- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #31
Bệnh Nan Y - Incurable Disease - Lộng Giản Tiểu Hào
30. Vì anh là người của em
30. Vì anh là người của em
Quách Quân Bình làm việc trong ngành y gần bốn mươi năm, từng đối diện hàng trăm vụ tai biến y khoa, nên lúc này vẫn giữ được sự điềm tĩnh.
Ông khẽ đẩy gọng kính lên sống mũi, quay sang nhìn đám người nhà bệnh nhân đang ngồi đối diện với vẻ mặt ngạo mạn, cất giọng rõ ràng từng chữ "Trình độ và y đức của Trưởng khoa Sở đã được công nhận rộng rãi, quy trình cấp cứu cũng hoàn toàn đúng theo quy định.
Nếu các anh vẫn còn nghi ngờ, thì có thể yêu cầu khám nghiệm tử thi."
"Khám nghiệm tử thi?"
Gã lưu manh họ Trương ngồi vắt chân, vung tay đập mạnh xuống mặt bàn một tiếng "bụp", như thể vừa nghe thấy chuyện nực cười nhất thế gian.
Hắn cười khẩy, ánh mắt giễu cợt, giọng đầy khiêu khích "Các người ở đây giết chết cha tao, giờ lại còn muốn ông ấy chết mà chẳng được nguyên vẹn thân xác nữa hả?"
Quách Quân Bình vẫn giữ giọng bình thản "Theo hồ sơ điều trị, ca phẫu thuật của cha anh đã thành công, trước khi mất ông ấy cũng không có bệnh nền nghiêm trọng.
Cái chết đột ngột này về lý thuyết là không thể xảy ra.
Sau khi huyết áp của bệnh nhân tụt nhanh, đội ngũ y tế đã lập tức tiến hành cấp cứu."
Ông thoáng liếc sang Tống Như Ân với khuôn mặt còn vết bầm tím và Sở Thu Bạch đang nằm trong phòng điều trị thở oxy, rồi bỗng hạ giọng xuống, đồng thời nâng cao khí thế thêm hai bậc, nghiêm mặt nói tiếp "Ngược lại chính là các anh, đã nhiều lần cản trở quá trình cấp cứu, gây náo loạn trật tự bệnh viện.
Nếu các anh vẫn khăng khăng cho rằng cái chết của bệnh nhân là lỗi của chúng tôi, thì chỉ còn một con đường duy nhất: khám nghiệm tử thi."
"@#%&%*&#..."
Cơn giận dữ của gã Trương Thạc Cương lập tức bùng phát, hắn tru tréo chửi rủa không ngừng.
Quách Quân Bình vốn là người khéo léo bậc nhất trong viện, nhưng lúc này không còn nể nang.
Ông gằn giọng, sắc lạnh "Trương Thạc Cương, tôi hiểu tâm trạng đau đớn của anh, nhưng mong anh chú ý lời ăn tiếng nói."
Nhưng gã kia không hề có dấu hiệu kiềm chế, trái lại càng như gà chọi xù lông, bật dậy khỏi ghế, miệng chửi càng hăng, còn xắn tay áo để lộ cánh tay chi chít hình xăm.
Ngay khi hắn vừa đứng lên, sáu bảy kẻ đồng bọn phía sau cũng ào ạt theo chân, đồng loạt dựng người dậy.Quách Quân Bình ngồi bất động, dáng điệu vẫn ung dung như cũ, ngẩng mặt, giọng dạy đời vang lên lạnh lẽo "Đây là xã hội pháp trị.
Bảo vệ bệnh viện đang đứng ngoài cửa, cảnh sát chúng tôi cũng đã báo, chỉ chốc lát nữa họ sẽ tới."
Hôm nay, Sở Giang Lai chưa giết ai, bởi vì Sở Thu Bạch đã ngăn lại.
Trong phòng điều trị, Sở Thu Bạch vừa gắng gượng ngăn cản một vụ giết người máu lạnh, giờ đang nằm trên giường, đôi mắt nhắm nghiền, khóe môi sưng tím, trán không biết đã va vào đâu mà rớm đỏ, quần áo còn in dấu vài vết giày.Trước mặt bao nhiêu người, Sở Giang Lai suýt trở thành kẻ sát nhân.
Giờ phút này hắn đứng bên giường, nửa cúi người, gương mặt âm u như đêm giông, khẽ kiểm tra từng vết thương trên cơ thể anh.
Nếu không có mệnh lệnh dừng lại của Sở Thu Bạch, thì gã kia giờ e rằng đã phải trả giá không chỉ bằng vài cú đấm vài cú đá hay cơn nghẹt thở ngắn ngủi.
Trong đầu Sở Giang Lai, còn đủ trăm ngàn cách để khiến hắn hối hận vì đã được sinh ra trên đời.Sở Thu Bạch vẫn nhắm mắt hít thở oxy, đôi mi khẽ rung rung, nhẹ mỏng như cánh chim run rẩy dưới mưa.
Cảnh ấy khiến Sở Giang Lai bất giác liên tưởng đến bộ lông mềm mịn của loài chim non nhỏ bé, mong manh đến mức chỉ cần một cơn gió mạnh cũng đủ khiến nó gãy cánh.
Nhìn gương mặt như đang ngủ của anh, trái tim vốn cứng rắn và hung tợn của Sở Giang Lai chậm rãi mềm lại.
Sự phẫn nộ trong hắn theo từng nhịp thở anh dịu xuống, đôi mắt cũng dần bình ổn trở về.Trước khi hết ca, y tá Tiểu Vương vừa quay lại liền lập tức nhận ra "những ngọn núi" biến mất suốt cả buổi chiều nay đã xuất hiện trở lại.
Kích cỡ bề thế y hệt sáng nay, thậm chí còn đông hơn, hàng ngũ chỉnh tề hơn.
Cô đếm kỹ, phát hiện nhiều hơn hai người so với sáng.
Sáu gã đàn ông mặc vest đen, thân hình vạm vỡ, thần sắc nghiêm nghị, đứng chặn ngay trước cửa phòng điều trị.
Tai trái của ai nấy đều gắn tai nghe, ánh mắt sắc như dao lia khắp dãy hành lang, theo dõi từng bước chân người qua lại.
Không khí căng như dây đàn, đến mức Tiểu Vương thoáng nghĩ, nếu có một con ruồi bay lạc qua, e cũng bị chặn lại tra hỏi không dưới ba phút.Ngồi trước giường bệnh của Sở Thu Bạch, lần đầu tiên trong đời Sở Giang Lai cảm nhận sâu sắc thế nào là hối hận.
Sở Giang Lai hối hận vì sự khiêm nhường của mình, hối hận vì đã quá tin rằng chỉ cần cho thuộc hạ rút về sớm để Sở Thu Bạch được yên tĩnh, anh sẽ không khó chịu.
Nhưng kết quả lại chính là anh bị thương.
Vết thương kia như một nhát dao đâm thẳng vào tim, khiến Sở Giang Lai rùng mình sợ hãi.
Rõ ràng Sở Giang Lai phải giám sát chặt chẽ hơn, chăm sóc anh từng chút một, như thể bảo vệ con ngươi trong mắt mình.
Thế nhưng giờ đây, em lại bất lực để báu vật duy nhất trên đời này chịu tổn hại ngay trước mắt.
Ý nghĩ ấy khiến cơn giận vừa hạ xuống trong chốc lát lại bùng lên, thiêu đốt trong lòng.
Sở Giang Lai chậm rãi đứng thẳng, từng bước như đè nén lửa dữ, muốn ra ngoài hít thở, muốn tìm cho được gã lưu manh vừa gây rối để "phục vụ tận tình" một trận cho hả dạ.Nhưng khi tay Sở Giàn Lai vừa hạ xuống bên hông, đã bị một bàn tay khác nắm chặt.
"Sở Giang Lai..."
Giọng nói khàn khàn của Sở Thu Bạch vang lên, yếu ớt nhưng kiên định, "Đừng đi."
Anh không nói nhiều, chỉ một câu ngắn ngủi ấy đã làm tất cả khí thế trong lòng Sở Giang Lai lập tức tan rã.
Sở Giang Lai đành ngồi xuống, cúi người ghé sát, dịu dàng trấn an: "Em không đi."
Ánh mắt của Sở Thu Bạch dõi theo Sở Giang Laiem, mở lớn nhưng đầy mệt mỏi, cố chấp giữ lấy bàn tay Sở Giang Lainhư sợ rằng nếu buông ra sẽ mất đi điểm tựa.
Mi mắt anh dần khép lại vì kiệt sức, nhưng những ngón tay vẫn bám chặt không chịu rời.
Trái tim Sở Giang Lai bất giác run lên một nhịp hiếm hoi, một nhịp ấm áp như thể mầm non mong manh đâm thủng lớp băng giá dày cứng, chậm rãi vươn ra ánh sáng.
Chỉ là một mầm nhỏ bé, nhưng gốc rễ đã cắm sâu suốt mười năm dài, kiên cố, không gì có thể nhổ bỏ.
Sở Giang Lai cúi thấp mắt, ngoan ngoãn ngồi yên bên giường, chẳng dám động đậy.
Dù trong lòng vẫn còn lửa giận, vẫn rất muốn đứng lên, đi tìm vài kẻ đáng bị trừng trị, rồi quay lại sau khi đã hả hê, nhưng bàn tay mềm mại ấy đã khiến em hoàn toàn bình tĩnh.Đã lâu lắm rồi, Sở Thu Bạch mới chủ động nắm lấy tay Sở Giang Lai.
Bàn tay mảnh khảnh, lành lạnh mà dịu dàng áp lên mu bàn tay Sở Giang Lai, tựa như một lớp nước mát khiến ngọn lửa hung tợn phải dần lắng xuống.
Cả thế giới có rộng lớn đến đâu, nhưng ngoài nơi này, bên cạnh người này, Sở Giang Lai không còn muốn đi đâu khác.Sở Thu Bạch ngủ mê man cho đến tận tám giờ tối mới tỉnh dậy.
Khi y tá đi tuần cùng hai bảo vệ bước vào, tiếng leng keng của hộp thuốc inox va vào nhau khiến anh giật mình mở mắt, vô thức muốn ngồi bật dậy.
Nhưng vai và tay anh lập tức bị giữ lại.
Giọng nói quen thuộc, khẽ vang sát bên tai "Anh Thu Bạch, đừng ngồi dậy vội, chậm rãi thôi."
Âm thanh ấy như luồng ấm áp tràn vào tim, khiến trái tim Sở Thu Bạch đập dồn, nhói lên từng hồi.
Trong khoảnh khắc, anh có cảm giác như mình vừa từ cõi chết trở về, vừa vật lộn phá lớp nước sâu để trồi lên mặt đất, mang theo nỗi lưu luyến với thế giới này và tình cảm mâu thuẫn chất chồng dành cho người đang ở trước mặt.
Máy theo dõi tim mạch vẫn phát ra nhịp đều đều, vô vị.
Y tá đặt thuốc xuống, khẽ gật đầu rồi cùng bảo vệ rời khỏi phòng.Sở Giang Lai tháo kẹp oxy, khéo léo gỡ từng sợi dây và điện cực.
Đôi bàn tay thon dài sau đó gấp lại nơi ngực, cẩn thận cài từng chiếc nút áo cho anh.
Đến nút thứ tư, em không nhịn được, nghiêng người giúp anh chỉnh lại.
Sở Thu Bạch khẽ đẩy tay Sở Giang Lai ra, động tác nhẹ đến mức gần như vô lực, chẳng đủ để từ chối.
Sở Giang Laikiên nhẫn, cúi đầu, từng nút áo được cài xong gọn ghẽ.
Khi đến nút cuối cùng, Sở Giang Lai bất ngờ mở miệng: "Ngày mai em sẽ về Giang Hỗ."
Sở Thu Bạch ngẩn người, nghe rõ ràng chính mình khẽ "Ồ", giọng mang chút ngạc nhiên khó giấu.
Sở Giang Lai nhoẻn cười với anh, bàn tay vừa buông xuống liền nâng lên, chỉnh lại cổ áo anh hơi nhăn do giấc ngủ dài "Lần này, anh đi cùng em."
"Anh?"
Sở Thu Bạch kinh ngạc hơn nữa, mắt mở lớn "Nhưng anh chỉ xin nghỉ có hai ngày, sao kịp..."
Lời còn chưa dứt, Sở Giang Lai đã cúi xuống, bất ngờ chặn đôi môi anh lại.
Đó là đôi môi khiến Sở Giang Lai vừa thèm muốn vừa khó chịu, bởi quá dễ dàng từ chối em.Sở Giang Lai biết rõ Sở Thu Bạch đang do dự, rằng anh có thể sẽ muốn đẩy Sở Giang Lai ra, nhưng cũng đoán được anh sợ nếu mình bị cự tuyệt, Sở Giang Lai sẽ lập tức rời phòng, đi tìm đám người nhà bệnh nhân và gieo cho họ một cơn ác mộng kinh hoàng.
Vì thế, anh do dự, chỉ đặt tay lên ngực Sở Giang Lai nhưng không hề dùng lực thật.Đầu lưỡi anh run rẩy khẽ lướt qua khóe môi vẫn còn vết máu, kích thích vết thương khôi phục cảm giác.
Sở Thu Bạch không kiềm được rít khẽ một tiếng.
Sở Giang Lai lập tức buông ra, giọng hạ thấp, dịu dàng đến mức gần như tan chảy "Có đè anh đau không?"
Khuôn mặt nghiêng xuống, đôi mắt ướt long lanh, chứa đầy sự dịu dàng và khao khát.
Khó ai có thể tin được rằng một con người như vậy lại sở hữu những thủ đoạn tàn nhẫn và một khối tài sản khổng lồ.
Trong căn phòng bật điều hòa mát lạnh, Sở Giang Lai chỉ mặc sơ mi sáng màu, dáng vẻ như cậu học sinh vừa ra trường, đơn thuần và ngây thơ.Sở Thu Bạch nhìn Sở Giang Lai, lặng yên hồi lâu rồi khẽ lắc đầu, như sợ Sở Giang Lai lại nổi giận đi gây chuyện, liền nhanh chóng trấn an: "Không đè anh đau... cũng không đau lắm."
Sở Giang Lai không muốn anh tự ý xuất viện, nhưng Sở Thu Bạch vẫn quyết tâm muốn về nhà.Cuối cùng, họ vẫn ngồi trên xe trở về căn hộ của Sở Thu Bạch ở Bắc Kinh.
Sáu bảo vệ chia đều ngồi trên ba chiếc xe theo sát phía sau.
Người cầm lái là một gương mặt xa lạ mà Sở Thu Bạch chưa từng gặp, còn ở ghế phụ lại là một người đàn ông ngoài ba mươi tuổi.
Anh nhận ra ngay, biết rằng đó chính là trợ lý đắc lực nhất của Sở Giang Lai, người từng trong một ngày gọi cho anh không biết bao nhiêu cuộc điện thoại chỉ để thuyết phục anh sớm quay lại Giang Hỗ dọn dẹp mọi thứ.Sở Thu Bạch có hơi ngượng ngập, thế nhưng người trợ lý kia lại chẳng hề bối rối.
Anh ta ngồi thẳng lưng, ánh mắt nghiêm túc hướng thẳng về phía trước.
Rõ ràng là Sở Giang Lai cố ý sắp xếp để trợ lý ngồi đó, thuận tiện "dẫn dụ" người anh yêu quý cùng ngồi ở ghế sau, rồi qua lớp ngăn mỏng, thản nhiên giữ chặt lấy bàn tay đối phương.
Với tư cách là tổng trợ lý của Sở Giang Lai, năng lực của người này thuộc hàng hiếm, tính tình điềm tĩnh, biết rõ lúc nào cần phớt lờ, lúc nào nên can thiệp.
Vì thế, mặc cho Sở Thu Bạch lén giật tay mấy lần, bàn tay kia vẫn chẳng thể thoát ra.Sở Giang Lai siết chặt lấy tay anh, giọng điệu dịu dàng mà kiên định "Gần đây em vướng phải vài kẻ thù, nên phải cẩn thận hơn một chút."
Thấy Sở Thu Bạch không lên tiếng, anh lại cúi xuống, nhẹ nhàng nói tiếp: "Anh ở lại một mình, em không yên tâm.
Cùng em về đi được không?"
Lo ngại có người ngoài, Sở Thu Bạch rốt cuộc không giãy giụa nữa, nhưng cũng chẳng đồng ý ngay.
Chỉ đến khi đã trở về căn hộ, cửa vừa khép lại, anh mới bình tĩnh mở miệng "Anh sẽ không về Giang Hỗ.
Anh muốn ở lại đây, anh còn việc."
Đêm hôm ấy, Sở Giang Lai dường như kiên nhẫn hơn hẳn mọi khi.
Anh im lặng rất lâu, chờ đợi, rồi mới trầm giọng "Vậy thì chuyển về đi.
Em đã nói với Quách Quân Bình rồi, Trần Hòa cũng đồng ý."
Nghe thế, Sở Thu Bạch giật mình, đôi mắt bất giác mở to.
Đôi môi anh khẽ run, mãi mới tìm lại được giọng nói của mình "Em... khi nào...
Không.
Sở Giang Lai, em dựa vào đâu mà quyết định?
Chính anh còn chưa đồng ý!"
Trần Hòa là viện trưởng hiện tại của Hữu Dân, cha anh vốn là quan chức cao cấp tại thủ đô, còn mẹ anh lại là một bác sĩ phụ khoa nổi tiếng khắp cả nước.
Quan hệ giữa Sở Giang Lai và anh trai Trần Hòa vốn thân thiết, việc này Sở Thu Bạch chỉ biết sau khi bị điều chuyển về Hữu Dân.
Cả đời anh dường như chẳng bao giờ thoát ra được khỏi phạm vi ảnh hưởng của Sở Giang Lai.
Chỉ đến khi bị xâm phạm quá mức, anh mới bộc lộ cảm xúc, hùng hổ chất vấn "Em dựa vào đâu?"
Sở Giang Lai khẽ cười, nụ cười vừa tàn nhẫn vừa dịu dàng "Vì anh là người của em."
Sở Thu Bạch nhíu mày, sắc mặt trong thoáng chốc lạnh băng.
Anh nghiến chặt răng, không đáp, lặng lẽ cúi xuống tháo giày, thay dép, rồi đi về phía sofa.
Thế nhưng vừa đến nơi, anh lại quay phắt lại, khóe môi nhếch thành nụ cười mỉa mai "Sở Giang Lai, em tỉnh táo một chút được không?
Anh đã kết hôn rồi."
Gương mặt Sở Giang Lai thoắt chốc trở nên u ám.
Anh bước thẳng tới, sắc mặt không biểu cảm nhưng trong đôi mắt lại ẩn chứa sự giận dữ đến mức muốn giết người.
Sở Thu Bạch đứng yên, ngửa mặt đối diện với anh, giọng kiên quyết "Ngày cưới em cũng có mặt.
Có cần anh đưa em xem lại giấy chứng nhận kết hôn không?"
Thính giác con người luôn nhạy bén.
Sở Giang Lai như nghe được âm thanh lý trí của chính mình đang nứt vỡ.
Thế nhưng Sở Thu Bạch vẫn chưa định im lặng.
Đôi mắt anh thẳng thắn, ánh nhìn cương nghị, từng chữ một dứt khoát "Anh rất yêu vợ anh.
Anh yêu Văn..."
Không muốn nghe thêm dù chỉ một chữ, Sở Giang Lai giống như con sói rừng đói khát vồ lấy con mồi.
Anh bất ngờ lao tới.
Khi lấy lại ý thức, anh nhận ra mình đang hung hăng ghì chặt đôi môi Sở Thu Bạch.
Nụ hôn tham lam, cuồng dại, như muốn nuốt trọn hơi thở của người đối diện.
Anh giữ chặt lấy đối phương, không cho chạy thoát, ép buộc phải thuận phục dưới thân mình.
Cả cơ thể Sở Giang Lai nóng rực, khát vọng cháy bỏng đến mức không muốn đợi thêm một giây nào nữa.---Edior: Beta 20:30 (1925)