Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần I

[Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần I
Chương 71


Cầm ly rượu trên tay, tôi gật đầu thoả mãn khi có được người phụ nữ như vậy, thể diện thì không thiếu còn trong cuộc sống cũng ân cần tỉ mỉ.

Thật trong ngoài như một.

Nhìn mấy sếp tổng béo già vây quanh cô ấy, còn cố ý dựa dựa, tôi bực bội siết chặt ly rượu trên tay.

Lúc này, Boss lớn mới thực sự xuất hiện, ông Lam ở trong miệng Tố Duy cũng không phải là một ông lão bệnh tật, ngược lại thì một thân đầy vững chải.

Mặc bộ trang phục thời Đường, tay chống gậy đi đến.

Phía sau ông Lam là một người phụ nữ ăn mặc sang trọng, dáng vẻ kiêu ngạo khiến tôi phản cảm, chẳng lẽ là vợ cả của bác Lam sao?

Đi theo sau người phụ nữ đó là hai người đàn ông trẻ tuổi, họ đang thì thầm với nhau, nhìn từ vẻ bề ngoài thì có thể đoán được là con trai của bà ấy.

Một người thì vẻ ngoài lịch sự, người còn lại thì trông đào hoa lãng tử.

ông Lam mỉm cười hiền hậu và vẫy tay với Phoebe.

Sau khi gật đầu, Phoebe trò chuyện với mấy sếp tổng xung quanh cô ấy sau đó bước chân về phía ông nội cô ấy.

Tôi ghé vào tai giám đốc nhân sự, mặc dù đã hiểu rõ nhưng vẫn cố hỏi.

"Mấy người đó là ai vậy?"

Giám đốc nhân sự nhanh chóng trả lời tôi.

"Nhiều chuyện ghê.

Ông cụ kia là ông nội của Lam đổng.

Hai người đàn ông kia là anh trai của Lam đổng, cái người mà nhìn có vẻ ngoài lịch sự là con trai thứ của nhà họ Lam, cũng là cổ đông lớn của Trác Tuyệt.

Người còn lại là con trai cả, mặc dù cổ đông thứ 2 của Trác Tuyệt nhưng chẳng bao giờ để ý đến chuyện quản lý công ty, là một tay chơi chính hiệu."

Tôi hiểu rõ gật đầu, chẳng trách Phoebe làm cho Kiệt Thế có vị trí vượt xa Trác Tuyệt.

Vậy người đẩy Phoebe xuống nước khi còn nhỏ, chính là người con trai thứ, cái nụ cười thảo mai của anh ta làm cho người ta nhìn tôi đã muốn giận.

Khi người vợ cả nhìn thấy Phoebe, gương mặt vui tươi hớn hở mới vừa rồi giờ này đã thay bằng gương mặt khinh bạc.

Ông Lam vừa nắm tay Phoebe vừa trò chuyện, nhưng mà vào lúc này, không biết Joan từ đâu chui ra, khí chất quý ông trên người không hề suy giảm, một tay anh ta đỡ ông Lam, một bên còn lại nói gì đó với Phoebe.

Mà bên cạnh tôi không biết từ lúc nào xuất hiện một người khác, Triệu Thái An ghé vào tai tôi nói nhỏ.

"Một lát nữa sẽ có trò hay để xem, Vưu Phi Phàm, mở mắt to ra đi."

Sự xuất hiện bất ngờ của anh ta khiến tôi giật mình.

"Vào những dịp thế này, chẳng phải ai cũng phải mở to mắt mà xem à."

Tôi cười giỡn.

Triệu Thái An nhướng mày nhìn tôi.

"Hôm nay, tôi đến đây là muốn nhìn xem vẻ mặt tuyệt vọng của cô, có đủ để thương hại không."

"Anh có ý gì?"

"Kiên nhẫn mà chờ đi."

Nói xong, Triệu Thái An bỏ đi, tôi kéo tay anh ta lại.

"Triệu Thái An, tôi vẫn luôn có một vấn đề, muốn làm sáng tỏ."

"Hôm nay là ngày lành, tôi sẽ thoả mãn lòng hiếu kỳ của cô."

Anh ta vờ làm bộ dáng rộng rãi, đứng trước mặt tôi.

Tôi uống hết rượu sâm panh còn lại trong ly.

"Ở Bắc Thịnh Quốc Tế, tôi với anh chẳng chung chạ gì, điều gì khiến anh luôn nhằm vào tôi?

Đến giờ vẫn cắn không chịu buông?"

Anh ta đút một tay vào túi quần, ngạo nghễ nhìn tôi.

"Chuyện này cô nên đi hỏi Mộ Tịch Nhiên.

Cô ấy so với tôi còn biết rõ hơn tại sao tôi lại nhằm vào cô."

Chỉ là sau đó, khi bắt gặp ánh mắt Mộ Tịch Nhiên nhìn tôi lần cuối, trong mắt cô ấy mang đầy sự không cam lòng và tiếc nuối, vào lúc ấy tôi cũng hiểu rõ, thái độ cực đoan và ngày càng biến thái của Triệu Thái An xuất phát ra từ đâu.

Tình cảm Mộ Tịch Nhiên dành cho tôi chưa từng thay đổi.

Anh ta dùng mọi thủ đoạn để có được Mộ Tịch Nhiên, nhưng mà bởi vì thái độ cực đoan của anh ta, đã biến một người còn đang sống phải rời khỏi thế giới này.

Mà tôi sau khi biết hết sự thật, thì tôi vẫn chưa thể nào nói với cô ấy, từ trước đến giờ tôi không có hận cô ấy.

Tôi gật đầu nhìn ly sâm panh trong tay, lạnh lùng nói với Triệu Thái An.

"Nếu là vì Tịch Nhiên.

Khiến cho anh nhằm vào tôi.

Tôi chỉ có thể nói cho anh biết, cho dù anh có dùng bao nhiêu thủ đoạn đi chăng nữa, thì sự thật vẫn là sự thật, và nó sẽ chỉ dần trở nên tồi tệ hơn mà thôi."

Triệu Thái An bớt ngông hơn trước rất nhiều, anh ta chỉ cười lắc đầu, đi về phía Mộ Tịch Nhiên cách đó không xa.

Tôi nhìn thấy Mộ Tịch Nhiên ứng xử khéo léo với mấy tên sếp tổng.

Hơi hơi nhíu mày, trước đây cô ấy không như thế.

Lúc này, Phoebe bước lên sân khấu, cô ấy đưa tay ra nghịch micro, tạo tiếng động.

"Chào mừng các vị đã đến tham dự cuộc họp hàng năm của Kiệt Thế Trác Tuyệt.

Tôi rất biết ơn tất cả mọi người có mặt vì những nỗ lực đã giúp Kiệt Thế và Trác Tuyệt đạt được kết quả đáng kinh ngạc trong năm nay.

Chúng tôi cũng rất cảm ơn các đối tác đã tin tưởng và ủng hộ hai công ty."

Cô ấy dừng lại một lúc, mọi người phía dưới vỗ tay rầm rộ.

Đôi mắt cô ấy quét qua đám đông, cuối cùng dừng lại ở trên người tôi.

Tôi mỉm cười với cô ấy, một người phụ nữ xinh đẹp, đoan trang.

Cô ấy chắc hẳn là niềm mơ ước của mọi người đàn ông hiện tại, và tôi thật may mắn khi là người có thể đi vào trái tim cô ấy.

Có được cô ấy, tôi nghĩ đây là điều thành công nhất mà tôi làm được trong hơn 20 năm qua.

Tôi nâng ly rượu trên tay như một lời chào với cô ấy, sau đó uống cạn ly sâm panh.

Cô ấy nở một nụ cười thật lòng.

"Hôm nay, mời mọi người ăn uống một bữa no say, trước tiên hãy nâng ly chúc mừng nhau, chúc cho chúng ta sang năm sau sẽ lên một tầng cao mới."
 
[Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần I
Chương 72


Mọi người cùng nhau nâng ly và uống rượu với cô ấy.

Tôi nhìn cô ấy ưu nhã nhấp một ngụm sâm panh nhỏ rồi từ từ bước ra khỏi sân khấu.

Nhưng mà việc xảy ra tiếp theo càng đáng để xem hơn.

Joan đỡ ông Lam đi lên trên sân khấu.

ông Lam ra hiệu cho Joan nói chuyện.

Joan cũng táy máy cái mic để hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

"Lời đầu tiên, thay mặt ban điều hành của Trác Tuyệt, cảm ơn đến tất cả khách quý đã đến đây.

Hôm nay là một ngày lành, tôi đã nghĩ tại sao không thêm niềm vui vào bữa tiệc này hơn nữa?

Bây giờ, trước mặt mọi người, muốn được mọi người chứng kiến hạnh phúc cả đời này của tôi."

Nói xong, ánh mắt Joan khoá chặt trên người Phoebe.

Nhất định đây là kế hoạch đã được sắp đặt trước, đèn trong phòng đột nhiên mờ đi, chỉ có Joan và Phoebe được chiếu sáng.

Joan lấy ra một chiếc nhẫn từ lòng bàn tay anh ta ra.

Anh ta nhấc micro và bước xuống sân khấu đi về phía Phoebe.

Tôi nhìn ra được sự nghiêm túc và kiên trì ở trong đôi mắt anh ta, đó là thái độ muốn có được tình yêu.

Anh ta đến trước mặt Phoebe, từ từ quỳ một chân xuống.

"Thời gian chúng ta quen biết nhau không thể dùng năm tháng để tính được.

Cho đến hôm nay, anh vẫn còn nhớ rõ ngày đầu tiên gặp em, trên tay em cầm cuốn tiểu thuyết bi thương của Shakespeare, ở trong khuôn viên trường yên tĩnh đọc nó.

Từ khi đó trở đi, anh nghĩ đời này ngoài em ra, anh không thể tìm được làm cho anh xao xuyến.

Thế cho nên, anh âm thầm tiếp cận em, âm thầm tìm hiểu em, sau đó bắt đầu không ngừng chờ đợi, chờ chúng ta đến ngày trưởng thành.

Hôm nay, cuối cùng thì anh cũng chờ được rồi, từng người chúng ta trưởng thành, cũng trải qua cuộc sống riêng, sau đó lại có điểm giao nhau, Phoebe, anh hy vọng anh là người may mắn kia, được em yêu.

Anh rất yêu em, chúng ta kết hôn đi."

Cảnh tượng thế này lãng mạn biết bao, quả thực có thể dùng nước mắt để nói đến.

Những người phụ nữ xung quanh tôi không kìm lòng được mà lau khoé mắt.

Nếu tôi chỉ như là một vị khán giả đứng dưới sân khấu để xem, chắc chắn tôi cũng sẽ rơi lệ, thậm chí còn chúc phúc chân thành, hy vọng Phoebe sẽ tiếp nhận chiếc nhẫn trên tay Joan.

Nhưng mà tôi không làm được, giờ này tôi như là một kẻ tội ác tày trời, dùng dao cướp đoạt tình yêu.

Dùng cái thân phận người thứ ba tồn tại trong cái không gian này.

Tôi hoà bản thân vào trong bóng tối, tôi có biết bao nhiêu hy vọng, người quỳ gối cầu hôn ở đó là tôi, mà tên Triệu Thái An đúng là âm hồn bất tán lại đứng bên cạnh tôi.

"Hoàn hảo chứ?

Bất ngờ chưa?"

Tôi cười gượng, nhún vai.

"Rất lãng mạn, rất cảm động."

"Cô không thấy cô giống như một con chuột sao, thích gây sự chọc người khác?"

"Câm miệng đi.

Chờ thái độ của Lam đổng đi."

Tất cả chúng tôi đều chờ xem, chỉ là kết quả không giống như kịch bản thường ngày.

Phoebe nhìn Joan quỳ gối trên mặt đất, cô ấy dứt khoát đỡ Joan đứng lên, cũng không cầm chiếc nhẫn kia.

Cô ấy bình tĩnh cầm lấy micro trên tay Joan và trả lời từng chữ rõ ràng.

"Cảm ơn anh đã kiên trì theo đuổi tôi.

Anh rất tốt, rất có mị lực.

Nhưng tiếc là trái tim tôi lại không có cách nào loạn nhịp, tôi cũng có người tôi yêu, người đó đã cắm rễ sâu vào trái tim tôi, tôi không thể nhường ra vị trí nào khác để cho anh.

Thực xin lỗi."

Lời từ chối khéo léo nhưng đầy dứt khoát.

Tôi cuối cùng cũng đã hiểu, tại sao Tố Duy lại tự tin nói với tôi, từ trước đến giờ Phoebe không làm cô ấy thất vọng.

Đúng vậy, cô ấy cũng không làm tôi thất vọng.

Thái độ từ chối dứt khoát, cách ứng xử khéo léo, mặc dù khiến mọi người ồ lên, nhưng mà cô ấy vẫn bĩnh tĩnh đến vậy.

Tôi quay đầu nhìn gương mặt xanh mét của Triệu Thái An.

Tự vả mặt đi.

"Chuột thì cũng có chuột this chuột that, hamster được bao nuôi làm người ta thích không thôi.

Còn chuột ngoài đồng chắc chắn chẳng phải tôi."

Triệu Thái An nhìn tôi không cam lòng, cuối cùng ậm ừ rời đi.

Tôi nhìn Joan xấu hổ rời khỏi sảnh tiệc, có lẽ theo cái nhìn của Joan, thì tôi đây ở trong cái mối quan hệ phức tạp này, đã trở thành một kẻ xấu.

Tôi nhìn sắc mặt ông Lam có biết bao nhiêu khó coi.

Mà bà vợ cả cay nghiệt kia nhân cơ hội này chế nhạo Phoebe.

"Phi Ỷ, chẳng lẽ cô còn muốn chung sống với phụ nữ cả đời à?"

Phoebe thờ ơ nhìn bà ta, cô ấy cười nhạt với người đàn bà trang điểm đậm kia.

"Sống với ai, từ trước đến nay do tôi làm chủ.

Không cần người khác áp đặt tôi.

Nếu như áp lên đầu tôi, tôi sẽ giật nó xuống."

Phoebe không hề tỏ ra yếu đuối, bà vợ cả cũng không nói nên lời, lúc này con trai thứ hai nhà họ Lam mới mỉm cười tiến tới ra tay cứu giúp.

"Mẹ, sao mẹ lại xen vào cuộc sống của em gái, đều là người trưởng thành hết rồi."

Bà vợ cả vẫn còn cố chấp, hoàn toàn không để ý đến lời nói của con trai, vẫn tiếp tục nhấn nhá nói.

"Trên người Phi Ỷ chảy dòng máu nhà họ Lam, mẹ đây chẳng phải nó làm mất thể diện nhà họ Lam sao, chỉ là có lòng tốt nhắc nhở không được à?"

Từ trước đến giờ, Phoebe chẳng bao giờ để tâm mấy lời ác ý của người khác, cô ấy chỉ cười, đưa tay ra ôm lấy bà vợ cả.

Làm cho người ngoài tưởng đâu quan hệ của hai người rất thân thiết, đôi môi Phoebe kề bên tai bà ta nói gì đó, nhưng mà vẻ mặt của bà vợ cả ngày càng khó coi, giống như Phoebe đã nói điều gì đó khiến bà ta sợ hãi.
 
[Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần I
Chương 73


Phoebe rời khỏi người bà ta, vui vẻ đưa tay chỉnh lại cổ áo lông chồn của bà ta.

Lúc này, ông Lam giơ tay lên vỗ vai Phoebe.

"Phi Ỷ, đi ra ngoài với ông."

Thế là hai người một trước một sau đi ra khỏi sảnh tiệc.

Tôi có chút lo lắng, rốt cuộc thì người mà Phoebe đang đối mặt là người đã có thể dễ dàng mang Tố Duy rời xa Phoebe, nghĩ lại cũng khá buồn cười, Phoebe có thể ở trước mặt mọi người từ chối Joan, cũng không phải một lần, đương nhiên cô ấy sẽ có cách ứng phó với ông nội cô ấy.

Cả buổi, tôi không thèm nhìn Mộ Tịch Nhiên một cái nào, nhưng mà không biết tại sao, tôi luôn cảm thấy có một đôi mắt đang quan sát tôi, cho đến khi tôi quay đầu lại, thấy được cậu hai nhà họ Lam nhìn tôi chằm chằm.

Tôi cau mày, không rõ chuyện là thế nào.

Chỉ thấy anh ta lập tức đi đến chỗ tôi.

"Chào cô."

Anh ấy rất lịch sự và chào hỏi tôi đàng hoàng.

Tôi chưa từng gặp anh ấy, tại sao anh ấy lại tìm tôi?

"Có chuyện gì sao?"

"Cô có tiện không?

Chúng ta đi qua bên kia tâm sự."

Mẹ ơi, tán gái à?

Hoa rơi trên đầu tôi à....

Ánh mắt cũng tệ quá đi???

Không đúng, nói vậy thì khác gì chê bai Phoebe đúng không?

Thôi thì coi như ánh mắt độc đáo đi.

Tôi không biết mục đích của anh ấy là gì, chỉ nghĩ anh ấy là anh trai của Phoebe, vẫn tuỳ cơ ứng biến.

"Chào cô, tôi là Lam Phi Tuấn."

"Chào anh, tôi là Vưu Phi Phàm.

Trước đến giờ, chúng ta không quen nhau, anh tìm tôi...."

Tôi đi thẳng vào vấn đề, anh ta dựa người vào ghế.

"Cô rất giống một người bạn cũ của tôi, cho nên tôi hiếu kỳ muốn nói chuyện với cô."

Bạn cũ???

Chẳng lẽ là....

Tôi không do dự mà hỏi thẳng.

"Là Tố Duy?"

Chỉ thấy hành động uống rượu của anh ta dừng lại, nhưng rất nhanh đã khôi phục.

"Hai người biết nhau à?"

"Đúng vậy."

"Trái đất này nhỏ đến lạ kỳ."

"Tôi cũng nghĩ thế."

"Vậy nhất định quan hệ của cô và Tiểu Ỷ rất tốt."

Tôi e dè nhìn anh ấy, chỉ thấy anh ấy cười ha ha.

"Có lẽ từ Tiểu Ỷ, cô biết được một ít chuyện, nhưng mà không cần e dè với tôi, quan hệ của tôi và Tiểu Ỷ rất tốt."

"Là sao?

Có quan hệ tốt với Phi Ỷ và Tố Duy, chắc có lẽ anh là người rất đáng mến."

Tôi trêu đùa anh ấy, anh ấy uống cạn ly rượu gật đầu.

"Nói rất đúng."

Tôi rất muốn đi ra ngoài xem tình hình Phoebe thế nào, nhưng mà Lam Phi Tuấn hình như không có ý để tôi đi.

"Nếu tôi đoán không sai, Tiểu Ỷ là vì cô mới từ chối Joan."

"Làm sao anh nhìn thấy được?"

"Cũng không phải do cô và Tố Duy khá giống nhau, tôi mới gặp cô lần đầu thôi cũng cảm thấy thái độ của cô đối với Phoebe không giống những người khác."

"Dừng lại đây đi.

Tôi muốn đi ra ngoài."

"Tôi khuyên cô đừng đi ra ngoài tìm Tiểu Ỷ, cô mà vội vàng xuất hiện chỉ khiến ông nội tôi càng thêm cố chấp với quan niệm của ông ấy.

Bình tĩnh chút, chờ xem diễn biến tiếp theo."

"Cảm ơn lời khuyên của anh.

Quen biết được anh tôi rất vui."

Nhưng mà tôi vẫn ngoan cố đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, Lam Phi Tuấn này có chút thú vị, hành vi cử chỉ của anh ấy không làm tôi thấy phiền.

Nhưng mà lúc anh ấy nhắc đến Tố Duy, tôi cũng cảm nhận được thái độ của anh ấy khác thường.

Chẳng lẽ, Tố Duy cố tình che giấu tôi một số chuyện?

Tôi đi ra khỏi sảnh tiệc, cũng không nhìn thấy Phoebe và ông Lam, thế là lang thang trong khách sạn Kiệt Thế.

Thế lại đụng mặt Mộ Tịch Nhiên, tôi làm như không thấy, bởi vì tôi đối với cô ấy chẳng còn cảm giác gì, chỉ là cảm thấy hơi chướng mắt.

Cô ấy dừng lại, lặng lẽ nhìn tôi.

Tôi cũng bình tĩnh, mỉm cười gật đầu với cô ấy, không nói gì, lướt ngang qua cô ấy.

Người dưng ngược lối cảm giác cũng rất tốt.

"Chúc em hạnh phúc."

Tôi dừng chân lại, không quay đầu.

"Cảm ơn cô."

"Tại sao lại cảm ơn tôi?"

"Bởi vì mất đi cô, tôi mới gặp được người vì tôi không màng tất cả."
 
[Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần I
Chương 74


Tôi vội vã bước đi, lúc này tôi chỉ muốn tìm được Phoebe, dù liếc mắt nhìn nhau thôi cũng đủ thoả mãn.

Ở chỗ rẽ góc hành lang, tôi gặp được cô ấy, còn có ông nội không tầm thường của cô ấy.

Người đàn ông này đã trải qua bao sóng gió trên đời, ông ta không cần tốn nhiều sức đã nhìn thấu cả người tôi.

"Một cái Tố Duy còn chưa đủ, lại đến cái thứ hai.

Phi Ỷ, con nhìn xem chuyện con làm đi."

Nói xong, ông Lam chống gậy từ từ đi lướt qua tôi.

Tôi hiểu, chuyện không đơn giản như tưởng tượng.

Sắc mặt Phoebe không tốt.

Tôi bước đến, nắm lấy tay cô ấy.

"Sẽ luôn có những trở ngại, chị sợ không?"

Câu nói của tôi như một cọng rơm, lại khiến đôi vai cô ấy run lên, đây là lần đầu tiên trong đời cô thấy Nữ hoàng băng giá khóc xúc động đến vậy.

Tôi ôm cô ấy và nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô ấy.

Trái tim tôi đau thắt, tôi không biết ông Lam đã dùng cách nào mà khiến một người phụ nữ kiên cường lại dễ dàng ngã.

Nhưng ngay sau đó, cô ấy ngừng khóc, thay vào đó là một gương mặt mà tôi quá đỗi quen thuộc.

Biểu cảm này giống như lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, lần đầu tiên chạm vào nhau, hững hờ lại thêm xa cách.

"Phi Phàm."

"Đừng nói gì cả.

Tôi xin chị."

"Phi Phàm.

Em nghe tôi nói."

Tôi sợ hãi né tránh đôi mắt cô ấy, tôi biết kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, tôi ôm đầu không chịu chấp nhận.

"Tiểu Phàm, tôi sẽ không từ bỏ em, nhưng tôi...."

Không có gì có thể ngăn trở Lam Phi Ỷ, ấy thế mà giờ phút này cô ấy do dự.

Là chuyện gì đã khiến cô ấy trở nên thế này, tôi không có cách nào biết được.

Trong lòng tôi có sự đấu tranh dữ dội, một cái là đấu tranh để giữ lại cái còn lại là từ bỏ.

Khi chia tay Tố Duy, cô ấy không nở nụ cười tiếc nuối, và lời nói của cô ấy, tôi hiểu được, tôi nên làm gì."

Lam Phi Ỷ.

Chị không có làm tôi thất vọng.

Tôi thất vọng vì tôi quá nhỏ bé, không có cách nào giữ chị ở lại bên cạnh tôi."

Cô ấy giơ tay lên ôm lấy gương mặt tôi, tôi nhẹ nhàng nắm lấy tay cô ấy, bây giờ nói yêu cũng nhạt nhoà, chúng tôi chỉ có thể đứng đó nhìn nhau lặng im.

Tôi không muốn cô ấy khổ sở, nếu sự có mặt của tôi trong cuộc đời cô ấy, cũng khiến cô ấy rơi lệ, điều này chứng tỏ tôi đối với cô ấy cũng quan trọng.

Tôi kéo cô ấy dựa vào tường, bá đạo hôn cô ấy, nước mắt hoà vào nhau, nhỏ giọt như muối sát vào tim.

Tay cô ấy nắm chặt cổ áo tôi.

Tôi hận không thể để cô ấy dung nhập vào xương tuỷ tôi, như vậy thì không ai có thể mang cô ấy rời xa tôi.

Cuối cùng, tôi rời khỏi đôi môi đã làm tôi rơi vào bẫy, cô ấy thở dốc, tôi muốn đưa tay ra lau những giọt nước mắt trên gương mặt cô ấy.

Nhưng mà tôi không làm được, tôi mím môi nhìn cô ấy, chỉ có thể mới làm tôi nhẫn tâm được.

"Im lặng nghe tôi nói hết.

Tôi không muốn làm vật cản trở bước chân chị, khoảng cách của chúng ta quá xa, xa đến mức tôi không có cách nào nhảy qua được.

Tôi dựa vào chị, ngày hôm nay mới có quần áo chỉnh tề tham gia bữa tiệc này.

Nếu không có chị, tôi vẫn là một Vương Phi Phàm lôi thôi lếch thếch, cảm ơn chị đã kéo tôi thoát khỏi tuyệt vọng.

Bây giờ chưa phải là lúc chúng ta ở bên nhau.

Phoebe đi đi, đi hoàn thành chuyện mà chị muốn làm đi."

Tôi thoải mái nói ra, trong mắt cô ấy toát ra sự hoảng hốt, đêm nay cô ấy đáng lý ra đừng như vậy, cô ấy nên cao cao tại thượng, chứ không đứng ở đây khóc vô vị.

"Lam Phi Ỷ của tôi không được khóc.

Bây giờ, đến tư cách làm đèn đường cho chị tôi cũng không có.

Cho nên không cần lưu luyến tôi, tôi sợ tôi sẽ mềm lòng, nhân lúc tôi còn quyết tâm, mong chị hãy đẩy tôi ra."
 
[Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần I
Chương 75


Tôi xoay người đi không muốn nhìn cô ấy thêm nữa, tôi sợ bản thân sẽ không vượt qua được.

Phoebe ôm tôi từ phía sau, trán cô ấy áp vào lưng tôi.

Tôi bình tĩnh nhìn hành lang dài trống trải, cũng không làm gì, cuối cùng cô ấy cũng buông tay.

Dùng một câu lệnh.

"Phi Phàm.

Mong em đừng quên đứng yên tại chỗ đừng đi."

Nói xong câu đó, một bóng đen mảnh khảnh lướt qua tôi, mùi hương của cô ấy hiện hữu trên người tôi.

Tôi nhìn theo bóng lưng của cô ấy, cái thân ảnh khiến người mê hoặc.

Tôi cô đơn dựa vào tường, cho dù cả thế giới này đi ngược hướng với tôi, tôi vẫn sẽ đứng yên tại chỗ, chờ đến một ngày chúng tôi chính thức bắt đầu lại.

....

Tiền lương mấy tháng qua cộng với tiền thưởng cuối năm, tính toán lại, tôi cũng được 100 ngàn tệ.

Tôi hoàn toàn mất liên lạc với Phoebe.

Mà đơn từ chức, tôi trực tiếp đưa cho thư ký Đỗ.

Những ngày nhàn rỗi, tôi đến ăn nhờ ở ké nhà Soso và Đại Tráng.

Bọn họ cùng tôi thực hiện kế hoạch điên rồ muộn màng của cuộc đời, tôi đã liên hệ người mua nhà, tạm biệt ngôi nhà mà tôi sống mấy năm qua.

Đại Tráng mất một ngày để chuyển đồ của tôi vào tổ ấm của cậu ấy và Soso.

Chúng tôi ngồi xếp bằng trên sàn nhà.

"Nói thật, lâu lắm rồi chúng ta mới ngồi trò chuyện thoải mái như bây giờ.

Có cảm giác như quay ngược thời gian."

Soso vừa nói vừa cầm trái chuối, em một miếng anh một miếng với Đại Tráng.

Tôi ngượng ngùng nhìn hai người.

"Tốt nhất là mình nên dọn ra ngoài."

"Đừng mà.

Có sẵn thì cứ xài, đi ra ngoài chi cho tốn kém.

Cùng anh đây bên nhau ăn sung mặc sướng.

Bao em từng ngày từng ngày."

"Nhưng mà.

Ba đứa mình mà đi ra cửa, lại có một câu chuyện huyền thoại!"

Soso nói tiếp lời Đại Tráng, mẹ ơi, chuyện cũ đừng nhắc lại, nhắc lại muốn rớt nước mắt.

Soso và Đại Tráng biết rõ, bây giờ tôi cần có người làm bạn.

Bọn họ không muốn tôi cứ đắm chìm trong nổi đau khổ khi chia tay Phoebe.

Cho nên vô cùng cưng chiều tôi, tôi cảm động ôm lấy Đại Tráng và Soso.

"Kiếp trước hai người chắc chắn nợ mình rất nhiều, cho nên đời này mới đối tốt với mình."

"Được tiện nghi liền khoe mẽ, đáng đánh!"

Lúc này Soso đẩy tôi ra, chúng tôi nháo với nhau.

Lúc này, điện thoại tôi đúng lúc vang lên.

Ba tôi gọi đến, thật hiếm lạ.

Tôi đi ra ban công nghe điện thoại.

"Tiểu Phàm, nghe nói con bán nhà?

Con cái gì có thể không có, nhưng nhất định phải có một mái ấm."

"Mái ấm quá nhỏ, không thể chứa được trái tim rộng lớn của tôi."

Đây là lần đầu tiên tôi nói chuyện với ông ấy như thế.

Căn nhà này cũng có tâm huyết của ông ấy, ông ấy lớn rồi không muốn con vái vất vả, tôi thừa lúc bản thân còn trẻ đi ra ngoài sống mái một phen.

"Tiểu Phàm, về nhà đi, chúng ta cùng nhau nói chuyện."

Lần này, tôi không từ chối, rời khỏi nhà Soso và Đại Tráng.

Tôi ngồi trên xe buýt, nhìn màn đêm cùng với ánh đèn rực rỡ mang theo không khí hân hoan chào đón Tết Âm Lịch.

Lâu lắm rồi mới bước chân vào thang máy này.

Trong túi tôi còn có 10 ngàn tệ, không nhiều lắm, coi như là bù đắp đi.

Chỉ sau 1 phút gõ cửa, tôi đã bước vào nhà, mẹ kế đang ở trong bếp nấu ăn, chúng tôi ngồi trên ghế sô pha, ông ấy nhấp một ngụm trà nhìn tôi nghiêm túc.

"Chuyện này không phải đùa, tại sao con lại muốn bán nhà."

"Tôi không còn nhỏ nữa, mặc dù cũng có bước tiến trong công việc, nhưng mà tôi phát hiện nó không phù hợp với tôi, tôi học ngành không thích hợp với tôi, làm công việc tôi không thích, từng ấy năm rồi, tôi không muốn chịu đựng thêm nữa.

Thay vì làm cho bản thân không vui, không bằng tự bản thân gây dựng sự nghiệp lý tưởng."

"Khởi nghiệp không phải là chuyện xấu, nhưng tại sao không bàn bạc với người trong nhà?"

"Bàn bạc với các người à?

Ông đâu phải không biết, ba bà sáu cô, một nửa bỏ đá xuống giếng khi người ta sa cơ thất thế, một nửa thì ngồi xem kịch vui, còn lại thì ôm quả nho chua ngoa, một đống ngồi đàm tiếu, còn chưa nói gì thì sấm vang đùng đùng."

"Được rồi, lần này ba mặc kệ con, nhưng nếu thất bại thì nhớ nhà còn ở đây, lúc nào con cũng có thể trở về."

Thái độ của chúng tôi đối với nhau đã thay đổi nhiều, nhưng chúng tôi có phần xa lạ, lúc này mẹ kế đã gọi chúng tôi vào ăn tối.

Tại bàn ăn, tôi lấy tiền ra và đưa trực tiếp cho mẹ kế.

"Không có bao nhiêu tiền, chỉ một chút tâm ý.

Trời trở lạnh nhớ chú ý.

Tết Âm Lịch có khi tôi không về nhà.

Có chuyện gì thì đợi sau khi tôi khởi đầu xong rồi nói tiếp."
 
[Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần I
Chương 76


Ba tôi đặt đũa xuống, ông đẩy tiền lại về phía tôi.

"Tiền, con lấy lại đi.

Chúng ta không thiếu, chỉ cần con đừng làm chúng ta lo lắng là được."

Ăn tối xong, tôi ngồi lại một lát, rồi âm thầm nhét tiền dưới ghế sô pha, đừng dậy rời đi.

"Tôi đi đây."

Không đợi ba tôi tiễn đi, tôi vội vàng rời khỏi đó.

Ngồi ở Comma, tôi và Phổ Kha rất nghiêm túc về chuyện mở cửa hàng mới.

"Chị với Khê Nhĩ đã thảo luận với nhau.

Mở thêm chi nhanh cho Comma là ý kiến không tồi, nhưng mà em đã chuẩn bị kỹ chưa?

Từ mặt bằng kinh doanh đến trang trí rồi khách hàng nữa, nó cần có kế hoạch tỉ mỉ."

"Thời gian qua, em làm việc ở Trác Tuyệt, cũng chưa học được nhiều mấy, nhưng mà cũng học được cách chọn mặt bằng."

"Ý em là mang Comma vào Trác Tuyệt?

Chẳng phải là...."

Tôi hiểu tại sao Phổ Khê lại nói như vậy, vì như thế rất dễ gặp Phoebe, tôi duỗi tay ra lắc.

"Không, không...."

"Quán bar kiểu như Comma, nên chọn nhà cho thuê đơn giản.

Nhưng mà nếu như ngày càng có nhiều, thì chúng ta có thể thành lập một công ty về dịch vụ ăn uống giải trí, mở nó thành một chuỗi."

Phổ Kha đột nhiên bốp lên đầu tôi một cái.

"Người có học đúng là có khác!"

Khê Nhĩ ngồi cười chúng tôi đùa giỡn với nhau, lúc này Soso và Đại Tráng vội vàng chạy đến đây.

"Này, chơi vui lắm nha!"

Đại Tráng chống tay lên bàn nhìn chúng tôi.

Tôi vẫy tay về phía cậu ấy.

"Ngồi đi.

Mình đang dạy Phổ Kha về chút quan niệm quản lý."

"Dựa vào cậu sao, thật may mắn khi cậu không làm cho công ty của Phoebe phá sản!"

Soso vẫn như cũ vẫn luôn châm chọc đả kích tôi, nhưng mà như thế rất vui vẻ.

Tôi cười

"Được rồi, nói việc chính đi."

Đại Tráng thúc cùi chỏ vào người tôi, ra hiệu cho tôi tiếp tục, tôi dùng ngón tay gõ gõ lên bàn

"Đầu tiên, chúng ta cần thành lập một công ty, đưa quyền kinh doanh của Comma dưới danh nghĩa công ty.

Có thể lấy phương thức phân chia cổ phần cho hai vợ chồng nhà này."

Tôi chỉ vào Phổ Khê và tiếp tục nói.

"Cổ phần được chia làm ba, tức là cổ phần của chúng ta đều như nhau.

Chi phí thuê mặt bằng và chi phí trang trí quán, tôi sẽ lập bảng chi phí chi tiết, sau đó đầu tư số vốn đều như nhau, nếu như còn dư tiền chúng ta sẽ để lại làm vốn lưu động cho công ty.

Về đại diện pháp nhân của công ty, tôi đề nghị Đại Tráng đứng tên.

Cậu ấy hiểu rõ chuyện điều hành hơn chúng ta nhiều, mọi người có ý kiến gì thì cứ nói ra."

Khê Nhĩ sờ cằm nhìn tôi thắc mắc.

"Thật ra cái này không phải là vấn đề lớn.

Điều mà chị sợ là nếu như chúng ta mở rộng như vậy liệu có ảnh hưởng đến việc kinh doanh hiện tại không, còn nữa, quán bar mới sẽ do ai quản lý?

Và quản lý như thế nào?"

Tôi búng tay một cái.

"Thấy chưa?

Câu hỏi này rất có chiều sâu, mọi người học hỏi nha!"

Phổ Kha lại bốp một cái trên đầu tôi.

"Nói lời vô nghĩa ghê!

Phải nhìn xem là vợ nhà ai chứ!"

Đại Tráng hắng giọng, tôi lập tức quay lại dáng vẻ nghiêm túc.

"Vấn đề của chị Khê Nhĩ rất đáng để chúng ta thảo luận.

Đầu tiên, tôi và Đại Tráng đã bàn với nhau, sẽ mở một quán bar ở trên con đường ven biển của Trác Truyệt, đương nhiên chi nhánh đó vẫn tên là Comma, nhưng mà định kỳ sẽ thay đổi chủ đề, làm sao cho phù hợp và sáng tạo là được.

Về nguồn khách thì không cần lo lắng, bạn bè của Đại Tráng cũng không ít, chúng ta mời họ đến dùng thử, nếu tốt thì một truyền mười, mười truyền một trăm.

Chỗ này để lại cho tôi quản lý, Phổ Kha và Khê Nhĩ chịu trách nhiệm cho quán mới.

Dù sao thì về lĩnh vực này hai chị vẫn có nhiều kinh nghiệm hơn em."

Lúc này, Soso cướp lời hỏi tôi.

"Mình đâu?

Mình làm gì?"

"Cậu à?

Ở nhà dưỡng thai."

"Không công bằng!"

"Sao không công bằng!

Cậu muốn đem con nuôi của mình từ trong bụng mẹ bắt đầu ăn chơi nhậu nhẹt, gái gú à???

Chưa sinh con xong, cậu đừng có mong mà trèo lên thuyền của bọn mình."
 
[Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần I
Chương 77


Soso làm bộ dạng đáng thương ngồi vẽ hình xoắn ốc nguyền rủa tôi.

Đã lớn thế này rồi, có thể nào bớt ấu trĩ được không???

Đại Tráng cười đánh vào vai tôi.

"Mình không có áp được cô ấy, chỉ dựa vào cậu thôi đó.

Sau tết, mình sẽ đi làm giấy phép với lại thuế, nhanh chóng làm xong giấy phép kinh doanh.

Cậu và Phổ Kha mau đi xem mặt bằng đi."

Phổ Kha làm động tác ok, Khê Nhĩ đỡ Soso dậy.

"Sắp đến tết rồi, lúc này làm có vội quá không?"

Tôi suy nghĩ một lúc.

"Cũng không phải làm trong ngày một ngày hai là xong.

Hôm nay, chúng ta chỉ giao phó công việc cho từng người, sau tết rồi bắt đầu làm.

Nhưng mà mặt bằng cần phải giải quyết trước.

Mọi người đâu phải không biết, Phoebe sắp mở một khu đô thị ở ven biển, nơi đó sẽ trở thành nơi mua sắm sầm uất thứ hai của thành phố.

Tôi không muốn dựa vào cô ấy, cho nên làm từng bước.

Nói thật thì, có mọi ở đây thật tốt."

"Thôi đi, chuyển kênh, mau chuyển kênh, mới vừa rồi ở kênh lừa tiền, bây giờ chuyển sang kênh lừa tình?

Chuyển kênh chuyển kênh dùm đi."

Đại Tráng cười lớn sờ đầu tôi, tôi đẩy cậu ấy ra.

"Thì với mọi người chỉ có lừa tình thôi, này, mọi người đang chế giễu tôi!"

"Cậu chính là tổ tông nhà chúng tôi, ai dám chế giễu cậu chứ!

Không phải ở đây ai cũng dũng cảm tham gia sao.

Mình còn đem của hồi môn của mình góp vào đó.

Đến lúc đó, cậu mà làm cho nó bốc hơi không dấu vết, mình không để yên cho cậu đâu!"

Soso cười chọc chọc vào mặt tôi, lúc này tất cả mọi người khí thế bừng bừng, Đại Tráng nối lời Soso.

"Còn mình thì dùng tiền nuôi vợ đó!"

Phổ Kha và Khê Nhĩ cũng hùa theo.

"Còn bọn chị đây là dùng tiền dưỡng già."

Tôi xấu hổ, làm kiểu tay đa tạ cúi đầu với mọi người.

"Dừng lại!

Còn tôi đây là kẻ bị vợ ruồng bỏ, nhà cũng bán luôn!

Nhưng mà tiểu nhân đây cảm ơn mọi người!

Mọi người nhận của tiểu nhân một lạy."

"Những cô gái phiêu bạc trong giang hồ, trọng tình trọng nghĩa!"

Soso phối hợp với tôi mà diễn.

Nghe xong rùng mình một cái.

Trong lòng thật ấm áp, coi như trời cao vẫn có mở một con mắt, để bọn họ không rời tôi.

Vào lúc tôi bất lực nhất, vẫn còn có người đến bảo vệ tôi.

Tan tổ, ba chúng tôi về nhà, Soso và Đại Tráng nấu đồ ăn khuya, tôi nhìn hai người bọn họ ân ái, mẹ kiếp, tôi la lớn lên, đủ để cho bọn họ chú ý đến tôi!

"Ở chỗ này còn có người nè, xin chú ý một chút!

Phải rồi, tết hai người ai về nhà người nấy đi, mình ở đây canh nhà cho."

"Đại Tráng nói với mình, năm nay sẽ không về nhà, chỉ vì tên hỗn đản cậu đó."

"Không về nhà ăn tết thì làm gì?"

"Hay là chúng ta đi du lịch đi???"

"Đi du lịch...."

Lời đề nghị của Soso làm tôi hoảng hốt, đúng vậy, tôi với Phoebe còn chưa đi du lịch với nhau, lúc này Đại Tráng đưa tay ra lắc tôi.

"Nghĩ gì thế?

Cậu xem đi đâu chơi được?"

Tôi cười.

"Nơi nào ấm áp là được."

"Xem yêu cầu của cậu kìa, thấp thật!

Con nhóc này không cứu được."

Tôi không có phản biện lại lời đả kích của Đại Tráng, hơi nhíu mày, lúc này tôi mới phát hiện, giữa tôi và Phoebe cũng có những hồi ức nhỏ, khi từng cái đến, tôi lại yêu cô ấy không cách nào ngừng được.

Không biết bây giờ cô ấy đang ở đâu, có đang nhớ đến tôi không?

Những ngày không có cô ấy, chỉ có một mình tôi đơn côi, tôi lại sẽ cảm thất bất an vô cùng.

Đứng dậy nhìn đôi vợ chồng son tình chàng ý thiếp.

"Mình đi ngủ đây.

Hai người có làm gì thì nhỏ nhỏ tí."

"Vương Phi Phàm!

Cậu thật sự phiềnnnn!"

Nhìn gương mặt ửng đỏ của Soso, tôi cười như được mùa.

Đóng cửa lại, tôi ngồi vào trước máy tính, gõ từng chữ.

Bắt đầu liệt kê ra từng ý tưởng.

Không biết qua bao lâu, Soso đẩy cửa phòng ra, mang đồ ăn khuya vào.

"Biết ngay cậu chưa ngủ.

Ăn chút đồ đi."

"Ngồi đi."

Tôi húp miếng nước chè trôi nước, Soso ngồi ở bên nhìn tôi.

Tôi cảm thấy kỳ lạ, không biết sao như trong đôi mắt cô ấy có chút buồn.
 
[Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần I
Chương 78


"Cái biểu cảm này của cậu là sao thế?"

"Tiểu Phàm nhà mình sao số khổ thế này!"

"Này, mình chưa có chết đâu!"

"Mình lo lắng cho cậu thôi mà!"

"Cậu bình thường chút đi!"

Soso duỗi tay ôm tôi.

"Nếu cậu muốn khóc thì khóc đi, nhân lúc này tình mẫu tử của mình tràn trề."

"Cầu xin cậu thả mình ra, mình ổn mà, khóc cái gì!"

Cô ấy buông tôi ra rồi nhìn tôi xem thường.

"Đến mình mà cậu cũng không tin tưởng, lần này sao cậu lại dứt khoát muốn chia tay với Phoebe vậy???"

Tôi nhai miếng trôi nước, dùng ánh mắt ngây thơ vô số tội nhìn cô ấy.

"Muốn biết à?"

Soso gật đầu.

Tôi đắc ý đưa cái chén đến trước mặt cô ấy.

"Thế lấy cho mình một chén nữa.

Rồi mình nói cho cậu nghe."

"Má, cậu đúng là cái đồ được một tấc đòi tiến một thước."

Nụ cười của tôi dần tắt, tôi nhìn màn hình máy tính thẩn thờ.

"Soso à, người có ánh hào quang khó mà chạm tới được.

Cô ấy đứng ở trên đỉnh cao nhìn thấy hết tất cả mọi thứ phía dưới, cô ấy cái gì cũng không thiếu, cho dù Kiệt Thế và Trác Tuyệt có phá sản, thì cô ấy vẫn có thể đứng vững ở nơi đó, sự tồn tại của cô ấy là ngôi sao trên trời mà mọi người nâng niu."

"Cậu không thể thần thoại hoá về cô ấy như thế được, cho dù Phoebe có mạnh mẽ đến đâu, thì cô ấy cũng chỉ là một người phụ nữ.

Phụ nữ không chỉ để người ta nâng niu, mà phải dùng cả trái tim để yêu.

Mình hiểu, cậu không muốn bị người khác nói là kẻ ăn bám, cậu muốn san sẻ cùng cô ấy, cho nên cậu mới chọn rời đi.

Đây cũng không phải là chuyện một hai năm có thể giải quyết được, cậu không nghĩ tới thời gian sẽ xoá nhoà đi hết tất cả sao?"

"Mình sẽ vĩnh viễn đứng yên một chỗ chờ, chờ đến ngày mình có thể xứng đôi với cô ấy."

"Chỉ cần cậu kiên trì, tất cả mọi người sẽ kiên trì cùng cậu.

Nhưng mà, cậu đừng làm điều tổn thương đến bản thân là được."

Tôi ôm Soso một cái, cô ấy gật đầu sau đó muốn rời đi, tôi giữ tay cô ấy lại.

Cô ấy nhìn tôi nghi hoặc.

"Gì nữa?"

"Nói xong rồi, thêm chén nữa đi!"

"Má!"

....

Đại Tráng và Soso nhất định chơi xỏ tôi.

Nói đến chỗ ấm áp, ấm chỗ nào?

Mùa đông khắc nghiệt, thế mà bọn họ đám đưa tôi đến thành phố lạnh nhất phía Bắc.

Giờ phút này, tôi đứng trước mấy đống băng run bần bật, Soso thì còn làm mấy kiểu chụp hình, Đại Tráng thì cầm ảnh không ngừng chụp.

Mà tôi thì không khác nào tảng băng đứng ở đó.

"Vưu Phi Phàm, lại đây chụp với mình mấy tấm coi."

"Lạnh muốn chết!

Không cần!"

Làm sao mà tôi từ chối được chứ, Đại Tráng kéo tôi đến chỗ Soso, tôi ngơ ngác nhìn vào ống kính.

Buổi tối, chúng tôi ăn tối ở một tiệm ăn Đông Bắc.

Tôi bỏ nguyên một viên sủi cảo vào miệng, Soso nhìn tôi đầy chê bai.

"Này này, tổ tông tôi ơi, cậu ăn chậm lại chút coi."

"Đã là đêm 30 tết, phải ăn no mới được, với lại thành phố này lạnh quá, làm mình đói muốn xỉu."

Trở lại khách sạn, ba người chúng tôi quyết định đi ngâm suối nước nóng.

Soso trút bỏ đi lớp áo khoác dày đặc trên người, thành công rêu rao dáng người ở khu nước nóng, làm cả đống người bị hấp dẫn.

Tôi đi phía sau cô ấy, vội vàng cởi áo choàng tắm ra rồi nhảy vọt vào trong hồ.

Ấm quá, quá sảng khoái, Soso bưng rượu gạo xuống.

"Này uống một chén đi."

"Không, sợ chảy máu mũi."

"Ai ya, không có việc gì đâu, uống chút thôi."

Tôi đâu lay chuyển được ý cô ấy, thế nên uống chút rượu.

Sau đó chúng tôi tán gẫu với nhau đủ chuyện, từ chuyện thành lập công ty rồi đến kế hoạch phát triển nó, cho đến khi đầu tôi có chút choáng, mới vội vàng bò ra khỏi hồ nước.

"Bên kia có hồ tắm uyên ương, mình đề nghị cậu và Đại Tráng qua đó thử đi.

Cực kỳ tình thú!!!"

Nói xong, tôi mặc áo tắm dài vào rời đi, chừa lại không gian cho vợ chồng nhà họ chơi đùa.

Trở về phòng, tôi buồn chán cầm điện thoại chơi game.

Lúc này, điện thoại của tôi vang lên, tôi có chút giật mình, số điện thoại nhảy trên màn hình cũng là cái tên mà đã lâu tôi ao ước được nhìn thấy, nhưng mà giờ phút này, tôi lại sợ hãi vô cùng.

Tiếng chuông vang lên thật lâu, nó thật kiên trì không dừng lại.

Tôi nhấn nút nghe.
 
[Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần I
Chương 79


"Phoebe."

"Tiểu Phàm."

"Gần đây vẫn ổn chứ."

"Vẫn ổn, em thì sao?"

"Không tệ lắm."

"Tiểu Phàm, năm mới vui vẻ."

"Chị cũng vậy."

Tay trái tôi nắm chặt điện thoại, giọng điệu của Phoebe làm tôi không nghe ra được cảm xúc của cô ấy, lại có dự cảm không được tốt, chỉ nghe được tiếng thở dài.

"Tiểu Phàm, em ở đâu?"

"Đã xảy ra chuyện gì?"

"Tôi và Joan...."

Điện thoại rơi xuống mặt đấy, tôi ngây ngốc nhìn màn hình điện thoại sáng lên.

Không cần nói ra hết tôi cũng đủ hiểu, tôi biết, cô ấy muốn đi hoàn thành trách nhiệm của gia đình cô ấy.

Tay tôi run rẩy không nhặt nổi điện thoại, đi vào trong nhà tắm, tôi dội nước lạnh lên người, tôi không khóc.

Ngược lại còn bình tĩnh hơn tôi nghĩ.

Vào lúc, cô ấy có thể lựa chọn không chấp nhận sắp xếp của Lam lão gia, thế như tôi đã chọn rời đi.

Cũng được, hãy đi hoàn thành trách nhiệm nối dõi tông đường của gia đình đi.

Đừng chạm vào tôi, bây giờ tôi chỉ là kẻ phá rối cuộc sống sinh hoạt không chê vào đâu được của cô ấy.

Cơ thể bị tôi lăn lộn đủ các kiểu, thế mà tôi lại không ngã xuống, nhưng cũng bị cảm nhẹ.

Vậy là chuyến du lịch vô vị này vì bệnh của tôi mà kết thúc.

Xuống máy bay, Soso mang tôi đến bệnh viên, Phổ Kha và Nhĩ Khê cũng đến bệnh viện trong mắt của các chị đầy lo lắng, tôi nghĩ, các chị ấy đã biết Phoebe sắp kết hôn.

Nhân lúc Soso đi làm thủ tục viện phí, Khê Nhĩ đưa thiệp mời cho tôi xem.

Tôi nhìn chiếc thiệp mời thủ công tinh xảo mà phát ngốc.

Phổ Kha đưa tay ra ôm lấy tôi.

"Tiểu Phàm, chờ đến khi chuyện lớn hoàn thành, có lẽ Phoebe không thể về được.

Bây giờ đi ngăn cản, có lẽ sẽ còn kịp."

Tôi lắc đầu, cười buồn.

"Không.

Mặc theo cô ấy đi."

"Tại sao?

Hôn nhân không phải đơn giản như em nghĩ, huống chi gia thế của Phoebe...."

"Nghe em đi.

Đây là quyết định của em."

"Em sẽ hối hận."

Phổ Kha cho rằng tôi thờ ơ như thế là vì còn giận dỗi.

Con đường tôi đi chỉ có mình tôi hiểu.

Tôi nói rồi, tôi sẽ đứng yên một chỗ chờ.

Mặc kệ, Phoebe làm ra chuyện động trời như thế nào, tôi biết cô ấy có lý do.

Điều duy nhất tôi có thể làm cho cô ấy, là tin tưởng cô ấy vô điều kiện.

Tôi nhìn ngày trên tấm thiệp, rõ ràng còn 2 tháng nữa nhưng tại sao lại phát thiệp sớm như thế?

Rốt cuộc kế hoạch của Phoebe là gì?

Tôi thật sự không hiểu được.

Sau tết, mọi người khôi phục lại trạng thái bình thường, chúng tôi dựa theo kế hoạch cứ vậy mà làm.

Đại Tráng bận rộn chạy đủ nơi làm thủ tục thành lập công ty.

Tiền đặt cọc và thuê mặt bằng đã thanh toán đủ, tôi với Phổ Kha mỗi ngày đều bận rộn chuyện trang trí.

Khê Nhĩ mang Soso đi bệnh viện khám thai định kỳ.

Bụng cô ấy đã tròn vo, nhưng mà cũng không mất đi hứng thú ngày tháng bận rộn.

Mọi người đều nghĩ rằng tôi đã vứt chuyện của Phoebe sang một bên, nhưng mà thật vào lúc đêm khuya tĩnh lặng, tôi sẽ âm thầm nhớ đến cô ấy.

Cho đến một ngày Mộ Tịch Nhiên âm hồn bất tán đứng trước mặt tôi.

Cô ấy âm thầm đi vào quán mới, tôi và thiết kế đang bàn đến chuyện kích thước quầy bar, cô ấy mang kính râm yên tĩnh đứng chờ tôi ở cửa.

Phổ Kha vỗ vai tôi.

"Mộ Tịch Nhiên."

Tôi xoay người nhìn cô ấy, đưa bản vẽ cho Phổ Kha.

Tôi đi tới cửa, tôi phủi bụi trên người.

"Có chuyện gì?"

"Gần đây, em ổn chứ?"

"Cũng khá tốt, nói thẳng vào vấn đề đi."

"Chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống nói chuyện đi."

"Được."

Trước sau vẫn không nóng không lạnh, tìm được quán cà phê gần đó, cô ấy gọi cho tôi một ly cà phê, chúng tôi nhìn nhau không nói lời nào.

Cho đến khi cô ấu đưa cho tôi tấm séc.

"Tiểu Phàm, tại sao em lại bán nhà?"

"Cầm cái này về đi.

Tôi bán nhà không liên quan đến cô."

"Em nghe chị nói trước đã.

Không có tiền, em có thể tìm tôi, nhưng mà đừng để bản thân không có nhà để về."

"Tôi phải làm ăn, cho dù thế nào cũng tự thân vận động, tiền của tôi, tôi tự biết dùng, không có nghèo đến mức cần cô đến bố thí cho tôi."

Tôi cầm tấm séc xé thành từng miếng nhỏ.

Mộ Tịch Nhiên rất bình tĩnh, không biết tại sao, từ trước đến nay, cô ấy đối với hành vi ngỗ nghịch của tôi chẳng có chút dao động.
 
[Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần I
Chương 80


"Nếu cô vì chuyện này mà tìm đến tôi, tôi cảm ơn cô.

Tiền, cô cứ giữ đó đi."

Mộ Tịch Nhiên gỡ kính râm xuống, cô ấy hơi nhíu mày.

"Chuyện cô Lam kết hôn...."

"Chúng ta không cần nhắc đến chuyện này, nếu không có gì khác, thì cứ vậy đi.

Tôi rất bận."

"Khoan đã."

Cô ấy đưa tay níu tôi lại.

Tôi nhẹ nhàng hất tay cô ấy ra.

"Nói nhanh lên."

Trong lòng Mộ Tịch Nhiên như đang đấu tranh, tôi không hiểu cô ấy muốn làm gì đây, cho đến khi cà phê lạnh, cô ấy giống như lấy hết can đảm mới ngẩng đầu nhìn tôi.

"Năm ngoái, Triệu Thái An biết em muốn mở công ty, em nhất định phải đề phòng anh ta."

"Chỉ vậy thôi à?"

"Sau khi, cô Lam huỷ hợp tác với anh ta, không biết qua con đường nào mà anh ta lại cấu kết với Joan.

Gần đây, bọn họ hay qua lại với nhau, ban đầu, tôi cho rằng bọn họ chỉ đang nói chuyện hợp tác.

Nhưng mà, trong lúc vô tình tôi nghe bọn họ nói chuyện với nhau, em mở công ty chắc bọn họ sẽ can thiệp.

Tiểu Phàm, đừng mất cảnh giác."

Tôi nhìn chằm chằm Mộ Tịch Nhiên, số lần cô ấy lừa tôi quá nhiều, tôi cũng không biết liệu đây có phải là một âm mưu nào khác.

Mộ Tịch Nhiên mím môi, tôi thở dài nói.

"Cảm ơn cô đã nhắc tôi, tôi sẽ chú ý."

"Tiểu Phàm, tôi hy vọng em có thể đoạt cô Lam từ tay Joan.

Tôi hy vọng em hạnh phúc."

Tôi nhìn hốc mắt ửng đỏ của Mộ Tịch Nhiên, không nói gì rút khăn giấy đưa cho cô ấy.

"Nếu cô một lòng một dạ đến già, thì giờ tôi không khổ thế này.

Nhưng mà, cảm ơn lời chúc phúc của cô, mỗi ngày tôi đều cố gắng vì Phoebe mà chuẩn bị."

Tôi đứng dậy thanh toán, quay đầu nhìn Mộ Tịch Nhiên.

"Tôi từng hỏi Triệu Thái An tại sao lại hận tôi như vậy, anh ta bảo tôi đến chỗ cô tìm đáp án.

Trong lòng tôi cũng đã hiểu tại sao lại như thế, quên tôi đi, hãy cùng Triệu Thái An sống cho tốt."

Đây là lần cuối cùng tôi và Mộ Tịch Nhiên trò chuyện nghiêm túc với nhau, lúc này tôi không biết, hết trắc trở này đến trắc trở khác đã làm thay đổi hoàn toàn cuộc sống của tôi, tình yêu mà tôi chấp nhất làm tôi phải trả giá lớn, nó cướp đi những người vô tội bên cạnh tôi.

Nửa tháng sau, chi nhánh mới của Comma khai trương, tất cả chúng tôi đều thấy bao nhiêu bận rộn thời gian qua đều đáng giá.

Đại Tráng làm đại diện pháp nhân cho công ty, cậu ấy cầm tờ giấy phép kinh doanh đứng trước quán bar mới khai trương, một hai bắt tôi chụp hình chung.

Này có thể tế nhị chút được không???

Đợi đến khi Khê Nhĩ và Soso đi vào quán, hai người vô tay khen ngợi về phong cách của quán bar.

Tôi đem kế hoạch đề tài quăng cho Đại Tráng.

"Chúng tôi đã ấn định ngày lành theo cung hoàng đạo, đây là chủ đề đầu tiên, mọi người nhìn xem ổn không?"

Vài người đổ xô đến xem bảng kế hoạch của tôi.

Khê Nhĩ ôm bụng cười không ngừng.

"Vưu Phi Phàm, đầu em bị nước úng à.

Gì mà hầu gái với tiểu chó săn hả?

Bình thường thế!

Không biết còn tưởng đâu đang triển lãm Cosplay đâu!"

"Mọi người chả hiểu gì.

Hầu gái là nhắm vào mấy anh trai đam mê, còn tiểu chó săn là giành cho mấy chị em chưa lập gia đình.

PR là phải hướng tới mấy chị em mê sắc đẹp.

Không tầm thường thì tiền sẽ chạy vào túi sao?

Chúng ta phải học được cách thu hút người ta!"

"Nhân lực thì sao?

Làm thế này thì cần số lượng lớn!"

Soso nhìn tôi, tôi đâm lao thì phải theo lao.

"Ngoài Soso ra, ai cũng phải tham gia, còn lại chuyện thiếu nhân lực, tôi sẽ tìm cách giải quyết.

"Không công bằng!"

"Chờ đến khi cậu đẻ xong rồi, cậu lại tới làm cái chủ đề tiểu loli đi, vậy được chưa!"

Tôi nói đùa, cuối cùng mọi người đều đồng ý, thế là chúng tôi lấy điện thoại ra tìm kiếm ngày lành tháng tốt.

Cuối cùng cũng ấn định được thời gian khai trương, là vào nửa tháng sau.

Mọi người vẫn cứ tất bật chuẩn bị, tôi vẫn không nói cho mọi người nghe về chuyện Mộ Tịch Nhiên đã nói với tôi.

Cứ như vậy trước đã, giặc đến thì đánh, nước dâng lên mọi người sẽ biết làm sao.

Trong kế hoạch của tôi không có Tố Duy, thế mà người ta tự nhảy xuống nước, ngoài ý muốn còn có thêm anh chàng đẹp trai Lam Phi Tuấn.

Ba ngày trước khi khai trương, Tố Duy kéo vali đứng ở khu phố náo nhiệt ven biển của Trác Tuyệt.

Cô ấy mặc đồ áo khoác giữ ấm rất dày, tóc được cột lên phía sau.
 
Back
Top Bottom