Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần I

[Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần I
Chương 101


Hồn xiêu phách lạc, cũng chẳng bận tâm xe chạy bay qua người, thẩn thờ đi vào trong khu nhà, tôi mệt mỏi lấy chìa khoá ra, trong cái hành lang tối đen như mực, một người giơ tay giữ chặt tôi lại.

Tôi run lập cập, quay đầu thì xông vào trước mặt đó là mùi hương khiến tôi phát cuồng.

Tôi ngây ngốc đứng tại chỗ, tuỳ ý để cho Phoebe nhiệt tình ra sao, cô ấy ôm chặt tôi vào lòng.

Chúng tôi cứ duy trì như thế, ai cũng không chịu động, cho đến khi cô ấy thả lỏng tay ra, tôi mới đờ đẫn xoay người mở cửa.

Thái độ lạnh nhạt, chúng tôi ngồi ở sô pha, không một ai mở miệng.

Nhìn đồng hồ chuyển động, cuối cùng tôi vẫn thoả hiệp.

Thở dài đau buồn, đứng dậy đi lấy đồ uống đưa cho cô ấy.

"Đứa bé tên là gì?"

Cô ấy ngơ ngác nhìn tôi, tôi nhắm mắt lại ép bản thân không được khóc.

Phoebe giơ tay chạm vào mặt tôi, bàn tay kia lạnh lẽo biết bao, tay cô ấy hơi run run.

"Lam Khuynh Phàm."

Theo họ mẹ, tên cũng rất hay, nhưng ngụ ý trong đó thật sâu nặng.

Tôi cũng không có thắc mắc về chuyện đứa bé, tôi cũng chẳng muốn làm kẻ thứ ba phá huỷ gia đình của người khác, bởi vì trước đó đã có vết xe đổ, tôi đã mất Mộ Tịch Nhiên, tôi lại không thể liên luỵ đến Phi Ỷ.

Tôi không kiềm chế được hôn lên môi cô ấy, đôi môi ấy cũng lạnh như bàn tay kia.

Phi Ỷ, tôi rất yêu chị.

Nếu cho tôi một cơ hội, tôi sẽ không lựa chọn ở tình cảnh xấu hổ nhận thức chị, tôi muốn đúng thời điểm gặp được chị ở bên chị, nhưng mà giờ đây không có cách nào quay lại được.

Chị có Khuynh Phàm, chị có Joan, chị còn có cả một sản nghiệp to lớn của gia tộc, sứ mệnh của chị có rất nhiều thứ quan trọng mang bên người, sự tồn tại của tôi cũng chỉ là kẻ ngoài cuộc, tôi chính là vật cản lớn nhất của chị.

Từ bỏ tôi đi.

Chúng ta cuối cùng chỉ như những kẻ thoáng qua bên đời.

Phân vân cùng với băn khoăn cuối cùng hoá thành một giấc mộng, Vương Phi Phàm, nên thức tỉnh đi, quên hết đi tất cả những chuyện không liên quan đến mày cũng không thuộc về mày.

Tôi đẩy Phoebe ra, cô ấy hoảng hốt nhìn tôi, tôi cười khóc.

"Chúng ta chia tay đi."

Những lời này được nói ra, là vì tôi đã quá mệt, ở bên cô ấy đã xảy ra quá nhiều chuyện.

Bây giờ, cô ấy nên chăm lo cho gia đình và dạy dỗ con cái.

"Em...."

"Tôi mệt rồi."

"Vưu Phi Phàm, cuối cùng em đang suy nghĩ cái gì!"

"Phi Ỷ, thời gian trôi qua quá nhanh.

Chớp mắt một cái, ấy vậy mà chúng ta đã biết nhau ba năm."

"Em đừng có đánh trống lãng."

"Tam niên chi đau, thất niên chi dương.

Tôi không thể vượt qua cái mốc này."

"Tại sao em lại muốn từ bỏ!

Không phải em nói em sẽ là đèn đường của tôi, em sẽ đứng yên tại chỗ sao!"

"Vậy còn chị?

Cho dù tôi là đèn đường của chị, vậy thì tại sao lúc tôi sáng đèn chị lại không bận tâm?

Lúc tôi chớp tắt, chị ở đâu?

Lúc tôi ngã vào vũng máu nhìn Mộ Tịch Nhiên chết đi, chị ở đâu hả!

Chị thần thông quảng đại lắm mà, tại sao lại không thể kéo tôi ra vũng bùn lầy!Lúc chị xuất hiện ở trong phòng gặp mặt, chỉ vì một câu nói của chị, tôi tin chị, từ đó chị bặt vô âm tín, chẳng bận tâm đến tôi!

Hôm nay tôi được phóng thích, chị có biết không?

Chị chẳng biết cái mẹ gì hết, trong vô hình, chị khiến tôi thương tích đầy mình, chị cũng chẳng cho tôi được một lời giải thích.

Rốt cuộc thì tôi được cái gì?

Tất cả mọi người đều chọc tui vui vẻ, chỉ có chị, chị thế này làm sao tôi có thể tiếp tục với chị được?Chị làm sao có thể cho Khuynh Phàm một công đạo, đứa bé là sự ràng buộc, cũng là vô tội, chị cảm thấy tôi sẽ ác độc đi huỷ hoại một mái ấm gia đình sao!

Tôi không có nhẫn tâm như chị, tôi không có cách nào đi làm tổn thương một sinh linh vô tội"

Phoebe mím môi, cô ấy thờ ơ nhìn tôi, ánh mắt cô ấy thật xa lạ, khiến tôi có chút sợ.

Chỉ thấy cô ấy đứng dậy cầm túi đi tới cửa.

"Từ lúc chúng ta quen biết nhau cho đến bây giờ, em đều tự cho rằng em đúng, trước nay chưa từng thay đổi."

Bang một tiếng, cửa bị đóng lại thật mạnh.

Tôi suy sụp ngồi trên sàn nhà, tôi đã làm cho người phụ nữ mà tôi yêu nhất, rời bỏ tôi rồi.

Đây là kết quả mà tôi cố gắng cải tạo lao động.
 
[Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần I
Chương 102


Phoebe bỏ đi, tôi cứ thế mơ màng ngủ đi, lúc tôi mệt mỏi gượng dậy, đã qua một ngày, tôi nhìn điện thoại, có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, tôi vào nhóm chat nhắn tin cho các bạn của tôi, tôi muốn yên tĩnh nghỉ ngơi vài ngày, thế là điện thoại tôi khôi phục lại trạng thái im lặng.

Những ngày tháng kế tiếp, còn vất vả hơn tôi nghĩ, tôi chật vật đi đến nơi chôn cất Mộ Tịch Nhiên, nơi này sao lại hiu quạnh như thế, cỏ dại mọc từng bụi, hình như đã lâu rồi không có người đến thăm cô ấy.

Tôi mua bó hoa hồng, ngồi trước mộ cô ấy kể lại chuyện mấy năm qua của tôi.

Nhìn gương mặt tươi cười của cô ấy trên di ảnh, tôi đau lòng nói không nên lời, nếu không phải do tôi, thì giờ đây cô ấy cũng đã là mẹ của một đứa trẻ.

Bỗng nhiên, trời đổ cơn mưa nhỏ, thế mà lòng tôi lại chẳng muốn khóc, thậm chí còn cảm thấy may mắn thay cho cô ấy, cô ấy cuối cùng cũng được giải thoát rồi, không giống như tôi, sống như một cái xác không hồn, tình cảm thật là một thứ tai hoạ, hại người ta bị đánh tơi bời đến cả bỏ mạng.

Thở dài, nhìn trời vẫn còn sớm, tôi quyết định đi gặp một người, đi hoá giải mối hận thù.

Tôi lên taxi, đi thẳng đến trại giam nam, nhìn cánh cổng sắt to lớn kia, thế mà tôi lại có cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ, nơi này hoàn toàn khác với trại giam nữ, khắp nơi đều ngập tràn tuyệt vọng, tôi được như ý muốn gặp Triệu Thái An, anh ta đã mất đi cái vẻ kiêu ngạo ngày xưa.

Chúng tôi ngồi đối mặt nhau trong phòng thăm tù, gương mặt anh ta gầy gộc, tóc đầu đinh, anh ta uể oải nhìn tôi, tôi nghĩ đầu óc anh ta không còn được minh mẫn.

Anh ta thong thả cầm lấy bộ đàm.

"Cô tới đây làm gì."

"Thay Tịch Nhiên đến thăm anh."

"Cô đang thương hại tôi sao?"

"Anh suy nghĩ nhiều quá rồi, anh không xứng để tôi thương hại."

Anh ta khịt mũi coi thường.

"Vậy đến xem tôi đây nghèo hèn sao?"

"Lòng dạ tôi không có hẹp hòi như anh."

"Nói ngắn gọn đi, cô đến đây làm gì?"

"Nói cho tôi biết, anh tán tận lương tâm là vì cái gì?"

"Không vì cái gì cả?"

"Anh có biết Mộ Tịch Nhiên trước khi chết nói với tôi gì không?"

"Hừ...."

"Cô ấy nói cô ấy mệt, nếu cô ấy không có thắng xe lại thì kết quả không như thế."

"Bây giờ, cô nói với tôi thì có nghĩa gì?"

Đã không còn vẻ bề ngoài chỉnh chu ngày xưa, trông anh ta già đi rất nhiều, có lẽ khoảng thời gian sống trong tù, khiến cho anh ta không còn hiếu thắng như xưa.

Trong mắt anh ta đầy bi thương, im lặng một lát anh ta ngẩng đầu nhìn tôi.

"Tôi thừa nhận, tôi vẫn luôn dùng thủ đoạn đê hèn để chiếm hữu cô ấy, cô làm sao đáng giá để cô ấy yêu.

Đúng vậy, là tôi dùng ảnh nóng uy hiếp cô ấy phải ở bên tôi, chúng tôi kết hôn, chúng tôi lên giường, nhưng mà cho dù tôi làm như thế nào, cô ấy vẫn không thể quên được cô, cô chỉ là một con đàn bà có tài đức gì để cô ấy yêu cô sâu đậm đến vậy hả?Cô đã từng vì cô ấy trả giá cái gì chưa, tôi muốn cùng cô ấy sống yên ổn qua ngày, tôi làm sao không nghĩ muốn có một đứa con, cuộc sống mỗi ngày hạnh phúc.

Tại sao cô lại xuất hiện, nếu cô không xuất hiện ở nhà hàng kia, cô ấy có lẽ đã quên được cô.

Tôi không có cách nào kiềm chế được sự bực tức trong lòng, bởi vì tôi có nỗ lực trả giá thế nào, thì trong mắt cô ấy cũng chỉ có cô."
 
[Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần I
Chương 103


"Vưu Phi Phàm, tôi không cam lòng!

Cho dù là công việc, cũng may mắn hướng đến cô, mọi người đều âm thầm vì cô mà trả giá, cô lại không biết trời cao đất dày, cho nên tôi khó chịu, cho dù rơi vào kết cục thế này, tôi cũng vui.

Ít ra, trong ký ức của cô sẽ có vết nhơ của tôi."

Tôi chợt nhận ra, tôi không có cách nào hận Triệu Thái An, anh ta nói không sai, tôi có tài đức gì mà để cho nhiều người vì tôi mà trả giá, mà tôi trước sau xem như điều đó là hiển nhiên tiếp nhận ân huệ của mọi người, Tịch Nhiên cũng vậy mà Phoebe cũng thế, các nàng ngốc thật, không cần bảo hộ tôi cẩn trọng như vậy.

Tôi thở dài, bình tĩnh nhìn Triệu Thái An.

"Anh vì cái gì lại bất chấp không tỉnh ngộ?

Cho dù tôi không xuất hiện, thì cái thuộc về anh cũng sẽ thuộc về anh, không thuộc về anh có cưỡng ép cũng không có được.

Nếu đúng như lời anh nói, Tịch Nhiên yêu tôi, cô ấy có thể không màng tất cả để quay lại với tôi, nhưng mà cô ấy không làm thế.

Anh vốn dĩ thành công cướp cô ấy ra khỏi tôi, vậy thì cũng có thể làm cho cô ấy yêu anh.Không có cái gì bằng việc sớm chiều ở bên cạnh nhau, tình cảm cứ thế cũng tự nhiên mà dần tạo ra.

Là anh không có nắm chắc cơ hội làm cô ấy rung động, ngược lại còn tổn thương cô ấy.

Tình yêu của anh thật ích kỷ, cực đoan, cuối cùng anh đến mạng sống của cô ấy cũng cướp đi, đây gọi là yêu sao?"

"Vưu Phi Phàm, cô mãi mãi sẽ không hiểu được cái cảm giác người mà cô yêu lại nằm trong vòng tay cô gọi tên người khác.

Cái cảm giác đau đớn này làm cô sống không bằng chết.

Cái mà cô ôm chỉ là một cơ thể lạnh lẽo.

Cho nên, tôi không có được thì phải huỷ nó, cũng không để cô thừa cơ mà nhập, tôi không có lý do gì mà không hận cô."

Hoá ra lý do hận một người có thể đơn giản làm rõ ra được.

Tôi nghẹn ngào nói không ra lời, Triệu Thái An đáng thương nhưng tôi không có cách nào hiểu được cái bi thương của anh ta.

Tôi nắm chặt bộ đàm trong tay nói từng chữ.

"Tôi hy vọng anh có thể tỉnh ngộ, có thể hiểu được, ở trong lòng Tịch Nhiên, cô ấy quan tâm đến anh còn nhiều hơn cả tôi.

Là do anh bị hận thù che mắt, anh đã quên đi tâm nguyện ban đầu yêu cô ấy.

Anh đau lắm sao, chúng ta hai người sống lại ép bức cô ấy chết đi, Mộ Tịch Nhiên đã không còn, cô ấy không thể trở về được nữa."

Nước mắt tôi không kiềm được cứ thế rơi xuống, có lẽ lời nói của tôi đã phá vỡ tuyến phòng cuối cùng trong lòng anh ta, đường đường là một người đàn ông, thế mà lại ôm mặt khóc thành tiếng, anh ta hối hận, tuyệt vọng, cũng luyến tiếc.

Đối với anh ta mà nói, chết không đáng, phải cả đời ở nơi này mà xám hối, như thế đủ rồi.

"Tôi nghĩ đây là lần cuối chúng ta gặp mặt nhau, Triệu Thái An, tôi không có lời gì hay ho, chỉ làm anh biết, kẻ phạm lỗi sớm hay muộn cũng phải gánh tội, từ từ mà chờ, chờ cho đến chết, rồi đến đó nhận lỗi với cô ấy.

Tạm biệt."

Tôi đặt bộ đàm lên điện thoại, chuẩn bị đứng dậy rời đi, lúc này, Triệu Thái An điên cuồng đập vào cửa kính, hành động của anh ta đã kinh động đến quản ngục, tôi xoay người nhìn anh ta, biểu cảm anh ta đầy hoảng loạn, lập tức cầm lấy bộ đàm lên.

"Vư Phi Phàm, cô đừng có đi, cô nghe tôi nói!"

"...."

"Lam Phi Ỷ không có đơn giản, dã tâm của cô ấy rất lớn, chúng ta đều là con rối của cô ấy, là con rối."

"Anh nói gì?"

Tôi cũng hoảng loạn nhìn Triệu Thái An, thời gian không còn kịp, sắp hết giờ thăm tù.

Tôi cố gắng nghe từng lời nói của Triệu Thái An.

Anh ta gào lên.

"Joan rất nghe lời Phoebe, cô ấy nói gì thì anh ta nghe nấy, tôi không biết lý do tại sao, nhưng mà cuộc hôn nhân của họ là giả, tôi ở Bắc Thịnh Quốc Tế là chuẩn bị kế hoạch thu mua cho cô ấy, tôi không biết cô ấy muốn làm cái gì.Sau khi Joan về nước, tôi đi theo anh ta, mới biết được chút việc, cô ấy đang chuẩn bị âm mưu lớn, cô ấy muốn trả thù nhà họ Lam, chúng ta đều là người qua đường bị liên luỵ.

Cô phải tự giải quyết cho tốt, tình yêu và lợi ích luôn có một cái sẽ bị từ bỏ."

Lúc này, quản ngục đè Triệu Thái An lại, tôi muốn nghe nhiều hơn nữa, nhưng mà không có cách nào, Triệu Thái An lôi kéo bộ đàm lớn tiếng nói với tôi.

"Tôi không có lương tâm, tôi thừa nhận tôi giết hết một sinh mệnh vô tội, nhờ cô thay tôi nói với bạn cô, tôi rất xin lỗi.

Cầu xin cô, thay tôi đến thăm Tịch Nhiên, cầu xin cô."

Nhìn quản ngục áp giải Triệu Thái An đi, tôi đứng ở trong phòng thăm tù bất động, sóng mũi cay cay.

Con người, thật ra ai cũng đều lương thiện, nhưng tại sao lại làm cho mọi thứ rối tung rối mù.

Rời khỏi phòng thăm tù, tôi đi bộ lang thang trong cái nơi hoang tàn này, lời nói của Triệu Thái An luôn lặp đi lặp lại trong đầu tôi, đây là một âm mưu?

Tôi thế mà lại chẳng hiểu gì hết về con người mà tôi yêu sâu đậm, cô ấy từ đầu đến cuối đều thần bí, hoá ra, tôi là kẻ ngoài cuộc đáng buồn cười mà cũng đáng thương, chưa bao giờ từng thay đổi.

Tôi mệt mỏi ngồi ở bồn hoa ven đường, châm một điếu thuốc sắp xếp lại dòng suy nghĩ, lúc này điện thoại của tôi vang lên.

Người gọi là Tố Duy, nhận cuộc gọi.

"Tố Duy?"

"Em ở đâu?"

"Ở bên ngoài đi dạo, sao thế?"

"A, quán bar có một cô gái đến, nói là bạn tù của em, em đến đây một chuyến đi."

"Biết rồi."

Bắt xe chạy đến Comma, đi vào trong quán bar, không thể cảm thán, nơi này thay đổi quá nhiều, trang trí cũng thay đổi kiểu mới, nhưng mà vẫn đông đúc nhộn nhịp.

Tôi nhìn thấy Tố Duy vẫy tay với tôi, tôi bước chậm đến chỗ cô ấy, cô ấy hướng tôi nhìn về băng ghế dài, sau đó bĩu môi.

Tôi nhìn theo hướng đó, nhìn người trước mắt, tôi hiểu ý cười.

Dư Kiêu đang nâng ly rượu cocktail nhấp một ngụm nhỏ.

Cô ấy chớp mắt, tôi ngồi xuống đối diện cô ấy.
 
[Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần I
Chương 104


"Nói sẽ gửi thư rồi thư đâu?"

"Có rất nhiều chuyện xảy ra, mình còn chưa kịp đi du lịch, cậu ra được thả rồi.

Thời gian trôi qua thật nhanh a."

"Được thả rồi cậu làm gì thế?"

"Làm nghề cũ thôi, vẽ tranh kiếm tiền."

"Vậy thì mình an tâm rồi."

"Này, có câu muốn nói, quán bar của cậu không tồi nha."

"Không phải của mình, mình cùng với bạn bè mở."

"Nói chung là không cần lo chuyện ấm no."

"Đương nhiên rồi."

Lúc này, một người phụ nữ xinh đẹp ngồi xuống bên cạnh Dư Kiêu, trên người cô ấy toả ra cái hơi thở giống y chang Phoebe, tôi ngạc nhiên nhìn cô ấy, Dư Kiêu cười ôm lấy người phụ nữ xinh đẹp kia.

Tôi hiểu rõ gật đầu, giữa hai người phụ nữ thân mật như vậy, chắc chắn là yêu.

Người phụ nữ kia nhìn tôi gật đầu, cô ấy rất tự nhiên lấy một tấm danh thiếp trong túi ra đưa cho tôi.

"Chào cô, tôi là Giản Ngữ Mộng, cảm ơn cô ở trong tù đã chiếu cô Dư Kiêu."

Tôi cầm lấy danh thiếp, nghiêm túc nhìn, mẹ ơi, là CEO sao?

Sao mà ở đâu cũng có thể nhặt được một cái CEO vậy, chẳng lẽ ngự tỷ thế này ở trên phố có đầy à???

Dư Kiêu nhìn tôi đắc ý, tôi vờ nhếch miệng tỏ vẻ khinh thường.

Trong lòng có chút khó nhịn, nhớ trước đây, bên người tôi cũng có kiểu nhân vật thế này, cậu khoe khoang cái gì chứ?

Nhưng mà, cũng là chuyện ngày xưa rồi.

Nói chuyện với Dư Kiêu một hồi lâu, đại khái là tám chuyện sau khi cô ấy ra tù, sau đó, tôi cũng biết chút chuyện của cô ấy, oan gia ngõ hẹp a, thế mà lại đi yêu con gái của kẻ thù, đúng là ngược luyến tình thâm nha!

Giản Ngữ Mộng yên tĩnh ngồi bên cạnh nghe chúng tôi tám nhảm, cái thần thái trầm ổn lạnh nhạt của cô ấy khiến tôi có cảm giác quen thuộc, tôi nghĩ tâm tôi say rồi, nhớ đến những việc làm đáng khinh của cô ấy, thế mà tôi còn làm như không có, vẫn yêu cô ấy.

Đến đêm khuya tiệc tàn, tiễn cặp tình nhân này đi, tôi quay lại quán bar, Tố Duy và Phổ Kha còn đang rửa ly, tôi đi vào rửa cùng, Tố Duy tự hồ cảm giác được có gì lạ thường, cô ấy nhìn tôi nghi hoặc, nhìn đến mức tôi ớn lạnh, tôi cười nói.

"Lúc nào làm tiệc hỉ hửm?

Sao em còn chưa nhận được thiệp mời?"

"Chuyện của chị và Phi Tuấn bị dời lại."

"Sao thế?

Không phải chị muốn đào hôn đấy chứ?"

"Đào đi đâu mà đào?

Nhà họ Lam xảy ra chút chuyện."

Tôi đặt cái ly xuống, kéo Tố Duy ngồi xuống hỏi chuyện, cần phổ cập lại tin tức mấy năm qua bỏ lỡ.

Tố Duy lấy tay chỉ vào đầu tôi, nhìn tôi đầy bất lực.

"Em thực sự muốn biết à?"

"Đương nhiên."

"Vậy chuyện của Phoebe, em....?"

"Chị nói đến chuyện đứa bé à?"

"Em làm sao biết được?"

"Đừng nói nó, nói trọng điểm đi, nhà họ Lam rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

"Đã xảy ra rất nhiều chuyện, khi đó bọn tôi không có dám nói cho em biết, sợ em chịu đả kích không cố gắng cải tạo, bây giờ em được thả rồi, bọn chị cũng không dám nói cho em biết, sợ em không chấp nhận được."

"Nói đi mà, với cái tinh thần thép bây giờ của em, không cần lo là gì."

"Ngay từ đầu, Phi Tuấn nói với em, Phoebe đi Pháp, qua hơn nữa năm cô ấy có về một lần, lúc đó cô ấy đến thăm em.

Sau đó không bao lâu, ông Lam bệnh nặng nhập viện, mặc dù chuyện thừa kế trong nhà, vào lúc ba của Phoebe mất đã phân chia rõ.Nhưng mà không biết đã xảy ra chuyện gì, lần này Phoebe không chỉ đi tranh giành cổ phần của cậu cả nhà họ Lam, còn đi đi chiếm lấy cổ phần chi phối cả nhà họ Lam, hơn nữa còn không để cho bà vợ cả giành được chút cổ phần nào hết.

Nhà họ Lam từ trên xuống dưới đều đồn, ông Lam muốn đem tất cả giao cho Phoebe, nhưng mà ông Lam còn sống ngày nào, chuyện tranh giành tài sản sẽ không có ngày nào yên ổn.Em biết Phi Tuấn là người không hiếu chiến, thoát thân không đi tranh giành.

Thế là cuộc chiến gia tộc còn lại là của cậu cả nhà họ Lam và Phoebe, hai bên chiến đấu với nhau hơn một năm.

Một năm này, chỉ có Joan ra mặt tranh giành, Phoebe dường như mất tích vậy, khi một lần nữa cô ấy quay trở lại trong cuộc họp của nhà họ Lam, cô ấy lại ôm một đứa bé xuất hiện ở đó.Còn mang theo giấy giám định DNA, đứa bé đúng là con của cô ấy và Joan, lúc đó chúng tôi biết được chuyện này không có dám nói cho em biết, sợ em biết được lại nghĩ quẩn, chết không được mà sống cũng không xong."

Tôi thất thần nghe kể lại, trời mẹ, cái này đâu khác nào bộ phim truyền hình drama đâu a!

Tôi dùng khuỷu tay chọc chọc Tố Duy.
 
[Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần I
Chương 105


"Đừng dừng lại a, sau đó thì thế nào?"

"Em còn muốn biết sau đó à, sao trông em chẳng có chút khổ sở nào hết vậy?"

"Thôi mà, em còn đang hăng say nghe kể chuyện mà, đừng có đổi đề tài."

Tố Duy lắc đầu bất đắc dĩ, có lẽ cô ấy thấy tôi hết cách cứu chữa rồi.

"Cứ thế mà ông Lam được lên ông cố nội, em nói xem ông ấy vui không?

Cơ thể thì không ổn nhưng mà tinh thần tốt hơn nhiều, cũng may, nhân lúc đầu óc còn tỉnh táo, không chỉ có bảo luật sư đi làm công chứng, còn trực tiếp ở trước dòng họ mà công bố.

Phoebe thành công nắm lấy 60% cổ phần của Kiệt Thế và Trác Tuyệt.

Em làm ngành tài chính, thì hiểu được ý nghĩa của nó rồi đó.

Ngoại trừ cái này ra, Phoebe còn được nhận được một cái nhà tổ, cộng thêm một cái câu lạc bộ ngựa tư nhân.

Rốt cuộc thì Phoebe đã xảy ra chuyện gì thế này, đây không giống như người mà chị từng quen biết, chị cũng không biết nên đối mặt với cô ấy thế nào, haizz."

Sợ là Phoebe đời trước tích đức quá nhiều, đời này dùng mãi còn chưa hết, sao mà lại có chuyện sảng đến vậy?

Mặc dù trong lòng phàn nàn nhẹ nhàng vậy đó, nhưng mà không biết tại sao, tôi lại nhiều chuyện đi lo lắng cho con cô ấy, rất rõ ràng Khuynh Phàm được sinh ra, chỉ là một quân cờ trong nước đi của cô ấy để giành lợi ích, đánh thắng trận này.

Tôi thở dài một hơi, tại sao Joan lại cam tâm tình nguyện đi theo cô ấy thế?

Triệu Thái An cũng chỉ nói sơ qua, còn Tố Duy thì cũng chỉ mới nói được hết một nửa, Lam Phi Ỷ của tôi, cuối cùng cũng dùng thủ đoạn tàn nhẫn để tranh giành lợi ích.

Lúc này, cô ấy làm tôi thất vọng quá rồi.

Về đến nhà, tôi mệt mỏi ngã nhào lên giường, thế mà tôi lại mơ thấy Khuynh Phàm, cô bé nghiêng đầu nhìn tôi, đôi mắt trong veo làm tôi nhịn không được muốn đến ôm cô bé một cái, muốn mang cô bé đi khỏi cái thế giới lạnh lẽo này.

Con bé vô tội, tại sao Phoebe lại nhẫn tâm sinh con bé ra, ở trong lòng tôi, Phoebe không phải loại người này.

Tôi bị tiếng đập cửa liên hồi đánh thức, vất vả bò dậy, bực bội vò đầu, là ai chứ, người ta đang mơ đẹp mà.

Híp con mắt đi ra mở cửa nhà, người trước mắt làm tôi ngơ ngác, gió nơi nào lại thổi nhân vật này đến đây thế, bất ổn quá.

Vợ cả nhà họ Lam đang đứng trước mặt tôi, vẻ mặt bình tĩnh của bà ta thật chẳng đúng với cái tiếng đập cửa liên hồi kia.

Tôi theo bản năng mời bà ta vào nhà.

"Mời ngồi."

Tôi lịch sự đi vào bếp mở tủ lạnh lấy hộp sữa mời bà ta.

"Bà... bà tìm tôi?"

"Cô là Vưu Phi Phàm phải không?"

Mẹ kiếp, cái giọng điệu này, vẫn làm cho người ta thấy phản cảm.

Tôi buồn bực gật đầu, vị phu nhân này nhìn quanh nhà tôi, tôi ngồi xuống bắt chéo chân.

Tôi nhìn bà ta đầy coi thường.

"Nói ngắn gọn đi, chuyện gì."

"Tôi đến là cầu xin cô."

Mẹ ơi, đến cầu tôi mà còn làm giá quá đi, thái độ chẳng thích hợp, tôi giúp bà cái rắm.

Tôi ngồi dựa vào sô pha, suy nghĩ trong chốc lát.

"Cầu tôi cái gì?

Tôi đâu phải nhân vật gì lớn lao, làm gì có tư cách kinh động đến ngài a?"

Tôi học Soso, giọng nói mang đầy gai nhọn, vợ cả nhìn tôi sau đó hạ giá thở dài nói, "Tôi là Lý Thư Hoa, là... mẹ của Phi Tuấn."

"A, nói trọng điểm đi."

"Xin cô, cô có thể tìm Lam Phi Ỷ, nói cô ta đừng đem người nhà họ Lam đuổi cùng giết tận."

"À, đây là chuyện nghiêm trọng mà bà nói sao, cô ấy còn không đến mức cầm dao giết người đâu."

"Vưu Phi Phàm, cô biết ý tôi không phải thế mà."

"Vậy bà có ý gì?"

"Tôi biết, tôi đã từng đối xử tệ với mẹ cô ta, nhưng mà tôi không nghĩ cô ta sẽ...."

"Bây giờ nói vậy, vậy lúc trước sao còn làm?

Tôi không biết bà đến tìm tôi với mục đích gì.

Nhưng mà tôi không có cách nào giúp bà."

"Sao lại không?

Tôi đã tìm người điều tra, người Lam Phi Ỷ để ý nhất là cô, cô chính là người trong lòng nó, nó làm sao lại không nghe cô."

Xấu hổ ghê, sự tồn tại của tôi đâu có vĩ đại đến thế, tôi chỉ là một quân cờ trên bàn cờ đầy quân cờ của cô ấy, chỉ là chưa dùng tới mà thôi, sao lại nhìn trúng tôi làm gì???

"Thôi mà, dì à, dì làm gì mà tìm người điều tra tôi, muốn biết gì trực tiếp đến tìm tôi là được, dì làm thế làm tôi khó xử quá."

Đột nhiên tôi phát hiện, mặt bất biến, không mang theo kiểu mắng chửi đi châm chọc người khác, thực sự sảng khoái hơn nhiều, ít ra thì tôi còn có thể lột đi cái lớp ngạo mạn của bà ta xuống.

"Tôi chỉ muốn con tôi có thể nhận được cái nó nên có, cái tôi muốn cũng không nhiều, cái tôi có được cũng đã bị cô ta cướp đi mất, nhưng mà tại sao cô ta lại không chịu buông tha cho tôi?"
 
[Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần I
Chương 106


Tôi thực sự không hiểu rõ Lý Thư Hoa muốn gì, bà ta muốn tôi ra mặt cầu tình cho nhà bà ta sao?

Sao lại coi trọng tôi vậy chứ?

Tôi cười xấu hổ."

Dì à, tôi cũng chỉ là một người ngoài, không thể nói gì hết, hơn nữa, tôi và Phoebe cũng đã chia tay, thứ cho tôi không thể nhận được."

"Sẽ không, sẽ không, coi như tôi cầu xin cô, cô và Phi Tuấn quan hệ tốt như vậy, coi như nể mặt nó đi tìm Lam Phi Ỷ được không, nói lời hay thay tôi đi, tôi không quản được nó nữa."

Lý Thư Hoa có xuất thân từ gia đình danh giá, giàu có, thế mà giờ phút này lại quỳ gối bên chân tôi, giọng điệu khí thế lấn áp người ta giờ đây đã trở thành cầu xin, nhìn gương mặt đẫm lệ của bà ta, tôi thở dài, với tư cách là một người mẹ thì bà ta cũng coi như đã hết lòng hết dạ vì con cái, rủ bỏ đi vẻ ngạo mạn thường ngày thay vào đó cầu xin cho con trai của bà ấy.Tôi hít một hơi thật sâu rồi thở dài ra, tôi đưa tay đỡ bà ấy dậy.

Tôi biết người làm mẹ có biết bao nhiêu vất vả, huống chi bà ta lại còn là một người phụ nữ đã sớm mất đi tình thương yêu của người chồng, ở trong cái thế giới phức tạp này không thể không ích kỷ đi tranh giành lợi ích cho con cái."

Đứng lên đi."

"Vưu Phi Phàm, chỉ có cô mới giúp được tôi, cầu xin cô."

Tôi cứ vậy mềm lòng đồng ý lời cầu xin của bà ta, cũng không phải bà ta không màng đến thể diện mà quỳ trước mặt tôi cầu xin, mà bởi vì tôi đau lòng, sau khi mẹ tôi qua đời, tôi chưa gặp được người mẹ nào vì con mà có thể làm tất cả, cái loại thương yêu này, cả đời tôi chỉ biết hâm mộ mà không thể có được.Tiễn Lý Thư Hoa đi, tôi gọi điện thoại cho Lam Phi Tuấn.

Rất nhanh Lam Phi Tuấn đã xuất hiện ở trước cửa nhà tôi, tôi không định nói cho anh ấy biết Lý Thư Hoa đã đến cầu xin tôi, tôi chỉ muốn ngồi xuống tâm sự với anh ấy.Phi Tuấn khá giống Tố Duy, đều là thuộc kiểu người có nụ cười ôn nhu, có thể xoá tan cảm giác lạnh lẽo.

Anh ấy cởi áo khoác ra bỏ sang một bên, rồi ngồi trên cái ghế sô pha không xứng với anh ấy."

Tiểu Phàm, sao đột nhiên tìm đến anh vậy, sao thế?"

Tôi rót cho anh ấy một tách trà, cười một cái sau đó nói."

Có gì đâu, chỉ là muốn tâm sự với anh một chút thôi, từ lúc xảy ra chuyện đến giờ, anh âm thầm giúp em không biết bao nhiêu việc, thật sự em không biết nên cảm ơn anh như thế nào."

"Coi em kìa, sao lại khách sáo thế.

Bạn bè của Tố Duy ai cũng tốt tính hết, nhưng mà anh coi trọng nhất là em đó."

"Thôi mà, em là một tội phạm cải tạo lao động còn được anh coi trọng, nghe mà xấu hổ luôn đó."

Mẹ ơi, tôi thật là ngạo kiều!

Cố gắng kiềm chế cho cái mặt bớt nở hoa, tôi nhìn Phi Tuấn đầy bình tĩnh, anh ấy đặt tách trà xuống."

Có việc gì em cứ nói thẳng đi, nhìn anh thế này khó chịu muốn chết."

"Được rồi, chúng ta nói chuyện về Phoebe đi."

"Em muốn biết chuyện gì?"

"Thời thơ ấu của cô ấy."

"Tố Duy có nói cho anh nghe, em ấy có kể với em chuyện của Phi Ỷ rồi mà đúng không?"

"Em muốn biết cụ thể hơn."

"Thật đúng là không có cách nào bắt em được."

"Muốn em cầu xin anh sao!"

"Được rồi!

Em đừng làm nũng, anh chịu không nổi."

Tôi mở to hai con mắt, đây là không phải tôi muốn tạo cho bầu không khí thoải mái hơn sao.

Phi Tuấn thở hắc ra, anh ấy uống nốt ngụm trà cuối cùng trong tách."

Lần đầu tiên, em ấy xuất hiện trước mặt anh, em ấy nhút nhát sợ hãi, còn đứng phía chân ba anh.

Em muốn nghe lời nói thật à?

Nếu không phải con bé là em gái của anh, có lẽ anh sẽ yêu em ấy.

Anh hay thừa những lúc không có mẹ ở nhà, sẽ chạy vào phòng mẹ của em ấy, nghe mẹ em ấy đàn piano, em ấy sẽ đem cây kẹo trong tay cho anh, nhưng mà cây kẹo đó em ấy đang ăn luôn đó."

Tôi nhìn ra trong mắt Phi Tuần đầy cưng chiều, tôi cảm thấy may mắn thay cho Phoebe, cô ấy có một người anh trai rất tốt.

Lại không biết tại sao vành mắt Phi Tuấn dần dần đỏ."

Em biết mà đúng không, người đẩy em ấy xuống hồ bơi là anh."

Tôi ngạc nhiên nhìn anh ấy, anh ấy mệt mỏi ôm lấy mặt."

Đó là một cơn ác mộng.

Đến bây giờ anh còn chưa thể thoát ra được cơn ác mộng kia."

"Tại sao anh lại làm vậy?"

"Ở trong một cái gia tộc hùng mạnh, mỗi người đều sẽ có bất an.

Mẹ anh cũng thế, bà ấy không chấp nhận mẹ của Tiểu Ỷ, nhưng mà tình yêu của ba anh thì chỉ giành cho người phụ nữ kia thôi.

Anh không có cách nào hận được, trong lòng đầy nỗi lo sợ buồn bã, một bên là mẹ mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt, còn một bên thì Tiểu Ỷ như một thiên sứ xoay quanh anh.Cuối cùng thì cái suy nghĩ đen tối trong con người anh trỗi dậy, anh nhân lúc người lớn không chú ý, cho nên đẩy Tiểu Ỷ mang ra hồ bơi, sau khi đẩy em ấy xuống hồ, anh đã chạy đi mất, tránh trong bụi cỏ nhìn con bé giãy giụa, anh rất sợ không biết nên làm như thế nào."

Tôi rút tờ khăn giấy đưa cho Phi Tuấn."

Chuyện đã qua rồi, anh đừng khó chịu."
 
[Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần I
Chương 107


"Sau đó, ông nội mới chấp nhận Tiểu Ỷ, còn anh mỗi ngày né tránh em ấy, cũng âm thầm theo dõi em ấy từng ngày lớn lên, cho đến một ngày mẹ em ấy chẳng nói chẳng rằng lặng lẽ rời khỏi nhà họ Lam.

Trong thế giới của em ấy, trụ cột đã sụp đổ.

Theo sau đó thì trụ cột của dòng họ này cũng ngả theo.

Sự áy náy đối với Tiểu Ỷ khiến anh trở thành thế này, thật ra bây giờ cũng khá tốt, anh cái gì cũng không cần, chỉ cần Tố Duy như vậy là đủ rồi."

Tôi không có cách nào nói tiếp về chủ đề này nữa."

Mẹ của Phoebe tại sao lại rời đi, còn tai nạn máy bay là sao?"

Phi Tuấn nhìn chằm chằm vào cái bàn trước mặt, giống như đang cố gắng nhớ lại chuyện xảy ra thế nào.

Im lặng một lát, anh ấy đưa tay ra nắm lấy tay tôi."

Mẹ của Tiểu Ỷ là bị ông nội cưỡng chế bắt rời đi, đương nhiên mẹ của anh cũng có phần tham gia vào, anh ở ngoài cửa nghe được hai người họ nói chuyện.

Ông nội nói mẹ của anh đi giải quyết chuyện này, hơn nữa còn đưa cho mẹ của Tiểu Ỷ một tấm séc, qua không bao lâu thì mẹ của Tiểu Ỷ bỏ đi.

Chi tiết thế nào thì anh cũng không rõ.

Chỉ biết là không bao lâu, mẹ của Tiểu Ỷ xảy ra chuyện, khi đó mọi người còn không đem chuyện này nói cho Tiểu Ỷ biết."

Tôi cảm nhận được, chuyện còn phức tạp hơn mọi người nghĩ, chuyện xảy ra với mẹ Phoebe thật kỳ lạ.

Người biết rõ nội tình, e rằng chỉ có Lý Thư Hoa và ông Lam."

Anh đừng buồn rầu quá, không có chuyện gì mà không vượt qua được.

Nói về Joan đi."

Phi Tuấn nhíu mày nhìn tôi, tôi không hiểu ý này là thế nào."

Joan đúng là từng xuất hiện ở trong bữa tiệc của gia đình anh, nói chung cũng là con của một gia đình giàu có.

Nhưng anh cũng không biết Joan lại có tình cảm sâu đậm với Tiểu Ỷ như vậy.Thật ra thời gian Tiểu Ỷ đi Pháp, anh không biết chuyện gì đã xảy ra với em ấy.

Chuyện Tiểu Ỷ từ chối lời cầu hôn của Joan là điều hiển nhiên rồi, bởi vì sự xuất hiện và sự tồn tại của em rất quan trọng, em là người duy nhất làm ảnh hưởng đến kế hoạch của em ấy."

"Em có đi gặp Triệu Thái An, anh ta cùng từng nhắc với em kế hoạch của Phoebe, em cũng không rõ lắm, rốt cuộc chuyện là thế nào nữa?"

Tôi có chút kích động nhìn Phi Tuấn, Phi Tuấn lắc đầu bất đắc dĩ."

Có lẽ, kế hoạch trả thù này bắt đầu từ lúc anh đẩy Tiểu Ỷ xuống hồ bơi.

Nhà họ Lam nợ con bé quá nhiều, không có tình yêu thương của cha lẫn mẹ.

Ngoại trừ là công cụ kiếm tiền của nhà họ Lam, thì con bé chẳng có cái gì.

Anh vẫn luôn sám hối, hy vọng con bé có thể tha thứ cho anh, nhưng mà cho dù có tiếp xúc như thế nào, thì anh vẫn luôn bị con bé đề phòng.Em không có ở ngoài hai năm, Kiệt Thế đã xác nhập với Trác Tuyệt, Bắc Thịnh Quốc Tế cũng bị Trác Tuyệt thu mua.

Thế là Trác Tuyệt cứ thế xâm chiếm cả thị trường của thành phố này.

Không thể phủ nhận thực lực của Tiểu Ỷ quá mạnh."

"Em vẫn luôn hiếu kỳ, tại sao Phoebe lại lật đổ Bắc Thịnh Quốc Tế?"

Phi Tuấn đột nhiên gõ trán tôi một cái."

Em làm nhân viên ở Bắc Thịnh Quốc Tế lâu như vậy, chẳng lẽ không biết mẹ anh là cổ đông lớn nhất của Bắc Thịnh Quốc Tế sao?

Bắc Thịnh Quốc Tế là do ông ngoại anh sáng lập."

"Thì ra là thế, trách không được, Phoebe lại mua chuộc Triệu Thái An, cho anh ta làm gián điệp ở trong Bắc Thịnh Quốc Tế."

Tôi lẩm bẩm nói, Phi Tuấn dường như chẳng có chút phản cảm nào về sự trả thù của Phoebe, có lẽ đây là thái độ mà anh ấy dùng để sám hối, như thế nào cũng sẽ cam chịu.Tôi và Phi Tuấn cùng nhau đi ra khỏi cửa, anh ấy chuẩn bị về nhà mùi mẫn với Tố Duy, tôi quyết định đi tìm Phoebe để nói chuyện, giữa chúng tôi có quá nhiều hiểu lầm, hết hiểu lầm này đến hiểu lầm khác, cứ tích dần theo ngày tháng, vậy mà chúng tôi chưa bao giờ ngồi lại nói chuyện đàng hoàng với nhau, cũng đâu giống mấy cặp đôi khác tự hiểu nhau mà thông cảm cho nhau.

Thôi thì ngồi xuống uống trà, nói rõ cho nhau nghe.Tôi bước vào toà nhà văn phòng của Trác Tuyệt, lễ tân cũng đã đổi thành người khác, tôi lịch sự dò hỏi."

Chào cô, cô có cần tôi giúp đỡ gì không?"

"Xin hỏi, Lam đổng có ở văn phòng không?"

"Lam đổng đang mở họp, xin hỏi cô có hẹn trước không?"

"Tôi không có, nhưng mà giúp tôi chuyển thông tin đến chỗ thư ký Đỗ, nói Vưu Phi Phàm có chuyện cần gặp Lam đổng."

"Cô chờ một lát."

Nhìn lễ tân cầm lấy điện thoại nội bộ nhấn số điện thoại quen thuộc, tôi bất đắc dĩ không nói nên lời, nhớ đến trước đây, chẳng cần nói gì cả, trực tiếp đẩy cửa văn phòng cô ấy là có thể gặp được nhau rồi, bây giờ muốn gặp cô ấy cần phải hẹn trước nữa.

Lễ tân nhỏ giọng nói gì đó, sau đó cúp điện thoại."

Thư ký Đỗ nói không thành vấn đề, mời cô lên tầng."

"Cảm ơn cô."

Tôi lấy thẻ nhân viên tạm thời đến quét khoá thang máy đi lên lầu, ở đây chỗ nào cũng có hồi ức, tôi nhớ đến Tư Béo, cậu ta còn nợ tôi một bữa cơm.

Nghĩ đến Joan, không biết anh ta đang tung bay ở đâu.

Tôi nhắm mắt lại cũng có thể dễ dàng tìm được văn phòng của Phoebe, thư ký Đỗ đã đứng sẵn ở cửa văn phòng chờ tôi.Tôi nhìn cô ấy rồi cười cười, gương mặt trắng bệch của cô ấy chẳng thay đổi theo năm tháng, cô ấy chỉ vào căn phòng đã từng là văn phòng của tôi.
 
[Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần I
Chương 108


"Chỗ này đã đổi thành phòng tiếp khách, cô đi vào trong ngồi đi, Lam đổng đang mở họp, tôi sẽ báo cho cô ấy sau khi kết thúc cuộc họp.

Tôi đã pha cho cô một ly cà phê đen, tôi biết khẩu vị của cô, đi vào trong đi."

Tôi gật đầu xoay người đi vào căn phòng đã từng thuộc về tôi, rõ ràng đã trở thành phòng tiếp khách, nhưng mà không hiểu sao, bố trí trong phòng lại không có thay đổi, tôi đi vào bàn ngồi, bưng tách cà phê lên uống một ngụm, ừm....

Cái vị cà phê này làm tôi nhớ đến ngày tôi đến đây phỏng vấn....

"Cô có yêu cầu gì về phúc lợi không?"

"Ngoại trừ cần thiết phải tăng ca, tôi cần một cái cuối tuần rảnh rỗi!"

Rõ ràng chúng tôi đã đi lệch quỹ đạo vốn có của nó, rõ ràng nó đi ngược với cách giao tiếp hằng ngày của tôi.

Lúc ban đầu, lại đưa ra yêu cầu không đàng hoàng, nếu lúc đó người phỏng vấn hỏi tôi tại sao, có lẽ tôi sẽ nói với người đó, bởi vì cuối tuần có người cần tôi.

Tôi đặt cái ly xuống, ngón tay gõ nhẹ lên bàn làm việc, nơi này cảnh quen thuộc nhưng lại không còn như xưa.

Nói chung thì cũng già rồi, không có tích cực như ngày xưa nữa, đã từng ở đây buồn vui thất thường, bây giờ ngoại trừ nhớ lại thì chẳng có cảm giác gì khác.

Lúc tôi đang yên lặng ngồi trên sô pha chờ, có tiếng gõ cửa vang lên.

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy thư ký Đỗ cung kính mở cửa ra, Phoebe dẫm lên đôi giày cao gót bước vào thật nhanh.

Cô ấy quay đầu lại ra hiệu thư ký Đỗ rời đi, thế là căn phòng rộng lớn thế này chỉ còn lại hai chúng tôi.

Rõ ràng mới gặp cách đây không bao lâu, thế mà ngoài cảm giác xa lạ thì chẳng còn cảm giác gì.

Mái tóc dài của cô ấy xoã ra sau vai, trang điểm vẫn xinh đẹp như ngày xưa, áo vest màu đen được cài nút ôm sát vòng eo, làm cho người ta có cảm giác cấm dục.

Tôi nhìn thấy được trong mắt cô ấy chỉ còn sự mệt mỏi, không có chút dã tâm nào.

Cô ấy không đến sô pha ngồi, mà lại ngồi vào chiếc ghế đằng sau bàn làm việc.

Hoá ra, cô ấy chưa từng thay đổi.

Tôi bưng cái ly lên uống một ngụm cà phê đã lạnh.

"Đến công ty tìm chị nói việc riêng, đã mạo muội rồi."

Tôi nói chuyện đầy khách sáo, cô ấy một tay chống đầu nhìn tôi.

"Biết rõ mạo muội, sao lại còn tới?"

"Chúng ta nên ngồi xuống nói chuyện cho rõ ràng."

"Về chuyện của nhà họ Lam, chị nghĩ chúng ta không có gì để nói cả."

Tôi nói rồi mà, tôi là quân cờ không dùng được nữa, Lý Thư Hoa à, bà đến tìm lầm người rồi.

Thay vì đi cầu xin tôi thì đi cầu xin Tố Duy cái người mà từng hất rượu lên người bà đó.

Tôi lắc đầu.

"Nhưng tôi đến đây chính là để nói chuyện này."

"Vậy mời em đi về.

Chẳng có gì để nói hết."

"Chị có cần phải tỏ thái độ như thế không?"

Tôi có chút bực bội, thái độ cô ấy như thế, thì tôi tìm được chủ đề gì để nói chuyện nữa.

Mặt cô ấy thì thờ ơ hững hờ.

"Vậy em muốn chị dùng thái độ gì nói chuyện với em?"

Tôi đứng dậy đi đến đối diện cô ấy, chống tay lên bàn làm việc nhìn cô ấy chằm chằm, chúng tôi vẫn bất động không nhúc nhích, được rồi, tôi không thể nào đả động được tới cô ấy, thở dài thoả hiệp.

"Buông tha cho Lý Thư Hoa và hai người anh trai của chị đi!"

Phoebe cười lạnh, cô ấy dùng ánh mắt coi thưởng nhìn tôi.

"Hoang đường, em cảm thấy chị sẽ làm thế sao?"

"Tại sao lại không thể?"

"Về đi, cho dù ai nói gì với em, bảo em đến đây nói chuyện với chị để thu tay lại, chị chỉ cho em một câu trả lời, chị sẽ không dừng lại."

"Vậy chị nói tôi nghe đi, cuối cùng chị muốn cái gì?"

"Không liên quan đến em."

"Tại sao chị lại tuyệt tình đến thế hả?"

"Chị tuyệt tình?

Thế còn em thì sao?"

Tôi cắn răng, quay lưng đi không nhìn cô ấy.

"Chị làm việc từ trước đến giờ đều hoàn hảo, nói đúng hơn là chuẩn không cần chỉnh, nhưng mà cái kế hoạch trả thù của chị có biết liên quan đến bao người không?

Gián tiếp hại Mộ Tịch Nhiên, đứa con đầu lòng của Soso, khiến tôi phải ăn cơm tù, được rồi, mấy cái đó cũng đã qua rồi.

Nhưng chị làm sao mà giải thích cho Khuynh Phàm đây?Con bé còn nhỏ, không biết cái gì là cuộc chiến gia tộc, nhưng mà đến một ngày đó con bé cũng sẽ trưởng thành!

Con bé sẽ biết được mẹ nó sinh nó ra là muốn đổi lấy quyền lực của gia tộc.

Đến lúc đó chị tính làm sao đây?

Con bé sẽ giống như hận cái gia đình này sao, sau đó lại tiếp tục trả thù?

Lam Phi Ỷ, bây giờ chị có khác gì Triệu Thái An không?"
 
[Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần I
Chương 109


"Đi ra ngoài!"

Tôi cuối cùng cũng tìm ra được lý do để ngăn cản Phoebe, tại vì đứa bé vô tội, mặc dù con bé là con của Joan, nhưng mà tôi không muốn thù này lại kéo sang thù khác, đời này sang đời khác.

Như thế thì con của mọi người lại bị kéo vào cái vòng lẩn quẩn này.

Tôi không nhịn được, bước đến bên cạnh cô ấy.

"Có thể vì con, dừng lại việc trả thù được không?"

Tôi quỳ một chân xuống, hai tay nắm chặt lấy đôi tay lạnh lẽo của Phoebe, hình như cô ấy còn đang tức giận, không thèm để ý đến tôi.

Nhưng tôi biết cô ấy sẽ không đẩy tôi ra.

"Phi Phàm, mong em đừng ép chị."

"Dừng lại khó vậy sao?

Chị không cảm thấy mệt sao?"

"Mệt?

Không đi trả thù mới cảm thấy mệt.

Mọi người chỉ dùng đôi ba câu có thể lấy được sự đồng cảm của em, nhưng em thực sự biết được nội tình bên trong được bao nhiêu?"

Tôi ngơ ngác nhìn Phoebe nổi nóng, cô ấy đứng lên đi đến cửa sổ, tôi bước theo sau lưng cô ấy.

Cô ấy nhíu mày gắt gao, quay đầu nhìn tôi với vẻ mặt đầy kiêu căng ngạo mạn.

"Lý Thư Hoa và ông nội đã lập ra một kế hoạch, mà chị là nhân vật chính bên trong đó, một khi làm là làm mười mấy năm.

Chị tìm người điều tra, trận tai nạn máy bay kia không có tên mẹ chị, bà ấy sống hay chết còn chưa rõ ràng.

Em nói xem chị làm sao có thể dừng tay lại, được rồi, chị nói điều kiện với em.

Biển người bao la rộng lớn, em đi tìm mẹ cho chị đi, tìm ra chị sẽ dừng lại!"

Giọng nói của Phoebe rất dứt khoát, cô ấy đang khiêu chiến nghị lực của tôi.

Tôi có phải là thần tiên đâu, cái này là mò kim đáy bể, ép tôi vào con đường khó.

Nhưng mà không thử làm sao biết kết quả?

Tôi sẽ đánh cuộc cả tương lai về sau này của tôi, cứ thế đồng ý với cô ấy.

"Được, tôi đi tìm.

Nếu không cho chị một lời rõ ràng, tôi sẽ không trở lại."

Phoebe ngạc nhiên nhìn tôi, tôi xoay người kiên định rời đi, cho dù trở thành người thế nào, thì tình yêu của tôi đối với cô ấy vẫn không thay đổi, tôi hy vọng quyết định của tôi là đúng, cầu xin chị hãy trở lại như ngày xưa, là cái người mà tôi từng yêu da diết.

"Vưu Phi Phàm!

Em...."

Tôi dừng bước chân lại, cũng không quay đầu nhìn.

"Tôi rất nhớ chị ngày xưa, mặc dù khó hiểu phong tình, hà khắc.

Nhưng khi đó chị để tâm đến tôi."

"Tại sao em lại ngốc như vậy?"

"Tại vì tình yêu đến quấy rối."

Tôi đi ra khỏi phòng tiếp khách, đi xuống sảnh trả lại thẻ cho nhân viên lễ tân, trùng hợp lại gặp Joan.

Anh ta một tay đút vào túi quần, người đầy soái khí lướt qua tôi.

Lúc anh ta nhận ra tôi, lớn tiếng gọi tôi lại.

"Vư Phi Phàm?"

Tôi xoay người lại nhìn Joan, cười đểu một cái.

"Đã lâu không gặp, Joan tổng."

"Cô... khi nào được thả ra?"

"Mới được mấy ngày thôi."

"Cô tới đây làm gì?"

"Ôn chuyện cũ."

Lời ít ý thì nhiều, như thế đã thành công chọc giận Joan, anh ta đến gần tôi, nhỏ giọng nói.

"Cô đã phá huỷ một gia đình, mong cô tự giải quyết cho tốt, đừng mơ tưởng chen chân vào cuộc sống của tôi và Phoebe."

"Anh yên tâm, nếu là của anh tôi không cướp được, ngược lại, nếu là của tôi anh cũng chẳng cướp được đâu."

Để lại Joan giận tái mặt mày, tôi nhẹ nhàng bước ra khỏi Trác Tuyệt.

Bắt đầu chuẩn bị tâm lý đi mò kim đáy bể.

Phải biết rằng, Phoebe là một người có tiền có quyền mà còn tìm không ra chút manh mối về mẹ cô ấy, còn tôi là một kẻ vô danh tiểu tốt, càng khó làm hơn.

Trong đầu tôi lập tức nhớ đến Dư Đinh Chi, nhân lực của cô ấy rất lớn, có thể giúp tôi đôi chút.

Tôi trực tiếp đến công ty Dư Thị, lần đầu tiên đến nơi này, không thể không cảm thán, chuyện ăn uống của mọi người, làm sao mà giải quyết đơn giản như thế được.

Phải tốn kém không ít để tận hưởng nó.

Một cái công ty làm F&B thế mà trang trí lại y chang như một cái công ty nghệ thuật, tôi gọi cho Dư Đinh Chi, cô ấy đã sớm ở sảnh chờ tôi.

Có thể thấy được sức ảnh hưởng của cô ấy trong công ty này như thế nào, nhân viên mà nhìn thấy cô ấy đều đi đường vòng, cũng không trách được, một người có thể ngồi yên ổn trên giang sơn, nếu không có uy quyền, thì ai sẽ nghe theo?

Tôi đi theo cô ấy vào trong văn phòng, cô ấy nhướng mày nhìn tôi.

"Không có việc không nhìn thấy mặt, tôi cảm giác em lại đang bắt đầu làm chuyện gì nữa rồi."

"Hi, chị Dư thật là nhạy bén."

"Nói tiếng người đi, chuyện gì."

"Tôi muốn tìm một người, nhưng mà tôi lại không có bất cứ tin tức gì về người đó."

"Ai vậy?"

"Mẹ của Phoebe."
 
[Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần I
Chương 110


Dư Đinh Chi mở to hai mắt nhìn tôi.

"Em phát sốt à.

Mấy người bọn tôi còn không dám nhắc đến chuyện này."

"Em đi tìm Phoebe, muốn cô ấy dừng tay lại đừng tiếp tục trả thù nữa, cô ấy không chịu nghe, cho nên tôi mới ba hoa nói giúp cô ấy tìm mẹ."

"Điên rồi, đứa nào cũng điên hết rồi."

"Chị la làng gì vậy?"

"Đến cả Phoebe còn tìm không thấy, bằng cái lực thực của em tìm bằng cái gì?"

"Không phải có chị rồi à!

Chị thần thông quản đại, nhất định sẽ không có gì làm khó được chị."

"Nhóc con, đừng tưởng rằng phun mấy miếng mật ra thì có thể lừa được tôi đấy nhé, chị đây không có ăn chay."

"Này là tôi suy nghĩ cho Khuynh Phàm mới làm thế.

Chị không thấy đứa bé vô tội à?

Tất cả là bởi vì ám ảnh thời thơ ấu của Phoebe, đã làm cho cô ấy làm nhiều việc thế này, tôi muốn ngăn cản lại."

"Tiểu tổ tông nhà tôi ơi!

Em đi kiếm chuyện rồi kéo theo bọn tôi vào sao!"

"Thôi mà, một câu, giúp hay không giúp."

"Em trâu bò, em là tất cả!

Tôi có thể không giúp sao!"

"Vậy thì được rồi!"

"Thế em muốn tôi giúp thế nào?"

"Tìm người có năng lực giao cho tôi, nhưng mà trước tiên đưa thông tin của bác gái gửi cho tôi đi.

Có hiểu thì mới biết phải làm thế nào!"

"Được, ngày mai tôi sẽ gửi cho em."

"Cảm ơn nhiều.

Mấy năm qua, không có chị thì giờ tôi cũng không rảnh để đi làm mấy chuyện này."

"Thôi đi, giờ này còn khách sáo gì nữa, cái gì cần làm sớm đã làm, bây giờ bắt đầu thảo mai với tôi sao?"

"Đây không phải là tin tưởng chị sao."

"Thôi đi."

Bạn hiểu được tâm trạng của tôi không???

Tôi chính là kẻ mang theo chính nghĩa phổ độ chúng sinh, bịt tai trộm chuông mất bò mới lo làm chuồng, à không phải, này là vì xả thân cứu nước.

Lúc tôi đã sắp xếp hành lý đâu vào đó, ở trong nhà đợi Dư Đinh Chi gửi thông tin sang, thì có tiếng gõ cửa, tôi vội vã đi mở cửa, ngoài ý muốn lại nhìn thấy Phoebe ở phía sau Dư Đinh Chi.

"Mời vào."

Tôi cúi ngồi lấy hai đôi dép lê đặt trước chân hai người.

Dư Đinh Chi rất tự nhiên chạy vào trong bếp lấy đồ uống, tôi ngơ ngác nhìn Phoebe, cô ấy đặt túi xách lên sô pha, sau đó rất tự nhiên mà ngồi xuống.

Dư Đinh Chi cầm đồ uống đi vào lại trong phòng khách.

"Cũng chỉ có ở chỗ này của em, là chỗ khiến người ta uỷ khuất nhất, tôi đây phải uống Coca!

Trời ơi!"

"Có uống đã may lắm rồi, chị kén cá chọn canh cái gì?"

Tôi lườm lườm cô ấy đầy khinh thường, Phoebe từ trong túi lấy ra một tập hồ sơ bằng da.

"Em không cần thiết phải tham gia vào chuyện này.

Nhưng tôi tôn trọng lựa chọn của em."

Tôi cầm lấy tập hồ sơ, ngón tay tôi vô tình chạm vào ngón tay cô ấy, cảm giác thật vi diệu, tôi thất thần nhìn ngón tay cô ấy, Dư Đinh Chi lập tức bộp tôi một cái, đau tới mức tôi ôm đầu kêu la.

"Làm gì chứ?

Mắc gì động tay động chân!"

Dư Đinh Chi thật biết cách làm gây mất hứng, tôi trợn mắt nhìn cô ấy, hận không thể cắn chết cô ấy tại chỗ!

Tôi cẩn thận mở hồ sơ ra, nhìn thông tin bên trong, cuối cùng ánh mắt tôi dừng lại bức ảnh chụp, tôi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Phoebe, Phoebe hơi cau mày.

Dư Đinh Chi còn không quên chế nhạo tôi.

"Sợ chưa?

Xem ra thì em có tìm đến lúc chết cũng chẳng ra được gì?"

Tôi bình tình cầm lấy lon coca trên bàn hớp từng ngụm một, hành động kỳ lạ của tôi làm hai người bên cạnh thắc mắc.

Tôi chẳng màn đến hình tượng, ở trước mặt Phoebe ợ một cái thật sảng khoái!

Tôi vứt hồ sơ lên bàn, xoay người nhìn Phoebe.

"Tôi đã từng gặp bà ấy."

Lời nói của tôi như kích hoạt một quả bom, làm cho căn phòng này muốn nổ tung.

Dư Đinh Chi kinh hô, nhưng mà Phoebe nhìn tôi đầy bình tĩnh.
 
Back
Top Bottom