Chương 65 - Đổi giờ họcDạo này Kim Trân Ni, tự tin, tỉnh táo, bình thản.
Trong mắt nàng không phải chỗ được chỗ mất, mà là toàn bộ ván cờ.
Xuyên qua ngàn năm, tính người cũng chưa bao giờ thay đổi.
Mà những mưu kế lòng người đầy thủ đoạn, tương tự giống nhau."
Kiếp trước nhìn những thủ đoạn của em, chị làm gì mà không tin?
Chẳng qua là chị cảm thấy em không nên giống kiếp trước như vậy, tốn sức tiến hành."
Kim Trí Tú là yêu thương nàng.Lúc này đến lượt Kim Trân Ni bĩu môi nói: "Không cần kiêng, có đui mới dám ra tay với em.
Giết một người răn trăm người, em phải tiêu diệt hậu hoạn."
Nàng vẫn nói như chính mình không phải người tốt.
Nàng không dạng đụng là đánh gãy răng, nàng thuộc loại ngấm ngầm chịu đựng vì chưa tới thời cơ.
Nếu có cơ hội, nàng sẽ thanh lý triệt để đối thủ không bao giờ nương tay.
Mặc dù không có cơ hội, thì nàng cũng sẽ tạo ra cơ hội.
Dám lấy nàng để ra oai, hiệu trưởng Hứa đúng là gõ sai bàn tính rồi.Kim Trí Tú nuốt nước miếng, khí thế của Ni Ni phát ra, kiến cô có cảm giác sắp bị hóa thành tro.
Đây có phải là đạo lý "người lao động trí óc sẽ thống trị, người lao động chân tay sẽ bị thống trị" không?Hôm sau đi làm, vừa vào tiết đầu hiệu trưởng Hứa đã đẩy cửa vào, ngay lúc tiết ngữ văn của Kim Trân Ni.
Mũi hếch lên, mắt mở to, rõ ràng là đến kiểm tra.Kim Trân Ni không để ý tới, dù sao thì còn ở trên, còn có trên nữa.
Sau khi tan học lại bị phê bình một trận.Trở lại văn phòng, mọi người cùng tổ đều tới an ủi.
Cô Trương nói: "Trân Ni, em đừng để ý.
Miệng lãnh đạo, chúng ta chỉ có thể nghe.
Cô ta giày vò em mấy ngày nữa cũng xong thôi.
Tài năng của em nhóm chúng tôi đều biết rõ."
Đối mặt với sự quan tâm của đồng nghiệp, Kim Trân Ni dĩ nhiên cười tiếp nhận.
Thế nhưng, trong lòng của nàng, những lời này hoàn toàn không có tác dụng gì.Nàng không cần người khác khuyên giải, vì những sự việc như vậy đều ở trong tính toán của nàng.Mặc dù vừa mới khai giảng, các hoạt động trong trường học điều khua chiêng gõ trống mở rộng.
Kim Trân Ni tài năng nhiều, cũng không hề nhẹ nhõm.
Bên này thì chưa kịp phiền muộn, bên kia chủ nhiệm đã gọi điện hối nàng đi qua."
Trân Ni, trong hội diễn văn nghệ có một số học sinh sẽ biểu diễn thư pháp, cô giúp đỡ một chút huấn luyện cho học sinh."
"Lý chủ nhiệm, Hứa hiệu trưởng bắt tôi thay đổi cách dạy học, tôi bận quá thật sự không có thời gian."
Kim Trân Ni khó xử nhăn lông mày."
Đổi cái gì?"
Chủ nhiệm Lý đã từng dự giảng tiết của nàng, cảm thấy để nàng vào lớp ưu tú đúng là chính xác.
Nàng lên thẳng lớp thượng cấp cũng không thành vấn đề.Kim Trân Ni hơi chần chừ, nói: "Hiệu trưởng Hứa nói tôi có vấn đề khi lên lớp, bắt tôi đổi.
Ngày hôm nay vừa khai giảng khóa mới, mới lên lớp liền bắt đổi."
Chủ nhiệm không lớn bằng hiệu trưởng.
Chủ nhiệm Lý cũng biết hiệu trưởng Hứa dạo này đang cố làm khó Kim Trân Ni, nghe xong cũng không nói gì: "Vậy cô nhanh đổi đi, đổi xong thì nhanh trở lại dạy học."
"Được rồi."
Thái độ Kim Trân Ni cực kỳ nghiêm túc.
Ngoài miệng thì đáp ứng, trong lòng lại nói: "Thật sự coi tôi là nắm bùn, tùy các người nhào nặn hay sao?"
Kim Trí Tú mấy ngày giống như chú thỏ, dùng cái lỗ tai nhảy nhót lung tung nghe ngóng tin tức.
Kim Trân Ni nói tạm thời chưa có kế hoạch gì, cô không nên quá sức.
Nhưng là, người phụ nữ của mình bị khi dễ, tại sao lại để yên chứ?
Kỳ thật cô cũng bất lực, tại vì muốn cố gắng.
Đương nhiên cô không sợ ai, nhưng đánh không được, lại không thể chửi, xử lý cũng bó tay bó chân.
Nói về đấu trí, thì Kim Trân Ni mới là cao thủ.
Cô chỉ có mỗi xáp lá cà là ngon.Đang lúc giảng bài, Kim Trí Tú đi đến bên cạnh Kim Trân Ni, "Lúc nảy Lý chủ nhiệm gọi em đến phòng giáo dục làm gì?"
"Kêu em biểu diễn thư pháp huấn luyện cho học sinh."
"Em đồng ý sao?"
"Đồng ý, chỉ là em đang dự định kéo dài."
Nghe xong, Kim Trí Tú có chút kích động.
Hiển nhiên Kim Trân Ni dự định ra tay.Nhưng ai biết chuyện sau này, Kim Trân Ni lại không có động tĩnh.
Làm Kim Trí Tú mỗi ngày phải như cái rada, phóng to lỗ tai mà nghe ngóng một ít tin tức.
Tối về, sẽ lập tức báo cáo với Kim Trân Ni."
Cô ta ly hôn?"
Mặc dù dần dần hòa vào cuộc sống hiện đại, nhưng đối với những chuyện ly hôn này nàng cũng nghỉ không ra."
Nghe nói là hai năm trước đây.
Chồng của cô ta bị một cô gái trẻ dụ dỗ."
Kim Trí Tú vừa nói vừa nhìn Kim Trân Ni, đột nhiên cô hiểu được Hứa hiệu trưởng nhắm vào Kim Trân Ni là có nguyên nhân."
Nói như vậy, cô ta gây chuyện với em cũng không phải hoàn toàn muốn ra oai."
Kim Trân Ni ngẩng đầu, nhẹ nhàng cười một tiếng, "Cô ta không nhìn nổi gương mặt này của em sao."
Nói đến trẻ tuổi xinh đẹp, coi như nàng không coi trọng vẻ ngoài của mình, nhưng chưa từng coi nhẹ bản thân.Kim Trí Tú gật đầu.
"Chị cảm thấy như vậy.
Nhất định là sau khi cô ta li hôn liền thay đổi.
Nhìn thấy người xinh đẹp liền kiếm chuyện."
"Nghĩ lại cô ta cũng thật không dễ dàng."
Cùng là phụ nữ, Kim Trân Ni cũng hiểu được Hứa hiệu trưởng.
Bất quá, hiểu là một chuyện, bị sĩ nhục là chuyện khác.
Không có lý do gì đem nổi khổ của mình đẩy lên đầu người khác.
Cho dù kiếp trước dưới một người trên vạn người, cũng không có tư cách như vậy.Mấy ngày nay Hứa hiệu trưởng trải qua rất thoải mái, Kim Trân Ni rốt cuộc phục, hoàn toàn dựa theo ý của cô ta sửa lại cách dạy học, phong cách dạy học cũng dựa theo cô ta nói, việc này khiến cho cô ta cảm thấy thắng lợi."
Dáng vẻ xinh đẹp thì sao chứ?
Không phải cũng nghe mình sao?
Chỉ biết cấu kết với mấy tên đàn ông, có cái gì tốt chứ!"
Cô ta ngồi ở trong phòng làm việc uống trà, thậm chí còn hứng lên nghe nhạc.Bên phía hiệu trưởng Vương có chút phiền phức.
Phụ huynh đang ngồi đầy trong phòng làm việc của thầy hiệu trưởng, kẻ ca người sướng, liên tục phản ánh vấn đề.
Vấn đề tập trung là cô giáo Kim đang dạy rất tốt, tại sao lại sửa đổi?
Hiện tại, học sinh trên lớp có áp lực rất lớn, một ánh mắt của cô giáo Kim cũng đủ làm tim học sinh đập thình thịch, kết quả học tập giảm sút rất nhanh, lần này kiểm tra có vài học sinh không đủ yêu cầu.Trước tiên Vương hiệu trưởng trấn an phụ huynh, để chủ nhiệm lớp tới nói chuyện, quay người đi ra ngoài tìm Kim Trân Ni tìm hiểu tình hình."
Trân Ni, mặc dù tôi cảm thấy cô là người trẻ tuổi, lại là một giáo viên tốt.
Trong khoảng thời gian này cô làm sao vậy?
Để cho phụ huynh kéo đến trường gây ầm ĩ là sao?"
Đối mặt với chất vấn của Hiệu trưởng, Kim Trân Ni chần chờ một chút mới thấp giọng nói: "Tôi nghe theo ý kiến của Hứa hiệu trưởng, thay đổi phong cách giảng bài.
Người nói học sinh sợ hãi là có ý gì, đây là Hứa hiệu trưởng yêu cầu ân cần dạy bảo, nói là muốn giữ gìn tôn nghiêm của giáo viên."
Vương hiệu trưởng cũng biết Hứa hiệu trưởng gây chuyện với Kim Trân Ni.
Cô ta chính là hiệu trưởng, không nên tham gia trong đó.
Bất quá, hiện tại phụ huynh đều đến trường học ầm ĩ, cô làm sao bỏ mặc được."
Coi như Hứa hiệu trưởng chỉ bảo cô, cô cũng phải cân nhắc sữa đổi chứ.
Cô xem đi, thoáng một cái cô thay đổi quá nhiều, học sinh hoàn toàn không tiếp thu được."
"Hiệu trưởng, vậy người nói tôi đổi như thế nào?"
Kim Trân Ni dĩ nhiên hỏi chuyện này một chút, hỏi tới Vương hiệu trưởng á khẩu không trả lời được.Nói đạo lý thì ai cũng biết.
Thế nhưng, cụ thể phải làm như thế nào chứ?
Kim Trân Ni chỉ chờ cơ hội như thế, làm gì bỏ qua đạo lý này?
Những phụ huynh đó trước kia cùng nàng quan hệ cũng không tệ, học sinh và nàng quan hệ còn tốt hơn.
Không nể mặt sư thì cũng nể mặt phật.
Có thể ầm ĩ đến phòng hiệu trưởng, ở sau lưng nàng hoàn toàn ngầm đồng ý."
Trân Ni, không nên có cảm xúc như vậy.
Chúng tôi cũng muốn làm tốt công việc thôi.
Hứa hiệu trưởng cũng là có ý tốt, có thể có chút gấp gáp.
Cô là giáo viên, phải hiểu được cũng nên cân nhắc.
Thoáng một cái thay đổi quá lớn, học sinh rất khó tiếp nhận.
Cho nên muốn thay đổi cũng phải từng chút, từng chút thay đổi, như vậy mới không xảy ra vấn đề."
Vương hiệu trưởng cũng coi như tận tình khuyên bảo, ở giữa giảng hòa."
Tôi hiểu được."
Kim Trân Ni thấy đở thì thôi, ngược lại cũng không làm mất mặt lãnh đạo.Hiệu trưởng Vương định đi tìm Kim Trân Ni để tìm hiểu tình hình, kết quả hoàn toàn tìm không ra cái gì hết, còn hơn là bất hòa làm nhão như vũng bùn, trong lòng thật sự phiền muộn.
Trở lại văn phòng, cố gắng trấn an mấy bậc phụ huynh, nói Kim Trân Ni sẽ thay đổi thái độ, sẽ không để học sinh cảm thấy áp lực vân vân và.......vv....
Thật vất vả mới tiễn được những vị phụ huynh, cô ở lại với chủ nhiệm Lý cười khổ: "Hiệu trưởng Hứa và Kim Trân Ni muốn so đo chuyện gì đây?"
Chủ nhiệm Lý là tâm phúc của cô, nghe vậy bất đắc dĩ nói: "Còn không phải do cô Trân Ni xinh đẹp, chọt vào nỗi đau của cô ấy sao?
Hồi trước tôi có tìm cô Trân Ni dạy học sinh viết thư pháp, cô ấy đã đáp ứng rồi, nhưng vẫn chưa thấy động tĩnh.
Nói hiệu trưởng Hứa bắt cô ấy đổi cách dạy, tôi cũng không giúp được.
Tháng sau là hội diễn văn nghệ rồi, nếu không tập luyện sẽ không kịp."
"Xem ra tôi phải kiếm Hứa hiệu trưởng để tâm sự rồi.
Cô chú ý Trân Ni một chút, đừng có để phụ huynh tìm đến.
Tôi thấy nha đầu này rất thông minh, cũng không dễ đùa giỡn như vậy."
"Tôi biết."
Buổi tối, Kim Trí Tú vừa làm cơm vừa hỏi: "Nghe nói hôm nay phụ huynh đi tìm Hiệu trưởng tố cáo em?
Em không sao chứ?"
Hôm nay cô đến trường khác dạy học, cả ngày cũng không ở trường học."
Không có chuyện gì.
Chuyện như vậy, ngoài phụ huynh đến tìm hiệu trưởng làm ầm lên, thì còn ai làm được?"
Kim Trân Ni đang gọt táo, con dao nhỏ gọt trái cây ở trong tay nàng vô cùng linh hoạt, vỏ quả táo biến thành một đường dài, hoàn chỉnh gọt xuống dưới."
Em giật dây sao?"
Kim Trí Tú kinh hãi.
Xảy ra lúc nào?
Tại sao cô lại không biết?"
Chỉ là ngầm đồng ý.
Mấy người phụ huynh kia nếu em không thu phục được, kiếp trước ở hậu cung lấy cái gì để khống chế, ngăn được hoàng hậu?"
Giọng nói bình thản, tỏ vẻ vô cùng tự tin.
So sánh kiếp trước như giẫm trên băng mỏng, bây giờ tình thế này sự việc quả thực không đơn giản.Kim Trí Tú không cam tâm: "Như vậy đúng là chị không có đất dụng võ rồi?"
"Chị còn có thể làm gì?
Đánh người ta hay chửi người ta?
Đã là thời đại gì rồi, làm người văn minh được không?"
Bị một người cổ đại chế giễu như vậy, chuyện như vậy thực sự rất châm biếm.Sau khi Hứa hiệu trưởng bị Vương hiệu trưởng đến nói chuyện, trong bụng tức giận không có chỗ bọc phát.
Cô cho rằng mình chỉ bảo không thể có vấn đề, nhất định là bị Kim Trân Ni giở trò, nói ra chuyện gì.Sáng sớm hôm nay, cô lại đi vào lớp học của Kim Trân Ni.
Lúc này Kim Trân Ni đang ở trên bục giảng, cười hỏi: "Hứa hiệu trưởng, hiện tại là giờ lên lớp người lại đây có chuyện gì?"
Hứa hiệu trưởng nghe xong lời này thì tức giận, âm thanh lạnh lùng nói: "Dạy học thế nào cô còn không biết sao?
Còn hỏi tôi."
Kim Trân Ni nghe xong cũng không tức giận: "Dựa vào ý kiến của người, tôi sợ phụ huynh không hài lòng.
Dựa theo ý tứ ở trên, tôi sợ người không hài lòng."
Giọng nói ôn nhu lại sắc bén, thủ đoạn thì mềm dẻo."
Cô..."
Hứa hiệu trưởng trừng mắt lên, đối diện với gương mặt tuyệt đẹp như hoa."
Tôi dạy học đây."
Sau khi giảng xong, Kim Trân Ni trở lại là giáo viên như cũ được học sinh yêu thích, bầu không khí lớp học trở nên sinh động, cánh tay muốn nhào đến cả bàn giáo viên.------------------Cái bà Hứa hiệu trưởng này tào lao dễ sợ đi kiếm chuyện với Ni Ni, dám đấu trí với Khang phi nương nương chán sống rồi kakakaChương 66 - Thi đấuHết giờ học, Kim Trân Ni chủ động đứng ở bên cạnh hiệu trưởng Hứa, chờ câu trả lời.
Hiệu trưởng Hứa là hiệu trưởng trong trường học, đối với việc dạy học hiệu quả tốt hay xấu cũng hiểu rõ.
Bây giờ không có hiệu quả, nhất thời cô cũng không biết nói cái gì: "Một lát không có tiết dạy thì đến phòng làm việc của tôi."
Nhìn qua bóng lưng vội vã rời đi, Kim Trân Ni nhún vai."
Cô giáo, cô giáo!
Hôm nay chúng em biểu hiện thế nào?"
Một em thay mặt cả lớp vui vẻ hỏi.Kim Trân Ni sờ sờ đầu học sinh: "Biểu hiện vô cùng tốt, cám ơn các em."
"Dạ!"
Ngoài dự liệu, cả lớp đều hét lên, cả đám học sinh dựng thẳng lỗ tai lắng nghe.Cái gọi là đạo tôn nghiêm, chính là đáy lòng học sinh tôn kính và tin tưởng giáo viên, chứ không phải đơn giản là tự cao tự đại, lấy thế đè người, đó mới là tấm gương của giáo viên.
Kim Trân Ni từ nhỏ nhận được dạy dỗ, nên hiểu rõ đạo lý đó.
Vì thế đám học sinh rất nhanh chóng đoàn kết.Khóa sau, hiệu trưởng Hứa cũng không làm khó dễ, hoặc nói là không hề làm khó dễ gì hết, chỉ là chú tâm dạy học.
Rất nhiều người mở to mắt tò mò."
Chuyện này coi như giải quyết xong sao?"
Kim Trí Tú cảm thấy hình như cái gì cũng không làm."
Chị còn muốn thế nào?"
Kim Trân Ni liếc cô, người này, lúc nào cũng không yên lặng.
"Cô ta là lãnh đạo, cho nên phải giữ thể diện.
Chuyện trên đời không phải trắng thì là đen, làm người cũng không cần tích cực quá mức.
Chỉ cần cô ta không đến gây chuyện với em, em cũng sẽ không đi gây chuyện với cô ta."
Kim Trí Tú bĩu môi: "Kiếp trước, em cũng không có mềm lòng như vậy."
"Kiếp trước?"
Kim Trân Ni lập tức bừng tỉnh.
Kiếp trước đã quá lâu, thật có nhiều chuyện nàng cũng thấy mơ hồ: "Kiếp trước hậu cung tranh đấu người chết em sống, em không hề có lòng dạ đàn bà mà tranh thủ cơ hội để vươn mình.
Nhưng kiếp này không phải thế, hiệu trưởng Hứa nói thẳng như thế, thì chỉ bị phiền phức trong công việc, chứ không nguy hiểm đến tính mạng."
Tranh đấu chênh lệch quá lớn, nàng đương nhiên phải đối xử khác biệt.Kim Trí Tú dựa vào ghế sa lon, đem hai tay gối ra sau đầu, "Hi vọng cô ta hiểu rõ đạo lý này mới tốt."
Sự thật chứng minh, hiệu trưởng Hứa chỉ tương đối làm khổ, chứ Kim Trân Ni không bị gì.
Trong trường mở ra phong trào tập võ, thi thiết kế giáo án, thi viết bảng thiết kế, thi nói, thi diễn thuyết.....
Từng cái từng cái liên tục, làm tất cả giáo viên rên la thảm thiết."
Em nói xem, một giáo viên thể dục làm sao viết bảng?
Có bản lĩnh thì đặt bản đen ngay sân trường cho chị đi!"
Kim Trí Tú vừa nghe nói viết bảng thiết kế liền xù lông, đây không phải là vô nghĩa sao?"
Được rồi, nghe nói mặc kệ là học ngành gì đều phải thi đấu ca từ thi phú, nghe nói là vì khen ngợi."
Kim Trân Ni vội vàng vuốt lông.
Ngẫm lại cũng lãng phí tâm ý của hiệu trưởng Hứa, cô ấy chăm lo việc nước là chuyện nên làm, nhưng cán bộ thì không góp sức.
Làm giáo viên vốn đã rất bận, chỉ một câu nói mà đưa ra bao nhiêu cuộc thi, sao lại không sắp xếp hợp lý?
Trên có chính sách, dưới có đối sách, giáo viên trực tiếp đem tất cả những cuộc thi đơn giản hóa.
Không quan tâm học ngành gì, tất cả đều là có đề thi giống nhau, tự mình suy nghĩ."
Ô, chị viết thử thơ cổ, nhưng chị không biết vẽ tranh."
Kim Trí Tú nhìn Kim Trân Ni bày giấy ra, lập tức đi tới làm nũng nói.Kim Trân Ni cười trộm, nhưng không trả lời.
Tiện tay viết xuống giấy một bài thơ ngũ tuyệt.
"Linh linh thất huyền thượng, tĩnh thính tùng phong hàn.
Cổ điều tuy tự ái, kim nhân đa bất đạn."
Đây là bài thơ cảu Lưu Vũ Tích.
Sau khi viết xong, ở ngay góc trống bên phải nàng điểm thêm vài nét bút, một chiếc đàn cổ in trên giấy.
Tuy rằng đường nét rất đơn giản, nhưng vẫn tỏa ra sức hấp dẫn rất chân thật. (Bài thơ là thua rồi T_T)"Luyện đi."
"Ni Ni, em đúng là tốt nhất.
Đến đây, hôn một cái nào."
Kim Trí Tú hôn Kim Trân Ni một cái, rồi cầm giấy qua kia luyện tập.
Đương nhiên cô sẽ không dùng bút lông luyện tập, chộp lấy cây bút mở ra vẽ tranh.Kim Trí Tú phải viết bảng, còn mình phải viết cái gì đây?
Kim Trân Ni nhấc bút trầm ngâm một chút, rồi viết: "Kim cổ non sông vô định cự.
Vẽ sừng âm thanh bên trong, nuôi thả ngựa nhiều lần tới lui.
Đầy rẫy hoang vu ai nhưng ngữ?
Gió tây thổi già đan cây phong.
Lúc trước u oán ứng vô số.
Kỵ binh lưỡi mác, thanh mộ hoàng hôn đường.
Mối tình thắm thiết sâu mấy phần?
Thâm sơn nắng chiều cuối mùa thu mưa."
Lúc trước khi dạy lớp ưu tú nàng từng đọc của Nạp Lan Dung Nhược (Nạp Lan Tính Đức), có ấn tượng rất sâu, nhất thời chọn nó để hạ bút.
Sau đó, vẽ một thân cây, cô đơn đứng im dưới ánh chiều tà, xa xa có những chú chim bay qua, phía chân trời thật mênh mông.
Tranh vẽ không nhiều, nhưng đem từ cùng cảnh ghép lại thật vô cùng ý nghĩa."
Nhìn xem, chỉ có em mới dám chọn những từ ngữ thâm ý thế này."
Kim Trí Tú không biết khi nào nghĩ ra đây.Kim Trân Ni quay đầu hỏi: "Chị vẽ xong rồi sao?"
"Vẽ xong rồi!"
- Kim Trí Tú hiếm thấy tự nghĩ ra tác phẩm của mình, nhìn thấy khóe miệng Kim Trân Ni cong lên: "Này! chị thấy cũng không tệ lắm."
Kim Trí Tú tự vẽ nhìn cũng còn tốt, một đường vẽ thẳng đứng, còn có bảy dây đàn."
Ừm, cũng được."
Kim Trân Ni nhịn không được, cười rất xinh đẹp làm cho người ta động lòng.
Nàng thật không phải cố ý chê cười, nếu như Kim Trí Tú có thể nói vẽ, nàng cảm thấy hoàn hảo.Thi thiết kế giáo án và thi thiết kế viết bảng cùng lúc diễn ra, có thể thấy giáo viên qua loa cỡ nào.
Mỗi người chỉ có tờ giáo án, dựa theo đề tài đã được rút thăm, sau đó tiếng bút xào xạt vang lên.
Đây là kiến thức cơ bản của giáo viên, nên không phải vấn đề quá lớn, lấy được đề tài nào đều có thể viết ra một cái giáo án.
Rất nhanh, các giáo viên đã dồn dập nộp bài thi.Sau khi nộp bài thi, mỗi người sẽ nhận được một tấm bảng đen, mấy viên phấn, viết cái gì cũng được.
Lúc này, giáo viên mỹ thuật chiếm ưu thế, từng người xoắn tay áo lên, ánh mắt sáng ngời, bắt đầu vẽ.Kim Trí Tú cũng không chịu yếu thế, cấm cái bảng đen bắt đầu viết chữ.
Không lâu sau, kết thúc viết bảng.
Cô không vội vã nộp, để trên bàn rồi bắt đầu đi dạo xung quanh.Đối với giáo viên cũng chỉ là việc vặt, vẽ ra đều có da có thịt.
Cô đi đến cạnh Kim Trân Ni, thấy người đang vẽ những nét bút cuối cùng.
Tuy rằng dùng phấn, nhưng vẫn ác liệt như dùng bút lông.Kim Trân Ni viết chữ tương đối rất nhiều, nếu là người thường sẽ không còn chỗ để vẽ.
Cũng may, nàng viết kiểu chữ Khải cực nhỏ, dùng phấn thì càng có thể viết cực cực nhỏ, người khác nhìn vào cũng không thấy rõ."
Chị thấy em nhất định là hạng nhất."
Kim Trí Tú khen."
Có quan hệ gì, bất quá chỉ là đối phó chuyện này.
Em không muốn thấp kém mà thôi."
Thứ tự nàng không coi trọng, cũng không muốn để người ta coi thường.Đã đến giờ, mỗi người đem bảng đen đi về phía trước.
Giáo viên rất nhanh đã đem bảng xếp đặt ở hành lang, để tất cả mọi người nhìn thấy tác phẩm, trao đổi và lấy nhau làm gương."
Trân Ni bài thơ này rất khó nha!
Làm khó em, sao lại viết nhiều chữ như vậy?"
Cô An cùng tổ than thở."
Đúng vậy nha, tranh này phối tình phối cảnh.
Rõ ràng chỗ này chỉ có vài nét bút đơn giản, tại sao lại ra được ý cảnh đây?
Không được tôi phải chụp lại."
Cô Vương nói, rồi lấy điện thoại ra chụp.Lúc này, chủ nhiệm Lý cũng đến.
Cũng đúng thôi, tác phẩm của Kim Trân Ni không thể không gật đầu, rồi nói với nàng: "Trân Ni, khoảng thời gian này cứ thông thả đi.
Học sinh bọn họ còn chờ cô dạy đó."
Kim Trân Ni cười một tiếng, "Tôi biết.
Ngày mai tôi sẽ sắp xếp để huấn luyện họ."
Lúc này Lý chủ nhiệm mới hài lòng gật đầu: "Làm tốt lắm."
Sau đó, thi nói và thi diễn thuyết cũng xong.
Nói vẫn còn tốt, dù sao đó cũng là việc thường ngày lên lớp mà, ai cũng quen thuộc, vội vàng nói cũng giống vậy thôi.
Còn thi diễn thuyết thì khác, hoàn toàn phải nhớ để nói.
Đề mục cũng do họ tự chọn, ai cũng có thể đảm nhiệm.Kim Trí Tú bớt việc, trực tiếp đem thời gian làm lính Ái Quốc học thuộc một lần, sau đó cứ dựa vào đề mà làm."
Cái này là, lý tưởng của chị sao."
Kim Trân Ni thì càng bớt việc hơn, dù sao cũng là người nhìn qua sẽ không quên, nên nhìn vài cái là xong rồi.
Cho nên, đây chẳng là vấn đề khó."
Vậy em cũng chọn cái này.
Đây là lý tưởng của em."
Nằm trong ngực Kim Trí Tú, nàng nhìn điện thoại của Kim Trí Tú có mười mấy cái đề bài, không hứng thú nói."
Ách...."
Kim Trí Tú cảm thấy không cần so sánh mãnh liệt như vậy, hình như hơi lố rồi phải không?: "Vậy sao em không nói sớm, đợi đến giờ mới nói, chúng ta lạc đề rồi, chị không muốn so sánh mãnh liệt như vậy."
Kim Trí Tú thấy thật mất mặt."
Ngày đó buổi chiều em có tiết dạy học, có lẽ sắp xếp lại rồi mới đi."
Ngày thi diễn thuyết cũng không có trình tự cố định, chỉ là ai không có lớp thì ra ngoài chuẩn bị, sau đó lần lượt đi tới thi là được.
Hiệu trưởng Vương, hiệu trưởng Hứa và vài giáo viên chủ nhiệm làm giám khảo.Hết thẩy giáo viên một ngàn bài chỉ một điệu, nào là cương vị chuyên nghiệp, không vụ lợi hiến dâng, giáo dục học trò......
Mấy vị giám khảo sắp ngủ gục luôn rồi.
Khi Kim Trí Tú xuất hiện, rốt cuộc họ cũng lên tinh thần.
Một phần vì đã tham gia quân đội Vệ Quốc, chí lớn bảo vệ tổ quốc mọi người nghe mà nhiệt huyết sôi trào.
Kim Trí Tú nói chính là những gì khi còn trong quân đội được dạy, nói đến tràn đầy nghĩa khí, hơn nữa còn đứng nghiêm, như vậy mới đủ vẻ mạnh mẽ hùng hồn, không làm người ta thấy cô cà lơ phất phơ như mọi ngày.
Phần cuối là nghi thức quân đội, được mọi người lớn tiếng vỗ tay."
Không hổ danh là lính, đúng là tràn đầy tinh hoa, trường chúng ta chính là thiếu loại khí thế này."
Hiệu trưởng Vương khen ngợi.Kim Trí Tú vừa ra tới, các giáo viên khác đều vội vã hỏi: "Em vừa nói cái gì?
Mà bên trong vỗ tay ầm ầm thế."
"Không có gì, chỉ là nói về thời gian lúc đi lính."
"Ai!
Em đây không phải là gian lận sao?"
Bên ngoài có người nói giỡn.Buổi chiều, Kim Trân Ni có hai tiết, chờ xong tiết thì bên ngoài chỉ còn lại một người.
Nhìn thấy nàng đến, người kia hỏi: "Sao giờ này em mới tới?
Tôi còn tưởng tôi là người cuối cùng, ai dè em còn trể hơn tôi."
"Chậm chút họ cũng không bỏ đi mà."
Đang nói, bên trong có một giáo viên đi ra, Kim Trân Ni đi vào.Đến phiên Kim Trân Ni, nàng cũng lấy đề tài như cũ, nói đạo lý để trị quốc.
Nàng thật sự không có gì là ý tưởng lớn, nàng chịu sự dạy dỗ chính là giúp đỡ chồng con, làm tốt nhiệm vụ vợ hiền.
Nhưng là nàng bị ảnh hưởng từ người lớn trong nhà, Kim gia là gia tộc lớn, lúc nào cũng lo lắng để chăm lo xã tắc, vì muốn con dân được no ấm.