Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần I

[Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần I
Chương 91


"Triệu Thái An, trong đêm gây án, bên cạnh anh trừ bỏ có gái gọi, có phải còn có một người tên Joan không?

Mong anh thành thật nói anh và anh ta có quan hệ gì với nhau."

"Joan là sếp của tôi, tôi là quản lý của quán bar anh ta mới mở."

"Nếu đã như vậy, biết rõ còn thù oán với Vưu Phi Phàm, tại sao lại còn xuất hiện ở Comma?"

"Bởi vì chúng tôi muốn đến thăm dò việc kinh doanh của bọn họ, xem họ làm thế nào mà lại làm ăn tốt như thế."

"Chỉ vậy thôi sao?

Anh nói anh có bệnh trầm cảm, ok, lúc anh đến đó, tôi biết Mộ Tịch Nhiên không có ở đó, cô ấy xuất hiện sau đó gây gỗ với anh, là bởi vì do anh gọi gái.

Anh có thừa nhận không?"

"Tôi thừa nhận."

"Rất tốt.

Một bệnh nhân có giấy chứng nhận bệnh trầm cảm của bệnh viên, thế mà có thể ở quán bar đàm điếm nhảy nhót ăn chơi, hơn nữa còn không chung thuỷ với hôn nhân của mình.

Ngay sau đó còn gây chuyện, hơn nữa, mọi người đều nói rõ, anh còn xô ngã bạn thân của thân chủ tôi.

Mà cô Soso thì đang mang thai mới được vài tháng, cái xô ngã này đã làm cô ấy xảy thai.

Nói cách khác, Triệu Thái An chính là tội phạm giết người, không chỉ giết người cùng mình kề vai ấp gối, mà còn cướp đi tính mạng của một sinh linh sắp có mặt trên thế giới này, vốn dĩ sinh linh đó có thể nhìn thấy được ánh mặt trời rạng rỡ trên thế giới này.

Hành vi này của anh ta làm cho người ta phẫn nộ."

"Thưa thẩm phán, tôi phản đối."

Luật sư Triệu Thái An đứng dậy, thẩm phán ra hiệu anh ta có thể bào chữa.

"Hành vi của Triệu Thái An là xuất phát từ việc vợ anh ta không chung thuỷ với anh ấy trước, còn thân chủ của tôi gây thương tích cho cô Soso, cái này không thể nào gán vào việc giết người được.

Bởi vì thân chủ của tôi không biết là Soso sẽ xuất hiện ở cửa quán bar, cho nên vô tình đụng phải, hơn nữa thân chủ tôi không hề biết cô Soso có thai.Ngược lại Vưu Phi Phàm, cô ấy vào trạng thái thanh tỉnh lại dùng đá đập vào đầu Triệu Thái An, đây mới chính là cố ý giết người."

Phiên toà này diễn ra khá lâu, thẩm phán yêu cầu nghị án, trong lúc nghỉ ngơi, Lam Phi Tuấn nhỏ giọng ở bên tai tôi nói.

"Biểu hiện rất tốt.

Triệu Thái An không bị kết án tử hình thì cũng là tù chung thân."

Mặc dù tay còn đang bị còng, nhưng tôi vẫn đưa tay ra nắm cánh tay Lam Phi Tuấn.

"Cảm ơn anh."

Phiên tòa sơ thẩm lần thứ hai mở ra, và thẩm phán bước vào với bản án.

"Vưu Phi Phàm, vào lúc cô còn ý thức tỉnh táo nhưng không đưa ra biện pháp xử lý thích hợp ngay lập tức, mà lại cầm hung khí gây thương tổn cho người khác.

Căn cứ vào hành vi gây án nghiêm trọng của hung thủ khiến cô mấy trí gây án, chúng tôi đã thông qua nghị quyết, kết án tội cố ý gây thương tích cho người khác mức độ nghiêm trọng.

Kết quả xét xử, ngồi tù 3 năm."

Tôi sững sờ nhìn vị thẩm phán, ba năm thật sự là khoảng thời gian không dài, nhưng mà tôi sợ tôi sẽ có cách nào trở lại vị trí ban đầu để chờ Phoebe.

Tôi quay đầu nhìn Triệu Thái An, thẩm phán gõ gõ cái bàn nhắc nhở mọi người yên tĩnh.

"Triệu Thái An, đánh nhau gây rối, xâm phạm tài sản cá nhân của cô Vưu Phi Phàm và gây tổn thất không thể bù đắp cho cô Soso.

Đồng thời, trong lúc điều khiển giao thông còn cố ý sát hại người vợ hợp pháp là cô Mộ Tịch Nhiên, khiến cho 1 người chết 1 người bị thương.

Dựa vào xác nhận bệnh trầm cảm của Triệu Thái An, áp dụng theo phiên toà nhân tính giảm nhẹ tội.

Bây giờ, tôi tuyến bố, kết án giành cho bị phạm Triệu Thái An, bồi thường cho tài sản Vưu Phi Phàm và bồi thường thiệt hại về tinh thần cho cô Soso tổng là 600 ngàn nhân dân tệ.

Hơn nữa, bị kết án tù chung thân có hiệu lực ngay lập tức."

"Đứng dậy."

Thẩm phán tuyên án xong, tất cả chúng tôi đứng dậy nhìn thẩm phán rời đi.

Tù chung thân, tôi cười, Triệu Thái An mất đi tự do so với chết càng đáng sợ hơn.

Đau muốn chết nhưng lại phải kéo dài hơi tàn để sống.

Có vẻ như bạn bè của tôi không hài lòng với kết quả xét xử của tôi, sau khi bị đưa đến nhà tù nữ, Tố Duy và Dư Đinh Chi ngay lập tức xuất hiện.

Tôi lặng lẽ ngồi bên kia bàn trong bộ đồng phục tù nhân mới, hai người mang theo một số nhu yếu phẩm.

Lần đầu tiên, tôi nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của Tố Duy.

Chiếc còng khiến tôi không thể chạm vào mặt cô ấy.

"Đừng khóc.

Kết quả thế này cũng tốt rồi, người phạm tội nên chịu tôi.

Tôi rất hài lòng với kết quả này.

Những ngày không có tôi, thay tôi quản lý Comma, có rảnh thì đến thăm ba tôi dùm, còn có đến tảo mộ giúp tôi.

Cảm ơn."

Dư Đinh Chi đưa tay ra nắm lấy đôi tay tôi, cô ấy nghẹn ngào nói.
 
[Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần I
Chương 92


"Ở trong đó, phải học cách khôn ngoan, muốn làm việc gì cũng phải nhìn mặt đoán ý, đừng tái phạm biết chưa.

Biểu hiện tốt sẽ được giảm án."

Tố Duy đem đồ giao cho quản ngục.

"Đừng lo lắng gì hết, định kỳ chúng tôi sẽ đến thăm em."

Đã đến giờ, tôi không thể không đi vào, tôi quay đầu nhìn Tố Duy và Dư Đinh Chi.

"Chờ tôi trở lại."

...

Sống ở trong tù không khổ thì là nói dối, trước giờ tôi sống thoải mái tự do không có ai quản, giờ này mới hiểu chuyện bị kiện có bao nhiêu phiền phức.

Ở bên ngoài, có một đám bạn che chở cho tôi.

Còn ở đây, tôi phải dựa vào bản thân.

Tôi là người mới, cho nên bị quản nghiêm hơn những bạn tù khác.

Chỗ này có đến 8 người ở, cái chỗ này không phải là phòng giam, hầu hết mọi người đều có việc làm trong này, coi như làm lao động cải tạo.

Mà cái gọi là lao động cải tạo không khác gì đóng góp công sức để đổi lấy ba bữa ăn mỗi ngày.

Tất nhiên, bạn càng làm nhiều, bạn sẽ càng nhận được nhiều điểm, giống như bạn đi học phải học đủ tín chỉ.

Sau khi đủ tín chỉ, bạn phải nỗ lực hết sức có thể, điều này giống như bạn vừa hoàn thành xong tín chỉ muốn có học bổng thì phải học thêm.

Những phạm nhân có thể giảm án cũng giống như những sinh viên xuất sắc trong trường đại học, không trốn học, không bỏ tiết, tích cực tham gia vào hội sinh viên và các câu lạc bộ khác nhau, đồng thời giữ nhiều chức vụ khác nhau.

Vì vậy, một số người sẽ nói rằng khuôn viên trường cũng là một nhà tù lớn, đó là một sự thật.

Tôi và những phạm nhân khác mới đến dành nửa tháng để học giáo dục, sau đó sẽ phân công vào đội lao động trong trạm giam, tôi chủ yếu làm công việc cắt bao thư.

Có phải cảm thấy tôi nhẹ nhàng lắm không?

Vậy thì sai rồi.

Mỗi ngày tôi phải thức dậy từ lúc 5 giờ, cần phải dọn dẹp giường cho gọn gàng, chăn xếp lại như miếng đậu hủ vậy.

Đảm bảo hoàn thành tất cả công việc chuẩn bị trong vòng một giờ.

Tôi không thể không cảm thán, bản thân thật may mắn, bạn tù của tôi không phải là những người phạm tội bạo lực, 5/7 người đều là những người có gia đình đàng hoàng còn được học hành tử tế.

Có một số người thì án sai, còn những người còn lại cũng bị phán xử tội nặng.

Trong đó có một người là tội phạm kinh tế, làm trong công ty chứng khoán vi phạm luật chứng khoán, bị xét xử ngồi tù 5 năm.

Chỉ có 2 người còn lại là đi làm gà, xui xẻo mới bị bắt vào, sau đó tôi mới biết hai người họ cũng là vì hoàn cảnh khốn khó cho nên mới phải đi bán thân.

Có người chân tay đầy đủ nhưng quỳ đầu đường để xin 50 xu, có người bán rẻ nhân phẩm để có cơm ăn áo mặc, không có sở trường cũng như sở đoản, trời sinh ra đã có sắc đẹp, cho nên chỉ đành dựa vào nó để nuôi sống gia đình.

Cho nên, tôi không xem thường bọn họ, bọn họ so với những người khác còn nỗ lực hơn nhiều.

Người bạn cùng phòng đầu tiên mà tôi biết là giường dưới của tôi, cô ấy tên là Dư Kiêu, cô ấy đã ở đây được vài năm, một cô gái rất trầm lặng.

Theo lý mà nói, một người trầm lặng bị quản chế nghiêm ngặt, không gian hoạt động cũng nhỏ, sẽ dễ tự kỷ.

Thế nhưng mà không biết tại sao cô ấy lại đối xử với tôi rất tốt.

Sau một ngày lao động cải tạo, ngoài thời gian giặt giũ, thì chúng tôi không có nhiều thời gian để ngồi tâm sự với nhau, nhưng mà cứ hễ có thời gian thì nói không ngừng.

Dư Kiêu là một nhà thiết kế xuất sắc, thiết kế của cô ấy từng đạt giải thưởng, chỉ tiếc, mẹ cô ấy bị người đàn ông cưỡng bức, lại bị cô ấy thấy được, lúc đó cô ấy mất trí cầm hung khí làm cho người đàn ông kia bị thương nặng.

Ở cái xã hội, tiền là thượng đế, thì nó đã sắp đặt cho cô ở đây trưởng thành.

Coi như chúng tôi đồng cảnh ngộ đi, vào lúc rảnh cô ấy sẽ cầm bút vẽ.

Cô ấy nói với tôi, sẽ cố gắng làm việc để có thể nhanh chóng đi ra ngoài, nhìn thấy những bức tranh vẽ phong cảnh của cô ấy, để tự chữa lành vết lượng.

Ngoài ăn với ngủ, vẫn là cắt bao thư.

Dụng cụ làm việc của tôi rất đơn giản, chính là tờ giấy đã vẽ sẵn kích cỡ bao thư cùng với cây thước đo, ở trong tù, quản lý công cụ rất nghiêm ngặt, sợ có người nào dùng nó tự sát hoặc đả thương người khác.

Còn tôi thì rất yêu quý dụng cụ của tôi.

Số lượng quy định phải hoàn thành trong vòng một ngày, mới có thể đảm bảo không bị trừ điểm, trước mặt ép một đống giấy chữ, cứ như vậy ngồi không động đậy thân thể, ngoại trừ đôi tay của tôi.

Không bao lâu thì tay tôi đã có những vết chai.

Sau khi trải qua lao động cải tạo như máy móc cả tháng, thì Đại Tráng và Soso đến thăm tôi, cảnh sát giám sát đưa tôi đến phòng gặp mặt.

Bên kia tấm kính, giống như cảnh trong phim, chúng tôi đang cầm điện thoại.

"Tiểu Phàm, cậu ở trong đó có ổn không?

Có ai bắt nạt cậu không?"

"Đừng lo lắng, mình sống rất tốt, còn đang cố gắng cải tạo bản thân.

Cậu thì sao?

Cơ thể khoẻ hơn chưa?"

"Mình khoẻ rồi.

Mình có mang theo ít đồ ăn, mình biết đồ ăn trong đó không ngon, mấy thứ này để lúc cậu đói thì ăn cho đỡ đói."

"Cậu vẫn luôn cưng chiều mình như thế.

Cảm ơn cậu."

"Nói thế làm gì chứ?

Phải rồi, mình có đến thăm ba cậu, mình nói với ông ấy là cậu xuất ngoại một thời gian, ra bên ngoài học tập.

Ông ấy tin.

Quán bar cũng rất tốt, không có bị ảnh hưởng gì hết.

Tiền Triệu Thái An bồi thường cũng chuyển đến rồi.

"Cậu có tin tức của Phoebe không?"
 
[Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần I
Chương 93


Cuối cùng tôi vẫn không nhịn được, vốn dĩ tôi muốn để nó phai nhạt đi, nhưng mà lại phát hiện, sự thương nhớ của bản thân tôi dành cho cô ấy chưa bao giờ giảm.

Mỗi ngày làm việc cắt bao thư, tôi nhìn mấy trang giấy đó lại ảo tưởng, trong đó nhất định sẽ có một cái gửi đến cho cô, cô ấy sẽ mở ra đọc bức thư trong đó.

Soso lắc đầu bất đắc dĩ."

Gần đây, Lam Phi Tuấn không đến quán bar.

Tố Duy cũng không có liên lạc được với Phoebe.

Ngay cả, Dư Đinh Chi cũng nói với bọn mình, có khả năng Phoebe sẽ ở Pháp 1 hay 2 năm gì đó."

Trong lòng tôi cực kỳ hụt hẫng, nhìn Soso tôi gượng cười."

Không phải như vậy cũng tốt sao?

Như vậy Phoebe sẽ không biết chuyện của mình."

Đại Tráng cầm lấy điện thoại đàm từ Soso."

Tiểu Phàm, đừng tự làm khó bản thân.

Phải cố gắng chăm sóc bản thân cho tốt.

Chuyện ở bên ngoài cậu đừng lo lắng, lúc cậu được thả ra, tất cả mọi việc sẽ đâu vào đó."

"Đại Tráng, cậu phải chăm sóc cho Soso tốt đó.

Mình có rất nhiều lời muốn nói với cậu, nhưng chưa kịp nói đã phải ăn cơm tù.

Để hai người mất đi đứa con đầu lòng, là lỗi của mình, mình không có cách nào tha thứ cho bản thân được."

Tôi lau nước mắt hít hít cái mũi, tay Đại Tráng đặt lên khung cửa kính."

Ngốc.

Bọn mình không có trách cậu, người đáng bị phạt cũng đã bị trừng phạt.

Biết đâu lúc cậu ra tù, hai đứa mình tay bế một đứa bé bụ bẫm đâu."

Đã hết giờ thăm tù, cảnh sát trại giam mang tôi đi, tôi không nỡ rời đi, quay đầu lưu luyến nhìn Soso và Đại Tráng.

Soso nhào vào trong lòng ngực Đại Tráng khóc thành tiếng.

Tôi nghẹn ngào về lại phòng giam."

Qua một thời gian nữa sẽ ổn thôi."

Dư Kiêu vừa làm vừa an ủi tôi.

Tôi vất vả nặn ra nụ cười."

Sẽ ổn thôi."

Làm việc được một thời, có một ngày cảnh sát trại giam gọi tôi vào phòng riêng nói chuyện.

Dựa theo quy định, nếu như cảnh sát không cho phạm nhân nói chuyện thì phạm nhân không được nói.

Tôi ngơ ngác nhìn người phụ nữ hơn 40 tuổi trước mặt."

Lấy cái ghế lại đây ngồi."

Tôi kéo cái ghế, cẩn trọng ngồi thẳng lưng.

Cô ấy giơ tay vỗ vỗ vai tôi."

Thả lỏng đi, cô có thể nói chuyện."

Tôi thở ra một hơi nhìn cô ấy nghi hoặc."

Có phải tôi phạm lỗi gì không?"

Bây giờ, tôi như một đứa trẻ sợ hãi phạm sai lầm, sợ thầy cô sẽ mắng.

Cảnh sát cười lắc đầu với tôi."

Cô đến đây cũng được một thời gian rồi, tôi cũng quan sát cô khá lâu, hiệu suất làm việc của cô khá tốt, dường như không có sai lầm nào hết.

Tôi từ phía trên biết được, cô xuất thân là học ngành kinh tế."

"Đúng vậy."

"Tôi có đề xuất với phía trên về một công việc mới trong cải tạo lao động.

Tôi thấy nó rất hợp với cô, ở trong trại giam này mọi người đều tự thu tự chi, cũng có tội phạm kinh tế, họ ở trong một đội vừa lao động vừa giám sát.

Tôi hy vọng cô vẫn duy trì công việc hiện tại, đồng thời tiếp nhận công việc tính toán thu chi của trại."

"Có thể làm vậy sao?"

"Đương nhiên, ở trại giam nào cũng thế.

Vừa hay cái tù nhân chịu trách nhiệm cho việc này sắp được phóng thích, cô phải nắm chắc cơ hội này, như vậy cô sẽ tích được hai phần điểm.

Định mức mua đồ ở siêu thị của trại tạm giam cũng cao hơn, cuối tuần đồ ăn cũng sẽ tốt hơn."

Tôi nhìn cảnh sát đầy camr kích."

Cảm ơn, tôi sẽ làm thật tốt, sẽ không làm cô thất vọng."

Ngày hôm đó, tôi và viên cảnh sát ấy trò chuyện rất lâu.

Nhưng mà trong đầu vẫn lưu lại câu nói."

Đừng nghĩ tôi đây giám sát các bạn.

Các bạn đều là những tù nhân có thời hạn, cố gắng giảm hình phạt sau đó sống cho tốt, chúng tôi cũng không khác gì những người ngồi tù, cả ngày cũng sống làm việc ở đây.

Không phạm tội gì cũng bị tù chung thân."
 
[Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần I
Chương 94


Tôi tiếp nhận công việc thu chi, cũng nhờ vậy mà ở trong tù cũng nỗ lực hơn, nhưng mà hai phần công việc không đơn giản như vậy.

Lúc bạn tù làm việc, tôi cũng làm việc, lúc các bạn tù nghỉ ngơi, tôi vẫn còn làm việc.

Dư Kiêu sẽ giúp tôi chế mì để tôi không bị đói.

Tôi nhờ Tố Duy đưa cho tôi giấy và bút chì, lúc tôi đưa nó cho Dư Kiêu, cô ấy vui vẻ vô cùng.Tôi chỉ xin cô ấy giúp tôi một việc."

Cô có thể vẽ chân dung một người giúp tôi được không?"

"Cô miêu tả để tôi hình dung thử xem."

"Cô ấy có đôi mắt rất đẹp, có nét hơi giống người phương Tây, đôi mắt hơi sâu, đôi mày lá liễu, mũi rất thẳng.

Quan trọng là cô ấy thích mím môi, khi đó trông rất gợi cảm."

"Tóc thì sao?"

"Tóc hơi uống xoăn, thích xoã ra.

Cao 1m7, dáng người...."

Thông qua cách miêu tả của tôi, Dư Kiêu tốn rất nhiều thời gian để vẽ, cũng bỏ không ít giấy, cuối cùng bức mà tôi hài lòng, tôi mỉm cười.

Tôi cẩn trọng vuốt ve nó, đem nó đặt dưới gối, tôi ngâm nga một bài hát:"Cuộc đời này luôn có những điều bất ngờNhư lúc tôi gặp được ngườiĐôi mắt dịu dàng và sáng ngời của người xuất hiện trong giấc mơ của tôiTình yêu của tôi như một đám mâyỞ trong không gian của người không có chỗ dừng lạiMuốn hoá thành cơn mưa nhỏGiữ ẩm cho mảnh đất trong trái tim ngườiChẳng cần biết tương lai thế nàoNhưng mà ít ra giờ đây chúng ta thật vui vẻChẳng cần biết kết quả ra saoNhưng mà ít ra giờ đây người tôi nhớ là ngườiTôi sẽ không biến nó thành trò chơiBởi vì tôi thật lòng với ngườiLuôn có đôi lời muốn nói nhưng lại không nói raSợ nó lại trở thành câu trắc nghiệm để người lựa chọnTôi đem phần tình cảm ích kỷ ấygiấu vào tận sân đáy lòngTình yêu của tôi tựa như một chiếc thuyềnỞ trong tâm hồ của người không có nơi dừng lạiTìm kiếm một bến bờ thật đẹpHy vọng sẽ không trôi dạt đi thật xaChẳng cần biết tương lai thế nàoChẳng cần biết kết quả ra saoMỗi ngày tôi đều muốn gặp ngườiMuốn được ở bên cạnh ngườiNếu như không có cách nào để làm cho người tin tưởngThì cũng chẳng sao cả, tôi sẽ âm thầm rời đi."

Câu hát khiến cho tôi khắc sâu chính là: Tôi đem phần tình cảm ích kỷ ấy giấu vào tận sân đáy lòng.

Bỗng nhiên Dư Kiêu duỗi tay đến trước mặt tôi, tôi hít hít cái mũi cầm lấy khăn giấy cô ấy đưa.Cô ấy hiểu được lòng tôi, phần tình cảm này là một nỗi niềm tương tư.

Mỗi ngày chăm chỉ làm việc không dám ngừng nghỉ, làm cho cơ thể tôi không chống đỡ nổi.

Hôm nay, vừa bước xuống giường, đầu tôi mơ màng, không nhanh nhẹn như ngày thường, cố gắng ăn xong bữa sáng, nhưng mà cuối cùng tôi vẫn đến muộn.Người giám sát phạt tôi làm thêm 20% phần công việc, trong lòng tôi dâng lên một nỗi buồn không thể giải thích được.

Trong cái nơi đầy tội lỗi này, lòng người buồn bã, tuyệt vọng rồi tái sinh.

Tôi nhìn thấy những kẻ buôn ma tuý, họ rên rỉ trong đau đớn, người thì gầy như cây gỗ, linh hồn của họ đã trôi lạc ở đâu đó mất rồi.Cây thước của tôi ngày càng bén hơn, nước chảy đá mòn công việc hiệu quả hơn.

Trước mắt một mảnh hư không, cho đến khi những tờ giấy trắng dần dần tối đi, cuối cùng trước mắt tôi tối sầm, tôi bất tỉnh nhân sự.Lúc tôi tỉnh lại, nằm trong phòng y tế của trại giam, cai ngục đang cùng với bác sĩ nói chuyện, tôi xốc chân đứng dậy."

Vưu Phi Phàm, cô làm gì thế?"

"Cảnh sát, tôi không sao.

Tôi có thể tiếp tục đi làm việc được không?"

"Không được, trước khi cô ngồi tù từng bị thương, kháng sinh trong cơ thể cô rất yếu, bây giờ mà không chữa trị thì sau này sẽ nghiêm trọng hơn."

Sau đó bác sĩ nói tiếp, anh ta ấn tôi quay trở lại giường."

Tôi ra lệnh cho cô bây giờ phải nghỉ ngơi."

"Báo cáo!

Tiến độ công việc của tôi đang bị chậm, tất cả những nỗ lực trước đây của tôi sẽ trở nên vô ích nếu tôi không hoàn thành nó trong ngày hôm nay."

"Cô muốn giảm mức phạt cũng không thể liều mình đến vậy.

Truyền xong bình nước rồi quay trở về làm việc."

Cuối cùng, tôi bất lực dựa vào đầu giường, nhìn bình nước biển mà phát ngốc, có nhiều lúc tôi có ý định làm cho tốc độ truyền nhanh hơn nhưng đều bị bác sĩ cản lại.

Khi tôi về vị trí làm việc thì những người khác đã đi ăn cơm.

Nhìn đống giấy kraft dày cộp, tôi chỉ biết vùi đầu vào làm việc.

Cảm giác lo lắng là một động lực tuyệt vời, nó không chỉ cho phép tôi làm thêm 20% công việc, thậm chí tôi còn cắt hơn một nửa số giấy kraft của ngày hôm sau.Lúc tôi ngẩng đầu nhìn đồng hồ, ôi trời ơi, tôi đã quên mất giờ ăn tối.

Ngoại trừ giám thị, không có ai trong phòng.

Tôi đứng dậy đưa đồ nghề cho cô ấy rồi chậm rãi đi về phía phòng giam của tôi, vừa bước vào phòng thì cảnh sát trực ban."

Vưu Phi Phàm, đi cùng tôi đến phòng thăm tù một chuyến."
 
[Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần I
Chương 95


Tôi nhìn bạn tù của mình với vẻ mặt đầy chấm hỏi, thời gian này đã qua thời gian thăm tù.

Huống chi, hôm nay cũng không phải là ngày được thăm tù.

Điều làm tôi càng ngạc nhiên hơn là người quản ngục lại mang tôi đến căn phòng của ban lãnh đạo, vậy không phải là căn phòng có một lớp kính chống đạn, là ai đây, tai to mặt lớn nhà ai vậy???Khi tôi đẩy cửa ra, nhìn người phụ nữ ngồi bên kia cái bàn, cô ấy vẫn bình tĩnh điềm đạm như xưa.

Tôi nhìn cô ấy, muốn nở một nụ cười, nhưng mà phát hiện lại bản thân có chút dở khóc dở cười.

Còn chưa mở miệng ra nói thì trong lòng dâng lên bao nhiêu uỷ khuất, chua xót, đau đớn, tôi cứ như vậy đứng ở cửa khóc che miệng khóc, chẳng quan tâm đến bây giờ vẻ ngoài bản thân thế nào.Ngồi tù gần nửa năm, Lam Phi Ý, cuối cùng cô ấy cũng đã biết hết tất cả, hơn nữa giờ phút này còn ngồi ở trước mặt tôi, cùng với gương mặt hờ hững.

Cô ấy vẫy tay với tôi, nhưng tôi lại không có chút vui vẻ nào, trải qua bao nhiêu sóng gió, Vưu Phi Phàm cứng đầu bất cần đời đã chết qua vụ tai nạn kia rồi.Tôi ngồi thẳng người, đôi tay đặt lên đầu gối, đây là quy định về động tác ở trại giam, bởi vì không có mang còng tay, cho nên nếu chưa có mệnh lệnh thì chúng tôi vẫn phải duy trì tư thế này, không được phép thả lỏng.

Phoebe nhìn quản ngục, quản ngục ra lệnh."

Vưu Phi Phàm, cô có thể nói chuyện."

Tôi thả lỏng, thở một hơi nhìn Phoebe."

Chị vẫn biết."

"Ừm."

"Joan đâu?

Anh ta đối với chị tốt chứ?"

"Vẫn như thế."

"Vậy tôi yên tâm rồi."

Phoebe dựa lưng vào ghế, tôi ngơ ngác nhìn cô ấy.

Cô ấy vẫn là người phụ nữ không ai sánh bằng, từ trên cao nhìn xuống, chỉ điểm giang sơn.

Mà tôi đây, kẻ trên lưng gánh tội nghiệt, giết người không thành.

Chưa có ngày nào, tôi quên đi việc phải đuổi theo bước chân cô ấy.

Nhưng hôm nay, khoảng cách đã xa tới chân trời, xa đến mức có bước đi cũng không thực hiện được."

Tiểu Phàm, sao lại làm điều ngu ngốc như vậy?

Triệu Thái An không đáng để em làm vậy."

Phoebe giơ tay chạm vào gương mặt tôi, tôi hơi rũ mi nghẹn ngào, không trả lời cô ấy.

Cô ấy không thèm để ý đến quản ngục, nhướng người lên hôn lên trán tôi.

Tôi vuốt ve vành tai cô ấy."

Tôi không biết giờ nên nói gì với chị, nhưng mà chị có thể đừng vứt bỏ tôi được không?"

"Người mà tôi nhận định, từ trước đến giờ tôi sẽ không từ bỏ."

"Chờ tôi trở lại được không?"

"Tiểu Phàm...."

Nhìn cái dáng vẻ muốn nói rồi lại thôi của Phoebe, nó khiến tôi lo lắng, tôi không thể chịu thêm đả kích nào được nữa.

Tôi sợ hãi mím môi."

Tiểu Phàm, em phải đáp ứng tôi, cho dù tôi làm chuyện gì, chẳng biết lý do là gì, nhưng mà em phải tin tôi.

Tin tưởng chúng ta sẽ có ngày mai."

Đây là muốn phòng bị gì sao?

Tôi đưa tay che miệng cô ấy lại, không cho cô ấy nói."

Đừng nói nữa, chị muốn làm gì thì làm đi.

Nhân lúc này tôi còn chưa được thả tự do thì hãy làm, nhưng mà tôi cầu xin chị, đừng làm chuyện tổn thương tôi.

Trễ rồi, chị về đi."

Phoebe hơi nhíu mày, cô ấy nhìn bàn tay vết chai của tôi, tôi theo bản năng nắm chặt tay lại, nói có lệ."

Sống cũng phải có lúc trả giá lớn, Triệu Thái An trừng phạt đúng tội, tôi cũng thế, lần vào tù này đối với tôi mà nói cũng không phải là xấu, nếu buộc tôi phải trưởng thành thì nhất định phải đi qua kiếp nạn này."

"Họ đã làm gì với em?"

Tôi nghe được giọng nói của cô ấy có chút phẫn nộ.

Tôi giơ tay sờ tóc cô ấy."

Chị xem đi, tôi ở trong tù rất cố gắng nỗ lực làm việc, một ngày kiếm ba bữa cơm, còn có thể làm hai công việc khác nhau, cuối tuần sẽ được một bữa ăn ngon.

Hơn nữa, tôi làm vượt chỉ tiêu còn có thể kiếm được chút tiền tiêu xài."

Phoebe quay đầu đi, trên mặt cô ấy rất ít có biểu cảm buồn như vậy, tôi có an ủi cô ấy thì hình như cũng không có tác dụng.

Lúc này, quản ngục đến bên cạnh tôi."

Đã hết giờ, nên trở về phòng giam."

"Vâng."

Tôi đứng lên, Phoebe hờ hững nhìn quản ngục, tôi cười nói."

Gặp được chị một lần, tôi có thể vui vẻ rất lâu.

Công việc của chị rất bận rộn, đừng tốn thời gian đến thăm tôi.

Tôi sống trong này cũng rất tốt, an tâm chờ tôi được thả."

"Bảo trọng."
 
[Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần I
Chương 96


Người phụ nữ này luôn kiệm lời, nhưng mà tôi có thể cảm nhận được tình yêu đậm sâu bên trong con người cô ấy.

Câu nói chẳng có lãng mạn nhưng ở trong lòng tôi lại có chút ngọt ngào.

Tôi luyến tiếc quay đầu nhìn cô ấy, cô ấy đứng dậy quay lưng về phía tôi, tôi nghĩ, có lẽ cô ấy cũng buồn lắm.

Trở lại phòng giam, tôi vội vàng tắm rửa sau đó lên giường nghỉ ngơi, lấy ra bức hoạ mà Dư Kiêu vẽ, tôi hôn người phụ nữ trong bức hoạ đó.

Cứ như vậy đi, có thể xuất hiện nhìn tôi một cái, tôi cũng đã thấy thoả mãn rồi.

Thế giới này đã thành công làm cho cuộc đời tôi chao đảo, tôi cố gắng giãy giụa để cho bản thân không chết tâm trong cái nơi đầy tuyệt vọng này, nếu như tôi không tái sinh, thì sẽ đi vào con đường cùng.

Trái đất vẫn cứ xoay, còn chúng tôi thì vẫn ăn ngủ, chẳng qua vào cái lúc tôi cầm hòn đá đập lên đầu Triệu Thái An, tôi coi như đã đánh cược với vận mệnh.

Tiền đặt cược chính là sự tự do của tôi, mặc kệ thắng hay thua thì nó đều rời xa tôi.

Khi trở thành người đứng đầu nhóm và được tuyên dương vào cuối năm, tôi đã trốn trong nhà vệ sinh âm thầm khóc một hồi lâu.

Đè nén trong lòng đã quá lâu, chưa bao giờ giải phóng nó ra, bây giờ khóc trong niềm vui sướng tràn đầy, cảm giác tốt hơn nhiều.

Bốn mùa thay phiên nhau kéo đến, mùa hè nóng như lửa đốt cũng đã qua, trong chớp mắt lại một mùa đông lạnh giá kéo đến.

Cũng may Soso vẫn liên tục đến thăm tôi khiến tôi cảm thấy tốt hơn những tù nhân khác nhiều.

Ít ra tôi cũng không thiếu tiền, không thiếu đồ ăn áo mặc.

Cho nên, tôi cư xử tử tế hơn.

Tôi không phải là thánh, nhưng tôi cũng không thể chấp nhận những người xung quanh tôi có cuộc sống không tốt, cho dù họ chỉ là những người bạn cùng tôi cải tạo lao động.

Dư Đinh Chi mang rất nhiều đồ giữ ấm theo yêu cầu của tôi, tôi lấy lý do tặng quà giáng sinh để tặng cho các bạn cùng phòng.

Dư Kiêu nói tôi, cho dù đang ở trong tù cải tạo nhưng vẫn không quên tích đức cho bản thân.

Tôi vui vẻ chấp nhận lời khen tế nhị của cô ấy.

Tài năng vẽ tranh của Dư Kiêu đã thu hút rất nhiều bạn tù ở những phòng giam khác đến, bọn họ cũng muốn Dư Kiêu vẽ cho họ.

Cuối cùng thì chuyện này của bị trưởng đội phòng giam biết, cũng may là cảnh sát ở trại giam chúng tôi cũng không quá khắc khe thích bắt bẻ người khác, cô ấy còn nhờ Dư Kiêu vẽ một bức tranh chân dung cho cô ấy, đây cũng coi như là tìm trò tiêu khiển cho qua những ngày gian khổ.

Cuối cùng, thì cảnh sát tốt bụng cũng nhận lấy quà giáng sinh của tôi.

Vào đêm giao thừa, tất cả tù nhân quây quần bên nhau ăn một bữa sủi cảo nóng.

Quản ngục đứng trên bục cầm danh sách khen thưởng, tôi và Dư Kiêu thực may mắn khi cũng được nằm trong danh sách khen thưởng ấy.

Cái này có nghĩa là chúng tôi có cơ hội được giảm án.

Trưởng trạm giam tuyên bố.

"Hai thành viên trong phòng giam 412 của tổ hai Vưu Phi Phàm và Dư Kiêu, một năm qua, các bạn đã chăm chỉ làm việc, nghiêm túc học tập giáo dưỡng, hơn nữa tuân thủ chấp hành nghiêm chỉnh nội quy trại giam.

Với sự phê duyệt của cấp trên, Vưu Phi Phàm và Dư Kiêu cùng nhau được giảm 6 tháng.

Hy vọng mọi người sẽ noi gương theo hai người bọn họ, biểu hiện cải tạo cho tốt."

Sau khi xem chương trình cuối năm xong, chúng tôi trở về phòng giam, Dư Kiêu dựa vào vai tôi, giơ tay lên đếm.

"Chờ đến giữa năm sau, lại được khen thưởng lần nữa, giờ này sang năm tôi có thể được tự do."

"Tôi rất coi trọng cô."

"Tôi cũng coi trọng cô nha."

Đã hơn nửa năm kể từ lần đó tôi nhìn thấy Phoebe, khi những người bạn tôi và Soso đến thăm, bọn họ đều cẩn trọng né tránh nhắc đến Phoebe.
 
[Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần I
Chương 97


Cuộc sống cứ thế trôi qua, làm việc cắt bao thư đến hết ngày này sang ngày khác, xuân đi hạ đến, vẫn không hề chậm trễ việc tôi cố gắng được khen thưởng lần nữa, tôi cũng không có bị chơi xấu, cũng không ai làm tôi khó xử.

Cho đến khi Dư Kiêu sắp xếp lại vali, cô ấy cởi bỏ bộ đồ tù nhân đã giặt bạc màu, mặc chiếc áo khoác dày vào.

Tôi cười vỗ vai cô ấy.

"Nếu như ra ngoài gặp khó khăn thì đến khu giải trí vùng ven biển của thành phố, có một quán bar tên là Comma.

Mọi người sẽ tiếp đón cậu."

"Cảm ơn cậu đã chiếu cố mình hơn một năm qua, cái áo này mình sẽ cất đi giữ làm kỷ niệm."

Cô ấy kéo áo khoác lên, tôi giơ tay ôm lấy cô ấy.

"Đi thôi, ra ngoài hưởng thụ ánh nắng mặt trời, đi đến nơi mà cậu đã từng vẽ mà ngắm nhìn.

Chúc mừng cậu, cậu đã tự do."

"Mình sẽ gửi thư cho cậu."

Dư Kiêu lưu luyến chia tay với các bạn cùng phòng, lúc quản ngục mang cô ấy ra đến cửa, cô ấy quay lại chỉ vào giường của tôi.

Nhìn cô ấy rời khỏi nhà giam, tôi quay lại giường.

Có một tập tranh vẽ dày nằm ở đó, tôi lật xem mà ngơ ngác.

Cả một tập tranh, trên đó vẽ lúc tôi nghiêm túc làm việc, còn có bức vẽ phong cảnh mà tôi mô tả Phoebe đứng trên đường quay đầu nhìn lại, đủ các thể loại.

Tôi bật khóc ôm tập tranh vào lòng, ngay từ lần đầu tiên, Dư Kiêu đã hiểu rõ lòng tôi.

Ở trong cái nơi tù túng này, người mà tôi có thể tâm sự giải bày nỗi lòng cũng đã rời đi.

Cảm giác bất lực cùng với tâm trạng hạ xuống, làm cho cuộc sống của tôi bắt đầu mơ mơ màng màng, vào lúc nửa đêm tôi hay giật mình tỉnh dậy, lại ngóc đầu lên nhìn cái giường ở dưới tôi, chiếc giường không có ai, không có tù nhân nào mới đến cả.

Khi thời hạn ra tù của tôi còn nửa năm, Tố Duy đến thăm tôi lại nói cho tôi một tin tức cực kỳ vui, Soso có hỉ, tôi kích động nhìn Tố Duy, Lam Phi Tuấn ngồi ở bên cạnh cô ấy cười gật đầu.

Tôi nhìn hai người có mối quan hệ mờ ám này mà buồn cười.

Mặc kệ ra sao, chỉ cần thế giới bên ngày chưa sập, thì tôi ở bên trong này vẫn kéo dài hơi tàn để sống sót.

...

Tôi hất nước lên mặt, rồi dùng tay lau đi, nhìn gương mặt mình trong gương, rõ ràng chỉ mới hai năm, nhưng mà sao lại già nhanh thế này, đặc biệt là đôi mắt kia, đã mất đi vẻ sáng ngời long lanh từng có.

Đây coi như là một cái thành công, nói đúng hơn là cải tạo lao động thành công.

Khiến tôi trở nên cẩn trọng hơn, không dám cẩu thả.

Tôi tiếp nhận một sự thật, là Vương Phi Phàm đã chết trong trận tai nạn kia, mà Triệu Thái An, anh ta thắng rồi.

Vào lúc đang thất thần, quản ngục đẩy cửa ra gọi tên tôi.

Trong nháy mắt, tôi đứng thẳng người.

"Vưu Phi Phàm."

"Có."

"Đã sửa soạn xong hết chưa?"

"Đã xong!"

"Mang theo giấy chứng nhận có hình của cô theo."

"Vâng."

Cuối cùng, tôi cũng trút bỏ đi bộ đồ ở trên người, mặc chiếc áo khoác dày màu đen, trên lưng còn đeo ba lô, đi ngang qua sân bóng rổ, thế mà tôi lại có cảm giác lưu luyến, trong đầu tôi hiện ra những dụng cụ, bạn tù cùng phòng, còn có giấy kraft.

Nhìn cánh cổng sắt nặng nề được kéo ra, lòng tôi chợt hoảng loạn, cố ý thả chậm bước chân, nhưng quản ngục đã đưa tôi đến cổng.

Cô ấy kiên định nhìn tôi.

"Vư Phi Phàm, phải sống cho tốt."

"Tôi sẽ không làm cô thất vọng."

"Lúc ở trong tù, cô cũng không làm tôi thất vọng.

Nhớ kỹ, phải sống tốt hồi báo xã hội này."

"Vâng."

Tôi cười bắt tay với cô ấy, cô ấy xoay người đi về lại trong trại, thở dài, sao cái bóng dáng kia cô đơn đến vậy, vô hình giam cầm cả đời, sống âm thầm với người bị thiên hạ mắng chửi, người như thế này cũng được coi vĩ đại.

Gió lạnh thổi đến làm tôi ớn lạnh, tôi kéo cổ áo, đưa tay lên nhìn ánh nắng mặt trời xuyên qua kẽ tay, từng tia nắng chiếu lên mặt tôi.

Tôi muốn cảm nhận cảm giác, đứng giữa ranh giới ngăn cách này sự tự do và giam cầm, liệu có cảm giác nào khác không.

Tôi duy trì tư thế này thật lâu, cuối cùng vẫn nhận lấy thất vọng.

Ánh mặt trời thật lạnh lẽo, rõ ràng chiếu đến trên người tôi nhưng lại chẳng mang đến chút ấm áp nào, mùa đông là thế, cho nên nhiệt độ của mặt trời chỉ tồn tại trên danh nghĩa.

"Này, có phải cảm thấy thế giới này rất đẹp không?"

"Cái gì mà đẹp chứ, phải hỏi cậu ấy xem có phải tự do so với tính mạng quan trọng hơn không!"

Tôi buông tay, xoay người nhìn mấy người đang nói chuyện, các bạn của tôi đến, mọi người cười nói rộn ràng, hai chiếc xe cứ thế xuất hiện trước mặt tôi.

Phổ Kha chạy chậm đến trước mặt tôi, vươn tay xách ba lô dùm tôi.

"Đi thôi, rời khỏi cái nơi quái quỷ này!"

Tôi khách khí gật đầu, nói chung thì cũng có cảm giác xa lạ.

Loại cảm giác xa lạ này, có lẽ là do tôi cô đơn ở trong trại giam quá lâu, bây giờ ra đây làm tôi trầm mặc ít nói.

Ngồi vào xe của Lam Phi Tuấn, Tố Duy đưa cho tôi một túi đồ ăn.
 
[Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần I
Chương 98


Tôi nhìn túi hạt dẻ con nóng ấm, khóc không ra nước mắt.

Này là quà tặng gặp mặt trong truyền thuyết sao???

Lúc này, tôi mới phát hiện Soso không có đến.

"Soso và Đại Tráng đâu???"

"Lát nữa em sẽ biết."

Tố Duy nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, tôi nghiêng đầu nhìn cô ấy, mũi cô ấy đỏ dần, ánh mắt trước sau đều đặt trên tay tôi.

Đều nói tay chính là gương mặt thứ hai của phụ nữ, mà gương mặt thứ hai của tôi đã hoàn toàn bị huỷ.

Tay cô ấy sờ lên vết chai trên tay tôi, tôi cười lắc đầu.

"Hôm nay là ngày lành, đừng khóc."

"Phi Phàm, em chịu khổ rồi."

"Em rất tốt, cảm giác thật nhẹ nhàng."

"Phi Phàm, em thay đổi."

"Có phải già rồi phải không?

Em sắp 30 tuổi rồi!"

Tôi làm ra vẻ nhẹ nhàng bởi vì tôi không muốn bầu không khí nặng nề.

Nhưng mà, tôi rất muốn gặp một người, cô ấy ở đêm đó nói tôi tin tưởng cô ấy, rồi sau đó chẳng có tin tức nào nữa.

Tôi giơ tay nắm lấy ngực, có cảm giác đau lòng khó nói nên lời.

Tố Duy biết tôi nghĩ gì, bao gồm cả tài xế đang lái xe là Lam Phi Tuấn.

Anh ấy thở dài nói.

"Tiểu Phàm, cho dù tiếp tới xảy ra chuyện gì, em đừng hận Phi Ỷ."

Cuối cùng, đến giờ này cũng có người nhắc cô ấy ở trước mặt tôi, cái tên này đã bị phủi bụi lâu lắm rồi.

Tôi ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, thay đổi vẫn có, thành phố này càng thêm phồn hoa.

"Mọi người đang gạt tôi đúng không, cô ấy đã xảy ra chuyện gì, cũng đã hai năm trôi qua rồi, nói đi, bây giờ tôi có thể chấp nhận mọi đả kích."

Tố Duy muốn nói lại thôi, cuối cùng Lam Phi Tuấn dừng xe lại.

"Hôm nay, chúng ta đừng nói cái này, lát nữa tới nơi cần đến, em sẽ vui vẻ."

Tôi tôn trọng quyết định của họ, có một số việc hỏi một số người cũng không ra được kết quả cuối cùng.

Chỉ có bản thân từ từ tìm hiểu nó mới hiểu hết được, tôi thất thần gật đầu, giờ phút này càng thêm hiếu kỳ lễ gặp mặt của Soso là gì.

Lúc xe chạy vào khu biệt thự trên núi, tôi có chút nghi hoặc, Tố Duy chỉ chỉ vào đống biệt thự.

"Nhìn thấy căn nhà chính giữa đống kia không?"

"Sao thế?

Chị phát tài?

Mua nó à?"

"Không phải."

"Vậy...."

"Em chính là chủ của căn biệt thự đó."

"Cái gì???"

"Bất ngờ lắm phải không?"

"Nói giỡn sao."

Tôi có chút không chấp nhận được, trên trời làm gì dễ rơi miếng bánh lớn thế???

Tố Duy đưa cho tôi một thẻ khoá.

"Này, em nên cảm ơn Dư Đinh Chi, cô ấy cũng không giống những kẻ ăn không ngồi rồi kiếm lời từ người khác.

Cô ấy mua quyền kinh doanh của Comma, nhưng mà Đại Tráng vẫn là đại diện pháp luật của công ty, sau đó cô ấy mở rộng Comma ra ngoài tỉnh, lấy ý tưởng của em làm nền tảng sau đó không ngừng sáng tạo hơn nữa, người trẻ tuổi bây giờ a, thích mấy kiểu đó đó, cho nên tự nhiên kiếm tiền đầy chén thôi.Còn khu biệt thự này do Phi Tuấn khai phá, chúng ta đây là chiếm tiện nghi, được chiết khấu 63%.

Cho nên một dãy này là của chúng ta.

Sẵn tiện rảnh nhìn xem tài khoản tiết kiệm của em, trong đó có mấy số không."

"Cái gì?"

Trái tim bé bỏng của tôi ơi, kích thích quá đi.

Chẳng lẽ đây là làm giàu trong truyền thuyết???

"Sao mà nhìn như nhà giàu mới nổi vậy???

Vậy tiền của chị ở đâu ra?"

"Em không biết có cái gọi là chứng khoán sao?

Hơn nữa, chẳng phải có Phi Tuấn à, lợi dụng chút tài nguyên có sẵn, cho nên đuổi kịp được mọi người nha!"

"Mẹ ơi, này đúng là đầu cơ trục lợi."

Lam Phi Tuấn cười trả lời.

"Cũng may, em ra kịp hôn lễ của chúng tôi."

"Cái gì?"
 
[Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần I
Chương 99


Sợ là hôm nay tôi hỏi phải cả ngàn câu.

Tôi kéo lấy tay Tố Duy.

"Xem ra em ở trong tù tu luyện chưa đủ, hai người đang trêu em phải không!"

"Ai trêu em đâu!

Anh ấy là người mang chuyện này ra trêu với em sao?"

"Chị...

đổi khẩu vị à?"

"Thôi, đừng nói nữa, Phi Tuấn lần này bất chấp tất cả là nghịch ý nhà họ Lam."

Trong mắt Tố Duy có chút bất mãn, nhưng mà khoé miệng Lam Phi Tuấn mang theo nụ cười hạnh phúc, tôi yên tâm rồi.

Lúc này, xe đi vào khu biệt thự.

Tôi nhìn Soso ngồi ở trên chiếc ghế trong hoa viên, cô ấy đưa lưng về phía tôi, tôi lặng lẽ đi đến bịt mắt cô ấy.

Cô ấy cười khẽ sờ mu bàn tay tôi, từ từ, tôi cảm nhận được lòng bàn tay nóng ướt.

Soso nghẹn ngào gọi tên tôi.

"Vưu Phi Phàm, cậu bao lớn rồi hả, bớt ấu trĩ lại chút coi."

Tôi buông tay ra nhìn Soso, cô ấy rất béo, trong nháy mắt, đôi mắt ngạo kiều kia thoả hiệp, cô ấy sờ sờ mặt tôi, ngưng khóc mỉm cười.

"Thân tàn ma dại!"

"Có thể ở vào thời khắc lừa tình làm tổn hại mình được không!"

Lúc này, tôi quay đầu nhìn Đại Tráng đứng ở cửa, trong lòng ngực cậu ấy còn ôm đứa trẻ mặc bỉm.

Cái kinh hỉ này thực sự đã doạ tôi.

Tôi nuốt nước miệng, cảm nhận được cổ họng đau rát, chậm rãi đi tới gần Đại Tráng.

Cậu ấy ôm đứa bé đi đến chỗ tôi.

Tôi giơ tay lên muốn sờ đứa bé trong vòng tay cậu ấy, tay không kiềm được mà run rẩy, đứa bé này lông mi thật dài, nó nhìn tôi đầy hiếu kỳ, đôi mắt sáng người của nó có thể xua tan được tội nghiệt trên đầu tôi.

Tôi quay đầu lại nhìn Soso.

Soso gật đầu ý bảo tôi có thể, tôi bế lấy đứa bé, ôm chặt nó vào lòng.

Tôi vừa cười vừa khóc, vừa mừng vừa kích động, thậm chí còn thương cảm.

Tôi có chút mất tự tin nhìn mọi người.

"Mình... mình làm mẹ nuôi sao?"

Đại Tráng cười gật đầu, xoa xoa đầu tóc tôi.

"Chuẩn bị cho cái bao lì xì lớn đi!"

Cảm tạ trời xanh, làm tội nghiệt trên đầu tôi nhẹ hơn phần nào.

Lúc này Khê Nhĩ kéo Phổ Kha đi tiếp đón mọi người.

"Đại Tráng, Đại Tráng, chậu than lửa hồng đâu!"

Đại Tráng giờ mới nhớ cái gì, chạy vào nhà không bao lâu lại bưng một cái chậu than ra.

Soso bế lấy đứa bé, bĩu môi nhìn chậu than.

"Đi đi đi, đi qua chậu than đi."

Tôi dở khóc dở cười, ánh mắt mọi người nhìn tôi đầy mong chờ.

"Mọi người không thể tiến bộ chút được sao?

Toàn là người trẻ tuổi, còn mê tín!"

"Thôi đi, mau lên."

Soso đẩy tôi, tôi cười bước qua chậu than, không khí rất náo nhiệt.

Đi vào trong nhà Đại Tráng và Soso, nơi đây tràn đầy hơi ấm gia đình, có con rồi thì hai đứa này mới trở nên thế này, phải tỉ mỉ hơn, Đại Tráng rất ra dáng làm ba, con nuôi tôi khóc một cái, là chạy lại xem liền!

Tôi ngồi trên sô pha, dáng ngồi thẳng tắp đã trở thành thói quen, đôi tay đặt lên đầu gối, Soso vỗ lưng tôi.

"Thả lỏng đi, cho dù ở đâu, bọn mình đều là bạn của cậu, là người thân của cậu, tất cả đã qua rồi."

Tôi cười gật đầu hơi thả lỏng, lại phát hiện xương cốt đã không có cách nào thích ứng với ghế sô pha mềm mại.

Tất cả mọi người không ngừng nhắc nhở tôi thả lỏng, tôi rất thả lỏng mà, có chỗ nào không đúng chứ?

Cuối cùng, vẫn là Tố Duy có cách, bảo Soso đưa con cho tôi bế, cuối cùng tôi an tâm dựa vào sô pha dỗ dành con nuôi bảo bối của tôi.

Lúc này, tôi mới nhớ đến cái gì đó."

"Xem đầu óc mình này, con tên là gì?"

"Hà Thọ Sâm."

"Đúng thật là phong cách của hai người, đủ tục!"

"Khỉ gió nhà cậu."

Lúc này Đại Tráng đã âm thầm dọn xong bàn cơm.

"Thôi nào, ba cô sáu dì mau đến ăn cơm!"

Tôi thật sự rất khâm phục Đại Tráng, một người đàn ông to lớn như cậu ấy thế mà có thể làm một bữa hải sản hoành tráng, hơn nữa một bên vừa ăn một bên thì gắp đồ cho vợ, còn đút sữa cho con nữa.

Tôi đưa cái ngón tay cái lên mấy lần tán thưởng.

"Cậu đúng thật là trâu bò."

Đại Tráng bĩu môi.

"Chứ gì nữa!"
 
[Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần I
Chương 100


Sau khi ăn xong, Tố Duy dẫn tôi đến căn biệt thự vô duyên vô cớ có được của tôi, cô ấy mở cửa xong rồi thảy chìa khoá cho tôi.

"Mọi người đều suy nghĩ cẩn trọng, căn hộ trước kia em ở, có nhiều kỷ niệm với Mộ Tịch Nhiên, đổi nơi ở khác sẽ tốt hơn, ở đây mọi người có thể quan tâm chăm sóc lẫn nhau, huống chi, em có thể đến nhà Soso ăn trực bất cứ lúc nào, vậy là tốt nhất."

Tôi cười, nhìn căn nhà còn chưa được trang trí nội thất, thật ra tôi không quen cho lắm, nếu nói như thế nào mới quen, có lẽ là căn phòng nhỏ trên giường chẳng trải cái gì ra hết, như thế còn tốt hơn.

Tố Duy kéo tôi đi tham quan một vòng, tôi hài lòng gật đầu, bây giờ tôi đã trở thành một người rất dễ thoả mãn.

Ngồi nhờ xe Lam Phi Tuấn trở về căn nhà kia, thật sự rất cảm ơn những người bạn hết sức chân thành của tôi, trong nhà rất sạch sẽ, không có một lớp bụi nào, sau khi chào tạm biệt Tố Duy, tôi yên lặng ngồi trên sô pha, nhìn khắp căn nhà, vẫn là cảm giác quen thuộc, chỉ là cảnh còn mà người đã mất, trước khi mất đi bọn họ, họ đã từng ở nơi này làm bạn với tôi, làm tôi có thể mỗi đêm yên giấc.

Cảm giác ngồi không làm gì thật khó chịu, tôi đành bắt tay dọn dẹp lại căn nhà, nơi ban công mà tôi yêu thích nhất tôi về rồi đây, trở lại bếp, nhìn cái tủ lạnh trống không, tôi quyết định đi ra ngoài mua đồ, sẵn tiện ngắm nhìn cái thành phố phồn hoa này, đã lâu rồi không có ngắm nhìn nó.

Lúc tôi quay trở lại khu phố mua sắm của Trác Tuyệt, có cảm giác như đã trải qua mấy kiếp, điều làm tôi ngạc nhiên, chính là dãy phố đã từng thuộc về Bắc Thịnh Quốc Tế, thế mà giờ đây nhìn không thấy một cái cửa hàng nào của họ.

Chuyện là thế nào đây?

Mua sắm một số nhu cầu thiết yếu hằng ngày, lúc này tôi mới nhận ra trên người không có mang theo tiền mặt.

Xem ra là bị quản giáo quá lâu, hai năm rồi không cầm tiền, cũng đã quên mức độ nặng nhẹ của nó ở trong thế giới này.

Cũng may Tố Duy có đưa cho tôi một cái thẻ ngân hàng, chứ nếu không bây giờ tôi xấu hổ muốn chết.

Lúc này, tôi nhìn thấy một bóng người, phía sau anh ta là một người giúp việc người Philippines, trong lòng ngực người giúp việc đó còn đang bế một đứa bé.

Dáng vẻ của Joan vẫn lịch lãm như ngày nào, khí chất càng thêm mạnh mẽ, anh ta một tay cầm điện thoại cười nói vui vẻ, một tay còn lại xách túi đồ của trẻ con.

Tôi ngây ngốc đứng yên tại chỗ, túi đồ trên tay rơi xuống mặt đất, mấy năm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Phoebe, chị đã làm gì hả?

Tôi cúi người nhặt đồ lên, vội vã rời đi khu mua sắm sầm uất này.

Ngồi trên băng ghế dài công cộng, hộp thuốc Marlboro màu đỏ đã bị tôi diệt sạch nửa gói.

Tôi lấy điện thoại ra, băn khoăn một hồi lâu vẫn gọi cho Phoebe, tôi còn cho rằng số điện thoại này đã không còn sử dụng nữa, nhưng thật ngoài dự kiến, vẫn có tín hiệu điện thoại, sau đó còn có bắt máy.

Tôi im lặng cùng với sợ hãi, giọng nói đã lâu không nghe được, hoá ra vẫn là cô ấy.

"Alo?"

"...."

"Phi Phàm...."

"Là tôi."

"Em ở đâu?"

"Trên phố."

"Về nhà chờ tôi."

"Không cần."

"Đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Không có chuyện gì xảy ra hết."

"Tiểu Phàm...."

"Tôi nỗ lực mỗi ngày cắt bao thư, từng cái từng cái một, đều hy vọng qua nhanh một ngày sẽ càng nhanh được thấy chị.

Tôi ảo tưởng, sẽ có một bao thư nào đó đến tay chị, chị sẽ mở thư ra nhìn nội dung bên trong.

Tôi nâng niu dụng cụ làm việc của tôi, tôi sợ nó bị gãy, như vậy sẽ không thể nào được thả tự do sớm.

Lúc nào, tôi cũng tràn đầy niềm tin, tin chị sẽ cho tôi một nơi thuộc về tôi.

Tịch Nhiên đã không còn, đứa con đầu tiên của Soso cũng không ra đời, bây giờ thì chị cũng không có."

Thật là đứt từng đoạn ruột gan, ngón tay tôi nắm chặt điện thoại, nhìn dòng xe đi qua đi lại, tại sao thế giới này lại lạnh lẽo đến thế.

Hai năm như một ngày, cô ấy là người mà tôi tín nhiệm, hôm nay cuối cùng cái tín nhiệm ấy cũng sụp đổ.

Không hề chừa cho tôi một cái đường sống, tất cả đều là công dã tràng.

"Vư Phi Phàm, em đang nói gì thế?"

"Chúng ta không quay về được, cái gì cũng không."

Tôi có thể nghe được giọng nói của Phoebe đầy sốt ruột cùng với tức giận, tôi chết lặng châm một điếu thuốc, không nói lời nào nữa.

Giọng nói của Phoebe xuyên qua tai tôi.

"Em... em biết rồi à."

"Chúc chị trăm năm hạnh phúc."

Cúp điện thoại, tôi thả bước chân trên con phố, tôi nhớ rõ Dư Kiêu từng nói, nơi giam cầm chúng ta rất nhỏ, chúng ta còn thua cả ếch ngồi đáy giếng, bởi vì chúng ta không có năng lực nhảy ra khỏi đó.
 
Back
Top Bottom