Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bh] Cô Hàng Xóm Yêu Thầm Tôi

[Bh] Cô Hàng Xóm Yêu Thầm Tôi
Chap 10: Chạy bộ


[GL] Bằng Trình Vạn Lý - Chap 10: Chạy bộNhậm Duyệt Hàm không biết bản thân đã ngủ bao lâu.

Cô chỉ biết tối hôm nay cô ngủ rất ngon, không còn mơ thấy những ác mộng trước kia nữa.Cô dụi mắt rồi ngồi dậy vươn vai một cái lại vô thức nhìn vào vị trí bên cạnh.

Vị trí đó hiện tại trống không đến mềm gối cũng được xếp vuông góc không khác gì trong quân đội.Nhậm Duyệt Hàm: "..."

Chắc An Nhất Bình có tính tự hành.Cô nhớ năm nhất đại học trường cũng cho học quân sự.

Đến khi học gấp chăn kiểu quân đội cô thật sự đã chịu không ít dày vò.

Đặc biệt mỗi sáng giáo quan còn đi kiểm tra nữa chứ.

Để không để chăn màn bị nhăn cô chỉ có thể ngủ không cần chăn mà thôi.Nhớ về thời gian đó cô đã thấy mình không thích hợp ở trong quân đội rồi.

Người như cô vừa ham ngủ lại lười biếng nếu thật sự sống ở đó sớm muộn cũng bị đá đi.Nhậm Duyệt Hàm ngáp thêm cái nữa thật dài không có chút hình tượng nào rồi mới vén liều lên.

Không biết sáng sớm An Nhất Bình đã đi đâu rồi.

Đừng bảo với cô cả đêm qua cô ấy không ngủ đi.Nhưng cô vừa vén liều lên đã thấy một thân ảnh ở phía xa nó làm cô không khỏi nuốt nước miếng một cái, miệng bất giác xin ra cảm giác miệng đắng lưỡi khô.Phía xa bình minh dần đi lên đón một ngày mới, tiếng chim không ngừng hót bên tai, khung cảnh thiên nhiên hài hoà vô cùng đẹp đẽ.Đặc biệt là dáng người phía xa kia, cô ấy chỉ mặc áo thun sát nách, quần thể thao rộng, tóc cột cao đang từng bước từng bước chạy bộ.Chỉ một hành động như vậy đã khiến tim Nhậm Duyệt Hàm như muốn nhảy ra bên ngoài.

Cô đưa tay sờ lên ngực mình, cô đâu phải lần đầu tiên gặp người đẹp đâu chứ.

Nhưng đẹp kiểu nghịch thiên như vầy thì là lần đầu đấy."

Chào buổi sáng."

An Nhất Bình chạy ngang liều thấy cô đã thức liền mỉm cười chào hỏi nhưng cô ấy không hề có ý định dừng lại."

Chào... chào buổi sáng."

Nhậm Duyệt Hàm lúc này mới ấp úng chào lại.

Cô khẽ đưa mắt nhìn những giọt mồ hôi đang chảy ướt đẫm người khiến chiếc áo cô ấy đang mặc trở nên ôm sát cơ thể lộ ra từng đường cong săn chắc.Nhậm Duyệt Hàm khẽ nuốt nước miếng lần nữa.

Không hiểu sao cô lại có một suy nghĩ táo bạo.

Ước gì buổi sáng nào cũng được nhìn thấy cảnh này thì tốt biết mấy.Đột nhiên cô thấy bản thân rạo rực khác lạ hẳn.

Đây có phải chăng là sức hút đặc biệt của alpha đối với omega như cô không.Nhậm Duyệt Hàm tát nhẹ hai bên má của mình một cái.

Mới sáng sớm cô phải trong sáng lên không được nghĩ bậy như vậy.

An Nhất Bình mà biết sẽ đánh giá cô là loại không ra gì mất."

Cô đói chưa?

Chúng ta ăn tạm cái gì rồi trở về."

An Nhất Bình lúc này mới chạy bộ xong.

Cô cầm lấy khăn đã chuẩn bị từ trước nhẹ nhàng lao đi mồ hôi trên người."

À...được."

Nhậm Duyệt Hàm nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác.

An Nhất Bình cứ đứng trong tầm mắt cô như thế khiến cô không thể nào tập trung được.Bữa sáng của hai người chỉ đơn giản là cái trứng ốp la cùng ổ bánh mì và vài miếng sa lách.

Vì sợ cô đi đường gồ ghề sẽ bị sốc hông nên An Nhất Bình cũng chỉ cho cô ăn vừa đủ.

Nói thật chứ so với mẹ cô An Nhất Bình còn chu đáo hơn.An Nhất Bình mà biết Nhậm Duyệt Hàm đang so sánh mình với mẹ cô ấy chắc sẽ cười trong đau thương mất.

Cô xem cô ấy là đối tượng làm vợ tương lai, cô ấy lại xem cô như mẹ.

Cái này so với bị gắn biển người tốt còn thê thảm hơn.Hai người trở về khu cư xá cũng đã trưa, Nhậm Duyệt Hàm vừa chào tạm biệt An Nhất Bình xong liền quay về phòng trực tiếp lao lên giường ngủ trưa.

Cho dù đi cắm trại rất vui, cô ngủ cũng rất ngon nhưng sự thật nó lại không bằng chiếc giường êm ái này của cô.

Huống hồ từ lúc có thai cô không chỉ thích ăn mà còn thích ngủ nữa.An Nhất Bình thấy vậy cũng không tiện đi phá giấc ngủ của Nhậm Duyệt Hàm.

Cô chỉ cười trừ rồi trực tiếp đi vào bếp dọn dẹp đồ đạc cắm trại từ qua nay.

Những động tác thuần thục của cô còn cho thấy cô ở nhà Nhậm Duyệt Hàm còn thân quen hơn cả chính chủ.Có lẽ tính đề phòng của Nhậm Duyệt Hàm khá thấp nên từ khi hai người quen biết chưa bao lâu cô ấy đã trực tiếp đưa chìa khoá nhà cho cô.

Mà hình như lúc đó cô cũng có giở một chút thủ đoạn thì phải.

Cô có phải nên cảm ơn những vết thương đó hay không nhỉ.

Nếu không chắc cô ấy không buông lỏng cảnh giác với cô như vậy đâu.Khi đó cô muốn nhờ Nhậm Duyệt Hàm sang nhà bôi thuốc giúp cô.

Cô ấy biểu thị rằng mình khá lười di chuyển liền bảo cô tắm xong thì mang thuốc qua.

Sau ít lần cô sang gõ cửa trong một ngày thì cô ấy đã đưa thẳng chìa khoá cho cô luôn.An Nhất Bình nhìn chìa khoá trong tay liền cười cười.

Cô nhẹ nhàng mở cửa phòng nhìn vào trong thấy người trong phòng ngủ đến quên trời đất thì nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Hành động vô cùng dịu dàng giống như sợ chỉ cần một âm thanh nhỏ người trên giường sẽ thức giấc vậy.
 
[Bh] Cô Hàng Xóm Yêu Thầm Tôi
Chap 11: Xin lỗi


[GL] Bằng Trình Vạn Lý - Chap 11: Xin lỗiAn Nhất Bình thấy vậy cũng không quấy rầy cô nhưng cũng không muốn về căn nhà sát vách bên cạnh.

Cô đi đến ngăn tủ tìm đại cuốn sách rồi đến sofa ngồi xuống đọc từng trang một giết thời gian.

Cuốn sách về kiến thức mang thai này hồi mấy tháng trước cô đã đọc qua không ít lần, lúc đó còn ghi chú lên đó rất nhiều.

Đó cũng là lần đầu tiên cô mong đợi về một tương lai tốt đẹp nhiều đến thế.

Trái tim vốn tĩnh lặng như mặt hồ đột nhiên nổi lên từng đợt sóng dữ dội.

Nó hối thúc cô phải chạy đến bên cạnh mẹ con bọn họ bằng bất cứ giá nào.Nhưng chạy đến rồi, cô lại có chút sợ hãi.

Sợ cô ấy biết tất cả những chuyện này đều có bàn tay của cô sắp xếp thì cô ấy sẽ đối với cô như thế nào đây.

Thậm chí chuyện vợ của Trương Vọng từ nước ngoài trở về cũng có bàn tay cô tham gia.Càng đến gần cô ấy, cô lại càng trở thành kẻ nhát gan sợ sệt đủ đường.

Nhưng cô lại không thể từ bỏ như vậy.

Cô vụng trộm yêu cô ấy mười lăm năm, nếu để cô ấy thuộc về người khác cô lại không cam tâm.Nhậm Duyệt Hàm đang ngủ nhưng giấc ngủ này không được ngon, cô cố xoay người qua lại nhưng thật khó chịu.

Không hiểu sao cô cứ cảm thấy bên dưới váy có gì đó ươn ướt.

Cô khẽ nhíu mày rồi đó chống tay ngồi dậy.

Lúc này cô mới hết hồn khi bên dưới ga nệm lại ướt một mảng lớn.Nhậm Duyệt Hàm dụi dụi mắt như không tin vào mắt mình.

Có phải cô nhìn nhằm không chứ?

Cô lớn từng này rồi còn có thể xảy ra chuyện xấu hổ như vậy.Nhậm Duyệt Hàm sau khi cảm thấy mình giống như làm chuyện bậy bạ liền đứng dậy muốn dọn dẹp hiện trường mất mặt này.

Nhưng khi cô đứng lên cô lại càng cảm thấy rõ ràng có gì đó không đúng.

Bên dưới âm đ** không ngừng rỉ ra từng chút nước không khác gì cái van nước bị rỉ.Nhậm Duyệt Hàm đưa tay xuống dưới váy, lòng bàn tay của cô ướt đẫm một chất nước màu trong.Cô không khỏi đứng hình mấy ba giây rồi ôm lấy bụng.

Cô cuối cùng cũng đoán được chuyện gì đang xảy ra với mình.An Nhất Bình ngồi trên ghế sofa nghe tiếng mở cửa phòng liền mỉm cười quay đầu nhìn lại.

Nhưng sau đó cô lại thấy Nhậm Duyệt Hàm với khuôn mặt trắng toát đang chậm rì nê từng bước như sắp khóc về phía cô.An Nhất Bình cau mày.

Cô đứng bật dậy nhanh chóng đi về phía cô ấy."

Sao vậy?

Có chuyện gì?"

Nhậm Duyệt Hàm thấy An Nhất Bình trước mặt không khác gì thấy một chiếc phao cứu sinh.

Cô nắm chặt lấy cánh tay cô ấy, giọng nói cũng cố kiềm lại để tránh bản thân khóc oà lên."

Tôi, hình như bị vỡ nước ối rồi."

An Nhất Bình lúc này mới chú ý đến váy của Nhậm Duyệt Hàm đã ướt một mảng lớn.

Cô ấy hít một hơi thật sâu cô lấy lại bình tĩnh rồi trực tiếp bế Nhậm Duyệt Hàm lên."

Tôi đưa cô đi bệnh viện."

Cô không biết bản thân mình đã bình tĩnh ra sao.

An Nhất Bình cô cũng chỉ biết khi đó bản thân cô không còn thấy đường trước mắt để chạy nữa, trời đất như tối mù và trái tim như có ai đang bóp nát.Cô chỉ biết việc nhấn chân ga lúc này dường như chỉ là bản năng.Cũng trong lúc đó Nhậm Duyệt Hàm bắt đầu cảm thấy đau bụng.

Cô cảm giác được hình như đứa bé đang muốn rời khỏi cô.

Nó nói với cô nó đã tìm được gia đình tốt hơn, có đầy đủ cha và mẹ nên không muốn sinh ra bởi một người mẹ đơn thân như cô.Cô ôm lấy bụng như muốn giữ đứa bé lại không để nó rời xa mình giống như việc cô đang cố níu lấy một tia hy vọng nhỏ nhoi vậy.Bất giác bàn tay đang run rẩy của cô được một bàn tay khác nắm lấy."

Sẽ ổn thôi."

An Nhất Bình khẽ an ủi Nhậm Duyệt Hàm nhưng lại không khác gì đang an ủi chính mình.Chiếc Jeep việt dã vừa đến bệnh viện đã có nhân viên đợi sẵn.

An Nhất Bình nhanh chóng bế Nhậm Duyệt Hàm đặt lên giường đẩy.Đến khi nằm trên giường bệnh được bác sĩ, y tá đẩy đi Nhậm Duyệt Hàm vẫn nắm chặt tay An Nhất Bình.

Giống như nắm chặt lấy chiếc phao cứu sinh duy nhất có thể cứu mẹ con cô.Cho đến khi cô được đẩy đến trước phòng cấp cứu với tình trạng mất dần ý thức, bác sĩ vẫn thấy cô vẫn nắm chặt tay An Nhất Bình không có dấu hiệu buông liền muốn gỡ ra nhưng không được.An Nhất Bình nhìn bàn tay đang nắm chặt tay mình rồi nhìn bác sĩ xung quanh đang đợi.

Cô khẽ hôn lên trán Nhậm Duyệt Hàm, tay còn lại vén từng sợ tóc rối của cô ấy một cách đầy trân trọng.

Nếu như có thể cô không muốn cô ấy phải chịu bất kỳ tổn thương nào."

Duyệt Hàm, ngoan buông để bác sĩ giúp em được không?"

Cô khẽ nói bên tai Nhậm Duyệt Hàm bằng giọng vô cùng triều mến, lại pha chút kiềm chế giống như sắp khóc vậy.Tuy Nhậm Duyệt Hàm đang nửa mê nửa tỉnh nhưng rất phối hợp .

An Nhất Bình vừa nói xong thì tay cô ấy cũng từ từ buông lỏng.An Nhất Bình cầm lấy tay khẽ hôn lên tay cô ấy mang chút lưu luyến lại mang chút hối hận."

Duyệt Hàm, xin lỗi em.

Thật xin lỗi."
 
[Bh] Cô Hàng Xóm Yêu Thầm Tôi
Chap 12: Ưu tiên cô ấy


[GL] Bằng Trình Vạn Lý - Chap 12: Ưu tiên cô ấyNhậm Duyệt Hàm đang trong cơ mê man nhưng lời cuối cô vẫn nghe được.

Chỉ là làm cách nào cô cũng không thể hiểu tại sao An Nhất Bình lại nói xin lỗi mình.An Nhất Bình thấy cô đã được đẩy vào trong liền nắm chặt lấy bác sĩ.

Ánh mắt của cô so với lúc nãy hoàn toàn khác lạ.

Nếu lúc nãy có bao nhiêu ấm áp thì lúc này lại mang vẻ đầy dữ tợn.

Trái ngược hoàn toàn."

Cho dù xảy ra chuyện gì, nhất định phải ưu tiên cô ấy trước.

Biết chưa?"

Bác sĩ chắc cũng lần đầu tiên gặp loại người như vậy.

Ông cảm thấy rõ sự hung bạo trong con người này.

Nếu bây giờ ông phản bác xem chừng sẽ bỏ mạng tại đây."

Được...

được... bỏ tôi ra đi tôi còn đi cứu người."

Bác sĩ vội tháo tay An Nhất Bình ra khỏi cổ áo mình.

Trong lòng không khỏi run sợ trước khí thế phát ra từ người đó.

Nó cho ông cảm giác còn tệ hơn cả đứng trong nhà xác.Thời gian chờ đợi ở bên ngoài phòng cấp cứu từng chút trôi qua không khác gì cực hình.

An Nhất Bình nhìn chăm chăm vào cánh cửa phòng cấp cứu giống như bây giờ bác sĩ bước ra thông báo tình trạng không tốt cô sẽ huỷ diệt luôn cái bệnh viện này vậy, đến cả những người đi ngang đều âm thầm tránh xa cô một chút hoặc đi vòng phía sau.Rất may mắn một điều cả hai mẹ con đều không xảy ra vấn đề gì.

Bác sĩ sau khi giúp cô làm một loạt kiểm tra sau đó chuyển cô đến phòng bệnh.Nhậm Duyệt Hàm lúc được chuyển ra khuôn mặt có chút nhợt nhạt nhưng ý thức cũng đã phục hồi.

Chỉ có đều do thuốc được tiêm vào người khiến cô cảm thấy hơi mệt cùng buồn ngủ.Cô nhìn thấy An Nhất Bình lao về phía mình liền nở nụ cười trấn an cô ấy.

Cô cũng rất muốn hỏi tại sao cô ấy lại nói xin lỗi mình nhưng hiện tại cổ họng cô có chút đắng, làm cách nào cũng không phát ra tiếng được.Trên đường đến phòng bệnh An Nhất Bình luôn nắm lấy tay cô, đôi tay của cô ấy không biết từ lúc nào trở nên lạnh toát lại có chút run rẩy khiến cô không khỏi áy náy trong lòng.An Nhất Bình thật tốt.Cô ấy đối với cô như vậy làm cho cô không khỏi cảm thấy mình không xứng đáng với lòng tốt đó.Sau khi về phòng cô cũng không ngủ được, cô đưa tay đặt lên bụng mình.Bác sĩ chuẩn đoán cô có triệu chứng hở eo cổ tử cung nhưng rất may đưa đến bệnh viện kịp.

Chỉ là đứa trẻ này xem ra không thể đến với thế giới một cách bình thường được.

Có khả năng sau này cô sẽ sinh sớm hoặc đến lúc sẽ tiến hành phẩu thuật.Việc hở eo cổ tử cung vốn là bẩm sinh cổ tử cung của cô ngắn, đứa bé lớn dẫn lên gây áp lực cho cổ tử cung mới xảy ra tình trạng rỉ ối, việc này vừa nãy bác sĩ cũng đã tiến hành giúp cô khâu eo tử cung.

Đợi đến khi nhóc con này muốn ra hoặc thời điểm thích hợp sẽ tiến hành cắt chỉ khâu."

Uống chút nước đi."

An Nhất Bình pha chút nước ấm vào chiếc cốc nhỏ rồi cẩn thận dùng muỗng đưa vào môi cô.Nhậm Duyệt Hàm cẩn thận nhấp từng ngụm nhỏ cho vơ bớt vị đắng trong miệng.Cô cẩn thận nhìn An Nhất Bình, cả một đêm không ngủ chỉ đợi cô bên ngoài phòng cấp cứu giờ nhìn cách nào cũng thấy bọng mắt to như gấu trúc của cô ấy."

Cô đi nghỉ đi."

Cô thật sự không đành lòng nhìn cô ấy như vậy.

Trước nay cô ấy chưa từng xuất hiện trước mặt cô với bộ dạng nhếch nhác như vậy.

Nó làm lòng cô cảm thấy xót xa không thể diễn tả bằng lời."

Tôi không yếu đuối như vậy."

An Nhất Bình đặt ly nước lên đầu tủ rồi cẩn thận kéo chăn đắp lên người Nhậm Duyệt Hàm.

Đặc biệt khi cô thấy tay cô ấy còn đặt lên bụng thì cau mày."

Bụng còn đau sao?"

Nhậm Duyệt Hàm không biết tại sao nhưng cô có cảm giác An Nhất Bình hiện tại không quá thích đứa trẻ này.

Ánh mắt cô ấy nhìn vào bụng cô giống như muốn xuyên vào trong kéo đứa bé ra ngoài rồi dạy dỗ một trận vậy.Cô nhanh chóng lắc đầu.Nhậm Duyệt Hàm cô điên rồi.

Làm sao có thể nghĩ An Nhất Bình như vậy chứ.

Dù sao người ta cũng là quân tử, còn cô mới là tiểu nhân."

Không sao thì tốt."

An Nhất Bình nắm lấy bàn tay đặt ở trên bụng của cô, ngón tay cô ấy nhẹ nhàng đưa qua đưa lại trên từng ngón tay cô.

Từ bụng cô có thể cảm nhận được nhiệt độ bàn tay cô ấy đang nắm tay mình.

Cũng không hiểu sao lúc này cô thấy tâm trạng khá vui vẻ giống như có thứ gì đó vừa lấp đầy tâm hồn trống rỗng vậy."

Không có lần sao nữa."

"Tuyệt đối không có lần sao."

An Nhất Bình nắm tay Nhậm Duyệt Hàm nhưng lại vô tình đặt tay mình lên bụng cô ấy.

Nhưng giờ phúc này sự hân hoan của mấy tháng trước khi nghe tin Nhậm Duyệt Hàm có thai trong lòng cô đã biến mất, cô hiện tại chỉ cảm thấy đau lòng mà thôi.

Nhậm Duyệt Hàm mang thai khổ cực như vậy.

Người phụ nữ cô đến cả làm tổn thương cũng không nở, sau này còn có khả năng chịu đau khi sinh con.

Vì cô mà đi qua quỷ môn quan.Cô vừa nghĩ thôi đã muốn tát cho mình một cái.Chỉ có đều những câu cô nói Nhậm Duyệt Hàm không hiểu được chút gì.
 
[Bh] Cô Hàng Xóm Yêu Thầm Tôi
Chap 13: Chưa từng quên


[GL] Bằng Trình Vạn Lý - Chap 13: Chưa từng quênNhậm Duyệt Hàm nhìn An Nhất Bình có chút bối rối.

Cô ấy cứ nắm tay cô như vậy làm tim cô nó cứ đập liên hồi.

Cô từng rất sợ phải đối mặt với tình cảm của bản thân nhưng giờ phút này cô dường như đã hiểu được cô rất thích cô ấy, thích đến mức muốn quên cả thân mình.

Nhưng An Nhất Bình giống như vị thần trên cao, còn cô chỉ là kẻ dơ bẩn dưới phàm trần.

Cô không có chỗ nào xứng với cô ấy hết.

Thậm chí sắp tới đây cô còn có con, một đứa con được tạo ra từ thành quả của cô và Trương Vọng.Nếu như thời gian quay lại cô thật sự không hy vọng chuyện này xảy ra.

Cô năm nay đã gần hai mươi chín tuổi, tuổi tác quả thật so với bạn bè cùng lứa thì ai cũng có chồng có con hết rồi.

Nhớ lại lúc đầu cô chấp nhận quen Trương Vọng chỉ là cảm thấy anh ta khá thành thật, tướng mạo cũng dễ nhìn, gia cảnh có thể nói khá giả với lại trong số những người theo đuổi cô thì anh ta có vẻ thành thật nhất.

Khi đó cô cũng muồn tìm một người tìm hiểu nên mới đồng ý qua lại cùng anh ta.

Không ngờ mắt cô chọn người lại chọn sai như vậy.

Bề ngoài thành thật nhưng bên trong thì chưa chắc."

Nhất Bình."

Cô khẽ gọi.An Nhất Bình đang chăm chú chơi đùa ngón tay cô nghe gọi lên ngước mặt lên."

Hửm."

"Chị đã từng yêu ai chưa?"

Cô thật tò mò.

Người như An Nhất Bình chẳng lẻ không ai theo đuổi.

Cô luôn cảm thấy cô ấy rất xuất sắc, đứng giữa biển người thật sự nổi bật đến nổi cô chỉ có thể chú ý mỗi cô ấy.An Nhất Bình nghe vậy liền chau mày.

Cô nhìn chăm chú Nhậm Duyệt Hàm một hồi lâu sau đó mím môi.

Không lẽ cô chưa đủ tâm ý nên cố ấy mới không cảm nhận được hay sao."

Năm lớp mười tôi từng thích một cô bé.

Cô ấy vừa vào trường đã trở thành hoa khôi, được rất nhiều người yêu mến.

Nhưng sau đó cô ấy chuyển trường, tôi không còn được nhìn thấy cô ấy nữa."

An Nhất Bình vừa nói vừa ám chỉ nhưng cô thừa biết với độ phản ứng của Nhậm Duyệt Hàm thì chuyện cô ám chỉ không khác gì nước đổ đầu vịt.Nhậm Duyệt Hàm lúc này mồm chữ O, mắt chữ A nhìn An Nhất Bình.

Cô cứ nghĩ cô ấy lúc đi học sẽ là hoa khôi chứ, không ngờ lại rơi vào tay cô gái khác.

Ắt hẳn cô gái ấy rất đẹp mới khiến An Nhất Bình tâm tâm niệm niệm tình nguyện yêu sớm như vậy."

Giờ chị còn nhớ cô bé ấy không?"

An Nhất Bình nghe câu hỏi đó liền nhìn người nằm trên giường với ánh mắt phức tạp.

Nếu quên được có lẽ cô đã không ngồi đây rồi.

Nhưng đáng tiếc cô không quên được, càng không muốn quên."

Chưa từng quên."

Nhậm Duyệt Hàm vừa nghe câu trả lời này trong mắt đột nhiên xuất hiện chút bi thương, trái tim cũng ngưng đập mất một nhịp.Phải là người như thế nào mới khiến người khác cùng từ ngữ này để hình dung cơ chứ.

Chưa từng quên, vừa nghe đến cô đã cảm nhận được An Nhất Bình thích cô bé ấy đế nhường nào.Câu trả lời đó của An Nhất Bình bất giác khiến trái tim vừa mở cửa chào đón một người bất giác lại khép hờ lại một cách tự ti.Hai người bất giác chìm vào yên lặng.

Mỗi người một suy nghĩ khác nhau giống như ông trời đã định sẵn cả hai không thuộc một thế giới.Dường như cảm thấy có gì đó không đúng An Nhất Bình liền quay sang nhìn chăm chăm vào Nhậm Duyệt Hàm.

Bình thường cô ấy không phải loại người nói nhiều hoạt bát nhưng không phải loại thích im lặng tạo ra không khí ngột ngạt như thế.

Chẳng lẻ cô ngốc này lại nghĩ sai hướng rồi sao.An Nhất Bình cau mày.Cô thật hết cách với cô ấy mà.

Với phản ứng như thế này làm sao có thể sống trong giới giải trí ăn thịt người không nhả xương vậy hả."

Nhớ năm đó, tôi học cấp ba ở Ngũ Tinh, thành phố Đông Châu, bản thân dậy thì khá chậm so với các alpha khác nên rất thường bị trêu chọc, mỗi khi như vậy tôi liền đánh nhau với bọn họ."

Giọng An Nhất Bình rất nhẹ giống như vừa kể chuyện vừa hồi tưởng lại khi ấy.

Nhưng Nhậm Duyệt Hàm lúc này làm gì có tâm trạng nghe.

Cô vẫn đang chìm đắm trong suy nghĩ bản thân vừa rung động đã thất tình kia."

Vào một hôm sau khi đánh nhau với bọn họ người tôi khá đau nên ở lại lớp rất lâu, đến khi mọi người rời đi hết tôi mới đứng dậy ra về.

Tôi lần đầu tiên gặp cô ấy là vào lúc đó, cô ấy ngồi ở cầu thang khóc rất thương tâm nhưng lại cố gắng không phát ra âm thanh nào.

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy một cô gái khóc có thể làm cho người khác đau lòng đến như vậy.

Chỉ đáng tiếc tôi không giúp được gì, cũng không biết cách an ủi người ta, tôi cứ sờ soạt khắp người cuối cùng cũng tìm được chiếc khăn tay đưa cho cô ấy."

An Nhất Bình nhớ lại khi đó trong ánh mắt không tự chủ phát ra tia sáng vô cùng ấm áp."

Nhưng cô ấy chỉ ngước lên nhìn tôi, sau đó trực tiếp đứng dậy rồi rời đi.

Chỉ là cô ấy không biết, khi đó bản thân đã mang trái tim tôi theo cùng."
 
[Bh] Cô Hàng Xóm Yêu Thầm Tôi
Chap 14: Qúa khứ


[GL] Bằng Trình Vạn Lý - Chap 14: Qúa khứĐối với những lời An Nhất Bình vừa kể Nhậm Duyệt Hàm thật sự không còn chút ấn tượng nào.

Cô chỉ nhớ năm đó là khoảng thời gian không khác gì ác mộng của cô.

Nó khiến cô mỗi lần nhớ đến đều cảm thấy chán ghét.Cô cũng đã từng là công chúa nhỏ, có gia đình được cha mẹ yêu thương, ở Đông Châu Nhậm gia nhà cô không phải là gia tộc giàu có nhất như Doãn gia nhưng cũng thuộc hàng trâm anh lâu đời.

Chỉ là từ khi cha của cô xảy ra chuyện không đáng kia thì tình hình công ty mới xảy ra vấn đề.

Cô nhớ rất rõ năm đó là kỳ thi chuyển cấp, cô vẫn ở trong phòng học đến tối muộn, sau đó cô nghe bên ngoài phòng khách có tiếng cãi nhau và đập đồ.

Nhậm Duyệt Hàm khi đó không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng cô vẫn đi ra khỏi phòng đứng từ trên lầu nhìn xuống.Đối với đứa trẻ như cô khi đó ấn tượng duy nhất là rất nhiều màu, cha của cô lại nằm trong vũng máu đó rồi bất động.

Sau đó ông ấy được đưa đến bệnh viện, do đập bị va đập mạnh dẫn đến rơi vào tính trạng hôn mê sâu, cũng từ đó trở đi cô chưa từng nhìn thấy ông ấy tỉnh lại lần nào nữa.

Mà người gây ra sự việc đó lại là cậu của cô, ông ta vay mượn tiền của xã hội đen để đánh bạc, kết quả thua đến nợ nần chồng chất không có khả năng chi trả mới đến tìm cha cô xin tiền.

Kết quả ông ta không phải chỉ muốn tiền trả nợ mà còn muốn cha cô cho ông ta tiền đánh bạc, cha cô tất nhiên không đồng ý nên hai bên xảy ra xô xát.Cô nhớ mẹ cô khi đó chỉ biết khóc, bà ta ngoài khóc ra thì chỉ biết xin quan tòa giảm án cho em trai bà ta.

Một người phụ nữ yếu đuối, nhu nhược đến nổi sau này cô không muốn trở thành hình mẫu như vậy.Đến khi cô vào lớp mười không lâu, cô lại bắt gặp một cảnh tượng ghê tởm hơn.

Cha của cô chỉ mới hôn mê được ba tháng mà bà ta đã qua lại với kẻ khác.Nhậm Duyệt Hàm lúc đó cảm giác như trời đất đã sụp xuống vậy.

Với tâm trạng của một đứa trẻ mười lăm tuổi cô không thể làm gì hơn ngoài việc náo một trận, chỉ có đều mặc cho cô náo thế nào cũng không bằng câu nói khi đó của mẹ cô."

Mẹ đã có thai với bác ấy, Tiểu Hàm xin lỗi con."

Khi đó cô có ngu đến thế nào cũng hiểu rõ mẹ cô đã ngoại tình.

Bà ấy biết rõ cha của cô sẽ không tỉnh lại nên mới dám để lại hậu quả như vậy.

Cô khi đó thật muốn chạy đến bệnh viện ôm lấy cha mình khóc một trận thật to, kể hết cho ông ấy nghe về những con người ghê tởm đó.

Đáng tiếc cô lại không dám, cô sợ nói ra ông ấy có mệnh hệ gì sẽ không nhắm mắt được nên chỉ có thể chạy đến trường tìm một gốc thật vắng người để khóc.Đến cuối học kỳ một lớp mười, cha cô ông ấy chính thức rời khỏi thế giới này.

Mẹ cô yêu đương với một alpha, bà ta không thích cô nên không nguyện ý muốn cùng cô sống hòa hợp, mẹ cô vì vậy đã không ngần ngại gửi cô cho bà nội ở Cảng Thành.

Năm đó cô rời khỏi Đông Châu trong vali chỉ có một ít quần áo sách vở và di ảnh của cha.

Một mình đứng ở sân bay cô chỉ mong khi đó bà ấy đến đưa tiễn mình nhưng không hề có.

Không một ai nguyện ý muốn tiễn cô đi.

Đến Cảng Thành cũng vậy, vụ việc như vậy xảy ra bà nội làm sao có thể thích cô cho được, vì vậy mà không lúc nào cô được nghe những lời dễ chịu.

Cuộc sống năm đó chẳng khác nào địa ngục.

Cô rất nhiều lần gọi cho mẹ mong bà ấy đưa cô về cho dù phải trả cái giá nào cũng được nhưng bà ấy thậm chí còn không muốn nói chuyện với cô.Có lẽ vì vậy mà cô dần trở nên khép kín, không còn muốn giao tiếp quá nhiều với bất kỳ ai.

Cô đối với ai cũng hòa nhã nhưng chưa từng mở lòng.Một người đang luyên thuyên, còn một người đang chìm đắm trong quá khứ, hai người tuy ở trong một căn phòng nhưng lại không cùng một thế giới."

Tiểu Hàm, tôi thích em, mười lăm năm rồi em biết không?"

An Nhất Bình hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí nói ra tính cảm của mình.Nhưng cô lại không nhận được bất kỳ lời đáp trả.An Nhất Bình: "..."

Cô quay sang nhìn người nằm trên giường thì phát hiện cô ấy đã ngủ.

Cô khẽ mím môi sau đó cũng không nói gì nữa.

Chỉ ngồi ở đó như vị thần canh giứ báo vật.Nhậm Duyệt Hàm không biết bản thân đang mơ hay thật nhưng trong lúc mơ màn cô nghe được An Nhất Bình bảo thích cô.

Cô ấy bảo đã thích cô rất lâu rồi.Cô lại mơ về cái lúc nhận được tin cha của cô sắp rời xa thế giới này.

Khi đó trong phòng học mọi người ai cũng tập trung nghe giảng môn sử nhưng thật ra ai cũng gật gù sắp ngủ đến nơi hết rồi, đột nhiên cô giáo chủ nhiệm bước vào rồi bảo cô đi cùng cô ấy ra ngoài, còn cố tình nhắc nhở cô mang theo cặp sách.Nhậm Duyệt Hàm lúc đó mơ mơ màn màn không hiểu chuyện gì nhưng vẫn làm theo lời của cô chủ nhiệm.Hai người vừa đi ra khỏi lớp cô chủ nhiệm liền quay lại nhìn cô bằng ánh mắt chừa đầy đồng cảm và thương xót."

Duyệt Hàm, mẹ em vừa gọi đến bảo em đến bệnh viện gặp cha em lần cuối.

Tình trạng của cha em rất xấu, có lẽ không qua khỏi hôm nay."
 
[Bh] Cô Hàng Xóm Yêu Thầm Tôi
Chap 15: Giấc mơ xưa


[GL] Bằng Trình Vạn Lý - Chap 15: Giấc mơ xưaTrong giấc mơ đó, cô thấy cô đã chạy, chạy thật nhanh với khuôn mặt ướt đẫm.

Cô nhớ rất rõ khi đó cô còn mém trượt chân khi chạy xuống cầu thang nhưng có ai đó đã kéo cô lại.

Giọng nói của người đó rất nhẹ nhàng nhưng lại chứa đầy sự lo lắng."

Làm sao vậy hả?

Sao cậu lại bất cẩn như vậy?"

Nhưng khi cô quay mặt lại người đó liền im bật.

Có lẽ nhìn thấy cô khóc nên người đó không nói gì thêm nữa.

Bộ dạng lúc đó của người đó rõ ràng rất bối rối lại luốn cuốn.Cô khi đó thật sự không có tâm trạng nhìn rõ người đó là ai.

Cô chỉ biết bản thân mình phải đến bệnh viện thật nhanh mà thôi.Nhậm Duyệt Hàm đứng chạm xe rất lâu nhưng cô không bắt được taxi, cô đứng ở đó hơn mười phút mới có một chiếc xe bus chạy đến.

Nhậm Duyệt Hàm không nghĩ ngợi mà trực tiếp lên xe.

Cô nhớ rõ khi đó trên xe chỉ có mỗi cô và tài xế, sau khi cô đưa tiền liền đi thẳng xuống hàng ghế cuối cùng ngồi xuống, xe bus từ từ lăn bánh nhưng chưa được bao lâu bỗng dừng lại.Nhậm Duyệt Hàm nhìn ra ngoài cửa sổ để cho tâm trạng bản thân tốt hơn nhưng cô vẫn cảm nhận được có một người vừa bước lên xe, người đó còn ngồi chung hàng ghế cuối với cô, chỉ là hai người ngồi hai bên cạnh cửa sổ, chừa lại một khoảng giữa thật dài mà thôi.Nhưng Nhậm Duyệt Hàm rất cảm ơn người đó, vì có cô ấy đi cùng một đoạn đường dài như vậy cô cũng không còn sợ hãi nữa.Nhậm Duyệt Hàm khẽ cau mày.

Cô thật rất muốn nhớ lại khuôn mặt của người đó.

Không biết người đó có dáng vẻ thế nào nhưng cô biết người đó và người cô gặp ở cầu thang lúc chạy đi là một.Thấy cô vừa ngủ vừa cau chặt mày, miệng còn lẩm bẩm cái gì đó An Nhất Bình ngồi bên cạnh cũng cau mày theo.

Bản thân hiện tại không biết có nên đánh thức Nhậm Duyệt Hàm không.

Dù sao cả đêm do bị thuốc hành cô ấy mới chợp mắt được một chút."

Duyệt Hàm, Duyệt Hàm."

Cô đắn đo một hồi cũng quyết định đánh thức Nhậm Duyệt Hàm.Nhậm Duyệt Hàm đang trong cơn mê bị đánh thức liền giật mình tỉnh lại, mắt đâm đâm nhìn về phía người ở trước mặt mình.Từng chút ký ức năm đó, khuôn mặt của người đó liên tục chạy trong tâm trí cô xen kẽ với khuôn mặt của An Nhất Bình.

Cô gái năm đó đã dậy thì thành công, vẻ non nớt năm nào đã biến mất mà thay vào đó là sự thành thục của người trưởng thành.Hiện tại cô đã biết tại sao khi vừa gặp cô ấy cô đã thấy quen thuộc rồi.Hoá ra bọn họ đã biết nhau lâu đến thế.

Cũng hoá ra An Nhất Bình lại thích cô lâu đến thế.Bọn họ không gặp nhau được bao nhiêu lần trong trường nhưng cô ấy lại âm thầm vụng trộm mà yêu cô gần mười lăm năm."

Nhất Bình."

Cô đưa tay sờ lên khuôn mặt của người đối diện rồi khẽ gọi tên cô ấy."

Hửm?"

An Nhất Bình nắm lấy bàn tay cô ấy đang đặt lên mặt mình rồi hôn lên đó một nụ hôn đầy quyến luyến."

Em nhớ ra chúng ta đã gặp nhau thế nào rồi."

Nhớ đến những chuyện khi đó cô bất giác cảm thấy bối rối không biết phải nói từ đâu.

Nếu hôm nay An Nhất Bình không nhắc lại có lẽ cô sẽ không bao giờ nhớ đến, nếu vậy cô sẽ không biết có người âm thầm yêu cô lâu đến thế.Vì An Nhất Bình đang khom người nhìn cô, ánh mắt và cơ thể hai người gần như chạm vào nhau.

Nhậm Duyệt Hàm đưa tay lên cúc áo đầu tiên của An Nhất Bình xoay xoay cho đỡ bối rối.

Cô lúc này có chút không biết phải đối mặt ra sao.

Và một phần cô cảm thấy cô không xứng với tình cảm của cô ấy.Cô ấy yêu thầm cô từng ấy năm nhưng cô lại không hề biết đến sự tồn tại đó.Và hiện tại, cô là người phụ nữ từng bị người ta chơi qua, thân thể không sạch sẽ để xứng với An Nhất Bình.Càng huống hồ nếu An Nhất Bình không thích đứa bé trong bụng cô thì làm sao.

Cô không muốn bi kịch bản thân lại một lần nữa lặp lại trên người con cô."

Sao vậy?"

Thấy cô cứ xoe xoe cúc áo của mình mà không có dự định nói tiếp An Nhất Bình liền hỏi.

Ngụ ý trong câu của cô chính là sao em không nói tiếp đi, tôi đang đợi em tỏ tình cơ mà."

Chị thích trẻ con không?"

Nhậm Duyệt Hàm suy nghĩ một hồi cũng lên tiếng.

Cô không phải người con tốt nhưng cô phải làm một người mẹ tốt, cho con cô những gì tốt nhất."

Thích."

An Nhất Bình nhìn khuôn mặt rối bời của Nhậm Duyệt Hàm xong lại nhìn cánh tay cô ấy đang đặt ở bụng đang siết lại giống như chờ đợi kết quả thì cô đã hiểu.Nhậm Duyệt Hàm sợ cô không đối xử tốt với hài tử trong bụng cô ấy.

Nhưng liệu cô ấy có biết đứa trẻ đó thực sự là cốt nhục của cô.

Nó cũng là lí do cô không dám nói sự thật, nếu cô ấy biết người đêm hôn đó tranh thủ khi cô ấy say mà giở trò là cô thì cô ấy có ghê tởm cô không.Nhậm Duyệt Hàm biết lời đề nghị này của cô vô cùng không thích hợp.

An Nhất Bình không có nghĩa vụ gì với hài tử trong bụng cô hết.

Cô đưa ra yêu cầu này liệu có quá đáng với cô ấy không."

Em hơi ích kỷ nhưng chị có thể yêu mẹ thì thích luôn con được không?"
 
[Bh] Cô Hàng Xóm Yêu Thầm Tôi
Chap 16: Cứng


[GL] Bằng Trình Vạn Lý - Chap 16: CứngAn Nhất Bình đứng hình mất ba giây đến khi hiểu được trong lòng cô không khỏi đau xót.Cô ấy là người cô muốn bảo hộ cả đời nhưng không ngờ chính cô mới ra người làm tổn thương cô ấy.

An Nhất Bình cô cả đời không sợ trời không sợ đất nhưng lại sợ phải đối mặt với sự thật về đêm hôm đó.

Nếu Nhậm Duyệt Hàm biết có tha thứ cho cô không."

Ngốc quá, đứa bé cũng là con tôi mà."

Cô nhẹ nhàng vuốt tóc Nhậm Duyệt Hàm rồi trấn an cô ấy.

Sở dĩ cô trả lời như vậy lại có chút ích kỹ, cô không muốn Nhậm Duyệt Hàm biết về đêm hôm đó nhưng lại muốn cô ấy biết hai người thật sự đã có con với nhau.Nhậm Duyệt Hàm vốn không trong đợi gì vào chuyện này, cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần nghe câu trả lời kia nhưng cô không ngờ An Nhất Bình lại đáp như vậy.

Ý cô ấy chính là cô ấy sẽ coi con cô như con ruột của cô ấy sao."

Nhất Bình, cảm ơn, thật cảm ơn chị."

Nhậm Duyệt Hàm đầy cảm động trước câu trả lời của An Nhất Bình vì vậy liền bật người dậy ôm lấy cổ An Nhất Bình, đầu gục lên vai An Nhất Bình mà dụi dụi không khác gì mèo con.An Nhất Bình ôm lấy lưng Nhậm Duyệt Hàm nhẹ nhàng vỗ về.

Xem ra cô thật sự đã thuận lời đánh lừa được con người dễ lừa gạt này.Chỉ có đều cô lại muốn dối gạt cô ấy cả đời để cô ấy không biết về đêm hôm đó.Nhậm Duyệt Hàm phải ở lại bệnh viện cả tuần, bác sĩ không cho cô hoạt động quá nhiều nên hầu như toàn ở trên giường.Còn An Duyệt Hàm còn quá hơn, cô ấy cứ sợ cô lại xảy ra chuyện gì nên lúc nào cũng túc trực như hình với bóng, đến mức cô đi vệ sinh cô ấy cũng đi theo làm cô không được tự nhiên xíu nào.Nhậm Duyệt Hàm nằm trên giường không làm gì cô liền đọc sách bỗng nghe tiếng mở cửa cô mới ngước lên cười một cái thật tươi với người vừa đi vào."

Bác Tần gửi cho em hoa quả này."

An Nhất Bình cầm lấy túi hoa quả đặt lên đầu tủ.

Sau đó lại cẩn thận lựa ra trái lê ngon nhất gọt cho Nhậm Duyệt Hàm.Cô nhìn An Nhất Bình đứng bên cạnh gọt lê rồi cẩn thận đút cho mình liền ôm lấy cô ấy cọ cọ, giọng nói mang đầy ý tứ làm nũng."

Em muốn về nhà."

An Nhất Bình: "..."

Này không phải làm nũng thông thường đâu.

Này còn vô tình hành hạ cô đấy chứ."

Không được làm nũng.

Ngoan."

Cô vỗ vai Nhậm Duyệt Hàm dỗ dành sau đó liền muốn tách cô ấy ra nhưng Nhậm Duyệt Hàm không khác gì cuộn băng dính vậy.Nhậm Duyệt Hàm thấy An Nhất Bình muốn đẩy mình ra liền ôm chặt hơn nữa.

Vì An Nhất Bình đang đứng còn cô ngồi trên giường nên cô có ôm có cọ thế nào cũng chỉ ở bụng cô ấy mà thôi."

Ngoan, em ngồi lại được không?

Em cứ như vậy hậu quả tự chịu nhé."

Giọng An Nhất Bình vẫn nhẹ nhàng dỗ dành như vậy, trên môi đặc biệt còn treo một nụ cười khổ."

Không muốn."

Cô phát hiện ra An Nhất Bình rất thơm nha.

Cho dù cô ôm cả ngày cũng không chán."

Tiểu Hàm, chỗ đó của chị cư*** rồi."

An Nhất Bình cười khổ cầm lấy tay Nhậm Duyệt Hàm đặt vào chỗ đó.

Cô đã cố kiềm nén vậy mà cô ấy cứ muốn ép nó trổi dậy.

Giờ thì hay rồi, hậu quả này cô chắc chắn phải để cô ấy chịu.Nhậm Duyệt Hàm cảm nhận được cái đó đang ngày càng vươn cung bạt kiếm, dù cách một lớp quần cũng không thể che giấu được liền đen mặt muốn rút tay về.

Cô hình như làm bậy rồi."

Em...em."

Cô đột nhiên không biết phải thế nào.

Đây là lần đầu tiên cô chạm vào vật đó ấy."

Em kích hoạt nó rồi thì tự chịu đi."

An Nhất Bình thấy Nhậm Duyệt Hàm liên tục giãy dụa muốn lấy tay về liền nắm chặt hơn.

Cô còn không ngại mất mặt mà trực tiếp kéo khoá quần xuống để Nhậm Duyệt Hàm cảm nhận rõ hơn thành quả mà cô ấy gây ra."

Em thật sự muốn để chị khó chịu để hỏng hay sao?

Nếu nó thật sự hỏng hạnh phúc nửa đời sau của em sẽ không có đâu."

Nhậm Duyệt Hàm nhìn tay mình đang ở cách ngự vật khổng lồ kia chỉ một lớp quần lóp liền đỏ mặt.

Tay cô chạm vào vật đó thật nóng, cô cảm giác cứ như nó đang muốn đánh bay lớp phòng ngự cuối cùng mà lao ra ngoài vậy.Cô cũng chưa từng nhìn thấy An Nhất Bình như vậy.

Cô ấy lại có thể nói những lời vô sỉ ấy trước mặt cô.

Còn bắt cô sờ vào ngự lôi đang cương cứng kia.Cô thật sự khóc không ra nước mắt mà.An Nhất Bình khẽ vuốt tóc Nhậm Duyệt Hàm, cô chỉ muốn đùa một chút không ngờ cô ấy vậy mà đã muốn khóc rồi."

Em ăn trái cây đi, chị vào nhà vệ sinh một chút."

Nếu cô ấy không nguyện ý cô sẽ không ép cô ấy.

Một lần là quá đủ rồi.

Huồng hồ cô ấy còn đang có mang, làm chuyện này sẽ không tốt cho hài tử.Nhậm Duyệt Hàm thấy An Nhất Bình quay đi liền kéo lấy tay cô ấy."

Chị đóng cửa lại đi.

Em giúp cho."

Cô thật sự không đành lòng nhìn An Nhất Bình khó chịu.

Huống hồ việc này là lỗi do cô mà ra.
 
[Bh] Cô Hàng Xóm Yêu Thầm Tôi
Chap 17: Cưng chiều


[GL] Bằng Trình Vạn Lý - Chap 17: Cưng chiềuNhậm Duyệt Hàm không ngờ quyết định này của mình lại là một nước đi sai."

Đây là em nói đó nha."

"Ân."

Cô thấy An Nhất Bình muốn xác nhận lại chỉ có thể gật đầu.An Nhất Bình sau khi nghe câu đó liền trực tiếp chạy đi khoá.Sau đó cô liền đi trở lại giường Nhậm Duyệt Hàm đang ngồi rồi nắm lấy tay cô ấy đặt lên lưng quần của mình."

Nào cởi đi."

Nhậm Duyệt Hàm: "..."

Cô lớn như vậy rồi mới làm việc này.

Khuôn mặt đỏ đến nổi không khác gì quà cà chua.

Nhưng cô vẫn làm theo yêu cầu của An Nhất Bình, việc này chỉ là chuyện sớm muộn cô phải tập quen dần tư bay giờ.Nhậm Duyệt Hàm nhẹ nhàng đưa tay tháo nút quần của người đang đứng rồi trực tiếp kéo xuống.Vật to lớn như ngự lôi đó dần dần xuất hiện trước mặt cô với hình hài thực sự sau lớp quần lót mỏng manh.

Nó to đến nổi làm cô muốn hét lên.Nhậm Duyệt Hàm thấy vậy liền quay mặt đi.

Cô thật sự không nhìn nổi nữa rồi."

Em...em phải làm gì... tiếp theo."

Đến giọng nói của cô cũng chở nên ngập ngừng.An Nhất Bình nắm lấy tay Nhậm Duyệt Hàm đầy xấu xa rồi trực tiếp phụ cô ấy kéo vách ngăn phong ấn cuối cùng của ngự lôi xuống.Ngự lôi sau khi giải phong ấn liền trực tiếp vươn vai rồi trở nên sừng sững đầy lớn mạnh.Cô nắm lấy tay Nhậm Duyệt Hàm đặt lên ngự lôi của mình rồi nở nụ cười đầy xấu xa."

Đến lượt em phát huy rồi đó."

An Nhất Bình cầm lấy tay Nhậm Duyệt Hàm rồi từ từ dẫn dắt.

Hiện tại cô ấy đang có thai cô không thể làm hành động nào khác hơn được.Nhậm Duyệt Hàm không biết bàn tay cô đã chạm vào thứ đó bao lâu nhưng khi dừng lại cô thật sự không nghĩ đó là tay của mình nữa rồi.Bên ngoài một lần, trong phòng tắm một lần, tay cô thật sự muốn gãy rồi.Nhậm Duyệt Hàm nằm ở trên giường tay cô đặt lên chiếc bụng đã nhô lên của mình rồi trừng mắt nhìn người đang nằm trên sofa cười ngu ngơ kia.Cô thật muốn khóc đó.

Giờ tay cô có muốn nhắt lên cũng không được.

Huống hố vừa nghĩ đến bàn tay vừa làm việc ấy cô thật sự muốn không trôi cơm."

An Nhất Bình."

Cô khẽ gọi người nằm trên giường.

Đáng tiếc người đó sau khi được giải phóng liền nằm trên sofa giả điếc."

Chị nói chuyện cho em nghe đi."

Cô thật sự cần người đánh lạc hướng suy nghĩ của mình.Nhưng cô vẫn không nhận được câu trả lời của cô ấy.Nhậm Duyệt Hàm lúc này mới để ý An Nhất Bình vậy mà ngủ rồi.Cũng phải từ hồi cô nhập việc cô ấy chưa chộp mắt được đêm nào hết.Hôm nay còn bị cô làm cho phát hoả.

Cô thật sự có lỗi mà.Nhìn thấy An Nhất Bình ngủ đến sofa đến cái chăn cũng không có Nhậm Duyệt Hàm không khỏi thấy đau lòng.

Ngủ vậy nếu bị cảm thì sao chứ.Mặc dù bác sĩ bảo cô không nên xuống giường nhưng cũng không hạn chế đi lại của cô nên Nhậm Duyệt Hàm liền nãy ra một ý nghĩ xấu xa.Cô nhẹ nhàng bước xuống giường, còn đặc biệt ôm theo cái chăn đến bên cạnh sofa rồi đắp chăn lên cho An Nhất Bình.An Nhất Bình bị hành động bất giờ đó của Nhậm Duyệt Hàm mà giựt mình thức giấc.

Cô ngơ ngác nhìn Nhậm Duyệt Hàm đấp chăn cho mình rồi trực tiếp leo lên sofa ôm lấy cô."

Em muốn chị ôm em ngủ."

Nhậm Duyệt Hàm ôm lấy An Nhất Bình không khỏi nũng nịu."

Em quay về giường ngủ đi."

An Nhất Bình thấy vậy liền cau mày.

Ngủ ở sofa rất khó chịu, thân thể cô ấy hiện tại không chịu nổi đâu."

Chị phải ôm em mới ngủ."

Nhậm Duyệt Hàm lại tiếp tục ôm An Nhất Bình chặt hơn.

Cô không ngờ bản thân khi yêu đương lại dính người như vậy.

Nhưng thật sự mùi hương trên người An Nhất Bình rất dễ chịu, nó giống như chất gây nghiện vậy.An Nhất Bình nhìn người trong lòng có chút hết cách.

Cô ấy như vầy thì đêm nay xác định cô không thể ngủ rồi.Cô nhìn người trong lòng liền trực tiếp bế cô ấy lên.

Thân thể Nhậm Duyệt Hàm hiện tại rất yếu, không thể ngủ ở sofa được."

Chúng ta lên giường ngủ.

Ngoan."

Dưới sự chăm sóc tận tâm của An Nhất Bình thì một tuần Nhậm Duyệt Hàm cũng xuất viện.

Chỉ có đều hành động của cô phải chú ý hơn trước kia rất nhiều.

Không được đi lại nhiều càng không được làm việc nặng.

Nhậm Duyệt Hàm vừa nghe xong chỉ có thể gật gù chấp nhận mặc dù cô có cảm giác bản thân sẽ bị An Nhất Bình chiều chuộng đến thành người tàn phế.Mà đúng như cô cảm nhận đó, hiện tại An Nhất Bình chính là đôi chân của cô.

Cô muốn đi đâu cô ấy liền bế cô đi.Làm Nhậm Duyệt Hàm không khỏi lo sợ một ngày bản thân sẽ như thân dây leo ỷ lại vào An Nhất Bình mà sống.

Đến khi cô ấy hết yêu cô thì cô cũng chẳng còn tồn tại trên thế giới này.Hài tử trong bụng cô cũng đã năm tháng, cách ngày dự sinh cũng chỉ còn mấy tháng ngắn ngủi nữa thôi.

Do tình trạng cơ thể cô nên bác sĩ đã dự tính sẽ cho đứa bé ra đời ở tuần ba mươi sáu.Nhậm Duyệt Hàm khẽ trấn an nhóc con trong bụng.

Cô sẽ làm hết sức để đứa bé có thể an toàn đến với thế giới này.
 
[Bh] Cô Hàng Xóm Yêu Thầm Tôi
Chap 18: Về Đông Châu


[GL] Bằng Trình Vạn Lý - Chap 18: Về Đông ChâuNhậm Duyệt Hàm không biết bản thân đang có phản ứng gì nhưng cô nghĩ An Nhất Bình nói rất đúng, vậy là trong cơn mê man chưa kịp phản ứng cô ấy đã đưa cô lên máy bay.Nhậm Duyệt Hàm đưa tay xoa xoa mi tâm.

Ai nha, đây là hậu quả của kẻ chậm tiêu đó.

An Nhất Bình có phải quá gian xảo không.Cô nhớ khi đó cô ấy chỉ dỗ cô thật ngọt một hồi thì cô đã không biết gì nữa, trực tiếp chìm trong cơn mê.Cô giờ có chút hối hận rồi.

Giờ về Đông Châu trong bộ dạng này liệu cha mẹ An có chấp nhận nổi cô hay không.

Dù sao đứa bé trong bụng cô cũng không phải cháu ruột của họ.

Có ai lại chấp nhận chuyện con gái họ xuất sắc, tài giỏi như vậy lại cưới phải chiếc giày rác như cô.Đứa bé trong bụng hình như cũng lo lắng giống cô, nó khẽ đạp lên bụng cô một cái.Nhậm Duyệt Hàm khẽ mím môi, cô đưa tay lên bụng an ủi đứa trẻ.Tuy tình trạng của cô đã ổn định hiện tại có thể đi lại bình thường nhưng đứa trẻ có lẽ không phát triển được như những đứa trẻ khác.

Đặc biệt khi lên máy bay cô đã kiểm tra rất kỹ nhưng khi ở trên máy bay cách mặt đất 8,5km - 10,7km cô cảm nhận được hài tử trong bụng hơi khó chịu.An Nhất Bình vì lo cho cô nên muốn cô trở về Đông Châu sinh nở, dù sao điều kiện ở thành phố cũng tốt hơn ngoài đảo.

Nhậm Duyệt Hàm cũng không thể phản bác điều này.

Tình trạng cơ thể cô khác hơn người khác nếu như lúc trước không có An Nhất Bình bên cạnh chắc cả mẹ lẫn con cũng không còn.

Về thành phố cũng là lựa chọn tốt nhất nhưng khó tránh sẽ có người nhận ra cô.

Tuy Đông Châu giàu có không quan tâm mấy đến giới giải trí nhưng không có nghĩa sẽ không chú ý đến, dù gì ngành giải trí thật sự hái ra được rất nhiều tiền.Đợi đến lúc về cô phải liên hệ với Trần Hân mới được, như vậy họ mới có thể chuẩn bị phương án đối phó với truyền thông và dư luận một cách thích hơp nhất.Còn hiện tại cô phải tranh thủ nghĩ ra cách làm thế nào để lấy lòng cha mẹ An đã.

Mặc dù đã đoán được hơn chín mươi phần trăm bọn họ không thể nào thích cô nhưng vì An Nhất Bình cô sẽ cố gắng thử một lần."

Em ngủ chút đi."

An Nhất Bình cầm lấy chăn đắp lên người Nhậm Duyệt Hàm, khuôn mặt chưa bao giờ dập tắt nụ cười."

Chị?"

Nhậm Duyệt Hàm thấy An Nhất Bình định rút tay về liền nắm lấy tay cô ấy đặt lên bụng mình.

Không biết tại sao nhưng mỗi lần An Nhất Bình đưa tay lên bụng cô cô cảm thấy đứa bé rất thích, nhưng ngoan ngoãn không bát nháo nữa."

Hửm?"

An Nhất Bình thấy hành động của Nhậm Duyệt Hàm nụ cười trên môi càng trở nên cưng chiều."

Cha mẹ chị là người như thế nào?

Kể cho em nghe một chút được không?"

Cô thật sự tò mò.

Không biết cha mẹ An là người thế nào mới có thể dưỡng ra một người xuất sắc trời sinh từ trong xương cốt như An Nhất Bình.An Nhất Bình nghe vậy liền cau mày.

Cô phải nói sao nhỉ.

Phụ mẫu của cô sao.

Có chút khó diễn tả nha."

Nói sao nhỉ?"

"Một lão già cố chấp và một lão thái bà ngốc nghếch.

Nói chung em gặp sẽ biết."

An Nhất Bình nhớ đến phụ mẫu nhà mình cô dùng hết từ ngữ cũng chỉ miêu tả được nhiêu đó.

Cô cũng không biết tại sao người như cha của cô đường đường là một tổng tư lệnh lại đi thích một người IQ âm vô cực như mẹ của cô nữa.

Nói chung cách thức hai người đó ở cũng nhau rất kỳ lạ.

Đặc biệt khi cả hai đối xử với cô cũng kỳ lạ nốt.Đó chỉ là suy nghĩ trước kia của cô thôi, cho đến khi cô gặp Nhậm Duyệt Hàm cô mới biết yêu một người chính là không cần bất kỳ lí do nào cả.

Cứ thế mà yêu thôi.Nhậm Duyệt Hàm: "..."

Cái này là miêu tả phụ mẫu hay sao.

Bọn họ biết được có đánh chết cô ấy không."

Nhưng em yên tâm chị đảm bảo họ vừa gặp sẽ thích em thôi.

Không cần lo lắng."

An Nhất Bình dường như đoán được suy nghĩ trong lòng Nhậm Duyệt Hàm, cô nhanh chóng an ủi cô ấy.

Mà thật ra đây cũng là sự thật.Cha mẹ cô vốn đã hết cách với cô rồi.

Gần ba mươi chưa yêu đương, chưa từng qua lại vơi omega nào khiến họ còn nghĩ cô là người vô cảm đó.

Nên dạo này khi thấy cô không làm gì liền sắp xếp cho cô đi xem mắt.

Xem đến nổi hình đối tượng xem mất của cô có thể đóng thành cuốn album luôn.Nhậm Duyệt Hàm đối với câu an ủi của An Nhất Bình vẫn không hoàn toàn tin tưởng.

Ai lại thích con mình đổ vỏ cho người khác cơ chứ.Nên vì vậy cô chẳng muốn nói chuyện với An Nhất Bình chút nào, toàn lừa người như vậy.

Nhậm Duyệt Hàm thở dài một cái rồi trực tiếp nhắm mặt lại.

Dựa vào người bên cạnh chi bằng cô dựa vào mình còn hơn.An Nhất Bình thấy cô nhắm mắt tỏ ra cáu kỉnh với mình cũng chỉ cười sủng nịnh.

Nhậm Duyệt Hàm không biết lúc này cô ấy đáng yêu thế nào đâu.

Đáng yêu đến nổi làm cô nhớ đến đêm hôm đó trong khách sạn, cô ấy không ngừng nỉ non bên tai cô.

Thật sự rất giống con mèo con cáu kỉnh nhưng không thể nào cho người khác thôi hết yêu thích.
 
[Bh] Cô Hàng Xóm Yêu Thầm Tôi
Chap 19: Đến nhà người yêu


[GL] Bằng Trình Vạn Lý - Chap 19: Đến nhà người yêuSân bay Đông Châu khác biệt với sân bay ở đảo rất lớn, mà lớn nhất là mức độ xa hoa của nó.

Vừa bước xuống sân bay Nhậm Duyệt Hàm đã được An Nhất Bình hộ tống đi cổng vip để tránh mọi người nhận ra cô.

Sự bảo hộ cao cấp đến nổi Nhậm Duyệt Hàm cả đời cũng không dám nghĩ tới.Cô đứng trước cổng nhìn lên bầu trời.

Trời giờ cô rất ít quay trở lại nơi này, lúc trước quay trờ lại cảm xúc rất nhạt nhưng lần này quay trở lại cảm xúc thật khác lạ.

Có chút hồi hợp, lo sợ lại có chút hạnh phúc vì nơi này có người cô yêu.Bỗng có một chiếc Volvo màu đen dừng lại ở trước mặt hai người, người lái xe nhanh chóng xuống xe bước đến chỗ hai người."

Chú Châu."

An Nhất Bình khẽ chào hỏi.

Từ thái độ của cô cũng biết cô rất tôn trọng người này."

Cô chủ."

Chú Châu là một người đàn ông trung niên hơi to con với nước da ngăm vừa nhìn cũng nhìn ra chú ấy không phải người Đông Châu nhưng lại nói tiếng phổ thông rất chuẩn.

Chú Châu chào An Nhất Bình xong liền chú ý đến người bên cạnh An Nhất Bình là cô.Nhậm Duyệt Hàm bị nhìn đến không tự nhiên nhưng cô nhận ra được chú Châu chỉ nhìn cô bằng ánh mắt hiếu kỳ giống như khám phá ra một chân trời mới chứ không có địch ý gì hết.Sau đó cô nghe chú Châu vô cùng nghiêm túc gọi: "Thiếu phu nhân.

Lần đầu gặp mong được giúp đỡ."

Nhậm Duyệt Hàm bị cách gọi của chú Châu dọa cho giựt mình.

Cô nhanh chóng học theo An Nhất Bình mà chào lại: "Chào chú Châu."

Cái gọi của chú Châu làm cô không biết nên phản ứng thế nào.

Cô cứ nghĩ chú Châu này sẽ gọi cô là tiểu thư hay cô Nhậm gì đó chứ.

Bọn họ vừa mới gặp đã gọi cô như vậy rồi.

Huống hồ cô và An Nhất Bình còn chưa chính thức hợp pháp.

Vừa nghĩ đến vậy mặt Nhậm Duyệt Hàm bất giác đỏ lên.An Nhất Bình thấy cô vừa đỏ mặt vừa luốn cuốn liền bật cười ôm lấy vai cô, rồi mở của xe cho cô."

Lên xe thôi.

Chúng ta còn rất nhiều thời gian để nói chuyện."

"Ân."

Nhậm Duyệt Hàm ngoan ngoãn bước lên xe.

Ở bên ngoài lâu với cô thật rất nguy hiểm.

Nếu cô bị nhận ra chắc chắn ngày mai sẽ lên hot search ngay.

Không chỉ là hot search ở ẩn rồi sống lại đâu mà chỉ với cái bụng của cô cũng đủ chiếm lĩnh cả bảng xếp hạng, chứ đừng nói đến cô còn cùng một alpha có hành động ái muội.

Vừa lộ tin đồn làm tiểu tam không đến nửa năm, giờ xong xuất hiện với cái bụng to tướng cùng alpha ân ân ái ái ở sân bay chỉ cần bị chụp được Nhậm Duyệt Hàm cô cũng đoán được bọn họ sẽ viết bao nhiều bài về mình rồi.

Cô không tự tin gì nhưng rất tự tin vào độ nổi của mình.

Web lúc đó không sập mới lạ.Khi đó Trần Hân sẽ giết chết cô không thương tiếc.An Nhất Bình phụ chú Châu bỏ đồ lên xe xong cũng ngồi vào chỗ cạnh cô.

Thấy cô ngồi đăm chiêu suy nghĩ gì đó liền xoa đầu cô.

Động tác của cô ấy vừa ấm áp lại cưng chiều đến nổi chú Châu ngồi phía trên lái xe cũng nổi hết da gà.Chiếc Volvo giá cả tầm trung nhưng nó lại chạy vào một khu vực không hợp với nó chút nào.

Là khu quân sự trọng điểm của cả nước.Trước khu quân sự có hai lính gác rất nghiêm trang, thấy chiếc Volvo chạy đến bọn họ nhanh chóng làm động tác chào rồi mở cổng cho xe chạy vào chứng tỏ chiếc xe này rất quen thuộc với lính gác.Nhậm Duyệt Hàm chính là lần đầu tiên được chào đón như vậy.

Cô cứ có cảm giác như mình là vị tướng lớn nào đó của chính phủ vậy.

Đã ngộ này không có nghệ sĩ nào có được đâu nha.

Cho dù ngủ mơ cũng không dám.Khu quân sự của đất nước gồm khu tập luyện đặc biệt và nhiều khu khác nhau đều có công dụng riêng phục vụ cho quân đội đến cả nhà của các cán bộ cũng trong này.Trên đường chạy vào An gia, Nhậm Duyệt Hàm liên tục nhìn đông rồi lại nhìn tây.

Ở đây cô thấy rất nhiều quân nhân đang tập luyện rất nghiêm túc.

Giữa cái nắng ôi bức mà bọn họ có thể đứng trụ như tượng thật sự làm Nhậm Duyệt Hàm vô cùng ngưỡng mộ.

Như vậy mới xứng đáng làm trụ cột bảo vệ hòa bình quốc gia chứ.Chiếc xe chạy thẳng vào khu nhà ở cho quân nhân rồi dừng lại ở căn hộ hai tầng vô cùng đơn giản.

Chỉ có đều nó được đặt ở nơi không hề đơn giản thôi.An Nhất Bình xuống mở cửa xe cho cô, còn rất cẩn thận mở của cho cô bước xuống.

Nhậm Duyệt Hàm vừa bước xuống đã thấy một người phụ nữ đi ra, trên người bà ấy còn mặc tạp dề màu hồng trong rất dễ thương."

Cũng biết về rồi cơ đấy?"

Người phụ nữ đó nhìn thấy An Nhất Bình liền nhếch môi cười nhạt nhưng Nhậm Duyệt Hàm lại cảm nhận được trong câu đó chỉ đơn giản là một câu quan tâm."

Về rồi, về rồi mẹ nhớ con không?"

An Nhất Bình đi đến ôm lấy bà ấy vừa ôm vừa cọ bộ dạng vô cùng giống cún con làm Nhậm Duyệt Hàm không khỏi bật cười.Thay vì tỏ ra vui vẻ vì hành động của con gái thì An phu nhân tỏ ra vô cùng ghét bỏ mà đẩy người.

Bà lúc này mới chú ý đến người phía sau con gái mình đang gục đầu cười trộm kia.An phu nhân nhìn Nhậm Duyệt Hàm từ trên xuống rồi chú ý vào chiếc bụng to gần sáu tháng của cô.
 
Back
Top Bottom