[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 89,780
- 0
- 0
[Bh] [Edit] Bức Lương Vi Phi - Lâm Thác
CHƯƠNG 59
CHƯƠNG 59
Kỳ săn mùa đông là một sự kiện trọng đại, vừa để phô diễn vũ lực, vừa để thâu tóm lòng người.
Hoàng đế ban yến tiệc liên tiếp mấy ngày, lại ban thưởng cho quần thần, trong khắp hành cung đều ngập tràn không khí vui tươi, chỉ có Khánh Vương là mặt mày như thường nhưng trong lòng lại bồn chồn đứng ngồi không yên.
Nói cho cùng, hắn không hề phục Hoàng đế.
Năm xưa, trước khi Tiên đế lập Trữ đã nuôi dưỡng rất nhiều con cháu tông thất tên mang chữ 'Nguyên' ở trong cung, Khánh Vương cũng nằm trong số đó.
Xét về xuất thân, hắn không hề thua kém Hoàng đế, luận văn luận võ cũng chẳng hề kém cạnh, còn về sự hiếu thuận kính cẩn thì ai nấy đều biết.
Vậy mà đến cuối cùng, vì sao một tiểu nha đầu chẳng hiểu biết sự đời như Hoàng đế lại được ngồi lên vị trí ấy?Ngôi vị Thiên tử từ xưa đến nay luôn thuộc về người có đức.
Khánh Vương cảm thấy mình lẽ thẳng khí hùng nhưng lại sinh ra không đúng thời, thiên hạ thái bình, binh đao chẳng thể nổi dậy.
Hoàng đế lại còn trẻ tuổi, chưa tự mình chấp chính, cũng chẳng tìm ra được chuyện bại hoại đức trái nghịch luân thường nào để mà vin vào làm khó, hặc tội.
Chỉ duy có một lần nàng liên tiếp ban chiếu chỉ nhất quyết đòi bàn bạc về nghi thức sách phong Hoàng hậu của Thái Tổ, ngấm ngầm có dấu hiệu chống đối với Nội các, nhưng còn chưa đợi Khánh Vương ra tay thì Hoàng đế đã tự động buông bỏ, còn các quan trong Nội các cũng biết điều mà thu tay, chẳng ai nhắc lại nữa.
Văn thần chẳng muốn căng thẳng, tông thất tâm bình khí hoà, Khánh Vương cuối cùng mới thuận theo thời thế để mà dây dưa, tìm được một điểm sơ hở của Hoàng đế rồi xúi giục Đoan Vương ra mặt.
Nào ngờ Đoan Vương đã già lại yếu đuối, chỉ vừa mở miệng đã bị Hoàng đế nắm thóp đuổi về phủ rồi còn giam lỏng, bèn ngoan ngoãn đóng cửa tự kiểm điểm, chẳng còn chút phong thái nào của người đứng đầu Tông chính.Hy vọng duy nhất còn sót lại chính là các võ tướng.
Khánh Vương tự cho mình là người am hiểu binh pháp, cũng đã thu nạp được nhiều hào kiệt, lại còn quản lý tất cả công việc liên quan đến nghi trượng, hộ vệ và canh gác.
Hắn cứ nghĩ sẽ dễ dàng khống chế được Hoàng đế trong tay, nào ngờ mới đến ngày thứ hai của Đông săn mà Hoàng đế đã truyền chỉ chia quyền lực của hắn ra làm ba - nghi trượng do Thế tử Cung Vương kiêm lý, hộ vệ do Bắc Vương kiêm lý, còn việc canh gác thì do Dụ Vương kiêm lý.
Tuy trên danh nghĩa vẫn là Khánh Vương tổng phụ trách nhưng hắn đã không còn cơ hội để một mình hành động nữa rồi.
Những mưu sĩ vốn thường ngày mạnh miệng của hắn giờ đã chẳng biết phải làm gì, ngay cả một vài kẻ liều mạng, vốn hào sảng, cũng dần dần xa lánh hắn, khiến hắn càng thêm bồn chồn lo lắng, đứng ngồi không yên.Lẽ nào Hoàng đế đã có sự đề phòng, muốn tiêu diệt hắn?
Trên bàn tiệc rượu, khi mọi người đang vui vẻ, hắn len lén quan sát Hoàng đế, thấy Hoàng đế ngồi ngay ngắn trên chủ vị mỉm cười lắng nghe Đô úy Thượng trực vệ Hứa Hoan và Lâm Viễn tấu trình về chiến lợi phẩm săn được trong ngày của quân doanh.
Ánh mắt nàng thỉnh thoảng lại liếc xuống những món ăn trên bàn, rồi thỉnh thoảng lại chạm mắt với Khánh Vương.
Ánh mắt nàng tĩnh lặng và bình thản như một hồ nước nhỏ, chẳng có chút khác thường.Khánh Vương thở phào nhẹ nhõm.
Hoàng đế còn trẻ, tính cách lại hiền lành, thường để trọng thần sắp xếp mọi việc, nếu thật sự đã có tính toán gì thì nàng sẽ không thể nào điềm nhiên như vậy đâu.
Hắn yên tâm, tiếp tục cân nhắc và sắp xếp, nào ngờ giữa buổi yến tiệc, chủ đề đột nhiên chuyển sang hắn: "Chẳng hay Khánh Vương có gặp phải khó khăn gì?"
"Thần... thần không có khó khăn gì."
Khánh Vương giật mình, ngẩng đầu lên, thấy khóe môi Hoàng đế cong cong, nàng vui vẻ nâng ly, ra hiệu cho Khánh Vương, Hứa Hoan và Lâm Viễn cùng uống.
"Nếu đã vậy thì cứ thế mà quyết định thôi.
Khi về cung, Trẫm sẽ tiện đường ghé qua phủ Khánh Vương để uống một chén rượu."
Sau bao nỗ lực để nhờ người đưa tin cho Hoàng đế để xin nàng đến thăm phủ, giờ đây mọi sắp đặt đã có kết quả.
Khánh Vương vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, không chút do dự rời khỏi chỗ ngồi, dập đầu tạ ơn: "Quan gia ban long ân, vi thần dù có chết cũng không thể báo đáp."
"Tuy nghi lễ có quy tắc nhưng cũng không cần phải quá xa hoa, nên bớt đi những thứ cần bớt."
Hoàng đế ân cần dặn dò vài câu chuyện vụn vặt, Khánh Vương kiên nhẫn lắng nghe từng câu từng chữ.
Đến khi tàn tiệc hắn lại một lần nữa tạ ơn, rồi mới rời khỏi lều.Hắn đầy tham vọng và tự mãn, nhưng không hề biết rằng Hứa Tông Hoàn và Lâm Viễn nhìn theo bóng lưng hắn mà thầm lắc đầu - Quyết định của Hoàng đế quả là đúng đắn, một kẻ tầm thường như thế, dù để hắn tung hoành thì liệu có thể làm nên chuyện gì, câu được con cá lớn nào?
E là chỉ khiến thêm nhiều người bị liên lụy thôi.Dù đã nắm chắc phần thắng nhưng cẩn thận vẫn hơn.
Lâm Viễn lại dò hỏi thêm một lần nữa về sắp xếp của Khánh Vương, thấy không còn sơ hở gì nữa mới quay về lều tấu trình với Hoàng đế.
Ngón tay Hoàng đế gõ gõ lên bàn, suy nghĩ một lúc, rồi đột nhiên nói: "Theo lời ngươi nói thì Hứa Chí Huyền cũng chỉ vì gặp Khánh Vương mà mới có cơ hội móc nối với Đoan Vương, chứ không có ai khác sai khiến?"
"Dạ đúng."
Lâm Viễn đáp, "Thần đã điều tra rồi, trong cung không có ai liên quan đến hắn.
Trước đó, quản sự Xưởng kinh văn Triệu Vinh và Huyền Vân Tử đã khai nhận rằng Tuỳ Vương đã sai khiến họ sửa danh sách.
Nghe ông ta nói là sau khi xem được cáo thị của Cố Uyên dán ngoài phủ nên đành nghĩ cách đưa nàng vào cung để gặp Quan gia, mong nàng rửa sạch được tội danh, chứ không có ý đồ gì khác.
Thần đã đưa vài kẻ liên quan vào Ngự trà phòng, cũng không thấy có động tĩnh gì.
Chỉ là, Tuỳ Vương... thần vẫn chưa được diện kiến, liệu có nên..."
"Tâm tư Hoàng tỷ, không cần phải lo lắng."
Hoàng đế đáp, "Trẫm cũng tin tưởng nàng.
Nàng từng ngày đêm ở bên cạnh trẫm, hiểu rõ tính cách và sở thích của Trẫm, nếu thực sự muốn gây khó dễ cho trẫm thì sẽ không thể nào làm việc qua loa như vậy, mà cũng không dễ dàng bị vạch trần."
Nàng nói rồi khẽ cười, "Trẫm vẫn luôn thắc mắc nếu các Vương gia thật sự cấu kết với nhau để giăng bẫy cho trẫm thì cớ gì lại đưa A Uyên vào cung, sao không đợi trẫm tự gây ra cái tội chứng 'ham mê sắc', mà lại làm rùm beng lên, tự đánh vào miệng mình thế?
Trẫm và A Uyên quen nhau từ tháng Sáu, khi ấy Bắc Vương và Cung Vương còn đang trên đường triều kiến, làm sao mà cũng bị kéo vào chuyện này?
Giờ nghĩ lại, có lẽ là do vô tình mà thành ra như vậy ư."
"Thần cũng nghĩ như vậy ạ."
Lâm Viễn khẽ cười, cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hoàng đế sắp tự mình chấp chính cũng chính là lúc cần thu phục lòng người, không nên vướng vào đấu tố sát phạt.
So với Khánh Vương đã sắp sập bẫy của Hoàng đế, thì những người còn lại trong vụ án này lại khó xử lý hơn.
Nàng suy nghĩ một lúc rồi mới lên tiếng: "Khi Đông săn kết thúc, trở về cung sẽ phải ban chiếu chỉ về đại lễ thân chính và tổ chức ân khoa để báo cho thiên hạ.
Thần có chút mạo muội, dám hỏi Quan gia, khi nào là thích hợp để Cố Nữ sử được phục chức và xuất cung?"
Nụ cười trên mặt Hoàng đế vụt tắt, nàng mím môi nhìn Lâm Viễn hai lần: "Trẫm có tính toán riêng, nhưng giờ vẫn chưa phải lúc, không cần nhắc lại nữa.
Nghe nói Phụ Chiêu sắp về kinh, công việc đã xong xuôi rồi ư?"
Vụ án họ Trịnh đã khép lại từ lâu, rõ ràng không phải là trọng tâm mà Hoàng đế quan tâm, Lâm Viễn chỉ trả lời qua loa, rồi nói tiếp: "Hiện tại mọi việc của nhà họ Cố đã ổn thỏa, sắp đến Tết rồi, liệu..."
"Cứ để hắn đợi thêm vài ngày nữa, A Uyên có một bức thư nhà cần hắn đưa đi."
Hoàng đế nói.
"Còn một việc nữa, phải để hắn cùng Loan Nghi ty điều tra xem là ai năm sáu năm trước đã từng thân thiết với A Uyên rồi sau đó lại trở mặt xa cách?
Phải điều tra rõ từng người một rồi báo lại cho Trẫm."
"Thần tuân chỉ."
Lâm Viễn quỳ xuống đất, thầm cười chua chát.
Giọng Hoàng đế tuy nhàn nhạt như không có gì quan trọng, nhưng những lời nói đó đã thể hiện rõ ý định: có bức thư nhà nào quan trọng đến mức phải nhờ một võ tướng của quân doanh làm người đưa thư?
Rồi lại có ân oán với cố nhân nào mà phải tốn công tốn sức để Loan Nghi ti đi điều tra?
Sự sủng ái mà Hoàng đế dành cho Cố Uyên đã quá rõ ràng, đã vượt ngưỡng rồi, nếu các quan Nội các mà biết được chắc chắn sẽ lại có một phen can gián cho xem.
Nàng dập đầu đứng dậy, định rời khỏi lều thì Hoàng đế lại đột nhiên gọi nàng lại: "Đoan Vương dâng tấu xin từ chức, Trẫm đã đồng ý.
Dụ Vương gần đây tỏ ra khá siêng năng, có thể lên làm Tông chính.
Còn phó Tông chính, Trẫm định chọn một trong hai người là Bắc Vương và Cung Vương Thế tử.
Khanh hãy chú ý quan sát, có bất kỳ động tĩnh nào thì báo lại cho Trẫm.
Ngoài ra trẫm nhớ có lệ cũ là cung nhân có thể chuyển sang làm việc ở Loan Nghi ti, khanh hãy điều tra lại rồi viết một bản tấu đính kèm vào tấu chương, trình lên cho Trẫm xem qua."
Việc Đoan Vương bị bãi chức Tông chính sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra, nhưng việc Hoàng đế nhắc đến lệ cũ cho phép cung nhân chuyển sang Loan Nghi ti, liệu có phải nàng muốn Cố Uyên sớm được làm quan nên muốn nâng đỡ, hay là nàng cảm thấy Loan Nghi ti làm việc không tốt nên muốn đưa vài tâm phúc vào?
Ý đồ của Hoàng đế thật sự khó lường.
Lâm Viễn có khoảnh khắc bối rối, bắt đầu hối hận vì sao không kéo bằng được Trịnh Loan ra khỏi kinh thành.
Dù có lăn lộn trong cung bao lâu đi nữa thì nàng vẫn không thể thay đổi được tính khí thẳng thắn của một võ tướng, cách Hoàng đế thâm trầm sắp đặt như thế này luôn khiến nàng như lạc vào sương mù.
Nàng có chút mông lung, đứng dậy, Hoàng đế đã tinh ý nhận ra, lại khẽ cười: "Trẫm không có ý gì đâu, chỉ là lần trước A Uyên có nhắc với Trẫm, theo lệ cũ của cung, những người làm ở Xưởng chế tạo đều bị coi là cung nhân, như thế không thỏa đáng.
Trẫm cũng thấy là vậy.
Giờ Mẫu hậu cũng tiết kiệm, công việc ở Xưởng chế tạo cũng không còn nhiều, để không cũng phí, chi bằng chuyển một phần sang Loan Nghi Ti.
Cục Thị Bạc và Xưởng công tạo đang thiếu người, ngươi bảo họ đưa vài người nhanh nhẹn đến học hỏi.
Chỉ cần không phải là những thứ bị cấm, mà nếu có thể học được những thứ khác để kiếm được tiền từ người Tây Dương, trẫm còn có thưởng."
"Vâng."
"Bảo Cục Thị Bạc nghĩ cách chiêu mộ thợ cơ khí Tây Dương.
Trẫm nghe nói người Tây Dương rất nghe lời các thầy tu, vậy thì nói với các thầy tu ấy, nếu họ đưa đến 10 thợ thủ công, trẫm sẽ cho phép họ xây một nhà thờ Tây Dương ở phủ Trấn Ninh."
"Nhà thờ?"
Lâm Viễn suy nghĩ một lúc, "Như vậy có phải là quá ưu ái cho họ không?
Lỡ những thầy tu này lại thao túng lòng dân..."
"Không sao."
Hoàng đế mỉm cười, vẻ mặt rất vui, "Tri phủ phủ Trấn Ninh có tấu chương xin dùng tiền thuê đảo Trấn Minh của người Tây Dương để tu sửa lại học đường, trẫm đã phê chuẩn.
Ngư dân ở phủ Trấn Ninh muốn xây miếu thờ bà Thiên Hậu, trẫm cũng đã phê chuẩn.
Nghe nói giờ ở đó chợ búa sầm uất, thương buôn tấp nập, mấy ngôi miếu hoang cũng có người ra xin tiền tu sửa lại, chỉ cần không có chuyện làm càn thì trẫm cứ để họ tự do.
Tuy nói 'thầy tu ở xa tụng kinh hay hơn', nhưng nếu có nhiều thần phật tụ tập ở một nơi thì chưa chắc chỉ có thầy tu Tây Dương đã độc chiếm được đức tin, có phải không?"
Lâm Viễn không biết nói gì, nàng còn chưa kịp trả lời thì Hoàng đế đã vội vàng nói thêm: "Ý này là A Uyên và trẫm cùng nhau bàn bạc, khanh thấy thế nào?"
Lâm Viễn chỉ mới gặp Cố Uyên hai lần, một lần là khi Hoàng đế chống đối Thái hậu, nàng và Trịnh Loan đến can gián, lần kia là khi Cố Uyên đối chất với Đoan Vương, nàng được dự thính.
Cả hai lần đều để lại ấn tượng tốt về Cố Uyên.
Bỏ qua nhan sắc của nàng kia thì phong thái và lời nói đều rất chừng mực và chuẩn xác, cho thấy ấy là một người cẩn thận, chu đáo, tâm tư cũng rất chính trực.
Thậm chí, có thể nói là có phần quá câu nệ, quá nặng lễ nghĩa, quá giữ lề thói của kẻ sĩ, không phải là người thức thời.Thế nhưng những chủ ý ngông cuồng và khác thường như vậy lại rõ ràng là do nàng kia và Hoàng đế cùng nhau nghĩ ra - Lâm Viễn nhìn sự đắc ý đang ẩn ẩn trên mặt Hoàng đế, rồi lại nghĩ đến lời nhận xét của các quan trong Nội các về sự trầm ổn, hiền lành, không lộ hỉ nộ của ngài, không khỏi nghĩ thầm trong bụng: Trịnh Loan từng nói riêng với nàng rằng Hoàng đế và Cố Uyên rất hợp nhau.
Giờ thì xem ra đã hiểu vì sao lại hợp rồi.
Chính là, cả hai người này đều có tài lừa gạt bề tôi, bên trong một đằng, bên ngoài một nẻo, đúng là như cùng một nhà mà ra.
—— Hết chương 59 ——