Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bh][Done] Nữ Phụ Có Bệnh

[Bh][Done] Nữ Phụ Có Bệnh
Chương 70.


Thư Thanh Thiển nhận được nhiệm vụ này mà không hiểu gì, đành thôi không suy nghĩ nữa.

Dù sao hệ thống cũng yêu cầu nàng đến nhà Carl trong vòng mười phút, nàng không có nhiều thời gian để suy nghĩ, đi trước lại nói.Thấy Aso vỗ tay vào ván cửa rồi đi thẳng, vẻ mặt có vẻ suy tư, Mia bèn chạy theo, lo lắng hỏi: “Aso, chị định đi đâu vậy?

Đừng đi nhanh quá, cẩn thận chân chị.”

Thư Thanh Thiển nói: “Tôi định đến nhà Carl xem sao.”

Mia nhớ lại những mâu thuẫn giữa hai người, lại nghĩ Aso nóng tính, tưởng Aso chuẩn bị đi tìm Carl đánh nhau, bèn vội vàng chạy theo vài bước, “Chị đi tìm anh ấy bây giờ không tốt lắm đâu, Megan đang sinh con, hay là thôi đi.

Thực ra Carl cũng không tệ, hai người chỉ là có chút hiểu lầm thôi.”

Thấy đôi mắt xanh biếc của Mia tràn đầy lo lắng, Thư Thanh Thiển không nhịn được mà dở khóc dở cười, “Em yên tâm, tôi chỉ đi giúp một chút thôi mà.”

“Hả, Aso, chị biết đỡ đẻ ư?”

“Có lẽ là biết một chút.”

“Nghe giọng chị có vẻ không tự tin lắm, thật sự không sao chứ?”

“Tùy tiện thôi.”

“Này...”

Hình bóng của hai người càng lúc càng xa, tiếng nói dần biến mất trong không trung.***

“Thưa thầy lang, tôi van xin thầy, xin thầy cứu lấy Megan và đứa con của tôi.

Tôi sẵn sàng dâng hết tất cả thức ăn trong nhà cho thầy.”

Carl điên cuồng đi vòng quanh căn phòng, anh nhìn Megan đang nằm trên giường với khuôn mặt đau đớn, máu chảy lênh láng, nhưng đứa trẻ vẫn chưa chịu ra, anh ta không biết phải làm sao.Lúc này, sân nhà Carl đã chật kín người.

Trong thế giới còn khá lạc hậu này, việc sinh con là một sự kiện lớn đối với cả bộ lạc, những người hàng xóm gần nhà đều đến giúp đỡ.Thấy đứa trẻ không thể ra ngoài, mọi người đều rất buồn, cùng nhau nói: “Thầy lang, thầy thử lại xem?”

“Bộ lạc chúng ta năm nay chưa có đứa trẻ nào chào đời, đây là đứa đầu tiên.”

“Đúng rồi, nhất định phải sinh đứa bé ra.”

Thầy lang dùng tay kéo đứa trẻ ra, nhưng nó bị mắc kẹt, nếu kéo mạnh đứa trẻ có thể bị thương, Megan cũng vì cú rặn quá mạnh mà hét lên đau đớn, “Aaaaa...”

Tiếng kêu của cô ngày càng yếu dần, thần trí cũng trở nên mơ hồ, cả người đang ở bên bờ vực hôn mê.Thật không may, vẫn không thành công.Thấy Megan sắp nhắm mắt, Carl vội nắm lấy tay cô nói, “Megan, em đừng ngủ.”

Thầy lang thở dài, lau đôi bàn tay dính đầy máu.

Bà đã đỡ đẻ cho hầu hết các đứa trẻ trong bộ lạc, nên không lạ gì tình huống này.Bà từ tốn nói với Carl: “Không cách nào khác được, bình thường trẻ con thường ra đầu trước, mà con của anh lại ra chân trước, chắc chắn là không thể sống được rồi.”

Carl như bị sét đánh, vội vàng đến mức sắp khóc.

Lúc này, một thú nhân lớn tuổi trong sân nói: “Tôi còn một cách khác, nhưng khá nguy hiểm.

Megan có sống sót được hay không còn tùy thuộc vào vận may của cô ấy.”

Nghe vậy, mặt Carl tái nhợt, trong lòng có một dự cảm chẳng lành, nhưng anh ta vẫn hỏi: “Cách gì vậy?”

Thú nhân kia nói với giọng điệu nặng nề: “Cách này cũng không khó lắm, trước đây cũng có một giống cái sinh không được, người ta đã trói cô ấy lên lưng thú nhân rồi cứ thế mà đi, cuối cùng đứa trẻ cũng ra, nhưng người mẹ thì chết.”

Mọi người nghe vậy đều hít một hơi lạnh, kinh ngạc nhìn thú nhân đó.Thầy lang suy nghĩ một lúc, dường như đang hồi tưởng lại điều gì đó, rồi chậm rãi gật đầu: “Quả thật có chuyện như vậy, có lẽ anh có thể thử.”

Carl vội vàng lắc đầu như điên: “Không được, không được, như vậy Megan sẽ rất nguy hiểm, không có cách nào khác sao?”

Thầy lang lắc đầu.Lại nói, Thư Thanh Thiển đi đến trước cửa nhà Carl rồi dừng lại, nghiêng tai lắng nghe, bên trong vẫn còn tiếng nói chuyện của nhiều người, xen lẫn tiếng rên rỉ đau đớn của một giống cái, hơn nữa âm thanh đó ngày càng nhỏ dần, có vẻ như bên trong đang rất hỗn loạn.Vừa bước vào sân, Thư Thanh Thiển đã thấy một khoảng sân nhỏ đã có đến sáu bảy người đứng, không khí vô cùng nghiêm trọng.Mia chưa từng thấy cảnh tượng này bao giờ.

Cô bám sát theo Aso, cảm giác như từng hơi thở cũng phải thật nhẹ nhàng.

Đứng trong sân, cô liếc mắt nhìn vào nhà, thấy Carl đã biến trở lại nguyên hình và đứng trong nhà.

Thầy lang đang đứng ở cửa chuẩn bị bước ra ngoài.

Cô không nhịn được hỏi người đứng cạnh: “Carl đang làm gì vậy?”

Người kia thấy Mia hỏi, bèn kể lại kế hoạch mà họ vừa nghĩ ra.

Nghe xong, mặt Mia tái mét, trừng to mắt không thể tin nổi.“Đúng là điên rồ!”

Đứng bên cạnh, Thư Thanh Thiển nghe vậy nhíu mày, giọng điệu trầm xuống, rõ ràng là đang tức giận.

Nàng đi thẳng vào nhà.Nghe thấy tiếng bước chân, Carl quay đầu lại nhìn người vừa vào.

Ánh mắt anh ta tràn đầy tức giận, không ngờ Aso lại đến đây vào lúc này.

Anh ta cố gắng kìm nén cơn giận muốn gào thét, đứng chắn trước cửa, gầm nhẹ: “Cút ra khỏi đây ngay, chỗ này không chào đón mày.”

Thư Thanh Thiên nhìn Carl dưới hình dạng thú, nghiêm túc nói: “Carl, tao đến để cứu Megan, mày không muốn cô ấy sống sao?”

Nghe vậy, trên mặt thầy lang lộ rõ vẻ giễu cợt: “Aso, đừng nói những lời khoác lác nữa, cô nghĩ mình là ai?”

Thầy lang đã sống hơn nửa đời người trong thế giới này, là một điều hiếm thấy.

Kinh nghiệm của bà cho bà biết điều gì có thể làm được, điều gì là không thể.

Và rõ ràng, Megan đã không còn cách cứu chữa, tốt nhất là nên lấy đứa trẻ ra.Thư Thanh Thiển lạnh lùng nhìn người thầy lang mặt đầy nếp nhăn kia, chưa kịp nói gì thì Carl đã không kiềm chế được nữa, lao tới tấn công Thư Thanh Thiên.Thư Thanh Thiển lần đầu tiên cảm nhận sâu sắc sự lạc hậu của thế giới này, sự ngu muội của con người nơi đây.

Nàng thậm chí còn cảm thấy bi ai cùng thương hại và buồn bã tràn ngập.Ai cũng cho rằng mình đúng, kiến thức và cuộc sống của họ vốn dĩ là như vậy.Thư Thanh Thiên lắc đầu, thở dài, vứt cây giáo xuống.Dưới cơn giận dữ, Carl hành động rất nhanh và mạnh mẽ.

Khoảng cách sức mạnh giữa hai người quá lớn, Thư Thanh Thiển buộc phải biến hình trở lại thành thú và chiến đấu với Carl trong sân.Những người hàng xóm vốn đến giúp đỡ giờ đây không ngờ lại xảy ra chuyện này.

Họ vô cùng căm ghét Aso, cho rằng nàng quá đáng khi đến gây rối vào lúc này, thật quá tàn nhẫn.Dưới sự hiểu lầm này, Thư Thanh Thiển đã chiến đấu với họ.

Không ai tin nàng đang tới giúp đỡ, nên giải thích cũng vô ích thôi.Trong tình huống này, nàng chỉ có thể giải quyết nhanh chóng.

Chỉ có sức mạnh tuyệt đối mới khiến họ nghe lời.

Vì vậy, Thư Thanh Thiển không muốn phí lời, cũng không giữ lại sức mạnh nữa, trực tiếp há miệng phun ra một luồng lửa mạnh mẽ.“Chiến binh thức tỉnh!”

“Trời ơi, Aso cũng thức tỉnh rồi.”

Bình thường, nếu bộ lạc phát hiện ra một chiến binh thức tỉnh, mọi người sẽ rất vui mừng vì điều đó có nghĩa là sức mạnh của bộ lạc đã tăng lên.

Mỗi khi có một chiến binh thức tỉnh ra đời, họ thậm chí còn tổ chức lễ ăn mừng lớn.Nhưng bây giờ, họ lại không hề vui vẻ chút nào.Carl thậm chí còn cảm thấy tuyệt vọng, như muốn sụp đổ, nước mắt tuôn trào.Họ hoàn toàn không thể đánh lại Aso.Rất nhanh, Thư Thanh Thiên đã kết thúc trận chiến.

Nàng trói những người đó lại và ném họ vào sân, không cho họ gây rối nữa, rồi quay vào nhà.Thư Thanh Thiển nói với Mia: “Em tiến vào giúp tôi.”

Mia gật đầu vội vàng theo sau.Vào đến trong, Thư Thanh Thiên nhìn thấy cảnh tượng trong nhà thì nhíu mày càng sâu hơn, liên tục gọi hệ thống một cách điên cuồng.

Dù đã xuyên qua nhiều thế giới, đối mặt với đủ loại tình huống bất ngờ, nhưng đây là lần đầu tiên nàng gặp phải một cảnh tượng như vậy mà hoàn toàn không biết phải làm sao.
 
[Bh][Done] Nữ Phụ Có Bệnh
Chương 71.


Đối mặt với tình huống nan giải này, Thư Thanh Thiển đành phải nhờ đến hệ thống.

Là một công cụ hỗ trợ, hệ thống lưu trữ lượng lớn kiến thức cơ bản liên quan và có thể cung cấp cho ký chủ những gợi ý hữu ích.Hệ thống nhanh chóng sàng lọc một vài giải pháp phù hợp với tình hình hiện tại và chuyển đến cho ký chủ.[Bip, dữ liệu đã chuyển giao hoàn tất.]Thư Thanh Thiển chợt mở bừng mắt.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, đầu óc nàng đã có những ý tưởng sơ bộ về cách giải quyết vấn đề trước mắt.

Tuy nhiên, đó chỉ là lý thuyết, rủi ro rất cao và nàng cũng không chắc liệu nó có hiệu quả hay không.Dù sao đi nữa, nàng cũng phải cố gắng hết sức.Mia bước vào phòng và cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho sững sờ.

Đây là lần đầu tiên cô chứng kiến cảnh sinh nở, cô không ngờ lại kinh khủng đến vậy.

Megan gầy gò, bụng bầu căng tròn, khuôn mặt tái nhợt đến đáng sợ.

Cô ấy ngã sõng soài trong vũng máu, chỉ kịp liếc mắt về phía cửa rồi bất tỉnh.Mia sợ đến mức nín thở, không dám phát ra một tiếng động nào.Thấy Megan ngất đi, Thư Thanh Thiển giật mình, vội vàng bước đến bên giường, đưa tay thăm dò hơi thở của cô.

Thấy Megan vẫn còn thở, nàng lại đặt tay lên bụng bầu của cô, cảm nhận được những chuyển động của thai nhi, mới thở phào nhẹ nhõm.

Nàng quay sang Mia, nói: “Đi đun chút nước nóng và mang cho tôi một con dao.”

Mia vội gật đầu, lúc này mới nhận ra mình vẫn còn cầm theo chiếc bát đá.

Cô đặt bát xuống, xoay người đi đun nước.Những người bên ngoài nghe thấy Thư Thanh Thiển yêu cầu dao, tưởng rằng nàng muốn giết người, ai nấy đều sợ hãi run rẩy.

Carl càng lo lắng hơn, bởi vì Megan vẫn đang ở trong phòng.

Aso định làm gì vậy hả!“Ưm ưm…

ưm ưm…”

Khổ nỗi, miệng Carl bị bịt kín, anh ta chỉ có thể rên rỉ qua mũi.

Anh ta lo lắng đập đầu vào cửa, âm thanh vang dội khắp căn phòng nhưng bên trong chẳng có một tiếng động nào đáp lại.Thư Thanh Thiển quan sát xung quanh, căn phòng bẩn thỉu đến mức kinh hoàng.

Megan nằm trên một tấm da thú, màu sắc ban đầu của tấm da đã không phân rõ, chỉ thấy một màu đen, khi sờ lên mới biết đó là máu.Thư Thanh Thiển nhíu mày, biết tình hình này rất nguy hiểm, dễ gây nhiễm trùng.

Nàng nhẹ nhàng bế Megan lên, vứt tấm da thú đi, rồi dùng nước nóng lau sạch người cho cô ấy.Megan vẫn còn bất tỉnh.

Thư Thanh Thiển biết không thể để tình hình kéo dài, nàng bắt đầu xoa bóp bụng cho Megan và véo nhẹ nhân trung để đánh thức cô ấy.Khi Megan tỉnh lại, cô nhìn thấy một người lạ bên cạnh mình.

Cô vừa định hỏi thì Thư Thanh Thiển đã lên tiếng: “Tôi đến để giúp cô.

Cô đừng hỏi nhiều, cứ để sau khi sinh xong rồi hãy nói chuyện.”

Thư Thanh Thiển lau đi những giọt mồ hôi trên trán Megan, đồng thời dùng nước ấm đắp lên bụng cô ấy.

Nàng biết Megan đang phải chịu đựng nỗi đau khủng khiếp, nhưng trong ánh mắt của Megan vẫn ánh lên sự kiên định.Megan cảm nhận được sự tử tế trong ánh mắt của Thư Thanh Thiển, cô gật đầu nhẹ.Thư Thanh Thiển nhìn vào chiếc bát đá trên bàn, một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu.

Cô hỏi Mia: “Mia, mang cho tôi một bát nước, cho thêm một chút muối nữa.”

Mia làm theo lời Thư Thanh Thiển.

Thư Thanh Thiển đưa bát nước cho Megan uống, đồng thời xoa bụng cô ấy một cách chậm rãi.0Megan đã khát nước từ lâu, mặc dù vị hơi kì nhưng Megan vẫn uống hết một hơi, cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn.Thư Thanh Thiển tiếp tục xoa bóp bụng cho Megan.

Nàng phát hiện ra rằng chân của đứa bé đã lộ ra ngoài.

Nếu phát hiện sớm hơn thì có thể điều chỉnh tư thế của thai nhi, nhưng bây giờ đã quá muộn.Đối với tình huống này, biện pháp tốt nhất là phẫu thuật, nhưng hiện tại điều đó hoàn toàn không thể.

Chưa kể đến việc cần phải có môi trường vô trùng, thực tế thì dụng cụ chuyên dùng không có, chỉ có một con dao đá mà Mia tìm thấy trong nhà thôi.Thư Thanh Thiển cho con dao đá vào nước nóng.

Mia thấy vậy thì rất tò mò, không hiểu tại sao lại phải làm thế.Nhưng thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Thư Thanh Thiển, Mia hiểu rằng việc này rất quan trọng nên không hỏi thêm nữa, cứ chờ đến khi nước sôi rồi mới lấy ra đưa cho Thư Thanh Thiển.Megan đau đến mức hét lên thất thanh.

Thư Thanh Thiển biết không thể trì hoãn thêm nữa, trong tình hình này chỉ còn cách rạch bên hông.Thư Thanh Thiển cầm chặt cán dao, rạch một nhát thật nhanh, một vết cắt nhỏ xuất hiện.

Megan thậm chí còn không cảm thấy đau.Thư Thanh Thiển tìm một sợi dây thừng buộc vào xà nhà, bảo Megan đứng dậy nắm lấy sợi dây và ngồi xổm xuống.

Tư thế này tuy khó chịu nhưng lại thuận lợi cho việc sinh nở hơn.

Quả nhiên, mười mấy phút sau, đứa bé đã chào đời.Khi Megan nhìn thấy đứa bé trong lòng Thư Thanh Thiển khóc òa lên, cô cuối cùng cũng yên tâm nhắm mắt lại.Thư Thanh Thiển trao đứa bé cho Mia.

Mia chưa bao giờ thấy đứa trẻ sơ sinh nào nhỏ bé và mềm mại đến vậy, cô cảm thấy bỡ ngỡ, luống cuống tay chân, duy trì tư thế một cách cứng đờ, gương mặt vô cùng nghiêm túc.Trời ơi, đây là em bé vừa mới sinh ra sao?

Nhỏ xíu và đáng yêu quá!

Đặc biệt là đôi tai nhọn hoắt lông lá, chắc chắn là một bé thú nhân rồi.

Nghe tiếng khóc oà oà kia mà xem, khỏe mạnh quá!Trên thế giới này, con người được chia thành hai giới tính: nam và nữ.

Trong số nam giới, khoảng 70% là thú nhân, còn ở nữ giới chỉ có 30% là thú nhân.

Vì vậy, nữ thú nhân rất hiếm và thường rất xuất sắc, giống như Aso vậy.Nghĩ đến đây, Mia lén nhìn Aso một cái.

Lúc này, Thư Thanh Thiển đang đặt Megan lên giường để cô ấy nghỉ ngơi.Nhìn Megan đã bất tỉnh, Mia cảm thấy nàng thật vĩ đại.Những người bên ngoài cũng nghe thấy tiếng khóc của đứa bé.

Họ nhìn nhau ngạc nhiên, không ngờ đứa bé đã ra đời.

Họ cảm thấy thật khó tin.Aso rốt cuộc đã làm gì ở bên trong?Chẳng lẽ nàng đến để giúp đỡ chứ không phải gây rối?Họ lắc đầu không tin, nằm sõng soài trên đất, ngẩng cổ nhìn chằm chằm vào cửa, mong muốn biết chuyện gì đã xảy ra bên trong.Rất nhanh, cánh cửa mở ra, Mia bế đứa bé đi ra.

Carl nhìn thấy đứa bé trong lòng Mia thì vô cùng kích động, liên tục rên rỉ để Mia cho anh ta xem.

Sau đó, anh ta nhìn vào trong phòng, thấy Megan nằm yên trên giường, tim anh ta như thắt lại.Thấy mấy người kia đã ngoan ngoãn, Thư Thanh Thiển mới thả lỏng tay.

Nhìn thấy vẻ mặt thất thần của Carl, nàng lạnh lùng nói: “Mi yên tâm đi, Megan chưa chết, cô ấy chỉ ngất xỉu thôi.”

Carl mừng rỡ chạy vào phòng.Nghe vậy, thầy lang giật mình ngẩng đầu, ánh mắt đầy vẻ không thể tin: “Không thể nào, điều này tuyệt đối không thể xảy ra!”
 
[Bh][Done] Nữ Phụ Có Bệnh
Chương 72.


Thầy lang thế nào cũng không tin Megan còn sống, bà ta nhìn chằm chằm vào đứa bé trong lòng Mia, khuôn mặt nhỏ nhăn nhúm, đôi tai nhỏ xíu màu vàng óng ánh, rõ ràng là một đứa trẻ thú nhân.

Nghe tiếng khóc khỏe mạnh của đứa bé, thầy lang biết đứa bé chắc khỏe.

Nhưng bà ta nghĩ, đứa bé khỏe mạnh không có nghĩa là Megan cũng khỏe.

Trong lòng bà, một người sống sót đã là may mắn lắm rồi, cả hai người đều sống sót là điều không thể.Những người khác cũng tò mò nhìn vào trong phòng, muốn tận mắt xác nhận.

Nhưng vì Thư Thanh Thiển vẫn đứng chắn cửa, họ không dám tiến vào, đành phải nín thở nhìn.Còn thầy lang thì không hề sợ Thư Thanh Thiển, bà ta đi theo sau Carl vào phòng.

Thấy Megan nằm trên giường, thở đều đều, mặc dù mặt vẫn còn tái nhợt nhưng đã khỏe hơn rất nhiều.Thấy Megan không có vấn đề gì lớn, thầy lang không khỏi kinh ngạc, bà ta hoàn toàn không ngờ tới điều này.Carl thấy Megan thật sự không sao, cuối cùng cũng yên tâm.

Anh ta ngồi xuống bên giường, nắm chặt tay Megan và hôn lên mu bàn tay, lòng tràn đầy cảm xúc.

Tuy nhiên, anh ta không dám cử động mạnh, sợ làm Megan tỉnh giấc, chỉ đắp chăn kỹ cho cô ấy rồi đi ra ngoài.“Thật tốt, Megan thật sự không sao rồi.”

Những người hàng xóm bên ngoài nghe thấy vậy thì vô cùng ngạc nhiên.Chẳng lẽ họ đã hiểu lầm Aso?

Nàng đến đây đúng là để cứu người?

Sau khi biết Megan và đứa bé không có vấn đề gì, Carl ngây ngô cười đến tít mắt.Anh ta từng nghĩ Megan chắc chắn sẽ chết, nên khi biết cô ấy vẫn bình an, anh ta vui mừng khôn xiết.

Thậm chí, anh ta còn thấy Thư Thanh Thiển đáng ghét kia cũng trở nên dễ nhìn hơn.

Nghĩ đến việc trước đây mình từng cho rằng nàng đến để gây rối, còn cố ngăn cản, anh ta không khỏi rùng mình.Nếu chậm trễ thêm chút nữa, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.Carl cảm thấy hơi ngượng ngùng khi nhìn Thư Thanh Thiển đứng ở cửa, cuối cùng anh ta bước lớn đến trước mặt nàng.Với thân hình cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, một người đàn ông rắn rỏi như Carl lúc này lại có vẻ hơi e dè.

Anh xoa đầu, cuối cùng cũng lắp bắp nói lời xin lỗi.Tính cách của Carl rõ ràng, yêu ghét phân minh.

Khi biết mình đã oan uổng Aso, dù mặt đỏ tía tai, anh vẫn lựa chọn xin lỗi.Thư Thanh Thiển chỉ liếc nhìn Carl một cái rồi im lặng, sau đó yêu cầu hệ thống hiển thị bảng thông tin nhân vật của mình.Nhân vật: AsoGiá trị sinh mệnh: 17/100 (Nhắc nhở: Khi giá trị sinh mệnh đạt 100, nhân vật sẽ tự động xóa khỏi thế giới này)Nội dung nhiệm vụ: Thỏa mãn nguyện vọng của nguyên chủ, bảo vệ bộ lạcĐộ khó nhiệm vụ: SSĐộ hoàn thành nhiệm vụ: 21% Đang đánh giáThư Thanh Thiển rất hài lòng khi thấy tiến độ nhiệm vụ của mình.

Có vẻ như Megan sẽ không gặp nguy hiểm gì nữa.Dù Thư Thanh Thiển không trả lời, nhưng Carl vẫn rất vui vẻ.

Anh thực sự biết ơn nàng.

Nghe thấy tiếng trẻ con khóc, Carl xoa tay rồi đến bên Mia, giang hai tay ra: “Để tôi ôm cho.”

Mia sớm đã không muốn bế nữa, đứa bé mềm oặt, cô hoàn toàn không biết cách bế, cảm thấy cơ thể sắp cứng đờ, vội vàng đưa đứa bé cho Carl.Carl nhận lấy đứa bé thú nhân từ tay Mia, ôm trong lòng.

Dù động tác có hơi vụng về, nhưng dần dần cũng quen tay, anh càng nhìn càng thấy đáng yêu.Đây là con của anh, của Carl và Megan!

Anh đã có con rồi!Carl cứ đứng ở cửa mà cười ngây ngô.

Thư Thanh Thiển lười để ý đến anh ta, chống cây gậy bắt đầu đi ra ngoài.

Thấy Thư Thanh Thiển định đi, Carl vội vàng vào nhà lấy rất nhiều thức ăn ra cho nàng.Đó đều là thịt tươi ngon, chắc hẳn là mới săn được hôm nay, đã được làm sạch sẽ, nhưng Thư Thanh Thiển đều từ chối.Thấy Thư Thanh Thiển định đi, Mia vội vàng đuổi theo, chợt nhớ ra bát đá của mình chưa lấy, trong đó còn hơn nửa bát thứ gọi là muối, không thể lãng phí.Nghĩ đến đây, Mia vội quay lại ôm chặt bát đá rồi chạy ra, sau đó mới đi theo Thư Thanh Thiển.Thầy lang nhìn thấy thứ mà Mia giấu trong lòng, cái bát đá đó hình như đựng khá nhiều thứ màu trắng, lập tức nghi ngờ, cho rằng Thư Thanh Thiển đã dùng thứ đó để chữa khỏi cho Megan.Thư Thanh Thiển không cần thức ăn, nhưng những người hàng xóm khác lại nhất quyết muốn nàng nhận.Thư Thanh Thiển biết trong thế giới này, việc chia sẻ thức ăn cho người khác là một việc rất lớn, thể hiện sự chân thành của người cho.

Nàng không thể từ chối, đành phải nhận.Những người đó trong lòng vui sướng, bèn hí hửng khiêng đồ theo sau Thư Thanh Thiển.

Lúc này.

Họ đối xử với Thư Thanh Thiển rất tôn trọng, cho rằng nàng rất thâm sâu khó lường.Thư Thanh Thiển quá lợi hại rồi, không chỉ trở thành người thức tỉnh, mà còn cứu sống được Megan.Chắc chắn nàng còn lợi hại hơn cả thầy lang!

Mọi người đều nghĩ như vậy, tự nhiên đối xử với Thư Thanh Thiển khách sáo hơn, thậm chí còn rất nhiệt tình, không ngừng khen ngợi nàng.“Đương nhiên rồi, Aso là tuyệt vời nhất!”

Nghe thấy người ta khen ngợi Thư Thanh Thiển, Mia vui hơn cả khi được khen mình.

Cô rất ngưỡng mộ Thư Thanh Thiển, nhìn theo bóng lưng của nàng, Mia nghĩ không hiểu sao trước đây mình lại không để ý đến nàng.Mia chống cằm nhìn Thư Thanh Thiển với vẻ ngưỡng mộ, rồi luyến tiếc trở về nhà.Thầy lang có vẻ hơi khó chịu.

Trước đây, mọi người chỉ chú ý đến bà, giờ đây lại không ai để ý đến mình.

Trước khi đi, bà còn chua chát nói: “Đây chỉ là do may mắn của Megan thôi, cô ấy mệnh không chết, mà Aso chỉ tình cờ gặp được mà thôi.

Carl, cậu nên cảm ơn thần thú đã phù hộ mới đúng.”

Thế nhưng Carl vẫn ôm con cười ngây ngô, chẳng nghe thấy gì cả.Thư Thanh Thiển làm việc cả ngày cuối cùng cũng về đến nhà, mới có thời gian nghỉ ngơi.Dù vết thương ở chân chưa lành hẳn, hôm nay nàng lại đi bộ rất nhiều trong bộ lạc, rồi lại đứng lâu để giúp đỡ Megan, giờ cả mắt cá chân đều sưng lên, đau nhức vô cùng.Thư Thanh Thiển ngồi bên giường xoa bóp chân, rồi dùng nước lạnh chườm, một lúc sau mới thấy đỡ hơn.Nói về Mia, về nhà cô bắt đầu giúp mẹ chuẩn bị bữa tối.

Tối nay vẫn là thịt nướng và súp rau như mọi khi, nhưng lần này cô rắc thêm một ít muối vào thịt, lập tức hương thơm tỏa ra khắp nơi, khiến người ta chảy nước miếng.Khi cả nhà ăn thịt nướng này, họ đều cảm thấy ngạc nhiên, chưa bao giờ ăn món nào ngon như vậy.

Thịt được nướng vừa chín tới, bên ngoài giòn tan, bên trong mềm ngọt, nhờ thêm muối mà vị thịt càng trở nên phong phú và có nhiều tầng hương vị hơn.

Cả ba người đã ăn hết lượng thịt mà bình thường cả nhà ăn trong một ngày.Đối với người cha thì còn kinh ngạc hơn nữa, vì bình thường ông không thích uống súp rau, nhưng hôm nay khi nếm thử súp rau có thêm muối thì lại thấy rất ngon, ông đã uống liền ba bát lớn.***

Sáng hôm sau, Thư Thanh Thiển bị tiếng tù đánh thức.

Nàng đang ngủ say thì nghe thấy tiếng tù dài một tiếng rồi ngắn một tiếng, lặp lại ba lần.Mới ngủ dậy nên đầu óc Thư Thanh Thiển còn hơi mơ màng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, sau đó mới nhớ ra đây là tiếng tù báo hiệu mọi người tập hợp để đi săn.Trong bộ lạc không ai lười biếng, mỗi người đều có việc phải làm.

Thông thường, những thú nhân có sức chiến đấu cao sẽ đảm nhiệm việc đi săn, vì vậy mọi người sẽ cùng nhau đi săn, số lượng con mồi thu được sẽ được chia đều cho cả bộ lạc.

Tiếng tù này chính là để thông báo cho mọi người biết là hôm nay sẽ đi săn.Thư Thanh Thiển nằm trên giường nhìn lên trần nhà, nhớ lại rằng hiện tại mình là một thú nhân, theo lý mà nói nàng cũng nên ra ngoài đi săn.

Nghĩ vậy, nàng bèn đứng dậy, chậm rãi đi về phía khu đất trống ngoài bộ lạc, và ngay lập tức nhìn thấy Leo trong đám đông.
 
[Bh][Done] Nữ Phụ Có Bệnh
Chương 73.


Vì chân còn chưa tiện, Thư Thanh Thiển đi rất chậm.

Khi nàng đến nơi, đã có khá nhiều người tụ tập ở đó, và Leo, cao gần một mét chín, rất nổi bật trong đám đông.

Từ xa, Thư Thanh Thiển đã nhìn thấy hắn, đồng thời cũng nhìn thấy Leito đang đứng cạnh hắn.Leito là thủ lĩnh của bộ lạc này, đang ở độ tuổi tráng niên, cao hơn Leo một chút.

Mỗi lần đi săn, chú ta đều dẫn đầu, rất khỏe mạnh, có thể nói là người mạnh nhất trong bộ lạc.Tuy nhiên, cả hai người họ đều không để ý đến việc Thư Thanh Thiển đến gần, mà vẫn tiếp tục nói chuyện.Thư Thanh Thiển từ từ tiến lại gần, nhưng không ngờ lại nghe thấy họ đang bàn bạc việc chính thức đuổi nàng ra khỏi bộ lạc!Lúc này, trên gương mặt của Leo lộ rõ vẻ khiêm tốn và tử tế.

Hắn được bao quanh bởi một nhóm người, và hầu hết mọi người đều không thấy lạ khi Leo muốn đuổi Aso đi, thậm chí còn cho rằng đó là điều bình thường.Mọi người đều biết mối quan hệ giữa Leo và Aso không tốt, mâu thuẫn giữa hai người không thể giải quyết.

Trước đây, Aso đã rời khỏi bộ lạc một mình, mọi người còn tưởng rằng nàng sẽ không quay lại nữa, không ngờ hôm qua nàng lại trở về.Bộ lạc không lớn, thông tin thường lan truyền rất nhanh nên mọi người đều biết chuyện Aso trở về.Có người cho rằng không sao cả, nhưng cũng có người khinh thường Aso.

Vì vậy, khi thủ lĩnh đề nghị đuổi nàng đi, những thú nhân từng bị Aso bắt nạt trước đây đã sớm không ưa nàng, nhân cơ hội này mà dìm nàng, đặc biệt là Gabi.

Hôm qua Aso vừa trở về đã đánh con trai anh ta một trận, còn đánh cả anh ta nữa, thật quá đáng.Gabi lớn tiếng nói: "Aso giờ đây trở về cũng chỉ là một kẻ phế vật mà thôi, nó không cha không mẹ, bị thương rồi chắc chắn sẽ không đi săn cùng chúng ta, thậm chí còn không tự nuôi sống được bản thân, chẳng lẽ sau này cả bộ lạc phải nuôi nó hay sao?"

"Điều đó là không thể, tôi đồng ý đuổi nó đi."

"Đúng vậy, nên đuổi nó đi!"

Thư Thanh Thiển đứng ngoài, lặng lẽ quan sát mọi người, đôi mắt híp lại, khóe miệng cong lên nụ cười lạnh lùng, ghi nhớ kỹ gương mặt của những kẻ đang hò hét ồn ào nhất.May mắn thay, không phải ai cũng đồng ý với Leito.

Một số thú nhân vẫn còn giữ được tấm lòng lương thiện, cảm thấy việc này không hay lắm.

Tuy nhiên, vì nể mặt thủ lĩnh nên họ không dám phản bác trực tiếp, chỉ nhỏ giọng lẩm bẩm: "Dù sao thì Aso cũng lớn lên cùng chúng ta trong bộ lạc này, nếu đuổi đi thì nó sẽ đi về đâu?"

Nghe vậy, Leio ở bên cạnh nhíu mày: "Nó muốn đi đâu thì đi, dù sao bộ lạc chúng ta cũng..."

Nhưng câu nói của hắn chưa kịp dứt thì đã nhìn thấy Thư Thanh Thiển đứng ở cuối cùng.Mọi người vốn đang lắng nghe hắn nói, thấy hắn dừng lại liền quay đầu nhìn theo, mới phát hiện ra Thư Thanh Thiển cũng đến, lập tức cảm thấy vô cùng lúng túng.Bị người khác bắt gặp đang nói xấu sau lưng quả là một tình huống xấu hổ, khiến nhiều người ngượng ngùng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Thư Thanh Thiển, đặc biệt là Gabi.

Nhớ lại vẻ hung dữ của nàng hôm qua, anh ta không khỏi run sợ, cố gắng lùi về phía sau, giấu mình vào đám đông, cầu nguyện Thư Thanh Thiển không nhìn thấy mình.Leo cũng sững sờ một lúc, nhưng sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại, quan sát kỹ Thư Thanh Thiển, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm trọng.Hắn không ngờ Aso lại xuất hiện ở đây.

Hắn nhớ hôm qua Aso bị thương nặng, cho dù có trở về thì hôm nay cũng không thể đi săn được.Nhưng không ngờ nàng vẫn đến, Leo nhất thời không biết nói gì.Những người xung quanh thì không nghĩ nhiều như vậy, thấy Thư Thanh Thiển liền bắt đầu chế giễu: "Này, không phải là Aso sao?

Tao nhớ mày đã rời khỏi bộ lạc rồi mà, sao lại xám xịt quay về đây thế này?"

Thư Thanh Thiển hoàn toàn phớt lờ hắn, chỉ nhìn thẳng vào thủ lĩnh Leito và hỏi: "Các người định đuổi tôi đi?"

Leito không hiểu sao khi nhìn vào mắt Thư Thanh Thiển lại cảm thấy một thoáng hoảng hốt.

Chú ta tránh ánh mắt của nàng, ho khan một tiếng rồi nói: "Đây không phải ý kiến riêng của tôi, mà là quyết định của tất cả mọi người.

Mọi người đều cho rằng cô không phù hợp để sống trong bộ lạc."

Thư Thanh Thiển cười lạnh, đảo mắt nhìn quanh: "Các người đều nghĩ như vậy sao?"

Một lúc lâu không ai lên tiếng, tất cả đều im lặng.Góc miệng Leo cong lên nụ cười hài lòng, hắn biết mà, một bên là thủ lĩnh bộ lạc và chiến binh thức tỉnh, một bên là một kẻ phế vật, chỉ cần không ngốc thì họ biết nên chọn bên nào."

Aso, tôi nghĩ cô không nên lãng phí thời gian của mọi người nữa.

Với tình trạng hiện tại của cô, cô nghĩ mình có thể đi săn cùng chúng tôi được sao?

Bộ lạc không nuôi kẻ vô dụng, thức ăn của mọi người đều do chính mình kiếm được, không ai có thể không làm mà vẫn được hưởng."

Leo cười càng tươi hơn, "Vì vậy, cô hãy tự giác rời đi đi, hy vọng cô sẽ không bao giờ quay lại.

Cô cũng biết mà, không ai ở đây chào đón cô."

Thư Thanh Thiển gật đầu, vẫn chỉ cười nhạt: "Anh nói đúng, có vẻ như không ai chào đón tôi trở về."

Leo thấy Aso cũng đồng ý, chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì bất ngờ nghe nàng đổi giọng, giọng nói lạnh lùng đến rợn người: "Nếu tôi nhớ không lầm, chỉ có những người phạm lỗi nghiêm trọng mới bị trục xuất khỏi bộ lạc.

Vậy tôi đã làm sai điều gì?"

Không ai trả lời, bởi vì ai cũng biết dù Aso có tính khí nóng nảy, hay bắt nạt người khác, nhưng nàng chưa bao giờ làm điều gì có hại cho bộ lạc.Thấy mọi người đều tỏ vẻ hổ thẹn, Thư Thanh Thiển tiếp tục: "Chỉ vì chân tôi bị gãy, sau này có thể không đi săn được mà các người đã đuổi tôi đi, vậy thì sau này khi các người đi săn hoặc chiến đấu bị thương, bị thủ lĩnh cho là vô dụng, có phải cũng sẽ bị bỏ rơi, bị đuổi khỏi bộ lạc không?"

Nghe đến đây, sắc mặt Leito tái mét, chú ta gầm lên: "Aso, cô đừng có nói linh tinh!"

Thư Thanh Thiển cười nhạt: "Tôi đâu có nói sai, tình hình bây giờ chẳng phải là như vậy sao?"

Các thú nhân khác nghe vậy cũng cảm thấy lời Aso nói có lý.

Làm như vậy quả thật quá lạnh lùng.Đúng vậy, hôm nay Leito có thể vì chân Aso bị què mà đuổi nàng đi, vậy sau này nếu họ bị thương thì sao?

Có khi nào họ cũng bị bỏ rơi không?Thấy có người dao động, Thư Thanh Thiển tiếp tục khơi gợi: "Cho dù các người may mắn không bị thương, nhưng nếu về già không còn đi săn được nữa, có khi nào cũng bị ghét bỏ và đuổi khỏi bộ lạc không?

Tôi nghe nói ở những bộ lạc yếu kém, người già thường bị đuổi đi để tự sinh tự diệt, chẳng lẽ bộ lạc của chúng ta cũng như vậy sao?"

Leito có chút hoảng hốt, vội vàng phủ nhận: "Bộ lạc chúng ta mạnh mẽ như vậy, làm gì có chuyện như thế."

Chỉ vài câu nói, Thư Thanh Thiển đã kéo tất cả mọi người xuống nước.

Ban đầu, họ chỉ cho rằng việc đuổi Aso đi chẳng có gì to tát, nhưng giờ nghe nàng phân tích như vậy, nếu đuổi nàng đi thì sau này ai cũng có thể bị đuổi, quả thật đáng sợ.Một số người bắt đầu lên tiếng bênh vực Aso: "Aso từ nhỏ đã lớn lên trong bộ lạc này, cô ấy chưa từng làm điều gì sai trái cả, tại sao phải đuổi cô ấy đi?"

"Tôi nghĩ Aso nói đúng, dù Aso không đi săn được thì cô ấy cũng có thể làm những việc khác, đuổi cô ấy đi như vậy quá vô tình."

Leo nhíu mày, hắn không ngờ Thư Thanh Thiển lại nhanh mồm dẻo miệng như vậy, chỉ dăm ba câu nói đã khiến nhiều người đứng về phía nàng, thậm chí còn có người bắt đầu nghi ngờ quyết định của chú hắn, cảm thấy họ quá nhẫn tâm.Hắn có chút sốt ruột, vội vàng nói: "Những người khác thì không sao, chúng tôi đuổi cô đi không chỉ vì chân cô bị què, mà còn vì cô quá đáng ghét, mọi người đều..."

Chưa kịp nói xong, Thư Thanh Thiển đã cắt ngang: "Vậy là chỉ vì anh ghét tôi mà muốn đuổi tôi đi, vậy sau này anh ghét ai thì cũng đuổi người đó ra khỏi bộ lạc à?"

Leo tái mặt, không ngờ Thư Thanh Thiển lại nói thẳng như vậy, đương nhiên hắn không thể thừa nhận.Leito vung tay ra hiệu cho mọi người ngừng cãi vã: "Được rồi, nếu cô muốn ở lại bộ lạc thì cứ ở lại đi."

Leito là một thủ lĩnh, chỉ cần liếc mắt là đã nhìn ra mưu đồ của Thư Thanh Thiển.

Tuy nhiên, chú ta không hề để tâm.

Trong thế giới này, muốn sống sót phải có sức mạnh tuyệt đối.

Dù Thư Thanh Thiển có miệng lưỡi bén nhọn đến đâu, nàng vẫn chỉ là một kẻ tàn phế.

Đối với những thú nhân mà nói, nếu không có sức mạnh thì sẽ luôn bị khinh thường.Leito nhìn lên bầu trời: "Giờ cũng không còn sớm nữa, chúng ta đi săn thôi."

Mặc dù Leo không phục nhưng cũng không thể làm gì khác hơn là tạm thời từ bỏ.Hôm nay có rất nhiều người cùng đi săn.

Ai cũng biết Leo đã trở thành chiến binh thức tỉnh nên đều muốn cùng nhóm với hắn.

Chẳng mấy chốc, xung quanh hắn đã tụ tập rất nhiều người.Còn Thư Thanh Thiển, mọi người đều biết chân nàng bị thương, không chỉ đi săn mà có lẽ còn không theo kịp tốc độ của những người khác.

Vì vậy, xung quanh nàng lập tức trở nên vắng vẻ, ai cũng tránh xa nàng, sợ bị liên lụy.Theo tiếng tù của Leito, tất cả mọi người đều biến thành hình thú và bắt đầu chạy.

Hôm nay họ định đi săn chỗ xa hơn, vì mùa đông sắp đến rồi, cần nhiều đồ ăn hơn mới được.Hầu hết thú nhân đang chạy phía trước đều có nguyên hình là hổ hoặc sói, trông vô cùng hùng vĩ, rung động đất trời.

Chỉ có Thư Thanh Thiển là đi bộ chậm rãi.Không ai muốn đi săn cùng nàng, Thư Thanh Thiển cũng không định đi cùng họ.

Nàng biết chân mình không tiện, dù có thức tỉnh trở nên mạnh mẽ hơn thì cũng không thể đuổi theo những con mồi lớn như họ.

Mà những con mồi lớn cũng sẽ không đứng yên để chờ nàng bắt.

Vì vậy, tạm thời nàng không có cách nào khác.Có một vài thú nhân đi ngang qua nàng, thấy tình cảnh của nàng không khỏi thương cảm: "Aso, chân cô chưa khỏi, hay là quay về đi."

Thư Thanh Thiển mỉm cười: "Tôi sẽ không đi xa như họ, tôi định ra sông bắt cá."

Thú nhân kia tỏ vẻ đồng tình, nghĩ rằng nàng thật đáng thương.

Anh ta biết bắt cá rất phiền phức, nhất là cá sông rất nhỏ và nhiều xương.

Thú nhân thường không thích ăn cá, họ thích ăn thịt của những con thú lớn hơn vì thịt nhiều, có thể ăn no.Thư Thanh Thiển một mình đến bờ sông.

Vì ít người đến đây bắt cá nên cá ở đây rất nhiều và rất dễ bắt.

Nàng dùng cành cây đâm được khá nhiều cá, sau đó xâu chúng lại bằng cỏ rồi đi về.Người gác cổng thấy Thư Thanh Thiển quay lại không lâu sau đó, trên tay còn cầm một chuỗi cá, chỉ cười mà không nói gì.

Trong lòng hắn nghĩ, mùa đông sắp đến rồi, chỉ dựa vào mấy con cá này mà qua đông được sao?Vì Carl vẫn ở nhà chăm sóc bạn đời nên hắn không biết Thư Thanh Thiển đã thức tỉnh.

Hắn vẫn nghĩ nàng quay về bắt cá là vì không tìm thấy thức ăn, trong lòng không khỏi khinh thường.Thư Thanh Thiển không để ý đến hắn, mang cá về nhà xong liền bắt tay vào làm.

Thời tiết hiện tại rất thích hợp để phơi khô đồ ăn.

Những con cá này khá to, rất thích hợp để làm cá muối.

Nàng sẽ treo chúng lên phơi vài ngày, sau đó cho vào thùng gỗ để ở nơi khô ráo, khoảng ba tháng sau là có thể ăn được.

Loại thực phẩm này có thể bảo quản rất lâu, đến mùa đông lấy ra ăn là vừa lúc.
 
[Bh][Done] Nữ Phụ Có Bệnh
Chương 74.


Thư Thanh Thiển làm việc không ngừng nghỉ.

Những con cá lớn nhỏ khác nhau, nàng xử lý chúng đến tận trưa mới xong.Ánh nắng chiếu vào sân có hơi loá mắt.

Cảm thấy bụng đói cồn cào, Thư Thanh Thiển lấy vài con cá còn lại ra nướng.Trong lúc nướng cá, nàng bắt đầu suy nghĩ về tương lai.

Hiện tại, thức ăn dự trữ của nàng chỉ có những con cá này và một ít thịt mà Carl tặng.

Số lượng này quá ít.Tuy thời tiết bây giờ không tệ lắm, nhưng mùa đông sắp đến, nàng phải tích trữ đủ lương thực.

Nhưng với tình trạng hiện tại, việc đi săn rất khó khăn.

Mấy ngày tới, nàng chỉ có thể tìm kiếm thức ăn xung quanh, đợi vết thương lành hẳn rồi mới đi săn được.Thư Thanh Thiển không khỏi tự cười khổ.

Không ngờ khi xuyên không đến thế giới này, việc đầu tiên nàng phải đối mặt lại là vấn đề sinh tồn.Đang suy nghĩ miên man về đồ ăn lương thực thì cá đã chín tự lúc nào, cánh mũi khẽ nhúc nhích, mùi thơm của cá nướng đã lan tỏa khắp không khí.

Nàng biết cá đã chín, vừa định ăn thì Mia đến.Thấy Thư Thanh Thiển đang chuẩn bị ăn cái gì đó, mắt Mia tràn đầy ý cười.Cô mang theo hai cái rổ đi vào trong, một rổ đựng đầy trái cây và rau củ, rổ còn lại đựng thịt tươi.Mia vác hai cái giỏ trông có vẻ khá nặng nhọc.

Đối với cô ấy, chúng quả thực rất nặng, đến nỗi hai tay đã đỏ lên.

Thư Thanh Thiển thì khác, nàng dễ dàng nhận lấy chúng như thể chúng chẳng nặng gì, rồi đặt sang một bên.Thấy trong giỏ có nhiều thịt như vậy, Thư Thanh Thiển không khỏi tò mò hỏi lý do.Mia xoa cánh tay, “Những loại rau này là em ra ngoài hái vào sáng nay.

Còn đống thịt này là Carl nhờ em mang đến cho chị.

Anh ấy nói là phải chăm sóc Megan nên không tiện qua, bảo em mang luôn đến cho chị.”

Trong khi nói, khóe miệng Mia hiện lên hai lúm đồng tiền thật dễ thương.

Thư Thanh Thiển không nhịn được mà chọc nhẹ vào lúm đồng tiền của cô.Thư Thanh Thiển rụt tay lại, thầm nghĩ, cảm giác này hình như khá thú vị.Mia không hề giận, cô nhìn Thư Thanh Thiển cười tủm tỉm, không hiểu nàng đang làm gì.

Rồi cô lại đưa mắt về phía con cá mà Thư Thanh Thiển đang nướng, “Aso, chị chỉ ăn cá vào bữa trưa thôi sao?”

Mia không ngờ Thư Thanh Thiển lại thích ăn cá.

Trong trí nhớ của cô, thú nhân hiếm khi ăn cá, họ thích ăn những miếng thịt lớn hơn.

Bởi vì thịt cá quá ít, thường chỉ có những giống cái sau khi sinh mới hầm súp cá để uống.

Ngay cả bản thân cô cũng không thích ăn cá lắm.Thấy Mia cứ nhìn chằm chằm vào con cá, Thư Thanh Thiển bèn đưa con cá đã nướng xong cho cô, “Muốn ăn không?”

Mia hơi do dự, nhưng con cá trước mắt đã được nướng vàng đều hai mặt, ngửi rất thơm.

Hơn nữa, cô lại rất tin tưởng Thư Thanh Thiển.

Trước đây, thịt nướng của nàng làm rất ngon, có lẽ con cá nướng này cũng sẽ khác biệt.Vì vậy, Mia nhận lấy con cá và cắn một miếng.

Cô lập tức sáng mắt lên, không ngờ loài cá mà trước nay họ thường ghét bỏ lại có hương vị thơm ngon đến vậy.

Phần ngoài giòn tan, phần trong mềm ngọt, hoàn toàn không hề có mùi tanh như cô từng nghĩ.

Không trách gì Aso lại muốn bắt cá để ăn.Thư Thanh Thiển thấy Mia ăn ngon lành, nàng tiếp tục nướng những con cá còn lại.

Mia bên cạnh ăn không ngừng nghỉ, chẳng hề quan tâm đến việc bị bỏng miệng, “Trời ơi, sao mà thơm thế này!

Ưm~ Trước giờ em làm sao mà không phát hiện ra cá ngon đến thế!”

Thư Thanh Thiển chỉ cười nhạt.

Trong ký ức của nàng, người dân ở đây chẳng biết cách chế biến cá, chỉ nướng sơ qua là xong, đương nhiên sẽ cảm thấy tanh.Rất nhanh, con cá trên tay Thư Thanh Thiển đã nướng xong, nàng từ từ bắt đầu ăn.Dù trông có vẻ ăn chậm rãi, nhưng thực ra Thư Thanh Thiển ăn xong trước Mia.

Nàng có sức ăn lớn hơn Mia nhiều, sau đó lại nướng thêm vài con nữa ăn.

Đến lúc này Mia mới ăn hết con cá trên tay mình, thậm chí còn ợ hơi no nê.Từ khi ăn thử cá nướng của Thư Thanh Thiển, Mia nhìn những con cá muối treo đầy trong sân với ánh mắt khác hẳn.Thư Thanh Thiển nhìn thấu tâm tư của Mia, chỉ thản nhiên nói: “Những con đó chưa làm xong, bây giờ không ăn được.”

Mia lưu luyến rời mắt, rồi hạ quyết tâm.“Aso, chúng ta cùng đi bắt cá nhé.”***

Vì nhà của Thư Thanh Thiển không có cửa nên nhiều người tò mò đi ngang qua, cố ý nhìn vào trong.

Thấy Thư Thanh Thiển không có nhà, họ lộ vẻ tò mò nhưng không dám vào.Lý do họ ở trước nhà Thư Thanh Thiển là vì nghe nói sáng nay Thư Thanh Thiển bị những thú nhân khác bỏ lại, không tìm được thức ăn nên phải đi bắt cá.

Họ muốn xem thực hư thế nào.Bây giờ nhìn thấy cả sân đầy cá treo, quả nhiên là sự thật, hơn nữa còn ngày càng nhiều.Có người thấy cảnh này không khỏi thương cảm cho Thư Thanh Thiển, cho rằng nàng quá khổ, chỉ có thể tìm được loại thức ăn này.Bộ lạc không lớn, tin tức lan truyền rất nhanh.

Mọi người đều biết Aso đáng thương không tìm được thức ăn nên đang điên cuồng bắt cá.

Người hàng xóm của Carl nghe người khác thương hại Thư Thanh Thiển, không khỏi lắc đầu, “Aso đã thức tỉnh trở thành chiến binh rồi, cô ấy rất mạnh, đừng xem thường cô ấy, sẽ bị lừa đấy.”

Nhưng không ai tin, đều cho rằng anh ta đang đùa giỡn, “Ha ha ha, cậu nói Aso cũng trở thành chiến binh?

Không thể nào.”

“Đúng rồi, chắc cậu nhìn nhầm rồi.”

“Tôi nghĩ cậu chưa tỉnh ngủ đâu.”

Không ai tin, đó là điều hoàn toàn không thể xảy ra.Người hàng xóm không ngờ khi nói ra sự thật mà mọi người vẫn không tin, anh ta cảm thấy hơi bất bình.

Tiếc là chỉ có vài người biết chuyện xảy ra hôm qua, họ đành bất lực.Gần chạng vạng, tiếng tù vang lên hai hồi.

Thư Thanh Thiển biết rằng đội săn của Leo đã trở về.Tiếng tù này mang ý nghĩa khác so với buổi sáng.

Buổi sáng là tiếng tù báo động đội săn xuất phát, còn bây giờ là tín hiệu triệu tập toàn bộ lạc.Rừng mà họ đến là khu rừng ít người đặt chân tới, có rất nhiều động vật.

Hôm nay đội săn thu hoạch được khá nhiều, bắt được mấy con mồi lớn.Khi tiếng tù vang lên, Thư Thanh Thiển và Mia đang bắt cá bên sông.

Nghe thấy tiếng tù, Mia vui vẻ nói: “Aso, chúng ta mau về thôi, chắc chắn họ đã trở về rồi, không biết hôm nay được chia bao nhiêu thịt nữa.”

Thư Thanh Thiển biết rằng, vì thịt không thể để lâu, dễ bị hỏng, nên mỗi lần đi săn về, thủ lĩnh sẽ triệu tập mọi người đến quảng trường vào ngày hôm đó để chia thịt.Nói là quảng trường, thực chất chỉ là một khoảng đất trống ở trung tâm bộ lạc.

Lúc này, quảng trường đã đông nghịt người, ai nấy đều vui vẻ háo hức.

Hôm nay họ săn được mấy con mồi lớn, mỗi người sẽ được chia khá nhiều thịt.Leo đã đóng góp rất lớn vào việc săn được mấy con thú hoang hôm nay, hắn còn cứu được vài người.

Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, vị thế của hắn trong lòng những người thú đã cao hơn.

Leo cảm thấy rất đắc ý.Hắn đứng trong đám đông, liếc mắt đã thấy Mia, nhưng không ngờ Mia lại đang đi cùng Thư Thanh Thiển.

Leo lập tức cảm thấy bất mãn.
 
[Bh][Done] Nữ Phụ Có Bệnh
Chương 75.


Quảng trường đông nghịt người, tiếng ồn ào náo nhiệt không ngớt, Thư Thanh Thiển và Mia vừa bước vào đã nhìn thấy Leo.Leo nở nụ cười khi thấy Mia, nhưng khi nhìn Thư Thanh Thiển thì sắc mặt liền thay đổi, thậm chí còn nhướn mày đen đậm của mình lên, đôi mắt hoang dã nhìn chằm chằm vào Thư Thanh Thiển, trong mắt vô tình lộ ra sát khí.Sáng nay hắn đã cố gắng đuổi Aso ra khỏi bộ lạc, đáng tiếc là hắn đã tính toán sai khi không ngờ đối phương đột ngột xuất hiện, hoàn toàn phá hỏng kế hoạch của hắn.

Hắn buộc phải tính toán lại.Ban đầu Leo đã không ưa Aso, mà giờ đây cả hai còn xuất hiện cùng nhau, trên mặt Mia tràn đầy nụ cười, lộ ra hai cái lúm đồng tiền đáng yêu, trông rất vui vẻ, trong lòng Leo càng thêm tức giận.Không được, hắn nhất định phải sớm giải quyết Aso.Mặt trời từ từ lặn xuống, ánh sáng càng lúc càng mờ nhạt, trên quảng trường người qua lại tấp nập, còn có những đứa trẻ thú nhân đang chạy nhảy nô đùa, khắp nơi đều rất đông đúc.

Mia sợ Aso bị người khác va chạm nên đi trước, giúp nàng mở đường.Đột nhiên, một người bị xô đẩy, may mắn là Thư Thanh Thiển phía sau mắt nhanh tay lẹ, lập tức nắm lấy cánh tay của Mia kéo cô vào lòng mình, người kia lăn xuống đất, kêu la ôi ôi.Mia không ngờ lại va vào lòng Thư Thanh Thiển, mặt hơi đỏ lên, có chút ngại ngùng nhỏ giọng nói: “Em cảm ơn~”Thư Thanh Thiển đỡ Mia đứng dậy, bình tĩnh nói: “Cẩn thận một chút.”

Nói xong, Thư Thanh Thiển nhìn người đang nằm trên đất, đó là một người đàn ông bình thường, khoảng ba mươi tuổi, lưng còng co ro, trên người mang vẻ rụt rè, trông rất nhút nhát.Thư Thanh Thiển vừa nhìn rõ, hóa ra anh ta ngã là do có một thú nhân đi ngang qua, thấy anh ta cản đường nên đã đẩy anh ta một cái.

Khi thấy mình suýt đụng phải giống cái, anh ta vội vã đứng dậy, không dám đi tìm thú nhân kia để tính sổ, chỉ liên tục nói với Mia: “Xin lỗi, thật xin lỗi, tôi không cố ý.”

Mia rất dễ tính, lại đang trong tâm trạng tốt nên vẫy tay cười nói: “Tôi không sao đâu, anh không cần lo lắng.”

Người kia lén lút thở phào nhẹ nhõm, rồi ôm chặt miếng thịt trong lòng và nhanh chóng rời đi.Thư Thanh Thiển nhìn thấy tất cả mọi chuyện, không khỏi nhớ lại cốt truyện của thế giới này mà nàng đã đọc.Đây là một xã hội khá nguyên thủy.

Vì công cụ thô sơ, thức ăn hạn chế nên nhiệm vụ hàng đầu của mọi người là tìm kiếm thức ăn để sống sót.

Trước những thiên tai và thú dữ, con người dần tập hợp lại thành các bộ lạc, và trong bộ lạc thực hiện chế độ công hữu.Nhưng theo thời gian, một số giai cấp bắt đầu xuất hiện.

Thư Thanh Thiển biết rằng, thế giới này đã bắt đầu chuyển từ xã hội nguyên thủy sang xã hội nô lệ, đây là điều không thể tránh khỏi.Những thú nhân sở hữu sức mạnh to lớn rõ ràng chiếm vị trí cao trong bộ lạc, còn giống cái vì số lượng ít và có khả năng sinh sản quý giá nên được trân trọng.

Còn địa vị của những người bình thường khác thì ngày càng thấp, giờ đây đã bắt đầu nảy sinh những dấu hiệu bất ổn, nổ ra xung đột chỉ là vấn đề thời gian.Nếu nàng nhớ không lầm, trong cốt truyện gốc, bộ lạc Taigo hiện tại tuy nhìn có vẻ mạnh mẽ nhưng thực ra, ở những nơi mà họ không biết, bộ lạc Cao Sơn đã dần dần xâm chiếm các bộ lạc lân cận, hình thành một bộ lạc vô cùng hùng mạnh.

Và cuối cùng, bộ lạc Taigo cũng bị bộ lạc Cao Sơn tiêu diệt, toàn bộ lạc trở thành nô lệ.Việc cả bộ lạc trở thành nô lệ quả là một bi kịch.

Khi đó, chỉ có Leo và Mia cùng một số ít người trốn thoát.

Nhưng Leo là nam chính của thế giới này nên sẽ không dễ dàng thất bại như vậy.

Thực tế sau đó, Leo đã quay lại trả thù, giết chết thủ lĩnh của bộ lạc Cao Sơn và trở thành thủ lĩnh mới của bộ lạc.Dù cuối cùng Leo trở thành tộc trưởng, nhưng thực tế bộ lạc của hắn lúc đó đã không còn là bộ lạc Taigo ban đầu nữa, mà là một bộ lạc mới sau khi hợp nhất.Thư Thanh Thiển nhớ lại nhiệm vụ lần này của mình là bảo vệ bộ lạc này, không khỏi thở dài, cảm thấy độ khó không hề đơn giản.Từ xa, Leo nhìn thấy cảnh này càng thêm tức giận, đáng tiếc lúc nãy hắn đứng quá xa, không kịp chạy tới, chỉ có thể đứng một bên sốt ruột.

Thấy Thư Thanh Thiển và Mia đứng cạnh nhau, hắn không vui, bèn âm thầm gọi một thú nhân đến.Thư Thanh Thiển đang suy nghĩ, không ngờ có một thú nhân đi tới chỉ vào Thư Thanh Thiển nói: “Này, mày xếp hàng phía sau, vị trí này là của tao.”

Thư Thanh Thiển ngẩng đầu nhìn đối phương, không nói gì.

Mia hơi khó chịu, phồng má lên: “Đây là vị trí của chúng tôi, tại sao phải nhường cho anh?

Anh thật quá đáng.”

Thú nhân kia vung nắm đấm về phía Thư Thanh Thiển, hoàn toàn khinh thường đối phương, miệng chế giễu: “Mày có nhường hay không?”

Thư Thanh Thiển cười lạnh, lại nhìn về phía Leo, đừng tưởng nàng không biết là Leo đang gây khó dể, hắn chỉ là không muốn thấy nàng và Mia ở cạnh nhau nên cố ý sai người đến gây sự.Mia hoàn toàn không biết nguyên nhân, cô thấy thú nhân trước mặt thật kỳ lạ, nhất định phải đứng ở đây, muốn đuổi Aso đi, thật quá đáng, dù nói lý cũng không được, cô tức đến nỗi má phồng lên.Leo thấy Thư Thanh Thiển đang nhìn mình, chỉ khẽ nhếch mép khiêu khích.Thế nhưng, Thư Thanh Thiển không phải người dễ bị bắt nạt, nàng biết muốn sống sót trong thế giới này chỉ có sức mạnh mới nói lên được tất cả.Những thú nhân trong bộ lạc Taigo vì có sức mạnh nên họ dường như không thích dùng đầu óc, gặp chuyện gì cũng dùng vũ lực giải quyết, chỉ có vũ lực mới khiến họ phục tùng nên nàng không định giấu thực lực của mình.

Nếu nàng cứ mãi nhẫn nhịn, e rằng sẽ có nhiều người khác cũng coi thường nàng.“Gràoo!”

Thư Thanh Thiển đột ngột biến thành hình thú, một tiếng gầm vang trời dậy đất.

Cả quảng trường náo nhiệt bỗng chốc trở nên im lặng, mọi người đều ngoái đầu nhìn chằm chằm vào con hổ trắng, không biết nó định làm gì.Tiếp đó, một ngọn lửa rực rỡ phun ra từ miệng, nhiệt độ không khí xung quanh tăng lên rõ rệt.

Phía trước vốn đông đúc lập tức tan rã, thú nhân đứng chắn trước mặt nàng không kịp né tránh, tóc lập tức bị Thư Thanh Thiển thiêu trụi, một mùi khét nồng nặc tỏa ra.Những người khác thấy vậy ai nấy đều chạy thật xa, sợ rằng Aso sẽ nổi điên thiêu luôn cả mình.Thú nhân kia ngạc nhiên nhìn Thư Thanh Thiển, "M... mày... mày cũng thức tỉnh rồi sao?"

Gã vốn tưởng Aso chỉ là một kẻ què quặt, dù có là thú nhân cũng vô dụng, không ngờ nàng lại thức tỉnh!Không chỉ gã muốn hỏi, mà những người khác cũng muốn biết câu trả lời.Ngay cả Mia cũng há hốc mồm, cảm thấy điều này thật không thể tin được.

Aso thức tỉnh từ khi nào vậy, sao cô lại không biết!Thư Thanh Thiển lắc lắc cái đuôi, không thèm để ý đến đối phương nữa, bây giờ phía trước đã không còn ai cản đường, nàng bèn đổi lại hình người, tiếp tục chống cây gậy mà đi.Ban đầu, mọi người bị sốc khi thấy Thư Thanh Thiển đột ngột thức tỉnh, nhưng bây giờ nhìn thấy nàng lại cầm cây gậy, trong lòng cảm thấy rất phức tạp.

Mặc dù đã thức tỉnh nhưng chân lại không được khỏe, không thể chạy nhảy, cũng không thể đi săn, chỉ có thể tự vệ mà thôi.Nghĩ đến đây, những thú nhân khác không còn ghen tị nữa, chỉ còn lại sự dè chừng đối với Thư Thanh Thiển.Có người nhớ lại từng nghe nói Aso đã thức tỉnh, lúc đó còn không tin, thậm chí còn chế giễu nàng, không ngờ hóa ra là thật!Thư Thanh Thiển thong thả đi đến trước mặt Leo, Mia cũng nhanh chóng theo sau.

Leo dù trong lòng không vui nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười.Hắn nhìn vào rổ cá mà Mia đang cầm, cười nói: “Mia, hôm nay em đi bắt cá à?

Loại cá này chẳng ngon lành gì, chỉ có những kẻ vô dụng mới đi bắt loại này để ăn thôi.”

Nói xong, hắn liếc xéo Thư Thanh Thiển, ánh mắt đầy vẻ khinh bỉ.

Dám tặng loại thức ăn này cho Mia, còn muốn đấu với mình sao?Mơ đi!Dù có thức tỉnh thì cũng chỉ là một kẻ phế vật thôi.Mia thấy Leo tỏ vẻ khó chịu, một lúc lâu không biết nói gì.

Cuối cùng, cô lắc lắc con cá trong tay, cười híp mắt: “Thật ra em thấy cá cũng ngon lắm, em thích ăn mà.”

Leo không ngờ Mia lại từ chối mình, hắn không tin Mia thật sự thích ăn cá, loại đồ ăn đó có gì ngon chứ, chẳng lẽ Mia thích Aso nên mới cố tình nói vậy?Leo càng nghĩ càng thấy có khả năng, nhìn Thư Thanh Thiển bằng ánh mắt tràn đầy căm ghét, càng ngày càng thấy nàng ngứa mắt.Phía sau Leo chất đầy mấy con lợn, gần như thành một ngọn núi nhỏ, trên trán hắn lộ vẻ đắc ý: “Đây là con mồi anh săn được hôm nay, loại này ngon nhất nhưng rất khó bắt, anh tặng cho em vài miếng nhé?”

Mia vội vàng nói: “Không cần đâu, cho em một miếng là đủ rồi, mỗi người đều có phần, em không thể lấy nhiều hơn.”

Leo đành phải chọn miếng thịt mềm nhất cho Mia.

Đến lượt Thư Thanh Thiển, hắn lại tỏ ra hời hợt, tùy tiện vứt cho nàng mấy cái chân giò.Đối với họ mà nói, chân giò chẳng có gì ngon, toàn là xương, chẳng có mấy thịt, thường thì không ai muốn ăn, mọi người đều thích phần thịt mỡ hơn.Thái độ của Thư Thanh Thiển lại khiến Leo bất ngờ, nàng không hề tức giận, ngược lại còn hỏi: “Còn không, cho tôi thêm vài cái nữa đi.”

Leo đang chờ Thư Thanh Thiển nổi điên, không ngờ nàng lại có thái độ ôn tồn như vậy.

Hắn cảm thấy tức nghẹn trong lòng, thậm chí còn khó chịu hơn trước.Leo tức đến nghiến răng, nghĩ thầm chắc chắn Thư Thanh Thiển đang cố tỏ ra vui vẻ nhưng trong lòng khẳng định đang hối hận.

Sau đó, hắn lại đưa cho Thư Thanh Thiển mấy cái chân giò nữa, không ngờ nàng lại thật sự lấy hết.
 
[Bh][Done] Nữ Phụ Có Bệnh
Chương 76.


“Chỉ còn mấy cái chân giò này thôi, cô cứ lấy hết đi.”

Leo cảm thấy thật khó hiểu, hắn vốn nghĩ làm vậy chắc chắn sẽ chọc tức đối phương, ai ngờ Thư Thanh Thiển lại chẳng hề ăn thua, nàng nhận lấy chân giò còn tỏ ra khá hài lòng.Leo nhìn thấy nụ cười nhạt của Thư Thanh Thiển càng cảm thấy khó chịu, kế hoạch ban đầu của hắn cứ thế bị phá hỏng.Ban đầu, hắn định đưa những cái chân giò mà ai cũng ghét cho Aso, như vậy chắc chắn nàng sẽ không hài lòng.

Một khi nàng hỏi, Leo sẽ có cớ để kéo Thư Thanh Thiển cùng đi săn.Dù sao trong bộ lạc có rất nhiều người, hắn không tiện ra tay ở đây, nhưng ra ngoài thì muốn xử lý nàng cũng dễ dàng.Mặc dù Thư Thanh Thiển đã thức tỉnh, nhưng chân lại bị tật, chắc chắn không đánh lại mình.

Lần trước chỉ là do hắn sơ suất nên mới bị thương, lần sau chỉ cần chuẩn bị kỹ lưỡng là có thể giết chết nàng.Hơn nữa, trong rừng rậm nguy hiểm rình rập, đến lúc đó chỉ cần nói là bị thú dữ ăn thịt thì chẳng ai nghi ngờ gì cả.Leo đã lên kế hoạch rất kỹ lưỡng, hôm nay hắn nghĩ chắc chắn Aso sẽ mắc mưu, nhưng không ngờ nàng lại dễ dàng chấp nhận những cái chân giò.Leo nhìn vào mắt Aso, trong lòng vô cùng phức tạp, hận không thể lao tới hỏi nàng đang nghĩ gì.Mày thật sự không phản kháng sao?

Thực ra có thể phản kháng một chút mà.“Cảm ơn.”

Thư Thanh Thiển cố tình làm như không hiểu ánh mắt của Leo.

Những trò vặt vãnh này nàng chẳng hề hứng thú.

Thứ nhất, hiện tại vết thương ở chân nàng chưa lành hẳn, đối đầu với Leo có thể hơi khó khăn.

Hơn nữa, phía sau Leo còn có chú của hắn, Leito.

Muốn sống sót trong bộ lạc, nàng không thể hành động thiếu suy nghĩ.Quan trọng hơn, mùa đông sắp đến, một cuộc chiến sống còn với các bộ lạc khác sắp diễn ra.

Dù sao thì Leo cũng là một chiến binh mạnh mẽ, có lẽ sẽ có ích trong tương lai.Thư Thanh Thiển dùng dây thừng buộc chặt chân heo rồi định mang về nhà hầm canh.

Gặp Mia, nàng chào: “Làm món này mất khá nhiều thời gian, tôi đi trước đây.

Trời sắp tối rồi, em cũng về đi.”

Thấy Thư Thanh Thiển chỉ có mỗi chân heo, Mia lè lưỡi: “Em cũng từng ăn món này rồi, nhưng mà chẳng ngon chút nào, toàn xương thôi, khó ăn lắm.

Hay là em chia cho chị ít thịt em vừa được phát nha?”

Miếng thịt ba chỉ hồng hào mà Mia đang cầm trông rất ngon, nhưng Thư Thanh Thiển từ chối: “Tôi có cách của mình rồi, em không cần lo.”

Nghe Thư Thanh Thiển nói vậy, Leo nhếch mép cười khẩy, trong lòng khinh thường.

Hắn nghĩ nàng đang cố tỏ ra cứng rắn, chân heo mà có gì ngon.Mia thì khác, nghe đến đây lòng cô không khỏi tò mò.

Cô luôn thấy đồ ăn của Thư Thanh Thiển rất ngon, ví dụ như con cá nướng trưa nay, vừa giòn vừa thơm, nghĩ đến thôi đã muốn chảy nước miếng rồi.Vì thế, khi Thư Thanh Thiển nói vậy, đôi mắt xanh biếc của Mia lập tức sáng lên đầy mong đợi: “Oa, em muốn nếm thử quá!”

Thư Thanh Thiển đáp: “Vậy mai em đến nhà tôi nhé, tôi sẽ nấu cho em ăn.

Tôi đi đây.”

Mia gật đầu vui vẻ: “Dạ, vậy trưa mai em sẽ đến tìm chị.”

Thư Thanh Thiển nhận thấy từ khi mọi người trong bộ lạc biết nàng đã thức tỉnh, thái độ của họ đối với nàng thay đổi hoàn toàn.

Không còn ai chế giễu nàng như trước nữa, cũng chẳng ai đến gây sự, thậm chí hầu hết mọi người đều tránh xa nàng.Thư Thanh Thiển chống cây gậy, chậm rãi đi về.

Nhìn thấy một bóng người quen thuộc thoáng qua, nàng gọi: “Gabi, anh đứng lại đó cho tôi.”

Người đó lập tức dừng lại, run rẩy xoay người lại.

Đó chính là Gabi, một người đàn ông có vẻ ngoài thô kệch.Gabi cố gắng nở nụ cười gượng gạo, tưởng rằng Thư Thanh Thiển muốn tính sổ với anh ta, vội vàng hỏi một cách e dè: “Aso, cô có việc gì sao?”

Thư Thanh Thiển nói: “Cũng không có gì quan trọng đâu, cái cửa nhà tôi bị hỏng, anh vẫn chưa sửa cho tôi.

Anh định khi nào làm?”

“Hả?”

Gabi không ngờ Thư Thanh Thiển lại nhắc đến chuyện này, anh ta ngẩn người ra một lúc rồi mới nói: “À, được rồi, tôi sẽ làm ngay.”

Thư Thanh Thiển gật đầu, sau đó xách chân heo về nhà.Thấy Mia và Thư Thanh Thiển thân thiết, trong lòng Leo càng thêm ghen tị.

Hắn nắm chặt nắm đấm, nhìn theo bóng lưng của Thư Thanh Thiển rời đi.

May mà lúc này Leito đã làm xong việc, thấy Leo có vẻ không ổn, bèn lên tiếng: “Leo, con đừng quá nóng vội.

Dù sao thì nó cũng là một người thức tỉnh, trong bộ lạc chúng ta chỉ có ba người thức tỉnh, thật sự rất hiếm.

Con đừng gây chuyện với nó nữa, đối xử lịch sự một chút, như vậy sẽ có lợi cho cả hai.”

Leo trong lòng không phục nhưng cũng đành chịu.

Hắn quay về, tâm trạng rất tệ.

Trên đường đi, thấy một hòn đá chắn ngang đường, hắn càng thêm bực bội, đá văng hòn đá đi thật xa.Bùm một tiếng, hòn đá đập vào một vật gì đó rồi bay ra, trúng thẳng vào trán một người.

Người đó kêu lên một tiếng đau đớn, ôm trán ngồi xuống đất.

Máu bắt đầu chảy ra.Leo chỉ liếc nhìn người đó một cái rồi đi tới đỡ người ta dậy.

Người kia vô cùng ngạc nhiên, liên tục cảm ơn Leo.

Leo mỉm cười, nhưng trong lòng không hề nghĩ vậy.Leo biết rằng vị thế của mình trong bộ lạc ngày càng cao, nhiều người sợ hãi hắn.

Hắn dần cảm nhận được quyền lực, chỉ có mỗi Aso là không biết điều, cứ giành giật Mia với hắn.Thư Thanh Thiển về nhà, rửa sạch chân heo.

Chân heo này to đều, trông rất chắc thịt.

Nàng chặt một miếng, luộc qua nước sôi rồi hầm.Đến khi hầm xong thì trời cũng tối hẳn, chỉ còn một chút ánh sáng cuối ngày.

Mặt trăng đã lên cao, mây mỏng bao phủ như một tấm màn mỏng, những ngôi sao trên trời cũng vô cùng rõ nét.Vì không có gia vị, Thư Thanh Thiển chỉ cho thêm một chút muối.

Nước súp trắng đục sôi sùng sục trong nồi đá, mùi thơm bắt đầu lan tỏa.

Thư Thanh Thiển hít một hơi thật sâu, múc một bát canh ra rồi ngồi trong sân thưởng thức.

Thịt heo thơm ngon, mềm mại, hơi dai, nàng ăn rất nhiều.

Cảm thấy hơi ngán, nàng lại ăn thêm một ít rau dại mà Mia cho.Dưới ánh trăng, Thư Thanh Thiển vừa thưởng thức món ăn vừa ngắm cảnh, tận hưởng một khoảng thời gian yên bình hiếm có.

Cảm giác đau ở chân cũng đỡ hơn nhiều, nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa chắc là sẽ khỏi hẳn.Sáng hôm sau, ngoài cửa vang lên một tiếng động.

Gabi đã làm xong tấm ván cửa và mang đến.

Thấy Thư Thanh Thiển, anh ta cẩn thận hỏi: “Aso, cô xem có vừa ý không?

Nếu không vừa ý tôi làm lại cho.”

Thư Thanh Thiển không làm khó anh ta nữa, gật đầu: “Được rồi, nhưng tôi hy vọng anh có thời gian thì nên dạy bảo con cái kỹ hơn.

Những đứa nhỏ rất nghịch ngợm, nhưng quá đáng như vậy cũng không tốt.”

Gabi vội vàng gật đầu đồng ý rồi mới yên tâm rời đi.Sau khi Gabi đi rồi, Thư Thanh Thiển nhìn vào chân heo mà nàng mang về hôm qua.

Nhớ lại hương vị của nó, nàng thấy mặc dù thịt rất ngon nhưng thiếu gia vị nên ăn hơi ngán.

Có lẽ nàng nên đi tìm xem có loại cây nào khác có thể thay thế gia vị không.

Nàng nhớ là có vài loại cây như vậy mọc gần bộ lạc.
 
[Bh][Done] Nữ Phụ Có Bệnh
Chương 77.


“Oa oa oa oa…”

Tiếng khóc òa của đứa bé vang vọng khắp căn phòng, đánh thức Megan đang say giấc.

Cô nhìn thấy Carl vừa bế con vừa đi loạng khắp nhà, không khỏi bật cười rồi dịu dàng nói: “Carl, để em xem con cho.”

Megan vừa sinh xong, cơ thể còn yếu nên hai ngày nay Carl ở nhà chăm sóc cô.

Cả hai đều là lần đầu làm cha mẹ nên khá bỡ ngỡ.

May mắn là hàng xóm rất nhiệt tình, thường xuyên qua giúp đỡ.Dù vậy, Megan vẫn không thể nghỉ ngơi được.

Mới ngủ được một lát thì bé lại khóc.

Carl hoàn toàn bất lực, bế con mà không biết phải làm sao.

Megan mỉm cười, ra hiệu cho Carl đặt con xuống bên cạnh mình.Carl đặt đứa bé lên giường, mở lớp thú da quấn quanh con ra xem, “Sao thế này?

Em đã xem rồi mà không thấy ướt tã, sao lại khóc nữa?”

Megan nằm nghiêng, nhẹ nhàng vỗ về lưng bé để ru bé ngủ.

Một lúc lâu sau, bé mới chịu ngậm ngón tay mẹ và thiếp đi.Carl cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, thì thầm với bạn đời: “Megan, anh nghe nói hôm qua Leo lại bắt nạt Aso, hình như chỉ cho cô ấy có vài cái chân giò thôi.

Chân giò có gì ngon đâu, chắc chắn cô ấy sẽ đói lắm.

Anh có nên qua mang thức ăn cho cô ấy không?”

Megan chậm rãi dừng tay, tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng vẫn hạ giọng: “Aso ở nhà một mình, chân lại bị thương.

Dù cô ấy đã thức tỉnh nhưng thời gian gần đây chắc chắn không thể đi săn xa được.

Nhà mình còn nhiều thức ăn, anh cứ mang qua cho cô ấy đi.

Lần này nhờ có Aso giúp đỡ mà em và con mới bình an vô sự, chúng ta nên cảm ơn cô ấy thật tốt.”

Carl gật đầu, mang theo một lượng lớn thịt đến nhà Aso.

Vừa đến cửa, anh đã ngửi thấy một mùi thơm lạ lùng thoang thoảng từ khe cửa, một mùi hương mà anh chưa từng ngửi thấy bao giờ.Carl không tự chủ nuốt nước miếng, rồi đứng ngoài cửa gọi Aso vài tiếng.

Người ra mở cửa lại là Mia.Thư Thanh Thiển nhìn thấy Carl đến, chỉ liếc anh một cái rồi tiếp tục húp súp trong bát.Carl cảm thấy có chút áy náy, nhớ lại những lần mình đã gây khó dể cho Aso, anh cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Anh liếc nhìn bát súp màu trắng sữa và hai miếng chân giò của Aso, nghĩ thầm cuộc sống của nàng chắc hẳn rất khổ sở, “Aso, xin lỗi, trước kia là tại tôi.”

Thư Thanh Thiển không nói gì, vẫn tiếp tục húp súp.

Thực ra trong lòng nàng cũng khá hài lòng khi Carl đến xin lỗi.Thấy Aso không trả lời, Carl có chút lo lắng, vội vàng đưa phần thịt mình mang đến cho Aso, rồi đứng bên cạnh gãi đầu không biết nói gì.

Đột nhiên, Thư Thanh Thiển lên tiếng: “Hôm nay tôi hầm nhiều chân giò lắm, anh mang về cho Megan một ít đi.”

Carl không ngờ Aso lại đưa chân giò cho mình, ban đầu muốn từ chối vì chân giò không ngon lắm, lại ít thịt.

Nhưng nghĩ đến tấm lòng của Aso, anh gật đầu đồng ý, trên mặt nở nụ cười, “Được thôi.”

Thư Thanh Thiển lấy một cái bình đất nung múc đầy chân giò và nước dùng cho Carl.

Khi Carl ôm bình đất nung và bát súp trở về nhà, anh vẫn còn cảm thấy hơi bàng hoàng.Megan thấy Carl trở về với cái bình trong tay thì ngạc nhiên, “Carl, cái gì thế này?”

Carl đặt bình đất nung lên bàn, “Đây là chân giò mà Aso vừa cho anh, cô ấy bảo mang về cho em.”

Megan càng tò mò hơn, “Vậy anh múc cho em một chút để em nếm thử đi.”

Carl hơi do dự.

Trong trí nhớ của anh, chân giò chẳng ngon lành gì, nhất là khi nấu canh.

“Hay là anh nướng thịt cho em ăn nhé?”

Megan lắc đầu từ chối.

Mới sinh xong, cô không có nhiều cảm giác thèm ăn, thật sự không muốn ăn thịt nướng.

“Em thấy bát canh màu trắng sữa này trông rất ngon, ngửi cũng thơm nữa, anh múc cho em một bát đi.”

Carl đành phải múc cho Megan một bát.

Megan ngồi dậy nửa người, nhận lấy bát canh.

Nhiệt độ vừa phải, Megan húp một ngụm rồi lập tức sáng mắt lên.

Cô chưa bao giờ uống một bát canh ngon như vậy, một hơi hết sạch bát canh, rồi ăn luôn cả miếng chân giò.

Thịt chân giò mềm nhừ, xương tự rơi ra, Megan không kìm được mà nói: “Múc thêm cho em một bát nữa, múc nhiều chân giò vào.”

Carl trân trối nhìn bạn đời uống hết sạch, lòng vẫn còn chút không tin, múc đầy một bát đưa cho Megan, “Thật sự ngon đến vậy hả?”

Megan gật đầu, không nói gì nữa mà tiếp tục ăn.

Carl cũng lấy một bát nhỏ cho mình, quả nhiên thấy bát canh rất ngon, còn chân giò mà trước đây anh luôn khinh thường nay lại có một hương vị hoàn toàn khác.

Tiếc là phần ăn quá ít, không đủ để anh no bụng, đành phải cố nhịn, để phần còn lại cho Megan.***

Một tháng sau.Thời tiết dần chuyển lạnh, vết thương ở chân Thư Thanh Thiển cũng lành lại gần hết.

Có lẽ là do ăn nhiều chân giò nên vết thương lành rất nhanh.

Bây giờ nàng vẫn chưa thể hoạt động như người bình thường, nhưng ít nhất đã không cần chống nạng nữa.Gần đây, nàng không đi săn mà chỉ cùng Mia đi quanh khu rừng gần bộ lạc, thu thập nhiều loại rau dại và thức ăn khác.

Thật bất ngờ, nàng đã tìm thấy nhiều loại cây có thể thay thế gia vị, ví dụ như một loại cỏ nhỏ có vị rất giống hành lá, thân tròn xanh mướt, mọc dọc theo đường đi cùng với cỏ dại mà mọi người thường bỏ qua.

Nàng thậm chí còn tìm thấy một loại quả màu vàng có vị chua giống chanh, mỗi lần nướng thịt, nàng đều vắt một chút nước quả vào, hương vị ngon hơn hẳn trước đây.Leo luôn cố tình để lại phần chân giò cho nàng, nghĩ rằng lâu dần Aso sẽ không chịu nổi.

Ai ngờ, Aso lại cứ thế mà chấp nhận một cách lặng lẽ.Thư Thanh Thiển gần đây cứ ăn mãi những món chân giò hầm, chân giò nướng, nàng thật sự không muốn nhìn thấy chân giò nữa.Nhưng mà gần đây trời trở lạnh, số lượng con mồi săn được ngày càng ít.

Dù có đi săn từ rất sớm, nhưng lượng thức ăn tìm được cũng chỉ bằng một nửa so với trước, trên khuôn mặt ai nấy đều lộ vẻ ưu sầu.Không hiểu sao hôm nay con mồi lại ít đến thế, cứ thế này thì làm sao tích đủ thức ăn để qua mùa đông.Thư Thanh Thiển biết rằng lý do con mồi xung quanh ít đi là vì bộ lạc Cao Sơn đã bắt đầu mở rộng lãnh thổ.

Họ đã thôn tính không ít bộ lạc nhỏ, quy mô ngày càng lớn, đồng thời cũng cần nhiều thức ăn hơn, cuộc chiến giữa hai bộ lạc sắp nổ ra, điều này không thể tránh khỏi.Laito gần đây luôn suy nghĩ miên man, những ngày qua đội của chú ta đi săn trong rừng, đã nhiều lần phát hiện dấu vết hoạt động của người khác.Phải biết rằng số lượng động vật trong một khu rừng thường là cố định, nếu đột nhiên có một bộ lạc khác cũng đến săn bắn, chắc chắn số lượng con mồi sẽ giảm đi rất nhiều, đến mùa đông sẽ càng ít hơn.Dù không biết đối phương là bộ lạc nào, nhưng nhất định phải đuổi họ đi.
 
[Bh][Done] Nữ Phụ Có Bệnh
Chương 78.


Bộ lạc Mộc Lâm là một bộ lạc rất nhỏ, cách bộ lạc Taigo không xa lắm.

Dân số của họ rất ít, cả bộ lạc chỉ có hơn ba trăm người, thú nhân chưa đến một trăm người, và hầu hết đều có hình dạng thú là loài thỏ khá hiền lành, sức chiến đấu không cao.

Hàng ngày, họ chủ yếu săn bắt những con vật nhỏ và hái lượm trái cây dại.Một buổi sáng bình thường như bao ngày khác, bộ lạc nhỏ bé vốn yên bình bỗng nhiên bị một lượng lớn thú nhân tấn công.

Đối phương đông đảo, gấp ba lần số lượng của họ, sức mạnh cũng vượt xa họ, rất nhanh bộ lạc Mộc Lâm không thể chống cự và bị chiếm đóng.Sau khi đánh bại bộ lạc Mộc Lâm, người dân bộ lạc Cao Sơn đã cướp sạch tất cả thức ăn trong toàn bộ lạc, sau đó bắt những giống cái trong bộ lạc về, còn lại, bất kể là người thường hay thú nhân đều bị bắt làm nô lệ.Họ đã sớm để mắt đến nơi này, khu rừng này có nhiều con mồi, phong phú hơn nơi họ ở.

Chỉ cần chiếm được khu rừng này, tìm được nhiều con mồi hơn, họ sẽ không còn phải lo lắng về mùa đông nữa, bây giờ đối thủ duy nhất của họ chính là bộ lạc Taigo.***

"U... u..."

Tiếng tù vang vọng trong ánh bình minh, lan tỏa khắp bộ lạc.Thư Thanh Thiển thức dậy và ăn một chút gì đó để no bụng, lúc này vừa ăn xong thì nghe thấy tiếng tù, nàng thu dọn một chút rồi ra ngoài, một mình đến cổng bộ lạc.Lúc này bên ngoài bộ lạc đã tập trung khá nhiều thú nhân, đều là những người sẽ đi săn vào ngày hôm nay.

Mọi người tụ tập thành từng nhóm nhỏ đang trò chuyện, khi nhìn thấy Thư Thanh Thiển thì còn tưởng rằng nàng cũng như mọi khi đi tìm thức ăn trong rừng gần đó, không ngờ lại thấy Thư Thanh Thiển đứng thẳng trong đội hình của họ.Thư Thanh Thiển bình tĩnh đứng trong hàng, còn những người xung quanh thì nhìn nhau ngạc nhiên.

Trước đây, nếu thấy Aso đến, chắc chắn họ sẽ hỏi nàng đi đâu.

Nhưng bây giờ Aso đã thức tỉnh và tính cách càng trở nên lập dị, gần đây mọi người trong bộ lạc không muốn trêu chọc nàng, đều né tránh khi gặp nàng.

Vì vậy, vài người trong số họ cũng khẽ dịch chuyển vị trí, đứng xa Thư Thanh Thiển hơn, tạo ra một khoảng trống xung quanh nàng.Leo đứng ở hàng đầu, rất nổi bật trong đám đông.

Hắn hoàn toàn trái ngược với Aso, Leo rất được mọi người yêu mến.

Hắn có tính cách rất tốt, nghĩa hiệp, lại là một người thức tỉnh, sức mạnh rất cao, vì vậy lúc này xung quanh hắn có nhiều người nhất, mọi người đều hy vọng sẽ được đi săn cùng hắn.Leito nhìn thấy Thư Thanh Thiển đứng trong đám đông thì hơi ngạc nhiên, “Aso, hôm nay cô cũng đi săn cùng mọi người à?”

Thư Thanh Thiển khẽ gật đầu, “Ừ, vết thương ở chân của tôi cũng đã khá hơn nhiều rồi.”

Leito quan sát Thư Thanh Thiển kỹ lưỡng, thấy không có vấn đề gì lớn thì cũng không quan tâm nữa.

Nếu muốn đi thì cứ đi, dù sao có chuyện gì xảy ra thì nàng cũng phải tự chịu trách nhiệm.Leo nhìn thấy Thư Thanh Thiển thì khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười chế giễu.

Cuối cùng hắn cũng đợi được lúc Aso rời khỏi bộ lạc, lần này tuyệt đối sẽ không để nàng sống sót trở về.Rất nhanh, Leito thấy mọi người đã tập hợp đông đủ, rồi lại một tiếng lệnh vang lên, tất cả mọi người biến thành hình thú.

Dưới sự dẫn dắt của Leito, cùng nhau chạy thật nhanh, làm rung chuyển cả mặt đất.Thấy mọi người biến thành thú thì tốc độ nhanh gấp đôi, Thư Thanh Thiển cũng buộc phải biến hình, nếu không nàng sẽ không thể theo kịp đội hình.Bây giờ vết thương ở chân của Thư Thanh Thiển đã khá hơn nhiều, nên nàng cũng không chậm hơn người khác là bao, chạy gần một tiếng đồng hồ thì cuối cùng cũng đến đích.Đây là một khu rừng nguyên sinh rất rậm rạp, bên trong có đủ loại chim thú, chính là nơi họ thường xuyên đi săn.Tuy nhiên, gần đây thời tiết chuyển lạnh, số lượng động vật hoạt động ngoài trời ngày càng ít đi, thời tiết xấu thì càng khó tìm được con mồi, mỗi lần họ đều phải đi sâu vào rừng rậm.Đây là lần đầu tiên Thư Thanh Thiển thấy thú nhân đi săn, thật sự rất oai phong.

Họ bắt mồi không cần phải rình rập, mà là nhiều thú nhân cùng lúc bao vây từ nhiều phía, những con thú hoang căn bản không có chỗ để trốn, phải nói là hiệu quả săn bắt như vậy thật sự nhanh hơn rất nhiều, có thể săn được rất nhiều con vật.Tuy nhiên, rất nhanh Thư Thanh Thiển phát hiện ra một vấn đề, nàng cảm thấy mình bị mọi người xa lánh một cách mơ hồ.

Không biết có phải vì Leo đã dặn dò gì đặc biệt hay không, dù sao cũng không ai muốn đi săn cùng nàng.Thư Thanh Thiển hơi nhíu mày, rồi khẽ cười lạnh.Nàng không cảm thấy việc săn một mình có gì phiền phức, chỉ là hơi mất thời gian hơn một chút thôi, may mắn là nàng đã thức tỉnh nên không có gì nguy hiểm, nhưng như vậy hiệu quả sẽ chậm hơn rất nhiều.

Vì vậy chỉ trong một buổi sáng, nàng đã săn được một con lợn rừng và một số con gà rừng.Dĩ nhiên, Leo và những người khác săn được nhiều con vật hơn, nhưng Leito lại nhíu mày thật sâu, “Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Tại sao gần đây số lượng con mồi lại ít đi nhiều.”

Leo ở bên cạnh an ủi, “Có lẽ là do thời tiết trở lạnh nên các con vật đều trốn hết rồi.

Chú đừng lo, chiều nay chúng ta sẽ đi sâu vào trong nữa.”

Leito đành gật đầu, quyết định xem sao đã.Rất nhanh đã đến trưa, không ít thú nhân đã đói bụng kêu rột rột, có người cảm thấy đốt lửa ngoài trời phiền phức, trực tiếp ăn sống.Thấy cảnh này, Thư Thanh Thiển không khỏi có cảm giác muốn xoa trán.

Thư Thanh Thiển không giống họ, nàng đã thức tỉnh ma pháp lửa, đốt lửa đương nhiên rất dễ, mặc dù bây giờ nàng là thú nhân nhưng cũng không thể chấp nhận việc ăn sống, nên nàng tìm kiếm củi khô và đốt lên.Vì ở đây không có nồi đá, nhưng xung quanh toàn đá, Thư Thanh Thiển tìm một viên đá có kích thước vừa phải, rửa sạch rồi đặt vào đống lửa và bắt đầu nung nóng.Lửa cháy rất lớn, viên đá nhanh chóng đỏ rực.

Những người khác không hiểu, tò mò nhìn nàng, không biết Aso đang làm gì, tại sao lại đốt đá, quả nhiên là một người kỳ lạ.Rồi họ thấy Aso dùng dao đá cắt thịt thành từng miếng mỏng, đặt lên đá.

Thịt đỏ trắng ngay lập tức phát ra tiếng xèo xèo, tận dụng nhiệt độ của đá để nướng chín thịt, mùi thơm lan tỏa khắp nơi.Thấy vậy, họ không khỏi nể phục Aso, cho rằng cách này thật hay.

Bình thường họ đều kẹp cả miếng thịt vào lửa nướng, rất dễ bị cháy bên ngoài mà bên trong chưa chín.Tiếp đó, họ thấy Aso lấy ra từ thắt lưng một cái túi, đổ ra những tinh thể màu trắng rắc lên thịt, mùi thơm trở nên đậm đà hơn rất nhiều, thơm gấp mười lần so với trước, khiến người ta không khỏi chảy nước miếng.Lúc này, ngửi thấy mùi thịt thơm đặc biệt, tất cả mọi người đều bắt đầu tìm kiếm nguồn gốc của mùi thơm, phát hiện ra đó chính là Thư Thanh Thiển đang nướng thịt, không khỏi lộ ra vẻ mặt phức tạp.

Tuy nhiên, hầu hết mọi người đều đã từng đắc tội với Thư Thanh Thiển nên ngại ngùng không dám đến gần nàng.Sally cũng là một nữ thú nhân giống Thư Thanh Thiển.

Cô cao khoảng một mét tám, thân hình đầy đặn, làn da nâu rám nắng lộ ra ngoài, trước ngực chỉ quấn một tấm da thú, trông rất gợi cảm và phóng khoáng.

Cô liên tục ngửi thấy mùi thịt nướng của Thư Thanh Thiển, nuốt nước miếng liên tục, nghĩ rằng mình chưa bao giờ đắc tội với nàng, cuối cùng không nhịn được, đến bên cạnh Thư Thanh Thiển và nói trực tiếp, “Aso, thịt nướng của cô thơm quá, có thể cho tôi một ít được không?

Tôi sẽ đổi cho cô những thức ăn mà tôi săn được.”

Thư Thanh Thiển đang ăn, không ngờ Sally lại chủ động đến tìm mình.

Nàng ngẩng đầu nhìn Sally, thấy đối phương nhìn chằm chằm vào thịt nướng trên đá, mũi không ngừng hít hà, vẻ mặt đầy mong đợi và liên tục nuốt nước miếng, dường như đã không thể chờ đợi được nữa.
 
[Bh][Done] Nữ Phụ Có Bệnh
Chương 79.


Thư Thanh Thiển đang ăn thì bất ngờ thấy Sally chủ động đến xin.

Nàng nhướn mày nhìn Sally, thấy đôi mắt đối phương cứ dán chặt vào miếng thịt nướng trên đá, mũi liên tục hít hà, vẻ mặt vừa mong đợi vừa nuốt nước miếng liên tục, trông như sắp không chịu được nữa.Thư Thanh Thiển suy nghĩ một lúc, nàng nhớ là mình ít khi tiếp xúc với Sally, hiểu biết về cô chỉ dừng lại ở cái tên, không ngờ cô lại chủ động tìm mình.Thấy Thư Thanh Thiển hơi do dự, mắt Sally vẫn cứ dán chặt vào miếng thịt trên đá không rời, “Aso, cho tôi ăn một chút thôi được không, tôi đổi con thỏ tai dài này cho cô.”

Nói xong, Sally không đợi Thư Thanh Thiển trả lời liền ném con thỏ mình săn được sáng nay xuống bên cạnh Thư Thanh Thiển, rồi tự mình ngồi phịch xuống đối diện nàng.Thư Thanh Thiển thấy dáng vẻ thoải mái không chút để ý đến hình tượng của đối phương, không nhịn được mà đưa tay lên trán, đành bất lực nhượng bộ, “Cô cứ ăn đi.”

Nghe Thư Thanh Thiển nói vậy, Sally lập tức nở nụ cười, những lời còn chưa nói hết của Thư Thanh Thiển đã bị cô phớt lờ, cô trực tiếp dùng tay tóm lấy một miếng thịt mình đã nhắm từ lâu, rồi không nhịn được hét lên vì bị bỏng.

May mà da dày thịt chắc, cô vội ôm lấy miếng thịt thổi nguội, đợi thịt nguội bớt liền nhét ngay vào miệng, ăn đến nỗi mắt sáng lên.Vài thú nhân xung quanh luôn để ý đến Sally bèn hỏi: “Sally, ngon không mau nói đi!”

Sally không rảnh để trả lời, đợi nhai hết miếng thịt trong miệng rồi mới chép miệng, thậm chí còn liếm cả ngón tay, “Oa oa~ Quá ngon rồi, tôi chưa bao giờ ăn thịt ngon như vậy.”

Sally không thể nói ra những từ ngữ cao cấp hơn, chỉ có thể lặp đi lặp lại một cách vô thức là thật sự rất ngon, mắt cô vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào mấy miếng thịt còn lại, thái độ với Thư Thanh Thiển vô cùng nhiệt tình, “Aso, cô nướng thịt này thế nào mà ngon thế, tôi có thể ăn thêm vài miếng nữa được không?”

Sally giơ hai ngón tay lên lắc lư trước mặt mình, vẻ mặt vô cùng háo hức, mùi vị của thịt nướng quả thật quá ngon, khiến cô không thể kìm lòng được mà muốn ăn thêm, “Tôi đảm bảo chỉ ăn thêm hai miếng cuối cùng thôi.”

Ban đầu, những người xung quanh đều tự tay cầm thức ăn của mình ăn, nhưng rồi bị mùi thơm từ thức ăn của Thư Thanh Thiển làm gián đoạn.Phải nói rằng ngày thường họ chỉ nướng thức ăn một cách tùy tiện, khi bận rộn thậm chí còn ăn thịt sống cũng chẳng có gì lạ.

Trước đây chưa có gì để so sánh, mọi người ăn cũng na ná nhau nên không thấy có gì khác biệt, vậy mà hôm nay đột nhiên có người làm ra món ăn khác biệt hẳn khiến mọi người đều chảy nước miếng, cảm thấy thức ăn trong miệng mình càng lúc càng nhạt nhẽo.Thực ra lúc đầu mọi người thấy Thư Thanh Thiển nướng thịt còn hơi nghi ngờ, nghĩ rằng có lẽ ngửi thì thơm nhưng ăn vào lại có vị lạ.Nhưng bây giờ thấy Sally có vẻ như vậy thì không cần phải hỏi cũng biết, họ tò mò đến gần mong được chia một miếng, cùng nhau chằm chằm nhìn Thư Thanh Thiển với ánh mắt mong đợi.Thư Thanh Thiển hiếm khi hào phóng một lần, nàng cũng không từ chối những người này, chia cho mỗi người một miếng thịt nhỏ.

Chẳng mấy chốc thịt trên đá đã hết, Thư Thanh Thiển bèn tiếp tục thái thịt để nướng.Thư Thanh Thiển liên tục chia nhiều miếng thịt, những người kia ăn thử xong lập tức đều mê mẩn hương vị này.

Thịt nướng này hoàn toàn khác với những gì họ từng ăn, cắn một miếng thịt vừa mềm vừa ngọt, thật muốn ăn thêm.Thư Thanh Thiển vừa buồn cười vừa tức giận, những người này thật sự coi nàng là đầu bếp rồi sao?“Mọi người ăn hết đồ của tôi rồi thì tôi ăn cái gì?

Muốn ăn thì tự làm đi.”

Thư Thanh Thiển nói thẳng, trực tiếp ăn nốt phần còn lại.Những người kia có chút tiếc nuối, đặc biệt là Sally, “Tôi cũng muốn tự làm mà, nhưng tôi làm không ngon chút nào.

Aso làm thịt nướng thế nào mà thơm thế, tại sao lại ngon như vậy?”

Những người khác đều gật đầu đồng ý, thậm chí còn chủ động đưa cho Thư Thanh Thiển một phần con mồi mình săn được vào buổi sáng, mong nàng giúp họ nướng.Thư Thanh Thiển nhìn đống con mồi chất đống trước mặt thì không còn hứng thú nữa, nàng không muốn rắc rối như vậy bèn lấy lọ muối giấu ở thắt lưng ra, “Thực ra lý do thức ăn của tôi ngon là vì tôi đã cho thêm thứ này, gọi là muối.

Tôi tình cờ tìm thấy thứ này, chỉ cần cho một chút thôi là thức ăn đã trở nên ngon miệng rồi, hơn nữa ăn cái này còn tốt cho sức khỏe, bọn mi có muốn không?”

Mấy người kia nghe xong liền gật đầu lia lịa, “Muốn, tất nhiên là muốn rồi.”

Thư Thanh Thiển khẽ cười giảo hoạt, ánh mắt hơi nheo lại, “Hôm nay tôi mang theo không nhiều, sẽ chia cho mọi người một ít trước, sau này nếu còn muốn thì có thể đến tìm tôi, dùng thức ăn đến đổi là được.”

Thư Thanh Thiển từ lâu đã muốn bán muối rồi, hiện tại nàng chỉ mới cho Mia và Carl một ít, bây giờ quả là một cơ hội tốt.Sau đó, Thư Thanh Thiển chia cho mỗi người một ít muối để họ tự nướng, rồi nàng tiếp tục ăn thịt nướng của mình.Sally làm theo cách Thư Thanh Thiển nói để nướng thịt, cô rắc một lớp muối mỏng lên thịt rồi đặt lên lửa nướng, chẳng mấy chốc thức ăn đã chín, mùi thơm quen thuộc tỏa ra khiến người ta thèm thuồng.Có vẻ như Aso đã không nói dối, thứ gọi là muối này quả thật thần kỳ.Sally thấy thịt đã chín gần xong thì tự mình cắn một miếng, quả nhiên hương vị cũng gần giống như trước, nhưng thịt cô nướng vẫn không mềm bằng thịt của Thư Thanh Thiển, tuy nhiên cô tin rằng chỉ cần nướng nhiều lần nữa chắc chắn sẽ tiến bộ.Những người khác cũng ăn đến mức miệng đầy dầu mỡ, ai nấy đều hài lòng vô cùng.

Trước đây khi nướng thịt họ chỉ đơn giản là nướng chín thịt, bây giờ mới biết ra rằng có thể cho thêm thứ gọi là muối vào, nó quả thật quá thần kỳ, ăn xong rồi lại ăn thịt nướng như trước đây thì sẽ cảm thấy nhạt nhẽo vô vị.Leo và Thư Thanh Thiển cách khá xa, hắn không ngửi thấy mùi thức ăn trong không khí, nhưng có thể nhìn rõ một đám người đang vây quanh Thư Thanh Thiển nói chuyện.Leo không hiểu tại sao đột nhiên Thư Thanh Thiển lại trở nên nổi tiếng như vậy, không nhịn được hừ lạnh trong mũi, “Chúng nó đang làm gì thế?”

Người bên cạnh biết Leo không thích Aso, đương nhiên hiểu rõ hắn nhìn Aso bằng ánh mắt không mấy thiện cảm.Leo âm thầm lên kế hoạch, chiều nay họ sẽ vào sâu hơn trong rừng để săn bắn, đây chính là một cơ hội tốt.

Hắn rất quen thuộc với môi trường trong rừng đó, nhưng Aso thì khác, nàng chưa từng đến đó bao giờ, đến lúc ấy khi không có ai xung quanh hắn sẽ ra tay.Leito thì khác, chú ta ăn xong vẫn còn nhiều tâm sự.

Chú ta không ngừng suy nghĩ xem còn ai đã đến khu rừng này nữa, bây giờ chắc chắn là rất nguy hiểm ở sâu trong rừng, họ có nên vào không?Với kinh nghiệm dày dặn, chú ta ngay lập tức nhận ra những dấu vết cho thấy có người lạ đã từng đến khu rừng này.

Vấn đề là số lượng con mồi mà họ săn được vào buổi sáng vẫn còn ít, nếu cứ bỏ cuộc như vậy thì chắc chắn sẽ không đủ ăn, sắp đến mùa đông rồi, họ phải săn được nhiều thức ăn để dự trữ.Đi hay không đi?Về vấn đề này, Leito suy nghĩ đi suy nghĩ lại, cuối cùng vẫn quyết định vào rừng xem sao.
 
Back
Top Bottom