Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày

[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 99: Thử Váy Cưới - Công Khai


Sáng sớm, bầu trời tháng 11 mù mịt, Thương Từ tỉnh dậy, ngồi dậy một lúc mới hoàn hồn.Cô phát hiện Ôn Ngôn đã không còn trên giường, liền đi ra phòng khách.Ôn Ngôn đã chuẩn bị sẵn bữa sáng, thấy Thương Từ ra thì cười: "Dậy rồi à, mau đi rửa mặt."

Thương Từ vào phòng tắm rửa mặt xong, ngồi xuống bàn, vừa ăn vừa mở điện thoại.Trên Weibo hiện lên một dòng hot search khiến cô chú ý:#Thì Mục Cố Dư công khai##Couple Cố Thì là thật!#Thương Từ mỉm cười: "A, hai người đó công khai rồi kìa."

"Ừ."

Ôn Ngôn cúi đầu ăn, trong mắt thoáng hiện nét buồn.Thương Từ nhìn cô, rồi mở giao diện đăng bài viết.【Hãy cùng nhau lặng lẽ yêu thương, mặc kệ thế tục nhé~ @Ngôn】(Kèm ảnh nắm tay)Ôn Ngôn tò mò: "Em đang xem gì vậy?"

"Chị mở Weibo lên xem thử đi."

Thương Từ cất điện thoại, tiếp tục ăn.Ôn Ngôn mở điện thoại, thoáng sững sờ.Chưa đến nửa tiếng sau, Weibo... sập.#CP Cố Thời công khai#Thương Từ Ôn Ngôn#Sốc!

Hai nữ minh tinh hàng đầu công khai yêu đương#Sốc!

Tổng tài Ôn thị và minh tinh Thương Từ cũng công khai tình cảm!Ôn Ngôn mở bình luận, toàn bộ netizen đều choáng:【Tôi tưởng người yêu Thương Từ là một em ngọt ngào cơ, ai ngờ lại là một tổng tài bá đạo á?】【Trời ơi, hai người này đều quá A rồi!】【Tôi chết mất! thật sự xuất hiện rồi!】【Thương Từ là thần của tôi, nói công khai là công khai luôn, quá mạnh.】【Cảm thấy hôm nay như không phải sự thật, sao ai cũng công khai hết vậy?】【Trái tim tôi vỡ vụn, Thương Từ à, em là vợ tôi mà...】【Thật sự phát điên, quá vội vàng rồi... tôi không chấp nhận được】【Không bàn nữa, đẹp đôi quá!】Ôn Ngôn tắt điện thoại, bàng hoàng hỏi:"Chẳng phải em nói đợi đến khi giành Ảnh hậu mới công bố sao?"

Thương Từ đứng dậy, bước đến trước mặt cô, mỉm cười:"Không sao cả, bây giờ công khai cũng được.

Em không muốn bạn gái mình phải ngồi đó ghen tỵ với người khác."

Ôn Ngôn ôm chầm lấy Thương Từ.Ăn sáng xong, Ôn Ngôn dắt Thương Từ tới một tiệm áo cưới.Lúc này Thương Từ mới hiểu, hóa ra hôm nay là để thử váy cưới."

Chúng ta còn chưa định ngày cưới mà, sao chị đã dẫn em đi thử váy?"

"Thử trước đã."

Có thể là linh cảm, Ôn Ngôn luôn cảm thấy... thời gian của hai người không còn nhiều, nên cô muốn nhanh chóng hoàn thành những điều quan trọng.Nhà thiết kế mang ra hai bộ váy cưới, Thương Từ đi đến sờ thử chiếc váy lụa trắng.Ánh mắt cô dần đỏ hoe...

Cô có thể đợi được đến ngày cưới thật sự với Ôn Ngôn chứ?Đúng lúc cô còn đang miên man, Ôn Ngôn bước đến nắm tay cô: "Thử đi."

"Ừ."

Thương Từ được nhân viên dẫn vào phòng thay đồ.Ôn Ngôn ngồi trên ghế, tay run nhẹ.Khi rèm được vén lên...Một luồng ánh sáng chiếu xuống.Thương Từ mặc váy cưới lụa trắng, tóc đen xõa nhẹ ngang vai.Ôn Ngôn từ từ đứng dậy, bước tới."

Đẹp không?"

"Rất đẹp."

Nước mắt Thương Từ rơi xuống, nhân viên không hiểu cô vì sao lại khóc.Ôn Ngôn bước lên bục, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô:"Đừng khóc."

"Vậy là... chị cũng cảm nhận được rồi phải không?"

Ôn Ngôn không trả lời, nhưng đôi mắt đầy cảm xúc.Cô rõ ràng cảm nhận được mọi thứ quanh họ đang trôi nhanh hơn.Thương Từ không thể kìm chế nước mắt, Ôn Ngôn ôm lấy gương mặt cô: "Bất kể thế nào, chị cũng đã cầu hôn rồi.

Trong mắt chị, em chính là vợ chị rồi.

Thương Từ... nhất định em không được quên chị, được không?"

Thương Từ nhào vào lòng Ôn Ngôn, siết chặt vòng tay: "A Ngôn... phải làm sao đây...

Em không muốn kết cục của chúng ta lại như thế."

Ôn Ngôn siết chặt nắm đấm.Từng có lúc cô tin rằng dù phải băng qua thế giới, cô cũng sẽ tìm được Thương Từ.Nhưng nếu... mình chỉ là một nhân vật giấy, thì còn có thể làm được gì?Cô ôm Thương Từ thật chặt: "Cảm ơn em... vì đã đến, và mang cho chị tất cả mọi điều đẹp đẽ."
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 100: Họ đã có cái kết đẹp


Tháng 12.

Mùa đông giá rét.

Tuyết trắng phủ đầy trời, Thương Từ đứng bên cửa sổ, ánh mắt vô hồn.

Thì Mục đang ngồi trước bàn trang điểm thì phát hiện sự bất thường."

Thương Từ, cậu sao vậy?"

Cô hoàn hồn lại, lắc đầu.Từ sau hôm thử váy cưới, bức tường kia lại một lần nữa hiện ra chiếc kim đồng hồ, kéo thẳng thời gian đến tháng 12.Thì Mục cầm hai sợi dây chuyền lên: "Cậu thấy cái nào đẹp hơn?"

Thương Từ cầm lấy sợi dây chuyền đính kim cương, đeo lên cổ cô ấy: "Cái này hợp hơn."

Thì Mục nở nụ cười rạng rỡ.Thương Từ nhìn xung quanh, thầm nghĩ: Cuộc sống trong thế giới này... có lẽ sắp đến hồi kết.Hai người chờ bên ngoài sảnh tiệc.Thời Mục chợt nhớ: "Tớ quên đeo chiếc vòng tay Cố Dư tặng rồi."

Thương Từ nhìn đồng hồ còn 5 phút nữa bắt đầu vào hội trường."

Để tớ đi lấy, cậu đợi nhé."

Cô quay người chạy về phòng hóa trang.Cùng lúc đó, ở phòng vệ sinh, Ôn Ngôn ôm lấy ngực, sắc mặt trắng bệch, trán rịn mồ hôi.Thương Từ đến bàn trang điểm tìm chiếc vòng, đột nhiên âm thanh kim đồng hồ vang lên.Cô ngẩng đầu nhìn, kim đồng hồ tăng tốc một cách dữ dội."

Gấp vậy sao..."

Trên không trung xuất hiện hàng chữ:【Về sau, Thương Từ và Ôn Ngôn đến được với nhau, Cố Dư và Thời Mục tổ chức hôn lễ viên mãn, Tư Vũ Trần đi tìm Giang Mộ; tất cả đều có một cái kết H.E!】Thương Từ cau mày.Cô muốn chạy đi tìm Ôn Ngôn nhưng lại không thể cử động.Trên không trung lại hiện thêm dòng chữ thứ hai:【Toàn văn kết thúc.】Thương Từ đứng yên, tim như bị ai bóp nghẹt.Cùng lúc đó, trong phòng vệ sinh cơ thể Ôn Ngôn đang dần tan biến.Cô cười khổ: "Thương Từ..."

Tim Thương Từ nhói lên, cô ôm ngực, ho ra máu, rồi ngã gục xuống sàn.Trong đầu cô chợt hiện về tất cả:Những lần cãi nhau với Ôn Ngôn, lần đánh nhau đầu tiên, những ngày yêu nhau ngọt ngào, kết bạn với Thì Mục và Cố Dư...Phải chăng tất cả chỉ là một giấc mơ?Thương Từ nhắm mắt lại, thế giới xung quanh cũng bắt đầu sụp đổ.Ngoài đời thực.Ánh mặt trời chói chang rọi qua cửa sổ phòng bệnh.Mùi thuốc sát trùng nồng nặc trong không khí.Một người phụ nữ từ từ mở mắt mơ màng.Hàn Vân Tư ngồi bên cạnh liền đứng bật dậy: "Thương Từ!

Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi!"

Ánh mắt Thương Từ mơ hồ, cô nhìn khuôn mặt trước mặt: "A...

Ngôn..."

Hàn Vân Tư ngơ ngác: "Hả?

Cậu nói gì cơ?"

Thương Từ lại nhắm mắt.Hàn Vân Tư giật mình, vội vàng chạy ra ngoài gọi bác sĩ.Bác sĩ chạy vào khám: "Lại ngất rồi.

Cô ấy ngất ở đâu vậy?"

Hàn Vân Tư thở dài bất lực: "Trước cửa cửa hàng tiện lợi.

Nhân viên ở đó mở điện thoại của cô ấy và gọi cho tôi...

May là cô ấy không đặt mật khẩu, nếu không thì..."

Bác sĩ lắc đầu: "Một người ngày nào cũng tập thể dục mà vẫn ngất..."

Hàn Vân Tư trừng mắt nhìn Thương Từ đang bất tỉnh: Thật chẳng để người ta yên lòng gì cả.Cùng lúc đó, trước màn hình máy tính.Một người phụ nữ ngã gục xuống bàn, trán dán miếng hạ sốt, gương mặt tái nhợt.Cô ôm lấy đầu, miệng lẩm bẩm: "Thương Từ..."

Nói xong, cô cũng ngất xỉu.--Mình có kênh youtube, bạn muốn nghe truyện audio thì ghé kênh nhé Diên Vĩ Hương: https://www.youtube.com/@dienvihuong
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 101: Giấc mơ không thể nối lại


Trong khách sạn sang trọng, Thương Từ chỉ tay về phía người phụ nữ trước mặt: "Cô yên tâm đi, dù phụ nữ trên toàn thế giới có tuyệt chủng, tôi cũng không bao giờ thích cô!"

Người kia lập tức nổi giận, trong đôi mắt xám lạnh tràn đầy chán ghét: "Rất tốt!

Tôi nói cho cô biết, dù cả thế giới không còn ai, tôi cũng không đời nào để mắt tới một con đàn bà chanh chua như cô!"

Thương Từ đang định đáp lại thì...Tiếng chuông báo thức vang lên.Cô cáu kỉnh tắt đồng hồ, chui đầu vào chăn."

Phải nối lại giấc mơ này mới được..."

Nhưng chưa kịp chìm vào giấc mộng, chuông lại réo lần nữa.Cô ngồi bật dậy, vò đầu: "Phiền chết mất, phiền chết đi được!"

Ngoài trời mưa rơi tầm tã, từng giọt nước chảy dài trên ô cửa kính.Thương Từ nhìn đăm đăm một hồi rất lâu.Tiếng chuông báo thức quen thuộc lại vang lên.Cô nhìn về phía điện thoại: "7 giờ 30 rồi á!!!!"

Cô lập tức bật dậy, chạy vào phòng tắm rửa mặt, đánh răng.

Vừa xong liền túm đại bộ đồ mặc vào rồi lao ra khỏi cửa.Bệnh viện.Sảnh chính đông nghịt người.Thương Từ chạy như bay, vô tình va vào hai người phía trước."

Xin lỗi!"

Hai người quay lại:"Bác sĩ Thương, sao hôm nay cô gấp gáp vậy?"

Thương Từ nhìn lên là bác sĩ Lý và bác sĩ Vương trong cùng khoa."

Hôm nay trưởng khoa họp."

"Đúng rồi, chạy mau đi!"

Ba người thấy thang máy quá đông liền chạy bộ lên cầu thang.Tầng 5 – Khoa phục hồi chức năng.Cả ba vừa vào phòng thay đồ, Thương Từ đã lập tức mặc blouse trắng, vừa đi vừa buộc tóc.Hai y tá thì thầm nhìn theo:"Có phải thấy bác sĩ Thương rất đẹp trai không?"

"Đúng thế.

Rõ ràng là kiểu chị gái cool ngầu luôn!"

Thương Từ đeo khẩu trang, đi đến phòng bác sĩ.

Lý và Vương cũng vào theo sau.Người trong khoa đã đến đủ.Lúc này, một người phụ nữ lớn tuổi đeo khẩu trang, ánh mắt sắc lạnh bước vào.Đi bên cạnh là y tá trưởng.

Hai người cùng vào phòng rồi bắt đầu giao ban.Thương Từ liếc đồng hồ, trưởng khoa lườm một cái.Sau khi giao ban xong, mọi người chia nhóm đi kiểm tra bệnh phòng.Đồng nghiệp Kỷ Hòa ở bên cạnh lên tiếng: "Trước cứ nghĩ khoa phục hồi là nhẹ nhàng, hóa ra là mơ mộng."

Thương Từ gật đầu không đáp.Kỷ Hòa ngáp dài: "Trưởng khoa Mộc quay lại rồi, coi như những ngày tốt đẹp kết thúc luôn."

Sau khi kiểm tra xong, Thương Từ đi trên hành lang với vẻ mặt thiếu sức sống.Trưởng khoa Mộc đi đến, vỗ vai cô: "Cô theo tôi."

Thương Từ bước vào văn phòng trưởng khoa.Trưởng khoa Mộc ngồi xuống: "Gần đây cô sao thế?

Nhìn uể oải lắm."

"Không có gì ạ, chắc do mấy hôm nay ngủ không ngon."

Trưởng khoa nhấp ngụm trà: "Phải chú ý đấy."

"Vâng ạ."

"Ra ngoài đi."

Thương Từ rời khỏi phòng, mở điện thoại đặt đồ ăn ngoài, rồi quay về phòng bác sĩ.Kỷ Hòa hỏi: "Trưởng khoa nói gì thế?"

"Không có gì."

Thương Từ nhìn vào bảng bệnh án trong máy tính.

Nửa tiếng sau, cô xuống dưới lấy đồ ăn.Quay lại phòng, cô mở hộp đồ ăn ra.Kỷ Hòa nhìn ly cà phê đá: "Ơ, không phải trước đây cô không uống cà phê sao?"

Ánh mắt Thương Từ dừng lại ở ly cà phê.Biểu cảm cô thản nhiên: "Thật ra uống cũng ổn, còn giúp tỉnh táo nữa."

Cô nói rồi nhấp một ngụm.Trong một căn phòng khác.

Người phụ nữ với ngón tay thon dài đang vuốt ve chiếc cốc.Điện thoại vang lên, cô nhấc máy.Đầu dây bên kia là giọng đàn ông cười khẽ: "Lão Ôn à, em gọi cho anh đấy à?"

"Giúp tôi tìm một người.

Thương Từ.

Bác sĩ khoa phục hồi chức năng.

Hoặc cũng có thể gọi là Phó Tri Kỳ""Khoan... sao giọng em như nữ tổng tài ra lệnh thế?

Mà tìm người này làm gì?"

"Đừng nói nhảm."

"Rồi rồi, tìm thì tìm..."

Điện thoại ngắt.

Người phụ nữ nhìn vào màn hình máy tính.

Đôi mắt xám hiện đầy mỏi mệt.
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 102: Giai điệu piano quen thuộc


Một ngày nữa lại trôi qua.Thương Từ đứng dậy vươn vai, đi đến phòng thay đồ, cởi blouse trắng, xách túi rời bệnh viện.

Ngoài trời vẫn mưa, cô vừa che ô vừa thẫn thờ suy nghĩ.Điện thoại reo.Cô nghe máy:"Thương Từ, tớ đến quán bar rồi."

"Ừ, tớ tới ngay."

Cô bắt xe đến địa chỉ mà Hàn Vân Tư gửi.

Đó là một quán bar phong cách nhẹ nhàng.Thương Từ đi lên tầng hai, bước chậm rãi vào.

Bên cạnh Hàn Vân Tư là một cô gái.Khi cô gái kia nhìn thấy Thương Từ, cứng người lại ngay tại chỗ.Hôm nay Thương Từ mặc áo hoodie đen và quần cargo, chân dài đi đôi bốt Martin, tóc buộc nửa đầu trông ngầu vô cùng.Cô gái quay sang Hàn Vân Tư, không giấu được sự phấn khích: "Đẹp trai quá, đúng chuẩn gu chị gái của em luôn!"

Hàn Vân Tư nhướng mày.Thương Từ đến ngồi xuống, vẻ mặt điềm tĩnh.Cô gái kia chủ động mỉm cười.

Thương Từ cũng khẽ gật đầu đáp lễ.Hàn Vân Tư giới thiệu: "Thương Từ, đây là bạn tôi – Bạch Tây Tây."

"Xin chào, tôi là Thương Từ."

"Xin chào, tôi là Bạch Tây Tây."

Phục vụ mang một ly nước cam đặt trước mặt Thương Từ rồi rời đi.Cô cầm ly nước bằng bàn tay thon dài, đốt ngón rõ ràng.

Bạch Tây Tây lặng lẽ đỏ mặt khi nhìn thấy đôi tay ấy.Thương Từ nhìn xuống tầng một: "Ở đây còn có piano nữa, khá hay đấy."

Bạch Tây Tây lấy điện thoại: "Chúng ta làm quen nhé?

Thêm liên lạc đi."

Thương Từ ngước lên.

Cô gái trước mặt mặc váy liền thân màu hồng, tóc xoăn dài xõa trước ngực, gương mặt dịu dàng đáng yêu.Trước đây Thương Từ sẽ thấy rất thích kiểu người như vậy.Nhưng giờ thì không.Cô đang định mở lời thì...Tiếng đàn piano vang lên.Một giai điệu quen thuộc "Moon River."

Thương Từ sững sờ, lặng lẽ lắng nghe.Bóng người ngồi sau piano bị khuất bởi nắp đàn, cô chỉ lờ mờ thấy được đỉnh đầu của người đó.Giai điệu kết thúc.Thương Từ lập tức đứng dậy chạy xuống tầng một.Hàn Vân Tư hoảng hốt gọi theo: "Thương Từ!"

Bạch Tây Tây ngơ ngác không hiểu gì.Thương Từ chạy xuống đến chỗ đàn thì ghế trống trơn.Cô vội đến quầy bar: "Xin hỏi, người vừa chơi đàn đâu rồi?"

"À, là khách.

Cô ấy rời đi rồi."

Nhân viên đáp rồi tiếp tục pha chế.

Thương Từ đứng im tại chỗ, ánh mắt ánh lên nỗi thất vọng.Hàn Vân Tư đuổi theo xuống: "Cậu sao vậy, tự nhiên chạy đi?"

"Vân Tư... tớ thấy không khỏe, tớ về trước nhé."

Cô nói xong liền rời đi.

Hàn Vân Tư đứng im nhìn theo, lo lắng hiện rõ trong ánh mắt.Bạch Tây Tây cũng thất vọng: "Tớ cảm giác bạn cậu không thích kiểu người như tớ."

"Không thể nào.

Tớ hiểu cô ấy rõ hơn ai hết, gu của cô ấy là kiểu ngọt ngào như cậu mà."

"Có thể dạo này công việc nó bận quá thôi.

Không sao, sinh nhật tớ sắp đến, hôm đó tớ sẽ giới thiệu lại đàng hoàng."

Hàn Vân Tư vừa nói vừa vỗ vai Bạch Tây Tây.Thương Từ trở về nhà.

Cô bật đèn, nằm dài trên giường, mắt nhìn trân trân trần nhà."

'...Yên'?

Rốt cuộc là ai, là Yên nào..."

Cô thở dài, mở điện thoại, mở app đọc truyện và bấm đại vào một bộ.Một bộ bách hợp cổ đại chuyện tình giữa công chúa và quý phi.Thương Từ càng đọc càng cuốn.Không biết từ lúc nào đã đọc đến chương 50.Cô nhận ra: văn phong tác giả này rất hay, tình tiết và miêu tả đều sắc sảo.Cô bấm vào trang cá nhân của tác giả.

Chiếc tên quen thuộc hiện lên: Chi Ngôn.Thương Từ sững lại.

Cô không hiểu vì sao, vô thức bấm nút theo dõi.Tắt điện thoại, cô vào phòng tắm rửa mặt.Nhìn mình trong gương, cô khẽ thở dài.Rửa mặt xong, cô trở lại giường, chìm vào giấc ngủ.Trong mơ, người phụ nữ mặc áo sơ mi trắng đứng giữa rừng hoa chi tử.Thương Từ từng bước từng bước tiến lại gần.Người kia quay đầu lại, ánh mắt dịu dàng: "Tiểu Từ..."
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 103: Bóng lưng quen thuộc


Sáng sớm, chuông báo thức vang lên.Thương Từ tắt chuông, ngồi dậy, ngáp một cái rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cô xuống giường, đến tủ quần áo thay đồ thể thao và ra ngoài chạy bộ.Chạy xong, cô ghé vào cửa hàng tiện lợi gần đó, cầm lấy một cơm nắm và cà phê rồi đến quầy thanh toán.Thanh toán xong, cô trở về tòa nhà nơi mình sống.Cô ở tầng 15, căn hộ bên cạnh từ lâu không có người ở, nhưng lúc này lại có người đang chuyển đồ vào.Thương Từ tò mò hỏi: "Có người mới dọn đến à?"

"Phải."

Người đàn ông vừa nói vừa tiếp tục khuân những thùng giấy vào nhà.Thương Từ lướt mắt nhìn thoáng qua, bên trong toàn là tiểu thuyết.Cô hơi bất ngờ nhưng cũng không nghĩ gì thêm, trở về nhà, ăn sáng, tắm rửa rồi đến bệnh viện.Ngày làm việc vẫn như mọi khi: Khám – điều trị – viết bệnh án.Đến trưa, Thương Từ đứng dậy.Kỷ Hòa đi đến cạnh cô: "Đi ăn thôi?"

"Đi."

Hai người cùng đến nhà ăn.Kỷ Hòa cắm mặt vào điện thoại mà cười không ngớt.

Thương Từ nhìn thấy cũng chỉ biết thở dài.Kỷ Hòa đưa điện thoại cho cô: "Truyện này hay lắm, cậu cũng đọc thử đi!"

Thương Từ nhìn màn hình, chính là cuốn truyện hôm qua cô đã đọc.Cô gật đầu: "Ừ, tối qua tôi cũng đọc mấy chương, hay thật."

"Tác giả này cuối cùng cũng viết được truyện ra hồn rồi.

Trước đó có một cuốn tệ muốn chết, không thể đọc nổi."

Kỷ Hòa vừa nói vừa nhìn mâm cơm của Thương Từ: "Ơ này, sao toàn là đồ chay thế?"

Thương Từ dừng đũa, cụp mắt: "Không biết nữa."

Cô gắp một miếng cải thìa đưa vào miệng.Kỷ Hòa khẽ quan sát cô bạn này dạo gần đây thay đổi nhiều thật.Từng là người hoạt bát, vui vẻ, mà giờ lại hay thẫn thờ, sống nội tâm, cả thói quen cũng đổi.Từ nhà ăn trở về, cả hai cùng đi thang máy.Kỷ Hòa vươn vai:"Ngày mai cậu nghỉ à?"

"Ừ, bạn thân mình sinh nhật."

"Mốt trực đêm?"

"Ừ."

Tầng 5 – Khoa phục hồi chức năng.Một người phụ nữ mặc sơ mi đen, tóc xõa trước ngực, đang chăm chú nhìn màn hình máy tính nơi liệt kê danh sách nhân viên."

Bác sĩ nội trú khoa phục hồi chức năng – Thương Từ."

Cô lẩm bẩm, ánh mắt dừng lại ở ảnh chụp thẻ nhân viên.

Trong ảnh, Thương Từ mặc blouse, biểu cảm có phần nghiêm nghị.TingThang máy đến nơi.Thương Từ bước ra, đi về phía văn phòng.Một y tá gọi: "Bác sĩ Thương, Trưởng khoa Mộc vừa tìm chị đó!"

Người phụ nữ kia nghe tiếng, ngước mắt lên nhìn theo...bóng lưng quen thuộc kia, là Thương Từ.Thương Từ liếc thấy bóng dáng ai đó bên khóe mắt.Cô quay đầu lại chỉ thấy một bóng lưng xa dần.Rất quen thuộc.Nhưng Thương Từ không dừng lại, cô đi tiếp đến văn phòng trưởng khoa.Cô dừng lại trước cửa, nhưng không gõ cửa vào.Ngay sau đó, cô quay đầu chạy nhanh về phía thang máy.Thang máy đang đi xuống, cô chuyển hướng chạy thẳng vào cầu thang bộ.Cô xuống đến tầng 1, trong đại sảnh bệnh viện đông đúc.Thương Từ đứng yên, ánh mắt đảo quanh một vòng.Cô đưa tay ôm trán, gần đây đầu óc cô thật lạ lùng, cứ thấy ảo giác, nghi ngờ mọi thứ.Cô quay lại văn phòng thì thấy trưởng khoa Mộc đang đứng ngay tại chỗ cô ngồi.Cô tiến tới: "Trưởng khoa."

"Cô vừa đi đâu vậy?"

Giọng nói nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén."

Dạo này cô có chuyện gì à?

Trông không được bình thường."

Thương Từ cúi đầu, không nói gì.Trưởng khoa Mộc nhìn gương mặt xanh xao của cô: "Ăn uống đàng hoàng vào, cô gầy đi rõ rệt."

Thương Từ gắng nở nụ cười: "Cảm ơn trưởng khoa."

Người kia không nói gì thêm, rời đi.Ngay sau đó, Kỷ Hòa chạy lại: "Này!

Hồi nãy cậu chạy đi đâu vậy?"

"Không có gì."
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 104: Giấc mơ


Trăng khuyết treo lơ lửng giữa bầu trời đầy sao, đêm ở thành phố S lấp lánh ánh đèn neon.Tại khu chợ đêm náo nhiệt phía trước khu phố thương mại, Thương Từ và Hàn Vân Tịnh cùng ngồi ăn tối.Hàn Vân Tịnh ăn rất hào hứng, còn Thương Từ thì chỉ uống rượu, mắt đăm đăm nhìn về phía con phố, tâm trí lạc đi đâu đó.Hàn Vân Tịnh buông xiên đồ nướng trong tay, lấy khăn giấy lau miệng rồi nói lớn: "Thương Từ!"

Thương Từ giật mình, quay sang: "Sao vậy?"

"Nửa năm rồi đấy chị à!

Nửa năm rồi!

Chị cứ thế này hoài, rốt cuộc bị gì thế?"

Giọng của Hàn Vân Tịnh đầy lo lắng.Người bạn từng miệng lưỡi sắc bén, hoạt bát, nay lại trở nên lặng lẽ, trầm mặc khiến cô không thể không nghĩ đến điều xấu: "Không phải cậu bị... trầm cảm rồi chứ?"

Gương mặt Thương Từ sa sầm.Cô buông chai rượu xuống, Hàn Vân Tịnh chống cằm, giọng mềm đi: "Rốt cuộc cậu sao vậy?

Nói tớ nghe đi."

Thương Từ cũng không biết phải nói gì, chỉ cụp mắt xuống.Hàn Vân Tịnh cau mày: "Cậu thất tình à?"

"Chưa từng yêu, lấy đâu ra thất tình?"

Thương Từ đáp xong lại cầm chai rượu uống tiếp.Hàn Vân Tịnh nhìn cô một hồi rồi hỏi: "Vậy là có người thích rồi hả?"

Thương Từ không trả lời.Hàn Vân Tịnh bắt đầu nổi nóng: "Cậu đừng như người câm nữa, nói đi nói đi!"

Một lát sau, Thương Từ đột ngột buông chai rượu, giọng có phần bực bội: "Chắc đầu óc tớ có vấn đề."

Câu nói khiến Hàn Vân Tịnh sững người.Thương Từ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Hàn Vân Tịnh: "Tớ cứ mơ thấy một người phụ nữ."

Hàn Vân Tịnh bật cười ha hả, ôm bụng: "Thì ra là mơ cảnh xuân, ha ha!"

Thương Từ nhìn cô bạn như nhìn kẻ ngốc, không thèm nói nữa.Hàn Vân Tịnh lấy lại bình tĩnh, nghiêm túc hỏi: "Mơ thấy một người phụ nữ, là sao?"

Ánh mắt Thương Từ rơi xuống chai rượu: "Không rõ nữa...

Nhưng mỗi lần mơ thấy cô ấy là tớ lại thấy đau lòng.

Kỳ lạ là tớ lại rất tham luyến những giấc mơ đó.

Không muốn tỉnh lại.

Thậm chí... có lần khóc tỉnh giấc."

Hàn Vân Tịnh vỗ tay: "Wow, vậy cô ấy chắc đẹp lắm nhỉ?"

"Không nhìn rõ mặt, nhưng chị nhớ rất rõ đôi mắt của cô ấy – mắt hồ ly, con ngươi màu xám bạc, thật sự khiến người ta mê muội."

Cảnh tượng trong đầu Thương Từ lại hiện lên, mơ hồ nhưng ám ảnh.Hàn Vân Tịnh nhướn mày: "Không chừng cậu bị yêu tinh bám theo rồi đấy!"

Thương Từ không trả lời, chỉ cầm ly rượu.Hàn Vân Tịnh uống một ngụm nước việt quất rồi hỏi tiếp: "Cậu mơ thấy cô ấy nhiều lần rồi à?"

"Ừ."

Ngay lúc đó, điện thoại của Thương Từ vang lên, là mẹ cô gọi.Cô lập tức tắt máy, vẻ mặt khó chịu.

Hàn Vân Tịnh thấy vậy liền hỏi: "Lại bị bác ép đi xem mắt hả?"

Thương Từ không phủ nhận.Hàn Vân Tịnh thở dài: "Chịu thôi, ba mẹ ai mà chẳng vậy.

Tớ cũng đang bị ép kết hôn đây nè."

Hai người đang nói chuyện thì ba gã đàn ông tiến tới: "Hai em xinh đẹp, làm một ly nhé?"

Thương Từ liếc sang, một tên mặc quần short ngắn, áo ba lỗ, tay xăm trổ đầy mình, thật chướng mắt.Cô lạnh nhạt: "Không rảnh."

Hàn Vân Tịnh không nói gì, bởi cô biết chỉ cần Thương Từ ở đây thì chẳng ai dám làm loạn.Nếu dám thì kết cục chỉ có bị đánh.Tên cầm đầu ngồi xuống cạnh Thương Từ, khoe chiếc nhẫn vàng chóe: "Anh đây..."

Chưa nói xong, Thương Từ đã bắt đầu xoay cổ tay, các khớp xương rắc rắc vang lên, ánh mắt lạnh như băng: "Lâu rồi không đi tập đấm bốc, tối nay có chỗ luyện rồi."

Tên kia bị nhìn chằm chằm mà sợ.Muốn rút lui thì mất mặt, đành tỏ ra cứng miệng: "Con gái thì nên..."

"Rắc!"

Thương Từ bẻ quặt cổ tay hắn, một tiếng trật khớp vang lên.Hắn gào lên vì đau, Thương Từ lạnh giọng: "Cố tình gây chuyện?"

Cô siết mạnh hơn, tên kia vội vàng van xin: "Xin lỗi!

Xin lỗi chị, chị tha cho em, đau quá!"

Thương Từ buông tay: "Cút xa ra một chút."

Ba người hốt hoảng bỏ đi, một tên còn làu bàu:"Gớm, hung dữ thấy sợ.

Mời ly rượu thôi mà."

"Im đi, bên kia còn có cảnh sát kìa, chạy nhanh lên!"

Thương Từ lườm theo bóng lưng bọn chúng rồi đứng dậy: "Đi, tớ đưa cậu về."

"Được~" Hàn Vân Tịnh xách túi, cả hai rời đi trong đêm mưa mát lạnh.
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 105: Tái ngộ (Hồ ly tinh)


Bầu trời u ám, mây đen vần vũ.Thương Từ đến một ngôi nhà sân vườn ở ngoại ô, cô nhẹ nhàng gõ cửa.Khoảng hai phút sau, một người phụ nữ mở cửa.Bà mặc áo khoác trung màu đen, tóc bạc được búi gọn bằng trâm cài hình hoa chi tử,Dù gương mặt đã hằn nếp nhăn, nhưng vẻ đẹp thanh tú vẫn không che giấu được.Bà mở rộng vòng tay, Thương Từ lập tức ôm lấy:"Ngoại..."

Thương Diên Uyển nhẹ nhàng vỗ lưng cô, rồi cả hai cùng bước vào trong sân.Sân nhà trồng đầy hoa chi tử, hai con mèo nhỏ đang chơi đùa trong đình nghỉ.Thương Diên Uyển rót một ly trà, đưa cho Thương Từ: "Hôm nay nghỉ à?"

Thương Từ gật đầu.Bà nhìn ra nỗi u uất trong mắt cháu gái, bày bánh rồi ngồi xuống: "Sao?

Lại bị mẹ con ép đi xem mắt à?"

Thương Từ không nói.Bà ngoại thở dài: "Cái con bé này, thiệt là..."

"Không sao đâu ngoại, con mua nhà rồi, cũng đã dọn ra ở riêng."

Thương Từ uống một ngụm trà, bà ngoại lắc đầu: "Vậy mỗi tháng con phải trả tiền vay hả?"

"Không sao, con trả được."

Thương Từ mỉm cười.Cô đưa mắt nhìn bảng vẽ đặt trong sân.Cô bước tới, thấy trên bảng là bức tranh vẽ bóng lưng một người phụ nữ, mặc váy đỏ, tóc xoăn buông xuống lưng.Cô nhìn chăm chú vào bức tranh, như bị hút hồn.Bà ngoại bước lại, ánh mắt hiền hòa: "Giờ bà chỉ còn có thể nhìn thấy cô ấy qua những bức tranh thôi."

"Ngoại, ngoại thật sự rất yêu người đó...

Bao năm rồi, ngoại chưa từng nghĩ đến việc bắt đầu lại sao?"

Thương Từ hỏi.Bà ngoại ngồi xuống ghế, tiếp tục phác họa: "Gặp một người khiến mình chấn động lòng, sau đó tất cả những người gặp lại đều chỉ là bình thường."

Trong đầu Thương Từ hiện lên ánh mắt trong giấc mơ.Cô ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh: "Con cảm giác cũng từng có người như vậy đã vẽ con.

Nhưng mãi con không nhìn rõ được mặt cô ấy.

Gần đây, con cứ hay mơ thấy một người phụ nữ... mỗi lần tỉnh dậy đều thấy rất buồn."

Bàn tay bà ngoại khựng lại, bà ngẩng đầu lên: "Mơ nhiều lần à?"

"Dạ... hầu như đêm nào cũng mơ, khiến con cứ bồn chồn không yên.

Lúc nào cũng thấy như mình đang quên mất điều gì đó."

Ánh mắt Thương Từ phủ đầy ưu thương, bà ngoại dịu dàng cười: "Biết đâu là người con sắp gặp thì sao?"

Thương Từ không đáp.Bà vẽ thêm vài nét cuối cùng, rồi nhìn ra những chậu hoa ngoài sân: "Tháng 6 hoa sẽ nở, bà mong chờ lắm."

Ánh mắt Thương Từ cũng dừng lại ở những chậu chi tử, cô lại nhớ đến mùi hương nhè nhẹ đó từ giấc mơ.Cô bước đến gần hoa: "Ngoại chưa từng kể cô ấy là người như thế nào?"

Bà ngoại như quay về quá khứ, nhìn vào bóng lưng trên tranh mà nhớ lại: "Cô ấy là một người vô cùng tự luyến."

Thương Từ bật cười: "Sao lại nói người mình yêu như vậy chứ?"

Bà ngoại cũng cười: "Thì thật mà.

Hồi đó tụi bà học chung cấp 3, cùng ở một phòng ký túc xá.

Mỗi ngày đều cãi nhau, cãi đến đỏ mặt tía tai.

Cô ấy từng chỉ vào bà mà nói: 'Tôi hiểu rồi!

Ngày nào cô cũng kiếm chuyện với tôi là vì muốn gây sự chú ý, đúng không?

Cô thích tôi, thừa nhận đi!' Lúc đó bà nghĩ: con người này có bệnh hả?!"

Bà ngoại kể xong, đứng dậy đến bên cạnh Thương Từ: "Hồi đó bà luôn nghĩ sao mình có thể thích cô ấy được.

Nhưng cãi tới cãi lui... cuối cùng lại vào tim lúc nào không hay."

Thương Từ cúi đầu nếu không phải thời đại đó, liệu hai người họ có thể có một kết thúc trọn vẹn?Bà ngoại nhìn chậu chi tử chưa nở, khóe mắt ươn ướt.Thương Từ vỗ vai bà, như một lời an ủi.Điện thoại vang lên, Thương Từ nghe máy: "Thương Từ, đến nhà tôi một chuyến, có việc cần bàn."

"Vâng, thưa trưởng khoa."

Cô tắt máy: "Ngoại, lần sau con lại ghé."

"Ừ, đi đi."

Thương Từ quay lưng rời đi, bà ngoại nhìn lên bầu trời, khẽ thở dài.Khi cô đến trung tâm thành phố, trời đổ mưa to, cả người bị mưa làm ướt sũng.Cô bước vào thang máy, lấy khăn giấy lau nước trên mặt, làu bàu: "Thời tiết chết tiệt gì thế này..."

Tầng 10.Cô đến trước cửa, gõ nhẹ.Người giúp việc mở cửa: "Cô Thương, phu nhân Mộc ra ngoài rồi.

Bảo cô vào nhà đợi một lát."

"Vâng."

Cô thay dép bước vào, người giúp việc thấy tóc cô nhỏ giọt nước: "Tôi đi lấy khăn lau đầu cho cô."

"Cảm ơn."

Cô mỉm cười bước vào phòng khách.Trước khung cửa kính lớn, một bóng lưng của người phụ nữ hiện ra.Người đó chầm chậm xoay người lại.Cô mặc áo sơ mi trắng, tóc đen dài rủ xuống trước ngực.Ngũ quan cực kỳ tinh xảo, đuôi mắt xếch, con ngươi màu xám bạc – quyến rũ mê người.Trong đầu Thương Từ hiện lên chữ: Hồ... ly... tinh.Ngực cô như bị dao cắt, đau buốt.

Cô cau mày, đưa tay ôm ngực.Người phụ nữ bước đến: "Cô sao vậy?"

Hương chi tử thoang thoảng phảng phất qua mũi Thương Từ.Tim cô bắt đầu đập loạn.Cô nhìn vào mắt người kia, chính là đôi mắt trong mơ!"

Thương Từ?

Cô sao thế?

Không khỏe à?"

Trưởng khoa Mộc bước vào.Thương Từ lập tức đứng thẳng người.Người phụ nữ vươn tay trước: "Chào cô Thương, tôi tên là Lục Tri Ngôn."

Cô chết lặng, Lục Tri Ngôn...

ánh mắt của cô ấy giống hệt trong mơ.Trưởng khoa Mộc thấy Thương Từ ngẩn người: "Thương Từ?"

Cô hoàn hồn, đưa tay bắt lại – bàn tay cô lạnh ngắt, đối phương khẽ siết nhẹ.Trưởng khoa Mộc thấy hai người cầm tay không buông, bèn hỏi: "Hai người quen nhau à?"

Lục Tri Ngôn buông tay, lấy khăn giấy trong túi đưa cô: "Mascara của cô lem ra dưới mắt rồi."

Thương Từ trừng mắt, trưởng khoa Mộc thấy tóc cô còn ướt: "Lại bệnh cũ à?

Mưa cũng không mang dù?"

Cô cười gượng.Người giúp việc đưa khăn lông, cô nhận lấy.Lục Tri Ngôn nhìn theo, mắt ánh lên nét buồn.Cô lặng lẽ cất lại khăn giấy vào túi.Trưởng khoa Mộc dặn: "Chị Trương, nấu cho con bé chén nước gừng đi."

"Vâng ạ."

Bà lắc đầu: "Con bé này, thật nên tìm ai đó chăm sóc mình rồi."

Thương Từ vừa lau tóc vừa lầm bầm: "Không cần đâu, con tự lo được."

Cô vừa dứt lời thì thấy Lục Tri Ngôn hình như liếc cô một cái.Trong đầu cô hiện lên suy nghĩ: "Mình chọc gì cô ta à?"

Lục Tri Ngôn mặt lạnh tanh, ánh mắt băng giá nhìn cô.Trưởng khoa Mộc ra hiệu cho hai người cùng ngồi xuống.
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 106: Cô cứ chờ đó cho tôi!


Thương Từ và Lục Tri Ngôn cùng ngồi trong phòng khách.Trưởng khoa Mộc rót trà cho cả hai, đặt từng tách xuống rồi cũng ngồi xuống, nét mặt rạng rỡ:"Thương Từ, để tôi giới thiệu.

Đây là con gái của bạn thân tôi tên Lục Tri Ngôn.

Hiện giờ cô ấy là một tác giả tiểu thuyết nổi tiếng, chắc cô từng đọc sách của cô ấy rồi, bút danh là Chi Ngôn đấy."

Thương Từ sững người, Chi Ngôn?Chẳng phải chính là tác giả cuốn truyện cô đang mê mẩn gần đây sao?Lục Tri Ngôn vẫn không nói gì, sắc mặt bình tĩnh, thần thái không lộ ra cảm xúc gì.Trưởng khoa Mộc tiếp tục: "Tiểu Ngôn muốn viết một quyển tiểu thuyết về ngành y, đặc biệt là khoa phục hồi chức năng.

Nhưng tôi dạo này bận lắm, nên muốn nhờ cô dẫn cô ấy đi một vòng, nói sơ qua những gì bọn cô thường làm."

Thương Từ cảm thấy ánh mắt của Lục Tri Ngôn vẫn dừng trên người mình, cô quay sang nhìn: "Tôi e là..."

Chưa kịp nói hết câu, Lục Tri Ngôn đã nhẹ nhàng cắt lời: "Vậy thì làm phiền bác sĩ Thương rồi."

Cô nở một nụ cười nhạt, trưởng khoa Mộc vui vẻ gật đầu.Lục Tri Ngôn nâng tách trà, thong thả hỏi: "Bác sĩ Thương xinh đẹp như vậy, chắc là có nhiều người theo đuổi lắm nhỉ?"

Trưởng khoa Mộc nghe xong bỗng vô cùng hào hứng: "Ôi cô không biết đâu, trong bệnh viện không ít người mê con bé này đâu, cả nam lẫn nữ.

Mấy y tá cứ gọi nó là 'chị đẹp' suốt."

Lục Tri Ngôn ánh mắt trầm xuống, liếc Thương Từ một cái.Trưởng khoa vẫn hăng say kể tiếp: "Còn nhớ tháng trước, cô y tá khoa tiêu hóa gì ấy...

à đúng rồi, Tiểu Tống, còn mang chocolate tỏ tình nữa cơ!"

Lục Tri Ngôn siết chặt tách trà, sắc mặt càng lúc càng lạnh.Thương Từ xấu hổ chen vào: "Trưởng khoa, chị biết em thích nữ mà..."

"Biết chứ, chuyện nhỏ thôi.

Gặp được người mình thích thì cứ tiến tới, phân biệt gì giới tính chứ."

Trưởng khoa Mộc nói rồi cúi đầu uống trà.Thương Từ vô thức liếc sang Lục Tri Ngôn.Quả nhiên bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo đang nhìn chằm chằm mình.Không hiểu sao cô lại cảm thấy... chột dạ.Lục Tri Ngôn lạnh lùng hỏi: "Được nhiều người theo đuổi vậy, chắc bác sĩ Thương có người yêu rồi nhỉ?"

"Không có."

Thương Từ trả lời dứt khoát.Lục Tri Ngôn càng siết chặt tay cầm tách trà, rồi cụp mắt không nói thêm lời nào.Nửa tiếng sau.Thương Từ liếc đồng hồ, rồi lấy điện thoại: "Trưởng khoa, hôm nay là sinh nhật bạn em, em phải đi chuẩn bị, xin phép về trước."

"Được, đi đi."

Thương Từ đứng dậy, vừa định rời đi thì Lục Tri Ngôn cũng đứng lên:"Cháu cũng xin phép."

Hai người cùng đi xuống bằng thang máy.Lục Tri Ngôn đưa mã QR: "Để tiện liên lạc."

Thương Từ quét mã, thêm bạn.Mưa ngoài trời vẫn không ngớt.Thương Từ định gọi xe để về nhà thay đồ rồi đến tiệc sinh nhật của Hàn Vân Tê.Lục Tri Ngôn nói: "Tôi đưa cô đi."

"Không cần đâu, cảm ơn."

Thương Từ từ chối, tiếp tục đặt xe.Lục Tri Ngôn liếc nhìn cô, người này thật sự đã quên hết rồi.Cô chẳng nói gì, chỉ quay người vào xe.Mưa lớn, khó bắt xe.Một chiếc SUV dừng trước mặt Thương Từ, kính xe hạ xuống, Lục Tri Ngôn lạnh nhạt nói: "Lên xe."

Thương Từ định từ chối, nhưng Lục Tri Ngôn nhìn thẳng vào mắt cô: "Bác sĩ Thương, cô muốn lỡ sinh nhật bạn thân mình sao?"

Thương Từ biết hôm nay là ngày quan trọng, không thể đến muộn.Cô gật đầu: "Vậy làm phiền cô."

Cô mở cửa sau định lên xe, nhưng...Lục Tri Ngôn nhíu mày: "Cô định để tôi làm tài xế à?"

Thương Từ sực tỉnh, vội vòng qua ngồi ghế phụ.Vừa ngồi xuống, cô định đọc địa chỉ thì Lục Tri Ngôn đã nghiêng người xuống gần sát mặt cô để cài dây an toàn.Khoảng cách gần đến mức có thể nghe thấy hơi thở.Thương Từ nhìn thấy đôi mắt xám bạc kia, tim bỗng đập loạn.Cô siết chặt vạt áo.Lục Tri Ngôn hỏi: "Như thế được chưa?"

"Đ...

được rồi."

Lục Tri Ngôn lái xe.Thương Từ lén nhìn tay cô, khớp xương rõ ràng, thon dài, mạch máu ẩn hiện... một đôi tay rất đẹp.Cô bất chợt nhìn thấy chiếc nhẫn màu vàng hồng ở ngón áp út bên trái.Một cơn đau buốt xẹt qua thái dương.Thương Từ đưa tay ôm đầu.Lục Tri Ngôn nhận ra: "Sao vậy?"

"Không sao."

Thương Từ lắc đầu."

Đưa tôi địa chỉ."

"Tới thẳng nhà hàng này nhé, tôi không kịp thay đồ nữa."

Cô đưa địa chỉ nhà hàng.Lục Tri Ngôn nhìn thoáng qua rồi bình thản hỏi: "Cô định đi sinh nhật bạn trong bộ dạng lớp trang điểm lem nhem vì mưa này sao?"

Thương Từ mở túi, lấy khăn ướt và gương: "Không sao, tôi tự xử lý được."

Cô lau vùng mắt, dặm phấn nhẹ.Lục Tri Ngôn không nói gì, chỉ lặng lẽ lái xe.Tới nơi.Thương Từ tháo dây an toàn: "Cảm ơn cô, hôm nào tôi mời cô ăn một bữa."

Lục Tri Ngôn không đáp.Thương Từ bĩu môi: Lạnh lùng vậy?

Không lẽ câm rồi?Cô mở cửa bước xuống, bóng lưng dần khuất sau màn mưa.Lục Tri Ngôn nhìn theo bóng dáng ấy, siết chặt vô lăng."

Thương Từ... em cứ chờ đấy cho tôi!"
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 107: Vậy cô có cảm tình với ai?


Thương Từ bước vào nhà hàng, đi tới phòng riêng.Bên trong chỉ có Hàn Vân Tư và cô gái hôm trước, Bạch Tây Tây.Hàn Vân Tư thấy Thương Từ tới liền vui vẻ gọi:"Lại đây ngồi nhanh nào!"

"Chỉ ba người chúng ta à?"

"Còn hai người nữa."

Vừa nói xong thì cửa phòng mở ra, một nam một nữ bước vào.Thương Từ nhìn thấy Lục Tri Ngôn, đồng tử khẽ rung lên: "Cô cũng ở đây à?"

Lục Tri Ngôn không đáp, người đi cùng cô Đan Tử Thần ngồi xuống ghế.Hàn Vân Tê nhanh chóng giới thiệu: "Thương Từ, đây là Đan Tử Thần."

Thương Từ nhìn sang, vẻ mặt khó hiểu: "Rồi sao nữa?"

"...Là bạn trai tớ." – Hàn Vân Tu nói xong mặt cũng đỏ bừng.Đan Tử Thần mỉm cười véo nhẹ má cô đầy cưng chiều.Thương Từ cảm thấy đầu mình hơi choáng váng."

Bọn tớ mới xác nhận quan hệ nên chưa kịp nói với cậu."

Đan Tử Thần đưa tay ra bắt:"Chào cô, tôi là Đan Tử Thần."

"Chào anh, tôi là Thương Từ."

Hai người bắt tay xã giao, Thương Từ thở dài: Ai cũng có đôi cả rồi.Đan Tử Thần tiếp tục: "Còn đây là bạn thân từ nhỏ đến lớn của tôi, Lục Tri Ngôn."

Lục Tri Ngôn gật đầu nhẹ.Thương Từ thầm than: Sao thế giới này nhỏ thế.Cô không nói gì thêm.Hàn Vân Tê liếc mắt ra hiệu cho Bạch Tây Tây,Cô nàng lập tức đứng lên đi tới chỗ Thương Từ:"Tôi có thể ngồi cạnh cô không?"

"Tùy."

Thương Từ nhún vai.Bạch Tây Tây ngồi xuống cạnh Thương Từ.Lục Tri Ngôn vẫn không rời mắt khỏi Thương Từ.Cảm nhận được ánh nhìn, Thương Từ liền quay lại nhìn thẳng, ánh mắt chạm nhau.Đan Tử Thần quan sát cả hai.Anh ta và Hàn Vân Tư mới quen nhau chưa lâu, mà Lục Tri Ngôn lại cứ đòi tìm một người tên là Thương Từ...Và rồi... hóa ra lại chính là bạn thân của bạn gái anh.Chẳng lẽ... cô ấy thích Thương Từ?Mà nhìn đi nhìn lại, hai người này cứ như đang đấu đá bằng ánh mắt.Hai người cứ thế đối diện nhau mãi.Hàn Vân Tư nhận ra không khí là lạ: "Hai người làm sao thế?"

Thương Từ vội thu ánh mắt lại.Cô thấy Lục Tri Ngôn thật kỳ lạ, cứ nhìn mình mãi chẳng rõ vì lý do gì.Bạch Tây Tây lấy điện thoại ra: "Thương Từ, lần trước chúng ta chưa kịp thêm liên lạc.

Giờ có thể không?"

Thương Từ vừa mở điện thoại vừa vô tình nhìn Lục Tri Ngôn, đôi mắt cô ấy lạnh băng.Sau khi kết bạn xong, phục vụ mang thức ăn vào.Mọi người bắt đầu ăn.Thương Từ như thường lệ chỉ gắp đồ chay.Ánh mắt Lục Tri Ngôn thoáng hiện vẻ khó đoán.Ăn xong, bánh sinh nhật được mang lên.Hàn Vân Tê nhắm mắt cầu nguyện, Thương Từ nhìn bạn mình mỉm cười.Bạch Tây Tây ghé sát:"Thương Từ, cô sống ở đâu?"

"Khu Lệ Thành."

"Gần nhà tôi đó.

Vậy cuối tuần cô thường làm gì?"

Bạch Tây Tây càng lúc càng sát lại.Cô mặc váy trắng cổ thấp, Thương Từ lập tức đứng dậy:"Tôi đi vệ sinh một chút."

Trong nhà vệ sinh.Cô đang rửa tay thì có người bước vào, là Lục Tri Ngôn.Cô đứng bên cạnh, khẽ cười:"Bác sĩ Thương, đào hoa tới rồi mà cô lại chạy?"

"Cô đang nói cái gì thế?"

Thương Từ lấy khăn giấy lau tay.Lục Tri Ngôn chậm rãi nghiêng người sát lại:"Không nhận ra cô ấy thích cô à?"

Thương Từ quay đầu lại, hai người gần đến mức chóp mũi chạm nhau, tim cô khựng một nhịp.Cảnh tượng này... quen thuộc lạ thường.Ánh mắt Lục Tri Ngôn rơi xuống đôi môi Thương Từ.Cô vội lùi lại một bước tiếp tục lau tay."

Nhưng tôi không có hứng thú với cô ấy."

Lục Tri Ngôn cong khóe môi:"Thật à?"

"Thật.

Sao vậy?"

Thương Từ ngơ ngác.Chẳng lẽ Lục Tri Ngôn cũng thích con gái?

Rồi thích Bạch Tây Tây?Lục Tri Ngôn lau tay xong, còn lau luôn cả khóe miệng, nở nụ cười mờ ám: "Vậy cô có hứng thú với ai?"

Câu hỏi khiến Thương Từ nghẹn lời.Lục Tri Ngôn lại áp sát thêm một lần nữa:"Tôi tò mò không biết cô thích kiểu người như thế nào."

Hương thơm quen thuộc lại phảng phất quanh mũi.Đầu Thương Từ lại nhức nhối, mắt tối sầm, cô sắp ngất.Lục Tri Ngôn kịp ôm eo đỡ lấy cô.Hai người lúc này... dáng vẻ vô cùng ám muội.Lục Tri Ngôn khẽ ghé vào tai cô: "Không khỏe à?"

Giọng nói lạnh mát truyền đến, tai Thương Từ đỏ bừng.Cô định đẩy đối phương ra thì Lục Tri Ngôn lại càng tiến sát: "Không khỏe thì để tôi đỡ."

Hai cơ thể kề sát, hương thơm hoa dành dành bao phủ lấy cô.Tim Thương Từ đập loạn, đến mức nghẹt thở.Có tiếng động ngoài cửa.Thương Từ vội đẩy Lục Tri Ngôn ra: "Tôi không sao."

Cô vịn tường rời khỏi nhà vệ sinh.Lục Tri Ngôn vẫn đứng nguyên tại chỗ, khóe môi khẽ nhếch lên nở nụ cười.
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 108: Mộng Xuân


Sau khi dự tiệc sinh nhật của Hàn Vân Tư xong, Thương Từ bắt xe nhanh chóng về nhà.Cô không hiểu vì sao chỉ cần nhìn thấy gương mặt của Lục Tri Ngôn là cả người lại thấy... không ổn.Về đến nhà, cô uống một viên thuốc giảm đau, tắm nước nóng rồi nằm lên giường mở điện thoại.Cô bật app lên Chi Ngôn vừa đăng chương mới, cô lập tức đọc ngay.Đọc xong hai chương, Thương Từ tắt điện thoại.Cô tắt đèn trần và bật đèn ngủ nhỏ bên đầu giường, một thói quen lạ kỳ.Dù không sợ bóng tối, nhưng không hiểu sao cô luôn cảm thấy... phải bật đèn khi ngủ.Cô nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.Trong mơ.Ánh đèn dịu rọi vào bồn tắm.Thương Từ đang ngâm mình, cửa mở một người phụ nữ bước vào, chậm rãi cởi áo choàng và tiến vào bồn.Khói nước lượn lờ, ánh mắt hồ ly đầy dụ hoặc.Cô ấy tiến sát, hôn lên môi Thương Từ, tay cũng chậm rãi luồn xuống...Thương Từ bản năng ôm lấy tấm lưng người kia, ánh mắt đối diện, và cuối cùng cô cũng nhìn rõ gương mặt đó.Cô ấy khẽ hôn lên mặt Thương Từ, giọng nói mềm mại vang bên tai: "Khó chịu sao?"

Tim Thương Từ bắt đầu đập loạn, cổ họng khô khốc, hai má đỏ bừng.Thương Từ giật mình tỉnh dậy, ngồi bật dậy, thở hổn hển.Cô đảo mắt xung quanh là mơ, một giấc mơ ướt át, và người xuất hiện trong mơ lại là...

Lục Tri Ngôn!Cô đặt tay lên ngực, tim vẫn còn đang đập nhanh bất thường.Cô vội xuống bếp mở tủ lạnh, lấy chai nước đá lạnh uống cạn để bình tĩnh lại.Uống xong, cô lại vào phòng tắm, tắm nước lạnh lần nữa.Nằm lại lên giường, cô lẩm bẩm: "Cái người tên Lục Tri Ngôn đó... rốt cuộc là ai vậy?"

Cả đêm trằn trọc.Sáng sớm hôm sau, ánh nắng chan hòa, Thương Từ rửa mặt xong liền xuống lầu chạy bộ.Cô đeo tai nghe, vừa nghe nhạc vừa chạy, bỗng một bóng người quen thuộc xuất hiện; một cô gái mặc đồ thể thao đen, tóc cột cao gọn gàng.Hai người lướt qua nhau, là Lục Tri Ngôn.Thương Từ còn đang ngẩn người thì Lục Tri Ngôn chạy đến bên cạnh cô: "Cô cũng sống ở đây?"

Thương Từ tháo tai nghe: "Cô cũng vậy à?"

"Ừ."

Lục Tri Ngôn trả lời ngắn gọn rồi tiếp tục chạy, Thương Từ đành chạy theo.Hai người sóng vai chạy dưới ánh mặt trời.Thương Từ thỉnh thoảng liếc nhìn người bên cạnh, trong đầu lại hiện lên hình ảnh giấc mơ tối qua...Mặt cô bắt đầu đỏ.Lục Tri Ngôn nhận ra: "Bác sĩ Thương, cô không khỏe sao?"

Thương Từ nghe câu đó thì khựng lại, Lục Tri Ngôn cũng dừng.Hai người nhìn nhau, ánh mắt giao nhau.Cổ họng Thương Từ khẽ động, vẫn chưa trả lời, Lục Tri Ngôn đã hơi nhíu mày: "Không khỏe à?"

Lục Tri Ngôn nhìn xung quanh rồi bước vào cửa hàng tiện lợi gần đó, mua một chai nước ném cho Thương Từ.Thương Từ đón lấy: "Tôi không cần."

"Cầm rồi thì dùng đi."

Giọng cô vẫn nhàn nhạt.Thương Từ cảm thấy cuộc đối thoại này quen đến kỳ lạ, trong đầu bỗng xuất hiện một số hình ảnh mơ hồ.Cô đưa tay ôm đầu.Lục Tri Ngôn lập tức bước lại gần: "Đau đầu à?"

Thương Từ ngẩng lên, nhìn vào đôi mắt xám bạc ấy: "Không sao."

Cô xoay người bỏ đi, mắt vẫn dán vào chai nước trong tay, thở dài, rồi tiếp tục bước.Thương Từ vào thang máy.Lục Tri Ngôn cũng vào theo.Trùng hợp thật đấy.Cô đưa tay định bấm tầng 15, thì tay của Lục Tri Ngôn cũng chạm vào.Hai đầu ngón tay khẽ chạm nhau, Thương Từ nhìn vào mắt đối phương, rồi vội vàng rút tay về.Thang máy đến tầng 15, cả hai cùng bước ra.Lục Tri Ngôn đi tới căn hộ ngay bên cạnh Thương Từ, mở khóa."

Thì ra là hàng xóm."

Thương Từ ngơ ngác: "Cô là người mới chuyển tới sao?"

"Ừ."

Cửa đóng lại.Thương Từ đứng yên tại chỗ: Cái thế giới này... nhỏ đến mức đáng sợ.Cô vào nhà, chưa kịp làm gì thì có tiếng gõ cửa.Cô mở ra, Lục Tri Ngôn khoanh tay đứng trước mặt:"Bác sĩ Thương, tối nay cô trực đêm đúng không?"

"Đúng."

"Vậy tôi sẽ đợi đến khi cô làm ca sáng rồi mới tới bệnh viện tìm hiểu công việc.

À, hôm qua cô bảo mời tôi ăn, vậy tối mai nhé."

Nói xong, cô quay lưng bỏ đi.Thương Từ đứng sững: "Hôm qua rõ ràng không thèm trả lời cơ mà?

Cái người này... sao lại kỳ lạ như vậy chứ?"

Còn Lục Tri Ngôn, về đến nhà, liền mở laptop.Cô đăng nhập tài khoản tác giả, mở lại cuốn truyện đã từng gỡ xuống khỏi kệ:《Vô tình yêu phải nữ minh tinh đình đám》

Tác giả: Chi Ngôn.Cô bắt đầu chỉnh sửa lại nội dung truyện, một câu chuyện giống như đang kể về chính mình và Thương Từ...
 
Back
Top Bottom