[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 89,780
- 0
- 0
[Bh] [Edit] Bức Lương Vi Phi - Lâm Thác
CHƯƠNG 39
CHƯƠNG 39
Lời nói và thái độ của Hoàng đế như vậy thì rõ ràng là đang bị oan ức, nhưng nếu lời ngài là thật thì lẽ nào Đoan Vương cố dùng kế ly gián tình mẫu tử của họ ư?
Thái hậu nhất thời khó lòng quyết định, quay sang Hứa ma ma mà hỏi: "Nếu Hoàng đế nói người của Loan Nghi cục đều hiểu rõ đầu đuôi, vậy thì cứ cho họ vào đối chất!"
Đoạn, người lại trách Hoàng đế: "Hoàng đế quỳ ở đó làm gì, còn không mau đứng dậy đi?
Chẳng lẽ còn muốn mất thể diện trước mặt quần thần?"
Có thể nói được những lời này, chứng tỏ Thái hậu đã tin tưởng Hoàng đế đến quá nửa, dù vẫn giữ vẻ nghiêm nghị nhưng những người trong điện đều thở phào nhẹ nhõm.
Hoàng đế được đà, lại dập đầu tạ ơn Thái hậu, ai oán nói: "Nhi thần bất hiếu, khiến Mẫu hậu đêm khuya không được nghỉ ngơi, lại phải lao tâm khổ tứ, đừng nói là ở Thanh Hòa điện, dù ở Chiêu Càn điện mà quỳ trước mặt quần thần để tạ tội với Mẫu hậu cũng là bổn phận của nhi thần.
Chỉ xin Mẫu hậu bớt giận, bảo trọng thân thể, tục ngữ có câu mẹ con không có thù qua đêm, chỉ cần Mẫu hậu được thuận tâm như ý, nhi thần có quỳ bao lâu cũng là lẽ phải."
Nói xong, Hoàng đế lại lớn tiếng mà quát: "Thôi Thành Tú, Ngụy Phùng Xuân, mau mang ghế tựa và lò sưởi chân đến đây, Mẫu hậu không chịu được lạnh, người đã đứng trong điện lâu như vậy mà các ngươi không biết hầu hạ sao!"
"Nô tài ngu dốt!"
Thôi Thành Tú nâng ghế tựa lên, Ngụy Phùng Xuân bưng lò sưởi chân đến, cả hai nhanh nhảu chạy vào, đặt cạnh chỗ ngồi của Thái hậu rồi cúi đầu, mặt mày đưa đám mà tạ tội: "Nô tài hầu hạ không chu đáo, xin lão nương nương tha tội!"
Dù sao cũng là đứa trẻ mình tận mắt chứng kiến lớn lên từ nhỏ, lời nói ra lại càng ấm lòng, Thái hậu ngồi xuống ghế tựa, mắt đỏ hoe thở dài: "Nô tài các ngươi đúng là không biết hầu hạ thật!
Còn không mau đỡ Quan gia của các ngươi dậy?
Ai gia nhớ từ nhỏ đến lớn Hoàng đế chưa bao giờ quỳ như thế này cả, lại còn quỳ trên nền gạch cứng lạnh ngắt như vậy, nhỡ mắc bệnh thì làm sao!"
"Tạ Mẫu hậu thương xót."
Hoàng đế để Thôi Thành Tú đỡ mình, khó khăn mới đứng dậy được, lại loạng choạng vài bước mới tập tễnh đến gần Thái hậu: "Nhi thần thực sự không còn mặt mũi nào để đối diện với Mẫu hậu, nếu Mẫu hậu vẫn còn giận thì cứ đánh nhi thần một trận cho hả giận!"
"Ta giận con lúc nào?"
Thái hậu thở dài, nắm lấy tay Hoàng đế: "Dù là đến năm tám tuổi con mới ở bên cạnh ta nhưng tình mẫu tử vẫn là tình mẫu tử, có bao giờ ghét bỏ được nhau?
Hoàng đế từ nhỏ đã hiếu thuận, hiếu học, giờ lớn khôn trưởng thành, mỗi ngày ta nhìn đều thấy lòng yên ổn.
Đoan Vương là trưởng bối trong tông thất, hắn lại quả quyết rằng con làm ra chuyện hoang đường ấy, ta nghe mà đau đớn hơn cả chính mình bị chỉ trích.
Giờ chân tướng sáng tỏ, Hoàng đế không đi vào con đường lầm lạc, ta còn gì để nói nữa đâu?
Chỉ có điều, Hoàng đế xử lý sự việc không đúng cách, chuyện như thế này sao lại giấu giếm?"
"Chuyện đổi trắng thay đen này khó tránh có những thân vương tông thất liên quan, nhi thần sai Lâm Viễn âm thầm tra xét, chỉ sợ vội vàng vạch trần sẽ khiến cả thiên hạ thấy cảnh cốt nhục tương tàn của thiên gia."
Thôi Thành Tú tinh mắt, bưng một chiếc đôn nhỏ thêu hoa đến cho Hoàng đế ngồi cạnh bên gối Thái hậu, ngước mắt nhìn người, vẫn giữ vẻ tạ tội chân thành: "Nhi thần vốn nghĩ không lâu sau sẽ sáng tỏ nên không báo trước với Mẫu hậu, lại để cho kẻ tiểu nhân lợi dụng chỗ sơ xuất.
Nhi thần suy xét không chu toàn, Mẫu hậu trách mắng rất phải."
Hoàng đế nhận hết lỗi về mình, trong lòng Thái hậu dấy lên một chút hổ thẹn, vỗ vỗ tay nàng: "Ta đã nói rồi, Hoàng đế bận rộn việc triều chính như vậy, chuyện trong hậu cung khó tránh khỏi sơ sót.
Giờ xem ra đúng là phải chỉnh đốn một phen!"
Bà nhìn kỹ mặt Hoàng đế, lúc nãy ở nơi tối mới chỉ thấy lờ mờ, giờ mặt Hoàng đế sáng rỡ dưới ánh nến, vết sưng đỏ trên trán càng thêm rõ ràng, khiến cho Thái hậu giật mình: "Mau triệu thái y đến, trán Hoàng đế bị thương như thế này làm sao mà thượng triều được?"
"Thiển ý của thần, chi bằng hôm nay Quan gia miễn triều đi."
Trịnh Loan và Lâm Viễn đã đợi ngoài cửa điện một lúc, nghe Thái hậu nhắc đến mới dập đầu tạ tội: "Còn nội cung nhiều sơ xuất, là tội của chúng thần."
"Lúc này rồi còn nói gì tội với không tội?"
Thái hậu xem xong bản cung trạng rồi thở dài một tiếng: "Tiên đế biết ta không giỏi quản chuyện hậu cung, lúc lâm chung chỉ dặn dò ta chăm sóc tốt cho Hoàng đế, còn lại không dặn dò gì, cứ để đâu sẽ vào đấy.
Ta luôn ghi nhớ những lời này, mọi lớn nhỏ đều không so đo, giờ thấy Hoàng đế đã trưởng thành, sắp thân chính, lòng ta cũng nhẹ nhõm, nào ngờ mấy người trong tôn thất lại dở trò vào lúc này!
A Trịnh cũng vậy, các ngươi đã có cung trạng này từ lâu mà đến giờ vẫn chưa có manh mối, thế là mặc cho bọn họ lừa gạt Ai gia sao?"
"Thần sợ hãi."
Lâm Viễn bình tĩnh nói: "Vụ án sửa đổi văn thư nhập cung của Cố Uyên, thần đã điều tra rõ.
Những cung nhân có dính líu bao gồm quản sự Hoán y cục Lý Văn Hiên, quản sự xưởng kinh văn Triệu Vinh, quản sự Thượng nghi cục Lý Trân, chưởng sự Từ Tam Nương, phu dịch nội An Lạc đường Hứa Phúc Tử, Trương Tiểu Thuận, quản sự Nội vụ phủ Hứa Xuyên, Lã Khôn, và một đạo sĩ ở Xung Vân quán tên Huyền Vân Tử.
Thần đã cẩn thận tra xét lai lịch của những người này, không có điểm nào bị trùng, cho thấy kẻ chủ mưu phía sau không hề tầm thường.
Thế nên thần không bắt một ai, không động một ai, chỉ bố trí người bên cạnh họ để theo dõi và tìm manh mối, thì mới biết không chỉ có Đoan Vương mà cả Tuỳ Vương, Dụ Vương, Khánh Vương, Bắc Vương, Cung Vương, ai nấy đều có ít nhiều liên quan."
Nàng nói rồi rút từ trong ra một xấp văn thư, giơ cao quá đầu: "Đây là bản tường trình tóm tắt vụ án này, xin lão nương nương và Quan gia xem qua."
Hoàng đế như thể đã đoán trước, nhận lấy văn thư mà bình tĩnh lật giở, còn Thái hậu thì hoảng hốt: "Nhiều thân vương liên quan như vậy, lẽ nào có ý đồ hợp sức tạo phản sao?
Đoan Vương, Dụ Vương, Khánh Vương thì không nói, Tuỳ Vương thì chẳng phải vẫn luôn thường cùng Hoàng đế đọc sách, thân thiết nhất hay sao?
Sao lại thế?
Còn Bắc Vương là sư phụ mấy môn cưỡi ngựa bắn cung của Hoàng đế mà!
Cung Vương nữa, Cung Vương vẫn luôn ở Vân Châu không ra ngoài, sao tay lại có thể vươn về kinh thành?
Hắn là thân phụ của Hoàng đế, mà lại...
" Chỉ e quái vật ẩn mình nhiều năm cuối cùng cũng lộ ra một phần nhỏ, Thái hậu lo sợ, gần như bồn chồn không ngồi yên được: "Nếu có ngày bọn họ dám bức vua thoái vị..."
"Họ không dám."
Hoàng đế gấp văn thư lại, lạnh lùng nói: "Nhi thần sắp thân chính, đương nhiên cũng sẽ không để bọn họ tiếp tục dồn ép Mẫu hậu."
Nàng nói rồi quay sang Lâm Viễn: "Xem ý trong văn thư này thì dường như họ vẫn chưa liên kết chặt chẽ với nhau, ngoài ra còn có quan lại nào dính líu không?"
"Thần cũng lấy làm lạ, trong nội cung có rất nhiều người bị cuốn vào án này, nhưng quan lại thì có vẻ không có ai.
Tuy nhiên, Thị lang bộ Hình Hứa Chí Huyền có vấn đề, thần vẫn đang tiếp tục điều tra."
Hoàng đế gật đầu: "Họ lắm chuyện như vậy, trẫm làm gì cũng không vừa mắt, mấy vị Vương thúc Vương huynh kia của trẫm, chỉ sợ họ càng không thể chấp nhận được đâu."
Lời nói này nghe có chú trẻ con, Lâm Viễn biết Hoàng đế vẫn canh cánh trong lòng chuyện lập Hậu, chỉ khẽ mỉm cười, rồi nghe Hoàng đế lại hỏi: "Ngươi muốn trẫm miễn triều hôm nay cũng là vì kế 'thuận phô kỳ' mà văn thư này nhắc đến?"
"Quan gia nói rất phải.
Lần này Đoan Vương không tiếc thân ra mặt lừa gạt Thái hậu, có thể thấy âm mưu ý đồ của ông ta không hề đơn giản.
Bây giờ ta cứ thuận theo họ, đánh một chiêu phủ đầu, động thái của các đại thần trong triều sẽ rõ ràng thôi.
Ngoài ra, thần có tin tức rằng có kẻ đã có vài sự sắp xếp trong lễ tế Đông, thế nên, thần xin xử lý toàn bộ những kẻ liên quan đến vụ án này sau lễ tế Đông, tránh đánh rắn động cỏ."
Theo lễ chế, lễ tế Đông và kỳ Tước khảo xét phong tước đều được tổ chức tại hành cung Định Giang Khẩu, nơi ấy không ở trong cấm thành.Thái hậu càng bất an hơn: "Lẽ nào phải để Hoàng đế tự mình mạo hiểm?
Nhỡ có chuyện gì..."
Trịnh Loan không vội: "Thần cùng Lâm Viễn gần đây đang chỉnh đốn hành cung, sàng lọc nhân lực trong doanh, có thể đảm bảo an toàn tuyệt đối cho Ngự tiền.
Huống hồ những thân vương quen hưởng thái bình kia..."
Nàng hơi chế giễu: "Chỉ biết ngồi không ăn no, ngâm thơ trăng gió, âm thầm âm mưu toan tính là giỏi, còn để mà đường đường chính chính mà bàn chính sự quân vụ, quả thực kém xa Quan gia, mà quân doanh cũng đều là những lão tướng dày dạn trận mạc, không ai coi trọng họ cả."
"Cả những kẻ gian tà cũng không thể lơ là."
Thái hậu vẫn lo lắng: "Mấy nô tài ở Ngự tiền này đều mới được cất nhắc ba năm trước, những trò cầu sủng thì tinh thông nhưng luận về sự lão luyện và mưu kế thì không thể bằng những người đi trước, hay là, ta triệu những người đó trở lại?"
"Đây chính là điều thần muốn đề xuất."
Trịnh Loan không lộ cảm xúc gì: "Nhưng nếu làm như vậy thì sợ lộ liễu, chi bằng bố trí vài người vào Ngự trà phòng và Ngự thiện phòng, có thể đảm bảo an toàn cho việc ăn uống của Ngự tiền mà không gây chú ý.
Còn về chuyện sinh hoạt hàng ngày của Ngự tiền..."
Nàng cố ý suy nghĩ một lúc: "Thần nghĩ nếu có một người có thể danh chính ngôn thuận ở sát bên Quan gia mà không gây chú ý, che chắn cho ngài, vậy thì sẽ vạn phần an toàn."
"Tuổi Hoàng đế đã lớn như vậy rồi, để một ma ma ở trong điện chăm sóc e rằng không ổn," Thái hậu suy nghĩ rất lâu, thấy ánh mắt Trịnh Loan cố ý lướt qua rèm rồng mới lập tức sáng tỏ, cao giọng: "Cố Uyên, lời Trịnh Chưởng ấn vừa nói, ngươi có nghe rõ không?
Ngươi vi phạm luật lệ cấm cung, vốn là tội chết, nay Ai gia cho ngươi một cơ hội chuộc tội, ngươi có bằng lòng không?"
Hoàng đế bất an lo lắng, lên tiếng trước: "Mẫu hậu..."
Lời còn chưa dứt, Cố Uyên đã ra tới ngoài rèm, đứng cách đó mười bước mà hành đại lễ, dập đầu tạ ơn Thái hậu: "Mọi phong ba đều do dân nữ mà ra, dân nữ đương nhiên bằng lòng."
"Nghe Hoàng đế nói ngươi chẳng có chút mảy may tình cảm với Hoàng đế?"
Tâm tư con người thật sự phức tạp và khó đoán, dù bực bội việc Hoàng đế bị nữ sắc mê hoặc nhưng khi biết Cố Uyên lại không chút nào động lòng với Hoàng đế thì trong lòng Thái hậu cũng dấy lên sự bực tức và phẫn nộ với Cố Uyên.
Bà nghiêm mặt đánh giá Cố Uyên từ trên xuống dưới, nhìn mái tóc dài đen như mực xõa sau lưng càng làm tôn lên gương mặt dịu dàng đoan chính.
Mặc dù vậy, nhan sắc Hoàng đế cũng xứng lắm chứ, sao mà lại dám đại nghịch bất đạo, không coi trọng, không yêu mến Nguyên Gia?
"Trong cung trạng, ngươi nói ngươi sớm đã có hôn ước, bây giờ Ai gia không cần biết đó thật hay là giả, chỉ có điều nếu ngươi đã nhận nhiệm vụ này thì phải ở Ngự tiền với danh nghĩa Tư tẩm.
Nếu để bị người khác phát hiện ra sơ hở, làm lỡ đại sự, Ai gia sẽ không tha cho ngươi."
"Thần xin tận tâm tận lực."
"Hoàng đế bận rộn triều chính, thể chất không quá khỏe mạnh, nếu ngươi hầu hạ không tốt khiến nó ăn uống ngủ nghỉ thất thường, Ai gia cũng sẽ không tha cho ngươi."
Thấy Cố Uyên lại cung kính dập đầu, mặt Hoàng đế đỏ lên, thì thầm với Thái hậu: "Nhi thần không cần nàng hầu hạ..."
Rõ ràng khi xử lý việc triều chính Hoàng đế vẫn quả quyết minh triết, nhưng khi đụng đến việc hậu cung sao lại lập tức trở nên do dự lúng túng như vậy chứ?
Thái hậu càng thêm không hài lòng với Cố Uyên, liếc nhìn Hoàng đế nhưng không nói gì: "Ta biết tính cách của Nguyên Gia, nó không phải người sẽ ép buộc người khác.
Dù ngươi và Hoàng đế ở chung một chỗ nhưng dù sao cũng đều là nữ nhi, cũng không ảnh hưởng gì đến danh tiết của ngươi đâu.
Bây giờ trước mặt mọi người ngươi vẫn là Hồ Uyển Nương, đợi khi mọi chuyện kết thúc, ra khỏi cung, Ai gia sẽ xử lý ổn thỏa mọi chuyện của Hồ Uyển Nương, trả lại sự trong sạch cho Cố Uyên.
Chỉ là sau này ra khỏi cung rồi, tất cả chuyện Ngự tiền, suốt cuộc đời ngươi sẽ không bao giờ được nhắc đến, nhắc đến là tội chết.
Như vậy, ngươi đồng ý không?"
Dù đã một mực nói Hồ Uyển Nương và Cố Uyên là hai người không hề liên quan nhưng việc ra vào Ngự tiền một cách tự nhiên thoải mái như vậy, lại có nhiều kẻ có tâm tư quan sát, chỉ e sớm muộn gì cũng có ngày giấy không gói được lửa.
Hoàng đế không nhịn được sự lo âu, nhỏ giọng cầu xin Thái hậu: "Mẫu hậu, chi bằng cứ để nàng ở lại Thanh Hòa điện..."
"Thần xin theo Ngự tiền, không rời nửa bước."
Cố Uyên nghiêm trang hành lễ với Thái hậu, dù tâm tư và hành vi của Hoàng đế có trong sạch và nghiêm chỉnh đến đâu, việc nàng hầu hạ ở Ngự tiền như vậy, người ngoài nhìn vào e rằng không ai tin quan hệ giữa mình và Hoàng đế trong sạch.
Ở trong cung bao nhiêu ngày, Cố Uyên lúc nào cũng cẩn thận giữ mình, nhưng khoảnh khắc này nàng lại vứt bỏ mọi lo lắng và thận trọng trước kia.
Kẻ sĩ chết vì tri kỷ, Hoàng đế đã dốc hết tất thảy, bỏ cả danh dự để bảo vệ mình, ngoài việc mình cũng tận tâm tận lực để bảo vệ Hoàng đế ra thì nàng còn có gì khác để đáp lại nữa đây?
—— Hết chương 39 ——