Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần I

[Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần I
Chương 41


Tôi biết sự tồn tại của tôi đối với cô ấy mà nói chưa đủ để cô ấy thay đổi quyết định, nếu như là Tố Duy, có lẽ cô ấy sẽ dễ dàng đồng ý.

"Nếu như, Tố Duy muốn tái hợp với cô, cô sẽ đồng ý đùng không?

Trong mắt của tôi, cô và cô ấy rất xứng đôi, nếu như sự tồn tại của tôi ảnh hưởng đến quan hệ của hai người, cô có thể nói cho tôi biết, tôi sẽ sửa sang lại bản thân cho tốt, không quấy rầy hai người."

Tấm lưng cô ấy đối diện với tôi, tôi không thể nhìn thấy biểu cảm của cô ấy, nhưng mà ngoại trừ lạnh lùng thơ ơ thì chắc cũng chẳng có biểu cảm gì tốt đẹp cả.

"Tôi nhắc lại lần nữa, mong cô không cần phải buộc mối quan hệ của tôi và Tố Duy vào cùng một chỗ.

Được rồi, cô là người ngoài cuộc, tôi bỏ qua cho cô.

Đừng có cho rằng suy nghĩ của bản thân là đúng rồi mặc nhiên cho nó là đúng."

Để lại những lời nói này, Phoebe rời đi cũng không quay đầu lại.

Người ngoài cuộc, cái từ này thật sự rất đau đớn, nó được treo lên người của tôi, rất rõ ràng nói cho tôi biết, sự tồn tại của Vưu Phi Phàm bên cô ấy chỉ là vậy thôi, đến mức không có tư cách để suy đoán bất cứ người nào có liên quan với Phoebe.

Tôi cười khổ uống hết chén trà, che ngực lại, thật đau.

......

Quay trở về Trác Tuyệt, tên Tư Béo nhìn cái đầu của tôi cười nghiêng cười ngã, tôi giơ tay lên bộp một cái vào đầu của hắn.

"Cười cái gì?

Chưa bao giờ nhìn thấy tóc húi cua à!"

Tư Béo nâng nâng gọng kính lên.

"Phi Phàm huynh, xin nhân Tứ Đệ một lạy.

Về sau, Tứ Đệ cam tâm tình nguyện theo chân huynh đi kiếm ăn."

Lúc này, Tư Béo đưa cho tôi một phần bánh mì sữa tươi.

"Tứ Đệ sơ ý mua thêm một phần bữa ăn sáng, mời huynh trưởng nhận lấy.

Chậm rãi làm việc, Phi Phàm huynh chú ý sức khỏe bản thân."

Tôi cầm lấy phần ăn sáng của Tư Béo rồi liếc cậu ta một cái.

"Coi như cậu còn có chút tình người, tôi tạm thời tha cho cậu.

Nhưng mà, không cho phép cà khịa tôi!"

Vào lúc, tôi đang cắn ống hút, hút hộp sữa, trong miệng còn ngâm nga ca khúc nào đó, chỉnh đốn lại tiến độ làm việc, thì thư ký luôn có sắc mặt trắng bệch của Phoebe đi vào trong văn phòng, cô ấy gõ gõ trên bàn tôi.

"Vưu Phi Phàm, Lam đổng gọi cô đến văn phòng của cô ấy một chuyến."

"Tôi sao?"

Cô ấy gật đầu rồi vội vàng rời khỏi đó.

Tên Tư Béo giơ tay lên làm động tác cắt cổ, tôi hiểu, cậu ta không biết được mối quan hệ của tôi và Phoebe.

"Nhóc con, mạng Phi Phàm huynh của nhóc không có mong manh như thế đâu."

Nói xong, tôi hăng hái rời khỏi văn phòng.

Lúc tôi lên đến tầng văn phòng của Phoebe, tôi mở to hai con mắt, văn phòng thư ký của cô ấy còn lớn hơn cả văn phòng của trưởng bộ phận chúng tôi.

Nói như thế nào đây, cái địa vị này là dưới một người mà trên vạn người a.

Cô ấy bảo tôi có thể vào trong văn phòng của Phoebe.

Thế nên tôi đến gõ cửa, nhưng không có ai trả lời, dựa theo tính cách của Phoebe thì coi như là cam chịu.

Chẳng qua lúc đẩy cửa đi vào, trong căn phòng rộng rãi chẳng có một bóng người.

Bởi vì Phoebe không có ở đây, tôi cũng không mất tự nhiên, đi đến trước cái ghế xoay trước bàn làm việc của cô ấy ngồi chờ, thời gian trôi qua từng phút từng giây.

Người phụ nữ này không biết lại đi đâu rồi.

Tôi bắt đầu tò mò nhìn cây bút cô ấy hay dùng mà ngẩn người.

Cây bút này xuất hiện cũng khá nhiều.

Trên ngòi bút còn lưu lại dấu vết của năm tháng rực rỡ, tôi nhịn không được sự hiếu kỳ, đưa tay ra cầm lấy cây bút kia xem, trên bút có khắc chữ Waterman, ai nha, nói đi nói lại thì đây cũng là người cầm quyền của một công ty lớn nha, đương nhiên cũng rất biết thưởng thức.

Tôi đặt cây bút trở về chỗ cũ, lại phát hiện trên bàn đặt hồ sơ tư liệu có tên của tôi.

Ồ???

Tôi cầm hồ sơ tư liệu lên, nhìn từng dòng một.

Nội dung thật sự quá chi tiết, chi tiết đến mức khi còn nhỏ tôi bị xe gắn máy đụng phải nhập viện, đến cả phòng bệnh nào cũng viết ở trong đó.

Tư liệu về bối cảnh của tôi có bốn trang, tôi xem từng trang một trong lòng đầy băn khoăn đột nhiên tôi bừng tỉnh, Phoebe cho người điều tra tôi?

Tôi lại nhìn thấy một phần hồ sơ tư liệu khác, mà cái bìa của hồ sơ đó cực kỳ quen mắt, tôi đặt tư liệu cá nhân của tôi xuống, lại cầm lấy hồ sơ kia lên.

Tôi giật mình hoảng sợ nhìn tập hồ sơ nháp này.

Trên đó mỗi chữ mỗi câu, từng chữ xanh đỏ, là tôi từng bỏ ra suốt cả tháng để viết ra, đáng lý ra giờ này nó được nằm ở trong phòng tài liệu của Bắc Thịnh Quốc Tế, nói đúng hơn là trong văn phòng của Mộ Tịch Nhiên, chứ không phải ở trước mặt tôi.

"Chưa được sự đồng ý của tôi mà tự tiện cầm đồ trên bàn xem, cô cảm thấy hành vi của cô là đúng sao?"

Tôi cũng không đặt phần báo cáo nháp kia xuống.

Đứng dậy, vẻ mặt đầy tức giận đi đến trước mặt Phoebe.

"Ở sau lưng tôi, cho người điều tra tôi, hành vi như vậy là đúng sao?"

Tôi không rõ tại sao Phoebe phải làm như vậy, nhưng mà tôi thật sự không thể không tức giận.

Tôi đâu phải gián điệp thương mại, đáng để cô ấy điều tra sao?

Cô ấy cũng chẳng nhìn tôi một cái, trực tiếp đi đến trước bàn làm việc của cô ấy, ngồi xuống.

Tôi nghiêng đầu nhìn cô ấy.

"Tại sao phần báo cáo của tôi lại nằm ở trên bàn của cô?"

Cô ấy nâng mí mắt lên nhìn phần báo cáo trong tay tôi.

Tôi xông tới trước bàn làm việc cô ấy, đập mạnh phần báo cáo xuống bàn.

"Cô nói đi."
 
[Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần I
Chương 42


Phoebe bình tĩnh nhặt phần tài liệu kia lên, im lặng một hồi lâu, lâu đến mức tôi cảm thấy bất lực, rồi cô ấy mới mở miệng.

"Cô muốn biết rõ đến vậy sao?"

Tôi tức giận gật đầu, tiếp theo đây, Phoebe đem hết tất cả sự thật nói ra, nó một lần nữa đẩy tôi vào cái hố sâu vô tận, tôi là một kẻ vô tội bị dính vào một cuộc tranh đoạt lợi ích.

Tất cả mọi người đều nhận được những gì bọn họ xứng đáng được có, chỉ có một mình tôi vòng đi vòng lại trở thành một cái bia đỡ đạn.

"Được, tôi sẽ nói cho cô biết.

Từ trước tới giờ, Triệu Thái An là gián điệp tôi phái đến Bắc Thịnh Quốc Tế, còn báo cáo của cô chính là món quà mà hắn tặng cho tôi.

Thế cho nên sau này, Triệu Thái An thuận lợi ngồi lên vị trí phó tổng của Bắc Thịnh Quốc Tế, đều là do một tay tôi âm thầm sắp xếp."

Giờ phút này, tôi nhìn Phoebe, đôi môi kiêu ngạo của cô ấy cong lên, cái loại cười này mang theo sự âm hiểm cùng với đắc ý, đây là một mặt mà tôi chưa từng thấy, có lẽ đến Tố Duy cũng chưa thấy được nữa.

Tôi không dám tin nhìn cô ấy, mà cô ấy lại thản nhiên cầm lấy tư liệu cá nhân của tôi.

Tôi đã yêu một người như thế nào đây, cô ấy vào lúc đêm tối không phải như thế, mặc dù yêu cầu của cô ấy hà khắc, mặc dù cô ấy đối xử với tôi lạnh như băng, nhưng mà chưa bao giờ bộc lộ biểu cảm tàn khốc như thế.

"Không thể nào, các người ở trong nhà hàng gặp nhau.... không thể nào.

Tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của cô sao?

Trong đó cũng bao gồm cả tôi và Mộ Tịch Nhiên?"

"Cũng không phải vậy, Triệu Thái An chẳng qua vớ được quân cờ Mộ Tịch Nhiên mà thôi, còn về chuyện thủ đoạn làm việc và đời sống cá nhân của hắn tôi không có can thiệp, tôi chỉ hứng thú với kết quả của hắn.

Cho nên cô mới nhìn thấy tôi và hắn không quen biết nhau.

Còn về phần cô, từ lúc cô xuất hiện đến lúc tôi hiểu được, thì cô chẳng qua là một cái ngoài ý muốn."

Tôi phẫn nộ đập bàn, hung dữ nhìn chằm chằm Lam Phi Ý.

"Tại sao lại muốn gài gián điệp vào Bắc Thịnh Quốc Tế?"

"Câu hỏi của cô đi xa quá rồi."

"Cho nên, cô mới loại tôi ra khỏi nhóm hợp tác với Bắc Thịnh Quốc Tế.

Vậy 3 triệu trong miệng Triệu Thái An là cô cho hắn?"

"3 triệu đó là phí đền bù tổn thất tôi cho Mộ Tịch Nhiên.

Hỏi xong chưa?"

Tôi nhìn Phoebe, trong mắt cô ấy chỉ còn lại sự vô tình.

Không nhìn thấy tôi ở trong đó, cũng không thể nhìn thấy tâm tư của cô ấy.

"Hóa ra, tôi chỉ là người bị hại duy nhất... trong cuộc giao dịch dơ bẩn này của các người.

Tôi cho rằng, cô là một người đáng giá để tôi trả giá tất cả, cam tâm tình nguyên đi theo.

Nhưng mà cô cũng chỉ là một người vì tiền vì quyền không có thủ đoạn nào mà không dùng.

Yêu cô, cuối cùng là tôi sai rồi."

Tôi cảm thấy bây giờ bản thân như một kẻ tiểu nhân, chỉ nhìn thấy trong mắt Phoebe hiện lên một chút ngoài ý muốn.

Tôi ngồi vào cái ghế, cầm lấy cây bút của cô ấy, viết lưu loát trên một tờ giấy, là thư từ chức.

Ném thư từ chức trước mặt cô ấy, tôi xoay người dứt khoát rời đi, trừ ngôi nhà trống vắng kia, tôi chẳng còn nơi nào để đi.

Tôi không muốn quấy rầy giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt của Soso và Đại Tráng.

Chỉ còn lại mỗi Tố Duy, chúng tôi ngồi ở trong Comma, nhìn nụ cười tắm gió xuân của cô ấy, tôi càng thêm mệt mỏi.

Thật sự chẳng bao giờ nghĩ đến, vào cái lúc thế này, người ngồi ở bên cạnh tôi là người phụ nữ có quan hệ với Phoebe.

Tôi uống rất nhiều rượu, cô ấy cũng không ngăn tôi lại, tôi lại hiếu kỳ hỏi cô ấy.

"Tôi đã yêu một người không nên yêu, cô ấy đã lấy mất đi sự nghiệp của tôi, còn cướp mất đi người yêu của tôi, còn cướp cả đi cuộc sống yên tĩnh của tôi.

Cô ấy đem mọi thứ làm cho rối loạn, sau đó vô trách nhiệm nói ra sự thật với tôi.

Tố Duy, tôi nên làm gì đây?"

Tố Duy cướp hộp thuốc lá của tôi, cô ấy dùng lý lẽ của người đã trải qua sự đời vô thường, bình tĩnh nói.

"Người như vậy chắc là trong truyền thuyết của oan gia nhỉ."

"Sợ là kẻ thù a!"

"Người cô nói là Phoebe sao?"

Tôi giật mình nhìn Tố Duy, không nói câu nào.

Cô ấy nhìn tôi gật gật đầu.

"Tố Duy, tôi...."

"Không cần giải thích với tôi.

Sau khi tôi trở về, gặp Phoebe, chuyện của cô và cô ấy, Phoebe đều đã kể đầu đuôi câu chuyện cho tôi nghe."

"Tôi thật sự rất hâm mộ cô.

Chúng ta không giống nhau, tôi chỉ là người dự bị mà thôi."

"Làm sao cô thấy được?"

"Vào lúc, tôi nhìn thấy tấm ảnh cô và cô ấy chụp với nhau, tôi đã hiểu, sự tồn tại của tôi đối với cô ấy mà nói, chỉ là thế thôi."

"Phi Phàm, mỗi người đều là một cá thể độc lập, dự bị chẳng qua chỉ là giả thuyết, cô có bản sắc riêng của tôi, ngoại trừ ngoại hình ra, chúng ta là khác biệt, khác biệt cuộc sống, khác biệt suy nghĩ, cũng khác biệt cách đối nhân xử thế.

Cho nên cô không có thay thế tôi, mà tôi cũng không có cách nào thay thế được cô, cô hiểu chứ?"

"Bây giờ nói những thứ này cũng chỉ là gió thoảng qua, tôi mãi mãi sẽ không theo đuổi kịp bước chân của Phoebe, tôi không có can đảm như cô, mà tôi cũng sợ hãi trước năng lực khí thế của cô ấy."

"Phi Phàm, cô hãy dùng tâm của cô tự hỏi bản thân, cô cảm thấy cô có thể thoát được cô ấy sao?

Cô thật sự sẽ không thèm nhớ không thèm nghĩ đến cô ấy nữa à?

Nếu như không làm được, cô chỉ có thể tiếp nhận sự thật mà thôi."

Không biết uống bao nhiêu rượu nữa, tôi loạng choạng đi vào wc, tôi cúi đầu khó chịu nôn ra, đến cả mật cũng muốn trào ra theo.

Nhưng mà nơi thật sự đau lại là ngực, tôi chán nản ngồi trượt xuống sàn nhà.

Cuộc sống này lại cho tôi một hồi vui đùa thật lớn.
 
[Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần I
Chương 43


Đến lúc tôi tỉnh lại phát hiện đang nằm ở trong phòng Tố Duy, cô ấy đang nằm dựa vào ghế.

Tác dụng chậm của rượu làm tôi choáng váng, Tố Duy nghe tiếng động lập tức mở mắt ra.

"Cho chị thêm phiền phức.

Thực xin lỗi."

"Nói gì vậy chứ."

Tôi nhìn đống vali xếp trong phòng, ngạc nhiên nhìn Tố Duy.

Cô ấy cười cười.

"Tự do của tôi nói với tôi, tôi nên tiếp tục cuộc hành trình của mình."

"

"Khi nào đi?"

"3 giờ sáng."

"Tại sao chị không nói cho tôi sớm hơn?"

"Từ biệt luôn là đau thương, tôi tình nguyện để bản thân ra đi không hề vướng bận, cũng không muốn nhìn thấy người khác đưa tiễn khóc thút thít."

A, Tố Duy a, chị có thể nào bớt sến lại được không???

"Tôi từng cho rằng chị chính là rào cản mà tôi không thể nào vượt qua được.

Tôi cái gì cũng không bằng chị, sự tồn tại của chị mãnh liệt đến cỡ nào.

Bây giờ mới hiện, chị là người phụ nữ tri kỷ nhất mà tôi từng gặp."

Đây là lời nói thật lòng.

Sự ưu tú của Tố Duy rõ như ban ngày, cô ấy ôn nhu cẩn trọng, còn có trái tim ấm áp nữa.

"Ly biệt là vì lần gặp tiếp theo sẽ tốt hơn, cho nên không đáng để buồn, thay vì đó nên vui vẻ."

Tôi đưa tay ra ôm lấy Tố Duy.

"Thực sự chị không ở lại, cân nhắc cứu vãn lại mối quan hệ với Phoebe sao?"

"Về chuyện này, tôi và Phoebe đều giống nhau, một khi đã đưa ra quyết định rồi sẽ không dễ dàng thay đổi.

Trong cuộc sống của tôi mà nói, tình yêu đã không còn quan trọng nữa, tôi càng muốn du lịch khắp thế giới, nhìn hết cảnh đẹp trên đời này lấp vào lỗ trống khác trong cuộc sống của tôi."

Biết rõ Tố Duy đã quyết định rời đi, tôi hiểu rõ gật đầu.

"Tôi sẽ thường xuyên liên lạc với chị, cũng chờ mong chị quay về lần nữa."

Rạng sáng, tôi và Tố Duy ra sân bay, tôi giúp cô ấy kéo vali, đứng ở bên ngoài sảnh vào khu check-in, cô ấy cười ôm tôi.

"Phi Phàm, tôi hy vọng bây giờ em có thể nhìn thấy rõ bản thân muốn cái gì, nên từ bỏ cái gì.

Bỏ lỡ, rất khó có thể quay lại."

Cô ấy buông tôi ra cầm lấy vali.

"Tôi đi rồi, em nhất định phải chăm sóc cho bản thân."

"Tố Duy, bảo trọng!"

Tố Duy quay đầu lại, trên mặt nở nụ cười đầy ấm áp, sau đó vào cửa để làm thủ tục.

Tôi quay lưng lại lặng lẽ lau khoé mắt, lại nhìn thấy vẻ mặt hoảng loạn của Phoebe chạy đến chỗ tôi.

Tôi nhìn gương mặt lo lắng của cô ấy, đôi mắt vô thố, đó chính là tình cảm mà cô ấy giành cho Tố Duy.

Phoebe ngơ ngác nhìn tôi, còn tôi thì như người dưng lướt qua cô ấy.

Nhưng bị cô ấy kéo lại.

"Tố Duy đâu?"

"Đi rồi."

Cô ấy đứng trước mặt tôi, tôi không muốn nhìn gương mặt đó, cô ấy hung dữ chất vấn tôi.

"Cô ấy đi đâu?"

"Tôi không biết."

"Rốt cuộc thì cô ấy đi đâu?"

Lần đầu tiên, tôi quật cường vứt tay cô ấy ra.

"Tôi nói tôi không biết!

Nếu cô muốn tìm thấy cô ấy, với năng lực của cô chẳng lẽ không tìm ra được sao?"

Cô ấy bần thần bỏ tay tôi ra, cũng không nói lời nào mà quay người đi.

Khoảng cách giữa chúng tôi không xa, một trước một sau.

Ban đêm, sân bay vắng người, bóng của chúng tôi bị ánh đèn kéo dài.

Cho đến khi đi tới cửa, cô ấy lập tức lên chiếc xe của cô ấy, còn tôi một kẻ nghèo chỉ đành chờ taxi.

Gió lại thổi đến, tôi kéo cổ áo lên.

Cô ấy ngừng xe trước mặt tôi.

"Lên xe."

"Làm gì?"

"Chúng ta nên nói chuyện với nhau?"

"Nói như thế nào?"

"Lên xe."
 
[Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần I
Chương 44


Với cái giọng điệu ra lệnh đó của cô ấy, tôi thà chết vẫn đứng đó, lúc này Phoebe mở cửa đi xuống xe.

Lần đầu tiên, cô ấy chủ động túm lấy tôi, đẩy mạnh tôi ngồi vào trong xe.

Chúng tôi chẳng nói lời nào.

Cho đến khi xe chạy vào trong nhà Phoebe, chúng tôi ngồi xuống ghế sô pha, lời nói của Tố Duy vẫn còn bên tai tôi.

Nếu như lựa chọn, tôi sẽ chọn cái gì?

Sự đau đớn của tôi từ đâu mà có?

Yêu Phoebe, vốn dĩ tôi không có sai, nhưng mà người đem cuộc đời của tôi huỷ hoại cũng chính là cô ấy.

Cô ấy đưa một tấm séc tiền mặt cho tôi.

"Đây là tôi bù đắp cho cô."

Tôi nhìn tấm séc trong tay cô ấy mà cười lớn.

"Cô cho rằng tôi cũng giống như Mộ Tịch Nhiên sao?

Tiền có thể mua được tất cả à?

Mong cô đừng có dùng thứ này đến sỉ nhục tôi được không?"

"Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt."

"Xin lỗi, tôi không phải là tuấn kiệt."

"Vậy cô muốn cái gì?"

"Tôi... muốn cô."

Tôi nhìn vào đôi mắt Phoebe, trên mặt cô ấy có chút khó xử, tôi không phải nói không có căn cứ.

Bây giờ, tôi hận cô ấy, nhưng mà tôi vẫn yêu cô ấy.

Sự mâu thuẫn này làm tôi còn không nhận ra rõ hiện trạng.

"Tôi biết, yêu cầu của tôi, cô sẽ không đồng ý."

Nói nhiều cũng vô ích, tôi đứng dậy chuẩn bị rời đi, Phoebe lại kéo tôi lại.

"Tôi đúng là không đồng ý với yêu cầu của cô.

Nhưng mà chỉ cần trong khả năng tôi làm được, tôi sẽ đáp ứng cô."

"Cô muốn biết Tố Duy nói gì với tôi không?"

Cô ấy ngạc nhiên nhìn tôi, có lẽ cô ấy không ngờ, Tố Duy lại kể cho tôi tất cả mọi chuyện.

"Cô ấy nói gì?"

"Tất cả về các cô.

Bao gồm lý do tại sao cô ấy rời đi."

Phoebe có chút mất khống chế, tay cô ấy nắm chặt cổ tay tôi.

"Cô ấy... tại sao cô ấy lại rời đi?"

"Bởi vì cô ấy không có cách nào với tới cô, cho nên từ bỏ cô mà chọn tự do."

Phoebe buông tay ra, trong miệng đang lẩm bẩm cái gì đó, tôi nhìn cô ấy thất thần, tim tôi làm sao không đau được, đó là cái cảm giác tuyệt vọng nói không nên lời.

Người phụ nữ trước mặt này, cô ấy có thể bồi đắp cảm giác thiếu an toàn của tôi, cô ấy có thể làm cho tôi ở trong đêm tối mộng đẹp, nhưng mà bây giờ cô ấy chỉ mang lại cho tôi nỗi đau, một nỗi đau vô hạn.

"Vưu Phi Phàm, trở về Trác Tuyệt làm đi.

Tôi sẽ bồi dưỡng cô thành nhân tài, tôi sẽ đền bù sai lầm lúc trước."

"Có phải cảm thấy đối với tôi thực thua thiệt, cảm thấy tôi vô cùng đáng thương không?

Dùng tiền không mua được tôi, cho nên dùng cách này sao?

Cô không phải có tư liệu cá nhân của tôi à, đối xử với tôi tàn nhẫn như vậy, chắc hẳn đã thoả mãn cái tham vọng hiếu thắng của cô rồi đúng không?"

"Cô nói đủ chưa?"

Tôi giống như một con nhím, xù gai lên để bảo vệ bản thân, thậm chí còn nói không có đạo lý.

"Chưa đủ!

Đúng, tôi yêu cô đó, làm sao mà tôi không nghĩ trở thành người phụ nữ như Tố Duy chứ, có thể xứng đôi với cô, nhưng mà sao nữa?

Cô đã làm cái gì với tôi?

Sự nghiệp của tôi đã không còn, cuộc sống của bản thân có cái gì, đám bạn thì xa lánh kẻ trắng tay như tôi, tất cả những thứ này đều do cô ban tặng cho tôi."

Phoebe ngẩng đầu, cô ấy lấy một ly rượu vang trên bàn, một hơi uống cạn nó.

Tôi xông qua đoạt lấy ly rượu trên tay cô ấy, đập mạnh xuống sàn nhà.

Phoebe cũng không có tức giận, cô ấy lại cầm một cái ly khác rót rượu vào.

Tôi tức giận đưa tay giữ lại tay cô ấy.

Cô ấy lạnh nhạt nhìn tôi, tôi nghĩ cái ánh mắt này có thể giết chết tôi.

"Chị làm loạn đủ chưa?"

Ngoài cửa sổ đã có tiếng chim hót, một đêm cứ thế mà qua đi.

Đối mặt với Lam Phi Ỷ như vậy, tôi chỉ đành thoả hiệp.

Nhìn đầu tóc có chút rối của cô ấy, còn có quần áo nhăn nhúm.

Tôi thở dài một hơi.

"Có lẽ, tôi bị Triệu Thái An đập vào đầu đến ngu rồi.

Cảm thấy bản thân thật đáng buồn, đã tới mức này mà tôi vẫn không thể hận chị, hơn nữa trước sau vẫn yêu chị."

Hiển nhiên, Phoebe chẳng tỏ thái độ gì, chỉ ngơ ngác nhìn tôi, cái biểu cảm ngơ ngác kia lại có chút đáng yêu.

Tôi kéo cô ấy.

"Công việc của chị bận rộn như vậy, đi tắm rồi nghỉ ngơi đi."

Tôi kéo cô ấy đi lên lầu, cho đến khi nhìn cô ấy đi vào nhà tắm, nghe tiếng nước chảy ào ào, tôi mới mệt mỏi lê cái thân về phòng cho khách, tắm rửa.

Lần này, tôi cũng không trở về phòng của cô ấy, mà một mình thoải mái nằm trên cái giường lớn, tôi quá mệt, mệt cả thân xác lẫn linh hồn, làm cơn buồn ngủ kéo đến thật nhanh.
 
[Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần I
Chương 45


Trong lúc mơ mơ màng màng, tôi cảm nhận được hơi thở thuộc về Phoebe, đây hẳn là mộng đi, tôi từ trước đến nay đều mê say hương vị này, cơn mộng này cảm giác thật chân thật.

Cho đến khi tôi cảm nhận có người đưa tay phủ lên gương mặt tôi.

Tôi hoảng sợ ngồi dậy, Phoebe mặc chiếc váy trắng, mái tóc buông xoã, không nói chuyện cũng không cử động dựa vào mép giường tôi.

Ai nha má ơi, khuya khoắt thế này thật sự muốn hù chết người ta.

Tôi thật sự bị doạ cho sợ, gắt gao bám lấy đầu giường.

Cô ấy nhìn thấy điệu bộ của tôi, trên mặt có một tia ý cười, tôi đưa tay vuốt ngực, xoa dịu trái tim đang đập bang bang.

"Người doạ người, hù chết người a."

"Trông tôi rất doạ người à?"

"Chị nói xem?"

"Vậy em ngủ đi."

Cô ấy đứng dậy muốn rời đi, có lẽ là do bị doạ, tôi nhanh tay nắm lấy tay cô ấy.

"Đừng đi."

Cô ấy hiểu ý tôi, gật đầu nằm xuống bên cạnh tôi.

Chúng tôi cái gì cũng không làm, chẳng im lặng nhìn nhau.

Tôi biết lời nói tiếp theo sẽ gây mất hứng, nhưng không nhịn được hỏi cô ấy.

"Chị không có nhận sai chứ?

Người đang nằm bên cạnh chị là Tố Duy à."

Cô ấy lắc đầu.

"Tôi không có ngốc đến mức không phân rõ ai là ai.

Vư Phi Phàm, không cần tự cho là đúng, tôi chưa bao giờ đem em là người thay thế Tố Duy.

Hai người cái gì cũng không giống nhau, ở trong mắt tôi, hai người nhìn qua cũng không giống nhau."

"Vậy là tốt rồi."

Tôi an tâm chỉnh lại cái gối đầu, để cô ấy cảm thấy thoải mái hơn.

Duỗi tay kéo cô ấy vào trong lòng ngực.

"Hy vọng có một ngày, chị sẽ thật lòng yêu tôi.

Ít nhất tôi cũng không vì tự do mà từ bỏ."

Nói xong, tôi hôn lên trán cô ấy, cô ấy không nói lời nào, chỉ nhắm mắt lại.

....

Khi tôi một lần nữa mở mắt ra, ánh mắt trời đã chiếu vào trong phòng, vào mùa đông ảm đạm đã lâu không thấy được thời tiết tốt thế này.

Phoebe ở bên cạnh sớm đã không thấy.

Chẳng lẽ tối hôm qua ôm nhau ngủ chỉ là mộng???

Vậy thì cũng thật quá đi.

Một khúc nhạc piano dễ nghe phiêu đến tai tôi, tôi uể oải đi đến ban công phòng ngủ chính, duỗi người một cái, từng bước bò lên cái thang.

Tôi đến cửa ngó vào bên trong nhìn, Phoebe đang ngồi trước đàn piano, ưu nhã đàn một ca khúc không biết tên là gì.

Ánh mắt trời chiếu lên sườn mặt cô ấy, mái tóc dài vén sau tay, có một vài sợi rũ xuống, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng ấn trên phím đàn, tôi không nỡ phát hư cái khung cảnh thanh thản này, nhạc không khiến người ta say, chỉ có người đàn mới làm cho người ta say.

Cho đến khi khúc đàn kia dừng lại, cô ấy nhẹ nhàng gập đàn xuống, cô ấy cầm lấy khung ảnh chụp với Tố Duy, tim tôi lại không có chút nào gợn sóng.

Một lát sau, cô ấy đem khung ảnh đó cất đi.

Đứng dậy quay đầu nhìn thấy tôi đứng ở cửa.

Tôi cười, nhỏ giọng cầu.

"Có thể đàn được không?"

Cô ấy không từ chối tôi, quay lại ngồi vào ghế, tôi đi đến đàn piano, tựa người vào đó.

Tôi muốn nhìn đến nhiều năm trước, Tố Duy gặp được người phụ nữ, lúc đó người phụ nữ này còn chưa lạnh lùng như bây giờ, một Lam Phi Ỷ ấm áp.

Tay cô ấy lại nhảy nhót trên phím đàn, tiếng đàn làm tôi muốn bất chấp tất cả chạy đến cô ấy.

Tôi có chút ngốc, ngồi xuống bên cạnh cô ấy, đưa tay ra giữ tay cô ấy.

Tiếng đàn đột nhiên dừng lại, cô ấy nghi hoặc nhìn tôi.

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Chị véo véo tôi thử xem, để tôi biết bây giờ không nằm mơ đi?"

"Chẳng phải em tự véo là biết sao?"

"Muốn chị véo mới cảm thấy chân thật ~"

Cô ấy nhìn tôi cạn lời, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.

Nhìn thái độ lạnh như băng này, tôi cũng coi như tỉnh.

Tự xử lý lại bản thân, đi xuống nhà, cô ấy đang thả lỏng dựa vào sô pha đọc báo, tôi đi thẳng vào trong nhà bếp.

Nếu về sau này, tôi cùng cô ấy đi chung trên quỹ đạo, tôi nhất định sẽ dùng cái tủ lạnh đầy mê hoặc cạm bẫy này, bẫy cái bao tử của cô ấy.

Làm mấy món đơn giản, bưng cháo đã nấu xong, đặt hết tất cả lên bàn ăn, tôi đi vào trong phòng khách.

"Ăn sáng đi.

Sau này, bỏ chế độ đặc biệt đi."

Cô ấy buông tờ báo nhìn tôi.

"Chế độ đặc biệt?"

"Chính là có người mang đồ ăn đến."

"Tôi ở một mình, không cần phải vào bếp."

"Không phải bây giờ có tôi ở sao?

Ăn sáng đi."

Cô ấy ngồi trước bàn ăn, tôi múc cháo đặt trước mặt cô ấy.

"Tôi không phải là đầu bếp, nấu cũng không có bằng, nhưng cơm nhà cũng có biết nấu qua, không chê thì ăn nhiều vài miếng.

Bán cái mặt mũi cái."
 
[Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần I
Chương 46


Tôi ngồi đối diện cô ấy, một tay cầm bánh bao nhân trứng sữa, một tay múc cháo cho vào miệng, hàm hồ nói.

Cô ấy cũng không tỏ thái độ gì, ưu nhã cầm cái muỗng lên, yên lặng ăn.

Tôi rất hài lòng, ít nhất là cô ấy không giống như trước kia, trực tiếp làm lơ bữa sáng của tôi rồi gọi chế độ đặc biệt tới.

Mặt trời đã lên đỉnh đầu, Phoebe cũng không có thay đồ chuẩn bị đi làm.

Mà yên tĩnh ngồi trên sô pha trong phòng khách xem tin tức.

"Hôm nay không đến công ty à?"

"Hôm qua mệt quá, muốn nghỉ ngơi một chút."

"A.

Nếu không có gì, tôi không làm phiền chị nữa."

Nói xong, tôi chuẩn bị lấy túi chạy lấy người.

Nào ngờ, Phoebe đã đem một ngày của tôi sắp xếp đâu vào đó.

"Không vội.

Hôm nay thời tiết khá đẹp, chúng ta ở trong sân vườn tổ chức BBQ đi."

Người này sao lại thương nhớ cái vụ BBQ quá vậy?

Theo lý mà nói, người như cô ấy, đáng lý ra chẳng có ham muốn vào mấy cái hoạt động đầy dầu mỡ khói nướng này!

Huống chi chỉ có hai người, có thể vui vẻ náo nhiệt được à?

"Có thể cho cái thỉnh cầu được không?"

"Nói."

"Là thế này.

Chỉ có hai người chúng ta, cho dù có bày ra một bàn sơn hào hải vị để cho chị nướng, chị cũng không ăn ra hương vị náo nhiệt phải không?"

"Nói trọng điểm."

"À... nếu chị không ngại, tôi có thể mời thêm mấy người bạn của tôi được không?

Chị cũng gặp qua rồi."

"Mấy người ở quán bar sao?"

Tôi ra sức gật đầu.

Cô ấy mím môi quay đầu nhìn bầu trời bên ngoài, tôi sợ cô ấy không đồng ý cho nên nói tiếp.

"Nếu chị thấy không được thì tôi, hoặc là mời bạn chị đến cũng được, nhiều người sẽ náo nhiệt hơn."

"Bạn tôi không nhiều lắm, đa số ở nước ngoài."

"A..."

"Được rồi, em đi thông báo đi."

Xin lỗi, chị cho là thông báo đi mở họp sao....

Tôi vui vẻ lấy điện thoại ra.

Phoebe lại bổ sung một câu.

"Sửa sang lại chút, đi ra ngoài mua đồ ăn."

"A, không phải trong tủ lạnh...."

"Tôi không ăn đồ ăn để qua ngày."

Có thể sống không cần xa xỉ thế không... nói đi nói lại... cô ấy mười ngón tay không dính nước, có thể đi mua đồ ăn à....

Tôi dùng tốc độ nhanh nhất truyền đạt đến Soso, sau đó tôi nhanh chóng nhận được điện thoại của Đại Tráng và đám người Phổ Kha.

Mọi người tỏ vẻ nhiệt tình thấy tôi viên mãn.

Haizz... bạn bè cái gì chứ, toàn là thần phiền!

Phoebe lái một con siêu xe màu đen, ở trên đường lao vút đi như ngựa.

Đến khi tôi định thần lại, thì tôi với cô ấy đã đứng ở siêu thị của Trác Tuyệt.

Cô ấy cầm các loại rau củ quả lên nghiên cứu, tôi bất lực lắc đầu.

Ai trên đời cũng chẳng hoàn mỹ, trong cuộc sống sinh hoạt, cô ấy như một kẻ thiểu năng.

Phoebe dường như cảm nhận được sự khinh thường của tôi, cô ấy tuỳ ý cầm lấy rau củ quăng vào trong xe đẩy, tôi ở phía sau cầm từng cái kiểm tra, làm thế này rất mệt, cô ấy thì tiêu sái rồi còn tôi thì mệt muốn chết.

"Làm ơn, quý cô à, đừng giỡn nữa."

"Tôi thích vậy đó, ai bảo em làm điều thừa chi."

Đương nhiên, cái biểu cảm của cô ấy còn mang theo chút ngạo kiều của phụ nữ, Phoebe như vậy hình như là chân thật nhất.

Tôi đẩy xe đến khu thịt tươi sống, thịt ba chỉ với rau xà lách là đỉnh của chóp rồi.

Tôi mua rất nhiều thịt, Phoebe đứng kế bên thấy tôi lựa chọn chẳng mấy hứng thú.

Đến khi xe đẩy đồ vật chất đầy như núi, đi đến quầy thu ngân, tôi vô thức lấy thẻ quà tặng mà giám đốc nhân sự cho tôi.

"Ở đâu mà có?"

Người nói câu này chính là Phoebe, tôi nhìn thẻ quà tặng.

"A, một người bạn đưa."

"Ồ?

Em còn có bạn làm lãnh đạo cấp cao của Trác Tuyệt à?"

Tôi cười ha ha, còn cô ấy híp mắt nhìn tôi.

Tôi không rõ ý của cô ấy lắm, nhìn cô ấy khó hiểu.

Cô ấy từ trong túi lấy ra một cái thẻ.

"Tôi chỉ muốn nhắc em là thẻ của em hết hạn rồi."

"A?

Tôi còn chưa dùng xong mà."
 
[Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần I
Chương 47


Tục thật, chỉ vì một chút tiền vặt, mà tôi lại múi mặt.

Phoebe nhướng mày.

"Về Trác Tuyệt làm, đồ trong nhà em không cần dùng tiền mua."

Cô ấy lại lợi dụng mọi thời khắc nói chuyện này, tôi lắc đầu.

"Ngựa tốt không ăn cỏ sau lưng."

"Em là ngựa tốt sao?"

Mặc dù, chúng tôi bắt đầu nói chuyện nhẹ nhàng với nhau, nhưng mà cũng cố hết sức mang đống thức ăn lên xe, tôi mệt muốn nằm xấp, mấy người kia chỉ cần đến ăn sao?

Lúc trở về nhà cô ấy, trong sân đã chuẩn bị sẵn đồ để nướng BBQ.

Nha, sao có cảm giác sống như trong thế giới thần thoại vậy?

Tôi cầm mấy túi đồ chui vào trong bếp.

Phoebe ngồi trước bàn ăn cầm ipad xem.

Cô ấy ngồi dựa lưng vào ghế, hai chân xếp bằng lại, khó có thể tưởng tượng được, tôi xương cốt thoái hoá rồi không thể làm cái tư thế như mấy cô em xinh tươi được.

Tôi ngâm nga một ca khúc, xử lý đống đồ ăn, cho đến khi trên bàn bày ra đủ loại màu sắc.

Lúc này, chuông cửa vang lên, tôi lau tay trên cái tạp dề, đi đến phòng khách mở cửa.

Ngoài cửa thực náo nhiệt, mở cửa ra chỉ thấy Soso và Đại Tráng, hai người cười đánh tôi một cái rồi đi vào trong, Phổ Kha và Khê Nhĩ trên tay cầm rượu vang và bia.

"Xin chào, Tiểu Phàm yêu dấu."

Phổ Kha ôm tôi một cái, sau đó kéo Khê Nhĩ đi vào trong.

Mấy người này không thèm che giấu chút hưng phấn à?

Bốn người ở trong phòng khách nhìn đông nhìn tây khắp nhà.

Soso vẫy tay gọi tôi.

Tôi vội vàng đi đến.

"Thế nào?"

Cô ấy dán lên tai tôi hỏi.

"Người kia, Phoebe địa vị thế nào vậy?"

"Cậu không hỏi thì mình cũng quên mất.

Cô ấy chính là bà chủ của Kiệt Thế Trác Tuyệt."

"Má ơi, cậu tên nhóc này, được nha!

Làm cái bạch phú mỹ."

Nói xong Soso còn không quên nắm tay tôi, tôi xấu hổ.

Lúc này, Phoebe từ trong nhà ăn đi ra.

"Các vị không cần khách sáo.

Mọi người đều là bạn của Tiểu Phàm, cũng chính là bạn của tôi."

Nói xong, Phoebe ra hiệu tôi đi vào bếp chuẩn bị đồ uống.

Lúc tôi bưng đồ ra phòng khác, ồn ào như trẩy hội.

Một đống người ngồi đó nói cười, còn Phoebe ngồi ở giữa cũng mỉm cười nghe bọn họ trò chuyện vui vẻ.

Tôi đi đến bàn đặt đồ uống xuống.

"Mấy người giống như xem đây là nhà của mấy người vậy, không ai thèm giúp tôi cả."

Soso không thèm nhìn đẩy tôi ra.

"Cậu đứng qua một bên đi, không thấy bọn mình đang trò chuyện vui vẻ với Phoebe à?"

Sau đó, Soso chẳng thèm để ý đến tôi, cùng với Đại Tráng bè hát kể hết mấy chuyện mất mặt của tôi thời đại học.

"Có lần, ba chúng tôi đi quán bar, có người tới mời rượu, ai nha, Vư Phi Phàm một hai đòi làm anh hùng tiếp rượu.

Cùng người ta so bình, say như kẻ điên.

Lúc đưa đến bệnh viên, không biết có bao nhiêu mất mặt, đêm khuya lắc khuya lơ ở trong bệnh viện hát Nước Mắt Vũ Nữ.

Gây chấn động đến cả bảo vệ luôn."

Phoebe nghiêm túc nghe, cô ấy quay đầu nhìn tôi, tôi méo miệng nhéo mấy ngón tay, mặt đỏ cả lên.

Cái hay không nói đi nói cái dở.

Vẫn là Phổ Kha và Khê Nhĩ giúp đỡ tôi, đem đồ ăn đã chuẩn bị mang ra sân vườn.

Khê Nhĩ vỗ vai tôi.

"Đây có phải là Phoebe lần trước gặp ở buổi cầu hôn của Đại Tráng với Soso, cái người đến gặp Tố Duy?"

"Đúng vậy."

"Hai người là thế nào?"

"Nói ra thì rất dài."

"Đừng có đi làm tiểu tam nha!"

Phổ Kha làm cái cảnh cáo với Khê Nhĩ.

Tôi gật đầu.

"Cô ấy và Tố Duy đúng là người yêu, nhưng mà đều là chuyện trước kia."

"Nói đi nói lại, em và Tố Duy giống nhau như vậy... chẳng lẽ...."

"Không cần phải đoán, em với Phoebe không phải người yêu."

"Cái gì?

Hai người không phải?

Vậy...."

"Thôi nào, đừng nói nữa.

Chuẩn bị xong rồi thì nướng thôi."

Tôi đổi đề tài, tự dưng hai người này lại nhiều chuyện thế không biết, tôi lại không thể nào nói ra.

Nói nữa thì chuyện này sẽ huỷ đi bầu không khí hiện tại.

Cho dù, có muốn nói thì cùng cần chuẩn bị chút thời gian.

"Phổ Kha, đi kêu mọi người ra đi."
 
[Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần I
Chương 48


Chỉ mới trong chốc lát, mà Soso làm như thân quen với Phoebe lắm, lôi kéo người ta đi ra.

Mẹ, cảm tình bồi dưỡng nhanh ghê, tay cũng dắt nhau đi.

Càm ràm thì càm ràm thế thôi, nhưng mà tôi vẫn cầm mấy cây xiên nướng quét dầu lên đặt trên lò nướng.

Phổ Kha đưa cho tôi một chai bia, sau đó hô to.

"Party time~"

Không ngờ Phoebe không có như tôi nghĩ, sẽ không hoà hợp được, cô ấy lại vui vẻ cầm lấy chai bia, mở nắp ra cùng chúng tôi cạn ly.

Tôi uống một ngụm nhỏ, lại phát hiện cô ấy nhìn tôi, tôi cười vẫy tay với cô ấy.

Cô ấy đi đến bên cạnh tôi vừa quan sát đồ ăn tôi nướng vừa dò hỏi.

"Em nướng ổn không đó?"

"Đừng có xem thường tôi, phải rồi chị có kiêng ăn cái gì không?"

"Đừng cay quá là được?"

Tôi hiểu rõ gật đầu, lúc này Phoebe lấy ra một cái điều khiển từ xa, sau đó thì tiếng nhạc phát ra từ đám cỏ.

Mẹ nó, cuộc sống thần tiên gì thế này, làm bụi cỏ ven đường, còn có thể cất cao giọng hát.

Tôi ra sức nướng thức ăn, Phổ Kha và Đại Tráng thay phiên nhau đến mang đồ ăn đi, làm BBQ làm chi vậy, mấy người kia thì hoan hỉ vui chơi, còn tôi thì một thân người nóng nực, mồ hôi nhễ nhại.

Chiều hoàng hôn buông xuống, không khí trong sân vườn càng náo nhiệt hơn.

Khê Nhĩ và Soso nhảy tại chỗ.

Phoebe thế mà cũng lắc lư theo nhịp điệu.

Cô ấy ăn mặc cũng tuỳ ý, chỉ là trời có chút lạnh, tôi sợ cô ấy cảm lạnh.

Đôi mắt cô ấy hơi cong, giống như rất hài lòng với cái party nhỏ đêm nay.

Nướng cũng gần xong hết, tôi mới đến ghế nghỉ ngơi.

Phoebe xoay người đi đến chỗ tôi, thuận tay đem đồ ở trên bàn đưa cho tôi.

"Bận lâu vậy rồi, ăn chút gì đi."

"Cảm ơn."

Tôi vội vàng ăn, trong lúc lơ đãng cô ấy còn lấy khăn giấy lau mồ hôi cho tôi.

Tôi theo bản năng tránh đi, bất ngờ được sủng ái làm tôi kinh ngạc nhìn cô ấy.

"Để tự tôi làm, để tự tôi làm là được."

Cô ấy bình tĩnh nhìn tôi, không nói lời nào, lúc này, Soso đi đến, túm lấy tay tôi.

"Vưu Phi Phàm, hát một khúc Nước Mắt Vũ Nữ cho chúng tôi nghe nào.

Nhanh đi!"

Đại Tráng ở một bên vỗ tay.

Khúc nhạc thần thánh!

Tôi ngây thơ vô số tội nhìn Phoebe, trong mắt cô ấy có chút chờ mong, tôi thở dài đi theo Soso.

Tay cầm chai bia làm micro, thôi thì, cũng còn mặt đâu mà mất.

"Một bước đi sai cả đời đều saiXuống phố nhảy vì mưu sinhVũ nữ cũng là ngườiNỗi thống khổ trong lòng ai thấu chăngVì cuộc sống mưu sinhNgậm ngùi nuốt nước mắt vào xuống bụngChẳng lẽ đây là số phận.Định cả đời này lưu lạc chốn hồng trầnBạn nhảy của tôi à đến đây, ôm rồi ôm một cái nàoNhân cách sớm đi tan trong ly rượuHàng đêm tango cha chaRumba Rock n RollAi bảo tôi là một vũ nữ chứ"

Tôi nhìn mọi người ôm bụng mà cười, Soso thì lôi lôi kéo kéo Phoebe, Phoebe muốn kiểm soát cảm xúc của bản thân, nhưng mà có nhịn được đâu, cũng cười theo.

Tôi ngơ ngác ngỡ ngàng đứng tại chỗ, mặc cho mấy người bạn thân thương cười, ánh mắt tôi khoá chặt Phoebe, cô ấy bất đắc dĩ nhún vai.

Chúng tôi uống rất nhiều, cuối cùng vẫn là Phoebe gọi người đến đưa bọn họ về nhà.

Trong sân vườn chỉ còn lại hai chúng tôi, chúng tôi ngồi trên ghế, cô ấy đưa tay vuốt ve mặt tôi.
 
[Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần I
Chương 49


"Mặt em nóng thật."

"Tôi uống rượu vào mặt sẽ nóng."

"Nghe nói tửu lượng của em không tốt."

"Đừng nghe bọn họ nói bậy.

Tốt mà."

"Vậy tốt thì đi dọn dẹp sân đi."

"A???"

Nói xong Phoebe đứng dậy đi vào trong phòng.

Tôi cười muốn chảy nước mắt nhìn cái chiến trường này.

Trời xanh a, kết liễu tôi đi!

Tôi nghiến răng hì hục dọn sân vườn, khi tôi dọn xong, mệt như chó, ngã nhào lên sô pha, buồn ngủ ghê gớm, thôi nhắm mắt đi ngủ.

Khi tôi giật mình thức giấc, trên người có thêm một cái chăn.

Cầm chăn đi lên lầu, trở lại phòng cho khách mệt mỏi tắm rửa.

Khi tôi đi ra khỏi phòng cho khách, nhìn thấy phòng làm việc cuối hành lang, có ánh sáng từ khe cửa.

Tôi lặng lẽ đi đến đó, Phoebe mặc chiếc áo tắm dài, cô ấy đeo mắt kính tựa vào bàn viết gì đó.

Thở dài, rõ ràng rượu uống cũng nhiều, còn không quên chuyện công việc.

Nữ cường nhân đúng là không giống người thường.

Tôi đẩy cửa, đi thẳng trước mặt cô ấy.

Làm càn đoạt lấy cây bút trên tay cô ấy.

"Đi về phòng ngủ đi."

"Em về phòng ngủ trước đi, tôi còn muốn xem một lát."

"Không được."

Tôi mặc kệ cô ấy cường thế ra sao, lúc này cũng muốn phá cái cường thế đó đi.

Cô ấy nhíu mày, cuối cùng sửa sang lại hồ sơ đặt qua một bên.

Tôi cười, đi đến bên cạnh cô ấy, ôm cô ấy vào lòng.

"Trong một đêm, tôi hiểu ra được rất nhiều chuyện."

"Hiểu cái gì?"

"Không nói cho chị nghe."

Chúng tôi vai sát vai đi vào trong phòng ngủ cô ấy.

Cảm giác ôm nhau ngủ tốt biết bao, mặc dù quan hệ của chúng tôi bây giờ không rõ ràng.

Nhưng mà như vậy cũng thật tốt, cầu xin thời gian, có thể từ từ trôi qua không.

"Cảm ơn em, hôm nay tôi rất vui."

Tôi xoa xoa mái tóc dài của cô ấy, ôm chặt cô ấy vào lòng.

"Chị vui vẻ thì làm gì cũng đáng giá."

Cô ấy cọ nhẹ vào cổ tôi.

"Ngày mai, trở về Trác Tuyệt với tôi."

"Tôi...."

"Đừng nhiều lời."

"Chuyện ân oán cá nhân của tôi và Triệu Thái An, tôi có thể tự giải quyết."

Chúng tôi bốn mắt nhìn nhau, dưới ánh sáng mờ ảo, gương mặt xinh đẹp của cô ấy càng rõ ràng hơn.

Tay trong chăn tôi sờ tìm tay cô ấy, nhẹ nhàng nắm lấy.

"Phoebe, tôi không so đo chuyện trước kia nữa, chúng ta quen nhau đi, chúng ta thảo luận kỹ hơn."

"Em cảm thấy như thế nào mới tính là quen nhau?

Bây giờ không phải à?"

Tôi ngạc nhiên nhìn cô ấy, cô ấy không cần nghĩ đã trả lời tôi, cái này có chút ngoài ý muốn.

Câu hỏi kia... tôi cười hôn lên môi cô ấy, cô ấy cũng cười đáp lại tôi, đưa tay vuốt ve gương mặt tôi.

Đúng vậy, sau một đêm say, tôi đã yêu đương.

Thật ngoài ý muốn cũng thật nhẹ nhàng.

Về lâu sau này rất lâu, chúng tôi cũng ôm nhau thế này, cô ấy dịu dàng tựa vào ngực tôi cùng nhau hồi ức, cô ấy nói với tôi, vào một đêm nào đó nhìn thấy tôi cười ôm cô ấy, cô ấy đã đủ thoả mãn, cái lại thoả mãn này không có cách nào từ trên việc thành công trong kinh doanh đổi lấy được.

Thế nên, cô ấy đã nhận định, chỉ có tôi mới có thể tháo gỡ được những gai nhọn trên người cô ấy.
 
[Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần I
Chương 50


Mới sáng sớm, Phoebe đã ngồi chờ tôi, tôi vội vàng làm vệ sinh cá nhân rồi thay quần áo.

Nhìn gương mặt lạnh lùng của cô ấy khi ngồi trong phòng khách chờ tôi, tôi tự biết thân biết phận, xin lỗi cô ấy thiếu chút nữa là khom lưng cúi đầu.

"A... quên để đồng hồ báo thức...

đã làm chậm trễ thời gian của chị..."

"Có thể đi chưa?"

"Đi thôi."

Tôi ngồi vào trong xe cô ấy, lúc này điện thoại của cô ấy đổ chuông.

Cô ấy lưu loát nói tiếng Pháp, nói chung là tôi chẳng hiểu cái mẹ gì, sau khi cúp điện thoại cô ấy quay sang nhìn tôi.

"Tôi không thể đưa em đến công ty.

Mới nhận được thông báo, tôi phải đến nước Pháp một chuyến.

Phải đi một thời gian, tôi gọi người đến đưa em đi.

Hoặc là...."

"Tôi đi thu xếp đồ cùng chị.

Sau đó về lại công ty."

"Được rồi.

Lát nữa, Tiểu Đỗ sẽ sắp xếp công việc cho em."

Hoá ra thư ký kia của cô ấy tên là Tiểu Đỗ, tôi gật đầu, xuống xe, vào lại trong nhà đi lên lầu, mang ít vật dụng bỏ vào trong vali của cô ấy.

Cô ấy đi vào phòng thay đồ, đổi một chiếc áo khoác dài, trên cổ còn mang khăn choàng màu đen, tóc được vén ra sau.

Như vậy trông cô ấy càng khí chất hơn.

Tôi đưa cô ấy ra đến sân bay, nhìn đồng hồ, còn một lát nữa.

Tôi vừa kéo hành lý vừa nắm tay cô ấy.

"Cũng không biết thời tiết ở bên kia thế nào, chị phải tự chăm sóc bản thân cho tốt.

Khi nào chị trở về?"

"Tầm một tuần hoặc có khi lâu hơn.

Ở công ty, chăm chỉ làm việc đó."

"Đến nơi nhớ báo bình an với tôi."

Cô ấy gật đầu, tôi nhìn quanh khắp nơi, thấy không có ai quen biết, lập tức hôn lên trán cô ấy.

Nhìn cô ấy hoà vào dòng người đông đúc, đi cũng không quay đầu lại, trong lòng có chút mất mát.

Tôi lấy điện thoại ra gửi cho cô ấy một tin nhắn.

[Chú ý an toàn, chờ chị trở về.]

Dựa theo tính cách của cô ấy, tin nhắn này sợ có đọc rồi cũng không trả lời lại.

Tôi như người mất hồn trở lại Trác Tuyệt, thư ký Đỗ đã ở trong văn phòng chờ tôi.

Tôi gõ gõ cửa, sau khi được cho phép mới đi vào.

Cô ấy như một người phụ nữ mặt sắt, khuôn mặt tái mét của cô ấy làm cho tôi phát hoảng.

"Lam đổng đã chỉ thị, văn phòng của cô đối diện với tôi.

Bây giờ, cô cũng là thư ký của cô ấy, ngoại trừ việc sắp xếp các cuộc họp cho Lam đổng, tôi cũng phụ trách về mảng kinh doanh của công ty.

Bây giờ, cô đã đến đây rồi, vừa hay có thể chia sẻ bớt việc cho tôi, sẵn cô phụ trách luôn về mảng tài chính."

"Thư ký....

Tôi... sao lại phụ trách nó?"

"Mặc dù, mỗi một bộ phận luôn có người đứng đầu, vì tránh có sơ suất không đáng có, cho nên chúng ta cần phải giám sát.

Đã hiểu rồi chứ?"

"A, đã biết.

Biết rồi."

Thư ký Đỗ mang tôi đến văn phòng đối diện.

A, không cần phải lớn thế này, tôi không có quen.

Thư ký Đỗ giao cho tôi những công việc thường ngày, tôi cũng lắng nghe rất nghiêm túc.

Nhìn cô ấy rời đi, tôi ngồi trên ghế thất thần.

Cuộc sống ngày sau này, đa số thời gian sẽ đối mặt với cô ấy, khoảng cách mấy tầng lầu giờ biến thành một vách ngăn.

Nhưng không biết tại sao trong lòng lại hụt hẫng.

Cảm giác thực kỳ lạ, lại buồn rầu.

Tuần này, Phoebe không có ở đây, thư ký Dỗ mang tôi đi theo làm quen với công việc.

Cô ấy mở một cuộc họp nhỏ với các giám đốc, cũng giới thiệu cho tôi với bọn họ, cô ấy ra hiệu cho tôi tự giới thiệu bản thân và công việc của tôi hiện tại.

Không bao lâu trước đây, những người ngồi ở đây đều là cấp trên của tôi.

Bây giờ, bọn họ đang dùng đủ loại ánh mắt nhìn tôi.

Trong lòng tôi cũng có chút lo lắng bất an, đặc biệt là đối với giám đốc tài chính.

Đành phải cố gắng chống đỡ nói vài câu.

"Tôi sẽ cố gắng giúp đỡ thư ký Đỗ trong công việc, hơn nữa sẽ phụ trách tổng kết tài chính vào cuối tháng, cũng như xét duyệt cuối năm.

Mong các vị đang ngồi ở đây chỉ giáo và nhắc nhở nhiều hơn."

Nói xong, tôi ra hiệu cho bí thư Đỗ là đã xong.

Cô ấy lấy ra kế hoạch dự án gần đây nhất mà Phoebe xem trọng.

Tôi cầm lấy kế hoạch chia cho bọn họ.

Trong lúc đang ghi chép biên bản cuộc họp, thư ký Đỗ nói với tôi cái này sẽ chuyển đến cho Phoebe xem, đương nhiên tôi phải nghiêm túc làm rồi.

Phoebe không có ở đây, một cái thứ ký thứ 2 như tôi rảnh đến mốc meo.

Nhìn lịch trên bàn, tôi giật mình, chưa đến 1 tuần nữa đã là giáng sinh, Soso và Đại Tráng đương nhiên trải qua thế giới của hai người, Phổ Kha và Khê Nhĩ thì bận rộn cho quán bar trang trí giáng sinh.

Còn tôi thì cô đơn.
 
Back
Top Bottom