Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày

[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 89: Bạn gái là bé ngọt ngào á?


Tháng 9, thành phố S đã bước vào đầu thu.

Bộ phim của Thương Từ cũng chính thức hoàn tất ghi hình.

Hai tháng này, cô cảm thấy thời gian trôi qua cực nhanh, vậy là đã một năm từ khi cô xuyên vào quyển sách này.Sau khi thu dọn hành lý ở khách sạn, Thương Từ xuống lầu rồi lên xe.

Tư Vũ Thần đang xem máy tính bảng, miệng không ngừng thông báo:"Mấy ngày tới em cứ nghỉ ngơi trước.

'Nhược Chiêu Truyện' sẽ phát sóng ngày mai, thứ Sáu tuần sau quay show cùng đoàn phim, ngày 26 có livestream, 27 quay quảng cáo, 28 đi thảm đỏ thời trang.

Trên đây là lịch của em tháng này."

Thương Từ đeo kính râm, ngả người ra sau nghỉ ngơi.Tư Vũ Thần lại nói:"Fan em hôm nay ra sân bay đón đó."

"Ừm."

Thấy cô có vẻ mệt, anh cũng không nói gì thêm.Thương Từ tháo kính râm, hỏi:"Cố Dư và Thì Mộ dạo này làm gì?"

"Hai người họ đang quay show du lịch.

Fan couple ngày càng đông, nghe nói sắp công khai."

Nghe vậy, Thương Từ nhìn ra ngoài cửa sổ, cốt truyện hiện tại đã không còn nằm trong tầm kiểm soát.Mỗi sáng thức dậy, cô đều cảm thấy lo sợ, sợ rằng có một ngày tỉnh dậy sẽ trở về thế giới thật.Lên máy bay, Thương Từ lại bắt đầu ngẩn người.Tư Vũ Thần thấy dạo gần đây cô rất hay thất thần, liền hỏi: "Không phải em bị trầm cảm chứ?

Có cần đi viện khám không?"

Thương Từ liếc nhìn anh, bất đắc dĩ đáp: "Anh nhìn em giống người trầm cảm lắm hả?"

Tư Vũ Thần nghẹn lời, ngập ngừng hỏi:"Vậy chứ em suốt ngày ủ rũ làm gì?"

"Thôi đi, ngủ một lát."

Thương Từ nhắm mắt lại, không muốn nói thêm.Máy bay hạ cánh.Khi cô bước ra khỏi cổng, fan bắt đầu giơ điện thoại chụp hình.

Thương Từ tháo kính râm, cầm bút ký tên cho mọi người.

Cô mỉm cười, chụp ảnh cùng fan.Cô dừng lại, nhẹ giọng nói:"Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người.

Chúc các bạn luôn bình an, khỏe mạnh, công việc thuận lợi, học hành suôn sẻ."

"Cảm ơn chị!"

Thương Từ cười cười rời đi.Chưa đầy nửa tiếng sau khi lên xe, hình ảnh ở sân bay của cô đã lên hot search trên Weibo.Ôn Ngôn đang cầm điện thoại thì cũng nhìn thấy hashtag:#Thương Từ sân bayCô mở ra ảnh toàn bộ là Thương Từ, mặc áo sơ mi đen và quần tây đen, tóc đen buông xõa, lớp trang điểm nhẹ nhàng thanh thoát.Cô lướt qua bình luận:【Chị đẹp quá trời ơi!

Mỗi lần Thương Từ xuất hiện là tôi lại xỉu vì độ ngầu.】【Phong thái đỉnh thật sự!】【Đẹp kiểu khí chất luôn ấy, tôi mê dạng này!】【Cô ấy vẫn đeo nhẫn kìa.

Xem ra thật sự đang yêu rồi.】【Nhìn Thương Từ rất "bẻ cong" đó nha, tò mò bạn gái cô ấy quá.】【Tôi đoán bạn gái chắc là kiểu ngọt ngào đáng yêu, vì Thương Từ nhìn kiểu tổng tài công công.】【Mấy người tưởng tượng cũng dữ.

Người ta chưa chắc đang yêu thật đâu.】【Mắt mù à?

Không thấy nhẫn đôi à?

Đeo bao lâu rồi.】【Thôi rồi, rồi cũng sẽ biết bạn gái là ai thôi!】Ôn Ngôn xem những bình luận này, không nhịn được bật cười.Còn Thương Từ ngồi trên xe, cũng lướt bình luận rồi mỉm cười: "Có người nói bạn gái tôi chắc là kiểu ngọt ngào."

Tư Vũ Thần nhớ đến gương mặt của Ôn Ngôn...

Ngọt ngào chỗ nào?

Nhìn sắc lạnh thì có!Thương Từ tắt điện thoại: "Tôi đã nói mà, tôi trông rất giống kiểu 'tổng công' đúng không?"

Tư Vũ Thần liếc cô: "Ừ, khi em đi một mình thì đúng là rất công.

Nhưng cứ mỗi lần gặp cô ấy thì lại biến thành 'tiểu thụ'."

Thương Từ trừng mắt: "Không đời nào!"

Tư Vũ Thần bất đắc dĩ nhún vai:"Hai người sẽ công khai năm nay thật hả?"

"Chưa vội.

Tôi muốn bản thân trở nên xuất sắc hơn để xứng với cô ấy."
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 90: Cô thì không được


Thương Từ bước xuống xe, đi thẳng vào tòa nhà tập đoàn Ôn thị, tiến tới quầy lễ tân:"Xin chào, cho hỏi chủ tịch có ở đây không?"

Lễ tân nhìn cô một lúc, lập tức nhận ra đây chính là minh tinh Thương Từ, ánh mắt mở to vì sốc:"Có ở ạ... nhưng xin hỏi cô có đặt lịch trước không?"

Thương Từ khựng lại một chút.

Ôn Ngôn giờ là Chủ tịch, đúng là phải hẹn trước mới được gặp.Nhưng cô vốn định tạo bất ngờ, nên không nói trước với ai cả.Lễ tân thấy cô im lặng:"Vậy để tôi gọi điện lên văn phòng thư ký của Chủ tịch..."

"Không cần đâu, tôi chờ ở đây một lát."

Thương Từ cười nhẹ, đứng sang một bên.Cô nàng lễ tân gần đây mới gia nhập "hội fan bạn gái" của Thương Từ, giờ đứng gần thần tượng thì tim đập rộn ràng.Cô rót một cốc nước đưa tới:"Mời cô uống nước ạ."

"Cảm ơn."

Thương Từ đón lấy.

Đôi tay dài, gầy và đầy góc cạnh của cô khiến lễ tân càng thêm bối rối.Cô nhìn lên: trời ơi, ngoài đời còn đẹp hơn trên ảnh nữa!Đúng lúc này, Ôn Ngôn từ thang máy bước ra, theo sau là thư ký Lý.Cô lập tức nhận ra người đứng ở sảnh, vội vàng bước tới: "Tiểu Từ!"

Thương Từ quay lại: "A Ngôn!"

Cách xưng hô quá thân mật khiến lễ tân như bị sét đánh ngang tai.Không lẽ... là người yêu nhau?Còn đang hoang mang, Ôn Ngôn đã tiến tới ôm chầm lấy Thương Từ.Mấy nhân viên khác cũng bắt đầu xôn xao.Lễ tân bỗng thấy như mình... vừa mới yêu đã chia tay, gương mặt mơ hồ đầy thất vọng.Thương Từ nhẹ kéo Ôn Ngôn ra: "Nhiều người nhìn vậy đó, giữ ý chút đi."

"Nhìn thì nhìn, sợ gì chứ."

Ôn Ngôn thản nhiên nắm tay cô kéo đi.Thư ký Lý thì cười như hoa nở.Ôn Ngôn quay đầu dặn lễ tân:"

Sau này Thương tiểu thư tới, không cần hẹn trước.

Cho lên thẳng."

"Vâng ạ..."

Lễ tân nhìn theo bóng hai người, quay sang thư ký Lý:"Đừng nói với em... chị Thương với sếp nhà mình là đang yêu nhau?"

"Còn gì không rõ nữa?

Quá rõ luôn rồi còn gì!"

Thấy lễ tân mặt mũi như mất hết niềm tin vào cuộc sống, thư ký hỏi:"Sao vậy?"

"Em là fan bạn gái của chị Thương... giờ thì... tim em tan nát rồi..."

Thư ký Lý cười lắc đầu rời đi.Lễ tân chợt bừng tỉnh:Ôn Ngôn với Thương Từ là yêu nhau.

Vậy ai là công?

Chắc chắn là Thương Từ chứ ai!Trong xe.Ôn Ngôn lái xe, liếc cô bạn gái:"Đến mà không báo trước."

"Em muốn bất ngờ mà.

Với lại em đói rồi, không muốn ra ngoài ăn...

Mình về nhà rồi gọi đồ ăn đi."

Ôn Ngôn nói: "Biết em về hôm nay, chị đã mua sẵn đồ rồi.

Hôm nay chị nấu cho em."

Thương Từ thoáng xót xa:"Đừng vậy, dạo này chị mệt lắm rồi, mình đặt ngoài đi."

"Không."

Ôn Ngôn dứt khoát.Biết không lay chuyển được, Thương Từ chỉ đành ngoan ngoãn nghe lời.Về đến nhà.Ôn Ngôn vào phòng thay đồ, Thương Từ cũng lặng lẽ đi theo, đóng cửa lại.Cô tiến tới, dồn Ôn Ngôn vào tường và hôn cô thật sâu.Ôn Ngôn vòng tay ôm lấy eo cô, Thương Từ bắt đầu không yên phận mở khuy áo cô, hôn xuống cổ...Hai người dây dưa một lúc, Ôn Ngôn bế Thương Từ lên, đặt cô xuống giường.Thương Từ không chịu lép vế, vùng dậy định phản công, nhưng lại bị Ôn Ngôn đè chặt tay.

"Bao giờ em mới chịu thua đây?"

Thương Từ nghiến răng hôm nay nhất định phải "đảo ngược cục diện"!Cô dùng chân kẹp lấy eo Ôn Ngôn điểm yếu của cô ấy.Ôn Ngôn thoáng khựng lại.Thương Từ nhân cơ hội lật người, đè ngược Ôn Ngôn xuống.Cô cúi xuống thì thầm bên tai: "Hôm nay nhất định em phải làm 1!"

Ôn Ngôn nhắm mắt không đáp.Thương Từ nghĩ thầm: "Chơi chiêu gì đây?"

Cô còn đang phân vân thì...Ôn Ngôn mở mắt, đẩy ngược cô xuống giường, lại một lần nữa đè lên: "Em thì không được."

Nói xong, hôn nhẹ lên trán cô: "Không nghịch nữa, đi ăn cơm."

Thương Từ bĩu môi gật đầu.Ôn Ngôn đứng dậy tiếp tục thay đồ.Ra bếp nấu ăn, Thương Từ cũng thay đồ ra phụ.Ôn Ngôn vừa thái rau vừa hỏi: "Ngày mai chị được nghỉ, em muốn đi đâu chơi?"

Thương Từ ngừng tay: "Tĩnh Thành."
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 91: Nếu như


Trong bếp, Ôn Ngôn đang đứng ngẩn người,Thương Từ thấy cô đơ ra liền tiến lại gần, hỏi nhỏ: "Sao vậy?

Chị không muốn dẫn em đi à?"

Ôn Ngôn ngạc nhiên: "Em nói đột ngột quá..."

Thương Từ nũng nịu: "Em chỉ muốn đi cùng chị đến nơi đó thôi mà~"Ôn Ngôn không chịu nổi Thương Từ làm nũng.

Cô gật đầu đồng ý, Thương Từ thấy vậy thì mừng rỡ.Thật ra, lý do Thương Từ muốn đến Tĩnh Thành rất đơn giản:Mẹ của Ôn Ngôn từng sống ở đó, và Ôn Ngôn cũng hay nhắc đến nơi này, nói rằng phần lớn ký ức tuổi thơ của cô đều gắn liền với nó.Vì vậy, Thương Từ rất muốn đến đó một lần.

Muốn nhìn ngắm nơi người mình yêu đã từng sống.Cô thật sự rất sợ, một ngày nào đó, bản thân sẽ bất ngờ bị đưa về hiện thực.Nghĩ tới đây, Thương Từ buồn bã cúi đầu.Ôn Ngôn thấy tâm trạng cô không đúng, lại nhớ tới tin nhắn mà Tư Vũ Thần gửi:"Gần đây Thương Từ tâm trạng rất kém, có vẻ suy sụp, không tập trung."

Ôn Ngôn bỗng nghĩ, có lẽ vì dạo này mình quá bận, không chăm sóc Thương Từ đủ nhiều.Cô dừng tay, đưa hai tay nâng mặt Thương Từ lên: "Bạn gái của chị bị sao thế này?"

Thương Từ nhìn vào đôi mắt xám dịu dàng ấy, vòng tay ôm lấy eo Ôn Ngôn: "Muốn được chị hôn cơ."

Ôn Ngôn mỉm cười, cúi xuống hôn lên trán cô.Thương Từ siết chặt vòng tay, chỉ có hương thơm nhè nhẹ từ người Ôn Ngôn mới khiến cô thật sự thấy yên tâm.Ôn Ngôn cũng ôm cô, nhẹ giọng hỏi: "Nếu một ngày nào đó em biến mất, quên hết mọi thứ về chị thì sao?"

Ôn Ngôn vuốt nhẹ tóc cô:"Vậy thì mỗi ngày chị sẽ xuất hiện trước mặt em, khiến em yêu lại từ đầu."

"A Ngôn, em yêu chị."

"Chị cũng yêu em."

Ôn Ngôn nới lỏng vòng tay, cười nói: "Thôi nào, để chị còn nấu cơm, không lát lại đói chết."

Thương Từ cũng bật cười, gật đầu.Hai người lại tiếp tục công việc trong bếp.Khi màn đêm buông xuống, cả hai dùng bữa xong liền ôm nhau nằm xem phim trên sofa.Thương Từ tựa vào vai Ôn Ngôn.Xem được nửa phim, Thương Từ thiếp đi lúc nào không hay.

Ôn Ngôn nhận ra, nhẹ nhàng đứng dậy, bế cô về phòng.Khi ngủ, Thương Từ trông giống một chú mèo nhỏ yên tĩnh.

Ôn Ngôn cúi xuống nhìn người trong lòng, khẽ mỉm cười.

Cô đặt Thương Từ nằm xuống giường, định rời đi thay đồ.Nhưng tay cô lại bị nắm chặt.

"Đừng rời khỏi em."

Ôn Ngôn dừng bước, quay lại nhìn người trên giường.

Cô mới nhận ra, nơi khóe mắt Thương Từ còn có một giọt nước mắt chưa khô.Ôn Ngôn cau mày, lập tức ngồi xuống bên cạnh:"Em sao vậy?"

"Em... không biết phải nói sao với chị, nhưng em thật sự rất sợ.

A Ngôn, đôi khi em nghĩ, nếu như... chúng ta chưa từng bắt đầu..."

Nghe câu này, sắc mặt Ôn Ngôn lập tức trầm xuống.Cô nắm chặt tay Thương Từ: "Thương Từ, em đừng bao giờ nói mấy lời như vậy nữa."

Thương Từ cúi đầu, ánh mắt trĩu nặng.Ôn Ngôn thấy thế, trong lòng cũng đau như cắt, mắt đỏ hoe.Đúng vậy, họ thuộc về hai thế giới khác nhau, có thể kết cục đã được định sẵn là bi kịch.Nhưng Ôn Ngôn không tin rằng mình không thể thay đổi định mệnh.

Cô siết chặt tay, đôi mắt đầy ý chí.Thương Từ cũng ngồi dậy, ôm lấy cô: "Xin lỗi... là em sai, em không nên nói như vậy.

Chỉ là... gần đây em thấy sợ quá, em không muốn rời xa chị."

Ôn Ngôn không nói gì, cũng không ôm lại.

Không khí giữa họ im lặng đến mức ngột ngạt.Thương Từ buông tay, cúi đầu nói nhỏ: "Xin lỗi..."

Ôn Ngôn nhìn cô, giọng lạnh đi rõ rệt: "Em đừng nói xin lỗi.

Em phải xứng đáng với chị, phải can đảm, chứ sao lại buông bỏ dễ dàng như vậy?"

Cô nói xong đứng bật dậy, đi đến cửa sổ.Thương Từ ngồi trên giường, nhìn bóng lưng ấy, giọng run run: "A Ngôn, em muốn xứng đáng với chị mà.

Nhưng em thật sự rất sợ.

Sợ rằng một ngày nào đó, khi tỉnh dậy, em không còn ở đây nữa, không thể nói với chị bất kỳ lời nào..."

Cảm xúc trong mắt Ôn Ngôn chuyển sang phẫn nộ.

Cô nắm chặt nắm tay, quay người lại.Thương Từ cũng đứng dậy, tiến đến ôm cô từ phía sau.Ôn Ngôn nhắm mắt lại, cố kìm cảm xúc: "Ngủ đi."

Nói rồi, cô gỡ tay Thương Từ ra, mở cửa, bỏ ra ngoài.Ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào phòng,Thương Từ đứng đó, hoàn toàn không biết phải làm gì...
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 92: Chiếc tên Chi Ngôn


Sau khi Ôn Ngôn ra khỏi phòng, Thương Từ vẫn đứng nguyên tại chỗ, khuôn mặt đầy nước mắt.

Cô lặng lẽ lau đi nước mắt, rồi quay lại giường ngồi xuống.

Lúc này cửa mở ra, Thương Từ quay đầu, Ôn Ngôn bước vào.Cô đến ngồi bên giường: "Xin lỗi...

Em không thích giận dỗi kiểu chiến tranh lạnh, vừa nãy chị không nên bỏ em lại một mình rồi đi mất."

Thương Từ sững người.Ôn Ngôn đưa tay ôm lấy cô: "

Sau này đừng nói mấy lời linh tinh nữa."

Thương Từ ôm chặt lại.Hai người im lặng ôm nhau rất lâu.Ôn Ngôn kéo Thương Từ nằm xuống, giữ chặt cô trong vòng tay.Tiếng tim đập của Ôn Ngôn vang đều đều bên tai, khiến Thương Từ từ từ nhắm mắt lại.Không gian tối đen như mực.Thương Từ mở mắt, phát hiện mình đang đứng giữa một căn phòng toàn giá sách.Cô ngước nhìn các kệ đầy ắp tiểu thuyết, đủ thể loại.Cô nhíu mày: "Là mơ sao?"

Một luồng sáng từ trên chiếu xuống người cô.Một người đàn ông đang dựa vào giá sách, cầm chai rượu nhấp từng ngụm, nhìn thấy Thương Từ liền mỉm cười: "Này, nhóc con."

Thương Từ tiến đến:"Chú?

Đây là mơ phải không?"

"Cứ coi như là mơ đi."

Ông ta tiếp tục uống rượu, Thương Từ bắt đầu thấy lòng bàn tay lạnh điChẳng lẽ... mình sắp phải quay về hiện thực rồi sao?Cô nhìn quanh, thấy một cánh cửa đỏ phía xa.

Muốn chạy tới, nhưng cơ thể lại không thể cử động.Người đàn ông đứng dậy, đặt chai rượu xuống:"Nhóc à, nhiệm vụ của cháu sắp hoàn thành rồi."

"Ý chú là... cháu với Ôn Ngôn không có kết cục sao?"

Người đàn ông lắc đầu: "Có đôi khi, đừng quá chấp niệm với kết thúc."

Thương Từ tức giận: "Dựa vào cái gì?

Chú bắt cháu xuyên thì cháu xuyên, chú kêu quay về là cháu phải quay về hả?!"

Ông ta cũng cáu: "Không phải tôi bắt cháu xuyên!

Là nguyên chủ chọn cháu thay thế!

Tôi thì làm gì được?"

Thương Từ hít sâu: "Nguyên chủ đâu?"

Người đàn ông không đáp, chỉ tựa vào giá sách lười biếng: "Sự xuất hiện của cháu đã khiến cốt truyện chệch khỏi quỹ đạo..."

Còn chưa nói xong, Thương Từ đã nghiến răng:"Vớ vẩn!

Không phải chú bảo cháu thay đổi cốt truyện sao?!"

"Đúng là vậy...

Cho nên, giờ nhiệm vụ gần hoàn tất rồi.

Trong thời gian tới cháu có thể gặp một số rắc rối.

Đó là do hệ thống thế giới đang cố xóa bỏ 'kẻ ngoài cuộc' là cháu.

Chúc may mắn nhé."

Nói xong, người đàn ông biến mất.Thương Từ gào lên: "Lão già!

Chú kia!

Ra đây mau!"

Cô nhìn quanh, lúc này cơ thể đã có thể cử động.Cô thấy trên giá sách có một quyển sách quen thuộc, liền tiến lại gần lấy xuống.Chính là quyển truyện mà cô đã xuyên vào: 《Vô tình yêu nữ minh tinh hot nhất》.

Tác giả: Chi NgônThương Từ lúc này mới chú ý đến cái tên tác giả, cau mày: "Chi Ngôn... nghe cứ quen quen... sao cái tên này khiến mình thấy bất an thế nhỉ?"

Vừa dứt lời, quyển sách bỗng nhiên biến mất khỏi tay cô."

Thương Từ?

Thương Từ?"

Giọng Ôn Ngôn vang lên.Thương Từ mở mắt, ánh nắng len qua cửa sổ chiếu rọi khắp căn phòng.Cô nhìn xung quanh, đã sáng rồi.Ôn Ngôn thấy cô ngơ ngác: "Em gặp ác mộng à?"

Thương Từ nhìn thấy Ôn Ngôn bên cạnh mới thấy yên lòng, ôm chặt lấy cô: "May quá... không phải là về thật..."

Ôn Ngôn cảm nhận rõ sự bất an từ người yêu:"Ác mộng sao?"

"Ừ."

"Không sao, đừng sợ, chỉ là mơ thôi."

Cô vỗ nhẹ vào lưng Thương Từ, rồi nới tay ra:"Chị đi làm bữa sáng nhé.

Em thu dọn đi, chị đặt vé máy bay trưa nay rồi."

"Vâng."

Ôn Ngôn bước vào phòng tắm rửa mặt.Thương Từ ngồi yên trên giường, ánh mắt đầy lo lắng."

Giấc mơ đêm qua... không thể chỉ là mơ.

Chú kia nói... mình sắp phải quay về."

Cô thở dài.Ôn Ngôn bước vào bếp chuẩn bị bữa sáng.Thương Từ vào phòng tắm, nhìn mình trong gương.Cô khẽ nói: "Đã đến thì phải chấp nhận thôi..."
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 93: Bị Tập Kích


Thương Từ và Ôn Ngôn sắp xếp hành lý xong rồi đến sân bay.

Lúc đó, loa thông báo vang lên rằng chuyến bay bị hoãn do lý do đặc biệt.Thương Từ đeo khẩu trang, nhíu mày khẽ nghĩ: "Không lẽ... máy bay sẽ gặp chuyện?

Gần đây đầu óc mình toàn mấy tình tiết cẩu huyết thôi..."

Ôn Ngôn thấy cô cứ ngẩn người thì hỏi: "Em đang nghĩ gì thế?"

Thương Từ lắc đầu, định nói lại thôi.

Ôn Ngôn nghi hoặc:"Hửm?"

"Tĩnh Thành có tàu hỏa không nhỉ?

Hay là... tụi mình đi tàu?"

Ôn Ngôn ngạc nhiên: "Tàu hả?

Em không sợ bị chụp hình à?"

Thương Từ nghe xong cụp mắt, quả thật... cô hơi hối hận vì đã đề nghị đến Tĩnh Thành.Buổi chiều, máy bay cất cánh.

Thương Từ ngồi cạnh cửa sổ, tay nắm chặt gấu áo không buông.

Ôn Ngôn cũng thấy lòng nôn nao, bất an chẳng rõ lý do.Sau ba tiếng bay, máy bay hạ cánh an toàn tại Tĩnh Thành.Lúc cả hai ra khỏi sân bay thì trời đã tối hẳn.Trên đường vắng tanh không một bóng người.Ôn Ngôn lấy điện thoại định gọi người thì phát hiện không có tín hiệu.Cô cau mày.Thương Từ nắm chặt tay cô: "A Ngôn... chị nhìn sân bay đi."

Ôn Ngôn quay lại, toàn bộ người trong sân bay đều đông cứng như tượng, không ai nhúc nhích.Đồng tử Ôn Ngôn co rút.

Một luồng gió lạnh lướt qua, theo sau là những âm thanh điện nhiễu lạ kỳ vang bên tai họ.Điện thoại Ôn Ngôn bỗng tắt ngúm.Thương Từ lập tức tháo khẩu trang: "Không ổn rồi."

Vừa dứt lời, cuồng phong nổi lên.Đèn đường lúc sáng lúc tối, nhấp nháy yếu ớt.Tiếng bước chân vô hình vang vọng trong màn đêm.

Từ nơi sâu trong bóng tối, một bóng người dần lộ diện.

Hắn mặc áo choàng đen có mũ trùm, đeo mặt nạ đen kín mít chỉ để lộ một bên mắt phát sáng màu xanh lam.Trong tay hắn cầm một con dao găm, chậm rãi tiến về phía Thương Từ và Ôn Ngôn.Cơn mưa đột ngột trút xuống như thác đổ.Thương Từ siết chặt nắm tay, đứng chắn trước Ôn Ngôn.Người đàn ông dừng bước, giọng hắn như âm thanh điện tử trộn lẫn chương trình: "Thương Từ."

Thương Từ khẽ nhếch môi cười: "Lại tới giết tôi à?"

Không nói nhiều, hắn lao về phía cô với tốc độ cực nhanh.Thương Từ cởi áo khoác, nắm tay tung cú đấm mạnh mẽ.Hai người bắt đầu lao vào cuộc cận chiến dữ dội.Thương Từ tung chân dài đá thẳng vào bụng kẻ kia.Hắn bị đánh bật lùi.Ôn Ngôn định xông lên hỗ trợ thì Thương Từ nói:"A Ngôn, hắn nhằm vào em.

Chị đi trước đi."

"Nhằm vào em... tức là nhằm vào chị.

Mình cùng chiến."

Hai người nhìn nhau, ánh mắt giao nhau trong khoảnh khắc.

Thương Từ không nói thêm gì, tóc đen bị mưa tạt ướt sũng, toàn thân ướt đẫm.Ánh mắt cô trở nên sắc lạnh: "Lão nương chịu đựng đủ rồi!"

Nói rồi, lại tung cú đá vào bụng kẻ địch.

Cô tung quyền như chớp giật, đấm liên tục khiến hắn lùi lại liên hồi.Ôn Ngôn tròn mắt kinh ngạc: "Không ngờ sức em mạnh đến vậy..."

Thương Từ đánh kẻ kia ngã gục xuống đất, đoạt lấy con dao găm trong tay hắn: "Nào, ai giết ai, nói cho rõ ràng!"

Nhưng tên kia nhắm mắt rồi đột ngột biến mất ngay tại chỗ.Ngay sau đó, hai bóng người nữa xuất hiện trong làn mưa.

Ôn Ngôn và Thương Từ nhìn nhau gật đầu, mỗi người lao đến một tên.Cả bốn người bắt đầu hỗn chiến.Ôn Ngôn tháo áo vest, vận động cổ tay rồi đấm thẳng vào mặt đối phương.Thương Từ bắt lấy cổ tay của kẻ đối diện, bẻ ngoặt khiến dao rơi xuống.Cô tung cú đá khiến hắn bật lùi, rồi lại lao tới, đấm vào mặt, đá ngang khiến hắn ngã lăn xuống đất rồi... biến mất.Ôn Ngôn cũng giải quyết xong tên còn lại.Hai người đứng cạnh nhau thở dốc.Thương Từ cau mày nghĩ ngợi: "Những kẻ này chẳng lẽ là... người máy?

Nhưng... thân thủ yếu như vậy, không giống chút nào."
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 94: Mất Kiểm Soát


Ôn Ngôn thấy Thương Từ cứ thất thần mãi mà không nói gì thêm.Chính lúc này, cô càng chắc chắn đây là một thế giới hư cấu.Lúc đó, Thương Từ cũng như sực tỉnh: "Nếu người trong sân bay đều bị 'đóng băng'... vậy tại sao Ôn Ngôn không bị?"

Chẳng lẽ những nhân vật đã thức tỉnh ý thức cá nhân sẽ không còn bị thế giới này khống chế nữa?Nhưng rồi cô lại nhớ đến lần ở bệnh viện, khi Ôn Ngôn cũng bị đứng hình.Đang suy nghĩ, Ôn Ngôn lên tiếng phá tan im lặng: "Thương Từ, em còn nhớ lần ở bệnh viện không?"

Thương Từ quay sang, ánh mắt hoang mang.Ôn Ngôn nhìn thẳng vào mắt cô: "Lúc đó chị thấy em ngã xuống, miệng đầy máu...

Nhưng chị không thể cử động.

Chị còn thấy chiếc kim đồng hồ ở hành lang...

đang quay ngược.

Đến khi chị mở mắt lại...

đã ở khách sạn."

Thương Từ ôm đầu, khẽ nói: "Em hiểu rồi...

Người đã có ý thức tự chủ sẽ không còn bị thế giới này kiểm soát nữa."

Ôn Ngôn giật mình khi nghe bốn chữ đó.

"Ý thức tự chủ"?Chẳng phải... chỉ có trong tiểu thuyết thôi sao?Cô nhìn chằm chằm vào Thương Từ: "Em biết chuyện này rốt cuộc là sao đúng không?"

Thương Từ im lặng vài giây, không biết nên bắt đầu từ đâu.Cuối cùng, cô nắm lấy tay Ôn Ngôn, nhìn cô tha thiết: "A Ngôn...

Em không biết phải giải thích sao cho chị hiểu..."

Ôn Ngôn khẽ gật đầu, nhưng nói tiếp: "Những người kia rõ ràng đến để tìm em, đúng không?

Có nghĩa là... thế giới này muốn loại bỏ em?"

Thương Từ gật đầu khẽ khàng.

Không ai nói thêm gì.Đúng lúc ấy thế giới bỗng trở lại bình thường.Xe cộ lại lưu thông, người trong sân bay cũng trở lại hoạt động như chưa có gì xảy ra.Ôn Ngôn nhẹ nhàng vuốt mặt Thương Từ:"Chúng ta đi thôi."

"Ừ."

Cả hai gọi xe, đến một vùng ngoại ô.

Chiếc xe dừng lại, họ cùng nhau xuống.Trước mắt là một ngôi nhà kiểu cổ Trung Hoa,Thương Từ ngạc nhiên:"Là... chỗ này à?"

"Đúng rồi."

Ôn Ngôn lấy chìa khóa mở cửa.Trong sân có hồ cá, một cây liễu, và vô số cây hoa dành dành đang nở trắng muốt.Cả hai bước vào nhà, bật đèn, rồi cùng nhau lên tầng.Tại tầng hai, Ôn Ngôn đi vào phòng tắm lấy khăn đưa cho Thương Từ: "Lau đầu đi, không lại cảm đấy."

Thương Từ cầm khăn lau tóc, đi tới ngồi trên giường.

Nếu thế giới này đã muốn tiêu diệt mình, thì chắc chắn những chuyện như hôm nay sẽ còn tiếp diễn."

Mình phải làm sao đây?

Lão chú kia cũng không nói rõ ràng..."

Lúc này, Ôn Ngôn lau tóc xong ngồi xuống cạnh cô: "Vẫn đang nghĩ chuyện vừa nãy à?"

Thương Từ tựa đầu lên vai cô: "'Chi Ngôn' cái tác giả đó viết đúng là nhiều tình tiết cẩu huyết thật."

Ôn Ngôn nghe đến hai chữ đó liền ôm đầu: "Chi...

Ngôn?"

Thương Từ thấy cô bất thường, vội hỏi: A Ngôn?

Chị sao thế?"

"Chị...

đau đầu quá."

Ôn Ngôn nhắm mắt lại, những hình ảnh rời rạc chớp nhoáng vụt qua tâm trí.Thương Từ nhìn cô, ánh mắt đầy lo lắng: "Có cần đến bệnh viện không?"

Ôn Ngôn mở mắt lắc đầu: "Không sao, chắc chỉ đau đầu chút thôi..."

Thương Từ thở dài, cảm thấy mọi thứ ngày càng rối tung.Ôn Ngôn đứng dậy: "Nghỉ sớm đi.

Mai chị có chuyện muốn dẫn em đi."

Thương Từ gật đầu.Đúng lúc đó bụng cô "ọt ọt" kêu lên.Cô xấu hổ cười.Ôn Ngôn xoa đầu cô dịu dàng: "Đi tắm nước nóng đi.

Chị đi đặt đồ ăn."

"Vâng~"Thương Từ cởi áo khoác, để Ôn Ngôn dắt tay vào phòng tắm.Ôn Ngôn mở vòi sen.Thương Từ tò mò hỏi:"Mai đi đâu thế?"

"Không nói."

Ôn Ngôn cười, tiếp tục tắm.Thương Từ thấy cô không trả lời nữa thì bĩu môi, không hỏi thêm.Tắm xong, Ôn Ngôn đặt đồ ăn.Ngoài trời vẫn mưa tầm tã.Thương Từ đứng bên cửa sổ, nhìn ra khung cảnh mờ ảo."

Giá mà có thể sống cùng Ôn Ngôn mãi ở nơi này thì tốt biết mấy..."
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 95: Cầu hôn?!


Buổi tối, sau khi ăn tối xong, Thương Từ và Ôn Ngôn cùng nhau nằm trên giường và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.Trong mơ, Ôn Ngôn thấy có một bóng lưng đang ngồi trước máy tính.

Càng đến gần, cô càng thấy... người ấy giống hệt mình.

Cô muốn nhìn rõ dòng chữ trên màn hình, nhưng không sao nhìn ra được.Một tiếng chuông báo thức chói tai vang lên.

Ôn Ngôn mở mắt, Thương Từ vẫn còn trong vòng tay cô, đang say ngủ.Ngoài trời mưa đã tạnh, nắng lên rực rỡ, trong sân có tiếng chim hót.Ôn Ngôn ngồi dậy, đầu vẫn hơi đau.

Cô ôm trán, lẩm bẩm: "Chi Ngôn..."

Thương Từ lúc này cũng lơ mơ tỉnh lại, thấy gương mặt Ôn Ngôn liền cười: "Bạn gái em sao mà đẹp dữ vậy nè..."

Ôn Ngôn tỉnh hẳn, quay đầu nhìn cô.Thương Từ ngồi dậy, hai tay nâng mặt cô: "Đẹp quá trời..."

Ôn Ngôn bị khen đến mặt đỏ bừng, nhưng đúng lúc này, Thương Từ nhăn mặt: "Khoan đã...

đau bụng quá..."

Cô vội vã chạy vào phòng tắm.Ôn Ngôn vẫn ngồi tại chỗ, mở điện thoại nhìn lịch:"Tới ngày rồi."

Cô xuống lầu vào nhà tắm rửa mặt rồi sang bếp chuẩn bị bữa sáng.Thương Từ ôm bụng đi xuống, mặt mày khổ sở.Vừa thấy Ôn Ngôn, cô đã muốn mè nheo, nhưng...

đúng lúc đó lại "tới tháng", đúng là "mất hứng".Ôn Ngôn bê đồ ăn ra: "Đau hả?

Chị nấu canh gừng đường nâu rồi, ráng chịu chút nha."

Thương Từ hai tay chống cằm, than thở: "Không ăn được chị, buồn ghê~"Ôn Ngôn bật cười, quay lại bếp bưng nốt đồ ăn ra.Thương Từ ngạc nhiên: "Chị đi mua đồ từ sớm hả?"

"Không, chị nhờ người dọn sẵn và để đầy đủ trước khi mình đến."

Trên bàn là trứng, cháo bí đỏ, canh gừng táo đỏ, sandwich và cà phê.Thương Từ uống ngụm canh: "Ngon xuất sắc luôn!"

Ôn Ngôn nhấp cà phê rồi nhắn tin:【Dư: Đừng lo, bọn tôi chuẩn bị hết rồi.】【Ôn Ngôn: Hơi căng thẳng, hồi đó cậu cũng thế à?】【Dư: Có!

Tôi run đến quỳ gối luôn!Rồi cô ấy bảo tôi: "Anh đang cầu hôn hay đang chúc Tết vậy?"】Ôn Ngôn cười phì ra tiếng, Thương Từ ngơ ngác: "Người này cười gì vậy trời..."

Cô lau khóe miệng, tiếp tục uống cà phê.

Thương Từ cảm thấy hôm nay Ôn Ngôn lạ lạ.Sau bữa ăn, Thương Từ trang điểm, Ôn Ngôn thì cứ đi qua đi lại lựa đồ.Thương Từ hỏi: "Chị làm gì mà cứ đi tới đi lui?"

"Chị đang nghĩ mặc gì."

Cuối cùng Ôn Ngôn cầm lên bộ vest đen: "Hay mặc cái này."

Thương Từ nhăn mặt: "Chị cái gì cũng vest!

Đổi đi!

Mặc sơ mi trắng với quần ống rộng đen đi.

Đẹp trai cực kỳ!"

Ôn Ngôn gật đầu thay đồ, rồi buộc tóc.Lúc ra ngoài, Ôn Ngôn mặc sơ mi trắng, tóc đen buộc nửa, đeo kính gọng vàng.Thương Từ ngẩn ngơ nhìn: "Trời ơi, bạn gái em đẹp xỉu."

Ôn Ngôn cười dịu dàng, vuốt tóc cô: "Bạn gái chị cũng đẹp lắm."

Thương Từ ôm eo cô: "Chị ơi, hôn em đi."

Ôn Ngôn tinh nghịch lắc đầu: "Không muốn~"Thương Từ thả tay, giận dỗi: "Chị chắc không?"

"Không."

Ôn Ngôn khoanh tay, giả bộ kiêu kỳ.Thương Từ xoắn tay áo: "Không hôn cũng phải hôn."

Ôn Ngôn bật cười, một bước áp sát, ôm eo cô và hôn ngay.Thương Từ vòng tay qua cổ cô, hai người đắm chìm trong nụ hôn."

Hài lòng chưa?"

"Rất ạ~""Vậy mình đi thôi."

Ôn Ngôn cầm điện thoại, Thương Từ cũng theo sau.Trên xe, Thương Từ dựa vào vai Ôn Ngôn ngủ gật.Ôn Ngôn nhắn:【5 phút nữa】Xe dừng ở bên hồ.

Ôn Ngôn đánh thức Thương Từ.Dắt tay nhau ra bờ hồ, Thương Từ ngạc nhiên: "Đây là..."

"Em đợi chị chút, chị lấy đồ."

Thương Từ gật đầu.

Cô đứng chờ thì thấy có người đang quỳ gối cầu hôn giữa đường."

Tiểu Vân, em đồng ý lấy chị chứ?"

Đám đông xung quanh vỗ tay, Thương Từ cũng chen vào xem.Đúng lúc đó, có người vỗ vai cô là Thì Mục!"

Cậu... sao lại ở đây?"

Thời Mục cười không đáp, đưa cô một tấm thẻ ghi:【Nhìn bên trái】Cô quay đầu, một người trong bộ đồ khủng long đưa tay ra."

Gì vậy trời..."

Thời Mục đẩy nhẹ cô: "Đi thử xem."

Thương Từ nắm lấy tay người mặc đồ khủng long, được dẫn tới một nhà hàng giữa vườn hoa.Cô vừa bước vào thì gặp Giang Mộ:"Hê!"

"Ủa, cậu cũng ở đây?"

"Nhìn lên tường đi."

Cô ngẩng đầu, trên tường treo đầy ảnh chụp của cô và Ôn Ngôn:Ngày đầu gặp, lần đi chơi, cảnh quay phim, ảnh hậu trường...Ở giữa là bức tranh vẽ chân dung cô.Tiếng đàn piano vang lên, cô bước ra khu vườn.Hai bên là hoa dành dành trắng nở rộ.Ôn Ngôn từ từ bước ra...Nắm tay cô, Ôn Ngôn nói: "Có vẻ hơi đột ngột.

Chị định đợi đến ngày kỷ niệm một năm... nhưng chị không chờ được.

Chị vụng về lắm, không giỏi nói chuyện, nhưng những gì sắp nói đều là thật lòng."

Nước mắt Thương Từ rơi xuống.Tay Ôn Ngôn cũng khẽ run."

Trước khi em đến, cuộc sống của chị tẻ nhạt lắm.

Chị còn nhớ lần mình cãi nhau trong khách sạn không?

Em đánh chị đau gần chết, chị còn nghĩ sao có người như này...

Nhưng lúc em ôm chị bên hồ...

Lần đầu tiên chị thấy ấm áp như thế.

Dần dần, chị thích em mất rồi..."

"Chúng ta đã bên nhau 8 tháng 15 ngày.

Hôm nay, chị chính thức muốn hỏi em..."

Ôn Ngôn quỳ một gối, rút hộp nhẫn ra: "Thương Từ, em đồng ý lấy chị, làm vợ chị chứ?"

Thương Từ hoàn toàn không ngờ bị cầu hôn, côsững người.Nhưng rồi cô cũng lấy từ áo ra một chiếc nhẫn, quỳ xuống: "Em cũng chuẩn bị nhẫn rồi... nhưng không ngờ chị nhanh hơn.

Ôn Ngôn, chị có đồng ý làm vợ em không?"

Cố Dư trêu: "Lần đầu tiên thấy cả hai cùng quỳ cầu hôn.

Có cần thi đấu luôn không?"

Thương Từ giơ tay: "Chị đeo trước đi!"

Hai người đeo nhẫn cho nhau, rồi cùng đứng dậy.Thì Mục cười: "Hai người cầu hôn mà cũng lạ thật đó."

Ôn Ngôn còn đang định nói, thì màn hình lớn trong vườn bắt đầu phát video.Là cảnh Thương Từ đuổi theo Ôn Ngôn trên núi: "Ôn Ngôn!

Chị muốn ăn đòn không?!"

Thương Từ trợn mắt: "Đây không phải lần chị chơi khăm em trên núi sao?"

Thì Mục gật đầu: "Đấy, định phát trong lễ cưới.

Nhưng phát ở đây cũng hay mà."

Ôn Ngôn cười.Trong video, cô đang chạy trước, Thương Từ vừa chạy vừa la sau lưng.Cố Dư nắm tay Thì Mục.Ôn Ngôn nắm tay Thương Từ: "Bước tiếp theo là đính hôn nhỉ?"

"Ừ hứ~"
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 96: Bạn Bè Tụ Họp


Phục vụ mang món ăn lên bàn.

Thời Mục và Cố Dư đang chăm chú nhìn điện thoại.

Giang Mộ thì liên tục gõ loạn xạ lên màn hình, phía sau anh bỗng xuất hiện một bóng người."

Đừng gửi nữa, tôi tới rồi đây."

Giang Mộ lập tức tắt điện thoại, quay đầu lại: "Lão Tư!

Anh tới trễ quá rồi, người ta cầu hôn xong hết luôn rồi đó!

Anh cái kiểu gì vậy, tốc độ rùa hả?"

Tư Vũ Trần liếc anh một cái lạnh lùng rồi ngồi xuống.Thương Từ nhìn quanh bàn, hỏi: "Vậy là... tất cả mọi người đều biết hôm nay Ôn Ngôn sẽ cầu hôn à?"

"Tất nhiên, chính cô ấy gọi tụi này đến làm nhân chứng mà."

Giang Mộ đáp tỉnh bơ.Thương Từ gật đầu.Tư Vũ Trần hỏi: "Dự định khi nào công khai?

Theo tôi thì chưa nên—"Anh chưa nói hết câu thì Giang Mộ đã vội bịt miệng: "Đừng nói nữa!

Trong đầu anh ngoài công việc ra có gì khác không?

Suốt ngày càm ràm y như ông già."

Thương Từ nhìn hai người, không nhịn được cười bật thành tiếng.Cố Dư lắc đầu: "Anh Tư, có vẻ cuối cùng cũng có người trị được anh rồi."

Giang Mộ nghe vậy thấy hơi là lạ, nhanh chóng rút tay ra.Tư Vũ Trần nhíu mày: "Anh rửa tay chưa mà bịt miệng tôi?"

Giang Mộ hừ một tiếng, không thèm đáp.Thương Từ nhìn họ đấu khẩu mà cười tủm tỉm như một 'dì' chuyên đẩy thuyền.Cô vốn là một hủ nữ lâu năm, giờ nhìn hai người này cứ thấy ám muội không chịu nổi.Thì Mục cũng âm thầm gật gù: "Mình phải viết một truyện đam mỹ về hai người này thôi..."

Ôn Ngôn nâng ly: "Hôm nay cảm ơn mọi người đã đến."

Mọi người cùng nâng ly: "Trăm năm hạnh phúc!"

Sau khi uống, Ôn Ngôn nhìn từng gương mặt rạng rỡ quanh bàn, khóe môi khẽ cong lên.Cô từng không ngờ sẽ có ngày mình hạnh phúc đến vậy: Có người yêu, có bạn bè, có những người đồng hành thật lòng.Ôn Ngôn khẽ liếc Thương Từ.Vì có cô ấy, cuộc sống của mình mới ấm áp đến thế.Lần này, cô sẽ không để vuột mất hạnh phúc nữa.Thương Từ thấy cô cứ ngẩn ngơ thì hỏi: "Sao vậy?"

"Không có gì.

Chỉ là... chị đang nghĩ, hiện tại của mình thật sự rất hạnh phúc."

"Em cũng vậy."

Cố Dư nghe hai người tình chàng ý thiếp liền lật trắng mắt: "Ủa gì vậy trời?

Làm như ai cũng có người yêu vậy á.

Bảo bối, tới đây hôn một cái!"

Thì Mục xấu hổ cúi đầu, Giang Mộ thì biến sắc: "Ê ê ê!

Mấy người đang cà khịa ai đấy?"

Thương Từ cười: "Cà khịa cậu đó, cậu là cẩu độc thân duy nhất còn lại!"

Giang Mộ nghiến răng ken két, Tư Vũ Trần thì chẳng buồn để tâm.Thời Mục liếc hai người rồi nói: "Thật ra Giang Mộ không cần làm cẩu độc thân đâu..."

"Ý gì?" – Giang Mộ hỏi lại."

Thì... anh ghép đôi luôn với người bên cạnh là được rồi~" Thời Mục cười nháy mắt rồi nhấp một ngụm vang đỏ.Giang Mộ bắt đầu liếc nhìn Tư Vũ Trần bên cạnh.

Tư Vũ Trần phát hiện ánh mắt ấy liền nhìn lại.Giang Mộ lập tức tỉnh lại: "Không đời nào!

Tôi là trai thẳng thẳng nha.

Mà dù có cong thì cũng không tới lượt cái ông già này!"

Tư Vũ Trần lạnh nhạt đáp: "Anh yên tâm, tôi cũng không coi trọng anh."

Giang Mộ đặt ly xuống: "Tôi có chỗ nào khiến anh không coi trọng hả?"

"Ở đâu cũng không."

Tư Vũ Trần trả lời thản nhiên.Rồi anh kéo ghế ra xa cô thêm chút nữa.Giang Mộ giận đến mức đập bàn: "Làm như có ai thèm anh ấy!

Cả thế giới tuyệt chủng hết tôi cũng không chọn anh, ok?!"

Tư Vũ Trần bật cười khinh miệt: "Cả vũ trụ tuyệt chủng tôi cũng không thèm anh."

Thương Từ và Ôn Ngôn nhìn nhau, cười gượng gạo.Thương Từ nói: "Hai người à...

đừng nói sớm quá.

Không khéo mai mốt lại 'vả mặt' đó."

Giang Mộ quay mặt đi, không thèm nói chuyện.Tư Vũ Trần chỉ thấy người này vừa trẻ con vừa phiền, chẳng muốn để tâm.Sau khi ăn xong, mọi người rời khỏi nhà hàng.Cố Dư và Thời Mục đi trước.Giang Mộ thì say đến mức dựa cả người vào Tư Vũ Trần.Tư Vũ Trần lộ rõ vẻ chán ghét.Thương Từ nhún vai: "Anh vác cậu ấy về khách sạn đi.

Em với A Ngôn về trước."

"Đeo khẩu trang vào, đừng để bị chụp hình."

Tư Vũ Trần dặn dò.Thương Từ gật đầu: "Biết rồi biết rồi~"Cô đeo khẩu trang, nắm tay Ôn Ngôn rời đi.Tư Vũ Trần nhìn Giang Mộ bên cạnh một cách khinh thường:"Lúc nãy còn bảo không thèm tôi, giờ thì dính sát người tôi là sao đây?"
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 97: Giấc Mơ Kỳ Lạ


Căn phòng tối om, chỉ có ánh sáng yếu ớt phát ra từ một chiếc máy tính.

Một người phụ nữ ngồi trước bàn, những ngón tay thon dài gõ lạch cạch trên bàn phím.

Vẻ mặt cô ta vô cảm, trong đôi mắt xám lạnh không hề có chút cảm xúc.

Cô gõ xong liền mở phần mềm đọc phản hồi.【Tôi cạn lời rồi, nhất định phải sống nhờ vào viết tiểu thuyết à?】【Bệnh à?

Hai nữ chính đã đến với nhau rồi mà còn làm cái trò gì vậy?】【Tác giả, tôi sắp gửi dao đến nhà chị đấy.】【Tôi thật sự muốn chửi tục.

Cái thể loại não tàn gì thế này!】【Quá tệ, truyện này rác rưởi chưa từng thấy.】【Truyện bách hợp kiểu gì đây?

Theo dõi bao lâu rồi mà kết vậy đấy hả?】【Viết nhảm quá thể, thật muốn ói.】【BE thì BE, ít nhất viết cho tử tế chứ, cái kết gì như lật kịch bản rẻ tiền.】【Y chang đổi giới tính từ truyện ngôn tình thôi, nữ chính này yandere, bệnh hoạn quá mức.】Người phụ nữ cau mày sau khi đọc loạt bình luận.

Cô ta cầm lấy điếu thuốc trên bàn, bật lửa hút một hơi.Ôn Ngôn đang đứng phía sau cô ta, trong mắt hiện rõ sự sửng sốt.Người phụ nữ cảm giác được sau lưng có người, xoay người lại.Hai người đối mắt nhau.Tiếng chuông báo thức chói tai vang lên.

Ôn Ngôn mở mắt bật dậy, ôm lấy đầu.

Thương Từ vẫn còn đang ngủ say bên cạnh.Ôn Ngôn rời giường đi vào phòng tắm, rửa mặt xong thì ra sân ngồi.Thương Từ đưa tay sờ bên cạnh trống không.

Cô mở mắt, xuống giường, rửa mặt rồi bước ra sân sau.Ôn Ngôn đang ngồi trong đình, trước mặt là giá vẽ.

Cô đang vẽ.Thương Từ nhìn lên trong tranh là chính mình.Cô bước đến, đặt tay lên vai Ôn Ngôn: "Bạn gái em vẽ đẹp ghê~"Ôn Ngôn mỉm cười: "Em tỉnh rồi à."

"Sao chị dậy sớm vậy?"

Ôn Ngôn đặt bút xuống, đứng dậy: "Ác mộng, dậy sớm luôn."

Thương Từ nâng mặt cô lên: "Đi ăn sáng nhé, hôm nay em nấu."

"Được."

Thương Từ buộc tóc cao rồi bước vào bếp.

Ôn Ngôn nhìn bóng lưng cô, ánh mắt khẽ cụp xuống.Nếu mình thực sự chỉ là nhân vật trong truyện, thì chẳng phải...

Chẳng phải mình chỉ là một người giấy không có thật sao?

Vậy mà Thương Từ vẫn yêu mình, vẫn ở bên mình.

Chắc cô ấy đã phải rất dũng cảm.Ôn Ngôn bước đến ôm lấy Thương Từ từ phía sau.Thương Từ cười:"Sao thế này~?"

Ôn Ngôn không đáp, chỉ tựa đầu vào lưng cô:"Tiểu Từ, cảm ơn em."

"Ơ... cảm ơn em?"

"Ừ.

Cảm ơn em đã đến thế giới này, mang đến cho chị niềm vui, hạnh phúc, cả tình yêu nữa."

Thương Từ xoay người lại, nhìn thẳng vào mắt cô: "A Ngôn, sao đột nhiên nói mấy lời cảm động vậy?"

Ôn Ngôn cúi đầu không nói, Thương Từ khẽ cười, hôn lên môi cô.Nhiệt độ ấm áp lan tỏa toàn thân Ôn Ngôn.Cô ôm lấy eo Thương Từ: "Không sao, chị chỉ muốn cảm ơn em."

Thương Từ cười, tiếp tục nấu ăn.Ôn Ngôn đứng bên cạnh, chợt nói: "Thương Từ, chúng ta đừng đính hôn nữa.

Trực tiếp kết hôn đi."

"Được thôi."

Thương Từ không do dự chút nào.Ôn Ngôn mỉm cười: "Vậy chị đi liên hệ thiết kế váy cưới đây."

"OK~"Ôn Ngôn rời khỏi bếp, lên phòng nhắn tin cho nhà thiết kế.Thương Từ đứng đó, nghĩ thầm: Có thể kết hôn rồi, chắc A Ngôn sẽ thấy an tâm hơn.Bữa sáng đã xong, hai người cùng ngồi ăn.Điện thoại vang lên.【Thì Mục: Xác định rồi, hôn lễ vào 24/12.】【Thương Từ: Trời đông mà cưới à?】【Thì Mục: Tuyết rơi lãng mạn lắm nha, tượng trưng cho đầu bạc răng long đó~】【Thương Từ: Tuyệt thật, em với A Ngôn chắc sau tụi chị một chút.】【Thì Mục: Có cảm giác năm nay mọi chuyện thuận lợi quá, giống như một truyện ngôn tình H.E vậy á!】Thương Từ nhìn dòng cuối cùng, tim chợt hẫng đi một nhịp.

Chiếc đũa trong tay rơi xuống bàn.Ôn Ngôn nghi hoặc: "Sao vậy?"

"Không có gì..."
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 98: Cốt Truyện Tăng Tốc


Sau khi trở về từ Tĩnh Thành, Thương Từ lại một lần nữa lao vào công việc.

Mỗi ngày của cô ngoài việc quay phim còn phải chụp hình tạp chí, quay quảng cáo...

Vì thế lượng fan cũng tăng vọt đáng kể.Thương Từ nhận thấy thời gian trôi rất nhanh, từ đó cô cũng ngộ ra một điều:Đó là cốt truyện xoay quanh hai nữ chính Cố Dư và Thời Mục, còn cô vốn chỉ là nhân vật phụ nên cảm nhận thời gian vút qua chóng mặt.Thoắt cái đã sang tháng 11, Ôn Ngôn bận túi bụi, hai người cũng vì thế mà ít có thời gian bên nhau.Hôm nay vừa chụp xong một bộ ảnh tạp chí, Thương Từ ngồi nghỉ trên ghế.Tư Vũ Trần đưa cô một ly nước cam: "Mệt lắm à?"

Thương Từ nhận lấy, mắt vẫn nhắm nghiền.Tư Vũ Trần ngồi xuống cạnh cô.

"Không nghỉ ngơi đủ hả?"

Thương Từ mở mắt: "Không sao.

Gần đây chỉ là hơi mệt thôi."

Cô cắn ống hút, chìm vào suy nghĩ.

Gần đây luôn có một dự cảm bất an khiến cô khó chịu.Tư Vũ Trần định nói gì đó nhưng lại ngập ngừng.Thương Từ nhận ra liền hỏi: "Sao thế?

Có chuyện gì à?"

"Gần đây Giang Mộ có liên lạc với em không?"

Thương Từ liếc anh một cái: "Gì vậy?

Hai người xảy ra chuyện gì rồi?"

"Tụi tôi ngủ với nhau rồi."

"PHỤT !!"

Thương Từ phun hết nước cam ra ngoài, ho sặc sụa.Tư Vũ Trần vội vỗ lưng cô.Trong đầu Thương Từ hiện lên nội dung gốc của truyện, hình như hai người này... không có quan hệ gì đặc biệt trong cốt truyện gốc?Không đúng, cô chỉ mới đọc đến chương 80, ai biết sau đó còn gì xảy ra?Tư Vũ Trần thấy cô thất thần liền tiếp lời: "Ngủ xong thì hắn ta chạy mất."

Thương Từ ngây người, lau miệng bằng khăn giấy: "Hai người ai là 'công'?"

"Tôi."

"Rồi anh ấy chạy?"

"Ừ."

"Vậy anh còn chờ gì nữa, đi...

đuổi theo vợ đi chứ!"

Tư Vũ Trần mặt đầy khó xử, Thương Từ nghi hoặc: "Làm sao?

Không muốn à?"

"Không phải không muốn... tôi... hơi sợ."

Thương Từ trợn trắng mắt: "Anh nhát đến vậy luôn đấy à?"

Cô đứng dậy, lắc đầu đi vào nhà vệ sinh.Trong lúc rửa tay, Thương Từ thầm mắng: "Tiến triển nhanh dữ vậy?

Tác giả bị gì à?

Nhân vật chính thì chậm chạp như rùa, nhân vật phụ thì phi nhanh như xe đua."

Vụ Ôn Mục bị xuất huyết não, chuyện Tư Vũ Trần và Giang Mộ ngủ với nhau, còn gì kỳ lạ hơn không?Cô thầm nghĩ nếu gặp được tác giả ngoài đời, chắc chắn sẽ mua 100 con dao lam gói thành bó hoa tặng cho mà không chớp mắt.Thương Từ vừa rửa tay xong bước ra thì thấy Ôn Ngôn đang đứng bên cạnh nhiếp ảnh gia.Hai người trò chuyện gì đó.Nhiếp ảnh gia thấy cô liền vẫy tay: "Thương Từ."

Cô bước tới, nhiếp ảnh gia mỉm cười: "Tổng giám đốc Ôn, công ty các cô đúng là biết chọn người.

Cô xem Thương Từ này, khí chất trước máy quay đúng là xuất sắc!"

Thương Từ định đáp lại thì Ôn Ngôn bất ngờ nắm lấy tay cô: "Cảm ơn anh đã khen... bạn gái tôi."

Nhiếp ảnh gia sững người, bạn gái?Là... bạn gái!!Thương Từ lễ phép gật đầu, Ôn Ngôn dịu dàng hỏi: "Em chụp xong chưa?"

"Rồi."

"Vậy đi thôi."

"Vâng, tạm biệt."

Hai người nắm tay rời đi.Nhiếp ảnh gia gật gù:"Đẹp đôi đến mức... làm người ta muốn yêu luôn."

Thương Từ đeo khẩu trang, lên xe của Ôn Ngôn.Cô hỏi: "Ngày mai em có lịch gì không?"

"Không có gì đặc biệt."

"Vậy mai chị đưa em đến một nơi."

Ôn Ngôn siết chặt tay Thương Từ, không nói thêm.Thương Từ dựa vào vai cô, thoáng ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt.Ôn Ngôn từng hút thuốc, nhưng từ khi quen Thương Từ thì rất hiếm khi hút nữa.

Cô đoán chắc Ôn Ngôn đang gặp chuyện gì phiền lòng.Cô nhìn sâu vào mắt cô ấy: "Chị có chuyện gì à?"

"Không có."
 
Back
Top Bottom