Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày

[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 119: Tìm hiểu lại từ đầu


Buổi sáng sớm, tiếng chuông báo thức vang lên.Thương Từ ngồi dậy, dụi mắt nhìn quanh thì phát hiện Lục Tri Ngôn không có bên cạnh.Cô bước ra khỏi phòng, liền thấy bóng dáng quen thuộc trong bếp, Lục Tri Ngôn đang chăm chú chuẩn bị bữa sáng.Thương Từ bất giác nhớ lại, trong thế giới trong sách, Ôn Ngôn cũng từng như vậy...Cô nhìn đến ngẩn người thì Lục Tri Ngôn đi ra: "Ngẩn người gì vậy?"

Thương Từ bước tới ôm lấy cô từ phía sau:"Đoán xem~""Trên người chị toàn mùi dầu mỡ đấy."

"Không có đâu, vợ em thơm nhất!"

Thương Từ ôm chặt lấy Lục Tri Ngôn.Lục Tri Ngôn xoa đầu cô: "Được rồi, mau đi rửa mặt đi."

Thương Từ ngước lên làm nũng: "Em đau lưng mỏi chân quá, vợ bế em đi được không~"Lục Tri Ngôn hoàn toàn tan chảy trước câu "vợ" ấy.Cô bế Thương Từ lên theo kiểu công chúa, đưa vào phòng tắm.Thương Từ nhớ đến chuyện bị hành hạ tối qua, lại nổi tính nghịch:Cô tựa vào tường, lười biếng nói: "Tay em cũng mỏi, cầm không nổi bàn chải luôn..."

Lục Tri Ngôn khựng lạiTối qua dùng tay là mình, sao cô ấy tay cũng mỏi?Cô dở khóc dở cười, đành cầm bàn chải giúp Thương Từ đánh răng.Đánh xong, Thương Từ còn nhắm mắt: "Rửa mặt cho em luôn đi."

Lục Tri Ngôn đành lấy sữa rửa mặt thoa lên mặt Thương Từ, rửa sạch xong thì bế cô trở lại phòng khách.Ngồi xuống, Thương Từ cắn một miếng sandwich,Lục Tri Ngôn bật cười: "Hết mỏi tay rồi à?"

Thương Từ cười mà không nói gì.Lục Tri Ngôn nhấp một ngụm cà phê: "Vậy có phải bây giờ đến lượt em tự giới thiệu lại không?"

Thương Từ liền đáp: "Thương Từ, 27 tuổi, bác sĩ nội trú khoa phục hồi chức năng, đang chuẩn bị thi bác sĩ điều trị chính.

Bố mẹ ly hôn, không hay gặp bố...

À, hôm nào nghỉ, em sẽ dẫn chị đi gặp bà ngoại em."

Thương Từ nở nụ cười rạng rỡ,Lục Tri Ngôn gật đầu nhẹ, dịu dàng lau vệt sốt mayonnaise ở khóe miệng cô: "Được."

Sau khi ăn sáng xong, Lục Tri Ngôn vừa cởi áo ra, Thương Từ đã bước vào phòng.Lục Tri Ngôn từ từ mở tủ quần áo, Thương Từ thấy xương quai xanh của cô có hình xăm hoa dành dành.Cô bước tới, nhẹ nhàng chạm vào:"Chị có hình xăm thật à?"

"Ừ."

Bàn tay Thương Từ trượt dần từ xương quai xanh xuống eo cô, vuốt nhẹ làn da.Lục Tri Ngôn cúi xuống, hôn lên môi cô.Hai người lại bắt đầu quấn quýt.Thương Từ thì thầm bên tai cô:"Đưa em đi làm."

"Được."

Lục Tri Ngôn hôn lên trán cô, rồi quay lại lấy quần áo từ tủ.Sau khi thay đồ xong, cô bước tới bàn trang điểm, mở ngăn kéo, lấy ra một chiếc hộp đen.Cô đưa chiếc hộp cho Thương Từ.Thương Từ mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn vàng hồng, mặt trong khắc chữ viết tắt "YC"."

Ngôn Từ?" (viết tắt từ Yán Cí - 言辞, tên hai người)"Ừ, là chữ cái đầu trong tên chúng ta."

Lục Tri Ngôn lấy chiếc nhẫn ra, đeo vào ngón áp út tay phải của Thương Từ:"Cảm ơn cô Thương một lần nữa đã làm bạn gái tôi."

Ánh mắt cô ngập tràn dịu dàng.Thương Từ nhìn cô, ôm lấy cổ cô:"Em yêu chị."

"Chị cũng yêu em."

Chợt nhớ ra gì đó, Thương Từ hoảng hốt:"Trời ơi, em sắp muộn làm rồi!"

Lục Tri Ngôn cầm lấy chìa khóa, hai người cùng nhau rời khỏi nhà.Trên xe, Lục Tri Ngôn theo thói quen thắt dây an toàn giúp Thương Từ.Xe chạy thẳng đến bệnh viện.Thương Từ xuống xe:"Hôm nay chị làm gì?"

"Chị định đi nhà sách mua vài cuốn sách.

Tối đến đón em."

"Vâng."

Thương Từ vội vàng chạy vào bệnh viện.Lục Tri Ngôn nhìn theo bóng lưng côThì ra... tất cả đều là thật, không phải mơ.Cô đang chìm trong suy nghĩ thì điện thoại reo.Cô nhấc máy:"Con tạm thời không quay về đâu."

"Ừ, được."
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 120: Ghê tởm?


Buổi tối, gió nhẹ lướt qua.Thương Từ thay đồ xong, bước ra khỏi phòng thay, vừa xoay cổ giãn gân cốt vừa vào thang máy.Kỷ Hòa thấy cô mệt mỏi, vành mắt thâm quầng, liền ghé đến:"Tối qua ngủ không ngon à?"

Nghe vậy, Thương Từ chợt mở to mắt, liếc nhìn Kỷ Hòa, người này đúng là biết hỏi.Điều đó khiến cô chợt nhớ đến một người trong ký ức người quản lý độc miệng lạnh lùng Tư Vũ Thần."

Không, tối qua toàn gặp ác mộng."

"Ồ."

Thang máy xuống đến tầng trệt, hai người cùng rời khỏi tòa nhà.Kỷ Hòa đi về phía bãi đỗ xe:"Tớ về trước nha, mai gặp."

"Bye bye."

Thương Từ vừa bước ra khỏi bệnh viện, đã thấy chiếc xe jeep đen quen thuộc.Lục Tri Ngôn đang gọi điện trong xe, vừa thấy Thương Từ lại gần liền cúp máy.Thương Từ lên xe, hỏi:"Gọi cho ai vậy?"

"Không ai cả.

Em muốn ăn gì?"

Lục Tri Ngôn khởi động xe, Thương Từ tựa vào ghế:"Em muốn đưa chị đến một nơi."

Lục Tri Ngôn gật đầu, chạy xe theo hướng Thương Từ chỉ dẫn đến một con phố nhỏ.Cô đậu xe ở lề đường, Thương Từ xuống xe, nắm tay cô kéo đi:"Đi nào."

Lục Tri Ngôn để mặc cô kéo đi, hai người đến trước một quán vỉa hè bán đồ nướng.Chủ quán là một chú trung niên, mặc áo ba lỗ trắng, người hơi mập, mặt tươi cười, đang nhóm lửa.Vừa thấy Thương Từ tới, mắt ông ấy cong lại như vầng trăng:"Ôi, Tiểu Từ tới rồi à, tan làm hả?"

"Vâng, nhớ món nướng của chú quá rồi."

Thương Từ cười đáp.Lục Tri Ngôn đứng bên cạnh, không lên tiếng.Chủ quán nhìn cô đánh giá thầm nghĩ: mỹ nữ thật đấy.Ông cười nói:"Bạn con hả?

Cô này đẹp quá!"

Thương Từ nắm chặt tay Lục Tri Ngôn:"Bạn gái cháu."

Chủ quán ngẩn người, đánh giá lại Lục Tri Ngôn:"Ui chao, hai cô gái xinh xắn ở bên nhau, tuyệt quá.

Nào nào, mau vào ngồi, nếm thử tay nghề của chú Vương nào!"

Vừa nói ông vừa lấy khăn giấy lau ghế sạch bong.Lục Tri Ngôn gật đầu cảm ơn: "Cảm ơn."

Chủ quán quay lại quầy nướng.Thương Từ rót trà, đặt lên bàn: "Đây là chỗ em hay đến hồi cấp 3, đại học cũng hay ghé qua."

Lục Tri Ngôn khẽ gật đầu, đảo mắt nhìn quanh cả con phố toàn là quầy ăn vặt.Thương Từ thấy cô có vẻ tò mò: "Đừng nói với em là chị chưa từng ăn vỉa hè nha?"

Lục Tri Ngôn im lặng thừa nhận.Thương Từ ngạc nhiên: "Chị không phải ngoài đời cũng là tổng tài đấy chứ?"

Lục Tri Ngôn cười gượng, Thương Từ trợn mắt: "Bạn gái em mà là tổng tài thì... ngày nào cũng rảnh viết tiểu thuyết á?"

Lục Tri Ngôn thấy cô đang suy nghĩ, liền giải thích: "Giờ thì chưa, nhưng sau này sẽ tiếp quản công ty gia đình."

Thương Từ không đáp.Lục Tri Ngôn ngồi xuống bên cạnh: "Giận rồi à?"

Thương Từ quay đầu nhìn cô: "Không phải giận...

Chỉ là thấy bạn gái mình ưu tú quá, còn mình thì vô dụng."

Lục Tri Ngôn nắm lấy tay cô: "Em cũng rất giỏi.

Hôm trước em giảng cho chị biết bao kiến thức y khoa.

Lúc em diễn xuất cũng rất tuyệt, toàn những thứ chị không làm được."

Thương Từ bật cười: "Chị thế này dễ thương thật."

Lục Tri Ngôn như hóa đá, có người khen cô dễ thương?Thương Từ nhéo má cô đầy cưng chiều: "Bạn gái em giỏi thế, em cũng phải cố gắng để xứng với chị chứ."

Chủ quán mang món ra đặt lên bàn: "Coi kìa, dính nhau như keo."

Thương Từ ngại ngùng cười.Chủ quán nhìn sang Lục Tri Ngôn: "Con bé này á, cuối cùng cũng có người trị được nó rồi.

Chứ hồi trước á..."

"Chú Vương, chú Vương, dừng lại!

Đừng hủy hoại hình tượng của cháu!"

Thương Từ vội cắt lời.Lục Tri Ngôn còn muốn nghe tiếp, thì chú nhỏ giọng nói: "Hôm nào cháu đến một mình, chú kể cho nghe."

"Dạ vâng~"Chú Vương quay đi.

Thương Từ lắc đầu: "Chị đừng tới thật nha, toàn chuyện xấu hổ thời cấp 3 đó."

Lục Tri Ngôn ôm mặt cô:"Chuyện xấu hổ gì nào?"

"Mấy trò ngốc nghếch thời đi học thôi.

À, mà chị hồi cấp 3 thế nào?"

Lục Tri Ngôn mỉm cười:"Không có gì đặc biệt.

Có một người bạn, hai đứa suốt ngày ôm sách, chỉ có Đan Tử Thần là hoạt bát hơn."

Thương Từ gật đầu, cầm xiên thịt nướng: "Bạn ấy là con trai hay con gái?"

"Con gái.

Ít nói hơn cả chị.

Sau này có dịp chị giới thiệu cho em."

"Ừ, em đồng ý.

Mà nhắc mới nhớ, Vân Tư với Đan Tử Thần cũng hợp đó.

Hai người đều vui vẻ, hoạt bát."

Lục Tri Ngôn cũng gật đầu tán đồng.Hai người ăn xong, Thương Từ đứng lên đi thanh toán.Lục Tri Ngôn cũng định trả nhưng Thương Từ nói: "Hôm nay em mời chị nha, chị gái ~"Lục Tri Ngôn đành cất điện thoại.Thanh toán xong, Thương Từ nói: "Em không muốn đi xe.

Mình đi bộ về được không?"

"Được.

Mai chị quay lại lấy xe."

Lục Tri Ngôn nắm tay Thương Từ, hai người chào chú Vương rồi rời đi.Ánh trăng trải dài, gió nhẹ lướt qua, hai người tay trong tay sánh bước."

Em thấy hơi thèm rượu.

Lát nữa mình mua chút rượu về nha?"

Thương Từ nói xong thì chợt nhớ ra"Chị ở trong sách bị đau dạ dày, không lẽ ngoài đời cũng vậy?"

Lục Tri Ngôn bật cười: "Không có."

"Tổng tài không phải ai cũng đau dạ dày sao?"

Cô không đáp, mà dừng bước, nghiêm túc nhìn Thương Từ: "Thật sự không có."

Thương Từ nhún vai: "Vậy được rồi, đi mua rượu thôi."

Hai người vừa cười vừa đi về khu chung cư.Lên đến tầng, cửa thang máy mở ra, Thương Từ lập tức khựng lại.Lục Tri Ngôn cũng dừng chân theo.Trước cửa là bóng dáng mẹ Thương Từ – Thương Khúc Chi, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm hai người đang nắm tay nhau.Bà mím chặt môi, trừng mắt: "Cô cố tình chống đối tôi đúng không?"

Tâm trạng vui vẻ của Thương Từ bỗng tan biến.Cô buông tay Lục Tri Ngôn: "Chị vào nhà trước chờ em."

Lục Tri Ngôn từng biết tính bà Thương, nên rất lo cho Thương Từ.Thương Từ nở nụ cười trấn an: "Đừng lo, em vào nhanh thôi."

Lục Tri Ngôn nhìn bà Thương một cái rồi mở cửa đi vào.Thương Từ mở cửa căn hộ của mình, mời mẹ vào.Cô mở đèn, đặt túi xuống, cởi áo khoác, lấy một chai rượu soju ra.Mở nắp và uống một hơi cạn.Dạ dày bắt đầu bỏng rát, cô hít sâu: "Nói đi."

Lần đầu tiên Thương Khúc Chi thấy con gái mình mất kiên nhẫn như vậy, lại còn uống rượu trước mặt bà."

Con điên rồi à?" — bà gắt lên.Thương Từ cười lạnh: "Điên à?

Ừ, lớn lên trong môi trường này mà không điên mới lạ."

Bà ném túi xuống, run rẩy hét lên: "Tôi nói lần cuối, chia tay ngay, rồi đi kết hôn cho tôi!"

Thương Từ thấy lời bà quá nực cười.Cô gật đầu: "Vâng, con sẽ kết hôn.

Nhưng không phải với người mẹ sắp đặt mà là với người con yêu.

Mong mẹ có thể..."

Bốp!Chưa kịp dứt lời, một cái tát giáng thẳng lên mặt cô.Thương Từ ôm má, ánh mắt lạnh lùng: "Lại thế, lần nào cũng vậy.

Mẹ không thấy mệt sao?"

Ánh mắt hai người chạm nhau, bầu không khí căng như dây đàn.Giọng Thương Từ nghẹn lại:"Năm đó, con nói không muốn học y, mẹ tát con.

Sau đó, con nói muốn rời khỏi thành phố này, mẹ lại tát.

Rồi khi con nói về xu hướng tính dục của mình, mẹ vẫn tát.

Bây giờ lại thêm một cái.

Nếu mẹ ghét con như vậy... sao mẹ lại sinh con ra?"

Thương Khúc Chi đỏ bừng mặt vì giận: "Vì những quyết định của con đều sai!

Ta là mẹ con, ta phải dạy dỗ con!"

Nước mắt Thương Từ tuôn rơi, cô bật cười cay đắng:"Sai?

Nhưng đây là cuộc đời của con.

Sao những gì con chọn lại là sai?"

"Yêu con gái mà cũng làm được, thật ghê tởm!" bà rít lên.Thương Từ siết chặt tay.Cô gằn giọng: "Mẹ nói con ghê tởm... mẹ biết bà ngoại nghĩ sao không?"

"Đừng lôi bà vào, con không giống bà!"

Bà vừa dứt lời, Thương Từ ngẩng đầu, giọng run lên:"Đồng nghiệp con, cấp trên con, bạn bè con, thậm chí là một chú bán thịt nướng ven đường; họ đều chúc phúc cho con.

Duy chỉ có mẹ, người sinh ra con, nói con ghê tởm."

Cô cười, lắc đầu, nước mắt rơi không ngừng: "Mẹ ruột của con... lại nói con ghê tởm..."

--Mình có kênh youtube, bạn muốn nghe audio thì ghé kênh nhé ^^Diên Vĩ Hương: https://www.youtube.com/@dienvihuong
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 121: Say rượu


Thương Từ ngơ ngác nhìn về phía trước, cô lấy lại tinh thần và lau nước mắt trên mặt"Con chỉ như thế này thôi, không chấp nhận được thì không làm gì được, con là người lớn, con tự chọn bạn đời của mình."

Nói xong, cô quay đi, không muốn nhìn Thương Khúc Chi nữa.Thương Khúc Chi cầm túi lên cười khẩy"Được rồi, con đã lớn rồi, nếu có năng lực, con sẽ không bao giờ nhận mẹ là mẹ, tốt nhất là con đừng đến khi mẹ ốm, cứ làm một đứa con gái bất hiếu trong mắt người khác đi!"

Nói xong, bà đóng sầm cửa lại và tức giận bỏ đi.

Thương Từ đứng đó, nước mắt rơi lã chã.Cô buộc chặt mái tóc rối bù của mình, tắt đèn và bắt đầu khóc nức nở.

Cô khóc một lúc lâu rồi cầm những chai rượu còn lại trong túi lên và uống hết.Lục Tri Ngôn liếc nhìn điện thoại di động, phát hiện đã nửa giờ trôi qua.

Cô vội vàng gõ cửa phòng Thượng Từ.Thương Từ đứng dậy mở cửa.

Lục Tri Ngôn đi vào.

Cô nhíu mày khi nhìn thấy căn phòng tối om.Thương Từ lảo đảo ngồi xuống ghế sofa, cầm lấy chai rượu uống một ngụm, Lục Tri Ngôn nhíu mày.Cô bước tới, phát hiện nửa khuôn mặt của Thượng Từ đỏ bừng.

"Thương..."

Trước khi cô nói xong, Thương Từ đã giữ chặt mặt Lục Tri Ngôn nói: "Đừng hỏi gì cả, cứ ở bên em là được."

Thương Từ buông tay xuống, tiếp tục cầm lấy chai rượu uống một ngụm, Lục Tri Ngôn nhìn cô.Thương Từ lúc này trông rất suy sụp.

Lục Tri Ngôn nắm lấy cổ tay Thương Từ nói: "Chị có thể nói chuyện với em, nhưng đừng uống nhiều như vậy."

Mắt Thương Từ đỏ bừng, cô chống cằm bằng cả hai tay.

"Trước khi chị ở bên cạnh em, em đã dùng rượu để làm tê liệt bản thân."

Cô vừa nói vừa đứng dậy, những chai rượu văng tung tóe rơi xuống đất với tiếng kêu giòn giã.Thấy vậy, Lục Tri Ngôn lập tức đứng dậy đỡ cô.

Thương Từ nhìn cô cười nói: "Không sao, ngoan đi."

"Người ngoan là em.

Đừng uống nữa."

Lục Tri Ngôn nhíu mày.

Thương Từ tiến lại gần cô, giữ chặt mặt cô."

Sao chị tôi lại hung dữ thế?

Sao A Ngôn của tôi lại hung dữ với tôi thế?"

Lục Tri Ngôn lập tức tỏ vẻ dịu dàng, "Ngoan, đừng uống nữa."

Thương Từ tiến đến cắn cổ Lục Tri Ngôn, đối phương rên rỉ đau đớn.Thương Từ lại hôn lên vết cắn, "Nghiêm khắc với em."

Lục Chí Ngôn tỏ vẻ bối rối, cô không ngờ Thương Từ lại hôn mình.Lần trước cô hôn cô ấy khi say, lần này cô cắn cô ấy khi say.

Lục Tri Ngôn định nói, nhưng Thương Từ chỉ bế ngang cô lên.Đồng tử Lục Tri Ngôn kinh hãi, "Thương Từ, em làm gì thế!"

Thương Từ hoàn toàn không để ý đến người trong lòng, cô bế Lục Tri Ngôn vào phòng, đặt anh lên giường.Cổ họng Lục Tri Ngôn khẽ động, Thương Từ cởi cúc áo sơ mi rồi cởi ra ném xuống đất."

Em...

định làm gì..."

Lục Tri Ngôn nói lắp bắp, nghĩ rằng Thương Từ khi say rượu trông có vẻ hơi đáng sợ.Thương Từ cười, chậm rãi tiến lên, "Cái gì?

Sợ sao?"

Lục Tri Ngôn nhíu mày, Thương Từ tiếp tục cười, "Đừng sợ, em sẽ nhẹ nhàng."

"Em có ý gì?"

Lục Tri Ngôn sửng sốt, Thương Từ ngẩng cằm lên"Thật tuyệt khi một người đẹp như vậy lại nằm trong tay tôi."

Nói xong, cô cởi đồ cho Lục Tri Ngôn.

Khi Lục Tri Ngôn định nói, Thương Từ ghé sát vào tai cô"Đừng chống cự nữa, nếu không em sẽ trói chị lại."

Lục Tri Ngôn sửng sốt.

Người phụ nữ này điên rồi, điên thật rồi.Thương Từ tháo chiếc nhẫn trên tay ra, mở ngăn kéo.

Cô lấy hộp ra, mở ra, lấy những thứ bên trong ra, đeo vào tay.Nhịp tim của Lục Tri Ngôn bắt đầu tăng tốc.

Cô định chống cự, nhưng Thương Từ một tay nắm chặt cổ tay cô"Chị không thể chống cự, nếu không em sẽ trói thật đấy, chị không muốn an ủi em sao?

Lần này đừng chống cự nữa."

Lục Chí Ngôn hít một hơi thật sâu rồi nói, "Em say rồi.

Lần sau..."

Trước khi cô nói xong, Thương Từ đã hôn lên môi cô, tay cô bắt đầu trở nên bồn chồn.Lục Tri Ngôn cắn môi không cho mình nói ra.

Thượng Từ nhìn vào đôi mắt xám của cô và nói, "Chị ơi, chị có thấy khó chịu không?"

Cô thấy Lục Tri Ngôn không nói gì, càng trở nên thái quá.

Lục Tri Ngôn nhắm mắt lại và nói, "Nhẹ nhàng thôi."

"Được rồi~"
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 122: Bị Hồ Ly Quấn Lấy


Mặt trời vừa lên, ánh nắng chiếu rọi khiến Thương Từ mở mắt tỉnh dậy.Cô định ngồi dậy thì phát hiện cánh tay đau mỏi rã rời.Chậm rãi ngồi dậy, cô nhìn xuống tay mình thì những ký ức từ đêm qua nhanh chóng ùa về.Khóe môi khẽ cong lên, Thương Từ quay sang bên cạnh: Lục Tri Ngôn vẫn còn đang ngủ say, trên cổ cô ấy chi chít dấu hôn.Thương Từ cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên cổ cô ấy.Lục Tri Ngôn cảm thấy tê tê ngưa ngứa liền mở mắt: "Còn muốn giày vò chị nữa sao?"

Thương Từ dừng lại, tựa đầu vào ngực cô: "Sao nào?

Giận à?"

"Không có."

Lục Tri Ngôn mặt không biểu cảm trả lời.Thương Từ ngồi dậy, nắm lấy tay cô ấy: "Em chỉ giày vò chị có một lần thôi, vậy mà chị đã than vãn.

Mỗi lần chị giày vò em, em nào có nói gì đâu!"

Lục Tri Ngôn biết mình lý lẽ không vững, đành ngồi dậy giang tay: "Vậy mau ôm chị, dỗ dành một chút."

Thương Từ ôm chầm lấy cô: "Vợ yêu vất vả rồi~"Sau đó còn đặt một nụ hôn nhẹ lên má cô.Lục Tri Ngôn ừ nhẹ một tiếng, không nói thêm gì.Tắm xong, hai người cùng ngồi vào bàn ăn.Hôm nay Lục Tri Ngôn thật sự không còn sức, nên gọi đồ ăn ngoài.Thương Từ cầm đũa bằng tay phải, nhưng Lục Tri Ngôn nhận ra tay cô cứ run run.Cô cố nhịn cười, Thương Từ vì giữ thể diện vẫn cố gắng gắp thức ăn.Cuối cùng Lục Tri Ngôn không nhịn nổi nữa, bật cười thành tiếng.Thương Từ đặt đũa xuống: "Đừng có cười em!"

Lục Tri Ngôn che miệng cười trộm, Thương Từ thấy cô cười vui vậy thì hừ một tiếng:"Chứ không phải vì hạnh phúc của chị sao?

Hôm qua ai đó không phải còn rất hưởng thụ à?"

Nụ cười của Lục Tri Ngôn chững lại.Thương Từ nhớ lại gương mặt ửng đỏ của đối phương đêm qua, đôi mắt xám van xin khóe môi cô không nhịn được lại cong lên.Cô bước tới, ngồi lên đùi Lục Tri Ngôn: "Chị à, không đúng sao?"

Lục Tri Ngôn đặt đũa xuống, vòng tay ôm eo cô: "Tay em mỏi đúng không?"

"Ừm."

"Nhưng chỗ khác thì không mỏi đúng không?"

Thương Từ hơi ngẩn ra, lắc đầu.Lục Tri Ngôn liếc nhìn đồng hồ, sau đó bế bổng cô lên."

Chị làm gì vậy?"

Thương Từ ngạc nhiên."

Báo thù."

Lục Tri Ngôn trả lời xong liền bế cô về phòng.Thương Từ định phản kháng, nhưng Lục Tri Ngôn cười tà:"Đừng nghĩ đến chuyện phản kháng.

Nếu không... chị sẽ trói em lại đấy."

Câu nói này sao mà nghe quen thế nhỉ, Thương Từ còn chưa kịp phản ứng, nụ hôn của Lục Tri Ngôn đã ập xuống.Hai người lại tiếp tục dây dưa, Thương Từ vòng tay ôm lấy cổ cô:"Chị thù dai thật đó..."

"Ừ."

Lục Tri Ngôn chỉ khẽ đáp.Chuông báo thức vang lên.Thương Từ nằm bẹp trên giường: "Em không muốn đi làm..."

Lục Tri Ngôn hôn lên trán cô: "Ngoan, còn một tiếng nữa.

Mau đi tắm đi."

Thương Từ ngồi dậy, tay đỡ eo, mặt đầy uất ức: "Quá đáng, giày vò người ta xong lại đuổi đi."

Lục Tri Ngôn vội ôm lấy cô: "Chị sai rồi, để chị giúp em tắm nhé?"

"Không cần!"

Thương Từ đẩy cô ra, đi vào phòng tắm.Lục Tri Ngôn ngồi trên giường, vẫn mỉm cười không thôi.Sau khi ra khỏi phòng tắm, Thương Từ nói: "Hôm nay em đi taxi đến bệnh viện.

Chị ở nhà nghỉ ngơi đi, ngày mai em được nghỉ đó."

"Được."

Thương Từ chuẩn bị rời đi, Lục Tri Ngôn bước tới ôm lấy cô, hôn nhẹ lên trán:"Nhớ ăn uống đàng hoàng, tối chị đến đón."

"Ừ."

Thương Từ cũng hôn nhẹ lên má cô rồi rời đi.Thương Từ gọi xe đến bệnh viện, vào thang máy đúng lúc gặp Kỷ HòaKỷ Hòa ngáp dài: "Con người ta tại sao lại phải đi làm chứ..."

Thương Từ không trả lời vì cô cũng đang mệt mỏi rã rời.Kỷ Hòa nhìn cô, ngạc nhiên: "Bác sĩ Thương, trông chị như bị hồ ly tinh quấn cả đêm vậy.

Nhìn sắc mặt kìa, không ổn tí nào."

Thương Từ chỉ thản nhiên đáp: "Ừ, đúng là bị một con hồ ly tinh quấn lấy cả đêm."
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 123: Tin nhắn


Thương Từ vừa bàn giao xong ca trực thì ngồi xuống trong phòng làm việc, nhớ lại những lời mẹ mình nói tối qua, cô khẽ thở dài.Từ nhỏ đến lớn, cô đã luôn tỏ ra là một đứa con hiểu chuyện, ngoan ngoãn, vậy mà đến khi chọn người bạn đời, mẹ lại ép buộc cô đến mức này.Cô đưa tay lên xoa trán, mở ngăn kéo lấy ra thuốc giảm đau và nuốt xuống.Kỷ Hòa bước vào, thấy dáng vẻ của cô liền lắc đầu:"Lại uống thuốc à?

Giờ uống thuốc giảm đau cũng không còn tác dụng nữa đúng không?"

Thương Từ gật đầu.Kỷ Hòa lấy điện thoại ra: "Để tôi giới thiệu cho cậu một bác sĩ Đông y, uống chút thuốc bắc điều dưỡng cho tốt."

"Cảm ơn."

Thương Từ đáp rồi đứng dậy đi kiểm tra bệnh nhân, một ngày lại trôi qua trong bận rộn.Tan làm, vừa ra khỏi bệnh viện, cô đã thấy Lục Tri Ngôn vẫy tay chờ bên ngoài.Thương Từ chạy đến ôm chầm lấy cô: "Mệt chết đi được~"Lục Tri Ngôn vòng tay ôm lấy cô, nhẹ nhàng xoa tóc: "Vất vả rồi."

Hai người còn đang tình tứ thì có hai y tá cùng khoa đi ngang qua: "Ái chà, bác sĩ Thương đang yêu rồi~"Lục Tri Ngôn và Thương Từ vội tách ra, Thương Từ mỉm cười: "Đúng vậy."

"Chúc hai người hạnh phúc nhé~" Hai y tá nói rồi cười rời đi.Thương Từ liền nắm tay Lục Tri Ngôn: "Tối nay em muốn ăn lẩu."

"Không thành vấn đề."

Cả hai đến bên đường, Lục Tri Ngôn lên xe, Thương Từ ngồi vào ghế phụ.Điện thoại cô rung lên vì có tin nhắn.

Cô mở ra xem:【Thương Khúc Chi: Tao cho mày thêm nửa tháng nữa.

Nếu mày vẫn không chia tay, thì hãy chuẩn bị đi dự tang lễ của tao đi!】Thương Từ nhíu mày.Lục Tri Ngôn thấy vẻ mặt cô có gì đó không ổn liền hỏi: "Sao vậy?"

Thương Từ lập tức tắt điện thoại, gượng cười: "Tin nhắn công việc thôi."

Lục Tri Ngôn thoáng có chút nghi ngờ.Cô cảm thấy Thương Từ đang nói dối, nhưng nếu đối phương không muốn nói thì cô cũng không gặng hỏi thêm.Thương Từ nhìn ra ngoài cửa sổ, siết chặt nắm tay.

Tại sao lần nào cũng phải dùng mấy chuyện như vậy để uy hiếp mình?Xe chạy đến quán lẩu, Lục Tri Ngôn rót trà cho Thương Từ.Thương Từ vừa nhìn điện thoại vừa hỏi: "A Ngôn, mai chị định làm gì vậy?"

Lục Tri Ngôn cầm lấy điện thoại trong tay cô, tắt màn hình: "Không được xem điện thoại nữa.

Ngày mai em cứ ngủ đến khi tự tỉnh dậy là biết."

Thương Từ bị chọc cười: "Chị định cho em bất ngờ à?"

Lục Tri Ngôn đưa ly trà cho cô: "Em tới thì sẽ biết thôi."

Thương Từ nhận lấy trà không nói gì thêm.Trong lòng thầm nghĩ, chắc là Lục Tri Ngôn có chuẩn bị gì đó đặc biệt.Cô có chút mong đợi cho ngày mai.Lúc này, điện thoại Thương Từ lại vang lên "A lô, bà ạ?"

"Con bé này, có người yêu cũng không báo với bà một tiếng."

Giọng bà ngoại mang chút trách móc yêu thương.Thương Từ đặt đũa xuống: "Con mới vừa quen thôi, đang chuẩn bị dẫn về nhà ra mắt đây."

Lục Tri Ngôn nghe thấy vậy liền cảm thấy hơi căng thẳng trong lòng.Thương Yên Uyển bật cười: "Tốt!

Bà nhớ mai con nghỉ đúng không?

Vậy mai dẫn về."

"Bà ngoại, bà gấp vậy luôn à..."

"Bà nóng lòng muốn gặp cháu dâu thì sao?"

"Được rồi được rồi~"Thương Từ cúp máy, quay sang nói với Lục Tri Ngôn:"Mai chắc mình hẹn hò buổi chiều nha.

Buổi sáng em phải dẫn chị về gặp bà ngoại."

"Được."

Thương Từ tiếp tục cúi đầu ăn, nhưng nghĩ đến tin nhắn vừa rồi từ mẹ, cô đột nhiên mất hết khẩu vị.Cô cầm đũa nhưng chỉ gẩy gẩy trong bát, không gắp gì cả.Lục Tri Ngôn thấy thế liền đặt đũa xuống: "Tiểu Từ, rốt cuộc em sao vậy?"

Thương Từ không trả lời.Lục Tri Ngôn định nói thêm thì điện thoại Thương Từ lại đổ chuông.Cô hoàn hồn nhìn lên màn hình thấy tên người gọi, cô dứt khoát tắt nguồn.Lục Tri Ngôn đứng dậy, đi sang ngồi cạnh cô: "Có chuyện gì vậy?"

Thương Từ nắm lấy tay cô: "A Ngôn, chị sẽ không buông tay em đúng không?"

Lục Tri Ngôn nhìn cô, nghiêm túc: "Không đâu."

Thương Từ khẽ cười: "Chị là tuyệt nhất."

Nói xong, cô lại gắp thức ăn, bắt đầu ăn tiếp.Lục Tri Ngôn nhìn nghiêng gương mặt cô, lòng đầy lo lắng, chẳng lẽ mẹ Thương Từ lại nói gì đó?Cô còn đang suy nghĩ thì Thương Từ ngẩng lên: "Sao chị không ăn nữa?"
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 124: Vượt qua khó khăn


Lúc Thương Từ và Lục Tri Ngôn ăn xong rời khỏi quán lẩu thì bên ngoài trời đã đổ mưa lớn.Thương Từ đầy phấn khích chạy ra mép đường, Lục Tri Ngôn thấy vậy liền vội cởi áo khoác chạy theo che lên người cô."

Đừng để cảm lạnh."

Cô nghiêm giọng nói.Thương Từ thì ôm lấy mặt cô: "A Ngôn, chị có biết điều gì là kích thích nhất không?"

"Gì cơ?"

Lục Tri Ngôn tỏ vẻ khó hiểu.Thương Từ ôm lấy mặt cô rồi hôn nhẹ lên môi."

Trong phim thần tượng đều như vậy mà, là hôn nhau dưới mưa."

Lục Tri Ngôn bật cười, nắm tay Thương Từ: "Được rồi, về nhà thôi."

Thương Từ gật đầu, hai người nắm tay nhau lên xe.Lục Tri Ngôn dùng khăn giấy lau tóc cô đang nhỏ nước vì mưa.Thương Từ ghé sát lại: "A Ngôn, chị đẹp thật đấy."

Lục Tri Ngôn ngạc nhiên nhìn cô, hôm nay người này làm sao vậy?Thương Từ nhìn cô với ánh mắt dịu dàng: "Thôi, về nhà đi."

Cô ngả đầu vào ghế, nhắm mắt lại.Lục Tri Ngôn cúi người thắt dây an toàn cho cô rồi khởi động xe.Thương Từ cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Có lẽ gần đây mọi chuyện diễn ra quá dồn dập nên mới khiến cô kiệt sức như vậy.Lục Tri Ngôn vừa dừng xe định gọi cô dậy thì phát hiện Thương Từ đã ngủ mất.Cô xuống xe, nhanh chóng mở cửa bế Thương Từ vào nhà.Về đến nơi, cô đặt Thương Từ lên ghế sofa, rồi vội vàng cởi áo khoác ướt sũng trên người cô ra.Thương Từ lờ mờ mở mắt: "Mệt quá..."

"Tắm nước nóng chút đi."

Lục Tri Ngôn vừa nói vừa giúp cô cởi đồ, sau đó bế thẳng cô vào phòng tắm và mở vòi sen.Thương Từ hé mắt nhìn, Lục Tri Ngôn thì đi ra ngoài để thay đồ.Lúc này, điện thoại của Thương Từ vang lên một tiếng "ting".Ánh mắt Lục Tri Ngôn vô tình lướt qua, cô cầm điện thoại lên thì thấy hai tin nhắn hiện ra:【Thương Khúc Chi: Tao nói chuyện với mày, sao không trả lời?

Mày cố tình chống đối mẹ mày đúng không?】【Thương Khúc Chi: Tao nói lại lần nữa, nếu mày thực sự ở bên một đứa con gái, tao sẽ chết cho mày xem.】Ánh mắt Lục Tri Ngôn tối sầm lại.

Cô đặt điện thoại xuống.Từ trong phòng tắm vang lên tiếng gọi: "A Ngôn, em tìm không thấy dầu xả!"

Lục Tri Ngôn bước vào, định nói thì đã bị Thương Từ kéo sát lại: "Mệt quá...

Chị giúp em gội đầu đi."

"Ừ."

Một tiếng sau, cả hai mới bước ra khỏi phòng tắm.Lục Tri Ngôn đặt Thương Từ lên giường, rồi lấy đồ ngủ mặc cho cô.Thương Từ mỉm cười: "Có bạn gái đúng là tuyệt thật.

Em thấy mình may mắn quá."

Lục Tri Ngôn nằm xuống bên cạnh, Thương Từ liền chui vào lòng cô: "A Ngôn."

"Ừ?"

"Chúc ngủ ngon."

Cô nhắm mắt lại, Lục Tri Ngôn nhẹ vuốt mái tóc cô: "Ngủ ngon."

Nửa đêm.Lục Tri Ngôn đã ngủ, còn Thương Từ thì mở mắt.Cô rón rén xuống giường đi ra phòng khách.Mở túi xách, cô vừa định đi vào bếp thì phía sau vang lên một tiếng nói: "Em định làm gì?"

Cô quay đầu lại thấy Lục Tri Ngôn đứng trong bóng tối, không thể thấy rõ nét mặt của cô ấy.Ánh mắt Lục Tri Ngôn dừng lại trên tay Thương Từ, cô bước đến và thấy trong tay là một vỉ thuốc giảm đau.Thương Từ gượng cười: "Chị ngủ rồi mà?"

Lục Tri Ngôn bật đèn, rót một cốc nước đưa cho cô: "Đau đầu à?"

Thương Từ nhận lấy, uống thuốc rồi ngồi xuống ghế: "Ừ, lại đau đầu rồi..."

Lục Tri Ngôn nhớ đến những tin nhắn khi nãy.Cô bước đến ngồi cạnh Thương Từ: "Từ từ sẽ ổn thôi."

Ánh mắt hai người chạm nhau, Thương Từ nhẹ nhàng vuốt gò má cô: "Không sao đâu, chỉ là đau đầu thôi.

Vào ngủ đi."

Cô đứng dậy trở về phòng, Lục Tri Ngôn cũng tắt đèn đi theo.Cả hai nằm xuống giường, Thương Từ khép mắt lại.Hương hoa dành dành dịu nhẹ lan tỏa trong không khí.Lục Tri Ngôn kéo cô vào lòng: "Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua tất cả."
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 125: Sự đe dọa của mẹ


Sáng sớm, bên ngoài trời vẫn mưa lâm râm.Thương Từ mở mắt ra thì thấy Lục Tri Ngôn đang ngồi trong phòng khách.Cô mặc áo sơ mi trắng kết hợp với áo khoác vest, tóc xõa nhẹ trước ngực, gương mặt đeo kính gọng vàng.Thương Từ dụi mắt, đã lâu rồi cô không thấy Lục Tri Ngôn mặc vest.Lục Tri Ngôn đang xem điện thoại, thấy Thương Từ thức dậy thì lập tức đứng dậy: "Em dậy rồi à?

Mau đi rửa mặt đi."

Thương Từ liếc nhìn bàn ăn, rồi ngạc nhiên hỏi: "Chị dậy sớm vậy sao?"

"Ừ.

Đầu còn đau không?"

Thương Từ lắc đầu: "Hết đau rồi.

Em đi rửa mặt đây."

Sau khi vệ sinh xong, Thương Từ ngồi xuống bàn ăn.Cô nhìn đống quà trên ghế sofa thì bất giác nhớ đến một đoạn trong tiểu thuyết, lúc đó Ôn Ngôn cũng từng hồi hộp như vậy.Đang đắm chìm trong suy nghĩ, Lục Tri Ngôn tiến lại gần: "Đang nghĩ gì thế?"

Thương Từ bừng tỉnh rồi tiếp tục ăn sáng.

Sau bữa ăn, cô mặc một chiếc áo hoodie đơn giản và quần túi hộp.Cả hai cùng xuống lầu.Thương Từ mở cửa ghế lái: "Để em lái cho, chị ăn mặc chỉnh tề thế kia thì ngồi nghỉ đi."

Lục Tri Ngôn không từ chối, ngồi vào ghế phụ.Thương Từ lái xe một đoạn dài đến vùng ngoại ô.Sau khi đỗ xe, Thương Từ mở ô và gõ cửa.Chưa đầy hai phút sau, bà ngoại Thương mở cửa ra, vội vàng mời cả hai vào nhà.Vào đến phòng khách, bà ngồi xuống ghế, còn Lục Tri Ngôn thì đứng bên cạnh Thương Từ.Ánh mắt bà Thương ôn hòa, nhìn Lục Tri Ngôn một lượt, quả thật rất xinh đẹp.Thương Từ mỉm cười: "Bà ngoại, đây là bạn gái của con, Lục Tri Ngôn."

Lục Tri Ngôn lịch sự cúi đầu: "Cháu chào bà, cháu tên là Lục Tri Ngôn."

Bà Thương gật đầu, đứng dậy đưa một phong bao lì xì cho cô: "Ngoan lắm."

Lục Tri Ngôn định từ chối thì bà Thương mỉm cười: "Nếu cháu không nhận, bà sẽ giận đấy."

Lục Tri Ngôn không từ chối nữa.Bà Thương rót trà, Thương Từ kéo cô ngồi xuống cạnh nhau.Bà đặt tách trà lên bàn, rồi nói: "Đừng gọi là bà nữa, cứ gọi là bà ngoại đi.

Mà này, bố mẹ cháu làm nghề gì?"

Bà Thương luôn là người nói thẳng, không thích vòng vo.Lục Tri Ngôn đáp: "Mẹ cháu mất rồi, còn cha thì..."

Cô có chút ngập ngừng.Bà Thương cười khẽ: "Để bà đoán, chắc là quản lý một tập đoàn?"

Rồi bà đặt tách trà xuống: "Vậy cha cháu có đồng ý cháu ở bên con gái không?"

Lục Tri Ngôn mỉm cười điềm tĩnh: "Bà yên tâm, bố cháu là người rất cởi mở.

Ông ấy sẽ đồng ý."

Bà Thương gật đầu: "Vậy thì tốt.

Cha mẹ luôn là cửa ải khó nhất.

Chắc Tiểu Từ cũng nói với cháu rồi, thật ra bà cũng như hai đứa vậy.

Người bà yêu cũng là phụ nữ."

Lục Tri Ngôn trước đó đã nghe Thương Từ kể nên chỉ lặng lẽ gật đầu.Ánh mắt bà Thương chợt trở nên u buồn: "Bà và người ấy đã thua dưới tay gia đình.

Bà chỉ sợ Tiểu Từ cũng sẽ phải trải qua nỗi đau đó."

"Cháu đã thực sự suy nghĩ kỹ chưa?

Cháu thật lòng muốn ở bên Tiểu Từ chứ?"

Lục Tri Ngôn đáp không chút do dự: "Cháu sẽ cưới cô ấy."

Bà Thương nhìn ánh mắt đầy kiên định của cô thì không nói gì thêm.Thương Từ nghe xong cảm thấy lòng mình dịu lại.Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.Bà Thương nghi hoặc đứng dậy, ra mở cửa, là Thương Khúc Chi.Bà ta xông vào nhà đầy tức giận, thấy ba người trong phòng liền cười lạnh: "Sao?

Tôi nói không được thì đến cầu xin mẹ tôi à?"

"Đủ rồi."

Bà Thương bước lên, ánh mắt sắc bén: "Khúc Chi, có những chuyện không nên quá đáng."

Thương Từ thấy mẹ quay đầu nhìn mình.Bà Thương ngồi xuống, chau mày, ánh mắt Thương Khúc Chi nhìn chằm chằm vào con gái: "Mẹ, mẹ định cứ để con bé sống theo ý nó sao?"

Thương Từ định mở miệng thì bà Thương cắt lời: "Cô đến cả con gái mình còn không chấp nhận, vậy với tôi, mẹ cô, cô cũng định không chấp nhận luôn à?"

Câu nói ấy khiến Thương Khúc Chi nghẹn lời.Bà ta siết chặt nắm tay, còn Thương Từ thì đứng dậy: "Con đi đây."

Cô nói rồi nắm tay Lục Tri Ngôn kéo ra ngoài.Thương Khúc Chi trừng mắt hét lên: "Con tin không?

Nếu con bước ra khỏi cửa, mẹ sẽ chết ngay cho con xem!"
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 126: Tâm sự


Thân thể Thương Từ khẽ run lên, cô không thể tin nổi nhìn chằm chằm vào Thương Khúc Chi.Bà ngoại Thương nghe vậy thì lặng lẽ bước vào một căn phòng khác.Lục Tri Ngôn nhìn Thương Từ, nhất thời không biết nên nói gì, dù sao đây cũng là mẹ ruột của người yêu cô.Thương Từ nhíu mày: "Mẹ thật sự muốn ép con đến mức này sao?"

Vừa dứt lời, Thương Ngôn Uyển đi tới, đứng cạnh Thương Khúc Chi và đưa cho bà ta một con dao: "Cầm đi."

Ánh mắt Thương Khúc Chi rơi xuống cây dao, đồng tử co lại vì chấn động.Thấy bà không nhận, Thương Ngôn Uyển lạnh lùng ném con dao xuống đất: "Tôi còn không hiểu cô chắc?"

Ánh mắt sắc như dao.Thương Khúc Chi định nói gì đó thì Thương Ngôn Uyển quay sang Thương Từ: "Tiểu Từ, hai đứa đi hẹn hò đi.

Mẹ con thế này...

đừng lo, bà ấy không chết đâu."

Thương Từ ngẩn người, Lục Tri Ngôn cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.Thương Ngôn Uyển nhìn hai người với ánh mắt hiền từ: "Đi đi."

Thương Từ liếc nhìn Thương Khúc Chi, rồi dắt tay Lục Tri Ngôn rời đi.

Cô biết, khi có bà ngoại ở đây thì mẹ sẽ không làm điều gì dại dột.Thương Khúc Chi đứng yên một chỗ, miệng lẩm bẩm mắng mỏ.Thương Ngôn Uyển ung dung ngồi xuống sofa: "Không khát à?"

Thương Khúc Chi liếc qua tách trà trên bàn, tức giận quay đầu đi.Thương Ngôn Uyển nhìn dáng vẻ bà ta mà bất giác nhớ về người yêu năm xưa, cũng từng như thế, luôn kiêu ngạo, không chịu cúi đầu.Khóe mắt Thương Khúc Chi đỏ hoe, nước mắt bắt đầu rơi.Thấy con gái bình tĩnh lại, Thương Ngôn Uyển rót trà đưa cho bà.Bà Khúc Chi quay đầu không nhận, Thương Ngôn Uyển đặt tách trà vào tay bà: "Tính cách này, đúng là giống mẹ ruột của cô như đúc."

Rồi bà ngồi lại xuống sofa, Thương Khúc Chi cũng ngồi xuống, vẻ mặt uất ức, tay không ngừng lau nước mắt: "Con chỉ có mỗi một đứa con gái, tại sao nó lại đối xử với con như vậy?"

"Vậy con bé cũng chỉ có mỗi một người mẹ, tại sao cô lại đối xử với nó như vậy?"

Nghe đến đây, Thương Khúc Chi càng tức: "Mẹ!"

"Gì cơ?"

Thương Ngôn Uyển bỗng lớn tiếng, đứng bật dậy: "Cô bao nhiêu tuổi rồi?

Sao vẫn như con nít thế hả?"

Thương Khúc Chi cúi đầu, tiếp tục khóc.Thương Ngôn Uyển thở dài:"Khúc Chi, hôm nay chúng ta phải nói rõ mọi chuyện.

Tôi hỏi cô: chỉ vì người yêu con bé là con gái mà cô không thể chấp nhận sao?

Cô thực sự không thể chịu nổi chuyện đồng tính luyến ái sao?"

Thương Khúc Chi lau nước mắt:"Không phải con không chấp nhận.

Con cũng được một cặp đôi đồng tính nuôi lớn, con hiểu.

Nhưng con không thể chịu đựng được việc con gái mình lại đi con đường đó."

Thương Ngôn Uyển thở dài, ngồi xuống bên cạnh, nắm tay bà: "Là vì mẹ cô, cũng chính là Cố Sơ Mạn đúng không?"

Thương Khúc Chi ngẩng lên nhìn mẹ: "Mẹ à, mỗi lần con nhắm mắt lại là con nhớ đến cảnh mẹ mất...

Mẹ mặc váy cưới, máu đỏ chảy dài từ cổ xuống.

Con... thật sự rất sợ."

Thương Ngôn Uyển đau lòng ôm chặt con gái, khi đó Khúc Chi chỉ mới mười tuổi, đương nhiên sẽ bị ám ảnh.Bà nhẹ nhàng vuốt lưng con: "Khúc Chi, có một chuyện mẹ chưa từng kể cho con nghe..."

Thương Khúc Chi ngơ ngác, Thương Ngôn Uyển tiếp tục:"Mẹ và mẹ con, Mạn Mạn, đã trải qua rất nhiều gian truân.

Ba mẹ ruột của mẹ cho rằng mẹ bị điên, từng nhốt mẹ vào bệnh viện tâm thần.

Còn mẹ con thì bị đuổi khỏi nhà."

Thương Khúc Chi rũ mi, Thương Ngôn Uyển kể tiếp:"Ngày mẹ xuất viện, việc đầu tiên mẹ làm là cầu hôn cô ấy.

Mẹ từng muốn dắt cô ấy đi đến nơi không ai biết, bắt đầu cuộc sống mới.

Nhưng từ một cô gái luôn cười nói rạng rỡ, Mạn Mạn đột nhiên trở nên trầm mặc, cả ngày ngồi ngẩn người ngoài sân..."

Đến đây, giọng bà nghẹn lại.Khúc Chi chưa từng nghe kể những điều này.Thương Ngôn Uyển nhìn ra sân:"Thời đó, yêu nhau cùng giới thật sự rất khó.

Mạn Mạn bị gia đình ép đến mức mắc bệnh tâm lý nặng.

Mẹ đã ở bên chăm sóc mỗi ngày, cuối cùng cũng ổn, rồi có con.

Khi ấy chúng ta thật sự rất hạnh phúc."

Trong đầu Thương Khúc Chi hiện lên hình ảnh hai mẹ nắm tay dắt cô đi dạo ven biển.

Khi đó cô cứ khóc nhè, đòi cả hai cùng bế mình.Nghĩ đến đây, cô cúi đầu buồn bã.Thương Ngôn Uyển lại nắm lấy tay cô:"Ngay thời khắc hạnh phúc ấy, con cũng biết, bố mẹ Mạn Mạn đột ngột xuất hiện, ép cô ấy về nhà, bắt cô ấy lấy chồng.

Chúng ta chạy đến thì... con biết rồi.

Mẹ biết đó là nỗi ám ảnh trong lòng con từ bé.

Mẹ cũng hiểu, con sợ Tiểu Từ không chịu nổi áp lực từ xã hội."

Thương Khúc Chi ngẩng đầu lên, Thương Ngôn Uyển dịu dàng vuốt má bà:"Nhưng con à, nếu con cứ ép Thương Từ như vậy, thì không phải ánh mắt xã hội sẽ đánh gục con bé mà chính là con.

Con muốn lặp lại thảm kịch năm xưa sao?"

Thương Ngôn Uyển lắc đầu, Thương Khúc Chi chết lặng.Bà không ngờ mẹ mình, Cố Sơ Mạn từng bị trầm cảm, và nguyên nhân lại đến từ chính gia đình.Đang chìm trong suy nghĩ, Thương Ngôn Uyển mắt đỏ hoe:"Tiểu Từ rất hiểu chuyện.

Khi bố nó bỏ đi, nó từng nhìn con khóc rồi nói: 'Con sẽ lớn thật nhanh để bảo vệ mẹ'.

Khi đó nó không hề muốn học y, nhưng vì con là bác sĩ nên nó nói 'Con sẽ nghe lời mẹ, con không muốn mẹ khóc nữa.'"Nghe đến đây, nước mắt Thương Khúc Chi rơi lã chã.Hai mấy năm qua, quả thật Thương Từ luôn là một đứa con rất ngoan, từ học hành đến đi làm, chưa từng khiến mẹ phải lo lắng.Bà ôm mặt khóc.Thương Ngôn Uyển xoa đầu bà: "Con à, điều quan trọng nhất là hạnh phúc của Tiểu Từ.

Lần này, hãy để nó tự lựa chọn người bên cạnh mình.

Đừng ép nó nữa."

Thương Khúc Chi đứng dậy, đi tới bên tường nơi treo bức ảnh hai người phụ nữ nắm tay nhau từ phía sau: Thương Ngôn Uyển và Cố Sơ Mạn.Thương Ngôn Uyển đi tới bên cạnh:"Chúng ta không thua vì xã hội, mà thua vì người thân.

Là mẹ, là người nhà, con không thể trở thành một phần khiến con bé thêm đau khổ."

Thương Khúc Chi lau nước mắt: "Mẹ, có phải... con làm mẹ thất bại quá không?"

Thương Ngôn Uyển mỉm cười dịu dàng: "Con à, ai lần đầu làm mẹ chẳng vậy.

Làm sao mà hoàn hảo được?

Đến mẹ cũng từng thấy mình là một người mẹ tồi tệ."

Thương Khúc Chi dựa vào vai mẹ: "Con nhớ mẹ...

Mẹ nói xem, nếu bà ấy thấy con thế này, có phải sẽ thất vọng lắm không?"

"Vậy thì từ giờ đừng để bà ấy thất vọng nữa."

Thương Ngôn Uyển nhẹ giọng đáp.Hai mẹ con lặng lẽ đứng đó, cùng ngắm nhìn bức ảnh trên tường.
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 127: Lời cầu hôn một lần nữa


Sau khi rời khỏi nhà, Thương Từ ngồi ở ghế phụ, im lặng không nói gì.Lục Tri Ngôn lặng lẽ lái xe.Khoảng nửa tiếng sau, xe dừng lại.

Thương Từ nhìn cánh cổng công viên giải trí đông nghịt người, bối rối hỏi: "Đến công viên làm gì vậy?"

"Xuống xe rồi biết."

Lục Tri Ngôn mở cửa, kéo tay Thương Từ đi vào.

Vừa vào bên trong, Thương Từ đã lộ vẻ phấn khích.Cô kéo tay Lục Tri Ngôn chạy đến một cửa hàng bán mặt nạ: "Nhìn cái mặt nạ thỏ này xem!

Cái mặt nạ ma kia cũng đẹp nữa!"

Cô lại cầm thêm một chiếc bờm tai cáo: "Cái này dễ thương ghê."

Rồi cô đội nó lên đầu Lục Tri Ngôn, đôi mắt xám bạc kết hợp với tai cáo khiến người ta nhìn mà không rời mắt nổi.Thương Từ giơ điện thoại lên: "Nhanh nào, cười lên~"Lục Tri Ngôn bất đắc dĩ mỉm cười, Thương Từ bắt đầu chụp ảnh lia lịa.Sau khi trả tiền xong, Lục Tri Ngôn định tháo bờm tai ra, nhưng Thương Từ cản lại: "Không được tháo!"

Lục Tri Ngôn ngoan ngoãn gật đầu, Thương Từ nắm tay cô chạy đến khu đua xe kart: "A Ngôn, em muốn chơi cái này!"

"Được thôi."

Hai người ngồi lên xe và bắt đầu trò chơi.

Thương Từ cười rạng rỡ, còn Lục Tri Ngôn thấy vậy thì nhẹ nhõm, may là cô ấy thật sự thích những điều này.Chơi xong, Thương Từ lại kéo Lục Tri Ngôn đến vòng xoay ngựa gỗ: "Cái này em cũng muốn chơi!"

"Được mà."

Cô đưa điện thoại cho Lục Tri Ngôn: "Chụp cho em thật xinh vào đấy nhé!"

Thương Từ ngồi lên ngựa gỗ, nụ cười hồn nhiên như một đứa trẻ.

Lục Tri Ngôn chỉ biết nhìn cô mà cưng chiều cười theo.Sau khi xuống, ánh mắt Thương Từ rơi vào vòng quay khổng lồ ở giữa công viên:"Chúng ta đi chơi vòng quay khổng lồ nhé?"

"Không phải em sợ độ cao sao?"

"Không sao đâu, em muốn chơi mà~"Cô bắt đầu nũng nịu, Lục Tri Ngôn xoa đầu cô: "Được."

Trong khoang cabin, Thương Từ ngồi đối diện Lục Tri Ngôn: "A Ngôn, em nắm tay chị được không?"

Lục Tri Ngôn lập tức đưa tay ra nắm chặt tay Thương Từ.

Cabin bắt đầu chuyển động.Thương Từ đờ người, hai chân mềm nhũn, tay run run."

Đừng sợ."

Lục Tri Ngôn siết chặt tay cô.

Thương Từ cười: "Chuyện này khiến em nhớ đến khi ở trong truyện, chị sợ thang máy, em cũng nắm tay chị như thế."

Lục Tri Ngôn gật đầu, Thương Từ hỏi: "A Ngôn, chị nghĩ đó là mơ hay thật?"

"Có lẽ là một giấc mơ."

"Kệ đi, mơ hay thật cũng không quan trọng.

Dù sao chúng ta cũng đang ở bên nhau, nghĩa là chúng ta có duyên định sẵn rồi."

Ánh mắt Thương Từ dịu dàng, Lục Tri Ngôn khẽ gật đầu.Khi cabin dừng ở đỉnh cao nhất, Lục Tri Ngôn định ngó ra ngoài thì Thương Từ nghiêng người hôn lên môi cô.Nụ hôn nhẹ nhàng, Lục Tri Ngôn nhắm mắt đón nhận.

Cabin lại bắt đầu di chuyển.Thương Từ nhẹ nhàng nâng mặt Lục Tri Ngôn lên:"Em đọc trên mạng, nếu hai người yêu nhau hôn nhau ở điểm cao nhất của vòng quay, thì sẽ mãi mãi bên nhau."

Lục Tri Ngôn bật cười dịu dàng: "Ngốc."

"Ừ, em ngốc.

Vì để được ở bên chị mãi mãi, em nguyện tin tất cả những điều như vậy."

Thương Từ nói với ánh mắt kiên định.

Lục Tri Ngôn vuốt tóc cô: "Chúng ta nhất định sẽ mãi ở bên nhau."

Sau khi xuống, hai người lại tiếp tục chơi những trò khác.Trời dần buông tối, một nhân viên công viên đi đến: "Chào hai cô, tối nay ở đây có một màn cầu hôn, không biết các cô có thể giúp làm nhân chứng không?"

Thương Từ nhanh chóng đồng ý: "Được chứ!"

Lục Tri Ngôn liếc điện thoại: "Vậy em đợi chị một lát, chị đi vệ sinh."

"Ừ."

Lục Tri Ngôn rời đi.

Nhân viên công viên đưa cho Thương Từ một phong bì.Cô ngơ ngác mở ra:【Thương Từ tiểu thư, xin mời cô đi đến chân vòng quay khổng lồ.】Thương Từ cầm phong bì bước đi.

Mỗi bước cô đi qua, ánh đèn giấu trong bụi hoa hai bên bật sáng theo.Cô đầy nghi hoặc bước đến dưới vòng quay, vừa định gọi điện thì một giọng nói vang lên sau lưng: "Thương Từ."

Cô quay lại, thấy Lục Tri Ngôn đang cầm một bó hoa dành dành tiến về phía mình."

Chị đến rồi."

Thương Từ nhìn bó hoa trong tay cô:"Chị làm gì vậy?"

Lục Tri Ngôn nhìn cô, ánh mắt dịu dàng: "Thương Từ, chị không biết chuyện trước đây là thật hay mơ, xuyên truyện gì đó nghe rất khó tin.

Nhưng tình cảm của chúng ta là thật.

Dù là trong mơ hay hiện thực, chị đều yêu em và muốn cưới em."

Thương Từ ngẩn người.

Dù đã từng trải qua một lần, nhưng khi chuyện xảy ra ở thực tại, cô vẫn không khỏi thấy như mộng.Lục Tri Ngôn quỳ một gối xuống, mở chiếc hộp nhung đen.

Trong đó là một chiếc nhẫn kim cương với hình bông dành dành.Mắt Thương Từ đỏ hoe, Lục Tri Ngôn mỉm cười: "Thương Từ tiểu thư, em đồng ý lấy chị chứ?"

Thương Từ lấy tay che miệng, nước mắt rơi xuống.

Lục Tri Ngôn cũng rưng rưng: "Em đồng ý không?"

Thương Từ gật đầu liên tục: "Em đồng ý!"

Lục Tri Ngôn thở phào, đeo nhẫn vào ngón áp út của Thương Từ rồi đưa bó hoa cho cô."

Ngẩng đầu lên nào, nhìn bầu trời đi."

Thương Từ ngước mắt, trời đêm bừng sáng bởi một loạt pháo hoa rực rỡ.Cô đang ngắm nhìn thì Lục Tri Ngôn tiến tới hôn cô lần nữa, nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt cô.Thương Từ nhắm mắt lại, ôm chặt lấy Lục Tri Ngôn.

Sau nụ hôn, Lục Tri Ngôn cười: "Cảm ơn em đã đồng ý cưới chị."

"Không, là em muốn cưới chị!"

Thương Từ bĩu môi đầy kiêu hãnh.

Lục Tri Ngôn bật cười: "Được, vậy Thương tiểu thư, xin em hãy nhìn ra sau."

Thương Từ quay đầu thấy một người đàn ông trung niên đứng cách đó không xa.Ông mặc âu phục đen, đeo kính gọng vàng, thân hình cao lớn, khoảng hơn 50 tuổi.Ông bước đến, đưa tay ra: "Chào Thương Từ tiểu thư, tôi là cha của Lục Tri Ngôn."

Thương Từ sửng sốt, vội vàng bắt tay: "Cháu chào chú."

"Đứa nhỏ này, còn gọi là chú gì nữa?

Gọi là ba đi."

Ông cười tươi.

Đơn Tử Thần và Hàn Vân Tư cũng đi tới.

Hàn Vân Tư lau nước mắt: "Thương Từ, cậu phải hạnh phúc đó!"

Thương Từ vẫn chưa hết bàng hoàng, quay sang nhìn Lục Tri Ngôn: "Chuyện gì đây?"

Lục Tri Ngôn nắm tay cô: "Ba, đây là bạn gái con, Thương Từ."

"Xin lỗi cháu, Thương tiểu thư.

Do máy bay của bác bị hoãn nên đến muộn một chút."

Thương Từ vội lắc đầu: "Lẽ ra là cháu phải xin lỗi...

Cháu không biết bác sẽ đến..."

Cô chưa nói hết câu, Lục Tri Ngôn bật cười: "Em trốn không thoát đâu, em chính thức ra mắt nhà chồng rồi đó."

Thương Từ ngớ người, cái kiểu nói chuyện bá đạo này y như mấy tổng tài trong tiểu thuyết ngôn tình!Lục ba gật đầu cười: "Mấy hôm tới bác sẽ ở lại đây.

Có thời gian bác và mẹ cháu sẽ bàn bạc chuyện cưới hỏi."

Thương Từ nhẹ nhàng gật đầu.Lục Tri Ngôn nắm chặt tay cô, Thương Từ cũng mỉm cười nhìn lại.
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 128: Khóc rồi sao?


Thương Từ và Lục Tri Ngôn vừa về đến nhà, Thương Từ đang định thay đồ thì điện thoại vang lên.Nhìn thấy tên người gọi hiển thị, cô nhíu mày.Lục Tri Ngôn cũng nhìn sang, rồi đi sang phía khác.Thương Từ bắt máy: "Alo."

"Ngày mai 11 giờ, dẫn bạn gái của con đến nhà hàng Moon."

Nói xong liền dập máy.Thương Từ nghĩ bụng: Thương Khúc Chi lại muốn giở trò gì đây?Trong khi đó, Lục Tri Ngôn mở điện thoại ra:【Lục Tri Ngôn: Cậu chắc kế hoạch này hiệu quả chứ?】【Đơn Tử Thần: Ê, tin tớ đi được không, nhất định là hiệu quả.

Làm mẹ thì ai chẳng có chút lòng trắc ẩn.】【Lục Tri Ngôn: Nếu không hiệu quả thì chuẩn bị tinh thần bị ăn đòn.】【Đơn Tử Thần: Vậy nếu hiệu quả thì sao?】【Lục Tri Ngôn: Không rảnh nói chuyện với cậu.】Cô tắt điện thoại.Thương Từ bước lại, ngồi xuống bên cạnh:"Ngày mai đi cùng em đến một nơi nhé."

"Gặp mẹ em sao?"

Lục Tri Ngôn hỏi lại.Thương Từ gật đầu, Lục Tri Ngôn nắm lấy tay cô:"Được."

Tối đó, Thương Từ nằm trong lòng Lục Tri Ngôn, trong lòng thấp thỏm về ngày mai.Lục Tri Ngôn nhắm mắt lại, trong đầu bắt đầu tưởng tượng ra mọi tình huống có thể xảy ra.Hai người dần chìm vào giấc ngủ.Sáng hôm sau, ánh nắng rọi vào phòng, Lục Tri Ngôn đã dậy từ sớm và tắm rửa xong.

Khi Thương Từ tỉnh dậy thì cô đã mặc quần áo chỉnh tề.Sau khi thay đồ, hai người cùng đến nhà hàng.Thương Khúc Chi đã ngồi ở chỗ gần cửa sổ, đang chăm chú nhìn vào điện thoại.Thương Từ và Lục Tri Ngôn bước đến ngồi xuống.Thương Khúc Chi vừa định mở lời thì Lục Tri Ngôn đứng dậy:"Dì ơi, cháu đi nhà vệ sinh một chút."

Cô nói xong liền rời đi.Thương Khúc Chi nhíu mày không nói gì.Thương Từ thản nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, thái độ dửng dưng khiến Thương Khúc Chi bất lực đưa tay xoa trán.Vài phút sau, Lục Tri Ngôn quay lại.Thương Khúc Chi ngẩng đầu nhìn, phát hiện vành mắt cô đỏ hoe.Bà còn đang nghi hoặc thì Lục Tri Ngôn miễn cưỡng nở nụ cười: "Dì ơi."

Thương Khúc Chi nhìn Thương Từ rồi lại quay sang Lục Tri Ngôn: "Cô Lục, cô là người thông minh, chắc cũng nhìn ra được"Chưa kịp nói xong, Lục Tri Ngôn gật đầu, giọng nghẹn ngào: "Dì, cháu biết dì không thích cháu."

Thương Từ kinh ngạc quay sang nhìn cô, Thương Khúc Chi sững người.Lục Tri Ngôn ngẩng đầu cố kiềm nước mắt: "Dì, lần đầu tiên gặp dì, cháu thấy dì rất thân thuộc... vì cháu như nhìn thấy mẹ mình trong dì.

Mẹ cháu mất sớm, cháu rất nhớ mẹ, nhưng không thể gặp lại bà ấy.

Nên khi nhìn thấy dì, cháu cảm thấy cực kỳ, cực kỳ thân thiết."

Ánh mắt Thương Từ đầy ngạc nhiên: Cái gì?

Lục Tri Ngôn khóc?!Thương Khúc Chi cũng ngây người, không biết phản ứng ra sao.Lục Tri Ngôn cầm khăn giấy lau nước mắt:"Dì à, cháu thật sự rất hy vọng dì có thể đồng ý cho bọn cháu ở bên nhau.

Như vậy, cháu sẽ lại có mẹ.

Cháu biết hai cô gái yêu nhau không dễ được chấp nhận, nhưng cháu thật sự rất yêu Thương Từ.

Cháu đã mất mẹ, cháu không thể mất cô ấy nữa...

Dì à, cháu thật sự rất buồn..."

Lời vừa dứt, nước mắt rơi lã chã.Thương Khúc Chi kinh ngạc đến mức miệng cũng há ra:"Cô... có cần khóc đến mức đó không?"

"Dì à, cháu biết dì không thích cháu, nhưng xin dì hãy thử chấp nhận cháu.

Cháu nhất định sẽ đối xử thật tốt với Thương Từ.

Dì, cháu thật sự... rất muốn có lại một người mẹ."

Dứt lời, Lục Tri Ngôn tiếp tục cúi đầu khóc nức nở.Thương Từ đưa tay che miệng: Đây là thật hay mơ vậy?Cô nhanh chóng nắm tay Lục Tri Ngôn:"A Ngôn..."

Thấy cô khóc đến vậy, Thương Khúc Chi bỗng nhớ đến thời thơ ấu khi mình cũng mất mẹ.Cô gái này thật sự đáng thương, vừa mất mẹ lại bị chính mình làm khó đủ điều.Bà khẽ nhíu mày, lòng dấy lên cảm giác tội lỗi.Thương Từ nhìn Lục Tri Ngôn khóc cũng thấy đau lòng.Thương Khúc Chi định nói điều gì, nhưng lại thấy ngượng.Bà nhấp một ngụm trà: "Lần trước không phải cố ý đánh cô, cũng không cố tình nói những lời đó.

Là lỗi của tôi, đừng khóc nữa."

Thương Từ bất ngờ trước thái độ mềm mỏng của mẹ.Lục Tri Ngôn lắc đầu: "Dì, không trách dì đâu.

Cháu chỉ hơi xúc động.

Cháu ổn rồi."

Thương Khúc Chi cảm thấy áy náy, dù gì đối phương cũng là con gái, mà mình lại cư xử quá đáng.Lục Tri Ngôn cúi đầu, Thương Khúc Chi thở dài: "Cô khóc đến thế này, tôi thật sự không biết phải nói gì nữa...

Cho tôi chút thời gian chấp nhận, được không?"

Nghe đến đây, Lục Tri Ngôn lập tức ngẩng đầu: "Dì nói vậy... là đồng ý rồi sao?"

Thương Khúc Chi nhìn vào đôi mắt xám của cô: "Ừ, xem như là vậy."

Thương Từ ngẩn người, Lục Tri Ngôn lập tức cười rạng rỡ: "Không được, gọi là mẹ mới đúng.

Cảm ơn mẹ!"

Thương Khúc Chi sững sờ: Gọi mẹ luôn rồi?!Đang định phản bác, Lục Tri Ngôn liền ngồi sát lại, nắm lấy tay bà: "Mẹ, thật sự cảm ơn mẹ."

Thương Từ sững người: Đây còn là Lục Tri Ngôn mình quen biết không?Sao cô lại biến đổi nhanh đến vậy?

Chẳng lẽ tối qua bị... nhập hồn?Đang suy nghĩ thì Lục Tri Ngôn mỉm cười nói tiếp: "Mẹ, ba con cũng đang ở S thị, mình chọn một ngày gặp mặt nhé."

"Ờ...

được."

Thương Khúc Chi hơi lúng túng, mấy tiếng "mẹ" liên tiếp khiến bà nghẹn họng.Bà quay sang Thương Từ: "Hai đứa nhớ ăn uống nhé.

Mẹ còn có việc, đi trước."

"Dạ."

Thương Khúc Chi đứng dậy định rời đi.Thương Từ cũng đứng lên, khẽ nói: "Cảm ơn mẹ."

Thương Khúc Chi khựng lại một chút rồi bước đi, Thương Từ nhìn bóng lưng mẹ, ánh mắt trở nên dịu lại.Lục Tri Ngôn thấy bà đi xa rồi thì thở phào.Thương Từ bước tới: "Chị ổn chứ?"

Lục Tri Ngôn lấy ra một chai nhỏ từ túi: "Cảm ơn em ấy."

Thương Từ nhìn xuống, là thuốc nhỏ mắt?!"

Khoan đã... chị khóc là giả?!"

"À thì...."

Lục Tri Ngôn cười gượng.Khóe miệng Thương Từ giật nhẹ: Cái người này...

âm hiểm thật!

Đến cả chiêu này cũng nghĩ ra được!
 
Back
Top Bottom