Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bhtt - Edit Hoàn] Bỗng Dưng Muốn Yêu Người - Lạc Mạc Chi Vũ

[Bhtt - Edit Hoàn] Bỗng Dưng Muốn Yêu Người - Lạc Mạc Chi Vũ
Chương 89


Buổi chiều Lục Thi Duy phụ mẹ Lục chuẩn bị bữa tối ở trong bếp, Lạc Vĩ Vĩ thì xem TV với ba mẹ cô ở phòng khách.

Những tiết mục truyền hình xem tới xem lui trên TV, Lạc Vĩ Vĩ cảm thấy nhàm chán, không có chuyện gì liền chui vào bếp ăn vụng.Lục Thi Duy luôn cười mắng miệng cô thèm ăn.Lạc Vĩ Vĩ lại trộm một miếng dưa leo, Lục Thi Duy trừng mắt nhìn cô, "Sắp có cơm rồi, cậu không thể chờ một lát sao hả?"

"Mình đói!"

Lạc Vĩ Vĩ hùng hồn."..."

Lục Thi Duy mặc kệ cô, tiếp tục cắt dưa leo.Đợi đến lúc Lạc Vĩ Vĩ đi ra ngoài rồi, mẹ Lục chợt mở miệng nói: "Tiểu Duy à..."

"Ơ, mẹ, có chuyện gì ạ?"

Mẹ Lục bỗng thở dài, "Hai đứa tụi con bắt đầu từ lúc nào?"

"..."

Dao trên tay Lục Thi Duy rơi xuống thớt một tiếng.

Ra vẻ trấn định tiếp tục cắt, "Sao ạ?"

"Đừng giả ngốc nữa."

"..."

Lục Thi Duy chỉ có thể giả ngốc.

Sao mẹ nàng biết được?

Nàng không dám hỏi.

Mẹ nàng phát hiện lúc nào?

Nàng cũng không dám hỏi.Mẹ Lục đợi cả buổi cũng không thấy Lục Thi Duy lên tiếng, cũng không truy hỏi nữa, có điều vẻ mặt u sầu, liên tục thở dài, "Hai đứa tụi con sau này phải làm sao bây giờ?"

Cái mũi Lục Thi Duy đau xót, nước mắt ngay sau đó tràn ra khóe mắt.Nàng sợ nhất mẹ nàng phát hiện.

Bây giờ nàng đang ở đây, đối mặt với việc mẹ cô phát hiện, hoàn toàn không đầu mối, không biết nên đối mặt như thế nào.Mẹ Lục lại thở dài một hơi, "Đứa nhóc này, khóc cái gì chứ?

Mẹ chưa nói con, maul au nước mắt đi."

Lúc này Lục Thi Duy mới để dao xuống, tay trống lau nước mắt."

Mẹ cảm thấy con nên xin lỗi cả nhà dì Lý.

Ôi..."

Mẹ Lục cũng cảm thấy không thể tránh được.

Bà đương nhiên hy vọng Lạc Vĩ Vĩ có thể cùng Liêu Kiệt tu thành chính quả, nhưng chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, cũng không chỉ dựa theo mong muốn của bậc phụ huynh.

Nhưng khi bà nhìn thấy Lạc Vĩ Vĩ và Lục Thi Duy hôn môi bên bờ biển, bà vẫn khó tránh mà chịu đả kích, huyết áp thoáng cái tăng cao, uống hai viên giảm huyết áp mới cảm thấy khá hơn một chút.Mẹ Lục nói tiếp: "Hai đứa tụi con cảm tình đã tốt rồi, nhưng năm đó con bỗng dưng quyết định ở lại thành phố H thi nghiên cứu sinh về sau cũng ít qua lại, lúc đó mẹ cảm thấy kỳ lạ, bây giờ nhớ lại, hai đứa tụi con lúc đó không đúng.

Con có thể nói cho mẹ, các con...

Chuyện này là tại sao không?"

Mẹ Lục cố gắng khống chế tâm tình của mình, đau lòng con cái, từ nhỏ không có ba, tính tình lại quái gở, có thể bình an lớn lên đã không dễ dàng, sao có thể nhẫn tâm đi trách nàng.Lục Thi Duy hít mũi một cái, nỗ lực khiến bản thân bình tĩnh lại, cô nói: "Mẹ, con không thể không có cậu ấy.

Lúc trước con nói có bạn trai, con không muốn nói dối mẹ, nhưng con không biết nói như thế nào."

"Ôi..."

Lúc cuộc đối thoại lâm vào bế tắc, Lạc Vĩ Vĩ lại tới nữa."

Mình tới hỗ trợ bưng đồ ăn.

Này, Lục Thi Duy sao mắt cậu đỏ vậy?"

Lạc Vĩ Vĩ nhìn nhìn Lục Thi Duy lại nhìn nhìn mẹ Lục, cảm thấy bầu không khí có chút không đúng.Trong nồi, đồ ăn xì xì vang lên, mẹ Lục tiếp tục xào qua xào lại, cũng không biết nên nói cái gì đó.

Không đành lòng trách Lục Thi Duy, nhưng thật sự không thể tán thành cho hai đứa nó, nhưng cũng lo lắng tương lại tụi nhỏ vẫn còn phải đối mặt với biết bao khó khăn, hai cô gái, phải đối mặt thế nào?Lục Thi Duy nhìn về phía Lạc Vĩ Vĩ, không tình nguyện gật gật đầu, lại lắc đầu.Lấy sự ăn ý của hai người họ, Lạc Vĩ Vĩ thoáng cái liền đoán được chuyện gì xảy ra.

Lạc Vĩ Vĩ biết Lục Thi Duy sợ hãi cái gì, vì vậy nhất thời tình thế cấp bách mở miệng nói: "Dì ơi, dì đừng mắng Tiểu Duy, là con câu dẫn cậu ấy, không liên quan đến cậu ấy."

"..."

Lục Thi Duy thật sự muốn đâm đầu vào đậu hũ chết.Mẹ Lục cũng thế, thời điểm nghe thấy hai chữ câu dẫn kia, thiếu chút nữa ném cái xẻng trong tay đi mất.

Vừa bực mình vừa buồn cười, trong khoảng thời gian ngắn cũng không nói lời nào."

Xin lỗi dì, Lục Thi Duy là đứa trẻ ngoan, đều do con làm hư, cậu ấy không muốn tổn thương dì, nhưng...

Đều tại con...

Chẳng qua, dì muốn, con gả cho cậu nhỏ hay gả cho Lục Thi Duy thật ra đều là một chuyện sao?

Hai nhà mình vẫn kết thân, không có khác lắm..."

Lạc Vĩ Vĩ lại bắt đầu nghiêm trang nói bậy nói bạ rồi.Lục Thi Duy ở đằng sau kéo tay cô, tỏ ý cô đừng nói thêm gì nữa, nhỡ đâu khiến mẹ Lục ngất xỉu thì làm sao, cái logic này, cũng chỉ có Lạc Vĩ Vĩ có thể nghĩ ra được.Mẹ Lục bị mấy lời nói lung tung của cô chọc cười, cười đến không biết làm sao, "Vĩ Vĩ à, con ỷ là dì thích con, nói cái gì cũng được sao?"

Lạc Vĩ Vĩ cười ha ha hai tiếng.Sắc mặt mẹ Lục chợt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, "Chẳng qua dì cho rằng chuyện này cũng nên nói cho ba mẹ con biết, nhưng ...

Đợi vài ngày nữa, bây giờ dì không có mặt mũi nào để đối diện với họ."

Lục Thi Duy và Lạc Vĩ Vĩ nghe xong sững sờ tại chỗ.Mẹ Lục lật thức ăn mấy cái, tắt hỏa, cho vào dĩa, "Còn đứng ngây đó làm gì a?

Bưng thức ăn đi."

Hai đứa nhỏ vội vàng bưng thức ăn, liếc mắt nhìn nhau, mẹ Lục đây là ngầm đồng ý hai người sao?xxxx

Tâm tình Lạc Vĩ Vĩ rất phức tạp.Một mặt bởi vì mẹ Lục không ngăn cản mà kích động không thôi, mặt khác lại nơm nớp lo sợ vì phải đối mặt với mẹ cô.Một bữa cơm ăn tẻ nhạt đơn điệu.

Lạc Vĩ Vĩ và Lục Thi Duy đều im lặng hơn thường ngày rất nhiều, ngược lại Liêu Kiệt luôn luôn kiệm lời bắt đầu cuộc nói chuyện.Mẹ Vĩ Vĩ vẫn còn quan tâm Lục Thi Duy, "Tiểu Duy à, tối qua ngủ được không?

Vĩ Vĩ không có bắt nạt con chứ?"

Trải qua chuyện vừa rồi trong bếp, Lục Thi Duy rất muốn trả lời là không có.

Nhưng làm thế không giống nàng, cũng quá tận lực rồi.Nàng nói: "Cậu ấy bắt nạt con."

Lạc Vĩ Vĩ thiếu chút nữa bị xương đầu cá mắc chết.

Trong đầu cô hiện lên đủ loại hình ảnh hai người ở trên ban công...

Nói cái này là bắt nạt sao?

Lục Thi Duy có ý gì vậy?

Không phải muốn nói rõ với mọi người chuyện này trên bàn cơm chứ?

Không thể, Lục Thi Duy không phải người như thế.Lạc Vĩ Vĩ đánh trả một câu: "Sao mình lại bắt nạt cậu?"

Hai người phải nói chuyện như vậy, mới giống như ngày thường.Lục Thi Duy nhìn cô một cái, "Cậu cướp chăn của mình!"

"..."

Mẹ Vĩ Vĩ trừng mắt nhìn Lạc Vĩ Vĩ một cái, "Cô xem cô kìa, không ngày nào không bắt nạt Tiểu Duy hết, cô cái đức hạnh này, cũng chỉ có Tiểu Duy nguyện ý làm bạn với cô."

"..."

Lạc Vĩ Vĩ ấp a ấp úng ăn cơm, cũng không phản bác, thỉnh thoảng nhìn trộm Lục Thi Duy một cái, phát hiện Lục Thi Duy cũng không được tự nhiên.

Sau đó hai người rất ăn ý ăn cơm nhanh hơn.Mẹ Lục nhìn nhìn cái này, lại nhìn nhìn cái kia, không biết nên làm thế nào mới tốt.Lạc Vĩ Vĩ dùng tốc độ nhanh nhất ăn hết cơm, sau đó thở một hơi dài nhẹ nhõm, "Con ăn xong rồi."

Lục Thi Duy cũng vội vã theo sau, ăn quá nhanh, khát nước đến lợi hại.

Nàng gọi Lạc Vĩ Vĩ, "Lấy nước cho mình, mình khát."

Lạc Vĩ Vĩ ồ một tiếng, từ máy đun nước rót một ly nước, sau đó xoay người đối mặt với Lục Thi Duy, ngưỡng đầu ừng ực ừng ực uống hết nửa ly."..."

Tay Lục Thi Duy liền ngừng trong không trung.Lạc Vĩ Vĩ phát ra một tia thỏa mãn, "Ôi...

Chết khát tôi."

Sau đó đưa cái ly trong tay cho Lục Thi Duy, "Cho cậu."

Lục Thi Duy thu tay lại, không nói một lời nhìn cô, cô cũng sững sờ nhìn chằm chằm vào Lục Thi Duy."

Mình không chê cậu."

Lạc Vĩ Vĩ nói.

Hôn cũng đã hôn rồi, cũng không phải chưa từng dùng chung một cái ly, sao lúc này lại để ý vậy?Lục Thi Duy hít sâu một hơi, "Lạc Vĩ Vĩ, cậu thật không biết xấu hổ..."

"..."

"Tiểu Duy, con lại đây một chút."

Mẹ Lục bỗng xuất hiện.Lục Thi Duy cũng không để ý đi tranh cãi với Lạc Vĩ Vĩ, đáp ứng, sau đó túm lấy cái ly trong tay Lạc Vĩ Vĩ, uống hết nửa ly còn lại.Lạc Vĩ Vĩ đợi đến lúc trăng lên đến đỉnh đầu, Lục Thi Duy mới trở về.Trong lòng có thật nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng đối mặt với khuôn mặt không cảm xúc, cùng khóe mắt khó nén mệt mỏi của Lục Thi Duy, Lạc Vĩ Vĩ lại nuốt lời định nói vào trong miệng."

Sửa soạn một chút đi rồi ngủ sớm tí."

Lạc Vĩ Vĩ quan tâm nói.Lục Thi Duy gật gật đầu, chuẩn bị đổi áo ngủ, nàng vừa cởi quần áo vừa nói: "Sao cậu không hỏi mẹ mình nói gì với mình?"

"Ừm, nói cái gì vậy?"

Lạc Vĩ Vĩ không phải không hỏi, mà là không biết có nên hỏi hay không, bởi vì vẻ mặt của Lục Thi Duy khiến cô cảm thấy bất an."

Lạc Vĩ Vĩ..."

Tay Lục Thi Duy đang cởi quần áo chợt ngừng lại, ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt bỗng trở nên cứng ngắc.Trong lòng Lạc Vĩ Vĩ thảng thốt một chút, bỗng dưng rất không muốn nghe lời nói kế thoe.

Cô bước nhanh về phía trước, một tay ôm lấy Lục Thi Duy, "Lục Thi Duy, mình không muốn mất cậu lần nữa."

Lục Thi Duy khẽ giật mình, khuôn mặt lập tức giãn ra, mỉm cười, khẽ vuốt ve lưng cô, "Mình còn chưa nói gì mà."

"Cậu đừng nói, mình không muốn nghe."

"Tin tốt cũng không muốn nghe?"

"Tin tốt gì?"

Lục Thi Duy hơi giãy giụa khỏi cái ôm của Lạc Vĩ Vĩ, "Cậu ôm mình thở không nổi."

Đợi đến lúc Lạc Vĩ Vĩ buông tay ra, Lục Thi Duy mới nói tiếp: "Mẹ mình nói sẽ không phản đối chúng ta, mình đã thuyết phục bà ấy."

"Cậu nói thế nào?"

Lục Thi Duy thay áo ngủ, kéo Lạc Vĩ Vĩ ngồi xuống giường, sau đó nói: "Mình nói dù mình không thể cùng một chỗ với cậu, mình cũng không thể kết hôn, thậm chí không thể yêu người khác.

Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần mình xác định chuyện gì, ai cũng không thay đổi được.

Mẹ mình đơn giản hy vọng mình có thể tự lo cho cuộc sống của mình, hy vọng mình vui vẻ, cho nên mẹ mình nói sẽ không phản đối chúng ta."

Lạc Vĩ Vĩ lại hỏi: "Vậy sao lúc cậu về mặt lại buồn thế."

Lục Thi Duy chần chừ một chút mới nói: "Mình đau thắt lưng..."

Lạc Vĩ Vĩ nhịn không được bật cười, "Hôm nay không có ra bãi biển ngắm sao, nếu không chúng ra ban công ngắm đi?"

Lục Thi Duy trừng cô, "Cậu còn dám nhắc đến ban công xem?!"

Lạc Vĩ Vĩ bĩu môi, bỗng dưng cam chịu ngằm ngửa ra, "Người ta đã tắm xong rồi, đang đợi cậu nè..."

Lục Thi Duy lập tức cảm thấy phát tởm một trận, nhưng vẫn nhịn không được liếc nhìn hai chân trần trụi của Lạc Vĩ Vĩ một cái, chơi bên bờ biển lâu như vậy, Lạc Vĩ Vĩ lại không bị rám đen."

Muốn không?"

Lạc Vĩ Vĩ dùng chân trêu chọc váy ngủ Lục Thi Duy.Lục Thi Duy nhảy dựng lên, "Muốn em gái cậu!"

Lạc Vĩ Vĩ lập tức cười co rút, "Em gái mình chính là cậu đó!"

Lục Thi Duy cũng có hôm nay!
 
[Bhtt - Edit Hoàn] Bỗng Dưng Muốn Yêu Người - Lạc Mạc Chi Vũ
Chương 90


Ở vấn đề Lạc Vĩ Vĩ có nên comeout hay không, Lục Thi Duy lựa chọn im lặng.

Ban đầu, Lục Thi Duy cho rằng, nàng thích Lạc Vĩ Vĩ, Lạc Vĩ Vĩ cũng thích nàng, hai người bọn họ cùng một chỗ, chuyện này hai người bọn họ biết là được rồi.

Không cần chia sẻ với người khác, cũng không cần ai tới chúc phúc, chỉ cần hai người vui vẻ là được rồi.Nhưng sự tình phát triển đến nay, xuất hiện quá nhiều việc ngoài ý muốn xen giữa.

Trước đó Lạc Vĩ Vĩ nói ra lời chia tay và mất trí nhớ, sau lại có mẹ Lục bắt gian tại bờ biển.

Cái người mà Lục Thi Duy không muốn thẳng thắn đều đã biết được mọi chuyện rồi, Lục Thi Duy không biết bọn họ có nên tiếp tục giấu giếm nữa hay không.Nàng là người yêu của Lạc Vĩ Vĩ, người thân thiết nhất, nhưng nàng cũng không thể thay Lạc Vĩ Vĩ đưa ra bất cứ quyết định gì.Trước đêm rời khỏi Tam Á, hai người rất ăn ý cùng mất ngủ.Trên thực tế từ khi xảy ra chuyện, hai người họ không sao nghỉ ngơi tốt được, chẳng qua vì không để đối phương lo lắng, giả vờ ngủ mà thôi.Ánh trăng dịu dàng treo trên ban công, thấp thoáng có tia sáng chiếu qua bức màn.

Lạc Vĩ Vĩ trở mình một cái, ôm lấy Lục Thi Duy, mặt dán lên lưng nàng: "Lục Thi Duy, mình nghĩ xong rồi, ngày mai mình sẽ đi thẳng thắn với mẹ mình."

Lạc Vĩ Vĩ cũng mặc kệ Lục Thi Duy đã ngủ hay chưa, trong đêm tối đưa ra quyết định, như nói với Lục Thi Duy, lại như là lời thì thầm với bản thân.Lục Thi Duy chần chừ một chút mới mở mắt ra nói: "Cậu muốn đối mặt như thế nào?"

Lạc Vĩ Vĩ: "Đồng ý đương nhiên là tốt nhất rồi, không đồng ý chúng ta bỏ trốn chứ gì, dù sao chiều mai lên máy bay mà."

"..."

"Nói đùa đó."

Lạc Vĩ Vĩ nói xong ôm chặt lấy Lục Thi Duy, "Mình ngốc vậy sao?

Mình nhất định phải quanh co rồi."

"Thật ra cậu cũng không cần khó xử như thế, nếu như chúng ta đều giữ im lặng, mẹ mình cũng không nói ra."

Lục Thi Duy hiểu rõ tính cách mẹ Lục, xem như trong lòng mình có nhiều ấm ức, cũng tuyệt đối không làm ra chuyện khiến con cái đau lòng."

Mình biết...

Nhưng ...

Chúng ta không thể để mẹ cậu giữ bí mật cho chúng ta mãi như thế đươc, khiến dì ấy cảm thấy không có cách nào đối mặt với ba mẹ mình, chúng ta cũng phải đặt mình vào hoàn cảnh của dì ấy mà suy nghĩ.

Nếu như lúc này mình còn sợ hãi không chịu nói ra, cũng rất có lỗi với dì ấy, từ nhỏ dì ấy thương mình như thế, luôn nhớ rõ mình thích ăn cái gì hay không thích ăn cái gì, mỗi lần qua nhà cậu luôn chuẩn bị cả bàn đồ ăn, có đồ gì tốt cũng sẽ nhớ cho mình một phần.

Coi như không vì những thứ này, nhưng dì ấy cũng là mẹ cậu, mình cũng không nên để một mình dì ấy thừa nhận những chuyện này.

Cho nên, có mấy lời, mình vẫn nên nói ra."

Lạc Vĩ Vĩ nói xong, bỗng nhiên có cảm giác thoải mái.Comeout đương nhiên đồng thời mang đến đớn đau cho cả hai gia đình, chỉ có điều mức độ không đồng nhất.

Nếu không có bất đắc dĩ, cô cũng sẽ không lựa chọn con đường này, nhưng chuyện đã xảy ra như thế rồi, mà lại đến mức độ này, cô không thể không thẳng thắn.

Cô không yêu cầu xa vời là ba mẹ ủng hộ cô, hiểu cô, chỉ cầu xin có thể tôn trọng lựa chọn của cô là được rồi.Lục Thi Duy im lặng trong chớp mắt, xoay người đối mặt với Lạc Vĩ Vĩ, trong lòng cảm thán, "Lạc Vĩ Vĩ, cậu lớn rồi."

"Chỗ nào?

Ngực hả?"

Lục Thi Duy liếc mắt, "Đang lúc nghiêm túc, sao cậu có thể nói ra những lời này!"

"Khẩn trương như vậy làm gì?

Tin mình đi, mẹ mình thích cậu như vậy, nhất định sẽ tiếp nhận người con dâu như cậu, lên được phòng lớn xuống được phòng bếp, thật tốt!

Văn có thể kiếm tiền, võ có thể lên giường, thật tốt!"

"Lộn xộn cái gì...

Đợi một lát!

Ai là con dâu?

Không phải cậu gả cho mình sao?"

"Ôi trời, đều giống nhau mà."

"Không có giống!"

"Ôi chao, đừng bối rối rồi, ngủ đi."

"Cậu đứng lên cho mình!"

"Ôi chao mình đang ngủ."

"Lạc Vĩ Vĩ quần lót cậu đâu?"

"..."

Lưu manh!xxxx

Lạc Vĩ Vĩ dậy thật sớm, cố ý mặc bộ quần áo thể thao nhẹ nhàng, chuẩn bị cùng ba mẹ đi tập thể dục buổi sáng.Xuống lầu thấy ba cô đang xem tin tức buổi sáng, vì thế cười cười mà đi tới ngồi xuống cạnh ba cô, "Ba, xem tin tức ạ?"

Ba Vĩ Vĩ liếc cô một cái không nói chuyện, đây không phải biết rõ mà còn cố hỏi sao?Lạc Vĩ Vĩ còn nói: "Hôm nay bao nhiêu độ ạ?"

Ba Vĩ Vĩ cảm thấy không đúng, con mắt nhỏ dài híp lại, nhìn về phía Lạc Vĩ Vĩ, "Tục ngữ nói không có lợi không dậy sớm nổi, nói đi, con lại muốn cái gì?

Đổi điện thoại thì con tự túc đi, đổi phòng đổi xe không bàn nữa."

Mỗi khi Ba Vĩ Vĩ híp mắt, đáy lòng Lạc Vĩ Vĩ đều cảm thấy may mắn, mặc dù mình mắt một mí giống ba, nhưng may mắn thay con mắt lại di truyền từ mẹ."

Ba, sao lại nghĩ con như vậy chứ?

Con không thể dậy sớm tập thể dục buổi sáng với ba mẹ sao, chiều con phải đi, muốn ở lâu với ba mẹ một tí."

Lạc Vĩ Vĩ làm nũng.Ba Vĩ Vĩ vội vàng nhìn đồng hồ đeo tay một cái, "Sao còn năm tiếng lận vậy, thời gian trôi qua thật chậm!"

"..."

Đây là không phải rất không chào đón cô sao...

Lạc Vĩ Vĩ thầm an ủi bản thân, sau đó còn nói: "Ba, ba nói nếu con lập gia đình, không thể đón năm mới với ba mẹ rồi, con đi ba mẹ sẽ cô đơn lắm, đúng không?"

Mắt ba Vĩ Vĩ quay lại màn hình TV, không mặn không nhạt đáp lại: "Cô không có ở đây bọn tôi càng thanh tịnh, hơn nữa, cô gả ra ngoài sao?

Tôi đã khuyên mẹ cô từ bỏ rồi, cô không chăm chỉ ngũ cốc không phân biệt được như vậy, ôi, cũng chính là ba mẹ không chê cô đi."

"Đây mà nói không chê con à?"

Còn thiếu điều muốn con mau mang hành lý lăn đi à?!Ba Vĩ Vĩ ý thức được mình có thể đã làm tổn thương lòng tự trọng của con mình, vì thế đưa tay sờ tóc Lạc Vĩ Vĩ, vô cùng cưng chiều nói: "Nhưng dù sao con cũng là do ba sinh ra mà."

"..."

Câu này còn không bằng không nói.Ba Vĩ Vĩ nói tiếp: "Đối với hôn nhân đại sự của con, ba lại không có nhiều chấp niệm như vậy, tư tưởng của người trẻ bọn con nhất định không giống như ba mẹ hồi trẻ, cho nên ba cảm thấy mặc kệ con gặp được ai, quyết định nắm tay hạng người gì suốt quãng đời còn lại, chỉ cần con vui vẻ là được rồi."

Lạc Vĩ Vĩ nhất thời lanh miệng nói, "Nữ cũng được sao?"

Ba Vĩ Vĩ sửng sốt một chút, lập tức cười ha ha, "Con gái ba càng ngày càng thích nói đùa, con khen ba đi!"

"..."

"Hai người nói cái gì mà vui vẻ vậy?"

Mẹ Vĩ Vĩ bỗng nhiên từ trong phòng bước ra.Ba Vĩ Vĩ chỉ chỉ Lạc Vĩ Vĩ, "Con gái của bà năng lực lớn, bảo muốn tìm một cô gái đó."

Giọng nói nhẹ nhõm, nghe vào như là một lời vui đùa.Mẹ Vĩ Vĩ một chút cũng không do dự, nói thẳng: "Con gái nhà ai có thể vừa ý cô đây, bớt mơ mộng đi.

Không phải muốn đi sao?

Còn không đi lên thu dọn hành lý?"

"Con nói thật đó..."

Lạc Vĩ Vĩ chột dạ, nói chuyện hữu khí vô lực.Mẹ Vĩ Vĩ xem thường liếc nhìn cô một cái, "Sao tôi không thể tin có cô gái nào vừa ý cô chứ hả?"

"..."

Kế hoạch comeout của Lạc Vĩ Vĩ cuối cùng cũng thất bại, ủ rũ mà trở lên lầu báo cáo kết quả chiến đấu cho Lục Thi Duy.Đợi cô đi xa, ba Vĩ Vĩ bỗng dưng nói, "Bà có cảm giác con gái hôm nay hơi kỳ lạ không?"

Mẹ Vĩ Vĩ không có đáp lời.Ba Vĩ Vĩ còn nói: "Bà có cảm giác con bé và Tiểu Duy..."

Mẹ Vĩ Vĩ chợt cắt lời ông, "Đừng nói ra!"

Có mấy lời, không nói sẽ tốt hơn.Chúng ta đều chỉ nghĩ đến những gì mình nghe được, chỉ nhìn những gì mình thấy, không được sao?xxxx

Lục Thi Duy mua cho Tùy Tâm rất nhiều hoa quả, nếu như bưu kiện không nghỉ, có khả năng thêm nữa.Trong lòng Lạc Vĩ Vĩ đầy oán niệm: "Cậu đều cho Tùy Tâm, mình ăn cái gì đây?"

"Một quả xoài lớn như vậy còn không đủ sao?"

"Một quả sao đủ chứ!"

Lục Thi Duy dứt khoát không để ý tới cô, một tháng tết này miệng cũng không rãnh rỗi, còn không ăn đủ?Đợi đến lúc hai người thu thập hành lý xong, Tùy Tâm cũng tới.Lạc Vĩ Vĩ đi mở cửa, thời điểm mở cửa lại đột nhiên ngây cả người.

Ngoài cửa không chỉ một mình Tùy Tâm, còn có một chàng trai trông rất quen.Tùy Tâm giới thiệu nói: "Đây là bạn trung học của mình, không phải mình đem lò nướng đến cho các cậu rồi sao, một mình cầm không được, nên gọi cậu ấy đến hỗ trợ."

"À à, mau vào trong đi."

Lạc Vĩ Vĩ mời vào, vừa tìm kiếm thông tin về người này.Lúc này Lục Thi Duy cũng đến cầm dép cho bọn họ đổi, Tùy Tâm vội nói: "Bọn mình không vào đâu, lát nữa còn có việc, đúng rồi, trái cây mang cho mình đâu?"

"Chờ mình, mình đi lấy."

Lạc Vĩ Vĩ nói xong xoay người vào bếp lấy nước trái cây, anh chàng này trông quen quá, hình như gặp ở đâu rồi, nhưng lại không nhớ ra.Đợi đến lúc Tùy Tâm cùng vị bạn trung học kia đi khỏi, Lạc Vĩ Vĩ rút cuộc mới nhớ tới là ai, "Mình nhớ ra rồi!"

Lục Thi Duy vừa đóng cửa thật kỹ, bị Lạc Vĩ Vĩ dọa sợ, "Làm cái gì vậy..."

"Cậu biết anh chàng kia là ai không?"

"Ai hả?"

"Mối tình đầu của Tùy Tâm đó!"

Lục Thi Duy mặt không đổi sắc: "Sau đó thì sao?"

"Cậu ta lại không rõ ràng với mối tình đầu rồi!"

"Có lẽ là cậu nghĩ nhiều rồi?

Người ta chỉ tới hỗ trợ cầm đồ thôi, chưa chắc đã như cậu nghĩ."

Dù sao từng gặp phải nguy hiểm lớn như vậy, không cẩn thận, khả năng những tốt đẹp lúc trước liền bị xóa sạch.Lạc Vĩ Vĩ lắc đầu liên tục.

Lúc trước Tùy Tâm và Giang Đào cãi nhau thành như vậy, cô đã từng nghĩ tới, Tùy Tâm cũng không có như thế nào với người khác, bị Giang Đào hoài nghi như vậy, chịu uất ức như thế!

Còn không bằng thực tế!

Cái này tốt rồi, làm Giang Đào hối hận đi.Chờ một chút, bây giờ không phải lúc để đi nhiều chuyện, Lạc Vĩ Vĩ luôn cảm thấy đã quên mất chút chuyện gì đó.Lạc Vĩ Vĩ chạy vào nhà vệ sinh, bỏ quần áo của Lục Thi Duy vào trong máy giặt nói: "Lục Thi Duy, cậu có thấy quả xoài của mình không?"

"Cậu chưa ăn à?"

"Mình chưa ăn..."

"Không phải đưa cho Tùy Tâm rồi đó chứ?"

Lục Thi Duy nói xong, ha ha phá lên cười."..."

Lạc Vĩ Vĩ thở một hơi thật dài, giúp Lục Thi Duy để quần áo, sau đó nhấn nút giặt đồ, "Làm sao bây giờ?"

"Mình mua thêm cho cậu."

Lục Thi Duy dỗ dành cô.Lạc Vĩ Vĩ lắc đầu, "Mình nói chúng ta, sau này làm sao bây giờ?"

Lục Thi Duy đã quá quen với cái sự tư duy nhảy vọt của cô, thản nhiên trả lời: "Nếu như bọn họ không muốn biết, như vậy chúng ta cũng đừng phá hỏng hết mọi thứ hiện tại.

Bọn họ không nói không hỏi, chúng ta cũng đừng đi chọc tầng cửa sổ đó.

Có lẽ, đây cách tôn trọng lẫn nhau tốt nhất."

"Lục Thi Duy..."

"Sao?"

"Cậu yêu mình sao?"

"Ừ."

"Như vậy mình sẽ không sợ nữa."
 
[Bhtt - Edit Hoàn] Bỗng Dưng Muốn Yêu Người - Lạc Mạc Chi Vũ
Chương 91 [H]


Tùy Tâm đối với mấy chuyện cùng mối tình đầu, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Lạc Vĩ Vĩ và Lục Thi Duy cũng không đi nhiều chuyện quá lâu.Gặp gỡ và duyên phận giữa người với người, đều huyền diệu lại phức tạp, không phải chỉ hai ba câu là có thể nói hết được.

Có vài người, khi bạn thăng quan tiến chức chưa hẳn đã xuất hiện, nhưng khi tinh thần bạn chán nản người đó nhất định sẽ xuất hiện.Người như vậy, mới đáng giá để bạn quý trọng.Ăn tết xong lần nữa trở lại cương vị công tác, mọi người vui mừng phát hiện mỗi người đều thay đổi.

Trong đó phổ biến nhất, chính là khi gặp hội béo tăng cân.Tùy Tâm và đại mỹ nữ cùng tìm kiếm phương thức giảm cân, giờ cơm trưa trao đổi kinh nghiệm với các cô gái phòng khác.

Bình thường vào lúc này, cái miệng thiếu đánh của Lạc Vĩ Vĩ nhất định sẽ chêm vào mấy câu, để cho người khác khen cô ăn mãi không béo.Lúc này cô lại không phát ra tiếng nào, nghĩ đến chuyện của mình, ấp a ấp úng ăn cơm.Lục Thi Duy theo thói quen mà gắp rau xanh thảy vào trong bát của cô, cô nhìn thoáng qua, lại một chút phản ứng cũng không có.Lục Thi Duy thở dài, "Không phải cậu nói không sợ sao?

Còn lo lắng cái gì?"

Lạc Vĩ Vĩ lắc đầu."

Dẫn cậu đi xem concert nhé?"

Lạc Vĩ Vĩ tiếp tục lắc đầu, bỗng dừng lại một chút, "Concert của ai?"

"..."

Lục Thi Duy lúng túng đáp: "Mình chưa mua vé, cậu muốn xem của ai?"

"Ôi..."

Lạc Vĩ Vĩ thở dài, nhưng không nói gì thêm.Lục Thi Duy không còn cách nào, định ở một vài chuyện nào đó nhượng bộ đôi chút, làm Lạc Vĩ Vĩ có thể hơi vui vẻ một chút, "Buổi tối chúng ta ra ngoài ở?"

"Con dâu phá của, có nhà không ở đi khách sạn gì chứ?"

Lục Thi Duy trừng mắt nhìn cô, từ trong kẽ răng nghiến ra mấy chữ, "Cậu nhỏ giọng một chút..."

"..."

Lạc Vĩ Vĩ nhìn xung quanh, mấy người Tùy Tâm vẫn còn thảo luận vấn đề ăn cơm mập.

Cô liên tục thở dài, "Mình có thể lấy quả xoài kia về không?"

"Cậu nói chút tiền đồ..."

Lục Thi Duy nghe xong thiếu chút nữa cười sặc sụa, thì ra Lạc Vĩ Vĩ chán nản cho tới tận giờ cơm trưa, chỉ vì một quả xoài!

Tối qua đã làm gì, cung phản xạ cũng không giống ai!Lúc này thân ảnh chủ nhiệm Tề xuất hiện ở nhà ăn, hai người đều kinh ngạc nhìn qua anh ta.

Phải biết chủ nhiệm Tề chưa bao giờ ăn cơm ở nhà ăn, nghe nói anh ta mỗi ngày bữa trưa về nhà ăn cơm, đây là lần đầu bọn họ nhìn thấy anh ta ở đây.Tề Thụy không có đến một mình, bên cạnh anh ta là tiểu chủ nhiệm phòng điều hành.

Hai người một đường cười cười nói nói, kề vai sát cánh vô cùng thân mật.Lạc Vĩ Vĩ nhìn ngây người.Lục Thi Duy thuận miệng nói một câu: "Hai người bọn họ quan hệ thật tốt."

Lạc Vĩ Vĩ bỗng nhiên hiểu ra cái gì đó.

Cái từ quan hệ tốt không thể tùy tiện nói, thật giống như mọi người cô và Lục Thi Duy quan hệ tốt.

Quan hệ giữa hai người không giống như mọi người nói, cái tốt của hai người, người thường cũng không thể tưởng tượng được.

Cho nên không thể tùy tùy tiện tiện nói ai với ai quan hệ tốt, quan hệ cái gì?

Tốt bao nhiêu đây?

Trên giường hay là dưới giường hả?Lạc Vĩ Vĩ chợt không biết xấu hổ cười cười."

Cậu lại nghĩ đến chủ ý cùi bắp gì rồi?"

Lục Thi Duy chỉ nhìn thoáng qua đã biết cô đang nghĩ cái gì.Lạc Vĩ Vĩ nói: "Mình phát hiện cậu cũng di truyền một tính chất đặc biệt của cậu nhỏ."

"Tính chất đặc biệt gì?"

"Tính chất đặc biệt bẻ cong người khác."

"..."

Lục Thi Duy suy nghĩ một chút, lại nhìn Tề Thụy một cái, nhịn không được rùng mình một cái.

Nàng mới không tin Tề Thụy cong, Lạc Vĩ Vĩ này, mắt hủ thấy người cong.xxxx

Lúc Vương Đông Thanh nhận được điện thoại Lục Thi Duy, chơi game với bạn gái trên mạng, nghe nói muốn đi xem concert cũng không được.

Ngày nghỉ này nhỏ đang nghỉ ngơi thư giãn ở nhà, bởi vì là yêu xa, phải chờ tới khai giảng mới có thể gặp được bạn gái, bình thường cũng chỉ có thể lên mạng tâm sự với nhau.

Trong trường học có mấy người thân thiết, không phải đi ra ngoài du lịch thì chính là dính một chỗ với đối tượng rồi, Vương Đông Thanh không muốn bị hành hạ, cho nên cũng không đi làm bóng đèn.Nhưng Lục Thi Duy và Lạc Vĩ Vĩ không giống vậy, Vương Đông Thanh luôn cảm thấy hai người này có thể có hôm nay, hoàn toàn là vì nhỏ tác hợp, về chuyện này nhỏ phải có công đầu.Nhỏ cảm giác mình là bà mai cho bọn họ, mà bọn họ không nên ở trước mặt bà mai thể hiện tình cảm hành hạ người mới đúng.Nhưng nhỏ đã quên mất Lạc Vĩ Vĩ là một người mặt dày mày dạn, chắc sẽ không xem nhỏ còn bé mà không hành hạ con cún nơi xa là nhỏ đây.Nhưng khiến nàng tan vỡ không phải việc này, mà nhỏ đến nhà Lạc Vĩ Vĩ mới nhớ tới, xem buổi biểu diễn của Taylor Swift, sao phải tới nhà Lạc Vĩ Vĩ?Vào cửa nhỏ rút cuộc nhịn không được khóc.

Nhỏ rất yêu thích nữ ca sĩ này, nhỏ thật cao hứng khi hai người họ cũng yêu thích, thế nhưng là, trên bàn trà bày đầy đồ ăn vặt cùng trái cây thì quá rõ ràng rồi.Lục Thi Duy giơ DVD trong tay lên, "Chờ em đó!"

Vương Đông Thanh gần như tê liệt ngã xuống sô pha, cực kỳ ai oán mà nhìn về phía Lạc Vĩ Vĩ, "Chị Vĩ Vĩ, chị quá dễ dụ rồi đó?"

Lạc Vĩ Vĩ dở khóc dở cười mà ha ha một tiếng, "Không phải em cũng bị lừa sao?"

Lục Thi Duy quay đầu lại, ánh mắt đảo qua hai người họ, vẻ mặt thích hay không thích xem, rất nhẹ nhàng mà khiến cho hai kẻ kia ngoan ngoan ngậm miệng lại.Vương Đông Thanh lập tức thay đổi bộ mặt, chỉ huy Lạc Vĩ Vĩ, "Kéo màn lại, tắt đèn đi, có lighstick hay không?"

Giả vờ mình đang đi xem concert là được rồi!Lạc Vĩ Vĩ bĩu môi, "Chị thấy em như một cái lightstick rồi đó!

Đứa nhóc không biết tiết tháo..."

Cô cho rằng Vương Đông Thanh nhất định phải tỏ vẻ bất mãn một chút, không có nghĩ tới tên này lại yên tâm tiếp nhận...

Nhất định là bị sắc đẹp của Lục Thi Duy mê hoặc rồi."

Ăn kem không?"

Lục Thi Duy hỏi.Lạc Vĩ Vĩ giành nói trước: "Ăn!"

"Không có hỏi cậu, Đông Thanh ăn không?

Muốn ăn vị gì?"

"..."

Vương Đông Thanh liếc mắt nhìn Lạc Vĩ Vĩ, cố nhịn cười, "Em sao cũng được, không...

Không chọn."

Bầu không khí giữa hai người là lạ.Đợi đến lúc Lục Thi Duy đi vào nhà bếp, Vương Đông Thanh thừa cơ hỏi Lạc Vĩ Vĩ: "Hai chị... chuyện sinh hoạt X vẫn hài hòa sao?"

Lạc Vĩ Vĩ vừa gặm một trái táo, thì bị mắc vỏ táo, dùng sức ho khan cả lên.Trước khi Vương Đông Thanh vào cửa mười lăm phút."

Cậu còn chưa chuẩn bị xong hả?"

Lạc Vĩ Vĩ bỗng xuất hiện sau lưng Lục Thi Duy, từ phía sau ôm lấy nàng, "Vương Đông Thanh ăn không nhiều đâu, tùy tiện cho con bé hai quả táo là được rồi, chuẩn bị nhiều như vậy làm gì?"

Tay Lục Thi Duy không dừng lại, nhàn nhạt trả lời: "Con bé ăn ít, nhưng cậu ăn nhiều."

Lạc Vĩ Vĩ cười không nói lời nào, tay cũng đã tiến vào trong quần áo Lục Thi Duy, nhẹ nhàng vuốt ve da thịt mẫn cảm của nàng, từ dưới lên trên, nhào nặn ngực nàng.

Hô hấp nàng bởi vì sự đụng chạm, dần dần phập phồng bất định, động tác trên tay cũng trở nên chậm chạp.Lục Thi Duy để trái cây đã rửa xuống, xoay người đối mặt Lạc Vĩ Vĩ, hai tay đặt trước ngực Lạc Vĩ Vĩ, bất đắc dĩ rồi lại cưng chiều nói: "Lạc Vĩ Vĩ, háo sắc!"

"Thời điểm mình đối mặt với cậu mới như vậy...

Hơn nữa...

Đây không phải rất bình thường sao?

Những cặp đôi khác không phải cũng thế này sao?"

Lạc Vĩ Vĩ cầm chặt tay Lục Thi Duy, nhẹ nhàng kiềm xuống dưới, nhìn mặt Lục Thi Duy dần thay ửng đỏ, ẩn nhẫn siết tay.Kẻ thực hiện được gian kế không biết xấu hổ cười, động thủ cởi quần Lục Thi Duy ra, "Nghe nói sáng sớm vận động có thể giúp thể xác và tinh thần khỏe mạnh..."

"Cậu điên rồi, lát nữa Vương Đông Thanh sẽ tới..."

"Nó lười như vậy, khẳng định sẽ tới trễ, hơn nữa, coi như là nó tới rồi, mình không mở cửa cho nó làm sao mà vào?"

"Đừng như vậy..."

Lục Thi Duy ngoài miệng dù cự tuyệt, nhưng lại chưa kịp ngăn cản, Lạc Vĩ Vĩ đã lưu loát kéo quần nàng xuống đầu gối, tay cũng thuận thế để lên vị trí mẫn cảm của nàng.Ngón tay Lạc Vĩ Vĩ nhẹ nhàng vén cạnh quần lót, không tốn chút sức tiến vào bên trong, đầu ngón tay nhẹ nhàng tiến vào khe hở kia, lập tức bị sự ẩm ướt bao lấy."

Rốt cuộc là ai sắc đây?"

Ngón tay nhẹ nhàng quấy nhiễu ẩm ướt bên trong, hơi thở của Lạc Vĩ Vĩ cũng bắt đầu trở nên bất ổn.Khuôn mặt Lục Thi Duy càng đỏ hơn, ngọn lửa kia thiêu đốt bên tai, xương quai xanh, nhiệt độ thiêu đốt nàng, có cảm giác trơn ướt chảy qua, không biết do mồ hôi hay là gì."

Lạc Vĩ Vĩ..."

Vong tình hô hoán tên người yêu, Lục Thi Duy gần như đứng không vững."

Ngoan..."

Sau đó Vương Đông Thanh tới gõ cửa.Lục Thi Duy kịp thời phản ứng trước tiên, đẩy Lạc Vĩ Vĩ ra, sau đó sửa sang lại quần áo của mình.Lạc Vĩ Vĩ xoay người chạy về phòng khách ngồi xuống ghế sô pha, đợi vài giây mới phản ứng tới phải đi mở cửa.Lục Thi Duy mở tủ lạnh, định làm mình tỉnh táo một chút, làm nhiệt độ hạ xuống, sau đó làm ra vẻ cái gì cũng không có phát sinh trở về phòng lấy DVD.Lạc Vĩ Vĩ cuối cùng cũng lấy được vỏ táo đang mắc kẹt trong cuống họng mình, thưởng thức câu Vương Đông Thanh mới vừa nói, đầu ngón tay theo bản năng mà lướt qua môi, vẫn còn hương vị của Lục Thi Duy, tim cô không hiểu sao hơi chững lại.

Vừa rồi không nên đi mở cửa...Lục Thi Duy chuẩn bị DVD xong, ấn mở, concert chính thức bắt đầu, phía trước là một đoạn độc thoại lớn, không có phụ đề tiếng trung.Lạc Vĩ Vĩ gọi Vương Đông Thanh: "Sinh viên xuất sắc, phiên dịch đoạn này cái coi."

"..."

Nghĩ sao vậy?

Để một kẻ học tiếng trung phiên dịch tiếng anh?

Nhưng may mắn thay chưa từng khó như vậy, Vương Đông Thanh vẫn có thể nghe hiểu được, vì vậy tạm thời làm phiên dịch.Real life is a funny thing.

You know.Cuộc sống thật sự kỳ diệu vô cùng.I think most of us fear reaching the end of our life and loo King back regret ting the mo ments we didn't speak up.Tôi cảm thấy đại đa số người nhìn lại cuộc đời, sẽ hối hận lúc trước không mở miệng ngay lập tức.

When we didn't say "I love you."

Thời điểm chúng ta không thể nói "Tôi yêu cậu".When we should of said "I'm sorry."

Khi đó chúng ta phải nói "Xin lỗi"So there's a time for silence, and there's a time for waiting your turn...Đôi khi sẽ xuất hiện những giây phút trầm mặc, có khi bạn cần chờ đợi thời cơ thuộc về bạn...But if you know how to feel and you so clearly know what you need to say, you'll know it.Nếu như lúc này bạn rất rõ ràng cảm nhận chân thật của bạn, cũng rõ ràng nên nói cái gì, thì bạn đã sáng tỏ rồi....I think you should speak now.Mau tỏ tình với người bạn yêu đi.Lạc Vĩ Vĩ nghe xong, chợt nhớ tới một chuyện, quay đầu nhìn chằm chằm Lục Thi Duy, hoàn toàn xem một người khác không tồn tại."

Lục Thi Duy!

Cậu cho tới bây giờ chưa nói cậu yêu mình!"

Lạc Vĩ Vĩ nói.Mỗi lần cô thổ lộ, Lục Thi Duy đều ừ, à, mình cũng vậy.

Lạc Vĩ Vĩ cảm giác mình quá thua thiệt.Lục Thi Duy cố gắng nhớ lại một chút, hình như sự thật giống như Lạc Vĩ Vĩ nói."

Vậy thì sao?"

"Cho cậu một cơ hội nói một lần, một lần, nói nhiều hơn không được."

"..."

Chưa bao giờ thấy kẻ vô liêm sỉ như này.Vương Đông Thanh nhìn màn hình TV, lại nhìn nhìn hai người kia, tuy rằng nhỏ rất thích vung môi hất tóc, nhưng trình diễn ở trước mặt mình, có vẻ cũng rất đẹp."

Nói đi..."

Lạc Vĩ Vĩ làm nũng.Hai người khác đều không hẹn mà cùng nổi da gà khắp người.Vương Đông Thanh cố gắng ho khan một tiếng, dùng cái này để nhắc nhở hai người kia, tôi còn đang ngồi đây nhé, hai người đừng có quá đáng!

Con thỏ nóng lên cũng cắn người đó!Lục Thi Duy chần chờ, không biết mở miệng như thế nào, nào có người không hiểu gì lại đi nói mình yêu cậu chứ, không có ngữ cảnh để nói à?

Có nên chuẩn bị một chút không?

Đừng có ép buộc như vậy chứ?Lạc Vĩ Vĩ tiếp tục truy vấn, dựa vào Lục Thi Duy rất gần, vốn nhẹ nhàng cắn môi dưới, sau đó toan tính nhìn ngón trỏ phải của mình một chút, cuối cùng duỗi thẳng cánh tay, vây Lục Thi Duy vào trong ghế sô pha.Vương Đông Thanh liếc một cái, hối hận cả đời.

Hai người này là ai vậy?

Đã nói xem concert với nhỏ cơ mà?

Có thể đừng hạ cún như vậy không?

Dáng vẻ của mấy người như thế sẽ không có bạn biết không hả!Nhưng hai người kia lúc này đã chẳng còn quan tâm đến tâm tình của Vương Đông Thanh, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của hai người họ rồi.Lục Thi Duy suy nghĩ một chút, được rồi.

Nhẹ giọng, rồi lại bao hàm thâm tình thổ lộ nói: "Mình yêu cậu."

Lạc Vĩ Vĩ hơi cúi đầu, liền hôn xuống.Vương Đông Thanh gắt gao nhìn chằm chằm hai người kia đang vong tình, phẫn hận nhét bắp rang vào miệng.

Bạn gái gửi tin nhắn đến, hỏi nhỏ đang làm cái gì, nhỏ không chút nghĩ ngợi trả về bốn chữ.Đang ăn thức ăn cún!HOÀN
 
Back
Top Bottom