Siêu Nhiên [BHTT] NẾU TA YÊU NHAU Ở MẠT THẾ

[Bhtt] Nếu Ta Yêu Nhau Ở Mạt Thế
Chap 19 : hồi ức (2)


Mối quan hệ giữa Thương Dao và Vi Hiên ngày càng tốt, mỗi ngày học tập đều là Vi Hiên giúp Thương Dao ôn lại những bài giáo viên đã giảng khi y ngủ trong giờ.

Có những bài cần để ý kỹ, Vi Hiên sẽ không nhân nhượng gì véo eo Thương Dao để kêu y dậy, đương nhiên trừ eo ra còn máSớm đã thành thói quen, mỗi khi Vi Hiên có gì bất mãn với Thương Dao, sẽ luôn lựa chọn giữa cái eo thon thả mềm mại kia và cái mặt trắng trẻo hoàn hảo.

Thật sự là chọn cái nào cũng thích tay, đều mềm mềm nhẵn nhẵnThương Dao lúc đầu : ...Thương Dao đang dần quen : ...Thương Dao khi đã quen rồi : ...Còn có thể nói gì sao?

Đương nhiên là khôngNhưng người nhà họ Thương, sẽ dễ dàng chịu thua thế sao?

Cho nên mỗi lần đến giờ thể dục, việc bắt cặp là sự trả thù lớn nhất của Thương Dao dành cho bạn cùng bànTừ chạy bộ đển nhảy xa, Thương Dao thân là ủy viên của đội thể dục, y có quyền sắp xếp lịch trình với bất kì bạn học nào, đương nhiên đặc quyền này dùng được nhiều nhất ở bạn cặp thể dục của người nọCho nên ngoại trừ Vi Hiên ra, không phải ai cũng muốn bắt cặp cùng với Thương lão đại đâu.

Chẳng qua mỗi lần bắt cặp là bị hành hạ như thế, Vi Hiên cũng chưa từng đổi bạn cặpĐã có người hỏi, không những người đó, còn có nhiều người tò mò hơn, họ đã hỏi : "lần nào cũng bị hành hạ đến rụng rời tay chân như vậy, cậu sao vẫn muốn bắt cặp với Thương Dao thế?

Đừng nói là bị ép buột đó nhé?

Có gì cứ nói ra để còn giải quyết, đừng sợ!"

Mỗi lần có người hỏi như thế, Vi Hiên đều cười rất tươi mà trả lời : "vậy sao?

Tớ lại cảm thấy rất tốt mà, cậu ấy sau giờ thể dục đều bồi thường cho tớ đó!

Đều là bản thân tớ được lời thôi!"

Vừa được luyện thể chất, môn duy nhất bản thân yếu, vừa được có bồi thường, quà tặng sau giờ thể dục.

Có gì không tốt sao?Những người khác vẫn ở đó ra sức khuyên nhủ Vi Hiên suy nghĩ lại, nhưng không khác mọi lần khi họ thấy Thương Dao tiến đếnHọ sẽ im lặng ngay lập tức, ánh mắt mơ hồ quét trên người Vi Hiên để tìm sự cầu cứuChẳng qua chai nước sẽ luôn ở trên tay Thương Dao khi y tiến đến bên này, không phải lần nào cũng là nước lọc, đào chanh cam xả và vân vân, có rất nhiều loại nước trái cây của Thương Dao trong mỗi ngày thể dục, đây đều là y chính ta pha theo yêu cầu của bạn cùng bàn Vi Hiên sẽ được Thương Dao đưa nước, sau đó cùng y đi tìm chỗ nào đó để ngồi, ở gần thì ngồi ở đó, ở xa lại đi thêm một đoạnVà những người khi ấy đã khuyên nhủ Vi Hiên, họ sẽ phải lưỡng lự với lời khuyên tiếp theo của mình dành cho cô khi thấy Vi Hiên thản nhiên nhéo má Thương Dao, y lại không biết nên làm gì, chỉ ngoan ngoãn đứng đó để cái mặt bị véo đến bẹo hình bẹo dạng Dần dà, những người xung quanh Vi Hiên đã quen với việc sẽ luôn có một tiểu lão đại ngoan ngoãn đi theo sau lưng cô, chăm sóc cô, bảo vệ côĐã từng có tin đồn hai người có phải yêu nhau rồi khôngThương Dao : ...Vi Hiên : "ồ"Anh em chiến hữu của Thương Dao : "quào!"

Lục Uyên vỗ vai Thương Dao, cười khoái chí : "ây, chị Dao, cùng với chị dâu công khai sớm như vậy làm bọn này đỡ không kịp nha!"

Trong số những người bạn của Thương Dao, y chỉ quen với ba người là nữ, một là Lục Uyên, hai là Châu Doãn, cuối cùng là Vi HiênCòn hai người còn lại đều là nam, đều là anh em thân thiết "công khai cái đầu cậu, tớ còn không yêu đương gì ai!"

Thương Dao sinh khí nhìn người đứng bên cạnh, trên sân thượng này chỉ có chừng này người bọn họ, thường thoải mái lắm, dễ chửi lộnLúc trước chỉ có năm người chiếm đống sân thượng trường, bây giờ có thểm Vi Hiên, thành sáu người, kể ra càng đông càng vui mà"ừ ừ, phải rồi, cậu đâu có yêu đương gì ai được đâu?

Có Vi Hiên rồi, cậu còn đi đâu tìm được người thứ hai tốt hơn?"

Châu Doãn cười thích thú, huýt vai Thương Dao"chẹp, nói ra thì lão đại nhà chúng ta phải chăng có phúc ba đời mới kiếm được người tốt như chị dâu Vi Hiên đi?"

Hoắc Lâm cười thích thú, vui vẻ nóiỞ bên cạnh, Úc Dã cười khằng khặc, vỗ tay liên hồi : "chị dâu, cậu nói xem!

Chừng nào mời cưới bọn tớ đây?"

Thương Dao lườm hắn, nhấc chân đá vào mông Úc Dã.

Lại nghe thấy tiếng cười của người thiếu nữ, liền quay đầu nhìn "lão đại của cậu còn không thèm tỏ tình tớ đó kìa!"

Vi Hiên cười vui vẻ, liếc sang lão đại nhà mình mà tinh nghịch nháy mắtHọ cùng cười đến vui vẻ, ngày tháng thanh xuân quả thật rất đẹpCó ngày hôm đó, đối với mọi người tuy chỉ là ngày bình thường, nhưng với Vi Hiên mà nói, đây là sinh nhật tuổi mười sáu của cô!

Là cái sinh nhật ăn mừng cô đã đỗ được cấp ba, mừng cô có thể làm quen với những người bạn tốt, mừng cô gặp được người đóChiều hôm ấy, Lục Uyên cùng Châu Doãn ngồi ghế bên cạnh nhìn Thương Dao thử từng phụ kiện trang phục, không khỏi thở dài, lão đại của mình thì ra cũng biết ăn diện nhaCho tới khi đến tiết mục thử giày, Úc Dã và Hoắc Lâm cũng đã ngồi cùng Lục Uyên cùng Châu Doãn để đợiĐã hai tiếng rồi đó!"

Thương Dao à, tớ biết là cậu hồi hợp, nhưng hai tiếng rồi, có thể ngừng được chưa?"

Châu Doãn bất mãn khoanh tay nhìn yY lúc này mới để ý tới đồng hồ, khoác chiếc áo kaki đen vào, lại thoáng nhìn bản thân qua gương một lúc nữa rồi mới cầm theo hộp quà cùng những người khác đi tới nhà Vi HiênThật ra đã có vài lần Thương Dao đưa Vi Hiên về tận nhà, đó là những lúc hai người có tiết thể dục, Vi Hiên bị hành hạ đến say sẫm mặt mày, Thương Dao vì cảm thấy tội lỗi mà đi thêm một đoạn dài so với nhà của bản thân chỉ để đưa bạn cùng bàn về tới tận nhà, một phần lo lắng cho bạn cùng bàn có ngất giữa đường hay không, cho nên ba mẹ của Vi Hiên sớm đã quen mặt Thương Dao rồiVà họ cũng rất thích cô bé này, mặt mày tuy nhìn không hiền cho lắm, nhưng đối với con gái của ba mẹ Vi đều nhẹ nhàng đến từng chi tiếtChỉ cần nhấn chuông hai tiếng, cánh cửa đã mở ra, Vi Hiên trong chiếc váy trắng dài qua đầu gối, hoa trắng nhỏ được đính kèm lên tà váy của cô, khiến cô xinh xắn như một nàng công chúaThương Dao thoáng chốc ngây người, y chưa bao giờ thấy ai đẹp như thế!Châu Doãn cười vui vẻ : "chị...

Khụ, Vi Hiên, sinh nhật vui vẻ nhé!"

Hai chữ chị dâu bị những người khác nuốt ngược vào trong, họ xém nữa quên mất bố mẹ của Vi Hiên còn ở đây oa!Úc Dã cũng cười hớn hở, vẫy vẫy tay : "sinh nhật mười sáu tuổi tràn đầy vui vẻ nha!"

Hoắc Lâm cười kà kà, tít mắt nói : "sinh nhật vui vẻ nhen Vi Hiên!"

Lục Uyên cười : "sinh nhật vui vẻ!" sau đó lại kéo Thương Dao đang đứng ở đằng sau ngớ người lên, đẩy người nọ tới phía trướcKhiến Thương Dao không kịp để ý, nhào về phía Vi Hiên, thật may không té, chỉ dừng lại ở việc Thương Dao đặt tay lên vai Vi HiênThương Dao, lúng túng nhìn Vi HiênVi Hiên, cười rộ lên nhéo má Thương DaoBố mẹ của Vi Hiên thầm đắc ý, con gái của họ cũng có thế thượng phong!(Tác giả : thế thượng phong ở đây ý nói chuyện trên dưới của các cặp đôi, ai hiểu thì hiểu hen)Thời bấy giờ không phải ai cũng tôn trọng người đồng tính, nhưng ba mẹ Vi lại không như thế, họ chỉ có duy nhất một khái niệm "con gái bảo bối có thể hạnh phúc đến hết cả một đời này là được rồi"Châu Doãn, úp mặt vào vai Lục Uyên nhịn cườiHoắc Lâm, đưa like hướng Lục UyênÚc Dã, vỗ vai Lục Uyên đầy nể phụcLục Uyên : ...Lão đại và chị dâu ngay ngày sinh nhật không ôm nhau một cái thì còn gì vui?Buổi tiệc ngày hôm ấy linh đình đến tối khuyaBa Vi tắt đèn, mẹ Vi thắp lửa bánh kem sinh nhật, để con gái tiến hành nghi thức quan trọng của sinh nhật"ước đi!

Ước đi!

Ước đi!"

Thanh âm đó được trộn lẫn bởi những người thân quen của cô, đầy phấn khích và vui mừngTrong tiếng cười vui vẻ của mọi người, Vi Hiên nhắm mắt lại, chắp tay lẩm bẩm gì đóMà không biết là vô tình hay cố ý.

Khi ước, Vi Hiên chậm rãi xích gần Thương Dao hơn một chút, nói chậm hơn một chútVì thế, điều ước đó của Vi Hiên, không phải chỉ riêng cô biếtThương Dao sau khi nghe xong điều ước ấy, mắt mở to nhìn Vi Hiên, ánh mắt tựa hồ tràn ngập tò mò và phấn khích"ây, cậu ước cái gì thế?"

Úc Dã tò mò hỏi"ước rồi không được nói ra!"

Vi Hiên cười nóiÚc Dã bĩu môi, Hoắc Lâm cũng tò mò theo : "là cái gì quan trọng lắm sao?

Cậu làm thế này bọn tớ càng tò mò trời ơi!"

"đương nhiên là quan trọng rồi!" cô bật cười, thần bí liếc Hoắc LâmChâu Dã xùy một tiếng, liếc sang Thương Dao : "được rồi lão đại, cậu ban nãy đứng gần Vi Hiên nhất, chắc chắn đã nghe được cái gì rồi!"

Lục Uyên cũng gật đầu phụ hòa, liếc y : "trẫm cho phép cậu tiết lộ!"

"đúng đúng, mau tiết lộ đi!

Người khác tiết lộ sẽ không làm hỏng lời ước nguyện của người ước đâu!"

Hoắc Lâm cười ha hảThương Dao nhìn sang Vi Hiên, thấy cô nhoẻn miệng cười nhìn mình, tựa hồ đợi mình đưa ra lựa chọn.

Y lại bối rối, sau đó lại thấy cô bật cười, Thương Dao cuối cùng cũng chỉ đành bất lực nói : "cậu ấy ước bố mẹ bình an, các cậu sẽ mãi yêu đời lạc quan như thế, cậu ấy cũng sẽ ngày càng giỏi hơn"Vi Hiên nghe vậy liền cười khúc khích, sau đó nhịn cười một hơi mà gật đầu lấy lệNhững người khác đủ biết Thương Dao dở bịa chuyện cỡ nào, nhưng ai náy vẫn không phá, lão đại đang bảo vệ chị dâu mà!"nhưng mà chờ chút, Vi Hiên cậu còn cần giỏi cái gì nữa á?"

Úc Dã thấy cái gì sai sai, liền không khỏi tò mòVi Hiên không nhanh không chậm nhìn sang Thương Dao, cười đầy ẩn ý Vốn dĩ đây đâu phải điều ước thật của cô?

Là Thương Dao bịa ra mà, vậy thì cứ để Thương Dao chịu đi!"khụ, là thể dục" Thương Dao trầm ngâm một chút rồi mới tìm ra được cái loại khuyết điểm duy nhất bản thân tìm thấy trên người Vi HiênTiếng cười ồ ạt vang lên khắp nhàBa mẹ cô cũng bật cười vì sự hài hước của đám trẻ, lát sau ra khỏi nhà để lại không gian cho bọn trẻ thoải mái vui chơiSau đó tới chuyên mục tặng quà sinh nhật, ngày hôm đó Vi Hiên nhận được rất nhiều món quà sinh nhật đáng yêu, cô rất thích chúng.

Nhưng thứ khiến cô trân trọng đến tận những năm sau này chính là quyển sổ dày có khắc hai chữ "Thương Vi" do Thương Dao tặngPhải biết chữ viết của Thương Dao xấu đến tệ hại, nhưng hai chữ Thương Vi trên bìa sổ lại được khắc vô cùng cẩn thận, tuy vẫn không che dấu được nét dư thừa nghiệp dư, nhưng quyển sổ này vẫn là thứ Vi Hiên trân trọng nhấtLại thêm một năm trôi qua, họ đã được mười bảy tuổi rồiBuổi sáng chủ nhật ấy, Thương Dao vẫn như mọi ngày, không để ý đến bất cứ ai mà đứng đó dựa vào lang cang bên sông, chỉ dán mắt vào điện thoạiĐã có người đến chào hỏi kết bạn, kết quả vẫn chỉ là : "không quen"Sau đó lại có một cô gái nữa chạy đến, tới bên cạnh Thương Dao chào hỏiMọi người lại nghĩ : "thêm một người nữa bị đuổi cho xem!"

Kết quả, chỉ thấy Thương Dao cười đến ôn nhu, vừa trách móc vừa chỉnh lại tóc tai cho cô gái đáng yêu, tỏa sáng như ánh mặt trời kiaVi Hiên cười đến soi sáng lòng của Thương Dao, kéo y đi khắp nơi trong cái công viên nàyCó thể nếu là một nam một nữ, những người nhìn thấy hai người xinh đẹp hiếm có này đang đi hẹn hòĐáng tiếc, họ lại là nữ, cho dù họ thực sự là dùng hai chữ hẹn họ để miêu tả chuyến đi chơi của bản thân, cũng sẽ không ai tin.

Vì thời đó, con gái với con gái mãi là nghịch thiên!Nằm trên cỏ xanh êm ái, ha người cùng nhau trò chuyện.

Khi nhìn ánh hoàng hôn rực rỡ, Vi Hiên đã cười rất tươi, nắm lấy tay người ở bên cạnh mà nhẹ giọng bảo : "Dao, nếu có thể cùng cậu như thế này cả đời thì hay biết mấy, cậu thấy thế nào?"

"chồng cậu sẽ ghen tị với tớ lắm cho coi" y cười phớ lớHơi ấm của việc tay trong tay khiến Thương Dao dễ chịu"ây, trừ khi là cậu lấy chồng trước, bằng không tớ cứ như vậy cùng cậu đến hết đời!" cô cười chân thành, nắm chặt tay Thương DaoĐàn ông gì chứ?

Cô vốn dĩ đã muốn bên cạnh Dao đến hết đời từ năm nào rồi!Khi ấy Thương Dao nghe như vậy, y đã lưỡng lự, không đáp lại Vi Hiên, chỉ đổi hướng sang câu chuyện khác mà cùng Vi Hiên trò chuyện cười đùaHọ đồng hành cùng nhau lên từng năm tháng cấp baNăm ấy khi cả hai vừa tròn mười tám tuổi, Vi Hiên đã hẹn Thương Dao ra bờ cỏ cạnh công viên mỗi lần đi ngắm hoàng hôn của họCâu đầu tiên cô nói : "tớ không vòng vo, cũng không muốn vòng vo, làm người yêu tớ nhé?"

Thương Dao sững sờCâu thứ hai cô nói : "chúng ta đi cùng nhau đã ba năm rồi, từ đầu năm lớp mười tới tận bây giờ, nó đúng là ngày tháng thanh xuân tươi đẹp mà, phải không?"

Thương Dao gật gật đầuCâu thứ ba cô nói : "tớ thích cậu lâu như vậy, nhưng cậu không cần trả lời ngay, cậu có thời gian để suy nghĩ, đương nhiên lựa chọn của cậu tớ không quản"Thương Dao khẽ gật đầuCâu thứ tư cô nói : "nhưng nếu cậu không đồng ý, vậy tớ bám cậu đến hết đời còn lại cũng được"Thương Dao đang định gật đầu : ...Ừm, không dám gật đầu nữaVi Hiên cười nhếch mày, tiến gần Thương Dao mà nâng cằm y lên, há miệng nói lớn : "năm, bốn, ba, hai..."

Một!"tớ cũng vậy" Thương Dao bối rối nói, ánh mắt sáng đến chói chang, lần đầu tiên y trước mặt một người mà gấp gáp như vậyBỗng nhiên tiếng hò hét vang lên, là đám người Lục Uyên"tỏ tình rồi!"

Úc Dã vỗ tay bình bịch"chúng ta chính thức có chị dâu rồi!"

Hoắc Lâm cười lớn"oaaa!

Đây không phải là mơ!"

Châu Dã nhún nhảy đều tay đều chân, hưng phấn cực kì"chỉ cần đợi đám cưới nữa thôi!!!"

Lục Uyên cùng những người bên cạnh hò hét đến vui vẻThương Dao và Vi Hiên nhìn cảnh này đều bật cười, chỗ nghỉ ngơi của họ bị đám người này phát hiện rồi, chẳng qua hiện tại chỉ có thể cảm thấy vui vẻVi Hiên khẽ giật ngón tay của Thương Dao, khiến y quay đầu lại theo phản xạMột cái hôn nhẹ nhàng đặt lên môi Thương Dao, như chuồn chuồn lướt cánh mà rời đi nhanh chóng, chẳng qua dư vị động lại sẽ là vĩnh hằngMất đi nụ hôn đầu bởi một cô gái, Thương Dao không tức giận gì, vì đây chính là người y thích cả ba năm rồi!Cô gái đó cười đến rạng rỡ, đôi mắt trong veo ấy ngập tràn hạnh phúc : "Dao, tớ thích cậu từ lâu lắm rồi!"

Không phải là khi vào cấp ba mới thích, mà là thích từ trước lúc đó rồi.

Năm đó trời thu không tính là lạnh nhưng cũng phải mang áo khoác dàyThế mà Vi Hiên lại phát hiện ra một con người đã đắp cái áo khoác của bản thân lên cho ổ mèo, người nọ cười vui vẻ, bỏ qua cái lạnh mà trêu chọc lũ mèoVi Hiên bị cuốn hút từ đó, chẳng qua cũng chỉ là gặp một lần, cô nghĩ duyên này cũng chỉ ở đây.

Ai mà nghĩ tối nào Thương Dao cũng sẽ ngồi đó chơi với mèo, đã có lần Vi Hiên nghe được từ người bên cạnh Thương Dao rằng "tại sao không đem mèo về nuôi mà phải để ngoài này cho cực?"

Y chỉ khẽ cười rồi bảo : "nhà tôi còn nguy hiểm hơn ở ngoài này, mèo nhỏ vẫn nên ở đây"Thế là từ hôm ấy, mỗi lần lấp ló ánh hoàng hôn, Vi Hiên sẽ lập tức co giò lên chạy đến ngắm nhìn Thương Dao chơi với mèo từ cái xích đu của bản thânCho tới khi không còn thấy Thương Dao ra đây chơi với mèo nữa, Vi Hiên mới không tới ngồi đó nhìn ngắm nữa Chuyện là như vậy, cho đến khi cùng lớp cùng bàn, Thương Dao làm sao có thể biết được Vi Hiên đã cảm trời tạ đất đến cả ngàn lần, họ quả nhiên có duyên mà!Giây phút Vi Hiên hôn lên môi Thương Dao, trái tim y khẽ lỡ một nhịp, cũng may những người khác đang bận tìm quán ăn, họ không thấy được cảnh tượng hôn hít vừa rồi, cũng không thấy được khuôn mặt đỏ ửng của Thương DaoCho tới khi tìm ra quán ăn trên điện thoại, cả đám mới để ý đến vẻ mặt tươi như hoa của Vi Hiên và cái mặt đỏ hơn cà chua của Thương DaoHoắc Lâm không khỏi hoài nghi : "lão đại, cậu bệnh à?

Mặt đỏ chót luôn rồi đây!"

"không, là đang nghĩ đến chuyện xấu đó" Vi Hiên bật cười, chọc má Thương Dao mà nóiNhững người khác nghe vậy liền ngơ ngác, sau đó lại để ý đến ở môi của Thương Dao dính chút son dưỡng màu hồng.

Son dưỡng hồng này hình như chỉ có mỗi Vi Hiên trong nhóm họ là dùng thôi mà nhỉ?Nghĩ đến đây, mọi người cũng không khó hiểu nữa, họ đại khái đã đoán được điều gì đã xảy ra, chỉ có thể cùng hai người kia cười đùa đến vui vẻNăm mười tám tuổi ấy, họ kết thúc những năm tháng cấp ba, bước vào con đường mới, năm lớp mười hai đối với nhiều người chính là áp lực nhất, nhưng sau khi lên đại học, họ đã thử trải nghiệm con đường yêu đương.

Dĩ nhiên Thương Dao và Vi Hiên cũng vậy, nhưng so ra, trước kia của họ so với bây giờ không khác nhau là mấy.

Nhưng cặp đôi khác có khi còn thân mật, chăm sóc nhau không bằng Thương Dao và Vi Hiên từ khi còn chưa tỏ tình nữa kìa!Và chuyện tình cờ đến hạnh phúcÚc Dã, Hoắc Lâm, Châu Doãn, Lục Uyên, Thương Dao và Vi Hiên, họ đều cùng một trường đại học!Thương Dao và Vi Hiên thuộc ngành khoa học và công nghệ năng lượngChâu Doãn thuộc ngành pháp luậtLục Uyên thuộc ngành toán học, vật lý và kỹ thuật hiện đạiÚc Dã và Hoắc Lâm thuộc kinh tế, tài chính và quản lýTưởng trừng lịch học khác nhau sẽ khiến họ khó gặp gỡ và sắp xếp lịch trình cùng nhau hơn, nhưng chẳng qua đó chỉ là lý do nếu người khác không muốn chơi cùng bạn bè của họCòn mấy người này á?

Có trốn tiết họ cũng phải tìm được một cái lịch trình đẹp để cùng nhau đi đâu đó chơi!Thanh xuân của họ có nhau, thanh xuân năm đó của Thương Dao, có Vi HiênNăm hai của đại học đã tớiĐể ăn mừng ai cũng thành công không ở lại lớp, cả đám đã đi ktv để ăn mừng, dù gì cũng đủ tuổi rồi Ngày hôm đó, Vi Hiên được cả đám bạn khai sáng cho việc rượu có vị gìCô uống đến say sẫm mặt mày, trừ Thương Dao và Lục Uyên ra, ai cũng điên cuồng uống, uống đến say khướt"nào nào nào!

Uống!"

Úc Dã reo hò, cạn ly cùng Châu Doãn"ly này nhỏ quá rồi!

Mau, lấy cho tớ cái tô đê!"

Hoắc Lâm ợ một tiếng, lại đòi thêm một chai"cậu uống có nổi sao?

Được rồi, tớ uống cùng cậu!"

Vi Hiên cười khúc khích cùng cậu bạn cạn thêm một lyLục Uyên : "...

Cảm thấy rất hên khi phòng này chỉ có chúng ta"Thương Dao : "...

Ừ, thật hên"Cảm thấy Vi Hiên đã sắp rụng rời tay chân, Thương Dao chỉ đành thuê phòng khách sạn trên tầng cho cả bọn, để hạn chế tổn thất đổ vỡ của khách sạn khi đám bạn say rượu, một phòng hai ngườiMột người say một người tỉnhĐương nhiên hai người con trai duy nhất của nhóm chung phòng, dù gì Hoắc Lâm cũng đã tỉnh được một chút, gánh vác nhiệm vụ chăm non Úc DãLục Uyên vát thẳng Châu Doãn trên vai, bất lực đi một hơi vào phòngHoắc Lâm : ...Thương Dao : ..."

được rồi, tạm biệt" Hoắc Lâm cười cười vẫy tay rồi bước vào phòng, tay nắm cổ áo Úc Dã tiến vàoThương Dao gật đầu, nhìn Vi Hiên nằm trong lòng, chỉ đành bế thẳng cô lên rồi chậm rãi bước vào phòng khách sạnY nhẹ nhàng hết mức chỉ để đặt Vi Hiên xuống giường mà không khiến cô thức giấc, nhưng hình như không thành công rồiVi Hiên nắm lấy cổ áo của Thương Dao, kéo mạnh xuốngThật ra chút sức lực đó của cô có thể kéo được Thương Dao sao?

Đương nhiên là không, chẳng qua Thương Dao lại sợ cô nắm cổ áo mình kéo không được lại đau tay nên mới theo bản năng cuối xuống"Dao, tớ thích cậu lâu như vậy, cũng đã tỏ tình rồi.

Nhưng tại sao những cặp đôi khác vài tháng đã nên cơm nên cháo, trong khi cậu ngày thường bạo dạng như vậy, đến tận một năm trôi qua rồi cậu một cái hôn môi cũng không dám là thế nào chứ?"

Vi Hiên càng nói càng thấy bản thân đúng, càng thấy bản thân đã phải chịu ủy khuấtThương Dao luống cuống nhìn cô, lúng túng muốn đứng dậy : "tớ, tớ..."

Sao mà dám chứ?

Y xem Vi Hiên như bảo bối trên trời, bản thân lại không phải thứ tươi sáng như cô, sao mà dám làm cô trở nên ô nhiễm như mình chứ?Nhưng mà, Thương Dao lại không nghĩ tới vì chuyện đó Vi Hiên sẽ buồnThế là thuận theo trái tim, Thương Dao đã cúi đầu, cùng Vi Hiên triền miên, nhẹ nhàng hết mức chỉ sợ làm hỏng bảo bối của bản thân(Tác giả : Bạch Diệc cần học hỏi mẹ, người ta nhẹ nhàng thế kia mà mẻ chẳng biết trân quý gì hết.

Chẳng qua mẹ con nhà này mạnh miệng nhanh tay nhanh chân thế thôi chứ có dám chủ động bao giờ đâu...) Đêm đó máu nhuộm một mảng trên giường, lúc ấy Vi Hiên rơi nước mắt trong hạnh phúc, Thương Dao vừa đau lòng lại vừa vui vẻ, lần đầu ấy, là của mình!Làn nước trong sáng tinh khiết như không thể dứt, cùng nhau hòa quyệnĐêm hôm đó, căn phòng ấy đèn không tắt, có lẽ là không có thời gian để tắt(Tác giả : thời gian dùng để ấy ấy hết rồi, có tỉnh nổi nữa đâu mà tắt đèn)Sáng hôm sau, trong lúc ăn sáng, bốn người kia không ngừng nhìn về phía cổ của Thương Dao"cái kia, chị dâu à, thì ra lúc say chị thực sự có thể chiếm thế thượng phong!"

đến cuối Châu Doãn vẫn không kiềm được mà bình luậnNước vừa uống xong từ trong miệng Thương Dao phun ra trong một hơi, Vi Hiên hóa đá ngay lập tức, lỡ miệng cắn ngay cổ thôi mà, dễ bị phát hiện thế sao?"lão đại, cậu là không được hay là muốn nhường nhịn thế?"

Lục Uyên cười gian tà hỏiÚc Dã và Hoắc Lâm không tiện nói cái này, chỉ có thể ở đối diện nhịn cười đến run rẩy"được hay không có liên quan gì đến cậu?"

Thương Dao phóng cái nĩa thẳng vào bức tường đằng sau Lục Uyên, cười lạnh nóiHoắc Lâm cười khúc khích, nhướn mày nhìn Vi Hiên : "chị dâu, chị bình phẩm thử mấy câu đi!"

"không cần chi tiết, bân quơ thôi cũng được" Úc Dã nhếch mày cười, ánh mắt lại luôn liếc Thương Dao"lão đại của các cậu đúng là lần đầu" Vi Hiên nói câu đó xong, không nói thêm gì, ánh mắt lại dáng chặt vào khuôn mặt lạnh như suối băng của Thương DaoNgười khác có thể nghĩ y lạnh lẽo, nhưng thích một người lâu như thế, không để ý đến hành động của người đó thì còn gì là thích chứ?

Vi Hiên nghĩCô nhìn đôi tai đỏ bừng kia, tay vô ý lướt vai, khẽ vuốt, sau đó lại chỉnh tóc hộ Thương Dao, cười liêm khiết : "tóc cậu rối quá, tớ chỉnh chút thôi"Thương Dao : ...Y biết bản thân không thể làm gì hơn, chỉ đành âm thầm bất mãn mà nhai thức ănNhững người khác hiểu được gì đó, liền cười như được mùa, hai chữ "lần đầu" này, có tính là kĩ thuật tốt đến phát lạ không nhỉ?

Mà kệ đi, hai người trước mặt vẫn còn có thể đi cùng đám bạn này đi ăn sáng là mừng rồi, họ chỉ sợ hai con người đêm qua triền miên này sáng nay dậy không nổi!

Nụ hôn đầu tiên của Vi Hiên, là cho Thương DaoLần đầu tiên của Vi Hiên, là cho Thương DaoĐương nhiên Thương Dao cũng vậyHọ là lần đầu của nhau, cũng là lần cuốiHai người đều trải qua mọi thứ lần đầu cùng nhau, nhưng không thể cùng nhau trải qua lương duyên một đờiThương Dao và Vi Hiên, có duyên chứ không có phận-------------------------------------------------Tác giả : nói thiệt thì cặp đôi này chính là lấy từ hai nhân vật trong cuốn truyện đầu tay chưa đăng của toi, chẳng qua cái kết SE này lại tự khiến tui day dứt cho nên mới không tiếp tục, hiện tại lại dùng nó một lần nữa chẳng qua là để tưởng nhớ ngày tháng năm ấy ngây ngô ngồi viết từng chữ mộtTác giả : hic hic, tui nuối tiếc cho cặp này nhất luôn!
 
[Bhtt] Nếu Ta Yêu Nhau Ở Mạt Thế
Chap 20 : hồi ức (3)


Ngày tháng năm xuân luôn như vậy, tươi đẹp đến chói lóa Chẳng qua năm đó, cả đám đã hai mươi mốt tuổi rồi, sau hàng loạt kỉ niệm tươi đẹp, biến cố đã bắt đầu diễn raThương Dao ngồi trên sô pha trong phòng khách, nhìn đoạn tin trong điện thoại trên tay, bất giác run rẩy"cổ phần của mẹ cô chiếm 20% trong công ty, cũng là cổ đông lớn nhất, nhưng bà ta chết rồi, người thừa hưởng theo di chúc là cô.

Nhưng bản tài sản đã ghi rõ, trừ phi cô lớn, tài sản đó không được bất kì người nào thừa hưởng, nếu cô không thể sống, tài sản đó sẽ được nguyên tặng.

Và cô nên nhớ rằng, thân là cha của cô, ta có thể lấy lại cổ phần đó, cô biết lí do, đúng không?

Muốn biết thêm, tám giờ tối nay ở nhà cũ Thương gia"Thương Dao : ...Tin nhắn này, đúng là khốn nạn!Y chỉ biết cười khổ, nhà cũ Thương gia, cha của cô họ Tô, nào phải họ Thương?

Lúc ấy Thương gia lớn mạnh như thế, cha y đương nhiên chỉ có thế ở rễ, thế mà bỏ qua tình nghĩa hai nhà, vì tiền tài và địa vị, người khác trong giới kinh doanh đã tưởng rằng lão Tô đã thay đổi họ thành họ ThươngThương Dao nghĩ mà tức cười, mẹ y một đời khổ như vậy chỉ vì chữ tình, sao lại ngốc như thế?!Vi Hiên ngáp dài, đi từ lầu xuống : "Dao, buổi sáng vui vẻ nha!"

Cô lon ton chạy đến với chiếc áo sơ mi trắng dài của Thương Dao, trên cổ, bắp chân, vai, đều hiện ra vết cắn đỏThương Dao nhìn cô chỉ mang áo đó, thậm chí quần còn không mặc, mặt đỏ tía tai vội vàng quay đầu đi : "cậu, cậu không thay đồ!"

Vi Hiên bĩu môi, thầm hồi tưởng lại đêm qua bản thân bị hành hạ thế nào, tuy trên người Thương Dao còn nhiều dấu vết hơn...

Ây, kệ đi, bản thân vẫn là người chịu thiệt!"chậc, cậu còn ngại?

Đêm qua rõ ràng cậu còn..." cô nghĩ nghĩ mà nóiY vội vàng đứng bật dậy bịt miệng cô lại, đỏ mặt giận dữ nhìn cô.

Hôm qua rõ ràng là người này rũ mình uống rượu, rũ mình chơi trò chơi oẳn tù tì cởi đồ.

Kết quả chỉ mới cởi được thêm cái áo sơ mi ngoài, Thương Dao đã bị Vi Hiên tập kích"hi hi, không chọc cậu nữa, ban nãy thấy cậu rầu rĩ quá nên chọc chút thôi, đừng giận nha!"

Vi Hiên cười cười lấy tay Thương Dao ra, hôn vào mu bàn tay yThương Dao ngại ngùng rút tay lại, mặt đỏ ửngY có thể giận sao?

Lần nào cũng bị lừa như vậy Thương Dao đã sớm có phòng bị, chẳng qua vì người đó là Vi Hiên, lớp phòng bị ấy có đáng là gì? (Tác giả : Bạch Diệc và Thương Dao giống nhau về cái mặt ngại chuyện ấy, khác cái Bạch Diệc có lòng tự trọng cao hơn đôi chút, không giám trực tiếp nói bản thân không dám như mẹ mình, hé hé hé) "phải rồi, cậu đang sầu cái gì ấy?" cô tò mò nhìn người trước mặt"không có gì, chỉ là chơi trận game rồi thua thôi" Thương Dao cười, gượng gạo nóiThích người này mấy năm rồi, Vi Hiên chẳng lẽ còn không hiểu Thương Dao nói dối tệ cỡ nào?Chẳng qua cô không muốn vạch trần, Thương Dao nói dối tệ, nhưng giữ bí mật lại đặc biệt tốtThương Dao như nhớ tới cái gì đó, vừa cài nút áo cho Vi Hiên vừa nói : "Hiên, tối nay những người kia rũ chúng ta đi ăn, nhưng tớ không đi được, cậu đi thôi nhé?"

"hở?

Cậu bận gì?

Không phải hôm nay là chủ nhật sao?

Tớ nhớ công việc của cậu cũng không nặng đến thế mà?"

Vi Hiên ngơ ngác hỏi"xin lỗi mà, công việc tới bất chợt, lần sau tớ đi ăn riêng cùng cậu được không?"

Thương Dao nhỏ giọng hỏiVi Hiên có cảm giác nếu Thương Dao có đuôi, chắc chắn sẽ vẫy đến điên cuồng.

Chẳng qua người nọ lại không có, tiếc thật"được, nhưng từ giờ tới lúc chúng ta ra khỏi nhà, cậu phải để tớ ôm ấp cậu nhiều hơn chút đã, mới sáng sớm cậu đã đi đâu mất, chẳng ôm được bao nhiêu!"

Vi Hiên cười cười nóiThương Dao bất lực cười theo, thầm nghĩ Vi Hiên đằng sau vẻ ngoài hào nhoán ấy thực sự lại rất bám ngườiNăm ấy khi quen nhau, Thương Dao còn nghĩ Vi Hiên sẽ thuộc loại đóa sen trắng, chẳng qua giờ nhìn lại càng thấy giống hắc liên hoa gắp bội, nhưng Thương Dao vẫn thích Vi Hiên, chỉ cần là Vi Hiên, y đều sẽ thíchThương Dao đi tới phòng bếp, cái con người nào đó nắm lấy đuôi áo sơ mi của y mà đi theoY đặt thức ăn đang để trong lò giữ nhiệt ra bàn, cười bất lực nói : "tớ dậy sớm làm đồ ăn, không nghĩ cậu dậy trễ như thế.

Cho nên lại ngồi đợi một chút, nhưng cậu dậy rồi, mau ăn đi"Vi Hiên hôn vào má y một cái, cười rạng rỡ : "Dao tốt nhất!"

Sau đó Thương Dao lại kéo ghế cho cô, rồi bản thân ngồi đối diện.

Vi Hiên lại chẳng ngoan ngoãn ngồi yên đó, lại kéo ghế đứng dậy sang chỗ Thương Dao, ánh mắt tròn nhìn chằm chằm y.

Thương Dao đầy khó hiểu nhìn cô, sau đó lại nghe cô nói : "cậu ngồi xích ra chút đi"Dù không hiểu tại sao cô nói thế, y vẫn ngoan ngoãn dịch ghế ra một chút, không nghĩ Vi Hiên cũng nhân lúc đó ngồi lên đùi mình, kéo bữa sáng qua rồi bắt đầu ăn"cậu, cậu, cậu...!!"

Thương Dao lấp bấp, lúng túng không biết nói gì.

Vi Hiên không có mặc quần mà!"cậu ngồi yên đi, quần của cậu cạ vào chân tớ đau lắm đó" cô bĩu môi nói, vươn tay tát một cái vào mông ai kia"ư!

Được rồi, cậu làm ơn cũng ngồi yên đi!"

Thương Dao không nhìn cũng biết đoạn bị đánh ban nãy đỏ rồi, uất ức nhắc nhở côVi Hiên lại quay đầu hôn lên má Thương Dao một cái, cười khúc khích : "nhìn cậu thế này nhớ lại lời khuyên nhủ của mấy người trước kia mà khiến tớ cười chết mất!"

"hửm?" y khó hiểu há miệng"trước kia lúc mới quen cậu, có người bảo phải cẩn thận cậu.

Nếu không lão đại trường G sẽ bắt nạt học sinh gương mẫu là tớ đây, giờ nhìn lại, chậc chậc, trừ ban đêm ra đúng là những người khác nói bậy rồi" cô cười khẩy mà nhớ lạiThương Dao được thêm một màn đỏ mặt, bản thân không những không bắt nạt Vi Hiên, ngược lại càng là cô sau này lớn mật, bắt nạt mình mọi nơi!

Ban đêm cũng không phải bản thân, là Vi Hiên chủ động có được không?Vi Hiên lại lấy ra một cái vòng cổ từ trong túi áo, đưa cho Thương Dao : "của cậu!"

"hửm?"

"tớ đặt làm mấy tháng nay rồi, đẹp không?"

Vi Hiên cười nóiDây chuyền ngọc thạch khắc hai chữ "Thương Vi"Thương Dao cười mỉm, vui vẻ từ tận đấy lòng : "thích lắm, cậu tặng tớ đều thích!"

Vi Hiên đứng dậy xoay người lại, giúp Thương Dao đeo vòng cổ, lại đưa vòng cổ mình lên, hai cái vòng đúng là đặt riêng, vừa lướt mắt nhìn đã biết là đồ cặp rồi"Dao à, sau này cậu mà giữ cái vòng cổ này không kĩ thì tớ sẽ cắn nát cổ cậu đó!"

Vi Hiên cười nguy hiểm đe dọa, vươn tay nhéo má Thương Dao"không dám!

Tớ vạn lần cũng không dám đâu!" y ngoan ngoãn nói, mặt bị nhéo đến bẹo hình bẹo dạngVi Hiên cười vui vẻ, Thương Dao cũng bất giác cười theo, một buổi sáng xem như khá yên bình điSáng rồi chiều, chiều rồi tối, Vi Hiên ngoại trừ việc đi theo Thương Dao ra cũng không còn việc gì khác, Thương Dao vốn dĩ phải sắp xếp lại tài liệu cho thứ hai, nhưng vì có Vi Hiên bên cạnh, sợ cô buồn chán liền cùng cô xem phim, để đóng tài liệu đó dời lại một chútSau đó đến hơn bảy rưỡi tối, hai người mỗi hướng mà tạm biệtỞ quán lẩu đó, năm người cùng ngồi ăn uống"kể ra cũng lạ, cho dù không thích ra ngoài ăn uống gì đó, nhưng Thương Dao mà để cậu đi một mình thì làm sao có thể?"

Châu Doãn vừa ăn vừa tò mò"thật luôn ấy, lão đại trừ khi là bị cậu vức ở nhà, còn lại đều sẽ như cái đuôi mà lẻo đẻo theo sau cậu mãi thôi" Hoắc Lâm gật đầu phụ họa, lại bồi thêm mấy câuVi Hiên nghe được đoạn nào đó không đúng, khẽ nhíu mày liếc hắn : "khoan đã, tớ có vức cậu ấy bao giờ?

Cậu nói trông như tớ là tra nữ ấy!"

"khá giống"Bốn người còn lại đều đồng thanhVi Hiên : ...Ở một nơi khác, Thương Dao nhìn vì sao trên trời kia, mệt mỏi dựa lưng vào cửa xe, nhà cũ Thương gia từng là nhà y, nhưng mà giờ sao lại trắc trở khi vào ấy quáRa được rồi lại chẳng có cái gì tốt đẹp hơn, Thương Dao nhớ lại ban nãy lão Tô đã nói cái gì"Thương Dao, đại thiếu nhà họ Bạch cô thấy thế nào?" lão Tô ngồi trên ghế hỏi"bình thường" y khó hiểu đáp lại"bình thường cũng được, ít nhất gia cảnh nhà hắn không tồi, lựa chọn ngày đẹp kết thông gia cũng không tệ" lão nhìn y mà nói Nói đến đây, Thương Dao còn có thể không hiểu sao?

Y trợn mắt nhìn lão, vậy mà lão chỉ cười khẽ : "gia sản của mẹ cô để lại chẳng lẽ còn không bằng cô gái tầm thường đó sao?"

Thương Dao càng nắm chặt tay hơn, chuyện của bản thân quả nhiên vẫn có người theo dõi.

Thương Dao thật ra có thể từ bỏ cổ phần ấy, dù gì bản thân nếu không đích thân ký giấy, lão Tô cũng chỉ có thể trên danh nghĩa lấy về số cổ phần đó, thực chất mà nói uy lực của số cổ phần đó hắn giữ không đượcNhưng Vi Hiên, Thương Dao có chết cũng sẽ không để lão cha của mình làm tổn thương cô!"cô không có quyền từ chối đâu, cho nên hãy thu xếp đi, đầu tháng sau sẽ bắt đầu hôn lễ" lão Tô chậm rãi nói từng chữLiên hôn chính trị gia tộc...

Thương Dao cắn răng, y có thể làm gì hơn sao?

Căn bản là không thể, mất tiền thì được, mất Vi Hiên...

Chẳng thà để y còn lại cái xác thôiĐêm đó, Thương Dao trở về nhau khi đã tối muộn, y đã đứng trước nhà rất lâu, hoài niệm lại rất nhiều điều.

Sau khi tốt nghiệp cấp ba, Vi Hiên đã làm nũng đòi ở chung với y, đương nhiên y mừng còn không hết chứ từ chối cái gì.

Ngôi nhà nhỏ này vừa gần chỗ đi làm, khu vực lại tốt, tiếng xe cộ không nhiềuThương Dao và Vi Hiên đã như vậy mà cùng ở trong ngôi nhà nhỏ này ba năm, nhưng giờ nhìn lại, Thương Dao chỉ biết cười khổ, sắp tới, ngôi nhà này có thể còn một người mà thôi, hoặc là không còn ai cũng nênBước vào trong, nhìn người con gái nhỏ nhắn đang ngủ trên sô pha, y nhẹ nhàng tiến tới, vén tóc đang phủ xuống mặt cô, bất lực nhỏ giọng trách móc : "lỡ bị cảm lạnh thì làm sao chứ..."

Trời này cũng xem gần lạnh rồi, nằm ở đây giữa phòng khách còn chẳng có cái mềm nào đắp, Vi Hiên không sợ cảm lạnh sao?

Thương Dao lo lắng nghĩ"cảm lạnh thì không, nhưng cảm nắng cậu thì có" Vi Hiên cười khúc khích mà mở mắt, dọa cho Thương Dao xém hóa đá, nghe lời cô nói y liền mặt mày đỏ ửng lên"đừng đùa nữa, mau về phòng thôi, cậu sẽ cảm mất" Thương Dao nhẹ giọng nói, một chút trách móc cũng không dám thể hiện quá rõ, bế Vi Hiên lên đi về phòngCô ngáp dài một hơi, dụi dụi vào hõm cổ người mình thương : "cậu về trễ quá, trễ đến mức tớ sắp thức không nổi để đợi cậu luôn rồi"Nhưng Vi Hiên vẫn đợi, cô không biết Thương Dao sẽ đi bao lâu, nhưng vẫn sẽ luôn ở đó, như vậy mà chờ đợi.

Cuộc tình của họ sau này chỉ chấm dứt khi âm dương cách biệt, một người đợi, một người sợ hãi, không ai tiến tới làm lỡ mối lương duyên tốt đẹp"đừng đợi tớ, lỡ tớ không về thì sao?"

Thương Dao xót xa, nhẹ nhàng đặt Vi Hiên lên giường, bản thân cởi áo khoác mà nằm xuống bên cạnh cô"không phải cậu vẫn về đó sao?

Cậu trước nay chưa từng để tớ đợi quá lâu mà, không phải sao?"

Vi Hiên cười nói, cô không tin Thương Dao sẽ nỡ bỏ mình lại một mìnhCô đúng, nhưng cô quên mất rằng Thương Dao còn lo lắng gắp bội cho sự an toàn của cô hơn là việc có còn được cùng nhau đồng hành trên quảng đời này hay khôngMọi chuyện vỡ lỡ, tin tức kết hôn giữa đại tiểu thư nhà họ Thương và đại thiếu gia nhà họ Bạch được lan truyền rộng rãiCuộc chia ly diễn ra, Vi Hiên nhìn Thương Dao đứng trước mặt, mím môi hỏi : "tại sao?"

"xin lỗi, ban đầu tôi cũng không nghĩ bản thân sẽ thử yêu con gái, cơ mà suy cho cùng vẫn là không hợp" Thương Dao lạnh nhạt nói chậm rãi từng chữNước mắt cô bất giác tuông ra, Vi Hiên cắn chặt môi, hít sâu một hơi : "vậy cậu có hối hận vì từng quen một cô gái không?"

"không, nhưng nếu là cậu, đúng thật là hối hận lúc trước không cách xa cậu hơn một chút" Thương Dao cười khẽ, vứt lại một câu rồi rời đi"Thương Dao!

Cậu là cái tên vô lương tâm!"

Vi Hiên hét lên, nhìn bóng lưng người trước mặtHai chữ "Thương Dao" này khiến tim y đau quặng thắt, đã sáu năm rồi, lần đầu tiên sau sáu năm Vi Hiên gọi đầy đủ tên Thương DaoĐiều ước năm đó của Vi Hiên, ừm, không thành rồi.

Thương Dao cố nén nước mắt nhớ lại"năm mười sáu tuổi tiến gần hơn với cậu, nửa đời sau hy vọng có thể mãi mãi ở bên cậu" Điều ước đó chỉ như thế, nhưng ở xã hội thời đó, quá khó khăn.

Thương Dao khi ấy đứng bên cạnh, nghe rõ từng chữ, chỉ biết bất lực cười, y cũng đã thầm mong ước như thế Bất quá quay đầu không nổi nữa rồiCuối tháng đó, tiệc cưới cũng được tổ chức.

Chẳng qua mà nói, sự linh đình của tiệc cưới này so với khuôn mặt gượng gạo của cô dâu đúng là không hợpLại thêm cô gái đứng ở đó, dáng vẻ cô độc mà đau thươngCòn có bốn người gồm hai nam hai nữ từ đầu buổi tiệc tới giờ chỉ đứng nhìn nhau, không nói lời nào, cũng không cườiNhững vị khách khác không hiểu.

Ngày trọng đại sao lại nhiều người buồn như vậy?Sau đó lại là màn cướp rễ...

Ấy, sao cô dâu bị kéo đi rồi?!Có người muốn đuổi theo, lại bị nhóm bốn người kia chặn lạiLục Uyên nhìn ra bầu trời đang bắt đầu muốn mưa, cười khổ mà nói : "Thương Dao, cậu dũng cảm hơn một chút được không?"

Châu Doãn và Úc Dã ngày thường năng nổ nhất, nghe Lục Uyên nói vậy cũng không có đáp lời nào, chỉ cùng người đó nhìn ra bên ngoài.

Hoắc Lâm khẽ hít sâu, hôn nhân chính trị đúng là đáng sợ, càng đáng sợ hơn khi nỏ xảy ra với người đã có người mình thươngChẳng qua sự kì vọng của bốn người bọn họ không được đáp lại, họ thấy Thương Dao chậm rãi bước về Họ biết Thương Dao tệ nhất ở mảng nói dối, nhưng cách y nói dối Vi Hiên về tình cảm của bản thân, đúng là lời nói dối khó tìm thấy sơ hở nhất họ từng thấy ở Thương DaoCả bốn người mặc kệ mưa rơi, chạy ra khỏi cái đám cưới này mà tới trước mặt Thương Dao.

Lục Uyên không kiềm được tát vào mặt y một cái, cắn chặt răng cố không để bản thân rơi nước mắtThương Dao bị tát cũng không nói gì, chỉ cảm nhận vết rát trên má bị nước mưa chảy qua lại càng đau, nhưng sao có thể đau bằng trái tim của y bây giờ?Câu hỏi kia, có câu trả lời rồi, thứ dũng cảm họ mong chờ nhất, không còn.

Họ không khóc, cũng không thể khóc, vì nước mưa khiến nước mắt của họ trông như không tồn tại.

Sự im lăng giữa đám cưới vẫn còn ồn ào vì hoảng loạn kia đúng là trái ngược đến u ám Không còn lời nào nữa, ván cược này, thua hết rồiCho tới khi Thương Dao đứng nhìn ngôi nhà ấy bùng cháy mà bản thân không thể làm gì được, y chỉ có thể nức nở từng hồi "sao cậu lại kiên trì đợi một người như tớ?"

Câu hỏi ấy vẫn luôn động lại trong tâm trí Thương Dao, nhưng còn ý nghĩa gì nữa sao?Ngồi trên giường, bà nhìn cái vòng cổ ngọc thạch năm ấy mà nhớ lại nhiều chuyệnNgủ cũng ngủ không được, chỉ đành lê bước ra sân thượng của tòa chung cư nàyLại gặp những người đó"lão đại, cậu cũng ngủ không được sao?"

Châu Doãn nhìn bà, cười nóiHọ có tuổi rồi, nhưng tình bạn vẫn luôn tốt như thếThứ khiến bốn người này hận Thương Dao nhất cũng không còn, xem như tình bạn của năm người càng chắc chắn hơn Năm ấy Thương Dao rời khỏi thành phố Y, Úc Dã, Châu Doãn, Hoắc Lâm và Lục Uyên từ bỏ các công ty, tài nguyên hấp dẫn mà chạy hết về, cùng Thương Dao sát cánh để ổn định lại thành phố JTới giờ vẫn là những người bạn thân thiết.

Chẳng qua mà nói thật ra có vài người cũng không phải chỉ dừng lại ở hai chữ "tình bạn"

Hoắc Lâm và Úc Dã không biết từ lúc nào đã cùng nắm tay nhauLục Uyên và Châu Doãn âm thầm lặng lẽ từ bao giờ đã ôm chặt nhau như vậyChỉ có Thương Dao...

"ngủ không được, nhớ lại chuyện không vui, các cậu thì sao?"

Thương Dao cười nói, tiến tới lang cang bên sân thượng cùng những người kia trò chuyện"bọn tớ chẳng phải sắp tới phải tập luyện cho đám nhóc nhà cậu sao?

Ngủ không được, giáo án nhiều lắm" Hoắc Lâm cười nói"gì mà đám nhóc nhà tớ?

Lục Uyên thối kia, cháu trai cậu ở đó rồi, còn không nhận đi?"

Thương Dao xùy một tiếng, bà hướng mắt sang Lục Uyên mà dò xétLục Uyên cười bất lực, nhún vai một cái : "còn không biết thằng bé có nhận người bác này không, cha của thằng bé từ nhỏ đã ngăn cấm nhóc đó quen biết với họ hàng, thằng bé còn không nhận ra tớ thì huống gì chấp nhận tớ?"

Cả bọn cùng gật gù, người nọ nói không sai"chẳng qua mà nói, cũng chẳng riêng gì mỗi cháu trai tớ, chẳng phải Thịnh Thanh là con của em gái cậu sao?

Không đi nhận đi kìa" Lục Uyên liếc Úc Dã, cười khẩy nói"như cậu thôi, con bé có khi còn không biết tớ là ai nữa đây nè, từ nhỏ cô nhóc đó đã vào núi học tập rồi, tớ xém chút còn không biết mình có cháu gái luôn rồi ấy chứ" Úc Dã nhún vai, bất lực thở hắt raBỗng Châu Doãn lại đem mấy lon rượu ra bầy trước mắt cả bọn : "hehe, lâu lâu mới tụ lại kiểu này, không việc gì làm mấy lon đi!"

"thật là, cậu thế nào cũng say đến bất tỉnh nhân sự cho xem" Lục Uyên khoanh tay, cười khẩy"không sao, cùng lắm đắp áo ngủ trên sân thượng một đêm!

Hahaha!"

Hoắc Lâm cười cười, đùa cợt nhún vaiThương Dao nhìn họ cầm lấy lon rượu chuẩn bị mở nắp, chỉ biết cười : "có tuổi rồi, muốn uống cứ uống đi, vờ liêm chính cái gì?"

"được được được!

Lão đại đã nói vậy chúng ta liền uống!"

Úc Dã cười phì mấy tiếng, cùng những người khác cạn lonTrăng đêm đó sáng, tựa hồ có thể soi chiếu lại một hồi ức đã quaVẫn như vậy, ai cũng uống, nhưng chỉ có Thương Dao và Lục Uyên còn tỉnh.

Chẳng qua đội hình uống rượu năm đó hiện tại thiếu mất một người rồiThương Dao uống hết một lon nữa, lại nhìn sang hai lon ở bên cạnh.

Bà trầm ngâm một chút rồi mở một lon để trước mặt, cầm một lon khác cụng nhẹ vào "đúng là đáng tiếc" Lục Uyên ở bên cạnh thấy vậy, tậc lưỡi khẽ châm biếm"tiếc thật, nhưng cũng không thể làm gì hơn" Thương Dao cười, ôm chân ngồi đó nhìn lon rượu trước mặtCố nhân không còn, có tiếc cũng không làm gì đượcLục Uyên nghe thế, trực tiếp nằm xuống sàn bên cạnh Châu Doãn, quay lưng đi : "đêm nay ngủ trên này một đêm cho có cảm giác bệnh chơi vậy vậy"Thương Dao bật cười, sau đó lại cùng trăng đối diện với lon rượu ấyNhư có người ấy đang ngồi đối diện, cùng Thương Dao nhấm nháp rượu đống lonNhư thể thời gian chưa từng trôi qua, vẫn là hai bóng người cùng nhau mặt đối mặtNhư lúc cùng nhau bỏ chạy ấy, Thương Dao dám cùng Vi Hiên mặt kệ đám cưới mà chạy xaNhưng mà, đều chỉ là giả tưởng mà thôi, thứ đã trôi qua, nào thể quay lại?----------------------------------------------Tác giả : đọc đoạn hồi ức này xong, tui nghĩ sắp tới bản thân phải kiếm truyện để chữa lành thôi, hehe.

Tự viết tự buồn luôn rồi bà con ạ!Lập tiểu ý : khi có cơ hội, đừng để bản thân phải hối hận
 
[Bhtt] Nếu Ta Yêu Nhau Ở Mạt Thế
Chap 21 : trễ rồi


Sau trưa hôm trước Dương La Kỳ và những người khác đã được gặp giáo viên dạy kèm của bản thânHoắc Lâm, Úc Dã và Châu Doãn sẽ dạy kèm cho bọn họ vào sáng sớm, lên Academy Esper để nhận nhiệm vụ hay thông báo trường thôi, còn lại kiến thức hay thực hành đều sẽ được ba con người này dạy dỗNăm đó họ bị Bạch Tri lừa thử nghiệm EFE, cuối cùng đều vượt qua thử thách đó mà thành công, trở thành đời đầu tiên của EFETối đến, Dương La Kỳ sẽ gặp được người dạy riêng cho mình, ừm, chính là Lục UyênSáng hôm nay, Dương La Kỳ nhìn những giáo viên của bản thân và bạn bè đều mắt thâm quần, đặc biệt còn có Lục Uyên và Thương Dao đứng chungHọ đều ngáp dài ngáp ngắn"cái kia, dì Lục, dì Thương, hai người sao cũng ở đây?"

Dương La Kỳ cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi"khụ, muốn thông báo cho mấy đứa chút, haha" Lục Uyên cười gượngThương Dao cũng giới thiệu cho đám nhóc bên cạnh về Lục Uyên, ai cũng tươi cười chào hỏi, chỉ có Lục Nhiên nhìn bà mà xùy một tiếng"ừm, bạn Lục Nhiên có vấn đề gì với tôi sao?"

Lục Uyên cười nhẹ nhàng, ngoài mặt tuy điềm tỉnh, nhưng trong lòng đang hoảng đển run rẩyHoắc Lâm, Úc Dã, Châu Doãn đã bật chế độ nhịn cười đến đau ruộtThương Dao : ...Người nhà họ Lục rất thích vã mặt nhau, bà biết điều đó từ trước rồi"có vấn đề rất lớn ạ, dì Hai đừng tưởng từ nhỏ không được gặp dì mà con không biết tới dì" Lục Nhiên bình thản nói, nhìn sắc mặt ngày càng biến dạng của Lục Uyên, anh chỉ bĩu môiBà hoang mang cực độ, tròn mắt nhìn anh : "quần què gì thế?

Làm sao nhóc biết được hay vậy?!"

Lục Uyên quay đầu sang Thương Dao : "ê, cậu nói hả??"

"tớ vô tội" Thương Dao nhún vai, cười khúc khích nói"đương nhiên không phải dì Thương nói, chẳng qua từ nhỏ cho dù ba không cho con gặp dì, con vẫn có thể gặp dì thông qua mẹ.

Đương nhiên chỉ có thể đứng từ xa, rồi dì nghĩ xem, con có nhận ra dì không?"

Lục Nhiên cười khẩy, chế diễu nhìn dì Hai của bản thân đang hóa đáChâu Doãn nhịn cười không nổi, xoa xoa đầu Lục Uyên : "đừng buồn, xem như người nhà họ Lục của các cậu rất giỏi vã!"

"cậu còn trêu tớ!" bà bĩu môi, liếc Châu DoãnÚc Dã lại cười lớn : "dừa, dừa lắm!!!"

"chú Hai, chú có thể cười đúng là có tâm trạng" Thịnh Thanh nhẹ nhàng nói"đương nhiên...

Ể, cái gì??!"

Úc Dã chưa kịp cười, đã mặt xanh mày trắng quay gắp đầu nhìn Thịnh ThanhTrịnh Trí cười gượng, nhẹ nhàng giải thích : "ahaha, Thịnh Thanh có nói từ nhỏ con bé đã vào huyền môn chẳng phải sao?

Những chuyện thế này hình như chỉ cần thông qua linh lực, nhìn thấy những gì người khác không thể thấy""anh Tiểu Trí nói không sai, cho dù từ nhỏ không được gặp mặt chú Hai, nhưng mà thông qua tâm nhãn con đều biết họ hàng trong nhà là ai" Thịnh Thanh cười hiền lành nói, ánh mắt sắt thép nhìn Úc Dã : "nhưng hình như chú Hai không có ý định nhận cháu gái của chú nhỉ?"

Bác cười gượng, khẽ ho : "ừm, không phải, chỉ sợ cháu không nhận chú thôi!"

Thịnh Thanh hừ lạnh, biểu cảm giận dỗi cực kì : "cháu còn sợ gia đình không ai nhận mình!"

Chị nhớ gia đình như vậy, mong ước gia đình như vậy, chẳng qua tới khi từ huyền môn trở ra, ba mẹ chị không còn, ông bà cũng không, họ hàng mỗi người một nơi, chị còn không biết có ai nhận mình không, huống hồ gì việc không nhận họ hàng?!Dương Tố Tố thấy chị mừng đến sắp bật khóc, chỉ biết cười bất lực ôm lấy chị dỗ dành, nhẹ giọng an ủiÚc Dã : ...Ồ, thì ra cháu gái của hắn cũng cong à?

Thế thì giống hắn, tốt!Hoắc Lâm ở bên cạnh cười bất lực, huýt vai hắn một cáiNam Hạ nhìn cảnh tượng người nhận người này, bỗng có chút buồn, gia đình của cậu phải chi có một người cũng mong nhớ cậu như vậy thì tốt biết bao nhỉ?Bỗng nhiên cậu được đôi tay ấm áp nào đỏ nắm lấy, nhìn qua chỉ thấy Lục Nhiên đang cười tươi nhìn mình.

Anh mấp mẩy môi, đang truyền ý của mình sang cậu qua khẩu hìnhCÓ-TỚ-BÊN-CẬUNam Hạ bật cười, nụ cười như tỏa nắng, khẽ gật đầu.

Trong lòng ấm áp, cậu thực sự không chỉ một mình, cậu có Lục Nhiên, có những người bạn khác bên cạnhNụ cười của cậu khiến Lục Nhiên ngây người, sau đó lại bất giác cười mỉm theoNếu có những cô gái khác ở đây, họ sẽ gục ngã trước nụ cười tươi như hoa của hai anh chàng tràn đầy hình ảnh của thanh xuân này.

Chẳng qua cũng thật may vì họ không ở đây, nếu không lại nhìn thấy hai anh chàng này nắm chặt tay nhau mà cườiLục Uyên : ...Ây cha, cháu của bà cũng cong à?

Ừ, được đó, giống bà!Thương Dao và Châu Doãn cùng Hoắc Lâm nhìn hai người này, bĩu môi xùy mấy tiếngNhưng từ từ đã, Châu Doãn cùng Hoắc Lâm lại quay ngoắc đầu nhìn Thương Dao, tựa hồ nói bà chẳng phải cũng y chang như vậy sao?"mà dì Thương ban nãy muốn nói gì a?"

Dương La Kỳ cuối cùng cũng vào chủ đề chính, nếu không nhìn mấy màn này cô lại sẽ nhớ bạch tuộc nhà cô mất!"

à phải rồi, sắp tới sẽ phải thông báo cho sinh viên trong trường biết về chiến dịch HOPE, đương nhiên là với sự tuyên truyền của chỉ riêng những người như thầy cô hay bọn dì thì chỉ thuyết phục được vài người.

Nếu có những người chịu tham gia tuyên truyền mà là học sinh thì sẽ thu được nhiều người tán thành hơn, nên là chiều nay các con có thể không?"

Thương Dao giải thích nhanh chóngCả đám nhìn nhau rồi gật đầu, chuyện sinh tử họ cũng đã đồng ý rồi, còn từ chối cái gì chứ?"các con cũng yên tâm, dù sao đội ngũ chiến đấu của HOPE cũng không phải quá yếu, sẽ không để mấy đứa chịu quá nhiều thiệt hại đâu, lỡ như..."

Nói đến đây, Hoắc Lâm không nói nữa, hắn biết việc đảm bảo mạng sống cho ai đó không phải việc dễ dàng, chỉ biết thở dài"không sao đâu ạ!

Những người đã ngại việc sống chết thì đã từ chối rồi, những người vẫn có lòng mà sợ thì có thể để vào đội hậu cần để phòng thủ, giảm thiểu ruổi ro" Dương La Kỳ cười nhẹ nóiLúc trước cô nghĩ Hoắc Lâm là người trầm tĩnh lạnh nhạt, nhưng giờ nghĩ lại người chơi cùng dì Thương thì đều biết diễn, chẳng qua vẫn chắc chắn đều là người tốtNhững người có kinh nghiệm như đám người Thương Dao cũng phải trầm ngâm, nếu Dương La Kỳ sinh vào thời của họ, rốt cuộc có thể trở nên huy hoàng cỡ nào nhỉ?Sau đó Lục Uyên và Thương Dao rời đi, để cho mấy đứa nhóc bắt đầu thời gian tập luyện khổ sở của bản thân vào mỗi buổi sángVì nói chuyện đã mất nhiều thời gian.

Thương Dao sẵn tiện gửi giấy xin phép cho đám nhóc này nghỉ hai tiết.

Hoắc Lâm cũng chỉ có tiết cuối cho nên khỏi xinGiờ đầu tiênÚc Dã ngáp một hơi dài, vươn vai một chút : "được rồi, hôm nay chúng ta tập nhẹ nhàng thôi.

Chạy quanh sân thể thao của trường mười vòng là được, dù sao còn chưa có vào học, mấy đứa chạy chút cũng không tồi""à...

Ấy, chú nói thiệt ạ?!"

Nam Hạ tròn mắt nhìn Úc DãNgay cả Trịnh Trí từng là giáo việc thể dục cũng hóa đá, chạy mười vòng không nói, nhưng sân vận động ở đây rộng hơn ở trường rất rất nhiều!

"nhanh đi nào, thời gian không nhiều, chạy xong mấy đứa còn phải tập né đòn nữa" Úc Dã vươn vai, phủi phủi tay nóiThế là cả đám sáu người chạy quanh sân mất hai mươi phút, cho đến khi ai cũng run rẩy chân tay chạy vềÚc Dã chỉ phì một tiếng rồi nhả ra một câu : "tận hai mươi phút, chậm quá!"

Hai mươi phút?

Dương Tố Tố nhìn đồng hồ trên tay Dương La Kỳ, bất lực gào thét : "là mười tám phút!

Mới mười tám phút thôi!"

"được, mười tám thì mười tám, nhưng mà, vẫn chậm!"

Úc Dã cười khẩy nói"chú thử chạy đi là biết!

Mệt lắm đó!"

Nam Hạ vừa thở vừa lau mồ hôi vừa tức tối nói"đúng!

Chú thử chạy đi!"

Thịnh ThanhÚc Dã cười cười lắc đầu : "không nhá, người thầy như tui đây sao có thể lộ diện được?"

"chẳng qua vì chú nhát thôi" Dương La Kỳ không biết nên nói gì hơn ngoài việc vạch trầnBị đâm thẳng tim đen, Úc Dã xanh mặt cười gượng, xua xua tay : "được, được rồi, tiếp theo chúng ta qua tập né đòn đi!"

Giờ thứ haiHoắc Lâm và Úc Dã đứng hai bên, Châu Doãn huýt còi hô bắt đầuNhững viên đá lẫn to lẫn nhỏ được ném ra, thậm chí còn có mấy thứ như thanh sắt hay bể cá.

Thương Dao đem ra bao nhiêu thứ cho họ hai người Hoắc Úc này liền ném bấy nhiêu thử, tiện tay là némĐương nhiên tốc độ ném của họ nhanh hơn so với tốc độ né tránh của đám nhóc nhỏ tuổi nàyTrịnh Trí né được cái đèn bàn liền bị cái chai nhựa ném vào đầuNam Hạ rồi Lục Nhiên, tiếp tục Dương Tố Tố rồi Thịnh Thanh đều bị hai người thầy ném không thể né tránh dễ dàngChỉ riêng Dương La Kỳ lại chỉ nhẹ nhàng né tránh.

Bạch Diệc có từng dạy cô rằng, muốn nhắm chính xác vào một người trong số hàng tá người là điều cực kì khó khăn, việc họ ném thứ gì trúng chúng ta chẳng qua là vì chúng ta có vấn đề tâm lý, người khác ném cái gì dù đã biết nó ở hướng nào vẫn sẽ không thể tránh.

Cho nên muốn né hết mấy thứ tấn công từ xa, chỉ cần biết rõ người ném chúng đi thuận bên nào hơn, sau đó chỉ cần đứng sang bên còn lại, cứ nhích một chút mỗi lần người đó ném là đượcNếu hai người ném ư?

Ừm, không phải không có cách dễ, chẳng qua là người ta thích overthinking thôi, làm gì có hai người nào ném thẳng vào chính giữa được?

Trừ phi người đó quá ngu ngốc, nếu không ném chính giữa chẳng phải trúng đồng đội mình sao?

Cho nên ở giữa sẽ an toàn.

Lại nói tới việc hai người ném mình biết được mưu kế đó mà ném ở giữa, vậy bên trái hay bên phải cũng được, nhảy ra hai ba bước hoặc nhiều hơn tùy theo kích cỡ cục đáCho nên giờ thứ hai này Dương La Kỳ không mất quá nhiều sức lựcChâu Doãn cũng phải âm thầm tán thưởng cô bé này, bà thấy cách né tránh này khá quen mắt, chẳng qua ngày xưa lão đại còn kinh khủng hơn!

Không cần nhìn cũng có thể né tránh một cách linh hoạt, sau đó nghe Thương Dao nói đã chỉ dạy sang cho Bạch DiệcChâu Doãn lại nghĩ đến mối quan hệ của Bạch Diệc và Dương La Kỳ...

Ồ, hiểu lý do sao lại quen rồiGiờ thứ ba, Hoắc Lâm chỉ dạy bọn họ cách điều khiển linh lực tốt nhất, không khiến nó mất kiểm soát như Bạch DiệcĐương nhiên đã có vài vụ nỗ xảy ra, tuy không lớn như mặt mày ai náy đều đen thui, riêng Dương La Kỳ là siêu năng lực hệ tinh thần, tóc chỉ bị dựng đứng vì cơ thể tích tụ năng lượng mà điều khiển nhầm luôn cả dòng điện trong cơ thể con ngườiNói thiệt thì, không ai lành lặn cảBa người phụ trách dạy cho họ lúc này : ...Nhịn cười!

Nhịn cười!

Nhịn cười!

Cái gì quan trọng phải nhắc đến ba lần!Cho tới khi cả đám được huấn luyện thể lực xong, ai náy đều thở hồng hộc lếch đi thay đồ, tay chân vẫn không ngừng run rẩy, nghỉ mệt tầm vài phút rồi lại vác dò lên cổ mà chạy đến trường, đến giờ này cũng đã là giờ giải laoDương Tố Tố vừa uống hết nửa chai nước, lau miệng rồi mới nói : "sáng nào cũng kiểu này chắc em thành siêu nhân luôn quá!"

"thật ra anh thấy esper với siêu nhân cũng không khác nhau lắm" Lục Nhiên bất lực nhún vai nói"còn phải nói?

Giống đến mức trừ việc siêu nhân có tổ đội hiện đại ra thì không còn gì khác nổi!"

Nam Hạ chán nản gào thétThịnh Thanh thở dài, cầm chai nước của Dương Tố Tố mà uống : "chiều nay mọi người sẵn sàng chưa?"

Trịnh Trí lại bất lực thở hắt ra : "có cái loa bên phòng hội trường, lát nữa cầm theo thì chắc không còn gì không sẵn sàng"Ai cũng đồng tình gật gùDương La Kỳ cũng chỉ biết bật cười, nhìn sang bầu trời ngoài cửa sổ, thầm nghĩ : "cậu lúc này thế nào?"

Mọi việc ở đây xem như vẫn chưa có thứ gì đáng để đề phòng, nhưng bên Bạch Diệc lại không như vậyBên này, có ba con người và một con sói đang chạy hết sức có thể để rời bỏ con gấu nâu xác sống đang rầm rầm chạy phía sauBạch Diệc thực sự rất muốn một nhát chặt đứt nó, nhưng ở gần đây có chỗ ở của cả ba, con gấu này chết rồi mùi máu lan ra, xác sống kéo tới lại phiền.

Hơn nữa chỉ với lều trại cũng không kiên cố, khi họ ngủ rồi lỡ bị tấn công thì sao?

Ai mà biết được cái gì chứ?Cũng đừng hỏi tại sao Bạch Diệc không dịch chuyển, vì y đang đói có được không a?

Năng lực hồi phục thì hồi phục, nhưng so sánh với ngày đầu, nó vẫn luôn có khuyết điểm lớn nhất là cạn thể lực.

Dịch chuyển rồi lỡ gặp thêm thứ gì đáng sợ chạy không nổi đánh không được thì sao?

Dù gì cũng đói chết rồi!Hơn nữa cần phải dẫn dụ con gấu này đi xa một chút, nếu không nó lại tìm tới trong thời gian ngắn cũng nênLiên nhìn con gấu sau lưng, khẩn cấp hét : "chạy tới bên ngọn núi đi!"

Không thêm lời nào, cả ba đều vác giò lên cổ mà chạy tới ngọn núi bên đó, hai người còn lại tin tưởng LiênHì hụt hì hụt chạy đến được ngọn núi, Vi Dao Nguyệt cho sấm sét đánh con gấu đó mấy cái, nãy giờ chạy mệt muốn xỉu rồi đó!

Không cho con gấu này chịu thiệt người nọ chịu không nổi!Liên thở dài, luồng ánh sáng trắng chập chờn một lúc, khiến mặt đắt tựa hồ muốn tách raBạch Diệc liền hiểu ý mà dịch chuyển cả bọn về nơi ẩn trúÁnh sáng trắng tan đi, để lại hố lớn trước mặt gấu xác sống, khiến nó nghĩ ba người và một chó kia đã ngã xuống, cũng quay chân rời điLàm xong một màn này, Bạch Diệc nằm bệch ra đất, khẽ than : "đói quá..."

Liên không khác là mấy, chỉ là vẫn còn có thể ngồi vững : "rất đói..."

"hai người thật là, y đúc nhau!"

Vi Dao Nguyệt bất lực, đi lục thức ăn trong thùng giữ nhiệt"woof!"

Viên sủa mấy tiếng rồi gật đầu đồng tìnhNgười nọ phải loay hoay đi nhóm lửa để nấu lại một chút, Viên cũng lắc lắc đuôi đi theo, trong lúc đó hai con người đã đói meo này nằm bất lực "Liên, rốt cuộc siêu năng lực của chị là cái gì?"

Bạch Diệc nằm đó lười biếng hỏi"như em thôi, khó mà nói hết được" Liên cười khẽ"ừ, vậy không phải mình em chịu đói" y gật gù"đúng là không ngoan" Liên liếc y, thầm nghĩ cô bé nào có duyên với cái đồ vô lương tâm này đúng là xui xẻoVi Dao Nguyệt nhìn hai người như vậy, phì một tiếng : "đừng nói nữa, hai người mất nết như nhau thôi"Liên : ...Bạch Diệc : ...Ừm, thẳng thắn quá rồiChiều hôm đó, tin tức chiến dịch HOPE được truyền tới cho các học sinh trong Academy Esper, đương nhiên số học sinh tham gia không quá nhiều[xin lỗi các bạn sinh viên, trường có việc muốn thông báo!]Tiếng loa phát thanh vang lên, khiến những sinh viên đang cười đùa, xem bản nhiệm vụ đều ngước mắt nhìn[sắp tới đây, thành phố Y, chính xác là nơi phát động dịch bệnh xác sống sẽ đổ dồn tấn công chúng ta.

Các bạn thắc mắt nguyên nhân, chúng ta cũng giải thích luôn một lần, xin đừng hỏi lại.

So với những nơi khác, thành phố J của chúng ta tập hợp được nhiều esper gần như ngang ngửa với thành phố Y, cho nên việc xảy ra giao chiến là không thể tránh khỏi]"cái gì vậy chứ?

Sao lai ngang nhiên nhắm vào chúng ta như vậy?

Thời bây giờ chẳng phải có nhiều người sống mới tốt sao?" học sinh nam bất bình lên tiếng"nếu chỉ là người bình thường đương nhiên sẽ không sao, đằng này lại là hai thành phố có số lượng esper ngang ngửa nhau, mối đe dọa gây ra cho đôi bên là không hề nhỏ" Trịnh Trí khoanh tay nóiCả đám Dương La Kỳ vốn đang ở phòng loa phát thanh để nghe tin tức, chẳng qua lại bị Thương Dao lôi xuống đây đứng cùng những sinh viên khác, dù gì so với việc truyền đạt sang loa phát thanh, họ ở cùng nơi với sinh viên mà dùng loa tay thì có thành ý hơn, không phải sao?"vậy là cậu định tham gia à...

Ủa ê, anh Trịnh?

Hôm nay đi trễ thế?"

Cậu nhóc này ngang tuổi với Dương La Kỳ, lúc trước cùng Trịnh Trí kết bạn, xem như nói chuyện khá tốt"đi chút việc thôi" Trịnh Trí khẽ cười, ngước mắt nhìn Dương La Kỳ được Thương Dao ra hiệu"haiz, các cậu sao đây?

Tớ là không tham gia nổi rồi, đáng sợ lắm!" nữ sinh đứng bên đó than thở"tớ cũng không muốn, lỡ đâu có biến cố chết người thì sao chứ?" bạn học đứng cạnh gật gùĐa số là tiếng từ chối vang lên khắp đại sảnh trường, chỉ có vài người thầm lặng suy nghĩ lâu dài mà có vẻ đã đồng thuận với HOPEDương La Kỳ [nhận lấy cái loa từ giáo viên ở đó, bắt đầu trèo lên bàn của đại sảnh[xin mọi người hãy chú ý!]Hàng loạt ánh nhìn đổ về Dương La Kỳ[tôi biết thông báo của chiến dịch lần này khiến mọi người rất quan ngại, nhưng không thể không nói, nếu chúng ta từ bỏ chiến dịch lần này, chuyện sống chết chẳng qua cũng chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

Mọi người nghĩ thử xem, nếu thành phố Y có thể chiếm đống được nơi này, chúng ta còn an toàn đứng đây cười đùa hay không?]Cái loa tay mà giáo viên kia đưa cho vốn không phải dạng quá lớn, nhưng không biết tại sao thanh âm của Dương La Kỳ lại truyền đi xa, vang vọng khắp cả trường, thậm trí so với loa phát thanh ban nãy của trường, giọng của cô còn khiến nhiều người nghe rõ hơn"nhưng tham gia rồi thì chúng ta chết sớm hơn không phải sao?

Ở đây sống được ngày này hay ngày náy chẳng phải rất tốt à?" một nam sinh lên tiếng hỏi[được, cậu nói không sai, nhưng những người bạn của cậu, thầy cô của cậu sẽ vì chiến dịch này mà ra chiến trường, đều là vì tính mạng của toàn thể chúng ta.

Cậu muốn sống, tôi cũng vậy, và tất cả mọi người cũng vậy, nhưng nếu không có ai sẵn sàng chống lại thứ muốn đoạt mạng chúng ta, sẽ có ai sống sao?]Dương La Kỳ cầm chặt loa, rõ ràng từng chữ mà nói, ánh mắt kiên định lại sắc bén.

Trước kia cô đã từng nghĩ nếu tất cả đều có thể sống thì tốt biết mấy?

Nhưng ai cũng sống, có thể sao?

Sẽ có người để tất cả mọi người sống sao?

Đương nhiên là không, giữa người với người ở trong chiến trận, dù ngươi có tội hay không, chỉ cần ngươi thua, người chết là ngươiCả đại sảnh bỗng chốc im lặngDương La Kỳ lại cầm loa lên : "ai tham gia?"

Thịnh ThanhDương Tố TốNam Hạ Lục Nhiên Trịnh TríHọ không ngần ngại gì trèo lên bàn cùng Dương La Kỳ đứng vững"không vì ai, chỉ vì mạng của chính bản thân tôi.

Vì vậy, phải đánh!"

Lục Nhiên dõng giạc hô toLũ lượt người lần lượt giơ tay lên, siêu năng lực của họ chẳng phải dùng để bảo vệ cho tính mạng họ sao?

Vậy thì ở yên trong màn bảo vệ làm gì?

Chẳng thà sớm muộn gì cũng chết thì cứ chết cho thật oai phong đi!Không phải tất cả đều tham gia, nhưng mỗi người có năng lực khác nhau đều sẽ được Thương Dao bố trí ở những nơi khác nhau, đương nhiên là trong phạm vi an toàn của thành phố YChiều hôm đó xem như thuận lợi, Thương Dao rũ bọn nhóc cùng mình đi lên sân thượng chơi, ở đây còn có thêm đám lão bạn già của bàLục Uyên thấy mọi người, cười vang : "nào, mau đến đây xem sự náo nhiệt không thể thấy được sau ba tháng nữa đi!"

Mấy người họ cười đùa cùng nhau, nhìn xuống bên dưới sinh viên đang cùng nhau hàn huyền cười nóiYên bình quá"phải rồi, có thể nhờ các con làm nhiệm vụ này được không?"

Châu Doãn bỗng nhiên nhớ ra, nhẹ nhàng hỏi"vâng?"

Dương La Kỳ khẽ gật đầu"các con đều biết mấy thứ xác sống này đều là của EFE hết đúng không?

Ừm, chắc mấy đứa cũng biết bọn dì đang nghiên cứu vaccin rồi, chẳng qua lại thiếu công thức cuối cùng, mà công thức đó chỉ có tiến sĩ Lưu Hồng biết, vị đó ở trấn Vĩ Hòa, có thể nhờ mấy đứa tìm giúp không?"

Châu Doãn cười nóiTrừ mấy đám trẻ tuổi kia ra, Dương La Kỳ cùng những người có tuổi này đều trầm mặt một chút, tiến sĩ Lưu Hông?

Thật ra Châu Doãn muốn dùng tên "Vi Hiên" hơn, nhưng nghĩ lại nói ra sẽ có vài người chịu không được mà nhói tim"không cần quá nhiều người đi đâu, ba người là được rồi" Úc Dã cười nói"khi nào bắt đầu ạ?"

Dương La Kỳ hỏiThương Dao nhìn xuống bên dưới, chống cằm : "ngay ngày mai"Dương La Kỳ khẽ gật đầuTừ bây giờ cho đến tối, không biết tại sao hai người Dương La Kỳ và Thương Dao lại im lặng như vậy, nhưng thật ra bình thường Dương La Kỳ nói cũng không nhiều, bọn trẻ chỉ là không biết ngày trước Thương Dao đã từng lạnh lẽo như thế nàoChẳng qua khi người trong lòng mất, bà lại muốn cười nhiều hơn một chút, như vậy sẽ không khóc nữaSáng hôm sau, đội hình rời đi đã quyết định xongGồm có Dương La Kỳ, Dương Tố Tố và Thịnh Thanh, ba thanh niên kia ở lại cùng hai người Úc Dã và Hoắc Lâm luyện tậpChuyến đi lần này không biết tại sao lại khiến lòng người với người nặng nề, chỉ có Thịnh Thanh và Dương Tố Tố không biết chuyện gì, vẫn bình thản như thườngThương Dao lái xe băng qua mấy con đường, trên đường đi còn gặp mấy thứ xác sống biến dị cỡ lớn, đều là mọi người cùng nhau cực nhọc xử lýCho tới khi gặp con gấu xác sống cỡ đại, cái xe đen này mới không thể dừng lại chiến đấu mà tăng tốc chạy trốn"đời chúng ta lắc léo quá!"

Dương Tố Tố khóc không ra nước mắt nói"hic hic, dì đồng tình" Châu Doãn gia nhập đội ngũ nản lòng cùng Dương Tố Tố"thứ gì xấu cũng nhắm vào chúng ta được, khổ quá mà!"

Lục Uyên khịt khịt mũi, lại nhích người tham gia đội ngũ nản lòng

Thịnh Thanh : ...Dương La Kỳ : ...

Thương Dao : ...Cạn lời hết sức mà!Tiếng uỳnh uỵt ngày càng gần, con gấu đó có vẻ sắp đuổi kịp rồiBỗng nhiên bóng người từ đâu xuất hiện, mái tóc người đó tung bay trong gió, trên tay cầm theo một rổ trái cây mới hái, nhíu mày nhìn cái xe và con gấu chơi đuổi bắt đang ngày càng gần mình hơnNgười nọ lúc này mới hoảng hồn mà vác giò lên cổ chạy theo chiếc xe để trốn con gấu, xui gì mà xui quá chừng!Vi Da Nguyệt đã tức hôm nay bị nước biển từ Bạch Diệc vô tình tạt vào người rồi, nay lại gặp thêm cái thứ gấu hách dịch này, chịu không được mà!Dù gì ở chỗ này xử lý cũng chẳng cần sợ gì, đám người trên xe kia chẳng phải cũng sẽ rời đi sao?

Nghĩ như vậy người nọ liền triệu hồi sấm sét liên hoàn đánh, lúc trước cố ý đánh không trúng nó, giờ mà còn không trúng thì nàng đi bằng bốn chân chung với Viên!Những người trên xe : ...Ồ, người mạnh thường hay tình cờ xuất hiện nhaChẳng qua mà nói, cho tới khi chiếc xe lướt qua người đó, Thương Dao và Dương La Kỳ lại không kiềm lòng được thử quay đầu lại nhìn một chútBất quá người nọ đã đi mất rồiVi Dao Nguyệt thong thả trở về nơi trú ẩn, nhìn hai con người kia ngồi vô tri chơi với Viên, bất lực nói : "có đôi lúc cảm thấy ở đây không chỉ có Viên mới là chó""ấu!"

Viên sủa lớn một tiếng, kháng nghị nhìn Vi Dao Nguyệt, nó là sói chứ không phải chó à nha!Bạch Diệc : ,,,Liên : ..."em cùng Viên đi dạo chút đây" Bạch Diệc đứng dậy, cùng Viên đi dạo đâu đó, y cảm giác Vi Dao Nguyệt sẽ nói chuyện gì đó cùng Liên, mà chuyện này bản thân chưa được biếtLiên nhìn theo bóng lưng y đi xa, cười mỉm nhìn Vi Dao Nguyệt : "cậu muốn nói gì với tớ?"

"tớ vừa gặp Thương Dao" nàng chống cằm, ngáp một tiếng mà nóiLiên có chút ngơ ra, sau đó mới khẽ gật đầu : "đúng là có duyên, đã gần như vậy rồi một lời cũng chưa thể cùng nhau nói""ừm, tớ còn gặp con của dì Út tớ nữa, đi cùng Thương Dao" Vi Dao Nguyệt nói, khóe môi nhẹ nhàng công lên : "con bé hiện tại cũng lớn rồi...

Ể, Liên, mặt cậu sao trầm thế?"

"đúng là duyên của nhà này mấy họ rồi trả vẫn không hết" Liên cười khổ"cậu...

Ấy, khoan đã, đừng nói con của dì Út với Bạch Diệc..."

Vi Dao Nguyệt hiểu ra, ngơ ngác nhìn sang Liên "từ Thương Dao với Vi Hiên rồi cậu và tớ, sau đó lại tới Bạch Diệc và cô gái đó, nếu cũng là họ Thương, có lẽ mối duyên phận này trả đến vài đời sau nữa mới hết nổi" Liên cười khẩy, chế diễu nóiTuy không phải họ Thương, nhưng số phận hình như không đổi là mấy, chẳng qua sẽ không ai buôn tay nữaBạch Diệc đi trên con đường núi, tay đút vào túi mà thong thả vượt gió, y nhìn sang Viên đang hí hửng đuổi theo con bướm nhỏ, chú bướm đó lại đậu lên cánh tay mình vừa đưa lên, sau đó lại đập cánh bay đi, y khẽ cười : "bướm nhỏ à, việc buôn bỏ thứ gì đó đối với loài bướm chúng mày nhìn dễ dàng thật đó"Một ngày trôi qua, cái xe đó cuối cùng cũng đến được trấn Vĩ Hòa, hiện tại nó đã vắng bóng người, hoang tàng sụp đổ, xác sống ở đây đều là di cư tới, dân sống ở đây vốn đều đã bị tiêu diệt từ hồi Bạch Tri đến để thủ tiêu các thí nghiệm ở đây rồiNhìn cảnh tượng đổ nát, Thương Dao khẽ hít sâu rồi dẫn đường cả bọn tiến sâu vào trong"chị, chẳng phải đây là chỗ của mẹ chị sao?

Em cảm giác dì Thương còn rành đường hơn chị nữa đó!"

Dương Tố Tố nhỏ giọng bên tai cô, thì thầm hỏiDương La Kỳ gật đầu, không nói gì thêmĐược một lúc, Thương Dao không đi nữa, khiến những nngười phía sau cũng phải dừng chân theo"tới chưa?' Châu Doãn nhẹ giọng hỏi"ừm, tới rồi" Thương Dao cười trả lờiNgôi nhà này phải nói là tan hoang nhất, chẳng qua thứ quan trọng chưa bị phá hủyDương La Kỳ nhìn nơi mà bản thân từng được sống bên tổ ấm gia đình, lòng bỗng có chút chua xótNgười đến người đi tựa lông bay, người ở lại cớ sao chịu quá nhiều tổn thương?Chẳng qua, đều là vì một chữ "thương"Lục Uyên dùng sức cùng những người lật mấy tảng đá lên, cùng nhau tìm kiếm bản công thức Thịnh Thanh dùng năng lực tâm nhãn, cố gắng tìm nơi của bản công thứcSau một khoảng thời gian không ngắn, cuối cùng Châu Doãn cũng tìm ra được, bà cùng Lục Uyên và Dương Tố Tố với Dương La Kỳ nâng tảng đá lớn lên, để Thịnh Thanh nhanh tay lấy bản công thức, Thương Dao thử nhìn một chút liền đã gật đầu : "không sai"Dương La Kỳ nhìn những người bắt đầu vui mừng nhảy nhót, cô chỉ biết bất lực cười mà ngồi xuống tảng đá gần đó, không nghĩ lại ngồi trúng cái gì cứng cứng khiến mông cô đau nhứcNhìn lại thì ra là một sợi dây truyền ngọc, nó là dạng nắp có thể mở ra để vật như ảnh vào bên trongDương La Kỳ tò mò thử mở nó ra, lại bị hình ảnh trong đó làm cho ngơ ngác, bên trong còn có mảnh giấy, cô run run nhìn những thứ này trên tayThương Dao bên này đang bất lực nhìn đám người, lớn tiếng nhắc nhở : "cẩn thận dụ xác sống đến đó!"

"không sao, xác sống nhỏ thôi mà!"

Châu Doãn cười nóiLúc này Thương Dao lại cảm nhận được tay áo bị ai kéo lấy, bà quay đầu lại nhìn thấy Dương La Kỳ đang nắm chặt cái gì đó, mím môi nhìn mình"La Kỳ, sao vậy?" bà khó hiểu hỏiCô hít sâu một hơi, đưa sợi dây chuyền đó cho bà.

Thương Dao thử mở bên trong sợi dây truyền ra, cơ thể bỗng cứng đờHình ảnh hai người thiếu nữ chụp cùng nhau năm mười sáu tuổiNăm đó, sau khi chụp ảnh lớp xong, Vi Hiên lôi Thương Dao qua nhờ Lục Uyên chụp giùm họ một bức riêngThương Dao khó hiểu hỏi : "chụp riêng làm gì?"

Vi Hiên chỉ cười mỉm, nhẹ nhàng há miếng trả lời : "kỉ niệm chứ cái gì nữa?

Lần đầu tiên cùng nhau thành công vượt qua thi cử, đáng để chụp hình mà!"

Thương Dao cũng không phản kháng nữa, cùng Vi Hiên chụp một tấm ảnh riêng chỉ có hai người.

Không hiểu sau lúc đó khóe miệng của Thương Dao không thể tự chủ được mà cong lên, cười mỉm đầy vẻ ấm ápChỉ cần đứng cạnh Vi Hiên, người nọ đều sẽ bất giác mỉm cười, từng cử chỉ đều trở nên ôn nhu dịu dàngNhìn bức ảnh năm ấy, Thương Dao im lặngKhông biết có phải ông trời hiểu lòng người không, cơn mưa lại đổ xuống.

Nhưng nếu hiểu lòng người, sao lão thiên có thể khiến sự hạnh phúc của hai con người dễ dàng đổ vỡ ấy nhỉ?Dương La Kỳ hít sâu, nắm lấy tay bà kéo đi mà chạy dưới trời mưaThương Dao không nói gì, cứ như vậy chạy theo sau cô, bà không biết nên nói gì nữaCho tới khi hai người dừng lại ở một nơi vắng vẻ, chỉ có một phần đất hơi nhô lên cùng tấm bia đá dựng ở đã bị sự cực đoan ở đây phá vỡ đôi chútChẳng qua Thương Dao vẫn có thể nhận ra trên tấm bia đó khắc tên aiThay vì hai chữ "Lưu Hồng", nó lại khắc đúng cái tên "Vi Hiên" ấyĐơn giản là vì năm đó trước khi chết, Vi Hiên đã tiên đoán được số phận của bản thân, chỉ khẽ thở dài rồi cho người làm trước bia đá, bắt buộc phải khắc đúng cái tên "Vi Hiên"Thương Dao run rẩy, lại không nói lời nào.

Dương La Kỳ lại cầm lấy tay bà, đặt vào bên trong một tờ giấy : "nó cũng ở trong sợi dây chuyền, nhưng con nghĩ nó là của dì, không phải của con" Đúng hơn là sợi dây chuyền này có lẽ chủ nhân trước của nó cũng là muốn cho Thương Dao, không phải để lại cho con gáiDương La Kỳ thấy Thương Dao đã giữ được tờ giấy rồi, quay bước đi ra xa, tựa lưng vào tảng đá lớn từ cái nhà gần đó, nước mắt cô bất giác rơi, chẳng qua mưa rồi, không thấy được nước mắt nữa, thời đó hai người con gái yêu nhau thật khó, chẳng qua bây giờ cũng không phải dễ dàngThương Dao nhìn tờ giấy trên tay, chậm rãi mà mở ra, đôi tay lại không thể ngừng run rẩy"Thương Dao à, lúc cậu đọc được tờ giấy này thì chắc tớ cũng chẳng còn sống nữa đâu, hahaha.

Không phải gì nhiều đâu, tớ chỉ muốn nói với cậu mấy câu cuối thôi.

Tớ đợi cậu lâu như vậy rồi, nhưng hình như đợi không nổi nữa rồi.

Kiếp này khó quá, lúc trước tớ ước có thể cùng cậu sống hết nửa đời còn lại, kết quả tớ chết trước mất tiêu rồi.

Kiếp này xem như ta nợ nhau đi, nếu kiếp sau gặp lại, mình cùng trả nhé?"

Vi Hiên đợi Thương Dao cả một đời, nhưng đến cuối, vẫn là Thương Dao đến trễ rồiThương Dao òa khóc, cúi đầu tựa lên tấm bia ấy mà khóc nức nở, nhưng không có ai ở bên cạnh ôm chằm lấy bà nữa, không có một Vi Hiên sẽ an ủi bà nữa, người đó đã chẳng còn rồi.

Nếu như lúc trước bà tới sớm hơn, mọi chuyện sẽ thành ra như thế này sao?Bất quá, trễ rồi, làm gì có việc "nếu như"?Dương La Kỳ ở bên ngoài cũng không nói gì, im lặng nghe được tiếng nức nở từng hổi của dì Thương, cô lại nhìn vào cuốn sổ trên tay, ở trên có ghi là nhật kýLúc cô nhặt được nó đang lật trang đầu ra, Dương La Kỳ vừa vặn nhìn thấy hai chữ "Thương Vi" được viết trên trang đầu tiên, ngoài hai chữ đó ra, trang đầu không ghi gì nữaDương La Kỳ nhặt được thứ này ở bên tảng đá bản thân đang dựa vào, cô đợi Thương Dao rồi sẽ đưaCho tới khi không còn tiếng khóc nữa, cô mới nhẹ nhàng tiến tới bên cạnh, khẽ đặt quyển sổ xuống : "con nhặt bên đó, chắc cũng không phải là dành cho con rồi"Dương La Kỳ đưa xong lại tiếp tục tới bên tảng đá đó ngồi đợi, mặc dù mưa đang không ngừng rơi, cô lại không che mưa, chỉ im lặng ngồi đóNếu bây giờ Bạch Diệc đang ở bên cạnh, y thế nào cũng trách móc cô cho coi, chẳng qua người đó hiện lại không ở đâyNhìn quyển sổ bên cạnh, Thương Dao hít sâu một hơi, mở trang đầu của quyển sổ ra, nó ghi hai chữ lớn "Thương Vi" Mỗi trang đều chỉ ghi vài câu "Ngày 10 tháng 8 năm 2000Hôm nay mình gặp lại cậu ấy rồi!

Nhớ lúc trước còn nhìn cậu ấy từ xa, ngắm cậu ấy chơi với mèo, hiện tại đã cùng lớp với nhau!

Quá đã rồi, chẳng qua cậu ấy ít nói quá, khó làm quen quá!Ngày 18 tháng 8 năm 2000Tuyệt!

Hôm nay cô đã cho bọn mình ngồi chung!

Lại gần cậu ấy thêm một bước rồi!

Giáo viên bảo mình phải trông cậu ấy học, nhưng cậu ấy ngủ ngon như thế thì mình nở lòng nào oa??

Đến lúc về cậu ấy còn mời mình vào nhà, pha nước cho mình uống, giỏi quá à!Ngày 19 tháng 8 năm 2000Lại gần cậu ấy hơn nữa rồi!

Bọn mình đi học cùng nhau, đi về cùng nhau, mình còn được cậu ấy giới thiệu cho bạn bè!

Ừm, dù là mình tự đi làm quen, bất quá vẫn là cùng cậu ấy thân thiết hơn!

Hehehe!Ngày 30 tháng 8 năm 2000Không ngờ hôm nay lại gặp phải đám côn đồ ác ôn như vậy!

Đánh Thương Dao bầm tím cả rồi!

Cậu ấy đánh người là vì bảo vệ bạn học, vậy mà vẫn còn nhiều ngược trách cậu ấy!

Đúng là tức chết mình rồi!

Nhưng ít nhất bạn của bọn mình vẫn đứng về phía bọn mình, vui quá!Ngày 5 tháng 9 năm 2000Ngày nào học thể dục cũng như ngày nào!

Dao của mình lần nào cũng pha đồ uống ngon!

Chẳng qua mình không ngờ mối quan hệ giữa mình và Dao đã bị đồn thành hẹn hò rồi, đúng ý mình quá đi!

Bạn học nào tung nhiều tin đồn về chuyện này hơn có được không aaaaa!Ngày 9 tháng 9 năm 2000Hôm nay là sinh nhật mình oa!

Các cậu ấy đều tới, Dao cũng tới!

Đặc biệt là hôm nay cậu ấy so với thường ngày trưng diện nhiều đồ hơn, nhìn đẹp quá!

Cho tới khi ước nguyện mình vẫn muốn nhìn cậu ấy!

Chẳng qua mình đứng gần như vậy cậu ấy cũng nghe được rồi, vậy điều ước này cả hai đều phải cùng nhớ mà thực hiện mới tốt!Ngày 20 tháng 3 năm 2001Vui vui vui!

Hôm nay mình cùng cậu ấy hẹn hò đó!

Chẳng qua cậu ấy nhắc đến chuyện có chồng làm gì chứ?

Mình vốn chỉ muốn một đời này ở cạnh Dao!

Không muốn lấy chồng đâu!

Thế giới này làm gì tìm được người đàn ông nào tốt như Dao nhà mình chứ!Ngày 18 tháng 4 năm 2002Thành công rồi!

Mình tỏ tình cậu ấy thành công rồi thánh thần thiên địa ơi!

Cậu ấy nói cậu ấy cũng thích mình đó!

Mình còn hôn được cậu ấy nữa!

Hạnh phúc quá à!Ngày 26 tháng 9 năm 2003Ây...

Nói sao cũng thấy ngại!

Nhưng mà mình với cậu ấy làm chuyện đó đó luôn rồi!

Trời ơi!

Cuối cùng cũng dụ được thứ mặt lạnh đó rồi!

Mình thể là cả đời này mình sẽ chịu trách nhiệm với Thương Dao aaaa!Ngày 31 tháng 8 năm 2006Ồ, cậu ấy nói chia tay mình rồi.

Mình hỏi cậu ấy hối hận không, cậu ấy nói nếu là cô gái khác thì cũng không đến nỗi, nhưng vì là "Vi Hiên" nên cậu ấy hối hận rồi.

Đêm đó mình đã khóc, cũng không biết từ khi nào ngủ mất tiêu rồiNgày 1 tháng 9 năm 2006Đám cười linh đình thật, nhìn mà chướng hết cả mắt!

Mình chịu không có nổi, bất chấp mà chạy lên kéo cậu ấy đi, nhờ có mấy người bạn đó mà không bị ngăn cản!

Chẳng qua, cậu ấy không muốn đi cùng mình...

Mình đúng là đồ ngốc mà!Ngày 17 tháng 6 năm 2007Đúng là duyên số, mình thế mà gặp lại cậu ấy rồi!

Chẳng qua hiện tại tình cảnh này gặp nhau thật không hợp mà.

Cậu ấy đứng nhìn mình từ ngoài cửa đương nhiên mình biết rõ.

Chẳng qua mình sợ cậu ấy bị phát hiện rồi sẽ không tới nữa, dù gì cái đồ băng lạnh đó cũng khá nhá gan nhaNgày 9 tháng 9 năm 2015Ừm, hôm nay là sinh nhật mình, cũng là ngày mình mất.

Chẳng qua còn mấy tiếng nữa cơ, tranh thủ viết vài chữ, heheDao à, tớ đợi cậu lâu như vậy, vẫn là đợi không nổi, nhưng mà tớ chưa từng từ bỏ việc chờ đợiChẳng qua đời này cậu nợ tớ nhiều quá, đứng dưới lầu rồi vẫn không muốn lên đây chào tớ một tiếng cuốiNhưng tớ không nỡ hận cậu, dù là lúc chúng ta chia tay, dù là lúc cậu hất tay tớ ra để trở về đám cưới, dù là lúc cậu cùng tớ ở phòng thí nghiệm vốn có không ít cơ hội nhưng cậu vẫn không dám nói chuyện với tớ, dù cho tới khi gần bị nổ banh xác rồi.

Tớ chưa từng hận cậu, Thương Dao àCơ mà kiếp này khó quá.

Nếu có kiếp sau, chúng ta vẫn làm con gái, không cần nổi bật gì nữa cả, cùng nhau yêu đương như người bình thường, sống trọn vẹn một đời một kiếp cùng nhau, được không?"

Những trang sau không còn chữ nữa, Thương Dao cũng không thốt ra tiếng nào nữa, ở dưới mưa mà nước mắt ào ạt tuông tràoĐời này Thương Dao nợ Vi Hiên một lời xin lỗi, nợ Vi Hiên một kiếp trọn vẹn cùng nhauNếu có kiếp sau, Thương Dao nghĩ rồi, bản thân sẽ không để ý đến cái gì nữa, dũng cảm ở bên cạnh Vi Hiên mà chiến đấu.

Vì Vi Hiên mà sinh, vì Vi Hiên mà tử-------------------------------------------------Tác giả : có khi bộ thanh xuân vườn trường sau này của toi lại về hai mẻ này cũng nên, chứ tự viết tự lụy bà con ơi!
 
[Bhtt] Nếu Ta Yêu Nhau Ở Mạt Thế
Chap 22 : trùng hợp


Ngày hôm đó, nhóm người đang ở trấn Vĩ Hòa quyết định ở lại đây thêm một đêm, đương nhiên lều trại có đủDương Tố Tố gần đây đã mở rộng được không gian, lại thêm sự giúp đỡ của Thịnh Thanh giúp em hấp thụ tinh thạch, không gian của Dương Tố Tố hiện tại đã trồng được vài loại củ quả, Dương La Kỳ lúc ngồi nói chuyện với cả hai khi biết chuyện này cũng bất ngờ, nhưng cô rất nhanh lại mỉm cười khen hai người rất cừNếu ba tháng sau có vấn đề về lương thực, không gian này của Dương Tố Tố phải gọi là bảo vật đấyNhìn lều trại đã dựng xong, Lục Uyên ngáp một hơi : "được rồi, đêm nay nghỉ chân ở đây đi, mai về, giờ lái xe không nổi oa!"

Mỗi lều ba người, dù sao lều này cũng khá rộngHọ ăn bánh mì và xúc xích, đều là Dương Tố Tố lúc trước khi khởi hành đã đi siêu thị mua trước.

Em lúc đó phải vừa mua vừa công nhận thành phố J giữ lại cánh đồng, bò gà hay nông trại gì đều còn, việc thiếu thốn lương thực thì không hề diễn ra, đến cả mấy món ăn vặt cũng còn, chỉ là có mấy loại nhập khẩu thì giờ hiếm quá chừngĐêm đó, ai cũng chìm vào giấc ngủ say, chỉ có Dương La Kỳ vẫn còn thức, cô không ngủ nổi, chỉ đành ngồi dậy đi dạo quanh đây, buổi tối là thời gian xác sống lộng hành, Thương Dao có nói lúc trước có vài lần bà ra khỏi thành phố để đi tìm thêm nguyên liệu cho vaccin, thành phố J đã gặp mấy đợt xác sống tấn công vào buổi tối, trời khuya người nhìn không rõ đường, xác sống lại mắt sáng ngời mà lạm sát người khácKhi đó cả năm người Thương Dao, Lục Uyên, Châu Doãn và Hoắc Lâm cùng Úc Dã đều rời thành, khi trở về đã phải mất khoảng thời gian lâu để cho người lắp đặt tuyến phòng thủ trên không, đề phòng mấy con vật xác sống bay được, dĩ nhiên việc chế tạo vaccin cũng phải ngừng trong lúc đó, vì vậy sau này khi ra ngoài, nhóm năm người này sẽ chia ra làm haiNhư hiện tại có Hoắc Lâm và Úc Dã ở lại trấn giữ.

Màcho dù trời tối xác sống lộng hành là thật, Dương La Kỳ vẫn thản nhiên đi dạo xung quanh, sẵn tiện xem thử có con xác sống nào tiến đến lều trại của họ không.

Cho dù dựng lều trên lầu của một ngồi nhà bị đứt làm hai, chẳng qua xác sống vẫn mò lên được, mặc dù có lên được Lục Uyên cũng sẽ cảm nhận được, siêu năng lực của bà là về tinh thần, vật sống cũng vậy, vật chết cũng vậy, chỉ cần nó còn có thể tự di chuyển, bà đều có thể cảm nhận đượcChẳng qua Dương La Kỳ vẫn muốn đề phòng, vừa đi vừa rắc chút bột quế mà bản thân đêm theo để xua đuổi xác sốngCô vừa đi vừa suy nghĩ, đầu óc cô có quá nhiều thứ để nghĩ ngợi, trước kia Dương La Kỳ đã cho rằng chỉ cần bản thân lo cho việc trước mắt là được, chuyện của tương lai cho dù có biết trước cũng đã chắc gì thay đổi được?

Cho đến khi cô biết được bản thân thực sự có siêu năng lực nhìn trước được tương lai, biết được bản thân thì ra cũng có thể thay đổi được cái kết của tương lai bản thân nhìn thấy, Dương La Kỳ mới cảm thấy mình thì ra lại ảnh hưởng nhiều đến người khác như vậyCó lúc Dương La Kỳ còn sợ việc đi ngủ, nhưng khi ấy Bạch Diệc luôn ở bên cạnh, cô không ngủ người nọ liền bắt cô đi ngủ cho bằng được.

Chẳng qua mà nói Bạch Diệc không bao giờ nặng lời, nói một hai câu làm nũng mà không thuyết phục được Dương La Kỳ, y liền sẽ ghim chặt Dương La Kỳ trên giường, khiến người nọ ngoài nhắm mắt ngủ ra đều không thể làm gì được, dù sao tay chân đều bị Bạch Diệc chặn cứng ngắt rồiMà cũng chính vì Bạch Diệc, cô mới có thể ít gặp ác mộng lại, cho nên cô cũng không sợ nữa, còn dần quen với nó.

Chẳng qua đã mấy ngày từ lúc Bạch Diệc đi rồi, ác mộng thì không tới, nhưng Dương La Kỳ lại ngủ không được, mắt càng ngày càng thâm quầng, cũng may trong thời gian này không có gì quá mức nguy hiểm, nếu không thực sự tai họa gì diễn ra Dương La Kỳ cũng mở không nổi mắt để nhìn mất!Vừa đi vừa nghĩ không ngờ lại đụng trúng người...

Ấy khoan, ở đây ngoài bọn cô ra còn ai nữa?!Dương La Kỳ ngẩng đầu, đối diện với một cô gái cao gầy, gương mặt xinh đẹp với mái tóc hồng được chiếu rọi dưới trăng, cô gái đó bị đụng trúng cũng lùi lại một chútCàng nhìn càng thấy quen, Dương La Kỳ xoa xoa đầu nghĩ, cô gái này nếu có thêm mái tóc trắng, đôi mắt đỏ thì thực sự sẽ y đúc Bạch Diệc cho mà coi!

Chẳng qua ngũ quan cứ có cảm giác không hài hòa, cứ như chỉ là lớp mặt nạ trong lúc rãnh rỗi được tạo nên thôi vậy"ồ, ở đây cũng có người à?"

Liên nhẹ giọng nói, mắt chớp chớp đầy bất ngờ"vậy chị không phải người à?"

Dương La Kỳ khó hiểu nóiLiên bật cười, vung tay đánh xuống, Dương La Kỳ lại không né, chỉ quay đầu nhìn sang con xác sống đang lết tới bị đánh bay đi mất, cô khẽ gật đầu : "cảm ơn""không có gì, cô sao lại ở đây?"

"đi dạo thôi" Dương La Kỳ đút tay vào túi nói, chân tiện thể suốt bay con chuột xác sống đang bò tới văng đi một đoạn xaKhông hiểu tại sao mặc dù hai người không có mối liên hệ gì, Dương La Kỳ vẫn không sợ hãi cô gái trước mặt, trái lại còn cảm thấy người này sẽ không gây nguy hiểm gì cho mình"vậy thì mau về đi, xác sống ở đây cũng kha khá, không mạnh nhưng đông" Liên lịch sự cười nói

Dương La Kỳ gật đầu, quay bước trở về : "được, bạn của chị cũng đang đợi, mau đi đi"Đợi cô đi xa rồi, Liên mới cười lớn một tiếng, rãnh rỗi đi xem người có thể chịu nỗi tính nết của Bạch Diệc, không nghĩ lại là một cô gái thú vị, rõ ràng hai người một sói kia đứng xa như vậy vẫn có thể để ý được, không tồiVi Dao Nguyệt cùng Bạch Diệc thong dong cười nói đi tới bên Liên, mấy bao linh thạch trên lưng Viên còn lắc lắc mấy hồi khi nó chạy theo, Viên kêu mấy tiếng, như muốn để Liên xem thành quả nãy giờ, người nọ cũng cười, xoa xoa đầu nó"Liên, mau về thôi, lâu lâu đi dạo tìm linh thạch chút mà trễ quá trời" Vi Dao Nguyệt vừa ngáp vừa nói"được, Bạch Diệc chuẩn bị chưa?"

Liên cười nhìn yKhông biết tại sao Bạch Diệc lại đưa mắt nhìn về phía ban nãy có người rời đi, y có cảm giác người đó rất quen, nhưng y có biết người đó là ai không nhỉ?"

Bạch Diệc!

Có đi không đây?"

Vi Dao Nguyệt nãy giờ gọi y mấy tiếng, đến lần thứ năm đành phải lớn giọng hỏi"đi" Bạch Diệc gật đầu, vung tay dịch chuyển cả ba về, sau một khoảng thời gian, việc dịch chuyển đối với Bạch Diệc không còn là cái gì quá to tát nữaY lại không biết, ở nơi có người mình vừa nhìn, hiện tại cô gái ấy đã chạy tới đứng ngay đó mà lướt mắt tìm kiếmDương La Kỳ có cảm giác vừa rồi có ai đó nhìn mình chằm chằm, không phải là cô gái tóc hồng đó, cái loại ánh mắt vừa lạnh vừa sâu đó cô mãi sẽ không bao giờ quên được, vì vậy cô lại quay bước chạy thật nhanh tới đây, chạy tới mức hơi thở không còn ổn địnhChẳng qua mà nói ở đây ngoại trừ cô và xác sống ra còn không thấy thêm ai.

Dương La Kỳ chỉ có thể xoay bước mà trở về, vừa đi vừa xoa xoa thái dương, thật là, Bạch Diệc làm sao lại ở đây được chứ?Cho tới khi về tới lều, Dương La Kỳ lại thấy Thịnh Thanh đang ngồi trên cái sàn bị đứt làm hai của ngôi nhà bọn họ dựng lều, trên tay chị còn có cây thuốc láNghe tiếng động, chị không do dự tiện tay phóng cục đá ở cạnh đi, cũng may Dương La Kỳ sau bao sự dạy dỗ né đòn của Úc Dã và Hoắc Lâm cùng Châu Doãn, khả năng phản ứng né tránh đã tăng lên"chị Tiểu Thanh, là em!"

Dương La Kỳ nhanh chóng cất tiếng, cô sợ mình còn chậm thêm giây nào liền sẽ bị Thịnh Thanh đồ sát"a, là Dương La Kỳ à?

Xin lỗi nhé, xin lỗi nhé, em không bị thương chứ?"

Thịnh Thanh xoay đầu nhìn rõ rồi cũng cười gượng nói, thấy cô tiến lại gần cũng đưa tay kéo cô lên ngồi chungLên tầng hai bằng cách này cũng khá hay.

Dương La Kỳ thầm nghĩ"chị hút thuốc à?

Không nghĩ tới đó" cô lướt mắt sang điếu thuốc ở trên sàn, trong ứng tượng của cô trước nay Thịnh Thanh không đụng gì tới mấy thứ như thuốc lá, trên người chị cũng không có mùi, chẳng qua quen nhau cũng chỉ mới mấy tháng, phán đoán liền như vậy vẫn là không hợp"thật ra cũng không hút lâu rồi, chị sợ Tố Tố không thích" Thịnh Thanh cười nói, cất lại bao thuốc"vậy tại sao giờ lại hút?"

"nghĩ quá nhiều thứ, tiện tay hút một điếu, đừng nói cho Tố Tố biết nha, em ấy lại giận chị mất" Thịnh Thanh cười khổ nhìn cô, dáng vẻ có chút cầu xin"chị thích em ấy à?

Quan tâm cũng nhiều lắm" cô khẽ cười, trêu ghẹo huýt vai chị một cái

Thịnh Thanh bỗng chốc im lặng, hai má dần đỏ lên, chị quay đầu đi ho nhẹ, vội vàng chuyển chủ đề : "em biết rồi còn hỏi, sầu não cũng chỉ có cái này phân tán sự chú ý chút ít"Thấy cô nhìn bao thuốc của mình, Thịnh Thanh liền đút nó vào túi : "chị không có ý định làm người khác sa ngã đâu nha""em cũng không có ý đó, chỉ là không ngờ lúc này cũng kè kè bên cạnh Tố Tố mà chị vẫn có thể giữ được bao thuốc đó" Dương La Kỳ cười nóiThịnh Thanh khẽ cười, chống cằm nhìn cô tò mò hỏi : "rồi sao em không ngủ đi?"

"như chị thôi, đầu có nhiều thứ quá, ngủ không nổi"Chị khẽ cười, làm lại điệu bộ của Dương La Kỳ huýt vai cô một cái, nhướn mày nói : "chậc, nhiều thứ gì chứ, chẳng qua là nhớ Bạch Diệc của em thôi thì có!"

"chị Thịnh Thanh!" cô chột dạ liền quay sang Thịnh Thanh lườm chị, còn xùy một tiếng : "chậc, chị cẩn thận em đi, muốn tán Tố Tố nhà em còn phải bước qua em đó!"

Thịnh Thanh : ..."em chơi xấu thế!"

Thịnh Thanh bất lực nhìn cô, nhưng cũng không dám làm liều"hừ, dù sao bây giờ em cũng là phụ huynh của em ấy, chị làm gì được em?"

Dương La Kỳ cười, nhướn mày nhìn chịThịnh Thanh chỉ biết thở dài, gió mát thổi ngang mặt chị, cảm giác mát lạnh này khiến chị trầm tư đôi chút, Thịnh Thanh cười khẽ, cảm thán vịn vai Dương La Kỳ : "chị cảm giác so với ban đầu gặp em, hiện tại em không đơ như trước nữa""ừm?

Em đơ gì?"

"lúc trước em không cười nhiều như vậy, cũng không thích đùa giỡn mấy chuyện như này lắm" Thịnh Thanh cười nói, chị nhéo má cô một chút song khẽ thở hắt ra : "hừm, ở cạnh Bạch Diệc đúng là không có ai nghiêm túc được đúng không nhỉ?"

Cô bật cười, gật gật đầu, ở cái loạn lạc này vì có Bạch Diệc, cô lại không sợ nguy hiểm như trước nữaChẳng qua nhìn xuống lại thấy chuột đen, chẳng qua cơ thể chúng lỡ loét, cánh bên to bên nhỏ, thôi xong, nó cũng là xác sống!"chúng ta hình như nói chuyện hơi to rồi" Thịnh Thanh chảy mồ hôi hột mà cười nói"ừa" Dương La Kỳ bất lực gật đầu"bởi mới nói nửa đêm ngủ không ngủ, thức đi nói chuyện làm gì?"

Lục Uyên duỗi người bước ra, cùng với Thương Dao đang xoa xoa thái dương đi theo sauDương La Kỳ nhìn hai người, cười gượng : "cái kia, chắc không phải là do bọn con đánh thức hai dì đâu nhỉ?"

"sao cũng được, dù gì người còn lại trong lều cũng ngủ được lắm, khỏi lo đi" Thương Dao xua xua tay nói, lại chỉ tay xuống mấy thứ xác sống kia : "cũng vừa lúc hai đứa thử sức mấy ngày qua đã tập luyện đi, dì ngồi trên đây nhìn"Lục Uyên cũng gật đầuThế là, Dương La Kỳ và Thịnh Thanh được Lục Uyên ném xuống, hai con người lớn tuổi này lại ngồi trên tầng bị đứt một bên, lại có thêm Châu Doãn vừa ngáp vừa đi ra ngồi cạnh"ồ, hai đứa đó chạy nhanh ghê" Châu Doãn cười nóiHai người bên cạnh đồng thuận gật đầu, Thương Dao lại quét mắt tới đằng sau : "Tố Tố, con tự xuống hay để dì giúp con?"

Dương Tố Tố vừa đứng nhìn được một lúc đã bị phát hiện, nghĩ cũng không nghĩ nhảy một đường parabol cong vút hoàn hảo đáp xuống bên dưới : "con không dám phiền dì đâu ạ!"

Dương La Kỳ nhìn sang bên cạnh đã có thêm một người chạy cùng, cười bât lực nói : "đáng lẽ ra giờ này không nên thức"Dương Tố Tố : "ừa"Thịnh Thanh : "ừa"Hai thanh âm vang lên cùng lúc, có thể thấy sự đồng tình đầy bất mãn của cả baDương La Kỳ quay đầu thầm đếm qua số lượng của mấy con chuột xác sống, ánh mắt lại quan sát địa hình một chút : "được rồi, tuy chị chưa đánh với chuột bao giờ, nhưng mấy thứ theo bầy đàn này thì cũng có chút kinh nghiệm.

Đồng chí Dương Tố Tố, em có diêm hay bật lửa không?"

"có, chị định đốt hả?"

"còn làm gì nữa?" cô cười nói"ặc, chị bất giác nghe được mùi thịt cháy rồi" Thịnh Thanh vừa chạy vừa nhăn mặtDương Tố Tố và Thịnh Thanh theo sự phân công của Dương La Kỳ, mỗi người cầm một chai dầu mà em lấy ra từ không gian, thật ra Dương La Kỳ cũng không nghĩ tới sẽ có dầu ăn ở đây, ai mà nghĩ được trong mấy chuyến nhiệm vụ nguy hiểm gì gì đó lại có người mang theo dầu ăn như Dương Tố Tố chứ?Ban nãy đi dạo cô đã để ý ở gần đây có cái nhà bị mất nóc nhà, tường cũng cao, cửa lại còn, cửa sổ cũng kín.

Dương La Kỳ dùng bản thân dẫn dụ đám chuột, khiến nó chạy theo mình vào trong cái nhà mất nóc nàyTrong lúc đó Thịnh Thanh và Dương Tố Tố đổ dầu quanh nhà, sau đó lại leo lên tường, cái tường này khá dày, đứng trên đỉnh của nó cũng không đến nổi khóThịnh Thanh đưa cho em chai dầu, bản thân nhảy lên bám vào tường, nhảy vọt lên ngồi chắc trên đỉnh bức tường, chị hướng mắt nhìn Dương Tố Tố đang cố mở cái cửa của cái nhà này ra, chị liền dùng siêu năng lực khiến cho ổ khóa của cánh cửa này nhẹ đi, cái xích khóa cũng theo đó rơi ra, em cuối cùng cũng mở được cửa, quay đầu lại nhìn Dương La Kỳ đã gần chạy tới đây rồi, em quay sang gật đầu nhìn Thịnh Thanh, chị liền vươn tay kéo em lên cùng mình"La Kỳ, nhanh lên!"

Thịnh Thanh hét lớnDương La Kỳ gật đầu, bắt đầu chạy nước rút, đám chuột dí theo sát cô.

Dương La Kỳ chạy vào ngôi nhà không nóc đó, ngôi nhà này xem như rộng, có thể chứa hết lũ chuột này.

Dương La Kỳ chạy nhanh đến phía cái bàn gỗ, một cước đá nó vào chính giữa lũ chuột khiến bọn nó chậm lại, nhân cơ hội này cô lại ném cái ghế vào cửa khiến nó đóng lại.

Thịnh Thanh liền dùng siêu năng lực khiến cho ổ khóa trở nên vô cùng nặng nề, khiến cái chốt của nó bị kẹt lại, không thể mở raDương La Kỳ chạy trốn khỏi sự tấn công của lũ chuột không hẳn dễ dàng, nhưng so với lũ gián khi trước cũng có kinh nghiệm hơn.

Cô chạy lấy đà đạp vào tường nhảy lên, nắm lấy tay Dương Tố TốEm thật nhanh đã kém cô lên cùng mình và Thịnh Thanh, Dương La Kỳ sau đó lại ném que diêm vừa mới được đốt lên về phía chính giữa ngôi nhà nàySau đó lại cùng Thịnh Thanh và Dương Tố Tố chạy thật nhanh điBùm!

Tiếng nổ vang lên, ba người bọn họ vừa chạy vừa cười"oaa, quá đã!

Lâu rồi mới có cảm giác sảng khoái như vậy!"

Dương Tố Tố cười lớnHai người kia cũng cười khúc khích gật đầu theoChâu Doãn nhìn ba đứa đang chạy về, tậc lưỡi : "được lắm, so với chúng ta lúc trước thậm chí còn liều mạng hơn!"

"hahaha, cái này có tính là *hậu sinh khả úy không?

Dù gì bọn nhỏ có liều nhưng cũng không ngốc" Lục Uyên cười khẩy(*hậu sinh khả úy = giới trẻ sinh sau đáng nể, ý chí đám trẻ này đều là người giỏi)Thương Dao nhìn họ chạy được một đoạn lại cùng nhau nhìn đám cháy, lại cười hí hí hố hố cùng nhau như vậy, chỉ biết cười bất lựcThịnh Thanh dùng siêu năng lực khiến không khí xung quanh đám cháy tiêu tan, lại thêm Dương Tố Tố lôi ra vài bình cứu hỏa, em không biết tại sao bản thân cảm thấy họ sẽ luôn cần bình cứu hỏa, có lẽ là vì sau sự kiện ở trường cũng nênĐám cháy không lâu sau đã được tắt, không gian lại trở về bóng tối, chẳng qua tiếng cười giòn vang đó vẫn còn"cứ như này có khi ba tháng sau là bọn nhỏ bảo vệ chúng ta đó chứ" Thương Dao cười, rướn người hét : "được rồi, mau về đi, đừng nhảy nhót nữa!"

Ba cô gái trẻ nghe được cũng ngoan ngoãn cùng nhau chạy vềLục Uyên đứng bên cạnh bà cũng cười khúc khích, huýt vai bà một cái, ánh mắt Lục Uyên nhìn tới Dương La Kỳ : "thực sự giống cậu ấy, rất tài giỏi, chẳng qua cô bé này không cần phải chịu đựng sự cô đơn như cậu ấy"Châu Doãn dậm chân bà, bất lực nói : "đừng có làm tớ mất hứng chứ, tại cậu mà đột nhiên tớ nhớ cậu ấy quá trời à!"

Suốt mấy năm nay, họ chưa từng quên, người bạn năm đó, họ và tên mang chỉ hai chữ "Vi Hiên" chính là dấu ấn sâu đậm nhất trong trí nhớ của họCho dù là Thương Dao, Lục Uyên cùng Châu Doãn hay Úc Dã và Hoắc Lâm, đối với họ Vi Hiên chính là người không thể nào quên đượcChẳng qua, cái gì qua rồi cũng chẳng thể lấy lại được, nhưng nó không biến mất, và thế hệ mới cùng duyên phận hiện tại của đám trẻ chỉ mới mười mấy hai mươi tuổi này là minh chứng rõ nhất"oa, bình minh kìa!"

Dương Tố Tố hét lên, vui vẻ nóiLục Uyên cười, từ trên lầu nói vọng xuống : "ba đứa đánh lâu quá còn gì?

Tranh thủ tận hưởng sự đẹp đẽ này đi, ở cái thời này hiếm lắm đó!"

Họ cùng cười rộ lên, chăm chăm nhìn mặt trời đang ló dạngThương Dao nhìn mặt trời chói lóa đẹp đẽ, khẽ cười.

Đời của bà là ngắm hoàn hôn, nhưng nó đại diện cho sự kết thúc.

Đến thời đại của đám trẻ này lại được thể hiện bởi ánh sáng của bình minh, nó là sự bắt đầu, dù là tốt đẹp hay xấu xa, nó đều sẽ bắt đầu bằng bình minhỞ một bên khác, Bạch Diệc mới trèo lên từ dưới biển đang ngồi bên vách đã cho khô người, Liên và Vi Dao Nguyệt vừa ngủ dậy cũng đi qua đây cùng y ngồi nhìn mặt trời đang ló dạng "lâu lâu mới ngắm mặt trời vào buổi sớm, đẹp quá!"

Vi Dao Nguyệt cười nói"là do cậu không chịu dậy sớm thôi" Liên cười bất lực, chảy mồ hôi hột"cậu đó!" nàng hừ lạnh, nhéo má Liên một cái, người nọ cũng chỉ cười rồi tiếp tục nhìn bình minh, Viên còn đang mờ màng, lắc lắc đuôi đi tới bên cạnh ba người họ mà tiếp tục ngủ, nó không có hứng thú với bình minh lắm, dù gì hôm qua trễ lắm nó mới ngủBạch Diệc không chú ý tới thanh âm bên tai của hai con người sớm tối cứ mãi ân ái này, y chỉ cảm thấy bản thân đang cố tìm kiếm cái gì đó thông qua bình minhDương La Kỳ ở đây cũng có cảm giác như vậy, cô có cảm giác Bạch Diệc cũng đang nhìn vào mặt trời hiện tạiNhớ cậu quá, A DiệcDương La Kỳ cười bất lực mà nghĩHọ xa nhau, gặp nhiều trắc trở, nhưng việc tâm của hai người luôn đặt trên người đối phương là điều không thể tránh khỏi.

Cho dù Bạch Diệc có quên mất Dương La Kỳ đối với bản thân là loại quan hệ gì, cho dù họ xa nhau với quảng đường mấy ngày mấy đêm.

Dương La Kỳ và Bạch Diệc chắc chắn cũng không thể tách rời---------------------------------------------------------Tác giả : ngược chưa có tới đâu nhen bà con, kekeke!Tác giả : yên tâm, tui cho chia xa mười mấy chap, ngược chục chap thôi hà, nhẹ nhàng lắm~
 
[Bhtt] Nếu Ta Yêu Nhau Ở Mạt Thế
Chap 23 : trở nên mạnh mẽ hơn


Sau khi sáu người nọ trở về, nghe vài lời phàn nàn của Nam Hạ và Lục Nhiên khi kể về Úc Dã và Hoắc Lâm ngày nào cũng bắt họ sáng chạy bộ, tối chạy bộ, Dương Tố Tố và Thịnh Thanh cùng Dương La Kỳ nghe mà chỉ biết cười.

Sau đó lại trở lại như mấy ngày trước, ngày nào cũng như ngày đó, buổi sáng Úc Dã, Châu Doãn và Hoắc Lâm sẽ huấn luyện cho đám người Dương La KỳTối đến, Lục Uyên sẽ đích thân chỉ dẫn cho Dương La KỳLục Uyên có siêu năng lực hệ tinh thần, hơn nữa còn là cấp Z, cảm nhận sự sống của sinh vật, điều khiển tâm trí của một người, Lục Uyên đều có thể làm đượcBuổi sáng hôm nay, mấy người trẻ tuổi này nghe được thông báo từ Hoắc Lâm"cũng đã được một tháng rồi, chúng ta tiến hành kiểm tra đi, xem thứ mấy đứa có tiến triển gì chưa" Hoắc Lâm nóiNam Hạ gãi gãi đầu, vẻ mặt đầy khó hiểu : "không phải còn một tháng nữa là thi tháng tại trường luôn rồi sao ạ?

Đợi tới lúc đó kiểm tra luôn một lần không được sao?"

Châu Doãn ngáp, ngồi trên ghế gỗ gát chân hình chữ ngũ, còn xua xua tay mấy cái : "chẹp chẹp, mấy đứa nghĩ gì vậy?

Kiểm tra ở trường đều chỉ là cỡ trung thôi, vì để phù hợp với khả năng của hầu hết các esper, trường chỉ để độ khó ở chế độ trung bình, chẳng có gì thú vị.

Mà một tháng qua mấy đứa ngủ trễ dậy sớm tập huấn cũng đã mạnh lên không ít, mấy thứ trung trung ở trường là cái thá gì đâu?"

"cho nên vẫn là để bọn chú kiểm tra" Úc Dã chống hông nóiDương La Kỳ : ...Dương Tố Tố : ...Thịnh Thanh : ...Lục Nhiên : ...Nam Hạ : ...Trịnh Trí : ...

Ồ, cái thứ mà Châu Doãn nói là trung trung, không là cái thá gì kia, có thật là bài kiểm tra hai tháng một lần lúc trước họ phải cố hết sức để vượt qua không?

Thậm chí cái bài kiểm tra đó còn khiến Bạch Diệc xém lộ thân phận đó trời ạ!Nhưng thôi, cứ nghe lời bậc tiền bối điThế là giờ đầu tiên, cả bọn phải thi chạy"được rồi, lần này không có gì khó cả, trong mười phút chạy hết ba vòng là được" Úc Dã cười nóiNhìn vẻ mặt đen thui của họ, Úc Dã lại cười bất lực : "ừm, vậy chú chạy cùng mấy đứa"Ngay lập tức, ánh mắt họ đã sáng bừngThế là Châu Doãn vỗ tay hai tiếng, họ đã bắt đầu chạyThật ra qua bao ngày, sáng nào cũng phải chạy bộ mười mấy hai chục vòng ở đây trong một khoảng thời gian để kịp giờ đến trường, tốc độ của cả bọn sớm đã trở nên cực kì nhanh nhẹn rồiĐặc biệt là Lục Nhiên và Nam Hạ trong thời gian lúc trước ở cùng Hoắc Lâm và Úc Dã, tập chạy đến mức ám ảnh rồi!Chẳng qua họ không hiểu tại sao rõ ràng là Úc Dã chạy sau họ một khoảng, hiện tại đã vượt mặt cả bọn một cách dễ dàngDương Tố Tố : ?Nam Hạ : ?Lục Nhiên : ?Dương La Kỳ : ?Trịnh Trí : ...Thịnh Thanh : ...Thầy và chị đoán trước rồi, người dạy cho bọn họ là bạn của dì Thương mà, nào có ai là người bình thường được đâu?Úc Dã quay đầu nhìn lũ nhóc đang cố chạy theo mình, cười nói : "à, quên nói với mấy đứa, siêu năng lực của chú là siêu tốc độ, hehehe"Ồ, ra là vậy.

Cả sáu người đang chạy kia bừng lửa mà chạy hết tốc lực theo Úc DãThôi kệ, cũng chỉ là chạy thôi mà, cố vậyNhưng làm gì dễ thế được?

Mặt đất dần trở nên lồi lõm, còn có mấy tảng đá trồi lên, họ ngẩng đầu lại thấy Hoắc Lâm đang ngồi chống cằm trên tảng đá cao nhất : "à, chú có thể điều khiển đất đá, hahaha"Ừm, không muốn bất ngờ nữa, sáu người bất mãn chạy, không thèm nhìn Hoắc Lâm nữa, chẳng qua việc chạy trở nên khó khănMuốn chạy về kịp giờ thì phải chạy nhanh, chẳng qua đất đá ngán chân, chạy nhanh có khi vị vấp té cho mà coi!Đất đá dưới chân lại cứ lồi lõm không cố định, chỗ này mới có hố lớn, giây sau liền chui đâu ra tảng đá lớn ngay chính chỗ có cái hố lớn ban nãyHọ chạy mà có người rơi, có người vấp, thời gian lại có hạnNhưng họ không bỏ lại đồng đội của mình đâu, giây trước Lục Nhiên vừa rơi, giây sau Dương Tố Tố đã téNam Hạ và Thịnh Thanh nhanh chóng kéo tay họ lên, Dương La Kỳ và Trịnh Trí chạy đến phụKéo lên được rồi mới cùng nhau chạy tiếpChâu Doãn ngồi ở ghế cao quan sát, cũng phải thầm tán thường tinh thần đồng đội này không tồi"oaa!

Cái này đúng là khắc nghiệt mà!"

Dương Tố Tố chán nản hét"hết cách, chúng ta không được dùng siêu năng lực đâu, cố chạy về đi em" Trịnh Trí cười khóc lẫn lộn nóiÚc Dã quay đầu, thấy họ đã cách mình một khoảng xa, cho tới khi chú chạm vào được vạch đích, lại lấy đồng hồ ra xem : "chà, còn năm phút"Cả đám nghe vậy liền chạy hết tốc lực, đất đá dưới chân cuối cùng cũng không còn khó khăn nữa, người này chưa kịp vấp đã được người bên cạnh bắt lấy tay kéo điPhải nói là có muốn té cũng không té nổi với mấy người đồng đội này đâuDương La Kỳ nhìn đồng hồ đếm giây mà Úc Dã đơn đưa lên cao, răng nghiến chặt mà chạy321"hết giờ!"

Úc Dã nhìn cả đám cùng nhào tới vạch đích, cười nói : "ừm, qua hai giây nữa rồi"Dương La Kỳ thở hồng hộc, nhìn đám người đè lên lưng mình, ban nãy cô chạy nhanh nhất, vì vậy cũng là người bị đè ở dưới cùngNhưng cô lại không có gì khó chịu, thậm chí còn cười rộ lên cùng cả bọn mà hét : "thiếu hai giây nữa aaaa!"

"ây, trượt thì trượt vậy, cũng chỉ mới một thử thách đầu tiên thôi mà, chúng ta cũng chỉ thiếu hai giây nữa thôi chứ đâu, cũng được được đi" Dương Tố Tố cười vui vẻ nóiLục Nhiên cười khúc khích, vừa thở vừa nói : "xem như rút kinh nghiệm cho đằng sau, hahaha!"

"đúng đúng, mệt chết tớ luôn rồi!"

Nam Hạ thở hồng hộc mà cười"cái kia, hình như chúng ta đang đè lên La Kỳ ý" Thịnh Thanh nhẹ giọng nhắc nhở, có chút bất lực trong cái tư thế người đè người cứng ngắt nàyHọ nhìn xuống Dương La Kỳ bị ép ở dưới cùng, nhanh chóng hoảng hốt ngồi dậyTrịnh Trí còn nhấc bổng cô lên kiểm tra : "ấy ấy, còn hai bài kiểm tra nữa lận đó, em không sao chứ?

Cần anh chữa chỗ nào không?"

Cô lắc đầu cười bất lực, giãn cơ lại một chút : "không sao, vẫn có thể tiếp tục"Úc Dã nhìn họ cười nói rộn rã, cũng chỉ biết bất lực cười theo, thật ra đồng hồ này lệch hai giây, họ thành công vượt qua bài kiểm tra này rồi.

Chẳng qua chú cũng không muốn nói, xem như là kinh nghiệm tinh thần cho sáu đứa nhóc này điGiờ thứ hai, chính là thử thách sự chịu đựng, bài kiểm tra này khó nhất ở chỗ sức chịu đựng của một người có thể lớn tới đâuCả sáu người đứng cạnh nhau, nhìn Hoắc Lâm đang duỗi tay, sau đó một cái búng tay của hắn vang lênĐất đá bắt đầu nhấp nhô, có vài lần trúng cả người, đau thì đau nhưng ít nhất những tảng đá này không nhọn, không đến nỗi quá nguy hiểmHoắc Lâm nhìn họ đang chật vật, cười khẽ : "mấy cục đá này hai mươi phút sau sẽ dừng lại, trong lúc đó chú cũng không can thiệp gì đâu, đều là linh tính của mấy cục đá này đó nhé, cố gắng đi ha"Oạch oạch, họ né được tảng đá bên này trồi lên liền bị tảng bên cạnh trượt qua làm ngã, tiếng người té xuống đất cùng tiếng mấy tảng đá đập vào người họ vang lên khá rõ ràngDương La Kỳ giữ vững người trèo lên tảng đá, nó vừa thụt lại xuống đất cô liền bật nhảy sang tảng đá khác, nhờ vậy mà tránh được một số đòn, thấy vậy cô lại nhắc nhở cả bọn : "nhanh nhanh, mọi người cũng leo lên đây!"

Cả đám đều trèo lên mấy tảng đá cao, tảng nào rụt lại họ liền sẽ nhảy sang tảng khác, có đôi khi một tảng đá lớn còn chứa được ba người, dù gì tảng nào gần thì nhảy, lựa chọn cũng không có được nhaHoắc Lâm Nhìn cả đám thuận lợi vượt qua : ..."

ồ, thử thách lúc trước khiến chúng ta chật vật mãi mới tìm ra cách hiện tại lại dễ dàng bị phá đảo thế này luôn sao?"

Châu Doãn ngồi bên ghế đá, chống cầm đầy thích thú nói"đã nói là hậu sinh khả úy mà, hơn nữa đám nhóc chúng ta đích thân ra tay dạy dỗ chẳng lẽ còn tầm thường được sao?"

Úc Dã cười khanh khách, ở bên cạnh Châu Doãn huýt vai bà một cáiHai mươi phút sau, họ đã thành công vượt qua, cùng nhau nhảy nhót ăn mừng"cuối cùng cũng vượt qua được một bài kiểm tra rồi, ôi mừng quá đi!"

Nam Hạ cười phấn khịch cùng cả bọn reo hò"hú hú hú!

Quá xá đã!

Cứ tưởng hôm nay chúng ta sẽ trượt hai được một hay trượt hết luôn cơ!

Xem ra còn chút hy vọng!"

Dương Tố Tố vui vẻ cười"này, em nghĩ chúng ta vượt qua được thử thách thứ ba hả?"

Lục Nhiên cười trêu chọc huýt vai em một cáiDương Tố Tố liếc anh, lại quay sang Thịnh Thanh : "chị Tiểu Thanh, chị nói xem sao lại có người thích phá người ta như anh Lục Nhiên vậy nhỉ?"

"nè nè, phân biệt quá vậy?

Chị Tiểu Thanh em gọi được hai chữ "Tiểu Thanh", còn anh em lại gọi "Lục Nhiên" là sao hả?

Có sắc khinh bạn quá nha!"

Lục Nhiên bĩu môi cười, quay sang Nam Hạ nhếch môi : "cậu nói xem đúng không?"

"hahaha, là do cái số của cậu nghiệt đó!"

Nam Hạ cười thích thú"cái này thì đúng nè" Trịnh Trí gật đầu"không có ý kiến gì thêm" Thịnh Thanh gật gù theo"ủa ê, sao hội đồng mình tớ vậy!" anh tổn thương nhẹ, lại quay đầu nhìn Dương La Kỳ đang cười vui vẻ xem kịch : "cậu nha La Kỳ!

Cậu về phe ai đây!"

"ừm, tớ trung lập" cô cười mỉmLục Nhiên : ...Cả bọn lại cùng bật cười lớnGiờ cuối, Châu Doãn liền dùng năng lực của mình điều khiển cho đất đá tạo thành những người đá to lớn. năng lực của bà là điều khiển nước, đương nhiên việc tạo người đá là do Châu Doãn đã đổ nước vào mấy tảng đá này, sau đó điều khiển nước như chất kết dính, như xương để điều khiển được người đá"không được dùng siêu năng lực đâu nhen mấy đứa" Châu Doãn cười mỉm nhắc nhởBọn họ nhìn con người đá cao hơn mình cả hai, ba cái đầu, ba chấmCái này còn không được dùng siêu năng lực nữa hả trời!!Con người đá bắt đầu khởi động tấn công. cả đám phải tản raNam Hạ chạy đến bật nhảy lên đá vào đầu người đá, chẳng qua lại bị nó nắm chân rồi quăng điThật may Lục Nhiên và Trịnh Trí ở bên dưới nhanh chóng đỡ lại được"mẹ ơi, cái thứ này cứng hơn cả robot ở trường nữa!"

Nam Hạ há hốc, nhìn cái chân bị đau của mình"đã nói là mấy thứ ở trường chỉ ở tầm trung mà, dì có nói sai đâu đúng không?"

Châu Doãn ngồi bên này cười nói vọng qua"cậu đúng là, sau này coi chừng bị rút ống thở đó" Úc Dã phì cười"cậu mới ác nhất mà, phỏng chừng rút của cậu trước cũng nên" bà nhướn mày, huýt vai chú cười nói"có khi nào cả ba đứa mình bị rút luôn không?"

Hoắc Lâm chảy mồ hôi hột nóiÚc Dã : ...Châu Doãn : ...Ừm, hy vọng ngày đó xa một chút, không có luôn cũng đượcDương La Kỳ hít sâu, giữ vững tinh thần để suy nghĩNhìn từng người lao lên rồi lại bị đánh bật ra, cô nhíu mày, người đá này rất cứng, nhưng không phải quá nhanh nhẹn, có thể lợi dụng từ đóDương Tố Tố bật nhảy rồi xoay người đá xoáy vào đầu người đá, khiến nó loạng choạng ngã ra sau"được, hiểu rồi!"

Dương La Kỳ phấn khích hét lênNhững người khác đều quay đầu nhìn cô, ánh mắt cực kì hưng phấnDương La Kỳ tóm lượt cho bọn họ, sau đó lại phân công cho mỗi người một bên, sau khi nói xong kế hoạch của mình, Dương La Kỳ nhìn mọi người hỏi : "sẵn sàng chưa?"

"đã sẵn sàng!"

Cả năm người cùng hét lênBắt đầu thôi!Con người đá dần đứng vững lại, tiếp tục tấn côngNgay lúc này, Lục Nhiên chạy đến đạp vào ngực người đá khiến nó lùi lại đôi chút, Thịnh Thanh và Dương Tố Tố đứng ở phía sau từ lúc nào đã gạt chân khiến người đá mất thăng bằng té ngãTrịnh Trí cũng nhân lúc đó cùng Nam Hạ ném tảng đá vào con người đá này, chính xác là ném vào tay nó.

Khiến tay của người đá bị đập vỡ"...

Mẹ ơi, còn có thể thế nữa à?"

Úc Dã há hốc, lắc lắc vai Hoắc Lâm"sao cậu không miếng nào bất ngờ hết chơn zậy?"

Châu Doãn huýt vai hắn hỏiHoắc Lâm bên phải bị lắc, bên trái bị đẩy, bất lực nói : "các cậu thử vào trường làm như tớ đi, phòng thực hành của trường bị tụi nhỏ phá mấy cái sàn rồi, cái tay người đá có đáng là gì?"

Người đá bị vỡ tay liền khó mà đứng dậy, Dương La Kỳ nhân cơ hội đó tung cước đá văng đầu người đáNam Hạ : ...Thịnh Thanh : ...Lục Nhiên : ...Dương Tố Tố : ...Trịnh Trí : ...Úc Dã : ...Hoắc Lâm : ...Châu Doãn : ...Ừm, nhiều sự tò mò quá"chị, chị từ khi nào mà khủng bố thế!"

Dương Tố Tố cười ha hả bám lấy tay Dương La Kỳ"ừm, có người dạy" cô cười nóiLực chân mạnh vừa đủ, quan trọng là ở phần đầu gối phải vững vàng, nhờ đó mà phát huy được chiêu đá xoáy một cách gọn nhẹ nhất.

Dương La Kỳ nhớ người nọ đã dạy như thếNhững người khác nghe vậy liền biết người dạy là aiTrong lúc đó, Bạch Diệc đang ngồi bên vách đá liền hắt hơi, y lau lau mũi, kì lạ, tự nhiên lại hắt xì là sao nhỉ?

Chẳng lẽ có ai đang nhắc tới mình à?"ngâm nước nhiều quá cảm à?"

Vi Dao Nguyệt vừa đưa cho y thịt nướng vừa ngồi xuống mà hỏiBạch Diệc cười hì hì, vừa cắn thịt vừa nói : "ngâm nước nhiêu lần rồi chẳng lẽ lần này mới bệnh sao?

Em cảm giác có ai nói xấu em cơ""ừm, có lẽ không chỉ có một đâu" nàng cười khẩyBạch Diệc : ..."cơ mà thực sự khá thắc mắt nha, tại sao em lại đi cùng bọn chị hay vậy?

Chẳng lẽ là vì không sợ bọn chị bắt cóc em thật hả?"

Bạch Diệc xua xua tay, cười khẽ : "em làm gì mất cảnh giác như thế, một người là chị ruột, một người là chị dâu, còn bắt em được nữa sao?"

Vi Dao Nguyệt bỗng nhiên sững sờLiên mới đi được gần tới hai người tự nhiên khựng lạiChỉ có Viên vẫn còn vui vẻ hái hoa bắt bướm"em, em, em làm sao mà biết được hay vậy?!"

Vi Dao Nguyệt hoảng hốt lắc vai Bạch DiệcBạch Diệc cười khẽ, chống cằm nhìn Liên, tiện tay lấy cái mặt nạ được cất trong túi áo ra : "chị hai, mặt nạ của chị em còn chưa vứt đâu"Bạch Liên ngơ ra một chút mới hiểu.

Là vì linh lực trên mặt nạ nên Bạch Diệc nhận ra mình, thực ra ban đầu Bạch Diệc không nhận ra tỷ là vì Bạch Liên đã ẩn linh lực của bản thân đi, chẳng qua tỷ lại nghĩ hiện tại trái tim hiện tại của Bạch Diệc nửa còn nửa mất, sẽ nhớ ra mình là ai sao?

Cho nên tỷ mới dám liều mình dùng siêu năng lực, để lộ linh lực"vả lại, cho dù là thêm mười mấy năm nữa, em vẫn sẽ nhớ rõ cô gái năm đó cướp mất chị hai của em đi" Bạch Diệc nhún vai, cười nói nhìn Vi Dao NguyệtBạch Liên quay sang nhìn nàng, bất lực đỡ trán, trí nhớ của Bạch Diệc cũng quá khủng bố rồi, đã là chuyện của sáu năm trước rồi"này, em ghim chị tới tận bây giờ luôn đó hả?"

"không hẳn, ít nhất chị hai em vẫn đang rất tốt đứng đây, cũng không có gì quá khó chấp nhận nữa" Bạch Diệc khẽ cười, bao năm qua tổn thương y phải gánh chịu không ít, chuyện bắt buộc phải chấp nhận cũng không ít, chẳng qua Bạch Liên hiện tại có khi còn sống tốt hơn mình, y ban đầu cũng chỉ mong tỷ có thể bình an mà sống, không vì y mà chịu tổn thương nữa"em không thắc mắt mấy năm qua chị đi đâu sao?"

Bạch Liên ngồi xuống cạnh y"có, đêm nào em cũng tò mò chị hiện tại sống thế nào rồi, nhưng em hỏi chị sẽ trả lời sao?" y chống cằm nhìn Bạch Liên, nhẹ giọng hỏiNhìn vào đôi mắt đỏ ấy, Bạch Liên chỉ biết cười bất lực, người nọ có cảm giác Bạch Diệc không hề tò mò chút nào, hỏi cho có lệ thôiSáu năm trước, khi cùng Vi Dao Nguyệt bỏ trốn, hai người bị thương khá nặng, cũng may nhờ có vị hôn phu mang sức mạnh chữa trị cứu giúp, hắn cũng chỉ xem hai người là bạn bè thân thiết, không có ý định cướp người.

Sau khi giúp Bạch Liên và Vi Dao Nguyệt chữa thương, hắn đã chỉ cho họ chạy trốn đến thành phố A Hai người không có nhà, lấy tiền mượn từ người quen mà đi đầu tư, lúc thì làm chủ tiệm hoa, sau đó có khi lại đi làm thương nhânThật ra với thân phận tiểu thư của cả hai người, từ nhỏ cầm kì thi họa đều đã trở nên giỏi giang, làm diễn viên hay minh tinh đều có thể thành công.

Nhưng máu chốt là Bạch Liên vốn đã rất nổi rồi, lúc trước vì đạt danh hiệu thần đồng toán học mà cái mặt của người nọ được chiếu rộng rãi trên cái tòa nhà cao tầng, người khác không biết tên tỷ có khi lại biết mặt cũng không chừngCho nên hai người họ chỉ làm những nghề ít nổi trội, nhưng ngày nào cũng đầy ấp tiếng cườiCó lần nọ họ còn gặp được Bạch Diệc chuyển tới thành phố A sống nữa cơ, Bạch Liên vốn muốn ở lại quan sát cuộc sống hằng ngày của y, chẳng qua ở lại thành phố A quá lâu có khi lại bị phát hiện, hết cách đành rời điNhưng mà họ vẫn còn số liên lạc của Thương Dao, chẳng qua không ai làm phiền cuộc sống của ai, có lúc họ sẽ bỗng nhiên gọi cho nhau hỏi thăm sức khỏe rồi không liên lạc trong khoảng thời gian dàiLần cuối Thương Dao gọi cho Bạch Liên chính là nhờ tỷ tới giúp đỡ Bạch Diệc, đương nhiên người nọ không lời nào từ chối, liền cùng Vi Dao Nguyệt tiến tới nơi Bạch Diệc sẽ tới khổ luyện, họ tới trước hai ngày để đi dạo làm quen với môi trường"ồ, thì ra mẹ và chị bắt tay à?

Được lắm, dám lừa em lâu như vậy" Bạch Diệc cười nóiBạch Liên chỉ biết bất lực cười, búng trán y : "đừng nói như thể chị xấu xa lắm.

Nói đi, mấy năm nay có quyến rũ cậu nào cô nào không đó?"

"ai ui, thì ra chị em nhỏ họ Bạch đều là yêu nghiệt đi quyến rũ người ta" Vi Dao Nguyệt cười khẩy"rõ ràng là cậu chủ động mà?"

Bạch Liên cười nhạt, điểm vào mũi nàng một cái"hai chị nói mập mờ như thế khiến người khác tò mò lắm đó có được không hả?"

Bạch Diệc bĩu môi, không khỏi bật cườiBạch Liên và Vi Dao Nguyệt cũng cười theoNhưng họ biết Bạch Diệc đang nói dối, y một chút cũng không tò mò, chính là không có cảm xúc gì cho câu chuyện nàyBạch Diệc hiện tại, so với lúc trước khi gặp được Dương La Kỳ thậm chí còn lạnh lẽo hơn!Ở bên này, Dương La Kỳ đang ngồi trong phòng nhìn viên ngọc thạch được khắc số và hình hoa tử đằng, khẽ thở hắt ra.

Cô ngày nào cũng như ngày náy, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến Bạch Diệc là nhiều nhất, không biết người nọ thì sao nhỉ?Tối hôm đó, Lục Uyên cùng Dương La Kỳ đứng trên sân thượng hít thở không khí thoải mái trước khi bước vào buổi huấn luyện"à, hôm nay không huấn luyện, kiểm tra tháng đi" Lục Uyên cười nói"lại kiểm tra tháng nữa ạ?"

Dương La Kỳ cười không nổi khóc cũng chẳng đượcLục Uyên gật đầu, lùi ra mấy bước : "bài kiểm tra hôm nay của con sẽ dễ thôi, chỉ cần cảm nhận được những món đồ dì đã dấu trên sân thượng là được, mỗi thứ đó đều có linh lực, không phải quá khó đúng không?

Đương nhiên con có thể sử dụng dự đoán tương lai nếu con đủ khả năng" Dương La Kỳ khẽ gật đầu, nhanh chóng tập trung tâm trí vào linh lực của những đồ vật bị dấu.

Với thân phận là một esper cấp S, cô đương nhiên có thể nhìn thấy linh lực sống, chẳng qua thứ linh lực đó nếu quá ít thì lại không thể nhìn được, chỉ có thể cảm nhận bằng chính linh lực của bản thânĐầu tiên cô tìm được cái túi có chứa linh lực sau dưới gốc lang cang.

Sau đó lại tìm được lá bùa trên nóc của nhà kho trên sân thượng.

Tiếp theo là cây son được bao quanh bởi linh lực ở dưới miếng gạch.

Rồi lại đến cây kẹo mút được để ở trong cái thùng carton trong nhà khoDương La Kỳ đưa hết cho Lục Uyên, bà cũng chỉ cười nhẹ rồi gật đầu, lại không nỏi gìCô ngờ nghệch nhìn bà, ngẫm nghĩ một lúc mới hiểu ra có lẽ là do vẫn còn cái gì đó được cất dấu.

Nhưng làm sao lại vậy được chứ?Dương La Kỳ phóng đại linh lực của bản thân lên, khiến phạm vi hoạt động của nó rộng hơn, chẳng qua vẫn không tìm thấy cái gì, cô khó hiểu cảm nhận linh lực, chẳng qua lại không cảm thấy gì ngoài linh lực của Lục Uyên...

Ấy, đợi đã!Có phải là vì linh lực của dì Lục quá mạnh, khiến cho linh lực của món đồ bị dấu gần đây bị áp chế không?

Vì vậy Dương La Kỳ mới không thể tìm được linh lực của món đồ bị dấuCô nhìn chăm chú Lục Uyên, bà khoanh tay cười : "yên tâm, dì không có chơi trò như dấu đồ trong người đâu""cái đó thì con tin dì" Dương La Kỳ cười bất lực nóiCô lại tập chung vào linh lực của bản thân, cố gắng tìm ra thứ linh lực nhỏ nhoi của đồ vật còn thiếu thông qua lớp linh lực dày đặt của dì LụcChẳng qua vẫn là không thành công, Dương La Kỳ nghĩ ngợi một chút, xoa xoa thái dương đang được gió lạnh thổi đến têKhả năng dự đoán tương lai...

Dùng được không nhỉ?Thấy Dương La Kỳ đang dần thu lại linh lực, Lục Uyên đã đoán được dự định của cô, chỉ cười khẽ nhắc nhở : "có lợi cho con cả thôi, ngại cái gì chứ?"

Dương La Kỳ nghe vậy, trầm tư đôi chút rồi mới gật đầu, cô tập trung linh lực vào siêu năng lực của bản thânÁnh sáng và bóng tối, mọi thứ đan xen, mơ màng cùng hư ảo, nhưng Dương La Kỳ biết mình vẫn còn tỉnh, đây không phải là giấc mơ, đây là không gian của mọi sự việc tương lai mà Dương La Kỳ có thể nhìn thấyNhìn linh lực của Dương La Kỳ đang cuộn trào trước mặt, Lục Uyên chỉ biết cười khẽ.

Điều mà bà không dạy cho Dương La Kỳ trong thời gian này chính là việc linh lực một người sở hữu càng nhiều, chứng tỏ sức mạnh họ sở hữu càng đáng sợ.

Mà linh lực lúc này Dương La Kỳ đang điều khiển thậm chí còn ngang với một esper cấp ZLục Uyên thở hắt ra, trong lúc Dương La Kỳ không biết, khuôn mặt bà để lộ sự nuối tiếc, nếu hiện tại Vi Hiên vẫn còn, thành phố Y sợ là mất đi phân nửa phần thắng với thành phố J rồi, esper tinh thần như Dương La Kỳ và Vi Hiên đã hiếm, thậm chí còn là loại dự đoán tương lai cấp S trở lên, chỉ sợ không được mấy ngườiLinh lực của Dương La Kỳ ngày càng lan rộng, thậm chí nó còn tràn vào phía linh lực của Lục Uyên, bà chỉ nhìn mà không nói, cho tới khi hòn đá dưới chân bà bị linh lực của Dương La Ky bao lấy, bà mới cười khẽĐối diện, Dương La Kỳ đã nhìn ra được trong vài giờ nữa cục đá dưới chân của Lục Uyên sẽ được nhặt lên, nó có linh lực!Dương La Kỳ mở mắt, vẫn chưa thích nghi được với ánh sáng của thứ linh lực này lắm, dụi dụi mắt nhìn Lục Uyên nhặt cục đá lên"ha---" cô sáng mắt từng bước đi đến, chậm rãi nhận lấy hòn đá đó từ Lục Uyên"chúc mừng, con thành công rồi" Lục Uyên bật cười vui vẻ, xoa xoa đầu Dương La Kỳ, sau đó lại duỗi người đi qua cô mà bước xuống cầu thang : "được rồi, nghỉ ngơi thôi nào"Dương La Kỳ khựng lại một chút mà không đi theo, cô nhìn vào cục đá trên tay, chỉ là một cục đá bình thường, nhưng nó chứng minh cho sự tiến bộ của Dương La Kỳ!"

Bạch Diệc, tớ nhất định sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, để khi cậu trở về, tớ có thể đủ tư cách đứng bên cạnh cậu, có thể bảo vệ được cậu!"

Dương La Kỳ nói rõ từng chữ, ánh trăng sáng soi chiếu cho lời thề của côGió khuya thổi qua cái con người ấy, mái tóc đen tung bay trong gió, dáng vẻ của Dương La Kỳ nhìn thôi cũng đã thấy được sự kiên địnhLục Uyên chưa đi được mấy bước, vẫn còn nghe được lời của Dương La Kỳ, bà chỉ biết cười "con của Vi Hiên có khác, thực sự không thể xem thường" Châu Doãn đứng khoanh tay cười nói"ừm, con bé rất giỏi, rất giống Vi Hiên, chẳng qua tớ hy vọng vận mệnh sẽ không khắc khe với tình yêu của La Kỳ như Vi Hiên năm đó" Lục Uyên cười, nắm lấy tay Châu Doãn đi về phòng : "về thôi, tớ buồn ngủ rồi""ừ" bà khẽ cười, đan mười ngón cùng Lục Uyên bước vềThực sự mong Dương La Kỳ và Bạch Diệc sẽ không như Vi Hiên cùng Thương Dao năm đó, đến cuối vẫn không trọn vẹn được một chữ "thương"-------------------------------------------------------Tác giả : thi xong chưa mọi người?

Tui là tui thi xong rồi đó, có thời gian viết, hehehe!Tác giả : nhắc lần thứ N, đây chưa có ngược đâu!
 
[Bhtt] Nếu Ta Yêu Nhau Ở Mạt Thế
Chap 24 : sát thần và ác quỷ (1)


Sáng hôm nay, Bạch Diệc vẫn như thường lệ nằm trôi trên biển, dạo này y cứ lặn xuống biển liền sẽ không có con cá lớn nào dám mò đến gần, cho nên chỉ nằm trôi như thế này cũng không có cái gì đe dọa tới Bạch DiệcNgẩng đầu nhìn viên linh thạch hình trái tim trong tay mình, Bạch Diệc nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn bỏ vào miệng nuốt cái ực.

Dù không biết tại sao lúc trước lại không nỡ để mất thứ này, nhưng hiện tại Bạch Diệc cũng không quan tâm lắm, y cũng chẳng biết nó sao lại là hình trái tim, cũng không biết tại sao bản thân lại không nỡ nuốt, nghĩ mãi cũng không ra lý do, cuối cùng vẫn trực tiếp dùng để hấp thụNhìn mặt trời dần ló dạng, y vẫy vẫy tay dịch chuyển về chỗ dừng chânĐứng trên vách đá hông khô quần áo, lại nghe thấy Bạch Liên gọi từ phía xa"Tiểu Diệc, cũng đã hai tháng trôi qua rồi, có muốn đi làm cái gì thú vị không?"

"ở đây còn có gì thú vị sao?"

Bạch Diệc tò mò nhìn tỷBạch Liên lắc đầu, đi đến bên cạnh y, giãn cơ một chút : "không phải ở đây, chúng ta đi nơi khác chơi chút, ở đây lâu quá cũng phát chán rồi"Lúc trước khi xác sống nổ ra, Bạch Liên đã cùng Vi Dao Nguyệt đi đây đi đó, hoàn toàn không ở yên, hiện tại ở yên một chỗ đương nhiên không quen"vậy đi đâu?"

Tỷ cười nhẹ, đút tay vào túi mà nhìn mặt trời đã đối diện : "ừm, thành phố Y lại mở rộng diện tích rồi, ở ngay làng Hiêu gần chúng ta đó, có muốn đi phá chút không?"

Nghe tới thành phố Y, gân xanh trên tay Bạch Diệc rõ rệt nổi lên, chẳng qua mới được vài giây đã trở về bình thường"em không nghĩ chị hiện tại lại rất thích làm những chuyện như này, cơ mà em cũng thích" Bạch Diệc cười hí hí, đưa like với tỷ"ôi, hai chị em nhà này đúng là y đúc nhau mà" Vi Dao Nguyệt vừa đi tới vừa cười nói, bên cạnh còn có Viên đang đi theo, nó lại tiếp tục hành trình đi hái hoa bắt bướmBạch Diệc nhìn mấy bông hoa mình mới trồng lại giờ đã bị phá : ...Y lườm Viên, nó cảm nhận được cũng nhanh chóng trốn sau Vi Dao Nguyệt, Bạch Diệc thấy vậy cũng chỉ biết thở hắt ra, tự nhiên y cảm thấy khá thèm thịt sói"vậy giờ đi luôn hay sao đây?"

Bạch Liên nhìn hai người một chó lại không bình thường, bất lực hỏi"đi luôn cũng được, lâu lâu dãn cơn dãn khớp chút" Vi Dao Nguyệt cười nóiBạch Diệc gật gật đầu : "em đồng ý""vậy dọn dẹp lại chút rồi hẵn đi, để đồ ở đây lại bị con nào phá lại phiền"Hai người kia gật đầu Sau hai tháng, Academy Esper lại tiếp tục cho sinh viên kiểm tra tháng, lần này kiểm tra khó hơn một chút, đây xem như là kiểm tra lại những bài tập dành cho cái thành viên gia nhập HOPE"chị La Kỳ, đến giờ đi học rồi nè!"

Dương Tố Tố gõ gõ cửa phòngHôm nay cả đám được mấy người Hoắc Lâm cho nghỉ ngơi một bữa sau khi kiểm tra, lại thêm hôm qua dùng linh lực quá nhiều, Dương La Kỳ hiếm khi dậy trễ hiện tại cũng đã là người ra khỏi phòng trễ nhất trong cả bọnCô mở cửa ra, mang chiếc áo sơ mi trắng và quần đùi, mái tóc rối và đôi mắt đờ đãng mệt mỏi, xoa xoa gáy nhìn bọn họ, dáng vẻ có đôi chút lười biếng : "a, thật xin lỗi, các cậu đợi tớ chút!"

Cả bọn gật đầu, đợi sau khi Dương La Kỳ đóng cửa liền thở phào"tớ cảm giác trong lúc Diệc cẩu không có ở đây, chúng ta phải bảo hộ La Kỳ thật tốt, lỡ đâu lần sau là tên ất ơ nào gõ cửa phòng cậu ấy, cậu ấy vẫn trong dáng vẻ đó ra mở cửa thì sợ đối thủ của Diệc cẩu sẽ tăng lên gấp bội!"

Lục Nhiên xanh mặt nói"biết là cậu làm quá, nhưng cái này tớ đồng ý!"

Nam Hạ chấp tayDương Tố Tố cũng chấp tay, không ngừng cầu cho hai chị nhà mình hạnh phúc bên nhau"ây, chúng ta ra phòng khách đi, đứng đây cầu trời lạy địa hoài vậy mấy thím?"

Trịnh Trí bất lực nói"hôm nay không hẳn là dậy sớm như mấy bữa, nhưng chị vẫn thấy buồn ngủ quá chừng" Thịnh Thanh dựa bên vai Dương Tố Tố, mệt mỏi nói"hôm qua bị hành trong lúc kiểm tra đến sắp mặt luôn mà, không mệt thì chị thành siêu nhân rồi đó" Nam Hạ cười khanh khách nói"chị cảm thấy esper với superman thật ra cũng không khác nhau là mấy đâu" Thịnh Thanh nhún vaiHọ lại đợi một chút nữa, sau khi Dương La Kỳ đã ra ngoài với dáng vẻ chỉnh chu, cả bọn lại lê bước tới trườngHọc được một nửa lại thấy Hoắc Lâm ra hiệu cho họ ra ngoài, thế là năm người theo ánh mắt của các sinh viên khác mà ra ngoài theo"đi vệ sinh cũng phải đi đông thế hả?" một nữ sinh khó hiểu hỏi"ai mà biết đâu, đám đó kì lạ sẵn rồi, thôi kệ họ đi" bạn bên cạnh nhún vai nóiCho tới khi đến văn phòng, họ đã thấy Thương Dao ngồi sẵn trong đó, bà cười chào buổi sáng, cả đám cũng ngoan ngoãn đáp lại"dì Thương, dì gọi bọn con lên đây chi vậy ạ?"

Nam Hạ hỏiThương Dao ra hiệu mời họ ngồi, sau đó lại lấy thẻ nhiệm vụ đưa cho họ : "đây, lâu rồi không thấy các con làm nhiệm vụ, sẵn đây có một nhiệm vụ liên quan đến thành phố Y, đi tàn phá thử xem" Cả sáu người nghe xong liền đơ ra, Dương La Kỳ vội vàng hỏi lại : "ầy, dì ơi, dì vừa nói thành phố Y ấy ạ?!"

Bà gật đầuThịnh Thanh gãi gãi đầu, siêu tai tinh bản thân luôn muốn tìm đến giờ đã có cơ hội đến nơi nó đang hiện diện rồi, chẳng qua đột nhiên thế này có ổn không nhỉ?Thương Dao thở hắt ra, khoanh tay hướng bọn họ giải thích : "yên tâm đi, thành phố Y mới cho cải tạo lại ba cái làng, trong tình hình này, bọn họ càng đông dân nhiều đất chúng ta càng dễ thua, cho nên nhiệm vụ tháng này của mấy đứa là phá một trong ba cái làng đó, có thể tùy mấy đứa chọn lựa"Ồ, thì ra còn có chuyện thú vị như vậy à?"cái kia, vậy bao giờ đi thế dì?"

Lục Nhiên đưa tay lên hỏi"được thì chiều hôm nay đi luôn đi" Thương Dao cười, sau đó lại đứng dậy rời đi : "được rồi, quay về học đi, nhiệm vụ này mấy đứa có nhận thì chiều nay tập hợp ở cổng thành, dì đợi mấy đứa"Thật ra hôm nay cũng không có cái gì quá trú trọng, vì kiểm tra hai tháng một lần chính là diễn ra vào ngày hôm nay của tháng mười Nhìn phòng thực hành đã mở cửa, nhìn một mớ thử thách trên đường chạy đua trong phòng thực hành, các sinh viên bỗng đơ ngườiCòn nhóm Dương La Kỳ lại không phản ứng nhiều như vậy, mấy cái đu xà rồi băng qua hố gì đó so với tối hôm qua hình như còn nhẹ nhàng hơn"lần này kiểm tra không đến nỗi khó, các em chỉ cần trong thời gian quy định chạy hết các thử thách này trong năm phút, nếu có vấn đề gì quá lớn có thể dùng siêu năng lực hoặc gọi giúp đỡ với phòng điều khiển, tôi sẽ ngay lập tức hỗ trợ" Hoắc Lâm vô cảm nóiAi cũng gật đầuTrịnh Trí nhìn Hoắc Lâm, thầm cảm thán ban đầu bản thân tưởng hắn là người vô cùng nghiêm túc, nhưng ai dè đâu sau vẻ mặt nghiêm túc đó không có lúc nào bình thường nổi, bạn cùng dì Thương thực sự đều chung một loại biết diễn, hô hôThế là trong ánh mắt đầy nghi hoặc của những người khác, từng người trong nhóm Dương La Kỳ bắt đầu chạy từ vạch xuất phát chạy thẳng về đích trong một, hai phútNhảy qua hố, leo xà, chui xạp, đều được cả bọn chạy xong trong thời gian gan tấcCho đến khi người cuối cùng thi xong trong cả bọn là Dương La Kỳ đã bước trở lại phòng điều khiển, cả bọn mới cùng hí hí hố hố nói chuyện"há há há, cũng may có hai người chú Úc và thầy Hoắc cùng dì Châu, lần này thuận lợi quá chừng!"

Nam Hạ cười hưng phấn"ừm hứm!

Cứ như này chúng ta sẽ có tiến bộ nhanh chóng thôi!"

Dương Tố Tố đứng đó nhảy nhót vui vẻCó vài nữ sinh muốn tiến lên bên ba chàng thanh niên của nhóm, chẳng qua họ lại e ngại Dương La Kỳ, Thịnh Thanh cùng Dương Tố TốMấy nam sinh lại phải e ngại cái bộ mặt sát khí của Nam Hạ, Lục Nhiên và Trịnh Trí cùng Thịnh Thanh...

Ấy, họ hơi không hiểu, họ là nhìn cả ba người Dương La Kỳ, Dương Tố Tố với Thịnh Thanh, mấy thanh niên trong nhóm liếc họ là được rồi, vì cái gì đến cả Thịnh Thanh cũng đầy sát khí nhìn họ thế?Đặc biệt là mấy nam sinh đang để ý Dương Tố Tố, đều bị Thịnh Thanh nhìn đến lạnh sống lưng!Thịnh Thanh cau mày, dịch người gần Dương Tố Tố một, có thể che em khỏi tầm nhìn của đám con trai kia, chị sao có thể để báu vật của mình bị người khác dòm ngó được đây?"thầy Hoắc, bọn em hoàn thành rồi, có thể về trước không?"

Dương La Kỳ tiến tới bên ghế phòng điều khiển, nhìn Hoắc Lâm mà hỏi"cũng được, dù gì kết quả của các em rất tốt, có thể trở về nghỉ ngơi rồi" hắn gật đầu, lại thầm xua xua tay, ý chỉ bọn họ mau về nghỉ ngơi để chiều có khởi hành thì có sức để điQuay trở lại bên phía ba con người đang ngồi bên vách đá nhìn đống đồ đã sắp xếp"ừm, em đói quá, không dịch chuyển được" Bạch Diệc nói, mặt chán nản nằm ườn trên đất"chị cũng vậy" Bạch Liên nằm cạnh y, tay đặt trên bụng đầy mệt mỏi"trời ạ, hai người nằm tới chiều cũng no hơn được miếng nào đâu?

Hồi sáng hăn hái lắm cơ mà, giờ làm gì như hai cái xác chết trôi vậy?

Qua đây ăn salad trộn đi, món cuối cùng bọn mình có rồi đó, còn đồ ăn vặt không à, chiều nay có đi phá thì sẵn tiện thu thập chút đồ ăn về đi" Vi Dao Nguyệt lấy ghế xếp ra ngồi, thong thả ăn saladBạch Liên vươn vai, kéo Bạch Diệc vẫn đang nằm dưới đất sang : "ăn đi, không ăn lát đói, đói thì khỏi đánh, đánh không được khỏi ăn, không ăn lại đói" "chị à, ý tốt của chị em nhận, nhưng đừng có kéo lê em trên đất thế chứ, đất cát không đó!"

Bạch Diệc ngồi dậy, phủi đất trên người, bĩu môi nhìn tỷ đầy bất mãn"ừm, nói mới nhớ, làng mới của thành phố Y xây có khi lại có vài đồ tốt, quần áo chẳng hạn?

Mấy nay lê thê lết thết quá, tới đó hốt nhiều chút" Bạch Liên nhìn quần áo của cả bọn hiện đã lấm lem, vừa bỏ salad vào miệng vừa nóiThế là cứ nhai nhai rồi nói chuyện, đợi đến chiều họ mới bắt đầu đi, vì bận ngủ trưa thôi, không phải do chuyện chính sự gì đâu(Tác giả : nói thẳng ra là do lười đó bà con)Chiều tới, gió thổi mát qua mái tóc của Dương Tố Tố đang thò đầu ra khỏi cửa sổ"không nghĩ lần này vẫn là chúng ta đi riêng, dì Thương hoàn toàn không sợ chúng ta gặp chuyện luôn ý" em dựa bên cửa sổ mà nói, còn có chút buồn ngủ mà ngáp một cáiCả bọn nhớ lại lúc còn đứng trước cổng thành phốThương Dao cười cười, đưa chìa khóa cho Trịnh Trí : "đây, lái xe cẩn thận nhé""ụa, dì định để bọn con đi thôi ạ?!"

Nam Hạ há hốc nói"thông cảm chút nha, bên này thiếu nhân lực quá, vả lại nếu mấy đứa gặp nguy hiểm gì chỉ cần nhấn nút đỏ trên bộ đàm là được, bảo đảm chỉ mười phút thôi là viện binh tới ngay" Thương Dao cười cười, vô tư vỗ vai Dương La Kỳ : "chúc may mắn"Cũng không thể nói là quá xa xôi, chỉ qua hai ngày rưỡi họ đã tới nơi.

Ăn rồi ngủ trên xe mãi cũng khiến cả bọn chán nản, cũng may đã đến được nơi cần đến rồi, chẳng qua còn chưa đụng cái bánh xe được vào tường bao quanh làng đã bị cảnh vệ cầm súng chỉa vào"ừm, có nên lấy súng chỉa lại không?"

Dương Tố Tố có chút ngứa tay "thôi, nhịn chút đi em, vào dạo chút rồi hẳn phá" Lục Nhiên bên cạnh bất lực nóiVà bằng một cách nào đó, họ đã được ngồi uống trà với cảnh vệ"cho nên mấy người thực sự chỉ là nhà du hành không có siêu năng lực thôi đúng không?" cảnh vệ hỏi lại lần thứ n"vâng, chúng tôi không phải là người có siêu năng lực, cũng không nghĩ sẽ có đông người ở đây như vậy, ban đầu chỉ tính vào đây tham quan thôi, thành thật xin lỗi!

Chẳng qua có thể cho bọn tôi ở lại đây vài hôm được không?"

Dương La Kỳ nghiêm túc cúi người, chân thành xin lỗiTên cảnh vệ đó hừ lạnh : "các người điên à?

Ở đây đồ ăn đã không đủ rồi, mấy thứ không biết chui từ đâu ra lại còn vô dụng không phải siêu năng lực gia như mấy người giữ lại để làm cái mẹ gì?!"

Lục Nhiên vỗ vai Nam Hạ đang run rẩy, nhỏ giọng nhắc nhở : "không sao, đừng có lo, lát nữa ổn thỏa rồi hẳn đánh""được rồi, các người thông qua kiểm tra cũng không có gì đáng lo ngại, vậy có thể giữ lại cũng được, nhưng đừng có mưu đồ gì đấy!" một cảnh vệ mặc đồ trong cao cấp hơn ngồi gần đó nóiHắn từ nãy đến giờ cái gì cũng không mở miệng, chỉ lặng lẽ ngồi đó uống trà nghe cuộc thẩm vấn từ mấy người lạ này.

Chẳng qua hắn cũng không có ý gì tốt lành, cũng không định giữ người quá lâuThịnh Thanh gập người khẽ cảm ơnSau đó, họ được sắp xếp vào căn nhà nhỏ trong dãy nhà sập xệ với những chiếc giường và bàn ghế, ngoài ra chỉ có thêm một cái tủ, không hơn không kém cái gì nữa"ồ, giờ chúng ta nên làm gì đây?"

Trịnh Trí ngơ ngác hỏiLục Nhiên dùng ngón tay đã được dán bùa cường trán đục một lúc nhỏ phía sau căn phòng này, hướng mắt vào nhìn : "làm cái gì cũng được, trừ việc ở lại đây thôi""bên đó có gì đấy?"

Nam Hạ hỏi"có lẽ là cuộc bàn bạc gì đấy về thí nghiệm nào đó với con người cũng nên" Thịnh Thanh ngồi bên này cùng Dương Tố Tố uống trà đem theo, sớm đã dùng thiên nhãn quét qua một lượt tình hình ở gần đâyDương Tố Tố nghe vậy liền bĩu môi, cau mày nói : "vậy thì không thể để nó tồn tại được!"

"trước tiên đừng nói, chúng ta đi xem thử đã" Dương La Kỳ mở cửa, sải bước đi ra ngoàiCả đám liền đi theoChẳng qua họ là cùng nhau leo lên nóc nhà, đi bên dưới thế nào cũng bị bắt chuyện rồi hỏi này hỏi kia, họ thừa biết được cho phòng ở như này chính là vì muốn đem họ ra làm thí nghiệm luôn thôiCũng đừng hỏi vì sao họ biết, lúc còn đang bị thẩm vấn...Lúc được dẫn đi tham qua quanh đây, họ đã để ý tới một số người dân đeo xích sắt bị dẫn đi"cái kia, đại ca à, bên kia là phạm nhân à?"

Dương Tố Tố cười gượng hỏi"nhìn vào còn không biết sao?

Đó không phải phạm nhân thì là cái thứ gì nữa?" tên đó bất mãn trả lời, lại thiếu kiên nhẫn giục họ đi nhanh hơnDương La Kỳ xoay đầu nhìn Thịnh Thanh, chị chỉ lắc đầu : "cũng như chúng ta, là từ bên ngoài vào"Dương La Kỳ thở hắt ra, khẽ gật đầu.

Cô biết tại sao cả bọn được giữ lại rồi.

Ở cái làng này...

À không, nó na ná cái thị trấn hơn, nếu mà nói thì trấn của thành phố Y được khôi phục không chỉ đơn giản là mở rộng khu vực sống cho người dân, nó còn là dùng để nuôi dưỡng các esper nữa, cho nên Dương La Kỳ đoán rằng có một vài thí nghiệm liên quan tới con người ở đây sẽ không do người dân ở đây làm chuột bạch đâuViệc có một nơi để tránh khỏi xác sống như các khu vực của thành phố J hay thành phố S đều là thứ nhiều người để ý tới nhất, nhà du hành bên ngoài nào lại không muốn tiến vào thử?

Cho nên những thí nghiệm ở đây có khi sẽ có những con chuột bạch không hề lãng phí người dânMà người dân ở đây, hình như cũng không quá xa lạ chuyện đó, thậm chí còn có vài lời diễu cợt"chậc, mấy tên từ ngoài vào đúng là ngu ngốc, nơi tốt như ở đây sẽ dễ dàng thu nhận người sao?

Đợi bọn chúng thành chuột bạch hết chúng ta lại được chiêm ngưỡng quá trình hình thành của esper mới!" một tên ngồi trong quán nước, cười khà khà "ừa, chẳng qua ban nãy tôi thấy được thêm vài người mới, trong xinh xắn lắm, để thành vật thí nghiệm đúng là đáng tiếc" tên đối diện cười bất cần, nhún vai Hiện tại cả đám đều đang đứng trên nóc của một căn nhà trắng, Lục Nhiên lấy bùa chu nhãn ra dáng vào cái nóc nhà, ngay lập tức đã có thể nhìn thấy được cảnh vật bên trong, chẳng qua cũng không quá nhiềuTrong đó có xác người, có xác sống đang ăn xác người, xác người dần thành xác sống, cùng xác sống đi ăn xác người(Tác giả : đoạn này dễ đọc mà ha, có chút chữ hen, hé hé hé)"John!

Lần sau cho bọn nó ăn làm ơn để vào chuồng đi, chừng này dọn mệt chết đấy!" một tên mặc áo sơ mi trắng nói"rồi rồi biết rồi, mày càm ràm mãi thôi!"

John phì một tiếng"nghe nói lại có thêm người được đưa vào đây rồi đúng không?

Cấp trên ra lệnh dựng lại trấn này đúng là kế hay mà!" tên nọ cười khà khà"nghe đâu có vài ả xinh lắm, lát nữa chúng ta thử một chút rồi hẳn đưa bọn xác sống này!"

John cười khoái chí"đúng đúng, bọn xác sống này được hưởng lợi nhiều quá rồi, người sống nào cũng được thử qua, cấp trên vì muốn tạo ra loại esper đặc chủng mới mà đầu tư quá chừng!"

Nguyên Tân thở hắt ra, nhăn nhó nóiNghe được cuộc nói chuyện bên dưới, nhóm người đang ở trên nóc nhà cũng phải sôi máu"mẹ nó, còn có chuyện vô nhân đạo như để người và xác sống làm chuyện đó à?!"

Nam Hạ tức giận muốn khoang thủng nóc nhàLục Nhiên giữ cậu lại, bất lực thở hắt ra : "nghe qua mấy câu chuyện từ dì Thương về Bạch Tri rồi, hiện tại cũng không bất ngờ lắm""nhưng vẫn tức chết người được đó!"

Dương Tố Tố đang bị Thịnh Thanh giữ chặt vùng vẫy hung hăn hóa khủng long gào thét"ây, được rồi, nói nhỏ chút, bên dưới nghe thì không hay đâu" Trịnh Trí bất lực nhìn mấy đứa nhóc nàyThịnh Thanh vừa giữ tay Dương Tố Tố, vừa quay sang nhìn Dương La Kỳ hỏi : "vậy chúng ta tiếp theo làm cái gì đây?"

"thuận theo họ trước đi, nhìn số lượng người sống còn lại ở trong căn phòng dưới này, có khi tối nay họ sẽ hành động, nếu không thì lại có thêm chút thời gian đi quan sát nơi này" Dương La Kỳ nhìn xác người bị che dưới nóc nhà, thở dàiQuả nhiên tối hôm đó, đồ ăn được đưa tới rất không bình thường, một người phụ nữ lớn tuổi gõ cửa phòng họ"xin chào!

Tôi là hàng xóm của các bạn, hy vọng có thể giúp đỡ nhau nhiều hơn.

Tôi biết mọi người mới đến chưa có việc làm, chưa có tiền ăn, vậy nên đặc biệt làm chút cháo trắng và bánh bao, chỉ có chừng này...

Mong mọi người đừng chê!" người phụ nữ nọ cườiDương La Kỳ lịch sự cúi đầu cảm ơn, nhận đồ ăn mang vào.

Đến khi đóng cửa lại, cả bọn liền quay quanh khay đồ ăn Dương La Kỳ đặt trên bàn, cả bọn cũng không có đói, ban nãy đã lấy bánh mì tự mang theo để ăn rồiTrịnh Trí dùng siêu năng lực cảm nhận một chút, khẽ lắc đầu : "có thuốc mê""ừm, lấy vài miếng vức đâu đó đi, sau đó kiếm chỗ nào được hẳn nằm" Dương La Kỳ cầm một cái chén sứ lên"được" Lục Nhiên gật đầuHọ làm theo lời của Dương La Kỳ, đợi cho tới khi cả đám nằm xung quanh bàn, Dương La Kỳ ném cái chén xuống đất, nhanh chóng nằm cùng mọi ngườiMột tiếng choang vang lên, những người mang đồng phục cảnh vệ xông vào, cùng với đó còn có một người mang áo sơ mi đen quần tây thong thả bước vào : "bắt hết đi"Cảnh vệ đều ngoan ngoãn chạy lại vát hết cả bọn lên xe rời điChiếc xe bắt đầu khởi động, cảm nhận được sự run lắc, Dương La Kỳ mở hé mắt, quan sát xung quanh, đều là người mang đồ cảnh vệ, lại có một người đàn ông mang áo sơ mi đen đang tĩnh lặng ngồi bên ghếCho tới khi cả bọn bị hất nước cho tỉnh, đã thấy bản thân ngồi trên ghế bị trói "đây, đây là đâu?"

Dương Tố Tố run rẩy hỏi"chà, quên giới thiệu cho mọi người nơi này, đây là phòng thí nghiệm của làng số ba, thuộc sở hữu của thành phố Y" tên nam nhân sơ mi đen ban nãy đứng đối diện họ, cười nhã nhặnXung quanh không có cái gì, hoàn toàn là một căn phòng trống, chỉ có mấy cái ghế bị trói cùng bọn họ và một người đàn ông đứng đối diện"chúng tôi sao lại ở đây?!"

Lục Nhiên lo lắng nhìn hắn"ừm, xin lỗi đã không thông báo trước, chúng tôi không nhận người ngoài, trừ phi là lệnh của cấp trên.

Cho nên mọi người thứ lỗi, tôi không thể để mọi người sống được" hắn nhẹ nhàng giải thíchDương La Kỳ xanh mặt, giọng có chút run rẩy nhìn hắn : "anh, anh là ai, sao lại bắt chúng tôi chứ!"

"tôi là Mao Bất Phàm, đội trưởng cấp cao của cẩm vệ quân, hiện đang phụ trách làng số ba" Mao Bất Phầm cười ôn hòa, đưa tay lên tự giới thiệu bản thânỒ, ra là một ông lớn.

Cả đám lén liếc nhìn nhau"Mao, Mai đại ca à, chúng tôi không thù với các anh!

Cái kia về việc ở lại đây, chúng tôi nghĩ chúng tôi nên rời đi, sẽ không làm phiền các anh nữa, có thể thả bọn tôi đi được không?"

Thịnh Thanh nước mắt lưng tròng nhìn hắnTrịnh Trí và Nam Hạ phải âm thầm đưa like cho mấy người này, thực sự khá giống đang đi xem mấy cuộc thi diễn xuất của trường đại học nghệ thuật"thả thì không được, nhưng cô bạn này, nếu muốn có thể đi theo tôi, chỉ cần làm việc buổi tối, còn lại đều có thể được hưởng đặc quyền từ thân phận tình nhân của Mao đội trưởng tôi đây, thế nào?" hắn nhìn Thịnh Thanh, cười nhẹ nhàng, Mao Bất Phàm thật ra đã nhìn trúng Thịnh Thanh từ lúc họ vào đây rồi, cảnh vệ quân cấp cao ngồi ở phòng thẩm vấn lúc đang tra hỏi mấy người phương xa chính là Mao Bất Phàm, mắt hắn đảo quanh lại để ý tới Thịnh ThanhChị rất chuẩn gu Mao Bất Phàm, cao ráo xinh đẹp lại an tĩnh, hai cô gái bên cạnh một người quá năng nổ, người còn lại trông quá mưu mẹo, hắn thích đóa hoa trắng hơn"cái kia, chắc là không được đâu" Thịnh Thanh cười gượng, liếc mắt nhìn sang Dương Tố Tố đang nổi gân xanh"hửm?

Tại sao?"

Mao Bất Phàm khẽ cười, nhướn mày hỏiBùm một tiếng, khói bay mịt mù cả căn phòng"vì anh không xứng chứ sao!"

Dương Tố Tố bật cười"khụ khụ khụ!

Cái gì thế này?!"

Mao Bất Phàm ho sặc sụa, lướt mắt nhìn quanh"đề nghị kia của anh nghe cũng hay, chẳng qua tôi không có hứng thú, xin lỗi nhé" thanh âm của Thịnh Thanh vang lên, có vài tiếng cười xen lần trong đó, chị lại cười mỉm : "vả lại, cục vàng nhà tôi đang đứng đây, tôi không dám lớn mặt đâu!"

Tiếng cười ồ ạt vang lên, chui thẳng vào tai Mao Bất PhàmKhói bụi tan đi, có thể thấy được sàn nhà và tường đều bị thủng cùng nứt, mấy cái ghế sau tiếng nổ cũng gẫy nát, chỉ có mấy người đang đứng sau lớp khói đó là vẫn bình an vô sựDương La Kỳ cười nhẹ, lịch sự nhìn người trước mặt : "Mao đại ca, đi xem bói người ta bảo tôi sống rất lâu, hiện tại phải chết thế này e là không tốt, sai vận của tôi.

Cho nên lần này anh đừng giận chúng tôi nhé?"

Mao Bất Phàm ngây ra một lúc mới hiểu, tức giận nắm chặt tay, biến bản thân ngày càng to lớn : "lũ chuột đáng ghét, tụi mày rượu mời không uống muốn uống rượu phạt à?!" hắn gầm lên, lao tới tấn công cả bọnToàn thân hắn nổi đầy gân xanh, áo sơ mi ban đầu cũng rách làm đôi, quần còn rách đi ống quần, mắt hắn đỏ ngầu, cơ bắp trên người nhìn có vẻ rất rắn chắcTrịnh Trí đứng gần hắn nhất thuận tay cản hắn lại, hai chân đứng rộng lấy thế vật ngã Mao Bất Phàm trong thân dạng người cơ bắp xuống đất, khiến hắn ngơ ngác"thôi thì mấy đứa đi trước đi, để tên này anh lo cho" Trịnh Trí quay sang những người khác nóiHọ đồng loạt gật đầu, tên esper cấp A kia tuy cấp cao, nhưng hắn đánh mãi Trịnh Trí cũng chẳng chết nổi, hơ hơHắn gầm lên, muốn đuổi theo lại bị Trịnh Trí gạt chân khiến hắn ngã "thằng chó!"

Mao Bất Phàm hét lên, túm lấy chân Trịnh Trí quăng điThầy bị quăng đập vào tường, xuýt xoa cho cái lưng của mình, lại thấy Mao Bất Phàm lao đến, thầy liền xoay người lấy đà chạy lên tường, nhảy ngược lại bám vào cổ hắn, bắt đầu bóp cổ hắnMao Bất Phàm dù to lớn nhưng vẫn bị Trính Trí xiết cổ đến khó thở, thầy học được vài chiêu từ Úc Dã và Hoắc Lâm, lại thêm lúc trước cũng là giáo viên thể dục, đương nhiên thể chất và kĩ thuật chiến đấu rất không tồiChạy được một đoạn, họ lại thấy cảnh vệ quân đang chạy về phía này"chính là bọn họ!

Mau bắt họ lại!" một trong những tên dẫn đầu chỉ thẳng vào đám năm người đang chạy kia"ờm, mạnh thì không mạnh, nhưng bọn chúng đông lắm đó!"

Lục Nhiên chảy mồ hôi hột nóiDương La Kỳ nhìn xung quanh, bọn họ hiện đang cách cái ngã ba tầm mười mét, có thể chạy đi rất xa"mau bỏ tay ra sau đầu!" bọn chúng chạy càng ngày càng gần, có tên hét to lênDương La Kỳ không hoảng, nhìn sang Thịnh Thanh hỏi : "chị Tiểu Thanh, cái chỗ phòng thì nghiệm ban sáng chúng ta thấy được là hướng nào?"

"bên trái" chị nói"được, vậy chúng ta chia ra, mọi người đều có bộ đàm rồi chứ?"

Dương La Kỳ hướng mắt sang mớ cảnh vệ đã sắp chạm được tới họCả đám ai cũng gật đầu, Dương La Kỳ liền quay người : "chạy!"

Một chữ này vang lên, cả đám liền cất bước chạy, cảnh vệ quân nhìn họ đang gần trước mặt hiện đã chạy xa cả đoạn, có một tên không thể kiềm được hét lên : "mẹ ơi!

Tốc độ đó kinh khủng quá đấy!"

Dương La Kỳ cùng Dương Tố Tố và Thịnh Thanh chạy bên trái, Nam Hạ và Lục Nhiên chạy sang phải"ấy, đội trưởng, chúng ta chạy hướng nào đây?" một tên gãi gãi đầu hỏi"chia một nửa!" hắn hét lên, dẫn một nửa đôi quân đang đứng ở đây dí theo ba cô gái kiaChẳng qua họ đều mất dấu cả rồi, lại phải tốn thời gian đi lục tìmDương Tố Tố ló đầu ra từ bức tường, đảo mắt quan sát một hồi : "ok, đi cả rồi, chúng ta cũng nhanh đi thôi!"

"được" Dương La Kỳ gật đầu, cùng em chạy theo Thịnh ThanhChị quay đầu, tò mò hỏi : "La Kỳ, sao lại đến phòng thí nghiệm?

Không phải nên đến phòng điều khiển sao?"

Mái tóc Dương La Kỳ bay ra sau, để lộ gương mặt vô cảm của cô : "ừm, em nghĩ phòng thí nghiệm sẽ có cái gì đó cần thiết cho chúng ta, muốn đi xem thử một chút"Đến trước một cánh cửa trắng, có treo bảng "library""cái này thực sự là phòng thí nghiệm?"

Dương Tố Tố nhìn lên, tràn đầy nghi ngơ quay đầu sang Thịnh ThanhChị gật đầu, bẻ khớp tay : "để đánh lạc hướng cả thôi, phòng thí nghiệm chính xác là ở đây rồi" Ở bên trong phòng, có hai tên đang ghi chép"Nguyên Tân, mày chuẩn bị đủ đồ chưa đấy?"

John bỏ sổ xuống, nhướn mày nhìn tên trước mặt"đương nhiên là đủ rồi, chúng ta dùng một chút rồi hẳn cho bọn xác sống" hắn cười đểu, vức sổ ghi chép lên bànChỉ là Nguyên Tân vừa dứt câu, cánh cửa đã bị đá văng ra"ôi chao, có cần phải mong nhớ chúng tôi từ sáng đến tối luôn không vậy?"

Thịnh Thanh xoa xoa khớp tay cười nóiNhìn được người tiến vào là ai, hai tên đó không khỏi há hốc, John chỉ vào cả ba : "cô, các cô làm sao lại ở đây!?"

"đi tham quan chứ sao, là các người bắt chúng tôi tới đây mà" Dương Tố Tố cười nói, lôi cây súng từ không gian ra, chỉa vào hai người đóNguyên Tân và John liền toát mồ hôi lạnh mà đứng yên, bọn hắn không ngờ mấy người này thế mà lại là esper!

Dương La Kỳ sải bước tiến đến bên mấy cái lòng.

Không nghĩ đi ngang qua hai tên kia lại bị túm cổ bắt làm con tin"mau hạ vũ khí xuống!

Nếu không tôi giết cô ta!"

Nguyên Tân cầm dao chỉa thẳng vào cổ Dương La KỳDương Tố Tố và Thịnh Thanh nhìn nhau, cùng nhún vai, súng cũng không hạChỉa dao vào cổ Dương La Kỳ, người duy nhất dám làm trực diện như vậy mà không bị đánh trước giờ chị và em cũng chỉ thấy có mỗi Bạch Diệc làm được Quả nhiên, rắc một tiếng, cánh tay của Nguyên Tân bị Dương La Kỳ giữ chặt, xương bên trong đã gãy ra, cô liếc mắt sang tên bên cạnh : "đại ca, muốn thử không?"

John liều mạng lắc đầu, kéo Nguyên Tân về bên mình, ngoan ngoãn quỳ dưới đất : "xin lỗi!

Là bọn tôi sai, làm ơn đừng đánh nữa!"

Thịnh Thanh vẫn không yên tâm, dùng siêu năng lực khiến hai tên này trở nên nặng nề, khiến bọn hắn không thể di chuyểnDương La Kỳ xoa xoa cổ, tiến lại bên cái lòng, nhìn cô gái đang nằm thoi thóp trong đó, cô mím môi, những người khác bị nhốt bên cạnh đều đã không còn hơi thở, có người còn đang biến thành xác sống, chỉ có mỗi cô gái trong cái lòng đối diện này vẫn còn sống"chị ơi, chị ơi, chị giúp em với được không?" giọng cô gái nằm trong lòng thều thào vang lên, cô ấy nhìn Dương La Kỳ, dáng vẻ cầu xin cất tiếng"em còn chịu được không?"

Dương La Kỳ nhẹ giọng hỏiCô gái đó gật gật đầu, bấu chặt tay cố giữ tỉnh táo : "em chỉ mới bị tiêm thuốc mê, chưa bị đám xác sống động vào, hơn nữa em cũng là esper, có thể giúp được mọi người, cứu em được không?"

Dương La Kỳ không nói lời nào, quay đầu nhìn Thịnh Thanh, chị khẽ nhướn mày : "em không sợ à?"

Cô nhìn chị một lúc, chỉ khẽ lắc đầu : "chỉ là một cô gái thôi, hơn nữa dám vào đây, chị nghĩ em sợ cái gì?"

Chị khẽ thở dài, không dùng siêu năng lực lên hai tên này nữa.

Dương La Kỳ quay đầu, vô cảm nhìn bọn hắn : "chìa khóa đâu?"

"đây!

Đây!"

John vội vàng lấy chìa khóa từ trong túi ra đưa cho Dương La KỳLách cách mấy tiếng, cô đã mở khóa cho cái lòng của cô gái kia, nhẹ nhàng bế cô gái đó lên.

Ngay từ lúc ở trên nóc nhà khi ban sáng, Dương La Kỳ đã để ý tới cô gái này, trong đám người bị bắt, chỉ có cô gái này là phát ra linh lực, chẳng qua là vì tác dụng của thuốc mà linh lực của cô gái này quá yếu, chỉ có những esper hệ tinh thần như Dương La Kỳ hay các esper nào đó có kỹ năng quan sát hoặc rất mạnh thì mới để ý tớiThêm một đồng đội bớt một kẻ thù, không việc gì phải tàn sát thêm người nữa cả"em tên gì?"

"Lý Diêu An" Lý Diêu An mơ màng dựa vào lòng Dương La Kỳ, gắn gượng nói"ừm, nhớ rồi" Dương La Kỳ gật đầu, trực tiếp bế Lý Diêu An rời điThịnh Thanh và Dương Tố Tố không hỏi lý do, vì họ hiểu rõ những gì Dương La Kỳ làm đều sẽ không bao giờ là dư thừa"này, hai anh biết có đường nào đi đến phòng điều khiển mà kính đáo chút không?"

Thịnh Thanh quay đầu nhìn hai tên đang quỳ dưới đất"cửa, cửa bên kia, có một con đường khác dành riêng cho mấy người nghiên cứu như chúng tôi, không có cảnh vệ tuần tra!"

John run rẩy chỉ sang cánh cửa ở bên góc phòngDương Tố Tố hướng mắt nhìn qua, ồ lên một tiếng liền đánh ngất hai tên kia"đi thôi, anh Tiểu Trí có khi xong rồi" Thịnh Thanh đi đầu tiên, vừa mở cửa vừa nóiQuả nhiên, vừa ra tới hành lang riêng của mấy nhà nghiên cứu trong đây, đã thấy nắp cống rục rịchDương Tố Tố ngẩng đầu hét lên : "anh Tiểu Trí, là bọn em!"

Rầm một tiếng, Trịnh Trí nhảy từ lỗ thông hơi xuống, phủi phủi bụi trên người, lại chỉnh tóc tai một chút mới quay sang cười nói : "chu cha, mấy đứa còn đi nhanh hơn anh nữa...

Ể, ai đây?"

"một esper, tình cờ cứu được" Dương La Kỳ nói, thuận tiện đưa Lý Tiểu An sang cho Trịnh Trí : "anh chữa trị cho cô ấy một chút""ể, em đừng nói là phải đem theo cô gái này nhá?

Rồi lát đánh nhau kiểu gì?" thầy ngơ ngác nhận lấy cô gái nhỏ từ Dương La Kỳ"đúng rồi á chị, chẳng lẽ lấy keo dán cô ấy lên người hả?

Vậy lát đánh đấm có bất tiện không chị ơi?"

Dương Tố Tố lắc lắc tay cô, đầy tò mò hỏi liên tụcDương La Kỳ bất lực, ngẩng đầu sang Thịnh Thanh, chị cũng hiểu ý mà bất lực kéo em lại nói : "không gian của em bỏ cả người vào được mà không phải sao?

"ờ hen" em hiểu ra, liền đợi Trịnh Trí chữa trị xong cho Lý Tiểu An liền nhét cô nàng vào không gian, sau đó lại nhảy nhót đi cùng mọi người : "go go go!

Đi thui!"

Cả đám vừa đi vừa trò chuyện, Dương Tố Tố cười hì hì nói : "anh Tiểu Trí, tên Mao Bất Phàm kia thế nào?"

"không yếu, nhưng tốc độ không chơi lại anh, không khó để xử lý" thầy cười đắc ý"anh thì đỉnh rồi, like like like!"

Thịnh Thanh cười khẩy liếc mắt nhìn anh

Trịnh Trí nghe ra cái gì không đúng, hừ lạnh huýt vai chị : "được lắm, nhóc con xem thường anh à?"

"thôi thôi, tha em!" chị cười cười núp sau lưng Dương Tố TốDương La Kỳ vốn đang đi bình thường, lại bị cả bọn kéo vào cùng chạy bật nhảy, làm cô bất lực hết sức"hú hú hú!

Đi nhanh nào!"

Họ thuận lợi đi đến cuối hành lang, vừa mở cửa đã thấy cảnh vệ đi ngang qua, may là chỉ mới mở cửa hé một chút, nếu không đi toang cả đám"thì ra là ở đây..." một tên giữ cánh cửa lại không để nó đóng, thò đầu vàoDương Tố Tố lập tức lấy dao định chặt xuống : "ấy ấy ấy!

Em định tàn sát đồng đội hả!"

Dương Tố Tố : ?Trịnh Trí : ?Thịnh Thanh : ...Dương La Kỳ đỡ trán bất lực, mở cánh cửa ra : "hai cậu cải trang tốt đó" Cảnh cửa hành lang lại được đóng lại sau khi hai người đó vào"cũng để tránh phiền phức mà, phòng lưu trữ có nhiều lính gác lắm!"

Nam Hạ cười nói"ồ, kể nghe chơi coi!"

Trịnh Trí tò mò huýt vai cậuMột tiếng trướcNam Hạ chạy không ngừng nghỉ, vừa chạy vừa nắm vai Lục Nhiên lắc tới lắc lui : "thánh thần ơi!

Lục Nhiên ơi!

Chúng ta phải chạy đi đâu đây!"

"kia!

Bên kia!

Chúng ta vào phòng tạp vụ đã!"

Lục Nhiên kéo tay Nam Hạ rẽ hướngNhìn bên ngoài cảnh vệ chạy đi kiếm người, Lục Nhiên đóng cửa lại, thở hắt ra : "ai ui, đánh thì cũng được, nhưng họ đông quá, đánh sẽ phiền phức lắm cho xem!"

"ờm, tớ thấy cái này sài được nè" Nam Hạ nhìn quần áo treo trên sạp, kéo kéo áo Lục NhiênThế là hai người thuận lợi đi tới phòng lưu trữ "nè, phòng lưu trữ thực sự là ở đây hả?" nhìn tấm bảng trêu trên cửa, Nam Hạ khó hiểu nhìn người bên cạnh"ừa, theo chỉ dẫn của chị Tiểu Thanh thì là vậy" Lục Nhiên nhún vai"này!

Hai cậu kia, đang làm gì đấy?!" một cảnh vệ hậm hừ tiến đến"ồ, anh bạn, chúng tôi đang kiếm người, anh không mau đi tìm người để đội trưởng nổi giận rất không tốt mà, không phải sao?"

Lục Nhiên cười nóiTên đó hừ lạnh một cái, lườm hai người một lúc mới rời đi : "đừng có trộm cấp cái gì đấy!"

Đợi người đó rời đi hẳn, Lục Nhiên dán bùa vào khóa cửa, đây là bùa hỏa, nhờ nó mà ổ khóa chảy ra, sau đó Lục Nhiên và Nam Hạ lục tìm giấy tờ trong đây, thuốc thang rồi này này kia kia, đủ thứ đồ"và mấy đứa đoán xem, tớ kiếm được cái gì?"

Nam Hạ cười khà khà vẫy vẫy cái lọ trước mặt"oa, cái này là gì?"

Dương Tố Tố tò mò lắc lắc tay Nam HạCậu cười khẩy, chống hông nói : "đây là thuốc mê cấp độ siêu cấp, mười bình này đủ cho cả thành phố ngất đó!"

"dù thế nào đi nữa thì tàn sát quá nhiều người cũng không tốt, phải không?"

Lục Nhiên cười, cùng những người khác nhìn Dương La KỳAnh và họ hiểu tâm lý của Dương La Kỳ, cô thích cứu hơn là giết ngườiTrong phòng điều khiển, máy tổng của thành phố này đang bắt đầu chạy"chắc mười phút nữa là có thể nổ rồi" Lâm Tĩnh khẽ nóiNgười đàn ông gật đầu, vươn vai đứng dậy khỏi ghế : "chuẩn bị thôi, đám người kia sắp tới rồi"Rầm!

Cánh cửa sắt bật mở"rất vui vì các vị chịu lặn lội đường xá xa xôi mà tới đây, chẳng qua nơi này cũng không giữ lại được nữa, xin lỗi nhé" Lục Nguyên khẽ cười"ba?" thanh âm của Lục Nhiên chần chừ một lúc lại vang lênKhói bụi tan đi, hai bên nhìn rõ nhau, Lâm Tĩnh khẽ thở dài : "đúng là không thể ngờ tới, người đến thế mà lại là con, Tiểu Nhiên""mẹ?

Hai người..."

Lục Nhiên làm rơi tấm bùa trên tay, lấp bấp nhìn ba và mẹ của bản thân đang đứng trước mặtNam Hạ đứng bên cạnh không khỏi há hốc, thầm nắm lấy áo anh : "nè, cậu ổn không?"

Lục Nhiên trầm mặtDương La Kỳ khẽ nhíu mày : "rất xin lỗi vì dán đoạn, nhưng thứ đó sẽ nổ, đúng không?" cô nhìn vào màn hình lớn đang hiện "loading" "phải, các người có thể rời đi ngay bây giờ nếu muốn, dù gì nơi này cũng sắp không còn gì nữa rồi" Lục Nguyên điềm tĩnh cất giọng"vậy người dân ở đây thì sao?"

Lục Nhiên nhíu mày"các con tới đây không phải cũng là vì tiêu diệt những người ở đây sao?

Xem như ta giúp con, về đi, trước khi nó nổ, mười phút chắc là đủ cho các con rồi" Lục Nguyên bình thản, tựa hồ những chuyện kinh hoàng tiếp theo sẽ không liên quan gì đến lãoLục Nhiên nắm chặt tay, run rẩy nhìn ba mình : "ba, ba từng dạy con rằng mỗi người một cuộc sống, đừng tự ý quyết định thay ai, nhưng giờ thì sao ạ?

Việc hiện tại ba và mẹ đang thực hiện chẳng phải là cướp đi sinh mệnh một người sao?"

"vậy hiện tại còn có thể làm thế nào?

Đừng ngây thơ nữa, con không phải chưa từng giết người, Lục Nhiên" Lục Nguyên trầm giọng nhắc nhởAnh nghiến răng, không trả lời, Lục Nhiên luôn có nổi sợ với ba mình, vì vậy anh không đủ dũng khí để tiếp tục phản bác.

Bỗng nhiên đôi tay bên cạnh nắm chặt lấy anh, Nam Hạ lo lắng lên tiếng : "nhưng Lục Nhiên chưa từng động vào người vô tội!

Ở cái trấn này chẳng phải còn có người già và trẻ con sao?

Họ rõ ràng vô tội, lại chỉ vì thương con thương cháu, theo cha theo mẹ mà tới mấy nơi nguy hiểm chết người này.

Giết họ chẳng phải là tội lỗi lớn nhất sao ạ?!"

Lục Nhiên ngơ ngác quay đầu nhìn cậu, càng nắm chặt tay Nam Hạ hơn, mím môiLâm Tĩnh nhìn cậu con trai của mình, chỉ khẽ thở dài : "được, vậy cố ngăn chặn thứ này lại đi, chúc may mắn"Thời khắc này bỗng nhiên bà nghĩ, con trai của bà có lẽ không bao giờ có bạn gái đâu.

Ừm, cũng được, hy vọng Lục Nhiên không hối hận là đượcNgay lúc này, cảnh vệ quân xông vào, Mao Bất Phàm cũng có mặt ở đây, người hắn đều là máu, chẳng qua hắn lì lợm chưa chịu thuaTrịnh Trí nhìn Mao Bất Phàm trong bất lực, không giết người, người giết mình, haiz"Mao đội trưởng, mọi việc nhờ cậu" Lâm Tĩnh mở cổng không gian, cùng Lục Nguyên rời điMột tiếng nổ vang lên, cuộc rượt đuổi trên nóc nhà đang diễn ra, Trịnh Trí và Mao Bất Phàm giao chiến trên nóc nhàLục Nhiên và Nam Hạ bắt đầu cố gắng điều chỉnh lại máy tổng đã chạy được 15%Thịnh Thanh cùng Dương Tố Tố giao chiến trực tiếp với cảnh vệ, Dương La Kỳ nhận lấy súng từ em, bắt đầu bắnThật ra thì sát thần và ác quỷ cũng không khác nhau là mấy, chẳng qua sát thần không thích động vào người bình thường hoặc vô tội.

Dương La Kỳ cầm súng lên nghĩMà dù sao thì, đêm nay Dương La Kỳ cũng không muốn làm thánh nhân gì đó cứu người nữa, hiện tại không phải cô và mọi người cùng sống, vậy thì thành phố Y cũng đừng hòng yên ổn!Tiếng hét dữ dội vang lên, máu văng khắp nơiTrịnh Trí nhìn Mao Bất Phàm, xì một tiếng : "nè, anh cũng lớn rồi, có cần phải dai nhách vậy không?"

Hắn gầm gừm gân xanh trên người đều nổi lên : "tất cả là tại mày!

Nếu không phải bọn mày xuất hiện ở đây, mọi chuyện đã không đến nước này!"

Thầy nghe vậy liền có chút sôi màu, trực tiếp lao lên đấm vào bụng hắn, nghiến răng ngẩng đầu : "mẹ nó, đằng nào bọn mày chẳng giết người!"

Mấy năm nay vì làm giáo viên, Trịnh Trí một lời cũng chưa từng dám tục tĩu, nhưng bây giờ thầy cũng không phải giáo viên nữa, mà tên đối diện này cũng chẳng phải người đường hoàng, sự tôn trọng dành cho hắn đến đây là kết thúc!Mao Bất Phàm bị đấm phải lùi ra sau, đau đớn ôm bụng, sau đó lại lao lên, nắm lấy chân Trịnh Trí quăng đi, khiến thầy đập vào nóc của căn nhà nhỏ, Mao Bất Phàm đè lên người thầy, đấm vào mặt Trịnh Trí liên tục : "chết đi!"

Nhìn máy tổng đã chạy được 30%, Nam Hạ căng thẳn ôm đầu : "aaaaa!

Cái này rốt cuộc phải làm sao đây!

Bộ nhớ của cái máy này khóa rồi!"

Lục Nhiên bên cạnh nhìn màn hình vẫn đang hiển thị ánh sáng xanh, anh cắn môi cố nghĩ mật mã : "có lẽ là mật mã đặc thù của thành phố Y, chắc là ở phòng lưu trữ có""vậy giờ đi kịp không?"

Dương La Kỳ vừa nhắm bắn vừa cất giọng hỏi, cô không bắn chết người, cùng lắm chỉ bắn tay chân người ta.

Dũng khí tự tay giết người...

Ầy, cô không có"cậu muốn đi hả?

Nguy hiểm lắm đó!"

Nam Hạ kinh hãi nhìn Dương La Kỳ, vội vàng xua xua tayMáy tổng lại phát ra âm thanh rè rè, khiến Nam Hạ và Lục Nhiên lại phải tiến hành phá bỏ tường lửaLúc trước cả hai đều theo chuyên ngành điện tử, thậm chí còn là sinh viên loại giỏi, Nam Hạ dù mang tiếng quậy phá trong trường, nhưng thầy cô đều phải công nhận sau này ra trường nếu Nam Hạ đi theo chuyên ngành máy tính điện tử, cậu sẽ cực kì thành công.

Vì thiên phú của cậu ở lĩnh vực máy tính, còn hơn hẳn hai người đứng đầu trường là Dương La Kỳ và Lục Nhiên, hơn cả giáo viên nữaCho nên hiện tại đối phó với máy tổng này, Nam Hạ chỉ gặp khó khăn ở bộ nhớ của nó, bộ nhớ được tường lửa bảo vệ nghiêm ngặc, không có mật mã sẽ không thể mở bộ nhớMà hiện tại Nam Hạ và Lục Nhiên đã xâm nhập vào hệ điều hành của máy tổng rồi, nếu bây giờ rời đi, tường lửa sẽ tăng lên, tiến độ load máy cũng sẽ nhanh lên, vì vậy cậu và anh không thể rời khỏi máy tổng ngay lúc này, nếu không lại không có ai điều chỉnh được máyDương La Kỳ nạp đạn cho súng, hít sâu : "dù sao tớ cũng không giúp được mọi người bao nhiêu, đến cả chiến đấu cũng là đứng sau mọi người, tớ không muốn bản thân vô dụng như thế"Thịnh Thanh và Dương Tố Tố đang chiến đấu cũng phải đột nhiên khựng lại, mặc dù rất nhanh họ lại tiếp tục vào thế chiến đấu, chẳng qua mặt chẳng còn thoải mái nữa"chị họ, chị sai rồi" Dương Tố Tố khẽ mím môi, tay nắm chặt súng mà nóiDương La Kỳ ngẩng đầu, tròn mắt nhìn em.

Dương Tố Tố lại xoay người dùng chân kẹp chặt đầu một tên cảnh vệ rồi vật hắn xuống, quay đầu kiên định nhìn cô : "nếu không có chị, em đã chết từ lâu rồi!"

Thịnh Thanh gạt chân tên cảnh vệ, lại nắm lấy chân tên bên cạnh mà ném vào tên sau lưng, chị cũng cất giọng : "chị đồng ý, nếu không có em, có những chuyện nguy hiểm chúng ta sẽ không tránh được, có thể hiện tại sẽ không còn sống để đứng đây cùng chiến đấu nữa"Nam Hạ bên này nhấn phím liên tục, cậu còn không có thời gian quay đầu, nhưng cậu vẫn cố gắng nói lớn : "Dương La Kỳ, tin tớ đi!

Nếu không có cậu, tớ sớm đã là cái xác khô rồi!"

Dương La Kỳ ngẩng người, nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần, ôm súng mà chạy.

Thịnh Thanh cùng Dương Tố Tố lập tức dọn đường cho cô, cảnh vệ muốn tấn công đều bị họ nhanh chóng giải quyết.

Cô né súng của tên trước mặt, chống tay xuống đất bậc chân sau lên đá thẳng vào cằm tên cảnh vệ sau lưng xong lại nhộn nhào qua háng tên đối diệnKhông ngờ cô lại bị đá một cái văng ra ngoài, Dương La Kỳ cũng nhân cơ hội đó chạy điTên cảnh vệ vừa đá vào lưng Dương La Kỳ còn muốn chạy lại tấn công, chẳng qua chưa được mấy bước đã bị bắn xuyên qua đầuDương Tố Tố nạp đạn, bực bội càng quét, tàn sát đám cảnh vệChị họ của Dương Tố Tố không giết người, nhưng em thì có!Thịnh Thanh nhìn số lượng cảnh vệ vẫn đông như vậy, lại cảm nhận siêu năng lực của mình đang ngày càng không ổn, chị nghiến răng, không dùng siêu năng lực nữa, trực tiếp cầm hai con dao mà đồ sátTiếng súng nổ cứ vang lên, dao kiếm giao tranhLưng của Thịnh Thanh đã có vài đường máu sâu rõ rệt, chị biết bản thân đang không ổn, nhưng cũng không thể ngay lập tức dùng hết siêu năng lực, nếu không lát nữa có chuyện gì thì nguy to!Dương Tố Tố thấy chị bị thương, em câm hận mà cầm hẳn hai cây súng chiến đấuKhông nghĩ lại có tên cảnh vệ bắn súng vào hai người đang điều chỉnh máy tổng kia, khiến chân Nam Hạ rỉ máu, Lục Nhiên sững sốt, tức giận dùng bùa sát thương giết chết hắn.

Anh lại xé áo mình ra mà băng bó lại cho cậu, Nam Hạ nhịn đau, thấy vết thương không còn rỉ máu lại tiếp tục cầm cự máy tổngLục Nhiên ngay sau đó dựng bùa phòng vệ cho máy tổng và hai người, nếu máy tổng hư hỏng gì, ngay lập tức sẽ có một vụ nổ xảy ra, hơn nữa trong lúc này anh và cậu sẽ dễ bị bắn lénTiếng lách cách cứ vang lên, Lục Nhiên cùng Nam Hạ vâbx đang cố giữ hệ điều hành của máyTiến độ máy tổng đã là 85%Bên này Dương La Kỳ chạy được tới phòng lưu trữ, không nghĩ lại có máy con xác sống thoát ra từ phòng thí nghiệm đã mò tới đây, khiến cô phải vát súng ra bắn liên hồiCô xông vào phòng điều khiển, nhìn mấy cái rương được sắp xếp gọn gàng mà đau đầu, nhiều rương thế này tìm kiểu gì trời?!Một con xác sống bỗng nhiên nhào tới đè Dương La Kỳ xuống đất, cô kinh hãi dùng súng giữ chặt tay nó lại, một màn giằn co đang diễn raDương La Kỳ dùng chân kẹp lấy eo xác sống, bậc người ngồi dậy khiến xác sống phải khụy gối lên, ngay lúc đó cô bắn vào đầu xác sốngThấy nó không còn động tĩnh, Dương La Kỳ thở phào, lập tức đóng cửa phòng lưu trữ lạiCô bắt đầu suy nghĩ, thứ quan trọng như mật khẩu đặc thù của máy tổng nếu được cất giữ thì có nghĩa là nó sẽ thay đổi định kì, mà thứ quan trọng như vậy có lẽ chỉ có những người cấp bậc cao mới được biết, nếu vậy nơi cất giữ của nó sẽ ở nơi nào đó rất khó tìmCó khi nào giống phim, ở tủ sách có mật thất gì không nhỉ?Không, Dương La Kỳ không nghĩ vậy, cô nhìn lên trần nhà.

Nơi này kín kẽ, nhưng mọi người đều hiểu rõ điều đó, vì thế cho nên chỗ bí mật như vậy sẽ không nhiều người cất đồ, thứ nhất ngẩng đầu là có thể nhìn thấy, thứ hai là ai cũng thừa biết nó bí mật, cũng bởi vì quá nhiều người biết, sẽ không có mấy người giấu thứ quan trọng gì đó trên trần nhàNhưng vì tâm lý đó, cũng không ai tìm kiếm đồ trên trần nhà nữa.

Dương La Kỳ ngẩng đầu quan sát một lược, quả nhiên đã thấy có vùng sơn màu tối hơn một chút, cô đạp vào kệ sách rồi trèo lên, đứng vững trên tủ gỗ, lấy con dao cậy miếng ván tối màu này raVà cô không sai, bên trong có một cái hộp gỗ, Dương La Kỳ lấy dao cậy ổ khóa, lấy tờ giấy ghi mã số trên đóDương La Kỳ nhảy từ tủ sách sát tường sang tủ sách giữa phòng rồi lấy đà nhảy vào cánh cửa đang đóng, khiến nó bật mở đè lên mấy con xác sống, khiến chúng nó không thể tấn công cô, nhân lúc đó Dương La Kỳ lấy cây súng đang đeo trên lưng ra cầm chắc trên tay mà chạyKhông nghĩ giữa đường lại gặp phải tên cảnh vệ đang cầm súng chỉa vào mình, hắn không chần chừ gì mà liên tục bắn cô.

Dương La Kỳ vừa né đạn vừa mở cánh cửa phòng bên cạnh ra, trốn vào đó"hahaha!

Cậu trốn làm cái gì?

Chẳng phải gan lớn lắm sao?

Vậy mà lại trốn chui trốn nhũi như thế!

Cậu đúng là cái thứ cản trở, Dương La Kỳ!"

Nghe thấy tên mình, cô không tài nào tin được mà sững người, tay đặt trên cánh cửa khẽ run : "cậu sao lại biết tôi?"

"Dương La Kỳ, người rời khỏi trường với mục đích cao cả chẳng phải cậu sao?

Cậu rời đi, bỏ mặt những học viên bình thường như chúng tôi!

Số esper trong số những học viên còn lại rất ít, thậm chí số người có thể chống trả với xác sống còn ít hơn!

Những người được gọi là đại diện cho chính phủ đã đến, họ mang theo chúng tôi rời đi, lúc đó tôi đã nghĩ sẽ có một tương lai tươi sáng hơn cho tất cả mọi người..."

Cái mũ trên đầu của tên cảnh vệ rơi xuống, để lộ khuôn mặt quen thuộc...

Đây chẳng phải cậu bạn mất anh trai ở trường sao?"nhưng họ không phải trở thành vật thí nghiệm thì cũng trở thành cảnh vệ giống như tôi, chỉ có những esper trong trường mới được trọng dụng và được sinh sống như là cư dân của thành phố Y, thật không công bằng!

Rõ ràng chúng tôi cũng như cậu, là con người, nhưng cậu rời bỏ ngôi trường, cùng những người khác đi riêng trên con đường của cậu, cậu nhìn bản thân xem, so với những người như chúng tôi, cậu hiện tại rõ ràng sung sướng hơn nhiều!"

"nhưng cậu vẫn chưa thấy đủ, cậu đi tấn công nơi này, cậu khiến mọi thứ lại trở nên loạn lạc!

Cậu cho đó là giải thoát sao?

Không đời nào!

Vì cậu mà máy tổng đã kích hoạt cơ chế hủy diệt, vì cậu mà chúng tôi lại phải chết, vì cậu mà anh trai tôi đã mất!

Đồ độc ác!"

"cậu là..."

Dương La Kỳ muốn nói lại thôi, lúc trước ở trường trừ những người nổi tiếng hay em họ của cô là Dương Tố Tố ra, Dương La Kỳ biết mặt chứ không biết tên các bạn học khác"thậm chí đến cả tên của tôi cậu cũng không nhớ, đúng là thảm hại mà!" hắn cười đến phát run, chân đạp vào cửa mấy cái : "tôi biết cậu cần nhanh chóng trở về, nhưng nếu tôi ở đây, cậu về bằng cách nào đây?"

Dương La Kỳ nắm chặt tay nắm cửa, thận trọng cất tiếng : "vậy tôi phải làm gì, để cậu có thể thả tôi đi?"

Tên đó không đạp cửa nữa, hắn lùi ra vài bước, cười khẽ : "cậu mở cửa, bước ra đây đấu với tôi một trận đi, không súng không dao, cậu dám không?"

Không khí phút chốc yên lặng, Dương La Kỳ không biết nói gì, chỉ chậm rãi mở cửa ra, vứt súng ra ngoài trước rồi mới bước ra theo.

Cô mím môi : "trước tiên có thể cho tôi biết tên của cậu được không?"

Hắn không nói gì, ánh mắt nhìn Dương La Kỳ càng thêm sâu thẩm và đen kịch, hắn lao tới đè cô xuống đất, Dương La Kỳ nhanh tay chống đỡ cả hai tay của hắn, cô nhìn vào đôi mắt ấy dần bị xâm chiếm bởi màu đen, hoàn toàn sững sốt"biểu cảm của cậu là cái gì chứ?

Nếu chẳng phải vì cậu, tôi đã không thành ra thế này!

Thí nghiệm kết hợp giữa người và xác sống đúng là tai họa mà!"

Tên đó dùng lực càng lúc càng mạnh, như muốn bẻ gãy tay Dương La Kỳ, cô toát mồ hôi lạnh chống đỡ, cảm giác tay mình gần như gãy ra sau"đánh lại đi!

Dương La Kỳ!

Rõ ràng cậu đủ khả năng để làm vậy đấy!

Nhưng cậu hèn nhát, cậu không dám, cậu nghĩ không giết người, bản thân sẽ là người tốt sao?

Nực cười, cậu không tự tay giết người, nhưng người khác đều vì cậu mà chết, đều là vì cậu đấy!

Nếu lúc đó cậu ở lại, cùng chúng tôi chiến đấu, đã không có những chuyện này xảy ra!

Dương La Kỳ ơi Dương La Kỳ, thứ xác sống mà cậu dẫn đến, cái người esper cậu dẫn đến, đó là người của chính phủ!

Của thành phố Y!

Nhưng vì cậu gây ra xích mích với họ, họ liền chuyển mục tiêu lên chúng tôi!"

Áp lực hắn mang lại ngày càng lớn, Dương La Kỳ nghiến răng dùng chân đạp tên đó ra, nhân cơ hội lùi lại mà đứng dậy nhanh chóng"ha...

Hahaha!

Phải vậy chứ!

Mau tới đây, cho tôi xem thử thời gian qua cậu đã mạnh đến mức nào rồi!"

Dương La Kỳ mím môi nhìn hắn, tên đó lại nhào đến đấm vào mặt cô, khiến Dương La Kỳ sưng mặt rỉ máu, máu từ trong miệng cũng chảy ra.

Cô chống vào cái tường bên cạnh mà nén chịu đau, ngẩng đầu đi đến bên tên trước mặtMắt của hắn đã không thể thấy được lòng trắng là ở đâu nữa, thấy cô nhìn mình chằm chằm, tên đó lại tức giận đấm vào mặt cô : "đôi mắt này là do cậu mới trở nên như thế!

Cậu không có quyền ghê tởm nó!"

Bên má phải của Dương La Kỳ cũng sưng tấy cả lên, máu cô hộc ra cũng nhiều hơn, nhưng Dương La Kỳ vẫn ngẩng đầu mà đi đến bên cạnh hắnTên đó bắt đầu hoảng loạn, hắn tung cước đá vào mặt Dương La Kỳ, khiến cô văng vào cái tường bên cạnh, đến mức còn ngã khụy xuống.

Nhưng Dương La Kỳ vẫn chống tường đứng dậy, cố đi đến bên hắnHắn lùi lại, kinh hãi nhìn cô : "cậu, cậu muốn làm cái gì?!"

Dương La Kỳ ngẩng đầu, tay cô đưa lênSự sợ hãi trong lòng tên đó ngập tràng, hắn nhắm mắt lại chờ đón sự đau đớn, chẳng qua những gì hắn tưởng tượng không hề diễn ra, ngược lại còn là sự ấm áp đến từ Dương La KỳCô ôm chặt lấy hắn, tên đó lại hoảng hốt vùng vẫy : "nè, cậu làm cái gì vậy hả?

Cậu...!"

"xin lỗi, là do tôi mới khiến các cậu trở nên như vậy" "tôi có lỗi với cậu, có lỗi với anh của cậu, có lỗi với mọi người trong trường...

Tôi chưa từng nghĩ ân oán của bản thân sẽ luyên lụy đến người khác, ý định ban đầu khi rời trường của cậu cũng là muốn không ai vì tôi mà bị thương.

Nhưng tôi lại không nghĩ đến, sự hận thù của người khác đối với tôi lại đổ lên các cậu" Dương La Kỳ ôm chặt hắn, nhẹ nhàng nói, cô không biện hộ, chấp nhận lỗi lầm của mìnhTên đó lại muốn gào thét, nhưng ánh mắt của hắn lại để ý tới vết thương trên lưng của Dương La Kỳ, nó trông còn đáng sợ hơn rất nhiều so với những gì cảnh vệ khác chịu đựng, hắn cũng phát hiện ra những người khác mà Dương La Kỳ động tay đều chỉ bị thương bất tỉnh, còn cô lại bị bọn họ đánh đến nát người"anh trai của cậu, tôi có lỗi với anh ấy.

Nhưng tôi không biết tên cậu cũng như là anh của cậu, thực sự xin lỗi, mặc dù lời xin lỗi này của tôi cũng chẳng là cái gì cả" khóe mắt cô có chút đau nhức, cô chưa từng muốn có ai vì mình mà bị thương, nhưng điều đó cứ xả ra hết lần này đến lần khác

Hắn không vùng vẫy, không gào thét nữa, cánh tay lại nhẹ nhàng đặt trên tấm lưng đầy rẫy vết thương của Dương La Kỳ, chậm rãi nói : "tôi là Hồ Khinh, anh trai tôi là Hồ Minh"Dương La Kỳ ừ một tiếng, giọng điệu trở nên nghiêm trang : "Hồ Khinh, Hồ Minh...

Dương La Kỳ tôi, từ tận đấy lòng xin lỗi các cậu, thật lòng xin lỗi những người bạn vì tôi mà mất đi tương lai"Ngữ điệu ấy nghiêm trang, trân trọng lại vô cùng vững chắcHồ Khinh không biết từ khi nào nước mắt mình đã rơi, Dương La Kỳ cũng có thể cảm nhận được vai áo của mình đang dần ướt đẫmÁnh sáng từ người Hồ Khinh phát ra chói lóa, cơ thể bắt đầu tan rã, đôi mắt ấy dần trở lại sự trông veo như một cậu học sinh nên có, Hồ Khinh mỉm cười : "tôi chấp nhận lời xin lỗi của cậu, và tôi đoán anh tôi cũng vậy.

Dương La Kỳ, những bạn học khác còn sống, tôi nhờ cậu"Dương La Kỳ im lặng không nói, chỉ lặng lẽ gật đầu, cho đến khi Hồ Khinh hoàn toàn tan biến, cô nhặt lấy cây súng của hắn, giữ chặt, sau này cô sẽ dùng cây súng này, giải thoát cho những người giống như Hồ Khinh, mắc kẹt trong thân xác không phải của bản thân mìnhMấy con xác sống trên đường đều bị cô bắn chết cả, có một số cảnh vệ cũng đã bị cô hạ gục, đã đến bước này, nhắm mắt bắn đi, người hay xác sống, đều bắn cả đi!Chẳng qua, cô vẫn chỉ giết được mỗi xác sống, cảnh vệ bị cô bắn đều còn sống, Dương La Kỳ vẫn không có đủ dũng khí giết ngườiDương La Kỳ chạy đến phòng điều khiển bằng tốc độ nhanh nhất, cô thấy cảnh vệ đứng chắn cửa, lập tức nhảy lên đá vào mặt tên trước mặt, ngay lúc đó lao vào phòng điều khiển"chị!"

Dương Tố Tố đưa súng lên, bắn Dương La Kỳ ngay lập tức né đầu ra, viên đạn đó bắn lủng đầu một tên đang định cầm dao đâm cô.

Dương La Kỳ nhìn máy tổng đã là 95%, cô cố chạy đến với cái chân mỏi nhừDương La Kỳ lại không để ý đến ánh mắt mọi người nhìn mình, đây là cái loại ánh mắt kiểu như...

Dương La Kỳ xinh đẹp mà họ biết đâu rồi?

Ai mà tơi tả dữ zậy bây!Cô chạy đến đưa tờ giấy cho Lục Nhiên, thở hồng hộc : "mật, mật khẩu!"

Nhìn Dương La Kỳ thở không ra hơi, Lục Nhiên đỡ cô ngồi xuống, mở tờ giấy ra đọc cho Nam Hạ : "2052012, mật khẩu đó!"

Nam Hạ ngay lập tức nhập vào máy tổng, cùng Lục Nhiên giải phóng bộ nhớ cùng thiết lập lại hệ điều hành97%98%99%....Máy dừng lại rồi!

Ngay lúc này, Thịnh Thanh dùng siêu năng lực khiến lục phũ ngũ tạng của đám cảnh vệ nặng đến mức muốn trào ra ngoài, đám cảnh vệ ít ỏi còn lại đều bị Dương Tố Tố bắn chết hếtCảnh vệ cũng tiêu diệt xong rồi!

Chẳng qua việc dùng chiêu thức này sẽ khiến Thịnh Thanh trở nên vô lực, chị thở dốc mà ngã khụy, may có Dương Tố Tố đỡ lấy, nếu không Thịnh Thanh lại nằm bẹp dưới đất cũng nênLục Nhiên nhìn máy tổng đã trở về 0% và đang tiến hành loại bỏ cơ chế hủy diệt, anh vui mừng mà ngã khụy, lá bùa vì vậy cũng không còn tác dụng phòng vệ nữa.

Nam Hạ ngay lập tức đỡ anh lên, cười nói : "tớ bỗng nhiên hát hiện ra, mật khẩu này liên quan đến cậu, Lục Nhiên"Anh ngớ người, lại nhìn tờ giấy mật khẩu trên tay"sinh nhật của cậu, ngày 20 tháng 5 năm 2012, đó là mật khẩu mà, không phải sao?"

Nam Hạ cười xòaLục Nhiên lúc này mới hiểu, thì ra ba mẹ vẫn còn nhớ đến sinh nhật của anh, thậm chí còn dùng nó làm mật khẩu!

Loại mật khẩu này, trừ mấy người Lục Nhiên ra, chỉ còn có bố mẹ anh và dì Lục Uyên biết đến, vì vậy nó vừa kín lại vừa không kín, không ai nghĩ đến thứ quan trọng như mật khẩu máy hủy diệt lại là sinh nhật của một thằng nhóc như Lục Nhiên đâu!Anh cười khổ, Nam Hạ chậm rãi đan chặt mười ngón tay cùng Lục Nhiên, khẽ nói : "chú và dì vẫn còn thương cậu lắm!"

Lục Nhiên im lặng, chỉ cười mà gật đầu, trái tim đầy ấm áp, có Nam Hạ ở bên cạnh, thật tốtDương La Kỳ nhìn mọi việc đã xong, cô mệt mỏi dựa bên bên ghế mà thở hắt ra : "xong rồi, thật hên khi trong đám cảnh vệ không có ai là esper, nếu không chúng ta còn thảm hại đến mức nào được nhỉ?"

Không ai trả lời, bọn họ cùng nhào đến ôm chằm lấy Dương La Kỳ : "oaa!

Sao cậu nhìn còn thảm hơn cả bọn tớ nữa vậy!"

Câu nói đó đồng thanh vang lênDương La Kỳ lúc này mới ngớ người tự quan sát bản thân, không những trày xước, trên chân còn có vài vết lủng lỗ của đạn, còn có vết cào từ xác sống, trên tay còn có vài trày khắp nơi, trên mặt bầm dập vì chuyện ban nãy"không những phía trước đâu, sau lưng cậu còn nhiều nữa!"

Nam Hạ bất lực nóiNgay lúc này, giọng nói quen thuộc vang lên : "ôi chao, chiến đấu mà không có esper trị thương đúng là không ổn miếng nào ha" Trịnh Trí bất lực cười nhảy từ trên nóc nhà xuốngKhắp người Trịnh Trí đều là máu, có lẽ không chỉ có mỗi của Mao Bất Phàm, lần này còn có trộn lẫn cùng máu của thầy nữaThầy tiến hành chữa trị diện rộng cho cả bọn, khiến họ ổn định hơn một chút, Trịnh Trí vì dùng siêu năng lực quá nhiều mà cũng mệt đứt hơi : "được rồi, như thế này có lẽ cũng sẽ không quá đau khi di chuyển, hiện tại năng lực của anh cũng chỉ đến đây, cạn kiệt mất rồi""không sao, nếu anh không tới chắc bọn em chết luôn quá" Thịnh Thanh cười nóiLục Nhiên nhìn túi quần Nam Hạ, nghiêm túc nhìn cả bọn : "được rồi, những người dân còn lại, chúng ta làm luôn không?"

Không ai nói gì, nhưng họ đều đồng loạt gật đầu"gọi bằng bộ đàm đi" Dương La Kỳ nhẹ giọng nóiCả bọn đồng ý, Thịnh Thanh lau máu trên tay lấy bộ đàm ra "alo?"

"là con, Thịnh Thanh đây, hiện tại có thể gửi người đến được không?"

"được, dì lập tức điều hai chiếc trực thăng tới!"

Thương Dao bên này ngay lập tức cho người xuất phátMột lúc sau, ba người một chiếc trực thăng, phi công cố tình lái thấp xuống : "thế này được không?"

Dương La Kỳ gật đầu, cùng Dương Tố Tố và Thịnh Thanh mở nắp chai thuốc mê siêu cấp mà đổ xuống dưới trấnMáy bay thứ hai bên cạnh cũng y như vậy, Nam Hạ mở nắm chai thuốc mê ra đưa cho hai người kia, để họ dổ xuống"mẹ ơi, mưa rồi!" cậu bé đang đợi mẹ tính tiền mua rau củ, vội vàng nói"ôi chao, mau về thôi, nếu không con sẽ bệnh đấy!" người mẹ nọ cười, kéo cậu bé vềchẳng qua họ lại say sẫm mặt mày mà bất tỉnhThuốc mê lan nhanh qua không khí, người ở trong nhà vô tình hít phải cũng đã bất tỉnhNgười dân đều bất tỉnh rồi, xác sống trong ngôi nhà trắng đều đã bị tiêu diệt, xung quanh cái trấn này cũng được xây dựng chắc chắn.

Còn việc họ sau khi tỉnh dậy còn có thể sống hay không, có lẽ phải phụ thuộc vào việc thành phố Y có muốn giữ người lại hay khôngHai chiếc máy bay đó bay trở lại tổng bộ hành chính của thành phố JCả nhóm Dương La Kỳ ngay lập tức được đưa vào bệnh việnNằm trên xe cáng mà Dương La Kỳ bất lực, tháng này vào bệnh viện nhiều hơn tháng trước ba lần luôn rồi, lý do vào cũng nặng nề hơnChậc chậc, thành khách quen của bệnh viện đúng là trải nghiệm thú vị mà------------------------------------------------Tác giả : bà con ơi!!!

Cuối cùng cũng xong chap 24 rùi!

Vì đây là chap theo tập nên toi không chia nó ra được, vì vậy phải viết trong tận bốn ngày luôn!Tác giả : ây da, tập hai của chap này đương nhiên là về Bạch Diệc cùng hai người kia rồi, à, cả Viên nữa, hehehe!Tác giả : nói đi nói lại chắc cũng tầm mấy (chục) chap nữa mới cho tụ họp lại cả nhóm, tiến độ này cũng "ngắn" mà henĐoạn kịch nhỏDương La Kỳ bất lực nhìn Thịnh Thanh và Dương Tố Tố ôm ấp tình tứ, tậc lưỡi : "chưa công khai câu nào đã cỡ này rồi, công khai nữa thì cỡ nào đây trời!"

Trịnh Trí ngồi bên cạnh nhìn Nam Hạ cùng Lục Nhiên đang nắm tay nhau vui vẻ cười nói, chẹp miệng : "hai thằng nhóc này chưa đâu vô đâu mà phát cẩu lương hoài!"

Hai người nhìn nhau, cùng thờ dàiQuá khổ sở mà!
 
[Bhtt] Nếu Ta Yêu Nhau Ở Mạt Thế
Chap 25 : sát thần và ác quỷ (2)


Trở lại chiều ngày hôm nọ, Bạch Diệc và hai người kia bắt đầu lên đường, đương nhiên là phép dịch chuyển rồiChỉ cần có tọa độ, Bạch Diệc liền có thể dịch chuyển, dù nó có hơi tốn sức một chútChẳng qua vừa mới đứng vững được trên mặt đất, ba người một chó còn chưa kịp phản ứng liền đã bị súng chỉa vào đầuVi Dao Nguyệt : ..."có động tay được hông?" nàng thì thầm, mày có hơi nhíu lạiBạch Liên bất lực cười, gượng gạo nhìn cảnh vệ : "cái kia, có thể đừng ở đây chỉa súng vào chúng tôi được không?

Nhìn đáng sợ lắm á!"

Thế là cả ba được mời vào phòng uống trà, Viên từ trước đã thu nhỏ lại, chui vào túi của Bạch Diệc, tránh để người khác để ý tới con chó sói to tới nửa cơ thể người nàySiêu năng lực của chú sói Viên - biến lớn nhỏ cơ thể tùy thích!Sau một hồi giải thích của Bạch Liên và Bạch Diệc, cảnh vệ lại đập bàn : "những lời của các cô nói còn không có chút bằng chứng nào!

Cút khỏi đây đi!

Các cô thậm chí còn chẳng phải esper!"

Ồ, phải đấy, họ đã tự nói bản thân không phải là siêu năng lực gia"nào, Jack à, cho họ ở lại đi, thời thế này loạn lạc như vậy, cứu người nào hay người đó, phải không?"

đội trưởng cảnh vệ đoàn một cười mỉmHắn nãy giờ đang ngồi bên bàn uống trà, nay lại chịu ra mặt, đúng là khó nói"cô Liên đúng không?

Tôi là trưởng cảnh vệ đoàn một, Tiêu Yết, xin thứ lỗi vì cấp dưới của tôi có chút năng nổ, hiện tại mọi người có thể đi nghỉ ngơi, chỉ là chỗ ở nơi này có chút hạn hẹp, phòng có hơi tồi tàn, mọi người đừng chê nhé?"

Tiêu Yết cười mỉm, cuối người trước ba người Ánh mắt hắn đặt trên người Bạch Diệc, tỏa ra ánh hào quang lấp lánhBạch Diệc : ...Y khó chịu quay đầu đi tránh ánh mắt đóBạch Liên lại thoải mái hơn nhiều, chấp thuận lời đề nghị của Tiêu YếtVà không lâu sau, ba người đã được sắp xếp vào căn phòng nhỏ có giường, tủ, bàn ghế, chỉ có nhiêu đó thứ thôi"ái chà, nơi này cũng tệ quá gòi chùi ui!"

Vi Dao Nguyệt bĩu môi thở hắt ra, đặt mông ngồi phịch xuống ghế"cơ sở vật chất của kẻ ngoại lai chỉ đến đây, cậu có thể chiếm lấy phòng đội trưởng nếu cậu có thể" Bạch Liên ở bên cạnh mỉm cười"chậc, nơi này bị phá hủy thì cũng có ở lại đâu?

Chiếm phòng đội trưởng như không hà!"

Bạch Diệc nhìn từ cửa sổ ra ngoài, có chút hứng thú : "chúng ta ra ngoài chơi chút được không?

Dù gì Tiêu Yết đã nói chúng ta có thể đi tham quan, chỉ cần không gây rối là được mà""được được được!

Ở mãi trong phòng chị cũng ngợp chết thôi!

Chúng ta đi ra ngoài dạo nào!

Liên, mau đi nà!"

Vi Dao Nguyệt cười khanh khách khoác lấy vai Bạch Diệc cùng đi trướcBạch Liên chậm rãi tiến theo sau, ánh mắt vô tình lướt trúng bóng dáng cao lớn nào đó đang thoát ẩn thoát hiện sau lưng bọn họ, chẳng qua tỷ cũng chẳng để tâm, vẫn cười đùa cùng hai người đằng trước dạo làngNhìn rau củ trên sạp hàng, Vi Dao Nguyệt cười hỏi : "dì ơi, dì ơi, cái này bán thế nào?"

"ba linh thạch một bó rau, cái khác cũng là trao đổi bằng linh thạch" người phụ nữ trung niên cười, giới thiệu rôm rả"đi nhanh lên!

Đừng có mà lề mề!" thanh âm gần đó vang lênCả ba người họ đều quay đầu nhìn, thấy được vài người bị còng tay dẫn đi, còn có năm, sáu cảnh vệ đằng sau trông chừng"chuyện gì bên đó thế?"

Vi Dao Nguyệt khó hiểu nhìn sang"nghe đâu là người từ bên ngoài vào muốn tấn công nơi này để chiếm đống, hình như là một esper, số cũng khổ thật, vào tới tận đây rồi lại còn muốn bạo ngược.

Các cô cũng từ bên ngoài vào nhỉ?

Cẩn thận nhé, nghe đâu những người bị bắt đều không sống nổi hai ngày bất kể là tội gì đi nữa đó"Bạch Diệc nhìn theo những người bị bắt kia, lại nhìn sang Bạch Liên, tỷ cười mỉm : "tùy em"Họ mua chút rau, đồ hộp, đồ ăn vặt, nước uống, nhìn sang túi lớn túi nhỏ mà Bạch Liên cùng Bạch Diệc đang xách, Vi Dao Nguyệt há miệng cười : "tốt!

Chừng này thứ là đủ sống được một tháng nữa rồi, một tháng sau ta lại đi tiếp"Hai chị em nhà họ Bạch cùng liếc nhìn nhau, lại cùng thở dài ngao ngánHai tay họ túi lớn tủi nhỏ, Vi Dao Nguyệt lại rảnh tay nhảy nhót, công bằng ở đâu đây hả?(Tác giả : Liên tỷ dám đòi công bằng với nóc nhà thì mời đó!Bạch Liên : e hèm, cái đó nghĩ lại chắc cũng không cần đâu)"vậy giờ chúng ta về phòng nghỉ à?"

Bạch Diệc nhìn sang hai người kia mà hỏi"chà, nếu em muốn thì chúng ta có thể đi tham quan vài nơi thú vị ở đây" Bạch Liên cười nhẹ"được"Thế là họ đem đồ về phòng mà cất đi, sau đó lại cùng nhau trèo lên nóc nhà mà đi, trước khi đi Bạch Liên lại đặc biệt dặn dò : "đừng để lộ linh lực, tuy ở đây không chắc sẽ có esper như Tiêu Yết, nhưng chúng ta cũng nên cẩn thận"

Bạch Diệc : "đã hiểu"Vi Dao Nguyệt : "đã hiểu"Hai người nọ cùng lúc gật gật đầu chấp thuậnBa người thong thả đi trên nóc nhà, cũng vừa hay ngắm nhìn phong cảnh bên dưới, khá được đó chứ.

Đi mãi lại thấy ngôi nhà trắng nổi bật ở cuối làngKhông quá bất ngờ khi họ cùng nhau chọn cái nhà đó là nơi khám pháNhìn đoạn nóc nhà được lấp bằng kính, Vi Dao Nguyệt tặc lưỡi cười : "xem ra không cần kiếm đường quan sát ha"Bên dưới lớp kính là cảnh vật đầy máy móc và xác sống bị nhốt, còn có ống nghiệm, có lẽ đây là phòng thí nghiệm"Hanry, cấp trên bảo chúng ta phải nhanh tay lên đấy, mày nhanh cho xác sống ăn đi!"

Hendi thiếu kiên nhẫn mà thúc giụcHanry chẹp miệng, quay lại lườm Hendi, hắn nhăn nhó bảo : "rồi rồi, giục cái đầu mày chứ giục, tao đang làm đây không thấy sao?

Mày cũng lo làm việc của bản thân đi thằng rảnh!"

Tên nọ hừ lạnh, miệng thế mà vẫn còn luyên thuyên : "mà nói gì thì nói, đám người từ bên ngoài này đúng là nhọ, đã cố sống tới bây giờ lại chọn vào nơi này, trở thành thức ăn cho đám xác sống, thậm chí còn là vật giao hoan với xác sống nữa chứ""kệ đi, cũng không phải là chúng ta bị, có trách cũng trách số bọn họ không tốt thôi chứ biết sao giờ" Hanry nhún vai, thở hắt ra đầy bất lực"đúng rồi, sắp tới lại có thêm người rồi đó, chuẩn bị thuốc mê đi mày""ừa ừa, có sẵn rồi đây"Cả ba người đang ngồi trên nóc nhà nhìn nghe cả đoạn hội thoại này mà thích thú, cũng đừng hỏi tại sao họ nghe được, âm thanh được lan truyền trong không khí mà, cho nên việc dịch chuyển môi trường âm thanh từ nơi này sang nơi khác vẫn là điều Bạch Diệc có thể làm đượcChẳng qua việc này cũng chỉ dừng lại ở đây, Bạch Diệc nếu còn tiếp tục duy trì có lẽ sẽ ngất vì đói"chà, xem ra chúng ta sắp được đi tham quan cái tòa nhà trắng này rồi, tiện ghê, khỏi phải đi thăm dò" Vi Dao Nguyệt ngồi chống cằm, cười khà khàBạch Diệc nhún vai, vừa cạp táo mới mua vừa nói : "tiện thật, chúng ta cũng không cần đi tìm Tiêu đội trưởng anh ta cũng tự tới rồi"Cả ba lười nhác liếc sang bóng người đang trốn ở cái nóc nhà gần đóTiêu Yết biết bản thân đã bị phát hiện, thở hắt ra mà tiến tới bên ba người kia, cười ôn hòa : "có thể cho tôi biết tại sao mọi người lại ở đây được không?"

"à, đi hóng chuyện" Bạch Diệc cười hì hì, vẫy vẫy bàn tay chào Tiêu YếtNhìn ba người một chút phản ứng tấn công cũng không có, Tiêu Yết cũng không thay đổi sắc mặt, chỉ cười khẽ : "mạo phạm rồi"Tạch một tiếng, cả ba người kia rơi vào cơn hôn mêTiêu Yết nhìn tên cảnh vệ trước mặt, xua xua tay : "cho người bắt họ lại"Tối hôm đó, ào một tiếng Bạch Diệc mơ màng mở mắt, nhìn toàn thân ướt đẫm, tay chân bị trói, lại nhìn sang Bạch Liên và Vi Dao Nguyệt đang bất lực nhìn mình, y ngáp một cái"hai chị tỉnh sớm thế?"

"thuốc mê này chỉ có tác dụng có ba tiếng, em ban nãy đã thức rồi, lại không chịu tỉnh luôn, ngáp ngáp mấy cái nói bọn chị tới giờ nhớ gọi em dậy, song em lại ngủ gật trên ghế.

Vô tư ghê nhỉ?"

Vi Dao Nguyệt bất mãn nhìn y, tặc lưỡi nói"à à, ra là vậy" Bạch Diệc cười hì hì, lại hướng mắt sang hai tên mặc áo blouse trắng sáng nay trong phòng thí nghiệm, bên cạnh bọn hắn còn có một xô nước, có thể thấy được rằng lý do Bạch Diệc ướt nhem là do hai tên này"bị bắt rồi vẫn còn tâm trạng nói chuyện, các cô đúng là thú vị, hahaha!"

Hendi đeo bao tay vào, tiếng cười vang lênHanry lại phì một tiếng, xua xua tay : "có là gì?

Thú vị thế nào cũng thành mồi cho xác sống thôi, chẳng thà cùng chúng tôi chơi một chút?" hắn nhoẻn miệng cười, sự đê tiện đó khiến ba người đang bị trói cạn lờiHendi bắt đầu cởi áo blouse trắng, cười gian : "được rồi, cũng không cần nói nhiều nữa, chúng ta bắt đầu thôi""anh, các anh muốn làm gì?"

Vi Dao Nguyệt sợ hãi nhìn bọn hắn"còn làm gì được nữa?

Đương nhiên là cùng các cô hưởng thụ chút rồi~ Hahaha!"

Hendi cười"làm ơn đừng động vào hai người kia, tôi có thể....!"

Bạch Liên run rẩy, khẩn cầu nhìn bọn hắn"đừng, đừng mà!

Làm ơn tha cho tôi đi!

Hai chị của tôi đẹp hơn nhiều!

Đừng đụng vào tôi!"

Bạch Diệc gào thét"này này!

Em nói gì vậy hả?

Chẳng phải chúng ta là người một nhà sao?

Em vì cái gì lại phản bội?!"

Vi Dao Nguyệt mở to mắt nhìn Bạch Diệc, bất lực gào khóc"em là cái đồ vô sỉ!"

Bạch Liên gào đến khàn giọng"vô, vô sỉ cái gì chứ!

Tôi cũng chỉ muốn sống mà thôi!

Hơn nữa hai người các chị yêu nhau không thấy ghê tởm sao?

Tôi giúp các chị hiểu được một con người đàng hoàn nên làm gì rồi đó!

Đúng là hai kẻ nghịch luân gớm ghiết!"

Bạch Diệc loạn đến xém ngã ghế, Hanry lại đỡ hộ, hắn cười khoái chí : "đi cùng với nhau, vậy mà hiện tại lại cắn ngược như vậy, đúng là thú vị mà!"

"tôi xin anh, xin anh động vào hai người đó đi!

Làm ơn tha cho tôi!"

Bạch Diệc nước mắt nước mũi tèm nhem nhìn hắn"đồ phản bội!

Em là cái đồ phản bội!"

Vi Dao Nguyệt gào lênMặc kệ điều đó, Hendi trực tiếp bắt đầu cởi đồ, Hanry cột dây trói cho Bạch Diệc chặt hơn một chút rồi mới bắt đầu cùng Hendi tháo từng món trên người raChúng đầu tiên để chú đích lên người Vi Dao Nguyệt, vạch áo ngoài của nàng ra, người bên cạnh dù có đẹp, nhưng trong sao cứ giả giả, là phẫu thuật thẩm mỹ sao?

Nhìn vừa giống vừa không giống, Vi Dao Nguyệt gào khóc, Bạch Diệc sợ hãi quay đầu đi, Bạch Liên khóc lóc cầu xin cho đồng độiBa người vẫn bị trói mà gào thét, trong rất bất lực và đau khổ, mà Viên trong túi áo Bạch Diệc đang muốn điên cuồng lao ra cắn xé hai tên cô hồn trước mặt rồi!

Chẳng qua nó có chút không dám, phá chuyện tốt của hai tên tiến sĩ gì gì trước mặt là chuyện nhỏ, phá Bạch Diệc diễn xuất lại là chuyện rất lớn!Hiện tại Viên còn sợ Bạch Diệc hơn so với hai người kia nhiều, vì nó biết mama và mẹ sẽ không làm gì quá đáng với mình, còn Bạch Diệc...

Người nọ sẽ không đến mức ăn thịt chó sói đó chứ?Chẳng qua bộ đàm của họ lại vang lên [phòng thí nghiệm, phòng thí nghiệm nghe rõ không?]"a, đây đây, tới liền đây!"

Hanry vội vàng chạy tới nhận điện thoại[mau chóng tới phòng điều khiển, đoàn trưởng có việc giao cho các cậu""được, tới liền!"

Hanry cúp máy, bất mãn tặc lưỡi : "mau bận đồ lại rồi đi thôi, đoàn trưởng đợi lâu nổi giận lại xử lí chúng ta!"

"chậc, biết rồi, ba con nhỏ này thì thế nào?"

"kệ đi, trói chặt như vậy cũng đâu phải muốn thoát là thoát?

Ba người đó cũng chẳng phải esper, sợ éo gì?"

Hanry xua xua tay, cùng Hendi mặc đồ rồi chạy điĐợi cho tới khi hai người họ rời đi, dây trói đang buộc chặt ba cô gái kia liền đứt, Bạch Diệc xoay xoay khớp tay, bĩu môi : "các chị đúng là có tài diễn, lọ nước muối sinh lý em còn chưa kịp dùng!"

"em tự xem lại mình đi nhá, em khóc to nhất đó!"

Vi Dao Nguyệt cười khẩy, nàng bẻ khớp tay, lại chỉnh trang quần áo một chútBạch Diệc nhún vai, lấy khăn tay lau mặt : "cũng là do mấy chị chứ đâu, khi không lại muốn diễn làm gì?"

"ai ui, cũng chẳng biết ban nãy ai muốn bỏ người chạy lấy của đây?" nàng che miệng cười, trốn sau lưng Bạch Liên mà trêu chọc nhìn Bạch Diệc, y tặc lưỡi : "diễn thì diễn cho tới chứ biết sao giờ""được rồi mà, đừng cự cãi nữa, chúng ta đi quanh đây xem thử" Bạch Liên cười bất lực mà chắn giữa hai người bọn họ"ồ, không sợ hai người kia quay về liền sẽ báo cáo sao?

Tới lúc đó cảnh vệ quân rồi lại thêm vài esper tới đây thì khác phiền nha" Bạch Diệc ngáp một cái, duỗi ngườiBạch Liên cười khẽ, nhẹ nhàng mở cửa : "chỉ sợ bọn chúng cũng chẳng còn sống để làm việc đó"Bạch Diệc cùng Vi Dao Nguyệt bỗng nhiên có chút lạnh sống lưng, nụ cười của Bạch Liên sao đột nhiên trông đáng sợ ghê ấy nhỉ?Hai tên kia đến trước phòng điều khiển, lại bị từ chối cho vào, bọn hắn một mặt khó hiểu không thôi"má nó chứ, thằng điên nào gọi điên chọc phá bọn mình vậy?"

Hendi nghiến răng tức giận"ai mà biết!

Kệ cha nó đi, về lẹ chúng ta còn thưởng thức chút hàng ngon" Hanry cười khà khà, nhanh chân đi vềLại không phát hiện ra đồng nghiệp đi phía sau đã từ lúc nào trở nên im lặng, cho tới khi hắn nhận ra cũng đã quá muộn rồiĐạn xuyên qua lòng ngực của hắn, không còn giây nào sống tiếp được.

Bóng đen ở phía sau thổi hơi ở đầu súng, tặc lưỡi : "ầy, giết mấy tên này đúng là sảng khoái mà"Trên đường đi dạo ở đây, ba người Bạch Diệc, Vi Dao Nguyệt và Bạch Liên tiện đường ghé qua phòng lưu trữ, lấy được kha khá đồ ở trong đó, xong lại đem mấy thứ đó dịch chuyển về cái phòng nhỏ được bố trí cho họ lúc mới vào làng HiêuSau đó cả ba lại thuận lợi đi đến phòng điều khiểnVừa đi vừa tám chuyện"chà, xem ra họ cũng khá e dè chúng ta nha" Vi Dao Nguyệt cười thích thú, gát tay sau đầu mà đi"ừm, toàn bộ cảnh vệ đều được điều động đi bảo vệ phòng điều khiển, xem ra đã có biến cố nào đó rồi" Bạch Liên thong thả nói"cái đó, có lẽ em biết lý do đó" Bạch Diệc dừng bước nhìn hai cái xác dưới chân mình, bật cườiVi Dao Nguyệt cùng Bạch Liên dừng lại một chút, liếc nhau trong vài giây rồi lại thôi, Bạch Diệc bị hai chị kèm hai bên nắm lấy hai bàn tay, Bạch Liên khẽ cười : "xem ra nơi này không chỉ có ba người chúng ta"(Tác giả : ý nói là phe tàn phá làng Hiêu không chỉ có mỗi ba người bọn họ ấy, còn có một người khác nữa)Nhìn cánh cửa phòng điều khiển trước mặt, Bạch Liên quay đầu nhìn hai người còn lại : "sẵn sàng chưa nè?"

"vào thôi, giọng cậu giống dỗ trẻ con quá đấy" Vi Dao Nguyệt bật cười, một chân đá bay cửa, Bạch Liên ngay lúc đó tránh sang một bênNgay khi ba người bước vào căn phòng rộng ngang cái sân vườn này, hàng loạt mũi súng chỉa vào bọn họ"chào đón khách quý như vậy không hay đâu, đoàn trưởng Tiêu" Bạch Liên cười mỉm, hướng Tiêu Yết đang ngồi chống cằm há miệng nóiHắn cười đáp lại thật nhã nhặn, lắc lắc đầu : "Liên tiểu thư à, đột nhập vào một trong những địa bàn của thành phố Y cũng rất không hay""ồ, vậy đoàn trưởng muốn thế nào?"

Vi Dao Nguyệt khẽ nhíu mày cườiChú sói Viên từ trong túi của Bạch Diệc nhảy ra, phóng to lên hình dáng bình thường của nó"sói, là sói đột biến!" một trong những tên cảnh vệ toát mồ hôi lạnh hét lênNhững cảnh vệ khác cũng có đôi chút xanh xaoBội Kiến Thành, một trong những lãnh đạo cấp cao của thành phố Y lúc này chậm chạp lên tiếng : "Tiêu đoàn trưởng, tôi mong khi về cậu sẽ giải thích điều này cho tôi"Tiêu Yết cuối đầu chấp tay trên ngực : "ngài Bội, xin lỗi đã làm ảnh hưởng đến tâm trạng của ngài, tôi sẽ nhanh chóng xử lí"Bội Kiến Thành không nói, chỉ phất phất tay, bình thản ngồi chống cằm trên ghế, trông đầy quyền lực"bắn" Tiêu Yết quay người, ngắn gọn bảoĐùng!

Đùng!

Đùng!Tiếng đạn van lên liên hồi, chú sói Viên dùng thân che chắn cho ba người kia, chú ta không chỉ có thể biến to biến nhỏ, ngay cả đao kiếm hay súng đều không thể khiến Viên bị thương được đâu!Vi Dao Nguyệt chẹp miệng, trên tay sớm đã hiện rõ nguồn linh lực dồi dào, tia điện đi vòng qua Viên, nhắm vào cảnh vệ mà giật nảyTiêu Yết thấy vậy liền hạ lệnh : "esper thổ đâu?

Mau ra tạo khiên đi!"

Một tên tiến lên phía trước, dùng siêu năng lực của mình tạo ra rào chắn vững chắc, sau đó lại là tiếng đạn vang lên làm đau đầu nhức ócBạch Diệc vỗ vỗ Viên : "được rồi, biến nhỏ lại chút, cậu không cần che nữa"Viên ngoan ngoãn biến lại hình dáng bình thường, cùng ba người kia lao lên phá nát nơi nàyVi Dao Nguyệt dùng lôi năng tàn phá nơi này, mà chỉ cần có khiên hay thứ gì chống đỡ, Bạch Liên bên cạnh sẽ ngay lập tức đá vỡ nóBạch Diệc chọn cách bình thường nhất, giao chiến vật lý trực tiếp.

Y lấy cái ghế bên cạnh ném vào đám cảnh vệ, xoay người nhảy lên xoáy một đòn vào mặt tên đang cầm súng chỉa vào mìnhBội Kiến Thành nhìn đồng hồ, lại nhìn số cảnh vệ đang dần trở nên ít ỏi, hắn hừ lạnh mà đứng dậy : "Tiêu đoàn trưởng, đoàn một của cậu tệ thật đấy"Tiêu Yết không nói gì, im lặng nhườn đường cho Bội Kiến ThànhNhìn vào Bội Kiến Thành đang dùng siêu năng lực, Bạch Liên cười mỉm cúi đầu chào : "Bội Kiến Thành, lâu rồi mới gặp~"Hắn nghe vậy cũng không khỏi nghi ngờ, khẽ nhíu mày : "tôi không nghĩ chúng ta có quen biết đâu, cô Liên"

Không quen?

Haha, Bội Kiến Thành quả thật không biết "Liên" là ai, nhưng "Bạch Liên" lại là một chuyện khác, bất quá ông ta hiện tại cũng không cần biết nữaMấy tên cảnh vệ đã chết đột nhiên đứng dậy tiếp tục tấn công ba người kia, khiến Bạch Diệc và Vi Dao Nguyệt không khỏi hưng phấnSiêu năng lực của Bội Kiến Thành, chính là điều khiển người chếtNhưng là vậy thật sao?

Bạch Liên khẽ thở hắt ra lắc đầu, năng lực này nhược điểm chắc chắn không ít, ưu điểm cũng chỉ lủi thủi vài cái, Bội Kiến Thành theo trí nhớ của Bạch Liên cũng là tên có não hay không cũng như nhau, lại còn thích thể hiện, việc hắn leo lên được vị trí lãnh đạo cấp cao cũng không phải là vì trí tuệ, vậy là nhờ vào siêu năng lực, thế nên siêu năng lực tầm thường lại nhiều nhược điểm như điều khiển xác chết này thực sự là của Bội Kiến Thành à?Chẳng qua cũng chỉ có vậy, Bạch Diệc bậc lên xoay eo một cái đá vào cằm tên cảnh vệ đã bị điều khiển bay xa vài métVi Dao Nguyệt dồn sấm sét ở tay, đánh tới đâu có tiếng giật điện tới đóBạch Liên cầm con dao trên tay, cảnh vệ đến một người chết một người, đến mười người liền chết mười người, tỷ không nhân nhượng gì ở khoảng giết người đâuBỗng nhiên Bạch Diệc cùng Vi Dao Nguyệt hộc máu, ngã phịch xuống đất, cơ bản không ngồi dậy đượcBạch Liên thấy vậy liền nhíu mày, ngẩng đầu nhìn hai người đang cao cao tại thương ngồi phía trên : "ba đấu ngàn đã là không công bằng, hiện tại đồng đội tôi lại bị ngài làm như vậy có phải càng không công bằng không, Bội Kiến Thành?"

"thắng là vua, thua lằm giặc, không thể chiến thắng cũng không thể trách tôi được" hắn cười khẽ, đắc ý nóiSiêu năng lực thực sự của Bội Kiến Thành chính là điều khiển trọng lượng không khí xung quanh của một, hai người gần mìnhBạch Liên hít sâu, vứt cây dao sang một bên : "ông muốn tôi làm gì?"

"tôi không biết cô là ai, cũng không biết tại sao các cô lại chọn nơi này để tấn công, nhưng động vào địa bàn của thành phố Y là chuyện rất ngu ngốc đấy.

Hiện tại tôi cô một cơ hội, chọn một trong hai người đồng đội của cô đi, người còn lại chúng tôi sẽ giữ" Bội Kiến Thành cười"ông..."

Bạch Liên nhíu đôi mày thanh tú lại, vẻ điềm tĩnh thường ngày bỗng nhiên có chút nông nổi"chọn đi, tôi cho cô một phút"Bạch Diệc cảm nhận được sức nặng trên cơ thể, khẽ thở dài mà nằm phịch xuống, ngón tay lại thầm cử động.

Vi Dao Nguyệt cũng không nói gì, nằm yên đó"ồ, khá bất ngờ đấy, sắp chết đến nơi lại không dãy dụa, thú vị phết" hắn cười lớn, vỗ tay bôm bốp : "nhưng chỉ còn lại mười giây thôi"Bạch Liên nắm chặt tay, tiến lên hai bước mà hít sâu : "không cần hai người đó, cứ trực tiếp bắt tôi là được"Bầu không khí im lặng vài giây, sau đó Bội Kiến Thành lại cười lớn : "tốt, tốt lắm!

Vậy cô bước tới đây hai bước nữa!"

Theo ánh nhìn của mọi người, Bạch Liên tiến lên trước hai bước, đầu luôn cúi dưới đấtBội Kiến Thành dần không dùng trọng lực lên người hai người kia nữa, toàn bộ dồn hết lên cơ thể cao gầy của Bạch Liên, khiến tỷ ngã khụy"chị..."

Bạch Diệc khẽ run, cau mày nóiLoại cảm giác này đúng là khiến y vừa lạ vừa quen, khó chịu lại không khó chịu.

Chính là không thể hiểu nổi!"

Tiểu Diệc à, mấy bữa qua em tự huấn luyện bản thân rất khắc nghiệt, đúng không?

Nhưng em không có ai làm mẫu cho sức mạnh của mình, vậy hôm nay, chị cho em chứng kiến thử cái gì gọi là đời esper thành công nhất của EFE!"

Bạch Liên cười vangVi Dao Nguyệt ở bên cạnh không nói gì, chỉ khẽ thở dài, lát nữa Bạch Liên có ngất thì nàng lại phải vát tỷ lên Viên nữa, lần nào cũng thế hết!Bội Kiến Thành nghe Bạch Liên nói mà cau mày khó hiểu, nhưng đột nhiên hắn lại cảm thấy siêu năng lực của mình đang bị cái gì áp chế, hắn trợn mắt nhìn Bạch Liên đang dần đứng dậyTỷ ho ra mấy ngụm máu, nguồn linh lực đỏ chói lóa ấy bao phủ tầm mắt của những esper cấp S trở lên đang ở đâyCàng lúc, thứ linh lực đó càng nhấn cơ thể của Bội Kiến Thành xuống đất, hắn bị đè ép đến lục phũ ngũ tạng đều đau đớn, không thể thở ra hơi"cô, cô đang làm gì vậy hả?!"

"ồ, Bội Kiến Thành đại nhân, ban nãy ông cũng làm như vậy với bạn tôi ó, giờ bản thân tự trải nghiệm lại không vui là sao?" tỷ cười ôn hòa, vẻ mặt đầy liêm chính nóiBạch Diệc toát mồ hôi hột nhìn sang Vi Dao Nguyệt dang ngồi dưới đất cùng Viên ăn bắp, y cạn lờiNhưng không hiểu sao từ một người một chó ngồi hóng thành hai người một chó...À không, tận ba người cơ!

Bạch Diệc liếc sang Tiêu Yết đang đứng nghiêm ở một chỗ, ánh mắt hắn bắt được cái nhìn của y, khóe miệng hắn cong lên một đường hoàn hảo, trong rất có sức hútBạch Diệc lại không để ý, chỉ ngáp một cái rồi tiếp tục ăn bắp xem chị hai đang bộc lộ chút ít sức mạnhBạch Liên từng bước tiến lại gần Bội Kiến Thành, tỷ ngồi xổm xuống, cười hì hì : "Bội Kiến Thành, để ông toàn thay trở về thực sự là tôi không cam lòng, nhưng ông chết ở đây thì phiền phức lắm"Thứ linh lực đỏ ấy bùng phát, Bội Kiến Thành ngay lập tức ngất ngay tại chỗ, nhìn thì tưởng không bị gì, nhưng lục phũ ngũ tạng trong cơ thể...

Chậc, sống được bao lâu thì kì tích hay đến đóBạch Diệc và Vi Dao Nguyệt vỗ tay bôm bốp, Viên còn hú hú mấy tiếng chúc mừngBạch Liên bật cười trước sự ngây ngô này, chẳng qua vừa đi mấy bước lại ngã xuống.

Ngay lúc đó Vi Dao Nguyệt đã đỡ được tỷ, động tác nhanh đến nỗi như đã đề phòng từ trướcBạch Diệc ngồi ở đó bỗng có chút muốn cười, rốt cuộc là Vi Dao Nguyệt phải để ý chị hai của y đến mức nào mới có thể ngay lập tức đỡ được người đang ngã xuống chứ?Y lại ngẩng đầu nhìn Tiêu Yết đang chỉnh lại cà vạt, nắm lấy chân Bội Kiến Thành kéo đi, một cảnh vệ đứng sau lưng hẵn nãy giờ chủ động đi trước mở cổng không gian : "các vị, đoạn đường tiếp theo thượng lộ bình an, lần sau gặp lại rất mong được giao chiến~" Hai người kia không nói, chỉ gật đầu.

Bạch Diệc đang chống cằm lên lưng Viên, vô tình nhìn thấy Tiêu Yết đang nhìn mình chằm chằm, thậm chí còn nháy mắtY lạnh sống lưng mà rùng mình, tay đưa hình chữ X, lớn tiếng bảo : "Tiêu ca, lần sau gặp lại làm ơn đừng làm thế nữa!"

Một lời này vừa dứt, đừng nói Tiêu Yết, đến cả Vi Dao Nguyệt và Bạch Liên bên này cũng phải tròn mắt nhìn Bạch DiệcChẳng qua Tiêu Yết lại bật cười, vui vẻ nói : "được, anh biết rồi, rất vui vì em vẫn còn nhớ anh, Tiểu Diệc"Cánh cửa không gian đóng lại hoàn toànỞ đây lại trở về một mảnh u tối, Vi Dao Nguyệt dùng siêu năng lực kích hoạt điện ở đây, sau đó lại cùng Bạch Liên nhìn Bạch Diệc chằm chằm"em có muốn nói gì không?"

Bạch Liên hỏiY nhún vai đầy bất lực, đáy mắt ôi sao mà lạnh giá, chẳng qua lại không thể để người khác nhìn thấy : "em có thể nói gì được?

Chị hai à, chị đừng quên đến cả chị và chị Tiểu Nguyệt đã thu lại linh lực rồi em vẫn có thể nhận ra hai người.

Năm đó thí nghiệm EFE đời năm gồm có hai mươi esper thành công, mười hai người đó chị đừng quên là do chính trị ngày nào cũng nài nỉ em đi làm quen với họ đó nhé?

Mặc dù không thể gặp mệt hết, nhưng cũng xem như là một nửa rồi.

Anh Tiêu Yết là một trong số đó, em đương nhiên vẫn nhớ được à nha"Vi Dao Nguyệt : ...Bạch Diệc : ..."vậy ngay từ đầu khi gặp Tiêu Yết, em cái gì cũng biết rồi?"

Vi Dao Nguyệt nhíu mày, hắn giọng hỏi"chính xác là vậy ó" y cười xòaHai người kia không nói gì mà nhìn nhauPhải công nhận rằng, kẻ vô cảm có kĩ năng diễn xuất trời sinh đỉnh cao màNghĩ tới đây, Vi Dao Nguyệt không khỏi liếc nhìn Bạch Liên, lúc trước tỷ cũng y chang!Bạch Liên không dám nhìn nàng, cảm giác có chút chột dạ(Tác giả : ba chị em nhà họ Bạch người nào cũng như người nào, hơ hơ hơ)"ừm, em không thắc mắt tại sao Tiêu Yết lại làm đoàn trưởng đội số một cảnh vệ quân của thành phố Y à?"

Vi Dao Nguyệt chống cằm hỏi"cũng không tò mò lắm, các esper đời thứ năm đều là cái thí nghiệm dùng dung dịch chưa ổn định, thế mà sức mạnh của họ lại mà hoàn hỏa nhất trong số cái đời đã được chế tạo, hai chị em chúng ta rời đi, lại thêm người này người kia bỏ trốn, những người có thể giữ lại được đương nhiên sẽ có chức vị không nhỏ ở thành phố Y"Bạch Liên cười khẽ, bóp mũi Bạch Diệc một cái : "đồ tiểu tử thông minh, đầu óc tốt đó""chẳng qua, không chỉ có người rời đi, còn có người mất mạng, cho nên mà nói hiện tại số esper của đời năm chỉ còn có vỏn vẹn tám người mà thôi, tính cả ba chúng ta đó" Vi Dao Nguyệt thong dong nóiHai người kia rơi vào im lặng, mười hai người lại chỉ còn tám người sống, đúng là chớ trêu thật, haha "được rồi, chúng ta ra ngoài thôi, đi đường chính về, dù gì em hiện tại cũng không còn sức để dịch chuyển đâu, Tiểu Diệc à" Bạch Liên thở dàiBạch Diệc nhìn tỷ lúc lâu, sau đó lại cười mỉm : "chị hai, chị đúng là rất hiểu em nha"Bạch Liên cười như không cười, nhẹ nhàng lắc đầu, tỷ đứng dậy với sự giúp đỡ của cả hai người kia.

Ban nãy nếu Bạch Diệc không dùng linh lực của chính bản thân mình để nâng đỡ lại trọng lượng cơ thể của Bạch Liên, sợ tỷ không chỉ học máu, có lẽ sẽ còn nát xương cũng nênMà việc làm của Bạch Diệc lại khiến y cạn linh lực.

Bạch Liên không biết đang nghĩ cái gì, khóe miệng không thể hạ xuống Ra tới ngoài làng, nhìn người dân vẫn đang yên bình sinh sống, ba con người đang ngồi trên lưng con sói khổng lồ này đều phải cảm thán"chị cứ tưởng em sẽ diệt hết luôn đó" Vi Dao Nguyệt nằm trên lưng Viên, chống cằm nói"...

Em thích làm ác quỷ hơn thiên thần, thích giết hơn là cứu, nhưng những người đang đứng ở dưới kia không có tội, không thể tự tiện ra tay" Bạch Diệc nhẹ nhàng đápBạch Liên ở bên cạnh nằm ngửa nhìn trời, cười khúc khích : "tác phong của em cũng không phải như vậy à nhen, lúc trước em chẳng phải có chăm ngôn "thà giết nhầm còn hơn bỏ sót" sao?

Hiện tại thay đổi nhiều thế?"

Bầu không khí có chút im lặng, Bạch Diệc không trả lời câu hỏi này, y không biết tại sao bản thân lại thay đổi, như thể có một ai đó tác động vào Bạch Diệc, nhưng y hiện tại hoàn toàn không nhớ ra người đó là ai"ầy, được rồi, hai người nằm nghỉ ngơi đi, tớ đi xem trong làng còn có cái gì để mua không"Bạch Liên quay đầu sang, cười mỉm : "đi cẩn thận nhé"Người nọ gật đầu, ung dung trèo xuống khỏi lưng sói lớn, ấy vậy mà xém ngã, người nọ lại chẳng giận gì, chỉ bĩu môi nhìn Viên : "Viên à, con sao lại hông giữ mama lại?

Viên hết thương mama gòi!"

Viên hết cách chỉ đàng dụi dụi Vi Dao Nguyệt mấy cái, sau đó lại làm ra dáng vẻ ngoan ngoãn thường ngày.

Nàng cười xòa vuốt ve cái mũi lớn của Viên, xong mới bắt đầu rời điNhìn theo Vi Dao Nguyệt mà Bạch Liên bật cười, cười mãi mới để ý Bạch Diệc đang nhìn mình chằm, tỷ nhếch mày mà cười : "nhìn chị như vậy là có ý gì đây hả?"

"cũng không có gì, chỉ là cảm thán chị ở bên chị Tiểu Nguyệt đã thay đổi rất nhiều, so với tính cách ban đầu của chị, chỉ sợ sẽ không bao giờ có ý nghĩ tiêu diệt hay giết ai đó rồi, chị hai"Bạch Liên không trả lời ngay, ánh mắt hướng đến mặt trăng đang dần lên cao, tỷ cười : "chúng ta bắt đầu từ chủ đề ban nãy đi.

Em nói em thích làm ác quỷ hơn thiên thần, đúng không?

Thiên thần là một thực thể cao quý, nhưng nó sẵn sàng hy sinh mọi thứ để bảo vệ thế giới trần gian, thậm chí là chính bản thân hoặc người mà bản thân yêu thương nhất""em thấy chị khi trước có thể dùng chữ thiên thần để miêu tả nha" Bạch Diệc cười khẽTỷ thở hắt ra, cười bất lực lắc lắc đầu : "làm thiên thần có gì tốt?

Bảo vệ thế gian, được mọi người tung hô và tôn trọng sao?

Để có được những thứ đó, thứ dùng để đánh đổi có bao giờ là nhỏ đâu?

Mạng sống của bản thân, hay người mà bản thân đem lòng yêu thương nhất.

Chị lúc trước đã nghĩ rằng, chỉ cần bảo vệ số đông, những người biến mất cũng chỉ là lá rơi mùa thu.

Cho đến khi chị nhận ra, người thân của mình gặp đau đớn, chị cũng sẽ đau đớn""chị không biết nên làm thế nào, thế là thứ âm thầm chịu đựng, chị nghĩ như vậy người chết sẽ chỉ có chị mà thôi.

Chẳng qua lại không dễ như thế, hahaha.

Nhưng rồi Nguyệt xuất hiện, cậu ấy không trong sáng như vẻ bề ngoài, cậu ấy quyết đoán và tàn nhẫn hơn rất nhiều"Quyết đoán?

Tàn nhẫn?Nhớ lại cái lúc Vi Dao Nguyệt tranh dành trái cây với Bạch Diệc mà còn không biết nên chọn trái nào đẹp, ngon để tranh, Bạch Diệc không khỏi lườm chị hai"đừng nhìn chị như vậy, em không biết được năm đó đời thứ năm của EFE vì cái gì lại hỗn loạn như vậy đâu, đều là vì Nguyệt mà thành đấy, hehehe""cái đó thì em đoán ra rồi, đại tiểu thư nhà họ Bạch thân là người chủ chốt của EFE đời năm, lại theo bước một cô gái bên ngoài mà khiến cả thí nghiệm đời thứ năm sụp đổ" Bạch Diệc tặc lưỡi nói"khụ, cái đó thì cũng hết cách chứ bộ, chị của em cũng là bất đắc dĩ mà!"

Bạch Liên cười gượng, tỷ ngồi xếp bằng trên lưng Viên, ánh trăng chiếu sáng cuộc nói chuyện này, gió thổi qua làm tung bay mái tóc dài ấy"cũng nhờ vào sự tàn nhẫn và quyết đoán của Nguyệt, chị mới có thể chống lại cha mà rời đi, chẳng qua mà nói chị cũng không thích trở thành ác quỷ cho lắm.

Giết và giết, đến lúc đó nhiều khi chính bản thân còn không thể nhìn ra được mình của hiện tại so với trước kia đã rơi vào hố sâu cỡ nào.

Nên nếu mà dùng một đại danh để miêu tả chị và em của hiện tại thì..."

"sát thần" hai chị em đồng thanh nóiGiết mà cũng không giết, đó chính là từ trong chính tam quan của một người, phá vỡ nó.

Tới lúc ấy, người đó có khác gì cái xác chết đâu?

Đương nhiên, ác quỷ sẽ không làm chuyện mất thời gian như vậy, thiên thần sẽ không làm điều bạo lực như vậy.

Thế thì chỉ có thể là sát thần, gặp thần diệt thần, gặp quỷ diệt quỷ, chỉ duy nhất người bên cạnh cùng người đối diện cho dù thế nào cũng không thể động tayBầu không khí phút chốc im bặc, sau đó tiếng cười vang lên, Bạch Liên cười khúc khích, quay đầu nhìn Bạch Diệc, đôi mắt tỷ còn sáng hơn cả vì sao trên trời : "Tiểu Diệc à, sẽ có một ngày em hiểu ra, việc có một người bỗng nhiên xông vào thế giới của chúng ta, cư nhiên thay đổi ta, đôi lúc cũng sẽ là một loại hạnh phúc vô cùng thú vị!"

Bóng lưng ấy dưới trăng nhìn mà cô độc, nhưng Bạch Diệc biết chị hai của mình hiện tại so với mình còn ngàn lần nhẹ nhỏm hơn, vì Bạch Liên không phải chỉ có một mình, mà điều đó chỉ xảy ra khi Bạch Liên thực sự chấp nhận một người.

Đó là điều Bạch Diệc chưa từng nhìn thấy ở chịKết quả thì sao?

Hiện tại cái người cười hì hì hồ hồ cùng mình này còn chẳng phải người chị năm đó quyết đoán một thân chống đỡ lại Bạch Tri sao?

Sự thay đổi này quả thật đáng sợ, chẳng qua cũng không đáng ghétBạch Diệc cười mà không nói.

Thay đổi vì một người là một loại hạnh phúc sao?

Chỉ sợ điều ấy quá đỗi xa vời...Nhưng có thật là vậy không?-------------------------------------------Tác giả : cứ cái đà này, chắc sau khi gặp lại Bạch Diệc và Dương La Kỳ không phải ngược luyến tàn canh thì cũng là "canh lúc ngươi ngủ ta bóp cổ ngươi!"

Tác giả : mà thôi, hoan hỉ hoan hỉ, cp cặp bến là ổn mà hen, kekeke
 
[Bhtt] Nếu Ta Yêu Nhau Ở Mạt Thế
Chap 26 : tớ nhớ cậu lắm


Chát!!!Tiếng đánh, tiếng la hét vang dội mãi, khắp nơi là xác sống không thì xác chết, máu loang khắp nơi trên mặt đấtDương La Kỳ nhìn con dao trên tay mà cả kinh, lại nhìn người đang nằm thoi thóp mà nắm chặt lấy cổ chân cô.

Người này nhìn kĩ liền phát hiện cậu ta chính là Hồ KhinhCậu ta nắm lấy chân cô, gào thét hỏi Dương La Kỳ lại giết hắn.

Dương La Kỳ phút chốc sợ hãi mà lùi lại, mím chặt môi nhìn hắn"trả mạng lại cho tôi!

Trả mạng lại đây!"

Dương La Kỳ ớn lạnh đến phát run, cô xoay người dùng hết sức bỏ chạy, trên đường cô lại nhìn thấy rất nhiều người quen.

Các bạn học cùng trường với cô khi trước đang bị xác sống cào xé, còn có cha mẹ cô bị châm ngoài nổ banh xác.

Dương La Kỳ cũng phải gục ngã trên đường đang chạy, đầu gối xưng đỏ, tay nắm chặt, mắt nóng đến muốn khócNhưng cô mãi cũng không khóc nổi, khóc sẽ làm được cái gì chứ?Bỗng nhiên một thanh âm quen thuộc vang lên, quen thuộc đến mức chỉ cần nghe một tiếng "a" Dương La Kỳ liền có thể biết được người đó là ai"La Kỳ, đừng sợ" Cô như không thể tin vào tai mình, ngây ngô ngẩng đầu nhìn chủ nhân của giọng nói vừa rồi, bất giác lẩm bẩm : "Bạch Diệc..."

Người đó dang rộng tay, cười mỉm đầy tươi sáng : "lại đây, cậu không chỉ có một mình, còn có tớ, Bạch Diệc của cậu"Dương La Kỳ run run bò dậy, cô đi từng bước không vững vàng tiến tới người đang dang tay kia, ôm chằm lấy người nọ"không sao nữa rồi, đừng sợ nữa nhé, tớ mãi mãi ở bên cạnh cậu!" người ấy cười xòa"tớ thực sự rất nhớ cậu, nhưng đáng tiếc, cậu hiện tại lại không ở đây, Bạch Diệc à" Dương La Kỳ khổ sở cười, nhẹ giọng nóiNgười nọ lại cười mỉm, giọng nói nhẹ nhàng lại mang ý tứ không hiểu : "cậu nói gì thế?

Chẳng phải tớ đang ở đây với cậu sao?"

"không, cậu vĩnh viễn không phải cậu ấy" Dương La Kỳ dùng con dao luôn giữ từ ban nãy đến giờ đâm thẳng người trước mặtỪ thì chạy thế nào thì chạy, sợ thế nào thì sợ, nhưng phải biết phòng thânNgười trước mặt há mồm, không thể nào tin được mà ngã khụy nhìn Dương La Kỳ : "...

Tại sao?"

"cậu giống cậu ấy, lại không giống cậu ấy" Dương La Kỳ khẽ cất tiếng"Bạch Diệc nhìn thấy tôi vừa thoát được nguy hiểm, điều đầu tiên cậu ấy làm chính là vừa quan sát vết thương của tôi vừa trách mắng tôi ngốc nghếch thay vì an ủi, nhưng cách mắng của cậu ấy thậm chí còn nhẹ nhàng hơn lời an ủi của bao người đối với tôi"Nhớ lại lúc bản thân liều mình nhảy xuống hố đen trong tòa nhà ảo cảnh, cô bị Bạch Diệc mắng là đồ ngốc lỗ mãng, khi đối đầu với bọn người ở nhà kho, cô lại bị Bạch Diệc mắng là đồ ngốc nhưng lại sẵn lòng cùng cô làm những điều ngốc nghếch ấySau cùng lại làm ra vẻ mặt đầy tức tối đó chỉ vì lo lắng cho Dương La Kỳ, nhưng Bạch Diệc lại là một con người rất thích giữ liêm sỉ, bao lần rồi mà lần nào y như lần náy, nếu không phải có việc buộc phải nói, Bạch Diệc có thể sẽ giấu mãi, nhưng Dương La Kỳ biết Bạch Diệc là vì mìnhDương La Kỳ tiến lại gần hơn với tên mang hình dáng Bạch Diệc đang quỳ trước mặt, mỗi bước thanh âm của cô lại càng cao hơn : "Bạch Diệc, cái đồ bạch tuột đó cũng không thích tôi gọi cậu ấy đúng như hai chữ "Bạch Diệc" lúc nào cũng nằng nặc đầy vô lí bảo tôi gọi cạu là "A Diệc, nhưng tôi cho dù ngày hôm đó không vui, vẫn sẽ cười xòa gọi hai chữ "A Diệc", vì cậu ấy thích tôi gọi cậu ấy như thế, và trông chúng tôi sẽ giống như người một nhà, nhưng lại khiến cái tên ấy trở nên thân mật hơn chút xíu nữa để như chỉ có hai người chúng tôi mới có đặc quyền gọi cái tên ấy của đối phương""đó cũng là lí do tôi nhận ra cậu ngay từ đầu, vì trừ khi không nhận ra tôi, nếu không Bạch Diệc sẽ không bao giờ gọi tôi là "La Kỳ" thay vì "Tiểu Kỳ", cho nên đừng mang khuôn mặt này của cậu ấy mà khiến tôi chán ghét" Dương La Kỳ nâng chân lên, đá với sức mạnh đáng kinh vào mặt người đang ngã khụy dưới đấtKhiến mặt người nọ muốn thụt vào trong, vài chiếc răng còn rớt ra ngoài, máu từ đó còn chảy ra ồ ạt, hắn cười khẽ : "tôi còn tưởng cô là loại người biết suy nghĩ hơn là đánh đấm đấy"Bạch!

Lại một cú đá nữa rơi vào mặt tên đó, khiến hắn té lăn ra đất, ánh mắt Dương La Kỳ lúc này không còn sự điềm tĩnh thường ngày nữa, thay vào đó là cái lạnh giá từ sâu trong đáy mắt, cô tặc lưỡi nhìn hắn từ phía trên : "không hiểu tiếng người sao?

Đừng dùng khuôn mặt này của cậu ấy làm tôi chán ghét, nhận xét tôi một cách khách quan như vậy đúng là khó chịu đấy biết không?"

Hắn nằm lăn trên đất mà thở hồng hộc, mặt sớm đã được nhướm bằng máu, hắn cười vang : "được!

Được lắm!

Tôi nhớ mặt cô rồi, rất mong chờ sau này gặp lại, Dương La Kỳ!"

Phạch, con dao ấy ghim vào mặt hắn, quả nhiên hắn trở lại thành cái bóng đen rồi dần tan biến, trước khi ấy máu loang khắp dưới chân Dương La Kỳ trở thành màu đen, cô cười khẽ : "lần sau đừng là cậu ấy, vì nếu là Bạch Diệc, tôi sẽ không bị lừa, khuôn mặt đó không phải cậu ấy còn sẽ khiến tôi chán ghét hơn"Cảm giác giết người dù chỉ là trong ảo cảnh đi nữa cũng thật vi diệu, máu thấm đất, văng đầy mặt, nhưng Dương La Kỳ không quan tâm, vì Bạch Diệc, cô có thể thử làm những điều bản thân đã từng băng khoăng không dám làm, và đây chỉ là ảo cảnh, cho nên cô mới dám vượt qua tâm lý của bản thân(Tác giả : như đã nói ở văn án, cp chính đều điên!)Cho tới khi mở mắt, Dương La Kỳ thấy mình đang nằm trên cái giường bệnh viện quen thuộc.

Cô bất lực thở hắt ra, muốn ngồi dậy, ai nghĩ vừa cử động liền đau"đừng có chưa gì đã muốn ngồi dậy, nằm đàng hoàn vào, dì không đỡ được đâu đấy" Thương Dao ở bên cạnh đang gọt táo, nhìn Dương La Kỳ vừa tỉnh đã muốn ngồi dậy, không khỏi bất lực nhắc nhở"dì Thương, con nằm bao lâu rồi ạ?"

Dương La Kỳ dụi dụi đôi mắt nhức mỏi, khàn giọng cất tiếngThương Dao cắt xong đĩa táo đẹp mắt, nhanh chóng bấm nút gọi bác sĩ : "ừm, mới một tuần thôi" Một tuần?

Lâu như vậy!?"dì Thương, lần này con thế nào lại nằm lâu như vậy?"

"cái này phải để bác sĩ nói thôi" Thương Dao bất đắc dĩ nhún vai bất lực nóiĐợi sau khi được kiểm tra xong, vị bác sĩ khám cho Dương La Kỳ sớm đã quen mặt cô, Phương Hoài rút ống nghe ra, bất lực nói : "lần này bất tỉnh lâu không phải hoàn toàn là do vết thương, vết thương của cô ấy sớm đã được Trịnh Trí chữa liền lại, chủ yếu là liên quan đến tinh thần nên mới bất tỉnh lâu như vậy, theo những gì tôi quan sát mấy ngày nay, cô gặp ác mộng à?"

"vâng, chẳng qua không giống dự đoán tương lai của tôi, nó khá giống một cách tấn công không thành"Dương La Kỳ kể lại một số chuyện trong giấc mơ của mình ra, lại liếc mắt nhìn sang mấy khuôn mặt đang ở bên cạnh nhai táo nghe chuyện kiaVừa nghe tiếng chuông gọi bác sĩ từ phòng 502 là mấy người Dương Tố Tố liền chạy đến đây, họ đã tỉnh từ ba ngày trước rồi, mới tới liền được nghe Dương La Kỳ kể chuyện về giấc mơĐương nhiên điều họ trầm trồ nhất là lúc cô nhận ra kẻ giả mạo ngay từ đầu, đặc biệt nhất là lúc cô cầm dao đâm người"câu chuyện chỉ như vậy thôi, đừng nhìn tớ chằm chằm với ánh mắt đó nữa" Dương La Kỳ bất lực nhắc nhở" à à à, nhin nhỗi nhen!

Nghe cậu kể mà tớ chưa kịp load" Nam Hạ cười khà khà, cắn miếng táo trên tay mà nóiDương Tố Tố ở bên cạnh gật đầu lia lịa phụ họa : "đúng đúng, em còn chưa từng nghĩ chị có thể chơi chiêu tàn nhẫn vật luôn ó!"

Tàn nhẫn?

Ở nơi loạn lạc như mạt thế, không tàn nhẫn thì làm sao có thể sống chứ?

Chẳng qua Dương La Kỳ chỉ mong người chết đừng phải do mình hay người mình thân quen sát hại, bởi vì nếu có cơ hội khiến cho mạt thế kết thúc, hai tay nhuốm máu thực sự rất khó không để lại ám ảnh, chẳng qua có lẽ mọi người không để tâm đến nó cho lắm, còn Dương La Kỳ...

Ầy, vẫn còn lưỡng lự nhiều lắmCơ mà Dương La Kỳ lại đang nghĩ tới giấc mơ ban nãy, giây phút cuối tên đó nói sẽ gặp lại...

Gặp lại kiểu gì chứ?

Đây không phải chỉ là cơn ác mộng bình thường sao?

Có lẽ không phải thật, vậy chuyện như vậy xảy ra, chứng tỏ cho dù có ở trong phòng tuyến của thành phố J vẫn có khả năng gặp nguy hiểm lớn, như vừa rồi cũng nên?"vậy tiếp theo chúng ta có cần làm gì nữa không?"

Trịnh Trí nhẹ nhàng hỏiThương Dao vừa nhai táo vừa suy ngẫm, bà cũng đang do dự, bọn trẻ mới vừa cơn nguy trở về, lại để bọn chúng đi thì không tốt, nhưng trừ đám nhóc này ra, Thương Dao không yên tâm người khác"ây dô!

Khỏi lo!

Làng Hiêu phía tây của thành phố Y cũng bị diệt trừ rồi bà con ưi!"

Thanh âm quen thuộc vang lên, cái chất giọng này vừa nghe liền có thể đoán ra là Úc DãÚc Dã và Lục Uyên mở cửa đi từ ngoài vào, vẫy tay chào mọi người một tiếng"dì hai, con tưởng dì đang bên phòng nghiên cứu?"

Lục Nhiên ngồi chống cằm nhìn bà, thắc mắt nhướn mày hỏi"à, cái đó..."

Lục Uyên kéo ghế ngồi xuống, có chút ngập ngừng không nóiÚc Dã chống cằm, tặc lưỡi : "làm không làm, ôm với chả ấp nên bị đuổi đó cưng"Phụt!Cả đám nhịn cười không có nổi!"khặc khặc, à ừm, vậy sao chú cũng ở đây?"

Thịnh Thanh nhịn cười lại, quay đầu nhìn chú hai mìnhLục Uyên khoanh tay gát chân, mặt hiện rõ sự khoái chí : "làm không làm, ôm với chả ấp nên bị đuổi đó chế" Bạch!

Úc Dã cú đầu Lục Uyên một cái, cười ôn hòa : "im đi!"

"chậc!

Không chấp cậu nữa, mắc mệt!"

Lục Uyên xoa xoa đầu, nhức nhối gằn giọngThương Dao vô cảm nhìn hai người, lại hướng đám trẻ vẫy vẫy tay : "xin lỗi, họ lâu ngày chưa phát tiết""phát tiết cái đầu cậu ấy!

Dao cẩu, cậu cẩn thận tớ bổ đầu cậu đấy nhé?!"

Lục Uyên tặc lưỡi, đưa nắm đấm chặt cứng lên(Tác giả : biết cái mỏ hỗn của Lục Nhiên là di truyền từ ai rồi bà con ạ, kkk)"chẹp, bổ cái đầu cậu ấy, cao ngang tớ đi rồi bổ, mà chắc không được đâu ha?

Thêm chục năm nữa cậu cũng chẳng cao ngang tớ~" Thương Dao cười khẩy, mặt gian manh nhìn Lục Uyên(Tác giả : được rồi, girl mỏ hỗn Bạch Diệc có gene từ mẹ cao phết đấy chứ, được cái miệng đẹp miệng xinh, hỗn có văn hóa, khịa có nhân văn)"cái kia, có thể quay lại vấn đề chính được không ạ?"

Dương La Kỳ chảy mồ hôi hột nói, cơ thể đau nhức xem ra cũng không thể đọ lại cái lỗ tai bị tra tấn nãy giờ của cô, hơ hơ"à à, xin lỗi hen, vào lại chuyện chính.

Không biết tại sao làng Hiêu phía tây của thành phố Y đã bị người khác tiêu diệt, còn diệt đến lãnh đạo cũng ngã khụy, nghe đồn chỉ có ba người và một con chó làm việc này.

Có thể nói là ba người đó có sức mạnh báo động với chúng ta.

Nhưng ít nhất xem động tỉnh hiện giờ, nhóm người đó chỉ động thủ với thành phố Y, đối với thành phố J của chúng ta hoàn toàn không để tâm" Úc Dã nóiLục Uyên khoanh tay, tặc lưỡi bĩu môi nói : "mạnh như vậy lại không để lại chút tin tức nào, không thể chiêu mộ họ lại đúng là đáng tiếc quá chừng!

Nhờ ba người đó mà thành phố Y vừa mở rộng ra ba cái làng hiện tại chỉ còn có một cái thôi hà""chu choa, gì mà đỉnh cao dữ zậy?

Bọn con sáu người đánh một làng còn ngất lên ngất xuống, ba người bọn họ cùng với một con chó lại tiêu diệt được tới một trong những lãnh đạo của thành phố Y?

Nghe là thấy quá nguy hiểm rồi!"

Nam Hạ tròn mắt, kinh hãi nhai táo"ba người đó có thể là ai được nhỉ?

Mạnh như thế chắc chắn cũng không phải tiểu nhân vật nào vừa chỉ mới nhận được siêu năng lực, có lẽ là phải thuần thục từ lâu rồi mới có thể mang khả năng chiến đấu mạnh đến thế" Thịnh Thanh xoa xoa cằm, đôi chút khó hiểu mà đặt câu hỏiTrịnh Trí nhún vai, đem Dương Tố Tố gật gù chỉnh thẳng lại : "dù gì hiện tại cũng không đe dọa tới chúng ta, không cần trực tiếp khiêu chiến, hiện tại phòng thủ là được, đa số các sinh viên esper cũng đang dần nắm được sức mạnh rồi, các esper kì cựu cũng cần phải chuẩn bị rất nhiều thứ, tốt nhất nên nghỉ ngơi dưỡng sức một thời gian đã" Thương Dao gật gật đầu, dặn dò : "tuần tới không cần dậy sớm tập luyện đâu, tĩnh dưỡng cho tốt rồi hẳn phụ trợ cho thành phố""đã rõ!" cả sáu người trẻ tuổi kia cùng nhất quán hô, được nghỉ xã hơi tận một tuần đó!"

được rồi, dì còn muốn hỏi một chút, La Kỳ à, giấc mơ ban nãy, con cảm thấy nó như thế nào?"

Thương Dao hỏiDương La Kỳ ngẫm một chút, nghiêm túc nhận xét : "cứ như có người đột nhập vào tiềm thức, muốn dẫn dắt con đâm đầu vào đường chết khi trong cơn hôn mê""chà, vậy là con gặp phải một esper hệ tinh thần khá mạnh rồi nhen, kể cho dì nghe thử giấc mơ đó có gì đi" Lục Uyên nhíu mày nhìn côCô cũng tường thuật lại, lần này năm người kia vẫn phản ứng hãi hùng như cũ, mà Lục Uyên cùng Úc Dã còn xanh mặt hơnThì ra để một người chưa từng giết người trở nên tàn nhẫn vì tình lại có thể đáng sợ như vậy!"khụ, à ừm, dì bỗng nhiên thấy kẻ đáng lo là tên đột nhập chứ không phải con La Kỳ à" Lục Uyên gượng gạo nói, nhìn Dương La Kỳ bị băng bó khắp người mà ý chí tinh thần còn mạnh mẽ đến vậy, nếu cô như Vi Hiên năm đó thì sao nhỉ?

Sức mạnh tinh thần có thể ảnh hưởng đến cả người bên cạnh, chậc chậcThương Dao lườm bà một cái, tặc lưỡi nhắc nhở : "đừng có chọc con bé nữa, trước tiên để bọn trẻ nghỉ ngơi đã""ừ ừ, biết rồi" Lục Uyên gật đầu lia lịaTiếng cốc cốc vang lên, bọn họ nhìn ra liền thấy Châu Doãn cùng Hoắc Lâm đang đứng đó"nè, mau đi thôi, có biến cố mới rồi" Hoắc Lâm nhìn ba người bạn mà thúc giụcLục Uyên khẽ nhíu mày nhìn hai người, họ lại khẽ lắc đầu, sắc mặt Thương Dao theo đó mà trầm xuống"mấy đứa thời gian này đi chơi đã đi hen, tụi chú đi đây, bái bai!"

Úc Dã vẫy vẫy tay với đám trẻ, cùng những người khác rời điDương La Kỳ lúc này đã lấy đà ngồi dậy được, cô yếu ớt nhìn họ : "biến cố lớn lắm đúng không ạ?"

Những người khác quay đầu hốt hoảng nhìn cô, Dương Tố Tố và Thịnh Thanh nhanh chóng tiến tới đỡ cô dựa vào tường, Dương La Kỳ lại lắc lắc đầu, ánh mắt kiên định nhìn những người đã đến bên cửaChâu Doãn nhìn cô chằm chằm, sau đó lại cười tươi : "không có gì đâu nè, chỉ là biến cố xíu xiu hoi à, mấy đứa yên tâm nghỉ ngơi, bọn dì vẫn lo được ấy mà~"Nói xong họ liền quay gót đi nhanh, họ sợ nếu còn dừng thêm một chút, Dương La Kỳ liền sẽ nhận ra thêm cái gì, phải công nhận rằng, Dương La Kỳ có sự sắc bén ngang cơ với Vi Hiên năm đó ấy chứ!Dương La Kỳ nhìn theo họ mãi, thân thể bất lực ngã xuống giường mà thở dốc, vừa rồi cô đã cố mà giữ vững người để ngồi dậy, chẳng qua có vẻ vẫn còn lâu lắm mới ngồi dậy hoàn toàn.

Dương La Kỳ vì vừa rồi gượng ép thân thể, hiện tại đã hộc máu, cô ho liên hồi với vài ngụm máuNhững người ở bên cạnh thấy vậy liền phát hoảng, nhanh chóng đi gọi bác sĩ"mau nhấn nút!

Nút gọi bác sĩ ấy!"

Trịnh Trí vừa chữa trị cho Dương La Kỳ bằng siêu năng lực của mình vừa gọiThầy có siêu năng lực hồi phục, nhưng hiện tại chính Trịnh Trí lại đang mang vết thương nặng ở bụng, chính vì vậy thầy không thể quá gắn gượng bản thân hơn được, chỉ có thể giúp Dương La Kỳ cầm máu lại một chútLục Nhiên nhấn nút chuông liên tục, lại phát hiện nút nhấn không vào : "chết dở, ban nãy nhấn nút mạnh quá, hư bà nó rồi!"

"đậu xanh, ai báo quá zậy!"

Nam Hạ bất lực gào thét"cái kia, chắc là ban nãy lúc gọi bác sĩ cho chị La Kỳ em lỡ tay nhấn mạnh quá..."

Dương Tố Tố gượng gạo nóiThịnh Thanh bất lực lao ra khỏi cửa, còn kéo theo Dương Tố Tố đi : "đi thôi, bác sĩ chắc là đi hướng này!"

Dương La Kỳ nhìn mọi người hỗn loạn, mệt mỏi hạ mí mắt nặng trĩu, ai cũng bận rộn như vậy, đều không thể rãnh rỗi nằm đây như cô.

Nhưng tại giây phút này thôi, Dương La Kỳ muốn ngủ thêm chút nữa, giấc mơ là của riêng cô, cô sẽ không cần trói buộc bản thân vào thực tại nữaDập dờn cho đến tối, Dương La Kỳ mới tỉnh lại, mới có ý thức liền nghe được tiếng rột rột từ bụng mình, cũng phải, đã mấy ngày cô không ăn gì mà chỉ truyền nước biển không thôi đóCho đến khi mắt thích nghi với ánh sáng mơ hồ do mặt trăng đem lại, Dương La Kỳ mới hoàn toàn mở mắt, cô nhìn căn phòng tối tăm vì đã tắt điện, lại có thêm chút ánh sáng huyền ảo từ mặt trăng chiếu vào bên cửa sổDương La Kỳ gượng cơ thể ngồi dậy, hiện tại không đau như ban sáng, có lẽ là được trị thương rồi.

Cô xoa xoa trán, chậm rãi tiến đến bên cái ghế sofa gần cửa sổ, chậm rãi ngồi xuống, nhìn ngắm mặt trăng trên trời"trăng hôm nay cũng sáng thật" Dương La Kỳ chống cằm nói một mình, thầm nghĩ nơi này thì ra vẫn có thể nhìn thấy trăngỂ, thực sự có thể nhìn thấy sao?

Bệnh viện nằm ở trung tâm thành phố, lại thêm tường thành kiên cố bao bộc, muốn nhìn trời chỉ có thể lên sân thường, nơi duy nhất gần với lớp kính bảo vệ, cho nên từ tầng năm nhìn trăng là điều không thể xảy ra mà?!Dương La Kỳ khẽ nhíu mày, nhưng cô lại phát hiện ra, ánh trăng này không phải giả lại đặc biệt sáng chói, hoàn toàn là thật, cứ như ai đó muốn thông qua nó để cô nhận thấy sự hiện diện của hắn, vậy hắn là ai?Cô khẽ thở hắt ra, không quan tâm nữa, nếu chỉ là chứng minh sự hiện diện của bản thân, vậy đối với cô lại không có nguy hiểm, với những người khác cũng sẽ như vậyDương La Kỳ tựa người vào ghế, cứ như cơ thể không có xương, lười biếng tựa vào ghếỞ đây thì ra còn có thể có nhiều nguy hiểm tới vậy, thế còn ở chỗ của cậu thì sao?

Bạch Diệc?"không biết khi về cậu còn có thể nhớ ra tớ ai hay không, nhưng hiện tại, tớ nhớ cậu lắm" Dương La Kỳ tựa cầm vào hai tay đang đặt trên thành ghế, lí nhí phát ra âm thanh, thân thể qua bao ngày tháng khổ luyện mà trở nên rắn rỏi hơn chút ít, chẳng qua dáng người cô vẫn như thể, chỗ cần thịt sẽ có, chỗ không cần chắc chắn không dư!Đôi chân lại càng thon dài hơn, có lẽ chiều cao của cô cũng tăng lên rồi, không biết cô có cao hơn Bạch Diệc được không nhỉ?

Đến lúc đó có thể đè Bạch Diệc vào tường rồi, mong chờ quá đi, heheheNếu đếm ngược, chỉ còn hơn hai tuần nữa thôi là được cậu rồi, Bạch Diệc à------------------------------------Tác giả : đây đây, họ sắp được gặp lại nhau rồi, mấy ní yên tâm đi hen!Đoạn kịch nhỏDương La Kỳ ôm chằm lấy Bạch Diệc : A Diệc, tớ nhớ cậu lắm!Bạch Diệc nhướn mày, không đẩy cũng không ôm lại : xin lỗi, tôi không quen cậuDương La Kỳ : ...Cô ngồi thút thít bên góc tườngThịnh Thanh cùng Dương Tố Tố ở bên an ủiNam Hạ cùng Lục Nhiên và Trịnh Trí lao tới đánh Bạch DiệcBạch Diệc : cái quần què gì zậy?!
 
[Bhtt] Nếu Ta Yêu Nhau Ở Mạt Thế
Chap 27 : quá khứ của các esper đời năm


Trong cơn mê man, Bạch Diệc nghe thấy cuộc hội thoại ở gần đó, y vốn không muốn quan tâm, nhưng lại phát hiện ra không chỉ có mỗi giọng nói của Bạch Liên và Vi Dao Nguyệt, còn có thêm cái thanh âm xa lạ Bạch Diệc khó chịu ngồi dậy, đầu còn có chút đau nhức lại vì vừa rồi bật dậy quá nhanh mà ong ong, y chớp chớp mắt thoát khỏi sự mơ hồ, lại nhìn xuống cái giường mềm mại mình đang nằm, Bạch Diệc cảm nhận được chất liệu mềm mại, có chút thích thú muốn nằm thêm chút nữa"này, em đừng có vừa dậy liền ngủ lại như thế chứ!"

Vi Dao Nguyệt ngồi bên bàn từ lâu đã để ý đến Bạch Diệc đang ngồi đóBạch Diệc ngáp dài, sau đó lại duỗi cơ một chút, trừ việc lòng ngực còn ẩn ẩn đau cùng cái đầu nhức nhói, còn lại đều ổn rồi, y quay đầu nhìn nàng : "chỉ nằm một chút thôi, ngủ thế nào được khi mấy người nói chuyện to như thế?"

Bạch Liên liếc người bên cạnh, dậm chân người đó thúc giục : "kiểm tra lại cho con bé đi kìa""cái đậu xanh nhà cậu!

Nói bình thường thôi, động chân làm cái gì!" cậu thiếu niên tức tối nói, tóc tím hai mái chia bốn sáu lắc lắc theo cử độngHắn dậm chân bịch bịch mà đi đến phía bên giường, ánh sáng xanh lục từ tay cậu ta bao quanh lấy Bạch Diệc, hắn nghiêm túc kiểm tra một lúc rồi phủi phủi tay quay đầu nhìn Bạch Liên : "tốt rồi đó khả năng khôi phục so với cậu không kém đâu đấy Tiểu Liên"(Tác giả : nghe giống súng tiểu liên bà con ạ)"hehe, biết chứ, em ấy còn có khả năng tốt hơn tớ nhiều"Vi Dao Nguyệt đưa cho Bạch Diệc cốc nước, y lại nhìn chằm chằm nàng, Vi Dao Nguyệt cười trêu chọc : "uống đi, có bỏ độc vào rồi, có gì chị quăng em xuống sông cho""chị biết em không phải có ý đó mà đúng không?"

Bạch Diệc bất lực nhìn nàng, đỡ trán nhận lấy cốc nước, uống vài ngụm nước rồi lại nhìn lên cậu thiếu niên đang đứng bên đó : "em chỉ đang thắc mắt ai đang đứng bên kia thôi"Một câu này rơi xuống, Vi Dao Nguyệt không nhịn được mà cười lớn, Bạch Liên cũng bật cười, chỉ có cậu trai kia hóa đá nhìn Bạch Diệc, hắn nước mắt lưng tròng chạy tới ôm Bạch Diệc uất ức xuýt xoa : "oaaa!

Đồ phụ bạc!

Tại sao tên Tiêu Yết em nhận ra còn tui thì hông cơ chứ!"

Bạch Diệc bị ôm chặt, mặt úp vào cơ ngực vững chắc của người nọ, khiến y có chút không dễ chịu, chẳng qua cũng chẳng tiện tay đẩy ra được, y bất lực cố gắng ngẩng đầu nhìn người nọ : "từ từ, em có nhớ ra hay không thì cũng nên buông em ra dùm cái, sắp nghẹt thở chết rồi!"

Hai cô chị ngồi bên cười ha hả, lau lau nước mắt vì cười quá nhiều"vậy em nhớ ra cậu ta chưa?"

Vi Dao Nguyệt nhịn cười lại hỏi"...

Chưa"Cậu chàng nọ lại ủy khuất đòi đi tìm Tiêu Yết đòi công bằng, sao tên đó lại được nhận ra cơ chứ!Sau một hồi lộn xộn, cuối cùng bốn người cũng ngồi lại bình thường để nói chuyện"được rồi, giới thiệu lại cho em.

Tên khùng này là Khương Vũ, một trong những esper đời năm sống được tới giờ, cũng là Tiểu Vũ tỷ của em đó" Bạch Liên cười cười giới thiệuBạch Diệc quay đầu nhìn người tên Khương Vũ, mặt đầy chấm hỏiCái quần què?

Tiểu Vũ tỷ tóc dài xinh đẹp mềm mại đáng yêu thơm tho năm đó hiện tại là cái người con trai bộ dáng cao to, cơ bắp cuồn cuộn cùng khuôn mặt đẹp trai này đó hả?!Khương Vũ cười vui vẻ, nhìn Bạch Diệc đầy chờ mong : "Tiểu Diệc, nhớ chị không nè?~"Bạch Diệc xoay người muốn đập đầu vào tường, Vi Dao Nguyệt cùng Khương Vũ nhanh như chớp tiến tới ngăn y lại, Bạch Diệc lại mất hết sức sống : "thả em ra, chị gái xinh đẹp của em thế mà lại là peter!"

"nhiều chuyện xảy ra mà!

Tui vẫn là con gái đó!"

Khương Vũ bất lực nói, nhìn ánh mắt nghi ngờ của Bạch Diệc, người nọ búng tay, luồng linh lực màu xanh lục bao quanh lấy người nọ, biến đổi thân thể cao một mét tám mười lăm xuống thành thân thể cao gầy xinh đẹp của cô gái cao một mét bảy mươi lămMái tóc tím ấy dài ra, cộng thêm khuôn mặt xinh đẹp ấy thực sự vô cùng thu hút!"

đó, thấy chưa, vẫn là nữ mà!"

Khương Vũ bất lực nóiThấy chuyện kinh khủng như vậy xảy ra, Bạch Diệc trực tiếp hóa đá, mặt mày không đẹp nhìn họ : "từ từ, sao chúng ta lại ở đây?"

"à, lúc đó trễ rồi, chúng ta lại bị thương, nên chị nhờ Viên chạy tới đây để bám Khương Vũ nè, đúng lúc cậu ấy mới đi ship thuốc cho thành phố Y xong, chị liền đem vườn thuốc của cậu ấy ra đe dọa, rồi thì chúng ta mỗi người một phòng luôn ó, chứ nếu không tới đây chỉ sợ chúng ta vết thương không lặng gòi" Vi Dao Nguyệt cười nói"má nó chứ, cậu còn dám nhắc lại chuyện cậu đe dọa tớ?!

Vườn thuốc mất hai năm cùng cả mớ tiền này khó khăn lắm tớ mới dựng lên, cậu một câu muốn đập hai câu muốn phá, có còn là người không hả!"

"xùy, cũng là tiền cậu lừa thuốc từ thành phố Y thôi chứ đâu" Vi Dao Nguyệt bĩu môi"cái đầu cậu!"

Khương VŨ ứa gan muốn đánh người, Bạch Diệc lại giữ tay người nọ lại, cười bất lực : "vậy em hiện tại nên gọi chị là cái gì?"

"anh hay chị đều được, chỉ cần là em thì sao cũng được" Khương Vũ cười mỉm, nhẹ giọng nói"...

Có thể kể cho em nghe lại năm đó mọi chuyện đã diễn ra như thế nào không?"

Bạch Diệc nhẹ nhàng cất giọngBa người kia nhìn nhau, đôi mắt lạnh đi vài phần, rất nhanh lại tỏa sáng nhìn Bạch Diệc mà cườiNăm đó, Bạch Diệc đang ngồi chơi điện thoại một mình, tiếng bước chân vang lên bên tai y, Bạch Diệc từ màn hình điện thoại ngẩng lên, thấy là người đó liền cười : "chị Tiểu Vũ!"

"Tiểu Diệc!

Ba ngày không gặp em, nhớ quá ò!"

Khương Vũ cười hì hì ôm chằm lấy Bạch Diệc"chị Tiểu Vũ, hôm nay chị đến đây làm gì?"

Bạch Diệc ngờ nghệch nhìn người nọKhương Vũ cười, nắm tay Bạch Diệc kéo đứng dậy, dẫn y ra ngoài : "có thể làm cái gì nữa?

Đương nhiên là dẫn em ra ngoài chơi rồi!

Chị của em nhờ chị vào đấy, tiểu tử không được cắm đầu mãi vào điện thoại đâu!"

"vậy cắm mặt vào máy tính được không?"

"em muốn chơi với chị hay máy tính?"

"...

Vẫn là chơi với chị vui hơn" Bạch Diệc nóiỞ ngoài sân cỏ, Bạch Liên cùng Tiêu Yết đang thi nhảy dây, còn có hai người nữa ngồi ở bên cạnh xem"hú hú hú!

Mấy đứa ưi, xem tui dẫn được ai tới nì!"

Khương Vũ kéo Bạch Diệc tới, cười tươi nói"chậc, em gái tốt, chị kéo thì không chịu ra, chị Tiểu Vũ của em vừa tới liền ngoan ngoãn đi theo!"

Bạch Liên bĩu môi, dừng nhảy dây lạiTiêu Yết cười khà khà, nhéo nhéo má Bạch Diệc : "Tiểu Diệc ơi Tiểu Diệc à, em muốn chơi gì đây nè~"Bốp một tiếng, cánh tay hắn bị hất ra, Tiêu Yên bĩu môi giữ Bạch Diệc vào lòng : "anh tránh ra, đừng có động Tiểu Diệc của em!"

"cái gì mà của em!

Tiểu Diệc rõ ràng là tiểu muội của anh nhá!"

Tiêu Yết bị tát đau tay, hậm hực hétHi Văn cười rộ lên, tặc lưỡi vỗ vai Tiêu Yết : "tội nghiệp bạn tui, nhưng em gái cậu đúng là thân thiết hơn với Tiểu Diệc nha người anh em""chẹp, cậu đừng có an ủi người khác bằng cách chà muối vào vết thương của họ có được không hả?"

Tiêu Yết bĩu môiThịnh Nam lại tặc lưỡi : "im đê, các cậu làm Tiểu Diệc ngớ người luôn rồi kìa!"

Bạch Diệc bỗng nhiên bị mọi người nhìn chằm chằm, không khỏi gượng gạo trốn sau lưng Khương VũTô Mạn cười thích thú chống cằm nói : "lâu rồi mới kéo được Tiểu Diệc tới chơi, kiếm gì vui vui chơi đi mấy chế!"

"chà, trò vui thì đừng có quên bên này chứ" Bạch Phong từ bên ngoài đi vào, trên tay còn đem theo trái bóng"úi chà, Tiểu Phong, dạo này đẹp trai ra đó hen!"

Tiêu Yết cười ha hả chào hỏi"anh Tiêu Yết, cẩn thận sau lưng..."

Bạch Phong nhẹ giọng nhắc nhởKết quả Tiêu Yết vẫn bị Tiêu Yên đạp qua một bên, hắn có biết nãy giờ cái việc hắn đang ôm ôm Tiểu Diệc chính là rất rõ ràng hay không?

Tiêu Yên thân là chị gái cực kì cưng chiều Bạch Diệc bé nhỏ, đương nhiên sẽ không để điều này tiếp tục diễn ra!Bạch Diệc nhìn trái bóng trên tay Bạch Phong, tò mò hỏi : "anh ba, cái này chơi thế nào?"

Bạch Liên ở bên cạnh cười, nhẹ nhàng xoa xoa đầu Bạch Diệc, sau đó lại cùng Bạch Phong ra làm mẫu cho y : "không khó, chia làm vài tổ đội, không được để trái bóng rơi xuống đất, chỉ cần một người trong đội úp được nó vào rổ, đội đó chiến thắng"Bạch Phong cười cười gật đầu, cùng Bạch Liên tâng trái bóng lên trời : "thế nào, rất đơn giản đúng không nè?~""vâng!"

Bạch Diệc gật gật đầu"vậy Tiểu Diệc muốn chơi hông?

Em với chị cùng đội nhé?"

Khương Vũ cười hì hì "vâng!

Cùng với chị Tiểu Yên nữa ạ!"

Bạch Diệc cười rộ lên, tỏa sáng đầy đáng yêuTô Mạn huýt vai Bạch Liên, cười khẩy : "em gái nhà cậu đúng là tiểu thiên thần mà!"

"ừ, đó là lý do tại sao tớ cưng chiều em ấy tới như vậy đó, hahaha" Bạch Liên cười, đầy ôn nhu nhìn em gái đang vui vẻThế là chia đội ba người, Tô Mạn cùng Bạch Phong và Tiêu Yết một đội, Bạch Liên và Thịnh Thanh cùng Hi Văn một đội, ba người còn lại thêm một đội nữaHọ chơi với nhau tới chiều tà, kết quả đội của Tô Mạn và Bạch Phong với Tiêu Yết dành chiến thắng, quả bóng đáng lẽ đang ở trong tay Bạch Diệc sắp úp vào rổ, Bạch Phong lại nhanh chân một chút lấy đà đạp tới chụp lấy trái bóng Bạch Diệc ném ra, lại ném nó vào rổ"oa!

Anh ba giỏi quá!"

Bạch Diệc cười rộ lên"Tiểu Diệc cũng rất giỏi" Bạch Phong cười, ôm lấy Bạch Diệc bế lên"tốt tốt tốt!

Chúng ta đi về thay đồ thôi, bẩn hết rồi, không thì ba mẹ chửi hết cả đám!"

Khương Vũ cười nóiNăm đó bọn họ đã thân nhau tới vậy đó, có vài người đối với nhau đã nảy sinh vài đoạn tình cảm không phải bạn bè.

Thật ra còn ba người nữa, nhưng ba người đó không tới được, một người đi tu luyện trên núi, một người đi học nâng cao, người còn lại thành thật mà nói thì chính là cực kì bí ẩn, thật ra Bạch Diệc có từng gặp ba người đó một lần, chẳng qua lại không nhớ rõ, một người cũng là họ Thịnh, là chị gái của Thịnh NamKết quả vài năm trôi qua, bọn họ chẳng còn sống yên ổn như thế được nữaKhi ấy Bạch Diệc đã đi, Bạch Liên cũng vậy, sự tổn thất đó đương nhiên khiến Bạch Tri không thể chấp nhận được, lão cho người tìm kiếm Bạch Liên cùng Bạch Diệc khắp nơi, còn cả Vi Dao Nguyệt nữaKhông nghĩ lão ta thực sự tìm được hai người họ lúc họ đang trên đường đổi chỗ ở, và không quá bất ngờ khi cả hai người Bạch Liên và Vi Dao Nguyệt bị bắtHọ đương nhiên không thể chịu đường tình cảnh này, liều mình chống trả thoát ra, nhưng thành phố Y là đâu cơ chứ?

Chính là cội nguồn của EFE!

Nơi đó esper mạnh lại càng mạnh, hai người nàng và tỷ không dễ dàng đánh trảChính những người bạn của họ đã đứng ra chiến đấu, thành phố Y một phen hỗn loạn, trận chiến đó khiến các esper của thành phố Y suy giảm nhân lựcVà điều không may mắn là, Thịnh Nam, Tô Mạn, Tiêu Yên cùng Hi Văn đều bỏ mạng tại nơi đóỞ trong căn phòng thí nghiệm rộng lớn cực kì, những cảnh vệ bao quanh lấy Thịnh Nam cùng Tô Mạn, đứng trên cao là Lục Nghiên, ông ta nhìn hai người đang tiến vào thoi thóp, không nói gì mà quay lưng rời đi, hai cậu thanh niên này từng do chính tay ông dạy dỗ, hiện tại dừng tay ở đâyĐám cảnh vệ cùng một vài esper nhìn Lục Nguyên rời đi, họ cũng nhào tới tấn công Tô Mạn và Thịnh NamTô Mạn gắng gượng bò dậy ôm chặt Thịnh Nam vào lòng, bảo vệ người nọ hết thẩy mọi sự tấn công đang diễn ra, hắn cười với bộ dạng tả tơi : "nhớ nhắm chặt mắt lại nhé!"

Thịnh Nam mở to mắt không thể tin được, vội vàng muốn đẩy Tô Mạn ra : "cậu muốn làm gì?!"

Tô Mạn không nói, gắt gao ôm chặt Thịnh Nam trong lòng, linh lực của hắn trở nên hỗn loạn, nó bùng phát bao quanh nơi nàyÁnh sáng vàng đồng bao phủ căn phòng này, âm thanh trắng ù ù qua tai Thịnh Nam, nhưng Tô Mạn nhẹ nhàng che tai người nọ lại, dùng tấm thân che mắt Thịnh Nam, khiến người nọ không thể nhận biết được điều gì đang xảy raCho đến khi Tô Mạn buông tay, gục xuống bên vai Thịnh Nam, cười nhẹ : "Nam à, đời này gặp được cậu, tớ vui lắm!"

Hơi thở yếu ớt phả vào cổ Thịnh Nam cũng dần biến mất, người nọ hoàn toàn phát điên, gào khóc ôm lấy cái thi thể đã không còn sức sống, tiếng gào khống như muốn xé toạt cổ của hắn mà đi ra ngoàiNhững esper đang dần lấy lại được ý trí cũng bị tiếng gào dọa sợ.

Sức mạnh ban nãy Tô Mạn bộc phát đã khiến các cảnh vệ chết rất nhiều, các esper cũng chỉ còn vài người trụ lại đượcNhưng họ lại bị tiếng gào thét của Thịnh Nam dọa đến kinh hãi, chẳng qua cũng chỉ là trong phút chốc, rất nhanh họ lại nâng cao vũ khí mà muốn tấn công Thịnh Nam, hắn ôm chặt thi thể của Tô Mạn, ánh mắt đỏ ngầu nhìn tất cả, không thể nhịn được mà nhoẻn miệng cười : "thế giới này vẫn còn rất nhiều hy vọng để tồn tại, nhưng thế giới của tớ lại tan nát mất rồi"Hắn bật cười, nhưng nước mắt lại không thể ngừng rơi mà lẩm bẩm : "Tô Mạn, không có cậu, tớ cũng chẳng cần sống nữa"Tít, tít, tít, âm thanh phát nổ không xảy ra, thay vào đó lại là đoạn âm thanh trắng ấy, lần này là đến phiên Thịnh Nam mãi mãi nhắm mắt, nhưng tay hắn cùng tay Tô Mạn không biết tại sao lại nắm rất chặt, cho dù đã mất đi hoàn toàn ý thức, nhưng nó lại không buông nhau raMà người con gái chạy đến mức không thể thở được khi tới đây, chứng kiến cảnh này, không khỏi gục ngã : "Tiểu Nam, Tiểu Mạn..."

Vài mũi súng còn chống đỡ được gắng gượng chỉa vào người nọ, Thịnh Thanh lại không nói gì, vung tay tàn sát lại vài tên còn đứng đó, chị tiến đến bên hai cái xác đó, lại nhìn tay hai người nắm chặt, chị cười trong sự bất lực hoàn toàn, ngã khụy xuống bên hai người đó, nước mắt Thịnh Thanh cứ mãi rơi, không thể ngừng được : "rốt cuộc yêu là cái gì?

Tại sao lại có người bất chấp như vậy vì nó nhỉ?"

Em trai chị, Thịnh Nam, cứ như thế mà chết mất rồiThế là sáng đó, hai người rời bỏ thế gian, trận đấu ấy vẫn tiếp tục diễn ra, và chiều đó lại có người ra điBạch Tri nhìn mười hai esper bản thân tự hào ngày đó hiện tại đã kẻ chết người sống, đứng thành một hàng đối chiến với lão, lão cười lạnh, vung tay : "giết"Máu me loang khắp nơi, lần này, Hi Văn là người ngã xuốngĐó là lúc khi cuộc rượt đuổi và chiến đấu của Hi Văn cùng Tiêu Yết khi giao chiến với các esper cùng cảnh vệ.

Bọn họ phải đối đầu với tận năm esper cấp S, và năm mươi tên cảnh vệĐánh đến mức thân thể gần như trụ không nổi nữa, một trong năm tên esper đó hướng Tiêu Yết vung tay, đưa đoản đao phóng tớiTiêu Yết nhìn thứ sắp lấy mạng mình đang lao đến, mắt khẽ nhắm lại, chết thì chết thôi, thứ hắn hối tiếc...

Ít nhất Tiêu Yết mong khi bản thân chết, chút ít linh lực mình dùng để bao bộc nơi này sẽ phát nổ, tạo một con đường cho Hi Văn chạy điKhông nghĩ, cơn đau bản thân nghĩ tới lại không xuất hiện, thay vào đó là Hi Văn đứng đó với cây đao đâm thẳng vào ngực, cậu ấy quay đầu, khuôn mặt trời sinh đẹp đẽ lúc này rất nhợt nhạt, Hi Văn cười với cái miệng đầy máu của bản thân, ngã khụy xuống bên cạnh Tiêu Yết : "Tiêu Yết à, lần sau, cậu hãy bảo vệ tớ nhé, lần này, tớ bảo vệ cậu đủ nhiều rồi"Tiêu Yết sững sờ, lập tức xoay người ôm người Hi Văn lên, toàn thân run rẩy, Hi Văn nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hắn, cười khẽ : "tớ, gượng không nổi nữa rồi"Cái tay đặt trên lưng Tiêu Yết ấy dần trượt xuống, rất chậm rãi, tựa như không muốn rời xa Tiêu Yết, nhưng vô lực rồiKhóe miệng hắn co giật, nước mắt ngập tràn đôi mắt, phát điên thét gào ôm lấy Hi VănNhững esper khác đứng bên cạnh bỗng nhiên có chút khựng lại, họ có chút nặng lòng, hai người này lúc trước cùng họ có mối quan hệ không tồi, họ cũng chỉ mới có mười tám tuổi, cảnh vệ cùng esper bất giác đứng nghiêm trangTiêu Yết cảm nhận được lòng ngực đau đến muốn trào hết tim gan ra ngoài, hắn cố gắng giữ vững người, khuôn mặt gắng gượng nhìn các esper khác : "làm ơn, cho tôi đi theo các anh đi..."

Cách trả thù đám người này là chết sao?

Không, họ cùng lắm chỉ là có chút tiếc nuối, sau đó sẽ quên mất năm đó bản thân đã sát hại hai cậu thiếu niên chỉ mới mười tám tuổi.

Tiêu Yết muốn cả thành phố Y này hoàn toàn diệt vong!Cho đến khi Bạch Liên cùng với Vi Dao Nguyệt chạy tới, đã thấy Tiêu Yết được cảnh vệ dìu đi, tỷ khẽ mấp mấy môi với hắn, lại nói không thành lời.

Tiêu Yết lại nháy mắt, khẽ cười, dùng khẩu hình hướng Bạch Liên ĐỢI-TỚBạch Liên không nói gì mà hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm Tiêu Yết rời đi, hướng mắt tới thi thể Hi Văn đã lạnh, chị tiến tới quỳ gối trước cái xác đó, cười trong nước mắt : "xin lỗi, tớ tới muộn quá"Vi Dao Nguyệt không nói gì, im lặng quỳ gối cùng Bạch Liên, nàng ôm Bạch Liên đang òa khóc vào trong lòng, bản thân ngẩng mặt lên trời cố không để nước mắt rơi, kết quả lệ vẫn theo khóe mi chảy xuống sườn mặt, nàng không nhịn nổi!Cũng là ở nơi đó, Bạch Phong, Tiêu Yên, Khương Vũ và một người nữa đang đối đầu với các lãnh đạo esper cấp cao, đều là các esper cấp Z và RĐương nhiên bốn người cũng không phải là đối thủ của họ, cho dù họ có bị bốn người đánh đến trọng thương, bất quá vẫn dành được thế thượng phongMột người kia gắng sức chữa trị cho Bạch Phong, đến mức linh lực không chịu khống chế mà làm tổn thương người sử dụng"A Trịnh, anh đúng là đồ ngốc" Bạch Phong hít sâu nói, huynh hất Trịnh Trí ra, dùng siêu năng lực ngăn cách mình và thầy, gắn gượng đứng dậy, mặc kệ Trịnh Trí ở bên đó gào thét đập vào tường vốn đã vỡ nát nay lại trở về dáng vẻ kiên cố, Bạch Phong thở dốc cùng Tiêu Yên và Khương Vũ gắng gượng chiến đấuBỗng nhiên huynh lại đỡ được Khương Vũ bị đẩy tới đây, Bạch Phong trợn mắt nhìn Tiêu Yên, người nọ lại chỉ cười : "Khương Vũ, tớ thất hứa rồi, chết trước cậu mất rồi"Linh lực của Tiêu Yên bạo phát, khiến cơ thể của người nọ phát nổ, những esper đang chiến đấu với họ cũng rơi vào hôn mê, có người vẫn còn tỉnh, chẳng qua cơ thể trở nên vô lựcKhương Vũ vật người thoát khỏi vòng tay Bạch Phong, chạy đến ôm chặt nửa thân thể còn lại của Tiêu Yên, vụ nổ ban nãy đã khiến một nửa thân thể của Tiêu Yên tan nát.

Khương Vũ trợn mắt, không thể tin vào mắt mình mà ôm chặt Tiêu Yên, không ngừng dùng siêu năng lực để tái tạo lại bên dưới của Tiêu Yên, chẳng qua không kịp nữa rồiMà Bạch Phong đứng đó, ánh mắt mất đi tiêu điểm mà ngã khụy, Trịnh Trí sau khi đập được tường xông vào, nhìn một màn này cũng không nói được câu nào, thầy chạy đến ôm chặt lấy Bạch Phong, toàn thân run rẩyBạch Phong cảm thấy toàn thân không khống chế được nữa, run rẩy bất khóc, huynh ôm chặt lấy Trịnh TríSau ngày đó, với sự giúp đỡ thầm lặng của Tiêu Yết và Khương Vũ khi Khương Vũ đã tái tạo tế bào cùng gene của mình thành nam và giả vờ làm dược sư, họ đã thoát ra được Nhưng khi Trịnh Trí muốn kéo theo Bạch Phong rời đi, huynh lại tàn nhẫn đẩy thầy ra, quay lưng bước trở lại thành phố Y : "đi theo anh, thật vô nghĩa"Bạch Liên cùng Vi Dao Nguyệt đang đứng đó đợi sẵn, không nói tiếng nào mà trầm mặt quay lưng đi chờ đợi Trịnh Trí, họ không muốn nhìn những cảnh tượng đau thương thế này chút nàoThầy tròn mắt không thể tin được nhìn Bạch Phong, nước mắt lại không kiềm được lăn dài, thầy quay lưng : "được rồi..."

Ở nơi không ai thấy, nước mắt Bạch Phong đã không thể ngừng chảy, cho dù có phải làm điều tàn nhẫn này, huynh cũng không muốn thấy Trịnh Trí vì mình mà chết như những người khác nữa, nơi này nếu chỉ có Tiêu Yết canh chừng, Bạch Phong không yên tâm, ít nhất so với Tiêu Yết, Bạch Tri càng sẽ nhườn nhịn đứa con trai duy nhất là Bạch Phong hơn"...

Vậy là hai esper em chỉ mới gặp mặt một lần kia, là Trịnh Trí và Thịnh Thanh?"

Bạch Diệc nhíu mày hỏi Khương Vũ đang ngồi kết tóc cho Bạch Diệc, gật gật đầu : "đúng rồi á, em lại gặp rồi hửm?"

Bạch Diệc ngã thẳng vào lòng Khương Vũ, bĩu môi : "không những gặp, còn đang rất thân đó chứ"Chẳng qua Bạch Diệc cũng không để tâm lắm, xem như quen muộn còn hơn không quen màBa người kia tò mò nhìn y, Bạch Diệc cũng kể sơ sơ lại hành trình của mình, chẳng qua trong lời kể của y, Dương La Kỳ như một người không mấy quan trọng"ái chà, xem ra Tiểu Diệc cũng đã có những người bạn rất đáng tin" Khương Vũ cười cười véo má y"mà sao hai người đó gặp nhau cứ như không quen được hay vậy nhỉ?"

Bạch Diệc chống cằm nói"hô hô, chứ em lúc gặp Tiêu Yết cũng cứ vờ như không nhận ra ổng đó thôi" Vi Dao Nguyệt cười, giọng đầy trêu chọc"ây da, em lại không nghĩ đến Vi Dao Nguyệt trong lời mọi người chưa từng để lộ danh tiếng lại hớt tay trên, cướp chị hai của em rồi gây cuộc chiến esper thế kỉ" Bạch Diệc ngồi đó dựa bên vai Khương Vũ, cười khẩy nóiHai người đó cười bất lực, Bạch Liên chống cằm nhìn y, hạ giọng cười cất tiếng : "em sẽ sớm hiểu được thôi, Tiểu Diệc à"Bạch Diệc không nói gì, im lặng nhìn ba người trước mặt.

Y thầm nghĩ tình yêu đúng là đáng sợ, nó có thể khiến cuộc chiến đáng sợ xảy ra, lại có thể khiến người ta sẵn sàng hi sinh, Bạch Diệc thực sự mong đời này nó đừng dính dáng gì tới mình--------------------------------------Tác giả : mong cái gì mà mong, bà nhỏ này cũng sa vào lưới tình con mợ nó rồi còn đâu?Tác giả : ahehe, tính ra mấy người này toàn lựa năm mười bảy tám tuổi mà chết không hà, không kịp tận hưởng tuổi trưởng thành luôn~~tuổi 17 là năm em đẹp nhất, vì năm 18 em chết bà nó rồi~~Tác giả : a hèm, xin đừng ném đá vì lời hát khốn nạn của toi, bộ này không HE bạn tui làm dogTác giả : sẵn tiện giới thiệu dàn nhân vật esper đời năm nhen (ai không đọc bỏ qua)Bạch Liên : năm nay 22 tuổi, giới tính nữ, cao 1m77, chị cả Bạch gia, mang siêu năng lực điều khiển thời khôngVi Dao Nguyệt : năm nay 22 tuổi, giới tính nữ, cao 1m75, đại tiểu thư Vi gia, mang siêu năng lực điều khiển sấm sét Bạch Phong : năm nay 20 tuổi, giới tính nam, cao 1m85, nhị thiếu của Bạch gia, mang siêu năng lực điều khiển thời gianTrịnh Trí : năm nay 24 tuổi, giới tính nam, cao 1m87, đứa con duy nhất của Trịnh thị, mang siêu năng lực chữa trịBạch Diệc : năm nay 18 tuổi, giới tính nữ, cao 1m74, con út của Bạch gia, mang siêu năng lực ???Thịnh Thanh : năm nay 23 tuổi, giới tính nữ, cao 1m75, chị cả của Thịnh thị, mang siêu năng lực điều khiển trọng lượng và trọng lựcThịnh Nam (đã chết năm 18) : năm nay 22 tuổi, giới tính nam, cao 1m82, cậu hai của Thịnh thị, mang siêu năng lực điều khiển lửaTô Mạn (đã chết năm 18) : năm nay 22 tuổi, giới tính nam, cao 1m85, độc tử nhà họ Tô, mang siêu năng lực điều khiển sắt thép, kim loạiTiêu Yết : năm nay 22 tuổi, giới tính nam, cao 1m87, con trai nhà Tiêu, mang siêu năng lực điều khiển gióHi Văn (đã chết năm 18) : năm nay 22 tuổi, giới tính nam, cao 1m88, thư sinh nhà Hi, mang siêu năng lực thực vậtKhương Vũ : năm nay 21 tuổi, giới tính nữ, cao 1m75, độc nữ Khương gia, mang siêu năng lực điều khiển chuyển hóa cấu tạo Tiêu Yên 1/2 (đã chết năm 17) : năm nay 21 tuổi, cao 1m73, con hai của Tiêu thị, mang siêu năng lực tinh thần, có thể đi vào tâm trí người khác và có thể điều khiển linh lực một cách tuyệt vờiTác giả : mấy đứa trẻ của chúng ta nữa nè~Dương La Kỳ : năm nay 18 tuổi, giới tính nữ, cao 1m72, con gái nhà họ Dương, mang siêu năng lực dự đoán tương laiDương Tố Tố : năm nay 17 tuổi, giới tính nữ, cao 1m70, em út Dương gia, mang siêu năng lực sở hữu không gian chứa vật Nam Hạ : năm nay 18 tuổi, giới tính nam, cao 1m79, con trai duy nhất nhà Nam, mang siêu năng lực biến đổi bộ phận cơ thểLục Nhiên : năm nay 18 tuổi, giới tính nam, cao 1m79, con trai nhà họ Lục, mang siêu năng lực linh sư
 
[Bhtt] Nếu Ta Yêu Nhau Ở Mạt Thế
Chap 28 : sự áp chế hoàn hảo


Đếm ngược, còn hai tuần nữa trước khi cuộc hỗn chiến bắt đầuDương La Kỳ hôm nay cầm theo tập hồ sơ đi kiếm Thương Dao, ban nãy đang đi trên hành lang bệnh viện để kiểm tra sức khỏe lại một chút thì bắt gặp Lục Uyên thiếu sức sống đang đứng ở cửa phòng không muốn đi ra, nhưng khuôn mặt lại cứ như bản thân bị ép buộc phải ở lại"cái kia, dì Lục, buổi sáng vui vẻ" Dương La Kỳ toát mồ hôi hột nhẹ giọng chào một tiếngNghe giọng cô, Lục Uyên lập tức sáng mắt, xoay người một tay giữ chặt lấy tay Dương La Kỳ : "cứu tinh a!

La Kỳ à, con giúp dì mang cái này đến cho Thương Dao được không?

Dì sắp đi không nổi nữa rồi!"

Dương La Kỳ hoang mang nhìn bà, chậm rãi dìu bà đứng thẳng : "dì vào viện là vì lao lực quá độ ạ?"

"chứ còn sao nữa, dì mệt chết mất!

Mấy ngày này chỉ ngủ được bốn tiếng một ngày, dì sắp trở thành con gấu trúc mắt thâm rồi!

Con giúp dì mang tập hồ sơ này đến cho Thương Dao đi, dì phải ngủ bù vài tiếng, khi nào dì tỉnh dì tặng con mấy viên linh thạch cấp cao, thế nào?"

Dương La Kỳ : "...

Dì xem thường con quá đó nha!"

Một lúc sau, như ở đầu chương, Dương La Kỳ cầm hồ sơ đi đến văn phòng của Thương Dao, nhẹ nhàng gõ cửa, thanh âm mệt mỏi vang lên : "vào đi"Dương La Kỳ mở cửa bước vào, thấy Thương Dao đang ngồi đối diện một tiến sĩ của phòng thí nghiệm dưới tầng hầm, trong hai người đều rất mệt mỏi"La Kỳ à, mau ngồi đi con, hồ sơ chắc là Lục Uyên đưa con rồi chứ?"

Cô gật gật đầu : "vâng"Nhìn tập giấy dày cộp trên tay Dương La Kỳ, vị tiến sĩ kia khóc không thành tiếng : "bà Thương, hiện tại các bộ phận phòng thủ của chúng ta đều đã ổn định rồi, có nhất thiết phải ngay lập tức dựng thêm rào chắn không?"

Thương Dao nhìn vào từng con chữ trên hồ sơ, im lặng một chút mới thở dài, cau mày giải thích : "phòng thủ của chúng ta chỉ mới ngăn được đòn vật lý, nhưng mấy esper hệ tinh thần thì không, vừa rồi đã có một tình trạng rồi đó"Dương La Kỳ nghe vậy cũng gật đầu phụ họa, tình trạng đó là xảy ra với cô chứ đâu "ầy, vậy tôi lại đi hối mọi người, dù gì cũng chỉ còn hơn hai tuần nữa thôi là sứ giả của thành phố Y tới đây, nhanh thì nhanh vậy" vị tiến sĩ đó cầm lấy tập hồ sơ mà mở cửa rời điChỉ còn lại hai dì cháu nhìn nhau, Dương La Kỳ phá vỡ bầu không khí im lặng đầu tiên : "dì Thương, sứ giả thành phố Y đến đây là vì thăm dò chúng ta, hay là khích chúng ta?"

"cả hai, chỉ cần chúng ta có động thái tấn công, thành phố Y liền sẽ phát động cuộc chiến, nếu chúng ta không có hành động gì, sứ giả đó sẽ tự vẫn, dẫu sao có can đảm đến một nơi đang đối địch với nơi bản thân sinh sống thì nào có sợ chết nữa đâu nè" Thương Dao chống cằm giải thíchDương La Kỳ lại nhìn bà chằm chằm, chỉ chỉ vào mắt của bản thân : "dì ơi, mắt mọi người đều thâm lắm rồi, nhưng dì thâm nhất đó, nghỉ ngơi chút đi ạ"Thương Dao cười bất đắc dĩ, khẽ lắc lắc đầu nhìn Dương La Kỳ, cười hì hì nói : "lát nữa dì phải đi xem phòng tuyến thế nào rồi, nếu không có khi con lại gặp tên đen thui nào đó trong mơ nữa đấy, La Kỳ""...

Dì và cậu ấy thực sự rất giống nhau, bất chấp đến tự hại bản thân" Dương La Kỳ bất lực cười nói, nhưng cô không bắt ép Thương Dao nghỉ ngơi nữa, cô ngồi đó nghĩ nghĩ một chút rồi đứng dậy mở cửa chạy đi : "đợi con một chút, sẽ về ngay thôi!"

Thương Dao vậy mà thực sự ngồi im đó đợi, bà có chút tò mò Dương La Kỳ sẽ đi làm gìVài phút sau, cô quay về với bịch trà thảo mộc loại mới, nhìn là biết hiếm rồi, bà khẽ nhướn mày : "đây là sao?"

"bây giờ dì không ngủ được, nhưng khi nào có cơ hội thì uống nó trước khi ngủ đi ạ, có nó việc ngủ mấy tiếng thôi vẫn có thể giúp cơ thể giảm chút mệt mỏi" Dương La Kỳ nói, tiến đến đặt bịch trà lên bàn, cô gãi gãi đầu cười : "con nghĩ việc ngủ nhiều thêm mấy tiếng đối với mọi người có lẽ không được, nên thế này có khi sẽ ổn hơn""mắc không?"

"không á dì, lúc trước đi ra ngoài vô tình kiếm được thôi ạ, không phải mua đâu" Dương La Kỳ cười nói, lại quay gót chạy đi : "con đi học đây, dì cẩn thận sức khỏe đi nhé!"

Nhìn Dương La Kỳ chạy đi, Thương Dao khẽ mỉm cười, nhìn cái bộ đàm trên bàn làm việc sau lưng, nhẹ giọng nói : "được rồi, người đi xa rồi, không cần vờ im lặng nữa đâu"[mẹ à, mẹ đúng là có phúc nha~] đầu dây bên kia nói[thực sự đó, ghen tị quá đi thôi~] Lại một giọng nam cũng cất tiếngThương Dao bật cười, tiến đến bên cửa sổ : "chuyện chính ban nãy tiến sĩ nói các con cũng nghe rồi, cúp máy đi, cẩn thận bị phát hiện đó"[...

Mẹ, giữ gìn sức khỏe đi ạ][đừng lao lực quá độ]Thương Dao không trả lời, thanh âm có chút vui vẻ vang lên : "mẹ biết rồi, các con cũng vậy, sức khỏe giữ gìn tốt một chút]Đầu dây bên đó cũng cúp, Bạch Phong nhìn bộ đàm trên tay, quay đầu nhìn Tiêu Yết đang ngồi ở trên ghế của huynh mà gát chân uống trà nghe hội thoại, Bạch Phong cười khẽ : "anh à, chỉ còn hai tuần nữa thôi là ngày đó đến rồi, anh đoán xem Tiểu Diệc khi đó gặp lại chúng ta sẽ có biểu tình gì đây?"

"chà, đôi chút vô cảm?

Anh không rõ nữa, nhưng Tiểu Diệc hiện tại trông xa cách quá" Tiêu Yết dựa người vào ghế cười nói"tiếc ghê, hôm đó em đi theo anh tới làng Hiêu là tốt gòi" Bạch Phong dựa lưng vào tường, tiếc nuối thở hắt ra một hơiTiêu Yết cười, nhìn chén trà trên bàn với dòng nước đang dao động, hắn khẽ nói : "nếu em xuất hiện, sự việc xảy ra sẽ không ổn định như hiện tại đâu, Bạch Phong à""hì hì, em biết chứ, chỉ là em có chút, nhớ họ""...

Ừ, anh biết mà, anh cũng vậy" Tiêu Yết cười, chống cằm nhìn ra bên ngoài cửa sổBạch Liên bên này cũng cúp máy, vừa đúng lúc ba người kia trở về, Vi Dao Nguyệt nhìn bộ đàm trên tay tỷ, có chút bất lực cười mỉm, Bạch Liên chỉ khẽ cười"chị hai, có muốn ra chơi bóng không nè!"

Bạch Diệc cười nói"ồ, đâu ra trái bóng thế?"

Khương Vũ cười hì hì, xoay trái bóng trên ngón tay : "đương nhiên là lấy từ mấy cửa hàng dụng cụ rồi, tớ tuy có ở ẩn vài năm nhưng vẫn không phải người tối cổ đâu nhé!"

Vi Dao Nguyệt kéo Bạch Liên ra ngoài cùng mọi người, cùng nhau chơi bóng "chơi ở đây cho rộng, hai cái rổ, một cái ở ngay nóc nhà của tớ, một cái ở trên ngọn cây kia, đừng có mà úp rổ lộn nhen mấy chế!"

Khương Vũ cười nóiVẫn là trò chơi tưng bóng ấy, bóng không được rơi xuống đất trước khi lọt rổHọ chia làm hai đội, Bạch Liên và Vi Dao Nguyệt đương nhiên là cùng một đội, chọn rổ nóc nhà, mà Bạch Diệc cùng Khương Vũ giống như năm đó, kề cạnh ăn ý, họ chọn rổ ngọn câyKhương Vũ đá trái bóng bay lên trời, bọn họ cùng lao vào.

Vi Dao Nguyệt nhảy lên vai Bạch Liên rồi bật người đá trái bóng ra khỏi tầm tay của mọi ngườiBa người bên dưới thấy vậy liền chạy theo hướng bóng, Bạch Liên cùng Khương Vũ và Bạch Diệc giao tranh đôi chút, Bạch Liên vừa né được cú đá của Bạch Diệc liền phải ngửa đầu tránh đòn đánh của Khương Vũ, hai đánh một nào dễ a?Khi trái bóng gần rơi xuống đất, Vi Dao Nguyệt cũng gần chạm đất, Bạch Liên liền mặc kệ Bạch Diệc và Khương Vũ đã lấy được bóng, tỷ lập tức xoay người lao đến đỡ lấy Vi Dao Nguyệt, bất lực nói : "Nguyệt à, cậu lần nào cũng làm tớ rụng tim!"

"hehehe, cậu vẫn đỡ được tớ thôi, nhưng bóng gần chạm rổ nhà rồi kìa" Vi Dao Nguyệt chỉ chỉHai người lại cùng lao lên, Khương Vũ nhìn hai người đang dần gần hơn, lập tức ném bóng cho Bạch Diệc : "Tiểu Diệc, chị canh họ!"

Y gật đầu, chạy càng lúc càng nhanh, lúc trước cùng với mấy con xác sống cấp trung trở lên dí chạy trong rừng, tốc độ của Bạch Diệc sớm đã tăng lên không ítBạch Diệc nhún người nhảy lên ném trái bóng vào rổ, một cục đá bay tới đánh văng trái bóng đi, khiến nó rơi xuống đất, y ngớ người quay đầu nhìn Vi Dao Nguyệt, nàng cười : "cả hai cùng thua còn hơn là để đội mấy người thắng nhá~""Dao Nguyệt à, cậu đúng là biết chơi!"

Khương Vũ bất lực nhìn nàng Bạch Diệc nhìn trái bóng lăn đến chân mình, y không nói gì mà nhặt nó lên, sự khó hiểu hiện lên trong lý tríVì trận một hòa, tiếp sang trận hai, trò này gồm ba trận, nếu một thắng một hòa như nhau thì lại thêm trận thứ tư, nếu lại hòa thì thêm trận thứ nămNhưng từ trước tới giờ lần duy nhất họ chơi đến trận năm là khi còn nhỏ, còn cùng nhau đầy đủ mười hai người chơi, lúc đó Bạch Diệc đã được gặp ba người Thịnh Thanh, Trịnh Trí và Vi Dao Nguyệt, chẳng qua lúc đó y nhỏ quá, nhớ mặt kiểu gì được?Lúc đó trận đấu cực kì gây cấn, bốn đội chơi đến hư sàn, sức đầu mẻ trán, sau đó lại cười cùng nhau rất vui vẻ"Tiểu Diệc, mau chơi tiếp trận hai đi!"

Khương Vũ ôm vai Bạch Diệc cười nói, lại nhéo nhéo má y"chị Tiểu Vũ, đừng nhéo!" bị nhéo đến căng mặt, Bạch Diệc nhanh chóng giữ tay người nọ lại, bĩu môi nhìn Khương VũKhương Vũ bật cười, lại kéo Bạch Diệc vào sân : "được được, không nhéo, chúng ta tiếp tục chơi!"(Tác giả : không ai cả, chính tui đây có cảm giác tà đạo giữa Vũ tỷ và mẻ Diệc...

Nhưng truyện này 1vs1, xin yên tâm!)Bạch Diệc ném trái bóng lên, trồng cây chuối đỡ lấy trái bóng trên bàn chân, nhún chân đạp trái bóng lên trời, sau đó lộn ngược bay lên cao đá trái bóng bay lên cao hơn nữa"oaa!

Đỉnh nha!"

Khương Vũ cười khúc khích nói, lại chạy đi bắt bóng cùng hai người kiaBạch Diệc hạ cánh trên nóc nhà, trực tiếp nhảy thêm một đoạn để gần với trái bóng hơnVi Dao Nguyệt đang tranh đấu bên dưới cùng Khương Vũ, mắt lại nhìn Bạch Diệc, nàng không khỏi bĩu môi : "sao con bé đáp đất tốt dữ vậy nhỉ?"

"tớ đã nói cậu rồi mà, bay được hạ được mới là khinh công, bớt coi phim kiếm hiệp lại đi" Khương Vũ cười bất lực tưng trái bóng lên trước khi nó rơi xuống đất"tớ nói cậu ấy mấy lần rồi, kết quả cậu ấy hiện tại không thể xem phim, lại đi đọc truyện" Bạch Liên bất lực nóiTrái bóng dần đáp xuống, Vi Dao Nguyệt liền lấy đà từ vai Bạch Liên mà lao tới trái bóng ôm lấy nó, sau đó vác giò lên cổ chạy, Khương Vũ bĩu môi : "các cậu được!

Tiểu Diệc, em chặn rổ lại!"

Bạch Diệc gật đầu, vốn đang chạy theo Vi Dao Nguyệt liền dừng lại, xoay người chạy về phía rổ nhà, Vi Dao Nguyệt nhìn Bạch Diệc đã chạy được tới rổ, nàng cười gian manh lao tới, Bạch Diệc liền cùng nàng tranh bóng, Vi Dao Nguyệt lại ném trái bóng lên, cùng y giao hữu mấy đònTiếng bạch bạch của da thịt va chạm vang lên, Khương Vũ và Bạch Liên vốn đang muốn tranh bóng, hiện tại đứng bên này nhìn hai con người kia đánh đến phát ra tiếng thịt lẫn xương va chạm, Khương Vũ tặc lưỡi, dựa tay lên vai tỷ : "Tiểu Liên, hai người con gái cạnh cậu đúng là không ai bình thường nổi!"

"đó là họ kiềm lực rồi, nếu không chỉ sợ nhà cậu tan nát đó" Bạch Liên nhún vai nóiKhương Vũ : "...

Dẹp, chúng ta đi tranh bóng tiếp""ừa"Vi Dao Nguyệt cúi đầu né đòn đá của Bạch Diệc, sau đó lại nhân cơ hội nắm chặt lấy chân y, Bạch Diệc liền cạn lờiY mặc kệ chân bị túm chặt, dựa vào điểm tựa của cái chân bị nắm chặt mà đá chân còn lại lên, kết quả vẫn là bị Vi Dao Nguyệt nắm chặt, Bạch Diệc kẹp chặt cổ nàng, ngã người kéo theo Vi Dao Nguyệt cùng ngã xuống đất, lật người ngồi dậy Khương Vũ bên này cũng nhanh chân hơn Bạch Liên mà lấy được trái bóng, lại bị Bạch Liên tạt một cái ngang đầu gối khiến Khương Vũ mém ngã, lại nhìn Bạch Diệc đã thoát khỏi Vi Dao Nguyệt, người nọ cũng ném trái bóng sang cho yBạch Diệc nhanh chóng chụp lấy, tựa chân vào thân cây bật nảy lao tới cái rổ bên nóc nhà của đội hai người kiaBạch Liên thấy vậy liền khẽ cười, xoay người đạp đất rồi lại đạp gió, lao tới Bạch Diệc.

Khương Vũ vừa chạy theo liền đã bị Vi Dao Nguyệt đá ngang hông, cũng may người nọ tránh được, Khương Vũ chảy mồ hôi lạnh : "hai cậu nghiêm túc quá rồi!"

Nàng cười bất lực, bản thân đánh đến đâu Khương Vũ đỡ đến đó, hai người không ai nhườn ai.

Vi Dao Nguyệt đương nhiên biết Khương Vũ là đang muốn giữ mình lại giúp cho Bạch Diệc, nhưng nàng cũng không thuận thế thoát khỏi, dù sao nàng cũng biết rõ Bạch Liên so với sự nhã nhặn thường ngày, khi nghiêm túc thực sự không thể xem thườngBạch Diệc nhìn Bạch Liên chạy đằng sau mình, y lại càng tăng tốc độ mà chạy giữ chặt trái bóng trong tay.

Bạch Liên nhíu mày tăng tốc theo, rất nhanh chân lại đạp đất nhảy lên, tỷ tạt thẳng vào vai Bạch Diệc khiến y buông lỏng trái bóng ra, tỷ liền đá nó bay lên trờiY tròn mắt, ngơ ngác nhìn Bạch Liên, tỷ chỉ khẽ cười : "hiện tại chúng ta là đối thủ, không thể nương tay"Cảm nhận cơn đau nhức nhối ở vai, Bạch Diệc trở nên nghiêm túc, sự đau đớn lan từ vai đến khắp cơ thể này khiến Bạch Diệc nhận ra một điều, nếu ban nãy Bạch Liên đá vào đầu y, rất có thể Bạch Diệc sẽ bất tỉnh nhân sự một khoảng thời gian kha khá đóBạch Liên thực sự nghiêm túc khi chơi!Nhìn trái bóng đang bay trên cao rồi dần đổi chiều hướng mà lao xuống, Bạch Liên liền lao tới, Bạch Diệc nhịn cơn đau ở vai, nhanh chóng gia tăng tốc độ mà vượt mặt Bạch LiênHai người dường như chạy đua, nhưng nếu để ý kĩ, tay của họ đang giao chiến với nhau bằng tốc độ đáng kinh ngạc!Trái bóng ấy lúc sắp chạm vào rổ của đội nóc nhà, Bạch Liên cùng Bạch Diệc như thể cùng lúc bật người lao đến.

Và bất ngờ là Bạch Diệc đã giữ được trái bóng, y giữ nó ở tay, đem nó muốn úp vào rổKhông nghĩ lại bỗng nhiên cảm nhận được sự áp chế, khiến cho toàn thân Bạch Diệc cứng đờ, y trợn mắt nhìn sang Bạch Liên đang lao đến, với sát khí mạnh mẽ từ trong đôi mắt, một sự áp chế hoàn hảo từ Bạch Liên khiến y cảm giác toàn thân muốn tan rã!Bạch Diệc muốn thoát khỏi sự khống chế đó!

Y cố gắng cử động, răng nghiến chặt, tay giữ bóng đang muốn cử động mạnh mẽ hơn, úp trái bóng đó vào rổ, bất quá Bạch Liên xuất hiện ngay trước mặt Bạch Diệc, sự áp chế hoàn hảo đó càng mạnh mẽ, Bạch Diệc cứ thế không giữ được người nữa mà rơi xuống đất, Khương Vũ đang ở bên này giao chiến với Vi Dao Nguyệt, liếc mắt quan sát hai người kia một cái, lại nhìn thấy Bạch Diệc rơi xuống liền ngay lập tức lao đến đỡ lấy yBạch Diệc lại nghiến chặt răng : "không cần lo cho em, ngăn hai người kia lại đã!"

Khương Vũ cười bất lực, nhéo nhéo má Bạch Diệc, quay đầu nhìn Bạch Liên đã đứng trước rổ : "đồ ngốc nhà em, đừng có cố chấp đến như thế chứ, thắng thua và mạng sống tốt nhất đừng bao giờ để nó có liên hệ gì đến nhau, hiểu không?"

Y ngơ ngác nhìn Khương Vũ, lại để ý tới Bạch Liên vốn đã trèo được lên cành cây, ở ngay cạnh rổ rồi lại bỗng nhiên ngã xuống, Vi Dao Nguyệt nhanh như chớp đỡ lấy tỷ, bất lực cười : "lần nào tớ cũng phải đỡ cậu hết chơn luôn ấy!"

Nàng vừa nói vừa bế Bạch Liên tới bên hai người kia, mệt người mà ngồi xuống, thả Bạch Liên nằm bên cạnh, mà Khương Vũ cũng mệt mỏi ngồi phịch xuống đất, để Bạch Diệc nắm ở đóBạch Liên lúc này khàn khàn nói : "chơi...

Vui ghê, đúng không?"

Nhìn máu từ miệng tỷ trào raBạch Diệc : ...Khương Vũ : ...Vi Dao Nguyệt : "con mẹ nó!"

Thế là hai con người họ Bạch lại được một phen chữa trị, chăm sóc cả ngày từ hai người kiaNhìn cái vai mới được băng bó của Bạch Diêc, Bạch Liên cười hì hì : "Tiểu Diệc, cái kia...

Em đừng giận chị hai nhé?"

"chẹp chẹp, chị hiện tại còn nhớ có đứa út như em à?

Với chị Dao Nguyệt chị sẵn sàng bỏ bóng để đỡ chị ấy, dù chị ấy có ngã xuống thật ra cùng lắm chỉ ê mông một chút, còn với đứa em ruột thịt này chị không chút nhân từ nào đá một phát trật xương vai" Bạch Diệc cười lạnh, lạnh lẽo nói"ấy, thôi mà, chị xin lỗi!

Tiểu Diệc đừng giận được không?"

Bạch Liên nắm lấy tay Bạch Diệc, đáng thương làm nũngBạch Diệc bất lực thở hắt ra, bĩu môi liếc tỷ : "chị cái gì cũng tệ, được mỗi cái nhan sắc biết làm nũng là được nhất, lại còn dại gái, bảo sao chị Dao Nguyệt thích chị"Dại gái?

Bạch Liên trầm mặt, có chút bất lực"đành chịu thôi, haha.

Trong một trận đấy, đồng đội dù là người mình thích hay ghét thì vẫn là đồng đội, đừng để chuyện tư ảnh hưởng chuyện công, còn đối thủ dù là người ta thân nhất hay người ta yêu nhất, em không tàn nhẫn, người thua là em" Bạch Liên nói, tỷ khẽ thở dài, vén tóc Bạch Diệc ra sau tai : "Tiểu Diệc à, em sẽ gặp rất nhiều chuyện khiến em trở nên tàn nhẫn, nhưng hãy nhớ ngay từ ban đầu em là ai, sự tàn nhẫn đó là cái gì gây ra, đừng áp đặt sự tàn nhẫn của em lên người khác, được không?"

Bạch Diệc im lặng một hồi lâu, sau đó lại bĩu môi nói : "nếu người đấu với chị lúc đó là chị Dao Nguyệt, chị thế nào cũng tự nguyện thua cho mà coi!"

Bạch Liên cứng họng cười gượng, gãi gãi đầu bất lực cười nói : "ừm thì ai chẳng có một ngoại lệ?

Tiểu Diệc của chị cũng sẽ có một ngày gặp được người khiến sự tàn nhẫn của em trở nên yếu thế thôi, đó là ngoại lên của em"Bạch Diệc không nói gì, lật người ngồi dậy mở cửa rời điTỷ không đuổi theo, im lặng nằm dài trên giường, máu từ trong miệng trào ra, nãy giờ giữ trong miệng lâu đến mức sắp nuốt trở lại người rồi!Vi Dao Nguyệt từ cửa sổ nhảy vào, bất lực lau mồ hôi hột : "mẹ ơi, cái sự trầm lặng đó của Tiểu Diệc khiến tớ không muốn đi cửa chính luôn!"

Bạch Liên vừa nhìn thấy nàng, đã ngồi dậy dang tay đòi ôm, Vi Dao Nguyệt : ...Bất quá nàng vẫn thuận theo ôm chằm lấy tỷ, Bạch Liên dụi dụi vào hõm cổ nàng : "Nguyệt à, vừa rồi tớ làm vậy có khiến Tiểu Diệc khó chịu quá không nhỉ?"

"ầy...

Cậu còn nhẹ tay chán, lúc chúng ta chưa thân, cậu đá một phát khiến tớ nằm viện tận một tháng.

Ban nãy cậu còn vì sợ sẽ ảnh hưởng đến vết thương vừa rồi bản thân gây ra cho Tiểu Diệc, linh lực vốn phải bùng phát lại bị cậu nuốt ngược, khiến nó dường như trở thành áp lực, Bạch Diệc bị đè nén bới áp lực đó bao nhiêu, cậu liền bị linh lực tổn thương bấy nhiêu, hơn nữa không phải cậu là người đề ra trò này để dạy Tiểu Diệc sự tàn nhẫn sao?

Giờ đau lòng cái quần gì?"

"tớ chỉ là cảm thấy lâu quá rồi không gặp em ấy, nay lại làm như vậy, em ấy có thể sẽ ghét tớ" Bạch Liên uất ức nói, nước mắt lưng tròngVi Dao Nguyệt bất lực vỗ vỗ lưng an ủi, thầm nghĩ cái con người ban nãy tàn nhẫn đánh em mình đến mức trật khớp hiện tại đang ngồi khóc thút thít trong lòng mình có phải là cùng một người không, chẳng qua từ lúc ở chung với nhau, chính nàng đã khiến Bạch Liên thành ra thế này, chắc là cùng một người thật rồi"được rồi được rồi, Liên không khóc nữa nhé?

Ngoan nào, nước mắt của cậu sẽ làm mặt nạ rơi đó, dạo này nó lỏng lắm rồi" nàng vuốt vuốt lại chỗ mặt nạ bị hỡ ra"hôn hôn một chút được không?"

Bạch Liên khịt khịt mũi đầy đáng thương, tay vòng qua cổ Vi Dao Nguyệt tiến sát nàng hơn"cái mỏ đầy máu của cậu kìa, nói xem hôn được không?"

Bạch Liên : ...Được rồi, dụ dỗ thất bại có chút mất mặtChẳng qua Vi Dao Nguyệt vẫn chiều theo ý Bạch Liên hôn lên mắt tỷ một cái, lại hôn khắp mặt trừ miệng, Bạch Liên liền cười hì hì đầy đáng yêu : "tớ yêu cậu nhất!"

Vi Dao Nguyệt bật cười, bất lực lấy ly nước bên cạnh đưa Bạch Liên súc cái miệng đầy máu, nàng ở bên cạnh khoanh tay dựa tường nhìn theo.

Năm đó sao nàng lại ngẫu hứng đi yêu cái con người vừa trẻ con lại trưởng thành này được nhỉ?Bạch Diệc ngồi bên ngoài, nhìn trời trong xanh, mây trắng trôi đều đều mà ngẫn ngơKhương Vũ từ đâu xuất hiện với cốc nước, người nọ ngồi xuống cạnh Bạch Diệc, đưa ly nước cho y : "Tiểu Diệc, suy tư cái gì thế?"

"em đang nghĩ tại sao lại có thứ khó hiểu như tình yêu xuất hiện trên đời này, nghe tên nó thôi cũng thấy phiền phức rồi" Bạch Diệc nhận lấy ly nước uống một ngụm, bình thản nóiKhương Vũ, thân là người chỉ yêu duy nhất một người, cũng nghệch mặt ra, người mà Khương Vũ yêu nhất chết rồi, người nọ cũng không yêu thêm ai, lúc đó tình yêu của Khương Vũ và Tiêu Yên thực sự là trong sáng, một tạp chất bẩn thỉu cũng không có, đến chuyện nắm tay ôm ấp còn khiến hai người đỏ mặt thì nói gì đến chuyện tìm hiểu sâu xa về tình yêu?"cái đó chị cũng không rõ lắm, em có thể ví tình yêu như từng loại cảm xúc bản thân có, yêu một người thích một người, chỉ có tự bản thân rõ nhất, nhưng cũng chỉ có bản thân mù mịt nhất.

Khi yêu người nào đó đương nhiên cũng sẽ có chút ghét bỏ vì cái gì đấy, nhưng chung quy thì chính là muốn nhìn người đó cười, nhìn người đó hạnh phút.

Muốn cùng người đó trải qua gian khổ hay từng niềm vui nho nhỏ của cuộc sống, em sẽ không muốn người đó buồn.

Sẽ nổi lên tâm tư muốn bên người ấy suốt đời...

Chà, theo chị nghĩ thì là vậy đó""...

Vậy lúc chị Tiêu Yên chết, chị có phải cũng đã muốn rời bỏ thế giới này không?"

Bạch Diệc tò mò hỏiKhương Vũ khựng lại, khuôn mặt vừa mới cười đùa kia hiện tại trở nên cô đơn, đôi mắt trống rỗng mất đi tiêu điểmBạch Diệc nghệch mặt nhìn người nọ, y chưa từng nhìn thấy Khương Vũ có loại biểu cảm này, đúng hơn là chưa từng nhìn thấy ai như vậyKhương Vũ nhìn y ngơ ngác như thế, cười khổ nói : "ừ, nhưng cậu ấy là vì bảo vệ chị mà chết, cậu ấy rất thích em, muốn xem em trưởng thành, bất quá lại không thể, vì vậy chị sẽ thay cậu ấy, nhìn em dần trở nên chững chạc hơn, cho đến khi em có thể đủ mạnh mẽ để yêu một người, chị sẽ đến với cậu ấy, kể cho cậu ấy nghe em khi đó đã trưởng thành và hạnh phúc đến thế nào"Y im lặng, đôi mắt đỏ ấy khẽ rũ xuống, trong thật buồn tẻNgười nọ đứng dậy, trước khi rời đi còn cười mỉm xoa đầu Bạch Diệc đầy ôn nhu : "cho nên, em đừng để bản thân tổn thương nhé, cũng đừng để mình hối hận khi yêu một người, bằng không Tiêu Yên sẽ giận chị lắm!"

Bạch Diệc nhìn theo bóng lưng Khương Vũ quay bước trở vào phòng, người nọ còn lớn tiếng dặn dò : "nhớ vào nghỉ ngơi đi nhé!"

"vâng!"

Y lại tiếp tục quan sát bầu trời xanh ngát, ôm chân mà thở dài, sao bản thân toàn ở cạnh mấy người đã yêu rồi không ấy nhỉ?

Bạch Diệc càng chắc chắn hơn trong lòng, đời này y không muốn yêu ai hết!Yêu...

Thực sự khổ sở, đời này tốt nhất không nên dính vàoBạch Diệc nghĩ vậy đấy -----------------------------------Tác giả : không nói gì thêm, chỉ ngồi đây đợi tiếng vả mặt bôm bốp của Diệc tỷTác giả : được rồi, vài chap tới sẽ là về ngày tháng năm trước của Bạch Liên và Vi Dao Nguyệt, ai không thích có thể lướtTác giả : nhân tiện, tui đã gặp được một người khi đi dạo lấy cảm hứng, là một người quen, cậu ấy bằng tuổi tui đó, nhưng chững chạc cực kì luôn ấy!

Cậu ấy nói nếu viết một bộ truyện tình yêu ở mạt thế, cái kết OE hoặc SE sẽ khá hợp, tui đã hỏi cậu ấy nếu muốn kết HE thì nên làm thế nào, cậu ấy đã đừng ở đó suy nghĩ một lúc khá lâu, và kết quả là, cậu ấy nói rằng tôi hãy đặt chính bản thân vào nhân vật, ngay tại thời khắc kết thúc, là muốn cùng người bên cạnh tiếp tục vùng dậy, hay dừng lại mãi mãiTác giả : tui nghĩ đây là một lời khuyên có ích cho không chỉ riêng tui, ai đang mơ hồ chập chững với con đường viết truyện như tui ấy, thử làm theo lời khuyên này xem, có lẽ sẽ hơi khó, nhưng kết quả nhận lại biết đâu lại vượt ngoài mong đợi thì sao?
 
[Bhtt] Nếu Ta Yêu Nhau Ở Mạt Thế
Chap 29 : vận mệnh (1)


Năm đó, mười hai esper đời năm đã đầy đủ, chẳng qua người lớn tuổi nhất trong mười hai người cũng chỉ mới tám tuổi, đứa nhỏ nhất hai tuổiLúc đó Bạch Liên sáu tuổi, là thành viên tiềm lực nhất của đời năm, tính cách *cô ôn hòa, điềm đạm lại tốt tính (Tác giả : ở vài chap này sẽ chủ yếu tới các esper đời năm, cho nên cách xưng hô sẽ thay đổi một chút cho dễ gọi)Cô còn đặc biệt thương em trai và em gái của mình, thậm chí so với ba mẹ của họ, hai đứa em này còn bám dính Bạch Liên hơnAi cũng gọi Bạch Liên là tiểu thiên thần, cô lại thông minh tài giỏi, nhan sắc được thừa hưởng giữa hai nguồn gene cao, đặc biệt thu hút ánh nhìnHôm nay những người khác rủ cô cùng ra sân chơi sau bao ngày cô không có ở đây.

Bạch Liên đi trên đường hành lang của trụ sở thí nghiệm, từng từng người đều sẽ cười tươi để chào đón côKhông phải chỉ vì lý do Bạch Liên tốt tính, một phần còn lại cô chính là đứa con cả của nhà họ Bạch, con gái đầu lòng của Bạch Tri, chủ của gia tộc Bạch cũng như là kẻ đầu sỏ của thí nghiệm EFEKhông nghĩ trên đường đi, Bạch Liên lại va vào ai đó, khiến giấy tờ của người nọ rơi xuống đất, cô cuốn quýt xin lỗi, người kia đang nhặt đồ lại có chút khựng người, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại : "xin lỗi đệch gì?

Biết có lỗi thì giúp tôi nhặt đồ lên giùm cái!"

Bạch Liên, thân là tiểu thư danh giá trước này chưa từng bị mắng giữa đường như vậy, nghệch mặt mà nhìn cô bé đáng yêu trước mặt, lại bị người nọ lườm một cái liền luống cuống giúp nhặt đồSau đó hai người lại đường ai người đó điĐến sân vườn, Bạch Liên đã thấy Trịnh Trí, Thịnh Thanh, Thịnh Nam, Tiêu Yết cùng Tiêu Yên, Hi Văn và Khương Vũ đã tập hợp.

Bạch Liên nhìn lướt lại một chút liền thắc mắc hỏi : "chị Thịnh Thanh hôm nay được xuống núi nữa rồi hả, bữa nay được xuống nhiều hen chị, mà Tiểu Phong đâu rồi?"

"chị xuống chơi, chứ ở trên núi hoài chắc chị thành khỉ đi tu luôn quá, còn Tiểu Phong ấy hả, ẻm đi gặp đối tượng xem mắt rồi chứ đâu" Thịnh Thanh cười nói"hả?!

Em mới nghe cái quần què gì đây?

Một tên nhóc mới năm tuổi lại có đối tượng xem mắt?!"

Bạch Liên không thể tin vào tai mình, lớn tiếng hỏi"há há há, chứ còn gì nữa.

Anh Tiểu Trí nãy giờ đang bất mãn lắm đây!"

Tiêu Yên cười rộ lên"mẹ ơi, còn Tiểu Mạn đâu rồi?"

Bạch Liên xanh mặt hỏiHi Văn cười hề hề, cất cuốn sách sang một bên : "đi mua nước rồi, chắc đang ở bên căn tin á"

Bạch Liên hít sâu, vội vàng ngồi lên ghế gỗ lại nhìn chằm chằm mọi người : "kể cho tớ với!

Sao có mỗi tớ là không biết gì hết chơn dị!"

"thì lúc mới tham gia lễ hội mặt nạ xã giao của các esper á, ba cậu với chủ Vi gia muốn lựa chọn người kết hôn, vừa hay nhà họ Bạch có đứa con trai, nhà họ Vi có đứa con gái, vừa hay thành giao luôn" Khương Vũ nằm trên ghế gỗ mà nói"ấy từ từ, nếu Tiểu Phong có, chẳng lẽ tớ cũng..."

Bạch Liên cau mày, thận trọng cất tiếngThịnh Nam cười hề hề, chỉ chỉ sang Trịnh Trí, đầy bình thản cười nói : "anh Tiểu Trí đó ní"Trịnh Trí và Bạch Liên quay đầu nhìn nhau không chớp mắt, cùng lúc ôm chằm lấy nhau khóc lóc, Tiêu Yết ở bên cạnh cười ngặt nghẽo : "được được được!

Duyên của hai cũng tốt lắm!"

"tốt cái duyên âm ấy, anh chỉ thích Tiểu Phong thôi!"

Trịnh Trĩ bĩu môi nói"tốt cái duyên âm ấy, tớ chỉ xem anh Tiểu Trí là bạn!"

Bạch Liên tặc lưỡi nóiTiêu Yên cười hề hề, chống cằm nhìn họ : "đồng thanh cỡ đó cơ mò~"Lúc này Tô Mạn chạy từ đâu tới, tay còn cầm theo mấy bịch ni-long đựng chai nước, lại nhìn Bạch Liên và Trịnh Trí : "ồ, hai người thì ra ở đây, Bạch Tri gọi hai cậu tới kìa"Hai người họ nhìn nhau, bĩu môi thở dàiUống vài ngụm nước rồi tiến đến phòng tiếp đãi khách của trụ sở thí nghiệmTiếng gõ cửa vang lên, Bạch Tri lệnh cho họ vào, Bạch Liên ngẩng đầu mới thấy Bạch Phong đang ngồi cạnh một cô bé, mà cô bé đó là người ban nãy Bạch Liên đụng trúng nữa mới ác"là cậu?!" hai thanh âm cùng lúc vang lênBạch Liên sững sờ lại không nói gì, yên phận đứng sang bên cạnh Bạch Phong, nghiêm chỉnh thẳng lưngBạch Tri thấy vậy liền đứng dậy đi ra ngoài, còn tiện tay đóng cửa lại : "nếu đã có quen biết thì tự nói chuyện đi, ta ra ngoài trước"Bốn người nọ vẫn yên tỉnh nhìn nhau, cho tới khi họ nghe được tiếng bước chân đi xa, cả đám mới thở phào.

Trịnh Trí nhào tới ôm chằm lấy Bạch Phong, nước mắt nước mũi tèm nhem mà lải nhải : "oa!

Người anh em à!

Chúng ta thật khổ!"

Bạch Phong cười bất lực, chảy mồ hôi hột mà nói : "chị em tệ đến thế cơ à?"

Nghe đến đây, Bạch Liên liền quay sang nhìn Trịnh Trí, lạnh nhạt lườm anh, Trịnh Trí cời hề hề, vỗ vai cô : "ấy dà dà, em tốt thì anh biết, chẳng qua em tốt đến mức anh cảm thấy bản thân đứng cạnh sẽ làm em ô uế lắm.

Mà Tiểu Phong lại có nhiều nhược điểm chứ không hoàn hảo như em, vì vậy anh thích ở bên em ấy hơn""nghe đi nghe lại cứ thấy anh tệ" Bạch Liên chống cằm, cười nhạt nói"nhân tiện, Dao Nguyệt à, sao em cũng ở đây luôn vậy?"

Trịnh Trí quay sang nhìn Vi Dao Nguyệt, bĩu môi hỏi"thì tại lão già nhà em đó, ổng sợ cứ cái đà này nhà họ Vi sụp với các esper đời năm lấy nhau hết hoặc bê đê hay bỏ sứ đi đâu đó, lão liền bắt tay ngay với nhà họ Bạch luôn cho chắc" Vi Dao Nguyệt nhún vai, bất mãn nóiBạch Phong bĩu môi, khoanh tay nhìn Vi Dao Nguyệt : "chị nói như thể em tệ lắm zậy é!

Đến mức phải khiến cái con người ưa đi tùm lum chỗ như chị cũng phải bất mãn khi đến đây""chứ còn sao nữa cha, chị gái em còn đẹp hơn em nhiều" nàng cười, lại huýt vai Bạch Liên : "gái nói xem mị nói có đúng không nè?"

Bạch Liên bối rối, không biết nên gật hay lắc đầuTrịnh Trí bất lực nhìn Vi Dao Nguyệt, anh tặc lưỡi mà nghĩ, vừa khiến cho cậu hai nhà họ Bạch tức giận lại khiến cho thiên kim đại tiểu thư nhà họ bối rối đến ngơ ngácĐúng là chỉ có mỗi Vi Dao NguyệtNgày hôm đó bọn họ vừa đi vừa cười nói không ngừng, còn tới sân vườn để chơi một chút, bất quá so với ba người kia vui vẻ, Bạch Liên chỉ đứng ở bên cạnh mà trầm lặng như người chăm trẻVi Dao Nguyệt vài lần kéo cô sang chơi, kết quả chỉ nhận lại cái lắc đầu đầy nghiêm túc và lạnh nhạt cùng câu nói : "không được, tôi sẽ làm bẩn bộ quần áo này mất, như vậy thì thất lễ với cậu lắm!"

"ủa còn anh Tiểu Trí kìa, ôm vai bá cổ quá chơi đó thui?" nàng khó hiểu hỏiTrịnh Trí gãi đầu cười hề hề, gãt tay lên cổ Bạch Liên : "à thì từ trước anh đã quen ẻm rùi ó, mấy cái phép tắc gì đó từ lâu vứt bà nó rùi""chẹp, không quen thì sao?

Chơi cùng nhau một lúc cũng sẽ thành quen thôi!"

Vi Dao Nguyệt bĩu môi nóiLời này của nàng khiến Bạch Phong và Trịnh Trí gật gù.

Bạch Liên cũng ngớ người một lúc rồi mới suy nghĩ, sau đó lại ngây ra, cô vừa thấy lời này hợp lý lại vừa thấy không đúng chỗ nàoĐúng lúc này, mấy người khác chạy tới, thấy bốn người nọ đang đứng ở sân vườn liền chạy vào cười nóiTiêu Yết khoác vai Bạch Liên, cười hì hì : "Tiểu Liên, đi chơi bóng hum nì?"

"ừm, nhưng mà..." cô quay sang nhìn Vi Dao NguyệtTiêu Yết cùng những người khác cũng nhìn theo, thấy là nàng liền cười ồ lên chào đón"ể, mọi người thân nhau à?"

Bạch Liên ngơ ngác nhìn họ hỏi"ừ hứ, lúc chị đi thi giải ở thành phố bên, nhà họ Vi có tới đây, vị tiến sĩ đẹp ơi là đẹp kia dẫn theo cả Vi Dao Nguyệt nhờ bọn này trông hộ, Tiểu Nguyệt được cái dui tính ó, cũng nhanh thân lắm.

Rồi cái lúc cậu về tới thì cậu ấy cũng về mất tiêu luôn" Tiêu Yên cười hề hề Khương Vũ ưỡn vai, lấy ra trái bóng từ đằng sau, vui vẻ đưa cho Bạch Phong, sau đó đi lắp rổ : "được rồi, đông vui thế này thì phải đi chơi bóng mới dui chứ hen!"

Bạch Liên nhìn Khương Vũ, lại nhìn sang Tiêu Yết, người nọ cười cười nhún vai : "tớ đề xuất nhưng mọi người đều có cùng ý nghĩ mà"Cô gãi gãi đầu, có ý tứ muốn rút lui, Vi Dao Nguyệt lại giữ chặt lấy tay Bạch Liên : "này nhá, nếu lần này cậu lại từ chối nữa thì thực sự là thất lễ với tôi đó!"

Ừm, cũng đúng?

Bạch Liên nghĩ thếBạch Phong và Bạch LiênTiêu Yết và Tiêu YênThịnh Nam và Thịnh ThanhHi Văn và Tô MạnKhương Vũ và Trịnh Trí cùng Vi Dao NguyệtTrận đấu đó đúng là khiến người khác hoa hết cả mắt, tốc độ và sức mạnh được sử dụng một cách thông thạo và uyển chuyểnThực sự là so với đời trước, esper của đời năm đều là nhân tàiNhững người đi ngang qua sân vườn đều khá trầm trồ, thực sự thì vật thể thí nghiệm này của EFE đời năm rất có triển vọngTrận đầu tiên, Thịnh Nam là người dẫn được bóng, với sự giúp đỡ của Thịnh Thanh, hắn đã vượt qua được kha khá người, kết quả lại bị cái nhóm ba người kia hạ gụcPhải nói là kỹ năng của Vi Dao Nguyệt cực kì tốt, nàng cướp bóng với tốc độ nhanh chóng, lại úp được rổ"ây da, lần đầu gặp nhau cậu cũng đỉnh thế này, giờ vẫn đỉnh!"

Thịnh Nam cười nói"chẹp chẹp, gái dỡn hoài, mị mà!"

Vi Dao Nguyệt cười hề hề, nhưng ánh mắt lại liếc Bạch Liên, trận vừa rồi cô rất chậm rãi, trừ việc chụp bóng ngăn nó rơi xuống đất ra, còn lại cô đều không làmBạch Phong cùng đội với chị hai còn thầm nước mắt chảy dài, cứ có người lạ là Bạch Liên y chang cục đá, điềm đạm đến phát ớn ấy!Trận hai diễn ra, vẫn là cái đội đó, với sự giúp đỡ của Khương Vũ và Trịnh Trí, Vi Dao Nguyệt chiếm thế thượng phong, như hổ mộc thêm cánh, dễ dàng chiến thắng"oa, đội mấy người thắng hai trận rồi, vậy là kết thúc luôn bà nó cái trò chơi rùi ó!"

Thịnh Thanh cười nóiNhững người khác cười hề hề vỗ tay, Vi Dao Nguyệt lại chỉ nhìn chằm chằm Bạch Liên đang đứng đó vỗ tay trong số những người đang vỗ tay.

Hai trận, tận hai trận liên tiếp Bạch Liên chỉ đóng vai trò mờ nhạtVi Dao Nguyệt tiến tới bên cạnh cô, nghiêm túc nói : "đấu thêm một trận nữa, lần này chỉ có cậu và tôi"Những người khác ngơ ngác nhìn, Bạch Liên ngây ra, nở một nụ cười gượng gạo mà lùi lại : "không được đâu, như thế không phải phép"Lời này vừa dứt, trừ Vi Dao Nguyệt ra, còn lại đều nhìn chằm chằm Bạch Liên với ánh mắt đầy khinh bỉ, đừng hỏi tại saoDù gì người nào đó lúc chơi với họ đều rất thả ga, còn xém khiến người ta bầm mắt nữa kìa, chẳng qua giờ có người mới, cô mới khiêm tốn đó chứ"nhưng nếu cậu từ chối tôi, khác nào cậu khinh thường tôi đâu nhủy?"

Vi Dao Nguyệt tiến sát cô, cười ôn hòaBạch Liên bối rối quay đầu đi, lấp bấp : "cái đó..." cũng đúngHai chữ sau cô không dám nói, sợ rằng nói ra bản thân lại rơi vào cái bẫy đầy kì lạ của Vi Dao Nguyệt"ái dà da, tiểu thư nhà họ Bạch lại đi coi thường người ta kìa chùi ưi!"

Vi Dao Nguyệt tựa bên vai Hi Văn mà lau những giọt nước mắt không tồn tạiHi Văn nhịn cười, hợp sức diễn cùng nàng, tay còn đặt lên đầu nàng vỗ vỗ : "ôi tội nghiệp gái quá, tui hiểu mừ"Những người khác cũng khịt khịt mũi theo, chẳng qua khóe miệng đã nhịn không cong lên đến mức co giật rồiThế là bằng cách nào đó, Bạch Liên vẫn bị cuốn vào cái bẫy kì lạ của Vi Dao Nguyệt, thật ra cô còn không biết bản thân đã đồng ý cái kiểu gì"Bạch Liên, lần này chơi đàng hoàng nhen!"

Vi Dao Nguyệt cười xòaCô không đáp, chỉ khẽ nhìn đi nơi khác, có chút gượng gạoTrịnh Trí làm trọng tài cho họ, anh đếm từ ba đến một, sau đó tung trái bóng lên trờiHai người họ lao lên, Bạch Liên tuy đã hành động nhiều hơn, bất quá bóng tới tay cô liền né để Vi Dao Nguyệt chụp được, hai người giao lưu vài chiêu tay chân, uyển chuyển nhịp nhàng mà tưng trái bóng lên trong lúc vật lộn"ái chà, nhìn đẹp mắt ghê ta ơi" Tô Mạn ngồi xếp bằng, dựa đầu bên vai Thịnh Nam Thịnh Nam khoanh tay cười, đầy thích thú nói : "cược đê bà con ei, coi ai thắng nòe!"

"học đâu ra cái tính cá cược vậy nhóc?"

Thịnh Thanh đứng bên cạnh, đá chân hắn một cái : "bất quá, chị chơi năm viên kẹo nhen""bà cũng dị nhen bà chị" Thịnh Nam bĩu môi, tặc lưỡi hừ hừ, lại đầy vẻ nghiêm nghị nói : "dù sao thì, em cược mười viên"Ồ, hai chị em nhà này giống nhau ghêMọi người đồng loạt nghĩ, nhưng mà cược thì vẫn vui mà, heheBạch Liên bên này bị Vi Dao Nguyệt tấn công dồn dập, mím môi liên tục đỡ đònTrái bóng từ trên cao dần rơi xuống, hai người lại chuyên tâm đánh nhauThế là trận một này, hòaTrịnh Trí kéo họ ra, đưa cho hai người hai chai nước, bật cười vui vẻ : "lần đầu tiên anh Tiểu Liên bối rối đến mức này, há há há há há!"

"cười duyên lên đi ông anh" Tiêu Yết bất lực nhìn anhĐúng lúc này, Bạch Tri khẽ gõ vào cửa kính : "đừng chơi nữa, đã đến giờ cơm rồi"Cả đám giật nảy, kinh hãi nhìn xem Bạch Tri, lão chưa từng gọi họ đi ăn cơm kiểu này đâu!Trên đường hành lang, Bạch Tri nhìn xuống Bạch Liên đang đi bên cạnh, khẽ nói : "lần sau cố hơn"Cô không nói gì, lặng lẽ gật đầu, bước chân chậm lại một chút, như thể muốn cách xa Bạch TriỞ bên bàn ăn, Thương Dao đã ngồi ở đó đợi sẵn, vừa nhìn thấy bà, đám trẻ đã vui vẻ trở lại mà cùng tiến tới bàn ăn dùng bữaBạch Tri im lặng ngồi xuống bên cạnh bà, chậm rãi cắt lát bít tết ra thưởng thứcSau ngày hôm đó, Vi Dao Nguyệt cứ mãi đi theo Bạch Liên, đến mức cô còn từng nghĩ cái này có tính là bị giám sát hay không.

Có một lần cô chịu không nổi, đành phải cắt đuôi nàng, ai mà nghĩ tới trốn đi đâu nàng cũng tìm raTừ sân vườn cho đến phòng học, phòng thí nghiệm hay phòng ăn, kể cả phòng ngủ và nhà tắmMà này, chỉ là trốn ở đó thôi, không phải làm gì đâu đấy!

Nhất là ở phòng tắm, chỉ đơn giản là trốn thôiĐến cuối cùng Bạch Liên cũng chỉ đành chịu thua, ngồi đối diện với Vi Dao Nguyệt, cô thở hắt ra một hơi : "cậu rốt cuộc muốn cái gì hả?"

"trận đấu lần trước chưa xong, chúng ta đấu tiếp đi"Bạch Liên nghe thế, đầu cũng không quay lại trực tiếp đứng dậy đi như bayVi Dao Nguyệt giữ chặt lấy tay cô, nhất quyết không để Bạch Liên đi, cô lúc này mới phát hiện ra sức của nàng mạnh đến cỡ nàoCuối cùng cũng chỉ đành bước vào sân, chẳng qua Bạch Liên lại không hiểu nổi, sao mấy con người này cũng ở đây, cô bĩu môi đầy khó hiểu : "rồi sao mấy chế cũng ở đây dị hẻn?"

"à thì thấy hai đứa bám nhau quá nên tụi này đi theo, giờ hai đứa đấu tiếp thì bọn này ngồi xem thôi chứ sao" Tiêu Yết cười hề hề, xua xua tay đầy thản nhiên : "đánh đi, có gì tụi tớ khiên cán cho""bám cái gì mà bám, đánh cái gì đâu, các cậu nghĩ cái gì hay dị?"

Bạch Liên bất lực nóiChẳng qua đúng là trận này có khi đánh thật ấy chứThế là trận đấu bắt đầu, so với lúc trước cũng không khác bao nhiêu, chỉ là khi gần đến cuối, hai người kề sát trái bóng đang gần úp xuống rổVi Dao Nguyệt vẫn là người cướp đi trái bóng, nhưng nàng biết Bạch Liên vốn gần hơn, đáng lẽ người nọ phải là người cướp được bóng, nhưng xem ra cô lại nhườn mình rồi, nàng áp sát mặt Bạch Liên, đầy vẻ gian manh : "em gái của cậu, bám người thật"Bạch Liên tròn mắt, sát khí từ trong đôi mắt tròn xoe của đứa trẻ kia bừng lên sát khí, cô cắn môi, không do dự sút vào chân Vi Dao Nguyệt, tiếng rắc rắc vang lênNhững người khác ở bên dưới tròn mắt đầy hoảng hốt, nhìn Vi Dao Nguyệt ôm chân ngồi dưới đất, mày nhíu lại : "cậu..."

Đúng lúc này, Thương Dao bế Bạch Diệc tới, nhìn thấy Vi Dao Nguyệt nằm trên đất với cái chân máu, bà hoảng hốt gọi ngườiNhìn Bạch Diệc nằm trong lòng mẹ vẫn cười đùa đầy ngoan ngoãn, Bạch Liên sững sờ, ánh mắt lướt sang Vi Dao Nguyệt, người nọ cười hề hề : "cái đồ cuồng em gái!"

Thế là hôm đó, Vi Dao Nguyệt lại nhập việnBạch Liên mấy ngày liền học xong đều sẽ tới bệnh viện chăm non cho bạn, chẳng cái tuổi của cô làm ăn gì được?

Cùng lắm đắp chăn rót nước mà thôiChẳng qua hai người nói chuyện cũng không gượng gạo như trước"ái chà, bạn Bạch Liên mấy nay bám tớ ghê ta ơi~" Vi Dao Nguyệt vừa nhai vừa cười khúc khíchBạch Liên hiện tại cũng đã quen hơn với Vi Dao Nguyệt, không có chừng mực bao nhiêu như lúc đầu nữa, cô bất lực nhìn nàng : "chân của cậu xem ra còn tốt lắm, cần tôi làm luôn cái bên trái không?"

"thôi khỏi đi má, mị không có nhu cầu đâu nha!"

Vi Dao Nguyệt lườm cô, tặc lưỡi đầy bất mãnThanh âm từ ngoài phòng bệnh lại vang lên, là đám kia"ây dô, hai người càng thân rồi đó hen" Thịnh Nam cùng những người khác đi vào cười đầy thích thú"mẹ ơi, hôm nay mấy người rảnh à?"

Bạch Diệc đờ mặtTô Mạn cười hì hì, chỉ chỉ tay ngón cái ra bên ngoài phòng : "ba mẹ bọn tớ với ba mẹ Dao Nguyệt ở bên đó nói chuyện, họ đi nên bọn tớ đi luôn ớ"Họ cùng nhau cười nói một lúc, sau đó ai lại về nhà náy, chỉ có Bạch Liên vẫn còn ngồi đó nhìn chằm chằm Vi Dao Nguyệt, đến mức nàng cũng phải bất lực : "cậu nhìn nữa là tớ móc mắt cậu đấy!"

"nghe rợn quá" Bạch Liên quay mặt đi, toát mồ hôi lạnh

"hề hề hề, đùa thoi ấy mừ, chẳng qua sao này bám tui ghê dợ chị hai" Vi Dao Nguyệt nhìn sang cô"chuyện đó, cậu không giận tôi vì tôi làm cậu gãy chân hả?"

"giận gì hả gái?

Tớ đề nghị cậu đấu cơ mà, chẳng qua đấu xong chúng ta mới thoải mái nói chuyện thế này sao?"

"ừ...

Cũng đúng, vậy cậu ăn cháo rồi nghỉ ngơi, tôi về đây" nói xong Bạch Liên liền nhảy xuống khỏi ghế, chạy ra khỏi phòngVi Dao Nguyệt nhìn theo bóng hình nhỏ nhắn cao bằng mình, nàng cười xòa mà cất tiếng lớn một chút : "mai phải tới nha!"

"...

Ừ, sẽ tới"Không dài dòng, nhưng chắc chắn Bạch Liên sẽ tới, cô cũng không biết tại sao mình phải làm thế, nhưng mà Bạch Liên có cảm giác, ở cạnh Vi Dao Nguyệt, cô liền có chút cảm thấy bản thân thả lỏng, vì vậy cô thực sự muốn ở gần nàng thêm một chútVi Dao Nguyệt nghe được lời đáp ngắn gọn, khóe môi cong lên đầy vui vẻ.

Không vì cái gì vui vẻ cả, tâm lý trẻ con thôi.

Thích chơi cùng ai đó, người ấy đáp lại liền sẽ vui, đó là tâm lý trẻ con.

Nàng nhìn bát cháo bên cạnh, lại cười mỉmĐúng là không đánh thì không thân mà-------------------------------------------- Tác giả : mở đầu càng suôn sẻ, kết thúc càng khó khăn.

Như Thương Dao với Vi Hiên chẳng hạn~Tác giả : tui vừa phát hiện ra một điều bà con ạĐời của Thương Dao - Vi Hiên gồm sáu ngườiĐời của Bạch Liên - Vi Dao Nguyệt cũng sáu người (trừ mấy người chết ra đi nhen, trừ cả Thịnh Thanh nữa)Đời của Bạch Diệc - Dương La Kỳ vẫn là sáu người (trừ Trịnh Trí ra nhen, ảnh bên đời Bạch Liên òi)
 
[Bhtt] Nếu Ta Yêu Nhau Ở Mạt Thế
Chap 30 : vận mệnh (2)


Từ ngày hôm đó, Bạch Liên và Vi Dao Nguyệt ngày càng thân thiết, thậm chí sẽ có lúc ngủ chung, tắm chung với nhau nữa cơ, những người khác cũng phải cảm thán cái độ thân mật của hai con người nàyNăm 2017, họ đều đã lớn hơn rất nhiềuỞ sân vườn, họ đang chơi nhảy dây, Tô Mạn và Tiêu Yết đứng quay dây, tốc độ dây nhìn thôi cũng đã chóng mặt"thánh thần, các cậu định dùng dây quất ai à?

Quay chi nhanh dữ zậy ba!"

Thịnh Nam xanh mặt nóiTiêu Yên gật gù, sự bất lực lan trên khôn mặt : "chơi được chơi mình hai người luôn đi là vừa!"

Tô Mạn cười hề hề, tay chỉ chỉ Trịnh Trí : "anh Tiểu Trí, thân là người lớn nhất ở đây, anh lên đầu tiên nào!"

Trịnh Trí lườm hắn, khẽ hừ một tiếng, anh lấy đà nhảy vào : "anh đây đếch sợ nhé!"

Tiêu Yết cười thích thú, tốc độ vung dây nhanh hơn : "lên nào anh ưi!"

Nhìn thôi cũng đã hãi rồi, những người khác nghĩChẳng qua Trịnh Trí vẫn còn trụ đượcRồi sau một hồi đấu tranh tâm lý, Tiêu Yên cũng liều mình nhảy vào, sợ hãi mà nhảy liên tục như thỏ, không dám dừng lạiSau đó lại thêm Khương Vũ nhảy vào, người nọ nhìn chuyển động của sợi dây còn không được, đành phải nhảy theo quán tính : "trời ơi cứu mị!

Không thấy được sợi dây aaa!"

Và rầm một tiếng, cả ba con người đang nhảy kia té đè lên người nhauTiếng cười vang lên, kèm theo cả thanh âm của Bạch Phong từ ngoài cửa : "à nhô!

Mọi người chơi vui ghê hen, hồi bầm tay trày chân đi rồi than!"

Bọn họ cười vui vẻ, Trịnh Trí từ dưới đất bật dậy chạy đến ôm Bạch Phong : "oa!

Tiểu Phong, đi học về trễ quá đó!"

"hehe, em về giờ này là còn sớm ấy chứ, Vi Dao Nguyệt và Bạch Liên vừa mới được bước chân ra khỏi trường thôi đó, giờ này nhiều khi mới về được phòng để thay đồ""tội nghiệp, Bạch Liên thì không nói, nhưng Vi Dao Nguyệt học nhiều như vậy, thế nào cũng đòi đi khủng bố cái trường cho mà coi!"

Khương Vũ cười đầy thích thúBạch Phong lại nhìn quanh : "ể, chị Tiểu Thanh hôm nay không đến à?"

Thịnh Nam nhún vai, cái miệng nhỏ thở hắt ra một hơi : "đừng hỏi đừng hỏi a, chị ấy bị giữ lại mất tiêu rồi, mấy bữa nay trốn xuống núi nhiều quá mà.

Nhưng yên tâm đi, tớ dám cá một lát nữa thôi chị ấy sẽ xuất hiện với cái thân đầy lá cây và bùn đất cho coi nè!

Hahaha""chị Tiểu Thanh đúng liều, cơ mà em thích, à hí hí" Tiêu Yên cườiMột lát sau, Vi Dao Nguyệt đã tới, bên cạnh còn có Thịnh Thanh đang đi cùng, chị còn thuận tay gỡ lá khỏi tóc mình"ể, tới thiệt kìa!"

Tô Mạn cười ồ lênHi Văn gật đầu cười bất lực, cất quyển sách trên tay sang một bên : "thực sự trốn đi, nể thật"Thịnh Thanh cười hì hì, kéo tay Vi Dao Nguyệt cùng vào : "kệ đi mà, khó lắm mới trốn xuống được đó, nãy giờ có gì vui nói nghe coi!"

Bọn họ cùng cười hi hi ha ha nói chuyện, bỗng nhiên Trịnh Trí lại nhíu mày nhìn Vi Dao Nguyệt, nàng khó hiểu nhìn anh : "nhìn cái gì zậy ông anh?"

Trịnh Trí xoa xoa cằm, đi quanh người nàng : "nè, em thấy thiếu cái gì không?"

"cái gì?"

"cái đuôi của em đâu?"

Bầu không khí bỗng rơi vào im lặng, Thịnh Nam gãi gãi má, đầy bất lực nhìn anh : "ý là Bạch Diệc ấy hả?"

Trịnh Trí gật đầu, đưa ngón tay cái hướng Thịnh NamÔi vãi chưởng, Bạch Liên lại thành cái đuôi nhỏ hồi nào vậy?

Những người khác đồng loạt nghĩ, cơ mà cái việc cô lúc nào cũng dính lấy Vi Dao Nguyệt thực sự khá giống cái đuôi nhỏ hen"ầy, ban nãy về cậu ấy bảo em đi thay đồ riêng, chẳng biết hôm nay Liên bị sao nữa, mọi ngày hai đứa thay đồ chung vẫn bình thường mà nhỉ?"

Vi Dao Nguyệt bối rối, trình bày sự khó hiểu của mình cho những người khácKhương Vũ gãi gãi cằm suy nghĩ, sau đó lại đập cái bộp vào lòng bàn tay : "a biết rồi!"

Vi Dao Nguyệt nhìn người nọ : "biết cái gì?"

"có khi nào cậu ấy thích cậu nên ngại thay đồ chung không?"

Con mợ nó, mới chín tuổi đã ngại thay đồ chung vì thích nhau á?

Trưởng thành gì sớm dữ vậy!

Tiêu Yết toát mồ hôi hột nghĩVi Dao Nguyệt ngơ ra nhìn Khương Vũ, ngây ngô hỏi : "tớ cũng thích cậu ấy, nhưng vẫn thay đồ chung như bình thường đó thôi" "vậy thì tớ chịu" Khương Vũ nhún vaiThịnh Thanh nhìn ra cửa lại thấy Bạch Liên đang nắm tay đứa trẻ nhỏ cực kì đáng yêu lại đây, chẳng qua dáng đi của Bạch Liên nhìn có hơi cứng, tựa hồ ở lưng đang không thể gập lại"oa!

Tiểu Liên!"

Vi Dao Nguyệt cười vui vẻ chạy tới ôm lấy Bạch Liên, cô cũng cười, vẫy tay chào mọi người, lại xoa xoa đầu em gái : Tiểu Diệc, chào mọi người nào~""chào ạ" Bạch Diệc ở bên cạnh gật cái đầu nhỏ xuống, cười mỉm chào hỏiDáng vẻ đáng yêu của y khiến mọi người đang đứng ở đây ồ lên đầy thích thú, họ càng lúc càng bận, bình thường chỉ có Khương Vũ là thường xuyên tới đây chơi cùng Bạch Diệc nhất, cho nên lại được cùng đứa trẻ đáng yêu như Bạch Diệc chơi thêm một lúc thì đúng giải tỏa căng thẳn tuyệt đối mà"nào nào!

Tiểu Diệc, hôm nay lại chơi một trận bóng nhé, được không?"

Trịnh Trí cười nói, Bạch Diệc ngây ra nhìn anh, khiến Trịnh Trí khựng lại, anh rưng rưng nhìn Bạch Phong : "Tiểu Phong, em ấy không nhớ anh!"

"lần đầu tiên được đối diện cùng anh mà, đừng nói anh, chị Tiểu Thanh hay chị Dao Nguyệt, Tiểu Diệc đều không biết, cùng lắm chỉ từng lướt qua nhau thôi, hehe" Bạch Phong bất lực cười nóiThế là ba người "mới" mà Bạch Diệc lần đầu gặp đã tự mình giới thiệu bản thân với y, lại không thể chần chừ được nữa cùng nhau tiến hành chơi bóngPhải nói là trận nay rất gay go, vì họ đầy đủ người, lại thêm mỗi đội chia đủ bốn người, chơi rất được.

Chơi mãi cho đến trận năm, đội thắng đương nhiên là đội của ba chị em nhà họ Bạch rồi"oa!

Đã quá, lần đầu tiên chơi đến trận năm đó!

Cảm giác rất tốn sức, nhưng cũng vui quá chừng rùi quý dị ưi!"

Tiêu Yết ngồi trên đất mà thở dốc, miệng lại cười nói"cậu còn dui được cũng nể, đội của ba chị em nhà kia chơi gì mà ác quá chừng!

Trời ạ, tớ xém nữa bị họ ném bóng vào đầu rồi đây này!"

Tô Mạn bĩu môi nói, lau đi mồ hôi trên tránBạch Diệc lúc này được Khương Vũ lau mồ hồi, cho uống nước.

Phải nói là anh và chị của y còn được người khác chăm, nào chăm y được?"

Tiểu Vũ tỷ, lát nữa chị có đi đâu nữa không ạ?"

Bạch Diệc nhìn Khương Vũ mà hỏiKhương Vũ nghĩ một chút liền cười xòa vẫy vẫy hai tay : "không có bận nè, lát nữa chị chơi game cùng em nhé?"

"được ạ!"

Bạch Diệc cười vui vẻ gật đầu, đầy hưng phấn.

Tiêu Yên và Tiêu Yết thấy vậy liền cũng bám theo muốn đi chơi cùng.

Bạch Liên thấy họ rảnh rỗi như vậy liền cười bất lực : "lát nữa ăn trưa xong, ai rảnh thì tới phòng Bạch Diệc chơi, tớ để lại mật khẩu phòng cho các cậu""Tiểu Diệc chịu luôn?"

Hi Văn hỏiBạch Diệc ngoan ngoãn gật gật đầu, thanh âm nâng cao một chút để mọi người có thể nghe rõ : "nếu có thể, đều được ạ"Tiêu Yên cười khúc khích, kích động véo véo má Bạch Diệc, tiểu muội này của nhóm bọn họ sao mà cưng quá đi à!Trịnh Trí lại nhìn sang Bạch Liên, không khỏi không thắc mắt : "cơ mà em không đi sao?"

Bạch Liên lắc đầu cười gượng : "không, lát nữa em về nghỉ ngơi một chút""cũng được, anh có chuyện cần nói với em, giờ đi luôn" Trịnh Trí nghiêm túc nóiThịnh Thanh cũng cười bất lực : "để chị đi cùng với, nói một chút rồi chị về lại núi, nếu không sư phụ chửi thì toang ấy""chị còn sợ?

Dám trốn ra đây chị còn sợ cái gì hả chị hai?"

Thịnh Nam cười châm chọc, huýt vai chị một cái.

Thịnh Thanh hừ lạnh, dứt khoát đá vào mông cậu khiến Thịnh Nam giật thót, nhảy cẩn lên đầy khổ sở"vậy lát nữa Bạch Liên, Trịnh Trí và Thịnh Thanh không đi đúng không?

Vậy em lát nữa lấy thiếu bớt ba cái máy chơi game ha" Bạch Phong nóiBọn họ đều gật đầu đồng ý, chỉ có Vi Dao Nguyệt chần chừ không nóiĐến khi mọi người đều đi về nghỉ ngơi, Bạch Phong liền nhìn chằm chằm nàng, nhẹ nhàng hỏi : "chị đi không?"

Vi Dao Nguyệt ngây ra, không nghĩ sẽ bị Bạch Phong nhìn thấu, nàng nhìn huynh chằm chằm, sau đó lại cười mỉm, khuôn mặt được nắng chiếu qua từ mái kính : "không!"

Bạch Phong cười khẽ mà gật đầu, huynh xoa xoa đầu người đối diện : "chị Dao Nguyệt, nhờ có chị mà chị hai em dạo này hay cười lắm, cảm ơn chị nhiều lắm ạ!"

Nàng bật cười, sau đó cùng huynh chào tạm biệt mỗi người một hướngHọ như chiến hữu vậy đó.

Cả hai đều nghĩ thếCho nên, họ vĩnh viễn không hợp nói chuyện phu thêChiều hôm ấy, phòng Bạch Diệc đông người lắm, chẳng qua lướt một vòng lại thấy thiếu"ê ê, tớ nhớ Tiểu Nguyệt có bận gì đâu nhỉ?

Giờ đâu mất tiêu rồi?

Nãy giờ so với lịch hẹn cũng hơn nửa tiếng rồi á!"

Tiêu yết thắc mắt nhìn quanh mà hỏi những người khácBạch Phong cười cười, lấy máy chơi game ra kết nối với máy chiếu : "chị ấy cũng bận rồi, không tới được đâu"Bạch Diệc nghe vậy có hơi cúi đầu, y có linh cảm hình như Vi Dao Nguyệt vẫn còn ở trong trụ sở thí nghiệm này, chẳng qua là đang ở phòng chị hai cơ.

Có phải chị hai gặp chuyện gì rồi không?Suy nghĩ chưa được lâu, Bạch Diệc liền bị Khương Vũ cùng những người khác kéo đi chơi game, phút chốc cũng quên mất bản thân vừa nghĩ cái gìMà Bạch Diệc thực sự đoán không sai, đúng là Vi Dao Nguyệt đang ở phòng Bạch Liên, hơn nữa ở đó còn có Thịnh Thanh và Trịnh TríỞ trong phòng, bốn cặp mắt nhìn chằm chằm nhau, Thịnh Thanh cuối cùng chịu không nổi nữa mà nói : "rồi em muốn tự cởi hay để chị đây cởi cho em hả?

Để tụi này đứng nhìn em mãi hay gì?"

Bạch Liên bị quát liền ngoan ngoãn cởi áo, cô lại để ý tới Vi Dao Nguyệt nhìn mình chằm chằm, cả hai lại không biết nên nói gìNhìn tấm lưng đầy rẫy vết rơi của Bạch Liên, Thịnh Thanh có chút khựng lại.

Bạch Liên nằm úp xuống giường, đưa cái lưng đầy máu ra, cười gượng : "chị bôi thuốc giúp em với"Thịnh Thanh thở dài không nói gì, chỉ khẽ gật đầu đi lấy hũ thuốc bên trong tủ ở đối diện cái giườngTrịnh Trí dùng siêu năng lực chữa trị cho cô, năng lực của anh hiện tại chỉ có thể cầm máu là nhiều nhất, anh có chút bực bội, nếu bản thân có thể mạnh hơn một chút, Trịnh Trí đã có thể chữa trị cho vết thương của Bạch Liên lành lặn luôn mà khỏi cần thuốc, như vậy cô đã chịu ít đau đớn hơn rồiVi Dao Nguyệt ngồi xuống bên cạnh Bạch Liên, không biết từ khi nào tay cô đã bị nàng nắm chặt.

Bạch Liên quay đầu nhìn nàng, lại cười nhe răng ra, tựa như muốn nói bản thân rất ổnSau đó Thịnh Thanh lại bôi thuốc cho cô, cẩn thận hết mức, lâu lâu lại ấn mạnh mấy cái"ấy, chị định ấn gãy lưng em hả!?"

Bạch Liên đau đớn hét lên"cho chừa, ai bảo cái gì cũng muốn chịu đựng một mình làm gì?

Giờ nhìn xem, cái lưng của em nhìn chẳng ra hồn miếng nào" chị hừ lạnh một cái, đóng nắp hộp thuốc lại, đem cây tăm bông vứt bỏTrịnh Trí lại đem một tip kem thuốc từ trong túi ra đặt lên kệ bàn bên cạnh giường : "lát nữa bôi cái này, nhớ là phải đợi vết thương khô rồi mới được bôi đó, không thì đau ráng chịu.

Giờ anh đi về, ngày mai anh lên xem lại vết thương cho em"Thịnh Thanh cũng thở dài, cùng Trịnh Trí bước ra khỏi cửa : "chị cũng về, tài xế đợi cũng lâu rồi, sư phụ lại chửi thì chết"Hai người kia xách giò chạy, thật ra họ còn muốn để Vi Dao Nguyệt và Bạch Diệc nói chuyện riêng.

Cái chuyện Bạch Liên bị đánh này hiện tại chỉ có vài người biết, giờ có thêm cả Vi Dao Nguyệt biết rồi, Bạch Phong cũng biết biết, vì vậy huynh mới hỏi nàng có muốn đi cùng họ chơi game hay khôngMãi cho tới sau này, cái chuyện Bạch Liên bị đánh đến tàn tạ mới được những người khác biết đến.

Cơ mà đó là sau này, không phải bây giờNhìn cái lưng lắm vết thương của Bạch Liên, Vi Dao Nguyệt lại nhìn cái tay nắm chặt tay mình, nàng bĩu môi : "nãy giờ nhịn hét làm cái gì?

Cậu bấu tay tớ đau lắm đó có được không hả?"

"xin lỗi mà, hai người kia mà lo lắng thêm thì tớ còn không được ngồi dậy luôn ấy chứ" cô cười bất lựcVi Dao Nguyệt thở hắt ra, đi rót hai cốc nước, miệng không ngừng luyên thuyên về việc trên trường Bạch Liên cứng cỏi ra sao, giờ thể dục kinh khủng thế nào, vậy mà hiện giờ nằm đây yếu đuối như thếNhận lấy cốc nước từ nàng, Bạch Liên thuận tay bịch miệng nàng lại : "được rồi, cậu còn nói nữa tớ đập đầu vô gối đó.

Cơ mà cậu luyên thuyên nãy giờ làm vết thương của tớ cũng khô rồi này, giúp tớ bôi kem thuốc với!"

"được thôi, để tớ xem thử coi cậu nhịn rên giỏi cỡ nào" nàng cười đầy nham hiểm, tay áo được gấp lên gọn gàng tới khủy tay, lấy kem thuốc trên kệ bàn cạnh giường mà nặng chút kem raBạch Liên nuốt nước bọt, trước khi bị Vi Dao Nguyệt nắn chỉnh, cô cố gắng cầu xin : "đừng ấn gãy xương tớ, cảm ơn""tớ cũng muốn, nhưng vì cậu là người bị thương nên thôi" Vi Dao Nguyệt cười trêu chọc"vậy thì cảm ơn Nguyệt tỷ thương xót ha~" Bạch Liên cười hề hềHọ cùng cười phá lên, không phải vì cái gì cả, chỉ là bỗng nhiên nhìn mặt nhau lại thấy mắc cườiThoa kem thuốc xong, Bạch Liên mặc lại áo đàng hoàng rồi nằm lăn ra giường, Vi Dao Nguyệt lại đẩy đẩy cô mấy cái, cô liền hiểu ý nhích qua một chút, chừa chỗ cho Vi Dao NguyệtHai người họ nằm đối mặt, không hiểu Bạch Liên lại cảm thấy có chút nóng, cô lùi ra một chút rồi quay người sang bên khác.

Vi Dao Nguyệt cười khúc khích, sau đó lại khẽ nói : "có gì nhớ kêu tớ dậy..."

Bạch Liên chỉ nghe tới đó, cô ngơ ngác quay lại liền đã thấy Vi Dao Nguyệt nhắm mắt, cô chọt chọt mặt nàng, nàng lại chỉ khẽ nhăn mặt rồi túm tay cô lại, sau đó lại không còn động tỉnhKhông biết tại sao Bạch Liên vừa rồi còn tỉnh táo hiện tại cũng có chút buồn ngủ, cô nhìn chằm chằm Vi Dao Nguyệt, sau đó cũng hạ mí mắt xuống nghỉ ngơiChẳng hiểu sao hôm nay Bạch Liên lại cảm thấy ngại như thế, bình thường cô đã quá quen với việc Vi Dao Nguyệt sẽ tới đây ngủ cùng, chẳng qua lúc đó cô đã mệt mỏi nhắm mắt rồi, mọi hành động của Vi Dao Nguyệt cô đều không để ý đếnHai đôi bàn tay nắm chặtThương Dao từ ngoài cửa nhìn vào, chỉ biết cười khe khẽ rồi đóng cửa tắt đèn cho họ.

Bà cảm giác hai đứa trẻ này sẽ giống mình và người thương lắm, chẳng qua bà mong họ sẽ hạnh phúc hơn mình.

Bà đút tay vào túi mà đi trên dãy hành lang, đã ba năm rồi, chớp mắt đã ba năm rồi kể từ ngày bà mất đi Vi Hiên hoàn toànHọ bên nhau thế đó, chuyện Bạch Liên bị thương dần dần đều bị những người bạn của cô biết rõ.

Chỉ có Bạch Diệc mãi sau này khi sáu tuổi mới biết, lúc đó y khóc nhiều lắm, Bạch Liên đã thấy được khoảng khắc y chứng kiến chị gái bị cha ruột quất roi vào lưng đến be bét máu, y đau khổ, cũng tự tổn hại bản thânKhi nghe tin y tự đem linh lực đẩy hết vào sâu trong người, chuyển đổi linh lực, khiến cơ thể tổn thương.

Bạch Liên, người chưa từng quá kích động lại bật khócLúc đó cô như thường ngày bị vài trận roi vì che dấu cho Bạch Diệc trốn luyện tập, khi đi trên đường hành lang, cô lại thấy phòng thí nghiệm sáng đènCho dù biết là không nên nhưng Bạch Liên vẫn lén nhìn vào, liền thấy Bạch Diệc bước ra từ ống chứa dung dịch chuyển đổi, đôi mắt đỏ ấy đẹp như thế, giờ đây lại chuyển sang màu vàng, ánh mắt lờ đò dần nhắm tịch lại rồi toàn thân ngã xuốngThương Dao đỡ lấy con gái, khóc không thành tiếng.

Bạch Phong không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng Bạch Liên, huynh giữ lấy tay cô, bàn tay chính mình lại run lẩy bẩyBạch Liên vừa muốn mở cửa đã bị giữ chặt lại như thế, cô run rẩy, hít sâu một hơi mà quay đầu rời đi, cô lại không biết mẹ đã nhìn thấy hai chị em đứng trước cửaVi Dao Nguyệt ngày hôm đó lại chạy khắp nơi tìm Bạch Liên, nàng sợ hãi tìm từ nơi này đến nơi khác, chỉ cần là nơi có thể bước chân vào nàng liền sẽ vào mà tìm kiếmMột cô bé mười tuổi cao tận một mét năm như Bạch Liên nào có nhỏ bé?

Sao lúc này mọi ngóc ngách lại tìm không ra chứ?Nàng hỏi từng người một mà mình gặp qua, bộ dáng nàng như mất kiểm soát.

Tiêu Yết và Hi Văn thấy Vi Dao Nguyệt kích động như thế, liền giúp nàng đi tìm, rồi Tiêu Yên cùng Khương Vũ cũng chia nhau ra đi tìm Bạch Liên giúp nàngThịnh Nam vừa từ trường về cũng liền vứt cặp sách sang một bên mà đi tìm kiếmBạch Phong lúc này mới đi băng bó vết thương ra, thấy cảnh này chỉ biết cười khổ : "có lẽ ở trên sân thượng ấy"Trịnh Trí đứng bên cạnh nhìn huynh chằm chằm, lại cất tip kem vào túi quần mình, môi mím lại Anh chưa bao giờ thấy Bạch Liên tự nhiên mất tích, cũng chưa bao giờ thấy Vi Dao Nguyệt mất kiểm soát như vậyVi Dao Nguyệt nghe vậy liền lao lên sân thượng, nhìn sân thượng trống trãi, nàng gào lên cái tên "Bạch Liên"Sân thượng chỉ có một cái nhà kho hình vuông nhỏ, không chiếm được bao nhiêu diện tích trên đây, cho nên sân thượng nhìn khá trống vắngNhững người ban đầu giúp nàng đi tìm, hiện tại chỉ đứng ở dưới tầng chờ đợi, họ có cảm giác Bạch Liên sẽ chỉ muốn gặp Vi Dao Nguyệt ngay lúc nàyQuả nhiên, thanh âm run rẩy vang lên : "đừng hét nữa, nhức đầu quá"Vi Dao Nguyệt mừng rỡ nhìn lên mái nhà kho, quả nhiên Bạch Liên đã ngồi dậy ở trên đó, cô cùng nàng đối mắt nhìn nhằm chằm chằmSau đó Vi Dao Nguyệt lại dang tay : "tớ đỡ cậu!"

Bạch Liên bật cười, thân thể nhỏ nhắn đó của nàng đỡ cô kiểu gì hả?

Chẳng qua Bạch Liên vẫn nhảy xuống, đương nhiên không quá khó đoán khi cả hai cùng ngã nhào ra sànVi Dao Nguyệt lại giữ tư thế đó, ôm chặt Bạch Liên đang nằm trên người mình.

Cô khó hiểu muốn vùng vẫy ngồi dậy, nàng chỉ vỗ vỗ vào tấm lưng đó bằng một lực thật nhẹ nhàng : "cậu đúng là ngốc quá..."

Cô không nói gì, hai tay ôm lấy vai Vi Dao Nguyệt, hốc mắt có chút đau nhức, bất quá Bạch Liên vẫn cười : "hì hì, lần sau tớ không tự tiện trốn đi nữa đâu, cũng không..."

"muốn khóc thì cứ khóc đi, dù sao thì ở đây cũng có mỗi tớ với cậu thôi à" Vi Dao Nguyệt dùng khuôn mặt non nớt và cái giọng rất chi là nghiêm túc nói"khóc cái gì trời, cậu nói gì thế, tớ tại sao lại phải khóc chứ?"

Bạch Liên cười khúc khích đầy châm chọc, bàn tay lại hơi siết lạiVi Dao Nguyệt ngày càng ôm chặt cô hơn, đầy vẻ nghiêm túc từ người lớn mà nàng học được : "gái yên tâm, tuy mị hiện tại chỉ có chút éc, không thể che chở cho gái, nhưng tương lai để mị lớn hơn chút nữa, cao thêm chút nữa, tha hồ cho gái dựa vào mà khóc luôn!"

Thanh âm như thường ngày, sảng khoái và vui vẻ, nhưng lại xen lẫn đâu đó sự an ủi và kiên định của Vi Dao NguyệtBầu không khí bỗng yên ắng, sau đó lại có tiếng khóc thút thít vang lên, Bạch Liên chịu không nổi nữa.

Cô mãi mãi không muốn những người mình thân quen vì cô mà chịu đau đớn gìNhưng bây giờ, đứa em gái ruột thịt mà cô thương yêu nhất lại vì cô mà chịu cơn đau đớn hành hạ thân thể như thế, Bạch Liên sao có thể chịu được chứ?Từ ngày hôm đó, Bạch Liên lại càng thận trọng hơn.

Nhất là vào cái năm mẹ rời đi, em gái cũng muốn trổn khỏi đâyCô bất chấp mọi sự đau đớn sẽ diễn ra với mình, tạo cơ hội cho Bạch Diệc trốn khỏi đây, Bạch Phong trấn thủ bên Bạch Tri, khó khăn bị đánh đến máu me be bétCho đến khi Bạch Diệc trốn được rồi, cô vẫn không thoát khỏi từng trận roi của Bạch TriBạch Liên sau đó lại được chữa trị như mọi lần, cô còn sang em trai quan sát một chút, thấy Bạch Phong đã thở đều đều mà nhắm mắt ngủ, Trịnh Trí vẫn còn túc trực bên anh.

Hai người họ nhìn nhau rồi cười khổTừ ngày hôm đó, Bạch Liên lại được Vi Dao Nguyệt chăm sóc như con.

Nàng tức lắm, cái ngày mà Bạch Liên phải chịu đau đớn đến như vậy nàng lại phải đi cùng cha để chào hỏi người trong giới thượng lưu, không thể ở bên cô chịu đau đớnLúc đó cô chỉ nhẹ nhàng cười nói : "cậu vẫn còn ở đây, vậy là được rồi"Vi Dao Nguyệt nghe mà muốn khóc, sau đó chỉ biết nhịn lạiNàng thầm thề, đời này nàng luôn và mãi sẽ ở bên cạnh Bạch Liên, không để cô chịu sự đau đớn ấy một mình nữa-----------------------------------------Tác giả : nói trước otp này có khả năng âm dương lắm, nhưng cũng chỉ là khả năng thôi, ahihi
 
[Bhtt] Nếu Ta Yêu Nhau Ở Mạt Thế
Chap 31 : vận mệnh (3)


Lại thêm vài năm, lúc này Bạch Liên mười sáu tuổi rồi, xem như là độ tuổi đầu tiên của thanh xuân tươi đẹp của bao ngườiNhưng mà đó là với người khác, không phải với côCuộc liên hôn ngày càng đến gần.

Ngày hôm đó Bạch Tri cho gọi bốn người Bạch Liên và Vi Dao Nguyệt, Bạch Phong cùng Trịnh Trí đến văn phòngLão cho họ lựa chọn, hoặc là cùng đối tượng liên hôn công khai, hoặc là chỉ cần sinh ra được thêm một đứa con mang nguồn gene esper, không cần kết hônSắc mặt họ u ám đến cùng cực, khi bước ra khỏi phòng, người nào đi ngang qua bốn người đều không khỏi lúng túng, họ không nghĩ sẽ được gặp sự ảm đạm như thế vào ngày hôm đóBạch Phong nhìn tay hai người đó đã nắm chặt, huynh cười mỉm : "hai chị, đừng rời nhau nhé!"

Trịnh Trí gật đầu, anh khẽ vươn vai : "nếu muốn thì rời đi trong tối nay đi, vừa đúng lúc là sinh nhật em đó, Tiểu Liên""tại sao lại là sinh nhật em?"

"xem như chào mừng em thoát ra được cái nơi tệ hại này" Trịnh Trí cườiVà thật đó, tối hôm ấy, Tiêu Yên, Tiêu Yết, Thịnh Nam, Thịnh Thanh, Tô Mạn, Hi Văn, Khương Vũ, Trịnh Trí rồi Bạch PhongChừng đó người đứng ra giúp Bạch Liên cùng Vi Dao Nguyệt thoát khỏi đây, kết quả sáng hôm sau họ vẫn bị bắt Họ có lẽ đã quên, số esper mà Bạch Tri sở hữu mạnh và đông cỡ nàoNgày hôm đó cô đứng chắn trước mặt nàng, chắn đòn roiTừng tiếng chát chát vang lên, âm thanh khó nghe như muốn xuyên tạc màn nhĩVi Dao Nguyệt chịu không nỗi đứng trước Bạch Liên chắn hết từng đòn roi còn lại vẫn đang liên tục quất xuốngBị đánh đến người đầy máu, cơ thể không chỗ nào lành lặn.

Bạch Liên cũng chỉ đứng thẳng người : "ba, tới đây là được rồi, con trả cho ba hết rồi, tạm biệt"Bạch Tri với đôi mắt đỏ ngầu, giận dữ gào lên : "cô còn xem ta là ba của cô sao?

Cái thứ vong ơn bội nghĩa, mau quỳ xuống cho ta!"

Bạch Liên cười khổ, bàn tay nắm chặt lại khẽ run : "với những gì ba từng làm, ba có xem tôi là con gái ba không?

Bạch Tri"Vi Dao Nguyệt thấy cô chần chừ, ánh mắt nàng sắc lạnh nhìn chằm chằm Bạch Tri : "xin lỗi, ông không xứng đáng"Nàng kéo tay cô chạy đi, Bạch Tri tức giận gào lên ngăn lại, vừa ra cửa đã gặp Trịnh Trí cùng những người khác, họ vết thương đầy người, lại kiên định đứng đóCho tới khi Bạch Liên và Vi Dao Nguyệt bắt gặp Bạch Diệc và Bạch Phong đứng trước sân vườn, họ chỉ biết nán lại thêm một chútNhìn Bạch Diệc cùng Bạch Liên nói chuyện, Bạch Phong bên này cười khẽ trong sự mệt mỏi : "đúng là khó nghĩ đến, vị hôn phu của chúng ta ngược rồi""haha, ngay từ ban đầu đã không ưa nhau rồi chứ đâu.

Nhưng mà lần này, cảm ơn em, Tiểu Phong" Vi Dao Nguyệt cười rạng rỡ nhìn Bạch PhongHuynh cười, sự mong chờ trong ánh mắt có thể thấy rõ : "nhất định, đừng buông tay chị ấy, được không?"

Vi Dao Nguyệt nghiêm túc gật đầu, thấy bên đó đã nói chuyện xong, nàng từng bước vững vàng đến bên Bạch Liên, nắm chặt tay cô rời điHọ cùng nhau bỏ trốn, nhưng trước khi ấy Trịnh Trí lại một lần nữa chữa trị vết thương sao cho thật lành lặn, rồi lại cùng những người khác đưa chút tiền cho họ đi đây đi đóAnh còn cười đầy chân thành, sự đùa nghịch vẫn tồn tại trong ngữ điệu : "niệm tình từng là vị hôn phu cũ nên anh chữa cho em cùng người tình đó nhen, có gì thiếu tiền thì cứ alo một tiếng, bảo đảm các em không đói nỗi!"

Bạch Liên cùng Vi Dao Nguyệt đều bật cười, cô bắt lấy tay của anh, gật đầu chắc nịch : "vậy thì cảm ơn "vị hôn phu" của em nhá, nhớ chăm sóc em trai em một chút, thằng bé ngốc lắm!"

"cậu cũng y chang" Vi Dao Nguyệt cười trộm"đừng nói xấu tớ thế chứ!"

Bạch Liên bĩu môi nóiHai người tạm biệt Trịnh Trí rồi rời đi, còn nhờ anh chuyển lời cảm ơn cũng như là tạm biệt đến những người khácHọ đến thành phố A đầu tiên, vì ở đó sắp tới sẽ có sự kiện âm nhạc rất tuyệt vờiVi Dao Nguyệt và Bạch Liên vì để giảm bớt sự tồn tại, quyết định làm nghề bán hoa ở đây, mở một tiệm hoa nhỏ xinh, ngày nào cũng có khách tớiThậm chí còn có người muốn tỏ tình họ nữa, đại gia hay công tử nhà giàu gì đó đều không thiếu, chẳng qua có người nào thành công nỗi đâu chứ?

Tiền tại họ không thiếu người cung cấp, địa vị họ vốn không cần, sự xa hoa họ cũng không phải là chưa từng nếm quaCần gì những vị thiếu gia có tiền kia?Có vài vị khách còn đùa rằng : "nếu cứ thể này thì hai người ở cùng nhau đến hết đời đi là vừa!"

Lúc đó Bạch liên và Vi Dao Nguyệt không trả lời, chỉ cùng nhau cười mỉm mà thầm nắm lấy tay nhau Sau đó lại thêm vài tháng rồi họ định rời đi, đúng lúc Bạch Liên bắt gặp Bạch Diệc từ trường đi về, phải nói cô thật sự rất nhớ đứa em gái này, muốn ở lại thêm vài ngày để quan sátChẳng qua hiện giờ không đi thì bị tóm là cái chắcThế là cô và Vi Dao Nguyệt lại rời đi, thế mà vẫn bị bắt lại đượcXem ra Bạch Liên cùng nàng đã xem thường đội ngũ esper mà Bạch Tri bỏ công ra chỉ để đi tìm họ rồiVào cái ngày bị bắt đó, những người bạn vốn đã có thể rời đi của hai người lại trở về, có những người thậm chí đã ở đây quen rồi vẫn đứng lên giúp bạn mình chiến đấuRồi không thể đau thương hơn khi từ mười hai esper đời năm, hiện tại chỉ còn vỏn vẹn tám người.

Đã có mười một người tham gia trận đấu chống lại Bạch Tri nàyNgày hôm đó, Tiêu Yết lựa chọn ở lại làm sở đoàn trưởng đội một của quân đoàn esper.

Bạch Phong ở lại trông giữ Bạch Tri, Thịnh Thanh trở về núi rèn luyện, lần này lại được trưởng môn cho lên chức làm trưởng môn đời tiếp theo.

Khương Vũ thay đổi diện mạo đến nơi trung gian của thành phố Y và thành phố J sinh sống, mở ra một khu vườn thuốc để buôn bánVới siêu năng lực của mình, Khương Vũ tạo ra được những loại thuốc cần cho esper, đương nhiên đâu đó Trịnh Trí sẽ tới giúp, nhưng lâu dần cũng chẳng thấy anh đâuĐương nhiên anh có nghề mới, là đi làm giáo viên đó, hehe.

Lại chẳng thể ngờ được anh lại phát hiện ngôi trường anh dạy cũng là trường mà Bạch Diệc theo học, thế là anh thông báo cho Bạch Liên, cô không nói nhiều, chỉ nhẹ nhàng nhờ vã : "để ý em ấy một chút, đừng can thiệp vào cuộc sống của Tiểu Diệc quá nhiều"Lâu lâu Trịnh Trí sẽ nói về tình hình của Bạch Diệc cho chị hai của y, Bạch Liên mỗi lần nghe đều bật cười, thì ra đứa em út ít nói trầm tính của cô khi đó lại hoạt bát với các bạn như thế, nổi tiếng như thếLại có một lần Trịnh Trí để ý Bạch Diệc hay thất thần nhìn ai đó, anh nghĩ y biết yêu rồi, còn tò mò là cậu chàng nào có thể lọt vào được mắt xanh của Bạch Diệc, chẳng lẽ là lớp trưởng lớp y Lục Nhiên sao?

Trịnh Trí nghĩ mà đau đầu, lại cảm thấy cũng không đúng, anh có cảm giác Bạch Diệc lúc nhìn Lục Nhiên rất điềm tỉnh, chỉ như nhìn một người bạn thân, quan sát vài ngày anh mới nhận ra là cô học bá của trường, là Dương La Kỳ, là một cô gái?!Nghe được cái tin này, Bạch Liên ở đầu dây bên kia vang lên tiếng cười khổ, cô quay sang Vi Dao Nguyệt đang đeo tạp dề để làm mì xào, cười khúc khích nhìn nàng : "Nguyệt, em gái tớ hình như cũng cong mất rồi này!"

Vi Dao Nguyệt bật cười, nhéo nhéo cái má mềm mại của Bạch Liên, nàng trêu chọc nói : "có vẻ như ba chị em nhà các cậu không có ý định giữ lại huyết mạch cho gia tộc rồi hen, chắc Bạch Tri sẽ tức điên lắm cho xem, hahaha"Sau vài tháng, Bạch Liên cùng Vi Dao Nguyệt lại chuyển sang nơi khác, là một ngôi làng nhỏ có nhiều niềm vui.

Họ như người dân bình thường mà sáng dậy sớm đi cầy, tối về lại không giống dân làng đi ngủ sớm, họ đi dạo quanh làng, tìm những chỗ đẹp ở đâyMấy tháng sau lại tiếp tục rời đi, lần này hai người đi băng qua một cái trấn đã bị phá nát, nhìn cái bảng đã bị trầy xước, trên đó chỉ ghi hai chữ "Vĩ Hòa"Vi Dao Nguyệt có chút khựng lại, nàng nói đây là nơi mà dì của nàng ra đi, đương nhiên là có sự góp tay của Bạch Tri trong đó, hai người im lặng hồi lâu.

Sau đó Bạch Liên liền chạy đi đâu đóLúc quay trở về đã ôm một bó hoa xinh đẹp.

Vi Dao Nguyệt nhìn chằm chằm Bạch Liên ôm bó hoa với nụ cười tỏa nắng, nàng không kiềm được mà bật cười thành tiếngSau đó lại ở trước mộ của dì hai, đặt nhẹ nhàng bó hoa đó xuống, đôi mắt nàng còn va vào cuốn sổ rơi gần đó, nhưng nàng biết cuốn sổ đó là dành cho ai, lại cùng Bạch Liên rời điCơ mà trước khi rời khỏi nơi này, Vi Dao Nguyệt đã hỏi Bạch Liên từ đâu nhìn thấy những bông hoa đó, Bạch Liên cười hì hì nắm lấy tay nàng kéo đi, đến một cánh đồng đầy hoaSo với trấn Vĩ Hòa ban nãy âm u, nơi nay đẹp đến xiêu lòng, từng bông hoa đua nhau khoe sắc, chim bướm đậu rồi lại bay.

Ở giữa cánh đồng hoa có một cái cây to lớn che khuất bóng nắng, ở nơi không có nắng vì cành cây che đi không có bông hoa nào.

Bạch Liên kéo Vi Dao Nguyệt tới đó, ngắm nhìn hết thảy sự đẹp đẽ của cánh đồng hoa này "tớ đã vô tình tìm thấy khi đi ngang qua trấn, có phải rất đẹp không?

Tớ nghĩ cậu sẽ thích vòng hoa lắm, cho nên còn làm hai cái nữa, cậu đội đi được không?"

Bạch Liên cười xòa nóiVi Dao Nguyệt nhìn vòng hoa màu tím, trùng với màu mắt của nàng đã được Bạch Liên đội lên đầu nàng, Vi Dao Nguyệt bật cười : "cậu hay đó, tìm ra nơi này lại không nói tớ sớm!"

"vì tớ muốn cậu bất ngờ mà!"

Bạch Liền cười rộ lên, ánh mắt lấp lánh đầy vui vẻBỗng nhiên Vi Dao Nguyệt quỳ một chân xuống, ngay lúc Bạch Liên nhìn nàng đầy khó hiểu, Vi Dao Nguyệt lấy từ trong túi ra một cái hộp đỏ, chậm rãi mở ra.

Trong đó là một chiếc vòng tay được lấp đá Beryl vàng, rất hợp với màu mắt của Bạch LiênBạch Liên tròn mắt nhìn cái hộp chứa vòng tay đó, đầy kinh ngạc nhìn sang Vi Dao Nguyệt : "cậu đây là..."

Nàng cười mỉm, đem chiếc vòng tay đó đeo vào tay Bạch Liên : "nhẫn thì tớ không đủ kinh phí rồi, cậu thông cảm nha!"

Giây phút đó, chỉ có trời mới biết Bạch Liên hạnh phúc đến mức nào, lúc đó cô còn nghĩ nếu chết ngay thì cô cũng chấp nhận, nhưng mà có nhiều thứ cần phải làm quá, cô bỏ ý định đó ngayBạch Liên lại lấy từ trong túi áo ra cái hộp đen, bên trong có cái vòng tay gắn đá sapphire tím rất bắt mắt : "cậu nói xem, có phải chúng ta rất tâm đầu ý hợp không?"

Nếu Vi Dao Nguyệt không chủ động tặng cô trước, chỉ sợ Bạch Liên không có dũng khí đem chiếc vòng tay đó ra, vì ý nghĩa của đá sapphire tím chính là sự chung thủy, cho dù cô tin tưởng Vi Dao Nguyệt, nhưng sức mạnh của Bạch Liên tỉ lệ nghịch với cơ thể, chỉ cần siêu năng lực của cô mạnh hơn chút nữa thôi, thân xác này có thể sẽ phát nổ.

Nhưng Bạch Liên đã tự đem thứ sức mạnh đó nuốt ngược lại vào sâu trong cơ thể Vi Dao Nguyệt nhìn chiếc vòng tay đã được đeo vào tay mình, nàng kinh ngạc nói : "thì ra cái người mua mất cái vòng tay đôi với cái tớ tặng cậu, lại là chính cậu?!"

Cô gật đầu cười, nàng lại cười rộ lên : "đồ ngốc, nếu tớ không chủ động, cậu tính giữ luôn cái vòng tay đó trong túi hay gì?

Nhưng tớ tạm tha cho cậu đấy nhé, đã nhận vòng tay của tớ, còn đeo vòng cặp với tớ, thì cả đời này cậu đừng hòng rời xa Vi Dao Nguyệt này!"

Bạch Liên nhào tới ôm chặt lấy Vi Dao Nguyệt, vui đến bật khóc : "ừ, vĩnh viễn sẽ không!"

Họ cùng nhau trải qua bốn mua xuân hạ thu đông của hai người, có lần tới được thành phố B, ở đó người dân thân thiện, hàng xóm của họ đã mời hai người tới cùng ăn tiệc năm mớiCăn hộ họ thuê ở thành phố B tối hôm đó cũng sáng đèn rất lâu, Vi Dao Nguyệt đem ra hai chai rượu, Bạch Liên nhìn mà phát hoảng : "ban nãy ở nhà hàng xóm cậu uống rồi mà?"

"nhưng cậu thì chưa!"

Vi Dao Nguyệt cười nóiBạch Liên hết cách liền ngồi xuống cùng Vi Dao Nguyệt uống cạn hai chai rượu đó, nhìn pháo hoa bên ngoài đang bắn lên đầy rực rỡThật may vì căn hộ này ở trên cao, hên vì cửa sổ của nó rất lớn, hên vì hai người họ có thể ở tại đây cùng nhau uống rượu ngắm pháo hoaỞ khoảng khắc ấy, Bạch Liên đã mong rằng mình có thể thử hôn Vi Dao Nguyệt một cáiThế mà ngay giây sau, đôi môi lạnh lại ướt át kia của Vi Dao Nguyệt áp lấy môi cô, nhẹ nhàng và nâng niuVi Dao Nguyệt tách ra khỏi Bạch Liên, cười thật tươi, trong tiếng pháo hoa, nàng đã nói : "năm mới vui vẻ, Liên!"

Bạch Liên bật cười : "cậu biết đọc suy nghĩ à?"

"ể, đương nhiên là không, nhưng tớ biết ngay khoảng khắc tớ muốn hôn cậu!"

Vi Dao Nguyệt cười nói"haha, chúc mừng năm nới, Nguyệt!"

Bạch Liên cười xòa nóiHai người họ lại tiếp tục đi qua những nơi khác, đã có một lần khi trú lại thành phố K, hàng xóm của Bạch Liên đã cùng cô ngồi chơi cờ uống tràLúc đó vị hàng xóm đó đã thắc mắt rằng : "nè Liên..."

"tên tôi thực sự chỉ có chữ Liên thôi" Bạch Liên nhanh nhẹn nói"không phải không phải, lần này không hỏi cái đó.

Tôi muốn hỏi là cái cô bạn cùng nhà của cậu ấy, có bạn trai chưa?"

Bạch Liên nhíu mày nhìn hắn : "tập trung chơi cờ đi""thôi mà, cho tôi thắc mắc xíu đi!"

Cô ngẩng đầu nhìn hắn, dứt khoát lắc đầu : "cậu ấy không có bạn trai, đời này vĩnh viễn không có""hể, sao phủ phàn thế, cậu xem tôi có được không này?

Chiều cao cũng được, khuôn mặt cũng dễ nhìn, tiền thì vừa đủ, có nhà có xe, học thức đầy đủ, không đến nỗi nào chứ?"

Bạch Liên hạ cờ, lại liếc hắn : "cậu ấy có người mình thương rồi""cái gì??

Cậu vừa nói cô ấy chưa có bồ mà!

Tên đó có gì hơn tôi?"

Hơn cái gì à?

Bạch Liên nghĩ một chút rồi nói : "chắc là đẹp hơn cậu, những cái khác thì chắc không bằng, quan trọng là người đó được Vi Dao Nguyệt thích""trời đất, gu của cô ấy sao mà lạ thế?

Chỉ được cái đẹp thôi thì có gì hay?

Cậu có hình người cô ấy thích không?

Cho tôi xem rốt cuộc tên đó đẹp cỡ nào di!"

Bạch Liên cười khẽ, đưa điện thoại cho hắn, vị hàng xóm đó nhìn thấy là camera ngoài đang hướng Bạch Liên, cô cười mỉm : "biết ai rồi chứ?"

Con mẹ nó, yêu gái à?

Thế thì hắn đành chịu, vì thực sự nhan sắc của Bạch Liên thuộc hàng thượng cấp nào rồi, hắn so không được"ầy, được rồi, cho tôi hỏi thêm cái này đi, cậu nói cậu và cô ấy yêu đương, nhưng hình như cô ấy chưa lần nào nói yêu cậu hết nhỉ?" hắn trả điện thoại cho Bạch Liên, lại hạ cờ mà nói Bạch Liên nghĩ một chút rồi gật đầu, quả thực Vi Dao Nguyệt chưa từng nói yêu cô"hể, vậy sao hai người yêu nhau được hay vậy?" hàng xóm khó hiểu hỏi, lại nhìn thế cờ đang dần đến hồi kếtCô cười, hạ con cờ xuống, kết thúc ván cờ với trận thắng nghiêng về mình : "cậu ấy không nói, cậu ấy chỉ làm thôi"Đó là sự thật, từ nhỏ tới giờ, dù Bạch Liên thuộc dạng người ít nói hay điềm tĩnh, nhưng cô luôn bất giác nói yêu Vi Dao Nguyệt, và cô luôn không bao giờ làm trái với lời nói của bản thân.

Còn Vi Dao Nguyệt thì không bao giờ nói câu đó, dù nàng là người thích có gì nói náy, nhưng nàng lại nói rằng chữ "yêu" nói ra nghe sến lắm, nàng không thích nói thếNhưng từng hành động của nàng, đều có thể nói rằng Vi Dao Nguyệt thích Bạch Liên đến mức nào Đúng lúc này, thanh âm tươi rói quen thuộc đó vang lên, vừa nghe Bạch Liên liền biết là của ai"Liên ơi Liên à!

Liên quả trứng gà!

Liên đâu rồi Liên ơi!"

Vi Dao Nguyệt đi vào sân mà hát câu nàyBạch Liên cười bất lực vẫy vẫy tay với nàng, Vi Dao Nguyệt liền lao tới ôm lấy Bạch Liên, dựa vào vai cô : "ây dô, cậu đây rồi, hôm nay tiệm tạp hóa nhiều người kinh hồn, tớ bị giữ lại tới giờ đó, cậu về sớm có mua bánh cho tớ hông ó?"

"có, trong tủ lạnh, loại dâu" Bạch Liên cười nói"tuyệt cà là vời!

Đi nào đi nào, tớ muốn ăn bánh!"

Bạch Liên gật đầu, cười mỉm hướng hàng xóm : "vậy chào anh, chúng tôi về"Vi Dao Nguyệt cũng quay sang hắn vẫy vẫy tay : "tạm biệt!"

Hàng xóm nhìn hai người thân thiết, cũng chỉ biết cười, xem ra hắn thực sự không có cơ hội nàoNgày qua ngày, họ lại đến một nơi khác, lần này quen được một người bạn thích đi chơi, liền dẫn họ đi quán này quán kia, có lần còn dẫn tới ktvHai người họ nhìn nhau, sau đó lại cùng bước vào, dù sao thì lâu rồi không đến nơi như này, heheUống mấy ly rượu, lại hát mấy bài, người bạn đó cùng những người khác quen hắn đều say.

Đương nhiên Vi Dao Nguyệt cũng không ngoại lệ, Bạch Liên liền cõng nàng về khách sạn trên tầng Không nghĩ lại bị những tên đó giữ lại, thì ra họ vốn chẳng có ý tốt gì.

Chỉ có người bạn là thực sự muốn giúp các nàng tham qua, còn những tên khác trong đây đều thấy Vi Dao Nguyệt và Bạch Liên đẹp mà nổi lên ý đồThấy vậy, Bạch Liên chỉ khẽ thở dài, cô tặc lưỡi rồi vung tay một cái, những tên đó bất tỉnh mà ngủ thiếp điNgười thường đông thì đông, nhưng những tên này đều say như thế, cũng không phải dân khỏe mạnh gì, đối với esper cấp như Bạch Liên đều chẳng có gì đáng để tâmKhi cõng được Vi Dao Nguyệt vào phòng rồi, cô đem nàng để lên giường thật cẩn thận, sau đó lau mồ hôi trên trán đi, xem ra dạo này phải cẩn thận hơn rồiAi dè cô chỉ mới nghĩa thế xong, đã bị Vi Dao Nguyệt kéo xuống giường, cô nhìn nàng chằm chằm, có chút lúng túng : "cái, cái kia, cậu bị sao à?"

"đồ ngốc, cậu đúng là đồ ngốc chính hiệu!"

Vi Dao Nguyệt nói, nàng lật Bạch Liên xuống giườngBạch Liên lúng túng nhìn nàng : "tớ ngốc gì cơ?"

Vi Dao Nguyệt hừ lạnh, nhe răng cắn lên cổ Bạch Liên, cắn thật mạnh, cảm nhận được máu lan vào miệng mới nhả ra.

Lại thấy khuôn mặt của Bạch Liên trở nên đỏ chót, đôi mắt có chút kinh hãi : "cậu, cậu làm gì vậy?!"

"chậc, cậu đúng là cái đồ thanh tâm quả dục, tớ ngày nào cũng ôm sát cậu như thế, tối đến cũng chẳng có lúc nào kín mít mà ngủ cùng cậu, kết quả cậu thì sao?

Lấy cái chăn đắp cho tớ thành cái bánh tét, còn nói mặt mỏng dễ lạnh, cậu nói cậu ngốc không hả?

Tớ không phải loại người thanh tịnh như cậu đâu, tớ cũng có ham muốn đấy" Vi Dao Nguyệt nói xong liền hướng Bạch Liên mà thổi nhẹ một cái vào tai côBạch Liên toàn thân đỏ bừng, đôi mắt khó khăn nhìn thẳng vào Vi Dao Nguyệt : "vậy...

Tớ có được phép không?"

Vi Dao Nguyệt ngây ra, sau đó bất lực cười : "đặc quyền đó"

Thế là tối hôm đó, căn phòng ấy bật đèn cho đến sáng, cho đến khi ba bốn giờ sáng gì đó căn phòng kia mới tắt đènBạch Liên nhìn Vi Dao Nguyệt ngủ say trong lòng mình, cô cười khẽĐời này kiếp này của cô đều giao cho Vi Dao Nguyệt.

Bạch Liên muốn như thế ở bên Vi Dao Nguyệt cả đời, cô không muốn như câu chuyện mẹ đã kể mình nghe giữa câu chuyện của mẹ và dì Vi HiênBạch Liên muốn đời này của mình, có thể ở bên Vi Dao Nguyệt mãi mãiHọ yên bình như vậy cho đến khi EFE rò rỉ thí nghiệm, làm thế giới rơi vào trận dịch xác sống, thà rằng trụ sở thí nghiệm EFE chỉ có một thì ai nói, đằng này các chi nhánh, trụ sở nhỏ đề đã trải dài ở rất nhiều nơiMạt thế nổ ra, nơi đó chắc không còn, nhưng trụ sở chính của nó ở thành phố Y thì chắc vẫn đang an toàn lắm cho xem Vì chuyện này mà Bạch Liên và Vi Dao Nguyệt chuyển sang đi chu du, họ thử tìm nơi này nơi kia, xem nơi nào còn có người sống.

Có mấy lần còn bắt gặp được esper của thành phố J và thành phố Y ra ngoài làm nhiệm vụ nữa kìaHọ còn phát hiện được nhà của Khương Vũ nữa, người nọ không ngờ bản thân đã thành nam vẫn bị nhận ra, cùng hai người kia trò chuyện chung sống vài ngày, hai người họ lại rời điChẳng qua trước khi đi lại đòi luôn cả con chó sói mà Khương Vũ bắt được khi đi vào rừng chơi, bất quá người nọ cũng sợ có sói thì vườn cây của mình đi toang nên liền đưa cho hai người kia chú sóiVà tên chú chó sói ấy chính là Viên đấy, ngắn gọn, dễ đọcSau đó Bạch Liên lại nhận được cuộc gọi của mẹ, hai mẹ con vừa gặp nhau liền bất giác bật cười, sau đó Bạch Liên lại nghe được việc Bạch Diệc sẽ tới cái rừng ở cạnh biển kia để luyện tập, mẹ muốn nhờ cô tới đó giúp yThế là Bạch Liên cùng Vi Dao Nguyệt tạm biệt Khương Vũ mà tới khu rừng đó, Khương Vũ cũng muốn đi theo, nhưng hiện tại số thuốc đang ở đây cần phải được chăm sóc, hơn nữa hai người kia cũng hứa rằng sẽ dẫn Bạch Diệc tới chơi Đã thế Khương Vũ cũng đành chịu, để hai người dẫn Viên rời điNhìn hai bóng lưng đó sóng bước, Khương Vũ tặc lưỡi : "đúng là mấy năm không gặp, hai người họ giờ dính nhau cứng ngắt rồi, bất quá, cũng tốt"Vi Dao Nguyệt nhìn sang Bạch Liên bên cạnh, cười nói : "Tiểu Diệc hiện tại chắc cao lớn lắm rồi ha?"

Bạch Liên ngây ra nhìn nàng, sau đó lại cười vui vẻ gật đầu : "ừ!"

Viên đi quanh hai người họ mà vui vẻ lăng tăngNhững chuyện sau đó, cứ thể mà tiếp diễn thôi----------------------------------------------- Tác giả : otp càng ngọt càng dễ âm dương, hehe
 
[Bhtt] Nếu Ta Yêu Nhau Ở Mạt Thế
Chap 32 : không lường trước được


Vòng tay đính đá quý thật đẹp, nó càng đẹp hơn thì có đôi có cặpBạch Liên nhìn hai chiếc vòng tay được đặt trong hộp, bất giác bật cười.

Nhờ hai chiếc vòng tay này mà tỷ nhớ lại không ít chuyện, vui buồn đều có, nhưng không có hối hậnVi Dao Nguyệt lúc này xoay người ôm lấy eo tỷ, rướn người lên chui vào lòng Bạch Liên, lại cọ cọ một chút : "Liên~ cậu dậy sớm quá đó""là do cậu dành chăn với tớ đó" Bạch Liên cười nói, đêm qua ngủ không có chăn thực sự lạnh nha, dù gì cũng đã là tháng mười rồi, còn hơn một tuần nữa là tháng mười một, lạnh lắm"hì hì, thông cảm đi, cậu nằm xa tớ quá làm gì!" nàng cười khúc khích, lại nhìn đến cái hộp trong tay Bạch Liên, mắt nàng sáng lên : "oa, lâu rồi không lấy nó ra, giờ nhìn vẫn sáng loáng nha!"

"Liên ơi Liên à, chúng ta mang cái này được không?"

Bạch Liên nghĩ một chút rồi gật đầu, lấy cái vòng tay ra đeo cho nàng : "ừm, tớ chỉ hy vọng nó không bị rơi thôi, hơn nữa lỡ có gặp phải thứ gì, cậu dùng sấm sét lại dính vào vòng tay thì không ổn"Vi Dao Nguyệt cười rộ lên nhào lên ôm Bạch Liên : "lo gì lo gì, có cậu mà!"

Người nọ nghe mà bất lực, bản thân được mong chờ thế cơ à?Lúc này tiếng gõ cửa vang lên, liên tục một cách mạnh mẽ"aaaaa!

Tiểu Nguyệt, Liên cẩu!

Có chuyện rồi!"

Khương Vũ ở bên ngoài gào thétBạch Liên chạy đến mở cửa, nhìn khuôn mặt người trước mặt trắng bệch, tỷ toát mồ hôi hột hỏi : "có chuyện gì mà gấp thế?"

Khương Vũ hoảng hốt túm lấy tay Bạch Liên : "Tiểu Diệc, Tiểu Diệc bị rò rỉ linh lực rồi!"

Bạch Liên và Vi Dao Nguyệt nhìn nhau một cái, sau đó cùng Khương Vũ chạy đến phòng Bạch DiệcY nằm trên giường với khuôn mặt trắng bệch, linh lực màu trắng vốn luôn được thu lại kĩ càng hiện đã rò rỉ ra khắp phòng, Bạch Liên nhìn mà mặt biến sắt : "Tiểu Vũ, không phải cho dù khôi phục lại siêu năng lực, Tiểu Diệc cũng chỉ mới là esper cấp Z thôi sao?

Số linh lực rò rỉ ra này có thể nhấn chìm được esper cấp S đó!"

"vậy chẳng khác nào ngang với cấp R đâu?"

Vi Dao Nguyệt khó hiểu nói"đó chính là vấn đề!

Linh lực của Tiểu Diệc vốn đã luôn không ổn định, dạo này còn gặp phải mấy kẻ cấp Z, linh lực của em ấy bị ảnh hưởng nên giờ rò rỉ, nếu cứ thế này em ấy thế nào cũng giống cậu cho coi!"

Khương Vũ hốt hoảng giải thích, người nọ lấy thuốc bản thân làm ra đổ lên khăn : "cậu lau người cho Tiểu Diệc đi, sau đó tớ tiến hành giải phóng linh lực cho ẻm!"

Bạch Liên gật đầu, tỷ cởi áo Bạch Diệc ra, lại bắt gặp phải ánh mắt tuy mơ màng nhưng có chút kháng cự của y, tỷ bất lực cười : "chị hai em đây, ngại cái gì?"

Bạch Diệc lại nhìn chị hai một lúc, sau đó lại nhắm mắt để Bạch Liên lau ngườiVi Dao Nguyệt cùng Khương Vũ đi lục tủ thuốc, không khỏi bực bội : "lần sau dán nhãn tên vào tủ thuốc hộ cái!

Tìm kiểu này đến khi nào mới ra hả?!"

"xin lỗi mà!

Đừng mắng tớ nữa, cậu thử tìm mấy tủ thuốc trên cao bên phải ấy!"

Mần mò một lúc mới raKhi trở về phòng Bạch Diệc, Bạch Liên đã lau người xong cho y, cơ thể y chảy đầy mồ hôi, làn da trắng trẻo hiện lại ửng hồng"Tiểu Vũ, lau người xong em ấy thế này, có sao không?"

Bạch Liên lo lắng hỏiKhương Vũ lắc đầu, xắn tay áo lên, mở nắp lọ thuốc màu xanh ra : "các cậu lùi ra một chút"Bạch Liên cùng Vi Dao Nguyệt nhanh chóng đi cửa phòng đứng.

Khương Vũ đem thuốc đổ hết lên cơ thể trần như nhộng đang nằm úp của Bạch DiệcNước thuốc tiếp xúc với da liền nghe tiếng xèo xèo, mấy vết sẹo ngấm thuốc liền sưng lên đôi chút.

Bạch Diệc cảm giác cơ thể như bị trụng nước sôi, vết thương như bị búa đập vào, y đau đớn cắn chặt răng, lại không hét lên tiếng nàoKhương Vũ dùng siêu năng lực, lấy nước thuốc làm nước dẫn, người nọ đem linh lực của Bạch Diệc thu lại vào người y thông qua nước thuốc trên người, điều này khiến Bạch Diệc cảm giác bản thân như đang bị cả ngàn mũi kim đâm vào, y đau đớn mà run rẩyNhìn linh lực dần tiêu tán, Khương Vũ mới dừng lại, cả người ngã cái bịch xuống sàn.

Vi Dao Nguyệt chạy tới đỡ lấy cô nàngBạch Liên nhìn sắc mặt trắng bệch của Bạch Diệc, nhẹ nhàng xoa đầu y : "thật may quá...."

Bạch Diệc đau đến bất tỉnh, trước khi nhắm mắt lại cười mỉm hướng Bạch Liên, y sẽ không vui nếu chị hai buồn vì mìnhMà y lại chẳng hề biết, bản thân càng như thế Bạch Liên càng đau lòng, hốc mắt Bạch Liên có chút đau nhức, em gái của tỷ sao mà chịu nhiều đau đớn vậy nhỉ?"

Tiểu Vũ, lần sau vẫn sẽ thế này sao?"

Vi Dao Nguyệt đỡ Khương Vũ lên ghế ngồi, nhẹ nhàng hỏi"ừ, có thể sẽ vậy" Khương Vũ xoa xoa đầu nói, linh lực vừa rồi bị tổn hại quá nhiều khiến người nọ có chút mệt mỏi"có cách nào khắc chế không?"

Bạch Liên đắp mềm lại cho em gái, sau đó lại qua ngồi phịch xuống ghếKhương Vũ lấy khăn lau đi mồ hôi trên trán, xoa xoa cằm nghĩ một lúc rồi mới nói : "cũng có, cơ mà cách này có khi sẽ khiến cho Bạch Diệc thay đổi trong vài ngày à nha""là cách gì?"

Vi Dao Nguyệt hỏi"các cậu cũng biết siêu năng lực của tớ là đảo ngược mà phải không?

Cho nên tớ chỉ cần đảo ngược nguồn linh lực của Tiểu Diệc lại, không phải là kiềm nén nó đâu, chỉ là đem nó trở nên thông thoáng hơn, có điều..."

Khương Vũ nói tới đây có chút khựng lại, miệng nở một nụ cười gian manh"vụ gì nữa?"

Bạch Liên bất lực nhìn người trước mặt, có cảm giác không lànhKhương Vũ cười cười gãi đầu, lè lưỡi đầy tinh nghịch : "lúc trước tớ hồi phục cũng là do đảo ngược linh lực cùng nguồn gene mà, cho nên nếu là tương tự cho Tiểu Diệc thì một là em ấy biến thành nam, hai là em ấy trở thành người tí hon hoặc khổng lồ"Bạch Liên : ...Vi Dao Nguyệt : ...

"sau này nếu thế giới yên bình trở lại, cậu có thể làm bác sĩ phẩu thuật chuyển giới hoặc thẩm mỹ viện" nàng nói, Bạch Liên bên cạnh gật đầu phụ họa"mồ, thành người tí hon hay khổng lồ cũng được mà!"

Khương Vũ cười hề hề giải thích, dù là cách một hay hai, người nọ nghĩ thôi cũng đá thấy thú vị rồi"có thời hạn là bao lâu?"

Bạch Liên xoa xoa đầu hỏi

"nếu lựa chọn biến thành nam thì tầm một tuần, người tí hon hoặc khổng lồ thì chắc hai tuần" Bạch Diệc ở bên này rướn người dậy một chút, hướng Khương Vũ nói, thanh âm có chút khàn : "hai cách đó đều không cần, khụ khụ"Ba người hốt hoảng tiến lại bên Bạch Diệc, Khương Vũ sờ trán y, khẽ thở hắt ra : "coi bộ em bị sốt luôn rồi đây, lát nữa ăn xong chị lấy thuốc cho"Bạch Liên lại lo lắng nhìn em gái mà hỏi : "nếu hai cách đó đều không được thì còn cách nào chứ?"

"có thể dùng mặt nạ áp chế linh lực của chị hai mà?

Cần gì phải rắc rối thế đâu?"

Bạch Diệc bất lực nằm trên giường nóiBa người kia nhìn nhau xong lại gật đầu với Bạch Diệc, y nói cũng đúng"nhưng dùng cách này thì sẽ hơi bị lâu à nhà, với lại có đôi lúc sẽ không ổn định đâu" Vi Dao Nguyệt nói"không sao, em cũng không định dùng siêu năng lực nhiều cho sắp tới đâu"Cho dù có hơi lo lắng, nhưng Bạch Liên vẫn đồng ý, chẳng qua muốn áp chế lượng linh lực đáng sợ kia của Bạch Diệc, có lẽ phải dùng loại mặt nạ cấp cao, được chế tạo từ thuốc của Khương Vũ, chẳng qua họ thấy mặt nạ chưa đủ, còn có bao tay nữaNhìn khuôn mặt lúc này của Bạch Diệc, Khương Vũ huýt vai Bạch Liên một cái, mặt vô cảm lại mang âm thanh tức giận : "cậu biến em ấy thành người nào rồi?!"

Khuôn mặt vốn xinh đẹp mềm mại của Bạch Diệc, cho dù là thế nào cũng sẽ đẹp.

Cơ mà ban đầu gương mặt này mang vẻ sắc sảo tuấn tú, hiện tại lại trong thanh thuần, ngây thơ như tiểu bạch thỏ"ờm, tiện tay?"

Bạch Liên cười gượng"tiện tay con khỉ, cậu rõ ràng chỉ là muốn nhân cơ hội này thay đổi diện mạo của Tiểu Diệc thôi" Vi Dao Nguyệt ở bên cạnh thẳng thừng nói, cái thứ cuồng vật dễ thương này phiền thật đóNhìn bản thân trong gương, Bạch Diệc gật đầu : "không sao, cái này một tuần là gỡ được rồi""nhanh thế à?' Vi Dao Nguyệt hỏiKhương Vũ gật đầu, đem số chai lọ thu dọn lại : "tại do đều được làm từ thuốc có chứa linh lực của tớ, nên năng lực kiềm chế và khôi phục đều tốt, hơn nữa lần này em ấy dùng cả bao tay, được làm từ loại dung dịch đông đặc tớ trao đổi với thành phố Y, đương nhiên hiệu quả không chê được đâu"Reng reng reng!Tiếng của bộ đàm vang lên, bầu không khí bỗng không còn tiếng nói, Bạch Liên đi ra ngoài nghe[mẹ, có chuyện gì vậy ạ?][sáng mai bọn con cùng nhau về đi!]Giọng của Thương Dao bên nay có đôi chút gấp gáp[mẹ bình tĩnh chút, có gì nói con nghe thử][hừm, Bạch Tri chơi sỏ chúng ta rồi, ban sáng đã gửi một đội esper nhỏ đến đây, bắt buộc chúng ta giao chiến]Bạch Liên nghe thế, gân xanh trên tay nổi lên, tỷ hít sâu một hơi[thắng không ạ?][đương nhiên thắng][mẹ kể cho con kĩ một chút đi]Vài giờ trước Dương La Kỳ đang đi thăm bệnh cô gái lần trước bản thân cứu được, vừa hay lại gặp thêm Trịnh Trí và Thịnh Thanh đang đi đâu đó, cô liền chạy tới bắt chuyệnThấy là cô, bọn họ liền cười cười hỏi hang"không sao ạ, vết thương đều ổn rồi" Dương La Kỳ cười nóiBiết cô định đi thăm Lý Diêu An, hai người kia cũng đi theo, dù gì sáng nay họ không bận gìTrong căn phòng bệnh 404, Lý Diêu An ngồi trên giường nhìn ra cửa sổ, nghe tiếng động từ bên cửa liền quay ngoắc đầu lại"a, là chị!"

Lý Diêu An thấy là Dương La Kỳ, nụ cười nở trên môiBa người họ tiến vào phòng ngồi quanh giường bệnh, Dương La Kỳ nhẹ nhàng hỏi hang : "không sao rồi chứ?"

"vâng, hồi phục rất tốt ạ, chiều nay có thể xuất viện rồi ạ" Lý Diêu An cười tươi, mang dáng vẻ đầy năng lượng, điều này khiến Dương La Kỳ có cảm giác nhẹ nhỏm hơnDù gì ở cái thế giới mạt thế này, tìm được một cô gái mang dáng vẻ thuần khiết như vậy không hề dễ dàng đâu"chị, em chưa hỏi chị tên gì!

Có thể cho em biết tên chị được không?"

Lý DIêu An hỏiDương La Kỳ cười mỉm, giới thiệu : "tôi là Dương La Kỳ, bên cạnh lần lượt là Thịnh Thanh và Trịnh Trí"Nghe tên hai người còn lại, Lý Diêu An có chút khựng lại, mặc dù nụ cười vẫn hiện diện ở đó, Lý Diêu An cười mỉm : "em là Lý Diêu An, rất vui được gặp anh chị ạ!"

Không biết tại sao, Trịnh Trí và Thịnh Thanh có đôi chút ngơ ra, họ cảm thấy Lý Diêu An rất giống một người"tớ là Tiêu Yên, rất vui được gặp các cậu!"

Một người rất thân quen, cũng đã từng cười rực rỡ như vậy Lúc này tiếng gõ cửa lại vang lên, Lý Diêu An gật đầu, Dương La Kỳ liền đi mở cửaỒ, ra những người còn lại, ba người Lục Nhiên, Dương Tố Tố và Nam Hạ tiến vào phòng, họ cùng Lý Diêu An giới thiệu lại một lượt"chà, trong tình huống đó em vẫn còn có thể tỉnh được, đỉnh nha!"

Nam Hạ đưa like"hè hè hè, quá khen!"

Lý Diêu An cười tươiDương Tố Tố thấy là bạn cùng tuổi, ngay lập tức hi hi ha ha kết bạn nói chuyệnMới giới thiệu tên xong, hai người liền như chị em thân thiết, nói đủ thứ chuyện từ sở thích đến vật ghétDương La Kỳ huýt vai Thịnh Thanh một cái : "thế nào?"

"ghen tị"Thịnh Thanh dứt khoát nóiTrịnh Trí ở bên cạnh che miệng nhịn cườiNam Hạ và Lục Nhiên cùng nhún vaiBởi, không có danh phận là khổ thế đóNgay lúc này, Lục Uyên chạy từ đâu tới đây, đứng trước cửa thở dốc : "đây rồi đây rồi, thì ra đều ở đây!"

"dì hai, sao vậy?"

Lục Uyên ngơ ngác hỏi"bên thành phố Y lại chơi chó rồi!"

Lục Uyên tức giận nóiNghe vậy, những người khác thật nhanh cùng Lục Uyên chạy đến tường thành, trong lúc đó, họ thấy mái che bằng kính chống đạn đang bắt đầu bao quanh cả thành phốLý Diêu An nhìn từng người chạy đi hết, người nọ nằm phịch xuống giường mà thở dài, không nghĩ lại gặp người quen ở đây sớm như vậy.

À mà đâu, lúc được cứu kia đã gặp rồi, chẳng qua lúc đó Lý Diêu An buồn ngủ quá, có nhìn ra ai là ai đâuTrước cửa thành, một nhóm gồm bảy người đã đứng ở đó, dẫn đầu là một thiếu niên tóc hồng trong có vẻ cũng khá thanh tú"ồ, gọi người tới nhanh ghê" thanh niên dẫn đầu mỉm cười nói"sao lại ở đây?"

Thương Dao nhíu mày nhìn họ, cây súng trong tay được nạp đạn"nào, đừng gắt gỏng thế chứ, chúng tôi tới chào hỏi chút xíu thôi à~" cô gái bên cạnh cười mỉm, đầy thản nhiên vẫy tayThương Dao nghe tiếng bước chân, liền biết đám trẻ đó tới rồi, bà khẽ thở dàiĐùng!

Tiếng súng vang lên, lướt ngang qua đầu tên tóc hồng đó, Thương Dao lạnh nhạt nói : "tôi sẽ xem đây là sự khiêu khích của Bạch Tri"Bị xúc phạm như vậy, thanh niên nọ tức giận, trên tay dần xuất hiện khối băng lơ lửng, hắn ném về phía Thương DaoNgay lập tức, bùa phòng vệ bay tới chắn lại cục băng đó, khiến nó vỡ tan.

Lại thêm một phát đạn nữa chuẩn xác bắn vào tay tên kia, những tên khác cũng có tâm lý phòng thủ, đều đứng thành đội hìnhDương La Kỳ hạ cây súng trên tay xuống, cô đứng trước mặt Thương Dao chắn cho bà, Lục Uyên ở bên cạnh đưa ngón tay cái : "tài thiện xạ tốt đó""vâng" cô cười bất lựcThiếu niên tóc hồng kia nhìn máu trên tay mà tức giận, lập tức cho đồng đội tiến lên đánhTrong đó bảy người, tên dẫn đầu là esper cấp A, hai tên cấp B, còn lại đều là cấp CLục Uyên cảm nhận sức mạnh cùng cấp độ của họ thông qua linh lực, sau đó báo lại cho Thương Dao, bà cau mày, lạnh giọng hướng đám người đang muốn lao đến kia : "xem ra Bạch Tri đây là muốn nói rằng lực lượng esper hắn đang sở hữu chính là cực kì lớn"Một ngọn lửa từ tay tên esper cấp B phóng ra, Lục Nhiên lại đem bùa phòng thủ chắn lại, chẳng qua bùa liền bị cháy, anh cau mày, đem bùa phản nghịch phóng đến, khiến ngọn lửa dội ngược lại bên kia, Lục Nhiên có chút không vui : "tên này chỉ là cấp B, vậy mà ngọn lửa của hắn lại có thể mạnh như vậy?"

Dương La Kỳ từ nãy đến giờ quan sát tình hình, nhẹ giọng nói : "có lẽ vì thuốc mới của thành phố Y làm, lần trước ở cái trấn kia tớ đã gặp một người tương tự""hể, chị gặp nguy hiểm như thế lại không báo lại gì hết trơn vậy!"

Dương Tố Tố lo lắng nhìn cô nói"xin lỗi mà, lần đó là người quen này chị cũng không tổn thương gì nhiều đâu" cô cười gượng, trấn an xoa xoa đầu emKhông tổn thương gì nhiều?

Ồ, chỉ là xém gãy xương thôi chứ có gì đâu.

Những người khác đồng loạt nghĩXem ra họ phải trông chừng Dương La Kỳ kỹ một chút, nếu không Bạch Diệc cùng cô chưa kịp đoàn tụ, Dương La Kỳ đã liệt giường rồiNhững tên kia thấy bản thân bị lơ đi, liền tức giận muốn xông đến bất chấp lệnh từ cấp trên mà tấn công.

Ngay lúc đó, bọn hắn bị đá đâm xuyên, còn bị dòng nước từ đâu đến cuốn ra ngoài thành, máu theo đó trôi ra ngoàiHoắc Lâm và Châu Doãn chậm rãi đi đến, họ mấy nay phải thức khuya dậy sớm, đã không vui rồi, nay lại gặp thêm tình huống không lường trước được này, dĩ nhiên phải nhân cơ hội hạ hỏa một trận"chà, mọi người cũng ở đây à" Hoắc Lâm ra lệnh cho người dọn xácNhững lính canh gác cũng nhanh chóng làm theo, bọn họ từ nãy tới giờ chỉ đứng đó, vì họ biết rõ bản thân không cần nhúng tay vào, vốn dĩ bà chủ của họ đã có dàn bảo hộ cực kì mạnh mẽ rồi"ừ, vừa nghe tin có người của thành phố Y đến, liền chạy tới" Thương Dao xoa xoa đầu nóiChâu Doãn bĩu môi, đầy bực bội : "cái lão già đó đúng là chẳng nên thân nên nết gì, chỉ còn một tuần nữa cũng chịu không được!"

Lục Uyên bất lực cười, nhẹ nhàng trấn an : "đừng giận hại thân, chúng ta dù gì cũng đã chuẩn bị kĩ càng rồi"Vì ngày hôm nay, họ đã phải thâu đêm suốt sáng cả mấy ngày liền, tuyệt đối không để sự kỹ lưỡng này bị phá nát!Bọn họ cùng nhau trở về chung cư của đám người Dương La Kỳ nói chuyện, thật ra cũng chỉ là dặn dò đám trẻ đôi câu"các con chiều này tập hợp ở trường, nghe theo sự phân phó của Hoắc Lâm mà làm, dì cùng những người đi trước" Thương Dao uống một ngụm trà, sau đó lại đứng dậy rời điDương La Kỳ hướng bà, nhẹ giọng nói : "dì, cậu ấy..."

"sẽ về, cùng với con" Thương Dao nhẹ nhàng cười, còn nhéo má cô một cái mới chịu tiến bướcLục Uyên cũng vỗ vỗ van Lục Nhiên, cười mỉm : "cẩn thận nhé, hai người đó cũng có đôi lúc vô tình lắm"Lục Nhiên không nói gì, chỉ khẽ gật đầuAnh đương nhiên biết hai người trong lời của Lục Uyên là ai, dẫu sao lúc ở cái trấn kia, Lục Nhiên đã gặp họ rồiÚc Dã cũng xoa đầu Thịnh Thanh : "sắp gặp lại rồi, phải bình tĩnh đó"Chị khẽ cười mà gật đầu, lúc ở trụ sở thí nghiệm, người chú này chị chưa từng gặp, nhưng việc chú ấy làm ra, Thịnh Thanh đều biết, cũng biết luôn sắp tới phải gặp lại aiChâu Doãn nhìn Trịnh Trí, chỉ cười mỉm : "có lẽ thằng bé cũng nhớ con"Trịnh Trí nghe mà bật cười, thầy gật đầu đầy khổ sở, năm đó bị cự tuyệt một lần, hiện tại Trịnh Trí đặc biệt sợ hãi khi gặp lại người đóDương Tố Tố nhìn mọi người đều có tâm trạng, em cười khẽ đầy mệt mỏi.

Tuổi trưởng thành nhìn khổ quá, thế mà chỉ còn ba tháng nữa thôi là qua một năm, gần bước hơn với cái tuổi thành niên mà Dương Tố Tố không mong muốn cho lắm[mọi chuyện là vậy, thành phố Y đã động rồi, ngày mai liền về đi con][...

Vâng, con lập tức thông báo cho những người khác]Tiếng tít tít vang lên, Bạch Liên thu gọn bộ đàm lại rồi nhét vào túi, tiến vào phòng của Bạch Diệc, thấy ba đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm, tỷ cười tươi : "chuẩn bị đồ, về nào!"

Chỉ trong sáng hôm đó, toàn bộ đồ đạt cần thiết đã được xếp ngay ngắn vào vali.

Khương Vũ còn đem linh lực phong tỏa cho khu vườn thuốc của bản thân, ít nhất nó sẽ trụ được trong hai, ba thángHọ làm một mạch đến chiều tối, Vi Dao Nguyệt hôm nay có hứng, liền vào bếp làm món mì xàoKhương Vũ háo hức cùng hai người đối diện tán gẫu : "nè nè, lâu rồi không được ăn mì, các cậu có cảm nghĩ gì không hả?"

Bạch Liên : "có"Bạch Diệc : "có"Hai thanh âm đồng loạt vang lên, Khương Vũ nghe mà mắc cười, chống cằm nhìn họ hỏi : "nói nghe chơi""mì từ đâu ra vậy?"

Bạch Liên hỏi"đến bây giờ vẫn ăn được sao?"

Bạch Diệc lên tiếng"ây da, tớ trao đổi được đó, vẫn còn ăn được, yên tâm đi" Khương Vũ cười hề hề"dù sao cũng không đổ được đâu" Vi Dao Nguyệt đem mì đã là xong múc ra từng dĩa, đầy nghiêm túc nóiThôi thì, nó ngon là được.

Bạch Diệc và Bạch Liên nhìn nhau, đồng lòng gật đầu, lại cầm nĩa lên thưởng thức món ănChà, ít nhất nó ngon là thậtCũng là chiều hôm đó, tất cả các học sinh tham gia chiến dịch HOPE được tập hợp tại đại sảnh trườngHoắc Lâm đứng trên bục, cầm mic dõng dạc nói : "vô cùng xin lỗi đã khiến các em sợ hãi, nhưng thực sự chúng tôi cũng không còn cách nào khác khi chiến đấu với số lượng esper lớn như vậy từ thành phố Y, cho dù sớm hơn dự kiến một chút, nhưng cũng cầu mong các bạn học sinh của Esper Academy vẫn sẽ ủng hộ HOPE""chân thành, cảm ơn"Câu cuối dù đã được toàn bộ những người ở đây nghe rõ, nhưng trong một khoảng, không ai lên tiếngĐến khi có một nam sinh đưa tay ý kiến, cậu ta đã hỏi : "gia đình của em, sẽ an toàn chứ ạ?"

Hoắc Lâm gật đầu, hắn lại cầm mic lên trong tiếng xì xào của học viên : "các em có thể chiến đấu theo đội, có thể tự lập đội trước, nếu quá đông các đội nhỏ, vậy sẽ gộp hai hay ba đội lại thành một nhóm"Trong thời gian qua, đương nhiên đã có nhiều nhóm được lập với nhau để chơi chung, hiện tại cũng thế.

Nhóm Dương La Kỳ không thêm hay bớt người, vì họ chính là lực lượng chủ đích của thành phố JCác thầy cô hay năng lực gia cấp S của trụ sở của đã lập thành đội hỗ trợ cho các học viên, những esper cấp Z hay R đương nhiên sẽ được hổ trợ để tiến sâu vào trận địa địchỞ bên này, thành phố Y cũng đã dựng lên tuyến phòng thủ chắc chắn, các esper tham gia chiến dịch SE cho dù là miễn cưỡng hay tự nguyện đều không còn đường rútBạch Tri nhìn đội quân hùng hậu cùng tường thành kiên cố bên dưới, lão cất tiếng : "lần này, cậu sẽ đứng về phía ai?"

Bạch Phong chỉ khẽ cúi đầu : "con đương nhiên đứng về phía ba"Tiêu Yết ở bên cạnh dĩ nhiên biết Bạch Tri không chỉ nói tới Bạch Phong, hắn nhanh chóng chấp tay cúi đầu : "sếp, đều nghe theo sắp xếp của ngài"Bạch Tri nhận được sự trung thành, khẽ gật đầu rồi để họ đi, lão đâu biết ngay khi vừa mới ra khỏi phòng.

Hai người đó đã chạy về phòng gọi điện báo thông tin cho Thương DaoDiễn trước mặt Bạch Tri chỉ vài giây đã là gì?

Cả mấy năm qua họ đều đã làm đến thuần thục rồi!Đêm đó, Bạch Diệc giọn đồ xong liền ra trước hiên nhà hóng mát, hôm nay lại có Bạch Liên ngồi cùng y, hai chị em ngồi cạnh nhau một hồi lâu mà không nói gìCho đến khi một luồng gió thối qua mái tóc của Bạch Liên cùng Bạch Diệc, tỷ mới cười nhẹ mà chống cằm nhìn y hỏi : "Tiểu Diệc, em còn nhớ được tại sao bản thân lại ở đây không?"

"vì để tập luyện ạ"Bạch Liên gật đầu, lại hỏi : "thế tập luyện vì cái gì?"

Bạch Diệc trầm ngâm một lúc, sau đó mới nói : "vì người dân thành phố J lẫn thành phố Y""có quan trọng người nào không?"

"không ạ" Bạch Diệc dứt khoát nóiNghe vậy, Bạch Liên chỉ nhẹ nhàng gật đầu, thầm nghĩ cô em này của em nếu mà trong lúc mất ký ức làm gì khó coi, đến lúc khôi phục lại ký ức chẳng phải là diễn ra một màng truy thê hỏa táng tràng sao?

Nghĩ thôi cũng đã thấy phấn khích rồiNhưng mà, đây là hạnh phúc một đời của em gái, thân là chị hai, không thể đem ra cười quá nhiều được.

Bạch Liên xoa xoa đầu đứa em út nhà mình, tỷ cười tươi : "chị hỏi em, trong lúc sinh tử, nếu phải lựa chọn giữa người mình yêu và bản thân, em chọn ai?"

"bản thân, em làm gì yêu ai đâu?"

Bạch Diệc tò mò hỏi"ví dụ thôi" "...

Không biết nữa, em có cảm giác bản thân sẽ không chọn cái nào hết, hehe" Bạch DIệc cười nóiVậy thì đành chịu.

Bạch Liên bất lực nghĩ, tỷ nhéo má Bạch Diệc một cái : "biết phá luật ghê ha"Hai chị em cười khúc khích đầy vui vẻ mà đùa nghịch"ể, chị hai, cái vòng tay này ở đâu ra vậy?

Giờ em mới thấy chị mang đó" Bạch Diệc tò mò nhìn vào cổ tay trắng nõn đang đeo cái vòng bạc đính đá Beryl vàng"hehe, vật đính ước tình yêu của chị hai em đó, sao nào, đẹp không?"

Bạch Diệc bật cười : "chị à, thì ra chị cũng có thể sến như thế đó!"

Đúng lúc này, Bạch Diệc lại thấy mặt nạ của Bạch Liên có hơi lỏng ra, y liền tò mò hỏi : "chị hai, cái mặt nạ này chị định mang tới bao giờ?"

"không rõ, nhưng lúc cần thiết sẽ gỡ" Bạch Liên cười nói, lại đưa tay lên cởi bộ tóc giả màu hồng ra, để lộ mái tóc trắng tinh khiết y đúc Bạch DiệcBa chị em nhà họ đều sở hữu mái tóc trắng đẹp đến phát sáng, thế mà số phận lúc nào cũng chẳng sáng nổi, xem như là do dính chút ít lời nguyền nhà họ Thương đi?

Haha, đúng chuẩn khắc phu, khắc thêBạch Diệc mân mê tóc chị hai, lại có chút thắc mắt : "vậy chị hai sẽ chọn ai?

Bản thân hay người đó?"

"cậu ấy" Bạch Liên mỉm cười, dứt khoát trả lờiY nhìn tỷ một chút cũng không chần chừ như vậy, có chút bất ngờ : "chị có muốn trả lời lại không?"

"có""vậy chị chọn ai?"

"vĩnh viễn là Vi Dao Nguyệt" Bạch Liên một chút cũng không hối hận mà nóiCho dù là thêm trăm nghìn lần nữa, Bạch Liên vẫn sẽ đưa con đường sống duy nhất cho Vi Dao Nguyệt"ầy, người yêu đương đều không bình thường" Bạch Diệc bất lực nói"ừm, bởi vậy mới yêu được đó, hahaha.

Nè, em thấy trời đẹp ghê chưa" Bạch Liên đột nhiên đổi hướng chủ đề"oa, đó là tuyết à!"

"ừ nhỉ, hèn gì trời lạnh như thế" Bạch Liên chống cằm ngắm tuyếtHai chị em nhích lại gần nhau hơn, sau đó lại diễn ra màn chọt lét, như vậy thì sao mà lạnh được?Nhìn họ vui vẻ như thế, Vi Dao Nguyệt đứng trong nhà cũng phải bật cười, nàng nãy giờ đều nghe rõ từng chữ một, sự vui vẻ đều không thể kiềm chế mà hiện trên khuôn mặt.

Khương Vũ ngồi trên ghế nhìn ra trước cửa có hai con người vô tri chọt lét nhau dưới tuyết, người nọ chỉ biết cười : "cậu may mắn lắm đó""tớ biết mà, vì vậy tớ tuyệt đối không để sự may mắn này biến mất đâu" bằng mọi giá, nó không được biến mấtCâu sau Vi Dao Nguyệt âm thầm khắc sâu trong lòng, lại tiện tay tháo bộ tóc xám xuống, mái tóc đen tuyền phủ ra sau lưng "nè, hai người kia!

Mau vô đây chuẩn bị nghỉ ngơi đi, nghịch giữa trời lạnh buốt thế rồi mai về kiểu gì hả!"

Khương Vũ bất lực gọi hai người đó vềBọn họ cùng nhau ngồi bên bàn trà mà ngắm tuyệt bên cửa sổỞ bên này, Dương La Kỳ từ giường cũng ngắm được những bông tuyết đang rơi xuống, cô thử mở cửa sổ ra hứng một chút, cảm nhận sự lạnh lẽo trong bông tuyết, cô bất giác mỉm cườiNgày mai là được gặp lại cái con bạch tuộc xấu xa đó rồi, chẳng qua cái đồ xấu xa đó có nhớ cô không nhỉ?Nhìn miếng ngọc thạch khắc hình hoa tử đằng trong tay còn lại, Dương La Kỳ ôm chặt nó vào lòngTừ phòng của Trịnh Trí, Nam Hạ và Lục Nhiên cũng có thể nhìn thấy tuyếtLục Nhiên nhìn từng bông tuyết bé nhỏ trắng muốt đang rơi trong đêm, anh có chút ngẩn ngơ, anh xém chút đã quên rằng, thế giới này vẫn còn có thể đẹp như vậyNam Hạ ở bên cạnh nắm lấy ngón tay anh, cậu cười mỉm.

Lục Nhiên ngây ra, sau đó lại bật cười nắm lấy tay cậu chặt hơn Trịnh Trí nằm trên giường nghe tiếng cười, lại cười theo, thầy ngồi ở đó nhìn tuyết rơi, hai người trước mặt cũng quay đầu mỉm cười nhìn thầy một cái rồi lại ngắm tuyếtỞ bên phòng kế bên, Thịnh Thanh vừa tắm xong ra đã thấy Dương Tố Tố đang đứng trước cửa sổ, thân thể mảnh mai đó có chút run lên vì lạnh, nhưng em lại vì cảnh đẹp bên ngoài mà xém quên mấtThịnh Thanh bất lực kéo cái chăn đến phủ lên cho hai người, chị cười : "không đóng cửa sổ lại thì chùm chăn hay mặc áo khoác đi chứ, mai có bệnh thì ai chịu trách nhiệm đây hả?"

Cảm nhận được luồng ấm từ người bên cạnh, Dương Tố Tố lại dựa sát vào người chị hơn, em mỉm cười : "cảm ơn, em thích chị lắm!"

Đột nhiên bị crush tỏ tình, Thịnh Thanh có chút choáng váng, nhưng rất nhanh chị lại giữ vững tâm trạng, chị xoa xoa đầu em : "đừng tự tiện nói thích người khác như thế chứ, chữ thích này đối với chị khi nói với em sẽ có ý nghĩa khác đó""vậy chị cũng có thể nói, em chấp nhận cái ý nghĩa khác đó của nó mà" Dương Tố Tố bật cười, đầy ẩn ý nóiĐây có thể xem là tỏ tình thành công không?

Thịnh Thanh đỏ mặt nghĩ, sau đó lại cúi xuống một chút, thật gần Dương Tố Tố, chị chậm rãi hỏi trong sự hoảng loạn : "vậy, chị thích em được không?"

"phì, ai đời đi tỏ tình như chị đâu?"

Dương Tố Tố bật cườiThịnh Thanh dựa cằm lên vai em, cười khổ : "chị không có kinh nghiệm mà"Hai mươi ba nồi bánh chưng rồi, đây là lần đầu Thịnh Thanh thích một người, được chưa?Vừa dứt câu, đôi môi lạnh buốt kia đã đặt lên má chị, không lâu không ngắn, vừa đủ để Thịnh Thanh cảm nhận được, chị ngây ra, dùng tay chạm nhẹ lên nơi có xúc cảm mới lạ kiaDương Tố Tố cười đầy chân thành : "nhưng dù sao thì, em đồng ý"Thịnh Thanh càng lúc càng ngây ngốc, chị cảm thấy sự hạnh phúc đến quá đột ngột, nó tựa như giấc mơ đầy ngọt ngào như lại ngắn ngủi, chỉ cần mở mắt sẽ không còn gì nữa cả, chị không muốn như thế, Thịnh Thanh là muốn cùng Dương Tố Tố đồng hành cùng nhau cả một đời, không phải chỉ nói lời yêu rồi mỗi người một ngã"tại sao đột nhiên em lại cùng chị nói chuyện này?"

Thịnh Thanh vùi đầu vào hõm cổ em"hừm, có lẽ là vì em sợ sắp tới sẽ không có cơ hội nữa, cũng sợ chỉ chậm thêm vài bước nữa thôi chị sẽ không đồng ý" Dương Tố Tố cười nóiDương Tố Tố thực sự rất sợ, nếu trong lúc chiến đấu em hay Thịnh Thanh có mệnh hệ gì thì sao?

Đến lúc đó sẽ còn cơ hội để bày tỏ lòng mình sao?

Được rồi, lạc quan thêm một chút, nếu trận này đều sống sót mà chiến thắng, vậy cái lúc hòa bình đó, Thịnh Thanh có còn thích em không?Vì vậy lần này, Dương Tố Tố không muốn bản thân sẽ nhút nhá khi đối mặt với cảm xúc của bản thân nữaEm đưa tay ra đằng sau nắm lấy cái tay mềm mại của Thịnh Thanh, thật dõng dạc nói : "em thề là em sẽ..."

"ah~" Thịnh Thanh khẽ nhíu mày, mặt có chút đỏ mà phát ra âm thanhDương Tố Tố vừa nghe thấy liền cứng đờ, em cứng ngắc quay đầu lại phát hiện thứ mình bắt được là cái thứ mềm mại của chị đẹp.

Dương Tố Tố ngay lặp tức hóa đáThịnh Thanh lúc này như thiếu nữ mới lớn, che miệng e thẹn nhìn em : "thì ra em gấp như vậy..."

"không, em không phả!"

Dương Tố Tố hoảng loạn muốn giải thích, lại trông thấy Thịnh Thanh cởi áo choàng tắm, em lại cứng họng không biết nói gìThịnh Thanh lùi ra sau, vươn tay nắm tay em kéo xuống giường, lật người đè Dương Tố Tố dưới thân mình, chị hôn nhẹ lên môi em, thật êm ái, thật nhẹ nhàng, đặc biệt đầy quyền luyến"em không, nhưng chị có" Thịnh Thanh cười đầy gian manh hướng Dương Tố Tố, cái áo choảng tắm vắt một bên vai chị, bên còn lại đã tuột xuốngDương Tố Tố có chút sợ hãi muốn quay đầu trốn đi, em không giám aaa!Thịnh Thanh thấy em vậy liền bật cười : "được rồi, không đùa em nữa, đi ngủ nào"Nói xong chị liền kéo áo choàng tắm lên đàng hoàng, nằm phịch xuống bên cạnh Dương Tố TốNhìn vẻ mặt đầy khó hiểu kia của em, Thịnh Thanh đưa ngón tay trỏ điểm lên môi mà cười tươi : "còn ba tháng nữa mới có thể nha~"Dương Tố Tố nghe tới đây liền hiểu, em vừa ngượng lại vừa thấy mắc cười, nằm trong lòng chị mà cười khúc khíchThịnh Thanh hôn nhẹ lên trán em, ôn nhu nói : "Tố Tố, sắp tới phải biết tự giữ lấy mình, nguy hiểm em không thể lườn trước được sẽ xuất hiện nếu em thiếu cảnh giác đó"Em hạ mắt xuống, khẽ gật đầuHôm đó, ngay tại trụ sở chính của thành phố J, mấy người Thương Dao cho dù đã có tuổi, vẫn đem rượu ra cùng nhau uống, dù gì trễ cũng đã trễ rồi, ngồi trễ thêm một chút cũng chẳng sao"thật may vì buổi chiều tớ đã cho kính chống đạn thu lại hết vào trong, nếu không chúng ta khó mà được nhìn tuyết rơi như này" Úc Dã nhấp một ngụm rượu mà cười nóiHoắc Lâm đồng tình gật đầu, nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ lớn trước mặt mà cảm thán : "năm nay tuyết đến sớm hơn tớ nghĩ"Châu Doãn đem rượu lại uống thêm một chút, bà cười : "có lẽ ông trời cũng muốn nói chúng ta nên sớm hành động ấy chứ""chà, vậy thì ông trời cũng khá hấp tấp nha, cơ mà tớ thích, hehe" Lục Uyên ngồi chống cằm nhìn từng bông tuyết rơi mà cườiThương Dao đem lon rượu uống một hơi hết sạch, bà thở hắt ra một hơi : "có tuổi rồi mà cứ thức khuya uống rượu thế này chắc chết sớm mất!"

"haha, ít nhất chúng ta sẽ không đi bán muối trước khi cuộc chiến kết thúc đâu" Hoắc Lâm cườiChâu Doãn huýt vai hắn, đầy tò mò mà cười hỏi : "sao cậu biết được?"

"đám trẻ ở cái chung cư đối diện nơi này là minh chứng chứ sao" Lục Uyên cười khẩyÚc Dã tặc lưỡi, lại mở thêm một lon ra : "thực sự mong chờ, lần này thành phố Y có như năm đó mà hoảng loạn không nhỉ?

Dù gì năm đó có mười một người, hiện tại là cả một thành phố nha""hì hì, chủ yếu vẫn là mấy đứa nhóc mà, mấy năm trước bị mấy đứa ngang tuổi con mình đánh đến đổ nát, Bạch Tri sớm đã ghi hận rồ, năm nay thêm một lần nữa, lão thế nào cũng tức ói máu cho mà coi" Thương Dao đầy vui vẻ nói"được, vậy cụng lon trước để ăn mừng chiến dịch HOPE diễn ra nè!"

Châu Doãn cười khúc khích, đem lon rượu nâng lênNhững người khác cũng đem lon của mình cụng một tiếng cùng Châu DoãnKhởi đầu cuộc chiến bằng một trận tuyết, khá lãng mạn nhỉ?------------------------------------------ Tác giả : chắc các hạ vẫn chưa quên Tố Tố chỉ mới 17 tuổi đâu ha?
 
[Bhtt] Nếu Ta Yêu Nhau Ở Mạt Thế
Chap 33 : gặp lại


Sáng hôm đó, cho dù là các esper cấp R hay Z đều đứng thẳng hàng, quân lính nghiêm trang rải đều từ cổng thành đến cửa trụ sở chính.

Người dân huyên náo nhưng không lộn xộn, so với lần trước bị nhóm bảy người kia làm phiền, những người dân hôm nay không hề sợ hãi khi đứng gần cổng thành như thế nữaGiữa hai hàng người đó, dẫn đầu là Thương Dao, hàng hai có Lục Uyên, Châu Doãn và Hoắc Lâm, Úc DãNhững người tiếp theo chính là nhóm người Dương La KỳTiếng xì xào của người dân hòa trộn với nhau trong không khí, có chút ồn ào.

Nhưng những người đứng giữa hàng đều im lặng, họ cái gì cũng không nói, thật ra là do buồn ngủ nên lười mở miệng, đợi thêm một lúc, Lục Uyên mới mỉm cười : "tới rồi"Ánh sáng trắng phát từ ngay cổng thành tỏa ra, quân lính có chút căng thẳng mà nắm chặt súng, một esper cấp Z bên cạnh mỉm cười nhắc nhở : "không sao, chuyện bình thường thôi ấy mà"Có như vậy tên lính đó mới hạ súng xuống, đứng vào hàng thật nghiêm túc, hắn thầm khẩn trương, không biết đại nhân vật sắp xuất hiện sẽ có diện mạo thế nào.

Là người nào mà khiến cho thành phố Y phải long trọng tiếp đón như vậyThật ra thì hắn nghĩ nhiều rồi, vốn ban đầu chỉ có những người Thương Dao dẫn theo và nhóm Dương La Kỳ thôi, ai dè tin tức lộ ra liền phải cho người bao vây hai bên để tránh người dân quá xôi động mà trở nên hỗn loạn Luồng ánh sáng trắng đó như cơn gió mà thổi loạn hết xung quanh, từ sau thứ ánh sáng kia, bốn người được mong chờ nãy giờ liền đi raMột cô gái mang dáng vẻ thuần khiết, trong sáng dẫn đầu, sau đó là ba người nữa.

Nhìn đội hình này, Bạch Liên chảy mồ hôi hột : "long trọng hơn mình nghĩ"Ba người bên cạnh gật đầu, đồng loạt những người hai bên hàng đều cúi đầu chào đầy nghiêm chính, Thương Dao cười khẽ : "chào mừng trở về"Bọn họ đi bộ về trụ sở chính, trong sự reo hò của người dân hai bên.

Đây chính là bước ngoặc trong chiến dịch HOPE, người dân trong thành phố đều biết điều này, cho nên sự phấn khởi của họ đều cùng lúc được thể hiện raNhìn khuôn mặt xa lạ, Dương La Kỳ có chút thất thần, cô khẽ cụp mắt xuốngNgười đó đâu rồi?

Bỗng nhiên cô lại để ý đến cô gái mang dáng vẻ trong sáng kia, cặp mắt đỏ cùng mái tóc trắng đó không thể nào quen thuộc hơn, nhưng khuôn mặt lại không phải.

Vừa lúc ánh mắt người đó nhìn lên Dương La Kỳ, nhìn thẳng vào đôi mắt tím xinh đẹp ấyChẳng qua rất nhanh bọn họ đều quay mặt đi, Dương La Kỳ trong lòng có chút buồn bã, sự mong chờ của cô lại đâu mất rồiThịnh Thanh và Trịnh Trí nhìn chằm chằm mấy người còn lại một lúc, đến khi nhận được cái gật đầu của họ mới mỉm cười quay đầu điKhương Vũ đặt tay lên vai cô gái bên cạnh, khẽ nói : "sao nào, có cảm giác gì?"

"vừa lạ vừa quen" người nọ bất lực cườiỞ trong cái phòng khách rộng lớn của trụ sở chính, mọi sự nghiêm túc và điềm đạm nãy giờ đều biến mất, Thương Dao ôm chặt Vi Dao Nguyệt mà cười vui vẻ : "chùi ui, cục cưng về rồi nè!"

Vi Dao Nguyệt hốt hoảng mà nhìn Bạch Liên, ánh mắt cầu cứu"mẹ tớ là vậy mà, cậu quen đi" tỷ cười nói, thầm cảm ơn mẹ đã chấp nhậnNhìn những người lạ lẫm, Lục Nhiên không khỏi thắc mắt : "Bạch Diệc không về sao?"

"lẽ nào cậu ấy không đi cùng mọi người?"

Nam Hạ lo lắng hỏi"còn những người này là ai ạ?"

Dương Tố Tố tò mò hỏiChâu Doãn đập nắm đấm vào tay, như mới nhớ ra điều gì : "phải rồi, chưa giới thiệu nữa ha!"

Úc Dã cười hề hề : "vui quá nên quên ấy mà"Hoắc Lâm thở hắt ra, hắn bất lực nhìn Bạch Liên : "tự giới thiệu đi, định để chú giúp luôn cho à?'"nào có nào có" Bạch Liên cười mỉm nhìn hắn, lại quay sang những khuôn mặt đang ngây ra kia : "chị tên Bạch Liên, chị cả nhà họ Bạch""Vi Dao Nguyệt, rất vui được làm quen~" nàng cười, ánh mắt lại dán vào Dương La KỳCô nghe tới họ Vi, liền tròn mắt nhìn nàng chằm chằm, dẫu sao mái tóc đen này quen tới như vậy"chị là Khương Vũ, xin chào nha" người nọ cười mỉm, lại giữ chặt cái người đang muốn lùi ra bên cạnhĐám trẻ bên này đương nhiên cũng phải tự giới thiệu rồi.

Chẳng qua Thịnh Thanh và Trịnh Trí có chút im lặng, sự bất lực trong ánh mắt của họ đổ dồn lên bốn con người kia"hề hề, rất vui được gặp lại, chị Tiểu Thanh, anh Tiểu Trí!"

Vi Dao Nguyệt cười tươi, nhào tới ôm hai người, Khương Vũ vốn đang ngồi bên cạnh cũng lao tới cùng ba người kia ôm ômBốn người họ vui vẻ ôm nhau, lại hướng mắt nhìn Bạch Liên đang quan sát, tỷ cười gượng lắc đầu.

Lại thấy Vi Dao Nguyệt ngoắc ngoắc tay, Bạch Liên thở hắt ra một tiếng mà tiến tới chen chúc cùng bốn người nọ ôm ấp Nhìn dáng vẻ đờ ra của mấy cô cậu bên cạnh, Thịnh Thanh cười bất lực : "chuyện có hơi dài, lát nữa chị kể cho, hiện cứ xem như bọn chị quen biết từ trước rồi là được"Cuối cùng bọn họ mới chịu thả nhau ra mà ngồi lại đàng hoàng"cũng được, cơ mà em vẫn thắc mắt Bạch Diệc đâu rồi?

Thực sự không về cùng mọi người ạ?

Với cô gái bên cạnh là ai?"

Dương Tố Tố khó hiểu hỏi"em cũng thắc mắt, người bên cạnh có liên quan gì đến nhà họ Thương không?

Mái tóc trắng và đôi mắt đỏ đó nhìn sao cũng thấy quen" Lục Nhiên gật đầu hỏi, anh cứ cảm thấy cô gái trước mặt này rất quen, Nam Hạ ở bên cạnh cũng gật đầu lia lịa phụ họaThương Dao nhìn chằm chằm cô gái này, sau đó khẽ cười mà lắc đầu.

Cô nhóc này không muốn giải thích từ ban đầu, chắc lại muốn trêu đám bạn rồiLục Uyên và Hoắc Lâm cũng đã đoán ra, dù sao thì cái việc dùng mặt nạ để thay đổi gương mặt, năm đó họ đã thấy Bạch Liên làm cho những khác khá nhiều rồi đó chứ Châu Doãn và Úc Dã lơ ngơ nhìn cô gái đó một lúc, mái tóc trắng và đôi mắt đỏ này chính xác chỉ có mỗi nhà họ Thương có thôi, mà nhìn cái khuôn mặt trẻ măng này, họ lại nghĩ đến một người mang từ màu tóc đến màu mắt đều di truyền từ nhà họ Thương - Bạch DiệcDương La Kỳ nãy giờ im lặng, lại khẽ nuốt nước bọt, có chút thận trọng hỏi : "là Bạch Diệc, đúng không?"

Bầu không khí rơi vào im lặng, cô gái kia cũng không để sự im lặng này tồn tại quá lâu, ồ lên đầy bất ngờ : "ồ, cậu nhận ra tớ à?

Siêu nha!"

Đệch?!

Cái con người vừa ma mị vừa tinh nghịch kia hiện tại sao mang cái dáng vẻ thanh thuần quá vậy?!!!Bạch Liên cười gượng giải thích vụ mặt nạ, những người khác cũng hiểu raDương La Kỳ lại nhìn Bạch Diệc chằm chằm, y lại hớn hở cùng những người khác đoàn tụ, nhất là với Trịnh Trí và Thịnh Thanh, có đôi lời trách móc vì dấu y, bất quá vẫn vui!Đối với Lục Nhiên lại càng thêm thoải mái mà trò chuyệnĐến với Dương La Kỳ lại đột nhiên có khoảng cách, cô cứng đờ nhìn khuôn mặt đang tươi cười của Bạch Diệc, lòng ngực thật đau nhói"ể, cậu sao vậy?"

Bạch Diệc nhìn sắc mặt ngày càng trắng của Dương La Kỳ, có hơi lo lắng hỏiNhững người khác ngây ra nhìn, bọn họ bỗng im lặng, tuy đã biết chuyện này là điều hiển nhiên, nhưng cũng không biết nên nói gìDương La Kỳ quay đầu đi, tay nắm thật chặt.

Bạch Diệc lại nhìn Dương La Kỳ chằm chằm, cô rốt cuộc chịu không nổi nữa mà đứng dậy chạy ra khỏi phòng, sợ hãi không dám quay đầuBạch Diệc nhìn theo bóng dán người con gái ấy chạy đi, y ngơ ngác đứng sững ở đó, Bạch Diệc không hiểu, đây chỉ là một người đồng hành, không phải quá thân quen, nhưng y lại bất giác khó chịu khi thấy người đó chạy đi không hề nhìn lại, điều này khiến Bạch Diệc vô cùng khó chịuVi Dao Nguyệt chậm rãi đứng dậy, cũng tiến ra ngoài cửa, nàng chỉ nói một câu rồi chạy theo người đằng trước : "mọi người nói chuyện vui nhé!"

Nhìn Vi Dao Nguyệt cũng chạy đi, những người khác lại trầm lặng, Bạch Liên cùng Bạch Diệc nhìn nhau, lại không nói lời nàoBọn họ lại cùng ngồi xuống ghế, bắt đầu kể vài câu chuyện khi còn ở bên ngoài, lại giải thích việc tại sao lại quen biết Trịnh Trí cùng Thịnh Thanh từ trướcNói được một lúc, Bạch Liên lại kéo Bạch Diệc ra ngoài cùng mình, Dương Tố Tố đã hỏi hai người : "lâu không ạ?'Bạch Liên đã ngây ra nhìn em, sau đó mỉm cười gật đầu : "cũng lâu lắm!"

Ở bên ngoài, đó là ở đằng sau trụ sở chính, ở đó yên tĩnh, chỉ có mấy ngôi nhà cách xa xaNhìn Bạch Liên đang quan sát xung quanh, trông rất thích thú, Bạch Diệc nhẹ giọng hỏi : "chị hai, chị kéo em ra đây làm gì?"

Bạch Liên cười mỉm, đầy ẩn ý nhìn y : "em thấy Dương La Kỳ như thế nào?"

"ý chị là gì?"

"cứ trả lời chị đi đã~"Nói thế thì biết trả lời sao hả trời?

Bạch Diệc bất lực nghĩ, nhưng vẫn nghiêm túc đánh giá một lúc rồi mới trả lời Bạch Liên : "là một người khá kì lạ"Tỷ nhướn mày nhìn y, cười mỉm hỏi : "kì lạ chỗ nào?"

Bạch Diệc gãi gãi đầu, lại ngây ngô lắc đầu, có chút bất lực : "em cũng không biết, em cảm giác cậu ấy rất kì lạ, mặc dù trong kí ức của em cậu ấy cũng chỉ như bao người""Tiểu Diệc, chẳng phải em đã từng hỏi yêu có cảm giác gì sao?

Giờ chị trả lời em""a ừ, cũng được, cơ mà sao lại ngay bây giờ?"

Bạch Diệc khó hiểu hỏi"vì thích thôi~" Bạch Liên nhoẻn miệng cười, lại chỉ vào ngực của Bạch Diệc : "yêu, là ở nơi này, cảm thấy một người hết sức đặc biệt!"

Bạch Diệc ngây ra, lại cúi đầu xuống đầy khó hiểu : "chị nói thế thì sao mà em biết được chứ?

Làm gì mà biết người đó đặc biệt kiểu gì khi nhìn bằng tim?"

Tiếng mưa rơi xuống, Bạch Liên nhìn ra ngoài trời, thấy cơn mưa đang dần lớn, tỷ mỉm cười hướng em gái : "lúc đó em sẽ biết mà!"

Sau tỷ lại cười vui vẻ, thong dong kéo tay Bạch Diệc về phòng, nhìn chị gái hí hửng như vậy, Bạch Diệc thầm cúi đầu, sao mà càng lúc càng thấy rối thế không biếtMà ở bên này, Vi Dao Nguyệt đuổi theo Dương La Kỳ lên sân thượng, nàng nhìn cô thở dốc trong sự bất lực, toàn thân cô run lên"chị họ, lần đầu gặp mặt" Vi Dao Nguyệt nhìn theo bóng dáng người trước mặt hồi lâu, sau đó mới nhẹ giọng nóiTuy nàng lớn tuổi hơn Dương La Kỳ, nhưng mẹ của Dương La Kỳ dì hai của nàng, là chị của mẹ Vi Dao Nguyệt, xét lại vẫn là Dương La Kỳ có vai vế lớn hơnDương La Kỳ quay đầu nhìn nàng, cười mỉm, nhưng sự gượng gạo lại chẳng thể che dấu.

Vi Dao Nguyệt có chút ngây ra, dì hai của nàng cũng đã từng cười như vậy.

Đó là khi nàng hỏi tại sao khi dì hai gặp Thương Dao, sao dì lại cứng nhắc như vậyVi Hiên nhìn nàng một hồi lâu, sau đó cười mỉm mà xoa đầu nàng, sự gượng gạo ở khuôn mặt đó nàng đương nhiên có thể nhìn ra, bà ấy đã nói : "vì người đó ngốc lắm, một lời cũng không chịu nói với dì, dì cũng đành phải ngốc theo" Khi ấy Vi Dao Nguyệt không hiểu, không nói chuyện chính là ngốc sao?

Nhưng lúc nhìn thấy Bạch Liên cho dù bị đánh đến không còn nơi nào lành lặn, lại một lời cũng không than, nàng mới hiểu, có miệng không nói thực sự là ngu ngốcVà bây giờ, nàng có cảm giác Dương La Kỳ cũng đang như vậyVi Dao Nguyệt chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn nói : "Bạch Diệc suốt khoảng thời gian qua ở bên đó, trải qua không ít chuyện gợi cho em ấy về quá khứ, em ấy từ sau những lần ấy luôn hỏi tôi và người khác rằng yêu là gì, khi yêu có phải rất khổ không.

Tôi hỏi em ấy tại sao lại quan tâm điều đó, em ấy rõ ràng đã nói không muốn yêu, chị biết em ấy nói gì không?"

Nói to, dõng dạc vậy thôi, chứ Vi Dao Nguyệt cũng không biết tại sao mình lại nói những lời này nữa, không liên quan gì hết chơn, nhưng mà nàng cảm thấy, bản thân buộc phải nói, nói cho bằng hết Dương La Kỳ lúc này ngẩng đầu nhìn Vi Dao Nguyệt, ngây ngốc nhìn nàng, Vi Dao Nguyệt lại nói : "em ấy đã nói rằng em ấy đúng là không muốn yêu, nhưng Tiểu Diệc luôn có cảm giác bản thân đã quên mất cái gì đó rất quan trọng, em ấy nói nếu trí nhớ khôi phục, việc đầu tiên của em ấy là đi tìm người đó, em ấy muốn ở bên cạnh người đó, thử xem chữ yêu rốt cuộc có thể đau đến mức nào" "chị họ cũng biết em ấy hiện tại trí nhớ không hoàn thiện, cảm xúc cũng vậy.

Nhưng mà với những gì tôi đã trải qua, tôi có thể mong mỏi chị đợi em ấy, được không?"

Cô lại nhìn Vi Dao Nguyệt chằm chằm, nàng tiến lại gần thêm một chút, nắm lấy tay Dương La Kỳ : "lúc chị rời đi, em ấy đã ngờ nghệch rất lâu, bước chân không vững muốn đi theo, sau đó lại rút chân về, nếu bây giờ chị lại im lặng, em ấy sẽ không bao giờ khôi phục lại được tình cảm đã từng có.

Vì Bạch Diệc cũng biết đau, và chị cũng vậy mà" Dương La Kỳ run lên, cô lại nhìn từng hạt mưa rơi xuống, hôm nay chưa thấy tuyết, nhưng lại có mưa, xem ra thời tiết này bất thường, bất thường giống Dương La KỳVi Dao Nguyệt mỉm cười, sự bất lực thoáng hiện trên mặt nàng : "bắt đầu lại đi, bắt đầu bằng việc chào hỏi đi, nhé?"

Dưới tầng, bọn họ đã đứng dậy chuẩn bị đi dạo, lại thấy Dương La Kỳ từ lúc đã đứng trước cửa, tay chống vào cửa mà thở dốc, toàn thân đầy nước mưa, dáng vẻ như cô mới chạy từ trên sân thượng xuống, Vi Dao Nguyệt đuổi theo sau cũng chạy đến mệt, thì ra Dương La Kỳ chạy nhanh như vậy à?Bạch Liên cùng Vi Dao Nguyệt đối mắt, lại ăn ý im lặng.

Khương Vũ vừa định đứng dậy khỏi ghế, thở dài ngồi lại, cười bất lực mà xoa xoa thái dươngThịnh Thanh cùng Dương Tố Tố cùng thở hắt ra, Trịnh Trí nhìn mà bất lực theo, Lục Nhiên cùng Nam Hạ vốn còn định rũ Bạch Diệc và Dương La Kỳ đi dạo cùng nhau ôn kỷ niệm, cơ mà xem ra hiện tại không phải lúc rồiHọ nhìn Dương La Kỳ mà khựng lại, cô thở hồng hộc, lại từng bước run rẩy tiến đến ôm chặt lấy Bạch Diệc, ôm chặt thật chặt, nước mưa lẫn nước mắt của cô làm ướt cái áo cổ lọ màu trắng, ngay cả quần của y cũng dính chút nước mưa, Dương La Kỳ cười trong nước mắt, nụ cười vui vẻ kết hợp với khuôn mặt đầy nước mắt đau đớn có chút...

Không hợp?"rất vui, rất vui được gặp lại cậu, Bạch Diệc!"

Dương La Kỳ há miệng nói, sự nghẹn ngào từ trong cuốn họng không thể kiềm chế.

Tay cô nắm thật chặt lưng áo của Bạch Diệc, đôi tay run rẩy, là toàn thân đều run rẩy, là run vì lạnh, cũng là vì Bạch Diệc Bạch Diệc lặng người đứng đó, mặc kệ nước mắt cùng nước mưa làm bẩn áo, y bất giác đưa tay ôm lấy cô gái trong lòng, đôi tay đã lưỡng lự giữa không trung một lúc mới đặt xuống lưng Dương La Kỳ.

Trong lòng có gì đó nhẹ nhỏm lại ửng hiện đâu đó nhức nhốiNhìn hai người, không ai nói lời nào, cho đến khi Thương Dao nhìn ra ngoài cửa sổ, bà khẽ nói : "mưa rồi"Phải, đã mưa rồi, năm đó khi gặp lại Vi Hiên, Thương Dao cũng là từ cửa sổ nhìn thấy trời mưa.

Trời mưa thật lâu rồi cũng hiện lên mặt trời, nhưng trong lòng một số người, cơn mưa chưa thể dứt, bóng hình người chưa thể tan, không có ánh mặt trời nào trở lại, không có người nào quay vềVậy hiện tại, khi nào sẽ tạnh mưa?-------------------------------------------Tác giả : sắp tới chúc mọi người thi tốt!
 
[Bhtt] Nếu Ta Yêu Nhau Ở Mạt Thế
Chap 34 : mặt dày


Ngày hôm đó mưa đến tối, sau đó lại đổ một trận tuyết nhỏ hơn hôm qua, chẳng qua không khí hôm nay có hơi lạnhThương Dao sắp xếp chỗ ở cho họ, đương nhiên vẫn là căn chung cư kia.

Còn về chiến dịch HOPE, ngày mai lại nói.

Không chỉ Thương Dao, những người khác đều rõ tình hình, hôm nay dù có bàn chuyện gì, có hai người sẽ không đủ tỉnh táo để ngheChâu Doãn chỉ phòng cho Bạch Diệc cùng Khương Vũ, lấy phòng bên cạnh phòng của Dương La Kỳ, Bạch Liên và Vi Dao Nguyệt lấy phòng đối diệnĐương nhiên phòng của Bạch Diệc và Khương Vũ là phòng hai giường, đừng hỏi tại sao, Châu Doãn thích sắp xếp thế đấyKhương Vũ bước ra từ phòng tắm, gương mặt đầy thỏa mãn : "a~ quá đã!

Tắm nước nóng trong thời tiết này đúng là số dách!"

Ngẩng đầu lại thấy Bạch Diệc đang đứng trước cửa sổ, Khương Vũ bước tới bên y, nhẹ giọng hỏi khẽ : "lại không hiểu cái gì?"

"sáng nay, chị hai đã giải thích cho em yêu là như thế nào, so với lần trước chị giải thích, nó còn khó hiểu hơn, còn trong khác khác nữa.

Nhưng mà, em nghĩ bản thân em hình như sẽ khác""khác thế nào?"

Bạch Diệc quay đầu, nhìn chằm chằm Khương Vũ thật lâu, lại cúi đầu : "không rõ nữa ạ, khi em gặp Dương La Kỳ, em cảm giác bản thân đã có cái gì đó rất vui mừng, nhưng em cảm giác cậu ấy khi nhìn em lại có dáng vẻ thất vọng, em theo đó mà muốn lùi lại một chút, mặt của cậu ấy thế mà lại còn đen hơn.

Sau đó, cậu ấy đã dùng cơ thể ướt đẫm nước mưa mà ôm em rất chặt, chặt đến mức em cảm giác bản thân không thở được nữa, cậu ấy đã cười, nhưng nghe gượng gạo lắm, khi đó, em đã cảm thấy bản thân muốn ôm Dương La Kỳ, muốn đáp lại cậu ấy"Khương Vũ nhìn y đang nói từng câu một với khuôn mặt bối rối, người nọ cười khẽ, tay đưa lên xoa xoa đầu Bạch Diệc : "thế em định làm thế nào?"

Nhìn y chần chừ, Khương Vũ bất lực cười, lại thở hắt ra : "đừng cố chấp chống lại cảm xúc của bản thân, vậy thôi" nói xong người nọ liền lấy áo khoác mặc lên người, sau đó ra khỏi phòng : "em nghỉ ngơi sớm, chị qua phòng chị hai em chút"Nhìn Khương Vũ đóng cửa lại, nghe tiếng bước chân, tiếng gõ cửa, rồi tiếng mở cửa của căn phòng đối diện, sau đó vang lên tiếng bước chân, cuối cùng là tiếng đóng cửa.

Bạch Diệc chỉ nghe được nhiêu đó âm thanh, y ngồi phịch xuống sàn, dựa lưng vào bức tường lạnh ngắtBạch Diệc cũng muốn như Khương Vũ nói, nhưng mà, y không có sự dũng cảm đóMà ở căn phòng ngay bên cạnh, Dương La Kỳ cũng đang ngồi dựa vào bức tường tê buốt kia, cô ôm hai chân ngồi co rúmSuốt khoảng thời gian qua, cô đã mong đợi Bạch Diệc trở về, ngày nào cũng thế, đều không ngừng mong chờ, tuy biết khi về, Bạch Diệc sẽ không còn là người Dương La Kỳ biết trước kia, ít nhất là đối với mỗi mình cô Ngày trước, Dương La Kỳ đã nghĩ rằng các cặp đôi chỉ xa nhau có vài tháng, làm gì phải ngày nào cũng gọi điện ồn ào, toàn nói mấy câu sến súa cho nhau ngheLúc gặp lại còn sến súa hơn, như chưa được nhìn mặt nhau cả chục năm rồi ấy, rõ ràng ngày nào cũng gọi điện nhắn tin mà nhỉ?

Nhưng mà bây giờ, cô cảm thấy những cặp đôi đó không phải làm quá lên, chỉ là họ biết cách thể hiện cảm xúc thôiBên này, nhìn Thương Dao cũng ở đây, Khương Vũ cười gượng : "dì Thương, đột nhiên dì gọi con làm gì?"

Thương Dao không nói gì, lấy từ trong túi ra cái móc khóa hình khủng long, đặt lên bàn, Khương Vũ nhìn mà ngây ngườiBạch Liên và Vi Dao Nguyệt cũng như thế, nhìn cái móc khóa này một hồi lâu, Bạch Liên lại đem móc khóa đặt vào tay Khương Vũ : "dành cho cậu"Nhìn con khủng long màu xanh nhỏ nhỏ có móc khóa trong lòng bàn tay, Khương Vũ không kiềm được mà run lên, Thương Dao chỉ qua bệnh viện : "tầng ba, phòng vip năm"Khương Vũ ngẩng đầu, tròn mắt nhìn Thương Dao, Vi Dao Nguyệt ở bên cạnh cười mỉm : "nhầm còn hơn bỏ sót mà~"Tiếng chân vội vã đạp trên mặt đất vang dội trong bầu không gian yên tĩnh, nhìn Khương Vũ chạy đi, một câu cũng không kịp nói.

Bạch Liên quay đầu nhìn bà : "mẹ, có thực sự là cậu ấy không?"

"đúng hay không, chỉ có thể để người yêu cô bé đó nhất trên đời này kiểm chứng, mẹ sao mà rõ hết được chứ?"

Thương Dao cười bất lựcNói sao ấy nhỉ, cho dù suốt từng ấy năm Thương Dao dựa theo tâm lý và nhân cách của mỗi người đề giữ vững thành phố J, thì việc phân biệt một người từng được mặc định là đã chết hiện sống lại quay về và một người chỉ có chút giống thôi cũng là việc vô cùng khó khăn đấyVậy nên, chuyện này thực sự chỉ có mỗi Khương Vũ nhận biết đượcTrụ sở chính cách bệnh viện một khoảng đi bộ mười lăm phút, nay Khương Vũ lại ở dưới một trận tuyết nhỏ chạy với thân nhiệt không ổn định, thời gian rút ngắn chỉ còn có chưa đến mười phútNgười trong bệnh viện thấy có người đột nhiên xông vào, đôi chút hoảng loạn đã diễn ra, nhưng thật may buổi chào đón sáng nay ai cũng đều thấy rõ được mặt của bốn người từ bên ngoài, trong đó có Khương VũHọ nhìn Khương Vũ chạy như điên lên tầng ba, có người đã giữ người nọ lại mà hỏi dò : "tiểu, tiểu thư, nơi này đừng chạy loạn!

Có chuyện gì?"

Khương Vũ liếc người đó một cái, ánh mắt sâu thẩm khiến người đối diện sợ hãi mà bất giác buông tay, Khương Vũ liền không chần chừ mà lại lao lên tầng ba, chạy cho đến khi đến được trước của phòng vip số năm, người nọ mới dừng lạiNhìn cánh cửa trước mặt, Khương Vũ vừa thở vừa vịnh vào tay nắm cửa, người nọ cố gắng lấy không khí hít vào khoang mũi, không khí lạnh buốt khiến cái mũi của Khương Vũ có chút nhức nhức, đã bao giờ đỏ lênChần chừ một lúc, Khương Vũ lại lựa chọn gõ cửa, nghe thấy thanh âm dịu nhẹ : "mời vào!"

Người nọ run rẩy mở cánh cửa này ra, mở một cách từ tốn nhất có thể.

Với cơ thể phủ tuyết trắng lưa thưa trên đầu và vai, Khương Vũ hung hăn trợn to mắt nhìn, như thể muốn đem toàn bộ cảnh vật trong phòng thu vào mắtNhìn cô gái đang ngồi trên giường, khuôn mặt hướng ra cửa sổ, nơi có thể nhìn thấy được khung cảnh tối đen cùng bông tuyết trắng bên ngoài"ồ, chị là ai..."

Lý Diêu An quay đầu định mỉm cười chào hỏi, chớp mắt mấy cái lại thấy cái người vào cái trời đông này mặc mỗi cái áo khoác mỏng, trên đầu đầy tuyết, nhìn là biết vừa chạy trong tuyết vào đây, khuôn mặt trắng cái mũi đỏ, không nói cũng đoán được Khương Vũ vừa rồi hít bao nhiêu khí lạnhLý Diêu An nhìn Khương Vũ rất lâu, cho đến khi mắt không kiềm được mà lại chớp, người mới mỉm cười : "chào chị, chị là ai thế?

Chị đến đây tìm em ạ?

Hay chị nhầm phòng?"

Nhầm?

Sao có thể nhầm được đây?

Cái con người dùng cả tuổi thơ cùng thanh xuân để ở bên cạnh Khương Vũ, suốt mười sáu năm không ngày nào không nắm lấy tay của Khương Vũ, kéo người nọ đi ra khỏi nơi u tối nhất, rồi sau mười sáu năm đã từng được Khương Vũ cho là hạnh phúc đó, lại bị cái con người cô nàng yêu nhất dùng một nụ cười và cái chết để phá nátNgười đó trên đời này chỉ có một, nhị tiểu thư của nhà họ Tiêu, em gái Tiêu đoàn trường của đoàn esper số một - Tiêu YênKhuôn mặt và giọng nói có thể khác, linh lực có thể đem giấu.

Nhưng đôi mắt của chủ nhân chúng lại rất biết thành thật Khương Vũ đi từng bước nặng nhọc, đem "Lý Diêu An" ôm vào trong lòng, ôm thật chặt, chặt đến mức muốn đem người con gái này nhét vào cơ thể mình, vì chỉ có như vậy, mới có thể vĩnh viễn khong bao giờ buôn tay nữa.

Thanh âm Khương Vũ thật nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có thể ngay ở cửa miệng, đưa tai vào mới có thể lắng nghe : "Yên Yên..."

Lý Diêu An : ..."chị gái, hình như chị nhầm người rồi, em không phải Yên Yên, em tên Lý Diêu An" Lý Diêu An cười mỉm nói, thật tự nhiên muốn đem Tiêu Yên đẩy ra, tay đặt trên eo cô nàng đẩy đẩy mấy cái, lại phát hiện đẩy không ra"người bình thường muốn đẩy người khác ra trong hoàn cảnh này đều đặt tay lên vai mà đẩy, chỉ có mỗi em đem tay đặt lên eo tôi, vì chỉ có mỗi em biết vai tôi động đến liền đau, thế mà em nói em không phải, là tại sao?"

Khương Vũ dùng giọng nói vạn phần run rẩy, đem từng câu từng chữ nói bên tai Lý Diêu AnBất cứ ai Khương Vũ có thể nhầm lẫn, nhưng chỉ riêng Tiêu Yên, Khương Vũ vĩnh viễn đều không nhận nhầmÔm càng lúc càng chặt, Khương Vũ gằn giọng hét lên : "là vì cái gì?!"

Lý Diêu An không nói lời nào, dứt khoát bấm vào chuông gọi bác sĩNhững bác sĩ cùng y tá rất nhanh đã xông vào, nhìn một màn này lại thoáng chốc cứng đờ, Lý Diêu An chỉ vào Khương Vũ : "người lạ, đem đi giúp, xin cảm ơn"Ai cũng chần chừ, họ không giám động vào người được bà chủ long trọng mời đến, Thương Dao lại từ đâu đi tới, vẫy vẫy tay ra hiệu : "nhẹ nhàng thôi là được"Chỉ có như vậy, những vị bác sĩ cùng y tá đang đứng đây mới dám đem Khương Vũ tách ra khỏi bệnh nhân đang ngồi trên giường, đem tới văn phòngVà, chỉ còn lại mỗi Lý Diêu An và Thương Dao đối mắt nhìn nhau, bà cuối cùng vẫn là người mở miệng trước : "cũng đã mười sáu năm rồi, rất vui vì đã trở lại""dì không bất ngờ sao ạ?"

Thương Dao có chút ngây ra, sau đó chỉ khẽ lắc đầu mà cười : "gặp người đã chết từ mấy năm trước ai lại không bất ngờ?

Chẳng qua còn đỡ hơn là nhìn người một đi không trở lại.

Cho nên còn sống là được rồi"Lý Diêu An nhìn bà, cuối cùng cũng cười : "dì đừng lấy quá khứ của bản thân làm tiêu chuẩn, nhìn cổ hủ quá""dì cũng muốn thế, nhưng mà bắt đầu từ vũng bùn mình dậm phải, ngày nào cũng đem nó lộc thành nước, sự nhớp nhúa của nó cũng theo từng lần lộc đó mà tan đi.

Rồi con xem, hiện tại vũng bùn cũ đó có phải đã trong hơn rất nhiều không?"

Chính là như vậy, từ cuộc tình bi thương của Thương Dao, bà lấy đó làm kinh nghiệm để tạo ra con đường dễ dàng hơn cho con cháu của bản thân, và đương nhiên nó không thể dựa hoàn toàn vào bà được, cho nên nước bùn có thực sự thành nước sông hay không, còn tùy theo những người đang ở trong vũng bùn đóNói xong bà liền quay người sải bước đến văn phòng, để lại Lý Diêu An mệt mỏi nằm phịch xuống giường, nước mắt theo hai bên sườn má mà rơi xuống giườngCái đồ Khương Vũ đáng ghét đó, sao mà nhận ra được hay vậy nhỉ?

"Lý Diêu An" thở hắt ra, lại đem chăn đắp lại, không còn hứng thú nhìn tuyết, trực tiếp ôm mềm đi ngủMà ở văn phòng, Khương Vũ sau cùng vẫn lấy lại được bình tĩnh, đem tách trà nóng uống vào, tận hưởng sự ấm áp nó mang lại, chẳng qua là không đủThương Dao ở đối diện ngồi xuống, ánh mắt đặt trên người Khương Vũ đang bất lực ngồi đó, bà nhẹ giọng hỏi : "con dám chắc không?"

"Tiêu Yên vĩnh viễn là Tiêu Yên, cho dù có thay đổi thêm chục cái diện mạo, đổi thêm vài cái máy chuyển giọng, cậu ấy vẫn là Tiêu Yên" Khương Vũ không một chút do dự, đem sự khẳng định của bản thân nói ra"vậy thì tốt, nếu đã thế ngày mai liền đem con bé về phòng con, nghỉ ngơi thêm ngày mai ngày mốt rồi lại phải lên đường thôi" Thương Dao khẽ cười, đem tách trà rót ra ly"vậy Tiểu Diệc ngủ cùng Dương La Kỳ ạ?"

"nếu con muốn một phòng có ba người thì cũng được" bà nhún vai cười nóiĐược rồi, một phòng hai người thôi, phòng khác không rộng như phòng của ba người con trai duy nhất trong hội hiện tại đâuKhương Vũ : "Tiểu Diệc ngủ với Dương La Kỳ là được rồi""chốt, vậy nhé!"

Thương Dao gật đầu cười, lại đem Khương Vũ về chung cư, đương nhiên là đi xe cho chắc, chứ không cảm lạnh lại phiềnMà thật ra, bà là đang muốn quan sát Khương Vũ trong thời gian này, dù gì cũng từng là esper dưới tầm kiểm soát của trụ sở thí nghiệm thành phố Y, Thương Dao lại là người phụ trách, bà đương nhiên biết Khương Vũ không phải người sẽ ngồi không chờ đợi, càng không ngoan ngoãn để yên cho Tiêu Yên làm Lý Diêu An!Nghĩ tới đây Thương Dao cũng thật nản, mười hai siêu năng lực gia đời năm, chỉ có vài người bình thường, và ai có thể cho bà biết, tại sao những người bình thường nhất đều chết đi được không?

Soạt, soạt!Tiếng thứ gì đó đập xuống đất, trước khi chạm vào mặt đất đã đi qua một vật gì đó, nó ban đầu mềm, đoạn giữa lại cứng, khúc cuối vẫn mềmỪm, chính là có người đang dùng vũ khí giết súc vật nuôi trong khu vực của thành phố J, vì nơi này ở ngay tường thành, việc ngăn chặn đáng ra rất nhanh chóng, không hiểu tại sao lại phải qua cả một đêm mới được tìm raDương La Kỳ nhìn bóng dáng thoát ẩn thoát hiện của những người cầm vũ khí, cô muốn đuổi theo, chạy theo cả đoạn lại nhìn họ biến mất trong sương tốiSau đó, vì thiếu lương thực mà người dân, cảnh vệ và các esper của thành phố J đều suy yếu, cùng với thành phố Y giao chiến, dĩ nhiên là nhận lấy thất bại, trực tiếp rơi vào tầm kiểm soát của thành phố YDương La Kỳ nhìn từng người thân quen bị giết, không thì bị biến thành "cổ máy giết người", cô giận dữ, lại chỉ có thể bất động nhìn mọi chuyện xảy raRồi khi mở mắt, đã là sáng hôm sau.

Dương La Kỳ mơ màng ngồi dậy, cái cổ có chút đau nhức vì hôm qua ngủ sai tư thế, cô nhìn tấm nệm ướt đẫm mồ hôi, khẽ thở dài.

Lâu nay toàn dùng đặt tâm vào kiểm soát linh lực, lần gần nhất cô dùng dự đoán tương lai là lần được dì Lục kiểm tra, nhưng lúc đó là tự cô chủ động.

Thế mà bây giờ, cô lại bị cái siêu năng lực này tác động nữa rồiChỉ là nó tới rất đúng lúc, nếu trễ hơn chút nữa, bi kịch trong giấc mơ xảy ra cũng là điều không thể tránh khỏiDương La Kỳ hít sâu, cô ngồi dậy sửa soạn lại một chút rồi đi tìm Thương Dao, gõ cửa văn phòng ở trụ sở chính mấy cái liền được cho vào.

Thương Dao nhìn cô, có chút bất ngờ : "con dậy sớm thế?"

"vâng?"

Dương La Kỳ ngơ ngác nhìn bà"mới sáu giờ kém thôi, vài người sợ còn chưa tỉnh" Thương Dao cười nói, lại mời cô ngồi xuống, rót một tách trà đẩy tới : "sao nào, hôm nay tìm dì sớm thế làm gì?"

Dương La Kỳ bất lực cười gượng, đã lâu rồi cô không dậy sớm như thế, Dương La Kỳ khẽ ho, lại đem sự tình mình mơ thấy nói lại một lầnVẻ mặt của Thương Dao rõ ràng là không có gì thay đổi, nhưng Dương La Kỳ lại cảm nhận được đâu đó sự lạnh lẽo trong đôi mắt của bà, cô nuốt nước bọt : "cái kia, dì à""hả?

Dì nghe?"

"hung thủ có thể là Bạch Tri không ạ?"

Thương Dao gật đầu, lại lười biếng dựa ra sô pha : "lão già đó mưu hèn kế bẩn, không đoán cũng biết cái cách hèn mọn như vậy chỉ có mỗi lão, bất quá đêm nay chúng ta đi xem thử""vâng" Dương La Kỳ gật đầu, lại chuẩn bị đứng dậy muốn rời đi, Thương Dao lại gọi cô : "đừng đi vội, dì muốn hỏi ý kiến con cái này""sao ạ?"

"không có gì nghiêm trọng đâu, chỉ là bệnh nhân con đem về hiện tại cũng đã có thể xuất viện..."

Bà chưa kịp nói xong, cửa phòng đã bật mở.

Khương Vũ chạy từ đằng nào đến đây, vừa nhìn thấy Thương Dao đã sáng mắt hỏi : "được không dì?!"

Thương Dao : ...Dương La Kỳ : ??"chưa kịp nói con đã tới rồi"Khương Vũ cười gượng mà xoa xoa đầu, lại chậm rãi ngồi xuống ghế.

Dương La Kỳ nhìn hai người, tò mò hỏi : "chị Khương, chị vội vàng tới đây như vậy là liên quan đến Lý Diêu An sao?

Em ấy có liên quan gì đến chị ạ?"

Vừa hỏi đã nhắc ngay trúng tim đen, Khương Vũ không khỏi nở một nụ cười ôn hòa trong hai hàng nước mắt àoCó hơi lố đó được không?

Thương Dao âm thầm dè bĩuSau đó trước sự ngỡ ngàng của Khương Vũ, bà lại nói cho Dương La Kỳ biết về "Lý Diêu An và Tiêu Yên", Khương Vũ lại nhìn bà bằng ánh mắt trợn tròn, Thương Dao chỉ cười mỉm : "ai có thể dấu, nhưng Dương La Kỳ thì không, đúng hơn là không cần, con bé vốn đã có thể nhìn thấy những thứ này nếu chủ động chạm tới tương lai, cho nên con dấu cũng chẳng nổi"Khương Vũ nghe từng lời của dì Thương, quay đầu nhìn Dương La Kỳ đầy trầm trồ.

Mà điều này lại khiến cô có chút gượng gạo, sợ là Thương Dao chỉ muốn tìm cớ để kể cô nghe thôi, chứ đợi Dương La Kỳ nhìn thấy được bí mật của Lý Diêu An...

À không, phải là Tiêu Yên đó, cũng đã qua thời kì tò mò của mọi người rồiNhưng mà nếu Lý Diêu An thực sự là Tiêu Yên, vậy mục đích của người đó là gì?

Được rồi, tạm thời không thể quảnThương Dao lại cho hai người đi về, nhìn cánh cửa đóng lại, bà mới để lộ ra khuôn mặt vô cảm.

Bạch Tri nếu đã vô liêm sỉ như vậy, Thương Dao lại phải càng vô liêm sỉ hơn!Hôm nay Thịnh Thanh và Dương Tố Tố muốn ra ngoài ăn sáng, vừa hay lại bắt gặp Khương Vũ và Dương La Kỳ đang cùng thì thầm cái gì bên đườngThịnh Thanh cùng Dương Tố Tố liền nhau, cơ hội hóng hớt tới rồi!

Thịnh Thanh dùng siêu năng lực khiến cơ thể của bản thân và em trở nên nhẹ đi, lại cùng Dương Tố Tố tiến tới bên đó nghe lén"tới lúc đó em giả bộ một chút thế này, chị phối hợp được không?"

Dương La Kỳ ở bên cạnh thầm thìKhương Vũ nghe mà gật đầu lia lịa.

Cùng cô bắt tay lấy tình hữu nghị, người nọ lại không nghĩ nhìn Dương La Kỳ chính trực như vậy sẽ làm ra chuyện mặt dày như thế, bất quá thú vị, heheheRồi hai người lại quay đầu nhìn hai người sau lưng, bỗng chốc bầu không khí rơi vào im lặng.

Tiếng hét của bốn người bị kẹt lại trong cuốn họng khi nghĩ giờ này vẫn còn có người đang ngủ, nếu làm phiền chỉ sợ bị chửi cho te tua!Khương Vũ khoác vai Thịnh Thanh, cười ôn hòa : "cậu, nghe, được, gì, rồi?!"

"hừm...

Câu cuối?" chị thật thà nói, bàn tay sau lưng chặn cái tay đang muốn nhéo mình kia của Khương VũDương La Kỳ nghe thế cũng chỉ biết cười gượng, cô đưa ngón tay lên môi : "dù sao thì, chị đừng nói với ai nữa hết nha!"

Cũng không thể nói cho ai được thật mà.

Thịnh Thanh thầm nghĩ, lại quay đầu đi tránh ánh mắt đầy sát khí của Khương VũĂn sáng bằng một cái sandwish thực sự rất không tồi, nhưng còn nhiều người ở ngoài kia ngay cả lát bánh mì mốc cũng chẳng có để ăn, họ phải tranh dành giết hại lẫn nhau, trông rất cực khổ.

Mà hết thảy mọi chuyện lại bắt nguồn từ cái thứ gọi là thí nghiệm Experiment For Esper, mà cái thứ có thể tác động đến cả thế giới này, lại là thứ giúp cho thế giới có thí nghiệm sống lạiVì những người được chọn chính là esper mà, cho nên họ có trọng trách rất quan trọng đúng không?

Dương La Kỳ nghĩ, cô muốn thử cái gì đó kích thích một chút, như tính kế cái nơi bắt nguồn EFE chẳng hạng?

Dù đây chỉ là suy nghĩ khi cơn đói được giải tỏa của Dương La Kỳ, nhưng cô thực sự là hứng thú vì cái này, cho nên thử một chút điDù sao thì, cô cũng không định lấy tính mạng người khác ra đùa, cho nên lần thử này của bản thân phải là lần chỉnh chu nhất, kết quả tuyệt đối không được lệch khỏi sự tính toán quá nhiềuTiếp theo, bọn họ cùng nhau đi tới trường học của siêu năng lực gia, ở đây đã bắt đầu có cuộc huấn luyện thực sự, nhưng so với những gì nhóm Dương La Kỳ từng được mấy người Lục Uyên, Châu Doãn và Hoắc Lâm, Úc Dã nắn chỉnh thì cũng chưa khắc nghiệt lắm đâuỞ đây họ lại thấy Lục Nhiên cùng Nam Hạ và Trịnh Trí đang hỗ trợ các khu vực có người đang luyện tập, vừa nhìn thấy là người quen tới, ba anh chàng này liền chạy đến tiếp đón"ai ui, ba người dậy sớm ghê ấy!"

Dương Tố Tố vừa vẫy tay chào vừa bồi một câu tán thưởngNam Hạ cười đầy khoái chí, khoanh tay vểnh mặt lên trời : "anh đây ngày nào cũng phải ngủ sớm, đương nhiên phải dậy sớm hơn các cậu rồi!"

Dương Tố Tố cười hề hề vỗ tay cho cậu, lại hướng Lục Nhiên hỏi : "cơ mà hai anh không phải đang tập cho đội sao?

Bây giờ lại ra đây, sẽ không có phiền hà gì chứ?"

"đương nhiên không, có người thay mà" Lục Nhiên cười nói, lại chỉ sang mấy esper cấp S đang huấn luyện sinh viên của trường"hai người ăn sáng chưa đấy?"

Thịnh Thanh hỏiBa người nọ lại gật đầu, Trịnh Trí còn phụ họa thêm một câu : "ban nãy vừa tập cho những người kia vừa ăn, không bị trễ thời gian, hehehe""không bị phạt luôn?"

Khương Vũ tròn mắt hỏi lại, Lục Nhiên gật đầu, lại chỉ sang Lục Uyên đang ngồi trên bục trường ghi chép tùm lum giấy tờ kia : "dì ấy vừa ăn vừa làm việc, bọn em tới hù một chút liền cho tụi em đặc quyền ăn trong giờ luôn""hù cái gì mà kinh vậy?" nghe là đã thấy mắc cười rồi được không?

Dương La Kỳ câu sau đương nhiên không dám nói, vì cô sợ nếu nói ra câu này bản thân nhịn không được sẽ cười lớn"dì Châu đang ở gần đây, cần anh đi tìm dì ấy giúp mấy đứa giải đáp thắc mắt không?"

Trịnh Trí cười hỏiBốn người đi bên này đồng loạt lắc đầu.

Cái tâm này của Trịnh Trí đặt không đúng chỗ đâu có được không?Trên đường đi dạo lại gặp thêm Úc Dã và Hoắc Lâm, được biết hai người đang có ý định đến phòng điều khiển ở trụ sở để xem lại tấm màn chắn bằng kính, dù gì trận chiến sắp tới nào ai ngờ được cái gì đâu?Hai người đó còn thuận tay kéo theo ba anh chàng vừa thoát khỏi được đợt huấn luyện.

Dù có muốn khóc cũng khóc không được, Lục Nhiên cùng Nam Hạ đều thuộc khoa máy tính mà, Trịnh Trí lúc nhỏ lại tiếp xúc với hàng tá thứ này ở trụ sở thí nghiệm thành phố Y, đương nhiên kinh nghiệm đầy mìnhDù sao cũng không có việc gì làm, bốn người Dương La Kỳ cũng đi theo.

Vừa hay bắt gặp Thương Dao đang dẫn vài người vào phòng khách, thấy là mấy người thân, Thương Dao liền kéo luôn cả họ vàoTrong phòng có chút gượng gạo khi có hai con người bị ép vào cạnh nhau, Bạch Diệc nhìn dãy ghế đối diện, bất lực hỏi : "sao lại chen hết qua bên này vậy chứ?"

"haha, chơi lạnh nên bu đông chút cho ấm ấy mà" Vi Dao Nguyệt cười nóiMà Bạch Diệc cùng Dương La Kỳ bị đè ép đến mức xém dính lại với nhau rồi, Dương La Kỳ ngoài mặt điềm tĩnh, bên trong đã không ngừng cảm ơn mấy người bạn này từ trên trời xuống dưới đấtNhưng dù sao cũng thật là có việc quan trọng, cả đám cũng ngồi lại đàng hoàng một chút trong ánh mắt bất lực từ Thương Dao, việc thứ nhất họ cần nói chính là bàn lại giấc mơ của Dương La Kỳ, độ chính xác không cần nghi ngờ, quan trọng là cách thay đổi mà thôi"thật ra buổi sáng con cũng đã nói với chị Khương, theo bọn con thấy thì chúng ta có thể canh chừng mà bắt, dĩ nhiên đó là với điều kiện chúng ta đủ tỉnh táo, nếu không lại sơ suất ở đâu thì không ổn.

Cho nên dựa theo giấc mơ hôm qua, chúng ta chỉ cần canh thời gian vào giữa đêm cho tới ba giờ sáng, sau đợt đó nếu năm phút sau không có chuyện gì nữa thì đã không còn đáng lo ngại nữa" Dương La Kỳ nóiNhững người khác gật đầu, cách này được.

Trừ phi phe đối thủ có esper hệ tinh thần có thể nhìn trước được tương lai như Dương La Kỳ, nếu không thì cũng chẳng có cái gì khó khăn trong kế hoạch Dương La Kỳ vừa nói"được, vậy chúng ta sẽ tiến hành theo những gì con nói.

Trước tiên dì muốn thông báo rằng Lý Diêu An sẽ tham gia vào trận chiến này của chúng ta, vì vậy lát nữa sẽ chuyển cô bé đó tới chung cư cùng các con" Thương Dao nóiNgười biết chuyện thì chỉ mỉm cườiThịnh Thanh và Dương Tố Tố lại ăn ý không để lộ cái gì, dù sao thì họ ban nãy đã nghe được một câu cuối trong cuộc đối thoại của Khương Vũ và Đương La Kỳ.

Đối với người khác một câu nói trong cả cuộc hội thoại chẳng có tác dụng gì, nhưng đối với Thịnh Thanh, người được thừa kế thiên nhãn từ tông môn, việc có sự đồng nhất giữa những gì đã nhìn thấy được qua thiên nhãn và mọi chuyện đang xảy ra chính là minh chứng rõ nhất cho thấy Thịnh Thanh đều nhìn thấy được bí mật, không thể saiDương Tố Tố bên cạnh chị, đương nhiên cũng đã nhìn được không ít thứ thú vị.

Chỉ riêng hôm qua, khi biết tới sự việc của Lý Diêu An, Thịnh Thanh đã ngay lập tức dừng thiên nhãn lại, sắc mặt có chút khó nhìn, bất quá không lâu sau lại như thường ngày mà ôm ôm ấp ấp cùng Dương Tố TốNhưng mà phải công nhận rằng thiên nhãn từ tông môn của Thịnh Thanh đúng là hàng xịn, nếu nó không giới hạng thời gian có thể nhìn thấy, đây hẳn cũng là một loại dự đoán tương lai giống như Dương La Kỳ rồi.

Đáng tiếc việc chạm tới thiên thư là sai trái, vì vậy loại năng lực này dù có tiện lợi thế nào đi nữa, cũng có giới hạng việc có thể nhìn thấy.

Như chỉ có thể nhìn được duy nhất một tình huống trong ngày mai, khung giờ cũng chỉ nằm trong phạm vi hai đến ba tiếngBạch Diệc, y là người không biết gì chuyện, nhưng phản ứng của Bạch Diệc có chút đề phòng, vì linh tính mách bảo của Bạch Diệc chưa sai bao giờ...

Khụ, vài lần thôiBất quá gác lại chuyện đó, họ lại bàn tới HOPE"dì, nếu bên đó đã chủ động tấn công sớm như vậy, sứ giả có còn tới không?"

Vi Dao Nguyệt hỏiThương Dao lắc đầu, lại nhấp một ngụm trà : "sứ giả thì không, nhưng mấy tên phiền phức thì có, như Dương La Kỳ đã nhìn thấy được, tối nay chẳng phải sẽ xuất hiện người sao?

Cho nên so với ban đầu, chắc cái ngày hẹn tới thì cả một đội quân của thành phố Y sẽ đổ bộ tới đây, cơ mà mấy đứa yên tâm, nơi này được phòng thủ kiên cố lắm, hehe.

Chỉ cần cổng thành vẫn còn được bảo vệ, ở đây là nơi không thể bị đánh chiếm, ở đây ăn chơi mấy ngày trong trận chiến vẫn dư sức đó nhen~"Ồ, còn có thể thong thả thế à?

Những người ngồi bên cạnh cũng có chút bất lực"nhưng mà, chúng ta không thể cứ ở thế bị động được, cho nên dì muốn trong lúc lực lượng của thành phố Y đến đây tấn công, mấy đứa có thể theo đường vòng mà âm thầm xâm nhập vào thành phố Y, đánh nát chỗ đó.

Đương nhiên dì biết điều này là vô cùng khó, cho nên dì đã chuẩn bị sẵn vũ khí bí mật nho nhỏ để phụ trợ mấy đứa, cho nên yên tâm đi ha"Cánh cửa bị gõ mấy cái, như chỉ cho có lệ, người bên ngoài không cần sự cho phép mà mở cửa bước vào.

Đương nhiên cái tính này, cái gan này, ở đây cũng chẳng có bấy nhiêu người đâu.

Lục Uyên cầm một hộp nhỏ đựng vài con chip : "Thương Dao, cậu mau xem thử chừng này đủ chưa?"

Theo ánh mắt tò mò của đám nhóc, Lục Uyên cười cười, lại để Thương Dao nhìn một lúc, sau đó đợi bà gật đầu rồi mới giải thích : "linh kiện của thiết bị do thám thôi ấy mà, tụi dì sợ không thể quan sát được tình hình mọi lúc cho nên làm chút thiết bị do thám, khi nào mấy đứa lên đường dì cũng để vài cái đi theo mấy đứa ha""ể, không phí chứ ạ?"

Dương La Kỳ hỏiBạch Liên cười mỉm : "cái đó em không cần lo, mấy thứ này đa số đều được làm từ linh thạch, xác sống cũng không có thiếu.

Vả lại Tiểu Vũ có khả năng đảo ngược, cho nên mấy nào bị hư vào tay cậu ấy là tươi mới lại liền hà" tỷ ung dung giải thích, mặc kệ sự tròn xoe mắt của đám nhóc trước mặtNói gì thì nói chứ Dương La Kỳ lẫn Dương Tố Tố đã công nhận rằng xung quanh bọn họ đều là các esper đời năm không ấy nhỉ?

Năng lực của họ không ai bình thường cả, não cũng thế...Họ chỉ nói tới đó rồi giải tán, cơ mà những người khác dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi phòng, để lại Bạch Diệc cùng Dương La Kỳ chỉ mới vừa đứng dậy khỏi ghếDương La kỳ nhìn hư ảnh còn hiện hữu trong đầu vì vừa rồi có chút choáng, cô chớp chớp mắt một chút, lại bất lực cười thầm, bọn họ thì ra có thể ăn ý trong cả cái việc này.

Dương La Kỳ lại hướng mắt tới Bạch Diệc bên cạnhHôm qua ôm được một cái thật lâu, có thể đem mùi hương biển cả kia sau thời gian trống vắng đem vào trong khoang mũi, Dương La Kỳ thực sự đã có chút vui vẻ.

Nhưng so với những gì đã cùng Bạch Diệc trải qua, chỉ một cái ôm như thế thôi là chưa đủ, nhưng hiện tại càng không thể vội, nếu không cô sợ sẽ dọa Bạch Diệc chạy mấtBầu không khí rơi vào im lặng, cả hai lại không ai muốn gây ra động tĩnh trước.

Cứ như thế lại đợi thêm vài phút, cuối cùng Bạch Diệc hít sâu một hơi mà rời đi trước, Dương La Kỳ nhìn theo bóng lưng của y, có chút hoảng hốt mà gọi tên : "Bạch Diệc...!"

"hửm?"

Bạch Diệc quay đầu, nhướn mày nhìn côThế mà Dương La Kỳ lại không nói cái gì, mắt mở to nhìn y.

Bạch Diệc thấy yên tĩnh lại càng nhanh chân rời đi hơn, để lại Dương La Kỳ lẻ loi đứng đóỪm...

Gọi tên rồi, người đó cũng có phản ứng, tiếp theo nên nói gì đây nhỉ?

Dương La Kỳ cười bất lực mà ngồi phịch xuống ghếXem nào, cô không muốn dễ dàng bỏ cuộc như thế, cô không muốn đem tình đầu của mình mơ màng như vậy mà vứt khỏi trí óc"a...

Trước kia cậu ấy đối với mình đã như thế nào nhỉ?"

Dương La Kỳ ngẫm lại trước kia khi Bạch Diệc ngày nào cũng bám lấy cô, và cô vô tri vô giác đã chấp nhận sự quấn quýt đó-----------------------------------------Tác giả : không cần đội nón, vì tác giả là người lái xe rất chậm rãi a~
 
[Bhtt] Nếu Ta Yêu Nhau Ở Mạt Thế
Chap 35 : bỏ cuộc?


Tối hôm đó, bên phía vườn rau và trại chăn nuôi của thành phố J đã gặp phải biến cốKhông biết các esper khác bằng cách nào vào được mà đập phá nơi cung cấp lương thực này của thành phố J một cách tàn bạo, nhưng điều bọn chúng không nghĩ tới chính là chỉ mới đập được một vài quả bắp cải liền đã bị tấn côngCảnh vệ của thành phố J ào ào xông ra, bao vây năm tên đang đập phá vườn rau, năm tên đó thủ thế muốn tấn công, Thương Dao từ chính giữa đoàn cảnh vệ mà xuất hiện, bà nhìn đã có một ít rau củ bị đập phá, lại nhìn lên năm thanh niên trước mặt, bà cau mày : "chỉ gửi tới năm người mà muốn phá hoại thành phố Y của tôi?

Bạch Tri đúng là kiêu ngạo"Tên đứng đầu trong năm người hừ lạnh, tiến lên phía trước một bước, đầy khí pháhc mà nói : "bà đừng coi thường chúng tôi!

Năm người chúng tôi là các siêu năng lực gia được ngài Bạch tin tưởng, vì vậy ngài ấy mới phái chúng tôi đến đây.

Đừng nghĩ chúng tôi chỉ có năm người mà xem thường!"

Những tên khác cũng ồ ạt náo loạn, tên to con còn hùng hỗ hơn : "thành phố J của mấy người nếu mạnh thì sớm đã chủ động chiến với thành phố Y của chúng tôi rồi, cần gì đợi chúng tôi tấn công trước chứ?

Chính là mấy người sợ không đánh lại chúng tôi!"

"đúng vậy!

Cho nên đừng có ở đây mà lớn mặt, chúng tôi sẽ giúp ngài Bạch phá hủy nơi này!" một thanh niên mang kính khác còn phụ họa theoThương Dao nhìn bọn chúng, khóe miệng run rẩy vì sắp không nhịn cười được nữa, bà đưa tay lên ra hiệu, các cảnh vệ liền xông lênNhưng mà phải công nhận năm tên trước mặt cũng không hẳn là vô dụng.

Tên cầm đầu sở hữu năng lực lửa, sử dụng khá nhuần nhuyễn ấy chứ.

Đem cảnh vệ của nơi này đánh đến chật vậtThấy bên mình đang dần bị mất lợi thế, Thương Dao lại một lần nữa ra hiệu, lần này nhóm người Dương La Kỳ xông ra, đúng hơn là chỉ có Dương La Kỳ, Bạch Diệc, Khương Vũ và Trịnh Trí cùng Vi Dao NguyệtNhững người còn lại hoàn toàn không thấy đâuCảnh vệ thấy người cứu nguy xuất hiện cũng thất thời lui lại, để năm đấu nămTên đeo kính bên kia sở hữu năng lực hệ kim, có thể biến bất cứ thứ gì thành thứ mình muốn, hắn cầm một cành cây lên, biến nó thành cây giáo mà phóng tới Khương Vũ, người nọ nghiêng người tránh, Trịnh Trí ở đằng sau chụp lấy cây giáo đó, lao tới ném vào tên cầm đầu, hắn rất nhanh đã đốt cháy cây giáo đóBọn họ tách nhau ra, cảnh vệ xung quanh đứng bảo vệ các tòa nhà nơi khác, vài esper cấp Z còn đi ngang qua vì ban chiều nghe được lệnh bảo vệ của bà chủ, nhưng họ chỉ đơn giản là đứng cạnh Thương Dao mà xem trận đấu, vì bọn họ tin rằng những tên esper tầm thường kia sẽ chẳng thể làm gì được đám nhóc bất thường dưới trướng Thương Dao đâu...

Lỡ như có thì họ cứu sau cũng đượcVi Dao Nguyệt dùng sấm xét hướng tên đầu trọc mà đánh.

Tiếng đùng đùng vang lên, tên đầu trọc kia hoảng loạn né tránh, lại dùng siêu năng lực hệ thổ của bản thân mà dựng lên tường đất chống đỡ, chẳng qua Vi Dao Nguyệt không đứng yên, nàng dùng cơ thể nhanh nhẹn mà đuổi bắt hắn, lại dùng lực đạo khó tin được mà đánh hắnTrịnh Trí cùng Khương Vũ với thân thủ được rèn luyện từ nhỏ, chiến đấu với tên cầm đầu và tên mắc kính không có vấn đề gì, dù sao cũng chỉ là tép riu bị lừa đến đây nộp mạng thôi.

Khương Vũ né mấy quả cầu lửa, lại nhảy lên cao tạt đầu tên esper hệ hỏa này.

Trịnh Trí vừa né mũi kiếm vừa được tạo ra của tên mắt kính vừa phản côngTrịnh Trí đợi thời cơ, lúc đối phương đâm kiếm tới thầy liền bậc nhảy, đứng vững trên mũi kiếm rồi thật nhanh đá vào đầu tên mắt kínhMà tên cầm đầu bên này cũng bị Khương Vũ đá vào đầu đến hoa mắt chóng mặt, hắn phát hiện ra lửa của bản thân chạm không được tới Khương Vũ, cứ hễ tới gần một chút liền tiêu tan, cứ như thể bị đảo ngược hình thái.

Vì vậy hắn liền đổi mục tiêu sang Thương Dao đang đứng đóChẳng qua khi hắn làm như vậy, đã thực sự khiến cho mọi người ở đây nổi giận, hắn căn bản không biết rằng ở bên cạnh những người nắm quyền như Thương Dao, sẽ không bao giờ thiếu người bảo vệ.

Vì vậy quả cầu lửa kia vừa tới, esper cấp Z ở bên cạnh Thương Dao liền đã ngăn chặn nó lại, còn quay sang nhìn bà hỏi : "bà chủ, không bị thương chứ?"

Thương Dao lắc đầu, lại nhàm chán nhìn vườn rau đang bị đối thủ cố ý dẫm trúng khi di chuyển, bà khẽ cau mày : "chú ý đến vườn rau phía trong!"

Cảnh vệ liền cảnh giác, mấy người đang chiến đấu cũng trở nên cẩn thận hơnTên cầm đầu bên đó cười lớn : "thì ra bà biết rồi à?

Đúng là kẻ cầm đầu có khác!"

Hắn còn đang cười liền đã bị một cây dao ném ngang mặt, chỉ thấy Bạch Diệc cùng Dương La Kỳ đã lo xong hai tên đối thủ, tên đó bị dao ghim xuống đất, cho dù còn sống thì vẫn đau đớn nằm đó chịu đựng"ồn ào" Bạch Diệc hừ lạnh, lại đem cây dao khác phóng tới, nó mang theo sức mạnh điều khiển không gian của Bạch Diệc mà nhanh đến không thể nhìn thấy, trực tiếp đâm qua đầu tên đóTên mắt kính trong lúc lơ là cũng bị Khương Vũ bẻ cổ, khiến hắn ngã gục xuống đấtBên này tên đầu trọc thấy cảnh tượng đồng đội bị giết, hắn giận dữ lấy ra viên thuốc từ trong túi bỏ vào miệng mà nuốt xuống, Vi Dao Nguyệt trong lúc đang khó hiểu liền bị Dương La Kỳ xông tới kéo ra : "đừng đứng gần!"

Bùng!Tiếng nổ lớn vang lên, xung quanh tên đầu trọc bao trùm bởi làn khói bạc, Dương La Kỳ cùng Vi Dao Nguyệt vừa thoát nạn liền cùng nhau thở phào, sau đó lại đứng vào thế cảnh giác mà nhìn làng khói kia đang dần tan biếnEsper cấp Z cạnh Thương Dao nhíu mắt nhìn một chút, sau đó lại ồ lên : "thì ra là loại thuốc mới thành phố Y, cái này có thể giúp người bình thường biến thành esper trong tức khắc mà không cần tập luyện, giúp esper tăng cấp chỉ trong giây lát"Thương Dao nhướn mày : "kinh thế à?"

"thật ra thì nó cũng có khuyết điểm, dùng xong liền chết" esper cấp Z đó nhún vai nóiBạch Diệc quan sát làng khói đang dần tan biến, ánh sáng lóe lên từ trong khói, y trừng mắt phóng cây bên túi quần đi, ngăn chặn lại được cây dao của đối thủKhương Vũ nhíu mày, lại nhìn chằm chằm tên đầu trọc trở nên bự con hơn, đôi mắt dần chuyển sang màu đen, xung quanh tỏa ra làng khói đen kịch, tay chân bị phòng nở như sắp phát nổ, Khương Vũ nuốt nước bọt : "ha, này là biến thành quái vật chứ esper cái gì!" người nọ lại quay sang những người khác : "mau, những tên khác phỏng chừng cũng có thứ thuốc này!"

Trịnh Trí nghe vậy liền hốt hoảng định ngăn chặn tên mắt kính nuốt thuốc, bất quá vẫn không kịpLại thêm hai tiếng nổ liên tục vang lên, tên cầm đầu và tên mắt kính cũng biến dạng, điểm chung duy nhất của ba tên đó là đôi mắt đen ngòmChỉ có ba tên có thuốc?

Vậy xem năm tên này có chết hay không đối với Bạch Tri đều không quan trọng, bọn hắn chỉ đóng vai trò giữ chân thôi chăng?Trận đấu có vẻ đã khó khăn hơn, esper cấp Z quay đầu nhìn bà chủ, thấy Thương Dao không có chỉ thị liền thở hắt ra mà tiếp tục đứng quan sát cuộc chiến nàyTên mắt kính làm ra cây thương lớn mà điên cuồng chém tới, Trịnh Trí rút lấy cây dao đang cắm dưới đất mà đỡ lại các đòn tấn công của tên mắt kínhCái người dùng hỏa lực kia cũng mạnh lên đáng kể, ngọn lửa hắn sử dụng càng nhanh lại càng nóng, Bạch Diệc và Dương La Kỳ khó khăn né tránhVi Dao Nguyệt đem sấm sét ngưng tụ lại một điểm mà truy đuổi tên đầu trọc, hắn tuy hung hăn hơn, to lớn hơn, quái dị hơn, nhưng muốn đấu lại một esper cấp R mang hệ chiến đấu được huấn luyện từ nhỏ như Vi Dao Nguyệt, hắn vẫn là không đủ khả năngKhương Vũ hỗ trợ Trịnh Trí chiến đấu, tên mắt kính vừa né được Trịnh Trí liền đã bị Khương Vũ vật ngã, vừa đứng dậy đã xém bị con dao ghim vào mặt,đấu với hai esper cấp Z không dễ đâu đóBạch Diệc và Dương La Kỳ một trước một sau bao lấy tên cầm đầu đó, liền tục đánh tới.

Tên đó dùng lửa thiêu rụi cả hai, rất hên khi cô và y đều có thể né được.

Bạch Diệc tức giận vì giấc ngủ của bản thân bị chậm trễ như vậy, linh lực màu trắng đó lại xuất hiện, y đem không khí xung quanh tên hệ hỏa kia bẻ congKhiến lửa của hắn không thể ngưng tụ lại được, Dương La Kỳ nhân cơ hội đó tạt ngang một cái qua đầu tên sở hữu hỏa lực này, khiến hắn té lănTên đầu trọc bên này liên tục triệu hồi ra mấy bức tường đất mà chống lại Vi Dao Nguyệt, nhưng hắn đấu mãi mới biết rằng bản thân vốn không là cái thá gì trong mắt Vi Dao Nguyệt cả, chỉ thấy nàng nhếch môi cười, đem sấm sét tạo thành hình tam giác, tạo thêm điểm đồng quy của ba cạnh trong tam giác, sấm sét từ điểm trọng tâm của tam giác bùng nổ lao xuống đánh liên tục vào tên đầu trọc, khiến hắn cháy khétVi Dao Nguyệt cười nhẹ, lại phủi phủi tay : "thứ thuốc mới này của thành phố Y đúng là phiền phức, bất quá chết sớm chết muộn cũng là chết, tiễn anh đi nhanh như vậy xem như tôi cũng còn chút lòng tốt~"Tốt cái đếch gì?

Thương Dao đứng bên này nghĩ, Châu Doãn lại từ đâu đi tới, đứng bên cạnh thì thầm cái gì đó với Thương Dao, bà nghe xong lại gật đầu, cũng không nói gìTrong trận đấu cũng chỉ còn tên mắt kính còn trụ được, chẳng qua hắn lại bị Khương Vũ túm lấy chân vật ngã thêm lần nữa, Trịnh Trí mỉm cười, đem con dao ném mạnh vào chính giữa ngực của hắnTrận đấu kết thúc...

A, không phải!Ngọn lửa lớn đùng đùng hướng Bạch Diệc mà phóng tới, y vừa mới dùng siêu năng lực, có chút không phản ứng kịp.

Dương La Kỳ thấy vậy liền lao tới đẩy Bạch Diệc ra, ngọn lửa ấy theo đó mà hướng thẳng tới chuồng gia súc mà thiêu cháyBạch Diệc nhìn người đè lên cơ thể mình, tròn mắt đầy kinh ngạc nhìn Dương La Kỳ : "cậu điên à?!

Tự hiên lao vào làm gì thế?!"

"hì hì hì, nếu tớ không đẩy cậu ra, cậu bị thiêu thành thịt nướng lại khổ" Dương La Kỳ cười đầy bình thản mà nóiDáng vẻ như ngày đó Bạch Diệc đối với cô khi cả hai cùng rơi xuống từ tầng năm lúc còn ở trườngBạch Diệc vội vàng ngồi dậy đỡ Dương La Kỳ vào lòng mình, lại thấy lưng cô hiện ra vết bỏng lớn, Bạch Diệc tức giận cắn môi nhìn cô : "cậu đúng là đồ ngốc!"

Dương La Kỳ cười gượng, lại quay đầu nhìn vào chuồng gia súc, thất vọng nói : "tớ vẫn là không làm được rồi..."

"không, cậu làm được rồi mới phải" Bạch Diệc nói, y lén liếc ánh mắt của Dương La Kỳ, có chút ngượng nghịu quay đầu điTrịnh Trí bên này nhanh chóng chạy tới trị thương cho Dương La Kỳ, bất quá mấy vết thương bị bỏng thế này vẫn nên là đưa đi bệnh viện mới chữa hết được, Vi Dao Nguyệt và Khương Vũ lại dùng sao ghim hai tay của tên dùng hỏa lực đó xuống đấtTên cầm đầu nằm dưới đất cười điên dại : "hahahaha!

Cho dù tôi không thắng được mấy người đi nữa, lương thực của mấy người đều không còn!

Sắp tới đừng hòng chiến thắng được thành phố Y chúng tôi!

Còn tôi đã hi sinh anh dũng vì ngài Bạch!"

Còn bồi thêm câu cuối nữa mới chịu cơ đấy.

Những người khác không thể không dè bĩuThương Dao bước lên một bước, phì cười : "nếu cậu nghĩ cậu quan trọng như vậy, Bạch Tri sẽ dễ dàng để cậu đi trước làm tốt thí sao?

Hơn nữa vì cái gì cậu tự tin có thể phá hủy lương thực của nơi này chứ?"

Tên đó nhận ra điều không đúng liền quay đầu nhìn vào chuồng trại, chỉ thấy chỗ đó trống trơn, tuy vẫn đang cháy lớn nhưng lại không thấy xác sinh vật nào trong đóThương Dao cười mỉm, nhẹ giọng giải thích : "gia súc được chuyển đi nơi khác rồi, tiếc cho các người tốn công tốn sức, không xin lỗi nhé"Thế là buổi tối hỗn loạn đến đây là kết thúc.

Mấy người khác đều chạy đến, Lục Nhiên đưa tay lên hạ kết giới cách âm xuống, vì có nó nên nãy giờ mọi việc đều diễn ra trong yên lặng, cho nên người dân trong thành phố mới có thể ngủ yên như vậyNhìn những người khác toàn thân dính máu, Khương Vũ không khỏi tặc lưỡi : "bẩn ghê""cậu cũng vậy thôi" Bạch Liên cười nói, lại nhìn sang Dương La Kỳ đang nằm trong lòng Bạch Diệc, tỷ khẽ thở hắt ra : "chúng ta nên đi bệnh viện thôi"Nhìn vết bỏng lớn trên người Dương La Kỳ, Bạch Diệc cắn răng bế cô lên, cùng mọi người lên xe chạy đến bệnh việnDương La Kỳ nằm trong lòng Bạch Diệc, đôi môi khẽ nhếch, Khương Vũ bên cạnh có chút cảm thán.

Dương La Kỳ đúng là người liều lĩnh mà, chỉ vì muốn ở cùng phòng với Bạch Diệc, cô đã khiến cơ thể của bản thân bỏng nặng như vậyMấy người có thể nhìn trước tương lai đúng là không ai bình thườngỞ trên xe, Bạch Diệc một lòng giữ Dương La Kỳ trong lòng, không dám thả cô ra.

Bạch Liên ngồi cạnh cũng bất lực thở dài, vén tóc Vi Dao Nguyệt đang nằm trên đùi mình mà ngủ, giờ phút này im lặng ghêTối hôm đó bệnh viện lại náo động vì nhận quá nhiều caTrưa hôm sau, tại phòng bệnh vip số một, đã có cả đống người ngồi ở đâyDương La Kỳ nằm trên giường bệnh, nhìn trái có Vi Dao Nguyệt đang gọt táo, phải có Nam Hạ đang bóc vỏ quýt, phía trước có Dương Tố Tố đang trao đổi với bác sĩ, cô có chút bất lực, bản thân bị thương nặng thế à?"thế nào rồi, hiện tại đỡ đau chưa?"

Khương Vũ ngồi cạnh gát chân hỏi"đỡ rồi, chiều có thể xuất viện" Dương La Kỳ cười mỉmBác sĩ đứng cạnh khẽ thở hắt ra, khoanh tay đầy bất lực : "một tháng vào bệnh viện cũng phải năm sáu lần trở lên, nếu là thời còn dùng tiền thì nhờ cô bệnh viện chúng tôi giàu to rồi"Vi Dao Nguyệt cười khúc khích, lại đem táo cắt thành hình thỏ, tặc lưỡi nói : "thật ra có thể ghi nợ, đợi mọi chuyện kết thúc tính luôn một lần nha~""ha, chị đúng là có kế" Dương Tố Tố chống hông, cười đầy bất lựcNgay lúc này Thương Dao từ đâu đi đến, bà thong dong đi vào, bác sĩ thấy bà liền chào một tiếng rồi nhanh chân rời đi"a, dì Thương!" bọn họ đều đồng thanh hô"chào mấy đứa" Thương Dao cười cười vẫy tay, lại quay sang Dương La Kỳ ân cần hỏi : "sao rồi, không quá nặng chứ?"

"vâng, chỉ bị cháy bên ngoài một chút thôi ạ" Dương La Kỳ cười nói, sau đó lại nhanh chóng chuyển hướng sang chuyện bản thân thắc mắc : "dì Thương, con có chút tò mò""ừm?"

"chuyện gia súc kia là sao ạ?"

Thương Dao ồ lên một tiếng, lại nhìn thấy những người khác cũng nhìn mình chằm chằm, bà cười khẽ : "chà, dì đem gia súc di chuyển xuống lòng đất rồi á, có cơ quan mà~""hể?!" mọi người đồng hanh hét lên"thì con đã nói mà, tương lai con nhìn thấy có thể thay đổi, không phải sao?"

Thương Dao cười nóiĐúng là vậy thật, ngày hôm trước khi mọi người sắp giải tán, Dương La Kỳ đã nhắc mọi người"cái kia, con nghĩ tối đến chúng ta vẫn nên chia đội ra, để một đội canh giữ cổng chính đi ạ.

Nơi cung cấp lương thực thường được bảo vệ nghiêm ngặc như vậy còn bị xâm nhập, huống chi là cổng chính?

Con nghĩ nên phòng hờ một chút" Dương La Kỳ lúc ấy đã nói vậyThương Dao thấy có lý liền tách cả đám ra làm hai, chỉ để năm người Dương La Kỳ, Khương Vũ, Vi Dao Nguyệt, Trịnh Trí và Bạch Diệc đi tới chuồng trại và vườn rau, những người còn lại đến cổng chính canh chừng"và thực sự cổng chính đã bị tấn công, cũng may là bên chúng ta vẫn ứng phó được, dù bên đó đông lắm, cũng có dùng loại thuốc mới kì lạ của thành phố Y, bất quá vẫn ổn.

Mà lúc con nhắc nhở, dì đã nghĩ nếu có thể xuất hiện biến cố, vậy nên cảnh giác hơn một chút nữa, nên dì cho gia súc chuyển hết xuống dưới lòng đất, mấy túi hạt giống hay cây con cũng đem đi nơi khác tiếp tục trồng, cho nên tổn thất không lớn lắm" Thương Dao cười mỉm mà giải thíchNam Hạ không khỏi đưa ngón tay cái lên, đầy sùng bái : "dì Thương, dì là thần của con!"

"mồ, làm quá rồi" Thương Dao cười khúc khích đấy đắc ý"cơ mà mấy người còn lại đâu ạ?"

Dương Tố Tố hỏi"à..."

Thương Dao ngẫm một chútLúc này, Bạch Diệc đang đứng ở ngoài cửa, lưỡng lự một lúc liền quay đầu về chung cư ngồi nghỉ, Lục Nhiên từ bao giờ đã đi theo sau lưng y, bước từng bước chậm đi theoĐến khi ngồi xuống được cái ghế sô pha êm ái trong phòng khách trên tầng mười hai, Bạch Diệc mới lười biếng thở dài ra, lại thấy Lục Nhiên ngồi xuống đối diện, y rốt cuộc vẫn không nhịn được mà hỏi : "Nhiên cẩu, cậu với Nam Hạ sao rồi?"

"còn được lắm, tốt hơn cậu với ai kia nhiều" Lục Nhiên khoanh tay nói"ai kia là ai hả cha?

Tớ chưa có giống các cậu, đột nhiên có não yêu đương với người khác đâu" Bạch Diệc hừ lạnh, lại nghiêng đầu dựa lên thành ghếLục Nhiên cười mỉm, đem miếng ngọc thạch có khắc hình hoa tử đằng ra : "quen không?"

"ờm...

Không rõ lắm, nhưng hình như cái này là của Dương La Kỳ ha?"

Bạch Diệc nhíu nhíu mày, đem miếng ngọc thạch nhìn kĩ một lượt"ừ, của người nào đó tặng, cậu ấy quý lắm, nhưng hôm qua vô tình làm rơi rồi, lát cậu trả cậu ấy đi" Lục Nhiên ném tấm ngọc thạch đó cho Bạch Diệc, bình thản cười nói"cậu tự đi mà trả, đưa tớ làm gì?" miệng nói thế, tay vẫn nhanh chóng đỡ lấy miếng ngọc thạch, còn đụng vào tay cầm của cái ghế mà đau cùi trỏAnh rót ra một chén trà, khẽ thở hắt ra : "cậu lúc trước vì Dương La Kỳ, đem thế giới này xem như không khí, không để vào mắt, vậy mà chỉ mới hai tháng, cậu liền quên mất lúc trước cậu yêu cậu ấy đến nhường nào, xem ra năng lực của cậu khá vô tình ha" "a...

Yêu ai cơ?"

Lục Nhiên khẽ khựng lại, đem ly trà vừa rót ra một hơi uống hết.

Song, đứng dậy từng bước dài rời đi : "từ từ rồi biết, tớ đi thăm bệnh đây, Diệc cẩu"Bạch Diệc nhìn anh đi rồi, bản thân lại băn khoăn không biết nên làm gì, vò cái đầu bức bối rồi lại chui vô phòng, dù gì hôm qua thức đêm mà, ngủ một giấc cho khỏe đi rồi tính tiếpMà bên này Bạch Liên cùng Thịnh Thanh đã đứng trước cửa phòng bệnh vip số nămThanh âm đó lại vang lên : "mời vào"Vừa bước vào liền đã thấy người nằm trên giường bệnh từ bao giờ đã đứng dậy, mặc quần áo bình thường thay vì đồ bệnh nhân, người nọ quay đầu, nhìn thấy người đến cũng khôgn bất ngờ là mấy, điềm tĩnh ngồi xuống ghế : "lâu rồi mới gặp"Hai người kia không nói gì, từng bước chậm rãi tiến lại gần, cùng Lý Diêu An thủ thế rồi...

Ôm?"aaaa!

Tiểu Yên, chị nhớ em chết đi được!"

Thịnh Thanh cười khúc khích nói, Bạch Liên ở bên cạnh còn dụi dụi vào vai Tiêu Yên"a, đừng ôm em cứng ngắc như thế, ngạt thở a!!"

Tiêu Yên cười vui vẻSo với hôm qua gặp Khương Vũ, Tiêu Yên hiện tại cười thoải mái hơn rất nhiều"Tiêu Yên, thực sự rất may vì em vẫn còn sống, nhưng em có thể nói chị biết, tại sao em lại thành thế này không?"

Thịnh Thanh hỏiTiêu Yên trầm ngâm một chút, lại cười mỉm nói : "năm đó sau khi mọi chuyện kết thúc, em phát hiện ra bản thân chưa chết, thậm chí cơ thể còn đang tái tạo lại, lúc đó em đã đoán ra là do linh lực của Khương Vũ khiến em như vậy, sau đó em lại được gặp chị Tiểu Liên thêm lần nữa, và cái mặt nạ em đang mang là của chỉ ó" Thịnh Thanh quay đầu nhìn Bạch Liên, tỷ cười gượng : "à thì, em ấy có chí hướng riêng mà""sau đó thì sao?"

Thịnh Thanh bất lực, lại tiếp tục hướng Tiêu Yên hỏi"chà, em hồi sinh với thân phận Lý Diêu An, suốt mấy năm nay giả làm học sinh được nhà nước tài trợ, sẵn tiện theo dõi Tiểu Diệc đi học nè, xem anh Tiểu Trí đi dạy nè, kể ra cũng nhiều cái vui lắm.

Rồi khi chuyện xác sống bùng nổ, em đi khắp nơi dạo dạo chơi chơi một chút, không nghĩ lại được thành phố Y bắt về làm thí nghiệm, cơ mà không ngờ tới là được Dương La Kỳ cứu""ô hô hô, xém chút nữa chị đã để em lại ở đó" Thịnh Thanh cười gượng"bởi vậy nên em mới không muốn nhận chị đó" Tiêu Yên cười lạnh, lại tặc lưỡi nhìn chị.

Rồi người nọ lại quay đầu nhìn Bạch Liên, cười hì hì : "chị Tiểu Liên, cho em xin thêm cái mặt nạ được không?

Cái em đang mang này chỉ trụ được thêm một tuần nữa thôi à""không thể""tại sao?"

Thịnh Thanh nhìn hai người, đem thắc mắt của Tiêu Yên giải thích : "Tiểu Yên, em biết mà, Khương Vũ đã nổi lên chứng trầm cảm trong vài tháng chỉ vì em chết, em ấy đã phải chật vật một mình trong vài tháng đó, xém chút nữa, em ấy đã tự sát rồi.

Nhưng mà cũng là vì em, chính vì em nói em muốn Khương Vũ phải sống thật tốt, sống để chứng kiến mọi chuyện sẽ xảy ra rồi đến khi gặp lại sẽ kể em nghe, cho nên em ấy mới tiếp tục sống, thế mà hiện tại, em lại muốn chối bỏ Khương vũ, có phải hơi quá đáng không?"

Tiêu Yên không nói, lại cúi đầu một hồi lâu, người nọ cười khổ : "em nghĩ bản thân không xứng với cậu ấy, Khương Vũ quá cao cả, em lại quá hèn nhát, cho nên em chỉ cần làm một con tốt, một bước đệm biết hy sinh để cho mọi người có thể tiếp tục sống, vậy là được rồi"Chát!Bạch Liên không nhân nhượng tắt thẳng vào mặt Tiêu Yên, tỷ tức giận đến phát run, dưới sự bàng hoàng của hai người còn lại, Bạch Liên đã nắm lấy cổ áo của Tiêu Yên : "vậy em sống lại làm gì hả?

Cách em sống lại chẳng phải là nhờ vào Khương Vũ sao?

Vậy mà em lại muốn chối bỏ cậu ấy, em biết em quá đáng lắm không?

Khương Vũ vì em mà đã dành thanh xuân của bản thân làm một kẻ vô hình, chỉ quan sát thế giới này, không có nổi sự an ủi cho chính bản thân, cậu ấy là vì em, là vì em đó!"

Tiêu Yên ngây ra, Thịnh Thanh cũng rơi vào im lặng, thực sự thì trong những người còn sống của esper đời năm, Khương Vũ là người cô độc nhất, đối với thế giới bên ngoài chỉ như là một người quan sát, im lặng mà ngắm nhìn tất cả, không chen chân vào mọi chuyện.

Sáng tối gì đều chỉ có một mình"dù sao đi nữa, chị cũng không tin Khương Vũ sẽ dễ dàng bỏ cuộc như vậy" Bạch Liên hít sâu rồi nói, lại cùng Thịnh Thanh ra về, để lại Tiêu Yên vẫn đang ngây ngốc ngồi đóBỗng nhiên tay của Tiêu Yên có chút ngứa ngáy, người nọ đem mặt nạ trên mặt gỡ xuống, để lộ khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn, đôi mắt có chút bần thần.

Tiêu Yên dùng tay chạm lên mặt, thật chậm rãi, như muốn hình dung ra được dung nhan này đã từng như thế nàoA...

Chỉ là một khuôn mặt bình thường thôi, tại sao lại khiến Khương Vũ ngày nhớ đêm mong như vậy?

Tiêu Yên không thể không suy nghĩTối hôm đó, cửa phòng của Bạch Diệc lại bị gõ, y một thân quần áo sộc sệt đi ra, Dương La Kỳ vừa thấy cảnh này liền đống sầm cửa lại, những người bên cạnh cũng ngơ ngác"sao thế?"

Thương Dao khó hiểu hỏi"à, con trượt tay" Dương La Kỳ cười mỉmĐêm rồi, những người khác đều nghỉ ngơi, chỉ có Khương Vũ, Lý Diêu An cùng Dương La Kỳ và Thương Dao đứng trước phòng Bạch Diệc, mà y vừa bị đóng sầm cửa trước mặt như vậy cũng ngơ ngác, lại nhìn xuống áo quần sộc sệch của bản thân, qua loa chỉnh lại một chút rồi mở cửa thêm lần nữa, Dương La Kỳ nhìn một chút cũng không đóng sầm cửa nữa"Tiểu Vũ, chị về trễ nha, còn mẹ và hai người bên cạnh thì ở đây làm gì?"

Bạch Diệc khó hiểu hỏi"à, hiện tại chỉ có phòng của Dương La Kỳ là một người ở, cơ mà con bé cũng bị thương rồi, chăm sóc một bệnh nhân khác như Lý Diêu An thì có đôi chút phiền, cho nên Khương Vũ định chăm sóc con bé, La Kỳ giao lại cho con" Thương Dao cười nói"...

Chị Tiểu Yên?"

Bạch Diệc lẩm bẩm, lại nhìn Tiêu Yên đang cười gượng, quay đầu lại thấy Khương Vũ liên tục nháy mắt với mình, y có chút bất lực : "tại sao không để ở bệnh viện đi?"

"à, bệnh viện dạo này chật rồi" Khương Vũ cười mỉm, lại dậm chân Bạch Diệc một cái mạnh khiến y cau mày, y lại nói : "dù sao thì để mai đi, đồ của chị Tiểu Vũ còn chưa..."

"chị vốn đâu có đem đồ gì?"

Khương Vũ cười mỉm, lại đẩy Dương La Kỳ về phía Bạch Diệc, cười mỉm : "dù sao thì La Kỳ vì em mà bị thương, em chăm sóc con bé là hợp rồi, còn bên này đi nghỉ đây, bái bai ha~"Nói Xong Khương Vũ lại kéo Tiêu Yên đến phòng của Dương La Kỳ...

À không, hiện thì không phải nữa, Dương La Kỳ đổi phòng rồi, giờ phòng này là của Khương Vũ và Tiêu YênThương Dao thấy mọi việc xong rồi cũng quay về đi ngủ, sẵn tiện tắt đèn hành lang luônTiêu Yên nhìn Khương Vũ thong dong kiếm đồ đi tắm, bản thân lại còn đang ngờ nghệch ngồi trên giường, lại im lặngKhương Vũ nhìn người nọ trầm lắng như thể, trên môi nở nụ cười gian xảo, tiến tới kéo tay Tiêu Yên vào phòng tắm : "nào nào, tắm chung để gắn kết tình bạn cùng phòng nào, Lý-Diêu-An!"

"tắm, tắm chung?

Chị đừng có vô liêm sỉ thế chứ!"

Tiêu Yên chật vật túm lấy ga giường để bản thân không bị lôi đi"thôi nào, con gái với nhau cả, em sợ cái gì?"

Khương Vũ cười mỉm, lại hướng tai của người trước mặt thổi một cái, Tiêu Yên mặt mày đỏ bừng, tay vẫn nắm chặt ga giường, Khương Vũ thấy vậy liền cúi người ôm lấy Tiêu Yên, tay mò vào trong áo người nọ : "được rồi, ngại vậy thì chị cởi đồ giúp em, cởi rồi thì đằng nào chẳng phải tắm, đúng không?"

"con mẹ nó, từ khi nào chị vô liêm sỉ như vậy hả?!"

Tiêu Yên đỏ bừng mặt mà giữ tay Khương Vũ lại, hướng chị mà giận dữ hét lênThế mà cảnh này vào mắt Khương Vũ lại thành rất đáng yêu, người nọ cười hì hì, ngòn tay xoa nhẹ đôi môi hồng nhuận của Tiêu Yên, Khương Vũ có chút bất lực mà cười : "em bỏ rơi chị rất lâu, lâu đến mức chị tưởng em đã làm một thiên thần nhỏ bay trên trời.

Nhưng bây giờ chị mới phát hiện ra, em rất xấu xa, giống như một tiểu quỷ biết dày vò người khác.

Vì vậy khoảng thời gian này, em đừng hòng rời khỏi chị" Khương Vũ hôn lên mí mắt của Tiêu YênCuối cùng Tiêu Yên vẫn tắm chung với Khương Vũ, ngoài việc chà lưng cho nhau ra thì cũng không có gì khác quá gần gũi, Khương Vũ lâu lâu nhìn Tiêu Yên một cái rồi lại thôi, bàn tay có chút run rẩy, mặt người nọ cũng ửng đóRất dễ hiểu, Khương Vũ đang cố kiềm nén bản thân đến mức nàoĐến khi tắm xong Tiêu Yên liền trèo lên giường, người nọ muốn ngủ, khỏi chạm phải khuôn mặt kia của Khương Vũ kiaĐột nhiên một đôi tay ôm lấy Tiêu Yên từ phía sau, người nọ có chút hoảng hốt quay đầu lại muốn đẩy Khương Vũ ra, người nọ lại buông lỏng tay một chút, ở bên tay Tiêu Yên thì thầm : "Yên Yên, đừng quậy, cho chị ôm chút thôi, chị sẽ không làm gì đâu"Tiêu Yên vốn còn muốn nói nhưng bắt gặp ánh mắt rưng rưng của Khương Vũ, Tiêu Yên lại im lặng, người đó khẽ thở dài, xoay người ôm lấy Khương Vũ"chị nhớ em, nhớ rất nhiều" Khương Vũ cười mỉm, đôi tay vuốt ve khuôn mặt của Tiêu Yên, lại chạm đến việc của cái mặt nạ đó, Tiêu Yên phát hoảng muốn ngăn đối phương lại.

Chẳng qua chỉ mới muốn đẩy Khương Vũ ra, Tiêu Yên đã dừng lại, người nọ để yên cho Khương Vũ tháo lớp mặt nạ đó raTrốn tránh?

Tiêu Yên không hẳn muốn như vậy, nhưng còn cách tốt hơn không?

Chẳng rõ nữa, Tiêu Yên chỉ biết rằng, riêng đêm nay thôi, bản thân không muốn trốn tránh Khương VũNhìn khuôn mặt mà mình ngày nhớ đêm mơ, Khương Vũ không kiềm được mà vuốt ve, từ trán, thái dương, đôi mắt xinh đẹp đó rồi đến cái mũi cao thẳng, sau đó lại đụng đến đôi môi mềm mại kia, xúc cảm đều là thậtKhương Vũ nuốt nước bọt, người nọ muốn làm nhiều hơn việc vuốt ve, nhưng dũng khí thì là không có.

Khương Vũ biết bản thân chỉ có thể nhìn, nếu vượt giới hạn hơn một chút, Tiêu Yên có lẽ sẽ biến mất một lần nữa, cho nên thế này là được rồiBỗng nhiên, đôi môi ấy lại đặt lên môi Khương Vũ, đặc biệt mềm mại và ẩm ướt, cái lưỡi đó như con rắn nhỏ mà mò vào miệng Khương Vũ, chậm rãi di chuyển trong khoang miệng của người nọ.

Điều này khiến Khương Vũ vốn còn đang chịu đựng liền theo bản năng đáp lạiTiêu Yên vuốt ve cơ thể của người mình yêu, từng nơi đều khiến Tiêu Yên quen thuộc, bọn họ không phải lần đầu làm chuyện này, nhưng là lần đầu sau chừng ấy năm làm lại chuyện nàyBị vuốt ve đến nóng rang, Khương Vũ giữ tay Tiêu Yên lại, khuôn mặt đỏ ửng cùng với từng tiếng thở dốc : "em..."

"em cũng nhớ chị, ngày nào cũng nhớ, giấc mơ đều mang hình bóng của chị" Tiêu Yên cười mỉm, hốc mắt đau nhức, nhìn người dưới thân mình, người nọ chỉ có thể cườiKhương Vũ đưa tay lên vuốt mái tóc của người đối diện, rướn người hôn lên hốc mắt của Tiêu Yên, nước mắt lăn xuống theo sườn má : "đồ ngốc, vậy mà em còn muốn trốn tránh chị"Đã mấy năm rồi, đã có đôi khi Khương Vũ tưởng tượng thấy Tiêu Yên vẫn còn ở bên cạnh, những lúc đó người nọ chỉ có thể gục xuống đất mà òa khóc, nỗi nhớ mong đối với người thương không thể phai nhòa.

Vậy mà giờ đây khi Tiêu Yên còn sống, người đó lại muốn trốn tránh mình, hỏi sao Khương Vũ lại không đau?Nhưng ít nhất, hiện tại Tiêu Yên trốn không được nữa đâu, Khương Vũ có thể vì Tiêu Yên rời đi mà trầm cảm, đương nhiên cũng có thể vì Tiêu Yên trở lại mà phát điênLại hôn, Tiêu Yên lại một lần nữa cúi đầu hôn Khương Vũ, hôn rất lâu, hôn đến muốn nghẹt thở, chỉ khi có cảm giác không thở nổi nữa cả hai mới cùng thả nhau ra"Tiêu Yên, có thể làm không?"

Khương Vũ nhẹ giọng hỏiNgười bên trên im lặng, đầu nhỏ khẽ gật, điều này khiến Khương Vũ mừng rỡ lại rướn người hôn lên mí mắt Tiêu Yên"nói trước, em không có kinh nghiệm như chị đâu, chị mà đau thì ráng chịu nhá" Tiêu Yên cười bất lực mà nói, bàn tay trắng trẻo cùng những ngón tay thon dài mò mẫm xuống dưới"ư...

Miệng thì nói vậy, nhưng tay vẫn rất thuần thục ha" Khương Vũ cảm nhận được sự lạnh lẽo từ đôi tay đó, mặt đỏ bừng mà nhe răng cười, khi trước Tiêu Yên rất hay ngại mấy chuyện này, Khương Vũ đều là người chủ động, rất ít khi Tiêu Yên là người làmVậy mà sau mấy năm không gặp, Khương Vũ không nghĩ mình sẽ là người chịu trận, bất quá chỉ cần Tiêu Yên muốn, đều được thôiKhương Vũ tự giác cởi áo của bản thân ra, lại đưa tay ôm lấy cổ Tiêu Yên : "nhìn em thiếu kinh nghiệm như vậy, xem ra mấy năm nay không nhận cơ hội ở một mình mà yêu người khác nhỉ?"

"em đâu có vô liêm sỉ như chị đâu chứ!"

Tiêu Yên phòng má, động tác tay lại mạnh hơn một chút, người nọ cúi đầu cắn một cái ở đỉnh ngực của người nằm dướiThương Vũ bị tấn công đột ngột như vậy liền có chút run rẩy, tiếng rên đều đều vang lên, Khương Vũ xuýt xoa : "đồ tiểu quỷ xấu xa, em chưa cắt móng tay mà đâm mạnh thế?"

"đành chịu, ai mà biết vừa gặp lại chưa được bao lâu chị liền dụ em làm chuyện này, làm gì có cơ hội cắt móng tay chứ?

Chị còn bảo em manh?

Là do cái miệng chị hại cái thân chị thôi" Tiêu Yên hùng hỗ đáp trả, động tác tay vừa mạnh lại vừa nhanh, đầu lưỡi thè ra liếm lấy hai bầu ngực của Khương Vũ"a, ưm, em đúng là đồ trẻ con" Khương Vũ miệng nói vậy, nhưng tay lại càng ôm chặt Tiêu Yên hơn, người nọ thầm nghĩ để bị vào thế hạ phong thế này chút cũng được, nếu không ngay lập tức lật người có khi sẽ khiến Tiêu Yên hoảng, mà nếu vậy lỡ lần sau Tiêu Yên không muốn cùng mình làm nữa thì sao?

Thôi thì chịu đựng một chút, cùng lắm lần sau nói Tiêu Yên cắt móng tay đi trướcChà, cũng không ít động tác được hai người họ trình diễn đâu, làm xong rồi Khương Vũ lại chưa mệt, thủ thế lật người, để Tiêu Yên nằm dưới thân mình, Khương Vũ cười hì hì đưa bàn tay lên : "bốn ngón đều cắt gọn gàng""bốn, bốn ngón?"

Tiêu Yên nuốt nước bọt hỏi lạiKhương Vũ không trả lời, cúi đầu xuống bắt đầu liếm, liếm từ ngực xuống bên dưới, ở nơi cứng lên lại ẩm ướt kia liếm đi liếm lại một chút, Khương Vũ còn hôn lên, xong lại liếmTiêu Yên nắm chặt ga giường, cảm nhận cơ thể như không thuộc về mình nữa, bay bỏng đâu đó trên tầng mây.

Rồi Khương Vũ cũng đút một ngón vào, cái lưỡi nhẹ nhàng liếm láp khiến mọi chuyện không quá khó khăn, không khiến Tiêu Yên quá đau"chị, chị đừng có một lần đút luôn cả ba ngón chứ?!"

Tiêu Yên run rẩy giữ lấy ga giường, tay kia giữ lấy tay Khương Vũ, người nọ lại ngẩng đầu lên cười, nhẹ nhàng ấn ấn từ bên trong : "không, chị sẽ nhẹ nhàng mà~"Ở bên dưới có cái tay hoạt động không ngừng nghĩ, bên trên lại có đôi tay khác rất biết dịu dàng mà ôn nhu vuốt ve bầu ngực mềm mại đó, ở bên tai lại có cái miệng rất biết dụ dỗ người của Khương Vũ, toàn nói ra lời đường mật khiến Tiêu Yên không kìm được mà rên rỉ mãi, quên mất bản thân ban đầu đã chống cự thế nào"bé ngoan, há miệng ra nào~" Khương Vũ cười nói, Tiêu Yên ma sai quỷ khiến gì thực sự mở miệng ra, để Khương Vũ ở trên ôn nhu xâm chiếm, cơn tê dại xâm nhập vào đại não, lại lan ra khắp người, nơi đó càng nóng ẩm hơn, Tiêu Yên chịu không nổi mà uốn éo theo từng nhịp, tay Khương Vũ lại càng nhanh hơn, một tay còn lại còn hướng hạt đẩu đỏ mà thích thú vuốt ve"á, đừng một lúc làm cả hai thế chứ!"

Tiêu Yên run rẩy ôm lấy cổ Khương Vũ, toàn thân run rẩy chịu đựng, người nọ lại cắn lên cổ Tiêu Yên một cái, cười đầy dịu dàng : "bé ngoan à, nhịn là không tốt đâu, nếu em thích nhịn như vậy, chị không chắc bản thân sẽ dừng lại ở ba ngón thôi đâu""a, ư...

Ha, ha, chị, chị chậm lại một chút đi mà" Tiêu Yên cuối cùng cũng không dám nhịn nữa, toàn thân ướt đẫm mồ hôi mà run rẩy, mà vì sự thả lòng của Tiêu Yên, Khương Vũ lại càng dễ dàng đâm vào, cuối cùng Tiêu Yên chịu không nổi nữa mà run theo từng đợt, nơi đó chảy ra thứ nước nóng ấm, dính hết lên tay Khương Vũ, người nọ cười hài lòng hôn lên khóe mắt Tiêu Yên : "bé ngoan, chị yêu em nhiều lắm"Trái với căn phòng đó, căn phòng bên cạnh lại nổi lên cuộc tranh luận trẻ con "được rồi, vì cậu là người bệnh nên cậu nằm trên giường đi, tớ ngủ trên ghế" Bạch Diệc vừa tắm xong, đi ra đã thấy Dương La Kỳ nằm trên giường, y không chần chừ gì lấy cái mềm và gối đem để lên sô pha trong phòng"không ngủ chung sao?"

Dương La Kỳ nghiêng đầu hỏi"ạch, không có thói quen đó" Bạch Diệc lùi ra mấy bước, chớp mắt một cái lại thấy Dương La Kỳ ra khỏi giường, đi đến kéo tay của mình lên giường : "từ từ quen cũng được""ủa ê, cậu hiểu tiếng người không thế hả?"

Bạch Diệc bị kéo đi, trong lòng vô cùng hoảng hốtVà y đã bị Dương La Kỳ ném lên giường, chính cô trèo lên bên cạnh Bạch Diệc nằm, cười mỉm quay sang nhìn y : "ngủ ngon ha!"

"ngủ cái con khỉ ấy?

Trời ạ, cậu thực sự bị thương hả?

Kéo tớ không gặp khó khăn gì luôn ấy!"

Bạch Diệc há hốc, bật người muốn ngồi dậy, lại bị Dương La Kỳ nắm cổ áo kéo xuống, cô cười : "không được, nếu cậu nằm ở đó rồi bị bệnh gì thì tớ thấy có lỗi lắm"Bạch Liên lại muốn ngồi dậy, lần này động tác nhanh hơn chút : "cơ thể tớ tốt, bệnh không nổi đâu!"

"ồ" Dương La Kỳ gật đầu, lại nắm lấy gốc áo của Bạch Diệc kéo xuống : "nhưng tớ dễ bệnh, thời tiết này nằm một mình lạnh lắm""cậu...!"

Bạch Diệc tức đến đỏ mặt, nhưng vì Dương La Kỳ đã cứu mình, y nhịn xuống, lại bất lực nằm phịch xuống : "chậc, nằm thì nằm, cậu đúng là cái đồ phiền phức!"

Phiền phức?

Cũng không sao, Dương La Kỳ còn muốn làm phiền Bạch Diệc cả đời đâyNhư nhớ ra cái gì, Bạch Diệc lại bật dậy rời giường, đương nhiên vẫn bị Dương La Kỳ thuận tay nắm lấy tay, Bạch Diệc thở hắt ra : "đừng quậy, cậu rơi đồ đó, để tớ lấy cho""à, được thôi"Bạch Diệc lục tìm trong tủ một lúc lại lôi ra được miếng ngọc thạch hình hoa tử đằng đó, đem tới đưa cho Dương La Kỳ : "đây, của cậu"Nhìn món đồ trong tay Bạch Diệc, Dương La Kỳ có chút ngây người, đưa tay nhận lấy, trái tim đang bối rối cũng thoải mái hơn, cô cứ nghĩ tấm ngọc này mất rồi, hên là chưa"Bạch Diệc, cậu có cục linh thạch nào có hình dáng kì lạ không?

Hình trái tim chẳng hạn?"

"ể, có thì có đó, mà sao cậu biết?"

Bạch Diệc vừa chui lại vào giường, nhíu nhíu mày nhìn cô"chỉ có hơi tò mò thôi, vậy cục linh thạch đó đâu rồi?"

"nuốt rồi, dù sao cũng chỉ là linh thạch thôi" y nhún vai, lại có chút ngơ ngác khi nhìn nước mắt Dương La Kỳ từng hạt từng hạt rơi xuống, Bạch Diệc có chút hốt hoảng mà lau nước mắt cho cô : "ê này, đừng có tự nhiên khóc thế chứ trời!"

Không biết tại sao đầu của Bạch Diệc có chút đau, vài đoạn kí ức lướt ngang qua...

Vậy mà tất cả đều là hình bóng của Dương La Kỳ?

Bạch Diệc hoang mang lắc lắc cái đầuNhìn Dương La Kỳ nằm đó thút thít, Bạch Diệc luống cuống không biết làm gì, trong đầu bỗng nhớ lại trước kia khi mình khóc liền sẽ được mẹ ôm vào lòng dỗ dành, y liền liều mình ôm lấy Dương La Kỳ, đem cô ở trong lòng nhẹ nhàng vỗ về : "dù không biết tại sao cậu khóc, nhưng mà đừng có khóc nữa trời ạ, tớ không biết dỗ người khác đâu!"

"huhuhu, cậu là đồ ngốc, là đồ bạch tuộc ngốc!"

Dương La Kỳ ở trong lòng Bạch Diệc nhỏ giọng mắng, tay lại giữ chặt va Bạch DiệcBị mắng như thế đương nhiên y cũng không thể không tức giận : "nè nha, đã nói tớ ngốc rồi còn nói tớ là bạch tuộc là sao chứ?

Đừng có được nước làm tới nha!"

Nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt kia, ánh mắt vẫn còn rưng rưng, Bạch Diệc vừa định mắng tiếp liền thôi, y khẽ thở dài, đem Dương La Kỳ trong lòng nhẹ nhàng dỗ dành : "mặc dù không biết tại sao cậu lại vừa khóc vừa mắng tớ, nhưng tối rồi, nên nghỉ ngơi thôi, nếu không cậu lại bệnh thì không tốt.

Có gì sáng mai lại ăn vạ tớ sau cũng được"Dương La Kỳ bĩu môi, lại chọc chọc vào má Bạch Diệc : "cho dù có là sáng mai đưa nữa thì cậu chắc gì đã biết bản thân sai ở đâu chứ?"

Được rồi, cô nói đúng.

Bạch Diệc chột dạ quay đầu đi, lại động não suy nghĩ vì sao Dương La Kỳ khóc...

À, có lẽ y biết rồiBạch Diệc để Dương La Kỳ nằm đàng hoàng trên giường, bản thân nằm bên cạnh đắp mềm lại cho cả hai, sau đó lại dịu giọng nói : "nếu miếng linh thạch kia là thứ quan trọng của cậu, vậy mai tớ đền, trước tiên đi ngủ đã, tớ mệt lắm rồi"Dương La Kỳ phồng má, Bạch Diệc đúng là đồ ngốc!

Nhưng ít nhất đồ ngốc này không hoàn toàn bỏ quên cô, vậy cũng được.

Dương La Kỳ kéo kéo cái áo của người đang nằm quay lưng với mìnhNgười nọ quay lại, cô liền chui vào lòng Bạch Diệc, y không nói gì, vòng tay qua ôm chằm lấy Dương La Kỳ.

Bạch Diệc mím môi cố gắng không cười ra tiếng, y nhớ được một chút rồi, nhớ được lần đầu tiên ngủ chung, Dương La Kỳ bất lực thế nào khi bị bản thân quấn lấyNhưng chỉ nhớ được nhiêu đó thôi, còn được bao nhiêu thì để lần sau tính, giờ Bạch Diệc chỉ muốn ngủBạch Diệc lại không để ý tới ở đầu giường có lọ nước mắt sinh lý đã bị sài đến nửa chai, chẳng qua chưa gì đã bị Dương La Kỳ túm lấy vứt vào sọt rác rồiHihi, muốn có được người đẹp sao có thể không tốn chút nước mắt chứ?

Dù gì Dương La Kỳ đau lòng cũng là thật nhaCơ mà kệ đi, được nằm trong lòng Bạch Diệc ngủ thế này, xem như cô lại thành công hơn một chút-------------------------------------Tác giả : ai là gà, ai là thóc?

Tui cũng không biết, mọi người tự suy diễn đi
 
[Bhtt] Nếu Ta Yêu Nhau Ở Mạt Thế
Chap 36 : xuất phát nào!


Sáng hôm nay, Thương Dao đã cho người tập hợp hết tất cả mọi người tới trung tâm thành phố, bà ở trên bục cầm cái mic lên, dõng dạc nói lớn"mọi người đã biết thành phố Y đã chủ động phá hủy giao ước, không những phá vỡ hiệp ước hòa bình mà còn ngạo mạn tấn công thành phố J chúng ta, cho nên chiến dịch HOPE sẽ diễn ra sớm hơn.

Vì tương lai của tất cả chúng ta, tự do của tất cả chúng ta, cho nên ngay sáng hôm nay, chiến dịch HOPE sẽ bắt đầu tiến hành!"

Mọi người đứng bên dưới đều ào ào hưởng ứng, những esper từ học viện trước nay khổ sở tập luyện đều vì bản thân cùng gia đình, họ muốn sống, muốn được tự do, cho nên chiến dịch HOPE này chính là đấng cứu rỗi của họCòn những người bình thường không có siêu năng lực sẽ được tham gia quân đoàn trên không, chủ yếu là tấn công từ xa bằng súng hay máy bay chiến đấuVà lực lượng đặc biệt nhất chính là đoàn chinh phục, cũng chính là nhóm người Dương La Kỳ.

Các esper kì cựu cấp S trở lên đều ở trong quân đoàn vũ trang, họ còn có trách nhiệm hỗ trợ cho đoàn chinh phụcDưới sự chấn kiến của tất cả mọi người đang ở đây, Thương Dao dẫn đầu trong hàng người của đoàn chinh phục, hàng thứ hai sau bà là Lục Uyên, Châu Doãn và Hoắc Lâm, Úc Dã, đằng sau đó là nhóm người Dương La KỳHai chiếc xe bán tải lớn được đặt trước cổng thành, Thương Dao cùng Lục Uyên, Hoắc Lâm và Úc Dã, Châu Doãn lùi sang một bên thành hai hàng, nhường đường cho đoàn chinh phục đi, Thương Dao vỗ vai Dương La Kỳ, mỉm cười : "vạn sự bình an"Dương La Kỳ cười, dứt khoát gập người, chấp tay bên ngực hô lớn : "đoàn chinh phục, xin bắt đầu chiến dịch HOPE!"

Người dân hai bên vỗ tay liên tục, đầy mạnh mẽ.

Họ không quan tâm việc quân đoàn chinh phục toàn là những người trẻ tuổi, vì có năng lực sống ở bên ngoài trước khi gia nhập thành phố J, lại được Thương Dao tin tưởng, chắc chắn không hề tầm thườngThương Dao gật đầu, lại nhìn lên những người còn lại, chấp tay bên ngực cười : "vạn sự bình an!"

Bọn họ bật cười, cũng nhanh chóng làm theo, hô một câu "vạn sự bình an"Sau đó lại cùng nhau tiến lên, Dương Tố Tố không kiềm được mà phấn khích hô lớn : "xuất phát nào!"

"được!" những người khác đồng loạt hưởng ứngChiếc xe tải số một có Trịnh Trí làm tài xế, chở Thịnh Thanh, Dương Tố Tố, Khương Vũ, Tiêu YênChiếc xe tải số hai có Bạch Liên lái, chở Vi Dao Nguyệt, Bạch Diệc, Dương La Kỳ, Lục Nhiên, Nam Hạ Nhìn hai chiếc xe đã đi xa, Thương Dao cười mỉm, sau đó xoay người ra hạ lệnh : "bật chế độ phòng thủ cấp một lên, đoàn khai phá cũng chuẩn bị rời đi, máy bay trực thăng tháo ống bảo trợ, các quân đoàn còn lại chuẩn bị tốt tinh thần, tất cả vào vị trí sẵn sàng!"

Mọi người tuân lệnh, nhanh chóng đi làmHai chiếc bán tải chạy trên đường, mà bầu trời đang bắt đầu đổ tuyết, Dương Tố Tố nhìn ra ngoài cửa sổ, òa lên một tiếng : "hôm nay lạnh ghê ta ơi!

Anh chị nói xem, có khi nào nơi này sẽ bị tuyết bao phủ không?"cái này thì chắc không, anh nhớ bao năm qua tuyết rơi rất nhiều nhưng chưa từng bao phủ cả vùng đất đâu, nếu mà tuyết phủ thật thì việc lái xe sẽ khá phiền nha" Trịnh Trí nói, sẵn tiện lại bất kết nối bộ đàm với chiếc xe bên cạnh, cười nói : "bên đó nói xem phải không?"[không chắc, thời tiết cũng có thể bị ảnh hướng bởi thuốc nghiệm EFE đó, dù gì khói từ nhà máy thải ra cũng có chứa chút thuốc mà]Vi Dao Nguyệt ở bên đó nói"à, Tiểu Nguyệt, tuyết lớn thế này chắc không ảnh hưởng gì đến việc cậu dùng sấm sét chứ?"

Khương Vũ ở bên đó hỏi[không vấn đề gì lớn, tớ đây vẫn ổn, ahihi, sẵn tiện Tố Tố à, Viên bên đó không phiền em chứ?]Dương Tố Tố cười hì hì, vui vẻ trả lời : "không sao đâu, không gian của em có thể tự do thay đổi, Viên ở trong đó phá không được đâu"Mới sáng nay, Vi Dao Nguyệt dẫn theo chú sói lớn của Viên ra ngoài, những người khác bất ngờ, Bạch Diệc và Khương Vũ đành giải thích Viên có siêu năng lực thay đổi kích thước cơ thể, cho nên lúc đầu nó thu nhỏ bản thân chui vào túi Bạch Liên, giờ đi làm nhiệm vụ nên phóng to ra lại, nhìn chú sói lông lá mềm mềm, Dương Tố Tố thật sự rất thích, cứ mãi chơi với nó, Bạch Liên đành nhờ em giữ hộ, cho nên Viên mới ở trong không gian của Dương Tố Tố"ê này, Khương Vũ, Tiêu Yên nghe không?"

Bạch Liên bên này gọi tên hai người[có, sao thế?]Khương Vũ hỏi lạiKhông biết tại sao sau một đêm, những người khác đều biết được Tiêu Yên là ai, cũng không thắc mắt tại sao Lý Diêu An và Tiêu Yên là cùng một người.

Khương Vũ và Tiêu Yên ban đầu khá thắc mắt, nhưng nghĩ lại suốt thời gian qua những người kia trải nghiệm không ít chuyện bất ngờ, giờ chuyện người chết tựa hồ sống lại cũng không hẳn quá kinh ngạc"à, không có gì, chỉ là ban sáng thấy cậu và Tiêu Yên bị muỗi cắn nên hỏi thăm chút, thời tiết này thì ra cũng có khá nhiều muỗi nhỉ?"

Bạch Liên ở bên này lái xe lại cười đùa nói, mà "con muỗi" trong lời của tỷ ai cũng biết rõ là cái gì[...

Liên cẩu, cậu làm người không được à?] Khương Vũ cười trong sự tức giận mà nói, Tiêu Yên ở bên cạnh sớm đã chui đầu vào khăn choàng cổ, khuôn mặt đỏ bừng"ể, mọi người im lặng chút!"

Nam Hạ hạ giọng nhắc nhở, ngay lập tức bọn họ rơi vào trầm lặng, tiếng bước chân to lớn đang chạy dồn dập ngày càng tới gần, Dương La Kỳ nhìu mày, mở cửa sổ đưa đầu ra nhìn đằng sauMột con gấu xác sống khổng lồ đang dí theo họ"thánh thần thiên địa ơi!

Gấu xác sống kìa!"

Dương Tố Tố kinh hãi hô, lần trước gặp một con gấu xác sống liền thay đổi có tuyến đường, lần này không phải cũng vậy đó chứ?Lục Nhiên ngay lập tức mở nắp xe, chòi đầu lên dùng bùa phòng vệ phóng hết vào đuôi của hai chiếc xe đang chạy, nhìn con gấu khổng lồ với cơ thể lở loét, ở bên tay trái lủng một cái lỗ lớn, hông bên trái lộ ra cả mảng xương, đôi mắt đen xì, Lục Nhiên nuốt nước bọt : "cái thứ này có lẽ cấp cũng khá cao đó""aaa, không phải gấu thường ngủ đông sao?

Con gấu này sao phá luật quá vậy!"

Trịnh Trí vừa lái xe vừa phàn nànBạch Diệc ở bên này nối loa, bất lực hỏi : "anh Tiểu Trí, xác sống cũng cần có luật sao?"

Con gấu đó nhặt một tảng đá lớn bên đường mà ném về phía chiếc xe Bạch Liên đang lái, khiến tỷ phải ngay lập tức bẻ lái, Bạch Liên lại tăng tốc, lớn tiếng bảo : "có thể chiến đấu từ trên xe không?

Nếu một trong hai chiếc dùng lại thì toang là cái chắc, cho dù có người đứng trấn giữ cũng chẳng được đâu!"

"sợ là không được, chúng ta đa số là người đánh tầm gần không à" Thịnh Thanh bên này bất lực nóiDương La Kỳ nhìn con gấu to lớn, cô nghĩ một lúc rồi giữ lấy tay nắm cửa : "mọi người, lát nữa bẻ lái ra đằng sau con gấu này được không?"[em muốn làm gì?] Tiêu Yên thắc mắc hỏi"em muốn nhảy xuống" Dương La Kỳ rút khẩu súng được gắn trong túi bên chân ra, nạp đạn"ể, chị lại muốn làm cái gì nữa đó?"

Dương Tố Tố ở bên này nghe chị họ nói vậy liền hoảng hốt mà nhanh chóng hỏi lại[chị nghĩ một con gấu to lớn như vậy vẫn có thể chạy nhanh được đến thế, vậy độ nhảy cao của nó có lẽ cũng không tồi, cho nên chị muốn cắt đuôi nó hoàn toàn]"trời ạ, chị đỉnh đó!"

Vi Dao Nguyệt ở bên này thích thú cười nói"cơ mà thế thì cũng nguy hiểm quá, để bọn này xuống chung luôn cho vui hen!"

Nam hạ ngồi đằng trước Dương La Kỳ, quay đầu lại mà cười"được rồi, chị Dao Nguyệt lát nữa cho một trận sấm xét giúp em nha" Dương La Kỳ lại hướng loa nói[ok con dê luôn!]Vi Dao Nguyệt cười cười đáp lạiThế là canh lúc gần chạy đến ngã ba, Dương La Kỳ mở cửa xe nhảy xuống, Bạch Diệc cũng nhảy theo, bên kia Thịnh Thanh và Nam Hạ cũng đã lao xuống.

Nam Hạ cường hóa tay phải lưỡi cưa, lao tới tấn công con gấu xác sống.

Thịnh Thanh dùng trọng lực đè ép con gấu kia xuống, khiến nó chậm đi.

Dương Tố Tố linh hoạt né tránh đòn tấn công của con gấu to lớn, lại dẫn dụ nó chú ý tới mìnhBạch Diệc nhìn con gấu rồi lại nhìn Dương La Kỳ : "này, cậu nghĩ bắn vào đầu của nó thì nó có chết không?"

"có" Dương La Kỳ đápBạch Diệc gật đầu, lại cổng Dương La Kỳ lên lưng, cô hốt hoảng mà bám vào vai y, Bạch Diệc lấy đà bắt đầu chạy đến tiếp cận con gấu : "cậu phải bắn cho trúng đó nha!"

Dương La Kỳ có chút ngớ người, lại thấy Thịnh Thanh cùng Nam Hạ đang cố gắng để con gấu hạ tay xuống, Dương Tố Tố còn đang dẫn dắt nó không tấn công ngay Dương La Kỳ và Bạch Diệc, cô liền hiểu ý của Bạch Diệc.

Y chạy thật nhanh mà trèo lên tay của con gấu, cảm nhận có người đang ở trên tay mình, con gấu xác sống đó gào lên một tiếng, tay còn lại vươn tới muốn hất văng hai người.

Bạch Diệc liền nhảy lên, hô to : "bắn!"

Đùng!

Dương La Kỳ nhắm thẳng vào mắt của con gấu đó bắn liên tiếp hai phát, đương nhiên cái tài thiện xạ của cô rất tốt, bách phát bách trúngCon gấu hoảng loạn lại tức giận, vung tay loạn xạ vừa hay lại trúng Dương La Kỳ và Bạch Diệc trước mặt, làm họ văng ra.

Bạch Diệc theo phản xạ đem Dương La Kỳ bảo vệ trong lòng, để bản thân làm đệm thịt cho cô, y khẽ rên một tiếng khi ngã xuống đất : "chậc""có sao không?"

Dương La Kỳ lo lắng hỏi, ngay lập tức ngồi dậy muốn xem Bạch DiệcY xoa xoa cái mông một chút rồi liền đứng dậy kéo Dương La Kỳ lên, Bạch Diệc bất lực nói : "hơi u mông chút, nhưng cũng chẳng sao, tiếp tục lo con gấu thôi"Mà bên này Lục Nhiên lại cầm sẵn bùa tốc độ trong một bên tay, tay còn lại bận rộn liên tục dán bùa phòng vệ cho cả hai chiếc xe : "aaaa!

Anh Tiểu Trí, làm ơn chú ý ổ gà đi!

Em ở trên nơi rơi mất!"

"úi, biết rồi biết rồi" Trịnh Trí cười hề hề, lái xe ổn định hơn một chútKhương Vũ có chút tò mò hướng vào bộ đàm xe, gọi bạn mình : "Tiểu Liên, sao cậu không xuống giúp bọn trẻ luôn cho nhanh?"[à, tớ bận lái xe mà, với lại mấy đứa sẽ xử lý được thôi]Bạch Liên cười nóiTiêu Yên tặc lưỡi một cái, lại cười châm chọc : "thật ra lý do chính là do cậu lười đánh thôi chứ gì"[cậu nên im lặng đi, trúng tim đen của cậu ấy mắc công tối Liên ôm gối khóc đó]Vi Dao Nguyệt cười gian trá nóiBạch Liên liếc mắt sang Vi Dao Nguyệt ngồi bên cạnh, vươn tay nhéo đùi nàng một cái[ạch...]"sao thế?"

Trịnh Trí hỏiLục Nhiên ở trên nóc xe đương nhiên thấy được, anh cúi đầu hờ hững cười một tiếng, lại nói với thầy : "không sao, cặp đôi trêu chọc nhau ấy mà"Hai chiếc xe chạy một vòng xong liền trở về tuyến đường bị con gấu chặn lại, lại thấy con gấu xác sống đó đang bị đánh đến sắp ngã xuống, cả bọn có chút lo lắng, dù vậy vẫn làm theo lời Dương La Kỳ đã nói trước đóQuả nhiên khi gần chạy tới gần, bọn họ liền thấy Dương La Kỳ cùng Dương Tố Tố được Thịnh Thanh và Bạch Diệc bảo vệ, hai chị em nhà nọ tấn công liên hồi vào chân của con gấu khiến nó nhảy cẩng lên, Nam Hạ đã đáp được trên lưng nó, quan sát thấy hai chiếc xe đã gần tới, cậu liền nhìn xuống Dương La Kỳ hét : "La Kỳ, tới rồi!"

Cô nghe được liền lấy súng bắn vào lòng bàn chân của con gấu, khiến nó đau đớn nhảy lên một cái thật cao, Dương La Kỳ lại hướng bên đó hét lớn : "Vi Dao Nguyệt!"

Nàng ngay lập tức triệu hồi sấm xét, đó nó đánh liên hồi vào con gấu khiến nó co giật trên không, nhân cơ hội ấy Lục Nhiên liền dán hết hai mươi tấm bùa tốc độ vào cả hai xe, Trịnh Trí và Bạch Liên vặn hết ga số lao tớiTiêu Yên cùng Khương Vũ dùng linh lực điều khiển chức năng của tấm bùa, khiến nó có công suất cao nhấtVà trước khi con gấu rơi xuống đất, hai chiếc xe đã chạy qua thành công, cả bọn vui vẻ hò hét,, cửa xe được mở sẵn, Bạch Diệc cũng nhanh chóng xách áo Dương La Kỳ mà nhảy vọt lên xe.

Thịnh Thanh cũng ôm lấy Dương Tố Tố mà phóng lên chiếc xe thật nhanh trước khi nó chạy đi quá xa, Lục Nhiên cũng vươn tay kéo Nam Hạ lên xe, đợt chiến đấu kiểu mới đã thành công!"trời ạ, chạy đua với thời gian đúng là đau tim mà!"

Thịnh Thanh hít sâu một hơi, lại nhận lấy chai nước từ Dương Tố Tố mà uống một ngụm"Lục Nhiên à, bùa của em hao linh lực phết đó" Khương Vũ nối loa sang bên kia mà nói[chị biết không, mấy lá bùa hút nhiều linh lực như vậy đều vẽ bằng máu của em đó, nên đương nhiên cần hút nhiều linh lực rồi]"ồ, vậy kể ra em cũng tốn cả mớ máu đấy nhỉ?"

Tiêu Yên cười nói[hây da, chứ còn sao nữa?

Hên là cơ thể em sinh trưởng phát triển tốt, không bị thiếu máu hay bệnh gì, nếu không thì chỉ có vẽ bùa bằng mực đỏ thôi] Lục Nhiên cười bất lực"cơ mà ban nãy dính tuyết như vậy, mấy đứa coi chừng bị cảm lạnh nha" Trịnh Trí lớn tiếng nhắc nhở"xời, anh yên tâm, kháng thể của em tốt lắm đó" Dương Tố Tố bên này cười nói[bệnh thật thì em coi chừng] Dương La Kỳ cười nhếch mép, thanh âm có chút đe dọa vang lên"ấy, chị họ đừng có dọa con nít!" em có chút hoảng mà bám lấy tay áo Thịnh Thanh, bĩu môi nói lạiTiếng cười vang lên từ cả hai chiếc xe, họ lái xe cả ngày trời, đa số là gặp mấy con xác sống cỡ vừa chứ không đến nổi quá lớn như con gấu hồi đầu.

Chỉ là hiện tại tuyết rơi có chút nhiều, muốn chạy xe thật sự không ổn cho lắm.

Vì vậy khi thấy có căn chung cư bị bỏ hoang, bọn họ quyết định ở lại đó, dù sao ở đây cũng không hẳn quá xa thành phố Y, có thể từ đây mà đi thăm dò, hai chiếc xe đậu trước cửa căn chung cư hoang vuChung cư này có vẻ đã bị người ta gom hết đồ đạt, chỉ còn lại mấy thứ như giường hay tủ, vì vậy ở đây khá thích hợp để dừng chânDương La Kỳ cùng mọi người đi lên tầng xem xét, cô nhìn một chút rồi hỏi Dương Tố Tố : "Tố Tố, mấy cái lều trại em còn giữ không?"

"còn á chị, đủ là mỗi cặp trong chúng ta luôn, còn có mềm có gối luôn, hợp ý hông?"

"quá hợp ý chị luôn ấy chứ, ở đây nhiều phòng, lát phân ra mỗi phòng có người ở lấy một bộ đầy đủ lều, mềm, gối luôn, chị nghĩ chúng ta sẽ phải ở đây một, hai ngày gì đó, nên chuẩn bị chỗ nghỉ ngơi kĩ càng một chút mới tốt" Dương La Kỳ đưa ngón cái hướng em mà cười nóiBạch Liên đi khắp dưới lầu rồi lại thò đầu lên từ cầu thang : "La Kỳ, ở đây có vài chai rượu, em muốn lấy không?"

"ồ, lấy chứ, đốt gì đó bằng rượu cũng được mà" cô cười nói, lại gật đầuĐốt nhà?

Xưa rồi, giờ chúng ta có đốt cả một thành phố!Ừm, cho dù cái thành phố này hiện tại chỉ bằng một phần tư thành phố lúc trước, nhưng nó cũng cực kì lớn rồi"La Kỳ, trên đây có sân thượng rộng lắm nè, cậu muốn lắp đài quan sát trên này không?"

Nam Hạ nhảy từ trên đó xuống, Lục Nhiên cũng nhảy xuống theoTrịnh Trí có chút bất lực mà cốc đầu hai người, thầy xoa xoa huyệt thái dương : "có cầu thang đó hai cha, đừng để mới tới đã gãy chân gãy tay chứ, anh đây không cứu chữa hết được đâu!"

"ahihi, không sao đâu mà.

Cơ mà La Kỳ à, cậu thấy lắp đài quan sát trên sân thượng được không?"

Lục Nhiên cười nói"hể, có luôn?" cô có chút bất ngờDương Tố Tố ở bên cạnh lại cười hề hề : "trước khi đi dì Thương Dao có đưa em mấy cái thiết bị công nghệ cao sử dụng bằng pin, anh Tiểu Nhiên và Tiểu Hạ thấy liền nghiên cứu cách lắp, nên giờ thế đó chị""hơ hơ, hai người họ đúng là có tài về công nghệ ha, lắp thì lắp đi, chú ý an toàn là được""à, để lát anh lên lắp với mấy đứa luôn, sẵn tiện kết nối với máy điều khiển từ xa của đài quan sát luôn, có gì sau này nếu gặp chuyện gì không thể lên đó thì đứng dưới đây quan sát luôn cho tiện" Trịnh Trí vừa nhìn Dương Tố Tố lôi hết dụng cụ làm đài quan sát ra vừa nói, thầy cũng phải cảm thán có siêu năng lực gia hệ không gian đúng là tiện phếtBỗng nhiên linh lực của Dương Tố Tố giao động mạnh mẽ, không gian lấy đồ rung chuyển, mọi người hốt hoảng nhìn cổng kết nối không gian và thực tại, cuối cùng chỉ thấy chú sói Viên chui từ đó ra, còn vui vẻ ẳng lên vài tiếng mà nhào tới Bạch Diệc"ai ui, Viên xem ra ở một mình hoài nên chán rồi đây" Khương Vũ cười nóiBạch Diệc thử gõ gõ mấy cái vào tường của chung cư, quay đầu nhìn Dương La Kỳ một lúc, sau đó tiến tới bên cạnh, nhỏ giọng hỏi : "nơi này tường xây tệ lắm, cậu có lạnh không?"

"a, chỉ có chút xíu thôi" Dương La Kỳ có chút ngơ ngác, sau đó lại cười nói.

Cô thực sự vui vì Bạch Diệc vẫn quan tâm mìnhMà chính Bạch Diệc cũng nghĩ bản thân quan tâm Dương La Kỳ như vậy là vì cái gì, lúc nhìn thấy con gấu xác sống to lớn kia, y có chút nhớ về lúc trước cũng gặp một con như vậy, nhưng tại sao đánh bại được nó y lại mơ hồ cực kì.

Cho đến khi thấy Dương La Kỳ lo lắng cho mình như thế, y lại mơ hồ nhớ lại được đôi chút gì đó, chẳng qua Bạch Diệc không nóiSau khi sắp xếp phòng xong, họ quyết định nghĩ ngơi, ba chàng trai trong đội đợi đến chiều sẽ lắp thử đài quan sát, nếu thành công thì sau này lắp thẳng vào xe luôn cho tiện thể di chuyểnBạch Diệc nhìn Dương La Kỳ đang ngồi trên giường trầm ngâm, y ngồi xuống bên cạnh cô.

Dương La Kỳ lập tức giữ lấy tay y : "những người khác đều cùng phòng rồi, lều ngủ cũng hết rồi, cậu đuổi tớ sang chỗ khác không được đâu!"

"tớ đã nói gì đâu?"

Bạch Diệc bất lực cười nói, lại nắm lấy cái tay của Dương La Kỳ đặt lên đùi mình mà xoa xoa : "cậu mặc đồ mỏng quá"Quần áo của Dương La Kỳ thật ra rất dài, chất liệu cũng rất ấm, chẳng qua vẫn chưa đủ đối với cái thời tiết nàyBạch Diệc đem tay cô xoa xoa cho ấm, lại nhìn sang Dương La Kỳ ở bên cạnh đang cười vui vẻ nhìn mình, Bạch Diệc chỉ biết cười : "tớ không biết tại sao kí ức của tớ đối với cậu lại mơ hồ như vậy, nhưng tớ cảm nhận được tớ đã từng rất quan tâm cậu.

Vì vậy tớ muốn thử nhớ lại xem rốt cuộc bản thân đã quên mất cái thứ gì từ cậu"Dương La Kỳ nghe y nói mà ngẩng người, cô có chút không biết nói gì, chính là vì vui đến mức nghẹn lời"hừm, tớ có thể gọi cậu là Tiểu Kỳ được không?"

"tại sao?"

Bạch Diệc đôi mắt vốn đang hướng cái tay của Dương La Kỳ mà dùng sức tay tận lực ủ ấm, y lại ngẩng đầu nhìn cô, cười hì hì : "vì thích thôi!"

Nụ cười này, đúng là y chang lúc mới đầu họ đồng hành.

Dương La Kỳ nhìn mà bất giác cười theo"thế tớ gọi cậu bạch tuộc được không?"

Bạch Diệc : ..."cậu rất biết phá vỡ không khí đó" Bạch Diệc tặc lưỡi đầy bất mãn, y nắm cằm Dương La Kỳ, bóp nhẹ : "gọi A Diệc, bạch tuộc thì liên quan gì đến tớ đâu chứ?"

Cho dù có mất đi một số ký ức, Bạch Diệc vẫn vô cớ ngang ngược như vậy, Dương La Kỳ bật cười, lại đem tay của Bạch Diệp đang bóp má mình đặt nhẹ lên má của bản thân, cô vui vẻ cười : "A Diệc, cậu có nghĩ tình yêu rất nhiệm màu không?

Nó có thể khiến cho một người vốn đã quên đi rất nhiều chuyện với người mình yêu, nhưng cũng chính vì người trong lòng mà bất chấp nhớ lại""yêu?

Không hẳn là tin, tớ thậm chí còn không muốn dính dàng tới nó, chẳng qua việc quan tâm một người cũng tính là yêu sao?

Tớ nghĩ đó chỉ dừng lại ở mức bạn thôi"Dương La Kỳ đơ mặt, cúi đầu cười gượng : "à, chỉ ở mức bạn thôi..."

"nhưng mà nếu đó là với cậu thì tớ nghĩ cũng được" Bạch Diệc gãi gãi đầu nói"tại sao?" cô ngây ra, bàn tay vô thức nắm chặt cổ tay Bạch Diệc, thanh âm có đôi chút vội vãBạch Diệc cười hề hề, bình thản nói : "vì cậu rất đặc biệt, tớ từng nghe các chị nói về ý nghĩ tình yêu đối với họ.

Tớ vừa thấy đúng vừa thấy không đúng.

Nhưng khi gặp cậu, tớ lại thấy vẫn là tự mình trải nghiệm mới hiểu rõ được""nếu quan tâm một người là yêu, sẵn sàng hi sinh cho một người cũng là yêu, muốn ở bên cạnh người đó vẫn chính là yêu, thì tớ nghĩ tớ yêu cậu" Bạch Diệc cười xòaY không rõ bản thân tại sao lại yêu Dương La Kỳ, cũng không rõ là từ bao giờ nảy sinh ra cảm xúc đó, nhưng Bạch Diệc chắc chắn một điều rằng bản thân đối với Dương La Kỳ có một cảm xúc cực kì mãnh liệt, cho dù không thể nhớ quá rõ về hồi ức lúc trước, nhưng bóng dáng của Dương La Kỳ trong tâm trí của y rất đặc biệt, rất tỏa sángCảm giác đó không phải ngưỡng mộ, cũng không phải là thích, nếu là thích, thì nhược điểm của Dương La Kỳ luôn được bày ra trước mắt Bạch Diệc, không ai lại đi thích khuyết điểm của một người, nhưng nếu yêu một người, khuyết điểm của đối phương có nhiều đến đâu, ưu điểm có ít như thế nào, đều không quan trọngThích là thích ưu điểm, yêu là yêu tất cả mọi thứ của người đó.

Đây là kết luận của Bạch Diệc trong thời gian quaDương La Kỳ cúi đầu một lúc lâu, Bạch Diệc có chút lo lắng vỗ vai cô : "nè, tớ nói gì sai à?"

Đột nhiên, người đối diện nhào tới ôm lấy y, khiến Bạch Diệc có chút ngơ ngác, y lại nghe được tiếng thút thít bên tai"huhuhu, tại sao lúc nào cũng là cậu khiến tớ rung động thế hả?"

Dương La Kỳ vừa khóc vừa cười, ôm chặt Bạch Diệc nằm ở trên giường đã được phủ một lớp chăn"...

Cậu cũng vậy, ngay từ đầu gặp đã khiến tớ bị cuốn hút" Bạch Diệc nhỏ giọng nói, y nghĩ mình nhớ được khá nhiều thứ rồi, mỗi lần Dương La Kỳ khóc, Bạch Diệc sẽ nhớ lại được không ít chuyện"ngày từ đầu?"

Dương La Kỳ thút thít ngẩng đầu dậy nhìn thiếu nữ xinh đẹp đang nằm bên dưới mình"tớ nghĩ cứ như thế này thì tớ sẽ nhớ lại được rất nhiều thứ, cho nên tớ ôm cậu thêm một lúc được không?"

Bạch Diệc nhìn cô một hồi lâu, sau đó lại không trả lời câu hỏi của cô mà dang tay, nhẹ giọng hỏiDương La Kỳ không chần chừ gì mà lại ôm chằm lấy Bạch Diệc, y do dự một lúc lâu rồi đưa tay lên ôm lại Dương La KỳThật ra chỉ ôm thì nhớ được cái gì chứ?

Chẳng qua Bạch Diệc muốn ôm cô, cái ôm khẳng định lại cảm xúc của bản thân"A Diệc, nếu cậu không thể nhớ lại tất cả, sau này tớ vẫn được ôm cậu như này không?"

"được chứ, cậu muốn đều được" Bạch Diệc kiên định nóiÍt nhất là nếu có chuyện gì xảy ra, liên quan đến mạng sống, Bạch Diệc mong người ôm mình trước khi bản thân chết sẽ là Dương La Kỳ----------------------------------------------------Tác giả : chap này nhàn nhàn thế thôi, tui sẽ dành ra chút thời gian cho bộ bên kia, chẳng qua vẫn sẽ tập chung chủ yếu vào bộ này, đợi bộ này xong tui mới dành hết thời gian cho bộ thanh xuân vườn trường kia được
 
[Bhtt] Nếu Ta Yêu Nhau Ở Mạt Thế
Chap 37 : ghen


Từ sáng sớm, thành phố Y đã rất ồn ào, cổng thành có rất nhiều người lui tới, dân trong thành thắc mắc, thời điểm này sao lại nhộn nhịp thế nhỉ?

Có một đoàn viên của đoàn vũ trang đi ngang qua, tiện thể giải thích : "trận chiến sắp tới sợ rằng sẽ có sức tàn phá quy mô rất lớn, những nơi khác khó chống đỡ, vì vậy thành phố của chúng ta đã thông báo ở những nơi khác, ai muốn vào đây thì có thể tiến vào trước ba ngày, nếu không vào kịp thì lui tới những thành phố gần nhất hoặc tới những trạm phòng thủ gần đó nhất""ể, thông báo kiểu gì, với thành phố khác cũng như chúng ta sao?" một người dân khác tò mò hỏiĐoàn viên đó lại thở hắt ra, chống hông nói : "nơi này của chúng ta có kha khá các esper hệ sóng âm, họ có thể nói là y như cục mạng di động luôn, chỉ cần lan tỏa linh lực của họ ra những cây phát sống gần đó, đều có thể sử dụng như bình thường.

Còn việc thành phố khác cũng như bên chúng ta thì cũng chẳng có gì lạ đâu, năm đó trụ sở thí nghiệm có không ít tiến sĩ trốn thoát, tuy đã bị tiêu diệt khá nhiều nhưng vẫn còn tồn tại vài người, họ trong thời mạt thế này phải lo dựng phòng tuyến chứ, mà nói là thành phố thì hơi quá, có lẽ diện tích hay quy mô không bằng chúng ta đâu"Người khác đi ngang qua cũng tò mò : "ê, đang nói về các nơi khác à?

Cho hóng với coi!"

"ây da, để tôi nói tiếp cho.

Các nơi khác thật ra cũng có các esper phòng trợ như thành phố J của chúng ta, nhưng mà nếu nói về việc lớn mạnh nhất thì cũng chỉ có thành phố Y và thành phố J thôi, sắp tới có khi sẽ hợp tác, chỉ là không biết nơi khác hợp tác với bên nào thôi.

Haiz, trận chiếc này thật sự khiến người ta đau tim mà" người đoàn viên đó bĩu môi nóiLại nghe được tiếng loa tập hơi từ trường nay đã trở thành sân huấn luyện, đoàn viên nọ liền tạm biệt hai người dân kia mà chạy vềTình hình của thành phố J chính là thế đóMà Thương Dao bên này kết nối bộ đàm với ba người cùng một lúc, có vẻ như đang họp[bà Thương, trận chiến này không hề dễ dàng, chúng tôi chọn theo bà, bà có đảm bảo an toàn cho người dân của chúng tôi không?]Người đàn ông trung niên đầy nghiêm nghị hỏi[bà cũng biết rõ, esper bên thành phố Y đông hơn thành phố J rất nhiều, còn của chúng tôi lại khá yếu kém, cơ hội sống của chúng tôi không phải thứ để đánh cược đâu]Lại một người đàn ông trung niên khác lên tiếng[Thương Dao, bên bà có vẻ ồn ào nhỉ?

Xem ra bà rất được tin tưởng đấy, có thể cho tôi một lý do để có thể tin tưởng bà như họ không?]Người phụ nữ trong có vẻ đầy sức sống kia khẽ cười, đầy tò mò mà nhìn Thương Dao qua ảnh chiếu của bộ đàmĐây là loại bộ đàm được chế tạo công nghệ cao, không những có thể gọi điện, còn có thể chiếu lên khuôn mặt của người sử dụng như máy chiếuThương Dao nghe bọn hỏi, khẽ thở hắt ra, bà cười bất lực : "từng làm việc chung với nhau một khoảng thời gian, chẳng lẽ tôi thiếu uy tính thế à?

Nếu lo lắng thì cứ ở yên đó phòng thủ đi, tôi hỗ trợ cho mấy người, nếu có tâm chút, thì tới đây giúp tôi.

Tôi không biết bản thân có bao nhiêu phần trăm chiến thắng, nhưng dưới 100% thì đều chỉ là 50 50 thôi, haha"Ba người kia sững người, họ không nghĩ Thương Dao lại có thể hào sảng đến thế, nhưng họ cũng chỉ có chút bất ngờ.

Dẫu sao trong tất cả bọn họ, chỉ có Thương Dao là không có siêu năng lực, vậy mà bà vẫn có thể dẫn dắt được một trận địa phòng thủ lớn mạnh như thành phố J thì thực sự rất đáng khâm phục, dù sao thì, họ vẫn muốn tin tưởng Thương Dao hơn là cái gã đã khiến thế giới rơi vào cảnh hỗn loạn này[muốn tới thành phố J thì có hơi mất thời gian chút, có lẽ sẽ tầm ba bốn ngày]Người đàn ông có râu dài thở hắt ra, gõ gõ tay lên bànNgười đàn ông bên cạnh sở hữu cái đầu sáng chói cũng gật gật đầu, khoanh tay lại mà nói [nếu bà có thể trụ được thì chúng tôi cũng tới được, nhất định không để bà đợi quá lâu]Bên người đó lại có chút ồn ào, họ khẽ cười, bất lực chào tạm biệt hai người phụ nữ còn lại.

Ai cũng phải bận rộn thôi, tính mạng của người dân trong thành phố của họ đều phụ thuộc vào sự an toàn họ tạo raThương Dao cười mỉm gật đầu, lại nhìn sang người phụ nữ trung niên kia, bà ấy cười mỉm, kiên định nói[đội quân của thành phố S đã sẵn sàng, hiện đã chuẩn bị lên đường rồi]Thương Dao nghe mà bật cười, bà gật đầu, gật đầu nhẹ : "cảm ơn bà, Lý Uẩn"

Lý Uẩn cười, lại xua xua tay.

Thương Dao nhìn bà ấy, chống cằm cười khổ : "năm đó, thật sự xin lỗi"[chuyện cũ rồi, bỏ qua đi.

Dù sao tôi cũng biết giữa chúng ta chẳng thể thành được, mà bà cũng đừng có tìm thú vui mới lạ đấy nhá, nếu không tôi sẽ tìm mọi cách lập đàn triệu hồi Vi Hiên lên, mỗi năm về đứng trước giường bà, không cho bà ngủ đâu!]Nghe Lý Uẩn nói thế, Thương Dao gục đầu lên bà, nghiêng đầu sang mà cười bất lực : "già rồi, tôi không có ý định kiểu đó đâu, thời thế này cũng không thể làm được điều đó.

Vả lại, tôi thật sự không thể quên đi cậu ấy"Lý Uẩn cười, chào tạm biệt Thương DaoBà chẳng thể hiểu được Thương Dao, chính bản thân dứt khoát buông bỏ, lại vĩnh viễn không thể quên đi.

Lý Uẩn tuy không trực tiếp quan sát, nhưng bà biết cái ngày mà Thương Dao cùng Vi Hiên chia ly mãi mãi, cả hai đều rất khổ sở.

Vi Hiên thì tự biết bản thân không thể tự tử, chỉ có thể chờ đợi, còn Thương Dao chính là điều mà Vi Hiên chờ đợi, cặp đôi năm đó tươi đẹp như vậy, kết quả lại bị phá hủy, đúng là đáng tiếcNhìn màn hình vụt tắt, Thương Dao khẽ thở dài, bà nhìn Lục Uyên đang ngồi uống trà, bà ấy lại nhìn Thương Dao, tặc lưỡi : "chẹp chẹp, thì ra bà Thương cũng còn người quyến luyến ha, tệ ghê ta ơi~""cậu năm đó cũng không ít người theo đuổi đâu, đi vào đây mà không nói tiếng nào là muốn hóng chuyện chứ gì.

Hừ, hóng xong rồi thì nói chuyện đàng hoàng đi" Lục Uyên bĩu môi, lấy ra một xắp tài liệu đặt lên bàn Thương Dao, bà mệt mỏi thở dài : "các chỉ sổ của máy móc vũ khí và các esper đều được thống kê lại rồi, chung quy lại thì các esper của chúng ta đang phát triển rất tốt, còn vũ khí thì đều đạt được chỉ sổ hoàn hảo, chỉ có thứ đó vẫn còn thiếu vật liệu một chút thôi""nếu vật liệu đến ngày mốt vẫn không đủ, lấy thứ này làm đi" Thương Dao vừa nói vừa đem sợi dây chuyền của bản thân ra, vẫn còn rất sáng bóng.

Lục Uyên nhìn mà sững người, bà nhìn Thương Dao một lúc lâu, sau đó mới nhẹ giọng hỏi : "cậu chắc không?"

Thương Dao cười, bà xoay ghế ra sau, nhìn ra ngoài qua cửa sổ cỡ lớn, khẽ giọng nói : "đó chỉ là vạn nhất không thể, tớ thật ra hy vọng vật liệu sẽ đủ, nhưng nếu không đủ, chỉ có thứ này là đủ khả năng thôi.

Nguyên liệu từ thứ này là đồ nguyên chất, tớ không thể chỉ vì bản thân mà khiến mọi việc lệch đi khỏi quỹ đạo.

Hơn nữa, tớ không xứng với sợi dây này đâu"Lục Uyên cười, xoay lưng rời đi : "đồ ngốc"Haiz, ngốc cũng được, Thương Dao thật sự hết cách rồiMà ở bên này, tại nơi trú ẩn tạm thời của đoàn chinh phục, cả đám quay quần bên lò sửa mà Nam Hạ mới làm raDương Tố Tố có chút hiếu kì hỏi cậu : "anh Tiểu Hạ, anh kiếm đâu ra nhiên liệu thế?"

Nam Hạ cười hề hề, khoanh tay nói : "em nhớ vị đoàn trưởng của đoàn hàng không hông nè?"

"ồ, là vị esper cấp Z có mái tóc xanh lè ấy hả?"

Vi Dao Nguyệt hỏi"ờ hớ, đúng là người đó, lần trước em trao đổi với ổng, em giúp ổng chặt hết ba cây gỗ thì ổng cho em than, cái bao mà hồi sáng em xin Tố Tố ấy, trong đó đựng than ó"

Dương Tố Tố ồ lên, em đưa ngón tay cái với Nam Hạ : "anh đỉnh!"

Trời thì lạnh buốt, có cái lò sưởi dùng chung này đúng là hết sảy!Trịnh Trí thò đầu từ tầng trên xuống, thầy ngoắc ngoắc tay : "ê ê, có chuyện rồi này""sao thế anh?"

Dương La Kỳ ngẩng đầu nhìn thầy"ở xa xa anh thấy có một đoàn người đang tới đây, nhìn dáng vẻ thì chắc là người của thành phố Y đó nha, hình như nơi này của chúng ta bị phát hiện rồi, hồi tối anh còn cảm nhận được linh lực của người khác bị rò rỉ tới đây mà""vậy vài người chúng ta ra giải quyết thôi, những người còn lại đề phòng nơi này bị tấn công bất ngờ, nếu không đồ chúng ta đặt ở đây bị tổn thất thì toang" Lục Nhiên duỗi người, bẻ khớp tay mà nóiBạch Liên gật đầu, lại cười : "để xem, Viên này, chị nè, rồi còn Khương Vũ, Lục Nhiên, Nam Hạ, Thịnh Thanh và Bạch Diệc..." tỷ vừa nói vừa quay đầu nhìn mọi người, lại thấy Dương La Kỳ đang bất lực lay Bạch Diệc dậy, Bạch Liên ba chấmDương La Kỳ lắc lắc con bạch tuộc đang nằm trên đùi mình, đầy bất lực mà lắc tới lắc lui : "Bạch Diệc, Bạch Diệc, dậy đi trời ạ!"

Khương Vũ nhìn cảnh tượng này, bất lực cười : "mùa đông nên Bạch Diệc buồn ngủ đó, năng lực của em ấy bị ảnh hưởng bởi thời tiết, trời quá lạnh thì em ấy như cái xác lạnh á""chị diễn tả nghe mà ớn" Tiêu Yên bất lực nhìn người bên cạnh"thôi thì trừ Bạch Diệc, những người ban nãy chị gọi đi thôi!"

Bạch Liên đứng dậy, phủi phủi đất trên quầnTrịnh Trí nhìn họ, chẹp miệng : "nhanh lên đi, đoàn người kia sắp tới rồi đấy""gâu!"

Viên vẫy vẫy đuôi, như nghe hiểuNăm người một chó ra đứng trước cửa chung cư, lại bị mưa tuyết làm lạnh, lại nghe được giọng nói ngông cuồng của một cô gái vang lên : "các người là người của thành phố J đúng không?

Nếu là người của thành phố J thì nhanh chóng đầu hàng trước khi chúng tôi tấn công đi!"

Bạch Liên chớp mắt nhìn cô gái này, lại nghĩ một hồi lâu mới òa lên : "cô là Thất Kỷ đúng không?"

"cô biết tôi?

Khoan đã, cô là Bạch Liên?!"

Thất Kỷ ngỡ ngàng nhìn tỷThịnh Thanh huýt vai Bạch Liên, tò mò hỏi : "bạn cũ hả?"

"bạn cái con khỉ nha, cô ta lúc trước là chuyên gia đấu khẩu với em luôn đó, lần thứ hai gặp còn tỏ tình, em từ chối lại mắng em, chị xem có thể là bạn không?"

Bạch Liên khoanh tay nhìn chị"à, bàn lộn" Thịnh Thanh cười nóiNam Hạ : "bàn lộn...

À, hiểu rồi"

Những người bên cạnh nghe mà mắc cười, Thịnh Thanh hỗn dữ thế?(Tác giả : đọc ngược lại đi rồi hiểu)"ha, mấy năm nay biệt tâm biệt tích, thì ra là gia nhập thành phố J, tốt lắm, vốn định cho mấy người cơ hội đầu hàng, nhưng vì là cô nên tốt nhất chết hết đi!"

Thất Kỷ cười lạnh, hạ lệnh cho những người khác lao lênLục Nhiên khẽ thở hắt ra, anh bất lực nhìn Bạch Liên : "cái gì liên quan đến nhà họ Bạch đều không yên ổn nhỉ?"

Viên ở bên cạnh vẫy vẫy đuôi, lại "gâu gâu" mấy tiếng đồng tìnhKhương Vũ cười khẩy, nhếch mày nhìn Bạch Liên : "cậu nghe chưa?"

Bạch Liên lườm người nọĐùng một tiếng, lựu đạn bị chọi tới nổ cái bùm"trời má, không nói hai lời quăng luôn lựu đạn kìa!"

Dương Tố Tố ở trên sân thượng nhìn mà há hốcDương La Kỳ bất lực nhún vai : "từ những câu chuyện ta được nghe kể, thế này còn thường lắm em ơi"Trịnh Trí nhìn bên dưới bị nổ một mảng, hít sâu một hơi : "lát nữa phải lột hết giáp của bọn đó ra để gia cố cho chung cư này, nếu không thì chỉ cần đợi thêm một đợt nữa thế nào cũng banh chành""nếu có một đợt nữa thật thì chúng ta lại phải ở đây thêm một ngày" Tiêu Yên nhún vai, chống cằm trên lang cang Vi Dao Nguyệt nhìn cây pháo bên cạnh, nàng nhướng mày : "rốt cuộc là bên nào bất thường đây hả?"

Bạch Diệc đang dựa bên vai Dương La Kỳ mà ngáp dài, nghe Vi Dao Nguyệt nói vậy y liền tặc lưỡi : "chị cũng bình thường chắc?"

Bên dưới sớm đã chiến đấu, thành thật mà nói thì bên đó đa số đều là súng đạn, các esper xuất hiện không nhiều, nhưng Bạch Liên lại sợ đối thủ chơi thuốc, cho nên người nào lên liền đánh chết người đóThịnh Thanh vươn tay, đem những người trước mặt bị trọng lực đè ép đến hộc máu, chị cười khẽ : "họng bị ép thể này mà còn nuốt được thuốc thì đúng là thần kì"Và những người bị ép đó trợn ngược mắt, nội tàng còn muốn tràn ra khỏi miệng, máu me hộc ra từ miệng họ phủ lên tuyết, khiến nơi tuyết trắng xóa đó bị nhuộm đỏKhương Vũ ở bên cạnh bĩu môi : "nhìn không đẹp miếng nào" Có tên dùng siêu năng lực hệ băng đem quả cầu băng trong tay lao tới Khương Vũ, lại bị người nọ giữ chặt đầu lại, linh lực từ tay Khương Vũ bắt đầu bao phủ lấy tên đó, khiến hắn như bị hàng ngàn cây kim đâm xuyên vào cơ thể, nằm la liệt dưới đất với đôi mắt trắng dã, Khương Vũ xoa xoa cằm nhìn một chút : "thế này thì chắc chưa dùng thuốc đâu ha""ác vãi nho" Lục Nhiên liếc mắt nhìn mấy cái xác do hai người nọ giết, khẽ thở hắt ra mà nhìn trận địa bản thân dùng tay vẽ, lại nhìn cái xác bị người đội mình giết, anh lấy tay nhún vào máu của họ, sau đó lại bôi lên trận địa vẽ trên tuyết của mìnhTiếng nổ vang lên, những tên xung quanh anh bị nổ tan tành, Khương Vũ cùng Thịnh Thanh không hẹn mà hét : "em mới ác ấy!"

Hai người đó bất lực, lại nhìn mấy khẩu súng đang bắn liên hồi bên này bị dọa cho lùi mấy bước, liếc nhau cùng bĩu môiĐạn bắn không trúng luôn mới ácÀ, không phải là không trúng, là do Lục Nhiên dùng bùa đánh lạc hướng, nên đạn mới bắn không trúng, tưởng đâu quân của thành phố Y mù hướng bắn chứ"kiếm đâu ra cái chiêu kinh khủng thế?"

Nam Hạ ở bên cạnh, toát mồ hôi hột mà hỏiLục Nhiên đứng dậy, phủi tuyết trên tay rồi lại cầm bùa sát thương giết mấy tên xung quanh, anh cười nói : "dì Lục dạy đó, chiêu này mỗi ngày sài được có hai lần thôi à, nhưng mà gọn ghê chưa""ơ hơ hơ, nhà họ Lục cũng lạ đời không kém gì họ Bạch đâu" Nam Hạ bất lực nói, lại vươn tay thành kiếm mà đâm xuyên đầu tên đang chạy tới bên mình, cậu nhìn quả cầu lửa trên tay của hắn đang tiêu tan, ồ lên một tiếng : "siêu năng lực gia hệ lửa nè"Bạch Liên nhìn Thất Kỷ ngồi ở trên con gấu lớn đang đeo cái vòng đen tuyền, tỷ xoa xoa cằm : "thành phố Y có nhiều thứ lạ đời phết ha, rất thích khiến người khác quy phục"Thất Kỷ nhìn tỷ đang cưỡi trên lưng con sói lớn, khẽ nhíu mày : "thành phố J cũng đâu có vừa, loại thiết bị nọ chẳng thể nhìn thấy luôn mà""thiết bị gì đâu, sói con tôi nuôi ấy mà" Bạch Liên cười nói, Viên cũng hú lên hưởng ứng, sau đó lại gầm gừ nhìn con gấu trước mặtNó ngẩng đầu "ngao" một tiếng với Bạch Liên, tỷ tuy không hiểu lời nhưng hiểu ý : "muốn đánh hả?

Đừng cắn mạnh quá mà cắn vô lưỡi nghe chưa"Thất Kỷ hừ lạnh, con chó ngu ngốc đó có thể đấu lại gấu lớn được điều khiển theo ý nghĩ của ả sao?Thất Kỷ không muốn đấu với Bạch Liên ngay lúc này, tuy ghét thật, nhưng ả biết khả năng của Bạch Liên mạnh cỡ nào, năng lực của Thất Kỷ mỗi ngày chỉ sài được một người, không thể lãng phí được!

Hơn nữa, nếu không nhìn trực diện vào mắt thì không thể dùng đươc siêu năng lựcVì vậy, Thất Kỷ có quyết định khác, ả xoay đầu nhìn hai esper cấp S đi theo bảo vệ, ra hiệu bằng mắt về phía chung cư lớn kia.

Lúc trước tình báo đã nói là có tận mười một người và một con chó đang ở đây, hiện tại chỉ có năm người một chó, nhất định ở trong chung cư còn người!

Chắc chắn là vì không có khả năng chiến đấu nên mới chốn trong đó(Viên : bản gâu gâu là sói chứ có phải chó đâu tên loài người kia?!)Hai tên esper đó hiểu ý, liền âm thầm lượng qua đám người đang chiến đấu, lao thẳng tới phía chung cưThất Kỷ nghĩ rằng không ai phát hiện ra, nhưng đối với những người đang đứng ở đây đấu với đoàn của ả, họ đều là các esper cấp S trở lên, làm gì có vụ không nhận ra được?

Chỉ là họ đủ hiểu, hai tên esper cấp S kia làm gì có cửa thắng được mấy người ở trong chung cư đâuÀ, miễn hắn không cắn thuốc là đượcBạch Liên từ đầu tới giờ đều không nhìn thẳng vào mắt Thất Kỷ, tỷ gãi gãi đầu : "không đánh à?" tỷ vừa nói vừa đưa tay tát một tên esper hệ kim đang xông tới ngã nhào, lại bị Nam Hạ biến tay thành rìu mà chặt đứt đầu"không, chưa phải lúc, nhưng cô đợi đó, lần sau nhất định tôi sẽ không để cô yên bình thế đâu!"

Thất Kỷ hừ lạnhYên bình?

Hô hô, định nghĩa của chữ yên bình này, Thất Kỷ thật sự hiểu đó hả?

Đứng giữa trận đấu máu me thuốc súng thế này, yên bình cái chỗ nào?!

Bạch Liên cười lạnh, quay người đá xoáy vào tên đang định đánh lén Nam HạĐược rồi, không đánh với Thất Kỷ thì đánh người của ả, vậy điDương La Kỳ nhìn bóng người đang lao tới, có chút lo lắng, có cách nào cho tên đó đừng chết gần đây được không?

Nơi này mà hôi mùi máu là khỏi ngủ nghỉ gì nữa luôn đó!Dương Tố Tố cùng Trịnh Trí đang âm thầm đi dựng tấm thép sắt cho tòa chung cư, làm ngay lúc này luôn cho chắc, mắc công bom nổ gì gì đó lại phiềnVi Dao Nguyệt lại bận rộn đi kiếm đạn được cất dưới tầng trệt, đạn của pháo mà để chi xa dữ vậy trời?Tiêu Yên lại đang ngáp ngắn ngáp dài, chống cằm nhìn hai tên đang lao tới, lại liếc mắt sang Dương La Kỳ : "em có yêu cầu gì với bọn hắn không?"

"đừng để chết quá gần chung cư được không ạ?"

"hừm, chắc được, để chị đá chúng đi xa chút là được" Tiêu Yên gật gật đầu, lại bậc người nhảy lên lang cang, xoa xoa nắm tayHai tên đó, một tên biết bay, một tên lại cầm theo chùy sắt, xem ra không phải là các esper hệ chiến đấu rồiTiêu Yên hít sâu, đem hơi lạnh làm tỉnh táo đầu óc, người nọ dùng linh lực lan tỏa, khiến hai tên đó rối loạn mà rơi xuống đất, không nghĩ rất nhanh lại bay lên "tính ra sức chịu đựng cũng tốt dữ" Tiêu Yên ngồi xổm trên lang cang, chẹp miệng"dù gì cũng là esper cấp S mà chị" Dương La Kỳ bất lực gãi gãi đầuBạch Diệc ở bên cạnh bị sự ồn ào đánh thức, mắt hé mở mà nhìn Tiêu Yên đang đùa cợt với hai tên đó, lại Dương La Kỳ đứng bên lang cang, y bĩu môi, đứng xa thế thì Bạch Diệc dựa kiểu gì?

Ngủ không thế này lạnh quá, muốn ôm ôm Dương La Kỳ ngủ cơ!Thế là y chậm rãi ngồi dậy mà mò tới, bất quá lại thấy buồn ngủ, ngồi bệch xuống đất mà gật gùTiêu Yên vịnh tay lên lang cang, bậc người lộn tới đá vào mặt một tên đang ở gầnBay mà thấp thế này thì chỉ có đường toang thôi nháTiêu Yên nhìn sang Dương La Kỳ, hỏi : "chị đánh xa không được, để bọn hắn nằm tại đây đi, lát chị dọn cho ha?"

"...

Vâng" nói sao nghe nhẹ nhàng dữ vậy ta?

Dương La Kỳ bất lực nhìn người nọMột tên biết bay, cứ hạ xuống một chút liền bị Tiêu Yên đánh không thường tiết liền phải bay lên, một tên có năng lực bật cao, cầm chùy lao xuống một lần lại bị Tiêu Yên đá một lầnĐánh đến mặt mũi bầm dập mà chỉ có thể làm rách vai áo của Tiêu Yên, thật ra nếu là các esper hệ chiến đấu thì cấp A thôi đã đủ khiến Tiêu Yên phải nghiêm túc, nhưng nếu là hệ khác thì không có vấn đề gì, cấp Z vẫn có thể đấu được.

Siêu năng lực hệ tinh thần như Tiêu Yên cỡ đó đấyHai tên đó thấy Tiêu Yên khó đánh, liền chuyển hướng sang Dương La Kỳ, một tên tiếp tục dẫn dụ Tiêu Yên, tên nhảy cao kia chuyển hướng âm thầm đến Dương La KỳTại sao không phải là Bạch Diệc à?

Vì y nằm đó đó bị tuyết che mất rồi, không chú ý liền không thể thấyDương La Kỳ cảm nhận được nguồn dao động ở sau lưng, cô quay người lập tức mà lấy con dao bên hông ra đỡ đònBất quá chưa kịp đỡ được miếng nào thì Bạch Diệc đã chui từ trong đóng tuyết ra, giữ chặt tay của tên esper cấp S đó lại, y nhíu mày : "cậu ngốc à, dùng dao chắn chùy, muốn gãy tay hay gì?"

"còn sức chửi, xem ra vẫn còn tinh thần, chưa hẳn đã kiệt sức" Dương La Kỳ nhìn Bạch Diệc, lại đánh giá một lược"hơ hơ, cậu còn tâm trạng đánh giá, xem ra vừa rồi chưa có sợ gì ha" Bạch Diệc đầy bất lực nhìn cô, sau đó lại túm lấy mặt của tên đằng trước, y ném hắn đi một đoạn, Tiêu Yên nhìn qua bên này, ồ lên một tiếng, thì ra mùa đông Bạch Diệc vẫn có thể tỉnhNgay cả Tiêu Yên dù siêu năng lực không bị ảnh hướng bởi thời tiết còn thấy buồn ngủ đây này, xem ra Bạch Diệc vì Dương La Kỳ mà theo bản năng bảo vệ luôn rồiTên đang bay kia thấy đồng bọn bị đánh bay, tức giận xông tới định tấn công Bạch Diệc, y nhảy lên lan can, xoay người đá xoáy một cú tên đang bay kia khiên hắn bay thẳng xuống bên dướiNhìn hai cái xác còn đang co giật dưới đất, Bạch Liên ngẩng đầu nhìn lên bóng người khác đang lao xuống, tỷ cười khúc khích : "đá hay lắm"Bạch Diệc hất tóc ra sau, để lộ khuôn mặt xinh đẹp cùng đôi mắt đỏ như ngọc, nhìn cảnh hỗn loạn bên này : "ồ, hình như em ngủ hơi nhiều rồi"Thất Kỷ nhìn đến ngây người, ả bắt đầu rung động trước sắc đẹp của người trước mặt.

Bạch Diệc có mấy phần giống Bạch Liên, có lẽ là em gáiNgười nhà họ Bạch, đúng là ai cũng đẹp.

Nhưng tại sao Thất Kỷ lại thấy Bạch Diệc lạ mặt thế nhỉ?"chị hai, người này có thể khử không?"

"chắc không, ít nhất là bây giờ, bên cạnh cô ta còn có esper cấp S, lại có đoàn người cấp A nhiều như thế, vai trò chắc chắn không nhỏ, đánh bậy là tiêu đó nha" Bạch Liên nhìn y, khẽ tặc lưỡiThất Kỷ từng bước tiến đến, Bạch Diệc nghe lời Bạch Liên, không muốn có sát tâm, cùng lắm đánh cho bất tỉnh hay trọng thương là được rồiAi mà ngờ cho được khi Thất Kỷ lại nắm lấy tay Bạch Diệc, đôi mắt hồng như pha lê đầy lấp lánh, ả phấn khích nhìn Bạch Diệc : "em gái, chị tên Thất Kỷ, em theo chị đi!"

Cả chiến trường rơi vào im lặng, những người bên phía Bạch Diệc đều ngỡ ngàng, người của cô ta cũng ngơ ngácThịnh Thanh nghiêng đầu, nhìn tên đang vật lộn với mình : "chỉ huy của mấy người kì lạ thế?"

"ai mà biết đâu" tên đó nhún vai, đầy ngây ngốc, Thịnh Thanh bĩu môi, trực tiếp bẻ cỗ hắnKhương Vũ nhìn Tiêu Yên và Dương La Kỳ đã xuống đây từ lúc nào, hít một hơi lạnh mà kéo Tiêu Yên lại : "đứng đây xem kịch đi, qua đó coi chừng bị nhiễm mùi giấm""không, em không ngại xem drama đâu" Tiêu Yên đá vào tên cầm dao muốn đâm mìnhLục Nhiên cùng Nam Hạ nhìn nhau một cái rồi tiếp tục chiến đấu, họ quen rồiBạch Liên thích thú nhìn cảnh tượng này, nó còn quyết liệt hơn lần trước Thất Kỷ tỏ tình tỷ nữa nha!

Chẳng qua cảm nhận được luồng sát khí bên cạnh, Bạch Liên nuốt nước bọt, lùi lại mấy bước : "cái kia, đừng giết cô ta nha em"Dương La Kỳ không ngẩng đầu, sắc mặt âm trầmĐược rồi, giết cũng được, có lẽ mình vẫn có thể xử lý được chuyện này.

Bạch Liên hít sâu một hơi, nước mắt chảy như suối trong timBạch Diệc nhìn Thất Kỷ, có chút sợ hãi muốn lùi : "quần què ấy, thả tôi ra!"

Má nó, còn không thả ra thì Dương La Kỳ thấy mất!Tiếc rằng, cô thật sự đã thấyDương La Kỳ tiến lại gần, giữ lấy tay Thất Kỷ mà hạ giọng nói : "chị này, làm ơn thả ra"Thất Kỷ nhìn cô gái trước mặt, cũng rất đẹp, chẳng qua ả thích kiểu sói con hơn là sư tử trưởng thành, cho nên nhìn Dương La Kỳ rất không thuận mắtBạch Diệc thấy cô, vội vàng hất tay Thất Kỷ ra, bám lấy tay Dương La Kỳ mà vội vàng giải thích : "Tiểu Kỳ à, tớ đột nhiên bị nắm tay á, cô ta muốn tấn công nên nắm tay tớ á!

Không có chuyện gì giữa tớ với cô ta đâu!"

"vậy à" Dương La Kỳ nhìn y với ánh mắt vô cảm, Bạch Diệc sợ hãi, lúng túng không biết nên làm gìThất Kỷ lại kéo lấy tay Bạch Diệc : "em đừng phũ phàn thế chứ, cho chị một cơ hội làm quen đi!"

"cơ hội cái gì?

Chị không thấy mạng tôi sắp mất à?!"

Bạch Diệc lại sợ hãi, muốn hất tay ra, kết quả lại bị giữ rất chặtDương La Kỳ dùng một tay giữ tay Bạch Diệc, lực đạo vừa đủ, cô vô cảm nhìn y mà hỏi : "cậu muốn thế nào?"

Nhìn cảnh tượng này, bên kia cũng có hứng hóng chuyện, không đánh nhau nữa mà đứng đó xem, dù gì thì có đánh nữa cũng đâu có quan trọng, đám người bên thành phố Y đang ở đây đột nhiên hiểu được một điều, họ không có cơ hội đánh lại đối thủ đứng ở đây, chẳng thà hóng một chút đi đã rồi bưng chỉ huy chạy vềBạch Diệc hít một hơi sâu, tay bên Dương La Kỳ kéo cô lại, bản thân hôn lên môi cô, sau đó lại bực bội nhìn Thất Kỷ : "tôi có bạn gái rồi, cơ hội đó chị để người khác đi!"

Cả đám người sững sờ, ngay cả mấy người đang ở trong chung cư cũng đã ra ngoài này nhìn, chung cư được gia cố rồi, để đó cũng không sao đâuThất Kỷ tức giận nhìn hai người trước mặt, muốn sử dụng siêu năng lực, tên bên cạnh lại thì thầm vào tai ả cái gì, khiến Thất Kỷ mím môi, ra lệnh cho lính rời đi : "tất cả, quay về!"

Nhìn mấy người leo lên xe rời đi, Dương Tố Tố tặc lưỡi : "để lại cho chúng ta mấy cái xác, không dọn luôn cho rồi, tốt ghê ta ơi"Bạch Diệc nhìn Dương La Kỳ đang che mũi, tự bản thân cũng ngửi ngửi một chút, đúng là hôi mùi máu thậtY vung tay, mấy cái xác rất nhanh đã biến mất, Vi Dao Nguyệt nhìn quanh, đưa ngón cái với yBạch Liên lại tò mò hỏi : "dịch chuyển đi đâu đó?"

"xe của mấy người kia rộng mà, chắc không phiền đem người của họ về đâu" Bạch Diệc nói, lại nhìn Dương La Kỳ cúi đầu, nhẹ giọng nói : "bạn gái của tớ, cậu không định nhìn mặt tớ luôn đó à?"

"ai là bạn gái của cậu?"

Dương La Kỳ nhỏ giọng nói, nghe có vẻ rất hùng hồn, thật ra ngữ điệu của cô lại mềm yếu lắmBạch Diệc cười hề hề, lại như bản thân rất có lý, đầy hưng phấn nói : "vậy tớ là bạn gái của cậu, cậu định để bạn gái của cậu bị bơ vơ một mình hả?"

Những người khác nhìn hai người bắt đầu thả thính, không nói mấy lời liền trở lại chung cư, cái thứ gì đâu không ấy, cẩu lương đi rãi hoài thế?!"tốt, vậy cậu ở đây một mình đi, bạn gái của cậu đi vào, nếu không tớ ở đây, cậu đi"Bạch Diệc cười khẽ, nắm tay Dương La Kỳ đi vào chung cư : "dù sao thì bạn gái của cậu cũng không thể để cậu cảm lạnh được, giận dỗi gì đó để sưởi ấm xong rồi hẳn làm, tớ..."

Y đột nhiên bất tỉnh, tiếng ngáy vang lên...

À không, ngủ thôi, không có bất tỉnh, cơ mà sao ngủ nhanh dữ vậy?Dương La Kỳ bất lực, bế ngang Bạch Diệc đi vào, vốn dĩ chỉ có chút khó chịu với y, chẳng giận dỗi gì đâu, sao cô lại để Bạch Diệc đứng đây được, haizMấy người ở trong chung cư có chút ba chấmBạch Diệc nằm dưới hả ta?Mà thôi, điều đó tính sau, họ phải thông báo tình hình cho Thương Dao trước đã------------------------------------Tác giả : chúc các vị thi tốt!
 
[Bhtt] Nếu Ta Yêu Nhau Ở Mạt Thế
Chap 38 : đều là giả thôi


Nhìn một khoảng trống vắng, cái chung cư cao to lúc trước dư sức cho mười một người ở, hiện tại đã biến mấtDương La Kỳ : ..."tớ nhớ tớ chỉ vừa mới đi thám thính xung quanh thôi mà, sao đột nhiên lại lạc đường rồi?"

Nam Hạ lắc lắc đầu, bất lực nói : "không, hình như không lạc, chung cư...

Biến mất rồi!"

Cả đám náo động, người nào người náy đều lo lắng đến phát hoảng, vò đầu bức tóc không biết chuyện gì đang xảy ra"chúng ta không bị dính ảo giác đúng không?

Đây là thế giới thật mà ha?

Mẹ ơi, tớ loạn rồi!"

Khương Vũ gục ngã trên tuyếtBạch Liên cũng ngơ ngác, hai mươi hai nồi bánh chưng rồi, tỷ chưa từng gặp chưa hợp này, ơ hơ hơTrịnh Trí gãi gãi đầu, lại nhìn Dương La Kỳ, cất tiếng hỏi : "vậy La Kỳ, chúng ta xuất phát luôn hay trú ở đây thêm một đêm nữa?

Anh nghĩ chúng ta ở tạm trên xe cũng được""đi tiếp thôi, lúc trước chẳng qua muốn lấy sức, nhưng nếu đã thế này thì đi sớm một chút cũng được" Dương La Kỳ nóiThịnh Thanh nhìn cô chằm chằm, khó mà nhịn cười được, chị hỏi : "nói thật thì, em có thể vức Bạch Diệc lên xe, cõng em ấy thế làm chi?"

"tuyết lớn quá, lấy cậu ấy che tuyết" Dương La Kỳ cười nóiCả đám bỗng nhiên từ trạng thái lo lắng chuyển sang cái vẻ mặt không thể nhịn cười nổi, bọn họ lại cười phá lênBạch Diệc nằm trên lưng cô, bất lực nói : "cậu được lắm, tốt ghê luôn đó"Mà kệ đi, y cũng chẳng quan tâm lắm"chẹp, Diệc cẩu, nếu cậu có phép biến hình thì biến thành cái mái che được không nhỉ?"

Lục Nhiên khúc khích nhìn y"có biến thành được cũng không che cho cậu" Bạch Diệc bĩu môi, lại lườm anh một cái lạnhThế là sáng đó, hai chiếc xe bán tải kia lại lên đườngVi Dao Nguyệt cùng Tiêu Yên lâu lâu lại quan sát bên ngoài, họ sợ đám người Thất Kỷ lại đuổi tới, phiền chết mất!Nam Hạ và Lục Nhiên lại cùng nhau làm mấy cái bao tay sưởi ấm, phải là loại dùng linh lực sưởi ấm ấy, bao tay làm từ linh thạch luôn mới chịu nhaKhương Vũ đảm nhận lái chiếc xe bên trái, với kinh nghiệm đi trao đổi đồ với thành phố Y, người nọ dẫn cả đám chạy theo lối tắt, đường tắt đương nhiên gồ ghề.

Cả nhóm vừa giật tới vừa giật lui, thực sự rất chống mặt!Trịnh Trí vì lái theo mà cũng bị quay đến chống mặt, đường ngoằn nghoèo nữa chứ.

Trời ạ, cái chuyến đi này khiến người khác buồn nôn quá à!Dương La Kỳ và Dương Tố Tố nạp đạn cho súng, lại kiểm nghiệm lại số bom còn lại, số lựu đạn vẫn còn dùng được.

Hai người nhìn nhau chằm chằm, dường như hiểu ra ý của đối phương mà cùng cười gian, lén lúc lấy bột ớt ra làm gì đóBạch Liên nhìn cảnh này, không biết nên nói gì, Thịnh Thanh ở bên cạnh vỗ vỗ : "quen đi là vừa""à, ok"Bạch Diệc chỉ im lặng ngồi im một chỗ, trời lạnh khiến y lười nhát.

Chẳng qua não vẫn còn đang hoạt động rất có năng suất.

Bạch Diệc đang khó hiểu một điều, bản thân đối với Dương La Kỳ thực sự có cảm xúc, nhưng mà cái lúc bị giành giật giữa hai người Dương La Kỳ và Thất Kỷ, Bạch Diệc chẳng có cảm giác bản thân muốn chọn aiChính xác hơn mà nói, y không biết tại sao hai người đó lại tranh mình như thếVả lại, rõ ràng là Dương La Kỳ thắng mà, tại sao vẻ mặt của cô lại buồn bã đến thế?

Như thể đang thất vọng điều gì, chẳng phải Bạch Diệc chọn cô sao?

Là y làm gì sai ư?

Sai cái gì đây?Yêu sao?Nếu là yêu, vậy thì là sai cái gì trong yêu?

Bạch Diệc không hiểu, yêu là đối xử tốt với nhau thôi mà, phải không?

Bảo vệ cùng săn sóc, vậy là yêu rồi mà nhỉ?Đau đầu thậtBạch Diệc thực sự không hiểu.

Dương La Kỳ ngoài mặt cười, trong lòng lại khổ sởCô biết rõ Bạch Diệc ngay giây phút nói yêu cô, một chút tình cảm cũng khó cảm nhận đượcNếu bạn yêu một người, người đó yêu bạn hay không, bạn không phải là không cảm nhận được, chỉ là bạn có đôi khi lại không muốn chấp nhậnDương La Kỳ hiểu điều này, nhưng cô vẫn cứ lao vào biển lửa, haha, thế nào cũng bị bỏng cho coi, vết bỏng in thẳng vào trái tim chăng?

Dù sao thì, cô không bỏ được, cũng không muốn bỏTrời lạnh, xác sống cũng bị ảnh hưởng, cho dù nó thấy sự chuyển động của hai chiếc xe đang lao vù vù kia, chúng vẫn không có thái độ muốn đuổi theo.

Chỉ có mấy con cỡ to, cấp A mới bất chấp cái lạnh lao đầu raVi Dao Nguyệt cùng Bạch Liên và Thịnh Thanh cứ xử lý từ con này đến con khác, vì những người còn lại phải làm việc khác, nhất là hai cái người đang chết bột ớt lên đạn kia, nhìn thôi là biết không nên làm phiền rồi!Trịnh Trí lại bật bộ đàm lên, kết nối với cái xe bên kia : "alo alo, bên đó nghe rõ không?

Chúng ta họp chút nào!"

"ể, họp gì đây?"

Thịnh Thanh hỏi"ây da, La Kỳ thế nào cũng đang tính kế người ta, anh biết thừa rồi, sẵn tiện đang trống đường, họp luôn một lần, bàn kế hoạch luôn!"

Trịnh Trí cười nói"anh Tiểu Trí, nghe anh nói như thể em quỷ kế đa đoan lắm ấy!"

Dương La Kỳ bất lực nhìn anh, đưa quả lựu đạn trong tay lên"ê ê, bình tĩnh xíu!

Em mà mở chốt cái là cái xe này banh chành cả lũ ó!"

Tiêu Yên sợ hãi ngăn cô lạiVi Dao Nguyệt nuốt nước bọt cái ực, không thể không hạ tay Dương La Kỳ xuống : "chị họ, chị đừng thủ tiêu luôn đoàn mình nha!"

"phì, cũng không đến mức đó, hahaha!"

Dương Tố Tố cười khúc khíchBọn họ cười một lúc rồi lại nghiêm túc nghe Dương La Kỳ an bài, dạo này giấc mơ của cô dài hơn một chút, lại khá mơ màng.

Vi vậy sẽ lui ra ba kế hoạch, dĩ nhiên phương án cuối cùng kia, nếu không phải quá cấp bách, họ đương nhiên sẽ không dùng tới"mọi người, như vậy ổn chưa?"

Dương La Kỳ hỏi[rất tốt là đằng khác, chỉ là hai phương án đầu tiên đều rất tốt, đến phương án cuối cùng sao em lại đặt cược đến 70% thế?] Bạch Liên ở bên này cất tiếng hỏi[thiệt ấy, điều đó rất nguy hiểm, em dám liều lĩnh thế, thực sự không sợ sao?]Khương Vũ khó hiểu hỏiDương La Kỳ cười khẽ, tiếng nói vang lên thật nhẹ nhàng, nhưng lại rất kiên định : "trong chiến trường, mạng sống chỉ quan trọng sau chiến thắng, nếu không thắng, sống bằng cách nào?"[phì, hiểu rồi, cậu cứ chiến đầu đi, bọn tớ làm hậu thuẫn cho cậu, sát cánh với cậu]Nam hạ ở bên đó cười nói, Dương La Kỳ lại vui vẻ cười rất tươi : "cảm ơn cậu nhiều lắm, Nam Hạ"Bạch Diệc không hiểu sao bản thân lại có chút không vui khi hai người kia thân thiết như thế, họ chỉ đơn thuần là nói chuyện thôi mà nhỉ?

Được rồi, sao cũng được, y muốn ngủ một giấc cho lànhTối hôm đó, cả đám cùng nhau cười đùa và ăn uống, họ chỉ ăn sáng và tối để tiết kiệm thời gian lẫn lương thựcViên lại được triệu hồi ra ngoài, nó thấy tòa chung cư ấm áp biến mất, đầy buồn bã mà bám lấy Bạch Diệc, một người một chó lăn lộn trên tuyết, bị tuyết phủ đầy người trắng tinh khiến những người khác cười nghiêng ngãSau khi ăn xong, mọi người nghỉ ngơi trong xe, nam thì lên nóc xe trải mềm ra mà ngủ, còn không thì có vùng phía sau đó, đây là xe bán tải mà, đương nhiên cái chỗ đằng sau phải có, còn rộng nữaHọ dựng thêm một tấm bạc để che gió, như thế là có thể nghỉ ngơi rồiĐương nhiên chú sói Viên lại được nhét vào không gian của Dương Tố Tố, nếu không cũng không có chỗ ngủ cho nóBạch Liên lại không yên tâm, đi xung quanh xem xét một chút, lúc quay lại còn nhìn thấy Bạch Diệc đang lẩn quẩn quanh chỗ nghỉ ngơi, có lẽ là không ngủ được nên thế?"

Tiểu Diệc, mùa đông chẳng phải trừ giờ ăn và tắm ra, còn thời gian bao nhiêu em ngủ bấy nhiêu sao?

Bữa nay không ngủ nữa à?"

"à, chị hai, chị cũng chưa ngủ luôn?

Em ban sáng ngủ nhiều quá rồi, tối lại tỉnh, không muốn ngủ nữa"Bạch Liên gật đầu, tỷ nhìn Bạch Diệc ngồi dựa vào cửa xe, cũng đi tới ngồi xuống bên cạnh, Bạch Liên cười khẽ : "muốn hỏi gì sao?"

"vâng""hỏi đi"Bầu không khí đột nhiên im lặng một lúc, nhìn bông tuyết đang dần rơi, Bạch Diệc hỏi : "chị hai, em rõ ràng đối với Dương La Kỳ có cảm xúc tốt hơn với những người khác, rõ ràng em đối với cậu ấy đã bảo vệ cùng săn sóc với khả năng của bản thân, em cũng không ngại hôn cậu ấy, ôm cậu ấy.

Nhưng em cảm nhận được, cậu ấy không vui, em cũng không vui, chính là cái loại không hài lòng, không thỏa mãn, em làm sai gì sao ạ?"

"sai, rất sai là đằng khác" Bạch Liên bất lực nói"ể???"

Gió đông thổi qua sườn mặt của cả hai chị em, khiến họ lạnh mặt, Bạch Liên lấy hai tay của Bạch Diệc đặt lên má mình : "em cảm nhận xem, lúc em ôm La Kỳ, cảm xúc của em như nào khi chị cùng em thân thiết?"

"a...

Đối với Dương La Kỳ rộn ràng hơn nhiều, chỉ cần nắm tay cậu ấy, em đã rất vui, nhưng em cảm giác bản thân chưa hài lòng.

Em không thích bản thân như vậy, cảm giác bản thân rất khổ sở"Bạch Liên gật gật đầu, tỷ thở dài : "Bạch Diệc, cách yêu hiện tại của em, đều là giả thôi""vậy à..."

"em biết tại sao chị và Nguyệt sẵn sàng bỏ trốn cùng nhau không" Bạch Diệc ngây người, lại ngơ ngác lắc đầu : "không ạ?"

"vì chị sẵn sàng chết vì cậu ấy, và cậu ấy cũng vậy.

Đó không phải nghĩa vụ, là tự nguyện.

Không phải vì tội lỗi hay trách nhiệm, là chính bản thân muốn như thế""nếu là em, em sẵn sàng chết vì Dương La Kỳ không?"

Không có tiếng trả lời, Bạch Diệc im lặng nhìn chị hai của mình, y cúi đầu một lúc mới mở miệng lí nhí : "em không biết, nhưng em nghĩ nếu cậu ấy gặp nguy hiểm, em sẽ bất giác lao tới bảo vệ cậu ấy"Bạch Liên cười mỉm, tỷ xoa xoa đầu cô em út này của mình : "Tiểu Diệc, yêu không dễ, nhưng cũng không hoàn toàn khó, đừng gượng ép bản thân, làm chính mình là được rồi, lời khuyên của chị hay những người khác suy cho cùng cũng chỉ là lời chia sẻ với em, không phải là khuôn khổ khiến em phải làm theo, em thích, em yêu, em thương một người đều là do chính bản thân em quyết định, hiểu không?"

Bạch Diệc không nói, y mỉm cười thật nhẹ nhàng mà gật đầu, đôi mắt có chút lay độngCó ký ức cũng được, không có thì bắt đầu lại, đồ ngốcDương La Kỳ ở trong xe nhìn hai người, cô chỉ biết bất lực cười, Bạch Diệc dù có thế nào đi nữa vẫn là Bạch Diệc, y vẫn là cái người ngoài hoạt bát trong cô độc, có ký ức hay không thì có quan trọng sao?

Dương La Kỳ chỉ biết một điều, Bạch Diệc vẫn yêu cô, vậy là được rồiChuyến xe của họ mới sáng sớm liền khởi hành, bởi vì cái lúc sáng tinh mơ ấy, Nam Hạ dậy sớm, rảnh rỗi lắp đài quan sát lên nóc xe.

Tình cờ thấy được đằng xa xa có mấy chiếc xe quen mắt, của thành phố Y chứ đâu nữaVì vậy cậu liền vội vàng gọi mọi người dậy, trong sự ngái ngủ mà phóng xe vọt đi, đồ dùng gì đó để lại hay không cũng chẳng quan trọng, một tấm bạt thôi mà, Dương Tố Tố đem mười tấm lận, khỏi lo điNhư đã nói, thành phố Y cách nơi họ trú ngụ lúc trước không xa, đôi mặt với tường thành cao lớn, cảnh vệ dày đặt, Dương Tố Tố không thể không há hốc : "nơi này cũng kiên cố quá rồi!"

"hehe, bởi vậy chúng ta không trèo tường vào được đâu, giật điện đó" Bạch Liên cười nói, thuận tay lôi ra mấy cái mặt nạ và tóc giả"...

Nữa hả?"

Tiêu Yên bất lực nóiBạch Liên cười, đưa tay lên chỉ vào mặt mình : "cậu không để ý à, tớ mới thay mặt nạ đây, lỡ hở ra một chút thôi, chúng ta rất có khả năng bị bắn đó nha~""mẹ ơi, cậu nói nghe ghê quá đó!

Trời lạnh còn không phải câu nói của cậu ấy!"

Vi Dao Nguyệt bĩu môi nóiTrịnh Trí nhìn nơi quen thuốc đó chỉ cách nơi mình đứng mười lăm mét, không khỏi buồn cườiBạch Phong, em nhớ anh không?

Anh thì rất nhớ emBạch Diệc ngáp một hơi : "tính ra cũng tiện phết chứ đùa, mặt nạ của em được đặc chế kiểu siêu đặc biệt luôn ó, không rớt được, được cái dễ rách""vậy đừng có giãn cơ mặt mạnh thế chứ!"

Khương Vũ túm tay y lại, vô cùng bất lực gàoDương Tố Tố lôi từ không gian ra mấy loại tóc giả, nhoẻn miệng cười đầy khâm phục : "giờ em mới hiểu tại sao chị Bạch Liên lại bảo em đem theo tóc giả, được cả mớ luôn chứ ít đâu"Tiêu Yên nhìn tóc giả, lại quay sang nhìn chàng trai tóc tím bên cạnh, không khỏi mắc cười : "này, cậu làm cho tớ luôn đi""ể?

Cậu cũng cần à?"

Khương Vũ dạng nam lên tiếng hỏiNhững người khác không bất ngờ với điều này, nam hay nữ gì có quan trọng không?

"Khương Vũ, chị thay đổi hết giới tính của cả đám luôn được không?"

Lục Nhiên đột nhiên hỏi"...

Chắc được"Vi Dao Nguyệt đưa ngón cái lên với Khương Vũ, khuôn mặt đầy mong chờ : "tuyệt, thay đổi giới tính rồi đeo cả mặt nạ, như thế sẽ không bị nhận ra đâu ha?"

"chỉ sợ là mái tóc trắng của hai người kia quá nổi, vừa nhìn liền bị lộn cho mà xem" Thịnh Thanh nhìn bọn họ, thở hắt ra một hơi mà nóiDương La Kỳ gật gật đầu, lấy ra mấy cái định vị : "lúc trước dì Thương đưa, dì bảo đến trước thành phố Y rồi hẳn đưa mọi người""haha, dì ấy suy nghĩ chu toàn thật" Tiêu Yên khẽ cườiBọn họ lấy định vị gắn lên người, đều là nhẫn hết, ý là đeo vào tay ấy nha Thế là sau một hồi trao đổi, bọn họ quyết định để Khương Vũ thay đổi giới tính, hai chị em nhà họ Bạch đội tóc giả, những esper đời năm ngày trước thì đeo mặt nạ luôn cho chắcDù gì cũng từng quậy đục nước nơi này một lần, thế nào cũng có người nhận ra cho coi, trang bị kĩ chút cho chắcXe được Dương Tố Tố cất vào không gian, chẳng qua em cảm thấy cứ sai sai cái gì, nhét hai cái xe vào không gian mà cảm giác bản thân chẳng khác gì ban sáng, không có cảm giác nặng nề gì hết, lạ ghê ta?Khương Vũ dẫn đầu đưa bọn họ đi, hàng cảnh vệ thấy người tới liền ào ra lập đội hìnhChẳng qua tên đứng đầu thấy người đến là Khương Vũ liền ra lệnh cho những người đằng sau hạ súng trước : "cậu Hạ, hôm nay lại đến đưa thuốc sao?"

"không phải, dẫn người đến phụ giúp mấy người đó" Khương Vũ cười nóiDanh tính của người nọ đối với thành phố Y là Hạ Vũ, tên hay nhỉ?

Hehehe, ý nghĩa của nó chỉ đơn giản là nhấn chìm mùa hạ bởi cơn mưaCàng dễ hiểu hơn chính là nhấn chìm thành phố Y bởi bảo tố mùa hạ"cái này...

Xin lỗi, chúng tôi không thể cho những người khác vào, xin rời đi trước khi chúng tôi chỉa súng vào mọi người" cảnh vệ đứng đầu hạ giọng nói"không thể để tôi vào nói chút sao?"

"cậu Hạ, không có lệnh, không thể đâu" cảnh vệ đó lịch sự nhìn người trước mặtHạ Vũ ở thành phố Y là đại nhân vật ngoại thương được Bạch Tri trọng dụng, không thể tổn thương người nọ khi chưa có sự cho phép, nhưng cũng không thể để Hạ Vũ làm càng khi cấp trên chưa hạ lệnhNgay lúc này, thanh âm nhẹ nhàng lại uy nghiêm của một người đàn ông vang lên : "để họ vào đi"Cả đám cùng nhìn theo giọng nói đó, Tiêu Yên dưới cái mũ áo hoodie còn ngây người một lúc, lại nhích sang Khương Vũ một chút, túm lấy tay áo người nọ.

Khương Vũ hiểu ý, cúi đầu thì thầm : "không sao"Hàng loạt cảnh vệ đang đứng canh trước cửa ngay lập tức cuối đầu : "sở đoàn trưởng!"

Tiêu Yết cười mỉm, đưa tay nâng mũ lên, không để nó che đi khuôn mặt sắc sảo của bản thân : "Hạ Vũ, cấp trên có lệnh, cậu được toàn quyền ở đây"Đám cảnh vệ nghe mà ngây người, vội vàng nhìn Tiêu Yết : "sở đoàn trưởng!

Đây..."

"tôi chẳng lẽ đi nói dối sao?

Để họ vào đi, lệnh từ ngài Bạch, các anh không nghe luôn sao?"

Chần chừ một lúc, đám cảnh vệ mới tránh đườngTiêu Yết liền cười mỉm, dẫn những người nọ đi đến chung cư lớn nhất ở trong nàyNgồi trong xe, không ai nói gìCho đến khi vào được trung cư rồi, cả đám chui hết vào một phòng, bầu không khí im ắng lập tức bị phá vỡ"chùi ui!

Tiểu Diệc, em cải trang thành nam hợp quá đi!"

Tiêu Yết vui vẻ nhéo nhéo má Bạch Diệc"Yết ca, đau đau đau!

Đau em aaa!"

Bạch Diệc hốt hoảng giữ tay người nọ lại

"coi kìa coi kìa, nhóc con em chẳng đổi nết miếng nào ha?"

Trịnh Trí cười nhếch mépTiêu Yết cười hề hề : "xời, em đây vẫn phong độ ngời ngời chứ sao!"

"có mới lạ" Vi Dao Nguyệt cười khẩy, không buồn liếc hắn một cái"cái thứ gì đâu không, năm xưa cậu cũng hồ nháo lắm chứ ít gì đâu!

Tiểu Liên, cậu cũng y chang, đừng có mà cười!"

"à à, tớ không cười...

Phụt, hahaha!"

Bạch Liên úp mặt lên vai Vi Dao Nguyệt, nhịn cười đến nóng mặt"Tiêu Yết, mười một người ở đây, cậu chỉ quan tâm mỗi Bạch Diệc, coi làm ăn được không đó?"

Khương Vũ khoanh tay cười khẩyDương La Kỳ nhân lúc Tiêu Yết thả Bạch Diệc ra, vươn tay kéo y về phía mình một chút"xì, cậu..."

Tiêu Yết muốn mắng Khương Vũ, ánh mắt lại đột nhiên nhìn đến cô gái bên cạnh người nọ đang cởi mũ áo hoodie ra, Tiêu Yết ngây người : "Tiêu Yên...?"

Người nọ vội vàng bịt miệng mình lại, đầy sững sốt lui ra sau, đầu đập vào cửa một cái liền theo quán tính ngã xuống đất, ánh mắt vẫn dán chặt lên người Tiêu Yên, người nọ cũng bị ánh mắt của anh làm cho hoảng loạn.

Tại sao nhanh như vậy đã nhận ra?

Anh trai giỏi thế luôn à?

Mọi chuyện diễn ra nhanh đến mức còn chưa có ai phản ứng lại kịp"sao anh nhận ra em?"

Tiêu Yên sững sờ nhìn anh trai mình, lớp cải trạng tệ vậy sao?

Tiêu Yên lại không biết nước mắt của bản thân đã chậm rãi tuông ra từ bao giờ, dòng nước mắt nóng ấm chảy trên mặt khiến người nọ càng hiện diện rõ ràng mọi việc diễn ra đều đang là thậtLúc cải trang để tránh xa tất cả mọi người, cố gắng để ngăn thành phố Y tìm thấy những người khác, Tiêu Yết bắt buộc phải cải trang.

Cái lúc phải lựa chọn từ bỏ những người thân thương đó.

Tiêu Yết đầu tiên nuối tiếc Bạch Diệc, sau đó là Khương Vũ rồi anh trai Tiêu Yết của mình...

Khụ, thật ra anh trai cũng đứng hạng thứ hai trong lòng người nọ chứ không phải hạng ba đâu, Khương Vũ hạng nhất, còn Bạch Diệc là hạng đặc biệt, ahihi...

Hức, muốn khóc aaa!"thực sự là em?!"

Tiêu Yết sững sốt, vội vàng đứng dậy mặc kệ cái nón đoàn trưởng của mình rơi dưới đất, những người khác tránh đường sang một bên, để hai anh em họ có không gian một chútTiêu Yên nhìn anh trai, trên môi nở một nụ cười vừa hạnh phúc vừa đau đớn : "anh , em gái của anh về rồi"Tiêu Yết lao như bay tớiTưởng chừng đâu là một màn ôm ấp cảm động của tình thần, cả đám lại nghe một cái bụp, tiếng đấm vào đầu to như tiếng đánh trốngTiêu Yên đau đớn ngồi trên đất mà xoa xoa cục u trên đầu, trừng mắt nhìn Tiêu Yết, nước mắt vẫn còn rơi, nụ cười trên môi lại không hề giảm : "đậu xanh, mới gặp lại mà anh làm gì thế hả?

Cái ông anh già này, ngứa đòn đúng không?"

Anh trai người nọ còn rơi nhiều nước mắt hơn, nhoẻn miệng cười đầy khiêu khích : "cái thứ ất ơ, đi mấy năm, giờ quay lại còn muốn diễn tình sâu nghĩa nặng với ông đây?

Mơ đi nhé!"

Những người khác nhìn họ mà bất lực cười khúc khích, bầu không khí căng thẳng một chút cũng không cóTiêu Yết rốt cuộc lại gục người trên đất, anh nhích đầu gối lên phía trước một chút, sau đó ngã nhào tới, ôm chặt đứa em gái ruột thịt của bản thân : "đồ đáng ghét, em để thằng này dằn vặt tận mấy năm trời, khi quay về lại không chịu mở miệng, cứ để cái ông anh già này phải theo cảm giác mà nhận ra, còn khiến ông đây đập đầu vào cửa.

Em đúng là cái thứ đáng ghét!"

"hừ, cái ông anh già loi nhoi lắm lời!

Ai bảo anh đa tình đa cảm làm gì?

Anh thậm chí còn khóc to hơn bà đây đó nhá.

Đường đường là anh trai mà lại chui vô lòng em gái khóc ngon lành thế hả?

Mặt mũi của sở đoàn trưởng đoàn một đâu?

Lúc trước tự hào lắm mà?

Khốn kiếp, anh đừng khóc nữa, anh cứ khóc thế này bà đây cũng không dừng lại được!"

Tiêu Yên nức nở ôm chằm lấy anh trai, khóc lớnNhìn cái cách vừa đấm vừa xoa này, anh em nhà họ Tiêu đúng là có một không hai nhaThật ra Tiêu Yết lúc đầu còn không tin được vào mắt mình, năm đó anh thấy rõ em gái đã bị cắt lìa, không dám tự tay an táng cho em, bây giờ nhìn người sống đứng trước mặt, anh dĩ nhiên nghĩ bản thân điên rồi.

Nhưng Tiêu Yết biết rõ một điều, sẽ không có ai tự dưng khóc lóc khi gặp người lạ, cũng không tự nhiên mắng người ta khi vừa cười vừa khóc như thếNếu có, cũng chỉ có hai anh em bọn họ thôiTiêu Yết biết bản thân đúng là vội vàng, không suy nghĩ gì liền buột miệng nói ra, lại không biết kiềm chế cảm xúc gì hết.

Nhưng người nọ không để tâm, ở căn phòng này đều là người quen có thể tin tưởng được, căn phòng này cũng được Tiêu Yết đặc biệt tháo gỡ camera rồi, căn phòng này còn được xây dựng cách âm rất tốt, vì vậy cho dù Tiêu Yết có khóc to hơn nữa, anh cũng không sợĐứa em gái này của Tiêu Yết, thực sự quay lại rồi!---------------------------------------Tác giả : mọi chuyện khó khăn bây giờ mới chính thức bắt đầu nè
 
Back
Top Bottom