Buổi tối, gió nhẹ lướt qua.Thương Từ thay đồ xong, bước ra khỏi phòng thay, vừa xoay cổ giãn gân cốt vừa vào thang máy.Kỷ Hòa thấy cô mệt mỏi, vành mắt thâm quầng, liền ghé đến:"Tối qua ngủ không ngon à?"
Nghe vậy, Thương Từ chợt mở to mắt, liếc nhìn Kỷ Hòa, người này đúng là biết hỏi.Điều đó khiến cô chợt nhớ đến một người trong ký ức người quản lý độc miệng lạnh lùng Tư Vũ Thần."
Không, tối qua toàn gặp ác mộng."
"Ồ."
Thang máy xuống đến tầng trệt, hai người cùng rời khỏi tòa nhà.Kỷ Hòa đi về phía bãi đỗ xe:"Tớ về trước nha, mai gặp."
"Bye bye."
Thương Từ vừa bước ra khỏi bệnh viện, đã thấy chiếc xe jeep đen quen thuộc.Lục Tri Ngôn đang gọi điện trong xe, vừa thấy Thương Từ lại gần liền cúp máy.Thương Từ lên xe, hỏi:"Gọi cho ai vậy?"
"Không ai cả.
Em muốn ăn gì?"
Lục Tri Ngôn khởi động xe, Thương Từ tựa vào ghế:"Em muốn đưa chị đến một nơi."
Lục Tri Ngôn gật đầu, chạy xe theo hướng Thương Từ chỉ dẫn đến một con phố nhỏ.Cô đậu xe ở lề đường, Thương Từ xuống xe, nắm tay cô kéo đi:"Đi nào."
Lục Tri Ngôn để mặc cô kéo đi, hai người đến trước một quán vỉa hè bán đồ nướng.Chủ quán là một chú trung niên, mặc áo ba lỗ trắng, người hơi mập, mặt tươi cười, đang nhóm lửa.Vừa thấy Thương Từ tới, mắt ông ấy cong lại như vầng trăng:"Ôi, Tiểu Từ tới rồi à, tan làm hả?"
"Vâng, nhớ món nướng của chú quá rồi."
Thương Từ cười đáp.Lục Tri Ngôn đứng bên cạnh, không lên tiếng.Chủ quán nhìn cô đánh giá thầm nghĩ: mỹ nữ thật đấy.Ông cười nói:"Bạn con hả?
Cô này đẹp quá!"
Thương Từ nắm chặt tay Lục Tri Ngôn:"Bạn gái cháu."
Chủ quán ngẩn người, đánh giá lại Lục Tri Ngôn:"Ui chao, hai cô gái xinh xắn ở bên nhau, tuyệt quá.
Nào nào, mau vào ngồi, nếm thử tay nghề của chú Vương nào!"
Vừa nói ông vừa lấy khăn giấy lau ghế sạch bong.Lục Tri Ngôn gật đầu cảm ơn: "Cảm ơn."
Chủ quán quay lại quầy nướng.Thương Từ rót trà, đặt lên bàn: "Đây là chỗ em hay đến hồi cấp 3, đại học cũng hay ghé qua."
Lục Tri Ngôn khẽ gật đầu, đảo mắt nhìn quanh cả con phố toàn là quầy ăn vặt.Thương Từ thấy cô có vẻ tò mò: "Đừng nói với em là chị chưa từng ăn vỉa hè nha?"
Lục Tri Ngôn im lặng thừa nhận.Thương Từ ngạc nhiên: "Chị không phải ngoài đời cũng là tổng tài đấy chứ?"
Lục Tri Ngôn cười gượng, Thương Từ trợn mắt: "Bạn gái em mà là tổng tài thì... ngày nào cũng rảnh viết tiểu thuyết á?"
Lục Tri Ngôn thấy cô đang suy nghĩ, liền giải thích: "Giờ thì chưa, nhưng sau này sẽ tiếp quản công ty gia đình."
Thương Từ không đáp.Lục Tri Ngôn ngồi xuống bên cạnh: "Giận rồi à?"
Thương Từ quay đầu nhìn cô: "Không phải giận...
Chỉ là thấy bạn gái mình ưu tú quá, còn mình thì vô dụng."
Lục Tri Ngôn nắm lấy tay cô: "Em cũng rất giỏi.
Hôm trước em giảng cho chị biết bao kiến thức y khoa.
Lúc em diễn xuất cũng rất tuyệt, toàn những thứ chị không làm được."
Thương Từ bật cười: "Chị thế này dễ thương thật."
Lục Tri Ngôn như hóa đá, có người khen cô dễ thương?Thương Từ nhéo má cô đầy cưng chiều: "Bạn gái em giỏi thế, em cũng phải cố gắng để xứng với chị chứ."
Chủ quán mang món ra đặt lên bàn: "Coi kìa, dính nhau như keo."
Thương Từ ngại ngùng cười.Chủ quán nhìn sang Lục Tri Ngôn: "Con bé này á, cuối cùng cũng có người trị được nó rồi.
Chứ hồi trước á..."
"Chú Vương, chú Vương, dừng lại!
Đừng hủy hoại hình tượng của cháu!"
Thương Từ vội cắt lời.Lục Tri Ngôn còn muốn nghe tiếp, thì chú nhỏ giọng nói: "Hôm nào cháu đến một mình, chú kể cho nghe."
"Dạ vâng~"Chú Vương quay đi.
Thương Từ lắc đầu: "Chị đừng tới thật nha, toàn chuyện xấu hổ thời cấp 3 đó."
Lục Tri Ngôn ôm mặt cô:"Chuyện xấu hổ gì nào?"
"Mấy trò ngốc nghếch thời đi học thôi.
À, mà chị hồi cấp 3 thế nào?"
Lục Tri Ngôn mỉm cười:"Không có gì đặc biệt.
Có một người bạn, hai đứa suốt ngày ôm sách, chỉ có Đan Tử Thần là hoạt bát hơn."
Thương Từ gật đầu, cầm xiên thịt nướng: "Bạn ấy là con trai hay con gái?"
"Con gái.
Ít nói hơn cả chị.
Sau này có dịp chị giới thiệu cho em."
"Ừ, em đồng ý.
Mà nhắc mới nhớ, Vân Tư với Đan Tử Thần cũng hợp đó.
Hai người đều vui vẻ, hoạt bát."
Lục Tri Ngôn cũng gật đầu tán đồng.Hai người ăn xong, Thương Từ đứng lên đi thanh toán.Lục Tri Ngôn cũng định trả nhưng Thương Từ nói: "Hôm nay em mời chị nha, chị gái ~"Lục Tri Ngôn đành cất điện thoại.Thanh toán xong, Thương Từ nói: "Em không muốn đi xe.
Mình đi bộ về được không?"
"Được.
Mai chị quay lại lấy xe."
Lục Tri Ngôn nắm tay Thương Từ, hai người chào chú Vương rồi rời đi.Ánh trăng trải dài, gió nhẹ lướt qua, hai người tay trong tay sánh bước."
Em thấy hơi thèm rượu.
Lát nữa mình mua chút rượu về nha?"
Thương Từ nói xong thì chợt nhớ ra"Chị ở trong sách bị đau dạ dày, không lẽ ngoài đời cũng vậy?"
Lục Tri Ngôn bật cười: "Không có."
"Tổng tài không phải ai cũng đau dạ dày sao?"
Cô không đáp, mà dừng bước, nghiêm túc nhìn Thương Từ: "Thật sự không có."
Thương Từ nhún vai: "Vậy được rồi, đi mua rượu thôi."
Hai người vừa cười vừa đi về khu chung cư.Lên đến tầng, cửa thang máy mở ra, Thương Từ lập tức khựng lại.Lục Tri Ngôn cũng dừng chân theo.Trước cửa là bóng dáng mẹ Thương Từ – Thương Khúc Chi, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm hai người đang nắm tay nhau.Bà mím chặt môi, trừng mắt: "Cô cố tình chống đối tôi đúng không?"
Tâm trạng vui vẻ của Thương Từ bỗng tan biến.Cô buông tay Lục Tri Ngôn: "Chị vào nhà trước chờ em."
Lục Tri Ngôn từng biết tính bà Thương, nên rất lo cho Thương Từ.Thương Từ nở nụ cười trấn an: "Đừng lo, em vào nhanh thôi."
Lục Tri Ngôn nhìn bà Thương một cái rồi mở cửa đi vào.Thương Từ mở cửa căn hộ của mình, mời mẹ vào.Cô mở đèn, đặt túi xuống, cởi áo khoác, lấy một chai rượu soju ra.Mở nắp và uống một hơi cạn.Dạ dày bắt đầu bỏng rát, cô hít sâu: "Nói đi."
Lần đầu tiên Thương Khúc Chi thấy con gái mình mất kiên nhẫn như vậy, lại còn uống rượu trước mặt bà."
Con điên rồi à?" — bà gắt lên.Thương Từ cười lạnh: "Điên à?
Ừ, lớn lên trong môi trường này mà không điên mới lạ."
Bà ném túi xuống, run rẩy hét lên: "Tôi nói lần cuối, chia tay ngay, rồi đi kết hôn cho tôi!"
Thương Từ thấy lời bà quá nực cười.Cô gật đầu: "Vâng, con sẽ kết hôn.
Nhưng không phải với người mẹ sắp đặt mà là với người con yêu.
Mong mẹ có thể..."
Bốp!Chưa kịp dứt lời, một cái tát giáng thẳng lên mặt cô.Thương Từ ôm má, ánh mắt lạnh lùng: "Lại thế, lần nào cũng vậy.
Mẹ không thấy mệt sao?"
Ánh mắt hai người chạm nhau, bầu không khí căng như dây đàn.Giọng Thương Từ nghẹn lại:"Năm đó, con nói không muốn học y, mẹ tát con.
Sau đó, con nói muốn rời khỏi thành phố này, mẹ lại tát.
Rồi khi con nói về xu hướng tính dục của mình, mẹ vẫn tát.
Bây giờ lại thêm một cái.
Nếu mẹ ghét con như vậy... sao mẹ lại sinh con ra?"
Thương Khúc Chi đỏ bừng mặt vì giận: "Vì những quyết định của con đều sai!
Ta là mẹ con, ta phải dạy dỗ con!"
Nước mắt Thương Từ tuôn rơi, cô bật cười cay đắng:"Sai?
Nhưng đây là cuộc đời của con.
Sao những gì con chọn lại là sai?"
"Yêu con gái mà cũng làm được, thật ghê tởm!" bà rít lên.Thương Từ siết chặt tay.Cô gằn giọng: "Mẹ nói con ghê tởm... mẹ biết bà ngoại nghĩ sao không?"
"Đừng lôi bà vào, con không giống bà!"
Bà vừa dứt lời, Thương Từ ngẩng đầu, giọng run lên:"Đồng nghiệp con, cấp trên con, bạn bè con, thậm chí là một chú bán thịt nướng ven đường; họ đều chúc phúc cho con.
Duy chỉ có mẹ, người sinh ra con, nói con ghê tởm."
Cô cười, lắc đầu, nước mắt rơi không ngừng: "Mẹ ruột của con... lại nói con ghê tởm..."
--Mình có kênh youtube, bạn muốn nghe audio thì ghé kênh nhé ^^Diên Vĩ Hương:
https://www.youtube.com/@dienvihuong