Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bh] Ảnh Hậu Của Vương Hậu

[Bh] Ảnh Hậu Của Vương Hậu
Chap 50: Bận thở


Bạch Thái nhìn thái bộ của Thẩm Tư Đàn thì cau mày.

Cô cứ cảm thấy thái độ cùng ánh mắt đó là lạ thế nào ấy.

Nói chung là không tốt đẹp gì.

Cần phải đề phòng.Nhưng điều làm cô tò mò hơn chính là thân phận của Thẩm Tư Đàn.

Cuối cùng người này là ai có thể chặn được công pháp Bạch gia nhẹ nhàng như vậy.

Phải biết năm đó nội tổ phụ của cô chỉ cần dùng công pháp này múa nhẹ một thương đã dẹp yên ngoại xâm.

Khi nghe đến công pháp Bạch gia đến bây giờ quân nước địch vẫn cứ run sợ đái ra cả quần.Bạch Vận Dao sau khi tỉnh lại liền quanh sát xung quanh.

Trên mặt bà vẫn còn đồ thở oxi, bà có chút khó chịu đưa tay tháo nó xuống.Thẩm Tư Đàn vừa vào thấy vậy liền ngăn lại.

Cô vừa cứu người từ tay tử thần mà bây giờ đã muốn quay trở lại đó rồi sao."

Muốn chết thì cũng đừng chết ở trong bệnh viện của tôi."

"Cô điên à.

Tôi muốn uống nước."

Con nhóc này nghĩ gì vậy.

Bà muốn chết khi nào.Thẩm Tư Đàn: "..."

Có sức lực để quát mắng ghê.Cô trực tiếp kéo ghế ngồi xuống, hai tay khoanh trước ngực đến cả ý muốn rót nước cũng không có."

Cô đối xử với bệnh nhân như vậy?

Tôi muốn đi thưa kiện bệnh viện các người."

Bạch Vận Dao hét lên.

Thật làm bà tức chết rồi.

Thái độ kiểu gì vậy."

Phụ nữ thời kì mãn kinh có khác, dễ tức giận thật."

Thẩm Tư Đàn cười cười trêu."

Cô nói ai thời kì mãn kinh?"

Bạch Vận Dao đưa tay quơ quơ định cầm lấy cái gì đó chọi chết cái kẻ đáng ghét này nhưng xung quanh bà không có gì cả.

Bà lại đưa mắt nhìn xung quanh tìm kiếm Bạch Thái nhưng con gái bà cũng không thấy đâu.Bạch Vận Dao nghiến răng, hai mắt trừng to nhìn Thẩm Tư Đàn."

Đừng nhìn tôi như vậy...

Xin lỗi, được chưa."

Thẩm Tư Đàn nhìn Bạch Vận Dao tức đến tím cả mặt mũi cũng chịu xuống nước.Chỉ có cô xin lỗi xong người nằm trên giường bệnh còn tức hơn.

Tay bà ấy run run chỉ vào cô đến cả hơi để chửi cũng không có.Cái này là xin lỗi sao.

Thái độ của xin lỗi là thế này sao.

Sống nửa đời người lần đầu tiên có người dám như thế với bà.Thẩm Tư Đàn thấy khuôn mặt Bạch Vận Dao hết tím, xanh rồi trắng thì cũng đứng dậy rót cốc nước ấm đút cho bà ấy.Cô cũng không biết sao bản thân lại suy nghĩ một đằng làm một nẻo nữa.

Trước nay cô không như vậy mà.

Đối với bệnh nhân đều hết lòng hết sức như nhau nhưng đối với người này cô còn có cả cái cảm giác rất đặc biệt.Bạch Vận Dao sau khi uống nước xong trực tiếp im lặng.

Bà thật sự không muốn đo co với Thẩm Tư Đàn nữa.

Người này thật làm bà tức chết."

Bà có hai cô gái rất tốt.

Tụi nó đi dọn dẹp tàn tích của bà rồi.

Nên cố mà khỏe."

Bạch Vận Dao đang nhắm mắt dưỡng thần nghe xong liền nhìn Thẩm Tư Đàn rồi trực tiếp xoay người.

Bệnh nhân phải dưỡng sức.

Bà còn muốn sống thêm vài năm không muốn tức chết."

Mà bà chưa mãn kinh thật?"

Thẩm Tư Đàn lại tiếp tục hỏi.Độ tuổi mãn kinh là bốn mươi lăm đến năm mươi lăm.

Bạch phu nhân còn ba năm nữa mới năm mươi lăm, kết thúc so người ngưới khác cũng có chút muộn rồi.Bạch Vận Dao: "..."

Bà muốn đánh người."

Cô có thể ra khỏi đây không?"

Bà trực tiếp đuổi người.

Loại bác sĩ này có là thần y thì bà cũng không cần.

Chỉ sợ bà chưa khỏe đã bị tức chết."

Không.Tôi bận lắm."

Thẩm Tư Đàn khoanh tay trước mặt vô cùng chắc chắn đáp."

Bận cái gì?"

Nãy giờ ngoài việc cho bà uống nước thì bà không thấy cô ấy làm cái gì cả."

Bận thở."

Bạch phu nhân: "..."

Có ai kéo tên bác sĩ này ra ngoài không.

Kéo lẹ giùm đi.

Bà muốn đổi bác sĩ."

Độc của bà nhiều loại.

Khó giải đấy.

Ngoài tôi ra không ai giải được đâu."

Thẩm Tư Đàn như nhìn thấy những suy nghĩ của Bạch Vận Dao mà nhếch môi cười đầy tự tin, có chút gợn đòn."

Giải thế nào?

Tôi có tiền, bao nhiêu cũng được."

Bạch Vận Dao gấp gáp hỏi.

Có ai mà không tham sống sợ chết chứ.

Bà cũng vậy.

Bà cũng muốn sống để nhìn hai con bạch nhãn lang chết trong đau khổ.

Bạch Vận Dao bà xưa nay không ăn thua thiệt.

Bọn chúng, bà phải khiến cho bọn chúng sống không bằng chết.Thẩm Tư Đàn nhếch môi cười.

Cô đứng dậy cúi người bên tai Bạch phu nhân khẽ nói."

Cùng tôi song tu."

"Cô coi phim tiên hiệp quá nhiều rồi."

Song tu?

Lừa con nít à.

Bà tuy được nuôi dạy theo kiểu con cái hào môn nhưng không phải cái này không hiểu.

Bây giờ đã thế kỉ nào rồi còn tin mấy cái vớ vẩn này.Thẩm Tư Đàn chợt giật mình.

Cô vậy mà lại muốn cùng người khác song tu.

Có phải sống hai kiếp nên não có vấn đề hay không.Huống hồ công pháp cô dùng để duy trì dáng vẻ của mình như mới hai mươi lăm tuổi này là đoạn tình công pháp.Việc duy trì tuổi thọ, duy trì nhan sắc hàng trăm năm vốn đã đi ngược với thiên mệnh rồi.Nếu như cùng người khác song tu đoạn tình công pháp cũng sẽ bị phá đến lúc đó cô sẽ phải trả một cái giá rất đắt.
 
[Bh] Ảnh Hậu Của Vương Hậu
Chap 51: Ai sinh?


Bạch Thái cùng luật sư Tề đi từ trụ sở cảnh sát ra.

Ánh mặt trời buổi trưa chiếu thẳng vào mặt cô.

Cô nhanh chóng lấy kính râm và khẩu trang mang vào.Chuyện này coi như kết thúc ở đây.

Bạch lão gia cũng đã ký vào đơn li hôn, có lẽ nửa đời còn lại ông ta phải sống ở nơi này.

Còn Bạch Mộng cô không biết cô ta hiện tại điên thật hay giả nhưng cho dù là giả thì cô ta cũng phải ở trong lao tù diễn đến hết đời này.

Nếu không nhà họ Phương chắc chắn không tha cho cô ta."

Đi thôi."

Vu Tương cầm chiếc ô nhanh chóng che nắng giúp Bạch Thái."

Ân."

Bạch Thái cười cười cầm lấy chiếc ô trong tay Vu Tương, tay còn lại ôm lấy eo Vu lão bà.Hai người tình nồng ý đậm không chút giấu giếm."

Thẩm Tư Đàn đáng tin không?"

Cô nhớ lại những hành động không chút đáng tin của Thẩm phó viện trưởng liền hỏi.

Nhìn cách nào cũng không thấy đáng tin."

Rất đáng tin."

Vu Tương không muốn nhớ lại quá khứ đen tối của mình nên chỉ trả lời đúng trọng tâm.Năm đó, ở khu ổ chuột cô bị ba dượng uống rượu vào liền đánh đập như cơm bữa, mẹ chỉ đứng nhìn rồi cười bảo đáng đời.

Nếu không có Thẩm Tư Đàn đi ngang qua thấy cô người đầy vết thương nằm bên đường đầy tuyết mà cứu giúp.

Cô đã sớm không còn trên đời này rồi.

Cô ấy đối với cô thật sự có ân cứu mạng.Chỉ có đều ngoài ân tình ra thì không có gì cả.

Cô biết rõ Thẩm Tư Đàn không đơn giản như vẻ bề ngoài thể hiện."

Ân."

Bạch Thái gật gật đầu.

Nhìn Vu lão bà không muốn nhắc đến quá khứ cô cũng không hỏi nhiều.

Có những thứ nếu đã không muốn nhắc đến thì không nên hỏi.

Khơi gợi quá khứ thương tâm của người khác không phải hành vi quân tử."

Bác Tề, bác giúp cháu làm một cuộc điều tra toàn thể Bạch gia từ trên xuống dưới.

Nếu cần trực tiếp đuổi hết cho cháu."

Cô quay sang dặn dò luật sư Tề.

Trên dưới Bạch gia cũng chỉ có ông ấy đáng tin."

Làm như vậy giống như trực tiếp thay máu khác cho nhà họ Bạch.

Những người làm lâu năm, có thâm niên họ sẽ bạo loạn."

"Bọn họ không làm sai sẽ không bị đuổi.

Còn nếu điều tra ra làm sai thì trực tiếp sa thải vào tù ngồi cho cháu.

Không chỉ Bạch gia mà cả Bạch thị cũng vậy.

Sau vụ lần này nếu còn không thay máu mới chỉ sợ nhà họ Bạch sẽ sớm không còn là cẩu đầu xà Kinh Thành nữa."

Bạch Thái vô cùng kiên định trong giọng nói phát ra thứ quyền uy vô cùng khổng lồ.

Từ trong ánh mắt của cô hoàn toàn chứa đầy quyết tâm muốn dọn dẹp sâu bọ.Luật sư Tề thấy vậy cũng im lặng.Khí thế vừa nãy của Bạch Thái phát ra không hiểu sao lại làm sống lưng ông lạnh toát, cổ họng như có ai bóp chặt không nói được nên lời.Thật sự làm ông nghĩ đến lão gia tử lúc còn tại thế.Ông nhìn chiếc xe đã đi xa liền nhếch môi cười.

Lời hứa bảo vệ Bạch gia của ông đối với lão gia tử cũng đã làm được.

Bạch thị cũng có người có thể kế thừa rồi.Bạch Thái mà biết luật sư Tề có ý định mang cô đến Bạch thị học tập việc kế thừa gì đó chắc cô sẽ khóc ngất.

Phải nói cô trước nay không biết gì về kinh doanh cả.

Thêm vào đó, cô cũng không có hứng thú gì với tập đoàn đá quý Bạch thị.Cô có nên khuyên Bạch phu nhân lão bạng sinh châu không.

Chuyện này đợi khi bà ấy khỏe cô phải nói mới được.Sinh một người kế thừa sản nghiệp khác là được.

Cô không muốn kế thừa đâu."

Tôi đã đặt vé máy bay.

Tuần sau chúng ta về nhà."

Vu Tương đưa điện thoại lên cho Bạch Thái xem vé mình đặt."

Việc ở đây có thể giao cho Thẩm Tư Đàn."

Bạch Thái gật gật đầu.Người Vu lão bà tin tưởng cô cũng sẽ tin tưởng.

Huống hồ dùng người thì không nên nghi ngờ."

Đợi phim đóng máy, chúng ta sinh đi."

Cả hai người cũng lớn rồi.

Nếu ở thời của cô chắc cũng sắp thành bà ngoại, bà nội gì rồi.Cô cũng đã từng nghĩ đến việc nhận con nuôi nhưng nhớ đến Bạch Mộng cô đã nổi hết cả lạnh toát sống lưng.

Con vẫn để bản thân sinh thì hơn.

Huống hồ, hổ phụ sinh khuyển tử, cô không tin gen của hai người không thể cho ra một hài tử xuất sắc."

Ai sinh?"

Vu Tương đang lái xe nghe xong liền tò mò hỏi."

Tôi sinh, được chưa?

Tôi làm sao có thể để em vào quỷ môn quan."

Bạch Thái cười cười đáp.

Việc này thật ra là có hai nguyên nhân.Thứ nhất cô không nỡ nhìn lão bà đau đớn, sinh con chính là đi vào quỷ môn quan, tuyệt đối không được.

Cô không cho phép Vu Tương có bất trắc gì.Thứ hai, nếu để Vu lão bà sinh con không phải cô sẽ phải nhịn cả mười tháng sao.

Nhìn Vu Tương cô chỉ muốn yêu mà thôi nên vừa nghĩ đến thôi đã đáng sợ quá rồi.Nghĩ đi nghĩ lại chi bằng để cô ra trận vẫn tốt hơn.Vu Tương gật gật đầu.

Cô biết Bạch Thái sẽ bảo hộ cô và cô sẵn sàng chấp nhận việc bảo hộ này.Cô mà biết nguyên do thứ hai của Bạch Thái không nói ra miệng chắc sẽ hộc máu.
 
[Bh] Ảnh Hậu Của Vương Hậu
Chap 52: Lão bạng sinh châu


Bạch Vận Dao sau khi có chút khởi sắc liền quay về Bạch trạch để thuận lợi cho việc điều trị tại nhà.

Dù gì ở nhà không khí cũng tốt hơn bệnh viện.

Bà nhìn Bạch trạch đến cả quản gia cũng đổi liền ngơ ngác.Cuộc thanh trừ này của Bạch gia thật sự quá lớn.

Bạch Thái cũng chơi quá lớn rồi.Hiện tại người làm ở Bạch trạch cũng ít hơn phân nửa, hoàn toàn là người lạ.

Bên trên đồng phục của họ đều có cái bảng tên nhỏ giống như sợ bà không biết.

Và đặc biệt chính là quy quy củ củ rất quái lạ.Thẩm Tư Đàn đi phía sau cũng rất tự nhiên y như nhà mình mà đi vào trong.

Cô đối với những việc này cũng không thấy gì làm lạ.

Mà cũng không phải việc cô nên quản thì lo làm gì.Cô cũng không biết tại sao cái nồi bác sĩ tư Bạch gia này lại úp vô đầu mình.

Thôi thì coi như cô đáp ứng lời hứa với Vu Tương đi.Bạch Thái nắm tay Vu Tương đi phía sau thấy Bạch phu nhân vẫn đứng ở bên ngoài thì đi lại nắm tay bà ấy."

Chúng ta về nhà rồi."

Bạch phu nhân tuy trong lòng vô cùng ấm áp nhưng vẫn theo thói quen lườm Bạch Thái một cái rồi mới đi vào trong.

Ai bảo bà lạ lẫm hả.

Bà chỉ ở bệnh viện có một tuần thôi mà.Bạch Thái thấy vậy liền cười cười.

Cái tính này không biết bao giờ mới bỏ được.Bọn họ vừa vào đã thấy Thẩm Tư Đàn ngồi trên sofa nhâm nhi trà, ăn trái cây tráng miệng vô cùng tự nhiên.

Chỉ thiếu việc viết lên mặt dòng chữ "mọi người cứ tự nhiên như nhà mình đi" thôi.Cô mà không biết đây là nhà cô thì cô sẽ còn nghĩ nhà của cô ấy đấy."

Nghe bảo cô nấu ăn rất ngon.

Tôi muốn ăn mì Lan Châu, tiểu long bao, gà Cung Bảo, cá giấm, sủi cảo... có hoành thánh nữa thì tốt."

Bạch Thái: "..."

Cô muốn đánh người.

Hiện tại cô thật muốn đánh người.

Có người nào đến nhà người khác mà như vậy sao.

Huống hồ đến là để chữa bệnh có trả tiền đấy."

Cô ăn cho nghẹn chết à."

Bạch phu nhân nghe xong cũng đen mặt.

Nghĩ mình là ai mà có thể đầy đọa con gái bà như vậy.

Làm thần y thì tốt lắm sao."

Không cho ăn thì thôi.

Làm gì hung dữ vậy."

Thẩm Tư Đàn nói với giọng có chút mất mát nhưng miệng thì cứ nhai miếng táo một cách ngon lành.Nhìn thế nào cũng không giống dáng vẻ của một phó viện trưởng, cũng không giống người thừa kế của năm mươi bệnh viện lớn trên toàn thế giới mà ngược lại giống kẻ ất ơ nào đó."

Nghiêm túc đi."

Vu Tương cũng đành hết cách mà nhắc nhở.Thẩm Tư Đàn trước nay thuộc loại người chỉ khi làm việc mới nghiêm túc, còn bình thường chính là thuộc loại vừa thiếu EQ lại thiếu cả não.

Không dựa vào cái danh thần y chắc sớm đã bị đánh chết tươi ở đâu đó rồi.Cô nhìn Thẩm Tư Đàn nghiêm túc trở lại liền nói."

Ngày mai chúng tôi về Giang Thành, việc ở đây phải nhờ vào chị rồi."

Thẩm Tư Đàn nhìn Bạch phu nhân rồi gật gật đầu."

Không thành vấn đề.

Cho tôi chỗ ở là được."

Thẩm gia từ sớm đã ở nước ngoài, Thẩm trạch cũng nằm ở nước ngoài nên cô tất nhiên ở Kinh Thành sẽ không có nhà ở.

Việc trở về gấp gáp như vậy mấy ngày nay cũng toàn ở khách sạn.

Thật sự khách sạn có tốt cũng không làm cô thoải mái."

Quản gia, chuẩn bị một phòng cho bác sĩ Thẩm."

Bạch Thái nghe xong liền gật đầu bắt đầu phân phó cho vị nữ quản gia mới."

Muốn về Giang Thành?"

Bạch phu nhân cau mày hỏi.

Bà biết cô sẽ không ở lại nhưng khi cô lại rời đi trong lòng không khỏi trống trải."

Con đi rồi sẽ về mà hay mỗi ngày con sẽ gọi cho mẹ nha.

Sắp tới khai máy phim mới rồi.

Con không thể không đi."

Bạch Thái ôm lấy cổ Bạch phu nhân dụi dụi lên vai bà ấy.

Một phần vì thuyết phục, một phần dùng để gây dựng niềm tin, với lại cô hình như cũng có tình cảm với người mẹ bất đắc dĩ này rồi."

Sắp tới tiệc thường niên của Ngu Tinh, mẹ không đi được...

Người thừa kế như con cũng nên đại diện mà đi đi."

Bạch phu nhân nhớ đến tiệc thường niên của Ngu Tinh liền nói.Phải nói Ngu Tinh rất to lớn, bên trên còn có Khương gia làm trụ cột và bọn họ kinh doanh rất nhiều ngành nghề.

Bạch gia cũng không thua kém nhưng nếu đặt ở kim tử tháp thì vẫn thấp hơn Khương gia.

Bạch Thái đến đó tạo dựng một mối quan hệ sau này cũng tốt cho việc thừa kế của cô.

Đặc biệt, tạo dựng được quan hệ với Khương gia thì càng tốt.

Nghe bảo cháu gái Khương gia cũng như Bạch Thái, lại chạng tuổi nhau biết đâu có thể kết bạn.Bạch Thái nghe tới hai chữ thừa kế thì cau mày.

Cô vậy mà lại quên mất việc này.

Bạch phu nhân mà thật sự đưa Bạch thị cho cô thì chẳng khác nào đóng đá vụn.

Cô ngoài diễn xuất thì làm gì biết kinh doanh."

Mẹ, đợi mẹ khỏe lại rồi sinh một người thừa được không?

Con muốn có em trai."

Cô thật sự khóc không ra nước mắt mà.

Đích nữ ở thế giới này phải thừa kế sản nghiệp.

Cô vậy mà quên mất đều này."

Nói nhăng nói cuội cái gì đó.

Mẹ cũng đã năm mươi rồi mà con còn muốn mẹ lão bạng sinh châu."

Bạch phu nhân gõ vào đầu Bạch Thái.

Cái này muốn là được hay sao.

Bà lớn tuổi như vầy rồi thì sinh thế nào được.

Cho dù thân thể có bảo dưỡng tốt thì cũng phải chấp nhận một việc rằng bản thân đã già rồi.
 
[Bh] Ảnh Hậu Của Vương Hậu
Chap 53: Sợ kim


"Không già, không già.

Còn có thể sinh em trai mà."

Cô cười cười đưa tay xoa lên bụng Bạch phu nhân.

Trong thâm tâm chỉ muốn vứt cái nồi Bạch thị này đi càng xa càng tốt."

Bạch Vận Dao vừa trẻ vừa đẹp như thiếu nữ đôi mươi.

Nên sinh em trai cho con rồi."

Nói gì đến việc Bạch phu nhân còn trẻ lắm.

Ngoài việc mấy năm nay bị trúng độc thì cơ thể bên ngoài bồi dưỡng rất tốt."

Linh tinh."

Bạch phu nhân lườm Bạch Thái một cái rồi đứng dậy đi lên phòng.Nếu để ý có thể thấy bên tai bà ấy có chút đỏ ửng vì bị con gái trêu chọc."

Linh tinh."

Thẩm Tư Đàn cũng học theo cách nói của Bạch phu nhân mà lườm cô.Bạch Thái trừng lại.

Cô nắm lấy tay thành quyền trực tiếp lao vào Thẩm Tư Đàn.

Cô thật sự không tin công pháp Bạch gia có thể bị một kẻ như vậy phá giải.Ngược lại với Bạch Thái, Thẩm Tư Đàn chỉ dùng một ngón tay cũng đã đỡ được nắm đấm của cô.

Phải nói bằng một ngón tay vô cùng nhẹ nhàng và ung dung, thong thả đến gợn đòn.Hai người một người vừa cười vừa ăn táo, một người vừa tung nắm đấm vừa bị áp chế lẫn sức mạnh và khí thế.

Nhìn thôi cũng đủ biết ai lợi hại hơn ai."

Công pháp Bạch gia.

Dùng cũng được đấy."

Thẩm Tư Đàn nuốt miếng táo xuống liền nói.

Cô vừa nhìn cũng đã hiểu Vu Tương cũng biết điều này nên không cần che giấu nữa.Trong khi đó đầu Bạch Thái toàn vạch đen.

Đối với Thẩm Tư Đàn hoàn toàn mở chế độ đề phòng.

Người này thật sự không đơn giản như vẻ bề ngoài mà."

Cô là con của người nào ở Bạch gia?"

Thẩm Tư Đàn tò mò hỏi."

Địch Công hầu đời thứ ba Bạch Thiệp Chính."

Thẩm Tư Đàn nghe xong thì gật gật đầu."

Lúc nội tổ phụ của ngươi ra đời ta có gửi thanh Ngải Lộc Đao đến tặng không biết hắn đã quẳng đi chưa?"

Bạch Thái: "..."

Lão phụ thân cô còn đang để trong từ đường xem như báo vật kia kìa.Nhưng suy nghĩ đến cái gì đó cô lại quay sang nhìn Thẩm Tư Đàn như quái vật.Chết tiệt, người này thật sự là yêu quái sống lâu trăm năm mà.Năm đó, còn ở Định Công hầu phủ cô nghe bảo thanh đao đó do người của Thần Y cốc tặng.

Mà người tặng này còn có thận phận vô cùng đặc biệt, tương lai sẽ trở thành cốc chủ sống trường trường cửu cửu tuổi thọ ngang trời.

Và công pháp Bạch gia cũng do người đó một tay tạo."

Cô nhìn tôi như thế làm gì?"

Thẩm Tư Đàn nhìn Bạch Thái bằng ánh mắt nghi ngờ.

Nhìn cô như thế làm gì.

Mới ăn có mấy miếng đã đòi đánh đòi giết, lòng người quả nhiên lạnh lẽo."

Yêu quái."

Bạch Thái trừng mắt xong liền kéo Vu Tương đang ngơ ngác lên phòng.Nếu còn ở thế giới kia cô có thể cúi người xem Thẩm Tư Đàn như thần thành nhưng thế giới này thì khác.

Một kẻ sống lâu gấp mấy lần người khác không gọi là yêu quái thì có thể là gì.

Phật Tổ Như Lai chắc.

Thẩm Tư Đàn chỉ có thể là Bạch Cốt Tinh mà thôi.Thẩm Tư Đàn: "..."

Cái con nhóc thối tha này.

Đến nội tổ phụ của nó cũng phải gọi cô một tiếng cô cô mà nó có thể gọi cô là yêu quái.

Quả nhiên đời sau thất bại hơn đời trước.Cô nhìn xung quanh cũng không còn ai liền cầm lấy túi xách rồi kêu quản gia dẫn mình lên phòng phu nhân của bọn họ.Bạch Vận Dao định lên nghỉ nhưng làm thế nào cũng không ngủ được.

Cho dù bà có đổi thành căn phòng khác vẫn không chợp mắt nổi.

Đầu cũng thật sự rất đau như có ai dùng đinh đóng vào.Thẩm Tư Đàn cứ nghĩ Bạch Vận Dao đã ngủ nên trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Cô nhìn thấy bà ấy nằm trên giường xoa xoa thái dương thì cau mày."

Đau đầu sao?"

"Ân."

Từ lúc phát độc đến giờ đầu bà cứ đúng giờ lại đau nhức không buông.

Mỗi lần nó đến bà chỉ muốn đem hai kẻ đó ra phanh thây từng mảnh.

Đáng tiếc, Bạch Thái đến cho gặp cũng không cho bà đi."

Tôi xem nào."

Thẩm Tư Đàn để túi xách xuống, cô lấy ra một cái hộp màu vàng đặt lên kệ tủ rồi mới ngồi xuống bên cạnh giường.Bạch phu nhân lúc này chỉ có thể nằm im.

Bà hiểu rõ lúc này người có thể giúp bà giảm bớt đau đớn chỉ có người ngồi bên cạnh này."

Tôi giúp bà châm cứu."

Cô nói rồi liền mở hộp ra lấy ra một mảnh vải cấm đủ loại kim châm trên đó.Bạch Vận Dao nhìn xong mặt liền trắng bệch.

Cái này là muốn dùng nó đâm vào đầu bà sao.

Không phải nên dùng đến cách chữa trị tây y như lúc ở bệnh viện sao."

Trị liệu ở nhà chỉ có thể thế này."

Thẩm Tư Đàn như hiểu được ánh mắt cho tới mọi biểu cảm của Bạch Vận Dao liền trả lời."

Nằm im, tôi không muốn đâm sai chỗ đâu."

"Tôi không muốn, không muốn..."

Vừa nghĩ đến việc những thứ đó đâm trên đầu mình bà đã thấy sợ rồi.

Phải nói bà không có lá gan to để xem cảnh đó."

Sợ kim à?"

Cô nhìn khuôn mặt tái nhợt của bà ấy liền hỏi."

Sợ gì chứ.

Ai sợ.

Bạch Vận Dao tôi có thể sợ sao."

Bạch Vận Dao cau mày.

Dù có sợ cũng nhất quyết cứng họng."

Không sợ thì nằm im."

Thẩm Tư Đàn nhanh chóng giữa lấy đầu của Bạch Vận Dao rồi đâm xuống một kim.Bạch Vận Dao: "..."

"Xem đi, có đau đâu."

Thẩm Tư Đàn cười cười nhìn vào vị trí chuẩn xác mà mình đâm.Bà muốn quay lại bệnh viện.

Muốn kiện người này bạo hành bệnh nhân.
 
[Bh] Ảnh Hậu Của Vương Hậu
Chap 54: Thảm đỏ


Thẩm Tư Đàn nhìn ánh mắt như muốn giết người của Bạch Vận Dao thì cười hì hì, tay tiếp tục ghim thêm vài kim nữa.Bạch Vận Dao: "..."

Nếu không phải đầu bà đau bà đã giết chết người này rồi.

Có ở tù bà cũng chịu.Nhưng phải công nhận một việc phương pháp của Thẩm Tư Đàn ngoài việc đáng sợ ra thì rất hiệu quả.

Chỉ phút chốc đã không còn đau nữa.Hôm sau, Bạch Thái và Vu Tương mới sáng đã trực tiếp lên máy bay quay về Giang Thành.Cô vừa về tới biệt thự đã bay thẳng lên sofa nằm dài.Bạch trạch cũng là nhà nhưng ở nơi này cô vẫn thấy thoải mái hơn.

Chỉ cần nhìn thấy thôi đã thấy dễ chịu rồi.Vu Tương thấy vậy chỉ biết lắc đầu bất lực.Cô nhanh chóng gọi cho Lâm Chi mang trang phục cho buổi tiệc thường niên đến.Tối mai đã phải dự tiệc nên còn khá nhiều thứ cần phải chuẩn bị.Lần này cứ định sẽ mang Bạch Thái cùng đi thảm đỏ ai ngờ cô ấy lại phải đại diện Bạch thị và truyền thông Bắc Đẩu để đi.

Dẫn đến việc hai người sẽ phải đi hai lượt thảm đỏ khác nhau.

Cô đi lượt dành cho nghệ sĩ công ty dùng để áp trụ còn Bạch Thái lại đi cùng lượt với người của cao tầng.Bạch Thái cũng không cảm thấy việc đi sau hay đi trước có gì quan trọng.

Dù gì cũng chỉ là buổi tiệc.Ánh đèn ảnh chụp thảm đỏ vô cùng chói mắt.

Những nghệ sĩ xinh đẹp như hoa chỉ hận không thể để bản thân sáng chói nhất trên thảm đỏ này.Ngu Tinh, vị vua của làng giải trí tổ chức tiệc làm sao họ có thể bỏ qua mà không giành lấy sự nổi bật cho mình.

Cho dù sự nổi bật ấy như vì sao trên bầu trời thì họ cũng phải là vì sao đẹp nhất.[Này, lần này Tương gia mang Bạch Thái theo đúng không?][Mang cái gì mà mang, cô ta bây giờ chỉ là nghệ sĩ của một cái studio nhỏ, có tư cách gì mà đến đây.][Tôi chỉ hóng thần tượng nhà mình.

Nghiên bảo đâu rồi.][Năm nay có lẽ làm lớn, không biết thảm đỏ có lầy lội như năm ngoái không?][Năm ngoái Thiền tỷ còn mang theo cả cây súng nước.

Năm nay không biết mang gì.]Chiếc Lincoln đen tuyền đừng lại bên cạnh thảm đỏ, đôi chân thon dài nhẹ nhàng bước xuống trong ánh mắt cùng tiếng máy ảnh.Bạch Thái trong chiếc váy dạ hội xẻ tà màu đỏ trệ vai ôm sát cơ thể để lộ ra đôi chân dài quyến rũ, tóc được túi lên vô cùng gọn gàng làm hiện rõ ngũ quan sắc sảo chân ngọc mày ngài.

Trang sức lấp lánh trên người cũng không thể sáng bằng ngũ quan của cô.Cô mĩm cười đưa tay chào mọi người rồi bước từng bước vào trong.Mọi người ở đó sau khi ngạc nhiên liền liên tục bấm nút chụp ảnh.

Chỉ hận không thể chụp nhiều thêm một chút.Cô gái này cũng quá đẹp rồi.

Có thể nổi bật hơn cả hơn ánh đèn sân khấu còn thuận lợi lấn áp luôn màu đỏ cũng không phải ai làm được.[M* kiếp, bà vậy mà nhìn một người phụ nữ đến ngẩn ngơ.][Cong rồi.

Muốn liếm màng hình.][Có dưa Bạch Thái đi với Vu Tương mà.

Sao bây giờ lại đi một mình còn đi trong giờ của cao tầng?]Cùng sự xôn xao của mọi người Bạch Thái bắt đầu tạo dáng chụp ảnh, kí tên rồi nhận lấy micro phỏng vấn của MC."

Xin chào, Bạch tổng."

Bạch Thái nghe MC kêu mình là Bạch tổng liền nở nụ cười."

Xin chào.

Danh xưng Bạch tổng thì tôi không dám nhận."

Cô làm sao dám nhận chứ.

Nhận rồi cô phá nát Bạch thị xem Bạch phu nhân có mang đao đến giết cô không.

Cô cũng khổ tâm lắm đó."

Cho hỏi lần này Bạch tổng thay Bạch đổng sự trưởng đến không biết có cảm giác gì?"

Bạch Thái cười cười."

Có chút hồi hộp."

Cô thật sự hồi hộp sợ cái nồi Bạch thị sẽ rơi tự do trên đầu cô.Mọi người nghe xong cũng ồ lên.

Bọn họ vậy mà quên mất người ta có thân phận gì.

So với đi với danh nghệ sĩ tuyến ba thì không phải đi với danh người thừa kế duy nhất tập đoàn đá quý Bạch thị đứng đầu cả nước không phải cao quý hơn sao.Bạch Thái nhận mấy câu phỏng vấn liền đi vào trong tìm chỗ của mình rồi ngồi đợi Vu Tương.Cùng lúc đó ở Kinh Thành.

Biệt thự Bạch gia."

Thẩm Tư Đàn, đồ lang băm."

"Thuốc đắng dã tật.

Nằm im."

"Cô cởi đồ tôi làm gì?"

"Không cởi làm sao châm cứu."

Thẩm Tư Đàn nhìn người nằm sấp trên giường bằng ánh mắt có chút bất lực.

Có bệnh nhân nào làm loạn như vậy sao.

Chỉ cần nhìn thấy kim đã la toáng lên như có ai muốn giết người.

Nếu không phải được nhờ vả cô đã sớm bỏ đi rồi.Nhưng nhìn tấm lưng trần trước mặt quả thật cô không thể khen Bạch Vận Dao có cách bảo dưỡng cơ thể rất tốt.

Tuổi tác không còn nhỏ nhưng làn da mịn màng lại săn chắc không hề có dấu hiệu lão hóa.Cô nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve tấm lưng đó trong sự bất ngờ của Bạch Vận Dao rồi nhanh chóng cắm một kim vào huyệt vị.Bạch Vận Dao hai mắt nhằm lại, tay cầm chặt ga giường.

Bà trời không sợ đất không sợ nhưng chỉ thấy kim thì cả cơ thể đã run rẩy.

Cái này sinh ra đã là bẩm sinh không có cách nào có thể bình thường được."

Này, nói chuyện cho tôi phân tâm được không?"

Bà đột nhiên phát hiện nếu để Thẩm Tư Đàn im lặng bà còn sợ hãi hơn."

Sợ đến vậy sao?"

Thẩm Tư Đàn nhìn khuôn mặt tái méc của Bạch Vận Vân thì cau mày.

Cái này có gì phải sợ chứ."

Sợ gì mà sợ, lão nương mà sợ thứ nhỏ xíu này sao."

Bạch Vận Dao vẫn cứng họng.

Quay người nhìn Thẩm Tư Đàn bằng ánh mắt chết chóc."

Tốt, không sợ thì tốt.

Dù sao việc châm cứu giải độc này cũng phải mất hai tháng.

Bà cứ từ từ thưởng thụ là được."

Thẩm Tư Đàn cười cười lại tiếp tục tìm huyệt vị mà đâm.Bạch Vận Dao: "..."

Hai tháng, hai tháng đó.

Chứ không phải hai ngày đâu.
 
[Bh] Ảnh Hậu Của Vương Hậu
Chap 55: Phỏng vấn


Đỉnh lưu áp trụ là như thế nào?Là những người đi cuối cùng, có thâm niên, có danh vọng và địa vị cao nhất trong giới giải trí.Vu Tương đại đỉnh lưu, thiên hậu giới giải trí vừa bước xuống xe đã có hơn chín mươi triệu fan chào đón một cách nồng nhiệt nhất.

Cho dù người hiện diện ở đó hay đang coi trực tiếp đều phải gọi tên cô, ngã mũ xuống trước cô.Cô sinh ra đã có ánh hào sáng rực rỡ, là người nổi bật nhất trong giới giải trí này.

Cô có danh phận nhất tỷ và người nắm năm phần trăm cổ phẩn của Ngu Tinh.Cô xuất hiện trước thảm đỏ trong chiếc váy dạ hội màu đen vừa huyến bí lại vừa quyến rũ, cùng với chiếc vương miệng không khác gì nữ vương.Vu Tương nở nụ cười đưa tay chào mọi người rồi bước từng bước vô cùng tự tin trên thảm đỏ.Xung quanh liên tục có người gọi tên cô, còn gọi cả tên Bạch Thái và tên siêu thoại fan cp của họ.Quá trình đi thảm đỏ chưa đến ba phút nhưng đủ để toàn trường trở nên nhộn nhịp và sôi nổi hơn bao giờ hết.Cô nhận lấy chiếc bút từ MC nhanh chóng kí tên, sau đó cầm lấy micro."

Tương gia, xin chào."

MC hôm nay cũng là người trong fandom Hành Tây của Vu Tương nên cho dù cô ấy có duy trì vẻ bình tĩnh thì vẫn có chút gì đó bối rối, ngại ngùng vô cùng đáng yêu."

Xin chào."

Vu Tương cũng nhanh chóng chào lại.Bọn họ bắt đầu giao lưu với nhau bằng những câu hỏi đơn giản của thảm đỏ.Sau đó lại đến màn hỏi ngoài lề."

Tương gia, chị có thấy tạo hình tối nay của Thái ca chưa ạ?"

"Đã thấy.

Rất đẹp."

Vu Tương nghe xong liền hoài tưởng đến chiếc váy đỏ Bạch Thái mặc.

Thật sự rất đẹp nên không khỏi khen một tiếng."

Vậy tại sao hôm nay hai người lại không đi cùng với nhau ạ?"

Cô nhớ rõ Vu Tương có cổ phần của Ngu Tinh nên việc cô ấy đi vào hàng ngũ cao tầng cũng không có việc gì."

Nếu vậy không phải hào quang quá sáng rồi sao?"

Vu Tương nhanh chóng hỏi ngược lại với khuôn mặt vô cùng tự tin.

Nhan sắc của hai người cùng đi với nhau cô rất tự tin rằng không ai có thể lấn áp được.

Thảm đỏ này nếu vậy sẽ thuộc về hai người rồi.MC khẽ ho khan hai tiếng.

Cô nhớ lại dáng vẻ khuynh quốc khuynh thành của hai người Sơ Ngộ Đồng Tâm thì không biết nói gì.

Đúng vậy, cái này quá nổi bật rồi.Một người như hào quang vạn trượng, một người như nắng gắt chói chang.

Thử hỏi đi cùng nhau cái thảm đỏ Ngu Tinh này còn ai có thể so bì được nữa."

Mọi người ở đây đều rất muốn biết bình thường ở nhà hai người ai sẽ theo ai ạ?"

Cô cũng rất muốn biết.

Hôm trước xem một đoạn bắn cung kia cô đột nhiên ngộ ra thần tượng nhà mình hình như là thụ.

Tim thật đau như cắt."

Ai đúng sẽ nghe theo người đó."

"Vậy tất cả việc nhà ai làm ạ?"

"Bạch Thái."

Vu Tương vừa nói vừa gật gật đầu cười.

Lí do rất đơn giản, sau mỗi sáng thức dậy thì cô không còn việc gì làm cả.

Mà cô cũng không còn dậy buổi sáng nữa, bây giờ toàn dậy buổi trưa."

Bao gồm cả việc nấu ăn ạ?"

Cô có chút không nghĩ được Bạch Thái cô gái có nét đẹp kiêu sa, chân cao mét tám hơn cô cả cái đầu lại là tiểu thư bậc nhất Kinh Thành có thể biết nấu ăn."

Cô ấy nấu ăn rất ngon.

Nếu cả hai hết thời tôi sẽ mở nhà hàng cho cô ấy.

Hi vọng cô đến ủng hộ."

MC nhìn thấy trong mắt Vu Tương toàn sự kiêu ngạo chỉ thiếu việc viết trên mặt dòng chữ "Bạch Thái rất tốt, Bạch Thái là tốt nhất" thì khóc không ra nước mắt.

Cô bị dồn thức ăn cho chó no căng bụng rồi.

Fan Hành Tây à, các người có thấy Tương gia chưa.

Tương gia hiện tại chỉ biết mỗi Bạch Thái thôi."

Fan cũng rất mong chờ việc hai người có con, không biết hai người dự định khi nào ạ?"

"Cái này phải hỏi Bạch Thái."

Toàn trường mọi người nghe xong lại ồ lên lần nữa.

Xem đi, chỉ có một người đã làm bọn họ ăn một bụng thức cho chó rồi.

Việc gì cũng Bạch Thái, hoàn toàn treo Bạch Thái lên trên cửa miệng.May mà khi nãy không hỏi Bạch Thái nếu không chắc đã bội thực toàn phần rồi.MC hỏi xong điều cần hỏi lại nhìn phía xa có xe của ảnh hậu Bách Hoa đang đợi thì lập tức thả người vào.Tuy Vu Tương danh vọng cao lại là quốc bảo âm sắc nhưng so với vị ảnh hậu này vẫn nhỏ hơn một chút.

Dù sao người ta cũng được phong là tượng đài diễn xuất nên việc đi sau chót cũng không có gì ngạc nhiên.Vu Tương sau khi đi vào liền nhìn thấy một bàn tay thon dài, xinh đẹp đưa trước mặt mình.

Cô mỉm cười cũng không ngần ngại mà đặt tay mình lên tay Bạch Thái.Hai người tay trong tay, mười ngón đan xen trong ánh mắt hoàn toàn chỉ có đối phương.Mọi người ở đó: "..."

Chỉ đi dự tiệc thường niên không ngờ lại ăn cẩu lương liên tiếp như vậy.Bạch Thái sau khi nắm lấy tay Vu lão bà chỉ muốn ôm lấy cô ấy mà hôn.

Đáng tiếc ở đây có nhiều người quá.

Cô dù sao cũng chỉ là cô nương thời cổ đại làm sao có thể ăn đậu hủ của lão bà ở đây."

Không ngờ trong mắt em tôi tốt đến vậy."

Vu Tương nhìn ánh mắt đầy sao chỉ thiếu việc vênh mặt lên trời thì trừng Bạch Thái một cái.

Cô chỉ nói sự thật, cô ấy có cần biểu hiện ra ghê gớm như vậy không.
 
[Bh] Ảnh Hậu Của Vương Hậu
Chap 56: Biết lo lắng


Bạch Vận Dao bình thường ở nhà sẽ giải quyết một số chuyện ở tập đoàn rồi trực tiếp đẩy nó qua cho trợ lí đi làm.

Bà nhìn bức ảnh hai mẹ con chụp để ở bàn thư phòng thì thở dài.

Bạch Thái có thể trở về quản lí tập đoàn thì tốt rồi.

Đáng tiếc bà nhìn ra rõ ràng con gái bà không có hứng thú với chuyện này.

Khó khăn lắm hai mẹ con mới có thể giống như bây giờ.

Bạch Thái có thể chịu xuống nước nũng nịu với bà nên bà cũng không nở ép cô làm chuyện cô không thích.Vẫn là cố thêm vài năm nữa đến khi tập đoàn thật sự ổn định thì thuê người về quản lí.

Dạy cho cô vài cách quản lí tập đoàn thông qua người quản lí là được.Bạch Vận Dao xoa xoa huyệt thái dương.

Bà cầm lấy máy tính bảng định đứng dậy thì trực tiếp ngã ra phía sau ghế.Bà thầm chửi một tiếng.Hai chân dạo gần đây thật sự đã không nghe lời bà nữa rồi.

Đôi lúc lại không có chút sức lực nào như vậy.Thẩm Tư Đàn bảo chỉ là triệu chứng bình thường sau hai tháng sẽ hết nhưng bà thật sự có chút lo sợ.

Đứng giữa sự sống và cái chết ai mà không lo sợ chứ.

Huồng hồ bà còn nhiều việc chưa làm xong ở đây nếu bà có mệnh hệ gì con gái bà sẽ như nào.Bạch Vận Dao đang suy nghĩ thì có một lực mạnh nhấc ngang bà lên.

Bà hết hồn buông máy tính bảng xuống mà ôm lấy cổ người đó, làm chiếc máy tính bảng rơi thẳng xuống đất."

Cố quá sẽ thành quá cố đấy."

Thẩm Tư Đàn bế Bạch Vận Dao đi sẵn chân còn dẫm lên cái máy tính bảng một cái thật mạnh.Bạch Vận Dao nhìn xong liền đứng hình mất hai giây.

Lúc đầu là ngạc nhiên lúc sau liền biến thành tức giận như núi lửa phun trào."

Bên trong đó có tài liệu quan trọng cho sáng mai."

Bà định mang nó đi sao lưu qua bên khác.

Thế này thì lại phải tăng ca rồi."

Thẩm Tư Đàn, đồ chết tiệt.

Đồ lang băm."

Thẩm Tư Đàn: "..."

Cô thề cô không biết gì cả.

Cô chỉ thấy nó chướng mắt nên muốn dẫm thôi.Cô nhanh chóng bế Bạch Vận Dao về phòng để bà ấy nằm lên giường rồi chạy ra ngoài trước khi núi lửa thật sự phun trào.

Cô nhanh chóng đóng cửa phòng lại nhưng vẫn có thể nghe được động tĩnh của chiếc đèn ngủ bay đụng cửa."

Bệnh nhân không được tức giận."

Cô mở cửa rồi thò đầu vào nói với âm lượng khá lớn.Bạch Vận Dao lườm Thẩm Tư Đàn bằng ánh mắt đầy chết chóc khiến Thẩm Tư Đàn cả sống lưng lạnh toát trực tiếp chạy khỏi biệt thự.Bạch Vận Dao hung dữ như vậy.

Lần này cô gây họa bà ấy không giết cô mới lạ.Cô vội vã chạy ra ngoài nên trên người vẫn mặc bộ pijama đen trắng như con bò sữa, chân mang dép ở nhà khiến trên đường ai cũng nhìn bằng ánh mắt kì lạ.Thẩm Tư Đàn gãy gãy đầu.

Cô thấy cũng đẹp mà.

Chỉ tại thẩm mỹ bọn họ có vấn đề thôi.Cô đi đến quảng trường ngồi một lúc canh thời gian đợi Bạch Vận Dao hạ hỏa thì quay về."

Có nguồn tin đồn rằng tổng thống Sâm Quý Đạt ngã bệnh..."

"Đương nhiên dinh tổng thống đã ngay lập tức bát bỏ tin đồn này..."

"Nhưng việc triệu tập các danh y đã khiến dư luận xôn xao.

Việc này e là sẽ ảnh hưởng lớn đến cuộc tổng tuyển cử sắp tới."

Thẩm Tư Đàn nằm dài trên ghế đá nhìn lên tin tức ở quảng trường thì cau mày.Một lúc sau, cô liền đứng dậy rời đi.

Trong ánh mắt cũng không còn sự bỡn cợt thường ngày mà thay vào đó là sự nghiêm túc cùng sắc bén.Bạch Vận Dao sau khi làm lại bảng kế hoạch liền nhìn lên đồng hồ đang điểm hai giờ khuya.Bà cau mày nhìn xung quanh một lúc không thấy bóng dáng Thẩm Tư Đàn đâu liền hỏi quản gia."

Bác sĩ Thẩm đâu?"

Nửa tháng nay lúc bà làm việc Thẩm Tư Đàn đều ở bên cạnh quấy rối.

Tuy làm bà tức giận rồi chạy đi nhưng không có khi nào tối như vầy mà chưa về."

Bác sĩ Thẩm chưa về.

Đã cho người đi tìm rồi ạ."

Quản gia nhanh chóng báo cáo.

Bà cũng đang đợi người đây nhưng nãy giờ không thấy về."

Tìm cái gì mà tìm, gọi về cho tôi.

Đến giờ không về, cô ta xem Bạch gia như khách sạn sao.

Cô ta có gan thì đừng về nữa."

Bạch Vận Dao có chút lo lắng nhưng vẫn tỏ ra phát cáu rồi đi lên phòng.Quản gia: "..."

Tiểu thư bảo phu nhân khẩu thị tâm phi quả nhiên không sai.Trên mặt đã viết rõ hai chữ lo lắng rồi mà còn mạnh miệng như vậy.Bạch Vận Dao sau khi lên phòng liền nằm xuống lăn qua lăn lại môt hồi cũng không ngủ được.Thẩm Tư Đàn dù sao cũng chỉ là một cô gái nếu ở bên ngoài xảy ra chuyện gì thì phải làm sao đây.Bà suy nghĩ một hồi lại tưởng tượng đến cảnh Thẩm Tư Đàn bị mấy gã đàn ông xấu xa ức hiếp liền rùng mình, sống lưng lạnh toát.Bà nhanh chóng chạy xuống lầu."

Đi tìm người về đây cho tôi."

Bạch Vận Dao vẫn còn thấy quản gia ở phòng khách liền quát lên rồi trực tiếp xoay người đi về phòng lần nữa.Thẩm Tư Đàn bị gì đều do cô tự gánh lấy liên quan gì đến bà mà phải lo lắng chứ.

Chết tiệt mà.

Lo lắng cái gì chứ.Quản gia nhìn điệu bộ không khác gì đứa trẻ của Bạch Vận Dao chỉ biết lắc đầu bất lực.

Xem đi, thay đổi ý chưa đến năm phút.

Rõ ràng lo lắng mà cứ tỏ vẻ khó chịu như vậy.
 
[Bh] Ảnh Hậu Của Vương Hậu
Chap 57: Thẩm Tư Đàn cũng bị bệnh


ẦmmmmmMột bóng người bay xẹt qua tông thẳng vào vách tưởng rồi bật lại.

Người đó nhanh chóng lăn ra đất rồi lồm cồm bò dậy."

Thẩm Tư Đàn, chị làm cái quái gì vậy?"

Thẩm Tư Đàn trong bộ pijama bò sữa, tay đúc vào túi quần, gió thổi nhẹ làm tóc cô khẽ bay bay, có chút không hợp với hoàn cảnh.

Cô nhìn cô gái ở trên đất bằng ánh mắt sắc lạnh rồi đưa chân đạp lên vai cô ta áp vào vách tường."

Đừng nghĩ tôi không biết cô làm trò gì.

Việc của người đó là cô gây ra đúng chứ."

Thẩm Tư Đàn chỉ hỏi một câu hỏi mang tính chất khẳng định.

Sâu trong thâm tâm đã sớm đoán được việc này chắc chắn là do em họ cô Thẩm Đình Ninh làm.Thẩm Đình Ninh trước nay không có hứng thú với y học chính tông.

Từ sau khi cô chú mất thì càng lúc càng mất phương hướng.

Cả ngày chỉ nguyên cứu những thứ thuốc hại người.

Lúc đó cô bắt gặp sẽ giáo huấn một trận.Bây giờ gan lớn đến mức cả cơ thế của tổng thống cô ta cũng muốn mang ra thử nghiệm.

Thật hết thuốc chữa rồi."

Đúng vậy thì sao?

Chị sẽ làm gì?

Cứu ông ta sao?"

Thẩm Đình Ninh ngước lên nhìn Thẩm Tư Đàn bằng ánh mắt bất cần.

Trong ánh mắt chứa đầy oán trách đối với cuộc đời này."

Chị đừng quên là do ai mà ba mẹ tôi mới phải chôn mình trong lần sạt lở núi đá đó.

Nếu không phải ông ta thất trách thì ba mẹ tôi có thể chết sao."

"Tôi quên mất.

Họ có phải ba mẹ chị đâu.

Chị làm sao hiểu được cảm giác của tôi."

Thẩm Tư Đàn cay mày.

Chân đang ấn Thẩm Đình Ninh vào tường đột nhiên dùng lực."

A."

Thẩm Đình Ninh sau khi a lên liền ôm lấy một bên vai của mình.

Thẩm Tư Đàn lần này vậy mà trực tiếp đánh gãy một bên vai của cô ta.

Cô ta quên mất, Thẩm Tư Đàn bây giờ có phải chị họ cô ta đâu.

Người chị yêu thương che chở cô ta đã chết rồi, hiện tại chỉ còn Thẩm Tư Đàn phó viện trưởng bệnh viện Thẩm gia."

Lần này tôi sẽ giải quyết rắc rối của cô.

Họ Thẩm, cô không xứng.

Chúng ta từ nay xem như không ai quen ai."

Thẩm Tư Đàn nhìn cô gái cắn môi đau đớn trước mặt liền quay lưng rời đi.Phải, họ không phải ba mẹ của cô.

Cô sẽ không hiểu được cảm giác của Thẩm Đình Ninh nhưng cô sẽ không làm như vậy.

Huống hồ việc núi đá đổ xuống là việc bất ngờ ai mà mong nó xảy ra được chứ.Thiên hạ rộng lớn, hoàng đế ở xa.

Nước xa không cứu được lửa gần.Mang việc này đổ lên người tổng thống thì có chút làm cô không hiểu nổi tư duy logic của Thẩm Đình Ninh.Thẩm Tư Đàn vừa về đến Bạch trạch đã thấy quản gia vội vạ chạy ra.

Cô còn nhìn thấy sau lưng bà ấy có thêm cái đuôi."

Bác sĩ Thẩm, cô cuối cùng cũng về rồi."

Cô cười cười gật gật đầu định đi lên phòng ngủ thì nghe quản gia nói tiếp."

Phu nhân rất lo cho bác sĩ.

Nãy giờ cứ đi lên đi xuống hỏi cô về chưa.

Cô lên phòng xem phu nhân một chút đi ạ.

Không phu nhân lại không an tâm."

Bà đã bị làm phiền đến mất ngủ luôn rồi.

Cứ mười phút sẽ xuống hỏi một lần rồi lại hì hụt nổi cơn thịnh nộ đi lên phòng.

Thật làm bà không hiểu nổi phu nhân nhà mình tại sao có thể đầu gỗ như vậy nữa.

Một câu quan tâm liền chết hay sao.Thẩm Tư Đàn nhìn đồng hồ treo tường đã hơn bốn giờ sáng liền cau mày.

Thời tiết bây giờ buổi tối dài hơn sáng nên cô cũng không để ý mấy đến giờ giấc.

Vậy mà lại trễ như vậy rồi."

Bà cũng lên ngủ đi.

Sáng mai không cần đi làm."

Cô nói rồi liền bước lên lầu đi một mạch đến phòng Bạch Vận Dao.Trong phòng có ai đó vốn không ngủ nhưng nghe người về liền trực tiếp nhảy lên giường nhanh chóng đắp chăn rồi nhắm mắt lại.Thẩm Tư Đàn mở cửa phòng ra đã thấy Bạch Vận Dao nhắm mắt ngủ, hơi thở đều đều liền bước đến bên cạnh giường rồi ngồi xuống.Cô nhìn Bạch Vận Dao ngủ ngon lành liền cau mày.

Cái này là quan tâm một chút xuống hỏi một lần sao.

Rõ ràng ngủ rất ngon mà.Bạch Vận Dao: "..."

Sao còn chưa đi vậy.

Nhìn bà làm gì.

Bình an về rồi thì về phòng ngủ đi chứ.

Muốn làm bà mất ngủ cả đêm hay sao.

Bà là bệnh nhân cần được nghỉ ngơi đó.Bà đang độc thoại nội tâm thì cảm thấy một phía bên người lúm xuống giống như có ai nằm xuống.Bạch Vận Dao chưa kịp phản ứng đã bị người đó ôm vào lòng.

Còn cảm nhận được một cái hôn ấm áp trên trán mình."

Ngủ ngon."

Bạch Vận Dao: "..."

Thẩm Tư Đàn rốt cuộc cũng bị bệnh giống Bạch Thái rồi sao.

Lại dám ăn đậu hủ của bà.

Nhưng vì mặt mũi lúc này bà vẫn nên nhắm mắt thì hơn.Bạch Vận Dao nghe được hơi thở đều đều của Thẩm Tư Đàn lại cảm nhận được thân thể mềm mại của cô ấy thì cau mày.Cả người cồn cào không hiểu sao có chút nôn nóng khó chịu.

Tim cũng đập nhanh hơn bình thường.Chết tiệt, ôm như vầy thì bà làm sao ngủ được.Thẩm Tư Đàn nhìn Bạch Vận Dao muốn cựa quậy nhưng không dám kia liền nhếch môi đầy xấu xa.

Cô không hiểu sao lại thích chọc ghẹo Bạch Vận Dao như vậy.

Nhìn bà ấy như thế này thật sự đáng yêu, có chút trẻ con.Lúc đầu cô cứ nghĩ bà ấy ngủ thật.

Ai ngờ lại giả ngủ một cách thành thạo như vậy.

Nhưng hiện tại cơ thể bà ấy đã bán đứng bà ấy rồi.Cô nhẹ nhàng cong người, hai tay ôm chặt lấy Bạch Vận Dao, mắt nhắm chặt rồi cúi xuống tìm lấy đôi môi ngọt ngào của người đối diện.
 
[Bh] Ảnh Hậu Của Vương Hậu
Chap 58: Bị Bạch Thái ảnh hưởng


Bạch Vận Dao bị hôn bất ngờ liền mở to mắt nhìn.

Bà nhìn người trước mặt đang nhắm mắt thì cau mày.Thẩm Tư Đàn đến cả ngủ cũng biến thái như vậy sao.

Còn dám ăn đậu hủ của bà.Bạch Vận Dao ngơ người trong chốc lát.

Đột nhiên cảm nhận được Thẩm Tư Đàn dùng lưỡi cạy môi mình, tay cũng không yên phận mò vào áo bà.Bạch Vận Dao như bị thôi miên bởi những động tác ấy.

Bà nhẹ nhàng nhắm mắt lại nhưng vài giây sau liền...Chátt...

Bịchhhh...Thẩm Tư Đàn giật mình ôm lấy một bên mặt, cô chưa kịp phản ứng đã bay tự do xuống đất."

Cô làm trò gì vậy hả?"

Bạch Vận Dao ngại quá hóa giận cầm lấy gối nén về phía Thẩm Tư Đàn.Bà vậy mà vừa nãy có ý muốn đáp lại Thẩm Tư Đàn.

Bà điên thật rồi.

Sao có thể có ý nghĩ đó cùng cô gái nhỏ hơn bản thân cả thế hệ chứ.Điên rồi.

Điên thật rồi.Thẩm Tư Đàn nhanh chóng bắt lấy cái gối ôm vào người."

Tất nhiên là giúp bà giải độc.

Không phải tôi nói rồi sao."

Cô vô cùng bình tĩnh trả lời.Thật dữ nha.

Làm cô đau đấy."

Cô bớt điên đi.

Cút ngay cho tôi."

Bạch Vận Dao nhanh chóng cầm lấy cái gối tiếp theo định ném về phía Thẩm Tư Đàn."

Cút thì cút."

Thẩm Tư Đàn đứng dậy phủi phủi mông rồi bay tiếp lên giường.

Cô nằm xuống quay mặt về phía Bạch Vận Dao, tay chống đầu nở nụ cười vô cùng xấu xa."

Không ngờ Bạch phu nhân mong tôi cút lên giường như vậy."

Bạch Vận Dao: "Vô liêm sỉ."

Có người đến mặt mũi cũng không cần như vậy sao.

Nhìn khuôn mặt tươi cười của Thẩm Tư Đàn bà chỉ muốn đánh người.

Nhưng nhìn vết đỏ in năm ngón tay kia thì lại không nỡ ra tay.

Tức chết bà rồi."

Lúc nãy bà cũng hưởng thụ mà.

Hay không Bạch phu nhân cũng có ý đó..."

Thẩm Tư Đàn chưa nói xong liền bị cắt ngang."

Tôi không có.

Cô đừng ảo tưởng."

Bạch Vận Dao nhanh chóng phản bác nhưng trong lòng lại đầy sự chột dạ.Bà làm sao vậy chứ.

Từng tuổi này còn muốn yêu đương như thiếu nữ, còn với đối tượng là một cô gái kém hơn mình cả thế hệ.

Chuyện này mà đồn ra ngoài bà để mặt mũi ở đâu được.

Chuyện của Bạch gia xảy ra mấy tháng nay chưa đủ mất mặt hay sao mà còn như vậy.Không đâu.

Bà bị Bạch Thái ảnh hưởng thôi.

Không có chuyện đó đâu.Thẩm Tư Đàn ồ lên.

Tay không yên phận vuốt ve chiếc eo xinh đẹp lại săn chắc của Bạch Vận Dao."

Cơ thể thành thục hơn lời nói của bà nhiều lắm."

Bạch Vận Dao gạt tay Thẩm Tư Đàn ra.

Bà cầm lấy gối đưa lên định đánh người nhưng bị Thẩm Tư Đàn lưu manh ngăn lại.Thẩm Tư Đàn thuận thế kéo Bạch Vận Dao ngã xuống giường, lăn vào lòng ngực mình."

Bệnh nhân như bà cũng trâu bò gớm."

Đụng phát là xù lông nhím lên.

Ai nha, thật đáng sợ.Bạch Vận Dao: "..."

"Ngủ ngon."

Thẩm Tư Đàn nói xong liền biến Bạch Vận Dao thành cái gối ôm, tay ôm chân gác vô cùng thuần thục rồi nhắm mắt lại.Bạch Vận Dao lúc này cả nhúc nhích cũng không được.

Trong khi Thẩm Tư Đàn không khác gì con bạch tuộc cuốn lấy bà.Bà định nhéo Thẩm Tư Đàn nhưng lại không nỡ.Bà nhìn Thẩm Tư Đàn hơi thở đều đều mà chìm vào giấc ngủ.Lúc cô ngủ vô cùng yên bình, vô cùng tĩnh lặng như mặt nước trong veo nhưng khi tỉnh lại thì lại giống như một con người khác đầy vẻ bỡn cợt, chọc tức người khác.Đến khi bà tỉnh lại đã không còn nhìn thấy người bên cạnh nữa.Bạch Vận Dao cau mày nhìn đồng hồ đã hơn chín giờ sáng.Bà xoa xoa mi tâm rồi nhấn nút trên đầu giường gọi người vào."

Phu nhân."

"Thẩm Tư Đàn đâu?"

Bà nghi ngoặc hỏi nữ hầu trước mặt."

Bác sĩ Thẩm ra ngoài rồi ạ."

Bạch Vận Dao gật gật đầu xem như đã biết.

Bà không biết Thẩm Tư Đàn bận chuyện gì nhưng trong lòng lại sinh ra cảm giác thấp thỏm lo sợ."

Lúc sáng tiểu thư có gọi hỏi thăm sức khỏe phu nhân nhưng phu nhân còn ngủ nên không làm phiền ngài."

Nữ hầu nhớ đến cuộc gọi của Bạch Thái mỗi sáng thì nhanh chóng báo cáo.

Bình thường phu nhân sẽ dậy rất sớm, tiểu thư cũng dậy sớm để quay phim nên hai người sẽ nói chuyện với nhau vào lúc sáng.

Nhưng hôm nay phu nhân dậy hơi trễ hơn mọi khi thành ra bỏ lỡ cuộc gọi rồi."

Tôi biết rồi.

Cô ra ngoài đi."

Thời gian này bà nên ít nói chuyện với Bạch Thái thì hơn.

Xem đi, nói nhiều quá bây giờ bị ảnh hưởng rồi.

Còn làm chuyện điên rồ như vậy.Bạch Thái mà biết suy nghĩ của mẹ mình chắc sẽ khóc ngập đoàn làm phim.

Đổ thừa cho cô là sao chứ.

Cô làm nên tội tình gì.Cô chỉ gọi hỏi thăm sức khỏe phụ mẫu thôi mà bây giờ lại gánh cái nồi này.

Cô thật oan nha.Trong khi Bạch Vận Dao đang đấu tranh tư tưởng và đổ tất cả lỗi lầm cho con gái thì ở nơi khác Thẩm Tư Đàn đang bận bịu chuẩn bị cuộc phẩu thuật.Cô nhìn kết quả trên giấy tờ thì cau mày.

Thẩm Đình Ninh thật điên rồ mà.

Tiêm thuốc chứa ký sinh trùng vào tim tổng thống.

Chuyện này mà điều tra ra, cô ta muốn cả Thẩm gia lụi bại hay sao."

Chuẩn bị phẩu thuật."

Cô quay sang nói với trợ lí giám sát bên cạnh.Theo tình hình này chỉ còn mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi, không nhanh tổng thống đây sẽ được đưa vào quan tài.
 
[Bh] Ảnh Hậu Của Vương Hậu
Chap 59: Ai đợi chứ


Bạch Thái không hiểu sao mấy nay bản thân luôn bị ngứa lỗ tai.

Cô ngáy ngáy lỗ tai có chút bực mình.

Có ai nhung nhớ cô đến mức nhắc cô nhiều như vậy sao.Chắc không phải Vu lão bà đang ở nhà đâu.Đã cuối năm rồi, sự kiện ngày một nhiều cô và Vu Tương hoàn toàn không có thời gian gặp mặt.

Một người thì mở chế độ thảm đỏ, một người dành cả thanh xuân ở đoàn làm phim.

Thật nhớ chết cô rồi."

Chị Thái, chúc mừng chị có tên trong danh sách để cử của Hoa Đỉnh."

Tiểu Hướng vừa xem tin tức xong liền nhảy cẳng lên.Bạch Thái nhìn Tiểu Hướng vui như được mùa thì nở nụ cười bất đắc dĩ.

Chuyện này cũng sớm muộn thôi mà.

Cô có thể đoán được.Những năm nay nền điện ảnh xuống dốc trầm trọng, cô nổi lên bằng một vai diễn Lý Huân cũng là chuyện dễ hiểu.

So với mấy bình hoa khác cô càng tự tin với diễn xuất của mình.Trong khi đó ở bên phía Thẩm Tư Đàn."

Các người nghĩ cô ta có thể cứu được tổng thống đại nhân không?"

Tiêu Lan đứng phía trên nhìn xuống cô gái trong bộ đồ phẩu thuật xanh đang miệt mài bên dưới thì nở nụ cười."

Tuổi trẻ tài cao."

Cô ấy chỉ lớn hơn tuổi con gái bà một chút nhưng trường giang sóng sau dồn sóng trước ai mà biết được chữ ngờ."

Nếu ngài ấy có mệnh hệ gì.

Tôi sẽ trực tiếp bắn chết cô ta."

"Dùng người thì phải tin người."

Tiêu Lan vỗ vỗ vai vị chính trị gia kia rồi nhẹ nhàng nâng giày cao gót ung dung bước đi.

Trước khi đi còn quay lại nhìn xuống phòng phẩu thuật bên dưới một cái.Thẩm Tư Đàn đang tập trung cao độ.

Cô hoàn toàn không có thời gian để ý đến bọn người đang quan sát phía trên kia.Những bác sĩ giỏi bên cạnh chỉ có thể làm trợ tá cho cô, trong lòng họ có chút không cam cũng không thể làm gì được.

Người ta tuổi trẻ tài cao hơn bọn họ rất nhiều.Lồng ngực được mở ra đã làm không ít vị bác sĩ nổi cả gai óc.Chết tiệt, cũng quá ghê tởm rồi.Nếu không kịp thời xử lý, e là vị tổng thống đương nhiệm này sẽ biến thành cố tổng thống rồi.Thẩm Tư Đàn nhìn bọn ký sinh trùng có cả trăm con đang làm ổ nheo nhóc bên ngoài quả tim và có xu hướng ăn vào bên trong, mặt cả biến sắc cũng không có.

Cô hoàn toàn giữ được sự bình tĩnh nhất định mà không phải ai cũng làm được."

Phó viện trưởng Thẩm, cô xem bọn chúng hình như đang tiến hóa."

Trợ tá bên cạnh là một người đàn ông trung niên nhanh chóng nói."

Tôi đã thấy."

Bọn chúng đang từ từ tiến hóa từ một lũ như dòi bắt đầu phá kén rồi mọc cánh.

Sau khi ăn sạch quả tim này chắc chắn sẽ phá vỡ lồng ngực rồi bay đi kí sinh vào cơ thể khác rồi tiếp tục ăn và phá vỡ không những vậy tụi nó còn có thể sinh sản nhanh một cách chóng mặt.

Nếu không kịp giải quyết có thể sẽ đáng sợ hơn cả đại dịch Ebola.Thẩm Đình Ninh thật sự điên rồ đến nổi muốn hủy đi tất cả bao gồm cả thế giới này."

Chúng ta phải làm sao bây giờ?"

"Tiêm dung dịch làm cho tạm thời ngừng đập.

Tắt mọi thiết bị."

Thẩm Tư Đàn nhanh chóng ra lệnh."

Đưa kính hiển vi, chúng ta sẽ làm trong ba phút."

Mấy người xung quanh đưa mắt anh nhìn tôi, tôi nhìn anh một hồi như hỏi ý nhau rồi quyết định làm theo lời Thẩm Tư Đàn nói.

Bọn họ từ lúc bước vào căn phòng này đã như leo lên lưng cọp rồi.

Bây giờ còn không liều một phen e là cả mạng cũng khó rời khỏi đây.Bình thường gần cuối năm sẽ không mưa nhưng hôm nay bên ngoài cơn mưa lại rả rích và dai dẳng một cách khó chịu."

Phu nhân, bà đang đợi bác sĩ Thẩm sao?"

Quản gia cầm theo chiếc áo choàng nhẹ nhàng giúp Bạch Vận Dao khoác thêm lên người."

Ai bảo tôi đợi cô ta."

Bạch Vận Dao trừng quản gia rồi xoay người đi vào trong.Thẩm Tư Đàn có tay có chân tự biết đi sẽ tự biết về.

Chờ đợi cái gì chứ.Quản gia này cũng thật nhiều chuyện.Quản gia: "..."

Bà nhiều chuyện lúc nào.

Bà chỉ hỏi thôi.

Thật oan mà.Bạch Vận Dao đi lên thư phòng tìm sách đọc nhưng làm cách nào cũng không chú tâm vào được.

Bà đã quen với việc Thẩm Tư Đàn ngồi bên cạnh trêu ghẹo, phá rối.

Bây giờ không có thứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó.

Lại nghĩ đến việc tối qua bất giác khuôn mặt đỏ lên.Bà vậy mà sắp cùng một cô gái làm việc không thể miêu tả.

Thật điên rồ mà.Nhưng tại sao trong lòng lại có chút mong đợi cùng thất vọng nhỉ.Có phải những năm qua bà ít có dục niệm này nên bây giờ mới vậy không.Thật càng lớn tuổi càng hồ đồ mà.Bạch Vận Dao nhìn cuốn sách trên bàn rồi bực bội đóng nó lại.

Bà đứng dậy đi ra cửa sổ bên ngoài quyết định hóng gió, thư giãn một chút.Chiếc Cadillac đen tuyền bên trên còn gắn quốc kì trên đầu nhẹ nhàng dừng lại trước cổng Bạch trạch.Bạch Vận Dao thấy vậy thì cau mày.

Vừa nhìn chiếc xe bà đã biết nó là của ai.

Không phải của thị trưởng Kinh Thành, Tiêu Lan hay sao.Bình thường mời thì từ chối.

Hôm nay đến làm gì chứ.Thật là rồng đến nhà tôm nha.Bạch Vận Dao chưa hết ngạc nhiên đã thấy bóng dáng quen thuộc bước xuống xe.
 
Back
Top Bottom