Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bh] Ảnh Hậu Của Vương Hậu

[Bh] Ảnh Hậu Của Vương Hậu
Chap 80: Phán đoán


"Bây giờ mới biết nhột."

Vu Tương che miệng cười.

Mấy hôm nay làm trò như vậy mà bây giờ mới biết nhột.

Cô có phải nói Bạch Thái mặt càng lúc càng dày hay không.Bạch Thái thấy Vu Tương cười rồi liền véo lấy má cô ấy, xong liền thở dài."

Em giúp tôi xem tình hình Thẩm gia một chút được không?"

"Làm gì?"

Vu Tương xoa xoa má.

Nay học ai véo má cô vậy không biết."

Bộ em tin bọn họ đến Bạch gia gấp gáp như vậy chỉ để đón người nói chuyện phiếm à."

Cô không phải đứa trẻ lên ba mà không nhận ra được mấy việc đơn giản này.

Thẩm gia, bọn họ chắc chắn đã có vấn đề gì đó.

Vấn đề này xem chừng còn liên quan đến Thẩm Tư Đàn.

Cô phải đi trước một bước để trách có vấn đề không cần thiết mới được."

Ân" Vu Tương gật gật đầu rồi quay đi lấy điện thoại trong lòng không khỏi tự trách bản thân vô tâm.

Cô đã sống dưới đôi cánh che chở của Bạch Thái đến bình yên làm bản thân cứ nghĩ sẽ mãi bình yên như vậy.

Đến khi có việc lại không phát hiện ra.Bạch Vận Dao không ngờ được bản thân lại được đưa đến một cái tàu hạng nặng dành cho máy bay ở giữa Thái Bình Dương.

Tốc độ của chiếc trực thăng kia thật khủng khiếp mà."

Bạch tổng, bà nên trang bị một chút chúng ta đổi máy bay."

Bạch Vận Dao nghe xong liền cau mày.

Đến lúc này bà không cảm nhận được có chuyện gì thì quá ngu ngốc rồi.

Có ai mời người mà hết dùng trực thăng chuyên dụng đến máy bay phản lực không hả.

Bà bất giác lùi về sau tay sờ bụng mình.

Đi trực thăng không sao nhưng máy bay phản lực bà chưa đi bao giờ, không biết có ảnh hướng đến hài tử không."

Bạch tổng yên tâm.

Máy bay này ngoài có chút nhanh thì rất an toàn.

Viện trưởng đặc biệt dùng nó để đưa bệnh nhân đi nên độ an toàn là tuyệt đối sẽ không gây ảnh hưởng gì đến hài tử trong bụng ngài cả."

Người đàn ông mặc áo bác sĩ rất tự hào nói.

Thẩm gia ấy à, hai năm trước được chính tổng thống nước M đặt cho chiếc máy bay này với mục đích đưa bệnh nhân đi.

Bình thường sẽ đậu ở căn cứ hải quân này đến lúc cần mới dùng đến.

Không những bay nhanh mà còn cực kì an toàn nữa.

Thử hỏi toàn thế giới có bệnh viện nào được đãi ngộ như vậy chứ.Bạch Vận Dao: "..."

Xem ra ông bà Thẩm đặc biệt quan tâm đến đứa bé này mới có thể dặn dò như thế.

Nhưng từng tuổi này mà nghe như vầy bà cứ thấy mình giống như già sinh tật ăn chơi dâm dục để có chửa vậy.

Da mặt thật sự quá mỏng rồi.Bạch Vận Dao sống cả nửa đời cuối cùng cũng hình dung ra được cái câu có chút nhanh của vị bác sĩ kia là gì.

Từ Thái Bình Dương đến nước K cũng bốn tiếng đồng hồ nhưng nó chỉ bay mất ba mươi phút.

Nếu trong máy bay không trang bị đầy đủ bà chắc đã bị tốc độ đó dọa chết.Bà vừa bước xuống được mặt đất đã cảm nhận được hoàn toàn độ vững trãi của nó.Nhưng bà vừa nhìn nơi mình đứng thì cau mày.

Bà hình như có một phán đoán gì đó không hay nảy ra trong đầu.Bạch Vận Dao lắc đầu xua tan cái ý nghĩ đó đi.

Bà suy nghĩ bậy bạ gì không biết.

Đúng là thai phụ tâm trạng không ổn định mà.

Chuyện vui không nghĩ cứ thích kiếm muộn phiền."

Bạch tổng, mời đi hướng này."

Vị bác sĩ vừa nói vừa đi phía trước dẫn đường.Bạch Vận Dao tay đút túi áo đi theo bọn họ đến căn phòng có để bảng hiệu viện trưởng.Vị bác sĩ đưa bà đến nhẹ nhàng mở cửa ra một khoảng nhỏ ý bảo bà có thể vào, xong thấy đã hết nhiệm vụ liền rời đi.Bạch Vận Dao gật gật đầu xem như cảm ơn rồi đẩy cửa đi vào.Đập vào mắt bà không phải khung cảnh vui vẻ như đêm giao thừa mà không khí hiện tại vô cùng âm trầm và ngột ngạt.Bà nhìn quay căn phòng chỉ có ba người ông bà Thẩm và một chàng trai trẻ tầm tuổi con gái bà có ngũ quan rất giống với Thẩm lão gia.

Và đặc biệt Thẩm phu nhân còn đang khóc rất thương tâm.Thẩm phu nhân thấy Bạch Vận Dao đứng ngoài cửa nhanh chóng lau nước mắt mặt."

Vận Dao tới rồi đấy à."

Thẩm lão gia nhanh chóng hỏi."

Vâng, chào hai bác."

Bạch Vận Dao cũng nhanh chóng định thần lại mà chào hỏi."

Đến đây ngồi đi, đừng đứng lâu."

Có lẽ trong số mọi người Thẩm lão gia là người bình tĩnh nhất.

Ông ấy đem sự đau khổ cất giấu để cho bản thân một trạng thái bình tĩnh nhất.Bạch Vận Dao gật đầu rồi ngồi xuống bên cạnh Thẩm phu nhân.

Hai tay bà đặt trên đùi như đợi chờ cái thông tin gì đó.

Thật sự vừa bước vô căn phòng này trái tim bà còn đập nhanh hơn cả lúc đi máy bay phản lực, mỗi bước chân cũng thật nặng trĩu cùng với những ý nghĩ không may."

Vận Dao này."

Thẩm lão gia suy nghĩ một chút cũng mở miệng.

Nếu đã mang người đến đây thì sớm đã quyết định sẽ cho người biết.

Nhưng vừa nghĩ đến việc Bạch Vận Dao đang mang thai không chịu được kích thích ông liền không biết mở miệng ra sao."

Vâng?"

"Chị dâu."

Thẩm Nghiêm Tu nhìn trong phòng không ai nói liền thở dài gọi chị dâu.

Đối với người này hắn chỉ mới gặp một lần đầu tiên mà thôi nhưng hắn cảm nhận được trên đời này chỉ có bà ấy mới xứng với Thẩm Tư Đàn."

Hử?"

"Chị chuẩn bị tâm lí một chút.

Rồi đi theo em."

Hắn nhìn Bạch Vận Dao xong liền thở dài rồi trực tiếp đứng dậy.

Hắn sẽ làm người xấu một lần vậy.
 
[Bh] Ảnh Hậu Của Vương Hậu
Chap 81: Tôi đến chịu trách nhiệm


Thẩm gia có tất cả hơn năm mươi bệnh viện to nhỏ trên thế giới.

Từ khám chữa cho thượng lưu đến người ở khu ổ chuột cùng lang thang và tất nhiên mức giá cho những tầng lớp cũng khác nhau.Bọn họ đã duy trì và phát triển bệnh viện mấy đời đưa tiếng tăm vang xa.Tất nhiên trụ sở bệnh viện ở nước K không hề nhỏ.Trên hành lang bệnh viện bác sĩ, y tá đi qua đi lại chỉ hận không thể mọc thêm đôi cánh hay gắn thiết bị chạy trên người.Bạch Vận Dao đi theo sau Thẩm Nghiêm Tu gần như rất khó khăn mới đuổi kịp bước chân của hắn.Thẩm Nghiêm Tu cũng muốn đi chậm lại nhưng đã là thói quen thì rất khó bỏ.

Hắn chỉ cần bước đi thôi đã như bay."

Chị dâu, chị phải thật bình tĩnh..."

Thẩm Nghiêm Tu vừa đi đứng nơi liền dừng lại.

Hắn nhìn Bạch Vận Dao bằng ánh mắt vô cùng rối rắm và đau đớn có thêm cả tự trách."

Có phải người bên trong là cô ấy không?"

Bạch Vận Dao hai tay nắm chặt.

Lúc này bà gần như đã đoán được.

Người bên cạnh bà lại khiến cho Thẩm gia náo lên như vậy chỉ có mỗi cô ấy.

Bà không ngốc mà không đoán được.Thẩm Nghiêm Tu: "..."

Chị dâu hắn ngốc nghếch một chút thì tốt rồi.

Sao chị hắn lại chọn một người phụ nữ sắc sảo như vầy chứ."

Cô ấy làm sao?

Đã xảy ra chuyện gì?"

Bạch Vận Dao hai tay nắm chặt có chút run rẩy.

Bà nhìn biểu cảm của Thẩm Nghiêm Tu lại nhớ đến không khí âm trầm trong phòng viện trường thì vô cùng lo sợ.Thẩm Nghiêm Tu xoay người nhẹ nhàng mở cửa phòng bệnh cho Bạch Vận Dao xem người nằm bên trong."

Chị ấy, e là không qua được đêm nay."

Hắn nghiến răng nói.

Nhưng lại không thể nói ra nguyên nhân vì sao Thẩm Tư Đàn lại bị như vậy được.

Việc này hắn cũng có phần sai, hắn cứ nghĩ Thẩm Đình Ninh sẽ tốt hơn, sẽ biết điều hơn sau khi bị chị dạy dỗ.

Không ngờ lại hại chị mình ra nông nổi này.Bạch Vận Dao nhìn người nằm trên giường xuyên qua tấm kính trong suốt liền lấy tay che miệng không nói nên lời.Thẩm Tư Đàn nằm trên giường bệnh xung quanh toàn máy móc y học, phía đầu quấn một lớp băng dày.

Cô nằm trên giường hoàn toàn mất đi ý thức, sự sống đều phải do những thiết bị kia duy trì.Bạch Vận Dao khẽ đưa tay sờ lên lớp kính dày như muốn chạm vào người nằm ở đó.

Tấm kính lạnh buốt cả tay giống như trái tim bà lúc này."

Hộp sọ bị vỡ nghiêm trọng, trong chúng tôi không ai đủ khả năng để ghép nó lại.

Chị dâu, xin lỗi."

Thẩm gia bọn họ y thuật cao minh trong mắt người đời nhưng cuối cùng đến cả người nhà cũng không cứu nổi.

Vậy mà cao minh gì chứ.

Hóa ra cũng chỉ là kẻ bất tài.Bạch Vận Dao nghe xong tai cũng ù đi, phía trước dần dần trở nên hư ảo bên dưới bà cảm nhận được có một loại chất lỏng chảy xuống dọc theo chân bà.

Bạch Vận Dao quơ tay nắm chặt lấy tay Thẩm Nghiêm Tu như cầu cứu.

Thẩm Tư Đàn có chuyện rồi, bà không thể để bản thân xảy ra chuyện gì được nhưng cơ thể không hề nghe sự khống chế của bà.

Bụng bắt đầu đau một cách khó chịu giống như đứa bé muốn rời xa bà.

Máu bên dưới cũng bắt đầu chảy ra."

Chị dâu."

Thẩm Nghiêm Tu nhanh chóng đỡ lấy Bạch Vận Dao.

Hắn nhìn máu chảy xuống từ chân bà thì cau mày nhanh chóng bế Bạch Vận Dao lên rồi gọi hộ lý."

Nhanh lên, chuẩn bị cấp cứu."

Hắn không ngờ Bạch Vận Dao lại có thể chịu kích thích nặng nề như vậy.

Nếu hai mẹ con họ bị gì hắn phải làm sao ăn nói với chị mình đây.Đèn phòng cấp cứu được bật lên.Bên ngoài phòng cấp cứu lại có thêm vài khuôn mặt nặng nề và vô cùng yên tĩnh đến mức có thể nghe cả tiếng bước chân.Thẩm Đình Ninh một thân phong trần đi vào.

Cô mặc một bộ đồ đen dành cho dân chạy moto vô cùng cá tính, tóc xõa dài, trên tay còn cầm theo chiếc nón bảo hiểm moto."

Người ở đâu?"

Cô cũng không hề chào hỏi mà trực tiếp vào thẳng vấn đề.Thẩm lão gia nhìn thấy đứa cháu gái hết thuốc chữa của mình liền cau mày rồi lập tức chuyển sang tức giận."

Mày còn dám vác mặt đến đây?

Chuyện mày gây ra chưa đủ hay sao?

Mày có còn tình người không hả?"

Ông chỉ chỉ vào Thẩm Đình Ninh tức đến nổi tay run rẩy."

Tôi đến chịu trách nhiệm."

Thẩm Đình Ninh không muốn nhiều lời.Cô không muốn lãng phí thời gian cãi nhau như vậy.

Huống hồ, cô không ngờ Thẩm Tư Đàn có thể yếu đuối đến nổi để bọn khốn đó bắn.Nhớ lúc trước một mình Thẩm Tư Đàn có thể đánh một lúc năm mươi FBI đến thở dốc cũng không có.

Hoàn toàn là bá vương.Nên cô cũng không chối việc cô đến đảo Zu là để tìm Thẩm Tư Đàn muốn cô ấy giúp cô cắt đuôi bọn khốn đó.

Ai mà ngờ lại xảy ra chuyện chứ.

Thẩm Tư Đàn làm gì để bản thân yếu đuối như vậy."

Mày...?"

Thẩm lão gia nghe giọng điệu gợn đòn của Thẩm Đình Ninh chỉ muốn tăng xông máu.

Thẩm gia họ sao có thể nuôi ra loại này chứ."

Chuẩn bị phẩu thuật.

Ca này tôi sẽ đảm nhận.

Sẽ trả Thẩm Tư Đàn về cho các người."

Cô thật sự không biết bọn họ có ngốc không mà lại dùng 07 đi đón một người không có tí tác dụng gì đến đây.

Trong khi cô phải chạy moto đến đây làm mất quá nhiều thời gian cứu người.
 
[Bh] Ảnh Hậu Của Vương Hậu
Chap 82: Chiếc nhẫn


Thẩm Đình Ninh bên ngoài bất cần, coi trời bằng vun, không sợ trời không sợ đất, mở miệng ra sẽ chửi bậy không có chút thùy mị của đứa con gái nào.

Nhưng cô thuộc loại người trọng tình nghĩa lại tài giỏi bằng chứng là cô có thể trong thời gian ngắn có thể thực hiện ca phẩu thuật siêu khó ấy.Trong căn phòng phẩu thuật những bác sĩ có chuyên môn cao nhất đều tập trung lại.

Bọn họ chỉ có thể chơ mắt nhìn một cô gái trẻ đảm nhận vị trí bác sĩ phẩu chính.

Nhưng mắt ai cũng sáng rực và đầy sự khâm phục khi nhìn động tác của Thẩm Đình Ninh.

Bọn họ đã từng lĩnh ngộ qua khả năng của Thẩm Tư Đàn, không ngờ Thẩm Đình Ninh tuổi còn trẻ như vậy cũng không chịu thua kém.

Thẩm gia thật sự không thiếu người tài, một đời mang y học vươn xa."

Mảnh vỡ cuối cùng được gấp ra rồi."

Vị bác sĩ hỗ trợ nói bằng giọng vui mừng như trút bỏ được gánh nặng."

Bác sĩ Thẩm thật đáng nể."

"Thẩm gia thật không thiếu người tài mà."

"Tại vì các người quá vô dụng."

Thẩm Đình Ninh nhanh chóng xen vào dập tắt những lời khen của bọn họ.

Đối với những lới nói có cánh đó cô hoàn toàn bình tĩnh."

Tiếp tục bước cuối cùng, ở đó nói cái beep."

Thẩm Đình Ninh bắt đầu thể hiện khả năng cục súc của mình.

Tung khô cái khỉ khô, còn cả một công đoạn kia kìa.Tại sao Thẩm gia có thể nuôi một bọn vô dụng như vậy chứ.Mọi người: "..."

Cô muốn chửi sao cứ chửi đi.

Cô giỏi cô có quyền.Thẩm Tư Đàn sau khi được mang cái mạng về liền lâm vào hôn mê sâu.

Bắt đầu trong bình trạng được chăm sóc đặc biệt.Bạch Thái và Vu Tương sau khi biết được tin chạy đến thì quá muộn rồi.

Hai người nhìn hai người cùng một nữ bác sĩ trong phòng bệnh chỉ có thể nhăn mày, nhíu mặt đầy sầu não.

Bọn họ cũng muốn vào đáng tiếc lại không được phép.Đặc biệt là Bạch Thái sau khi nhìn thấy mẹ mình ngồi trên xe lăn ở bên cạnh Thẩm Tư Đàn liền phát điên.

Cô bảo bà ấy nghỉ ngơi mà có nghe cô đâu.

Vừa lì lợm vừa cứng đầu, không nghĩ cho bản thân cũng phải nghĩ cho tiểu hài tử kia chứ."

Chị ta đã đưa cho bà chiếc nhẫn đó rồi sao?"

Thẩm Đình Ninh nhìn xuống tay của Bạch Vận Dao có chút ngạc nhiên lại mang theo ý tứ gì đó.Bạch Vận Dao: "..."

Bà không muốn nói chuyện với kẻ gây chuyện không biết hối cải này.

Nếu không bà sẽ tức đến động thai lần nữa."

Giữ nó cho thật kĩ, đừng làm mất."

Thẩm Đình Ninh nhếch môi xong liền quay lưng rời đi.Có một đoạn kí ức chẳng hay ho gì về chiếc nhẫn đó xẹt qua trong đầu cô.Trong căn nhà theo lối cổ kính, tiếng leng keng vui tai từ những chiếc ống nhỏ liên tục va vào nhau.

Căn phòng thí nghiệm phẩu thuật dành cho con cháu Thẩm gia đời đời theo học có tiếng hét lớn."

Tư Đàn chị điên à."

"Điên gì chứ.

Không phải rất tốt sao?"

Thẩm Tư Đàn vẫn miệt mài ngồi cọ cọ cái gì đó rất chăm chú."

Chiếc nhẫn đó làm từ..."

Thẩm Đình Ninh nói với giọng vô cùng to chỉ sợ không thể làm cho người lớn biết."

Xịt, đừng la lớn...

Người lớn biết bây giờ."

Thẩm Tư Đàn nhanh chóng đứng dậy lấy tay bịt miệng cô em họ to họng của mình lại.

Đến khi thấy Thẩm Đình Ninh chịu thỏa hiệp mới bỏ tay ra."

Chị định mang chiếc nhẫn đó cho ai?"

Thẩm Đình Ninh có chút bất mãn lau lau miệng mình.

Cô mới bôi son môi xong, bây giờ lem cả rồi."

Chưa biết, chưa tìm được người..."

Thẩm Tư Đàn ngồi xuống tiếp tục làm."

Theo truyền thuyết người phụ nữ được tạo ra từ chiếc xương sườn của người đàn ông...

Còn chị định mang nó trả lại à?"

"Ai bảo chị không thể tìm một cô gái xinh đẹp làm vợ mình?

Thẩm Đình Ninh cười cười.

Cô không ngờ bản thân chỉ nói đùa nhưng sau này lại biến thành sự thật."

Vậy sao này nếu tìm được chủ nhân chiếc nhẫn nhưng người đó lại không tốt với chị thì sao?"

Thẩm Đình Ninh chóng tay lên bàn vô cùng tò mò."

Tất cả đều xứng đáng là do bản thân cam tâm tình nguyện."

Cô trả lời Thẩm Đình Ninh bằng giọng điệu vô cùng bình thản.

Dù sao kẻ sống lâu như cô mất một thứ trên người cũng không chết được.

Nói gì đến việc cô chỉ làm cho vui giết thời gian trong cuộc đời nhàm chán chứ.

Truyền thuyết về Adam và Eva, cô chỉ đọc qua một lần rồi cảm thấy thú vị nên não mới nhảy số muốn làm thứ này thôi.Thẩm Đình Ninh đưa tay vuốt mái tóc dài nếu để ý trên mặt cô dường như đang cười nhưng lại giống như khóc.

Nhớ lại những quá khứ khi đó thật quá ngu ngốc rồi.

Hiện tại ai cũng thay đổi, bọn họ đã sớm không còn là bọn họ của trước kia nữa.Chiếc nhẫn cũng đó có chủ nhân rồi.

Cô đáng ra phải vui chứ nhưng tại sao trong lòng cứ cảm thấy mất mát khó chịu đến vậy.Bạch Vận Dao nhìn theo bóng lưng Thẩm Đình Ninh rồi lại nhìn chiếc nhẫn trên tay.

Nhìn bà giống kẻ không biết giữ gìn lắm sao.

Nếu không biết bà đã sớm vứt nó đi rồi, làm sao có thể để một chiếc nhẫn rẻ tiền đến một viên kim cương cũng không có trên tay chứ.Nhưng bà lại không biết chiếc nhẫn bạc đó bên trong lại chứa cả một thứ ghê gớm đến như vậy.

So với chiếc nhẫn kim cương lấp lánh nó có giá trị gấp mấy trăm ngàn lần thậm chí là vô giá.
 
[Bh] Ảnh Hậu Của Vương Hậu
Chap 83: Thêm một đứa trẻ


Ba tháng sau...Bạch Vận Dao ngồi trên xích đu hết thở dài rồi chỉ lại thở dài.Thẩm Đình Ninh thật sự đã chịu trách nhiệm mang Thẩm Tư Đàn trả về.

Nhưng lại trả cho bọn họ một Thẩm Tư Đàn không nhớ gì cả, hoàn toàn là đứa trẻ năm tuổi.Nhớ lúc Thẩm Tư Đàn tỉnh dậy rồi hỏi bà là ai rồi nhìn mọi người xung quanh bằng ánh mắt vừa lạ lẫm lại sợ sệt bà chỉ muốn mang Thẩm Đình Ninh ra đập một trận.

Ai mà ngờ Thẩm Đình Ninh đã sớm chạy đi mất đến bây giờ không ai biết cô ta đang quậy phá gây họa ở đâu.Bạch Vận Dao sờ cái lên bụng nhô cao của mình liền thở dài.

Cái bụng cũng sáu tháng rồi.

Thời gian qua rất nhanh chỉ mấy tháng nữa sẽ lâm bồn, Bạch gia sẽ đón thêm thành viên mới.

Lúc đầu bà còn lo sợ ánh mắt người đời cùng với sự bán tán của giới thượng lưu.

Bây giờ không sợ nữa giống như Bạch Thái nói không để ý sẽ không tổn thương.

Bà chỉ cần mắt không thấy tai không nghe là được.

Dù sao bọn họ cũng không dám nói trước mặt bà.Ba tháng đầu quan trọng, ba tháng cuối cùng quan trọng không kém.

Huống hồ bà từng bị động thai nên việc chăm sóc cũng phải cẩn thận hơn.

Từ ngày hôm nay bà sẽ ở nhà chuẩn bị tinh thần cho việc sinh nở.

Tập đoàn Bạch thị sau những lần thuyết phục của Bạch Thái bà cũng chịu đưa cho Vu Tương tiếp quản với vai trò người điều hành tạm thời.

Mặc dù không muốn nhưng bà không phủ nhận việc Vu Tương rất có bản lĩnh."

Tư Đàn, về thôi."

Bà nhìn Thẩm Tư Đàn đang chơi cát cùng mấy đứa trẻ mẫu giáo liền đỡ trán có chút bất lực.

Ông trời thật muốn trêu bà mà.

Sắp giữ một đứa trẻ không răng bây giờ đã phải giữ thêm một đứa trẻ to xác.Thẩm Tư Đàn nghe xong liền đen mặt quay lại nhìn Bạch Vận Dao bằng ánh mắt ngây thơ mà ủy khuất như sắp khóc."

Đàn không về, Đàn còn muốn chơi..."

Bạch Vận Dao: "..."

Bà nhìn ánh mắt long lanh của Thẩm Tư Đàn thì thở dài đành thỏa hiệp.

Ánh mắt không nhiễm một chút bụi trần đó thật sự không thể làm cho người ta kháng cự được."

Được, được.

Năm phút nữa."

Thấy Thẩm Tư Đàn chơi vui như vậy bà cũng vui.

Chỉ có đều ngồi lâu với thai phụ như bà thật sự rất mệt mỏi.Từ lúc Thẩm Tư Đàn tỉnh lại chính là như vậy.

Luôn có ánh người khác bằng ánh mắt ngây thơ cùng với tính tình cũng ngây thơ nốt.Nhưng như vầy cũng tốt.

Ít ra bà sẽ không sợ Thẩm Tư Đàn có ý nghĩ thứ hai.

Hiện tại, cô ấy dựa vào bà và trong mắt chỉ có bà cũng sẽ không rời xa bà.

Xem như trong cái rủi cũng có chút gì đó may mắn."

Này, nghe bảo hôm nay chúng ta sẽ được gặp người điều hành mới.

Ai vậy, có thông tin gì chưa?"

"Không biết là ai có bản lĩnh đến nổi chủ tịch đưa cả quyền hành như vậy?"

"Không phải là Bạch Thái đó chứ.

Đưa cho cô ta không khác nào trực tiếp phá nát tập đoàn."

Vu Tương vừa bước vào cùng với luật sự Tề nghe xong cũng không có biểu hiện gì bên ngoài.

Ừ thì đưa cho Bạch Thái sẽ nát thật.

Cô luôn biết Bạch Thái có tâm nguyện phá nát tập đoàn nếu như để cô ấy thừa kế mà.

Đến lúc đó không biết mấy vị cổ đông này có khóc thét không.

Chỉ có đều cái nồi này thảy qua thảy lại rồi nó lại bay thẳng lên người cô thôi.

Cả ba năm nay cô đều sống như đang về hưu không ngờ lại phải bị lôi dậy làm việc.

Bộ xương cốt này sáng tối đều làm việc thật đáng lo ngại."

Chào buổi sáng mọi người."

Mọi người nghe xong liền quay hướng mắt ra cửa, sau ba giây ai nấy đều ồ lên.

Bọn họ vậy mà không nghĩ đến việc chủ tịch còn có vị con dâu này.

Người vừa tài giỏi ở tuổi hai mươi sáu đã có thể yên ổn nghỉ hưu cũng không lo chết đói này.

Nói gì đến việc người ta nằm nhà cũng có thể kiếm ra mấy trăm nghìn vạn mỗi ngày từ việc đầu tư và thương hiệu thời riêng mà chưa nói đến doanh thu từ mảng giải trí."

Chào buổi sáng, Tương gia."

"Chào mừng cô đến với tập đoàn đá quý Bạch thị."

"Rất vui được gặp cô."

Mọi người bắt đầu ồ lên như chút được gánh nặng nhưng vừa nghĩ đến việc Vu Tương chưa từng kinh doanh đá quý hay quản lí một tập đoàn siêu lớn thì lại cau mày.

Có những người còn thể hiện ra sự bất mãn của mình.

Bọn họ ở tập đoàn lâu như vậy cũng không bằng việc lấy con gái chủ tịch rồi một bước lên mây."

Cảm ơn đã đến gặp tôi."

Vu Tương cũng không chấp nhất gì với những người đó.

Ở đâu cũng có những kẻ như vậy thôi, tất cả bọn họ đều gộp chung bằng một từ hãm.

Cho dù cô có làm gì, cố chứng minh mình ra sao bọn họ cũng sẽ nói xấu được.

Gặp những người như vậy nên trực tiếp lơ đi mà sống.

Đôi co với họ chỉ thêm mất thời gian."

Chắc mọi người biết tôi rồi.

Tôi sẽ không giới thiệu bản thân mình làm gì cho mất thời gian.

Muốn biết về tôi cứ lên mạng search là được.

Tạm thời tôi sẽ đảm nhận vị trí tổng giám đốc Bạch thị, mong mọi người chiếu cố."

Cô đứng dậy theo phép lịch sự cúi người chào."

Sau đây tôi xin có vài câu hỏi liên quan tới mối quan hệ hợp tác làm ăn và hai dự án sắp tới của Bạch thị."

Vu Tương ngồi xuống ghế chủ tọa vô cùng bình tĩnh, cả người phát ra thần thái lãnh đạo đầy tự tin và mạnh mẽ mà không phải ai cũng có được.
 
[Bh] Ảnh Hậu Của Vương Hậu
Chap 84: Các người có quyền?


Mọi người bên dưới bắt đầu đưa mắt nhìn nhau đầy ý tứ ai cũng có suy nghĩ cho riêng mình."

Cô đảm nhận vai trò người điều hành tạm thời, chẳng lẽ đến việc cơ bản nhất cũng không tìm hiểu hay sao?"

Một lão cổ đông khá khó tính cau mày bắt bẻ.

Đừng nghĩ là con dâu Bạch gia thì có thể hô mưa gọi gió ở đây.

Cho dù là Bạch Thái cũng không có cửa làm điều đó đâu.

Huống hồ người này chỉ là người ngoài đến một phần trăm cổ phần cũng không có."

Ồ.

Thế theo ngài đây là tôi không được hỏi để hiểu rõ hơn sao?

Hay ngài nghĩ tôi là người mới không biết gì?"

Vu Tương nhếch môi cười như không cười.

Thần thái và khí thế mà cô phát ra khiến cả phòng trở nên lạnh toát."

Với vai trò người điều hành tạm thời và là người có mười phần trăm cổ phần Bạch thị tôi muốn hỏi chẳng lẽ các người không trả lời.

Hay nghĩ tôi không đủ năng lực thì cứ nói.

Tôi tuyệt đối không ghi thù."

Mọi người: "..."

Cô không ghi thù thì cô cười như vậy làm gì.

Bọn họ nổi hết da gà rồi đây này.

Còn nữa mười phần trăm cổ phần, người như cô thì lấy đâu ra chứ.Luật sư Tề thấy tác dụng của mình đã tới lúc phát huy liền đứng dậy lấy ra một tờ giấy chuyển nhượng cổ phần đọc cho bọn họ nghe.

Trong tờ giấy chuyển nhượng người đứng tên chuyển là Bạch Thái trực tiếp chuyển cho lão bà mình mười phần trăm mà không hề có bất kì điều kiện gì."

Làm càn.

Chuyện này Bạch tổng có thể đồng ý sao?"

Người phụ nữ trung niên đập bàn trực tiếp đứng lên phản đối.

Vu Tương suy cho cùng cũng chỉ là con hát có chút nhan sắc và tiền bạc làm thế nào có thể điều hành được bọn họ.

Còn nữa, mười phần trăm cổ phần Bạch thị không phải con số nhỏ đâu.

Nói cho không là cho không có điên không vậy.

Bạch Thái bị điên chẳng lẽ Bạch tổng đến can thiệp cũng không làm hay sao."

Tôi muốn gặp Bạch tổng..."

"Bạch gia với các người chỉ là quan hệ làm ăn, hợp tác...Chuyện nhà họ Bạch các người có thể can thiệp sao?

Bàn tay cũng thật dài nha.

Tôi muốn cho lão bà nhà mình còn cần các người cho phép."

Bạch Thái dựa vào cửa nhìn bọn họ đầy sự châm biếm.

Vu Tương mà muốn Bạch thị cô cũng mang cho chứ đừng nói gì đến cổ phần.

Cô chỉ vô trễ một chút bọn họ đã ăn hiếp Vu lão bà rồi.

Nếu cô không đến chắc tối nay Vu lão bà sẽ khóc ngập giường mất.Vu Tương mà đọc được suy nghĩ của Bạch Thái chắc sẽ hộc máu.

Có đêm nào mà cô không khóc ngập giường sao.

Trên khóc xin tha dưới khóc đẫm ga giường với đủ tư thế."

Bạch Thái, cô đừng nghĩ mình là người thừa kế thì có thể làm càn.

Cô có để cổ đông chúng tôi vào trong mắt không?"

Lão già cổ đông đầu hói khi nãy liền đứng dậy nét mặt giận dữ vô cùng.Bạch Thái tháo chiếc kính mát xuống thổi thổi mấy cái bộ dạng vô cùng gợn đòn."

Tất nhiên không rồi."

Cô cũng không muốn làm người thừa kế đâu nha.

Cô mà làm thì tập đoàn phá sản chắc luôn.Lão cổ đông: "..."

Ông ta trực tiếp ngã lăn ra ghế muốn ói cả máu, miệng không ngừng đòi gặp Bạch tổng."

Lời phản đối của mọi người là vô hiệu.

Mọi người không trả lời câu hỏi của tôi cũng được.

Dù sau tôi cũng không mong các người trả lời."

Vu Tương nhìn điệu bộ của Bạch Thái chỉ muốn che miệng cười.

Cô nhanh chóng quay đi nhìn về phía những cổ đông phản đối kia mà quan sát.

Đa số đều không có ý kiến chỉ có hai ba người muốn làm khó dễ thôi."

Thật ra tôi cũng không muốn ngồi ở đây, chiếc ghế này không êm chút nào.

Nhưng biết làm sao được, kể từ hôm nay hợp tác vui vẻ."

Bạch Thái nhìn khuôn mặt đắc ý của Vu Tương tay vô cùng ngứa ngáy chỉ muốn véo má cô ấy một cái.

Nhưng nơi đông người cô không thể làm vậy được.

Đáng tiếc mà.Bạch trạch bình thường không khí vô cùng tốt, tâm trạng của phu nhân cũng tốt nhưng hôm nay lại không phải như vậy."

Tôi hỏi các người Tư Đàn đâu?"

Bạch Vận Dao tay đỡ thắt lưng, trên người là bộ đồ ngủ rộng đi đi lại lại nhìn những người làm xếp thành hàng lần lượt cúi đầu liền nổi giận.Từ lúc Thẩm Tư Đàn mất trí nhớ bà đã dặn dò rất nhiều lần không để cô ấy tự ý ra ngoài một mình khi không có bà.

Bình thường buổi trưa bà và cô ấy sẽ cùng nhau ngủ, thai phụ như bà rất mệt mỏi lại tham ngủ nên không phát hiện được việc cô ấy rời đi.

Vừa ngủ dậy đã không thấy Thẩm Tư Đàn bên cạnh cứ nghĩ là cô ấy xuống dưới nhà chơi với bọn họ ai mà biết chính bọn họ cũng không biết cô ấy đi đâu.

Cuối cùng Bạch trạch nhiều người làm như thế để làm gì.

Một người to xác như vậy cũng không để mắt được giúp bà."

Phu nhân bình tĩnh một chút, tôi đã điều người đi tìm rồi.

Cô ấy không đi xa đâu."

Quản gia khẽ khuyên nhủ.

Bà cả ngày ở phòng khách cũng không thấy Thẩm Tư Đàn đi ra ngoài.

Người to xác như vậy cuối cùng là đi bằng cách nào chứ."

Tìm cho tôi?

Tìm không thấy các người tự lĩnh hậu quả."

Bạch Vận Dao nói rồi cùng xoay người đi ra ngoài.

Thẩm Tư Đàn hiện tại thần trí không bình thường nếu xảy ra bất trắc gì phải làm sao đây.

Bà rất sợ cảnh nhìn thấy cô ấy giống như khi đó nằm trên giường bất động.
 
[Bh] Ảnh Hậu Của Vương Hậu
Chap 85: Coi như mạng


Mọi người trong Bạch trạch ai cũng ngầm hiểu được Thẩm Tư Đàn đối với phu nhân chính là mạng.

Bọn họ ngày thường chỉ cần liên quan đến Thẩm Tư Đàn liền có thể hết tâm tư mà làm việc.

Không ngờ lần này lại xảy ra sai sót lớn đến như vậy.Trong công viên buổi tối càng lúc càng ít bóng người qua lại.

Chỉ có một bóng người mặc đồ ngủ vẫn ngồi trên xích đu trên tay còn ôm một con mèo hoang tam thể."

Có phải mày cũng giống như tao không?

Thật cô đơn nha."

Không biết bản thân là ai.

Cũng không biết tại sao bản thân lại tổn tại ở thế giới này.

Cảm giác đó cho dù có bù đắp vào bao nhiêu sự quan tâm thì cũng không lắp đầy được.

Đứng trước sự quan tâm cùng với sự kì vọng của tất cả chỉ làm cô thêm sợ hãi.

Có khi nào bản thân không nhớ được thì theo thời gian sẽ bị bỏ quên không."

Meo...Meo."

Con mèo nằm trong lòng Thẩm Tư Đàn khẽ cọ cọ vào tay cô."

Có phải Dao Dao hết thương tao rồi không?

Tao ngồi đây lâu như vậy rồi đó."

Thẩm Tư Đàn vừa nói vừa mếu máo.

Biết vậy cô đã không trốn đi chơi rồi.

Bây giờ thì hay rồi không tìm được đường về nhà mà Dao Dao cũng không đi tìm cô luôn."

Dao Dao hết thương tao rồi."

Mèo hoang: "Meo...Meo..."

Nó mà nói được nó sẽ trực tiếp chửi thề.

Trốn đi chơi còn muốn làm nũng đòi người ta tìm về.

Cô bị thiếu đòn hay sao.

Lâu rồi không bị ai đánh hả."

Dao Dao có em bé hết thương tao thật rồi..."

Thẩm Tư Đàn nói xong liền òa lên.Con mèo hoang cũng phải giật bắn người.

Thân cao mét bảy nói khóc là khóc, có phải muốn hù chết nó không.Phía xa có hai thanh niên đi tới, nghe tiếng khóc tê tâm liệt phế kia lúc đầu nổi hết cả da gà nhưng khi bình tĩnh lại liền nhận ra một điều."

Này, cậu xem có phải người được đưa tin tìm không?"

Thanh niên A bắt đầu khều khều thanh niên B bên cạnh."

Không phải lúc nãy cậu bảo mấy tin đó đều là lừa đảo sao?"

Thanh niên B gãy đầu nghi hoặc nhưng mắt vẫn nhìn người đang ngồi trên xích đu."

Để tớ gọi báo thử kiếm tiền chúng ta chơi thêm vài ván mua thêm vài trang bị."

Lúc đầu hắn cũng nghĩ là lừa đảo nhưng bây giờ cho dù có lừa đảo cũng phải gọi báo thử.

Tiền đó, mười vạn đó không con ít đâu.

Lỡ có tiền thật thì tha hồ mua trang bị rồi.

Huống hồ vừa nhìn đã biết cô gái kia không được bình thường rồi.

Có ai mặc đồ ngủ ra đường còn ngồi khóc như cha chết mẹ mất như vậy đâu.

Còn với cái giọng điệu trẻ nhỏ đó nữa.

Nhưng hắn vẫn không phủ nhận cô gái kia quá đẹp rồi đi.

May mà không gặp mấy tên hái hoa tặc mà gặp hai tên nghiện game như họ đó.Cô gái kia đẹp thì có đẹp nhưng đối với hai tên nghiện game thì chẳng bằng một món trang bị."

Cậu gọi đi, tớ giữ cô ấy lại."

Thanh niên B nhanh trí nói.

Suy cho cùng cũng là tiền, phải giữ lại cái đã mới an tâm.Bạch Vận Dao hay tin chạy tới thì đã thấy Thẩm Tư Đàn khóc đến không thở nổi nhưng cảnh tượng trên đất thật khiến bà khó quên."

Dao Dao...Bọn họ ăn hiếp Đàn, bọn họ muốn bắt cóc Đàn."

Thẩm Tư Đàn vừa nhìn thấy Bạch Vận Dao đi tới đã chạy lại mách lẻo trong bộ dạng vô cùng đáng thương và ấm ức."

Không sao.

Ổn rồi."

Bạch Vận Dao nhìn Thẩm Tư Đàn ôm mình liền thở ra một hơi xem như trút được gánh nặng.

Bà lại nhìn hai chàng thanh niên nằm trên đất rên rỉ với bộ dạng bầm dập như mới bị đánh liền thở dài.

Hai thanh niên này chắc là người báo tin muốn giữ người lại không ngờ bị Thẩm Tư Đàn hiểu lầm là người xấu nên đánh một trận đây mà.

Thẩm Tư Đàn chỉ não có hơi không ổn một chút chứ khả năng hoạt động không thua kém ai đâu."

Quản gia, giúp tôi xử lí."

Bà nói rồi liền nắm tay Thẩm Tư Đàn muốn đưa cô ấy về.Ai ngờ lại bị cô ấy kéo lại."

Có vấn đề gì?"

Bà đành bất lực quay lại hỏi."

Dao Dao, chúng ta đưa nó đi thú y đi."

Thẩm Tư Đàn tuy có khóc lóc, ấm ức thế nào vẫn nhớ đến con mèo hoang tam thể đã ngồi cùng mình một buổi tối kia.Bạch Vận Dao nhìn Thẩm Tư Đàn lại nhìn con mèo hoang ở dưới chân cô ấy thì gật đầu."

Được, đi thôi."

Quản gia nhìn hai người đã lên chiếc Rolls Royce đỏ rượu rời đi thì thở dài rồi nhìn hai người dưới đất.

Bà có nên nói họ xui xẻo hay quá may mắn đây."

Chút tiền này xem như tiền thuốc men...

Còn đây là tiền thưởng.

Hi vọng chuyện này..."

"Được, được...

Chúng tôi tuyệt đối im lặng không làm to chuyện hay đến cảnh sát kiện tụng đâu."

Thanh niên B nhìn hai tờ chi phiếu mười vạn trước mặt đến ánh mắt cũng sáng lên.Thanh niên A cũng gật gật đầu đồng ý với thanh niên B.Nói chứ vết thương của họ cũng không phải chỗ hiểm gì chỉ có đều bị cô gái đó đánh toàn chỗ đau.

Với những vết thương này đến đồn cảnh sát cũng chỉ được một ít tiền thuốc men.

Người khôn ngoan lúc này nhìn thôi đã biết phải làm và chọn cái gì rồi.Nhưng cô gái kia bề ngoài không bình thường nhưng ra đòn đáng sợ thật.

Bọn họ còn không kịp nhìn thấy thân thủ của cô ấy.

Cái này chẳng lẽ là cao thủ võ lâm trong truyền thuyết sao.
 
[Bh] Ảnh Hậu Của Vương Hậu
Chap 86: Lạnh sống lưng


"Làm sao các người phát hiện ra nó bệnh vậy?"

Bác sĩ thú y tò mò hỏi.

Thật sự đến ông vừa nhìn cũng không phát hiện ra được nếu không khám cho nó đâu."

Tôi nhìn vào mắt nó."

Thẩm Tư Đàn núp ở phía sau Bạch Vận Dao với bộ dạng trẻ nhỏ sợ người lạ chỉ ló mỗi cái đầu nhỏ ra trả lời."

Nhờ cô mà nó được đến điều trị sớm, nếu không đợi phát bệnh chỉ có thể chờ chết thôi.

Đa phần mèo hoang đều như vậy, bề ngoài khỏe mạnh như nhiều bệnh lắm."

Bác sĩ thú ý cũng không khỏi ồ lên khen gợi.Bạch Vận Dao tay nắm chặt.

Bà đưa mắt nhìn Thẩm Tư Đàn với ánh mắt có chút rối rắm mang sự vui vẻ pha lẫn cả sợ hãi.

Bà vui vì như vầy chứng tỏ cô ấy còn có khả năng nhớ lại nhưng lại sợ một khi nhớ lại Thẩm Tư Đàn không có thời gian ở bên bà.

Con người mà ai cũng có phần ích kỉ và bà chỉ muốn đặt Thẩm Tư Đàn ở trước mắt mình."

Vậy nhờ bác sĩ.

Mọi chi phí cứ báo với trợ lí của tôi."

"Chúng ta về nhà thôi."

Thẩm Tư Đàn không biết gì cũng không biết tại sao.

Nhưng cô cảm nhận được hình như Dao Dao giận cô, không quan tâm cô nữa rồi.

Đặc biệt là từ khi về nhà liền không nói chuyện với cô luôn.

Có phải Dao Dao có em bé khác nên hết thương cô rồi không.

Bạch Thái cũng nói như vậy mà.Bạch Thái còn bảo sau này khi em bé ra đời thì cô sẽ tuyệt đối bị bỏ quên luôn.

Cô không chịu đâu.Bạch Vận Dao vừa tắm xong đi ra nhìn thấy khuôn mặt vừa yểu xìu vừa ấm ức như sắp khóc đến nơi của Thẩm Tư Đàn không hiểu sao lại buồn cười.

Người ta nói phụ nữ mang thai sẽ đa sầu đa cảm nhưng mà Thẩm Tư Đàn còn đa sầu đa cảm hơn cả bà."

Sao vậy?"

Bà véo má Thẩm Tư Đàn buồn cười hỏi.Thẩm Tư Đàn đang ôm gối thấy vậy liền quăng cái gối đi ôm lấy eo Bạch Vận Dao không khác gì đứa trẻ chịu ủy khuất vô cùng đáng thương."

Dao Dao không thương Đàn nữa.

Dao Dao có em bé không thương Đàn nữa."

Bạch Vận Dao: "..."

Bà nhìn Thẩm Tư Đàn ôm eo nhìn còn dụi dụi vào cái bụng to của mình đầy bất lực.

Là ai muốn bà mang thai, là ai một tay làm bà mang thai mà bây giờ lại sợ bản thân bị ra dìa hả.

Bà không đa sầu đa cảm thì thôi có đâu mà từ ốm nghén đến việc này Thẩm Tư Đàn cũng làm giùm vậy."

Ai nói vậy?"

Bà vỗ vỗ vai Thẩm Tư Đàn như an ủi nhưng thế nào cũng có chút buồn cười."

Bạch Thái..."

Thẩm Tư Đàn rất hồn nhiên chỉ tên thủ phạm."

Bạch...Thái...Thái..."

Bạch Vận Dao gằn giọng từng chữ một trực tiếp giúp Bạch Thái đổi cả tên.

Biết vậy ngày xưa bà không gọi nó là bắp cải rồi mà phải gọi là đứa nhanh mồm lẻo mép.

Chuyện như thế này cũng có thể nói được.

Nó có phải lâu quá không ăn đòn rồi đúng không.Trong căn phòng ngủ vui vẻ với đầy màu sắc ám muội, Bạch Thái đang ở phía trên bỗng nhiên rùng mình một cái.Vu Tương thấy biểu cảm khác thường của Bạch Thái liền nghi hoặc hỏi."

Sao vậy?

Có chuyện gì à?"

"Không hiểu sao sống lưng hơi lạnh."

Bạch Thái cũng thật thà trả lời.

Sống lưng thật lạnh nha giống như có ai đang muốn giết mình vậy.

Cảm giác thật chẳng tốt đẹp gì mà."

Có phải không khỏe không?"

Vu Tương lo lắng đưa tay sờ trán Bạch Thái.

Mấy nay ở đoàn làm phim phải tăng cường quay bù vào những ngày Bạch gia có chuyện nên Bạch Thái lúc nào cũng ở trong trạng thái lao lực."

Không sao, rất khỏe đó.

Chúng ta tiếp tục đi, không đến sáng tôi không ngừng đâu."

Bạch Thái cho dù có cảm giác chẳng lành nhưng bản tính muốn Vu Tương vẫn không ngăn được cô."

Hỗn đản, còn muốn đến sáng.

Cô không mệt thì tôi cũng mệt đó."

Cô quên mất người này sức trâu chỉ cần nghĩ đến muốn cô liền khỏe thì làm gì có chuyện không ổn.

Cô rõ ràng là lo lắng phí rồi.

Cô phải lo cho cô ngày mai có đi dự họp nổi hay không nè.

Phận về hưu ở tuổi hai mươi sáu của cô vất vả lắm.Quay lại với Bạch trạch, Thẩm Tư Đàn vẫn ôm Bạch Vận Dao ở tư thế đó đột nhiên chỗ đầu cô đặt ở trên bụng bà ấy bị đạp nhẹ một cái.

Cô giật mình rồi lại cau mày đưa mắt nhìn về phía chỗ đó đầy khó hiểu.Thẩm Tư Đàn với bộ não không khác gì trẻ con lại đưa đầu đặt vào đó lần nữa.

Đứa bé trong bụng Bạch Vận Dao cũng khá nghịch ngợm lại đạp thêm một cái.Lần này cô đã xác định mình không phải bị ảo giác nên vô cùng tò mò đưa ngón tay chọt chọt nhẹ vào chỗ đó."..."

Giờ tới coi bụng bà là cái gì rồi.

Đúng là đứa trẻ dễ giận hờn cũng dễ quên mà."

Dao, nó hư."

Thẩm Tư Đàn vừa bĩu môi vừa chỉ vào bụng Bạch Vận Dao đầy ý mách léo.

Chính là kiểu nó hư đấy đừng thương nó.Bây giờ bà có muốn nghiêm mặt cũng khó với cái tư duy mới mẻ làm trò của Thẩm Tư Đàn bà chỉ có thể phì cười."

Tiểu oa oa đang chào Đàn đó.

Đợi ít lâu nữa sẽ ra chơi với Đàn."

Bạch Vận Dao vừa vuốt tóc Thẩm Tư Đàn vừa không khác gì người mẹ hiền mà giải thích.Thẩm Tư Đàn nghe xong liền xụ mặt như suy nghĩ tính toán cái gì đó.

Bạch Vận Dao thấy cô suy nghĩ quá lâu liền trêu."

Hay để tôi đánh đòn nó nha.

Dạy dỗ nó một trận sẽ không hư nữa."

"Không được."

Thẩm Tư Đàn lúc này mới có phản ứng.

Cô lắc đầu liên tục biểu hiện sự phản đối của mình.Bạch Vận Dao thấy biểu hiện của cô ấy thì khá hài lòng.

Thẩm Tư Đàn vẫn thương đứa bè này lắm.

Bà vẫn nghĩ như vậy cho đến khi nghe Thẩm Tư Đàn nói câu tiếp theo."

Đánh sẽ đau tay Dao Dao."
 
[Bh] Ảnh Hậu Của Vương Hậu
Chap 87: Bạch Thái nói...


Bạch Vận Dao nghe xong khóe mắt thật sự có chút cay.

Lúc bà có mang Bạch Thái không phải như thế, cho dù lão ta có thật sự sủng nịnh bà nhưng trong mắt chỉ có đứa trẻ chưa biết giới tính.

Lần này thì khác, Thẩm Tư Đàn lúc chưa mất trí nhớ hay đã mất trí nhớ đều đặc biệt quan tâm bà hơn.

Bà hoàn toàn cảm nhận được sự trân trọng đặc biệt đó."

Thế Đàn có thương tiểu oa oa không?"

Bạch Vận Dao đỡ lấy thắt lưng ngồi xuống mép giường kéo lấy tay Thẩm Tư Đàn ân cần đặt lên bụng mình.

Cho cô ấy cảm nhận đứa bé đang nghịch ngợm trong bụng bà.

Ngày trước chưa xảy ra chuyện cô ấy rất thích làm như vậy để cảm nhận đứa trẻ nhưng sau khi xảy ra chuyện hầu như rất ít khi chạm tới.Thẩm Tư Đàn chớp chớp mắt nhìn bụng Bạch Vận Dao xong lại lắc đầu.

Bạch Thái nói rồi, tiểu oa oa này ra đời sẽ chiếm mất vị trí của cô trong lòng Dao Dao.

Cô làm sao thương nổi kẻ chiếm vị trí của mình chứ."

Bạch Thái bảo có tiểu oa oa rồi Đàn sẽ bị mất vị trí, Dao Dao sẽ không thương Đàn, không quan tâm Đàn nữa."

"..."

Lại là Bạch Thái.

Rốt cuộc Bạch Thái đã tiêm nhiễm vào đầu Thẩm Tư Đàn cái gì vậy.

Đợi bà sinh xong có trực tiếp cho nó ăn đòn không thì biết."

Không có.

Sẽ yêu thương Đàn nhiều nhất nha."

Tình cảm của bà và Thẩm Tư Đàn có thể so sánh với kiểu tình cảm mẹ con được hay sao.

Bạch Thái quả thiếu đánh mà."

Thật không?"

Thẩm Tư Đàn bộ dạng đầy nghi hoặc hỏi lại."

Thật.

Nên Đàn phải thương tiểu oa oa đấy, đây là con của hai chúng ta."

Bà gật gật đầu nhầm cho Thẩm Tư Đàn thêm phần chắc chắn.

Nếu không đợi đến lúc sinh vẫn tình cảnh này thì thật đáng lo ngại."

Với tiểu oa oa là tình thương và bao dung của người làm cha làm mẹ nên Đàn không được ghen tị.

Còn Dao đối với Đàn không phải loại tình cảm giống vậy nên không cần phải để ý hay ghen tị cũng không cần nghe lời xàm bậy của Bạch Thái hiểu chưa."

Bà phải tranh thủ tẩy não Thẩm Tư Đàn lại mới được.

Bạch Thái chỉ ở nhà có ít hôm mà đã tiêm nhiễm Thẩm Tư Đàn thế này rồi.Không phải nó thích đóng phim sao.

Lát bà sẽ gọi cho trợ lý đầu tư thêm cho nó vài chục bộ phim, lịch trình xuyên suốt đến ba năm sau xem nó còn đi nói bậy nữa không."

Dao Dao đối với Đàn là tình cảm gì?"

Thẩm Tư Đàn chớp chớp mắt hỏi đầy ngây thơ chỉ thiếu việc viết lên mặt rằng ta là trang giấy trắng, ta không biết gì cả.Bạch Vận Dao nghe xong liền tằng hắng mấy cái.

Cái này có phải bà tự lấy đá đập vào chân mình hay không.

Việc này làm sao nói ra chứ.

Nói ra rồi không phải mất mặt hay sao.

Nhưng nhìn ánh mắt mong đợi của Thẩm Tư Đàn bà thật sự không thể không nói.

Ừ thì, trong phòng cũng chỉ có hai người.

Không mất mặt lắm đâu."

Khụ...yêu..."

Thẩm Tư Đàn nghe xong liền ồ lên định hỏi tiếp cái gì đó nhưng bị Bạch Vận Dao cắt ngang."

Đàn muốn đặt tên con là gì?

Thích con chúng ta trai hay gái?"

Bà biết nếu bà không đổi chủ đề Thẩm Tư Đàn cũng sẽ hỏi yêu là gì.

Sau đó liền sẽ có một đóng câu hỏi là gì phía sau khác nữa.

Việc này mà nói bà lại cảm thấy mình như đang dạy hư trẻ nhỏ."

Con trai nha, Bạch Thái bảo con trai sẽ mau chóng trưởng thành, chịu được áp lực sẽ mau chóng gánh vách gia nghiệp giúp Dao đỡ mệt nhọc."

Thẩm Tư Đàn vô cùng kiêu ngạo nhắc lại những gì Bạch Thái nói."..."

Bạch Vận Dao sờ vào cái bụng to tròn có phần mịn màng của mình.Haha bà biết trong lòng con gái bà nghĩ gì mà.

Nó đang sợ Vu Tương cực khổ chứ ở đó mà sợ bà mệt nhọc cái beep.

Tiếc quá cho dù Thẩm gia có đề nghị bà siêu âm giới tính đứa trẻ mà bà đã từ chối nhưng theo kinh nghiệm một lần thì đã hơn bảy mươi phần trăm cái thai này là con gái rồi.

Còn nữa, con gái bà muốn có em trai rõ ràng là sợ có em gái rồi nhìn như công chúa nhỏ không nở huấn luyện đây mà nên Bạch Thái ở đó mà mơ tưởng việc huấn luyện em trai đi."

Còn tên, Đàn thích con chúng ta tên gì?"

Bạch Vận Dao cười cười hỏi.

Nhưng trong lòng đã sớm mắng đứa con gái cưng mình té tát.Lần này mà lại Bạch Thái nói nữa thì bà sẽ trực tiếp xếp lịch trình cho nó lên năm năm liên tục xem nó có dám nói bậy nữa không."

Du, Bạch Du."

Thẩm Tư Đàn lúc này không cần suy nghĩ mà tự tin trả lời.

Sợ Bạch Vận Dao không hiểu liền thêm cả chú thích."

Du trong Du Sơn Ngoạn Thủy."

"..."

"Bạch Thái bảo cái tên này rất hay, rất ý nghĩa."

"..."

Ừ thì rất hay, rất ý nghĩa đến nổi bà muốn phát hỏa rồi đây này.

Bạch Thái rõ ràng đang muốn trả thù bà đặt tên nó là bắp cải đây mà.Nhớ lại lúc đó khi sinh Bạch Thái, bác sĩ trợ sản liền hỏi bà muốn đặt tên con là gì.

Bà nhìn đứa trẻ hơi to hơn mấy đứa trẻ sơ sinh khác mà mình mới sinh ra, lại có bộ dạng xanh xanh tím tím da lại nhăn nheo như cái bắp cải tím nên trực tiếp gọi là Bạch Thái luôn.

Nhưng không phải như vậy rất tình thương mến thương hay sao.

Không cảm ơn bà thì thôi còn muốn trả thù bà.Du sơn ngoạn thủy sao?

Có đứa con gái nào tối ngày bay nhảy không hả?

Mình nó bay nhảy chưa đủ hay sao còn muốn tiểu oa oa bay nhảy cùng.
 
[Bh] Ảnh Hậu Của Vương Hậu
Chap 88: Đợi sinh


Bạch Thái cũng không ngờ sau khi mất trí nhớ Thẩm Tư Đàn lại biến thành đứa mách lẻo.

Mọi người đã thấy rõ mẹ cô là loại người gì mà, nói phong sát là phong sát, nói xếp lịch trình quả thật đã cho cô mấy bộ phim truyền hình lớn thể loại nào cũng có.

Cô chưa quay xong Song Luyến Quân Hành đã có ba bộ truyền hình đợi sẵn chuẩn bị khai máy.Bạch Thái: "..."

Cô đã làm gì sai chứ.

Cô chỉ muốn góp một phần sức lực cho gia đình lớn thôi mà.

Mẹ cô vừa mang thai lại phải chăm sóc lão quái vật thì làm sao có thời gian nghĩ tên cho tiểu oa oa nên cô mới vận dụng tất cả kiến thức văn học của mình mà đặt đó.

Bạch Du không phải nghe rất hay sao.

Cô còn chưa đặt là Thẩm Du đâu mà trả thù cô.Còn nữa, chị Nguyên người chị cô tin tưởng như vậy nở lòng nào bán đứng cô.

Mẹ cô vừa quăng tiền vừa quăng tiểu bạch kiểm cùng tài nguyên xuống một phát chị ta đã trực tiếp bán cô rồi.

Cái này còn gọi là chị em đồng cam cộng khổ hay sao.

Có ai bán đứng chị em mình như vậy không.Chị Nguyên: "..."

Có tiền là được.

Ai chê tiền bao giờ.

Huống hồ tiền này thật thơm nha.

Có thể gầy dựng một truyền thông Bắc Đẩu to lớn như giải trí Tinh Hà đấy.

Nói gì đến việc cô không chịu nhận xem bên Bạch tổng có trực tiếp mua lại cái phòng làm việc nhỏ của cô rồi xây trang trại nuôi heo không.Đứng trước sự lựa chọn một thành công ty truyền thông độc lập được Bạch thị đầu tư, hai biến thành trang trại nuôi heo thì cô có ngu cách mấy cũng biết chọn cái nào.

Xin lỗi chị em tốt chứ người mẹ tư bản nhà cô quá hung tàn rồi.

Bà đây chống không được cũng không có sức phản kháng nên mặc cho số phận bị tiền đè vậy.Thấp thoáng một chút mà thời gian trôi qua vô cùng nhanh, mới ngày nào Bạch Vận Dao còn rầu rỉ nhìn Thẩm Tư Đàn ốm nghén thì bây giờ đã phải nhập viện trước mười ngày chờ sinh rồi.Nếu Thẩm Tư Đàn không có chuyện gì bà có thể yên tâm ở nhà cho đến lúc sinh nhưng bây giờ thì khác.

Bà phải tính trước cả chuyện này đề phòng mọi rủi ro sẽ đến.

Sinh có thể sinh mổ nhưng suy nghĩ một chút thì vẫn nên sinh thường để khôi phục nhanh ,Thẩm Tư Đàn cũng sẽ không thấy vết mổ mà lo lắng.Thật sự lần sinh này cho dù được chuẩn đoán đủ sức khỏe để sinh thường nhưng đến lúc gần ngày lâm bồn mới thật sự cảm thấy đủ thứ sợ hãi.Bạch Thái cũng đòi quay về nhưng nếu để cô quay về thì sẽ lại tẩy não Thẩm Tư Đàn cho xem.

Đề phòng cái miệng của Bạch Thái bà chỉ cho cô đợi lúc bà thật sự sắp sinh mới cho về.Nói gì đến việc bà nằm viện chờ sinh cũng không lo lắng gì.

Bệnh viện thì bệnh viện Thẩm gia từ lúc bà nhập viện Thẩm Nghiêm Tu và đội ngũ sản khoa giỏi nhất Thẩm gia đã bay tới chờ thời tiểu oa oa phát động.

Ăn ở thì không khác gì đi nghỉ dưỡng."

Chị cả, chị dâu, chào buổi sáng, mẹ hầm canh gửi cho hai người."

Thẩm Nghiêm Tu ló đầu vào nở nụ cười tươi với hai người còn đưa cái túi giấy lên cho hai người xem."

Hai bác đến rồi sao?"

Bạch Vận Dao cười cười nhìn tên nhóc chạng tuổi con gái bà.

Ngày xưa khi bà mới hai mươi mấy tuổi, cưới cũng được có mấy năm Bạch gia đã cuống quýnh muốn có người nối dõi.

Lúc đó gánh nặng trăm phía bà mới đi xem quẻ, quẻ bảo bà nhận nuôi một người con tích công đức sẽ lập tức có thai.

Bà quả thật là nhận nuôi Bạch Mộng vì cái trò mê tín đó nhưng bà thương cô ta còn hơn cả con gái ruột của mình.

Đáng tiếc cô ta lại là con bạch nhãn lang.Nói đi cũng phải nói lại Bạch gia hối thúc bà mau có con nên mới như vậy.

Nếu chậm rãi một chút không phải tốt rồi sao.

Xem Thẩm Nghiêm Tu đi, nhìn hắn là đủ biết ông bà Thẩm sinh con muộn đến nhường nào."

Không có.

Lúc nãy có bác sĩ qua dự hội thảo nên gửi.

Cũng thật thiên vị không có phần của em."

Thẩm Nghiêm Tu đặt túi giấy lên bàn rồi chọt chọt vào nó có phần ấm ức."

Hai người thử đi, tay nghề của mẹ tuyệt đối tốt nhất nước K đấy."

Nhưng không có phần của con trai cưng như hắn.

Thẩm Nghiêm Tu thật muốn khóc."

Để Tư Đàn dậy rồi chúng tôi uống."

Bạch Vận Dao nhìn người còn ngủ say bên cạnh mình thì thở dài bất đắc dĩ.Phòng bệnh vốn có hai giường nhưng Thẩm Tư Đàn nào chịu ngủ riêng cứ một mực quấn lấy bà như vậy.

May mà giường đủ lớn cho hai người."

Trước kia chị ấy không như vậy?

Cả Thẩm gia đều đặt kì vọng lớn lên người chị ấy...

Bây giờ thì tốt rồi..."

Thẩm Nghiêm Tu nhìn Thẩm Tư Đàn ngủ bằng ánh mắt có chút rối rắm.

Thẩm Tư Đàn từ khi sinh ra đã được đặt rất nhiều kì vọng, gánh nặng trên vai cũng càng lúc càng nặng.

Bây giờ thì tốt rồi, nó giống như một sự giải thoát vậy."

Hôm nay chị thấy tốt chứ?"

Hắn nhanh chóng đổi chủ đề."

Cậu là bác sĩ mà hỏi tôi sao?"

Bạch Vận Dao đưa ánh mắt nhìn hắn đầy nghi hoặc."

Em có phải bác sĩ khoa sản đâu."

Thẩm Nghiêm Tu nhanh chóng phản bác.

Hắn đến đợi để chụp hình cháu về báo cáo cho hai vị bên kia thôi."

Thế cậu đến đây làm gì?

Góp cho đủ số lượng à?"

Làm bà nghĩ hắn rất lợi hại.

Tệ lắm cũng phải chín mười với Thẩm Đình Ninh chứ.

Ai ngờ tên này cũng không khác gì lang băm sinh ra trong ổ thần y.
 
[Bh] Ảnh Hậu Của Vương Hậu
Chap 89: Vấn đề cửa sau


"Chị dâu nở lòng tổn thương em như vậy.

Em cũng là bác sĩ khoa cấp cứu đấy.

Chỉ là kinh nghiệm chưa nhiều thôi."

Thẩm Nghiêm Tu nhanh chóng biện minh."

Cậu đậu phỏng vấn Thẩm gia bằng cách nào vậy?"

Bà nghe bảo Thẩm gia trụ sở chính không nhận người thiếu năng lực mà.

Theo tuổi thì tên nhóc này chỉ mới tốt nghiệp vẫn còn trong giai đoạn học hỏi mà cũng vào được sao."

Chị dâu, chị không biết câu thần chú khi phỏng vấn sao?

Em chỉ cần nói tôi họ Thẩm là qua vòng rồi."

Mặc dù đi cửa sau thiệt nhưng hắn tốt nghiệp với bằng xuất sắc điểm tuyệt đối đấy.

Ai mà không cho hắn vào chứ."

Đi cửa sau cũng tự hào ghê."

Bạch Vận Dao lườm hắn một cái.

Nhớ năm đó bà đưa Bạch Thái đi du học ngành tài chính cứ tưởng nó về sẽ giúp bà một tay, ai ngờ nó lại chạy thẳng qua giới giải trí làm diễn viên.

Cửa sau bà mở một đường không đi cứ chọn con đường khó đi nhất."

Có cửa sau cũng là một lợi thế của kẻ biết cách đầu thai."

Thẩm Nghiêm Tu vô cùng tự tin trả lời cùng với nụ cười hết sức gợn đòn.Bạch Vận Dao: "..."

Thật lo lắng cho bệnh nhân của tên nhóc này.

Có thế nào cũng đừng gây chuyện cho Thẩm Tư Đàn phải đi dọn là được.Hai người nói chuyện với nhau một lúc thì Thẩm Nghiêm Tu cũng rời đi.

Tuy là lang băm của Thẩm gia nhưng hắn đặt ở trong khối người vẫn tương đối giỏi việc.

Một người tốt nghiệp y khoa điểm tuyệt đối đâu phải chỉ để làm cảnh.

Cho dù là gà công nghiệp thì cũng là con gà có giá trị nhất trong bầy.Tầm hơn tám giờ thì Thẩm Tư Đàn cũng thức, cô ngồi dậy dụi dụi mắt không khác gì đứa trẻ con.Bạch Vận Dao ngồi trên sofa đang đọc báo cáo tài vụ trên máy tính bảng cũng phải quay lại nhìn."

Dậy rồi thì đi làm vệ sinh cá nhân rồi đến đây ăn, thím gửi canh này."

Thật ra bình thường ở nhà giờ này bà cũng mới thức nhưng chuyển đến bệnh viện cứ có cảm giác không quen, cùng với hài tử trong bụng sáng đêm cứ hết đá bên này lại đá bên kia vô cùng hiếu động làm bà không thể ngủ được.

Bạch Vận Dao tay đặt lên bụng cảm nhận đứa trẻ chơi đùa trong đó.

Xem đi, quậy cả một buổi tối không cho bà ngủ bây giờ đến sáng vẫn còn sức để quậy phá.

Đúng là một đứa trẻ khỏe mạnh lại nghịch ngợm.Bạch Vận Dao cười cười rồi lấy trong túi giấy ra hai hộp giữ nhiệt một cái có tên bà, một cái có tên Thẩm Tư Đàn.

Bà tranh thủ thời gian Thẩm Tư Đàn làm vệ sinh cá nhân liền mở hai hộp đó ra.Bà Thẩm thật sự rất dụng tâm vào việc này đến cả nấu cũng là hai phần riêng biệt.

Của bà là canh gà nấu kỷ tử nghe bảo rất lợi sữa, còn của Thẩm Tư Đàn chính là canh cá hồi bổ não.Thẩm Tư Đàn sau khi vệ sinh cá nhân xong liền ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Bạch Vận Dao.

Cô nhìn Bạch Vận Dao dạo này cơ thể vừa nặng nề vừa mệt mỏi nên không hề quấy rối chỉ ngồi im vô cùng ngoan ngoãn."

Húp miếng canh đi, thím gửi từ nước K qua đó."

Thẩm Tư Đàn nhìn bát canh lại nhìn Bạch Vận Dao đặt bát canh trước mặt mình liền mếu máo.Cô, cô thật sự rất sợ canh cá nha.

Chú thím cứ bảo cô quên, não cô có vấn đề nên lần nào gửi đồ qua đều là cá.

Đến Dao Dao cũng toàn cho cô húp canh và cá.

Cô đã ăn đến ngán rồi."

Húp thử đi rất ngon."

Bạch Vận Dao thấy biểu cảm như trẻ con biếng ăn của Thẩm Tư Đàn liền đưa lên miệng uống thử một ngụm cho cô ấy xem.

Bà phải công nhận tài nghệ của bà Thẩm rất tốt.

Cá hồi nấu không tốt sẽ có mùi vị rất khó chịu nhưng bà ấy nấu thì lại rất thơm.

Bà ấy cũng biết Thẩm Tư Đàn đã ăn đến ngán rồi nên bát canh này hầu như mùi cá đã bị khử đi.Thẩm Tư Đàn nhìn Bạch Vận Dao bằng ánh mắt vờ vực nhưng vẫn cầm lấy bát canh.

Quản gia nói rồi hiện tại cơ thể Dao Dao rất nặng nề cô không thể trở thành gánh nặng của Dao Dao được.

Cô đến bệnh viện phải ngoan, phải nghe lời nếu không sẽ bị đưa về nhà ở một mình.Hai người ăn xong Thẩm Tư Đàn liền bồi lão bà đi dạo.

Chủ yếu là xuống bên dưới hít thở không khí nói chuyện phiếm giết thời gian cùng mấy người bên dưới."

Mấy hôm nữa sinh?

Bụng trụy xuống quá rồi."

Một vị phu nhân thấy hai người xuống liền hỏi.

Bọn họ đã quen nhau được mấy hôm nói chuyện cũng khá vui vẻ."

Ngày dự sinh là tuần tới."

Bạch Vận Dao khẽ trả lời, tay đỡ lấy thắt lưng được Thẩm Tư Đàn dìu đi đi lại lại không khác gì lão phật gia."

Cô nhập viện chờ sinh mấy hôm rồi mà chồng vẫn bận hay sao?

Đàn ông đúng là loài động vật vô tâm."

"Đúng vậy, hồi tôi sinh một mình tự lo liệu tất cả, lão nhà tôi đến cả mặt mũi cũng không thấy."

Thẩm thẩm kế bên cũng không chịu được mà nói ra ấm ức của mình.Rồi lại nhìn Bạch Vận Dao bằng ánh mắt đồng cảm.

Có người vợ đẹp, nhìn thế nào cũng toát ra thần thái quý phu nhân như vậy mà đến một chút quan tâm cũng không có.

Tên đàn ông đó một là cái tiểu tam nóng bỏng bên ngoài, hai là mắt bị mù rồi.Bạch Vận Dao nghe xong chỉ có thể cười cười.

Bà khác bọn họ, Thẩm Tư Đàn đang bên cạnh bà này nhưng chuyện này vẫn ít nói ra thì hơn.

Dù sao tư tưởng không phải của ai cũng tiến bộ, cũng chấp nhận được chuyện này.
 
Back
Top Bottom