Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần I

[Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần I
Chương 51


Sau khi tan sở, tôi đi lang thang trên phố, không ngờ lại nhìn thấy Triệu Thái An, à há, còn ôm một cô gái nhỏ.

Thôi bỏ đi, không nên trêu làm gì, tôi không muốn phạm tội nhưng người ta lại muốn đắc tội với tôi.

Hắn liếc mắt một cái thì đã nhìn thấy tôi.

Vẻ mặt xấu xa đi đến trước mặt tôi.

"Ồ, Vư Phi Phàm, trùng hợp nha.

Tôi còn cho rằng cô đang nằm ở trong bệnh viện đâu."

"Cảm ơn nha, sức của anh chưa có đủ, cho nên tôi còn chưa về chầu trời đâu."

Tôi cười đáp lại, nhóc con, tôi đây không để yên cho nhà ngươi đâu.

Nếu không có Mộ Tịch Nhiên thì bây giờ hắn còn tự do đến thế sao?

Hắn buông người phụ nữ kia ra, đôi tay cắm vào trong túi rồi nhìn tôi.

"Mệnh tiện đương nhiên phải sống lâu rồi."

"Tôi đây rất sợ chết, mệnh tiện cũng tốt.

Nhìn anh, mệnh cũng khá tốt, cẩn thận sống không lâu đâu."

Muốn đấu đá chứ gì, tôi đây rất am hiểu.

Anh ta lẩm bẩm khinh thường tôi, tôi thực sự cảm thấy buồn cho Mộ Tịch Nhiên, người đàn ông thế này có gì đáng giá để cô ấy chọn chứ.

Triệu Thái An chuẩn bị rời đi, tôi gọi anh ta lại.

"Triệu tổng, hẹn gặp lại ở Bắc Thịnh Quốc Tế."

Anh ta dừng lại và quay đầu lại nhìn tôi một cách khinh bỉ.

Tôi nhún vai, cười đã cái nư rồi bỏ đi.

Nhưng ngay sau đó, tôi nghe thấy tiếng hai người phụ nữ đang cãi nhau sau lưng tôi.

Nhìn lại, tôi thấy Mộ Tịch Nhiên hình như đang phát điên với Triệu Thái An.

Lần này, tôi bật cười trước sự hớ hênh của họ, lắc đầu và lao ra khỏi đám đông.

Về đến nhà, tôi dọn dẹp đơn giản, chiếc máy tính đã lâu không khởi động, đang chạy với tốc độ rùa bò, tôi châm một điếu thuốc và cảm thấy lòng mình trống rỗng.

Tình yêu mới bắt đầu vào đêm qua, nhưng nó đã bị gián đoạn bởi một chuyến công tác đột ngột.

Tôi không biết Phoebe trên máy bay thế nào.

Tôi mở hộp thư của mình với lòng tràn đầy sự mong đợi, thấy một email mới, nó được gửi trước khi Phoebe lên máy bay.

Ngắn ngủi chỉ vài câu, nhưng làm tôi hài lòng.

[Chờ tôi trở lại.]

Tôi gõ lại bàn phím để trả lời cô ấy.

[Chú ý nghỉ ngơi.]

Bây giờ, cô ấy đang làm gì?

Có khi nào cũng đang nhớ tôi như tôi nhớ cô ấy không?

Có lẽ không đâu nhỉ, bây giờ cô ấy chắc đang dùng tiếng Pháp nói chuyện với khách hàng.

Rốt cuộc thì chúng tôi cũng chênh lệch múi giờ.

Cuộc sống trở lại bình thường, tôi lấy mì gói ra nấu, sau đó bật nắp lon Coca.

Cuộc sống bất lực, may thay, Phoebe đã xuất hiện.

Tôi không nhớ rõ bản thân đã sống thế nào khi không có Phoebe, nhưng tóm lại thật đơn giản: sống mơ màng qua ngày.

Ngay cả trong văn phòng lớn kia, có hương vị cà phê nguyên chất, mỗi người nhìn thấy tôi đều chào buổi sáng thư ký Vưu, thế mà tôi vẫn mơ mơ màng màng.

Còn tôi thì vẽ vòng tròn trên tấm lịch để bàn.

Đã bốn ngày trôi qua, hôm nay là đêm giáng sinh, hôm nay tâm trạng thư ký Đỗ tốt không ngờ, tôi ngửi được hương vị tình yêu trên người cô ấy.

Cô ấy cười đi vào văn phòng tôi sau đưa cho tôi một mớ táo.

"Chà, cô cũng tri kỷ quá đi."

"Mọi người ở trong công ty đang tặng táo cho nhau.

Còn cái này là một nhân viên bên phòng tài chính uỷ thác mang lên đưa cho cô.

Sẵn tiện tôi đưa cho cô thêm mấy cái.

Đêm giáng sinh vui vẻ."

Tôi hiểu đó là ai, mỉm cười cầm lấy quả táo.

"Cô nhìn xem, tôi cũng chưa chuẩn bị gì cả...."

"Đừng, táo ở chỗ của tôi có thể ăn đến năm sau, tôi thực sự không thể nhận thêm được nữa, thảm hoạ tới nơi rồi đây."

Nói rồi, cô ấy bước ra khỏi văn phòng của tôi, và tôi cầm số bàn nội bộ trên bàn và gọi Tư Béo.

"Này, người tặng táo, đi lên đây một chuyến đi."

"Haha được rồi."

Một lúc sau, Tư Béo bước vào văn phòng của tôi.

"Bây giờ, cô đã là thư ký Vưu rồi, dưới hai người trên vạn người."

"Đừng có cà khịa tôi."

"Ngày hôm đó, cô từ chức để lại mọi người khó hiểu, vừa trở về thì được thăng chức, cái thăng chức này của cô, so với ngồi trực thăng còn nhanh hơn nữa.

Nói thật chuyện gì đã xảy ra thế."

"A?

Cũng không có chuyện gì xảy ra, chẳng qua được đề cử thăng chức thôi, muốn biết tại sao à, vậy cậu đi hỏi Lam đổng đi."

"Vẫn thôi đi."

Nói chuyện như đánh Thái Cực Quyền thật sự rất hiệu quả.

Cho dù tình huống thế nào, chỉ cần mang Phoebe ra có thể sử dụng như tấm chắn.

Hahahaha....

Đến giờ ăn trưa, tôi đi theo Tư Béo đến nhà ăn của công ty.

Nó vẫn ngon như vậy.

Tôi cũng không rõ bản thân ăn bao nhiêu Sushi cá hồi nữa.

Trò chuyện với Tư Béo một lúc lâu, mới trở về chỗ làm việc.
 
[Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần I
Chương 52


Lại một ngày nữa trôi qua, những bài hát mừng Giáng sinh vang lên khắp phố phường, nhìn người khác khoe đồ đôi, còn tôi thì chân đạp đứng chôn thân tại chỗ.

Đi ngang qua một cửa hàng trang sức rất đơn sơ, chủ nhân là một phụ nữ trạc 50 tuổi, khí chất mang hơi thở nghệ thuật, bước vào cửa hàng, dường như sự sôi động, hối hả bên ngoài đã bị cô lập.

Ánh sáng mờ ảo làm nổi bật sự lấp lánh của các đồ trang trí bằng đá khác nhau trong tủ kính.

Tôi từ từ xem, bà chủ không đến giải thích nhiệt tình.

Nhưng đồng hành cùng tôi để quan sát một cách âm thầm.

Mãi cho đến khi tôi nhìn thấy một cây bút máy có khắc nét chữ tinh xảo, bà ấy hiểu ý và lấy cây bút ra.

"Chắc cô mua quà tặng cho bạn phải không?"

Tôi gật đầu.

"Không phải là bạn, là người yêu."

"Người yêu sao?

Tôi sợ rằng các bạn trẻ sẽ không thích những thứ cổ hủ như vậy."

"Sẽ thích.

Bởi vì người ấy có một cây bút cũng đã dùng nhiều năm, vẫn chưa có ý định đổi nó.

Tôi cảm thấy nên đổi đi rồi."

"Vậy có lẽ người này là một người rất hoài niệm.

Nếu như nó đã thể hiện một ý niệm nào đó, hà tất gì cần phải đổi?"

Lời nói của bà ấy rất có lý, vào lúc tôi ngẩng đầu lên nhìn bà ấy, trong phút chốc tôi có chút thẩn thờ.

Người phụ nữ trung niên này, giữa mày của bà ấy trông khá giống Phoebe.

Mà loại cảm giác này không có giống như tôi và Tố Duy vậy.

Trên thế giới này có nhiều người giống nhau thật.

Tôi nhìn đến mức xuất thần, bà chủ quơ quơ cái tay lên.

"Sao thế cô gái?"

"Không có ạ... giúp tôi đóng gói lại cây bút này.

Để tôi xem còn có gì có thể mua nữa không."

Bà chủ cười cầm cây bút máy rời đi.

Tôi nhìn vào một chuỗi vòng chân bằng mã não đen, không giống như những phụ kiện bắt mắt kia, nó rất bình thường khiến tôi cảm thấy nó giống như một sản phẩm lề đường được bán bởi một người bán hàng rong, nhưng nó có một ánh sáng đen độc đáo.

Tôi nhìn bà chủ, chỉ vào chiếc vòng chân, bà ấy lấy nó ra.

"Người trẻ tuổi, cô thật có mắt nhìn đó."

"Sao vậy ạ?"

"Cây bút máy này cây bút này trong một cửa hàng trao đổi ở London, chủ cửa hàng đó không muốn bán cho tôi, vậy là tôi dùng vật đổi vật.

Thế nhưng bà ấy cũng không muốn.

Thế nên tôi hỏi tại sao, sau đó bà ấy nói cho tôi biết, cây bút này là tác phẩm cuối cùng của chồng bà ấy, từ cách khắc trên thân bút đến độ tỉ mỉ của ngòi bút đều được làm thủ công, tuy nhiên chiếc bút này có những khuyết điểm, ở trên mép nắp bút, hoa văn khắc trên đó ngoài ý muốn lại có một chữ P."

Ngón tay tôi nhẹ nhàng xoa tròn chữ P, đây là một cái bất ngờ đầy vui vẻ, và còn có cả ý trời trong đó.

"Tôi rất thích nó.

Nhưng mà tại sao bà ấy lại đồng ý."

"Bà ấy nói chồng bà ấy từng làm ra rất nhiều cây bút, cũng rất được người ta ưa chuộng, có lẽ chất liệu đồng hơi bị oxy hoá, từng có người hỏi thăm qua nó, nhưng mà chưa ai có thể mang nó đi.

Chỉ có tôi năm lần bảy lượt tìm đủ cách đủ mua, cho nên mới đồng ý."

"Nó quý như vậy, tại sao bà không giữ riêng nó cho mình?"

"Tôi không phù hợp, nó là một tác phẩm nghệ thuật, nhưng nó không thể thoát khỏi công dụng của nó.

Cho nên để đó chờ người thích hợp đến mua, tiếc là không ai quan tâm, cô là người đầu tiên hỏi."

"Vậy sao ạ?

Haha, vậy còn cái vòng chân kia có câu chuyện xưa gì không ạ?"

"Tôi đi du lịch ở Nepal, một người lái buôn xin tôi một ngụm nước, đương nhiên là tôi đã cho anh ta, rồi anh ta dùng cái vòng chân này để hồi báo lại."

"Có rất nhiều người nghĩ cái vòng chân này rất bình thường, nhưng thực chất nó là mã não thật."

"Hai cái này bao nhiêu ạ?

Tôi muốn mua nó."

"Cây bút này bán với giá 6000, 7000, nhưng mà tôi sẽ cho cô một cái giá duyên phận, 1000 đi."

Nói thật thì 6000 hay 7000, đối với tôi là một số tiền lớn, nhưng mà mức giá 1000 thì lại làm tôi rất ngại.

"Như vậy rẻ quá, thôi thì 4000 đi ạ.

Cái này trong phạm vi chi trả của tôi."

"Vậy được rồi, vòng chân này tôi được nhận miễn phí, vậy tặng lại cho cô."

"Tốt vậy ạ?"

"Bàn tay tặng hoa hồng bao giờ cũng phảng phất hương thơm."

(Nghĩa: Bàn tay trao hoa hồng là một hình ảnh ẩn dụ về hành động cho đi những điều tốt đẹp nhất trong cuộc sống mà xuất phát là từ tấm lòng con người chân thành đối xử với nhau.Cái bạn nhận được là hương thơm - chính là niềm hạnh phúc từ tâm hồn bạn, đồng thời cũng là lòng biết ơn từ người được nhận.)

"Cảm ơn ạ."

Bước ra khỏi cửa hàng với món quà, tim tôi như rỉ máu ...

4000 ...

đắt quá ... nhưng nghĩ lại xem, vì Phoebe thì rất đáng giá.
 
[Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần I
Chương 53


Về đến nhà, tôi cầm túi quà mà ngẩn ngơ.

Tại sao phải mua hai món quà, thực ra tôi biết rất rõ ý nghĩa của hai món quà này.

Nếu Phoebe từ chối cây bút, điều đó cho thấy người tặng cây bút ở trong lòng cô ấy đặc biệt như thế nào, mà chiếc vòng chân chỉ muốn cô ấy đeo nó, mắt cá chân của cô ấy rất đẹp.

Khi tôi bước xuống khu sinh hoạt dưới nhà, một chiếc Jaguar chiếu đèn pha vào tôi, tôi ngờ vực đi đến chỗ chiếc xe, trong lòng không biết phải làm gì.

Lúc này, Phoebe từ trên xe bước xuống.

Đột nhiên, tôi ngây ngốc tại chỗ, tôi đang nằm mơ sao, nhớ cô ấy đến phát điên rồi à?

Cô ấy đến gần tôi, tôi có thể thấy sự mệt mỏi trên khuôn mặt cô ấy.

"Chị...."

"Tôi rất mệt."

"Đi thôi."

Tôi dẫn cô ấy vào tòa nhà, khi về đến nhà, tôi ngồi xổm xuống và thay dép cho cô ấy.

Kéo cô ấy đến ghế sô pha và ngồi xuống.

"Sao lại vội vàng trở về thế?"

"Muốn về thôi...."

"Giáng sinh đến rồi."

Cô ấy gật đầu.

"Em có thể ôm tôi một cái không?"

Tôi đưa tay ra, dịu dàng ôm cô ấy vào lòng.

"Gặp khó khăn sao?"

Cô ấy lắc đầu.

"Mệt."

Tôi nhẹ nhàng hôn lên má cô ấy, trong lòng lại đau, gương mặt của cô ấy thật lạnh.

Trời vào đông rồi mà lại ăn mặc ít thế này, còn ngồi hơn mười mấy tiếng trên máy bay.

Nhưng tôi không có bất kỳ khả năng nào để xoay chuyển cuộc sống của cô ấy, chỉ có thể nhìn cô ấy nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tôi buông tay ra muốn vào bếp làm chút đồ ăn.

Vừa mới động đậy, cô ấy giữ chặt góc áo tôi.

Suy cho cùng cô ấy cũng là một người phụ nữ, trút hết vẻ ngoài đầy hào quang, thì chỉ còn lại con người mong manh thế nên tôi lại cảm thấy cô ấy đáng thương.

Tôi ngồi trở lại ghế sofa và ôm cô ấy một lần nữa.

"Tôi đi làm chút đồ ăn, cả cơ thể chị lạnh băng, tôi đi xả nước nóng vào trong bồn tắm, chị đi ngâm người cho khoẻ đi, sẽ thoải mái hơn nhiều."

Cô ấy gật đầu, ngoan ngoãn rời khỏi vòng tay tôi.

Tôi dẫn cô ấy vào phòng ngủ, lấy ra một bộ đồ ngủ và đưa cho cô ấy.

"Chị đừng có chê nó nha, tất cả đều sạch sẽ."

Cô ấy với lấy bộ đồ ngủ của tôi, sau đó mệt mỏi cởi áo khoác ra.

Tôi vươn tay lên sờ sờ cái mũi, thôi bỏ đi, ở đây một lát nữa chắc khắp phòng đầy xuân sắc, tốt nhất là nên đi vào bếp.

Thấy nước đã đầy bồn tắm, tôi miễn cưỡng rời đi.

Haizz, này do trời sinh nhút nhát, không dám làm càn....

Ở trong bếp, tôi lấy thịt và trứng bắc thảo, nấu một nồi thịt bằm trứng bắc thảo, lại xào thêm vài món ăn kèm.

Cởi bỏ tạp dề ra, đem đồ ăn dọn lên trên bàn, sau đó định quay lại phòng gọi cô ấy, nào đâu cô ấy đã đứng ở cửa nhìn tôi từ lúc nào.

Tôi nhìn thấy bộ đồ ngủ trên người cô ấy, cảm thấy có chút buồn cười.

Bộ đồ ngủ này ngoài che đậy cơ thể ra, e rằng còn không thể nào che lạnh được.

Tôi đành cởi chiếc áo khoác trên người xuống, khoác lên người cô ấy, cũng không biết đêm nay đã xảy ra chuyện gì, người phụ nữ này ngoan ngoãn nghe lời đến mức không bình thường.

Tôi đứng bên cạnh cô ấy, cầm cái chén trên tay.

Múc từng muỗng lên thổi cho bớt nóng mới đưa đến bên miệng cô ấy.

Nhìn vào đôi mắt hơi cụp xuống của cô ấy, có một cảm xúc khó tả.

Có lẽ bởi vì vừa mới tắm xong, đôi lông mi rung động còn có chút ẩm ướt.
 
[Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần I
Chương 54


"Không cần đút tôi, em cũng ăn đi."

Cô ấy lấy cái chén từ trong tay đôi, tự ăn cháo, còn tôi vừa ăn cháo vừa gắp đồ ăn cho cô ấy.

Cuộc sống bình yên thế này, chính là cuộc sống mà tôi muốn.

Chợt nghĩ đến cái gì đó, tôi ôm lấy vai cô ấy.

"Ừm, có quà tặng chị."

Cô ấy chống tay lên bàn và nhìn tôi một cách tinh nghịch.

"Vậy sao."

"Chị chờ tí."

Sau đó, tôi đứng dậy và đi ra phòng khách để lấy cây bút và vòng chân từ trong túi ra.

Bước vào bàn ăn, cô ấy nghiêng đầu nhìn thứ trong tay tôi.

"Hai món quà lận sao?"

"Đúng vậy.

Đây là một một câu hỏi trắc nghiệm.

Nếu như chị cảm thấy khó trả lời thì có thể bỏ qua."

"Em nói đi."

Tôi mở gói quà ra, đem cây bút và vòng chân đặt lên bàn.

"Một cái là quên đi quá khứ và chọn hiện tại.

Một cái là đi đến tương lai."

Cô ấy rất thông minh, tất nhiên cô ấy hiểu ý tôi.

Thực ra câu hỏi này không khó, cô ấy có thể từ chối hoặc chọn một hoặc thậm chí cả hai, cho nên đáp án cũng khác nhau.

Cô cầm bút lên, cẩn thận vuốt từng đường nét trên thân bút.

Như thể phải lòng cây bút ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô ấy nghiêng đầu nhìn tôi.

"Em rất tinh tế."

"Cảm ơn."

Ánh mắt dời đến vòng chân, cô ấy cười.

"Tôi cũng cảm thấy bút ở trong văn phòng cũng nên thay đổi rồi."

"Chị không thích vòng chân à?"

Cô ấy lắc đầu và lặng lẽ nhìn vào mắt tôi, chúng tôi nhìn nhau một lúc lâu, sau đó tôi mỉm cười, cầm lấy vòng chân cúi xuống nhẹ nhàng nhấc chân trái cô ấy lên, người phụ nữ này có mắt cá chân vô cùng đẹp, cô ấy thật hoàn hảo, hoàn hảo đến đến từng chi tiết của cơ thể.

Nhẹ nhàng khoá vòng chân lại, sau đó sửa sửa, mới đứng dậy ngồi lại vào ghế.

Cô ấy giơ chân lên, nghiêm túc ngắm nghía mắt cá chân.

Tôi mỉm cười hôn lên khóe mắt cô ấy.

Một lời thì thầm trêu chọc bên tai cô.

"Quà như thế này, chị hài lòng chứ?"

Cô ấy quay đầu lại, đáp lại tôi bằng một nụ hôn dịu dàng đầy ngọt ngào.

Tôi nhìn gương mặt xinh đẹp của cô ấy, giờ mới an tâm nói.

"Chị vui vẻ là được."

Sau khi ăn xong, chúng tôi ngồi ở trong phòng khách xem TV, tôi muốn cô ấy đi nghỉ ngơi sớm, nhưng mà cô ấy nhất quyết đòi ngồi ở trong phòng khách, điều này khiến tôi thực sự khó hiểu.

"Hôm nay mệt mỏi cả ngày rồi, không được nghỉ ngơi tốt."

Tôi xoa xoa mái tóc dài của cô ấy, cô ấy là một người phụ nữ nhỏ bé cần được bao bọc vào lúc này, cô ấy cũng đã trút bỏ sự lãnh đạm và mạnh mẽ của bản thân.

Cô ấy dựa vào vai tôi, tiếp tục nghịch chiếc bút mà tôi tặng cho cô ấy.

Chúng tôi cứ yên tĩnh tựa vào nhau làm bạn với nhau.

Cho đến khi cô ấy đặt cây bút xuống.

"Tại sao em không yêu cầu tôi tặng quà cho em?"

"Chị có thể xuất hiện vào đêm Giáng Sinh, coi như cũng là một món quà không tồi.

Con người tôi đây không quá tham."

Cô ấy đưa tay ra làm một động tác suỵt, tôi câm cái miệng lại, nhìn cô ấy buồn cười.

Cô ấy lấy ra một chiếc hộp đóng gói khá đẹp mắt từ trong túi xách ra.

Cô ấy ngồi bên cạnh tôi, ra hiệu cho tôi nhanh mở đi.

Tôi nhẹ nhàng mở gói quà ra, bên trong đó một cái hộp trang sức bằng nhung.

Tôi ngẩn người nhìn cô ấy, cô ấy cầm lấy hộp mở ra cười, vội vàng lấy chiếc nhẫn trong hộp ra.

Nhẫn sao?

Này cũng quý quá đi.

"Mang lên."

Nói rồi cô ấy đã nâng tay tôi lên khoá chiếc nhẫn này vào ngón tay tôi.

Tại sao phải dùng từ khoá nhỉ?

Tại vì mặt của chiếc nhẫn này như một cái ổ khoá, một cái ổ khoá được chế tác cực kỳ tinh xảo, còn chìa khoá lại chính là mặt dây chuyền.

Tôi đưa tay ra, đem dây chuyền mang lên cổ Phoebe.
 
[Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần I
Chương 55


Thật sự buồn cười không nói nên lời, đã ở cái tuổi này rồi, còn làm như mấy đứa trẻ con, tặng quà kiểu thế này.

Cô ấy nâng ngón tay tôi lên nhìn nhìn sau đó mới gật đầu hài lòng.

Tôi bế cô ấy đến bên giường, đắp chăn lên người cô ấy.

"Tôi đi rửa mặt, quay lại ngay.

Chị buồn ngủ thì ngủ đi."

Phoebe ánh mắt có chút tán loạn, có thể thấy được cô ấy vô cùng mệt mỏi.

Tôi tắt đèn trong phòng ngủ, lặng lẽ bước vào nhà tắm.

Nói thật, tôi vẫn cảm thấy đây là một giấc mơ, nó quá giống với tình tiết trong mấy cuốn tiểu thuyết, cô ấy trở về vì tôi, đúng không?

Lúc này, điện thoại di động của Phoebe đổ chuông, tôi chưa kịp ra khỏi phòng tắm thì cô ấy đã cầm điện thoại trên ban công và nói chuyện bằng tiếng Pháp, tôi cầm áo khoác choàng lên người cô ấy, ôm chặt lấy cô ấy, sợ cô ấy sẽ bị cảm lạnh, giọng điệu của cô ấy không tốt cho lắm, tôi mơ hồ có cảm giác người ở đầu dây bên kia có mối quan hệ khó tả với Phoebe.

Cúp điện thoại xong, cô lặng lẽ đứng đó.

"Vào trong đi, bên ngoài lạnh lắm."

Nói rồi tôi hắt xì hơi xấu hổ khi cô ấy nhận ra tôi chỉ mặc một chiếc áo thun mỏng.

"Ở nước ngoài rất bận, phải không?"

"Ừm.

Cho nên mau mau quay về ổ chăn thôi."
....

Chúng tôi ôm nhau ngủ, khuôn mặt dịu dàng của cô ấy trong chốc lát đã hơi thở dần đều, tôi nhìn khuôn mặt khi ngủ của cô ấy và hy vọng rằng đây là chuyện cả đời.

....

Đừng nghĩ Giáng sinh là dễ dàng, vẫn là 9 đến 5 giờ.

Khi tôi tỉnh dậy, Phoebe đã ngồi ở bàn trang điểm để trang điểm, tôi biết cô ấy sắp nhặt lên cái mặt nạ khí thế kia lên.

Nhưng tôi không thể không trao cho cô ấy một nụ hôn chào buổi sáng.

"Tôi đến công ty trước, em đừng có đến muộn."

Nhìn cô vội vàng rời đi, có cảm giác dường như sắp xảy ra chuyện.

Vâng, linh cảm của tôi đã đúng.

Khi tôi đứng kính cẩn trong phòng họp, tôi thấy một người đàn ông tóc vàng ngồi bên trái Phoebe, anh ta có khí chất quý ông điển hình của Châu Âu, dáng người đẹp và mặc vest chỉnh tề.

Mái tóc vàng được chải kỹ.

"Mọi người, để tôi giới thiệu với mọi người một chút."

Lời mở đầu ngắn ngủi của Phoebe khiến phòng họp trở nên sôi động hơn, ánh mắt của mọi người đổ dồn vào Phoebe.

"Vị này chính là Joan đến từ Pháp, người có nhiều kinh nghiệm trong lĩnh vực quản lý kinh doanh.

Anh ấy sẽ là phó tổng giám đốc được tôi mời về, tôi hy vọng mọi người ở đây có thể hợp tác với anh ấy về mặt quản lý công ty trong tương lai."

Joan đứng dậy và cúi đầu nhẹ.

Mở đầu là phần giới thiệu tiếng Trung trôi chảy.

"Tôi thật vui khi được làm việc trong công ty của quý vị, thời gian sau này, mong các vị hợp tác vui vẻ với tôi.

Nếu như lỡ có đắc tội với ai mong mọi người thứ lỗi."

Haizz, bây giờ người nước ngoài còn có thể nói tiếng Trung tốt hơn người Trung Quốc.

Lúc này, Phoebe quay lại nhìn tôi.

"Bắt đầu ghi chép biên bản cuộc họp."

"Vâng."

Thật ra, tôi không quen cho lắm, dù sao thì cô ấy vào ban ngày và ban đêm là hai người khác nhau.

Tôi thật sự không thích nghi được.

Nhưng mà tôi có thể làm gì đây?

Trong cuộc họp, nói rất nhiều vấn đề, Joan dễ dàng nói về mấu chốt của vấn đề và các biện pháp giải quyết nó.

Phoebe gật đầu hài lòng.

Sau cuộc họp, Thư ký Đỗ đến văn phòng của Phoebe để báo cáo việc cô ấy vắng mặt ở công ty mấy ngày nay.

Tôi phụ trách pha cà phê, dọn dẹp văn phòng của cô ấy, v.v.

Sau khi báo cáo xong, thư ký Đỗ lập tức trở về văn phòng của cô ấy, còn tôi tiếp tục tưới hoa và cây cối cho cô ấy, Phoebe đang định gọi tôi thì Joan đến.

Anh ta lịch sự ngồi vào chiếc ghế xoay, Phoebe ra hiệu cho tôi chuẩn bị cà phê.

Tôi có chút miễn cưỡng đi vào nơi pha nước, cà phê vừa được xay xong là tôi chuẩn bị cho Phoebe, vì thế tôi cầm lấy một bịch cà phê hoà tan, pha nó xong đặt trước mặt Joan.

"Mời dùng."

Anh ta cười nhẹ.

"Cảm ơn."

hiahiahiahia.

Nó rất ngon ~~~

Phoebe liếc mắt đã nhìn thấy được chút tâm tư bé nhỏ của tôi, cô ấy ném cho tôi một ánh mắt giết người, tôi bực bội rời khỏi văn phòng cô ấy.
 
[Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần I
Chương 56


Đến giờ nghỉ trưa, điện thoại tôi mới đổ chuông.

"Ra ngoài, đi ăn."

"A.

Biết rồi."

Bước ra khỏi văn phòng, Phoebe đã đợi sẵn trước thang máy.

Cùng nhau bước vào thang máy, tôi muốn ôm cô ấy vô cùng, nhưng tiếc là có thứ gọi là camera giám sát.

Chúng tôi giữ khoảng cách, có người lần lượt bước vào thang máy, cái thần thái khiến người ta không dám đến gần cô ấy làm cho đám nhân viên lựa chọn ép tôi vào một góc.

Cho đến cuối cùng chỉ có hai chúng tôi, tôi theo cô ấy vào xe.

Phoebe quay lại hỏi tôi.

"Em đã quen công việc hiện tại chưa?"

"Tuỳ cơ ứng biến."

"Điều chỉnh lại thái độ làm việc cho đúng."

"Tôi sẽ cố gắng làm việc, dọn nhà nấu cơm qua ngày."

"Không tồi."

Cô ấy lái xe đến một nhà hàng khá tốt.

Chúng tôi ngồi trong phòng riêng, cô ấy lấy thực đơn và gọi bít tết cho hai người.

Lúc nhân viên mang đồ ăn lên, tôi rất có tính tự giác, cầm lấy dao nĩa cắt bít tết thành từng miếng, sau đó mới đẩy đến trước mặt Phoebe, để cô ấy từ từ ăn.

Điện thoại của cô ấy đổ chuông nhiều lần, đến khi cô ấy nói chuyện bằng tiếng Pháp, tôi biết đó là Joan, mà cái tên Joan thường xuyên đến tai tôi.

Tôi rất bội phục người đàn ông đầy mưu mô này, ở tương lai gần, tình yêu của tôi và Phoebe có vết nứt nghiêm trọng, cũng nhờ tên Joan này ban cho, anh ta đã thành công cướp đi người phụ nữ mà tôi yêu nhất.

"Chị và Joan..."

"Chúng tôi đã quen biết nhau nhiều, là bạn học cũ."

"A...."

"Đừng suy nghĩ quá nhiều."

"Không có...

ăn đi."

"Phi Phàm."

"Sao thế?"

"Trong tình yêu, điều quan trọng nhất là gì?"

"Tin tưởng."

"Em hiểu được thì tốt."

Tôi mỉm cười đưa tay lên sờ gương mặt cô ấy, cô ấy không có né tránh, chỉ lặng lẽ cầm khăn giấy lau khóe miệng cho tôi.

Cho đến giờ tôi vẫn chưa đủ can đảm để hỏi cô ấy tại sao lại yêu tôi.

Tôi e rằng tôi sẽ không nhận được câu trả lời mà tôi muốn.

....

Tôi hơi ngạc nhiên khi Joan ngồi trước mặt tôi cầm một chồng hồ sơ và bắt tôi phải hoàn thiện nó từng cái một.

Anh ta cười nói.

"Phoebe nói cô ấy chỉ cần thư ký Đỗ là đủ.

Cho nên giao cô cho tôi.

Này quý cô, chuyện trong công ty tôi vẫn chưa nắm nhiều cho lắm, đây là những tài liệu mà tôi đã soạn ra.

Gần đây, tôi đang phụ trách đàm phán với mấy công ty lớn.

Cô đọc mấy cái này đi, sẽ rất có lợi cho cô, ngày mai chúng ta sẽ đến Bắc Thịnh Quốc Tế để nói chuyện liên hệ với các đối tác.

Nghe nói chuyên ngành của cô là tài chính.

Vậy chuyện giá cả phải phụ thuộc vào cô rồi."

Anh cho rằng tôi là đồ ngốc sao, trong bông có kim còn bày đặt ba hoa, không phải muốn tôi giúp anh chia sẻ bớt công việc à?

Này...

Phoebe, chị đành lòng bỏ tôi đưa cho người khác sai khiến à???

Khoan đã...

Bắc Thịnh Quốc Tế???

"Joan tổng, anh nói... ngày mai sẽ đi đâu?"

"Bắc Thịnh Quốc Tế."

"A, được rồi, trong hôm nay, tôi sẽ chuẩn bị hồ sơ tư liệu tốt.

Ngày mai sẽ đến đó cùng anh."

"Ok."

Nói xong, Joan rời văn phòng của tôi.

Ngay khi anh ta rời đi, điện thoại bàn văn phòng của tôi đổ chuông.

"Alo?"

"Vưu Phi Phàm, đến văn phòng của tôi."

"Được."

Tôi đến cửa văn phòng của Phoebe và gõ cửa.

"Vào đi."

Tôi đẩy cửa ra thấy Phoebe đang dựa vào cửa sổ, trên tay cầm ly cà phê, giống như đang đợi tôi vậy.

"Phoebe, tìm tôi có việc gì?"

Cô ấy đặt cốc cà phê xuống và nhìn tôi nghiêm túc.

"Ở trong công ty, gọi tôi là Lam đổng."

"Vâng, tôi sẽ sửa."

Cô ấy là người cực kỳ tuân thủ nguyên tắc công tư phân minh, điều này tôi cũng hiểu.

Cô ấy ngồi lại trên ghế trước bàn làm việc, rồi đẩy một chồng hồ sơ đến trước mặt tôi.

"Ngày mai, đến Bắc Thịnh Quốc Tế để đàm phán, đây là hồ sơ thu thập từ trước, cầm về đọc đi."

"A.

Cảm ơn, còn có chuyện gì khác không?"

"Chuyện ân oán của em và Triệu Thái An tôi không quan tâm, nhưng đừng mang cảm xúc tiêu cực đến nơi làm việc.

Nếu em gây phiền phức cho tôi, tôi sẽ không niệm tư tình."

"Đã biết."
 
[Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần I
Chương 57


Cái ân oán này chẳng phải cô ấy là hung thủ sao, nhưng tại sao cô ấy lại bình tĩnh đến thế, cái vẻ mặt cao cao tại thượng như chẳng liên quan gì đến cô ấy.

Tôi gục đầu xuống tránh nhìn cái bộ dạng độc đoán của cô ấy, sau khi trả lời liền quay trở lại phòng làm việc của mình.

Quăng đống tài liệu lên bàn, ngả lưng ra ghế hờn dỗi.

Có gì để mà xem, mọi thứ về Bắc Thịnh Quốc Tế, tôi gần như có thể biết một hoặc hai điều.

Chỉ là Triệu Thái An, có thù thì phải trả.

Sáng hôm sau, tôi cùng Joan đến sảnh công ty.

Anh ta mặc một bộ vest chỉnh tề, khóe miệng nở nụ cười mê hoặc đã thu hút tất cả các nữ nhân viên xung quanh.

"Vưu, cô đã chuẩn bị tốt rồi chứ?"

"Rồi."

Lúc này anh Vương và đoàn người cũng đã đến sảnh, sau khi tán gẫu một lúc, chúng tôi lên xe của công ty, sau khi lên xe phân phát tài liệu cho từng người, chúng tôi chuẩn bị xuất phát, Bắc Thịnh Quốc Tế, tôi đến đây.

Khi tôi bước vào Bắc Thịnh Quốc Tế với Joan, tôi nhìn vào tòa nhà văn phòng đã cho tôi rất nhiêu thứ và tước đoạt tất cả của tôi, hít một hơi thật sâu.

Nó như một rào cản khiến tôi khó chịu trong lòng.

Bây giờ, điều gì sẽ xảy ra nếu tôi xuất hiện trong một thân phận khác?

Thư ký của Triệu Thái An đã đợi ở sảnh từ sớm, Joan mỉm cười và trò chuyện với cô ấy.

Sau đó, thư ký ra hiệu cho anh Vương và nhóm của anh ấy đợi ở sảnh, còn tôi được sắp xếp để gặp giám đốc tài chính trước, Joan thì đến văn phòng của Triệu Thái An nói chuyện.

Chết tiệt, là ai đã sắp xếp chuyện này.

Tôi chưa bao giờ thấy một sự sắp xếp như vậy.

Khi tôi ra khỏi thang máy, mọi thứ vẫn vậy.

Có sự pha trộn giữa những gương mặt cũ và mới, những người quen biết tôi đều ngạc nhiên.

Tôi nhìn những người này với tập tài liệu trên tay và bước thẳng đến phòng giám đốc với vẻ mặt tự tin.

Trợ lý của Tịch Nhiên cũng vậy, cô ấy ngạc nhiên nhìn tôi.

Tôi lấy danh thiếp của mình ra.

"Đã lâu không gặp."

"Đúng vậy, cô tới đây... là....?"

"Cô đưa danh thiếp cho giám đốc Mộ, cô ấy sẽ tự nhiên mời tôi vào."

"Được rồi, chờ một chút."

Trợ lý đi vào một lúc, không bao lâu lại đi ra.

"Vưu Phi....

Không, thư ký Vưu, mời vào."

"Cảm ơn."

Mọi người xung quanh đều hướng sự chú ý của họ về phía tôi, tôi tự hào nắm lấy cổ áo của mình và bước vào văn phòng với một nụ cười.

Mộ Tịch Nhiên nhìn tôi với cảm xúc khó tả.

"Giám đốc Mộ, đã lâu không gặp, cô khoẻ chứ?"

"Phi Phàm, mau ngồi đi."

"Ừm."

Chúng tôi ngồi đối mặt với nhau, cô ấy tựa lưng vào ghế trầm ngâm nhìn tôi.

"Về cá nhân tôi mà nói.

Lần này đến đây là vì sự hợp tác của Trác Tuyệt với công ty cô.

Cũng vừa hay tôi phụ trách mảng đàm phàn tài chính."

"Vậy sao?

Xem ra em ở Trác Tuyệt phát triển không tồi."

Trong công việc, Mộ Tịch Nhiên tự nhiên thoát khỏi những muộn phiền trong cuộc sống, gương mặt rạng rỡ hẳn lên.

Tôi đưa tài liệu đã chuẩn bị cho Mộ Tịch Nhiên.

"Đây là kế hoạch tài chính của chúng tôi, giám đốc Mộ, giá thuê mặt bằng của chúng tôi không cao, về điểm này chắc cô hiểu rõ.

Nhưng về phần chia doanh thu, chúng tôi cũng có điểm mấu chốt riêng.

Lúc trước, tỷ lệ phân chia doanh thu của quý công ty đưa ra qua thấp, cho nên lần này chúng ta cần phải cần bàn bạc kỹ hơn."

Là người cũ với nhau, giờ đây chúng tôi lại phải dùng cái cách thức này, giọng điệu trong kinh doanh để nói chuyện với nhau, đây là một chuyện đáng buồn đến cỡ nào.

Tôi không còn sự lựa chọn nào khác, tôi phải cho Phoebe một lời giải thích.

Mộ Tịch Nhiên cầm lấy bảng kế hoạch mở ra xem, cô ấy đưa tay lên sờ cằm, nghiêm túc suy nghĩ.
 
[Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần I
Chương 58


Bầu không khí yên tĩnh khiến chúng tôi cực kỳ thận trọng về những gì đang diễn ra, cho đến khi cô ấy đóng hồ sơ.

"Thư ký Vưu, tôi ban đầu có thể đưa ra một câu trả lời không chắc chắn, dự kiến sẽ tăng 10%."

"E là không được.

Xét cho cùng, những mặt bằng chúng tôi cung cấp đều là những vị trí đắc địa, hơn nữa chúng tôi đã đầu tư vào hàng hóa do công ty cô cung cấp, nếu tăng 10% là quá ít."

Lúc này, điện thoại bàn của cô ấy vang lên, cô ấy trả lời điện thoại ngắn gọn rồi cúp máy.

"Đến phòng họp đi, chúng ta sẽ nói thêm nữa."

"Được."

Tôi cùng Mộ Tịch Nhiên bước ra khỏi văn phòng, mọi người nhìn tôi, vẻ mặt tôi đầy tự tin, những tổn thương mà các người đã gây ra cho tôi trong quá khứ, từ lâu tôi đã biến thành động lực cho tôi như ngày hôm nay.

Phoebe đã hủy hoại tôi, nhưng cũng cho tôi hy vọng.

Khi chúng tôi đến gần phòng họp, Triệu Thái An có một biểu hiện hơi ngạc nhiên.

Tôi mỉm cười và bắt tay anh ta.

"Triệu tổng, rất vui được gặp lại anh.

Tôi là thư ký của Joan."

"Xin chào."

Tôi ngồi trở lại bên cạnh Joan, bắt đầu một cuộc đàm phán, ở trên phương diện làm việc, Triệu Thái An vẫn có chút bản lĩnh.

Mặc dù, Phoebe đã nâng anh ta lên vị trí cấp cao của Bắc Thịnh Quốc Tế, nhưng mà vì để bảo vệ vị trí của anh ta, anh ta vẫn phải thể hiện, vì anh ta vẫn là nhân viên của Bắc Thịnh Quốc Tế.

Anh ấy ngồi vào chỗ và nói chuyện với Joan suốt, anh Vương cũng cẩn thận giải thích chi tiết trên màn hình máy chiếu.

Sau khi nói xong hết, thì đến màn trình diễn của tôi.

Tôi lấy ra file PPT mà tôi hoàn thành ở Trác Tuyệt trước khi đến đây.

Trong phòng họp, mọi người nhìn tôi, còn tôi thì đang đứng trước màn hình sáng chói.

Tôi lật từng trang trình bày, không chừa chỗ nào nhượng bộ, tôi trực tiếp đưa ra yêu cầu tăng lên 30%.

Khi tôi trình bày xong, Joan lập tức ngăn cản không cho Triệu Thái An nói.

"Triệu tổng, nhưng gì thư ký Vưu nói chính là những gì tôi muốn nói.

Tăng lên 30%, đây là yêu cầu của chúng tôi, chúng tôi rất coi trọng sự hợp tác này với quý công ty.

Được sự đồng thuận của các vị, đương nhiên đôi bên cùng có lợi.

Mặc dù hôm nay chúng ta mới chính thức đàm phán lần đầu tiên, nhưng tôi hy vọng sẽ thông qua trước, để chúng tôi có thể giao mặt bằng cho công ty của anh trong thời gian sớm nhất.

Nếu công ty của anh nhất quyết không nâng lên, tôi đành có thể nói, mặt bằng đắc địa kia sẽ sớm có người thuê."

Triệu Thái An từ nãy đến giờ đều là cau mày, anh ta có chút leo lên lưng cọp khó leo xuống.

Cuối cùng, ra hiệu cho thư ký cầm lấy kế hoạch của chúng tôi.

"Tôi sẽ giao vấn đề này lên ban lãnh đạo, trễ nhất là tuần sau sẽ trả lời cho các vị."

"Tôi mong chúng ta có cùng đạt thoả thuận."

"Yên tâm, tôi sẽ cố gắng nắm bắt.

Nhưng mà công ty này không phải của tôi, tôi không có quyền quyết định cuối cùng."

"Vậy tôi chờ sắp xếp của Triệu tổng."

"Nếu Triệu tổng không chê, thì cho tôi chút thể diện, mời một bữa cơm chứ."

"Đương nhiên, phải cho anh thể diện rồi."

Đương nhiên, là đám trợ thủ chúng tôi cũng phải đi theo.

Mộ Tịch Nhiên nhìn Triệu Thái An, bọn họ căn bản chẳng có giao lưu tình cảm gì.

Địa điểm ăn uống được đặt ở khách sạn cao cấp của Kiệt Thế.

Tôi đã rất ngạc nhiên khi thấy Phoebe.

Cô ấy mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, trên cổ áo còn có một cái kim gài bông hồng tinh xảo.

Còn thư ký Đỗ thì mở cửa cho cô ấy, cô ấy trịnh trọng bước vào bên trong.

Thật ra thì không cần cô ấy xuất hiện trong dịp như vậy, hồi lâu sau tôi mới tò mò hỏi cô ấy tại sao lại xuất hiện.

Cô ấy nhìn tôi một cách khinh thường.

"Trái tim chia làm hai nửa, tình mới và tình cũ mỗi người một bên, em không can đảm xốc bàn đánh Triệu Thái An, nhưng mà em nhất định sẽ tự mình đa tình quyến luyến Mộ Tịch Nhiên."

Tôi đâu có tự mình đa tình....

Khi Triệu Thái An nhìn thấy Phoebe xuất hiện, vẻ mặt nịnh nọt lập tức hiện lên.

"Ôi, Lam đổng đột nhiên xuất hiện, làm tôi vui mừng không thôi!

Xin mời ngồi."

"Triệu tổng khách sáo rồi.

Mọi người cứ tự nhiên đi."

Trên bàn, một đám người mặt đều tươi cười, nhưng mà mỗi nụ cười đều có mỗi tâm tư khác nhau.

Triệu Thái Anh không dám động đến Phoebe, cho nên đành hướng về phía Joan mời rượu, tôi và Mộ Tịch Nhiên chỉ cách bởi anh Vương, cô ấy nghiêng đầu nhìn tôi, sau đó cầm ly rượu.

"Phi Phàm, tôi mời em một ly, chúc em có thể ngày càng thăng tiến."

Tôi cũng cầm ly rượu lên.

"Cô khách sáo quá rồi, làm người thì cần phải có ý chí leo cao."

Tôi ngửa đầu uống cạn ly rượu trắng.

Tôi không biết Phoebe đang dùng biểu cảm gì nhìn tôi, nhưng tôi biết biểu cảm ấy chẳng có gì tốt.

Triệu Thái An luôn phớt lờ tôi, tôi biết anh ta đang cố tình tránh né cái mối quan hệ phức tạp trên cái bàn này.

Nhưng mà tôi làm sao dễ dàng buông tha.

Rót đầy rượu vào ly anh ta, tôi cười mời rượu.
 
[Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần I
Chương 59


"Triệu tổng, nói thế nào đây nhỉ, chúng ta coi như cũng là bạn cũ, hôm nay gặp lại nhau trong cảnh này làm sao có thể không nâng ly mời anh một ly nhỉ?

Ly này tôi uống hết, còn anh thì tuỳ tiện đi."

Đương nhiên, anh ta không thể tuỳ tiện, gượng gạo cụng ly với tôi.

Mộ Tịch Nhiên cũng ngượng ngùng, còn Phoebe thì ngồi chơi với ly rượu rỗng trên tay.

Cảnh tượng này thực sự rất nực cười, Joan nhìn tôi đầy hâm mộ, đương nhiên anh ta không chịu được cái độ cay nồng của rượu trắng, chỉ có thể không ngừng gật đầu.

"Vưu, hết ly này cứ theo ý cô."

Anh cho rằng tôi bằng lòng à, đồ ngu ngốc, không thấy rõ tình huống sao, uống đi, uống đến bò ra sàn luôn đi!

Lúc này, Phoebe cầm ly rượu lên rót đầy rượu.

"Uống vui vẻ thế này, xem ra tôi cũng phải uống một ly.

Mọi người cùng nhau nâng ly, cầu cho lần hợp tác này của hai công ty sẽ thành công tốt đẹp."

Đương nhiên, tất cả mọi người không dám lơ là.

Tôi đã uống liên tiếp ba ly rượu, xin hãy tha cho tôi, tôi không thể uống được nữa.

Làm sao biết được Phoebe không dễ đối phó như vậy, cô ấy ra hiệu cho Thư ký Đỗ đi ra ngoài.

Sau đó, một người phục vụ bước vào với một chai rượu vang đỏ Bordeaux.

Nhân viên phục vụ rất tỉnh, rót từng ly rượu, mẹ nó uống đủ thứ rượu, tiêu đời rồi!

Phoebe là ai chứ?

Ai có thể đọ được tửu lượng của cô ấy?

Ở trên thương trường đấu đá không biết bao nhiêu năm, tôi là một tân binh nhỏ nào dám so?

Chỉ thấy cô ấy bảo mọi người cầm ly lên, một lần nữa cạn ly.

Rượu uống được ba vòng, cuối cùng tôi chịu không nổi nữa, nhưng mà cũng quan tâm đến thể diện.

Lập tức chạy đến wc.

Tôi ôm cái bồn cầu mà nôn vào đó, nôn đến mức cảm thấy mật xanh cũng muốn nôn ra, sau đó tôi dựa vào tường, đi đến bồn rửa mặt để súc miệng, một người phụ nữ xuất hiện sau lưng tôi.

Tôi nhìn cô ấy, cô ấy cau mày nhìn tôi, lấy ra một ít khăn giấy đưa cho tôi.

"Uống không được nhiều, cớ sao phải lên mặt, tôi đưa em về."

"Cô ra đây làm gì?

Không cần lo cho tôi."

Mộ Tịch Nhiên đưa tay ra đỡ lấy tôi.

"Phi Phàm, em đừng đối xử với tôi như thế, được không?"

"3 triệu, đã mua đứt hết tất cả.

Cô cảm thấy chúng ta còn quay lại như xưa được sao?

Không thể nào, tôi nói rồi, mong cô đừng xuất hiện trong cuộc sống của tôi nữa, bây giờ chúng ta chỉ còn trên quan hệ công việc, mong cô đừng tới làm phiền tôi."

"Phi Phàm, tôi và Triệu Thái An đã ly hôn.

Tôi không cần em vì tôi trả giá, chỉ mong em đừng hận tôi!"

"Vậy thì tôi chỉ có thể chúc mừng cô, còn chuyện khác, tôi không thoả mãn cô được."

Tôi lạnh lùng cự tuyệt cô ấy, nào ngờ cô ấy mạnh dạn ôm chặt tôi.

Trời ạ, Phoebe lạnh lùng dựa vào khung cửa, không biết sao lại đứng đó.

Cô ấy nhìn tôi đầy hài hước.

"Hai người tiếp tục đi."

Nói xong xoay người rời đi, tôi thoát ra khỏi Mộ Tịch Nhiên.

"Mộ Tịch Nhiên, tôi nói cho cô biết, chúng ta không thể.

Lam Phi Ý, là bạn gái của tôi."

Tôi đẩy Mộ Tịch Nhiên sang một bên, chạy theo Phoebe, cũng đã tỉnh rượu khá nhiều, nhưng bây giờ tôi không rảnh lo chuyện đau đầu, bởi vì tôi muốn tìm Phoebe, muốn giải thích với cô ấy.

Tôi chạy đến trước mặt Phoebe, giữ chặt tay cô ấy.

"Chị nghe tôi giải thích, không phải như chị nghĩ."

Cô ấy dừng bước chân lại, cũng không vứt tay tôi ra, mà dùng ánh mắt sắc bén nhìn tôi.

"Tôi chỉ tin những gì tôi thấy."

"Chị đã nói, yêu cần phải có sự tin tưởng, những gì chị thấy không nói lên được điều gì hết."

"Vưu Phi Phàm, mong cô tự trọng."

"Lam Phi Ý, mong chị tin tưởng tôi."

"Buông tay."

"Không buông."

Không đợi tôi kịp phòng ngừa, thì tôi đã bị đám vệ sĩ của cô ấy áp trên mặt đất.

Tôi giãy giụa rống lên.

"Buông tôi ra.

Bọn khốn kiếp!

Buông ra."

Không biết tại sao, mỗi lúc tôi chật vật khó khăn lại luôn bị Triệu Thái An bắt gặp, anh ta có lẽ nghiện thuốc lá, một tay cầm điếu thuốc, một bên cúi người ngồi xổm xuống đất.

"Vư Phi Phàm, cô cảm thấy cô xứng với Lam đổng sao?

Người ta chỉ chơi đùa với cô thôi, cô còn cho là thật."

Tôi tức giận nhìn Triệu Thái An, anh ta cười đứng thẳng người dậy chỉnh cà vạt, từ trên cao ngạo mạn nhìn xuống tôi.

Tôi cảm giác bản thân đã chịu vũ nhục lớn chừng nào.

Lúc này, vệ sĩ của Phoebe thả tôi ra.

Tôi nhìn Phoebe đứng cách đó không xa.

Cô ấy đứng tại chỗ hờ hững nhìn Triệu Thái An xúc phạm tôi.

Tôi phủi bụi trên người, đi đến trước mặt Phoebe, bình tĩnh nói với cô ấy.

"Mỗi lúc vào thời điểm như thế này, cô đều đứng như vậy nhìn mọi thứ xảy ra, nhìn tôi bị người ta chế nhạo xúc phạm.

Tôi không nhìn ra được, cô yêu tôi."

Hốc mắt tôi hồng hồng, hít một hơi, tôi không cam lòng nhìn cô ấy.

Cô ấy nhìn tôi rồi lại nhìn về phía sau tôi.
 
[Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần I
Chương 60


"Vậy em nhìn xem người mới vừa rồi ôm em, bây giờ đang làm gì?"

Tôi xoay người nhìn Mộ Tịch Nhiên, cái gương mặt kia lại làm tôi buồn nôn.

Cô ấy cười đắc ý duỗi tay chỉnh sửa lại cổ áo Triệu Thái An, Triệu Thái An quay đầu nhìn tôi.

Nhún vai ôm lấy Mộ Tịch Nhiên, gương mặt của Mộ Tịch Nhiên thật xa lạ.

Tôi nhìn không nói gì.

Tâm tôi đã chết từ lâu.

Cũng là một cái hố, biết rõ không thể nhảy nhưng vẫn trúng kế.

Tôi quay đầu nhìn Phoebe.

"Các người đều là bọn khốn kiếp, đùa giỡn chính là sở thích của mấy người sao?"

"Nếu em mạnh mẽ, thì chẳng có ai đùa giỡn với em được.

Tôi không có đùa giỡn với em, chỉ là em thiếu cảnh giác."

"Đủ rồi.

Tôi không cần cô dạy tôi."

Tôi chuẩn bị rời đi.

Phoebe giữ chặt tay tôi lại.

"Vừa rồi, vệ sĩ của tôi chỉ muốn bảo vệ tôi.

Tôi thừa nhận vừa rồi tôi có chút dỗi."

Phoebe nhìn tôi xin lỗi, tôi cũng không chấp nhận cô ấy nhượng bộ.

Chỉ là cô ấy kiên quyết không chịu buông tay tôi ra, còn siết chặt tay lại, mang theo thần thái khí thế kéo tôi đến trước mặt Triệu Thái An.

Triệu Thái An nhìn Phoebe khó hiểu, Phoebe bình tĩnh nói.

"Triệu tổng, trên phương diện công việc chúng ta có quan hệ hợp tác với nhau, cho nên tôi hy vọng sau này sẽ không xuất hiện chuyện không thoải mái thế này.

Nhưng mà cũng mong cậu không cần đến chọc Vương Phi Phàm, vừa rồi là chuyện tư nhân của tôi và cô ấy, cậu không có tư cách đàm tiếu, đây đã lần thứ 3 xảy ra chuyện này, tục ngữ có câu quá tam ba bận, hôm nay chuyện cũ tôi bỏ qua, nhưng sau này chắc chắc sẽ không tha."

Tay cô ấy nắm chặt tay tôi, tôi ngạc nhiên nhìn Phoebe, sự bùng nổ của cô ấy đến quá đột ngột, nhưng mà trên gương mặt cô ấy vẫn là biểu cảm lãnh đạm.

Lúc cô ấy nói lời này, đôi mắt cô ấy vẫn luôn nhìn Mộ Tịch Nhiên.

Tôi vừa ngạc nhiên vừa cảm động, cô ấy dường như chẳng để ý đến ánh mắt người ngoài mà đem quan hệ của chúng tôi lộ ra cho họ biết.

Tôi từ bỏ kéo tay cô ấy ra.

"Đi thôi."

Phoebe khí thế bao nhiêu thì Triệu Thái An đứng trước cô ấy lại bất động bất nhiêu.

"Giám đốc Mộ, cô cũng là người hiểu chuyện, đừng cứ động một tí là đi tìm Tiểu Phàm, cô ấy vì cứu cô đã từng vào bệnh viện một lần, bây giờ tình cảm của tôi và Tiểu Phàm rất ổn định, tôi không chấp nhận bất cứ kẻ nào đến quấy rầy cuộc sống của chúng tôi.

Phụ nữ phải có tự trọng.

Còn có, từ hôm nay trở đi, Triệu Thái An, quan hệ hợp tác ngầm của chúng ta cắt đứt, hợp đồng và tiền tôi sẽ giao cho người của tôi xử lý với cậu vào ngày Trác Tuyệt và Bắc Thịnh ký hợp đồng hợp tác."

Triệu Thái An hoảng sợ nhìn Phoebe, giống như quyết định này làm anh ta mất đi nhiều thứ.

Mộ Tịch Nhiên cũng mang theo vẻ mặt sợ hãi, cô ấy không nhìn tôi, coi như là cô ấy chột dạ đi.

Phoebe cười ôm lấy cánh tay tôi.

"Tiểu Phàm, chúng ta đi thôi."

Lần đầu tiên, Phoebe vì tôi chường mặt ra mà buông lời ác.

Chúng tôi ngồi vào trong xe, không ai nói gì.

Cuối cùng tôi phá vỡ sự yên lặng, đưa tay đẩy cô ấy ngồi ngay ngắn lại.

"Tại sao lại làm như vậy?"

"Chẳng phải em nói tôi từ trước đến giờ luôn hờ hửng không quan tâm chuyện của em à?

Vừa rồi, tôi chỉ muốn chứng minh lời nói của em là sai, vừa rồi chẳng qua nói thẳng ra thôi."

"Phoebe... tôi...."

"Đừng nói gì nữa.

Chuyện hôm nay, tôi cũng có phần sai."

Chúng tôi im lặng bốn mắt nhìn nhau, tôi nhịn không được hôn lên trán cô ấy.

Thở dài, nhẹ nhàng ngửi mùi hương trên tóc cô ấy.

"

Sau này, đừng xúc động như vậy.

Chuyện của tôi không thể ảnh hưởng đến công việc của chị, chị và Triệu Thái An kết thúc hợp tác...."

"Cậu ta không còn giá trị lợi dụng.

Hôm nay không về công ty nữa, về nhà đi."

"Nghe chị."

Trở lại nhà Phoebe, cô ấy chê tôi một thân mùi rượu, tôi chạy đến phòng cho khách vội vàng tắm.

Mặc chiếc áo tắm dài đi xuống phòng khách, cô ấy cũng đã thay đồ ở nhà, uể oải dựa trên sô pha xem TV.

Tôi ngồi xuống sô pha, kéo cô ấy vào trong ngực.

"Tôi là kẻ trắng tay, tại sao lại thuận ý ở bên tôi?"

"Có một số việc, trước đến nay đều không cần lý do."

Tôi thích cô ấy thẳng thắn như vậy, có một số đạo lý cứ thế được cô ấy dùng đến.

Trong đoạn tình yêu này, cô ấy vẫn luôn âm thầm bảo hộ tôi, có lẽ cô ấy nhận ra vì cô ấy bảo hộ Tố Duy quá mức cho nên đã bức người ra đi, bây giờ thì đổi cách để bảo hộ tôi.

Tôi xoa mái tóc dài của cô ấy, cúi đầu ghé bên tai cô ấy.

"Nói thật, tôi cũng muốn trở nên mạnh mẽ, như vậy mới có thể đến bảo hộ chị.

Để chị không cần bảo hộ tôi."

Cô ấy ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt cô ấy có biết bao nhiêu mệt mỏi không thể dùng từ để tả.
 
Back
Top Bottom