Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bh] Ảnh Hậu Của Vương Hậu

[Bh] Ảnh Hậu Của Vương Hậu
Chap 40: Va lung tung, trúng tùm lum


Còn nữa, nó bao giờ lại biết mấy câu cổ nhân nói như thế.

Từ trước đến nay con gái bà theo chủ nghĩa vô thần thì làm gì biết tới phật nói.Bạch phu nhân chưa kịp tiêu hóa sự nghi vấn của mình thì Bạch Thái đã nói tiếp."

Có câu mười đứa con gái không bằng một thằng con trai nhưng mẹ nghĩ thử xem con làm như vậy thì có tên đàn ông nào sánh bằng."

Bạch phu nhân nhìn khuôn mặt đắc ý của Bạch Thái chỉ biết nở nụ cười.

Lần này trở về thật sự thay đổi rồi.Trong hai mươi mấy năm qua chưa có lúc nào Bạch Thái nói nhiều với bà như vầy.

Mặc dù biết đa phần cô chỉ nói hươu nói vượn để khiến bà vui vẻ đồng ý.

Nhưng cô thật sự đã thành công đánh một đòn vào lòng bà.Bạch Thái mà biết cô nói câu nào liền chọt trúng lòng đen tối của Bạch lão gia câu đó chắc sẽ tự đào hố nhảy xuống mất.

Cô thề cô chỉ nói bậy nói bạ mà lại va lung tung trúng tùm lum người đâu.Cái này không biết do xui rủi hay may mắn mà cô lại có thêm một kẻ thù mang danh Bạch lão gia.Còn may mắn hơn cả chơi xổ số.Ngày hôm sau, cô đang ngồi ở phòng khách xem điện thoại thì Bạch phu nhân từ trên tầng đi xuống với giọng hết sức ba chấm hỏi."

Nó đang ở đâu?"

Bạch Thái rời màn hình điện thoại nhìn lên mặt đối mặt với lại Bạch phu nhân.

Đầu hiện lên đầy dấu chấm hỏi.Nó nào?

Cô làm gì biết nó nào?Bạch Thái: "..."

"Đi theo tôi."

Bạch phu nhân nói xong liền trực tiếp xoay người đi lên thư phòng.Bạch Thái nghe vậy cũng lủi thủi theo sau.

Trong đầu toàn dấu chấm hỏi."

Khóa cửa lại."

Bạch phu nhân xuống thấy cô còn đứng vờ vực ở cửa liền ra lệnh.Bạch Thái nghe xong thì gật gật đầu nhanh chóng khóa cửa lại rồi ngoan ngoãn ngồi xuống đối diện Bạch phu nhân.Nhìn bà ấy nghiêm túc cô cũng không thể cười vui đùa được."

Con thật sự không bệnh?"

Bạch phu nhân vừa nói vừa quan sát cô."

Không có."

Bệnh gì chứ.

Cô khỏe như trâu này.

Tình xuân phơi phới thì lấy đâu bệnh."

Thật sự con không có bệnh mà."

Cô nhìn ánh mắt nghi ngờ của Bạch phu nhân lại tiếp tục khẳng định thêm lần nữa."

Thế tại sao bao nhiêu năm rồi vẫn cứ nhất quyết là con bé đó?"

Con gái bà vừa xinh đẹp, vừa có học vấn, gia cảnh đứng đầu Kinh Thành nếu muốn có chàng trai nào không chịu khuất phục.

Tại sao đến cuối cùng mười năm trời vẫn cứ chọn một người không thể vậy.Bạch Thái cau mày.

Tại sao nhất quyết phải là cô ấy sao.

Bởi vì nếu không có cô ấy cô sẽ không còn là Bạch Thái.

Chỉ có cô ấy vừa nhìn đã nhận ra cô không phải Bạch Thái mà cô ấy quen biết.

Cũng chỉ có cô ấy mới khiến cô tâm trí rối bời, nhung nhớ đến phát điên."

Bởi vì con thật sự yêu Vu Tương.

Muốn cùng cô ấy đi đến hết cuộc đời này."

"Còn ánh mắt người bên ngoài thì thế nào?

Con không nghĩ cho Bạch gia cũng được nhưng phải nghĩ cho con chứ."

Bạch phu nhân nhìn đứa con gái ở trước mắt trong mắt cô chứa đầy sự nghiêm túc thì bất lực."

Tại sao phải quan tâm đến ánh mắt của bọn họ chứ ạ?"

Bạch Thái mỉm cười hỏi lại."

Bọn họ chỉ là không bằng chúng ta, không tìm được cái gì để giảm thấp giá trí của chúng ta xuống nên mới cố soi mói.

Nếu cứ bận tâm đến ánh mắt, lời nói của bọn họ thì chúng ta sống trong giàu sang có hạnh phúc gì."

"Nếu sau này con cần chỗ dựa vững chắc thì như thế nào?"

Bạch Thái nghe xong liền cười cười đứng dậy ôm lấy Bạch phu nhân từ phía sau.

Cô khẽ dụi đầu mình vào vai bà."

Không phải có mẹ sao."

"Đừng có giả ngốc."

Bạch phu nhân khá hài lòng với câu trả lời của cô nhưng vẫn ra giọng trách cứ.Bạch Thái cười cười.

Cô giả ngốc lúc nào chứ.

Không phải bà ấy chỉ mới hơn năm mươi sao.

Tuổi thọ thế giới này lớn lắm.Cô đột nhiên nhìn đến tấm bùa chú màu vàng khá cũ được lòng vào kính treo trên tường."

Mẹ mua cái đó sao?"

Bạch phu nhân nhìn theo hướng cô nói liền cười."

Chị con đi cầu về đấy, nghe bảo có thể phù hộ gia đình bình an."

Bạch Thái cau mày.

Thầm nghiến răng.

Cái con sói mắt trắng chết tiệt này.Vu thuật.

Cái đó là vu thuật đó.Cô có nên cảm kích tên cẩu hoàng đế kia đam mê thuật trường sinh, trọng đạo giáo mà đàn áp phật giáo khiến chợ trôi nổi trong kinh đô đều xuất hiện những hình thuật này không.

Nếu không như vậy chắc cô cũng không phân biệt được mấy thứ này.Gia đình bình an, quả thật bình an ghê thật."

Cái đó cho con được không?"

Cô cười hề hề cọ cọ vào vai Bạch phu nhân."

Bây giờ còn muốn xin đồ."

Bạch phu nhân bị cô chọc cười cũng cười theo nhưng lại cố giữ hình tượng mà nghiêm mặt hỏi.

Cô con gái này trước nay thấy bà chỉ hận không thể tránh càng xa càng tốt.

Lần này trở về sao lại dính người như thế."

Thế cho con mượn ít hôm được không?"

Cô muốn nhìn rõ xem vu thuật này có tác dụng gì.

Thật lâu rồi không nhìn qua, vẫn cần chút thời gian nghiên cứu lại."

Mang đi đi.

Ít hôm nhớ trả về chỗ cũ."

Bạch phu nhân đành phất phất tay.

Dù gì đồ cũng do con gái cả tặng bà không thể mang cho được.

Nếu cho rồi Bạch Mộng có hỏi thì bà ăn nói thế nào."

Ân."

Cô cười cười hôn lên má Bạch phu nhân xong liền diễn vai kẻ chuyên xin xỏ mà đi lục lọi hết phòng.

Cô thật sự không biết con sói mắt trắng đó còn giở trò gì ở cái nhà này.Bạch phu nhân thấy vậy cũng mắt nhắm mắt mở cho cô lục lọi.

Dù gì nhà này sau này cũng của cô mà thôi.Bạch Thái lục lọi một hồi lại để ý đến cái lư hương trầm sư tử đã được đốt hơn phân nữa.Cô đưa mũi ngửi rồi âm thầm chửi thề một tiếng.

Hèn gì vừa bước đây cô đã cảm thấy đau đầu.

Pha cả xạ hương vào trầm thì không còn đơn giản nữa rồi.
 
[Bh] Ảnh Hậu Của Vương Hậu
Chap 41: Châm biếm


Bạch phu nhân nhìn cô lại chăm chăm với lại lư hương cổ của mình thì cau mày.

Mặc dù sau này cái gì trong nhà này cũng là của cô, nhưng đâu phải vô dụng như thế.

Định dọn hết cả Bạch gia sao."

Lại muốn xin xỏ?"

Bạch Thái nghe xong liền cười cười gãy đầu làm điệu bộ thích thú.

Nhưng trong lòng chỉ có thể tự bảo, cô xin cái quái thuốc độc này về làm gì chứ.

Cô cũng không có sở thích đặc biệt như vậy."

Không có, con chỉ thấy hương này khá thơm."

Cô đang cố nín thở nãy giờ làm gì biết nó thơm hay không."

Ba con mua đấy."

Bạch phu nhân gật gật đầu xem như đồng ý với cách ngửi của cô.Bạch Thái bất giác cau mày.Xem ra, hào môn thời đại nào cũng thật sự không dễ sống.

Phu thê chung chăn gối cũng có thể âm thầm hãm hại nhau cô cũng xem như được mở mang tầm mắt.Sống bên cạnh hai con sói mắt trắng, cô hiện tại đã có chút lo lắng cho người sinh mẫu bất đắc dĩ này rồi."

Con nghe bảo hương ngọc lan tây rất tốt, để mai con mua về đốt thử."

Nói chung đốt gì cũng được, chỉ riêng cái này là không thể.

Không biết rốt cuộc bà ấy đã ngửi nó bao lâu rồi.

Sức khỏe bà ấy cô sẽ tìm cách kéo đi kiểm tra sớm thôi.Bạch phu nhân thấy cô lần đầu tiên để ý đến việc nhà cửa cũng không phản đối.

Thay đổi một loại hương liệu cũng không quá lớn lao gì.Bà lại nhìn đồng hồ rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi, ra tới cửa liền quay lại nói."

Ngày mai gọi cô ta đến trường đua Tây Mã."

Bạch Thái: "..."

Cô ta, là cô ta nào.

Cô làm gì biết cô ta nào.Bạch Thái đứng gãy đầu một lúc mới thông não được.Sao lại gọi lão bà của cô là nó và cô ta chứ.

Làm cô không phân biệt được đây này.Nhưng rõ ràng đã điều tra cô về không phải một mình rồi còn làm ra vẻ như vậy.

Trực tiếp nói một tiếng không phải tốt hơn sao.Nhưng trước hết, cô phải dọn sạch cái đám này cái đã.Hào môn trong bụng ai cũng toàn rắn rết.Năm đó ở phủ cô và đích tỷ tuy ngoài mặt tình thương mến thương nhưng bên trong cũng không khác gì kẻ thù âm thầm tranh đấu.

Chỉ hận không thể dìm đối phương vào chỗ chết.Xuyên qua một cái cũng lại vào hào môn đấu đá.

Số cô sống bình yên không được trời độ sao.Mặt trời đã sớm lặn xuống, thay vào đó một màn đêm u tối.

Trong biệt thự ánh đèn sáng đến nổi không khác gì ban ngày.

Người làm hết người qua kẻ lại nhanh chóng làm việc của mình chỉ khác một đều ánh mắt của bọn họ hôm nay đầy sự rụt rè, lo sợ đối với người ngồi trên sofa kia.Bạch Mộng cùng Phương Hàn Vũ tay trong tay đi vào, trong hai người không khác gì cặp đôi mới cưới đang trong thời gian yêu nhau thắm thiết.Thái độ của người làm đối với Bạch Mộng còn cung kính hơn cả đối với người thừa kế Bạch gia như cô.

Ánh mắt họ nhìn Bạch Mộng như nhìn chúa cứu thế còn nhìn Bạch Thái cô chẳng khác nào nhìn kẻ gây họa cho nhân gian.Bạch Thái: "..."

Cô vẫn không nên chú ý đến họ thì hơn.

Cô phải nghĩ xem ngày mai Bạch phu nhân sẽ làm gì Vu lão bà của cô.

Mong trời đất thần phật phù hộ hai người bọn họ chỉ uống trà nói chuyện phiếm thôi.

Mặc dù cô biết chuyện đó sẽ không xảy ra.Bạch Mộng thấy Bạch Thái ngồi ở phòng khách đọc sách một cách chăm chú liền ra vẻ người chị tốt hỏi."

Em đọc sách gì chăm chú vậy?"

Cô ta nhớ rõ Bạch Thái trước nay không thích đọc sách.

Thường hay chê nó quá khô khan và giáo điều.

Vì để bản thân nổi bật, chiếm ưu thế trong nhà này cô ta tất nhiên sẽ tìm đủ mọi cách dìm Bạch Thái xuống.

Mà chuyện này cũng là một phần do cô ta có ý tốt giúp đỡ.Bạch Thái cười cười gấp quyển sách lại đặt lên bàn cố tình cho Bạch Mộng xem rõ bìa quyển sách có hai chữ Vu Thuật Thượng Cổ."

À, em đang đọc Bạch nhãn lang truyền kì.

Nói về một đứa con được nhận nuôi, khi lớn lại muốn dùng vu thuật mê hoặc thần trí dưỡng mẫu.

Ăn cháo đá bát, tà dâm phụ đạo phu thê mê hoặc nghĩa phụ của mình."

Bạch Mộng nhìn khuôn mặt tươi cười như cùng cô ta nói chuyện phiếm về một quyển sách thì mím môi.

Cô ta biết rõ trong quyển sách kia không hề nói như vậy.

Là Bạch Thái đang ám chỉ cho cô ta biết việc cô ta làm đã bị phát hiện."

Chị nói xem dưỡng mẫu như sinh mẫu, con bạch nhãn lang này có phải đã phạm vào ba ác nghiệp mà Phật nói không."

Bạch Thái nhìn thẳng vào mắt Bạch Mộng khuôn mặt tươi cười đầy châm biếm.Từ sau việc ở thư phòng cô liền tìm từng một người làm trong nhà bức cung một chập thì bao nhiêu sự tình cũng lòi ra hết.

Cho dù bọn họ có làm kín kẽ đến đâu thì cũng không qua mắt được người làm.

Chỉ có đều đa phần bọn họ đã được hưởng lợi lộc từ Bạch Mộng nên mới quyết giữ im lặng.Bạch Mộng có chút chột dạ, hai tay nắm chặt cố gắng nở ra một nụ cười thật tươi nhưng nhìn thế nào cũng đầy gượng gạo."

Phải.

Những kẻ đó nên bị đầy xuống mười tám tầng địa ngục."

Cô ta cố làm như không liên quan đến mình mà vuốt theo.

Hiện tại có Phương Hàn Vũ bên cạnh cô ta cũng không thể công khai thừa nhận được.

Tuy Phương Hàn Vũ đã là con chim gãy cánh không có quyền hạn gì nhưng sau lưng hắn vẫn có Phương gia ở Giang Thành.

Danh nghĩa của cô ta hiện tại cũng là con dâu trưởng Phương gia.

Nếu như thừa nhận chuyện này không khéo cô ta sẽ mất cả chì lẫn chài."

Lưới trời lòng lộng tuy thưa nhưng khó khoát.

Cây kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra.

Quả báo sẽ không chừa một ai đâu.

Đúng không chị cả."

Hiện tại cô không thể trực tiếp rạch mặt Bạch Mộng nhưng cô cũng sẽ không để cô ta yên ổn được.

Huống hồ gì cuộc chơi này, chiếc cân phần thắng đã sớm nghiên về phía cô.Bạch Mộng so với kẻ thù đích tỷ đã tống cô vào cung làm phi cho lão cẩu hoàng đế thì còn yếu kém lắm.

Thủ đoạn của cô ta cũng non nớt y, kém cỏi y như cô ta vậy.
 
[Bh] Ảnh Hậu Của Vương Hậu
Chap 42: Làm sao dám uy hiếp


Buổi nói chuyện tối của bọn họ tất nhiên sẽ không vui vẻ gì.

Phương Hàn Vũ có ngu cũng sẽ hiểu hàm ý trong câu nói của Bạch Thái.Hắn ta lại nhìn sang Bạch Mộng ánh mắt chỉ thiếu việc muốn trực tiếp bóp chết cô ta.

Bạch Mộng cô ta vậy mà dám cấm sừng trên đầu hắn ta.

Sau khi lấy lại quyền lực Phương gia, loại tiện nữ này hắn ta nhất định phải bỏ đi.Hôm sau, vừa sáng sớm cô đã bắt xe một mạch chạy đến khách sạn Vu lão bà ở.

Cả đêm chỉ cần nghĩ đến việc sáng nay thì thật sự không thể nào ngủ nổi.Vu Tương vừa nghe chuông đã chạy ra mở cửa.

Cô nhìn đôi mắt thâm quầng như gấu trúc của Bạch Thái thì đầy ba chấm.

Về nhà không tốt hay sao mà mất ngủ thành như vầy.Thay vì sự lo lắng của Vu Tương thì Bạch Thái đã lao vào như một cơn gió, trực tiếp ép Vu Tương vào tường mà cưỡng hôn.Người ta bảo xa người mình yêu một ngày như cách ba thu cũng không quá.

Cô thật sự rất nhớ cô ấy, còn đặc biệt nhớ cảnh cô ấy nằm dưới thân mình mà động lên tình ý.Vu Tương bị ép vào tường cũng không phản kháng mà trực tiếp đáp lại Bạch Thái.

Cô hiểu rõ Bạch Thái là loại người rất có ham muốn.

Đối với cô càng lúc càng thể hiện rõ.

Đó cũng là cách cô ấy truyền tình cảm yêu thương đến với cô.Nhưng lúc này thì không được, bọn họ còn phải đi gặp người lớn.Cô cắn nhẹ vào môi Bạch Thái để cô ấy tỉnh táo lại."

Yêu tinh."

Bạch Thái khẽ mắng một tiếng.

Nếu không phải sẽ đi gặp Bạch phu nhân cô còn muốn làm nhiều hơn."

Đứng đắn đi."

Vu Tương trừng Bạch Thái một cái.

Cô thật không biết kẻ này đã học đâu được những từ ngữ đó.

Có thể đừng học thói hư tật xấu nhanh vậy không.

Lúc trước còn như trang giấy trắng không hiểu thế sự, bây giờ mở miệng ra là toàn từ ngữ không đứng đắn.Hai người cùng nắm tay nhau đến trường đua Tây Mã theo lệnh của Bạch phu nhân.Vừa đến nơi đã thấy Bạch Mộng và Phương Hàn Vũ đứng đợi sẵn trước cổng trường đua.Bạch Thái nhếch môi cười.Cô ta là đang không muốn cho cô và Bạch phu nhân có không gian riêng sao.

Nhưng cô càng thích như vậy.

Để xem vở kịch này cô ta sẽ múa hát thế nào.Vu Tương nhìn khuôn mặt vui vẻ của Bạch Thái thì nhéo cô ấy một cái.

Cô cũng không biết bản thân xui hay hên mà ngay cảnh đó lại đập vào mắt Bạch phu nhân.

Vu Tương nhận được ánh mắt chết chóc của Bạch phu nhân thì cau mày.Bạch Thái đứng quay lưng vào trong tất nhiên sẽ không thấy Bạch phu nhân đến.

Cô cười cười xoa xoa eo.

Vu lão bà hình như càng lúc càng đanh đá, còn đâu bộ dáng lão công tổng tài bá đạo nữa."

Tới rồi thì vào trong."

Bạch phu nhân mặc chiếc sườn xám, tay đeo túi vô cùng xinh đẹp, cao quý đi vào trước.

Khi đi qua Vu Tương còn đặc biệt trừng một cái.Bạch Thái nghe giọng Bạch phu nhân cũng hết hồn.

Cô nhanh chóng quay lại bộ dạng nghiêm túc mà nắm tay Vu lão bà vào trong.Cô cũng không ngờ Bạch phu nhân lại mang bọn họ đến xem đua ngựa.Bạch Thái chống cằm có chút chán nản.

Xem mấy cái này cô không có hứng thú mấy."

Đi thôi."

Bạch phu nhân thấy bộ dạng chán nản của cô liền đứng dậy.Bạch Thái lại nắm lấy tay Vu Tương đi theo Bạch phu nhân.Phía sau là hai vợ chồng Bạch Mộng cũng không nói một lời.Bạch phu nhân trước nay làm việc đều như vậy.

Cô ta cũng không có quyền hỏi.Bạch Thái được dẫn đến nơi cưỡi ngựa thì trố mắt mà nhìn.

Phải biết người thời bọn họ phương tiện đi lại chỉ có ngựa và kiệu.

Mà ngựa là lựa chọn tối ưu nhất.

Đặc biệt, Định Công hầu phủ là phủ nắm binh quyền con cháu đời đời trên lưng ngựa xông pha chiến trường.

Đối với cô ngựa cũng như tri kỉ vậy."

Con đi xem ngựa rồi cưỡi có được không?"

Cô nhìn Bạch phu nhân rồi nhẹ nhàng hỏi."

Đi đi."

Bạch Thái nhận được đặt ân liền kéo Vu Tương đi.

Cô phải cho Vu lão bà biết cô lợi hại ra sao.

Đáng tiếc, cô định kéo Vu Tương đi đã nghe được lệnh của Bạch phu nhân."

Cô, ở lại."

Bạch Thái nghe xong chợt khựng lại không muốn đi nữa.

Cô làm sao yên tâm để Vu lão bà ở đây mà đi.Vu Tương nhìn Bạch Thái rồi cười cười tháo tay cô ấy ra.

Chuyện này sớm muộn gì cũng phải đối mặt.

Huống hồ, cho dù xảy ra chuyện gì cũng không ai có thể chia rẽ bọn họ."

Mẹ không ăn thịt cô ta đâu mà phản ứng ghê gớm như vậy."

Bạch phu nhân liếc Bạch Thái.

Bà đã chịu thỏa hiệp như vầy rồi còn sợ bà ăn thịt cô ta hay sao.Bạch Thái nhìn Bạch phu nhân xong lại nhìn Vu lão bà.

Cuối cùng cũng thở dài rời đi."

Hai đứa cũng đi đi."

Bạch phu nhân nhìn phía sau còn hai cái đuôi cũng nhanh chóng ra lệnh đuổi.Bạch Mộng nghe lệnh cũng có chút không cam lòng.

Rốt cuộc Bạch Thái đã nói gì để bà già đó đề phòng cô ta như vầy.

Chuyện này, cô ta nhất định không thể để yên được.

Nếu một ngày Bạch Thái còn nằm giữ điểm yếu của cô ta thì cô ta sẽ không được yên ổn.Bạch phu nhân nhìn thấy cả ba đều đi rồi liền vào chủ đề chính."

Rốt cuộc cô muốn gì?"

Vu Tương nghiêm mặt.

Cô muốn gì sao.

Cô phải công nhận mười năm trước cô yêu là Bạch Thái, mười năm sau người cô cưới cũng là Bạch Thái và hai bọn họ khác nhau.

Một người khiến cô muốn che chở, bảo vệ còn một người lại cam tâm tình nguyện yêu thương, che chở, bảo vệ cô."

Tôi chỉ muốn Bạch Thái."

Cô vô cùng nghiêm túc trả lời.Bạch phu nhân thở dài.

Con gái bà và cô ta lại có thể ở hai thời điểm khác nhau mà có cùng câu trả lời."

Từ khi cô ấy bước vào cuộc đời tôi, thì chúng tôi đã được an bài sẽ là của nhau rồi.

Nên ngài hãy chấp nhận cho."

"Cô là đang muốn uy hiếp tôi."

Bạch phu nhân cau mày nhìn thẳng người con gái trước mắt.

Năm đó khi bà nhìn thấy cô gái này chỉ mới là cô bé mười bảy, mười tám tuổi có gia cảnh bần hàn.

Bây giờ lại có thể thay đổi trực tiếp dùng lời nói và khí thế uy hiếp bà đúng là không đơn giản.Đến cả câu nói cũng không phải xin xỏ mà là yêu cầu bà chấp nhận.

Bà không chấp nhận cô ta sẽ trực tiếp mang con gái bà đi sao.

Nghĩ tới bộ dạng của Bạch Thái thì có khả năng sẽ tự cuốn gói đi theo cao lắm."

Tôi là phận bề dưới, theo vai vế phải gọi ngài một tiếng mẹ thì làm sao dám uy hiếp."
 
[Bh] Ảnh Hậu Của Vương Hậu
Chap 43: Thì ra là Phú nhị đại


Không khí của hai người hiện tại nồng nặc mùi thuốc súng.

Bạch Thái thấy vậy cũng không nở nhìn.

Cô sợ để bọn họ đứng chung cùng nhau một lát nữa không khéo sẽ có đại hội chém giết nhau cho xem.Cô nhanh chóng kéo dây cương cưỡi con hắc mã đi về phía bọn bọ, rồi cúi nhẹ người đưa tay trước mặt Vu lão bà."

Lên đây.

Chúng ta cưỡi ngựa."

Vu Tương nhìn Bạch Thái mặc đồ thể thao trắng là một cặp với cô, đến cả đồ bảo hộ cũng không mang.

Cô ấy nở nụ cưới ngược nắng còn đẹp hơn cả bình thường thì đưa tay mình đặt lên tay Bạch Thái.Bạch Thái thấy vậy liền trực tiếp kéo lão bà ngồi ở phía trước, bảo hộ trong lòng mình."

Chúng con đi chơi một xíu ạ."

Cô cười cười xin phép Bạch phu nhân rồi kéo nhẹ dây cương con hắc mã liền từng bước rời đi.Bạch phu nhân nhìn theo hai người trên lưng ngựa thì cau mày.

Con gái bà còn chưa bao giờ đối xử với bà như thế.

Thế nào lại có thể đối xử với người ngoài như vậy."

Không sợ bà ấy giận sao?"

Vu Tương quay đầu lại hỏi Bạch Thái.

Nhìn đi, bà ấy nhìn cô chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống cô luôn kia kìa."

Không sao.

Em vui là được."

Bạch Thái đáp xong liền trực tiếp hôn lên môi Vu lão bà.Vu Tương: "..."

Đỉnh cao của càng lúc càng không biết kiềm chế là đây.

Cô cũng hết quản nổi cô ấy rồi."

Thế tôi không vui thì làm thế nào?"

Vu Tương nhìn bản thân mình ngồi ở phía trước được ôm không khác gì công chúa thì có chút bất mãn.

Cô ấy đến từ cổ đại thì cưỡi ngựa ngon lắm sao.

Cô cũng biết cưỡi mà."

Tôi sẽ làm cho em vui."

Bạch Thái cười cười phi ngựa đến chỗ để cung tên.Cô không biết tại sao ở trường đua này lại có mấy thứ này nhưng nó chẳng khác nào được xây dựng theo thời của cô.

Hào môn dư tiền chắc tìm niềm vui thôi.Thấy Bạch Thái cầm cung tên Vu Tương khẽ bĩu môi.

Bắn cung cô cũng làm được."

Chúng ta thi bắn không?"

Bạch Thái thấy khuôn mặt dè bĩu của Vu Tương liền hỏi."

Nếu thắng tôi được gì?"

Bạch Thái nghe xong liền suy nghĩ.

Được gì sao.

Suy nghĩ một chút cô liền khẽ nói, khuôn mặt có chút gian trá."

Em thắng tôi sẽ cho em nằm trên và gọi em là lão công."

Vu Tương nghe xong thì gật gật đầu.

Cô cầm lấy cây cung trong tay Bạch Thái, còn đẩy cô ấy ngồi xê ra một chút, mới cầm lấy mũi tên bắt đầu vươn cung nhắm vào bia ở phía trước.Bạch Thái ở phía sau cười cười đầy hứng thú.

Tương gia quả là Tương gia, đại đỉnh lưu giới giải trí có khác nhìn góc nghiên nào cũng đẹp đến say lòng.Mũi tên được buông ra chẳng khác nào tia chớp lao thẳng về phía trước xuyên qua trùng trùng điệp điệp không khí mà ghim thẳng vào hồng tâm.Bạch Thái: "..."

Cô quả nhiên không thể đùa với Vu lão bà."

Tới em."

Vu Tương thấy khuôn mặt có phần khó coi của Bạch Thái thì bản thân có chút tự tin.

Nữ nhi cổ đại không phải đều tuân thủ lễ nghi phép tắc sao.

Cưỡi ngựa là để phục vụ phương tiện đi lại thời đó tất nhiên cô sẽ không bằng nhưng bắn cung thì khác.

Cô không tin cô ấy có thể bắn được.Bạch Thái thấy khuôn mặt đắc ý của của Vu lão bà thì nhếch môi cười.

Cô nhanh chóng rồi xích vào người Vu lão bà, một tay cầm lấy tay đang cầm cung của cô ấy đưa lên vị trí nhắm bắn, còn tay kia thì trực tiếp bắt lấy một lúc ba mũi rồi vươn cung.

Cô không cần nhắm mà vừa vươn cung đã buông tay để ba mũi tên song song lao về phía trước.Cảnh tượng không khác gì trong phim cổ trang võ thuật nam chính ôm lấy hồng nhan bắn cung diệt địch.Ba mũi tên lao về phía trước đồng loạt ghim vào hồng tâm còn tác dụng lực một cách mạnh mẽ làm mũi tên của Vu Tương rơi xuống đất.

Một cách đầy khoa trương.Vu Tương: "..."

Mọi người xung quanh: "..."

Bọn họ chỉ chú ý đến nhan sắc của hai người nên mới nhìn một chút không ngờ lại thấy cảnh hoành tráng như vậy.

Tất cả đều ngơ người một lúc rồi liên tục vang lên từng tràng vỗ tay khen ngợi không ngừng.Bạch phu nhân ở phía xa cau mày đầy nghi hoặc.

Con gái bà từ bao giờ lại lợi hại như vậy.Bạch Mộng nhìn thấy cảnh đó cả mặt đều đen xì rồi nhanh chóng chuyển sang phẫn nộ.

Tay cô ta siết chặt dây cương ngựa như muốn xé nát.

Bạch Thái mấy năm nay xem ra đã rất nhọc lòng diễn vỡ kịch kém cỏi cho cô ta xem rồi rồi.

Lừa cô ta một vố ngoạn mục thật.Cảnh đó không ngờ lại được đưa lên mạng.

Chủ blog vốn là người yêu thích đua ngựa, hắn ngoài nhận biết ngựa ra thì không hề để ý đến giới giải trí nên không hề biết bản thân vậy mà quay được hai minh tinh.

Lúc đầu người đăng chỉ muốn đăng cho vui không ngờ lại lên hot search.[Cái này là phim mới có sự họp tác của vợ chồng Sơ Ngộ Đồng Tâm sao?][Không phải.

Tương gia trước nay không đóng phim.][Cái này cảnh thật 100% không qua kỉ sảo đấy.

Lúc đó ở trường đưa Tây Mã tôi cũng thấy.][Theo như lầu trên thì Bạch Thái quá lợi hại rồi.][Tôi chỉ để ý đến việc, Tương gia vậy mà ngồi ở phía trước còn được ôm như công chúa.

Không phải lúc này người ở phía trước đáng ra phải là Bạch Thái sao.][Các người có thấy tư thế cưỡi ngựa của Thái ca không.

Thật uy vũ.]Sau đó, lại có blog giải trí bắt đầu phân tích.

Chỉ yếu là tìm sự nổi tiếng.

Phân tích một hồi lại phân tích đến chủ nhân của trường đua Tây Mã.Trường đua này là một phần sản nghiệp dưới cờ của Bạch gia cẩu đầu xà Kinh Thành, tức tập đoàn đá quý Bạch thị.

Đổng sự trưởng hiện tại của Bạch thị là cụ siêu mẫu họ Bạch, Bạch Thái cũng họ Bạch.

Hôm đó có người còn thấy bọn họ đi chung với nhau.Đối chiếu một chút, nhan sắc có thể có chút khác biệt do con gái thường giống cha nhưng gen chiều cao thì không thể nào sai đi đâu được.

Chiều cao của Bạch Thái ngay từ đầu đã ấn tượng lắm rồi, có người còn đùa sao cô không làm người mẫu mà làm diễn viên quá uổng phí cho đôi chân.

Bây giờ thì xác định rồi, người ta thật sự là mẹ con.Xem xong bài phân tích giang cư mận nhanh chóng quay gấp 180 độ.Bạch Thái làm gì gối rách áo ôm phải dựa vào hơi đỉnh lưu để đi lên.

Ngay từ đầu cũng do các người tự đào rồi tự suy tự diễn.

Người ta là tiểu thư tập đoàn đá quý lớn nhất nước, cả cái Kinh Thành phải nghe theo lệnh của cô thì cầm gì phải đi dựa hơi.

Không chừng người ta vào giới giải trí cũng chỉ để chơi cho vui.Còn tài nguyên siêu đỉnh cấp trước kia bị đồn là do kim chủ cho nữa.

Xem ra bọn họ cũng hiểu rồi.

Tiểu thư Bạch gia còn cần kim chủ sao.

Có kim chủ nào bao nhiêu nổi hả.Người ta là phú nhị đại hàng thật giá thật đấy.

Phá nát vài bộ phim thì có sao.

Cho dù phá nát giới giải trí thì Bạch thị cũng không phá sản nổi.
 
[Bh] Ảnh Hậu Của Vương Hậu
Chap 44: Chuẩn bị kế hoạch


Bọn họ tất nhiên sẽ không biết chuyện trên mạng.

Cũng không quản được miệng lưỡi của bọn người đó.Và lúc này, Bạch Thái lại bận một chuyện khác cực kì đau đầu.Nói thử xem, tại sao Bạch phu nhân và Vu lão bà không hợp nhau đến như vậy.

Đến cả ăn cũng như nước với lửa.Chẳng lẽ đây là cảnh mẹ chồng nàng dâu trong truyền thuyết mà cô đã xem qua ở thế giới này.

Cái này cũng quá khoa trương đi.Cái cô được xem trên phim chính là mẹ chồng nói cái gì con dâu cũng sẽ nhịn rồi âm thầm ghim hận phía sau.

Còn cái cô được thấy chính là cả hai bọn họ trực tiếp chỉa mũi kiếm vào nhau.Đẳng cấp cũng thật khác biệt.Đừng nhìn nhau như vậy, người ở giữa như cô khó xử lắm đấy.Bạch Thái thở dài ngồi lột vỏ tôm xong liền để vào bát của Vu lão bà.Xong cô lại nhận được ánh mắt chết chóc cùng cái tằng hắng của Bạch phu nhân.Bạch Thái lại lột vỏ tôm xong liền để vào bát của Bạch phu nhân.Cứ thấy như một vòng tuần hoàn lặp đi lặp lại.Bạch Mộng nhìn thấy cảnh đó chỉ cố nuốt trọn cơn tức vào trong lòng.

Cô ta biết rõ giờ phút này có nói gì thì người thừa thải chính là cô ta.Bạch Thái không phải chỉ biết cách đầu thai tốt hơn cô ta thôi sao.

Nhưng tại sao cái gì cũng tốt hơn cô ta.

Cô ta có cố gắng cách nào cũng không bằng một người vừa sinh ra đã ở vạch đích như vậy.

Chẳng lẽ sinh không đúng chỗ cũng là một cái tội.Trong đầu Bạch Mộng luôn suy nghĩ như vậy.

Rồi mang tất cả oán hận của mình biến thành tham vọng đối với Bạch gia.Nhưng cô ta lại không nghĩ tới việc nếu không có Bạch gia hiện tại cô ta chẳng là cái gì cả, cũng không biết còn có thể tồn tại trên đời này không.Bạch gia cho cô ta sự giáo dưỡng, học thức, địa vị, tiền bạc, vinh hoa nhưng cô ta lại coi tất cả những thứ đó là sự đương nhiên.

Chỉ cần một ngày Bạch gia không tốt với cô ta một chút cô ta liền ghi hận.Phương Hàn Vũ đi theo cũng không khác gì kẻ xem kịch.

Hắn ta càng nhìn rõ việc năm đó mắt hắn ta còn tốt đến mức nào mới từ chối tình cảm của Bạch Mộng.

Nhưng việc làm hắn ta mù mắt lại đi yêu phải một con đàn bà dâm đảng như Mạnh Thi Ý.

Hắn ta cũng không biết lúc đó bản thân bị gì mà trong đầu luôn nghĩ đến việc phải thượng con đàn bà đó.

Cho dù cô ta có bao nhiêu gã đàn ông cũng được, việc của hắn ta chính là thượng cô ta làm cho cô ta lên đỉnh.

Đến cuối cùng cũng vì vậy mà mất đi tất cả mới phải lấy con đàn bà rắn rết Bạch Mộng.Mạnh Thi Ý, Bạch Mộng đều là loại đàn bà dâm đảng, rắn rết như nhau.

Cả đời hắn ta phải hận nhất chính là hai con đàn bà này.Buổi tối, Vu Tương không quay về khách sạn mà trực tiếp đến Bạch trạch.

Đã như vậy rồi cô còn ở bên ngoài làm gì cho tốn kém.

Tiền ở phòng tổng thống của khách sạn mỗi đêm cũng hơn chục vạn đắt lắm.Bạch Thái nhìn thấy Vu lão bà nằm trên giường mình xem điện thoại thì trực tiếp nhảy lên ôm lấy."

Sao không sấy tóc?"

Vu Tương nhìn những sợi tóc còn ướt dính trên người mình của Bạch Thái thì cau mày.

Cô mới tắm xong đấy, bây giờ lại ướt nữa rồi."

Đang xem cái gì?"

Bạch Thái cười hì hì còn dụi dụi tóc mình vào người Vu lão bà.

Thời tiết này khá ẩm, tóc cũng sẽ lâu khô lại dễ bị cảm nhưng cô thật sự không thích tiếng máy sấy.

Bình thường sấy cho Vu lão bà không sao nhưng đến bản thân vừa nghe và cảm nhận hơi nóng của nó thôi đã nhức đầu."

Thiệp mời thường niên của Ngu Tinh."

Vu Tương nhìn thiệp mời được gửi qua email của Ngu Tinh thì thở dài.Năm nào nhận được cái này cũng phát hiện bản thân lại trôi qua thêm một năm.

Mặc dù cô rất ít tham gia hoạt động nhưng không phải là không có.

Sắp phải mệt mỏi với những đại tiệc thảm đỏ khoe sắc nữa rồi."

Khi nào?"

Bạch Thái cau mày hỏi.

Cô mới được ôm lão bà đây mà, đừng có trở về Giang Thành sớm vậy chứ."

Tháng sau.

Đi không?"

Vu Tương nhìn Bạch Thái cọ cọ ở ngực mình liền hỏi.Cô là nhất tỷ của Ngu Tinh, mặc dù đã ra ngoài mở văn phòng làm việc riêng.

Đối với quyền hạn của nhất tỷ cô thấy không có việc gì khi dẫn theo một người cả."

Đi."

Tháng sau cũng rất tốt vừa ngay thời gian cô dự định trở về Giang Thành.

Việc ở đây cô phải nhanh chóng làm cho xong kẻo đêm dài lắm mộng."

Ngày mai, em giúp tôi một việc."

Cô suy nghĩ một chút liền ghé sát vào tai Vu lão bà nói.Bạch gia đã đến lúc phải dọn dẹp rồi.Lúc trước cô cứ nghĩ bản thân phải làm từ từ để tránh bị phát hiện cô không phải Bạch Thái.

Nhưng suy đi nghĩ lại vừa từng chuyện xảy ra cô bắt buộc phải làm nhanh chóng.

Đặc biệt, sức khỏe của Bạch phu nhân nếu không sớm đến bệnh viện kiểm tra cô thật không an tâm.Từng người trên dưới của Bạch gia xem chừng đã bị hai con sói kia cho ăn no đủ rồi.Nếu không tại sao mỗi năm Bạch phu nhân đều khám sức khỏe định kì mà không phát hiện ra sức khỏe bản thân có vấn đề.Một lần có thể sai sót nhưng còn lần hai, lần ba thì sao.Sống trong hào môn vốn không phải là đều đơn giản.
 
[Bh] Ảnh Hậu Của Vương Hậu
Chap 45: Muốn đi kiểm tra


Buổi sáng trong lành, chim hót líu lo.

Quên mất, thành phố thì làm gì nghe được tiếng chim hót.

Không nghe tiếng xe cùng hít khói bụi đã may rồi.Bạch Thái vừa ngồi vào bàn ăn sáng đã nhìn thấy ánh mắt hình viên đạn và đầy tò mò của mọi người.

Cô cũng không hiểu sao nay bàn ăn lại có mặt đông đủ như vậy.Cô lại nhìn sang Bạch phu nhân đang ngồi ở ghế chủ vị cầm máy tính bảng xem gì đó, không khí âm trầm không nói một lời.

Ngồi bên phải là Bạch lão gia và cô, bên trái là Bạch Mộng và ông anh rễ họ Phương.

Không khí có chút kì quái."

Cô Vu đâu?"

Bạch lão gia không thấy người xuống, lại thấy sắc mặt đen xì của Bạch phu nhân liền hỏi."

Cô ấy còn đang ngủ."

Cô bình tĩnh vừa nhấp một ngụm nước cam vừa trả lời.

Tối qua, có chút vận động nhẹ khá lao lực.

Cô thật không muốn làm phiền lão bà."

Không biết phép tắc.

Có con dâu nào ngày đầu tiên về nhà như vậy sao?"

Bạch phu nhân vốn đã phẫn nộ ôm cả bụng tức hôm nay lại trực tiếp phát cáu.

Bà để mạnh cái máy tính bảng lên bàn gây ra tiếng động không nhỏ làm ai cũng giật bắn người."

Mẹ xem cô ấy là con dâu rồi sao?"

Bạch Thái chớp chớp mắt hỏi, vẻ mặt có chút vô tội.Ai da, Bạch phu nhân à.

Ngài thật khẩu thị tâm phi.Bạch phu nhân: "..."

"Mọi người cứ ăn đi không cần chừa lại đâu.

Lát con sẽ nấu cho cô ấy."

Bạch Thái cười cười nói.

Miệng của Vu Tương đã bị cô nuôi đến kém ăn rồi.

Người làm ở đây nấu dở như vậy làm sao có thể nuôi được lão bà nhà cô."

Con còn biết nấu ăn.

Không sợ đốt cháy cái nhà này sao?"

Bạch phu nhân cười khỉnh bỉ.

Con gái bà từ nhỏ đến lớn cửa phòng bếp không vào thì biết nấu ăn cái gì.Bạch Thái: "..."

Chỉ tránh nguyên chủ bị nuôi đến mức vô dụng chứ làm sao lại trách cô quá hữu dụng.Mà nhìn đi nhìn lại từ hồi cô xuyên vào thẳng thể này giống như thêu hoa dệt gấm cho cái thân thể này vậy.

Nghĩ lại bản thân cũng quá hoàn hảo rồi.

Hoàn hảo quá thì Tương gia làm sao nở xa cô cho được chứ.Trên bàn ăn hình chữ nhật dài của Bạch gia, mọi người bắt đầu ăn phần ăn của mình."

Mẹ, chiều nay người rảnh không?"

Cô vừa ăn vừa hỏi."

Khi ăn không được phép nói chuyện."

Bạch phu nhân nghiêm mặt nhắc nhở.

Nhìn xem Bạch Mộng ngoan ngoãn biết bao nhiêu, còn con gái bà tuy lần này về đã thay đổi không ít nhưng cũng thật lắm chuyện."

Có việc gì sao?"

Tuy nhắc nhở nhưng bà vẫn hỏi lại, một cách đầy châm trước."

Mấy hôm nay con hơi mệt, muốn đi..."

Cô chưa kịp nói xong đã có bàn tay đặt lên trán cô."

Hơi mệt chỗ nào, có phát sốt không...?"

Bạch phu nhân đứng bật người dậy chòm người đặt lòng bàn tay lên trán Bạch Thái, trong ánh mắt đầy sự lo lắng.Bạch Thái cười cười, lấy tay Bạch phu nhân xuống.

Bà ấy như thế này lại làm cô nhớ đến mẫu thân ở Định Công phủ, tuy chỉ là di nương thấp bé trong phủ nhưng tình yêu của bà ấy dành cho cô quả thật không gì sánh bằng."

Con không sao.

Chỉ thấy bản thân có chút không thoải mái."

Cô vừa nói vừa nhìn Bạch Mộng.

Thật ra cô thoải mái lắm, chỉ có bạch nhãn lang là không thoải mái thôi."

Quản gia, gọi bác sĩ Hà."

Bạch Thái: "..."

Mẹ à, đừng nhanh mồm nhanh miệng như vậy chứ.Gọi ông ta đến để cũng như không nha."

Đừng, lát đợi Vu Tương dậy chúng ta đến bệnh viện tổng quát luôn một thể."

Cô nhanh chóng ngăn cản."

Còn phải đợi cô ta?"

"Có cần ba đi cùng không?"

Bạch lão gia cười hỏi.

Nhưng thực chất đã nhìn ra ý đồ của Bạch Thái.

Đứa con gái này lại muốn qua mắt ông.

Đẻ con gái quả nhiên không được tích sự gì."

Không cần đâu ạ."

Bạch Thái cười cười từ chối rồi lại nói tiếp."

Dạ, để cô ấy dậy rồi chúng ta đi, con cũng định qua hỏi một chút về việc thụ tinh nhân tạo.

Nhà mình sẽ vắng đi vài người nên có tiếng trẻ con cũng vui vẻ hơn."

Bạch phu nhân nhìn hai ba con tươi cười không hiểu sao lại có chút kì quái.

Bà còn nhìn thấy mấy tia lửa xẹt qua ở đó.Từ khi trở về không hiểu sao bà luôn thấy Bạch Thái nói chuyện cứ như biến thành con người khác, đối với ai cũng đầy sự châm biếm.Đến hơn chín giờ Vu Tương mới dậy nổi.

Cô nê cái thân tàn ma dại xuống nhà đã thấy Bạch phu nhân, Bạch lão gia và Bạch Thái ngồi ở phòng khách đang nói gì đó.

Chủ yếu cũng chỉ có Bạch Thái nói còn Bạch phu nhân lâu lâu mới xen vào vài câu, Bạch lão gia không có quyền hạn gì trong nhà chỉ có thể cười nhưng nụ cười của lão ta làm cô thấy phát bực."

Chào buổi sáng?"

Bạch phu nhân nhếch môi cười nhạt đầy châm biếm.Bạch Thái cười cười không để ý đến mấy lời châm chọc kia, cô kéo lấy Vu Tương để cô ấy ngồi trên đùi mình rồi hỏi."

Có đói không?

Muốn ăn gì?"

Vu Tương cũng không thèm để ý đến ánh mắt chết chóc của Bạch phu nhân cô đưa tay vỗ vỗ bên vai ý bảo Bạch Thái giúp cô mát xa chỗ đó.

Đợi Bạch Thái mát xa xong liền nói."

Cháo ngũ cốc là được rồi."

Cô cũng không muốn ăn gì.

Chủ yếu là không thèm cái gì cả."

Đợi tôi một lát."

Bạch Thái dừng tay, cô để Vu Tương ngồi trên sofa rồi đi vào bếp.

Trước khi đi cô còn hôn lên má Vu lão bà một cái.Bạch phu nhân: "..."

Nó đang đóng phim tình cảm cho bà xem sao.

Chết tiệt, bà nuôi nó đến lớn nó không nấu cho bà được tô mì gói.

Bây giờ thì hay rồi trực tiếp đi hầu hạ người ta.
 
[Bh] Ảnh Hậu Của Vương Hậu
Chap 46: Nữ thị trưởng Kinh Thành


Cô tất nhiên sẽ không nấu một phần.

Có phụ mẫu ở đây có thế nào cô cũng sẽ không mất lễ nghi cần thiết.

Cho dù bọn họ có ăn sáng rồi nhưng nếu ăn thêm bánh tráng miệng cũng không có vấn đề gì.Cô vào bếp vừa đụng đến món đồ nào thì đầu bếp liền run rẩy cái đó.Đầu bếp chuyên nấu món ăn nhìn thấy cô lục lội muốn tung cái nhà bếp lên thì thiếu điều muốn quỳ lạy nhưng lại nhận được ánh mắt cảnh cáo của Bạch Thái.Không phải là cô không muốn làm nhanh gọn lẹ nhưng bếp khác, trang trí cũng khác nên cô mới phải mất thời gian tìm kiếm.Bạch Thái bắt nồi cháo ngũ cốc lên.

Sau đó lại tìm khung in bánh, đáng tiếc cô tìm cả nhà bếp từ trên xuống dưới cũng không có.

Hay cho một cái nhà bếp hiện đại như vậy mà đến cái khung in hoa văn cũng không có.Cô phủi phủi tay chỉ đành in khung vuông.

Nhẹ nhàng cắt bánh đậu xanh ra từng miếng hình vuông nhỏ vừa ăn rồi xếp bọn chúng lên dĩa.

Sau đó, cô lại pha một bình trà thiết quan âm vừa đủ bốn người uống.

Bánh đậu xanh ăn tráng miệng cùng trà thì không có gì bằng.Bạch phu nhân cũng âm thầm quan sát từng hồi động tác của cô.

Bà nhận ra rõ một điều, con gái bà thật chẳng có tiền đồ một chút nào.Có người làm ở đó làm gì mà còn phải tự động tay động chân.Cho đến khi bà nhìn mấy miếng bánh đậu xanh ở nằm xinh đẹp trên dĩa xứ thì suy nghĩ lại thay đổi 180 độ.

Ừ thì, biết nấu ăn cũng tốt nhưng có ăn được không đây.Khác với vẻ mặt hoài nghi nhân sinh của Bạch phu nhân và Bạch lão gia thì Vu Tương lại ăn khá ngon lành.

Tài năng nấu nướng của Bạch Thái cô hoàn toàn phải công nhận.

Nếu lúc trước cô ăn gì cũng được thì bây giờ đã biết ngon hay dở rồi.

Hoàn toàn bị nuôi đến kén ăn.Bạch phu nhân thấy vậy cũng quyết định ăn thử một miếng.

Lát nữa cũng đến bệnh viện nên không có gì phải lo không kịp cả.Cho đến khi bà cầm lên cắn thử một miếng, rồi lại nhấp một ngụm trà thiết quan âm.

Bánh đậu xanh có vị ngọt, béo ngậy lại thơm đến tận trong cổ họng.

Vị trà thiết quan âm chan chát dễ uống nhanh chóng làm dịu đi cái ngọt của bánh đậu xanh.

Cả hai hòa nguyện vào nhau lại hợp đến khó tả."

Quản gia, nói với đầu bếp học hỏi đi."

Bạch phu nhân sau khi ăn xong một miếng liền quay sang nói với quản gia.

Bà thật không ngờ con gái bà cũng hữu dụng ấy chứ.

Nhưng vừa nghĩ đến con gái lại mang những thứ tốt đẹp phục vụ cho người ngoài trong lòng không khỏi khó chịu.Cứ như cải ngọt mình khó khăn trồng được lại bị heo nái đến ủi mất.Đến hơn mười giờ bọn họ mới xuất phát đến bệnh viện.Tuy có tài xế nhưng cô cũng không tin tưởng gì mấy.

Cô cũng không thể lái xe nên chỉ có nhờ Vu lão bà lái.

Việc cô nhờ hôm qua cũng chỉ có như vầy thôi.Chiếc Rolls Royce Phantom màu đỏ vô cùng nổi bật chạy băng băng trên đường cao tốc.Vu Tương ngồi ghế lái, Bạch Thái tất nhiên sẽ ngồi bên cạnh, chỉ có Bạch phu nhân ưu nhã một mình ngồi ở hàng ghế dưới nhìn ra bên ngoài cửa sổ.Vu Tương đang tập trung lái xe thì nghe tiếng của Bạch phu nhân."

Dừng xe lại."

Cô nghe vậy liền thắng gấp rồi đưa ánh mắt tò mò nhìn Bạch phu nhân nhưng đã thấy bà ấy xuống xe đi về chiếc Cadillac đang đổ bên đường kia.Hai người bọn họ cũng xuống xe.

Lúc này Vu Tương mới nhìn rõ trên đầu chiếc Cadillac đen tuyền có thể chống đạn, bom hạng nhẹ kia còn có một lá quốc kì nhỏ, biển số xanh chữ trắng cho viên chức cấp cao nhà nước.

Chỉ cần nhìn chiếc xe thôi cô đã biết chủ nhân của nó không phải sang thì cũng quý.

Mà hình như chiếc xe có trục trặc thì phải."

Bà ấy là ai vậy?"

Bạch Thái chỉ vào người phụ nữ ăn mặc rất đĩnh đạc, cả thân vest đen không hề che đi sự ưu tú trên người mình.

Đặc biệt khi nhìn lại thấy được rất rõ ràng bà ấy nét khuôn mặt rất phúc hậu, cả người như tỏa ra vầng sáng ấm áp vậy."

Bà ấy là Tiêu Lan cố vấn cấp cao của Quốc hội, còn là thị trưởng của Kinh Thành."

Vu Tương nhìn theo phía Bạch Thái chỉ xong liền trả lời.Một người theo chính, một người theo thương.

Cô không ngờ hai người bọn họ vậy mà có thể nói chuyện với nhau.Bạch Thái: "..."

Một người phụ nữ mà có thể lợi hại như thế.

Phải nói chức vị của bà ấy cũng có thể so với thái phó hoặc thừa tướng.

Người phụ nữ như vậy làm sao có thể hình dung bằng hai từ ấm áp cho được.

Cho cô xin rút lại hai từ này.Nhưng nhìn mẹ của cô xem, vừa thấy người ta đã chạy đến.

Ánh mắt bà ấy nhìn thị trưởng Tiêu cũng thật kì quái nha.

Nhưng sao cô cứ thấy vị thị trưởng này quen quen giống như đã gặp ở đâu rồi."

Đừng nghĩ bậy thị trưởng Tiêu còn được xem như đệ nhất phu nhân nước A, chồng bà ấy là tổng tư lệnh Trang đấy.

Gia đình kiểu mẫu vô cùng hạnh phúc."

Vu Tương thấy ánh mắt của Bạch Thái liền chặn suy nghĩ của cô ấy lại.Năm đó, khi cô nhận bằng khen của thủ tướng trong lĩnh vực phát triển âm nhạc nước nhà có may mắn gặp vợ chồng họ một lần.

Ấn tượng của cô chính là bọn họ không diễn kịch êm ấm như bao vợ chồng khác mà trong ánh mắt của họ chứa đầy yêu thương và tôn trọng nhau.

Thật sự nhìn một lần khó mà quên được.Bạch Thái: "..."

Tình cảm này chết từ trong trứng nước."

Em phải cảm ơn bà ấy đấy?"

Vu Tương nhớ đến hai quyển màu đỏ ở nhà liền nhắc Bạch Thái."

Cảm ơn cái gì?"

Bạch Thái dẩu môi.

Cô ship cp thất bại rồi còn phải cảm ơn sao."

Bà ấy là người đứng đầu, quyết liệt nhất trong việc đề nghị hợp thức hóa hôn nhân đồng giới."

Vu Tương cười cười, rồi nói tiếp."

Nếu không có bà ấy thì chúng ta cũng không có hai quyển sổ nhỏ ở nhà đâu."
 
[Bh] Ảnh Hậu Của Vương Hậu
Chap 47: Thích làm cho phụ nữ có thai


Bọn cô không biết giữa Bạch phu nhân và thị trưởng Tiêu nói gì nhưng khi quay lại chỉ có một mình Bạch phu nhân với vẻ mặt có chút thất vọng.Theo như cô đoán thì Bạch phu nhân có ý muốn mời thị trưởng Tiêu đi nhưng đã bị từ chối một cách khéo léo.

Trước nay chính thương không hợp, bình thường có một chút giao tình đã xem như may mắn lắm rồi.Huống hồ cô nhìn ra được rất rõ thị trưởng Tiêu rất khôn khéo.

Bà ấy nhìn ra được ánh mắt Bạch phu nhân nhìn mình là có ý gì nên mới quyết từ chối.

Quả thật là một người bên ngoài ấm áp như gió xuân nhưng bên trong có suy nghĩ gì thì chỉ bà ấy mới biết được.Cô nhìn Bạch phu nhân ngồi trong xe trầm ngâm đầy mất mát thì hỏi với giọng điệu hóng hớt."

Mẹ thích bác ấy ạ?"

"Không."

Bạch phu nhân quả quyết đáp vô cùng nhanh.

Bà làm sao thích được con người đó chứ, bản mặt lúc nào cũng cười trong thật đáng ghét.Bạch Thái: "..."

Cô thật sự muốn nói rằng: Mẹ à, vẻ mặt của người đã sớm bán đứng người rồi.Thích thì nói thích có gì phải khổ vậy chứ.

Bà ấy có chồng rồi thì sao.

Đập chậu cướp hoa đi.Nhưng mà vừa nghĩ đến việc phu quân của thị trưởng Tiêu là ai thì cô có chút đau đầu.

Phu quân bà ấy là tổng tư lệnh đấy.

Chồng nắm quan võ, vợ nắm quan văn đây mới là song kiếm hợp bích càng quét triều đình.

Một cặp đôi chính trường kết hợp của trai tài gái sắc.Còn nhìn lại Bạch gia ba đời làm thương nhân thì đã hết hi vọng rồi.Bọn họ đến được bệnh viện cũng đã trưa nhưng do khách đặt biệt vip nên dù có nghỉ trưa thì vẫn có bác sĩ tốt nhất phục vụ.Bệnh viện này của nhà bạn Vu Tương nên cô rất tin tưởng.

Nghe nói bệnh viện Thẩm gia có mặt hơn năm mươi cái trên toàn thế giới.

Phục vụ ở phân khúc nào cũng có."

Tương gia, mời đến phòng chờ.

Phó viện trưởng bảo cô đợi cô ấy một chút cô ấy đang khám cho bệnh nhân."

Nữ y tá mặc đồ bệnh viện màu hồng phấn trực tiếp cười nói."

Ân."

Vu Tương gật gật đầu.Cô và phó viện trưởng Thẩm Tư Đàn của bệnh viện này làm bạn cũng lâu rồi.

Cô không thấy lúc nào mà cô ấy rảnh rỗi cả.

Bình thường cũng rất ít khi có mặt ở bệnh viện, chỉ cần rảnh tay một chút liền chạy đi khắp nơi.Nếu không phải cô nhờ thì có tìm đến mồ xanh cỏ cũng không thấy người."

Yên tâm.

Tôi là người rất thích làm cho phụ nữ có thai."

Vu Tương, Bạch Thái, Bạch phu nhân: "..."

Nếu bọn họ không nhìn đến người cười nói lời này là một cô gái thì bọn họ sẽ tuyệt đối nghĩ đến điệu bộ của một tên đại tra nam."

Tương lâu rồi không gặp.

Đợi lâu không?

Đến đây chị ôm một cái."

Vu Tương đối với những câu hỏi của Thẩm Tư Đàn liền đen mặt.

Bất giác lui về phía sau.Bạch Thái thấy người phụ nữ xinh đẹp, tóc buộc cao, mặc áo bác sĩ, trên cổ còn đeo ống nghe, lao tới như một cơn gió liền đưa tay chặn lại.Chết tiệt, loại bạn bè gì vậy.

Có thể ôm lão bà của cô sao.Thẩm Tư Đàn cười cười.

Hai tay để trong túi áo, trực tiếp lách người né bàn tay đang định chặn mình động tác vô cùng nhanh nhẹn và dứt khoát không hề có chút thừa thải nào.Cô nhìn thấy động tác của Thẩm Tư Đàn liền cau mày, nhanh chóng đưa cánh tay còn lại chặn lấy vai Thẩm Tư Đàn.

Nhưng Thẩm Tư Đàn rõ ràng không phải tầm thường.

Tuy hai tay cô ấy để vào trong túi áo nhưng cô lại cảm nhận được một lực đạo vô cùng mạnh mẽ đang truyền thẳng vào cánh tay cô.Bạch Thái nhận ra được một điều rất rõ ràng.

Thẩm Tư Đàn không phải loại người có thể trêu chọc vào."

Tương à, lão bà của em thật khó đấy."

Thẩm Tư Đàn nhìn Vu Tương giọng điệu có chút trêu chọc.

Xong lại nhìn Bạch Thái nói."

Lão bà của Tương không cần làm kiểm tra đâu, mất công tốn thời gian quý báu của tôi."

Bạch Thái: "..."

Loại bác sĩ gì vậy hả.

Có bác sĩ nào như vậy không.Vu lão bà sao có thể kết bạn với loại người như vậy."

Cô là loại bác sĩ gì thế hả?

Có bác sĩ nào có thái độ với người cần khám bệnh như vậy không?"

Bạch phu nhân nghe xong liền phát cáu quát.Con gái bà không khỏe mới cần phải đến đây.

Vậy mà lại gặp phải loại bác sĩ như vầy.

Hay cho một phó viện trưởng.

Bà thật sự muốn dọn cái bệnh viện nát này.Thẩm Tư Đàn nhìn người phụ nữ ăn mặc như quý phu nhân hơn năm mươi tuổi nhưng cho dù đã cố ăn mặc già dặn một chút nhưng lại không thể che đi vẻ xinh đẹp, trẻ trung giống như chỉ mới hơn ba mươi của mình.

Thân hình đầy đà, có dấu hiệu của lão hóa ngược.

Chứng tỏ bà ấy rất biết cách bảo dưỡng.

Đặc biệt cao hơn cô cả cái đầu.

Cô cau mày nhanh chóng lấy lại bộ dáng nghiêm túc."

Thưa Bạch Vận Dao phu nhân.

Tôi nghĩ người nên khám chữa là bà."

"Tại sao là tôi chứ?

Tôi không bị gì cả, vô cùng khỏe mạnh."

Bạch phu nhân nhanh chóng phản bác.

Hằng năm bà đều bỏ ra một số tiền lớn kiểm tra sức khỏe thì làm gì lại không phát hiện ra bản thân mình bị bệnh chứ.
 
[Bh] Ảnh Hậu Của Vương Hậu
Chap 48: Thẩm Tư Đàn


Thẩm Tư Đàn nắm lấy cánh tay trái của Bạch phu nhân rồi trực tiếp bắt mạch."

Mạch đạp loạn nhịp, cơ thể bên ngoài tuy bảo dưỡng tốt nhưng bên trong thực chất đã suy yếu đến cùng cực.

Có một loại độc đang chơi đùa với lục phủ ngũ tạng của bà.

Không được chữa kịp thời, tôi tin chắc bà đến cái tết năm nay cũng khó mà ăn được."

"Nếu so sánh thì chính là loại máy móc có vỏ bên ngoài đẹp mắt nhưng bên trong lại không ra làm sao, mà loại máy móc này chỉ dùng để lừa người mua."

"Bà hiểu ý tôi chứ?"

Bạch phu nhân cau mày.

Trong lòng đã sớm khẳng định Thẩm Tư Đàn là loại lang băm.

Bạn của kẻ cướp con gái bà quả nhiên không đáng tin.

Ngưu tầm ngưu mã tầm mã mà."

Chúng ta đi bệnh viện khác.

Loại lang băm này không nên tin."

"Còn cô, tôi sẽ báo cảnh sát để bọn họ đến đây kiểm tra chứng chỉ hành nghề của cô."

Bà không tin một bác sĩ có thể bắt mạch thôi đã đoán bệnh như vậy.Huống hồ cô gái ở trước mặt bà lại xinh đẹp, trẻ trung như vậy.

Nhìn cách nào cũng không thấy giống một bác sĩ giỏi.Thẩm Tư Đàn nhìn Bạch phu nhân quay người rời đi thì trực tiếp nắm lấy tay bà ấy kéo lại rồi ép vào tường.Cô cầm lấy thẻ bệnh viện để trong túi đưa lên cho bà ấy xem."

Tôi, Thẩm Tư Đàn, 35 tuổi, năm năm trước đã đảm nhận vị trí phó viện trưởng của năm mươi bệnh viện Thẩm gia trên toàn thế giới.

Sáu tuổi đọc thuộc lòng tất cả sách y, tám tuổi cầm dao phẩu bắt đầu học phẩu thuật, hai mươi tuổi đã có chứng chỉ hành nghề và được phép làm phẩu thuật cơ thể người."

"Bà có thể đến bất cứ bệnh viện nào, hỏi bất kì bác sĩ nào xem Thẩm Tư Đàn tôi là ai?"

Cô còn chưa giới thiệu đến việc kiếp trước bản thân là đệ tử duy nhất của Thần Y Cốc đâu.Người muốn được cô chữa trị đang xếp hàng dài đợi tới lượt kia kìa.

Vậy mà bà ấy lại nghi ngờ nâng lực của cô.Bạch phu nhân: "..."

Thẩm Tư Đàn.

Ừ thì bà có nghe qua.

Trong giới thượng lưu mấy người kia luôn lấy việc được vị thần y này chữa trị mà khoe khoang.

Còn bảo có tiền cũng không mời được.

Vị thần y này chủ yếu làm việc do tâm trạng.Chỉ là không ngờ lại còn trẻ như vậy.

Không những trẻ mà còn xinh đẹp như hoa như nguyệt giống như người trong giới giải trí.Thật sự lúc đầu bà cũng nghĩ đến việc Vu Tương đưa kẻ trong giới giải trí đến để lừa bà.Nhưng có xạo không vậy.

Chỉ cần nắm tay một chút liền biết mà không hề dùng đến máy móc hay sao."

Mẹ, để cho bác sĩ Thẩm chữa trị đi."

Bạch Thái vẻ mặt có chút nghiêm trọng.

Cô không ngờ lại nặng như vậy.

Nếu bản thân còn trì hoãn chỉ sợ bản thân sẽ hối hận.

Cô đã sài thân xác này thì bà ấy là mẫu thân của cô.

Cô tuyệt đối không thể đứng nhìn bà ấy đi vào quỷ môn quan được.Bạch phu nhân nhìn khuôn mặt nghiêm túc lại đầy sự nghiêm trọng của Bạch Thái thì cau mày.Đến lúc này trong lòng bà đã có rất nhiều sự nghi vấn nhưng lại không dám hỏi cũng sợ phải hỏi ra để biết sự thật.Mọi người bảo bà ngốc cũng được, ngu cũng được nhưng có những thứ bản thân sợ phải đối mặt nên nguyện nhắm mắt bịt tai lại giả vờ như không biết.Bạch Thái hỏi bà có thích thị trưởng Tiêu không.

Tất nhiên bà không thích.

Vì bà ghen tị cũng hâm mộ bà ấy.

Thị trưởng Tiêu có một gia đình hạnh phúc, có người chồng làm chỗ dựa vững chắc lại yêu thương hết mực.Còn bà chỉ có danh nghĩa phu thê.

Đến cả lúc cưới ông ấy cũng do gia đình sắp xếp chỉ vì một nguyên do ông ấy chịu từ bỏ gia đình và họ của mình để ở rể Bạch gia.Bà muốn tìm chỗ dựa nhưng lại phải biến mình thành trụ cột.

Để rồi nhìn chồng mình muốn giết mình vì gia sản.Bà cũng sợ làm lớn chuyện để Bạch Thái biết lại suy nghĩ không hay rồi hận cha mình.Nhưng rồi giấy quả nhiên không gói được lửa.

Qua mắt được nhiều năm như vậy đến cuối cùng cũng bị phát hiện.Lần này trở về con gái bà thật sự đã trưởng thành thật rồi.Thẩm Tư Đàn thấy nét mặt ra hiệu dẫn người vào của Vu Tương liền kèo Bạch phu nhân vào phòng làm việc của mình.

Cô bắt đầu kiểm tra theo đúng ý học hiện đại để tránh người này bảo cô là lang băm.Có lang băm nào vừa xinh đẹp lại tài giỏi như cô sao.Cô vừa kiểm tra vừa quan sát Bạch Thái.

Khi nãy lúc giao cấu cô vô tình phát hiện ra Bạch Thái và cô là người cùng một hoàn cảnh.Năm đó cô cũng xuyên đến đây nhưng lại xui xẻo xuyên vào cơ thể đứa trẻ sơ sinh của Thẩm gia.

Nhưng bây giờ nghĩ đến lại thấy may mắn vì như vậy cô mới có thể có nhiều thời gian nghiên cứu y thuật ở thế giới này.

Cũng xem như ông trời đối với cô rất ưu ái.Bước đầu theo mạch tượng và chuẩn đoán của cô thì bản thân Bạch phu nhân không chỉ nhiễm xạ hương mà còn có độc tính khác của thuốc đông y.Kẻ hạ độc đã vô cùng lợi hại khi áp dụng thị dược tam phân độc.Thuốc đông y có ba loại: thượng phẩm, trung phẩm, hạ phẩm.

Trong đó hạ phẩm có độc tính cao nhất, không nên uống lâu.Thậm chí đồ bổ như nhân sâm cũng không nên dùng bậy bạ.

Không chính xác cũng biến thành món có độc.
 
[Bh] Ảnh Hậu Của Vương Hậu
Chap 49: Làm sai phải bị phạt


Thẩm Tư Đàn đưa cho Bạch phu nhân toàn bộ kết quả xét nghiệm theo đúng trình tự."

Bạch phu nhân, bây giờ bà đã tin rồi chứ."

"Thẩm Tư Đàn tôi trước nay không phải loại tốt lành gì nhưng tuyệt đối sẽ không mang sức khỏe bệnh nhân ra đừa bỡn."

Bạch phu nhân cầm những giấy tờ trước mắt hai tay liền trở nên run rẩy.

Ánh mắt từ lo sợ nhanh chóng chuyển sang giễu cợt.Đến cuối cùng bản thân cũng không tránh khỏi việc biết được sự thật.

Mà còn biết ở trong tình huống khốn khó nhất."

Trị thế nào?"

Vu Tương thấy tất cả đều duy trì trạng thái trầm mặc liền hỏi.Thời gian gấp gáp, trầm mặc nhìn nhau thì được gì."

Thái, ra ngoài nói chuyện với mẹ."

Bạch phu nhân đột nhiên đứng dậy nhưng vì quá sốc nên có chút lảo đảo.Thẩm Tư Đàn ở gần nhất nhanh chóng nắm lấy tay Bạch phu nhân rồi ấn bà ấy ngồi trở lại xuống ghế."

Tương, chúng ta ra ngoài."

Vu Tương gật gật đầu nhanh chóng đi theo sau Thẩm Tư Đàn.Bạch phu nhân nhìn bọn họ đã đi ra ngoài liền hỏi."

Con biết từ khi nào?"

"Ngay từ khi trở về."

Bạch Thái thẳng thắng đáp.

Lúc nghe mùi của cà phê cô đã cảm thấy không được bình thường rồi.Vu thuật ở trong thư phòng chủ yếu dùng để khống chế thần trí con người.

Một kẻ muốn khống chế người khác làm con rối dưới tay mình thì sẽ chuyên tâm bảo hộ cho con rối cho đến khi nó hết tác dụng.

Trong cà phê không có độc tính nhưng trong lưu hương xông thư phòng thì có.Bạch lão gia muốn âm thầm lấy mạng Bạch phu nhân, còn Bạch Mộng lại muốn lợi dụng khống chế thần trí bà ấy để chiếm đoạt gia sản.

Hai người này tuy cùng phe nhưng lại làm việc không thống nhất dẫn đến một người hạ độc, một người đưa thuốc trì hoãn quá trình phát tát độc tính.Mà nghĩ lại bọn họ cùng phe sao.

Cả hai đều lợi dụng nhau để đạt được mục đích mà thôi."

Con có hận ông ấy không?"

Việc bà lo lắng nhất là việc này."

Làm sai thì phải chịu phạt."

Bạch Thái không cần suy nghĩ mà nhanh chóng trả lời.

Cô không phải nguyên chủ tất nhiên không có quyền hận.

Còn việc ông ấy làm là sai, tất nhiên phải chịu phạt.

Trên đời này nếu bắt cô tha thứ cho lỗi lầm của kẻ khác, cô không làm được."

Thế mẹ có biết trong lúc chúng ta đến đây, ông ấy làm gì không?"

Cô nhìn ánh mắt nghi ngờ pha lẫn nhiều ý nghĩ rối rắm khác của bà ấy liền hỏi.

Nhưng chưa đợi bà ấy trả lời cô đã đáp."

Trong lúc chúng ta đến đây, ông ấy đã nhanh chóng gom theo tiền tài để bỏ trốn...

Còn Bạch Mộng mẹ nghĩ cô ta đi đến công ty làm việc sao...

Không, cô ta đã sớm cấu kết với thủ quỹ định ôm tiền Bạch gia đi.

Mẹ nghĩ cô ta ngoan ngoãn, tài giỏi sao?

Thực chất mấy năm nay cô ta nằm dưới thân của bố chơi đến vui vẻ.

Còn công ty cô ta ở chính là nơi rửa tiền chuyển đen thành trắng.

Số tiền đó đều là tiền mại dâm, tuyên truyền văn hóa đồi trụy,..."

"Con đã gọi cảnh sát bắt cả rồi."

Bạch Thái cứng rắn nói.

Chỉ có việc cô không nói với Bạch phu nhân việc hai người bọn họ bị bắt ở đâu thôi.Một người bị bắt ở cảng, một người ở sân bay.

Sau đó, cảnh sát lại phát hiện ở tại biệt thự riêng của Bạch Mộng thi thể của Phương Hàn Vũ.

Rõ ràng Phương Hàn Vũ đã xảy ra mâu thuẫn với cô ta nên bị cô ta trực tiếp bắn chết.

Thi thể của Phương Hàn Vũ còn bị thiếu mất dương vật.

Hiện tại cảnh sát còn đang tìm kiếm dương vật của hắn.

Nên rõ ràng việc này không phải chỉ đơn giản do ngăn cản mà còn vì hận."

Bác Tề mới nhắn cho con bảo bọn họ đã ngồi ở đồn cảnh sát.

Cả hai đều đang la hét bảo mình bị oan.

Nhưng trong vali của họ cảnh sát lại tìm thấy rất nhiều tiền, trang sức, giấy tờ của Bạch gia."

Bạch phu nhân nghe xong định nói gì đó thì bà vừa mở miệng ra thì máu bên trong tuôn ra ngoài không khác gì thác đổ.

Bà lấy tay che miệng lại, hai mặt trợn ngược trực tiếp ngã ra phía sau bất tỉnh.Bạch Thái ôm lấy cơ thể lạnh toát của Bạch phu nhân mà hét lên gọi bác sĩ.

Cô cũng không ngờ bình thường bà ấy mạnh mẽ nhưng khi gặp trường hợp này lại có thể trào máu như vậy.

Đây là quá tức dẫn đến trào máu hay sao.Thẩm Tư Đàn vừa vào thấy cảnh đó liền đưa Bạch phu nhân vào phòng cấp cứu.

Lúc rời đi còn nhìn Bạch Thái bằng ánh mắt đầy phẫn nộ.Vợ của Tương làm quái gì vậy.

Mới nói chuyện một chút đã làm mẫu thân mình tức giận đến nổi độc tính tái phát.

Cái này mà là con cái hay sao.

Cái này là nghịch tử.Cô lại nhìn khuôn mặt trắng bệch của Bạch phu nhân không hiểu sao trái tim ngàn năm không có cảm giác lại có chút nhói đau vô cùng khó chịu.Thần Y Cốc tuổi thọ rất cao, đặc biệt là những người được chọn làm Cốc chủ sẽ được truyền thụ công pháp riêng khiến bản thân có thể sống hàng trăm năm.Nếu tính tuổi thọ lúc chưa xuyên đến đây thì Bạch Vận Dao không khác gì cháu chắt của cô cả.Thẩm Tư Đàn nhanh chóng giúp Bạch phu nhân cấp cứu.

Trong lòng không khỏi tự thôi miên mình rằng vì Bạch phu nhân đáng tuổi chắt nhà mình nên mới thấy đau lòng thôi.Đúng vậy, nếu lúc còn ở thế giới đó cô chịu lấy chồng sinh con thì bây giờ chắt của cô có khi còn lớn hơn tất cả những người ở đây.Nhưng trái tim hiện tại làm thế nào cô cũng cảm thấy nó không thuộc về mình.

Đừng có đập nhanh như vậy được không.

Tiền đồ của mày đi đâu hết rồi hả.
 
Back
Top Bottom