chất này làm hắn phát mê.

Chẳng qua bên cạnh lại có cô bạn gái, chẳng thể động tay bao nhiêuHơn nữa hắn lại cảm thấy luồng sát khí nào đó đang nhắm thẳng vào mình, chỉ là không rõ từ đâuBạch Diệc nãy giờ đã nhịn đến cực lực, nếu không phải dưới bàn có tay Dương La Kỳ nhẹ nhàng vuốt ve tay y chấn an, chỉ sợ y đã đám Giang Hiếu đấm cho tới khi tan xươngĂn cũng không ăn được bao nhiêu, cả bọn đều đã lên phòng, dĩ nhiên vẫn còn đóiChiều tới lại khá im lặng, lại thêm một bát nước lã cùng vài hạt gạo, thực sự là không no cho nổi.

Cho đến khi tối mịt mù, dãy tầng hai đã chẳng thể tĩnh lặng được nữaCả đám bảy người đều thầm lặng tới phòng Dương Tố Tố và Thịnh Thanh, không mấy bất ngờ khi cánh cửa mở ra đã có Nam Hạ và Lục Nhiên ngồi đó nhai bánh mì xúc xích, thấy hai người họ cũng nhanh chóng vẫy tay, Nam Hạ nhai nhai nói : "nhanh nhanh đi, để mấy người khác phát hiện thì phiền phức lắm"Kỳ thật đồ ăn đem không nhiều, không phải có thể đem ra cho bất cứ lúc nàoDương La Kỳ vào phòng trước, Bạch Diệc lại làm rơi giấy khô bên ngoài, liền phải nhặt trước cái đãKhông nghĩ nghe được tiếng mở cửa phòng bên, y nghĩ cũng không cần nghĩ liền đã đóng sầm cửa phòng Dương Tố Tố và Thịnh Thanh lại, khiến cho mọi người trong phòng cả kinhMà người vừa bước ra khỏi phòng cũng nhìn y đầy sợ hãi : "sao, sao cô còn thức?!"

Người hỏi là Giang Hiếu, hắn vốn chỉ muốn đi kiếm chút nước uống, không nghĩ lại bắt gặp Bạch Diệc ở đây, y cười nhu thuận nhưng lại chẳng kiên nhẫn trong thanh âm : "rơi đồ, anh Giang có chuyện gì sao?"

Rơi đồ?

Ở trong phòng bình thường thì làm sao rơi đồ ở ngoài phòng chứ?!

Giang Hiếu không khỏi đề phòng, chẳng qua dung nhan tuyệt hảo của Bạch Diệc cũng làm hắn nhẹ nhỏm đôi chút, lấp bấp nhíu mày : "tôi đi uống nước, nếu chỉ là rơi đồ vậy thì cô nhanh ngủ đi, ngày mai chúng ta sẽ ra ngoài kiếm chút đồ!"

Nói xong hắn liền quay mặt, nhanh hết mức đi vào phòng, đợi hắn đi Bạch Diệc mới lộ ra ánh mắt lạnh lẽo kia, không khỏi bất mãn chẹp miệng một cái, quay lại gõ cửa phòng : "mở cửa"Cánh cửa mở ra, Dương La Kỳ ngẩng đầu nhìn thử, không thấy người khác nữa mới thở phào, kéo Bạch Diệc vào, Lục Nhiên toát mồ hôi hột nhìn y : "ê này, người phòng bên đột nhiên ra đây làm gì thế?"

Y nhún vai, tiến tới ngồi xuống xếp bằng trên đất : "hắn nói hắn đi uống nước, ai mà biết trùng hợp như vậy được?"

Thịnh Thanh thở hắt ra, không khỏi lắc đầu ngao ngán : "kiểu này thế nào cũng bị nghi ngờ dính liếu đến vụ gì đó, nguy hiểm quá trời quá đất!"

Trịnh Trí cũng đồng tình gật đầu : "thật, nhiệm vụ thì chưa có tiến triển nào, vậy mà chuyện phiền phức không tìm cũng tới!"

Nam Hạ nuốt mẫu bánh trong miệng, khoanh tay ngáp dài : "kệ đi, nhiệm vụ của chúng ta cũng chỉ là con rắn chứ không phải đám người đó mà, cần gì quan tâm họ quá làm gì?"

Cậu nói không sai, chỉ là có hơi bá đạo nha, Dương La Kỳ bất lực thở hắt ra : "tớ có cảm giác, sẽ không có gì đơn giản như vậy""đó là đương nhiên, dù gì...

Ở đây đâu chỉ có người thường" Bạch Diệc ngáp dài một hơiLục Nhiên và Dương La Kỳ nhìn nhau, tựa hồ hiểu ra được ý của Bạch Diệc nói--------------------------------------------------------Tác giả : thực sự có hơi thắc mắt, mọi người thích [bệnh kiều x bệnh kiều] hay [bệnh kiều x phúc hắc] đây?

Tác giả : cơ mà, chung quy đều là [tâm thần x kẻ điên] thôi, hehehe!!
 
[Bhtt] Nếu Ta Yêu Nhau Ở Mạt Thế
Chap 13 : mạo hiểm


"ý em là gì?

Chẳng lẽ ở đây còn có siêu năng lực gia sao?"

Thịnh Thanh nghe Bạch Diệc nói như vậy, không khỏi thắc mắt Bạch Diệc lắc đầu, bình ổn dựa đầu lên vai Dương La Kỳ, lười biếng nói : "nếu chỉ là siêu năng lực gia thì làm gì đáng lo ngại, cũng là con người bình thường thôi, chẳng qua tâm tư lại thật chẳng giống con người, khiến người ta đầy lo ngại"Dương Tố Tố và Nam Hạ nghe xong càng choáng, họ mà hiểu được Bạch Diệc nói cái gì có lẽ sẽ là chuyện siêu nhiên"ý của cậu ấy, có những con người bề ngoài chỉ là da thịt bình thường, nội tâm lại chẳng khác nào mãnh thủ đê tiện, đều khiến người khác chán ghét"Trịnh Trí thoáng chốc rơi vào suy tư, không lâu sau lại ngẩng đầu nhìn mọi người : "ở đây anh phát hiện ra 1 chút chất lỏng trơn trượt trên tường và sàn nhà, có lẽ là dấu vết đường đi của rắn xác sống""nếu là như vậy, ngày mai chúng ta sẽ đi kiểm tra, hiện tại trời quá tối, có đèn pin cũng không được, dù sao pin đem theo cũng có hạn" Lục Nhiên thở hắt raNam Hạ bĩu môi, một mặt bất mãn : "nếu là rắn xác sống chủ trương, chúng ta không đến nỗi quá phiền phức, nếu là người có kế, chẳng qua chúng ta không rõ ai khống chế ai"Dương Tố Tố gật đầu, đầy mệt mỏi dựa lên vai Thịnh Thanh : "dù sao thì cũng nên đi ngủ, em buồn ngủ quá rồi!"

Ai về phòng náy, không tụ hợp nữaDương La Kỳ đi trước, đã vào phòng rồi, Bạch Diệc đi theo sau lại phát hiện ra 1 cái bật lửa, nhìn khá quen, Bạch Diệc khẽ nhíu mày, trong lòng nổi lên 1 cổ tính toánBạch Diệc đi theo sau đóng sầm cửa phòng lại, lại bước nhanh tới đẩy Dương La Kỳ lên giường, trực tiếp đè lên người cô"cậu, cậu làm cái gì vậy?!"

Dương La Kỳ không chút phòng bị nào đối với Bạch Diệc mà bị y đẩy xuống giường, 1 mặt sững sốt nhìn y"làm chuyện rất cần thiết cho cậu, dù gì cũng chỉ còn mỗi 2 người chúng ta, nên nhân cơ hội này làm chút chuyện" Bạch Diệc cười nghiêm túc nói, dáng vẻ đầy liêm chính"thì ra là vậy..."

Dương La Kỳ thoáng có chút đỏ mặt, Bạch Diệc có ý tốt giúp mình, vậy mà trong đầu mình lại nghĩ đến chuyện đen tối kia, đúng là biến thái quá mà!Bạch Diệc cười thầm, y biết Dương La Kỳ là đang nghĩ cái gì, có lẽ hiện tại cô đang có chút tự trách.

Chẳng qua cô làm sao biết được việc bản thân nghĩ lại là sự thật.

Bạch Diệc thực sự có chút muốn thân mật với Dương La Kỳ.

Ở cái nơi này dù Bạch Diệc không ngại, nhưng y biết Dương La Kỳ ngại, vả lại Bạch Diệc tự biết bản thân có biến thái đến đâu đi nữa cũng không đến nỗi có dục vọng dâm tà đến mức có thể ở nơi xa lạ mà làm càng, sẽ có chút ngại nha!"vậy nên làm thế nào?" lúc cô ngẩng đầu lên, vừa hay sự tiếc nuối và dục vọng trong mắt Bạch Diệc đã biến mất, chỉ còn lại sự vui tươi và nhu hòa thường ngàyBạch Diệc để cô nằm lên đùi mình, vừa vuốt tóc cô ra sau vừa nhẹ nhàng nói : "ở Esper Academy, cách hấp thụ mà thầy Hoắc dạy quá chậm, không, thậm chí là cách hấp thụ tinh thạch của phòng thí nghiệm EFE đều quá chậm.

Với tốc độ đó và siêu năng lực khó khai phá của cậu, cậu rất khó phát triển sức mạnh, sợ là khi đạt đến mức độ cấp Z của esper cậu cũng đã là bà lão rồi"1 viên linh thạch được Bạch Diệc đặt lên trán Dương La Kỳ mà vừa nãy y lấy từ bên Dương Tố Tố, cô liền hiểu ý mà bắt đầu hấp thụ, phải đợi khá lâu sau mới có thể hấp thụ xong viên linh thạch cỡ vừaBạch Diệc kiên nhẫn đợi cho đến khi Dương La Kỳ mở mắt ra, mới cầm 1 viên linh thạch nhỏ nữa lên, có chút âm trầm nói : "cậu biết không, thứ này được lấy ra từ não của xác sống, rất kinh tởm, chẳng qua vì để mạnh lên, cũng sẽ không đến nỗi nào"Không đợi cô kịp phản ứng, Bạch Diệc đã dùng miệng truyền viên linh thạch đó vào trong miệng cô, ép cô nuốt xuốngDương La Kỳ trố mắt nhìn y, cảm giác cơ thể mình đầy đau đớn, đau đến quằn quại, nhưng cô lại chỉ biết ngơ ngác nhìn Bạch Diệc, cơ thể run rẩy vì đau thắt : "thế này..."

Bỗng nhiên, Dương La Kỳ thổ huyết, máu chảy ra từ miệng, Bạch Diệc lại chỉ che mắt cô lại, nhẹ nhàng nói : "nhắm mắt lại, tiếp tục hấp thụ"Cơ thể cô đau đến toát mồ hôi lạnh, nhưng cô vẫn theo lời Bạch Diệc nhắm mắt lại, cô lựa chọn tin tưởng Bạch DiệcBóng tối nhanh chóng bao quanh lấy tâm trí Dương La Kỳ, khiến cô lưu lạc trong khoảng không, cô có chút nhũn người, ở đây thật cô quạnhNhưng cô vẫn không hoàn toàn ngã gục, vẫn cố gắng vững chân tiến về phía trước.

Cô đã thấy được 1 luồng ánh sáng trắng, thứ đó có rất nhiều hình ảnh, chẳng qua thứ rơi vào tầm mắt cô lại chỉ vỏn vẹn 1 trận đẫm máu. thứ độc xà quấn lấy 1 người, người đó lại được 1 người khác cứu, chỉ là đến khi con rắn xác sống đó hoàn toàn nổi giận, nó điên cuồng cắn người, người bị cắn lại sinh khí, cầm dao dính máu của chính bản thân đi đâm loạn, đến cuối, 3 xác, 1 rắn 2 người, đều không còn nữaChỉ là những cảnh này đều quá mờ, cô không thể biết được ai là aiBạch Diệc nhìn Dương La Kỳ nằm trên đùi mình đã không còn run rẩy, tự hiểu cô đã thành công hấp thụ linh thạch, y mới thở dàiBạch Diệc lần đầu tiên biết được cảm giác lo lắng đến tim đập nhanh, đại não căng cứng.

Y nhớ lại trước kia khi bản thân vẫn đang tồn tại bên đại dương để học cách điều khiển siêu năng lực, cũng đã phải hấp thụ linh thạch như vậy.

Bạch Tri khi ấy vì muốn con của ông ta học được cách điều khiển siêu năng lực tự nhiên, liền không dạy 3 chị em cách hấp thụ linh thạch, cơ mà Bạch Liên và Bạch Phong vẫn thành công tìm ra cách hấp thụ, chỉ riêng Bạch Diệc vẫn cứ mãi như vậy.

Nhưng Bạch Tri tài nào biết được, so với cách hấp thụ linh thạch mà ông ta khai phá ra, Bạch Diệc đã tự tìm ra cách mới, trực tiếp nuốt chửng linh thạch, đem linh thạch dung hòa hoàn toàn vào cơ thểCảm giác đó đau đến tận xương tủy, mà lúc đó Bạch Diệc chỉ mới 6 tuổi, thử hỏi xem 1 đứa trẻ phải chịu đựng sự khổ cực như vậy, có thể mạnh mẽ đến mức nàoChỉ là lâu dần cũng đã quen, Bạch Diệc cũng không còn khó khăn như vậy nữa, nhưng khi dùng cách này với Dương La Kỳ, y cảm nhận được tim mình còn thắt chặt hơn lúc lần đầu tiên đối mặt với xác sống...

À không, phải là vật thí nghiệm không thành công của EFE, họ mất đi nhân tính, chỉ còn lại ý chí xé xác người taĐối với Bạch Diệc mà nói, giờ đây sự an toàn của Dương La Kỳ còn vạn lần quan trọng hơn của y, Bạch Diệc hiểu rõ cách nuốt chửng linh thạch này nguy hiểm đến mức nào, chỉ sợ nếu không có ý chí, sẽ có thể chết bất cứ lúc nàoChẳng qua Bạch Diệc biết nếu Dương La Kỳ không mạnh lên, tính mạng của cô càng sẽ khó giữ hơn, Bạch Diệc cho dù muốn bảo vệ cô, nhưng không phải lúc nào y cũng có thể ở bên cạnh Dương La Kỳ được, y hiểu chí hướng của mình và cô không giống nhau là bao, cô có lòng nhân từ hơn y rất nhiều, người có thể cứu sẽ cứu, có thể giữ sẽ giữ.

Mà Bạch Diệc, vốn chỉ cần mỗi Dương La Kỳ là đủ, cũng vì vậy Dương La Kỳ rất có khả năng vì người bên cạnh mà hy sinh, đương nhiên Bạch Diệc sẽ không để điều đó xảy ra, chỉ là thà vạn nhất còn hơn nhất vạnBạch Diệc nhìn thấy sắc mặt của Dương La Kỳ dần ổn thỏa hơn, nhịp thở cũng nhịp nhàng hơn, y biết cô ngủ rồi, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tuyệt diễm của cô.

Bạch Diệc có chút buồn cười, Dương La Kỳ thực sự khá hoàn hảo, dung nhan này chỉ cần nhìn 1 lần liền sẽ in vào tâm trí người ta, chẳng qua bình thường cô lãnh đạm quá, khiến người khác có chút xa cách, Bạch Diệc ban đầu cũng chẳng có ý định gì với cô, lại không nghĩ khi thí nghiệm EFE rò rỉ, y lại tìm tới côBỗng nhiên y nhớ lại lúc trước, khi nhận được thư cấp báo của mẹ từ thành phố J, bản thân đã bất mãn đến mức nào, mà vì muốn sống an ổn, y lại nhắm tới Dương La Kỳ, người mà y biết được đã thức tỉnh siêu năng lực từ nhỏ, chẳng qua vì trước lúc đó khá yên bình, 2 người cũng có thân thiết gì hơn cái danh bạn cùng lớp đâu?

Chỉ là lần đầu tiên gặp cô, Bạch Diệc đã có chút sững sờ, so với biết bao nhiêu người Bạch Diệc đã gặp, Dương La Kỳ đã để lại cho y ấn tượng khá sâu sắc, trầm tính ít nói, nhan sắc lại thượng hạng, thông minh nhanh nhẹn, vòng tròn trong mắt lại khá sáng, chắc là esper khá mạnh.

Nhưng dù sao hiện tại cũng đâu cần để tâm, có liên quan gì đến mình sao?Bạch Diệc đã nghĩ như vậy, nhưng cho tới khi tiếp xúc với Dương La Kỳ trong khoảng thời gian không dài không ngắn từ đầu năm cấp 3, Bạch Diệc đã rất để tâm đến cô, luôn quan sát cô từ xa, nhưng mà 1 lời cũng chưa từng nói, cho tới khi mạt thế nổ ra, y lại không kiềm được mà muốn tiến tới bên cạnh Dương La Kỳ.

Ban đầu nghĩ là vì tính mạng của bản thân, nhưng dần dà y mới hiểu ra bản thân là vì Dương La Kỳ, sợ cô có mệnh hệ gì, sợ sẽ không được nhìn thấy dáng vẻ thanh tĩnh của cô nữaChỉ là bây giờ không phải lúc yên bình gì, nguy hiểm rất nhanh sẽ kéo tới, không biết là khi nào, cho nên phải đề phòng hết sức"Tiểu Kỳ, rốt cuộc là vì cái gì mà tới lại để tâm tới cậu như vậy?

Vì cái gì lại lo cho cậu còn hơn chính bản thân tớ?

Vì sao chứ?"

Bạch Diệc vuốt đôi mày thanh tú của Dương La Kỳ, mi mắt rũ xuống, nhỏ giọng thì thào Yêu sao?

Có lẽ là vậy, khái niệm yêu của Bạch Diệc không rõ ràng, vì từ lúc sinh thời cho tới bây giờ, chữ "yêu" đối với y mà nói thật quá xa xỉ.

Ngay từ khi còn nhỏ Bạch Diệc biết bản thân phải kiêng cường, nếu không với dã tâm của Bạch Tri, y sẽ trở thành vật thí nghiệm thực vật, mất đi tự do của bản thân.

Mà cho tới khi Bạch Liên biến mất, Bạch Diệc càng hiểu nếu bản thân lơ là 1 chút thôi, cho dù là bản thân hay người bên cạnh đều sẽ chẳng an toànY nhẹ nhàng đặt Dương La Kỳ lên gối, hít luồng khí lạnh của trời đêm vào mũi, khiến bản thân tỉnh táo, hôm nay đã nghĩ quá nhiều chuyện khiến bản thân mềm lòng rồiBạch Diệc muốn xuống giường đi ra ngoài đôi chút, không nghĩ lại bị Dương La Kỳ giữ tay lại, y nhìn thì cô vẫn còn ngủ, có lẽ trong giấc mơ của cô vẫn còn cái gì đó không thỏa, vậy thì y sẽ ở bên cạnh cô 1 chút, xem như chút gì đó an ủiNghĩ vậy Bạch Diệc liền trực tiếp nằm xuống bên cạnh Dương La Kỳ, cảm giác buồn ngủ dồn dập xâm nhập vào đại não khiến y phải hạ mắt.

Thì ra ở bên Dương La Kỳ lại có thể an tâm đến như vậyCho tới khi ánh sáng le lói qua khe cửa sổ, Dương La Kỳ mới dần mở mắt, so với hôm qua thì hôm nay tinh thần đặc biệt phấn chấn, cơ thể cũng không còn quá đau đớn nữa, lại cảm thấy não khá thư giãn, cô nhìn qua lại thấy Bạch Diệc vẫn còn nhắm mắt, không khỏi thích thú ngắm nhìn.

Dung nhan này nhìn bao nhiêu cũng không chán, da trắng môi hồng mũi cao, lại thêm đôi mắt phi thường thu hút, đúng là đẹp đến mê hồn mà!Bỗng nhiên cô lại nhớ lại lúc lần đầu gặp Bạch Diệc, khi ấy là ở trong thư viện.

Dương La Kỳ theo thường lệ đi mua sách, không nghĩ sẽ ngồi cùng bàn với 1 cô gái rất xinh đẹp.

Áo sơ mi đỏ quần trắng thêm cái áo khoác trắng, thật có phong cách.

Mái tóc cũng khá nổi bật, thư viện nhiều người như vậy nhưng mái tóc trắng ấy lại thật dễ nhìn thấy.

Cư nhiên an tĩnh đọc sách, ánh mắt của người với người khi nhìn cô gái xinh đẹp đó đều mang vẻ tò mòLúc đó Dương La Kỳ mang khẩu trang đen vì bị ho, khó mà nhìn thấy mặt, chẳng qua là theo thói quen mà đến thư viện.

Không nghĩ lúc đọc sách cổ họng lại khô khốc, cứ bất giác ho mãi, cũng không nghĩ tới cô gái xinh đẹp đặc biệt nổi bật đó sẽ chủ động bắt chuyện, đi rót giúp cô 1 ly nước, lại rất ôn hòa chia sẻ cho cô vài cuốn sách khá hayKết thúc ở thư viện, tưởng chừng sẽ chẳng bao giờ gặp lại, không ngờ sau khi mùa hè kết thúc, lại gặp nhau ở ngôi trường cấp 3 đầy mới mẻ, còn cùng lớp nữa chứ.

Chẳng qua chỉ có Dương La Kỳ nhìn ra nữ sinh đó, dù sao mái tóc trắng cùng đôi mắt vàng thật khó mà quên được, nó rất hiếm mà, nữ sinh ấy có tên cũng liên quan đến màu trắng, cũng là cái tên mang ý nghĩa khá sắc sảo.

Vừa phong nhã vừa trong sáng như ánh mặt trời, tự do lại kiên cường như núi, liều lĩnh cũng ôn nhu như suối, đó chính là ý nghĩa của 2 chữ "Bạch Diệc"Không nghĩ Bạch Diệc so với ấn tượng ban đầu của cô lại thật khác, hòa đồng và hoạt bát hơn rất nhiều, dáng vẻ bình thản điềm đạm kia có lẽ cô chỉ nhìn thấy duy nhất khi ở thư viện lần đó mà thôiChẳng qua nữ sinh đó lại không nhận ra cô, cũng phải, khi ấy cô đeo khẩu trang kín mít, sao mà nhận ra được chứ.

Cũng là từ đó mà chẳng còn cái gì liên hệ, cho tới khi họ cùng nhau đồng hành trên chiến trường giữa người và xác sống, mới dần hiểu rõ đối phương hơn, chỉ là càng hiểu càng sợ, cũng là càng rõ càng yêuBỗng nhiên Dương La Kỳ lại nghe thấy thanh âm mềm nhẹ : "đừng nhìn nữa, từ lúc mở mắt ra không có gì khác để nhìn sao?

Hay là ưu mê tớ rồi?"

Bạch Diệc không biết từ khi nào đã mở mắt, cười kiều mị"cậu tỉnh từ bao giờ thế!"

Dương La Kỳ không nghĩ y lại đột nhiên lên tiếng, có chút hốt hoảng cùng ngại ngùng"tỉnh từ trước cậu rồi cơ, ai bảo cậu lúc ngủ đáng yêu quá, khiến tớ vẫn phải nằm đây ngắm cậu" Bạch Diệc cười hì hì, chẳng qua là muốn che dấu tâm thái ngại ngùng vừa rồi của mình, bản thân ngắm Dương La Kỳ không bị phát hiện thật đúng là hên hết chỗ chê mà!Vậy là nãy giờ cô ngắm Bạch Diệc người nọ đều biết hết?

Cũng quá ngại rồi đó!

Dương La Kỳ không khỏi đỏ mặt hơn"cơ mà cậu làm gì nhìn tớ lâu thế?"

Bạch Diệc vẫn không kiềm được hỏiDương La Kỳ cười nhu hòa, rạng rỡ nói : "đang nghĩ về lần đầu tiên gặp cậu, rất có hoài niệm!"

Bạch Diệc không khỏi bật cười, ban đầu 2 người gặp nhau đâu có gì thú vị?

Sao Dương La Kỳ lại nhớ được nhỉ?Dương La Kỳ cười mỉm, nhẹ nhàng nhìn y : "cậu không biết đâu, chúng ta gặp nhau từ trước khi vào cấp 3 rồi cơ, dù chỉ là trong 1 ngày ở thư viện cũng đã rất thú vị rồi"Gặp nhau từ trước cấp 3?

Bạch Diệc không khỏi hồi tường, chẳng qua nếu là ở thư viện, y lại khá có ấn tượng với 1 cô gái có dáng dốc rất xinh đẹp, đôi mắt cũng rất thu hút, đặc biệt là vòng tròn trong mắt người đó, giờ ngẩm lại, chẳng phải y hệt Dương La Kỳ lúc chưa phát triển siêu năng lực sao?!Sau khi ngộ ra, Bạch Diệc sững sờ nhìn cô, cô lại cười : "thì ra cậu còn nhớ!"

Bạch Diệc bỗng nhiên có chút vui vẻ, thì ra không chỉ có riêng y chăm chú nhìn người taDương La Kỳ ngồi dậy duỗi người, lại quay sang kéo tay Bạch Diệc : "mau dậy thôi, nhờ cậu mà sáng nay tinh thần tớ thật không tệ đây!"

Câu của cô có 2 nghĩa, 1 là chuyện về linh thạch, 2 là về việc sáng nào cũng có nhìn thấy mỹ nhân, thật mỹ mãn màBạch Diệc ngáp 1 hơi, cười cười cùng Dương La Kỳ chải chuốt đôi chút rồi ra ngoài, vừa hay đã thấy mấy người kia cùng nhóm Dương Tố Tố đã đứng đó nói chuyện"oa, chị Tiểu Diệc, chị La Kỳ, mau lại đây!" em vừa nhìn thấy 2 người liền mừng rỡ thốt Dương La Kỳ cùng Bạch Diệc tiến tới, không khỏi thắc mắt, cô tò mò hỏi : "sao thế?

Sao mọi người tập hợp hết ở đây rồi?"

"bọn tôi muốn hỏi mọi người có bánh xe dự phòng không, chúng tôi muốn ra ngoài 1 chút để tìm xíu đồ, chẳng qua đi xe sẽ đỡ phải nguy hiểm hơn" Cao Huân đứng đối diện, thẳng thắn nóiDương La Kỳ gật đầu : "được, mọi người có thể sử dụng"Em nghe thấy vậy liền đi vào phòng, đóng cửa lại, từ trong không gian lấy ra cái bánh xe mới.

Cứ phải dấu dấu diếm diếm kiểu này thật là mệt mỏi mà!Sau khi nhận lấp bánh xe vào, Cao Huân nhẹ giọng cảm ơn, lại nhìn đám người hỏi : "các cô cậu muốn đi chung không?

Kiếm chút đồ ăn ở tiệm tập hóa gần đây"Thịnh Thanh cười khiêm nhườn, lắc lắc đầu nhẹ nhàng nói : "cảm ơn ý tốt của anh Cao, nhưng mà bọn tôi từ bên ngoài vào đây 1 đêm qua vẫn rất mệt, muốn nghỉ ngơi thêm, các anh cứ yên tâm, chúng tôi sẽ không động đến đồ ăn mà mọi người vất vả đêm về"Cao Huân nghe vậy cũng gật đầu, dẫn theo Lưu Vạn Phong rời đi.

Dương La Kỳ mới chợt nhớ ra đôi nam nữ phòng bên, nãy giờ chẳng thấy họ đâu, chắc là vẫn còn ngủ nhỉ?Cả bọn quyết định vào phòng của Dương Tố Tố và Thịnh Thanh, chị bảo muốn xem thử vị trí của siêu tai tình 1 lần nữa cho yên tâm, những người khác cũng tò mò vào theoDương La Kỳ định đóng cửa lại sau khi quan sát bên ngoài, không nghĩ phòng bên đã mở cửa, cô nghĩ cũng không cần nghĩ liền đóng sầm cửa lại, có chút cảnh giác nhìn Giang Hiếu, trong phòng đã bắt đầu kiểm tra vị trí của siêu tai tinh rồi, nhất định không được để người khác nhìn thấy!Hắn vừa nhìn thấy cô, mạt cười trên mặt đã không giấu nổi, cười hiền hòa hướng Dương La Kỳ : "thì ra là cô, Dương tiểu thư, buổi sáng tốt lành"Dương La Kỳ gật đầu, không muốn nói gì thêm.

Không nghĩ Giang Hiếu lại cười gian trá, đè thẳng cô lên tường : "giả vờ lạnh lùng cái gì chứ, bổn thiếu gia đây chào buổi sáng cô lịch sự như vậy, không biết trả lời đàng hoàng lại sao?

Đi cùng 3 thằng đàn ông còn chẳng sợ cái gì, đến ông đây lại tránh như tránh tà, cô xem thường tôi quá đấy!"

Sao tên này suy diễn nhiều thứ quá vậy?

Cô cạn ngôn, nhưng cũng phải bất mãn trả lời hắn : "xin lỗi, anh Giang, tôi có việc""việc bận?

Việc bận gì mà đám con gái lại đi ở chung với 3 thằng đàn ông?

Ban nãy tôi đã thấy 3 tên kia vào phòng này rồi, cô chẳng lẽ muốn nhân lúc mọi người không có mặt mà làm thứ gì đó đáng xấu hổ đó chứ?"

Giang Hiếu tậc lưỡi, đưa tay bóp cằm cô Đáng xấu hổ?

Sao tên này không tự thấy bản thân nói ra mấy lời đáng xấu hổ đi nhỉ?

Cô nghe mà phát tớm đây này, mắc ói quá rồiDương La Kỳ ngay lúc đã muốn động thủ, cửa phòng đã mở, thì ra là bạn gái của cái tên thích ảo tưởng này, cô vừa mừng vì thoát khỏi cái thằng khùng này, lại vừa bất lực vì cái cảnh đang diễn ra.

1 người bạn gái bình thường sẽ chịu được khi thấy bạn trai mình cùng cô gái khác ở cái dáng này sao?Quả nhiên, Ninh Tư Linh vừa thấy đã tức giận, trực tiếp lôi Giang Hiếu sang mắng chửi, hắn cũng chỉ biết cam chịu, tự bịa ra mấy câu bào chửa, thậm chí còn lôi cô ra làm bia đỡ đạnNinh Tư Linh nhìn cô, ánh mắt đầy chán ghét : "con mẹ cô!

Thiếu đàn ông quá hay gì mà đi tìm bạn trai tôi!"

Ây da, chửi gắt ghê"xin lỗi, cô có vấn đề về mắt đúng không?

Anh Giang đè tôi vào tường, tôi kịch liệt dãy dụa còn khó, hơn nữa tôi cũng không cần người bạn trai nào dễ sa ngã như vậy.

Vả lại mấy người bạn của tôi cô thấy cũng thấy rồi, đều không tệ nha, nam có mà nữ cũng có, tôi không hơi sức đâu mà đi tìm anh Giang, cô nói xem, đúng không?"

Dương La Kỳ từ tốn tuông ra 1 tràn, lại thoang thoảng nghe thấy tiếng cười từ trong phòng, biết thừa là mấy người trong phòng kia đã xong việc rồi, hiện tại đang ngồi nghe trò vui, có chút bất lực aNinh Tư Linh thực sự có chút cứng họng, Giang Hiếu tuy không đến nỗi xấu, nhưng so với 3 người đàn ông hôm qua đi cùng Dương La Kỳ, quả thật không sánh bằng, luận từ khí chất cho đến nhan sắc.

Trưởng thành, lãnh đạm hay tiểu thịt tươi, đều có đủ, Dương La Kỳ quả thật không cần tìm tên phong lưu như Giang HiếuNhưng vậy thì đã sao?

Cô ta đang muốn tìm chỗ chút giận đây này!

"cô đừng giả vờ bản thân thanh cao lắm!

Chẳng phải cùng 3 người đàn ông không đủ mới tìm tới tôi sao!"

Giang Hiếu ở bên cạnh cố bào chữaDương La Kỳ 3 chấm, lại nghe thấy tiếng cười đang cố kiềm lại ở trong phòng, chỉ bất lực thở dài, sau đó thầm đá chân vào cửa 1 cái, nghe thấy bên trong trả lại 2 cái, liền biết đã xong hoàn toàn rồi, liền mở cửa phòng ra, nhíu mày nhìn cặp đôi ngang ngược này : "thứ lỗi, tôi không có hứng thú với đàn ông"2 người đó sững người, Bạch Diệc lại từ trong phòng bước ra, khoác lấy vai Dương La Kỳ, cau mày nhìn đôi nam nữ này, bĩu môi : "Tiểu Kỳ, cậu gần đây có phải cận nặng không?

Tên này đẹp cũng chẳng bằng tớ, khí chất cũng không thể so với tớ, cậu nhắm vào hắn làm cái gì?"

Ha..., quả nhiên là Bạch Diệc, vừa ra liền đã bật chế độ miệng độc như xà, đã vậy còn bật mode trà xanh nữa chứ, đến mấy người Dương Tố Tố ở trong phòng còn xém cười thành tiếngGiang Hiếu và Ninh Tư Linh cứng họng, đầy 3 chấmBạch Diệc lại kéo Dương La Kỳ đang đứng nhịn cười vào phòng, không quên bồi thêm 1 câu bân quơ : "hây da, Tiểu Kỳ của tớ thu hút quá, ruồi muỗi gì cũng muốn thử cắn, phiền chết đi được!"

Cửa phòng đóng lại, họ vẫn nghe rõ tiếng chửi mắng của cặp đôi kia, chẳng qua có lẽ là đã vào phòng để giải quyết riêng, không còn nghe quá to nữaCả đám lúc này mới cười thoải mái, Nam Hạ không thể không hướng Dương La Kỳ và Bạch Diệc đưa like : "các cậu đúng là trời sinh 1 cặp mà, người này còn độc hơn người kia, hahaha!!"

Dương Tố Tố ngồi cười ngặt nghẽo, bắt đầu ngày mới bằng 2 cái miệng độc của 2 chị nhà em đúng là hết xảy mà!

Em lau nước mắt vì cười, nhịn cười lại đôi chút nói : "em còn tưởng chị Tiểu Diệc sẽ trực tiếp đánh cơ!

Ai nghĩ lại chơi chiêu miệng lưỡi như thế, cười ngất mất thôi!

Hahaha!!!"

"chẳng lẽ để chị em đứng đó đánh người ta?

Mấy người bảo tui đi ra ngăn Tiểu Kỳ đánh người, giờ chẳng lẽ lại thay bằng tớ đánh à?"

Bạch Diệc bĩu môi, bất mãn nóiDương La Kỳ xoa xoa đầu y, cười khúc khích : "vậy phải cảm ơn cậu sao?"

Bạch Diệc không chần chừ : "đương nhiên!"

Cả bọn lại bật cười, Dương La Kỳ đè nén sự buồn cười lại, ho nhẹ mấy tiếng nhìn cả đám : "cơ mà siêu tai tinh hiện tại thế nào rồi?"

"vừa gần vừa xa, tựa như chúng ta cứ tiến lên nó cũng sẽ tiến lên, mặc dù định vị vẫn là ở tại nơi đó" Thịnh Thanh khoanh tay, phiền muộn nhìn côDương La Kỳ : "hể?"

Chị nhìn cô ngơ ra, liền lấy ra 1 tờ giấy, cắn đứt ngón tay đang bắt đầu lành lại sau lần cắn trước, vẽ 1 vòng tròn lên, bắt đầu niệm chú.

Ngay lập tức, 1 bản đồ đã hiện hữu, chỉ là trên bản đồ đó ngoài bọn họ là mấy cái chấm màu xanh và mấy người ở gần đây có màu trắng ra, ở phía xa hơn có dấu chấm đỏ, thậm chí còn phát sáng rất chói mắtCô sững sờ nhìn, lại nghe thấy tiếng Thịnh Thanh ho sặc sụa, thậm chí còn ra chút máu, trận pháp quan sát cũng đã dừng lạiDương Tố Tố vỗ lưng chị, lại đưa chị chai nước, thở hắt ra : "xem ra sử dụng bản đồ quan sát này 2 lần liên tiếp vẫn là không được rồi""có cách nào khắc phục không?"

Nam Hạ huýt vai Lục Nhiên, cau mày lo lắng hỏiLục Nhiên cũng bất lực gật đầu : "đành chịu, nếu cái này giống siêu năng lực của tớ thì khỏe rồi, chỉ là nó lại là kỹ năng của môn phái người ta, siêu năng lực của tớ không đáng kể"Thịnh Thanh cười cười lắc đầu, thản nhiên nhìn mọi người : "không sao, sau này sẽ quen, dù sao siêu năng lực của chị cũng chẳng phải bùa pháp gì"Trịnh Trí khoanh tay, nhíu mày thấp thỏm nhìn sang Dương La Kỳ : "mà nè, khi nào chúng ta hành động tiếp đây?

Chẳng lẽ cứ ở đây mãi sao?"

"đương nhiên là không, tối nay sẽ không có người không kiềm được mà hành động thôi" cô nhớ lại chút chuyện trong giấc mơ, cười nhẹTối nay?

Ừm, cũng không quá lâu đi, cả đám không vội không được mà!Trưa tới, Cao Huân lại tiếp tục rũ đám người Dương La Kỳ ra ngoài, lần này cô đồng ý, nghĩ đi nghĩ lại chỉ ở không thì có hơi nhàm chán, còn có thêm cả Giang Hiếu cũng điBà chủ nhà cũng đưa họ chút bánh bao, tiện ăn sáng.

Dương La Kỳ cảm ơn thím, người này xấu thì không, nên đàng hoàng đối xử chút đi2 chiếc xe đi băng qua vài đoạn rừng, lấp ló thấy được 1 cái tiệm tạp hóa đã sớm vô chủĐến khi xuống xe, Dương Tố Tố liền không kiềm được tò mò mà nhìn sang phía Cao Huân : "anh Cao, buổi sáng cũng là đi đến đây à?"

"không, ở chỗ khác gần hơn, nhưng chỗ đó không có gì dùng được, đến khi về, chúng tôi đi thêm vài vòng liền tìm ra được cái tiệm tạp hóa này, chỉ là lúc đó gặp vài con xác sống nên chạy xe về luôn" hắn ôn tồn giải thíchCả bọn thử vào tiệm, đúng là có không ít đồ ở đây.

Cao Huân cùng Lưu Vạn Phong và Giang Hiếu lên tầng 2 kiếm đồ, những người khác ở bên dưới lấy đồ ăn thức uốngLục Nhiên nhìn đóng bánh mì, không khỏi suýt soa : "ây, không nghĩ mấy thứ này vẫn còn hạng sử dụng, đúng là may quá đi thôi!"

"có lẽ là mới nhập từ trước mạt thế vài ngày, nhìn ngày sản xuất cũng chỉ mới mấy tháng mà" Trịnh Trí nhìn bao bì, tiện tay bỏ vào túi lớn mà Cao Huân đưa trước đóDương Tố Tố lại nhìn sang cái cửa bên góc, có chút tò mò tiến tới muốn thử mở ra, Dương La Kỳ lúc nhìn thấy, em đã đặt tay lên tay nắm, may mắn có Thịnh Thanh ngăn lại, chị bất lực nói : "đừng động chạm lung tung!

Có nguy hiểm gì thì làm thế nào?"

"a, xin lỗi, em có hơi tò mò chút xíu" em cười hì hì nói, Dương La Kỳ tiến đến cốc vào trán em, thở hắt ra : "em có thể khiến chị đau tim đột ngột đó đồng chí Dương Tố Tố"Nam Hạ đứng gần đó liền cười khúc khích : "nhất em rồi nha Tố Tố, chị Thịnh Thanh để ý em dễ sợ, em động có chút mà chị ấy liền phát hiện ra, có phải lúc ở riêng đã phát sinh quan hệ gì không đó?"

"không có!" không có chút dàn xếp nào, Thịnh Thanh và Dương Tố Tố đồng thanh hôKhiến cho Dương La Kỳ, Trịnh Trí và Lục Nhiên bật cười, cô cảm thấy nếu 2 người này có phát sinh quan hệ gì đó, cũng không đến nỗi nào, ngủ chung cũng ngủ chung rồi, chẳng lẽ 2 người lại không nảy sinh tình cảm gì?

Thế thì cô mới không tin đâu, từ lâu cô đã biết Dương Tố Tố không có hứng thú với đàn ông con trai, chẳng qua con bé lại chỉ dám nỗi cho mỗi cô biết, lại còn thề độc nếu không tìm được người yêu nào có tính cách tương tự Dương La Kỳ, chắc chắn sẽ không thèm động tâm.

Chỉ là Thịnh Thanh, hình như khá hợp ý Dương Tố Tố đó chứ, không biết cặp đôi này sẽ tiến triễn thế nào đây Dương La Kỳ trong lòng đã nổi lên vài sự thích thú cùng tò mò, chẳng qua mà nói, chuyện của Dương Tố Tố và Thịnh Thanh chỉ có họ hiểu rõ nhất, cứ xem họ như thế nào điCơ mà bỗng nhiên cô cảm thấy có hơi thiếu thiếu, Bạch Diệc đâu rồi nhỉ?

Ban nãy lúc bước vào đây chẳng phải vẫn đi sau cô sao?

Những người khác sao lại không thấy lạ nhỉ?Không nghĩ lúc này lại nghe thấy tiếng hét thất thanh từ trên lầu, hình như là của Giang Hiếu"cẩn thận!"

Thịnh Thanh vừa hét vừa kéo Dương Tố Tố và Dương La Kỳ sang 1 bên, tránh cái khung sắc rơi xuốngCao Huân ở trên lầu, thất thanh thét : "chạy, mau chạy!"

Chỉ thấy lũ gián từ đâu ùn ùn kéo ra từ cái phòng trên lầu, Dương La Kỳ nhíu mày, Nam Hạ lại không đủ bình tĩnh, tức giận dùng cái ghế inoc bên cạnh bem bem mấy con gián, bừng bừng lửa nhìn lên : "ai mở cửa đó!!!"

Lưu Vạn Phong nhảy từ cầu thang xuống, sợ hãi đáp : "Giang Hiếu!

Cậu ta ban nãy không biết vì cái gì lại mở cửa phòng, rồi gián trong đó lũ lượt kéo ra!"

Mẹ nó, cái thằng này phiến phức quá đó!

Lục Nhiên cùng Nam Hạ và Dương Tố Tố trừng mắt nhìn Giang Hiếu đang được Cao Huân lôi cổ áo nhảy xuống đây, chỉ tiếc Giang Hiếu chẳng chịu yên, vùng vẫy đến mức khiến Cao Huân trượt tay, thành ra chỉ có 1 người nhảy xuống đượcDương La Kỳ bất mãn đến đau đầu, cô day day thái dương, nhìn sang Lục Nhiên gật đầu, anh liền hiểu ý mà đem bùa phòng vệ ra, lại nhanh như chớp vẽ trận pháp bảo vệĐẩy hết cả đám vào đó, khiến Lưu Vạn Phong sững sốt, Cao Huân lại điềm tỉnh, đám người này từ bên ngoài đến, bộ dạng lại vẫn sạch sẽ tươm tất như vậy, nếu chỉ là người bình thường thì làm sao có thể chứ?Giang Hiếu ở trên đó gào thét : "cứu, cứu với!

Làm ơn cứu tôi với!

Các người dẫn tôi tới đây, không thể không chịu trách nhiệm được!!"

Dương La Kỳ tức càng thêm tức, hít sâu rồi bước ra khỏi trận pháp của Lục Nhiên, nhẹ giọng bảo : "mọi người yểm trợ chút"Thịnh Thanh dùng siêu năng lực khiến cơ thể của Dương La Kỳ trở nên nhẹ hơn, khẽ gật đầu : "được"Lục Nhiên và Dương Tố Tố cũng phụ giúp, anh dùng bùa sát thương cố gắng giết hết đám gián, chỉ là nó quá nhiều, khó mà đánh được hết, nhưng lại không thể dùng bùa nổ, nếu không chỉ sợ đám gián có chết hết hay không, cả đám người bọn anh cũng tiêu tùng không chừng.

Dương Tố Tố dùng súng bắn cũng không thể cứ loạn xạ được, tụi này nhiều quá sức chịu đựng rồi!Nam Hạ biến tay thành búa, tiến ra khỏi kết giới mà tàn sát mấy con gián muốn tiếp cận Dương La Kỳ, tuy có hơi tởm, mà kệ đi, cậu không ngại!Cô nhảy lên cầu thang, phát hiện lũ gián ở cầu thang bu rất đông liền bám vào thanh lang cang sau đó đu lên phía Giang Hiếu, không kiên nhẫn nhìn hắn : "nhảy!"

Hắn run sợ nhìn cô, do dự mãi.

Dương La Kỳ nổi gân xanh, trực tiếp đứng lên lang cang, nắm lấy cổ áo của hắn nhảy xuống, không nghĩ lại có miếng gạch đá rơi từ trên nóc xuống, cũng hên nó cách cô và Giang Hiếu được vài xăng ti métGiang Hiếu bất mãn gào thét : "cô làm gì thế!

Xém chết rồi đây này!"

Dương La Kỳ không muốn nói, chỉ nhìn sang Nam Hạ, ném Giang Hiếu sang cho cậuNam Hạ rất nhanh đã chụp được, chỉ là tay vì bế hắn mà không tiện để đánh nữa, xui xẻo là mấy con gián lại thừa cơ xông lên tấn công cậu"cậu, cậu mau thả tôi ra!

Tay cậu toàn xác gián!

Tởm chết đi được!"

Giang Hiếu sợ hãi la hét"im con mẹ nhà anh đi!

Ồn quá đó!" cậu không kiên nhẫn chửi, lại muốn chạy tới đỡ cả Dương La Kỳ, nhưng cô lại kịch liệt hét : "chạy về phía Lục Nhiên trước đi!"

Cậu còn đang khó hiểu, lại phát hiện đám gián lại đang bám vào chân mình mà bò lên, liền do dự có nên chạy về hay không.

Dương La Kỳ lại hét lớn : "nhanh!

Tớ chạy về được!"

Nam Hạ cắn môi, chạy hết tốc lực vào kết giới của Lục Nhiên, những con gián phía sau cũng bị anh và Dương Tố Tố bắn hạ không ítCậu vức Giang Hiếu sang 1 bên rồi muốn tiến tới giúp Dương La Kỳ, không nghĩ lang cang đã gãy 1 bên, run lắc không ngừng khiến Dương La Kỳ xém rơi xuống, Dương Tố Tố trợn mắt : "chị!"

Nam Hạ và Trịnh Trí muốn lao ra, không nghĩ mấy con gián đã dần dần biến thành cơ thể quái dị dần to hơn, chắn đường của thầy và cậuCạch, lang cang hoàn toàn đứt gãy, cả bọn sợ hãi nhìn cô, nhưng phía trước lại bị mấy cơ thể con gián đang hình thành chắn đường, không thể chạy tớiDương La Kỳ cũng chỉ biết cắn răng nhắm chặt mắt, cùng lắm thì chịu mấy con gián này mò mẫm 1 chút rồi chạy, cô cũng đâu có nằm đó chịu trận?

Chỉ là nghĩ đến mấy con gián xác sống lút nhút này bò lên cơ thể mình...

Ghê quá rồi!Chỉ là sự ghê tởm cô tưởng tưởng lại không xảy ra, chỉ cảm thấy 1 vòng tay mềm mại cùng ấm áp đang ôm trọn lấy mình, Dương La Kỳ kể cả nghĩ cũng không cần nghĩ cũng đã biết đây là tiểu bạch tuộc của cô!Quả nhiên, thanh âm trêu ghẹo cùng trách móc vang lên, lại có chút cưng chiều : "đồ ngốc, cậu cứ thích làm mấy chuyện mạo hiểm không thôi, tớ rời đi 1 chút cậu đã mém nữa làm mồi cho gián rồi, ghê quá đấy"Dương La Kỳ mở mắt, nhìn thấy là Bạch Diệc đang vừa ôm mình vừa vịnh tay lên sàn của tầng 2, cô không khỏi cười : "chẳng phải cậu đã đến rồi sao?"

Bạch Diệc nghe vậy liền cười, đem cô bế ngang kiểu công chúa.

Sau đó lại chạy về phía Lục Nhiên, nhảy lên đá ngang 2 chân vào 2 cơ thể con gián đang sắp hình thành xong kia, trực tiếp hạ cánh an toàn vào trận phápLục Nhiên nhìn thấy y và cô đã an toàn ở đây mới thở phào, không kiềm được cốc đầu 2 người : "mấy người các cậu đúng là thích chơi trò mạo hiểm mà!"

Bạch Diệc cười cười, bình thản tiến ra khỏi trận pháp, lại kéo theo cả Nam Hạ : "đây đây Nam Hạ, cậu đập nát tường này cho tớ, khỏi sợ đám gián"

Cậu gật gật đầu, biến tay thành máy đục mà bắt đầu đục tường, mấy con gián muốn tiến tới bu bám liền bị Bạch Diệc vừa huýt sáo vừa đá bay đi, nó bu đông quá y liền dồn lại như quả bóng mà đáThịnh Thanh ở trong kết giới, đang dùng siêu năng lực khiến cho mấy con gián nặng nè hơn dể khó di chuyển, bỗng nhiên lại thấy bản thân đang phí sức, không khỏi 3 chấm : "chị cảm thấy em còn xấu hơn cả đám gián này đấy Bạch Diệc""sao có thể, xấu kiểu gì tụi nó vẫn xấu hơn em nha!"

Bạch Diệc cười khúc khích, trực tiếp đem trái banh cũng khá lớn bằng gián gướm ghiếc kia đá bay đi, sẵn tiện lụi luôn mấy con gián ở trong tuyến đường mà sút trái banh gián đi quaLưu Vạn Phong và Giang Hiếu há hốc, không nói nên lời, cái con người này khủng bố quá đấy!Rầm!

Bức tường được đục 1 lỗ lớn, Lục Nhiên liền dẫn theo mọi người chạy ra ngoài, tiện tay nắm cổ áo Bạch Diệc theoĐến khi ra ngoài rồi cả đám mới hãi hùng 1 trận, nguyên cả cái tạp hóa đang dần bị lũ gián xâm chiếm, tụi này chẳng lẽ có năng lực nhân bản à?Dương La Kỳ nhìn sang 3 người kia : "anh Cao, có thể đưa anh Lưu và anh Giang lên xe trước không?"

Hắn gật gật đầu, nhanh chóng lôi 2 người kia lên xe đóng chặt cửaDương Tố Tố lấy cây súng liên thanh của bản thân ra, bắt đầu càn quét lũ gián đang hình thành dạng người.

Chẳng qua nói là dạng người cho sang, chứ cái vòi lút nhút của nó nhìn mà phát ớn ấy!"

Lục Nhiên, có bùa nổ chứ?"

Dương La Kỳ nhìu mày nhìn tiệm tạp hóaLục Nhiên gật đầu, đem ra vài tờ : "nổ banh luôn cái chỗ này vẫn được" anh tiện tay đem bùa sát thương chiến đấu với đám gián Dương La Kỳ nhẹ gật đầu, cầm lấy súng mà Dương Tố Tố đưa, bắt đầu bắn không ngừng : "cho đến khi chúng ta lêu hết được lên xe, hãy dùng!"

Thịnh Thanh dùng siêu năng lực khiến cho lũ gián đã hình thành dạng người trở nên nặng nề khó di chuyển.

Bạch Diệc lại nhân cơ hội đó đá bay đầu thứ kia, lại thọc tay vào người của thứ đó lấy ra mấy viên linh thạch, tậc lưỡi : "đồ tốt đúng là chẳng dễ lấy, gớm quá à!"

"xem ra bọn nó đã hình thành được cơ thể bằng cách kết hợp linh thạch" Trịnh Trí sau 2 tháng tập luyện ở thành phố J, kỹ năng chiến đấu đã không tồi, chỉ là có cây súng trong tay vẫn gọi là tiện hơn không ítNam Hạ vừa dùng búa tạ từ tay của bản thân đập gián, vừa nản lòng nhìn Dương La Kỳ : "có cách nào nhanh hơn không?

Thế nào hoài không ổn miếng nào hết á!!"

Bạch Diệc cười, đem viên linh thạch to như lòng bàn tay từ trong túi ra, ném cho Dương La Kỳ : "đương nhiên là có cách, bảo đảm nhanh nha!"

Lục Nhiên bỗng có dự cảm không lành, liền nhìn sang Thịnh Thanh và Trịnh Trí, 2 người đó cùng lúc gật đầuNhững người khác trố mắt nhìn Bạch Diệc, y lại thong dong bắt đầu điều khiển sự co bóp của không gian, khiến lũ gián hình người kia bị đè ép, tách rời, nói chung là không nguyên vẹn được, cho đến khi lũ gián dần tách rời hết ra, Bạch Diệc mới quay đầu lại nhìn cô : "ném!"

Dương La Kỳ không do dự dù chỉ 1 chút, trực tiếp ném viên linh thạch đó về phía lũ gián.

Lộp cộp tiếng linh thạch rơi xuống đất, ánh sáng trắng bao trùm lấy không gian, có lẽ là thứ linh thạch này quá chói lóa điBạch Diệc nhanh như chớp chạy đến bế Dương La Kỳ lên, lao về phía xe, cười hưng phấn : "nào nào nào, mau đi thôi!"

Chỉ cần 1 lời của y, Trịnh Trí và Thịnh Thanh đã lôi theo Nam Hạ và Dương Tố Tố chạy, Lục Nhiên chạy sau cùng dùng bùa phòng vệ cho cả đámChiếc xe vừa uỳnh uỳnh 2 tiếng liền đã bị tiếng nổ lấn ác, hên là vừa may chạy kịpChiếc xe của Cao Huân và 2 người kia cũng vừa vặn chạy theo kịp lúc, có thể nói là thành công sống sótTrên xe, Dương Tố Tố không kiềm được tròn mắt nhìn Bạch Diệc : "oa, chị Tiểu Diệc!

Thứ linh thạch kia là gì thế!"

"có nhớ tòa nhà ảo cảnh lúc chúng ta gặp khi còn ở thành phố không?

Tiệm tạp hóa này cũng là 1 dạng tương tự như vậy, chẳng qua lại có thêm đám gián xác sống phiền phức.

Linh thạch lớn kia là của cả cái tiệm tạp hóa, mà siêu năng lực của chị đem thứ linh thạch đó bóp méo, khiến cho năng lượng ở trong đó bị đè nén khiến nó phát nổ" Bạch Diệc vừa dựa lên vai Dương La Kỳ, vừa cười đùa nóiQuá đỉnh!

Cả bọn đều âm thầm nghĩ như vậyChỉ là thế này cũng mạo hiểm với kích thích quá đi mất!Dương La Kỳ nhìn cô, cười nhẹ : "vậy là ban nãy cậu biến mất là để đi tìm thứ linh thạch đó sao?

Làm sao cậu biết được hay thế?"

"ban đầu chỉ muốn đi xem có nguy hiểm gì hay không thôi, không nghĩ lại phát hiện tiệm tạp hóa đó lại lờ mờ hiện lên linh lực, vì vậy tớ liền biết nó có vấn đề, chỉ là nó không đóng cửa giam chúng ta lại chắc là vì không cần chúng ta nữa.

Đơn giản là nó no rồi, cho nên tớ mới nghĩ rằng trong tiệm tạp hóa này có thứ gì đó rất phiền phức, và để phòng hờ thì tớ đi đào linh thạch của cái tiệm tạp hóa này ra, nó phản ứng có hơi kịch liệt xíu, sặp nhà gãy lang cang đồ thôi ấy mà" Bạch Diệc cười cười nóiTrịnh Trí đang lái xe : ...Nam Hạ đang lau tay : ...Lục Nhiên đang kiểm tra bùa : ...Thịnh Thanh đang quan sát đường : ...Dương Tố Tố đang lấp đạn : ...Dương La Kỳ đang ngồi cạnh con báo : ...Ồ, hóa ra lý do bỗng nhiên lang cang gãy, gạch đá trên trần nhà rơi xuống đều là vì Bạch DiệcDương La Kỳ nhéo mũi y, chỉ biết bất lực thở hắt ra : "chẳng biết nên cảm ơn hay nên mắng cậu đây""có mắng cậu cũng nên đi mắng tên họ Giang kia đi chứ, do hắn lũ gián mới xổng chuồng mà!"

Bạch Diệc đáng thường nhìn cô, cọ cọ má Dương La KỳHơ..., đồ bạch tuộc trà xanh!

Dương La Kỳ cạn lời rồiBuổi trưa xem như cũng không có gì, cũng là bát cháo trắng, à nhầm, nước lã và vài hạt cơm, ít nhất có thêm 1 cái bánh mì ngọt, tạm ổn đi.

Chỉ là không thấy đôi nam nữ kia đâu, chắc là vì lục đục mà ở trong phòng giải quyết riêng rồi, chẳng qua Dương La Kỳ cảm thấy có hơi tội lỗi, đóng cửa sớm hơn thì có phải sẽ ổn không nhỉ?

Mà kệ đi, đôi uyên ương người ta có chuyện, mình có làm gì được đâuTối đến, cái lúc mà chẳng còn miếng ánh sáng nào, dù gì giờ điện làm gì còn bao nhiêu ổn định chứ.

À, thành phố J thì bỏ qua đi...Ừm, tóm lại là khi mà trời đã tối muộn rồi, Ninh Tư Linh lại chẳng để người ta yên, la hét ầm ĩ, khiến cả bọn phải đi ra xem xét tình hình, Nam Hạ che miệng ngáp dài, mệt mỏi nhìn cô ta : "có chuyện gì thế?"

"Giang Hiếu đâu rồi?

Bạn trai tôi đâu rồi?

Mấy người có thấy anh ấy ở đâu không?!" cô ta hoảng loạn nhìn mọi người, run rẩy nóiDương La Kỳ nhíu mày, nhẹ nhàng hỏi : "chẳng phải 2 người ở chung 1 phòng sao?"

"ban nãy cãi nhau lớn quá...

Tôi lỡ đuổi anh ấy ra ngoài, cứ tưởng anh ấy đi chút rồi về, không nghĩ cũng cả tiếng rồi chưa thấy đâu!"

Ninh Tư Linh nghẹn ngào nói, đứng không yên 1 chỗ"chúng tôi giúp cô đi tìm" Cao Huân không nhanh không chậm, thể hiện chút ý tốtLưu Vạn Phong thấy vậy cũng gật gật đầu : "vậy thì bọn tôi cũng giúp cô đi tìm 1 chút""được, bọn tôi cũng đi" Dương La Kỳ nhìn sang mấy người bạn của mình, thấy họ đều gật đầu, liền nhẹ giọng nóiBạch Diệc nhìn sang Dương La Kỳ, thấy cô vẫn bình đạm như vậy, liền biết đêm qua cô đã mơ ra được điều này, y liền muốn xem trò vui nhanh chóngChẳng qua Bạch Diệc cũng không thể chỉ nhàn rỗi như vậy được, chẳng qua tự ý rời đi cũng không được, Dương La Kỳ sẽ lo lắng, Bạch Diệc nghĩ vậy liền kéo kéo ngón tay Dương La Kỳ, nhẹ giọng nói : "lần này tớ lại đi 1 chút, báo cho cậu trước rồi đó nhé!"

Vừa dứt lời, Bạch Diệc đã đi vào phòng đóng cửa lại, Lục Nhiên ngơ ngác nhìn cô, Dương La Kỳ lại chỉ khẽ thở dài : "không sao"Cao Huân nhìn nhìn mấy căn phòng, không khỏi nhíu mày : "bà chủ, ở đây có phòng nào không khóa không?"

Thím nghĩ 1 chút rồi gật đầu, dẫn họ đi tìm, Dương La Kỳ và Nam Hạ cùng Trịnh Trí cũng đi qua hướng ngược lại để tìm thử.

Biệt thự này nói lớn cũng không đến nỗi quá lớn, chỉ là cũng rộng lắm đấyChỉ là lúc đi tìm trong mấy căn phòng không khóa, Dương La Kỳ lại phát hiện mảnh da rắn sau cửa, lại có thêm mấy cộng tóc, cô trầm tư, sau đó lại không nói gì mà tiếp tục đi tìmBà chủ mở cửa từng căn phòng, cho đến khi dừng lại ở trước cửa 1 căn phòng có tiếng loạt soạtNghe thấy liền nổi da gà, Lục Nhiên biết có chuyện không ổn, vội vàng nhìn về phía đối diện ra hiệu cho 3 người kiaNinh Tư Linh nhịn không được mà thúc giục : "bà chủ, mau mở cửa đi!"

Dương La Kỳ lúc chạy gần đến nghe cô ta nói vậy liền tức không nói nên lời, cặp nam nữ này đúng là quá phiền phức mà!Thím cầm chìa khóa lên, run rẩy đưa vào khóa cửa, bà chủ nhà đương nhiên cũng cảm nhận được ở trong căn phòng này rất có điều không lànhKhông nghĩ Ninh Tư Linh tực tiếp giựt lấy chìa khóa, mở thằng cửa ra mà không do dự : "Giang Hiếu, anh có ở đây...!"

Uỳnh, 1 cái xác bị ném ra ngoài, nhìn kỹ thì có vài phần tương tự Giang Hiếu...

Ừm, xem ra là chết rồiNinh Tư Linh không kiềm được mà run lên, không ngừng la hét, cũng kích động con rắn đang ở bên trong phòng, nó dùng đuôi tóm lấy cô ta, xì xì mấy tiếng khiến đám người bên ngoài cũng phải sởn gai ócNinh Tư Linh gào thét, dãy dụa kịch liệt : "cứu, làm ơn hãy cứu tôi với!

Làm ơn!"

Cô ta không biết hành động của mình đã khiến con mảnh xa này tức giận, càng quấn chặt cái đuôi của mình hơn.

Nam Hạ há hốc : "cái đệch nhà nó, con rắn này ở đây bao lâu rồi mới có thể lớn như này chứ?!"

Lục Nhiên dựng pháp phòng vệ cho bên này, lại nhìn Ninh Tư Linh đang gào khóc, có chút bất lực, chọc đến con rắn này như vậy, đúng là hết thuốc chữa mà!Trịnh Trí cuống quít lên, nhìn cô : "La Kỳ, làm sao bây giờ?!"

"kẻ chủ mưu ở đâu, con rắn ở đó" Dương La Kỳ hít sâu nói, lại hạ mắt xuốngBà chủ nhà hoảng hốt che miệng, không tin về lượng thông tin bản thân nghe được, run rẩy nhìn cô hỏi : "vậy, vậy đó là ai được cơ chứ?"

Con rắn dường như hiểu, tạm không quấn chặt càng thêm chặt Ninh Tư Linh nữa, nó đang muốn đợi chủ nhân của nó ra hiệu lệnh tiếp theo"nếu không nhầm thì, có lẽ người đó ở ngay trong chúng ta" Thịnh Thanh trầm giọng, lãnh đạm nóiBầu không khí dường như im lặng hồi lâu, con rắn kia lại xì xì mấy tiếng như thể thích thú.

Dương La Kỳ đặt tầm mắt lên người Lưu Vạn Phong : "anh Lưu, tại sao phải làm như vậy?"

Không chút do dự nào, những người đứng gần Lưu Vạn Phong ngay lập tức lùi ra mấy bướcHắn trừng mắt nhìn cô : "nói bậy cái gì đó!

Tôi thì làm cái gì được chứ!

Ngược lại là cô kìa!

Từ bên ngoài tới mới mấy ngày đã gây chuyện hổn loạn!

Còn đổ oan cho tôi được sao!"

"nhưng da và nanh rắn, tóc của người, anh làm sao giải thích đây?

Tóc đen trong phòng, sao có thể giống với cái đầu nâu của anh được chứ đúng không?

Da và nanh rắn, vốn còn khó nói hơn, đúng không?"

Dương La Kỳ không chút hoảng sợ nào bình tĩnh đối đáp"không, không phải tôi mà!"

Lưu Vạn Phong kịch liệt lắc đầu

Ninh Tư Linh bên này lại tức giận đùng đùng, bắt đầu mắng chửi : "thì ra cái đồ chó nhà anh!

Hại bạn trai tôi chết!

Vạn Lưu Phong, anh đúng là con chó!"

Hắn nghiến răng, đôi mắt đỏ ngầu nhìn những người đang đề phòng hắn, bật cười điên dại : "là tao đấy!

Thì sao?

Nơi này vốn đã có rắn từ trước rồi, ai bảo bọn bây lại không phát hiện sớm bằng tao?

Ở đây đồ ăn đã eo hẹp ít ỏi, lại nhờ cái lũ nhóc từ bên ngoài vào này mà càng thêm ít, đó là cho người ăn sao?

Đến con chó lúc đợt dịch này chưa diễn ra còn ăn ngon hơn gấp bội!"

Nói xong, hắn liền hướng con rắn ra lệnh : "cắn cô ta cho tao!"

Những người khác ngờ cũng không ngờ đến, Cao Huân sôi máu lao đến đánh hắn 1 trậnCòn Thịnh Thanh ngay lập tức tăng trọng lượng đầu của con rắn này lên, thứ này to quá, muốn điều khiển cả cân năng của cơ thể nó sẽ rất khó, vẫn nên nhắm vào 1 nơi thôi.

Cái đầu lên của con rắn bị đè ép xuống dần, khiến nó tức giậnNam Hạ lại dùng tay biến thành lưỡi cửa mà cắt đi mấy cái đuôi của con rắn này đang tấn công mọi người, thứ này cứng thì cứng, chắc cũng chắc, nhưng nó vẫn chỉ là 1 con rắn mà thôi!Bất quá cậu đang đánh đuôi này lại bị đuôi kia ở sau lưng đánh 1 cái chát!

Đau lắm đó!

Cái đuôi đằng sau đánh cậu lên trước, cái đuôi đằng trước đang đánh với cậu lại vả 1 cái chát khiến cậu bay ra sau, đập thẳng vào tườngMay mắn có Lục Nhiên đỡ lại, mới bớt chút phần nào đau đớn, Lục Nhiên dùng bùa hồi phục cho cậu, toát mồ hôi lạnh nhìn con rắn : "cẩn thận quan sát, đừng quá bất chấp""được" Nam Hạ khẽ gật đầu, lại dùng tay biến thành cái khiên sắt mà chắn lại cái đuôi đang lao tới kia, hất nó ra 1 đoạn, cậu lại lao lên, quay đầu nhìn Lục Nhiên nhắc nhở : "cậu cũng lo mà cẩn thận đi!"

Lục Nhiên hiểu ý mà cuối đầu né cái đuôi xém tạt qua đầu mình, lại dùng bùa sát thương mà tấn công cái đuôi nàyDương Tố Tố nhìn Cao Huân đánh Lưu Vạn Phong đến bầm dập, em cũng chẳng can, chỉ nhẹ giọng nói : "anh Cao, đừng nhuốm máu người"Đây là lời khuyên thật lòng của em, mấy ngày ở đây Cao Huân đối với cả bọn xem như cũng có nghĩa khí, chẳng phải người tốt nhưng cũng không hẳn là kẻ xấuCao Huân nghiến răng, nhìn Lưu Vạn Phong đang nằm thoi thóp, chỉ chầm chạp đứng dậy, áy náy nhìn em : "xin lỗi, xém lôi các người vào chuyện này rồi"Trịnh Trí khẽ lắc đầu, vừa dùng súng ngắm bắn vừa hạ giọng nói : "không phải lỗi của anh, có những người luôn thích khiến người ta chán ghét, chẳng qua người đó chưa phải là anh, nhưng nếu cảm thấy có lỗi thì canh Lưu Vạn Phong và bảo vệ dì chủ nhà chút, chúng tôi không thể bảo vệ hết được"Hắn gật đầu, lùi ra 1 chút để trông trừngDương La Kỳ nhìn Ninh Tư Linh đang ngày càng gần miệng rắn, chỉ biết cắn môi đầy bất lực, cho dù Thịnh Thanh đã đè đầu con rắn này xuống, nhưng đuôi của nó vẫn hoạt động được, hơn nữa nó có không ít đuôi đâu!Lục Nhiên yểm trợ cô đánh mấy cái đuôi đang tiến về phía này, để cô thuận lợi tiến gần hơn với Ninh Tư Linh, cho đến khi cô nắm được lấy tay cô ta rồi, lại bị cô ta kéo lại, cầm rất chắc : "cứu, cứu với!"

Dương La Kỳ muốn kéo về, không nghĩa lại bị cô ta cầm chặt tay, cái đuôi của cỏn rắn còn ngày càng gần miệng nó hơn, cô ngập tràn tức giận, bản thân có lòng, vậy mà Ninh Tư Linh còn muốn kéo cô chết theo!Ngay lúc Dương La Kỳ nghĩ mình phải đi làm mồi nhậu cho rắn, cô lại nghe 1 tiếng bụp, khiến cái đuôi của con rắn này đau đớn buông Ninh Tư Linh ra, khiến cô và ả rơi xuống.

Chỉ là cô ả tiếp đất bằng mông, còn cô thì có người đỡNghĩ cũng chẳng cần nghĩ, cô đã cười rộ lên đầy nhẹ nhỏm, dù bị nhéo mũi vẫn cười rất tươi.

Bạch Diệc thấy thế liền bất lực cười theo, không nhéo mũi cô nữa, lại thả cô xuống, nắm cổ áo Ninh Tư Linh ném về phía Trịnh Trí : "ầy, đúng là thiếu mất tớ cậu liền không yên ổn mà~" Bạch Diệc cười cười nhìn côThầy chụp được cũng chẳng quan tâm, đem cô ta đưa qua Cao Huân, sau đó lại tiếp tục xả súng về phía con rắn, khiến nó dãy nãy lên dù đang choáng váng"ừ, nhưng không phải lúc nào cũng có thể kè kè bên cậu mà, phải không?"

Dương La Kỳ nhẹ nhàng nắm lấy ngón út của y, cười nói"còn cười được thì tốt, đêm qua cậu đáng lẽ phải mơ thấy điều này chứ nhỉ?

Sao lại không chút phòng bị nào vậy?" y thở dài, khoanh tay bất mãn nhìn côDương La Kỳ khẽ cười, nhìn những người kia đang đầy phòng bị canh chừng con rắn đang choáng váng kia, tà mị nhìn Bạch Diệc : "nhưng việc cậu đột nhiên biến mất làm gì có trong dự tính của tớ chứ?

Vả lại giấc mơ của tớ không hoàn toàn nhìn được mọi việc xảy ra trong sắp tới, rất có hạn chế.

Cậu lại luôn nằm ngoài tầm giấc mơ tiên tri ấy, có thể trách tớ sao?"

Ừ, đương nhiên không thể.

Bạch Diệc lần đầu tiên nhìn thấy Dương La Kỳ có 1 mặt vô lý như vậy, khá đáng yêu nhaChỉ là hiện tại không phải lúc để ân ân ái ái, cái con rắn này đúng là phiền phức mà, y ban nãy đã thử dùng siêu năng lực để điều khiển áp lực xung quanh nó, kết quả, cái thứ này vẫn dửng dưng như vậy, phiền quá đi!Lục Nhiên nhìn con rắn dần lấy lại sức lực, ra hiệu cho Nam Hạ chạy về, nghiến răng nhìn 2 người bên dưới : "đừng có ở đó mà tình nàng ý thiếp nữa!

Mau chạy lên đây!

Nổ banh xác ráng chịu!"

Nam Hạ nhìn cặp đôi chim chuột kia, bất lực chạy về trướcBạch Diệc bĩu môi, nhưng cũng bế ngang Dương La Kỳ, chạy về phía cánh cửa, cũng chẳng biết ai rảnh mà đi đào cái hố to như vậy cho con rắn này, chẳng lẽ do phòng chưa đủ rộng sao?

Rảnh thiệt đóThấy Bạch Diệc cùng Dương La Kỳ đã tới, Lục Nhiên liền nhìn sang Thịnh Thanh, chị hiểu ý mà dồn hết trọng lực của con rắn đó ở mức nặng nhất.

Khiến nó tạm không thể di chuyển, Lục Nhiên liền dùng bùa nổ, lập ra pháp trận liên hoànAnh hiểu thứ này không giống xác sống hay gặp, linh thạch của nó nói nhỏ thì không nhỏ nhưng đủ để nấp sau cả đóng thịt rắn kia, muốn moi ra chính là rất khó.

Vậy cho nó nổ đến khi nào linh thạch cũng nổ thì thôi!Bùm bùm bùm!

Tiếng nổ vang lên liên tục, trận pháp màu xanh kia của Lục Nhiên như đại pháo, hàng loạt bùa nổ của anh cứ được trận pháp thi triển, khiến con rắn gào thét không thôi.

Trận pháp này đang dần nhạt đi, Lục Nhiên sẽ liền dùng bùa hồi sức, những người chứng kiến trận nổ kịch liệt như vậy cũng nhất thời đơ raMà con rắn đó dù bị nổ đến đau đớn, nhưng toàn thân lại bị Thịnh Thanh đè ép xuống, không thể di chuyển, chỉ có thể nằm đó chịu đau mà gào rống thảm thiếtCho đến khi tiếng gào thét ấy dừng lại, Lục Nhiên mới rã người ngã xuống, cũng hên có Nam Hạ đỡ lại, cậu lo lắng vỗ vỗ mặt anh : "nè nè, không sao đó chứ?"

"không sao, hơi kiệt sức 1 chút" Lục Nhiên nằm trong lòng cậu thở dốc, cả người như rã raNam Hạ đem anh hướng Trịnh Trí, thầy liền hiểu mà bắt đầu hồi sức cho Lục NhiênTrận pháp phòng vệ cũng vì Lục Nhiên đã kiệt sức mà biến mấtDương Tố Tố để Thịnh Thanh xém nữa ngã gục dựa vào vai mình, khẽ thở dài : "nếu siêu năng lực của em có khả năng chiến đấu thì tốt quá rồi""cũng không cần, em không nhất thiết phải có siêu năng lực chiến đấu, cũng không nhất thiết phải là esper, chị vẫn có thể bảo vệ em" Thịnh Thanh chân thành nói, chỉ là chị cảm thấy toàn thân nhũn ra, bèn dựa hết người vào em, Dương Tố Tố cũng không như mọi khi mà chống cự nữa, chỉ đỡ chị từ trên vai mình ngồi xuống, để Trịnh Trí xử lýBảo vệ sao?

Dương Tố Tố có chút muốn cười, trong lòng ngập tràn ấm ápKhông nghĩ tới lúc này lại nghe được mấy tiếng xì xì, Cao Huân liền nhìn sang Lưu Vạn Phong, thấy hắn đang dần đứng lên, Cao Huân liền hét : "không ổn, con rắn vẫn còn sống!"

Tất cả mọi người kinh hãi nhìn sang con rắn, quả thật nó đang run run đứng dậyÁnh mắt nó đỏ ngầu, dùng đuôi lao tới Dương La Kỳ, vì đã không còn trận pháp phòng vệ mà mãng xà dễ dàng túm lấy Dương La Kỳ với tốc độ rất nhanhBạch Diệc không kịp giữ cô lại, tim bắt đầu đập rất nhanhLục Nhiên nhìn đuôi tóc của y dần phai màu đang tung bay trong gió, liền biết Bạch Diệc sẽ giải phóng cổ năng lực nào đó rất lớn, có thể sẽ nguy hiểm đến y.

Nhưng anh cũng không muốn quản nữa, thứ nhất là vì bây giờ anh đã nằm trong bất lực rồi, làm gì giúp được?

Thứ 2 là vì Dương La Kỳ, Bạch Diệc sẽ bất chấp tất cả, anh có ngăn cũng có được đâu?!Dương La Kỳ bị con rắn quấn chặt bằng đuôi, dần dần đưa tới miệng của nó, cô hoảng hốt dãy dụa.

Cắn răng đầy khó khăn muốn thoát ra, nhưng lại không được.

Cơ mà 1 tiếng xẹt vang lên, cái đuôi rắn đã đứt lìaCòn cô nằm gọn trong vòng tay người đó, mái tóc trắng kia khẽ lướt nhẹ qua trán của cô, Dương La Kỳ ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đỏ ấy, trong lòng vừa thấy sợ vừa thấy mừngBạch Diệc nghiến chặt răng đầy tức giận, dùng siêu năng lực bẻ cong không gian để xé xác con rắn không muốn chết đàng hoàn này, Dương La Kỳ còn cảm nhận được lòng ngực của Bạch Diệc đang phập phồng, có lẽ là vì thở dốc và mạnhCho đến khi con rắn đó hét lên 1 tiếng lớn rồi banh xác, Bạch Diệc mới hạ cánh tay xuống, ngã khụy xuống đất, chỉ là vẫn ôm Dương La Kỳ rất chặt, như thể sợ cô sẽ lại bị lấy đi mất, nhưng máu trong miệng cứ không ngừng chảy.

Dương La Kỳ lại cảm nhận được mùi tanh nồng của máu, lại cảm thấy được mùi tanh tưởi của biển.

Mái tóc trắng theo tác dụng của dung dịch chuyển đổi mà trở lại thành màu đen.

Nói đúng hơn chính là dung dịch ức chế, thứ khiến sức mạnh của Bạch Diệc kiềm hãm lại đôi chút, nhưng hình như đem ra so với Dương La Kỳ, lại không thành côngMà thứ dung dịch này còn khiến lớp mặt nạ trên mặt Bạch Diệc rơi ra, để lại cái mặt nạ nhớp nhát máu, khuôn mặt khuynh thành tuyệt thế trắng bệch"thật may quá, may quá..."

Bạch Diệc cười rồi buông Dương La Kỳ ra, dựa lên vai Dương La Kỳ, hướng mắt sang Trịnh Trí : "anh Tiểu Trí, cậu ấy có sao không?"

Trịnh Trí kiểm tra Dương La Kỳ 1 chút lại lắc đầu, sau đó lại hướng y bĩu môi : "em coi lại bản thân đi chứ nói gì!"

Bạch Diệc cười khẽ, từ từ đứng dậy, kéo theo Dương La Kỳ đứng vững.

Y kéo lọn tóc của bản thân nhìn 1 chút, thở hắt raDương Tố Tố lại không kiềm được nhìn y : "mặt của em..."

Lục Nhiên thở dài, lắc lắc đầu : "cái đó từ từ nói đi, có gì về rồi tụi anh sẽ giải thích"Lục Nhiên, Dương La Kỳ, Bạch Diệc, trừ 3 người này ra, có người nào biết tới lớp mặt nạ của Bạch Diệc nữa không nhỉ?

Mà kệ đi, bây giờ quan tâm chuyện này làm gì chứBỗng nhiên họ lại nghe thấy 1 tiếng hét, là Ninh Tư Linh cầm viên gạch nhuốm đầy máu rắn tiến đến tấn công Lưu Vạn Phong, những người khác chính là không kịp trở tay.

Esper cho dù có dính xác hay máu của xác sống thì vẫn không sao, vì 1 lượng virus sớm đã ở trong cơ thể họ rồi, nó khá giống vaccin.

Nhưng còn người bình thường, có khả năng sẽ biến thành xác sống, đương nhiên cũng có khả năng trở thành esper, nhưng cũng chỉ là 30%Lưu Vạn Phong sớm đã hồi phục tinh thần, liều mạng chống đỡ, Ninh Tư Linh gào thét : "anh mau chết đi!

Tại anh mà Giang Hiếu mới chết, đều tại anh!"

Cao Huân bảo hộ bà chủ nhà ở phía sau, khẽ nhíu màyNhững người khác cũng không can, đúng hơn là không có tư cách gì để canLưu Vạn Phong dù có bị thương đi nữa nhưng vẫn là gã đàn ông cao lớn, sẽ để 1 cô gái như Ninh Tư Linh áp chế sao?"con mẹ mày đồ điên!" hắn giựt lấy cục gạch, đánh mạnh vào trán của cô ta, máu của rắn xác sống và máu từ trán cô ta trộn lẫn khiến không ai phân biệt được.

Ninh Tư Linh gào thét, xông tới cắn vào tay Lưu Vạn PhongCả 2 đều đã nhiễm độc, và trạng thái co giật của họ, có lẽ là vì nỗi phẫn ức quá lớn khiến máu sôi trào, cho nên virus lan rất nhanh, 2 người như xác sống mà cắn xé lần nhauDương La Kỳ ngẩn người ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, lại bị Bạch Diệc nhẹ nhàng che mắt lại, cầm cây súng liên thanh mà Dương Tố Tố để dưới đất lên, nổ 2 phát đạnBạch Diệc biết Dương La Kỳ sẽ sốc, trước kia cho dù có biết là sẽ có người chết, nhưng Dương La Kỳ làm gì đã tận mắt trứng kiến đâu?

Bạch Diệc khẽ thở dài, dịu dàng nói : "đừng sợ, có tớ ở đây với cậu"2 con xác sống kia đã chết, cũng chỉ còn lại 1 mảnh yên tỉnhBạch Diệc nhìn Dương La Kỳ trày xước đôi chút mới thấy yên tâm, liền gục xuống trong lòng cô, Dương La Kỳ không nói gì, nhẹ nhàng ôm y vào lòng chặt hơn 1 Trong cơn mơ màng, y nhìn thấy Lục Nhiên đang nhìn mình, anh bất lực thở dài, lại thấy Thịnh Thanh khẽ gật đầu, Bạch Diệc chỉ cười nhẹ rồi nhắm mắt lạiÂm thâm cuối cùng y nghe được thanh âm của Trịnh Trí : "dùng bộ đàm gọi về..."

Có lẽ khi mở mắt ra, đã trở về rồi-------------------------------------------------Tác giả : chap này viết dài quá, có hơi lâu ra 1 chút.

Nhưng mà cũng đành chịu đi, vì toi không muốn nó bị đứt quãng ở cái đoạn gây cấn nên làm cho hết, chứ đang ra này cũng được 2-3 chap gì đó rồi, hehe
 
[Bhtt] Nếu Ta Yêu Nhau Ở Mạt Thế
Chap 14 : liều lĩnh


Máu me vươn khắp nơi, mùi tanh của máu, sự tanh tưởi của biển, tất cả đều được Dương La Kỳ nhìn rõ.

Bạch Diệc ngồi ở đó, khắp người đều là máuY ngẩng đầu nhìn người trước mặt, cười lạnh : "Dương La Kỳ, tớ vì cậu mà làm đến mức này rồi, còn cậu, có phải vẫn sẽ vì thế nhân mà rời bỏ tớ không?"

Rời bỏ?

Sao có thể?

Người Dương La Kỳ thích là Bạch Diệc...

A, hình như, cô thực sự chưa từng lựa chọn Bạch Diệc so với thế giới này, y vì cô làm nhiều như vậy, còn cô thì sao?

"tớ, tớ..."

Dương La Kỳ mấp mấy môi, lời muốn nói lại nghẹn trong cổ họng, chẳng biết nên nói như thế nàoNgười trước mặt cười lạnh, mặt đất bỗng nhiên run chuyển, nơi Bạch Diệc đang ngồi sập xuống, y rơi vào vực thẩm, Dương La Kỳ muốn chạy tới kéo tay y lại, nắm được rồi, muốn kéo lên sẽ có chút khó"cậu kéo tớ lên, những người bên kia sẽ rơi xuống, chân của tớ có cột một sợi dây, nối với cái lòng bên đó" Bạch Diệc cười tà mị, trầm giọng nóiKhông biết từ khi nào, ở bên cạnh lại có thêm một cái hố, có mười mấy người ở bên đó, trong một cái lòng, mà cái lòng đó được đặt trung tâm cái hố đenDương La Kỳ toát mồ hôi lạnh, kinh hãi nhìn y"cậu chọn gì?"

Bạch Diệc cười càng lúc càng yêu nghiệt, đến khi nhìn thấy vẻ mặt do dự của cô, y lại cười ngặc nghẽoTiếng hô cứu bên đó rơi vào tai Dương La Kỳ, khiến cô chật vật, nếu thả tay Bạch Diệc, những người bên kia sẽ sống, nhưng còn y thì sao?

Nhưng cứu Bạch Diệc những người kia sẽ chết, họ rõ ràng còn đang sống sờ sờ, hơn nữa mạng sống của họ còn nằm trong tay cô!Dương La Kỳ cắn răng không biết làm thế nàoLại bị tiếng cười ngày càng khàn đặc của Bạch Diệc dọa sợ, kinh hãi thả tay y ra, sau đó lại nhận ra hành động của bản thân, nhưng không kịp nữa rồi"hahahaha!

Dương La Kỳ!

Cậu đến cuối cũng là cái đồ vô tình!" tiếng cười ngặt nghẽo ấy vang vọng, cho đến khi Dương La Kỳ tỉnh dậy sau giấc mơ kinh hoàngÁc mộng, đều là ác mộng!

Dương La Kỳ bật dậy từ trên giường, ngồi ôm đầu thở dốc, so với những thứ trước kia, lần này sự việc diễn ra trong giấc mơ của cô còn vạn lần đáng sợ hơn!Dương La Kỳ không thể hiểu được, mình rốt cuộc tại sao lại mềm yếu đến thế?

Tại sao lại không thể chọn Bạch Diệc?

Tại sao lòng cô lại khoan dung với người lạ đến thế!

Tại sao?!

Cô hít sâu, bình tĩnh lại mà nhìn quanh, lại là phòng bệnh quen thuộcCửa phòng bệnh được mở ra, Dương Tố Tố nhìn cô, chớp chớp mắt, sau đó lại chạy nhanh như vút đi tìm bác sĩ : "bác sĩ!!!

Chị tôi tỉnh rồi, đã tỉnh rồi!"

Sau một hồi kiểm tra, bác sĩ bảo chỉ cần ăn uống bổ sung dinh dưỡng, cô bị kinh động, thêm bị đuôi rắn quấn chặt mà ảnh hưởng đến nội tạng, bất quá không đến nỗi nghiêm trọng, tịnh dưỡng đàng hoàng sẽ ổn thôiBác sĩ rời đi, Dương Tố Tố đã ôm chặt lấy cô : "chị!

Hên quá!

Chị tỉnh rồi, huhuhu!"

Trịnh Trí bất lực nhìn em, kéo em lại : "cẩn thận chị em bị em ôm đến đau nội tạng""anh Tiểu Trí!"

Dương Tố Tố phồng má nhìn thầy bất mãn nói"được rồi, đừng chọc em ấy nữa.

Những người khác sao rồi?"

Dương La Kỳ nhìn hai người họTrịnh Trí gãi gãi đầu, thở hắt ra đầy bất lực : "Nam Hạ thì đang được kiểm tra tổng quát lại, lát nữa em ấy sẽ chạy đến chỗ này thôi.

Lục Nhiên và Thịnh Thanh còn đang trong phòng hồi sức, nói chung là cũng tỉnh rồi, còn Bạch Diệc..."

Nói đến đây thầy lại nhìn sang Dương Tố Tố, em lại lúng túng nhìn côDương La Kỳ nghĩ đến Bạch Diệc đến khi kiệt sức nằm trong tay mình, đoán được vài phần, chỉ thở dàiBỗng nhiên cửa phòng bệnh lại bật mở, Thịnh Thanh, Lục Nhiên rồi Nam Hạ xông vào, họ cười vui mừng khi Dương La Kỳ tỉnh"ây, tớ được mọi người bảo hộ không tồi, bị thương còn chẳng ra bị thương" Dương La Kỳ cười"vậy thì tốt, cậu mà có chuyện gì thì Bạch Diệc bóp cổ bọn tớ mất!"

Nam Hạ cười khúc khích, hướng cô vui vẻ nói"ừm, vậy Bạch Diệc đau rồi?"

Dương La Kỳ lại nhìn cả bọnCô nhìn họ, họ lại nhìn nhau, cùng đưa cô đến phòng bệnh của Bạch DiệcMỹ nhân hoạt bát ngày nào hiện tại chỉ nằm im trên giường bệnh, máy thở được nối vào mũi và miệng.

Khuôn mặt luôn cười kia hiện tại trắng bệch, đôi môi không có sắcDương La Kỳ sững sờ nhìn, đầu cũng không quay hỏi : "cậu ấy...

Sao rồi?"

"ừm...

Tớ nghe bác sĩ nói xương của cậu ấy đều như vô lực, lục phũ ngũ tạng gần như bị bóp méo, chẳng qua nhờ vài người có siêu năng lực chữa trị như anh Trịnh Trí chữa thương, hiện tại chỉ còn bất tỉnh" Lục Nhiên cái thật cái giả nóiBạch Diệc bị thương nặng, rất nặng, chẳng qua anh không dám nói cho Dương La Kỳ biết, và anh hiểu rõ Bạch Diệc nếu đã tỉnh cũng sẽ làm như vậy, y không muốn để Dương La Kỳ quá lo lắng cho mìnhDương La Kỳ trầm mặt, ngẩng ngơ đứng nhìn y"con bé hiện tại cũng không còn quá đáng lo ngại, con đừng lo lắng quá" thanh âm ấy vang lên, cả bọn quay đầu nhìn, là Thương DaoThịnh Thanh nhìn bà tiến tới, lại cùng Lục Nhiên kéo những người khác ra ngoài, để lại không gian riêngĐợi họ rời đi hết, hai người mới cùng ngồi xuống bàn trà"dì, cậu ấy bị như thế...

Là vì con" Dương La Kỳ nắm chặt ống quần, chậm chạp nóiĐối diện với mẹ của người vì mình mà bị thương vốn đã có tội lỗi, mà người vì mình bị thương lại càng là người mình thương, càng thêm thập phần tội lỗi"dì biết, nhưng con bé vì con mà chiến đấu, là lựa chọn của Bạch Diệc, vì con mà tự tổn thương chính mình, cũng là lựa chọn của Bạch Diệc.

Con bé tự chủ, chưa bao giờ phụ thuộc vào người khác, cho nên Tiểu Diệc liều lĩnh, con không phải tự trách" bà nhẹ nhàng nóiVậy sao?

Dương La Kỳ mím môi, cô không tin một người lại ngốc nghếch liều lĩnh đến vậy, cũng sẽ không có người mẹ nào không quan tâm đến con mình mà an ủi người khác"nhưng con cũng có lỗi" Thương Dao ngấp một ngụm tràQuả nhiên, cô không tin bản thân vô tội"La Kỳ à, lúc trước khi sinh ra Tiểu Diệc, dì đã cố gắng bảo vệ con bé, nhưng Bạch Tri lại chẳng tha cho nó, khiến con bé chịu khổ trong rừng, chịu đau trong đại dương.

Cho đến khi nhiều việc diễn ra, Bạch Diệc thoát khỏi được nơi đáng sợ ấy, dì đã nghĩ bản thân phải bảo vệ Bạch Diệc, điều mà dì không thể làm với Bạch Phong và Bạch Liên.

Bảo vệ Tiểu Diệc đến lớn, để con bé một đời thanh bình nhất có thể.

Nhưng vận mệnh không dễ dàng như vậy, mọi chuyện không mong muốn vẫn diễn ra, nhưng điều khiến dì sững sốt và bất ngờ nhất chính là việc Bạch Diệc sẽ thích một cô gái" Thương Dao chậm rãi nói, điềm tỉnh nhìn cô gái trước mắtBà không kiềm được thở dài, lại chậm rãi nói tiếp : "cũng chưa từng nghĩ người vì bản thân như con bé sẽ sẵn sàng để bản thân chịu thương đau đến như vậy vì một người con gái.

Con có lỗi, nhưng Bạch Diệc cũng không vô tội""con biết..."

Dương La Kỳ càng nghe càng nhói lòng, hai tay đan xen mười ngón nắm chặt, chặt đến phát run"nhưng vì có tội rồi, còn là đôi bên cùng cô tội, hy vọng hai đứa dùng cả đời để chứng minh tội lỗi mình từng gây nên, cũng có chút xứng đáng với hai chữ "yêu thích", mặc kệ thế nào, đời này con cũng khó tìm được người thứ hai trừ ba mẹ vì con mà hy sinh bản thân đến mức chạm đến vạch sinh tử đấy, La Kỳ à" Thương Dao đặt chén trà xuống bàn, nhẹ nhàng nóiDương La Kỳ chớp đôi mắt, dường như không nghĩ bản thân vẫn còn được chấp nhận, lấp bấp nhìn bà : "tại sao dì lại không ngăn cản?"

"ngăn cản?

Ngăn cản cái gì?

Là ngăn Bạch Diệc thích con, là ngăn Bạch Diệc liều lĩnh vì con, hay là ngăn Bạch Diệc đừng sinh ra?

Mỗi người sinh ra đều có số mệnh, cho dù không phải chỉ có duy nhất một, nhưng một khi đã chọn lại chẳng thể thay đổi.

Hơn nữa Tiểu Diệc trước nay cũng có bao giờ chịu nghe lời dì đâu, kệ nó đi, còn sống là được, bị thương rồi cũng hồi phục à" Thương Dao cười cười nóiDương La Kỳ bật cười, có người mẹ nào lại không xem trọng con mình như dì Thương chứ?

Bất quá nhờ dì thương cô cũng nhẹ nhỏm hơn rồi, Dương La Kỳ cười : "dì Thương, con hứa với dì, đời này ngoài Bạch Diệc ra, Dương La Kỳ sẽ không có người thứ hai!"

Thương Dao bật cười, gật gật đầu đầy hài lòngCô đứng dậy chào Thương Dao rồi rời đi, Bạch Diệc không biết lúc nào sẽ tỉnh, mà đến lúc cô tỉnh lại càng không biết sẽ có sự kiện gì xảy ra.

Dương La Kỳ không muốn y lại vì mình mà khổ sở nữa, nếu bản thân không giỏi lên, người bản thân muốn bảo vệ...

Chậc, đến bản thân còn chẳng tự hộ được, đòi bảo vệ ai?!Thương Dao dường như biết cô muốn làm gì, cười cười nói vọng ra : "muốn làm gì thì làm, nhưng đợi mai mốt gì đó cho khôi phục đi nhóc con!"

"vâng!"

Dương La Kỳ quay đầu cười, sau đó lại nhanh chân rời điCăn phòng lại im lặng, Thương Dao liếc người nằm trên giường bệnh, tậc lưỡi quát : "người đi cũng đi rồi, diễn cho ai xem?!"

"mẹ, có phải lật mặt nhanh quá không?"

Bạch Diệc mở mắt, tháo ổng thở ra, tiến tới bên bàn ngồi đối diện Thương Dao"cái đồ tiểu quỷ, chuyện tình yêu của bản thân cũng phải kéo mẹ vào, con đúng là tiểu quỷ tâm cơ!

Tính chừng nào tỉnh dậy?

Con muốn nằm đây lười biếng bao lâu nữa?

Mấy ngày nay toàn lừa bạn con rồi đi ăn đi uống đi ngủ, hay quá nhỉ?"

Thương Dao không khỏi cười buồn cười, búng trán y một cáiBạch Diệc cười, chống cằm nhìn ra cửa sổ : "chậc, có ai lại đi nói xấu con mình như mẹ chứ!

Chẳng qua thêm vài ngày nữa rồi nói, có chút thời gian nghỉ ngơi cũng tốt mà, mẹ không được nghỉ ngơi thì đừng bắt con theo nhá!"

Bỗng nhiên Thương Dao nghe tiếng lịch bịch như tiếng chạy bên ngoài, lại quét mắt sang mái tóc trắng của Bạch Diệc, bà dường như đoán ra được gì đó, thầm cười khẩy mà chuyển hướng câu chuyện"được rồi, bỏ qua chuyện đó đi, chuyện của Bát Tiếu con tính sao đây?

Để trong phòng giam cũng mấy tháng rồi, con không định xử lý à?" bà thở hắt ra đầy bất lực, chút bất mãn dồn nén trong lòng, bà không chấp bây giờ, không có nghĩa lát nữa sẽ không chấp!Mặc dù không hiểu tại sao mẹ mình lại chuyển chủ đề, nhưng y vẫn nghiêm túc nghĩ rồi mới trả lời"trực tiếp xuống tay là được rồi, hơn mấy tháng nay bên đó còn không có động tỉnh gì, chứng tỏ tên này có cũng được mà không có cũng không sao, vậy hắn cũng chẳng có gì quan trọng với Bạch Tri, vậy thì chẳng cần để tâm nữa, dù gì có giết hay không, thả hay bắt bên kia cũng sẽ lợi dụng điều này mà phát động tấn công thôi" Bạch Diệc lạnh mặt, phũ phàn nóiThương Dao nhìn con gái mình thay đổi sắc mặt nhanh như chớp, ừm, quả nhiên con gái giống mẹChẳng qua bà vẫn mệt mỏi dựa ra ghế nhìn y : "cơ mà nói gì thì nói, con càng ngày càng không đề phòng cô bé đó"Nên tiết lộ thôi, còn ngồi đây nói thêm vài chuyện nữa, bà lại sợ Bạch Diệc bí mật gì cũng lộ ra với cô bé kia, cùng lắm tối rồi nóiBạch Diệc nghe ra ý tứ, liền hướng mắt sang cửa ra vào, quả nhiên bóng người quen thuộc đang đứng ở đó, cầm trên tay dung dịch có ghi chữ "chuyển đổi"Sao Dương La Kỳ vẫn còn ở đây?

Bạch Diệc sợ đến xanh mặt, không biết nên nói gìThương Dao lại bỏ chạy ra ngoài, sẵn tiện còn đóng cửa lại, trong lòng cầu phúc ba ngàn lần cho con gái, hy vọng không bị con dâu từ mặt.

Ai ui, làm mẹ cũng khổ, bà cũng đau lòng cho con gái lắm chứ bộ, chẳng qua con dâu tính tình chưa rõ, sức mạnh cũng chưa rõ, bà chỉ đành để con gái thử nghiệm thử trước...

Ây, mà là con dâu hay con rể nhỉ?Vả lại ai biểu ban này con gái bảo bối trêu xấu mẹ nó làm gì?

Vừa lắm!Bạch Diệc nhìn cửa đã được đóng kĩ càng, sợ hãi đến toát mồ hôi lạnh.

Phòng này có cách âm đó trời đất thiên địa ơi!

Y hét đến khàn cổ họng, có khi nào một bóng người cũng không có không?!Dương La Kỳ cầm chai thuốc trên tay, đi tới máy lọc nước, rót một ly nước nóng rồi đổ chai dung dịch vào, không liếc không nhìn lại càng không nói một câuĐiều này làm Bạch Diệc thầm run, đời này y còn chưa sợ ai tới như vậy đâu!"uống"Thanh âm đó băng lãnh vang lên, Bạch Diệc cầm lấy ly, khẽ nuốt nước bọt, nhưng không thể không uống, dù gì mất kiểm soát một lần rồi, để im lần hai lần ba gì đó thật không nênChẳng qua thứ này ngâm người thì không nói, uống lại dở tệ!

Bạch Diệc bĩu môi, lè cái lưỡi đắng ngắt, dung dịch đặt chế để uống thật không ngon miếng nào!

Y đáng thương nhìn Dương La Kỳ, chỉ chỉ vào cái lưỡi đang bị đắngNgười đó lại cười lạnh, ngồi đối diện lấy một viên kẹo trên bàn ra ăn, còn cố ý chọn kẹo mútCô liếm rồi ngậm, vị ngọt thanh cùng hương dâu lan truyền trong khoang miệng khiến cô hạ hỏa đôi chút, sau đó lại ngầm liếc mắt nhìn con bạch tuộc trước mắtCô muốn trêu chọc mình sao?!

Được rồi, Dương La Kỳ thành công rồi.

Bạch Diệc phồng má, bắt đầu cảm thấy ghen tị với cây kẹo trên tay côY không tiếc gì liêm sỉ, trực tiếp chuyển sang bên cạnh Dương La Kỳ ngồi, đáng thương nhìn côDương La Kỳ lại không màng đến, vẫn ngồi ngậm kẹo yên lànhBạch Diệc giận rồi!

Ừm, nhưng không trút được...

Y hít sâu, kéo cằm Dương La Kỳ lại, lại nhẹ nhàng lấy cây kẹo trong miệng cô ra.

Đương nhiên, người đó không chịu nhả.

Bạch Diệc cau mày, trực tiếp bóp cằm cô khiến cô phải mở miệng ra.

Kẹo lấy ra được rồi, Bạch Diệc lại không như mọi khi mà tấn công, chỉ dành lấy cây kẹo rồi ngậmChậc, muốn trêu mình?

Dương La Kỳ đừng có mơ!Quả nhiên, Dương La Kỳ bị loạt hành động không tiếng nói nào này chọc không vui, lại nhìn sang Bạch Diệc khoái chí ăn kẹo, hừ, hôn chứ gì?

Y không làm thì cô làm!Lần này là Dương La Kỳ kéo cằm Bạch Diệc lại, bóp má y khiến y phải hả miệng, Dương La Kỳ cầm cây kẹo ra, trực tiếp miệng cùng miệng dán chặtBạch Diệc cũng không ngờ tới Dương La Kỳ ngày thường tiết chế sẽ làm chuyện như này, nhưng y lại biết bây giờ cô giận lắm, không chút hạ thủ lưu tình nào với mình, vì vậy y đành ngoan ngoãn thuận theoDương La Kỳ sau bao lần, lúc này cũng đã có được kinh nghiệm, xâm chiếm hết vị ngọt của kẹo từ trong miệng tiểu bạch yêu này.

Trực tiếp đè y dựa vào ghế sofa, bản thân ngồi lên đùi người ấy, mạnh bạo mà ôn nhu xâm chiếm, tay cô đương nhiên càng chẳng yên phận, chẳng qua ngoan hơn tay của con bạch tuộc kia nhiềuNhóp nhép nhóp nhép, cứ như thế mội hồi Dương La Kỳ mới buôn Bạch Diệc ra.

Nhìn dáng vẻ vừa thở dốc vừa cười với khuôn mặt đỏ ửng của Bạch Diệc, cô nhéo má y : "đồ bạch tuộc thối, tớ ghét cậu!"

Bạch Diệc cười, nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô, đáng thương nói : "cậu xem, tớ mới là người bị động, sao người giận lại là cậu chứ?"

"cậu!"

Dương La Kỳ nghiến răng, ra sức nhéo lấy má Bạch DiệcY cười khổ, giữ đôi tay ấy lại, vòng tay ôm lấy eo cô, đưa đầu dụi vào hõm cổ cô : "thật xin lỗi, tớ không phải muốn giấu gì các cậu, tớ chỉ là muốn nhân lúc mọi người không để tâm tới tớ, đi làm chút chuyện, không nghĩ cậu lại vì dung dịch chuyển đổi mà quay lại"Dương La Kỳ nhìn người ở trong lòng, khẽ thở dài : "cậu đúng là cái thứ bạch tuộc thối tha mà.

Tại cậu mà tớ lo gần chết rồi đó..." cô mệt mỏi dựa vào vai người trước mặt, người đó thuận theo ngã ra ghế để cô thoải mái hơn, Dương La Kỳ rút vào hõm cổ của Bạch Diệc, chậm rì rì nói : "cậu không biết đâu, lúc tận mắt nhìn thấy con người đang sống sờ sờ chết đi, tớ đã phát khiếp.

Sau đó cậu lại bất tỉnh, tớ sợ càng thêm sợ.

Tớ đã nghĩ nếu mất đi cậu, tớ còn trở thành thế nào được?

Như trước kia, cô đơn hiu quạnh sao?

Tớ lại cảm thấy còn tệ hơn""tớ còn mơ thấy mấy thứ xui xẻo, giữa việc chọn lựa cậu và những người vô tội khác.

Tớ đã rất do dự, không nghĩ tớ lại không đủ tự tin, thả mất tay cậu ra, lúc đó tớ hối hận rồi, tớ muốn thay đổi, tớ muốn nhảy theo cứu cậu, nhưng lại tỉnh dậy rồi.

Tỉnh rồi lại biết được cậu thương thế nặng đến mức nào, tớ biết cậu vì tớ.

Tớ lại càng sợ, Bạch Diệc à Bạch Diệc, tớ ngốc lắm có phải không?"

Bạch Diệc im lặng không trả lời, y có chút sốc, sau đó lại đau lòng.

Bạch Diệc vuốt lên mái tóc mềm mại ấy, y khổ sở cười mỉm, chỉ có như vậy Dương La Kỳ đã đau lòng, vậy nếu biết được thêm chút chuyện nữa, cô có hận mình không nhỉ?

Hy vọng là khôngDương La Kỳ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, hiện mái tóc lại trở về màu đen, dung dịch chuyển đổi đúng phát huy tác dụng rất nhanh.

Dương La Kỳ xoa lên khuôn mặt ấy, Bạch Diệc cầm lấy tay cô, áp lên má mình, y nhẹ nhàng nói : "cậu đúng là đồ ngốc...

Nhưng là một đồ ngốc rất đáng tin cậy, vì vậy tớ cũng sẽ làm một đứa ngốc, có thể bảo vệ cậu cả đời"Chỉ là một đời thật quá dài, lại có quá nhiều biến cố.

Bạch Diệc bất lực thầm nghĩCô chớp chớp mắt nhìn y, có chút ấm áp, bất quá cô vẫn rất bất mãn khi Bạch Diệc giấu mình mấy chuyện quan trọng đến sức khỏe của y"cậu đừng giận nữa, tớ nói cậu một chuyện thú vị" "cái gì thú vị?" cô không kiềm được tò mò hỏiBạch Diệc cười, dựa ra ghế : "ban nãy cậu cũng nghe rồi mà.

Chuyện của Bát Tiếu đó, cậu nhớ anh ta từng nói muốn thu nhận cậu vào SE không?"

"nhớ""ừ, tổ chức đó là của ba tớ, thành lập từ đội quân EFE, và để xem nào, nếu hắn xuất hiện với nhiều người như vậy thì có lẽ Bạch Tri cũng đã có nhận thức về sự xuất hiện của một esper khai phá bằng cấp S như cậu rồi, có lẽ cũng nhận ra vị trí của tớ và Lục Nhiên rồi, chẳng qua mà nói, tớ chỉ lo cho cậu.

Cơ mà cậu đừng lo về tên họ Bát kia, hắn bị bắt lâu như vậy mà bên thành phố Y kia lại chẳng có miếng động tỉnh nào, vậy hắn cũng chẳng còn giá trị gì nữa đâu" Bạch Diệc cười nói"vậy không định tra hỏi gì sao?"

Dương La Kỳ chớp chớp mắt nhìn yBạch Diệc thở hắt ra, vươn tay ôm lấy cô rồi dụi dụi : "hắn mà chịu nói thì tốt, đằng này chết cũng không nói, vậy tớ cũng chẳng thèm ép, chẳng qua chỉ là một con tốt, kệ hắn đi.

Nhưng bảo bối à, cậu không giận tớ nữa đâu chứ?"

Bạch Diệc cuối cùng vẫn không nhịn được hỏiVốn muốn tha, nhưng nếu y đã gợi lại Dương La Kỳ liền nổi hứng : "không, giận!"

Ôi, tác dụng của dấu phẩy và ngắt âm.

Bạch Diệc bĩu môi, ôm chặt Dương La Kỳ không buông, cô lại không thoát cái thứ bạch tuộc dính người này đượcBỗng nhiên cửa phòng mở, những người bạn quen thuộc, ánh mình ba chấm quen thuộcDương Tố Tố cười gượng : "à ừm, hai chị chú ý sức khỏe chút""em đừng có mà nghĩ nhiều!"

Dương La Kỳ tức tối muốn đẩy thứ bạch tuộc này ra, lại chẳng tài nào đẩy đượcNhững người kia nhìn một lúc mới hiểu ra, cười ha hả vào ghế ngồi, Bạch Diệc vẫn giữ chặt Dương La Kỳ, chu miệng nhìn côNgười đó đành bất lực gật đầu, y mới thả cô ra.

Dương La Kỳ mệt mỏi ngồi lại bên cạnh Bạch Diệc, không khỏi lườm người nọ một cái.

Đương nhiên Bạch Diệc đã đoán trước, đánh trống lãng nhìn sang Thịnh Thanh hỏi thăm này này kia kiaLục Nhiên cười hả hê, sau đó mới vào chuyện chính : "được rồi Diệc cẩu, nếu cậu đã tỉnh rồi thì nói chính sự.

Lúc bất tỉnh, tóc cậu vẫn trắng xóa, chứng tỏ năng lực của cậu không thể kiềm chế, bộc phát đầy nguy hiểm""cái thứ Nhiên cờ hó, cậu phải thêm chữ cẩu mới chịu được à?

Năng lực của tớ đương nhiên vẫn ổn, chẳng qua hôm ấy chẳng phải vì bùa của cậu sao?

Chị Tiểu Thanh và tớ đến phút cuối mới dám thả lỏng đó!"

Bạch Diệc khoanh tay, sinh khí nhìn anh"cái này thì đúng" Thịnh Thanh đồng tìnhTrịnh Trí nhìn mặt Bạch Diệc, vẫn không kiềm được hỏi : "Bạch Diệc à, mặt em..."

Y cười, nhẹ nhàng nói : "thật ra cái mặt lúc trước mọi người thấy chỉ là mặt nạ, vì một vài lý do cá nhân, cũng như là vì hẹn ước với một người mà em mới đeo lên, nhưng giờ thì chắc em thua rồi nên nó mới rớt.

Bất quá mọi người đừng lo, khuôn mặt này của em chẳng lẽ không đẹp băng?"

"chịu rồi, chị thì thế nào cũng đẹp!"

Dương Tố Tố cười khúc khích nói"còn phải nói, chị cơ mà!"

Bạch Diệc cười vui vẻ hi hi ha ha với em, khiến chị và cô bất lực Cơ mà về chuyện mặt nạ, âu thì Bạch Diệc đã thản nhiên như thế, tạm thời bỏ qua điNam Hạ rót ly trà uống, có chút tò mò : "cơ mà tóc của cậu muốn hồi phục phải có dung dịch, có cách nào khắc chế tốt luông không?"

"có đó, mà chắc mấy đứa phải tham gia huấn luyện đặc biệt thôi" giọng khàn khàn ấy vang lên, Bạch Diệc chán chẳng buồn nói : "mẹ bỏ con chạy mất, giờ xuất hiện là còn có liêm sỉ sao?"

Dương La Kỳ ở bên cạnh nhỏ tiếng thì thầm : "thì ra là mẹ con giống nhau, người sau hơn người trước"Bạch Diệc phồng má nhìn cô, ủy khuất, dựa thẳng lên vai Dương La Kỳ, chán không nói nữaCả bọn chừa chỗ cho bà ngồi.

Thương Dao không vòng vo, cười cười vào thẳng chuyện chính : "được rồi, đến lúc nói chút chuyện hệ trọng rồi"Bà nói cho họ về chuyện Bát Tiếu, lại nói cho họ nghe về việc thành phố Y sẽ động thủ : "nói đơn giản thì chính là động người của họ, họ liền sẽ khiến chúng ta không ngẩng đầu được nữa.

Mà ở đây, tiềm lực nhất chính là mấy đứa, hàng năm trôi qua rồi, các esper đều không có được sức mạnh như các esper đời thứ năm trở lên, mà trong năm đời đầu tiên, đời thứ năm có ít esper thành công nhất" bà hoài niệm, đời thứ năm, Bạch Diệc, Bạch Phong và Bạch Liên, chính là ba người mạnh nhất đời nămNam Hạ nhíu mày : "dì, ý của dì là gì?"

Lục Nhiên khẽ nắm chặt tay : "dì Thương, chiến dịch của dì, bọn con chẳng lẽ..."

"...

Ừ, đúng rồi" Cả bọn im bật, chỉ nhìn bà"có lẽ đây không phải là điều gì đáng để thông báo.

Nhưng mà bọn con rất mạnh, rất có tiềm năng, hiện tại thành phố J lại thiếu những người như thế, nói trắng ra là không đủ mạnh như thành phố Y.

Phòng thí nghiệm lần trước bọn con tới, vừa nghiên cứu thuốc ức chế, nói đúng hơn là vaccin, vừa nghiên cứu cách tăng trưởng sức mạnh của esper, mà cách để là hai việc đó chỉ có đầu nguồn cơn của EFE mới có thể biết cách, Bạch Tri.

Đương nhiên lão già đó mà chịu nói ra thì làm gì phiền phức như bây giờ?

Chẳng qua hắn thích viết sổ tay, mấy thứ quan trọng càng thích viết, nếu có thể tìm được thứ ghi chép lại nguồn gốc chế tạo của EFE, thế giới này, càng có hy vọng sống lại.

Mà theo dì biết, bên đó cũng đang muốn phát động tấn công rồi, có lẽ là biết được chuyện chúng ta chế tạo vaccin và thuốc tăng trưởng..."

Thương Dao nói rồi lại im lặng một hồi lâu, sau đó mới nhắm mắt chờ đợi : "như lần trước, tùy theo quyết định của mấy đứa, tùy thôi, à quên, chiến dịch lần này là HOPE "Ai mà chẳng muốn sống chứ?

Đúng không?

Tham gia chiến dịch này, chiến dịch "hy vọng", thành công hay không thì chưa biết, nhưng khả năng chết lại càng tăngThương Dao đứng dậy rời đi : "cũng không còn sớm, đã gần tối rồi, mấy đứa kiếm gì đó ăn đi.

Còn chuyện tham gia hay không, mai rồi hẳn trả lời"Cả phòng bỗng im lặng, một hồi lâu sau, Bạch Diệc mới chậm chạp hỏi : "các cậu, muốn thế nào?"

"thật ra...

Sống mà phải nơm nớp lo sợ, không có tự do, không có yên bình, cũng chẳng đáng" Trịnh Trí hít sâu, thầy suy nghĩ kĩ rồi, thầy không có gia đình, vì gia đình thầy không còn...

Không, thật ra còn một người, nhưng người đó mất tâm mất tích mấy năm nay, không chừng cũng mất rồiVì giúp đám trẻ này, lần trước thầy bảo bản thân có gia đình gần quê với mấy đứa, nhưng chắc họ quên rồi, mà kệ đi, không nhớ lại càng tốtNam Hạ gãi gãi đầu, lưỡng lự thở dài : "tớ thấy anh Tiểu Trí nói không sai, thực sự thì bị kiềm chế rất khó chịu, khó chịu đến cực điểm.

Thật ra thì tớ cảm thấy có các cậu ở bên rất tốt, nhưng nếu chỉ vì điều này mà hèn nhát, tớ sợ bản thân cũng không giữ được các cậu nữa"Dần dà, cậu thực sự rất trân quý những người bạn này, cậu không muốn chỉ vì bản thân mà khiến họ biến mất, nhất là Lục Nhiên, so với những người khác cậu vạn lần càng sợ anh tổn thươngLục Nhiên xoa xoa đầu cậu, anh khẽ hít sâu, anh không muốn trốn tránh nữa : "vậy cùng đi"Dương Tố Tố mím môi, trầm lặng hơn mọi ngày, em gật gật đầu : "em cũng muốn đi, nếu không em sẽ bức rức chết mất!"

"thêm cả chị nữa" Thịnh Thanh ở bên cạnh nói, chị đã biết siêu tai tinh là ở nơi nào, vậy thì càng không có lý do không đi!

Huống hồ...

Chị liếc mắt sang Dương Tố Tố, em ấy vạn lần không được xảy ra chuyện!Dương La Kỳ hít sâu : "nhất quyết không thể từ bỏ"Ai cũng gật đầu, chỉ riêng Bạch Diệc là im lặng.

Ăn qua loa một chút cùng nhau, sẵn nói chuyện phímTối rồi, mỗi người một phòng.

Bạch Diệc lại đi lên sân thượng, giờ này còn ai thức không nhỉ?

Chắc là không còn bao nhiêu, Thương Dao và Bạch Diệc là một trong số đóDáng vẻ bà cô đơn đứng trong gió, dưới ánh trăng.

Bạch Diệc có chút tức cười, ngày trước có người nói cô giống mẹ nhất, cô không tin, nhan sắc thì tạm coi được đi, bản thân nào muốn cô độc như vậy?

Nhưng bây giờ, có lẽ lời ấy không sai"khuya rồi, trời cũng lạnh, con chỉ mặt đồ mỏng như vậy thôi sao?"

Quần áo bệnh viện mỏng cũng không đến mức, dày lại chẳng gọi là dàyBạch Diệc cười cười lắc đầu, đứng bên lang cang : "như thế này cũng chưa bệnh được"Thương Dao nhìn y, nhẹ nhàng há miệng : "vết thương sao rồi?"

"không sao, đội ngũ esper chữa trị rất có tài năng""mẹ hỏi con cái đó sao?

Lần này bộc phá năng lực lớn đến như vậy, còn không tìm cách, con định để thứ sức mạnh này ăn mòn bản thân sao?"

Thương Dao cất lời"còn cách sao ạ?

Con không tin vaccin hay thuốc tăng trưởng giải quyết được đâu, sẽ là bất cứ ai ngoại trừ con, không phải sao ạ?

Mẹ à, mẹ cũng không phải không biết, thứ năng lực này là một sợi xích lớn đến mức nào mà, đại dương rộng như vậy, tồn tại ở trong đó lâu như vậy.

Khó khăn lắm con mới vứt bỏ được thứ năng lực khủng khiếp đó, cái giá phải trả...

Tuổi thọ?

Chẳng qua chỉ cần không động đến giới hạn nữa chẳng phải là được rồi sao?

Nhưng mẹ ơi, con không muốn, con cũng là con người, cũng có trái tim, có cảm xúc, nếu vì thứ năng lực đó mà trở thành người vô tình vô cảm, thật khó mà" Bạch Diệc trầm lặng nhìn trăng, đợi thêm một chút mới trả lờiNếu bảo vệ người đó rồi mất đi toàn bộ cảm xúc, vậy sống có ý nghĩa gì?

Nếu bản thân sống thật tốt, bảo vệ người đó lại càng tốt, yêu người đó lại càng nhiều, vậy chết sớm hơn chục năm thật ra cũng chỉ là không được xem sự tiến hóa thay đổi mới của thế giới này thôiThương Dao mím môi, bà bất lực hét : "con chẳng phải luôn muốn sống sao?!

Bây giờ lại liều mạng như vậy là có ý gì?

Bạch Diệc!

Con không sợ những người quan tâm con sẽ đau đến mức nào sao?!"

Người quan tâm y?

Nực cười, ai mà...

A, phải rồi, hình như cũng có thậtBóng dáng người con gái ấy như tia sáng trong tâm trí Bạch Diệc, y mím môi : "nhưng khi con mất đi cảm xúc rồi, người đó còn đau lòng cho con không?"

"con chưa thử sao mà biết được?

Chắc gì khi lấy lại được nguồn gốc của năng lực, con vẫn còn cảm xúc thì sao" Thương Dao nửa đùa nửa thật cười khổ nhìn y, bà hận bản thân quá vô lực, không thể bảo hộ con gái sống một đời bình an"mẹ à, mẹ thử nói xem.

Có năng lực ấy, có khả năng sẽ chống lại được Bạch Tri, có khả năng con không cần đánh mất tuổi thọ của bản thân nữa, tự do dùng năng lực, không cần sợ bất tỉnh giữa chừng nữa, cái giá duy nhất phải đánh đổi, chẳng phải chính là cảm xúc của con sao?

Lúc đó con còn mảy may gì bản thân không nhỉ?

Chẳng biết nữa, cơ mà nếu con vẫn nhất quyết bỏ thứ năng lực ấy, tuổi thọ rút ngắn thì chắc là điều không thể tránh khỏi rồi.

Cùng lắm thì sau khi cuộc chiến này kết thúc, con ngồi xe lăng cũng ổn nha.

Ấy mà mẹ thử nhìn xem mặt con này, cái mặt nạ ấy mất rồi, chứng tỏ con thua cược rồi" Bạch Diệc cười nói"ây da, năm ấy hứa với chị hai, đeo mặt nạ vào rồi, nếu để nó rơi chính là động lòng rồi.

Khi ấy con muốn hỏi chị hai sao có thể ích kỉ như vậy, vì một người không cùng huyết thống mà bỏ rơi con, nhưng giờ thì con hiểu rồi.

Tính mạng của bản thân còn không quan trọng bằng sự an yên của người đó, con nghĩ như vậy.

Mà đúng là chị họ luôn thích nghệ thuật, mặt nạ làm ra đẹp thật, chẳng qua mặt thật của con vẫn là tốt hơn nhiều.

Mẹ thấy đúng không?

Hahaha" Bạch Diệc vẫn cười, nhưng lại không nhìn Thương Dao, lại nhìn trăng, tiếng cười ấy nghe sao mà thương đauThương Dao ôm tay, nghiến chặt răng : "mẹ xin lỗi, mẹ thực sự xin lỗi, là do mẹ..."

Gió thổi qua thân hình lạnh lẽo ấy, rõ ràng y không phải chỉ có một mình, nhưng dáng vẻ lại tựa như viên ngọc thạch cao nhất trên đỉnh núi.

Không có thứ gì bên cạnhIm lặng hồi lâu, Bạch Diệc đã suy nghĩ, nghĩ rất nhiều, nhưng chung quy suy nghĩ ấy đều là vì một ngườiBạch Diệc lắc đầu, nhẹ giọng : "không sao, thật ra con cũng đang nghĩ cái việc mất đi cảm xúc thật ra chỉ là do bản thân hèn nhát.

Con đang nghĩ nếu thử nhận lại năng lực ấy một lần nữa, con có bảo vệ được cậu ấy không, mẹ nói cũng không sai mà, chỉ con đang lưỡng lự thôi.

Mẹ à, cảm ơn mẹ"Khóe mắt bà đau nhức, Thương Dao hít sâu, nắm chặt tay áo : "mẹ thực sự không hiểu.

Con vì cái gì lại hy sinh nhiều như vậy cho một người?

Con trước giờ, đều là vì bản thân"Bà thực sự không thể hiểu được.

Bạch Diệc dành hết cả thời thơ ấu để loại bỏ thứ sức mạnh ấy ra khỏi bản thân, nhưng bây giờ lại vì một người mà bất chấp nỗi ám ảnh tâm lý, lại một lần nữa có ý định tiếp quản thứ năng lực ấy, bà không hiểu!"mẹ, mẹ thương bọn con không?"

Thương Dao ngớ người, bà không kịp nghĩ"chị hai, anh ba, và con.

Bạch Liên, Bạch Phong, và Bạch Diệc, mẹ thương không?"

"thương" Thương Dao hít sâu, người nhà họ Thương, tổ tiên ban đầu không phải họ Thương, nhưng là vì có tấm lòng ái nhân, cho nên mới là "Thương"Mà cũng vì Thương, nên mới khổ"mẹ, mẹ thương tụi con lắm, ba chị em con biết mà.

Thương nhiều, nhiều đến mức sẵn sàng hy sinh bản thân, khổ sở chỉ mong tụi con an yên một đời, nhưng khó lắm, phải không ạ?"

Bà im lặng, Bạch Diệc nói đúng rồi.

Thương Dao bỗng nhiên đau nhói, từ nhỏ đứa trẻ này nói khôgn nhiều, là đứa ít nói nhất, nhưng tới bây giờ bà mới hiểu, Bạch Diệc vì hiểu nên mới không nói, mà vì không nói, chỉ lắng nghe nên mới hiểu"mẹ, chị hai, anh ba, cả con cũng vậy.

Vì Thương mà bất chấp, đều là vì thương thôi!"

Bạch Diệc nhoẻn miệng cười với mẹ, ánh trăng sáng đến mấy hiện giờ cũng chỉ như làm nền cho y, thật ra trong cả ba chị em.

Bạch Diệc là đứa duy nhất bà ấy tự tay đặt tên, không dính dáng đến Bạch Tri"Diệc" là tích lũy, "Bạch" là ánh sáng của trăng.

"Bạch Diệc" là sự chiếu sáng của ánh trăng được tích lũy, ý nghĩa mong con một đời như ánh trăng, ẩn dật an yên lại tỏa sángThật ra Thương Dao càng muốn để y họ Thương, đáng tiếc Bạch Tri lại không đồng ý.

Nhưng bà đến bây giờ lại tức cười, rõ ràng là họ Bạch, nhưng ba đứa con của bà đều vì chữ "thương"!"mẹ, chiến dịch này khi nào tiến hành?"

Bạch Diệc nhẹ giọng hỏi"ba tháng, đúng lúc sẽ sang đông" Thương Dao thở dàiBạch Diệc suy tư, gật đầu : "vâng, ba tháng...

Cũng đủ rồi"Y quay sang bà cười tươi : "mẹ về ngủ nhé, công việc mẹ bận như vậy, nên ngủ đi lấy sức ạ"Thương Dao biết con gái đang muốn một mình, bà liền gật đầu, "ừ" một tiếng rồi rời điNhưng bà lại không chú ý đến, trên nóc của cái phòng kho có bóng dáng một ngườiĐến khi bà rời đi rồi.

Bạch Diệc mới chao đảo, vịnh vào cái lang cang để đứng vữngTim Bạch Diệc đau nhói, y không muốn lại cùng đại dương hòa lẫn, càng không muốn nhìn thấy Bạch Tri!

Nhưng phải làm sao đây?

Y lại vạn lần không muốn nhìn thấy Dương La Kỳ tổn thương"Tiểu Kỳ, Tiểu Kỳ, tớ không muốn trở lại nơi đó nữa, nhưng tớ lại càng không muốn thấy cậu đau thương!"

Bạch Diệc lòng đau như cắt nhìn trăngGió đêm thổi qua bóng dáng cô đơn ấy, đôi mắt đau nhức lại càng bị gió thổi đến khô rát.

Bạch Diệc thực sự hận, hận bản thân hèn nhát, lại càng hận bản thân quá thương Dương La Kỳ!"vậy cậu nghĩ, cậu tổn thương tớ sẽ không đau lòng sao?"

Dương La Kỳ nhìn y, đáy mắt sớm đã ngập tràn khổ sở----------------------------------------------------Tác giả : được rồi, tui thừa nhận thật ra đây chỉ là màn ngược dạo chơi sương sương thôi...

Khụ, làm ơn đừng ai chém toi nha!
 
[Bhtt] Nếu Ta Yêu Nhau Ở Mạt Thế
Chap 15 : quá khứ


Bạch Diệc quay đầu, kinh ngạc nhìn cô"cậu, cậu làm sao mà ở đây?" y lấp bấp hỏi, chột dạ quay mặt đi không dám nhìn thẳng côDương La Kỳ lạnh giọng, mắt không chớp nhìn người trước mặt : "tại sao?!

Cậu nghĩ cậu tổn thương tớ sẽ dễ chịu sao!"

Không gian bỗng có chút tĩnh lặng, Bạch Diệc mím môi không nói.

Dương La Kỳ lại càng hùng hổ tiến tới, nắm chặt lấy cổ áo của Bạch Diệc : "cậu mau nói đi!"

"tớ..." y gian nan nhìn cô, so với dáng vẻ ban nãy ở cùng mẹ, hiện tại lại như cún nhỏ đầy bất anDương La Kỳ nghiến răng, vung tay đánh vào mặt Bạch Diệc, khiến y bay qua một bênBị đánh đến sưng đỏ má, Bạch Diệc vẫn không dám phản khán, bị cô xách cổ áo lên, y lại càng không dám nhìn"cậu nói!"

Dương La Kỳ nghiến răng, cô hận!Vẫn là khoảng trời im lặng, cô tức đến nổi gân xanh, bước nhanh tới bên lang cang, nghiến răng trèo lênBạch Diệc là đồ ngốc!

Y bị thương, cô sẽ không đau lòng sao?

Càng huống hồ lại là mạng sống của y!Nhìn thấy Dương La Kỳ định nhảy, Bạch Diệc đầy kinh hãi, chân như mềm nhũn, so với chính bản thân nhảy còn vạn lần sợ hơn : "cậu...

Cậu làm ơn đừng manh động"Dương La Kỳ mím môi, đứng trên lang cang nhìn y, Bạch Diệc run rẩy lê lết đôi chân nặng nề tới với tốc độ nhanh nhất hiện tại mà y có.

Bạch Diệc nắm lấy vạt áo của cô, nắm rất chặt.

Dương La Kỳ hít sâu, nhảy xuống khỏi lang cang, bình thường đã khó chống cự, nay vì vết sưng đỏ trên mặt của Bạch Diệc, Dương La Kỳ càng khó phũ phàn với người nọ như thếBạch Diệc nhìn vào đôi mắt ấy, sao lại trông đau khổ thế nhỉ?

Y chậm rãi ôm Dương La Kỳ vào lòng, cảm nhận được sự ấm áp giữa trời đêm lạnh lẽo"xin lỗi, thực xin lỗi...

Cậu đừng dọa tớ, đánh cũng được, đánh cũng được!" y gắt gao ôm lấy cô, khổ sở cầu xinDương La Kỳ nhìn người con gái này, lòng đau như cắt, cô mím môi, tay bất giác đã ôm lại Bạch DiệcCô không đời nào có thể hận Bạch Diệc quá lâu!

Dương La Kỳ cảm thấy tim mình như bị dao cứa vào, đau đến khó thở.

Vì sao?

Vì cô cảm nhận được giọt nước ấm nhỏ lên vai mình, Bạch Diệc khóc rồi"Tiểu Kỳ, vạn lần cũng đừng hận tớ, được không?

Tớ không muốn chỉ là cái xác rỗng toét biết hoạt động lại không có cảm xúc!"

Bạch Diệc òa khócDương La Kỳ cũng cảm thấy đau nhói trong tim, cô ôm người nọ thật chặt : "nhưng cậu chết rồi, có còn quan tâm đến cảm xúc của tớ nữa không?

Cậu là đồ ích kỉ!

Là thứ hèn nhát!

Bỏ lại tớ vui lắm sao?!"

Bạch Diệc vội vàng lắc đầu, bị mắng càng khóc lớn hơnSao có thể chứ?

Sao có thể vui được chứ?

Bạch Diệc ngàn lần vạn lần muốn ở với người mình thích cả đời, nhưng y không còn cảm xúc thì có ý nghĩa gì?!"

Bạch Diệc a Bạch Diệc, tớ nói cho cậu biết, nếu cậu mất đi hết cảm xúc, cậu vẫn là Bạch Diệc của tớ!

Vẫn là cái đồ bạch tuộc khốn kiếp!"

Dương La Kỳ nghiến chặt răng, mất đi người quan trọng là điều rất đau khổ, đã biết trước sẽ có chuyện như vậy còn để nó xảy ra, cô nào ngốc như vậy!Người đau khổ là cô cũng được, nhưng đừng để người cô quan tâm tổn thương, người đó càng đừng là Bạch Diệc!Bạch Diệc cảm giác lòng mình đau nhói, y buông thả nhìn trăng, đôi mắt ấy là màu đỏ ngọc thạch, hình thập tự thánh giá trong mắt hiện tại thật dễ nhìn thấy, mái tóc đen mới được lấy lại gần đây lại trở thành màu trắngDung dịch chuyển đổi có mục đích biến đổi ngoại hình, có khả năng kiềm hãm sức mạnh của người sử dụng.

Nhưng nó có khuyết điểm lớn, thứ này là theo đường máu mà đi, nếu cảm xúc thay đổi, lượng hormone cùng nhiệt độ máu tăng lên, thuốc sẽ mất tác dụng, đương nhiên Thương Dao đã giải quyết điều này.

Đa số người dùng dung dịch chuyển đổi đều trở nên điềm tỉnh hơn trước, nhưng dùng nhiều lại trở nên tê liệt cảm xúc.

Mà Bạch Diệc, lần nào dùng cũng chẳng được bao lâu đã hết thuốc, nếu Bạch Diệc vẫn chỉ có một mình, y có lẽ không cần dùng gì tới sức mạnh, cảm xúc sớm muộn cũng sẽ trở nên tê liệtDương La Kỳ nhìn mái tóc trắng, khẽ vuốt ve, cô không biết nên làm gì, chỉ thấy đau lòng"Tiểu Kỳ, tớ kể cậu nghe một câu chuyện nữa của tớ nhé?"

Thanh âm ấy khàn khàn vang lên, Dương La Kỳ cảm giác chủ nhân của giọng nói này đã phải suy nghĩ nhiều rồi mới dám nói"mắt của tớ vốn dĩ là màu đỏ, hình thánh giá trong mắt cũng là từ khi còn rất nhỏ đã có..."

Năm ấy, lúc Bạch Diệc mới sinh ra, y nổi bật nhất với đôi mắt đỏ ấy.

Màu tóc trắng của nhà họ Thương vốn đã thu hút ánh nhìn vì sự đặc biệt của nó.

Mà Bạch Liên hay Bạch Phong đều thừa hưởng đôi mắt vàng của Bạch Tri, chỉ có Bạch Diệc thừa kế hoàn hảo ngoại hình của dòng dõi nhà ThươngNhưng nếu chỉ đơn giản là kế thừa gene thì nói làm gì?

Vỗn dĩ Bạch Diệc sẽ sở hữu đôi mắt vàng, chẳng qua thuốc EFE của y sử dụng là một loại lỗi, lúc đó Bạch Tri tiếc thuốc, lại đặt niềm tin chút ít vào nó, vì vậy đem Bạch Diệc mới sinh ra tiêm vào, do đó đôi mắt vàng vốn dĩ phải chứa chan hy vọng kia lại trở nên đỏ như ngọc thạch, mà vì được huấn luyện khắc nghiệt nên khai nhãn sớm, đôi mắt sớm đã nên hình, chính là hình thập tự thánh giáCó lẽ Bạch Tri là một tên điên, nhưng hắn rất có não, cũng rất tàn nhẫn.

Liều thuốc đó thực sự có sức mạnh vượt trội.

So với Bạch Liên và Bạch Phong, nó hoàn hảo hơn rất nhiềuĐời thứ năm có rất nhiều cải tiến, như việc thuốc EFE dễ hấp thụ hơn, nhưng khuyết điểm của nó lại càng nhiều hơn!

Chẳng qua các esper của đời năm không nhiều, nhưng sức mạnh lại ngang ngửa với đời đầu tiên, thậm chí sẽ có người hơnNhưng Bạch Tri không hiểu, tại sao khi Bạch Diệc lên sáu tuổi, năng lực ấy lại càng lúc càng phếDương La Kỳ ngồi cạnh Bạch Diệc, dựa vào lan can, khẽ nhíu mày nhìn y : "là vì sao?"

"còn vì cái gì nữa?

Đương nhiên là vì muốn sống rồi" Bạch Diệc cười, châm biếm nóiVào cuối năm, Bạch Diệc đã chuẩn bị được sáu tuổi trọn vẹn.

Nhưng y lại chứng kiến cảnh tượng cả đời này không thể nào quên đượcBạch Liên vì y, vì y trốn chạy không muốn ngâm thân trong biển.

Chị ấy vì y mà bị đánh đến da thịt lẫn lộn, máu tươi lan khắp nhà.

Có lẽ, Bạch Liên đã nhìn thấy em gái mình rồi, nhưng việc tỷ ấy làm chỉ là cười rất tươi, tựa hồ an ủiBạch Phong lúc đó biết Bạch Diệc đã chạy tới đâu, huynh không nói gì, chỉ lặng lẽ che mắt Bạch Diệc lại, thầm bật khóc, dấu vết roi trên lưng lúc ấy bỗng nhói lênHuynh phải công nhận, người cha của ba người bọn họ đánh rất đau, một chút thương xót đều không có!Bạch Diệc sau khi biết đến vết thương của anh chị mình gần đầy, đều là vì y mà có, y hận, hận bản thân quá vô dụng!

Bạch Diệc năm sáu tuổi chỉ có thể khổ sở cắn răng, y biết bản thân càng thể hiện, chị hai và anh ba đều sẽ vì y mà gánh chịu!Y lúc đó đau, đau lắm!

Nhưng ngoài cách tạo ra thêm một lớp phòng vệ, còn có thể làm gì được?

Chống lại Bạch Tri sao?

Một đứa nhóc sáu tuổi làm bằng cách nào chứ?!Cũng vì đó, Bạch Diệc đã cầu xin Thương Dao cho mình sử dụng dung dịch chuyển đổi, bà đương nhiên không đồng ý, bà sao có thể để con mình sử dụng thứ đáng sợ ấy chứ?

Nhưng bà không biết làm cách nào khác, lúc ấy bà chống lại Bạch Tri bằng cách nào?

Thương Dao chỉ đành vừa nức nở vừa mở ra cái cửa của ống chứa, nước mắt che mờ tầm nhìn mà kích hoạt máySau đó, Bạch Diệc trở nên rất khác, y không còn ít nói như trước, thậm chí khả năng gia tiếp còn rất đáng coi trọng.

Trí thông minh cũng rất tốt, chẳng qua sức mạnh lại chẳng còn như trước, vì lẽ đó Bạch Tri sau một khoảng thời gian tức giận, lão chỉ còn để tâm đến việc bồi dưỡng Bạch Liên và Bạch Phong, không dám đánh hai người nữaY nghĩ như vậy là đã xong rồi, nhưng đời dễ như vậy sao?"việc đáng sợ như vậy vẫn chưa kết thúc?

Chẳng lẽ sau đó là chuyện cậu trốn ra ngoài sao?"

Dương La Kỳ ngồi chống cằm hỏiBạch Diệc cười hì hì, vẫy vẫy đuôi nói : "Tiểu Kỳ đúng là thông minh, đúng là chuyện đó nhen, hơn nữa chuyện của chị tớ cũng xảy ra sau đó, hehe"Dương La Kỳ khẽ quay mắt đi nhìn chỗ khác, rõ ràng là nghe thấy người bên cạnh cười, nhưng sao lòng cô lại nhói đến thế?

Y cười nghe sao mà đauKhi Thương Dao ra đi chỉ với vài bộ quần áo trong vali, từ với gợi ý của bà, Bạch Diệc cũng quyết định trốn ra ngoài, đương nhiên y sẽ kéo theo anh chị mình đi, chẳng qua họ lại không đồng ý.

Bạch Phong sợ nếu không còn người nào, Bạch Tri sẽ phát điên mà tìm kiếm họ khắp nơi, huynh không thể để kế hoạch trốn khỏi đây của em gái mình tan thành mây khói.

Còn Bạch Liên, tỷ chỉ hỗ trợ Bạch Diệc ra ngoài, sau đó chỉ lắc đầu không đi nữa, người nọ biết có rất nhiều chuyện còn phải làm, không thể điBạch Diệc sau đó lại tìm đến được mẹ, dù là bất ngờ, sự bất ngờ ngoài ý muốn, sự vui vẻ đến một cách bất chợt.

Sau đó y lại biết tới Lục Nhiên, con của hai nhà thí nghiệm từng trong phòng thí nghiệm EFE, anh như y, từ nhỏ đã phải sử dụng thứ thuốc thí nghiệm ấyThương Dao vì muốn con gái có bạn, đã để cho Lục Nhiên đi cùng Bạch Diệc, y muốn rời khỏi thành phố J, Lục Nhiên không cần tới lời của Thương Dao cũng đã đi theo y, vì anh trong một năm chơi cùng, thực sự đã vô cùng quý Bạch DiệcĐương nhiên cứ cách một tháng khi Thương Dao gửi quà và thư tới cho hai đứa con còn lại như bao lần.

Bạch Diệc cũng theo đó mà lẻn tới thành phố Y, Lục Nhiên đương nhiên sẽ canh chừngCho nên có mấy lần Bạch Diệc tới thăm bà, chỉ ở được một ngày liền biến mất tâm mất tích, ngày hôm sau thấy mặt y đã cùng Lục Nhiên xin phép đi về.

Bà lo thì có lo, bất quá Lục Nhiên lại đứng ra bảo không sao, bà cũng chỉ đành yên tâm, dù gì Bạch Diệc có đi cũng có về, xem như thói quen điMà năm mười hai tuổi khi Bạch Diệc lẻn tới thành phố Y để thăm anh chị mình, Bạch Diệc mới biết được một tin động trờiBạch Liên thích một người!

Người đó là con gái!Y nghe mà sững người, Bạch Phong cũng chỉ cười bất lực vỗ vai y, huynh vui vẻ nói : "chị hai chúng ta thích một người, thật tốt.

Chỉ là chị ấy thích người đó quá, chỉ còn anh và em bơ vơ, haha"Bạch Diệc lúc đó kiềm không được mà chạy đi tìm Bạch Liên, nỗi lo sợ bị phát hiện còn không bằng nỗi lo sợ chị hai bị thương!Lúc ấy y lại ngửi thấy mùi máu ở căn phòng sáu năm trước mình từng ngửi thấy được mùi máu, lại một lần nữa ngửi thấy mùi tanh ấy trong căn phòng cũ.

Bạch Diệc lại phải ngơ ngác nhìn chị hai đứng ở đó, bị đánh đến khó nhìn, máu vươn ra khắp phòngĐiều khác biệt duy nhất chính là lần này chị ấy không ngã gục dưới đất nữa, cũng không đứng một mình nữaBên cạnh có một cô gái rất xinh đẹp, người đó cũng máu me khắp người, vết thương không ít, đứng chắn trước Bạch Liên, tuy nhỏ người nhưng lại kiên cường"ba à, lần này con là Bạch Liên, không phải thí nghiệm EFE hay là con của ba nữa" thanh âm ấy trầm trầm ấm ấm, lại mang cảm giác giải tỏa mà kiên quyếtTỷ nắm chặt tay người con gái bên cạnh, dù vết thương có đang rỉ máu vẫn dùng siêu năng lực khóa người Bạch Tri lại, sau đó nhẹ nhàng quay đầu cất bước"cái đồ bất hiếu, mày xem trọng người ngoài hơn cả cha của mày sao?!"

Bạch Tri gào thét"ba?

Con cũng đã từng xem ba là máu mủ ruột thịt của con, nhưng sẽ có người ba nào đánh con gái đến bê bét máu như này sao?"

Bạch Liên cười khổ, bàn tay bất chợt run rẩyNgười con gái bên cạnh lại chủ động kéo tay tỷ rời đi, còn thầm vỗ nhẹ vào tay Bạch Liên, tựa hồ an ủiNgoài căn phòng đó là một sân hoa, đương nhiên con đường mà hai người kia lựa chọn vừa hay là chỗ Bạch Diệc luôn đứng nãy giờ, là chỗ Bạch Phong vữa mới hỗn hễn chạy đếnHuynh nhìn chị hai cùng chị dâu đứng đó, chỉ biết thở dàiNgười con gái ấy cùng Bạch Phong hiểu ý đi ra một chỗ khác, để lại không gian riêng cho Bạch Liên và Bạch DiệcLúc ấy y phẫn nộ gào thét, chỗ này có cách âm, vì vậy Bạch Liên chẳng ngănThay vào đó tỷ chỉ đứng đó, đợi y tức đến đỏ ngầu hai mắt đau khổ gào thét : "chị hai!

Chị muốn rời đi sao?

Chỉ vì người con gái đó?

Năm ấy đi cùng em chẳng phải được rồi sao?

Sẽ khiến bản thân chị tàn tạ như này sao?

Người đó huyết thống gì đều không có, so với người đó, em gái ruột của chị không bằng sao?!"

Tỷ nhẹ nhàng xoa lên đầu Bạch Diệc, nhẹ nhàng dùng thân thể đầy máu ôm y vào lòng : "chị xin lỗi, nhưng nếu em là chị, chị chắc chắn em cũng sẽ làm như vậy"Đừng hỏi tại sao Bạch Liên lại chắc chắn như thế, vì họ là chị em ruột thịt, họ giống nhau, cũng hiểu nhauBạch Diệc nắm chặt tay, khổ sở nhìn chị hai tràn ngập máu, y vừa đau lòng vừa tức giận.

Tại sao chị của mình lại ngốc đến thế!

Liều mạng như vậy để ra thế này có ý nghĩa gì sao?!Bạch Liên khẽ cười, đem chiếc mặt nạ của bản thân đặt chế ra đeo cho Bạch Diệc : "em có thể thử, mặt nạ rơi, chứng tỏ em động tâm rồi.

Mặt nạ em tự nguyện tháo xuống vì một người, chứng tỏ em đã hiểu cảm giác của chị rồi.

Còn nếu đến cuối thứ mặt nạ này vẫn luôn ở đó, có lẽ em sẽ cô đơn đến già đấy"Giọng điệu vừa đùa giỡn lại vừa chân thànhBạch Liên là con người rất thận trọng, suy nghĩ kỹ thật kỹ rồi mới làm.

Nhưng việc một cô gái bước vào đời tỷ đã là một biến cố ngoài tầm kiểm soát.

Nay lại thêm việc cược với Bạch Diệc, tỷ không biết sau này em gái có thể tìm được người khiến người nọ động tâm hay không nhưng Bạch Liên vẫn muốn cược, đây là dũng khí khi tỷ tiếp xúc cùng với người mình yêu trong một thời gian dài.

Tuy không nhiều, nhưng đủ để đánh cược thêm một lầnSau đó hai người rời đi, Bạch Phong cũng thúc giục Bạch Diệc trở về, đương nhiên huynh từ Bạch Diệc mà gọi cho mẹ tớiKhi Thương Dao biết chuyện, bà không trách Bạch Diệc trốn đi, càng không trách Bạch Liên biến mất, bà chỉ cười khổ : "sau này có khi lại thêm một cô con dâu"Đây là lời bà đã vừa chải tóc cho Bạch Diệc vừa nói, Bạch Diệc khi ấy không hiểu, nhưng sớm y đã quen với cái mặt nạ này.

Thương Dao nhìn mặt con mình, bà cũng chỉ thở dài, nếu có thể, với tình cảm của một người mẹ, bà không muốn Bạch Diệc đeo cái mặt nạ này cả đời.

Nhưng với lý trí của một người mẹ, bà lại sợ Bạch Diệc tìm được người mình yêu rồi y sẽ khổ tâm đến mức nàoChuyện sau đó, ừm, cũng chẳng còn gì ngoài những ngày tháng cô độc nữa(Tác giả : nói thẳng ra là FA)Dương La Kỳ từ lâu đã chú ý đến Bạch Diệc tựa đầu bên vai mình, y khổ sở cười với cô : "mặt nạ tớ rơi là vì cậu, tớ xé mặt nạ cũng là vì cậu, đời này của tớ còn thiếu gì với cậu không nhỉ?"

"có, thiếu một Bạch Diệc" Dương La Kỳ nhẹ giọng nóiÔng trời nợ cô một Bạch Diệc hạnh phúc"vậy thì chịu rồi, Bạch Diệc này chưa đủ sao?" y cười nói, dụi dụi hõm cổ côDương La Kỳ chớp mí mắt nhức nhức của mình, chỉ khẽ cười : "không, chỉ cần là Bạch Diệc là đủ"Có thể thay đổi cảm xúc, có thể biến đổi ngoại hình, nhưng người đó chắc chắn phải là Bạch Diệc, chỉ có như vậy, Dương La Kỳ mới cảm thấy không thiểu xót gìBạch Diệc cười, cảm thấy lòng có chút nhẹ nhỏm.

Nếu mà xét về sự thật có phần lương lẹo, thật ra nãy giờ vì để Dương La Kỳ phân tâm đi sự chú ý với cơn giận, Bạch Diệc chỉ đành kể lại câu chuyện năm nào, bất quá từ sự việc cho đến cảm xúc đều là thật, trên mặt cũng không nhói nữa, có cảm giác thoải mái hơn nhiều rồi Trời tối lạnh, Dương La Kỳ hắt xì một cái, Bạch Diệc liền bật cười, sau đó lại cùng cô xuống lầuBạch Diệc đưa cô về phòng, vừa quay người đã bị một tay của ai kia kéo thẳng vào phòngThế là một giường hai người, dù sao giường của phòng vip bệnh viện cũng khá rộng, nằm hai người vẫn rất thoải máiMột đêm thôi, sao mà nhẹ lòng quáChẳng qua sáng hôm sau có người bệnh sốt mất tiêu rồiBó tay mà!

Bạch Diệc bất lực nghĩ-----------------------------------------------------Tác giả : một chap ngắn nói về quá khứ nho nhỏ của Bạch Diệc, lại nói về chiếc mặt nạ của mẻ từ đâu, cũng nhắc đôi chút về Bạch Liên cho mọi người thêm chút ấn tượng về tỷ tỷ này, đương nhiên ở đây còn chưa ngược, chỉ mới là khởi đầu mà thôi, hehehe!Tác giả : mà giờ mới để ý, chị em gái nhà họ Bạch này cứ đến mười sáu tuổi là theo chân gái rồi, cậu thanh niên duy nhất trong ba chị em đương nhiên cũng phải từ mười sáu tuổi mới chất chứ ha.

Chẳng qua là theo chân trai, heheBất quá chị hai gu tiểu tiên nữ, anh ba có ngưu ma vươngCòn Bạch Diệc?

Haha, làm gì có gu, Dương La Kỳ thế nào gu Bạch Diệc thế đó thôi
 
[Bhtt] Nếu Ta Yêu Nhau Ở Mạt Thế
Chap 16 : chia xa


Nhìn người nằm trên giường bệnh, những người trong phòng bệnh này đều thầm liếc Bạch Diệc mà đánh giáBác sĩ chỉnh lại áo blouse trắng một chút, hướng Bạch Diệc đứng bên cạnh vỗ vai, đầy chân thành nói lời an ủi : "biết là mấy đứa còn trẻ, nhưng Dương tiểu thư có vết thương ở nội tạng, con lại có vết thương liên quan đến xương cốt, cái gì cũng nên tiết chế lại chút mới tốt"Không phải tự nhiên mà bác sĩ nói như vậy, vết đỏ ở má của Bạch Diệc kia thực sự khá khó nóiĐợi bác sĩ đi rồi, Dương Tố Tố cũng phải ho nhẹ mà vỗ vai y : "chị Tiểu Diệc, em thấy bác sĩ nói khá đúng, dù gì hai chị chỉ mới bình phục, làm quá sức như thế..."

Những người khác cũng gật đầu, chỉ có Lục Nhiên phải đứng bên cạnh nhịn cười đến phát run!

Anh không rõ Bạch Diệc thì thôi.

Người như y, miệng thì nói hay lắm, hành động cũng nhanh nhẹn dữ, thế mà đến lúc thực sự cần thì lần nào cũng lưỡng lự.

Đây là kinh nghiệm khi hai người họ đi chơi rút thăm trúng thưởng của Lục Nhiên, anh nghĩ việc này với việc giường giường chiếu chiếu của đôi bạn trẻ này chắc cũng tương tựNếu mà thực sự có làm gì nhau, Lục Nhiên dám cá rằng người thực sự chủ động là Dương La Kỳ, Bạch Diệc suy cho cùng cũng có cái gì đó thận trọngCòn thận trọng cái gì?

Ây, có khi mình y biết thôi cũng nên "được rồi Diệc cẩu, tớ biết cậu không thể giống người, nhưng phải biết tiết chế chút đi, bác sĩ bảo rồi đó" Lục Nhiên cười khúc khích huýt vai yBạch Diệc hạ mắt lườm anh, suốt vào mông anh một cáiĐùa với bà này!

Bạch Diệc sinh khí dùng lực đôi chút khiến Lục Nhiên đau điếngMấy người còn lại bật cườiDương Tố Tố và Nam Hạ có chút hoài niệm về lúc mới tiếp xúc với Lục Nhiên nhiều hơn một chút, họ đã tưởng anh là một người điềm đạm và nghiêm túc.

Ừm, nhưng tiếp xúc với Bạch Diệc một thời gian, có ai bình thường nổi?

Càng nói gì đến nghiêm túc?Lục Nhiên, Trịnh Trí, Thịnh Thanh hay là Dương La Kỳ từ lúc tiếp xúc với Bạch Diệc đều đã mất sạch cái phong thái đỉnh đạt lúc mới xuất hiện rồiMay là còn có Nam Hạ và Dương Tố Tố vẫn như thế, không thay đổi là bao, dù gì từ trước cũng đã bất thường rồiDương La Kỳ thở hơi nóng, bất lực cười trước bọn họ, nãy giờ nằm đợi bác sĩ truyền nước biển thật lâu.

Dạo này vào bệnh viện nằm thật nhiều, bác sĩ cũng quen mặt, y tá cũng nhớ họThấy cô muốn ngồi dậy, Bạch Diệc liền tới đỡ"ây, có người ngoài đừng manh động quá nhe" Lục Nhiên cười khẩy"manh cái đầu chó cậu chứ manh!"

Bạch Diệc liếc anh, hận không thể đánh bầm dập Lục NhiênLúc này cửa lại mở ra, Thương Dao nhướn mày nhìn họ, không khỏi bật cườiThương Dao lấy ghế tiến tới bên giường bệnh mà ngồi cùng mọi người, những người cũng lấy ghế sangDĩ nhiên là có bàn ghế để ngồi, chẳng qua đừng nói đến Bạch Diệc, ai cũng muốn ngồi gần Dương La Kỳ hơn để nói chuyện với cô, chẳng qua bàn ghế cho khách chẳng quá xa, ngồi từ đó vẫn có thể nói chuyện với bệnh nhân trên giường bệnh bình thường.

Chỉ là những người này chỉ sợ Dương La Kỳ nghe không rõ, lại nói không lớn, cô không quan tâm, nhưng cũng không cản, họ muốn thể nào thì thế ấy đi"được rồi, chuyện ngày hôm qua, bọn con thế nào?"

Thương Dao nghiêm túc hỏi, chuyện hệ trọng, một lời nói cũng thật đắng đoAi cũng gật đầu, chỉ riêng Bạch Diệc có chút suy tư.

Thương Dao nhìn chằm chằm yBạch Diệc trầm tư, khẽ mím môi.

Bỗng nhiên y lại cảm nhận được có ai đó nắm lấy tay mình, Bạch Diệc rõ là ai, bất lực cười khẽCon người của Dương La Kỳ, từ hành động đến lời nói đều thật khiến cho Bạch Diệc bất lực, chưa thể phản đối lại bao giờ, y hít sâu, sau đó theo ánh nhìn của mọi người gật đầu nói : "được"Một chữ được này, sẽ bắt đầu rất nhiều chuyện, rất nhiều biến cốNhưng, Bạch Diệc không có cảm giác sợ nó như lúc ban đầu nữa, y có người mình muốn bảo vệ, vì vậy cho dù có nhiều sự việc không rõ xảy ra, Bạch Diệc vẫn sẽ dám đứng ở đó đương đầu, y nghĩ rồi, cho dù bản thân có mất đi mọi cảm xúc yêu, trái tim vẫn không phải biến mất, y vẫn sẽ luôn hướng tới Dương La KỳThương Dao khẽ thở hắt ra, bắt đầu nói ra kế hoạch của chiến lược lần nàyTheo mật báo từ người được cài vào thành phố Y, trong vòng ba tháng nữa thành phố Y sẽ bắt đầu phát động, đương nhiên nếu để vào thế bị động thì không tốt, cho nên khi thành phố Y phát động, đội của thành phố J sẽ bắt đầu tiến công.

Vì vậy Thương Dao muốn họ phải bắt đầu vào cuộc huấn luyện khắc nghiệt ngay ngày mai.

Hơn nữa, Bạch Tri là người tàn nhẫn, việc tiến công của họ có khả năng sẽ nguy hiểm hơn hết thảy, đặc biệt là Bạch Diệc, dù gì y đã từng bỏ hắn mà đi.

Vả lại, cuộc chiến này, Bạch Phong có lẽ cũng sẽ phải bước raNhưng đó không phải điều Bạch Diệc lo nhất, điều y muốn quan tâm là người kia có xuất hiện không?Thương Dao trình bày ngắn gọn một phần của kế hoạch, còn việc làm thế nào tiến công, ba tháng sau lại nói rõ ràng"vậy huấn luyện thế nào ạ?"

Trịnh Trí tò mò hỏi"ừm, những esper cấp S trở lên giáo dục.

Hoắc Lâm có lẽ mấy đứa cũng quen rồi, cậu ta là esper cấp R, sẽ là người phụ trách chính của mấy đứa tụi con.

Còn có hai người nữa, trợ lẫn công đều sẽ đủ.

Ba người này dạy, mấy người các con chăm chỉ học hỏi sẽ nhanh chóng phát triển hơn" Thương Dao nhẹ nhàng nói"nhưng riêng con, La Kỳ, sẽ có một người dạy riêng vào chiều tối, được không?"

Thương Dao chậm rãi nhìn côDương La Kỳ gật gật đầu : "không vấn đề gì"Sau đó không biết vì sao, những người khác đều đồng loạt nhìn sang Bạch Diệc "dì à, A Diệc sẽ thế nào ạ?"

Dương La Kỳ nhẹ giọng hỏiDương La Kỳ có năng lực, lại không dễ khai thác.

Vì vậy Thương Dao sẽ cho người dạy riêng côVậy Bạch Diệc thì sao?

Năng lực của y mạnh hơn Dương La Kỳ rất nhiều, càng khó kiểm soát.

Cho nên y sẽ được huấn luyện như thế nào?Thương Dao khẽ khựng lại, mím môi : "cái ấy..."

"tớ sẽ rời đi trong ba tháng" Bạch Diệc khẽ nói"ba tháng?

Cậu đi đâu?"

Lục Nhiên bất ngờ, lo lắng nhìn bạn mình"mấy đứa cũng biết năng lực của Bạch Diệc không phải thứ dễ kiểm soát.

Thật ra, Tiểu Diệc ban đầu đã sở hữu được thứ năng lực cấp Z kia rồi, con bé kiểm soát được nó, thứ năng lực ấy mạnh, mạnh đến mức Bạch Tri còn thèm khát hơn cả của Bạch Liên, nhưng đánh đổi với thứ sức mạnh đó chính là cảm xúc, trước kia vì thứ sức mạnh này, cho dù Bạch Diệc có đau khổ vì cái gì, cùng lắm là nhói lòng, sau đó lại vô cảm.

Vì vậy trong vài năm, con bé đã vứt bỏ thứ năng lực ấy.

Mà thứ đó được vứt xa nơi này, vì vậy muốn tìm lại, kiểm soát, Bạch Diệc bắt buộc phải trở về nơi vứt bỏ siêu năng lực, có lẽ ba tháng là được.

Nhưng nếu vẫn không lấy lại sự kiểm soát, nếu còn chạm đến giới hạn của siêu năng lực, Bạch Diệc sẽ chết" Thương Dao nhẹ nhàng nói, lòng có chút mệt mỏiKhông ai nói gì, chỉ có im lặng.

Họ không ngăn Bạch Diệc rời đi, cũng không cấm Bạch Diệc ở lại, họ biết ai cũng có quyết định riêng, càng là người tự chủ như Bạch Diệc.

Nhưng đừng nói Thương Dao, những người khác cũng đau lòng.

Họ đau lòng cho Bạch Diệc, cho Dương La Kỳ, cả hai lựa chọn, đều không có cái nào dễ dàngNam Hạ chớp mắt nhìn Bạch Diệc, hạ giọng hỏi : "vậy mất đi cảm xúc, cậu vẫn sẽ là Bạch Diệc mà, phải không?"

Vẫn sẽ là Bạch Diệc thích cười, thích nói chuyện, thích Dương La Kỳ, phải không?Đi cùng nhau qua bao lần sinh tử, Nam Hạ thực sự rất lo cho hai người Bạch Diệc và Dương La Kỳ, cậu cảm thấy việc họ chia ly sẽ còn đau hơn việc họ cùng chếtBạch Diệc không nói gì, chỉ bất lực cười, khổ sở lắc đầu, một hồi sau mới nhìn cậu nhẹ giọng cười : "đến lúc đó, các cậu nhớ giúp nhé!"

Dương La Kỳ cảm thấy lòng mình đau nhói, tay nắm chặt, môi mím lại, gụt xuống giường, Bạch Diệc liền nhanh tay đỡ cô lại.

Thật ra từ sáng sớm khi biết Dương La Kỳ phát sốt, nhân lúc chưa có ai, Dương Tố Tố nhẹ giọng nói với y rằng "chị họ em dù có mạnh mẽ, nhưng khi sốt, chị họ còn yếu đuổi hơn bất cứ ai, trước kia chị ấy bị sốt, dù vẫn là vẻ lãnh đạm ấy, nhưng lại càng rút người trong mềm, tránh để người khác thấy dáng vẻ chị họ khổ sở"

Bạch Diệc lúc đó nghe vậy, chỉ khẽ gật đầuBây giờ y càng thấy đau lòngDương Tố Tố khịt mũi, bỗng cảm thấy càng đau nhói trong lòng, chị họ khổ sở, em cũng rất mệt mỏi.

Em đau lòng cho chị họ và chị Tiểu Diệc, nhưng em có thể làm gì đây?Lục Nhiên khẽ thở dài, đứng dậy nhẹ nhàng mở cửa ra rời điTới Nam HạTrịnh TríDương Tố TốThương DaoThịnh Thanh chậm chân lại, im lặng nhìn Bạch Diệc"chị Thanh, nếu lúc về em có ngốc đến mức không thích Tiểu Kỳ nữa, nhớ tới đánh em nhé, đánh tới khi nào em nhớ ra mình đã từng thích cậu ấy đến mức nào, được không?"

Bạch Diệc cười khổ nói"lát nữa à?"

Thịnh Thanh không trả lời câu hỏi, ngược lại hỏi y"vâng, nên đi rồi" y đắp chăn lại cho Dương La Kỳ, chỉnh sửa lại mái tóc của côTrong số những người này, chỉ có Thịnh Thanh biết hết tất cả, chị vốn đi ra từ huyền môn, những việc người khác không biết, chị có lúc sẽ rõ.

Vì vậy chuyện của hai người này, chị biết rồi.

Cũng biết việc Bạch Diệc là rời đi hôm nay, không phải ngày mai"không đợi em ấy nữa sao?"

Bạch Diệc khựng lại, đôi tay vốn đang chỉnh sửa tóc của Dương La Kỳ bỗng nhiên không di chuyển nữa, bất lực cười khổ lắc đầu : "ban đầu đã muốn trốn đi rồi, chỉ là đột nhiên cậu ấy phát sốt rồi thiếp đi như vậy, có lẽ là trời cũng biết em nhìn cậu ấy sẽ không nỡ rời đi""không nỡ, vậy đi rồi có chắc không chạy ngay về không?"

Thịnh Thanh mím môi hỏi, quen nhau chẳng bấy lâu, nhưng sinh tử đã cùng trãi qua thử rồi, nói không đau lòng thì là giả"không, cho dù có về, cũng không phải là bây giờ.

Tiểu Kỳ cần em, cần em giúp cậu ấy trả tự do cho thế giới này.

Vì vậy cho dù có thể nào, em cũng phải giúp cậu ấy, sẽ trở về đúng lúc cậu ấy cần.

Nhưng lúc đó nếu em không phải là một Bạch Diệc mà chị quen, có thể đánh em" Bạch Diệc cười nóiVẫn là vấn đề này.

Thịnh Thanh khẽ thở dài, gật đầu, không đánh trống lãng nữaNếu lúc đó Bạch Diệc thực sự mất đi dáng vẻ bây giờ, chính tay chị sẽ đánh y tới khi y trở lại dáng vẻ ban đầu thì thôi!Bạch Diệc ra khỏi phòng bệnh cùng Thịnh Thanh, lúc đi còn để lại cái móc khóa ngọc thạch có khắc hình hoa tử đằng và hàng số 1314920Ra khỏi phòng bệnh, nhìn ánh mắt mọi người đổ dồn vào mình, Bạch Diệc biết họ nghe được rồi, chỉ cười bất lực rũ mắt xuống : "ba tháng này nhờ các cậu rồi"Không ai nói gì, chỉ khẽ gật đầu.

Họ không ngăn nổi Bạch Diệc, cũng không biết nên ngăn thế nàoThương Dao gật đầu với những người này, sau đó dẫn theo Bạch Diệc rời đi, có những người tò mò đưa mắt nhìn họ, bất giác lại cảm thấy được sự u thương trong ánh mắt của người thiếu nữ trẻ tuổi sinh đẹp kiaBà lái xe đưa Bạch Diệc tới cổng thành phố, trên đường đi bà không nói một lời.

Cho tới khi dừng lại ở cổng thành, đã có người đứng đó đợi sẵnThương Dao nhìn Bạch Diệc không nói lời nào mà đã muốn lên xe người kia, chỉ khẽ cười bất lực : "Tiểu Diệc, trước khi đi không chào mẹ một tiếng sao?"

Y khựng người, không nói lời nào, chỉ chạy về phía bà rồi ôm chặt lấy : "mẹ ơi, trông cậu ấy giúp con nhé.

Bản thân mẹ cũng phải an toàn nhé!"

"ừ, mẹ nhớ rồi, đi nhớ cẩn thận" bà gật đầu, vỗ về Bạch DiệcHai mẹ con bọn họ, nói chừng đó cũng đã là cả một đoạn thoại dài của bao người khác"cậu không chào bọn tớ à?"

Nam Hạ nhướn mày nóiBạch Diệc bật cười, thầm nghĩ đám người này nhanh thậtNhưng y lại nhẹ nhàng tiến tới ôm bọn họ : "chào rồi đây, nhớ giữ an toàn, cả cho Tiểu Kỳ nữa"Ngay lúc Bạch Diệc và Thương Dao rời đi, cả đám đã bắt taxi chạy theo.

Chẳng qua chỉ là chào nhau tiếng cuối rồi chạy ngay về, dù có y tá và bác sĩ, họ vẫn không dám để Dương La Kỳ một mình quá lâuNhìn những người đó bận rộn chạy đi, Bạch Diệc lại bất giác nhớ đến người đó vẫn còn nằm trên giường bệnh, hốc mắt bỗng có chút đau nhức"con còn đi được không?"

Thương Dao hỏi, bà không biết Bạch Diệc có vì Dương La Kỳ mà thay đổi ý định hay không"đi chứ, đi mới có thể mạnh lên được" mạnh lên rồi mới có thể giúp cậu ấyBạch Diệc không nói câu sauY leo lên chiếc xe đen đã khởi động, được tài xế đưa điThương Dao nhìn theo bóng chiếc xe khuất dần, trái tim bà lại ngừng một nhịp, Bạch Diệc lại đi, lần này có trở về nữa không nhỉ?Sự chia xa đương nhiên sẽ có ngày hội tụ.

Nhưng chuyện sinh tử thì ai mà dám chắc chứ?Cho tới khi Dương La Kỳ tỉnh dậy, có lẽ đã là chiều rồi.

Bạch Diệc chống cằm nhìn ra cửa sổ mà nghĩ"hy vọng cậu sẽ nhớ tớ" Bạch Diệc thầm ấn sâu hình ảnh của người đó vào trong lòng mà nghĩ--------------------------------------------------------Tác giả : như tui đã nói, chưa có ngược đâu!Tác giả : hai bạn nhỏ có lẽ chỉ chia xa tầm mười mấy chap thôi, các hạ yên tâm hen!

Có điều lúc gặp lại có còn tình nàng ý thiếp không thì toi không có biết đâu nha...

Hehehe!
 
[Bhtt] Nếu Ta Yêu Nhau Ở Mạt Thế
Chap 17 : cướp dâu


Chiều hôm ấy, không biết tại sao trời lại đổ mưa, Dương La Kỳ đứng trên sân thượng của bệnh viện, nước mắt hòa lẫn với nước mưaMới thức dậy đã phải nghe tin người đó đi rồi, hơn nữa người ấy chào tất cả mọi người, trừ mình ra.

Cô không đau sao?

Cô không giận Bạch Diệc đi sớm, mà là tức Bạch Diệc rời đi mà không nói một lời"chị ơi, xuống được không?

Cứ ở trên này sẽ lại phát bệnh mất!"

Dương Tố Tố đau lòng nhìn cô"không sao, ngủ một giấc đã sớm hết rồi" cô nhẹ giọng trả lờiBóng người nhỏ nhắn ấy cô độc đứng dưới mưa, tựa hồ sắp ngã.

Thịnh Thanh thở dài : "em xuống đi đã, chị biết em đau lòng, nhưng nếu em có chuyện gì, Bạch Diệc biết sẽ đau lòng""...

Được rồi" cô khẽ gật đầu, chân lê bước nặng nề xuống lầuNhững người còn lại không xuống, họ vẫn đứng dưới mưa tầm tả, kể ra mấy tháng rồi chưa thấy có mưa rơi nhỉ?"mưa to ghê, hình như ông trời cũng muốn giúp người ta che dấu cảm xúc đôi chút đi" Nam Hạ nhớ lại Dương La Kỳ ban nãy đứng đó, trời mưa khiến cô khóc cũng không ai nhận ra.

Chẳng qua thanh âm run rẩy kia bán đứng cô mất rồi"ba tháng sau, liệu có tốt hơn không nhỉ?"

Trịnh Trí cảm nhận mưa lạnh tạt vào người, thì thào hỏi "không biết nữa, nhưng mà biến cố có lẽ còn nhiều hơn rất nhiều" Lục Nhiên cười khổ, nhẹ nhàng quay người bước xuốngHọ không làm phiền Dương La Kỳ, trầm lặng đặt hộp cơm trước cửa phòng cô, sau đó trở về chung cư mà thay đồThương Dao đứng trước cửa, nhìn thấy hộp cơm, tiện tay đem vào.

Bà nhìn thấy Dương La Kỳ đang lật sổ xem, không khỏi tò mò : "trong đó ghi cái gì quan trọng lắm sao?"

"vâng" cô gật đầuThương Dao lấy ghế ngồi, đặt hộp cơm trên bàn, bà nhìn quyển sổ mà không chớp mắt : "La Kỳ, dì muốn hỏi con điều này từ lâu rồi"Cô nhướn mày, khó hiểu nhìn bà : "dì nói đi ạ?"

"con có biết ai tên Hiên không?"

Dương La Kỳ có chút bất ngờ, sau đó cũng gật đầu.

Mẹ của Dương La Kỳ tên Lưu Hồng, nhưng đó chỉ là tên sau khi cùng bố tới thành phố Y mới sử dụng, bà ấy nói tên sẽ gắn liền với nhiều điều, ngày cả kí ức lẫn vận mệnh, vẫn là nên đổi tên.

Còn họ đổi là vì tránh một số phiền phức không đáng có.

Tên trước kia của bà là Vi Hiên, Dương La Kỳ thấy cái tên rất đẹp, nhưng mẹ đã muốn đổi vậy thì thôi, dù gì lúc bà kể cho cô nghe cũng đã qua mấy năm rồiChẳng qua lúc ấy khi nói đến hai chữ "Vi Hiên", cô thấy bố chỉ biết cười khổ, mẹ ngẩn ngơ đôi chút.

Mà lúc ấy mẹ có nói với cô rằng tên "Hồng" này liên quan đến một người, đó là mối tính đầu của mẹ, bỗng chốc cô mới phát hiện ra, "Hồng" có nghĩa là hạnh phúc một đời, "Dao" là khoảng cách xa xôi giữa người với người.

Mẹ cô lấy chữ Hồng làm tên, cùng với tên của dì Thương, là muốn nói đến việc ở xa một người vẫn chúc phúc cho họ sao?Cô để ý thấy sắc mặt Thương Dao bỗng chốc rất khổ sở, bà cười nhẹ nhàng : "quả nhiên là con gái cậu ấy, rất giống..." vì rất giống, cho nên bà mới có thể nhận ra, nhưng nhận ra rồi thì sao?"mẹ con có phải tên Lưu Hồng...

A, phải là Vi Hiên không?" bà lấp bấp đôi chút"dì Thương, dì với mẹ con..."

Dương La Kỳ nổi lên sự tò mòThương Dao chần chừ, sau đó lại nhìn chằm chằm quyển sổ, cuối cùng thở hắt ra nói : "trước kia, dì và mẹ con là hai người bạn thân nhất, thân đến nỗi nếu không xuất hiện hai người đàn ông nào, có lẽ hai người các dì sẽ ở bên nhau như vậy suốt đời"Năm cấp ba, Thương Dao dáng vẻ lãnh đạm đứng ở đó, dựa lưng vào lang cang bên sông, có vài người tiến tới bắt chuyện, bất quá đều bị y cự tuyệt nhanh chóng Cho tới khi nghe thấy thanh âm trong trẻo mà quen thuộc vang lên, y mới bất giác nở nụ cười mềm mại chào đón "Dao, buổi sáng vui vẻ!" thiếu nữ tựa hồ như ánh mai xuân, cười tươi chạy đến bên cạnh Thương Dao"buổi sáng vui vẻ, cậu tới trễ quá đó, Hiên" y cười vui vẻ, vừa trách móc vừa chỉnh lại tóc tai giúp người nàyVi Hiên cười hì hì, lon ton kéo tay Thương Dao đi trên đường cỏ, công viên này đúng là đẹp"chẳng phải vẫn là đến rồi sao?

Cậu đừng càu nhàu nữa, hôm nay đã hứa phải chơi hết mình mà!"

Vi Hiên cười rạng rỡ, hớn hở nóiThương Dao cười, gật đầu : "ừ, cậu nói đúng"Ánh hoàng hôn trải dài trên mặt cỏ, nơi mà hai người đã nằm quen mỗi ngày.

Nhìn hoàng hôn chói lóa, Vi Hiên cười đến vui vẻ, nắm lấy tay người bên cạnh mà nhẹ giọng : "Dao, nếu có thể cùng cậu như thế này cả đời thì hay biết mấy, cậu thấy thế nào?"

"chồng cậu sẽ ghen tị với tớ lắm cho coi" y cười phớ lớ, cảm nhận hơi ấm từ đôi tay nhỏ ấy đang nắm lấy tay mình "ây, trừ khi là cậu lấy chồng trước, bằng không tớ cứ như vậy đợi cậu hết đời!" cô cười chân thành, nắm chặt tay Thương DaoĐàn ông gì chứ?

Cô vốn dĩ đã muốn bên cạnh Dao đến hết đời từ năm nào rồi!Y chớp đôi mắt, những lời ban nãy của Vi Hiên khiến y rất muốn cười, lại rất muốn khóc, nếu gia đình cô chỉ là một gia đình bình thường, không cần liên hôn chính trị gì, Thương Dao sẽ cùng Vi Hiên đi cùng nhau đến hết đời này"ừ, có lẽ nếu có cơ hội thì thực sự là hết đời, Hiên à" Thương Dao cười bất lực, cùng người mình thương hưởng thụ ánh chiều tàDương La Kỳ nhìn Thương Dao tay nắm chặt, tựa hồ ngăn lại nước mắt, cô chỉ khẽ vỗ vai bà "dì cuối cùng vẫn là phụ mẹ con" Thương Dao cười không được, khóc cũng không xongNgày hôm đó đám cưới rất linh đình, nhạc vang khắp phòng đám cưới, cùng với tiếng cười và tiếng vỗ tay.

Ai cũng chúc phúc cho cô dâu và chú rể đang đứng trên lễ đường chào hỏi mọi ngườiNhưng họ thấy cái gì đó kì quái, chẳng qua không biết kì quái ở đâuCô dâu hình như đang tìm ai đó đúng không nhỉ?

Dáng vẻ trong u thương quáCùng lúc đó, có một cô gái xinh đẹp đứng không xa không gần lễ đường, càm trên tay ly rượu vang, nước mắt bất giác rơi, rơi không thể ngừngCó người len lén hỏi người bên cạnh : "này, đó là ai thế?

Sao lại khóc trong đám cưới người ta vậy nhỉ?"

Người được hỏi là người quen của cô dâu lần chú rễ, còn là người quen của cô gái kia : "cô ấy tên Vi Hiên, là bạn cũ với cô dâu, tôi nghe vài người nói cô gái ấy yêu thầm chú rễ"

Có không ít người xôn xao về chuyện này, dù gì Vi Hiên trời sinh vốn xinh đẹp, nay lại ở nơi này rơi lệ đau thương, đương nhiên sẽ thu hút không ít ngườiNgay lúc này, cô dâu với váy trắng tinh khôi bỗng chốc nhìn về phía bên này, dù vẫn là nụ cười xả giao, nhưng vẻ mặt y lại khiến người ta nghĩ rằng y đang khóc Người ta nói cô gái tên Vi Hiên năm ấy là người yêu thầm chú rễ, nhưng họ lại thấy cái cảnh cô gái ấy vứt bỏ đôi guốc đế đỏ đắt giá, chạy như bay lên lễ đường, đưa tay raCó người hô cướp rễNhưng mọi người lại cảm thấy không đúng Tại sao cô dâu lại bị cô gái ấy kéo đi rồi?!Họ chạy đi, trời đang quang đãng cũng lách tách muốn mưaChạy ra khỏi sự náo nhiệt, Thương Dao mới nhẹ nhàng hất tay Vi Hiên ra, cười khổ nói : "cậu đi đi"

"nhưng cậu..." cô sốt sắn nhìn y"đi đi!

Đừng có xuất hiện trước mắt tôi nữa!

Cậu làm hỏng lễ cưới của tôi rồi đó có biết không?!"

Thương Dao gằn giọng hétVi Hiên không kiềm được nước mắt, nắm chặt tay nhìn người trước mặt : "cậu có chấp nhận cái đám cưới này sao?!"

"cũng không liên quan đến cậu" Thương Dao khẽ nhíu mày, quay đầu đi chỗ khác, không dám nhìn cô"Thương Dao!

Cậu có dám nhìn thẳng vào mắt tớ nói không?

Nói cậu một chút cũng chưa từng động tâm với tớ không?!

Cậu nói đi, có dám không hả?!!"

Vi Hiên nắm lấy vai Thương Dao, gào khócÁnh mắt người đó sắc lạnh, ngữ điệu vô tâm : "trước giờ tôi chỉ xem cậu là bạn bè, tôi cũng không thích phụ nữ, về đi" Bạn bè?

Hay cho hai chữ bạn bè!

Suốt chừng ấy năm, chỉ đáp lại hai chữ bạn bè?!

Vi Hiên sững người, cắn môi nhìn người trước mặt Thương Dao đẩy mạnh cô ra, khiến Vi Hiên ngã xuống đất.

Y sững sờ, run run muốn tiến tới đỡ người nọ đứng dậy, nhưng cuối cùng vẫn chỉ đứng yên đó.

Trơ mắt nhìn Vi Hiên tự đứng dậy, mặc kệ vết bùn hay trày xước mà quay đi, Thương Dao mím chặt môi, y biết cô hận mình rồiNhưng Thương Dao không biết được, lúc đó Vi Hiên mong y ngăn mình lại đến mức nàoChẳng qua, Vi Hiên tuyệt vọng rồiThương Dao cuối cũng ngã khụy trên đất, váy cưới vốn trắng tinh khôi lại nhiễm bùn đất trở nên nhem nhuốt, người nọ ở dưới cơn mưa mà nức nở từng tiếng, cơn đau xé toạt lòng ngực mà dồn dập tấn công "sau đó cậu ấy cũng tìm được người yêu thương cậu ấy, chẳng qua các dì đúng là rất có duyên" Thương Dao nhìn Dương La Kỳ đang chăm chú theo dõi mình, bất giác cười mỉm, Dương La Kỳ ngoại trừ tính cách điềm tĩnh ra, còn lại chẳng khác nào bản sao của Vi HiênLúc đó Dương Chu và Lưu Hồng gia nhập thành phố Y, họ thật ra không muốn tới đây, nhưng vì có người nói ở đây có thuốc chữa bệnh di truyền, họ liền tớiKhông nghĩ không có thuốc, ngược lại còn vì cái bằng khen thủ khoa hai người từng rất tự hào mà phải phục vụ cho cái thứ thí nghiệm EFE.

Càng không nghĩ, Thương Dao và Vi Hiên gặp lại nhau một cách éo le như vậyLúc đó hai vợ chồng nhà họ Dương đã là trưởng khoa của thí nghiệm, vì vậy phải đi diện kiến chủ nhân nơi nàyBạch Tri cùng Dương Chu đi nơi khác nói chuyệnĐể lại hai con người ngồi trên ghế ngơ ngác nhìn nhau"cậu...

Mấy năm nay ổn không?"

Thương Dao chần chừ nhìn lên"không ổn bằng cậu" Vi Hiên cười lịch sựThương Dao muốn nói ra chuyện năm đó, lại không biết khi nói ra rồi thì sẽ xảy ra chuyện gì.

Ở đây còn có camera, lỡ đâu...

Ầy, Vi Hiên có còn năng nổ như năm ấy không nhỉ?Mỗi ngày, Thương Dao sẽ dành ra một khoảng thời gian tới phòng thí nghiệm, từ ngoài nhìn vào, quan sát từng hành động của Vi Hiên.

Cô có mối quan hệ khá tốt với đồng nghiệp, có lối sinh hoạt không tồi, mỗi khi cô cười, Thương Dao sẽ cười theo.

Khi cô buồn, tức giận, Thương Dao liền sẽ âm thầm xử lí chuyện khiến Vi Hiên rầu rĩNhưng suy cho cùng y vẫn không dám tiến lên đối mắt với Vi HiênNhà họ Thương không biết có phải là vì cái họ hay không, bao đời nay không phải là âm dương cũng chính là âm âm khi còn quá trẻ.

Khổ nổi người nhà họ Thương yêu nhau thật lòng sống không lâu, liên hôn chính trị lại an yên đến già.

Ngày trước giới kinh doanh còn đồn lên "liên hôn thì được, nhưng nhất quyết không thể yêu đương thật lòng với người nhà họ Thương!"

Động tới chữ "yêu" liền chết, có tính mệnh khắc thê khắc phu gì không nhỉ?

Thương Dao lúc trước không tin, nhưng từ ngày Vi Hiên chết, y tin rồi Cho tới khi hai người đó chết, Thương Dao cũng chỉ có thể đứng ngoài mà nhìn, y khóc đến nức lên, chẳng qua mà nói, lúc đó Bạch Tri đã đi rồi, y khóc, khóc rồi cũng chỉ có thể tự an ủi mình, sau đó lại quay đi, theo Thương Dao biết, có lẽ con gái của Vi Hiên đã được họ hàng đem về rồiHằng tháng cô sẽ mật danh gửi tiền, nhưng cho tới khi cô phát hiện ra cái nhà đó ăn chặn tiền, cô liền tức giận cho người đe dọa.

Sau đó lại biết đứa trẻ kia đã rời điY cũng không tìm được con của người mình yêu nữa Cuối cùng chỉ còn lại mỗi sự hối tiếc và đau khổThương Dao đã có lúc uống rượu mà khóc, nếu năm đó bản thân dũng cảm hơn, dám cùng Vi Hiên chạy đi, có phải sẽ khác không?

Nhưng chuyện đã xảy ra rồi, không thể quay đầu được nữa.

Cho tới khi bà tham gia chính thức vào EFE, bà đã nghĩ nếu có esper chuyển đổi thời gian, có phải sẽ thay đổi được gì đó không?

Đương nhiên bà đã đúng, chẳng qua esper chuyển đổi thời gian đó lại là con trai ruột của bà, là đứa con thứ hai của bà.

Bảo thằng bé quay ngược thời gian để mẹ nó hạnh phúc, còn nó cùng chị em thì biến mất như chưa từng tồn tại chính là vô cùng tàn nhẫn!Dương La Kỳ nhìn bà đau khổ cắn môi kìm nước mắt : "dì..."

"ừm, được rồi, tiếp theo nói đến quyển sổ của con" Thương Dao nhẹ giọng nóiNăm đó Vi Hiên và Dương Chu cũng phải thử thuốc, vì vậy việc họ sở hữu siêu năng lực là chuyên đương nhiên, và thứ năng lực Vi Hiên sở hữu chính là dự đoán trước tương lai, nó cường đại hơn của Dương La Kỳ rất nhiều.

Cho nên cho tới khi gần chết đi, bà ấy đã tặng quyển sổ ghi chép những thứ bản thân thấy được cho con gái mình, chẳng qua mà nói có nhiều thứ không thể nhìn thấy, nhìn thấy rồi lại không thể tiết lộ, cho nên có rất nhiều chuyện sau này, Vi Hiên đã không điền vào quyển sổ đó, mỗi người một vận mệnh, không nên quản quá nhiềuMà quyển sổ bà ấy để lại cho Dương La Kỳ, chính là quà sinh nhật năm mười sáu tuổi mà Thương Dao tặngDương La Kỳ nhìn quyển sổ chằm chằm, lật tới trang cuối, có khắc hai chữ "Thương Vi"Thương Dao cuối cùng đau đến mệt mỏi, nhẹ nhàng đứng dậy, nắm lấy vai Dương La Kỳ : " La Kỳ à, con và Tiểu Diệc đừng giống như dì và mẹ con năm đó, được không?

Đừng để cả hai tiếc nuối, đời này rất dài, đừng để đến cuối cùng mới hối hận, nhé?"

Nhìn Thương Dao quay lưng ngẩng cao đầu, cô biết bà đang nhịn nước mắt xuống.

Dương La Kỳ chỉ nhẹ nhàng nói : "đến cuối quyển sổ này vẫn được mẹ con giữ kĩ như vậy, có thể nói bà ấy chưa từng quên được dì.

Hơn nữa, lúc nhắc đến người mình từng thích, mẹ con, Vi Hiên, cho dù giọng điệu nghe rất hậm hực tức tối, nhưng đôi mắt và khóe miệng sẽ mãi bất giác cong lên, bà ấy chưa từng buông bỏ"Bà sững người đôi lúc, sau đó lại bật cười, khẽ gật đầu : "dì biết rồi"(Tác giả : cho chen vào chút nha.

Chuyện hai người này yêu nhau rồi chuyện của ba mẹ Dương La Kỳ, tui xin đính chính là dù Vi Hiên có nhớ tình cũ, nhưng vì chồng vì con, bà vẫn làm tròn bổn phận của người mẹ)Dương La Kỳ không nói nữa, chỉ lẳng lặng gật đầu, nhìn Thương Dao khổ sở rời đi, cô biết bà ấy đã không kiềm được nước mắt rồiCô ngồi trầm ngâm trong phòng, không biết nên làm gì tiếp theo, bỗng nhiên cô cảm thấy trái đất này rất tròn, tròn tận hai đờiCó lẽ sắp tới, cô nên bắt đầu cố gắng rồiĐợi đến sau khi ăn tối cùng mọi người trong bầu không khí im lặng hơn so với thường ngày đôi chút, đúng hơn là mọi chuyện dính dáng đến Bạch Diệc đều thu hẹp điDương La Kỳ sau khi ăn xong, ở trong phòng bệnh khẽ hít sâu, nhân lúc không có ai mà đem vài viên linh thạch ra, bỏ vào mình nuốt xuống, bắt đầu chịu đựng cơn đau thấu tận xương tủy.

Mỗi ngày bốn viên, Dương La Kỳ thầm tính toán, so với ban đầu sử dụng, lần này không đau như trước nữa, nhưng lại không có ai ở bên an ủi cô nữa rồiCơn đau khiến Dương La Kỳ quằn quại trên giường, mồ hồi lạnh chảy ra, khiến cô hít sâu mấy hơi.

Dương La Kỳ nhớ lại những gì Thương Dao đã nói, nhẹ giọng rên rỉ, cố gắng chịu đựng cơn đau : "A Diệc, nhất định phải an toàn!"

Màn đêm buông xuống, sự tĩnh lặng lại nhấn chìm căn phòng bệnh này, nếu là lúc trước, có lẽ Bạch Diệc đã ở đây cùng cô ôm chặt nhau mà ngủ rồi, nhưng hiện tại làm gì có chuyện đó chứ?Cơ mà chúng ta còn phải nói đến Bạch Diệc bên nàyY nhìn đại dương bên vách đá, cảm nhận sự quen thuộc từ biển, tài xế cuối đầu chào một tiếng : "Bạch tiểu thư, bộ đàm tôi để trên cây, lúc cần thiết có thể điện về" "ừ" Bạch Diệc gật đầu, đợi tiếng xe khuất dần, y hít sâu một hơi, cảm giác khí lạnh xâm nhập vào mũi khiến Bạch Diệc thả lỏng đôi chút, cuộc huấn luyện y lập ra chính thức bắt đầuBạch Diệc xoay người, ngã mình xuống dòng nước lạnh.

Chìm đấm bản thân xuống tận sâu đại dương, lạnh lẽo nhưng yên bìnhCó những thú săn mồi đại dương nhìn thấy con mồi béo bỡ, nó muốn lao tới nuốt chửng, chẳng ngờ thứ ánh sáng phát ra từ con mồi lại khiến nó bị đẩy lùi, khiến con cá hoảng sợ mà chạy mấtViệc đầu tiên khi muốn kiểm soát được sức mạnh, trước phải chạm tới nguồn gốc của nó, sau đó là rèn giũaHiện tại mà nói, Bạch Diệc chỉ cần xuyên qua lớp màn trắng, chạm tay đến được trái tim lạnh lẽo của đại dương, để nó hòa nhập với bản thân Lênh đênh giữa biển vài ngày, Bạch Diệc từ sau giấc ngủ mà thức dậy, ngủ giữa biển khá tốt, dòng nước êm ái có khả năng ru ngủ không tồi, y ho ra vài ngụm máu, cảm thân bản thân nhẹ nhỏm hơn rất nhiều.

Chẳng qua ở trái tim lại có chút trống rỗngLước mắt nhìn xung quanh toàn biển, Bạch Diệc nằm trên mặt nước ngáp một cái rồi biến mấtKhông lâu sau, Bạch Diệc đã xuất hiện trên bờ, chẹp miệng.

Thứ năng lực này đúng là, bỏ đi thì khó, lấy lại còn hơn xác nhập, chưa gì đã dung hòa với cơ thể rồi.

Mới hai ba ngày lênh đênh trên biển, thứ năng lực đã hòa nhập với Bạch Diệc rồi, dùng khá thuận tiện.

Chẳng qua mà nói y cảm thấy thiếu gì đó, ban nãy dịch chuyển nhanh quá làm đồ trên người y muốn vắt sạch nước rồi, khỏi cần phơi Bạch Diệc dãn cơ một chút, liếc mắt lại thấy con sói xám đang nấp sau bụi lùm, y không lập tức đánh, lại có chút hứng thú.

Con sói đó rõ ràng có linh lực, nhưng y vừa nhìn đã biết nó không phải xác sống, nó giống thú esper hơn, nhưng đúng là kì lạ, người muốn thành esper đã khó, nói gì thú?Thứ đó chậm rãi tiến ra, Bạch Diệc ngồi phịch xuống, cười cười nhìn nó : "ái chà, khôn như này chắc không phải thú hoang đâu ha?"

"ấu!" con sói vẫy vẫy đuôi"nó đúng là có chủ, cho nên đừng có đánh nó nhé" giọng nói nhẹ nhàng vang lênBạch Diệc bỗng nhiên cảm thấy tim hẫn đi một nhịp, thanh âm này tuy có hơi khác, nhưng ngữ điệu vĩnh viễn không thể thay đổi, y quay đầu, thấy một người tóc hồng cười mỉm nhìn mình, lại nghe thấy tiếng động khác vang lên : "ây, ở đây có người sao?"

Bạch Diệc thong thả ngồi dưới đất, thích thú đùa dỡn với con sói, khiến hai người kia ba chấm.

Con sói họ khó khăn thu phục thì ra cũng có thể ngoan ngoãn như vậy à?"nhóc con, sao lại ở đây?" thiếu nữ tóc xám ban nãy hỏi y lại lần nữa cất tiếng, nếu không phải mái tóc xám ấy, thực sự khuôn măt người này khiến Bạch Diệc khá quen thuộc, chẳng qua mà nói cũng không phải người đóBạch Diệc ngáp : "đi tập luyện chút thôi""bao giờ rời đi?" cô gái tóc hồng hỏi"tầm ba tháng nữa" y duỗi người, búng mũi con sói rồi đứng dậyY đi vào rừng tìm đồ ăn, hai người kia cũng đi theo, sẵn tiện trò chuyện một chút.

Nói được mấy hồi Bạch Diệc biết được cô gái tóc xám tên Vi Dao Nguyệt, người còn lại mái tóc hồng hồng trắng trắng tên LiênBạch Diệc có chút ngơ ra, nhưng chữ Liên này là trong thương xót, còn chữ Liên mà Bạch Diệc biết có ý nghĩ lăn tăn, gió thổi mặt nước lăn tăn.

Nó liên quan đến đại dương Liên-Phong-Diệc, ngụ ý bảo làm nên phong ba bảo táp lâu dài về sauBạch Diệc từng nhớ mẹ đã nói như vậy Hiện tại gặp một người tên Liên, chẳng qua nó có nghĩa là thương xót, có chút hoài niệm điHọ cũng nói rằng họ đến đây để ở một chút rồi đi, chính xác là không khác mấy việc đi du lịch.

Thấy vậy Bạch Diệc liền cảm khái, hai người này thảnh thơi ghêHọ kéo y đi kiếm trái cây, đi tìm mấy con thú ăn được.

Chú sói đi theo tên Viên, Bạch Diệc thấy cái tên của con cún này với chủ đúng là dính liền(Tác giả : Vi + Liên = Viên, là tên kết hợp của hai tiểu tỷ tỷ)Nhìn bầu trời dần tối, Liên huýt vai Bạch Diệc : "có muốn tìm chỗ nghỉ không?"

"ừ" y khẽ gật đầu"không sợ chúng tôi bắt em à?"

Vi Dao Nguyệt cười khúc khích trêu chọcBạch Diệc : "có gì đáng phải sợ?"

Liên : "có gì đáng phải sợ?"

Hai thanh âm ấy vang lên cùng một lúc, khiến không khí thoáng im lặng.

Sau đó cả hai người kia đều cười phá lênBạch Diệc cũng chỉ không nói nên lời mà đi cùng họ, tới bên vách đá dựng lều.

Dù gì hai người kia có nghe Bạch Diệc nói sáng sớm sẽ lặn xuống biển làm chút vận độngVì vậy dứt khoát dựng lều ở đó cho khỏe.

Dù gì kiếm đồ ăn ở đây không khóViên nhìn hai cái lều trước mắt, lơ ngơ đầy chấm hỏiVi Dao Nguyệt ngoắc tay : "Viên, vào ngủ thôi"Bạch Diệc ngồi ôm chân, nghiêng nghiêng đầu nhìn nóMột hai bước, nhìn về phía trước.

Thế là Viên chui tọt vào lòng Bạch Diệc nằm, y khẽ xoa đầu nó, trực tiếp ôm ngủVi Dao Nguyệt ba chấm, ngơ ngác nhìn Liên đóng lều lại, mấp mấy môi : "Liên, hình như em mất con trai rồi""vậy làm thế nào đây?"

Liên ôm chân ngồi nhìn người trước mặt, chớp chớp mắt tò mò hỏiKhông nói hai lời, Vi Dao Nguyệt ôm chằm lấy Liên mà nằm phịch xuống ngủ : "không sao!

Con trai mê người khác kệ nó đi, em có chị rồi, hehe!"

Liên bất lực ôm lại người này, nếu bình thường Viên ở đây, tiểu cô nương này ôm mình chắc?

Thôi thì thầm cảm ơn Bạch Diệc điBên lều này, một con samoyed nhìn một con sói.

Bạch Diệc bóp mũi nó : "Viên à, cậu làm người ở lều bên kia kích động rồi, ồn ào lắm đó"Bạch Diệc bỗng nhiên nhớ đến ai đó không rõ, không phải người đó ồn ào, nhưng đi đến đâu cũng sẽ có chuyện ồn ào vì người đó.

Bất quá, người đó là ai nhỉ?Viên dụi dụi tay y, nằm phịch xuống ngủ.

Nó cũng rất ngủ với mẹ, nhưng mà Bạch Diệc mang đến cho nó cảm giác giống ở cùng đồng loại, khá thích, nó liền xem y như anh em chiến hữuBạch Diệc nhìn con sói đã nhắm mắt ngủ, bản thân cũng lật người, bất quá đè trúng cái gì, có chút đau mà mò xuống túi quần lấy lênỒ, ra là một viên linh thạch, cơ mà sao nó có hình trái tim vậy nhỉ?

Bạch Diệc ngơ ngác nhìn viên linh thạch, ở trên đó còn khắc một chữ "Dương".

Bạch Diệc muốn bỏ vào miệng nuốt luôn cho xong, nhưng lại thấy bỏ vào rồi sẽ có cái gì đó đại họa xảy ra, liền chậm rã nhét lại vào túi, lất người ngủHình như trước kia y đã cùng ai khắc cái này thì phải----------------------------------------------------Tác giả : góc giải thích đây, mất đi cảm xúc đồng nghĩa với việc mất đi vài phần kí ức với Dương La Kỳ.

Vì nếu nó còn, Bạch Diệc sẽ động lòng.

Cho nên có vài kỉ niệm đẹp của hai người đã bị Bạch Diệc quên rồi.

Mà đa số kí ức của Bạch Diệc với Dương La Kỳ không phải đẹp cũng là trong tiến trình bắt đầu đẹp, cho nên gần như mọi ký ức về Tiểu Kỳ của con bạch tuộc trắng này đều sẽ mất nhen!Tác giả : cũng đừng ai hỏi Liên và Vi Dao Nguyệt là ai.

Toi biết thừa mọi người đều đoán ra rồi, nhưng vẫn là đợi thêm mấy chap nữa đi rồi tiết lộ hén!
 
[Bhtt] Nếu Ta Yêu Nhau Ở Mạt Thế
Chap 18 : hồi ức (1)


Thương Dao và Vi Hiên quen nhau từ đầu cấp ba.

Khoảng thời gian bắt đầu tuổi thanh xuân tươi đẹp của nhiều người Hai người là bạn cùng bàn, là bạn cùng tiến.

Thực chất tuần đầu tiên nhập học, hai người làm gì ngồi cạnh nhau đâu?

Chẳng qua Vi Hiên thuộc dạng học bá kém thể dục của trường, Thương Dao lại là loại sinh viên thể dục nhìn sách đã phát nảnThật ra mà nói thành tích của Thương Dao không đến nỗi tệ, chẳng qua mà nói y không có ý chí học hành gìVì vậy giáo viên ngay đầu tuần thứ hai đã sắp xếp lại chỗ ngồi, khiến hai người nào đó ngồi chung với nhauThương Dao nhìn sang học bá được mệnh danh là nắng xuân của thanh xuân vườn trường đang ngồi cạnh mình, tậc lưỡi liếc nhìn : "cậu đừng có mà làm phiền tôi ngủ đấy!"

Người đó không nói gì, nghiên nghiên đầu, đầy tò mò nhìn yY bị nhìn đến phát hoảng, thật ra ngay lần đầu gặp nhau ở bảng điểm trúng tuyển của trường.

Thương Dao đã để ý đến người này, Vi Hiên lúc ấy mang cái kính nửa gọng, chớp chớp mắt nhìn bản điểm.

Sau khi nhìn thấy tên mình đứng ở đầu danh sách, cô cười lên vui vẻ.

Tựa hồ đứa ngốcThương Dao đã nghĩ như vậySau đó thấy không ít người đứng bên cạnh chúc mừng Vi Hiên, cùng cười đùa, rồi họ lại đi đâu đó.

Vi Hiên không đi theo, chỉ cười cười lắc đầu.

Những người kia đi rồi, cô lại ngồi phịch xuống ghế đá, hưởng thụ gió xuân thổi qua, cô lướt mắt ngắm cảnh vô tình ngắm được chú mèo nhỏ nằm bên bụi cây, cô không màn việc người khác có nhìn không, con mèo đó có bẩn không, Vi Hiên vẫn dịu dàng ôm nó để trên đùiDường như cảm nhận được sự dịu dàng của con người ấy, chú mèo rất ngoan ngoãn nằm trong vòng tay côThương Dao đã có ứng tượng khá sâu sắc với cô gái tên Vi Hiên nàyAi mà nghĩ lại cùng lớp, cùng lớp rồi còn cùng bàn, y bị cái thứ ánh sáng thiên thần này chiếu đến nóng người đây này!Tiết học bắt đầu, Thương Dao vẫn như thường lệ mà gục đầu lên bàn ngủ.

So với sự tính nhiệm của cô giáo chủ nhiệm ban đầu vì muốn Vi Hiên quản Thương Dao, cô lại lặng lẽ kéo sách qua che lại cho Thương Dao, sau đó tiếp tục chăm chỉ họcCho tới khi hết tiết, Vi Hiên lại nhẹ nhàng lay Thương Dao dậy.

Người nọ thế mà dậy thật, y ngáp một cái, quay đầu nhìn quyển sách của bạn cùng bàn che cho mình nãy giờ, dù có hơi khó hiểu vẫn quay sang lịch sử cảm ơnVi Hiên cười hì hì, đem cuốn tập ghi chép bài tập hôm nay đưa cho Thương Dao : "của cậu""hở?

Gì?

Vở của tôi?"

Thương Dao ngơ ngác "đúng vậy!

Giáo viên chủ nhiệm nói tớ phải giúp cậu học tập, nhưng cậu ngủ ngon lắm, tớ nghĩ không nên đánh thức cậu dậy, cho nên ghi bài lại giúp cậu!"

Vi Hiên cười cười nóiThương Dao ngơ ngác, bỗng có chút cảm động.

Y lại cảm ơn rồi sải bước đi về căn nhà nhỏ của mình, ai mà nghĩ đường y đi lại cùng đường tới bến xe của Vi Hiên chứ?Thế là bằng cách nào đó, học bá của trường đi chung với lão đại của trường về nhàVì để tỏ lòng cảm ơn, Thương Dao đã mời Vi Hiên vào nhà mình ngồi chơi chút, mời cô ly trà đào bản thân làm trong gan tấcĐương nhiên Vi Hiên đã từ chối, chẳng qua lại bị Thương Dao thẳng thừng nắm cổ áo xách vàoNhìn ly trà đào trên bàn, Vi Hiên lại nhìn Thương Dao ninh mi nhìn mình, đành rón rén uống, ừm, ngon đấy chứ!"cô giáo bảo cậu trông tôi học chứ có bảo học giúp tôi đâu?"

Thương Dao gát chân hình chữ ngũ, tay khoanh lại, tò mò nhìn Vi Hiên Cô cười, lắc lắc ly trà đào trên tay : "không phải làm không công mà" Thương Dao bất lực cười, trước nay y chưa từng pha chế gì cho ai, tự làm tự uống tự khen ngon, nay lại bị một người lấy ra làm thù lao, cạn lời mà"ây, sắp trễ rồi, tớ về đây!"

Vi Hiên từ cửa sổ nhìn sắc trời, quay sang Thương Dao cười nói, xách cặp chạy về, cô còn phải học bài nữa oa!Y đút tay vào túi quần, dựa vào tường bên của nhìn Vi Hiên vừa chạy đi vừa chào mình, lẩm bẩm : "dáng vẻ của nữ sinh thanh xuân vườn trường...

Chậc chậc, đúng là tràn trề sức sống"Nếu Thương Dao có thể hoạt bát như vậy, y nghĩ đến cũng thấy rợn người.

Việc lo toang cho tài sản trong nhà còn chưa xong đâySáng hôm sau, Thương Dao vừa gặm bánh mì vừa thong thả đi tới trường.

Không nghĩ tới lại bị một người nắm lấy góc áo giựt lại, còn chưa kịp phát hỏa đã thấy khuôn mặt xinh đẹpNói sao nhỉ, người đẹp làm cái gì cũng dễ nhìn"cậu sao lại ở đây?"

Thương Dao nuốt bánh mì xuống, khó hiểu hỏiVi Hiên cười tươi, nhẹ nhàng nói : "cùng đường với cậu mà, ăn sáng rồi sao?"

"ừ" y gật đầu"vậy mau đi học thôi!"

Vi Hiên cười rộ lên lon ton đi trướcThương Dao chậm rãi đi theo, chân y dài, dù chỉ là đi bộ so với người phía trước đang chạy vẫn không cách xa bao nhiêuTrước kia mình đã từng đi bộ cùng ai đến trường chưa nhỉ?

Ây, hình như là chưa từng.

Thương Dao nhớ lạiĐến trường rồi, họ lại bắt đầu làm đôi bạn cùng bàn, y vẫn gụt đầu xuống bàn ngủ, đêm qua thức đêm xử lý hồ sơ của người trong công ty của gia đình làm y chẳng ngủ ngon.

Vẫn như vậy, Vi Hiên lấy sách che lại cho Thương Dao ngồi cạnh, lấy quyển tập của y mà chép bài hộĐến tiết giữa, Thương Dao ngáp rồi lò mò ngồi dậy chống cằm nhìn bản, nhưng ánh mắt thế nào lại dáng vào Vi Hiên ngồi cạnh đang chép bài cho mình, cảm giác không buồn ngủ nữa"a, thức rồi sao?"

Vi Hiên quay sang lấy bút chì, vô tình thấy Thương Dao đang nhìn mình, tò mò hỏi"ừ, không muốn ngủ nữa, nhưng vẫn buồn ngủ" Thương Dao ngáp dài, tiếng giảng bài của giáo viên nghe cũng lọt tai hơn chútThế là hôm đó, y đạt được kỉ luật cao nhất từ gần cuối cấp hai tới giờ, nghe giảng được tận ba tiết học!Buổi trưa, Thương Dao lê lếch đến căn tin trường, thật ra y muốn ngủ thêm chút, lại phát hiện ra bản thân nhắm mắt rồi lại trằn trọc, sau đó lại bị Vi Hiên kéo đi, y cũng chỉ đành ngoan ngoãn đi theoHai rau hai thịt một canh và một phần cơm.

Hai người gọi đồ ăn y hệt nhau, sở thích giống nhau đến lạ.

Vi Hiên nhìn của mình rồi lại nhìn của bạn cùng bàn, cười rộ lên : "sở thích của bọn mình cũng giống nhau quá!"

"ừ, mau ăn đi" Thương Dao lại ngáp, ngáp rồi lại chuyên tâm nhồm nhoàmTrong lúc ăn có không ít người bắt chuyện với Vi Hiên, cô đều cười vui vẻ đáp lại, cùng nói chuyện Sau khi dùng bữa, họ lại bắt đầu tiết học chiềuTiết cuối là tiết của chủ nhiệm, hôm nay lại là thứ sáu, thế là tiết sinh hoạt lớp xét sử bắt đầu, lời khen lời chê gì đều được giáo viên chủ nhiệm nói hết.

Đặc biệt là hai cái người ngồi cùng bàn kia, khen người này lên cao thật cao, chê người bên cạnh đến tận cùng trái đấtVi Hiên nhìn Thương Dao vừa ngáp vừa nghe mắng, không khỏi thắc mắt : "cậu không ngủ nữa hả?"

"ồn quá, khó ngủ" y xua xua tay, chống cằm nhìn côKhông biết tại sao, cho dù mí mắt đã muốn nhắm lại rồi, Thương Dao vẫn nhìn Vi Hiên ở bên cạnh đến hết giờSau đó hai người họ lại cùng nhau ra về, không khác hôm qua, Thương Dao lại mời Vi Hiên vào nhà mình, chỉ là không nắm cổ áo cô nữa, Vi Hiên cũng đồng ýCô thắc mắt tại sao ba mẹ của Thương Dao không ở nhà, y chỉ nói mình ở riêng, không có ai ở cùngVi Hiên nhìn trời còn thời gian, liền nắm lấy tay Thương Dao kéo điY ngơ ngác vừa chạy theo vừa hỏi : "đi đâu?"

"ngắm cảnh!" người nọ cười, với thể lực của sinh viên kém thể dục mà chạy đến thở dốc.

Chẳng qua đối với Thương Dao chẳng khác gì chạy bước nhỏHọ tới bên khoảng trống có cỏ xanh bao phủ, nó ở gần công viên gần nhà y, chẳng qua mà nói bị tiệm lưu niệm che đi mất, Thương Dao bất ngờ nhìn : "thì ra cạnh công viên còn có nơi này?"

"ừm!

Lúc trước tớ hay ở đây nghỉ ngơi sau giờ học.

Mau, nằm xuống đây, đã lắm!"

Vi Hiên vừa nói vừa ngồi xuống, còn vỗ vỗ xuống chỗ bên cạnh mìnhThương Dao ngồi xuống, dù không biết tại sao mình lại làm theo lời cô gái này nóiNgười đó lại nhẹ giọng che mắt y lại, khiến Thương Dao đầy khó hiểu : "không phải cậu nói ngắm cảnh sao?"

"có thể để lần sau, nhưng hôm nay hình như cậu mệt lắm" Vi Hiên vuốt nhẹ mái tóc của người nằm bên cạnh, bản thân ngồi đó, để người nọ nằm lên đùi mình"vậy sao?"

"ừ" Vi Hiên cười mà gật đầuThì ra biểu hiện của mình rõ đến vậy à?

Thương Dao thầm nghĩ, bất giác cơ thể lại thả lỏng, nắm lấy tay Vi Hiên, xúc cảm mềm mại khiến y không hiểu lắm, tay của con gái mềm thì đúng, nhưng ấm đến mức sưởi được cả trái tim như này.

Thương Dao đầy khó hiểu nhận thấy ở Vi HiênNhưng Thương Dao sao mà hiểu được, hơn mười mấy năm, lần cuối nắm tay một người đã hơn mười mấy năm.

Y còn sẽ hiểu được hơi ấm của sự quan tâm là như thế nào sao?"bỗng cảm thấy cậu giống bắt cóc" Thương Dao nhẹ nhàng gỡ tay Vi Hiên trên mắt mình ra, bất giác chơi với chúngCô nghe vậy liền ngơ ngác : "ơ?

Gì thế?

Tớ giống bắt cóc á?"

"ừ, giống lắm, cậu vô cớ rất tốt, rất dịu dàng, rất xinh đẹp, rất dễ dụ dỗ người khác" Thương Dao ngẫm nghĩ, cảm thấy miêu tả của mình khá đúng, thật ra y còn muốn nói Vi Hiên cáo đội lớp cừu, nhưng nghĩ lại cũng không thấy đúng, Vi Hiên không giống cáo, cô có phần ngây ngô hơn nhiềuVi Hiên nghe vậy liền bật cười, chọc má Thương Dao : "vậy tớ thử dụ dỗ cậu thử xem sao""dụ dỗ tôi?

Tại sao là tôi?" y đầy khó hiểu nhìn cô, ngơ ngác nói"vì cậu rất đáng yêu!"

Vi Hiên cười rộ lên, lúm đồng tiền bên má hiện rõ, khiến cô càng đáng yêu hơn.

Ánh chiều tà ấy như ưu ái cho Vi Hiên, nó đặc biệt ở mặt Vi Hiên mà sáng đến chói loá Giây phút ấy Thương Dao cảm thấy tim mình hẫn đi một nhịp, không biết tại sao lại càng muốn thân thiết với cô bạn cùng bàn này hơnCuối tuần này, Thương Dao nhìn cửa lớn mở ra, vô cảm tiến vào căn biệt thự lớnTiếp đón cô là vị quản gia đã có tuổi, ông ấy nhắc nhở y chỉnh trang lại một chút rồi hẵn vàoBất quá y lại không quan tâm, người đã không thích mình, cho dù có tốt đến đâu, chỉnh tề thế nào, cuối cùng cũng chỉ là hai chữ chán ghét mà thôi.

Thương Dao hít sâu, trực tiếp mở cửa vào văn phòng, nhìn cha mình mà khẽ run lên, cuối cùng vẫn cuối đầu lễ phép chào : "cha""còn gọi ta một tiếng cha?

Cô không nhìn lại bản thân ngày càng sa sút rồi kia kìa!" lão gằn giọng gào lên Cái sa sút mà lão nói, chính là cái thành tích học tập của Thương Dao, bất quá y không quan tâm là mấy.

Không nghĩ lão cha này lại uy hiếp cổ phần mẹ để lại cho y, khiến Thương Dao tức giận.

Lão ta đe dọa nếu y không có thành tích tốt hơn trong tháng sau, không đạt được điều kiện thừa kế của gia đình, cổ phần mà mẹ để lại cho y sẽ bị lão thu lấyThế là từ ngày hôm đó, lão đại của trường đã bắt đầu ngoan ngoãn nghe giảng, đừng nói giáo viên chủ nhiệm, học sinh trong lớp lẫn anh em chiến hữu của Thương Dao một lượt cùng há mồm trợn mắtSau giờ học sẽ cầm theo sách vở lôi Vi Hiên đến nhà mình để dạy học.

Còn thù lao, Vi Hiên bảo chỉ cần y pha cho mình thứ gì đó ngon là được Tuy nhiên, ngoan ngoãn nghe giảng là một việc, làm bài tập về nhà hay không là một việc khác.

Những anh em chiến hữu của Thương Dao thấy y bắt đầu chăm học hành, họ chỉ biết một điều : "vì mẹ của cậu là năm phần, vì chị dâu của bọn tớ là năm trăm"Điều này họ nhận thấy từ lúc Thương Dao ngày càng bám lấy Vi Hiên, Thương Dao lúc trước chỉ cần ngủ, hể ai mà gọi y dậy đều có kết cục không tốt.

Anh em chiến hữu của y cũng mấy lần xém bầm mắt rồiThế mà đến lượt Vi Hiên, Thương Dao không tức giận gì, chỉ vừa ngáp vừa ngồi dậy, lâu lâu sẽ xin thêm năm phút để ngủ, Vi Hiên cũng chỉ biết cười bất lực mà đồng ýPhải nói là, từ ngày có Vi Hiên ở bên, số lần Thương Dao cười đã tăng lên đáng kể, số lần cười lên của Thương Dao trong một ngày khi ở cùng Vi Hiên nhiều hơn gấp mấy lần so với cả mười mấy năm quaVài người bạn của Thương Dao đã phải thầm mắng cái đồ có sắc bỏ bạn này, chẳng qua họ vẫn vui cho y, lâu lâu kiếm Thương Dao chơi, lần nào cũng thấy Vi Hiên đang ở bên cạnh.

Vì vậy khi Thương Dao ngủ trong lúc anh em chiến hữu của y qua rũ y đi đâu đó, Vi Hiên sẽ búng trán y một cái, người nọ giận cũng không dám giận, chỉ khẽ cau mày rồi đứng dậy đi cùng bạn mình mà chơi một chútNếu là mấy trò như bóng rổ hay chơi game, Thương Dao sẽ tiện tay xách theo tiểu học bá ham học ngồi cạnh mình đi luôn, học nhiều quá Thương Dao sợ tiểu học bá sẽ trở thành mọt sách mấtCòn mấy thứ như đánh nhau, dù là Vi Hiên đã đi sát phía sau, Thương Dao sẽ lập tức kiếm đường tắt, trèo qua tường mà chạy đi, y không muốn để cô gặp nguy hiểm gìChẳng qua có một lần Thương Dao cùng vài anh em đang đánh với bọn khốn nạn lớp bên, bọn nó động đến một người bạn cùng lớp với Thương Dao, y không muốn quản lắm.

Bất quá nhìn mặt cậu bạn đó lại nhớ đến Vi Hiên từng nói cậu bạn đó đã giúp cô thoát khỏi vài người theo đuổi phiền phức Cũng vì vậy, sẵn với cái máu liều cùng cái tài giao đấu của mình, Thương Dao không ngần ngại đánhBạn của y số lượng không có nhưng chất lượng lại chẳng phải bàn.

Vừa thấy Thương Dao động tay, họ liền phụ y đánh, họ dù không hiểu tại sao Thương Dao lại xen vào chuyện này, nhưng họ biết từ trước tới nay Thương Dao chưa từng chủ động đánh ai hếtHôm thứ bảy đó không có tiết học nào, vì vậy sự đông đúc của học sinh ra về thường ngày làm gì có đâu?

Cuộc hỗn chiến cứ như vậy kéo dài cho đến khi có người phát hiện ra, và người đó là Vi Hiên đang muốn đi tìm Thương DaoKết quả hôm ấy trong phòng y tế, Thương Dao nhìn cũng không dám nhìn vết đỏ trên mặt Vi HiênNgười nọ vừa cười vừa nhận lấy thuốc bôi của cô y tá, để y tá đi lấy nước cho họVi Hiên xoa xoa vết đỏ trên mặt, khẽ bĩu môi.

Sau đó lại đem thuốc bôi cho Thương Dao, khiến người bị thuốc chạm vào mặt mà giật thót, thoáng run rẩy mà nhìn cô"ây, ngồi yên đi, tớ bôi hết thuốc mỡ vào mặt cậu bây giờ!" thấy cây tâm bông xém chút quẹt vào mũi Thương Dao, Vi Hiên hết cả hồn nhắc nhở, bất lực dùng tay giữ cằm y lại"có đau không?"

Thương Dao lí nhí hỏiĐau?

Vi Hiên khẽ nuốt nước bọt, ban nãy đi qua đường đó, ai mà nghĩ gặp được hai bên đang giao chiến.

Mà vì người giao chiến là Thương Dao, cho nên Vi Hiên mới đứng ra, trên tay đã giữ sẵn máy quayKhông nghĩ lại bị đám đó đánh luôn, dù nhà trường thông qua cuộc điện thoại của Vi Hiên đã đến kịp lúc, chẳng qua Vi Hiên vẫn bị đánh một vết vào mặtNhưng nếu chừng đó đã đau.

Vậy thì cái lúc mà Thương Dao tức giận đến run người mà đánh cho bọn kia đến gãy răng trật khớp, cái răng gãy, cái xương bị quẹo thay vì đau nên gọi là gì?Nghĩ đến đó Vi Hiên liền cười đến vui vẻ, bôi thuốc cho Thương Dao rồi nói : "ây, cậu tự xem lại cậu đi, bầm tím khắp người rồi!"

Thật ra thì, Vi Hiên không biết tại sao bản thân lại cảm thấy rất đau lòng, nhưng điều cô rõ nhất là bản thân đau lòng vì ai"cậu...

Không sợ tớ đâu, đúng không?" y rón rén nhìn Vi HiênNgười nọ lại cười rộ lên, véo má Thương Dao : "đồ ngốc, chuyện cậu bảo vệ bạn cùng lớp ai cũng biết, sao lại sợ cậu chứ?

Mà cậu yên tâm đi hen, vì cậu cao cả quá, vết thương trên người cậu nặng nhất, bạn của cậu đỡ hơn nhiều lắm!"

"vậy thì tốt, bọn họ vốn không nên dính dáng vào chuyện này, tại tớ" Thương Dao khẽ thở dài, lại vô thức giữ lấy ngón tay của Vi Hiên"còn chẳng phải vì cậu tốt nên họ mới sẵn sàng vì cậu sao?"

Vi Hiên cười rộ lên, như hoa đào nở rộ"ấy chị dâu, chị làm bọn em cảm thấy mình cao cả quá!" một người bạn của Thương Dao lên tiếng, cùng với vài người tiến vào cùng cười nói với hai người kiaHọ một tiếng chị dâu, hai tiếng chị dâu, so với cái định kiến về tình yêu đồng giới thời ấy, họ tựa hồ càng sảng khoái.

Thậm chí cho dù chưa từng thấy Thương Dao và Vi Hiên có ngày nào ôm hôn gì, nhưng hai tiếng "chị dâu" vẫn luôn ở đầu lưỡi khi thấy Vi HiênVì họ biết, trừ Vi Hiên ra, lão đại của họ đời này sẽ không dịu dàng như vậy với người thứ hai nữa đâu ---------------------------------------------Tác giả : à nhô xê ô!

Lại là bổn cá mặn đey!

Quý dị có lẽ biết rồi, đây là hồi ức năm đó của Thương Dao, những chuyện mà năm đó xảy ra giữa Thương Dao và Vi Hiên sẽ được kể lại trong vài chap, đương nhiên nếu ai không thích có thể lướt qua, nó không ảnh hướng đến cốt truyện chính giữa hai người Bạch Diệc và Dương La Kỳ là mấyTác giả : nhưng mà nói thật là mấy cái câu chuyện riêng của một cặp đôi theo kiểu hồi ức này nó sẽ có vài chi tiết liên quan đến phần giải mã ở mấy phần sau của truyệnTác giả : hơn nữa không chỉ có câu chuyện của cặp Thương Vi này, còn có hai cặp nữa, chẳng qua hai cặp đó tùy theo mọi người có muốn đọc hay không thôi, nhưng vẫn là lời khuyên ấy, nó sẽ có vài thứ liên quan đến phần giải mã của vài phần sau
 
Back
Top Bottom