- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #31
[Bhtt] [Edit] - Phúc Hắc Cố Sự - Mị Cốt
Chương 29: Cố MM rất tức giận
Chương 29: Cố MM rất tức giận
Chương 29: Cố MM rất tức giậnCố Ân Nam: "Này, cậu cứ ở đây đi, tôi không tin khách sạn nào có thể thoải mái hơn chỗ này!"
Kiều Mộng Tiêu: "Nhưng ở khách sạn thì dễ dàng có đồ ăn ngon, chỗ cậu có sao?
Đừng có nói với tôi việc cậu tích trữ cả chục loại mì khác nhau nhé, OK?"
Cố Ân Nam: "Nghe nói dạo này có một hồn ma thất tình, mỗi ngày đều lượn ngoài nhà xin mở cửa, tôi chịu không nổi, cậu cứ ở lại đi."
Kiều Mộng Tiêu: "Haha, cậu mị lực phi phàm đến vậy, hồn ma nhỏ xíu nào dám làm gì cậu?"
Cố Ân Nam: "Tôi nói thật đấy, liên tiếp cả tháng nay tôi cứ gặp ác mộng hoài.
Toàn mơ thấy bị người cầm dao, đuổi bắt từ Giang Tô đến Thượng Hải, từ Hàn Quốc đến Nhật Bản!
Cứu một mạng người hơn xây bảy toà thấp đó, hiểu chưa?"
Kiều Mộng Tiêu: "Cậu đâu có sợ mấy thứ đó, không phải cậu là nữ hán tử giống như con trai sao, sao lại sợ?
Thân nam nhi sao có thể sợ hãi?
Con trai thì phải ra dáng con trai chứ."
Cố Ân Nam: "Được rồi, thực ra... tôi... gần đây tôi chọc phải một người, sợ bị trả thù ban đêm.
Nếu chỉ có một mình... khóc cũng không có chỗ khóc nha.
Nhưng nếu có thêm nhiều người, thì gặp chuyện còn kịp gọi cảnh sát giúp tôi!"
Vậy là dưới sự năn nỉ nhõng nhẽo đòi hỏi của Cố Ân Nam, Kiều Mộng Tiêu cuối cùng cũng ở lại.Nhưng sau khi Kiều Mộng Tiêu ở lại, Cố Ân Nam lại mất ngủ.
Hai đêm liên tiếp, cô đấu tranh giữa mất ngủ và cố gắng ngủ lại.
Dù Kiều Mộng Tiêu hầu như chỉ về ban đêm, ban ngày đi vắng, nhưng Cố Ân Nam thì 24h đều đang đấu tranh trong lòng.Cô không có gặp ác mộng, nhưng sau khi Kiều Mộng Tiêu ở lại, mỗi đêm cô vượt qua đều càng thêm ly kỳ.
Một lời mà nói, chính là: xuân.
Giấc mộng xuân quấy nhiễu.Nhưng mà, đã hai đêm liền, cô mơ về những giấc mơ "xấu hổ đến chết người".
Tình tiết đơn giản là: hai cô gái, một chiếc giường lớn, ánh sáng mờ ảo.
Cốt truyện thì đơn giản nhưng... rất "thơm", tươi đẹp diễm lệ.
Chính là họ Kiều áp cô xuống giường chà đạp các loại, kế tiếp kèm theo tiếng rên rỉ và tiếng giường kẽo kẹt kẽo kẹt vang lên quanh quẩn khắp phòng.Xấu hổ--Cố Ân Nam mỗi lần tỉnh dậy nhớ lại, vừa tát vào trán vừa lăn lộn trên giường, Đều do người phụ nữ kia quá gợi cảm!
Mỗi ngày sau khi tắm xong, mái tóc ướt dán lên làn da trắng nõn vô cùng động lòng người, cho nên mới câu đi linh hồn nhỏ bé của cô."
Vương Nhị, cứu mạng!"
Sáng ngày thứ ba, vừa tỉnh, Cố Ân Nam liền gọi điện cho Vương Nhị."
Hả?
À... số cảnh sát là 110..."
Vương Nhị còn chưa tỉnh ngủ, mơ màng trả lời."
Cmn, mình không hỏi cái đó!"
Cố Ân Nam nghĩ nghĩ, cắn răng nói: "Mình hỏi cậu, hai đêm liền mơ thấy cùng với một người lăn giường là bị làm sao?"
"À...Ừm... hoặc là cậu thích người ta, hoặc là... cậu dục vọng quá mạnh."
Vương nhị ngáp một cái, tiếp tục: "Gần đây có gặp ai khiến tim cậu đập nhanh, lòng bàn tay đổ mồ hôi, không nguôi nhớ nhung không?"
Tim đập nhanh?
Có.
Tay đổ mồ hôi?
Có.
Nhớ nhung?
Đều nằm mơ thấy...
Còn có thể không có sao?"
Ừ, chắc là vậy."
Cố Ân Nam ấp úng trả lời."
Vậy thì đúng rồi, cho nên cậu, bằng mọi giá phải theo đuổi..."
"Phải, theo đuổi người đó đúng không?
Cám ơn, câu trả lời hữu ích lắm, mình cúp trước!"
Cố Ân Nam nói rồi tắt máy.Được rồi, thực ra câu trả lời này cô ấy đã tự hiểu rõ trong lòng từ lâu, nếu không thì cũng không đến mức mất mặt như vậy mà ép buộc Kiều Mộng Tiêu ở lại.
Rồi, có lẽ là để cổ vũ bản thân đưa ra quyết định, nên mới đi làm phiền Vương Nhị.Cúp điện thoại, Cố Ân Nam ôm vai ngồi khoanh chân trên giường, nheo mắt nhìn về phía cửa.Cuộc đời này — làm sao có thể vì nhút nhát mà để lại tiếc nuối cho chính mình chứ?!Cuộc đời này — làm sao có thể vì kiêu ngạo mà để lại sự không vui cho chính mình chứ?!Nói đến đây, Kiều Mộng Tiêu rốt cuộc là thẳng hay cong?
Nhưng, từ những dấu hiệu khác nhau và một số câu trả lời mập mờ của Kiều Mộng Tiêu, dù nàng là thẳng thì cũng không bài xích đồng tính, cho nên, cố gắng một chút, chắc vẫn dễ chinh phục chứ?!Nhưng, à không được không được, người phụ nữ kia gian xảo như vậy, chẳng lẽ không phải là đang trêu đùa mình chứ?!Không không, cũng không đúng, có thể là, người phụ nữ kia cũng thích mình chăng?!
Xem xét các dấu hiệu, không phải là không thể đâu!
Có thể Kiều Mộng Tiêu là người cực kỳ e thẹn, thích mình nhưng không dám nói, giống như mình vậy, hắc hắc...Hoặc có thể, nàng là một cao thủ tình trường, biết chiến thuật "như gần như xa" này sẽ rất kích thích tò mò, cho nên... như vậy thì tại sao Kiều Mộng Tiêu đối với mình lúc tốt lúc xấu, lại rất dễ hiểu rồi!Vậy nên ——Cố Ân Nam quyết định, theo đuổi thôi!Cố Ân Nam lại lấy điện thoại, tra cứu kỹ năng yêu đương.Kỹ năng yêu đương chiêu đầu tiên: muốn chiếm được trái tim người ta, phải chiếm được cái dạ dày của họ!Thế là, Cố Ân Nam nhảy phốc lên khỏi giường, mở cửa phòng ngủ rồi chạy vội ra ngoài, vừa đánh răng rửa mặt vừa nhìn vào cuốn sổ công thức nấu ăn của mẹ được giấu dưới tủ tivi.Kiều Mộng Tiêu không có nhà, mình vừa lúc có thể luyện tập trước.Quả mâm xôi... thứ này làm món ăn đêm cũng được.
Hơn nữa quy trình làm cũng đơn giản thôi, không có gì phức tạp.Súp bò Borscht... chà chà, tác dụng bổ dưỡng thì tuyệt hảo, phụ nữ uống rất tốt.
Còn gì nữa.
Với lại, chẳng phải chỉ cần cắt hết mọi thứ rồi bỏ vào nồi ninh một lượt là xong sao, không có gì phức tạp.
Gà hầm hạt dẻ... nhìn cũng rất đơn giản.Sau khi khoanh tròn mấy món ăn, Cố Ân Nam ghi hết nguyên liệu ra giấy, rồi lục lọi trong gara lấy một chiếc xe đạp, đi đến siêu thị gần nhất mua theo danh sách.Vừa về đến nhà, Cố Ân Nam liền hăng hái bắt tay vào thử nghiệm.Nhưng cô không ngờ rằng, có những thứ trông thì dễ mà làm lại khó vô cùng.
Chẳng nói đâu xa, chỉ riêng việc thái thịt thôi cũng khiến cô cảm thấy cuộc đời u ám ngay lập tức.
Cái cảm giác trơn trượt nhầy nhụa của thịt bò sống là sao chứ?!
Tại sao con cá bị đập cho ngất, mổ bụng ra rồi mà cái đuôi vẫn còn ngoe nguẩy vậy?!
Vì sao đánh bột lại mệt đến thế chứ?!
Tóm lại, suốt quá trình trên trán Cố Ân Nam toàn là vạch đen.Không biết từ lúc nào, cô đã loay hoay tới tận năm giờ chiều.
Nghe thấy tiếng xe ngoài cửa, Cố Ân Nam lập tức bật dậy từ ghế sô-pha, nhào ra cửa sổ, vén rèm nhìn xuống.Không sai, là Kiều Mộng Tiêu.Thế là, Cố Ân Nam xỏ dép chạy ra mở cửa.
Nhưng khi cô vừa định mỉm cười nói: "Giỏi ghê, hôm nay xong việc sớm vậy?" thì lại thấy trong xe Kiều Mộng Tiêu có một người đàn ông tuấn tú đang ngồi."
Buổi tối nay tôi có việc gấp, nên không thể ở lại đây.
Nếu cậu thật sự sợ, có thể qua tìm Vương Nhị, hình như mai cậu ấy mới đi, tối nay vẫn còn ở nhà."
Kiều Mộng Tiêu vừa bước vào vừa nói."
Thế thì sao cậu còn đặc biệt tới đây một chuyến làm gì, cần thiết không?
Gọi điện thoại nói một tiếng chẳng phải được rồi sao."
Cố Ân Nam khoanh tay dựa vào cửa, gương mặt thoáng lạnh nhạt hẳn đi.Nghe vậy, Kiều Mộng Tiêu khựng lại, nói: "Tôi để quên đồ.
Lấy xong sẽ đi ngay."
Sau đó, Kiều Mộng Tiêu đi thẳng vào phòng khách.Nghe xong, lồng ngực vốn đã nghẹn của Cố Ân Nam càng thêm khó chịu.
Nhất là khi quay đầu nhìn ra ngoài, thấy gã đàn ông trong xe còn cười cười vẫy tay với mình, cô tức điên, chỉ hận không thể lột dép ném thẳng vào mặt hắn.Đúng lúc này, Kiều Mộng Tiêu bước ra, khép cửa phòng khách lại.
Chỉ là, giữa chừng, nàng thoáng dừng lại, ngoảnh đầu nhìn bàn đầy thức ăn."
Vừa nãy Vương Nhị nói sẽ qua ăn tối, nên tôi nấu một bàn."
Cố Ân Nam vẫn khoanh tay, thần thái lạnh lùng kiêu ngạo, không khác gì nữ vương."
Ừ, vậy tôi đi trước."
Kiều Mộng Tiêu gật đầu, rồi vượt qua cô, rời đi.Chân trước Kiều Mộng Tiêu vừa ra khỏi, sau lưng Cố Ân Nam liền rầm một tiếng đóng sập cửa."
Đó là bạn gái cô à?"
Vừa ngồi vào xe, người đàn ông liền hỏi."
Không phải."
Kiều Mộng Tiêu đáp."
Chẳng lẽ hai người cãi nhau?"
Người kia lại hỏi."
Tôi nói rồi, chúng tôi không phải kiểu quan hệ đó.
Lục Lộ, cậu có thể đừng lúc nào cũng phô bày cái tính 'nam bách hợp' của mình trước mặt tôi được không."
"Được thôi."
Lục Lộ nhún vai, rồi trở lại chuyện chính: "Về bệnh của Cù Vịnh Liên, tôi chỉ có thể nói sẽ cố hết sức.
Tâm lý của cô ấy thực sự quá méo mó, nên cậu đừng ôm hy vọng quá nhiều."
"Tôi biết.
Đi thôi, tôi dẫn cậu đi gặp cô ấy."
Kiều Mộng Tiêu gật đầu.Thực ra, trước khi bệnh, Cù Vịnh Liên là một người khá tốt, đối xử với nàng vô cùng tử tế, cũng giúp đỡ rất nhiều.
Cho nên, khi cô ấy phát bệnh, nàng đương nhiên không thể làm kẻ vô ơn.Chỉ là, nửa năm gần đây Cù Vịnh Liên càng lúc càng kỳ quái, lại mắc chứng hoang tưởng bị hại nghiêm trọng, cứ nghĩ có người muốn hại mình, vì thế đã chạy qua không ít thành phố.
Nói thật, nếu không nhờ Kiều Mộng Tiêu phái người theo dõi, chắc chắn cũng không liên lạc nổi.
Ban đầu Kiều Mộng Tiêu định báo cho người nhà họ Cù, ai ngờ Cù Vãn lại nóng tính, chưa kịp mở miệng thì đã chạy tới trách móc Cố Ân Nam vô cớ.Nói khó nghe thì, người nhà mình có bệnh, lại khăng khăng cho rằng người khác có bệnh.Cố Ân Nam thấy Kiều Mộng Tiêu đi rồi, ngồi xuống bên bàn ăn, khoanh tay nhìn đống đồ ăn hồi lâu, rồi vùi đầu xuống bàn, rút điện thoại gọi cho Vương Nhị."
Với chiều cao cân nặng và ngoại hình của mình, nếu đánh một gã cao chừng 1m7–1m8, nặng khoảng 60kg, mặt mũi cũng tàm tạm, thì có vấn đề gì không?
Khả năng thắng bao nhiêu phần trăm?"
Cố Ân Nam nói liền một mạch, tốc độ cực nhanh."
Hả?
Cậu định làm gì thế?
Đừng hù mình chứ!"
Vương Nhị gào thét trong điện thoại.*****