Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần I

[Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần I
Chương 121


"Em chú ý hình tượng một chút đi.

Con còn ở đây."

Tôi bị phàn nàn nhưng không từ bỏ chuẩn bị bán manh tiếp!

Chớp chớp đôi mắt, sau đó đảo qua đảo lại, ngón tay không ngừng cử động cào cào vài cái, đúng, không thể quên bĩu môi được!

Trời mẹ, tôi quên mất bản thân bị huỷ nhan sắc rồi!

Lúc tôi nhận ra, cảm thấy hối hận, híp mắt lại, làm cho cả gương mặt nhăn nhó.

Phoebe buồn cười nâng tay lên sờ mắt tôi.

"Sao thế?"

"Muốn bán manh cho chị xem, đột nhiên nhớ tới gương mặt này, càng bán càng xấu."

"Đi lắm tắm rồi nghỉ ngơi."

Tôi nghe lệnh lập tức đứng dậy bế Khuynh Phàm chạy lên lầu.

Quay đầu lại nhìn Phoebe, cô ấy thế mà nhìn tôi với ánh mắt đầy dụ dỗ.

Máu trong người muốn phun ra, a, cảm giác kích thích tới mãnh liệt!

Tôi lên lầu đem Khuynh Phàm giao cho người làm, vội vàng chạy vào trong phòng, dùng tốc độ nhanh nhất sửa sang lại bản thân, nhưng mà không biết sao đầu óc đầy sắc dục!

Đói khát lâu lắm rồi, thật sự không nhịn được!

Sau khi tắm xong đi ra, không nhìn thấy Phoebe trong phòng ngủ.

Không đoán cũng biết giờ này cô ấy đang ở trong phòng làm việc, công việc của cô ấy rất bận cho nên có thời gian thì lại nhập đầu vào công việc.

Tôi âm thầm đẩy cửa ra, quả nhiên, cô ấy đang ngồi tựa vào bàn đọc hồ sơ.

Tôi nhẹ nhàng đi đến bàn làm việc của cô ấy, nhìn thấy rõ gương mặt xinh đẹp của cô ấy, lúc này nghiêm túc lại an tĩnh, tâm tôi say rồi.

Thật sự không thể nghĩ được, chúng tôi cứ như vậy trải qua nhiều sóng gió thế mà cũng đã qua bốn năm.

Rõ ràng sự bắt đầu của chúng tôi cực kỳ hoang đường.

Tôi cười xấu xa.

Đi đến trước mặt cô ấy, giơ tay nâng cằm cô ấy lên, cô ấy ngẩng đầu lên có chút né tránh, tôi nhìn thấy được trong ánh mắt của cô ấy có chút thay đổi, cười tà mị với tôi.

Đèn ở trong phòng cũng không sáng cho lắm, không khí dần trở nên ái muội hơn.

Kéo cô ấy vào trong lòng ngực, tay cô ấy thuận thế chống lên trước ngực tôi, tôi chống cằm lên trán cô ấy.

Đêm nay, cho dù có là ai cũng đừng nghĩ đến chuyện quấy rầy chúng tôi, lửa nóng dâng trào ngày càng cao!

Tôi hôn lên trán cô ấy, tôi thích khiêu khích như thế, từ trước đến nay đều như thế.

Mái tóc dài của cô ấy rối tung, tôi nâng tay vén tóc ra phía sau tai cô ấy, ánh mắt cô ấy đã không còn lý trí của ngày thường.

Tôi nghiêng đầu hôn lên khoé mắt rồi đến tai.

Nhân lúc cô ấy đang hưởng thụ, tôi lại cho thêm chút kích thích, tôi khẽ gọi tên cô ấy sau đó mút nhẹ vành tai cô ấy, cơ thể căng cứng của cô ấy chỉ trong chốc lát đã mềm, tôi nghe được hơi thở dần dần thay đổi tốc độ của ấy.

Khoé miệng tràn đầy ý cười, rất tốt, đây chính là phản ứng mà tôi muốn.

Tôi ngồi vào ghế, kéo cô ấy ngồi lên đùi tôi.

Tôi khó mà có một lần được khí phách như thế này, cũng may Phoebe cũng không kháng cự, chứ nếu không tôi rất xấu hổ.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn cô ấy, cô ấy cúi đầu hôn lên môi tôi.

Tôi lưu luyến cùng cô ấy trêu đùa hôn môi, đôi tay bất giác với vào bên trong áo ngủ.

Cái cảm giác chạm vào da thịt thật sảng khoái, đôi tay tôi từ phía sau lưng cô ấy dần dần di chuyển ra trước ngực.

Tôi ghét nhất chính là vội vàng cởi quần áo rồi đi thẳng vào vấn đề.

Cách một lớp vải khiêu khích, mới tạo cảm giác muốn mà không có được.

Ngón tay nhẹ nhàng bám lấy đôi núi đầy đặn kia, cái xúc cảm khi được chạm vào viên anh đào căng cứng kia làm tôi nhịn không được muốn đi trêu chọc.

Ngón tay tôi không ngừng trêu đùa, tôi ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt tan rã của cô ấy, cô ấy mím môi cố kiềm chế tiếng rên rỉ.

Ngăn không được ác thú vị của bản thân, vẫn liên tục trêu đùa, tư thế của chúng tôi cực kỳ thích hợp, ngực cô ấy đối diện với mặt tôi, cách một lớp vải tôi đưa môi ngậm lấy viên anh đào, đầu lưỡi cứ thế mà khiêu khích.

Tay tôi ôm chặt lấy eo cô ấy, nghe tiếng rên khẽ cùng với tiếng tim đập mãnh liệt cô ấy, khiến toàn cơ thể tôi nóng lên, tôi muốn nhiều hơn nữa.

Hai tay Phoebe ôm lấy đầu tôi, cả hai chúng tôi đều hưởng thụ.

Dùng hết sức bế cô ấy lên, đành tạm đặt cô ấy lên bàn làm việc to lớn.

Phủ người lên trên người cô ấy, đôi môi hôn lấy xương quai xanh, tay cô ấy xoa xoa tóc tôi.

Tiếng thở cùng với âm thanh hừ nhẹ làm tôi nóng lòng muốn một đợt tiến công mới, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng nhỏ.

Cô ấy thoải mái rên lên.

Thế là tay tôi bắt đầu dời xuống.

Từ từ đi vào trong quần lót ren màu đen, ôi trời!

Nơi đó đã ướt!

Trong lòng không ngừng cảm thán, có là nữ cường nhân đến đâu thì giờ phút này cũng cần được âu yếm, chúng tôi là người sống sờ sờ làm sao mà địch nổi khát vọng của cơ thể.

Tôi sờ soạng vùng đất thần bí kia, mặc dù chúng tôi đã từng trắng đêm điên cuồng.

Nhưng mà chúng tôi làm không biết mệt.

Ngón tay của tôi xuyên qua vùng đất rừng rậm kia, bọc lấy nơi kích thích kia, Phoebe ở dưới tôi hơi xê dịch người.

Cô ấy đã rơi vào trạng thái kia, tôi thật sự không thể nào đè nén được ngọn lửa hừng hực trong người.

Ngồi lại trên chiếc ghế, Phoebe ngồi dậy, hai tay chống lên bàn, hai chân rũ bên cạnh bàn, tôi bá đạo kéo quần lót cô ấy ném qua một bên, đôi tay đỡ eo cô ấy, vùi đầu vào âu yếm, cô ấy ngượng ngùng muốn đẩy tôi ra, nhưng mà đầu lưỡi nóng ướt của tôi khiến cô ấy dừng ý định lại còn hùa theo.

Có thể tưởng tượng ra được chưa, giờ phút này hình ảnh có bao nhiêu dâm mỹ?

Nhưng mà chúng tôi lại rất hưởng thụ, có thể cùng người yêu thân mật, là chuyện hạnh phúc đến cỡ nào, huống chi tôi có thể tạo cho cô ấy khoái cảm không ngừng, với tôi cảm giác này như một thành tựu.

Đôi tay cô ấy chống đỡ ra phía sau, ngực dồn dập đến phập phồng, tôi không ngừng xoa nắng hai viên anh đào kia, cô ấy lấy một tay vòng qua đầu tôi, tôi hiểu ý cô ấy là gì, cô ấy muốn nhiều hơn nữa.

Đầu lưỡi tôi ở thân dưới cô ấy gây sự.

Cuối cùng, cô ấy không chịu nổi bắt đầu rên rỉ không kiềm nén, tôi có thể nghe rõ tiếng rên ngân nga của cô ấy.

Cái này làm tôi thất thần dừng lại mọi động tác, tay cô ấy dùng lực ấn đầu tôi.

"Phi...

Phàm...a...

đừng...

đừng...

đừng dừng lại...."

Tôi là kẻ xấu xa, ấy thế mà đứng dậy, thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật, Phoebe trong cơn động tình dần dần kéo lại về chút ý thức, hơi thở còn dồn dập, cô ấy đỏ mặt dùng tay che cơ thể.
 
[Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần I
Chương 122


Tôi cười giơ tay đỡ cô ấy xuống bàn, tôi ghé vào tai cô ấy khẽ nói.

"Ở đây không thú vị, chúng ta đi ra ngoài đi."

Trước giờ tôi chưa từng xấu xa như lần này, tôi muốn đem mấy trăm đêm của hai năm nay, đòi về hết.

Phoebe nghĩ là tôi muốn về phòng ngủ, nhưng mà tôi kéo cô ấy lại lắc đầu, tiếp tục ở bên tai cô ấy nói.

"Chúng ta đến bãi đậu xe đi."

Phoebe nhìn tôi có chút phẫn nộ.

Tôi vừa cười vừa lấy áo ngủ mặc vào cho cô ấy.

"Tình thú một chút được không, có thể chấp nhận yêu cầu của em được không?"

Cô ấy giờ đây rất cưng chiều tôi, nếu là trước kia chắc tôi bị ăn hành rồi.

Nhưng mà bây giờ mặt cô ấy đỏ ửng không ngừng, cuối cùng cũng đồng ý yêu cầu của tôi.

Tôi cầm lòng không được hôn lên môi cô ấy, cô ấy nhiệt tình đáp lại tôi.

Nhưng mà không biết vì sao, cô ấy lại khóc.

Tôi đau lòng lau nước mắt cho ấy, tôi hiểu, mấy năm qua, người thống khổ không chỉ một mình tôi.

Vào lúc tôi bị giam cầm ở trong phòng giam nhỏ nhoi, thì nhất định cô ấy cũng ở một nơi nào đó trông giữ tình yêu của chúng tôi.

Tôi hôn nước mắt của cô ấy, đau lòng, tựa như tình yêu của chúng tôi đến không quá dễ dàng, chỉ toàn là đau.

Hai chúng tôi có tật giật mình đi ra khỏi thư phòng, Phoebe nhìn như không có gì, gương mặt của cô ấy thay đổi biểu cảm còn nhanh hơn cả tôi.

Chúng tôi đi vào phòng ngủ tắm lại một lần, sau một hồi tắm uyên ương xoá sạch tình cảm mãnh liệt vừa rồi, tôi khoác vai cô ấy kéo đến bãi đậu xe.

Đây là lần đầu tiên tôi đi vào bãi đậu xe riêng của cô ấy, nhìn đủ loại siêu xe có ở trong đó, Phoebe đắc ý nhìn tôi.

"Muốn vào trong xe à?

Vậy chọn đi, chiếc nào cũng được."

Cái dáng vẻ ngạo nghễ của cô ấy làm tôi cảm thấy đáng yêu, tôi cắn ngón tay nhìn khắp nơi, sau đó chỉ vào chiếc xe được xếp phía trong cùng.

"Vậy chiếc kia đi."

Đó là chiếc Z4 lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, cô ấy hơi cau mày.

"Không gian có nhỏ quá không?"

Tôi lại chỉ một chiếc khác, đó chiếc xe lần thứ hai cô ấy cho tôi hửi khói.

Cô ấy miễn cưỡng gật đầu.

Vậy là chọn được chiếc xe, cô ấy đến cạnh cửa bãi đậu xe, mở cái hộp có mã khoá ra lấy chìa khoá xe mở khoá.

Rất nhanh chúng tôi đã ngồi vào trong xe, này là xe chấn đi, sau lại thêm chấn ngoài hoang dã nữa càng thú vị.

Đừng trách đầu óc tôi toàn sắc dục, làm tình nhất định phải có ác thú vị, nhất định phải có!

Nhưng vậy tình cảm sinh hoạt mới thêm phong phú.

Suy nghĩ này là thuốc trợ tim cho tôi, rốt cuộc thì đây là lần đầu tiên tôi làm chuyện này, cái loại cảm giác này giống như lần đầu tiên tôi vào Phoebe hẹn nhau gặp mặt.

Chúng tôi điều chỉnh lại ghế xe, cúi người chặn ngang người Phoebe.

Cô ấy lại đỏ mặt, tôi vờ thâm tình vuốt ve gương mặt cô ấy.

"Chị yêu, đêm nay sao chị lại dễ thẹn thùng thế???"

Mặt Phoebe lập tức trầm xuống.

"Có muốn làm hay không?"

Đêm nay, em đây còn phải lăn lộn chị cả đêm chứ.

Chẳng thèm để ý cô ấy phát cáu, tôi tiếp tục trêu.

"Không cần thẹn, chị không thấy Vưu Phi Phàm bị huỷ nhan sắc rất 'men' sao?"

"Không chơi, xuống xe."

Cô ấy đẩy tôi ra chuẩn bị xuống xe, tôi lanh tay lẹ mắt khoá cửa xe lại.

Lại lần nữa đẩy cô ấy ngã xuống.

"Cô bé, lên thuyền tặc rồi đừng nghĩ xuống."

Phoebe thực sự không nhịn được nữa, vừa bị tôi chọc tức vừa buồn cười.

Cô ấy giơ tay lên ôm tôi.

"Không ngờ em hư từ trong xương cốt đến vậy, lưu manh."

Tôi sờ sờ chóp mũi cô ấy, đôi mắt thâm tình nhìn cô ấy.

"Em chỉ lưu manh với chị."

Cúi người hôn lên môi cô ấy, ngón tay tôi một lần nữa bám lên ngực cô ấy, vẫn là cách một lớp vải, tôi dùng đầu lưỡi khiêu khích viên anh đào, Phoebe lập tức bị tôi làm cho động tình, ở cái không gian này càng tạo cảm giác kích thích, cảm giác được trận hoan ái này càng mãnh liệt hơn.

Nhưng mà tôi lại tính sai, tính sai hoàn toàn.

Bất thình lình Phoebe lại phản công làm chân tay tôi luống cuống.

Tay cô ấy rất tự nhiên mà bò vào trong quần áo tôi, có lẽ là không có kinh nghiệm gì, cho nên sờ soạng lung tung cũng không tôi không có chút tình thú nào.

Thôi kệ, cứ kệ cô ấy muốn làm gì làm, tôi tiếp tục tấn công.

Nhưng mà người phụ nữ khó hiểu phong tình này lại học theo, tôi làm cái gì thì cô ấy làm theo cái đó, thật sự là bắt chước tôi mà.

Tay cô ấy có chút cứng đờ chạm vào quần lót tôi.

Tôi có chút lùi bước, nhưng mà cái tinh thần bất khuất không chịu từ bỏ của cô ấy làm tôi không thể không thoải hiệp.

Cô ấy nằm trên khuỷu tay tôi, cái tay nhàn rỗi còn lại của tôi cởi bỏ áo ngủ của cô ấy, chỉ còn lại một chiếc quần lót nhỏ che nơi tư mật lần này cô ấy thật sự chơi lớn, hơn nữa còn thở dốc nói với tôi.

"Chị muốn cho em, cũng muốn em."
 
[Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần I
Chương 123


Cái bộ dáng cô vợ nhỏ khoe mẽ của cô ấy, làm tôi muốn ngừng cũng không ngừng được.

Tôi thở dài mút lấy lưỡi cô ấy, ôn nhu nói.

"Em cho phép chị muốn em."

Cô ấy cười quyến rũ, ngón tay khiêu khích trước ngực tôi, hơi thở của chúng tôi dần dồn dập.

Tay đặt ở nơi tư mật của nhau, tôi nhẹ nhàng trêu đùa nơi đó, cô ấy vừa hôn tôi vừa rên khe khẽ.

Nhưng mà tôi không ổn lắm, đau nhiều hơn sướng.

Để không phá hư bầu không khí đầy mê tình này, tôi vờ như rất hưởng thụ, nhưng mà chỉ mới được một giây, tay cô ấy không biết cái gì là nhịp nhàng, chọc đau tôi.

Trời mẹ, tôi có cảm giác như bị phế đi.

"A!"

Tôi ăn đau la lên.

Phoebe hoảng sợ nhìn tôi, hơn nữa muốn đưa tay xoa xoa phía dưới tôi, tôi nghiến răng nghiến lợi nhìn cô ấy.

"Đau!

Xin chị nhẹ một chút."

"Xin lỗi, làm đau em sao?"

"...."

Tôi dở khóc dở cười nhìn cô ấy, cô ấy giống một đứa trẻ mắc lỗi, lửa vừa mới tắt lần nữa lại vụt lên, kệ đi.

Tay của tôi bắt đầu tiến công, vuốt ve nơi ướt át.

Cô ấy lập tức híp mắt hưởng thụ rên lên, miệng tôi không ngừng mút lấy viên anh đào nhỏ, ngón tay trêu đùa tiểu hạch ở trong khu rừng rậm, xuôi theo dòng chảy đi vào nơi nguyên thuỷ của cô ấy.

Cơ thể cô ấy trở nên căng chặt, còn cong lên.

Trên người chúng tôi đã có một lớp mồ hôi, thùng xe cùng với ngón tay tôi nhịp nhàng mà chuyển động cũng nhau.

Phoebe thoải mái đến mức tự cắn ngón tay cô ấy, tôi đẩy tay cô ấy ra.

"Vợ à, gọi ra đi, sẽ dễ chịu hơn."

"Ừm...a...a..."

Thay đổi tư thế khác, tôi nằm ở phía dưới cơ thể của cô ấy, môi ngậm lấy tiểu hạch của cô ấy, đầu lưỡi không ngừng đảo, ngón tay không ngừng cử động.

Vóc dáng Phoebe cực kỳ đẹp, làn da trắng nõn, còn có vòng eo thon.

Cái này làm cho dục vọng của tôi ngày càng sâu như một cái động không đáy, không có cách nào thoả mãn.

Khi tiếng rên của Phoebe xuyên qua cửa sổ xe quanh quẩn ở trong bãi đậu xe, tôi cười thoả mãn.

Phản ứng mãnh liệt của cô ấy chính là cổ vũ lớn nhất của tôi.

Khi miệng và ngón tay tôi cử động nhanh hơn, cô ấy rên rỉ cũng bắt đầu thở gấp, cho đến khi cô ấy không còn rên nữa.

Cơ thể của cô ấy ở trước mặt tôi bắt đầu co rút, cô ấy mở miệng một hồi lâu vẫn duy trì thư thế đó, bụng nhỏ nhấp nhô.

Tôi cho cô ấy một đợt kích thích cao trào.

Sau đó là tiếng rên kéo dài, tôi đã làm cho người phụ nữ của tôi... lên đỉnh.

Phoebe yếu ớt ngã ngồi trên người tôi, mái tóc dài che khuất mặt, tôi giơ tay chỉnh sửa lại cho cô ấy, cô ấy mệt mỏi thở dốc.

Tôi đau lòng kéo áo tắm dài khoác lên người cô ấy.

Cô ấy miễn cường cười một cái.

"Già rồi, không động nổi."

"Không cho nói vợ em già!

Vợ em còn trẻ, thể lực tràn đầy."

Tôi ôm cô ấy vào lòng, mười ngón tay nắm chặt lấy nhau, cô ấy cọ mặt vào xương quai xanh của tôi.

"Về phòng đi ngủ."

Tôi chớp chớp mắt, nhìn Phoebe đầy xấu xa, cô ấy nhìn tôi sợ hãi, tôi cười gian xảo, cưng à, chị nghĩ đêm nay em dễ dàng tha cho cưng vậy sao?

Tôi xoay người một lần nữa đè trên người cô ấy, mặc kệ cô ấy có giãy giụa thế nào, tôi bá đạo, mần ăn lần nữa!!!

Hahaha
 
[Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần I
Chương 124


Phoebe mất hết sức lực ngã vào lòng tôi, tôi ôm cô ấy đi về phòng.

Tinh lực tôi tràn đầy, nhìn cô ấy ngủ, tôi đưa tay nhẹ nhàng vuốt mặt cô ấy, cô ấy cau mày nói mớ.

"Tiểu Phàm... từ bỏ... từ bỏ...."

A!

Có khi nào sau này đối với chuyện phòng the cô ấy có ám ảnh không???

Chơi một lần!

Một đêm điên cuồng túng dục mang đến hậu quả nghiêm trọng, lúc tôi tỉnh dậy, Phoebe nằm bên cạnh bất động, tôi nhìn đồng hồ, đã giữa trưa rồi.

Đêm qua vận động quá mức làm cánh tay tôi đau nhức.

Nhưng mà Phoebe so với tôi càng thảm hơn nhiều, eo cô ấy dường như không động đậy được.

Tôi nhìn Phoebe đầy hối lỗi, Phoebe nhìn tôi đầy phẫn nộ.

Cô ấy dùng hết sức đá tôi lọt xuống giường.

"Cút!"

"Vợ à, cái này không thể trách em!

Là do chị ngày thường ít vận động, chúng ta nên thường xuyên tập thể lực!"

"Đi ra ngoài cho chị!"

"Chị không nghe em nói à!

A!"

Phoebe vun cái gối lên đập lên đầu tôi, Phoebe ra lên.

"Bắt đầu từ hôm nay, em đi qua phòng cho khách ngủ!"

"Đừng mà!"

"Không được!"

Ảo não nhìn cô ấy xoa eo, tôi leo lên giường, để cô ấy nằm xấp, rồi mát xa.

"Vợ à, sau này em không dám nữa."

"Em đừng nghĩ đến chuyện sau này."

"...."

Sinh nhật của Khuynh Phàm vẫn phải làm bù, Soso và Đại Tráng bế con nuôi tôi đến đứng ngoài cửa.

"Xin chào!

Tiểu Phàm, Phoebe."

Soso chào xong làm như không việc gì rồi đi vào trong nhà.

Đại Tráng bế con lắc đầu bất đắc dĩ lắc, tôi có thể hiểu, trở thành người cha, Đại Tráng rất thống khổ.

Không bao lâu thì Tố Duy và Phi Tuấn cũng mang theo quà đi vào nhà tổ.

Tôi kéo Phi Tuấn qua một bên dò hỏi.

"Hồ sơ lần trước em đưa anh, anh xem chưa?"

"Xem rồi, mẹ anh rất vui, còn cảm ơn em."

"Có thể bình ổn là tốt rồi.

Sau này là người một nhà."

"Cảm ơn em, vì có em, mà Tiểu Ỷ thay đổi rất nhiều."

Lúc này, Phoebe đi đến bên cạnh chúng tôi, Phi Tuấn cười giơ tay lên xoa đầu Phoebe đầy cưng chiều.

"Tiểu Ỷ, mặt của Phi Phàm em định thế nào."

"Mấy ngày nữa, bác sĩ sẽ đến.

Đến lúc đó xem bác sĩ định như thế nào."

"Vậy là tốt rồi."

Phoebe đau eo, cô ấy hơi nhíu mày, tôi theo bản năng đấm đấm xoa xoa giúp cô ấy, Dư Đinh Chi xảo trá nhìn một cái là biết chuyện của chúng tôi, vặn vẹo hỏi.

"Ai da, đây là sao?"

Tôi nhìn Dư Đinh Chi khinh bỉ.

"Liên quan gì đến chị?"

"Này là chị đây quan tâm đến Phoebe nhà chúng ta, em lo lắng cái gì hả?"

"Chị...."

"Phi Phàm, tiết chế lại chút nha."

Phoebe cười lắc đầu.

"Chuẩn bị ăn cơm."
 
[Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần I
Chương 125


Trong bữa tiệc, Soso vẫn luôn bế Khuynh Phàm, sống chết đòi Phoebe đính ước cho 2 đứa nhỏ, tôi bất đắc dĩ nhìn Phoebe và Soso.

Phoebe cười nói.

"Em thật là cởi mở, còn chơi tình chị em, Khuynh Phàm so với con nhà em còn lớn hơn mà."

Soso nhún vai.

"Đương nhiên phải cởi mở, huống chi Khuynh Phàm là khoai phỏng tay, không sớm đính ước thì chỉ có xếp hàng bốc số, em sợ sau này về ôm con trai mà khóc."

Tôi cầm chiếc đũa đánh Soso.

"Khoe khoang, lại khoe khoang, ăn cơm đi.

Con mới có bao lớn, muốn đính ước cho hai đứa nhỏ cũng được, cần phải có thành ý, cậu hiểu chưa."

Tôi xoa xoa hai ngón tay trước mặt Soso, Soso thế mà làm lơ tôi.

"Nhà mình là nhà bình dân, nhiều lắm cho cậu chút gió để hít, cậu nhìn lại câu đi, làm gì có phần cho Vương Phi Phàm cậu chứ, để lại hết cho Khuynh Phàm."

Tôi mở to mắt, Phoebe cười rất vui vẻ.

Lúc này, Phi Tuấn lại la hét bảo mọi người yên tĩnh chút đi.

Mấy con mắt chúng tôi đều nhìn về anh ấy và Tố Duy.

Tố Duy cầm cái muỗng gõ vào ly rượu vang.

"Các chàng trai, cái cô gái, vào cái ngày vui vẻ này, tôi muốn tuyên bố một chuyện lớn, niềm vui nhân đôi."

"Này không phải là kết hôn sao, thời gian, địa điểm, phong bì bao nhiêu."

Phi Tuấn giơ tay múa chân, Tố Duy lay vai Phi Tuấn, cô ấy lắc đầu.

"Oh, các tình yêu à, nghĩ đơn giản quá rồi."

"Thế chuyện lớn là chuyện gì."

"Tôi có."

"Cái gì???"

Vẻ mặt Tố Duy rất bình tĩnh, Phi Tuấn cũng chỉ nhướng mày cười, giống như điều này là chuyện hiển nhiên.

Còn phản ứng của chúng tôi không đơn giản như vậy.

Mấy cái miệng một lời nói, mọi người thật là ăn ý.

Phoebe ngơ ngác nhìn Tố Duy, tay tôi ở dưới bàn nhẹ nhàng nắm lấy tay cô ấy, cô ấy nghiêng đầu nhìn tôi, tôi thấy trong mắt có ấy có chút lấp lánh.

Trong giây lát, cô ấy cười, cầm ly rượu đứng lên.

"Nào, chúng ta chúc mừng Tố Duy và Phi Tuấn đầu bạc răng long."

Mọi người náo nhiệt cầm ly rượu lên chúc mừng.

Khuynh Phàm cũng ê ê a a gọi mẹ, khiến cho mọi người khen ngợi, bầu không khí vui vẻ cứ thế trôi qua.

Đến khuya, tiễn các bạn đi.

Tôi với Phoebe về phòng tắm rửa, eo đau nên cô ấy xoa xoa cái eo, còn nhìn tôi đầy oán giận, tôi cười kéo cô ấy vào trong ngực, cằm đặt lên trán cô ấy.

"Vợ à, để em mát xa cho chị."

"Được tiện nghi khoe mẽ, tránh sang một bên."

"Đi mà!"

Cô ấy thở dài bất đắc dĩ, quay về giường nằm xấp xuống, động tác nhỏ lại mang theo chút đáng yêu.

Tôi ngồi bên cạnh giơ tay lên xoa cho ấy, không chút suy nghĩ nào hỏi.

"Chuyện của Tố Duy, chị...."

"Em còn nghĩ chị còn chưa buông được cô ấy à?"

Có thể đừng nói thẳng ra như thế được không, thật là.

Tôi vội lắc đầu.

"Ý em không phải vậy."

"Lạy ông tôi ở bụi này đi."

"Được rồi, chị nói sao thì là cái đó."

"Ngốc!

Lần đầu tiên, Phi Tuấn nhìn thấy Tố Duy đã thích cô ấy, khi chị và Tố Duy ở trước mặt thừa nhận mối quan hệ, chỉ có Phi Tuấn thản nhiên nhất.

Bây giờ hai người đã trở thành người thân của nhau, chị vui còn chưa hết nữa là."

"Ừm, bọn họ rất xứng đôi."

"Phải rồi, tối nay nghỉ sớm đi, sáng mai bác sĩ sẽ đến."

"Dạ, lão phật gia ~"

Đêm khuya tĩnh lặng, Phoebe nằm trong vòng tay tôi, mái tóc dài của cô ấy tuỳ ý bên mặt tôi, hít sâu, cái hương vị này thật tốt, khiến tôi ôm chặt cô ấy vào lòng, ở bên tai cô ấy thì thầm.

"Như thế này thật tốt."

"Có chỗ nào tốt?

Buông chị ra, ngạt chết đi được."

"Em...."

Tôi buồn bực thả cô ấy ra, người phụ nữ này chả hiểu cái mẹ gì là phong tình!

Tôi bất mãn hôn nhẹ lên môi cô ấy, cô ấy nheo mắt, nhẹ nhàng sờ mặt tôi.

"Ngủ đi nào."

Trên mặt có hơi ấm của cô ấy, tôi yên tâm nhắm mắt lại.

Cảm giác ôm nhau ngủ thế này thật là tốt, cơn buồn ngủ kéo đến, cùng với mùi thơm trên cơ thể Phoebe làm tôi tiến vào giấc mộng.

....

Sáng sớm, tôi bị Phoebe đánh thức, cô ấy mặc áo tắm dài rộng, xương quai xanh ở trước mắt tôi lúc ẩn lúc hiện, ánh mắt trời chiếu lên người cô ấy, cho tôi một loại cảm giác hạnh phúc đã lâu chưa cô, cô ấy cúi người quét tóc lên mặt tôi.

Mặt tôi ngứa, cười duỗi tay kéo cô ấy vào trong lòng ngực.

"Vợ à, đến hôn một nụ hôn buổi sáng chưa đánh răng nào."

"Tránh ra, dơ muốn chết."
 
[Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần I
Chương 126


Phoebe đẩy tôi ra, sau đó đứng dậy đi vào phòng thay quần áo, một lúc sau ăn mặc chỉnh tề đi ra, tôi nhìn gương mặt còn chưa trang điểm của cô ấy, trong lòng cảm thán, kiếp trước không biết tích bao nhiêu phúc đức, kiếp này mới có được một người vợ cực phẩm thế này.

Cô ấy nhìn tôi đầy nghiêm túc, tôi đành bò dậy rời khỏi giường.

Sửa sang lại bản thân rồi đi xuống lầu, lúc này mới phát hiện một vị bác sĩ người Hàn nho nhã lễ độ ngồi trong phòng khách, uống trà trò chuyện với Phoebe.

Tôi đi đến ngồi xuống bên cạnh Phoebe, lúc này trợ lý của bác sĩ người Hàn dùng tiếng trung nói chuyện với tôi.

"Xin chào cô Vưu Phi Phàm, chúng ta có thể nói chuyện với nhau không."

Tôi nghi hoặc nhìn Phoebe, Phoebe gật đầu cho phép, thế là tôi với trợ lý đi đến bên cửa sổ.

Trở lý cẩn thận xoay mặt tôi để nhìn, anh ta nhìn hết chỗ này đến chỗ khác, tôi cũng không biết rốt cuộc anh ra muốn nhìn ra được cái gì.

Một lát sau, trợ lý xoay người đi về chỗ bác sĩ người Hàn, nói một tràn tiếng Hàn, tôi không an phận ngồi bên bên cạnh Phoebe, cô ấy nhíu mày giơ tay ấn vai tôi.

Tôi nhìn cô ấy khó hiểu, chuyện kế tiếp làm tôi mở rộng tầm mắt, Phoebe thế mà bắn tiếng Hàn ra thật kinh người.

Tại sao cô ấy cái gì cũng có hết vậy, như thế thật không công bằng.

Một người phụ nữ có quá nhiều ưu điểm thật là phí phạm của trời!!!

Bọn họ cứ thế giao tiếp với nhau bằng tiếng Hàn, còn tôi cứ trong trạng thái mơ màng không hiểu được đi theo Phoebe đến bệnh viện, tôi chỉ cho rằng gương mặt của mình chỉ cần bao nhiêu người đó sửa là được rồi, cho đến khi tôi đi vào phòng hội chuẩn, vẫn bị cái đội ngũ bác sĩ ở đó làm cho kinh ngạc.

Nhìn các chuyên gia hội tụ ở nơi này, tôi mới hiểu được nỗi lòng của Phoebe, nhưng mà nhìn bọn họ cúi đầu bắt tay với Phoebe, tôi lại tự ti đứng sang một bên, trời đựu, tôi có thể nào tự tin lên chút được không chứ!

Cứ thấy người có quyền thế thì lại tự ti thế đó, loay hoay không biết làm gì, có cảm giác không ổn a.

Tôi giống như một con chuột bạch, mỗi một chuyên gia ở đây đều đến trước mặt tôi rồi xoay vặn mặt tôi đủ kiểu, cũng không biết bọn họ có thể dùng mắt thường để làm nên điều kỳ tích gì không.

Sau khi hội chuẩn xong đưa ra một kết luận rất đơn giản, má trái bị bỏng diện tích quá lớn, cần phải phẫu thuật bốn lần mới có hiệu quả, bởi vì vết sẹo kéo dài từ khóe mắt, cho nên mắt trái tôi cũng bị biến dạng, vì thế mắt cũng cần phải chữa trị.

Haizz, không nghe bọn họ thảo luận thì tâm trạng còn tốt, nghe thảo luận xong rồi, đầu tôi sớm đã chôn xuống dưới bàn, bây giờ tôi mới biết là tôi xấu đau xấu đớn!

Vậy mà hằng đêm Phoebe còn ôm tôi ngủ, không biết cô ấy chịu đựng bao nhiêu nữa?

Giết tôi đi.Thái độ quyết liệt của Phoebe làm tôi sợ hãi, chi tiết phẫu thuật vừa mới định ra thì tôi bị đẩy vào luôn trong phòng giải phẫu.

Không ngờ lại tiến triển thế này, tôi còn muốn ôm vợ nhà tôi!

Đầu lại quấn đống băng gạc dày đặc, tôi phải làm sao bây giờ!

Oh, thật xấu hổ!

Đây là một trận chiến dài, tôi đi ra đi vào bệnh viện cả hai tháng trời, những y tá ở trong bệnh viên còn hay trêu chọc tôi, họ nói rằng họ rất khâm phục tôi, bởi vì người có khả năng chấp nhận hiện thực và chiến đấu có rất ít!

Ấy vậy mà trên đầu quấn băng gạc, tôi chẳng ngại gì còn nghênh ngang đi dạo trên phố, dù sao cũng bị băng gạc che rồi, có quỷ mới biết tôi là ai.

Soso và đám bạn đã vậy còn mang thêm đả kích cho tôi, bọn họ cứ khuyên bác sĩ, nhất định phải chỉnh lại cho tôi đẹp ơi là đẹp, để cho đôi mắt của bọn họ không chịu ô nhiễm nữa, mẹ kiếp, đây là điều bạn bè nên nói sao!

Mà điều càng tôi tức giận hơn nữa, là Phoebe lại kịch liệt đồng ý với ý kiến của bọn họ, vứt lại một câu đơn giản.

"Chỉnh cho thành người một chút, sau này mang đi ra ngoài còn có chút thể diện."

Nguyên văn là vậy đó các bạn à!

Có thể nào không cần đối xử với tôi như thế được không!

Gương mặt là mẹ cho, chẳng lẽ tôi còn phải làm ngược ý trời để cho cái bản mặt tôi chịu thêm mấy chục nhát dao, để thỏa cái khẩu vị của mọi người sao???

Thật sự là một đám người không có tình người mà!

Nói vậy thôi chứ tôi cho rằng mọi người đang nói giỡn, cho nên tôi còn đùa giỡn lại rất vui vẻ!!!

Ngồi ở trong sân vườn bế Khuynh Phàm, Khuynh Phàm bây giờ đã có thể mở miệng gọi ba gọi mẹ, thậm chí còn ngồi chơi xếp gỗ, khi xếp lên tầng cao nhất rồi con bé còn vui vẻ cầu tôi ôm nó một cái.

Nhưng mà sự thân mật của tôi và Khuynh Phàm lại khiến Phoebe ghen.

Chuyện là thế này nè~~~

Vào một đêm ấm áp, tôi bế Khuynh Phàm đi dạo trong sân vườn, Phoebe mệt mỏi đi vào trong sân.

Tôi bế Khuynh Phàm chạy như bay đến chỗ cô ấy.

"Tiểu Khuynh Khuynh, mẹ đã về rồi kìa."

Phoebe cười giơ tay muốn bế Khuynh Phàm, nào ngờ Khuynh Phàm lại quay đầu đi chỗ khác ôm chặt lấy tôi, không thèm để ý đến Phoebe, tôi cười ngượng ngùng.

"Bận cả ngày rồi, chắc chị mệt lắm, mau vào nhà đi, em và con đang chờ chị về ăn cơm đây!"

Sắc mặt Phoebe không tốt cho lắm, không biết lại muốn quậy thế nào nữa đây?

Giận dỗi gì với con thế!

Tôi cho rằng cơn giận cũng nhanh tan thôi, nào đâu bão táp ập tới ngay.

Trên bàn ăn cơm, tôi vừa đút cho Khuynh Phàm ăn, vừa gắp đồ ăn cho Phoebe.

Ánh mắt Phoebe nhìn hai chúng tôi rất kỳ quái, tôi nghi hoặc nhìn cô ấy.

"Có rảnh thì chị chơi với Khuynh Phàm nhiều vào, tự nhiên là con bé sẽ dính chị thôi, chẳng lẽ chị còn so đó tính toán gì với con thật à?"

Phoebe ném đôi đũa lên bàn.

"Nhìn chị giống như đang tính toán với con lắm à!"

"Thôi đi, nhìn cái ánh mắt ghen tuông của chị làm em thấy rùng mình hết cả lên."

Mặt tôi đầy đắc ý, thật sự không nhịn được mà cười hahahahaa, cho dù chị là mẹ ruột thì đã sao nào, con cũng phải dính lấy tôi thôi, hahahahaha~!

Phoebe nhìn tôi đầy lạnh lùng.

"Ăn đi!"

"A?

Chị nói là ăn dấm của em, hay vẫn là kêu em ăn cơm đi đừng nói chuyện?"

"Cả hai."

"Được rồi, em ăn cơm."

Tôi cười méo miệng, an phận mà ăn cơm, Phoebe bưng cháo lên tự đút cho Khuynh Phàm.

"Bé ngoan của mẹ, ăn cháo nào!

A~~~"

Tôi nghiêng đầu nhìn Phoebe đầy ngạc nhiên, giờ phút này cô ấy không phải là người phụ nữ mặt đen lạnh lùng ở trong văn phòng nữa.

Tôi thậm chí còn nhìn thấy tình mẹ con ở trên người cô ấy, chỉ tiếc là Khuynh Phàm nhà chúng tôi chưa biết hiểu lòng người, con bé không muốn bị xoay vòng vòng, bàn tay mập mạp giơ lên làm giương nanh múa vuốt, xoay người ôm tôi một cái, tôi nghe được tiếng muỗng rơi xuống sàn nhà, nghe thật chói tai.

Không ổn rồi, thật sự không ổn!

Nếu như đây là ở thời cổ đại, cái tôi nhận chính là bị xử chảm!!!

Phoebe đập tay lên bàn một cái, hùng hổ nhìn tôi, tôi vô tội nhún vai.
 
[Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần I
Chương 127


"Con còn chưa hiểu chuyện, còn em ở đây còn hùa theo???"

Phoebe vứt khăn ăn lên trên bàn.

"Bắt đầu từ ngày mai, em vào bệnh viện ở, chị sẽ mang con đến công ty."

"A!

Không phải....

A!

Nghe em nói... con còn nhỏ, chị lại bận, mang con đến công ty làm gì chứ!"

"Mưa dầm thấm lâu!

Để cho con bé từ nhỏ ở trong môi trường tiền tài danh vọng làm quen là vừa, ba tuổi làm kế hoạch đến 80 tuổi, tất cả đều phải từ lúc con nhỏ mà bắt lấy."

Tôi dở khóc dở cười, lý do quái quỷ gì thế này!

Đúng là người có IQ cao chưa chắc đã có EQ tương xứng!

"Vợ à, chị nói giỡn sao?"

"Em cảm thấy chị đang nói giỡn với em à?"

"Không đúng!

Chị làm như thế với Khuynh Phàm, em đây lương tâm cắn rứt!"

Tôi biết cô ấy là vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng, đây chẳng phải muốn bồi dưỡng tình cảm với con à, cũng đâu cần thiết phải mang Khuynh Phàm đến công ty đâu!

Phoebe quật cường số 2 không ai dám số 1, tôi đành bế Khuynh Phàm lên đi đến dỗ cô ấy.

"Nhóc con, con chọc mẹ con tức giận rồi đó, mau hôn đi nào."

Khuynh Phàm cọ quậy giơ tay ôm lấy cổ Phoebe, thế là tốc độ thay đổi biểu cảm của Phoebe còn nhanh hơn nước chảy, một giây trước còn khoanh tay trước ngực làm mặt lạnh, một giây sau cười tươi như hoa nở, thế là giành bế Khuynh Phàm một lúc.

Tôi cứ cho rằng chuyện cứ thế qua đi, nhưng mà đời có ai nào ngờ, cái tính cố chấp của cô ấy, đời này có khi chẳng sửa được!

Sau khi ăn xong, đem Khuynh Phàm giao cho bảo mẫu, tôi chạy đến phòng làm việc dỗ Phoebe, đương nhiên, bây giờ cô ấy không nhìn được biểu cảm bán manh của tôi, bởi vì cái đống băng gạc quấn trên đầu làm cho tôi không thở nổi.

Phoebe thả cái hợp đồng trong tay xuống, cô ấy một tay chống đầu uể oải nhìn tôi.

Tôi ngồi đối diện cô ấy không hé răng.

Phoebe cười gõ gõ cái bàn.

"Phẫu thuật đã làm xong rồi, khi nào thì tháo băng gạc?"

"Bác sĩ nói tuần sau."

"Được rồi, đến lúc đó chị đi cùng em."

"Được nha."

"Đừng quên, ngày mai phải đến bệnh viện."

"Ngày mai, đến bệnh viện làm gì?"

"Nằm viện a."

"Em ổn lắm mà, nằm viện làm gì?"

"Ngày mai, chị đưa Khuynh Phàm đến công ty."

"Gì chứ???

Chị làm thật à!"

"Nhìn giống giỡn lắm à?"

Lúc này, tôi sốt ruột.

"Chị mang con đến công ty, có cái gì tốt đâu chứ."

"Như thế này đi, dù sao thì em cũng ăn không ngồi rồi, em cũng đến công ty đi, vừa chăm sóc cho con vừa làm trợ lý cho chị."

"Bây giờ chị đang chơi em đúng không!"

"....."

Thoáng chốc, biểu cảm Phoebe dần lạnh nhạt, trừng mắt hung dữ nhìn tôi.

Tôi nuốt nước miếng....

"Được rồi, được rồi, tuân lệnh thủ trưởng!"

"Cho nên, ngày mai em nhớ ăn bận gọn gàng, đừng làm chị mất mặt."

"Giờ em thành thế này, có ăn bận cũng có ai nhận ra em đâu?"

"Chị nhận ra là được."

"Tuân lệnh!"

"Đi ngủ trước đi, chị còn xem hồ sơ một lát."

"Dạ!

Trưởng quan!"

Tôi tung ta tung tăng đi ra ngoài, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, quay đầu lại hỏi Phoebe.

"Em đi làm kiêm chức trợ lý, có tiền lương không?"

"Không có."

"Gì chứ!"

"Cả ngày ăn không ngồi rồi, chị có hỏi em tiền phí sinh hoạt không?"

"Không giống nhau mà!"

"Có chỗ nào không giống?"

"Em... hừ, nhà tư bản ác độc, chỉ biết bóc lột dân nghèo khổ cực."

"Dân nghèo khổ cực không có em trong đó."

"Chị...."

"Sao em lắm lời thế?"

Ăn mệt!

Đóng cửa chạy lấy người!

Về đến phòng ngủ, tôi bắt đầu đi tắm rửa, cứ như vậy, cuộc sống thản nhiên qua ngày, cô ấy vẫn sáng đi chiều về, còn tôi thì như cô vợ oán than mỗi ngày, nghĩ lại thì có thể đến công ty cùng cô ấy, coi như cũng giải sầu đi.

Nghĩ nghĩ, tôi lại cười.

Tình yêu cuồng nhiệt đến muộn nhiều năm, bây giờ chúng tôi rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.

Có thể sống sót đến năm tháng này thật là tốt.

Ôm máy tính ngồi trên ban công, chán nản lướt web, cũng không để ý Phoebe về phòng ngủ khi nào.

Sờ sờ hộp thuốc bên cạnh, đã không còn điếu nào, muốn đứng dậy đi đến ngăn tủ lấy thuốc, nghe tiếng nước chảy bên trong, tôi cười gian manh.

A di đà phật, nhìn lén là vô tội, thất tình lục dục, sắc tức là không, không tức là sắc, Amen~~ tôi dáo da dáo dác, lấm la lấm lét đi đến nhà tắm, chỉ tiếc, cái cảnh xuân trong suy nghĩ của tôi lại không có~

Cô ấy yên lặng đứng trước bồn rửa mặt, tóc dài rũ bên má cô ấy, từ trong gương tôi có thể thấy được biểu cảm nghiêm túc của cô ấy.

Trong tay cô ấy chính là chiếc vớ đầy bọt xà phòng, không biết tại sao, lòng tôi lại ấm lên.

Cô ấy cao ngạo như vậy, ở trên sự nghiệp và cuộc sống đều là những thứ xa hoa được phục vụ chu đáo.

Dòng máu chảy trên người cô ấy cao quý không thể chê vào đâu được, từ nhỏ được nuông chiều mười ngón tay không dính nước, sợ là chiên trứng cũng chẳng biết chiên.

Bây giờ, lại an tĩnh giặt vớ cho tôi.

"Đứng ở đó ngây người gì vậy?"

Giọng nói mang theo chút lạnh lùng của Phoebe trước sau vẫn thế, tôi rùng mình một cái đi vào bên trong.

"Là chị mới phải, đang yên đang lành giặt vớ cho em làm gì?"

"Vậy chị đây nói với em, từ lâu chị đã giặt vớ và đồ lót cho em, em có cảm động đến khóc không?"

"Gì?"
 
[Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần I
Chương 128


"Với cái não cá vàng như em làm sao mà nhớ được.

Lần nào em nhập viện, quần áo tắm rửa không phải chị giặt à?"

"Ơ... sao chị lại không nói cho em biết?"

"Bởi vì không có cách nào nói cho em hiểu."

"Em... năng lực thấu hiểu của em cũng tốt lắm mà."

"Là tư duy của em không theo kịp chị."

"Chị...."

Người phụ này từ khi nào miệng lại độc như thế chứ?

Linh hồn của tôi bị cô ấy trêu đùa muốn tan tành mây khói!

Chút hơi ấm trong lòng vừa mới tụ lại giờ đã tan đi mất, haizz, thôi cũng quen rồi, có muốn phản biện lại thì cũng bị cô ấy đè ép thôi, nói chung là ý chí của tôi qua năm tháng cũng đã tôi luyện cũng như chống đỡ được.

Tôi đưa tay ôm lấy cô ấy từ phía sau.

"Bây giờ, em rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.

Phoebe, cảm ơn chị."

Phoebe đem vớ đã giặt xong đặt sang một bên, sau đó xoay người đối mặt với tôi.

"Ngốc.

Người nên nói cảm ơn là chị."

"Khách sáo cái gì chứ.

Đó là chuyện hiển nhiên rồi."

"Em đúng thật là chẳng biết khách sáo gì hết."

"Vợ à, chúng ta kết hôn đi."

"Kết hôn."

"Chị không nghĩ đến à?"

"Đúng là không có nghĩ tới."

"Chúng ta có thể đi ra nước ngoài để đăng ký kết hôn."

"Tại sao em lại để ý đến hình thức như vậy hửm?"

Tay tôi nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô ấy.

"Ngày mà chị và Joan kết hôn, em ẩn mình dưới gốc cây, nhìn chị và anh ta trao đổi nhẫn, lúc đó em ảo tưởng, người đứng ở trước mặt chị là em.

Chị vì em mà mặc chiếc máy cưới đính kim cương lộng lẫy, chị vì em mà nói ra câu thần thánh I do.

Có hôn nhân ràng buộc, em mới giống như thuốc cao bôi lên da chó, chị làm sao cũng không thể vứt bỏ em được."

Phoebe cười dịu dàng, cô ấy nắm tay tôi kéo vào trong phòng ngủ, chúng tôi ngồi trên giường, Phoebe cúi người ôm tôi, đầu cô ấy vùi vào cổ tôi.

Cảm giác mềm mại trong ngực thật thoải mái.

Cô ấy hờn dỗi nói với tôi.

"Nếu em muốn một buổi hôn lễ, chúng ta có thể bàn bạc kỹ hơn."

"Ơ, chị đồng ý à?"

"Nhưng mà kết hôn rồi đừng nghĩ đến chuyện ly hôn."

"Chắc chắn rồi!

Em làm sao mà mà nỡ vứt bỏ chị đi.

Giấu còn không kịp nữa là!"

"Miệng lưỡi trơn tru.

Cục cưng lớn của chị, ngủ thôi.

Chị mệt rồi."

"Được.

Chúng ta ngủ thôi!"

....

Tôi mặc bộ đồ tây trang trên người thì bế Khuynh Phàm, một thân khí phách đứng trong sảnh Kiệt Thế Trác Tuyệt.

Càng đi vào trong, tỷ lệ quay đầu nhìn tôi càng cao.

Mỗi ngày quay đầu nhìn tôi, còn tôi thì thản nhiên đi theo Phoebe vào trong thang máy.

Vẻ mặt cô ấy đầy sát khí, đám nhân viên đứng trước thang máy lập tức tản ra.

Trong bán kính mấy chục mét liền chẳng có ai, chỉ còn một 1 nhà 3 người chúng tôi.

Rất nhanh đi lên tầng văn phòng của Phoebe, thư ký Đỗ đã đứng sẵn ở cửa thang máy chờ, cô ấy ngạc nhiên khi thấy người phía sau Phoebe, cuối cùng ánh mắt dừng lại Khuynh Phàm đang được tôi bế.

"Lam đổng, chào buổi sáng."

"Ừm."

"Lam đổng đây là muốn?"

"Chuẩn bị cái giường cho trẻ con, đúng rồi, chuẩn bị thêm một cái bàn trong phòng làm việc của tôi nữa."

"Vị này là?"

"Thư ký Vưu."

"Vâng, tôi lập tức đi chuẩn bị."

Thư ký Đỗ gật đầu lịch sự chào tôi, tôi chỉ có thể dùng cử chỉ để biểu đạt chào hỏi lại cô ấy.

Khuynh Phàm ngơ ngác nhìn văn phòng của mẹ con bé, sau khi mang hết mấy đồ dùng trẻ con của Khuynh Phàm ra, tôi ngồi trên ghế sô pha đút nước cho Khuynh Phàm.

"Lát nữa, chị có một cuộc họp, em ở đây an phận chờ chị.

Nếu như chị nghe tiếng khóc của Khuynh Phàm, em tự lo liệu cho bản thân em đi."

"Ơ...

đừng có hung dữ thế mà.

Mục tiêu của chúng ta là để chị bình dị dễ gần, làm cho con cảm nhận tình yêu thương vô bờ bến của mẹ."

"Bớt ba hoa đi, đừng ở đó mà lấy con ra làm lá chắn.

Lát nữa, bàn làm việc của em mang vào rồi, em phải xem hồ sơ nắm tình hình của công ty."

"Chị đang làm khó em!"

"Em không xem mấy cái này, đầu óc em coi như bỏ đi."

"Đã lâu rồi em còn chưa đến quán bar xem tình hình kinh doanh ở đó nữa mà."

"Kệ em, em xem làm sao cho được thì làm."

Cô ấy thong dong ngồi vào bàn làm việc, tôi lắc đầu bất mãn, đùa đùa với bàn tay mũm mĩm của Khuynh Phàm.

"Nhìn thấy chưa?

Sau này, con mà không nghe lời mẹ con á, con sẽ bị đối xử như vậy đó."

Phoebe lập tức cho tôi một cái ánh mắt giết người, tôi thức thời ngậm chặt miệng lại.

Không bao lâu sau, thư ký Đỗ đã cho người mang bàn làm việc vào, tôi tin thư ký Đỗ chính là cánh tay trái lẫn cánh tay phải của Phoebe, bởi vì cô ấy có thể tự hiểu hết những gì Phoebe muốn, từ trong mắt cô ấy tôi biết cô ấy nhìn ra được quan hệ của tôi và Phoebe.

Một lát sau, thư ký Đỗ pha hai ly cà phê rồi lại mang vào văn phòng lần nữa.

"Cảm ơn cô."

"Không cần.

Đây là kế hoạch phát triển gần nhất của công ty, cô có thể xem."

"Ôi, sao nhiều thế này, cảm ơn cô."

"Cô có yêu cầu gì thì có thể nói với tôi."

"Tôi biết rồi."

"Lam đổng, mọi người đã đến phòng họp đầy đủ."

"Ừm."

Phoebe đi theo thư ký Đỗ ra khỏi văn phòng, đột nhiên quay đầu nhìn tôi.

"Nếu em mà lười biếng, hôm nay đừng nghĩ đến chuyện về nhà."

Tôi ôm Khuynh Phàm rên rỉ.

"Mẹ con muốn chỉnh ta điên rồi, không làm là không vui đó."

Phoebe cười cười xoay người rời đi.

Tôi một tay bế Khuynh Phàm, một tay lật tài liệu ra xem.

Trời đựu, đây là người làm sao?

Từ lúc nào mà Kiệt Thế Trác Tuyệt bắt tay làm việc với chính phủ rồi vậy?

Đây là muốn nghịch ý trời sao?

Kế hoạch phát triển 130 tỷ của chính phủ đã bị cô ấy nhận thầu và lấy đi 1/3 đặc quyền, đây là được bao nhiêu tiền?

Này ý là... người phụ nữ này muốn làm chính trị gia sao???

Trời đựu, người tôi gặp không phải người!

Dã tâm sao lại lớn thế này, cũng gần như là biến thái, đúng rồi, đó chính là biến thái.

"Khuynh Phàm, mẹ con là kẻ biến thái."

"Moa...moa...."
 
[Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần I
Chương 129


Ngồi ở trong phòng hội chuẩn, Dư Đinh Chi nhìn tôi đầy hiếu kỳ.

"Nhìn cái gì mà nhìn, chưa bao giờ thấy người làm phẫu thuật thẩm mỹ sao?"

"Thì tò mò vậy thôi, đợi lát nữa tháo băng gạc, lỡ đâu em xấu hơn trước kia thì làm sao đây?"

"Chị muốn bị đánh phải không?"

Tôi không phục tranh cãi với Dư Đinh Chi, Dư Đinh Chi nhún vai bĩu môi.

"Ngày mai, chị sẽ mang quyền kinh doanh của Comma bán."

"Chị!

Chị...!"

Soso giơ tay ôm Dư Đinh Chi.

"Em cũng tò mò."

"Chị cũng tò mò~"

Tố Duy và Khê Nhĩ còn phụ họa trêu tôi.

Xấu hổ ghê, tôi rất lo lắng, bọn họ có ý định bỏ đá xuống giếng, tuyệt đối cố ý.

Lúc này, Phoebe đi theo bác sĩ vào trong phòng bệnh.

"Náo nhiệt gì thế?"

Phoebe nhíu mày nhìn tôi, sau đó lại cùng Tố Duy nói chuyện.

Một lần nữa tháo băng gạc, trong lòng tôi sợ hãi nói không nên lời, không có như lần đầu tiên lúc ấy tôi rất thản nhiên.

Tôi sợ lúc cầm gương lên không có hiệu quả như lúc bàn trước khi phẫu thuật, tôi làm sao có thể đối mặt được đây?

Thật ra Phoebe cũng lo lắng sợ hãi như tôi vậy, cái này thì sau này cô ấy mới nói cho tôi biết, chuyện cô ấy sợ không phải là tôi phẫu thuật thẩm mỹ thất bại, mà sợ tôi không chấp nhận được sự thật, sợ sẽ nghĩ luẩn quẩn trong lòng.

Lúc gương mặt tôi cảm nhận được không khí mát mẻ bên ngoài, tôi nhìn biểu cảm của mọi người, giống như biểu cảm mà bọn họ nhìn tôi lúc bị hủy dung, tôi ngơ ngẩn nhìn mọi người.

"Thất bại rồi sao?"

Họ không chịu trả lời tôi, sóng mũi tôi cay cay có chút khổ sở.

Tôi bất lực nhìn Phoebe, cô ấy dựa đầu vào tường nghiêng đầu nhìn tôi, tôi nhìn cũng không hiểu được trong ánh mắt cô ấy ẩn chứa cảm xúc gì.

Lúc này, vẫn là Soso cười to hủy bầu không khí ngưng trọng này.

"Ha ha ha ha."

"Sao?"

Tôi ngạc nhiên nhìn gương mặt cười sắp biến dạng của Soso.

"Rốt cuộc là thế nào vậy?"

Dư Đinh Chi bĩu môi.

"Đầu óc em bị ngốc à, không biết dùng tay sờ sao?"

Lúc này, tôi mới ý thức được, nâng tay lên sờ nhưng đôi tay lại run rẩy biết bao.

Tôi vuốt má trái, thật láng mịn không có cảm giác lồi lõm.

Tôi vui sướng mà khóc rống lên, Phoebe cười đi đến trước mặt tôi, khom người sờ mặt tôi.

Tôi thấy được trong mắt cô ấy có chất lỏng trong suốt.

Cái mũi cô ấy hồng hồng, giọng nói nghẹn ngào kêu y tá mang gương đến.

"Em tự soi gương đi."

Tay của tôi vẫn run run rẩy rẩy, tôi nhìn bản thân trong gương, tôi cuối cùng cũng hiểu, tại sao Soso lại chẳng màn đến hình tượng mà cười to như thế.

Đây vẫn là tôi sao???

Tố Duy đi đến bên cạnh tôi, hai gương mặt của chúng tôi đều hiện lên trong gương.

Cô ấy bất mãn thở dài.

"Hình như tôi mất đi một đứa em gái a."

Tất cả mọi người cười ha hả.

Đúng vậy, giờ phút này đây tôi không có chỗ nào giống cô ấy nữa.

Phẩu thuật xong đôi mắt to hơn thì thôi bỏ qua, còn cố ý cắt mắt hai mí cho tôi, gương mặt mịn màn có chút tái nhợt, có lẽ do lâu rồi không tiếp xúc với ánh nắng, nhưng mà tại sao cái mũi cũng thẳng luôn thế?

Mặc dù gương mặt của tôi bây giờ mới xứng với hai chữ xinh đẹp.

Nhưng mà mẹ ơi, đây vẫn là Vưu Phi Phàm sao?

Tôi mở mắt to nhìn mọi người.

"Khốn kiếp, một đám khốn kiếp!"

Phổ Kha buồn cười dí sát mặt vào tôi.

"Ai nha má ơi, chỉnh hơi lố rồi đó.

Muốn thành nam thì nam mà thành nữ thì nữ, mọi người thấy có nên chỉnh lại không?"

"Chị!"

"Bác sĩ, chúng tôi không hài lòng, đây không phải là kết quả mà chúng tôi muốn, hay là chỉnh lại lần nữa đi?"

"Em làm sao mà có thể đi gặp ba em đây?

Huhu."

Lúc này, Phoebe nhẹ nhàng ôm đầu tôi.

"Mặc kệ em thành thế nào, chị yêu không phải vẻ bề ngoài của em.

Về nhà thôi."
 
[Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần I
Chương 130 (Hoàn)


Trải qua biết bao nhiêu khó khăn, giờ đây chúng tôi cuối cùng cũng có thể ôm nhau bình yên thế này.

Nhìn gương mặt mới của bản thân trong gương, tôi cuối cùng cũng không dùng cái gương mặt giống Tố Duy đi yêu Phoebe, từ đây tôi là chính tôi, không còn bị người ta gọi là kẻ thay thế, tôi chính là Vưu Phi Phàm độc nhất vô nhị mà Phoebe yêu.

Tôi ôm chặt lấy cô ấy, giọt nước mắt chảy ra không biết do vui hay là do buồn nữa.

"Chị thích em thế này sao?"

"Ngốc.

Dáng vẻ này đủ thể diện rồi."

Tôi nín khóc mỉm cười.

Cái mũi đỏ của Phoebe khiến tôi đau lòng, tôi vuốt ve mặt cô ấy.

"Vậy là tốt rồi, như vậy đủ xứng với chị rồi."

"Ngốc."

Chúng tôi chẳng hề e dè điều gì, ở trước mặt mọi người mà ôm hôn nhau, cho dù giờ này có ai xuất hiện đi chẳng nữa cũng đừng mơ chia cắt chúng tôi, linh hồn của chúng tôi đã dung nhập vào nhau, hay nói đúng hơn là cây liền cành.

.....

Bây giờ, tôi vô cùng thản nhiên, lòng đầy tự tin ngồi ở trong phòng ăn cao cấp Trung Quốc mà Phoebe đặt.

Mẹ Lam đẩy cửa đi vào, phía sau bà ấy là một người đàn ông ngoại quốc trẻ tuổi, tôi lễ phép đứng dậy chào đón hai người.

"Chào bác gái ạ."

"Đừng có khách sáo như thế, gì rất cởi mở nha."

"Ngồi đi ạ, mời ngồi ạ."

Tôi kéo ghế mời mẹ Lam ngồi, mẹ Lam cười vẫy tay với người đàn ông bên cạnh.

"Đây là Johny, bạn trai của dì.

Cậu ấy biết tiếng Trung, không cần lo lắng nhiều."

Tôi cười gật đầu bắt tay với Johnny."

"Xin chào Johnny, tôi là Vưu Phi Phàm."

"Chào cô, tôi có nghe Ann nhắc tới cô."

"A, phải không?

Ha ha ha."

"Cảm ơn cô đã làm cho Ann và Phoebe có thể gặp lại nhau."

"Không có gì đâu."

Lúc này, điện thoại của tôi vang lên, ba tôi gọi đến

"Xin lỗi không thể trò chuyện tiếp được, tôi đi đón ba tôi."

"Cô đi đi."

Tôi vội vàng rót trà vào trong ly mời hai người sau đó đi ra khỏi nhà hàng.

Hôm nay, người đến đây không chỉ có ba của tôi, còn có mẹ kế nữa, hai người đứng ở bên ngoài nhìn nhà hàng xa hoa, có chút mất tự nhiên.

Tôi đi đến gần bọn họ nhẹ nhàng khoác cánh tay ba tôi.

"Đã đặt phòng ở bên trong rồi.

Đi vào thôi."

"Ăn một bữa cơm thôi có cần tốn kém vậy không, sao lại chọn nơi đắt tiền như vậy?"

Tôi lắc đầu.

"Khó có dịp có thể sum vầy với nhau, chọn nơi tốt một chút cũng được mà, mọi người có thể từ từ nói chuyện với nhau."

"Sao ba cứ có cảm giác bữa cơm này giống như tiệc Hồng Môn Yến vậy?"

Ba tôi nhìn tôi với ánh mắt hoài nghi, tôi cười bất đắc dĩ.

"Lát ăn rồi nói."

Tôi dẫn ba và mẹ kế đi vào phòng đã đặt, bọn họ ngạc nhiên khi nhìn thấy mẹ Lam và Johnny, tôi ân cần kéo ghế ra để hai người ngồi vào.

Phoebe mang Khuynh Phàm đến công ty, bảo tôi ở đây chiếu cố phụ huynh hai nhà, ba tôi vẫn nhìn tôi hoài nghi.

Tôi thẳng thắn đi thẳng vào vấn đề.

"Thời gian cũng đủ lâu rồi, mà con và Phoebe cũng chưa từng có ý định giấu."

"Tiểu Phàm, con có ý gì?"

Tôi cầm lấy tay ba tôi, mỉm cười nói tiếp.

"Ba, trước hết ba cứ nghe con nói hết đã, tự nhiên sẽ hiểu được ý của con.

Bọn con đã trải qua không biết bao nhiêu trở ngại, phận làm con không thể nói sớm cho ba mẹ biết là lỗi của bọn con.

Lời ít mà ý nhiều, con và Phoebe đã yêu đương với nhau nhiều năm rồi.Mối quan hệ của bọn con cũng được công khai và được bạn bè ủng hộ, nhưng mà làm người thì luôn tham lam, chỉ cần có một ngày chưa được sự đồng ý của ba mẹ, thì bọn con yêu nhau không có được hạnh phúc trọn vẹn.

Bọn con muốn được người thân trong gia đình chúc phúc."

Trong lòng tôi có chút sợ hãi, chăm chú nhìn biểu cảm của ba tôi, nhưng mà thật ngoài dự kiến, sắc mặt của ông ấy chẳng có biến hóa gì hết, thậm chí còn gật đầu hài lòng.

Bao gồm cả mẹ kế nhìn tôi với vẻ mặt đã biết.

Lúc này, biểu cảm của hai người làm tôi ngơ ngốc.

"Ba, tại sao ba lại không...."

"Không mắng con à?"

"Ơ...

đúng ạ."

"Vậy thì con đi hỏi Tiểu Ỷ đi.

Mà phải rồi, Tiểu Ỷ đâu rồi?"

"Cô ấy sắp đến rồi ạ, cô ấy khá bận, hôm nay còn phải chăm con nữa."

"Biết con bé bận mà con còn để con bé chăm con?"

"Ơ, ba, sao ba lại che chở...."

"Con cho rằng con không nói thì ba chẳng biết chuyện gì xảy ra mấy năm qua à?

Mỗi lần bạn con vào trong trại giam thăm con, đều là ba chuẩn bị đồ để cho bạn con mang vào, còn bày đặt lừa ba nói xuất ngoại, nể mặt con cho nên ba mới không nói ra.Con đúng là đứa không nên thân!

Thời gian đó Tiểu Ỷ thường xuyên đến thăm ba, so với con gái ruột còn tri kỷ hơn nhiều, ba là người từng trải cũng chưa già đến nổi không nhìn ra được tình cảm con bé giành cho con.Làm cha mẹ, ai mà không muốn con mình có thể gặp được người bạn đời tốt, từ nay về sau con cháu đầy đàn hả?

Chỉ là chúng ta già rồi, không có sức mà đi chia cắt đôi uyên ương, con đường về sau của bọn con còn nhiều gập ghềnh, nhà thì vẫn ở tại đó chờ bọn con trở về.Nhưng nếu bọn con đã chuẩn bị tốt rồi, thì cứ theo đó mà làm.

Lần này, ba sẽ không ngăn cản con, Tiểu Ỷ là đứa tốt, vừa có năng lực vừa giỏi giang, con phải quan tâm chăm sóc cho con bé, có rảnh thì mang Khuynh Phàm về ở chung, còn nếu bận công việc thì mang con về đây cho ba chăm sóc, bảo mẫu không thể bằng chúng ta được."

Tôi nhìn ba đầy cảm động, sau khi ba tôi nhấp một ngụm trà, mẹ Lam lại nói tiếp.

"Tiểu Phàm, từ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt nhau, dì liền cảm giác sẽ có ngày chúng ta lại gặp lần nữa, mấy năm qua dì ở bên ngoài du ngoạn, lúc con mang Tiểu Ỷ đến gặp dì, dì biết dì không có tư cách can thiệp vào chuyện tình cảm của hai đứa.

Con phải quan tâm chăm sóc cho Tiểu Ỷ thật tốt đó, tính tình con bé khá lạnh nhạt, nhưng mà tâm địa của con bé rất tốt, con bé đối với con là thật lòng."

"Bác gái, ba, hai người yên tâm đi, con sẽ chăm sóc cho Tiểu Ỷ thật tốt."

Johnny vui vẻ, đưa tay lên vỗ vai tôi.

"Này, chúc mừng nhé."

"Cảm ơn."

Lúc này, cửa phòng ăn đẩy ra, Phoebe một tay bế con một tay cầm túi quà, trên người mặt bộ trang phục công sở cao cấp, vội vàng đi vào trong.

Tôi cười đứng dậy bế Khuynh Phàm giúp cô ấy, Phoebe mỉm cười đưa túi quà tặng cho ba tôi và mẹ Lam.

"Con xin lỗi, công ty nhiều việc quá cho nên mới đến trễ.

Tiểu Phàm, em gọi đồ ăn chưa?"

"Em gọi rồi.

Chị ngồi đi."

Tôi kéo cô ấy ngồi xuống bên cạnh tôi, rồi rót cho cô ấy một tách trà.

"Làm gì mà gấp vậy chứ?

Chị mệt không?"

"Còn ổn, Khuynh Phàm rất ngoan, cả ngày không khóc không nháo."

"Bé cưng, mẹ đang khen có đó, nào, gọi bà với ông đi ~~~"

"Popo ~ yeye~~"

Cái dáng vẻ đáng yêu của Khuynh Phàm, làm cho phụ huynh tranh nhau mà muốn ôm con bé, tôi với Phoebe nhìn nhau cười.

Trong bữa cơm, gia đình hai bên cười nói chuyện thật vui vẻ, mẹ Lam kể lại câu chuyện làm sao quen biết yêu đương với Johnny, tay Phoebe vẫn luôn đặt trên đùi tôi.

Tôi cười ôm lấy bả vai cô ấy.

Như vậy là đủ rồi.

Ba tôi được như ý nguyện, thành công mang Khuynh Phàm về nhà, lúc này tôi và Phoebe không về lại nhà tổ của nhà họ Lam, cô ấy nhất quyết đòi về căn nhà cũ của tôi.

Đẩy cửa ra, trong nhà thế mà chẳng có chút bụi nào, tôi nhìn Phoebe đầy hoài nghi, Phoebe chỉ cười nhún vai đi vào trong nhà, tôi cúi người xuống lấy đôi dép trong nhà ra đổi giày cho cô ấy.

Ngồi vào ghế sô pha, Phoebe mệt mỏi cả người ngã vào trên người tôi.

Tôi cười đẩy đầu cô ấy ra một chút.

"Dựa thế này sẽ thoải mái hơn."

"Chị chưa kịp hỏi, ba em ông ấy...."

"Con cũng đã mang đi rồi, chị nói xem chuyện của đôi ta có được chấp nhận không?"

"Tiểu Phàm, chuyện nên làm cũng đã làm rồi, bây giờ chúng ta nên đi ra ngoài thả lỏng."

"Đúng vậy.

Vợ à, chị muốn đi đâu?"

"Lần này, chị nghe em."

Tôi cười bế cô ấy lên, cô ấy hoảng sợ kêu lên một tiếng, tôi đá cửa phòng ngủ ra đặt cô ấy lên giường, bỗng chốc trong lòng có cảm giác đau không nói nên lời, tôi thật sự không thích cô ấy mỏng manh thế này.

Tôi cúi người áp lên người cô ấy.

Cô ấy giơ tay lên ôm cổ, ôn nhu nhìn tôi.

"Tiểu Phàm.

Có em thật tốt."

Tôi hôn lên chóp mũi cô ấy, rồi đến khóe mắt, tay cô ấy nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt tôi.

Lúc này, tôi thấy trong mắt cô ấy có chút lấp lánh, lúc này đây trông cô ấy dịu dàng biết bao.

"Tiểu Phàm, bây giờ em rất đẹp."

"Vậy thì lúc nào rảnh đi chỉnh lại cho xấu bớt, làm như thế thì sẽ không có ai đến câu dẫn em."

"Em dám?"

"Đương nhiên, không dám rồi."

Lúc này, tôi nhìn thấy mặt Phoebe đỏ bừng, cô ấy nhìn tôi khó xử, tôi cố ý nhìn cô ấy không chớp mắt, cuối cùng cô ấy chịu thua, người phụ nữ này rất ít khi chịu thua, còn thở dài nữa chứ, hai tay dùng sức kéo tôi xuống, đôi môi đầy cám dỗ của cô ấy ở bên tai tôi, khẽ nói.

"Tiểu Phàm.

Chị muốn."

Tôi cười gian manh, tinh thần lập tức vọt lên.

Hỏi lời có chút ác thú vị.

"Này là hoạt động tốn thể lực, chị chịu nổi sao?"

"Em tiết chế chút là được."

"Được nha, em đây sẽ tiết ~ chế ~ chút nè."

Nói xong, tôi cúi người xuống, vùi đầu vào ngực cô ấy, từng cái cúc áo sơ mi trên người cô ấy bị tôi dùng miệng cởi từng cái một.

Chiếc áo ngực màu đen lập tức xuất hiện trước mắt tôi, cũng may tôi là người có đủ sức chịu đựng, chứ nếu không máu mũi đã trào ra.

Cặp đào bồng đầy đặn như ngọn núi phủ đầy tuyết trắng, bị chiếc áo ngực màu đen giam cầm.

Tôi gian manh đưa môi đến vành tai Phoebe, khẽ nói kèm theo hơi thở phả bên tai cô ấy.

"Tiểu bạch thỏ nên được thả ra."

Tay của tôi xâm nhập vào trong áo ngực cô ấy, quấy nhiễu vùng đồi núi kia, một tay khác đưa ra sau lưng cô ấy cởi trói thứ đang giam cầm vùng đồi núi kia, trong nháy mắt, chiếc áo ngực trở nên lỏng lẻo.

Lúc này, Phoebe lại dừng hành động làm càn của tôi.

"Tiểu Phàm, đi tắm trước được không?"

Tôi gật đầu, lại cài khóa áo ngực lại, tôi nâng tay lên.

"Vợ yêu, rất tình thú, em thích nha."

Cô ấy vậy mà chiều theo ý tôi, tôi cởi áo sơ mi và quần chỉ để lại mỗi bộ đồ lót bên trong, cũng cởi hết toàn bộ đồ trên người Phoebe.

Vốn dĩ chỉ cần tốn có vài giây có thể đi vào trong nhà tắm, thế mà tôi với cô ấy lại tốn kha khá thời gian.

Bởi vì, tôi vừa ôm vừa hôn nồng nhiệt lại vừa vuốt ve khêu gợi, trong chuyện phòng the khêu gợi là một thứ không thể thiếu.

Tôi áp cô ấy lên tường, cuồng nhiệt quấn lấy nhau, nụ hôn nóng bỏng giờ này đã không còn cách nào thỏa mãn chúng tôi.

Đồ lót rơi đầy xuống đất, cho đến khi hai cơ thể không còn mảnh vải dán sát vào nhau, mới chịu đi vào trong nhà tắm.

Một tay tôi ôm Phoebe, một tay thử nước ấm, hôm nay Phoebe rất khác mọi khi, cô ấy ở trong ngực tôi, cuồng nhiệt hôn xương quai xanh và cơ thể tôi.

Tôi kìm chế không được rên lên, lúc này thì hay rồi, Phoebe lập tức phấn chấn, cô ấy để lại vài dấu hôn trên người tôi.

Bởi vì ở trong nhà tắm chỉ có gặp mưa, chúng tôi đứng ở trong đó kết thúc một lần kích tình vô cùng tuyệt vời.

Tôi thích áp cô ấy lên tường, cảm giác như vậy thật bá đạo, vóc dáng của Phoebe rất gầy, nhưng lại vô cùng hấp dẫn.

Tôi ngậm lấy nụ anh đào mút lấy, Phoebe ôm đầu tôi rên rỉ, tôi vẫn chưa hài lòng cho lắm, thế là tay đặt vào nơi đã ướt của cô ấy mà làm càn.

Dòng nước ấm xối lên cơ thể chúng tôi, khí nóng trong phòng tắm tạo thành một cảnh xuân.

Tay Phoebe đặt trước ngực tôi cũng chẳng an phận, lúc này cô ấy đã học được cách làm yêu, mỗi động tác thật nhẹ nhàng, cô ấy ngậm lấy vành tai tôi thở dốc.

"Chúng ta cùng nhau được không?"

Tôi gật đầu, càng tăng thêm sức để cô ấy càng tăng thêm xúc cảm, cô ấy được tôi đồng ý, cũng bắt đầu vuốt ve cơ thể tôi.

Trong phòng tắm vang lên tiếng rên rỉ của cả hai, hình ảnh có biết bao nhiêu phóng đãng chứ!

Chúng tôi tắm rửa xong, tôi kéo khăn bọc lấy cơ thể Phoebe, cô ấy giơ tay lên ôm chặt lấy tôi.

Tôi cười ôm cô ấy đi tới ban công.

Từ lâu, Phoebe đã quen với ác thú vị của tôi, đèn trong phòng khách đã bị tôi tắt đi, trong nhà tối đen như mực như hòa nhập với bầu trời đêm bên ngoài.

Tôi đặt Phoebe nằm trên ghế, chiếc ghế không lớn mấy cho nên sau khi đặt Phoebe nằm lên đó chỗ trống còn lại không bao nhiêu, tôi đè lên người cô ấy, bắt đầu dùng miệng khơi gợi mỗi chỗ nhạy cảm trên cơ thể cô ấy.

Nó đã mang lại hiệu quả rõ rệt, Phoebe kìm nén tiếng rên rỉ có thể nhỏ nhất.

Tôi thích cô ấy rên rỉ, bởi vì nó như một lời khen ngợi.

Cho đến khi cô ấy đạt được cơn khoái cảm cao nhất, tôi vẫn duy trì tư thế đó để cô ấy cảm nhận được nhiều khoái cảm nhất.

"Vợ yêu, cái này chỉ mới khởi động thôi."

Phoebe ngầm đồng ý tôi có thể đến lần thứ hai.

Thế là tôi nằm lại trên ghế để cô ấy nằm lên người tôi, đôi tay tôi vuốt ve từ vùng lưng đến bờ mông cô ấy, sau đó lại từ phía sau thăm dò vào khu rừng bí mật.

Phía dưới cô ấy cực kỳ ướt đến nổi còn chảy xuống đùi tôi, biểu cảm say tình của ấy làm tôi say mê điên cuồng, lúc cô ấy không hề phòng bị là lúc ngón tay tôi đi vào nơi sâu nhất của cô ấy.

Cơ thể của cô ấy có chút co rút, ngón tay tôi bắt đầu tăng nhịp độ ra vào nhanh hơn, vào lúc cô ấy đang hưởng thụ khoái cảm không ngừng, đột nhiên tôi dừng tay lại.

Cơ thể đang thoải mái của cô ấy bỗng chốc căng cứng lại.

Tôi nhìn Phoebe, thế là Phoebe vùi đầu vào cổ tôi rồi hung hăng cắn một cái lên bả vai tôi.

Tôi ăn đau kêu thành tiếng.

Thế là tôi lại ngoan ngoãn tiếp tục hành động, đã thế còn tăng thêm lực.

Một lần nữa, trên mặt Phoebe lại xuất hiện biểu cảm hưởng thụ, tôi dùng sức bật dậy ngậm lấy viên anh đào kia, cái tay đang rảnh phủ lên bên kia quả đồi, xoa nhẹ trêu đùa trong chốc lát lại đưa tay xuống đến nơi tư mật, xoa xoa mật hạch.

Ba chỗ tạo khoái cảm không ngừng bị tấn công, cơ thể Phoebe bắt đầu hùa theo nhịp điệu của tôi, cho đến khi cả cơ thể căng chặt rồi run rẩy, tôi đẩy nhanh tốc độ hơn, cô ấy ngửa đầu thoải mái rên một tiếng cao trào.

Cô ấy ngã vào trong lòng ngực tôi thở dốc, tôi hôn lên cái trán đầy mồ hôi của cô ấy.

Không biết tại vì sao, mà mỗi lần làm xong chuyện này, nhìn thấy cô ấy hết sức lực lại cảm thấy đau lòng muốn chết.

Duỗi tay cầm lấy khăn tắm ở dưới đất phủ lên người cô ấy.

"Mệt lắm à?

Vào phòng nghỉ ngơi đi."

Phoebe quật cường lắc đầu.

"Tiểu Phàm.

Em còn trẻ mà chị lại già rồi."

Tôi vuốt mái tóc rồi bời của cô ấy lại cho gọn, xoa xoa chóp mũi cô ấy đầy cưng chiều.

"Nói sảng gì đâu không à.

Phi Ỷ không có già chút nào.

Ngốc."

Phoebe cười hôn lên ngực tôi, tôi đứng dậy đỡ cô ấy đi vào trong phòng ngủ, ở trên giường, Phoebe mệt muốn xỉu thế mà còn đòi cho tôi một lần, tôi cười từ chối cô ấy.

"Đồ ngốc, tương lai còn dài, chị mệt thế này rồi, ngoan, ôm em ngủ đi."

"Tiểu Phàm, ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Tôi đứng ở ngã tư đường nào đó, tôi thấy Mộ Tịch Nhiên ngồi ở quán cà phê bên góc đường, Triệu Thái An ăn mặc thoải mái vội vàng chạy đến trước mặt cô ấy, anh ta dịu dàng hôn lên mặt Tịch Nhiên, xoay người ôm con từ trong chiếc nôi, anh ta ôm đứa bé lại chọc nó cười.

Mộ Tịch Nhiên lấy bình sữa đưa cho Triệu Thái An, anh ta rất giống một người đàn ông của gia đình, vừa bế con vừa đút sữa, trên mặt Tịch Nhiên tràn đầy hạnh phúc.

Cô ấy ngẩng đầu, ánh mắt đặt vào nơi tôi đang đứng.

Cô ấy kiên định nhìn tôi, khóe miệng dần dần nở một nụ cười tươi như hoa, đôi mắt cô ấy sáng lấp lánh như viên kim cương, khẽ phát sáng trong cái thế giới náo nhiệt này.

Tôi xoay người lạc vào trong biển người mênh mông.

Từ trong mộng tỉnh lại, bên ngoài là ánh mặt trời nhu hòa làm tôi mơ hồ híp mắt lại, Phoebe an tĩnh nhìn tôi, trên mặt cô ấy lấp lóe chút ánh sáng hạnh phúc.

Chúng tôi cứ như vậy mà nhìn nhau, yên lặng nhìn nhau thế thôi.

Rất ăn ý cùng nhau nở nụ cười, dang tay ra ôm lấy nhau.

Tôi khao khát mùi hương này, cũng khao khát người phụ nữ này, còn cô ấy si tình vì tôi mà dừng bước, cuối cùng tôi không cần đuổi theo bước chân cô ấy nữa.

Cô ấy cứ như vậy làm tôi an lòng, còn chỉ thuộc riêng về tôi hơn nữa cũng dung hòa vào linh hồn tôi.

"Lam Phi Ỷ, cảm ơn chị."

"Vưu Phi Phàm, chị yêu em."

Mỗi ngày mở mắt ra, nhìn thấy chị và ánh mắt trời đều ở đây, đây chính là tương lai mà tôi muốn.
 
Back
Top Bottom