Siêu Nhiên [BHTT] NẾU TA YÊU NHAU Ở MẠT THẾ

[Bhtt] Nếu Ta Yêu Nhau Ở Mạt Thế
Chap 39 : đủ người rồi


Sau cuộc hội ngộ đầy lạ đời của anh em nhà họ Tiêu, Tiêu Yết cũng chịu nghiêm túc cùng những người khác nói chuyệnTiêu Yết vừa lấy khăn lau nước mắt còn sót lên trên mặt vừa nói : "lát nữa mọi người sẽ phải đi gặp các đại quan chức cấp cao của thành phố Y, dễ nói thì là lãnh đạo của chiến dịch SE đó.

Đương nhiên sẽ có Bạch Tri, vì vậy đừng để lộ sơ hở, nếu không tớ khó mà che dấu giúp được""Yết ca, bọn em sẽ được phân tới đâu?"

Bạch Diệc lên tiếng hỏi"Khương Vũ đóng vai y sư, mà Bạch Tri lại cực kì trọng mấy esper hệ chữa trị, cho nên mấy đứa có thể sẽ được phân vào đoàn chữa trị số một, đó cũng là đoàn mà anh phụ trách một phần, như vậy sẽ có nhiều cơ hội giúp đỡ mấy đứa hơn.

Chẳng qua đoàn đó anh không phải người trực tiếp phụ trách, sẽ phải thông qua vài người, nếu mọi người có thể sử dụng năng lực chiến đấu mà không để bị lộ thì nên xin vào đoàn hỏa tiễn số một, lúc đó anh có thể trực tiếp trao đổi với mấy đứa không cần thông qua ai"Bạch Liên ồ lên một tiếng, có chút hoài niệm mà lên tiếng : "không biết mấy anh em đoàn hỏa tiễn thế nào rồi ha""còn tốt lắm, năm đó được huấn luyện chung một nơi, tuy không phải nói là hoàn toàn thân thiết, nhưng họ sẵn sàng theo chúng ta, hehe" Tiêu Yết cười nóiDương La Kỳ nhìn anh một lúc, có chút hiếu kì : "anh Tiêu Yết, nếu không thể vào đoàn số một thì làm thế nào?"

"ơ, thế thì sẽ có nguy cơ xảy ra chuyện nguy hiểm cao hơn đúng không nhỉ?

Chúng ta không gặp vấn đề lớn chứ?"

Nam Hạ khó hiểu hỏiLục Nhiên gật đầu : "gặp rất nhiều chuyện nguy hiểm là đằng khác, ở nơi này không chắc chắn có bao nhiêu người là người của chúng ta, số lượng có lẽ rất ít, nếu lỡ xảy ra sơ suất gì, kế hoạch rất có thể phải thay đổi"Thịnh Thanh khoanh tay, ánh mắt chị châm châm vào bộ đàm bên người Dương Tố Tố : "cũng không hẳn, kế hoạch sẽ diễn ra sớm hơn, nhưng nó sẽ không thay đổi là mấy, chỉ là giảm bớt vài tình tiết trước đó mà thôi, đội quân của chúng ta đã chuẩn bị xong từ cái ngày chúng ta xuất phát rồi""ừm, thật sự rất nhanh, nhưng sự an toàn vẫn phải đặt lên đầu" Vi Dao Nguyệt gật đầu, lại lười biếng nằm ườn ra ghế"vậy phải vào đoàn số hai hoặc đoàn quan chức, đoàn số hai là do người của anh phụ trách, đoàn quan chức là do Bạch Phong phụ trách, nếu mà nói thì hai đoàn đó dễ vào hơn của anh đó chứ" Tiêu Yết nghiêm túc nhìn mọi người, lại thấp giọng nóiNghe đến hai chữ "Bạch Phong", Trịnh Trí có chút buồn bã mà cúi đầu.

Sắp gặp lại rồi, em ấy lại trốn tránh mình nữa sao?Bạch Liên và Bạch Diệc cũng hạ mi mắt, nỗi buồn trong mắt có thể thấy được, họ rất nhớ người anh em ruột thịt này"anh trai, anh nghĩ trận này chúng ta có thắng không?"

Tiêu Yết nhìn anh trai của mình, nhẹ nhàng hỏiNhững người khác nghe thấy liền nhìn chằm chằm Tiêu Yết, họ cũng biết rốt cuộc có thể thắng hay không, cho dù là có hay không, họ vẫn sẽ đánh, chẳng là có chút an ủi cũng tốt mà"có lẽ không có bao nhiêu phần thắng, nhưng đó là nếu như quân đoàn của thành phố Y không có sự dẫn dắt của anh và Bạch Phong" Tiêu Yết cười mỉm, nhẹ nhàng nóiSuốt bao năm qua, người hận Bạch Tri thật sự không hề ít, nhưng họ quá yếu để chống lại lão, Bạch Phong cùng Tiêu Yết lợi dụng điều đó, dần gom góp lại được một đội quân chất chứa hận thù"cơ mà tốt nhất chúng ta nên cho một người tiếp cận khoảng cách thật gần với Bạch Tri, riêng mỗi Bạch Phong và tớ thôi là chưa đủ, cần một người đóng vai kẻ ngốc nữa.

Sức mạnh tốt, trí thông minh lại kém, cung phụng sức mạnh một cách tuyệt đối, vai này nhất định phải có trong trận chiến này" Tiêu Yết nói, lại liếc mắt sang mọi người"La Kỳ hoặc Tiểu Diệc" Bạch Liên nói"tại sao?" mọi người đồng loạt hỏi"Tiểu Diệc biết diễn, sức mạnh của em ấy lại có thể biến hóa được, khó bị phát hiện, hơn nữa bao lâu nay số lần em ấy không phải đang diễn trước mặt mọi người cũng không nhiều lắm đâu" Bạch Liên cười khẽ, lại hướng mắt sang Dương La Kỳ : "còn La Kỳ lại rất biết nắm bắt cảm xúc của người khác, em ấy còn có năng lực nhìn trước tương lai, đó là người Bạch Tri cần, muốn có sức mạnh, siêu năng lực lại là hệ tinh thần không có sức sát thương, thật ra chị thấy La Kỳ hợp vai này hơn cả Bạch Diệc, nhưng nếu không thể thì thôi, chúng ta thống nhất người khác"

"không cần đâu ạ, vai này em nhận" Dương La Kỳ nhẹ giọng nói, dù gì cô cũng muốn tiếp cận EFE, vai này không nhận thì phí"thế có ổn không chị?!"

Dương Tố Tố nhìn cô chằm chằm, đầy lo lắng hỏi"em đừng lo, chị có hậu thuẫn bảo vệ nha~" Dương La Kỳ cười, Bạch Diệc ở bên cạnh nhanh chóng dựa đầu qua vai cô, đưa hai ngón tay lên : "hậu thuẫn bảo vệ siêu vững chắc đây""phì, hai cái đứa này thiệt là!"

Trịnh Trí cười khúc khích, giờ này rồi còn có thể thả cẩu lương thì đúng là chỉ có cái đôi "hắc bạch vô thường" này"lo quá bây" Khương Vũ nhìn hai cái đứa loi nhoi tùy lúc kia, không biết nên nói gì, Dương La Kỳ thì không nói, Bạch Diệc có sôi máu quá lao lên đấm người không thế?"hơ hơ, có lo đi nữa cũng hết cách rồi" Tiêu Yên cười bất lực, vỗ vỗ vai Khương Vũ an ủi "dù sao đi nữa, mau đi thôi" Tiêu Yết đội lên chiếc mũ sở đoàn trưởng có số một ngay giữa vòng mũ, mở cửa dẫn đầu đi ra ngoài : "đã đến đây rồi, chúng ta không thể chùng bước được đâu"Những người còn trong phòng kia đều bật cười, nhanh chóng đi theo Tiêu YếtNhìn mọi người nối bước nhau đi ra, Vi Dao Nguyệt duỗi người, đứng dậy kéo tay Bạch Liên đi lên : "Liên, đi thôi, chúng ta lặp lại cuộc chiến đó một lần nữa thôi!"

"từ từ đã.

Nguyệt à, cậu hứa với tớ ba điều được không?"

Bạch Liên nhìn nàng, giữ thật tay Vi Dao NguyệtVi Dao Nguyệt : "ể?"

Bọn họ phải lâu một hồi mới đi ra khỏi phòng, cùng mọi người đến văn phòng của Bạch Tri trong trụ sở tổngBạch Diệc giữ lấy tay Dương La Kỳ đang đi bên cạnh, thì thầm vào tay cô : "Tiểu Kỳ, đừng ở quá xa tớ"

"đương nhiên rồi, cậu nghĩ tớ sẽ để cậu một mình nữa sao?"

Dương La Kỳ bật cười, cô cảm giác lần này Bạch Diệc thực sự thật lòngĐúng là vậy đó, vì sự khó hiểu của bản thân, Bạch Diệc quyết định đem siêu năng lực của bản thân chuyền vào linh thạch, khiến trạng thái sức mạnh của bản thân trở về cái ngày trước khi rời ra riêng huấn luyện, cho nên toàn bộ ký ức của y, quay lại rồiCòn viên linh thạch kia, Bạch Diệc lại gắn lên móc áo của Dương La Kỳ, y nghĩ một hồi lâu, lại thì thầm với cô : "Tiểu Kỳ, khuyên cài áo tớ đưa cậu ban sáng, đừng quý nó quá nhé""tại sao?"

"đôi khi đổ vỡ cũng tốt" Bạch Diệc thần bí nói, cười thật ma mị...

Đây là quay về rồi?

Dương La Kỳ ngẩng người, cô không thể kiềm được lòng mà hỏi y : "cậu, nhớ không?"

"nhớ hết rồi"Nếu nhớ hết rồi, vậy sức mạnh thì sao?!"không nguy hiểm chứ?"

Bạch Diệc cười, lắc đầu : "khuyên cài áo của cậu làm từ linh thạch, linh lực của một esper cấp S trở lên có thể đem linh lực chuyền vào linh thạch"Nói đến đó, Dương La Kỳ đã hiểu, ngón tay vuốt qua bề mặt nhẵn bóng của viên linh thạch kia, cười bất lực : "xác sống và esper cũng chỉ khác nhau về nhận thức thôi nhỉ?"

"hehe, nhiều khi esper cũng có linh thạch trong người cũng nên?

Dù sao linh lực của họ cũng đến từ linh thạch xác sống mà" Bạch Diệc cười mỉm, nhìn tòa nhà cao lớn trước mặt, đôi mắt sâu hoắn, khóe miệng lại cong lênCơ mà lần sau hai người họ nói nhỏ hơn chút được không?

Những người khác nãy giờ đều nghe thấy rồi, hơ hơThôi mà kệ, nghe hay không nghe cũng vậy thôiNhìn mười hai người đang ngồi trên ghế, Tiêu Yết cúi đầu : "ngài Bạch, đã dẫn người đến"Bạch Tri chống cằm ngồi trên cao, gật đầu : "được, cậu lui đi"Trong mười hai người đó, có Bạch Tri, Bạch Phong, và tất cả các esper cấp R của thành phố Y, bao gồm bố mẹ của Lục Nhiên Thành phố J thua thành phố Y tận ba esper cấp R, dù chỉ trên lệch ba người cũng đã khiến tình hình nghiêng ngã"ngài Bạch, rất lâu rồi không gặp" Khương Vũ vào vai y sư ngoại thành Hạ Vũ rất nhanh, có lẽ là quen rồi"Hạ Vũ, cậu dạo này có vẻ rất tốt, dẫn theo nhiều người thế mà.

Đúng là người sáng suốt thì sống lâu, nơi của tôi thật sự tốt hơn thành phố J rất nhiều, đúng không?"

"ngài Bạch nói không sai, tôi sợ chết, đương nhiên sẽ không cược bản thân vào bên khó khăn hơn" Hạ Vũ cười mỉm, đầy cung kính Bạch Tri gật đầu đầy hài lòng, lại liếc mắt đến những người đằng sau Hạ Vũ : "những người đằng sau đều là y sư hết sao?"

"ngài Bạch, đa số đều là phòng ngự và tấn công, chỉ có tôi và cô gái này thiên về chữa trị" Hạ Vũ cười nói, lại kéo vai Trịnh Trí phiên bản nữ tới"vậy à, giới thiệu chút đi" Bạch Tri lướt ngang qua mấy người đó, lão không biết tại sao lại mơ hồ cảm thấy đôi mắt của vài thanh niên trong đó nhìn mình rất ghê tởm"ngài Bạch, đây là Lý Diêu An, trợ lý của tôi" Hạ Vũ cười nói, đầy thoải mái khoác vai Tiêu Yên"trợ lý của cậu?

Vậy là esper hệ chữa trị luôn sao?"

"không phải đâu ạ, tôi là esper hệ tinh thần, có thể đọc được suy nghĩ của người khác hay đi vào tâm trí của họ để điều khiển đầu óc của họ" Lý Diêu An cười mỉm"năng lực không tồi, người đằng sau thì sao?"

Bạch Tri lên tiếng hỏi"tôi là Trịnh Hân, một epser chữa trị" Trịnh Trí nhanh chóng nghĩ ra tên giả của bản thân, cúi đầu đầy kính nể"tiếp đi""tôi tên Hân Nhiên, esper hệ chiến đầu đạo lực" Lục Nhiên kiếm đại cái họ nào đó mình có thể nghĩ ra, nhanh chóng cúi đầu nói"Nam Hạ, là esper hệ chiến đấu vật lý" Nam Hạ cúi đầu, cảm giác dùng thuốc chuyển đổi khiến giọng cậu chói lên, khiến cậu có chút muốn cười, chỉ đành cúi đầu"cái tên khá mạnh mẽ, cô chắc hẳn giỏi cận chiến nhỉ?"

"vâng, tôi rất thành thạo cận chiến" Nam Hạ cười mỉm, lại không ngẩng đầu lên, cậu chỉ sợ khóe miệng của bản thân không nhịn được mà nhoẻn lên một đoạn"được rồi, người tiếp theo đi""vâng, tôi là Úc Thanh, một esper hệ không gian" Thịnh Thanh cười mỉm mà nói, chị biết Bạch Tri rất nhạy cảm với mấy cái tên hay họ liên quan đến mấy người náo loạn thành phố Y năm xưa, đương nhiên nếu dùng họ Thanh thì có khi bây giờ chị sẽ ngay lập tức bị Bạch Tri lôi ra sử trảm mất"hệ không gian?

Tốt, cậu biết không?

Cậu có cái tên khiến ta rất khó chịu đấy" Bạch Tri nheo mắt nhìn Thịnh ThanhNhững người khác ngay lập tức cảnh giác, nụ cười trên môi cứng lại, Tiêu Yết khẽ nhíu mày, thầm đếm từ một đến ba, nếu không có gì thay đổi thì anh sẽ xông ra giải quay"nhưng vì cậu là esper hệ không gian, vì vậy chỉ cần bỏ cái họ đi là được, cậu Thanh, rõ chưa?"

Thịnh Thanh gật đầu : "ngài Bạch, tôi từ nay tên Thanh""tốt, rất tốt" Bạch Tri cười đầy hài lòng, hất cằm : "người bên cạnh thì sao?"

"tên Tố Tố ạ, là esper hệ không gian" Dương Tố Tố thận trọng lên tiếng, em biết cái họ "Dương" của mình cũng không hề ổn, năm đó chú ba làm việc ở nơi này, Bạch Tri có lẽ sẽ nhớ được một trong hai người tiến sĩ chính của thí nghiệm"có vẻ các người nhiều esper không gian nhỉ?

Cũng tốt, giới thiệu tiếp đi""tôi tên Liêu, esper hệ chiến đấu không gian, rất vui được gặp ngài" Bạch Liên cười nói, tỷ đổi chữ Liên thành Liêu, cho dù bỏ đi cái họ, chữ "Liên" thế nào cũng khiến Bạch Tri để ý, đổi thành "Liêu" nghe có chút đồng âm như vậy, liền có thể chọc điên Bạch Tri thế cho vui, dù gì cũng đâu có cơ sở gì để chứng mình "Liêu" và "Liên" là một đâu ha?"

Liêu à...

Cậu không có họ sao?"

Người nọ cười mỉm mà lắc đầu : "tôi không có họ, chỉ là Liêu mà thôi""thế à..."

Bạch Tri liếc người nọ, sát ý trong mắt hạ xuống đôi chút"ngài Bạch, tôi tên Dao Nguyệt, là esper hệ lôi" Vi Dao Nguyệt cười nhẹ, cung kính cúi người"ồ, con trai tên Nguyệt rất hiếm đó, tên hay" Bạch Tri chống cằm, cười khẽ mà gật đầu : "tiếp đi""Bạch Kiệt ạ, Bạch của vải vóc theo gấm lụa là, Kiệt của hào kiệt, tôi là một esper hệ không gian" Bạch Diệc cười nói"Bạch" trong tên của nhà họ Bạch có nghĩa là thuyền lớn, còn "Bạch" mà Bạch Diệc dùng làm tên giả lại chỉ vải lụa, chữ Diệc và Kiệt lại có chút đồng âm, đây là một sự khiêu khích rất rõ ràng, nhưng Bạch Tri không có bằng chứng để chứng minh"...

Được, cậu lát nữa đi cúi đầu một chút" Bạch Tri nhịn cơn tức giận xuống, đối với kẻ mạnh, nên khiến tên đó quy phục thay vì đối đầuBạch Diệc biết Bạch Tri đang nghĩ thế nào, y cười thích thú, cái cảm giác nhìn lão già đó giận mà không thể làm gì hơn thực sự rất vui"ngài, ngài Bạch, tôi tên là La Kỳ, là một esper hệ tinh thần!

Rất hân hạnh được gặp ngài!"

Bị tiếng hét của thanh niên có mái tóc dài tới eo làm bất ngờ, Bạch Tri liếc mắt tới người nọ, khẽ gật đầu : "hân hạnh""được rồi, đều đã giới thiệu xong, các esper hệ chữa trị thì theo sư đoàn chữa trị số một, hệ chiến đấu và nguyên tố theo đoàn hỏa tiễn số một.

Nếu hệ tinh thần thì theo đoàn thanh bạch số hai, vậy là xong rồi, đúng không?"

Những tên esper cấp R ngồi ngang hàng với lão đều không có ý kiến gì, người mà Hạ Vũ y sư dẫn đến đều chẳng có ai tầm thường, điều này họ biết rõNhững người khác không nói gì, đều rất đúng ý họ rồi.

La Kỳ lại xông tới phía trước, đầy hốt hoảng : "ngài Bạch!

Cầu xin ngài cho tôi vào đoàn quan chức có được không?"

"ta có thể hỏi lý do không?"

"đương nhiên rồi!

Ngài Bạch à, tôi thực sự muốn trở nên mạnh hơn!

Nhưng siêu năng lực của tôi lại không có khả năng chiến đấu.

Chỉ có vào quân đoàn quan chức tôi mới có thể được lên tuyến chiến đấu chính, tôi nguyện hy sinh bản thân mình cho thành phố Y mà, ngài Bạch!

Làm ơn cho tôi tham gia đoàn quan chức đi!" người nọ hùng hỗ lao lên, đầy nhiệt huyết"vậy à...

Thế thì hỏi đoàn trưởng của đoàn quan chức đi, con thấy thế nào đây hả, Bạch Phong?"

Bạch Phong được nhắc tên, đôi mắt lười biếng mở to ra một chút, ý cười trên miệng không hề che dấu : "chỗ con không thiếu nhân tài, cậu ta là cái thá gì?"

"Bạch thiếu gia, làm ơn cho tôi một cơ hội!

Tôi có thể nhìn thấy được tương lai, tôi có thể biến được đường đi nước bước của địch, tôi thực sự rất có ích, làm ơn hãy thu nhận tôi!"

La Kỳ quỳ trên đất, cầu khẩn nóiBạch Phong im lặng một chút, ánh mắt huynh lia sang Bạch Kiệt và Liên đang bất lực liếc mình, huynh cười khẽ, lại bình thản nói : "được, vậy cho cậu một cơ hội, nêu trên chiến trận xảy ra vấn đề gì không khớp với cậu nói, tôi sẽ giết cậu""nếu Bạch Phong đã đồng ý, vậy thì mọi chuyện đến đây thôi" Bạch Tri đứng dậy, quay người rời điLục Nguyên nhìn đám nhóc bên dưới, lưỡng lự một lúc cũng đứng dậy, không nhìn lại mà tiến đi, Lâm Trì cũng theo chân ông taNgười khác không nhận ra, nhưng con trai của họ, họ chưa từng quênMà thú thật thì, được nhìn con trai giả gái là một loại trải nghiệm rất thú vị, rất muốn cười, nhưng cười thì lộ mất nên thôi, hai người họ chỉ đành im lặngĐợi những người khác đi hết, Bạch Phong liền nhảy từ trên bục cao xuống, vui vẻ ôm chằm lấy Bạch Diệc : "chùi ui, cục dàng nhà anh quay về rồi nè!!!"

"anh trai, nếu bị phát hiện thì em đập anh đó, sao mà nhận ra em nhanh thế?"

Bạch Diệc bất lực nói"hì hì, lâu ngày không gặp, anh đêm nào cũng nhớ Tiểu Diệc với chị hai, đương nhiên hai người có biến thành bụi thì anh vẫn nhận ra!"

"ê nha, chị với ẻm vẫn là người đó nhá!"

Bạch Liên bĩu môi nói Cái dáng vẻ bám bám này của Bạch Phong sao mà khác với những gì được nghe kể quá vậy nhỉ?

Dương La Kỳ nhìn huynh, có chút cạn lờiKhông nghĩ từ đâu lại có một tên cảnh vệ đi vào : "Bạch đoàn trưởng, ngài Bạch có...

Cậu, cậu?!"

"a, không đúng lúc gì hết" Vi Dao Nguyệt bĩu môi"em đã bảo anh rồi mà, bị phát hiện ra là em đập anh đó" Bạch Diệc tặc lưỡi, ánh mắt sâu thẩm nhìn tên cảnh vệ kia chằm chằmHắn sợ hãi, lùi ra sau : "tôi, tôi không ngờ cậu lại là người như vậy!

Cho dù cậu thích nam cũng không thể thích người mới gặp chứ!"

"suy nghĩ dễ thương ghê" Thịnh Thanh bật cười thích thú"đáng tiếc, biết quá nhiều thì dễ thương đến mấy cũng vô dụng" Khương Vũ mỉm cười nhẹ nhàng, quay đầu nhìn lên cánh cửa, nơi mà mười một kẻ đứng đầu của SE vừa rời đi : "xem ra chỉ mới có một tên thôi""vậy à..."

Bạch Phong cườiÁnh mắt của mười ba người bọn họ tràn đầy đáng sợ, sự âm u hiện lên trong đáy mắtBạch Liên nhẹ nhàng hỏi : "Tiểu Phong, tên này cần không?"

"hừm, bên đoàn của em thì không, còn anh Tiêu Yết thì sao?"

"anh cũng không cần" Tiêu Yết nhún vai nóiTên đó muốn chạy đi, ngay lập tức đã bị Bạch Phong xông tới đè đầu xuống đất, ánh mắt lạnh ngắt mà nhìn hắn, đôi tay mạnh mẽ bóp gãy cổ tên cảnh vệ xui xẻo kia : "haiz, đúng là không nên thể hiện cảm xúc ở mấy nơi như này, kích động đúng là không tốt gì hết"Lần nào cũng như lần này, cho dù trải nghiệm cảm giác này hàng trăm lần rồi, có thể dựa theo kí ức mà nhận ra người này người kia dù trải qua mấy năm trời rồi, nhưng chỉ cần gặp lại liền sẽ không kiềm lòng được muốn nhào tới ôm, lần thứ nhất còn xém khóc nữa cơ kìa.

Bạch Phong bất lực nghĩ, đây là lần thứ năm rồi, thật khổ quá mà, huhuhu!

"giờ mới biết à?"

Trịnh Trí khoanh tay, cười châm chọc"ừm, giờ mới biết" Bạch Phong cười mỉm, huynh đứng dậy lấy khăn tay từ trong túi áo ra lau tay, đi đến bên cạnh Trịnh Trí, thì thầm vào tai người nọ : "lần này, em không để anh đi nữa, yên tâm đi nhé"Trịnh Trí nghe mà ngẩn người, có lẽ là vì bản thân đang trong hình hài con gái, cơ thể nhỏ hơn Bạch Phong rất nhiều, cho nên câu nói của Bạch Phong áp xuống rất có áp lực, chẳng qua Trịnh Trí thực sự vui vì điều này, thật ra mà nói thì cho dù Bạch Phong dám đẩy thầy ra một lần nữa, Trịnh Trí sẽ tét mông tên nhóc láo toét này cho mà coiDương La Kỳ nhìn cái xác trên mặt đất, thầm bất lực.

Chị em nhà họ Bạch bên ngoài nhìn hiếu động, thân thiện thế thôi chứ tàn nhẫn thì chẳng ai bằng, nhất là cái con bạch tuộc siêu xấu xa bên cạnh này!Cô vừa nghĩ vừa nhìn sang Bạch Diệc, y lại ngơ ngác nhìn cô, nghiêng đầu kèm theo dấu hỏi chấm trên mặt, Dương La Kỳ nhìn mà buồn cười, huýt vai Bạch Diệc : "dọn dẹp đi kìa""à, okay"Bạch Diệc vung tay, cái xác nằm trên đất cùng máu hoàn toàn biến mất "...

Cậu dịch chuyển đi đâu đó?"

Lục Nhiên thận trọng hỏi"chắc cũng xa, mà có bị phát hiện ra đâu mà lo.

Mấy nơi như này làm gì có camera đâu?"

Bạch Diệc cười hề hềTiêu Yết bất lực cười, vươn tay nhéo nhéo má Bạch Diệc : "lâu vậy rồi mà vẫn nhớ được mấy chi tiết này, hay đó""em mà chụy!" y cười khúc khích, đầy tự hào"được rồi, chúng ta đi đến nơi tập huấn của các quân đoàn đi, thông báo cho họ tổ đội mọi người sẽ vào, có gì giúp đỡ nhau một chút.

Nếu muốn gặp người của mình thì cứ đưa ngón tay cái thọc vào lỗ mũi, người nào phe ta là nhận ra ngay" Bạch Phong cười cười, nhẹ nhàng dặn dòNhững người khác trừ Tiêu Yết rơi vào im lặng, một hồi sau một có người lên tiếng"anh Bạch Phong, anh rất biết chơi đấy" Dương Tố Tố chấp nắm đấm vào tay còn lại, hướng Bạch Phong với khuôn mặt khâm phục"sở thích lạ đời ghê" Nam Hạ đầy ba chấm, lại liếc sang Trịnh Trí"đừng nhìn, anh không quen" Trịnh Trí quay đầu đi, vô cảm nóiBạch Diệc cười hì hì, lại vung tay lên trời : "đủ người rồi, chúng ta bắt đầu cuộc xâm nhập thoi!"

"nhỏ tiếng chút bà nội ơi!" những người hốt hoảng lao tới che miệng Bạch Diệc lại-------------------------------------------Tác giả : trong chiến dịch này sẽ có màn truy phu của Bạch Phong, ahihi
 
[Bhtt] Nếu Ta Yêu Nhau Ở Mạt Thế
Chap 40 : tòa tháp


Buổi chiều hôm đó, Tiêu Yết và Bạch Phong dẫn bọn họ đi tham quan trụ sở tổng, vài nơi không thể vào thì có hơi tiếc, nhưng không có vấn đề quá lớn Sau đó hai người nọ lại dẫn họ đi tới nơi huấn luyện của các quân đoàn"mọi người, có thành viên mới gia nhập đây!"

Tiêu Yết vỗ tay, thu hút ánh nhìn của những người khác"đoàn trưởng Tiêu, anh mà cũng chịu nhận binh từ bên ngoài luôn đó hả?" một người thanh niên đi tới, dáng vẻ cao lớn chững chạc, làng da ngăm cùng cơ thể săn chắc trông rất mạnh mẽ"ồ, Tiết Đoàn, có vài người sẽ vào đội của chú em đó, vui ghê chưa!"

Tiêu Yết cười nóiTiết Đoàn hiểu ý của hắn, nhẹ nhàng gật đầu, sau đó chấp tay lên ngực : "xin chào các vị, tôi là đoàn trưởng đội hai, Tiết Đoàn"Những người khác cũng nhanh chóng giới thiệu danh tính như có như không của bản thân"mấy đứa được phân công bên đội hai thì đi theo Tiết Đoàn đi nhé, tớ dẫn mấy người khác đi tham quan đội một, à, còn đoàn quan chức thì Bạch Phong tự dẫn La Kỳ đi đi nhen"Bạch Phong choàng vai Dương La Kỳ, vui vẻ cười nói : "nào nào, anh dẫn em đi tham quan đoàn của chúng ta!"

"à, vâng"Bạch Diệc nhìn anh trai tùy hứng như vậy, có chút không nói nên lời.

Nếu không phải y biết anh trai cong thì Bạch Diệc sẽ để Bạch Phong thân mật với Tiểu Kỳ của mình thế sao?Ngày hôm đó xem như suôn sẻ, tối đến mỗi cặp một phòng, đương nhiên Trịnh Trí vẫn nằm một mình, thầy cô đơn quá mà, huhuhu!E hèm, sang ngày hôm sau mới thật sự phiền phứcĐoàn số hai do Tiết Đoàn phụ trách bị những thành viên mới vào làm cho hỗn loạn cực kì, nhưng Tiết Đoàn lại không quản vụ này, dù gì cái đội quân đoàn hai dưới trướng của Bạch Tri đều là giả, hắn chỉ cần quản qua loa là được rồi, đoàn phản quân vẫn còn đang vững chắc thì chẳng có gì phải lo cảVài thanh viên của đoàn hai đã thách đấu vài người mới rồi, giờ họ vẫn còn muốn đánh tiếp!

Rõ ràng được tập huấn lâu như vậy lại đánh không lại người mới là sao cơ chứ?!

Tiết Đoàn : ...Người của đoàn trưởng Tiêu dẫn về có ai yếu mới lạ ấyĐoàn chữa trị số một cũng bất ổn không kém, "Hạ Vũ" là người Bạch Tri coi trọng, ai dám động tới người nọ?

Cho dù người của Hạ Vũ và chính người nọ gây loạn bao nhiêu, chỉ cần không ảnh hưởng quá nhiều đến trại tập của các quân đoàn esper cũng như cảnh vệ thì không ai có thể đem Hạ Vũ ra để trách phạtVà dĩ nhiên, cái việc Hạ Vũ dùng năng lực để thí nghiệm lại vài mảnh đất ở đây cũng chẳng có gì kì lạ, có lúc còn phát nổ, những người khác chỉ dám phòng vệ chứ không thể làm gì hơnĐoàn hỏa tiễn lại càng bất thường hơn, do có Tiêu Yết dẫn dắt đã khiến đoàn một hỏa tiễn có những đặc quyền lớn, mà thành viên của đội này đều là những tên không bình thường, đến cả các esper cấp Z còn bị họ trêu chọc bởi cái tính tự nhiên hết mức, cho dù có bị các esper cấp Z kia giận dữ muốn trả thù thì liền sẽ có Tiêu Yết đứng ra bảo lãnh Nay lại có các thành viên mới càng bố láo, họ không tập luyện đã đành, còn rũ rê các thành viên khác cùng đi quậy phá khắp nơi, khiến các sân tập của đoàn khác bị ảnh hưởng.

Tiêu Yết lại đứng ra ngăn chặn mọi tin tức lớn từ phía các quân đoàn khác, hắn thậm chí còn đe dọa các đoàn trưởng khácChẳng qua Bạch Tri vẫn biết được tất cả, chỉ là lão không muốn quản, chỉ cần các quân đoàn vẫn mạnh mẽ và trung thành thì việc nào cũng có thể giải quyết, huống hồ lão còn có thể thấy được một tên đàng hoàng trong vô số mấy tên vô dụng mà Hạ Vũ dẫn tớiChính là cái tên nhóc ngay ngày đầu đã hùng hỗ đòi tham gia đoàn quan chức do Bạch Phong dẫn dắtDương La Kỳ cảm giác bản thân đang bị nhắc, vô thức hắt xì một hơi, thấy vậy Bạch Phong đang đứng bên cạnh cũng tiến tới hỏi thăm : "sao thế?"

"cảm giác bị hăm he thôi" Dương La Kỳ chùi mũi, lắc đầu với huynh"nếu không sao thì lát nữa đi gặp Bạch Tri đi, lão lại muốn tìm em làm cái gì nữa rồi" Bạch Phong nhỏ giọng nói, lấy viên linh thạch màu xanh lá ra đặt vào tay Dương La Kỳ : "đây, nhất định vào đó phải nắm chặt cái này nha, trừ khi là có tiếp viện giúp đỡ em tới, nếu em ở riêng với ông ta thì nhất định đừng buông viên đá này ra, rõ chưa?"

"em hiểu rồi, cảm ơn anh" Dương La Kỳ cười mỉm, gật đầu với Bạch PhongNhìn bên ngoài sân tập luyện, Bạch Phong thở hắt ra một hơi, cố ý nói lớn hơn một chút với giọng cười cợt nhã : "được rồi, mau ra ngoài thôi, nếu em ở riêng với anh trong văn phòng quá lâu thì sẽ có hai người nào đó nghe lén với tâm trạng thất thường đó, nhiều khi xông vào đây tách hai đứa mình ra luôn cũng nên"Bạch Diệc và Trịnh Trí bị nhắc tới liền có chút chột dạ mà nhanh chóng tách cái mặt đang dán lên cánh cửa của mình ra mà lùi lạiDương La Kỳ mở cửa ra nhìn hai người đang đứng huýt sáo, không khỏi mắc cười, cô vươn tay kéo Trịnh Trí đẩy vào phòng : "hai người có chuyện riêng mà?

Em biết anh muốn nói chuyện với anh ấy, cho nên tự nhiên đi nha!"

"ủa này, anh nói thế hồi nào hả?!"

Trịnh Trí hiện tại mang cơ thể của con gái, khó chống lại Dương La Kỳ đang trong hình hài của con traiBạch Phong vươn tay đỡ lấy Trịnh Trí gần như mất thăng bằng, sau đó lại vẫy vẫy tay với hai người ngoài cửa : "nè, Tiểu Diệc dẫn La Kỳ đi đi nhé, phải cẩn thận đó, biết chưa?"

"vâng!" hai người bên ngoài đồng loạt hôNhìn cánh cửa đóng lại, Trịnh Trí thở hắt ra, muốn đẩy Bạch Phong ra : "đừng ôm nữa, anh đây vẫn còn giận cậu lắm đấy nhá!"

"anh, ôm một chút thôi" Bạch Phong nhẹ giọng nói, cánh tay huynh vòng qua vai người đối diện, ôm trọn Trịnh Trí vào lòng : "hehe, hiện tại anh có chút xíu, em có thể ôm trọn anh vào lòng luôn đây nè""hừ, em còn nói được?

Nếu không phải cần xâm nhập vào đây lấy tư liệu và tìm đường dẫn binh của thành phố Y thì anh đây sẽ biến thành con gái sao?

Để mặc em ôm ấp tự tiện như thế là chuyện lạ đó hiểu không?"

"em biết mà, vì vậy chỉ lúc này thôi, cho em ôm anh một chút đi"Trịnh Trí không phản khán, thầy nhẹ nhàng vút mái tóc trắng mịn của Bạch Phong, huynh lại run run nói : "Tiểu Trí, em thật sự rất nhớ anh""...

Chậc, anh ghét phải bày tỏ lòng mình với mấy đứa tự chủ trương lắm.

Nhưng mà, anh cũng rất nhớ em, Bạch Phong"Bạch Phong cười mỉm, nước mắt không tự chủ được mà lăn dài trên má.

Đã thất bại năm lần rồi, mất đi người mình yêu tận năm lần, Bạch Phong thật sự không kiềm được mà muốn khóc, cho dù đây là lần cuối cùng, huynh cũng muốn mạo hiểm vì người mình yêuBạch Diệc dẫn Dương La Kỳ đi trên đường đển văn phòng của Bạch Tri, không biết từ bao giờ đã nắm lấy bàn tay trắng trẻo của cô, Dương La Kỳ thấy mà không nói, cô chỉ cười mỉm, khoảng khắc hiện tại yên bình ghêĐến trước cửa căn phòng rộng lớn kia, Bạch Diệc thả tay cô ra, nhẹ nhàng xoa đầu cô : "chỉ cần ông ta dám làm gì cậu, tớ sẽ ngay lập tức xông vào, cho nên hãy yên tâm nhé""phì, tớ cũng không yếu đuối đến mức đó đâu mà!"

Dương La Kỳ bật cười"nhưng thật sự rất nguy hiểm, tớ biết tớ lo thừa thôi, nhưng tớ..."

Bạch Diệc chưa kịp nói xong, Dương La Kỳ đã kiễn chân hôn vào trán của y : "dù sao thì cũng cảm ơn cậu"Nhìn đối phương ngây người, Dương La Kỳ cười mỉm, cô quay người mở cửa bước điĐối diện với Bạch Tri, Dương La Kỳ đã bật mode diễn từ lúc nào không hay"ngài Bạch, ngài cho gọi tôi có chuyện gì sao ạ?"

"à, cậu La.

Mau đến đây"La Kỳ ngoan ngoãn tiến đếnĐèn phòng theo động tác của Bạch Tri bật lên, hàng loạt ống nghiệm chứa cơ thể người hiện diện ra, căn phòng chứa đầy dụng cụ máy móc và các ống nghiệmDương La Kỳ nhìn mà ngây người, không đến mức kinh hãi.

Dù gì lão đã dám thí nghiệm lên chính con của mình rồi thì việc lấy người sống làm thí nghiệm có gì lạ?"sao nào, có sợ không?"

Dương La Kỳ nói cũng không nói, lập tức quỳ một chân xuống.

Sợ á?

Nếu sợ thì cô đã không thể đi đến bước đường này, nhưng cô biết mình đang bị thử"ngài, ngài Bạch!

Nếu tôi làm gì sai xin ngài hãy nói!

Tôi tuyệt đối không dám làm trái ý ngài!"

La Kỳ run rẩy, thầm liếc mắt sang mấy người đang nằm trong ống nghiệm kiaBạch Tri không nói lời nào, đặt múi súng lên đầu người đang quỳ : "cậu biết không, đôi khi sống cũng là một loại sai lầm"Người nọ sợ hãi, mắt trợn tròn nhìn mũi súng trên đầu, nhanh chóng nắm lấy tay Bạch Tri : "ngài Bạch, tôi rất có ích!

Tôi có thể nhìn trước tương lai!

Tôi còn biết chiến đấu vật lý!

Hơn nữa tôi còn có thể trở thành người trung thành nhất với ngài, xin ngài đừng giết tôi!"

"vậy à, vậy cậu giết bạn của mình vì ta, vì nơi này, cậu dám không?"

Bạch Tri khẽ nhíu mày"ngài, ngài Bạch?

Tôi phải giết ai?!"

Bạch Tri nhếch môi cười : "Bạch Kiệt có vẻ rất không vừa lòng với ta, cậu giết hắn đi"Dương La Kỳ nghe mà sững người, bất quá sắc mặt vẫn không để lộ cái gì.

Bạch Tri dí súng vào đầu người nọ : "không dám à?

Nếu cậu không dám giết thứ tình bạn vô dụng đó của cậu, cậu có thể trung thành với ta sao?"

"ngài Bạch, ngài hiểu lầm rồi, cậu ta chẳng là cái thá gì cả, tôi vốn không xem cậu ta là bạn!

Nhưng ngài Bạch à, Bạch Kiệt rất có tài chiến đấu, để cậu ta chiến đấu vì chúng ta đi, nếu cậu ta có ý định làm phản, tôi sẽ đích thân giết cậu ta" La Kỳ cười, nụ cười mang sự méo mó cực kì"cho nên xin ngài hãy tin tôi, tôi đi theo ngài vì sức mạnh, và ngài cũng biết chỉ có ngài có được sức mạnh tôi mong muốn, những người khác một câu "hòa bình" hai câu "bình đẳng" nghe có nực cười không?

Nếu không có sức mạnh, hai thứ đó sẽ không có đâu!"

Bạch Tri cười khẽ, hạ cây súng xuống : "được, đó là cậu nói"Bạch Diệc ở ngoài cửa nghe mà ngứa cả tai, y bẻ khớp tay, cố kiềm lại sát khí đang muốn nhấn chìm mìnhBên trong, Bạch Tri đi đến bàn điều khiển, nhấn cái nút đỏ, ngay lập tức cái trần nhà trở nên trong suốt, bên trên là một tòa tháp, trên cùng của tòa tháp là một quả cầu lớn, lão cười : "đây là căn cứ của ta, cũng là vũ khí phòng ngự cuối cùng của ta"Dương La Kỳ nhìn đến ngây người, không nói nên lời.

Bạch Tri quay đầu nhìn cô : "căn cứ này chỉ có ta, một đứa siêu năng lực gia cấp R và cậu là biết đến rõ, cho nên nếu nơi này lộ ra, ta sẽ lập tức cho nó phát nổ.

Phạm vi của nó có thể tiêu diệt luôn cả thành phố J, thành phố B hay thành phố C, nói cho cùng thì phạm vi của nó lớn lắm.

Vậy nên nếu cậu dám mở miệng hay phản bội ta, nơi này sẽ phát nổ đấy"Cô không nói hai lời, lập tức dập đầu : "tôi tuyệt đối không dám khán lệnh!"

"yên tâm đi, cậu không có cơ hội đó, người nhìn vào mắt của ta, trái lệnh sẽ chết.

Một năng lực tuyệt vời, nhỉ?"

Mẹ ơi, tuyệt vời con khỉ gì?

Khác gì sát nhân hàng loạt đâu?

Dương La Kỳ xanh mặt thầm nghĩ, bất quá ngoài mặt vẫn cung kính cúi đầu : "tôi sẽ vĩnh viễn trung thành với ngài!"

"tốt, mau đi đi"Lý do lão cho La Kỳ thấy nơi này thật ra khá đơn giản, người nọ thân là esper hệ tinh thần có thể nhìn thấy được tương lai, nếu như năng lực có thể mạnh mẽ được như vị tiến sĩ năm đó phục vụ cho thí EFE, việc nhìn thấy tòa tháp phòng ngự kia là chuyện không sớm hay muộn, nhưng dù sớm hay muộn gì đều sẽ bất lợi cho Bạch Tri, vì vậy lão quyết định cho cô biết, sẵn tiện dùng năng lực của bản thân đe dọa La Kỳ, như vậy sẽ bớt phần nào nguy hiểmDương La Kỳ phải đi ra tận hai cánh cửa, trong lúc đó cơ mặt của cô đã muốn giật lên, cái cảm giác thật sự rất buồn nôn.

Chẳng qua khi con nhìn vào viên linh thạch trong túi áo, nó đã chuyển sang màu xám, có liên quan đến Bạch Tri không nhỉ?Cho đến khi mở cánh cửa lớn kia ra, nhìn thấy Bạch Diệc vẫn đang đứng đợi mình, cô vui vẻ nhào tới : "A Diệc, lét gô!"

"hể, tự nhiên vậy!"

Bạch Diệc bị cô làm mất thăng bằng xém ngã, phải nhanh tay đỡ lấy cô giữ lại"hehe, có chuyện thú vị muốn nói cho cậu đó, nhưng không phải ở đây, chúng ta tìm mọi người đi!"

"à, được"Hai người đầu tiên tìm thấy Bạch Phong, thấy hai người đến, Bạch Phong không hỏi gì mà mỉm cười nói : "em có thể nói bất cứ cái gì, viên linh thạch kia đã bảo vệ em khỏi năng lực của Bạch Tri rồi, cơ mà dùng được có một lần thôi, anh cũng chỉ có hai cái, lần sau không cho em được"Dương La Kỳ ngây người nhìn huynh : "anh biết?"

"không phải tự nhiên anh đưa em, cơ mà đi tập hợp mọi người lại thôi nào"Bạch Diệc nhìn anh trai thong dong như vậy, y đợi Dương La Kỳ chạy đi tìm những người khác, nhanh chóng nắm lấy tay anh trai : "có phải anh lại sử dụng năng lực ở thời gian đại địa không?"

"...

Tiểu Diệc, lần nào cũng là em nhận ra đầu tiên hết là sao nhỉ?

Em gái của anh thông minh ghê, nhưng nếu em đã thông minh như vậy, lát nữa biết cái gì về năng lực này của anh ba cũng đừng nói nhé, nếu không anh cũng hết cách, đây là lần quay ngược cuối cùng của anh rồi, Tiểu Diệc à"

"Bạch Phong, anh đúng là tàn nhẫn thật" Huynh cười mỉm, nhẹ nhàng xoa đầu Bạch Diệc, thanh âm mềm mại vang lên : "Tiểu Diệc, đừng như anh"Bạch Diệc tránh khỏi đôi bàn tay đang vươn tới, không nói lời nào, cũng không thể hiện ý tứ của bản thânBạch Phong thấy vậy cũng chỉ biết cười, xem ra năng lực của Bạch Diệc cũng như lần trước, được chuyển sang viên linh thạch nào đó rồi, mà dựa theo nguồn linh lực rò rỉ ban nãy từ Dương La Kỳ, hình như linh lực đó không phải của cô, là của Bạch Diệc"thật tình, em cũng có khá hơn anh trai đâu"Y không nói, đôi mắt buồn bã lướt qua khuôn mặt của Bạch Phong, chỉ có thể lắc đầuĐợi những người tới đông đủ, Dương La Kỳ kể lại hết tất cả mọi chuyện"ây da, quả nhiên lão già đó vẫn rất biết dẫn dắt người ta.

Cơ mà điều chị bất ngờ nhất là Bạch Tri dám tự mình dùng EFE đó" Thịnh Thanh khoanh tay dựa người lên tường"haha, trận chiến này diễn ra, lão ta đương nhiên phải ưu tiên an toàn của bản thân trước, cho dù thế nào đi nữa, Bạch Tri vẫn là một lão già sợ chết" Vi Dao Nguyệt cười khẩy, đầy châm chọc lên tiếng"từ từ, có ai thắc mắt cái gì không?

Tại sao Bạch Phong cái gì cũng như đoán trước hết vậy?"

Tiêu Yên tò mò hỏiNhững người cũng đưa ánh mắt hướng đến Bạch Phong, huynh cười mỉm, nghiên nhẹ đầu : "mọi người quên sao, tớ là siêu năng lực gia điều khiển thời gian đó nha!"

"ý anh là..."

Dương Tố Tố tròn mắt nhìn huynh, không thể kiềm được mà cất tiếng hỏi huynh"trận chiến này, anh đã trải qua năm lần rồi, lần nào cũng thất bại, anh đã phải đảo ngược thời gian tận năm lần, và việc thay đổi thời gian ở một dòng thời không dài như vậy khiến tớ có chút kiệt sức, cho nên đây là lần cuối rồi, không thể đảo ngược nữa" Bạch Phong mỉm cười mà nói, cả người huynh toát ra vẻ ung dung, thong thả, khiến người khác tưởng rằng những điều Bạch Phong nói cái gì cũng không liên quan đến huynh"thế thì không nguy hiểm đến sức khỏe của em đó chứ?"

Trịnh Trí lo lắng hỏi huynh"ây dô, anh tha thứ cho em rồi hỏ, lo lắng cho em luôn kìa~" Bạch Phong cười hề hề, lại chọt má người bên cạnh"nếu em không muốn thì thôi" thầy nhún vai, đầy gian manh cười nói"ấy, anh chơi xấu!" huynh phồng má, đầy không vui liếc Trịnh Trí trong hình hài cô gái trước mặtMấy người còn lại nhìn mà cạn lời, nhưng thôi kệ, họ tự biết bản thân cũng chẳng khá hơn là bao"nếu mà theo em nói, vậy chúng ta cả năm lần đều chưa từng thành công trong chiến dịch này?"

Tiêu Yết nhướn mày, hướng Bạch Phong hỏi"ừm, lần thứ nhất là vì viện binh đến không kịp, chúng ta đều không cầm cự nổi, viện binh đến lại không có sự hỗ trợ từ chúng ta, vậy nên cũng không thắng.

Lần thứ hai là vì Bạch Tri phát hiện ra cuộc trò chuyện của chúng ta, thế là chưa kịp làm gì đã phải hứng chịu một vụ nổ lớn, mà Bạch Tri có vẻ như đã có nơi bảo vệ cho bản thân, cái lúc phát nổ tòa tháp kia lão biến đâu mất, để lại chúng ta toàn thân đầy máu nằm trên sàn, để lại thế giới diệt vong ngoài kia.

Các thành phố gần đó đều bị tiêu diệt, ngay cả thành phố J, trong quả bom được đặt trong tháp còn có độc, những nơi không bị sức nổ của tòa tháp tàn phá thì lại bị chất độc nhấn chìm""nghe ghê quá, Bạch Tri đúng là nhẫn tâm!"

Vi Dao Nguyệt tức giận, rất muốn đi tìm lão già đó tính sổ, rất may Bạch Liên đã kéo nàng ngồi lên đùi mình, giữ nàng ngồi im tại đó trong sự bất lực"vậy mấy lần tiếp theo thì sao anh?"

Dương La Kỳ lên tiếng hỏi"lần thứ ba, chúng ta bại dưới trò chơi của Bạch Tri, lão dùng quả bom kia làm vật cược, bắt chúng ta phải tuân theo luật lệ cực kì vô lý của trò chơi, chúng ta bị ép đến thương tích đầy mình, ngay cả năng lực của Trịnh Trí bùng phát cũng chẳng thể cứu nổi chúng ta, thế là trước khi chết, anh lại một lần nữa quay ngược thời gian.

Đến lần thứ tư, chúng ta đầu tiên cũng cải trang như bao lần trước, sau đó lại vì Dương La Kỳ không có phòng bị, bị siêu năng lực của Bạch Tri áp chế, khiến em ấy không thể nói ra được bí mật khiến thế giới diệt vong kia""chúng ta liền chết vì bị tên bí ẩn kia dẫn dắt vào bẫy, khiến Bạch Tri phát hiện ra tất cả, lão ta tức giận ra lệnh giết hết tất cả chúng ta, đó cũng là lần duy nhất anh thấy bóng hình của tên bí ẩn đó, bất quá gần chết rồi, anh phải đảo ngược thời gian chứ không có sức để quan sát mặt của cái tên đó""chẹp, đúng là ác liệt thật" Bạch Diệc bĩu môi, đôi mắt chứa đầy hận ý"bình tĩnh, để anh của em kể xong rồi hẳn nổi khùng" Bạch Phong khoanh tay nhìn y mà cười, sau đó lại tiếp tục kể : "đến lần thứ năm, chúng ta vì tâm ý không hợp, mỗi người một ngã, thành ra đều chết hết, mà nguyên nhân bất hòa lại là vì Thất Kỷ dùng năng lực lên chúng ta.

Có lẽ trong mọi người vẫn có người chưa biết, Thất Kỷ có siêu năng lực điều khiển người khác nếu người đó nhìn vào mắt cô ta, mà năng lực đó một ngày chỉ dùng được cho một người, cô ta mỗi ngày điều khiển một người trong chúng ta, gây rã tranh cãi, thành ra chết hết"Những người khác rơi vào im lặng, Dương La Kỳ và Vi Dao Nguyệt đen mặt, sát khí trên người không cần gồng cũng khiến người khác sợ hãi"cơ mà yên tâm, trước khi để cô ta có cơ hội đó thì tui giết ả luôn gòi á, cô ta trừ việc điểu khiển được người ta ra thì còn lại mỗi cái thân xác vô dụng với cái nết khó ưa, cho nên dễ giết lắm, mà tin tức truyền đến Bạch Tri cũng chỉ là Thất Kỷ bị xác sống giết chết, với cái khả năng sống còn tệ hại của cô ta thì không có gì bất ngờ, ahihi.

Còn phải cảm ơn mọi người nữa, nhất là Bạch Diệc với La Kỳ ấy, hehe""tại sao?' Dương La Kỳ nhướn mày nhìn huynh"thì nếu không có Bạch Diệc vì em mà tẩn hai tến esper cấp S duy nhất đi theo cô ta, lại khiến cô ta sôi máu vì tình này tình kia thì anh cũng không dễ dàng giết được Thất Kỷ đâu~"Bạch Diệc : ...Dương La Kỳ : ...Tiêu Yên hướng hai người đưa ngón cái : "phì, xin lỗi, nhịn cười không được!"

Dương Tố Tố nhịn cười, vỗ vai Tiêu Yên : "chị Tiêu Yên, chị cũng không cần nói đâu mà...

Phụt, hahaha!"

Tiếng cười khúc khích vang lên, lại để ý đến sắc mặt đen như đáy nồi của Bạch Diệc và vẻ mặt bất lực của Dương La Kỳ, những người đều phải cố nhịn cười lại, nếu không thì tổn thương bọn nhỏ lắm!"công nhận là em rất tàn nhẫn đấy, năm lần, có lần nào em chịu nói cho mọi người biết về điều này chưa?"

"chị đã bảo em tàn nhẫn thì chị cũng biết câu trả lời rồi mà, chị hai?

Nhưng không phải lần này em đã nói với mọi người sao?"

Bạch Phong cười mỉm, nhẹ nhàng nói"cơ mà em có chút thắc mắc, esper cấp R có danh tính quan trọng đến mức nào mà khiến Bạch Tri cho hắn biết đến tòa tháp trên không đó thế?"

Nam Hạ tò mò hỏi, nghi vấn này của anh cũng là câu hỏi của những người khác, bọn họ thực sự cũng rất hiếu kì rốt cuộc là tên nào có thể được Bạch Tri xem trọng ngay từ đầu như vậy"lúc vào phòng đó tớ chỉ thấy mỗi Bạch Tri, ngoài hai người bọn tớ đều không có ai...

À không, còn có mấy người trong ống nghiệm" Lục Nhiên xoa xoa cằm, lại hướng mắt sang Bạch Phong : "đảo ngược nhiều lần như vậy, anh biết không?"

Bạch Phong lắc đầu, nghiêm túc nhìn mọi người : "chưa từng nhìn thấy, lần duy nhất được tiếp xúc ở cự li gần là lần đảo ngược thứ tư, chẳng qua hắn đứng ngược sáng, lại dùng máy chuyển giọng, âm thanh nghe không rõ, anh chưa kịp nhìn được hình dáng của hắn đã bị Bạch Tri một bắn xuyên tim, hên là trước khi chết đã quay ngược thời gian, nếu không hiện tại anh cũng chẳng đứng đây với mọi người được đâu" câu trước nghiêm túc, câu sau lại gây cười"giờ nào rồi còn giỡn được vậy cha?"

Khương Vũ nhìn huynh, bất lực mắngTiêu Yết gõ tay nhịp nhàng lên bàn, trầm ngâm lúc lâu lại khẽ há miệng : "thật ra thì tớ nghĩ đến một người..."

"ai?!" không có gì bất ngờ khi tất cả mọi người lên tiếng-----------------------------------Tác giả : ai thì mọi người tự đoán đi, đều là mấy nhân vật đã xuất hiện cả thôiTác giả : chút gợi ý đây-Đây là nhân vật chưa được khai thác quá nhiều-Là nhân vật nam-Người của quân đoàn SE của thành phố Y
 
[Bhtt] Nếu Ta Yêu Nhau Ở Mạt Thế
Chap 41 : chính thức bắt đầu!


Trên hành lang, Bạch Diệc đầy không vui đi cùng Tiêu Yết đến văn phòng của Bạch TriVừa đi y vừa lẩm bẩm đủ điều, chẳng qua không chửi cũng là mắng Bạch Tri "Tiểu Diệc, em chửi thầm trong lòng được rồi, người khác không biết lại tưởng đâu em chửi anh đó" Tiêu Yết bất lực nói"chẹp, ai bảo lão già đó gọi em đến làm chi?

Cơ mà Yết ca, cái người hôm qua anh nói, chắc không anh?"

Tiêu Yết khẽ lắc đầu, khuôn mặt đầy suy tư : "thật ra thì anh cũng không rõ, tên đó vốn là đồng đội được huấn luyện lúc trước với anh, sau đó cũng hỗ trợ nhiều, vì vậy anh mới tin tưởng.

Chẳng qua tên đó lại có lúc thần thần bí bí, Bạch Tri có vài lần đã bỏ qua cho hắn những chuyện lớn khi hắn phạm sai.

Hơn nữa tên đó vừa hay cũng là esper cấp R đó nha"Bóng đèn chớp tắt, đôi mắt đỏ của Bạch Diệc như đèn pha lê mà phát sáng, Tiêu Yết nhìn y, không rét mà run : "ê này, em đừng có trút giận lên anh!"

"em đâu có giận cá chém thớt đâu!

Chẳng qua linh lực hơi bất ổn, thông cảm đi, em chưa tìm được cơ hội thủ tiêu anh đâu mà lo""...

Em im đi"Dẫn Bạch Diệc đến trước văn phòng, Tiêu Yết liếc y, sau đó lại vươn tay nhéo mũi Bạch Diệc một cái, ngay lập tức trạng thái diễn của y liền được bật"...

Ha, cách này đúng là khó hiểu"Mở cửa bước vào trong, Bạch Kiệt run rẩy nhìn Bạch Tri : "ngài Bạch, ngài cho gọi tôi cái gì?"

"cậu Bạch à, cậu có muốn mạnh hơn nữa không?"

"tôi, tôi?

Đương nhiên là tôi muốn chứ!

Nhưng mà tôi biết bản thân không có khả năng đó" Bạch Kiệt cười khổ, trên mặt hiện diện sự bất lực trước hoàn cảnh hiện tại"vậy cậu trở thành người trung thành nhất của tôi đi, tôi cho cậu sức mạnh, thế nào?"

"a?"

Sau cái hẽm vắng tanh trong một góc của thành phố Y, cả một sân bóng rộng với một đội quân lớn đang đứng ở đây, thầm lặng nghe chỉ thị của Bạch Phong"oa, cái hẽm nhỏ như vậy lại dẫn đến nơi rộng như này.

Bạch Tri vậy mà không biết luôn?"

Nam Hạ đầy phấn khích nhìn ngó xung quanh"hihi, đây là lúc trước khi thu hồi lại quy mô của thành phố Y, anh phụ trách nơi này, tình cờ phát hiện ra sân bóng sau con hẽm, vậy nên anh tập hợp quân lại ở đây, cùng Tiêu Yết che dấu.

Buổi sáng thì các đồng đội của chúng ta vẫn là esper dưới trướng Bạch Tri, vẫn là cảnh vệ của thành phố Y, nhưng tối đến, họ ở nơi này, dùng sự hận thù của họ đối với Bạch Tri mà chăm chỉ luyện tập.

Thực sự mà nói, những người này rất kiên cường" Bạch Phong cười, đầy khâm phục nhìn những người đang tranh thủ phân công việc này việc kia trước khi đến sân tập của đoàn cảnh vệ thành phố Y"nếu như EFE không xảy ra, có lẽ hiện giờ họ đã rất tự do, không phải ở nơi này lặng lẽ nỗ lực" Vi Dao Nguyệt cười khẩy, châm biếm hướng mắt đến tòa nhà cao nhấtKhương Vũ thở hắt ra, người nọ lắc đầu : "không có gì là nếu như cả, việc đã xảy ra, tuyệt nhiên không thể thu hồi"Gió thổi qua mặt mọi người, Thịnh Thanh nhìn Lục Nhiên, nhẹ nhàng hỏi : "Lục Nhiên, em có muốn đứng ở ngoài không?"

Những người khác cũng đồng loạt nhìn anh, trong trận chiến này, ba mẹ của anh và Lục Nhiên ở hai phe đối lậpLục Nhiên ngẩng người đầy bất ngờ khi bị nhắc tới, anh tròn mắt : "a..."

"không sao đâu, nếu họ coi em là con của họ, em cũng sẽ coi họ là ba mẹ của em, lúc đó sẽ không có giao tranh, còn nếu không, suốt mấy năm nay, tình cảm sớm đã rạng nứt rồi"Nam Hạ khịt mũi, vươn tay xoa đầu Lục Nhiên : "Lục Nhiên à, cậu còn bọn tớ""thật đó, bọn em vẫn ở đây cùng anh mà!"

Dương Tố Tố cười nói"thật tình, ai cũng có vướn bận hết chơn" Trịnh Trí bất lực cười, lại huýt vai Lục Nhiên mà nói : "đừng lo, nha!"

Bọn họ cùng bật cười, Bạch Phong cùng Bạch Liên đứng cạnh nhau, ánh mắt chạm nhau liền không nói lời nào mà ăn ý mỉm cười gật đầuRất nhanh sau đó bọn họ tập hợp lại quân điểm danh một lượt, cũng thấy Bạch Diệc đã đứng gần đó.

Đợi đến khi điểm danh xong, cả đám cùng kéo nhau đi tới văn phòng, dù gì ở nơi này tập luyện cũng chẳng có ý nghĩ gìChẳng qua khi nhìn thấy sắc mặt của Tiêu Yết, những người khác không khỏi khó hiểu Trong căn phòng lớn, không hiểu tại sao mọi người lại có cảm giác Bạch Diệc rất tách biệt, vì vậy đều lùi sang bên Dương La KỳCô cũng không hiểu được, kéo kéo tay áo của Tiêu Yết, hắn nuốt nước bọt, khẽ lắc đầuNhững người khác thấy vậy đều tròn mắt, Khương Vũ cười hề hề tiến đến bên "Bạch Diệc" đang ngồi bên kia : "ban nãy đi có chuyện gì không em?"

"không, anh Tiểu Vũ muốn hỏi gì ạ?"

Bạch Kiệt cười nóiKhông cần nói cũng biết mọi người đã hoảng hốt ra sao, Tiêu Yên vội vàng đến bên Bạch Kiệt, nắm lấy tay người : "Tiểu Kiệt à, thực sự là không có gì nguy hiểm với em chứ?"

"vâng, anh không thấy em hiện tại rất bình ổn ngồi đây sao?"

Bạch Kiệt cười tít mắt nói, mắt lại chớp mấy cái, ngón tay thầm chỉ ra bên ngoài cửa sổĐến lúc này mọi người mới hiểu, lập tức vào thế diễn, chỉ có Dương La Kỳ vẫn ngồi trong im lặng, cái gì cũng không nói, chỉ khẽ nghiêng đầu sang hướng cửa sổ"trời đất, làm bọn anh hết hồn rồi đây này!"

Bạch Phong thở hắt ra : "anh biết sếp rất nghiêm nghị, nhưng ngài ấy rất tốt, em phải trung thành với ngài, đừng nông nổi chọc tức ngài ấy, nhớ chưa?"

"em biết rồi, anh yên tâm!"

Bạch Kiệt nhẹ nhàng gật đầuTiếng gõ cửa vang lên, Tiết Đoàn bên ngoài gọi "hể, ra liền!"

Tiêu Yết nhanh chóng chạy ra ngoài mở cửa, ngay lúc này bóng đen bên cửa sổ cũng biến mất.

Tiêu Yết nhìn hắn, hỏi : "có chuyện gì?"

"ban lãnh đạo lại gọi Bạch Kiệt, tôi đến đưa cậu ấy đi""à, được thôi" Tiêu Yết gật đầu, hướng Bạch Kiệt phất phất tayBạch Kiệt bĩu môi lẩm bẩm : "tính ra mới đi từ trên đó về luôn đó trời"Cái nết này thì đúng là Bạch Diệc rồi, mấy người đang ngồi trên ghế bất lực nhìn Bạch Kiệt rời đi cùng Tiết ĐoànĐợi Tiêu Yết đóng cửa lại, cả đám lập tức nháo nhào lên"trời đất, đó có phải Bạch Diệc thật không thế?!"

Dương Tố Tố hoảng hốt mà ôm đầu"theo kinh nghiệm trông trẻ khi trốn xuống núi đi chơi của chị thì chắc chắn không phải, đứa trẻ chị trông họ Bạch kia chưa từng cẩn trọng nhiều như vậy đâu" Thịnh Thanh nghiêm giọng nói"kinh nghiệm phong phú ghê ha, trốn nhiêu lần rồi?"

Vi Dao Nguyệt nhìn chị, cười nhếch mép"à thì, đếm không hết" Thịnh Thanh cười hề hề, thè lưỡi đầy đáng yêu"...

Tố Tố, người của em đó, quản đi" Bạch Liên kéo Vi Dao Nguyệt lại, quay đầu hướng Dương Tố Tố bĩu môi"em không muốn nhận cái con người này" em cười khẩy mà nhún vai, Thịnh Thanh vừa nghe Dương Tố Tố nói liền bám lấy tay em : "ahuhu!

Em thông đồng với người khác bỏ rơi tui!"

"thím ơi thím, thím lớn hơn con năm tuổi lận đó nhé, khóc lóc như vậy coi có được không đó?"

Dương Tố Tố phì cười nhìn chị, lại mạnh tay nhéo má Thịnh Thanh"á đau!"

Bạch Liên cười khẩy, hướng Dương Tố Tố đưa ngón cái : "nhéo hay lắm!"

Thịnh Thanh bất mãn nhìn tỷ, một tay xoa xoa cái mà đo đỏ của bản thân : "bạn với trả bè.

Hừ, được rồi, quay trở lại chuyện chính, ban nãy Tiêu Yết có thấy gì không?" chị nghiêm túc hẳn lên khi chuyển chủ đề"ây dô, ban nãy đã tiến gần như vậy rồi mà Bạch Kiệt còn né tránh ánh mắt của em, làm em không đọc được suy nghĩ của ẻm" Tiêu Yên bất lực nói"né tránh thay vì tát thẳng cho em một cái là ngon rồi đó cô nương, đột nhiên áp sát người ta như vậy thì đừng nói Bạch Kiệt, anh đây còn sợ" Trịnh Trí bĩu môi nhìn người nọ"không muốn thừa nhận, nhưng anh Tiểu Trí nói đúng thật" Khương Vũ cười khẩy, nhún vai đầy trêu chọc mà liếc mắt nhìn Tiêu Yên"bí mật của mấy người cần em nói không?"

Tiêu Yên nhướn mày cười, sát khí nổi lên.

Lúc trước có vài lần lỡ nhìn thẳng vào mắt mấy người đó, suy nghĩ của họ Tiêu Yên đều biết được kha khá rồi, chỉ có mỗi Dương La Kỳ là chưa nhìn thấy, ba chị em nhà họ Bạch gần đây cũng không có thấy được, phòng thủ chắc chắn quá, nghĩ mà sầu, haiz"đại nhân không chấp tiểu nhân mà!"

Khương Vũ lao như bay đến ôm chân Tiêu Yên cầu xin"lạy thần, nghiêm túc dùm con đi mấy cha mấy má ơi!"

Tiêu Yết nhìn họ cà lơ phất phơ, khóc không thành tiếng mà gào Vi Dao Nguyệt nhìn sang Dương La Kỳ, nhẹ giọng hỏi, đầy sự cẩn trọng trong ngữ điệu : "tại sao ban nãy em lại phản kháng việc đó là Bạch Diệc?"

Lúc Bạch Kiệt ám thị có người bên ngoài, Dương La Kỳ khẽ nhìn người nọ, sau đó lại hướng phía Bạch Kiệt chỉ mà nghiêng đầu, thầm lặng lắc nhẹ"Bạch Diệc không bao giờ im lặng đến mức đó, cậu ấy có chuyện liền nói em" Dương La Kỳ nhẹ nhàng nói, khuôn mặt tràn đầy không vui"ý em là, em ấy biến mất rồi?"

Bạch Liên nhìn cô, khẽ nhướn mày"không biết có biến mất hay chưa, nhưng có vẻ bị tên nào đó giả danh rồi"

"dễ phân biệt như vậy, liệu nó có thể là bẫy không?"

Lục Nhiên nhìn cô, thận trọng lên tiếngDương La Kỳ gật đầu, sự lạnh lẽo ẩn hiện trong đáy mắt, cô tiến đến đóng cửa sổ lại : "hình như chúng ta bị nghi ngờ nặng luôn rồi"Không ai nói gì, đôi mắt ngập tràn sát khí.

Bạch Liên lặng lẽ lấy bộ đàm ra, nhấn nút khẩn cấpBạch Phong nhìn chị gái của mình, cười mỉm : "chị phản ứng nhanh lắm""chị biết" Bạch Liên gật đầu"nếu đã vậy, tớ cũng nên đi chuẩn bị rồi đây" Tiêu Yết đứng dậy, dưới ánh mắt tò mò của mọi người, hắn cười mỉm xoay đầu đưa hai ngón tay lên : "đoàn phản quân sẽ được giải phóng, mọi người phải đợi đó nhé!"

Bạch Phong cười, huynh đứng dậy mà đi cùng hắn : "nào, không thể thiếu Bạch đoàn trưởng đâu nha!" huynh thong dong bước từng bước dài, Bạch Liên nhìn theo bóng lưng đó, nhẹ nhàng gọi : "Tiểu Phong""chị hai, em thực sự nhớ mẹ lắm, cho nên nếu mẹ tới đây, phải nhắc mẹ giữ an toàn cho bản thân trước khi em đến bảo vệ bà ấy cùng mọi người nhé, năm lần đảo ngược em cũng chưa từng gặp được mẹ, em nhớ mẹ của chúng ta nhiều lắm" Bạch Liên nhìn em trai ngày nào còn như ông cụ non, không dám nói thích người này yêu người kia của mình hiện tại đã thành chàng thiếu niên gánh vát cả một đại sự trên lưng, thân là chị hai, Bạch Liên cười tươi, hét lớn : "lần này nhất định sẽ được!"

Bạch Phong mỉm cười, nhanh chân cùng Tiêu Yết rời điChẳng có gì bất ngờ khi ngay tối hôm đó, người của Bạch Tri đã đến để bắt họ, nhưng thứ khiến họ bất ngờ là người đến, không ai khác là Lục Nghiên và Lâm TrìHiện tại thiếu mất Bạch Phong, Bạch Diệc và Tiêu Yết, muốn đánh đấm với hai esper cấp R thực sự khóNgay trên phòng khách của tầng mười hai, cửa sổ vỡ toang, đèn điện chớp tắt, động tĩnh lớn như vậy, bên dưới tầng lại không ai nói gì, có lẽ lại thêm một cái bẫy đang đợi"ba, mẹ?"

Lục Nhiên ngây người nhìn họ, anh biết bản thân không sớm hay muộn thì cũng phải đối mặt với điều này, nhưng anh không nghĩ sẽ sớm như vậy.

Suy cho cùng, suốt chừng ấy năm trưởng thành, Lục Nhiên đã luôn mơ rằng bản thân sẽ được gặp lại ba mẹ một lần nữa, ai mà biết được lại trong cái hoàn cảnh éo le như này đâu, buồn thật"liều lĩnh thật đấy, Lục Nhiên" Lục Nguyên đưa tay lên tháo chiếc kính gọng vàng trên mặt xuống, đặt xuống bên bàn trà"...

Hai người muốn ngăn bọn con lại?"

Lục Nhiên nhìn ba mẹ, mím môi hỏiTrừ anh ra cả đám lùi lại một bước, nâng vũ khí lên, đó là một cơ hội cho gia đình họ LụcLục Nguyên chậm rãi lấy ra cây súng bên hông, đưa lên : "con nghĩ với sức mạnh của các con, có thể đánh lại hai ông bà già này sao?"

Lục Nhiên nghiến răng, gân xanh trên tay nổi lên, anh gằn giọng : "đương nhiên..."

"Lục Nhiên, trong năm lần đảo ngược đó, chúng ta chỉ có hai lần may mắn chiến thắng, hai lần bị thương, một lần bị tiêu diệt một nửa quân số vì ba mẹ của em" Bạch Phong nhẹ giọng nhắc nhớ, huynh lại không dám nói Lục Nhiên dừng tay hay tiếp tục, đó là quyết định của anh, là gia đình của anh, Bạch Phong nào dám quyết định?"haha, ba mẹ quả nhiên rất tuyệt tình" anh cười khẽ, tiến vài bước đến bên Lục Nguyên : "ba, bắn con đi, một phát đạn kết thúc tình cha con của chúng ta.

Sau đó dù là ai chết thì cũng không liên quan đến đối phương nữa"Lục Nhiên thấy ba im lặng, anh lại quay đầu nhìn Lâm Tĩnh : "mẹ à, mẹ cũng đem súng mà, phải không?

Cả hai đều bắn đi, bắn rồi con cũng sẽ không nuối tiếc nữa" Trịnh Trí thấy anh đã kiên định như vậy, linh lực che dấu cũng tỏa ra, sẵn sàng trị thương cho Lục Nhiên bất cứ lúc nàoNhững người khác cũng không nói thêm lời nào, linh lực che dấu đều để lộ ra, chỉ cần một động tĩnh nhỏ liền sẽ lao đến bảo vệ cho Lục Nhiên.

Chẳng qua Nam Hạ lại tỏa ra rất ít linh lực, không phải vì nguyên do gì sâu sắc đâu, chỉ là cậu tin Lục Nhiên, cũng tin ba mẹ của anh sẽ không tuyệt tình đến mức giết chính con trai ruộtDù gì ban nãy Bạch Phong nói năm lần đảo ngược có người chết, nhưng người chết đó chắc gì là Lục Nhiên đâu?

Những lần trước cũng toàn bị thương chứ không chết, thậm chí còn có hai lần chiến thắng trong may mắn, liệu có thật là may mắn không khi bên dưới mười hai tầng lầu đều là tiếp viện của Lục Nguyên và Lâm Tĩnh"Lục Nhiên, con học được cách tuyệt tình rồi nhỉ?

Ngay cả tình thân ruột thịt cũng dám cắt đứt chỉ trong một phát súng, đúng là nghịch tử" Lục Nguyên trầm giọng nói, ánh mắt ông đầy sát khí"ba, di truyền từ ba đó" Lục Nhiên cười chế diễu, đôi mắt không có sự căm hận, chỉ có đau đớn "...

Được, một phát súng, không liên quan đến nhau nữa" Lục Nguyên lên đạn, khuôn mặt vẫn giữ nguyên sự lạnh lẽo đóTiếng "tạch tạch" do nạp đạn của ông khiến những người khác hoảng hốt thủ thếLục Nhiên nhìn mũi súng trước mặt, cười mỉm : "ba à, dù sao thì cũng rất vui vì hai người nhớ sinh nhật của con"Bằng!Tiếng súng nổ vang lên, máu văng ra lan khắp sàn, những người khác nhìn mà sững sờMấy tên phòng bị đứng trốn bên cầu thang cũng sững sờĐến cả Lục Nhiên cũng ngơ ngác, run rẩy đưa tay rờ lên vùng ngực vẫn lành lặn của mình sau phát súng đóPhải, một viên đạn kia xuyên qua một tên cảnh vệ đang cầm súng hướng Lục Nhiên, tên đó bị Lục Nguyên bắn chết rồiLâm Tĩnh không nói gì, vung tay mở ra cánh cổng không gian.

Lục Nguyên lại nạp đạn cho súng, khóe môi cong lên một nụ cười dịu dàng : "một phát súng này cắt đứt hết tình thân của chúng ta.

Con mau đi làm việc mình nên làm đi, đồ nghịch tử!"

Cả đám bất ngờ, cảnh vệ xông lên liền bị Lục Nguyên bắn chết hết, các lính cảnh vệ đập bể cửa sổ mà nhảy vào từ bên ngoài, Tiêu Yết cười mà vẫy tay với mọi người : "xin lỗi đã để mọi người đợi lâu, đoàn phản quân đã đến!"

Những người khác đều kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã phản ứng mà cùng Tiêu Yết lao vào cổng không gian do Lâm Tĩnh tạo raLục Nhiên đi cuối cùng, khi anh lao đến cánh cổng, Lục Nguyên lại lên tiếng : "đồ nghịch tử, mọi chuyện mà êm xui kết thúc.

Ba vẫn muốn là ba của con, Tiểu Nhiên"Anh xoay nhìn ba của mình, tròn mắt đầy ngỡ ngàng, Lục Nhiên như đứa trẻ ngây thơ, biểu cảm chưa kịp khôi phục nước mắt đã lăn dàiNhững người khác vẫn chưa qua cánh cổng hoàn toàn, vẫn ở đó chen lấn mà đưa tay ra với anh.

Nam Hạ cười tươi, ánh mắt đầy ôn nhu mà dang tay ra : "Lục Nhiên, chúng ta đi đập nát nơi này cùng nhau đi!"

Lục Nhiên nhìn cậu, nhìn mọi người, lại bất giác xoay đầu nhìn ba mẹ của mình.

Lâm Tĩnh nhìn anh như vậy, chính bà cũng không kiềm được mà run tay, Lục Nguyên thấy vậy liền đẩy nhẹ bà lên, ông cười với vợLâm Tĩnh thấy vậy liền hít sâu, tiến đến xoa đầu Lục Nhiên : "Tiểu Nhiên, thất bại là mẹ nhéo lỗ tai con đó"Những người khác nghe mà bật cười, những cảnh vệ của đoàn phản quân đang chiến đấu bên đó cũng phì cười, họ thực sự vui vì trong cái tình thế này còn có thể thấy được khung cảnh đáng yêu như thế"phụt, hahaha.

Mẹ ơi, đến lúc đó mẹ không được vừa khóc vừa nhéo tai con đâu đó, dù thế nào cũng phải cười!"

Lục Nhiên cười nói, Lâm Tĩnh ngượng ngùng gật đầu, bà không biết thể hiện cảm xúc quá nhiều, cũng không biết nói lời thương"mẹ ơi, gần đến Tết rồi đó, nếu chúng ta chiến thắng, ba người nhà mình đón tết cùng nhau, được không ạ?"

Lục Nhiên nhẹ giọng hỏi"ba người chúng ta?"

Lâm Tĩnh khó hiểu hỏi lạiNhững người đang đứng bên cánh cổng kia ngớ người, họ khó khăn nhìn Lục Nhiên, cảm thấy anh bị dằn vặt nhiều như vậy thật khổ"không phải có thêm cậu trai kia sao?

Phải là bốn người chứ nhỉ?"

Lâm Tĩnh đầy khó hiểu nhìn con trai, lại hướng mắt sang Nam Hạ.

Lục Nguyên thấy vợ ngây thơ như vậy cũng bật cườiCảnh vệ đang chiến đấu cũng cười phá lên, bọn họ còn lớn tiếng hô : "cầu mong cho chiến dịch HOPE thành công viên mãn!"

Phải thành công viên mãn nha!

Để còn được xem bữa cơm gia đình của cái nhà mặt đơ này nữa, hahaha!Nghe thấy những âm thanh hoan hỉ vang lên, Lục Nhiên không kiềm được mà khóc, Lâm Tĩnh thấy con trai khóc liền bối rối nhìn sang chồng, Lục Nguyên cười khúc khích, ông nắm lấy vai Lục Nhiên xoay người anh lại, đẩy mạnh anh đi, khiến Lục Nhiên nhào thẳng vào lòng Nam Hạ"cầu mong cho chiến dịch HOPE thành công viên mãn!"

Lục Nguyên hô lớnLâm Tĩnh nhìn con trai đang dần đi sang cánh cổng, bà nhịn không được nữa mà cười ôn nhu : "cầu mong cho chiến dịch HOPE thành công viên mãn!"

Cánh cổng đã gần đóng, đáng lẽ phải không có âm thanh nào đáp lại, ai mà nghĩ lại nghe được mười người bọn họ lớn tiếng hô"cầu mong cho chiến dịch HOPE thành công viên mãn!"

Lục Nguyên cười phá lên, lấy ra cây súng liên thanh của mình : "được rồi, vì bữa cơm gia đình đầu năm sau của cả nhà chúng ta, lên nào!"

Lâm Tĩnh bất lực cười, lại cầm lên cây súng lớn : "thật tình, không biết tài nấu nướng của em có còn tốt không đây này""đồ vợ nấu đều ngon!

Anh tin Tiểu Nhiên cũng nghĩ vậy, vợ à, chúng ta phải giúp con trai ăn bữa cơm gia đình sau chừng ấy năm đó nhé!"

"phì, em hiểu rồi"Bên này bọn họ đang chạy, chạy đến không kịp nhìn xác sống đang ào ra từ phòng thí nghiệmDương La Kỳ lấy ra mấy cây súng bên hông, tàn sát mấy con xác sống ngán đường.

Đêm qua cô có một giấc mơ, một giấc mơ chiến thắng!Thành phố Y bị lập lại cảnh hỗn chiến năm đó, một lần nữa hỗn loạnThương Dao bấm nút mở đường đi trong lớp phòng thủ của thành phố J, bản thân ngồi trên trực thăng chiến đấu cùng bốn người bạn già kia mà lên đường, bà cười : "đi nào, thành phố J lên đường, cầu mong chiến dịch HOPE thành công viên mãn!"

Lục Uyên, Châu Doãn, Hoắc Lâm, Úc Dã cũng hét lớn : "cầu mong chiến dịch HOPE thành công viên mãn!"

Đội quân bên dưới cũng hô " nhất định thành công viên mãn!!!!"

Thành phố J cũng đã khởi hành, cuộc chiến vì mạt thế biến mất chính thức bắt đầu!------------------------------------------- Tác giả : tag HE nên hãy yên tâm, chẳng qua còn có cả tag ngược nên có chuyện gì cầu mong đừng chửi tác giả hay nhân vật...

À không, riêng Bạch Tri và người bí ẩn thì cứ chửi thoải mái
 
[Bhtt] Nếu Ta Yêu Nhau Ở Mạt Thế
Chap 42 : thật giả lẫn lộn


Chạy trên hành lang lớn, đằng sau có xác sống, bên cạnh có cảnh vệ, chạy khó lắm trời ơi!Dương Tố Tố nổ súng liên tục, không khỏi tức giận : "trời đất, có phải đám người kia cố ý thả xác sống ra dí chúng ta không thế?

Rõ ràng bọn chúng đang ở trong ống nghiệm cơ mà!"

Nghe tiếng gào thét của em, những người khác cũng đến chịu, Trịnh Trí bên cạnh liên tục mở cửa phòng để chặn đường, cũng không thể không gào lên : "aaaa, đừng nói nữa, mau bắn đi, bọn chúng đuổi kịp anh rồi này!"

"đây đây đây!"

Tiêu Yết xoáy súng không ngừng"cứ chạy thế này thì đạn dược gì trước khi đến nơi cũng hết sạch cho mà coi!"

Khương Vũ dùng linh lực dò xét xung quanh, lại quay sang Dương La Kỳ : "gần đây không có esper cấp A nào trở lên đâu, vậy nên em nghĩ cách nào đó cho chúng ta tới nơi dễ dàng hơn chút đi aaaaa!"

Dương La Kỳ nghe vậy liền hỏi : "có đường nào lên mái nhà không?"

Bạch Liên ồ lên một tiếng, vung tay đập thủng trần nhà : "có rồi nè"Dương La Kỳ : ...Đầu tiên để Thịnh Thanh trèo lên người Tiêu Yết mà leo lên trước, sau đó những người khác chạy đường vòng, khi gần đến nơi bị đập thủng kia liền được Thịnh Thanh điều khiển trọng lượng cho nhẹ hơn rồi nhảy lên lần lượt, cứ như vậy mỗi lần năm người lên liền đượcLên mái rồi bọn họ mới thấy quân lính đang bắt đầu đánh quân phản loạn"ai ui, xem ra người của chúng ta rất cừ nha" Tiêu Yết cười nóiBạch Phong đắc ý cười khúc khích : "kinh nghiệm từ sau năm lần đảo ngược rồi, em cũng biết thế chiến ra sao để mọi người tập mà.

Nếu lại thất bại thì uổng siêu năng lực lắm" "ha, tận năm lần thất bại cơ mà~" Vi Dao Nguyệt cười khẩyBạch Phong quay đầu lườm nàng, lại quay sang nhìn Bạch Liên : "chị hai, được đấy"Tỷ nhún vai, nhoẻn miệng cười : "chị quản cũng không được"Tự hào ghê ta.

Mọi người đồng loạt nhìn Bạch Liên, cạn lờiChạy đến nóc của phòng thí nghiệm, Bạch Phong liền ngăn mọi người lại : "chờ đã, chỗ này..."

"linh lực rò rỉ...

Của Tiểu Diệc?"

Tiêu Yên nhướn mày hỏiKhông ai nói gì, họ đồng loạt giải phóng nguồn linh lực bị đè ép, lớp ngụy trang cũng như dung dịch chuyển đối đều tiêu tan do chấn động lớn từ linh lựcBạch Tri ở bên này đang quan sát màn hình của thiết bị điều khiển, lão cảm nhận được nguồn linh lực đáng sợ đang trào ra, lập tức hoảng sợ : "đoàn trường Lý, chuyện gì đang xảy ra?"

Lý Huy đang ngồi bên đó từ từ mở mắt, hắn đứng dậy, cầm lên cây chùy của mình : "à, lũ chuột nhắt năm đó...

Ể, hình như có thêm vài đứa khác nữa""bọn nó còn sống?

Là mấy tên lần trước Hạ Vũ dẫn vào nhỉ?"

"ngài Bạch, nên gọi hắn là Khương Vũ rồi" Lý Huy hạ giọng"ha, cũng chỉ là tên con người vô dụng, chúng chẳng quan trọng đâu, đúng không?"

Bạch Tri quay đầu nhìn tên đang đứng trong góc tối, cười khẽ mà hỏi"...

Lần này thì chưa chắc"Bạch Tri : ..."chậc, đoàn trưởng Lý, đi giết chúng đi" Lý Huy cúi người với Bạch Tri một cái, sau đó liền rời đi.

Bạch Tri cũng bấm nút tính hiệu, nút đó có công dụng ra lệnh cho toàn bộ quân đoàn trong thành phố Y sẵn sàng nghênh chiếnLý Huy đi chưa được bao lâu, đã có một cảnh vệ khác chạy tới : "ngài Bạch, ở gần chúng ta có mấy chiếc trực thăng và xe pháo đang hướng chúng ta mà tấn công!"

"vậy thì mở cổng, giết sạch những tên đó đi""nhưng, nhưng ngài Bạch à, đó là cả một thành phố đang chạy đến đó ạ!"

Bạch Tri trừng mắt nhìn tên cảnh vệ đó, đầy kinh hoàng : "cái gì?!"

Tên đứng trong góc tối không bất ngờ là bao, hắn xoa xoa cái cổ, lại bẻ khớp tay khởi động lại cơ thể lười biếng : "xem ra là cô nhóc kia thay đổi vận mệnh thật, sao lại thế được hay vậy nhỉ?" hắn nhìn mấy chấm đỏ trên bản đồ điện tử, lại nhìn Bạch Tri : "ê, phòng thí nghiệm có khách kìa""hừ, mấy con chuột không biết tự lượng sức mình!"

Bạch Tri gằn giọng đầy tức giận, nhưng lão không tin mấy con chuột nhắc đó sẽ thắng được một esper cấp S như Lý Huy dễ dàng!"cậu, lập tức khởi động hết buồng chứa đi!" lão nhìn sang tên tiến sĩ đang loay hoay bên bàn điện tử, gằn giọng ra lệnh"vâng, vâng!"

Nóc của phòng thí nghiệm thủng một lỗ lớn, mấy người Dương La Kỳ lần lượt nhảy xuống, bên dưới là rất nhiều ống nghiệm, có xác sống trong những ống nghiệm đó, đặc biệt mà nói, có Bạch Diệc đang ở trong một ống ở giữa phòng"A Diệc?!"

Dương La Kỳ vừa nhìn thấy là người mình thương, lập tức hoảng hốt lao tới, đập mạnh vào kính ống : "A Diệc, A Diệc!"

Những người còn lại cũng sững sờ, thật nhanh lao tới bên cạnhBên trong ống nghiệm đó, Bạch Diệc mơ hồ mở mắt ra, bàn tay áp lên tay Dương La Kỳ thông qua mặt kính"tỉnh rồi, cậu ấy tỉnh rồi!"

Dương La Kỳ mừng rỡ hét lên, cô quay đầu nhìn mọi ngườiNam Hạ liền biến tay thành búa tạ, nhíu mày nhìn ống nghiệm trước mặt : "La Kỳ, cậu tránh ra, để tớ đập nát cái ống nghiệm này!"

Cô lập tức né sang nơi khác, Nam Hạ lấy đà quay một vòng đập mạnh chiếc búa lớn vào ống nghiệm, khiến nó vỡ ra từng mảnhBạch Diệc không kịp phản ứng mà rơi ra khỏi ống nghiệm Dương La Kỳ lập tức đỡ lấy y : "A Diệc!"

"a, tớ ở trong này cả một ngày, lạnh quá đi" Bạch Diệc nhìn sang Dương La Kỳ, cười mỉm đùa cợt"giờ này còn đùa được, đúng là chỉ có mỗi cậu ha" Lục Nhiên cười bất lực, lại thầm thở phào vì Bạch Diệc vẫn còn ổn"hí hí, tớ mà lị" y xua xua tay, cười nói.

Bạch Diệc đứng thẳng dậy duỗi cơ, ánh mắt lóe lên vài tia lạnh lẽo : "được rồi, bị nhốt trong này thực sự rất khó chịu, tớ phải đi tìm lão già đó tính sổ thôi""mà này, trong lúc rời đi em bị gì vậy?"

Trịnh Trí tò mò nhìn y mà hỏiCả đám lại tiếp tục chạy đi đến văn phòng chính"ây, ban đầu lão ta hỏi em có muốn sở hữu được sức mạnh lớn hay không"Tiêu Yên nhướn mày : "hể?"

Lúc đó Bạch Tri đã nhìn chằm chằm Bạch Kiệt, cười đầy hòa nhã : "cậu Bạch, chỉ cần khiến sức mạnh của cậu nhân đôi lên, cậu sẽ trở nên mạnh mẽ hơn nữa""ngài Bạch, là bằng cách nào?"

"chà, xem ra cậu khá vội nhỉ?

Được rồi, mau theo tôi" Bạch Tri cười khẽ, xoay người đi mấy bướcBạch Diệc có chút lo lắng nhìn lão, nhưng bản thân không nhìn vào mắt Bạch Tri, lo cái gì chứ?Ai mà nghĩ ngay giây sau đã bị đánh ngất, Bạch Tri quay đầu nhìn Lý Huy, lạnh giọng bảo : "đặt vào ống nghiệm nhân đôi đi"Bạch Diệc cười hề hề nói : "đó, là vậy đó, cho nên lúc các cậu thấy tớ kì lạ thì là do cái tên kia biến thành, ai mà nghĩ họ lại chơi sau lưng như vậy?

Đúng là tức chết tớ!

Hên là sau đó tớ thoát ra được""vậy tên bản sao của cậu đâu?"

Nam Hạ khó hiểu hỏi"cậu nghĩ hắn còn sống được chắc?

Tớ vì giết hắn nên bị bắt lại tiếp đó, nếu không thì về với các cậu từ sớm rồi!"

Dương La Kỳ nghe cứ thấy chỗ nào không đúng, nhưng là chỗ nào thì cô cũng không rõ"haha, giết tao dễ thế à?" thanh âm quen thuộc vang lên, đầy quỷ dị và không vuiChính xác hơn, đây là giọng của Bạch Diệc?Từ trong góc tối ngay ngã rẽ, xuất hiện một bóng người cao gầy, trên tay cầm theo cây gậy bóng chày, đúng là Bạch Diệc!"...

Tiểu Kỳ, tớ đi có một ngày thôi, cậu lại đi ôm ấp bản sao của tớ làm gì?"

Bạch Diệc(1) lên tiếng hỏi, trên mặt đầy không vui"cậu...?"

Dương La Kỳ ngớ người nhìn y"mày mới là bản sao, muốn dành người với tao à?"

Bạch Diệc(2) nhíu mày, tức giận đi đến vài bướcNhìn hai người muốn nhào đến, những người khác đều ngây người nhìn nhauBạch Liên vỗ tay, uy lực khiến hai "Bạch Diệc" bên kia lập tức dừng lại "chị hai, sao đó?"

"chị hai, sao đó?"

Dương Tố Tố ồ lên : "y chang nhau luôn kìa!"

Bạch Liên nhíu mày : "đánh cái gì mà đánh hả?

Bọn này còn chưa biết ai là thật, hai đứa bây đánh nhau rồi lỡ đứa thật có mệnh hệ gì thì sao?

Đứa nào là thật chẳng lẽ còn không biết chuyện đó?

Muốn chị đây đập cho mấy cái hay gì?"

"...

Thật giả lần lộn, chị hai nói không sai" Bạch Phong hướng Bạch Liên đưa ngón cáiBạch Diệc(1) bĩu môi, đầy không vui mà khoanh tay nhìn tỷ : "chị hai, chị muốn so sánh kiểu gì đây?"

Bạch Diệc(2) chống hông, nhướn mày trông không vui : "chị hai, chúng ta không có nhiều thời gian đâu""ồ, quả thật không có" Lý Huy từ đâu đi đến, cái chùy trên tay uỳnh uỵch đập xuống đất, hắn nhướn mày : "là tụi mày thật à?

Cả Bạch Diệc nữa, còn tận hai đứa, chẳng lẽ đứa thật chưa chết?

Hay đó, khả năng sống sót được mài dũa khá tốt ha"Khương Vũ nhìn Lý Huy, cười hì hì đưa hai ngón tay lên : "hé nhô, cái chân của ông lành rồi hỏ?~""mẹ kiếp, là do ai?!

Tại mày mà phòng của tao phát nổ, khiến chân tao phải tịnh dưỡng tận một tuần liền, con nhóc khốn nạn!

Nó mà không lành lại thì tao đã đi giết mày từ sớm rồi!"

Cả đám quay đầu nhìn người nọ, đồng loạt đưa ngón cái lên"ha, vậy bây giờ nằm vĩnh viễn luôn đi, một tuần ít lắm!"

Khương Vũ cầm cái rìu lên, sẵn sàng tiếp chiêuTrịnh Trí nhìn sang Bạch Phong, huynh liền hiểu ý mà nói : "tên này không phải quá nguy hiểm, năm lần trước chúng ta đều thắng, chẳng qua bị thương cũng nhiều, cho nên phải chú ý đó"Dương La Kỳ nhìn hai Bạch Diệc đang lườm liếc nhau, còn không quên nhìn sang mình để tỏ vẻ đáng thương, cô không chịu nỗi mà quay đi, cái này là x2 lần độ dễ thương của bạch tuộc đó trời ạ!Bạch Liên nhìn tình cảnh này, đột nhiên nảy ra ý tưởng : "ê này, hai Tiểu Diệc, hai bọn em tiêu diệt Lý Huy đi, đứa nào đánh chết được hắn thì là người thật""ủa chị?!"

Lục Nhiên há hốc nhìn tỷ"ơ hơ hơ, riết cũng quen" Tiêu Yết bất lực khoanh tay, cười khẩy"chơi luôn!" cả hai Bạch Diệc đang đứng bên này ganh đua, nghe vậy liền lập tức gật đầu đồng ýLý Huy thấy chỉ có hai đứa nhóc đấu với mình, không khỏi tức giận : "khốn kiếp, bọn nhóc còn hôi sữa dám coi thường tao!"

Lão cầm chùy sắt lớn lao tới, chiếc chùy sắt đó được bộc lớp sắt và đồng tận hai ba lớp, gai ngọn còn được làm từ sắt rỉ xétChiếc chùy đó vung xuống ngay giữa hai Bạch Diệc, khiến cả hai né sang hai bênBạch Diệc(2) dùng quả cầu không gian, lao đến chặn lại cái chùy sắt đang đập xuống bên mình : "ha, lâu ngày không gặp, ông quả nhiên vẫn tàn nhẫn với học trò của mình như thế!"

Quả cầu đó lập tức bóp méo không gian xung quanh nó, khiến cây chùy có chút biến dạng, bất quá Lý Huy lập tức dùng chân đá Bạch Diệc(2) ra một đoạnBạch Diệc(1) từ đằng sau gạt chân Lý Huy, khiến lão phải lộn nhào lên không rồi đập cái chùy sắt xuống người Bạch Diệc(1)"oa, nhìn hai Bạch Diệc chiến đấu cùng nhau đúng là một loại cảm giác siêu thú vị luôn nha" Dương Tố Tố thích thú nói, đầy tò mò nhìn cảnh chiến đấu bên đó"trời đất, em đi xem đấu giải đó hả?

Cơ mà nhìn thú vị thiệt" Lục Nhiên khoanh tay, mặt nghiêm túc nhìn em Trịnh Trí ở bên cạnh vươn tay cốc đầu anh một cái, bất lực nói : "em nữa đó"Bạch Liên huýt vai Dương La Kỳ, nhướn mày cười : "em đoán xem, đứa nào là thật?"

"chưa chắc lắm, nhưng chắc là người đang đánh đấm không dùng đến siêu năng lực kia"Tỷ tò mò nhìn cô, cúi đầu hỏi : "tại sao?"

"...

A Diệc đưa phần lớn siêu năng lực cho em giữ đó ạ, với lại..."

Dương La Kỳ nói đến đây liền bị Vi Dao Nguyệt ôm lấy vai kéo ra, tránh được một chùy của Lý Huy"thánh thần, nói chuyện cũng phải chú ý đi chứ!"

Vi Dao Nguyệt bất lực nhìn cô, còn cốc đầu Dương La Kỳ một cái"á, em xin lỗi mà!"

Dương La Kỳ xoa xoa cái đầu đau, đầy hối lỗi nhìn nàng"nè, bên đó không sao chứ?!!!"

Bạch Diệc(1) đầy hoảng sợ hét lớn"không sao, bọn chị bảo vệ cục vàng nhà em kĩ lắm!"

Khương Vũ hét lớn đáp lạiDương La Kỳ ngượng ngùng chọt vai người nọ : "chị Khương Vũ..."

Tiêu Yên phì cười, huýt vai Khương Vũ một cái : "xem cậu kìa, giờ nào rồi đó hả?"

"hihihi~""ê nè, chúng ta giờ này còn đứng đây thì cũng thong thả lắm đó nha" Lục Nhiên bất lực nhìn họ"hehe, em yên tâm, nếu Lý Huy còn ở đây mà không quay về hay chưa chết thì Bạch Tri sẽ không làm gì quá đâu, lão ta tin chắc rằng chúng ta đánh không lại Lý Huy ó"Bạch Diệc(2) lại dùng quả cầu không gian chắn lại một đòn chém của Lý Huy khi hắn sắp chém được Bạch Diệc(1)"mẹ mày, chiến đấu thì tập trung một chút đi!

Tao muốn chính tay giết mày chứ không phải để mày chết lãng nhách thế đâu nha!"

"hahaha, mày cũng có nghĩa khí quá nhỉ?"

Bạch Diệc(1) cười khẩy, vung cây gậy bóng chày chặn lại cây chùy sắt kia đang đập về phía mình : "yên tâm đi, tao không dễ chết thế đâu!"

"hừ, tao xem như tin mày lần này!"

Bạch Diệc(2) vung tay biến ra mũi tên không gian, phóng nó đến đâm thẳng vào cây chùy của Lý Huy, khiến thứ đó bị bóp méoLý Huy nhanh chóng đập cây chùy xuống đất khiến mũi tên vỡ nát"chà, xem ra chiêu thức của mày dùng tốt ha" Bạch Diệc(1) cười khẩy, cây gậy bóng chày lại vung lên, y lao ra đằng sau của Lý Huy, đập mạnh xuốngEsper cấp S cũng không phải thứ gì dễ đối phó, hắn lấp tức nghiêng người né tránh, xoay người đánh cây chùy vào Bạch Diệc(1)"ngay lúc này!"

Bạch Diệc(2) nghe vậy liền triệu hồi ra quả cầu không gian loại lớn, ấn thẳng vào sóng lưng của Lý Huy, khiến hắn hộc máuBạch Diệc(1) cười mỉm, quay người tung cước đá Lý Huy bay điHắn đập xuống đất rồi lăn vài vòng, Bạch Diệc(2) liền cầm lấy cây sắt dưới đất, đâm thẳng vào ngực của Lý HuyLý Huy gào lên một tiếng, máu vươn vãi khắp sàn, không lâu sau hắn đã tắt thởBạch Liên nhìn cái xác nằm trên đất, cười khẩy : "nào, La Kỳ, em nghĩ ai là thật?"

Cô không do dự, lập tức chỉ sang Bạch Diệc(1) : "người này""cái gì?!

Chẳng phải là tớ kết liễu Lý Huy sao?

Cậu vì cái gì lại chọn tên bản sao đó!!!!?"

Bạch Diệc(2) trừng mắt đầy khó hiểu"à, A Diệc không thích quan tâm đến an toàn của người khác đâu, càng là người sao chép của cậu ấy, cậu ấy lại càng ghét.

Nhưng mà, những người như tôi, người thân của cậu ấy, A Diệc cho dù có đang trong tình huống nguy hiểm cũng có thể lao đến chắn cho chúng tôi, chẳng qua ban nãy cậu ấy kiềm lại được, nể thật" Dương La Kỳ cười mỉm nói, đưa bàn tay trắng trẻo của mình lên, Bạch Diệc(1) lập tức đưa cằm của mình đặt lên tay cô, như chú cún nhỏ chờ được khen thưởng"hehe, hơn nữa, A Diệc vốn chẳng ngầu được như cô" Dương La Kỳ nhìn Bạch Diệc(2) mà cười nhe răng"tại sao chứ?

Rõ ràng là tôi ở trong ống nghiệm được cậu cứu ra, rõ ràng là tôi biết được hết mọi chuyện của các cậu!"

Bạch Diệc(2) tức giận gào lênBạch Diệc(1) cười nhoẻn miệng, cầm cây gậy bóng chày đi đến, vung lên đập mạnh vào đầu bản sao của mình : "này nhé, tao không rảnh để mức đi đỡ đòn cho đối thủ đâu, tao vốn không nhân từ như Tiểu Kỳ, lần sau có sao chép nữa thì phải lưu ý nhé!

À mà quên, mày làm gì có cơ hội đó đâu, ha?"

Bạch Diệc(2) nằm trên đất run rẩy, tay chân bắt đầu co giật, Bạch Diệc(1) cười mỉm, lại vung cây gậy lên đập liên tục vào đầu bản sao, y cười càng lúc càng vui, lực tay càng lúc càng mạnhMặt của tên bản sao kia bị đập đến biến dạng, mắt mũi miệng đều méo mó không đúng với lẽ thường.

So với dung nhan nó sao chép được từ Bạch Diệc, hiện tại nó thực sự rất xấu xíBạch Liên đi đến ngăn Bạch Diệc lại, nhẹ giọng nói : "đừng đánh nữa, đám xác sống đang mò tới rồi, hơn nữa Lý Huy chết, Bạch Tri bên kia chắc chắn bắt đầu hành động rồi"Bạch Diệc(1) nghe chị hai nói vậy cũng gật đầu, dùng tay áo lâu đi máu bị bắn lên mặt, sau đó lại cười đầy ngoan ngoãn hướng Dương La Kỳ : "Tiểu Kỳ, ôm cái nà!"

Dương La Kỳ bất lực nhìn y, tiến đến muốn ôm Bạch Diệc(1)Ngay lúc sắp chạm được nhau, một con dao đã xuyên qua tay Dương La Kỳ, cô nhanh chóng rút dao ra bằng tay kia rồi đâm mạnh vào ngực Bạch Diệc(1)"cậu...

Tại sao?"

Bạch Diệc(1) ngơ ngác nhìn con dao trên ngực mình, đầy nghi hoặc mà ngã xuống"là cậu đâm trước mà" Dương La Kỳ cười khẩy"phản ứng nhanh, khụ khụ, nhanh như vậy, là cậu không tin...

Tôi?!"

Bạch Diệc(1) trợn đôi đồng tử đỏ đến phát sáng mà nhìn côBạch Liên cùng Bạch Phong lập tức trừng mắt nhìn tay Dương La Kỳ đang rỉ máu, nhưng họ không động thủ, chỉ thầm lặng lấy ra con dao hướng Bạch Diệc(1)Người mà Bạch Diệc tin tưởng, thân là anh, là chị.

Bạch Phong và Bạch Liên đương nhiên cũng sẽ tin tưởng Dương La Kỳ"La Kỳ, cậu??"

Nam Hạ tròn mắt nhìn cô"em làm gì vậy?"

Tiêu Yết đầy bất ngờ, đôi mắt ngập tràn khó hiểu nhìn cô"à thì, em đột nhiên nhớ ra, Tiểu Diệc chẳng phải đang sử dụng mặt nạ trị liệu sao?

Cậu ấy đột nhiên trở về dung nhan bình thường, cái này cũng không phải thật"Dương Tố Tố khó hiểu nhìn cô, nuốt nước bọt cái ực : "vậy người thật đang ở đâu?" em lại liếc mắt nhìn xuống tay Dương La Kỳ, đột nhiên hiểu được cô đoán không sai Boong!

Tiếng kính vỡ toang, các ống nghiệm đều bị vỡ, xác sống cũng tan sát vì áp lực"ây da, Tiểu Kỳ quả nhiên hiểu tớ nha~" Bạch Diệc cười mỉm, từ trên nóc của phòng thí nghiệm nhảy xuống, cười đầy thích thú : "chậc chậc, tớ còn tưởng cậu phải một hồi nữa mới nhận ra cơ"Dương La Kỳ nhướn mày nhìn y, khóe miệng lại không nhịn được mà cong lên, cô lao đến ôm chằm đến Bạch Diệc, cười vui : "cậu đây rồi!"

Nhìn Bạch Diệc(1) đang nằm trên đất co giật, ánh mắt không cam tâm, Bạch Diệc bĩu môi : "chậc, làm cũng giống phết chứ đùa!

Ê Nhiên cẩu, cậu cho cái khứa này nổ banh xác hộ cái, nhìn ngứa mắt bổn thân chủ đây!"

"ha, cái nết này thì không nghi ngờ được nữa ha" Lục Nhiên cười mỉm, lần này anh tin không phải là giả nữa, hai tấm bùa vàng được dáng lên hai bản sao, khiến chúng vỡ tan tành"Tiểu Kỳ, sao cậu biết là tớ hay thế?"

Bạch Diệc nhìn Dương La Kỳ đang ôm chặt eo mình, có chút tò mò hỏiDương La Kỳ vươn tay kéo đầu Bạch Diệc xuống, thì thầm vào tai y : "cậu có mùi biển, bọn chúng thì không""ể, cậu là cún hả?"

Bạch Diệc đỏ mặt nhìn cô, đầy kinh ngạc mà quay sang Bạch Liên : "chị hai, chị mau ngửi xem em có mùi tanh không này!"

Cả bọn nghe mà cười sặc sụa, cái nết vô tri này chính xác là Bạch Diệc rồi!Tiếng súng nổ bên ngoài làm gián đoạn tiếng cười bên trong, Bạch Phong vươn vai, quay đầu nhìn mọi người : "hey, HOPE đến rồi!"

Những người khác lập tức vui vẻ cười phá lên, bọn họ lại trèo lên nóc nhà bằng cầu thang dây mà trực thăng đang thả xuống"mấy phát tính hiệu xem ra cũng mạnh phết chứ đùa" Tiêu Yết nhìn cái bộ đàm đang lấp lánh ánh sáng đỏ trong túi Lục Nhiên, đầy thích thú nói"hahaha, thành phố J mà, phải đỉnh siêu cấp pro chứ!"

Nam Hạ cười khúc khích nói, nhanh chóng leo lên dây thừng cùng những người khácDương La Kỳ và Bạch Diệc đi sau cùng vì đứng ở xa nhất, Dương La Kỳ vì ban nãy bị đâm vào lòng bàn tay mà khó lòng nắm vững dây thừng, không chịu nổi mà thả lỏng tay rơi xuống, Bạch Diệc rất nhanh đã một tay nắm lấy tay cô, khẽ giọng : "ha, không mạnh mẽ được nữa rồi à?"

"A Diệc...

Đừng mắng tớ nặng quá nha" Dương La Kỳ bĩu môi nhìn y, đôi mắt long lanh đầy đáng thươngBạch Diệc không nói nhiều mà kéo cô lên, nhanh tay ôm chắc lấy eo Dương La Kỳ : "bám vào vai tớ chặt vào, ngã xuống là không đỡ nữa đâu đó""a, biết rồi""cậu đúng là đồ ngốc, rõ ràng bản thân không cần phải liều lĩnh như vậy, chỉ cần nói ra là có thể khiến những người khác giết tên đồ giả kia rồi, cần gì phải để tên đó đâm vào tay cậu như thế chứ?"

Bạch Diệc hừ lạnh mà nóiDương La Kỳ đầy yếu đuối nhìn Bạch Diệc, lại cúi đầu ủy khuất : "tớ muốn nhìn thấy cậu mà..."

Bạch Diệc thở hắt ra, y dừng việc leo lên lại một chút, cụng đầu với Dương La Kỳ một cái , cười nhe răng : "nhưng tớ thực sự vui vì cậu nhận ra tớ, cho nên nếu có lần sau, ngay giây phút tên khốn đó lấy dao ra, tớ sẽ ngay lập tức nhảy xuống lấy cây gậy bóng chày kia đánh vỡ đầu hắn, đồ ngốc ạ!"

"hahaha, cậu đúng là không thay đổi gì hết!"

Dương La Kỳ phì cười, Bạch Diệc là cái loại người câu trước vừa mắng xong câu sau liền trêu đùa, người này chỉ có thể là Bạch Diệc của cô thôi!Bạch Diệc leo lên sợi dây, y để Dương La Kỳ lên trước rồi chính mình trèo lên, sau đó cùng những người khác cười rộ lên, Bạch Diệc đưa tay của Dương La Kỳ của Trịnh Trí, y lại huýt vai chị hai và anh ba của mình : "anh chị ruột mà thế đó coi được không!"

"phì, ai bảo em thích vòng vo làm gì?

Nếu không La Kỳ, bọn anh cũng nhận nhầm cũng nên?

Bất quá sẽ giết được hết thôi" Bạch Phong cười nóiBạch Liên cười cười gật đầu, lại vỗ vai y : "em nhìn xem, em ấy quan tâm em nhiều đến mức bản thân bị thương còn không để ý đó, nhất định không được khiến La Kỳ buồn đâu nha"Nhìn cô đang được băng bó vết thương ở tay, Bạch Diệc cười khẽ : "em biết mà""cơ mà lúc đó em ở đâu thế?"

Tiêu Yết tò mò hỏi"hì hì, chuyện dài, lát nữa em nói" Bạch Diệc cười mỉmTiếng đạn liên tục vang lên bên dưới, các esper đang giao chiến với nhauTrịnh Trí và Dương Tố Tố ngồi bên kia băng bó vết thương cho Dương La KỳNam Hạ cùng Lục Nhiên cặm cụi ghép lại mấy mảnh ghép của cây gậy bóng chày ban nãy mà tên bản sao dùng, anh và cậu phát hiện ra đây là đồ tốt, nếu sửa lại một chút thì đây là một vũ khí không thể xem thườngTiêu Yên với Vi Dao Nguyệt đi lục vũ khí trong cái rương trên trực thăng, kha khá đồ tốt luôn nha!Ngay cả Viên cũng muốn chui ra góp vui, chẳng qua bị Dương Tố Tố nhé lại vào không gian rồi, chú sói đáng thương~Khương Vũ nhìn cảnh tượng bên dưới, một tay vịnh bên khung cửa của trực thăng : "chà, tái hiện lại năm đó nào!"

"cùng tái hiện!" tất cả bọn họ đồng loạt hô lên, người mới người cũ gì đều đầy khí thếPhi công không khỏi bật cười, vươn tay giữ cái mặt nạ của mình chặt một chút, đâu đó bất ngờ cho bọn nhỏ thôi ấy màBạch Diệc nhìn cái tòa tháp đang ẩn hiện phía xa, y biết Bạch Tri đã cho khởi động rồi, Bạch Diệc cười khẽ, thật là, y muốn nổi điên rồi!--------------------------------------------------Tác giả : người đến kẻ đi, tiếp viện tới người chết điTác giả : dù sao thì có người chết trong một trận chiến cũng không phải điều gì lạ, đúng không?
 
[Bhtt] Nếu Ta Yêu Nhau Ở Mạt Thế
Chap 43 : khởi nguồn


Ngồi trên trực thăng, những thành viên của đoàn chinh phục có thể quan sát được khung cảnh hỗn loạn bên dướiHai quân đoàn đối đầu chém giết, đoàn phản quân sau khi giải quyết xong mấy người trong chung cư cũng cùng nghênh chiến, họ dựa theo sự quan sát lúc còn ẩn danh làm một quân lính của thành phố Y mà dẫn đường cho các quân đoàn từ thành phố J xông vào trung tâm của thành phố YNgười dân bên dưới đều sợ hãi trốn vào nhà, có người chạy không kịp liền bị chính esper của thành phố Y vô tình sát hại, có lẽ những siêu năng lực gia đó không quan tâm đến mạng sống của người bình thường chăng?Thật ra không phải ai cũng xui xẻo như vậy, Hoắc Lâm và Úc Dã đi cứu những người dân không thể chạy trốn kịp, hai người tập hợp họ lại rồi dẫn họ vào con đường nhỏ dẫn vào nơi tập luyện lúc trước của đoàn phản quân, nơi đó chưa bị phát hiện, bây giờ ít nhất nó sẽ an toàn "ha, đúng là hỗn loạn.

Tiểu Diệc, nói nghe xem, em rốt cuộc là vì cái gì lại ở trên nóc thế?"

Thịnh Thanh khoanh tay, tự lưng vào thành ghế của trực thăng, ánh mắt đầy hiếu kì nhìn Bạch DiệcY cười hì hì, nói : "lúc tỉnh dậy thì em thấy bản thân đã có thêm hai bản sao ở bên cạnh, nhân lúc mấy tên tiến sĩ không để ý mà dịch chuyển, mà cũng vì vậy nên linh lực bộc lộ, mấy người ở đó đều biết là em rồi, cho nên mấy bản sao cũng có khuôn mặt lúc chưa đeo mặt nạ của em.

Em thấy hai tên đó bị hiểu nhầm rồi bị mấy cảnh vệ dí bắt.

Đã có kẻ thế thân cho mình thì ngu gì ở lại?

Cho nên em mặc kệ bọn chúng, đi quan sát xung quanh, và rồi...."

"chuyện gì?"

Trịnh Trí nhíu mày hỏi"em phát hiện ra một căn phòng đầy người nằm trong lòng kính, đúng hơn là, các bạn học cùng trường của em, chắc cũng phân nửa nằm trong đó" Bạch Diệc hạ giọng nóiDương La Kỳ lập tức tròn mắt mà nắm lấy tay y, cô khẽ nuốt nước bọt : "trường bọn mình ấy hả?"

"ừ, họ có lẽ đã thành vật thí nghiệm hết rồi, hơn nữa đều là vật thí nghiệm không thành công, nhiều khi sẽ dùng là vật đánh lạc hướng chúng ta, không cứu được nữa.

Chúng ta mặc kệ họ đi cũng được, bị dằn xé như vậy sớm muộn gì cũng chết, không gây nguy hại cho chúng ta được đâu" y khoanh tay, nhẹ nhàng nóiCứ như thể những người đó tồn tại cũng được, không tồn tại cũng chẳng có vấn đề gì.

Ai cũng hiểu cái tính này của Bạch Diệc, y vốn đã như vậy, vốn không quan tâm gì những người lạ, cho dù đó là cả mạng sốngDương La Kỳ khẽ cúi đầu, thanh âm có chút dằn vặt : "có cách nào giúp họ không?

Họ dù gì cũng từng là bạn học của bọn mình, hiện tại bị dằn xé cơ thể như vậy..."

"Tiểu Kỳ, lúc trước bọn họ đã từng đùn đẩy cậu vào nguy hiểm đấy, hơn mấy trăm người đó đã không quan tâm cậu, cậu đi quan tâm mấy trăm người đó làm gì?"

Bạch Diệc lạnh lùng liếc cô, không chút tâm ý nói mà thẳng thừng nóiDương Tố Tố và Nam Hạ không nói gì, họ biết Bạch Diệc nói không hề sai.

Em và cậu nhìn nhau, cùng thở hắt raTrịnh Trí chứng kiến cũng không ít, thầy biết những học viên khác lúc trước đã làm điều tàn ác gì với Dương La Kỳ, thầy nhìn sang Lục Nhiên, anh chỉ khẽ lắc đầu, ra hiệu đừng nói gì cảNhững người khác cũng im lặng cho cô và y nói chuyện"tớ biết mà...

Nhưng họ vốn không có lỗi trong trận chiến này" Dương La Kỳ cười khổ mà nhìn Bạch Diệc : "cậu đừng lo, chuyện này tớ làm là được, không khiến kế hoạch chậm lại đâu"Bạch Diệc trừng mắt nhìn cô, nghiến răng quát : "cái mạng của cậu chẳng lẽ không quan trọng à?

Đi lo cho người khác làm gì?

Họ đã có giây phút nào lo lắng cho cậu, biết ơn cậu chưa?"

Dương La Kỳ cúi đầu, mím môi không lên tiếng, cô biết Bạch Diệc nói không sai, nhưng lời hứa của cô với Hồ Khinh không nên thất hứa, và cô cũng không có ý định đóMấy người trong trực thăng này không xen ngang hay giải hòa, họ biết Bạch Diệc càng sẽ nổi giận hơn nếu họ làm vậy, hơn nữa y nói đúng, bản thân lo chưa xong, lại phải đi chiến đấu vì mọi người, nếu lại phải đi cứu thêm những người sắp chết, đúng là hao sức...

Nhưng họ cũng không ngại, ít nhất là hiện tạiThấy cô im lặng như vậy, Bạch Diệc càng tức giận hơn, y dùng hai tay nâng đầu Dương La Kỳ lên, hung hăng quát : "đồ ngốc nhà cậu, còn muốn tự đi giải cứu người khác?

Cậu nghĩ với siêu năng lực của cậu thì đánh được mấy tên esper cấp S hay không?

Cậu giỏi võ thì sao?

Giỏi võ thì không nguy hiểm à?

Chết tiệt, cậu có đi cũng phải dẫn tớ đi theo, nếu không tớ trói cậu lại đó!"

Bầu không khí trở nên im lặng, ánh mắt của họ nghi hoặc nhìn vào Bạch DiệcÊ này, quan tâm một cách bình thường không được sao?

Dương La Kỳ lúc này mới ngẩng đầu, đôi mắt đầy long lanh cùng ủy khuất nhìn Bạch Diệc : "tớ cũng muốn dẫn cậu theo, nhưng là cậu mắng tớ trước mà"Hehe, cô biết ngay mà, Bạch Diệc làm sao có thể mắng cô nhiều được?

Cái con bạch tuộc ngốc này lúc nào cũng vậy, lòng tốt thì có mà cái tôi lại cao quá, khổ thật màBạch Diệc nhìn cô như vậy liền biết mình lại bị lừa rồi, y bất lực thở hắt ra, ngồi lên đùi Dương La Kỳ, khoanh tay đầy chán nản : "hết cách với cậu"Dương La Kỳ cười vui vẻ, vòng tay qua ôm lấy eo Bạch Diệc, tựa cằm lên vai y : "A Diệc, đừng lo, tớ từ trước đã tiên đoán được cuộc giải cứu này sẽ không gây ảnh hưởng quá lớn.

Cho nên đừng giận tớ, nha?"

Nói vậy thì ai mà giận cho nổi?

Bạch Diệc bĩu môi, lại liếc mắt sang Bạch Phong : "anh, đừng cười nữa, rụng rằng đó"Bạch Phong bị nhắc liền nhịn cười, huynh cười mỉm đầy nhẹ nhàng mà gãi gãi đầu : "em nhìn nhầm rồi ó""được rồi, không đùa nữa, nếu như chuyển hướng giải cứu những người kia, vậy lát trực thăng đáp xuống khu bên phải của trụ sở thí nghiệm là được rồi, còn văn phòng chính thì lát nữa chúng ta tự chạy đến là được"ây da, nói đến bạn học thì thật là hoài niệm, mặc dù em cũng không tính là quá thân thiết với bạn học, nhưng đúng là để họ bị hành hạ đến chết thì cắn rứt lương tâm thật" Dương Tố Tố dựa vào thành trực thăng, bĩu môi nóiBỗng nhiên lại nghe được mấy tiếng vùn vụt vang lên"Tố Tố, cẩn thận!"

Thịnh Thanh hoảng hốt hét lên, nhanh tay kéo Dương Tố Tố lạiMột mũi tên bay ngang mặt của Dương Tố Tố, em nhanh tay bắt lấy, trừng mắt nhìn theo hướng mũi tên được bắn ra.

Đó là từ đoàn không quân của thành phố Y"chết tiệt, đoàn không quân nhắm vào chúng ta rồi" Lục Nhiên tức giận nói, anh bám vào cửa của trực thăng, vươn tay phóng lá bùa nổ vào cái trực thăng chiến đấu đang nả đạn kiaCái trực thăng của đối phương lập tức phát nổ"ha, nếu đã vậy thì chia ra, một bên đi cứu người, một bên đi giết người" Tiêu Yết cười nhếch mép, lộ ra hàm răng trắng trong thật chiến"...

Chẳng phải đội đi cứu kia cũng là giết người à?"

Tiêu Yên bất lực nhìn anh trai"chẹp, nhưng đó cũng tính là cứu rồi, để họ bị thuốc hành hạ đến chết không bằng giết ngay bây giờ, đó cũng gọi là cứu người đó hiểu chưa?"

"nghe cứ thấy lạnh sống lưng thế nào ấy" Khương Vũ bĩu môi nóiChiếc trực thăng đáp xuống nóc, để bọn họ xông vào trong phòng thí nghiệm số bốnMà Bạch Tri bên này cũng đang kích hoạt tòa tháp, lão đi thang máy lên đó, thật bình thản và thong dong, các esper cấp R cũng được phái đi giết đám phản loạnChỉ có Bạch Diệc và Dương La Kỳ xuống phòng thí nghiệm, những người còn lại bắt đầu khai chiến với esper khácĐó là một esper cấp R, Ngụy MãLục Nhiên nhìn sang Bạch Phong, huynh hiểu ý mà gật đầu : "cẩn trọng đi, khó nhai lắm đó""chà, quả thật khó nhai" Châu Doãn gỡ chiếc mũ bảo hiểm bao quanh đầu mình ra, từ trực thăng nhảy xuống, tiến đến mấy bước"ể, dì Châu?!?" bọn họ đồng thanh hét lênNgụy Mã nhìn bà, nhíu mày : "chưa chết à?"

"mày còn sống, sao mà tao chết được?"

Châu Doãn cười khẽ, vỗ vai Bạch Phong : "Tiểu Phong, lâu rồi mới gặp.

Lát nữa đừng khóc nha"Những người khác đều không hiểu, nhưng Bạch Phong lại hiểu, huynh cười mỉm, gặp lại mẹ, thật lòng mà nói thì không khóc sẽ khó lắmNgụy Mã thấy họ không quan tâm đến lão, lập tức giận dữ mà cầm cái rìu lớn của mình lên, lao đến vung xuốngNam Hạ chẹp miệng, biến tay thành chùy sắt mà đỡ đòn : "thật là, phá bầu không khí quá đó nha!"

Ngụy Mã tung cước đá văng cậu đi, Lục Nhiên lập tức lao đến đỡ Nam Hạ lại.

Châu Doãn đổ chai nước lọc ra sàn, vung tay biến nó thành cây gậy lớn : "Ngụy Mã, không gặp lại thì thôi, đã gặp lại mà không giết mày thì tao thật có lỗi với đám trẻ này"

Tiêu Yết xông lên, điều khiển gió đưa mấy thanh sắt xung quanh lơ lửng trên không trung, đều nhắm vào Ngụy Mã mà sắn sàng Lục Nhiên vung tay bày ra mười tấm bùa trên không rồi phóng chúng hết lên mười cây rìuNam Hạ lao lên, dùng chùy sắt biến ra từ tay của bản thân mà đập xuống.

Ngụy Mã điều khiển rìu chặn lại, xoay người đá cậu bay ra xa, khiến Nam Hạ đập cơ thể vào bức tường cứng, đau đớn ngã khụy xuống đất.

Lục Nhiên thấy vậy liền chạy đến đỡ cậu dậy, dùng bùa sát thương phóng raNgụy Mã cười lạnh : "chỉ là một tên nhãi cấp A mà cũng đánh trực diện với tao?

Nực cười!"

Cậu không phản ứng gì, đứng dậy lau máu trên miệng, linh lực màu vàng bùng lên bao quanh Nam Hạ : "ha, tôi làm gì tự mãn thế được!"

"tốt!

Tập luyện hai tháng trời, nếu còn yếu được thì dì đuổi con luôn rồi!"

Châu Doãn cười phá lên đầy hài lòngNam Hạ lao lên, dùng chùy sắt biến ra từ tay của bản thân mà đập xuống.

Ngụy Mã điều khiển rìu chặn lại, xoay người đá cậu bay ra xa, khiến Nam Hạ đập cơ thể vào bức tường cứng, đau đớn ngã khụy xuống đất.

Lục Nhiên thấy vậy liền chạy đến đỡ cậu dậy, dùng bùa sát thương phóng raNgụy Mã thật nhanh đã lấy rìu chém hết mấy lá bùa đó.

Tiêu Yết cười khẩy, điều khiển gió làm rìu khó lòng bay tới đây, lại thêm Châu Doãn điều khiển nước làm thành tường chắn, khiến họ khó bị tấn công hơn"ha, ha, lão ta đúng là có sức hơn rồi, rìu chém xuống mạnh hơn khi xưa nhiều đó chứ" Châu Doãn dùng lực khiến bức tường nước vững chắc, lại cảm nhận được bức tường của mình tạo ra đang muốn vỡ nát"Châu Doãn, là mày coi thường tao đấy" Ngụy Mã cười lạnhTiêu Yết điều khiển gió làm giảm sức mạnh của rìu, Lục Nhiên lại dùng bùa phòng thủ dán lên bức tường nước kia : "he, dù sao đi nữa thì tường chưa sập được đâu!"

Châu Doãn cười, lại vung tay tạo ra con đường nước vững chắc.

Nam Hạ theo đó chạy trên con đường làm từ nước kia mà dùng chùy một lần nữa đập xuống, Ngụy Mã thấy không ổn liền vươn tay cầm cây rìu đang bay bên cạnh, chắn lại một đòn đó của Nam HạLục Nhiên lại triển ra mười tấm bùa, nhấm Ngụy Mã mà phóng, dĩ nhiên vẫn bị mấy cây rìu bay lơ lửng kia chặt đứtTiêu Yết nhảy lên con đường nước kia, chạy đến vươn tay bắt lấy cây sắt đang bay trên trời do mình điều khiển, lao như bay đến Ngụy Mã Lão cũng cảm nhận được nguy hiểm, liền muốn tránh, lại phát hiện từ khi nào bản thân đã bị dòng nước của Châu Doãn bao quanh, khó lòng mà di chuyển.

Ngụy Mã lại muốn điều khiển rìu đến chắn, đột nhiên phát hiện rìu không theo tầm kiểm soát của mình nữa, nhìn kĩ mới thấy có tấm bùa đang cháy trên mấy chiếc rìu đang lơ lửng"hehe, bất ngờ không?"

Lục Nhiên cười lạnh, ngón tay giữ chặt lá bùa lên bụng Ngụy Mã khiến hắn cực nhọc chóng đỡThật ra lão muốn dùng rìu trên tay chắn lại, bất quá Nam Hạ đánh một cú kia vẫn chưa rời khỏi, cùng Ngụy Mã chùy chặn rìu, không thể di chuyểnKết quả một thanh sắt kia bị Tiêu Yết đâm xuyên qua đầu Ngụy Mã, khiến hắn chết với đôi mắt trợn trònThấy vậy Lục Nhiên và Nam Hạ liền lui ra, cậu lau mồ hôi cùng máu trên mặt : "này là xong chưa thế?"

Châu Doãn xoa xoa tay, lại cảm nhận nguồn nước đang bao quanh Ngụy Mã run chuyển, bà hoảng hốt dùng sóng nước quét đám trẻ lại chỗ mìnhVà một tiếng bùm!Ngụy Mã đứng dậy, rút cây sắt trên đầu mình ra, máu chảy từng giọt, đôi mắt đen xì, Tiêu Yết cười khẽ : "xem ra thuốc để trong răng từ trước rồi"Lục Nhiên cầm bùa lên, nhíu mày : "mấy tấm dán trên rìu đều hết tác dụng rồi, giờ muốn dán tiếp e là khó"Ngụy Mã như điên lao đến, à mà hắn điên là thật, đúng hơn là hoàn toàn mất đi lý tríNam Hạ biến tay thành khiên sắt chắn lại một đòn đó, nheo mắt lại : "mạnh hơn nhiều lắm!"

Cả bốn lại bắt đầu chiến đấu, lần này không chỉ riêng Nam Hạ, ngay cả ba người kia cũng giải phòng linh lực bị đè nénTrong căn phòng thí nghiệm to lớn, Bạch Diệc đập tay thật mạnh vào bản điều khiển, đầy không vui vò đầu bức tai : "aaaaaa!

Tại sao mấy cái thứ thiết bị này lại rối thế trời ơi!!!"

Dương La Kỳ nhìn màn hình đang nhấp nháy cả chữ lẫn số, đau đầu mà thở hắt ra : "tớ không chuyên công nghệ kỹ thuật cho lắm, có lẽ sẽ mất thời gian khá lâu đó.

Bây giờ Nam Hạ và Lục Nhiên chắc đi xa một đoạn rồi.

Ầy, thật là"Bạch Diệc hít sâu một hơi, lấy cây gậy bóng chày Dương La Kỳ đeo bên hông kia ra, y vung gậy tớiKết quả ống nghiệm đó lại một chút cũng không vỡBạch Diệc : ..."

A Diệc, không sao đâu, tớ nghĩ tớ có thể làm được điều này" Dương La Kỳ vỗ vai y, mắt nhắm lạiNguồn linh lực màu tím đó lại lan ra xung quanh, nó như luồn khói độc có tính ăn mòn mà khiến cho các công cụ chứa linh thạch dần nứt vỡMà trong tâm trí Dương La Kỳ, cô đã tìm ra cách mở lồng kính thông qua sử dụng năng lực để nhìn trước cách mở của những người làm ở trụ sở thí nghiệm này.

Bất quá khi Dương La Kỳ muốn trở lại hiện thực, một bóng đen đã giữ cô lạiDương La Kỳ trừng mắt, đầy cảnh giác nhìn về phía bóng đen đó"nào, chúng ta lâu rồi mới gặp lại đấy, đừng trừng mắt nhìn tôi như thế chứ, bạn hiền!" bóng đen đó cười xòa"tôi có quen biết anh sao?"

Dương La Kỳ nhíu mày hỏiBóng đen đó tiến đến gần, luồng khói đen xung quanh hắn cũng theo đó tới đây, Dương La Kỳ hoảng hốt lùi lại mấy bước, kết quả lại bất giác rơi xuống cái hố sâuCô trừng mắt nhìn lại liền thấy mình đang ngồi ở trên sofa trong phòng chung cư ở thành phố Y, Dương La Kỳ thận trọng nhìn quanh, kết quả lại nhìn thấy bóng đen kia đang ngồi đối diện mình, trên tay còn cầm theo ly trà"người đen xì lì, đây vẫn là tâm trí của tôi đúng không?"

"ừm hứm, vẫn là tâm trí của cô, đúng hơn là chiều không gian kết nối giữa hiện tại và tương lai mà cô sở hữu.

Chẳng qua tôi chỉ đang can thiệp đôi chút vào để có chút thời gian trò chuyện với cô thôi, bạn hiền à!"

Dương La Kỳ khoanh tay, điềm tĩnh há miệng hỏi : "có chuyện gì hả người đen xì lì?"

"trước tiên, cô có thể gọi tôi là quý ngài Shadows~" Bóng đen đó cười mỉmDương La Kỳ : ...Không biết từ đâu, trên tay cô lại xuất hiện cây gậy bóng chày quen mắt kia"khụ, bạn hiền à, cô gọi tôi là Shadows thôi cũng được" Shadows cười nói, rõ ràng đã có chút hoảng loạn"được, Shadows, có gì nói nhanh đi" Dương La Kỳ đem cây gậy bóng chày kia đặt xuống bên cạnh mình"haha, bạn hiền của tôi, cô không thắc mắt tại sao tôi lại ở đây sao?"

Nghe đối phương nói vậy, Dương La Kỳ chỉ khẽ cười : "Shadows, anh là kẻ đồng lõa với Bạch Tri mà, đúng không?"

"ể?"

Cô nghiêng đầu, đầy thong dong nói : "trận chiến này nổ ra sớm hơn là vì anh.

Hoặc là, EFE bao chùm thế giới này là vì có anh, phải không anh Shadows?"

"ôi, bạn hiền, cô đoán mò hay có bằng chứng thế?

Dù là cái nào đi nữa, tôi phải công nhận cô rất thông minh đấy" Shadows cười khẩy, lại chống cằm nhìn Dương La Kỳ : "bạn hiền của tôi, cô còn muốn nói gì nữa không?"

"có, tôi muốn hỏi anh.

Thuốc tăng cường thể lực của esper kia, khiến người thường thành esper kia...

À không, đúng hơn là quái vật kia, là do có anh làm ra nhỉ?

Kiểu như chính anh là người đề xuất ra phương pháp chế tạo thuốc ấy?"

Shadows cười phá lên, hắn không chống cằm nữa, chậm rãi đứng dậy : "tôi nể cô thật đó, Dương La Kỳ, trước khi trả lời câu hỏi của cô, có thể cho tôi hỏi làm sao mà cô biết hết được không?"

Dương La Kỳ cười nhẹ một hơi, chỉ tay đến cái nệm sofa mà Shadows vừa ngồi.

Trên đó đã bị một đen đi một mảng nhỏ, cô thu tay lại, ngẩng đầu nhìn hắn : "lúc trước tôi đã gặp một người sử dụng thuốc tăng trưởng, cậu ấy biến thành một loại hình hài khác.

Da dẻ trở nên sần sùi, màu trắng luôn đó.

Sau khi cậu ấy chết, mô da của cậu ấy chuyển sang nhẵn bóng, còn có dấu hiệu chuyển sang màu đen" Cô nói rồi lại rút từ đâu ra cây súng của Hồ Khinh lúc trước, nhẹ nhàng vuốt ve : "ở trên cây súng này của người đó, đã bị nhiễm đen một mảng nhỏ vì cậu bạn ấy từng chạm vào nó.

Khi tôi vào phòng thí nghiệm, tôi đã thấy được tờ giấy ghi lại tên của từng người trong lồng kính kia, chẳng qua cũng không tính là tên, nó chỉ là mã số thôi, cơ mà đừng quan tâm chuyện đó, chuyện đó sau này gặp mặt nhau ngoài đời thực tôi sẽ tính sổ sau.

Tôi chỉ là muốn nói trên tờ giấy đó, có một góc đã bị nhiễm đen.

Tôi ban đầu cũng chỉ nghi là do mực hoặc bị cháy đen, nhưng khi sờ vào tôi lại có cảm giác vùng đó rất trơn mượt, nó không giống như giất bị cháy, càng không giống giấy dính mực, kiểu như nó là một loại da ấy.

Và giờ nhìn xem, thứ anh vô tình làm ra có khác gì không nhỉ?"

Dương La Kỳ thở hắt ra, tựa lưng ra ghế : "có thể khiến Bạch Tri, cái người tự mãn đó nghe theo lời anh mà chế tạo ra loại thuốc nguy hiểm như thế, chứng tỏ hắn đã tin tưởng anh, đương nhiên một kẻ tự mãn như vậy nhiều nhất chỉ có thể tin tưởng một kẻ ngang hàng với mình chứ không phải một tên cấp dưới nào đó.

Mà người như anh có thể nghĩ ra loại thuốc tăng trưởng đáng sợ như vậy, có lẽ thí nghiệm EFE năm đó ít nhiều gì cũng liên quan đến anh mà, đúng không?"

Shadows gật đầu cười mỉm, lại hiếu kì hỏi : "bạn tôi, sao cô biết được trận chiến này diễn ra sớm hơn là do tôi?

Mấy cái khác tôi không hoảng lắm, nhưng việc là nguyên nhân diễn ra trận chiến này thì chỉ có mỗi tôi biết thôi đó nha, lão già kia còn không biết bản thân từ lúc nào đã làm theo sự tính toán của tôi rồi""à, thật ra không phải vì cái gì cả, chỉ là tôi nghĩ anh đã có thể xuất hiện trong giấc mơ của tôi khi tôi còn ở trong thành phố J, có lẽ việc thành J đã chuẩn bị nghênh chiến anh cũng sẽ biết, anh đương nhiên sẽ không cho chúng tôi thêm thời gian nữa, phải không Shadows?"

"ưm ưm, được lắm, cô đúng là rất thông minh đấy.

Tôi thích, haha" Shadows cười khẩy, hắn đi chậm bước vòng ra sau ghế : "đấu với người thông minh lúc nào cũng vui.

Ban đầu tôi đã nghĩ tôi sẽ có hứng thú đối đầu với Thương Dao hơn, nhưng khi gặp cô, tôi mới nhận ra, bản thân thích cô hơn rất nhiều"Đột nhiên căn phòng run chuyển, Dương La Kỳ hoảng hốt nhìn Shadows với đôi mắt trừng lớn : "Shadows?!"

"đừng lo, bạn gái khùng điên của cô đó.

Cô ta có lẽ đang run lắc cơ thể của cô dữ lắm nha.

Chúng ta ở trong đây nói chuyện mười phút, ngoài đó chỉ mới một phút, cô bạn gái kia của cô đúng là nóng tính, chẹp chẹp" Shadows bất mãn bĩu môi, lại nhìn Dương La Kỳ mà cười : "trước khi đi thì tôi muốn đính chính lại một chút, tôi và Bạch Tri không phải đồng lõa, đúng hơn mà nói, hắn không xứng.

Ngược lại tôi càng thích làm đồng lõa với người thông minh như cô hơn, chẳng qua tôi không muốn bỏ đi mục đích của bản thân vì ai, hơn nữa đấu với kẻ khôn ngoan cũng khá vui, cho nên lần gặp mặt tới, chúng ta có lẽ sẽ thấy rõ mặt nhau đấy, bạn hiền à""Dương La Kỳ!!!

Đừng chết mà, huhuhuhuhu!!!"

Thanh âm đó vang lên, căn phòng khách này lại càng run lắc mạnh hơn, Dương La Kỳ lập tức đứng dậy nhào đến bên Shadows : "đợi đã, anh....!"

Bỗng nhiên Dương La Kỳ lại cảm nhận dưới chân trống rỗng, cô lại lần nữa ngã xuống hố sâu, Shadows nghiêng đầu nhìn xuống mà cười : "mong được gặp lại cô sớm hơn, bạn hiền của tôi"Dương La Kỳ bừng tỉnh, đôi mắt mở to, cô nhìn thấy Bạch Diệc đang lo lắng lắc mình liên tục, cô vội vàng giữ tay y lại : "A Diệc, cậu lắc nữa là tớ chết thật đó" "a!

Tiểu Kỳ!"

Bạch Diệc vui mừng ôm chằm lấy côCô bất lực vỗ vai Bạch Diệc, nhìn lại mới thấy áo của Bạch Diệc dính máu, Dương La Kỳ hoảng hốt đẩy Bạch Diệc ra trước mặt, nhìn cái miệng đầy máu của y, lo lắng kiểm tra xung quanh Bạch Diệc : "A Diệc, ban nãy tớ ngất có ai đến tấn công sao?

Cậu bị thương chỗ nào rồi?

Nặng lắm đúng không?

Tớ xé áo băng cho cậu nhé?

Cho nên mau nói cho tớ biết đi!"

"a, Tiểu Kỳ à, thật ra là do linh lực của cậu lớn quá nên tớ bị thổ huyết đó mà, chẳng qua không sao, vẫn có thể bế cậu chạy từ đây đến văn phòng của Bạch Tri được đó nha" Bạch Diệc cười hì hì nói, hai tay đều đưa hai ngón tay lên, ra vẻ không sao "là...

Do tớ?"

Dương La Kỳ sững người, không thể tin được mà hỏi lạiBạch Diệc cười khẽ mà gật đầu, y vuốt nhẹ khuyên cài áo bằng linh thạch của Dương La Kỳ, nhẹ nhàng nói : "Tiểu Kỳ, tớ từng nghĩ số linh lực của tớ một khi giải phòng sẽ gây nguy hiểm cho cậu, nhưng giờ xem ra, nguồn linh lực của cậu có thể nhấn chìm được người khác luôn đấy chứ, cần gì lo lắng linh lực của tớ sẽ hại câu?"

"A Diệc, vậy nếu lần tới..."

"ngoan, đừng sợ, tớ đủ mạnh để bảo vệ cậu, cũng đủ mạnh để cậu không cần giải phóng hết nguồn linh lực của mình" Bạch Diệc xoa đầu cô, sau đó lại đứng dậy, chậm rãi đưa tay lên, xé toạc cái mặt nạ trên mặt mình ra : "được rồi, thời gian đã đủ, cơ thể đã phục hồi, Bạch Kiệt trở lại làm Bạch Diệc" Nguồn linh lực trắng tinh đó như sóng cuồn cuộn chảy ra, Bạch Diệc vung tay, linh lực của y lập tức bao trùm lấy phòng thí nghiệm này, chỉ là không chạm tới Dương La Kỳ.

Sau đó, Bạch Diệc lại nắm chặt tay, và đùng!Các lòng kính đều vỡ nát"Tiểu Kỳ, tớ không có lòng tốt cứu họ.

Cho nên, cậu làm đi" Bạch Diệc cười mỉm, quay đầu nhìn Dương La Kỳ.

Y hiểu, nếu không để chính tay cô giải quyết nỗi dằn vặt này, Dương La Kỳ sẽ mãi mãi canh cánh trong lòngDương La Kỳ hít sâu, cô từ từ giải tỏa linh lực của mình ra, đột nhiên khựng lại một chút mà nhìn sang Bạch Diệc, thấy linh lực của mình không chạm vào người y mới yên tâm thở phào.

Khi quay đầu nhìn lại, cô đã thấy ba mười ba người được giải thoát kia có dấu hiệu biến thành xác sống, nhưng họ không tấn công cô, chỉ ở đó mà mở to đôi mắt nhìn cô, đã có vài người rơi nước mắt"Dương La Kỳ...

Khụ khụ khụ!"

Giọng nói phát ra từ cái người trong lồng ngay trước mặt Dương La Kỳ tên Nguyễn Lộ, người này Dương La Kỳ cũng có biết, đây là người được mệnh danh là nam thần thư sinh của trường"cậu, gọi tớ?"

Dương La Kỳ tròn mắt nhìn hắn"lần trước, khụ khụ!

Ực, lần trước rồi không có cơ hội, khụ, không có cơ hội cảm ơn, cậu...

Khụ khụ khụ!"

Nguyễn Lộ thổ huyết, gương mặt điển trai dần bị sần sùi, nứt ra đường máu, đôi mắt hồng như cánh sen kia đang dần hóa đen"sao lại cảm ơn tớ?

Tớ rõ ràng...

Rõ ràng đã bỏ rơi các cậu mà..."

Dương La Kỳ nghẹn lại"cậu, đã giúp chúng tôi, giúp nhiều lắm...

Khụ khụ!

Thật đó" Hậu Chiêu, cái cậu chàng lúc trước quấy phá hiện tại cũng yếu đuối lên tiếngDương La Kỳ ngây người nhìn hắn : "Hậu Chiêu, sao đến cậu cũng..."

"lúc trước, tớ ghét cậu vì...

Khụ khụ!

Vì cậu không đến sớm hơn...

Khiến bạn trai tớ chết, khụ khụ khụ!

Nhưng sau đó, lại nhờ cậu mà anh ấy được tưởng niệm một cách công khai.

Ở thời điểm đó, khụ khụ khụ khụ!

Vẫn có thể, có thể làm cho bạn trai của tớ một cái đám tang như vậy thực sự quá tốt rồi..."

Tuyên Quyên, lúc trước đã từng oán trách Dương La Kỳ hiện tại cũng lên tiếng, giọng nói thều thào của người sắp chếtCô sững người, bất giác lùi lại mấy bước, lại cảm nhận được vòng tay ấm áp đang đẩy nhẹ mình lên phía trước, Dương La Kỳ ngơ ngác quay đầu nhìn, Bạch Diệc chỉ cười mỉm, đưa tay lên nhẹ nhàng xoay đầu Dương La Kỳ đối diện với những bạn học đóNguyễn Lộ nhe răng cười, dáng vẻ rất ấm áp : "Dương La Kỳ à, tớ lúc trước đã thích cậu, thích rất nhiều luôn đó"Bạch Diệc đang dịu dàng bỗng nhiên nổi lên hắc tuyền liếc hắn, lại thấy Nguyễn Lộ ánh mắt đầy chân thành cùng dịu dàng, y quay đầu đi, xem như không nghe thấy gì.

Được rồi, không phải Bạch Diệc đau lòng gì đâu nhá, chỉ là y rộng lượng không chấp người sắp chết thôi!"cậu..."

"Dương La Kỳ, Dương La Kỳ, đêm nào tớ cũng thầm đọc tên cậu, tớ cảm thấy nó rất hay, tớ muốn tỏ tình cậu, nhưng đột nhiên nhận ra, mình không có can đảm, đến bây giờ nhìn lại, tớ lại nghĩ rằng bản thân dù có can đảm hay không thì có lẽ cũng không ở bên cậu được rồi" Nguyễn Lộ cười, hắn nhìn Bạch Diệc bảo vệ Dương La Kỳ, lúc ở trong ống nghiệm đã thấy Bạch Diệc bị linh lực của Dương La Kỳ tổn thương đến hộc máu liên tục, kết quả y chỉ đau đớn bò lại, dùng linh lực của bản thân bảo vệ Dương La Kỳ khỏi linh lực của chính bản thân cô khi cô bất tỉnh, đợi cô tỉnh dậy, Bạch Diệc lại mặc kệ lượng máu bản thân nhả ra, chỉ cười mỉm như không có chuyện gìGiây phút đó, Nguyễn Lộ cũng yên tâm rồi"Dương La Kỳ, tạm biệt cậu nhé" Nguyễn Lộ cười rộ lên, đôi mắt bị nhuốm đen kia dần trở lại màu hồng vốn có của nó, thân thể cậu ấy cũng dần tan biếnHậu Chiêu cũng cố gắng hét lớn lên : "Dương La Kỳ!

Cảm ơn vì đã tưởng niệm em trai tôi!

Cảm ơn vì đã giết tôi!

Tạm biệt!"

đôi mắt đen dần trở lại màu cam, sáng rực rỡ, cùng với cơ thể đang dần tan biến mà lấp lánhTuyên Quyên cũng không vừa, khóc thật lớn, hét thật lớn : "thật lòng, cảm ơn cậu!" cơ thể người nọ cũng dần tiêu tán đi, đôi mắt xanh chuối sáng ngờiNhững bạn học khác cũng liên tục hét lên, có câu cảm ơn, có câu xin lỗi, sau đó đồng loạt vang lên câu tạm biệtBọn họ đáng lẽ đã trở thành xác sống điên loạn, lại nhờ linh lực bùng phát của Dương La Kỳ tiêu diệt hết thứ thuốc thí nghiệm trong người đó, họ chết, chết trong hình hài thật của bản thân Cơ thể họ trở thành những đóm sáng, bay lên cao như đom đóm, bao quanh lấy Dương La KỳBạch Diệc vung tay, không gian ngay trần nhà dần bị bóp méo, rất nhanh cái trần nhà đó đã vỡ nátNhững đóm sáng kia bay lên cao, bay ra khỏi trần thế"Tiểu Kỳ, nguyện vọng này, cậu hoàn thành rồi" Bạch Diệc nhẹ nhàng xoa đầu côDương La Kỳ cay cay khóe mắt, ngẩng đầu nhoẻn miệng cười : "ừ!"

Rầm!Trần nhà vốn đã bị lủng một lỗ lớn, nay càng lớn hơn, Bạch Diệc theo phản xạ bảo vệ Dương La Kỳ sau lưng, khói bụi che mờ tầm mắt, nhưng mắt của Bạch Diệc vốn luôn khá tốt, rất nhanh đã nhìn rõ là vật gì, y vui mừng hét lên : "Viên!"

Làn khói mờ tan đi, cái chân lông lá của chú sói Viên hiện ra, nó hú lên mấy tiếng, rút lại cái chân to lớn của mình, mà trên cao, ngay đằng sau lưng Viên, vài chiếc trực thăng đã bay đến, trên lưng Viên còn có mấy người thò đầu ra, Bạch Liên, Vi Dao Nguyệt cùng Thịnh Thanh, Dương Tố Tố và Khương Vũ, Tiêu Yên đang ngồi trên người Viên"mọi người!"

Dương La Kỳ vui vẻ hét lớnChâu Doãn từ đâu chui ra, vẫy vẫy tay với Dương La Kỳ và Bạch Diệc đang bên dưới : "ê, lâu rồi mới gặp hai đứa!"

"dì Châu?!" hai người đồng loạt thét lên, đầy bất ngờHai người bọn họ được những người khác kéo lên, ngồi trên người ViênNhìn bên dưới đầy rẩy xác chết, vẫn có người đang chiến đấu, đấu bằng cả tính mạngTrực thăng giao chiến trên không, nả đạn đùng đùng rất ồn àoMà chiếc trực thăng màu xanh lục kia dần hạ xuống gần Viên, Thương Dao mở cửa trực thăng, cười khẩy : "chào!"

"oa!"

đám trẻ đều theo phản xạ mà vui vẻ gào lên : "đến rồi!"

Châu Doãn cười khẩy, vẫy vẫy tay : "lão đại, đến văn phòng của ông già kia thôi nào!"

"được!"

Thương Dao không dài dòng, chỉ nói một tiếng được Đoàn quân tiến thắng đển tòa nhà cao nhất, mà ở đó, tòa tháp đã dần rõ ràng--------------------------------------Tác giả : một mùa hạ như ý, cánh cổng giải thoát áp lực, tận hưởng nó cùng với những điềm vui mùa hạ mang lại.

Chúc các bạn một mùa hạ đầy vui vẻ!
 
[Bhtt] Nếu Ta Yêu Nhau Ở Mạt Thế
Chap 44 : thần


Ngồi trên trực thăng lớn, Lục Uyên để chế độ tự lái, sau đó lại đi ra đứng cùng mọi người, cười nói : "mấy đứa xem ra vẫn bình an, lát nữa đừng làm gì manh động quá nghe chưa""hì hì, hên là mọi người tới kịp" Nam Hạ cười nóiChính xác là ban nãy nhóm của Bạch Liên chạy đi tìm Thương Dao, sau khi đợi Bạch Phong nuốt ngược nước mắt vào trong, cười đầy hạnh phúc mà ôm chặt lấy mẹ của mình, họ bắt đầu đi cứu người khác, Viên cũng từ không gian nhảy ra, biến lớn để mở đườngAi mà nghĩ vừa quay lại chỗ cũ, Vi Dao Nguyệt đột nhiên nổi hứng, dùng tia sét bộc xung quanh Viên, nó không chạm vào chú sói này, nhưng lại bao bộc xung quanh nó.

Và khi Viên đến nơi, những người khác nhảy xuống đoàn tụ với mấy người Châu DoãnChẳng qua thấy bốn người đó vẻ mặt sững sốt, những người khác không khỏi khó hiểu"có chuyện gì à?"

Thương Dao khó hiểu hỏiTiêu Yết ho nhẹ, ngập ngừng nhìn sang dưới chân Viên : "ừm..."

Lục Nhiên toát mồ hôi hột, lặng lẽ thu lại lá bùa còn đang định phóng raNam Hạ nhịn cười, đưa mắt nhìn sang Châu Doãn.

Bà gãi gãi đầu, khẽ giọng nói : "cái kia, Ngụy Mã bị Viên dặm bẹp dưới chân rồi"Viên nghe thế liền hoảng hốt lấy chân ra, phát hiện Ngụy Mã không những bị bẹp dí mà còn cháy đen thui"ô, hèn gì điện trên người Viên biến mất, hóa ra là đốt sang Ngụy Mã rồi" Vi Dao Nguyệt đột ngột hiểu ra"không nghĩ một esper cấp R nhập ma lại bị giết theo cách này..."

Tiêu Yết bất lực nói, thu lại linh lực xung quanhRồi họ lại để Viên dậm nát cái nóc của phòng thí nghiệm, và sau đó là đoàn tụ thôiThương Dao nhìn Bạch Diệc đã tháo mặt nạ, nhẹ nhàng đưa tay vuốt tóc y : "con út cũng lớn rồi, mấy đứa đều cao hơn mẹ rồi" bà vừa nói vừa rưng rưng nước mắt đầy khổ sở, Bạch Diệc cười rộ lên, vươn tay ôm lấy Thương Dao : "vậy thì bọn con có thể bảo vệ được mẹ rồi đó!"

Bạch Liên và Bạch Phong phì cười, cũng nhào tới ôm lấy Thương Dao : "đúng vậy!"

Nhìn Bạch Diệc và Thương Dao, người trên trực thăng, người trên lưng sói, ôm như vậy có té không nhỉ?

Mà thôi kệ đi, những người khác cũng không để họ té.

Khương Vũ khoanh tay, đôi mắt nhắm lại không quản đờiNam Hạ nhìn cây gậy bóng chày bị rò rỉ linh lực, cậu nhướn mày : "La Kỳ, ban nãy cậu đã làm gì cây gậy này thế?"

"cái đó..."

Dương La Kỳ nhẹ nhàng kể lại chuyện ban nãy một cách nhanh gọn lẹ nhất, đương nhiên cái chuyện trong mơ thì không có nói"trời đất, vậy cũng được luôn?"

Nam Hạ bất lực xoa xoa đầu, lại nhìn sang Trịnh Trí : "anh, giúp em rèn lại cái cây này đi, đồ tốt mà vức thì phí quá""rồi rồi, anh mới tìm được vài viên linh thạch cấp Z trong túi của Ngụy Mã đây này.

Thử chút xem coi được không" Thế là hai người cặm cụi ngồi làm, đương nhiên không quên kéo Lục Nhiên vào chung vui, đúng hơn là chia sẻ khó khăn.

Dương La Kỳ tò mò ngồi nhìn họ làmCây gậy được nâng cấp xịn xò hơn không ít, Dương La Kỳ cũng biết được thêm kha khá công dụng của nó.

Như có thể hấp thú một lượng linh lực nhất định dựa theo sức chịu đựng của người sử dụng nè, thời hạn mỗi ngày một lần.

Còn có thể bộc phá phần lõi, sức tấn công dựa theo linh lực người sở hữu có nè, thời hạn tùy theo lõi của cây gậy có thể hồi phục, vì nó được thay bằng linh thạch cấp Z nên khôi phục khá nhanh, khoảng ba ngày là hồi phục được 70% mà chừng đó đã đủ để nỗ tung một tầng lầu rộng của chung cư rồi ấy chứDương Tố Tố cùng Thịnh Thanh và Tiêu Yên lại đi nghiêng cứu xem chanh và ớt, cái này đổ vào vết thương đau hơn, kết quả khó chọn quá, Dương Tố Tố quyết định đổ hết cả hai vào đạn dược, còn dư một chút thì đổ thẳng vào súng nước, biết đâu có tác dụng thì sao?"không biết có tác dụng hay không, nhưng lấy súng nước ra giữa chiến trường thì oách lắm nha" Tiêu Yên nhìn em, đưa ngón cái lên"chuyện quen thuộc, em chưa thấy ẻm dùng đạn bôi ớt bắn vào vết thương của đối thủ đâu" Thịnh Thanh cười khẩy, thầm sợ hãi nhớ lại"hehe, nhưng hiệu quả đem lại không tồi nha" Thịnh Thanh và Tiêu Yên nhìn nhau, khẽ gật đầu : "ừ thì cũng không sai"Tiêu Yết đứng cạnh Khương Vũ, khẽ cười : "lần này hy vọng trong chúng ta ai cũng sẽ có thể gắn gượng sống"Khương Vũ cười, người nọ ném viên linh thạch lên cao, rồi đỡ nó bằng mu bàn tay, viên linh thạch đó lăn lăn rồi rớt xuống vỡ nát : "dù sao thì, mong một ngày mai yên bình""ừm" Tiêu Yết gật đầuVà rồi, họ đã tới nơi, đương nhiên lại một lần nữa, Viên dùng chân dẫm nát cái nóc, đoàn trực thăng theo sau cũng đã tiến sátNhìn hàng người dày đặt trong văn phòng đã bị đập nát nóc, Thương Dao cười khẩy : "ây da, Bạch Tri, lâu ngày không gặp nhỉ?"

"ha, bà tới sớm hơn ta tưởng" Bạch Tri ngồi trên ghế, khoanh tay liếc Thương Dao, lão gõ lên thành ghế vài nhịp, một đội esper kia lập tức bùng phát linh lực chiến đấu"chẹp chẹp, chưa gì đã muốn đánh rồi sao?"

Thương Dao cười khẩy, lại nhìn sang đám nhóc đã nổi lên sát khí, bà vỗ vỗ tay : "Bạch Tri, cái tính ngông cuồng của ông chưa từng suy giảm ha""ha, ngông cuồng?

Năm đó ai là người dám chống lại cả gia đình, chống lại lực lượng siêu năng lực gia hùng mạnh để bỏ trốn?

Ta ngông cuồng, vậy bà là cái gì?"

Bạch Liên cười mỉm : "là mẹ của ba chị em chúng tôi"Bạch Tri không nghĩ lại là Bạch Liên lên tiếng, lão cười khẩy : "trận chiến này người ngoài biết rõ thành phố J chẳng có cơ hội sống, ngay cả đám nhóc tụi mày cũng biết, đúng không?

Nể tình hậu bối còn nhỏ dại, ta cho các ngươi một cơ hội chuyển quân, thế nào?"

Vi Dao Nguyệt nghe mà phì cười, những người cũng nhịn không được mà cười phá lên.

Lục Uyên vỗ vỗ tay : "hahahahaha!

Bạch Tri à, ông có phải quên đám hậu bối nhỏ dại này năm đó đã tàn phá nơi này như thế nào không?

Hôm nay chúng tôi lập lại nó một lần nữa, đương nhiên lần này, là HOPE thắng!"

"hừ, láo toét!"

Bạch Tri khoanh tay hừ lạnh, lão đập thành ghế, các esper bên họ cũng xông lênThương Dao cau mày : "mấy đứa, đập nát nơi này, cho mấy đứa tốt nghiêp Esper Academy với phần thưởng thịnh soạn""ông chết bà ông rồi!" cả đám lao lênDương La Kỳ hiện tại đã có cây gậy bóng chày, sức chiến đấu càng đáng sợ, có lẽ vì vũ khí này đối với cô rất thuận tay cũng nênTiêu Yết vừa đánh vừa đọc suy nghĩ của mấy tên gần đó để bảo mọi người tránh đòn, người nọ còn liếc mắt sang Bạch Tri, nhưng không nhìn thẳng vào mắt lão, vì chỉ cần nhìn thôi, bản thân sẽ bị điều khiển"ha, cô nhóc cũng thông minh đấy.

Dù sao thì các người cũng không sống được đâu!"

Bạch Tri cười khẩyThương Dao cười khẽ, bà lấy ra khuy cài áo rồi gắn lên ngực, Lục Uyên bên cạnh chẹp miệng : "dùng sớm thế, đợi chút đi""hừm, tớ không yên tâm để lão già này sống lâu" Châu Doãn gật đầu, lại chỉ đến cái trực thăng đang bay đến : "nhìn kìa, Hoắc Lâm và Úc Dã đến rồi, bớt manh động lại đi má""phì, nhanh vậy à" Thương Dao khẽ thở hắt ra, khuy cài áo lấp lánh ánh xanh, bà nhìn một lúc rồi lại không đụng đếnBạch Tri còn đang hiếu thắng, trong bộ đàm lại vang lên giọng của một người đàn ông : "này lão già, mau lên đây đi, đứng dưới đó bị giết tự chịu""mẹ nó, biết rồi!"

Giọng nói này...

Dương La Kỳ chừng mắt, hướng bên đó hét lớn : "Shadows?!"

"ồ, bạn hiền của tôi đó hả?

Mặc dù không ngoài dự đoán lắm nhưng cô đến sớm ghê.

Muốn gặp tôi thì nơi cao nhất của tòa tháp nha~"Bạch Tri tặc lưỡi, lấy bom khói ra ném xuống.

Cả căn phòng rơi vào mịt mùDương La Kỳ ho sặc sụa, đến lúc mở mắt ra đã thấy chỉ còn mỗi bản thân còn trong văn phòng, những người còn lại không thấy đâu, dù là địch hay đồng minh đều không thấy"chuyện gì thế này?!" cô hốt hoảng nhìn quanh, bộ đàm bên tai lại vang lên tiếng của Thương Dao[La Kỳ, con không sao đó chứ?]"a, dì Thương!

Con không sao.

Nhưng chuyện gì đang xảy ra thế ạ?"[chậc, dì lâu rồi nên quên mất, nơi này vốn dĩ được thiết kế như một mê cung, chẳng qua nó cần phải kích hoạt từ bản điều khiển chính nên giờ dì không điều chỉnh được.

Vả lại thứ này chỉ có thể đổi mỗi năm một lần thôi, cho nên con ở yên đó, dì sẽ cùng những người khác đến ngay!]"cái kia...

Những người khác thì sao ạ?"[haiz, hiện tại bên dì chỉ có Khương Vũ, Tiêu Yên, Tiêu Yết thôi.

Những đứa khác dì thử gọi rồi, kết quả...]"à, dì không cần tới đây đâu, con sẽ trực tiếp leo lên tháp luôn"[...

Mấy đứa khác nói y chang con đó.

Nhưng đừng, mấy đứa khác là hệ chiến đấu thì không sao, bên con giờ chỉ có một thân một mình, đi đến văn phòng sẽ chạm mặt địch, nguy hiểm lắm!]"con đang ở văn phòng đây"[...

Được rồi, giữ an toàn cho bản thân, nếu có chuyện gì thì cứ bật báo động của bộ đàm rồi nhảy xuống, trực thăng sẵn sàng đón]"đã hiểu"Sau đó cô cúp máy, lại nhìn sang cái máy đang hiện "loading-70%" mà thở hắt ra.

Hên là không quá khó giải, nếu không thì khỏi đi luôn quáĐợi đến khi máy đạt 100% thì cái thang máy của tòa tháp đó hiện ra, Dương La Kỳ liền đi lên đóMà bên này, Bạch Liên cũng cúp máy với mẹ, tỷ khẽ nhíu mày không vui : "nơi này thì ra còn có mê cung?

Ở lâu như vậy chị còn không biết, lão già đó đúng là đến con cái cũng chẳng tin tưởng""được rồi, đừng nói nữa, chúng ta đến văn phòng thôi, Dương La Kỳ đi một mình sẽ nguy hiểm lắm" Vi Dao Nguyệt khẽ nóiThịnh Thanh gật đầu, lại nhìn thanh sắt dưới sàn, thuận tay nhặt lên : "Tố Tố, lát nữa đừng có quá kích động đó nghe chưa""hehe, em biết rồi" Dương Tố Tố gật đầu, lôi ra cây AK47 từ trong không gianViên nhìn mà tròn mắt, những người khác cũng thầm nuốt nước bọt trong sợ hãi"hực, chúng ta có cả cái đó à?"

Bạch Liên nhỏ giọng hỏi"vâng, dì Thương cho em đó" Dương Tố Tố cười mỉm nóiBa người kia cùng nhìn nhau, không khỏi bất lực.

Thương Dao đúng là biết chọn vũ khí để cho, súng thì không nói, nhưng súng từ thành phố J đã là một chuyện không thể xem thường, lại vào tay Dương Tố Tố thì càng thêm đáng sợ!Bạch Phong bên này nhìn mấy người bên cạnh, bất lực hỏi : "này, có ai nhớ đường không?"

"anh đoán xem" Lục Nhiên cười khổĐã vậy thì chỉ đành chạy loạnCũng may họ gặp được nhóm của Bạch Liên đang chạy lên tầng, may mắn đến thì chạy tiếp thôiBạch Liên nhìn cầu thang trước mặt, lại nhìn sang mấy người đằng sau : "ê này, lần sau đi theo nhớ lên tiếng, tụi này nhầm thành kẻ địch lại đánh cho thì tự chịu đi nhá""hehe, biết rồi mà.

Chẳng qua thì thực sự ta bị địch bao vây rồi này" Trịnh Trí cười cười, lại chỉ xung quanh"cấp S và cấp Z luôn đó, không xem thường được đâu" Thịnh Thanh bĩu môi nóiNam Hạ gãi gãi đầu, lại có chút hiếu kì : "vậy bọn em ở lại đánh, mấy chị đi trước ha?"

"không nha, em với Lục Nhiên phải đi cùng họ" Bạch Phong nhẹ nhàng nói"hả, vì sao?"

Lục Nhiên khó hiểu hỏiVi Dao Nguyệt cười hề hề : "vì trên đó phải kết nối thang máy với máy điện tử, đương nhiên trong đám này thì không ai biết hết, cho nên phải lôi hai đứa đi cùng"Dương Tố Tố cũng gật đầu, lại cười nói : "với lại hai anh có ở lại cũng chỉ có ngồi nhìn anh Bạch Phong và Trịnh Trí đánh thôi"Lục Nhiên : ...Nam Hạ : "biết là vậy nhưng không cần thẳng thắn thế đâu" Mấy siêu năng lực gia thấy họ có thời gian đùa giỡn liền tức giận lao lên.

Bạch Phong xoay người đá thắng vào đầu tên đi trước khiến hắn văng ra xa"được rồi, đi nhanh đi" Trịnh Trí cười mỉm, nhặt cây súng của một tên cảnh vệ đã bị giết từ lâu, có lẽ là lúc bọn họ xông vào đây cũng nênBạch Liên gật đầu, dẫn theo năm người bên cạnh chạy điMà Bạch Diệc bên này nhìn bốn tiền bối của mình, gãi gãi đầu : "cái kia, đúng là vận mệnh ha..."

"muốn chê thì nói thẳng đi nhóc.

Ha, trước kia bận rộn cũng phá bế con, hiện tại con lại ghét bỏ bốn lão già này, khổ quá mà" Lục Uyên vờ như đau khổ, tựa vai Châu Doãn mà khóc nhẹ"ơ, con không có ý đó!"

"xì, kệ hai người họ đi.

Con cũng không phải không quen với cái nết của bà già này" Hoắc Lâm cười khẩy, lại dẫn bọn họ điChẳng qua bọn họ cũng thực sự xui xẻo, bị chuyển xuống thẳng tầng một, xa hơn người khác không ít"ể, Thương Dao gọi này" Úc Dã cảm thấy bộ đàm bên tai run lên, liền gọi mọi người[này, bên đó ổn hết rồi chứ?]"vẫn tốt, đã đến cầu thang lên tầng hai rồi" Úc Dã liếc mấy cái xác kẻ địch nằm trên đất, khẽ nói[ừm, vậy lên văn phòng đi, hiện tại La Kỳ đã đi trước, chúng ta phải dùng tốc độ nhanh nhất để bám theo hỗ trợ]"rõ rồi, hẹn gặp lại ở văn phòng"[ừ, gặp lại sau]Úc Dã cúp máy, quay đầu nhìn mấy người còn lại, liền cùng họ chạy lên tầng hai, mấy esper mới mấy phút trước còn đối mặt với họ hiện tại đã nằm la liệt trên đất"nếu đoán không lầm, có người đợi chúng ta rồi" Châu Doãn cười khẩy, nhìn vết tích trước mặtBọn họ cùng lên tầng, Châu Doãn vừa đi vừa nói : "vết cắt gọn gàng như vậy, nguồn linh lực để lại cũng vừa đủ, chỉ có thể là..."

Tri Sâm!" cả đám đồng thanh hét lên"là Hi Sâm, Hi Sâm mà!"

Hi Sâm tức giận gàoVì sao mấy người họ gọi lão là Tri Sâm ư?

Vì lão già này rất dê, lại còn không thích một với một, cứ phải ba người mới lão mới chịu chơi, vì vậy những người khác đều gọi là "Tri Sâm" vì nó khá giống "three some""chế tiệt, đám các người đúng là khiến người khác chướng tai gai mắt!

Nhưng dù sao cũng là người quen, chúng ta đánh nhanh!"

Lục Uyên đẩy Bạch Diệc qua một bên : "đi đi, mấy ông bà già này lo được, con còn ở đây dây dưa là La Kỳ có chuyện đó nhá""cái kia...

Con cũng không định ở lại đâu" Bạch Diệc nhẹ giọng nóiChâu Doãn : ...Hoắc Lâm vỗ trán không nói gìÚc Dã thì nhịn cườiLục Uyên hít sâu : "vậy còn ở đây làm gì?"

"con không biết đường đi"Không ai nói gì thêm trong vài phútHi Sâm bất lực nhườn đường : "ai dẫn đường cho nó hộ tôi cái, tôi phải làm xong nhiệm vụ rồi về nghỉ dưỡng, không có một sống một còn với mấy người đâu đấy!"

"ô, ông bạn tuy hơi dê nhưng nết vẫn tốt nha.

Vậy tôi và Châu Doãn được đứa nhóc này đi trước, đừng ai đánh chết ai đấy, bái bai!"

Lục Uyên cười nói, nắm cổ áo Bạch Diệc và Châu Doãn chạy đi trước khi Hi Sâm đổi ý"haiz, giờ thì đến phiên chúng ta" Hi Sâm cười khẩyHoắc Lâm và Úc Dã cũng cười, cùng lôi ra cây súng dấu bên hông"ôi mẹ ơi" Hi Sâm tròn mắt nhìn, khẽ nuốt nước bọt : "ê này, đánh có chừng mực thôi đó nghe chưa mày""biết rồi mà, ông bạn già" Úc Dã cười nói, cùng Hoắc Lâm xông lênMà bên này, Thương Dao cùng bốn đứa nhóc kia đã đến được cầu thang tầng ba, chẳng qua khi quay đầu nhìn sang hành lang bên trái lại thấy Hoắc Lâm và Úc Dã đang đánh với Hi Sâm, ba người nọ cũng đã nhìn thấy bà và ba đứa nhóc bên cạnh"ồ, có vẻ như chúng ta gặp được nhau khá nhanh" Hi Sâm vẫy vẫy tay với Thương Dao, lại nhướn mày hỏi : "bà đánh luôn không?"

"cũng được, để đám trẻ làm việc của chúng vậy" Thương Dao cười mỉm, bà biết Hi Sâm không đến nổi quá đáng ghét, chỉ là sở thích của lão khó chấp nhận quá thôi.

Bà vỗ vai Tiêu Yết : "nhớ phải bảo vệ hai cô nương bên cạnh đó nhé, dì sẽ cùng Úc Dã và Hoắc Lâm đi theo sau""vâng, con hiểu rồi" Tiêu Yết gật đầu, lại cùng hai người bên cạnh tiếp tục lên tầngThương Dao thấy họ rời đi, cũng lôi cây súng từ bên hông ra, cười mỉm.

Hi Sâm như muốn hóa đá, không không thành tiếng mà rút kiếm khỏi võ : "mẹ nó, một cây kiếm đấu với ba cây súng, mấy người ác quá đấy!"

"xì, cũng có đánh chết nhau đâu mà lo" Úc Dã cười nói, lao lên đá một cú ngang đầu Hi Sâm, lão cúi đầu né, cất kiếm lại vào vỏ : "rồi, vậy chúng ta đấu đàng hoàng"Chính là súng và kiếm sẽ để đến cuối mới dùng, hiện tại đều là dùng võBạch Diệc chạy như có gắn tên lửa, ngay cả Lục Uyên và Châu Doãn cũng phải cảm thán, bình thường có thấy con nhóc này chạy nhanh thế đâu?Họ đến được tầng bốn, vừa hay lại thấy một đội esper chặn đường"chậc, đúng là phiền phức" Châu Doãn chẹp miệng, liếc mắt nhìn xung quanh liền cười khẽ : "Lục Uyên, cậu dẫn Tiểu Diệc đi đi, đám này để tớ""ừ, cẩn thận chút" Lục Uyên gật đầu, lại kéo tay Bạch Diệc chạy qua đám người, cầm cây sắt nhặt dưới đất đập đám người chặn đường.

Các esper vươn tay dùng siêu năng lực ngăn cản sẽ bị Châu Doãn triệu hồi tường nước chặn lại : "này nha, mấy đứa nhóc đừng có mà chắn đường!"

"bà già này, đồ ngạo mạn!" một esper điên cuồng lao đếnChâu Doãn bĩu môi, giới trẻ bây giờ khó ưa ghê ta ơi.

Bà vung tay, quả cầu nước bộc lấy đầu tên đó, khiến hắn nghẹt thở : "trẻ hư đáng bị phạt đó nha.

Cho nên đừng có láo với người già"Những esper khác cũng thận trọng mà xông lên, có vài người còn đuổi theo Bạch Diệc và Lục Uyên, kết quả bị Châu Doãn làm cho nghẹt thở đến chết, không thì bị mũi tên nước bắn xuyên nãoHai người Lục Uyên và Bạch Diệc lại lên đường tầng năm, chẳng qua tầng này lại khó đi, Lục Uyên gãi gãi đầu : "chết, lâu rồi không đi, giờ cái mê cung này dì không nhớ rõ lắm, cố mò nhen""thiệt tình!"

Bạch Diệc bĩu môi, đành phải dựa theo nguồn linh lực mình cảm nhận được từ viên linh thạch trên khuy cài áo của Dương La Kỳ mà chạy, đương nhiên cách nào vô cùng khó, viên linh thạch đó vốn không tỏa ra quá nhiều linh lực, cho nên việc cảm nhận được nó nào có dễ?Lục Uyên quay đầu nhìn vài esper đã phát hiện mà đuổi theo họ, bà liền dùng siêu năng lực của mình để khiến họ rơi vào ảo mộng, có năng lực và ý chí thì thoát, không thì thôi, xem như đã chếtBạch Diệc nhìn mà ngao ngán : "hên là dì không dùng với con""nếu con muốn thì khi nào đó con ngủ dì sẽ dùng" Lục Uyên cười nói"khỏi ạ"Hai người chạy đến một bức tường cao, Lục Uyên nhíu mày hỏi : "đường cụt?"

"không phải, linh lực vẫn có thể đi qua thì đây chắc là cơ quan"Lục Uyên : "vậy làm sao đây?"

Các esper cấp S cũng đã đến, Lục Uyên nhìn mà hoảng : "này nha, dù không đến nỗi khó đánh nhưng tiêu hao linh lực thì phiền lắm đó!"

Bạch Diệc mím môi, y biết hiện tại nếu dùng siêu năng lực tự tiền thì bản thân có lẽ lát nữa lếch cũng không xong, nhưng nếu không dùng..."cứ chạy đi, để bọn này lo cho" Khương Vũ cùng hai anh họ Tiêu chạy đến, họ có vẻ như đã chạy lên đây rất nhanh"a, đến nhanh phết đó chứ" Lục Uyên cười vangCác esper cấp S lao lên, Tiêu Yết liền dùng siêu năng lực gió chặn họ lại, Khương Vũ dùng siêu năng lực, truyền độc vào không khí xung quanh đám người kia, Tiêu Yên điều khiển linh lực của mình, đi vào tâm trí của một siêu năng lực gia có vẻ mạnh mẽ, người nọ điều khiển hắn đập bể tường, rồi khiến hắn phải tấn công đồng đội của mình"đi đi!"

Khương Vũ quay đầu hét lênLục Uyên và Bạch Diệc gật đầu, tiếp tục chạy lên trênMà bên này, Dương La Kỳ đã thành công kích hoạt thang máy, chuẩn bị đi lên, vừa hay Bạch Liên cùng năm người kia chạy đến"ồ, xem ra chúng ta không cần kích hoạt thang máy nữa ha" Lục Nhiên cười mỉmNam Hạ cũng vẫy vẫy tay với cô : "La Kỳ, đi thôi!"

Dương La Kỳ cười, gật đầu, cô đợi họ cùng vào thang máy rồi bấm nút lênChẳng qua thang máy chỉ dẫn đến tầng hai của tòa tháp là nhiều nhất, sau đó họ lại phải leo thang bộAi mà biết được Bạch Tri cũng đã để người máy tấn công trên này, Nam Hạ và Lục Nhiên xoay xoay khớp tay, Nam Hạ cười mỉm : "mọi người đi đi, đám người máy để bọn này xử lý cho!"

Lục Nhiên thi triển pháp trận trong lúc chạy quanh đám người máy, khiến chúng không thể đuổi theo mấy người kiaBạch Liên lại dẫn bọn họ chạy tiếpDương La Kỳ cảm thấy có gì đó không đúng, kiểu như có hơi dễ dàng quá ấy?Và cô đoán không sai, một esper cấp R bước ra, hắn cười mỉm : "các quý cô, không được đi tiếp đâu""...

Lý Hy?"

Vi Dao Nguyệt nhíu mày"vâng, là tôi.

Đồng đội cũ, lâu rồi không gặp ha?

Chẳng qua mọi người mới tới đây không lâu đã giết cha của tôi, mất lịch sự thật đó" Lý Hy cườiBạch Liên bĩu môi, tên này lúc trước theo đuổi Vi Dao Nguyệt, tỷ chướng mắt liền mấy lần tẩn hắn, chẳng qua khi rời khỏi thành phố Y mấy năm thì Bạch Liên và Vi Dao Nguyệt cũng quên mấtTên này là con trai của Lý Huy, là một tên cấp R "haiz, oán hận chưa giải quyết thì khó chịu lắm, cho nên Dương La Kỳ cùng Dương Tố Tố và Thịnh Thanh đi tiếp đi, chị và Nguyệt phải xử lý tên này cái đã""được, hai đứa cẩn thận" Thịnh Thanh gật đầu, lại kéo hai đứa nhóc bên cạnh chạy điVi Dao Nguyệt liếc Lý Hy, khẽ nhíu mày : "ồ, không phải mình cậu nhỉ?"

Lý Hy cười, thân ảnh hắn dần tách ra, thành các bản sao khác của hắn : "hì hì, dù gì siêu năng lực của tôi là sao chép mà"Bạch Liên lao lên đá vào đầu Lý Hy, hắn liền né sang một bên, tên bản sao liền đấm tới.

Vi Dao Nguyệt nhanh chóng phá cửa sổ, sau đó thi triển sấm chớp liên thanh, tiêu diệt kha khá bản sao của Lý Hy, hắn cười : "ừm, không tồi, đúng là siêu năng lực của các esper cấp R mạnh nhất nhỉ?

Nếu tôi cũng ở đời năm thì có lẽ sẽ được chứng kiến nhiều thứ hơn, đáng tiếc ghê"Tiếp đó, hắn sao chép năng lực của Vi Dao Nguyệt, còn Bạch Liên lại dùng chân tay không để đánh, một chút linh lực cũng không lộ thì sao chép kiểu gì?Cho nên hắn hiện tại vẫn chỉ đang khiêu khích cho Bạch Liên dùng siêu năng lực, hắn biết rõ một chiêu năng lực của Bạch Liên kia chỉ cần sao chép được một chiêu đó hắn liền sẽ có cơ hội thắng cao hơnĐến tầng ba lại gặp phải bày sói robot, Thịnh Thanh và Dương Tố Tố liền thả Viên ra từ không gian để chiến, họ để Dương La Kỳ chạy tiếp"chị, chị đi trước đi, tầng này để bọn em lo" Dương Tố Tố cười cười với chị họ, sau đó lại nả đạn vào bọn người máy kia, Viên lao đến cào nát bọn nó, Thịnh Thanh lại điều khiển trọng lực của bọn nó càng lúc càng nặng nềDương La Kỳ thấy đám người máy sói bị hành như vậy cũng có chút yên tâm mà chạy tiếp, lần này vẫn chạy lên ổn thỏaMà Dương La Kỳ sau khi lên tầng bốn của tòa tháp lại thấy không ổn, cô cầm súng mà lẩn trốn sau mấy cây cột"ôi chao, cô có khiếu làm đặt vụ dó" tiếng của Shadows vang lên"ha, chịu xuất hiện rồi à""ừ, đến trò chuyện với cô chút thôi, hahaha" Shadows cười nóiDương La Kỳ chỉa súng ngay đầu hắn, nhíu mày : "chúng ta có chuyện để nói với nhau sao?"

"ừm hứm, tôi biết cô không có gì tò mò nữa rồi.

Nhưng tôi không thích điều đó, cô suy luận quá nhạy bén, giải đáp bí ẩn của EFE quá nhanh.

Cho nên, tôi cho cô biết một sự thật nhỏ nhé""sự thật gì?"

Shadows cười, búng tay một cái liền dịch chuyển cả hai đến căn phòng có bàn ghế của tầng bảy, hắn cười : "nào, ngồi xuống đi bạn hiền.

Thời gian cho cô không nhiều đâu, nhưng cô bắt buộc phải bỏ thời gian trò chuyện với tôi đấy, vì đây là việc quan trọng mà"Dương La Kỳ ngồi xuống đối diện, ngồi chéo chân đầy lạnh lẽo nhìn Shadows, cây gậy bóng chày được cô để bên cạnh, Shadows cười : "không cần phải đề phòng thế đâu, tôi thật lòng muốn nói chuyện với cô mà, bạn hiền""bạn cái đầu anh""xì, hỗn ghê ta ơi, quả nhiên ở bên cạnh Bạch Diệc quá lâu cô sẽ thành như vậy.

Nhưng bỏ qua chuyện đó đi, tôi hỏi cô, thí nghiệm EFE này thực sự có thể mang lại cho con người nguồn sức mạnh lớn đến thế này sao?"

Dương La Kỳ : "mặc dù không có chứng cứ, nhưng tôi dám nói là không thể.

Không nói đến cái khác, nhưng siêu năng lực gia tinh thần đã chạm đến ngưỡng của không gian thế giới rồi, điều này thực sự chỉ vì một loại thuốc mà thành sao?"

"ôi quả nhiên bạn tôi rất nhạy bén.

Cô đúng rồi, đây không phải hoàn toàn do thuốc của EFE, đúng hơn nó chỉ là nguồn dẫn thôi.

Dương La Kỳ, cô thử nghĩ, thế giới này có thần không?"

"có cũng được, không có cũng được, dù gì tôi cũng không tin vào thần linh" Dương La Kỳ khẽ nói "ưm, đó là lý do cô có thể ngồi ở đây trò chuyện với tôi" Shadows cười, đứng dậy đi đến bên cửa sổ : "cô biết không, thế giới này thực sự có thần, mà cô lại là người được chọn đến chứng kiến thần đến thế giới này""anh muốn nói anh là thần?"

"haha, chỉ là đã từng, bây giờ tôi bị trục xuất rồi""vừa lắm"Shadows nghe vậy liền cười khúc khích, bóng đen xung quanh hắn tảng đen, dần lộ ra hình dạng thật"ha, quả nhiên là anh, Tiết Đoàn""hahaha, sao cô biết thế?"

"cái lúc anh đến đưa Bạch Diệc đến văn phòng, bóng đen ở cửa sổ cũng rời đi, nó biến mất.

Và linh lực của nó vẫn vướng ở đó, là một esper hệ tinh thần, tôi đương nhiên có thể cảm nhận được""phì, rõ ràng không phải chỉ mình cô là hệ tinh thần, nhưng cô đoán xem tại sao lại chỉ có cô cảm nhận được, bạn hiền?"

Tiết Đoàn cười hỏiDương La Kỳ trầm ngâm, cô không muốn tin vào điều mình sắp nói, nhưng không thể không trả lời : "vì tôi được thần chọn"Tiết Đoàn cười, vỗ nhẹ tay : "đúng rồi đó bạn tôi, thế giới này chỉ là một tiểu thế giới trong hàng ngàn thế giới được thần cai quản, vừa hay nơi này là do tôi, cựu thần quản lý.

Nhưng người dân ở nơi này thật khiến tôi thất vọng, có lẽ là tôi đi qua quá nhiều nơi được cai trị bằng phép thuật quá tốt cho nên mới thấy nơi được tồn tại bởi luật lệ khá nhàm chán.

Vì vậy tôi đã giúp mọi người, giúp họ mạnh mẽ để cải thiện thế giới""tình cờ, việc làm của tôi đã bị một vị thần khác để ý.

Cho nên tôi đã bị trục xuất, để duy trì sự tồn tại của mình, tôi đã chọn ra một người làm sợi dây kết nối của sức mạnh và sự sống.

Người đó chính là cô, bạn hiền của tôi" Dương La Kỳ nghe hắn nói xong, sắc mặt không có gì thay đổi, cô chỉ hỏi : "tại sao?"

"tôi nói rồi đó, vì nơi này quá hỗn loạn, một vài kẻ yếu sống cũng không biết điều, mà họ lại không thể làm gì kẻ mạnh vì hai chữ "pháp luật" cho nên tôi cho họ cơ hội đáp trả bằng sức mạnh.

Những kẻ yếu không biết trở mình thì thành xác sống hoặc bị giết, thế thôi.

Kẻ mạnh được đặt lên trên, luôn là vậy mà" Tiết Đoàn cười nóiNghe từng câu từng chữ hắn nói, Dương La Kỳ chỉ thở dài, cô đứng dậy quay người rời đi : "vậy tôi sẽ giúp anh nhìn cho kĩ, cái người được thần chọn trong lời anh nói, sẽ giết vị thần đó bằng chính đôi tay của mình"Tiết Đoàn cười phá lên, hắn vỗ tay, nói : "được, tôi đợi!

Cô tốt nhất phải nhanh lên, trước khi giết được tôi, hãy phá hủy cổ máy hủy diệt mà Bạch Tri tạo ra đi, làm cho đẹp một chút nha!

Hahaha!"

"vậy hẹn gặp lại anh trên chiến trường, đồ thần đằng""chẹp, cái mỏ hỗn quá chừng" Tiết Đoàn cười khúc khích, hắn cười vui vẻ mà lăng tăng đi mở ra con mắt thứ ba, quan sát mấy người đang đánh đấm bên dưới mà gật gù : "ừm ừm, không hổ là đám trẻ mình tin tưởng, mạnh ghê ta ơi.

Bọn trẻ nhất định phải lên được đây nha, nếu không thì mọi chuyện sẽ chán lắm.

Giờ thì quay trở lại xem lão già kia kích hoạt bom thôi, hihihi"Chớp mắt hắn đã biến mấtDương La Kỳ vốn còn đang trốn ở cửa, cô khẽ cườiThần?

Không phải vẫn là không chú ý đến một con người nhỏ bé ở đây sao?

Trèo lên cây càng cao ngã xuống càng đau, vậy nên Dương La Kỳ nhất định phải để vị thần này ngã đau đến chếtMà bên này những người khác cũng đã lên tầng, hội ngộ cùng Bạch Liên và Vi Dao NguyệtThương Dao nhìn Lý Hy chết với một cây sắt đâm xuyên, bà nhìn sang Bạch Liên đang được Vi Dao Nguyệt lau máu trên mặt cho, khẽ thở hắt ra.

Tên Lý Hy này cũng mơ mộng quá rồi, Bạch Liên vốn chẳng cần dùng đến siêu năng lực để xử lí một tên ngu ngốc như hắn"hơ hơ, tội nghiệp anh bạn này, có lẽ là lúc chết cũng không hiểu lý do sao bản thân lại chết" Trịnh Trí cười khẩy, vươn tay rút cây sắt đang đâm trên người hắn ra rồi đâm thẳng vào đầu Lý Hy : "đề phòng lại cắn thuốc thì khổ""tuy biết là anh có lý do, nhưng mà nhìn ghê quá à" Tiêu Yên bĩu môi nói"chắc em hiền" Tiêu Yết nhìn em gái mà bất lực, ban nãy là người nào dùng đồng đội của người ta để đâm nát sọ người ta hả?"hic, em hiền mò, chị nói xem đúng không?"

Tiêu Yên bám lấy tay Khương Vũ, liếc mắt khiêu khích Tiêu Yết"chứ sao nữa" Khương Vũ phối hợp nựng cằm Tiêu Yên, cười khẩy liếc Tiêu Yết"đậu xanh, giờ này còn nhét cơm chó vào mồm bổn đoàn trưởng đây" Tiêu Yết bĩu môi, không thèm chấp nữa mà quay điBạch Phong và Trịnh Trí nhịn cười đến tím mặt, Hoắc Lâm và Úc Dã cũng đau lòng nhấn cây sắt đâm trên đầu Lý Hy sâu hơn, ôi tội nghiệp thằng bé ghê Tầng tiếp theo chính là đoàn tụ cùng Thịnh Thanh và Dương Tố Tố cùng chú sói ViênNhìn mấy con người máy bị nát bét, Nam Hạ đưa ngón tay cái lên : "tuyệt, còn nát hơn cái đóng bên dưới mà anh với Lục Nhiên làm nữa!"

"hihi, bọn em mà lị" Dương Tố Tố cười nói"mấy đứa giỏi quá, lát nữa nhớ bảo vệ mấy dì nhen" Lục Uyên cười hề hề nóiChâu Doãn gật đầu phụ họa : "đúng rồi, mấy dì tuổi già sức yếu rồi đó~"Đám nhóc không nói gì, ba phần bất lực, bảy phần cạn lời"mấy dì còn không bảo vệ tụi nhỏ thì thôi ấy chứ" Thương Dao cười khẩy"cậu im đê!"

Lục Uyên và Châu Doãn quay đầu trừng mắt nhìn bàBạch Diệc tiến lên mấy bước, cảm nhận nguồn linh lực từ linh thạch càng ngày càng gần.

Y gỡ cả bao tay ra, để lộ đôi tay trắng nõn cùng với nguồn linh lực mạnh mẽ"ha, xem ra em vội nhất nhỉ?"

Khương Vũ cười nhếch mép"vâng, vội lắm" Bạch Diệc nhanh chóng lên tầng tiếp theo, những người khác cũng nhanh chóng theo sauBạch Diệc cảm nhận linh lực trong người đang rất náo động, y khẽ cười.

Trái tim của Bạch Diệc cũng đang không yên đây, nếu Bạch Tri làm gì Dương La Kỳ, y sẽ chính tay giết ông ta--------------------------------------------Tác giả : tạm thời không biết nói gì, nhưng có thể an ủi mọi người rằng sẽ không chết quá nhiều người đâu
 
[Bhtt] Nếu Ta Yêu Nhau Ở Mạt Thế
Chap 45 : quân tiếp viện


Dương La Kỳ lúc này đã ở tầng chín, cũng đã gặp được Bạch Tri, lão thong dong nhìn cô, vẫy vẫy tay : "rất vui được gặp lại, cô La.

Hừm, hiện tại tôi không rõ tên cô, tạm thời chưa đổi cách xưng hô, mong cô thông cảm""vâng, tôi rất thông cảm, nhân tiện thì, tôi họ Dương" Dương La Kỳ cười, lấy cây gậy bóng chày bên hông ra "ồ, xem ra thứ đó rất có ít cho cô Dương nhỉ?

Tôi rất vui vì vật mình tùy tiện làm ra giúp ít cho cô đấy" Bạch Tri khoanh tay, bình thản nhìn Dương La KỳCô cười, chạy như bay đến.

Bạch Tri không né, lão biết thừa Dương La Kỳ sẽ không thể gây được tổn hại gì cho mình.

Dương La Kỳ thật ra cũng không có ý định đóRầm một tiêng, bức tường đằng sau lưng Bạch Tri vỡ nát, để lộ cái cầu thang dẫn lên lầu.

Dương La Kỳ không quay đầu, cô chỉ cười khẽ : "tôi không rảnh để đánh với ảo ảnh, nhưng nếu có dịp, tôi sẽ thử sau"Bạch Tri cười nhạt, hình ảnh nhòe một chút rồi trở lại bình thường : "tuổi trẻ tinh mắt thật, đừng sống sót trở về nhé""haha, tôi không nhận" Dương La Kỳ lại tiếp tục chạy lên trênMà bức tường đó lại được khôi phục bình thường.

Bạch Tri ở trên tầng mười ba ung dung quan sát màn hình từ ảo ảnh màn chiếu mình để lại.

Vốn định cầm chân, nhưng không thành công cho lắm?Tại sao Dương La Kỳ lại biết đó không phải người hả?

Vì ảo ảnh sẽ có linh lực thuần của linh thạch, còn một siêu năng lực gia lại sở hữu linh lực đa dạng, đối với esper khác có lẽ sẽ khó phát hiện, nhưng là một esper hệ tinh thần, Dương La Kỳ không khó để nhận raHơn nữa, mọi thứ đều trong "dự đoán" của côÂy da, chỉ là có chút đáng tiếc khi "dự đoán" chỉ dừng lại ở tầng mười hai, Dương La Kỳ cũng muốn tiếp tục nhìn lắm chứ, nhưng dùng nữa là chạm đến giới hạn rồi, khỏi tỉnh luôn đóCô rời đi, những người khác lại đến, họ đương nhiên vẫn là nhìn thấy Bạch Tri, duy nhất mỗi Bạch Tri, còn lại chỉ là một căn phòng trống rỗng"ồ, đến nhanh ghê, xem ra mê cung của trụ sở thí nghiệm đã không còn tốt như trước" Bạch Tri cười khẽ, vỗ tay nhẹThương Dao nhíu mày, Lục Nhiên và Bạch Diệc nhìn nhau, muốn lao lên đấm cho lão già này mấy phátKết quả lại bị Châu Doãn ngăn lại, Lục Uyên cười khẽ : "mấy đứa à, chiến trường quan trọng nhất không phải chém giết, mà là chiến thắng, và con đường chiến thắng không nhất định phải dùng vũ lực.

Muốn thắng, phải biết quan sát, nghe chưa?"

"ây da, xem ra mấy đứa chưa được tốt nghiệp đâu" Úc Dã cười trêu chọc, lại nhún vaiDương Tố Tố khó hiểu gãi gãi đầu : "vậy phải làm như thế nào đây ạ?"

Hoắc Lâm lấy một viên linh thạch trong túi ra, ném vào Bạch Tri, lão liền dùng tay bắt lấy : "ý gì đây?"

Hắn không nói, quay người đi đến bên cửa sổ, đập nát nó, sau đó lại nhìn Vi Dao Nguyệt : "Dao Nguyệt, dẫn xét đánh nát bức tường đó đi"Vi Dao Nguyệt hiểu ra, dẫn một đạo xét đánh vào, bức tường kia lại đổ nát, Bạch Tri khẽ nhíu mày : "không để người trẻ tìm hiểu, mấy lão già các người nhiều chuyện thật đấy""nhiều chuyện?

Tổ sư nhà ông.

Hahahahah!

Cái người khiến đại dịch xác sống bùng nổ là ông, muốn trở thành đấng cứu thế giải cứu mọi người cũng là ông, ai nhiều chuyện?"

Thương Dao cười không ngừng, như thể mới nghe được câu chuyện cười trăm năm có một"sao bà biết?"

ảo ảnh lây động, bắt đầu nhiễu loạn"đừng quen, năm đó tôi cũng ngang hàng với ông đấy, lão già" Thương Dao cười khẩy, dẫn cả đám tiếp tục chạy lên tầngMà bên này tầng mười sớm đã bị Dương La Kỳ làm cho bất tỉnh hết.

Theo "dự đoán" lúc trước cô đã tiên đoán được, tầng mười chỉ là một đám xác sống phiền phức được thả ra.

đối với một người đã sở hữu nguồn linh lực lớn mạnh như Dương La Kỳ, cái thứ mạnh mẽ tới mức có thể khiến cho Bạch Diệc hộc máu thì đương nhiên đám thây ma xác sống này chẳng là gìCô bình thản đi ngang qua chúng, chẳng qua có vài con cấp cao khó bị khống chế, Dương La Kỳ đương nhiên biết, nhưng cô không có thời gian đánh, con nào tới thì cô né.

Né không hiệu quả thì chạy, nói chung là lên tầng rồi thì tụi nó cũng không đuổi theo đâu, thiết lập là thế màNhững người khác lên tầng mười nhìn thấy cảnh tượng xác sống nằm la liệt, không đoán cũng biết là Dương La Kỳ làm bằng cách nào, dù gì lúc nghe Bạch Diệc kể về cách cả hai "giải thoát" cho các bạn học khác thì ai cũng thầm kinh ngạc về nguồn linh lực dồi dào của Dương La Kỳ rồiChẳng là có vài con thây mà cấp A còn tỉnh, lò mò ngồi dậy, nhờ chúng nó mà mấy con khác cũng ngồi dậy theoBạch Diệc bĩu môi, không khỏi tức giận với cái đám cấp A kia : "xác sống gì mà dai như đỉa ấy!"

"em nói xem tụi nó có hiểu không?"

Bạch Liên liếc y, không khỏi bất lựcThịnh Thanh nhìn họ như vậy cũng bất lực, thi triển siêu năng lực của mình, khiến đám xác sống bị trọng lực ép đến nát bét, vài con trụ được lại bị Dương Tố Tố bắn chết"quào, cây AK47 này được phết" Nam Hạ ở bên cạnh cảm thánDương Tố Tố cười hề hề, cọ cọ má với cây súng : "bảo bối của em đó, siêu xịn luôn!"

Thương Dao không nhịn được cười, cây súng này còn bắn vỡ được cả giáp linh thạch, đương nhiên không phải vật bình thườngRồi, lên tầng thôiDương La Kỳ hiện tại đã ở trên tầng mười hai, tầng mười một ban nãy chỉ đơn thuần là một căn phòng có đồ ăn thức uống, đương nhiên nó không có vấn đề gì mới là chuyện lạ.

Cho nên cô không thèm nhìn mà dứt khoát đi lên, tầng mười hai này chính là không gian ảo cảnhCô hít sâu, mở cánh cửa của tầng mười hai này ra, chậm rãi tiến vàoKhông quá bất ngờ khi cô nhìn thấy Bạch Diệc đầu tiên, và "Bạch Diệc" này so với bản sao thì đúng là giống với hàng thật 90% luôn đó chứ"a, cậu tới đây rồi sao?

May quá, tớ còn sợ cậu gặp nguy hiểm gì ở trên đường luôn cơ" người đó cười, thở phào một hơi nhẹ nhỏm, lại tiến tới nắm lấy tay Dương La Kỳ : "nào, chúng ta mau đi thôi"Mặc dù biết đây không phải là thật, nhưng lòng cô không khỏi dao động, Dương La Kỳ không chớp mắt, nhìn chằm chằm nó : "cậu lên đây nhanh thế, và chúng ta đi đâu đây?"

"Bạch Diệc" đó cười mỉm, nụ cười như chứa thuốc mê, đầy mê hoặc : "hihi, những người khác tự lo được nên tớ lên trước, và chúng ta đương nhiên sẽ rời khỏi đây, cậu đã chịu đủ rồi.

Nguy hiểm không nên đến với cậu, tớ đã mong cậu có thể làm một cô nàng tự do hơn""vậy sao...

Vậy cậu nghĩ ở nơi này cùng mọi người chiến đấu hết mình, có tính là tự do không?"

Dương La Kỳ có chút tò mò hỏi"đương nhiên là không rồi, nó nguy hiểm, quá nguy hiểm.

Cậu có thể sẽ mất mạng, cậu biết rõ là tớ không muốn vậy mà?

Cho nên, có thể đưa cho tớ viên linh thạch kia được không?

Mặc dù đưa cậu ra khỏi trận chiến này là điều tớ có thể làm được, nhưng muốn bảo vệ cậu chu toàn thì sức mạnh hiện tại vẫn chưa đủ" người đó thở hắt ra, lại bĩu môi chán nản nóiDương La Kỳ nghiêng đầu, chớp chớp mắt nhìn "Bạch Diệc" rồi lại hỏi : "vậy nếu không đưa cho cậu thì sao?"

"Bạch Diệc" khó hiểu nhìn Dương La Kỳ, lại "ơ" một tiếng, nó khựng lại lúc lâu rồi mới nói với cô : "cậu sẽ không sống được""vậy à..."

Dương La Kỳ gật đầu xem như hiểu ý, người trước mặt lại thúc dục : "vì vậy mau đưa cho tớ đi, nếu không..."

Nhìn Dương La Kỳ lấy khuy cài áo ra, tên đó lại càng phấn khích mà không nói thành lời, kết quả đã bị cô dùng gậy vung thẳng vào mặt : "xin lỗi, không có dao"Vậy nếu có dao thì đâm thành ra thế nào hả?!

Tên đó sững sốt ngã xuống, máu mũi chảy, máu trong người cũng ọc ra, hắn căm phẫn nhìn Dương La KỳCô lại gãi gãi đầu, có chút không vui : "đánh thế rồi cũng không lộ nguyên hình nữa hả, sao dai vậy nhỉ?"

"con mẹ nó, đánh người mà ý kiến thế hả?!!"

"à..."

"à cái ông bà già cậu chứ à!"

"thì ra là một tên nóng tính" Dương La Kỳ tròn mắt, có chút kinh ngạc"má mày, đánh muốn bay đầu người ta như vậy, thằng điên mới không nổi nóng ấy!"

Được rồi, cô nghĩ tốt nhất mình không nên nói nữa, bị đánh không nói, nhưng bị chửi không có vui đâu nhaTrước khi tên đó mở miệng chửi thêm, Dương La Kỳ dùng chân giữ cổ hắn lại, sau đó một gậy đánh gãy cổ người ta"má ơi, tàn nhẫn giữ thần" thanh âm quen thuộc từ đâu vang lênDương La Kỳ chợt nhận ra trong "dự đoán" không có điều này, liền cảnh giác quay đầu lạiBóng hình thân quen ấy lại xuất hiện, không ai khác ngoài Bạch Diệc.

Dương La Kỳ chớp mắt, chậm rãi tới gần, cô khẽ nhíu mày : "sao cậu lên nhanh thế?"

"vì cậu" Bạch Diệc không suy nghĩ mà đáp"những người khác thì sao?"

Dương La Kỳ tò mò hỏi, cô có cảm giác này không giống ảo ảnh do tầng mười hai tạo ra"chẹp, họ cũng ở trong đây, nhưng nhìn thấy hành động vừa rồi của cậu đều lùi một bước rồi" Bạch Diệc bất lực nói, lại nhìn quanh : "...

Hình như tớ lạc họ luôn rồi"Dương La Kỳ : ...Bạch Diệc cười hì hì, gãi gãi đầu, sau đó lại nắm tay cô : "thôi, ta đi nào""đi đâu?"

"tìm họ chứ đâu, có mỗi hai bọn mình lên tầng cuối là chết ngắt đó" Bạch Diệc nói, sắc mặt không khỏi tò mò : "ê này, đừng bảo cậu nghi ngờ tớ đấy nhé?"

Một gậy kia đánh tới, Bạch Diệc lập tức khụy gối ôm lấy chân Dương La Kỳ : "cậu thử người bằng cách này là hàng thật cũng tèo đó!"

Ờm, chắc không cần thử nữa, đây hẳn là người thật rồiVì hàng giả sẽ không quan tâm quá nhiều đến việc tình cảm riêng mà chú tâm vào lợi ích ban đầu chúng nhắm đến.

Và đương nhiên Bạch Tri sẽ không thiết lập ảo ảnh nào dụi mặt vào bụng người ta mà hít hà đâu, thề đó"đừng dụi nữa, áo bị cậu dụi rách cho coi" Dương La Kỳ bất lực xoa xoa đầuBạch Diệc cười hề hề, vốn định lợi dụng tình thế dụi thêm chút, nhưng thôi, cây gậy kia vẫn còn trên tay Dương La Kỳ, y không nghĩ cô sẽ đánh hàng thật, nhưng người này là Dương La Kỳ, làm gì tuân theo lẽ thường đâu chứ?Cuối cùng Bạch Diệc cũng nghiêm túc lại, nắm lấy tay Dương La Kỳ đi trong màn sương chỉ có thể thấy được người bên cạnh, y phát hiện đã đi được một đoạn rồi lại chưa chạm tường, quay đầu nhìn Dương La Kỳ, cô cũng gật đầu, thở dài : "xem ra ảo cảnh này còn dính đến không gian địa hình nữa"Nếu đã thế, thì xua tan sương mù thôi.

Bạch Diệc tập hợp năng lượng tạo ra quả cầu không gian cỡ nhỏ bằng lòng bàn taySau đó, quả cầu đó hút hết sương mù xung quanh rồi phát nổ, đương nhiên không gây hại gì đến con người, chỉ có làn sương là tiêu tanLúc này bọn họ mới phát hiện ra những người khác luôn đứng sau mình, mấy người đó cũng bất ngờDương Tố Tố vui mừng ôm lấy Dương La Kỳ : "aaa, chị ơi, em cứ sợ chị gặp nguy hiểm không!"

"không sao, chị ổn mà, hihi" Dương La Kỳ cười, xoa xoa đầu Dương La KỳBạch Diệc đứng cạnh cũng bất lực bĩu môi, mình ôm thì cô không cho đâuBạch Liên và Bạch Phong cùng cười, tiến đến vỗ vai em gái : "quen chưa em?"

Này, từ khi nào hai anh chị đồng lòng quan tâm em gái thế?

Y quay đầu nhìn cả hai.

Bọn họ không nói, chỉ cười mỉmThương Dao thấy đã đông đủ, bà cười cười vỗ tay hai tiếng, sau đó vứt cái áo khoác màu đỏ của mình đi, ngoắc tay với mấy người đằng sau : "nào nào, chúng ta cùng làm bài thi tốt nghiệp nào"Những người khác rõ ràng nhờ câu này mà tinh thần phấn chấn hẳn lên, bật cười mà đi theo Thương DaoMà dưới này quân cảnh vệ đang đánh nhau quyết liệt, trực thăng giao chiến trên không liên tục bị rơi mấy chiếc.

Các esper có người sống dở chết dở, có người vẫn liều mình chiến đấuNgười dân sớm đã được dẫn xuống hầm an toàn, dưới này có vài cái màn hình chiếu lớn do Bạch Tri sắp đặt, để họ có thể nhìn được trận chiến bên ngoàiCánh cửa tầng mười ba mở rộng, một căn phòng với cái trụ sắt nối lên trên chiếm tầm nhìn, trụ sắt đó có một cái nút đỏ chót. bên cạnh đó là một cái ghế tựa thoải mái, Bạch Tri đang ngồi ở đó, lão nhìn họ, cười khẽ : "đi nhanh đó""ông nói đi, muốn chết kiểu nào?"

Úc Dã nổi gân xanh, nén tức giận hỏi"mạnh miệng nhỉ?

Đây không phải sân chiến đấu của chúng ta, và ta sẽ không phải người chết" Bạch Tri ngạo mạn cười khẩy, sau đó lại vươn tay nhấn cái nút đỏ kiaMấy người đối diện liền hoảng, Nam Hạ lập tức biến tay thành kiếm lao tới, những người khác né đường rồi theo sauĐáng tiếc một nhát đó lại bị chặn lại bằng tay.

Ừm, chính là bằng tay khôngTiêu Yết nhíu mày, vô cảm nhìn người bất thình lình xuất hiện kia : "thực sự thất vọng đó, Tiết đoàn trưởng"Tiết Đoàn cười, lắc lắc đầu : "đoàn trưởng Tiêu nói gì thế?

Thân là chủ mưu, tôi làm anh thất vọng cái gì?"

Bạch Tri nhân lúc những người khác không chú ý, đã lên quả cầu của tòa tháp, cũng là nơi cao nhất và nguy hiểm nhất, nơi chứa bom"chủ mưu...

Anh?!"

Khương Vũ trừng lớn mắtTiết Đoàn bình thản buông Nam Hạ ra, sau đó nghiêng nhẹ đầu mà cười mỉm với Dương La Kỳ : "bạn hiền của tôi, cô nói xem đúng không?"

Mọi người đồng loạt nhìn Dương La Kỳ, cô cười ngượng một chút, sau đó lại lườm Tiết Đoàn, vung gậy đến trước mũi hắn : "muốn thế nào?"

Tiết Đoàn cười, sau đó giữ cây gậy bóng chày của Dương La Kỳ lại, vươn tay nhéo má cô : "hiện tại tôi không đánh với cô đâu, bạn hiền à"Không ai nói gì, chỉ thầm lặng nhìn Bạch Diệc đã nổi gân xanh, từ đằng sau đấm một cú xuống đầu Tiết Đoàn, hắn xém nữa đã ngã xấp mặt, trừng mắt liếc Bạch Diệc, trong giây phút đó hắn có chút ngây ra, bất quá vẫn kịp phản ứng búng tay biến mất.

Bạch Diệc cười khẽ, tay siết chặt : "biết thế ngay từ đầu đã bóp cổ hắn đi cho rồi""ahaha...

Em đừng có tung quả cầu không gian đó ra, chết hết đó!"

Thịnh Thanh hốt hoảng gào thét"xì..."

"em "xì" cái đầu em, mau đi lên đó thôi, anh thấy cái nút đỏ kia cũng ngứa mắt lắm rồi đó" Trịnh Trí thở hắt ra một hơi, lại kéo Bạch Diệc từ dưới cõi hận thù trở lạiQuả cầu kính lớn, rộng rãi và cực kì nguy hiểm.

Dương La Kỳ nhìn quanh, thận trọng di chuyểnỞ đây không thể thấy được nơi nào là bom, nếu vô tình dậm phải hay kích hoạt cái gì đó thì tan tành may khói cho coi!"nếu đã đến đây, chúng ta bắt đầu nào" Bạch Tri cười lạnh, lấy ra một khối vuông nhỏThương Dao vừa nhìn thấy đã biết là cái gì, lập tức nhặt cây sắt được xếp ngay ngắn bên cầu thang, đập vỡ của kính"dì Thương...?"

Tiêu Yết ngơ ngác nhìn Thương DaoHoắc Lâm cắn răng, không khỏi nhíu mày : "đó là giáp robot, sản phẩm tiên tiến đằng sau EFE"Ngay lập tức, Bạch Tri bấm nút, khối vuông đó bao lấy tay lão sau đó là toàn thân.

Cho đến khi Bạch Tri có được bộ giáp người máy hoàn thiện"hãy chiêm ngưỡng đi, chiến giáp của ta!"

Bạch Tri ở bên trong giáp cười lớn mà gào lênKhói từ chiến giáp bùng ra, may mắn có đường thoát hơi từ chỗ kính vỡ bị Thương Dao đập vỡ, khói từ đó thoát đi hết, bằng không có lẽ sẽ chiến đấu trong tầm nhìn siêu hạn chếThương Dao cười lạnh, vươn tay ấn khuy cài áo của mình : "lão già, đừng quên sản phẩm này có một phần là tôi nghĩ ra!"

Bộ giáp chiến đấu mà bạc phủ khắp người Thương Dao, những người khác đều ngây người, Lục Uyên cũng chỉ biết thở hắt ra : "lão đại chẳng chịu yên thân gì hết, hừm"Tiết Đoàn ngồi ở bên trên quả cầu kính, nhìn mọi thứ bên dưới, từ sự hỗn loạn của những đoàn quân đang nỗ lực hết mình cho đến những con người vì cái gọi là "hòa bình" mà chiến đấu, hắn có chút bất lực, cúi đầu cười khẽTại sao hắn lại chọn thế giới này?

Chỉ là tình cờ thôi, trong lúc dạo chơi trên Thiên giới, Tiết Đoàn vô tình thấy thế giới này, rõ ràng ban đầu là một thế giới yên bình, lại vì một cuộc thí nghiệm mà bạo loạn trong xác sống, thế mà con người ở nơi này vẫn tin vào pháp luật, sống chết chẳng phân địnhLúc đó, Tiết Đoàn đã rất tò mò, nếu ban cho con người một mặt tốt của EFE thì sẽ làm sao?

Thay vì làm xác sống vô tri vô giá, họ sẽ trở thành người mang sức mạnh to lớn, lúc đó pháp luật có còn tồn tại không?

Không nghĩ cũng biết là không rồi.

Hơn nữa Tiết Đoàn còn tò mò, người sở hữu sức mạnh to lớn như vậy, sẽ là kẻ hủy diệt thế giới hay cứu nó?Cái này thì hắn đoán không ra, nhưng hắn nghĩ về việc hủy diệt hơn.

Vì vậy thay vì chọn những thế giới cần hỗ trợ khác, cần triệu tập siêu anh hùng.

Tiết Đoàn lại xin Thượng Thần cho mình đến thế giới này, nơi được gọi là "Trái Đất"

Với thân phận là một vị thần xưa nay luôn đúng quy tắc, lại giúp vô số thế giới trở lại trật tự, Tiết Đoàn đã được chấp nhận yêu cầu.

Chẳng qua trước khi để hắn đi, Thượng Thần đã nhắc nhở hắn : "Trái Đất...

Hiện tại đang có một mối đe dọa, Thiên giới còn đang trực chờ xử lí, ngươi có chắc là muốn đi không?"

"haha, chỉ lại đại họa mất nhân tính thôi, tôi vẫn lo được" Tiết Đoàn cười khẩyThượng Thần nhìn hắn, không nói thêm, chỉ gật đầuSau khi đến nơi này, Tiết Đoàn đã trải qua một lần kiếp sống của kẻ mang sức mạnh lớn nhất - Bạch TriĐương nhiên, thế giới sau khi được lão thống trị đã lần nữa rơi vào đại họaTiết Đoàn vô cùng hoảng loạn, lập tức dùng nguyên khí của bản thân thiết lập lại thế giới lần nữa.

Lần này hắn tìm những người giỏi, có đức tính thanh bình để cứu thế giới này.

Đó chính là các esper của đời năm, họ là những con người hiếm hoi mang nguồn sức mạnh khổng lồ sẵn sàng hi sinh vì thế giớiVà không quá ngạc nhiên khi thế giới lại tận diệt, lần này hắn không đủ nguyên khí khôi phục thiết lập thế giới, vì nguồn nguyên khí đó đều dùng để duy trì sức mạnh cho các esper đời năm của EFE rồiChẳng qua, lại xuất hiện một esper thời gian, lần này sang lần khác liên tục đưa mọi việc trở về lại điểm khởi đầu.

Chỉ đáng tiếc, đã thất bại liên tục năm lần.

Vì vậy, trong lần tiếp theo, Tiết Đoàn dùng thần tính của mình, đổi lấy một người sẽ thay đổi tất cả, mang vận mệnh tìm ra con đường mới khi có thể tiên đoán được tương laiKhông ai khác, người đó là Dương La KỳMà vì có Dương La Kỳ, mọi việc thực sự thay đổi rất nhiều, nhưng lần này chỉ tiếc một điều, Tiết Đoàn sẽ không còn là vị thần đầy trong sáng nữa, hắn đã bỏ đi thần tính, đưa một thế giới nhỏ vào chiến tranh hết lần này đến lần khác.

Hình thành nên một bản ngã, mà bản ngã đó là "Shadows"Nó không còn mong muốn hòa bình, nó muốn chính bản thân cai trị nơi này, còn Tiết Đoàn, hắn sống tới bây giờ, tồn tại đến bây giờ chỉ để bảo vệ cho những người anh hùng của nơi này.

Nhưng hắn biết, Shadows đã ngày càng mạnh mẽ, sẽ có một lúc nào đó, hắn sẽ mãi mãi tan biếnNhưng bây giờ, hắn vẫn đang là một vị thần lạc lối, ngồi ở trên quả cầu kính nhìn tất cả mọi chuyện đang diễn ra, sẵn tiện nghĩ lại, rốt cuộc "mối đe dọa" trong lời của Thượng Thần là gì?

Thực sự là đại họa sao?

Nếu là như vậy, nó sớm đã bị thay thế bằng SE rồi.

Vậy thì thế giới này đã hoàn thành rồi, nhưng nó vẫn còn ở đây suy tàn, như vậy "mối đe dọa" đó không phải SETiếng rầm rầm bên dưới thu hút sự chú ý của Tiết Đoàn, khiến hắn nhìn xuốngMà bên dưới, Thương Dao đang cùng Bạch Tri giáp sắt tấn côngHàng tá người máy cũng được thả ra, những người khác phải khổ sở chiến đấu với chúngChâu Doãn dùng thủy triều cuốn chúng lại một chỗ, Lục Nhiên ngay lập tức dùng bùa nổ, khiến bọn chúng nổ tungHai người họ thở phào một hơi, quay đầu nhìn lại thấy những người khác đang chiến đấu với robot bị ướt từ đầu đến chân, ngơ ngác nhìn"ahaha...

Quên nhìn đối tượng" Châu Doãn cười gượng, gãi gãi đầu"dì...

Có định cuốn tụi con để nổ luôn không?"

Dương Tố Tố nuốt nước bọtKhông ai nói gì, Bạch Diệc lại bị con người máy vả vào đầu một cái, khiến y bay ra đập vào lòng kính, xém nữa đã rơi xuống khỏi cầu kính, Dương La Kỳ và Bạch Liên lập tức túm lấy tay y kéo lại"ha, ha, ha...

Xém nữa mất mạng rồi" Bạch Diệc lau mồ hôi trên trán"cứ tưởng em không sợ chết không đó chứ" Bạch Phong nhặt lại thanh sắt Bạch Diệc làm rơi, thở hắt ra mà đưa lại cho yBạch Diệc bĩu môi, không khỏi lườm anh trai một cái, vung thanh sắt ngang đầu con người máy đằng sau Bạch Phong : "làm anh tốt quá nhỉ?"

Bạch Phong xoay cây đao trong tay, cắm thẳng xuống đầu người máy bên cạnh, cười hề hề : "vẫn tốt"Được rồi, giải tỏa không khí thế đủ rồi, họ lại phải quay người tiếp tục chiến đấu cùng mọi ngườiVi Dao Nguyệt vận xét, kết hợp cùng Châu Doãn dùng thủy triều quét sạch một khu người máy"ôi mẹ ơi, còn có thể thế này?"

Úc Dã há hốc, cảm giác con mắt của mình sắp nhắm tịt lại vì ánh sáng từ sấm xét rồi"sống đủ lâu, quả nhiên cái gì cũng có thể thấy" Hoắc Lâm bất lực, lại dùng đá tảng đâm xuyên qua từng con người máy, có khi lại chơi combo, một phát xiên nămDương Tố Tố cầm AK47 quét sạch từng con, em được Thịnh Thanh cõng, để ngồi trên cổ chị.

Thịnh Thanh dùng siêu năng lực phong tỏa một vùng, khiến người máy di chuyển rất chậm chạp, thậm chí có con còn bị đè nát xuối đất, nếu nó còn đứng dậy chiến đấu được, Dương Tố Tố sẽ dùng đạn từ súng đâm lỗ cho nóNam Hạ biến tay thành đất dung nham nóng chảy, đấm robot đến cháy khét, Tiêu Yết điều khiển gió, vận chuyển mấy cây sắt từ dưới lầu lên đây, rồi dùng nó đâm mấy con người máy, hắn tiện thể còn giúp Nam Hạ di chuyển linh hoạt hơn nhờ gió, giúp cậu theo gió mà đấm nát không ít người máy, Bạch Phong lại dùng móng vuốt sắt mà Hoắc Lâm đưa, xoẹt xoẹt mấy tiếng đâm thẳng vào phần nối giữa đầu và thân của người máy, đương nhiên nó hẹp đến mức không được tính là cổKhương Vũ và Trịnh Trí liên tục hồi phục cho người khác, chính bản thân họ lại càng chiến đấu khó khăn hơn Trịnh Trí dùng rìu, chém nát đầu từng đứaKhương Vũ sử dụng giáo, đâm xuyên từng conĐược rồi, có vẻ họ cũng không đến nỗi "khó khăn hơn"Họ đâm một con người máy bay sang Tiêu Yên, Khương Vũ nhìn mà sợ hãi liền lao đến đỡ lại, Tiêu Yên gật đầu, một tay giữ vai Khương Vũ, lấy đà bậc người đá thẳng vào mặt con người máy cỡ lớn, Lục Uyên liền dùng linh lực khống chế khiến người máy đơ ra, liền bị Trịnh Trí một nhát chặt đôiSấm sét ầm ầm tiêu diệt robot, Dương La Kỳ lại dùng linh lực dẫn sét đánh hết đám người máy bên cạnh.

Phải nói là Vi Dao Nguyệt cùng Dương La Kỳ rất hợp nhau trong việc nướng khét người máy.

Vi Dao Nguyệt dẫn xét chiến đấu, Dương La Kỳ dùng gậy bóng chày công nghệ cao, hưởng chút xét kia xem như nạp điện mà dùng kĩ năng bộc thép của gậy bóng chày, khiến độ cứng và bền của nó tăng lên gấp hai lần ban đầu, đập tới đâu người máy vỡ tới đóBạch Liên dùng linh lực làm ngưng động người máy, khiến chúng nhất thời không tải chương trình chiến đấu kịp, Bạch Diệc lại dùng quả cầu không gian bóp méo chúng, khiến đám người máy tan rãĐương nhiên cả hai người này đều có giới hạn linh lực hơn so với những người khác, cho nên trừ khi là người máy tập hợp sang bên này quá nhiều, nếu không họ sẽ dùng tấn công vật lý, dù gì một đấm của cả hai đủ để đập nát người máy chứ không đùa đâuKhông nghĩ mấy con người máy này còn có thể bắn ra vũ khí kể cả khi đã nát đầu, một cây kiếm không cán đâm thẳng vào vai Bạch Diệc, khiến y trợn mắt không kịp phản ứng, lập tức ngã khụy xuống, con người máy đó chậm rãi đứng dậy, lại bị Dương La Kỳ một gậy đánh nát ngườiCô hoản loạn đỡ lấy Bạch Diệc, y chỉ cười rồi lắc lắc đầu, ý chỉ mình không saoMột con người máy cỡ lớn từ đằng sau vung cây kiếm chém xuống Bạch Diệc và Dương La Kỳ, y không kịp kéo lôi Dương La Kỳ chạy, chỉ đành vươn tay triệu hồi cầu không gian, biết chắc đỡ một đòn này tay mình có thể sẽ bị trật khớpMay mắn thay chiến giáp bạc của Thương Dao đã chặn lại một đòn đó, vung nắm đấm thép đẩy lùi hắc giáp, Dương La Kỳ cũng nhanh chóng bế Bạch Diệc lên chạy sang chỗ Trịnh Trí và Khương Vũ, Bạch Diệc trong lúc bị bế đi đã vô tình chạm mắt với Tiết Đoàn đang ngồi trên quả cầu kính, cả hai đều không nói gì, chỉ là có chút bất ngờCó tận hai esper chữa trị, lưỡi kiếm được rút ra, Trịnh Trí xé áo khóa, Khương Vũ thì dùng thuật chữa lành cầm lại máu cho Bạch Diệc, Trịnh Trí dùng thuật nối liền mà khiến vết thương dần khô lại, da thịt cũng dần dính lại, sau đó cả hai nhanh chóng băng vết thương cho Bạch Diệc, phải nói là có tận hai esper chữa trị đúng là chuyện tốt Chiến giáp bạc bay tới, dùng tia lazer sử lí mấy con người máy xung quanh, những người khác cũng lao đến bên này chống đỡ"oa, mẹ!"

Bạch Diệc sáng hết cả mắt, gần như quên mất vai mình vẫn đang chảy máu không ngừngThương Dao ở bên trong chiến giáp bạc phát ra tiếng cười, đương nhiên Bạch Diệc bên ngoài này có thể nghe được rõ, y vô cùng thích thú với bộ giáp nàyChẳng qua Bạch Tri thực sự rất thích phá không khí vui vẻ, lão dùng hắn giáp của mình lao tới đấm thẳng vào bụng giáp bạc.

Khiến Thương Dao cùng giáp lùi ra một đoạn, bà ở trong giáp robot cũng đau đớn nhăn mày, cảm giác nếu mình vừa mới ăn gì thì chắc chắn sẽ sau đòn đó mà nôn ra hếtBạch Diệc, Bạch Phong và Bạch Liên nhìn cảnh này liền điên lên, cùng cầm vũ khí lao đến, Bạch Tri chỉ đơn giản là hất tay liền khiến mấy người đó văng raNhưng Bạch Diệc là ai cơ chứ?

Một con bạch tuộc chính hiệu!

Y cho dù đang bị thương, cho dù vẫn đang cảm giác cái vai đang đau âm ỉ khi bám chặt vào cánh tay robot của lão già này, y vẫn bám, còn dùng quả cầu không gian bộc lấy tay mà đấm mạnh vào khớp vai của giáp máy, khiến nó vang lên tiếng răng rắc, và BÙM!Cánh tay người máy vỡ ra, Bạch Diệc cũng theo đó văng ra.

Những người khác nhanh chóng đến đỡ y lại, nhìn mấy con người máy khác đã bị tiêu diệt gần hết đang bao vây xung quanh, Thương Dao bảo vệ họ trong lòng cũng khiến Bạch Tri thích thú : "bảo vệ người khác, bà có thể sống sao?"

Thanh âm vang ra từ người máy bạc : "con người sẽ chết, đó chỉ là điều sớm muộn, mà tôi, trước khi chết sẽ không để bất kì ai ngăn cản tụi nhỏ""nực cười, bà nghĩ với quân đoàn người máy của tôi và mấy đứa nhóc ngu ngốc này có thể ngang sức sao?"

Thương Dao cười, quay người máy bắn ra một chưởng pháo : "đương nhiên không chỉ nhiêu đây người!"

Bọn họ cùng ngơ ngác nhìn theo, hàng loạt máy bay quân nhân đang bay đến, đó là từ các thành phố lân cận mà Thương Dao lúc trước đã liên lạc"quân tiếp viện của thành phố J, rất vui được nghênh chiến!" toàn thể quân tiếp viện vừa mới tới cùng hô to, dù là không quân hay lục quân đều không ngần ngại hô lớnQuân phản loạn và quân từ thành phố J cũng không ngại ngùng gì mà cười lớn hô theo : "chào mừng đến với HOPE!"

Người dân đang quan sát trong nổi lo sợ cũng nhìn thấy một tia sáng cứu thế, không thể không vui mừng hò hét cùng quân línhQuân của thành phố Y có chút sợ hãi trước quân số của đối thủ, liệu trận chiến này sẽ nghiêng phần thắng về bên nào đây?Cũng đừng quên, còn có một quả pháo đang âm thầm đợi nổ -----------------------------------------Tác giả : cuộc hành trình sắp khép lại rồi, HE hay SE, mọi người thử đoán đi?Đoạn kịch nhỏBạch Diệc : "này, kiếm xuyên vai có nhận được năng lực mới không thế?"

Tiết Đoàn nhìn tờ giấy đầy chữ, nhún vai : "kịch bản không ghi, nhưng chắc là không"Dương La Kỳ bất lực lôi cổ áo Bạch Diệc lại, kéo y đến bên Khương Vũ và Trịnh Trí : "làm ơn băng bó vết thương đi rồi hãy nói tiếp"Thế là Bạch Diệc bị hai người đó đè ra chữa trị vết thương, không đau làm chó, huhuhu!
 
[Bhtt] Nếu Ta Yêu Nhau Ở Mạt Thế
Chap 46 : thất bại


Bạch Tri nhìn không ít máy bay đang bay trên trời, mắt không khỏi trừng lớn : "không thể nào, không thể nào!"

Chiến giáp bạch của Thương Dao đứng thẳng dậy, mà bà ở bên trong cũng cười lớn : "hahaha, tất cả những người này đều là trợ thủ đắc lực năm đó bị ông truy sát đó, lão già.

Có hoài niệm không?"

"bằng cách nào, rốt cuộc là bằng cách nào chứ?!"

Bạch Tri gào lên, đưa cánh tay trái ra bắn quả cầu năng lượngChâu Doãn lập tức dựng tường nước, Tiêu Yết dùng cuồng phong bao quanh, Lục Nhiên dựng pháp trận bảo vệ Một phát năng lượng đó bắn ra, quả cầu kính đã vỡ đi một nữa, mấy người bọn họ bị quả năng lượng được bắn ra kia tổn thương, đau đớn vô cùng, quân tiếp viện lại được họ bảo vệ, vẫn có an toàn, mà Tiết Đoàn lúc này cũng kinh ngạc, hắn sáng hết cả mắt, mong chờ chiến thắng của những người đó, nhưng Shadows thì không, nó ở bên trong Tiết Đoàn gào lên âm ỉ, khiến hắn đau đầu, cố gắng chịu đựngDù sao, cũng chưa đến lượt hắn lên sân khấuBạch Tri sững sờ, lùi lại mấy bước, bắt đầu cười điên : "đông người thì sao?

Các người giết được ta thì sao?

Trái bom vẫn đang đếm ngược, tất cả các người sẽ phải chết cùng ta thôi!"

Bạch Phong cười khẽ, nhẹ nhàng lắc đầu : "lão già, ông đừng quên, tôi là esper của thời gian""mày, lại là mày!"

Bạch Tri gào hét, đầy tức giận mà không ngừng bắn ra mấy quả năng lượng mạnh mẽNgay lúc Bạch Phong chuẩn bị dùng, Dương La Kỳ lại hắn giọng nhắc nhở : "từ từ đã anh, nếu tự tiện, anh có thể sẽ mất mạng, mà quả bom đó có thể khởi động lại bất cứ lúc nào, sẽ không có tác dụng là bao đâu"Bạch Phong mím môi, cuối cùng chỉ gật đầu, những người khác cũng không nói gì, tiếp tục dựng khiênQuân tiếp viện hiện tại đều đang giúp bọn họ chặn xác sống tràn vào đây cũng như chiến đấu với người máy, không có thời gian giúp bên này.

Vì vậy Thương Dao dùng khiên máy chặn lại, đương nhiên cái khiên máy đó cũng hư luôn từ một đòn đóPhải nói là hiện tại, nhờ cả đám người máy cùng một phát năng lượng kia của Bạch Tri mà mấy người của đoàn chinh phục thành phố J cũng như là mấy người Thương Dao, Lục Uyên, Châu Doãn và Hoắc Lâm cùng Úc Dã đã bị thương tơi tả, chiến giáp mà Thương Dao sử dụng vì để tránh hư hỏng quá nhiều nên sát thương bà phải chịu cũng phải bằng phân nửa của bộ giáp, đương nhiên vẫn còn có thể chiến đấu tiếp đượcVi Dao Nguyệt điều khiển sét đuổi đánh hắc giáp, Tiêu Yết dùng cuồng phong đưa vài con xác sống cấp A lên đây, Tiêu Yên liền dùng siêu năng lực điều khiển nó tiêu diệt robot ở trên nàyNam Hạ biến chân thành tên lửa, tay thành chùy gai, vừa bay vừa đánh.

Mà Lục Nhiên hết dùng bùa sát thương lại đến bùa tăng tốc, cùng Nam Hạ sát cánh tiêu diệt hết đám người máy phiền phứcThịnh Thanh lại dùng trọng lực đè ép người máy, chị thực sự muốn đè nó lúng xuống đất, chẳng qua cái sàn này mà bể là cả đám cũng chết toi, nên vẫn là kiềm lại một chút.

Dương Tố Tố ở bên cạnh vừa nổ súng vừa ném bom, chẳng qua còn phải để ý đồng đội và quân bên mình, có chút khó khăn, bất quá vẫn đượcBạch Phong cùng Trịnh Trí đương nhiên cũng phải phụ giúp quân tiếp viện cũng như đồng đội tiêu diệt số lượng người máy đang chui ra từ cái máy lớn sau lưng Bạch Tri kia, vũ khí dùng đến hư hỏngKhương Vũ dùng siêu năng lực quay ngược cho gậy bóng chày của Dương La Kỳ, cô liên tục dùng cuồng nộ, một tiêu chiêu của cây gậy này, ở phạm vi hai mét có thể nổ banh xác đối thủThương Dao chở Bạch Liên và Bạch Diệc trên vai lao đến Bạch Tri đang nả đạn về phía họ.

Sau đó bà dùng một phát chưởng ánh sáng khiến lão chói mắt, nhân cơ hội đó Bạch Liên và Bạch Diệc lao tới, người thì quả cầu không gian, người thì quả cầu ánh sáng, đánh Bạch Tri tan giápBạch Tri một chiêu lại đá hai người bay đi, hiện tại giáp của lão đã mất cả hai tay, chỉ còn chân.

Dương La Kỳ và Vi Dao Nguyệt lập tức lao lên đỡ.

Thương Dao dùng tuyệt kĩ nộ năng lượng của chiến giáp, khiến nó bắn ra một tia ánh sáng mạnh mẽ bắn Bạch Tri cùng cái máy thả robot kia tan tành"ông ta...

Chết rồi!" người đàn ông đầu hói lúc trước họp cùng Thương Dao hét lớnNhững người khác cũng kinh ngạc, vui mừng hò hétMà bên dưới, quân của thành phố Y nghe được cũng kinh ngạc, đội trưởng đoàn không quân của thành phố J hét lớn : "chiến dịch HOPE đại thắng!"

Quân thành phố Y buông bỏ vũ khí, những người còn không chấp nhận sẽ bị các esper hệ tinh thần làm cho bất tỉnh.

Còn các esper, người khôn thì biết hạ mình, kẻ ngốc lao đầu chi cho mấtChẳng qua chỉ còn quả bom này là phiền phức thôi.

Khi bọn họ còn đang không biết tìm cách nào.

Tiết Đoàn, à không, đúng hơn là Shadows đã xuất hiện trước mặt họ, nó cười : "chúc mừng các vị đã vượt qua được lão già đó.

Có vẻ như bên dưới đó cũng đã giải quyết xong rồi, thực sự rất ấn tượng đó"Dương La Kỳ nhíu mày nhìn hắn, thận trọng hướng cây gậy bóng chày thẳng mặt Shadows : "vậy anh ở đây làm gì?"

"haha, bạn hiền à, cô đừng nói đã quên rồi chứ?

Tôi là kẻ đứng sau tất cả mà~" Shadows cười lớn, luồng khói đen xung quanh hắn tản ra, hắn vỗ tay : "nào, quả bom này tôi để ở màn kết, giờ thì ta bắt đầu trò chơi khác thú vị hơn, nhỉ?"

Những người khác lập tức cảnh giác, Shadows cười càng lúc càng lớn, luồng hắc khi xung quanh hắn tỏa ra càng lúc càng dày đặt.

Tất cả mọi người bắt đầu nhận ra điều không đúng ở trong cơ thể mình, cảm giác như cơ thể càng lúc càng cứng lại.

Dương La Kỳ phản ứng rất nhanh, cô cố hết sức lao đến với cây gậy bóng chàyKết quả không quá khó đoán, luồng khói đen đó nhấn chìm tất cảShadows tiến đến nâng cằm Dương La Kỳ, cười khẽ : "chúc cô đừng quay trở lại, người được chọn à"Bị bóng tối che mắt, Dương La Kỳ hoảng loạn vô cùng, cô muốn tìm mọi người, lại phát hiện mình chạy mãi cũng không tìm thấy ánh sáng, không tìm thấy bất kì người nào, chỉ còn lại một khoảng không gian u tối bất tận.

Dương La Kỳ sợ hãi, cô muốn thoát ra khỏi nơi này, nhưng chạy đến kiệt sức đổi lại vẫn chỉ là một mãn cô độcThua rồi...

Thực sự đã thua rồi sao?Cho tới khi Dương La Kỳ một lần nữa mở mắt, đã thấy mình nằm trên giường của bệnh viện, trên người cắm ống truyền dịch, băng bó khắp người, tiếng máy móc vang lên xung quanh khiến cô tỉnh táo hơn.

Dương La Kỳ cố gắng ngồi dậy, lại phát hiện mình không có sứcĐúng lúc này, Dương Tố Tố từ ngoài cửa đi vào, trên tay còn cầm theo giỏ trái cây, khi thấy Dương La Kỳ đã mở mắt, em vui mừng đến mức giỏ trái cây rơi từ khi nào còn không hay : "chị, chị tỉnh rồi!"

Dương Tố Tố vui mừng nhào tới muốn ôm cô, Dương La Kỳ vừa hoang mang lại vừa bất lực mà cười : "đừng ôm mà, em đè chết chị mất!"

"huhuhu, em lo cho chị đến mức có vài sợi tóc bạc rồi này!

Chị hôn mê hai tháng rồi đó!

Oa huhuhuhu!!"

"đừng khóc nữa, chị vẫn còn sống mà, nhưng thực sự hôn mê hai tháng rồi sao?"

Dương Tố Tố gật đầu, nhanh chóng nhấn nút gọi bác sĩ, lại sẵn tiện giải thích : "đúng rồi ạ, tất cả mọi người đều tỉnh rồi, chỉ có mỗi chị vẫn còn bức tỉnh, em lo chết mất!"

Dương La Kỳ khẽ gật đầu, đợi bác sĩ đến kiểm tra lại cho mình, đằng sau lưng bác sĩ còn có không ít người quen thuộc đang đứng đợi.

Chỉ đến khi bác sĩ gật đầu bảo : "vết thương đã lành, hắc khí cũng đã tiêu tan, hiện tại tịnh dưỡng cho tốt là được.

Trong thời gian này đừng tự tiện cử động, không được để vết thương chạm nước, lựa chọn đồ ăn phù hợp và dễ tiêu hóa, đã nhớ hết chưa?"

Trịnh Trí gật đầu, vỗ vai bác sĩ : "đã rõ rồi, bên đội chữa trị hiện đang tiến hành trị vết thương, anh đi thay ca giúp tôi một lúc nha""cũng được, nhớ nhanh đó nhé" bác sĩ gật đầu, nhanh chóng rời điBọn họ đợi bác sĩ rời đi liền bu đến bên cạnh Dương La Kỳ mà khóc lócLục Nhiên, Nam Hạ, Dương Tố Tố, Thịnh Thanh và Trịnh Trí cứ như thế mà không thể ngừng nước mắt lại được.

Dương La Kỳ nằm trên giường bệnh cũng bất lực với họ, chỉ khẽ thở dài, cô hỏi : "rốt cuộc mọi chuyện đã thành ra thế nào thế?"

"à, cái lúc chúng ta bị khói đen nhấn chìm thì ba chị em nhà họ Bạch đã bùng phát năng lượng, khiến hắc khí tiêu tan, ba người họ thành công giết được Shadows, sau đó đoàn chữa trị đã đem tất cả chúng ta về trị thương, sau khi vài người tỉnh thì bắt đầu cuộc chạy chữa diện rộng, dì Thương cùng bốn vị tiền bối của chúng ta cũng lao đầu vào việc xác lập lại trật tự, luật pháp và an toàn.

Rồi thì bọn tớ lần lượt cũng tỉnh, chỉ có cậu vẫn hôn mê, đã được hai tháng kể từ ngày đó rồi" Lục Nhiên vừa gọt táo vừa giải thíchNam Hạ gật đầu, lại nói thêm : "với lại trong lúc lục lọi lại văn phòng thí nghiệm của thành phố Y thì chị Dao Nguyệt cũng tìm được bảng thuốc giải, chúng ta đã tiến hành tiêu diệt xác sống diện rộng, giải độc cho những người có cơ hội, họ không thành esper thì thành người thường, không còn bất cứ con xác sống nào được sinh ra nữa"Thịnh Thanh cười mỉm : "biết gì không, nhờ em mà bảng thuốc giải được tìm ra đó""nhờ...

Em?"

Trịnh Trí cười, gật nhẹ đầu : "ừm, cái lúc em mở thang máy để lên tháp, em đã chọn nhầm sang chương trình kích hoạt mở khóa rương điện tử trong văn phòng, nhờ đó cái bảng thuốc giải kia đã lòi ra, nếu không có khi cái rương đó nó nằm dưới sàn vĩnh viễn luôn cũng không chừng""thật ạ?!"

"đương nhiên rồi, chị họ tuy hơi dở máy tính nhưng mà cực kì hiệu quả luôn đó!"

Dương Tố Tố cười vui vẻ nắm lấy tay côDương La Kỳ : ..."tốt nhất em đừng nói!" bốn người còn lại cùng liếc Dương Tố TốDương La Kỳ im lặng một hồi lâu, cô lấy hết sự mong đợi của mình mà hỏi : "vậy...

Chúng ta thắng rồi đúng không?"

Năm người kia cùng ngơ ra, sau đó lại cười rộ lên : "đương nhiên!"

Trịnh Trí sau khi đợi họ trò chuyện xong cũng rời đi, quay trở lại đội chữa trị, dù gì còn không ít người đang đợiNam Hạ và Lục Nhiên cũng tạm biệt mọi người, bọn họ thân là hai người đã thông thạo với công nghệ của thành phố Y, đương nhiên mấy thứ vũ khí công nghệ sẽ để họ đảm nhiệm xử lýDương La Kỳ lúc này nhìn lại hai người còn ngồi ở bên nhìn mình, cô tò mò hỏi : "những người khác thế nào rồi ạ?"

"haiz, bận bù đầu bù cổ luôn, lát nữa chị với Tố Tố sẽ đi thay ca với họ, ngồi đây chơi với em có một lúc thôi là đi liền rồi đó" Thịnh Thanh mệt mỏi nói"vậy à..."

Sau đó còn gặp thêm những người khác, chỉ duy nhất Bạch Diệc là chẳng thấy tâm hơi đâu.

Dương La Kỳ nghe Khương Vũ nói y còn phải trị bệnh, linh lực rò rỉ, vết thương xuyên vai, siêu năng lực bùng phát.

Tất cả đều là vết thương nặng nề.

Bạch Diệc buổi sáng chạy đi chạy lại giúp mọi người xử lý việc này việc kìa, buổi chiều sẽ trở về phòng bệnh để trị thươngCho đến tháng sau, Dương La Kỳ đã có thể tự do đi lại, việc đầu tiên cô làm là nhờ Dương Tố Tố kiếm cho mình một cái bánh ngọt để ăn, trong một tháng qua ăn cháo trắng đến mức muốn nôn luôn rồiDương Tố Tố cười phá lên, không thể từ chối mà nhanh chóng lấy ra từ không gian cho Dương La Kỳ.

Cô nhận lấy mà cảm nhận vị ngọt và béo của bánh mì bơ ngọt, ôi vị giác thăng hoa mà!Việc thứ hai Dương La Kỳ làm chính là thay đồ rồi chạy đi tìm Bạch Diệc, có mấy người quen trên đường thấy cô lao như bay cũng không nói gì, chỉ gật đầu cười.

Họ biết cô đang đi đâuChẳng qua có mấy người quá lo lắng cho cô như Vi Dao Nguyệt, Thương Dao hay Lục Nhiên đều khuyên Dương La Kỳ nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa rồi hãy đi, nhưng cũng không ngăn nổi Dương La Kỳ chạy đi tìm Bạch DiệcĐành chịu vậyCho đến khi đến trước phòng bệnh của người mình nhớ mong, Dương La Kỳ lại đón nhận một phòng bệnh chống chơn, không có bất kì aiMột chị y tá đi ngang qua cũng nhẹ nhàng giải thích : "bệnh nhân phòng này lại đi chạy việc rồi, có lẽ tối sẽ về"Dương La Kỳ gật đầu, trước khi rời đi lại vô tình liếc thấy gáy của chị y tá kia, cô không nói gì, cũng không tiếp tục nhìn mà quay người trở về phòng, đến chiều cô lại ra ngoàiNhìn mọi người đang cực nhọc làm việc, nhưng ai cũng vui vẻ, vì họ vẫn được sốngCô đi dạo trong làn gió mát, vô tình lại gặp một cô bé đang cắm tỉa hoa, Dương La Kỳ tò mò hỏi : "cái này là làm gì thế em?"

"cái này ạ?

Dùng để dâng cho người đã mất đó chị.

Mẹ em nói chúng ta còn sống được tới bây giờ là nhờ sự hi sinh cũng không ít vị anh hùng.

Chúng ta nên có lòng biết ơn với họ""thế à" Dương La Kỳ bật cười, ngồi xuống nhìn cô gái nhỏ này : "chị giúp em nhé?"

"không cần đâu ạ...

Chị ơi"Dương La Kỳ nhướng mày cười : "hửm?"

"chị có nghĩ thế giới được luật pháp và trật tự cai trị có thực sự tốt không ạ?"

Cô nghe mà ngây người, sững sờ nhìn cô bé chỉ cao ngang đầu gối mình, cô bé đó lại tiếp tục nói : "trước khi tất cả chuyện này xảy ra, luật pháp đã là thứ ổn định thế giới, nó làm nên trật tự, thứ mà khiến thế giới phải tuân theo.

Mà cha em, ông ấy vì gia đình mà chết"Dương La Kỳ không nói gì, tiếp tục nghe, bàn tay cô thầm siết chặt lại"thật ra cha em chẳng làm gì sai cả.

Ông ấy chỉ đơn thuần la muốn bảo vệ căn nhà mà tổ tiên để lại, nhưng nó lại nằm trên mảnh đất mà một tên nhà giàu nhắm tới.

Ông ấy vì bảo vệ ngôi nhà đó, bảo vệ gia đình này mà bị một đám nhà giàu cắt đứt một tay khi đang chống cự.

Lúc ra tòa, rõ ràng cha em không có gì sai, vậy mà lại bị phán ở tù vì cái tội chiếm dụng đất, đánh người, rồi khi vào tù, ông ấy lại bị đám nhà giàu đó bám dai, bỏ độc khiến ông ấy ra đi vĩnh viễn.

Vậy cái gọi là luật pháp và trật tự kia, thực sự có công bằng không chị?"

Công bằng?

Thế giới này làm gì có công bằng?

Ngay cả trái tim còn lệch về một phía thì thế giới làm gì có cái thứ gọi là công bằng tuyệt đối chứ?

Dương La Kỳ hiểu điều đó, vì nếu thực sự có công bằng, ba mẹ cô sẽ không chết, những con người xui xẻo sẽ không phải chuột bạch thí nghiệm của EFECô bé đó lại hỏi cô : "nhưng mà khi mạt thế nổ ra, mọi người bỏ đi hết trật tự, người đáng sống thì sống, người đáng chết dựa vào vận may, không ai có quyền bảo ai chết, bảo ai sống, nếu có kẻ đó, đến cuối hắn cũng sẽ chết.

Như vậy có phải thế giới sẽ công bằng hơn không ạ?"

Dương La Kỳ cười khẽ, nhẹ nhàng xoa đầu đứa trẻ này : "nếu đó là công bằng, thì mọi người đã không phải liều mạng chống trả lại nó"Cô không nói gì thêm, trực tiếp đứng dậy quay trở vềKhi trời tối, Dương La Kỳ lại một lần nữa đến phòng bệnh của Bạch Diệc, kết quả lại không thấy ai.

Người dọn vệ sinh cũng giải thích : "à, cháu là bạn của cô bé phòng này à?

Hiện tại cô bé đó hình như đã chuyển phòng rồi, chắc trên tầng đó, cháu về nghỉ đi, mai rồi hẳn tìm nhé"Dương La Kỳ lại gật đầu, cô đợi người dọn vệ sinh rời đi trước rồi nhìn gáy người đó, cô biết được mình đã đúng liền trở về phòngĐến nửa đêm, Dương La Kỳ lén chạy ra ngoài, nhanh chóng đi đến phòng của Bạch Diệc.

Đúng lúc đó, Lục Nhiên lại xuất hiện, thấy cô ở ngoài này, anh khó hiểu hỏi : "La Kỳ?

Đêm khuya cậu không ngủ đi, ra đây làm gì?"

"...

Lục Nhiên, cậu có thấy quả bom mà Bạch Tri đặt ra không?"

Lục Nhiên ngây người, ánh mắt trống rỗng vài giây rồi lại trở về dáng vẻ bình thường : "thấy gì mà thấy chứ?

Nó đã bị niêm phong rồi, tớ không muốn nhìn thấy nó thêm lần nào nữa đâu, sợ chết đi được ấy!"

Không biết Nam Hạ từ đâu chui ra cũng nhìn cô với ánh mắt khí hiểu : "oáp, cậu tò mò cái đó làm gì thế?"

Trịnh Trí lại từ đâu xuất hiện, máu bác sĩ lại nổi lên : "bệnh nhân mà không chịu nằm yên chữa trị gì hết ha?

Mau trở về liền cho anh!"

Dương La Kỳ không trả lời, cô thận trọng lùi lại một chút, lại bị Vi Dao Nguyệt giữ lại : "hửm?

Chị họ, không nghỉ ngơi đi, ra đây làm gì?

Bệnh thêm thì phiền phức lắm đó!"

Cô giật mình né sang một bên, Tiêu Yên và Khương Vũ từ đâu xuất hiện đỡ lấy cô, Khương Vũ cười khẩy nhìn Dương La Kỳ : "á à, bắt được một bệnh nhân trốn đi chơi nè nha!"

Tiêu Yên lườm người bên cạnh, không khỏi huýt cho Khương Vũ một cái : "đừng có đùa nữa, dọa em ấy sợ đi rồi bị mấy người oánh cho"

Khương Vũ cười, lại nhún vai.

Dương La Kỳ không quan tâm họ, lại vùng ra chạy đi đến phòng Bạch Diệc.

Lúc này lại xuất hiện Tiêu Yết và Bạch Phong, hai người bọn hắn nhìn cô, Tiêu Yết không khỏi bĩu môi : "em nghĩ vết thương lành rồi là được chạy đông chạy tây thế à?

Mau về phòng ngay đi!"

Dương La Kỳ nhíu mày, cô cảm giác mình bị kéo đi liền không nhân nhượng gì tát cho Tiêu Yết một cái, Bạch Phong và Tiêu Yết không khỏi bàng hoàng nhìn côDương La Kỳ không quan tâm họ, tiếp tục chạy.

Lần này lại năm vị tiền bối kia của cô, Thương Dao nhìn thấy là Dương La Kỳ, không khỏi nhíu mày khó hiểu : "con đến đây làm gì thế?"

Nhìn đường trước mặt đã bị năm người nọ chặn lại, đằng sau là những người ban nãy đang đuổi theo.

Dương La Kỳ cúi đầu, cô hít sâu một hơi như lấy lại lý trí, trực tiếp tung nắm đấm vào người trước mặt.

Khuôn mặt của Thương Dao bị lủng một lỗ, bà ngơ ngác : "con biết?"

Cô vẫn không trả lời, lợi dụng mấy người đó chưa kịp phản ứng liền lao qua chạy vụt đi.

Giữa đường còn nhảy ra Bạch Liên và Thịnh Thanh cùng Dương Tố Tố ngăn cô lạiHọ tăng tốc, như muốn nuốt chửng Dương La Kỳ, không nghĩ khi gần đến được phòng của Bạch Diệc, toàn thân lại đơ cứng, đám người đằng sau cũng ngưng động.

Shadows xuất hiện trước mặt cô, nó khó hiểu, lại thích thú : "bạn hiền của tôi, sao cô nhận ra thế?"

"muốn tôi giải thích từ đâu?"

Shadows cười mỉm, nói : "đầu tiên là lý do nhận ra nơi này là giả trước đi"Dương La Kỳ gật đầu, dùng cơ thể đã căng cứng, chỉ có mỗi cái đầu có thể di chuyển để nói với nó : "thứ nhất, tôi nhận ra thế giới này đang tẩy não tôi hãy chấp nhận nơi này, chấp nhận cái tình cảnh máu me của thực tại.

Thứ hai, nơi này không phải hoàn thiện, cơ thể được tạo ra của người ở đây luôn có khuyết điểm, có người là gáy, có người là tay, là chân...

Vết đen dù rất nhỏ nhưng tôi vẫn nhận ra cái thứ đó.

Thứ ba, quả bom kia chỉ tạm thời bị anh dừng lại, nó chưa hoàn tại ngừng hoạt động, niêm phong nó có ít gì?"

Nghe cô nói, Shadows cười lớn, nó vỗ tay liên tục, tiếng cười vang vọng khắp dãy hành lang : "bạn của tôi, cô đúng là thông minh, rất thông minh!

Cô quả nhiên là người được chọn!

Hahahaha!

Vậy cô thử nói tôi nghe xem, vì cái gì lại phát hiện ra chìa khóa thoát ra khỏi nơi này?"

"sau những lần trước, anh biết rõ chỉ cần là Bạch Diệc, tôi vĩnh viễn sẽ không nhận nhầm, anh liền để chìa khóa thoát khỏi nơi này là Bạch Diệc.

Vì vậy anh khiến cho thế giới này tách tôi và cậu ấy ra, và tình cờ rằng tôi biết được điều này không thể thực hiện vào nửa đêm"Shadows nhíu mày, nó khoanh tay nhìn cô : "tình cờ?"

Dương La Kỳ cười, khóe miệng cong lên trong rất ma mị, như Bạch Diệc ngày trước : "đúng rồi, chính là tình cờ đó.

Tình cờ đêm đó tôi có quá nhiều thắc mắc, không thể ngủ nổi, thức đến nửa đêm, tình cờ phát hiện ra mặt trăng bị nhiễm đen, tình cờ phát hiện cảnh tượng bên dưới chớp tắt.

Kế hoạch của anh, mưu tính của anh, thực sự khiến tôi khâm phục đó, Shadows à"Shadows cười lạnh, tiến cười của hắn như âm thanh vang vọng từ cõi âm, trầm lạnh và khàn đặc : "tốt, tốt lắm, vậy cô cứ ở nơi này, đợi bị nhấn chìm đi!"

Khói đen từ hắn tỏa ra, lại một lần nữa muốn nhấn chìm Dương La Kỳ.

Cô bị đông cứng không thể làm gì được, ngay lúc cô nghĩ mình sẽ một lần nữa thua cuộc, lại bất ngờ phát hiện ra cơ thể mình có thể di chuyển lại được rồi, cô quay đầu nhìn, đám người kia vẫn đứng im.

Dương La Kỳ kinh ngạc nhìn lại.

Không ngờ lại thấy Tiết Đoàn đang khống chế Shadows dưới đất, hắn không giải thích, không tấn công cô, chỉ lớn giọng hét : "nhanh đi!"

Dương La Kỳ hiểu ý, liền lao như bay đến căn phòng ở cuối dãy hành lang kia, trên đường xuất hiện mấy cái thức nhớp nháp đen xì ngăn cô lại, Dương La Kỳ khó khăn thoát ra, thầm nghĩ nếu có cây gậy bóng chày ở đây thì tốt rồiKhông nghĩ vừa nghĩ xong đã có, cô bất ngờ, lại ngỡ ngàng nhìn Tiết Đoàn, hắn cười, khẽ gật đầu.

Dương La Kỳ thầm cảm ơn hắn, sau đó lại dùng bộc phá cho nổ đám nhớp nháp kia.

Đằng sau còn nghe được Shadows gào thét, chẳng qua cô không để tâm, trực tiếp vung gậy đập nát cửaBạch Diệc ngồi đó, đôi mắt trống rỗng nhìn cô.

Dương La Kỳ cười mỉm, cười trong khổ sở, cô đi đến, chậm rãi ôm chằm lấy Bạch DiệcMọi thứ trước mắt lại thay đổi, một khoảng không gian yên tỉnh và tối mù.

Dương La Kỳ nhìn xung quanh, thấy một mảnh tối đen này.

Cô cười, lại nhìn xuống cây gậy bóng chày trong tay mình, tiếp tục chạy về phía trước, cô dùng gậy đánh vỡ từng ảo ảnh muốn ngăn mình lại, chỉ để lại một khoảng tốiBóng tối?

Bóng tối thì sao?

Vẫn còn người đang đợi Dương La Kỳ, đồng đội, bạn bè, người thân quen và cậu ấy, Bạch Diệc của côCô bắt lấy ánh sáng, một ánh sáng nhỏ bé trong chính tâm trí của mình.

Bắt lấy cánh cửa mở ra thực tạiĐôi mắt đó dần mở ra, đôi mắt tràn đầy hy vọng và kiên định.

Dương La Kỳ đứng thẳng người, cây gậy bóng chày đó vẫn luôn chắc chắn nằm trong tay cô.

Mà Shadows đứng trước mặt, sớm đã tràn đầy giận dữ : "cô dám...!"

Dương La Kỳ cười, cô cười phá lên.

Linh lực tím thẫm lan tỏa từ người cô, chống lại luồng khói đen của Shadows, Dương La Kỳ ngẩng đầu, trừng mắt nhìn nó : "sao lại không?!"

Linh lực của Dương La Kỳ đánh thức tất cả mọi người, đánh thức những người đang chìm trong giấc mộng mà bản thân đã mơ ước.

Chỉ là linh lực của cô cũng có giới hạn, những người của đoàn quân đều chưa tỉnh, người dân cũng thế, esper khác cũng thếChỉ có những người đồng đội đó cũng cô tỉnh dậy, dù gì ý chí của họ vốn đã mạnh mẽ như vậyBọn họ lảo đảo đứng dậy, dựa vào tình cảnh trước mặt cũng biết được chuyện vừa rồi bản thân trải qua đều chỉ là giấc mộngNhìn cái cơ thể cao lớn đen thui trước mặt, tất cả mọi người cùng chạy tới bên cạnh Dương La Kỳ, lại tiếp tục sát cánh cùng cô"Tiểu Kỳ, cảm ơn" Bạch Diệc cười khẽ, nhẹ nhàng xoa đầu Dương La KỳCô gật đầu, lại hướng Shadows vung gậy chỉ thẳng vào mặt nó : "người không xứng đáng làm thần"Nó nghe thấy câu nói đó với vẻ mặt kinh ngạc, Shadows cười khúc khích, cười đến khàn giọng.

Nó gào lên với cơ thể đang biến lớn : "tất cả các ngươi, chết hết đi!"

Mọi người kinh hãi nhìn thực thể to lớn trước mặt, lập tức cầm vũ khí chắc trên tayMà mấy thứ nhớp nháp xuất hiện trong giấc mơ của Dương La Kỳ cũng từ cơ thể của Shadows chạy ra, nó có dáng người như con người, lại có ngoại hình như chiếc bóng, đen từ đầu đến chân, cơ thể lại nhớp nháp như chất nhàyShadows cầm lấy trái bom trên đỉnh quả cầu kính, nuốt trọn vào người, hắc khí trên người hắn bùng nổ"chết tiệt, hắn lại muốn đưa chúng ta vào giấc mộng!"

Bạch Phong kinh hãi hét lênLần này luồng khói đó nhanh hơn, xông thẳng vào bọn họ.

Tất cả đều theo phản xạ nhắm mắt.

Lại phát hiện lần này mở mắt ra lại là tầng trệt của một tòa nhàNhìn khung cảnh xung quanh quen thuộc, Dương Tố Tố tròn mắt hét lên : "đây là chung cư mà đoàn chinh phục chúng ta sử dụng khi ở giữa bầu trời tuyết nè!"

"ê mà nhắc mới nhớ, tuyết đâu hết rồi?"

Khương Vũ tò mò hỏi"có tên đen xì lì tự nhận mình là thần đó ở đây thì tuyết nào rơi cho nổi" Úc Dã nhún vai nói"này này, quay lại chuyện chính đi, cái này rốt cuộc là thế nào?"

Thịnh Thanh bất lực, lại hỏi mọi ngườiNhững người khác đều bất lực không nóiĐúng lúc này, một tiếng sủa vang lên, tất cả cùng nhìn xuốngỒ, ra là Viên Bạch Diệc nhíu mày, một lúc sau mới hiểu ra : "tòa chung cư này lúc trước biến mất...

Không phải tự nhiên, mà là rơi vào không gian của Tố Tố!"

Mọi người kinh ngạc nhìn Bạch Diệc, lại quay sang nhìn em, Dương Tố Tố sững người.

Khương Vũ nghĩ mãi mới chợt đoán ra mọi chuyện : "phải rồi, vì lúc đó chung cư được bảo vệ bởi các dụng cụ chứa linh thạch, mà các esper hệ không gian nhất là người sở hữu không gian riêng như Dương Tố Tố cực kì dễ hấp thụ linh thạch, có lẽ là vì xung quanh được bao bộc bởi quá nhiều loại linh thạch nên không gian của em ấy đã trong lúc Tố Tố bất tỉnh mà mở ra, hút luôn cả chung cư vào""vậy hiện tại...

Chung cư được nhả ra lại rồi?"

Tiêu Yết tròn mắt hỏiViên sủa lên mấy tiếng, lại chỉ sang bên cửa chung cư.

Mọi người đều hiểu.

Dương La Kỳ hít sâu, lại cười nhoẻn miệng : "mọi người, chúng ta phá cái giấc mộng này thôi!"

------------------------------------------Tác giả : chap sau có nhiều yếu tố giả tưởng, vĩnh viễn không thật
 
[Bhtt] Nếu Ta Yêu Nhau Ở Mạt Thế
Chap 47 : kết thúc


Shadows nhìn cái tòa nhà từ đâu xuất hiện, hắn giận giữ nắm lấy với bàn tay to gấp đôi nhờ biến lớn của mình, không nghĩ vừa chạm vào tay đã đứt lìaBọn họ đi ra, Bạch Liên dùng siêu năng lực ánh sáng làm tiêu tán hết luồng hắc khí của ShadowsCả đám cùng nhau tiến lên"chiến dịch HOPE tất chiến tất thắng!"

Những người khác chiến đấu với đống nhày nhụa Shadows thả ra, Thương Dao lại bật chiến giáp lên tiếp.

Viên biến lớn cắn hết đám chất nhờn kia, chẳng qua vị tệ quá nên chuyển sang dậm và hấtCòn Bạch Liên, Vi Dao Nguyệt và Bạch Phong, Trịnh Trí cùng Bạch Diệc, Dương La Kỳ xông lên chiến đấu với ShadowsTrịnh Trí dùng chữa trị cỡ đại, khiến cho những đồng đội quanh mình trong bán kính năm mét sẽ được hồi phục.

Bạch Phong chạm ngưỡng của giới hạn, dùng linh lực duy trì sức của Trịnh Trí.

Vi Dao Nguyệt vận sét đánh mạnh từng đợt, Shadows dựng khiên chất nhờn chặn lại.

Dương La Kỳ dùng tuyệt chiêu bộc phá từ gậy bóng chày, tiêu diệt hết đám chất nhờn lao đến bọn họBạch Liên phá hủy phong ấn, cái thứ phong ấn đã bảo vệ tính mạng của bản thân suốt mấy năm nay, Vi Dao Nguyệt không ngăn cản tỷ nữa, cũng không để người khác cản, lỡ hứa rồi, không thể nuốt lời Đầu tiên, không được ngăn cản Bạch Liên dùng sức mạnh khi đã chạm đến giới hạn mạng sống của tất cả mọi ngườiThứ hai, không được để mọi người ngăn cảnThứ ba, nhất định phải sốngBạch Phong sau khi hồi phục được một chút cũng tiến đến, lượng linh lực trên người tăng vọt, liên tục truyền đến cho chị và em gáiBạch Diệc ở bên cạnh cũng bùng nổ sức mạnh, khuy cài áo của Dương La Kỳ vỡ nát, linh lực của Bạch Diệc hoàn thiệnBạch Liên cùng Bạch Diệc lao lên, người thì quả cầu ánh sáng, người thì đại pháo khíShadows dùng khiên chất nhờn ngăn họ lại, bóng tối từ người hắn lan ra với những xúc tu đen kịch, chặn lại đòn tấn công của họBạch Liên lại dùng nhát chém mặt trăng, lưỡi kiếm sáng như trắng, nóng như mặt trời, chém thẳng một nhát xuống thẳng người Shadows, Bạch Diệc lại dùng dịch chuyển tới bên hắn, dùng quả cầu không gian chưởng thắng tớiShadows vì ngăn một đòn của Bạch Liên mà hứng trọn quả cầu không gian đó, bị lùi ra xaBạch Phong lại dùng siêu năng lực quay ngược thời gian tổn hại của Bạch Liên và Bạch Diệc, khiến họ có thể tiếp tục sử dụng siêu năng lực.

Trịnh Trí ở bên cạnh chữa trị từng vết thương đang hiện ra khi Bạch Phong sử dụng quay ngược thời gian, thầy có không nỡ đi nữa thì cũng không còn cách nào khácDương La Kỳ ở bên cạnh bảo vệ cả hai, cây gậy bóng chày dần mất điện.

Vi Dao Nguyệt vừa dùng sấm sét tiêu diệt chất nhày giúp Dương La Kỳ một chút vừa dùng sét ngăn Shadows đánh lénNhững người bên kia cũng đánh đến long trời lỡ đất, vết thương càng lúc càng nhiềuKhi thấy Bạch Phong gần đến giới hạn chịu đựng, Bạch Liên và Bạch Diệc liền thoát ra khỏi tầm kiểm soát siêu năng lực của huynh, tiếp tục chạm đến ngưỡng giới hạn mà chiến đấuDương La Kỳ và Vi Dao Nguyệt hiểu rõ hai người này muốn làm gì, liền lao đến.

Mà Bạch Phong và Trịnh Trí cũng được Tiêu Yết cùng mấy người khác bảo vệTrịnh Trí nhìn Bạch Phong đang yếu ớt nằm trong lòng mình, thầy cười bất lực, sóng mũi cay cay, khóe mắt đỏ hoe, liên tục dùng chữa trị cho Bạch Phong : "đã nói là không để anh đi mà...

Đừng nhắm mắt, nếu không anh sẽ đi đó"Bạch Phong không nói, huynh chỉ cười mỉm xem như lời an ủiMà Bạch Liên cùng Bạch Diệc đang dần kiệt sức, Shadows mặc dù đã bị đánh đến gần như nát hết người, hắn vẫn cố gắng chịu đựng.

Dương La Kỳ và Vi Dao Nguyệt lao đến, cùng hai người kia tiếp tục chiến đấuVi Dao Nguyệt dùng tuyệt kĩ ngàn vạn tia sét tấn công Shadows"Nguyệt..."

Bạch Liên nhìn cảnh này cũng tròn mắt, tuyệt kĩ này tuy có thời gian lâu và sức tấn công mạnh mẽ, nhưng đổi lại, cái mạng của Vi Dao Nguyệt sẽ khó giữVi Dao Nguyệt cười mỉm, máu mũi bắt đầu chảy ra, nàng gật nhẹ đầu : "tớ sống lâu hơn cậu, yên tâm đi"Tỷ cắn môi, quay đầu nhìn Bạch Diệc, y không nói, chỉ gật đầu.

Không nghĩ chưa kịp quay đầu đánh tiếp đã thấy Dương La Kỳ dùng tuyệt kĩ của gậy bóng chàyĐó là lúc Shadows dùng nhát chém tử thần chém xuống, Dương La Kỳ đã sử dụng tuyệt kĩ siêu chống đỡ của gậy bóng chày, giúp mọi người thoát khỏi thứ đó.

Mà Shadows lại bị ngàn vạn tia sét đánh đến gào thét tức giậnCòn Dương La Kỳ đã bị gãy tay phải vì phải chống đỡ một đòn vừa nãyBạch Diệc : ..."

Tiểu Kỳ!"

Bạch Diệc lao đến đỡ lấy Dương La Kỳ lùi ra sau, để cô ngồi cạnh Trịnh Trí, sau đó lại tiếp tục trở lại bên chị gái mình trong đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm của Dương La KỳY cắn răng, cùng Bạch Liên lao lên.

Bạch Liên sử dụng quả cầu ánh sáng, Bạch Diệc sử dụng quả cầu không gianCả hai cùng lao đến Shadows, cùng lúc nhấn quả cầu đó vào người hắn, tia sét cuối cùng cũng đánh xuống, lúc đó Vi Dao Nguyệt dồn hết linh lực vào tia sét cuối cùngShadows gào lên, ngã xuống đất, mấy tòa nhà nhỏ bị hắn đè bẹp.

Cả hai cũng ho sặc sụa, đến mức hộc máu mà ngã xuống, Vi Dao Nguyệt cố gắng lếch cơ thể đau nhói của mình đến đỡ Bạch Liên lại, còn Bạch Diệc đã ngã vào lòng Dương La KỳBọn không nói gì, chỉ im lặng nhìn nhauTưởng chừng tới đó là kết thúc, ai nghĩ bùng một tiến, Shadows lại ngồi dậy, bóng hình Tiết Đoàn thoát ẩn thoát hiện, miệng hắn mấp mấy : "xin lỗi..."

Không ai nói gì, nhưng họ hiểu Shadows đã thành công hấp thụ Tiết Đoàn, Tiêu Yết đang chiến đấu bên này cũng bần thần, nhưng rất nhanh người nọ lại tiếp tục chiến đấu, dẫu sao thì lúc còn làm đoàn trưởng ở đây.

Chính Tiết Đoàn và Bạch Phong đã ở bên Tiêu Yết, đương nhiên sẽ có hảo cảm, chỉ đáng tiếc...

Hahaha...Bạch Liên, Vi Dao Nguyệt và Bạch Diệc nhìn nó trong ánh mắt bàng hoàng, hiện tại họ rất khó mà chiến đấu tiếpLúc này Dương La Kỳ chậm rãi đỡ Bạch Diệc dựa vào tường tòa nhà bên cạnh, chính bản thân đứng dậy tiến đến bên Shadows"Tiểu Kỳ!"

Bạch Diệc kinh hãi hét lênDương La Kỳ quay đầu cười với y, sau đó lại dùng tay trái cầm gậy bóng chày hướng Shadows vung lên : "Shadows, sẵn sàng đấu với người được thần chọn chưa?"

"hahahaha!

Đồ ngông cuồng!

Ngươi chỉ còn lại một tay thôi.

Ngươi nghĩ ngươi có thể thắng được một vị thần như ta sao?!!"

Shadows cười lớn, dùng bàn tay to lớn của mình đánh xuốngCô bật tuyệt kĩ cuồng nộ của mình lên, lao đến : "đương nhiên rồi!"

"vì tôi là người được thần chọn đó!"

Cây gậy bóng chày biến lớn, nó hấp thụ linh lực của Dương La Kỳ, sức công phá đạt mức tối đa, va chạm với tay của Shadows tạo ra tia sángDương La Kỳ ngã xuống, toàn thân đầy máu, thất khuyết đều chảy ra máuCòn Shadows, hắn đã mất đầu.

Nhưng hắn không ngã xuống, ngược lại, hắn đang dần đứng vững hơnNhững người đang chiến đấu bên này đã kiệt sức, vết thương chồng chất, đám chất nhờn cũng đã chỉ còn lai rai vài còn, có lẽ là vì Shadows không còn tạo ra thêm con nào nữaNhìn cơ thể không đầu của Shadows, Dương La Kỳ trừng mắt nhìn thẳng cái đầu đang dần mộc ra từ cổ hắnLà Bạch Tri!"ahahahahahahaha!

Sức mạnh của thần!

Là sức mạnh của thần!

Ta hiện tại đã thành thần!"

Bạch Tri cười điên dại, lão bùng nổ hắc khí"ông chưa chết?!"

Dương La Kỳ dưới đất bàng hoàng"đương nhiên, giáp của ta không phải thứ dễ dàng phá hủy như vậy đâu!"

Lão cười, cười rất lớn.

Kết quả lại bị chất nhờn đen từ cơ thể bao bộc lấy.

Dễ hiểu hơn là, hắn thành vật thí để Shadows hồi sinh lần nữa"lão già ngây thơ, cơ thể của thần sao mà dễ đánh bại như thế?

Bạn hiền, cô nói đúng không?"

Shadows cười khúc khích, đầy man rợn nhìn Dương La Kỳ đang nằm dưới đất, hắn hất tay khiến cô bay người đập vào tườngMọi người đều ngỡ ngàng, đám chất nhờn lại xuất hiện, lại to hơn lúc trước, Thương Dao lại sử dụng chiến giáp, cùng những người khác chiến đấu.

Mà những người lại dùng linh thạch tăng cường sức mạnh, đương nhiên cách này vô cùng đau đớn Nhưng hiện tại đám chất nhờn này có bị tiêu diệt thì sao chứ?

Shadows còn ở đó, vĩnh viễn không thể tiêu diệt hết đám chất nhờn!Nhìn Dương La Kỳ đang chảy đầy máu nằm bên cạnh mình, Bạch Diệc rơi nước mắt, y mím chặt môi : "đồ ngốc..."

Dương La Kỳ cười, cười vì khi mình đã chạm đến cánh cửa tử vong vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của người mình yêu, cô khàn giọng nói : "tớ sẽ phát nổ...

Cho nên, phải cùng mọi người kết liễu đó nhé"Bạch Diệc hiểu ý của cô, lập tức trợn mắt, dùng toàn bộ sức lực còn lại của mình ôm chằm lấy Dương La Kỳ, môi kề môi : "không thể..."

Dương La Kỳ cảm nhận linh lực trong người đang bị hút đi, ánh mắt tràn đầy kinh hãi.

Cô muốn vùng vẫy, nhưng không thành côngMà Bạch Diệc lại đang hồi phục, chẳng qua chỉ là nhất thời, linh lực của một esper hệ tinh thần, esper hệ không gian như y hấp thụ chẳng khác nào chọn đường chết cảCòn Shadows vẫn cười lớn, cười đến điên dại mà liên tục thả quái chất nhờ raVi Dao Nguyệt dùng hết sức mừng đánh từng tia sét xuống để bảo vệ nàng cùng Bạch LiênAi cũng đã chạm đến giới hạnCòn Bạch Diệc sau khi đã lấy hết công cụ duy nhất mà Dương La Kỳ có để hy sinh, y ho ra máu, mà luồng linh lực trắng trên người ngày càng sáng, ngày càng tỏa rộngNó che hết tầm nhìn của tất cả mọi người, khiến tất cả phải nhắm mắt lại, bao gồm Shadows.

Mà Dương La Kỳ lại được Bạch Diệc dùng thân mình che chắn hết tất cảĐến khi mọi người lấy lại được tầm nhìn, lại thấy Bạch Diệc đang dần lành hết vết thương, y đứng đó, mái tóc trắng dài tung bay, y quay đầu nhìn họ, đôi mắt đỏ sáng chói lại tràn ngập tử khí khiến mọi người ớn lạnh.

Quần áo cũng dần thay đổi, ban đầu là áo cổ lọa đen tay ngắn cùng quần dài, hiện tại đã trở thành một bộ độ trắng với các họa tiết cổ màu đỏ, quần áo đều dài, đều trắng, còn có một cái áo choàng đỏ thẩm thu hút ánh nhìnBọn họ nhìn y, nhìn với ánh mắt tràn đầy kinh ngạcShadows nhìn mà cũng hãi hùng : "là người...

Thực sự là ngươi!

Bạch Nguyệt Thần!"

Y không nói, cơ thể dần biến lớn, lớn ngang với Shadows, đến khi mặt đối mặt, y mới mở miệng : "là ta...

Đã lâu rồi không gặp, Tiết Đoàn""tại sao ngươi lại ở đây?

Tại sao hả?!"

Shadows gào lênTại sao một vị thần hủy diệt đã bị trục xuất lại ở đây?"tại sao?

Ta cũng không biết nữa, hình như nhớ không rõ nữa" Bạch Nguyệt Thần lắc đầu, y không rõ, đôi mắt đỏ trống rỗng nhìn Shadows : "vậy tại sao ngươi lại ở đây?"

"ta...

Vì nơi này, nó đã quá loạn lạc rồi, ta đến đây để thay đổi nó, ngươi muốn tham gia không?"

Shadows khẽ hỏi, hắn biết hiện tại người trước mặt đã quên hết tất cả mọi chuyện ban nãy rồiBạch Nguyệt Thần ồ lên một tiếng, Dương La Kỳ bên dưới bất chấp vết thương gào lên : "đừng tin hắn!"

Y quay đầu nhìn cô, đôi mắt lạnh lẽo khiến Dương La Kỳ sững sờ.

Shadows thấy thế liền cười khẩy : "Bạch Nguyệt Thần, thân là thần hủy diệt bị trục xuất vì chém giết người vô tội, ngươi tin cô ta hay tin ta?"

Bạch Nguyệt Thần trầm ngâm lúc lâu không nói, chỉ chậm rãi tiến đến bên Shadows : "ta tin..."

Dương La Kỳ nhìn y trong tuyệt vọng, những người khác đều trơ mắt ra, họ bị chất nhờn dính chặt trên đất, miệng bị bịt lạiBạch Liên cùng Bạch Phong và Thương Dao đều trừng lớn mắt, họ tuy không biểt tại sao Bạch Diệc lại thành ra thế này, nhưng họ biết hiện tại Bạch Diệc có thể giết họ chỉ trong khoảng khắc"Tiết Đoàn...

Ta không tin ngươi, ta là Bạch Diệc mà, thần cái đầu nhà ngươi ấy!" từ trong không gian xuất hiện ra hàng trăm cây kiếm, nó bay đến đâm thẳng vào Shadows, khiến hắn ngớ ngườiHắn hiểu rõ Bạch Nguyệt Thần chỉ đang giả vờ, liền lao đến tấn công.

Y cười phá lên : "lêu lêu, đồ dễ lừa!"

Hai người đánh nhau kịch liệt, Shadows nhíu chặt mày : "với tình trạng hiện giờ, ngươi rõ ràng có thể giết ta!"

"yo, anh bạn cũng thông minh ghê, nhưng có phải ngươi quên thần không được giết thần không?"

Bạch Nguyêt Thần cười khẩy, còn hất cằm nhìn hắn"hahaha, người ngươi còn dám, chẳng lẽ một tên xa đọa như ta thì không?"

"ta không có gì không dám, nhưng thứ sức mạnh ngươi chiếm dụng, cơ thể ngươi đang xâm chiếm, là của Tiết Đoàn, người bạn của ta, không phải Shadows.

Ta sẽ không giết thần, ta chỉ giết kẻ phạm tội" Bạch Nguyệt Thần nhếch mép, quay đầu nhìn Dương La Kỳ, y biến nhỏ, chậm rãi tiến đến bên cô : "ngươi nói cậu ấy là người được thần chọn, vậy ngươi hãy xem thử người được thần bảo hộ sẽ có sức mạnh ra sao!"

Toàn thân Dương La Kỳ khôi phục, vết thương đều ổn định, không còn chảy máu, cơ thể cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, đặc biệt là nguồn linh lực trong cơ thể đang sôi trào, cô ngước đầu nhìn y : "...

Tớ?"

"ừm, cậu là người đầu tiên cũng sẽ là người duy nhất được thần hủy diệt bảo hộ đó, ghê chưa?"

Bạch Diệc cười xòa, kéo tay Dương La Kỳ đứng dậy, y cảm nhận máu đang trào ra từ cuốn họng mình, lại nhân lúc Dương La Kỳ đang nhìn Shadows mà nhả ra, y biết cô sẽ không cho mình tiếp tục nếu cô phát hiện Bạch Diệc đang bắt đầu bị phản phệShadows trừng mắt, muốn ngăn lại : "ngươi điên rồi, mau dừng lại!"

"điên?

Hahaha, ta hiện tại rất tỉnh đó nhé!"

Bạch Diệc một tay giữ vai Dương La Kỳ, một tay đè lên tay cô, nắm chặt lấy gậy bóng chày, mà Dương La Kỳ cũng giữ chặt vai Bạch Diệc, cảm nhận nguồn sức mạnh đang dâng trào trong ngườiCả hai cùng hét lớn : "Shadows, hẹn ngươi vĩnh viễn không gặp lại!"

Bạch Diệc hóa hồn vào cây gậy bóng chày đó, Dương La Kỳ lao đến, dùng linh lực làm bước đệm nhảy lên, sử dụng tuyệt kĩ cuồng nộ Với sức mạnh của một vị thần hủy diệt, cây gậy bóng chày được Bạch Diệc nhập vào dần biến lớn, Shadows dựng lên vô số tấm khiên chất nhày, kết quả lại bị một gậy đó đánh đến phát nổ, hắn đau đớn hét lớn, dần biến nhỏ lại, vết đen cũng dần tiêu tan, để lại một người đàn ông đầy vết thương nằm đóMà Bạch Diệc cũng rời khỏi gậy bóng chày, đỡ Dương La Kỳ đáp xuống.

Viên từ đâu chạy đến đỡ Dương La Kỳ, cô ngẩng đầu nhìn y, Bạch Diệc cười mỉm mà nhẹ gật đầu, tiến đến bên Tiết Đoàn, y nhìn hắn, cười khổ : "gặp ngươi ở thế giới khác nhé"Tiết Đoàn nhìn Bạch Diệc, sau đó khẽ mỉm cười mà nhắm mắt, hóa hình thành trứng : "ừ, ta đợi ngươi"Những người khác đều im lặng, chỉ ngỡ ngàng nhìnMà sự bùng nổ sức mạnh kia cũng đã động đến các vị thần khác.

Đặc biệt là Thượng Thần, Ngài nhìn Bạch Nguyệt Thần đang đứng đờ, ánh mắt kiên định nhìn mình, lớp rào chắn vẫn ở đó bảo vệ tất cả những người đằng sau"...

Trứng của hắn, đem về đi" Bạch Nguyệt Thần nóiThượng Thần gật đầu khẽ, Ngài phất tay cho các tiểu thần khác nhặt lấy quả trứng rồi quay trở lại bên Ngài"ngươi nghĩ ngươi thoát được sao?

Còn bảo vệ con người như vậy, xem ra còn sức chạy trốn nhỉ?"

Thượng Thần nhìn y, nghiêm giọng nóiBạch Nguyệt Thần cười, khẽ lắc đầu, y khổ sở nhìn những người đang ở phía sau mình : "ta bị trục xuất, lưu lại ở trần gian hàng ngàn năm, người đó chết đi sống lại cả mấy lần, rốt cuộc cả hai người bọn ta đều không thể ở bên nhau cuối đời, ta hết phong ấn sức mạnh lại xóa đi ký ức rồi bắt đầu lại từ đầu chỉ vì cô ấy, nhưng kết quả vẫn vậy..."

"nhưng ít nhất lần này, cô ấy sống rồi.

Ta không cần gì nữa..."

Ngài nhìn người trước mặt, không thể không cười lạnh : "ngươi không phải vị thần đầu tiên yêu con người, nhưng yêu đến chết đi sống lại, đời đời kiếp kiếp cho dù mất đi trí nhớ, ngươi là kẻ đầu tiên""vậy hãy cho ta làm kẻ cuối cùng luôn đi, đừng để vị thần nào ngốc nghếch như ta nữa" Bạch Nguyệt Thần cười"ừm" Ngài gật đầu"trước khi đi, ta nói với những người đằng sau lời cuối được không?"

"cứ tự nhiên""được"Bạch Diệc đi đến bên cạnh mọi người, dùng nguyên khí xóa bỏ chất nhờn xung quanh, dùng nguyên khí khôi phục lại linh lực cho họ, y cười : "xin tự giới thiệu lại, ta là Bạch Nguyệt Thần, vị thần hủy diệt đã bị trục xuất khỏi tiên giớiNam Hạ, Trịnh Trí cùng Châu Doãn, Lục Uyên, Hoắc Lâm và Úc Dã đồng loạt im lặngDương Tố Tố bật khóc, Thịnh Thanh nén nước mắt, nhẹ nhàng xoa đầu em, đôi mắt lại nhìn chằm chằm Bạch DiệcLục Nhiên là người đầu tiên lên tiếng, thanh âm run rẩy không ngừng : "cậu..."

"tớ vẫn là Bạch Diệc""...

Cậu thực sự là thần sao?"

"ừm"Anh cúi đầu, ngã khụy xuống, Nam Hạ ở bên cạnh đỡ lấy anh, đôi mắt cũng đỏ hoeKhương Vũ mím môi nhìn y, run rẩy hỏi : "em đi luôn sao?"

"vâng"Khương Vũ không hỏi nữa, Tiêu Yên ở bên cạnh xoa đầu người nọ, nước mắt cũng bắt đầu trực tràoBạch Phong nhìn đứa em gái ngày nào của mình, hiện tại lại có thân phận không thể nào nghĩ đến được, huynh cười khẽ : "không thể ở lại sao?"

"đúng vậy"Trịnh Trí nhẹ nhàng ôm lấy Bạch Phong an ủi, ngẩng đầu không để nước mắt rơiBạch Liên nhìn y, gật nhẹ đầu : "được rồi..."

Bạch Diệc cười mỉm, đôi mắt thấu hiểu cùng mệt mỏi : "em biết mà"Hai chị em họ luôn như vậy, vì giống nhau, nên hiểu nhau.

Họ không cần nói rõ, không cần nói nhiều, hiểu rõ đó là lời tạm biệtVi Dao Nguyệt vươn tay lau nước mắt cho Bạch Liên, chính mình cũng khó kiềm chế cảm xúcThương Dao nhìn đứa con gái út của mình, dịu dàng cười với đôi mắt đỏ hoe : "mẹ rất vui vì làm mẹ của con"Bạch Diệc cảm nhận được mắt của mình lại nóng lên, cười mỉm mà gật đầu : "con cũng vui lắm, nhưng tiếc là sẽ không có lần sau"Y trả lời ngắn, vì Bạch Diệc biết, nói nhiều thêm mấy câu, chính bản thân sẽ không nỡ rời điThương Dao cười với nước mắt, cúi đầu không nói nữaBạch Diệc lại nhìn sang Dương La Kỳ đang ngồi đó nhìn mình, ánh mắt đầy ôn nhu : "Tiểu Kỳ..."

Dương La Kỳ nhìn y mà không nói, phải nhìn rất lâu mới cười mỉm, tưởng chừng như không có chuyện gì, nhưng thanh âm run rẩy và nghẹt ngào đã hoàn toàn bán đứng cô : "cậu còn sống...

Thật tốt quá"Bạch Diệc ngớ người, không nghĩ Dương La Kỳ lại quan tâm chuyện này đến tận bây giờ, y không kiềm được nữa mà rơi nước mắt, nguồn nguyên khí màu trắng tản ra khiến những người khác rơi vào mơ hồ.

Bạch Diệc cúi người, dùng tay che mắt Dương La Kỳ lại, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, chỉ như chuồng chuồng lướt cánh trên mặt nước"Dương La Kỳ, nguyện cho cậu sống nửa đời còn lại trong thế giới tràn ngập ánh sáng...

Tạm biệt nhé, tớ thực sự, yêu cậu lắm" giọng nói mềm mại lại dịu dàng, êm ái như ru ngủ người khácDương La Kỳ không kiềm lòng được mà rơi nước mắt, rơi vào hôn mêNhìn Bạch Nguyệt Thần đã xong xuôi, Thượng Thần nhẹ giọng hỏi : "...

Đi thôi""ừ" Bạch Nguyệt Thần gật đầu, nhẹ nhàng đỡ người mình yêu nằm xuống, lấy cái áo choàng đắp lên.

Đồng thời mượn năng lực quay ngược thời gian của Bạch Phong, đưa thế giới đổ nát trở về trạng thái ban đầu, chỉ là có vài thứ vẫn phải do con người tự tay làm lạiTất nhiên, đổi lại là nửa cái mạng của y.

Thượng Thần nhìn cái thứ cố chấp này, chỉ bất lực thở dài rồi dẫn điTrong cơn mê, Dương La Kỳ nhìn thấy bầu không gian trắng xóa, trắng đến mức nhàm chán.

Nhưng cô cũng không quan tâm nữa, chỉ ngồi đó ôm chân, rất lâu sau mới ngẩng đầu nhìn vị thần đang đứng trước mặt mình : "có chuyện gì sao?"

"cô là sợi dây kết nối của thần và con người, là mối ràng buộc của sự sống mà con người, hoặc như cô đã biết, là người được thần chọn...

Ừm, ta nghĩ cô thích được vị thần kia bảo hộ hơn, cô có thể nghĩ thân phận nào cho mình cũng được.

Và với số lần đã hi sinh vì thế giới của cô, cô xứng đáng được một phần thưởng"Dương La Kỳ nhìn Ngài, nói : "cậu ấy""...

Tại sao?

Bạch Nguyệt Thần là vị thần tàn nhẫn nhất của Thiên giới, cô ta từng tiêu diệt một tiểu thế giới chỉ vì nơi đó không đúng ý mình, theo ta biết, đó thế giới chứa kiếp sống đầu tiên của cô.

Cô còn muốn hồi sinh cô ta không?"

Dương La Kỳ gật đầu, dứt khoát nói : "phải hồi sinh, toàn bộ ký ức của tôi trở lại rồi"Thượng Thần hiểu câu này, trong kiếp sống đầu tiên của Dương La Kỳ, cô là một vị công chúa bị đầy đi liên hôn, theo những gì Thượng Thần thấy đượcCô công chúa vì nước vì dân mà hi sinh bản thân lại bị cả lục địa phỉ nhổ và bôi nhọ, bị phu quân hiến tặng địch mà chết, mà Bạch Nguyệt Thần lại vì vậy mà căm hận thế giới đó, trực tiếp nổi điên giết toàn bộ, Ngài đã phải đích thân xử lý, tạo lại một cơ hội sống cho con người, đồng thời trục xuất vị thần hủy diệt đóKiếp thứ hai cô tiếp tục làm con nhà quý tộc, kết quả thì sao?

Vì dân trong nước mà chấp nhận mối liên hôn chính trị với nước láng giềng, đường đi của cô xuất hiện một vị thần tìm kiếm cô suốt chục năm, cô không theo y bỏ trốn, tiếp tục hoàn thành sứ mệnh của mình.

Mà đến khi cô chết, người dân lại bảo ham hố tiền tại, bỏ gia đình bỏ đất nước mà đi.

Bạch Nguyệt Thần lần này không đuổi cùng giết tận thế giới này nữa, buông bỏ ký ức đau buồn, bắt đầu lại làm một đứa trẻ, bắt đầu mở ra con đường tìm lại người mình yêu nhất cuộc đờiVà tất cả các kiếp sau của cả hai đều là âm dương chia cắt, vĩnh viễn không trọn vẹnĐây là trích từ ký ức của Dương La Kỳ mà Thượng Thần thấy được, ngay từ đầu Ngài chỉ biết được chuyện Bạch Nguyệt Thần hủy diệt một tiểu thế giới, còn nguyên nhân, Ngài đã không để ý đến, lúc biết rõ hết tất cả, Thượng Thần buồn cười, Ngài không hiểu tại sao một vị thần hủy diệt lại suy tình như thế, thần tình yêu cũng nhún vai, nói rằng nếu có thể thì thực sự rất muốn đưa Bạch Nguyệt Thần và cô gái loài người đó làm hình mẫu lý tưởng cho mấy tiểu thế giới tiếp theo của mìnhGiờ nghĩ lại, Thiên giới loạn quá rồi"hồi sinh Bạch Nguyệt Thần, ký ức mấy kiếp trước của cô, sự may mắn vì được thần chọn của cô, danh hiệu kết nối của sự sống.

Tất cả đều sẽ mất hết, cô chấp nhận không?"

Dương La Kỳ lại gật đầu : "chấp nhận" "...

Được rồi, nhớ kĩ, Bạch Nguyệt Thần có nhớ ra cô hay không, còn phải xem tiền duyên của cả hai"Ánh sáng lan tỏa, mọi thứ đều trắng xóaCho đến khi cô tỉnh dậy, đã là hai tháng sau, lần này không phải giấc mơ, không phải ảo giácHoàn toàn là thậtVà mọi nơi đều không còn hoang tàn đổ nát, là nhờ người đóDương La Kỳ tĩnh dưỡng vài ngày, sau đó lại cùng mọi người xây dựng lại tất cả.

Nhờ người đó, xác sống đã yếu đi một khoảng thời gian, tạm thời không tấn công con người, tất cả cùng nhau chung tay làm lạiNăm thứ nhất, các thành phố trong và ngoài nước đều đã ổn định lại nơi sốngNăm thứ hai, thành phố J mở ra cuộc khai phá lại tài nguyên và khôi phục lại những nơi còn bị bỏ hoang, giải cứu những người sống sót khácNăm thứ ba, mọi chuyện đang dần chuyển biến tốt đẹp hơn khi đường xá đều đã được ổn định hơnNăm thứ tư, mở cuộc dọn dẹp xác sống, thành lập các khu vực nhận nhiệm vụ lấy linh thạch.

Trong đó bao gồm tiêu diệt xác sống và kha khá việc khácNăm thứ năm, thế giới từ đô thị hiện đại trở thành dị giới hiện đại, không những có máy móc mà còn có siêu năng lực, trở thành một tiểu thế giới đặc biệt khó động vào trong mắt những người trên cao kia, có thể nói rằng một vài vị thần xuống đây khám phá đều bị đẩy về, không thể thay đổi tiểu thế giới này, vì Dương La Kỳ vẫn đang có được sự bảo hộ của thần, mà vị thần đó lại cực kì lưu manhMặc dù hiện tại không còn, nhưng Thượng Thần đặc biệt ưu ái y, dám động vào người Bạch Nguyệt Thần bảo hộ, đảm bảo mạng không toàn thây!Và hiện tại, đoàn chinh phục năm đó trở thành huyền thoại, Thương Dao lui về xử lý công việc, đương nhiên Châu Doãn, Lục Uyên và Hoắc Lâm cùng Úc Dã sẽ hỗ trợ, không những vậy, còn có Lục Nguyên và Lâm Tĩnh hỗ trợ bảo vệ và xử lý các công việc ở xa, đương nhiên lâu lâu sẽ có Châu Doãn và Úc Dã nhàn rỗi đi theoCác công việc khác sẽ có Bạch Liên, Vi Dao Nguyệt và Bạch Phong, Trịnh Trí xử lýThịnh Thanh cùng Dương Tố Tố và Khương Vũ, Tiêu Yên, Tiêu Yết sẽ lo chuyện nhiệm vụ cũng như an toàn của các khu vực nhiệm vụLục Nhiên và Nam Hạ trở thành các nhà kiểm soát viên của toàn bộ nơi này, ngày bận đi điều chỉnh máy móc, ngày rảnh đi làm nhiệm vụ hoặc đi chơi cùng những người khácCòn Dương La Kỳ đã trở thành người hùng, cô không có công việc nào cố định, ngày hôm nay có thể giả danh làm người phương xa để nhận nhiệm vụ ở nơi này, ngày mai có thể cùng mấy người Thịnh Thanh để đi xử lý mấy tên gây rối loạn trật tự.

Ngày mốt cũng có thể cùng Lục Nhiên và Nam Hạ đi xem máy móc của nơi này nơi kiaĐặc biệt sẽ luôn không tình nguyện bị bốn người Bạch Liên lôi đi xử lý văn chương cũng như là các tình huống nguy hiểm ở các rãnh xác sống, đương nhiên sẽ có phần thưởng hậu hĩnhNăm năm đã diễn ra như vậy, Dương La Kỳ chứng kiến thế giới thay đổi, chứng kiến những người bạn của mình hạnh phúc bên người mình thương, vài người chọn đi làm bù đầu bù cổ để khỏi yêuCòn Dương La Kỳ rảnh rỗi cũng không yêu ai, nếu có người hỏi : "này, cô năm nay cũng hai mươi ba tuổi rồi, không tính đến chuyện yêu đương hả?"

Cô sẽ chỉ mỉm cười đáp lại : "nếu người đó dám chết cùng tôi thì yêu, chẳng qua ai cũng bỏ chạy hết rồi"Có lúc những tin như thế này sẽ lọt đến tai mấy người quen của cô, họ đều cười rất thích thú.

Đặc biệt là Thương Dao, bà cảm giác Dương La Kỳ y hệt mẹ cô năm xưaTối hôm nay, chính là ngày Tết đầu tiên của năm nay, bọn họ hẹn nhau ở quán để nhậu một bữa ăn mừngKhương Vũ cười hề hề, lại nâng ly : "nào nào, lâu lâu mới có một bữa, cạn ly đê!"

Tiêu Yên bất lực liếc người nọ : "uống ít hộ con cái bà nội ơi!"

Tiêu Yết bên cạnh cũng bất lực nhìn hai đứa, cùng Bạch Phong và Trịnh Trí cụng ly, hội anh em già của chúng ta có nhau"ê không nha, em chưa có già đâu nha anh" Bạch Phong liếc Trịnh TríNgười nọ chẹp miệng, khoác cổ cả hai cười ha hả : "kệ đi kệ đi, cứ cụng ly nào!"

"hahaha, sao cậu mọc tai mèo thế?"

Vi Dao Nguyệt cười hề hề bám lấy Bạch Liên, tỷ cũng bất lực để nàng quậy phá, Thịnh Thanh và Dương Tố Tố ngồi cạnh bất lực nhìnChị quay đầu nhéo nhéo má em, cười hề hề đầy thích thú : "chẹp chẹp, vẫn là bảo bối nhà mình ngoan""aaaa, đừng nhéo em nữa!"

Dương Tố Tố đau đớn nhìn chị, lại khổ sở chặn tay chị lạiBạch Liên và Vi Dao Nguyệt nhìn sang, không khỏi khinh bỉ.

Dương Tố Tố mà ngoan thì quản được Thịnh Thanh chắc?"một ly, một ly nữa đi!"

Nam Hạ nâng ly lênÚc Dã và Châu Doãn cũng nâng ly theo : "cạn ly!"

Lục Nhiên bất lực xoa xoa đầu, lại nhìn sang Hoắc Lâm và Lục Uyên cũng đang có tình trạng y chang mình, không nhịn được mà bật cười, cùng họ cụng ly : "con đột nhiên biết được về già mình sẽ ra sao rồi""haha, ba con mà nghe được chắc ổng xoáy lủng đầu con mất" Thương Dao bật cười"ba con thì chưa biết, nhưng chắc chắn mẹ sẽ nhéo đứt lỗ tai con" Lục Nhiên nuốt nước bọt, không kiềm được mà sợ hãi"phì, hên là hai ông bả bận việc nên không đi đó nhé" Lục Uyên cười khà khàHoắc Lâm cũng gật đầu đồng tình, còn bĩu môi thở hắt ra : "quả thật hên, nếu không nơi này chẳng ồn ào thế này đâu""haha, cũng đúng, cụng ly nào!"

Thương Dao cười khúc khích nâng lyNhững người đó cũng nâng ly theoDương La Kỳ mặc kệ đời, đổ sữa cho Viên đang ngồi dưới đất, cô bất lực vỗ vỗ lưng nó : "Viên à, xem ra lát nữa cậu phải qua phòng tớ rồi, những người khác có khi sẽ nôn lên người cậu mất"Viên gật đầu đầy ngoan ngoãn, đương nhiên giữa ngủ cùng chị gái xinh đẹp và một mớ bãi nôn thì nó biết cái nào tốt hơnBất quá Dương La Kỳ luôn là người không cần sôi nổi cũng sẽ bị những người bạn bên cạnh lôi vào trận chiến sôi nổiCô bị Dương Tố Tố và Vi Dao Nguyệt kéo tay lại vào bàn rượu.

Những người khác cũng cười ha hả"nào nào, đã hai mươi ba tuổi rồi, uống rượu không bị phạt đâu!"

Tiêu Yên cười hề hề rót ra một ly cho côDương La Kỳ muốn chống cự cũng không được, đành thuận theo ý mọi người cùng cụng ly hết ly này đến ly khácViên nhìn cô, bĩu môi giận dỗiĐến khi tan tiệc ra về, thấy cô muốn dẫn Viên theo, những người khác đều hốt hoảng ngăn lại, Dương Tố Tố nhanh như chớp đưa Viên trở lại không gian, còn không để nó có cơ hội vùng vẫy, em cười : "chị, chị cứ về đi, chị mệt rồi, để Viên bọn em chăm cho!"

"đúng đúng đúng!

Em trước tiên về đi đã, nếu muốn chơi với Viên thì mai hẳn chơi!"

Khương Vũ cười cười, cùng Tiêu Yết đẩy cô ra cửa : "nhân tiện bọn anh còn có việc, em về một mình nha""được, em cũng định thế" Dương La Kỳ khó hiểu gật đầu, bất quá vẫn đi vềNhìn bóng cô đi xa, những người khác khẽ thở phào"này, mấy người nghĩ có gặp nhau không?"

Úc Dã lên tiếng hỏiKhông ai nói vội, họ suy nghĩ rất lâuBạch Liên và Vi Dao Nguyệt cười gian tà, họ dùng siêu năng lực để thay đổi thời tiết, trời bắt đầu đổ mưa "ây da, còn thế này được hả?"

Lục Uyên bất lực cười, còn không quên vỗ tay"hê hê, vậy thì sẽ có tình cảnh lãng mạn lắm cho xem!"

Vi Dao Nguyệt cười khẩyLục Nhiên gãi gãi đầu, nhẹ giọng nhắc nhở : "hình như La Kỳ đem dù rồi, vậy..."

"vậy mong người kia không mang đi!"

Nam Hạ và Trịnh Trí khoác vai anh, muốn đấm cái mỏ xui rủi này lại"ây da, chúng ta còn phải đi sửa soạn cho họ nữa, mau đi mau đi!"

Tiêu Yên phấn khích cười nóiÚc Dã và Hoắc Lâm kéo mấy đứa con trai lại, chuyện này đàn ông con trai đừng nên động tay vào, nếu không sẽ có nguy hiểm...

Cho bản thânLục Uyên nhìn họ chạy đi, không khỏi tiếc nuối : "chẹp, còn định làm bộ ảnh mà..."

"biết sao họ chạy rồi" Thương Dao bất lực nhìn bà, Châu Doãn ở bên vỗ vai đồng tìnhDương La Kỳ đi trên đường, nhận ra mưa rơi liền bung dù, cô cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng không đúng ở đâu thì vẫn chưa rõĐi trên đường, cô vô tình bắt gặp một cô gái đang đứng đó nhìn người ta chuẩn bị cho pháo hoa năm mới, mưa rơi trên người không ướt cũng không đi kiếm chỗ che mưaDương La Kỳ có chút khó hiểu, muốn tiếp tục con đường về nhà của mình, nhưng khi mũ áo của người đó bay ra, để lộ mái tóc trắng muốt, cô bỗng nhiên khựng lại, quay đầu nhìn chằm chằm cô gái đóCho đến khi cô gái đó quay đầu, để lộ gốc nghiêng của một gương mặt thân quen.

Đôi mắt đỏ, mái tóc trắng, nó thu hút không ít người nhìnDù gì cũng rất giống người hùng năm đó hi sinh mà, người đó cùng Dương La Kỳ đã trở thành thần tượng bậc nhất trong lòng tất cả mọi người rồiDương La Kỳ không kiềm được tiến đến, đưa chiếc ô màu trắng của mình lên cao một chút, che mưa cho người đóNhưng mà mấy người biểt gì không?

Đó chỉ là một cái mấy chiếu hình ảnh thôi.

Nó cứ ba mươi phút đổi một lần, đến giờ rồi nó lại đổi, bây giờ là hình của Dương La Kỳ.

Cô rơi vào trầm tư, rơi vào sự mất niềm tin trong cuộc sống, cạn lời rồiCô bất lực xoa xoa trán, nhìn nhầm người đã đành, còn đi che ô cho cái mấy chiếu, để những người quen nhìn thấy thì Dương La Kỳ chui đầu xuống đất luôn cho lành quáChỉ là, năm năm rồi, cô thực sự rất nhớ người đóNhững người khác không phải có người mình yêu ở bên thì cũng là xây được một ngôi mộ cho người mình yêu hoặc có kĩ niệm.

Còn cô thì sao?

Thứ duy nhất Bạch Diệc tặng lại bị nuốt cái một trong lúc mất trí nhớ, thực sự cạn lời.

Mộ thì không thể xây, những người khác nói nếu xây cho Bạch Diệc chẳng khác nào đang nói y thực sự ngủm rồi, dù gì Dương La Kỳ cũng đã được ban cho điều ước bởi Thượng Thần mà, có hy vọng chút đi!"này...

Máy chiếu đó có nhiễm nước mà che làm gì thế?" một thanh âm vang lên từ đằng sauDương La Kỳ cứng đờ người, không phải vì ngại, vì thanh âm đó quá đổi quen thuộcCô quay đầu, nhìn thấy người thật đang đứng trước mặt một đoạn, mái tóc trắng, đôi mắt đỏ, quần ống rộng cùng áo cổ lọ đen, làm làn da đặc biệt nổi bật"...

Bạch Diệc?!"

Dương La Kỳ bất giác chạy đến, vứt luôn cây dù qua một bên, cô nhào thẳng vào lòng Bạch Diệc, và cô đang đếm xem bao nhiêu giây nữa y sẽ đẩy ra, dù gì Thượng Thần đã nói rồi, Bạch Diệc sẽ không còn nhớ gì về cô nữaNhưng thứ khiến cô bất ngờ là Bạch Diệc không những không buông cô ra, chiếc dù dưới đất cũng được Bạch Diệc dịch chuyển đến trong tay, y cúi đầu hôn lên trán Dương La Kỳ, nở một nụ cười dịu dàng : "rất vui được gặp lại, Tiểu Kỳ"Pháo hoa nổ lênThương Dao cùng những người đứng ở chỗ bắn pháo hoa dùng thiên nhãn của Thịnh Thanh nhìn tình hình bên kia, đầy phấn khích"thực sự gặp lại được rồi!" bọn họ cùng nhau vui vẻ reo hò, tiếp tục cho người bắn pháo bôngDương La Kỳ nhìn Bạch Diệc, không thể nhịn được mà cười rộ lên : "A Diệc, chào mừng trở lại!"

Thượng Thần đứng nhìn tiểu thế giới đã hoàn thiện, Ngài bất lực nhìn mớ vũ khí mà ai đó đang ôm người yêu hối lộ mình, Ngài cười : "dù sao thì, ngươi cũng xứng đáng"Pháo hoa lấp lánh trên trời cao, hiện rõ một chữ "FOREVER"Bạch Diệc ôm chặt eo cô, cười xòa : "ừm, tớ trở lại rồi"Hai người họ ôm nhau, người khác rất tò mò nhìn, có người lại nhận ra hai ngườiNhưng vậy thì đã sao?Ai dám lên phá vỡ bầu không khí này hả?Bạch Diệc và Dương La Kỳ cuối cùng cũng có một kiếp trọn vẹn ---HOÀN CHÍNH VĂN---

Ngoại truyện sẽ có, nhưng ngược ngọt chưa rõ Tác giả : cảm ơn tất cả các bạn đã đồng hành cùng đoàn chinh phục đến hết hành trình nàyTác giả : đây là tác phẩm đầu tiên toi viết đến kết, lúc trước đã bỏ dở một bộ vì cảm thấy văn phong không được.

Hiện tại vì ước mơ có thêm vài bộ bhtt mạt thế để đọc nên chính mình viếtTác giả : sẵn tiện tiết lộ cho các bạn biết, lúc đầu bộ này kết SE cơ.

Chỉ còn mỗi Thương Dao, Lục Uyên, Hoắc Lâm, Nam Hạ, Khương Vũ, Tiêu Yết, Trịnh Trí, Dương Tố Tố là sống, còn lại chết hết.

À thì thật ra Bạch Diệc không tính là chết, chỉ quay về Thiên giới thôi, nhưng một đi không trở lại, còn Dương La Kỳ đáng lẽ đến đoạn hoàn toàn tiêu diệt Tiết Đoàn thì phải bị phản phệ rồi mù này nọ đồ đó, sau đó thì bị giết chết khi không thấy đườngTác giả : cơ mà kịch bản này đã bị một người bạn vô cùng thân thiết của tui xé rách, bắt tui viết lại một kịch bản khác, và nó là cái bây giờ, người bạn đó nói không được để chính tuyến chết nhiều như vậy.

Toi cũng chỉ đành ngoan ngoãn vâng lời, cho nên ngoại truyện sẽ cho chết sauDù sao đi nữa, cảm ơn tất cả mọi người rất nhiều!
 
[Bhtt] Nếu Ta Yêu Nhau Ở Mạt Thế
Ngoại truyện 1 : đời đời kiếp kiếp


Ở một đất nước đang trên bờ vực sụp đổ, tại nơi này chẳng có gì tốt, kinh tế suy tàn, đất đai khô cằn, gia súc tuyệt dục.

Nếu mà nói đất nước này có thứ gì bị nhắm đến, đó chắc chắn là vị công chúa duy nhất trong triều nhà họ Dương Cô công chúa đó lớn lên xinh đẹp, thông minh lại yêu dânCó một lần, cô công chúa đó đã tình cờ nghe được dự định liên hôn, hay đúng hơn là kế hoạch bán con gái của vua cha và huynh cả của mìnhCô lúc đó đã sững sờ, đứng tại chỗ rất lâu.

Không như những công chúa khác, cô không khóc không quấy, không bỏ trốn.

Cô chỉ âm thầm rời đi, dạo bước dưới ánh trăng, tình cờ lại bắt gặp một người đứng trên tường thành, cô tưởng người đó muốn nhảy xuống, liền hốt hoảng chạy đến giữ tay người ta lại : "này, cô đừng dại dột như vậy chứ!

Cuộc sống này vẫn còn rất nhiều điều tốt mà!"

Người đó quay đầu nhìn cô, đôi mắt đỏ cùng mái tóc trắng, y phục khác rất nhiều so với những bộ cổ phục của người dân nơi đây, nguyên cả bộ y phục đều trắng, tay áo không quá rộng, chỉ ở mức hơn cánh tay một ngang tay, có họa tiết màu đỏ phủ trên y phục trắng rất nổi bậtTrên hết, ngươi này mang dung nhan rất xinh đẹp, rất đặc biệt.

Da trắng, mắt cáo hơi hẹp, môi hồng mỏng, cánh mũi cao hài hòa với khuôn mặt.

Chẳng qua, trong đôi mắt đó thật cô độc, như thể toàn thế gian này đều không dính dáng đến y Cô công chúa của chúng ta không hiểu được, một người xinh đẹp như vậy vì cái gì lại lựa chọn kết thúc mạng sống của mình như vậy chứ?"...

Ta không định nhảy" người đó bất lực nhìn cô"à...

Ta nhầm" cô cười ngượng, khẽ gật đầu "...

Thả ta ra" y nhìn xuống bàn tay của người trước mặt đang chặt tay mình Cô vội vàng buông tay trong sự lúng túng, ngượng ngùng nhìn người đối diện : "có thể xuống được không, trên đó nguy hiểm lắm...!"

Y nhìn cô trong im lặng khiến cô càng lúng túng hơnBất quá y vẫn xuống khỏi tường thành, đối mặt với một nữ nhân xinh đẹp động lòng người với mái tóc đen và đôi mắt tím, dáng vẻ cô cao quý lại dịu dàng"ừm, có thể cho ta biết tại sao đêm rồi cô vẫn ở đây được không?" cô công chúa đó nhẹ giọng hỏi"không có gì, ta chỉ tò mò vương quốc này sẽ đi đến đâu mà thôi" y nhẹ nhàng đáp lờiCô chớp mắt, cảm giác mặt đối mặt lại không nói lời nào với một người xinh đẹp thực sự rất bồn chồn, cô ho nhẹ, lại hỏi : "cô tên gì?

Ta là Dương La Kỳ, tiểu công chúa của vương quốc"Y nhìn Dương La Kỳ rất lâu, gần như khiến Dương La Kỳ nghĩ y không muốn trả lời, cô cười gượng xua xua tay : "nếu cô không trả lời cũng được, dù gì..." cũng sẽ không gặp lại đâuDương La Kỳ nghĩ mà sầu, câu sau cô không nói ra, dù gì người trước mặt chỉ người xa lạ, nói ra thì có ít gì?"

Bạch...

Diệc, ta là Bạch Diệc" "Bạch Diệc...

Cái tên nghe rất hợp với cô" Dương La Kỳ cười, chân thành đánh giá"...

Ừm, tên cô cũng rất hay""vậy à, thế thì mừng quá..."

Dương La Kỳ cười, cô nhìn chằm chằm Bạch Diệc, lại cười tươi hơn : "gặp được cô hôm nay cũng thật may mắn, ta thực sự muốn gặp lại cô"Gió đêm thổi qua làm mái tóc cô tung bayBạch Diệc giây phút đó đã phải ngẩng người rất lâu, sau đó lại bất giác mỉm cười theoDương La Kỳ sẽ không thể nào biết được chỉ vì một câu đó của mình, Bạch Diệc đã sẵn sàng đi theo bảo vệ cô cả đờiY luôn tình cờ xuất hiện trước mặt cô, có khi ngay cả trong phòng riêng của cô, Bạch Diệc cũng có thể xuất hiện ở đó.

Đã xuất hiện luôn cả trong phòng riêng của cô, chẳng lẽ Dương La Kỳ còn tin đây là tình cờ sao?Nhưng cô không ngại, cô rất thích Bạch Diệc, y dịu dàng lại có chút ngốc nghếch, còn rất xinh đẹpCó khi ngự thiện phòng có bánh ngon, cô sẽ đem tới cho Bạch Diệc, cô không cần đi tìm, chỉ cần về phòng mình đợi một chút, Bạch Diệc sẽ bất thình lình xuất hiện phía sau, y cứ nghĩ cô sẽ không quan tâm đến mình, khi xuất hiện trong phòng Dương La Kỳ, Bạch Diệc sẽ đợi đến khi cô nhìn thấy mình mới tiến đến ngồi cạnh côNhưng Bạch Diệc lại không biết, y chỉ cần xuất hiện Dương La Kỳ liền sẽ phát hiện, có đôi lúc cô thích chọc ghẹo y, rõ ràng đã nhận thấy y xuất hiện lại không quay đầu nhìn, còn bâng quơ nói mấy câu như nói cho chính mình lại như nói cho Bạch Diệc ngheSau bao lần, Bạch Diệc không nhận ra nữa thì thực sự quá ngốc rồi, sau này đến y không đợi cô nhìn nữa, trực tiếp đi đến ngồi trước mặt, mắt đối mắt nhìn chằm chằm nhauDương La Kỳ cũng không chống chịu được trước cái nhan sắc này, không đành lòng trêu chọc nữa mà mời Bạch Diệc ăn bánhHọ cứ như vậy trải qua xuân hạ thu đông cùng nhau, chuyện mệt mỏi gì Dương La Kỳ đều sẽ nói với Bạch Diệc, có đôi khi còn làm nũng, có đôi khi lại đòi Bạch Diệc ôm để an ủi, và y chưa từng từ chối cô, thậm chí còn để cô tự ý quậy phá mình, y có lúc còn bị cô chọc cười, có lúc bị cô chọc đến ngây ra.

Còn có vài lần bị cô ép nằm ngủ cùng, Bạch Diệc không từ chối, luôn là như vậyDương La Kỳ sẽ trò chuyện với Bạch Diệc vào những lúc cô rảnh hay trời đã tối muộn, có khi sẽ kể về tình hình vương quốc, có khi sẽ nói về tình hình trong triều.

Dù nó nhàm chán hay thú vị, Bạch Diệc vẫn sẽ ngồi đó, ngoan ngoãn lắng nghe Dương La Kỳ nói, một chữ cũng không bỏ sótKhông nghĩ lại có một ngày, Dương La Kỳ lại phải kể cho Bạch Diệc nghe về mối liên hôn của mìnhBạch Diệc lúc đó không điềm tỉnh như ngày thường, cốc trà trên tay rơi vỡ, y tròn mắt đầy kinh ngạc nhìn cô, mấp mấy môi : "không...

Muốn""haha, ta cũng không muốn, nhưng đất nước này của ta, có lẽ sẽ hoàn toàn tan nát nếu ta không đi.

Ta có chút mừng vì người dân và gia đình không lo lắng hay thương xót ta, chỉ có như vậy ta mới dám rời đi""...

Còn ta thì sao?"

Bạch Diệc nhìn cô, khuôn mặt tràn đầy vẻ rối loạn"...

Xin lỗi""Tiểu Kỳ, có cách khác không?"

"hahaha, thật ra ta cũng có nghĩ đến, nếu vương quốc của ta có thể hồi phục lại lương thực và gia súc, có lẽ sẽ không cần đến bước đường này""...

Cô tin trên đời này có thần không?"

"tin, ta tin" Dương La Kỳ gật đầuBạch Diệc im lặng, y tiến đến xoa đầu cô, Dương La Kỳ lại vươn tay ôm chặt lấy y, ôm thật lâu"nếu ta không phải công chúa, có lẽ ta đã bỏ đi tất cả để theo cô rồi, A Diệc""vậy cô đừng làm công chúa nữa, đi cùng ta đi được không?"

Bạch Diệc nhẹ giọng hỏi"đáng tiếc, sẽ không có chuyện đó" Dương La Kỳ cười khẽ, nhẹ nhàng lắc đầuĐêm đó, mọi chuyện đã thay đổi, vương quốc không hiểu tại sao lại khôi phục lại hết đất đai gia súc, khoáng sản bất ngờ được tìm thấy nhiều hơn, nền kinh tế của đất nước từ đó vươn lênChỉ sau một đêm, trong hai tuầnDương La Kỳ chứng kiến hết thẩy, cô ngơ ngác nhìn lại, vẫn là Bạch Diệc, đứng đó với thân ảnh cô độc"cô..."

"nếu cô tin trên đời có thần, vậy hãy tin đời này của cô có ta" Bạch Diệc cười mỉm, y lại không biết máu trên miệng chưa lau sạchDương La Kỳ dĩ nhiên đã thấy được điều đó, giây phút ấy cô cảm thấy nước mắt của mình đang muốn trào ra, nhưng cô lấy hết sức đè nén nó lại, cố gắng nở một nụ cười tươi : "ta tin cô!"

Nhưng cho dù vương quốc đã khôi phục rất nhiều, nhưng hiện tại nó vẫn chỉ là một tiểu quốc dễ dàng bị xâm lăng.

Vì vậy, Dương La Kỳ vẫn không thoát khỏi số phận bị bán đi nước láng giềngNgay ngày cưới của cô, Bạch Diệc xông vào phòng, đôi mắt đỏ hoe nhìn cô trong bộ váy cưới trang nhã, đang thất thần ngồi ngắm mình trước gương, Dương La Kỳ nhìn y, lúc này vẫn có thể nhoẻn miệng cười mỉm : "xin lỗi"Bạch Diệc ngã khụy, ôm đầu gối cô, tựa lên đó mà khàn giọng cầu xin : "cô rõ ràng nói là sẽ tin ta mà, chỉ một chút nữa thôi, một chút nữa thôi là được rồi, tại sao chứ?"

"ta không thể vì bản thân, vì nơi này mà tổn thương cô.

A Diệc, đời này của ta có cô ở bên cạnh thực sự đã quá tốt rồi"Y khóc lóc vang xin đến như thế nào, kết quả Dương La Kỳ vẫn rời điNhưng khi bình tâm nghĩ lại, nơi cô gả đến là một đất nước giàu sang lại vững mạnh, ít nhất đến đó cô sẽ không còn lo lắng cái ăn cái mặt nữa.

Bạch Diệc nghĩ như vậy liền buông bỏ, tiếp tục công việc của một vị thần, điều chỉnh thế giớiChẳng qua y sẽ không quên được cô, liền đến nơi cô đang sống nhìn một chút, chỉ một chút thôi rồi sẽ rời điKết quả, khi Bạch Diệc nhìn thấy Dương La Kỳ, cô đã nằm thoi thóp trên mặt đất lạnh giá giữa trời đông, trên người đầy rẫy vết thương, không nơi nào là lành lặn, thậm chí trên cơ thể mảnh mai yếu đuối này còn xuất hiện vài vết đâm của daoBạch Diệc nhìn cảnh này còn có thể đứng từ xa nhìn được sao?

Y lao đến ôm lấy cô vào lòng, đầy hoảng loạn tìm cách chữa trị cho cô.

Nhưng là một vị thần hủy diệt, chữa trị đối với y là một khái niệm quá mức xa vời"A Diệc...

Ta không nằm mơ đúng không?"

Bạch Diệc nghe cô còn có thể nói được liền mừng rỡ nắm lấy tay cô mà gật đầu lia lịa, toàn thân run rẩy : "không mơ, không hề mơ đâu, thực sự là ta...

Là ta mà, cô làm ơn đừng chết, huhuhuhu""haha, lần đầu tiên ta thấy cô khóc đấy...

Cũng là lần cuối cùng rồi" Dương La Kỳ cười mỉm, cô ngoắc ngoắc ngón tay bằng sức lực ít ỏi của mình, Bạch Diệc ngoan ngoãn cúi đầu theo, Dương La Kỳ lúc này vì con tim của bản thân, nhẹ nhàng hôn lên môi y, sức lực chỉ cho nụ hôn đó như chuồng chuồng lướt cánh trên mặt nước, nhanh chóng tới cũng nhanh chóng tàn"đời này gặp được cô là điều mà ta mãn nguyện nhất, ta thực sự, yêu cô nhiều lắm" Dương La Kỳ cười, cánh tay cũng không còn sức nữa mà rơi xuốngBạch Diệc giây phút đó hoàn toàn ngây ngốc, nước mắt không ngừng tuôn trào, y không hiểu tại sao bản thân lại khóc, không hiểu tại sao bản thân phải suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng điều y biết duy nhất ngay tại thời khắc này chính là, Dương La Kỳ sẽ không bao giờ tỉnh dậy nữaKhông bao giờ!!!Nhưng Bạch Diệc lúc đó vẫn còn lý trí, y đầu tiên kiếm nơi đẹp nhất để tạm thời đặt Dương La Kỳ ở đó.

Sau đấy tự bản thân đi điều tra tại sao cô lại ra nông nổi này.

Thì ra phu của cô, đại hoàng tử của vương quốc này là một kẻ biến thái.

Hắn thích hành hạ người khác, lại thích giải tỏa dục vọng một cách mạnh bạoLúc đầu hắn muốn làm, Dương La Kỳ dùng đủ cách từ chối, hắn phát hiện mềm mỏng cô đều không ăn.

Ngay cả bỏ thuốc cô cũng phát hiện, hắn tức giận liền ngày ngày đánh đập cô, có lúc còn sẽ dùng dao đâm côNhững vương tử nước láng giềng khi ghé chơi cũng có góp mặt, nếu những người cai trị của vương quốc đó biết thì sao?

Không sao cả, họ sẽ không quan tâm đâu, dù gì cô cũng chỉ là công chúa của một tiểu quốc mà thôiBạch Diệc tức giận quay về đất nước của Dương La Kỳ, muốn họ đi trả thù cho cô, thật ra y muốn tự tay mình làm hơn, nhưng thần giết người là đại tội, nhẹ thì trục xuất, nặng thì lưu đầyNhưng đất nước mà Dương La Kỳ sẵn sàng hi sinh vì nó hiện tại vẫn ăn mừng vì đại hoàng tử lên ngôi, đất nước hưng thịnh trở lại, y cứ nghĩ họ có lẽ do họ không biết cô công chúa của đất nước này đã chết nên cảm thấy tiếc thương, ai mà nghĩ họ không những biết, thậm chí còn cười lớn hơn khi biếtCó người nói : "hahaha, công chúa bỏ nước mà đi, chết là đáng đời!"

"ừm ừm ừm, đại hoàng tử đã lên ngôi vua của chúng ta có lẽ cũng phải đau thương lắm nhỉ?"

"ngươi nói gì thế, ngài ấy còn mừng khi vứt được cục phiền phức đi đó chứ!"

Bạch Diệc nghe mà sững người, y lại cắn răn chạy đến hoàng cung.

Kết quả thì sao?

Cha và đại ca của cô chỉ thấy tiếc vì cô chết quá sớm, chẳng thể lấy thêm chút tài nguyên nào cho họGiây phút đó, Bạch Diệc đã thực sự tức giận, y xông vào hoàng cung làm cho ra lẽ, nhưng anh trai của cô lại cho quân giữ y lại : "ngươi là ai chứ?

Làm loạn triều định, người đâu, bắt cô ta lại!"

Vào thời khắc bị giữ lại, Bạch Diệc chỉ cười, y cười lớn, cười đến mức khiến những người xung quanh cũng sợ hãi.

Bạch Diệc không sợ sệt gì nữa, trực tiếp vung tay khiến những người lính đang giữ mình bay điGiết?

Sẽ không, đây là nơi Dương La Kỳ coi trọng nhất, y sẽ không tổn hại nơi nàyBạch Diệc bỏ đi, y tàn sát cả vương quốc của tên cặn bã hại chết người y yêuLúc quay trở lại, Bạch Diệc thấy xác Dương la Kỳ bị dẫm đạp, tay chân đứt rời, thậm chí nơi đó...

Bạch Diệc ôm lấy thi thể cô khóc nức nở, y khóc đến điếng lòng, luôn miệng gọi tên người con gái mình yêu nhất trần đờiTình cờ, tiếng khóc ấy lại lọt vào tai những kẻ đã làm ra cái chuyện bẩn thỉu đó với Dương La Kỳ, thu hút chúng đến, chúng buông lời bẩn thỉu, cười cợt.

Bạch Diệc không biết bản thân đang khóc hay đang cười, chỉ biết rằng khi mở mắt ra, cả lục địa đã bị mình giết hơn phân nửaY nhìn cây kiếm đầy máu trong tay, nước mắt lại không thể ngừng rơi.

Nhìn những con người thực sự vô tội, Bạch Diệc bỏ kiếmCho dù mất đi lý trí, y vẫn sẽ không động tay đến những người không biết gì cả, họ thậm chí còn không biết bản thân sống trên đời có ý nghĩa gì.

Có người biết được công chúa của họ chết, chỉ có thể im lặng mà xót thươngNhững người như vậy, Bạch Diệc sẽ không giết, vì y biết.

Dương La Kỳ hi sinh tính mạng đa phần là vì những người đóĐương nhiên giết người là đại tội, huống hồ y còn giết nhiều như vậy.

Thượng Thần đã ở đằng sau y từ bao giờ"Bạch Nguyệt Thần, cô khiến ta quá thất vọng" Thượng Thần nhíu chặt mày không vuiHàng ngàn năm nay Bạch Nguyệt Thần là vị thần giỏi giang nhất, y không có tình nghĩa, chỉ làm theo luật.

Vì vậy thành tích của vị thần hủy diệt này là tốt nhất trong Thiên giớiKết quả, y lúc này đã tàn sát quá nhiều ngườiBạch Nguyệt Thần...

Cái tên Bạch Nguyệt Thần này khiến Bạch Diệc bỗng chốc nhớ ra, bản thân ngay từ đầu không nên dính dáng đến đại sự của thế giới này"vì các thành tích cô đã đóng góp cho Thiên giới, ta sẽ giảm mức phạt cho cô xuống còn năm ngàn năm..."

"không, trục xuất ta đi" Bạch Nguyệt Thần cười, đôi mắt lại đỏ hoeThượng Thần không hỏi lý do, Ngài đã đồng ý.

Có lẽ Ngài biết cho dù có hỏi Bạch Nguyệt Thần cũng sẽ không nóiCả trăm đạo sét giáng xuống, đánh Bạch Nguyệt Thần đến thần hồn hư hại.

Khiến y rơi xuống đất, y mặc kệ tất cả lếch người đến bên xác Dương La Kỳ, toàn thân vẫn đang run rẩy, y lấy máu của mình vẽ một nốt chu sa, Bạch Diệc cười mỉm : "Tiểu Kỳ...

Tiểu Kỳ à, kiếp sau nhất định phải để ta bảo vệ cô nhé, kiếp sau, ta sẽ đến sớm hơn"Sau đó, Thượng Thần hồi sinh thế giới này lại một lần nữaSau cả trăm năm, hiện tại đất nước năm xưa đã là một nơi hưng thịnh, với những công nghệ tốt hơn từ các đất nước khácPhải nói, đây là thời kì đất nước cực kì vững mạnhVà ở nơi này, vị phu nhân của bá tước đã chết vì vạn tiễn xuyên timVì sao ư?

Mọi chuyện bắt đầu từ một đất nước nhỏ đó, có cô tiểu thư nhà họ Dương vô cùng xinh đẹp, vì cái nhan sắc đó mà bị các thế tử nước bên cạnh hăm heVà cái đất nước đang hưng thịnh kia, vị thiếu gia hầu tước đã thành công mua được cô.

Ba mẹ cô vì tiền, nhà vua vì sự an toàn của bản thân, tất cả đồng loạt đẩy cô điDương La Kỳ kiếp này vẫn không quấy, không nói bất cứ cái gì cả.

Cô lên xe đến nơi mình sẽ sống nửa quãng đời còn lạiTrên đường đi, cô tình cờ bắt gặp một cô gái đang đứng đó chặn đầu xe.

Để tình hình không quá nặng nề, Dương La Kỳ đề nghị quân lính đừng xung đột, cô gái đó lại đứng bên cửa xe của cô, cô thử mời người nọ lên xe, y lên thậtHọ nói chuyện một chút, giới thiệu một chútDương La Kỳ phát hiện ra cô gái tên Bạch Diệc này luôn nhìn mình bằng ánh mắt đầy nhớ mong, cô có chút không hiểu, nhưng cũng không nói gì, vì cô cũng chưa từng quên kiếp trước bản thân đã bỏ lỡ điều gìNhưng bỏ trốn?

Sẽ không, cô không rõ tại sao Bạch Diệc đến lúc này vẫn còn sống, đã là hàng trăm năm rồi, y chưa từng chết.

Nhưng cô biết rõ một điều, nếu mình bỏ trốn cùng y, cả đất nước sẽ đuổi cùng giết tận cả haiCho nên đến cuối, Bạch Diệc đã phải tròn mắt nhìn cô gái mình yêu vì chắn tên cho mình mà chếtLần này y không mất bình tĩnh nữa, chỉ phì cười, tức đến mức máu cũng trào ra.

Y nhẹ nhàng xoa đầu người con gái đang nằm trong lòng mình, nhẹ nhàng hôn lên má cô : "đừng nhớ lại nữa, Tiểu Kỳ à, cô đừng nhớ lại nữa, kiếp sau để ta âm thầm bảo vệ cô là được rồi""A Diệc...

Không chắc sẽ có kiếp sau..."

"không đâu, chắc chắn sẽ có, dấu ấn ta để lại cho cô vẫn còn đó""...

Haha, A Diệc, kiếp sau ta muốn cha mẹ yêu thương ta hơn một chút, có cô ở bên ta lâu hơn một chút.

Vì vậy, đừng lặng lẽ ở đằng sau ta nữa" Dương La Kỳ cười, cánh tay nhẹ bổng rơi xuống khỏi má Bạch Diệc : "gặp lại...

Sau..."

Lại thêm một lần nữaLần này Dương La Kỳ không nhớ Bạch Diệc là ai, y cũng vậyNhưng mà, cha mẹ của cô lại chẳng như cô mong đợi, mẹ cô chạy theo tình nhân.

Cha cô rượu bia tối ngày, cô chỉ lặng lẽ đi bán những bông hoa nhỏ mình hái được trên núi rồi đem bán, tự cho bản thân đủ cái no để sống qua ngàyMà cô càng lớn lại càng xinh đẹp, đẹp đến mức ai cũng phải ngoái đầu lại nhìnChẳng qua mà nói, cô chỉ thích đi tìm một người.

Đó là một cô gái rất xinh đẹp, có đặc điểm rất đặc biệt, là con nhà quyền quý, tên Bạch DiệcCả hai rõ ràng không dính dáng gì tới nhau cả.

Chỉ là vì một ngày vô tình gặp nhau trên núi để ngắm cảnh, Dương La Kỳ chỉ vị tiểu thư đó các loại hoa đẹp trên núi, có mấy loài độc phải tránh xa Hai người chơi rất vui vẻ, cứ đến ngày rảnh rỗi sẽ lên núi tìm nhau.

Cho đến một ngày, Dương La Kỳ bị cha bán đi kiếm tiền mua rượu, Bạch Diệc bất chấp muốn đem cô đi, kết quả Dương La Kỳ lại bị cha của cô một rìu chém chết khi bảo vệ cho Bạch DiệcBạch Diệc sững sờ rất lâu, ôm cái xác của y mà khóc nức lên từng hồi, bản thân nhìn sang con dao bên cạnh, một dao tự kết liễu bản thânBạch Diệc lại hồi sinh, y xóa đi ký ức của Dương La Kỳ ở kiếp này, mong cô ở kiếp sauCòn bản thân lưu lạc trên con phố rất lâu, đột nhiên phát hiện đường phố ồn ào náo nhiệt cũng thật cô đơn.

Y đi từ nơi này đến nơi khác, sông suối rừng già núi non gì đều đi quaCó lúc sẽ gặp người này, có lúc sẽ gặp người kia, nhiều khi chỉ đi một mìnhĐi khắp nơi hàng trăm năm, Bạch Diệc lại cảm nhận được dấu ấn mình để lại động đậy, y liền tự xóa đi ký ức của bản thân, tiếp tục làm một đứa trẻ vừa mới được sinh raCứ như vậy, chết đi rồi sống lại không ít lần, lần nào cũng là Dương La Kỳ rời đi trướcMối liên kết của họ gắn liền đến đời đời kiếp kiếp cũng chưa có lần nào trọn vẹnNhưng lần này hình như thay đổi rồi Cho đến khi cả hai trên bờ vực sinh tử ở kiếp này.

Bạch Diệc thực sự rất mừng khi lần này người rời đi là mình chứ không còn là Dương La Kỳ nữaCái giây phút phải tạm biệt Dương La Kỳ, Bạch Diệc có chút tiếc nuối.

Kiếp này đã có thể làm rất nhiều điều, không những thế còn có bạn bè, cha mẹ ở bên cạnh Dương La Kỳ cũng đã có những người bạn yêu thương cô, có cha mẹ sẵn sàng hi sinh vì côCho dù hiện tại cha mẹ cô cũng không còn, cô vẫn có những người bạn sẵn sàng vào sinh ra tử cùng mìnhỞ trên Thiên giới rất lâu, Bạch Diệc thừa biết Thượng Thần sẽ không làm gì mình, chỉ là bắt làm mấy chục nhiệm vụ của Thiên giới rồi sẽ được thả.

Khi đã làm được năm năm, Bạch Nguyệt Thần đem số vũ khí thần thoại bị thất lạc mình tìm được ở những tiểu thế giới khác đem đến cho Thượng ThầnVà đương nhiên y đã được thảLúc đáp xuống đất một cái rầm, y tạo ra một vết lõm sau trên mặt đất thu hút rất nhiều người.

Cũng nhờ thu hút chừng đó người mà những người bạn đó, anh chị của y, mẹ và các chú dì cũng đã đếnHọ khóc nức lên khi Bạch Diệc trở lại, còn Dương La Kỳ lúc ấy đang đi làm nhiệm vụ ở nơi xaVì vậy những người khác cũng lên kế hoạch cho hai người gặp nhau sao cho lãng mạn nhấtBây giờ nhớ lại , Dương La Kỳ nhìn Bạch Diệc đang nằm trên đùi mình xem bảng nhiệm vụ, có chút tò mò hỏi : "này, Thượng Thần rõ ràng nói là tớ sẽ mất hết ký ức, sau tớ vẫn nhớ được lần đầu tiên ta gặp nhau nhỉ?"

"hihi, cậu đoán xem?~" Bạch Diệc dùng ngón tay chọt nhẹ lên trán côDương La Kỳ hiểu ra liền bật cười, xoay người đè Bạch Diệc xuống giường : "hihi, cậu hi sinh nhiều quá rồi, để tớ từ giờ chăm sóc cậu cho!"

"ê này, không phải chăm sóc kiểu đó!"

Bạch Diệc bị hôn tới tắp liền hoảng loạnSau khi nhìn trên mặt mình đầy vết son, y nhìn sang Dương La Kỳ, bĩu môi : "lần sau đừng son môi nữa""hửm?"

"cậu nói xem, nếu là nơi khác có phải sẽ rất dễ bị nhận diện không?"

Bạch Diệc thở hắt raDương La Kỳ gật đầu, nhanh chóng đi lau son, sau đó lại tiến đến nâng cằm Bạch Diệc : "được rồi, thế này hôn chỗ khác sẽ không sao đúng không?"

Bạch Diệc : ..."có phải vì sống quá lâu nên tâm lý cậu sinh ra biến thái không thế?"

"...

Yo, nói thế mà tay cậu đang mò đi đâu thế?"

"ahihi, làm chút chuyện trước kia chưa từng làm"

--------------------------------Tác giả : các ngươi thắc mắc công thụ không?

Nếu có thì đợi thêm vài chap ngoại truyện nữa đi rồi biết hen
 
[Bhtt] Nếu Ta Yêu Nhau Ở Mạt Thế
Ngoại truyện 2 : hẹn cậu kiếp sau


Đôi khi ta phải hiểu rõ rằng, những người bạn sát cánh cùng ta trong những năm tháng thuở bé hiện tại đã không cònNhững esper đời năm đều hiểu rõ điều đóHọ hẹn một ngày không mưa không nắng, chỉ có một bầu trời trong lành và yên bình để đến thăm mộ của những người bạn ngày xưaBạch Liên dẫn đầu, tiếp theo đó là Bạch Phong và Bạch Diệc, Vi Dao Nguyệt, rồi Thịnh Thanh Trịnh Trí, Tiêu Yết, Tiêu Yên cùng Khương VũĐến nơi, Bạch Diệc và Tiêu Yết sử dụng siêu năng lực để giọn sạch lá cây và bụi bám vào mộỞ đây có những người đã hi sinh để các siêu năng lực gia tồn tại đến ngày đó, đến khi thế giới này trở lại yên bình...

Thật ra hiện tại chỉ có thể nói là không còn khó khăn nữa thì đúng hơnTô MạnThịnh NamHi VănBa ngôi mộ xếp ngay ngắnBạch Liên đặt ba bó hoa mình đem theo xuống, Trịnh Trí, Vi Dao Nguyệt và Bạch Phong cùng đặt bánh trái ngay ngắn trước ba phần mộThịnh Thanh dùng tuyệt kĩ của môn phái mình theo học, cầu phúc cho ba người bạn quá cố của mình.

Tiêu Yên ở bên cạnh lan tỏa siêu năng lực để tuyệt kĩ của Thịnh Thanh có quy mô lớn hơnBọn họ bỗng nhiên cảm nhận được một luồng gió lạnh thổi qua sườn mặt, lạnh lẽo như dịu dàngHọ biết, ba người bạn đó ở nơi này cũng rất nhớ họKhi gió lặn, Thịnh Thanh nghẹn ngào lên tiếng : "họ đi rồi, không bao giờ trở lại nữa"Bạch Liên lau nước mắt, hít sâu một hơi mà cười mỉm : "Tiểu Diệc, em nói xem kiếp sau còn gặp lại họ không?"

"...

Em không chắc, nhưng có duyên có lẽ sẽ gặp lại" Bạch Diệc cúi đầu ngồi bên tảng đáVi Dao Nguyệt thấy vai Bạch Liên run lên, nàng không nói gì, chỉ tiến đến mà nhẹ nhàng xoa đầu Bạch LiênBạch Phong cắn môi, nếu bản thân có thể quay ngược thời gian họ sống lại là được rồi.

Nhưng thời gian chỉ khôi phục vật vô tri, con người là không thể.

Đến các vị thần cũng không thể hồi sinh họ thì huynh có thể làm được sao?Trịnh Trí chậm rãi xoa đầu Bạch Phong, đôi mắt đỏ hoe cũng nhắm lại ngăn nước mắtTiêu Yên ngồi phịch xuống tảng đá bên cạnh, cái giây phút cùng Thịnh Thanh sử dụng tuyệt kĩ, người nọ cảm nhận được Tô Mạn, Thịnh Nam và Hi Văn đã cười rất tươi với tất cả bọn họ, điều này khiến Tiêu Yên càng muốn khóc hơn.

Khương Vũ ở bên cạnh vươn tay xoa nhẹ lên mái tóc người nọ, chính bản thân cảm nhận được từng giọt nước mặt ấm nóng đang chảy xuống theo máThịnh Thanh nhìn mộ của em trai.

Tiêu Yết nhìn mộ của bạn traiCả hai người lại nhìn nhau, cùng cười mỉmThịnh Thanh đưa tay xoa nhẹ mộ của Thịnh Nam, chị cười mỉm : "bình an cùng em ấy nhé, em trai"Chị đặc biệt đặt lên mộ Thịnh Nam và Tô Mạn mỗi bên một bông hoa, cầu mong họ ít nhất hãy tiếp tục ở bên nhauCòn Tiêu Yết chỉ khẽ lau đi những giọt nước mắt rơi trên mộ Hi Văn, tay còn lại lau nước mắt của bản thân, hắn lại phát hiện ra nước mắt lau đi lại rơi xuống, hoàn toàn không ngừng đượcNgay từ khi mới gặp nhau, Hi Văn là một cậu bé vô cùng điềm nhiên, cậu thích đọc sách, thích khám phá những thiết bị ở trụ sở thí nghiệmSau đó, cậu có thêm một sở thích nữaSở thích đó bắt nguồn từ ngày đầu gặp Tiêu Yết, hắn năng động, ấm áp lại tỏa sángLúc làm quen, Tiêu Yết đã bám riết lấy cậu, liên tục hỏi cậu quyển sách cậu đọc thể loại gì, hỏi siêu năng lực của cậu, hỏi cậu thích cái gìChỉ cần có thể hỏi ra, Tiêu Yết đều sẽ hỏiHi Văn không ngần ngại gì mà trả lời, dẫu sao đây là lần đầu tiên cậu có một người bạnHai người phát hiện ra cả hai đều rất thích khám phá công nghệ thiết bị, thế là trò chuyện cả buổi, trời xế chiều Tiêu Yết mới nhận ra một điều, mình chưa biết tên cậu bé trước mặt, liền cười hề hề : "này này!

Tớ tên Tiêu Yết, cậu tên gì?"

"Hi Văn""oa, tên hợp cậu ghê ta ơi!"

Tiêu Yết cười hề hềLúc đó, Trịnh Trí và Bạch Phong đi ngang qua rũ Tiêu Yết đi tụ họp cũng những người kia chơi đùaHi Văn biết Tiêu Yết sắp đi liền có chút chán nản, ai nghĩ cậu chưa kịp nói lời tạm biệt đã bị Tiêu Yết kéo đứng dậy : "đi nào đi nào!

Chúng ta cùng đi chơi với họ thôi!"

Ngay giây phút đó, Hi Văn đã bật cười, gật đầu đồng ý

Cậu đồng ý để Tiêu Yết kéo đi, đồng ý để Tiêu Yết kéo mình vào một cuộc đời trong sáng, không còn những tháng ngày cô đơn và lạnh lẽoNgày nào cũng thế, cậu sẽ ngồi ở trong sân vườn đọc sách, không cần đợi lâu Tiêu Yết sẽ chạy đến kéo cậu đi, nếu có ngày nào đợi quá lâu, cậu sẽ đi tìm Tiêu Yết, bất quá vừa bước chân ra khỏi sân vườn kính đã thấy Tiêu Yết lao như bay đến, mồ hôi nhễ nhại mà kéo cậu đi : "xin lỗi nhé, hôm nay kiểm tra sức khỏe nên tớ tới hơi trễ, giờ chúng ta đi thôi!"

"sao chạy thế?"

"hihi, họ bắt phải ăn cháo dinh dưỡng, cậu nghĩ tớ có ăn không?"

Hi Văn bật cười, cùng Tiêu Yết chạy đi"mà này, cậu không giận tớ tới trễ chứ?"

"không đâu, tớ sẽ không bao giờ giận cậu" Hi Văn chân thành nói, ngữ điệu vô cùng chắc chắnTiêu Yết cười rộ lên, đầy vui vẻ nắm chặt tay Hi Văn : "cậu hứa đó nhé!"

"ừm, tuyệt đối không nuốt lời"Và thực sự, Hi Văn đã giữ lời, cho đến khi nhắm mắt, cậu cũng chưa từng có nổi nửa giây để giận Tiêu Yết, cậu có thể giận bất kì ai, trừ cậu ấyMà Tiêu Yết, có đôi lúc cũng mong cậu giận mình, như vậy, nếu Hi Văn giận hắn, cậu sẽ không xông ra đỡ đòn cho hắnNhưng làm gì có cái gọi là "nếu như" đâu?

Tiêu Yết cười mỉm trong nước mắt, ngồi cạnh phần mộ của Hi văn mà sụt sùi: "dù sao thì, hẹn cậu kiếp sau nhé, Hi Văn"--------------------------------------------Tác giả : đảm bảo mấy chap sau ngọt...

Ừm, chắc thế
 
[Bhtt] Nếu Ta Yêu Nhau Ở Mạt Thế
Ngoại truyện 3 : thế giới khác


Như các bạn đã biết, thế giới hiện tại mà các người dân hay esper của chúng ta đang sống chỉ là một thế giới trong vô số thế giới mà các vị thần cai quản.

Đương nhiên nếu muốn thế giới này hồi sinh thì nên để nó mở rộng kinh doanh với các thế giới khác bên ngoài vũ trụ"cho nên, em muốn chúng ta mở rộng thị trường kinh doanh ra ngoài vũ trụ" Thịnh Thanh tròn mắt nhìn Bạch DiệcTrong quán nước, Bạch Diệc, Thịnh Thanh cùng Dương Tố Tố và Lục Nhiên rồi Bạch PhongY cười hề hề gật đầu, lại nói : "việc này vô cùng có lợi cho thế giới này của chúng ta, thật ra thì ở ngoài thế giới này có một vùng đất do công ty vũ trụ cai quản, nó có doanh nghiệp trải dài trên toàn vũ trụ, nếu có thể hợp tác kinh doanh với công ty vũ trụ, thế giới này của chúng ta không những có thể xây dựng lại các vùng đất còn bỏ trống, còn nhận được sự bảo hộ của họ""nghe vụ này ngon thế, có khuyết điểm gì nói luôn đi cưng" Bạch Liên từ đâu đi đến, bên cạnh còn có Vi Dao Nguyệt đi theo"hihi, chị hai đến nhanh ghê, những người khác đâu?"

"bận việc rồi, em cứ nói đi, chị sẽ truyền lời lại sau.

Còn mẹ thì đang sắp xếp lại công việc một chút rồi đến sau, La Kỳ thì có khi lát sẽ đến, dù gì dăm ba cái nhiệm vụ kia cũng chỉ để ẻm vận động cơ thể thôi" Bạch Liên nóiVi Dao Nguyệt gật đầu, nghĩ lại còn không khỏi bất lực : "tính ra phần thưởng của trụ sở cho người thực hành nhiệm vụ nhiều nhất cuối năm lúc nào cũng do La Kỳ nhận hết, cứ thế này chắc em ấy có danh hiệu mới cũng không chừng""em đoán trước rồi, hehe.

Quay lại chuyện chính, khuyết điểm của cuộc kinh doanh này đầu tiên là tài lợi của nơi này.

Nếu công ty vũ trụ không nhìn thấy được thứ có giá trị ở thế giới này của chúng ta, họ sẽ thu mua với giá trị rất thấp, thậm chí còn không giúp chúng ta khôi phục lại các công trình nhỏ""vậy phải làm sao đây?"

Dương Tố Tố tò mò nhìn y hỏiLục Nhiên và Bạch Phong nhướn mày, Bạch Phong hỏi y : "này, thân phận của em..."

"đương nhiên vẫn sài được rồi, hihi.

Nhưng nếu chỉ dựa vào thứ này thì mối hợp tác này sẽ không được lâu dài, nên là...

A, mẹ với Tiểu Kỳ đến rồi!"

Cả hai chỉ vừa bước vào quán đã bị Bạch Diệc réo tên liền bất lực, cả hai đi đếnDương La Kỳ nhìn Bạch Diệc đang sáng mắt vỗ vỗ chỗ bên cạnh, đành bất lực ngồi xuốngThương Dao ngồi đối diện không khỏi bĩu môi : "đôi thê thê son ha""mẹ nói đúng quá không cãi được" Bạch Liên nhịn cười mà đưa ngón tay cái lên"khụ khụ, mẹ ơi, các công trình máy móc của chúng ta sao rồi?"

"có một khẩu pháo có thể bắn nát cả một vùng đất, ổn không?"

Bầu không khí rơi vào im lặngNhững người khác đồng loạt hét lên : "cái gì?!"

"dì Thương, cái quả bom đó nát rồi mà?!"

Lục Nhiên há hốc nhìn bàDương Tố Tố cũng tròn mắt : "này là sao nữa zậy dì?!!!"

Bạch Phong cũng đầy hoảng hốt ôm đầu : "chẳng lẽ quả bom đó chưa bị phá hủy?!"

"mấy đứa làm gì ghê thế?

Tiểu Diệc còn ở đây, sợ gì?"

Cả đám đồng loạt nhìn sang Bạch Diệc đang sợ hãi dụi dụi vai Dương La Kỳ, bỗng chốc thấy bản thân lo xaDương La Kỳ bất lực đẩy đầu Bạch Diệc ra, cô hiểu ra liền hỏi lại : "dì Thương, quả pháo đó không những chứa công nghệ tiên tiến, còn từng được một vị thần sử dụng, giá trị của nó có thể đủ để bảo toàn cho tất cả những người ở nơi này phải không?"

"hihi, vẫn là con thông minh.

Tiểu Diệc, con nói xem ý tưởng này được không?"

"haha, thật ra chúng ta có thể dùng nó để phá hủy luôn công ty, để nó cử người đuổi cùng giết tận, lúc đó chúng ta giết bớt vài cán bộ cấp cao là có thể..."

Mọi người đồng lòng nhào đến đánh Bạch Diệc : "im mồm!"

Thương Dao và Dương La Kỳ ngồi ở ngoài nhìn, cả hai lại nhìn người đối diện, cùng nâng ly trà cụng một cái"huhuhu, đừng đánh nữa, em đùa, em đùa thôi mà!"

Được rồi, náo loạn đủ rồi, người khác đã bắt đầu để ý rồi"khụ khụ, nói chung là ý tưởng của mẹ và Tiểu Kỳ không tồi, thậm chí công ty còn phải nhườn nhịn chúng ta vì quả pháo này đó chứ.

Thêm vào đó, thân là một vị thần hủy diệt, tớ có đủ giá trị để khiến công ty để mắt đến"Bạch Phong nhíu mày, nhẹ giọng hỏi : "này, nếu nói như vậy chẳng phải..."

"anh đoán đúng rồi, họ nhìn trúng em thật rồi á, giờ chỉ cần đợi họ phái người đến là được"Thịnh Thanh : "vậy em còn hỏi làm gì?!"

"nói cho mọi người chuẩn bị tin thần, ví dụ công ty có ý đồ gì thì một cước đá ra khỏi vùng đất này luôn~"

"cho mẹ hỏi chút, quả pháo đó con biết từ lâu rồi đúng không?"

"vâng""vậy con..."

"đã bật chế độ ống nhắm rồi á"Không ai nói gìMọi người nhìn sang Dương La Kỳ với ánh mắt thương cảm, cô chỉ biết bất lực thở hắt ra mà uống trà, có một con bạch tuộc sở hữu thân phận cao quý mà thích phá có thể nói là vừa vui vừa phiềnBùng!Một cơn run chuyển diễn ra khiến cho mọi người suýt ngã.

Dương Tố Tố há hốc, quay đầu nhìn Bạch Diệc, y cười rồi đứng dậy : "nào nào, ta đi bàn công việc với khách nào"Khách?

Ồ, khái niệm này không hợp với kẻ vừa tạo một cái lỗ lớn ngay giữa trung tâm con nơi này đâuMột cô gái với mái tóc ngắn xanh lam đến vai, quần áo trong có vẻ khác biệt với những người đang ở trên vùng đất này, bên cạnh cô gái đó còn có không ít bảo vệ"ồ, không quá bất ngờ khi người đến là cô Tô, hahaha, Tô Tranh, chào mừng đến nơi này~"Tô Tranh nhướn mày, cười nhẹ đầy lịch sự : "xin hỏi cô đây là..."

Bạch Diệc cười, nguyên khí trong người tràn ra.

Tô Tranh thân là người đàm phán từ công ty vũ trụ, đương nhiên biết cái nguyên khí này là gì, người đó trừng lớn mắt, đầy hốt hoảng : "tại sao một trong mười hai vị thần của các vì sao lại ở đây?

Rõ ràng trong thư nói là ngài hiện tại đang ở trên cao bảo hộ nơi này mà?!"

"nếu tôi không ở đây, mấy người định thu mua chỗ này thế nào?"

Bạch Diệc bĩu môiThương Dao bất lực ra hiệu, Bạch Liên và Dương La Kỳ liền kéo y ra, Tô Tranh thấy mà nuốt nước bọt, một vị thần lại bị đối xử như vậy đó hả?"cô Tô Tranh, đi lối này, chúng ta từ từ nói chuyện" Thương Dao cười, dẫn Tô Tranh tới trụ sở chínhNhững người nhìn đống đổ nát do tàu của công ty mất lái đáp, không khỏi bất lực mà đi dọn dẹp, còn phải sơ tán người dân nữaMà ở trong văn phòng, Tô Tranh sớm đã bị Thương Dao làm cho kinh ngạc, chỉ là người đứng đầu của một thế giới không có tiếng tâm gì trong vũ trụ lại có thể sở hữu nhiều tài sản đáng kinh ngạc như vậy, Thương Dao biết mình đã thành công khiến người của công ty có hứng thú, bà cười mỉm : "cô Tô, cô còn muốn hỏi thêm gì nữa không?"

"haha, bà Thương, tôi rất tò mò, nơi này có nhiều tài sản như vậy, sao ở trong vũ trụ lại không nổi danh chút nào nhỉ?"

"không có nguyên do rõ ràng, nhưng cô có thể xem như vì ở nơi này có quá nhiều vị thần để mắt đến"Một câu nói này đã cho thấy giá trị của vùng đất này hoàn toàn có thể khiến công ty nhượng bộ, Tô Tranh cười nhếch mép, nhướn mày hỏi : "vậy nếu công ty vẫn không đồng ý thì sao?"

Thương Dao chỉ cười mỉm, bà gõ từng nhịp lên thành ghế, nhấp xong một ngụm trà mới nói : "không sao cả, chỉ là một quả pháo đang nhắm thẳng vào tàu của cô, một vị thần đang đứng đó canh cửa cho tôi, cô có thể rời đi"Nếu còn sống?

Tô Tranh toát mồ hôi lạnh mà tự hỏi trong lòng"hahaha, nếu công ty dám từ chối nữa thì đã không cử tôi đến đây, hợp tác vui vẻ!"

"hợp tác vui vẻ"Bạch Diệc và Dương La Kỳ đứng bên ngoài nghe được cuộc đối thoại cũng thở phào, họ đợi Tô Tranh và Thương Dao ra mà cười cười chào hỏiBạch Diệc còn đề nghị mình tiễn Tô Tranh lên tàu, cô ấy cười lịch sự từ chối, cô sẽ tin Bạch Diệc có lòng tốt nếu như cánh tay kia đang bộc nguyên khí chuẩn bị chém mìnhBất quá Dương La Kỳ bên cạnh không thương hoa tiếc ngọc gì, đá một cái vào mông y, sau đó quay lại cười với Tô Tranh : "cô Tô, ngại quá, chúng tôi dẫn cô đi""...

Sau này cô có muốn làm ở công ty không?" dám đá cả một vị thần, không chiêu mộ người này thì là ngu!"haha, làm part time thì được""chốt đơn!"

Bạch Diệc ngơ ngác nhìn người yêu bị cướp mất, Thương Dao ở bên cạnh vỗ vỗ vai an ủi : "quen đi con, mẹ thấy thế nào con cũng đi theo à""thế mẹ còn bảo con quen đi làm gì?"

"con quên à?

Chính con bảo công ty trải dài khắp vũ trụ còn gì?

Lỡ hôm nào con tìm La Kỳ mà con bé đang ở thế giới khác làm nhiệm vụ thì thế nào?"

"haha...

Con phải đi tìm thần hư vô học cách phân thân thôi""bỏ đi con" Thương Dao bất lực liếc xéo y, thân phận ra cho nhiều vào rồi báo cái hành tinh này hay gì?--------------------------------------Tác giả : nhẹ nhàng an yên thế thôi, hihi
 
[Bhtt] Nếu Ta Yêu Nhau Ở Mạt Thế
Ngoại truyện 4 : một câu chuyện mới


Nếu mà nói người có cuộc tình éo le nhất trong các nhân vật chúng ta đã biết trong những chương trước, người đó chắc chắn là Thương DaoCho đến bây giờ bà chỉ làm việc và giải tỏa cùng những người bạn, những người hậu bối Buổi sáng bà sẽ liên tục xử lí công văn cũng như các vấn đề máy móc, trưa đến ngồi trên ghế nhắm mắt vài phút rồi ăn trưa, ăn trưa xong lại tiếp tục làm việcChiều đến nếu rảnh thì liền bị những người khác kéo đi chơi.

Nếu không rảnh thì chính là vì đang xử lý lợi nhuận của vùng đất này cùng công ty"mẹ ơi mẹ ơi, người của công ty lại đến nữa rồi" Bạch Diệc đang đi bắt thỏ xác sống lại bị tàu của công ty đâm, dáng vẻ máu me tiến đến"...

Con trước tiên nên đi tắm đi, sẵn tiện đừng có bôi máu vào cửa!"

"dạ!!"

Người của công ty sau đó xin lỗi rối rít, Tô Tranh nhìn Bạch Diệc dù cơ thể đang be bét máu vẫn phải dẫn mình đi, cô nuốt nước bọt : "cái kia, không bằng chúng tôi đi quán nước đợi, cô đi băng bó trước đi rồi chúng tôi bồi thường cho cô?"

"tôi cũng muốn, nhưng mà Tiểu Kỳ dặn không được thất lễ với khách nên thôi bỏ đi, vả lại tôi dẫn mấy người đi xong thì máu trên người tôi cũng hết hà"Tô Tranh nghe câu sau không hiểu, liền nhướng mày nhìn Bạch Diệc đợi giải thích, ai nghĩ một quả pháo ánh sáng bắn thẳng vào người Bạch Diệc, cơ thể y không bị hư hại gì, chỉ có mấy vết máu đó đều bốc hơi, Bạch Diệc ngẩng đầu nhìn Bạch Liên và Bạch Phong, hét lớn : "lần sau đừng làm như thế!

Trúng người đó!"

"yên tâm đi, bọn này chỉ nhắm em thôi" Bạch Liên hét lớn đáp lại"sao nghe giống bị ám sát vậy nhỉ?"

Bạch Phong ở trên đó nhướn mày hỏi chị hai"chị cũng muốn nhưng không làm được""chị em mà thế đó!"

Bạch Diện bên dưới bĩu môi Tô Tranh lau mồ hôi trên trán, cảm giác bản thân tuyệt đối không được làm gì quá quách với người dân ở đây, nếu không thì sẽ có một cái đại pháo ánh sáng khác bắn người mình mất!Đợi Thương Dao và Tô Tranh bàn việc xong, Dương La Kỳ lại tiễn Tô Tranh đi, để lại Bạch Diệc đang nhìn bản hợp đồng, y gật đầu : "được đó mẹ, công ty trong cuộc làm ăn thứ hai này cũng không dám làm gì quá bất lợi cho chúng ta""ừm, vậy lát con đưa hợp đồng đến cho Tô Tranh đi" Thương Dao ký hợp đồng, lại đưa Bạch Diệc"con thành người đưa tin rồi à?"

"dù sao con cũng không có nghề cố định, nghề đó cũng được mà"Bạch Diệc : ...Thần có tính là nghề không nhỉ?Tối đến, bà sẽ dành thời gian riêng tư để đi dạo trên trấn, ngắm nhìn những căn nhà đã được phục dựng, nhìn người dân đang vui vẻ cùng người bên cạnhBà rất thích ngắm nhìn những điều nàySau khi đi dạo một vòng bà sẽ đi lên mộ của Vi Hiên, bà đã chuyển thứ ấy về nơi nàyCó khi bà sẽ ngồi đó kể chuyện mình trải qua ngày hôm đó cho Vi Hiên nghe, không thì những việc khiến mình đau đầu hay chuyện khiến mình vui vẻCòn có mấy lần bà uống rượu bên cạnh mộ người ấy, không thể kìm được nước mắt mà vừa khóc vừa kể chuyệnCó đôi lúc Thương Dao còn nghĩ nếu mình có thể đi gặp Vi Hiên thì hay biết mấy, như ngay tại lúc này đây, bà phủi đi chút bụi còn sót lại trên mộ Vi Hiên, cười khẽ : "Hiên à, tớ muốn đi tìm cậu quá..."

Một luồng gió lạnh lẽo xông thẳng vào mặt Thương Dao, bà chỉ cười bất lực, lau đi mấy giọt nước mắt đang trực trào : "có vẻ cậu không cho...

Nhưng không sao cả, tớ cũng đã quá lớn tuổi rồi, có lẽ sau khi hoàn thành hết thảy những việc cần một nhà lãnh đạo, tớ sẽ đi cùng cậu, nên phiền cậu đợi tớ chút nữa nhé"Vi Hiên hiện tại chỉ là một linh hồn vẫn còn vấn vươn đây, chết khi tuổi còn quá sớm, cô vẫn có dáng vẻ của người thiếu nữ năm đó, dĩ nhiên cô sẽ không để Thương Dao rời bỏ thế gian khi thế giới đã trở nên yên bìnhÍt nhất Vi Hiên mong Thương Dao hãy vui vẻ sống hết đời còn lại, cô sẽ đợi, đợi đến đúng thời điểm rồi cùng Thương Dao đoàn tụLúc này, vị thần bố láo của chúng ta đang chăm chú nhìn một người một ma ở đằng trước, một người khác ở bên cạnh có chút mệt mỏi : "này, cô còn muốn đứng đây bao lâu nữa đây?"

Bạch Diệc không nói, y im lặng một hồi lâu, chỉ khẽ mỉm cười : "ta đang nghĩ ta có thể chúc phúc cho họ hay không""...

Theo luật, không được can thiệp quá nhiều về chuyện tình cảm riêng của người trong thế giới khác, nhất là khi cả hai âm dương cách biệt, nhưng dù sao luật lệ đối với cô cũng chẳng có tác dụng gì, làm đi, ta giúp cô che dấu""haha, thần của luật lệ, vị thần xem luật như cách sống như anh mà cũng ủng hộ ta?

Có phải bị bệnh không đó?

Thiên?"

Thiên thở hắt ra, lại nhướng mày hỏi vặn lại : "cô gọi ta tới đây chẳng phải vì để ta đảm bảo cho sao?"

"chẹp, thông minh đó, vậy thì nhờ anh ha""trước tiên, ta có một điều kiện"Bạch Diệc nhướn mày, không khỏi tò mò : "nói đi""ta cần cô bảo vệ một người""anh có thấy ai nhờ thần hủy diệt đi bảo hộ người khác chưa?"

Bạch Diệc ba chấm, có chút cạn lời"cô chẳng phải đã làm rồi sao?"

Cô gái loài người tên Dương La Kỳ đó là một ví dụBạch Diệc : ..."nói tiếp đi"Thiên gật đầu, lại tiếp tục nói : "trong cơ thể của người đó có chứa Hắc Hỏa, cô cũng biết nếu bản thể Hắc Hỏa đã bị định vào bất kỳ vật chủ nào, chỉ cần vật chủ đó chết thì Hắc Hỏa cũng nổ.

Đã hơn cả trăm ngàn năm rồi, nhờ đám người của trật tự, đội người Trật Tự dưới vị thần của họ, mà bản thể Hắc Hỏa bị lấy ra khỏi phong ấn, nhét vào người vật chủ hiện tại.

Cô muốn một hệ sao trong vũ trụ tan tành không?"

"haiz, anh bạn à, biết bao nhiêu vị thần có thể giúp anh đó, không đi nhờ đi?

Thần bảo hộ An Dương hay thần tri thức Mục Nghiên kìa, còn không thì anh cũng được đó?"

"sự bảo hộ của thần hủy diệt là thứ mà đến cả các vị thần khác cũng phải nhượng bộ, nếu không cô nghĩ trong lúc cô phải đi làm nhiệm vụ bù đầu bù cổ, các vị thần khác đến nơi này đều bị người yêu của cô đuổi về là nhờ đâu?"

Bạch Diệc : "...

Ha, sao không phong ấn luôn vật chủ mới đi?"

"bọn ta cũng muốn lắm, nhưng cô cũng biết rồi đó, mặc dù Kỳ Tư là vị thần rất rắc rối, nhưng hắn luôn đoán đúng vận mệnh của thế giới, mà vật chủ đó từng là thành viên của đội Trật Tự, nhờ Hắc Hỏa mà mất hết ký ức, cho nên hiện tại người đó vô tội, mà lúc người đó còn trí nhớ lại khá giống cô, là người hoàn thành nhiều thế giới nhất trong đám người dưới chướng thần trật tự Kỳ Tư.

Có lẽ đây là điều duy nhất ta tin ngay khi Kỳ Tư vừa mới nói"Bạch Diệc khoanh tay, ra hiệu cho Thiên nói tiếp"cô gái ấy sinh ra để khai phá, mang vận mệnh thay đổi vũ trụ, cũng sẽ là chìa khóa để tiêu diệt Hắc Hỏa hoàn toàn.

Dù gì, Hắc Hỏa đã sống quá lâu rồi, hắn có quá nhiều hóa thân, tồn tại ở quá nhiều thế giới.

Vậy nên vì vũ trụ, vì người cô quan tâm, hãy đồng ý điều kiện này của ta""chỉ là phạm một luật nhỏ mà phải bảo hộ người quan trọng như vậy, ta có lỗ không?"

Thiên cạn lời, bất lực nói : "có quà bồi thường" Bạch Diệc cười cười gật đầu, vẫy vẫy tay : "mời nói mời nói, ahihi""vị thần khai phá, vị thần duy nhất có thể sánh ngang với cô, trong mấy ngàn năm nay đã mất tích, chết thì cũng không rõ, sống thì chẳng thấy đâu.

Cô biết rồi đó, nếu Phong Lan biến mất thì vận mệnh sẽ hỗn loạn, vì vậy Thượng Thần đã tặng cho thần hủy diệt như cô một đặc quyền nếu cô chịu giúp.

Đó là có quyền can thiệp vào bất cứ thế giới nào"Y cười mỉm, quay đầu nhìn hắn : "bao gồm việc phá hủy?"

Thiên nhún vai, quay đầu nhìn Bạch Nguyệt Thần : "nhẹ thì bị cấm túc mấy tuần, nặng thì đi làm nhiệm vụ mấy tháng, đương nhiên sẽ được dẫn theo người khác đi chung cho vui, chưa hết thời hạn người ta được về còn cô thì không""chốt kèo!"

-----------------------------------Tác giả : câu chuyện mới của tác phẩm mới
 
[Bhtt] Nếu Ta Yêu Nhau Ở Mạt Thế
Ngoại truyện 5 : khởi đầu mới


Nhìn cô gái xinh đẹp với mái tóc đen trước mặt, Bạch Diệc không khỏi nhíu mày nhìn Thiên : "có ý gì?"

"trùng hợp cả thôi, ta cũng không nghĩ cô ấy giống ngươi với cô gái kia như thế.

Xem như cơ duyên đi ha?"

Thiên cười trừDương La Kỳ gãi gãi đầu, lại quay sang nhìn những người khác đang ngồi trên ghế đá nhìn bọn họ : "đầu tiên, tớ muốn hỏi chuyện này thì lôi tớ tới đây làm gì?

Thứ hai, sao bọn họ rảnh rỗi ra đây thế?"

"hihi, muốn giới thiệu chút ấy mà, còn mấy người kia..."

Thương Dao cười, xua xua tay : "xem như bọn này vô hình đi, dẫu sao cũng chỉ ngồi một lúc thôi"Dương La Kỳ bất lực, quay đầu nhìn cô gái đang nằm trong cái hộp kính, cô chợt hiểu ra : "vận mệnh của cô gái này hiện tại rất yếu ớt, hai người muốn tớ xóa đi vận mệnh cũ à?

Dù gì cô ấy sẽ mở ra khởi đầu mới của vũ trụ, Thiên nói thế mà đúng không?"

"với siêu năng lực đoán trước tương lai, thêm sự bảo hộ của thần, đó là điều cậu dư sức làm được" Bạch Diệc cười hề hề nóiThiên gật đầu đồng tìnhSự việc được hoàn thành rất nhanh, sau đó Thiên đã đề nghị họ đưa cô gái ấy vào phòng thí nghiệm của trụ sở thí nghiệmThương Dao cũng đồng ý, an nguy của thế giới sẽ không thể xem thườngTrong lúc đó Nam Hạ có chút tò mò mà hỏi : "người này tên gì thế?"

"theo những gì Thiên nói thì tên là Bạch Dạ, cùng họ với tớ luôn mới hay chứ""có khi nào cô ấy thực sự là con..."

Thịnh Thanh xoa xoa cằm, trí tưởng tượng đang bay xa"không phải!!"

Bạch Diệc và Dương La Kỳ cùng lúc hét lênChị cười, nhún vai một cái : "đùa thôi~"Sau đó, vì Dương La Kỳ hay đến công ty vũ trụ để làm, vậy nên Bạch Diệc cũng đi theo để bảo vệ cô.

Công ty cũng đồng ý, vừa không chọc tức vị tổ tông này vừa không cần cử người rầm rộ gì để đi theo Dương La KỳỞ hành tinh của họ, Thịnh Thanh và Dương Tố Tố cùng Khương Vũ và Tiêu Yên cũng hay bị công ty lôi kéo đi làmHọ cũng rảnh rỗi, liền đi.

Công việc thì đã có hậu bối lo liệu, dù gì sớm muộn cũng sẽ vậy màThấy cái tình hình này, Thương Dao cũng đành đi tìm trước một đứa đệ tử cho mìnhDù sao con của bà đều không thích ở yên một chỗ, mấy đứa có đầu óc cai trị trong nhóm tụi nó cũng thích phiêu lưu, đều không dùng được!Châu Doãn thấy cảnh này liền biết mình và ba người kia chuẩn bị phải còng cái lưng ra nuôi thêm đứa đệ tử nữaDần dần, bọn họ đều rời đi.

Lâu lâu sẽ trở về, đương nhiên vẫn thường xuyên gọi điện liên lạc trò chuyện cùng nhauLục Nhiên và Nam Hạ, Trịnh Trí rồi Bạch Phong cùng Tiêu Yết được đoàn người Cảnh Binh vũ trụ để ý đến.

Không quá bất ngờ khi họ bị lôi đi, Thương Dao còn sẵn tiện trao đổi nguồn lợi buôn bán với Cảnh Binh vũ trụ, đương nhiên họ đồng ý, chứ không lại bị vị thần nào đó phá hủy tàu thuyền nữa lại khổBạch Liên và Vi Dao Nguyệt thậm chí còn trở thành khách quen của các nơi như tàu vũ trụ của cảnh binh, khách quen của công ty.

Hai người được mời vào làm thành viên của câu lạc bộ Thường Trú, có thể nói đây là một trong ba câu lạc bộ có quyền uy nhất của vũ trụCòn Dương La Kỳ có lẽ là khổ sở nhất, công ty vũ trụ tìm cô, người của cảnh binh vũ trụ hăm he, thành viên của con đường ký ức, câu lạc bộ Thiên Tài cũng để ý đến cô, câu lạc bộ Thường Trú thấy cô gái đến từ một hành tinh nhỏ lại được người người săn đón như vậy liền muốn đến gửi lời mời.

Nhưng khi biết được đi cùng cô gái ấy là ai, những người từng gửi lời mời cho cô liền không khỏi sợ hãiHọ không dám cưỡng ép bằng danh tiếng hay sức mạnh của họ, họ sẽ chỉ dùng tài nguyên để dụ dỗ cô, cô thích thì làm, không thích thì...

Bùm!

Không ít tàu vũ trụ đã nổĐương nhiên sau đó Bạch Nguyệt Thần sẽ đền cho họ con tàu vũ trụ mới, nhưng số người dám nhận không nhiềuMột hành tinh nhỏ nhoi lúc đầu bị tai ương đổ rạp nay lại trở thành một hành tinh là nơi xuất phát của hàng loạt người đang gây nên máu mặt trong vũ trụNói thật, giám đốc công ty vũ trụ cũng đang muốn thu mua lại tất cả cổ phần ở đây, nhưng người nọ đang phân vân mình có bị đuổi cùng giết tận hay khôngTrong lúc người nọ đang suy nghĩ, Bạch Diệc đã ngồi trên sô pha đối diện, thong dong uống trà...

"tại sao cô lại ở đây?"

"tại sao tôi không được ở đây?"

"...

Đây là văn phòng của tôi, không phận sự miễn vào"Bạch Nguyệt Thần cười hề hề, đặt ly trà xuống, từ đâu rút ra cây kiếm trắng của mình : "ta không muốn làm điều này đâu, nhưng nếu anh có tâm tư với hành tinh đó của ta, ta sẽ chém nát một nửa nơi này, anh hiểu không, An Dương?"

"Bạch Nguyệt Thần, cô biết ta sẽ không mà" "ok ok, sẵn tiện nhớ chiếu cố hậu bối của ta nhen" Bạch Nguyệt Thần cười hề hề, y cất kiếm ngồi lên bàn An Dương"ai?" thấy kiếm rời khỏi cổ, An Dương cũng thở hắt ra một hơi, hắn đương nhiên chết rồi sẽ sống lại, nhưng cái công ty này mà bị chém nát một nửa thì xây lại sẽ vô cùng phiền phức"một cô gái lần sau sẽ đi cùng đội tàu Exphorers...

Đừng giết là được""ý là muốn đánh?"

"anh bạn thông minh đó, cơ mà anh làm gì đưa nhiều nhiệm vụ thế?

Vợ ta dạo này đi làm còn nhiều hơn đi chơi nữa!"

"cô ấy tự nhận nhiệm vụ đó má" Bạch Nguyệt Thần : ..."giảm bớt trong tầm mắt cậu ấy đi, nếu không ta chém..."

"giảm liền, bớt hù dọa lại đi!"

Hihi, thế là xong.

Bạch Diệc rời điThiên khi biết chuyện này cũng bất lực, nhưng hắn không quản, chỉ tiếp tục đi làm việc của mình, hắn bỗng nhiên thấy nhờ Bạch Nguyệt Thần là một điều vô cùng chính xác, hiện tại không ít khu vực hay tập đoàn có tiếng trong vũ trụ đều có người của hành tinh kia đến, chính là có tai mắt rồi đóHắn hỏi Bạch Nguyệt Thần nên gọi nơi đó là gì, y cười vui vẻ đáp lại không do dự : "HOPE, cứ gọi nó là HOPE"Được rồi, nơi những con người dưới chướng thần hủy diệt đi ra ngoài vũ trụ lại tên là "hạnh phúc"Nghe có nực cười không?Cạn lời mà.

Thiên bất lực, bất mãn, còn muốn bất tỉnh, nhưng vận mệnh không choĐến đây hắn cũng hết vai rồi, thôi thì đợi cô gái mang vận mệnh vũ trụ kia mở ra khởi đầu mới đi------------------------------------------ Tác giả : bộ truyện mới, nhân vật chính tên Bạch Dạ, thể loại chính là phiêu lưu.

Rất mong chờ mọi người đón nhận
 
Back
Top Bottom