Chương 1 – Có chút quen mặtCố Ân Nam bó bột, nằm trên giường, trong bụng nghẹn đầy uất ức mà chẳng có chỗ trút ra, gương mặt nhỏ nhắn cứ xanh đỏ tím xanh, đổi sắc liên tục.Người ta thường nói, khi đã xui xẻo đến một mức nào đó thì ngay cả uống nước cũng có thể bị nghẹn gãy răng.
Nhưng Cố Ân Nam lại cảm thấy, thà rằng ngày nào cũng uống nước bị lạnh kẽ răng, chứ không muốn rơi vào tình cảnh như bây giờ – nằm chết dí trên giường, động cũng không động nổi.Lúc tòa nhà bốc cháy, cô theo bản năng cầu sinh, vơ lấy cái túi, cầm khăn ướt che mũi rồi lao ra ngoài.
Vốn dĩ, cô nghĩ với thân thủ của một tay vận động giỏi thì chút lửa nhỏ này nào có hề hấn gì, tất cả chỉ là chuyện nhỏ thôi!Thực tế thì, ngọn lửa quả thật không làm khó được cô.
Nhưng điều chẳng ai ngờ tới là, người đầu tiên thoát ra khỏi tòa nhà, được hít thở không khí tự do chính là cô – và cũng chính cô lại trở thành cái tên duy nhất được lên báo.Thứ nhất, lúc lao ra ngoài, mắt cô bị khói hun đến mức không mở nổi.
Thứ hai, lúc lao ra ngoài, cô không đeo kính áp tròng.
Thứ ba, lúc lao ra ngoài, động tác của cô lại quá mức khoa trương, rộng lớn và hùng hồn.
Kết quả —— vừa lao ra, cô "rầm" một phát, rơi thẳng xuống miệng cống.Rơi xuống cống thì thôi cũng được, nhưng khổ nỗi lại còn đập gãy chân.
Sau cùng phải nhờ đến cứu hộ của lính cứu hỏa cùng người dân xung quanh mới được kéo ra.Thế là, chẳng hiểu sao, cô trở thành trò cười lớn, là người duy nhất trong vụ hỏa hoạn bị thương, lại còn lên cả thời sự.Khi Cố Ân Nam vuốt màn hình điện thoại, nhìn thấy bản tin về mình, đầu cô tức giận đến mức muốn bốc khói."
Nam Nam, cậu tức gì chứ?
Người ta trên mạng muốn bình luận gì thì kệ họ, có làm cậu rụng miếng thịt nào đâu?"
Bạn thân Mục Tư Diêu múc một bát cháo gà từ bình giữ nhiệt, rồi dựng gối cho Cố Ân Nam ngồi dậy, đặt bàn ăn nhỏ lên, bưng cháo đến trước mặt cô."
Không phải, mà cậu nói xem, sao bây giờ người ta toàn thế nhỉ?
Suốt ngày chỉ biết hùa theo, mỉa mai, châm chọc, ngoài ra thì biết gì nữa đâu?
Cậu nhìn mấy cái bình luận kia đi, có mấy ai thật sự quan tâm đến chuyện người trong cuộc bị thương nặng hay nhẹ đâu?
Đây này, cậu xem, tám mươi phần trăm bình luận đều là kiểu: 'A ha ha ha, buồn cười chết mất, sao con nhỏ này lại ngu vậy?' Các loại đó!
Đúng là thế thái nhân tình lạnh lẽo mà!"
Cố Ân Nam húp một ngụm cháo, càng nghĩ càng không thông, cau mày đưa điện thoại cho Mục Tư Diêu xem."
Thôi đi, bây giờ có mấy ai không chọn 'chuyện không liên quan đến mình' đây?
Đó sớm đã thành thói quen rồi.
Huống chi, người ta đâu quen biết gì cậu, cũng chẳng gặp mặt bao giờ, ai mà để tâm chuyện của cậu nhiều thế?
Loại tin này, vài hôm nữa cũng chẳng ai nhắc nữa đâu.
Với lại, báo chí cũng đâu đăng ảnh cận mặt của cậu."
Mục Tư Diêu trả lại điện thoại, đặt ở đầu giường."
Không có ảnh cận?
Cậu nhìn đi, chẳng phải ngay đây sao?"
Cố Ân Nam chỉ vào tấm hình trong bản tin, giọng tủi thân.Trong ảnh là cảnh giải cứu, người đứng vây thành vòng tròn, mà Cố Ân Nam chỉ lộ mỗi một cánh tay, những phần khác đều bị che kín mít."
Đừng nghĩ linh tinh nữa, uống cháo đi, cái này chính tay mình nấu đấy."
Mục Tư Diêu cười, chỉ vào bình giữ nhiệt: "Ăn xong vẫn còn."
"Á, chính tay cậu nấu à?
Hiếm lắm nha, thật sự hiếm lắm!
Mình nói rồi mà, bảo sao cháo này ngon đến thế, chứ bảo mẫu nhà cậu làm sao mà nấu ra được vị này!"
Cố Ân Nam vừa ăn vừa tấm tắc khen."
Thôi thôi, trước mặt mình thì đừng nịnh nọt nữa."
Mục Tư Diêu miệng thì nói thế, nhưng nụ cười trên mặt lại nở rộ chẳng che giấu nổi.Cố Ân Nam luôn cảm thấy, từ sau khi Mục Tư Diêu sinh bé Mật Mật, đi đâu cô ấy cũng như được bao bọc trong một quầng sáng của tình mẫu tử."
À đúng rồi, cậu và chồng chắc làm hòa rồi chứ?"
Nhớ lại hôm trước Mục Tư Diêu gọi điện cho mình, tức tối mắng chồng, Cố Ân Nam thuận miệng hỏi."
Hòa cái rắm ấy."
Gương mặt Mục Tư Diêu đột nhiên thay đổi, rồi lại thở dài: "Haiz, cậu nói xem, có phải mình không nên lấy anh ta không?
Giờ nghĩ lại, đúng là đi sai đường rồi.
Không nên năm tư đại học đã vội lấy chồng.
Khi đó sao mình lại háo hức nhảy vào nấm mồ hôn nhân thế chứ?
Còn anh ta, không hiểu sao suốt ngày cứ làm mặt lạnh, ghét bỏ mình.
Mà mình nói ly hôn thì anh ta lại sống chết không chịu."
Xem ra, mâu thuẫn lần này thật sự nghiêm trọng, chẳng giống mấy lần cãi vã lặt vặt trước đây."
Ly hôn?
Cậu chắc không?
Mình là người ngoài, không rõ nội tình giữa hai người, nên cũng chẳng biết khuyên sao.
Nhưng mà, chuyện này cậu phải nghĩ kỹ đấy.
Dù sao, bây giờ cậu đâu còn độc thân muốn đi thì đi, tung hoành bốn bể cũng chẳng hề gì.
Cậu giờ đã là mẹ rồi, Mật Mật chưa đầy một tuổi, cậu nỡ để con bé sống trong gia đình tan vỡ sao?"
Cố Ân Nam chưa từng kết hôn, thậm chí hai mươi bốn năm qua mới chỉ yêu có một lần, nhưng nói lý thì lại rành rọt đâu ra đấy."
Tóm lại, sau này cậu mà yêu đương, kết hôn gì thì nhất định đừng làm qua loa, đừng chắp vá.
Chị đây chính là tấm gương máu me sống động đấy!"
Mục Tư Diêu vỗ vai Cố Ân Nam."
Yêu đương?
Kết hôn?"
Cố Ân Nam ngậm thìa, nghĩ ngợi một chút rồi quay sang nhìn Mục Tư Diêu, nói: "Tư Diêu này, mình cảm thấy cả đời này mình chắc phải ở vậy thôi.
Thật đấy, ngay cả Phật Tổ cũng không cứu nổi mình đâu."
"Đừng nói bừa."
Mục Tư Diêu nghe xong thì chẳng mấy để tâm, đáp lại: "Cậu hồi đại học chẳng phải đã từng yêu đương rồi sao?"
"Ừ, đúng là có.
Hình như còn là mình chủ động theo đuổi người ta, dây dưa được đúng một tháng.
Sau đó, hôm ấy ở ngoài căng tin, anh ta định nắm tay mình, thì mình chủ động nói chia tay luôn.
Lúc đó cậu cũng có mặt mà, đúng không?"
Đúng vậy, đó chính là mối tình duy nhất trong đời Cố Ân Nam.Rất... cẩu huyết."
Thế hồi đó cậu thật sự không có chút cảm giác nào với anh ta à?"
Mục Tư Diêu vẫn tỏ vẻ không tin lắm."
Thật sự chẳng có tí cảm giác nào.
Ngược lại còn thấy ghê ghê nữa."
Nói tới đây, Cố Ân Nam lại bĩu môi, tiếp tục: "Vừa nãy ba mẹ mình đi còn bảo, đợi chân mình khỏi sẽ sắp xếp cho mình đi xem mắt.
Làm sao bây giờ..."
"Đấy đấy, thế chẳng phải cũng sắp đi xem mắt rồi sao?
Còn bảo ở vậy cả đời cái gì.
Lần này lại là công tử nhà nào thế?"
Mục Tư Diêu nghe xong, lập tức lộ rõ vẻ hóng hớt."
Quản nhà ai chứ, mình không đi là được rồi.
À phải rồi, Tư Diêu này, mấy ngày tới giúp mình để ý mấy thông tin cho thuê nhà nhé, nếu thấy căn nào hợp thì giúp mình thuê luôn.
Mình ra viện sẽ trả tiền cho cậu."
Cố Ân Nam bỏ thìa xuống, nghiêm túc nói.Thật ra, ba mẹ cô vốn muốn cô về ở cùng họ, nhưng cô không muốn.
Dù nhà to, sang trọng, nhưng ở đó chẳng thoải mái chút nào.
Cô không muốn ngày nào cũng bị ba mẹ lải nhải giục lấy chồng.Có đôi khi, Cố Ân Nam thật sự ước gì mình có một anh trai hay chị gái để "chống lưng", như vậy ba mẹ sẽ không ép buộc cô quá mức.
Suy cho cùng, họ cũng chỉ sợ về già sản nghiệp trong tay rơi vào người ngoài thôi."
Được rồi, cậu muốn kiểu nào?"
Mục Tư Diêu lại hỏi."
Ba phòng một phòng khách là được.
To quá thì một mình mình ở cũng sợ, nhỏ quá thì lễ tết hay tụ tập bạn bè lại không đủ chỗ.
Nói chung cậu cứ tìm giống chỗ trước mình ở là được."
Nói xong, Cố Ân Nam lại cười, xoa tay Mục Tư Diêu, nũng nịu:
"Cực cho cậu rồi, chị Dao yêu dấu của mình!"
"Thôi thôi, đừng có làm nũng nữa, nổi hết da gà.
Ôi chao, giờ này rồi à, mình phải về đây.
Cậu một mình ở đây ổn chứ?"
Mục Tư Diêu nhìn đồng hồ trên cổ tay, vội đứng dậy."
Không sao, cậu cứ về đi.
Đống sách cậu mang cho mình đọc đủ giết thời gian rồi, không buồn đâu."
Cố Ân Nam vừa nói, vừa cầm một quyển lên lật thử, rồi nở nụ cười rạng rỡ.Nhưng khi nhìn Mục Tư Diêu đi rồi, thần sắc Cố Ân Nam liền lại ảm đạm xuống.Cô khẽ thở dài, đặt sách sang một bên, nghiêng người nằm, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.Có những bí mật, giữ trong lòng thật sự mệt mỏi.
Đã mấy lần, thậm chí vừa nãy thôi, cô suýt chút nữa đã kể với Mục Tư Diêu, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn thôi.Cái tên Thẩm Kỳ, phải chăng sẽ cắm rễ trong tim cô suốt cả đời?
Người phụ nữ ấy rốt cuộc có sức hút gì mà lớn đến vậy?
Chính cô cũng không rõ, chỉ biết là không sao quên nổi.Ban đầu, cô vốn định tại buổi tiệc tốt nghiệp sẽ tỏ tình.
Nhưng đêm ấy, Thẩm Kỳ lại không đến.
Sau đó, chẳng còn tin tức gì nữa.
Nói thật, lúc đó Cố Ân Nam cũng thở phào.
Dù sao, tình cảm này vốn dĩ đã không được thế tục chấp nhận, người ấy rời đi cũng là tốt, để mình còn có thể từ từ "kéo lại" xu hướng giới tính.Nếu không, cho dù ở bên nhau, kết cục cũng chỉ là bi kịch.
Không ngờ, thoắt cái đã hai năm kể từ ngày tốt nghiệp.
Cảm giác với Thẩm Kỳ đã phai nhạt đi nhiều, nhưng với đàn ông, cô vẫn chưa từng nảy sinh rung động.Thậm chí, đôi khi chỉ cần chạm mắt với một cô gái xinh đẹp, cô cũng sẽ trở nên bối rối.Ngay khi ấy, cửa phòng đột nhiên "cạch" một tiếng, như thể có ai đó đang vặn mở.Cố Ân Nam lập tức xoay người nhìn sang, quả nhiên, cánh cửa bị đẩy hé ra một khe nhỏ.
Cô khó hiểu hỏi:"Là ai đấy?"
Chỉ là, người kia vẫn mải nói chuyện điện thoại, không chịu bước hẳn vào, cũng chẳng đáp lại lời cô."
Ừ, tôi biết rồi.
Đúng rồi, cho cậu ba ngày, giúp tôi tìm một thư ký.
Được, vậy nhé, bye."
Cuối cùng, người kia cũng dứt cuộc gọi, rồi đẩy cửa bước vào hoàn toàn.Đập vào mắt trước tiên là đôi giày cao gót mảnh màu champagne, kế đó là đôi chân dài thon thả, săn chắc với những đường cong tuyệt mỹ.Đúng vậy, người tiến vào là một đại mỹ nhân mặc váy quây ôm sát màu trắng, vòng eo mềm mại, mảnh mai, tứ chi thon dài, gầy gọn.
Mái tóc đen dài suôn mượt, buông xuống trước bờ ngực đầy đặn.
Chỉ cần một cái nhấc tay, một cái ngoảnh đầu thôi, đã toát ra cảm giác cao quý, sắc sảo, mỹ lệ đến khó tin.Ngay sau đó, người ấy quay mặt lại, và gương mặt thần bí kia liền hiện ra rõ ràng.Không phải kiểu gương mặt nhọn hoắt có thể "đâm chết người", cũng chẳng phải mặt vuông hay tròn vo thô kệch.
Tổng thể là đường nét mềm mại, ngũ quan tinh xảo.
Rõ ràng là vẻ đẹp rất Á Đông, nhưng đôi đồng tử lại mang màu hổ phách, càng nhìn càng thấy mê hoặc.
Chỉ là, biểu cảm của nàng quá mức lạnh lùng.Khoan đã, không đúng... khuôn mặt người này quen lắm!******
Editor: Hố mới từ từ lết
