Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày

[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 109: A Ngôn


Chiều hôm đó, Thương Từ thức dậy, đến bệnh viện và thay đồ làm việc, sau đó vào văn phòng bắt đầu xem bệnh án.

Nửa đêm, cô xoa mắt, tựa người vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.Trong mơ, một người phụ nữ mặc vest đen bước tới, ôm lấy eo cô và hôn lên môi cô.Thương Từ thuận thế ôm lấy cổ đối phương, cả hai quấn quýt lấy nhau, nhưng giữa lúc ôm ấp ấy, thế giới xung quanh bắt đầu sụp đổ.Người phụ nữ nâng mặt cô lên, trong hốc mắt rơi xuống giọt lệ:"Tiểu Từ..."

"Không, Ôn Ngôn!"

Thương Từ choàng tỉnh, hét lên: "Ôn Ngôn!"

Trán cô lấm tấm mồ hôi, y tá trực đêm đi tới văn phòng bác sĩ, gõ cửa hỏi: "Bác sĩ Thương, cô sao vậy?"

Thương Từ nhìn quanh, chỉ là ác mộng.

Cô lắc đầu: "Không sao."

Cô đứng dậy vào nhà vệ sinh rửa mặt.Nhìn vào gương, trong đầu cô hiện lên hai chữ: "Ôn Ngôn".Thương Từ hơi nhíu mày, như vừa nhớ ra điều gì.Cô vội cầm điện thoại, tay run run không kiểm soát được.Sau khi ổn định lại, cô gọi cho Hàn Vân Tư.Hàn Vân Tư vừa nằm xuống chuẩn bị ngủ thì điện thoại vang lên.

Cô nghe máy: "A Từ?"

Thương Từ gấp gáp hỏi: "Vân Tư, nửa năm trước cậu có từng gọi điện cho tớ nhắc về một cuốn tiểu thuyết không?"

Hàn Vân Tư hồi tưởng: "Có mà, tớ còn bảo cậu đọc thử.

Cậu nói sẽ gọi lại rồi... không gọi nữa.

Mãi đến sau tớ mới nhận được tin cậu ngất xỉu phải nhập viện.

Có chuyện gì sao?"

Thương Từ hỏi: "Trong cuốn đó có nhân vật tên Ôn Ngôn phải không?"

Hàn Vân Tư giật mình ngồi bật dậy: "Đúng rồi!

Một phản diện biến thái, vừa cố chấp lại vừa bệnh kiều.

Vì nhân vật đó mà tác giả bị chửi thê thảm, sau đó gỡ truyện xuống."

Thương Từ định nói tiếp thì Hàn Vân Tê lại cướp lời: "Nói tới mới nhớ, tác giả cuốn đó cậu cũng quen đấy.

Là bạn thân bạn trai tớ, Lục Tri Ngôn!"

Đồng tử Thương Từ co rút."

Gì cơ?"

"Ngạc nhiên chưa?

Tớ cũng không ngờ.

Vì cuốn sách đó mà tớ còn chửi cô ta mấy lần, ai mà ngờ cô ta lại là bạn thân của bạn trai mình.

Thế giới nhỏ thật đấy."

Hàn Vân Tư chợt nhận ra:"Khoan đã... sao cậu lại hỏi về chuyện này?

Chẳng lẽ cậu từng đọc cuốn đó rồi?"

"Không, chỉ là đột nhiên nhớ ra một chuyện.

Tớ cúp máy đây.

Ngủ ngon."

"Ừ, ngủ ngon nhé."

Thương Từ cúp máy, nhìn mình trong gương, sao lại mơ thấy cái tên Ôn Ngôn?Khuôn mặt trong giấc mơ, rõ ràng rất giống Lục Tri Ngôn.Chuyện này rốt cuộc là sao?Chẳng lẽ gần đây bị suy nhược thần kinh?Tại sao cứ cảm thấy như có gì đó chèn nơi ngực, muốn nói ra nhưng không thể?Thương Từ hít sâu "Ôn Ngôn", cái tên này... quen thuộc đến lạ.Cô chưa từng đọc cuốn sách đó, vậy sao lại biết cái tên kia?Chỉ vì Hàn Vân Tư từng nhắc nửa năm trước thôi sao?Cô ổn định lại tinh thần, quay lại văn phòng uống một ly cà phê trên bàn.Sáng hôm sau, giao ca xong, Thương Từ về nhà.Trong đầu cô vẫn là hình ảnh của giấc mơ tối qua.Vừa bước vào hành lang, cô va vào một vòng tay ấm áp, một mùi hương quen thuộc ập tới.Thương Từ ngẩng đầu nhìn, là Lục Tri Ngôn."

Bác sĩ Thương, cô tan ca rồi à."

"A Ngôn..."

Ngay khi thốt ra hai chữ ấy, đồng tử của Lục Tri Ngôn lập tức co lại.Thương Từ bỗng choáng váng, mắt tối sầm lại và ngã xuống.Lục Tri Ngôn cau mày: "Tiểu Từ?

Tiểu Từ?"

Cô lập tức bế ngang Thương Từ, bế vào thang máy.Khuôn mặt Thương Từ tái nhợt, sốt cao.Lục Tri Ngôn bế cô về nhà, đặt lên giường, tay đặt lên trán cô, trán nóng hầm hập.Cô vội lấy thuốc, lau trán cho Thương Từ bằng khăn ấm.Thương Từ mơ màng nhìn thấy một bóng người đang chăm sóc mình, khẽ gọi:"A Ngôn..."

"Tôi đây."

"Đừng đi..."

Cô nắm chặt lấy tay Lục Tri Ngôn, từ từ nhắm mắt lại.Bàn tay đó rất ấm áp, khiến cô cảm thấy an toàn.Mắt Lục Tri Ngôn rưng rưng: "Tiểu Từ, em vẫn còn nhớ tôi..."
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 110: Mưu Đồ Bất Chính


Thương Từ tỉnh lại lần nữa đã là buổi chiều.Cô nhìn quanh, phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng xa lạ.Cô lập tức ngồi bật dậy, ánh mắt đầy cảnh giác.Cửa mở, Lục Tri Ngôn bước vào."

Cô tỉnh rồi?"

Thương Từ nhìn cô ta đầy nghi hoặc:"Sao tôi lại ở đây?"

"Bác sĩ Thương không nhớ sao?"

Lục Tri Ngôn khoanh tay trước ngực, ánh mắt có phần dò xét.Thương Từ đưa tay lên trán:"Tôi lại ngất nữa à?"

"Ừ, cô sốt cao."

Lục Tri Ngôn đáp rồi bước tới, cầm thuốc và nước đưa cho Thương Từ:"Uống đi."

Thương Từ vẫn chưa đưa tay ra nhận, Lục Tri Ngôn ánh mắt tối lại:"Uống nhanh lên.

Nếu cô chết trong nhà tôi, tôi sẽ rất phiền đấy.

Mà tôi là người ghét nhất phiền phức."

Thương Từ nghe vậy vội vàng nhận lấy.Cô thầm nghĩ: "Người xinh thế mà cứ mở miệng là chả có câu nào dễ nghe."

Sau khi uống thuốc, cô nói:"Cảm ơn nhé, lần sau tôi mời..."

"Mời tôi ăn cơm?

Vậy cô nợ tôi hai bữa rồi đấy."

Nói xong, Lục Tri Ngôn quay lưng rời đi.Thương Từ ngồi yên, cảm thấy hơi ngơ ngác.Cô đứng dậy ra ngoài, thấy bếp nhà Lục Tri Ngôn là loại cửa trượt bằng kính.Cô nhìn thấy đối phương đang nấu ăn, và một chuỗi hình ảnh vụn vặt bất chợt hiện lên trong đầu.Cô nhíu mày, cảnh tượng này rất quen.Lục Tri Ngôn cảm nhận được ánh mắt sau lưng, quay đầu lại thấy Thương Từ đang nhìn mình."

Mau vào nghỉ đi, lỡ lại ngất thì sao."

Thương Từ chậm rãi bước tới: "Tác giả Lục, chúng ta...

đã từng gặp nhau trước đây chưa?"

Ngón tay Lục Tri Ngôn khẽ run, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh:"Gặp rồi mà, hình như là... hôm kia?"

"Tôi nói là... trước đó nữa cơ."

Lục Tri Ngôn xoay người tránh né, vào bếp: "Cơm sắp xong rồi, mau ngồi đi."

Cô không muốn trả lời bởi vì chính cô cũng không biết phải trả lời thế nào.Bởi những chuyện đã xảy ra... hoàn toàn vượt xa logic và cả tưởng tượng.Thương Từ ngồi vào bàn, có phần ngẩn người.Lục Tri Ngôn mang cháo ra, đặt trước mặt cô cháo kê bí đỏ với vài lát táo đỏ.Thương Từ ngước nhìn cô:"Cảm ơn cô rất nhiều."

"Không cần cảm ơn.

Nhìn tình trạng của cô thì tối nay chắc không mời nổi tôi ăn cơm đâu, để hôm khác vậy."

"Ừ..."

Thương Từ cầm thìa, vừa nếm thử một ngụm đã thấy mùi vị... quen thuộc vô cùng.Cô sững người, chợt nhớ ra điều gì:"Đúng rồi, tác giả Lục, trước đây cô từng viết truyện có nhân vật tên Ôn Ngôn phải không?"

Tay cầm đũa của Lục Tri Ngôn rơi xuống.Ánh mắt cô lập tức dao động.Thương Từ bắt được phản ứng đó:"Cô..."

"Đúng là có nhân vật đó.

Sao vậy?"

Hai ánh mắt chạm nhau.Thương Từ lắc đầu: "Không có gì."

Cô cúi đầu ăn tiếp, Lục Tri Ngôn nhặt đũa lên: "Nhưng truyện đó viết không hay, nên tôi gỡ xuống rồi.

Sao?

Bác sĩ Thương từng đọc à?"

Thương Từ cảm thấy ngực hơi nặng nề, nhưng không trả lời.Lục Tri Ngôn đứng dậy, quay vào phòng, lấy điện thoại đưa cho cô:"Muốn xem không?"

"Được chứ?"

"Ừ."

Thương Từ nhận lấy, mở phần bản nháp của Lục Tri Ngôn.Cô nhìn thấy tên hai nhân vật chính: Cố Dự và Thì Mục, rồi từng cảnh từng ký ức mơ hồ lại hiện về.Cô ôm đầu, cảm giác choáng váng.Lục Tri Ngôn ánh mắt lo lắng.Đến khi Thương Từ đọc đến cái tên Ôn Ngôn, một giọt nước mắt bất giác rơi xuống.Cô lau nước mắt, nghẹn giọng: "Tại sao... chỉ cần nhìn thấy cái tên này, tôi lại muốn khóc?"

Lục Tri Ngôn đưa khăn giấy: "Sao tự nhiên lại khóc?"

Thương Từ tắt màn hình:"Tại sao cô lại gỡ truyện đó?"

"Vì nó quá ngược, bị mắng thảm quá nên tôi định viết lại."

"Vậy cô định sửa thế nào?"

Lục Tri Ngôn nheo mắt:"Bác sĩ Thương tò mò vậy sao?"

"Có chút thôi."

"Vậy cứ chờ xem đi."

Cô không nói chi tiết, Thương Từ cũng không hỏi thêm.Nhưng ánh mắt vẫn lặng lẽ nhìn về phía Lục Tri Ngôn, cổ họng khẽ động.Lục Tri Ngôn bị ánh mắt kia nhìn chằm chằm, nhướng mày trêu:"Bác sĩ Thương đang mưu đồ bất chính với tôi à?"

"Hả?"

Thương Từ ngơ ngác.Lục Tri Ngôn tiến tới, cúi xuống, hai đầu mũi gần như chạm nhau.Cô cười khẽ: "Cô nhìn tôi mãi như thế, tôi sẽ ngại đấy."

Thương Từ khẽ đẩy cô ra: "Tôi không mưu đồ gì cả, cô không phải gu của tôi."

Lời vừa dứt, sắc mặt Lục Tri Ngôn lập tức tối sầm.Cô đứng thẳng, cúi đầu nhìn Thương Từ: "Vậy cô thích kiểu người như thế nào?

Là Bạch Tây Tây phải không?"

Thương Từ hơi sững người, có chút chột dạ.Vì cô vừa nói dối.

Thật ra, cô thấy Lục Tri Ngôn rất đẹp, và... có phần động lòng.Nhưng sao có thể nói ra được?Lục Tri Ngôn thấy cô không đáp thì quay lại chỗ ngồi, im lặng lướt điện thoại.Thương Từ thấy vẻ mặt không vui của cô, bỗng nghĩ: "Chẳng lẽ cô ấy thích Bạch Tây Tây thật?"

Cô lúng túng cười khẽ: "Thật ra lúc nãy tôi..."

"Mau ăn cơm đi."

Giọng nói của Lục Tri Ngôn mang theo mệnh lệnh.Bình thường Thương Từ ghét nhất là bị người khác ra lệnh, nhưng không hiểu sao lần này... cô lại ngoan ngoãn cúi đầu ăn tiếp.Cô đặt bát xuống: "Ăn xong rồi."
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 111: Ôm nhau ngủ


Thương Từ vừa đứng dậy sau khi uống hết bát cháo thì vẫn còn choáng váng.Cô phải vịn vào mép bàn, Lục Tri Ngôn lập tức đứng lên, bế thốc cô lên.Thương Từ giật mình: "Cô làm gì vậy?

Mau thả tôi xuống!"

Lục Tri Ngôn không trả lời, cứ thế bế cô vào phòng, đặt xuống giường.Cô mở tủ, lấy ra một bộ đồ ngủ rồi đưa cho Thương Từ: "Cô vẫn đang sốt đấy, nghỉ ngơi đi."

Thương Từ không nhận lấy, chỉ ngơ ngác nhìn người trước mặt cứ thế bị bế vào phòng?Lục Tri Ngôn tiếp tục nói: "Thứ nhất, tôi sẽ không có mưu đồ gì với cô đâu, yên tâm.

Thứ hai, nếu cô ra khỏi nhà tôi mà lại ngất, bị gì đó thì giám đốc Mộc nhất định sẽ mắng tôi chết.

Thứ ba, con gái với nhau thì nên giúp đỡ lẫn nhau."

Nói xong, cô đặt bộ đồ ngủ lên giường: "Mới, yên tâm mà mặc."

Lục Tri Ngôn xoay người rời đi.Thương Từ nhìn bộ đồ ngủ, cảm thấy giờ thân thể mình đúng là không khoẻ, mà nếu cố về nhà rồi lại ngất, chắc chẳng ai kịp lo hậu sự cho cô.Cô cầm bộ đồ lên, hương thơm nhè nhẹ của hoa dành dành thoang thoảng.Cô lẩm bẩm: "Cô ấy thích hoa dành dành đến thế à?

Gì cũng có mùi này..."

Cô thay đồ ngủ rồi nằm xuống giường.Thật ra, Lục Tri Ngôn là người khá tốt tuy có vẻ mặt lạnh như băng, nói chuyện thì cộc lốc, nhưng vừa đẹp lại vừa chu đáo.Có lẽ nếu làm người yêu, sẽ là kiểu bạn đời tốt lắm đây...Đang nghĩ ngợi, cửa mở, Thương Từ nhìn ra thấy Lục Tri Ngôn mang theo một cốc nước bước vào.Cô mặc bộ đồ ngủ lụa màu đen, còn Thương Từ thì đang mặc đồ ngủ lụa màu trắng.Thương Từ nhìn xuống, đây chẳng phải là đồ đôi à?Lục Tri Ngôn đặt cốc nước xuống, định tắt đèn ngủ thì Thương Từ vội nói:"Đừng tắt đèn."

"Cô sợ bóng tối?"

"Không phải, chỉ là tôi quen như vậy."

Nghe câu trả lời đó, ánh mắt Lục Tri Ngôn lóe lên vui mừng.

Cô ấy vẫn còn nhớ một chút gì đó về mình.

Cô cong môi rời khỏi phòng.Thương Từ nhìn bóng lưng rời đi, nhíu mày: "Cô ấy cười kiểu gì mà đáng sợ thế..."

Lục Tri Ngôn vào thư phòng, ngồi trước máy tính gõ chữ.Thương Từ cảm thấy mí mắt nặng trĩu, từ từ thiếp đi.Nửa đêm, trán cô toát đầy mồ hôi, Lục Tri Ngôn vừa gõ xong chữ thì đi vào kiểm tra.Thấy Thương Từ đang thì thầm gì đó, cô tiến lại gần.Giọng Thương Từ rất nhỏ: "A Ngôn...

Em nhớ chị..."

Nước mắt lặng lẽ chảy ra khoé mắt, ướt gối.Lục Tri Ngôn ngồi xuống, nắm lấy tay cô.Thương Từ nắm chặt lại, thì thào: "Đừng đi..."

Lục Tri Ngôn khẽ vuốt gương mặt trắng mịn ấy: "Chị không đi đâu, chị luôn ở đây."

Thương Từ không nói gì thêm, chỉ siết tay Lục Tri Ngôn không buông.Lục Tri Ngôn nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, lòng chợt nhớ đến những kỷ niệm trong truyện.Khi ấy, Thương Từ cũng vậy, mỗi lần không khoẻ là lại thích dính lấy cô.Cô vuốt nhẹ khuôn mặt quen thuộc ấy, khẽ nói: "Ngốc à... rốt cuộc đến bao giờ em mới nhớ lại được chị đây..."

Trong mơ, Thương Từ thấy một bóng lưng mặc vest đen, tóc dài xõa ngang vai.Cô tiến lại gần, người đó quay lại nhìn, là Lục Tri Ngôn.Hai người nhìn nhau.Lục Tri Ngôn tiến lên, ôm chặt lấy cô: "Tiểu Từ..."

Thương Từ cũng ôm lại: "Ôn Ngôn..."

Lục Tri Ngôn đang định rời đi thì nghe Thương Từ lại bắt đầu nói mớ, nên đành ngồi xuống lại.Thương Từ lờ mờ mở mắt: "Lạnh quá..."

Lục Tri Ngôn vội vàng đứng dậy định lấy thêm chăn, thì cô bị nắm lấy cổ tay."

A Ngôn... chị ôm em ngủ được không?"

Lục Tri Ngôn gật đầu khẽ, nằm xuống bên cạnh cô, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng.Thương Từ rúc vào ngực cô, nghe nhịp tim quen thuộc, khẽ mỉm cười.Lục Tri Ngôn nhẹ nhàng vuốt tóc cô.Thương Từ ôm chặt hơn, cảm nhận được mùi hương và cái ôm này quen thuộc lạ kỳ."

A Ngôn..."

"Ừ, chị ở đây."
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 112: Ký ức tái hiện


Buổi sáng rực rỡ, ánh nắng tràn vào phòng, Thương Từ mở mắt ra, phát hiện tay mình đang chạm vào thứ gì đó... mềm mềm.

Cô nhìn thấy bộ đồ ngủ màu đen, hơi sững lại.

Lục Tri Ngôn vẫn đang ngủ say, Thương Từ nhẹ nhàng ngồi dậy.Cúc áo trên bộ đồ ngủ của Lục Tri Ngôn đã bung ra hai cái.

Thương Từ lập tức đưa tay bịt miệng, cô đã làm gì vậy chứ!?Ánh mắt cô rơi lên những đường cong lờ mờ hiện ra qua lớp vải lụa, cổ họng cô khẽ động đậy.Lục Tri Ngôn mở mắt ra, ngồi dậy: "Cô tỉnh rồi à?

Đỡ hơn chút nào chưa?"

Thương Từ khẽ gật đầu.

Lục Tri Ngôn cúi xuống liếc nhìn hai chiếc cúc bị bung, nở nụ cười mờ ám:"Bác sĩ Thương này, cô bao lâu rồi chưa yêu vậy?"

"Hả?"

Thương Từ lộ vẻ bối rối, Lục Tri Ngôn ghé sát vào tai cô, hơi thở nóng hổi:"Cảm giác chiếm tiện nghi của tôi... thế nào?"

Cơn nóng lan khắp vành tai Thương Từ, cô luống cuống hỏi:"Sao cô lại ở trên giường tôi?"

"Bác sĩ Thương quên rồi sao?

Tối qua chính là cô nắm chặt tôi không buông đấy."

Thương Từ dần lùi ra sau, Lục Tri Ngôn chồm người lên:"Bác sĩ Thương còn chưa trả lời câu hỏi của tôi."

"Tôi không cố ý... tôi..."

Thương Từ lắp bắp, nói năng rối loạn.

Cô thật sự không ngờ mình lại làm ra chuyện như vậy với Lục Tri Ngôn.Lục Tri Ngôn cong môi cười khẽ, đưa tay lên trán cô:"Xin nghỉ đi, cô vẫn còn hơi sốt."

"Ừm..."

Lục Tri Ngôn rời khỏi phòng.

Thương Từ nhìn bàn tay mình, lẩm bẩm: "Sao mình lại đi sờ người ta chứ..."

Lục Tri Ngôn đóng cửa phòng lại, khóe môi cong lên.

Thật ra tối qua Thương Từ chỉ ôm cô ngủ thôi, nhưng sáng sớm thì tay bắt đầu không yên phận.Cô rõ ràng đã tỉnh rồi, nhưng vẫn giả vờ ngủ tiếp.Vì... khoảnh khắc này, cô đã chờ rất lâu rồi.Thương Từ ngồi trên giường, rối rắm ôm đầu: "Không uống rượu mà lại chiếm tiện nghi của người ta...

Người ta còn chăm mình khi ốm...

Vậy mà lại đi làm chuyện như thế...

Thương Từ ơi Thương Từ, rốt cuộc mày làm sao vậy?

Chẳng lẽ mày thật sự thấy sắc nổi lòng tham đến không kiềm được?"

Đúng lúc đó, điện thoại trên tủ đầu giường vang lên.

Thương Từ bắt máy: "Con ở đâu đấy?

Con định không về nhà luôn đúng không?

Thương Từ, mẹ đang ở cửa nhà con, mau mở cửa cho mẹ!"

Đầu dây bên kia là giọng tức giận của mẹ Thương Từ, cô cau mày: "Con không ở nhà, mẹ về đi."

"Thương Từ, đừng để mẹ phải nói những lời khó nghe!

Bây giờ con cứng cáp rồi phải không?

Mở cửa ngay cho mẹ!"

Giọng bà gay gắt, Thương Từ đứng dậy, đi ra mở cửa.Lục Tri Ngôn từ trong bếp bước ra, đầy vẻ khó hiểu.Thương Từ nhìn sang cửa phòng bên cạnh, thấy mẹ cô đang đứng ở đó:"Con ở đây."

Mẹ Thương ngây người.

Bà không ngờ Thương Từ lại ở căn hộ sát vách.Bà hỏi: "Sao con lại ở đó?"

Thương Từ giữ vẻ thản nhiên: "Mẹ có chuyện gì thì nói nhanh đi."

Bà mẹ thấy sắc mặt Thương Từ trắng bệch thì dịu giọng: "Con bị sao vậy?"

Lục Tri Ngôn đi đến cạnh Thương Từ.

Mẹ cô nhìn thấy hai người mặc đồ ngủ cặp đôi, liền lùi về sau mấy bước, kinh hãi: "Con... con..."

Lục Tri Ngôn đang đoán người phụ nữ này là ai thì mẹ Thương gào lên: "Con thật muốn chọc tức mẹ phải không?

Con thật sự ở cùng phụ nữ rồi!"

Gương mặt Thương Từ vẫn không có biểu cảm, nhưng tay cô bắt đầu run nhẹ.Mẹ cô ôm ngực:"Con điên rồi sao!"

"Con đã nói với mẹ từ lâu rồi, con thích con gái."

Giọng Thương Từ dứt khoát.

Lục Tri Ngôn lập tức hiểu tình huống.Mẹ Thương xông tới định ra tay, Lục Tri Ngôn phát hiện tình huống bất thường liền đứng chắn trước Thương Từ.Chát!Một cái tát giáng xuống mặt Lục Tri Ngôn, để lại dấu tay rõ ràng trên làn da trắng.Thương Từ chết lặng, kéo Lục Tri Ngôn ra sau: "Đủ rồi!"

Mẹ cô cũng không ngờ Lục Tri Ngôn sẽ đỡ thay.

Tay bà bắt đầu run.Thương Từ nhìn vết đỏ trên mặt Lục Tri Ngôn, trong ngực như bị kim đâm.Cô gắng trấn tĩnh lại: "Mẹ, con xin mẹ, đừng can thiệp vào đời sống của con nữa.

Có gì cứ nhắm vào con, đừng lôi người vô tội vào!"

Bà mẹ càng nghĩ càng tức, đỏ mắt:"Mẹ là mẹ con, mà con lại ghét mẹ đến vậy sao?!"

"Đúng, con rất ghét mẹ!

Vì mẹ mà con thấy ngạt thở, mẹ không thể buông tha cho con được sao!"

Thương Từ cắn răng không để nước mắt rơi.

Cô hít sâu, cố đè nén cảm xúc: "Con không muốn cãi nhau với mẹ.

Mẹ về đi."

Mẹ cô siết chặt túi xách, lau nước mắt: "Mẹ nói cho con biết, cả đời này mẹ cũng sẽ không chấp nhận con yêu con gái."

Nói xong bà tức giận quay người bỏ đi.Thương Từ đóng cửa lại, xoay người ôm mặt Lục Tri Ngôn: "Xin lỗi... có đau không?

Sao chị lại đứng ra che cho tôi?"

Lục Tri Ngôn nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng: "Cuối cùng cũng có một lần... là tôi đứng ra bảo vệ em."

Thương Từ khựng lại.

Trong đầu cô chợt hiện ra một hình ảnh, có lúc cô cũng từng chắn trước một người như thế này.Lục Tri Ngôn xoa đầu cô: "Không sao, không đau đâu."

Hai người nhìn nhau, như có dòng điện vô hình truyền qua giữa họ.Cả hai bằng chiều nhau, Lục Tri Ngôn tiến gần, nâng mặt cô lên:"Nếu em thật sự thấy đau lòng... thì giúp tôi chườm đá nhé?"

"Lục Tri Ngôn, sao chị lại đối xử tốt với người chỉ mới quen vài hôm như tôi như thế?"

Thương Từ nhìn vào đôi mắt xám ấy.

Lục Tri Ngôn nhướng mày, cười:"Vì em xinh."

"Gì cơ?"

"Ừm, qua đây giúp tôi chườm đá đi."
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 113: Ranh giới


Lục Tri Ngôn ngồi trên ghế, Thương Từ nhẹ nhàng áp túi chườm đá lên má cô.Hai người nhìn nhau nhưng không nói một lời.Trong đầu Thương Từ bỗng hiện ra một hình ảnh , hình như... cô cũng từng chườm đá cho ai đó như vậy.Cô đang xuất thần thì Lục Tri Ngôn lại ghé sát: "Bác sĩ Thương, chẳng lẽ ngay trước mặt tôi mà cô lại đang nghĩ đến người phụ nữ khác?"

Thương Từ ngước nhìn vào mắt cô, ánh mắt lại trượt xuống...

đôi môi của Lục Tri Ngôn.Cô khẽ nuốt nước bọt.

Lục Tri Ngôn thấy vậy liền tiến lại gần hơn: "Hửm?"

Giọng nói khàn khàn, quyến rũ.

Tim Thương Từ lập tức đập nhanh, tay cô siết lấy vạt áo, đang định nhắm mắt lại thì Lục Tri Ngôn đứng dậy.Cô cầm lấy túi chườm đá từ tay Thương Từ, khẽ cười: "Bác sĩ Thương, cô nợ tôi nhiều lắm đấy, đừng tưởng hai bữa cơm là xong chuyện."

Nói xong, cô quay người vào bếp.Thương Từ ngồi yên tại chỗ, cảm thấy rối rắm.Cô vừa rồi...

đang chờ mong điều gì?Chờ Lục Tri Ngôn hôn mình à?!Cô là một người vốn nổi tiếng "tổng công khí" bức người, sao cứ gặp Lục Tri Ngôn là lại mềm nhũn thế này?Cô hít sâu một hơi, bước vào nhà vệ sinh rửa mặt.Nhìn khuôn mặt đỏ bừng trong gương, cô che lại: "Xong rồi, mình điên thật rồi."

Khi cô ra ngoài, Lục Tri Ngôn đã chuẩn bị xong bữa sáng.Trên gương mặt trắng của cô vẫn còn vết tát đỏ in rõ.Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, Thương Từ cảm thấy mình mắc nợ Lục Tri Ngôn quá nhiều.Rõ ràng là hai người xa lạ, vậy mà đối phương luôn giúp đỡ, chăm sóc mình.Thương Từ lấy lại bình tĩnh: "Lục tác giả, cảm ơn cô đã giúp tôi mấy hôm nay.

Tôi thật sự muốn báo đáp.

Nếu cô cần gì, cứ nói, tôi sẽ cố hết sức làm được."

Lục Tri Ngôn thấy vẻ mặt nghiêm túc kia, chợt nổi hứng trêu chọc, nảy ra một ý: "Nói cũng phải, tôi cứu người sắp ngất, còn bị chiếm tiện nghi ban đêm, nấu ăn cho cô, sáng nay còn thay cô ăn một cái tát..."

Thương Từ cảm thấy có lỗi tràn ngập.Lục Tri Ngôn đứng lên, cúi người sát lại gần: "Hay là cô lấy thân báo đáp đi?"

Thương Từ sững sờ, "lấy thân báo đáp"?!Cái cô Lục Tri Ngôn này...

đang nổi sắc tâm với mình?Mà thật ra thì... bản thân cô cũng từng nổi sắc tâm rồi...Nhưng không thể nào mọi chuyện lại diễn ra chóng vánh như vậy chứ!?Cô còn đang suy nghĩ, Lục Tri Ngôn thản nhiên đứng dậy như không có chuyện gì, định rời đi.Thương Từ bỗng nắm lấy cổ tay cô: "Cô là bên... trên hay bên dưới?"

Lần này đến lượt Lục Tri Ngôn sững sờ, cổ họng khẽ động: "Tất nhiên là bên trên rồi."

Thương Từ nhăn mặt.

Chẳng lẽ chỉ để báo đáp mà cô phải làm...

"gối công chúa"?Nếu chuyện này mà đồn ra thì hình tượng bao năm sẽ sụp đổ mất.Lục Tri Ngôn thấy vẻ mặt khó xử của cô thì cười khẽ: "Được rồi, bác sĩ Thương, tôi đùa thôi.

Tôi không nỡ dày vò người đang ốm đâu."

Cô quay lại ngồi xuống tiếp tục ăn sáng.Thương Từ méo miệng, cái người này đúng là muốn chọc tức cô mà.Thương Từ nhìn Lục Tri Ngôn, tâm trạng cũng dịu xuống.Cô vô thức nhìn về chiếc nhẫn vàng hồng trên ngón áp út tay trái của Lục Tri Ngôn, nhìn như kiểu nhẫn đôi."

Lục tác giả, chiếc nhẫn của cô trông đẹp đấy."

Lục Tri Ngôn nhìn xuống ngón tay, chiếc nhẫn cô từng đặt riêng trong thế giới truyện.Sau khi trở về hiện thực, cô đã đặt lại một cặp, và đeo suốt từ đó."

Ừ.

Đây là nhẫn cưới của tôi và vợ tôi."

CạchĐôi đũa trong tay Thương Từ rơi xuống đất.Cô ấy đã... kết hôn?Và còn là với một người phụ nữ?Một luồng bức bối dâng lên trong lòng Thương Từ, ngực như bị đâm.Lục Tri Ngôn vội cúi xuống nhặt đũa, vào bếp lấy đôi mới đưa cho cô:"Cô sao vậy?"

"Cô có vợ rồi?

Vậy... cô ấy đâu?"

Một cơn tội lỗi ập đến Thương Từ.Tối qua còn ôm người ta ngủ, giờ chẳng khác gì tiểu tam.Lục Tri Ngôn ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt Thương Từ:"Chúng tôi chưa tổ chức lễ cưới, nhưng đã cầu hôn nhau.

Trong lòng tôi, cô ấy là vợ tôi.

Cô ấy quên mất tôi rồi, nên tôi sẽ chờ đến ngày cô ấy khôi phục trí nhớ..."

Ánh mắt Lục Tri Ngôn sắc bén: "Để tính sổ cho rõ ràng."

Câu cuối cùng khiến Thương Từ tim đập loạn, tự dưng có cảm giác run sợ khó hiểu.Nhưng điều quan trọng hơn là Lục Tri Ngôn đã có người trong lòng.Cô không nên nổi tâm tư linh tinh.Cô phải là một người có ranh giới, có chừng mực.Hai người con gái yêu nhau đã không dễ, không thể vô tình tổn thương một người khác được.Thương Từ nhìn vào đôi mắt xám kia:"Lục tác giả, tôi thấy mình đỡ hơn rồi.

Hôm nay tôi sẽ về nhà, mai tôi sẽ đi làm lại.

Cô cứ tới bệnh viện là được.

Và... cảm ơn cô mấy ngày qua.

Sau này tôi sẽ mời cô ăn cơm.

Cô cứ nghĩ trước đi, tôi nhất định sẽ báo đáp."

Ánh mắt Lục Tri Ngôn thoáng qua vẻ không hài lòng.Cái người này sao thế?Sao tự nhiên lại lạnh nhạt thế này?
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 114: Mẹ Con Tranh Cãi


Thương Từ về đến nhà, tâm trạng thất vọng, cô lặng lẽ vào phòng thay bộ đồ ngủ.

Cô bỏ quần áo vào máy giặt, rồi trở lại giường, nằm vật xuống.Nhắm mắt lại, trong đầu cô chỉ toàn hiện lên hai chữ: "Ôn Ngôn."

Cô ôm lấy đầu, nhíu mày những mảnh ký ức vụn vỡ cứ lấp ló trong tâm trí.Lúc này, Thương Ngôn Uyển đang cho mèo ăn trong sân thì nghe tiếng gõ cửa.Bà đi ra mở, thấy con gái là Thương Khúc Chi đứng đó.Hai mẹ con ngồi xuống sân, Ngôn Uyển rót trà đưa cho Khúc Chi.Nhìn vành mắt đỏ hoe của con gái, lòng bà không khỏi thắt lại: "Sao vậy?

Trông con tiều tụy thế này."

Khúc Chi đặt ly trà xuống, nước mắt lập tức trào ra.Ngôn Uyển bước đến ôm con gái vào lòng.

"Mẹ...

Tiểu Từ nó điên rồi!

Nó thật sự... qua lại với một người phụ nữ..."

Giọng Khúc Chi đầy phẫn uất.Ngôn Uyển buông cô ra, khẽ hỏi: "Chỉ vì chuyện đó mà con khóc sao?"

"Mẹ, con không thể chấp nhận được.

Con thật sự không thể!"

Khúc Chi đứng bật dậy, lau nước mắt.Cô nhìn thấy bức tranh trong sân, bước lại gần, rồi bật khóc lần nữa.Ngôn Uyển thở dài, đến bên cạnh cô:"Tiểu Chi, con đừng dồn Tiểu Từ vào đường cùng như thế.

Từ nhỏ đến lớn, nó chưa từng cảm nhận được tình cha.

Con lại nghiêm khắc với nó, ép nó học y...

Giờ lại xen vào chuyện tình cảm...Con muốn ép nó phát điên mới vừa lòng sao?"

Ánh mắt Khúc Chi trở nên trống rỗng.Cô nhìn người phụ nữ trong tranh, gượng cười: "Chẳng lẽ... con lại để nó trở thành người như mẹ con sao?"

Ngôn Uyển sững người, tay siết chặt.Khúc Chi xoay lại, nhìn bà: "Con đã mất một người mẹ rồi.

Mẹ muốn con mất thêm một đứa con gái nữa sao?"

"Con..."

Ngôn Uyển tức giận đến không nói nên lời, phải hít sâu để bình tĩnh lại.Khúc Chi cúi đầu, cười chua chát: "Mẹ đã quên cái chết của mẹ con là như thế nào rồi sao?"

"Đủ rồi!"

Gương mặt Ngôn Uyển sa sầm.

"Đừng nhắc lại chuyện đó nữa!"

Bà xoay người định đi thì Khúc Chi bước lên phía trước: "Không nhắc?

Con nhắm mắt lại là lại thấy khoảnh khắc mẹ chết ngay trước mắt con.

Bây giờ... con cũng phải chứng kiến con gái mình đi vào vết xe đổ sao?!"

"Thời đại đã khác, ánh nhìn của xã hội cũng khác!

Con cứ cố chấp như vậy, chưa chắc Tiểu Từ bị xã hội đánh gục mà là bị chính con giết chết!"

Ngôn Uyển tức đến mức mặt đỏ bừng.Khúc Chi lạnh lùng hừ một tiếng, rồi giận dữ bỏ đi.Ngôn Uyển phải vịn vào mép bàn mới đứng vững: "Mạn Mạn... tôi thật sự mệt rồi..."

Bà nhìn người phụ nữ trong tranh, khép mắt lại.Khúc Chi bước ra khỏi ngôi nhà, ôm lấy ngực như để giữ lại cảm xúc đang vỡ òa.Cùng lúc đó, Lục Tri Ngôn đang ngồi trước máy tính.Cô nhớ lại những phản ứng lạnh nhạt bất ngờ của Thương Từ lúc sáng.Chẳng lẽ là vì câu nói ấy?Cô đưa tay ôm trán, băn khoăn:Làm sao mới khiến cô ấy nhớ ra những điều đã quên?Hay... thật ra tất cả chỉ là một giấc mơ của riêng mình?Có lẽ... mình không nên chen vào cuộc sống hiện tại của Thương Từ.Thương Từ lại một lần nữa tỉnh dậy, lúc này đã là buổi tối.Cô choàng tỉnh khỏi giấc mơ: "Ôn Ngôn!"

Cái tên ấy bật ra khỏi miệng một cách vô thức.Cô đưa mắt nhìn quanh, tay ôm ngực thở dốc."

Ôn Ngôn...?"

Cô lặp lại cái tên ấy, bối rối.Bước chậm đến bên cửa sổ, cô thì thầm: "Những điều đó... dường như không phải giấc mơ."

"Lục Tri Ngôn..."

Cô khẽ nhíu mày.Trở lại giường, cô ngồi xuống, lòng rối bời: "Tại sao mình cứ luôn mơ thấy những cảnh ấy...

Chẳng lẽ... thật sự đã quên điều gì đó sao?"

"Mình chưa từng đọc quyển sách đó...Vậy sao lại biết tên Ôn Ngôn?

Sao mọi thứ... lại như thế này chứ..."

Cô cúi đầu, ôm trán trong đầu hiện lên gương mặt của Lục Tri Ngôn.
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 115: Cô Ấy Tỏa Sáng


Buổi sáng sớm, Thương Từ vận động xong, ăn sáng qua loa rồi đến bệnh viện.Cô mặc đồng phục, đeo khẩu trang, từ phòng thay đồ bước ra.

Ánh mặt trời chiếu qua ô cửa kính lớn, rọi xuống hành lang.Thương Từ chú ý đến một bóng người đứng bên cửa sổ.

Người ấy mặc sơ mi trắng, quần tây, mái tóc đen dài buộc nửa, đeo kính gọng vàng.Trong đầu Thương Từ bỗng lóe lên một hình ảnh: cô từng đưa cho ai đó một bộ đồ y như vậy...Cô đang ngẩn người, thì bóng người bên cửa sổ bước lại gần: "Chào buổi sáng, bác sĩ Thương."

Lục Tri Ngôn là người chào trước.Thương Từ hoàn hồn lại: "Chào buổi sáng, chúng ta vào thẳng vấn đề nhé."

"Được."

Hai người cùng bước đi trên hành lang.Thương Từ bắt đầu giới thiệu về khoa Phục hồi chức năng:"Khoa này tuy không phải trọng tâm của bệnh viện, nhưng chính là nơi giúp bệnh nhân cải thiện chất lượng cuộc sống.

Chủ yếu là điều trị phục hồi để họ quay lại nhịp sống bình thường."

"Bao gồm phục hồi hệ thần kinh, hệ vận động, cả tâm lý nữa.

Có người bị tai nạn xe, liệt cả chân, có người đột quỵ, nửa người không cử động được, có người đau mãn tính...

Tất cả đều cần đến chúng tôi."

Lục Tri Ngôn lắng nghe chăm chú.Thương Từ dẫn cô vào các phòng bệnh, tiếp tục giới thiệu.Lục Tri Ngôn ghi chép vào sổ tay.Ánh sáng xuyên qua ô cửa sổ chiếu lên người Thương Từ, khiến cô như đang phát sáng.Lục Tri Ngôn nhìn đến ngẩn ngơ.Cô từng thấy Thương Từ tỏa sáng dưới ánh đèn sân khấu trong sách,Và giờ cô thấy một Thương Từ ngoài đời tỏa sáng trong chính lĩnh vực chuyên môn của mình.Thương Từ tiếp tục dẫn cô vào phòng điều trị, giới thiệu về máy móc.Thời gian trôi qua rất nhanh.

Thương Từ nhìn đồng hồ:"Tác giả Lục, cô có đói không?

Có muốn ăn trưa trước không?"

"Được."

Hai người đến nhà ăn bệnh viện.

Vừa ngồi xuống, Thương Từ liền tò mò hỏi:"Sao cô lại chọn cho nữ chính nghề phục hồi chức năng?

Mấy tiểu thuyết thường toàn viết bác sĩ ngoại, bác sĩ nội mà."

"Vì cô là bác sĩ phục hồi chức năng."

Lục Tri Ngôn buột miệng trả lời.Thương Từ khựng lại: "Gì cơ?"

Lục Tri Ngôn lập tức cúi đầu ăn cơm, không nói gì thêm.Thương Từ nhìn chằm chằm cô, người này lúc nào cũng kỳ lạ.Cô cầm cốc nước uống một ngụm rồi lại hỏi: "Vậy cô định viết cốt truyện gì?"

Lục Tri Ngôn buông đũa, hai tay đan vào nhau, tựa vào ghế, lười nhác đáp:"Một cô gái càu nhàu về một quyển sách rồi bị xuyên vào làm tiểu tam trà xanh trong đó.

Hệ thống giao nhiệm vụ: thay đổi kết cục thảm của truyện.

Trong quá trình làm nhiệm vụ, cô ấy gặp phải phản diện nữ cường lạnh lùng, cố chấp nhất truyện.

Hai người suốt ngày đấu võ mồm, cãi nhau chí chóe..."

Thương Từ cảm thấy nhói đầu nhẹ.Lục Tri Ngôn vẫn tiếp tục:"Sau đó, hai người yêu nhau, sống hạnh phúc bên nhau một năm.

Nhưng cuối cùng, vì kết cục trong sách, cô gái trở về thế giới thực.

Phản diện cũng là người xuyên sách – đã tìm được cô gái ngoài đời.

Nhưng người yêu từng hứa mãi mãi không rời lại không còn nhớ gì cả."

Giọng Lục Tri Ngôn nghẹn lại, đôi mắt hơi ửng đỏ.Ánh mắt hai người chạm nhau."

Truyện này... nghe rất hay."

Thương Từ lấy hộp thuốc từ túi áo, định uống thì Lục Tri Ngôn đột nhiên đứng dậy, bước đến ngồi cạnh cô, cúi người xuống."

Hay thật.

Nhưng tôi muốn biết, cô gái ấy... khi nào mới nhớ lại người mình từng yêu?"

Thương Từ nhìn vào mắt cô.Khoảnh khắc căng thẳng ấy bị phá vỡ khi Kỷ Hòa bước đến: "Ôi ôi ôi, hai người đang đóng phim thần tượng à?"

Lục Tri Ngôn lập tức đứng thẳng.Kỷ Hòa chìa tay ra: "Cô là Tử Ngôn đúng không?

Tôi là Kỷ Hòa."

"Lục Tri Ngôn."

"À há."

Kỷ Hòa ngồi cạnh Thương Từ, còn Lục Tri Ngôn cũng quay lại chỗ mình.Thương Từ cúi đầu, vì sao kịch bản vừa rồi nghe quen đến kỳ lạ?Cô ôm trán.Kỷ Hòa nhận ra bất thường: "Lại đau à?

Mau uống thuốc đi!"

Lục Tri Ngôn trong lòng căng thẳng.Thương Từ cười nhẹ: "Không sao."
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 116: Chồng Chéo


Ba người ăn trưa xong lại quay về tầng năm, Thương Từ tiếp tục dẫn Lục Tri Ngôn đi giới thiệu về khoa Phục hồi chức năng.Kỷ Hòa đứng ở quầy y tá, nhìn bóng lưng hai người với vẻ mặt cười thầm kiểu "dì ghép đôi".Trưởng y tá bên cạnh nhìn thấy nụ cười đó, hỏi: "Bác sĩ Kỷ, có chuyện gì mà cô cười gian vậy?"

Kỷ Hòa nén cười, liếc nhìn trưởng y tá: "Chị không hiểu đâu, nhìn hai người kia đi, y như bước ra từ tiểu thuyết ấy cả nhan sắc, chiều cao đều xứng đôi.

Tôi 'đẩy thuyền' cặp này trước!"

Trưởng y tá nhìn theo ánh mắt cô, bất đắc dĩ nói: "Bớt đọc tiểu thuyết lại đi."

Một buổi chiều trôi qua, Thương Từ thay đồ xong, từ phòng thay đồ bước ra thì thấy Lục Tri Ngôn vẫn đứng ở hành lang.

"Cô chưa về à?"

Lục Tri Ngôn ánh mắt dịu dàng: "Đợi cô."

Thương Từ không nói gì, chỉ là bước nhanh hơn.Lục Tri Ngôn thấy thế cũng bước nhanh theo.Hai người cùng bước vào thang máy.Lúc tan ca nên người khá đông.Có người vô tình chen vào khiến Thương Từ mất thăng bằng, suýt ngã sang một bên, Lục Tri Ngôn ôm lấy eo cô.Khoảng cách giữa hai người trở nên rất gần.Hương thơm nhè nhẹ lan tỏa.Một mảnh ký ức lướt qua trong đầu Thương Từ.Cô ôm đầu, Lục Tri Ngôn siết chặt vòng tay: "Sao vậy?"

Thang máy đến tầng một, Lục Tri Ngôn buông eo cô ra nhưng lập tức nắm lấy tay kéo cô ra ngoài.Tới sảnh lớn, Thương Từ nhắm mắt lại: "Đau quá..."

Cô lộ rõ vẻ đau đớn.Lục Tri Ngôn lập tức ôm cô vào lòng: "Tôi đưa cô về nhà."

Thương Từ khẽ đẩy cô ra.Khuôn mặt Lục Tri Ngôn và bóng hình mờ mịt trong ký ức chồng lên nhau."

Ôn Ngôn..."

Lục Tri Ngôn nghe cái tên ấy, đôi mắt sáng lên:"Tôi..."

Chưa kịp nói xong, một cô gái chạy tới:"Thương Từ!"

Là Bạch Tây Tây.Lục Tri Ngôn nhìn thấy người mới đến, sắc mặt lập tức tối lại.Bạch Tây Tây chạy tới, khoác tay Thương Từ: "Tôi cố ý chờ cô tan làm đấy!"

Thương Từ vẻ mặt đầy nghi hoặc.Lục Tri Ngôn siết chặt nắm tay, sắc mặt u ám.Cô nhìn vào cánh tay đang bị Bạch Tây Tây khoác:"Cô không về nhà à?"

"Thương Từ, hôm nay cùng đi ăn đi, tôi đã hẹn trước với Vân Tư rồi."

Bạch Tây Tây cười ngọt ngào.Thương Từ còn chưa kịp trả lời, Lục Tri Ngôn bật cười lạnh: "Vậy cô ăn với họ cho vui nhé."

Nói xong, cô xoay người rời đi.Thương Từ đứng yên tại chỗ, nhìn theo bóng lưng cô.Một cơn đau nhói truyền đến đầu.Cô ôm đầu.Bạch Tây Tây lo lắng: "Cô sao vậy?"

Thương Từ gạt tay cô ra: "Cô và Vân Tư cứ đi trước đi, tôi... tôi không khỏe lắm."

Bạch Tây Tây sững lại.Thương Từ bước nhanh, đuổi theo bóng dáng Lục Tri Ngôn.Lục Tri Ngôn bước càng lúc càng nhanh.Thương Từ chạy lên, nắm lấy cổ tay cô: "Đợi đã."

Lục Tri Ngôn quay đầu lại, ánh mắt Thương Từ nhìn chằm chằm vào cô.Đôi mắt xám bạc ấy...Ôn Ngôn.Là Ôn Ngôn.Thương Từ giơ tay ôm lấy gương mặt Lục Tri Ngôn.Lục Tri Ngôn sững người.Thương Từ từ từ áp sát:"Ôn Ngôn... là chị đúng không?"

Cô nhắm mắt, cố gắng nhớ lại mọi thứ.Một trận choáng váng ập đến.Cô ngất xỉu, đổ về phía trước.Lục Tri Ngôn nhanh tay ôm lấy cô: "Thương Từ!"

Cô bế ngang Thương Từ, chạy nhanh trở lại bệnh viện.Một mạch lao đến khoa cấp cứu.Bác sĩ thấy mặt Thương Từ, kinh ngạc: "Lại ngất nữa à?"

Lục Tri Ngôn đầy lo lắng, đặt cô lên giường bệnh, hai tay bắt đầu run.Bác sĩ tiến hành kiểm tra.Nửa tiếng sau, ông lắc đầu: "Đường huyết bình thường, chỉ là tụt huyết áp nên mới ngất.

Dạo này bác sĩ Thương sao thế nhỉ, cơ thể yếu hẳn đi.

Trước kia còn có thể vật tay với mấy bác sĩ nam cơ mà."

Lục Tri Ngôn nghe xong sững lại, hỏi đầy lo lắng:"Vậy cô ấy... không sao chứ?"

"Không sao, nghỉ ngơi là ổn."
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
chương 117: Khôi Phục Ký Ức


[Hồi tưởng trong mơ]"Sao mà máu chó vậy?

Cái nữ phụ trà xanh này sao lại trùng tên với mình?

Cô ta phiền phức chết đi được.

Còn cái người tên Ôn Ngôn này là cái gì, bá đạo đến biến thái!"

"Chúng ta hẹn hò đi?"

"Cô yên tâm, toàn bộ sinh vật trên Trái Đất tuyệt chủng tôi cũng không thèm để ý đến cô, đồ cuồng loạn!"

"Bà tôi từng nói, một cái ôm có thể chữa lành mọi nỗi buồn."...Trước mắt Thương Từ lần lượt hiện lên những mảnh ký ức.Cô từ từ bước đến bên lề một con đường.Tuyết bay trắng xóa khắp bầu trời.Cô đứng trước một người phụ nữ."

Chúng ta từ tình nhân giả... thăng cấp thành thật nhé?"

Khuôn mặt người con gái trong mộng dần hiện rõ.Nước mắt Thương Từ rơi xuống."

Ôn Ngôn!"

Thương Từ mở mắt.Cô ngây người nhìn trần nhà, sau khoảng năm phút mới từ từ hồi thần và quan sát xung quanh.Căn phòng bệnh trống rỗng.Cô bước xuống giường.Cửa mở ra, Lục Tri Ngôn xách hộp cơm bước vào.Nhìn thấy Thương Từ đã tỉnh: "Cô tỉnh rồi."

Thương Từ nhìn sang.Hai ánh mắt giao nhau.Giây phút đó, trái tim cô khẽ rung lên.Cô chậm rãi bước về phía Lục Tri Ngôn.Lục Tri Ngôn nhìn thấy khuôn mặt đầy vệt nước mắt và ánh mắt phức tạp của cô, đầu ngón tay bắt đầu run.Nỗi nghẹn ngào dâng lên trong lồng ngực Thương Từ.Cô dừng bước, ôm lấy gương mặt Lục Tri Ngôn: "Ôn Ngôn..."

Trong lòng Lục Tri Ngôn cũng dâng lên một vị chua xót.Cô khẽ nói: "Em nhớ ra rồi."

Câu nói vừa dứt, Thương Từ ôm chầm lấy cổ cô, còn Lục Tri Ngôn vòng tay ôm lấy eo cô.Hai người ôm nhau thật chặt.Thương Từ nghẹn ngào: "Em tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại chị nữa.

Em thật sự nghĩ... tất cả chỉ là một giấc mơ."

Ký ức ùa về trong đầu cô, từng hình ảnh từng câu nói đều chân thật như mới hôm qua.Lục Tri Ngôn rơi nước mắt."

Chị cũng rất sợ... sợ rằng sẽ không thể gặp lại em.

Chị càng sợ... mình sẽ không bao giờ tìm được em nữa.

Thương Từ, sao em lại quên chị?"

"Em không biết...

Khoảnh khắc cuối cùng em thật sự muốn chạy đến bên chị, nhưng cơ thể em không nhúc nhích được.

Lúc tỉnh dậy... em đã ở bệnh viện rồi.

Em cố gắng nhớ lại mọi thứ, nhưng không tài nào nhớ ra."

Thương Từ nói xong, như chợt nhớ ra điều gì.Cô lùi ra khỏi vòng tay Lục Tri Ngôn:"Chị là Ôn Ngôn... vậy Lục Tri Ngôn là sao?"

Lục Tri Ngôn bước tới, lau đi giọt lệ trên má cô: "Bởi vì chị vừa là Ôn Ngôn, cũng là Lục Tri Ngôn."

Đồng tử Thương Từ chấn động.Câu này... là có ý gì?Chẳng lẽ Lục Tri Ngôn cũng là người xuyên sách?Lục Tri Ngôn nắm lấy tay cô: "Thật ra chị cũng không rõ chuyện này là sao.

Về sau chị sẽ từ từ kể cho em.

Nhưng xin em tin chị... chị chính là Ôn Ngôn.Là Ôn Ngôn trong quyển sách ấy."

Thương Từ nhìn vào đôi mắt xám bạc kiaLàm sao cô có thể không nhận ra?"

A Ngôn..."

Một cảm giác tủi thân dâng lên, cô lại ôm chầm lấy Ôn Ngôn lần nữa.Ôn Ngôn không phải là nhân vật hư cấu.Cô là người thật, đang ở đây.Cuối cùng... cô cũng đã tìm lại được Ôn Ngôn.Suốt nửa năm nay, Thương Từ không ngừng mơ thấy những giấc mơ kỳ lạ, nhưng chưa từng nhớ lại trọn vẹn.Hai người ôm nhau thật lâu.Thương Từ nới lỏng vòng tay: "Vậy bây giờ em không đang mơ, đúng không?"

Lục Tri Ngôn khẽ bật cười: "Không đâu."

"Cố Dư và Thì Mục sao rồi?

Còn Tư Vũ..."

Thương Từ chưa nói hết đã im lặng.Cô cúi đầu.Lục Tri Ngôn bước tới, ôm lấy khuôn mặt cô:"Cố Dư và Thì Mục đã kết hôn.

Tư Vũ cũng tìm thấy Giang Mạt rồi.

Kết cục của mọi người...

đều tốt cả."

Ký ức từng người hiện lên trong đầu cô.Dù chỉ sống ở thế giới sách hơn một năm, nhưng những con người ấy...

đã khắc sâu vào lòng cô.Thương Từ ngồi xuống giường.Lục Tri Ngôn cũng ngồi theo."

Vậy... bây giờ chúng ta nên tính sổ rồi nhỉ?"

Thương Từ ngẩn người: "Gì cơ?"

"Chuyện em quên chị.

Phải tính sổ chứ?"
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 118: Thích em cũng yêu em


Thương Từ và Lục Tri Ngôn cùng nhau trở về từ bệnh viện.Lục Tri Ngôn nắm tay cô, đưa cô đến căn nhà của mình.Thương Từ mặt đầy vẻ nghi hoặc.Lục Tri Ngôn đóng cửa, tháo áo khoác và túi xách xuống: "Em còn chưa trả lời chị đấy."

Thương Từ thật sự không biết nên đáp thế nào.Lục Tri Ngôn áp sát tai cô, thì thầm: "Hôm qua em nói muốn báo đáp chị.

Vậy em tính báo đáp kiểu gì?"

Mùi hương nhàn nhạt lan tỏa.Thương Từ vòng tay ôm cổ cô ấy: "Vậy chị muốn em báo đáp ra sao?"

Lục Tri Ngôn đang định nói thì Thương Từ bật đèn.Cô ngồi xuống ghế sofa: "Em nghĩ... chúng ta nên làm quen lại từ đầu."

Lục Tri Ngôn khẽ bật cười, ngồi xuống bên cạnh:"Lục Tri Ngôn, 28 tuổi, sinh ngày 12 tháng 9, con một trong nhà.

Tốt nghiệp chuyên ngành tài chính đại học Kinh tế.

Sau khi mẹ mất, tôi đã đi du lịch khắp các nước rồi trở thành một tác giả viết truyện mạng."

Thương Từ khựng lại một chút.Đây rõ ràng là thế giới thực.Người trước mặt là Ôn Ngôn, đúng nhưng gia thế lại hoàn toàn khác biệt.Lục Tri Ngôn thấy cô ngẩn người: "Tất cả đều là sự thật."

Đầu óc Thương Từ vẫn có chút mơ hồ, cô tò mò hỏi: "Em có thể hỏi vì sao chị lại là Ôn Ngôn không?"

Lục Tri Ngôn bắt đầu kể: "Có một thời gian chị bí ý tưởng, tiện tay mở thử một bộ bách hợp.Sau đó thấy nhân vật phản diện rất thu hút, nên chị muốn xây dựng một hình tượng hoàn hảo."

"Và thế là cô viết ra Ôn Ngôn?"

"Ừ.

Nhưng tôi không biết nên tả ngoại hình thế nào, nên tiện tay... dùng luôn mặt mình."

Nghe đến đây, Thương Từ mắt trợn tròn.Không nghĩ ra tạo hình nên... nhét luôn mặt mình vào?Đúng là đầu óc kỳ cục!Lục Tri Ngôn bước tới đứng bên cửa sổ:"Sau đó, tôi cứ viết những tình tiết máu chó và nhân vật bị ghét.

Không ngờ truyện lại hot.

Tôi thấy rất nhiều bình luận ác ý.

Hôm đó như mọi ngày, chị ngồi trước máy tính xem comment."

"Rồi màn hình nhấp nháy liên tục, chị cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì.

Khi tỉnh lại, chị đã... xuyên vào truyện, trở thành phản diện mình viết.

Nhưng điều kỳ lạ là khi xuyên vào, chị lại quên mất thân phận thật của mình."

"Rồi em gặp chị?"

"Ừ.

Sau khi tỉnh lại, chị đã rất suy sụp.

Bởi vì chị nghĩ đó chỉ là một giấc mơ.

Chị yêu người trong mơ, nhưng lại không chắc cô ấy là thật.

Nhưng em từng nói tên mình là Phó Tri Kỳ, là bác sĩ khoa phục hồi chức năng... tôi liền nghĩ có lẽ không phải mơ."

Thương Từ âm thầm nghĩ thì ra Lục Tri Ngôn cũng là người xuyên sách.Tất cả thật sự quá ly kỳ.Cô bước đến sau lưng ôm lấy Lục Tri Ngôn:"Vậy nên chị đến tìm em đúng không?"

"Ừ.

May mà tìm được rồi.

Thương Từ... vậy... em còn thích chị không?"

Câu hỏi đầy do dự và sợ hãi.Thương Từ bước đến, hôn lên môi cô ấy.Một nụ hôn nhẹ nhàng."

A Ngôn, em thích chị, cũng yêu chị.Dù cô là Ôn Ngôn hay Lục Tri Ngôn...Người em yêu... là chị, người đang đứng trước mặt em."

Trái tim Lục Tri Ngôn run rẩy.Cô ôm chặt lấy Thương Từ: "Chị không nghe nhầm chứ?"

"Tất nhiên là không.

Đừng quên... chúng ta từng cầu hôn nhau đấy.

Dù không rõ tất cả là thật hay mơ, nhưng chẳng sao cả.

May là... ngoài giấc mơ, chúng ta vẫn gặp lại nhau."

Thương Từ đáp lại cái ôm ấy.Ánh trăng xuyên qua khung kính, rọi lên hai người.Chợt nhớ ra điều gì, Thương Từ đẩy nhẹ cô: "Đợi đã, em có chuyện muốn hỏi.

Trước khi viết truyện... chúng ta vốn không quen nhau, sao chị lại đặt tên nữ phụ trà xanh giống tên em?"

Lục Tri Ngôn lúng túng.Cô chỉ tiện tra trên Baidu, ai ngờ lại... trùng hợp đến vậy."

Tôi tra bừa thôi, trùng hợp thật... tôi vô tội."

Thương Từ trừng mắtVậy tại sao cái cô "Thương Từ" trong sách lại giống cô như đúc?Cô nghĩ đến bức thư từng nói mình là người xuyên đến.Có lẽ vì thế hai người mới giống nhau?Nhưng điều đó không còn quan trọng.Quan trọng là người cô yêu đang ở đây, cạnh bên.Lục Tri Ngôn nghiêng đầu hỏi: "Em đang nghĩ gì vậy?"

"Không có gì.

Lục Tri Ngôn, vậy... bây giờ chúng ta là yêu lại từ đầu đúng không?"

Lục Tri Ngôn ôm eo cô: "Dĩ nhiên rồi.

Chẳng lẽ em không muốn yêu chị nữa?"

"Làm gì có!"

Hai người ôm nhau, một lúc sau Thương Từ bắt đầu ngáp.Lục Tri Ngôn dịu dàng: "Buồn ngủ rồi?

Ngủ sớm thôi."

"Vậy em ngủ cùng chị nhé, đã lâu rồi chúng ta không ngủ cùng nhau."

"Được."

Sau khi thay đồ, Thương Từ nằm gọn trong vòng tay Lục Tri Ngôn.Tất cả... dường như quá mơ hồ.Nhưng chỉ cần cô ấy ở bên, vậy là đủ.Đây là thế giới thật.Cô không còn lo Ôn Ngôn biến mất.Không còn sợ tỉnh lại và không còn ở nơi ấy.Ở đây, họ có thể bắt đầu lại lần nữa.Thương Từ ôm chặt cô: "Nửa năm qua... chị có nhớ em không?"

Lục Tri Ngôn cười: "Em nghĩ sao?"

Thương Từ cười khẽ.Cô vừa nằm xuống thì Lục Tri Ngôn đè lên: "Vậy... chuyện em quên chị, nên tính sổ thế nào đây?"

Thương Từ vuốt nhẹ cổ cô, vòng tay ôm chặt: "Chị định tính sao?"

Lục Tri Ngôn nhẹ hôn môi cô, tay bắt đầu cởi nút áo ngủ, lần xuống.Thương Từ khẽ rên, nhíu mày: "Lại để em ở dưới..."

Lục Tri Ngôn không trả lời.Thương Từ siết chặt ga giường, mặt đỏ bừng.Cô hôn lên cổ cô ấy, ánh mắt dịu dàng: "Sao không gọi chị?"

Thương Từ không nói một lời.Nửa đêm, trong cơn say mê cô khẽ gọi: "Chị... chị ơi~"Lục Tri Ngôn mỉm cười, hôn lên môi cô lần nữa.Hai người, suốt đêm không ngủ.
 
Back
Top Bottom