- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #41
Bệnh Nan Y - Incurable Disease - Lộng Giản Tiểu Hào
40. Cậu cười cái đói khát của anh, cười sự hèn hạ của anh
40. Cậu cười cái đói khát của anh, cười sự hèn hạ của anh
Lời của tác giả: Để phù hợp với quy định, phần truyện đã được chỉnh sửa rất nhiều lần.
Xin nhấn mạnh một lần nữa: trong bản đăng trên Tấn Giang, Sở Thu Bạch và Sở Giang Lai hoàn toàn không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào, và Sở Giang Lai chưa từng làm bất cứ việc gì vi phạm pháp luật hay kỷ cương.
Tình tiết trước kia về "bắt cóc" đã được sửa thành: Sở Thu Bạch bị bọn bắt cóc giam giữ, sau đó Sở Giang Lai đã liều mình giải cứu anh.
Tuy vậy, cậu vẫn giữ lại chiếc đĩa ghi lại cảnh Sở Thu Bạch trong tuyệt vọng gọi tên cậu, cầu xin cậu đến cứu, coi đó như kỷ niệm.
Mặc dù Sở Giang Lai có khuynh hướng tâm lý biến thái, việc lưu giữ đoạn video anh trai kêu cứu chỉ là để thỏa mãn "dục vọng được yêu" của bản thân.
Hành vi của cậu có chỗ khiếm khuyết, nhưng xét về bản chất, tất cả đều bắt nguồn từ chứng bệnh tâm lý bẩm sinh, rất nghiêm trọng.
Ngoài ra, dưới sự kiềm chế và ràng buộc của anh trai, hai người họ đều tuân thủ pháp luật, giữ gìn đạo đức, thân tâm gắn bó, chỉ có nhau mà thôi!
Họ là những công dân ưu tú trong xã hội chủ nghĩa — nghiêm khắc với bản thân, chăm chỉ khởi nghiệp, nộp thuế hợp pháp, ngày ngày tiến thủ vươn lên!---Mọi người đều nói Sở Thu Bạch anh tuấn, điềm đạm, cảm xúc ổn định, lạnh nhạt đến mức chẳng ai có thể bước được vào trái tim anh.
Thế nhưng chỉ có Sở Giang Lai mới rõ, người anh này của mình bề ngoài cứng rắn kiên cường bao nhiêu thì bên trong lại mềm yếu mong manh bấy nhiêu.
Anh chỉ là trông có vẻ hung dữ, giống như một con mèo Maine to lớn, bề ngoài kiêu ngạo hung mãnh, nhưng thực chất mềm lòng đến mức chẳng chịu nổi, là một gã khổng lồ dịu dàng.
Trong khoa, các cô y tá thường xì xào với nhau rằng tuy Trưởng khoa Sở không bao giờ mắng chửi ai, nhưng mấy bác sĩ trẻ mới vào luân chuyển chỉ cần bị anh trừng cho một cái thì cũng đủ sợ đến mức phải lén lút khóc thầm sau lưng.Có người bỗng nảy ra ý nghĩ, cười hỏi "Các cậu nói xem, Trưởng khoa Sở rốt cuộc có bao giờ khóc không?
Nếu có thì vì chuyện gì mới khóc?"
Mấy cô y tá sản khoa liền đùa đáp "E là người ta ngay từ khi mới chào đời, được nữ hộ sinh bế ra, đã mang cái gương mặt điềm nhiên ấy rồi.
Hừ, có gì to tát đâu, chỉ là ra đời thôi mà, khóc cái gì?
Đã sống trên đời thì phải bình tĩnh đối diện, cười nhìn phong ba chứ.
Không phải vì thế mà mọi người mới gọi anh ấy là Bồ Tát sống sao?"
Lời vừa dứt, cả đám tiểu cô nương trong khoa cười lăn cười bò.
Nhưng chỉ riêng Sở Giang Lai mới biết, tuyến lệ của Sở Thu Bạch đặc biệt phát triển, vui cũng khóc, đau cũng khóc.
Cậu thích nhất là nhìn anh vùi mặt vào gối, vừa gọi tên mình vừa khóc, cũng thích cái dáng anh cố gắng nhẫn nhịn, mắt hoe đỏ rồi còn bướng bỉnh chối "Không... không đau lắm."
Thế nhưng những giọt nước mắt ấy chỉ được phép rơi trên giường của Sở Giang Lai, giữa gối chăn của hai người.
Giây phút này, Sở Giang Lai vốn không thực sự muốn chọc anh giận, cho nên cậu đành nhẫn nại đến khổ sở, không ngừng tự thuyết phục bản thân phải kiềm nén cái ý nghĩ muốn nhốt anh lại, mặc anh một mình quay về Kinh thị.Thế nhưng cậu tuyệt đối không ngờ, Sở Thu Bạch lại sống như chẳng cần mạng, ngày ngày chỉ chạy đi chạy lại giữa bệnh viện và nhà, cuối cùng đến mức tự mình ngã bệnh.
Anh vĩnh viễn sẽ không biết rằng vào khoảnh khắc nghe tin anh phải nhập cấp cứu, Sở Giang Lai đã lo lắng đến phát điên, chỉ hận không thể lập tức chạy đến đón rồi giam anh lại mãi mãi, để khỏi phải nơm nớp sợ hãi thêm một lần nào nữa.Dĩ nhiên, Sở Thu Bạch cũng sẽ chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện, khi sự thật bị vạch trần, kẻ hoảng loạn luống cuống nhất lại chính là anh.
Dù trong lòng anh vốn đã mơ hồ chuẩn bị sẵn, thế nhưng đối diện với một Sở Giang Lai từ trước đến nay vẫn luôn ngoan ngoãn trước mặt mình, anh lại không tài nào sinh thêm những suy đoán ác ý.Bị cưỡng bức đè xuống giường, nghe những lời trêu chọc hoang đường, Sở Thu Bạch như rơi vào mộng cảnh.
So với sợ hãi, có lẽ nói anh đã trở nên tê dại thì đúng hơn.
Sở Giang Lai cúi mắt xuống, ngắm đôi mắt hoe đỏ cùng gương mặt ửng hồng của anh, trong đầu lại không nhịn được mà nhớ đến những tháng ngày bị anh vô cớ xa cách, chẳng chịu cảm thông.
Cuộc chiến lạnh lùng giữa hai người nổ ra bất ngờ.
Thời gian đó, Sở Giang Lai bị một đám sâu mọt quấy nhiễu, vốn định bay sang New York giải quyết cho xong, sau đó sẽ quay lại dỗ dành ông anh đang giận dỗi.
Ai ngờ chờ cậu lại chỉ là tin chia tay lạnh lùng và tin cưới vội vã.Ban đầu, cậu từng cho rằng Sở Thu Bạch đòi chia tay là vì phát hiện mình bên Bắc Mỹ thường xuyên hẹn hò lăng nhăng với mấy cô gái.
Nhưng chẳng bao lâu, cậu nhận ra lý do dường như không chỉ có thế.
Thái độ dứt khoát tuyệt tình kia từng khiến cậu ngờ rằng phải chăng anh Thu Bạch đã biết điều gì.
Thế nhưng ánh mắt mềm mại ẩm ướt của anh vẫn chẳng hề đổi khác, đối với những tiếp xúc cố ý của cậu cũng không đến mức kịch liệt phản kháng.
Vì vậy Sở Giang Lai liền tự lừa mình dối người, gạt bỏ đi cái khả năng đáng sợ ấy.Cho đến tận bây giờ, Sở Giang Lai cũng không thấy mình sai.
Phật nói, vạn sự đều có nhân quả.
Cậu chỉ gieo một cái nhân, rồi thản nhiên đi gặt cái quả mình muốn mà thôi.
Bồ Tát thì sợ gieo nhân, còn phàm nhân lại sợ gặt quả.
Nhưng Sở Giang Lai thì chẳng sợ gì cả, cứ thuận theo ý mình, cưỡng ép tạo ra một đoạn nhân quả quấn siết, trong mắt cậu chẳng hề có gì sai trái.
Những chất vấn của Sở Thu Bạch rốt cuộc cũng đã giải thích được hết mọi sự xa cách trước đó.
Trong khoảnh khắc đầu tiên, cậu bàng hoàng ngỡ ngàng, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy nhẹ nhõm, như thể cuối cùng đã đặt xuống được tảng đá nặng đè chặt trong lòng bao năm qua.Cậu tin rằng mọi chuyện sẽ không thể nào tệ hơn hiện tại, Sở Thu Bạch là vì biết rõ sự thật nên mới tuyệt tình, mới gấp gáp cưới người khác.
Dẫu rằng tình thế ấy rất tệ, nhưng vẫn còn tốt hơn nhiều so với việc anh thật sự yêu ai khác.
Ánh đèn vàng mờ mịt, bóng đêm như phủ xuống rắc đầy vô số hạt sáng li ti.
Đôi mắt trong ngấn nước của Sở Thu Bạch hắt ra hai đốm sáng, sáng đến mức lóa mắt rồi lại hóa thành u tối, giống như chìm xuống vực sâu.
Có lẽ anh không biết, giờ phút này bản thân mình trông ngon miệng đến thế nào.
Cái dáng vẻ ngơ ngác bất lực kia khiến Sở Giang Lai vừa khát vừa đói, như thể nếu thiếu đi Thu Bạch ca, cậu vĩnh viễn chẳng bao giờ được no đủ.Họ chạm môi trong một nụ hôn vừa dịu dàng vừa tàn nhẫn, nhưng đáng tiếc sự quấn quýt ấy chỉ kéo dài trong thoáng chốc rồi kết thúc bằng một cái tát thẳng tay.
Ngay từ lúc bị hôn, Sở Thu Bạch đã giãy giụa dữ dội, cuối cùng dùng bàn tay phải thoát ra, vung mạnh một bạt tai.
Sở Giang Lai sững người, từ nhỏ đến lớn, trừ một lần duy nhất khi cậu hai mươi mốt tuổi, Sở Thu Bạch hầu như chưa từng động thủ với cậu.Năm ấy, Sở Thu Bạch đi du học trao đổi một tháng rưỡi, đến lúc trở về, Sở Giang Lai đích thân ra sân bay đón.
Trên đường về, chỉ vì chút chuyện nhỏ mà Sở Giang Lai buột miệng thề độc, lời lẽ hồ đồ thiếu suy nghĩ.
Sắc mặt Sở Thu Bạch lập tức trắng bệch, Sở Giang Lai liếc sang bằng khóe mắt rồi cười, định trấn an: "Anh Thu Bạch đừng sợ, em chỉ nói bậy thôi.
Nếu thực sự ứng nghiệm, trời có đánh sấm sét xuống, thì cũng đánh em."
Ngay lúc đó Sở Thu Bạch liền vung tay tát cậu một cái, cái tát ấy làm tay lái lệch đi nhưng trong lòng cậu lại tràn đầy một niềm vui thầm kín, nghe anh nghiến răng gằn giọng: "Đánh em còn không bằng đánh anh."
Sau đó, cậu dừng xe ở làn khẩn cấp trên đường cao tốc về từ sân bay, quay sang hôn người anh vừa sợ nhân quả nhưng vẫn tình nguyện ở bên mình, một nụ hôn kéo dài suốt năm phút.Vì dừng xe sai quy định, Sở Giang Lai bị trừ sáu điểm và phạt hai trăm tệ, Sở Thu Bạch khi ấy lại cười trên nỗi đau của cậu, mắng: "Đáng đời!"
Cậu liền dọa: "Lúc em hôn anh, camera giao thông chắc chắn đã chụp lại, em đã in ảnh ra rồi, anh có muốn xem không?"
Sở Thu Bạch tỏ ra gan dạ hơn cậu nghĩ, ngón tay khẽ mơn nhẹ môi cậu, nhướng mày: "Chỉ in ra thôi thì có gì ghê gớm?
Có bản lĩnh thì phóng thật to, dán thẳng lên trán em."
Nói xong anh còn bật cười, cúi đầu hôn nhẹ vào cằm cậu, trêu: "Tiểu Đông Qua, em tốt nghiệp tiểu học chưa thế?
Hôn em có phạm pháp không?"
Sở Giang Lai lập tức đáp: "Không phạm pháp, nhưng anh phải đối xử tốt với em, nếu không em sẽ tố cáo anh."
Sở Thu Bạch "......"
Cuối cùng vẫn là mềm lòng, dễ bị lừa, dễ dỗ dành, chưa bao giờ thực sự nổi giận với Sở Giang Lai, cũng chưa từng nặng lời chứ đừng nói tới động thủ.Thế nhưng hôm nay, cậu đã ăn liền ba cái tát của anh.
Trong cảm nhận của Sở Giang Lai, những cái tát ấy lại yếu ớt, chẳng hề có chút sức lực nào, mỗi lần đánh xong, anh Thu Bạch lại thở dốc dữ dội, ánh mắt càng lạnh băng, thậm chí còn mở miệng đuổi cậu: "Cút!"
Nhưng Sở Giang Lai cố tình không cút, cậu cúi xuống liếm lên cổ anh, cắn mạnh lên bờ vai đang run rẩy trong cơn giận dữ.
"Cút đi!"
Sở Thu Bạch rõ ràng cảm nhận được sức lực cùng lý trí của mình đang dần tan biến, anh mềm nhũn trên chăn gối, ngay cả tiếng gầm giận dữ cũng yếu ớt, môi hé mở, trong đầu nghĩ ra đủ lời độc ác, nhưng cuối cùng khi đối diện với gương mặt ấy lại chẳng thể thốt nổi lấy một câu.
Anh bi thương phát hiện bản thân mình không thể thật sự từ chối cậu.Ngón tay thon dài nhân lúc anh do dự liền thăm dò vào giữa môi răng, không ngừng trêu chọc đầu lưỡi.
Sở Thu Bạch căm ghét chính mình, đến cả lúc này rồi mà vẫn còn tiếc nuối, bởi nếu cắn đứt ngón tay của Sở Giang Lai, sau này cậu sẽ chẳng thể viết ra những dòng chữ xinh đẹp nữa.Sở Giang Lai giống như một bạo quân dùng sức mạnh tuyệt đối để đàn áp, dễ dàng dập tắt mọi kháng cự khiến anh không thể động đậy.
Sở Thu Bạch như một con rồng rơi xuống bãi cạn, đôi mắt cay xè, trong khoảnh khắc gương mặt lạnh lùng của Sở Giang Lai liền trở nên mơ hồ, ngón tay đang tàn bạo khuấy đảo trong miệng anh cũng khựng lại."
Không phải anh rất dữ dằn sao?
Không phải vừa bảo em cút đi sao?
Vậy mà đã khóc rồi à?"
Những ngón tay ướt át rút ra khỏi miệng, chiếc cằm bị giữ chặt, cậu nghiêng người áp sát, giọng nói thấp trầm dụ dỗ: "Anh Thu Bạch, cứ tiếp tục thích em đi, với anh mà nói, yêu em sẽ dễ dàng hơn là hận em."
Ánh mắt đau khổ và mơ hồ của Sở Thu Bạch khiến trước ngực Sở Giang Lai dấy lên một luồng tê dại lạ lùng, giống như có dòng điện chạy qua, cậu không kìm được mà cúi đầu hôn lên đôi mắt đẫm lệ sững sờ kia, thì thầm an ủi: "Con người luôn phải chọn cho mình một con đường dễ chịu hơn để đi."
Thế nhưng, Sở Thu Bạch từ trước đến nay vốn chẳng có con đường nào để chọn, anh giống như con chim nước vừa gãy cánh vừa gãy chân, tủi hổ co rút trong lòng bàn tay của Sở Giang Lai, dùng chiếc mỏ đỏ bừng ướt át khẽ mổ lên đường chỉ tay như cầu xin, như dâng hiến.
Những đường vân hư ảo kia giống như con trùn nằm sâu trong lòng bàn tay, vì đói khát mà tham lam quấn quýt, chẳng cần ai nắm giữ, tự nguyện trói buộc, dâng hiến cả quãng đời còn lại.
"Cuối cùng... em đã có thể làm tất cả những gì mình muốn với anh rồi, anh Thu Bạch."
Quãng đời phía trước vẫn còn rất dài, nhưng chỉ vì một tiếng cười ngắn ngủi kia, tất cả đã vội vã khởi đầu.
Cậu cười vào cơn đói khát của chính mình, cười vào sự hèn hạ của bản thân, cười vào cái ngu ngốc khi cố tình phạm sai lầm.
Phải rồi, đã đến nước này thì còn gì có thể tồi tệ hơn nữa?
Tái sinh, phấn khởi, tin tưởng, nhói đau, giãy giụa, thất vọng, tê liệt, trầm luân, tử vong, mục nát...
đời người bất quá cũng chỉ như vậy."
Anh yêu em không?"
"Không."
"Tại sao lại không?"
"Không dám."
"Làm sao để anh có thể tiếp tục yêu em?"
"Em thả Văn Nhân."
Sở Giang Lai lật qua lật lại anh mà vẫn không nguôi hận, trong lòng cậu bùng lên cơn ghen tột cùng.
Sở Thu Bạch vẫn nhớ Văn Nhân, vẫn nhớ bệnh nhân, yêu công việc, yêu chúng sinh, tất cả đều nhiều hơn yêu cậu Sở Giang Lai.
Vậy mà giờ phút này, anh lại nói là không dám.
Không dám gì?
Hôn môi ruột thịt, mút lấy huyết thống, chuyện gì mà Sở Thu Bạch chưa từng làm?
Giờ lại bảo không dám?
Tại sao không dám?"
Đệ nhất dao mổ ngoại khoa?
Hoàng đế trên bàn phẫu thuật?
Anh Thu Bạch, nhìn em đi... từ khi nào anh có được biệt hiệu đó?
Nếu anh thật sự là hoàng đế, vậy mà em lại khiến vị hoàng đế tôn quý kia khóc đến ướt nhẹp dính nhớp, thế thì có phải em nên bị đưa thẳng lên đoạn đầu đài không?"
"......"
Sở Thu Bạch có cảm giác như chính mình đang trải qua một lần hồn lìa khỏi xác, hiện thực trước mắt vừa hoang đường vừa hỗn loạn.
Anh giãy giụa giữa đau đớn và hơi nóng thiêu đốt, ánh sáng xuyên qua đồng tử ngày càng nhạt mờ.
Đúng lúc Sở Giang Lai cúi đầu đoạt lấy môi anh thêm một lần nữa, trước mắt anh tối sầm, ý thức hoàn toàn rơi vào hư vô.---Editor: Beta 13:17 (4925)