Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần I

[Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần I
Chương 111


"Chị còn nhớ cái vòng chân và cây bút máy tôi tặng chị không?

Tôi mua nó ở cửa hàng của bà ấy."

Dư Đinh Chi nhìn tôi với vẻ mặt không thể tin được.

"Em có chơi bọn tôi không vậy?"

"Nhìn tôi giống đang nói giỡn lắm sao?"

Cách nói chuyện của Dư Đinh Chi là học từ tôi, tôi làm lơ sự tồn tại của cô ấy, dựa gần Phoebe.

"Bà ấy mở cửa hàng ngay trong trung tâm thương mại của Trác Tuyệt, rất dễ tìm thấy.

Tôi không hiểu, sao tìm lâu vậy mà tìm không thấy?"

Dư Đinh Chi lắc đầu bất đắc dĩ.

"Người trẻ tuổi à, em không hiểu có một số người không muốn xuất hiện trước mặt em, thì người ta sẽ có cách để em không nhìn thấy."

Tôi chẳng bận tâm lời của cô ấy, chỉ lo nói chuyện với Phoebe.

"Tôi giúp chị tìm được dì rồi, chị đồng ý với tôi, dừng tay lại không trả thù nhà họ Lam nữa."

Phoebe hơi ngẩng đầu, ánh mắt khí thế của cô ấy khiến trái tim nhỏ của tôi chịu không nổi, tôi cúi đầu né tránh ánh mắt của cô ấy, chỉ nghe Phoebe lạnh lùng nói.

"Tôi sẽ không nuốt lời."

Tôi thở phào nhẹ nhõm, vậy là tốt rồi, cô ấy cũng chẳng tổn thất gì, Bắc Thịnh Quốc Tế của Lý Thư Hoa đã bị cô ấy nuốt vào trong túi, cổ phần của hai anh em nhà họ Lam cộng lại không bằng con số lẻ của cô ấy, bây giờ thì cũng không có ai dám đi trêu chọc cô ấy, còn nhân vật nhỏ như tôi cũng nên xuống sân khấu.

"Được rồi, đi xem rồi lại nói."

Dư Đinh Chi rất thức thời không đi cùng chúng tôi, tôi ngồi trên chiếc xe của Phoebe, đã lâu lắm rồi không được ngồi thế này, đã lâu rồi không được ở riêng với cô ấy, tôi thắt dây an toàn ngồi trên ghế phụ có chút khép nép.

Bày trí trong xe vẫn đơn giản, xem mấy cái tạp chí về ô tô nói, ví dụ như con hay có chồng, bày trí trên xe vẫn đơn giản, không thiếu người cũng thế.

Tôi yên lặng ngồi trên xe, trong xe vẫn lặp đi lặp lại khúc nhạc piano.

Tôi có chút mệt, dựa vào ghế một lúc thì thiếp đi, tại sao vào mỗi lúc thế này, rõ ràng khó có thể ở chung đơn độc với nhau, nhưng mà lúc nào cũng vô cớ ngủ đi mất.

Không biết ngủ bao lâu, lúc tôi tỉnh lại thì trên người được đắp chiếc áo khoác của Phoebe, tự dưng cảm thấy ấm lạ thường, tôi nghiêng đầu thì thấy cô ấy an tĩnh nhìn tôi.

Trong đáy mắt không có chút vướng bận hồng trần, nhìn trong đôi mắt đó có thể thấy được bản thân tôi.

Tôi ngồi thẳng ngươi dậy, đem áo khoác trả cho cô ấy.

"Xin lỗi, chị gọi tôi dậy là được rồi, không cần chờ tôi."

Cô ấy gật đầu không nói, giơ tay chỉ ra cửa hàng ngoài cửa sổ.

"Là cửa hàng kia à?"

Tôi nhìn theo tay cô ấy, gật đầu.

"Đúng vậy, là cửa hàng nhỏ kia."

Cô ấy cầm lấy chìa khoá xuống xe, tôi đi theo sau cô ấy.

Cô ấy đẩy cửa đi vào, tôi nghe được tiến chào đón nhiệt tình của bà chủ.

Phoebe đứng yên tại chỗ, cô ấy bình tĩnh nhìn bà chủ, có lẽ ở trong đầu đang tìm kiếm chút ký ức về mẹ.

Tôi đến trước mặt bà chủ.

"Đã lâu không gặp."

Bà chủ nhìn thấy tôi, miệng cười như hoa nở.

"Là cô sao!

Đã lâu không gặp nha, không biết món quà mà cô mua, người cô yêu có thích không?"

Tôi nhướng mày gật đầu.

"Đương nhiên, rất thích là đằng khác."

"Vậy được rồi, tiền này kiếm vào túi cũng yên tâm."

Nói xong, bà chủ nghiêng đầu nhìn Phoebe, lại cười dò hỏi tôi.

"Cô còn dẫn bạn đến đây sao?

Thích gì thì chọn đi."

Tôi nhìn bà chủ, bà ấy không nhận ra điều gì bất thường ở Phoebe.

Chỉ lúc này, Phoebe đi lướt qua tôi.

Cô ấy nhìn chằm chằm bà chủ.

"Cô....?"

Phoebe còn chưa nói gì, thì trên mặt bà chủ hiện ra đầy sợ hãi và trốn tránh.

Bà ấy vội đến quầy thu ngân, đưa lưng về phía Phoebe.

Phoebe đứng yên tại chỗ, giọng nói không lớn, đủ để chúng tôi nghe.

"Tại sao bà lại an tâm sống dưới mí mắt của tôi?

Người nhà họ Lam đã dùng cách gì để bà nhẫn tâm bỏ tôi đi?"
 
[Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần I
Chương 112


Tôi cho rằng sẽ có một cảnh ôm nhau mà khóc sau khi sinh ly tử biệt gặp lại nhau.

Không ngờ lại thế này, giọng nói của Phoebe đầy lạnh nhạt, mẹ Lam muốn né tránh nhưng không được.

Mẹ Lam xoay người nhìn Phoebe, bà ấy muốn nói nhưng lại thôi, Phoebe khí thế đi đến trước mặt bà ấy.

"Nhà họ Lam lớn như thế, một mình tôi phải chống đỡ sống sót.

Tại sao bà lại không nói lời nào rồi bỏ đi, bặt vô âm tín, dùng những lời nói dối đến lừa gạt tôi, bà có từng suy nghĩ đến cảm nhận của tôi chưa?"

"Tiểu Ỷ không phải thế."

Mẹ Lam muốn đưa tay ra nắm lấy tay Phoebe, Phoebe kháng cự rút tay ra.

"Tôi vẫn luôn tìm bà, dùng mọi cách để tìm.

Thật sự trăm ngàn lần không thể ngờ, bà luôn ở cạnh tôi, một năm 365 ngày, tôi đều đi qua nơi này, tại sao bà không trở về?"

"Vì để con có được tài sản của nhà họ Lam, mẹ không thể không lựa chọn rời đi, ông nội con uy hiếp mẹ, nếu mẹ không đi, con sẽ không có một phần nào, mẹ không cam lòng, mẹ không muốn con hai bàn tay trắng, rời đi là cách duy nhất, mẹ không còn sự lựa chọn nào khác."

"Hoang đường.

Bà cơ bản chưa bao giờ nghĩ đến tôi, là tự bà quyết định, bà cho rằng đây là những thứ mà tôi nên có, nhưng từ trước đến giờ tôi chẳng thèm tài sản nhà họ Lam.

Từ lúc, bà mang tôi xuất hiện ở nhà họ Lam, tôi chưa bao giờ tình nguyện."

"Mẹ ký hợp đồng, đồng ý điều kiện của ông nội con, rời đi rồi sẽ không xuất hiện, trong di chúc của ông ấy, sẽ cho con cổ phần nhiều nhất.

Mẹ là vì muốn tốt cho con...."

"Đủ rồi, tôi không muốn nghe."

Tôi hoàn toàn hiểu được cảm giác của Phoebe, cô ấy chỉ muốn một mái ấm gia đình, có cha có mẹ là đủ rồi.

Nhưng mà có đôi khi điều đơn giản nhất lại khó mà theo ý người được.

Phoebe mất khống chế, cô ấy run rẩy, yếu đuối, cô ấy càng muốn thể hiện mạnh mẽ, thì càng làm cho cô ấy mong manh.

Mẹ Lam ôm lấy Phoebe, đau lòng bật khóc.

"Là do mẹ sai, Tiểu Ỷ, Tiểu Ỷ của mẹ."

Nhìn thấy hai mẹ con bao ngày xa cách gặp lại, khóc không ngừng, bây giờ tôi ở đây thật dư thừa.

Cười bất đắc dĩ, tôi nói rồi, đụng phải mấy trường hợp thế này, tôi sẽ sinh lòng đố kỵ.

Âm thầm mở cửa đi ra khỏi đó.

Lang thang trên đường, chẳng biết đi về đâu, đến một cửa hàng bán cá viên chiên, đột nhiên thấy đói bụng.

Đi vào trong gọi một đống cá viên đủ màu sắc.

Nhìn thấy một dĩa cá viên nóng hổi, tôi cầm đũa thoải mãn ăn.

Rất nhiều người thấy mọi chuyện đến đây là kết thúc, nhưng mà sao có thể đơn giản như thế được.

Lúc tôi về đến nhà, ngoài ý muốn lại thấy xe Phoebe dừng lại ở trước chung cư tôi.

Cô ấy mở cửa xe ra đi đến chỗ tôi.

"Chị... dì đâu rồi?"

"Tôi đưa bà ấy về nhà rồi."

"Vậy là tốt rồi, xa cách nhiều năm như thế, chị nên ở bên cạnh bồi đắp với dì ấy đi."

Tôi hảo tâm nói, Phoebe tán đồng với cách nói của tôi.

"Trước lên xe đi."

"A?

Đi đâu?"

"Nhà chị."

"A?

Không tốt lắm đâu."

"Lên xe."

Cái loại mở miệng ra lệnh này, nghe rồi cũng quen.

Mở cửa xe ra ngồi vào trong xe.

Cô ấy ngồi yên tại chỗ nhìn tôi, tôi theo bản năng chỉ dây an toàn trên người.

"Tôi thắt dây an toàn rồi."

Phoebe lắc đầu thở dài, nhướng người qua chỗ tôi, cô ấy nhẹ nhàng hôn tôi.

Đôi môi đầy mê hoặc này, tôi chưa có ngày nào quên được nó, cô ấy chủ động như thế làm tôi có chút thụ sủng nhược kinh.

Tôi mở to mắt nhìn cô ấy, đôi lông mi cô ấy đang run, tôi cảm giác được trên mặt tôi hơi ướt.

Tôi quyến luyến rời khỏi đôi môi cô ấy, rút tờ khăn giấy, cẩn thận lau nước mắt cho cô ấy.

"Bây giờ không phải đã tốt rồi sao?

Chị tìm được mẹ rồi, lại có gia đình hoà thuận ba người, gia tộc họ Lam cũng chị quản.

Chị không cần mệt mỏi nữa."

Tôi thay cô ấy vui vẻ, cứ việc thủ đoạn của cô ấy quá tàn nhẫn, cứ việc tôi từng ngồi tù, cũng mất đi Mộ Tịch Nhiên và con của Soso, nhưng mà tất cả giờ đây đã dừng lại.

Coi như thì cũng viên mãn.

Cô ấy càng khóc nhiều hơn, tôi đưa tay ôm cô ấy vào lòng.

"Tất cả đều tốt rồi, đừng khóc được không?

Hôm nay là ngày lành, vui vẻ lên nào."

Hai tay Phoebe vuốt ve lưng tôi, đột nhiên tôi phát hiện, hai năm dài mệt mỏi, giờ phút này được giải phóng, cơ thể tôi mềm nhũn, tôi cảm thấy rất mệt.

Nếu không có hôn nhân và con cái trói buộc.

Chúng tôi có lẽ sẽ rất yêu nhau, có lẽ sẽ có ngôi nhà thuộc về chúng tôi.

Đôi môi cô ấy đặt lên má tôi, thật ấm áp, nếu không có rào cản ở hiện thực, tôi nghĩ tôi sẽ chiếm hữu cô ấy, mạnh mẽ mà chiếm lấy, làm cô ấy muốn ngừng mà không ngừng được.
 
[Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần I
Chương 113


Nhưng mà, giờ tôi lấy thân phận gì để điên cuồng trên giường với cô ấy?

Lương tâm của tôi không cho phép tôi làm thế.

"Tiểu Phàm, đừng rời khỏi chị, cầu xin em."

"Phi Ỷ, tôi đến muộn hai năm.

Cũng không thể lại đi phá huỷ một gia đình, tôi sẽ không để chị là Mộ Tịch Nhiên thứ hai."

Đúng, đây chính là nỗi ám ảnh mà tôi không gỡ bỏ được, tôi không thể vượt qua nó được.

Tình yêu của Joan đối với Phoebe, tuyệt đối không thua gì Triệu Thái An đối với Mộ Tịch Nhiên, có khi càng sâu đậm hơn.

Phoebe nắm chặt lấy cổ áo tôi, cơ thể mềm mại của cô ấy cứ thế ngả vào trong lòng ngực tôi.

"Tiểu Phàm, đứa bé, với lại hôn nhân không có như em nghĩ.

Chúng ta có thể bình tâm nói chuyện với nhau được, chị không muốn giữa chúng ta hiểu lầm ngày càng sâu hơn nữa.

Chị có thể cho em bất kỳ thứ gì mà em muốn, chúng ta có thể có một gia đình, cái gì cũng có thể, nếu em cảm thấy thời gian chị giành cho em quá ít, chị có thể vứt bỏ công việc sang một bên, nhưng mà cầu xin em đừng có vứt bỏ chị."

Đây là lần đầu tiên, tôi nghe Phoebe nói ra mấy lời buồn nôn thế này.

Cái người khắp nơi toả ánh hào quang lúc nào cũng thể hiện uy quyền, tôi cho rằng cô ấy mình đồng da sắt, không có mũi dao nào có thể đâm xuyên cô ấy, nhưng mà thật ra tôi biết, trong lòng cô ấy có biết bao nhiêu mỏng manh so với cái vẻ ngoài mạnh mẽ kia.

Tôi vùi đầu vào cổ cô ấy, tôi thích tư thế như thế này, nó khiến tôi an toàn và ấm áp hơn.

"Đồ ngốc, chị đã làm mẹ thì phải có trách nhiệm, phải suy nghĩ cho Khuynh Phàm."

"Chị với Joan ký hợp đồng.

Sau khi hết hợp đồng anh ta sẽ rời đi.

Chị với Joan không có phát sinh bất cứ quan hệ nào, Khuynh Phàm là thụ tinh nhân tạo, lúc chị ở Pháp là vì chuyện này.

Thực xin lỗi, là chị quay về quá trễ, không thể ngăn cản được mọi chuyện xảy ra sau đó.

Phi Phàm, chị nói rồi, cho dù ra sao, em phải tin chị."

Tôi ngạc nhiên, Khuynh Phàm là thụ tinh nhân tạo sao, tư duy của tôi không đuổi kịp lời nói của Phoebe, tôi cau mày không biết nên nói gì.

Phoebe thở dài, tôi ôm chặt cô ấy nói.

"Có nhiều việc cần phải bàn kỹ, Joan có lẽ sẽ không tuân thủ theo giao ước của hai người, anh ta yêu chị không kém hơn em."

"Cho chị thời gian đi giải quyết xong chuyện này được không?"

"Phi Ỷ, đáp ứng với em, buông tha cho anh chị đi, cũng tìm được bác gái rồi, phải sống cho tốt."

"Chuyện này trong lòng chị tự hiểu rõ."

Tôi thở dài, hy vọng là thế.

Có thể tìm được mẹ Lam cũng coi như may mắn, cảm ơn duyên phận đã dẫn lối chúng tôi bên nhau, tôi giơ tay xoa tóc cô ấy, chúng tôi nép vào nhau, hạnh phúc cứ đột nhiên mà đến.

Phoebe đúng là cần thời gian để giải quyết một số chuyện khác, tôi hôn lên trán cô ấy.

Đang chuẩn bị đề nghị Phoebe đêm nay qua đêm nhà tôi, thì tiếng điện thoại cô ấy vang lên thật mất hứng.

Tôi nhìn màn hình điện thoại, là Joan gọi.

Phoebe nhận điện thoại ngay trước mặt tôi, tôi nghe được tiếng trẻ con khóc.

Tôi hiểu rõ gật đầu, sau khi Phoebe cúp điện thoại, nhìn tôi đầy bất đắc dĩ, tôi cười vuốt ve gương mặt cô ấy.

"Mau về thôi."

"Tiểu Phàm, chờ chị trở lại."

Tôi hiểu ý của cô ấy, cười cười mở cửa xe ra.

"Trên đường lái xe chú ý an toàn."

Nhìn Phoebe lái xe rời đi, tôi mệt mỏi lê chân đi vào nhà, một ngày quay cuồng, buồn vui lẫn lộn, cuối cùng cũng qua đi.

....

Chuyện gì mà càng sợ, lại sẽ càng xảy ra.

Lúc tôi nhận được điện thoại của Phi Tuấn, anh ấy hoảng loạn nói với tôi.

"Phi Phàm, em ở đâu?"

"Ở nhà ngủ nướng chứ ở đâu?

Sao lại hoảng loạn thế?"

"Mau tới nhà Phoebe, xảy ra chuyện rồi."

Tôi nắm chặt điện thoại chạy ra khỏi cửa.

Lúc đến nhà Phoebe, bên ngoài đã có cảnh tuyến vây quanh, trời mẹ, lại chuyện gì nữa đây.

Tôi ở trong đám đông tìm kiếm hình bóng quen thuộc, thấy được Tố Duy, cô ấy muốn xông vào bên trong nhưng bị cảnh sát ngăn lại.

Tôi kéo cô ấy lại.

"Tố Duy, xảy ra chuyện gì thế?

Phi Ỷ đâu rồi?

Phi Ỷ đâu rồi?"

Tôi rất sợ, lòng đầy bất an, Phi Tuấn chạy đến bên cạnh tôi, tôi túm lấy anh ấy.

"Phoebe ở đâu?

Nói cho em biết đi."

"Joan điên rồi, trong nhà có bom, không chỉ có Tiểu Ỷ và Khuynh Phàm, còn mấy người giúp việc người Philipines cũng ở trong đó."

Hai chân tôi mềm nhũn, tôi ngồi bệt trên đất.

Tố Duy điên cuồng xô cảnh sát, nhưng mà không thể đi vào.

Tôi đứng dậy, ngẩng đầu híp mắt nhìn bầu trời, đúng tôi yêu cô ấy, không có cách nào dừng lại.

Tính mạng sao?

Thôi thì bỏ đi vậy.

Tôi rời khỏi đám đông, nhìn quanh căn nhà, dựa theo trí nhớ của mình đi đường vòng qua góc chết của sân vườn, nhìn thấy cảnh sát sơ hở, tôi chạy lấy đà sải chân vượt qua hàng rào.

Tim tôi đập kịch liệt, đối với kết cấu của căn biệt thự này tôi rất quen thuộc.

Nhìn lên căn phòng mà chúng tôi từng điên cuồng phóng túng, tôi bật cười.

Chết cũng phải chết ở đây, thật buồn cười.

Tôi âm thầm men theo bức tường đi vào bên trong biệt thự, rất yên tĩnh không có tiếng khóc của Khuynh Phàm, trong phòng khách không có người, tôi đoán, Joan chắc ở một căn phòng nào đó ở trên lầu.
 
[Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần I
Chương 114


Cố gắng chạy lên lầu nhanh nhất có thể, tôi trốn vào một căn phòng giành cho khách quen thuộc.

Tôi mơ hồ nghe được Joan rống lên.

Dựa theo tiếng động tôi đoán phương hướng, có lẽ là ở trong thư phòng đầu hành lang.

Tôi hít một hơi thật sâu, cẩn thận đi đến thư phòng, tim tôi muốn nhảy ra cổ họng, nuốt nước miếng, cách một cánh cửa tôi nghe Joan gào lên.

"Lam Phi Ỷ, là em bức tôi, muốn tôi tha cho em và con sao, được, gọi Vưu Phi Phàm đến, tôi muốn đồng quy vu tận với nó!"

"Sao anh lại không làm theo giao kèo chứ, anh tưởng làm thế có thể giải quyết được sao?"

"Bớt nói nhảm lại.

Hoặc là chúng ta cùng nhau chết, hoặc là kêu Vưu Phi Phàm tới đây chôn cùng, đây đều là do em sai, đừng trách tôi."

Tôi khó thở một chân đá văng cửa, đời này chắc có lúc này mới 'men' nổi, đáng giá!

Joan nhìn tôi đầy kinh ngạc, ngay sau đó, anh ta nhìn tôi cười xảo quyệt.

Phoebe hoảng sợ nhìn tôi, cô ấy đang ôm lấy Khuynh Phàm, Khuynh Phàm rất ngoan, một tay cầm búp bê một tay thì bỏ vào miệng mút.

Tôi thật sự rất muốn ôm con bé, đây là đứa con mà Phoebe sinh ra.

Chỉ là Joan cầm lấy con dao chạy đến.

"Không mời mà tự đến, Vưu Phi Phàm!"

Tôi trấn định nhìn Joan.

"Thả họ ra, tôi làm con tin."

"Không được!"

Phoebe phủ định lời tôi nói, giờ lúc này không đến lượt cô ấy quyết định.

Joan nghiến răng nghiến lợi nhìn chúng tôi, cắm con dao lên bàn.

"Vưu Phi Phàm, cô cảm thấy tôi dễ dàng buông tha cho Lam Phi Ỷ sao?

Các người đều chôn cùng."

Tôi cau mày.

"Anh có thể không tha cho Phoebe, nhưng mà Khuynh Phàm là con anh, anh cũng không tha sao?"

"Hừ, cho dù là con tôi thì thế nào?

Ba người nhà chúng tôi cùng nhau đoàn viên."

Tôi nắm chặt tay, nhân lúc sự chú ý của anh ta đang đặt trên con dao ở trên bàn, tôi một tay kéo Phoebe ra ngoài thư phòng.

"Bế con chạy đi đi, chạy mau!"

Cô ấy do dự, tôi vừa gào vừa kéo cô ấy chạy đi hướng cầu thang, Joan hoàn toàn có thể bắt Phoebe lại, nhưng anh ta không có đuổi theo, chỉ xách cổ áo của tôi, làm tôi không có cách nào chạy thoát.

Hai chúng tôi đứng ở trên lầu nhìn Phoebe vội vàng bế Khuynh Phàm rời đi, tôi hiểu, cuối cùng Joan cũng mềm lòng.

Người anh ta yêu nhất cùng với con của anh ta, cho dù ai rơi vào hoàn cảnh thế này cũng không thể huỷ diệt được, lúc bóng dáng Phoebe rời khỏi tầm mắt chúng tôi.

Joan đẩy tôi nằm trên sàn nhà, tôi giãy giụa thụt lùi về sau, anh ta đạp lên chân tôi, tôi đau đớn ôm lấy chân.

Người đàn ông này có thể trạng không khác gì Đại Tráng, anh ta nắm lấy cổ áo tôi kéo tôi vào lại trong thư phòng, tôi ngồi dưới đất, Joan vẫn còn chút lương tâm, cầm dao đe doạ mấy người giúp việc rời đi.

Nhóm người giúp việc liều mạng chạy ra ngoài, cuối cùng nơi này đã an tĩnh.

Tôi thở gấp, Joan đặt con dao xuống, từ trên người lấy ra một quả lựu đạn, mẹ nó, ở đâu ra vậy???

"Vưu Phi Phàm, mày là một kẻ tai hoạ.

Mày xứng với Phoebe sao, mày có năng lực để cô ấy sinh con à?

Tao từng cảnh cáo mày, đừng có chen vào gia đình tao, mày không nghe.

Giờ cũng tốt, có mày cùng chết với tao, vậy đủ rồi."

Joan xoay xoay cổ của anh ta, hung hăng trừng mắt với tôi, tôi đứng lên nhìn Joan.

"Phoebe không yêu anh, anh hà cớ gì phải cưỡng ép cô ấy, có được toại nguyện đâu?"

"Im miệng, nếu không có mày, nhà tao sẽ không thế này!"

"Tôi chẳng có muốn nói nữa, muốn chết thì cùng chết đi."

Thái độ của tôi đã chọc cho Joan phẫn nộ, anh ta bước đến gần tôi, dùng chân đá tôi một cái, sự chênh lệch về sức cùng với vóc dáng, tôi có thể phản kháng thế nào đây, chỉ đành ôm đầu bảo vệ.

Joan đấm tay đá chân không ngừng với tôi.

Máu cùng với cơn đau làm ý thức của tôi có chút tan rã.

Tôi cố gắng giãy giụa, giờ phút này Joan cực kỳ giống Triệu Thái An, cặp mắt kia bị thù hận phủ lên, tôi vớ lấy đồ ném về phía Joan, anh ta dùng tay đỡ, tôi vớ được cái gì thì đều đập lên người anh ta.

Cho đến khi, lưng tôi dựa vào vách tường cách cánh cửa không xa, tôi nhìn thấy chậu hoa, đây là cộng rơm cứu mạng của tôi, tôi vơ lấy nắm đất, ném lên mặt Joan, ngay sau đó Joan ôm lấy mặt phủi đất, tôi nhân lúc này cầm chậu hoa lên đập vào đầu anh ta, tôi đã quên mất cơ thể đang đau đớn thế nào, gắng gượng đứng dậy.

Lúc này, ý chí sinh tồn của tôi cực kỳ mãnh liệt, tôi nghĩ thông rồi, người tôi yêu đang ở ngoài kia, còn có con nữa, tôi muốn trở thành người thân của đứa bé.

Tôi mở cửa chạy về hướng cầu thang, Joan ở phía sau gào thét, anh ta hùng hổ chạy theo tôi, tôi vấp ngã rơi xuống cầu thang, tôi muốn sống, tôi muốn chạy ra khỏi nơi đây, Phoebe còn đang đợi tôi.

Ý thức nói cho tôi biết vào lúc này đây tôi không được phạm sai lầm.

Joan cầm lựu đạn, anh ta kéo khoá chốt an toàn ra, tôi hoảng sợ chạy về hướng cửa.

"Vưu Phi Phàm, đi chết đi."

Trong phòng khách rộng mở, tôi nghe được tiếng lựu đạn rơi xuống leng keng, chỉ còn một bước nữa thôi, tôi có thể nhìn thấy được bên ngoài đang kích động ra sao, tôi muốn sống, tôi muốn thấy đám người ngoài đó, đáng tiếc, tôi không thoát được.

Tiếng nổ đinh tai nhức óc, cùng với luồng lửa nóng và sức nổ làm tôi văng ra nằm trên mặt đất.

Tôi nhìn cái nơi mà tôi và Phoebe từng có không biết bao kỷ niệm, tôi từng ở nơi đây hưởng thụ cuộc sống xa hoa, bây giờ nó chỉ còn lại một đống hỗn độn, ngọn lửa cùng với khói đen dày đặc, còn có những xà ngang sập xuống, tất cả đều bị huỷ hoại.

Ý thức cuối cùng của tôi chìm trong biển lửa.
 
[Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần I
Chương 115


Tôi thấp thoáng nghe được có người xông vào bên trong biệt thự cùng với tiếng la hét còn có tiếng khóc cực kỳ bi thương, đau đơn khiến tôi chết lặng, ngọn lửa bao quanh tôi, nhưng thống khổ bao năm qua giờ như đã không còn, tôi mệt, hay là ngủ một giấc dài đi....

....

Lúc tôi tỉnh lại, nhìn thấy trần nhà, băng gạc che khuất tầm mắt của tôi, tôi hít thở khó khăn, tôi giãy giụa muốn ngồi dậy, nhưng mà cơ thể lại truyền đến cảm giác đau đớn, tôi không có cách nào động đậy, một đôi tay đè chặt tôi lại.

Có một giọng nói trầm khàn truyền đến tai tôi.

"Tiểu Phàm!"

Tôi đau đớn nhìn người trước mặt, đôi mắt ba tôi tràn đầy lo lắng, tôi muốn mỉm cười nhưng mà lại phát hiện trên mặt có cảm giác đau.

Tôi đưa cánh tay yếu ớt muốn chạm vào mặt, băng gạc dày đặc quấn lấy cả đầu và mặt tôi kín mít.

Lúc này, Phoebe xuất hiện trong tầm mắt tôi, trong mắt cô ấy vẫn còn hoảng sợ.

Tôi nhỏ giọng hỏi.

"Em còn sống à."

Phoebe gật đầu.

"Đồ ngốc, xương sườn cắm vào phổi, giải phẫu rất thành công, nghỉ ngơi cho tốt đừng lo lắng gì hết."

Cô ấy nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, tôi vô cùng mệt mỏi, mơ mơ màng màng lại ngủ mất.

Trong mơ Phoebe ôm lấy Khuynh Phàm, tôi giơ tay cẩn thận bế Khuynh Phàm.

Con bé được truyền thừa đôi tóc màu hạt dẻ và đôi mắt sâu màu xanh lam của Joan, làn da trắng nõn lại mềm mại, làm tôi nhịn không được muốn cắn một cái.

Con bé cười ha hả, lộ hai cái răng cửa ra.

Tôi dỗ con bé chơi búp bê, con bé cười to khanh khách, tôi sờ sờ đầu con bé, tôi nhìn ra được, đến cái tuổi dậy thì chắc chắn con bé sẽ giống như mẹ nó, trở thành một người phụ nữ xinh đẹp động lòng người, con bé sẽ tự lập, sẽ dẫn bạn trai về nhà....

Tôi giống như một người mẹ che chở con bé, yêu quý và bảo vệ con bé.

Lần nữa tôi tỉnh dậy, Soso đang cầm tăm bông thấm nước lau đôi môi của tôi.

Tôi cử động miệng.

"Cục cưng đâu?"

Soso đặt tăm bông xuống, nhìn tôi lo lắng, từ trong ánh mắt cô ấy thôi thấy được sự né tránh.

Đã xảy ra chuyện gì thế?

Soso nhận ra được sự nghi hoặc của tôi vội vàng nói.

"Cậu đừng nhắc, đứa nhóc kia suốt cả ngày chỉ biết ăn với ngủ.

Trông rất bụ bẫm."

"Joan sao rồi?"

Soso thở ra.

"Căn nhà xập đổ.

Không cứu được."

Không biết tại sao, mà tôi lại có chút khổ sở.

Tôi cảm thấy tội lỗi khi Khuynh Phàm mất đi tình thương của ba.

Tôi mới là kẻ đầu sỏ gây tội, làm hại một nhà tan nát.

"Về sau Khuynh Phàm lớn lên, mình làm sao giải thích với con bé đây?"

"Cái này không thể trách cậu được, là Joan gieo gió gặt bão.

Đừng tự trách."

Tất cả mọi người đều thăm tôi, đều mang theo vẻ lo lắng, tôi không rõ có chuyện gì, dưỡng thương cũng đã lâu, nhưng mà băng gạc trên đầu vẫn không thay đổi.

Cho đến khi tôi có thể tự xuống giường, đi qua căn phòng của y tá, vô tình nghe được họ nói chuyện.

"Lần trước, cái nhà họ Lam nổi danh kia xảy ra chuyện sao?"

"Thì sao?"

"Tôi nghe nói bệnh nhân ở phòng xxx là vì vụ đó mà đưa vào bệnh viện."

"A?

Chính là bệnh nhân một bên má trái bị huỷ dung nhan...."

"Đúng vậy.

Nghe nói lúc đó mặt bê bết máu.

Ở phía trên dặn dò, cấm nói chuyện đó ra, không để cho bệnh nhân biết được bệnh trạng, nói chung là Lam Thị áp xuống!"

"Trách không được.

Ngày thường không cho chúng ta đi vào phòng kiểm tra."

Nội dung nói chuyện của y ta, tôi nghe rất rõ ràng, phòng bệnh xxx chính là phòng bệnh của tôi.

Tôi siết chặt ta, này là sét đánh giữa trời quang, làm cho tôi tỉnh lại.

Huỷ dung nhan....

Haha, kết cuộc hay cho kẻ ăn bám.

Gieo gió gặt bão đâu chỉ có mỗi Joan.

Tôi tự chế giễu bản thân rời khỏi hành lang, ngồi trên chiếc ghế trong sân bệnh viện, bây giờ ai đi ngang qua cũng nhìn tôi, còn tôi ngây dại nhìn họ như mấy con chim bay ngang qua.

Tôi hiểu, tình trạng của bản thân rất nghiêm trọng, chỉ là mọi người im lặng không nói.

Nhưng mà họ nghĩ có thể lừa gạt tôi được bao lâu?

Tất cả chuyện gì đã xảy ra một lần nữa kéo xa quỹ đạo vốn có.

Từng bước từng bước một, từng chuyện đã xảy ra, khiến tôi không có cách nào xứng đáng đứng bệnh cạnh Phoebe.
 
[Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần I
Chương 116


Ngồi trên chiếc ghế thật lâu, cho đến khi tôi nhìn thấy Phoebe hoảng hốt tìm kiếm gì đó ở trong sân bệnh viện.

Trên tay cô ấy còn bế Khuynh Phàm, từ lúc xảy ra chuyện kia, hình như Phoebe đã thay đổi thái độ, mỗi lúc đều bế con không chịu buông tay.

Trên người cô ấy đã trút bỏ bộ đồ nghiêm trang, mái tóc dài cột lên tuỳ ý, Khuynh Phàm ở trong vòng tay cô ấy không khóc cũng không nháo, cô ấy ăn mặc quần áo thoải mái, tôi phát hiện Khuynh Phàm và cô ấy hình như mặc đồ giống nhau, cái loại này làm tôi hâm mộ không thôi.

Tôi đứng dậy đi đến chỗ cô ấy.

Cô ấy vội vàng nắm lấy tay tôi.

"Tiểu Phàm, em đi đâu thế, mọi người đều đang tìm em."

Cách một lớp băng gạc, tôi cố gắng nói chuyện.

Tay tôi nắm lấy tay cô ấy.

"Em ngồi trên ghế ngủ quên mất.

Đi về thôi."

Tôi nhìn gương mặt tái nhợt và quầng thâm mắt trên mặt cô ấy, đau lòng ôm cô ấy vào lòng.

Khuynh Phàm nhìn tôi có chút sợ, rồi lại tò mò muốn kéo băng gạc xuống.

Phoebe nghiêng người không cho Khuynh Phàm làm thế.

Tôi nghĩ, nhà có lẽ cảm giác là thế này.

Tôi muốn hôn lên mắt Phoebe, nhưng mà cái bộ dáng hiện tại sợ là rất khó, vừa đi vừa đùa giỡn với Khuynh Phàm.

Vào trong phòng bệnh, tôi nhìn bác sĩ đang nói chuyện với bạn của tôi, bọn họ nhìn thấy tôi đi vào thế là tự giác lảng đi.

Tôi thoải mái ngồi lên giường bệnh.

"Không cần giấu, tôi biết hết rồi.

Sớm hay muộn gì cũng phải đối mặt."

Bước chân của mọi người dừng lại, mấy mặt nhìn nhau.

Tôi rất bình tĩnh, Phoebe đưa Khuynh Phàm cho Soso bế, ngồi xuống bênh cạnh tôi, cô ấy nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi.

"Tiểu Phàm, bọn chị không muốn cho em biết, là sợ em có gánh nặng tâm lý, như vậy sẽ ảnh hưởng em hồi phục.

Bây giờ y học rất phát triển, chị đã hẹn với bác sĩ thẩm mỹ tốt nhất Hàn Quốc, chờ vết thương của em lành lại, chúng ta sẽ bắt đầu phẫu thuật thẩm mỹ, tất cả sẽ ổn thôi."

Tôi nhìn Phoebe, sau đó ôm cô ấy vào lòng.

"Cho em chút thời gian được không?

Em rất mệt, bây giờ cảm xúc còn không ổn, cần phải có thời gian điều chỉnh lại.

Mọi người đi về đi, tôi không sao hết."

Tay tôi vẫn không buông Phoebe ra, cô ấy nhìn tôi thắc mắc, sau đó hiểu rõ gật đầu.

Soso đi đến gần giường bệnh.

"Đêm nay, tôi và Đại Tráng sẽ chăm Khuynh Phàm, sẵn tiện bồi dưỡng tình cảm cho thế hệ sau, chuyện này nhất định phải để mấy đứa nhỏ tiếp xúc với nhau."

Chúng tôi cười, Phoebe gật đầu.

"Vậy làm phiền các cậu."

"Nói gì vậy, chuyện này nên làm mà.

Hai người nên bồi đắp với nhau cho tốt đi."

Nhìn bạn bè rời đi, Phoebe giơ tay ôm chặt tôi.

Cô ấy càng ngày càng không giống cô ấy nữa, bả vai run run, nghẹn ngào nói không nên lời.

Tôi xoa mái tóc dài của cô ấy, đột nhiên cô ấy lại bật khóc trong vòng tay tôi.

"Đừng khóc, đã qua rồi."

"Em có biết chị ở bên ngoài sợ hãi thế nào không, chị sợ sẽ không được gặp em nữa, lúc nghe tiếng nổ, tâm chị như chết lặng.

Tại sao em lại chạy vào chứ!"

"Em không thể nào bỏ mặc chị và con ở trong đó.

Lỡ xảy ra chuyện gì, em sẽ hối hận cả đời."

"Đáp ứng với chị, sau này có xảy ra chuyện gì, đừng xúc động như vậy, chị không chịu nổi đe doạ lần thứ hai như thế."

"Ngốc, mọi thứ sẽ dần tốt lên.

Sẽ không xảy ra chuyện gì nữa hết."

Môi Phoebe lướt qua xương quai xanh tôi, tôi ôm lấy cô ấy, hận không thể đem cô ấy dung nhập vào cơ thể tôi.

Cả đời dài như vậy, hợp rồi tan kiểu nào cũng đã trải qua, tình yêu của chúng tôi chịu được gợn sóng, vượt qua vẫn không sợ hãi lùi bước, như vậy có thể bên nhau cả đời.

Nhưng mà gương mặt của tôi, biến thành thế này, tôi làm cách nào có thể ở lại bên cạnh Phoebe đây.

Chúng tôi nép vào nhau trên chiếc giường bệnh, cô ấy an tĩnh nhắm mắt lại, Phoebe đã không còn là người phụ nữ kiêu căng ngạo mạnh khí phách hùng hổ nữa, tôi nhìn bờ vai gầy của cô ấy, đau lòng muốn chết, đem chăn đắp lên người cô ấy, cơn buồn ngủ cũng kéo đến.

Có thể cùng người mình yêu nhất nằm cạnh nhau đi vào giấc ngủ, tôi đã thoả mãn rồi.

Trong lúc mơ mơ màng màng, tôi nghe cô ấy nói mớ, tôi mở mắt ra nhìn cô ấy, cô ấy nhíu mày, ngón tay lạnh lẽo nắm chặt tay tôi.

"....

Tiểu Phàm....

Tiểu Phàm...."

Tôi nhìn thấy bên khoé mắt cô ấy có dòng nước từ từ chảy xuống, đưa tay lên vuốt ve mặt cô ấy, nhẹ nhàng mà lau, không đành lòng đánh thức cô ấy.

"A...."

Tiếng rên nhỏ của cô ấy làm máu trong người tôi muốn trào ra, tôi cười ôm lấy đầu cô ấy đặt bên vai.

"Mơ thấy ác mộng sao?"

Cô ấy gật đầu không nói.

Giấc ngủ đã bị phá quấy, chúng tôi cũng không còn buồn ngủ nữa.

"Tiểu Phàm, chờ hết bệnh rồi, chúng ta đi du lịch đi.

Chuyến du lịch đến trễ hai năm của chúng ta."
 
[Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần I
Chương 117


"Em nghe theo chị.

Một nhà chúng ta ba người đi đầu cũng đều nghe theo chị hết."

"Em không ngại Khuynh Phàm à?"

"Ngại cái gì chứ.

Chúng ta cùng nhau dạy dỗ con bé thành người, Soso còn cố ý muốn thân thiết với con bé kìa, muốn đem về làm con dâu đó."

"Vậy cũng tốt, đỡ lo sau này con bé không có đối tượng."

"Hôm nay, bác sĩ nói gì với chị?"

Phoebe nhìn tôi do dự, cuối cùng vẫn nói thẳng với tôi.

"Ngày mai, em phải tháo băng gạc."

"Cuối cùng cũng được tháo, cái đám này quấn cả đầu làm cho cái đầu em nó bự tổ chảng."

"Em đừng tạo áp lực cho bản thân, được không."

"Em bị huỷ nhan sắc, chị có chê em không?"

"Ngốc, cho dù em có tàn tật, thì chị sẽ quấn lấy em không từ bỏ."

"Ha.

Yên tâm, chỉ cần chị không bỏ đi thì em đây mãi mãi không đi."

....

Cả đêm, chúng tôi nói chuyện đủ thứ trên đời, bao nhiêu chuyện cùng với khổ sở, chúng tôi chưa từng nói rõ với nhau, đêm nay sẽ cùng nhau trong căn phòng bệnh ấm áp này giải quyết từng cái một, nói cho đến gần sáng.

Mới sáng sớm, bạn bè đã đến phòng bệnh của tôi, cảm giác như muốn mở tiệc vậy.

Phoebe tạm thời mặc quần áo của tôi, cô ấy bế Khuynh Phàm từ trong tay Soso, ngồi trở lại bên giường tôi.

"Có ngoan ngoãn nghe lời mẹ Soso không đó?"

"Đừng nói, thật sự rất nghe lời, tối hôm qua mình với Đại Tráng, mỗi người bế một đứa đi dạo, người khác còn nói bọn mình rất có phúc, một đứa thì béo tròn một đứa thì giống con lai.

Mình đây mặt dày nhận Khuynh Phàm làm con mình."

Tôi nhìn Soso đầy khinh thường, cô ấy cũng chẳng thèm bận tâm đến tôi tiếp tục khoe khoang.

Lúc này, bác sĩ chính đi đến, anh ta gật đầu lễ phép với Phoebe.

"Cô Lam.

Không biết...

đã chuẩn bị tốt chưa?"

Phoebe ra hiệu có thể, thế là tôi mặc đồ bệnh nhân ngồi dậy, không bao lâu có y tá đẩy dụng cụ y tế đi vào.

Mọi người im lặng không nói gì, tôi thấy trong mắt Phoebe đầy lo lắng.

Biểu cảm thế này không giống cô ấy cho lắm, sự thờ ơ hững hờ của cô ấy đi đâu rồi?

Bác sĩ dùng kéo cắt một đoạn băng gạc đi, rồi thong thả gỡ băng gạc ra, tôi có thể cảm nhận được đầu mình dần dần nhẹ ra.

Cho đến khi tầm nhìn của tôi có thể bao quát được hết những đồ vật ở trước mặt.

Tôi nhìn thấy Tố Duy đang nắm chặt tay Phi Tuấn, hốc mắt cô ấy có chút hồng.

Tôi chớp mắt nhìn Phoebe, Phoebe nở một nụ cười, giơ tay nhẹ nhàng ôm lấy đầu tôi.

Tôi khẽ hỏi cô ấy.

"Có thể đưa gương cho em không?"

"Có thể."

Y tá cầm gương đặt trước mặt tôi, tôi thấy bên má trái bị lõm vào do bị bỏng, vết sẹo từ khoé mắt kéo dài đến cằm.

Tôi quay đầu đi, không để những người bên cạnh nhìn gương mặt của tôi.

"Cho tôi chút thời gian được không, tôi muốn ở một mình một lát."

Các bạn của tôi hiểu bây giờ tôi khó mà chấp nhận sự thật này.

Một đám người yên tĩnh rời khỏi phòng bệnh.

Tôi đứng dậy nhìn cảnh đẹp bên ngoài cửa sổ, đột nhiên cảm thấy bản thân trở nên khác thường, tôi nên làm thế nào để dung nhập với thế giới bên ngoài?

Tôi nên làm sao đây để có thể ở cùng một chỗ với Phoebe?

Nhìn trên ô cửa sổ phản chiếu gương mặt tôi trên đó, tôi chán ghét nhắm mắt lại.

So với tưởng tượng của tôi nó nghiêm trọng hơn hẳn.

Lúc này, phía sau có người vòng tay ôm lấy tôi.

Tôi biết là Phoebe, tôi không chịu để cho cô ấy nhìn xem gương mặt của tôi.

Bao nhiêu chật vật của tôi đều thể hiện qua vết sẹo, Phoebe giơ tay lên ôn nhu xoay mặt tôi qua, đôi mắt cô ấy nhìn tôi đầy điềm tĩnh.

"Ngày mai chúng ta bắt đầu chữa trị đi, chị lập tức sắp xếp người làm thủ tục."

"Phi Ỷ."

Tôi giơ tay lên muốn đẩy tay cô ấy ra, nhưng mà cô ấy đã nhanh chóng chui vào trong lòng ngực tôi.

"Đều là do chị, là chị quá cố chấp muốn trả thù cho xong, chị xin lỗi, chị nên nghe em, đều là do chị làm hại em."

"Đừng tự trách."

"Từ trước đến giờ, em chưa bao giờ sợ hãi, em chỉ không biết làm thế nào để đối mặt với kết quả như vậy."

"...."

Phoebe hoảng sợ nắm lấy tay tôi.

"Chúng ta bắt đầu chữa trị đi.

Nghe lời chị được không?"
 
[Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần I
Chương 118


Tôi lắc lắc vai cô ấy.

"Phoebe, chị bình tĩnh lại đi.

Em rất ổn, chỉ là không dễ chấp nhận kết quả như thế này."

"Phi Phàm...."

"Chúng ta về nhà trước được không?"

Cô ấy có chút mất kiểm soát, tôi ôm chặt lấy cô ấy, sợ hãi hỏi.

"Vào đêm khuya, chị sẽ sợ khi nhìn thấy gương mặt của em không?"

Cái mũi cô ấy hồng hồng, người phụ nữ xinh đẹp đầy khí chất này có lẽ sắp bị tôi tra tấn đến phát điên rồi, đã mất đi sự bình tĩnh vốn có.

Cô ấy kiên quyết lắc đầu.

"Làm sao mà chị sợ chứ.

Chị chỉ sợ em sẽ rời khỏi chị thôi."

"Về nhà thôi.

Về căn nhà của chúng ta.

Có chị, có Khuynh Phàm, có có mẹ của chị nữa."

Phoebe thuận theo ý tôi gật đầu.

Thế là chúng tôi nắm tay đi tới cửa, lúc này tôi phát hiện mọi người đang đứng đủ tư thế nghe lén chúng tôi nói chuyện, tôi thật sự cạn lời với họ, vậy mà họ còn giả vờ như không làm gì hết, thật buồn cười.

Bạn của tôi ơi, mọi người đáng yêu quá đi.

Mọi người cuống quít dọn đồ cho tôi, sau khi làm thủ tục xuất viện xong, đám người chúng tôi lái ba chiếc xe rời khỏi bệnh viện.

Phoebe nhiệt tình mời mọi người đến nhà tổ, tôi một tay bế Khuynh Phàm một tay nắm tay Phoebe, đi vào căn nhà tổ của nhà họ làm tiểu dân như tôi hiếu kỳ nhìn khắp nơi.

Phi Tuấn đưa mọi người đến phòng khách nghỉ ngơi, còn đám người giúp việc thì bận rộn chuẩn bị trà bánh.

Phoebe cười tiếp đón bạn bè của tôi.

"Mọi người cứ tự nhiên nha.

Anh hai, anh tiếp đón mọi người giúp em."

Lúc này, Phoebe kéo tôi đến bên người, sau đó mang tôi đi lên lầu, phong cách của nhà tổ so với căn biệt thự bị huỷ kia càng xa hoa hơn nhiều.

Lấy gỗ đỏ làm chủ đạo, làm tôi kinh hô kẻ có tiền đúng là đáng chết!

Phoebe đẩy cửa của một căn phòng ra đi vào trong, tôi hiếu kỳ nhìn vào bên trong đó.

Cô ấy cười vẫy tay với tôi ý bảo tôi đi vào trong, tôi bắt đầu học một cái tư thế, dùng tay che lại vết thương bên má trái.

Phoebe đến gần tôi kéo tay tôi xuống.

"Nếu như em không muốn đi ra ngoài thì cứ ở nhà.

Chị hẹn bác sĩ đến nhà khám.

Được không?"

Tôi ngơ ngác nhìn cô ấy, phẫu thuật thẩm mỹ sao?

Sẽ có tác dụng à, sau này khi chúng tôi ngồi bên nhau tâm sự về chuyện này, trong lòng Phoebe vẫn còn lo lắng cùng với sợ hãi.

Cô ấy nói với tôi, cô ấy rất sợ, sợ tôi sẽ không thoát ám ảnh này, nhưng mà thật ngoài ý muốn, tôi kiên cường hơn so với cô ấy nghĩ nhiều, thậm chí còn không đem bản thân làm người bị thương.

Tôi cười nói với cô ấy, thật ra tôi cũng rất sợ, nhưng mà cô ấy chấp nhất muốn ở bên cạnh tôi, thì tôi cũng đủ hạnh phúc, khuyết tật thì cứ khuyết tật đi.

Chỉ cần không từ bỏ lẫn nhau thì sao cũng được.

Tôi cười cười.

"Em nghe chị."

"Cứ vậy nhé, lát nữa chị bảo người sắp xếp chuyện này."

Cô ấy nói chuyện mặt không biến sắc làm tôi thật vui vẻ, nữ vương của tôi trở lại rồi!

Lúc này, đi đến cái bàn gỗ to lấy một phần hồ sơ ra.

"Chị đã lập công chứng.

Đây là việc mà chị đã đáp ứng em, 30% cổ phần của Kiệt Thế, chị sẽ chia cho anh cả và anh hai.

Bắc Thịnh Quốc Tế đã bị thu mua, đến lúc đó Lý Thư Hoa sẽ được chia 10% cổ phần, chị đã tận tình tận nghĩa rồi."

"Họ biết chuyện này chưa?"

"Bây giờ chị đưa cái này cho em.

Chị biết Lý Thư Hoa đã đến cầu xin em, chứ nếu không lúc đó em sẽ không đến tìm chị, chị đối với việc này của bà ta cũng không có gì không hài lòng.

Ít ra nhờ thế mà chúng ta còn có cơ hội nói chuyện với nhau."

"Vậy... bác gái đâu?

Dì ấy ở đâu?"

"Bọn chị đã nói chuyện với nhau rất lâu, cũng đã nói rõ hết đầu đuôi câu chuyện.

Mẹ đưa cho chị một hợp đồng, trên đó giấy trắng mực đen viết rõ ràng, bà ấy rời khỏi nhà họ Lam thì chị có thể nhận được tất cả tài sản.

Nhưng mà trong đó có ghi bà ấy phải đổi họ tên.

Chị đưa mẹ đến khách sạn Kiệt Thế ở rồi, mặc dù bà ấy có thói quen lang bạc khắp nơi cho nên sao cũng được, nhưng mà chị vẫn chưa thể chấp nhận sống cùng với bà ấy."

"Đừng nghĩ nhiều thế.

Có thể tìm được bà ấy là tốt rồi, tìm thời gian nào đó, chúng ta vẫn nên nói quan hệ của chúng ta với bà ấy...."

"Chị cũng thẳng thắn nói hết chuyện chúng ta với mẹ rồi, bà ấy ở nước ngoài thời gian dài, cho nên tư tưởng cũng rất cởi mở."
 
[Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần I
Chương 119


"Vậy được rồi, chúng ta tìm bữa nào thích hợp mời bác gái dùng cơm.

Em cũng muốn nói chuyện này với ba em."

Phoebe đồng ý với lời đề nghị của tôi, tôi cầm hợp đồng cô ấy đưa cho tôi, chúng tôi sánh vai đi ra khỏi phòng.

Lúc trở lại phòng khách, thấy Tố Duy đang bế Khuynh Phàm chơi trò máy bay.

Lúc này, Phi Tuấn vỗ tay làm mọi người im lặng.

"Thông báo với mọi người một tiếng, tôi và Tố Duy đã bàn bạc với nhau xong, cuối tháng sẽ kết hôn, mọi người cần phải đến."

"Sao lại đột nhiên như vậy?"

Phoebe nhàn nhạt hỏi, Phi Tuấn nghĩ nghĩ.

"Sợ em ấy đổi ý."

Chúng tôi cười vang lên, cái này có nghĩa là có bao nhiêu bất an.

Tố Duy cười dựa vào vai Phi Tuấn.

Tôi giơ tay lên, tỏ vẻ có lời muốn hỏi.

"Em có câu muốn hỏi, Phi Tuấn và Tố Duy hai người lén lút với nhau từ khi nào???"

Phi Tuấn hiếm khi nào đùa giỡn, lại buông một câu.

"Vào một đêm trăng thanh gió mát, anh đây âm thầm chạy vào phòng của cô ấy...."

"Chết tướng."

Tố Duy đẩy đẩy Phi Tuấn.

"Không biết là ai, mặt dày nói rằng liếc mắt một cái đã muốn ở cùng với em nhỉ, còn luôn miệng nói, cái dáng vẻ em hất rượu rất ngầu, thế là bắt được tâm anh ấy.

Phải biết rằng người bị em hất rượu chính là mẹ của anh ấy nha."

Chúng tôi lại cười to lần nữa, Tố Duy cười nhìn Phoebe, thái độ của Phoebe rất bình tĩnh, khoé môi còn hơi nhếch lên.

Không rõ, đã từng yêu nhau thắm thiết bây giờ sao lại có thể bình đạm, chẳng lẽ đã đạt tới cảnh giới quên nhau có thể làm bạn rồi sao?

Phoebe bế lấy Khuynh Phàm, vừa dỗ dành con bé vừa nhìn tôi.

Tôi cũng ôm lấy cô ấy, cảnh đoàn tụ hài hoà thế này dần dần hiện ra trong mắt chúng tôi, cuộc sống sau này sẽ thật tốt.

....

Lam Phi Ỷ chính là Lam Phi Ỷ, bỏ tôi lại trong cái nhà tổ to lớn, cô ấy lại bắt đầu chỉ điểm giang sơn sự nghiệp to lớn.

Mặc dù, trong nhà có không ít người giúp việc, nhưng mà tôi không yên tâm khi giao Khuynh Phàm cho họ.

Tiến khóc của Khuynh Phàm chính là bắt đầu một ngày mới của tôi, tôi với Phoebe sắp xếp giường ngủ của Khuynh Phàm trong phòng của chúng tôi, mặc dù Khuynh Phàm có một căn phòng rất lớn, nhưng mà Phoebe lại lo lắng sợ Khuynh Phàm xảy ra chuyện gì.

Thế này, cứ mỗi đêm, tôi rời giường không biết bao nhiêu lần, hết cho uống sữa rồi lại đổi tã.

Tôi vừa dỗ Khuynh Phàm vừa sợ sẽ đánh thức Phoebe.

Đương nhiên nhiều lần như thế, Phoebe cũng sẽ không phàn nàn gì hết.

Tôi đau lòng cho cô ấy, ban ngày cô ấy bận đủ việc, tôi không muốn cô ấy mệt mỏi lo chuyện ngoài chăm lo chuyện trong nhà nữa, cho nên xung phong nhận việc nuôi con.

Cũng đã xuất viện được một thời gian dài, ngoại trừ đi thăm ba một lần, thì mỗi ngày dường như tôi ở nhà chăm sóc cho Khuynh Phàm.

Tóc của tôi cũng dài ra nhiều, chủ yếu là muốn nó che bớt đi vết sẹo lớn trên mặt.

....

Thời gian vui vẻ nhất, là lúc tôi bế Khuynh Phàm đi ra sân vườn chơi, bây giờ con bé không cần tôi nắm tay cũng đã có thể đi loạng choạng được vài bước.

Tôi còn đang lo, mấy đứa trẻ đến tuổi này đã có thể mở miệng ê ê a a rồi, sao con bé lại chưa có động tĩnh nào hết.

Con bé mở to đôi mắt ngây thơ vô số tội, muốn tôi nắm lấy tay con bé đi dạo khắp nơi, tôi kích động không thôi, chuẩn bị đem tin tức này cho vị thần băng Phoebe ở công ty, thế mà đột nhiên nghe tiếng khóc của Khuynh Phàm.

Con bé té ngã trên mặt đất, miệng thì gào khóc, tôi hoảng hốt bế con bé lên, gương mặt nhỏ đỏ bừng.

Tôi bế con bé dỗ.

"A, không khóc nè, a a a, đừng khóc."

Đôi mắt ngây thơ lại chớp chớp, đáng yêu muốn chết!

"Di...di... ma... ma..."

"A?"

"Ma...ma..."

Trời ơi, con bé gọi tôi là mẹ sao?

Tôi bế con bé chạy vào trong nhà, sau đó khoe với đám người trong nhà chuyện vui này.

Vào giờ cơm tối, lúc tôi dỗ Khuynh Phàm ăn, Phoebe mặc bộ đồ công sở vội vàng đi vào trong nhà.

Tôi ngạc nhìn cô ấy, cô ấy đã khôi phục bộ dáng của nữ cường nhân, biểu cảm kiểu đang không vui đừng ai trêu chọc.

Tôi cười hỏi cô ấy.

"Là ai, ai lại chọc vợ của em?"

"...."

"Nói xem nào."

"Khuynh Phàm mấy tuổi rồi, em biết không?"

"A?"

"Hôm nay là sinh nhật dương lịch của Khuynh Phàm, em có biết không?"
 
[Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần I
Chương 120


"A?"

"Chị bận không rảnh lo, em thế mà lại không nhớ!"

"Em chỉ nhớ ngày âm!"

"Ngày mai làm bù cho con."

"A?"

"Ngày mai, gọi mấy người Soso đến."

"Làm gì?"

"Hai đứa trẻ chơi chung với nhau.

Sẵn tiện chị hỏi Soso vài bí quyết chăm con."

Tôi cười xấu hổ, đây chẳng phải là chuyện của tôi và Soso cần trao đổi à, chị tham gia vào làm gì.

Tôi cười quắc tay gọi cô ấy lại.

"Cho chị một bất ngờ."

"Gì?"

"Khuynh Phàm ngoan, gọi mẹ đi, mẹ...

A... mẹ...."

Khuynh Phàm đang cầm chiếc đũa trên tay mày mò, tôi cố ý dẫn lời bảo con bé gọi mẹ, con bé cười khanh khách gọi.

"Ma...ma...."

Phoebe kích động còn hơn tôi nghĩ, cô ấy bế Khuynh Phàm lên.

"Cục cưng, gọi lại nào, ngoan."

"Ma...ma...ma."

Tôi nhướng mày đắc ý, đang chuẩn bị tranh công, đột nhiên cô ấy lạnh mặt nhìn tôi.

"Đừng ở đó đắc ý, này là con chị thông minh."

"A... hai tuổi rồi mới nói được câu vỡ lòng."

"Ăn cơm."

Nói xong, chúng tôi ngồi vào bàn ăn cơm, vừa gắp đồ ăn cho nhau vừa tán gẫu, Phoebe đặt Khuynh Phàm ngồi vào ghế trẻ con, cô ấy đưa tay ra nắm lấy tay tôi.

"Hôm nay, chị nhận được thông báo, mấy ngày nữa bác sĩ sẽ đến đây.

Em đừng lo lắng, chỉ làm phẫu thuật nhỏ mà thôi."

"Em vào sinh ra tử không biết nhiêu lần, ai nói em lo lắng?"

"Tâm trạng tốt là được, chờ phẫu thuật xong, chúng ta hẹn ba mẹ gặp mặt đi."

"Được."

"Lần trước, em đến chỗ ba em, ông ấy đối với chuyện của chúng ta...."

"Ông ấy cũng không rõ lắm mối quan hệ của chúng ta, nhưng mà cũng chắc đoán được, ông ấy luôn hỏi em làm sao quen biết được chị, hiện tại quan hệ chúng ta ra sao.

Chắc đoán được cũng kha khá."

"Haizzz...."

Ăn cơm xong, tôi bế Khuynh Phàm ra phòng khách chơi, Phoebe về phòng thay đồ ở nhà.

Tôi nhìn cô ấy từ trên lầu đi xuống, có chút ngây ngốc.

Cô ấy đi đến sô pha ngồi xuống.

"Phát ngốc gì thế?"

"Em nhớ đến lần đầu tiên đến nhà chị."

"Sao đột nhiên lại nhớ đến chuyện này?"

Tôi bĩu môi làm biểu cảm khinh thường nhìn cô ấy.

"Khi đó chị còn chuẩn bị tiền cho em còn gì!

Em nói em không có bán thể xác!"

"...."

"Chúng ta...."

Cô ấy ngơ ngác nhìn tôi không chớp mắt, tôi đứng dậy đè cô ấy trên sô pha.

Cô ấy lạnh lùng quay đầu đi không nhìn tôi.

Tôi không cho lấy tay xoay cằm cô ấy lại.

Tôi cười gian manh.

"Tư thế này quen thuộc không???"

"Em muốn làm gì?"

"Vợ à, chị thật lãnh đạm!

Đã lâu rồi chúng ta không có yêu yêu."

Cô ấy lấy tay đẩy tôi ra, trừng mắt với tôi.
 
Back
Top Bottom