- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 419,535
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #111
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 109: A Ngôn
Chương 109: A Ngôn
Chiều hôm đó, Thương Từ thức dậy, đến bệnh viện và thay đồ làm việc, sau đó vào văn phòng bắt đầu xem bệnh án.
Nửa đêm, cô xoa mắt, tựa người vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.Trong mơ, một người phụ nữ mặc vest đen bước tới, ôm lấy eo cô và hôn lên môi cô.Thương Từ thuận thế ôm lấy cổ đối phương, cả hai quấn quýt lấy nhau, nhưng giữa lúc ôm ấp ấy, thế giới xung quanh bắt đầu sụp đổ.Người phụ nữ nâng mặt cô lên, trong hốc mắt rơi xuống giọt lệ:"Tiểu Từ..."
"Không, Ôn Ngôn!"
Thương Từ choàng tỉnh, hét lên: "Ôn Ngôn!"
Trán cô lấm tấm mồ hôi, y tá trực đêm đi tới văn phòng bác sĩ, gõ cửa hỏi: "Bác sĩ Thương, cô sao vậy?"
Thương Từ nhìn quanh, chỉ là ác mộng.
Cô lắc đầu: "Không sao."
Cô đứng dậy vào nhà vệ sinh rửa mặt.Nhìn vào gương, trong đầu cô hiện lên hai chữ: "Ôn Ngôn".Thương Từ hơi nhíu mày, như vừa nhớ ra điều gì.Cô vội cầm điện thoại, tay run run không kiểm soát được.Sau khi ổn định lại, cô gọi cho Hàn Vân Tư.Hàn Vân Tư vừa nằm xuống chuẩn bị ngủ thì điện thoại vang lên.
Cô nghe máy: "A Từ?"
Thương Từ gấp gáp hỏi: "Vân Tư, nửa năm trước cậu có từng gọi điện cho tớ nhắc về một cuốn tiểu thuyết không?"
Hàn Vân Tư hồi tưởng: "Có mà, tớ còn bảo cậu đọc thử.
Cậu nói sẽ gọi lại rồi... không gọi nữa.
Mãi đến sau tớ mới nhận được tin cậu ngất xỉu phải nhập viện.
Có chuyện gì sao?"
Thương Từ hỏi: "Trong cuốn đó có nhân vật tên Ôn Ngôn phải không?"
Hàn Vân Tư giật mình ngồi bật dậy: "Đúng rồi!
Một phản diện biến thái, vừa cố chấp lại vừa bệnh kiều.
Vì nhân vật đó mà tác giả bị chửi thê thảm, sau đó gỡ truyện xuống."
Thương Từ định nói tiếp thì Hàn Vân Tê lại cướp lời: "Nói tới mới nhớ, tác giả cuốn đó cậu cũng quen đấy.
Là bạn thân bạn trai tớ, Lục Tri Ngôn!"
Đồng tử Thương Từ co rút."
Gì cơ?"
"Ngạc nhiên chưa?
Tớ cũng không ngờ.
Vì cuốn sách đó mà tớ còn chửi cô ta mấy lần, ai mà ngờ cô ta lại là bạn thân của bạn trai mình.
Thế giới nhỏ thật đấy."
Hàn Vân Tư chợt nhận ra:"Khoan đã... sao cậu lại hỏi về chuyện này?
Chẳng lẽ cậu từng đọc cuốn đó rồi?"
"Không, chỉ là đột nhiên nhớ ra một chuyện.
Tớ cúp máy đây.
Ngủ ngon."
"Ừ, ngủ ngon nhé."
Thương Từ cúp máy, nhìn mình trong gương, sao lại mơ thấy cái tên Ôn Ngôn?Khuôn mặt trong giấc mơ, rõ ràng rất giống Lục Tri Ngôn.Chuyện này rốt cuộc là sao?Chẳng lẽ gần đây bị suy nhược thần kinh?Tại sao cứ cảm thấy như có gì đó chèn nơi ngực, muốn nói ra nhưng không thể?Thương Từ hít sâu "Ôn Ngôn", cái tên này... quen thuộc đến lạ.Cô chưa từng đọc cuốn sách đó, vậy sao lại biết cái tên kia?Chỉ vì Hàn Vân Tư từng nhắc nửa năm trước thôi sao?Cô ổn định lại tinh thần, quay lại văn phòng uống một ly cà phê trên bàn.Sáng hôm sau, giao ca xong, Thương Từ về nhà.Trong đầu cô vẫn là hình ảnh của giấc mơ tối qua.Vừa bước vào hành lang, cô va vào một vòng tay ấm áp, một mùi hương quen thuộc ập tới.Thương Từ ngẩng đầu nhìn, là Lục Tri Ngôn."
Bác sĩ Thương, cô tan ca rồi à."
"A Ngôn..."
Ngay khi thốt ra hai chữ ấy, đồng tử của Lục Tri Ngôn lập tức co lại.Thương Từ bỗng choáng váng, mắt tối sầm lại và ngã xuống.Lục Tri Ngôn cau mày: "Tiểu Từ?
Tiểu Từ?"
Cô lập tức bế ngang Thương Từ, bế vào thang máy.Khuôn mặt Thương Từ tái nhợt, sốt cao.Lục Tri Ngôn bế cô về nhà, đặt lên giường, tay đặt lên trán cô, trán nóng hầm hập.Cô vội lấy thuốc, lau trán cho Thương Từ bằng khăn ấm.Thương Từ mơ màng nhìn thấy một bóng người đang chăm sóc mình, khẽ gọi:"A Ngôn..."
"Tôi đây."
"Đừng đi..."
Cô nắm chặt lấy tay Lục Tri Ngôn, từ từ nhắm mắt lại.Bàn tay đó rất ấm áp, khiến cô cảm thấy an toàn.Mắt Lục Tri Ngôn rưng rưng: "Tiểu Từ, em vẫn còn nhớ tôi..."