Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bhtt] [Edit] - Phúc Hắc Cố Sự - Mị Cốt

[Bhtt] [Edit] - Phúc Hắc Cố Sự - Mị Cốt
Chương 29: Cố MM rất tức giận


Chương 29: Cố MM rất tức giậnCố Ân Nam: "Này, cậu cứ ở đây đi, tôi không tin khách sạn nào có thể thoải mái hơn chỗ này!"

Kiều Mộng Tiêu: "Nhưng ở khách sạn thì dễ dàng có đồ ăn ngon, chỗ cậu có sao?

Đừng có nói với tôi việc cậu tích trữ cả chục loại mì khác nhau nhé, OK?"

Cố Ân Nam: "Nghe nói dạo này có một hồn ma thất tình, mỗi ngày đều lượn ngoài nhà xin mở cửa, tôi chịu không nổi, cậu cứ ở lại đi."

Kiều Mộng Tiêu: "Haha, cậu mị lực phi phàm đến vậy, hồn ma nhỏ xíu nào dám làm gì cậu?"

Cố Ân Nam: "Tôi nói thật đấy, liên tiếp cả tháng nay tôi cứ gặp ác mộng hoài.

Toàn mơ thấy bị người cầm dao, đuổi bắt từ Giang Tô đến Thượng Hải, từ Hàn Quốc đến Nhật Bản!

Cứu một mạng người hơn xây bảy toà thấp đó, hiểu chưa?"

Kiều Mộng Tiêu: "Cậu đâu có sợ mấy thứ đó, không phải cậu là nữ hán tử giống như con trai sao, sao lại sợ?

Thân nam nhi sao có thể sợ hãi?

Con trai thì phải ra dáng con trai chứ."

Cố Ân Nam: "Được rồi, thực ra... tôi... gần đây tôi chọc phải một người, sợ bị trả thù ban đêm.

Nếu chỉ có một mình... khóc cũng không có chỗ khóc nha.

Nhưng nếu có thêm nhiều người, thì gặp chuyện còn kịp gọi cảnh sát giúp tôi!"

Vậy là dưới sự năn nỉ nhõng nhẽo đòi hỏi của Cố Ân Nam, Kiều Mộng Tiêu cuối cùng cũng ở lại.Nhưng sau khi Kiều Mộng Tiêu ở lại, Cố Ân Nam lại mất ngủ.

Hai đêm liên tiếp, cô đấu tranh giữa mất ngủ và cố gắng ngủ lại.

Dù Kiều Mộng Tiêu hầu như chỉ về ban đêm, ban ngày đi vắng, nhưng Cố Ân Nam thì 24h đều đang đấu tranh trong lòng.Cô không có gặp ác mộng, nhưng sau khi Kiều Mộng Tiêu ở lại, mỗi đêm cô vượt qua đều càng thêm ly kỳ.

Một lời mà nói, chính là: xuân.

Giấc mộng xuân quấy nhiễu.Nhưng mà, đã hai đêm liền, cô mơ về những giấc mơ "xấu hổ đến chết người".

Tình tiết đơn giản là: hai cô gái, một chiếc giường lớn, ánh sáng mờ ảo.

Cốt truyện thì đơn giản nhưng... rất "thơm", tươi đẹp diễm lệ.

Chính là họ Kiều áp cô xuống giường chà đạp các loại, kế tiếp kèm theo tiếng rên rỉ và tiếng giường kẽo kẹt kẽo kẹt vang lên quanh quẩn khắp phòng.Xấu hổ--Cố Ân Nam mỗi lần tỉnh dậy nhớ lại, vừa tát vào trán vừa lăn lộn trên giường, Đều do người phụ nữ kia quá gợi cảm!

Mỗi ngày sau khi tắm xong, mái tóc ướt dán lên làn da trắng nõn vô cùng động lòng người, cho nên mới câu đi linh hồn nhỏ bé của cô."

Vương Nhị, cứu mạng!"

Sáng ngày thứ ba, vừa tỉnh, Cố Ân Nam liền gọi điện cho Vương Nhị."

Hả?

À... số cảnh sát là 110..."

Vương Nhị còn chưa tỉnh ngủ, mơ màng trả lời."

Cmn, mình không hỏi cái đó!"

Cố Ân Nam nghĩ nghĩ, cắn răng nói: "Mình hỏi cậu, hai đêm liền mơ thấy cùng với một người lăn giường là bị làm sao?"

"À...Ừm... hoặc là cậu thích người ta, hoặc là... cậu dục vọng quá mạnh."

Vương nhị ngáp một cái, tiếp tục: "Gần đây có gặp ai khiến tim cậu đập nhanh, lòng bàn tay đổ mồ hôi, không nguôi nhớ nhung không?"

Tim đập nhanh?

Có.

Tay đổ mồ hôi?

Có.

Nhớ nhung?

Đều nằm mơ thấy...

Còn có thể không có sao?"

Ừ, chắc là vậy."

Cố Ân Nam ấp úng trả lời."

Vậy thì đúng rồi, cho nên cậu, bằng mọi giá phải theo đuổi..."

"Phải, theo đuổi người đó đúng không?

Cám ơn, câu trả lời hữu ích lắm, mình cúp trước!"

Cố Ân Nam nói rồi tắt máy.Được rồi, thực ra câu trả lời này cô ấy đã tự hiểu rõ trong lòng từ lâu, nếu không thì cũng không đến mức mất mặt như vậy mà ép buộc Kiều Mộng Tiêu ở lại.

Rồi, có lẽ là để cổ vũ bản thân đưa ra quyết định, nên mới đi làm phiền Vương Nhị.Cúp điện thoại, Cố Ân Nam ôm vai ngồi khoanh chân trên giường, nheo mắt nhìn về phía cửa.Cuộc đời này — làm sao có thể vì nhút nhát mà để lại tiếc nuối cho chính mình chứ?!Cuộc đời này — làm sao có thể vì kiêu ngạo mà để lại sự không vui cho chính mình chứ?!Nói đến đây, Kiều Mộng Tiêu rốt cuộc là thẳng hay cong?

Nhưng, từ những dấu hiệu khác nhau và một số câu trả lời mập mờ của Kiều Mộng Tiêu, dù nàng là thẳng thì cũng không bài xích đồng tính, cho nên, cố gắng một chút, chắc vẫn dễ chinh phục chứ?!Nhưng, à không được không được, người phụ nữ kia gian xảo như vậy, chẳng lẽ không phải là đang trêu đùa mình chứ?!Không không, cũng không đúng, có thể là, người phụ nữ kia cũng thích mình chăng?!

Xem xét các dấu hiệu, không phải là không thể đâu!

Có thể Kiều Mộng Tiêu là người cực kỳ e thẹn, thích mình nhưng không dám nói, giống như mình vậy, hắc hắc...Hoặc có thể, nàng là một cao thủ tình trường, biết chiến thuật "như gần như xa" này sẽ rất kích thích tò mò, cho nên... như vậy thì tại sao Kiều Mộng Tiêu đối với mình lúc tốt lúc xấu, lại rất dễ hiểu rồi!Vậy nên ——Cố Ân Nam quyết định, theo đuổi thôi!Cố Ân Nam lại lấy điện thoại, tra cứu kỹ năng yêu đương.Kỹ năng yêu đương chiêu đầu tiên: muốn chiếm được trái tim người ta, phải chiếm được cái dạ dày của họ!Thế là, Cố Ân Nam nhảy phốc lên khỏi giường, mở cửa phòng ngủ rồi chạy vội ra ngoài, vừa đánh răng rửa mặt vừa nhìn vào cuốn sổ công thức nấu ăn của mẹ được giấu dưới tủ tivi.Kiều Mộng Tiêu không có nhà, mình vừa lúc có thể luyện tập trước.Quả mâm xôi... thứ này làm món ăn đêm cũng được.

Hơn nữa quy trình làm cũng đơn giản thôi, không có gì phức tạp.Súp bò Borscht... chà chà, tác dụng bổ dưỡng thì tuyệt hảo, phụ nữ uống rất tốt.

Còn gì nữa.

Với lại, chẳng phải chỉ cần cắt hết mọi thứ rồi bỏ vào nồi ninh một lượt là xong sao, không có gì phức tạp.

Gà hầm hạt dẻ... nhìn cũng rất đơn giản.Sau khi khoanh tròn mấy món ăn, Cố Ân Nam ghi hết nguyên liệu ra giấy, rồi lục lọi trong gara lấy một chiếc xe đạp, đi đến siêu thị gần nhất mua theo danh sách.Vừa về đến nhà, Cố Ân Nam liền hăng hái bắt tay vào thử nghiệm.Nhưng cô không ngờ rằng, có những thứ trông thì dễ mà làm lại khó vô cùng.

Chẳng nói đâu xa, chỉ riêng việc thái thịt thôi cũng khiến cô cảm thấy cuộc đời u ám ngay lập tức.

Cái cảm giác trơn trượt nhầy nhụa của thịt bò sống là sao chứ?!

Tại sao con cá bị đập cho ngất, mổ bụng ra rồi mà cái đuôi vẫn còn ngoe nguẩy vậy?!

Vì sao đánh bột lại mệt đến thế chứ?!

Tóm lại, suốt quá trình trên trán Cố Ân Nam toàn là vạch đen.Không biết từ lúc nào, cô đã loay hoay tới tận năm giờ chiều.

Nghe thấy tiếng xe ngoài cửa, Cố Ân Nam lập tức bật dậy từ ghế sô-pha, nhào ra cửa sổ, vén rèm nhìn xuống.Không sai, là Kiều Mộng Tiêu.Thế là, Cố Ân Nam xỏ dép chạy ra mở cửa.

Nhưng khi cô vừa định mỉm cười nói: "Giỏi ghê, hôm nay xong việc sớm vậy?" thì lại thấy trong xe Kiều Mộng Tiêu có một người đàn ông tuấn tú đang ngồi."

Buổi tối nay tôi có việc gấp, nên không thể ở lại đây.

Nếu cậu thật sự sợ, có thể qua tìm Vương Nhị, hình như mai cậu ấy mới đi, tối nay vẫn còn ở nhà."

Kiều Mộng Tiêu vừa bước vào vừa nói."

Thế thì sao cậu còn đặc biệt tới đây một chuyến làm gì, cần thiết không?

Gọi điện thoại nói một tiếng chẳng phải được rồi sao."

Cố Ân Nam khoanh tay dựa vào cửa, gương mặt thoáng lạnh nhạt hẳn đi.Nghe vậy, Kiều Mộng Tiêu khựng lại, nói: "Tôi để quên đồ.

Lấy xong sẽ đi ngay."

Sau đó, Kiều Mộng Tiêu đi thẳng vào phòng khách.Nghe xong, lồng ngực vốn đã nghẹn của Cố Ân Nam càng thêm khó chịu.

Nhất là khi quay đầu nhìn ra ngoài, thấy gã đàn ông trong xe còn cười cười vẫy tay với mình, cô tức điên, chỉ hận không thể lột dép ném thẳng vào mặt hắn.Đúng lúc này, Kiều Mộng Tiêu bước ra, khép cửa phòng khách lại.

Chỉ là, giữa chừng, nàng thoáng dừng lại, ngoảnh đầu nhìn bàn đầy thức ăn."

Vừa nãy Vương Nhị nói sẽ qua ăn tối, nên tôi nấu một bàn."

Cố Ân Nam vẫn khoanh tay, thần thái lạnh lùng kiêu ngạo, không khác gì nữ vương."

Ừ, vậy tôi đi trước."

Kiều Mộng Tiêu gật đầu, rồi vượt qua cô, rời đi.Chân trước Kiều Mộng Tiêu vừa ra khỏi, sau lưng Cố Ân Nam liền rầm một tiếng đóng sập cửa."

Đó là bạn gái cô à?"

Vừa ngồi vào xe, người đàn ông liền hỏi."

Không phải."

Kiều Mộng Tiêu đáp."

Chẳng lẽ hai người cãi nhau?"

Người kia lại hỏi."

Tôi nói rồi, chúng tôi không phải kiểu quan hệ đó.

Lục Lộ, cậu có thể đừng lúc nào cũng phô bày cái tính 'nam bách hợp' của mình trước mặt tôi được không."

"Được thôi."

Lục Lộ nhún vai, rồi trở lại chuyện chính: "Về bệnh của Cù Vịnh Liên, tôi chỉ có thể nói sẽ cố hết sức.

Tâm lý của cô ấy thực sự quá méo mó, nên cậu đừng ôm hy vọng quá nhiều."

"Tôi biết.

Đi thôi, tôi dẫn cậu đi gặp cô ấy."

Kiều Mộng Tiêu gật đầu.Thực ra, trước khi bệnh, Cù Vịnh Liên là một người khá tốt, đối xử với nàng vô cùng tử tế, cũng giúp đỡ rất nhiều.

Cho nên, khi cô ấy phát bệnh, nàng đương nhiên không thể làm kẻ vô ơn.Chỉ là, nửa năm gần đây Cù Vịnh Liên càng lúc càng kỳ quái, lại mắc chứng hoang tưởng bị hại nghiêm trọng, cứ nghĩ có người muốn hại mình, vì thế đã chạy qua không ít thành phố.

Nói thật, nếu không nhờ Kiều Mộng Tiêu phái người theo dõi, chắc chắn cũng không liên lạc nổi.

Ban đầu Kiều Mộng Tiêu định báo cho người nhà họ Cù, ai ngờ Cù Vãn lại nóng tính, chưa kịp mở miệng thì đã chạy tới trách móc Cố Ân Nam vô cớ.Nói khó nghe thì, người nhà mình có bệnh, lại khăng khăng cho rằng người khác có bệnh.Cố Ân Nam thấy Kiều Mộng Tiêu đi rồi, ngồi xuống bên bàn ăn, khoanh tay nhìn đống đồ ăn hồi lâu, rồi vùi đầu xuống bàn, rút điện thoại gọi cho Vương Nhị."

Với chiều cao cân nặng và ngoại hình của mình, nếu đánh một gã cao chừng 1m7–1m8, nặng khoảng 60kg, mặt mũi cũng tàm tạm, thì có vấn đề gì không?

Khả năng thắng bao nhiêu phần trăm?"

Cố Ân Nam nói liền một mạch, tốc độ cực nhanh."

Hả?

Cậu định làm gì thế?

Đừng hù mình chứ!"

Vương Nhị gào thét trong điện thoại.*****
 
[Bhtt] [Edit] - Phúc Hắc Cố Sự - Mị Cốt
Chương 30: Cố MM bị hôn


Chương 30: Cố MM bị hôn"Ha ha, người nào, mình mới không thèm để ý!"

Cố Ân Nam cầm ly rượu đế cao, rót cho mình một ly rượu tây, đi tới cửa phòng ngủ, dựa vào khung cửa.

Nhìn mình trong gương, cô tạo dáng quyến rũ như một quý cô trưởng thành, lại nở nụ cười lạnh, nâng ngực một chút, tự nhủ: "Dù sao thì dáng người mình cũng rất nóng bỏng đó chứ!"

"Nhóc con, so với chị, cậu vẫn còn non lắm!"

Nói rồi, Cố Ân Nam đưa tay vuốt nhẹ xương quai xanh của mình, hất cằm, rồi ánh mắt sắc bén, uống một ngụm rượu nữa.Sau đó, dường như có hơi say, cô đặt ly xuống, đi vào phòng khách nơi Kiều Mộng Tiêu từng ở, phát hiện trên nền ban công có một đôi khuyên tai rẻ tiền, chất lượng kém."

Cái gì đây, xấu quá đi, trời ạ, gu thẩm mỹ của cậu ta càng ngày càng kém..."

Cố Ân Nam cầm khuyên tai xoay xoay một lúc, rồi mơ màng vung tay ném bừa ra ngoài cửa sổ.Ối da.Chợt nghĩ, lỡ như đó là đồ của Kiều Mộng Tiêu thì sao?

Gương mặt Cố Ân Nam lập tức tối sầm lại.Nhưng cô cũng chẳng quản thêm, chỉ xoay người, ngã phịch xuống giường ngủ thiếp đi.-----Trong khi Lục Lộ nói chuyện với Cù Vịnh Liên, Kiều Mộng Tiêu đứng một mình ngoài sân.Không biết từ lúc nào, trời đã tối, màn đêm như mực đổ loang lổ, nhuộm thế giới thành một mảng sâu thẳm thâm trầm.

Bầu trời tĩnh lặng, trăng sao sáng trong, tỏa ánh sáng dịu dàng, như từ nơi cao vợi cúi nhìn xuống chúng sinh.Lúc này, điện thoại của Kiều Mộng Tiêu reo lên."

A lô, Vương Nhị, có chuyện gì vậy?"

"Chẳng có gì đâu, chỉ muốn hỏi hôm nay cậu có vui vẻ không thôi, haha!"

Giọng Vương Nhị nghe như rất hóng hớt."

Tạm ổn, sao tự dưng lại hỏi thế?"

"Không có gì, à...

Thế, Nam Nam có nói gì với cậu không?"

"Không."

"Trời ạ, vậy là các cậu cứ thế mà lãng phí cả một ngày à?!"

Vương Nhị kêu toáng lên."

Khoan đã, bây giờ cậu không ở cùng cậu ấy sao?"

Kiều Mộng Tiêu lại hỏi."

Không, nếu ở cạnh thì làm sao mình rảnh rỗi nói chuyện với cậu được chứ?!"

"Cậu ấy không rủ cậu ăn tối à?"

Kiều Mộng Tiêu nhớ rõ lúc đi, người kia còn kiêu kỳ bảo bàn đồ ăn đó là làm cho Vương Nhị mà."

Không nha, mình đi với Chương Tiểu Nhiễm.

À phải, Nam Nam hình như thật sự thích cậu rồi đó!

Mà nè, hôm nay cậu có đi cùng một anh nào không?

Cậu ấy ăn dấm chua dữ lắm đó nha!"

Vương Nhị nói bằng giọng hết sức khoa trương.Không hiểu sao, nghe vậy, khóe môi Kiều Mộng Tiêu bất giác cong lên, cười thật lòng.Cố Ân Nam ghen sao...

Khoan đã, nghĩa là, bàn đồ ăn hôm nay thực ra là nấu cho mình?

Mà chẳng phải Cố Ân Nam vốn không biết nấu ăn sao?Nghĩ đến đây, Kiều Mộng Tiêu nhìn đồng hồ.

Giờ đã chín giờ tối, nếu quay về đó, chắc cũng mười giờ hơn.Đúng lúc ấy, cửa căn phòng nhỏ phía sau mở ra, Cù Vịnh Liên bước ra, cảm ơn Lục Lộ."

Cảm thấy khá hơn chút nào chưa?

Có muốn về nhà không?

Hay để tôi báo cho người nhà tới?

Cù Vãn rất lo cho cô đấy."

Kiều Mộng Tiêu bước đến, nhẹ giọng hỏi."

Không cần, tôi muốn một mình tĩnh lặng thêm chút nữa."

Vừa nghe đến tên Cù Vãn, thân hình Cù Vịnh Liên khẽ run, sau đó liên tục gật đầu.

"Cô giúp tôi đưa cái này cho họ, để họ biết tôi vẫn còn sống là được rồi."

Kiều Mộng Tiêu nhận lấy cuộn băng video trong tay cô, gật đầu."

Vậy chúng tôi đi trước."

Kiều Mộng Tiêu nói."

Ừ."

Cù Vịnh Liên khẽ gật đầu.Thế là, Kiều Mộng Tiêu cùng Lục Lộ rời đi.Ngồi vào xe, Kiều Mộng Tiêu quay sang hỏi: "Tình hình cô ấy thế nào?"

"Cũng vậy thôi... nhưng tâm trạng đã dịu lại nhiều."

Lục Lộ thở dài.Phải rồi, có thể tốt được bao nhiêu đâu.

Là chị gái, lại đem lòng yêu chính em gái ruột mình, tình cảm như thế vốn dĩ đã đầy bế tắc.

Tuy rằng họ không phải chị em ruột thực sự."

Cậu phải cố lên đấy."

Lục Lộ nhìn ra tâm trạng Kiều Mộng Tiêu không tốt, liền giơ nắm đấm cổ vũ.

"Hơn nữa, chuyện của cậu và cô ấy hoàn toàn khác mà, người cậu thích cũng chẳng phải em gái gì đâu."

"Nói bậy gì thế."

Kiều Mộng Tiêu khởi động xe."

Được thôi."

Lục Lộ nhún vai.Sau khi đưa Lục Lộ về, Kiều Mộng Tiêu lái xe hướng về khách sạn mình ở.

Nhưng nghĩ ngợi một lát, nàng bỗng xoay tay lái, đổi hướng chạy thẳng về nhà họ Cố.Dừng xe, Kiều Mộng Tiêu bước xuống, do dự một chút, rồi vẫn đi lên bậc thang, đưa tay bấm chuông cửa.Nhưng chuông vang lên hồi lâu, chẳng có ai ra mở.

Nàng đứng đó chốc lát, rồi lấy điện thoại gọi cho Cố Ân Nam.Lần đầu không ai bắt máy, nên gọi lại lần thứ hai.

Lần này, hơn mười giây sau, cuối cùng cũng có người nghe."

A lô?"

"Mở cửa cho tôi."

Kiều Mộng Tiêu nói xong liền cúp máy.Cố Ân Nam nghe điện thoại xong còn tưởng mình hoa mắt, bởi vì, trong chớp mắt, đối phương đã cúp luôn!

Để chắc chắn bản thân không bị ảo giác, cô ngồi xếp bằng mở danh bạ ra xem.Một phút trước – Kiều Mộng Tiêu.Không hiểu vì sao, trong lòng bất chợt dâng lên một tia vui sướng nho nhỏ!Dù đầu vẫn còn ong ong, Cố Ân Nam lập tức bật dậy, đưa tay kéo ga giường cho ngay ngắn, rồi chạy đến trước gương, cầm lược chải lại mái tóc hơi rối, sau đó lon ton chạy xuống cầu thang.Chiêu số hai trong kỹ năng yêu đương – ồ không, chính xác hơn phải gọi là kỹ năng theo đuổi – chính là: dịu dàng, chu đáo!

Tuyệt đối, tuyệt đối đừng vì có tình địch mà xụ mặt poker face, như thế chỉ khiến người ta khó chịu!Vậy nên, lát nữa mở cửa thì nên nói gì nhỉ?

Nói: "Cậu vừa bận gì thế?

Chắc mệt lắm rồi nhỉ!

Vào nghỉ một chút đi!"

Ừ, thế là ổn rồi!Nhưng, ngay lúc Cố Ân Nam mở cửa, nhìn thấy Kiều Mộng Tiêu, thì chiêu số hai vừa chuẩn bị trong đầu cô đã lập tức bị quên sạch sành sanh."

Yo, lần này lại quên cái gì nữa thế hả?"

Cố Ân Nam khoanh tay trước ngực, gương mặt tỏ ra cực kỳ kiêu căng mà hỏi, rồi hất đầu, chuyển ánh mắt khỏi người Kiều Mộng Tiêu, ngước nhìn chùm đèn pha lê nhà mình.Sai rồi sai rồi, thoại hình như sai bét rồi!

Trong lòng Cố Ân Nam gào thét.Sai thì sai, dù sao mấy lời dịu dàng chu đáo đó vốn cũng chẳng hợp với tính cách của mình.

Một giọng khác trong lòng cô thở dài đáp."

Không phải."

Kiều Mộng Tiêu chẳng buồn để ý đến vẻ mặt khó coi của Cố Ân Nam, trực tiếp bước vào, đứng trước mặt cô, hỏi: "Những món ăn cậu nấu tối nay, còn thừa không?"

Hự ——!Cố Ân Nam lập tức quay phắt lại, dùng ánh mắt như nhìn thấy quái vật mà nhìn chằm chằm Kiều Mộng Tiêu."

Chạy cả ngày, bụng đói meo rồi."

Kiều Mộng Tiêu đưa tay xoa bụng, giọng mang theo chút tủi thân, mà trên gương mặt lại treo nụ cười dịu dàng vô hại."

Còn, còn thừa."

Cố Ân Nam lắp bắp trả lời, rồi vội vàng đóng cửa lại.Không những là còn thừa, mà cả bàn ăn đó, cô vốn chưa hề động đũa, tất cả vẫn còn nguyên trong tủ lạnh!Cố Ân Nam nhanh tay cắm lại nồi cơm điện cho nóng, sau đó lần lượt mang đồ ăn ra hâm lại, rồi bày biện lại lên bàn.Ban đầu, Kiều Mộng Tiêu còn nghĩ mấy món Cố Ân Nam nấu chắc chẳng ra hồn.

Nhưng không ngờ, cả màu sắc lẫn mùi vị đều ổn cả.

Dù gì thì bình thường cô ấy rất hiếm khi nấu nướng."

Tại sao hôm nay đột nhiên cậu lại muốn tự mình vào bếp vậy?"

Kiều Mộng Tiêu hỏi."

Ngứa tay không được sao?"

Cố Ân Nam vừa đáp, vừa cúi đầu húp một thìa canh.

Chỉ là, vẻ mặt lại thoáng có chút chột dạ.

Quả nhiên, vừa húp xong đã sặc ngay!"

Thế sao, còn có, sao mặt cậu lại đỏ thế kia?

Chẳng lẽ bị hơi nóng khi hâm đồ ăn hun đỏ à?"

Kiều Mộng Tiêu lại hỏi.Lần này, Cố Ân Nam ngẩng đầu, nhìn nàng một cái, sau đó gật mạnh: "Đúng thế!"

Nghe xong, Kiều Mộng Tiêu rốt cuộc không nhịn được nữa, đưa tay ôm trán, khẽ cười khúc khích.Cố đồng học à, đầu óc cậu lại bị kẹt mất rồi sao?!

Nhưng... cái dáng vẻ đó, sao mà khiến tim người ta ngứa ngáy đến vậy.Ánh mắt Kiều Mộng Tiêu bỗng trở nên phức tạp.

Nàng đặt bát đũa xuống, như đã hạ quyết tâm, đứng dậy, vòng qua bàn, bước tới bên cạnh Cố Ân Nam, cúi xuống, khẽ khàng hôn lên má cô như chuồn chuồn lướt nước.Ngay tức khắc, thìa canh trong tay Cố Ân Nam rơi tõm vào bát.Vậy tức là... vừa rồi, mình bị hôn sao?*****
 
[Bhtt] [Edit] - Phúc Hắc Cố Sự - Mị Cốt
Chương 31. Sau chữ "yêu" có một người


Chương 31: Sau chữ "yêu" có một người

"Kiều Mộng Tiêu... cậu..."

Lẽ ra cô muốn nói: "Kiều Mộng Tiêu, cậu làm gì vậy—" nhưng nụ hôn bất ngờ trên môi đã khiến nửa câu còn lại bị chính cô nuốt trọn vào bụng.Cố Ân Nam đứng chết trân tại chỗ, cảm giác hơi thở dịu dàng của Kiều Mộng Tiêu gắt gao trói buộc cô, khiến cô không biết phải cử động ra sao.

Ngón tay thon dài của Kiều Mộng Tiêu nhẹ nhàng ấn lên vai cô.

Dù người kia không dùng lực, nhưng Cố Ân Nam vẫn cảm thấy toàn thân mềm nhũn, cơ thể hơi chao nghiêng về phía sau, ngay lập tức, Kiều Mộng Tiêu kịp thời đưa tay nâng lấy vòng eo mảnh mai của cô.Kiều Mộng Tiêu cúi xuống nhìn cô, mái tóc đen dài như dòng nước rũ thẳng xuống, ánh sáng từ đèn pha lê phủ lên gương mặt cô như dát một tầng sa mờ ảo."

Cậu chẳng phải vẫn muốn thế sao?"

Kiều Mộng Tiêu vừa nói, vừa từ từ hạ thấp cánh tay, khiến Cố Ân Nam mất trọng tâm, ngã lưng xuống gần mặt sàn."

Cái quỷ gì, cậu nói gì vậy hả!"

Nhịp tim Cố Ân Nam gia tốc đập loạn, trên mặt rặng mây đỏ bay loạn, nhưng cô vẫn giả vờ giận dữ quay đi.Kiều Mộng Tiêu nhìn người con gái tuyệt đẹp trong vòng tay mình, cảm thấy bản thân không thể kìm chế nữa, như muốn phá bỏ mọi rào cản mà mình tự đặt ra.Nếu Cố Ân Nam vẫn giữ tâm lý ghét bỏ mình như xưa, có lẽ Kiều Mộng Tiêu sẽ vĩnh viễn không bao giờ kéo cô vào trong lòng mình.

Nhưng giờ đây, Cố Ân Nam lại thích mình, đến lúc này, muốn dừng lại thật khó, cũng không còn định lực nào để dừng lại.Như lúc này, cho dù trong lòng Kiều Mộng Tiêu còn nhiều lo lắng, nhưng phần lý trí đã bị phong ấn, để cho cảm xúc chiếm trọn.Bởi vì nàng phát hiện ra, dù thế nào đi nữa, mình cũng rất thích cái cô nàng có chút ngốc nghếch, có chút ngây ngô này.

Rất muốn đường hoàng giữ cô ấy ở bên cạnh, nắm tay, che chở, sưởi ấm, yêu thương.Bởi vì nàng phát hiện, bất kể thế nào, cũng không thể tưởng tượng nổi cảnh người phụ nữ trước mắt ngã vào vòng tay của người khác, càng không chịu nổi ý nghĩ về việc có ai khác ngoài mình sẽ chạm vào từng tấc da thịt của Cố Ân Nam."

Tôi đang nói gì, cậu rất rõ ràng, không phải sao?"

Kiều Mộng Tiêu khẽ nói.Cố Ân Nam bị Kiều Mộng Tiêu ép ngã xuống sàn, mái tóc dài tán loạn phủ trên nền nhà, sau đó Kiều Mộng Tiêu còn đẩy cái ghế vướng víu sang một bên."

Đúng, tôi biết rõ.

Nhưng câu tôi hỏi cậu, cậu đã từng trả lời rõ ràng chưa?"

Cố Ân Nam đưa tay chống vào vai Kiều Mộng Tiêu, nghiêm túc nhìn thẳng vào nàng."

Trước kia tôi từng hỏi tại sao cậu lại đối xử với tôi tốt như vậy, tốt đến mức tôi tưởng cậu thầm thích tôi, nhưng cậu bảo là không.

Sau đó tôi lại hỏi cậu có từng thích ai chưa, cậu vẫn nói là không có.

Như vậy chẳng phải có nghĩa là cậu vốn không thích tôi sao?"

Cố Ân Nam nói xong, nhẹ nhàng cắn môi, trong mắt mơ hồ dâng lên hơi nước, tuy nhanh chóng bị ý chí mạnh mẽ của cô ép xuống."

Tôi hiểu rồi."

Kiều Mộng Tiêu nói, bỗng nhắm mắt lại, khẽ nở một nụ cười nhàn nhạt."

Đồ thần kinh, cậu hiểu cái gì cơ chứ?!"

Cố Ân Nam giận dữ chất vấn."

Cậu để tâm đến những chuyện này, chứng tỏ cậu thực sự thích tôi."

Kiều Mộng Tiêu cười híp mắt, vẻ mặt đầy thỏa mãn."

Hừ!"

Cố Ân Nam lại hất mặt sang chỗ khác.Thế là, Kiều Mộng Tiêu đưa bàn tay thon dài ra, khẽ nâng cằm cô, ép khuôn mặt ấy quay về phía mình, dịu giọng nói: "Có hừ cũng vô ích, đó là sự thật."

"Đồ tự luyến!"

Cố Ân Nam bấm mạnh vào tay Kiều Mộng Tiêu.Nhưng Kiều Mộng Tiêu chịu đựng đau đớn rất nhỏ trên tay, chỉ khẽ nhíu mày, rồi lại cúi người xuống, chiếm lấy đôi môi mềm mại mà bướng bỉnh kia.

Đầu lưỡi khẽ tách hàm răng, chậm rãi tiến vào, triền miên quấn quýt.Nụ hôn ấy, vừa tĩnh lặng vừa triền miên, khiến toàn thân run rẩy.

Cố Ân Nam choáng váng đến mức thở cũng không thông.

Hai người vốn hiếm khi chạm tay, vậy mà giờ đây lại gần gũi đến mức hơi thở cũng như hòa làm một."

Không được, cậu vẫn chưa trả lời tôi... nói rõ ràng đi!"

Cố Ân Nam gom hết sức lực đẩy Kiều Mộng Tiêu ra."

Những gì tôi vừa làm, chẳng lẽ chưa đủ làm câu trả lời sao?"

Kiều Mộng Tiêu cong khóe môi, trong mắt ánh lên ý cười nồng đậm."

Tôi sợ."

Cuối cùng, sau một hồi nén nhịn, Cố Ân Nam nhìn thẳng vào nàng, nói dõng dạc.Nghe vậy, Kiều Mộng Tiêu khựng lại, rồi ngồi dậy, lặng lẽ nhìn cô."

Cậu rất đẹp, đầu óc thông minh, thủ đoạn cao minh, hơn nữa lại giỏi che giấu.

Sự mạnh mẽ ấy dễ khiến người ta thấy đáng sợ."

Cố Ân Nam cũng ngồi dậy.

"Tôi không giống cậu.

Cậu làm gì cũng rất xuất sắc, bởi vì cậu có thiên phú, còn tôi thì khác.

Bất kể làm gì cũng phải cố gắng, nỗ lực nhiều lần mới may ra đạt được mức tạm coi là thành công."

Nghe hết những lời ấy, Kiều Mộng Tiêu vẫn im lặng."

Cậu quá xuất sắc, mà người giỏi hơn tôi thì có nhiều lắm.

Tôi sợ nếu ở bên cậu, chỉ cần sơ suất một chút, cậu sẽ bị người khác cướp đi."

Cố Ân Nam cúi nhìn sàn nhà, rồi lại ngẩng lên nhìn nàng.

"Tôi sợ điều đó.

Cho nên, tôi muốn biết cậu có thật sự thích tôi không, kiểu thích như tình nhân, để tôi có được một viên thuốc an thần."

"Nói cậu ngốc, cậu liền ngốc thật cho tôi xem hả."

Không ngờ, sau khi nghe xong, Kiều Mộng Tiêu lại đưa tay ôm trán."

Chẳng phải cậu nói tôi rất xuất sắc sao?

Vậy thì, đã như vậy, sao tôi có thể làm chuyện sai lầm?

Sao có thể cho phép bản thân làm chuyện sai lầm?

Cho nên, một khi tôi đã chọn ở bên cậu, thì tuyệt đối sẽ không có biến cố ngu ngốc nào xảy ra."

Hừ ——!

Tự tin ngang ngược đến mức này, chắc chỉ có Kiều Mộng Tiêu mới nói nổi!

Trong lòng Cố Ân Nam, Kiều Mộng Tiêu đúng là một con quái vật!"

Thật ra, nói đến cùng, điều cậu muốn xác nhận không phải là tôi có yêu cậu hay không sao?"

Kiều Mộng Tiêu thở dài, rồi nói tiếp: "Ừ, tuy cậu hơi ngốc, nhưng không thể phủ nhận rằng..."

Nhưng ngay lúc này, ngoài nhà bỗng vang lên tiếng xe.Cố Ân Nam nghe thấy, lập tức giật mình, vội kéo rèm nhìn ra —— trời ơi, là xe của ba cô!"

Cmn cmn cmn ——!"

Cố Ân Nam bật dậy, túm lấy Kiều Mộng Tiêu lao lên cầu thang như bay, chạy thẳng vào phòng ngủ."

Cậu làm gì thế?"

Kiều Mộng Tiêu khó hiểu hỏi."

Ba tôi đột ngột trở về!

Trời ạ, cậu mau trốn đi!"

Cố Ân Nam vừa nói vừa mở cửa."

Nhưng...

Tôi cũng đâu phải đàn ông, cho dù ông ấy nhìn thấy, thì có sao đâu?"

Kiều Mộng Tiêu vẫn điềm nhiên đáp.Lúc này Cố Ân Nam mới sực tỉnh —— đúng vậy, trốn thì có ý nghĩa gì?

Thở phào một hơi, cô ngượng ngùng cười, rồi định đi xuống lại."

Này."

Đúng lúc Cố Ân Nam đặt tay lên lan can, vuốt tóc, quay người thì Kiều Mộng Tiêu nắm chặt cổ tay cô."

Ừm, vừa rồi tôi vẫn chưa nói hết."

Kiều Mộng Tiêu suy nghĩ giây lát, rồi nghiêm túc nói: "Tôi yêu cậu."

Thái độ của nàng cực kỳ chân thành, ánh mắt sâu thẳm như biển xanh."

Tôi đồng ý."

Cố Ân Nam nhìn Kiều Mộng Tiêu, phì cười một tiếng, sau đó nắm chặt lấy tay nàng.Kiều Mộng Tiêu nâng trán —— tại sao cảm giác mà Cố Ân Nam mang đến, lại giống như hai người vừa mới... kết nghĩa huynh đệ thế này?*****Editor: Hai bả tỏ tình mà tui xem như đang tấu hài, haha
 
[Bhtt] [Edit] - Phúc Hắc Cố Sự - Mị Cốt
Chương 32: Vẫn tìm được


Chương 32: Vẫn tìm đượcChớp mắt khi cánh cổng mở ra, Cố Ân Nam buông tay Kiều Mộng Tiêu ra, rồi bước xuống cầu thang.Cố Ân Nam quay người tránh ra, nháy mắt trong tay trống rỗng, trong lòng dâng lên một nỗi cô đơn.

Tình cảm giữa phụ nữ với phụ nữ muốn được người đời công nhận quả thật quá khó.

Dù có thể vượt qua trăm ngàn trở ngại, cũng chưa chắc có thể kiên trì chịu đựng đến cùng.Khi Cố Ân Nam lao vào ôm ba mình, Cố Vân, cũng ngọt ngào gọi một tiếng "Ba", Kiều Mộng Tiêu đứng bên cạnh nhìn, lại thấy có chút hâm mộ."

Ồ, cháu là..."

Cố Vân sau khi bước vào, nhìn Kiều Mộng Tiêu, chỉ cảm thấy quen mặt, hình như đã gặp ở đâu rồi."

Bác Cố, bác vẫn khoẻ chứ.

Cháu là Kiều Mộng Tiêu."

Kiều Mộng Tiêu mỉm cười tự giới thiệu."

Đúng rồi, nhớ ra rồi, ở Vạn Mộc Quang Hoa.

Không ngờ cháu lại là bạn của con gái bác."

Cố Vân khen ngợi xong thì quay đầu lại, cố tình làm vẻ mặt chán ghét, gõ nhẹ lên đầu Cố Ân Nam: "Con nhìn người ta giỏi giang thế kia, rồi nhìn lại con xem, ra cái thể thống gì?"

"Thể thống?"

Cố Ân Nam cau mày, xoa xoa trán: "Dù con có ra sao, chẳng phải cũng do gen tốt đẹp mà hai người cho con hay sao?"

"Con nhỏ hỗn xược này!"

Cố Vân trừng mắt, làm bộ định cởi dép đánh con gái.Thế là, Cố Ân Nam vèo một cái bỏ chạy, chồm lên lan can cầu thang làm mặt quỷ, còn nói: "Con đây tương lai sẽ tỏa sáng chói lòa toàn cầu đấy nhé, ba đừng đánh hỏng con nha."

"Không phải ba nói, nhưng với cái tính cách này của con, đàn ông nào mà dám lấy chứ?"

Cố Vân bất lực lắc đầu."

Thế nên con sẽ đi trước một bước, khỏi cần đàn ông nữa."

Nói rồi, Cố Ân Nam nhảy xuống như thỏ, ghé vào bên cạnh Kiều Mộng Tiêu, nói với ba: "Hay là, ba đã thích Kiều Mộng Tiêu như vậy, thì để con cưới cậu ấy về làm vợ, được không?"

Câu này vừa thốt ra, người lo lắng không chỉ có Cố Ân Nam, mà còn cả Kiều Mộng Tiêu.Nhưng Cố Vân lại chẳng nghĩ nhiều, chỉ ngửa đầu cười ha hả mấy tiếng, chống nạnh nói: "Thôi đi, Nam Nam, cho dù con dám cưới, thì người ta cũng chẳng thèm lấy đứa như con đâu, đúng không?"

"Xì ——" Cố Ân Nam nghe xong, buồn bực quay mặt sang chỗ khác.Đêm hôm đó, Kiều Mộng Tiêu vừa mới nằm lên giường, thì cửa phòng bị gõ cộc cộc.

Sau đó, Cố Ân Nam mặc chiếc váy ngủ hoa nhỏ li ti mở cửa bước vào."

Làm gì vậy?"

Kiều Mộng Tiêu ngẩng đầu hỏi."

Không có gì, chỉ xem có muỗi không thôi.

Nếu có thì trong tủ đầu giường có nhang muỗi truyền thống với cả loại điện nữa."

Cố Ân Nam lấp lửng nói, cứ đứng nấn ná ở cửa."

Cảm ơn, hôm nay không có muỗi."

Kiều Mộng Tiêu vuốt lại tóc, rồi nằm xuống tiếp tục ngủ."

Ờ..."

Cố Ân Nam kéo dài giọng, rồi đóng cửa đi ra ngoài.Một lúc sau, lại vang lên tiếng gõ cửa.Quả nhiên, vẫn là Cố Ân Nam."

Ba tôi mang ít đồ ăn về, tôi muốn hỏi cậu có muốn ăn không?"

Quả thật, trong tay Cố Ân Nam là một hộp bánh hạnh nhân nhỏ."

Cảm ơn, tôi muốn ngủ, nhưng không muốn béo như heo."

Kiều Mộng Tiêu lại lắc đầu.Thế là, Cố Ân Nam bĩu môi, chậm rãi lui ra, đóng cửa lại.Kiều Mộng Tiêu chờ vài phút, thấy bên ngoài im lặng, bèn xuống giường, mở cửa ngó ra, nhìn quanh cũng chẳng thấy bóng dáng cô ấy đâu.

Có lẽ thực sự về ngủ rồi.Xoa nhẹ cánh tay, Kiều Mộng Tiêu quay lại phòng, khép cửa, rồi chợt nhớ đến Kiều Dịch.Cắn cắn môi, nàng kéo chiếc túi treo sau cửa xuống, mở ngăn phụ, lại phát hiện đôi khuyên tai không còn ở đó!

Tuy nói đôi khuyên ấy chất lượng kém, nhưng đó là minh chứng cho tình bạn giữa nàng và Kiều Dịch!Khi đó, Kiều Dịch kéo nàng ra một sạp nhỏ, mua hai đôi khuyên giống nhau nhưng khác màu, một đôi xanh lam, một đôi trắng, rồi tách ra, ghép thành một xanh một trắng thành cặp, mỗi người giữ một chiếc."

Chiếc này tượng trưng cho tớ chính là của cậu, cậu chính là của tớ.

Sau này dù có lấy chồng, sinh con, chúng ta cũng không được bỏ rơi nhau, được không?"

Khi đưa khuyên cho Kiều Mộng Tiêu, Kiều Dịch mỉm cười ngây thơ trong sáng.Vì đôi khuyên đó, cả hai còn chạy đến tiệm nhỏ để xỏ lỗ tai.

Mà cũng vì thế, hôm ấy khi về nhà, Kiều Mộng Tiêu bị mẹ mang tư tưởng bảo thủ mắng cho một trận, nói nàng là con hồ ly nhỏ không lo học hành.Nghĩ đến đây, Kiều Mộng Tiêu liền bắt đầu lục tung phòng tìm kiếm.Đổ hết đồ trong túi ra lục một lượt, không thấy.

Lật lớp trong ví tiền, không thấy.

Ngăn kéo, không thấy.

Lật chăn lên, không thấy.

Dưới gối, không thấy.

Dưới sàn, không thấy.

Trong nhà tắm, cũng không thấy.Chẳng lẽ rơi trên xe rồi?

Nghĩ vậy, Kiều Mộng Tiêu lại mở cửa định ra ngoài.Nghe tiếng cửa mở, Cố Ân Nam cũng mở cửa, ló đầu ra:"Cậu muốn làm gì thế?"

Cố Ân Nam ngạc nhiên hỏi."

Có món đồ tìm không thấy, chắc là để quên trên xe.

Tôi xuống xe xem lại, chìa khóa gara đâu?"

Kiều Mộng Tiêu vừa nói vừa xuống lầu."

Đồ gì mà quan trọng vậy?"

Cố Ân Nam vẫn chưa hiểu, đi theo sau."

Khuyên tai, cậu có thấy không?"

Kiều Mộng Tiêu dừng bước, quay đầu hỏi.Cố Ân Nam nghĩ nghĩ, rồi lắc đầu.

Thế là Kiều Mộng Tiêu tiếp tục chạy xuống.Sau khi lấy chìa khóa, Cố Ân Nam bỗng thấy hình như mình có chút ấn tượng.

Khuyên tai, khuyên tai...

Trong đầu như bị sét đánh trúng, cô đứng ngây ra.Nhớ rồi, hình như lúc mình uống chút rượu, trong phòng khách đã nhặt được...

Sau đó...

đúng vậy, bị mình vô tình ném ra ngoài cửa sổ rồi!"

Thảm rồi..."

Cố Ân Nam thều thào hai chữ, rồi lại đi ra, nuốt nước bọt nhìn Kiều Mộng Tiêu."

Khuyên tai cậu nói... là một xanh một trắng đúng không?"

"Đúng, cậu thấy rồi à?"

Kiều Mộng Tiêu lập tức thở phào, còn cười hỏi: "Cậu cất giúp tôi rồi hả?"

Thế nhưng, câu này vừa thốt ra, liền thấy gương mặt nhỏ nhắn của Cố Ân Nam biến thành vẻ thảm thương."

Không phải...

Tôi... lỡ tay ném mất rồi."

"Ném... ném đi đâu?"

"Chắc rơi xuống bãi cỏ kia."

Cố Ân Nam đưa tay chỉ phía sau.Thế là, Kiều Mộng Tiêu chẳng nghĩ gì, liền xoay người chuẩn bị đi ra."

Đợi đã, tôi đi tìm cùng cậu!"

Cố Ân Nam vừa nói xong, Kiều Mộng Tiêu đã đi mất.

Thế là cô vội chạy vào lấy đèn pin nhỏ, bật hết đèn trong sân, rồi chạy ra ngoài.Hai người tìm quanh bãi cỏ một vòng, chẳng thấy gì.

Cố Ân Nam buồn bực ảm não.Đôi khuyên đó trông thì chẳng ra sao, nhưng Kiều đại lão lại để ý như vậy, chứng tỏ nó rất có ý nghĩa.

Cái gọi là "quý giá" này, chắc chắn không nằm ở tiền bạc, mà là ở kỷ niệm.Đang tìm, Cố Ân Nam ngáp một cái, bước thêm một bước, bỗng trượt chân, cả người ngã ngửa ra sau!"

A ——" Tiếng gào của Cố Ân Nam vang vọng khắp nơi."

Ngã chỗ nào rồi?"

Kiều Mộng Tiêu quay lại đỡ cô."

Đau..."

Cố Ân Nam được đỡ dậy, chỉ thấy chỗ giữa mông và đùi rát bỏng.

Cô đưa tay sờ, phát hiện có vật nhỏ đâm vào da, liền rút ra, đưa dưới đèn pin soi thử.Vừa nhìn, Kiều Mộng Tiêu lập tức hóa đá.

Không gian xung quanh như ngưng đọng lại.Mông... khuyên tai... khuyên tai... mông...Vậy là, tại buổi tối này, đôi khuyên tai đầy kỷ niệm cuối cùng cũng được tìm thấy.

Chiếc màu xanh còn nguyên vẹn, chiếc màu trắng thì phần kim đã từ thẳng thành cong, dưới sức mạnh "hủy diệt" của mông nhà họ Cố.*****
 
[Bhtt] [Edit] - Phúc Hắc Cố Sự - Mị Cốt
Chương 33. Pháo hôi xuất hiện


Chương 33.

Pháo hôi xuất hiệnCuối tháng năm, nhiệt độ bắt đầu tăng dần, cùng lúc đó, độ nóng trong việc mua sắm các mẫu trang phục mà công ty Cố Ân Nam tung ra cũng ngày càng cao – đúng là chuyện đáng để ăn mừng.

Bên mảng thời trang thu đông, tiến độ cũng rất thuận lợi.Thế nhưng, đến đầu tháng sáu, có một trung tâm đào tạo người mẫu dọn lên tầng trên của công ty cô.

Từ đó, Cố Ân Nam phải chịu cảnh ngày nào cũng bị tiếng ầm ầm gõ đập từ công trình trên đầu hành hạ.Đúng là nên đổi chỗ thôi.

Cô thuê cả tầng chín của tòa nhà này nghe có vẻ lớn, nhưng thực tế lại chẳng rộng rãi gì, vì bản thân cả tòa nhà vốn đã nhỏ, hành lang thì hẹp đến mức đáng thương.

Tuyển thêm một đợt nhân viên mới, không gian lại càng chật chội.Chưa kể, tòa nhà này tuổi thọ đã lâu, thiết kế thì lỗi thời, cách âm thì cực kém, càng khiến người ta bực bội.Dù sao thì giờ quy mô công ty cũng ngày càng lớn, cứ chui rúc ở đây thật sự không xứng với hình ảnh những bộ thời trang thời thượng mà công ty cô tung ra.

Đôi khi tiếp khách, cô còn cảm thấy mất tự tin.Điều khiến Cố Ân Nam quyết tâm đổi địa điểm chính là một lần, cô tình cờ nghe thấy một người đến phỏng vấn nói với nhân viên chính thức của mình: "Công ty mấy người nhỏ thật đó, khác hẳn nơi tôi từng làm!

Ở đây nhân sự có biến động lớn không?"

Tuy rằng lúc sau nhân viên chính thức mỉm cười trả lời: "Cũng ổn, tôi quen rồi, mà sếp cũng rất tốt."

Câu nói ấy tay rằng nghe ấm lòng, nhưng lời của ứng viên kia thì thật khó nghe.

Thế là, Cố Ân Nam thẳng tay loại cô ta.

Nghĩ kỹ lại, công ty lớn trước kia không nhận cô ta chắc cũng có lý – kiểu người thích buôn chuyện thế này, chắc năng lực cũng chẳng ra sao.Nói làm là làm, Cố Ân Nam quyết định xong liền bắt tay lập kế hoạch di dời.Bận rộn quá mức, nên dù đã dọn về sống chung, cô và Kiều Mộng Tiêu vẫn ít có thời gian ở bên nhau.

Ban đầu tính tranh thủ đi chơi cùng nhau, nhưng kế hoạch cứ bị dời mãi vì nhiều lý do bất ngờ.Thậm chí, đến bữa sáng hay bữa tối cũng khó mà ăn chung.Cố Ân Nam chợt hiểu cho ba mẹ mình.

Ngày nhỏ, cô từng trách họ không dành nhiều thời gian cho mình, nhưng giờ thì nghĩ lại – nếu không nỗ lực vất vả, sao có thể thành công?

Nếu không thành công, sao kiếm được nhiều tiền?Dù vậy, Cố Ân Nam vẫn quyết tâm rằng, sau khi bận rộn xong đợt này, nhất định sẽ cùng Kiều Mộng Tiêu tận hưởng thế giới ngọt ngào của riêng hai người.Thế nhưng, khi Cố Ân Nam toàn tâm cho sự nghiệp, thì mẹ cô lại bắt đầu tập trung... bức hôn.Ngay sau khi Cố Ân Nam thuận lợi chuyển công ty sang địa điểm mới, mẹ cô – Mạc Lệ – liền đến công ty tham quan một vòng, rồi đích thân gõ cửa phòng làm việc của con gái: "Tối nay tan ca, thu xếp một chút rồi đi với mẹ."

"Hả?

Sao thế ạ?

Có chuyện gì à?"

Cố Ân Nam vẫn chưa kịp phản ứng."

Không có chuyện gì, chỉ là đi ăn tối cùng nhau thôi.

Nhưng con phải ăn mặc cho xinh đẹp một chút.

Mẹ đi trước đây, còn có người đợi mẹ.

À đúng rồi, đừng có lấy lý do bận rộn công việc gì đó để thoái thác nhé, mẹ không nghe đâu.

Vừa nãy mẹ hỏi thư ký của con rồi, tối nay con không có việc công ty phải làm.

Nếu con nói là có hẹn với bạn bè, thì hủy đi, mẹ không tin trong lòng con mẹ lại không bằng bạn bè.

Quyết vậy đi, hết giờ làm mẹ sẽ tới đón."

Nói xong, bà – hôm nay ăn mặc trẻ trung nổi bật hẳn – liền quay người rời khỏi phòng."

Hự!"

Cố Ân Nam chỉ cần nghĩ bằng ngón chân cũng hiểu, chắc chắn chẳng phải chuyện gì hay ho!

Nếu không thì mẹ đã chẳng nói câu "đừng có bảo là bận việc và vân vân" rồi.

Trước đây, mỗi lần mẹ bắt đi gặp ai đó, cô đều vin cớ bận để từ chối.Thế là, vừa khi Mạc Lệ đi khỏi, Cố Ân Nam liền nhấc máy gọi cho ba."

Alo, ba, mẹ hôm nay thật là dọa người!"

Cố Ân Nam nắm chặt tay nói."

Ba cũng thấy thế, mấy chục tuổi đầu rồi mà ăn mặc như mấy đứa con gái mới lớn, đúng là đáng sợ."

Cố Vân gật đầu."

Không phải cái đó!

Ba à, ba nhầm trọng điểm rồi!

Ý con là, mẹ hôm nay rất bất thường, tự dưng đến tận văn phòng gọi con tối nay đi ăn cùng!"

Cố Ân Nam nheo mắt, nói tiếp: "Ba, ba biết chuyện gì không?

Mau nói cho con đi."

"Tóm lại một câu, chính là con lại phải đi xem mắt rồi."

Thật ra, từ khi thấy Cố Ân Nam tự mình gây dựng sự nghiệp có thành tựu, Cố Vân đã cảm thấy con bé này nên đi con đường mà nó muốn đi, người làm cha mẹ không nên can thiệp quá nhiều.

Thế nên, chuyện hôn nhân, ông cũng chẳng mấy khi ép buộc, nhiều lắm chỉ lấy ra đùa vui đôi ba câu.Nhưng Mạc Lệ thì khác.

Bà hận không thể trực tiếp nhét con gái vào lòng một người đàn ông nào đó."

Được thôi..."

Cố Ân Nam thở dài.

"Lần này lại là con trai nhà nào xui xẻo thế?"

Cô thề, cho dù đối phương không cảm thấy xui xẻo, thì cô cũng sẽ khiến anh ta nếm thử cảm giác ấy, dọa cho hồn bay phách lạc."

Thật ra thì, con cũng quen đấy.

Chính là Lưu Yến, hồi nhỏ con với anh họ Trường Quân từng chơi với nó, còn đánh cho nó khóc chạy đi mách mẹ cơ mà."

Nghe thế, Cố Ân Nam lập tức nhớ ra.Đúng là hồi còn nhỏ, có lần sinh nhật anh họ, cô theo ba mẹ đi ăn, gặp được con trai của bạn ba mẹ Cố Trường Quân – chính là Lưu Yến.Khi đó, Lưu Yến cứ cầm đồ chơi chọc ghẹo cô, nhưng lại không cho cô chơi, khiến Cố Ân Nam tức lắm.

Sau bữa ăn, mấy đứa rủ nhau chơi trong phòng, giữa chừng Lưu Yến ngủ thiếp đi, thế là Cố Ân Nam lấy kéo cắt tóc anh ta lởm chởm, lộ cả da đầu.Lưu Yến tỉnh dậy, tức tối đuổi theo đánh cô, nhưng... lại bị Cố Ân Nam đánh ngược.Anh họ Cố Trường Quân sau khi về phòng, dĩ nhiên cũng đứng về phía cô.

Thế là Lưu Yến chạy đi mách cha mẹ hắn.Ba của Lưu Yến thì còn dễ nói, nhưng mẹ anh ta – Bạch Hiểu Anh – thì dữ dằn lắm, dắt con trai sang gây sự đòi công bằng.Mạc Lệ thấy thế cũng không vừa, trong bụng nghĩ: "Không phải con bà chọc con tôi trước thì con tôi đánh nó làm gì?"

Thế là Mạc Lệ với Bạch Hiểu Anh đối đầu nhau, sau đó phải mất một thời gian dài mới hòa hoãn, trở nên khách khí hữu hảo, thỉnh thoảng còn khen nhau, nhưng cũng chẳng thân thiết gì.Ấy thế mà giờ lại muốn gả mình cho con trai bà ta?

Mẹ à, mẹ đã nghiêm túc suy nghĩ chưa thế?

Sao đột nhiên lại "bẻ cua" gắt vậy?!"

Tại sao lại là Lưu Yến?"

Cố Ân Nam lẩm bẩm."

Vì bây giờ Lưu Yến đúng kà không tệ.

Mẹ con nghe nói có nhiều cô gái theo đuổi cậu ta nên đi tìm hiểu kỹ, thấy so với hồi nhỏ thì thay đổi lớn, cảm thấy đáng để giao phó cả đời, thế nên mới muốn tác hợp hai đứa."

Cố Vân nói xong, vẻ mặt vẫn thản nhiên, như thể chuyện chẳng liên quan đến mình.

"Hơn nữa, dạo này mẹ con bị kích thích.

Người ta biết con lớn thế này mà chưa yêu đương, chưa kết hôn thì lại bảo mẹ con không biết lo cho con."

Đúng là mấy bà tám rảnh chuyện mới thật đáng ghét!"

Được rồi.

Vậy... ba, con hỏi ba nhé, ba muốn con làm sao?"

"Dù sao thì con cũng phải đi một chuyến.

Đừng để người ta ở ngoài buôn chuyện, bảo con không thương mẹ hay gì đó."

Cố Vân đáp."

Con biết rồi.

Thế sau đó thì sao?"

Cố Ân Nam gặng hỏi.Cố Vân lại bổ sung: "Ba tin con có phán đoán của riêng mình.

Yêu đương, kết hôn, phải là con thấy thích trước đã."

"Oa, Ba!"

Cố Ân Nam nghe xong, suýt chút nữa xúc động rơi lệ.

"Ba, con yêu ba quá!"

Đúng lúc này, Kiều Mộng Tiêu – đang bận việc bên ngoài – nhận được một cuộc gọi."

Alô, có chuyện gì vậy?"

"Mộng Tiêu, giữa chúng ta... thật sự không có khả năng nào sao?"

Đầu dây bên kia, giọng đối phương hơi ấm ức."

Ừ."

Kiều Mộng Tiêu đáp lại không cần suy nghĩ."

Anh không hiểu.

Bởi vì thích em, nên khi có những cô gái khác theo đuổi anh, anh đều không để ý.

Nhưng... rốt cuộc em không hài lòng chỗ nào ở anh?"

"Không phải không hài lòng, mà là không thích.

Đây là hai khái niệm khác nhau, hiểu chứ?"

Kiều Mộng Tiêu vừa đi về phía chiếc xe yêu quý của mình, vừa có chút mất kiên nhẫn trả lời."

Được thôi.

Anh chỉ muốn nói với em, mẹ anh đã giới thiệu cho anh một cô gái, tối nay sẽ gặp mặt."

Giọng đối phương có phần tuyệt vọng."

Ừ, chúc anh buổi gặp mặt vui vẻ, thuận lợi.

Không nói nữa, tôi còn có việc phải làm."

Nói xong, Kiều Mộng Tiêu liền cúp máy.

Nàng nhìn thoáng qua cái tên "Lưu Yến" hiện trên màn hình, rồi ngồi vào trong xe.----Tác giả có lời muốn nói:Những chuyện sắp xảy ra, chắc chắn mọi người sẽ không ngờ tới, bởi vì gen cả nhà Cố MM đều ở trạng thái "ngáo ngơ" cả rồi.
 
Back
Top Bottom