Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Englot] Phùng Tràng Nhập Diễn (Cover)

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
439,852
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
347070412-256-k502320.jpg

[Englot] Phùng Tràng Nhập Diễn (Cover)
Tác giả: SunShine4904
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

- [BHTT]: Phùng Tràng Nhập Diễn
-

Tác giả: Ninh Viễn
- Editor: Ms.Brightside (@cctrlhormones)
-

Thể loại: Ngọt văn, đô thị tình duyên, giới giải trí, HE
- Số chương: 85 chương + 4 phiên ngoại
- Đã được sự đồng ý từ bạn editor
- [Biên kịch kim bài lão phật gia công x tiểu diễn viên tuyến mười tám kính nghiệp thụ] aka nữ vương x chó con =)))))
- 3/9/2024 - ...

 
[Englot] Phùng Tràng Nhập Diễn (Cover)
Văn án


*SunShine: Cách xưng hô của bản gốc là ta - ngươi, nghe sẽ hơi khô khan và xa cách nên mình sẽ chỉnh sửa lại cách xưng hô tùy vào thời gian, nhân vật sao cho phù hợp và dễ đọc hơn.Một vài tình tiết có thể mình sẽ giữ nguyên để phù hợp với nguyên tác và ý đồ của tác giả.

Hoặc có thể sẽ được chỉnh sửa để phù hợp hơn với nhân vật vì đây là bản cover lại không phải là bản gốc.Editor bản gốc: Ms.Brightside (@cctrlhormones)----------------------------------Nữ diễn viên tuyến mười tám Charlotte Austin nhận được lời mời tham gia show thực tế mới, đáng buồn đây chỉ là một show kinh phí thấp, gần như không có chút hy vọng tạo ra tí nhiệt độ nào, người buôn bán Couple với nàng trong chương trình còn âm thầm dẫm đạp, tìm cách hạ nhục nàng.Charlotte đang mờ mịt không biết nên nhẫn nhục quay tiếp kiếm tiền hay bỏ dở để bảo toàn lòng tự trọng thì đột nhận được thông báo nàng sẽ đổi Couple với người khác, toàn bộ nội dung kịch bản cũng bị sửa lại, show thực tế vốn dĩ chẳng ai quan tâm bỗng chốc bạo hỏa, bắt đầu lên hotsearch.không lâu sau đó, Charlotte lại được mời đến thử vai chính cho phim mới của đội ngũ sản xuất hàng đầu.Charlotte: !!!Người buôn bán couple mới với Charlotte: Không cần khách khí, tôi là người em thầm mến bao lâu nay, ẩn danh giúp em một chút thôi.Charlotte: ???

Tôi có đối tượng thầm mến từ khi nào???Vị bằng hữu chuẩn bị show thực tế mới, sống chết mời đại biên kịch Engfa Waraha đến tham gia, nhập tổ chưa bao lâu đã vô tình nghe thấy tiểu diễn viên thâm tình thổ lộ:"...

Ta thích Waraha lão sư đã thật lâu, thật lâu, không ai có thể thay thế vị trí của Waraha lão sư trong lòng ta."

Mãi sau này Engfa mới biết, câu nói thâm tình làm lòng nàng nở hoa lúc đó, là cô căn bản nghe cmn không trọn vẹn.[Kim bài biên kịch lão phật gia công x tiểu diễn viên tuyến mười tám thụ]Tag: Giới giải trí, ngọt văn, đô thị tình duyên.
 
[Englot] Phùng Tràng Nhập Diễn (Cover)
Chương 1


Charlotte từ phòng tắm ở chỗ tập gym bước ra, đến quầy gửi đồ lấy balo và điện thoại, phát hiện có thông báo Line của người đại diện.Vài cái tin nhắn thoại dài mười mấy hai mấy giây hiện lên làm nàng giật mình.Có công tác mới sao?

Có cái gì để ghi hình sao?Nàng vội vàng để điện thoại lên balo click mở nghe bằng loa ngoài, vừa nghe vừa cài nút áo sơ mi.Người đại diện gọi là Hansa tỷ trước giờ không làm chuyện vô nghĩa, một lời thừa cũng không có, trực tiếp vào đề:"Có cái show thực tế kia chị mới giành được cho em, hai tuần sau sẽ tiến tổ, quay ở một thôn nhỏ phong cảnh không tệ lắm ở phía nam trong khoảng một tháng, thù lao cũng ổn."

Thì ra là show thực tế...Là nàng suy nghĩ quá nhiều, không phải phim điện ảnh cũng không phải phim truyền hình.Charlotte vẫn nghe tiếp, nhưng động tác cài áo đã chậm lại."

Chị biết em thất vọng, nhưng em cũng cần phải hiểu là tư bản hiện tại đều rất thận trọng trong khâu tuyển người.

Đừng nói em chỉ là diễn viên nho nhỏ chưa được biết đến, ngay cả ảnh đế ảnh hậu muốn tìm một bộ điện ảnh tâm đầu hợp ý cũng là rất khó.

Chúng ta đừng nên kén chọn, có công tác liền nhận thôi, có cơ hội xuất hiện trước công chúng đã là tốt lắm rồi.

Nói không chừng show này bạo thì sao?"

Charlotte cài đến cái nút cuối cùng, đem cơ bụng như ẩn như hiện che lại.

Charlotte lấy mái tóc còn ướt từ áo sơ mi rút ra, lông mày hơi nhíu lại.Bạo thì sao?

Cái show thực tế này là đại chế tác?Hansa tỷ giống như có thể cảm nhận được suy nghĩ của nàng:"Nhưng mà em cũng đừng ôm hy vọng quá nhiều, rốt cuộc cũng chỉ là một chương trình do ekip vô danh sản xuất, tất cả những người tham gia chương trình đều là người mới."

Charlotte...Ekip vô danh lại không có gương mặt nào nổi tiếng để thu hút người xem, vậy là gần như không có tý hy vọng nào để bạo rồi..."

Nhưng mà bất quá kiếm được tiền thì có gì mà không tốt?

Lạc quan lên, đừng xem cái này như một chuyến công tác buồn tẻ, coi như em đi về thôn quê phong cảnh hữu tình du lịch giải sầu."

Hansa tỷ tiếp tục thuyết phục từng bước một:"Hơn nữa Pichy Votey cùng công ty cũng sẽ đi với em?

Em biết Pichy không?

Pichy Votey, vừa mới tham gia một cuộc thi tuyển tú về, đã có hậu viện cùng siêu thoại.

Hai đứa liền kết thành đôi tỉ muội, vừa vặn có thể chiếu cố lẫn nhau.

Em cứ suốt ngày giam mình trong phòng gym tập luyện, quá nhạt nhẽo đi.

À, không phải hậu viện của em suốt ngày mắng công ty không cho em tài nguyên tốt sao?

Xem như vừa vặn chứng minh cho fan thấy công ty không hắt hủi em."

Charlotte buồn bực trả lời lại tin nhắn: "Em có hậu viện từ khi nào chứ?"

Hansa tỷ trả lời rất nhanh: "Sao lại không có?

Em không nhớ à?

Sinh nhật năm ngoái còn không phải là fanclub mang bánh kem đến cho em sao."

"Ah... thật ra là đem đến trễ sinh nhật em một tháng.

Em còn tưởng mọi người đã giải tán."

"Haha, nào nào đừng buồn, có tấm lòng là được rồi.

Mà cũng tại em một phần, ngày thường không chịu giữ tương tác với fan, livestream cũng không, để người ta tịch mịch nản quá phải từ bỏ.

Hiện nay làm gì có ai trong showbiz như em suốt ngày kín như bưng."

Charlotte đeo balo, vừa đi ra vừa trả lời tin nhắn của Hansa tỷ:"Em là diễn viên, không phải thần tượng."

Hansa tỷ: "Phân biệt làm gì thần tượng với diễn viên, miễn kiếm được tiền để nuôi sống chính mình là được rồi."

Có công tác mới vốn dĩ phải rất vui vẻ, nhưng nói chuyện với Hansa tỷ xong, Charlotte không ngăn được buồn bã.Đây là công tác duy nhất nàng nhận được từ đầu năm đến giờ, lấy hiểu biết của nàng về công ty mà nói, hẳn là bộ phận sản xuất show đến tìm nghệ sĩ khác nhưng không đạt được thỏa thuận, Hansa tỷ mới gom nhặt đồ thừa này đem về cho nàng.Địa vị hiện tại của Charlotte chỉ là diễn viên tuyến mười tám, nhưng tốt xấu cũng từng tham gia diễn xuất một bộ phim điện ảnh, thậm chí còn là vai chính.Chính nhờ bộ phim này khiến nàng thu về không ít fan điện ảnh, nhận được một số khen ngợi, cũng là cho nàng mơ tưởng rằng mình có thể ăn được chén cơm nghiệp diễn, tốt nghiệp xong liền ở lại Bangkok ký hợp đồng, thuê phòng ở, dốc sức vì sự nghiệp.Nhưng sau đó hiện thực liền vả nàng sưng mặt.Năm đầu ở Bangkok, nàng lại lần nữa may mắn giành được vai nữ chính của một bộ phim kinh phí thấp, nhưng bởi vì không qua được xét duyệt, kéo tới bây giờ vẫn chưa được lên sóng.

Từ đó về sau, sự nghiệp của nàng như bị ai đó nguyền rủa, trì trệ không có tiến triển, không có tài nguyên tốt đẹp nào gõ cửa tìm đến.Không muốn duỗi tay về nhà xin trợ cấp, vốn nhà nàng cũng không phải giàu có gì, Charlotte chỉ có thể liên tiếp nhận những thể loại vai phụ vô danh để sống tạm qua ngày.

Lăn lê đã nhiều năm như vậy, rốt cuộc vẫn không có gì khởi sắc.

Mà sau đó, những loại công tác cỏn con như thế cũng không có bóng dáng, nàng chỉ có thể dựa vào tiền tiết kiệm ít ỏi sống qua ngày.Nhưng Hansa tỷ vẫn luôn xem trọng Charlotte, có tài nguyên gì cũng cố giành lấy cho nàng.

Hansa tỷ cảm thấy Charlotte rất có tiềm năng, ngay cả chủ quản công ty cũng thừa nhận như thế.

Xuất thân từ trường đại học sân khấu điện ảnh số một quốc nội, kỹ thuật diễn của nàng trong nháy mắt có thể hạ đo ván vô số diễn viên lưu lượng mới nổi.

Quan trọng hơn nữa là nàng vô cùng kính nghiệp, luôn nguyện ý rèn luyện mài dũa cho trình độ ngày một tốt lên.Hansa tỷ liên tục động viên nàng: "Đừng chán nản, có cơ hội đều dành lấy cho em, em chỉ cần tập trung làm việc, khẳng định có thể trở nên nổi tiếng."

Trong tay Hansa tỷ ngoài Charlotte ra còn có một nữ đoàn idol.

Cô nàng này vừa tham gia xong một show tuyển tú rất hot, tuy rằng chỉ lọt tới vòng hai đã bị loại nhưng tốt xấu gì cũng được công chúng nhớ mặt, xem như thành công từ tuyến mười tám bứt lên tuyến mười bảy.Phỏng chừng Hansa tỷ gần đây bị các loại hình nghiệp vụ thần tượng tẩy não, nghiễm nhiên xem Charlotte như idol.

Nhưng thật ra căn bản cái Charlotte muốn không phải là phất hồng nổi tiếng, nàng chỉ muốn một nhân vật tốt, một kịch bản tốt mà thôi.

Vì để bảo trì trạng thái tốt nhất, mặc dù không có bao nhiêu tiền nhưng nàng vẫn duy trì thói quen đến phòng gym tập luyện.Charlotte năm nay đã 26 tuổi, thoắt cái năm sau lại nhiều thêm một tuổi.

Nàng có chút mê man, không biết nên từ bỏ lý tưởng đổi sang nghề khác, hay là vẫn kiên trì tiếp tục.

Nàng thậm chí không biết mình có thích hợp làm diễn viên hay không, rốt cuộc hiện tại nuôi sống chính bản thân nàng còn khó khăn.Từ phòng tập bước ra, Charlotte muốn bắt taxi về nhà nhưng nghĩ tới giá cả lại đau đầu, đưa mắt nhìn trạm xe buýt gần đó.

Vẫn là ngồi phương tiện công cộng đi, cái này hẳn là chuyến xe cuối, người không nhiều lắm ắt sẽ thoải mái, lại còn tiết kiệm được tiền.

Dọc đường về nhà xóc nảy, nàng đưa mắt nhìn ra cửa sổ, ánh đèn neon lần lượt vụt qua, đem đôi mắt nàng thi thoảng lại lóe sáng lên, tươi đẹp rực rỡ.Giống như những cơ hội mà Charlotte mong mỏi.

Lần lượt kéo tới, gieo cho nàng mộng tưởng, lại lần lượt không lưu tình mà rời đi.Charlotte nắm lấy hai quai đeo balo, thở hắt một hơi, quyết định tham gia show thực tế.Kỳ thực nàng không có lý do nào để từ chối, bây giờ ngay cả tiền nhà cũng cố không nổi.

Trước tiên có thể nuôi sống chính mình rồi hãy tính tiếp, no bụng mới có tinh lực thực hiện lý tưởng.

Charlotte nhắn cho Hansa tỷ, đồng ý nhận việc.Hansa tỷ lúc này đang ở trên xe của công ty, thấy được tin nhắn của Charlotte, cười nói: "Charlotte chấp nhận rồi."

Pichy đang chơi điện thoại kế bên Hansa tỷ reo lên: "Thật ư?

Thật tốt quá!

Vừa lúc em không có trợ lý!"

Hansa tỷ đánh một cái lên đùi nàng: "Cái gì trợ lý?

Charlotte là đồng nghiệp của em!

Ở bên ngoài nói chuyện phải cẩn thận.

Đặc biệt là vào chương trình, nói lung tung em liền lập tức bị hắc cho thê thảm, có nghe hay không?"

Pichy Votey là idol do Hansa tỷ quản lý, cũng chính là người vừa may mắn nhảy lên tuyến mười bảy.

Trải qua show tuyển tú, công ty cảm thấy Pichy gom được một ít fan, coi như cũng gần đến mức lưu lượng, vội tìm cách cho cô ta tăng cao độ hot.

Vốn công ty nhắm cho nàng vai nữ hai của một bộ phim remake khá tốt, Hansa tỷ cũng đi nói chuyện với ekip sản xuất xong xuôi, nhưng kỹ thuật diễn của Pichy quá ghê tởm, đoàn làm phim không khỏi do dự, cuối cùng bọn họ chọn một idol khác, thế là chuyện đóng phim của Pichy đành thất bại gác qua một bên.Vừa lúc đoàn đội show thực tế này phát trong vòng bạn bè Line tuyển thành viên, Hansa tỷ trông thấy lập tức liên hệ.

Nhìn ra được ekip này thật nhiệt tình, Hansa tỷ đến đàm phán mới một lần đối phương đã nhanh chóng đồng ý hợp tác.

Hansa tỷ kí kết cho Pichy xong, bộ phận sản xuất còn ngại không đủ, hỏi nàng ở công ty còn nghệ sĩ nào khác trống lịch không.Hansa tỷ nghe xong trong lòng buồn bực, chương trình này làm ăn kiểu gì mà tuyển không đủ người thế này?Bất quá cũng tốt, Charlotte đã lâu không có công tác, thịt vụn thì vẫn là thịt, có ăn là tốt.Pichy hít hà: "Chị đánh cũng thật mạnh tay nha.

Đang ở nhà nên em mới thoải mái như vậy, lên hình dĩ nhiên phải tiết chế rồi, em cũng không ngốc, hừ.

Ai nha, không ngờ Charlotte đồng ý, em còn tưởng chị ta là diễn viên phái thực lực, chướng mắt loại hình gameshow kiểu này chứ."

Hansa tỷ nói: "Là người ai cũng phải ăn cơm, đừng nói những lời vô nghĩa.

Đến lúc em và Charlotte ở chung phải ngoan ngoãn biết điều, đừng đem phiền phức về cho chị, nhớ chưa?"

"Đã biết đã biết."

Pichy xoa xoa chân: "Em đem lại rắc rối khi nào?

Em khẳng định sẽ đối xử với Charlotte thật tốt, không phải còn muốn xào couple với chị ấy sao?"

Hansa tỷ nghiêm túc nói: "Chuyện xào couple em nên thỏa thuận trước một tiếng.

Charlotte trước giờ chưa làm qua việc này, e là sẽ bài xích.

Chỉ cần một bên giả là người xem tinh ý nhận ra ngay, họ tiêu không nổi đâu.

Ngày mai hai đứa tới công ty, thảo luận lộ trình buôn bán, thiết lập vị trí công thụ gì đó đi."

Pichy đang lướt xem siêu thoại của mình, ừ hử cho có lệ.Line Charlotte lại đến nữa."

Hansa tỷ gửi kịch bản show cho em xem một chút trước, đến khi nhập tổ mới không bở ngỡ."

Hansa tỷ trả lời thật nhanh: "Một cái show thực tế về quê làm nông mà thôi, làm gì phải chuẩn bị lỉnh kỉnh.

Đừng nghĩ quá nhiều, tới lúc đó đạo diễn bảo em làm gì thì cứ làm theo là được, kỹ thuật diễn của em thừa sức cân được."

Charlotte: "Làm việc nông sao?

Xem ra công sức tập luyện đã có đất dụng võ, khá tốt."

"Đúng rồi, sáng mai em nhớ đến công ty sớm, cùng Pichy gặp mặt, chúng ta họp một chút."

"Họp đọc kịch bản?"

"...

Có gì để đọc a, tới gặp đồng sự làm quen một chút, bàn xem lên show hai em nên tương tác như thế nào."

Charlotte đọc xong, gửi một cái sticker dấu chấm hỏi đầy mặt qua cho Hansa tỷ.

Pichy liếc nhìn màn hình điện thoại Hansa tỷ thấy vậy, phì cười:"Em công chị ấy thụ, em là mãnh 1 anh dũng, chị ấy là ngốc tử 0."

---Rốt cuộc cũng có công tác, Charlotte mang tâm trạng phấn khởi hơn một chút trở về phòng trọ, khuôn mặt thanh lãnh quanh năm cũng mang theo vẻ cười hiếm thấy.

Mặc dù bạn cùng phòng lại đang cãi nhau với người nhà, vẫn là câu chuyện ở hay về quê.

Charlotte im lặng mà trở về phòng của nàng, muốn ngủ nhưng âm thanh bên ngoài vẫn vọng vào thật rõ.

Nàng đeo tai nghe, tìm mở lên bộ phim điện ảnh nàng đã xem qua xem lại rất nhiều lần "Năm cuối".Đây là kịch bản của Engfa Waraha được viết vào 5 năm trước, là kịch bản mà Charlotte thích nhất, cũng là kịch bản nhận về vô số giải thưởng."

Năm cuối" là câu chuyện về năm cuối cùng tại thế của một bà cụ tám mươi tuổi.

Trong một năm đó, cụ phải chứng kiến chồng và nữ nhi, chú chó trung thành ở với cụ mười mấy năm và cả người bạn thân thiết nhất lần lượt ra đi.

Nỗi đau liên tục ập đến khiến cụ không còn nước mắt để khóc.

Ngày ngày cụ thẫn thờ nhìn lên trời cao trách cứ, vì sao định mệnh lại quá nhẫn tâm, giày vò một bà già không còn sống được bao lâu nữa tới mức này.

Tình cờ làm sao, trong một lần đi chùa về cụ trong thấy một thiếu nữ mười lăm tuổi đang định nhảy sông tự sát.Bộ phim này Charlotte đã xem qua vô số lần, kịch bản gần như đã thuộc làu, nhưng mỗi lần xem lại hầu như đều phát hiện ra một chút tinh túy mới lạ.

Lần này cũng không ngoại lệ, Charlotte bừng bừng khí thế tiến vào diễn đàn bình luận điện ảnh, đăng nhập tài khoản "itscharlotty", ở topic "Năm cuối" viết bình luận mới nhất."

Khó trách Yaya sẽ vì một con mèo mà tìm lại được ý nghĩa cuộc sống, hẳn là cô bé ấy nhớ đến con mèo yếu ớt mà ngày xưa cha nàng vứt bỏ.

Chính là bà cụ giúp nàng hồi phục vết thương trong lòng.

Waraha lão sư xử lý chi tiết này quá tài tình, thủ pháp xử lý hình ảnh của đạo diễn cũng thật sâu xa, không trực tiếp quay toàn bộ quá trình con mèo bị vứt bỏ, nhưng lia máy tới hình ảnh xác mèo nằm trơ trọi trên đống phế liệu ngổn ngang càng làm cho người xem xúc đọng hơn nữa.

Rất khó biết được tuổi tác thực sự của Waraha lão sư, lão sư nhất định đã trải qua rất nhiều chuyện mới có đủ vốn sống để viết ra được một kịch bản tinh tế như vậy.

Mỗi chi tiết đều lắng đọng vô cùng."

Bình luận mới nhất của Charlotte vừa đăng, rất mau đã có người trả lời.[Bạn học @itscharlotty, lại tới thổi phồng Waraha lão sư?][Hôm nay bạn học @itscharlotty vẫn yêu mến Waraha lão sư như cũ.][Rất khó đoán được tuổi thật của Waraha lão sư?

Đây là ý tứ gì?

Cô đang chê bai Waraha lão sư rất già đúng không? *doge*]Charlotte cười cười: [Làm gì có, tôi kính trọng lão sư còn không kịp?

Có lẽ Waraha lão sư hiện tại tầm bốn mươi tuổi?

Bởi vì đây là độ tuổi vàng của một biên kịch, mà mấy năm nay rõ ràng năng suất của lão sư rất cao.

Nhưng giá trị nhân văn trong hầu hết các tác phẩm lại quá sâu sắc, khiến tôi trộm nghĩ lão sư phải trên năm mươi.][Nghe nói lão sư là một lão thái thái khó ăn khó ở *thì thầm*]Khóe miệng Charlotte giương lên: [Như thế nào còn ở đây nói xấu lão sư.

Lão sư nếu là lão thái thái, khẳng định cũng là một lão thái thái vô cùng có mị lực.]Lời tác giả: Lạc Tĩnh Dực (Engfa): chờ ta lên sân khấu, phát ra mị lực.
 
[Englot] Phùng Tràng Nhập Diễn (Cover)
Chương 2


Ngày hôm sau Charlotte đến công ty, còn chưa tới cửa nàng đã nghe thấy tiếng khóc tê tâm liệt phế, khóc đến nỗi công ty khác chung tầng lầu phải thậm thụt rình xem có chuyện quái gì vậy.Charlotte vừa đẩy cửa bước vào đã thấy Hansa tỷ và một số nhân viên khác đang vây xung quanh Pim.

Thì ra là tiểu quỷ này gào khóc.Charlotte kéo kéo Hansa tỷ: "Có chuyện gì vậy?"

Hansa tỷ mặt đỏ bừng bừng, vẫn chưa hoàn toàn hạ được cơn giận, chỉ vào Pim rống lên: "Em mau nói cho mọi người biết vì cái gì chị lại mắng em.

Tới đây, chính em nói!

Nói cho mọi người mở mang tầm mắt."

Hansa tỷ không chừa cho Pim chút mặt mũi nào, quyết tâm phải lấy trường hợp này làm gương, không cho phép ai phạm phải sai lầm ngu ngốc giống như vậy nữa.Pim gào thét tới nỗi đầu óc thiếu oxy choáng váng, nhưng một giọt nước mắt vẫn chưa rơi xuống, bị Hansa tỷ xỉa xói cũng bắt đầu bùng lên cơn giận nho nhỏ: "Không phải em chỉ đang tranh thủ cơ hội cho bản thân một chút thôi sao?

Waraha lão sư ai mà không muốn bám váy chứ!"

Waraha lão sư???Charlotte cả kinh, là Waraha lão sư mà nàng vẫn luôn nghĩ đến sao?Hansa tỷ "ha" một tiếng: "Chí hướng rất lớn a.

Ở dưới đất mà mơ mộng hão huyền muốn với tới trời cao?

Diễn viên ai chẳng khao khát được đóng phim của Waraha lão sư, điều này không có gì đáng trách.

Nếu em có năng lực công ty chắc chắn sẽ tận lực thay em sắp xếp.

Em thì giỏi rồi, một tiếng cũng không báo trước, tự mình chạy đến chỗ của Waraha lão sư xin vai."

Charlotte lên tiếng nói giúp Pim: "Tự tiến cử cũng tốt mà, chứng tỏ Pim có chí tiến thủ xem trọng sự nghiệp.

Nói không chừng Waraha lão sư thấy em ấy nhiệt tình như vậy, liền cho em ấy cơ hội thật."

Hansa tỷ nặng nề thở hắt ra một tiếng, xoa xoa ấn đường: "Đấy, Pim, xin mời đại nhân mau mau kể hết sự tình, để cho mọi người biết em làm ra chuyện kinh thiên động địa gì."

Bị mọi người vây xung quanh nhìn chòng chọc nãy giờ, Pim lau lau hai hốc mắt ráo hoảnh, bật dậy: "Nói thì nói!

Em làm em chịu!

Engfa Waraha người này cũng không thể chỉ phong sát liên đới cả công ty a!"

Charlotte càng tò mò, rốt cuộc Pim đã làm cái gì mà nghiêm trọng vậy?Pim là diễn viên mới ký hợp đồng với công ty đầu năm nay, gia tài chỉ có một bộ web drama.

Tuy không phải vai chính, kỹ thuật diễn còn vụng về, nhưng may mắn bộ phim đó khá thành công, đem về cho cô một mớ fan.Những fan tử trung này cứ ngày ngày ở Twitter Pim tung hô ca ngợi làm cô nàng ảo tưởng kĩ thuật diễn của mình đã đến tầm tuyệt tác, trực tiếp nhắm đến bộ phim điện ảnh mới nhất có tên gọi là "Ước nguyện vị thành niên" của đại biên kịch Engfa Waraha.

Trước đó Pim nghe Hansa tỷ nói bộ phim này đang tìm kiếm nữ chính, Waraha lão sư đã nhìn khắp một vòng các diễn viên nữ có tiếng nhưng vẫn chưa thực sự vừa lòng, thế nên vị trí nữ chính vẫn đang để trống, một hai phải chờ được người thích hợp mới khởi quay.Như thế thật đúng với phong cách của Engfa, đã tốt lại càng muốn phải tốt hơn.Pim đọc mô tả nhân vật bèn cảm thấy nhân vật này là từ bản thân xây dựng nên, vì mình mà viết ra, khẳng định mình có thể đóng!Nếu như lọt vào mắt xanh của Waraha lão sư, con đường sự nghiệp sau này của cô nàng còn có gì phải sầu muộn sao?Engfa Waraha chính là biên kịch truyền kì.

Mười năm trước đứng đầu chuyên ngành biên kịch đại học hí kịch, mười năm sau lại trở thành biên kịch kim bài.

Danh xưng này không hề khoa trương, bởi vì phim nghệ thuật của Waraha lão sư nhận giải thưởng đến mỏi tay, còn tổng doanh thu phim thương mại đã vượt qua mốc chục tỷ.

Giới điện ảnh đánh giá cô cực cao, ngay cả những nhà phê bình khó tính nhất đều thừa nhận cô chính là biên kịch thiên tài.

Một kịch bản cô viết ra đều làm cho nhà đầu tư, ekip, nhà phát hành, diễn viên... kiếm lời đầy túi.

Hiện tại nhiều công ty lớn đều chạy tới gõ cửa săn lùng kịch bản của cô.

Chỉ cần bán kịch bản cho họ, vô luận đạo diễn, diễn viên, chế tác, hậu kỳ...

đều tùy cô lựa chọn, nhà đầu tư sẵn sàng vì cô mà vung tiền.

Hiện giờ Engfa đang trong quá trình mài dũa tác phẩm mới nhất, rất nhiều công ty ngo ngoe rục rịch muốn đề cử người nhà .

Nhưng mấy vòng thử vai đã qua, Engfa vẫn không quá hài lòng.

Đặc biệt là nữ chính, không một ai vừa ý cô, một cái cũng không có.

Đoàn làm phim khác thì nhà sản xuất hoặc đạo diễn có tiếng nói, nhưng nếu Waraha lão sư ở đoàn phim, đều tuyệt đối lấy cô làm trung tâm.Cô gọi ai đến thì người đó đến, cô bảo ai cút thì kẻ đấy không dám hé răng cự cãi nửa lời, nhanh chóng an phận rút lui.

Engfa đặc biệt kín tiếng, chưa từng chủ động lộ mặt trước truyền thông, cho nên đối với ngoại giới mà nói, nàng thập phần bí ẩn.

Diện mạo, tuổi tác, gia thế...

đều chỉ là những phán đoán mập mờ, thông tin loạn xạ mỗi người nói một kiểu chẳng biết tin ai.

Duy chỉ có một điều được quần chúng nhân dân đồng lòng xem là sự thật:Engfa vô cùng khó tính khắt khe.Đối với công việc yêu cầu cực cao, trong sinh hoạt hằng ngày càng không thua kém, không cho phép bất cứ cái gì qua loa cẩu thả.

Trợ lý hành trình mỗi tháng đổi một lần, trợ lý sinh hoạt cá nhân một năm đổi một tá.

Nghe nói trợ lý sinh hoạt của cô tháng trước vừa đệ đơn từ chức, tới nay vẫn không ai dám tiến cử vị trí đó.Châm ngôn sống của Engfa là tuyệt đối không ủy khuất bản thân cũng như đứa con tinh thần của mình.

Bởi vì địa vị trong giới cực cao, nên cũng không nghĩ tới chuyện thu liễm tính tình.Loại người Waraha lão sư không thích nhất, chính là loại người không chuyên nghiệp.

Loại người này nếu cần mắng mỏ mạt sát thế nào cũng không cần khách khí.

Đối với một người đi tới đâu cũng được nâng niu như trân bảo, hầu hạ như lão phật gia, vậy mà Pim không hề hẹn trước lại dám trực tiếp chạy đến bảo cô giao vai cho mình.Hansa tỷ nghe Pim khóc lóc kể lể hoàn toàn không có ý định an ủi, trực tiếp tàn nhẫn gào vào loa điện thoại muốn rạc cuống phổi: "Em điên rồi sao?

Chạy đi tìm Waraha lão sư?

Ai bày em làm chuyện này?

Em còn muốn làm nghề hay không?

Kia như thế nào lại...

Câm miệng, chị biết rồi!

Ai nha, chị lười mắng em!

Em đang ở chỗ nào?

Ở yên chỗ đó chị đến ngay.

Đừng khóc lóc nữa!

Mau tìm chỗ nào không ai thấy trốn vào!

Bị ai chụp hình được lại tung lên mạng thì danh tiếng của em đi tong!"

Hansa tỷ mắng xong liền giục tài xế mau chạy đến tòa cao ốc E phía đông.

Xe đến nơi, Hansa tỷ nhìn khắp một vòng, rốt cuộc tìm được Pim ngồi xổm trong góc tối om sụt sịt, dọa Hansa tỷ nhảy dựng."

Bà ngoại của tôi ơi, em trốn trong đấy làm gì?"

"Không phải chị bảo em tìm nơi ít người chờ chị sao?

Nơi này ít người."

"...

Rồi rồi, đều là chị sai, mời ngài mau lên xe dùm tôi đi!"

Hansa tỷ sốt ruột gặng hỏi đầu đuôi câu chuyện.

Pim thút thít: "Em muốn tranh thủ giành vai chính kịch bản mới của Waraha lão sư nên liền chạy tới phòng làm việc của cô ấy."

Hansa tỷ rít lên: "Em ăn mặc lôi thôi lếch thếch như thế này chạy đến tìm Waraha lão sư?

Vì sao không nói chị trước một tiếng để chị lo liệu a?"

"Còn không phải là sợ Hansa tỷ lo liệu không nổi hay sao?

Trước đó chị gặp gỡ Thaksin đạo diễn thương lượng mười mấy lần đều không được, nên em nghĩ chi bằng tự bản thân đi xem."

"Em..."

Hansa tỷ ngẩng lên nhắm mắt hít sâu một hơi, cấp tốc niệm kinh Phật đè cơn giận xuống."

Vậy là em cứ như vậy phóng đi tìm Waraha lão sư?

Cũng không hẹn trước, làm thế nào Waraha lão sư lại chịu gặp em?"

"Lễ tân mời em vào phòng chờ, nhưng em muốn tạo một bất ngờ, nên lén chui vào văn phòng của Waraha lão sư chờ sẵn, chỉ cần cô ấy mở cửa đi vào, sẽ kinh ngạc phát hiện nhân vật đã biến ra sống sờ sờ trước mặt, chẳng phải rất vui sướng sao?"

"...

Em thật sự làm như vậy sao?"

"Đúng!"

"Em có điên không, em không biết Waraha lão sư nổi tiếng khó tính sao?

Tuyệt đối không cho phép ai quấy rầy văn phòng của mình, em lại còn cư nhiên trực tiếp xông vào?"

"Em không chỉ vào văn phòng của cô ấy, em còn trực tiếp ngồi trên ghế của cô ấy..."

"..."

"Sau đó, Waraha lão sư đi vào thấy em, chỉ nói một chữ."

"Xéo!"

Pim cùng Hansa tỷ người xướng người họa k lại câu chuyện sáng nay.

Pim xuất thân từ hí kịch, chất giọng tuyệt đối lớn, ngày thường diễn cảnh khóc tuyệt đối đem âm thanh xuyên thủng màng nhĩ, rất có tính thuyết phục, nhân viên nghe xong màn này đều cười ầm lên.Hansa tỷ tức tối: "Mấy người cứ cười đi.

Mấy người không biết Waraha lão sư nhỏ mọn thế nào đâu.

Chuyến này cô ấy phong sát cả công ty cho bằng hết!"

Charlotte lên tiếng: "Waraha lão sư còn ghim thù lên cả những người không liên quan?"

Hansa tỷ hừ lạnh: "Em nghĩ xem?

Ai cũng biết Waraha lão sư ghét nhất là loại không biết diễn còn ra vẻ, kỹ thuật diễn của Pim chị còn không biết sao?

Chỉ cần nghe thấy con nhóc này gào thét như heo bị thọc tiết nãy giờ, cũng đủ hình dung trước mặt Waraha lão sư khó coi tới cỡ nào."

Pim bĩu môi."

Chưa kể cô ấy còn có thói ở sạch nghiêm trọng, đồ dùng cá nhân nếu lỡ có ai chạm tới cô ta đều lập tức đem đi khử trùng.

Em còn ngu xuẩn làm trò khùng điên tự tìm đường chết.

Chị mà là Waraha lão sư, sau này thấy em hay bất cứ ai cùng công ty với em đều đều gạch tên xóa sổ!"

Pim còn lý luận: "Đó là vì lòng dạ chị hẹp hòi, sao có thể so đo với Waraha lão sư?"

Hansa tỷ: "Chị bóp em chết, em tin không?"

Charlotte nhanh chân giữ chặt Hansa tỷ, sợ nàng thật sự xé Pim thành từng mảnh: "Hansa tỷ đừng nóng, chuyện qua rồi cứ để nó qua đi, khi nào Waraha lão sư truy cứu chúng ta lại tính tiếp.

Bây giờ vẫn nên tập trung vào chuyện chính thì hơn.

Không phải kêu em đến họp sao?"

Charlotte nháy mắt với Pim, ý bảo nàng mau chạy đi.Hansa tỷ hôm nay có một đống công việc cần xử lý, đúng là không thể chậm trễ hơn được nữa.

Một tay thu dọn laptop, một tay chỉ vào Pim."

Ngoan ngoãn ở yên một chỗ cho chị có nghe không?

Nếu thật sự bị Waraha lão sư phong sát, ai cũng không cứu được em?"

Hansa tỷ tiến vào phòng họp, Charlotte chưa vội vã đi theo, lùi lùi về phía Pim thì thầm hỏi:"Em nhìn thấy Waraha lão sư rồi?

Trông cô ấy như thế nào?"

Pim hậm hực: "Là một con mụ già đồng bóng!"

Charlotte: "..."

Ngồi xuống ghế một chút rồi mà Hansa tỷ vẫn chưa thể nuốt trôi cơn giận.

Charlotte giúp quản lý của mình rót nước, biết người chị này không thích uống nước lạnh, cố ý thêm chút nước ấm, thấy nhiệt độ vừa đủ mới đưa cho.

Hansa tỷ uống xong ly nước mới hòa hoãn được một chút."

Hansa tỷ bớt giận, đừng so đo với con nít."

Charlotte khuyên nhủ.Hansa tỷ hừ một tiếng: "Con nít cái gì nữa, em lớn hơn Pim có hai tuổi Nhưng khiến chị đỡ lo hơn nhiều.

Pichy!

Pichy đâu rồi?

Mau vào họp."

Pichy bên ngoài ới lên đáp lại, Hansa tỷ quay sang Charlotte nói:"Tham gia show thực tế này, chị dự định cho em với Pichy buôn bán couple."

"Buôn bán couple?"

Hansa tỷ sợ nàng là diễn viên không hiểu biết chuyện này, hỏi: "Em từng nghe qua cụm từ này chưa?"

"Biết chút chút, đại khái là làm bộ yêu đương."

"Ân, không khác biệt lắm.

Nhưng để phát đường ra vẻ chân thật một chút, làm fan cắn đến hăng say, các em phải bàn bạc tính toán kỹ lưỡng, không thể sơ sài."

Charlotte nào biết xào couple còn phải chú ý nhiều thứ như vậy: "Em nên làm gì đây?"

Lúc này Pichy bước vào, đem ví cầm tay ném lên bàn, tháo kính mát xuống: "Chị chỉ cần tỏ vẻ như đang yêu thầm em là được.

Diễn viên phái thực lực hẳn là làm được đúng không?"

"Yêu thầm?"

Charlotte cảm thấy yêu cầu này có đôi chút khó khăn: "Yêu thầm nữ nhân sao?

Việc này em chưa từng trải qua."

Hansa tỷ cười: "Vậy yêu thầm nam nhân thì sao?

Đều giống nhau cả, đổi giới tính là được.

Hiện nay couple đồng tính đều phổ biến hút hàng."

Charlotte ăn ngay nói thật: "Em là mẫu thai solo, chưa trải qua mối tình nào, cũng chưa rung động trước ai bao giờ, bất kể là nam hay nữ."*Mẫu thai solo: Kiểu như là độc thân từ trong trứng nước áPichy ngồi vào ghế bên cạnh, khoác tay nàng nũng nịu nói: "Thì sao chứ!

Chị đừng quên chị là diễn viên!

Không cần phải trải qua chuyện đó mới có thể có thể diễn.

Chị tự thôi miên chính mình, thuyết phục chị rất thích em, khi ghi hình chỉ cần xun xoe hầu hạ em nhiều một chút là được."

Charlotte không quá thích tiếp xúc tay chân, đặc biệt là với người không thân.

Nàng khéo léo ra một chút: "Đến tới lúc đó chị sẽ thử xem."

Hansa tỷ nói: "Pichy vừa tham gia show tuyển tú về, chuyện xào couple em nghe em ấy đi.

Lần này chị không theo nhập tổ được vì phải giải quyết chuyện của Pim, thế nên Charlotte, Pichy phải nhớ chiếu cố lẫn nhau nghe chưa.

Rina đạo là người tốt lại xởi lởi, có khi quay xong ba người lại trở thành chị em tốt cũng nên."

Pichy thốt lên: "Chạy giải quyết chuyện của Pim?

Thật sự cho cô ta diễn kịch bản của Waraha lão sư sao?"

Hansa tỷ tức đến hộc máu: "Chúng ta tài đức hèn mọn có cái gì để cho Waraha lão sư phải nhớ thương chứ.

Dồn hết năng lực tất cả người trong công ty đem đi luyện linh đan dâng lên Waraha lão sư cũng không thèm ngó nửa con mắt.

Hai đứa có tài nguyên rồi cũng phải nhét Pim vào một đoàn làm phim nào đó, cuối năm còn kiếm cái phong bao lì xì!"
 
[Englot] Phùng Tràng Nhập Diễn (Cover)
Chương 3


Engfa từ sáng sớm đã tranh cãi kịch liệt với Wong đạo về vai nữ chính bộ phim "Ước nguyện vị thành niên", tất cả những người Wong đạo đề cử đều bị cô gạt phăng.Lão Wong giận tới nỗi phải ngậm cười: "Tôi nói cô này Engfa, cô cũng quá bắt bẻ đi?

Ngay cả Isabella cô cũng không hài lòng thì cô còn muốn ai nữa?

Nữ diễn viên có tiếng quốc nội cơ bản đều bị cô đả kích hết rồi, người đại diện của bọn họ ùa tới chỗ tôi kêu khóc bắt đền, cô bảo tôi phải làm sao bây giờ?"

"Đừng hỏi tôi, hỏi bảo vệ chỗ các anh như thế nào lại tùy tiện thả người lạ vào."

Engfa ngồi ở ghế xe sau, mang tai nghe bluetooth vừa nhìn cửa sổ vừa dùng tốc độ như súng máy trả lời: "Nếu vẫn không trị được thì gọi 110, xem còn kẻ nào dám quấy khóc nữa hay không?"

Lão Wong: "..."

Cãi nhau đừng bao giờ cùng biên kịch cãi, đặc biệt là cái loại biên kịch mồm mép bén nhọn, mỗi lần mở miệng nói cái gì đều bị cô bác bỏ.Người ngoài trông thấy Wong đạo đều phải cung cúc lấy lòng, mà Wong đạo khi làm việc cùng Engfa lại thường xuyên lên tăng xông.

Lần hợp tác trước căng thẳng chẳng khác gì bây giờ, thậm chí còn tệ hơn, nội chuyện chọn diễn viên thôi đã đủ làm ông phát sốt phải tịnh dưỡng ba ngày liền.

Bình thường Wong đạo cũng xem như là một người nói năng chua ngoa, nhưng khi đấu võ mồm với Engfa thì ngay cả đến cái dấu chấm câu cũng bị cô giành mất.

Tranh tranh đấu đấu đến mất mạng, cuối cùng thì sao chứ, hừ, nhà đầu tư vẫn nghe Engfa vì tin tưởng bản lĩnh cân doanh thu của cô, Wong đạo đành nuốt giận thỏa hiệp.

Nhưng quả thật bộ phim lần ấy đại bạo, chứng tỏ con mắt chọn người của Waraha đại biên kịch không sai.Wong đạo sau lần ấy rút ra bài học sâu sắc rằng, hợp tác với Engfa chỉ cần nhẫn nhịn nghe lời, thì cho dù là doanh thu hay giải thưởng đều không cần phải lo.

Chưa kể khi ở trạng thái bình thường không bị quỷ nhập thì Engfa vẫn là một người bạn vong niên vô cùng thú vị, vì thế Wong đạo vẫn thường xuyên mời Engfa ăn cơm, cùng cô bàn về nhân tình thế thái.Từ bộ phim đó đến nay cũng đã ba năm, Wong đạo hình như đã quên bản thân từng bị dọa sợ bởi khí thế của Waraha lão sư như thế nào.

Bộ phim "Ước nguyện vị thành niên" này nhà sản xuất mong muốn danh lợi song thu, thế nhưng ngay từ khâu tuyển diễn viên đã bị trì trệ.

Kỳ thật Wong đạo đã sơ duyệt danh sách casting xong, trong lòng đã định được nữ chính, còn cẩn thận khoanh thêm bốn cái tên dự bị.

Muốn kĩ thuật diễn, có!

Muốn khuôn mặt, có!

Muốn lưu lượng?

Đảm bảo không thiếu!

Thậm chí người tất cả mọi yếu tố trên cũng có.

Diễn viên này vừa nghe đây là phim của Waraha lão sư liền sốt sắng sẵn sàng dẹp bỏ hết mọi lịch trình để hợp tác.

Còn tưởng rằng mọi việc thể nào cũng xuôi chèo mát mái, kết quả thì sao?

Waraha lão sư nhìn từ trên xuống dưới vẫn không thấy một ai vừa mắt!Wong đạo đặc biệt khó hiểu: "Waraha lão sư, ngài có thể nói cho tôi nghe Isabella không đạt chỗ nào không?

Ngài đã xem clip thử vai của Isabella chưa?

Rõ rành rành là nữ chính Cherine của cô bước ra từ kịch bản mà."

Engfa đáp: "Quá lão luyện."

"Hửm?"

"Cherine là kiểu người ngô nghê, cô ta còn không hiểu hết bản thân mình, đối với chuyện đời cũng vậy, có cái hiểu có cái không.

Isabella lại bày ra quá nhiều kỹ thuật diễn, mất đi nét hồn nhiên của nhân vật."

"Ý cô là, phải chọn một người trẻ tuổi chưa có nhiều kinh nghiệm cho vai này?"

"Non nớt quá thì không thể hiện nổi tâm lý phức tạp của Cherine đâu."

"...

Vậy cô dứt khoát là đang muốn tìm thần tiên!"

Wong đạo rống gần nửa ngày lại chuyển sang chế độ khóc lóc than thở.

Ông nói, nhà đầu tư bởi vì sợ cô nên không dám đến trước mặt cô lắm lời, thay vào đó lại lôi ông ra làm bia đỡ đạn, liên tục hối thúc gia tăng sức ép khiến Wong đạo một ngày lên tăng xông ba lần.

Ông van xin cô hãy mau mau chọn nữ chính để giải thoát ông khỏi sự giày vò này đi.

Engfa tuy luôn nhất quán với nguyên tắc bản thân đặt ra, cũng bị những lời lải nhải làm cho đau đầu.Việc chọn diễn viên cho "Ước nguyện vị thành niên" chưa xong đã đủ làm Engfa mệt mỏi, mà kịch bản mới đang viết dở lại phát sinh một lỗ hổng chí mạng kéo toàn bộ chuỗi logic đã thiết lập sụp đổ.

Công việc không thuận lợi, trợ lý tuyển cũng không xong, bước vào văn phòng còn phát hiện một sinh vật thật ghê tởm ngồi trên ghế của mình gào khóc.

Khóc đến tê tâm liệt phế, suýt đem đồ dùng đánh đổ hết cả, lại còn tự xưng mình đến để thể hiện kỹ thuật diễn trac tuyệt, nói mình chính là nữ chính Cherine chứ không đâu xa.Engfa hiện nay đã "lành" hơn rất nhiều, nghe lời bác sĩ dặn lớn tuổi đừng nên tức giận sẽ làm tổn thương gan, cho nên chỉ phun một chữ "Xéo", kiềm chế hết mức để không nổi trận lôi đình, xông lên túm đầu xé áo nói lời thô tục.Thư ký Sun nghe ồn ào vội vã chạy vào, hốt hoảng hỏi:"Waraha lão sư, mới đã xảy chuyện gì vậy?"

Engfa một chữ cũng chưa nói, nhưng dáng vẻ trầm mặc này của cô càng làm cho thư ký run rẩy sợ hãi.Chẳng thà Waraha lão sư cứ trực tiếp mắng chửi còn dễ chịu hơn a..."

Không phải cái người tên Pim xông vào trong này chứ..."

Ai mà không biết Waraha lão sư lúc viết kịch bản tính tình cực kỳ bắt bẻ?Tuy rằng ngày thường cũng không dễ chịu gì, nhưng một khi đã tiến vào trạng thái tập trung làm việc, ba chữ "lão phật gia" đều không đủ sức để hình dung.

Một khi đã tức giận thì sức công phá chẳng khác nào đầu đạn hạt nhân, độ sát thương đã cao còn rộng, hơn nữa di chứng đặc biệt nghiêm trọng.Waraha lão sư quan niệm về thời gian cũng vô cùng cứng nhắc, hẹn ai giờ nào thì phải đúng giờ mới gặp, tới sớm thì ngồi đợi, đến muộn thì miễn tiếp.Vật dụng cá nhân thì càng tuyệt đối không cho người khác động vào lung tung.

Động vào thì tự mình khử trùng trả lại.

Đôi khi Engfa còn vất luôn món đồ đó.Sun làm thư ký cho Engfa được ba năm, gặp qua không ít người phạm vào quy tắc cuối.

Nhưng cái kẻ sáng nay mò tới vừa vặn có thể phạm một loạt hết tất cả những điều Waraha lão sư kiêng kị, đúng là hiếm thấy.Đối mặt với Waraha lão sư, càng là im lặng càng khiến người khác sợ hãi, mồ hôi lạnh trên trán Sun thi nhau nhỏ xuống tong tỏng.Tầm mắt Engfa dừng lại ở bộ bàn ghế, nhàn nhạt lên tiếng: "Thay bộ khác đi!"

Sun như được đại xá: "Vâng!

Tôi làm ngay!"

Sun chuẩn bị co chân chạy thoát thân, đã nghe Engfa hỏi tiếp: "Người vừa ngồi đây khóc là ai?

Thuộc công ty nào?"

Vì bảo vệ tính mạng, tránh không cho đạn lạc qua mình, Sun không chút do dự đem toàn bộ thông tin đối phương cung cấp ban nãy đọc lên cho Engfa nghe."

White Horse điện ảnh..."

Engfa buồn bực, một tiểu công ty vô danh trước giờ chưa từng nghe qua.

Công ty gì mà không chú trọng đào tạo diễn viên, lại để diễn viên dùng thủ đoạn ngu xuẩn để trèo cao thế này.Bàn làm việc nhanh nhất cũng phải chiều nay mới lắp xong, Engfa quyết định về nhà bế quan viết kịch bản.

Cô sống ở ngoại ô phía đông Bangkok, trong một khu biệt thự trên đồi có tên là Baiyoke Sky cách phòng làm việc không xa.Cái tên Baiyoke Sky này mang nặng sắc thái phong kiến, nghe như một nơi được hoàng đế xây lên để ăn chơi hưởng lạc nên Engfa không quá thích.

Trợ lý lúc ấy chạy đôn chạy đáo khắp nơi giúp cô chọn chỗ ở, cầm một danh sách tổng hợp dài dằng dặc trên tay, bảo: "Waraha lão sư, Baiyoke Sky quả thật không tồi, nhưng nếu ngài không hài lòng thì có thể xem qua Banyan Tree, hay Red Planet thử xem?"

Engfa: "..."

Hóa ra Baiyoke Sky nghe vẫn còn nho nhã chán.Bên trong Baiyoke Sky quả thật yên tĩnh, cây cối xanh tốt quanh năm.

Buổi sáng là thời điểm hoàng kim Engfa dùng để sáng tác, ngoại trừ tiếng côn trùng phía ngoài thi thoảng vọng vào thì không có bất cứ tạp âm nào khác.

Hai năm trước cô vung tiền như rác mua bất động sản ở chỗ này là bởi ưng ý đặc điểm này của nó.

Ngoài ra còn có một nguyên nhân khác, đó là an ninh nơi đây cực kỳ cao, nếu không được sự cho phép của gia chủ thì không ai có thể tùy tiện tiến vào.

Những kẻ muốn mò đến xin vai, cũng như tìm cơ hội leo lên giường của cô cũng đều bị bảo vệ chặn lại, tiết kiệm cho Engfa không ít công lực.Giống như những khu vực khác của Bangkok, Baiyoke Sky cũng trồng đầy bạch quả, riêng chỗ hồ nhân tạo lại được bao phủ bởi một tầng ngô đồng.

Vì thế mỗi lần mùa thu đến là sắc vàng ươm của thảm thực vật lan khắp cả một vùng, khiến cho cảnh vật tràn đầy thơ ca họa ý.

Lúc trước có một đoàn phim cổ trang than phiền không tìm được địa điểm quay phù hợp, cô liền giới thiệu đến đây, quả nhiên cho ra hiệu ứng màn ảnh mỹ mãn.Mỗi lần não bộ trì trệ, Engfa lại ra hồ mượn thuyền thư thả chèo, ngắm nhìn trời xanh mây trắng, tận hưởng không khí trong lành mát mẻ để tìm lại cảm hứng sáng tác.Engfa ghét ồn ào, bởi vì công việc thường xuyên phải dùng não, áp lực cực kỳ cao, thời gian dài dễ làm thần kinh suy nhược.

Cho nên hầu như chỗ nào trong nhà cũng đều cách âm, chỉ cần con mèo cô nuôi không hé răng thì bên trong sẽ yên tĩnh tới nỗi tưởng như đang ở môi trường chân không.Nhưng mấy ngày nay Engfa không khỏi khổ tâm, con mèo "Tổ Tông" nhà cô tự dưng học được bản lĩnh kinh người, đó là lấy chân mở cửa.

Mỗi khi Engfa đang ngồi trong thư phòng chăm chú tra tư liệu hoặc viết kịch bản, Tổ Tông chỉ cần hứng lên là hung hăng hất tay cầm "bang" lên một tiếng rồi hiên ngang đi vào, dọa Engfa sợ hết hồn, cứ tưởng khủng bố tập kích.Engfa cảm thấy lúc trước mình ngại phiền phức, không chịu suy nghĩ đặt cho Tổ Tông một cái tên tử tế, thế nên bây giờ nó làm ra những chuyện quả thật chỉ có tổ tông mới dám làm.

Hơn nữa mấu chốt nhất, Tổ Tông cơ bản vẫn chỉ là một con mèo, Engfa không có biện pháp so đo phân cao thấp với quàng thượng, tức lắm chỉ có thể đánh mông hoặc véo véo hai cái má béo ú của nó trả thù mà thôi.Xem nhà cũng hết cách để ở, Bangkok thì nóng đến đòi mạng, Engfa dự định tìm chỗ nào có cảnh đẹp lại yên tĩnh mát mẻ ở một thời gian để đổi gió.Hiện tại Engfa đang viết kịch bản lấy cảm hứng từ một vụ án mạng bí ẩn chưa có lời giải.

Ra ngoài biết đâu lại hết rối rắm, thông thấu suy nghĩ.

Thế là Engfa gọi cho mẹ báo mình sắp sửa đi công tác, nhờ mẹ sang chăm sóc cho Tổ Tông.Bình thường mỗi khi Engfa đi công tác thì mẹ cô nghiễm nhiên trở thành vú nuôi cho Tổ Tông, nhưng hôm nay bà hơi ngập ngừng, nói rằng gần đây Azura không khỏe lắm, mới vừa làm phẫu thuật xong, mình phải ở nhà chiếu cố Azura.Engfa không còn trợ lý cá nhân, đang đứng lấy quần áo để đem đi, nghe thấy vậy liền dừng động tác: "Phẫu thuật?

Sao không báo cho con biết?"

Mẹ cô chậc lưỡi: "Không có việc gì đâu, chỉ là một khối u lành nho nhỏ mà thôi.

Hơn nữa không phải con luôn khúc mắc chuyện của mẹ và Azura sao?

Nên mẹ nghĩ có thể con không muốn nghe."

"Nga, thì ra là nghĩ cho con.

Không sao, lúc con không may bắt gặp mẹ và dì Azura lăn lộn trên giường đúng là cũng có chút xúc động.

Nhưng đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi, mẹ không cần phải trốn trốn tránh tránh làm gì nữa, chỉ tổ làm cả ba thêm mệt mỏi."

"...

Cái đứa nhỏ này, nói chuyện đúng là không tha ai."

Engfa nói: "Mẹ đưa dì Azura đến chỗ con ở đi, chỗ này khí hậu mát mẻ, trong lành yên tĩnh thích hợp để dưỡng bệnh, khẳng định mau khỏe."

Mẹ Engfa khách khí một phen, lại bắt đầu uyển chuyển đổi đề tài, bóng gió nhắc tới chuyện tình cảm của cô.

Nói cô năm nay cũng 34 tuổi rồi, cả ngày lúc nào cũng chỉ biết có công việc cũng không tốt lắm, nên buông xuống một vài sự vụ mà cân nhắc chọn lựa đối tượng, về sau không đến nỗi cô đơn hiu quạnh.Engfa bị mẹ mình chọc cười: "Sao lại thành ra thế này, con không làm khó mẹ, mẹ lại đi làm khó con?

Nếu con không đặt tất cả tâm huyết vào công việc, mẹ và tiểu tình nhân của mẹ có thể ở một nơi xa hoa như thế này dưỡng bệnh sao?"

"Lại bắt đầu cợt nhả để trốn tránh đúng không?

Chuyện của mẹ và chuyện của con giống nhau chỗ nào?"

"Sao lại không giống?

Lỡ đâu gen đồng tính từ mẹ truyền sang con.

Kết hôn thì chưa biết có hay không, nhưng ngày mai con lập tức tìm một người bạn gái về ra mắt, chúng ta một nhà bốn người toàn là phụ nữ, tề tề chỉnh chỉnh."

Mẹ cô bị những lời này làm cho nghẹn, từ bỏ không thèm nói lý lẽ với đứa con hư hỏng này nữa, chỉ hậm hực dặn dò đi công tác chú ý an toàn.

Engfa qua quýt vâng vâng dạ dạ cho có rồi cúp máy.

Nghĩ lại những lời chính mình nói ra vừa nãy, Engfa không khỏi phì cười.Lời tác giả:Lạc Tĩnh Dực (Engfa): Đừng hỏi, hỏi chỉ tổ làm cho ta tức thêm.

Sẽ không cong, đời này sẽ không cong.
 
[Englot] Phùng Tràng Nhập Diễn (Cover)
Chương 4


Charlotte và Pichy xuống máy bay.

Trời hôm nay nắng chang chang, gió phả vào mặt nóng rát.

Kéo hành lý lên xe buýt của sân bay xong xuôi, Pichy tháo khẩu trang ra cho bớt ngộp.

Ngồi máy lạnh một lúc mà sau lưng vẫn còn mồ hôi đầm đìa, Pichy khó chịu nhìn qua Charlotte, người đang mặc bộ đồ thể thao màu đen kín mít từ đầu đến chân, thế mà chưa thấy dấu hiệu đổ một giọt mồ hôi nào.Pichy tò mò: "Charlotte tỷ, chị không nóng sao?"

"Nóng, nhưng chị quen rồi."

"Nga, dù sao chị cũng là người phương Nam.

Xứ sở này đúng là nghịch thiên, nhiệt độ cũng là 33 độ tương đương Bangkok, nhưng mà ẩm ướt oi bức giống y cái lồng hấp.

Xem sau lưng em sớm đã ướt nhẹp!..."

Pichy còn đang bận lèm bèm oán giận, trong lúc lơ đễnh liếc mắt lên bỗng phát hiện đằng xa có một tiểu cô nương đang len lén nhìn mình.

Pichy hiểu ngay cái nhìn này có ý nghĩa gì, không khỏi phấn chấn.

Không ngờ show tuyển tú vừa rồi cũng đem về được cho mình tí nhiệt độ hồng hồng phấn phấn nha, tùy tiện ra ngoài cũng gặp được fan.

Pichy lập tức điều chỉnh cơ mặt, mỉm cười thân thiện nói: "Bị nhận ra rồi."

Tiểu cô nương không nghĩ Pichy sẽ bắt chuyện với mình.

Vốn dĩ cô không phải fan, nhưng tiết mục tuyển tú trước đó có người quen của cô tham gia, lại còn cùng một tổ với Pichy nên nhớ mặt Pichy.

Vừa rồi cô còn sợ mình nhận nhầm, idol không ngồi xe VIP cho khách ở khoang hạng nhất, chạy đến xe buýt này làm gì.

Chẳng lẽ công ty của Pichy keo kiệt đến nỗi như vậy sao?Tiểu cô nương được Pichy chủ động bắt chuyện, rụt rè hô khẩu hiệu chương trình thay lời chào hỏi xã giao.

Cô thấy ngoài đời Pichy trông rất bắt mắt, năng lực biểu diễn trên sâu khấu cũng ổn, có tiềm năng làm ACE, không ngờ lại sớm bị đào thải như vậy, thật đáng tiếc.Pichy sung sướng khi được nhận ra, mặt mày hớn ha hớn hở, tươi cười nói chỉ vào điện thoại trong tay tiểu cô nương: "Em muốn chụp ảnh chung sao?"

Tiểu cô nương đáp: "Có a, nhưng công ty các chị không phải có quy định cấm chụp ảnh chung với fan sao?"

Câu hỏi này làm Pichy có chút bối rối.

Những nghệ sĩ mà công ty đặt ra quy định như vậy hầu hết đều là những nghệ sĩ nổi tiếng.

Còn Pichy chỉ là tuyến mười bảy chót bảng, lỡ có người qua đường nhận ra còn thầm cảm ơn họ có kiến thức sâu rộng.Pichy nhớ Hansa tỷ chỉ yêu cầu mình đừng gây chuyện, vậy chụp một tấm ảnh chắc sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu: "Không sao.

Chị vốn là người quý fan."

Nói xong liền đưa điện thoại cho Charlotte: "Tỷ, phiền chị một chút."

Charlotte để ý người ngồi trên xe nãy giờ đều nhìn về phía ba người chằm chằm như ngắm thú lạ, ngại ngùng hỏi: "Chụp ngay tại đây luôn sao?"

Pichy đã ôm eo tiểu cô nương tạo dáng, thúc giục nói: "Nhanh lên nhanh lên."

"Vậy được rồi."

Charlotte dùng điện thoại chụp liên tiếp vài kiểu, sau đó đem điện thoại trả về: "Hai người xem thử đã được chưa?"

Pichy nháy mắt với tiểu cô nương: "Nếu em có phát siêu thoại, giúp chị nói tốt một chút nha."

Tiểu cô nương một bên gật đầu, một bên nhìn về phía Charlotte, cảm thấy người này có chút quen mắt, nhưng hoàn toàn không nhớ đã từng trông thấy nàng ở đâu - nhưng có vẻ cũng thuộc giới giải trí.

Với kinh nghiệm truy tinh của mình, tiểu cô nương nhìn khí chất của Charlotte đã khẳng định một điều như vậy.

Mặc dù chỉ mặt đồ thể thao đeo balo trang điểm nhẹ, nhưng ngũ quan tinh xảo hài hòa, cả người toát ra khí chất thanh lãnh nổi bật hẳn trong đám đông.

Pichy thân là idol, nhưng dáng vóc và khí chất đều hít khói vị tỷ tỷ này.Nàng rốt cuộc là ai a?Tiểu cô nương vạn phần buồn rầu, đinh ninh trăm phần trăm đã từng gặp qua người này, nhưng lúc này lại tự dưng nghĩ không ra.

Cô chủ động hỏi Charlotte: "Tôi có thể chụp ảnh chung với chị không?"

Charlote không nghĩ tới tiểu cô nương lại đề nghị như thế, ngay cả Pichy cũng bất ngờ.Charlotte nói: "Có thể, nhưng hôm nay tôi ăn mặc tùy tiện quá."

Tiểu cô nương lập tức phản bác: "Không đâu không đâu, chị mặc như vậy vẫn đẹp, chị lớn lên thật đẹp mắt."

Charlotte nghe tiểu cô nương khen chỉ biết đỏ mặt cười e thẹn.

Nàng không mang khẩu trang lẫn kính râm, không trang điểm gì cầu kỳ, càng làm cho khuôn mặt thêm phần thanh tú, xinh đẹp tựa hoa sen vươn lên từ mặt hồ trong vắt.

Đôi mắt phượng dài vừa hiền hòa vừa anh khí động lòng người.

Nụ cười thẹn thùng kia như một luồng gió mát lạnh, xua đi bầu không khí nóng rát ngày hè.Tiểu cô nương thấy vậy trong lòng không ngừng oa lên cảm thán, tỷ tỷ này thật cao, mới nhìn qua tưởng là lạnh lùng cao lãnh, không ngờ khi cười lại thẹn thùng, đáng yêu đến như vậy.

Cô vội vàng dúi điện thoại cho Pichy.

Pichy không cao hứng, qua quýt chụp vội một kiểu rồi khó chịu trả điện thoại.

Tiểu cô nương rối rít nài nỉ: "Chụp thêm mấy kiểu nữa đi."

Pichy: "..."

Tiểu cô nương xem hình xong, ngẩng lên hỏi Charlotte: "Tỷ tỷ, chị thật đẹp.

Chị có phải là diễn viên không?"

Charlotte đáp: "Có thể xem như vậy, nhưng chỉ là diễn viên tuyến mười tám không có tác phẩm."

"Đoàn làm phim đều mù mắt hết rồi sao??

Tỷ tỷ, chị tên là gì?"

"Tôi tên Charlotte Austin."

Tiểu cô nương lắp bắp kinh hãi: "A!

Chị... chị... chị là Ireshi a?"

Charlotte không ngờ cô bé này lại biết vai diễn của mình, cười đáp: "Em có xem qua "Lỏa vịnh" sao?"

"Lỏa vịnh" là bộ phim điện ảnh đầu tiên mà Charlotte tham gia, hơn nữa còn đóng vai chính.

Nhờ bộ phim này mà nàng được hợp tác làm việc với một ekip trong mơ.

Tuy là phim nghệ thuật kinh phí thấp, nhưng nó vẫn kéo về cho nàng một số đề cử diễn viên mới triển vọng, tiếc là không thắng cái nào.

Sau "Lỏa vịnh", nàng hầu như không còn vai diễn đáng nhớ nào nữa.Có người nói nàng vừa xuất đạo đã đạt được đỉnh cao, có lẽ không sai.

Đáng tiếc đây lại là đỉnh cao duy nhất nàng có được.Tiểu cô nương tiếp tục hỏi Charlotte sự nghiệp mấy năm nay phát triển thế nào, bởi vì rất lâu rồi không nghe động tĩnh của nàng.Charlotte rũ mắt đáp: "Kỳ thật tôi có đóng phim, nhưng không giành được tác phẩm tốt, nếu có tốt một chút thì lại không được công chiếu rộng rãi, nên em không biết cũng phải."

"Chị không hợp tác với Waraha lão sư nữa sao?"

"Waraha lão sư?

Waraha biên kịch?"

Charlotte nghe thấy cái tên này, hơi ngẩn người: "Tôi rất muốn, nhưng không có cơ hội."

"Lỏa vịnh" là kịch bản do Engfa viết vào năm 17 tuổi.

Engfa tốt nghiệp đại học xong vài năm, cảm thấy bản thân đã có chút thành tựu, vẫn nhớ mãi không quên đứa con tinh thần đầu tay, liền tìm nhà đầu tư hợp tác để đưa kịch bản này lên màn ảnh rộng.

Lúc đó Engfa chưa công thành danh toại như bây giờ, chưa có trở thành lão phật gia người gặp người sợ, cũng không đến nỗi kiêu ngạo ương ngạnh mọi chuyện nhất nhất phải theo ý mình.

Đạo diễn tuyển ai cô không có ý kiến, chỉ bàn giao kịch bản rồi đi công tác, hết thảy cho đạo diễn làm chủ.Để rồi kết quả làm cô hết sức thất vọng.Diễn viên đóng cũng tạm ổn, nhưng không khí bộ phim lại quá gượng gạo cứng nhắc, chẳng hề truyền tải được tí gì thông điệp và suy nghĩ mà Engfa gửi gắm.

Engfa xem qua loa một rồi thôi, thề không bao giờ xem lại rác phẩm này lần nào nữa.

Cũng vì ký ức đen tối "Lỏa vịnh" gây ra, Engfa hạ quyết tâm từ nay về sau mình phải có đủ tiếng nói để chi phối toàn bộ quá trình sản xuất, tránh để kịch bản trên giấy một đằng, tác phẩm ra lò một nẻo.Dù đã gần mười năm, nhưng Engfa đối với "Lỏa vịnh" vẫn rất bài xích, nên làm gì có chuyện tìm lại dàn diễn viên cũ của phim để hợp tác.

Charlotte sau "Lỏa vịnh" chân thấp chân cao mà bước, giãy dụa chống đỡ đi đến ngày hôm nay.Tiểu cô nương đọc được sự mất mát trong mắt Charlotte, nhẹ nhàng an ủi: "Thảo nào nhìn khí chất chị đặc biệt đến vậy, dễ dàng câu lấy ánh mắt của người khác, hóa ra đúng là diễn viên.

Đừng nản chí a, diễn viên đều cần tôi luyện rất lâu mà.

Có người mất mười mấy hai mấy năm, thậm chí còn lâu hơn mới trở mình được.

Cố lên cố lên, em ủng hộ chị hết mình!"

Lời động viên của tiểu cô nương làm Charlotte cảm động, nàng khẽ mỉm cười gật đầu cảm ơn.Trên đường về ga sân bay, tiểu cô nương hỏi Charlotte hỏi hết cái này đến cái kia, còn theo cùng đến băng chuyền chờ lấy hành lý.

Charlotte sợ Pichy bị lạc liền quay lại tìm.

Đến khi Pichy đuổi kịp, nàng mới tiếp tục đi.

Trong lúc chờ hành lý ra tới, tiểu cô nương hỏi Charlotte và Pichy: "Hai chị cùng công ty à?

Đến đây để quay phim sao?"

Pichy đội mũ, kính râm, khẩu trang đầy đủ, lãnh đạm trả lời: "Đi công tác, không tiện tiết lộ."

Tiểu cô nương "Nga" một tiếng đáp, cũng không thèm hỏi nữa, quay sang Charlotte: "Có thể trao đổi Line một chút không tỷ tỷ?

Kết bạn được chứ?"

Không đợi Charlotte trả lời, Pichy đã giơ tay ngăn cản: "Không được, công ty cấm không cho liên lạc riêng với fan."

Tiểu cô nương bực dọc: "Charlotte tỷ tỷ là diễn viên, sao lại không cho liên lạc với fan như idol chứ?"

Rốt cuộc là dân truy tinh, tiểu cô nương nhanh chóng phát hiện ra vấn đề, đanh thép đối đáp.Pichy vẫn một hai cấm cản: "Không được là không được."

Charlotte lên tiếng: "Pichy, hành lý của em tới kìa."

Pichy nhìn lên băng chuyền, đúng là hành lý của mình rồi, lập tức bỏ đi lấy.

Mới lấy được một nửa đã thở phì phò, quay đầu cầu cứu Charlotte: "Tỷ, chị mau đến giúp em chút."

Charlotte nói lời cuối với tiểu cô nương nói: "Cho em Line kỳ thực cũng không tiện lắm, nhưng tôi có một tài khoản ở diễn đàn Movie Box tên là itscharlotty, chữ "Char" là "Charlotte" phiên âm ra, em có chuyện gì có thể nhắn qua đó."

"Diễn đàn đại điện ảnh Movie Box?

Chị còn viết cả bình luận phim?"

"Có thời gian rảnh sẽ viết."

Charlotte liếc thấy hành lý của mình đã tới, hành lý chưa lấy xuống hết của Pichy cũng sắp bị trôi ngược vào trong, nàng vẫy vẫy tay tạm biệt tiểu cô nương rồi đi.Thật ra tiểu cô nương không có ký gửi hành lý, có bao nhiêu đã đóng gọn gàng hết trên người, bởi vì muốn ở cùng Charlotte thêm một chút nên mới theo đến tận đây.

Thấy mình cứ mãi bám theo người ta nhằng nhẵng mãi cũng ngại, người ta còn phải làm việc.

Tiểu cô nương luyến tiếc đi ra bắt taxi, vừa vặn nhận được điện thoại của Engfa."

Đang ở đâu rồi?"

Engfa hỏi."

Waraha lão sư, máy bay mới hạ cánh lúc nãy, em đang chạy đến khách sạn đây."

Tiểu cô nương này khuôn mặt còn ngây ngô non nớt, lại ăn mặc đơn giản, mới nhìn qua còn tưởng đây là sinh viên, kỳ thực cô đã 25 tuổi.

Cô tên là Snack Srisuk, là trợ lý hành trình của Engfa được ba năm nay, cũng coi như là trợ lý làm việc lâu nhất cho Engfa.Engfa có ba trợ lý cả thảy, một trợ lý chuyên phụ trách công việc trong công ty, một trợ lý lo sinh hoạt cá nhân, cuối cùng là trợ lý hành trình - Snack.Vì không tuyển được trợ lý sinh hoạt nên Snack gần đây kiêm luôn cả chức vụ này, bận bịu áp lực đến rụng tóc trán.

Phải biết tính tình Waraha lão sư vô cùng bắt bẻ.

Mỗi lần Waraha lão sư chuẩn bị đi công tác ở đâu, trợ lý hành trình sẽ phải đi tiền trạm trước, xác định hết thảy những thông tin về khách sạn sắp ở phòng ốc như thế nào, chất lượng hệ thống điều hòa ra sao, giường gối êm ái sạch sẽ không, thái độ phục vụ của nhân viên chuyên nghiệp hay không chuyên nghiệp, thậm chí còn bắt bẻ kiến trúc lẫn trang trí...

Chưa kể gần đó phải có nhà hàng, quầy bar đáp ứng được những yêu cầu khắt khe của Waraha lão sư đề ra.

Nếu hầu hạ không tốt, ảnh hưởng đến quá trình viết kịch bản của Waraha lão sư thì đừng trách, hãy run sợ đi.Snack mới đầu còn tưởng công việc nhẹ nhàng thoải mái, có sơ hội đi du lịch khắp nơi.

Nào ngờ làm rồi mới biết, muốn làm hài lòng vị thân chủ này thì thường xuyên phải dùng 120% công lực mới đảm bảo không xảy ra sai sót gì."

Nói rõ xem còn bao lâu nữa mới đến nơi?"

Thanh âm Waraha lão sư có chút đáng sợ, có vẻ như lại đang cáu giận."

Không tới nửa tiếng đâu.

Em đã liên lạc với khách sạn, bảo họ dọn dẹp phòng ốc thật sạch sẽ, Waraha lão sư đến là có thể vào ở ngay."

"Gửi định vị khách sạn qua cho tôi."

Snack nghe vậy nhanh chóng gửi qua."

Cách Phuket 20 km..."

Engfa lẩm bẩm."

Phuket?"

Snack thắc mắc: "Waraha lão sư muốn tới Phuket sao?"

"Tôi cũng không muốn đi.

Nhưng show chân nhân tú mới của Meena xảy ra chuyện, trong dàn khách mời có một người bị tai nạn giao thông phải nhập viện phẫu thuật, thời gian gấp quá không tìm được ai thay thế, nằng nặc nhờ tôi đi cứu viện."

Engfa cũng đau đầu không kém."

A!

Ngài tham gia show chân nhân tú sao??"

Snack nghe mà sợ ngây người."

Có thể."

Engfa cũng cảm thấy hoang đường."

Vậy... khách sạn bên đây giữ hay hủy ạ?"

"Giữ!

Dĩ nhiên là giữ!

Tôi làm sao ở trong cái thôn bé tí như vậy được, tôi điên rồi sao?"

Lời tác giả:Lạc Tĩnh Dực (Engfa): Không có khả năng ở nơi quê mùa như vậy, vĩnh viễn không ở.Charlotte: Hình như ta cảm thấy ngọn cờ cuộc đời đang rục rịch chuyển động.
 
Back
Top Bottom