[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 89,780
- 0
- 0
[Bh] [Edit] Bức Lương Vi Phi - Lâm Thác
CHƯƠNG 79
CHƯƠNG 79
Lúc ấy, Hoàng đế lại không ở trong cung.
Thái Y viện cho người đến báo Tuỳ Vương động thai, đã đến lúc lâm bồn, Thái hậu đích thân đến thăm, Hoàng đế đương nhiên cũng dời giá đi cùng.
Bởi pthế, Cố Uyên không thể tiến cung hồi chỉ được.
Theo lệ thường, nàng phải cùng các quan viên khác đợi lệnh trong phòng trực ở Long Đạo môn.
Nhưng Thôi Tam Thuận nhanh trí, nhìn quanh rồi tự chủ trương, thêm vào một câu: "Quan gia có khẩu dụ, chữ viết của Cố đại nhân rất đẹp, nên chép một bản Địa Tạng Kinh để sau còn dùng, bút nghiên đã được bày sẵn trong đó rồi, mời đại nhân đi theo nô tài nhé."
Thôi Tam Thuận vừa dứt lời thì ánh mắt của những người khác trong phòng trực lập tức như tên nhọn bắn về phía Cố Uyên.
Theo phong tục ở Kinh thành, phàm là gia đình có người sinh nở, để cầu cho đứa trẻ mới sinh được an lành, dễ nuôi và sống lâu, họ thường chép kinh Địa Tạng để cúng dường tại chùa chiền.
Các bề tôi viết chữ đẹp, thạo thư pháp chép kinh văn thay Hoàng đế, ấy cũng là lẽ thường tình.
Chỉ là, đặc ân này rơi lên người Cố Uyên đúng lúc trong ngoài cung cấm đang đầy rẫy lời đồn thổi, quả thực chỉ khiến người ngoài thêm phần săm soi ghen ghét mà thôi.Cố Uyên vẫn bình tĩnh điềm nhiên, nàng khấu đầu rồi đứng dậy.
Vừa bước ra khỏi phòng trực thì nàng đã nghe thấy tiếng hắt đầy phẫn nộ thoát ra từ kẽ răng của ai đó ở phía sau: "Gian nịnh!"
Dù đã cố gằn giọng nhưng chỉ cách một khung cửa sổ, làm sao mà ngăn được tiếng?
Cả người bên trong lẫn bên ngoài cửa sổ đều nghe thấy rõ mồn một.
Nụ cười trên mặt Thôi Tam Thuận thoáng chốc cứng lại, nhân lúc kéo rèm trúc xuống, hắn lén nhìn qua, thấy đó là một văn quan lục phẩm mặt đen râu rậm, nhìn theo với vẻ mặt phẫn nộ như chính tà không đội trời chung.Thôi Tam Thuận nhíu mày, lập tức liền nhớ ra thân phận người này.Hoạn quan là kẻ có khả năng phi thường trong việc ôm thù sâu hận nặng, dù theo luật định không được can dự chính sự nhưng thân tại chốn cung đình lâu ngày thì tự nhiên thấm nhuần mà trở nên lão luyện những trò châm lửa thổi gió, khéo léo khơi gợi.
Thôi Tam Thuận tỏ vẻ như không có chuyện gì, hộ tống Cố Uyên đi vào hành lang, rồi rẽ qua hai bức bình phong, đưa nàng đến tận nguyệt đài trước điện Thanh Hòa.
Lúc này hắn mới cười híp mắt, khom lưng cúi đầu tạ lỗi với Cố Uyên: "Mắt thấy trời sắp vào hạ, Khâm Thiên giám đã chọn ngày, sau lễ Phật Đản thì các nơi trong cung đều phải dựng lều che nắng.
Tiếc là Sư phụ không rảnh, trước khi đi đã dặn nô tài phải đích thân đến Nội Vụ phủ để xem xét vật liệu và chọn thợ thuyền.
Nô tài xin phép lui bước ở đây, không hầu hạ trong điện nữa...
Và trước khi đi Quan gia đã có khẩu dụ rằng: Hôm nay Quan gia về muộn, Cố đại nhân phải tự dùng bữa tối cho đúng giờ, không được phép đợi ngài."
Nói xong hắn lại tấm tắc khen ngợi: "Quan gia của chúng ta quả là có tâm chu đáo, chuyện gì cũng nghĩ đến.
Bữa trưa nay ngài dùng bữa không ngon miệng mà vẫn còn lo Cố đại nhân ăn uống trễ nải đấy ạ!"
Bấy giờ Cố Uyên đã đặt một chân vào cửa điện rồi, bỗng khựng lại rồi lại rụt về, quay đầu nhìn Thôi Tam Thuận: "Sao Quan gia lại ăn không ngon miệng?"
"Nghe nói là một Ngự sử trẻ tuổi mà ngỗ ngược ở Ngô Châu, tên là Thời Nghiêm hay gì ấy, khi tấu đối với Quan gia lúc nào cũng thốt lời càn rỡ, chọc cho ngài không vui."
Thôi Tam Thuận bày ra vẻ mặt trung thành, chân tình phẫn nộ: "Dù là môn sinh của đại thần Nội Các thì cũng phải biết kính sợ, không thể xúc phạm chân long thiên tử chứ!
Cố đại nhân cũng biết rồi đấy, Quan gia của chúng ta xưa nay khoan dung độ lượng, đối với bề tôi chỉ có hòa nhã vui vẻ, nhưng người làm bằng bùn cũng có lửa giận, ngài bị kẻ họ Thời kia chọc tức điên lên, bữa trưa chỉ dùng có vài đũa.
Đã vậy mà họ Thời kia lại còn không chịu thấy khó mà lui, nói chiều còn muốn đệ bài tử xin yết kiến, cứ dây dưa như vậy nhỡ làm thương tổn long thể thì làm sao ạ!"
"Ngô Châu?"
Đầu mày Cố Uyên hơi cau lại, đã hiểu được phần nào.Gần đây Hoàng đế có thêm một quy tắc mới khi phê duyệt tấu chương: chồng tấu chương ngoài cùng bên phải trên Long án là những tấu chương ngài đích thân chọn ra để Cố Uyên đọc.
Hôm nay Cố Uyên về hơi muộn, tất cả những tấu chương khác đã được nữ quan Tấu sự thu dọn hết, chỉ còn lại chồng tấu chương nho nhỏ kia cô đơn nằm trên án, khiến Noãn các đã trống trải còn càng thêm lạnh lẽo, khiến Cố Uyên giờ đây nhìn vào cũng không khỏi bất giác ngẩn ngơ ngơ ngẩn.Thường ngày, vào giờ này, Hoàng đế nhất định đã buông bút rồi, và ngài luôn đứng dậy để bước tới đón nàng vào, nếu như có hôm ngài không tới đón nàng thì ấy chắc chân là do ngài đang bận trưng bày ra đồ vật Tây Dương hiếm có khó tìm nào đó để cho nàng thưởng lãm.
Bằng không, giờ này ngài sẽ ôm lấy nàng, và cả hai cùng nhau thưởng trà, nghỉ ngơi bên hoa kỷ như ý.
Hôm nào chính sự quấn thân, ngài sẽ đưa cho nàng mấy cuộn tấu chương, hỏi ý kiến nàng, cùng nàng bàn luận.
Vì muốn giữ vẻ khoan nhân nạp gián [1], Hoàng đế thường không nói nhiều trước mặt ngoại thần, phần lớn thời gian chỉ để cho các triều thần tự biện luận, ngài ngồi ở nơi cao nhất mà suy tư phán xử mà thôi.
Thế nhưng, trước mặt Cố Uyên, hoá ra ngài thực sự là vô cùng hiếu thắng và thích tranh luận, đôi lúc không chịu thua, nếu có thua nàng thì cũng thường xuyên đưa ra những lý ngang lẽ trái để mà khiến cho nàng tức điên cả đầu, dở khóc dở cười.[1] Rộng lượng và biết nghe lời can gián.Rốt cuộc là từ lúc nào mà bóng dáng người ấy chắp tay sau lưng đi tới đi lui trong Noãn các lại trở thành một phần không thể thiếu trước mắt nàng, trong lòng nàng rồi?
Vừa nảy ra ý nghĩ này, tâm tư tinh thần của Cố Uyên lập tức trở nên hỗn loạn và tan tác.
Nàng nhẹ nhàng đặt tấu chương của Thời Nghiêm xuống, rút ra một tờ giấy trắng, tùy tay cầm bút viết vài câu kinh văn, rồi lại ngừng bút trong sự kinh ngạc của chính mình, ngây người nhìn mấy chữ 'Như thị ngã văn[2]' màu son đỏ trên nền giấy trắng.[2] Câu mở đầu trong kinh văn Phật giáo.Giấy mực mà bề tôi dùng để tiến dâng kinh văn đã được quy định rõ ràng từ lâu, đây cũng không phải lần đầu nàng chép kinh cho Hoàng đế, sao giờ đây nàng lại có thể tùy tiện cầm ngự bút lên viết một cách hết sức tự nhiên như vậy?
Chẳng lẽ vì gần đây Hoàng đế đối xử với mình quá tự nhiên, tuỳ tiện, khiến cho mình cũng quên mất chừng mực và giới hạn quân thần?
Cố Uyên chỉ cảm thấy tinh thần vô cùng rã rời bệ rạc, những ý nghĩ kỳ lạ trước nay không hề có cứ từ đâu ồ ạt kéo đến, hết đợt này đến đợt khác như cơn sóng thần, dường như không có hồi kết.
Tinh thần chới với nhưng kỳ lạ thay nàng lại không thấy mệt mỏi chút nào, ngược lại còn thấy có một cảm giác vui vẻ và hứng khởi bất thường.
Nàng hít một hơi thật sâu, nén lại ý muốn đích thân đến phủ Vương để gặp Hoàng đế ngay bây giờ.
Vậy là, một mình nàng ngồi xuống bên hoa kỷ như ý, một lần nữa cẩn thận đọc từng chữ trên chồng tấu chương nhỏ kia.Quả nhiên như Hoàng đế dự đoán, lúc ngự giá về đến Thanh Hòa cung thì đã gần khởi canh.
Hoàng đế vội vàng tắm gội thay y phục, khi bước ra từ hậu điện lại thấy Cố Uyên vẫn ngồi bên hoa kỷ như ý như lúc mình mới bước vào, nàng trầm ngâm suy tư về một bản tấu trên tay. dường như không hề hay biết gì xung quanh.
Hoàng đế thấy vậy cũng không khỏi ngạc nhiên.
Ngài tiến lại gần, cầm lấy tấu chương trên tay Cố Uyên, nhìn lướt qua rồi cau mày nói: "Tấu chương của Thời Nghiêm thì có gì hay mà xem?
Trẫm thấy hắn viết tấu chương mà lời lẽ rất ư lẽ thẳng khí hùng, vốn còn tưởng là một người tài có kiến giải độc đáo, hôm nay triệu kiến mới hiểu ra tên này ngông cuồng hấp tấp, không đáng tin cậy.
Nàng cũng không cần nghĩ nhiều làm gì.
Nhưng mà A Uyên, sao mặt nàng lại tái nhợt ra thế?
Tay cũng lạnh thế này?"
Hoàng đế vô cùng quan tâm đến sức khỏe Cố Uyên, lập tức quay phắt lại cao giọng truyền Thôi Thành Tú mời thái y.
Cố Uyên vội vàng ngăn lại, gắng gượng mỉm cười để nói với Hoàng đế: "Thần lại thấy tấu chương của Thời Nghiêm cũng có lý lẽ.
Lúc sinh thời, phụ thân thần cũng từng nhắc đến Phúc Thọ cao, a phụ nói tuy nó có hiệu quả kỳ diệu trong việc trị kiết lỵ nhưng từng nghe rằng ở nước Thiên Trúc có nhiều quý tộc dùng thuốc này lâu ngày mà thân thể gầy yếu như người bệnh, tâm thần cuồng loạn như kẻ điên, từ đó có thể thấy thuốc này chỉ có thể được dùng như lấy độc trị độc để chữa bệnh, người thường thì chắc chắn không nên dùng."
"Trẫm đã cho người tra điển tịch, cũng đã hỏi Thái Y viện, thứ này từ tiền triều đã được cống nạp từ Xiêm La, gọi là Ô Hương, là một loại đan dược luyện chế cùng loại với Ngũ Thạch tán, chắc hẳn cũng có tính dược khô nóng như Ngũ Thạch tán thôi."
Việc đốt thủy ngân để luyện đan có từ thuở xa xưa, mặc dù Hoàng đế và triều thần không tin vào những điều hư vô mờ mịt đó, nhưng dù nó có thật hay không, triều đình vẫn luôn nhắm mắt làm ngơ trước những điều thế này trôi nổi trong dân gian.
Vì vậy ngài không đặc biệt để tâm đến lời Cố Uyên, chỉ nói: "Nếu chỉ vì ham mê thứ này có hại cho một vài người cố ý lạm dụng nó mà cấm tiệt đi cho tất cả, vậy thì rượu mạnh cũng phải nằm trong danh sách bị cấm rồi.
Lý do này không thỏa đáng."
"Hiện nay chỉ riêng phủ Trấn Ninh, một địa phương mà đã nhập hơn mười hòm mỗi ngày, không lẽ tất cả đều dùng để chữa bệnh và hành y hay sao?"
Cố Uyên nghiêm giọng, "Nếu các quận phủ ven biển khác cũng như vậy thì tính cả thảy mọi nơi mỗi ngày phải có đến hàng trăm hòm Phúc Thọ cao được nhập về.
Giả sử dần dà chúng dân ven biển đều ham mê thứ này thì chẳng phải kẻ nắm trong tay nguồn hàng Phúc Thọ cao đã nắm giữ được tất cả những người ấy ở trong tay rồi đó sao?"
Hoàng đế vẫn không cho là đúng: "Chúng dân Đại Tề ta hiểu đạo thánh hiền, được thánh nhân dạy dỗ, dù có một bộ phận nhỏ tiểu dân tham lợi thiếu hiểu biết...
Nàng..."
Ngài còn chưa nói hết lời mà thấy sắc mặt Cố Uyên ngày càng trắng bệch như tái đi hẳn, bèn vội vàng nắm chặt tay Cố Uyên để mà bao bọc trong lòng bàn tay mình: "Nàng vẫn lạnh vậy sao?
A Uyên, nàng..."
"Thần thiếp không sao."
Cố Uyên lắc đầu, nàng siết lấy tay Hoàng đế mà kéo vào sâu trong ngực mình, "Phúc Thọ cao khác với những thứ dược liệu thông thường, nếu quả thực một khi đã dính vào thì không thể dứt ra mà chỉ có thể đợi đến chết mới hết, vậy thì nó ắt là độc dược hại người, Quan gia cần phải lưu tâm."
"Mai trẫm sẽ sai người của Loan Nghi cục điều tra cho rõ ràng."
Cố Uyên nhất quyết không chịu cho Hoàng đế gọi thái y, mà ngài cũng không muốn ép uổng nàng bao giờ, chỉ bèn bao bọc đôi tay Cố Uyên trong lòng bàn tay mình mà xoa xoa nắm chặt một lúc, đến khi cảm thấy những ngón tay nàng đã ấm áp trở lại trong lòng bàn tay mình thì mới yên tâm.
Thấy nét ưu tư giữa hai lông mày Cố Uyên vẫn mãi đấy mà chưa tan, Hoàng đế bèn giơ tay cướp lấy bản tấu chương rồi đặt sang một bên, kéo Cố Uyên đi về hậu điện: "Nếu nàng vẫn còn lo lắng thì ngày mai hãy thay trẫm trực tiếp đi hỏi Thời Nghiêm xem tình hình rốt cuộc như thế nào.
Tấu chương Trẫm tạm thời giữ lại chưa phê duyệt, đợi mọi việc được điều tra rõ ràng, xem xét kĩ càng rồi mới quyết định.
Như thế nàng thấy đã được chưa?"
Cố Uyên cố gắng ép ra một nụ cười, gật đầu với Hoàng đế, mà lại vừa khéo léo tránh đi sự thân mật của ngài: "Quan gia, hôm nay tinh thần thần thiếp có chút không tốt..."
Mới nói đến đó mặt Hoàng đế đã hơi đỏ lên: "Hôm nay trẫm sẽ không phiền nàng, chúng ta cứ đi ngủ thôi."
Nói là làm, Hoàng đế nằm cạnh Cố Uyên một cách vô cùng đoan chính, cho đến khi nghe thấy nhịp thở của nàng đã đều đặn chìm vào giấc ngủ thì mới lặng lẽ đưa tay qua, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nàng, rồi chìm vào giấc ngủ.
_______Tuỳ Vương vật lộn suốt bảy tám canh giờ mới sinh hạ được một tiểu Quận chúa.
Tin tức ấy được đưa tới hậu cung lúc giờ Dần, bấy giờ Hoàng đế đã dùng bữa sáng xong, đang đứng trên nguyệt đài trước tiền điện nghe tin vui, quay sang Thôi Tam Thuận báo tin mà nói: "Khi nào thì Mẫu hậu hồi cung?"
Mặt mày hớn hở, Thôi Tam Thuận lại dập đầu với Hoàng đế một cái: "Thôi Hỷ sư phụ truyền lời, nói lão nương nương sẽ ở lại cho đến giờ Ngọ thì sẽ hồi cung, lễ tắm của tiểu Quận chúa người cũng sẽ đích thân đến ạ."
Hoàng đế gật đầu, bước xuống nguyệt đài, lên ngự liễn tám người khiêng màu vàng minh hoàng, gọi Thôi Tam Thuận đến gần: "Hôm qua sau khi A Uyên hồi cung thì đã gặp những ai, đã nói những gì, bẩm lại cho trẫm nghe."
Giọng Hoàng đế nhàn nhạt nhưng Thôi Tam Thuận lập tức sáng mắt lên.
Công sức châm lửa thổi gió của hắn quả là không uổng phí, tuy lúc đó Cố đại nhân chẳng hề động dung nhưng nghe giọng điệu này của Quan gia thì ắt là ngài để tâm đến vị Ngự sử họ Thời kia rồi!
Hắn nén lại niềm vui, thêm dầu thêm mỡ mô tả sự bất kính của Thời Nghiêm lúc ấy, lại thêm vài câu kêu oan: "Quan gia minh giám, những lời xấu xí như vậy, ngay cả nô tài nghe cũng cảm thấy uất ức thay cho Cố đại nhân đấy ạ!"
Sắc mặt Hoàng đế chùng xuống.
Trong mắt ngài, Thời Nghiêm lấy lý lẽ điều tra và cấm Phúc Thọ cao để khẩn khoản xin Hoàng đế trục xuất tất cả thương nhân Tây Dương, ấy đã đã là những lý lẽ ngông cuồng không thoả đáng.
Giờ hắn lại còn xúc phạm Cố Uyên, lẽ ra phải trừng phạt thích đáng, ấy vậy mà nàng lại còn lên tiếng ủng hộ lý lẽ bài Tây Dương, thế là thế nào?
"Cho người đi nghe ngóng xem, Thôi Nghiêm đã nói gì với A Uyên.
Thuật lại trung thực."
"Nô tài tuân chỉ."
Thôi Tam Thuận cúi người dập đầu, che đi vẻ mừng rỡ trên mặt, nhìn theo ngự liễn đi xa rồi quay người vào Long Đạo môn.
Hắn liếc mắt nhìn vào phòng trực qua cửa sổ, không lộ chút cảm xúc nào mà cầm lấy một chiếc bình sứ, vừa dỏng tai nghe ngóng, vừa cẩn thận chậm rãi tưới mấy chậu hoa lan dưới cửa sổ.Thời Nghiêm đến rất sớm, trong phòng trực này bây giờ chỉ có hắn và Cố Uyên.
Hắn vẫn giữ giọng điệu cứng nhắc, bất nhã: "Việc thúc đẩy buôn bán độc dược vào triều ta đã đủ thấy người Tây Dương không hề có thiện ý.
Những thứ đồ Tây kia nữa, không ai biết chúng ẩn chứa bao nhiêu tai họa, chi bằng một lần dẹp bỏ hết cho xong!"
Giọng Cố Uyên vẫn nhẹ nhàng và ôn hòa: "Lý chính thì mới có thể hành chính[3].
Ta còn một việc muốn thỉnh giáo, bởi lẽ Phúc Thọ cao độc hại đến mức này, không biết nó có thể lây truyền sang người khác hay không?"[3] Lý lẽ đúng đắn mới làm việc đúng đắn được."
Lây truyền sang người khác?"
"Kể như là ăn chung ngủ chung."
"Điều này thì không.
Dù sao nó cũng chỉ là độc dược, dược tính không thay đổi."
"Vậy thì tốt."
Cố Uyên không hỏi thêm gì nữa, quay người đi ra cửa.
Dường như nàng đang có điều nặng lòng, thấy Thôi Tam Thuận cũng không lấy làm kinh ngạc, chỉ nở nụ cười nhạt, hỏi, "Quan gia đã thượng triều rồi?"
"Vâng ạ."
Thôi Tam Thuận bỏ bình nước xuống, cúi chào Cố Uyên, rồi lại chỉ vào trong nhà: "Dặn nô tài đến hầu hạ đại nhân, không biết là đại nhân..."
"Không liên quan đến Thời đại nhân."
Sắc mặt Cố Uyên đột nhiên biến tái nhợt, nàng nhíu chặt đầu mày như đang phải chịu đựng cơn đau đớn bứt rứt nào đó, "Ta phải đến Cung Vương phủ một chuyến, không biết công công có thể chuẩn bị giúp ta không?"
——— Hết chương 79 ———