- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 429,731
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #21
[Bh][Done] Sư Muội Là Yêu Hoàng Tương Lai Thì Phải Làm Sao Đây?
Chương 19: Bí cảnh.
Chương 19: Bí cảnh.
Lương thiện và dịu dàng.
---o0o---
Lúc Lâm Hy trở về núi Phượng Minh, đám người Sầm Thương Tố lại đang ngồi dưới cây hoa quế nhấp trà.Hai người một yêu ôm chén trà trong tay, ngồi ngay ngắn thành một hàng, trong không khí thoang thoảng hương thơm của hoa quế và sữa bò.Ừm, trà sữa cũng là trà.“Hai hôm nữa bí cảnh Huyền Nguyên sẽ mở, A Linh có đi không?”
“Đi!”
Quý Linh đột ngột ngồi thẳng dậy.Bí cảnh Huyền Nguyên là một bí cảnh lớn trăm năm mới mở một lần, bên trong có vô số kỳ trân dị bảo, không đi mới là thiệt.Lâm Hy nhìn sang Sầm Thương Tố, đối phương chỉ khẽ cười: “Cứ đi đi, ta chờ các con trở về.”
“Sư tỷ cũng đi sao?”
Quý Linh nhìn nàng hỏi.Lâm Hy gật đầu: “Thu trưởng lão bảo tỷ phụ trách an toàn cho các đệ tử.”
Quý Linh nhíu mày: “Là vì chuyện của yêu hoàng?”
Tuy bí cảnh Huyền Nguyên khá nguy hiểm nhưng vẫn chưa đến mức cần sư tỷ của mình ra tay, Quý Linh chỉ có thể nghĩ đến tình huống này.Nếu xét về phương vị, bí cảnh Huyền Nguyên nằm ở phía Đông Bắc của Bồng Lai, có yêu hoàng xuất hiện cũng không phải là không có khả năng.Lâm Hy cười cười: “Không nghiêm trọng đến thế, chỉ là Hữu Tô có khả năng sẽ đến thôi.”
Nghe thấy cái tên này, Sầm Thương Tố đột nhiên ngẩng đầu nhìn nàng, sau đó nhíu mày, dường như giật mình vì hành động vô thức của chính mình: “Ta quen nàng ta sao?”
Lâm Hy gật đầu: “Là bạn tốt của sư tôn.”
Sầm Thương Tố cúi mắt suy tư, cuối cùng lại chỉ thở dài một hơi.
Qua lời của họ có thể nghe ra mối quan hệ giữa người và yêu dường như không tốt đẹp cho lắm, nhất là khi nghe đến hai chữ "yêu hoàng", Sầm Thương Tố đã vô thức cau mày.Tung Tân nhìn Lâm Hy rồi lại nhìn Sầm Thương Tố, cắn răng nói: “Ta sẽ ở đây với sư tôn, ai tới ta liền đánh bay kẻ đó ra ngoài đầu tiên!”
Lâm Hy xoa đầu nó: “Vất vả cho ngươi rồi.”
Nàng không nói rằng trận pháp trên núi đã được nàng thay đổi, nhưng trong bí cảnh người đông mắt nhiều, Tung Tân không đi vẫn tốt hơn, cũng đỡ cho sư tôn buồn chán.Vào ngày bí cảnh Huyền Nguyên mở ra, hai người Lâm Hy đã sớm bước lên phi thuyền của Vạn Ninh Tông.Dù cho có bao nhiêu xích mích với tông môn, nhưng những đệ tử trẻ tuổi này suy cho cùng vẫn là vô tội.Số đệ tử được phân cho Lâm Hy không nhiều, có lẽ vì những người đó trong tiềm thức không muốn ở cùng nàng.Trong tay nàng chỉ có Thẩm Ninh và Tiểu Đào của Dược Phong, cùng với Thẩm Tầm An mới đến Hình Đường không lâu, tính ra toàn là người quen.“Tiên quân!”
Mấy người Thẩm Ninh đến điểm danh với nàng trước.Mấy tháng nay cuộc sống ở Dược Phong đã tốt hơn nhiều, Thẩm Ninh có không ít thời gian tu luyện, người không còn tiều tụy như trước, bây giờ đã bước vào Trúc Cơ.
Ngược lại, Thẩm Tầm An bên cạnh lại có vẻ mặt như chưa tỉnh ngủ, thỉnh thoảng lại ngáp một cái.Đệ tử Hình Đường trước nay luôn bận rộn, sau khi vào Hình Đường thì thân thể mệt rã rời, nhất là gần đây các vụ việc về yêu thú xảy ra thường xuyên, nàng ấy đã mấy ngày liền không được ngủ ngon.Nhưng cách đây không lâu, nàng ấy đã được Hình Vân chính thức nhận làm đồ đệ, trở thành đệ tử nội môn đường hoàng, huống hồ vừa nhìn thấy bổng lộc hàng tháng nhiều hơn gấp năm lần so với lúc ở Tử Vân Phong, mọi suy nghĩ trong phút chốc đều tan biến, làm việc cho nhà mình vất vả một chút thì có sao?Tiểu Đào sau lần được Lâm Hy cứu mạng đã trở thành người theo đuổi trung thành của nàng, đã xem không ít sự tích của nàng trên linh võng, dù tai tiếng có lớn đến đâu cũng không ảnh hưởng đến sự sùng bái của cô bé đối với Lâm Hy.Tuy nhiên, những người khác lại không may mắn như vậy, họ chỉ cảm thấy ở bên cạnh Lâm Hy ngay cả hít thở cũng có áp lực, đứa nào đứa nấy mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, lặng lẽ đứng bên cạnh làm nấm.Lâm Hy cũng không có ý định kết thân với những người này, tư vấn tâm lý không nằm trong phạm vi nghiệp vụ của nàng, chỉ cần đảm bảo họ không chết là được, những chuyện khác thì không liên quan đến nàng.Quý Linh tránh đám đông, ra mạn thuyền hóng gió, Lâm Hy lấy ra một xâu kẹo hồ lô đến bên cạnh nàng: “A Linh đang nghĩ gì vậy?”
Ánh tà dương chiếu lên gương mặt nàng khiến cả con người trông đặc biệt dịu dàng, Quý Linh nhất thời lại có chút ngẩn ngơ.Thấy nàng không trả lời, Lâm Hy cũng không tỏ ra mất kiên nhẫn, chỉ mỉm cười nhìn nàng.Quý Linh thu lại ánh mắt, nói: “Sư tỷ mạnh hơn muội tưởng rất nhiều.”
Nếu là người thường mà tỏ thái độ ở đại hội lần đó, e rằng bây giờ đã làm giỗ đầu bảy ngày, vậy mà Lâm Hy lại chẳng hề hấn gì, thậm chí còn được tông môn gửi thư xin lỗi.Lâm Hy khẽ cười: “Chỉ là do một vài chuyện tỷ làm trước đây khiến họ kiêng dè mà thôi.”
“Trước đây sư tỷ là người thế nào?”
Quý Linh bỗng dưng rất muốn biết.Lâm Hy không thích nói về chuyện cũ, Sầm Thương Tố thì lại hay mất trí nhớ, còn những người ở Vạn Ninh Tông thì giấu nhẹm quá khứ của nàng kín như bưng, chỉ có vài câu thần bí trên linh võng.Nhưng Quý Linh lại càng muốn biết dáng vẻ ban đầu của nàng ra sao, Lâm Hy của thời trước khi đại chiến Người - Yêu xảy ra rốt cuộc là người thế nào?Quý Linh vốn nghĩ nàng sẽ không nói, sẽ cho qua chuyện như những lần trước.Nhưng Lâm Hy suy nghĩ một lát, rồi cười bất lực: “Dùng lời của sư tôn để nói thì chính là nhìn có vẻ nghiêm túc đàng hoàng, nhưng thực ra trong bụng toàn ý đồ xấu xa.”
Lâm Hy của trước đây là người thế nào, thực ra chính nàng cũng có chút không nhớ rõ.“Lúc nhỏ được Từ Niệm cứu, theo người du ngoạn nhân gian hai năm, sau đó ở lại núi Phượng Minh tu hành, Từ Niệm nói tỷ sát tâm quá nặng bèn ném tỷ đến Bồng Lai tu thân dưỡng tính cả trăm năm, kết giao được vài người bạn tốt, cũng được người đời ca tụng là bậc anh tài trẻ tuổi.
Trong cuộc chiến Người - Yêu, kẻ chết người tàn, tỷ cô độc trăm năm, tiếng tăm cũng chẳng tốt đẹp gì.”
Dù nàng không nói, Quý Linh cũng biết trăm năm qua nàng đã làm những gì.
Người đời né tránh nàng không kịp, thậm chí còn gọi nàng là chó điên, nhưng những điều này Lâm Hy chẳng bận tâm, dù sao thì mối thù cần báo nàng cũng đã báo rồi.Rồi Lâm Hy nhìn Quý Linh, ánh mắt dịu dàng đến mức có thể nhấn chìm người ta trong đó: “
Sau này tỷ đã gặp được muội, rồi tỷ mới cảm thấy cuộc sống này lại có ý nghĩa.”
Lâm Hy không chắc mình đã động lòng với nàng từ khi nào, rõ ràng mấy năm đầu họ chỉ như hàng xóm, sau khi Lâm Hy đưa nàng đến núi Phượng Minh thì cũng chẳng quản đến nàng, về cơ bản đều do Sầm Thương Tố chăm sóc.Lâm Hy không có ý kiến gì về việc nàng ở đây, chỉ là Sầm Thương Tố nhận ra sự cẩn trọng và cảm giác ăn nhờ ở đậu của Quý Linh, bèn đề nghị Lâm Hy nhận nàng làm đồ đệ, nhưng Lâm Hy lấy lý do quá phiền phức để từ chối, cuối cùng vẫn là Sầm Thương Tố quyết định tự mình nhận nàng làm đồ đệ.Mà Lâm Hy vốn không phải người nhiệt tình gì, đối với Quý Linh cũng chỉ là quan hệ xã giao.Cho đến một lần, Lâm Hy dọn dẹp xong đám yêu thú xâm chiếm thị trấn, khi trở về thì thấy Quý Linh lúc đó mới Luyện Khí đang xách đèn lồng chờ nàng ở sơn môn.Cơn gió đêm mùa hạ mang theo hơi nóng, dải lụa đỏ trên tóc Quý Linh vẽ thành một đường cong trong gió, rơi xuống bên chân nàng.Lâm Hy chợt nhận ra, vị sư muội nhỏ này đã chờ đợi nàng như vậy suốt mấy năm rồi.Quý Linh lặng lẽ ngắm nhìn Lâm Hy với mái tóc ánh lên sắc vàng dưới hoàng hôn, trong lòng dâng lên vạn ngàn tâm tư, cuối cùng gom lại nơi khóe môi chỉ còn một câu: “Sư tỷ chờ muội thêm một chút nữa, được không?”
Quý Linh không phải không hiểu tâm tư của Lâm Hy, nàng nào đâu có không thích Lâm Hy?
Nếu nàng mạnh mẽ hơn một chút, có lẽ đã nhất thời nóng não mà tỏ tình rồi.Nhưng nàng của bây giờ vẫn chưa có đủ thực lực để đứng bên cạnh nàng ấy, thậm chí sẽ trở thành gánh nặng của nàng ấy, cộng thêm việc không biết lúc nào sẽ chết, lại càng không dám chủ động trêu vào.Cho nàng thêm một chút thời gian, ít nhất hãy để nàng tìm cách sống lâu hơn một chút.Quý Linh vốn tưởng mình đã sớm xem nhẹ sinh tử, nhưng những ngày ở bên Lâm Hy càng lâu, nàng lại càng không muốn chết.***
Người của Vạn Ninh Tông đến không tính là muộn, nhưng lúc họ tới thì đã có không ít người chờ ở cổng.Thấy Lâm Hy đích thân dẫn đội, không ít người có mặt đều lộ vẻ kinh ngạc.Các trưởng lão dẫn đội của mỗi tông đều lần lượt tiến lên chào hỏi.“Không ngờ lần này lại là tiên quân đích thân dẫn đội, xem ra lần này thu hoạch lớn nhất hẳn là Vạn Ninh Tông rồi.”
Lâm Hy treo lên nụ cười xã giao chuyên nghiệp: “Trưởng lão nói đùa, ta chỉ phụ trách an toàn cho các đệ tử này, còn có thể nhận được cơ duyên lớn đến đâu thì phải dựa vào bản lĩnh của chính họ.”
Những người đang vểnh tai nghe ngóng gần đó đều thở phào nhẹ nhõm, nếu Lâm Hy ra tay mà nhìn trúng thứ gì, họ nên đưa hay không nên đưa đây.Lâm Hy mặc kệ những lời bàn tán xung quanh, gật đầu với vài người quen coi như chào hỏi.Ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt trầm tư của Ninh Vu, Lâm Hy đã hiểu rõ, e rằng cô ta cũng đã biết tin về quả Uẩn Lâm.Lâm Hy không chắc cô ta rốt cuộc có tính toán gì, tình cảm của người này đối với Hữu Tô quá phức tạp.
Lâm Hy nhìn không thấu, cũng không muốn quản.Bí cảnh Huyền Nguyên thuộc phạm vi quản hạt của Liễu Hương Tông, nếu theo quy củ trước đây thì chủ nhà sẽ là người đầu tiên đi vào, nhưng lần này có Lâm Hy, thiếu tông chủ của Liễu Hương Tông khẽ nâng ngón tay, hơi cúi người lùi lại một bước, mời Lâm Hy đi trước.Lâm Hy cũng không từ chối, dẫn người của Vạn Ninh Tông bước vào bí cảnh.Trời đất quay cuồng, Lâm Hy vô thức ôm lấy eo Quý Linh để phòng họ bị lạc nhau.Một luồng sáng trắng lóe lên, hai người vững vàng đáp xuống mặt đất.Các trưởng lão là người đầu tiên đứng dậy chia đội, dặn dò các đệ tử những điều cần chú ý một lần nữa, sau đó dẫn đội của mình tản đi.Thẩm Ninh nhìn về phía Lâm Hy, chờ nàng nói xem nên đi đâu.Lâm Hy khẽ điểm ngón tay, trước mắt hiện ra một tấm bản đồ, sông núi hồ biển rõ ràng vô cùng, chính là địa hình của bí cảnh Huyền Nguyên.Nàng ra hiệu cho họ nhìn vào một nơi ở góc trên bên phải: “Quả Uẩn Lâm ở đây, đó là mục đích cuối cùng của chúng ta.
Nếu các ngươi có nhu cầu gì cứ nói thẳng, chúng ta có thể thay đổi hành trình để đi lấy.”
Quả Uẩn Lâm bảy ngày nữa sẽ chín, các yêu quái khác ở Tuy Lương Lâu cũng không rõ hành tung của Hữu Tô, không chắc nàng ta có thể đến kịp trước khi quả chín hay không, nàng phải đảm bảo sẽ không có ai lấy được nó trước.Lâm Hy thầm thở dài trong lòng, đúng là nợ nàng ta mà.Những người khác cũng biết nàng đến đây lần này là vì quả Uẩn Lâm, bèn lần lượt gật đầu đồng ý.Lâm Hy liếc nhìn mấy người, lại đánh dấu thêm vài chỗ trên bản đồ rồi đưa cho Thẩm Tầm An.“Ta chỉ phụ trách an toàn tính mạng cho các ngươi, không có tình huống đặc biệt sẽ không ra tay, tiếp theo phải dựa vào chính các ngươi rồi.”
Thẩm Tầm An cầm củ khoai lang nóng bỏng, nhất thời chưa phản ứng kịp, thấy Lâm Hy lùi về bên cạnh Quý Linh, bỗng hiểu ra là nàng muốn mình dẫn đội.Nén áp lực xuống, nàng vạch ra một lộ trình, mấy người bắt đầu lên đường.Lâm Hy nói không quản là thật sự không quản.
Suốt đường đi chém giết đủ loại yêu thú khiến tinh thần lẫn thể xác của họ đều mệt mỏi.Khi họ bị đàn kiến truy đuổi chạy toán loạn khắp nơi, Lâm Hy ngồi trên ngọn cây uống trà.Khi họ bị bầy sói bao vây, Lâm Hy lôi ra một chiếc ghế thái sư phơi nắng, có vài con sói không có mắt xông tới liền bị Cầm Sương “xoẹt” một nhát đâm vào cổ.Sau một ngày, cả năm người đều đầy mình thương tích, còn vạt váy của Lâm Hy thì chẳng dính chút bụi nào.Đồng cam cộng khổ là cách nhanh nhất để thúc đẩy quan hệ, vất vả lắm mới kết thúc trận chiến, mấy người đồng loạt nằm bệt ra đất.“Mệt quá...”
“Muốn chết...”
“Sao nhiều yêu thú thế…”
Tiểu Đào tựa vào gốc cây, ánh mắt trống rỗng: “Ta chỉ là một dược tu yếu đuối… tại sao lại phải đánh đánh giết giết?”
Thẩm Tầm An nằm trên đất, gạt những lọn tóc lòa xòa trước mặt ra: “Ta chỉ là dân văn phòng…”
Thẩm Ninh thì lại tràn đầy tinh thần, đếm những chiến lợi phẩm thu được trong cả buổi chiều, cười đến không thấy mắt đâu.Quý Linh thở dài: “Sao trên đường lại nhiều yêu thú như vậy?”
Lâm Hy mỉm cười xoa đầu Quý Linh, im lặng không nói, lẽ nào nàng phải nói rằng những yêu vật này là do nàng dụ tới sao?Sao có thể chứ, nàng là một người lương thiện và dịu dàng biết bao.Người trẻ tuổi vẫn nên rèn luyện nhiều hơn.