Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bh] Ảnh Hậu Của Vương Hậu

[Bh] Ảnh Hậu Của Vương Hậu
Chap 30: Tour Concert


Bạch Thái không quan tâm ánh mắt của mọi người.

Sau khi chỉnh xong âm của cây đàn liền ngồi xuống đánh một khúc "Thác đăng niệm".Vu Tương đột nhiên hai mắt sáng ngời.

Cô lúc trước luôn cảm thấy "Thác đăng niệm" thiếu cái gì đó.

Cô đã thử hết tất cả nhạc cụ mới tạm chấp nhận tiếng của dương cầm và tự thôi miên mình rằng nó đã hoàn hảo rồi.

Không ngờ nó thật sự không phải thiếu tiếng của dương cầm mà là đàn tranh.Việc này giống như một đôi giày vậy.

Bạn mang vào thấy nó vừa liền coi nó đã hoàn mĩ nhưng thật ra nó chỉ ở mức vừa vặn mà thôi.

Nếu muốn hợp, đôi giày ấy còn phải hợp với chân bạn, màu da của bạn nữa mới thật sự là hoàn mĩ.Một đoạn "Thác đăng niệm" vang lên, rồi lần lượt đến "Đêm cuối", "Tham song",..., đều được Bạch Thái tấu qua một lượt.

Cô tuy không hiểu loại nhạc phổ của bọn họ nhưng cô đã nghe qua nhạc của Vu Tương mà âm thầm ghi nhớ.

Cô cũng phải công nhận khả năng cảm âm của cơ thể này khá tốt mới có thể giúp cô tấu đàn tốt như vậy.Vu Tương: "..."

Cô ấy có gì mà không biết nữa không chứ.

Cầm kì thi họa, nữ công gia chánh cô đã được lĩnh ngộ qua cả rồi.

Tất cả đều xuất sắc đến nổi có thể trực tiếp làm sư phụ của cô luôn.Tiếng đàn này tấu lên bài hát của cô sáng tác không khác gì dệt gấm thêu hoa.Bạch Thái vừa ngưng tiếng đàn mỗi người xung quanh đã vỗ tay như sấm.Vừa nãy bọn họ còn có cảm giác bản thân thật sự đã xuyên về cổ đại thưởng thức nhạc cung đình rồi.

Không ngờ Tương gia đã giỏi rồi bên cạnh còn có người tài hoa như vậy.

Quả nhiên, cao nhân tắc hữu cao nhân trị.Cô ngước lên nhìn Vu Tương với ánh mắt xin nhận xét."

Thế nào?"

Cô không biết có thể đưa đàn tranh thay dương cầm được không.Vu Tương nhìn đồng hồ trên tay.

Còn năm phút nữa.

Xem ra không đủ thời gian để cô ấy trang điểm và chuẩn bị rồi.

Nhưng Bạch Thái cần trang điểm gì sao, bình thường đã đẹp đến mức mê hoặc người khác rồi."

Trợ lí Cao, thông báo với mọi người chuẩn bị lên sân khấu.

Chúng ta lên sân khấu chào hỏi giao lưu trước."

Cô nhanh chóng phân phó với mọi người.Rồi bước lại ôm lấy eo Bạch Thái."

Vất vả cho em rồi."

Bạch Thái cười cười nhìn Vu Tương hôn lên môi mình như phần thưởng thì nhanh chóng đáp lại."

Giúp được em là tốt rồi."

Mọi người xung quanh: "..."

Trước giờ lên sân khấu còn bị ăn cẩu lương.

Hai người coi chúng tôi là tàn hình sao.Bạch Thái buông Vu Tương ra nhìn cô ấy đi lên thì có chút lưu luyến.

Thật sự hôn cô ấy bao lâu cô cũng không thấy đủ.Cô ở trong cánh gà được nhân viên công tác đeo mic và tai nghe IEM*.

Cùng chờ thời gian lên sân khấu.*Tai nghe IEM: Loại tai nghe họ dùng gọi là in-ear monitors (IEM), có tác dụng giúp người biểu diễn nghe thấy chính giọng mình ngay cả khi nhạc xung quanh được chơi với âm lượng rất lớn.Bạch Thái nhìn Vu Tương như phát sáng trên sân khấu với ánh mắt yêu thương khó lòng che giấu được.

Vu Tương thật sự là người thuộc về ánh đèn sân khấu.

Ở trên sân khấu với gần hai ngàn người cầm trong tay chiếc lightstick hình vương miện phát ra ánh sáng vàng chói lóa.

Và cô ấy là người nổi bật nhất không khác gì nữ vương cao cao tại thượng, diễm áp quần phương."

Có phải rất đẹp không?"

Lâm Chi thấy cô đứng nhìn đến thần hồn điên đảo liền cười hỏi."

Tường lý thu thiên, tường ngoại đạo,
Tường ngoại hành nhân,
Tường lý giai nhân tiếu.

Tiếu tiệm bất văn thanh tiệm tiễu,
Đa tình khước bị vô tình não."*[Trích Điệp luyến hoa - Xuân tình]Bạch Thái cười cười rồi phất tay áo rời đi để lại Lâm Chi ngờ ngác.Lâm Chi: "Ặc."

Lâm Chi nghe xong mặt đầy vạch đen.

Vu Tương bảo lão bà nhà cô ấy rất sính ngoại.

Cái này mà gọi là sính ngoại hay sao.

Một người học khối tự nhiên rồi đi du học nước ngoài có thể phất tay áo liền xuất khẩu thành thơ sao.Cô đỡ đỡ trán.

Không ngờ Tương gia lại thích loại này.Bạch Thái cầm đàn nhìn Vu Tương vừa thể hiện xong ca khúc cùng vũ đạo xong liền chào hỏi, giao lưu với mọi người bên ngoài."

Xin chào mọi người tôi là Vu Tương."

Vu Tương vừa nói vừa cúi người hơn chín mươi độ với khán giả bên dưới.Để hưởng ứng với lời chào của cô ấy mọi người bên dưới cũng chào theo cô."

Xin chào Vu Tương."

"Chào mừng mọi người đã đến trạm hai của Tour Concert lần bốn của tôi."

"Còn Tour Concert năm sáu nữa mọi người đứng nôn nóng nha."

Như có fan bên dưới hỏi gì đó cô liền trả lời."

Giờ Tour Concert lần năm còn đang sắp xếp, không tuyên truyền được."

Cô sau khi trả lời thắc mắc của mọi người liền ngồi trên bậc thang sân khẩu nói chuyện.

Thật sự sau ba ca khúc vừa hát vừa nhảy đã thấm mệt rồi."

Tour Concert lần ba cách đây cũng 1 năm rồi..."

Fan bên dưới thấy thần tượng nhớ sai liền đồng loại hét lên."

Hai năm.

Hai năm."

Vu Tương cười cười."

Các bạn còn nhớ rõ hơn tôi nữa.

Dù Tour Concert đã lần bốn rồi nhưng tôi vẫn còn căng thẳng lắm."

"Yooooooo..."

Khán giả ở bên dưới vừa giơ bảng vừa hét lên như cho Tương gia ở trên sân khấu thêm sức mạnh.Vu Tương bật cười với bọn họ."

Ở trạm này, nếu có gì sai sót, mong rằng mọi người có thể tha thứ cho tôi."

"Mong rằng concert lần này của tôi có thể gửi tặng mọi người ca khúc âm nhạc của tôi trong hai năm nay."

"Mong mọi người có thể tận hưởng lần concert này...giống như, như tới chơi thôi, tùy ý...Kiểu là chơi cho thoải mái nha...Mọi người high lên nào."

"Vu Tương...Vu Tươngggggg..."

"Bài hát tiếp theo nào."

Thấy mọi người gọi tên mình cô cũng không nói nhiều nữa mà chuẩn bị cho bài hát tiếp theo.

Một sản phẩm âm nhạc kết hợp giữa cô và cô ấy."

Bài hát tiếp theo, Thác Đăng Niệm, tặng mọi người."
 
[Bh] Ảnh Hậu Của Vương Hậu
Chap 31: Mĩ nhân gảy cầm


Khán giả nhìn thấy một thân ảnh màu trắng đi bằng thang máy dần dần xuất hiện giữa sân khấu, bên cạnh còn có chiếc đàn tranh thì trố mắt ngạc nhiên."

Không phải lúc này nên là chiếc dương cầm hay sao?"

"Tôi không biết.

Ai ở trên đó vậy?

Vương Bác Kha đâu?"

"Có tin mật hậu viện hội* Tương gia.

Vương Bác Kha bị đau ruột thừa đã nhập viện nên hay thế bằng người khác."*Hậu viện hội: Tổ chức đứng đầu nhóm fan, fanclub của một người nổi tiếng.Mọi người ở bên dưới thấy một người khác không phải Vương Bác Kha tay chơi đàn dương cầm thì bắt đầu xôn xao.Vu Tương tất nhiên cũng nghe được lời bên dưới.

Cô chỉnh lại tai nghe, mắt nhìn Bạch Thái đang điềm tĩnh gảy đàn rồi bắt đầu hát theo tiếng nhạc.Máy quay bắt đầu bắt lấy người có thân ảnh y phục trắng đang chăm chú gảy đàn thì khán giả bên dưới càng xôn xao hơn nữa.Người đó mặc chiếc áo cổ trụ, cúc tết phối cùng chiếc váy trắng cổ phong thêu hoa mai đỏ.

Tóc buộc hời phía sau còn cố tính chừa lại hai cọng râu tôm vừa đen vừa dài từ đỉnh trán xuống.

Cọng râu tôm chuyên dìm nhan sắc nghệ sĩ nam nữ của showbiz nhưng ở cô lại thành sự nổi bật độc đáo.

Cô có nhan sắc kiêu sa, mắt ngọc mày ngài, tóc đen dài, má anh đào khiến ai nhìn vào một lần liền khó có thể nào quên được.Mọi người ở bên dưới không hẹn mà trong đầu lại xuất hiện một đoạn thơ Hữu Sở Tư của Lư Đồng.[Tương giang lưỡng ngạn hoa mộc thâm
Mỹ nhân bất kiến sầu nhân tâm
Hàm sầu cánh tấu Lục ỷ cầm
Điệu cao huyền tuyệt vô tri âm
Mỹ nhân hề!

Mỹ nhân!

Bất tri mộ vũ hề!

Vi triêu vân?]Một người gãy đàn, một người cất tiếng hát, một người hiện đại, một người cổ điển lại vô tình tạo nên một sự kết hợp hoàn mĩ đến khó quên.[Tôi cứ nghĩ Bạch Thái không xứng với Tương gia, nhưng tôi sai rồi.][Biết vậy bà đã mua vé rồi...

Thái ca của bà vậy mà lại chạy tới chỗ đó gảy đàn.

Tiếc chết mất.][Hình như sau khi thoát khỏi vỏ bọc bạn thân đỉnh lưu Bạch Thái càng ngày càng thể hiện được nhiều sự ưu tú của mình.

Biết hạc cầm, biết đàn tranh,...

Thật sự rất giỏi.][Phong cách thần tiên gì vậy.

Lấn áp được cả hai cọng râu tôm.

Người ta để râu tôm thì như tiên hạ phàm, còn ai đó để râu tôm vừa phèn vừa chẳng khác nào con tôm luộc.][Fan Bắp Cải không thích người khác mang Thái ca ra so sánh với bất kì ai, với bất kì hình thức nào.

Làm ơn đừng so sánh vì Thái ca là độc nhất.][Tương gia cho em hỏi hai người ai nằm trên ai nằm dưới?]Đột nhiên trên trang trực tiếp Tour Concert có một bình luận như vậy.Mọi người sau đó từ bình luận nhan sắc lạc sang chủ đề ai trên ai dưới.

Bên trong siêu thoại lại xuất hiện thêm một cái siêu thoại Sơ Ngộ Đồng Tâm.

Mọi người ở trong đó đang đặt cược xem ai ở trên, ai ở dưới.

Bên nào thắng sẽ có một phần thưởng nhỏ.

Tuy số người đặt cho Tương gia áp đảo cả chín phần mười siêu thoại nhưng vẫn có người chọn cho Bạch Thái.Bọn họ thấy Bạch Thái rõ ràng giả nam trang rất soái mà, không thể nằm dưới được.

Mặc dù Tương gia cũng rất menly.Vu Tương và Bạch Thái đang ở trên sân khấu tất nhiên không biết những cái trên mạng.Bạch Thái sau khi gảy đàn cho Vu Tương ba ca khúc liền đứng dậy chỉnh lại mic rồi cúi người chào với mọi người."

Xin chào mọi người, tôi là Bạch Thái."

"Chúc mọi người có một đêm Tour Concert vui vẻ."

Cô nói xong liền vẫy tay chào với tất cả mọi người bên dưới.

Thang máy chỗ cô đứng cũng bắt đầu di chuyển đi xuống.Mọi người: "..."

Bọn họ cứ tưởng cô ấy sẽ ở lại giao lưu một chút.

Sao chưa gì đã đi vào rồi.

Này, này bọn họ chưa kịp hỏi cái muốn hỏi mà.

Ở lại đi chứ.

Cuối cùng thì ai ở trên ai ở dưới hả.Vu Tương nghe mọi người ở dưới hét lên gọi người quay lại thì trong lòng ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng với bản lĩnh trong nghề bên ngoài vẫn điềm tĩnh.Cô mà biết bọn họ mang phu thê hai người ra cá cược chắc sẽ ói máu tại chỗ.Còn việc nằm trên hay nằm dưới nữa.

Đời này, có lẽ bọn họ sẽ không được biết đâu.Kết thúc hơn hai tiếng đồng hồ biểu diễn Vu Tương mệt lừ ngồi trên xe bảo mẫu cùng Bạch Thái về khách sạn."

Concert nào cũng mệt như vầy sao?"

Cô nhìn Vu Tương mệt nhòa nhắm mắt trên ghế thì lấy khăn ấm giúp cô ấy lau mặt.Vu Tương nhắm mắt tựa lưng trên ghế phụ nghe đến thì khẽ cười.Đối với cô mỗi một đêm diễn thành công chính là niềm vui không thể nào tả được.

Đặc biệt hôm nay còn có cô ấy bên cạnh.Bạch Thái thấy khuôn mặt thỏa mãn của Vu Tương thì cười cười giúp cô ấy lau mặt, lau tay bằng từng động tác nâng niu.

Cả tối mệt như vậy cũng thật xứng đáng.

Hai năm tổ chức Tour Concert một lần phải chuẩn bị rất nhiều công đoạn, đặc biệt là tâm huyết trong từng đêm diễn không phải người như cô có thể hiểu được.Xe vừa đến khách sạn cô nhìn Vu Tương đã ngủ thiếp đi cũng không nỡ gọi mà ra hiệu cho Lâm Chi dẫn đường, nhẹ nhàng bế cô ấy lên phòng.
 
[Bh] Ảnh Hậu Của Vương Hậu
Chap 32: Kéo khóa áo


Bình thường các nghệ sĩ nổi tiếng có một lượng fan hâm mộ gọi là trạm tỷ bọn họ sẽ theo lịch trình thần tượng để chụp ảnh.

Trạm tỷ cũng sẽ có người có tiền và bọn họ có tiền tất nhiên sẽ thuê phòng cùng khách sạn với thần tượng.

Nên mới nói những trạm tỷ này mà một khi thoát fan, quay sang anti mới đáng sợ.

Bọn họ có thể một chiêu hủy hoại cả sự nghiệp thần tượng.Sau khi đi concert về bọn họ tiếp ứng chào hỏi Tương gia một cái không ngờ lại thấy được cảnh này.Trạm tỷ: "..."

Bọn họ có nên lên siêu thoại nói cho mọi người trên đó biết bọn họ chọn sai rồi không.

Không được, với tư cách người của hậu viện hội Tương gia bọn họ không được nói, ngàn lần không được nói.

Việc này chỉ có thể để trong lòng, sống để đó chết mang đi.Tương gia, lão công à, ngài vị sao lại được bế đi vậy hả.

Không phải lúc này ngài nên bế lão bà về khách sạn rồi điên cuồng chiếm lấy hay sao.Trạm tỷ thật khóc trong tim.Năm nay có lẽ bọn họ cũng không thể ngờ rằng sau khi có lão bà Tương gia sẽ...giao lưu trực tuyến.Thường sau mỗi trạm Vu Tương sẽ dành ra một sáng để giao lưu trực tiếp với fan.

Nhưng năm nay, cụ thể là ở trạm Kinh Thành này có khác hơn một chút chuyển sang hình thức trực tuyến.Buổi sáng, Bạch Thái dậy khá sớm liền tranh thủ mượn phòng bếp nhỏ của khách sạn nấu buổi sáng rồi mang lên phòng.

Cô gọi Vu Tương dậy sau đó cùng ăn sáng.Đến khoảng tám giờ thì có người mang quần áo cho buổi giao lưu của Vu Tương đến.Cô nhìn cô ấy cầm chiếc váy đỏ ôm body đi vào phòng thay đồ thì cau mày.

Đi giao lưu fan có cần ăn mặc vậy không.

Thời tiết bây giờ cũng lạnh rồi, không sợ bị cảm lạnh sao.Vu Tương ở bên trong loay hoay với cái khóa kéo phía sau một hồi cũng đành bất lực.

Tuy Bạch Thái đã cân đo nặng nhẹ dinh dưỡng và calo cho bữa ăn nhưng hình như cô bị béo rồi.

Cái váy này theo số đo của cô hai tháng trước có trừ hao bây giờ đã không thể kéo khóa lên nữa."

Thái, đến đây."

Bạch Thái đang uống trà nói chuyện phiếm với Lâm Chi và trợ lí Cao nghe gọi của Vu Tương liền đứng dậy đi vào phòng thay đồ."

Có chuyện gì vậy?"

Cô thấy cô ấy đứng thò đầu ra ngoài thì bật cười.

Thật sự nhìn như vầy rất đáng yêu."

Vào đây, kéo giúp tôi cái khóa."

Bạch Thái nghe vậy liền đi vào.

Cô nhìn Vu lão bà nhà mình mặc bộ váy đỏ ôm body từng đừng cong cơ thể đều khoe hết ra bên ngoài thì chân mày cau chặt.

Huống hồ gì, Vu Tương mặc màu đỏ rất gợi cảm cô nhìn chỉ muốn...

Bạch Thái lòng không đặng nhanh chóng đè Vu lão bà vào tường rồi hôn lên đôi môi đỏ mộng nước của cô ấy.Vu Tương không ngờ mình nhờ kéo có cái khóa lại nhờ đúng hái hoa tặc.Lâm Chi ngồi bên ngoài uống xong tách trà liền thấy quái lạ.

Chỉ vào kéo khóa áo thôi có cần lâu như vậy không, cũng gần một tiếng đồng hồ rồi.

Thỉnh thoảng cô còn nghe được mấy âm thanh kì dị vọng ra từ trong đó."

Để tôi vào kêu bọn họ."

Trợ lí Cao nhìn đồng hồ thời gian càng lúc càng trễ thì đứng dậy có ý tốt định đi kêu người nhưng bị Lâm Chi kéo lại."

Đi gì mà đi, kệ hai người bọn họ."

Lâm Chi trừng trợ lí Cao một cái.

Với kinh nghiệm của người đã có gia đình như cô thì buổi giao lưu này nên bỏ đi được rồi.Mãi đến hai tiếng sau mới thấy hai người họ đi ra.

Lâm Chi nhìn một chút thì đáp án đã có đầy đủ trong lòng."

Chị chuẩn bị một chút, giao lưu trực tuyến."

Vu Tương cố thôi miên cho bản thân thật điềm tĩnh nhưng hai lỗ tai đã đỏ như gấc.

Cô không ngờ kẻ kia lại có ham muốn như vậy.

Biết vậy cô đã không kêu vào rồi.

Giờ thì mặt mũi cô bỏ đâu đây."

Được."

Lâm Chi nhanh chóng kéo trợ lí Cao rời đi.Vu Tương thấy hai người kia rời đi rồi liền trừng Bạch Thái một cái.

Hay lắm, bây giờ thì hay rồi.

Trực tiếp thượng cô trong phòng thay đồ, còn thượng gần hai tiếng đồng hồ.

Cô là cái chỗ phát dục của cô ấy sao."

Xin lỗi."

Bạch Thái cười cười.

Tâm trạng vô cùng sảng khoái ôm lấy Vu Tương còn không biết mắc cỡ nói tiếp."

Tối nay đền bù cho em.

Ngoan.

Không giận."

"Thái..."

Vu Tương tựa người vào người Bạch Thái, ngực cọ sát vào người cô ấy.

Cô nhỏ giọng gọi đầy mê hoặc nhưng ánh mắt hoàn toàn chứa phẫn nộ.

Thù này không báo cô không phải Vu Tương mà.Bạch Thái nghe gọi không tự chủ nín thở.

Lúc nãy cô ấy gay gắt làm mà.

Sao giờ lại nhẹ nhàng như vậy.

Thật làm cô hoang mang.Vu Tương nở nụ cười đầy mị hoặc.

Cô dang hai chân ngồi trên chân Bạch Thái, mặt đối mặt nhẹ nhàng từ tốn cởi bỏ chiếc áo sơ mi của cô ấy, tay nhẹ nhàng vuốt ve xương quai xanh xinh đẹp ấy.Bạch Thái cảm nhận động tác của Vu Tương thì khẽ rên.

Khuôn mặt vì kích tình mà đỏ ửng.

Cảm giác muốn đè Vu Tương ra tiếp tục làm chuyện không thể miêu tả càng lúc càng mãnh liệt nhưng cô vẫn muốn đợi xem cô ấy chủ động như thế nào.Vu Tương mím môi.

Cô nhất định phải cho Bạch Thái một bài học nhớ đời.Cô nhanh chóng mò tay ra phía sau kéo khóa chiếc chân váy chữ a của Bạch Thái, tay nhẹ nhàng vuốt ve bên trên nơi ngực của cô ấy."

Thái..."

Cô vừa làm vừa gọi tên Bạch Thái đầy yêu chiều, gợi tình.Nhìn vẻ mặt hưởng thụ của Bạch Thái cô nhếch môi, nhanh chóng đứng dậy.Thấy Vu Tương đứng dậy Bạch Thái liền ngơ ngác."

Em cứ ở trong phòng đi.

Tôi đi giao lưu trực tuyến với mọi người đây."

Vu Tương khẽ cười cầm lấy quần áo của Bạch Thái đứng dậy.

Nhìn Bạch Thái chỉ còn mỗi bộ đồ nhỏ cô liền nói tiếp."

Tốt nhất đừng đi ra ngoài.

Tôi không muốn bọn họ thấy em động xuân chạy lông nhông đâu."

Bạch Thái: "..."

Cô nhìn Vu Tương cầm quần áo mình rời đi thì khóc không ra nước mắt.
 
[Bh] Ảnh Hậu Của Vương Hậu
Chap 33: Lòng người thật lạnh


Trong căn phòng xa hoa của biệt thự, tiếng thở dốc cùng tiếng rên kiều mị không ngừng phát ra.

Bạch Mộng nằm dưới thân một người đàn ông trung niên nhắm mắt mà thưởng thụ khoái cảm dâng trào."

Bố, người thật tốt...ưm...

Sâu nữa đi."

Bạch lão gia nghe vậy liền gia tăng tốc độ, điên cuồng đâm vào nơi sâu nhất."

Tiểu yêu tinh.

Em thật hư hỏng."

Bạch lão gia liên tục động hận không thể yêu chết đứa con gái dưới thân mình."

Vậy con mê người hay bà ta mê người."

Bạch Mộng cười cười nói.

Trong cơn mê tình cả khuôn mặt ủng đỏ vô cùng khiêu gợi."

Tất nhiên là em rồi."

Bạch lão gia không hề che đậy nói."

Thế bao giờ bố mới cho con cổ phần đây?

Con muốn năm phần trăm, à mười phần của Bạch thị."

Bạch Mộng làm khuôn mặt mong đợi, tay vẽ vẽ lên ngực Bạch lão già.

Thật sự trong lòng cô ta đã hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Mấy năm nay cô ta làm trâu làm chó phục vụ Bạch gia từ trên xuống dưới nhưng đến một phần trăm cổ phần Bạch thị cũng không cho cô ta.

Đây rõ ràng xem cô ta như người hầu mà đối đãi."

Đợi ít lâu nữa, bà ta sống cũng không lâu đâu."

Bạch lão gia cười cười nói, trong đấy mắt toàn sự toan tính."

Tiểu yêu tinh, để tôi bắn vào em, em sinh tôi con trai, tôi sẽ mang cả Bạch thị cho em."

Ông ta nhanh chóng đưa vật bên dưới của mình đâm vào nơi sâu nhất của Bạch Mộng.Mấy chục năm nay ở rễ Bạch gia, đến cả họ của mình ông ta cũng phải đổi.

Cứ nghĩ sẽ sống tốt, không ngờ bà già họ Bạch kia lại có tính tình đại tiểu thư khó chiều.

Ở trước mặt bà ông ta chẳng khác làm tên trai bao dơ bẩn, hèn mọn.

May mắn có đứa còn gái này có thể thỏa mãn được ông.Còn đứa con gái kia, xuất giá tồng phu, con gái sinh ra cũng không nhờ vả được gì.

Chi bằng nhận cơ hội này khiến Bạch Mộng sinh cho ông đứa con trai hoàn tông, kế thừa hương quả nhà họ Trì."

Được, bố hứa đấy."

Bạch Mộng tuy nói nhưng lòng đã sớm khinh bỉ.Một kẻ ở rễ như ông ta nếu không có giá trị lợi dụng cô cần phải phục vụ như vầy hay sao.

Cô cần ông ta giúp cô lấy cổ phần Bạch thị, sau khi bà ta chết rồi cô sẽ âm thầm hủy cái di chúc chết tiệt ấy đi.

Ông ta dưới danh nghĩa Bạch lão gia cũng dễ dàng lấy được tài sản Bạch thị hơn cô.Ông ta nghĩ toàn bộ tài sản của Bạch gia có thể lấy là lấy sao.

Nếu ông ta biết trong di chúc Bạch phu nhân không hề có ý định cho ông ta một tí gì chắc chắn sẽ tức đến chết.Nói về di chúc, một năm trước cô tình cờ nghe được Bạch phu nhân nói chuyện với luật sư rằng khi bà có mệnh hệ gì toàn bộ tài sản của Bạch gia đều được chuyển sang tên của Bạch Thái.

Nói cách khác cô và Bạch lão gia không hề có cái gì cả nên lúc đó cô mới cho người tạo ra một vụ tai nạn giao thông cho đứa con gái đó.

Không ngờ, Bạch Thái lại mạng lớn như vậy.Mấy năm nay lúc Bạch Thái ở trong giới giải trí cô ta không ngừng đầu tư cho cô đóng hết bộ phim lớn này đến bộ phim lớn khác.

Chủ yếu để mọi người nghĩ rằng sau lưng Bạch Thái có kim chủ.

Còn khiến cô không thể có thời gian trao dồi diễn xuất mà thu về lượng lớn antifan."

Bố, bố có biết Bạch Thái đang ở Kinh Thành không?"

"Kệ nó.

Việc của em là sinh cho tôi đứa con trai.

Còn thằng đó, em nên giải quyết cho tốt.

Đừng làm tôi mất hứng."

Bạch lão gia nghe tới liền bực tức.

Con khốn đó vậy mà lại thích nữ nhân.

Đây chẳng phải bôi tro trát trấu vào mặt ông hay sao.

Quả nhiên có con trai vẫn tốt hơn."

Được, tất cả nghe theo bố."

Bạch Mộng nhếch môi cười.

Cô biết rõ thằng khốn trong miệng Bạch lão gia là ai.

Chẳng phải là Phương Hàn Vũ lão công của cô hay sao.Chiếc tàu điện di chuyển trên đường rây không ngừng chạy về phía trước."

Hắt xì."

"Hắt xì."

"Không phải lúc sáng còn khỏe hay sao?"

Lâm Chi nhìn thấy Bạch Thái vừa hắt xì vừa lấy khăn giấy lau mũi liền tò mò hỏi.

Lúc sáng dũng mãnh lắm mà.

Sao giờ thành hổ giấy rồi."

Cảm lạnh."

Vu Tương lấy khăn giấy đưa cho Bạch Thái vô cùng điềm tĩnh trả lời.Lúc sáng cô cởi hết đồ cô ấy rồi đi ra ngoài.

Hai tiếng sau trở lại đã thấy vậy rồi.

Trong phòng mở máy lạnh, lại không mặc gì tất nhiên là bị cảm lạnh.

Cô cứ nghĩ trừng phạt một chút, trong phòng sau khi cô đi cô ấy sẽ mở máy sưởi lên.

Ai ngờ, người này ngốc đến nổi không biết cách mở máy sưởi mà mở nhằm điều hòa càng lúc càng lạnh đâu.Lâm Chi: "..."

Mùa này có thể cảm lạnh được cũng xem như kì tích.Bạch Thái lấy khăn lau lau mũi, vô cùng ủy khuất.Cô đã bảo cô không phải người thế giới này mà.

Còn cái khách sạn đó nữa, cái điều khiển máy sưởi với điều hòa thật khác ở căn hộ.Vu Tương lấy khăn quàng cổ quàng lên cho Bạch Thái.

Nếu đi máy bay chắc đã về được đến nhà rồi.

Ai ngờ có người nghe đến máy bay đã sống chết không đi.

Làm cô bây giờ phải kéo theo cả đoàn đội đi tàu điện."

Thế nào rồi?"

Bạch Thái hít hít mũi.

Cô ôm lấy Vu Tương cọ cọ như đứa trẻ làm nũng rồi khẽ nói."

Lòng người thật lạnh lẽo."

Lạnh chết cô rồi.

Mà lạnh nhất là lòng của Vu lão bà.
 
[Bh] Ảnh Hậu Của Vương Hậu
Chap 34: Tiếp ứng tàu điện


Hậu viện hội của Tương gia năm nay cũng không ngờ đoàn đội của thần tượng lại thông báo tiếp ứng ở ga tàu điện.Hậu viện hội sau khi xem xong thông báo vẻ mặt ai cũng đầy dấu chấm hỏi.

Tương gia năm nay đã giao lưu với fan bằng hình thức trực tuyến rồi, bây giờ còn chuyển qua tiếp ứng ga tàu điện.

Có vợ rồi liền muốn thử cảm giác mới hay sao.Fan của Tương gia nổi tiếng có nề nếp vì vậy khi bọn họ tập trung tiếp ứng thần tượng ở sân bay hay ga tàu thì vô cùng trật tự, đứng ở một góc ngay hàng thẳng lối đợi chuyến ga Kinh Thành.Mọi người xung quanh thấy tụ tập cũng chỉ tò mò nhìn một chút rồi rời đi.

Không sẽ trễ chuyến tàu của bọn họ muốn đi.Fan đứng nhìn, chong ngóng một lúc cuối cùng chiếc tàu Kinh Thành cũng dừng ở ga Giang Thành.Khác với lúc trên tàu Vu Tương, Lâm Chi và trợ lí Cao đi xuống trước thu hút sự chú ý của mọi người.

Còn Bạch Thái sẽ đi cùng đoàn đội ra xe con rời đi trước.Fan thấy thần tượng xuống tàu nhanh chóng đưa bảng tiếp ứng trong im lặng và trật tự.Bạch Thái nhìn Vu Tương mặc chiếc quần jean xanh và áo sơ mi đen, tóc xõa dài từng lọn uốn cong như sóng biển thì nở nụ cười yêu chiều.Cô tranh thủ không ai để ý nhanh chóng kéo vali rời đi.Hai người tuy là phu thê nhưng nếu phải cùng nhau một khung hình nhiều lần thì không phải hay ho gì.

Ngược lại sẽ làm điểm yếu cho antifan soi mó.

Cô hiện tại không muốn mang danh đeo bám đỉnh lưu tí nào.

Cô phải đi trên con đường thực lực của mình.

Như vậy ở trước mặt mọi người cô mới xứng với cô ấy.Xe vừa chạy vào trước cổng khu biệt thự thì đã có người chặn lấy.Bạch Thái đang ngủ lim dim thì xe thắng gấp có chút hết hồn, theo quán tính nhào về phía trước rồi ngã ra sau.Cô nhìn người đàn ông trung niên đứng bên ngoại gõ nhẹ cửa xe thì cau mày.Trong kí ức của nguyên chủ, cô biết người này.

Ông ấy họ Tề cố vấn pháp luật của Bạch gia.Bạch Thái nhanh chóng dụi mắt rồi bước xuống xe gọi một tiếng xem như chào."

Bác Tề."

"Vừa đi vừa nói chuyện một chút."

Luật sư Tề gật gật đầu, nhanh chóng vào vấn đề."

Dạ."

Bạch Thái không biết xảy ra chuyện gì nhưng theo kí ức của nguyên chủ vị luật sư Tề này trước nay thuộc loại người nghiêm túc.

Nếu không có chuyện gì chắc chắn sẽ không đến tìm cô.Hai người vừa đi vừa hóng gió.

À không chỉ mình luật sư Tề hóng chứ kẻ bệnh như cô hóng chỉ khiến bản thân cảm nặng thêm."

Bị cảm sao?"

Luật sư Tề thấy cô lâu lâu lại ho liền quan tâm hỏi."

Dạ."

"Nhớ uống thuốc.

Để ý sức khỏe một chút."

"Dạ."

Bạch Thái nghe câu quan tâm của luật sư Tề thì dạ dạ nhưng đã từ tai này chạy sang tai kia đi mất."

Con dạo này có gặp qua Bạch tổng chưa?"

"Mấy hôm trước có gặp qua."

Bạch Thái suy nghĩ một chút liền biết người ông ấy gọi Bạch tổng không phải cha cô mà là Bạch phu nhân mẹ cô.

Thì có gặp, còn ăn được cái tát nữa mà."

Con cảm thấy Bạch tổng dạo này thế nào?"

Luật sư Tề chấp tay sau lưng, khuôn mặt nghiêm túc chứa đầy phiền muộn."

Rất tốt."

Bạch Thái nghĩ tới điệu bộ hung hãn của Bạch phu nhân liền rùng mình.

Không phải rất khỏe sao.

Còn có thể đánh người.Luật sư Tề thở dài, lắc lắc đầu."

Sức khỏe Bạch tổng mấy năm nay không tốt.

Tâm trạng đôi lúc hoảng loạn, lắm lúc không ổn định.

Có thời gian thì về quan tâm bà ấy một chút."

Ông ấy dừng một chút rồi nói tiếp."

Tuổi trẻ ấy à, thích làm theo ý mình.

Thích có không gian riêng nhưng thế nào thì con cũng mang họ Bạch, là người thân duy nhất chảy cùng dòng máu trên đời này của bà ấy.

Đừng để sự vô tâm của bản thân khiến sau này phải hối hận."

"Dạ""Bác có việc phải đi rồi.

Nhớ uống thuốc, giữ gìn sức khỏe."

Luật sư Tề nhìn đồng hồ trên tay.

Ông cũng không biết lời ông nói có tác dụng không nhưng ông đã cố làm hết khả năng của mình rồi."

Dạ, bác đi cẩn thận."

Bạch Thái nhìn bóng lưng của luật sư Tề rời đi thì cau mày.

Cô không phải kẻ ngốc mà không hiểu những gì ông ấy nói.

Ông ấy rõ ràng đến đây để âm thầm nhắc nhở cô chuyện gì đó, chứ không phải đơn thuần nói chuyện phiếm.Một cơn gió thổi quá, Bạch Thái che miệng ho mấy tiếng rồi xoay người đi về nhà.

Lạnh chết cô rồi."

Em đi đâu vậy?"

Vu Tương ngồi trên sofa thấy Bạch Thái đi vào nhà liền hỏi với khuôn mặt đầy sự lo lắng.

Lúc nãy trở về không thấy cô ấy, cô thật sự có chút hoảng loạn lo sợ cô ấy bị gì.

Đã bệnh như thế rồi còn chạy ra bên ngoài."

Không sao.

Tôi đi mua ít đồ."

Bạch Thái cười cười đưa túi đựng thức ăn tươi sống của siêu thị lên cho Vu lão bà xem, rồi hỏi."

Em muốn ăn gì?"

"Để tôi làm, nghỉ ngơi đi."

Vu Tương cau mày định cướp lấy túi thức ăn nhưng lại bắt hụt.Bạch Thái đưa túi thức ăn lên cao, nhanh chóng quay người đi vào phòng bếp của biệt thự."

Tôi không yếu ớt đến thế."

Cô chỉ bị cảm chứ đâu có bị liệt hay cụt tay chân.

Huống hồ, phục vụ lão bà từ lâu đã là sự vinh hạnh của cô."

Nếu lo lắng, em có thể phụ tôi."

"Được."

Vu Tương biết khuyên không được cũng chỉ có thể xắn tay áo đi phụ một tay."

Giúp tôi rửa bọn chúng đi."

Bạch Thái đưa cho Vu Tương cái rổ nấm rất tự nhiên nhờ vả.Không phải cô ấy muốn phụ sao.

Bây giờ có hối hận cũng không kịp đâu."

Tôi làm phật nhảy tường cho em ăn."

"Em còn biết làm cái đó sao?"

Vu Tương nghi ngoặc hỏi.

Cô cảm nhận được cô ấy đối với việc nấu ăn không món nào là không biết làm cả."

Biết."

Vu Tương: "..."

Phật nhảy tường làm vừa tốn thời gian vừa khó nấu mà cô ấy biết nấu.

Thật sự rất giỏi."

Khi nào có thời gian tôi nấu Mãn Hán toàn tịch cho em ăn."

Bạch Thái cười cười nói."

Muốn nuôi béo tôi sao?

Tôi thật sự béo rồi."

Vu Tương mặt đầy vạch đen.

Cô và cô ấy ở chung chưa bao lâu mà xem đi, đến cả người khó lên cân như cô cũng bắt đầu béo rồi.Bây giờ còn muốn làm Mãn Hán toàn tịch cho cô.

Phải biết Mãn Hán toàn tịch ít nhất cũng 108 món, còn thật sự chính là 320 món gồm 196 món chính và 124 món nhẹ.

Cô ấy mà làm cô tin chắc bản thân phải lăn đi biểu diễn cho kì Tour Concert tiếp theo."

Nếu em sợ béo thì mỗi ngày tôi làm một món, một năm không trùng món nào?

Chịu không?"
 
[Bh] Ảnh Hậu Của Vương Hậu
Chap 35: Phật nhảy tường


"Cho dù em béo thế nào thì tôi cũng muốn."

Bạch Thái cười cười nắm lấy cằm Vu Tương.

Hai người mặt đối mặt trong ánh mắt chỉ có hình bóng đối phương ngập tràn tính ý."

Nấu đi."

Vu Tương quay mặt sang một bên, lỗ tai bất giác đỏ như gấc.

Thật chết tiệt, có phải cô nằm dưới riết rồi quên bản thân mình từng ở trên luôn rồi không.Bạch Thái cười cười buông Vu lão bà đang hoài nghi nhân sinh ra.

Cô nhanh chóng vặn nhỏ lửa rồi bất ngờ xoay người bế Vu lão bà đặt lên bàn ăn.Vu Tương chỉ kịp a lên rồi bất ngờ bị Bạch Thái cưỡng hôn.Cô bá đạo hôn lấy đôi môi mọng nước, tham lam mút lấy đầu lưỡi ngọt ngào kia.

Đối với Vu lão bà, trước nay mỗi ham muốn ở cô chưa bao giờ là đủ.

Cô ấy chỉ cần một cái liếc mắt, một nụ cười cũng đủ làm tim cô rạo rực.Bạch Thái cảm nhận đầu lưỡi hai người quấn quýt lấy nhau, tay cô liền chạm vào nơi đầy đà của Vu lão bà nhanh nhẹ xoa bóp mà không biết xấu hổ nói."

Chúng ta vận động một chút."

Vu Tương mím môi khẽ rên, hai tay cô choàng qua cổ Bạch Thái để giữ cơ thể thăng bằng nhưng trong lòng sớm đã chửi thề.

Cô cuối cùng là chỗ để cô ấy giở trò cầm thú hay sao.

Tại sao chỗ nào cũng muốn thượng cô vậy.Bạch Thái đưa tay quơ hết tất cả vật dụng trên bàn xuống làm vật dụng thủy tinh và đồ gốm sứ liên tiếp vang lên tiếng rơi vỡ.Vu lão bà chắc cũng không ngờ phật nhảy tường chưa kịp ăn thì bản thân đã bị ăn sạch.Sau một hồi triền miên với khung cảnh không thể miêu tả cô lại ngồi vừa ăn phật nhảy tường vừa xem Bạch Thái dọn tàn cuộc mà mình làm ra.

Xem đi, bộ ấm chén sứ cô phải đặt từ Pháp hơn nửa năm mới có xem như xong rồi.

Tụi nó đã vỡ tan tành cả rồi.Cô vừa dọn vừa nhìn Vu lão bà rồi nở nụ cười thật tươi, híp cả hai mắt lại.

Cô nào biết tụi nó mắc tiền như vậy.

Ăn nhờ ở đậu nhà Vu lão bà còn làm vỡ đồ mà chưa bị đuổi cũng xem như may mắn lắm rồi.Buổi tối nọ, cô nhìn Vu Tương ngủ rồi liền đi vào thư phòng ngồi thẩn thờ.

Cô muốn sắp xếp lại tất cả sự việc xảy ra từ khi mình xuyên qua cơ thể này.

Bên tai vẫn luôn hiện lên lời của luật sư Tề khiến cô không thể nào ngủ được.Từ khi xuyên vào cơ thể này cô luôn cảm thấy như sự việc không đơn giản như vậy.

Ở vị trí trái tim cô dường như có thứ gì đó nhắc nhở cô không được quên đi vụ tai nạn giao thông đó.Thắng xe lúc đó cũng không thể nào không ăn được, rõ ràng có người cố tình cắt đứt.Có phải chăng nguyên chủ cho cô xuyên vào thân thể mình để tìm ra sự thật cô ấy bị ám hại.Cô lại theo lời của luật sư Tề sắp xếp lại một chút.Nguyên chủ và mẹ cô ấy thật sự không hòa hợp.

Cô ấy không ngừng bị so sánh với chị gái nuôi của mình là Bạch Mộng nên sinh ra bất mãn, nổi loạn trong lòng.Bạch phu nhân là loại nữ cường, tổng tài bá đạo, quý phu nhân quyền quý sẽ có lòng tự tôn rất cao.

Tất nhiên sẽ không thể hiện tình cảm của mình ra đối với cô ấy.

Nguyên chủ từ nhỏ bị so sánh trong lòng vốn đã bất mãn nên cho dù lời Bạch phu nhân nói có đúng thế nào cũng thành sai.

Thêm vào đó Bạch Mộng luôn ở bên tai cô nói này nói nọ quan tâm, an ủi, can ngăn cả hai.

Nguyên chủ tuy không thích người chị này nhưng nhìn Bạch Mộng khó xử cô ấy cũng không nở nên chủ có thể giữ im lặng.

Tình cảm mẹ con theo đó cũng càng ngày càng rạng nứt trầm trọng.Bạch Thái suy nghĩ một chút thì thở dài.

Hào môn thế gia môn đời rắc rối.

Huống hồ việc này chịu khó suy nghĩ một chút cũng biết người có lợi là ai.

Nuôi cho lớn rồi lại phát hiện ra bản thân nuôi phải một con bạch nhãn lang không biết Bạch phu nhân sẽ phản ứng thế nào."

Đang nghĩ chuyện gì?"

Vu Tương mặc chiếc váy ngủ tơ tằm bên ngoài còn khoác thêm chiếc áo khoác len mỏng, tóc xõa dài gợn sóng tùy ý bất ngờ ôm lấy cổ Bạch Thái từ phía sau."

Làm phiền em sao?"

Bạch Thái quay ra phía sau cười hỏi.

Tay cô nắm lấy tay Bạch Thái đang khoác trên vai mình."

Không có.

Nghĩ gì lại thất thần?"

Cô vốn ngủ rồi nhưng khi quay sang bên cạnh không thấy ai liền giựt mình tỉnh dậy.

Cô lo lắng đi tìm một hồi không ngờ người này lại chạy sang thư phòng."

Một số chuyện xảy ra gần đây thôi."

Bạch Thái cười cười.

Hiện tại những suy nghĩ của cô chưa được chứng thực cô không nên nói với cô ấy tránh để cô ấy lo lắng thì hơn.Vu Tương nhìn Bạch Thái mặc bộ quần áo ngủ dài tay cùng chất liệu với đồ ngủ của cô thì cau mày nắm lấy cằm Bạch Thái."

Hối hận rồi?"

Bạch Thái cười cười đặt quyển sách chỉ lật cho có chứ không đọc lên bàn rồi ôm lấy Vu Tương, kéo cô ấy ngồi trên đùi mình."

Đời này cưới được em là may mắn.

Làm sao hối hận được chứ."

Cô làm sao có thể hối hận.

Đối với cô, Vu Tương từ lâu đã là người ngự trị duy nhất trong tim rồi.Cô cúi xuống đặt lấy năm ngón tay mình lồng vào năm ngón tay của Vu Tương."

Bạch Thái và Vu Tương đời này
Tử sinh khiết thoát
Dữ tử thành thuyết
Chấp tử chi thủ
Dữ tử giai lão*."

"Ân" Vu Tương khẽ cười.

Cô hôn lấy môi Bạch Thái như một lời hồi đáp.___________
*Chết sống hay xa cách
Đã cùng nàng thành lời thề ước
Ta nắm tay nàng
(Hẹn ước) sẽ sống chung với nhau đến tuổi già
 
[Bh] Ảnh Hậu Của Vương Hậu
Chap 36: Bị bắt cóc


Sau thời gian phụng bồi lão bà thì Bạch Thái cũng quyết định tự hủy hợp đồng với Tinh Hà giải trí.

Cô cảm thấy khá may mắn khi lúc trước nguyên chủ chỉ kí hợp đồng với Tinh Hà năm năm nên khoản đền hợp đồng cô vẫn có thể tự xoay sở được.Chị Nguyên từ sớm đã có ý định ra ngoài mở văn phòng làm việc khi thấy cô hủy hợp đồng cũng nhất quyết kéo theo Tiểu Hướng đi theo.Bọn họ ra bên ngoài cùng nhau bắt đầu từ con số không tròn chỉnh.

Với cố tiền ít ỏi cùng lập lên một văn phòng làm việc có tên Truyền thông Bắc Đẩu.Văn phòng làm việc phải thuê ở một nơi nhỏ, nghệ sĩ cũng chỉ có mình cô đến tài nguyên cũng không có.Chị Nguyên ngồi trên bàn nhìn những email mà bản thân gửi đi thì thở dài.

Lúc trước cứ nghĩ bản thân kiếm chút tiền ra ngoài mở văn phòng nhỏ tự mình làm chủ có thể tự mình lên mặt, không cần phải nhìn sắc mặt tư bản cũng có thể kiếm cơm qua ngày.

Thật không ngờ lại khó như vậy.

Tương lai đầy màu hồng cũng chỉ có thể tự bản thân tưởng tượng ra đến khi thật sự lập nghiệp mới bị cuộc đời vả cho te tua.Bạch Thái ngồi nhìn chị Nguyên hết thở dài rồi vò đầu thì bật cười.

Xem đi, mới ra tự lập nghiệp nửa tháng đã ốm đi vài cân mỡ rồi.

Lập nghiệp đúng là công việc giảm cân hiệu quả."

Kịch bản của đạo diễn Đào này em thấy rất được."

Cô đưa điện thoại lên cho chị Nguyên xem."

Ý em bảo là phim truyền hình Dực phi đang tuyển nữ chính à?"

Chị Nguyên như không tin vào tai mình mà hỏi."

Đúng vậy."

Bạch Thái nhanh chóng gật đầu.Chị Nguyên: "..."

Phải nói một chút về vị đạo diễn Đào này.

Đạo diễn Đào là người vô cùng khắc khe trong việc tuyển diễn viên cho phim của mình, cũng là người không bị tha hóa trong công cuộc tư bản này.

Phim của ông ấy nhiều năm liền có mặt trong đề cử phim xuất sắc nước ngoài, còn có cả trên đề cử Oscar.Còn nói về nghệ sĩ nhà cô.

Có bao nhiêu phân lượng cô không hiểu rõ hay sao.

Đừng có nghĩ sau "Đế Mộng" thì muốn một phát lên trời chứ."

Bà cô của tôi ơi, không được đâu.

Để chị tìm phim khác cho em.

Chúng ta cứ từ từ lập nghiệp không sao cả."

Bạch Thái: "..."

Cô chỉ nói thôi.

Làm gì mà có phản ứng ghê gớm vậy.Nhưng cũng không sao.

Phim điện ảnh này, cô thích."

Chị đăng kí thử vai cho em là được."

Cô vỗ vai chị Nguyên rồi đứng dậy tung tăng rời đi.Chị Nguyên: "..."

Ai cho nghệ sĩ nhà cô tự tin như thế hả.

Rốt cuộc thì tự tin ấy ai cho.Thử vai không thành chắc chắn sẽ bị antifan lấy nước bọt cười nhạo đến chết.Bạch Thái không quan tâm đến những chuyện mà chị Nguyên suy nghĩ.

Ở trong giới giải trí này khá lâu cô đã hiểu được một đạo lý.

Người yêu ta cho dù ta thế nào cũng yêu, người ghét ta cho dù ta thở cũng sẽ bị ghét.

Thế thì sao không sống cho mình mà quan tâm ánh mắt của bọn họ.Cô đi chầm chậm trên đường suy nghĩ xem sẽ nấu món gì bồi bổ cho Vu lão bà.

Tối nay sẽ là tổ chức trạm cuối cùng của Tour Concert ở Giang Thành nên cô sẽ tranh thủ về nhà nấu món ngon cho cô ấy.

Vương Bác Kha đã xuất viện rồi nên cô cũng không thể giành lấy vị trí tay đàn của hắn.Bạch Thái đeo khẩu trang, mang kính râm, mặc bộ đồ thể thao đen đứng bên đường suy nghĩ xem hôm nay ăn gì.Bỗng có một chiếc xe bảy chỗ màu đen chạy qua bịt lấy miệng cô rồi kéo cô vào xe.Bạch Thái: "..."

Thế giới này cũng có mấy màn kích thích đến thế sao.

Quái, bắt cóc cô thì được cái gì chứ."

Bạch tiểu thư, thất lễ rồi."

Người mặc đồ vest đen khẽ nói với giọng đầy cung kính."

Biết thất lễ còn làm như vậy.

Các người có biết như vậy là phạm pháp không."

Bạch Thái hết kiên nhẫn quát.

Làm như vậy ở thế giới này là phạm pháp đấy.

Huống hồ nam nữ thụ thụ bất thân.

Cô có lão bà rồi.Nhưng sau khi bình tĩnh cô quan sát nội thất xe một hồi thì cũng im lặng.

Nếu thật sự bắt cóc sẽ không đi một chiếc xe sang xịn như vậy.

Nói gì đến việc bọn họ còn không thèm trói hay chuốc thuốc mê cô."

Chúng tôi muốn đưa cô đến một nơi.

Mong Bạch tiểu thư họp tác."

"Tôi như vầy chưa đủ họp tác sao?"

Bạch Thái nhìn kẻ ăn mặc khá giống đồ vệ sĩ thì khoanh tay trước ngực hỏi.Nếu cô không chịu hợp tác thì bọn họ nghĩ bọn họ có thể còn răng mà nói chuyện với cô hay sao.Tên vệ sĩ lắc đầu cười cười.

Thật là một cô gái đầy cá tính mà.

Đáng tiếc giới tính lại không bình thường.Bạch Thái được đưa đến một nơi khá sang trọng, xung quanh còn có rất nhiều công cụ quay phim thì cau mày.

Đừng nói bọn họ muốn quay phim AV theo kiểu này rồi tống tiền cô như trong mấy bộ phim mạng đi.

Bọn họ mà làm cô tuyệt đối sẽ đánh chết cả đôi."

Bạch tiểu thư, đây là sếp nhà tôi Đào Doãn Mặc."

Tên vệ sĩ nhìn thấy một người đàn ông tầm bốn mươi vô cùng phong độ đi ra thì giới thiệu."

Đào gì cơ?"

Bạch Thái chớp chớp mắt đầy ngạc nhiên hỏi."

Đào Doãn Mặc, còn được biết đến với vai trò đạo diễn."

Đạo diễn Đào phất phất tay cho vệ sĩ lui xuống.

Nhìn cô gái trước mặt đầy kiên nhẫn nói.
 
[Bh] Ảnh Hậu Của Vương Hậu
Chap 37: Kịch bản đến tay


Bạch Thái: "..."

Linh vật sao.

Cô và chị Nguyên mới vừa nhắc đến ông ấy.

Bây giờ đã ở trước mặt cô luôn rồi."

Tôi có một kịch bản rất tốt.

Không biết Bạch tiểu thư có muốn thử sức không?"

Đạo diễn Đào ngồi bắt chéo chân, tay cầm ly trà vô cùng ung dung, nho nhã.

Nếu không có màn vừa rồi chắc chắn ai cũng nghĩ ông ấy rất đàng hoàng.Bạch Thái nhìn quyển kịch bản có tên Song Luyến Quân Hành trước mặt thì cau mày hỏi."

Không phải Dực phi à?"

"Dực phi đang tuyển nhưng khi nhìn thấy cô đánh đàn và giả nam trang tôi lại muốn quay Song Luyến Quân Hành trước.

Tôi nghĩ cô sẽ không làm tôi thất vọng."

Đạo diễn Đào cười cười nói.Mỗi tác phẩm của ông đều là đứa con ông tâm huyết nhất.

Nếu không chọn được diễn viên phù hợp ông tuyệt đối không quay.

Giống như Song Luyến Quân Hành vậy, nó đã được đóng băng năm năm rồi.

Lần đầu ông nhìn thấy cô gái này đóng Lý Huân ông còn gãy đàn với khuôn mặt không nhiễm bụi trần trên sân khấu ông đã biết Song Luyến Quân Hành có thể quay được rồi."

Cô có thể diễn thử một đoạn ở cảnh năm mươi.

Nếu được kịch bản này là của cô."

Đạo diễn Đào rất sảng khoái nói.Bạch Thái lật đến đoạn năm mươi đọc một lúc liền gật đầu.Song Luyến Quân Hành quả thật là một kịch bản hay lại đòi hỏi diễn viên chính không chỉ về ngoại hình thần tiên không nhiễu bụi trần còn đòi hỏi người đó phải có diễn xuất cao.Đạo diễn Đào cũng thật biết làm khó người.

Ngay lúc này đã muốn cô diễn cảnh năm mươi lúc nữ chính và chị em sinh đôi của mình gặp nhau lần đầu.

Mà thật ra vai chị sinh đôi đó cũng do cô diễn vì ngay từ đầu miêu tả là cả hai sinh đôi nên đặc biệt giống nhau như hình với bóng.Chỉ có sau khi gia tộc xảy ra biến cố nữ chính mất đi kí ức được một nông phu nhận nuôi tính cách cương trực, thẳng thắng.

Còn chị sinh đôi của nữ chính lại được một tên hoạn quan nhận nuôi, phải cắn răng nhận giặc làm cha nên tính cách thật sự trái ngược với nữ chính.Một người cương trực, một người toan tính.

Một người chấp nhận cải nam trang tồng quân một lòng xả thân vệ quốc, một người biến mình thành yêu phi hại quốc.Thật sự là thử thách đối với khó đối với diễn viên.Bạch Thái phân tích một chút rồi nhanh chóng nhập vai.Lần đầu gặp nhau chị sinh đôi của nữ chính đã là phi tần được sủng ái nhất của hoàng đế, còn nữ chính chỉ là Khinh xa Đô úy theo Vương quân vào cung yết kiến long nhan.Lúc này có lẽ nữ chính sẽ ngạc nhiên tại sao Dung phi lại có dung nhan giống mình và nhìn người đó bằng ánh mắt có chút ngưỡng mộ xen vào đó một chút chán ghét.

Ngưỡng mộ cô ấy từ nhỏ sống trong nhung lụa không lo không nghĩ, ngưỡng mộ y phục quý phi xinh đẹp mà cả đời này nàng cũng không được mặc.

Chán ghét vì người có dung nhan giống mình nhưng lại là yêu phi hại nước hại dân trong miệng mọi người.Còn chị song sinh của nữ chính lúc này lại là Dung phi được sủng ái nhất, đối với một Khinh xa Đô úy nhỏ nhoi tất nhiên cả nhìn cũng lười.________Trong căn biệt thự xa hoa lại không ngừng vang lên tiếng đập đồ và tiếng quát đầy giận dữ của người đàn ông."

Bạch Mộng...

Cô rốt cuộc muốn gì?"

Bạch Mộng ngồi trên sofa bắt chéo chân vô cùng ung dung nhìn người đàn ông trước mắt.Năm đó lúc còn ở đại học, cô ta lấy hết can đảm để tỏ tình với Phương Hàn Vũ nhưng nhận lại được gì ngoài sự chế nhạo của hắn ta.

Hắn ta bảo cô ta chỉ là đứa con nuôi nhà họ Bạch không xứng với thân phận của hắn ta.Cô ta đã hứa với lòng đời này nếu cô ta không dày vò được Phương Hàn Vũ cô ta tuyệt đối không phải Bạch Mộng.Không ngờ ông trời lại cho cô ta cơ hội.

Không bao lâu thì Phương Hàn Vũ lại lao đầu theo Mạnh Thi Ý, theo đuổi đến nổi mang cả giải trí Tinh Thần bồi cùng.Phương Hàn Vũ không có giải trí Tinh Thần chỉ là con chim bị gãy cánh, lại nhìn ba mình mang con riêng về dạy dỗ tất nhiên không cam lòng.

Hắn ta tìm hết mọi cách, sau đó lại quyết định đến tìm cô ta muốn lợi dụng cô ta lấy lại vị trí ở Phương gia.

Nhưng hắn ta lại không biết giải trí Tinh Thần sụp đổ nhanh chóng đến vậy cũng có một phần công sức của cô ta.

Thậm chí việc Phương lão gia đưa con riêng về cô ta cũng góp chút sức lực."

Muốn anh sống không vui."

"Anh sống không vui tôi liền cảm thấy bản thân rất thoải mái."

Phương Hàn Vũ hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Nếu không phải cô ta có Bạch gia đứng sau lưng hắn ta đã sớm bóp chết cô ta rồi."

Tôi thật không muốn nghe hai từ vợ hai Phương Hàn Vũ chút nào?

Anh nói xem tôi có nên..."

"Cô dám đụng đến mẹ con cô ấy tôi liền liều mạng với cô."

Không đợi Bạch Mộng nói hết câu Phương Hàn Vũ đã lao vào bóp lấy cổ cô ta."

Cô nên nhớ tôi lấy cô là vì thứ gì.

Nếu như cô còn mang mẹ con Nhạc Linh ra uy hiếp tôi thì đừng có trách."

Hắn ta như kẻ điên nào còn tư thái ông trùm giải trí, đại thiếu gia Phương năm xưa.

Phong độ không còn đến cả nhân cách cũng đã sớm đánh mất.

Chỉ còn một việc, hắn ta có thế nào cũng sẽ hổ dữ không ăn thịt con.

Đối với hắn ta, mẹ con Nhạc Linh là hắn ta nợ mẹ con cô ấy.

Nhưng bây giờ hắn ta hối hận đã muộn rồi.

Bên cạnh hắn ta hiện tại đã có một người vợ khác không khác nào rắn rết.Bạch Mộng giãy giụa một hồi thấy Phương Hàn Vũ đã nới lỏng tay ra liền đẩy hắn ta rồi ôm lấy cổ.

Chết tiệt, hắn ta đúng là con chó điên cắn bậy mà.
 
[Bh] Ảnh Hậu Của Vương Hậu
Chap 38: Về Bạch gia


Buổi tối, Bạch Thư ngồi trong thư phòng nhìn quyển kịch bản Song Luyến Quân Hành trên bàn thì nhếch môi cười.Xem đi, ăn ở tốt thì ngại gì không có quý nhân.Song Luyến Quân Hành sẽ khởi quay vào hai tháng nữa nên cô vẫn còn nhiều thời gian nguyên cứu kịch bản.Một lúc phải quay cả hai nhân vật, hai tính cách tách biệt quả thật có chút áp lực.Đặc biệt, Song Luyến Quân Hành còn quay trong bí mật đến cả lịch trình quay diễn viên đều phải bảo mật tuyệt đối.Việc này, thật sự đầy gánh nặng."

Sao lại nhăn nhó?"

Vu Tương vừa tắm xong còn mặc chiếc áo choàng tắm, cô vừa lau tóc vừa hỏi."

Không có gì.

Về phòng tôi sấy tóc cho em."

Bạch Thái đứng dậy ôm lấy eo Vu lão bà đi về phòng.Vu Tương nhìn Bạch Thái loay hoay sấy tóc cho cô thì khẽ cười.

Có người ân cần, chăm sóc, chu đáo như vậy cô thật sự cảm thấy rất hạnh phúc."

Hôm nay thế nào?

Đạo diễn Đào có tới tìm em không?"

Cô suy nghĩ đến việc lúc sáng đạo diễn Đào có gọi hỏi mình liền hỏi Bạch Thái.Bạch Thái: "..."

Đào Doãn Mặc lão ta cũng kín miệng phết.

Đã đi ngõ tắt với lão bà nhà cô rồi còn chơi trò bắt cóc sợ thiên hạ biết ông ta tuyển diễn viên cho phim sao."

Thì có, đã nhận phim rồi."

"Chúng ta uống một chút chúc mừng."

Vu Tương cười cười.Chúc mừng tất nhiên sẽ có rượu.

Tuy tửu lượng cô kém nhưng nhà vẫn có mấy chai rượu nhẹ."

Ân."

Bạch Thái thấy Vu lão bà vui vẻ cũng chiều theo.

Mặc dù cái nết say rượu của Vu lão bà rất ba chấm nhưng ở nhà thì uống chút rượu nhẹ dễ ngủ cũng không sao cả.Vu Tương lấy hai ly flute và một chai rượu vang Ý nồng độ cồn nhẹ.

Hài người ngồi tự vào nhau vừa uống vừa xem ti vi."

Lát có muốn bán diêm nữa không?"

Bạch Thái nhấp môi một ngụm rồi trêu Vu lão bà.Vu Tương trừng Bạch Thái.

Bữa đó tai nạn nghề nghiệp được không.

Thế quái nào cứ nhắc hoài vậy.Hai người vừa xem ti vi vừa uống một lúc đã gần hết chai.Bạch Thái nhìn Vu Tương hai mắt lim dim, cả người lắc lư thì lắc đầu.

Nếu không phải uống một chút có thể giảm bớt căng thẳng và mệt mỏi cô tuyệt đối sẽ không cho cô ấy uống.

Tửu lượng thế này thật sự quá kém rồi.Cô đứng dậy trực tiếp bế lão bà lên phòng ngủ.Sau khi nói chuyện với Vu Tương cô quyết định trở về Bạch gia một chuyến.

Nếu không đi cô thật sự không an lòng.

Trái tim cô ở một góc nào đó luôn mách bảo cô phải quay về Bạch gia.Bạch Thái vừa bước vào Bạch gia đã nhìn thấy ánh mắt quái lạ đầy dò xét của người làm.

Đầu cô hiện đầy vạch đen.

Nếu cô không biết cô là tiểu thư của cái nhà này cô còn nghĩ mình đến nhầm chỗ đấy.Ánh mắt như vậy mà giống người làm sao.

Nếu ở Định Công hầu phủ cô đã trực tiếp cho nha hoàn lôi ra đánh gậy rồi.

Quốc có quốc pháp, gia có gia quy.

Mặc dù người làm và gia chủ ở thế giới này đều bình đẳng, anh trả tiền tôi làm việc nhưng đâu thể mang chuyện nhà gia chủ ra nhìn bằng ánh mắt như vậy."

Bây giờ cũng chịu mò về rồi sao?"

Bạch phu nhân ngồi ở phòng khách tay cầm tờ báo chăm chú đọc tin tức gì đó, trên bàn còn đặt ly cà phê nóng.Bạch Thái: "..."

Khẩu xà tâm phật.

Cô về không vui đến thế sao.Cô cười cười nhanh chóng nhập vai con gái ngoan nũng nịu bước đến bóp vai cho Bạch phu nhân.

Đến đây cứ sống theo kiểu trên mây quen rồi.

Làm cô cũng quên đến việc trước kia cô cũng hay làm thế này để lấy lòng tổ mẫu."

Tất nhiên phải về chứ.

Nơi này là nhà con mà."

Bạch phu nhân có chút ngạc nhiên với sự thay đổi này nhưng vẻ mặt vẫn nghiêm túc lạnh giá như băng sơn ngàn năm không tan."

Không phải sống bên ngoài cực khổ mới chịu mò về?"

Con gái bà sinh ra làm sao bà không hiểu.

Sống trong nhung lụa quen rồi, bây giờ bà cắt hết đường sinh nhai của nó.

Nó còn không chịu mò về hay sao.Bạch Thái cười cười.

Nhìn cô có giống bên ngoài cực khổ lắm hay sao.

Ừ thì cực khổ, lão bà nhà cô cực khổ.

Còn cô da vẻ hồng hào, cả người tràn đầy năng lượng tích cực.

Nhưng suy nghĩ và lời nói ra vẫn nên là hai chuyện khác nhau."

Đúng vậy, nhớ mẹ rồi."

Cô nói chính cô còn nổi cả da gà, da vịt.Bạch phu nhân cầm lấy tách cà phê định nhấp một ngụm che đi sự bối rối của mình.

Mẫu tử bọn họ xưa nay như nước với lửa có bao giờ hài hòa như vầy đâu.Lúc trước khi nó trở về sẽ cãi nhau một trận với bà, không thì ở nhà cũng cải nhau ba ngày một trận nhỏ năm ngày một trận lớn.

Bây giờ lại đột nhiên thay đổi giống như con người khác vậy.Bạch Thái ôm lấy Bạch phu nhân từ phía sau, đầu đặt trên vai bà nũng nịu bất giác cau mày.Tuy không uống cà phê nhưng cô vẫn mang máng nhớ được mùi đặc biệt của nó.

Còn ở ly cà phê của Bạch phu nhân cô lại nghe đâu đó một mùi hương rất kì lạ.Cô vuốt vuốt mũi.

Có lẽ bản thân đã suy nghĩ nhiều rồi.

Nhưng cô vẫn quyết định tịch thu tách cà phê trên tay Bạch phu nhân."

Cà phê không tốt cho sức khỏe.

Đổi một tách trà kỷ tử đỏ."

Cô đưa tách cà phê cho người làm rồi ra lệnh.Bạch Thái nhìn người làm cứ lén la lén lút nhìn cô thì cau mày.

Cô chỉ yêu cầu đổi một tách trà thôi có cần nhìn cô như kẻ thù như vậy không.
 
[Bh] Ảnh Hậu Của Vương Hậu
Chap 39: Kết hôn đồng giới rất tốt


Từ thái độ của người làm cô đều nhìn ra bọn họ không hoan nghênh cô trở về.Cô cũng không phải về để nhìn ánh mắt của bọn nên trực tiếp không quan tâm.

Nhiều thêm một chuyện chi bằng bớt đi một chuyện.Đến buổi tối thì Bạch lão gia cũng trở về, đi bên cạnh còn có người chị thân yêu của cô.

Hai người kẻ đi trước người đi sau giữ khoảng cách rất đúng mực."

Thưa mẹ.

Con mới về."

Bạch Mộng đi vào nhanh chóng mở miệng chào Bạch phu nhân.

Khi nhìn thấy người ngồi bên cạnh nụ cười bất giác sượng lại mấy giây rồi nhanh chóng trở lại bình thường."

Em về lúc nào đấy."

"Mới về thôi."

Bạch Thái cười cười nhìn thẳng vào mắt của Bạch Mộng đáp.Giữa hai người đều nở nụ cười nhưng lại làm cho không khí xung quanh có chút quái dị."

Về là tốt, mẹ mấy ngày nay cũng rất nhớ em."

Bạch Mộng thấy cô nhìn thẳng mắt mình có chút trào phúng thì có phần nghi ngoặc.

Trước nay Bạch Thái ở trước mặt cô không phải như vậy."

Oh.

Mẹ tất nhiên phải nhớ em rồi.

Em cũng nhớ mẹ."

Bạch Thái nhìn thẳng vào ánh mắt của Bạch Mộng không hề có ý định rời đi.

Cô muốn xem xem Bạch Mộng này có mấy phần công lực.Năm đó ở phủ, đích thứ khác biệt cô còn có thể tranh được sủng ái.

Huống hồ bây giờ cô còn là đích nữ, còn kẻ địch của cô chỉ có một con bạch nhãn lang.Bạch phu nhân trừng cô một cái cũng không nói gì.

Có lẽ con gái lớn đã thay đổi rồi.Bạch Mộng mím chặt môi nhìn Bạch lão gia bằng ánh mắt cầu cứu.

Cô không ngờ lần này về Bạch Thái lại có thay đổi lớn đến như vậy.

Cô cứ nghĩ sau khi cô nói câu đó Bạch Thái sẽ giống như trước kia dùng giọng điệu đầy mỉm mai nói: "Bà ta mà thèm nhớ tôi sao."

Không chỉ thay đổi lớn mà nét mặt còn có chút vô sỉ cùng gợn đòn."

Được rồi.

Về thì tốt rồi.

Con đó, ra ngoài lêu lỏng, vui chơi đã đành còn tự ý kết hôn."

Bạch lão gia tất nhiên sẽ đứng về phía Bạch Mộng.

Ông tuy nói giọng trách cứ đầy yêu thương nhưng chẳng khác nào gián tiếp nhắc lại cho Bạch phu nhân nhớ Bạch Thái đã tự ý kết hôn đồng giới.

Trực tiếp làm mất mặt Bạch gia bọn họ.Bạch Thái nhìn ông ta đầy nghi ngoặc.

Có người cha nào gián tiếp hại con mình như vậy hả.

Cô cứ định ít bữa lấy được cảm tình của Bạch phu nhân sẽ từ từ thuyết phục bà chấp nhận Vu Tương.

Không ngờ vừa gặp Bạch lão gia đã nhắc rồi.Cô nhìn khuôn mặt bỗng chót hóa đen như gió bão của Bạch phu nhân thù hít một hơi vào rồi từ tốn nói."

Kết hôn khác giới cũng rất tốt, nhưng có quá nhiều quy tắc cho người phụ nữ.

Nhi nữ phải tuân theo tam tòng, tứ đức.

Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử.

Công, dung, ngôn, hạnh.

Tất cả đều phải tuân theo.

Còn bây giờ khi con kết hôn đồng giới lại khác.

Sau này Vu Tương sẽ theo con.

Con cũng có thể làm trọn đạo hiếu, phụng dưỡng phụ mẫu."

Cô nhìn sắc mặt hòa hoãn chịu lắng nghe của Bạch phu nhân liền nói tiếp."

Nói gì đến con và Vu Tương đã kết thành phu thê.

Phật có nói ba tội tác lớn nhất đời người đó là bất hiếu, ăn cháo đá bát, phụ bạc tình nghĩa phu thê.

Hiện tại, nếu con bỏ cô ấy không phải phạm vào tội ác sẽ bị đầy xuống âm ty hay sao."

"Nếu ai nói con vì tình mà phạm vào bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại* thì bọn họ sai rồi.

Con là con duy nhất có trong mình dòng máu Bạch gia, việc báo hiếu và nối dõi đều phải do con gánh vách.

Y học phát triển như vậy trong quá trình mang thai có thể trực tiếp chọn giới tính con cái.

Cũng không phải sợ cái gọi là hoàn tông.

Cái này là nhất cử lưỡng tiện."*Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại: Tội bất hiếu có ba điều, mà không con nối dõi là lớn nhất.Bạch Thái không hay biết bản thân chỉ nói nhăng nói cuội dỗ ngọt Bạch phu nhân lại vô tình đụng trúng cây kim trong lòng Bạch lão gia.Ông ta chau mày nhìn chằm chằm đứa con gái do chính mình góp một phần sức lực sinh ra.

Con gái quả nhiên không được trò trống gì.

Ông vẫn nên mau chóng khiến Bạch Mộng sinh cho ông một đứa con trai rồi hoàn tông nối dõi tông đường nhà họ Trì.Bạch phu nhân quan sát Bạch Thái một chút.

Không phải Bạch Thái nói không có lí.

Chỉ là kết hôn đồng giới ở trong lòng bà vẫn là một cái gai khó nhổ bỏ.

Trong giới thượng lưu ai cũng bảo mình bắt kịp thời đại hay đi trước thời đại nhưng lại mang những chuyện này ra làm trò cười trào phúng.Bà luôn xem cái giới tính khác người này là căn bệnh mà đưa Bạch Thái sang nhiều nước điều trị.

Nhưng có ích gì chứ.

Không phải sao khi về nước cũng vẫn tiếp tục quay lại với cô gái đó hay sao.

Còn sinh con đẻ cái, nam nữ hài hòa không muốn lại muốn có sự can thiệp gián tiếp của y học xen vào.

Đứa trẻ có sự can thiệp của y học có thể có mấy phần thông minh, khỏe mạnh.

Còn nữa, sau này nó lớn lên nó nhìn gia đình khác có cha có mẹ lại nhìn sang gia đình nó thì nó sẽ có phản ứng thế nào.Bạch Thái có thể suy nghĩ một nhưng bà làm mẹ những việc bà suy nghĩ đều phải gấp mười lần như thế.
 
Back
Top Bottom